Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 240: Đó Hẳn Là Hiện Trường Bạo Lực Gia Đình Quy Mô Lớn (2)


Trác Tư Thành cũng không trốn tránh, chỉ cười  ngây ngô nhìn Lục Tư Dĩnh.

Thật ra, mỗi lần Lục Tư Dĩnh ra tay đều giống như đang trêu đùa, trông có vẻ tàn nhẫn, nhưng thực tế đều không hề dùng lực.

Với kỹ năng và sức lực của Lục Tư Dĩnh, nếu mà chị ấy làm thật, đó hẳn là hiện trường bạo lực gia đình quy mô lớn, Trác Tư Thành chắc chắn sẽ bị thương khắp người, thậm chí có thể còn không thể di chuyển được.

Nhưng Lục Tư Dĩnh chỉ nhẹ nhàng véo cánh tay anh ấy, Trác Tư Thành không đau chút nào, thậm chí còn cảm thấy hơi ngứa.

Hoàng Nguyệt Nha cười nói: "Được rồi được rồi, mau ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."

Bạch Vi nhìn bọn họ tương tác, thấy buồn cười, suýt chút nữa là cười ra tiếng.

Chả trách có người tìm con rể, thích tìm người trong thể chế, bác sĩ, giáo viên, cảnh sát đều là mẫu người mà mẹ vợ thích, sẽ giúp ích rất nhiều cho gia đình trong tương lai.

Nhưng mà, không ai trong nhà họ Lục nghĩ tới chuyện, cuối cùng Lục Tư Dĩnh sẽ kết hôn với một giáo viên. Lục Tư Đình không nói lời nào, vẫn cứ tiếp tục nhặt xương cá, bóc vỏ tôm, cuối cùng những thứ này đều để vào bát của Bạch Vi.

Đồ ăn do Hoàng Nguyệt Nha làm rất ngon, Bạch Vi không cẩn thận sẽ lại ăn quá nhiều, cô ghi nhớ lời mẹ dặn, sau khi ăn xong bèn đi đi lại lại trong sân.

Phần còn lại của chuyện này không liên quan nhiều đến Bạch Vi và Lục Tư Đình, bọn họ trò chuyện một lúc rồi bắt đầu thảo luận đến ngày kết hôn, Bạch Vi ngồi ngáp trên ghế sô pha.

Hoàng Nguyệt Nha nhìn thấy, bảo Lục Tư Đình đưa vợ về nhà.

Bạch Vi hiện đang mang thai song sinh, không thể mệt mỏi, cũng không thể chịu va đụng.

Hai người bèn về nhà nghỉ ngơi.

Tháng Chín, bụng của Bạch Vi lớn lên rất nhiều, chính là kiểu dù có đi xe ba bánh, chủ xe thấy thế cũng sẽ hết sức cẩn thận.

Mỗi ngày Bạch Vi bắt xe ba bánh đến cửa hàng, cũng đã đi được mấy tháng, đã quen biết rất nhiều chủ xe ba bánh ở khu vực đó.

Lúc đầu có người thấy cô bụng to, sợ xảy ra chuyện, nên không dám chở, sau khi hiểu rõ mới biết cô còn chưa tới lúc sinh, mỗi sáng Bạch Vi đều đi ba lượt, cho nên tất cả họ đều vội vã tranh cướp để giành lấy sự chú ý của vị khách hàng lớn này.

Cuối tháng Chín, hành động của Bạch Vi đã hơi bất tiện, thế là mỗi tuần chỉ đến cửa hàng hai, ba lần, vào cuối tuần lúc Lục Tư Đình nghỉ ngơi, sẽ bảo Lục Tư Đình đưa cô đến đó.

Thật ra Bạch Vi cũng không làm øì nhiều cả, hầu hết thời gian tôi chỉ ngồi trên ghế tựa, đan các loại phụ kiện trang sức.

Trong khoảng thời gian này, có người muốn đặt làm trang sức riêng, Bạch Vi cũng giải thích trước rằng hiện tại cô đang mang thai, nên có thể sẽ làm chậm hơn, cuối cùng cũng chỉ nhận một đơn đặt hàng.

Khách hàng đặt làm hai chiếc vòng cổ, hai chiếc vòng tay, một đôi hoa tai, hai cái phụ kiện tóc, ¡ yêu cầu giao đồ trang sức đặt làm theo yêu cầu đến nhà trước ngày 1 tháng Mười.

