Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 160


Cảm giác đó thật sự là...

Khiến cho người ta kích động.

Không ít người bị cảnh tượng này cuốn hút, lập tức rút tiền ra mua áo sơ mi.

Những người còn đang do dự, thấy những chiếc áo sơ mi lần lượt được người khác mua hết, cũng

vội vàng rút tiền ra mua. Sợ rằng bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn mua được nữa.

Cứ như vậy chín mươi mấy chiếc áo sơ mi đã bán hết sạch trong chốc lát.

Những người đến sau nghe tin muốn mua thì phát hiện sạp hàng đã không còn nữa.

Áo đã bán hết.

Ôn Độ thu dọn những chiếc áo đã may, cất vào túi. Rồi gấp tấm vải trải dưới đất và bỏ vào túi. Cuối cùng dùng dây thừng buộc chặt lại, cầm trong tay, dẫn cả nhà đi chơi hội.

Lễ hội rất đông người, có người bán đồ ăn, có người biểu diễn xiếc.

Tiếng người huyên náo.

Ôn Độ nắm chặt tay em gái, Ôn Thiều Ngọc nắm tay Luật Cảnh Chi, bà Ôn đi phía trước.

Cả nhà đi từ đầu lễ hội đi đến cuối lễ hội.

Thấy món gì ngon lạ, Ôn Độ lại rút tiền ra mua một phần.

“Mua cái này làm gì? Đắt thế, phí tiền ra. Về nhà bà làm cho mà ăn.”

Bà Ôn không nỡ tiêu tiền, không định để cháu trai mua.

Ôn Độ khuyên bà: “Bà ơi, về đến nhà trời tối mất rồi. Không ăn sao được? Người lớn chịu được chứ trẻ con thì chịu sao nổi.”

Lúc nói câu này, Ôn Độ hoàn toàn không nhận ra mình cũng còn là trẻ con.

Nghe vậy, bà Ôn không nói gì nữa, cũng không cản cháu trai nữa.

Ôn Thiều Ngọc cũng rất thích không khí này, thấy người ta hát hí khúc là đứng lại không chịu đi, nhất định phải nghe người ta hát xong mới đi.

Lễ hội như thế này đã rất nhiều năm rồi không có.

Năm nay là lần đầu tiên.

Không chỉ Ôn Thiều Ngọc Muốn xem, những người khác cũng muốn xem.

Ôn Độ chi tiền Gọt chút đồ ăn, lại gọi một ấm trà, để cả nhà ngồi ở hàng ghế trước xem kịch.

Xem kịch xong, ăn uống no nê, cả nhà tiếp tục đi dạo.

Đi hết lễ hội, khi lên xe về thì trời đã tối rồi.

Bọn họ ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà, hai đứa nhỏ đã không mở mắt nổi vì quá buồn ngủ.

Ôn Thiều Ngọc còn phải đến Trạm máy móc nông nghiệp.

“Bà nội, bà rửa mặt rồi đi ngủ đi, con đưa ba đi.” Ôn Độ đi ra ngoài để đóng cửa lớn.

Lúc quay lại, thấy bà nội vẫn chưa ngủ, bà đã chuẩn bị sẵn nước rửa chân cho cậu, còn đặt sẵn khăn lau chân bên cạnh ghế.

“Bà nội, bà mau đi ngủ đi, bà mệt cả ngày nay rồi.”

Bà Ôn nói: “Bà không buồn ngủ, lớn tuổi rồi nên ngủ ít.”

“Nhưng bà cũng mệt mà. Tối nay bà ngủ sớm, sáng mai dậy chúng ta đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.”

Nghe Ôn Độ nói vậy, bà lập tức xoay người đi vào phòng.

Ôn Độ: “...”

Thì ra, cả ngày bà vẫn nhớ đến chuyện này.

Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.

Nhà còn nuôi hai con dê, một trong số đó đã đẻ con, còn có cả sữa.

Bà Ôn nghe cháu nói trẻ con uống sữa dê rất tốt cho sức khỏe, ít ốm đau, nên khi có tiền, bà lập tức mua về hai con dê.

Bà không chỉ mua một con, mà là một đực một cái, để sau này còn sinh sôi nảy nở.

Không ngờ người ta lại có sẵn dê mẹ đang có bầu để bán.

Bà lập tức mua ngay một con dê về.

Sau khi dê mẹ đẻ con, mỗi ngày bà đều vắt một chút sữa về cho Ôn Oanh uống.

Sáng sớm nấu sữa dê xong, bà gọi mọi người trong nhà dậy.

Bà vừa vào phòng, thấy mặt cháu gái đỏ bừng, đặt tay lên trán, lập tức hoảng sợ.

Bà vội vàng sang phòng bên Gọi cháu trai.

Ôn Độ nghe thấy động tĩnh đã mở mắt.

“Bà ơi, mấy giờ rồi?”

“Bây giờ đã 7 giờ rồi, dậy mau. Ba con chưa về, con đưa Oanh Oanh lên trạm y tế trên kia trước đi. Hình như Oanh Oanh bị sốt rồi.”
 
Chương 161


Ôn Độ giật mình, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Luật Cảnh Chi cũng đã tỉnh.

Cậu bé tự mình mặc quần áo, thấy Ôn Độ nhảy xuống giường, giày còn chưa kịp đi đã chạy về phòng phía tây.

“Oanh Oanh?”

Ôn Độ ngẩng đầu thử nhiệt độ trên trán em gái, phát hiện nhiệt độ rất cao.

Nóng đến bỏng cả tay.

Cậu lập tức kêu: “Bà nội, bà mặc quần áo cho Oanh Oanh trước đi.”

Nói xong cậu xoay người chạy ra ngoài.

Bà Ôn đi vào, mặc quần áo cho Oanh Oanh. Không lâu sau, Ôn Độ đã thở hồng hộc chạy từ bên ngoài về.

“Bà ơi, con mượn được xe đạp của nhà hàng xóm rồi. Bà bế Oanh Oanh ngồi lên xe đạp, con sẽ đạp xe đưa bà và Oanh Oanh đến trạm y tế.”

Lúc chạy ra ngoài, Ôn Độ mới nhớ ra trong nhà còn có một đứa nhỏ khác.

“Chi Chi, Oanh Oanh sốt cao, bây giờ anh phải đưa em ấy đến trạm y tế, sẽ về muộn một chút. Em ở nhà đợi, lúc ba anh về, em nói cho ba anh biết nhá.”

Cậu cũng không hỏi Luật Cảnh Chi có thể làm gì, xoay người vào nhà bế em gái đi ra ngoài.

Bà Ôn cũng theo sau ra ngoài.

Ôn Độ bế em gái nói với bà: “Bà, bà ngồi lên trước đi.”

Đợi bà ngồi lên xe, Ôn Độ đặt em gái vào lòng bà, tự mình đạp chân chống, đẩy xe đi ra ngoài. Ra khỏi cổng, cậu leo lên xe đạp thật nhanh đến trạm y tế.

Đến nơi, bà Ôn xuống xe, bế cháu gái đi vào bên trong.

Ôn Độ dựng xe rồi chạy theo, đón em gái từ tay bà rồi chạy vào trong.

“Bác sĩ, bác sĩ! Mau đến khám cho em gái, em cháu bị sốt cao!”

Bác sĩ nghe thấy tiếng động vội vàng bước ra, lập tức chỉ vào phòng bên cạnh có giường bệnh và nói: “Mau bế cô bé vào đó, đặt lên giường bệnh.”

Sau khi đo nhiệt độ cho Ôn Oanh, bác sĩ hỏi người nhà: “Cô bé bị sốt từ khi nào? Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không? Hoặc có triệu chứng gì khác không?”

“Không có gì khó chịu cả, chỉ là hôm qua đi một chuyến vào thành phố, sau khi về thì ngủ thiếp đi. Sáng nay dậy vẫn bình thường, chuẩn bị Gọt em ấy dậy ăn sáng thì phát hiện em ấy bị sốt.”

Ôn Độ nói rất nhanh, rất rõ ràng.

Bác sĩ cũng bắt mạch cho Ôn Oanh và làm một số kiểm tra khác.

Cuối cùng khi nhìn thấy kết quả nhiệt độ, bác sĩ nhíu mày nói: “Không sao đâu, cứ tiêm cho cô bé một mũi hạ sốt đã, xem tình hình thế nào rồi nói sau.”

Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, phải ở lại trạm y tế theo dõi một lúc.

Lúc này Ôn Độ mới phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh.

Trong lòng cậu có một loại cảm giác sợ hãi.

Lúc này, tinh thần đã bình tĩnh trở lại, cậu mới có tâm trạng để quan tâm đến những người khác.

Anh phát hiện tâm trạng của bà nội cũng không ổn.

“Bà ơi, không sao đâu ạ.” Ôn Độ an ủi bà.

Bà Ôn dùng khăn lau tay cho cháu gái, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Tiểu Độ, đây không phải lần đầu con bé sốt cao như vậy rồi. Từ lúc nó về nhà đến giờ, cứ bị ốm suốt. Không biết có phải sau này cứ như vậy mãi không.”

Ôn Độ giật mình.

“Không đâu ạ. Trước đây sức khỏe Oanh Oanh rất tốt. Chuyện hay bị ốm này chắc chắn là do mấy ngày bị bắt cóc làm em ấy hoảng sợ quá mà ra. Chăm sóc em ấy thêm hai năm nữa, khi quên hết chuyện đó, sức khỏe chắc chắn sẽ tốt lên thôi.”

“Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi, bà chỉ sợ đứa trẻ này sẽ như thế suốt đời.”

Khuôn mặt Bà Ôn đầy vẻ lo lắng.

Trong lòng Ôn Độ cũng có suy nghĩ như vậy.

Cậu không cho rằng em gái mình bị bọn bắt cóc làm cho sợ hãi, mà cậu cảm thấy em gái đã nghịch thiên cải mệnh, chắc chắn sẽ phải mất đi một thứ gì đó.
 
Chương 162


Nếu chỉ là thỉnh thoảng ốm đau thì cậu vẫn chấp nhận được.

Miễn là em gái còn sống, còn ăn uống được, thỉnh thoảng ốm một chút cũng không phải vấn đề lớn.

Về sau nếu có ai đó chê bai em gái thì cũng không sao, cậu sẽ nuôi em gái cả đời.

“Tiểu Độ à, bà biết nói thế này là không công bằng với con, cũng rất ích kỷ. Nhưng Oanh Oanh là em gái duy nhất của con. Sau này khi bà và ba con không còn nữa, hai đứa là những người thân duy nhất trên đời này. Sức khỏe em gái con như thế này, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai muốn đến nhà hỏi cưới. Sợ rằng ngay cả chuyện hôn nhân của con cũng khó nói.”

Bà Ôn cũng không còn cách nào khác, bà có thể phó thác cháu gái mình cho ai đây? Bất kể là đề ai chăm sóc cháu gái, bà đều không yên tâm.

“Con yên tâm, bà còn có tiền. Chỉ cần bà còn sống, nhất định sẽ không để Oanh Oanh trở thành gánh nặng của con. Sau này bà mất rồi, con nhất định không được để em gái chịu ấm ức. Có làm được không?”

Ôn Độ từng nghe người ta nói bà không thích em gái, cho nên lúc đi học cậu luôn muốn về nhà chăm sóc em gái.

Kiếp trước cậu không hiểu chuyện, sau khi em gái bị bắt cóc còn trách bà nội quá lạnh nhạt với em gái.

Khi cậu quyết định một mình ra ngoài tìm em gái, bà đã cho cậu tất cả tài sản trong nhà. Một phần vì lo cậu chịu khổ, một phần vì lo cậu không có tiền, không thể kiên trì cho đến khi tìm được em gái về.

Khi đó cậu mới biết bà nội yêu thương em gái đến nhường nào.

Kiếp này, bà nội còn yêu thương em gái nhiều hơn cả những gì cậu từng tưởng tượng ở kiếp trước.

“Bà nội, bà nói gì vậy? Em ấy là em của con. Sau này nếu em ấy muốn lấy chồng, con sẽ tổ chức cho em ấy một đám cưới thật linh đình. Còn nếu em ấy không muốn lấy chồng, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời.”

