Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 260: Giống Như Búp Bê Tiểu Phúc Được Vẽ Trên Giấy Năm Đó (2)


Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Vi đưa mấy đứa nhỏ sang nhà khác, lúc ở cữ, cũng có rất nhiều người tặng trứng gà cho cô, nhưng mà Bạch Vi không thể xuống giường cho nên cũng là Hoàng Nguyệt Nha và Lục Tư Đình tiếp đãi.

Phần lớn mọi người cũng mới nhìn thấy mấy đứa bé nhà Bạch Vi lần đầu.

Hai đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm, con mắt thật to, còn kế thừa mắt hai mí của Bạch Vi, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, giống như búp bê Tiểu Phúc vậy, có không ít người thích.

"Ui, mấy đứa bé nhà tiểu đoàn trưởng Lục thật xinh đẹp."

"Đúng vậy, bây giờ lại còn mặc quần áo màu đỏ, nhìn rất tươi vui, giống như mấy con búp bê Tiểu Phúc trên giấy ngày đó."

"Chậc chậc, thật đáng yêu, đã ba tháng rồi đúng không?”

"Tính toán thời gian thì đã hơn ba tháng rồi."

Bạch Vi ngồi xuống ở bên cạnh, mấy người xung quanh đưa cho cô một nắm hạt dưa, cô cũng nhận lấy.

Bên cạnh có rất nhiều trẻ nhỏ, nhỏ nhất là hai ba tuổi, đi còn chưa vững, đi theo ai trai chị gái 5 đến 6 tuổi, lung la lung lay.

Giữa mùa đông, người lớn hay trẻ nhỏ đều mặc rất dày cho nên cũng không sợ ngã đau.

Nghe thấy các bác các dì khen ngợi em bé khác thì một đám trẻ nhỏ rất hiếu kỳ về Bảo Bảo ở trong xe đẩy, lập tức ngó đầu ra xem.

Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đã được ăn no rồi mới đi ra ngoài, bây giờ rất có tỉnh thần, nhìn thấy nhiều anh trai chị gái như vậy thì cũng không Sợ, có người đưa tay sờ tay nhỏ của bọn họ thì bọn họ cũng giang hai tay ra nắm.

Bàn tay nhỏ trắng nõn nắm tay anh trai chị gái, hai đứa bé liền ha ha ha cười lên.

Hai đứa bé đã kế thừa tất cả ưu điểm của Bạch Vi cùng Lục Tư Đình cho nên có thể nói đây là mấy đứa bé đẹp nhất trong khu nhà.

"Mẹ, em gái này cười với con, em ấy thật xinh đẹp!"

"Em trai này cũng đẹp mắt, lông mi vừa đen vừa dài, con mắt cũng đen, chắc chắn sau này sẽ trở thành một soái ca!"

Một đám trẻ nhỏ năm đến sáu tuổi vây quanh hai đứa nhỏ, trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập vẻ tò mò, nhưng mà ai cũng rất lễ phép, không tùy tiện động vào em trai em gái, chỉ kéo kéo tay nhỏ, thỉnh thoảng cũng chỉ sờ vào gương mặt nhỏ rất nhẹ nhàng.

Nghe thấy lời của bọn nhỏ nói thì lập tức có người vừa cười vừa nói: "Vợ chồng trẻ của em gái Bạch và tiểu đoàn trưởng Luc là nam soái nữ tịnh, là người đẹp số một số hai trong đại viện của chúng ta, mấy đứa bé họ sinh ra cũng đẹp, chờ sau này nẩy nở, thì không biết sẽ làm cho bao nhiêu người điên đảo đâu."

Bạch Vi khiêm tốn nói: "Mấy đứa bé còn nhỏ mà, cũng chưa nhìn ra cái gì."

Một đám người cười cười nói nói, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Thân là nhóm vợ quân nhân trong đại viện, họ cũng không nhỉ nghe thấy một chút chuyện xung quanh, từ việc nhỏ nhặt không đáng kể ở quê nhà cho đến chuyện lớn như là hiện tại quốc gia đang chuẩn bị nâng đỡ xí nghiệp tư nhân.

Đóng cửa lại, bọn họ ngồi tốp ba tốp năm nói chuyện phiếm về trời nam biển bắc, chuyện gì cũng có, nhưng mà sau khi ra khỏi cánh cửa này thì bọn họ sẽ không đi nói lung tung.

Bạch Vi ngồi đến trưa, nghe được không ít chuyện, có vẻ như Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ buồn ngủ cho nên đã ngủ ở trong xe đẩy, Bạch Vi liền đẩy hai đứa nhỏ lên phòng, sợ hai đứa sẽ bị lạnh.

Mùa đông năm nay rất khô ráo, nhưng mãi vẫn chưa có tuyết rơi, đất ở phía bên ngoài cũng đã cứng lại, Bạch Vi đẩy bọn nhỏ đi rất ổn.

5h chiều, sắc trời đã dần dần tối xuống. Mọi người chuẩn bi vê nhà ăn cơm, chị dâu Nguy còn gọi: "Đừng đi, mọi người đừng đi, ở lại nhà tôi ăn cơm.”

"Không được không được, trong khoảng thời gian ăn tết này, trong nhà có chồng nấu cơm, bình thường anh ấy không rảnh nấu cơm, bây giờ nghỉ định kỳ cho nên ngày nào anh ấy cũng nấu, cũng có thể trải nghiệm công việc hàng ngày của tôi một chút."
 
Chương 261: Lục Tư Dĩnh Kết Hôn (1)


"Đúng vậy, vào hôm ba mươi, tôi để anh ấy làm cơm tất nhiên, không nghĩ tới, anh ấy còn làm rất khá."

"Còn phải cảm ơn em gái Bạch, nếu không nhờ cô ấy thì chúng ta không biết là chồng mình có thể làm được cả hai loại việc."

May mắn lúc này Bạch Vi đã đẩy mấy đứa bé đi, nếu không mà nghe thấy mấy lời này thì cô sẽ lúng túng chết.

Năm ngoái bởi vì việc này nên trong lúc Bạch Vi cùng Lục Tư Đình ra ngoài ăn cơm, có rất nhiều sĩ quan dưới trướng của anh, còn có đồng liêu, tất cả đều dùng ánh mắt tràn đầy oán niệm nhìn bọn họ.

Bạch Vi cũng không muốn tiếp tục trở thành tiêu điểm của mọi người bằng phương thức như vậy.

Một đường đẩy bọn nhỏ về nhà, lúc về đến nhà, hai đứa bé cũng tỉnh.

Lục Tư Đình đang ở trong nhà chuẩn bị bữa tối, Bạch Vi thì ngồi ở trên ghế đá ngoài sân, nhìn mặt trời đang lặn ở cuối đường chân trời.

Qua năm mới, vào ngày mùng 10, Bạch Vi liền đi mở cửa hàng.

Vừa qua năm, trong tay mọi người đều có chút tiền, ngày nào cũng có không ít người đến mua đồ trang sức. chị Thôi cũng đi làm lại, sau khi nghỉ ngơi 10 ngày, có vẻ như tỉnh thần của cô ấy rất tốt.

Bạch Vi cũng không thể tiếp tục giống như lúc vừa mới sinh con, không thể ngày nào cũng chăm mấy đứa bé được cho nên cô cùng Hoàng Nguyệt Nha bàn bạc một chút, xế chiều mỗi ngày sẽ đưa đứa bé đưa đến nhà họ Lục, để bà ấy hỗ trợ chăm SÓC.

Bình thường, Lục Tư Đình sẽ đi làm vào buổi sáng, thỉnh thoảng sẽ về nhà ăn cơm trưa, cũng có khi ăn ở căn tin, 5h30 chiều thì đi về nhà, chỉ có thứ bảy cuối tuần mới được nghỉ ngơi.

Cho nên ngoại trừ thứ bảy cuối tuần thì vào ngày bình thường, Bạch Vi sẽ ở nhà chăm mấy đứa nhỏ vào buổi sáng, giữa trưa sau khi ăn cơm xong thì sẽ đưa bọn nhỏ đến chỗ bà nội, buổi tối cô và Lục Tư Đình ai về nhà sớm hơn thì sẽ đi đón mấy đứa bé.

Xế chiều Bạch Vi sẽ đến cửa hàng hỗ trợ, nếu như không có nhiều khách thì có thể về nhà sớm, nếu như vội thì chưa biết.

Bình thường Thẩm Quyên sẽ đến cửa hàng vào lúc 9h sáng, còn mang theo cơm trưa, rồi sẽ ở đến khi đóng cửa hàng thì mới đi về.

Ban rộn mấy ngày ở trong cửa hàng, Bạch Vi vừa tìm được cảm giác trước đây thì Lục Tư Đình bỗng nhiên nói: "Ngày kia chị sẽ kết hôn."

Bạch Vi bận rộn mấy ngày, vừa mới bắt đầu chuẩn bị thu dọn cửa hàng, còn muốn bày bán đồ mới thì dau óc có chút choáng váng, Lục Tư Đình nhắc nhở như vậy thì cô mới nhớ ra.

Qua ngày mai, chính là hôn lễ của Lục Tư Dĩnh cùng Trác Tư Thành.

Bạch Vi nghĩ nghĩ, nói: "Vậy chúng ta nên tặng gì đây?"

Trong nhà Trác Tư Thành có tiền, mặc dù cậu ấy chỉ còn lại một người bà nội, nhưng tài sản của nhà họ Trác đều nằm ở trong tay cậu ấy, chỉ nhìn vào cậu ấy thì sẽ biết.

Hai người kết hôn, Trác Tư Thành đã tặng không ít đồ.

Đồng hồ của Thượng Hải, xe đạp Phượng Hoàng, máy khâu hồ điệp, còn có radio.

Trác Tư Thành lại tìm người làm nhẫn vàng, dây chuyền vàng cho Lục Tư Dĩnh, còn cả lễ phục kết hôn của hai người họ cũng được mua.

Hôn lễ được tổ chức ở nhà hàng lúc trước Bạch Vi kết hôn, nhà hàng đó có vị trí địa lý tốt, cũng là nhà hàng lớn nhất gần đó.

Bởi vì phải sắp xếp hôn lễ cho nên Bạch Vi không đến cửa hàng vào ngày hôm sau.

Lục Tư Dĩnh vẫn mặc áo sơmi cùng quần đơn giản, sắp xếp mọi chuyện cùng với mọi người trong nhà hàng.

Hoa ở hiện trường hôn lễ, dải lụa màu, số lượng người dùng cơm mỗi bàn, còn có tiêu chuẩn ăn uống thấp nhất, tất cả đều được hai người Trác Tư Thành cùng Lục Tư Dĩnh quyết định.

Trong hôn lễ, tất cả có 4 phù dâu, 4 phù rể, ngày mai sẽ là hôn lễ, mọi người cũng sớm đến làm quen một chút.
 
Chương 262: Lục Tư Dĩnh Kết Hôn (2)


Hoàng Nguyệt Nha không có tới, hôm nay nhà họ Lục có rất nhiều người quen đến, bà ấy và Lục Chính Hoa đang ở trong nhà chiêu đãi người quen.

Bạch Vi cũng bận rộn ở trong nhà hàng cho đến giữa trưa, thấy đã có đủ mọi người thì cô về nhà sau khi ăn xong.

Trong đại viện cũng rất ôn ào, nữ binh ở bên Lục Tư Dĩnh cũng đang chuẩn bị quà kết hôn cho cô ấy, đã qua nhiều năm như vậy cho nên cũng có không ít nữ binh, bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm, có người còn lên chiến trường thi hành rất nhiều nhiệm vụ, cảm tình giữa bọn họ cũng không thể miêu tả bằng mối quan hệ bạn bè thông thường được.

Bởi vì quan hệ của Lục Tư Đình cùng Lục Tư Dĩnh, cho dù Bạch Vi không đến nữ đoàn bên kia nhưng vẫn có rất nhiều người nhận ra Bạch Vi, lúc gặp cũng sẽ chào hỏi.

Còn có một số người đã từng mua trang sức trong cửa hàng của Bạch Vi, Bạch Vi cảm thấy quen mặt, lúc chào hỏi cũng rất tươi cười.

Hôm nay Lục Tư Đình cũng bề bộn nhiều việc, Bạch Vi cũng chỉ có thể tự mình chăm hai đứa bé, tới tận đêm khuya thì anh mới trở về, còn cầm theo không ít thứ.

Có kéo, lược, gương, tất cả đều là đồ mớ, ngày mai Lục Tư Dĩnh sẽ mang theo vào lúc xuất giá.

Đêm qua, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đã bàn bạc rất lâu, cũng không biết nên tặng cái gì.

Sau đó hai người quyết định tặng bao lì xì 88 tệ, cộng thêm một bộ đồ tứ thân, cùng mấy món trang sức trong cửa hàng của Bạch Vĩ.

Có không ít đồ, nếu như đặt ở trong của hồi môn của Lục Tư Dĩnh thì sau này sẽ là sức mạnh của cô ấy.

Bởi vì ngày hôm sau chính là hôn lễ, cho nên đêm qua vợ chồng trẻ Bạch Vi đi ngủ từ rất sớm.

