Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 280: Nếu Bảo Bảo Không Nghe Lời Đi Ngủ Thì Mẹ Sẽ Đánh Cái Mông Nhỏ (2)


Bạch Vi nghe thấy tiếng gọi thì sờ lên gương mặt của con gái sau đó liền đi ăn cơm.

Lục Tư Đình uống chén nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cái nôi.

Hai đứa nhỏ chảy dãi ròng ròng, thấy có người ngồi lại đây thì nhao nhao nhìn sang, ngơ ngác, nhìn vô cùng đáng yêu.

Lục Tư Đình cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà bóp bóp gương mặt nhỏ của bọn trẻ.

Lục Nhã Huệ ô ô a a, không biết đang muốn nói cái gì, đột nhiên lại đưa tay ra, giống như muốn ôm ôm.

Lục Tư Đình nhướn mày, thuận theo mà ôm lấy con gái ra khỏi cái nôi.

Lục Nhã Huệ được ôm thì vui vẻ vỗ vỗ tay, sau đó mới vặn vẹo, dường như đang muốn nhìn Bạch Vị,

Tay không cẩn thận đụng tới gì đó, Lục Nhã Huệ phản xạ có điều kiện mà bắt lấy, trực tiếp bắt được lỗ tai của Lục Tư Đình.

Coi đó là món đồ mới mẻ, Lục Nhã Huệ xoa bóp, cứ như vậy mà nghịch tai của Lục Tư Đình một hồi, chơi rất vui vẻ, tự mình đần độn cười lên. Cô bé vừa cười thì không còn cắn được núm vú cao su, núm vú cao su trực tiếp rơi xuống.

Không có núm vú cao su, nước bọt của Lục Nhã Huệ từ từ tràn ra, vậy mà cô bé vẫn còn cười, đần độn, nhìn vô cùng dễ thương.

Lục Tư Đình đưa tay lấy núm vú cao su, để lên bàn, sau đó đi lấy khăn lông mềm lau miệng cho cô bé.

Bạch Vi ngồi ở trước bàn ăn, vị trí của cô vừa vặn có thể nhìn thấy Lục Tư Đình cùng mấy đứa nhỏ, thấy con gái cười ngốc như vậy thì cô cũng không nhịn được mà được cười một tiếng.

Bạch Vi ăn cơm xong rất nhanh, sau đó đi qua trông mấy đứa nhỏ, để cho Lục Tư Đình đi ăn cơm.

Hai đứa bé đều ở trong nôi, con gái đột nhiên bị đặt vào trong nôi thì có chút không vui, quơ tay muốn ôm một cái, mà Lục Thiên Duệ thì sao, vừa rồi khi Lục Tư Đình ở đây thì không có phản ứng gì, nhưng khi thấy Bạch Vi đến đây thì cậu bé cũng đưa tay nhỏ ra, cũng muốn ôm.

Bạch Vi cũng muốn ôm dỗ dành mấy đứa nhỏ, nhưng mà cô lại là một người mẹ mới, không thể ôm cả hai đứa nhỏ cùng một lúc.

Ôm một đứa thì còn được, lỡ như cô ôm cả hai đứa mà chỉ chăm sóc được một đứa rồi không để ý đến đứa còn lại thì cũng có thể khiến bọn nhỏ đụng vào nhau.

Hơn nữa bây giờ hai đứa bé đều đã tỉnh dậy, nếu như chỉ ôm một đứa mà không ôm đứa còn lại thì có chút thiên vị.

Bạch Vi dứt khoát nắm tay nhỏ của bọn nhỏ, cúi đầu hôn vào gương mặt của bọn chúng.

Quả nhiên, như vậy cũng được.

Hai đứa nhóc đều cho là mẹ đang chơi cùng mình, cười rất vui vẻ.

Trong nôi có chút hạn chế, Bạch Vi dứt khoát ôm hai đứa nhỏ đến ghế sa lon.

Hai đứa bé cũng đã biết xoay người, có đôi khi bọn nhỏ cũng có thể tự chơi vui vẻ, thậm chí Lục Thiên Duệ còn có thể bò.

Sau khi Lục Tư Đình ăn cơm thì sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp và phòng ăn, rồi đi rửa mặt.

Sau khi thu dọn tất cả xong thì cũng đã muộn, hai đứa nhóc cũng bắt đầu ngáp, hai vợ chồng bắt đầu mỗi người ôm một đứa bé, lên lầu chuẩn bị đi ngủ.

Bây giờ cũng không thể ngủ trong nôi được nữa, cho nên hai đứa nhỏ nằm ở giữa Bạch Vi cùng Lục Tư Đình.

Thỉnh thoảng ngủ nhiều vào ban ngày thì đến đêm hai đứa nhỏ sẽ không ngủ được nữa, Bạch Vi sẽ bắt đầu hát khúc hát ru, dỗ bọn nhỏ ngủ.

Lục Nhã Huệ vốn đã có chút buồn ngủ, nhưng mà càng nghe thì càng tỉnh táo, nằm ở bên người mẹ cũng không khóc, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch VỊ.

Vốn là Bạch Vi cho là mấy đứa nhỏ đã ngủ, kết quả vừa cúi đầu xuống thì lập tức nhìn thấy đôi mắt to của con gái.

Lại ngẩng đầu một cái, con trai cũng vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Bạch Vi: "...

Không phải chứ, không phải vừa rồi khi ở dưới lầu mấy đứa đều đã thấy mệt rồi sao, tại sao khi nghe khúc hát ru này thì càng lúc càng tỉnh táo chứ?
 
Chương 281: Lục Tư Dĩnh Mang Thai (1)


Bạch Vi không thể làm gì khác hơn, nói: "Bên ngoài trời đã tối rồi, nếu còn không ngủ thì bà lang ở bên ngoài sẽ đến bắt các con."

Đáng tiếc là cả hai bảo bối nhỏ đều không biết Bạch Vi đang nói cái gì, vẫn nhìn chằm chằm Bạch Vi như cũ, lại còn cười cười.

Bạch Vi không thể nhịn được nữa, nghiêm túc thấp giọng nói: "Nếu bảo bảo không nghe lời đi ngủ thì mẹ sẽ đánh vào cái mông nhỏ."

Lần này thì bọn nhỏ lại nghe hiểu, chỉ có điều vẫn còn nũng nịu, ôm lấy cánh tay Bạch Vi, bộ dáng như vẫn chưa muốn đi ngủ.

Bạch Vi không thể làm gì khác hơn là đánh vào mông nhỏ của mấy đứa bé hai cái, cũng không đau, cô chỉ giữ mặt lạnh nhìn bọn nhỏ.

Hai đứa nhóc tủi thân bĩu môi, nhưng mà hình như mẹ đã tức giận, cho nên bọn nhỏ liền nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ mất.

Vốn chính đã cảm thấy buồn ngủ, chỉ có điều nghe Bạch Vi hát khúc hát ru cho nên không muốn đi ngủ, còn muốn chơi một hồi nữa, Bạch Vi không quen, cô nhất định phải đi ngủ.

Lục Tư Đình ngay ở bên cạnh nhìn xem, nhìn hai đứa bé đều đã ngủ thì thấp giọng nói: "Gần đây có mệt hay không?” "Còn ổn, vừa nghĩ ve tới nhà liên có thể nhìn thấy bọn nhỏ thì em không còn cảm thấy mệt."

Bây giờ Bạch Vi con phải chăm sóc hai đứa nhỏ, trước đó khi chưa có con, cô một lòng hướng về cửa hàng trang sức, từ nhập hàng, chế tác, tiêu thụ, tất cả đều do một mình cô làm, lại còn cảm thấy rất vui vẻ.

Bây giờ trong tiệm có nhân viên cửa hàng, còn có mẹ giúp, nhưng họ cũng chỉ có thể giúp cô làm một số chuyện, nếu như chuyện gấp thì vẫn phải để Bạch Vi tự mình tới.

Lại thêm mấy đứa nhỏ, lúc bận thì thôi, nếu như có thời gian thì Bạch Vi không nhịn được mà nhớ đến các con.

Chỉ có thể nói là mệt mỏi, nhưng cũng rất vui.

Mấy ngày nay Lục Tư Đình có một suy nghĩ, anh lập tức bàn bạc với cô: "Lúc trước kết hôn quá vội vàng, hơn nữa trong ngày nghỉ cưới thì chúng ta cũng không đi hưởng tuần trăng mặt, không bằng chờ mấy đứa nhỏ lớn một chút thì anh sẽ xin nghỉ, chúng ta đi du lịch, coi như là tuần trăng mật."

Du lịch, giải sầu, lúc nào cũng bận rộn di làm và chăm sóc mấy đứa nhỏ, đúng thật là khiến người ta cảm thấy mệt mỏi đến choáng váng.

Trước đây khi hai người kết hôn, bởi vì tương đối vội vã cho nên chỉ chuẩn bị trong một tháng, mặc dù coi như không thiếu gì cả, nhưng mà bây giờ khi nghĩ lại, nhất là sau khi Trác Tư Thành cùng Lục Tư Dĩnh tổ chức hôn lễ xong thì Lục Tư Đình luôn cảm thấy có chút tủi thân cho Bạch Vi.

Chờ mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút thì Lục Tư Đình sẽ xin phép nghỉ, gửi mấy đứa nhỏ cho ba mẹ một thời gian để dẫn Bạch Vi đi ra ngoài chơi.

Bạch Vi cảm thấy đề nghị này rất không tệ, lúc trước hai người bọn họ kết hôn có chút vội vàng, ngay cả tuần trăng mật cũng không đi.

Nhưng mà bây giờ mấy đứa bé còn nhỏ, không thể rời bỏ mẹ, đợi một thời gian nữa khi mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút, có thể dứt sữa thì họ cũng có thể đi hưởng tuần trăng mật.

Hai năm này chính là thời cơ tốt để kiếm tiền, vẫn nên đi kiếm nhiều tiền một chút, mua mấy căn nhà vào tay, như vậy thì chờ mấy năm nữa, Bạch Vi có thể hoàn toàn nằm ngửa, nửa đời sau cũng không lo ăn uống.

Bạch Vi suy tư một hồi, nói: "Được, vậy thì chờ hai đứa bé dứt sữa thì chúng ta sẽ đi."

Thời điểm hai đứa nhỏ dứt sữa cũng là lúc hai đứa được một tuổi, nhưng mà cũng có một số người cảm thấy sữa mẹ có dinh dưỡng cho nên sẽ để đến hai tuổi, cũng có ít người không đủ sữa mẹ cho nên cũng chỉ có thể cho con uống sữa bột vào tháng thứ hai.

Tất cả đều phụ thuộc vào tình hình.

Trẻ nhỏ một tuổi cũng đã bắt đầu mọc răng, cũng có thể thử lẫy một chút, lúc này phù hợp để dứt sữa. Bạch Vi suy nghĩ, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
 
Chương 282: Lục Tư Dĩnh Mang Thai (2)


Những ngày tiếp theo bình thản mà hạnh phúc, sau khi qua nửa tuổi, mấy đứa nhỏ mỗi ngày mỗi khác, sau khi từ từ nảy nở thì càng lúc càng giống Bạch Vi cùng Lục Tư Đình.

Ngày nào Bạch Vi cũng đến hai điểm trong một đường thẳng, từ cửa hàng về nhà.

Cứ hai tháng thì phải đi nhập hàng một lần, sau đó sẽ phải mang nguyên liệu cần dùng đến cửa hàng, lại lấy ra một ít mang về nhà.

Trong thời gian này, tay nghề của chị Thôi cũng càng ngày càng tốt, Bạch Vi nhìn thấy cô ấy làm thành thạo thì lại dạy cô bện loại vòng tay phức tạp hơn một chút, để cô ấy luyện từ từ.

Giống như vào ngày lễ quốc tế lao động, ngày thành lập quân đội, tết Trung thu, Bạch Vi đều căn cứ vào tình hình để tổ chức các hoạt động khác nhau cho cửa hàng.

Đồng thời, danh tiếng cửa hàng của Bạch Vi cũng càng lúc càng lớn, hầu như cứ mỗi khi đến ngày lễ thì sẽ có người đến cửa hàng cô đặt đồ trang sức làm riêng.

Trong tiệm có chị Thôi cùng Thẩm Quyên, trong nhà có Hoàng Nguyệt Nha cùng Lục Tư Đình, Bạch Vi nhìn như rất rảnh rỗi nhưng thật ra cô lại là người bận rộn nhất. Tháng chín, sau khi bọn nhỏ khai giảng, bởi vì Trác Tư Thành sắp sinh nhật cho nên Lục Tư Dĩnh tới cửa hàng của Bạch Vi mua vài món đồ.

Buổi chiều ngày nọ, Lục Tư Dĩnh vừa vào cửa thì Bạch Vi liền nhìn ra sắc mặt cô ấy không bình thường.

Rất trắng, giống như có chút suy yếu, hoàn toàn khác với Lục Tư Dĩnh ngày bình thường.

Bạch Vi nghỉ ngờ hỏi: "Chị sao vậy, nhìn môi chị cũng trắng bệch."

Lục Tư Dĩnh lắc đầu: "Chị cũng không biết, mấy ngày nay không muốn ăn gì cả, có thể là do thời tiết quá nóng cho nên không muốn làm gì cả."

"Hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút, cứ để như thế này cũng không được."

"Ừ, chị biết rồi."

Lục Tư Dĩnh không có tinh thần gật đầu, mua đồ xong thì chào hỏi rồi rời đi.