Bà nội nghe cháu trai nói vậy, nét mặt mới dịu đi phần nào.

Truyền nước biển mất rất nhiều thời gian.

Ôn Độ lo lắng bà nội chưa ăn cơm, sợ bà đói, nên định đạp xe về nhà. Trả xe đạp cho người ta trước, rồi mang chút đồ ăn đến.

“Bà ơi, con về nhà một lát. Trả lại xe cho người ta, lát nữa người ta còn cần dùng.”

Bà nội xua tay: “Con về đi, ở đây có bà rồi.”

Ôn Độ đạp xe về nhà, trả xe đạp trước rồi mới về nhà.

Cậu vào nhà thấy chiếc xe đạp, biết ba đã về rồi.

Ôn Thiều Ngọc chưa ăn cơm, đang bỏ thức ăn vào hộp cơm, định mang cơm cho bọn họ.

Thấy Ôn Độ về, hắn hỏi: “Em gái con thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói có thể do em ấy còn nhỏ, bị mệt. Nhưng mà sốt rất cao, lại còn bị cảm nhẹ. Bác sĩ đã tiêm một mũi hạ sốt, theo dõi một lúc, nếu không sao thì có thể đưa em ấy về.”

Ôn Độ nói rồi mới phát hiện ra trong đó còn có cháo, nghĩ rằng nếu em gái hạ sốt thì chắc cũng tỉnh rồi.

Cậu múc cháo vào chum trả rồi đậy nắp lại, rồi tìm một cái đệm lớn bọc lại.

Thấy vậy, Ôn Thiều Ngọc hỏi: “Con làm gì vậy? Không ăn cơm mà đã đi rồi à? Con ăn cơm đi đã, ba đi đưa cơm cho. Lát nữa ba về, con lại lên thay ba.”

Ôn Độ nghĩ đến không biết em gái sẽ phải ở lại trạm y tế bao lâu mới được về, nên cậu quyết định ăn no trước rồi lên thay.

Ôn Thiều Ngọc lại lấy bữa sáng cho mẹ, bắt chước con trai, đầu tiên bỏ cơm và thức ăn vào chum trà, sau đó dùng đệm bọc lại, cho vào một cái túi vải đã chuẩn bị sẵn, ôm ra ngoài.

Ôn Thiều Ngọc đạp xe đi rất nhanh, chỉ mất năm phút là đến nơi.

Hắn quen thuộc tìm được phòng, đi vào rồi đưa đũa và thìa cho mẹ.

“Mẹ ăn cơm trước đi, để con trông con bé cho.” Ôn Thiều Ngọc nói rồi ngồi bên giường nhìn chai truyền nước biển.
 
Chương 163


Bà Ôn hỏi hắn: “Con ăn cơm chưa? Sao đến sớm thế?”

“Con chưa ăn cơm, vừa về nhà là định đem cơm cho mẹ. Kết quả là Tiểu Độ về trước, thế là con bảo nó ăn cơm trước. Một lát nữa con về rồi nó lại lên thay.”

Ôn Thiều Ngọc thấy chai truyền còn phải truyền rất lâu, lại còn rất lạnh. Hắn đứng dậy qua phòng bên cạnh của bác sĩ tìm một cái chai, đổ đầy nước nóng vào rồi đặt bên cạnh tay của Oanh Oanh.

Bà Ôn nhìn thấy hành động chu đáo của con trai, cảm thấy con mình cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Ăn xong, bà bão con trai về.

“Mẹ, có cần mang thêm gì không? Ti nữa Tiểu Độ lên, con bảo thằng bé mang lên luôn.” Trước khi về, Ôn Thiều Ngọc hỏi.

“Không cần mang gì cả.”

“Vậy con về nhé.”

Ôn Thiều Ngọc đạp xe về, lúc đó Ôn Độ đã ăn no rồi.

Cậu đang chuẩn bị lên trạm y tế.

“Con đạp xe của ba đi này.”

“Không cần đâu.”

Ôn Thiều Ngọc nói: “Không cần cái gì, con không đạp xe đi, lát nữa Oanh Oanh tỉnh lại làm sao đưa con bé về được?”

Ôn Độ nghe vậy mới chịu đạp xe đến trạm y tế.

Lúc cậu tới nơi, Ôn Oanh đã tỉnh, đang ngồi trên giường, tay không truyền dịch đang chậm rãi ăn cháo.

Thấy cậu vào, khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé bỗng trở nên tươi tắn hẳn lên.

“Anh, anh đến rồi à?

Ôn Oanh vừa mở miệng. Ôn Độ lập tức nhíu mày.

Giọng nói mềm mại ngọt ngào thường ngày của Ôn Oanh lúc này nghe như tiếng chiêng vỡ, vô cùng khàn.

Cậu tự trách mình.

Nếu không phải cậu mang về những bộ quần áo đó, Ôn Oanh đã không phải ra sức kêu gọi chào hàng nhiều đến vậy.

Có lẽ cũng sẽ không bị ốm.

Dường như Ôn Oanh có thể cảm nhận được hoạt động tâm lý của anh trai lúc này.

Cô bé cười ngọt ngào nói: “Anh, lần trước em bị ốm còn không nói ra tiếng được. Lần này chắc là vì hôm qua em nói nhiều quá.”

Ôn Độ: “... ”

Trong nháy mắt cậu cảm thấy như được an ủi.

“Ăn cháo đi, để lát nữa nguội mất.” Ôn Độ bước tới sở trán cô bé.

Nhiệt độ đã giảm rồi.

“Em ấy vẫn còn sốt ạ?” Ôn Độ hỏi bà.

Bà Ôn nói: “Đỡ nhiều rồi, bây giờ là ba mươi tám độ. Bác sĩ nói tình hình hiện tại của con bé rất ổn. Đợi truyền xong chai truyền dịch này rồi đo nhiệt độ lại. Nếu nhiệt độ hạ hẳn rồi thì chúng ta có thể về. Nhưng buổi tối vẫn phải cảnh giác, nếu con bé vẫn sốt thì cho uống chút thuốc hạ sốt paracetamol."

Ôn Độ biết, đây là một loại thuốc hạ sốt rất tốt.

Dù là sau bốn mươi năm, loại thuốc này vẫn rẻ và hiệu quả.

“Lát nữa con sẽ đi mua thêm ít thuốc này mang về.” Ôn Độ nói xong, sải bước chân dài đi ra ngoài.

Kiếp trước cậu không mấy quan tâm đến con cái, đã bỏ lỡ sự trưởng thành của các con. Nhưng cậu cũng biết rằng các

gia đình có con thường sẽ chuẩn bị sẵn một số loại thuốc cho trẻ em.

Ôn Độ hỏi bác sĩ và mua tất cả những loại thuốc có thể mua được.

Đề phòng bất kỳ tình huống nào sau này.

Bà Ôn thấy cậu mua nhiều thuốc như vậy, hiểm khi không chê cậu phung phí tiền bạc.

Sau khi truyền dịch xong, bác sĩ lại đến đo nhiệt độ cho Ôn Oanh.

“Nhiệt độ đã hạ hẳn rồi. Nhưng về nhà vẫn phải đo nhiệt độ mỗi giờ một lần. Đến tối trước khi đi ngủ đo lại một lần nữa. Nếu đêm không sốt thì coi như không có gì đáng lo ngại.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Ôn Độ dùng chăn quấn em gái lại rồi bế ra ngoài.

Lúc này cậu mới phát hiện em gái rất nhẹ, nằm trong lòng cậu cử như một chiếc lông vũ.

"Bà ơi, bình thường em ấy ăn có nhiều không?” Ôn Độ nhíu mày hỏi.

Bà Ôn nói: “Ăn như mèo ăn ấy.”

Ôn Độ lập tức không đồng tình nhìn em gái.
 
Chương 164


“Oanh Oanh, nếu em không ăn uống đầy đủ, cơ thể sẽ rất yếu. Như vậy em sẽ thường xuyên phải đến bệnh viện đấy. Ôn Độ thật sự không hù dọa Ôn Oanh.

Ôn Oanh biết rõ tình trạng của mình.

Cô bé sẽ không bao giờ để anh trai biết tại sao mình từ một cô bé khỏe mạnh, lại trở nên yếu đuối như bây giờ.

“Anh ơi, em nhất định sẽ ăn nhiều hơn mà.”

Ôn Oanh nói là làm, khi về nhà ăn cơm mặc dù đã no rồi, cô bé vẫn cố gắng ăn thêm.

Ôn Độ nhìn thấy thì nhíu mày, vươn tay ngăn cô bé lại: “Không ăn được nữa thì thôi. Anh bảo em ăn no, chứ không

phải ăn đến căng bụng. Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa. Lát nữa đôi thì nhớ nói với anh.”

Ôn Oanh cười híp mắt, rất phụ thuộc kéo ngón tay của anh trai, giọng nói mềm mại: “Anh, anh là người anh trai tốt nhất trên đời, em thích anh lắm lắm luôn

Mắt Ôn Độ đầy ý cưới.

“Được rồi, đi chơi đi. Không có việc gì thì đọc sách, không muốn đọc sách thì nằm ngủ”

Ôn Độ ăn rất nhiều.

Ôn Oanh đã ăn xong rồi, mà cậu mới chỉ ăn được một nửa.

Luật Cảnh Chỉ ăn cũng khá nhiều, mỗi lần cậu bé định đặt đũa xuống, lại nhớ đến câu “đồ lùn” của Ôn Độ.

Thế là cậu bé biển nỗi buồn thành động lực, lặng lẽ ăn thêm hai miếng cơm nữa.

Luật Cảnh Chi không ăn đến căng bụng.

Cậu bé ăn có chừng mực.

“Bà, chú, anh, mọi người cứ ăn từ từ, cháu ăn xong rồi.”

Luật Cảnh Chi lễ phép nói xong, rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Oanh nói chuyện với cô bé.

“Oanh Oanh, cậu còn khó chịu không?”

Ôn Oanh lắc đầu: “Lúc truyền dịch tớ không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại thì không còn khó chịu nữa rồi."

Luật Cảnh Chi đưa bàn tay nhỏ ra sở trán cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, biểu cảm có chút nghiêm túc.

“Oanh Oanh, khi nào tớ về nhà, cậu về cùng tớ nhé. Tớ sẽ nhờ bác sĩ nhà của tớ kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu. Ở đây không có các thiết bị kiểm tra, nên nhiều vấn đề không thể kiểm tra ra được.”

Ôn Oanh biết mình không có vấn đề gì nên từ chối ý tốt của Luật Cảnh Chi.

“Thực ra cơ thể tớ rất khỏe. Chỉ là thỉnh thoảng bị sốt và dễ bị cảm hơn người bình thường thôi.”

Ôn Oanh biết mình sẽ trở nên yếu ớt, dễ mắc bệnh nhưng sẽ không có bệnh nghiêm trọng.

Cô bé chỉ không thể chạy nhảy hoạt bát như nhiều đứa trẻ khác. Bởi vì chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng có thể bị thương.

Những vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ khiến cô bé khó chịu.

“Thật sao?”

Luật Cảnh Chi không hiểu lắm.

Cậu bé cảm thấy không yên tâm. Không thể thuyết phục được Ôn Oanh, Luật Cảnh Chi tìm đến Ôn Độ.

“Anh, em muốn đưa Oanh Oanh sang bên chỗ em khám bệnh.

Ôn Độ hiểu ý tốt của cậu bé, cảm ơn trước rồi mới nói: “Chi Chi, Oanh Oanh không thể sang bên em khám bệnh được, không phải em ấy không Muốn, mà là bây giờ người ở bên này, sang bên chỗ em làm thủ tục rất phiền phức.”

“Vậy có thể chờ mà!" Luật Cảnh Chi nói.

Có một số việc Ôn Độ không biết giải thích thế nào.

“Anh sẽ đưa em ấy lên thành phố khám bệnh, em đừng lo." Ôn Độ nhớ đến kiếp trước, sau khi đọc nhiều bài viết về bệnh tật trên mạng, cậu càng lo lắng cho em gái.

Ôn Độ dự định đợi Ôn Oanh khỏe hơn một chút rồi sẽ đưa cô bé lên thành phố khám bệnh.

