Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 640


Ôn Oanh cười đến mức ngồi thẳng dậy, thỉnh thoảng còn nói với Luật Cảnh Chi: “Thật sự rất buồn cười! Không được rồi, cười chết tớ mất thôi.

Sự chú ý của Luật Cảnh Chi đều dồn hết vào cô, nhìn cô cười, ánh mắt cậu cũng tràn ngập sự dịu dàng.

“Đừng có ngã.

“Không đâu.

Ôn Oanh nói rồi lại nằm xuống, vươn tay lấy trái cây bên cạnh ăn vài miếng.

Trái cây này được chuẩn bị từ lúc nào vậy?

Sao cô không phát hiện ra nhỉ?

Ôn Oanh tò mò nhìn Luật Cảnh Chi, nhưng cậu lại thản nhiên nhìn tivi, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt khác xa so với hồi nhỏ. Hồi nhỏ trông cậu rất đáng yêu, còn bây giờ thì đẹp trai.

Ôn Oanh nhìn cậu mãi rồi lẩm bẩm nói: "Cũng đẹp phết đó chứ!”

Luật Cảnh Chi quay đầu lại, nghi ngờ hỏi cô: “Cái gì đẹp cơ?”

Ôn Oanh lập tức hoàn hồn, ban đầu đáng lẽ cô nên nói thẳng thắn rằng: “Cậu thật đẹp trai”, nhưng không hiểu sao, cô lại không thể thốt ra được câu này.

“Phim rất hay.”

Trong bóng tối, ánh mắt của Luật Cảnh Chi lóe lên ánh sáng đặc biệt, cậu cất giọng lười biếng: “Cậu không nhận ra trong phim có một người trông rất quen mắt à?”

“Ai cơ?”

Quả nhiên là Ôn Oanh chưa nhận ra.

“Cậu tự nhìn đi.”

"Còn không nói, làm màu cái gì vậy.

Miệng thì chê trách, nhưng Ôn Oanh lại chăm chú nhìn vào màn hình, chẳng mấy chốc cô phát hiện ra một người trông rất quen thuộc.

Cô giật mình ngồi bật dậy: “Đây là ba tớ sao?"

“Giờ cậu mới nhận ra à?" Luật Cảnh Chi khá ngạc nhiên.

Ôn Oanh gật đầu: “Không phải tớ không muốn xem phim và phim truyền hình mà ba tớ đóng, chủ yếu là vì tớ không thể nhập tâm vào được.

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ tớ thấy có chút hối tiếc. Tớ khá thích nhân vật này, luôn cảm thấy quen

thuộc nhưng lại không nhớ ra ngay tại sao lại quen thuộc.

Ôn Oanh lại tựa vào sofa: “Thành thật mà nói, nếu cậu không nhắc nhở, tớ thật sự không nhận ra đây là ba tớ luôn đó.

“Phim của chú Ôn hay lắm đó, bộ phim mới này sau khi công chiếu tại Hương Thành bán chạy vô cùng. Mặc dù đánh giá không tốt lắm, nhưng bộ phim này thực sự rất được yêu thích. Dù có người chỉ trích, nhưng nhiều người vẫn ra rạp xem. Hiện tại nó đã đứng đầu doanh thu phòng vé rồi."

Luật Cảnh Chi không phải là không muốn tìm phim khác cho cô xem, chủ yếu là bộ phim này thực sự có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.

“Hóa ra ba tớ lợi hại đến vậy.

“Trong ngành này, chú ấy rất lợi hại. Luật Cảnh Chi rất ngưỡng mộ Ôn Thiều Ngọc: “Năm đó chú Ôn có hậu thuẫn rất mạnh mẽ, nhưng vẫn có thể khiêm tốn làm việc, từng bước tiến lên. Điều đó là điều mà nhiều người không thể tưởng tượng được.”

“Hơn nữa, hồi đó chú ấy là người mẫu mực, không ở phim trường thì cũng trên sân khấu. Bài hát chủ đề và nhạc phim của mỗi bộ phim đều do chú ấy hát. Còn nữa, cậu có biết lần này, concert chú ấy mở ở Hương Thành đã gây sốt đến mức nào không? Rất nhiều người hâm mộ không mua được vé, đành ngồi ngoài sân vận động. Số người hâm mộ bên ngoài, còn nhiều hơn gấp mấy lần số người bên trong”

Ôn Oanh tiếc nuối nói: “Lúc đó tớ đang thi, không thể đến xem trực tiếp được."