Có chút chuyện nhỏ này thì làm gì cần phải đến bệnh viện chứ, cô ấy cảm thấy đây là do mấy ngày nay mình ăn lạnh nhiều quá cho nên đau bụng, uống nhiều nước nóng một chút thì không phải tốt rồi sao.

Lục Tư Dĩnh không coi chuyện này ra gì, nhưng mà buổi tối lúc ăn cơm, cô ấy còn chưa ăn được may miếng thì đã buồn nôn, đây đã là lần nôn thứ thứ trong ba ngày nay. Trác Tư Thành cũng không ăn cơm nữa mà kéo Lục Tư Dĩnh đến bệnh viện.

Lục Tư Dĩnh không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là đi theo cậu ấy.

Cũng may bây giờ người trong bệnh viện còn chưa tan làm, lúc này cũng không có nhiều bệnh nhân, kiểm tra xong được nửa tiếng thì có kết quả.

"Chúc mừng chúc mừng, đây là cô Lục đã mang thai rồi."

"Mùa hè tương đối nóng, phụ nữ có thai không ăn được là chuyện bình thường, có thể uống chút canh đậu xanh cho mát, hoặc các loại cháo, nhưng không nên tham lạnh, ăn ít đồ có chất béo một chút."

"Còn nữa, bây giờ mới được ít tháng, mới chỉ được một tháng cho nên bây giờ phải tránh các hoạt động mạnh, mỗi ngày khống chế một chút, đi bộ một chút là được rồi."

Đây chắc chắn không phải đôi vợ chồng có kinh nghiệm, bác sĩ thấy vậy thì đã dặn dò rất nhiều thứ.

Nửa giờ sau, hai người hốt hoảng đi ra khỏi bệnh viện.

Bọn họ liếc nhau một cái, giống như đều không thể tin được Lục Tư Dĩnh mang thai. Trác Tư Thành cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Lục Tư Dĩnh, hỏi: "Có còn khó chịu chỗ nào hay không, nếu không thì để anh đi đón xe." Bệnh viện cách nhà không xa, có chút đường như thế thì gọi xe làm gì chứ.

Huống chỉ gió ban đêm rất mát, Lục Tư Dĩnh chuẩn bị đi bộ trở vê.

Lục Tư Dĩnh mang thai là chuyện lớn, tối hôm đó sau khi về thì họ lập tức gọi điện cho người nhà họ Lục.

Lục Chính Hoa nghĩ nghĩ, liền bảo con gái ở nhà nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này, không cần phải vào khu bộ đội.

"Đây là công việc của con, hơn nữa, bây giờ mới một tháng mà thôi, cũng không chậm trễ cái gì."

Lục Tư Dĩnh có chút bất mãn.
 
Chương 283: Vì Sao, Dựa Vào Cái Gì Mà Người Mang Thai Không Thể Uống Rượu? (1)


Hoàng Nguyệt Nha khuyên nhủ: "Con gái à, nghe lời của ba còn đi, phụ nữ mang thai không phải việc nhỏ, phải thật cẩn thận tránh mệt mỏi, cho dù sức khỏe của con có tốt, rèn luyện từ nhỏ thì cũng không thể tùy tiện vào lúc này được."

Mấy ngày nay Lục Tư Dĩnh cũng không ăn được cái gì, đã nôn hết, Hoàng Nguyệt Nha cũng biết chuyện này.

Nghe mẹ nhẹ nhàng lải nhải, Lục Tư Dĩnh thở đài một hơi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Lần này, ngày nào Lục Tư Dĩnh cũng ở nhà.

Ban ngày, Trác Tư Thành đi đến trường, giữa trưa về nhà bồi Lục Tư Dĩnh ăn bữa cơm, 2:00 chiều còn phải đến trường, 6h tối mới về nhà.

Trong hai ngày đầu, Lục Tư Dĩnh ở trong nhà dọn dẹp phòng một chút, xem phim điện ảnh, chơi mấy trò chơi.

Nhưng mà một tuần sau, Lục Tư Dĩnh hoàn toàn cảm thấy chán nản, nằm trên ghế sa lon không có việc gì.

Trước đó ở trong bộ đội thì rất bận rộn, Lục Tư Dĩnh thỉnh thoảng còn suy nghĩ, nếu như về sau mình được nghỉ hưu thì nhất định sẽ đi du sơn ngoan thuy cam thay that thu vi.

Bây giờ thì sao chứ, trạng thái nửa về hưu sao?

Mấu chốt là bây giờ cô ấy quá nhàm chán, căn bản là không biết nên làm cái gì.

Buổi chiều ngày nọ, Trác Tư Thành đi đến trường xong thì Lục Tư Dĩnh đứng ở ngoài ban công một lúc, đột nhiên trở về phòng thay bộ quần áo, sau đó đi ra ngoài.

Cô ấy trực tiếp đi đến cửa hàng trang sức của Bạch Vi.

Bây giờ cả nhà đều biết Lục Tư Dĩnh mang thai, Bạch Vi cũng biết, lúc nhìn thấy thì cô còn hơi kinh ngạc.

"Ngày nào chị cũng ở nhà nên quá nhàm chán, không bằng chị đến cửa hàng của em hỗ trợ, chị cũng không cần tiền công."

Lục Tư Dĩnh chua xót nói.

Trước đây lúc Bạch Vi mang thai, cô cũng chỉ đến cửa hàng trang sức để giúp đỡ chút, sau này đến khi bụng lớn thì cô mới không đến cửa hàng trang sức nữa.

Tốt xấu gì thì cô cũng có thể ở nhà làm chút đồ trang sức nhưng Lục Tư Dĩnh thì thảm rồi, nếu Trác Tư Thành đi làm thì không phải cô ấy sẽ phải ở nhà một mình sao.

Lục Tư Dĩnh lại là loại người không chịu được việc ở không, nhịn được một tuần thì đã được xem là cực hạn.

Bạch Vi không nhịn được cười một tiếng: "Được rồi, chị muốn đến thì cứ đến thôi, trong cửa hàng của em có nhiều người, nếu chán quá thì cũng có thể nói chuyện."

Ngoại trừ phải chú ý đến cơ thể khỏe mạnh của phụ nữ có thai thì cũng phải chú ý đến cảm xúc của họ, thường xuyên ở một mình thì cũng không tốt lắm, dù sao thì cửa hàng trang sức của cô cũng không có việc gì tốn thể lực, để Lục Tư Dĩnh tới thì cũng không sao.

Lúc này Lục Tư Dĩnh mới vui vẻ.

Cô ấy thực sự không có chuyện để làm, nhưng mà lại không được phép đến khu bộ đội, nếu không thì cũng sẽ không đến làm phiền Bạch Vi.

Chỉ có điều, cô ấy không biết làm đồ trang sức, ngay cả loại đơn giản nhất cũng không biết làm, thế là không thể làm gì khác hơn là đứng ở quầy hàng nhận tiền.

Lục Tư Dĩnh không cần tiền công, Bạch Vi liền bảo cô ấy ở lại ăn cơm trưa.

Lục Tư Dĩnh là người phụ nữ có thai, theo lý mà nói thì phải quản lý việc ăn uống thật chặt chẽ.

Lúc Bạch Vi đi mua cơm cho Lục Tư Dĩnh thì cô sẽ đến nhà hàng lớn, mua cơm trưa ngon.

Nhưng là bởi vì Trác Tư Thành sẽ về nhà ăn cơm trưa cho nên thỉnh thoảng Lục Tư Dĩnh cũng sẽ về nhà. Trong tiệm có nhiều người, Thẩm Quyên cũng không cần phải trông coi cửa hàng cả ngày, sau khi biết Lục Tư Dĩnh mang thai thì Thẩm Quyên sẽ mang thêm phần cơm cho cô ấy nếu như cô ấy không về nhà.

Biết lượng cơm của cô ấy lớn, cho nên bà cũng mang một phần cơm trưa lớn tới.

Thẩm Quyên có tay nghề rất tốt, lần nào Lục Tư Dĩnh cũng ăn sạch sẽ, nói ngọt khen Thẩm Quyên có tay nghề tốt.
 
Chương 284: Vì Sao, Dựa Vào Cái Gì Mà Người Mang Thai Không Thể Uống Rượu? (2)


Lục Tư Dĩnh có thai, Trác Tư Thành cùng người nhà họ Lục, Bạch Vi cùng Thẩm Quyên đều rất lo lắng, nhưng mà có vẻ như chính cô ấy còn không để ý.

Mãi đến cuối tháng chín, thời tiết oi bức, mặc dù trong tiệm mở hai chiếc quạt, nhưng chỉ cần đi ra chỗ không có quạt thì sẽ thấy rất nóng.

Vào lúc ăn cơm trưa, không biết Lục Tư Dĩnh lấy ở đâu ra một chai bia, tạch một cái liền mở nắp ra.

Bạch Vi cũng ngơ ngác, mắt thấy cô ấy muốn uống thì vội vàng nói: "Dừng lại! Chị à, chị đang làm øì thế?"

Người mang thai còn muốn uống rượu, không phải Lục Tư Dĩnh đã quên là mình mang thai rồi chứ, đứa nhỏ cũng đã được hai tháng!

Lục Tư Dĩnh sửng sốt một chút, không biết tại sao Bạch Vi lại phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ là bởi vì mình uống rượu mà không chia cho em ấy sao?

Gãi đầu một cái, Lục Tư Dĩnh lại lấy ra một lon bia ở phía sau, nói: "Đến đây đi, ngồi xuống để uống cùng nhau."

Bạch Vi che ngực, yếu ớt nói: "Chị à, phụ nữ mang thai không được uống rượu!"

Lục Tư Dĩnh trợn to hai mắt.

Vì sao, dựa vào cái gì mà người mang thai không thể uống rượu?

Cô ấy cẩn thận hồi tưởng, lần trước đi bệnh viện rõ ràng là bác sĩ không nhắc đến, cho nên chắc chắn là người mang thai có thể uống rượu, chỉ có điều do Bạch Vi không biết uống cho nên mới nghĩ là người mang thai không được uống sao.

Lục Tư Dĩnh uống một ngụm bia, lơ đễnh nói: "Cái này có là gì, dù sao thì bác sĩ cũng không nhắc đến, chắc chắn là có thể, em cứ xem như mình chưa nhìn thấy là được."

Ai ngờ, Bạch Vi trực tiếp đoạt lấy bia.

"Không được, chị à, chị thực sự không thể uống rượu."

Bạch Vi vô cùng kiên định, giấu bia ra sau lưng, kiên trì không để cô ấy uống.

Lục Tư Dĩnh không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời nhìn tay của Bạch Vi, sau đó cúi đầu xuống ăn cơm, chỉ là vẫn không đứng đắn mà nhỏ giọng nói: "Bác sĩ nói muốn ăn cái gì cũng được, nhưng mà nên ăn ít một chút, chị cũng đâu có uống nhiều, dù sao thì bác sĩ cũng không nói, chắc chắn là có thể."

Bạch Vi thật sự cảm thấy bất lực.

Phản ứng này của Lục Tư Dĩnh thật sự giống mấy đứa trẻ, sau khi đã nhận định chuyện gì thì nhất định không thể thay đổi được.

Bạch Vi là không quản được cô ấy, nhưng cô biết, có người có thể quản được.

Đến 1h30, Trác Tư Thành ở nhà ăn cơm xong thì đi đến trường học, lúc đi ngang qua đây thì có dừng lại xem một chút, nói chuyện vài câu.

Đến khi đôi vợ chồng trẻ này nói chuyện xong, Trác Tư Thành chuẩn bị rời đi thì Bạch Vi liền vội vàng đi tới, nói chuyện ngày hôm nay ra.

Giống như là bị đâm thọc, Lục Tư Dĩnh có chút chột dạ, cũng có chút không dám nhìn Trác Tư Thành.

"Cảm ơn." Trác Tư Thành cười cười.

Bạch Vi nói dứt lời thì lập tức đi vào, sau đó bí mật quan sát bọn họ.

"Thật ra em cũng không uống bao nhiêu, giữa trưa mới chỉ uống một hớp nhỏ thì Vi Vi đã cầm mất chai bia của em." Lục Tư Dĩnh giải thích nói.

Trác Tư Thành thở dài, nói: "Tiểu Dĩnh, mặc dù bác sĩ chưa hề nói, nhưng mà đúng là phụ nữ có thai không thể uống rượu."

Uống rượu sẽ ảnh hưởng đến thai nhi ở trong bụng, nếu nghiêm trọng thì có thể sẽ khiến đứa nhỏ gặp chuyện.

Từ lúc mang thai đến bây giờ, Lục Tư Dĩnh cố gắng không ít chuyện, bao gồm cả chuyện ăn cơm ăn trái cây, lân nào cô ấy cũng ăn ít đi một chút, nhất là hoa quả, cô ấy cũng không dám ăn nhiều.

Còn về chuyện uống rượu, đúng thật là lúc trước Lục Tư Dĩnh không biết.

Bác sĩ nghĩ rằng bọn họ biết, Hoàng Nguyệt Nha cùng Trác Tư Thành cũng cho rằng cô ay biết, nhưng mà đây là lần đầu Lục Tư Dĩnh mang thai, làm sao biết nhiều như vậy.

Suy nghĩ về khoảng thời gian này, bản thân cô ấy đã ăn kiêng, muốn ăn gì cũng không được ăn nhiều, Lục Tư Dĩnh đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, im lặng nói: "Bây giờ em mới mang thai được hai tháng mà đã phải bắt đầu ăn kiêng, cái này không thể ăn cái kia cũng không thể ăn."
 