Mệt mỏi cả ngày, đến giờ ăn tối rồi.

Ăn tối xong, Ôn Độ lấy hết số tiền hôm qua kiếm được ra.

Cậu muốn làm cho bà nội vui vẻ một chút.
 
Chương 165


”Bà ơi, bà lại đây với con, chúng ta kiểm tra số tiền hôm qua kiếm được. Xem chúng ta đã kiếm

được bao nhiêu tiền.”

Có nhiều tờ đại đoàn kết lắm.

Và còn rất nhiều tờ hai đồng.

Ôn Độ đỗ túi ra, tiền trong nháy mắt biến thành một đống.

“Wow! Nhiều tiền quá!”

Ôn Oanh ngay lập tức cảm thấy tất cả bệnh tật của mình đều khỏi hết.

Ôn Thiều Ngọc đưa tay nắm một nắm tiền: “Từ nhỏ đến giờ ba chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!”

Người không bình tĩnh nhất là hai ba con bọn họ.

Bà Ôn thì đã từng thấy rất nhiều chuyện trên đời, ngày xưa nhà bà cũng có không ít tiền.

Luật Cảnh Chi vốn là cậu ấm xuất thân hào môn.

Còn Ôn Độ, kiếp trước giá trị tài sản của cậu không biết nhiều đến mức nào, nếu đổi hết thành tiền mặt, có thể chất đầy cả căn nhà.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy đống tiền này, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kích động.

“Ba lấy một ít ra đếm trước.”

Ôn Thiều Ngọc nói rồi bắt đầu kiểm tra tiền.

Hắn chỉ lấy toàn đại đoàn kết.

Ôn Oanh thì cầm những tờ hai đồng, cô bé đếm từng tờ một, đếm đến mười tờ rồi để sang một bên, sau đó tiếp tục đếm.

Khi mọi người đã đếm xong toàn bộ số tiền, bọn họ gộp lại để tính tổng số tiền.

Cả gia đình đều sửng sốt.

Mỗi cái áo sơ mi Ôn Oanh bán được mười tám đồng, tổng cộng có chín mươi tám cái. Tất cả số áo sơ mi trắng bán được một nghìn bảy trăm sáu mươi bốn đồng.

Những áo sơ mi trắng này còn không bằng những bộ đồ nữ mà Ôn Độ mang về.

Một chiếc váy bán ba mươi đồng, áo thì có cái hai mươi, có cái hai mươi lăm.

Tổng cộng tất cả số quần áo này bán được hơn năm ngàn đồng.

“Vậy tất cả là bao nhiêu tiền?” Ôn Thiều Ngọc tò mò hỏi.

Ôn Oanh cũng rất tò mò, ngay cả Luật Cảnh Chi cũng muốn biết một bao tải quần áo kia có giá trị bao nhiêu.

Có lẽ người bình tĩnh nhất trong cả nhà chính là bà Ôn.

“Tổng cộng là năm nghìn bảy trăm chín mươi hai đồng”

Đây là điều mà ngay cả Ôn Độ cũng không ngờ tới.

Bởi vì giá gốc của đống quần áo này còn chưa đến một ngàn đồng.

Nhưng lợi nhuận của những bộ quần áo này lại lên tới năm ngàn đồng.

“Trời ơi, nhiều tiền quá!” Mắt của Ôn Oanh sáng lên, không ai ngờ rằng câu tiếp theo của cô bé lại là: “Anh ơi, bây giờ chúng ta có tiền rồi, anh về đi học lại nhé. Sau này thi đại học làm một sinh viên đại học nhé.”

Ôn Độ không ngờ em gái lại có khao khát học tập sâu sắc như vậy.

“Anh không bỏ học đâu, chỉ là những gì thầy cô dạy ở trường anh đã biết rồi.” Ôn Độ biết em gái lo lắng cho mình, cậu xoa đầu em gái rồi cười nói: “Em không cần lo lắng anh trở thành người mù chữ đâu.”

“Nhưng em muốn anh...” sau này có thể ngồi trong văn phòng.

Anh không cần phải đi công trường để vác gạch, cũng không cần làm những công việc nặng nhọc khác, làm một nhân viên văn phòng mà ai cũng ngưỡng mộ thì tốt biết bao!

Nếu Ôn Độ biết suy nghĩ trong lòng của em gái, cậu sẽ nói với cô bé rằng, việc thi đỗ đại học không phải là vấn đề đối với cậu.

“Bà ơi, ngày mai con định đưa Oanh Oanh lên thành phố kiểm tra sức khỏe.”

Ôn Độ đưa hết tiền cho bà, rồi trực tiếp nói ra ý định của mình.

“Đi đi, làm kiểm tra kỹ càng, xem rốt cuộc là bị làm sao.”

Ba ngày hai bữa bị bệnh như vậy khiến người ta lo lắng.

Ôn Oanh rất muốn nói mình không muốn đi, nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định của anh

trai và thấy khuôn mặt đầy lo lắng của bà, cô bé vẫn quyết định đi khám.
 
Chương 166


Như vậy bà và anh trai sẽ yên tâm hơn, không còn lo lắng cho cô bé nữa.

Dù sao bây giờ nhà cũng có tiền rồi, có thể đưa cô bé đi khám.

Sau khi ăn uống no nê rồi, Ôn Oanh nằm trên giường nghỉ ngơi.

Để tránh ngày mai lúc đi khám lại không chịu nổi, rồi bị sốt cao.

Ôn Thiều Ngọc cuối cùng cũng đợi được cơ hội, hắn kéo con trai ra ngoài.

Đến phòng của hai ba con, Ôn Thiều Ngọc kích động nói với con trai: “Tiểu Độ, con thấy ba có thể cùng con vào miền nam, mua vài bộ quần áo về bán được không?”

Ôn Độ ngạc nhiên: “Ba, ba muốn kinh doanh à?”

Ôn Thiều Ngọc dùng sức gật đầu.

“Đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Con nói xem chúng ta ra ngoài làm việc một ngày đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Ba đi làm bảo vệ cả tháng mới được có mười đồng. Nhiều tiền như vậy, ba phải làm cả đời mới kiếm được.”

Hắn cũng không phải là kẻ ngốc.

Ôn Độ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ba muốn kinh doanh cũng được, nhưng thực ra ba không cần phải đến tận nơi. Ba tìm một cửa hàng ở đây, con ở bên kia gửi quần áo về cho ba, ba ra nhà ga lấy. Rồi tự bán ở đây.”

Ôn Thiều Ngọc nghe mà há hốc miệng: “Còn có thể làm như vậy sao? Như vậy thì tốt quá. Đi tàu hỏa mệt lắm, ba sợ đến nỗi chẳng muốn đi tàu chút nào.”

Ôn Độ: “...”

“Vậy thì ngày mai ba đi với con. Xem có cửa hàng nào thích hợp để bán không? Hoặc là có khoảng sân nhỏ nào phù hợp cũng được.”

Nghe Ôn Độ nói vậy, Ôn Thiều Ngọc lập tức trở nên phấn khích.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ba đi thu dọn đồ đạc ngay. Ngày mai ba sẽ về sớm một chút, rồi chúng ta đi thành phố.”

Ôn Thiều Ngọc hận không thể xuất phát ngay lập tức, sau đó nhìn thấy mặt tiền nào ưng ý là mua

lại luôn.

Trước kia hắn không có khả năng này, giờ thì khác rồi, con trai hắn có khả năng này.

Ôn Độ rất ủng hộ ba cậu.

Ôn Thiều Ngọc là người không giấu được chuyện gì, quay đầu lập tức nói với mẹ mình.

Bà Ôn nghe con trai nói xong, trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Mày đã lớn từng này rồi, còn dựa vào con trai, không thấy mất mặt à?”

“Da mặt mày thật sự là dày đến mười trượng.

Mắng con trai xong, bà Ôn phát hiện con trai mình vẫn đứng ở đó, cười hớn hở như một tên ngốc.

Nhìn mà tức chết.

Ôn Thiều Ngọc không giận, mặc kệ mẹ mắng thế nào, dù sao thì tương lai cửa hàng mở ra, người làm chủ là hắn.

“Mẹ, mẹ tức giận làm gì chứ? Mẹ tức giận cũng vô ích thôi. Con có con trai, con trai con lại giỏi giang như vậy. Con tiêu tiền của con trai thì sao? Người khác muốn tiêu tiền của con trai con còn không được cơ.”

Ôn Thiều Ngọc còn nói thêm: “Con trai người khác không có khả năng, con trai con có khả năng, đó là số mệnh.”

Bà Ôn ngứa tay, giơ cây chổi lông gà lên, định đánh cho hắn một trận.

Dường như Ôn Thiều Ngọc không nhận ra điều này, chạy tới ôm cánh tay của bà, nịnh nọt nói với bà: “Mẹ, mẹ cũng là bà cụ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

“Con nói với mẹ, đừng nói là trong vòng mười dặm tám làng quanh đây. Ngay cả trong tỉnh của chúng ta, không có bà cụ nào may mắn như mẹ. Sau này con mở cửa hàng, mẹ muốn mặc gì thì mặc có đó. Mẹ nói xem, mẹ có phải là bà cụ hạnh phúc nhất thế giới không?”

Nói về tài nịnh nọt, nếu Ôn Thiều Ngọc đứng thứ hai, thì chỉ có Ôn Oanh mới đứng thứ nhất.

Cái miệng của hai ba con bọn họ thật sự là có thể ngọt chết người.
 
Chương 167


Bà Ôn cũng hết cách với con trai, bực bội xua tay, bảo hắn mau cút đi.

Luật Cảnh Chi đứng bên cạnh nhìn mà vô cùng ngưỡng mộ.

Nhưng cậu bé không ngưỡng mộ bà Ôn, mà ngưỡng mộ Ôn Thiều Ngọc có một người mẹ yêu thương hắn đến vậy.

Sáng hôm sau, cả nhà cùng nhau ra ngoài.

Ban đầu chỉ có mình Ôn Độ, Ôn Oanh và Ôn Thiều Ngọc cùng đi vào thành phố. Nhưng khi ba người bọn họ đi rồi, nhà chỉ còn lại bà Ôn và Luật Cảnh Chi.

Ôn Độ suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa cả hai người đi cùng.

Cả gia đình đi xe buýt đến thành phố, trước tiên là đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Ôn Độ nghĩ rằng đã đến đây rồi thì cả nhà cùng kiểm tra hết đi.

Ôn Thiều Ngọc cho rằng cơ thể mình không có vấn đề gì, nên đương nhiên không chịu kiểm tra. Luật Cảnh Chi cũng từ chối, cậu bé có bác sĩ gia đình, không cần lãng phí tiền vào việc này.

Cuối cùng chỉ có Ôn Oanh và bà Ôn đi làm kiểm tra toàn diện.

Kiểm tra toàn diện rất tốn thời gian, và sau khi làm xong, kết quả phải đến chiều mới có, một số kết quả phải vài ngày sau mới nhận được.

Sau khi kiểm tra xong, đúng lúc đến giờ ăn trưa.

Ôn Độ dẫn cả nhà đi ăn cơm.

Tiệm cơm quốc doanh chuẩn bị món ăn cũng mất một khoảng thời gian. Bà Ôn dẫn hai đứa trẻ vào trong chờ, tiện thể nghỉ ngơi. Ôn Độ thì cùng ba ra ngoài đi dạo.

Quan sát xung quanh xem có cửa hàng nào phù hợp để mua hoặc thuê không.

Thời điểm này rất ít người bán cửa hàng, hầu hết đều là tài sản thừa kế, người ta thường không bán.

Bọn họ đi một vòng quanh khu vực, nhìn thấy một khuôn viên nhỏ. Khuôn viên không đẹp lắm, bên trong rất bừa bộn. Bên cạnh cổng sau có một căn nhà nhỏ, có thể mở cửa hàng ở đó.

Căn nhà ở sát cổng rất nhỏ và cũ kỹ.

Nếu muốn mở cửa hàng bán quần áo thì phải phá bỏ căn nhà này đi rồi xây lại.

Ôn Độ tính toán một chút thấy cũng không tốn kém quá nhiều.