“Sau này chắc chắn chú Ôn sẽ còn mở concert nữa.”

Luật Cảnh Chi an ủi cô.

Bộ phim sắp kết thúc, Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi tán gẫu: "Hồi nhỏ tớ rất khó chịu, nghe người khác bàn tán về ba tớ, nói ông ấy thật đẹp trai vân vân, tớ cảm thấy không thoải mái"

“Thực ra bây giờ nghĩ lại, cũng là do ngại thôi. Chắc chắn cậu chưa từng trải qua cảm giác đó đâu, chính là phim truyền hình mà ba tớ đóng, bộ nào cũng gây sốt.

Các cửa hàng tạp hóa bán những hình dán của ông ấy, hộp bút của bạn cùng bàn tớ đều có ảnh của ba tớ. Thậm chí cả tường phòng ký túc xá cũng dán đầy poster của ông ấy. Tết đến, mọi người phát thiệp chúc Tết, thiệp chúc Tết cũng toàn là mặt ba tớ. Rõ ràng đã hai năm tớ không gặp ông ấy rồi.

Luật Cảnh Chi cười hỏi: "Vậy sau này thì sao? Cậu đã thích nghi thế nào?”

"Nói ra cũng thấy buồn cười, có lẽ cậu sẽ không tin. Nếu là tạo hình cổ trang, tớ hoàn toàn không nhận ra được đó là ba tới Chỉ thấy quen mặt thôi.” Ôn Oanh cũng cảm thấy khó tin.

"Có lẽ đây là triệu chứng mù mặt”

“Nhưng không phải lúc nào tớ cũng như vậy. Nếu là bạn học trong trường, dù bọn họ đổi chỗ tớ vẫn có thể nhận ra. Nhưng nếu là bác sĩ ở bệnh viện, cô phục vụ ở căng tin, hoặc bác bảo vệ ở cổng. Nếu họ đổi chỗ khác, tớ hoàn toàn không nhận ra nữa.

Nói xong, Ôn Oanh không để tâm mà nói tiếp: “Dù sao cũng chẳng sao cả! Cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Luật Cảnh Chi định giơ tay xoa đầu cô, nhưng cuối cùng lại không làm vậy: “Nếu nghiêm trọng hơn, nhớ nói với tớ."

“Ừ, tớ đã tìm hiểu rồi, nhiều người cũng có tình trạng tương tự như tớ. Nhưng tình trạng của họ nghiêm trọng hơn một chút, họ không nhớ mặt người. Còn tớ thì chỉ là khi người khác thay đổi một bộ quần áo, một kiểu tóc, không ở trong môi trường làm việc ban đầu, tớ mới chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng lại quên mất đối phương là ai. Nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có vấn đề gì lớn.”

“Không có vấn đề gì là tốt rồi.”
 
Chương 641


Luật Cảnh Chi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn tìm hiểu rất nhiều tài liệu, còn đặc biệt gọi điện hỏi bạn ở nước ngoài. Sau khi chắc chắn rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến Ôn Oanh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Luật Cảnh Chi đi làm ở viện nghiên cứu.

Cậu không ngờ mình phải tham gia một dự án bảo mật, viện nghiên cứu yêu cầu cậu ở lại viện, trong thời gian ngắn có thể không về nhà được.

Ôn Oanh còn tưởng rằng Luật Cảnh Chi đi rồi sẽ về, ai ngờ cậu vừa đi là mất liên lạc.

Cô không liên lạc được với Luật Cảnh Chi, nghĩ đến thân phận của cậu, lại lo lắng cậu gặp nguy hiểm, nên không dám chần chừ mà đi tìm anh trai.

Gần đây Ôn Độ rất bận, thấy em gái hớt hải chạy đến, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng phải Luật Cảnh Chi nói em gái đã quên chuyện bị kẻ buôn người bắt cóc rồi sao?

Sao bây giờ trông vẫn lo lắng như vậy?

“Chạy chậm thôi, hớt hải như vậy là đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Độ còn ân cần rót một cốc nước đặt trước mặt cô.