Chương 285: Hưởng Tuần Trăng Mật (1)


"Vậy mà còn phải kiên nhẫn với cuộc sống như vậy trong gần một năm!"

Mười tháng hoài thai cộng thêm thời gian ở cữ, không phải là sẽ phải ăn kiêng một năm sao.

Từ trước đến nay, cô ấy là người không rượu không vui, lúc gặp mặt, lúc ăn cơm, ngày lễ ngày tết khi tất cả mọi người tụ họp với nhau, nơi nào uống rượu thì nơi đó liền có cô ấy.

Nhưng bây giờ thì sao, đột nhiên nói cho cô ấy biết mình không thể uống rượu một chút.

Lục Tư Dĩnh vừa nghĩ đến đây thì đã cảm thấy da đầu tê dại, một năm không thể uống rượu, quả thực là muốn mạng của cô ấy.

Giữa trưa này cũng không có nhiều người ở bên ngoài. Trác Tư Thành nhìn chung quanh không thấy người nào thì ôm lấy Lục Tư Dĩnh, hôn lên trán cô ấy một cái.

"Ngoan, đừng nóng giận, khuya về nhà anh sẽ cho em ăn ngon.”

"Anh phải đi làm trước, hai ngày nữa là cuối tuần, chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi hai ngày."

Trác Tư Thành còn phải đi đến trường, sau khi chào tạm biệt Lục Tư Dĩnh thì lập tức lái xe đi đến trường. Có lẽ là đã tâm sự cùng Trác Tư Thành cho nên tâm trạng của cô ấy tốt lên không ít, Lục Tư Dĩnh cũng không còn nghĩ về rượu.

Khuya về nhà, quả nhiên là Trác Tư Thành đã mua không ít đồ ăn ngon.

Cái gì mà bánh quy xốp, hoa quế mật, kẹo đường đỏ, còn có rất nhiều món ăn vặt khác.

"Ngày mai lúc đến cửa hàng của em dâu thì em hãy mang một ít đi qua, lúc buồn chán cũng có thể ăn chút."

Trác Tư Thành đặt đồ lên trên bàn, sau đó đeo tạp đề xuống bếp nấu cơm.

Trước đó thật ra Lục Tư Dĩnh không thích ăn ngọt như vậy, nhưng mà từ sau khi mang thai, cũng không biết tại sao mà cứ hai ngày là cô ấy lại muốn ăn chút đồ ngọt.

Mấy ngày nay Lục Tư Dĩnh rất dễ đói, ăn một chút rồi xuống bếp hỗ trợ.

Mặc dù mọi người đều nói mang thai có chút khổ cực, nhưng mà Lục Tư Dĩnh chỉ cảm thấy chua xót vì phải ăn kiêng.

Cuối tuần, Trác Tư Thành không phải lên lớp, liền dẫn Lục Tư Dĩnh đi chơi, hai người đi leo một ngọn núi không lớn không nhỏ.

Lúc trước Lục Tư Dĩnh huấn luyện ở trong bội đội, ngày nào cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ lại ở trong cửa hàng trang sức mỗi ngày, cũng không có gì để vận động. Cũng đúng lúc tối nào Trác Tư Thành cũng đi vận động, cậu ấy cũng đang xem xét xem nên rèn luyện như thế nào, cho nên đã quyết định đi leo núi.

Chỉ tiếc, leo đến một nửa thì không chịu nổi nữa.

Lục Tư Dĩnh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng không nói gì, hai người nghỉ ngơi một chút rồi đi xuống núi.

Buổi chiều bọn họ lại đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, buổi tối cũng ăn cơm ở ngoài xong thì mới đi về nhà.

Hai người đi một ngày, Trác Tư Thành mệt thở hồng hộc, Lục Tư Dĩnh lại rất vui vẻ.

Sau khi đổ mồ hôi vì vận động thì họ đi tắm rửa rồi lên giường ngủ, không phải nói cũng biết thư thái như thế nào.

Ban ngày Lục Tư Dĩnh tiếp tục đến cửa hàng hỗ trợ, sau khi nhìn Bạch Vi làm đồ trang sức một khoảng thời gian, cô ấy cũng có thể bắt đầu làm chiếc vòng tay đơn giản nhất mặc dù rất khó khăn.

Chỉ có điều nhìn vào chiếc vòng tay có rút thảm của cô ấy thì biết có lẽ là sẽ không án được.

Rất nhanh đã đến hoạt động Quốc Khánh tháng 10, ngày 1 tháng 10 là ngày bận nhất hàng năm, còn có cả ngày tết.

Bạch Vi chuẩn bị không ít đồ trang sức mới, bày bán vào ngày này. Trong mấy ngày này công việc làm ăn cực kỳ phát đạt, khách hàng cũng rất nhiều, Lục Tư Dĩnh ở quầy hàng nhận tiền, ngày nào cũng uống mấy cốc nước lớn.

Sau khi hết mấy ngày này thì Bạch Vi liền bảo Lục Tư Dĩnh đi về nghỉ hai ngày.

Lục Tư Dĩnh cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này thường xuyên buồn ngủ, sau khi ở nhà ngủ hai ngày thì lại đến cửa hàng của Bạch Vi hỗ trợ.

Lúc đến tháng 11, cũng là thời điểm Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ tuổi một tròn.
 
Chương 286: Hưởng Tuần Trăng Mật (2)


Mấy đứa bé còn nhỏ, không ăn được nhiều bánh gato, nhưng mà cũng không thể thiếu nghi thức được, tối hôm đó Bạch Vi cùng Lục Tư Đình ôm mấy đứa nhỏ trở về nhà họ Lục, còn mua không ít thứ, tổ sức sinh nhật cho hai đứa bé.

Người một nhà cùng nhau ngồi xuống, vui vẻ ăn hết nồi lẩu.

Hai đứa bé một tuổi, Bạch Vi chính thức dứt sữa cho bọn nhỏ.

Thực ra sau khi qua nửa tuổi thì Bạch Vi đã bắt đầu cho bọn nhỏ uống sữa bột, lúc Lục Hoàng Nguyệt Nha chăm mấy đứa nhỏ ở nhà thì cũng pha sữa bột cho chúng.

Lục Nhã Huệ rất kén chọn, lúc đầu còn không chịu uống, nhưng sau đó vì quá đói bụng cho nên đã ôm bình sữa lộc cộc lộc cộc uống xong.

Hai đứa bé cũng đã có thêm mấy chiếc răng nho nhỏ, lúc nở nụ cười liên để lộ ra.

Thỉnh thoảng khi Bạch Vi ăn trái cây, hai đứa nhóc thấy được thì cũng nháo muốn ăn, Bạch Vi sẽ dặm hoa quả nhỏ ra, chuối tiêu hoặc là táo để bọn nhỏ ăn, sau khi ăn xong thì đều thật vui vẻ.

Bọn nhỏ dứt sữa, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình liền bàn bạc chuẩn bị ra ngoài du lịch. Vào mùa đông, ở đây rất lạnh cho nên hai người bàn bạc, không bằng đi đến phương Nam, hoặc đến bờ biển có thời tiết quanh năm như mùa xuân, như vậy thì cũng có thể chơi mấy ngày.

Nếu là quá lạnh thì Bạch Vi cũng không muốn ra cửa.

Hai người nhìn bản đồ một chút sau đó nhanh chóng quyết định sẽ đi nơi nào.

Đến tháng mười hai, cũng sắp hết năm, Bạch Vi bắt đầu chuẩn bị hoạt động đón năm mới cho cửa hàng trang sức.

Năm ngoái lúc mang thai, cô làm ít đồ trang sức đặt riêng, còn đẩy đi không ít khách hàng, tết năm nay có rất nhiều khách quen đến tìm Bạch Vi làm đồ trang sức riêng.

Trước ngày 25, Bạch Vi đã hoàn thành tất cả trang sức đặt riêng, mang tới nhà của từng khách hàng rồi quay về cửa hàng hỗ trợ.

Năm nay vẫn có rất nhiều người ăn tết, họ bận tới 18 tháng chạp.

Lục Tư Đình đã sớm xin nghỉ, chờ Bạch Vi giao lại cửa hàng trang sức thì hai người lập tức thu dọn đồ đạc để äi.

"Đóng cửa hàng chưa?"

"Em muốn đóng cửa luôn, nhưng mà sau khi nói chuyện cùng mẹ thì mẹ bảo em cứ đi chơi đi, ngày mai vẫn còn mẹ và ba em, còn có chị Thôi, bọn họ có thể trông nom cửa hàng." Vốn là Bạch Vi muốn trực tiếp đóng cửa, hai năm trước đều phải đợi đến 30 tết thì sẽ đóng cửa, nhưng mà năm nay Bạch Vi muốn đi hưởng tuần trăng mật cho nên chỉ có thể nói với Thẩm Quyên đóng cửa sớm.

Bây giờ cửa hàng trang sức rất hot, nhất là vào dịp năm mới, có rất nhiều người đến mua đồ, nếu đóng cửa một ngày thì sẽ bỏ lỡ mấy mấy chục tệ, Thẩm Quyên nghĩ nghĩ, nói: "Con cứ đi chơi đi, hai ngày này cứ để mẹ với ba con trông nom là được."

Bạch Vi không lay chuyển được mẹ cho nên đành đồng ý.

Dù sao thì cũng chỉ có một ngày rưỡi, đến trưa 30 là có thể đóng cửa hàng.

Tối hôm đó, hai người về nhà dẫn mấy đứa bé đến nhà họ Lục ăn cơm, sau khi cơm nước xong thì giao mấy đứa bé lại cho Hoàng Nguyệt Nha.

Sắp hết năm, hai người ra ngoài hưởng tuần trăng mật, lúc quay về chắc chắn đã là sang năm, bây giờ mấy đứa bé quá nhỏ để mang theo cho nên cũng chỉ có thể giao cho Hoàng Nguyệt Nha trước.

Bạch Vi hôn lên trán của hai bảo bối nhỏ một chút rồi cùng Lục Tư Đình về nhà.

Họ cũng đã sớm mua vé xe lửa, sắp hết năm, vé xe lửa cũng khó mua, Bạch Vi đến hai lần cũng không mua được, không biết Lục Tư Đình tìm ở đâu ra hai vé xe lửa.

Bọn họ chọn một thành thị ở phương Nam, chưa nói đến những thứ khác, mùa đông ở đó cũng rất ấm áp, thường xuyên có ánh nắng, hơn nữa còn có rất nhiều suối nước nóng, bể bơi.

Trải qua mười mấy tiếng xóc nảy, cuối cùng hai người cũng xuống xe.

Bạch Vi mơ mơ màng màng bị đánh thức, vốn là còn chút buồn ngủ nhưng sau khi bị mặt trời chiếu vào thì lập tức tỉnh táo.
 
Chương 287: Tắm Cùng Nhau? (1)


Trên đường rất ồn ào, người lớn dẫn mấy đứa nhỏ đi chọn đồ tết, hai bên đường bán tất cả mọi thứ.

"Kẹo dẻo, kẹo dẻo tươi mới đây..."

"Hạt dưa đậu phộng, hạt dưa đậu phộng mới ra lò! Kẹo sữa kẹo bạc hà, kẹo sữa kẹo bạc hà ngon đây!"

"Lời lớn, lời lớn! Cửa hàng đang cháy hàng, một chiếc áo khoác chỉ cần 19 tệ, một chiếc áo khoác chỉ cần mười chín tệ!"

Tiếng rao hàng không dứt bên tai, Bạch Vi có chút hiếu kỳ nhìn chung quanh.

Hai người đi ra chơi, mang theo hai chiếc túi lớn, Lục Tư Đình dùng một tay cầm đồ, một tay kéo lấy Bạch Vi sợ lạc mất cô.

"Bây giờ đi tìm chỗ ở trước rồi đi ăn cơm."

Được Lục Tư Đình dẫn dắt, hai người nhanh chóng tìm được khách sạn, sau khi cất hành lý thì ra ngoài đi ăn.

Mỗi khu vực sẽ có đặc sản riêng, Bạch Vi càng ăn càng vui vẻ, mãi cho đến khi chiếc bụng nhỏ căng lên.

Lục Tư Đình trả tiền, đưa Bạch Vi rời đi: "Đi thôi, buổi chiều chúng ta sẽ đi ngâm suối nước nóng một chút, bây giờ đi mua áo tắm." Ở đây có không ít khách sạn suối nước nóng, còn có những nơi chuyên phục vụ suối nước nóng, có lẽ là nó đã trở thành dây chuyền công nghiệp, ít nhất thì trong lúc Bạch Vi tản bộ, cô nhìn thấy có không ít người đang đi dạo ở bên ngoài, còn có không ít người đang mua áo tắm.

Bạch Vi tùy tiện vào cửa hàng, bắt đầu đi chọn áo tắm.

Lục Tư Đình không phải người hay bắt bẻ, tùy tiện lấy một bộ màu đen rồi đứng ở cửa chờ Bạch Vị

Dù sao đa số ở bên trong đều là đồ bơi của nữ, một người đàn ông như anh đứng ở trong đó cũng không tốt lắm cho nên chỉ yên tĩnh đứng ở cửa chờ.

Bạch Vi đã bị hoa mắt.

Cái gì mà hồng vàng xanh, nhìn mỏng manh gợi cảm, có rất nhiêu kiểu dáng, thậm chí còn có những mẫu cô chưa từng thấy qua.