Thấy Ôn Thiều Ngọc cứ đứng ngây người nhìn chằm chằm vào căn nhà kia không rời mắt, cậu lại thấy mắt nhìn của ba mình quả thật không tệ, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng mảnh đất này thôi, sau này chắc chắn sẽ tăng giá.

Qua một hai mươi năm, có tiền cũng không mua được. Cậu cũng không do dự, quyết mua lại khuôn viên này.

Bây giờ thủ tục mua bán nhà cửa vẫn còn rất đơn giản.

Đầu tiên Ôn Độ thương lượng giá cả với người bán, người kia chắc là cũng không muốn giữ lại khuôn viên cũ nát này nữa, nên cuối cùng bán cho cậu với giá hai ngàn đồng.

Ôn Độ thấy cái giá này khá hợp lý, cậu trả tiền đặt cọc xong rồi dẫn ba mình rời đi.

Những thủ tục còn lại phải qua vài ngày nữa mới làm xong.

Trở về tiệm cơm quốc doanh, Ôn Thiều Ngọc gặp mẹ mình thì vô cùng kích động: “Ôi, con sắp trở thành ông chủ rồi... á!”

Bà Ôn cầm một quả trứng luộc nhét thẳng vào miệng hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Im miệng! Tiền tài không nên để lộ ra ngoài, mày không biết à? Mày thử nói thêm một câu nữa xem!”

Sao bà lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy chứ?

Bình thường Ôn Thiều Ngọc bị mắng thì cũng không bao giờ thấy bực mình, lần này bị mắng hắn

còn cười tươi như nở hoa.

Cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.

Ôn Độ nhìn ba mình, cảm thấy có một số chuyện vẫn cần phải nói chuyện rõ ràng với ba. Làm kinh doanh không phải là chuyện đơn giản, xây nhà cũng không thể xong trong một sớm một chiều được.

Bây giờ thì cứ tạm thời bỏ qua đã.

Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện giờ của ba.
 
Chương 168


Đây là lần đầu tiên gia đình cậu đến tiệm cơm Quốc Doanh sau nhiều năm.

Đã đến thành phố, nhất định phải mua một con vịt quay đặc sắc để thử. Không thể làm người địa phương mà cả đời chưa từng ăn vịt quay được.

Ôn Độ biết khi bà nội nhìn thấy thực đơn, chắc chắn sẽ cảm thấy đắt.

Cậu không cho ai xem, trực tiếp gọi món rồi ngồi xuống chờ. Một con vịt quay mười bốn đồng, chế biến thêm, nấu canh vịt, mất mười sáu đồng. Một con vịt chắc chắn không đủ ăn, còn phải Gọi thêm mấy món khác.

Thịt heo chỉ có chín hào rưỡi, gà Phi Long là món mặn, mất hai đồng năm mươi lăm hảo. Thịt lợn chiên giòn hai đồng, nấm hương xào măng hai đồng một, thịt heo xào chín hào.

Ở đây còn có hải sâm kho tàu nhưng rất đắt, năm đồng hai, cuối cùng thêm một món gà chiên dầu, một đồng chín.

"Chỉ vậy thôi!"

Ôn Độ Gọt xong món thì quay lại bàn, bà Ôn hỏi: "Sao con lại qua bên đó gọi món thế?"

"Con chỉ qua hỏi họ cơm ở đây bán thế nào, có ăn no không. Bọn họ nói cơm ba xu một món." Ôn Độ không dám nói thật với bà nội.

Lỡ bà nội nghe thấy toàn là thịt, lại hỏi giá cả, chắc chắn sẽ không cho cậu gọi nhiều thế, thế là mất đi ý nghĩa đến đây ăn rồi. Đã ăn thì nhất định phải ăn ngon.

Đây là lần đầu tiên Ôn Oanh vào tiệm cơm lớn thế này, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

Trước đây trong mơ, mỗi tối khi anh trai đi ngủ, cô bé đều ngồi bên cửa sổ, nhìn đường phố đối diện, con phố phồn hoa, không ít người lái xe sang, ăn hải sản.

Mỗi bữa ăn của những người đều phải mất hơn mười ngàn tệ.

Mà anh trai làm việc vất vả mấy tháng cũng chỉ kiếm được mười ngàn. Nhưng khi số tiền này vừa đến tay, anh trai lại lập tức chi tiền đăng báo, tìm tung tích của cô bé.

Khi đó cô bé nghĩ, khi nào kiếm được tiền, cô bé sẽ đưa anh trai ăn bữa cơm thịnh soạn giá mười ngàn tệ này.

Con cua lớn hơn đầu cô bé chắc chắn sẽ rất ngon.

Cô bé muốn anh trai ăn đến phát ngấy thì thôi!

Khi món ăn được dọn lên, bà Ôn nhìn thấy nhiều thịt như vậy, thế mà lại không hỏi câu nào.

Ôn Thiều Ngọc ăn no uống đủ, chờ con trai đi thanh toán quay lại, mới hỏi: "Bữa này hết bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi hai đồng một hào hai."

Ôn Độ luôn nhìn bà nội, sợ bà có ý kiến.

Không ngờ, bà nội chỉ chậm rãi uống canh, nói một câu: "Cũng tạm được."

Ôn Độ giật mình, nhìn bà nội bằng ánh mắt khác xưa.

Ôn Thiều Ngọc ngồi bên cạnh thở dài: "Mẹ, hồi nhỏ mẹ sống tốt lắm phải không?"

"Tốt gì chứ? Ông ngoại con là thầy thuốc, nhà mình mở tiệm thuốc, nhưng sống không đứng đắn, hút hít mấy thứ tiêu tán gia tài, làm hỏng hết cả nhà."

Bà Ôn nhớ lại chuyện cha mình làm, mặt không chút thay đổi, nhưng càng nhìn nghĩ thấy giận

dữ hơn.

"Ông ngoại con hồ đồ quá! Sao lại làm chuyện đó chứ?" Ôn Thiều Ngọc vừa nói xong đã bị mẹ mình lườm một cái.

"Con còn dám nói người khác à, bản thân con có chỗ nào tốt không?"

Rốt cục vẫn ở bên ngoài, bà vẫn giữ mặt mũi cho con trai, âm lượng không cao, chỉ có bàn của họ nghe thấy.

Bà Ôn nhân cơ hội dạy cháu: "Tiểu Độ, bà biết con từ nhỏ đã có chỉ. Đó là điều tốt, nhưng con làm người không thể hồ đồ. Nếu con làm chuyện hồ đồ, đi sai đường, đừng trách bà cắt hai chân của con.”

“Nhà mình không chấp nhận lừa lọc, càng không cho phép hút thuốc cờ bạc. Con bây giờ mới mười hai tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, càng không được đi lung tung."

Hôm nay ăn xong, bà rất vui vẻ, từ lời nói và hành động của cháu, bà đã lờ mờ đoán ra chút chuyện.
 
Chương 169


Bà không yên tâm để cháu trai ra ngoài.

Nhưng con trai mà không ra ngoài rèn luyện, sẽ giống như con bà, trở thành đồ vô dụng.

Bà đã nuôi dưỡng một đứa thành vô dụng rồi, không thể nuôi một đứa khác thành vô dụng tiếp

được.

Dù sao, bà cũng tôn trọng ý kiến của cháu mình.

Ôn Oanh nghe mà không hiểu gì, ngơ ngác nhìn anh trai, rồi lại ngây thơ nhìn về phía ba mình, cuối cùng nhìn Luật Cảnh Chi cũng không hiểu gì bên cạnh, hài lòng uống một ngụm canh.

Không phải cô bé ngốc, Cảnh Chi cũng không hiểu mà.

Ôn Độ không ngờ bà nội lại lo lắng chuyện này, cậu cười với bà, cam đoan nói: "Bà nội, bà cứ yên tâm đi, con ra ngoài làm việc đàng hoàng, không bao giờ đến chỗ nào xấu đâu, cũng càng không giao du với đám người xấu."

Lúc này mặt mày bà mới dịu lại: "Con đừng học theo ba con, đừng không có tiền đồ như thế."

"Mẹ, con thay đổi rồi mà! Lúc đó con chỉ đi một lần, con cũng đâu có thường xuyên đi chơi đâu!" Ôn Thiều Ngọc bên cạnh kêu oan.

"Hừ."

Bà cười lạnh, Ôn Thiều Ngọc liền co rúm lại.

Hắn đi đánh bạc, thua năm đồng.

Mẹ hắn suýt nữa dùng xẻng sắt chém đầu hắn rồi.

Ôn Thiều Ngọc biết đó là giới hạn của mẹ mình, nếu vượt qua giới hạn này, nhất định phải chịu

chết.

"Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì. Nhà này bây giờ không thể viết tên Tiểu Độ, thì viết tên tôi. Nếu anh dám làm bậy, tôi sẽ đuổi anh đi tức khắc."

Bà Ôn không muốn cháu vất vả kiếm tiền bên ngoài, con trai lại ở nhà tiêu pha tiền bạc.

Ôn Thiều Ngọc vừa nghe thế, nào dám nói không: "Mẹ, đừng nói nhà viết tên mẹ, cửa hàng cũng là của mẹ, con chỉ là người trông coi thôi."

"Thôi được rồi, đừng có ăn nói a dua nịnh nọt thế nữa. Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta đi bệnh viện xem kết quả có chưa."

Ôn Độ liền ra ngoài gọi xe ba bánh đến, bà Ôn nhìn thấy xe ba bánh cũng không nói gì, dẫn hai

đứa cháu lên trước.

Khoảng cách từ đây tới bệnh viện cũng hơi xa, dù sao bà cũng có tuổi. Hai đứa nhỏ thì vẫn còn nhỏ, đi nhiều quá, tối về sẽ đau chân.

Ôn Thiều Ngọc thực sự rất lười, không muốn đi bộ, hắn vui vẻ ngồi lên, thưởng thức cảnh đẹp trên đường Trường An.

"Mẹ, thật ra chúng ta sống gần nơi này thế này, nhưng chỉ mới tới đây được gai lần.”

Ôn Thiều Ngọc càng nhìn càng thấy nơi này rất tốt, đặc biệt là nghĩ đến sau này mình còn có một cửa hàng ở đây. Tâm trạng hắn phấn khích không thể kiềm chế.

Lần trước Luật Cảnh Chi đến đây đã nhìn thấy những nơi này, cũng đã được thăm thú nhiều nơi ở đây.

Ôn Oanh là người duy nhất chưa từng thấy những gì này.

Cô bé nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

Đến bệnh viện, Ôn Độ vào tìm bác sĩ, nhận kết quả kiểm tra rồi hỏi bác sĩ.

Bác sĩ nói: "Bệnh nhân đã lớn tuổi, sau này phải chú ý dinh dưỡng, có chút thiếu dinh dưỡng đấy. Đứa trẻ này cũng thế, nên ăn nhiều đồ bổ vào. Có thể do sức đề kháng kém nên dễ cảm lạnh với sốt. Không có vấn đề gì lớn đâu."

Ôn Độ nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bà nội và em gái đều khỏe mạnh, thỉnh thoảng cảm lạnh cũng không sao.

Ôn Độ cầm tất cả giấy tờ, cảm ơn bác sĩ rồi ra khỏi bệnh viện.

"Không sao rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

Trên đường về, trên xe không nhiều người.

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đều có chỗ ngồi.

Đến nhà trời vẫn chưa tối, nhưng mặt trời đã lặn, lúc này rất lạnh.

Ôn Độ vào nhà lấy củi bắt đầu đốt lò sưởi.

"Ba, ba qua đây, con có chuyện muốn nói với ba." Ôn Độ vươn tay kéo ba mình ra ngoài.
 
Chương 170


Ôn Thiều Ngọc tưởng con trai muốn nói chuyện gì quan trọng lắm, vội vàng ngồi xuống ghế.

“Bếp bên này cứ để con nhóm là được, ba nhóm bên kia đi.”

Hai ba con đứng cách nhau hai mét.

“...”

Ôn Độ thở dài, tiến lại gần hơn, rồi nhìn ba mình.

Ôn Thiều Ngọc im lặng một lát, rướn người lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Độ, con có chuyện gì muốn nói với ba à?"

Không cần thiết phải lại gần đến thế đâu.

"Ba, ba có biết cách làm ăn buôn bán không?"