Ôn Oanh lo lắng nói: “Anh, hai ngày rồi Chi Chi chưa về! Cậu ấy nói đi báo danh ở viện nghiên cứu, nhưng vào rồi thì không thấy ra nữa. Liệu cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?"

Ôn Độ tưởng có chuyện gì lớn, hóa ra chỉ là chuyện này.

Anh nghĩ đến việc em gái quan tâm Luật Cảnh Chi, trong lòng có chút không vui mà nói: "Anh trai em đi công tác một tháng không về, cũng không thấy em gọi điện thoại quan tâm anh. Thằng nhóc đó chỉ đi một chuyến đến viện nghiên cứu mà em đã sốt ruột như vậy rồi? Rốt cuộc ai mới là anh trai ruột của em hả?”

“Anh là anh trai ruột của em. Nhưng chuyện này khác, cậu ấy vừa mới về nước, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Ôn Oanh thực sự muốn không lo lắng, nhưng không lo lắng cũng không được.

Ôn Độ có chút hả hê mà nói: "Em ấy là chuyên gia từ nước ngoài về, được mời tham gia một dự án bí mật, không thể ra ngoài. Có lẽ phải nửa năm nữa em mới gặp lại em ấy.

“Vậy cậu ấy không sao chứ?”

"Không sao."

"Vậy thì được rồi."

Ôn Oanh xoay người rời đi.

Sau khi nhập học, Ôn Oanh dồn hết tâm trí vào việc học.

Anh trai nói Luật Cảnh Chi phải nửa năm mới ra, nhưng đã một năm trôi qua, Luật Cảnh Chi vẫn làm việc trong viện nghiên cứu. Nếu không phải trong nhà còn đồ đạc của cậu, Ôn Oanh đã cảm thấy chuyện này như một ảo giác.

Luật Cảnh Chi không ở nhà, cô đến phòng chiếu phim nhỏ mà cậu đã chuẩn bị sẵn để xem phim.

Khi tìm đĩa phim, cô mới biết, Luật Cảnh Chi đã mua hai bản của tất cả các bộ phim mà ba cô từng quay. Một bản để sưu tầm, một bản để xem. Ôn Oanh cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Luật Cảnh Chi trông có vẻ lạnh lùng, nhưng từ nhỏ đã rất ấm áp.

Cậu cũng rất tốt với cô.

Ngoại trừ người nhà ra, không ai đối xử tốt với cô như vậy.

Ôn Oanh có chút nhớ Luật Cảnh Chi.

Nhưng Ôn Oanh đã tốt nghiệp rồi, mà cậu vẫn chưa rời khỏi viện nghiên cứu.

“Ôn Oanh, cậu định đi du học ở đâu?”

Bạn cùng phòng hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh vừa dọn đồ vừa nói: “Tớ định học trường H."

“Chắc chắn cậu sẽ vào được, còn tớ thì không chắc." Bạn cùng phòng không có ý định thu dọn đồ đạc, mà chỉ buồn bã nói: “Nếu tớ không đi du học được thì sẽ ở lại đây tiếp tục học.

"Cũng tốt mà, đây dù sao cũng là trường đại học hàng đầu trong nước, cũng không kém gì đi du học đâu.” Ôn Oanh an ủi.

Nhưng bạn cùng phòng không có tâm trạng để nói chuyện nữa.
 
Chương 642


Thực ra, Ôn Oanh đã nhận được thư mời nhập học, cô chỉ không biết phải mở lời với gia đình thế nào.

Vào thời điểm này, làn sóng du học vẫn đang ảnh hưởng đến các sinh viên trong nước, có điều kiện hay không có điều kiện, ai cũng muốn đi du học. Ôn Oanh thành tích xuất sắc, chỉ cần cô muốn, có thể nhận được học bổng.

Nhưng cô lại chọn du học tự túc.

Đi du học đối với cô không hề có áp lực kinh tế, mà đối với những sinh viên xuất sắc khác, suất học bổng này lại càng quan trọng hơn.

Ôn Oanh càng học sâu, càng phát hiện ra những điểm yếu của bản thân.

Cô muốn đi du học để nâng cao trình độ rồi quay về phục vụ đất nước.

Nếu cô có thể trở thành nhân tài hàng đầu, biết đâu cô cũng sẽ được đất nước trọng dụng như Chi Chi?