Bạch Vi cảm thấy may mắn vì mình đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày Quốc khánh từ tháng Tám, nên đến tháng Chín cũng không phải lo lắng quá nhiều về các sự kiện của ngày Quốc khánh nữa, có thể tập trung vào việc làm đồ trang sức theo yêu cầu.

Nhưng mà, Bạch Vi vẫn lo lắng sẽ không đủ hàng cho dịp Quốc khánh. Lễ quốc khánh năm nay trong cửa hàng nhất định sẽ náo nhiệt hơn năm ngoái, dù sao danh tiếng ở đây đã có, nổi tiếng hơn không ít, khách quen cũng nhiều, cho nên nhất định phải có nhiều hàng tôn kho.

Khi rảnh rỗi, Thẩm Quyên và chị Thôi sẽ làm đồ trang sức ngay trong cửa hàng, đều làm những kiểu đơn giản, chị Thôi thì làm một số kiểu phức tạp hơn một chút, nhưng những kiểu quá rườm rà lại không làm được.

Bạch Vi không yêu cầu họ phải làm nhanh, chỉ cần chất lượng của mỗi món đồ trang sức họ làm ra qua được kiểm tra, có thể gần giống với những món do Bạch Vi làm là được rồi.
 
Chương 241: Thèm Ăn, Muốn Ăn Đồ Nướng, Không Cho Ăn Sẽ Thấy Tủi Thân (1)


Trước cuối tháng Mười, Bạch Vi đã làm xong đồ trang sức đặt làm riêng, sau đó bảo Lục Tư Đình chở cô đến nhà khách hàng, để giao đồ trang sức.

Một bộ trang sức đặt làm riêng hoàn thành, một trăm hai mươi tệ lập tức tới tay luôn.

Bạch Vi ngồi ở ghế phụ, cười tửm tim đếm tiền.

Lục Tư Đình cười lắc đầu, nói: "Nhóc mê tiên"

Chẳng bao lâu nữa đã đến ngày 1 tháng Mười.

Trường học đóng cửa, nhà máy đóng cửa, chỉ những người mở cửa hàng là không được nghỉ lễ.

Đường phố vô cùng náo nhiệt, có người bắt kịp phiên chợ sáng, từ hơn sáu giờ, người ta đã đổ ra đường mua sắm.

Chị Thôi biết ngày Quốc khánh sẽ có rất nhiều người, nên bảy giờ sáng đã đến mở cửa hàng, Thẩm Quyên đến sau, tám giờ ba mươi mới đến cửa hàng cùng với Bạch Diệu Thiên.

Lúc này trong cửa hàng đã bắt đầu bận rộn, nhưng người cũng không nhiều lắm.

Một giờ sau, Lục Tư Đình đưa Bạch Vi đến, lúc này cửa hàng trang sức nhỏ đã chật kín người.

Có thể thấy, thậm chí còn có một số người ở bên ngoài không chen được vào đang xếp hàng chờ đợi.

Có quá nhiều người, nên Lục Tư Đình không cho Bạch Vi vào cửa hàng, lo lắng đến việc chen lấn, thế nên anh bảo Bạch Vi ngồi ở trong xe.

Xe jeep đỗ ở bên đường, cho dù Lục Tư Đình đã đi vào giúp đỡ, nhưng cũng có thể vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Bạch Vi.

Bạch Vi cũng muốn vào giúp đỡ, nhưng nhìn bụng mình, cô quyết định, vẫn không nên gây thêm phiền phức cho chồng và bố mẹ.

Cô chỉ ngồi trong xe, ăn trái cây, làm chút đồ trang sức, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào những người ở trong cửa hàng.

Vất vả mãi rồi cũng đến buổi trưa, cuối cùng khách hàng cũng vãn bớt, mọi người bắt đầu thay phiên nhau đi ăn cơm trưa.

Người đầu tiên là chị Thôi, Bạch Diệu Thiên bảo Thẩm Quyên đi mua đồ ăn, nhưng bị ngăn lại.

Lục Tư Đình đi đến cái hộp ở đằng sau lấy ra hai hộp cơm lớn, đây là đồ anh đã làm vào sáng nay, chuẩn bị mang cho bố mẹ vợ.

Đúng là Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên đã lâu không được nếm thử đồ ăn Lục Tư Đình nấu, biết được chốc nữa họ sẽ ra ngoài nên Lục Tư Đình đã ăn những hộp cơm đó rồi.