Ôn Thiều Ngọc lắc đầu: "Ba không biết làm ăn buôn bán, nhưng bà nội con thì biết đấy. Quần áo con lựa chọn xong gửi về, trong tiệm đã có bà nội trông coi. Ba chỉ cần ở phía trước giúp bán quần áo là được."

Ôn Độ: "..."

"Tiểu Độ, con biết trước khi ba cưới mẹ con, ba cũng từng có đối tượng xem mắt chứ? Đối tượng xem mắt của ba làm việc ở cửa hàng bách hóa. Khi đó ba đã nghĩ rằng công việc đó rất hợp với ba, ba rất thích làm công việc đó."

Ôn Độ: "Không phải ba thích hát kịch nhất sao?"

"Nhưng hát kịch trong mắt người ngoài lại là phường xướng ca vô loài. Tự ba lén lút hát chút là được rồi, nếu để người ngoài biết ba còn muốn lên sân khấu, người trong thôn không biết sẽ cười nhạo ba thế nào."

Ôn Thiều Ngọc nói xong thở dài một hơi: "Người ba này của con ấy, nói trắng ra là ba lười làm việc nặng. Nhưng việc ba thích làm, dù khổ dù mệt ba cũng nguyện ý làm”

“Khi ba còn nhỏ, nhà mình sa sút, trong mắt người ngoài, cuộc sống còn không bằng hộ nghèo nhất trong làng. Khi đó ba muốn hát kịch, nhưng đoàn văn công trong huyện không nhận người như ba. Họ chỉ nhận nữ giới. Sau đó ba đi lính, đoàn văn công trong quân đội cũng không nhận ba.

"Sau đó không có ai dám hát kịch. Những thứ người ta hát ba cũng không biết. Ba nghe người ta hát hai lần rồi học theo, định hỏi họ có cần ba không. Nhưng người ta đều dựa vào học vấn, ba thế này thì không được."

Ôn Thiều Ngọc khi còn trẻ không phải là không nỗ lực.

Mà là không có chỗ cho hắn nỗ lực.

Ôn Độ từ trước đến nay không biết ba mình lại thích hát kịch đến thế.

Cậu nhìn ba mình với vẻ mặt phức tạp, lời an ủi đến bên miệng lại biến thành: "Ba, đợi ba đến thành phố hỏi thăm thử xem, có chỗ nào còn sân khấu hát kịch không. Sau này ba không hát kịch thì đi nghe kịch cũng không khác gì lắm đâu."

Câu nói này ngay lập tức đã an ủi được Ôn Thiều Ngọc.

"Vậy khi nào chúng ta có thể mở cửa tiệm?"

Ôn Độ: "..."

Sự thay đổi cảm xúc của ba thật khiến người khác khó thích nghi.

"Đây là chuyện hôm nay con muốn nói với ba. Ba, chúng ta mở cửa tiệm bán quần áo, chắc chắn sẽ không giống như hôm qua, có thể kiếm được rất nhiều tiền đâu."

Ôn Thiều Ngọc gật đầu. "Chuyện này ba biết. Mở cửa tiệm làm ăn thì cần có khách hàng quay lại, phải làm từng bước từng bước một."

Ôn Độ hài lòng nói: "Quần áo đến lúc đó sẽ được tuyển chọn rồi gửi về đây. Nếu ba nói bà nội cũng có thể coi tiệm, căn nhà nhỏ đó cần phải dỡ bỏ và xây lại, trực tiếp sửa thành cửa hàng lớn hơn."

Ôn Thiều Ngọc nghe con trai nói thế thì mắt lập tức sáng lên.

"Chúng ta sẽ mở hai cửa hàng một lúc sao?"

"Ba cửa hàng."

Ôn Thiều Ngọc: "!!!"

"Sao đột nhiên lại thành ba cửa hàng rồi?"

Thực ra Ôn Độ muốn xây nhà lầu, nhưng tiền trong tay cậu chưa đủ để xây nhà lầu, nhưng xây nhà trệt lớn thì không thành vấn đề.

"Sân sau của căn nhà đó trực tiếp sửa thành một dãy cửa hàng. Một trong số đó chuyên bán đồ nữ. Phụ nữ mua quần áo chắc chắn cần thử đồ. Chúng ta còn phải chừa ra chỗ để thay đồ. Bên ngoài lắp đặt một cái gương lớn, thử quần áo có đẹp hay không là có thể nhìn ngay vào gương để biết ngay."
 
Chương 171


Những lời mà Ôn Độ nói đều là những thứ mà các cửa hàng thời trang sau này nhất định phải có.

Ôn Thiều Ngọc nghe thế thì thấy vô cùng phấn khích.

"Thì ra còn có thể như thế à?"

Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khác hẳn với những nơi khác rồi.

Mặt mày Ôn Thiều Ngọc hớn hở không thôi: "Tiểu Độ, chỉ cần con mang về quần áo đẹp, chất lượng tốt, việc làm ăn của cửa tiệm nhà ta chắc chắn sẽ rất đông khách."

Ôn Độ mim cười.

"Tương tự, bên quần áo nam cũng cần sắp xếp như vậy. Cuối cùng là đồ trẻ em. Quần áo bé trai và bé gái chia ra bên trái và bên phải. Cũng cần chuẩn bị hai phòng thử đồ."

Ôn Độ nói một câu, Ôn Thiều Ngọc liền gật đầu lia lịa.

"Con nói đúng."

"Về phần vài cửa hàng dư ra, cứ nghĩ xem sau này có thể làm gì khác không. Nếu chúng ta không cần đến, có thể cho thuê. Như vậy mỗi tháng có thể kiếm thêm ít tiền."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong lời của Ôn Độ, vỗ vai con trai: "Con đúng là con của ba. Giống ba, đều thông minh!"

Bà Ôn nghỉ ngơi một lát để lấy lại sức, nghe thấy lời của con trai, bà thật muốn lại tát cho một cái.

"Ôn Thiều Ngọc, cái đầu của con như thế nào chính con không biết sao?"

Ôn Thiều Ngọc cười hì hì: "Con không quan tâm, dù sao đây cũng là con trai của con, con trai thông minh là giống ba còn gì."

Ôn Độ: "..."

Bà Ôn: "Không biết xấu hổ, thật không biết con giống ai nữa?"

Cả nhà họ vẫn chưa ăn cơm tối.

Mọi người ăn trưa ở tiệm cơm Quốc Doanh toàn là ăn ăn thịt, buổi tối chỉ ăn chút đồ thanh đạm.

Khi bà Ôn còn trẻ, trong thôn có một nàng dâu từ phía Nam tới. Bà học được từ cô ấy cách làm dưa muối kiểu miền Nam, những năm qua trong nhà thỉnh thoảng đều ngâm một ít.

Bà lấy dưa muối ra, cắt vài lát thịt, xào chung với dưa muối.

Lại nấu một nồi cơm.

"Được rồi, qua đây ăn cơm đi."

Dưa muối xào với thịt ba chỉ rất thơm, cũng rất hao cơm.

Luật Cảnh Chi cảm thấy mình không thể ăn được nhiều, kết quả lại ăn một bát đầy.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.

Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi đang ngẩn ngơ, nhướn mày, gắp cho cậu ấy một miếng thịt mỡ: "Ăn nhiều chút cho cao lớn, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngồi xe miễn phí nữa. Nếu lần sau gặp còn không cao bằng em gái anh thì phiền lắm."

Ôn Oanh tò mò nhìn Luật Cảnh Chi, giọng ngọt ngào hỏi: "Chi Chi, hóa ra cậu ngồi xe không cần mua vé à?"

Cô bé đưa tay nhỏ so sánh, nhớ đến một đứa trẻ kiếp trước.

Khi đó anh trai sống ở công trường, có một đôi vợ chồng trẻ cũng sống trong một ngôi nhà tạm ở nơi đó.

Đôi vợ chồng đó bỗng khóc thảm thiết.

Cô bé tò mò đến gần nghe lén.

Kết quả, người vợ trẻ khóc rất thương tâm nói: "Bác sĩ nói, đầu đứa trẻ sẽ ngày càng lớn, nhưng cơ thể lại mãi mãi chỉ có thể như thế này. Nó sẽ không bao giờ cao lên được. Trí thông minh cũng không thay đổi. Căn bệnh này không thể chữa được. Bác sĩ bảo chúng ta nên sinh thêm đứa khác."

Người mẹ còn nói rất nhiều điều, Ôn Oanh đều âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Cô bé không bay vào trong nhà người ta nữa.

Ôn Oanh thật sự tò mò đứa trẻ đó trông như thế nào.

Cô bé đợi mãi, đợi đến sáng khi họ dậy nấu ăn, mới lén vào xem đứa trẻ đó.

Đứa trẻ đó cơ thể như một tuổi, nhưng đầu lại rất to, trông như ba tuổi vậy.

Ba mẹ nó nói, bây giờ nó đã ba tuổi rồi. Nhưng nó khác với những đứa trẻ ba tuổi bình thường.

Nó sẽ không bao giờ biết đi, cũng không tự chăm sóc bản thân. Mãi mãi chỉ có thể nằm thế như em bé.

Cơ thể nó cũng sẽ cao lên, nhưng sẽ rất chậm.
 
Chương 172


Khi đầu nó lớn đến bằng người trưởng thành 18 tuổi, cơ thể nó có thể chỉ cao được như thế.

Bác sĩ nói nếu may mắn có thể sống đến 18 tuổi, nhưng thường thì, chỉ sống đến 15, 16 tuổi là đã chết.

Đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương.

Nên Ôn Oanh có ấn tượng rất sâu sắc.

Cô bé không Muốn Chi Chi bị bệnh.

Vì vậy, cô bé nghiêm túc nói: "Chi Chi, cậu phải ăn cơm đầy đủ, cố gắng cao lên nhé. Không cao được là rất đáng sợ đó, sẽ chết đấy!"

Luật Cảnh Chi: "..."

Cậu ấy không cao được không phải vì không ăn cơm đầy đủ.

phải là do di truyền từ gia đình không?

"Nhìn xem, anh trai cậu rất cao, sau này nhất định cậu sẽ cao hơn anh ấy."

Lúc này trong lòng Ôn Oanh tràn đầy lo lắng.

Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ gật đầu.

Cậu ấy rất muốn nói, có thể là do anh trai cậu ấy cao rồi, nên cậu ấy không còn cơ hội cao nữa?

Cõi lòng cậu bé sáu tuổi như tan nát.

Hy vọng khi lên bảy tuổi, cậu ấy có thể cao lên một chút, bây giờ vẫn nên cố gắng ăn cơm thôi.

Luật Cảnh Chi hóa bị phẫn thành ăn uống, ăn từng miếng cơm lớn.

Ăn xong cơm, hai đứa trẻ rửa mặt rồi đi ngủ.

Ôn Thiều Ngọc đi làm.

Bà Ôn Gọi cháu trai qua.

Ôn Độ đứng ở ngoài sân nhìn bà nội, bà gỡ nồi nhà mình xuống, sau đó cầm một cái xẻng sắt, thọc vào trong đào bởi một hồi.

Bà từ lò sưởi lấy ra một thứ đen sì sì.

"Bỏ nồi vào lại đi."

Bà nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Ôn Độ nhìn thấy thao tác của bà thì ngạc nhiên.

Bà đặt cái hộp xuống đất, mở lớp bên ngoài đen kịt không nhìn ra hình dạng ban đầu. Bên trong là một cái hộp tinh xảo.

Nhìn cái hộp như làm bằng gỗ tử đàn, trên đó còn có hoa văn tinh xảo.

Sau mấy chục năm nữa. cái hộp này có thể bán được với giá cao.

"Bà ơi, đây là gì ạ?" Thực ra trong lòng Ôn Độ đã đoán ra được rồi.

Những thứ này tám phần là do ông nội cậu để lại.

Bà nội rửa sạch tay, rồi mới cầm cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa.

"Trong này là giấy tờ nhà đất." Bà mở cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa, lấy ra hai tờ giấy chứng nhận đất đai: "Nhà cửa ở đâu, trên đó đều đã viết rất rõ ràng rồi. Ngày mai con đi chuyển nhượng, cùng xem thử nhà mình có thể lấy lại được không. Hôm nay bà nghe nói, chỉ cần con chứng minh được căn nhà là của mình, đến ủy ban khu phố làm lại giấy chứng nhận đất đai là xong." 