Điện thoại của Ôn Oanh reo lên.

Dưới ánh nhìn kỳ lạ của bạn cùng phòng, cô lấy điện thoại ra, bấm nút nghe, vui vẻ hỏi: "Anh? Anh đến rồi ạ! Vậy anh lên đi! Em đã thu dọn đồ đạc xong hết rồi."

“Anh dẫn theo người.

Đi đón em gái, chắc chắn phải dẫn thêm nhiều người một chút.

Ôn Độ dẫn theo tài xế, trợ lý và vệ sĩ cùng lên, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, khi xuất hiện trước cửa ký túc xá nữ, không ít nữ sinh đều dán mắt nhìn anh.

Ôn Độ không nhìn ai, chỉ chào cô quản lý ký túc xá, rồi dẫn mọi người lên lầu.

"Anh, ở đây!”

Ôn Oanh đứng ở cửa, vẫy tay với anh trai mình.

Ôn Độ bước tới, quan sát ký túc xá của em gái, hỏi: "Chỉ có bấy nhiêu đồ thôi à?"

“Vâng, không nhiều.”

“Được rồi."

Ôn Độ bảo tài xế và mọi người chuyển đồ xuống, rồi nói: “Em kiểm tra lại xem có quên gì không. Nếu quên thì không có ai đến tìm cho đâu.

"Không còn gì nữa, trống trơn rồi."

Ôn Oanh đeo ba lô của mình, nhìn căn phòng ký túc xá trống trải, có chút không nỡ.

“Vậy đi thôi.

Ôn Độ quay người đi ra ngoài, Ôn Oanh chào tạm biệt bạn cùng phòng: “Tớ đi đây, chúc cậu thành công.”

“Cậu cũng vậy.”

Bạn cùng phòng cũng là một học sinh giỏi, cũng đã xin đi du học. Đối thủ lớn nhất của cô ấy chính là Ôn Oanh, cô ấy nghĩ Ôn Oanh chỉ là con của một gia đình bình thường ở địa phương. Nhưng không ngờ Ôn Oanh lại là người giàu có.

Bốn năm đại học, thật sự là ẩn mình không để lộ.

Bạn cùng phòng bước đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới thì thấy bên dưới đậu vài chiếc xe hơi.

Dù là người không am hiểu về xe cũng biết, đây chắc chắn là xe xịn.

Ôn Oanh ngồi vào xe, đóng cửa lại, bạn cùng phòng nghĩ thầm, chẳng trách bọn họ cảm thấy giữa mình và Ôn Oanh có một bức tường vô hình.

“Giàu có thể mà còn tranh suất học bổng với chúng ta.

Bạn cùng phòng lẩm bẩm, trong lòng càng thêm bất an.

Không lâu sau, kết quả học bổng công được công bố, trong danh sách không có Ôn Oanh, nhưng lại có bạn cùng phòng.

Trong lòng bạn cùng phòng rất phức tạp.

Ôn Oanh lúc này không thể không thú nhận với gia đình: "Con sẽ đi du học.

“Cái gì?”

Ôn Thiều Ngọc vừa mới về đến nhà, chưa kịp thở đã nghe con gái thả một quả bom.

"Không được!” Hắn kiên quyết từ chối: "Con là con gái, học xong đại học thì ở lại trong nước làm việc. Ra ngoài làm sao mà được?"

“Ba có thể đến Hương Thành một mình, tại sao con không thể đi du học được?" 

Đừng nghĩ thường ngày Ôn Oanh mềm mỏng, cho người ta cảm giác ngoan ngoãn.

Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ nhận ra những gì cô muốn làm, không có việc gì là không thành công.

Ôn Thiều Ngọc nói: “Ba là đàn ông.”

“Bây giờ có rất nhiều phụ nữ thành đạt.”

"Mẹ!"

Ôn Thiều Ngọc không thể cãi lại con gái, đành gọi mẹ.

Nhưng bà Ôn lại bình tĩnh hỏi: “Thủ tục đã làm xong chưa? Đi du học ở đâu? Học mấy năm? Sống ở đâu? Con đi một mình hay đi cùng bạn bè?"

Bà Ôn hỏi rất nhiều, Ôn Oanh lần lượt trả lời hết.