Đến một giờ chiều, mọi người đều đã ăn xong, những khách hàng cũng đã ăn xong, lại ríu rít ra đường. Cùng lúc đó, các khách hàng trong cửa hàng cũng lần lượt đến, hầu như không có ý định dừng lại.

Cho đến tận tám giờ tối, rất nhiêu người đi ra ngoài xem đèn hoa đăng, khách hàng ở trong quán mới ít hơn rất nhiều.

Mọi người vội vàng dọn dẹp ve sinh, sau đó thu dọn đồ đạc rồi đóng cửa quán.

Trong bảy ngày nghỉ lễ Quốc khánh, trong ba ngày đầu tiên, hầu như ngày nào cũng trong tình trạng bùng nổ đơn hàng, Bạch Vi thấy mừng vì mình đã tích trữ hàng từ sớm, nếu không chắc chắn sẽ không có đủ hàng để bán.

Từ ngày thứ tư trở đi, lượng người dần giảm xuống, nhưng lượng hàng bán ra mỗi ngày vẫn cao, gấp khoảng hai lần ngày thường.

Sau kỳ nghỉ lễ kéo dài bảy ngày, người đi học bắt đầu đến trường, người đi làm bắt đầu đi làm, đường phố trở lại cảnh tượng như thường ngày.

Sau khi sự kiện tháng Mười kết thúc, Bạch Vi ở trong nhà tính toán sổ sách, sau đó ôm chặt trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch của mình.

Không cần phải nói, đúng là đã kiếm được nhiều tiền hơn so với ngày 1 tháng Mười năm ngoái.

Trong cửa hàng đã kiếm được tiền, Bạch Vi bèn phát thưởng cho nhân viên.

Biểu hiện của chị Thôi trong mấy ngày này, Bạch Vi cũng chú ý đến. Kể từ khi chị ấy đến làm việc, Bạch Vi không cân phải đi sớm về muộn mỗi ngày nữa, hơn nữa chị Thôi còn giới thiệu, trò chuyện với khách hàng, có đôi khi còn thu hút thêm khách hàng, doanh thu tăng ba, bốn tệ một ngày là bằng chứng tốt nhất.

Hơn nữa vào hôm 1 tháng Mười, người hỗ trợ chính trong cửa hàng là chị Thôi.
 
Chương 242: Thèm Ăn, Muốn Ăn Đồ Nướng, Không Cho Ăn Sẽ Thấy Tủi Thân (2)


Sau khi Bạch Vi tính toán sổ sách xong, biết được chuyện nhà chị Thôi còn có hai cô con gái, cô lập tức chọn ra hai chiếc kẹp tóc dễ thương, hai chiếc phụ kiện tóc, còn có tiền thưởng là mười tệ để đưa cho chị ấy.

Chị Thôi không ngờ mình mới đi làm được gần nửa năm mà đã có tiền thưởng, chị ấy rất cảm động, càng chăm chỉ làm việc hơn.

Sau sự kiện Quốc khánh vào tháng 10, Bạch Vi đã nói chuyện với mẹ, rồi ở nhà luôn, không đến cửa hàng nữa.

Bụng Bạch Vi càng ngày càng lớn, người nhà đều không đồng ý việc cô luôn muốn chạy đến cửa hàng, mà chính cô cũng cảm thấy hơi vất vả, nên đành tạm thời giao cửa hàng trang sức cho mẹ.

Mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm thì đi tản bộ, làm chút đồ trang sức, Bạch Vi chính thức trở thành một cha mẹ đang chờ sinh.

Mỗi sáng Lục Tư Đình sẽ dậy làm bữa sáng, làm xong thì đến doanh trại, mua đồ ăn, buổi trưa đúng giờ sẽ mua đồ ăn về, nếu về sớm thì sẽ ve nhà nấu cơm.

Dù anh bận rộn đến đâu, nhưng giữa trưa nhất định sẽ về nhà một chuyến, để xem Bạch Vĩ. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi đi dạo một vòng trong đại viện, đi mệt rồi, thì mới dựa vào ghế đá nghỉ ngơi, sau đó lại chậm rãi đi bộ trở về.

Bây giờ mỗi tối lúc Bạch Vi đi ngủ, nhưng luôn ngủ không yên giấc, bởi vì bụng cô lớn, cũng không tiện trở mình, đôi khi bắp chân còn bị chuột rút.

Lục Tư Đình luôn luôn thức dậy vào ngay lần đầu tiên, sau đó giúp cô lật người, hoặc là xoa bóp chân cho cô.