Đèn của nhà họ Lục sáng mãi cho đến hừng đông thì mới tắt.

5h sáng, Lục Tư Dĩnh còn đang trong giấc mộng thì đã bị người khác đánh thức.

Sau khi rời giường thì đi thay đồ trước, mặc chiếc váy màu đỏ sậm, Lục Tư Dĩnh có chút không thoải mái, giật giật bên hông, có chút không hiểu tại sao nhiều người lại thích mặc váy như vậy.

Mặc váy cũng không tiện đi đường, nếu như gió thổi trời mưa thì còn sợ bị nhìn thấy hết, nhìn thế nào cũng không thoải mái bằng quần.

Nhưng mà hôm nay cô ấy kết hôn cho nên nhất định phải mặc bộ váy này.

Lục Tư Dĩnh lại bị người khác đẩy đến trước bàn trang điểm, bắt đầu chải tóc trang điểm.

4 phù dâu cũng là nữ binh để tóc ngắn, hôm nay phải phối hợp với Lục Tư Dĩnh cho nên cũng mặc váy dài, mặc dù váy không quá bó vào người nhưng mà bọn họ đã không mặc váy trong khoảng thời gian rất lâu rồi.

"Đã lâu không mặc váy, hôm nay đột nhiên mặc thế này khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu."

"Đúng vậy, lúc tôi vừa rời giường thì luôn cảm thấy mình không mặc quần, mông cũng có chút hở."

"Ha ha ha, mọi người nhìn nét mặt của chị Dĩnh đi, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ấy mặc váy."

"Đúng vậy đúng vậy, đáng tiếc là tôi không mang máy ảnh trong nhà đi, nếu không thì tôi cũng muốn chụp chung một tấm."

Tất cả bốn cô gái đều đã ngoài 20, đã ở trong khu bộ đội nhiều năm, hết sức quen thuộc với Lục Tư Dĩnh.

Nhất thời trong phòng trở nên ồn ào vui vẻ, mọi người đều nói chuyện phiếm rất vui.

Thợ trang điểm là người trong cửa hàng chụp ảnh, nhiệm vụ hôm nay là trang điểm cho cô dâu và phù dâu.

Sau khi chuẩn bị xong thì trời cũng bắt đầu sáng.

Hoàng Nguyệt Nha ở nhà làm chút đồ ăn sáng, sau đó gọi bọn họ xuống ăn. Lục Tư Dĩnh là cô dâu, tạm thời không thể xuống lầu, Hoàng Nguyệt Nha lại sợ con gái đói cho nên mang chút đồ ăn lên.

Phòng của Lục Tư Dĩnh rất lớn, vừa rồi khi mấy phù dâu cùng thợ trang điểm còn ở trong này thì tất cả mọi người còn ồn ào chen chúc với nhau, bây giờ tất cả mọi người đã đi xuống, trong lúc nhất thời cũng yên tĩnh lại.
 
Chương 263: Cũng Chỉ Là Trò Chơi Nhỏ Mà Thôi, Mấy Người Đàn Ông Không Thể Nào Không Vượt Qua Được (1)


Lúc Hoàng Nguyệt Nha đi lên, Lục Tư Dĩnh mặc quần áo cô dâu màu đỏ sậm, đang ngồi ở trước bàn trang điểm, mới lạ nhìn mình trong gương.

Lục Tư Dĩnh rất ít mặc màu đỏ, nhớ mang máng, lần trước cô mặc đồ màu đỏ là vào hai mươi năm trước, có lẽ đó là áo bông mẹ mua cho cô ấy vào năm mới.

Sau khi Hoàng Nguyệt Nha đi vào, bà ấy đặt đồ ăn sáng mình làm xuống, nhìn đứa con gái mình đã nuôi hai mươi sáu năm, trong lúc nhất thời có cảm giác bùi ngùi.

Bà ấy là một người rất dịu dàng, không thích ép buộc, con gái của bà ấy 26 tuổi roi nhưng mà vẫn chưa kết hôn sinh con, nếu ở nhà người khác thì bọn họ nhất định sẽ gấp gáp đến phát điên.

Mặc dù Hoàng Nguyệt Nha cũng rất sốt ruột, nhưng bà ấy tin tưởng con gái của mình, chỉ cần Lục Tư Dĩnh biết bản thân cô ấy muốn gì là được.

Huống hồ, nhà họ Lục cũng không phải là gia đình không thể nuôi được một đứa con gái.

Trước khi quyết định kết hôn, Hoàng Nguyệt Nha luôn cảm thấy con phải nhanh chóng tìm người để kết hôn, bây giờ cuối cùng đã tới hôm nay, Hoàng Nguyệt Nha bỗng nhiên lại cảm thấy, quá nhanh.

Lục Tư Dĩnh giật giật váy, có chút không quen, mở miệng: "Mẹ."

Hoàng Nguyệt Nha lau khóe mắt như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đi qua kéo Lục Tư Dĩnh lại nói: "Thật xinh đẹp, mẹ đã nói rồi, con gái của mẹ là người xinh đẹp nhất, mặc màu gì cũng đẹp."

"Được rồi, tới ăn chút đồ đi Tiểu Dĩnh, hôm nay con là người bận rộn nhất, có lễ là sẽ không được ăn gì trong tiệc cưới."

Hoàng Nguyệt Nha đã làm đĩa bánh, nấu cháo, còn có trứng hấp, sủi cảo chiên, đều có không ít, Lục Tư Dĩnh cũng có thể ăn no năm đến sáu phần.

Ở trước mặt người mình quen thuộc nhất, Lục Tư Dĩnh nhanh chóng trầm tĩnh lại, ngồi ở trước bàn ăn chút gì đó.

Trong lúc cô ấy đang ăn, Hoàng Nguyệt Nha ngay ở bên cạnh từ từ nói chuyện.

"Kết hôn không giống với chuyện tìm người yêu, sau khi kết hôn thì các con chính là người một nhà, cần phải suy nghĩ cho đối phương trong mọi chuyện, phải yêu thương đối phương, có như vậy thì hai đứa mới có thể làm bạn cả đời."

"Nhà họ Trác không có trưởng bối, tất cả sẽ do đôi vợ chồng trẻ các con quyết định, nhưng mà vì không có phụ huynh, cho nên nếu như có chuyện gì thì cũng se không có người tính cách cho các con. Về sau có mấy đứa bé, nếu như các con không có thời gian thì có thể đưa đến đây, mẹ có thể chăm sóc thay."

"Tiểu Dĩnh, thật ra mẹ nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn nói, các con cũng tự do yêu nhau, con tin tưởng Tiểu Trác, mọi người tin tưởng ánh mắt của con, nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện trước khi kết hôn."

"Nếu như sau khi kết hôn mà thẳng bé đối xử không tốt với con thì con cứ quay về nhà, đây mãi mãi là nhà của con."

Sau khi nói xong lời này thì Lục Tư Dĩnh cũng ăn sáng xong.

Cô ấy ngồi xuống bên người mẹ, ôm lấy bà ấy, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con hiểu. Mẹ xem, trong nhà Tư Thành cũng không có trưởng bối, hơn nữa con còn ở trong bộ đội mà, chắc chắn là sau này vẫn sẽ ở đây tương đối nhiều."

Hoàng Nguyệt Nha vỗ tay của con gái, trong lúc nhất thời rất ôn hoà.

Bọn họ cũng không nói nhiều, các phù dâu ăn cơm xong thì nhanh chóng đi lên, Hoàng Nguyệt Nha không quấy rầy bọn họ, thu thập bát đũa rồi đi xuống.

Bên này của Lục Tư Dĩnh đều là nữ binh, các cô đã thiết kế mấy cửa ải, chờ phù rể đến thực hiện, Lục Tư Dĩnh cũng biết đối tượng của mình yếu như thế nào, mấy phù rể cũng không hơn Trác Tư Thành bao nhiêu, thế là dặn dò: "Hôm nay mọi người kiềm chế một chút, người ta cũng là giáo sư, tố chất cơ thể không tốt như chúng ta, cẩn thận nếu hôm nay mọi người chơi quá lớn thì chỉ sợ tôi cũng không đi được."

"Chị Dĩnh cứ yên tâm đi!"

"Đúng vậy, bọn em đã nắm chắc rồi, chắc chắn sẽ không hạ thủ quá nặng!"
 
Chương 264: Cũng Chỉ Là Trò Chơi Nhỏ Mà Thôi, Mấy Người Đàn Ông Không Thể Nào Không Vượt Qua Được (2)


"Cũng chỉ là mấy trò chơi nhỏ mà thôi, làm sao mà mấy người đàn ông không vượt qua được."

"Đúng vậy, đúng vậy."

4 phù dâu vỗ bộ ngực cam đoan, tuyệt đối sẽ không quá phận.

Lục Tư Dĩnh không xuống lầu cho nên không biết ở đầu cầu thang dưới tầng một có nguyên một bàn rượu.

Tất cả đều là loại ly rượu nhỏ, hai hàng trắng, hai hàng bia, hai hàng đỏ, đằng sau còn có màu sắc vẩn đục, vừa nhìn là biết không đơn giản.

Trên xe hoa, Trác Tư Thành nâng một bó hoa, có chút lo lắng kéo tay áo, kéo kéo cổ áo.

Trong 4 phù rể của cậu ấy, có hai người là bạn từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì định cư ở thành phố này, hai người là đồng nghiệp tại trường học, một người là giáo viên thể dục, một người là thầy giáo dạy toán, đều chưa có kết hôn, mấy người còn có quan hệ không tệ.

Phía trong xe, mấy phù rể cũng nhiệt nhiệt nháo nháo: "Hôm nay chính ta phải nhanh chóng cướp cô dâu về, trực tiếp đến nhà hàng!" "Thôi đi, dù sao thì hôm nay chúng ta cũng đến đại viện của khu quân đội để đón dâu, chỉ sợ phù dâu bên người của chị dâu cũng là người trong quân đội, nếu như phải cướp thì chỉ sợ là không được."

"Sơ cái gì, nếu muốn so thì phải so trí."

"Lỡ như phải uống rượu thì sao?"

"Lão Lý là giáo viên thể dục, sức khỏe cực tốt, cũng là người có tửu lượng tốt nhất."

Ở trên chiếc xe đắt tiền vào thời đại này, Trác Tư Thành trực tiếp chọn 8 chiếc xe đi đón dâu, xe chạy trên đường cái khiến mọi người trên đường đều thán phục.

Rất nhanh đã tới nhà họ Lục.

Mấy người xuống xe, không ngờ là gió quá lớn cho nên mấy người phải sửa sang tóc tại lại một chút.

Cửa ải thứ nhất, bắt đầu bài kiểm tra.

Phòng của Lục Tư Dĩnh ở lầu hai, nếu muốn đón người thì phải lên được trên lầu, nhưng mà đầu mỗi cầu thang lại có một chiếc bàn, hoàn toàn lấp kín cầu thang.

Ở phía trên để rất nhiều loại rượu có màu sắc khác nhau, còn chưa tới gần mà Trác Tư Thành đã ngửi thấy mùi rượu.

Sắc mặt cậu ấy cứng đờ, quay đầu nhìn về phía đoàn phù rể. Đứng Ở trung tâm câu thang là một phù dâu mặc váy trắng, cô ấy tên là Trần Mộc Mộc, là phù dâu nhỏ tuổi nhất trong hôm nay, vừa mới 20 tuổi, nhưng mà rất sinh động, tinh nghịch, cũng là người đề nghị ra nhiều trò chơi nhất trong ngày hôm nay.

Trần Mộc Mộc lớn tiếng nói: "Xin chào, cô dâu ở ngay lầu hai, nếu như mọi người muốn đón dâu thì phải lên được trên này trước."

Các chén rượu được để chẳng chịt ở trên bàn, mấy phù rể đều biết Trác Tư Thành không uống được rượu, hơi dính sẽ say, cho nên nhao nhao tiến lên, mỗi người dùng hai tay nâng rượu lên uống, trực tiếp uống cạn.

Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới, hình như ở trong này không chỉ có rượu mà còn có cả dấm, cực kỳ chua, còn có ly thả bột ớt, vô cùng cay.

Trần Mộc Mộc nhìn đồng hồ, giống như nhớ tới cái gì nói: "Ôi trời, quên nói cho mọi người biết là phải uống hết bàn rượu này trong ba phút, nếu vượt qua 3 phút thì sợ rằng số rượu này sẽ bị tăng lên."

Trong 4 phù rể, chỉ có giáo viên thể dục Lý Học Vĩ có tố chất cơ thể tốt nhất, tửu lượng cũng tốt nhất, nghe xong lời của Trần Mộc Mộc thì anh ấy lập tức cầm hai chén mỗi lần, trực tiếp rót vào trong miệng, uống xong ở tay này thì một tay khác lại được đưa lên, một nửa số rượu trên bàn đều bị anh ấy uống hết.

Cuối cùng, hết ba phút, vừa đúng lúc, bọn họ uống xong.

Bên cạnh có người tới dọn chiếc bàn đi, Trác Tư Thành dẫn đầu, mang theo 4 phù rể lên lầu.

