Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 140


Sắc mặt Luật Cảnh Chi không được vui lắm.

Ánh mắt cậu bé nhìn về phía Ôn Độ vô cùng oán giận.

Ôn Độ cười tươi nói: “Em không thể trách anh chuyện này được, có trách cũng vô ích. Gia đình em có điều kiện sống tốt như vậy, mà em còn không cao lên được, chỉ có thể nói là gen nhà em không tốt thôi.”

Luật Cảnh Chi:

Cậu bé rất muốn phản bác rằng không phải như vậy.

“Em có nghe câu này chưa: Cha lùn lùn một người, mẹ lùn lùn cả nhà.”

Luật Cảnh Chi không hiểu lắm, nhưng cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa của nó.

Cậu bé rất muốn hỏi, nhưng lại lo đây không phải là câu hay ho gì, nên im lặng tiếp tục ăn bánh.

Ôn Độ dường như không nhận ra cậu bé đã hiểu được phần nào, nhiệt tình giải thích: “Chắc chắn em không hiểu ý nghĩa của câu này đâu. Để anh nói cho em nghe, câu này có nghĩa là nếu ba em lùn thì con cái trong nhà chỉ có một đứa lùn. Còn nếu mẹ em lùn thì xong rồi, cả nhà em đều sẽ lùn.”

Ôn Độ cố tình nhấn mạnh chữ “lùn”, phát hiện biểu cảm của cậu nhóc trước mặt biến hóa kho"

luròng.

Biểu cảm của Luật Cảnh Chi trở nên nghiêm trọng.

Mẹ cậu bé thường xuyên đi giày cao gót, ngay cả ở nhà cũng phải mang giày cao gót. Cậu bé không biết mẹ mình cao bao nhiêu. Nhưng ba cậu bé thì không cao lắm, chỉ khoảng một mét bảy.

Nghĩ đến anh trai bằng tuổi Ôn Độ, nhưng Ôn Độ lại cao hơn anh trai một cái đầu, Luật Cảnh Chi im lặng.

Anh trai nhìn vẫn như một đứa trẻ.

Còn Ôn Độ thì trông giống như chú của cậu bé vậy.

Bảo sao Ôn Độ có thể ra ngoài làm việc.

Nghĩ đến việc mình có thể sẽ không cao lên được, Luật Cảnh Chỉ cảm thấy bị đả kích, cậu bé cắn mạnh vào miếng bánh. Ôn Độ rót cho cậu bé một cốc nước nóng, bảo cậu bé uống từ từ. Còn đưa cho cậu bé một quả trứng luộc.

Luật Cảnh Chi biết rằng trứng gà là một món ăn quý giá đối với nhà họ Ôn, không dễ gì mới ăn được.

Cậu bé đẩy trứng gà trở lại, cảm ơn một cách chân thành: “Anh, cảm ơn anh. Nhưng em không ăn cái này, anh cứ ăn đi.”

Ôn Độ không phải là cậu nhóc mười hai tuổi không hiểu chuyện, cậu nhìn qua là hiểu ngay ý đồ của Luật Cảnh Chi. Cậu kéo cậu bé lại, mở túi ra, để cậu bé nhìn vào bên trong.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy đống trứng gà bên trong, lặng lẽ đứng thẳng dậy, tiện tay lấy luôn quả trứng. Nhiều trứng như vậy, cậu bé ăn một quả cũng không sao.

Cách ăn của Luật Cảnh Chi rất lịch sự, cậu bé cần thận bóc trứng, gói vỏ trứng vào giấy, định lát nữa sẽ vứt vào thùng rác.

Ôn Độ nhìn cậu bé như vậy, biết ngay là đứa trẻ này xuất thân không hề tầm thường. Nếu không, cũng không gặp hết chuyện này đến chuyện khác.

“Chuyện em bị bọn buôn người bắt, gia đình em có biết không?” Ôn Độ đã gặp ba mẹ của cậu bé, cảm thấy ba mẹ cậu bé có vẻ không đáng tin cậy lắm.

Luật Cảnh Chi lắc đầu: “Ông nội rất bận. Anh trai rất quan tâm đến chuyện này, chỉ là không tìm ra được manh mối gì.”

“Thế còn lần này thì sao?” Ôn Độ hỏi cậu bé.

Luật Cảnh Chi lại lắc đầu: “Bọn họ sẽ không tự mình ra mặt đâu. Đám người này không biết đã là lần thứ mấy rồi.”

Giọng điệu quen thuộc của cậu bé khiến Ôn Độ kinh ngạc.

Rốt cuộc cậu bé này đã trải qua những gì?

“Em đã từng bị bắt cóc không chỉ một lần.”

Luật Cảnh Chi nói chuyện đó nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, cứ như việc bị bắt cóc chỉ là trò chơi trẻ con, đã thành thói quen rồi.

Nhưng Ôn Độ biết không phải vậy.

Đứa trẻ này trưởng thành sớm.

Cậu bé hiểu hết mọi thứ.

“Ông nội em không quan tâm sao?”
 
Chương 141


Từ lời nói của cậu bé, Ôn Độ phân tích ra rằng ông nội của cậu bé mới là người đứng đầu gia đình này.

Luật Cảnh Chi nói rất bình tĩnh: “Không phải ông nội không quan tâm, mà là những kẻ bắt cóc em dường như không gặp may. Dù sao thì lần nào em cũng được cứu về an toàn.”

Ôn Độ nhíu mày.

Cậu biết không phải như vậy.

Kiếp trước, cậu bé này bị bọn buôn người bắt cóc và không bao giờ trở về được. Cậu bé và em gái nằm trong gian phòng lạnh lẽo của ngôi miếu đổ nát, rồi trở thành một đống xương trắng.

Cậu đã từng gặp Luật Hạo Chi khi trưởng thành, và cũng đã nhiều lần thấy cậu ấy trên tạp chí tài chính.

Luật Hạo Chi là một trong những cậu ấm nổi tiếng giàu có nhất của Hương Thành.

Ông nội của cậu ấy nổi tiếng với tuổi thọ cao, sống đến hơn trăm tuổi. Sự nghiệp của gia tộc không được trao cho thế hệ ba mẹ của cậu ấy mà trực tiếp bỏ qua bọn họ, giao luôn cho cậu ấy.

Năm đó, Ôn Độ tình cờ nhìn thấy tin tức về nhà họ Ôn trên báo lá cải nên biết về những chuyện đó.

Luật Hạo Chi đối xử với người nhà rất tàn nhẫn.

Sau khi ông nội cậu ấy qua đời, cậu ấy trở thành người đứng đầu nhà họ Luật và đối xử với những người khác trong gia đình vô cùng lạnh lùng. Ngay cả ba mẹ cũng rất sợ cậu ấy, không dám đến gần.

Ôn Độ từng nghĩ rằng đó là vì Luật Hạo Chỉ máu lạnh, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ có liên quan đến Luật Cảnh Chi.

Cậu bé này có số phận không tồi.

Thoát được kiếp nạn này, có lẽ sau này sẽ có cuộc sống yên bình và thuận lợi.

Luật Cảnh Chi không kén ăn, rời khỏi nhà họ Ôn, cậu bé cảm thấy bánh bột ngô cũng rất ngon. Luật Cảnh Chi cần thận ăn hết một cái bánh, nhìn Ôn Độ với đôi mắt đen láy.

Ôn Độ thở dài: “Nói đi.”

“Anh, em muốn đi rửa tay.”

Ôn Độ đứng dậy, đeo ba lô, dẫn cậu bé đi rửa tay. Sau khi Luật Cảnh Chi rửa tay xong, Ôn Độ bảo cậu bé cầm lấy ba lô: “Đợi anh đi vệ sinh một chút.”

Luật Cảnh Chi kho" khăn ôm lấy ba lô, đứng đợi bên ngoài.

Sau khi Ôn Độ ra ngoài, cậu bé ngại ngùng kéo tay Ôn Độ: “Anh, em cũng muốn đi vệ sinh.”

“Được rồi, em đi đi.”

Ôn Độ đợi Luật Cảnh Chi ở ngoài, sau khi cậu bé ra, lại rửa tay thật sạch. Cậu bé đưa tay về phía Ôn Độ, Ôn Độ tỏ vẻ khó hiểu.

“Anh, anh rửa tay chưa? Anh vừa mới đi vệ sinh mà!” Luật Cảnh Chi nói những lời này rất lớn tiếng.

Ôn Độ: “....”

Tên nhóc này cố ý phải không?

“Anh rửa rồi.”

Luật Cảnh Chi không tin.

Ôn Độ giải thích: “Anh rửa trong lúc đứng chờ em rồi.”

“Anh, anh không giống người khác, anh rất thích sạch sẽ.” Luật Cảnh Chi nói xong, Ôn Độ cảm thấy thật cạn lời.

Dù cậu có lớn lên ở nông thôn, thì cũng là đứa trẻ chăm rửa tay, thích sạch sẽ.

Mỗi khi đi chơi ở bên ngoài về, nếu không rửa tay mà đã ăn cơm, bà nội sẽ dùng đũa đánh mạnh vào tay cậu. Cảm giác đũa đánh vào mu bàn tay thật sự đau Muốn chết.

Ôn Độ không hề muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Khi còn nhỏ bị đánh một lần, cậu đã nhớ kỹ.

Mỗi lần ăn cơm, cậu đều rửa tay rất cẩn thận. Thói quen này, từ kiếp trước đến kiếp này, chưa bao giờ quên.

Trước đây, nhiều người coi thường người nông thôn, nghĩ rằng người nông thôn không sạch sẽ.

Thực ra không phải như vậy.

Người nông thôn rất sạch sẽ.

Họ làm việc sẽ mặc một bộ quần áo, về nhà sẽ thay một bộ khác. Đồ bẩn sẽ được ngâm vào chậu. Sau khi nấu ăn xong, dọn dẹp bát đũa, họ sẽ giặt sạch quần áo rồi phơi lên.

Quần áo bị hỏng, họ sẽ thức khuya để vá lại.

Rau củ trong vườn nhà, họ sẽ rửa rất kỹ nhiều lần.

Không giống người thành phố, vì tiết kiệm nước mà bủn xỉn, khó tính đủ điều.
 
Chương 142


Ôn Độ vẫn nhớ kiếp trước cậu gặp một bà lão, bà lão ấy rất thích than vãn với cậu. Bà lão nói, bà ấy không thích lên thành phố chút nào, sẽ bị con dâu chê là lãng phí nước, không biết cách sống.

Miệng con dâu lầm bẩm suốt ngày, tiền nước đắt thế nào, tiền điện đắt thế nào.

Mỗi ngày bà ấy chăm sóc cháu, rửa rau nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, con dâu lại cho rằng đó là những việc bà ấy phải làm. Vì bà ấy ở đây ăn nhờ ở đậu, chẳng làm gì cả.

Thuê một người giúp việc còn phải mất năm nghìn tệ một tháng đấy!

Con dâu bà ấy lại chẳng đưa một đồng nào.

Thời đó, người thành phố luôn tỏ ra cao sang, coi thường những người nông thôn quê mùa.

Ôn Độ nhìn tiểu thiếu gia đang chăm chú ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, thận trọng nói trước với cậu bé: “Chi Chi, nhà anh rất nghèo, em biết rồi đúng không?”

“Vâng, em đã đến đó rồi mà.”

Khi nói chuyện, Luật Cảnh Chi nghiêm túc nhìn vào mắt Ôn Độ.

Đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, ai mà không thích.

Ôn Độ cảm thấy đứa trẻ này cũng thật tội nghiệp.

Nhưng dù cậu bé có tội nghiệp đến đâu, cũng vẫn là cậu chủ nhỏ của gia đình giàu có.

“Nhà anh không phải bữa nào cũng có thịt. Thậm chí có khi, trên bàn chỉ có một đĩa bắp cải muối hầm với dưa muối.” Ôn Độ còn giải thích cho cậu bé biết dưa muối là gì.

Luật Cảnh Chi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Anh, em chưa ăn dưa muối bao giờ. Nhưng em nghĩ là em có thể ăn được. Em không kén ăn.”

Nếu để Luật Hạo Chỉ nghe thấy câu này chắc chắn sẽ mỉa mai.

Không kén ăn tại sao em lại là người lùn nhất trong nhà?

“Còn nữa, nhà anh không có bồn cầu xả nước, chỉ có hố xí thôi. Hơn nữa, mùa đông rất lạnh, nếu em đi vệ sinh, có thể sẽ bị đóng băng mông. Cảm giác đó rất kho" chịu, chắc chắn em sẽ không chịu nổi.”

Ôn Độ nói có chút đáng sợ.