Một đêm nọ, Bạch Vi thức dậy vào lúc nửa đêm, đột nhiên muốn ăn đồ nướng.

Cô có hơi hoài niệm những buổi chiều tối mùa hè, gió chiều thổi hiu hiu, thời gian ăn những món đồ nướng rồi uống bia.

Nhưng mà cô đang mang thai, chắc chắn không được uống rượu, nhưng mà ăn đồ nướng chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Nửa đêm mười hai giờ, Bạch Vi càng nghĩ càng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của quán đồ nướng.

Bạch Vi trằn trọc không ngủ được, Lục Tư Đình tất nhiên cũng chú ý tới, bèn ngồi dậy hỏi: "Sao vậy, ngủ không được à?"

"Lục Tư Đình, em muốn ăn đồ nướng."

Bạch Vi cũng không muốn không có tiền đồ như vậy, bởi vì muốn ăn gì đó mà ngủ không được, nhưng cô cũng không biết tại sao, tối nay rất muốn ăn đồ nướng. Cũng không phải vì cô đói bụng, chỉ là bây giờ rất thèm đồ nướng, nghĩ đến xiên thịt nướng nóng hổi, trong miệng lại bắt đầu chảy nước miếng.

Lục Tư Đình không ngờ tới lại là bởi vì cái này, trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Rất thèm ăn à? Trong tủ lạnh có đồ ăn, để anh làm làm cho em mấy món ăn nhé, ăn đồ nướng thì anh sợ không tốt cho sức khỏe."

Lục Tư Đình đã đứng dậy mặc quần áo, Bạch Vi có hơi sốt ruột, đỏ bừng hai mắt nũng nịu nói: "Em không muốn, em không muốn ăn, em chỉ muốn ăn đồ nướng thôi. Em chỉ ăn một chút xíu, để thỏa mãn cơn thèm thôi, chỉ ăn một lần thôi mà!"

Cũng không phải cô muốn của ngon vật lạ gì, chỉ là đồ nướng thôi mà, anh còn không muốn cho cô ăn, đúng là tức chết người ta luôn rồi.

Bạch Vi bị chọc tức lại thấy tủi thân, Lục Tư Đình sửng sốt một chút, nhưng cũng biết từ khi cô mang thai rất dễ suy nghĩ nhiều, cuối cùng đành nói: "Được rồi, em ở nhà đợi anh một lúc, anh đi mua đây."

Lục Tư Đình cúi người ôm lấy Bạch Vi lại hôn lên trán cô một cái: "Đừng tức giận nữa, anh sẽ về ngay mà."

Chẳng mấy chốc Lục Tư Đình đã lái xe ra ngoài để mua thịt nướng.

Bạch Vi ngồi trên giường, ban đầu còn cứ nghĩ ve món đồ nướng, nhưng ngay sau đó, lại thấy lo lắng cho Lục Tư Đình.

Đêm hôm khuya khoắt, một mình anh ra ngoài tìm đồ nướng, có an toàn không?

Hơn nữa, giờ cũng đã mười hai giờ, chỉ sợ các cửa hàng ở trên đường đều đã đóng cửa, anh muốn đi đầu tìm đây.
 
Chương 243: Sinh Rồi, Là Thai Long Phượng (1)


Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Bạch Vi không nhịn được nhìn đồng hồ, đã qua ba mươi phút rồi.

Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh của kim giờ và kim phút dường như ngày càng lúc càng lớn hơn, Bạch Vi khi nghe thấy trong lòng thấy rất khó chịu.

Lục Tư Đình là sĩ quan, tài nghệ tốt như vậy, cho dù là đêm hôm khuya khoắt một mình ra ngoài cũng không có việc gì.

Bạch Vi tự an ủi mình trong lòng như vậy, nhưng càng lúc càng thấy sợ hãi hơn.

Ngay khi cô định xuống lầu đi dạo xem, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo.

Lục Tư Đình đã trở vê.

Đôi mắt Bạch Vi sáng lên, khó khăn ngồi dậy rồi xuống giường, mặc áo khoác vào.

Nhưng bây giờ mỗi hành động của cô đã khá bất tiện, thời gian mặc áo khoác vào, thì Lục Tư Đình đã mang đồ nướng thơm ngào ngạt đi lên lầu.

Bạch Vi đến gặp Lục Tư Đình trước, thấy anh không có chút thương tổn gì khi về nhà, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Lục Tư Đình đặt đồ nướng lên bàn, nói: "Ăn đi này.” Nói xong, anh đi lấy một cốc sữa ấm, đặt lên bàn.