Trên hành lang lầu hai cũng có không ít người, Trác Tư Thành nhìn bọn họ cười cười, tiếp đó đi đến trước cửa phòng Lục Tư Dĩnh, gõ cửa một cái.

"Ôi trời?"

"Tôi, tới đón cô dâu."

"Anh là ai vậy?"

“Trác Tư Thành."
 
Chương 265: Tại Sao Lại Có 4 Cô Dâu Chứ? (1)


Hai người một hỏi một đáp, Trác Tư Thành trung thực như vậy, hỏi cái gì đáp cái đó, quả thực là khiến cho mấy người trong phòng phải cười một trận.

Trân Mộc Mộc đi lên trước, nói: "Vòng này sẽ kiểm tra xem anh có thật sự quan tâm đến chị Dĩnh hay không, tôi hỏi điều gì thì anh cũng phải nhanh chóng trả lời, có thể làm được không?"

"Có thể." Trác Tư Thành gật đầu.

Đồng ý rất nhanh, cũng không biết là có trả lời đúng được hay không.

"Sinh nhật của chị Dĩnh vào ngày bao nhiêu?"

"Ba mươi tháng bảy."

"Chị Dĩnh thích ăn cái gì?”

"Cô ấy thích ăn thịt, ăn cay, còn có uống rượu."

"Sau khi kết hôn, ai sẽ quản lý gia đình?"

"Cô ấy!"

Thật sao, không nghĩ tới, đúng là trả lời không chút do dự.

Trần Mộc Mộc nhìn lòng vòng, lại hỏi: "Hai người quen biết nhau vào ngày nào?"

Trác Tư Thành sửng sốt một chút, muốn nói bọn họ có gặp vài lần, nhưng mà cô ấy muốn hỏi lần nào?

Hai mắt của Trần Mộc Mộc tỏa sáng, cho là anh không nhớ rõ: "Anh không..."

"Toi biết!"

Trác Tư Thành cấp tốc đáp: "Lần thứ nhất gặp mặt là vào ngày 16 tháng 9, ngày đó tôi đang đi trên đường thì bị người ta giật mất ví tiền, là Tiểu Dĩnh nghe được động tĩnh cho nên mới giúp tôi đi bắt kẻ trộm, còn trả lại ví tiền cho tôi."

Trần Mộc Mộc hoài nghi dò xét cậu ấy, hỏi: "Vậy tại sao vừa rồi anh lại do dự?"

"Đó đúng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng không phải lần đầu gặp làm quen."

Trác Tư Thành mỉm cười: "Lần thứ hai là ngày 23 tháng 9, ngày đó trong lúc tôi lái xe đạp, vì muốn né mấy đứa nhỏ cho nên không cẩn thận bị ngã, bài thi bay đầy trời, lúc xoay người lại thì tôi thấy Tiểu Dĩnh đang đứng ở ngoài cửa ra vào của cửa hàng, chỉ cách tôi có 10 bước chân."

"Một lần cuối cùng, đây cũng là lúc chúng tôi bắt đầu quen biết, ngày đó là mười tám tháng mười, trong lúc đi qua khu nhà, nghe thấy bên trong rất là ầm †, sau khi tiến vào thì mới biết được, hóa ra có may đứa nhỏ trên lầu năm bị rơi ra khỏi lưới bảo vệ, hơn nữa cũng sắp rớt xuống cho nên tôi lập tức đi đến đó hỗ trợ."

"Mặc dù tôi đi đến để giúp đỡ, nhưng mà cuối cùng vì thể lực kém cho nên không những không thể cứu được mấy đứa bé mà bản thân cũng suýt gặp nguy hiểm, là Tiểu Dĩnh đi ngang qua, phấn đấu quên mình cứu được chúng tôi."

"Ngày đó, tôi đã mượn cớ muốn báo đáp nên muốn mời Tiểu Dĩnh ăn cơm, về sau, chúng tôi mới từ từ quen biết."

Trác Tư Thành rất nghiêm túc, người vây xem cũng nghe nghiêm túc, không nghĩ tới, giữa hai người lại còn có duyên phận này.

Trần Mộc Mộc nghe vậy thì hai mắt sáng lên, giống như còn muốn tiếp tục nghe, nhưng mà cô ấy nhanh chóng phản ứng lại đây là nơi nào cho nên thấp giọng ho khan hai tiếng.

Cô ấy đưa tay ra: "Bao lì xì đâu?"

Một người bạn đại học đeo kính mắt tên là Triệu Nhất Hứa vội vàng đưa mấy cái bao lì xì.

Lúc này, cuối cùng cửa cũng đã được mở ra.

Trác Tư Thành hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Bây giờ kết hôn cũng có thuyết pháp, những người muốn kết hôn với nhau phải đi xem hoàng đạo, chọn một ngày thích hợp để kết hôn, hơn nữa hai bên còn không được gặp mặt trong ba ngày trước khi kết hôn.

Trác Tư Thành đã thành trải qua ba ngày không gặp Lục Tư Dĩnh.

Lúc trước không cảm thấy gì, chỉ là ba ngày không gặp mặt mà thôi, có gì ghê gớm đâu, nhưng khi thật sự đến thời điểm đó thì ngày nào Trác Tư Thành cũng nhớ nhung.

Vốn là cậu ấy còn cho rằng khi mình vừa bước vào thì sẽ nhìn thấy Lục Tư Dĩnh, Lục Tư Dĩnh mặc áo cưới màu đỏ.

Lúc trước Trác Tư Thành đã nói, cậu ấy muốn nhìn Lục Tư Dĩnh mặc váy màu đỏ, cô ấy rất hợp với váy màu đỏ.

Nhưng mà làm øì thì Lục Tư Dĩnh cũng không tin, cũng chưa bao giờ mặc, điều này khiến Trác Tư Thành vẫn luôn ngứa ngáy trong lòng, rất muốn nhìn Lục Tư Dĩnh mặc váy cưới.
 
Chương 266: Tại Sao Lại Có 4 Cô Dâu Chứ? (2)


Ở trên chiếc chăn màu đỏ trên giường, đúng là có cô gái mặc váy màu đỏ, dáng người thướt tha, tư thế ngồi ưu nhã, lộ ra ngoài một phần cổ chân mịn màng trắng nõn.

Nhưng mà, bên trên giường này có 4 người phụ nữ!

Bọn họ mặc váy đỏ giống nhau như đúc, trên đầu che kín khăn đội đầu cô dâu, mặt của bốn người phụ nữ nhìn về bốn phương tám hướng, có một chiếc chăn bông màu đỏ vây kín bọn họ.

Trần Mộc Mộc đi tới, cười híp mắt nói: "Ôi trời, tại sao lại có 4 cô dâu chứ? Anh Trác, anh chỉ có ba phút để tìm ra cô dâu của mình, nếu như tìm sai thì chúng ta chỉ có thể quay lại lầu một uống rượu, thử lại lần nữa."

Lý Học Vĩ đã uống một nửa số rượu ở dưới bàn kia, bây giờ gương mặt còn hơi đỏ, nếu còn uống thêm một lần nữa thì chỉ sợ hôm nay bọn họ sẽ không thể bước ra khỏi cửa nhà họ Lục.

Lý Minh Vĩ: "Anh, chúng em cũng không thể giúp anh chuyện này được."

Triệu Nhất Hứa: "Được rồi, cậu cố lên, nhìn kỹ một chút, nói không chừng sẽ nhận ra đấy."

Tiết Trầm: "Lão tứ, mặc dù trước kia cậu là người nhỏ tuổi nhất trong phòng trọ của chúng ta, nhưng mà cái đầu này của cậu là giỏi nhất."

Kim Dương: "Người anh em, chúng tôi tin cậu, cậu cố lên!"

Đúng là chỉ có Trác Tư Thành mới hoàn thành được bước này.

Lý Minh Vĩ cùng Kim Dương là đồng nghiệp của Trác Tư Thành, thời điểm Lục Tư Dĩnh đi đến trường thì bọn họ mới gặp Lục Tư Dĩnh cho nên họ cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, ngay cả chào hỏi cũng không có mấy lần, làm sao có thể hỗ trợ tìm được người.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà tất cả bọn họ đều ghé đầu gần lại để quan sát.

"Cô gái này có chút gầy quá, nhìn không giống chị dâu."

"Khăn cô dâu quá lớn, nếu không thì còn có thể nhìn thấy cái cằm, bây giờ như thế này thì làm sao mà nhìn được?"

"Anh Thành, anh nhìn thử một chút, có giống không?"

Đúng là khăn cô dâu có chút lớn, nhưng cũng không quá lớn, vừa đủ để che cằm, rủ xuống tới trước ngực.

Sắc mặt của Trác Tư Thành có chút ngưng trọng, anh không nghĩ tới còn có một cửa này.

Buộc bản thân quan sát mấy người, Trác Tư Thành chỉ cảm thấy người nào cũng giống nhau. Đúng vậy, dáng người của bọn họ cũng không khác nhau lắm, mà lại không thể nhìn thấy mặt và cổ, bọn họ có xuất thân là quân nhân, bây giờ bọn họ cũng chỉ ngồi ở trên giường vài phút mà thôi, cho dù có ngồi thêm một tiếng thì bọn họ cũng sẽ không nhúc nhích.

Nếu như cứ bất động như vậy thì thật sự là không dám đoán.

Lúc này Trần Mộc Mộc đi tới, dương dương đắc ý nói: "Thời gian đã qua sáu mươi giây, còn một trăm hai mươi giây."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng nhắc nhở của Trần Mộc Mộc lại vang lên lần nữa, thời gian chỉ còn lại sáu mươi giây cuối cùng.

Trong phòng rất nóng, cộng thêm không khí khẩn trương này cho nên có rất nhiều người hồi hộp.

Đúng lúc này, bên ngoài có một hồi gió lớn, đột nhiên cửa sổ bị mở ra, gió thổi vào, khăn đội đầu của cô dâu đều bị thổi lên một nửa.

Mấy người bên cạnh vội vàng đi đến giữ khăn cô dâu lại, chỉ sợ để tân lang nhìn thấy.

Trần Mộc Mộc nhìn về phía bên cửa sổ, nét mặt của Tiết Trầm tràn đầy áy náy đi đóng cửa sổ lại, nói: "Ngại quá, tôi thấy trong phòng tương đối nóng cho nên chỉ muốn mở cửa sổ ra hít thở không khí, không nghĩ tới hôm nay lại có gió lớn như vậy."

Anh ấy không nói hai lời liền xin lỗi, thái độ nhận sai lại tốt, Trần Mộc Mộc cũng không thể nói gøì khác, chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn anh ấy một cái.

Nhưng mà trận gió này suýt chút nữa là đã thổi hết khăn trùm đầu của cô dâu lên, Trần Mộc Mộc vẫn còn có chút không vui nói: "Đã đến giờ, anh Trác vẫn chưa có đáp án sao?"

Thật ra trong lòng của Trác Tư Thành đã có đáp án, nhưng mà, trận gió vừa rồi càng khiến cho cậu ấy chắc chắn hơn về lựa chọn của mình.
 
Chương 267: Sau Này Con Cái Chắc Chắn Sẽ Văn Võ Song Toàn (1)


Cũng không phải do cậu ấy nhìn thấy mặt của các cô dâu, vốn dĩ bốn người họ hướng về các phía khác nhau, cho dù gió có thổi khăn của cô dâu lên thì nhiều lắm cậu ấy cũng chỉ nhìn thấy của một người.

Huống chi, khăn đội đầu cô dâu cũng không thật sự bị thổi lên, để cho người ta có thể nhìn thấy.

Lúc này Trác Tư Thành đi đến bên trái, thấp giọng nói: "Tiểu Dĩnh, anh giúp em tháo xuống."

Nói xong, Trác Tư Thành gỡ khăn trùm đầu của cô dâu xuống.

Vốn là Lục Tư Dĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe thấy lời của cậu ấy thì liền mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Trác Tư Thành.

Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy màu đỏ, kế thừa ưu điểm tướng mạo của ba mẹ cho nên vốn Lục Tư Dĩnh đã xinh đẹp, hôm nay lại trang điểm ăn diện, càng xinh đẹp khiến cho người ta cảm thấy mắt lom lom.

Trác Tư Thành kinh diễm nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh, thật lâu vẫn không nói gì.

Phanh phanh phanh vài tiếng, bên cạnh có người bắn pháo hoa, còn có mấy đứa nhỏ xách theo lẵng hoa, đứng ở một bên cười. Trần Mộc Mộc tức giận, còn có chút không phục: "Chắc chắn là do trận gió kia, nếu như không có trận gió kia thổi khăn trùm đầu của cô dâu lên thì chắc chắn sẽ không chọn nhanh được như vậy."

Mấy phù dâu khác từ trên giường đứng lên, bọn họ đi sang phòng bên cạnh cởi váy đỏ, mặc bộ váy phù dâu màu trắng thuộc về mình.

Tiết Trầm vui vẻ nói: "Hôm nay tôi lập đại công!"

Nếu đã nhận ra được cô dâu thì sẽ được ra cửa.

Đám người vây quanh bọn họ, ồn ào đi xuống lầu.