Bạch Vi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cuối cùng ánh mắt nhìn vào một bộ đồ gợi cảm, nhìn không dứt.

Tắm suối nước nóng có rất nhiều người, chắc chắn là không thể mặc loại đồ gợi cảm này, nhưng mà không nhất định là phải mặc ra ngoài mà.

Con ngươi của Bạch Vi đảo một vòng, trực tiếp mua bốn bộ.

Một bộ là áo tắm thông thường có màu trắng, quần rất dài, tay áo hơi dài nhìn vô cùng bảo thủ. Còn ba bộ còn lại thì không thể mặc ra ngoài, chỉ có thể bí mật mặc.

Bạch Vi thấy Lục Tư Đình nhìn mình chằm chằm thì thấp giọng ho nhẹ hai tiếng, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Đi thôi."

Những món đồ như áo tắm này không rẻ, Bạch Vi cũng chỉ chọn đồ có chất liệu tốt, người bình thường thì chỉ cần mua một hai bộ là đủ nhưng mà Bạch Vi lại trực tiếp mua bốn, năm bộ, thật đúng là hiếm thấy.

Thời gian còn sớm, hai người về nghỉ ngơi một hồi, hơn ba giờ chiều thì mới chuẩn bị đi tắm suối nước nóng.

Chỗ suối nước nóng không quá nhiều người mà cũng không có quá ít, có hai người một nam một nữ ở bể lớn, còn lại đều là những phòng nhỏ, bể nhỏ sạch sẽ có chút riêng tư, nhưng mà hơi đắt một chút, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình phiếu mua bể nhỏ, sau đó liền đi ngâm.

Bên trên suối nước nóng có sương mù lượn lờ, thậm chí còn không nhìn thấy người ở phía xa xa, hai người liền tùy tiện chọn một chỗ đi vào.

Đây là lần đầu Bạch Vi đi tắm suối nước nóng, dù ở kiếp trước thì cô cũng chưa được hưởng thụ bởi vì bận rộn làm việc.

Nước suối rất nóng, nhưng lại không đến mức bị bỏng, không bao lâu sau, gương mặt của Bạch Vi liền đỏ rực. Hai người ngâm trong bồn tắm ngâm rất lâu, 3 giờ sau, Bạch Vi cảm thấy có chút thiếu khí cho nên định đứng dậy rời đi, Lục Tư Đình cũng từ trong nước đi ra.

Khói mù lượn lờ, Bạch Vi thấy không rõ, chỉ có thể nhìn thấy thân thể cường tráng đẳng sau lớp áo ướt đẫm, lờ mờ, giống như đang có cọng lông gãi vào lòng của cô.

Buổi tối trên đường rất ồn ào.
 
Chương 288: Tắm Cùng Nhau? (2)


Bạch Vi không muốn đến nhà hàng, Lục Tư Đình liên bồi cô ăn ở chợ đêm.

Hai người đi dạo trên đường, cũng mua không ít đồ ăn, đến khi không thể mua thêm nữa thì Bạch Vi dứt khoát ngồi ở quán nhậu nướng, gọi chút đồ nướng cùng bia.

Rất lâu rồi cô không có uống rượu, xế chiều hôm nay lại ngâm suối nước nóng rất lâu, cho nên luôn cảm thấy trong người rất nóng.

Cũng không mặc mấy chiếc áo khoác ở trong ba lô, hai người mặc áo sơmi rồi đi ra ngoài, không hề lạnh một chút nào.

Sau khi ăn uống no đủ, hai người lại đi dạo ở bên ngoài một chút rồi mới quay về khách sạch.

Bạch Vi lấy mấy chiếc áo tắm mà hôm nay mình đã mua ra, ban ngày cô không mặc chúng ra ngoài.

Một bộ màu đen, một bộ màu hồng khói và một bộ màu xanh nước biển.

Ba bộ áo tắm này làm Bạch Vi nhìn mà cũng thấy đỏ mặt, nhưng mà không thể không nói, mặc vào thật đẹp, nhất là làn da của cô trắng nõn, cùng với xương quai xanh, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn nhìn trộm xuống phong cảnh trong áo tắm.

Lục Tư Đình vừa đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, Bạch Vi liên mở cửa đi tới. "Tắm cùng nhau nhé?"

Lục Tư Đình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào người Bạch Vi, bỗng nhiên khẽ giật mình.

Trong phòng tắm rất nóng, có chút sương trắng, trong lúc nhất thời Lục Tư Đình không biết mình nhìn thấy yêu tỉnh hay là tiên nữ.

Bạch Vi đã mặc như vậy thì làm sao Lục Tư Đình có thể kiềm chế được, vốn là có thể tắm xong trong nửa tiếng, nhưng đợi đến lúc hai người đi ra thì đã là ba tiếng sau.

Chân Bạch Vi mềm nhữn, lúc đi đường cũng run lên, Lục Tư Đình dứt khoát bế Bạch Vi ra, cẩn thận đặt lên giường.

"Em khát."

"Em muốn ăn dưa hấu."

"Không uống cái này, uống cái màu đỏ kia."

Bạch Vi giống như một kẻ quyến rũ, chỉ Lục Tư Đình lấy cái nọ lấy cái kia.

Rõ ràng cô là người quyến rũ trước, kết quả sau khi quyến rũ xong thì lại ghét bỏ Lục Tư Đình có thể lực quá tốt, bây giờ vẫn còn cảm thấy run chân cho nên nhìn anh rất không vừa mắt.

Vốn Bạch Vi có kế hoạch là sẽ mặc luân phiên ba bộ áo tắm, cô đã không thể mặc nó ra ngoài mà cũng không thể mặc cho Lục Tư Đình nhìn sao?

Áo tắm đẹp như vậy, mua về mà không mặc thì đúng là đáng tiếc. Nhưng mà, bây giờ mới chỉ mặc một bộ mà đã thành như vậy, Bạch Vi cũng không dám lấy ra hai bộ kia, cho dù có muốn mặc thì cũng phải chờ hai ngày nữa.

Bên ngoài đầy sao trên trời, cửa sổ sát đất được mở ra, Bạch Vi tựa ở trên giường uống nước ép, vô cùng thoải mái.

Khóe miệng Lục Tư Đình cong lên, lại gần hỏi: "Khỏe rồi sao? Hai bộ áo tắm còn lại đâu, có muốn anh lấy ra giúp em không."

Bạch Vi trấn định nói: "Áo tắm gì, không phải vừa rồi đã cởi trong phòng tắm rồi sao."

Lục Tư Đình cũng không có quên, buổi chiều Bạch Vi mua bốn bộ.

Vốn là anh còn có chút thắc mắc tại sao cô mua nhiều như vậy, mà cũng không phải mặc xong một lần rồi vứt đi.

Hiện tại anh đã hiểu, còn cảm thấy Bạch Vi mua hơi ít.

Bạch Vi giả ngu, Lục Tư Đình lập tức đi vê phía tủ quần áo, lấy áo tắm của Bạch Vi ra.

Một bộ màu hồng, một bộ màu lam.

Nhìn Lục Tư Đình đang bước từng bước đến, Bạch Vi tê cả da đầu, dựa vào phía sau một chút, dựa vào gối đầu.

"Nhìn rất đẹp, anh còn chưa từng thấy em mặc màu này." "Ai bảo thế, không phải em đã từng mặc màu đen sao?”

"Mặc cái này đi."

"Em không muốn, quá phiền toái, hôm nay không muốn mặc."

Bạch Vi cứng cổ, không muốn mặc.

Lục Tư Đình khẽ cười một tiếng, không thể làm øì khác ngoại trừ tự mình động thủ hỗ trợ.

Còn chưa kịp nói gì thì bộ áo tắm màu hồng đã được mặc lên, Bạch Vi muốn từ chối, nhưng mà chút sức đó của cô cũng chỉ gãi ngứa, áo tắm vẫn được mặc vào.

Chỉ có điều, người nào mặc áo tắm vào thì vẫn là người đó cởi ra.

Rõ ràng đều phải cởi ra, tại sao còn phải mặc vào?
 
Chương 289: Bảo Bối Có Nhớ Mẹ Hay Không? (1)


Bạch Vi mơ mơ màng màng, nghĩ đến chuyện lúc trước mình đã mua một chiếc áo ngủ gợi cảm, Lục Tư Đình cũng như vậy, nhất định bắt cô mặc, sau khi mặc vào thì vẫn là Lục Tư Đình cởi ra.

Hai người làm loạn một trận, thẳng đến rạng sáng mới ngủ, khi tỉnh lại thì đã đến buổi chiều ngày hôm sau.

Không cần đi làm, không cần chăm mấy đứa nhỏ, đã rất lâu rồi Bạch Vi không được ngủ đến lúc tự tỉnh.

Sau khi dậy thì hai người đi tìm chỗ ăn cơm rồi đi đến điểm du lịch.

Bạch Vi hỏi thăm một chút, bên trên cũng có mấy ngôi miếu rất linh thiêng, dân bản xứ thường đến ngôi miếu đó vào ngày lễ ngày tết, đằng sau miếu còn có một cái hồ, vô cùng lớn, phong cảnh cũng rất đẹp.

Bạch Vi nghe xong thì lập tức cảm thấy hứng thú, muốn đi dạo cùng Lục Tư Đình.

Lúc hai người ra cửa, dưới lầu có một cửa hàng chụp ảnh, hai người đi thuê một cái camera.

Bây giờ không có điện thoại cho nên không thể thoải mái quay chụp ở mọi nơi, nhưng mà làm sao có thể không chụp hình vào lúc đi chơi chứ? Mọi người đều biết, nếu không chụp hình thì cũng giống như chưa từng đến.

Bạch Vi rất hưng phấn muốn đi thuê camera.

Mặc dù Lục Tư Đình cảm thấy lý do này rất gượng ép nhưng mà cũng không sao, chỉ cần Bạch Vi thích thì anh nhất định sẽ thỏa mãn.

Sau khi hai người thuê máy ảnh xong thì nghe chủ cửa hàng dạy cách sử dụng mười mấy phút rồi mới lên xe.

Ngôi miếu này rất lớn, cũng có rất nhiều người đến để dâng hương, góp tiền, có cây cầu nguyện, cầu hứa hẹn, còn có cả xin xâm giải xâm, đây là chỗ có nhiều người nhất.

Bạch Vi muốn giúp Lục Tư Đình chụp ảnh, Lục Tư Đình cũng rất phối hợp, bảo giơ cánh tay thì sẽ giơ cánh tay, bảo đứng ở đâu thì sẽ đứng ở đó.

Chỉ có điều đến cùng là do Lục Tư Đình không thích chụp ảnh cho nên phần lớn là thời gian anh chụp cho Bạch VI.

Thỉnh thoảng Bạch Vi đứng ở trong đám đông, không biết đang nhìn cái gì, Lục Tư Đình sẽ chụp ảnh phong cảnh.

Kỹ thuật của anh không tệ, mấy bức ảnh phong cảnh đều rất đẹp, Bạch Vi cực kỳ hưng phấn, ôm cánh tay Lục Tư Đình đi tìm một chỗ để chụp ảnh.

Trong đại điện có quá nhiều người, Bạch Vi nhìn thấy biển người kia thì không quá muốn đi vào, trực tiếp lôi kéo Lục Tư Đình đi ra chiếc hồ ở phía sau.

Hồ rất lớn, cũng rất đẹp, Bạch Vi luôn cảm thấy mình không chụp đẹp bằng Lục từ Đình cho nên liền hỏi anh chụp như thế nào, Lục Tư Đình cũng cẩn thận giải thích.

Hai người đi tham quan một chút, bất tri bất giác đã đi ra từ cửa sau.

Sau khi đi ra ngoài thì hai người bắt xe buýt quay trở vê.

Ngâm suối nước nóng ở đây vô cùng thoải mái, ngâm một lúc thì sẽ cảm thấy cơ thể không còn mệt mỏi, cả người đều sảng khoái, Bạch Vi đi dạo một ngày nên cảm hơi mệt, buổi tối lại lôi kéo Lục Tư Đình đi tắm suối nước nóng.

Ở đây chơi ba ngày, Bạch Vi nghe nói thành phố gần đây có một lễ hội rất nổi tiếng, được cử hành vào ngày xuân hàng năm, cho nên cô cũng muốn đi xem.

Lục Tư Đình cũng nghe theo cô, thu dọn đồ đạc xong thì ngồi xe lửa.

Vài ngày trước tết, rất khó mua được vé xe lửa, hơn nữa qua hết mười lăm thì có lẽ là sẽ tiếp tục có một cuộc đại chiến.

Nhưng mà trong may ngày ăn tết thì không có ai ngồi xe, mọi người đều đang ăn tết vui vẻ ở nhà, đúng là không có nhiều người đi du lịch vào khoảng thời gian này.

Trở lại khách sạn, sau khi lấy ảnh chụp thì hai người đi đến địa điểm tiếp theo.

Mùng bảy tháng giêng.

Bạch Vi cùng Lục Tư Đình kết thúc hành trình, bước lên xe lửa về nhà.

Trước khi đi một đêm, Bạch Vi ngồi ở trong khách sạn, lấy tất cả ảnh bọn họ đã chụp ra, gần như phủ kín cả cái giường.

Hai người bọn họ đã đến hai thành phố, rất nhiều địa điểm du lịch, đây đều là ảnh chụp lưu niệm của bọn họ, còn rất nhiều phong cảnh đẹp.
 