“Bà nội, con muốn ra ngoài học công nghệ tiên tiến, rồi về nước cống hiến cho đất nước.

Trước đây cô học hành chăm chỉ vì muốn sau này có một công việc tốt, có thể thay đổi vận mệnh của gia đình. Nhưng mục tiêu này đã đạt được từ khi cô còn rất nhỏ.

Sau đó, cô học chăm chỉ vì cô thích học.

Cho đến khi Luật Cảnh Chi vào viện nghiên cứu, cô mới nhận ra mình đã có mục tiêu.

Chỉ là với trình độ hiện tại, cô hoàn toàn chưa đạt được.

Vì vậy, cô quyết định đi du học.

Bà Ôn không có ý kiến gì, chỉ dặn Ôn Độ: “Con thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới, em gái con ra nước ngoài, thỉnh thoảng con phải đến thăm nó.

Ôn Độ vẫn im lặng nãy giờ, trong lòng không muốn để em gái đi, nhưng em gái đã muốn đi, anh cũng không ngăn cản.

“Con sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Ôn Độ nghĩ, nếu không ổn thì anh cũng sẽ theo em gái ra nước ngoài.

Ôn Oanh nhìn thấy ý nghĩ của anh trai, lập tức nói: “Anh có thể đưa em đi, nhưng không cần phải vội vàng phát triển ở nước ngoài.”

“Anh tự biết lo liệu.”

Vậy là chuyện Ôn Oanh đi du học đã được quyết định.
 
Chương 643: Hoàn


Xuân qua thu đến.

Ôn Oanh cố gắng học tập tại đại học H, mọi người đều xem cô như một đứa trẻ. Cô trông thật nhỏ bé, giống như một cô bé chưa đến tuổi thành niên.

Nhiều người khi biết Ôn Oanh đã trưởng thành thì bắt đầu theo đuổi cô một cách điên cuồng.

Ôn Oanh ôm sách, mặc quần dài ôm sát, đi ra khỏi trường thì bị người ta chặn lại.

“Ôn, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi có thể giúp em vào phòng thí nghiệm của tiến sĩ Howard.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái phương Đông xinh đẹp trước mặt, ánh mắt rực lửa.

Ôn Oanh rất ghét cảm giác này, cô lạnh lùng từ chối: "Tôi đã có bạn trai rồi."

“Em nói dối, em đã ở đây bốn năm, tôi chưa bao giờ thấy bạn trai em đến thăm.

Ôn, lời nói dối của em đã bị vạch trần rồi. Làm bạn gái tôi em không thiệt thòi gì cả. Hãy nghĩ kỹ đi, chỉ cần đồng ý, em sẽ có thể vào phòng thí nghiệm tốt nhất. Đó là nơi mà nhiều người mong muốn được vào.

Người đàn ông tóc vàng rất tự tin.

Anh ta nghĩ rằng Ôn Oanh không thể từ chối sự cám dỗ này.

Ôn Oanh đang định lắc đầu thì đột nhiên có người ôm lấy eo cô, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cô: “Mọi người đang nói gì vậy? Anh ở nhà đợi em rất lâu mà không thấy em về.

Nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, Ôn Oanh kinh ngạc quay đầu lại. Cô không kìm chế được mà ôm chầm lấy eo người đàn ông trước mặt, vui mừng hỏi: “Sao cậu lại đến đón tới”

"Nếu tớ không đến, cậu đã bị người ta bắt đi mất rồi."

Luật Cảnh Chi đưa ánh mắt sắc bén về phía chàng trai tóc vàng kia, người cao lớn vạm vỡ, nhưng đôi mắt lại thâm quầng, trông như vừa trải qua một đêm dài thác loạn.

Luật Cảnh Chi thu lại ánh nhìn, cúi đầu dặn dò Ôn Oanh: “Cẩn thận một chút, chúng ta về nhà thôi."

"Ừm!"

Ôn Oanh vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Luật Cảnh Chi.

Cô gật đầu thật mạnh.

Luật Cảnh Chi tự nhiên nắm lấy tay cô, dắt cô bước ra ngoài.

Ra khỏi trường học, Ôn Oanh mới háo hức hỏi: “Sao cậu lại đến?"

“Chẳng phải đã nói rồi sao."

Luật Cảnh Chi không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng sau lưng.