Ôn Độ: "!!!"

Kiếp trước không hề có chuyện này.

"Hôm nay nếu không phải mình mua nhà, bà cũng không nhớ ra chuyện này."

Bà nói xong, ngay cả cái hộp gỗ tử đàn cũng đưa cho cháu trai.

Bà còn dặn dò cháu: "Chuyện này đừng cho ba con biết. Nếu hai căn nhà kia lấy lại được, con với Tiểu Oanh mỗi đứa một căn."

Còn đứa con trai vô tích sự kia?

Thôi bỏ đi.

Đồ do tổ tiên để lại, vẫn giao cho cháu trai thì tốt hơn.

Sáng hôm sau Ôn Độ lại lên thành phố.

Cậu đến khu phố có hai căn nhà, tìm người phụ trách, lấy giấy tờ nhà đất ra. Người đó nhìn Ôn Độ một cái, hỏi cậu một vài câu.

Sau đó nộp một ít tiền, giấy chứng nhận liền làm xong.

Ôn Độ cầm giấy chứng nhận đất đai mới nghĩ đến việc đi xem nhà mình ở đâu.

Khi cậu nhìn thấy hai căn tứ hợp viện được bảo vệ khá hoàn chỉnh.

Có cảm giác như trời ban cho số tiền hàng tỷ đồng vậy.

Còn có một cảm giác, vận mệnh quả nhiên kỳ lạ như vậy.

Kiếp trước, Ôn Độ từng nhờ người mua hai căn tứ hợp viện, chính là hai căn này. Không ngờ, hai

căn viện mà cậu từng mong muốn mua lại chính là của gia đình mình.
 
Chương 173


Cũng khó trách sao năm đó cậu không có ý định mua bất động sản nào khác mà chỉ muốn mua hai căn này.

Thì ra tất cả đã được định trước từ trong vô thức.

Chuyện nhà ở của bọn họ được giải quyết một cách đặc biệt thuận lợi.

Ôn Độ tiện thể đi tìm người bán nhà. Ai ngờ người bán lại không có ở đó.

Khi cậu gõ cửa, bên trong có người khác ra mở.

Người đó vừa thấy Ôn Độ liền định đóng cửa lại.

Lực tay Ôn Độ rất mạnh, cậu đưa tay chống cửa, trầm giọng nói: "Tôi đến tìm chủ nhà này để làm thủ tục chuyển nhượng."

Người kia không vui nói: "Tôi chính là chủ nhà này, căn nhà này là của chúng tôi, tôi không bán."

Ôn Độ nhíu mày.

Suy nghĩ một chút, cậu liền hiểu mình có thể đã bị lừa.

"Anh làm sao chứng minh được anh là chủ nhà?" Ôn Độ muốn đối phương đưa ra bằng chứng để làm rõ sự việc.

Người kia chỉ vào hàng xóm nói: "Chuyện này còn cần chứng minh à? Hàng xóm láng giềng đều biết tôi là ai."

"Anh nói anh là chủ nhà, nhưng người bán nhà cho tôi lại nói căn nhà là của anh ta. Nếu anh cứ cố chấp như vậy, chúng ta ra phường nói rõ mọi chuyện."

Người kia cười lạnh, bước ra khỏi nhà.

"Tôi thấy cậu đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Ra phường thì ra phường, chúng ta cùng đi."

Người kia đi trước về phía phường.

Ôn Độ không nói gì, bước theo.

Hai người đi được một đoạn.

Người kia kéo một nữ đồng chí mặt nghiêm nghị nói: "Đồng chí, cô nói cho cậu ta biết, căn nhà đó có phải nhà của chúng tôi không? Cậu ta cứ nói tôi đã bán nhà cho cậu ta."

Nữ đồng chí nhìn Ôn Độ một cái: "Nếu nói đến căn nhà phía trước, thì đó đúng là nhà của họ. Tất cả mọi người ở đây đều biết."

"Vậy người bán nhà cho tôi là ai? Hàng xóm láng giềng cũng biết anh ta mà."

Ôn Độ hỏi.

Nữ cán bộ nói: "Anh ta là một kẻ độc thân, nhà chỉ có mình anh ta. Đồng chí, có lẽ cậu đã bị lừa rồi."

Không nghi ngờ cậu là kẻ lừa đảo, trực tiếp nói cậu bị người ta lừa?

Làm sao Ôn Độ không hiểu mình bị nhóm người này lừa gạt được chứ.

Khó trách hôm qua lại gặp người bán nhà. Hóa ra có người đã giăng sẵn bẫy, chờ kẻ ngốc đến.

Ôn Độ không nổi giận.

Cậu chỉ xác nhận một chút rồi rời đi.

Người phụ nữ thấy Ôn Độ đi rồi, lập tức vỗ ngực, đấm mạnh vào người đàn ông một cú.

"Sao anh không báo trước một tiếng, nếu tôi không có ở đây thì sao?"

Người đàn ông đắc ý nói: "Nếu em không có ở đây, anh sẽ dẫn cậu ta đi lòng vòng. Vừa rồi anh thấy em vào nên mới dẫn cậu ta đến. Thằng ba nhà họ Tôn cũng thật là, biết cậu ta dễ lừa thế này, tiền đặt cọc nên lấy thêm mấy trăm. Cuối cùng chỉ lấy có hai trăm đồng."

"Không ngờ còn có người dễ lừa thế."

Người phụ nữ nghĩ đến việc kiếm được hai trăm đồng nhẹ nhàng thì mong sao có thêm vài kẻ ngốc như vậy.

Nếu Ôn Độ nghe được những lời này của họ, chắc chắn sẽ khiến họ chuẩn bị sẵn nến.

Tiền của Ôn Độ cậu dễ lừa vậy sao?

Ôn Độ ngồi xe ba bánh, dừng lại ở đầu một con hẻm. Trong tay cậu cầm hai hộp điểm tâm, một bình rượu và một con vịt quay lớn mua từ tiệm cơm Quốc Doanh.

Cậu bước vào hẻm, dừng lại trước một cửa nhỏ màu đỏ, gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mở hé ra, lộ ra khuôn mặt lấm la lấm lét.

Ôn Độ trầm giọng hỏi: "Tôi tìm Cửu gia."

Người đó nhìn Ôn Độ từ trên xuống dưới một lượt, ném lại hai chữ: "Đợi đi."

Ôn Độ nhìn cánh cửa đỏ khép kín cũng không ngạc nhiên với thái độ của người này.

Cậu kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, cánh cửa mở ra.
 
Chương 174


Lần này người đó chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, mở một khe cửa nhỏ, để cậu từ ngoài chen vào trong.

Ôn Độ: "..."

May mà bây giờ cậu vẫn đang cao lên, người gầy không thể chịu nổi nên mới vào được.

Nếu không thì trong một không gian nhỏ như vậy, cậu thực sự không thể chen vào được.

Ôn Độ bước vào trong, nhìn bên ngoài thì trông tứ hợp viện có vẻ nhỏ, nhưng bên trong lại rất rộng. Đây là một tứ hợp viện điển hình.

Các ngôi nhà trong viện đều có người ở. Những người đó thấy Ôn Độ vào, tất cả đều trốn vào góc tối lén lút quan sát cậu.

Thực ra những người đó đều là trẻ mồ côi, hoặc là những người sống khốn khổ.

Có đàn ông, có phụ nữ, có trẻ con, cũng có người già.

Kiếp trước, cậu cũng từng là một phần của nơi này.

Không phải vì cậu không có cái ăn, mà là cậu đã nhờ Cửu gia giúp mình tìm em gái. Cửu gia chưa bao giờ quên chuyện này.

Kiếp trước, trước khi qua đời, Cửu gia còn hỏi cậu: "Tiểu Độ, đã tìm thấy em gái chưa?"

Kiếp này lại đến đây, trong lòng Ôn Độ đều là sự biết ơn sâu sắc.

Cậu đi theo Tiểu Lục vào chính viện, nơi ở của Cửu gia.

Một người sống trong ngôi nhà lớn nhất.

"Đợi."

Đến cửa, Tiểu Lục bảo Ôn Độ dừng lại, tự mình vào trong.

Thực ra không cần nói, Ôn Độ cũng sẽ dừng lại.

Chi trong vài giây hít thở ngắn ngủi, Tiểu Lục đã từ trong đi ra, bĩu môi, cảnh giác nhìn Ôn Độ, không tình nguyện nói: "Vào đi."

Ôn Độ xách đồ bước vào.

Cửu gia ngồi khoanh chân trên giường, trên người mặc một chiếc áo bông đen, tay cầm một cái tẩu thuốc, gõ nhẹ, bỏ thêm thuốc vào. Nghe có người vào, ông ngẩng đầu nhìn qua.

Ôn Độ thấy Cửu gia, có chút không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Cậu hơi cúi đầu. "Cửu gia, tôi là Ôn Độ, là người dưới huyện lên. Hôm nay mạo muội đến thăm, mong Cửu gia thứ lỗi."

Cửu gia cũng đang quan sát Ôn Độ.

Đừng nghĩ ông đã già, nhưng đôi mắt ấy không phải là thứ mà loại người như Triệu Kiến Đông có thể so bì, chỉ cần nhìn một cái đã biết thằng nhóc này vẫn còn nhỏ tuổi.

"Nhà cậu không có người lớn à? Sao lại để cậu ra ngoài làm việc?" Cửu gia không chút khách sảo vạch trần Ôn Độ.

Không mềm mỏng như lần đầu gặp mặt ở kiếp trước, lần này vẫn còn mang theo gai góc. Ôn Độ lại thích phương thức gặp gỡ hiện giờ này hơn.

Bởi vì hiện tại dù cậu không phải là đứa trẻ được Cửu gia thương nhất, nhưng em gái của cậu đã trở về.

"Trong nhà tôi, tôi làm chủ." Cách nói của Ôn Độ không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, nói xong thì đặt đồ trên tay lên giường: "Cửu gia, hôm nay tôi đến là muốn nhờ Cửu gia giúp đỡ một việc." Cửu gia thổi râu trừng mắt, thằng nhóc này làm sao vậy, sao lại không theo lẽ thường?

"Nói đi, giúp việc gì?" Cửu gia cũng không hiểu sao, rõ ràng ông rất cảnh giác với thằng nhóc này, nhưng khi mở miệng lại tự vả vào mặt mình.

Sao ông lại dễ dàng nói những lời khinh địch như thế chứ?

Theo cái tính xấu của ông, chẳng phải nên cho thằng nhóc này chút sắc mặt à?

Trong mắt Ôn Độ ánh lên nụ cười quen thuộc, cậu còn theo đà trèo lên, ngồi trước mặt Cửu gia, nói: "Cửu gia, nói: “Cửu gia, việc này chú nhất định phải làm chủ cho tôi. Ở con phố phía trước, có một tiểu viện nhỏ, nhỏ hơn chỗ của chú một chút. Hôm qua tôi đến đó, người ta nói muốn bán nhà, rồi bắt tôi trả tiền đặt cọc. Nhưng khi hôm nay tôi đến làm thủ tục chuyển nhượng, bên trong đã đổi người rồi."

Cửu gia vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra.

Ông ngậm tẩu thuốc, nhả một ngụm khói rồi chửi: "Mấy tên khốn nạn này chỉ thích làm mấy chuyện thất đức. Đợi một lát, tôi sẽ bảo người mang họ đến đây cho cậu."
 
Chương 175


Ôn Độ nghe xong thì biết việc này đã xong xuôi.

Cậu vội rót một ly trà cho Cửu gia, đưa đến trước mặt ông: "Cửu gia, cảm ơn chú nhiều."

Cửu gia liếc nhìn Ôn Độ, cảm thấy cậu thông minh hơn Tiểu Lục rất nhiều.

"Nói xem, lát nữa khi người đến, cậu định làm gì?" Cửu gia nói xong, sắc mặt ông có chút ngượng ngùng.

Sao ông lại quan tâm đến thằng nhóc này thế nhỉ?