Chương 290: Bảo Bối Có Nhớ Mẹ Hay Không? (2)


Lúc Bạch Vĩ trả lại camera, cô còn chọn lựa một lúc, sẽ không lấy những tấm không đẹp, nếu chụp mờ thì cũng không lấy.

Nhưng mà số ảnh Lục Tư Đình chụp thì sẽ rửa hết, mặc dù tấm ảnh này cũng phải trả tiền nhưng mà đối với Bạch Vi đã trở thành một phú bà nhỏ thì chút tiền ấy không đáng là gì.

Ngoại trừ chụp ảnh chụp, Bạch Vi còn mua không ít thứ, một chút là đặc sản địa phương, một chút là quà cho người nhà và đồ lưu niệm.

Lúc hai người ra cửa mang theo ba chiếc ba lô, bây giờ về nhà lại có thêm hai chiếc túi.

Nếu không phải đã bỏ một ít đồ không cần thiết thì chỉ sợ đều không cầm hết về được.

Bạch Vi sửa sang lại ảnh chụp, sau đó bắt đầu cho vào album ảnh.

Album ảnh được mua, nhìn rất đẹp, cô dự định sẽ để ảnh chụp người vào trước, đẳng sau sẽ là ảnh phong cảnh, như vậy thì cũng dễ tìm hơn.

Trong lúc Bạch Vi chỉnh sửa lại ảnh chụp, Lục Tư Đình ở ngay bên cạnh thu dọn hành lý, mãi đến nửa đêm mới thu dọn xong.

Ban đầu Bạch Vi còn cho là mùng bảy chưa hết năm mới, hẳn là sẽ không có quá nhiều người đi xe, nào biết được, thiếu chút nữa là bọn họ không mua được vé.

Bây giờ lại ngồi xe lửa giờ vào cao điểm.

Trong nhà ga, người chen người, lúc xe đến trạm, mọi người soát vé rồi đi vào, chỗ nào cũng thấy hò hét ầm Ï, Bạch Vi được Lục Tư Đình bảo vệ ở trong ngực, hai người cùng lên xe.

Chỗ ngồi của họ là chỗ dành cho hai người, Lục Tư Đình cất hành lý xong thì đi lấy chút nước nóng, hỏi: "Uống nước không?"

Bạch Vi lắc đầu.

Bọn họ mới ăn cơm xong không lâu, bây giờ không đói bụng.

Xe lửa nhanh chóng di chuyển, đây là xe lửa kiểu cũ, thời điểm rời đi sẽ có âm thanh, cũng có thể mở cửa sổ ra.

Bùn đất, ruộng đồng, hoa màu, người đi đường, những thứ bình thường kết hợp với nhau lại tạo thành phong cảnh đẹp nhất, gió thổi vào, không khí thật mát mẻ.

Lục Tư Đình khoác áo cho Bạch VI.

Càng lúc càng gần nhà, không khí cũng càng ngày càng rét lạnh, Lục Tư Đình sợ Bạch Vi bị lạnh cho nên đóng cửa sổ lại, mặc áo khoác cho cô.

Bạch Vi rất mệt mỏi, nhất là khi có nhiều người như vậy, chỗ nào cũng rất ồn ào.

Lục Tư Đình ôm lấy bả vai Bạch Vi, thấp giọng nói: "Ngủ đi, chờ đến khi em tỉnh dậy thì chúng ta đã về đến nhà."

Bọn họ là ăn cơm trưa xong mới lên xe, có lẽ là khoảng 11h trưa mai thì sẽ về đến nhà.

Bạch Vi tựa ở trên bờ vai Lục Tư Đình, mặc dù mệt nhưng mà cũng không ngủ được, cô dứt khoát từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Tiếng đỉnh đỉnh đoong đoong của xe lửa vang lên, cuối cùng vào sáng hôm sau, 10:30 vào trạm.

Hơi sớm so với dự tính.

Lục Tư Đình xách theo túi lớn túi nhỏ, Bạch Vi đeo một cái ba lô, hai người đón xe về nhà.

Hành trình đầy bụi bặm, hai người ra ngoài chơi 10 ngày, cuối cùng cũng về nhà.

Sau khi về đến nhà, Bạch Vi mệt không chịu được, nhào lên trên giường đi ngủ.

Lục Tư Đình còn đang thu dọn đồ đạc, phát hiện thấy mình gọi không có ai trả lời thì mới nhìn thấy Bạch Vi đã ngủ thiếp ải.

Rón rén cởi áo của Bạch Vi xuống, đắp kín mền, Lục Tư Đình xuống lầu, xử lý tất cả mọi người họ mang về.

Chờ đến Bạch Vi tỉnh dậy thì đã là hai tiếng sau.

Cô cũng không cảm thấy đói mà đi thẳng đến phòng tắm.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Bạch Vi sấy tóc khô một nửa rồi xuống lầu, lúc này cô mới phát hiện trong cô lúc ngủ, Lục Tư Đình đã đi đón hai đứa nhỏ về nhà.

Dưới lầu, hai đứa nhỏ Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đang ngồi trên ghế salon, được Lục Tư Đình ôm.

Hai mắt Bạch Vi tỏa sáng, liền vội vàng đi tới.

Lục Nhã Huệ phát hiện Bạch Vi đầu tiên, cô bé giang hai tay ra, gọi không rõ: "Mẹ..."

Bạch Vi ôm lấy con gái, dán vào con gái, hỏi: "Bảo bối có nhớ mẹ không?"

"Thơm..."

"Ở nhà bà nội có ăn nhiều cơm hay không, có hay không nghịch ngợm không?"

"Cơm..."
 
Chương 291: Lục Tư Dĩnh Sinh Con (1)


Lục Nhã Huệ không nói rõ, nhưng lại cổ gắng nói chuyện cùng Bạch Vi, khiến cô cười liên tục.

Hai đứa bé đã không gặp ba mẹ trong nhiều ngày, bây giờ sau khi về nhà thì vẫn dán vào bọn họ.

Nhất là buổi chiều khi Bạch Vi đang ngủ, hai đứa bé vẫn dán vào Lục Tư Đình rất lâu, khiến cho anh không làm gì được.

Bây giờ Bạch Vi đã dậy cho nên bọn nhỏ đều dán vào Bạch Vi, muốn ôm một cái, muốn hôn nhẹ, muốn chơi đùa cùng nhau, dù Bạch Vi vào nhà vệ sinh thì Lục Nhã Huệ cũng quấn lấy không buông tay.

Lục Tư Đình muốn đi hâm nóng đồ ăn, trong lúc Bạch Vi ngủ, anh cũng đã nấu cơm xong

Hai giờ rưỡi xế chiều, hai người được ăn bữa trưa nóng hổi.

Lúc ăn cơm, hai em bé đang yêu ở bên cạnh nhìn, chờ đến khi ăn cơm xong, Bạch Vi ôm hai đứa bé đến ghế sa lon.

Lục Tư Đình đi thu dọn phòng bếp cho nên tạm thời chỉ có Bạch Vi chơi cùng bọn nhỏ.

Lúc trước Bạch Vi còn không dám ôm cả hai đứa nhỏ cùng một lúc, nhưng mà bây giờ bọn nhỏ đã lớn hơn một chút, sẽ tự mình ôm lấy cổ của Bạch Vi, cũng không sợ ngã xuống.

Đặt mấy đứa nhỏ cẩn thận, Bạch Vi lấy album ảnh từ trong túi ra, sau đó quay trở lại ghế salon.

Bạch Vi ngồi xuống, hai đứa nhỏ lập tức chui vào trong lòng của cô.

"Nhìn này, đây là ba, đây là mẹ."

Bạch Vi lật album ảnh, tất cả đều là ảnh chụp của cô và Lục Tư Đình, có một người, cũng có ảnh chụp chung.

Hai đứa bé còn quá nhỏ, bọn nhỏ không hiểu ảnh chụp là cái gì, chỉ thấy người ở bên trong giống hệt như ba mẹ mình thì lập tức cảm thấy choáng váng.

Lục Thiên Duệ xem ảnh chụp, lại gần mẹ trong gang tấc, trong đôi mắt thật to tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Lục Nhã Huệ trực tiếp động tay, sờ vào ảnh trong album, cô bé xem album ảnh, sau đó lại nhìn Bạch Vi một chút, vô cùng ngạc nhiên.

Bạch Vi bị phản ứng của bọn nhỏ chọc cười, không nhịn được mà hôn vào gương mặt của bọn nhỏ một chút.

Mấy đứa nhỏ mang nét mặt này thật dễ thương, thật sự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng yêu thích. Ở trong nhà chơi đến chưa, sau khi quét dọn nhà cửa xong thì buổi tối, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đưa hai đứa bé đến nhà họ Lục ăn cơm.

Bạch Vi đặt hai đứa bé vào trong xe đẩy, Lục Tư Đình xách theo quà và đặc sản bọn họ mua về.

Năm ngoái, Hoàng Nguyệt Nha dành phần lớn thời gian để giúp bọn họ chăm sóc hai đứa bé, thật vất vả mới đến tết, vậy mà vẫn phải giúp bọn nhỏ chăm con trong 10 ngày, Bạch Vi cũng không phải người không biết cảm ơn, cho nên cô đã mua tặng họ không ít thứ.

Hoàng Nguyệt Nha rất vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Về nhà còn mua nhiều đồ như vậy, đi ra ngoài chơi có mệt không? Mau ngồi mau ngồi, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi." Lục Tư Dĩnh cũng ở đây, Bạch Vi thuận tiện mang quà của Lục Tư Dĩnh đến.

Tết năm nay, Lục Tư Dĩnh cùng Trác Tư Thành ở lại nhà họ Lục ăn tết.

Dù sao thì nhà họ Trác cũng không có ai, sau khi thăm hỏi qua bà nội Trác thì Lục Tư Dĩnh bắt đầu chuẩn bị đồ ăn tết.

Bụng của cô ấy dần dần lớn, sau khi Trác Tư Thành được nghỉ thì ngày nào cũng chăm sóc cô ấy.

Về sau, lần nào Hoàng Nguyệt Nha đến thăm con gái thì đều thấy Trác Tư Thành đang bận bịu tứ phía, lại sợ cậu ấy không thể chăm sóc tốt con gái cho nên trực tiếp bảo họ về nhà họ Lục ăn tết.

Nhà họ Trác cũng chỉ có hai người bọn họ, còn phải chuẩn bị đồ tốt, làm cơm tất niên, cậu ấy còn phải chăm sóc một người phụ nữ có thai, thậm chí so đi làm lúc còn muốn vội vàng, còn không bằng trực tiếp trở về Lục gia ăn tết.

Năm nay Lục Tư Đình cùng Bạch Vi ra ngoài du lịch, trong nhà cũng chỉ còn lại Lục Chính Hoa, Hoàng Nguyệt Nha, cùng với hai đứa nhỏ.

Trác Tư Thành cùng Lục Tư Dĩnh đến đây thì sẽ ồn ào vui vẻ hơn chút.
 
Chương 292: Lục Tư Dĩnh Sinh Con (2)


Hai người họ cũng không cân nhắc lâu mà lập tức đồng ý, thu dọn chút quần áo đi đến nhà họ Lục.

Lúc ăn cơm tất niên, người một nhà ồn ào vui vẻ, nhưng mà Lục Tư Đình cùng Bạch Vi không có mặt cho nên vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Bây giờ hai người trở về, cuối cùng người một nhà cũng ngồi xuống với nhau, ăn một bữa bữa cơm đoàn viên.

Ngày hôm sau.

Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đưa mấy đứa nhỏ cùng với chút đồ trở về nhà mẹ đẻ.

Không ngoài dự định, Bạch Diệu Thiên lại lôi kéo Lục Tư Đình uống rượu, mãi đến khi uống say đi ngủ rồi mới thôi.

Sau khi hai đứa bé ăn no thì Bạch Vi dỗ dành bọn nhỏ ngủ, sau đó ngồi trong phòng nói chuyện phiếm cùng Thẩm Quyên.

Kể chuyện từ lúc bắt đầu đi du lịch tới bọn họ đã đi những đâu, mua những gì, nhìn thấy phong cảnh địa hình, phong cảnh văn hóa, nói hết mấy tiếng, mãi đến khi bọn nhỏ tỉnh ngủ thì mới thỏa mãn dừng lại.

Thẩm Quyên liền ngồi ở chỗ đó, khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn con gái của mình.

Ở nhà họ Bạch một đêm, ngày hôm sau khi trở về thì họ lại bị Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên lấp đầy cốp.

Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, qua mười lăm thì Bạch Vi chuẩn bị mở cửa hàng.

Khi cửa hàng được mở lại, chị Thôi đi làm lại, Lục Tư Dĩnh không chịu ngồi yên, cũng quay trở lại.

Bụng của cô ấy dần dần lộ rõ, Bạch Vi cũng đưa ghế dựa cho mình cho Lục Tư Dĩnh, bảo cô ấy ngồi đó nghỉ ngơi nếu không có việc gì.

Phần lớn thời gian Lục Tư Dĩnh đều không ngồi, cô ấy đến cửa hàng trang sức vì muốn làm chút việc gì đó, nếu cứ ngồi đó thì chẳng khác gì ở nhà.

Trong khoảng thời gian ăn tết, cô ấy đã ở nhà nhịn gần chết, cái này cũng không cho phép cái kia cũng không được, cô ấy đã sớm muốn đi làm.

Chỉ có điều, mới ở cửa hàng trang sức được mấy tháng thì Lục Tư Dĩnh liền bị Trác Tư Thành gọi trở về.