Bạch Vi cuối cùng cũng được ăn món đồ nướng mà mình vẫn hằng mong đợi, hạnh phúc đến mức sắp khóc.

Có lẽ là do không bao lâu nữa sẽ sinh con, khoảng thời gian này tâm trạng của Bạch Vi có hơi không ổn định, một chút chuyện nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Lục Tư Đình đã học qua khóa học, biết đây là do sự thay đổi nội tiết tố trong cơ thể người phụ nữ khi mang thai, việc mang thai càng thêm khó khăn hơn, cho nên không ổn định về mặt cảm xúc, cũng là điều bình thường.

Nhưng Lục Tư Đình không muốn làm Bạch Vi không vui, vì vậy ngày nào anh cũng dành nhiều thời gian nhất có thể cho cô, sau đó không biết lấy được rất nhiều đồ chơi kỳ lạ từ đâu đó, mỗi ngày đều đưa cho Bạch Vi một món.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lục Tư Đình, Bạch Vi cũng không suy nghĩ quá nhiều nữa.

Giữa tháng Mười một, là ngày sinh dự tính của Bạch Vi.

Vào tháng Mười một, Lục Tư Đình đã thu dọn đồ đạc cần thiết trong nhà cho việc sinh em bé, sau đó đưa Bạch Vi đến bệnh viện, làm thủ tục nhập viện.

Bạch Vi đang mang thai đôi, mặc dù ngày dự sinh là khoảng ngày 15, nhưng có khả năng cô sẽ sinh sớm, nên Bạch Vi dứt khoát đến sống ở bệnh viện trước.

Ở đó được khoảng gần một tuần, lúc cách ngày dự sinh năm ngày, Bạch Vi bị vỡ ối.

"Hít sâu vào! Đừng sợ, làm theo tôi đi, hít vào... thở ra..."

"Giường số mười hai! Giường số mười hai vỡ ối rồi, chuẩn bị vào phòng mổ đi!"

"Người nhà của giường số mười hai đâu, người nhà đang ở đâu thế?!"

Trong mấy ngày Bạch Vi nằm viện, Hoàng Nguyệt Nha và Thẩm Quyên đều thay phiên nhau đi đưa đồ ăn cho cô mỗi ngày.

Hôm nay đến phiên Hoàng Nguyệt Nha, bà vừa đến đã biết con dâu sắp sinh, vừa để hộp cơm xuống, là nhanh chóng đi tìm người thông báo cho con trai.

"Vị Vi, đừng sợ, bác sĩ ở đây đều là những người giỏi nhất, mà mẹ cũng đã phái người đi thông báo cho Tiểu Đình rồi, nó sẽ đến ngay."

Hoàng Nguyệt Nha đứng ở cửa phòng bệnh, lên tiếng an ủi Bạch Vĩ.

"Á! Đau quá!"

"Lục Tư Đình! Anh đang ở đâu!"

Bạch Vi đổ mồ hôi đầm đìa, mười ngón tay nắm chặt lấy chăn, cứ như vậy bị đẩy vào phòng sinh.

Thẩm Quyên là người đến nhanh nhất, buổi sáng bà đến cửa hàng một chuyến, cũng không biết vì sao, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến con gái, nên đã đi đến bệnh viện.

Ai ngờ, đúng lúc gặp phải cảnh tượng này, con gái bà sắp sinh!

Cùng lúc đó, trong khu doanh trại, Lục Tư Đình không thèm để ý đến hình tượng chạy nhanh đến xe của mình.

Bạch Vi sắp sinh.

Vợ anh sắp sinh!

Còn là sinh hai đứa một lúc!

Lục Tư Đình khởi động xe, lao nhanh đến bệnh viện, trên đường đi, gần như là nhấn ga xuống hết cỡ.
 
Chương 244: Sinh Rồi, Là Thai Long Phượng (2)


Trước đây khi đọc sách về việc phụ nữ mang thai, anh cũng biết, người phụ nữ lúc sinh con giống như đi qua cửa âm phủ, có những nguy hiểm nhất định, bây giờ Bạch Vi sinh con sớm, trong lòng nhất định rất sợ hãi. anh phải đến đó ngay lập tức mới được.

Lục Tư Đình mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt.

Cuối cùng, sau khi Bạch Vi vào phòng sinh được nửa giờ, Lục Tư Đình cuối cùng cũng chạy đến bệnh viện.