Bên ngoài có pháo mở đường, ở chiếc xe đằng sau xe gắn hoa, phù rể phù dâu vung kẹo và tiền xu dọc đường.

Bọn trẻ đều nhanh chóng cướp đoạt.

Ngồi trên xe, Lục Tư Dĩnh cũng có chút hiếu kỳ, hỏi: "Em nghe tiếng, cũng không thấy anh đi đến chỗ của em, khăn của em cũng không bị thổi lên, làm sao anh có thể đoán được?"

4 phù dâu đều không nhúc nhích, mà lại đang ngồi, cũng không thể nhìn ra khác biệt, chỉ khi có chút gió thổi vào thì khăn phù dâu mới bị bay lên một chút.

Lục Tư Dĩnh thật là có chút hiếu kỳ.

Trác Tư Thành vừa cười vừa nói: "Có lẽ là do cảm giác, lúc vừa mới bắt đầu anh đã cảm thấy người ở vị trí kia là em, sau đó khi có gió thổi, ba người khác đều cúi đầu, có người còn vô ý muốn động, nhưng lại không động, chỉ có em ngồi như vậy từ đầu đến cuối, giống như đang ngủ. "

Tối hôm qua Lục Tư Dĩnh đi ngủ muộn, hôm nay lại phải dậy sớm, quả thật có chút buồn ngủ, lúc ngồi trên giường bị khăn trùm đầu che kín, kém chút là cô ấy ngủ thiếp đi.

Nhà hàng đã được quyết định từ trước, Trác Tư Thành trực tiếp bao hết hai ngày, người quen hai nhà không đi đón dâu thì đều đã đến đủ.

Hiện trường hôn lễ vô cùng ồn ào, sau khi chú rể nhận ra cô dâu thì có rất nhiều người đi ra nhìn.

Lúc ở nhà, tốt xấu gì cũng là người quen, Lục Tư Dĩnh còn không cảm thấy gì cả, nhưng mà hiện trường kết hôn có quá nhiều người, có người quen có người không quen, có người lớn đến 60 tuổi, có cả mấy đứa trẻ vài tuổi, trong nháy mắt đều nhìn về phía Lục Tư Dĩnh.

Bốn phương tám hướng nhìn đến, Lục Tư Dĩnh trực tiếp cứng lại.

Hiếm khi cô ấy mặc váy một lần, lại còn có màu đỏ sậm, người khác sẽ không cảm thấy khó coi chứ?

Lục Tư Dĩnh có chút lúng túng, chỉ có thể buông ánh mắt, không nhìn người khác.

Thật vất vả mới hoàn thành nghỉ thức hôn lễ, khi bắt đầu mang thức ăn lên thì Lục Tư Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Phù dâu bên này của cô ấy đều là các nữ binh, nhưng mà số lượng phù dâu có hạn, những nữ binh không được làm phù dâu phải đợi đến khi hoàn thành nghỉ thức thì mới có thể đến nói chuyện.

Phần lớn nữ binh trong bộ đội đều để tóc ngắn, tóc dài quá sẽ không dễ làm việc, một là do dễ chăm sóc, hơn nữa gội đầu cũng không quá phiền phức, cho nên gần như chuyện đầu tiên sau khi vào bộ đội là cắt tóc.
 
Chương 268: Sau Này Con Cái Chắc Chắn Sẽ Văn Võ Song Toàn (2)


Mấy người họ đã thay bộ trang phục chiến đầu bình thường, mặc thường phục, mặc dù để tóc ngắn, nhưng cũng không che được sự xinh đẹp trẻ tuổi của bọn họ, phần lớn vừa ngầu lại vừa đẹp.

Lục Tư Dĩnh cùng Trác Tư Thành đi tới, hai người đứng chung một chỗ, thật sự rất đẹp đôi, lập tức có mấy nữ binh bắt đầu gây rối: "Chị Dĩnh, không ngờ là chị lại thích kiểu này, nếu như chị nói sớm một chút thì tụi em đã giới thiệu cho chị."

"Đúng thế, chị Dĩnh của chúng ta chính là vương bài trong binh đoàn, lần nào huấn luyện cũng đứng nhất, không ngờ là chồng của chị lại thư sinh như vậy."

"Nhưng mà như vậy cũng tốt, bổ sung cho nhau, về sau con cái của chị Dĩnh sẽ có anh rể hỗ trợ học, có chị Dĩnh hỗ trợ dạy võ, sau này con cái chắc chắn sẽ văn võ song toàn!"

Một đám con cái lập tức cười ra tiếng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Trác Tư Thành, cũng không phải trước kia chưa từng nghe nói, người yêu của Lục Tư Dĩnh là một giáo viên, giáo viên là người như thế nào?

Trong ấn tượng, nghiêm túc, cứng nhắc, lại vô lý.

Không nghĩ tới, Lục Tư Dĩnh lại tìm ra một người vừa đẹp trai vừa thâm tình, vừa rồi khi Trân Mộc Mộc đến tìm các cô ấy thì cũng đã kể hết những lời Trác Tư Thành đã nói cho bọn họ.

Như vậy xem ra, hẳn là Lục Tư Dĩnh đã gả đúng người.

Các cô ấy cũng vui vẻ thay Lục Tư Dĩnh, bình thường mọi người cũng là bạn của nhau, cho nên mới đùa giỡn một chút.

Lục Tư Dĩnh không thể phản bác, bị mấy người trêu một lúc thì mặt đỏ rần, cô ấy có chút thẹn quá hoá giận, lập tức lấy khí thế của trung đoàn trưởng ra, dạy dỗ: "Mọi người kiềm chế một chút, đừng quên mọi người vẫn chưa kết hôn, chờ sau này đến khi tôi tham gia hôn lễ của mọi người thì mọi người nghĩ thử xem sẽ có chuyện øì xảy ra."

Đến lúc đó, cô ấy nhất định sẽ trêu chọc gấp bội.

Các nữ binh đều không coi ra gì, cười cười rồi đi qua.

Phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, mỗi bàn ngồi có tám đến 10 người, 4 món rau trộn, 6 món thức ăn chay, 8 món ăn mặn, cộng thêm hai khay màn thầu, hai món canh.

Nếu là chỗ đàn ông ngồi thì sẽ có thêm hai bình rượu, nếu không phải chỗ của đàn ông thì sẽ đặt đồ uống khác.

Chờ đến khi thức ăn được mang lên một nửa, Lục Tư Dĩnh cũng đi thay váy, dặm lại lớp trang điểm, chuẩn bị đi mời rượu.

Trong cả ngày hôm nay, đây chính là lúc mà cô ấy mong đợi nhất.

"Chúc mừng chúc mừng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, lâu lâu dài dài."

"Hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc!"

"Chân tình như nước, rả rích không ngừng, vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp!"

"Cảm ơn."

Nâng ly một cái, Lục Tư Dĩnh trực tiếp uống Xong rượu.

Đây chắc chắn là khâu không thể thiếu, Trác Tư Thành không thể uống, cho nên đứng ở bên cạnh trò chuyện, sau đó rót rượu cho Lục Tư Dĩnh rót rượu.

Cậu ấy là biết tửu lượng của vợ mình cho nên cũng không lo lắng.

Người khác thấy Lục Tư Dĩnh có thể uống như thế thì lập tức muốn rót rượu cho bọn họ.

Có nhà ai kết hôn mà không rót rượu cho cô dâu chú rể chứ, có còn là anh em tốt nữa không?

Lý Học Vĩ cùng mấy người Tiết Trầm nhìn nhau, lập tức cầm chén rượu đi qua.

"Lão tứ à, cậu xem, lúc đi đón dâu, cậu để chúng tôi uống nhiều rượu như vậy mà cậu không uống chút nào sao?”

"Đúng thế, mọi người đến mới mời rượu, cậu cũng không thể không uống rượu của chúng tôi được." Mấy người bọn họ vừa qua thì đã vây Trác Tư Thành lại, những người khác không thể làm gì khác hơn là đi tìm Lục Tư Dĩnh.

Trác Tư Thành có tửu lượng quá kém, chỉ có thể lấy nước thay rượu uống cùng bọn họ.

"Cô dâu, tôi kính cô!"

"Thống khoái!"

"Tới tới tới, chị Dĩnh, em mời chị một chén."

"Tư Dĩnh, tân hôn hạnh phúc, em mời chị một chén!"

Rất nhiều người tới mời rượu, tất cả bọn họ đều mang rượu trắng đến, Lục Tư Dĩnh cũng không từ chối ai cả, cô ấy uống hết.
 
Chương 269: Em Muốn Đi Tắm Rửa, Anh Có Muốn Đi Cùng Không (1)


Một ly lại một ly vào trong bụng, có người uống ba, năm ly đã không được, Lục Tư Dĩnh vẫn rất vui vẻ, đã rất lâu rồi cô ấy không được uống sảng khoái như vậy.

Trong quá khứ, lần nào cũng không uống nhiều, người uống rượu với cô ấy lại không chịu được, cô ấy cũng uống với người trong nhà nhưng mà Lục Tư Dĩnh rất ít khi tìm được kỳ phùng địch thủ ở trên bàn rượu.

"Không được, không được, tôi phải nghỉ ngơi một chút."

"Anh họ, đứng lên, lại uống một ly."

"Em, em cũng không được, chị Dĩnh, chị thật lợi hại."

"Cười cười, nào tiếp tục."

Kế tiếp, trong yến tiệc liền xuất hiện một màn rất khôi hài.

Vào lúc người khác kết hôn đều là khách mời đi rót rượu cho cô dâu chú rể, ít nhất phải đợi đến khi có một người say thì mới được thả.

Bây giờ thì ngược lại, chú rể bị nhóm bạn mình vây quanh, cũng không biết uống cái gì, không có chút men say nào.

Lục Tư Dĩnh thì tuyệt hơn, mấy người kia tới rót rượu, cô ấy không chỉ uống hết sạch, thậm chí khi những người kia không uống được nữa thì cô ấy vẫn còn nhiệt tình, lôi kéo người không để äi.

Bây giờ mọi người cũng không dám nhìn cô ấy, chỉ sợ đột nhiên nhìn đối diện vào nhau thì sẽ bị kéo đi uống rượu.

Bởi vì Lục Tư Đình phải ôm con cho nên miễn cưỡng trốn qua một kiếp.

Bạch Vi ngồi ở bên cạnh, hai người vừa đối mắt thì đều có chút dở khóc dở cười.

Không hiểu sao, Bạch Vi nhớ tới sau tết vào năm ngoái, người một nhà ở bên ngoài ăn cơm tất niên, một mình Lục Tư Dĩnh lại khiến cho Lục Chính Hoa cùng Bạch Diệu Thiên uống say ngất.

Lúc đó Lục Tư Đình cũng uống không ít, nhưng anh hiểu chị gái của mình, cố tình giả say để trốn.

Hoàng Nguyệt Nha ôm cháu trai, ngồi ở một bàn khác với Lục Chính Hoa, trơ mắt nhìn con gái mình đứng ở đó lôi kéo người khác đến uống rượu từ đầu này đến đầu kia.

Thậm chí, sau khi bọn họ nhìn thấy cô ấy đi đến thì bắt đầu trốn, bắt đầu giả say, đương nhiên còn có một số người thực sự uống nhiều cho nên đã say thật.

Chuyện này, đây cũng không phải dáng vẻ của con gái nên có.

Lục Chính Hoa lắc đầu, hôm nay là ngày vui cho nên cũng không nói gì. Lục Tư Dĩnh thấy không có ai uống rượu cùng mình thì tự rót chén rượu, nói: "Chỉ có chút thực lực đó thôi, thế mà mọi người còn muốn tìm tôi uống rượu, quá cùi bắp rồi? Muốn tôi say, vậy mà bây giờ mọi người lại say hết với nhau."

Nghe xong lời này, vẫn không có một ai dám tiến lên phía trước uống rượu với cô ấy.

Trác Tư Thành cũng được thả ra, hai vợ chồng này hoàn toàn khác nhau khi ở trên bàn rượu.

Một người có thể khiến cho tất cả mọi người trên bàn rượu uống đến lúc bị gục, một người thì đi đổ rượu hoặc rót bia.

Các phù rể chính biết Trác Tư Thành không uống được rượu cho nên mới vây cậu ấy lại như thế, cũng tránh được mấy người không uống bằng Lục Tư Dĩnh đến tìm Trác Tư Thành uống.

Ngày nào mà chẳng có thể uống rượu được, nhưng hôm nay là đêm tân hôn, như tên này cứ uống say như vậy thì cũng không ổn.

Quá nhiều người, Trác Tư Thành lặng lẽ đổi rượu của mình thành nước, ai tới mời rượu thì cứ uống nước, cũng chưa ăn chút cơm nào mà đã uống no nƯỚc.

Buổi tối, hôn lễ kết thúc mỹ mãn, trong nhà hàng có không ít người say rượu, tất cả đều được vợ của mình đưa đi, còn lại thì để Trác Tư Thành cùng Lục Chính Hoa không uống rượu, lái xe đưa bọn họ về. Mọi người ai vê nhà nấy, Lục Tư Dĩnh cũng muốn đi theo Trác Tư Thành trở về biệt thự.