Không phải bởi vì chuyện gì mà cô ấy cũng đã sắp được 9 tháng, cũng sắp sinh con.

Ngày sinh bác sĩ dự tính là một tháng sau, Lục Tư Dĩnh không muốn đi bệnh viện sớm như vậy cho nên ngày nào cũng đi tản bộ ở hoa viên của công quán.

Trác Tư Thành lo lắng cho nên cũng viết báo cáo lên nhà trường, sau này chỉ cân cậu ay không có lớp thì sẽ được tan làm sớm, có thể mang việc về nhà làm.

Vào tháng sáu, bụng của Lục Tư Dĩnh đã rất lớn, cũng chỉ còn 1 tuần nữa là đến ngày dự sinh, Trác Tư Thành lo lắng, dù có nói gì thì cũng phải đưa Lục Tư Dĩnh đến bệnh viện ở.

Lục Tư Dĩnh xem xét, thấy hốc mắt Trác Tư Thành hồng hồng, cô ấy cảm thấy nếu như mình còn từ chối thì cậu ấy có thể sẽ khóc lên, Lục Tư Dĩnh không có cách nào, chỉ có thể thu dọn đồ đạc để Trác Tư Thành đưa mình đến bệnh viện.

Ở trong bệnh viện hai ngày, đến ngày thứ ba thì Lục Tư Dĩnh sinh con.

Có lẽ là do tố chất cơ thể tốt, trong lúc mang thai cũng thường xuyên rèn luyện cho nên cô ấy sinh rất nhanh, từ lúc đi vào đến lúc đi ra cũng chỉ có bốn mươi phút.

Y tá ôm đứa nhỏ vui vẻ nói: "Chúc mừng chúc mừng, mẹ con đều bình an."

Là một cô công chúa, sáu cân hai lạng, vô cùng khỏe mạnh.

Sau khi biết được tin tức này thì cả nhà đều rất vui vẻ, Bạch Vi cũng đi về nhà thật sớm ngày đó, cùng Lục Tư Đình đến bệnh viện thăm hỏi.

Lúc Bạch Vi vừa sinh con xong, cô cảm thấy rất đau, cũng không thể xoay người được.

Nhưng mà, Lục Tư Dĩnh sinh con vào lúc hai giờ chiêu, Bạch Vi cùng Lục Tu Đình mua vài thứ, lúc đến bệnh viện là 5:00, vậy mà đã thấy Lục Tư Dĩnh xuống giường.

Bạch Vi: "..."

Lục Tư Dĩnh vui vẻ chào hỏi: "Mãy đứa tới rồi sao, có muốn nhìn con của chị một chút không, nhưng mà có chút xấu, mấy đứa phải chuẩn bị tỉnh thần."

Cũng không biết có phải nghe thấy lời của mẹ nói mình xấu hay không mà đứa nhỏ đang ở trong nôi lập tức khóc lên làm cho Lục Tư Dĩnh đau cả đầu.
 
Chương 293: Đồ Chơi Của Mình Thì Mình Phải Dọn (1)


Hoàng Nguyệt Nha đi lấy nước, vừa mới đi về tới thì đã nghe thấy tiếng khóc, vội vàng đi vào ôm đứa bé ra dỗ.

Đúng là đứa nhỏ mới sinh không được đẹp cho lắm, nhìn có chút đáng ghét cũng là chuyện bình thường, cũng giống Bạch Vi vào lúc đó, ban đầu cô còn hoài nghi không biết có phải con mình đã bị đánh tráo rồi hay không, nhưng bây giờ lại rất yêu thương bọn nhỏ.

Hoàng Nguyệt Nha dỗ cháu ngoại xong thì dạy dỗ Lục Tư Dĩnh: "Không phải nói con nằm ở trên giường sao, tại sao lại xuống rồi? Đừng y vào thân thể khỏe mạnh mà không coi may chuyện này ra gì, mau nằm xuống!"

Lục Tư Dĩnh nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn nằm lên trên giường.

Trác Tư Thành đi mua cháo dễ tiêu hóa rất nhanh, sau khi chào hỏi xong thì để Lục Tư Dĩnh ăn trước.

Cơ thể của Lục Tư Dĩnh khỏe mạnh, sáng ngày hôm sau làm kiểm tra một chút xong thì cả nhà lập tức đưa mẹ con họ về nhà.

Lúc ban đầu, Lục Tư Dĩnh thật sự không muốn ôm đứa nhỏ, bởi vì quá xấu.

Nhưng mà sau khi ra tháng, khi đứa nhỏ lớn hơn, nhìn trắng nõn dễ thương, đôi mắt to rất linh hoạt, thanh tịnh như nước khiến cho ai cũng thấy thích.

Lục Tư Dĩnh lay tay đâm đâm vào khuôn mặt con gái, đứa bé liền nhếch môi, nhìn cô ấy rồi cười.

Lục Tư Dĩnh khẽ giật mình, đột nhiên cảm thấy, có con cũng không phải chuyện không tốt.

Khi cô ấy sắp ra tháng, Bạch Vi đến thăm, cô nhìn thấy Lục Tư Dĩnh ôm con gái mình không buông tay, cho dù có đi đâu thì cũng phải ôm theo.

"Con gái chị thật xinh, thật xinh đẹp, không có cô bé nào xinh hơn con gái của chị." Lục Tư Dĩnh nghĩ nghĩ, có lẽ là nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: "Không tính cháu gái nhỏ của chị, con bé cũng rất đẹp.”

"Nhưng mà, cho dù con gái chị dễ thương thì hy vọng sau này khi con bé lớn lên thì sẽ thục nữ một chút, tuyệt đối không nên giống như chị, vậy thì quá không lịch sự."

Sau khi Lục Tư Dĩnh có con thì bắt đầu nói nhiều hơn lúc trước, hơn nữa có vẻ cô ấy đang rất lo cho tính cách của con gái, cứ hai ngày là sẽ nói thầm một lần.

Trác Tư Thành bưng một bát canh bồi bổ lên, thấy Lục Tư Dĩnh lại xuống giường thì bất đắc dĩ nói: "Tiểu Dĩnh, tại sao em lại xuống giường, mặc dù tố chất cơ thể của em tốt nhưng mà không được làm loạn suốt ngày như vậy. Em đã quên lời của mẹ rồi sao, nếu cứ như vậy thì sau này sẽ bị bệnh."

Lục Tư Dĩnh là người không ngồi yên được, cho dù đang trong thời gian ở cữ thì cô ấy cũng bồn chồn, Trác Tư Thành còn xin nghỉ ở nhà để chăm sóc mẹ con họ, nhìn cô ấy không ngoan ngoãn ở cữ thì ngày nào cũng căn dặn.

Hoàng Nguyệt Nha cũng cách hai ngày tới một chuyến, lúc mới bắt đầu thì còn ở lại nhà họ Trác Vài ngày.

Về sau, bà ấy cũng phát hiện con gái không ngồi yên một chỗ được, sau cùng không nhịn được thì bà ấy mới đến nói chuyện với con gái.

Lục Tư Dĩnh có chút im lặng, cô không thể tin được, mình đã là người sắp 30 tuổi còn bị mẹ dạy dỗ, giống như đang dạy dỗ mấy đứa nhỏ.

May mắn đây là trong nhà, không có người ngoài, Trác Tư Thành còn tránh đi lúc bọn họ nói chuyện trời đất, nếu không thì cô ấy sẽ rất mất mặt.

Sau khi sang tháng, vào một ngày, Bạch Vi đưa hai đứa con của mình đến chào hỏi.

Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đã một tuổi rưỡi, cũng đã biết đi đường, mặc dù thỉnh thoảng còn chưa vững nhưng mà lúc đi ở dưới đất thì rất nhanh.

Đây là lần đầu Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đến nhà họ Trác, vừa vào cửa thì đã bị đủ mọi thứ xung quanh hấp dẫn. Nhưng mà rất nhanh, trong mắt của bọn ho cũng chỉ còn lại bảo bối ở trên giường.

Đây là lần đầu tiên bọn nhỏ thấy còn có người bé hơn cả mình cho nên vô cùng tò mò, nhìn chằm chằm vào đứa bé.

"Em... gái..."

"Em gái... dậy... đi..."
 
Chương 294: Đồ Chơi Của Mình Thì Mình Phải Dọn (2)


Hai đứa bé rất hiếu kì, nói ra mấy chữ đơn giản, bọn nhỏ cũng muốn chào hỏi em gái, muốn chơi cùng em gái, nhưng mà trẻ một tháng tuổi dùng phần lớn thời gian để ngủ, lúc này cô bé đang ngủ thật ngon, không nghe được gì cả, đừng nói đến chuyện đứng lên chơi cùng bọn nhỏ.

Lục Nhã Huệ nhìn em gái, duỗi tay nhỏ ra, cẩn thận sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Bạch Vi vừa cười vừa nói: "Bảo bối, lúc các con vừa mới sinh ra cũng giống như em gái, cũng nhỏ bé như thế, ngày nào cũng ngủ rất nhiều."

Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ ngạc nhiên nhìn chằm chằm đứa bé trên giường, hóa ra trước đó bọn họ cũng giống như em gái, cũng nhỏ như vậy, còn rất thích ngủ, vậy có phải là lúc bé bọn họ cũng giống em gái không?

Trong lòng Lục Nhã Huệ có câu hỏi cho nên muốn lên giường đánh thức em gái, cô bé xích lại gần xem, đứng ở bên giường không nhìn rõ được.

Suy nghĩ của Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ giống nhau, chống lên thành giường bò lên.

Bạch Vi không biết tại sao bọn nhỏ lại muốn lên giường, nhưng mà hai đứa bé quá ầm 1, nhất định sẽ làm âm đến đứa bé cho nên mỗi tay cô ôm một đứa, trực tiếp ôm lấy hai đứa. "Không được, em gái đang ngủ, các con không thể phá giấc ngủ của em bé."

Bạch Vi giải thích với bọn nhỏ, nhỏ giọng nói: "Nếu như các con đánh thức em gái dậy thì em gái sẽ khóc, khóc vô cùng lớn, các con muốn thấy em gái khóc sao?”

Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ sững sờ, liền vội vàng lắc đầu.

Lục Tư Dĩnh ngồi ở bên khác, nhìn gương mặt đang ngủ của con gái.

Nhìn đứa bé ngủ rất ngoan, lại có vẻ ngoài giống ba mẹ, nhìn rất dễ thương, giống như một con búp bê.

Nói thật, Lục Tư Dĩnh nhìn con gái ngủ ngoan như vậy thì trong lòng liền có cảm giác, có khi tính cách của con gái sẽ giống ba cô bé, nào giống cô ấy hồi nhỏ, rất nghịch, không có lúc nào yên tĩnh.

Trong phòng của Lục Tư Dĩnh có rất nhiều đồ chơi, Bạch Vi không để hai đứa nhỏ đến quấy ray em gái cho nên bảo bọn nhỏ tự mình ngồi chơi, hai đứa ngồi với nhau, cũng không làm phiền người khác.

Bạch Vi cùng Lục Tư Dĩnh nói chuyện một lúc, thấy đứa bé trên giường như sắp tỉnh, còn đang lẩm bẩm thì chuẩn bị về nhà.

Hôm nay họ đến đây để đưa chút đồ, sau đó là thăm hỏi Lục Tư Dĩnh, bây giờ thấy mẹ con bọn họ đều tốt thì cũng không còn chuyện gì. Bạch Vi đưa mấy đứa nhỏ xuống lầu, Lục Tư Đình cùng Trác Tư Thành đang uống trà, cách khá xa, Bạch Vi cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái øì.

Thời gian cũng không còn sớm, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi đưa hai đứa bé về nhà, hôm nay bên ngoài có gió lớn, Bạch Vi dùng khăn quàng cổ bọc lại đầu của hai đứa bé, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài, sau đó mới cùng Lục Tư Đình mỗi người ôm một đứa về nhà.

Lúc trở lại quân khu, lúc này chuyện Lục Tư Dĩnh sinh con đã truyền ra, có rất nhiều người nhìn thấy Lục Tư Đình cùng Bạch Vi về thì muốn đi đến hỏi một chút.

"Nghe nói trung đoàn trưởng Lục của đoàn nữ binh sinh con đúng không?”

"Em gái Tiểu Bạch, có phải chị chồng nhà em sinh con không, là con trai hay con gái?"

Trong khoảng thời gian này, Lục Tư Dĩnh chưa từng xuất hiện ở trong quân khu, cũng chỉ có một số ít người biết chuyện cô ấy sinh con, cũng không biết là nghe được ai nói mà nhao nhao đến hỏi.

"Đúng vậy, đã sinh rồi."

"Là một cô bé dễ thương, vô cùng xinh xắn."

Bạch Vi cười trả lời.

Người hỏi thăm cũng rất vui mừng, còn nói chúc mừng bọn họ. Sau khi vê đến nhà, bọn họ thả hai đứa bé ra, hai đứa nhanh chóng chạy đến khu đồ chơi của mình, bắt đầu chơi đồ chơi.

Vừa rồi khi ở nhà Lục Tư Dĩnh, bởi vì Bạch Vi cố ý căn dặn, cộng thêm đó không phải mấy món đồ chơi mà bọn nhỏ quen thuộc cho nên cũng không chơi được nhiều.
 
Chương 295: Người Lười Nuôi Con (1)


Bây giờ vê đến nhà, hai đứa nhóc lại đi tìm đồ chơi của mình, bình thường bọn nhỏ chơi riêng thì còn không sao, bây giờ lại cùng nhau chơi ghép hình xếp gỗ, trực tiếp khiến xung quanh lộn xôn, không thể nào đặt chân được, đúng là mấy đứa giỏi phá nhà.