Luật Cảnh Chi tưởng tượng ra cảnh đó đó, trong lòng có chút kháng cự, nhưng nghĩ đến việc có thể thoát khỏi nhà họ Luật, cậu bé gật đầu nói: “Em có thể chịu được.”

“Lúc đó có thể em sẽ phải đắp chung chăn với anh, vì nhà anh không có chăn thừa.” Ôn Độ nghĩ bụng, chắc chắn cậu nhóc này sẽ rất kho" chịu.

Luật Cảnh Chi nhíu mày hỏi: “Vậy em có thể đắp chung chăn với Oanh Oanh không?”

Ôn Độ lập tức trợn mắt: “Em đang nghĩ gì vậy? Em là con trai, em gái anh là con gái. Sao có thể đắp chung chăn được? Hơn nữa, chăn của em ấy rất nhỏ!”

Luật Cảnh Chi lớn đến như vậy rồi nhưng chưa bao giờ đắp chung chăn với người khác, cậu bé chỉ bài xích theo bản năng.

“Đúng rồi, bên chỗ anh rất lạnh, lạnh hơn lúc em đến nhiều.” Ôn Độ lại tung ra chiêu lớn, cậu đưa tay ra làm động tác mô tả: “Chỗ này sẽ bị đông cứng, rồi phồng lên, nứt ra một cái miệng, bên trong có thể nhìn thấy thịt mềm nhũn, đau đến nỗi tay không nắm được thành nắm đấm.”

Luật Cảnh Chi nhìn Ôn Độ với ánh mắt thông cảm: “Anh, anh đến Sở Thành là vì nhà mình quá lạnh, anh không chịu nổi nên mới đi sao?”

Cậu nhóc này rốt cuộc có biết nói chuyện không vậy.

Ôn Độ cảm thấy cậu nhóc này hôm nay cứ cố ý chọc tức mình.

“Anh đi kiếm tiền.” Ôn Độ không che giấu: “Nhà anh nghèo như vậy, em cũng thấy rồi đấy.”

“Vậy anh kiếm được tiền chưa?” Luật Cảnh Chi quan tâm hỏi.

Ôn Độ lắc đầu: “Anh mới đi được mấy ngày? Chỉ là đi theo dân làng qua đó mở mang tầm mắt thôi.”

"Ồ.”

Có người dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện, Ôn Độ và Luật Cảnh Chi liếc nhau một cái, rất ăn ý mà im lặng. Ôn Độ lần này xác định rồi, cậu nhóc này đúng là cố ý hại cậu.

Cậu bé đang nghi ngờ cái gì chứ?

Không tin tưởng mình, mà vẫn đi theo mình?
 
Chương 143


Luật Cảnh Chi cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Ôn Độ chắc chắn không phải là người đã bắt cóc cậu bé.

Cậu bé buồn ngủ, nhưng lại ngại không dám ngủ.

Kết quả là cậu bé dựa vào Ôn Độ thế là ngủ thiếp đi.

Ôn Độ nhìn cậu bé ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu bé nằm thẳng ra, để cậu bé ngủ thoải mái hơn.

Tốc độ của tàu hỏa rất chậm, mỗi khi đến một trạm sẽ dừng lại, có người lên tàu, cũng có người xuống tàu.

Không ít người sẽ đi đi lại lại trong toa giường nằm. Một đôi mắt thoạt nhìn có vẻ vô tình, nhưng thực ra đang chăm chú quan sát bọn họ.

Ôn Độ mang theo khá nhiều tiền, cậu phải cảnh giác một chút.

Luật Cảnh Chi là trẻ con, nửa đêm tỉnh giấc.

Cậu bé mở mắt, thấy Ôn Độ đang dựa vào đó, hoàn toàn không ngủ, vội vàng ngồi dậy tự trách. “Anh, em xin lỗi, em không nên ngủ quên. Anh ngủ đi.” Nói rồi cậu bé định mang giày đi xuống.

“Có muốn đi vệ sinh không? Nếu muốn đi vệ sinh anh sẽ đi cùng.” Ôn Độ đứng dậy, cầm theo túi và hỏi cậu bé.

Luật Cảnh Chi thật sự muốn đi.

Hai người bọn họ đi vệ sinh xong rồi quay lại.

Ôn Độ nói với cậu bé: “Nếu em buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, anh sẽ thức canh. Ngày mai ban ngày anh sẽ ngủ bù.”

“Anh, anh ngủ trước đi, em không buồn ngủ.” Luật Cảnh Chi rất hiểu chuyện, kiên quyết bảo Ôn Độ đi ngủ.

Ôn Độ ghé vào tai cậu bé, thì thầm: “Trên tàu có trộm, trong túi của anh có một con dao. Nếu có chuyện gì, em cứ cầm dao lên rồi gọt lớn tên anh.”

Luật Cảnh Chi đâu biết sẽ có chuyện như vậy.

Nhưng cậu bé là người đã bị bắt cóc nhiều lần nên không hề sợ hãi chút nào.

“Anh cứ yên tâm ngủ đi, em sẽ không để ai lại gần anh.” Luật Cảnh Chi lo lắng mình có thể cần đi vệ sinh, mặc dù khát nước, nhưng cậu bé chỉ uống một ngụm nhỏ.

Cậu bé ngồi cạnh Ôn Độ, tựa vào trong, mắt dán vào cửa tàu.

Chỉ cần có ai bước vào, cậu bé sẽ lên tiếng ngay.

Cả quá trình Luật Cảnh Chi đều căng thẳng, giữa chừng Ôn Độ tỉnh dậy, hỏi cậu bé: “Chi Chi, em lại đây ngủ một lát đi.”

“Anh cứ ngủ tiếp đi, không cần để ý đến em, em không sao đâu.” Luật Cảnh Chi lập tức bảo Ôn Độ tiếp tục ngủ.

Cậu bé biết rằng ban ngày cũng có nhiều kẻ trộm.

Ban ngày ăn uống, đi vệ sinh, sẽ rất nhiều việc.

Ôn Độ muốn ngủ cũng không ngủ được.

Ban đêm nhất định phải ngủ thật ngon mới được.

Luật Cảnh Chi quyết định để Ôn Độ ngủ tiếp.

Ôn Độ nhíu mày, hỏi cậu bé: “Em thật sự không buồn ngủ à?”

“Thật sự không buồn ngủ.”

Ôn Độ nghe giọng cậu bé tỉnh táo, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Trước khi ngủ, cậu nói với Luật Cảnh Chi: “Nếu đói thì ăn trứng gà, bên trong còn có bánh, em muốn ăn gì thì tự lấy. Đừng lo không đủ đồ ăn, anh mang nhiều lắm.”

“Vâng!”

Luật Cảnh Chi thực sự đã đói.

Cậu bé lấy một quả trứng, nghiêm túc ngồi ăn.

Ăn xong quả trứng, cậu bé cảm thấy vẫn chưa no, nên tìm thấy một cái bánh rán. Bánh rán này khá giống với bánh hành rán mà cậu bé từng thấy trước đó, nhưng dày hơn và có vẻ như được làm nhiều lớp.

Luật Cảnh Chi cầm một cái bánh, rồi nhìn thấy một cái lọ đựng đầy một thứ màu đen xì. Cậu bé không biết đó là gì, tò mò mở nắp ra và nếm thử một chút.

Cái vị giòn tan!

Vừa chua vừa mặn!

Nhưng lại rất kích thích vị giác!

Luật Cảnh Chi như phát hiện ra kho báu, vui vẻ đến mức chỉ muốn lăn lộn khắp nơi.

Cậu bé không lấy nhiều thứ màu đen đó, chỉ lấy hai miếng rồi đậy nắp lại cẩn thận. Vừa ăn thứ màu đen đó, vừa ăn bánh.

Cậu bé cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
 
Chương 144


Luật Cảnh Chi ăn rất chậm, một chiếc bánh và hai miếng màu đen, cậu bé ăn hơn một tiếng mới hết. Đến khi trời sáng, cả toa tàu tràn ngập một cảm giác an toàn lạ thường.

Đã thức suốt nửa đêm, Luật Cảnh Chi không còn buồn ngủ nữa.

Cậu bé đứng dậy, vận động một chút.

Tầm mắt cậu bé không dám rời khỏi Ôn Độ, sau khi vận động một chút lại ngồi trở lại chỗ cũ. Cậu bé ngồi cạnh chân Ôn Độ, dựa vào hành lý của Ôn Độ.

Không buồn ngủ, cũng chẳng thấy mệt.

Đến khi trời sáng, cậu bé vẫn có thể nhìn thấy những người qua lại với đủ mọi hình dạng.

Những người ở các toa khác thức dậy sớm hơn, nhiều người đã (bắt đầu nói chuyện rôm rả.

Hầu hết mọi người đều về quê, tâm trạng rất xúc động.

Đây là cuộc sống mà Luật Cảnh Chi chưa bao giờ thấy.

Cuối cùng, lúc 8 giờ.

Ôn Độ thức dậy.

Cậu vẫn còn ngái ngủ, nhìn Luật Cảnh Chi rồi nói: “Đi, anh dẫn em đi vệ sinh, tiện thể rửa mặt luôn. Quay lại chúng ta ăn sáng.”

“Vâng”

Luật Cảnh Chi đứng dậy, theo Ôn Độ đi đến nhà vệ sinh. Lúc này, đã qua giờ cao điểm đi vệ sinh.

Cả hai rửa mặt và đánh răng xong thì quay lại.

Ôn Độ còn tiện đường lấy một cốc nước nóng.

“Nếu em không ngại thì chúng ta cứ dùng cái cốc này để uống nước nhé.” Cậu không biết mình sẽ gặp Luật Cảnh Chi, nên đương nhiên cũng không mang theo đồ cho Luật Cảnh Chi.

Bàn chải đánh răng thì cậu mua khá nhiều.

Ở Sở Thành mới mở một nhà máy chuyên sản xuất bàn chải đánh răng.

Hôm đó, khi thấy có người nhập hàng, cậu cũng tiện tay mua một lô về. Số lượng bàn chải không nhiều, chỉ khoảng hơn một trăm chiếc. Nhưng quần áo thì lại rất nhiều.

Quần áo đều là do xưởng của Hoàng Long Nghị may.

Xưởng của Hoàng Long Nghị chọn ngày tốt để (b)ắt đầu làm việc, và nhanh chóng sản xuất ra một lô quần áo. Chưa đầy ba ngày đã có một lô quần áo hoàn chỉnh. Hơn nữa, lô quần áo này còn rất tươi tắn.

Ôn Độ ngay lập tức ưng ý với cái váy đỏ nhỏ.

Cậu còn lấy thêm nhiều quần áo từ xưởng của Hoàng Long Nghị.

Ôn Độ biết rõ frong vài năm tới, rất nhiều người sẽ đi vào miền nam để nhập hàng, rồi mang ra miền bắc bán. Và trong những năm sau đó, không ít người đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ việc

này.

Thậm chí cho đến hai mươi năm sau, những người bán quần áo vẫn cứ giàu sụ.

Chẳng ai lại đi chê tiền ít cả.

Ôn Độ cũng vậy.

“Ăn sáng thôi.”

Ôn Độ lấy ra vài cái bánh bao đưa cho Luật Cảnh Chi: “Đây là bánh bao nhân bắp cải, hơi cay đó. Em có ăn cay được không?”

Không cho cay thì không ngon.

Ngồi tàu mà không ăn món gì khẩu vị nặng một chút, thật sự ăn không ngon.

Luật Cảnh Chi chưa từng ăn cay, ông nội của cậu bé rất chú trọng đến việc dưỡng sinh. Tất cả mọi người trong nhà đều phải cùng ông nội dưỡng sinh, nên trên bàn ăn ở nhà tuyệt đối không có món ăn quá cay.

“Em chưa ăn bao giờ, nhưng em nghĩ em có thể ăn được.” Luật Cảnh Chi cắn một miếng bánh bao, bánh bao rất cay.

Cậu bé cảm thấy không quen, nước mắt trào ra.

Ôn Độ nói: “Em ăn bánh, đừng ăn cái này nữa!”

Cậu đưa tay định lấy lại bánh bao, Luật Cảnh Chi tránh đi.

“Anh, cái bánh bao này ngon lắm, em muốn ăn.” Nói rồi, Luật Cảnh Chi lại cắn một miếng lớn.

“Được rồi, nếu em thật sự không ăn nổi thì đừng ăn nữa.”

Ôn Độ đứa nhỏ này chắc là ngại không ăn nên mới nói thêm một câu.