Biệt thự rất lớn, có ba tầng, phòng của bọn họ ở tầng hai.

Lúc trước Lục Tư Dĩnh từng đến hai lần, lúc trang trí phòng tân hôn thì cô ấy cũng đưa ra ý kiến của mình.

Trong phòng có rất nhiều thứ, có đồ của cô ấy chuyển đến, có của hồi môn, còn có quà mà khách tham gia hôn lễ tặng.

Trác Tư Thành vừa về đến thì đi thẳng đến bàn trà ở lâu một.
 
Chương 270: Em Muốn Đi Tắm Rửa, Anh Có Muốn Đi Cùng Không (2)


Mặc dù Lục Tư Dĩnh có tửu lượng tốt, cũng thích uống rượu, nhưng hôm nay thực sự có quá nhiều người mời rượu, người này ba, bốn ly, người kia năm, sáu ly, nhiều người mời rượu như vậy, Lục Tư Dĩnh đã uống không ít.

Hơn nữa, về sau thấy Lục Tư Dĩnh mãi không uống say thì không còn ai dám lên mời rượu cô ấy, vậy mà Lục Tư Dĩnh lại nhất định phải kéo được mọi người uống tiếp.

Uống nhiều như vậy, gương mặt của Lục Tư Dĩnh cũng đã ửng đỏ,

Trác Tư Thành có chút bận tâm cô ấy uống nhiều quá nhưng cũng không nói gì, để tránh ngày mai khi tỉnh dậy cô ay sẽ cảm thấy đau đầu mệt mỏi, cậu ấy dứt khoát đi nấu trà giải rượu.

Sau khi nấu xong, Trác Tư Thành bưng lên trên lầu cho Lục Tư Dĩnh.

Lục Tư Dĩnh treo quần áo vào tủ, cảm thấy đầu có chút choáng, cho nên miễn cưỡng ngồi trên ghế không muốn động đậy.

Đúng là hôm nay cô ấy uống nhiều rượu, hơn nửa số người trong nhà hàng đều bị cô ấy hạ gục, nhưng rượu cồn chính là rượu cồn, có thể tê liệt ý thức của con người.

Cho dù Lục Tư Dĩnh thanh tỉnh thì tốc độ phản ứng vẫn kém hơn bình thường, lười nhác suy xét.

"Tiểu Dĩnh, anh đã nấu trà giải rượu rồi, em đến uống một chút."

Trác Tư Thành bưng trà ấm để lên bàn.

Lục Tư Dĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Trác Tư Thành, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nửa ngày cũng không lên tiếng.

Không phải là uống say rồi chứ?

Trác Tư Thành còn tưởng rằng Lục Tư Dĩnh uống say, liền đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô ấy, nói: "Em uống say sao, nếu không thì anh đi tìm chút thuốc nhé?"

Lục Tư Dĩnh nở nụ cười, cầm ly lên uống hai ngụm, động tác rất qua loa.

Cô ấy đứng lên, cởi chiếc cúc áo ở trên nhất, lập tức cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn, thuận miệng hỏi: "Em muốn đi tắm, anh có muốn đi cùng không."

Trác Tư Thành trực tiếp ngây dại.

Cậu ấy không nghe lầm chứ, Lục Tư Dĩnh hỏi cậu ấy có muốn đi tắm cùng không, là do cậu ấy uống say, hay là cô ấy uống say?

Nhưng mà ánh mắt Lục Tư Dĩnh trong suốt, còn có thể nói chuyện cùng cậu ấy, nhìn thế nào cũng thấy đây không phải dáng vẻ uống say.

Lục Tư Dĩnh cảm thấy cậu ấy trả lời quá chậm, vừa định mở miệng thì Trác Tư Thành giống như đang gặp cảnh tượng đáng sợ, nói: "Không, không cần, chúng ta tách ra tắm."

Khuôn mặt đỏ của Trác Tư Thành giống y như một con tôm chín, không dám nhìn Lục Tư Dĩnh, ánh mắt nhìn loạn bốn phía, nhìn nơi nào cũng thấy không đúng.

Trong nhà rất lớn, có nhiều phòng ngủ, phòng tắm cũng nhiều, Lục Tư Dĩnh cầm quần áo đi vào phòng tắm, Trác Tư Thành đi xuống phòng tắm ở dưới tầng một.

Có phải là vừa rồi cậu ấy biểu hiện không tốt không?

Lúc Trác Tư Thành tắm rửa, đầu của cậu ấy bắt đầu hoạt động, suy nghĩ về hành động của mình.

Bọn họ cũng là vợ chồng, cùng nhau tắm rửa thì sao, hơn nữa, nói không chừng Lục Tư Dĩnh cũng chỉ thuận miệng nói, căn bản không có ý tứ kia, chỉ là uống nhiều mà thôi.

Cậu ấy từ chối nhanh như vậy, ngược lại giống như cậu ấy sợ.

Không được, dù sao thì cậu ấy cũng là đàn ông, nhất định phải chủ động thì mới được.

Trác Tư Thành âm thầm hạ quyết tâm, quyết định mình nhất định phải đánh đòn phủ đầu, để Lục Tư Dĩnh nhìn thấy năng lực của mình.

Đây chính là đêm tân hôn, nếu như đêm nay cậu ấy không chủ động thì cũng quá mất mặt. Trac Tư Thành xây dựng tâm lý cho mình xong thì nhanh chóng tắm rửa đi ra ngoài.

Không nghĩ tới, cậu ấy vừa mới lên lầu thì đã nhìn thấy Lục Tư Dĩnh đang ngồi ở trên giường lau tóc.

Trác Tư Thành hít sâu hai cái, chủ động đi vào, không nghĩ tới, vừa mới tới bên giường thì Lục Tư Dĩnh đã ngoái nhìn nở nụ cười, trực tiếp đè Trác Tư Thành xuống giường.

Bỏng, nơi nào cũng thấy nóng.

Rõ ràng hiện tại là tháng 2, bên ngoài vẫn còn lạnh, nhưng mà trong phòng lại giống mùa hè nóng bức, vừa nóng lại bỏng.
 
Chương 271: Ai Bảo Ánh Mắt Của Em Trai Em Tốt, Cưới Được Vi Vi Chứ (1)


Trác Tư Thành không nghĩ tới, mình suy nghĩ lâu như vậy, muốn đánh đòn phủ đầu, nhưng vẫn bị Lục Tư Dĩnh giành trước.

Sáng sớm hôm sau, Trác Tư Thành thoải mái rời giường, chỗ bên cạnh đã trống không.

Hôm qua Lục Tư Dĩnh uống nhiều như vậy, vốn là có chút ngà ngà say, nhưng chính vì như vậy, cộng với tốc độ nhanh của cô ấy mà Trác Tư Thành mới vừa quay lại thì đã bị cô ấy đẩy ngã.

Trác Tư Thành muốn làm lại cũng không được.

Thân là một người đàn ông, sao có thể bị phụ nữ bổ nhào vào mình nhiều lần như vậy được?

Không sao cả, lần này không được thì còn có lần sau mà... Trác Tư Thành nắm chặt tay cổ vũ chính mình, tối hôm qua bị Lục Tư Dĩnh đẩy ngã cũng không sao, đó là do cô ấy uống nhiều quá, buổi tối hôm nay, cậu ấy nhất định sẽ chủ động, chắc chắn có thể bổ nhào vào Lục Tư Dĩnh, tìm lại được tôn nghiêm của đàn ông.

Sau khi rời giường, Trác Tư Thành rửa mặt xong đi xuống lầu, Lục Tư Dĩnh đang đánh quyền trong sân.

Trong nhà cái gì cũng có, Trác Tư Thành đơn giản làm chút đồ ăn sáng, sau đó gọi cô ấy đi vào ăn cơm. Có cháo trứng thịt nac muối, bánh bao hấp, bánh rán, trứng gà cùng màn thầu, còn có hai món phụ cho bữa sáng hôm nay.

Tay nghề của Trác Tư Thành cũng không tệ, cậu ấy đã không còn ba mẹ từ sớm, lại không thể ăn cơm ở bên ngoài mãi được cho nên đã rèn luyện ra khả năng nấu nướng tuyệt vời.

Lục Tư Dĩnh nếm thử, ăn cũng không tệ cho nên cô ấy cảm thấy ngon hơn nhiều.

Tâm tình không tệ, Lục Tư Dĩnh cũng nói chuyện nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Anh cũng nhiều ăn chút, sau khi cơm nước xong thì đừng đi ngồi, nên rèn luyện cơ thể thêm một chút để tăng thể lực."

Trác Tư Thành là giáo viên, bình thường đều dành phần lớn thời gian ngồi ở một chỗ, cũng không vận động, bình thường đi đâu xa thì sẽ đi xe đạp hoặc đón xe.

Mặc dù lúc làm việc, đa số thời gian phải đứng, nhưng mà đó cũng chỉ là đứng, căn bản là không vận động gì.

Bình thường có thể nhìn ra được, thể chất của cậu ấy không tốt, vào tối hôm qua càng thể hiện rõ ràng hơn, cũng không trách Lục Tư Dĩnh lại nhắc nhở như vậy.

Cô ấy nói hẳn ra như vậy nhưng Trác Tư Thành cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, mà tỉnh thần rất phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi. "Tiểu Dĩnh, em chờ xem đi, mùa hè này, anh nhất định sẽ rèn luyện thật tốt, sớm muộn cũng có một ngày sẽ khiến em đẹp mặt."

Trác Tư Thành thề như vậy rất giống học sinh cấp, lời nói cũng rất ngây thơ.

Lục Tư Dĩnh không nhịn được bật cười.

Liền dựa vào thể chất bây giờ của Trác Tư Thành, nếu quả như thật như lời cậu ấy nói, muốn cho mình đẹp mặt thì cậu ấy sẽ phải rèn luyện đến bao giỜ chứ.

Trác Tư Thành không thèm để ý mình có bị chế giễu hay không, bây giờ mục đích của cậu ấy đúng là rèn luyện cơ thể mình, chưa bao giờ kiên định giống như bây giờ.

Nhưng mà sau đó cậu ấy sẽ phải đến trường, dạy học sinh, căn bản là thời gian bị cố định, thời gian rèn luyện cũng có hạn, không bằng đợi sau khi ăn cơm xong thì chạy bộ trong công quán nhỉ?

Trác Tư Thành có ý nghĩ đầu tiên, chuẩn bị để buổi tối liền thử xem.

Trác Tư Thành cùng Lục Tư Dĩnh, một người là giáo viên nhân dân, một người là trung đoàn trưởng trong quân đội, đều lệ thuộc vào quốc gia, tất nhiên là sẽ có ngày nghỉ khi kết hôn.

Lục Tư Dĩnh cũng không nghĩ kỹ chuyện này, liền dứt khoát cùng Trác Tư Thành ở trong nhà nghỉ ngơi, hưởng thụ cảm giác muốn ăn liền ăn, muốn ngủ liền ngủ. Tối hôm đó, sau khi hai người cơm nước xong xuôi, xem truyền hình, trên TV đang chiếu phim điện ảnh, bên trong là hình ảnh kết hôn của gia đình giàu có, thấy cảnh này, Lục Tư Dĩnh chợt nhớ tới một chuyện.

Cô ấy và Trác Tư Thành, hình như là đã quên nói về chuyện tài sản.
 
Chương 272: Ai Bảo Ánh Mắt Của Em Trai Em Tốt, Cưới Được Vi Vi Chứ (2)


Vốn nên nói về chuyện này trước khi kết hôn một chút, nhưng mà trước khi kết hôn bọn họ đều rất bận rộn, cho nên đã quên mất chuyện này.

Trác Tư Thành gửi lễ hỏi không ít, một ngàn lẻ một tệ, có ý là ngàn dặm mới tìm được một.

Cậu ấy là giáo viên anh văn mới tốt nghiệp không lâu, tiền lương mỗi tháng là 60 tệ, tích góp một năm cũng không được bao nhiêu tiền, thậm chí còn đưa nhiều đồ như vậy, Lục Tư Dĩnh chỉ sợ cậu ấy mọc sạch hết vốn liếng.

Vốn là Lục Tư Dĩnh cũng không muốn gì, dù sao thì cô ấy cũng không thiếu tiền, mấy món đồ kia cũng do Trác Tư Thành chủ động tặng để thể hiện tấm lòng.

Mặc dù căn nhà này rất lớn, nhưng mà nhà ở công quán Murphy cũng không dễ dàng mua bán, có vẻ như đây là căn nhà được truyền lại.

Lục Tư Dĩnh liền chủ động nói: "Về phần lễ hỏi mà anh tặng, ba mẹ đều bảo em tự giữ lấy, còn về đồ đạc thì được mang đến căn nhà nhỏ ở trong quân khu của em, nhưng mà ở đó cái gì cũng có, hơn nữa sau này hai chúng ta sống cùng nhau, trong nhà cái gì cũng có cho nên em đã để đồ lại ở nhà ba mẹ.”

Vốn là lễ hỏi thuộc ve Lục Tư Dĩnh, cô ấy nắm tất cả quyên lợi, muốn xử trí như thế nào thì cũng được, Trác Tư Thành cũng không hỏi đến.