Bạch Vi ngồi trên ghế salon đọc sách, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn một chút, cũng không để ý tới bọn nhỏ, để bọn họ tùy ý chơi.

Sau 2 giờ, có vẻ như hai đứa đã chơi mệt, Lục Nhã Huệ chạy đến bên cạnh Bạch Vi, nũng niu ôm chân Bạch Vĩ nói: "Mẹ, nước..."

Lục Thiên Due ngoẹo đầu nhìn, học theo, đi đến bên cạnh Bạch Vĩ nói: "Mẹ, uống nước."

Bạch Vi đứng dậy, đổ nước ấm vào bình sữa của hai đứa, sau đó để bọn nhỏ uống.

Sau khi uống xong, Lục Nhã Huệ vắt chân lên cổ chạy, Bạch Vi trực tiếp kéo cổ áo của cô bé lại.

Đưa hai đứa nhóc đến chỗ đồ chơi kia, Bạch Vi ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: "Đây là đồ chơi của các con, nếu không muốn chơi nữa thì phải tự mình thu dọn."

Hai đứa nhỏ ngơ ngác, nhìn Bạch Vi lại nhìn đối phương một chút. Bạch Vi đặt đồ chơi vào trong chiếc thùng, sau đó lại lấy một món đồ chơi từ từ bỏ vào nói: "Phải tự biết cất đồ chơi của mình, có hiểu chưa?"

"Nếu như các con không dọn dẹp thì mẹ sẽ đưa cho em gái hết đống đồ chơi này, sau này các con cũng sẽ không được chơi nữa."

Bạch Vi nghiêm túc lại kiên nhẫn, sau khi xác định hai đứa nhỏ nghe hiểu thì mới đứng sang một bên.

Đúng là Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ nghe hiểu, lời uy hiếp này còn rất có trọng lượng, hai đứa nghe xong, lập tức nhanh chóng thu dọn đồ chơi của mình.

Bọn nhỏ cố gắng cho đồ chơi vào trong chiếc thùng kia, sau khi cho hết tất cả đồ chơi vào bên trong thì chạy chậm đến đến bên cạnh Bạch Vi, đôi mắt lóe sáng sáng nhìn chằm chằm Bạch Vi.

"Mẹ, xong, xong."

"Bảo bảo ngoan, muốn chơi."

Hai đứa nhỏ xếp hàng đứng ở trước mặt Bạch Vi tranh công.

Bạch Vi liếc mắt nhìn, thấy bọn nhỏ đã dọn sạch sẽ đống đồ chơi ở trên mặt đất thì hôn mỗi đứa một cái.

"Thật ngoan, không hổ là bảo bối của mẹ."

Hai đứa nhỏ vừa được hôn vừa được khen thì cười hề hề. Lục Tư Đình đứng ở đầu bậc thang, cũng không biết đã nhìn bao lâu, anh có chút bất ngờ với cách thức nuôi con của Bạch Vì.

Thay vì luôn đi theo sau lưng dọn đồ chơi mà may đứa nhỏ bày ra thì không bằng để chính bọn chúng tự thu dọn.

Nếu như bọn nhỏ cảm thấy mệt mỏi thì lần sau cũng sẽ không để đồ chơi ở mọi chỗ, còn có thể bồi dưỡng tư tưởng của mấy đứa nhỏ, để bọn chúng có thói quen tốt từ nhỏ, biết tự làm chuyện của mình.

Lục Tư Đình đi qua, ngồi trên ghế salon ôm Bạch Vi, hôn cô một cái, nói: "Vi Vi thật lợi hại, hóa ra em còn biết dạy dỗ mấy đứa nhỏ như vậy, biết nên dạy dỗ mấy đứa nhỏ như thế nào."

Giáo dục mấy đứa nhỏ?

Bạch Vi nhìn hai cái em bé đáng yêu kia, giống như có sức sống vô hạn, bây giờ còn đang chạy ra ngoài cửa để nhổ cỏ.

Cô im lặng nói: "Lần nào bọn nhỏ chơi xong cũng như phá nhà, chỗ này một món đồ chơi chỗ kia một món đồ chơi, em thấy rất lười đi dọn."

Cho nên đây là Bạch Vi lười đi thu dọn cho nên mới để bọn nhỏ động thủ sao.

Căn bản không phải như anh nghĩ, không phải do Bạch Vi muốn bồi dưỡng thói quen tốt cho bọn nhỏ từ khi còn bé.

Lục Tư Đình có chút im lặng. Hóa ra vợ mình lười cũng có chỗ tốt, ít nhất cũng có thể dạy dỗ được hai đứa nhóc hiểu chuyện, từ nhỏ đã có thể tự thu dọn đồ của mình.

Lúc trước Lục Tư Đình không phát hiện, bây giờ khi anh cố ý quan sát thì đột nhiên phát hiện, Bạch Vi thật sự biết dạy con, hơn nữa cách người lười dạy con lại còn rất hiệu quả.

Mấy đứa nhỏ chơi cái gì cũng được, có thể chơi thoải mái ở trong nhà, chỉ có điều sau đó, khi chơi xong, không cần Bạch Vi lên tiếng thì bọn nhỏ đã tự giác cất kỹ đồ chơi.
 
Chương 296: Người Lười Nuôi Con (2)


Có đôi khi Lục Nhã Huệ nũng niu không muốn thu dọn, Bạch Vi lập tức tách hai anh em ra, để anh trai tự dọn đồ của mình, còn đồ chơi của em gái sẽ được để ở một bên.

Lục Nhã Huệ nhìn thấy đồ chơi của mình như vậy thì cuối cùng vẫn chạy thu dọn đồ chơi.

Đến khi hai tuổi, mấy đứa bé đã mọc thêm mấy chiếc răng, bọn nhỏ đã có thể ăn cơm.

Lúc Lục Tư Đình nấu cơm, anh sẽ nấu riêng, phần ăn của mấy đứa bé sẽ mềm hơn, dễ tiêu hoá, đa số là món thanh đạm.

Hầu như những đứa bé ở tuổi này đều được người lớn bón cho ăn, nhưng mà Bạch Vi lại khăng khăng không.

Bạch Vi chuẩn bị thức ăn cho hai đứa, lại đeo yếm nhỏ cho hai đứa bé, sau đó sẽ để bọn nhỏ tự ngồi ghế ăn cơm.

Bạch Vi phụ trách gắp đồ ăn bọn nhỏ chỉ vào trong đĩa nhỏ, sau đó để chính bọn nhỏ tự dùng thìa ăn.

Lúc mới bắt đầu, hai đứa bé còn chưa thuần thục, vừa cầm lấy thìa thì đã bị rơi, Lục Nhã Huệ còn vụng trộm lấy tay trực tiếp nắm cơm ăn.

Bạch Vi liền kiên nhẫn dạy bọn nhỏ nên cầm thìa ăn như thế nào.

Hai đứa nhỏ mệt mỏi, không muốn ăn, Bạch Vi lấy ra một chiếc kẹo như làm ảo thuật, nói: "Ăn cơm xong thì các con sẽ có thưởng, bánh kẹo đẹp như vậy, ai sẽ là người được ăn đây?"

Hai đứa bé ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên cầm thìa lên, cố gắng ăn cơm của mình.

Cuối cùng, Bạch Vi thưởng cho mỗi đứa một chiếc kẹo.

Rất nhanh, mấy đứa nhỏ lên 3 tuổi.

Công việc kinh doanh của Bạch Vi tốt hơn, cửa hàng trông có vẻ hơi bé, thường xuyên có khách hàng tới nhưng không vào được bên trong.

Bạch Vi đã tìm kiếm trên con phố này vài ngày, cuối cùng quyết định thuê thêm một cửa hàng ở gân cửa hàng bán quần áo của Bạch Tường VI.

Bạch Tường Vi làm ăn rất lớn, cô ấy cũng đã thuê rất nhiều cửa hàng lớn, trực tiếp tách đồ nam nữ riêng, nhân viên trong cửa hàng cũng tăng thêm mấy người.

Cửa hàng thứ hai của Bạch Vi ở gần đây, như vậy thì sau này hai cửa hàng có hoạt động gì thì khách hàng cũng không cần đi quá xa.

Trong cửa hàng này, Bạch Vi để một nửa là số trang sức phối với quần áo, còn lại là những món đồ trang sức được bán chạy, mỗi loại có một ít.

Đồng thời, Bạch Vi lại tuyển thêm ba nhân viên cho cửa hàng, trong đó có một người là người quen của chị Thôi, là con gái của em gái họ cô ấy, tên là Phương Viên Viên, sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì làm công nhân trong nhà máy, rất khéo tay.

Ba nhân viên trong cửa hàng mới được đào tạo một tuần, sau đó Bạch Vi đưa Phương Viên Viên cùng một người khác đến cửa hàng mới.

Sau khi mở cửa hàng này, làm hoạt động trong ba ngày, giảm 22%, hấp dẫn rất nhiều người, mấy ngày nay vô cùng bận rộn.

Ngày nào Bạch Vi cũng đến hai cửa hàng xem một chút, nếu Thẩm Quyên không có chuyện øgì làm thì sẽ xem nơi nào vội hơn để tới giúp, thỉnh thoảng còn trông mấy đứa bé giúp con gái.

Hôm nay Thẩm Quyên mua rất nhiều thứ, đến chỗ Bạch Vi trông mấy đứa bé.

Lục Tư Đình nấu một bữa trưa thịnh soạn, Bạch Vi nhàn rỗi không chuyện øì làm.

Đã lâu như vậy rồi, tay nghề nấu cơm của Bạch Vi vẫn giống như lúc trước, nhiều lắm là cô sẽ ở trong phòng bếp rửa rau, hoặc dựa theo chỉ thị của Lục Tư Đình để pha nước sốt.

Trong phòng bếp rất nóng, Lục Tư Đình nói: "Em đi giúp mẹ trông mấy đứa nhỏ äi, cứ để anh là được, lát nữa là xong rồi."

Bạch Vi thấy đồ ăn cũng đã được chuẩn bị gần xong, có vẻ như không cần mình làm gì nữa thì rửa tay đi ra ngoài. Lục Thiên Due cùng Lục Nhã Huệ đang chơi ở bên ngoài, Thẩm Quyên cầm bình sữa chuẩn bị đi qua, muốn để bọn nhỏ uống nước.

Bạch Vi vừa định gọi hai đứa bé đi vào rửa tay thì thấy Lục Nhã Huệ bị ngã.

Cơ thể nho nhỏ nằm rạp trên mặt đất, có vẻ như cô bé bị ngã đến ngơ ngác, còn chưa phản ứng kịp, sau khi nhìn thấy Thẩm Quyên thì đột nhiên há mồm gào khóc.
 
Chương 297: Con Cũng Muốn Đến Trường Cùng Anh Trai Chị Gái (1)


Bạch Vi thấy rõ ràng, chỗ đất kia được dùng để trồng hoa, vô cùng mềm mại, hẳn là con gái không bị đau.

Thẩm Quyên nhìn thấy thì sợ hết hồn, vội vàng đặt bình sữa xuống đến ôm Lục Nhã Huệ.

"Mẹ, đợi lát nữa."

Bạch Vi ngăn cản Thẩm Quyên, sau đó đi đến bên người con gái, lau nước mắt cho cô bé.

"Bảo Bảo, không khóc, ngã ở chỗ nào?"

"Mẹ..."

Lục Nhã Huệ gào lớn tiếng hơn, nhưng mà nước mắt lại không có bao nhiêu.

Bạch Vi nhẹ nhàng nói: "Lúc trước mẹ đã bảo con như thế nào, nếu bảo bảo ngã xuống thì phải làm sao, phải tự mình đứng lên có đúng không?"

"Không, muốn mẹ ôm."

Lục Nhã Huệ tủi thân xẹp miệng, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi ra, nhìn rất đáng thương.

Sau khi Bạch Vi đi qua thì không ôm lấy con gái, mà nói chuyện với cô bé nửa ngày, Thẩm Quyên thấy vậy thì muốn đi đến hỏi một chút.

Lục Tư Đình cũng từ phòng bếp đi ra, anh nói: "Mẹ, mẹ đừng đi qua, nếu me thì nhóc con Tiểu Huệ sẽ ồn ào không chịu dậy."

"Vậy cũng không thể để đứa nhỏ nằm sấp trên mặt đất mãi như thế được, mặt đất rất bẩn."

Thẩm Quyên nói như vậy nhưng cũng bỏ suy nghĩ đi đến hỗ trợ.

Bởi vì bà nhìn thấy, Bạch Vi an ủi con gái một hồi, còn lau nước mắt, Lục Nhã Huệ thật sự tự mình đứng dậy khỏi mặt đất, còn vỗ vỗ váy của mình.

Lục Tư Đình giải thích nói: "Vi Vi vẫn luôn dạy may đứa nhỏ như vậy, nếu như bọn chúng tự ngã xuống thì sẽ phải tự đứng lên, nếu như khóc thì Vi Vi sẽ an ủi cổ vũ bọn nhỏ, đợi đến khi ổn định cảm xúc thì bọn nhỏ sẽ tự đứng lên."

Thẩm Quyên có chút không đồng ý, mấy đứa bé còn nhỏ như vậy, vẫn nên chăm sóc cẩn thận, nếu như bị ngã thì phải nhanh chóng bế lên xem có bị thương ở đâu không.