Kết quả là Luật Cảnh Chi ăn hết một cái bánh bao, còn nhìn cậu với ánh mắt thèm thuồng. Ôn Độ đành phải cho cậu bé thêm một cái nữa. Thế là, cậu bé này lại xin thêm một cái bánh bao nữa.

Ăn liên tục ba cái mới dừng lại.
 
Chương 145


Luật Cảnh Chi chưa bao giờ ăn nhiều như vậy, cậu bé cảm thấy bụng mình sắp nổ tung.

“Anh, bánh bao này ngon thật đấy!”

Ôn Độ không nói gì: “Thấy rồi, em rất thích ăn. Về đến nhà, anh sẽ làm cho em.”

Nhìn thấy Luật Cảnh Chi thích ăn bánh bao, Ôn Độ không ăn bánh bao nữa mà ăn hết những món đã mua sau đó.

Luật Cảnh Chi ăn no rồi thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Cậu bé thức dậy, Ôn Độ lại dẫn cậu bé đi vệ sinh, tiện thể rửa mặt luôn. Sau đó, hai người tiếp tục ăn cơm. Ăn xong, Ôn Độ tranh thủ chợp mắt một chút.

Hai ngày tiếp theo, nửa đêm trước Luật Cảnh Chi ngủ, nửa đêm sau Ôn Độ ngủ.

Cứ như vậy, ba ngày sau, hai người xuống tàu.

Ôn Độ mang theo khá nhiều đồ, tìm được một chiếc xe ba gác, chở cả hai đến bến xe.

Đến bến xe, Ôn Độ mua vé xong, dẫn Luật Cảnh Chi về nhà.

Trước khi lên xe, Ôn Độ bảo Luật Cảnh Chi ở lại bến xe đợi, còn mình thì đi vào cửa hàng Hữu nghị mua mấy cây kẹo hồ lô. Lại tiêu hai đồng năm để mua một chiếc ghim cài áo bằng ngà voi, màu trắng ngà, chạm khắc rất đẹp, ở giữa là một viên ngọc đỏ.

Ôn Độ nhớ rằng bà cậu có rất nhiều quần áo cũ, kiểu như sườn xám gì đó.

Cậu nhìn thấy chiếc khăn choàng trên quầy, cũng là hàng thủ công, rõ ràng là hàng hiếm từ miền nam mang ra.

Một chiếc khăn choàng tận hai mươi mấy đồng.

Đắt hơn cả quần áo.

Ôn Độ không ngần ngại trả tiền mua luôn.

Còn về áo sơ mi trắng của ba cậu, Ôn Độ đã đặt mua sỉ cả trăm chiếc ở Sở Thành từ trước rồi.

Ôn Độ mua đồ xong quay lại, Luật Cảnh Chi vẫn đứng yên một chỗ, ngoan ngoãn đợi ở đây.

Cậu đưa cây kẹo hồ lô cho Luật Cảnh Chi: “Cho em ăn một cái, khai vị.”

“Em không ăn đâu, mang về cho Oanh Oanh ăn.”

Luật Cảnh Chi lắc đầu từ chối, cậu bé giúp Ôn Độ ôm cái túi nhỏ hơn, còn cầm thêm mấy món nhỏ khác. Ôn Độ vác cái hành lý lớn nhất, hai người chuẩn bị đi lên xe.

Ôn Độ sắp xếp hành lý lên xe, kéo Luật Cảnh Chi ngồi ở phía trước.

“Đừng ngồi sau, dễ bị say xe.”

Loại xe này, người bình thường ngồi lên đều chịu không nổi, rất nhiều người sẽ bị say xe mấy lần.

Luật Cảnh Chi ngoan ngoãn ngồi vào bên trong, ôn Độ đưa kẹo hồ lô cho cậu bé: “Ăn đi, ăn rồi sẽ không bị say xe.”

“Vậy em đợi xe chạy rồi mới ăn.” Luật Cảnh Chi cầm kẹo hồ lô trong tay.

Không phải cậu bé thích ăn, mà là không nỡ ăn.

Hồi nhỏ, cậu bé ngồi trên xe ô tô, nhìn thấy người bán kẹo hồ lô rất muốn ăn.

Mẹ cậu bé nói: “Con có thân phận gì mà lại đi ăn những thứ này? Đừng ăn những thứ tầm thường như vậy.”

Từ đó trở đi, mỗi khi ra ngoài, cậu bé chưa bao giờ đòi ai bất cứ thứ gì nữa.

Bất kể là đồ ăn hay đồ chơi.

Mọi người chỉ coi cậu bé là đứa trẻ không thích nói chuyện, tính cách kỳ lạ.

Xe khởi động.

Mùi xăng nồng nặc khó chịu.

Ôn Độ không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng sắc mặt không tốt lắm.

Cơ thể cậu rất ít khi ngồi xe, bây giờ vẫn chưa quen với cảm giác này. Ngược lại, Luật Cảnh Chi thì khá hơn nhiều, cậu bé phát hiện sắc mặt Ôn Độ không ổn, lập tức đưa cây kẹo hồ lô đang cầm trong tay cho cậu.

“Anh, anh không thoải mái à, anh ăn một cái đi!”

Ôn Độ thầm nghĩ, mình đã là người sắp xuống đất rồi, sao còn ăn kẹo hồ lô được?

Cái này là thứ đồ ăn trẻ con mà.

“Anh, bao lâu nữa chúng ta mới về đến nhà?”

Luật Cảnh Chi là một đứa trẻ rất thông minh, cách nói chuyện còn rất khéo léo.

Ôn Độ thở dài, cậu nói với cậu bé: “Em ăn trước đi.”

“Được ạ.”
 
Chương 146


tùy chỉnh  

Luật Cảnh Chi rất biết điều, anh trai ngại ăn trước, vậy cậu bé sẽ ăn trước một cái. Đây là lần đầu tiên Luật Cảnh Chi ăn kẹo hồ lô, còn hơi lúng túng.

Ôn Độ cũng không nói gì.

Niềm vui khi ăn kẹo hồ lô phải tự mình khám phá.

Luật Cảnh Chi ăn xong một cái kẹo hồ lô, miệng vẫn còn phồng lên, đưa cả cây kẹo hồ lô cho Ôn Độ.

Ôn Độ nhận lấy, bẻ đôi cây kẹo hồ lô ra.

Cậu đưa phần to hơn cho Luật Cảnh Chi: “Anh ăn một cái để áp chế cảm giác buồn nôn là được rồi.”

Lần này Luật Cảnh Chi không khách sáo nữa, cậu bé nhận lấy, từ từ thưởng thức kẹo hồ lô trong miệng. Lúc thì cậu bé nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn Ôn Độ, khóe miệng còn nở nụ cười ngây thơ.

Thật tốt!

Cậu bé đã quay lại rồi.

Luật Cảnh Chi cảm thấy mình nên sống ở đây mới đúng.

Như thể cậu bé vốn thuộc về nơi này.

Xe đi một đoạn lại dừng, có người xuống xe phải dừng lại, có người lên xe cũng phải dừng lại.

Như vậy dễ khiến người ta bị say xe.

Dù sao thì mặt Ôn Độ cũng đã tái xanh rồi.

Ngược lại, Luật Cảnh Chi trông vẫn rất ổn.

“Anh, anh ăn cái này nữa đi.” Luật Cảnh Chi không nỡ ăn hết cây kẹo hồ lô, chỉ ăn hai cái.

Lần này Ôn Độ không khách sáo, ăn hết phần kẹo hồ lô còn lại.

Vị chua chua của kẹo hồ lô khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cuối cùng cũng đến nơi.

Cửa xe vừa mở, Ôn Độ đứng dậy đầu tiên: “Đi nào, xuống xe.”

Sau khi nói xong, cậu đã đứng ở bên ngoài.

Cảm giác bước chân vững chắc, không khí trong lành, dù lạnh nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với khi ngồi trong xe.

Đợi lấy hành lý xong, Ôn Độ vác hành lý, bảo Luật Cảnh Chi đi trước: “Em đi trước đi, nếu không anh vác đồ không nhìn thấy được em đâu.” Ôn Độ nói như vậy, Luật Cảnh Chi đành ngoan

ngoãn đi trước.

Đến ngã rẽ, Ôn Độ nói trước: “Rẽ trái.”

Cậu muốn nói đông tây nam bắc, nhưng Luật Cảnh Chi không phân biệt được đông tây nam bắc.

Gần Tết rồi, nhà nào nhà nấy đều đang dán câu đối.

Ôn Độ cố ý đi đường nhỏ ít người để về nhà.

Lúc cậu và Luật Cảnh Chi về đến nhà, thấy ba cậu đang dán câu đối. Ôn Oanh cầm một cái bát nhỏ, trong bát có hồ dán. Ba cậu cầm một cái chổi rơm cũ, nhúng vào hồ dán rồi bôi lên cột hai bên cửa chính.

“Con nói ông nội con làm sao thế? Năm đó xây nhà, còn làm cái cửa cao thế này. Ông ấy nghĩ con trai ông ấy cao lớn như ông ấy sao? Con trai ông ấy vì nhà nghèo, ăn uống không đủ chất nên cao chưa đến một mét tám!”

Ôn Thiều Ngọc trời lạnh thế này mà vẫn phải làm việc, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.

Ôn Oanh đứng bên cạnh, giậm chân, giọng nói mềm mại: “Ba ơi, ba không cần cao đâu, như thế này là rất tốt rồi! Ba là người ba đẹp trai nhất. Tất cả các bạn trong lớp con đều không có ba đẹp như ba."

“Nói bậy, đàn ông thì sao có thể dùng từ đẹp được? Ba đây gọi là tuấn tú, biết chưa?” Ôn Thiều Ngọc cười đến tận mang tai.

Ôn Oanh như một đứa trẻ nịnh hót gật đầu lia lịa, hai bím tóc đung đưa trên không trung.

“Ba tuấn tú nhất!

“Tất nhiên!”

Ôn Thiều Ngọc nhón chân, cố gắng dán câu đối lên, nhưng không sao với tới được. Bỗng nhiên, một bàn tay vươn ra, cầm lấy câu đối frong tay hắn và dán thẳng lên.

Ôn Thiều Ngọc quay người lại, nhìn thấy con trai bất ngờ xuất hiện, suýt chút nữa không dám tin.

Hắn há miệng ra, mãi không thốt nên lời. Ôn Oanh cũng vậy, bé há hốc miệng ngạc nhiên, biểu cảm y hệt như Ôn Thiều Ngọc.

“Anh? Anh ơi!”

Ôn Oanh cầm bát hồ dán lao tới, suýt nữa làm đổ hết hồ lên người Ôn Độ.
 
Chương 147


Ôn Độ vui vẻ bế em gái lên và hỏi: “Gặp anh có vui không?”

“Vui! Vui lắm ạ! Anh, không phải anh nói là Tết này không về sao?”

Ôn Độ liếc nhìn ba, rồi lại nhìn Ôn Oanh, Ôn Oanh hoàn toàn quên mất những gì cô bé đã viết trong thư, lúc này chỉ tràn đầy niềm vui vì được gặp lại anh trai.

Luật Cảnh Chi bị chiếc áo khoác của Ôn Độ che khuất, cậu bé mặc áo bông của Ôn Độ, thậm chí còn không nhìn thấy cả chân: “

Tại sao rõ ràng là có một người sống sở sở ở đây mà chẳng ai thấy vậy?

“Là do anh nhớ Oanh Oanh quá chứ sao!” Ôn Độ bế Ôn Oanh đi vào trong.

Ôn Thiều Ngọc cũng vui vẻ muốn đi vào theo, bỗng nhiên thấy hành lý bên cạnh, định mang vào giúp con trai. Kết quả là tay hắn vừa chạm vào hành lý nhỏ thì phát hiện hành lý nhỏ chuyển động.

Luật Cảnh Chi: Chú định làm gì?

Ôn Thiều Ngọc giật mình, vừa bò vừa lăn đùng vào cửa, lớn tiếng nói: “Tiểu Độ, con mang về một yêu tinh à!”

Bước chân của Ôn Độ khựng lại.

Hỏng rồi!

Cậu quên mất đứa nhỏ Luật Cảnh Chi.

Ôn Độ quay người lại, đối mặt với đôi mắt to tròn đầy oán trách của Luật Cảnh Chi.

Cậu hắng giọng rồi nói với ba: “Ba, ba quên rồi sao? Đây là Chi Chi, cậu bé bị bắt cóc cùng với Oanh Oanh đó.”

Ôn Thiều Ngọc nhìn kỹ hai lần, rồi nói: “Ồ, đúng là cậu bé đó! Không phải nó đã về nhà rồi sao? Sao lại về cùng con nữa?”