Ôn Độ nghe giọng điệu quan tâm đầy quen thuộc này, trong lòng có chút chua xót, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của Cửu gia, rồi cậu không nhịn được cười thầm.

"Hắn nhận tiền đặt cọc của tôi, dĩ nhiên là tôi muốn có được căn nhà đó rồi." Ôn Độ nói một cách nhẹ nhàng.

Cửu gia bỗng cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ, thằng nhóc này không đơn giản.

Tiểu Lục đích thân đi bắt người, chưa đến nửa tiếng đã đưa người về đến đây.

Khi cậu ấy mang theo Tôn Tam và Vương Đại Đầu về, phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm. Cửu gia đối với thằng nhóc mới đến hôm nay này thân thiết vô cùng, như thể bọn họ đã quen biết từ lâu.

Tiểu Lục có chút hoài nghi nhân sinh.

"Cửu gia, con đã mang người về rồi." Tiểu Lục nói xong, trừng mắt nhìn Ôn Độ.

Sắc mặt Ôn Độ vẫn như cũ, ngược lại cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc.

Kiếp trước, Tiểu Lục luôn nhìn cậu như vậy, nhưng nếu có ai bắt nạt cậu, Tiểu Lục luôn là người đứng ra đầu tiên.

Đừng nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét của Tiểu Lục mà khinh thường, cậu ấy gầy do thiếu dinh dưỡng. Sau này khi cuộc sống khá hơn, mặt Tiểu Lục cũng đầy đặn lên, trông rất khôi ngô tuấn tú.

Ai gặp cũng gọi cậu ấy là Lục gia.

Cửu gia nói với Ôn Độ: "Người đã mang đến rồi, cậu tự xử lý đi."

Tôn Tam và Vương Đại Đầu nhìn thấy Ôn Độ, mới biết mình đã đung phải nhân vật đáng gờm.

Hai người bọn chúng rất biết điều vội quỳ xuống nhận lỗi với Ôn Độ: "Người anh em, là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã nhiều lần đắc tội cậu, mong cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhất với chúng tôi. Chúng tôi lập tức trả tiền lại cho cậu ngay."

"Đúng, đúng, tất cả là lỗi của chúng tôi." Vương Đại Đầu sợ hãi đến mức giọng run rẩy không ngừng.

Ôn Độ ngồi trên giường sưởi, nhìn hai người đang quỳ dưới đất, không hề có ý định khoan dung

nào.

Nếu cậu mà không có đường lui, chắc chắn tiền của cậu đã bị họ lừa mất rồi, hơn nữa còn không thể nói lý với bọn họ được.

"Tôi không cần tiền, ngược lại còn muốn đưa tiền cho hai người. Nhà này các người nói bán cho tôi, hôm nay hãy làm thủ tục chuyển nhượng cho tôi đi." Ôn Độ nói xong, sắc mặt Tôn Tam và Vương Đại Đầu đều tái nhợt.

Họ không ngờ Ôn Độ lại quyết liệt như vậy.

"Người anh em, đó là nhà tổ của chúng tôi, bán rồi chúng tôi biết sống ở đâu?" Vương Đại Đầu lập tức ra vẻ cầu xin, như thế Ôn Độ là ác bá cướp nhà của họ.

Ôn Độ nhíu mày, định nói thì Tiểu Lục đã đá một cái vào Vương Đại Đầu, đá người ta lăn ra rồi còn lạnh lùng nói: "Nhà đó là của các người sao? Đó là nhà của bà Kim, không liên quan gì đến các người."

Ôn Độ kinh ngạc nhìn Tiểu Lục, Tiểu Lục quay đầu trừng mắt với Ôn Độ: "Nhìn gì? Nếu cậu Muốn cái nhà đó, cầm tiền này đi với tôi."

Tiểu Lục nói xong, cũng kinh ngạc nhìn Ôn Độ.

Thằng nhóc này có độc không vậy?

Rõ ràng cậu ấy đâu thân quen gì với Ôn Độ, sao lại đứng ra giúp đỡ cậu rồi?

Tiểu Lục cậu ấy đâu phải người tốt lành như thế đâu chứ!

"Cảm ơn anh Lục."

Ôn Độ thuận miệng nói câu cảm ơn.

Tiểu Lục: "..."

Lời đã nói ra, như nước đã đổ đi.
 
Chương 176


Việc mình đã hứa thì phải làm tốt. Tiểu Lục cầm tiền từ tay Tôn Tam, nhét vào tay Ôn Độ.

"Cửu gia, tôi với anh Lục đi một chuyến, tối nay sẽ quay lại." Ôn Độ ngồi dậy đứng bên cạnh Tiểu Lục.

Tiểu Lục định báo cáo với Cửu gia: "..."

Cảm thấy có chút không vui.

"Hai người bọn chúng thì sao?" Ôn Độ đi đến cửa, nhìn hai người đang quỳ dưới đất.

Tiểu Lục nói: "Chỉ là hai tên vô lại, sẽ có người xử lý bọn chúng.

"Xử lý? Xử lý thế nào?" Ôn Độ dừng bước.

Tiểu Lục nhìn cậu, cười nhạt nói: "Cậu nghĩ sao? Tất nhiên là giao cho công an rồi!"

Ôn Độ: "..."

"Chúng tôi là người đàng hoàng"

Tiểu Lục mặc quần bông lớn, rụt cổ đi về phía cái sân nhỏ trước đó.

Đến nơi, Tiểu Lục đẩy cửa vào, bên trong có một bà lão tóc bạc. Bà lão đã rụng hết răng, mắt không còn sáng, cả người gầy gò như một bộ xương.

Tuy nhà cửa nghèo nàn, nhưng rất sạch sẽ.

Bà lão thấy Tiểu Lục đi vào, lập tức cười nói: "Tiểu Lục, ăn cơm chưa? Trong nồi còn nửa cái bánh bao, con mau ăn đi."

Nước mắt Tiểu Lục lập tức trào ra.

Cậu ấy hung hăng lau đi nước mắt, còn rừng mắt nhìn Ôn Độ, cảnh cáo cậu không được nói lung

tung.

"Bà ơi, bây giờ ngày nào con cũng ăn ngon cả, không bị đói đâu. Bánh bao bà để dành tối ăn đi." Tiểu Lục biết đó là khẩu phần ăn một ngày của bà lão.

"Con ăn thật rồi à?" Bà Kim không tin, còn nắm tay Tiểu Lục xem cậu ấy có mập lên hay không.

Tiểu Lục cười nói: "Con thật sự đã ăn rồi, hôm nay còn được ăn vịt quay nữa. Bà từng nói, nếu cả đời này không ăn được bữa vịt quay, người ta sẽ cười vào mặt chúng ta."

"Tiểu Lục giỏi lắm, đã ăn được vịt quay rồi."

Bà Kim ngửi thấy mùi vịt quay trên tay Tiểu Lục, cuối cùng cũng tin, cười rất mãn nguyện.

Trong lòng Tiểu Lục cảm thấy rất buồn. Mùi vịt quay là cậu ấy cố ý dính lấy lúc Ôn Độ mua vịt quay. Cọ vào giấy gói, tay sẽ có mùi vịt quay, một lúc lâu vẫn chưa bay mất.

"Bà ơi, bà chờ nhé, vài ngày nữa con sẽ mua cho bà một con vịt quay." Tiểu Lục nghe nói có người trước đó mấy ngày mang quần áo từ phía Nam về bán, kiếm được khá nhiều tiền.

Cậu ấy cũng định đi một chuyến, kiếm được tiền, sẽ dẫn Cửu gia và bà đi ăn vịt quay.

Bà Kim rất vui: "Vậy bà sẽ chờ."

"Đúng rồi, Tiểu Lục."

Bà Kim đứng dậy, lấy bức ảnh treo trên tường xuống, lấy ra một cái giấy tờ đất, đưa cho Tiểu Lục.

Bà nói: "Tiểu Cửu đối xử tốt với con, nhưng chỗ của nó có nhiều người quá. Đây là nhà của bà, bây giờ cho con. Sau này con lấy vợ, cũng có chỗ ở, không phải sống chung một chỗ chật chội với bọn họ nữa."

Ôn Độ nhìn cái nhà này, lập tức không muốn mua nữa.

Cậu biết ngôi nhà này có ý nghĩa đặc biệt với Tiểu Lục, nhưng tại sao kiếp trước Tiểu Lục lại không lấy được nhà này nhỉ?

"Bà ơi, có người Muốn mua căn nhà này." Tiểu Lục rất thẳng thắn, không định giấu giếm bà lão.

Bà Kim lập tức lắc đầu: "Không được, nhà này không thể bán! Đây là nhà bà để lại cho con lấy vợ."

Ôn Độ kéo tay Tiểu Lục, nói nhỏ: "Tôi không mua nữa."

Tiểu Lục quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Ôn Độ.

"Nhà này tôi không mua nữa, nhưng tôi muốn thuê." Ôn Độ đưa hai trăm đồng cho Tiểu Lục: "Đây là tiền thuê nhà. Là tiền thuê một năm. Hơn nữa, cái cổng sát đường kia, tôi muốn sửa bốn mặt tiền của cửa hàng để làm ăn."

Tiểu Lục nắm chặt số tiền, không nghĩ ngợi liền nói: "Được! Tôi biết cậu muốn cái nhà này, tôi sẽ giúp cậu dò hỏi, nếu có ai bán nhà bên cạnh, tôi sẽ giúp cậu hỏi mua."
 
Chương 177


Ban đầu Ôn Độ muốn mua cửa hàng để làm ăn. Không có cửa hàng, thì tự mình xây một cái, thật ra cũng như nhau cả thôi.

"Vậy tôi cảm ơn anh Lục trước. Anh Lục, nhà chúng tôi làm ăn buôn bán ở đây, có lẽ còn thuê cả phòng bên. Phòng bên cũng cần tìm người sửa lại."

"Được, cậu muốn làm gì thì làm." Tiểu Lục không có ý kiến gì, cậu ấy nói với bà Kim, "Bà ơi, nhà không bán chúng ta cho thuê. Một năm có thể kiếm được hai trăm đồng. Bà vừa nghe rồi đấy, nhà họ còn có người ở đây. Bà thấy được không?"

Bà Kim nghe thấy căn nhà cũ của mình mà còn có người muốn thuê, làm sao mà không đồng ý được.

"Nhà này cho cậu, cậu toàn quyền quyết định."

Thế là mọi người đều hài lòng.

Vốn Ôn Độ còn lo lắng Tôn Tam và Vương Đại Đầu sẽ đến gây sự, nhưng bây giờ nhà đã do cậu thuê, chủ nhà hiện tại lại là Tiểu Lục, những người đó chắc chắn không dám đến gây rắc rối.

Bà và mọi người sống ở đây, có Tiểu Lục chăm sóc, cậu cũng yên tâm.

Tiểu Lục nói: "Thật ra nhà phụ không cần phải làm mới lại, chỉ cần dọn dẹp một chút là được. Tôi sẽ đi dọn dẹp ngay bây giờ, lát nữa cậu xem thử đi, nếu không được, chúng ta sẽ làm mới lại."

Đây đều là nhà cũ.

Nhà cũ nhưng chất lượng đều rất tốt.

Lâu ngày không có ai ở, phải dọn dẹp sạch sẽ mới có thể vào ở được. Đến lúc đó, dán lại trần nhà và tường bằng giấy trắng, thay cái chiếu mới trên giường, trông căn nhà sẽ như mới.

Tiểu Lục cầm chổi đi quét dọn nhà phụ.

Ôn Độ quay người đi ra ngoài, đến tiệm vịt quay mua một con vịt quay đóng gói mang về. Còn mua luôn con gà còn lại. Tất nhiên, Ôn Độ không chỉ mua một con vịt quay, còn mua thêm ít đồ ăn khác.

Cậu còn cố ý mang về một bao gạo.

Tiểu Lục đội tờ báo trên đầu, vừa quét dọn xong căn phòng, bước ra ngoài thấy Ôn Độ xách đồ trở về, chỉ vào nhà phụ nói: "Tôi đã quét dọn bên trong xong rồi. Bây giờ tôi đi mua ít giấy trắng về dán tường. Ngày mai người nhà cậu có thể đến ở rồi."