Cô gái nhỏ mà cậu bảo vệ từ nhỏ đến lớn, nhân lúc cậu không để ý đã lẻn sang nước ngoài du học.

Cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, làm sao không biết những người đàn ông ở đây đều là hạng người như thế nào?

Má Ôn Oanh hơi đỏ, nhưng cô cố ý cau mày, nghiêm túc nói: “Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó."

“Không nghiêm túc chỗ nào?" Luật Cảnh Chi hỏi ngược lại.

Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi: “Nghiêm túc chỗ nào?”

Căn hộ của Ôn Oanh ở không xa trường, nếu đi bộ mất khoảng mười phút.

Cả hai cũng không nói sẽ đi xe, cứ từ từ đi bộ về nhà.

Luật Cảnh Chi luôn nắm chặt tay cô không buông.

“Ôn Oanh.

"Hȧ?"

Năm đó, khi Ôn Oanh vừa ra nước ngoài, Luật Cảnh Chi đã rời viện nghiên cứu.

Cậu dự định bay đến tìm cô, nhưng bị cô ngăn lại.

“Tớ sẽ về nhà vào kỳ nghỉ.

Luật Cảnh Chi rất lo lắng nhưng không có cách nào khác, cậu đành gọi điện cho anh trai: “Anh, sắp xếp cho Ôn Oanh ở căn hộ của em bên đó. Đưa cả người giúp việc trước đây từng chăm sóc em đến đó. Ngoài ra, chuẩn bị hai vệ sĩ nữa.

Luật Hạo Chi ở đầu dây bên kia cười nhạo em trai: “Chẳng phải em nói là em đến đó để cưa đổ vợ sao? Sao còn phải đuổi người ta ra nước ngoài vậy?"

Luật Cảnh Chi: “...”

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại ở trong viện nghiên cứu lâu đến vậy.

Luật Hạo Chi biết tính em trai nên không muốn chọc giận cậu nữa, nói tiếp: “Em yên tâm, em ấy đã chuyển vào ở rồi. Em ấy ở ngay phòng em từng ở trước đây.

Các phòng khác đã được sửa thành thư viện hoặc phòng thay đồ. Nếu em qua đó, không cần phải ở phòng riêng”

Giọng Luật Cảnh Chi lạnh lùng: “Đừng mang mấy trò của anh áp dụng lên bọn em."

“Cũng đúng, bây giờ em cũng không thể nào ra nước ngoài được.” Luật Hạo Chi lại châm chọc em trai một câu.

Luật Cảnh Chi biết anh trai cố tình trêu chọc mình, biết anh ấy đã lo liệu mọi chuyện xong xuôi thì tắt máy.

Luật Hạo Chi: “...”

Luật Cảnh Chi cúi đầu nhìn lá thư trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Khi trở về căn hộ.

Luật Cảnh Chi rót một ly nước chanh đặt trước mặt cô, rồi hỏi: “Chữ Chi Chi đó là chữ nào vậy?"

“Là Chi trong “chi lan ngọc thụ" đó."

Ôn Oanh cũng vừa lên máy bay mới nhớ ra mình đã quên đổi chữ "chi chi” trong thư gửi cho Luật Cảnh Chi thành “zhi zhi”. Cô định đợi về nhà rồi sửa lại, ai ngờ vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Luật Cảnh Chi.

Ôn Oanh nghĩ, tiêu rồi.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị Luật Cảnh Chi tính sổ.

Luật Cảnh Chi nhìn vào ánh mắt linh hoạt của cô gái nhỏ, làm sao mà nỡ trừng phạt cô chứ.

“Tớ nhớ lúc nhỏ cậu đâu có biết câu “chi lan ngọc thụ” này" Luật Cảnh Chi ngồi trước bàn, tay gõ nhịp lên bàn, từng nhịp như gõ vào tim Ôn Oanh.

Cô ủ rũ nghĩ, biết ngay là không thể thoát được.

“Hồi nhỏ tớ cứ nghĩ cậu là con gái.” Lúc nói Ôn Oanh không dám nhìn Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi cười nhẹ, nụ cười có chút lạnh lẽo.