Ôn Độ không muốn nói nhiều, nên tùy tiện tìm một cái cớ.

“Em ấy nói muốn gặp Oanh Oanh, nên con đưa em ấy về. Năm nay em ấy sẽ ở nhà mình ăn Tết, qua Tết con đi, em ấy sẽ đi cùng con.”

“Vậy à! Vậy thì mau vào trong đi!” Ôn Thiều Ngọc đi tới, cố ý tránh qua những kiện hành lý nhỏ, đi khiêng những hành lý lớn.

Hắn dùng sức một cái, ừm?

Gì thế này?

Sao lại không nhấc lên được?

Ôn Thiều Ngọc nghi ngờ mình dùng lực chưa đúng, thế là hắn đổi hướng, nhưng vẫn không nhấc nổi.

Ôn Thiều Ngọc: “”

Luật Cảnh Chi đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình: “”

Ôn Oanh nhỏ giọng nói: “Anh, anh thả em xuống, em đi báo tin vui này cho bà nội.”

“Được, em đi đi.”

Ôn Độ đặt em gái xuống, bước qua lấy cái túi từ frong tay Luật Cảnh Chi và đưa cho Ôn Thiều Ngọc: “Ba, ba cầm cái này rồi dẫn Chi Chi vào trong đi.”

Thể diện của Ôn Thiều Ngọc đã được con trai giữ lại một cách tinh tế.

Hắn xách túi, như thể người vừa lúng túng kia không phải là hắn.

Ôn Độ nhẹ nhàng khiêng hành lý lớn vào trong.

Cậu cao lớn, đôi chân dài, nhanh chóng vượt qua Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc: “???”

Luật Cảnh Chi nhìn đôi chân dài của Ôn Độ với vẻ ngưỡng mộ, cúi xuống nhìn mũi chân của mình. Sau đó nhìn cái áo khoác bông rộng thùng thình trên người, cả người cảm thấy không thoải mái.

“Bà ơi! Bà ơi! Anh về rồi!”

Lúc này Ôn Oanh đã chạy đến cửa nhà, vén rèm cửa lên và phấn khích hét lớn.

Bà Ôn nhận được thư của cháu trai, biết cháu năm nay không về, cứ nghĩ cháu gái đang chọc mình vui, nên không để ý.

“Về thì về thôi, con kêu to thế. Ba con đã dán câu đối xong chưa?”

Ôn Oanh nói: “Ba con lùn quá, không dán được câu đối ngang. Nếu không phải anh con về, chắc bây giờ chúng con vẫn chưa vào nhà được.”

“Ba con bị ngốc à? Không biết bắc cái ghế mà đứng lên à. Nó cao bao nhiêu mà trong lòng còn không tự biết sao?”

Bà rất chán ghét con trai.

“May mà không lấy, có lấy cũng không có tác dụng. Anh con chỉ cần một tay thôi là với tới rồi, dễ như trở bàn tay. Bà ơi, con thấy hình như anh lại cao lên rồi, cao hơn ba nửa người rồi đấy.”

Ôn Oanh cảm thấy anh trai lợi hại hơn ba nhiều.
 
Chương 148


Ôn Thiều Ngọc đi đến cửa nghe thấy lời này, lập tức nói: “Con bé này nói gì vậy? Anh con có thể cao hơn ba nửa người được à? Con tưởng ba là con à?”

Bà nghe lời này cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Tiểu Độ về thật rồi à?”

“Con bé này không nói với mẹ à?” Ôn Thiều Ngọc vừa nói xong thì Ôn Độ từ bên ngoài bước

vào.

Bà nội nhìn thấy cháu trai đã cao lớn hơn nhiều, cũng đen hơn nhiều, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Về là tốt, về là tốt!”

Bà nhìn cháu trai mà không nỡ rời mắt.

Ôn Thiều Ngọc đứng bên cạnh lớn tiếng nói: “Mẹ, thịt viên này mẹ còn rán không đấy? Sắp cháy hết rồi này.”

Bà vội vàng vớt thịt viên ra, để ráo dầu rồi mới cho vào bát.

“Mày chỉ có cái miệng thôi à, chỉ giỏi nói thôi sao? Đưa tay vớt ra một tí thì mỏi tay mày à?”

Bà Ôn mắng con trai một trận rồi đi xem cháu trai.

Luật Cảnh Chi bị phớt lờ: “....”

Trước đây, khi ở nhà họ Luật bị phớt lờ, cậu bé cảm thấy rất vui. Bây giờ bị phớt lờ, cậu bé bắt đầu nghi ngờ chiều cao của mình có phải quá thấp không.

“Con mau vào nhà nghỉ ngơi đi, ngồi xe lâu như vậy chắc chắn mệt lắm rồi.”

“Không mệt ạ, trên đường con ngủ rất ngon. Bà ơi, đây là Chi Chi, bà còn nhớ không? Em ấy về cùng con, năm nay sẽ ăn Tết ở nhà chúng ta, qua Tết rồi lại đi cùng con.”

Nói xong, bà Ôn mới để ý thấy bên chân cháu trai còn có một cậu nhóc đứng đó.

“Ôi trời, thằng nhóc này mấy tháng qua cũng chẳng lớn gì cả! Vừa rồi bà còn tưởng con là hành lý cơ, nghĩ bụng sao hành lý này trông giống như một chiếc áo bông có chân vậy, làm giả giống quá.”

Bà Ôn vừa nói xong, mọi người trong nhà đều cười phá lên.

Trong đó, Ôn Thiều Ngọc cười lớn nhất.

“Hahahaha... không được rồi, buồn cười quá đi thôi! Chúng ta đúng là mẹ con mà, vừa rồi con cũng nghĩ như vậy.”

Ôn Thiều Ngọc nói, còn xoa đầu/Luật Cảnh Chỉ hai cái.

“Lúc nãy, con ở cửa còn định xách cái hành lý nhỏ này, kết quả phát hiện hành lý này còn có mắt lại còn biết chuyển động, làm con sợ chết khiếp.”

Luật Cảnh Chi: “

Lần này, mọi người trong nhà lại cười ầm lên.

Ôn Độ cười chảy cả nước mắt, nghe thấy Ôn Oanh dịu dàng nói: “Ba ơi, mắt ba thật là tinh, từ nãy đến giờ con vẫn chưa phát hiện ra Chi Chi luôn đó.”

Luật Cảnh Chi:???”

Thảo nào vừa rồi ở cửa, Oanh Oanh không nói chuyện với mình.

Hóa ra Oanh Oanh không nhận ra cậu bé!

Luật Cảnh Chi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nặng nề.

Ôn Độ ngạc nhiên: “Vừa rồi em không nhận ra đây là Chi Chi sao? Anh đã nói là Chi Chi rồi

mà!"

“Vừa rồi em tưởng đây là món đồ chơi tên Chi Chi anh mang về cho em.” Ôn Oanh có chút áy náy, không dám nhìn thẳng vào Luật Cảnh Chi: “Em còn nghĩ anh muốn tạo bất ngờ cho em, nên mới chủ động đi báo tin vui cho bà.”

Trên toàn thế giới, chỉ có một mình Luật Cảnh Chi cảm thấy tổn thương một lần nữa.

“Được rồi, em mau dẫn Chi Chi đi chơi đi.”

cao gần, bắn cắn quyền định

Ôn Độ lên tiếng giải quyết tình huống ngại ngùng này: “Bà ơi, bà tìm cho Chi Chi vài bộ quần áo nhé. Em ấy quyết định đi theo con đột ngột quá, không mang theo quần áo. Bây giờ em ấy cao gần bằng Oanh Oanh rồi, lấy quần áo của Oanh Oanh cho em ấy mặc cũng được.”

Luật Cảnh Chi sắp phải mặc quần áo con gái: “...”

Cậu bé rất muốn phản đối, nhưng biết rằng phản đối cũng vô ích.

Vì nhà họ Ôn chỉ có một đứa cháu gái.

Ôn Độ cao như vậy, quần áo của cậu chắc chắn đã không còn từ lâu.

“Được rồi, để bà đi tìm quần áo cho cậu bé.”

Bà Ôn rửa tay xong thì vào trong phòng tìm quần áo cho Luật Cảnh Chi. Ôn Độ để hành lý vào phòng của mình.
 
Chương 149


Cậu ra ngoài, đổ nước nóng vào chậu rửa mặt, rửa mặt và tay rồi đến bếp, thuần thục làm những viên thịt tròn rồi thả vào chảo chiên.

Cậu còn trẻ, chân tay nhanh nhẹn, nên khi bà Ôn tìm xong quần áo quay lại, Ôn Độ đã chiên được khá nhiều thịt viên.

Ôn Thiều Ngọc không đi đâu cả, chỉ ngồi ở gian ngoài nhóm lửa.

“Ba, lửa nhỏ quá rồi, thêm chút nữa đi.”

Ôn Độ nói lửa nhỏ, hắn lại thêm ít củi vào, Ôn Độ nói lửa to, hắn lại bớt củi đi.

Con trai khác với mẹ hắn nhiều.

Mẹ hắn bảo làm việc gì đều sẽ mắng chửi hắn. Còn con trai thì lễ phép, thái độ rất tốt.

“Tiểu Độ, con mau đi nghỉ đi, để bà làm là được rồi.” Bà Ôn sợ cháu trai mệt, vội vàng đẩy cậu vào trong phòng.

Ôn Độ đáp: “Bà ơi, lúc về con đi vé giường nằm về mà. Vé giường nằm có một chiếc giường có thể nằm ngủ. Con với Chi Chi thay phiên nhau ngủ, ngủ rất ngon. Nghỉ ngơi cũng rất tốt, không hề mệt chút nào.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Bà Ôn biết cháu trai không mệt mới cho phép cậu giúp đỡ.

Trong nhà còn rất nhiều việc phải làm.

Ôn Độ giúp bà chiên thịt viên, bà Ôn thì làm việc khác.

Tối nay còn ăn sủi cảo, bà Ôn cần phải trộn bột xong và để bột nghỉ, sau bữa tối sẽ làm sủi cảo.

Thịt viên đã chiên xong, cậu bắt đầu cắt rau, chuẩn bị nguyên liệu để nấu bữa tối giao thừa.

Làm xong hết mọi việc, trời vẫn còn sớm.

Ôn Độ bước vào phòng, mở hành lý mang về ra: “Bà ơi, đây là khăn choàng con mua tặng bà, còn đây là ghim cài áo. Đến đầu xuân năm mới, bà lấy bộ sườn xám của bà ra mặc nhé. Sau đó quàng cái khăn này, cài thêm ghim áo này nữa, đảm bảo không có bà lão nào trong thôn chúng ta đẹp bằng bà đâu.”

Ôn Độ nói làm bà Ôn cười đến híp cả mắt.

Ôn Oanh cũng háo hức nhìn anh trai.

Ôn Độ lấy chiếc váy đỏ xinh xắn ra đưa cho Ôn Oanh: “Đây là váy anh mua cho em, thích không?”

“Thích ạ!”

Ôn Oanh ôm chặt chiếc váy vào lòng, sung sướng nhảy lên.

Đến lượt Ôn Thiều Ngọc, hắn cũng rất mong chờ.

Ôn Độ rút một chiếc áo sơ mi trắng từ đống quần áo ra đưa cho hắn: “Ba, ba thích mặc áo sơ mi trắng nên con đặc biệt mua cái này cho ba.”

“Thật sự là của ba sao?”

Ôn Thiều Ngọc rất vui mừng, hắn háo hức cởi áo bông, tháo khăn, rồi cởi áo len, trực tiếp mặc áo sơ mi trắng bên ngoài áo giữ nhiệt.

Ôn Thiều Ngọc hả hê nói: “Để xem còn ai dám nói tôi mặc cổ áo sơ mi giả nữa, ha, tôi mặc áo sơ mi trắng đàng hoàng nhé.”

Hẳn soi gương một lúc lâu, cảm thấy chiếc áo sơ mi này thực sự rất trắng, đến mức hắn có chút không nỡ mặc.

Ngày mai là mùng một Tết, sáng sớm hẳn phải đi chúc Tết, vẫn là để mai mặc thì hơn.

Ôn Thiều Ngọc cởi áo sơ mi ra, lại mặc cổ áo sơ mi giả vào, mặc áo len lên. Hắn cần thận gấp áo sơ mi lại, quay lại thì thấy Ôn Độ đang lấy áo từ trong bao ra ngoài.

Luật Cảnh Chi đang ngồi trên giường đất, Ôn Oanh ngồi cạnh đang ôm chiếc váy đỏ.