Hoàng Nguyệt Nha và Thẩm Quyên đều đang đứng trước cửa phòng sinh, cả hai đều rất lo lắng.

"Mẹ."

"Mẹ vợ."

"Vị Vi sao rồi, em ấy vào đó được bao lâu rồi?" Lục Tư Đình vội vàng hỏi.

Hoàng Nguyệt Nha đáp: "Mới vào được nửa giờ thôi, vẫn còn phải chờ đợi, phụ nữ sinh con cũng không phải chuyện đơn giản."

Trước cửa phòng sinh có ghế dài, nhưng cả ba người đều không có tâm trạng ngồi xuống, Hoàng Nguyệt Nha và Thẩm Quyên đứng trước cửa, thỉnh thoảng nói vài câu. Lục Tư Đình dựa vào tường, đôi mắt dán chặt vào dòng chữ "đang phẫu thuật" màu đỏ, trong lòng càng lúc càng thấy khẩn trương.

Trong bệnh viện cách âm không tốt lắm, bọn họ đứng ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết ở bên trong.

Giờ phút này Bạch Vi nằm ở trong đó, cả người không có chỗ nào là không đau, nhưng bụng dưới lại đau đớn, giống như bị ai dùng dao rạch mấy nhát.

"Lục... Tư... Đình... Tại sao người sinh con không phải là anh cơ chứ!"

Khuôn mặt của Bạch Vi vì đau đớn mà nhăn nhó hết lại, nghiến răng thì thầm ba từ này.

Cô vốn còn muốn, bây giờ chuyện kế hoạch hóa gia đình không tốt lắm, phải khống chế số lượng con cái trong nhà, không thể sinh thêm con.

Nói cách khác, sau này cô sẽ không thể lấy cớ mang thai, để khiến Lục Tư Đình phải kiềm chế bản thân.

Nhưng bây giờ, Bạch Vi cảm thấy rằng chính sách này quá sáng suốt.

Cô biết sinh con không dễ dàng, nhưng không ngờ lại gian nan đến như vậy! Từ đầu đến cuối, không ai nói với cô rằng việc sinh con sẽ đau đến như này!

Cứu mạng! Đau chết mất! Từ sau khi mang thai, mấy tháng đầu còn ổn, bụng chưa lớn lắm, nên làm mọi việc cũng dễ dàng hơn.

Nhưng sau bốn, năm tháng, bụng của Bạch Vi phình lên như một quả bóng cao su, sau đó cô phải kiểm soát chế độ ăn uống, tập thể dục hàng ngày.

Cộng thêm việc bụng đã lớn, làm nhiều việc sẽ bất tiện, như đi vệ sinh, tắm rửa, đi ngủ, Bạch Vi thực sự cảm thấy quá khó khăn với cô rồi.

Vất vả lắm cũng đến lúc sinh con, chỉ cần đứa bé trong bụng chào đời, mấy tháng sau cô sẽ lại là một Bạch Vi nhảy nhót tưng bừng.

Thế nhưng, bây giờ cô đã được đẩy vào phòng sinh bao lâu rồi?

Một giờ, hay là hai giờ?

Bạch Vi chưa bao giờ cảm thấy thời gian có thể trôi chậm hơn hôm nay.

Một giây cảm giác như một năm!

Sau này cô sẽ không bao giờ, không bao giờ sinh thêm đứa con nào nữa!

Cái gì mà sinh hai sinh ba, đối mặt với việc đau đớn của chuyện sinh nở, tất cả đều là bọt biển!

"AI "

"Hít sâu! Hít sâu!"

"Ran ra, rặn ra đi, dùng sức nào!”

Đầu óc Bạch Vi choáng váng, mơ hồ nghe thấy hình như có một đứa trẻ đã đi ra rồi, cô mở to mắt ra, hét lên một tiếng, cuối cùng một đứa trẻ cũng đã đi ra.

Một đứa đã ra, đứa thứ hai chẳng mấy chốc cũng chào đời.

Sau hai giờ Bạch Vi phải chịu đau đớn, cuối cùng cô chỉ còn lại hai đứa trẻ.

Người ra trước là con trai, người ra sau là con gái, đây đúng là một cặp thai long phượng.

"Là sinh đôi, thật tuyệt vời."

"Đúng là may mắn đấy, một lần sinh hai đứa, không cần phải chịu khổ lần thứ hai."

"Mau, mau cho người phụ nữ đang mang thai xem đứa bé đi."