Ôn Oanh vội ngẩng đầu, nhìn Luật Cảnh Chi nở nụ cười lấy lòng: “Cậu muốn trừng phạt tớ thế nào cũng được! Tớ không nên hiểu lầm cậu là con gái, cũng không nên sau này biết cậu là con trai mà vẫn gọi cậu là Chi Chi. Nhưng mà Chi Chi nghe hay mà! Sau này trong lòng tớ, Chi Chi là nghĩa của “chi lan ngọc thụ” đấy."

Cô sợ Luật Cảnh Chi không tin, vội giơ tay thề: “Thật đấy, tớ thề, cậu tin tớ đi!

"Ừ."

Luật Cảnh Chi nhìn cô gái nhỏ ngày càng đáng yêu trước mắt, yết hầu khẽ nhấp nhô.

Ý nghĩ trong lòng cậu quá điên cuồng.

Cậu có chút không kìm nén được, nghĩ rằng nếu cậu mở lời và cô từ chối, liệu cậu có từ bỏ không?

Câu trả lời là không.

Luật Cảnh Chi rất muốn chờ thêm, chờ một cơ hội thích hợp.

Nhưng hôm nay, khi thấy người đàn ông khác chặn đường cô, trong lòng cậu không thể kìm nén được nữa.

Từ khi trưởng thành đến giờ, cậu luôn kiềm chế suy nghĩ của bản thân, tự nhủ đừng vội, đừng làm cô sợ. Nhưng bây giờ, cậu không muốn chờ nữa.

“Phạt thế nào cũng được à?”

Ôn Oanh gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên!

Ánh mắt sâu thẩm của Luật Cảnh Chi khiến tim Ôn Oanh đập nhanh hơn, cô khế cắn môi, dường như nhận ra điều gì sắp xảy ra.

Nhưng đúng lúc đó, Luật Cảnh Chi lại dời mắt đi, giọng nói lạnh lùng mà tự nhiên: “Vậy thì phạt cậu ở bên tớ cả đời nhé.”

Ôn Oanh sững sờ một lúc lâu, vẫn chưa hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.

Trong đầu cô rối bời, bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của câu nói này.

Rõ ràng trong lòng cô đã có suy nghĩ, nhưng vẫn không chắc chắn.

Cứ như thế, cô cần một câu trả lời rõ ràng, chứ không phải mập mờ như thế này.

Lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi đẫm mồ hôi, nhưng vẻ ngoài của cậu lại rất tự tin.

Cậu không chờ được câu trả lời, nhíu mày nhìn Ôn Oanh, giọng nói lạnh hơn một chút: “Cậu không muốn à?"

Ôn Oanh lại tinh thần, vui mừng phát điên.

Nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra không vui: “Đương nhiên là không muốn”

Ngón tay Luật Cảnh Chi siết chặt lại, đang định nói: "Vậy thì lần sau tớ sẽ hỏi lại.”

Thì nghe thấy Ôn Oanh nói thật to: “Tại sao phải bị phạt mới được ở bên cậu cả đời chứ? Có ai theo đuổi người ta như cậu không?"

“Lần đầu tiên, nên tớ không quen lắm.”

Tim Luật Cảnh Chi đập nhanh hơn.

Ôn Oanh đứng lên nói: “Chi Chi, theo đuổi người ta như vậy không ghi điểm được đâu.

Cô đang định quay đi, nhưng đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói: “Oanh Oanh, em đồng ý lấy anh không?"

Cái gì?

Ai lại bỏ qua giai đoạn theo đuổi, mà nhảy thẳng đến kết hôn chứ

Ôn Oanh quay người lại, nhìn thấy người đàn ông quỳ một gối trên đất, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Người đàn ông tuấn tú cầm một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, nghiêm túc nói: "Oanh Oanh, chúng ta gặp nhau từ nhỏ, đến bây giờ đã gần hai mươi năm. Trước đây anh muốn đợi em lớn hơn một chút, để tránh làm em sợ. Bây giờ anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn nắm tay em suốt quãng đời còn lại, chăm sóc em cả đời. Em đồng ý cho anh cơ hội này không?"

Ôn Oanh rất muốn nở một nụ cười phù hợp, nhưng đôi mắt lại không nghe lời, nước mắt cứ tuôn trào ra.

Cô nức nở nói: "Em đồng ý.”

Cô đã chờ câu “đồng ý” này suốt bốn năm rồi.

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top