Bà Ôn ngồi bên mép giường, nhìn cháu trai lấy áo từ trong bao tải ra. Không ai quan tâm Ôn Thiều Ngọc mặc sơ mi trắng có đẹp hay không.

Thích nhìn thì nhìn, không nhìn thì ngày mai nhìn cũng được!

Ôn Thiều Ngọc cất áo sơ mi trắng như báu vật vào tủ.

Vừa quay người lại, thấy trên giường bày đầy áo sơ mi trắng đã được gấp gọn.

Hắn nghe thấy con trai mình nói: “Bà nội, những cái áo sơ mi trắng này con mua sỉ về. Tổng cộng có chín mươi chín cái. Đến lúc đó, chúng ta mang vào thành phố bán, mỗi cái bán mười đồng. Mấy cái váy này cũng có thể bán được mười mấy, hai mươi mấy đồng.”
 
Chương 150


Bà Ôn nhìn thấy nhiều áo như vậy, trong lòng thầm tính toán, rồi kinh ngạc nhìn cháu trai.

“Những cái áo này có bán được không?” Bà có chút nghi ngờ.

Ôn Độ nói: “Chắc chắn không bán ở thị trấn mình rồi, bán ở thị trấn thì được bao nhiêu tiền? Cứ lên xe đi thành phố, bán ở thành phố được giá hơn. Dù sao thì cũng chỉ có bấy nhiêu, bán hết là hết."

Bà Ôn lo lắng cháu trai sẽ lỗ tiền.

“Con mua đống áo này hết bao nhiêu thế?” Bà Ôn kinh ngạc hỏi.

Ôn Độ chỉ vào mấy cái váy dành cho phụ nữ nói: “Mấy bộ này đắt hơn một chút, mỗi cái mất năm đồng. Còn mấy cái áo sơ mi thì rẻ hơn, giá sĩ là hai đồng rưỡi. Thực ra, ông chủ cũng không lấy tiền của con, chỉ lấy giá gốc thôi.”

“Thế thì người ta lỗ vốn à?” Bà thấy không ổn: “Chúng ta không thể lợi dụng người ta như vậy được, tham lợi nhỏ sẽ mất lợi lớn. Tiểu Độ, con phải nhớ lời bà nói, nghe rõ chưa?”

“Con nghe rõ rồi, bà.” Ôn Độ cười nhẹ, trong mắt đầy hạnh phúc.

Đây là những lời mà kiếp trước cậu chưa từng được nghe.

Cảm ơn trời đất, lại cho cậu một cơ hội, để cậu cảm nhận được hạnh phúc ở kiếp này.

Đúng lúc đó, một cái áo sơ mi trắng bay tới, rơi ngay trước mặt cậu.

Ôn Độ quay đầu lại, thấy khuôn mặt ba cậu tỏ rõ sự không hài lòng: “Vậy là con chỉ mua cho ba một cái áo sơ mi giá sỉ hai đồng rưỡi làm quà à? Tiểu Độ, ba là ba của con đấy!”

Bà Ôn tát vào đầu hắn một cái: “Có cái áo sơ mi là tốt lắm rồi! Đợi Tiểu Độ lên thành phố bán, một cái bán được mười đồng đó! Tặng miễn phí cho mày mặc, đã lỗ mười đồng rồi. Nếu mày không muốn thì mau trả áo lại đây.”

Ôn Độ nghĩ lại, đúng là như vậy thật.

Hắn vội vàng lấy lại áo, ôm chặt trong lòng: “Con không nói là không cần, con chỉ nói là sau khi giặt cái áo này thì con không còn cái nào để thay nữa.”

Chưa nói hết câu, trước mặt hắn lại xuất hiện thêm một cái áo sơ mi trắng.

“Ba, con đưa ba hai cái.” Ôn Độ đưa tay ra nói.

“Tiểu Độ, con không hổ là con của ba, đúng là thương ba nhất.”

Ôn Thiều Ngọc cầm hai cái áo sơ mi, tính ra chỉ có năm đồng. Đây chỉ là giá gốc thôi, mà bán ra mỗi cái lại được mười đồng, như vậy là hai mươi đồng rồi.

Nghĩ vậy, Ôn Thiều Ngọc cực kỳ vui sướng.

Ôn Độ mỉm cười, hóa ra ba cậu dễ dỗ dành như vậy.

“Đợi ra Tết, con sẽ lên thành phố. Bán hết mấy cái áo này.” Ôn Độ gấp gọn áo lại, bỏ vào bao

tai.

May mà mấy cái áo này không dễ bị nhăn, nếu không lúc bán sẽ không đẹp mắt.

Bà Ôn cũng phụ gấp áo.

Gấp gần xong thì bà Ôn đi nấu cơm, Ôn Thiều Ngọc ngồi trên cái đệm nhỏ nhóm lửa.

Ôn Oanh ôm chiếc váy đỏ, lén nói thầm với Luật Cảnh Chi.

“Chi Chi, tớ lớn từng này mà chưa bao giờ được mặc cái váy đẹp như thế này. Ngày chúng ta bị bắt cóc, cái váy tớ mặc là cái váy đầu tiên của tớ. Cái váy cậu tặng tớ, bây giờ vẫn chưa mặc được. Bà để trong tủ, nói đợi đến mùa hè nóng rồi mới mặc được. Đây là cái váy thứ ba của tớ,

tớ thích lắm! Anh trai nói, ngày mai tớ có thể mặc được rồi.”

“Nhưng mà tớ đang mặc áo bông, mặc váy chắc chắn sẽ không đẹp.”

Ôn Oanh thở dài.

Đôi tay nhỏ bé vuốt ve chiếc váy đẹp đặt bên cạnh, không nỡ buông tay.

Luật Cảnh Chi được nghe nhìn nhiều nên cũng có một chút gu thời trang. Dù cậu bé không biết rằng, đó chính là gu thời trang.

Cậu bé gợi ý cho Ôn Oanh: “Cậu đang mặc áo giữ nhiệt bên trong phải không?”

"Ừ."

Ôn Oanh gật đầu, còn chỉ cho Luật Cảnh Chi xem.
 
Chương 151


“Cậu nhìn này, cái váy này có thể mặc bên ngoài áo giữ nhiệt. Váy rất dài, nên cậu mặc quần bông ở dưới cũng không sao. Quần đen bên ngoài mặc lên cũng không bị thùng thình. Mặc thêm áo khoác bông ở ngoài nữa, trông sẽ rất đẹp.” 

“Thật sự có thể mặc như vậy sao?” Ôn Oanh có chút không dám tin.

Áo bông cô bé đang mặc là một chiếc áo bông màu đỏ tươi, cùng màu với chiếc váy đỏ.

“Cậu cứ thử xem.”

Ôn Oanh lập tức đưa tay ra cởi cúc áo bông.

Cúc áo bông là kiểu cúc tròn, mãi mà cô bé không cởi được cái cúc ở cổ.

Luật Cảnh Chi nói: “Để tớ giúp cậu.”

Ôn Oanh ngẩng đầu, giọng mềm mại: “Mỗi tối trước khi đi ngủ, lúc cởi áo này ra, tớ đều không tự mở được cúc. Mỗi lần đều là bà nội giúp tớ.”

“Xong rồi!”

Luật Cảnh Chi cần thận giúp Ôn Oanh cởi cúc áo, rồi đưa váy cho cô bé.

Ôn Oanh cởi áo bông ra, bên trong chỉ mặc một áo giữ nhiệt mỏng. Cô bé sợ lạnh, vội mặc váy vào. Chưa kịp chính lại váy, cô bé đã mặc lại chiếc áo bông.

Lúc này, Luật Cảnh Chi mới để ý rằng bên ngoài áo bông của Ôn Oanh còn có một cái áo ngắn màu đỏ.

Cô bé mặc như vậy trông thật đẹp.

“Đẹp không?”

Ôn Oanh điệu đà xoay vòng vòng, rồi hỏi Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi nói: “Đẹp!”

“Anh ơi!”

Ôn Oanh hướng ra ngoài gọt, Ôn Độ đang tìm củi ở bên ngoài, nghe thấy em gái gọi mình, còn tưởng có chuyện gì, lập tức chạy vào.

“Anh ơi, em mặc váy rồi này!”

Ôn Oanh hớn hở khoe.

Mắt Ôn Độ sáng lên: “Đẹp lắm!”

“Là Chi Chi dạy em mặc như thế này đấy.” Ôn Oanh có chút ngại ngùng, đứng trước mặt Ôn Độ, còn e thẹn cúi đầu xuống.

“Đẹp! Anh đi gọi ba và bà vào xem.” Ôn Độ nói xong, vén rèm cửa lên: “Bà ơi, hai người vào đây xem này.”

“Xem cái gì?”

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không muốn vào.

Nhưng cháu trai gọi thì lại khác.

Bà Ôn bước vào nhà, thấy Ôn Oanh mặc chiếc váy nhỏ, đứng đó trông rất đáng yêu.

“Trông giống như đồng nữ dưới chân Quan âm ấy, đẹp quá. Mai bà sẽ chấm đỏ ở giữa trán nhé.” Bà Ôn ngắm nhìn một lúc rồi nói tiếp: “Được rồi, mặc thử thế là được rồi, con mau cởi ra đi. Sáng mai rồi mặc lại. Ngày mai nhà mình có khách đến chúc Tết, con mặc chiếc váy mới này nhé.”

“Cảm ơn bà ạ.”

Luật Cảnh Chi rất ngoan ngoãn, ngồi bên cạnh Ôn Độ, sát bên Ôn Oanh.

Ôn Oanh hỏi nhỏ cậu: “Cậu có muốn uống nước cơm không?”

Nước cơm là gì?
 
Chương 152


Luật Cảnh Chi bối rối, cũng ngại không dám hỏi.

Cậu bé mím môi, nhỏ giọng hỏi Ôn Oanh: “Cậu có uống không?”

“Tớ uống.”

“Vậy cậu múc trước đi.”

“Ù!”

Ôn Oanh múc nửa bát nước cơm cho mình, Luật Cảnh Chi mới biết, thì ra đây là nước cơm. Cậu bé nói: “Tớ tự múc được mà.”

“Cậu tự múc không được đâu, để tớ múc cho. Nửa bát được chưa?”

“Được rồi.”

Ôn Oanh múc nước cơm xong, đặt trước mặt Luật Cảnh Chi: “Trước khi ăn cơm không được uống

nhiều quá, uống một chút thôi, uống nhiều sẽ không ăn được cơm đâu.”

“Bà tớ nói, trước kia nhà nghèo, lúc ăn cơm chỉ có nước cơm để uống thôi. Có người trong bát còn không có hạt gạo nào! Có người uống nước cho no, bụng to thế này nhưng người thì gầy nhom!”

Ôn Oanh vừa nói vừa diễn tả bụng to, biểu cảm sinh động, rất đáng yêu.

Luật Cảnh Chi chăm chú nghe Ôn Oanh nói, gương mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên sinh động hơn.

“Thật không? Vậy bây giờ những người đó đã có thể ăn no chưa?” Luật Cảnh Chi không thể hình dung nổi khung cảnh đó.

Từ nhỏ cậu bé đã sống trong nhung lụa, ăn uống cái gì cũng đều kén chọn.

Chỉ có những thứ cậu bé không thích, chứ chưa bao giờ phải lo thiếu ăn.

“Bây giờ tất nhiên là có thể ăn no rồi! Bây giờ chỗ tớ đã chia ruộng đến từng hộ gia đình, chỉ có người lười biếng mới không no bụng thôi! Mùa xuân năm nay, nông trường đã chia đất rồi! Sau đó nhà nào cũng có đất của riêng mình. Vào xuân thì trồng trọt, rồi làm cỏ.”

“Nhà nào chăm chỉ, chăm sóc đất tốt thì mùa thu sẽ thu hoạch được nhiều. Cái cơm gạo kê mà cậu đang ăn bây giờ là nhà tớ tự trồng đấy. Cậu nếm thử xem, ngon lắm phải không?”

Bậc trưởng bối trong nhà họ Ôn còn chưa động đũa, đương nhiên Luật Cảnh Chi cũng sẽ không

ǎn.

Cậu bé lễ phép nói: “Đợi một lát.”

“Ừ ừ, cậu uống nước cơm trước đi, tớ sẽ múc cơm cho cậu.” Ôn Oanh cũng chưa ăn cơm, mỗi lần

cô bé ăn cơm đều phải đợi bà lên bàn rồi mới ăn.

Ôn Oanh múc nửa bát nước cơm cho bà, ba và anh trai.

Không lo không uống hết, lại không lo ảnh hưởng đến việc ăn cơm.