Đợi mấy giây, Lục Tư Dĩnh lại nói: "Em có chức vị trung đoàn trưởng ở trong quân đội, tiền lương mỗi tháng là hai trăm sáu mươi tám tệ, phúc lợi quân nhân không tệ, mỗi tháng còn có tiền cơm."

"Em có riêng một chút tiền, cộng thêm số tiền lúc trước ông nội để lại cho em, em đã mua mấy căn nhà, sau khi trang trí bốn căn nhà nhỏ thì đã cho thuê, mỗi tháng sẽ kiếm được 100 tệ tiên thuê nhà."

Trác Tư Thành càng nghe thì mắt càng trợn lên, cậu ấy không nghĩ tới, hòa ra Lục Tư Dĩnh còn là một phú bà nhỏ.

Đúng là phúc lợi của quân nhân rất tốt, chức vị của cô ấy lại cao, một tháng lại có hơn 200, trong trường học Trác Tư Thành, phải lên đến cấp bậc chủ nhiệm thì mới đạt được khoảng 200 tiền lương.

Còn có mấy căn nhà, đến tột cùng là mấy căn, Lục Tư Dĩnh còn cho thuê bốn căn nhà, tiền thuê nhà mỗi tháng cũng tầm 100 tệ, có thể nói, dù bây giờ Lục Tư Dĩnh chỉ nằm ngửa ở nhà, không làm gì cả thì vẫn có thể sống rất tốt dựa vào tiền cho thuê nhà.

Trác Tư Thành ngồi ngay ngắn, cảm thán nói: "Thật không nhìn ra, em lại là một phú bà nhỏ."

Bình thường mấy bộ quần áo mà Lục Tư Dĩnh mặc ra ngoài có màu sắc cố định, không đặc biệt sáng, cũng không đeo đồ trang sức, mặc dù nhìn vừa ngầu vừa đẹp, nhưng mà thực sự không thể nhìn ra cô ấy là con nhà có tiền.

Lục Tư Dĩnh cũng không kiêu ngạo, cười khúc khích: "Ai bảo ánh mắt của em trai em tốt, cưới được Vi Vi chứ."

Chuyện này thì liên quan gì đến bọn họ?

Trác Tư Thành không hiểu rõ, cũng không hỏi, mà nói: "Ông nội của anh, ông bà ngoại của anh cũng ra đi khi anh còn nhỏ, ba mẹ của anh cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi anh mới vào cấp 3, đều đã qua đời. Bọn họ chỉ có một mình anh cho nên anh thừa hưởng lại toàn bộ gia sản trong nhà."

Tính ra, ba mẹ Trác Tư Thành đã rời đi gần mười năm, cho nên khi nhắc lại chuyện như vậy, Trác Tư Thành cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Trước đây, khi Trác Tư Thành còn chưa trưởng thành, bỗng nhiên không còn ai xung quanh, bà nội lớn tuổi, không thể nào đi làm, chỉ có thể thay cậu ấy tạm thời bảo quản di sản trong 2 năm, đợi đến khi trưởng thành thì mới giao tất cả lại cho cậu ấy.

Trác Tư Thành chưa từng động vào các loại bất động sản, mà những di sản kia vẫn được bảo tồn, không được tùy tiện sử dụng.

Mặc dù Trác Tư Thành không lớn tuổi, nhưng mà trong tay nắm giữ khối lượng tài sản không hề nhỏ.
 
Chương 273: Anh Còn Có Thể Đi Bộ (1)


Bà nội lớn tuổi, tất nhiên là bà ấy không thể chăm sóc Trác Tư Thành cẩn thận như ba mẹ, cho nên chờ đến khi cậu ấy trưởng thành, bà ấy đã chuyển giao lại toàn bộ tài sản của nhà họ Trác, cũng coi như chuẩn bị một phần lễ trưởng thành cho cậu ấy.

Cũng may mà Trác Tư Thành được ba mẹ dạy dỗ rất tốt, sau khi nhận được một khoản tài sản lớn như vậy thì cũng không có ý đồ xấu gì cả, còn đi thi lên đại học.

Lúc này Lục Tư Dĩnh nhìn chằm chằm vào Trác Tư Thành, đôi mắt dần dần sáng tỏ, cô ấy nhớ tới một chuyện.

"Tư Thành, nếu như anh không sử dụng số tiền kia thì không bằng chuyển một phần số tiền đó thành đồ vật có giá trị trong tay."

"Bây giờ tiền đã không giống như trước đây, một tệ có thể mua được rất nhiều thứ, đặt ở trong tay cũng chỉ càng ngày càng bị giảm giá trị, không bằng lấy tiền đi mua nhà, nhà ở cũng được coi là một nhu yếu phẩm, hơn nữa, sau khi mua phòng về, chỉnh sửa một chút rồi cho thuê, như vậy cũng có thể kiếm được chút tiền."

Lục Tư Dĩnh càng nói càng vui vẻ: "Trước đây khi chúng ta gặp nhau, đó là lúc em đang đi xem nhà, sau đó em nghe thấy có người hét lên là có trộm thì mới nhìn thấy tên trộm kia."

"Anh không biết đâu, bây giờ giá nhà đã tăng lên rất nhiều, năm ngoái so năm trước đã tăng thêm một trăm, năm nay em mới hỏi qua giá nhà, nhiều hơn năm ngoái 2001”

Bây giờ hai người đã là vợ chồng cho nên cũng không cần phải che giấu loại chuyện này, cất tiền cũng là cất, bỏ vào ngân hàng là để ngân hàng dùng, lợi nhuận một năm là bao nhiêu chứ? Không bằng lấy ra mua nhà, nhà cũng là của mình.

Mua nhà còn có thể chờ tăng giá trị, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn so với việc lãng phí tiền.

Trác Tư Thành cực kỳ kinh ngạc, trước đó cậu ấy chưa bao giờ chú ý đến mấy chuyện này.

Cậu ấy có chỗ ở, ở chỗ khác vẫn còn hai căn nhà mà ba mẹ để lại, cộng thêm số di sản mà cậu ấy đang nắm giữ trong tay, đời này cũng sẽ không thiếu tiền, tất nhiên cũng sẽ không hỏi đến vấn đề tiền nhà.

Cộng thêm việc bây giờ cũng chỉ có rất ít người có thể bỏ ra số tiền lớn để mua nhà, giá nhà đang tăng lên trong im lặng.

Thật ra, nếu biến tiền thành nhà ở thì cũng không tệ, Trác Tư Thành không muốn dùng phần di sản kia, cũng là không muốn phung phí tiền của ba mẹ, nhưng mà nếu cứ đặt ở đó, nhiều năm sau đó, số tiền này vẫn mãi chỉ như vậy, nhưng nếu như mua nhà, dựa theo lời của Lục Tư Dĩnh, giá phòng tăng nhanh như vậy thì đây cũng là một phương pháp kiếm tiền.

Hơn nữa sau khi trang trí lại thì còn có thể kiếm được tiền cho thuê nhà, cũng không có ai ngại trong tay có thêm tiền.

Sau khi Trác Tư Thành suy xét thì liền gật gật đầu nói: "Được, anh nghe lời em. Chỉ là, anh chưa từng mua nhà cho nên không có kinh nghiệm."

"Không sao cả, em đã mua mười mấy căn nhà, em biết chỗ nào tốt."

Tinh thần của Lục Tư Dĩnh phấn chấn, giới thiệu nói: "Nhà ở đại lộ Hạnh Phúc bên kia cũng không tệ, em đã có ba căn nhà ở bên đó, em quen một nhà môi giới, nhà của em cũng do cậu ấy tìm, hơn nữa, trong lúc tìm nhà thời điểm, cậu ấy cũng cố gắng chọn nhà tương đối mới, chỉ cần trang trí lại một chút là có thể cho thuê được, sau đó sẽ cân nhắc biến động giá tiền nhà ở khu vực xung quanh mà cân nhắc xem có nên tăng tiên thuê nhà hay không."

Giá phòng tăng lên, người được lợi sẽ chỉ là chủ thuê nhà, chỉ cần cho thuê nhà thì sẽ không cần phải lo lắng, chỉ cần ngồi đợi giá phòng tăng lên là được.

Đây đều là kinh nghiệm mua nhà, Trác Tư Thành liên tục gật đầu, xem ra là học được không ít. Cũng đúng lúc hai người họ được nghỉ mấy ngày nay, Lục Tư Dĩnh nói: "Không bằng ngày mai chúng ta đi xem nhà đi."
 
Chương 274: Anh Còn Có Thể Đi Bộ (2)


Mấy ngày nay khí trời tốt, vợ chồng trẻ cũng có ngày nghỉ, trong nhà cũng không việc gì, không bằng đi ra ngoài xem nhà một chút.

Bây giờ giá nhà vẫn chưa được tính là quá đắt, dựa theo khuynh hướng này, giá nhà chỉ càng ngày càng tăng, vẫn nên sớm mua nhà thì tốt hơn.

Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người cơm nước xong, Lục Tư Dĩnh vốn định để buổi chiều đi ra ngoài nhưng Trác Tư Thành lại tràn đầy phấn khởi: "Bây giờ đi thôi, chúng ta đi sớm một chút, trưa nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm."

Hai người đều không phải người lề mề cho nên nhanh chóng thu dọn rời ra cửa.

Lúc ra cửa, Lục Tư Dĩnh không ngừng nhìn Trác Tư Thành, nhìn bên hông một lúc rồi lại nhìn xuống chân.

Trác Tư Thành theo bản năng cho là mình mặc quần áo ngược, hoặc có mấy thứ bẩn thỉu, nhưng mà khi cậu ấy cúi đầu nhìn thì thấy quần áo vô cùng sạch sẽ, không có chỗ nào không hợp lý.

Cậu ấy nghi ngờ nói: "Sao vậy?"

Lục Tư Dĩnh quả thật có chút nghi hoặc, nhưng mà cũng không phải chuyện lớn, nói: "Không có gì, chỉ là có chút hiếu kỳ, anh còn có thể đi bộ. " Hai người kết hôn đã ba ngày, qua ba ngày này, Trác Tư Thành lúc nào cũng mưu toan đè Lục Tư Dĩnh, ý đồ trở thành người chủ đạo, nhưng do chênh lệch quá lớn về thể lực và phản xạ nên lúc nào Lục Tư Dĩnh cũng chủ động.

Sáng nào Trác Tư Thành cũng chỉ biết tự an ủi mình, chỉ cần kiên trì rèn luyện, đè lại Lục Tư Dĩnh không thành vấn đề.

Nhưng mà cũng không biết có phải do nguyên nhân ở phương pháp hay là do rèn luyện không đủ mà cậu ấy cảm thấy không có hiệu quả.

Lục Tư Dĩnh vốn là người tùy tiện, có cái gì thì nói cái đó, sau khi kết hôn, cô ấy cũng chưa từng thay đổi, thậm chí còn không che lấp chuyện này.

Muốn cái gì thì nói cái đó.

Trác Tư Thành chợt nghe thấy lời như vậy thì gương mặt nhanh chóng đỏ lên.

Trong mấy ngày này, cậu ấy đã đỏ mặt số lần, giống như số lần cậu ấy đỏ mặt còn nhiều hơn trong năm qua cộng lại.

Trong những cặp đôi, vợ chồng bình thường, phần lớn là trong lúc đùa giỡn, đàn ông sẽ khiến vợ mình đỏ mặt, nhưng đến hai người bọn họ thì có vẻ như bọn họ đã đổi vai trò cho nhau, lúc nào cũng là Lục Tư Dĩnh đùa giỡn cậu ấy.

Trác Tư Thành càng nghĩ càng thấy không đúng, thẹn quá thành giận nói: "Đương nhiên là anh đi bộ được." Không phải là cậu ay đang cố gắng chịu đựng, nếu như sự thật mệt mỏi hoặc cảm thấy không thoải mái thì Trác Tư Thành cũng sẽ không chủ động yêu cầu đi ra ngoài vào buổi sáng.

Trác Tư Thành tức giận nhanh chóng đi vài bước, phát hiện Lục Tư Dĩnh vẫn còn ở phía sau thì lập tức giả vờ thờ ơ đi chậm lại.

Lục Tư Dĩnh lâm vào trầm tư, đêm qua, cô ấy sợ Trác Tư Thành không chịu được ba buổi tối cho nên vô cùng quan tâm muốn nhanh chóng kết thúc vận động, Trác Tư Thành cũng không dị nghị, hai người ôm nhau ngủ.

Ở trong chuyện phòng the, phần lớn là Lục Tư Dĩnh tương đối chủ động.

Lúc trước cô ấy chưa từng tiếp xúc, đột nhiên kết hôn cho nên cảm thấy loại chuyện này rất thú VỊ.

Mấy ngày nay không đi đến khu bộ đội, cũng không tiêu hao năng lượng cho nên Lục Tư Dĩnh luôn cảm thấy thiếu chút gì, bây giờ thì khác, quả thật là lượng vận động vào buổi tối khác với lúc rèn luyện ở trong bộ đội, nhưng dù sao cũng tốt hơn việc nhàn rỗi mỗi ngày.