Bạch Vi rất mệt mỏi, mệt đến không muốn động đậy một ngón tay nào, chỉ ước gì hiện tại có thể bất tỉnh đi luôn, ngủ ba ngày ba đêm.

Tiếng nỉ non của đứa bé vang lên bên tai cô, Bạch Vi mới nhớ ra, mình còn chưa nhìn thấy cục cưng.

Cô cố gắng mở mắt ra.
 
Chương 245: Sau Này Em Sẽ Không Sinh Con Nữa (1)


Trong tưởng tượng của cô, hai đứa trẻ sẽ xuất hiện trước mặt, chắc hẳn là sẽ hội tụ tất cả ưu điểm của cô và Lục Tư Đình, mắt to, da trắng, xinh xắn dễ thương, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng.

Nhưng bây giờ xuất hiện ở trước mặt, lại giống như hai con khỉ, toàn thân đỏ au, là những đứa bé xấu xí thậm chí còn chưa mở mắt.

Đây thật sự là con của cô sao?

Bạch Vi không thể tin được, nhưng mệt mỏi đến mức nói không nên lời, hơi ngẩng đầu lên. ra hiệu cho y tá nhanh chóng bế đứa trẻ đi.

Biểu hiện ghét bỏ hiện rõ trên mặt, Bạch Vi thấy hai đứa bé đã bị ôm đi, ráng cố gắng quay đầu lại nhìn một chút.

Bây giờ ở phòng sinh chỉ có cô là sản phụ duy nhất, nên không có tồn tại chuyện có người khác cũng sinh con, xảy ra tình huống ôm nhầm đứa trẻ.

Trong lúc nhất thời Bạch Vi thấy tâm trạng phức tạp.

Trong đầu vô thức nghĩ đến dáng vẻ của hai đứa bé, trong lòng thở dài.

Cô thật sự không muốn thừa nhận hai đứa trẻ đó là do chính mình sinh ra, nhưng cả phòng sinh chỉ có cô là người mang thai duy nhất, cho nên đứa trẻ này nhất định là do cô sinh ra.

Bạch Vi thực sự muốn hỏi, vì sao đứa trẻ cô sinh ra không giống cha mẹ chúng, nhưng cô thực sự không còn sức lực, dường như có những ngôi sao ở trước mắt, cả người đều không còn chút sức lực nào nữa.

Chẳng mấy chốc, cô đã chìm vào giấc ngủ.

"Sinh, sinh rồi! Mọi người là người nhà của Bạch Vị đúng không?"

"Vâng, bác sĩ, là chúng tôi."

"Chúc mừng chúc mừng, sản phụ sinh ra một cặp song sinh, cực kỳ khỏe mạnh."

Là thai long phượng!

Hoàng Nguyệt Nha và Thẩm Quyên lập tức chạy đến đón đứa trẻ.

Lục Tư Đình đứng bên cạnh nhìn, ba người đều thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà anh vẫn nhớ rõ điều quan trọng nhất, hỏi: "Xin hỏi vợ tôi thế nào rồi, chúng tôi có thể gặp em ấy một lần không?"

Y tá nói: "Mọi người có thể vào phòng bệnh đợi trước, lát nữa chúng tôi sẽ chăm sóc sản phụ xong, rồi sẽ đưa cô ấy về phòng bệnh nghỉ ngơi."

Chẳng mấy chốc sau, hai y tá đã đẩy Bạch Vi đang ngủ say ra ngoài, đưa cô đến phòng bệnh.

Giấc ngủ này, Bạch Vi ngủ đến chiều mới tỉnh lại.

Cảm thấy choáng váng mặt óc, bụng dưới cảm thấy vừa đau vừa xót, Bạch Vi cảm thấy chỗ nào cũng thấy không thoải mái.

Tay cô thấy hơi ngứa, giống như đang cầm thứ øì đó, Bạch Vi nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Lục Tư Đình đang hôn lên mu bàn tay mình.

Ngay lập tức, tất cả những tủi thân và đau đớn khi sinh xông lên đầu, đôi mắt của Bạch Vi đỏ hoe, suýt nữa đã bật khóc.

"Làm sao thế, có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Lục Tư Đình lo lắng hỏi.