Đến khi món cuối cùng được đưa lên bàn, Ôn Độ ngạc nhiên.

“Cái này lấy ở đâu ra vậy?”

Ôn Thiều Ngọc đắc ý nói: “Là Trần Tử mang đến cho ba đấy.”

“Trần Tử? Chính là chiến hữu của ba ấy hả?”

Ôn Độ nghe nói về Trần Tử, Trần Tứ có một cậu con trai, cùng tuổi với Oanh Oanh. Hồi đó, anh ấy đi lính cùng ba cậu.

“Còn là bạn học nữa.” Ôn Thiều Ngọc ngồi xếp bằng trên giường, ngọt ngào Gọi: “Mẹ, mau lại ăn cơm, đừng bận nữa!”

Vừa nói dứt lời, bà Ôn bước vào, tay cầm một bát trứng hấp.

Trên bát trứng còn nhỏ vài giọt dầu mè, thơm ngào ngạt.

Bà còn đổ thêm chút nước tương và giấm.

Ôn Oanh thấy món này, nuốt nước miếng không kìm được, lén nói với Luật Cảnh Chi: “Chi Chi, trứng hấp bà nội tớ làm ngon lắm đó. Nhưng lâu lắm tớ mới được ăn một lần. Nhưng không sao, sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền để ngày nào cũng được ăn trứng hấp.”

“Oanh Oanh thích ăn trứng hấp lắm hả?” Luật Cảnh Chi nghiêm túc hỏi.

Ôn Oanh gật đầu: “Ừ, tớ thích lắm.”

Bà Ôn là trưởng bối trong nhà, trước mặt bà có đặt một bình rượu nhỏ. Bình rượu đặt trong bát, trong bát có nước nóng, luôn giữ ấm cho rượu.

“Mẹ, để con rót rượu cho mẹ.”

Ôn Thiều Ngọc nhanh chóng cầm lấy bình rượu, rót cho bà một cốc, rồi mới rót đầy cho mình.

Bà Ôn nâng cốc rượu lên nói: “Hôm nay là đêm giao thừa, ăn bữa cơm đoàn viên. Lần đầu tiên Chi Chỉ ăn cơm ở nhà bà, nhất định phải ăn nhiều một chút nhé.”

Luật Cảnh Chi nhanh chóng cầm bát của mình lên, chân thành nói: “Bà ơi, cảm ơn bà đã cho cháu ở lại nhà ăn Tết.”
 
Chương 153


“Có gì phải cảm ơn. Cháu cứ coi đây là nhà mình mà ở thoải mái đi” Bà Ôn lại nhìn cháu trai: “Tiểu Độ ra ngoài vất vả nửa năm, gửi tiền về nhà, bây giờ người trong thôn đều ghen tị với bà có đứa cháu ngoan. Cháu trai lớn của bà làm bà nở mặt nở mày rồi!”

Lần đầu tiên Ôn Độ thấy bà nói nhiều như vậy vào dịp Tết.

Những năm trước, bà luôn không nói gì, thậm chí cũng chưa bao giờ uống rượu.

Ôn Độ biết, năm nay bà thực sự rất vui.

“Còn có Thiều Ngọc, năm nay Thiều Ngọc cuối cùng ra dáng một người ba rồi, năm nay đã bắt đầu kiếm được tiền rồi. So với nhiều người độc thân trong thôn thì còn tốt hơn nhiều. Tuy con cũng là người độc thân, nhưng con còn có con cái. Người làm mẹ này không chê bai con.”

Lòng Ôn Độ lộp bộp một cái.

Xem ra ba cậu thực sự có đối tượng kết hôn rồi.

Ôn Độ sẽ không hỏi vào lúc này, vì đây rõ ràng là một chủ đề không vui.

Bà Ôn lại nhìn Ôn Oanh: “Năm nay, Oanh Oanh nhà mình bị kẻ xấu bắt cóc. Nhưng Oanh Oanh nhà mình phúc lớn mạng lớn, tự mình chạy thoát về được. Nhưng bên ngoài vẫn còn một kẻ xấu chưa bắt được, trong lòng bà vẫn không yên tâm. Cho nên bà luôn theo sát Oanh Oanh không rời nửa bước.”

Ôn Oanh biết bà vẫn lo lắng cho mình, cô bé nắm tay bà nói: “Bà ơi, sau này con sẽ không đi ra ngoài một mình nữa. Dù đi đâu, con cũng sẽ đi cùng với người nhà.”

“Cháu gái ngoan, biết suy nghĩ rồi.” Bà Ôn nở một nụ cười hài lòng: “Cuối cùng thì năm nay nông trường đã chia ruộng cho từng hộ rồi, nhà mình thu hoạch được rất nhiều lương thực. Từ nay về sau, sẽ không còn đói bụng nữa. Nhà còn thừa lương thực để nuôi gà con nữa. Đến mùa xuân, bà sẽ ấp gà con, nuôi nhiều gà để ngày nào Oanh Oanh cũng có trứng gà ăn.”

“Được!”

Ôn Thiều Ngọc dẫn đầu vỗ tay.

Bà Ôn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi bật cười.

“Sau này cả nhà chúng ta sẽ sống bình an.”

Bà Ôn tuổi đã cao, không mong cầu gì khác, chỉ mong con cháu trong nhà đều bình an.

“Bình an!”

Ôn Thiều Ngọc nâng cốc rượu, còn ba đứa nhỏ Ôn Độ thì nâng bát, dùng nước cơm thay rượu.

“Ăn cơm thôi!”

Bà Ôn bắt đầu động đũa, những người còn lại mới bắt đầu ăn.

“Đây là món ăn ngự thiện! Sườn cừu hầm thuốc bắc! Ngày xưa, món này chỉ có hoàng đế mới được ăn. Tổ tiên nhà ta có chút tài nghệ, bà nội con hồi trẻ học được từ bà cố của ba đó.” Ôn Thiều Ngọc nói chuyện quên cả ăn cơm.

Bà Ôn cũng gắp một miếng cho Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi.

“Hai đứa tay yếu, dùng đũa khó gắp thì cứ cầm sườn lên ăn đi. Xong rồi xuống dưới rửa tay là được.” Bà Ôn đã nói vậy, Ôn Oanh trực tiếp dùng tay ăn, Luật Cảnh Chi cũng học theo.

Sườn cừu hầm thật sự rất ngon.

Thịt rất mềm.

Luật Cảnh Chi vừa ăn một miếng, mắt đã sáng lên.

Cậu bé quay đầu nhìn Ôn Oanh ăn rất vui vẻ, cúi đầu từ từ ăn hết miếng sườn của mình. Cậu bé lại ăn thêm nửa bát cơm, rồi mới đặt bát đũa xuống.

Ôn Độ ở bên cạnh nói: “Bảo sao đi tàu không cần mua vé.”

Luật Cảnh Chi: “??”

Cậu bé nhìn thấy Ôn Độ đã xới đầy một bát cơm lớn, ăn một miếng thịt to rồi bắt đầu ăn cơm. Núi cơm như thế mà chẳng mấy chốc đã hết sạch.

Luật Cảnh Chi nhìn mà sững sờ.

Miếng sườn mà cậu bé ăn mãi mới xong, Ôn Độ chỉ trong chớp mắt đã ăn hết.

Bảo sao Ôn Độ cao lớn như vậy!

Luật Cảnh Chi lại nhìn Ôn Oanh và bà Ôn, tuy bọn họ ăn không nhiều nhưng vẫn ăn nhiều hơn cậu bé. Cậu bé lại lặng lẽ cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.

Ăn xong bữa cơm tất niên,

Mọi người bắt đầu gói sủi cảo.
 
Chương 154


Ôn Oanh không biết gói, nên ngồi đọc sách với Luật Cảnh Chi: “Cậu có biết những chữ này không?”

Luật Cảnh Chi học chữ phồn thể, không nhận ra những chữ giản thể này.

“Tớ học khác với sách của cậu.”

Ôn Oanh hiểu rồi, cậu bé không biết!

Không biết thì tốt quá!

Cô bé có thể dạy cậu bé.

“Vậy để tớ dạy cậu từ đầu nhé?” Ôn Oanh lấy sách ngữ văn ra, bắt đầu dạy từ bài học đầu tiên.

Nửa tiếng sau, Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi đang cúi đầu làm bài tập trong vở, cô bé đến gần Ôn Độ, kéo tay áo cậu nói: “Anh ơi, Chi Chi thông minh quá! Em chỉ dạy một lần mà cậu ấy đã nhớ hết rồi!

Ôn Độ ngạc nhiên.

“Có phải em ấy biết trước rồi không?"

“Cậu ấy không biết. Cậu ấy không nhận ra chữ trong sách giáo khoa của em.”

Ôn Oanh biết có những người rất thông minh, anh trai thông minh hơn cô bé, nhưng không ngờ Chi Chi cũng thông minh đến thế.

Ôn Độ thấy em gái đang ghen tị vội dỗ dành cô bé: “Oanh Oanh cũng rất thông minh.”

“Em là đồ ngốc thì có.”

Ôn Oanh vẫn rất tự hiểu bản thân.

Cô bé thầm thì nói chuyện với anh trai xong rồi quay lại bên cạnh Luật Cảnh Chi.

“Tớ kể cho cậu nghe những điều mà thầy cô giáo ở chỗ tớ dạy có được không?” Luật Cảnh Chi hỏi Ôn Oanh.

Trong lòng Ôn Oanh vẫn có chút không phục, nên gật đầu: “Được thôi!”

“Chỗ tớ cũng có chữ cái, nhưng cách đọc khác với chỗ cậu. Đây là A...”

Ôn Oanh cảm thấy đầu mình to ra.

“Đây là bí! Không phải bì!” Ôn Oanh chống nạnh.

Luật Cảnh Chi nhượng bộ, chỉ vào sách giáo khoa chuyển đề tài: “Vậy cậu nói cho tớ biết cái này là gì đi.”

Cậu bé bỏ cuộc rồi.

Ôn Oanh không thể dạy nổi.

Bà Ôn nhìn thấy hai đứa trẻ thì thầm to nhỏ, chơi rất vui, trong mắt hiếm hoi lộ ra vẻ vui mừng.

“Trước đây, người trong thôn đều cho rằng Oanh Oanh là một đứa ngốc, các bạn trong thôn không ai muốn chơi với Oanh Oanh. Mấy đứa trẻ thối đó toàn bắt nạt Oanh Oanh. Oanh Oanh bị bọn chúng đánh khóc mấy lần, nhưng vẫn muốn chơi với chúng.”

Bà Ôn gói xong một cái sủi cảo, rồi lấy một miếng vỏ sủi cảo khác bắt đầu gói: “Lần này con bé trở về, bà sợ nó lại muốn ra ngoài chơi với những đứa trẻ đó. Ai ngờ lần này nó lại có vẻ hiểu chuyện, không hề ra ngoài nữa.”

Làm sủi cảo xong.

Đợi đến giờ thì đi phát giấy.

Chuyện này đều do đàn ông trong nhà làm.

Ôn Thiều Ngọc đi phát giấy, Ôn Độ muốn đi theo, nhưng bị bà Ôn kéo lại.

“Con đi làm gì? Con vẫn còn trẻ con, chuyện này chưa đến lượt con. Đợi khi nào con trưởng thành rồi hãy đi. Đừng nghĩ rằng mình cao lớn rồi là người lớn. Trong nhà này, con vẫn là đứa trė."

Bà Ôn ra ngoài lấy củi vào, nhóm lửa nấu sủi cảo.

Ôn Độ ngồi trên đệm rơm nhóm lửa.

Nước sôi, cho sủi cảo vào nấu.

Sủi cảo chín, bà Ôn múc ba bát, đặt trên Bếp lò. Bà lại thắp nhang, cắm vào lư hương. Bắt đầu múc sủi cảo trong nồi ra.

“Bưng lên, ăn cơm thôi.”

Ôn Độ đứng dậy bưng sủi cảo vào nhà.

“Hai đứa dọn dẹp đồ đạc một chút rồi ra ăn cơm.” Ôn Độ nói với hai đứa nhỏ đang học bài.

Bà Ôn múc canh sủi cảo, gọt vào trong: “Tiểu Độ, mau lại đây, đổ nước nóng vào cho hai em rửa mặt, rửa tay. Sắp giao thừa rồi, chẳng lẽ để mặt bẩn mà đón năm mới sao?”

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đi giày, xếp hàng rửa mặt, rửa xong lại bị đuổi vào nhà.

Bà Ôn chê hai đứa nhỏ vướng tay vướng chân.

Ôn Thiều Ngọc từ bên ngoài về, mọi người đều đã rửa mặt xong, rồi ngồi lại cùng nhau ăn sủi cảo đêm giao thừa.