Trác Tư Thành đã nói là mình có thể đi bộ được, nhìn cũng không khó chịu thì theo lý thuyết, năng lực của cậu ấy không chỉ có như vậy.

Xem ra, buổi tối hôm qua buông tha cho cậu ấy là lựa chọn sai lầm, cô ấy không nên lấy suy nghĩ của mình làm chủ. Loại chuyện này thú vị như vậy, lần sau nhất định là phải tham khảo nhiều cùng Trác Tư Thành. Hai người ra khỏi công quán, Lục Tư Dĩnh dẫn đường, trực tiếp đi đến chỗ môi giới.
 
Chương 275: Làm Việc Tốt Thường Gian Nan (1)


Có tất cả ba chỗ giới thiệu nhà cho Lục Tư Dĩnh, mấy người cô quen thuộc đều không ở đây, Lục Tư Dĩnh đợi hồi lâu thì người môi giới Triệu mới trở về.

Người môi giới Triệu nhìn thấy Lục Tư Dĩnh thì sửng sốt một chút, nhưng anh ta sẽ không quên gương mặt thần tài này, lại còn là một thần tài rất xinh đẹp.

Nở nụ cười, người môi giới Triệu vội vàng chạy tới nói: "Cô Lục tại sao lại tới đây, có chuyện gì không?”

Tới chỗ môi giới còn có thể làm gì, tất nhiên là đi tìm nhà rồi.

Lục Tư Dĩnh nghiêm mặt nói: "Chúng tôi muốn mua hai căn nhà, bây giờ ở chỗ anh có căn nhà nào thích hợp không."

Người môi giới Triệu mặt lộ vẻ khó xử, bây giờ vừa qua năm mới, đúng là trong tay bọn họ không có căn nhà nào tốt cả, nhưng mà người môi giới Triệu cũng là tay lão làng, làm sao anh ta có thể bỏ qua một số tiền lớn sắp vào tay chứ.

Anh ta nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy đi, bây giờ tôi đưa hai người đi xem nhà một chút, tất nhiên là có nhà, nhưng mà cô cũng biết đấy làm việc tốt thường gian nan, không thể dễ dàng mua lại như vậy."

"Đi thôi."

Người môi giới Triệu dẫn bọn họ đi cũng không xa, cũng ở gần đó, khu vực không phải quá tốt, sát bên suối, xung quanh có rất nhiều công nhân sinh sống cho nên buổi sáng và buổi tối đều có chút âm 1.

Nhưng mà nhà cũng không tệ lắm, ba phòng ngủ một phòng khách, một bếp hai vệ sinh, hướng về phía nam, hẳn là căn nhà này đã được tu sửa cho nên nhìn vẫn còn rất mới.

Theo lý thuyết, nếu như trang trí qua căn nhà này, lại làm thêm cái vách ngăn thì hẳn là có thể cho người muốn vào thành phố làm việc thuê, mỗi tháng cũng có thể nhận lại được một số tiền cho thuê khả quan.

Nhưng mà, tại sao chủ thuê nhà lại muốn bán chứ?

Trác Tư Thành không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Lục Tư Dĩnh đã nhìn ra, nghi ngờ hỏi: "Phòng này không tệ, nếu như cho thuê thì sẽ nhận được một khoản tiền, nhưng vì sao lại đột nhiên muốn bán?"

Người môi giới Triệu cười khúc khích, lặng lẽ đưa ra một con số, nói: "Chủ thuê nhà nói, bán với số này."

Lục Tư Dĩnh nhíu nhíu mày, lôi kéo Trác Tư Thành muốn đi.

Người môi giới Triệu sửng sốt một chút, vội vàng ngăn lại nói: "Cô Lục, tôi còn chưa nói xong đâu, đây chỉ là con số sơ qua mà chủ nhà nói, cô ấy cần tiền gấp cho nên dù muốn cho thuê cũng không được, cô ấy cho chúng tôi một cái giá chính xác, có thể giảm bớt ba mươi phần trăm, cô làm khách cũ của chúng tôi, tôi không muốn moi tiền của cô, chỉ do tôi chưa nói hết, xin lỗi, xin lỗi."

Giảm 30%, vậy vẫn còn hơn 8000 tệ.

Cho thuê nhà ở khu vực này rất dễ, bởi vì gần đó có chợ có nhà máy, có rất nhiều người vào thành làm việc đều thuê nhà ở đây.

Mặc dù có chút loạn, có chút ầm 1, nhưng mà căn nhà này có ba phòng ngủ một phòng khách, ít nhất cũng có thể cho ba người thuê.

Dù cho không thuê thì phong cảnh ở chỗ này cũng không thể, nếu để lại trong tay đợi nó tăng giá thì cũng được.

Trác Tư Thành cũng kinh ngạc với cái giá tiền này, dù sao thì giá nhà ngày càng đắt, có thể mua căn nhà này, lại còn giảm giá, còn giảm nhiều như vậy.

Căn nhà với ba phòng ngủ một phòng khách có giá hơn 8000 tệ, đó là giá tiền một năm trước.

Cậu ấy kém chút nữa đã đồng ý, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh như cũ của Lục Tư Dĩnh thì lại không nói gì. Lục Tư Dĩnh vừa đi vừa ve 2 vòng, nói: "Rẻ như vậy, nếu như vào hai, ba năm trước muốn mua thì cũng sẽ phải tốn rất nhiều công sức, bây giờ căn nhà này lại được bán với giá 8 nghìn tệ, có phải là trong này có chuyện gì không?”

"Không có không có, không có gì cả." Người môi giới Triệu vội vàng trả lời.

Trong phòng lập tức an tĩnh lại, người môi giới Triệu ngượng ngùng lau mồ hôi trên trán dưới cái nhìn chằm chằm của hai người, cuối cùng vẫn nói: "Thật ra, nguyên nhân mà chủ nhà này bán gấp như vậy là vì đứa em trai vô dụng trong nhà."
 
Chương 276: Làm Việc Tốt Thường Gian Nan (2)


Cứ như vậy, Lục Tư Dĩnh mới biết được tại sao căn nhà này lại rẻ như vậy.

Vừa qua năm mới, đúng là trong chỗ môi giới không có căn nhà nào tốt.

Nhưng mà Lục Tư Dĩnh là khách hàng lớn, đã mua mười mấy căn nhà ở chỗ họ, có hai ba căn nhà bình thường, cũng có biệt thự, nói tóm lại là chỉ cần vừa mắt cô ấy thì cô ấy sẽ mua hết.

Nhưng mà mua nhiều nhà như vậy thì Lục Tư Dĩnh cũng có kinh nghiệm.

Người môi giới Triệu này không có căn nhà thích hợp, nhưng lại không muốn bỏ qua đơn hàng này, bỗng nhiên nghĩ ra, sau tết có người đến chỗ anh ta rao bán một căn nhà.

Đó là một cái chủ nhà nữ, cô ấy có người em trai, có vẻ như là sau khi ăn tết, em trai của cô ấy đã uống quá nhiều rượu cho nên đã đánh nhau ở trong nhà.

Một đám đàn ông, uống rượu xong thì không biết nặng nhẹ, một cậu bạn mười tám, mười chín bị đẩy một chút, đụng vào đầu, bây giờ vẫn còn nằm ở trong bệnh viện.

Đêm hôm đó, 120 đến đón người, có rất nhiều người thấy, trên mặt của cậu ta có một vết máu lớn. Về sau em trai của chủ nhà lại bị cảnh sát kéo di tra hỏi, liền có người nói là em trai của chủ nhà đã đánh chết người.

Mặc dù cậu bạn kia đang ở trong bệnh viện, nhưng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, chủ nhà cũng phải chỉ trả tiền thuốc men.

Vốn là tất cả mọi người uống rượu ngày hôm đó đều phải trả, nhưng mà mọi người chạy mất, sau khi bị bắt trở về thì cũng không có bao nhiêu tiền, cuối cùng chủ nhà này lại là người phải chi trả nhiều tiền nhất.

Cô ấy cũng không thể nhìn em trai mình ăn tết ở trong nhà tù được?

Tiền trong nhà cũng đã hết cho nên chủ nhà chuẩn bị bán nhà cửa.

Nhưng không biết là ai nói em trai của chủ nhà đã đánh chết người, ở trong căn nhà đó có ma, nếu ai mua về thì gia đình đó sẽ không yên.

Xung quanh có rất nhiều người, căn bản là không biết do ai lan truyền tin này, sau khi chủ nhà phát hiện không thể bán được nhà thì không thể làm gì khác hơn là quyết định nếu như có thể tìm thấy người mua đáng tin cậy thì cô ấy có thể bán với giá thấp nhất.

Người môi giới Triệu vốn cũng không muốn giấu diếm Lục Tư Dĩnh, nhưng mà cái giá ban đầu mà anh ta đưa ra đúng là giá trị thực chất của căn nhà này, căn nhà này hoàn toàn xứng với cái giá đó. Nhưng mà lời còn chưa nói hết thì Lục Tu Dĩnh đã muốn đi, lúc này anh ta mới vội vàng giải thích.

Nói đến thì đúng là chưa có ai chết ở trong căn nhà này, cho nên không được coi là nhà có ma, nhưng mà danh tiếng lại không tốt lắm, Lục Tư Dĩnh cũng chỉ thường mua những căn nhà tốt cho nên ban đầu người môi giới Triệu không nghĩ đến căn nhà này.

Bây giờ anh ta đã nói hết tất cả, có chút bận tâm nói: "Cô Lục, tôi có thể khẳng định, căn nhà này sạch sẽ, nếu như cô không tin thì tôi có thể đưa hai người đến tìm chủ nhà, chúng ta cũng có thể đến bệnh viện, tôi tuyệt đối không dám lừa hai người."

Lục Tư Dĩnh là quân nhân, anh ta cũng không dám lừa gạt quân nhân.

Lục Tư Dĩnh nhìn chằm chằm người môi giới Triệu một chút, xác định anh ta không nói dối thì mới đi xem căn nhà lại một lần nữa, nói: "Chúng tôi phải suy tính một chút."

"Cũng được, cũng được."

Người môi giới Triệu lau mồ hôi lạnh, đưa bọn họ rời đi.

Vào lúc Lục Tư Dĩnh không nói lời nào thì gương mặt của cô ấy thực sự có thể dọa người khác.

Lúc hai người đi khỏi nơi này thì đã đến gần trưa rồi, cho nên họ tìm một quán ăn ở gần đó.

Lúc ăn cơm, Trác Tư Thành hỏi: "Em cảm thấy người môi giới kia nói thật sao?" "Nhìn anh ta không giống như đang lừa người." Lục Tư Dĩnh nói trúng.

Cô ấy vốn đã mua 3 căn nhà qua người môi giới Triệu, cũng xem như có chút quen biết, hơn nữa mới vừa rồi, Lục Tư Dĩnh cũng thấy rõ ràng những động tác nhỏ của anh ta, hẳn là anh ta sẽ không lừa gạt.
 
Chương 277: Phim Điện Ảnh Cũng Chỉ Là Giả (1)


Nhưng mà, về chuyện có mua nhà hay không thì vẫn phải suy nghĩ một chút.

Không phải bởi vì vấn đề có sạch sẽ hay không, chủ yếu là, cho dù về vị trí của căn nhà này với chỗ ở của bọn họ, hay là chỗ làm của hai người thì cũng đều không gần.

Nhưng mà cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất thì không sợ không cho thuê được căn nhà này, hơn nữa nếu như chịu làm vách ngăn thì ít nhất có thể cho thuê tầm hai đến ba người.

Còn về chuyện đánh chết người, vốn đã không có chứng cớ cho nên càng có nhiều phương pháp giải quyết.

Trác Tư Thành chuẩn bị mua nhà, Lục Tư Dĩnh cũng đang giúp anh xem, nhưng mà đúng là bọn họ không vội vàng, cho nên mới chuẩn bị bàn bạc một chút rồi mới mua.

Thời gian còn sớm, sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi bộ ở trên đường.

Bất tri bất giác đi tới rạp chiếu phim, trên cửa lớn dán hai tấm áp phích, màu nền đen đậm, người quân nhân mặc quân phục ran ri, hai người bị thương chĩa súng vào đối phương, nhìn rất căng thẳng.

Ánh mắt Lục Tư Dĩnh lập tức phát sáng. Không có người đàn ông nào có thể chống lại sự dụ hoặc của sung, Trác Tư Thành cũng rất có hứng thú, hai người ăn nhịp với nhau, trực tiếp đi vào mua phiếu sớm nhất.

Trong rạp chiếu phim có không ít người, có rất nhiều người mua vé của bộ phim này sao?

Bộ kịch này nói về những năm chiến loạn trong thời dân quốc, ở thế vạc bốn chân, loạn trong giặc ngoài, cuối cùng cũng có người đứng dậy.

Phương Bắc có quân phiệt, nhà họ Cố khai thác ra đầu thô, trong nháy mắt trở thành gia tộc cường thịnh nhất tứ phương.

Phương tây cùng phương nam không có cam lòng, liên hợp lại với nhau, âm thầm ngáng chân nhà họ Cố không ít lần, còn phái mười hai gián điệp, lấy đủ loại phương thức tiến vào nhà họ Cố và quân đội nhà họ Cố.