Lục Tư Đình lại nói: "Vi Vi vẫn luôn dạy bọn nhỏ năng lực tự chủ, phải tự mình ăn cơm, không thể để người lớn bón, cũng phải tự dọn dẹp đồ chơi của mình, không được để người khác giúp đỡ. Còn nữa, nếu ngã ở đâu thì đứng lên ở đó."

Lúc vừa mới tập ăn cơm, lúc nào Lục Thiên Duệ cũng không cầm được thìa, vì không muốn tự ăn cho nên có một buổi tối đến nhà họ Lục lúc ăn cơm, cậu bé liên muốn Hoàng Nguyệt Nha bón cho mình. Hoàng Nguyệt Nha cũng rất yêu thương cháu trai cháu gái, cho nên bà ấy đồng ý tất cả yêu cầu, huống chi đây cũng chỉ là việc cho cậu bé ăn cơm.

Nhưng mà còn chưa ăn được hai miếng thì Bạch Vi vừa rửa tay xong đi ra khỏi toilet, liếc mắt liền thấy con trai.

Bạch Vi thản nhiên nói: "Tiểu Duệ, con ở nhà là thế nào ăn cơm thì cũng phải ăn cơm ở nhà nội như thế."

Lục Thiên Duệ không muốn tự ăn, nhưng lại sợ mẹ tức giận cho nên chỉ có thể cầm thìa ăn cơm.

Mấy đứa bé còn nhỏ, tay cũng nhỏ, không cầm bát được cho nên liền rơi xuống đất.

Có vẻ như cậu bé bị hù dọa, mắt dưng dưng, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, tất cả đều bị rơi xuống đất.

Lục Tư Đình đi thu dọn mặt đất, Bạch Vi đến ôm con trai, lau nước mắt cho cậu bé, lại nhẹ giọng giảng đạo lý.

Thật ra Lục Thiên Duệ cũng không phải là không thể tự mình ăn cơm, chỉ là cậu bé không thích tự mình ăn cơm, sau đó quần áo sẽ bị bẩn, cho nên mới muốn được bón.

Bạch Vi trò chuyện cùng con trai một lúc về chuyện ăn cơm, lại cổ vũ cậu bé, Lục Thiên Duệ cũng không cần bà nội cho mình ăn, tự ngồi ở trước bàn ăn, ăn hai bát cơm.

Bát của hai đứa bé cũng được Bạch Vi cố ý đi mua, chỉ to bằng nửa bàn tay của cô, cũng thuận tiện cho mấy đứa bé ăn cơm.

Rất nhanh, mấy đứa bé được năm tuổi rưỡi, cũng nên đi học tiểu học.

Cuối tuần, Lục Tư Dĩnh cùng Trác Tư Thành dẫn con gái tới chơi.

Bọn họ đặt tên con gái là Trác Hân Lan, là một cô bé rất dễ thương, nhỏ hơn Lục Nhã Huệ một tuổi rưỡi.
 
Chương 298: On Cũng Muốn Đến Trường Cùng Anh Trai Chị Gái (2)


Hai người dẫn con gái đi ở trong đại viện, dọc theo đường đi có rất nhiều bạn nhỏ nhìn thấy Trác Hân Lan rồi chào hỏi.

Trác Hân Lan cũng rất vui vẻ, chào hỏi các bạn nhỏ của mình, cô bé giống như vương vậy, không bao lâu liền có mấy cô bé cậu bé khác đến gọi cô bé đi chơi.

Cô bé ra vẻ tiếc nuối nói: "Tớ phải về nhà bà ngoại trước, buổi chiều lại chơi."

Lúc đi ngang qua nhà Bạch Vi, Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ vừa nhìn thấy Trác Hân Lan thì liền chạy ra ngoài.

Nói đến, hồi nhỏ Trác Hân Lan còn là một cô bé rất thục nữ, rất đáng yêu.

Lục Tư Dĩnh cảm thấy rất may mắn, may mà con gái của cô ấy giống ba, không nghịch ngợm, ý nghĩ như vậy kéo dài đến lúc cô bé hai tuổi, Trác Hân Lan bắt đầu biết đi đường.

Kể từ đó, sau khi Trác Hân Lan đến đại viện mỗi tuần thì cô bé giống như được đả thông kinh mạch, chạy như điên ở trong đại viện với đám bạn.

Nhất là Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ, một khi ba đứa chơi với nhau thì giống như không biết mệt là øì, lên cây xuống sông, mò cá bắt gà, nghịch ngợm gây sự khắp nơi, đúng là mấy đứa nhóc nghịch ngợm.

Giống như đúc Lục Tư Dĩnh khi còn nhỏ, là một cô bé lưu manh.

Ba đứa nhỏ muốn chơi cùng nhau, nhưng mà Lục Tư Dĩnh muốn trở về nhà họ Lục trước cho nên cũng đưa mấy đứa bé đi theo.

Hoàng Nguyệt Nha muốn nhìn cháu ngoại một chút, nhưng vừa nói chuyện được một lúc, Lục Tư Dĩnh vừa ra khỏi cửa thì lập tức không thấy bóng dáng của ba đứa nhóc.

Lục Tư Dĩnh bất đắc dĩ nói: "Mẹ, cháu ngoại của mẹ dẫn cháu trai cháu gái của mẹ ra ngoài chơi rồi."

Buổi tối, mọi người ngồi xuống ăn cơm cùng nhau, nói đến chuyện đi học.

Ở gần khu quân đội có trường tiểu học, cấp hai, đó là trường học được xây dành cho con em bộ đội, mấy đứa bé trên năm tuổi cũng có thể đi học.

Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đã đến tuổi, qua mùa hè này thì cũng có thể đi học.

Trác Hân Lan muốn ở cùng anh trai chị gái, nhưng mà cô bé vẫn chưa đủ tuổi cho nên phải đợi thêm một năm.

"Không đâu không đâu, con cũng đến trường, con cũng muốn đến trường cùng anh trai chị gái!"

Nhưng mà người của nhà họ Lục đều biết tính tình của Lục Nhã Huệ, biết cô bé đang giả vờ nên cũng không để ý, cho dù cô bé có khóc om som như thế nào thì cũng không được.

Nhưng mà rất nhanh, Trác Hân Lan liền bắt đầu cảm thấy may mắn, may mà mình không đi học.

Mấy đứa bé trong đại viện đi học, ngoại trừ phải đến trường đi học thì lúc về đến nhà, vào thứ bảy cuối tuần sẽ phải tham gia huấn luyện, mỗi ngày ít nhất phải 3 tiếng.

Lúc trước ba đứa trẻ đều chưa đi học cho nên không biết, sau khi Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đến trường thì mới biết, hóa ra bản thân còn phải tham gia huấn luyện.

Toàn bộ mấy đứa bé trong đại viện sẽ được chia ra thành các nhóm dựa theo tuổi, đại khái là, lớp một hai là một nhóm, lớp ba, bốn là một nhóm, lớp năm sáu là một nhóm, nội dung huấn luyện, thời gian huấn luyện, cường độ đều được chia khác nhau.

Mỗi cuối tuần sẽ có quân nhân đi gọi tất cả mấy đứa nhỏ đến huấn luyện, quân nhân mỗi tuần đều khác nhau, mọi người thay phiên nhau đi huấn luyện mấy củ cải này.

Lục Tư Đình cùng Lục Tư Dĩnh có thời gian rảnh thì cũng sẽ huấn luyện bọn nhỏ một hai lần mỗi tháng.

Lúc Lục Thiên Due cùng Lục Nhã Huệ vừa mới bắt đầu huấn luyện thì cũng không muốn đi, cảm thấy rất mệt mỏi. Bọn họ đã đi học một tuần, mãi mới được nghỉ hai ngày, vậy mà còn phải làm bài tập cùng huấn luyện, cũng không còn thời gian đi chơi.

Về sau có ngày, Lục Tư Đình dẫn bọn nhỏ đến chỗ binh sĩ, cũng không biết nhìn cái gì mà sau buổi tối quay về, Bạch Vi liền phát hiện, hai đứa bé điên cuồng, nói nhất định sẽ cố gắng huấn luyện.
 
Chương 299: Dì Thực Sự Quá Độc Ác (1)


Phần lớn sĩ quan huấn luyện đêu rất nghiêm túc, sợ không dạy được mấy đứa bé này, Lục Thiên Due cùng Lục Nhã Huệ giữ vững được sau một thời gian ngắn, đến tuần thứ tư liền nhìn thấy Lục Tư Dĩnh.

Bọn nhỏ rất vui vẻ, dì thích bọn họ như vậy, nhất định sẽ không làm khó bọn nhỏ.

Ai biết, Lục Tư Dĩnh lại là người thiết diện vô tư, đối xử với tất cả các bạn nhỏ như nhau, hơn nữa, lượng huấn luyện của cô ấy cũng nhiều hơn một chút, cô ấy đã huấn luyện đến giới hạn của bọn nhỏ.

Chờ sau khi bọn nhỏ về nhà, Lục Tư Dĩnh lại thông báo với người nhà của bọn họ, phải để cho may đứa bé ngâm bồn tắm, bôi thuốc, còn có phải đi chạy mỗi sáng.

Cuối tuần khi Trác Hân Lan đi tìm anh trai chị gái thì thấy bọn họ đều đang ngồi phịch ở trên giường cho nên không nhịn được cười.

Trác Hân Lan biết mẹ mình như thế nào ở trên sân huấn luyện, lúc cô bé ba tuổi thì đã bị Lục Tư Dĩnh gọi đi chạy bộ, rèn luyện cơ thể.

Lúc kia, Trác Hân Lan rất thích đi chơi, tinh thần vô cùng đồi dào, bị Lục Tư Dĩnh lôi kéo chạy bộ mỗi ngày, mẹ chạy vòng lớn, con gái chạy vòng nhỏ. Chạy như vậy một đoạn thời gian, Trác Hân Lan mới không đi ra ngoài gây sự mỗi ngày.

Cứ kéo dài mấy tháng như vậy, chờ Trác Hân Lan thích ứng với cường độ này thì bắt đầu lên núi xuống sông, Lục Tư Dĩnh thấy cô bé có thể lực tốt thì bắt đầu tự mình huấn luyện.

Mặc dù Trác Hân Lan mới 4 tuổi nhưng tố chất cơ thể của cô bé vô cùng tốt, gần như không bị bệnh, hơn nữa còn rất khỏe.

"Chị Huệ, chúng ta đi ra ngoài chơi nha?"

"Chị mệt mỏi quá, để chị nằm một lúc, chỉ một lúc thôi."

"Anh Duệ, mẹ mua cho em rất nhiều đồ chơi xếp hình bằng gỗ, chúng ta đi xếp gỗ đi!"

"Lan Lan, em đi chơi trước đi."

Buổi sáng nay hai đứa bé mới đi huấn luyện hai tiếng, bây giờ đang cảm thấy mệt mỏi, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đi chơi.

Giữa trưa, Lục Tư Đình trở về làm cơm, hỏi cô bé có ở lại ăn cơm không, Trác Hân Lan liền nói muốn về nhà ăn cơm.

Trong nhà nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ làm bài tập, đến bốn giờ, hai đứa nhỏ lại chạy đến sân huấn luyện.

Đã đến tháng mười hai, bây giờ thời tiết rất lạnh cho nên vào lúc huấn luyện, mở màn là đi chạy bộ làm nóng người. Lục Thiên Due cùng Lục Nhã Huệ không nghĩ tới, buổi chiều lại đổi giáo quan, bọn nhỏ vừa nhìn thấy giáo quan thì lập tức biến sắc.

Lại là, Lục Tư Dĩnh.

Hai anh em nhà này liếc nhau một cái, khóc không ra nước mắt.

Có nhiều giáo quan có thể huấn luyện bọn họ như vậy, ai cũng tốt hơn Lục Tư Dĩnh.

Sáu giờ, huấn luyện kết thúc.

Lục Thiên Duệ và Lục Nhã Huệ đã mệt mỏi gần chết, đỡ lấy nhau đi về nhà.

Lục Tư Đình cũng vừa mới về nhà, nhìn thấy bộ dáng của hai đứa nhỏ thì có chút hiếu kỳ.

"Dì thực sự quá độc ác, em là cháu gái ruột của di mà!”

"Anh luôn cảm thấy ánh mắt của dì nhìn anh có gì đó không đúng, có phải là ba đã làm chuyện gì khiến cho dì tức giận cho nên dì mới huấn luyện như vậy không."

"Sang năm Lan Lan cũng sẽ đi học, đến lúc đó chắc chắn là em ấy sẽ tham gia huấn luyện cùng chúng ta."

"Tối nay em muốn đi tắm một, à không là hai tiếng!"

Hai đứa bé đáng yêu đang nói chuyện riêng với nhau, không ai quấy ray ai, thậm chí còn tưởng tượng ra cho là Lục Tư Dĩnh bị Lục Tư Đình làm tức giận cho nên mới ác như vậy.

Lục Tư Đình ho nhẹ hai tiếng, bây giờ hai em bé đang yêu mới phát hiện ra ba mình đã về.

Hai em bé vừa mới phàn nàn về dì của mình, sau khi nhìn thấy ba thì không còn dám nói gì nữa.

Thật ra chính bọn nhỏ cũng biết, tất cả mọi người đều được huấn luyện như nhau, chỉ có điều từ trước đến nay Lục Tư Dĩnh luôn đáng sợ hơn những giáo quan khác, cô ấy luôn muốn khai khá tiềm năng của con người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top