Bữa tối Luật Cảnh Chi ăn hơi nhiều, nên bây giờ ăn sủi cảo chẳng thấy đói bụng chút nào, nhưng cậu bé cũng không thể phá hỏng bầu không khí
 
Chương 155


Ôn Oanh vẫn còn nhỏ, đã buồn ngủ lắm rồi, nhắm mắt ăn được hai cái sủi cảo rồi cho cô bé về phòng ngủ.

Bà Ôn đã lớn tuổi, buổi tối ăn nhiều quá sẽ kho" tiêu.

Nhưng bữa cơm tất niên thì nhất định phải ăn sủi cảo.

Bà Ôn ăn xong cũng đi ngủ theo Ôn Oanh.

“Mẹ, mẹ không cần lo cho chúng con, mẹ cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi.” Ôn Thiều Ngọc thật đúng làm một cậu ấm, một bữa ăn có khi phải ăn đến hai tiếng.

“Đêm nay phải cảnh giác một chút, ngó ra xem bên ngoài có cháy không. Lỡ có người đốt pháo, những thứ đó rơi vào đống củi nhà mình bốc cháy thì nguy to.”

Bà Ôn đã lớn tuổi, mặc dù ngủ ít, nhưng cũng không thể thức khuya.

Bà dặn dò con trai xong rồi đi ngủ.

“Mẹ, con biết rồi. Cái này không cần mẹ nhắc, mẹ cứ đi ngủ đi.”

Ôn Thiều Ngọc tiếp tục thong thả ăn sủi cảo.

Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi rõ ràng hai mắt đã lờ đờ, đứng lên bắt đầu trải chăn.

Cậu phát hiện ra có đến ba cái chăn.

“Chi Chi, mau cởi quần áo đi ngủ.” Độ trải chăn xong, Gọi Luật Cảnh Chi đến ngủ.

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Thiều Ngọc còn đang ăn cơm, nhất quyết không chịu đi ngủ.

“Ba anh ăn cơm ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới xong. Ăn xong ông ấy cũng không ngủ, em mà chờ ông ấy, thì đêm nay không được ngủ đâu.”

Lúc này Luật Cảnh Chi mới đi ngủ.

Mấy ngày trước đều ngủ không ngon, Luật Cảnh Chi vừa chui vào trong chăn ấm áp, nhắm mắt lại là lập tức ngủ thiếp đi.

“Thằng bé này vừa nãy còn nhất quyết không chịu ngủ, vậy mà giờ đã ngủ say rồi.” Ôn Thiều Ngọc nhỏ giọng trêu chọc.

Ôn Độ nói: “Trên tàu hỏa, nửa đêm thằng bé không ngủ chút nào. Trên tàu nhiều kẻ gian lắm, loại người nào cũng có. Nếu không phải có thằng bé đi về cùng con, thì suốt quãng đường này con cũng không nghỉ ngơi được. Thằng bé cũng bằng tuổi Oanh Oanh đấy.”

“Vậy thì cứ để thằng bé ngủ ngon, sáng mai cũng đừng gọi dậy.” Nghe vậy, Ôn Thiều Ngọc không nói gì nữa.

“Vâng.” Ôn Độ hỏi hắn: “Ba, tối nay ba ở nhà hay là qua Trạm máy móc nông nghiệp?”

“Qua Trạm máy móc nông nghiệp.”

Dù Trạm máy móc nông nghiệp đã nghỉ Tết nhưng hắn thì không có nghỉ.

Nhiều kẻ có ý đồ không tốt, đêm giao thừa nghĩ rằng không ai trông coi nên muốn đi làm chuyện xấu.

Cho nên tối nay hắn nhất định phải quay lại.

“Vậy ăn xong thì ba mau về ngủ đi, đi đường cần thận. Ở nhà có con trông chừng rồi, ba không cần lo.” Nói xong, Ôn Độ khoác áo khoác quân đội rồi đi ra ngoài.

Lúc này người đốt pháo cũng khá nhiều.

Ôn Độ đạp xe đạp của ba đi một vòng quanh thôn.

Đợi đến khi tiếng nổ của pháo hoa gần hết, cậu mới quay về nhà.

Ôn Thiều Ngọc đã ăn xong, thậm chí còn rửa sạch bát đũa cất đi.

“Ba phải ra Trạm máy móc nông nghiệp rồi, sáng mai sẽ về. Con không có việc gì thì đi ngủ sớm đi."

Ôn Thiều Ngọc mặc áo khoác quân đội, đẩy xe đạp đi ra ngoài.

“Ba đi đường cẩn thận nhé.”

“Biết rồi.”

Ôn Thiều Ngọc đạp xe đi mất.

Ôn Độ đứng ở cửa nhìn bóng dáng ba cậu khuất dần ở ngã tư mới quay vào đóng cửa lại.

Ôn Độ lại đi vòng ra sau nhà một lượt.

Xác định không có gì bất thường, cậu mới đi ngủ.

Mùng một Tết phải đi chúc Tết.

Ôn Thiều Ngọc cũng về rất sớm.

Ăn sáng hắn cùng Ôn Độ đi chúc Tết.

Bọn họ vừa ra khỏi nhà thì đã có người đến chúc Tết.

Luật Cảnh Chi thấy những người đó vào nhà định quỳ lạy, ngạc nhiên đến không ngậm miệng lại được.

Bà Ôn vội vàng đỡ bọn họ dậy, không cho ai quỳ lạy.
 
Chương 156


“Bây giờ Tết đến chúng ta không còn phong tục này nữa. Sau này vào hỏi thăm một tiếng là được rồi.”

Bà Ôn đổ hạt dưa rang ra đĩa, rồi bốc một nắm to đưa cho khách.

“Nhà chẳng có gì ngon, cầm về cho mấy đứa nhỏ ăn thử đi.”

Những người đến chúc Tết đều cầm theo một túi hạt dưa ra về.

Cả buổi sáng, khách đến chúc Tết nườm nượp. Bà Ôn cũng lại nói những câu tương tự như vậy.

Đến tận trưa, khách mới thưa thớt dần.

Những người lớn tuổi kia đến, gọi bà là chị dâu.

Sau đó móc trong túi ra hai viên kẹo hoặc một đồng xu ra đưa cho Ôn Oanh.

Ngay cả Luật Cảnh Chi cũng nhận được tiền mừng tuổi.

Cộng tất cả lại, tuy chỉ được hai xu thôi, nhưng Luật Cảnh Chi rất trân trọng.

Bọn họ không phải cho cậu bé tiền vì cậu bé là cậu ấm nhà họ Luật. Những người nông dân chất phác này đâu có biết cậu bé là ai. Mà vì thấy cậu bé cũng là một đứa trẻ như Ôn Oanh nên họ mới cho.

Luật Cảnh Chi không lấy số tiền đó mà đưa cho Ôn Oanh.

Bọn họ nể mặt bà Ôn mới cho cậu bé tiền. Sau này, bà Ôn sẽ phải trả cho bọn họ.

Bà Ôn không nhận: “Đây là tiền lì xì người lớn cho cháu, cháu giữ lấy mà tiêu.”

Luật Cảnh Chi mím môi, cảm thấy mình không nên tùy tiện đến nhà người ta ăn Tết như vậy.

Đợi đến giữa trưa, Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc cùng nhau trở về.

Bởi vì nhà nào cũng ăn hai bữa cơm.

Trước ba giờ chiều, mọi người đều phải chúc Tết xong.

Luật Cảnh Chi cảm nhận được bầu không khí giản dị trong thôn, trong lòng càng ngày càng thích nơi này.

Mùng hai là ngày con gái về nhà mẹ đẻ.

Mùng ba thì không có gì đặc biệt.

Nhưng thời điểm này, mọi người thường không thích ra ngoài.

Chớp mắt đã đến mùng sáu.

Khắp thành phố đều có lễ hội.

Ôn Độ phải đến lễ hội này, tranh thủ bán thêm chút quần áo.

Bà Ôn chọn giờ đẹp mới cho Ôn Độ ra ngoài.

Đúng lúc hôm nay người ở Trạm máy móc nông nghiệp đã (b)ắt đầu làm việc rồi, nên ban ngày Ôn Thiều Ngọc không cần phải đến đó.

Ôn Độ nói: “Ba, ba mặc chiếc áo sơ mi trắng đẹp như vậy mà đi dạo thì phí quá.”

Ôn Thiều Ngọc nói: “Hôm nay những người làm việc ở Trạm máy móc nông nghiệp đều nhìn thấy rồi.”

“Bà nội, ba đi cùng con, Oanh Oanh và Chi Chi cũng đi cùng chúng con. Ở nhà chỉ còn một mình bà thôi thì buồn lắm. Dù sao cũng chỉ ngồi xe, không phải đi bộ nhiều, bà cũng đi cùng chúng con đi.”

Bà Ôn không muốn đi.

Ôn Độ lại nói: “Bà ơi, lễ hội đông người lắm, người đông như kiến. Đến lúc đó đông người quá, có người lấy trộm áo của con chắc con cũng không biết, bà phải đến trông coi giúp con nhé.”

Cháu trai đã nói vậy, làm sao mà bà Ôn nỡ không đi chứ?

Thế là cả nhà mang hàng ra bến xe để đi.

Ôn Độ sợ người nhà bị say xe, nên sắp xếp cho bọn họ ngồi phía trước.

Kết quả là chỉ có mình cậu bị say xe.

Đến trung tâm thành phố, Ôn Độ đi thẳng đến điểm đã định.

Cậu tìm một khoảng trống, tránh xa những hàng bán đồ ăn vặt, trải tấm vải trắng ra rồi tìm chỗ cột dây thừng.

Cậu chọn ra những bộ quần áo đẹp nhất, treo lên làm biển hiệu.

Chỉ cần có người đi qua, nhìn thấy những bộ quần áo treo trên đó đều dừng lại ngắm nghía.

Bà Ôn nhìn chằm chằm hai đứa trẻ, nắm chặt tay chúng, sợ chúng chạy lạc mất.

Ôn Thiều Ngọc có làm da trắng trẻo, rất đẹp trai.

Hắn mặc áo len bên trong áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo quân đội màu xanh.

Hắn đứng đó như là một người mẫu có sẵn.

Những cô gái đi dạo phố nhìn thấy hai ba con nhà họ Ôn đều dừng lại ngắm một lúc lâu.
 
Chương 157


Ôn Độ nhiệt tình chào mời: “Chị ơi, chị có muốn mua quần áo không? Những bộ quần áo này chúng tôi mang từ miền nam ra. Ở đây không có kiểu dáng nào như thế này đâu. Mỗi bộ chỉ có 19 đồng thôi, cũng không đắt lắm.”

Các cô gái nghe thấy giá chỉ 19 đồng, rẻ hơn cả ở cửa hàng bách hóa. Thế là ngồi xuống xem, phát hiện chất liệu vải cũng khá tốt.

Quan trọng nhất là kiểu dáng quần áo rất đẹp.

Ôn Oanh nghĩ đến hình ảnh trong giấc mơ, cô bé đã từng thấy người ta nói những câu như vậy lúc bán quần áo.

Cô bé tiến lên hai bước, đến bên cạnh Ôn Độ, giọng nói mềm mại, ngọt ngào: “Chị ơi, chị thấy em mặc cái váy này có đẹp không? Đây đều là anh trai em mua ở miền nam về cho em đấy.”

Các cô gái khác nhìn thấy chiếc váy mà cô bé mặc, thấy nó sành điệu hơn nhiều so với những chiếc váy của các bạn cùng trang lứa.

Bởi vì vào thời đó, mọi người thường mặc quần dài, quần bông dày. Ai mà lại đi mặc váy vào mùa đông cơ chứ?

Bây giờ, khi nhìn thấy chiếc váy đó, bọn họ cảm thấy như mình đang được khai sáng.

À!

Hóa ra quần áo có thể mặc như vậy.

Mùa đông cũng có thể mặc váy được à?

Các cô gái đang lưỡng lự lập tức muốn mua váy ngay.

“Đồng chí, cái váy này bán giá bao nhiêu vậy?”

“Chị ơi, chiếc váy này chỉ có hai mươi lăm đồng thôi ạ. Chị mặc chiếc váy này vào thì chắc chắn sẽ là cô gái đẹp nhất trong vòng trăm dặm đấy ạ.”

Cái miệng của Ôn Oanh thật sự rất khéo nói.

Cô gái kia lại đang ở độ tuổi cập kê, nghe thấy câu nói đó thì làm sao mà chịu được, lập tức rút tiền ra mua chiếc váy ngay tại chỗ.