Ôn Độ hỏi: "Nhà Bếp ở đâu?"

"Ở đằng kia!"

Tiểu Lục vừa nói xong thì thấy Ôn Độ xách đồ đi qua.

Cậu ấy định tới giúp, thì thấy Ôn Độ đưa đồ cho mình: "Anh cầm lấy cái này."

"Ừ."

Tiểu Lục tiến lại gần thì ngửi thấy mùi vịt quay.

Cậu ấy ngưỡng mộ nhìn Ôn Độ, không ngờ Ôn Độ lại giàu có như vậy, nhà muốn mua là mua, vịt quay muốn ăn là ăn. Không biết là gia đình như thế nào mới nuôi được đứa trẻ như vậy.

Cậu ấy cũng muốn có một cuộc sống như thế.

Ôn Độ mang bao gạo vào nhà Bếp, phát hiện nhà bếp dù cũ kỹ nhưng bên trong lại rất sạch sẽ.

Cậu tìm một chỗ để bao gạo xuống, quay người lại nói với Tiểu Lục: "Anh Lục, anh lấy bát đũa ra đi, chúng ta vào nhà ăn cơm."

Tiểu Lục nghe vậy, lập tức nhìn Ôn Độ: "Cậu tự ăn đi, tôi còn phải về ăn với Cửu gia."

"Anh Lục, anh đừng khách sáo. Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp."

Ôn Độ biết Tiểu Lục sẽ không chịu ăn cùng mình, nhưng cậu đã nghĩ ra cách.

Tiểu Lục nghiêm mặt nói: "Chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng đi, tôi làm được thì sẽ làm, không cần phải mời ăn bữa này. Hôm nay cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi."

Tiểu Lục không biết Ôn Độ muốn mua căn nhà này.

Nhưng giờ cậu ấy đã biết rồi, cũng thấy việc bán nhà là tốt. Ít nhất bà Kim đã có thể ăn uống tốt hơn trong những năm cuối đời.

"Vậy chúng ta vừa ăn vừa nói."

Ôn Độ luôn có lý do để kéo cậu ấy cùng ăn.
 
Chương 178


Tiểu Lục còn định từ chối, thì Ôn Độ nói: "Tôi mua món vịt quay bà Kim thích ăn nhất định, chắc chắn hôm nay bà sẽ rất vui."

Một câu nói trúng ngay điểm yếu của Tiểu Lục.

Tiểu Lục biết đây là ý tốt của Ôn Độ, nên đồng ý.

Bà Kim thấy vịt quay, quả nhiên rất vui, cả buổi cười không ngớt.

Ăn xong, Tiểu Lục cùng Ôn Độ ra ngoài.

"Hôm nay cảm ơn cậu."

"Anh nói vậy là khách sáo rồi. Sau này bà tôi, ba tôi và em gái tôi đều phải nhờ anh giúp đỡ."

"Đó là chuyện đương nhiên."

Ôn Độ không quay lại nông trường Hồng Tinh ngay mà cùng Tiểu Lục đến chỗ Cửu gia.

Cậu lấy ra vài nghìn đồng, đặt trước mặt Cửu gia.

"Cậu có ý gì đây?" Cửu gia không vui.

Ôn Độ nói thẳng mục đích của mình: "Tôi định mời chú ra giúp xây cho nhà tôi vài cửa hàng đặc biệt."

Tham vọng của Ôn Độ không nhỏ.

Cậu muốn biến cửa hàng quần áo của nhà mình thành cửa hàng quần áo thật đặc biệt. Ôn Độ sẽ cung cấp mẫu mã, nhờ Hoàng Long Nghị bên kia gia công.

Qua một hai mươi năm nữa.

Nhà cậu sẽ trở thành thương hiệu lâu đời.

Cửu gia cảnh giác nhìn Ôn Độ: "Cậu nghe ai nói vậy? Tin này không đáng tin đâu, tôi không làm đâu."

"Cứu nguy chứ không cứu nghèo. Trong sân nhiều người như vậy, chú định để họ sống mãi thế này à? Dù là thợ mộc hay thợ xây, có tay nghề thì không lo chết đói."

"Tôi ở phía Nam cũng làm việc này. Nhưng tôi không xây nhà cổ, cái đó cần tay nghề, tay nghề tôi không đủ. Tôi nhiều nhất chỉ xây được cao ốc thôi."

Cửu gia nghe Ôn Độ nói mấy câu này, dù thế nào thì cũng cảm thấy không thuận tai.

Còn nhiều nhất chỉ xây được cao ốc?

Xây cao ốc là chuyện dễ dàng như vậy sao?

Nhưng những lời cậu nói đều có lý.

Ông không thể nuôi những người trong sân cả đời. Phải tìm cho họ một con đường lui.

"Nói ý tưởng của cậu đi."

Cửu gia chưa dứt lời, Ôn Độ đã lấy ra vài tờ giấy đặt trước mặt ông.

Chà, hóa ra là có chuẩn bị trước.

Cửu gia nhìn bản thiết kế trên giấy, càng nhìn càng trở nên nghiêm túc.

"Nhà này tôi giúp cậu xây, chỉ là số tiền này e rằng không đủ." Cửu gia nhìn qua đã biết cần bao

nhiêu tiền.

"Tiền tôi sẽ gửi thêm cho chú sau." Ôn Độ lấy ra bản hợp đồng, một bản đưa cho Tiểu Lục: "Nói miệng không bằng viết giấy. Như vậy mọi người đều yên tâm."

Cửu gia là người có học, nhưng ông cũng rất khiêm tốn, không ai biết quá khứ của ông.

Ông xem xong nội dung trong hợp đồng, nhìn đứa trẻ trước mặt bằng con mắt khác.

"Cậu đủ tuổi chưa?" Cửu gia luôn là người rất thẳng thắn.

Ôn Độ, tuổi mụ sau Tết là mười ba tuổi: "..."

"Hợp đồng tôi sẽ để ba tôi ký. Hôm nay đưa hợp đồng cho mọi người, là để nói trước cho rõ ràng."

Cuối cùng Cửu gia cũng không nhịn được mà bật cười.

Tiểu Lục đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi rồi? "

Sắc mặt Ôn Độ không thể thay đổi, nói: "Dù sao cũng không còn nhỏ nữa."

Mọi chuyện còn thuận lợi hơn Ôn Độ tưởng tượng, trời cũng đã tối, cậu phải về.

Cừu gia định để Tiểu Lục tiễn cậu, nhưng Ôn Độ không cho, tự mình gọi xe đi đến bến xe.

Tiểu Lục nhìn bóng lưng của Ôn Độ, tò mò hỏi Cửu gia: "Cửu gia, rốt cuộc thằng nhóc đó bao nhiêu tuổi?"

"Tuổi thiếu niên."

Tiểu Lục không hiểu là gì, gãi đầu.

Cửu gia cũng không có ý định giải thích.

"Tiểu Lục, từ hôm nay, cậu đi theo tôi học nghề. Người trong viện chúng ta, cậu chọn vài người lanh lợi, theo chúng ta đi làm việc, những người khác thì làm việc nặng trước."

"Từ nay về sau trong viện chúng ta vẫn như trước, không nuôi người lười."

Ông đã cho họ một nơi che mưa che gió rồi.

Còn chuyện họ có thể ăn no hay không, đó là chuyện của họ.
 
Chương 179


"Con sẽ chọn người. Dù sao công trình này cũng không lớn, không cần nhiều người như vậy."

Tiểu Lục là người thông minh, nếu không đã không được Cửu gia dẫn theo bên người.

Cậu ấy cũng là người tốt bụng, nếu không tại sao bà Kim lại để lại tài sản cho cậu ấy được. Ôn Độ rất vui.

Khi cậu về nhà, thế mà ba cậu vẫn chưa đi, thấy cậu vào nhà, lập tức lo lắng đến gần hỏi.

"Tiểu Độ, sao rồi? Có mua được căn nhà đó không?"

Ôn Độ lắc đầu, vẻ mong đợi trên mặt Ôn Thiều Ngọc ngay lập tức biến mất.

"Người ta không bán sao? Sao lại nuốt lời như thế?"

Ôn Độ không định dấu ba mình, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc đến không khép miệng lại được.

"Những người đó thật là gian xảo. Nếu ở nông trường của chúng ta, chắc chắn ba sẽ không để họ yên thân đâu."

Đừng nhìn Ôn Thiều Ngọc thế này, hắn cũng là người không dễ đối phó. "May mà ba thông minh, nghĩ rằng cửa hàng của chúng ta có thể cần rất lâu mới xây xong, nên chưa nói với trạm nông nghiệp rằng ba không làm nữa."

Ôn Độ vốn tưởng ba mình sẽ rất thất vọng: "...”

Cậu thực sự phải nhìn ba mình bằng con mắt khác rồi.

Đúng là rộng lượng thật!

"Nhưng con đã thuê căn nhà đó rồi. Trong mấy ngày tới, căn nhà đó sẽ bắt đầu thi công. Đợi khi cửa hàng phía trước xây xong, mọi người có thể dọn vào ở rồi."

"Cái gì?"

Ôn Thiều Ngọc không ngờ lại có khúc ngoặt.

"Con đã thuê căn nhà đó rồi. Bà lão kia và cháu trai bà ở trong nhà chính. Một trong những nhà phụ và mấy cửa hàng là chúng ta thuê của họ."

Ôn Thiều Ngọc kích động nói: "Chỉ cần mở được cửa hàng, thuê hay mua đều được!"

Bà Ôn cảm thấy thật chẳng hiểu nổi con trai mình mà.

"Vài tháng nữa cửa hàng của chúng ta sẽ mở cửa, ba đi làm trước, kiếm được đồng nào hay đồng

đó."

Nói xong, Ôn Thiều Ngọc lập tức đạp xe đi mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.

Hắn vừa đi, bà Ôn liền hỏi cháu trai.

"Tiểu Độ, vừa rồi con nói gì? Định để cả nhà ta chuyển lên thành phố ở à?"

Ôn Độ gật đầu: "Bà nội, con đã lấy lại hai căn nhà đó rồi. Trước khi con đi, chúng ta sẽ qua xem sao, sau đó con dẫn bà gặp người ta. Sau này nhà có việc gì, cứ tìm người đó là được."

Bà Ôn biết cháu trai không yên tâm về bọn họ, nên mới sắp xếp như vậy.

"Bà nội, bọn buôn người còn một tên chưa bị bắt. Bây giờ là Tết, cô ta không dám ra ngoài, nhưng đến mùa vụ, có khi cô ta sẽ dẫn người đến trả thù."

Ôn Độ không phải hù dọa bà nội, chuyện này đã từng xảy ra.

Chị Hồng là người thù dai, bị tổn thất một người, còn mất hai món hàng tốt. Cô ta trốn chui trốn lủi, chịu thiệt lớn, sao có thể không trả thù?

"Con nói đúng, chúng ta chuyển hết lên thành phố ở đi. Dù sao cũng không xa lắm."

Bà Ôn không có ý kiến gì về sự sắp xếp của cháu trai.

Ôn Độ thấy bà đồng ý liền nói: "Đất nhà mình, con sẽ hỏi nhà hàng xóm xem họ có muốn trồng không. Nếu họ muốn, cũng không cần gì khác, chỉ cần một ít lương thực là được."

"Vậy con cứ đi làm chuyện này đi."

Bà Ôn cũng không ngăn cản.

Bà già rồi, chẳng trồng trọt được bao nhiêu cả.

Trồng trọng chỉ để có miếng ăn.

"Nhưng bà định nuôi ít gà con, bây giờ nuôi thế nào đây? Em gái con ngày nào cũng mong được

nuôi gà!”

"Nuôi gà ạ?"

Ôn Độ nghe bà nội nói, đột nhiên nhớ tới em gái từng nhắc đến chuyện này trong thư. Cô bé nói mình muốn nuôi gà. Lúc đó, cậu còn nghĩ em gái chỉ đang nói chơi, không ngờ lại là thật.

Bà Ôn giải thích với cháu trai: "Con bé nói, sau này có thể buôn bán được. Bà nghĩ nhà mình có đất, cũng có lương thực. Sau khi giao nộp thuế lương thực, cũng còn dư lại nhiều.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top