Phương đông ở thế trung lập, nước sông không phạm nước giếng, rất ít tham dự đấu tranh.

Mười hai gián điệp tiến vào quân đội nhà họ Gố, có người tiến vào phủ của nhà họ Cố, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một người đàn ông còn sống sót.

Toàn bộ bộ phim kéo dài 120 phút, trong đó có mưa bom bão đạn, nhìn rất kích thích.

Ít nhất thì Trác Tư Thành cũng rất kích động khi xem, nhìn cậu ấy vừa lo lắng vừa kích động.

Sau khi xem xong, hai người chuẩn bị về nhà. Bộ phim này được quay rất tốt, các diễn viên trong phim cũng diễn rất đạt, truyền tải tư tưởng của nhân vật rất đúng chỗ.

Trác Tư Thành nghĩ đến những cảnh tượng xuất hiện ở trong phim thì không nhịn được mà tò mò, hỏi: "Tiểu Dĩnh, bên trong có rất nhiều tình tiết nguy hiểm, có phải là bình thường các em đi làm nhiệm vụ cũng giống vậy không?"

Cậu ấy đang nhắc về tình huống ở trong phim, trong lúc thi hành nhiệm vụ, có một số động tác có độ khó cao, còn có lúc thu thập tin tức và liên lạc với người khác.

Nhưng mà rất ít khi có những nhiệm vụ như vậy, chỉ có thể nói, phim điện ảnh bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng là lại sẽ nói quá hơn một chút.

Lục Tư Dĩnh giải thích nói: "Bây giờ là thời đại hòa bình, cho nên có rất ít nhiệm vụ như vậy, đa phần thì quân nhân bọn em sẽ không có nhiệm vụ như vậy. Chỉ có tình huống đặc biệt, nhiệm vụ đặc thù thì mới chỉ định người đi hoàn thành."

Thì ra là như thế.

Trác Tư Thành gật gật đầu, lại hỏi: "Có phải là khả năng bắn súng của em rất chính xác không, cũng đã trở thành trung đoàn trưởng, chắc chắn em phải là thần thương thủ đúng không?"

Trong phim ảnh có một đoạn, quân địch phái một vị Thần Thương Thủ đi đánh úp Cố đại soái, phát đầu tiên được Tề Duyệt ngăn cản, một lần thất thủ, lần thứ hai bọn họ đã có phòng bị.

Trong bóng đêm, súng ngắm nhắm ngay vào tim của Cố đại soái, nhưng mà Tề Duyệt đã lảo đảo cản lại, lại bị Cố đại soái kéo một cái, cuối cùng thì viên đạn kia bắn vào vai của Tề Duyệt.
 
Chương 278: Phim Điện Ảnh Cũng Chỉ Là Giả (2)


Đúng là đoạn phim đó rất hồi hộp, Trác Tư Thành cũng phải lau một vệt mồ hôi vì bọn họ.

Trác Tư Thành còn chưa thỏa mãn chợt nhớ tới, bên cạnh mình, không phải cũng có một vị Thần Thương Thủ sao?

Loại suy nghĩ này giống như cậu ấy đã xem rất nhiều phim kiếm hiệp.

Lục Tư Dĩnh phàn nàn: "Thương pháp của em tạm được, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng mà nói đến Thần Thương Thủ thì chắc chắn là em chưa đến mức đó. Chi phí luyện súng rất đắt, mỗi một viên đạn đều là tiền, làm sao quân đội lại có nhiều tiền đề bồi dưỡng như vậy được, làm sao có thể biến mọi người thành Thần Thương Thủ được?"

Trừ phi là bản thân có thiên phú dị bẩm, hoặc những người có xuất thân trong gia đình quân nhân như bọn họ thì mới quen thuộc với súng, mới có cơ hội được huấn luyện, còn người bình thường thì làm sao có thể luyện mỗi ngày được.

Trác Tư Thành lập tức choáng váng.

Điều này hoàn toàn không giống những gì cậu ấy biết, không phải nói điện ảnh đến từ sinh hoạt sao, tại sao lời của Lục Tư Dĩnh nói lại hoàn toàn không giống trong phim. Biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt Trác Tư Thành cũng thật là đáng yêu.

Lục Tư Dĩnh buồn cười, nhìn về phía cậu ấy nói: "Phim điện ảnh là phim điện ảnh, chỉ xem một chút thì được, đừng coi nó là thật."

Phim điện ảnh cùng phim truyền hình đều do đạo diễn quay, mặc dù sẽ có thêm một số thứ bị lý tưởng hóa, nhưng mà cũng chỉ vì kịch bản.

Trác Tư Thành cẩn thận suy xét, liền hiểu ra, nhưng mà tất nhiên là vẫn có nhiều thứ không quá chân thực, các hành động biểu diễn võ thuật trong đó đều là thật.

Đầu tiên là quân nhân phải có cơ thể mạnh mẽ, còn có nghị lực phi phàm, để bản thân có thể kiên trì Ở trong quân đội.

Không nói đến những cái khác, lần đầu bọn họ gặp mặt cũng là khi Lục Tư Dĩnh giúp cậu ấy bắt kẻ trộm, trả ví tiền lại cho cậu ấy mà.

"Cho dù những thứ đó không phải là thật thì những đoạn đánh võ trong phim cũng là thật."

Trác Tư Thành đã tính trước nói: "Em có sức khỏe, hơn nữa còn biết đánh nhau, anh cũng biết chuyện này."

Lục Tư Dĩnh không muốn chửi bậy.

Cô ấy tương đối biết đánh nhau, thân là trung đoàn trưởng của đoàn nữ binh, nếu như cô ấy không biết gì thì làm sao có thể lên được đến chức trung đoàn trưởng? Nếu như ai cũng giống cô ấy thì trong bộ đội còn binh lính bình thường sao?

Cậu ấy cũng không nghĩ thử một chút, nếu không phải là rèn luyện từ nhỏ thì làm sao Lục Tư Dĩnh sẽ có thân thủ như vậy.

Nếu như ai cũng có công phu giỏi thì đây sẽ không còn là thế giới chân thật.

Cô ấy là một trong số ít những người biết đánh trong trong quân đội.

Lục Tư Dĩnh còn muốn giải thích hai câu, Trác Tư Thành lại có bộ dáng thề son sắt, Lục Tư Dĩnh có chút đau đầu, liền bắt đầu nói sang chuyện khác.

Dù sao thì Trác Tư Thành cũng sẽ không vào khu bộ đội cho nên cũng không cần phải giải thích những chuyện này với cậu ấy.

"Buổi tối ăn cái gì?"

"Làm cơm đi, em muốn ăn món gì?"

"Ăn thịt."

Lúc hai người trở về còn sớm, còn mua thật nhiều đồ ăn, sau đó chuẩn bị mang đến phòng bếp xử lý.

Rửa sạch sẽ rau xanh, để thịt sang một bên, để con cua sang một bên khác, hành gừng tỏi cũng đã được chuẩn bị kỹ càng.

Trác Tư Thành chuẩn bị nấu cơm, Lục Tư Dĩnh ở ngay bên cạnh hỗ trợ.

Bình thường ở nhà Lục Tư Dĩnh không làm cơm, nhưng mà chỉ là cô ấy không thường xuyên làm, chứ không phải là không biết làm, chỉ là khả năng không quá tốt mà thôi.

Cũng không giống Bạch Vi, phần lớn thời gian cô ở trong bếp là dành để gây trở ngại.

Lục Tư Dĩnh không đến mức gây trở ngại, cô ấy hỗ trợ rất nhiều việc nhỏ như cắt, rửa rau hay đổ đầu ăn.

Trong lúc Trác Tư Thành xào rau, Lục Tư Dĩnh ngồi ở bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Anh thấy căn nhà hôm nay như thế nào, có muốn mua không?"
 
Chương 279: Nếu Bảo Bảo Không Nghe Lời Đi Ngủ Thì Mẹ Sẽ Đánh Cái Mông Nhỏ (1)


Hôm nay hai người đã cùng nhau đi xem căn nhà đó, nhưng mà dù sao cũng là Trác Tư Thành muốn mua, cho nên cần phải hỏi ý kiến của cậu ấy.

Cậu ấy nghĩ nghĩ, nói: "Anh cảm thấy cũng được, không có chỗ nào không tốt."

Thật ra Trác Tư Thành không có nghĩ nhiều như vậy, dù sao thì người có thể ở trong căn nhà đó là được, mà căn nhà kia cũng chưa có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ là lời đồn mà thôi.

Hơn nữa, bây giờ căn nhà kia rẻ như vậy, chưa hẳn là sẽ không có ai mua, chỉ sợ là bây giờ vừa mới qua năm mới, thị trường chưa ổn định cho nên mới chưa có ai mua.

Lục Tư Dĩnh cũng hiểu rõ ý tứ của cậu ấy, thế là nói: "Được, qua hai ngày, nếu có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta sẽ đến tìm người môi giới Triệu."

Rất nhanh cơm tối đã được làm xong, bọn họ bưng cơm lên bàn, chuẩn bị ăn cơm.

"Em nếm thử món này äi."

"Món này ăn ngon thật!"

Trác Tư Thành không ăn nhiều cơm, nhưng mà thích gắp thức ăn cho Lục Tư Dĩnh, Lục Tư Dĩnh liền phụ trách việc ăn, nếu cô ấy cảm thấy món nào ngon thì sẽ không keo kiệt mà khen ngợi.

Trác Tư Thành rất ít khi được khen ngợi thẳng thắn như vậy, mặc dù lần nào cũng được Lục Tư Dĩnh khẳng định, nhưng cậu ấy vẫn đỏ mặt như cũ.

Hai người ăn một bữa cơm mà lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau dọn dẹp bát đũa.

Hôm nay Lục Tư Dĩnh đi ra ngoài một ngày, buổi tối có chút lười không muốn nhúc nhích cho nên lập tức làm ổ trên ghế sa lon xem phim.

Ban ngày Trác Tư Thành mới hạ quyết tâm, quyết định sẽ đi rèn luyện vào mỗi buổi tối, nhưng mà Lục Tư Dĩnh lại nói không muốn ra ngoài, Trác Tư Thành do dự một lúc rồi trực tiếp ngồi vào ghế sa lon, bồi Lục Tư Dĩnh xem TV.

Sắc trời dần dần tối xuống.

Bây giờ còn có chút rét lạnh, trên đường cái có rất nhiều cửa hàng đang chuẩn bị đóng cửa.

Bạch Vi cũng thu dọn cửa hàng xong, chuẩn bị đóng cửa về nhà.

Cô cũng đã ăn cơm tối ở trong cửa hàng cho nên sau khi Bạch Vi về nhà, cô sẽ trực tiếp vào phòng tắm để tắm rửa.

Mặc trên người bộ quần áo này cả ngoài ở bên ngoài, cũng không biết là trên người có bao nhiêu vi khuẩn, hai đứa bé quá nhỏ, sức chống cự không cao, mỗi khi vê nhà lúc trời tối, Bạch Vi nhất định phải rửa tay thay quần áo trước, sau đó mới đến ôm hai đứa bé.

Hai đứa nhóc cũng rất ngoan ngoãn, chờ Bạch Vi từ phòng tắm đi ra thì cô sẽ duỗi tay ôm hai đứa nhỏ.

Hai bảo bối còn chưa biết nói chuyện, nhưng mà biết Bạch Vi là người mẹ gần gũi với mình nhất, là người ôm bọn nhỏ ngủ mỗi tối, cho nên mỗi ngày khi Bạch Vi tan làm, chúng đều sẽ nũng nịu như muốn ôm một cái.

Bạch Vi yêu thích ghê gớm, sau khi từ phòng tắm đi ra, cô sẽ chơi cùng hai đứa nhỏ, ôm đứa này một cái rồi lại ôm đứa kia một cái, không ngừng thơm vào gương mặt mềm mại của bọn nhỏ.

Lũ nhóc cũng biết mẹ đang chơi với mình cho nên không ngừng cười, nhìn có chút ngốc ngu ngốc lại có chút đáng yêu.

Mấy đứa nhỏ đã sắp được nửa tuổi, không biết là bọn nhỏ thích mút ngón tay từ lúc nào mà ngón tay thường xuyên dính nước bọt.

Bọn trẻ còn nhỏ, nhìn thấy đồ chơi vui hay cái øì lạ thì đều muốn vồ lấy, nhưng mà sau khi bắt được thì sẽ mút ngon tay, Bạch Vi sợ bọn nhỏ đau bụng, ngoại trừ bình sữa thì còn đặc biệt mua mấy núm vú cao su về cho bọn nhỏ.

Trong miệng có gì đó để cắn cho nên bọn nhỏ cũng không còn mút ngon tay nữa. Lục Tư Đình bưng thức ăn đã được làm xong lên trên bàn nói: "Đến ăn cơm trước đi, anh chơi với mấy đứa nhỏ trước."

Mấy đứa bé còn nhỏ, luôn phải có người ở bên cạnh, cho nên bình thường hai người sẽ để một người ăn trước, một người nhìn mấy đứa nhỏ, sau đó sẽ đổi vị trí.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top