“Cảm ơn chị nhé! Chúc chị năm mới vui vẻ!”

Cô bé vui vẻ đưa chiếc váy cho cô gái, cười híp mắt tiễn người ta đi, còn tặng thêm một câu chúc mừng năm mới.

Ngay sau đó, cô bé lại nhắm vào một vị khách khác.

“Chị ơi, chị có muốn mua váy không? Váy nhà em ít lắm nha. Ban đầu anh trai định mua để em lớn lên sẽ mặc, nhưng em lớn chậm quá nên chỉ có thể mặc một cái váy thôi.”

“Mỗi kiểu váy này đều chỉ có một cái duy nhất, không bao giờ bị đu.ng hàng với ai đâu ạ.”

“Một chiếc váy cũng không đắt, chỉ có hai mươi lăm đồng thôi. Chị ra cửa hàng bách hóa mà mua với giá hai mươi lăm đồng thì làm sao mua được chiếc váy độc nhất vô nhị như thế này được.”

“Em không thích mặc giống như chị hàng xóm. Chị ấy mặc không đẹp bằng em, luôn nói em xấu.”

Ôn Oanh bĩu môi, mặt đầy tủi thân, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn nữ khách hàng, giọng nói mềm mại ngọt ngào chào mời mua quần áo của nhà mình.

“Chị xinh như vậy, mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ càng xinh hơn. Chị ơi, chị chọn chiếc màu đỏ hay chiếc màu đen này? Em nghĩ màu đỏ đẹp hơn, chị mặc lúc đám cưới chắc chắn sẽ là cô dâu đẹp nhất.”

Cô gái chưa định hôn, nhưng đã có đối tượng xem mắt rồi.

Tính ra tháng sau là có thể đính hôn rồi.

Sau khi đã đính hôn thì phải kết hôn, quần áo cho ngày đính hôn chắc chắn cũng phải mua mới.

Cô bé kia nói đúng, đi mua ở cửa hàng bách hóa chắc chắn sẽ đong hàng với người khác.

Mà cô ấy lại còn đính hôn vào mùa đông.

Mùa đông thì ai mà mặc váy chứ?

Cô gái nghĩ rằng chỉ có mình mặc váy vào ngày đính hôn thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải ghen tị.

“Em gói cái váy này lại cho chị.”

Cô gái trả tiền ngay tại chỗ.

Ôn Độ không nói lời nào, lấy số đo của cô gái rồi đưa váy cho cô ấy.

Ôn Oanh lại lấy ra một chiếc váy mùa hè: “Chị ơi, chị có muốn mua luôn cái váy này không? Cái váy này chất liệu rất tốt. Ở miền Nam bán phải đến ba mươi mấy đồng một cái đấy. Nếu chị mua hai cái thì em không lấy lãi, bán rẻ cho chị.”
 
Chương 158


Cô gái nghe nói cái váy ba mươi mấy đồng mà lại bán rẻ cho mình thì lập tức hỏi:

“Vậy em định bán cho chị bao nhiêu?”

“Hai cái váy năm mươi đồng nhé.” Ôn Oanh vừa nói vừa tiếc nuối, định lấy váy lại.

Hành động nhỏ của cô bé bị cô gái kia nhìn thấy, cô ấy không chút do dự rút ra năm tờ tiền lớn nhét vào tay Ôn Oanh, rồi giật lấy chiếc váy trong tay cô bé.

“Chị mua cả hai cái váy rồi nhé, đã nói là năm mươi đồng rồi. Tiền đưa em, váy chị mang đi.”

Cô gái sợ người lớn trong nhà Ôn Oanh phản ứng lại, cầm váy bước đi thật nhanh.

Ôn Oanh nhìn người đã đi rồi nhỏ giọng thở dài.

“Chị gái này thật hào phóng, em quên không giới thiệu áo sơ mi trắng cho chị ấy rồi.”

Ôn Độ: “...

Rốt cuộc ai đã nói em gái của cậu ngốc nghếch thế?

Đây là một đứa ngốc nghếch sao?

Ôn Oanh lập tức nhiệt tình chào mời một khách nữ khác: “Chị ơi, chị có muốn mua quần áo không ạ? Quần áo của nhà em đều mang từ miền nam ra đấy ạ. Độc nhất vô nhị trong thành phố, không có cái nào giống nhau đâu.”

“Chị ơi, chị có muốn mua cho đối tượng một cái áo không ạ? Chị xem ba em mặc chiếc áo sơ mi trắng này này, có phải trông trẻ ra rất nhiều không? Chiếc áo sơ mi trắng này rẻ lắm, chỉ có mười lăm đồng thôi ạ, là hàng từ miền nam ra đấy ạ.”

“Quần áo nhà em chỉ bán duy nhất hôm nay thôi, qua hôm nay là không bán nữa đâu.”

“Các anh chị, các bác, đi qua đi lại đừng bỏ lỡ nhé. Mau qua xem những mẫu quần áo mới từ miền nam ra đây ạ.”

“Giảm giá, bán rẻ thôi.”

“Chỉ bán một ngày duy nhất thôi!”

Giọng nói non nớt trong trẻo vang lên trên con phố đông đúc.

Không ít người nghe thấy tiếng rao này đều tò mò đi tới xem.

Bọn họ chưa từng thấy ai bán quần áo một cách công khai trên phố như vậy.

Nhìn những bộ quần áo, thấy chất lượng khá tốt, kiểu dáng lại rất đẹp.

Hơn nữa còn là hàng từ miền nam ra.

Mọi người đều cảm thấy có gì đó mới mẻ.

Nhiều người dừng lại hỏi: “Cái áo này bao nhiêu tiền?”

“Chị ơi, chị có muốn mua cái áo này không? Cái áo này 30 đồng. Nhưng nếu chị mua hai cái thì chỉ có năm mươi lăm đồng thôi. Em có thể bớt cho chị năm đồng nhé.”

Nghe nói bớt năm đồng, người ta lập tức bị hấp dẫn.

“Chị ơi, chị có muốn mua cho đối tượng một cái áo không? Chị xem cái áo sơ mi này đẹp thế nào, ba em mặc vào trông trẻ ra hẳn.”

“Cô ơi, con trai cô đã kết hôn chưa? Nếu chưa thì mua cho con trai cô một cái áo sơ mi đi. Dù là đi xem mắt hay kết hôn, chắc chắn sẽ là chú rể đẹp trai nhất!”

“Cô nhìn ba cháu này, đẹp lắm phải không!”

Ôn Thiều Ngọc bị gọi tên, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ về phía người đó.

Hắn còn rất phối hợp cởi cúc áo khoác, để lộ phần ngực áo sơ mi trắng bên trong, cho mọi người thấy rõ hiệu quả của chiếc áo sau khi mặc.

Nếu không phải trời quá lạnh, hắn thực sự muốn cởi hẳn áo khoác ra, để mọi người ngắm nghía một vòng.

Người phụ nữ ban đầu còn hơi do dự, trực tiếp hỏi: “Áo sơ mi trắng này giá bao nhiêu?”

“Mười tám đồng.”

Ôn Oanh vừa mở miệng đã nâng giá áo lên thêm vài đồng.

“Mười tám đồng?”

Người phụ nữ có chút do dự, mười tám đồng thật sự quá đắt.

Nếu đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp, chỉ có mười một đồng tâm. Giờ một chiếc áo sơ mi lại tận mười tám đồng, có vẻ không hợp lý.

Ôn Oanh nhận ra sự do dự của đối phương, lập tức nói ngay: “Áo sơ mi nhà cháu mang từ miền nam ra đó, kiểu dáng y hệt mẫu đang thịnh hành nhất ở Hương Thành. Áo bên đó và áo của nhà một xưởng sản xuất ra. Nếu không phải vì anh trai cháu quen thân với ông chủ, thì căn bản không thể lấy được một trăm cái áo sơ mi này.”
 
Chương 159


“Cô ơi, cô còn do dự thì ngày mai là mua không được nữa đâu. Nhà cháu chỉ bán một ngày hôm nay thôi.”

Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi: “Chỉ bán một ngày thôi, mai các cháu không đến nữa à?”

“Đúng vậy, chỉ mang về được từng này áo thôi. Kể cả sau này có lấy áo khác về, chắc chắn cũng không phải những kiểu dáng này. Huống hồ những cái áo này chỉ lấy giá hữu nghị, nhà cháu bán cũng không có lời. Nếu lần sau lại lấy thêm áo về, chắc chắn sẽ đắt hơn giá này, một chiếc áo sơ mi ít nhất cũng phải hai mươi lăm đồng mới mua được.”

Ôn Oanh ở bên này thở dài: “Nếu cô đợi đến lần sau mua cũng được. Nhưng giá thì phải là hai mươi lăm đồng một cái đó.”

Người phụ nữ vừa nghe, dù hai tháng nữa người ta lại tới bán, nhưng giá lại đắt hơn bảy đồng.

Bà ấy tính toán trong lòng, chắc chắn là mua bây giờ hời hơn.

Thế là cắn răng nói: “Lấy cho cô một cái đi.”

“Được rồi! Cô ơi, con trai cô cao bao nhiêu ạ? Cân nặng khoảng bao nhiêu? Cháu sẽ chọn cho anh ấy một cái áo phù hợp.”

Ôn Oanh cười ngọt ngào.

Người phụ nữ kia làm sao biết con trai mình cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu?

Bà ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc nói: “Con trai cô thấp hơn ba cháu một chút, mập hơn một chút.”

Sau khi bà ấy nói xong, Ôn Oanh lấy từ trong túi ra một chiếc áo sơ mi, đưa qua: “Cô đi thong tha."

Ôn Oanh vui vẻ đưa tiền cho anh trai.

“Anh mau cất tiền đi!”

Ôn Độ: “...”

Em gái cậu thật lợi hại, chẳng cần ai dạy mà đã biết cách làm ăn.

Một tài năng bán hàng bẩm sinh.

Tương lai nếu cậu có bán nhà, chắc phải kéo em gái qua giúp.

Biết đâu có thể lôi kéo được không ít người.

“Ôn Oanh giỏi lắm!”

Ôn Oanh được khen, trong lòng vui sướng, chủ yếu là vì cảm thấy mình có thể giúp được anh trai.

“Em đi bán tiếp đây.”

Ôn Oanh vui vẻ chạy ra sạp quần áo, lại tiếp tục chào mời khách hàng.

Thời đại bây giờ hoàn toàn khác với thời sau này.

Mọi người thời này rất nhút nhát.

Một cô bé vô tư hoạt bát như Ôn Oanh đứng bán hàng, quả là một điều hiếm thấy, khiến ai cũng tò mò.

Có vài người không mua quần áo, chỉ muốn nhìn xem cô bé đáng yêu này bán hàng như thế nào.

“Người từ phía nam đến, người từ phía bắc tới, đều dừng chân lại xem đi! Đây là quần áo mang từ miền nam ra, chỗ chúng ta không có mẫu này đâu.”

Đừng nói là người ngoài chưa thấy cảnh này.

Ở đây ngoài Ôn Độ ra thì không ai đã từng thấy cảnh tượng này, ai nấy đều chạy từ xa đến để xem.

“Chú ơi, bác ơi, anh ơi, mọi người mau đến xem áo sơ mi ba cháu mặc có phải rất là lịch sự và bảnh bao không?”

Ôn Oanh vừa bán vừa không quên kéo người mẫu tốt nhất ra.

Ôn Thiều Ngọc cũng rất tự nhiên đứng đó.

Hắn vừa sải bước vừa nói: “Thực ra mặc chiếc áo sơ mi này bên trong áo len là đẹp nhất, trông rất có phong thái của nhà trí thức. Nhưng mà làm thế thì hơi phí, chỉ cần dùng cổ áo giả là được rồi.”

Năm nay khác với những năm trước.

Một năm trước, ai dám nói trí thức là tốt?

Bây giờ nhà nước đã khôi phục lại kỳ thi đại học, trí thức đã trở thành đối tượng được săn đón. Mọi người đều biết những người bị coi là “xú lão cứu* kia, giờ đây đã trở thành đối tượng được theo đuổi.

*Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong thời kỳ Đại cách mạng văn hoá (1966-1976)

Ai lại không muốn con cái mình trở thành trí thức cấp cao?

“Ba, ba mặc áo sơ mi này thật đẹp!” Ôn Oanh còn đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng sở vào chiếc áo sơ mi trắng của ba.

Trong đầu mọi người có mặt tại đó đều hiện lên một hình ảnh: bản thân mặc áo sơ mi trắng, con gái mình, hoặc cô gái mà mình thích cũng nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ như thế này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top