Bạch Vi tủi thân nói: "Đau, chỗ nào cũng đau, lúc sinh con cũng đau, bây giờ cũng đau, tại sao nhất định phải là phụ nữ sinh con, mà không phải là đàn ông cơ chứ, dựa vào cái gì chỉ có phụ nữ mới sinh conl”

Nếu như có thể nói ra, cô thật sự muốn đàn ông cũng phải cảm nhận chút đau khổ của việc sinh con, từ khi mang thai mười tháng, cho đến khi sinh con, bất kể là về mặt tinh thần hay thể xác, những gì phụ nữ phải trải qua, đàn ông cũng nhất định phải trải qua một lần.

Đáng tiếc, cho đến khoảng thời gian cô đang sống ở kiếp sau cũng vẫn chưa phát minh ra thứ có thể khiến đàn ông mang thai.

Nhưng mà, hình như có một loại công cụ có thể khiến đàn ông trải nghiệm việc sinh con. Bạch Vi mơ mơ hồ hồ nghĩ đến nó.

Nghe Bạch Vi tức giận nói những lời vô nghĩa, Lục Tư Đình dở khóc dở cười, có vẻ như cô thực sự rất đau đớn.

Lục Tư Đình nhẹ giọng an ủi: "Được, nghe lời em, nếu kiếp sau chúng ta vẫn còn ở bên nhau, anh sẽ làm phụ nữ, sinh cho em, muốn sinh bao nhiêu đứa thì sinh bấy nhiêu đứa, được không?"

Mặc dù biết những lời nói này của Lục Tư Đình chỉ để dỗ dành cho cô vui vẻ, nhưng tâm trạng của Bạch Vi vẫn không hiểu sao lại tốt lên rất nhiều.
 
Chương 246: Sau Này Em Sẽ Không Sinh Con Nữa (2)


Nhìn thấy Lục Tư Đình, Bạch Vĩ lại nghĩ đến đứa con của hai người họ, thế là phàn nàn: "Lục Tư Đình, anh có nhìn thấy con của chúng ta không, quá xấu, xấu đến mức em còn tưởng có người đánh tráo đứa trẻ rồi, với nhan sắc này của hai chúng ta, sao có thể sinh ra một đứa trẻ xấu xí như vậy nhỉ?"

Thân thể Bạch Vi còn rất yếu, nhưng giờ phút này biểu hiện ghét bỏ trên khuôn mặt cực kỳ sinh động.

Lục Tư Đình sờ sờ Bạch Vi đầu, cười nói: "Anh thấy rồi, nhưng mà trẻ con lớn nhanh lắm, chắc hẳn là chẳng bao lâu nữa sẽ không còn dáng vẻ như này nữa đâu."

"Thật sao?"

"Ừm, yên tâm đi, bọn chúng lớn lên nhất định sẽ đẹp hơn chúng ta, con của chúng ta không thể xấu được đâu."

Lúc này Bạch Vi mới cảm thấy vui vẻ, không hy vọng có thể đẹp hơn hai người họ, chỉ là không biết sau này có thể đẹp hơn chút nào hay không.

Lục Tư Đình rót nước cho Bạch Vị, lại hỏi: "Bây giờ thấy đỡ hơn chút nào chưa, có muốn ăn cái gì không?"

Anh vừa nói như thế, Bạch Vi thực sự cảm thấy đói bụng. Tính từ lúc có cơn đau bụng buổi sáng, rồi bắt đầu sinh con, cho đến khi cô thiếp đi sau khi sinh con, Bạch Vi vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn giờ rưỡi rồi.

Ngoại trừ buổi sáng ăn một bát cháo, cả ngày nay Bạch Vi chưa ăn gì cả.

Sinh con là một việc tốn thể lực, Bạch Vi đã thấy đói bụng từ lâu, chỉ là do mệt mỏi và buồn ngủ, cô đã không còn cảm thấy đói bụng nữa.

Bụng đột nhiên kêu lên ùng ục, Bạch Vi vội vàng gật đầu: "Muốn, em sắp chết đói rồi."

Lục Tư Đình chỉnh lại giường bệnh, đỡ Bạch Vi ngồi dậy, rồi đi lấy thức ăn trong hộp giữ ấm.

Vừa mới sinh con xong, có nhiều thứ không thể ăn được, nên Thẩm Quyên đã mua một ít cháo và canh xương hầm, Hoàng Nguyệt Nha thì mang đến rất nhiều sữa và thuốc bổ.

Hai người họ chăm lo cho hai đứa nhỏ, cũng không có thời gian về nhà nấu canh, nên đành phải ra ngoài mua chút gì đó.

Tóm lại, tất cả đều là thức ăn lỏng.

Khi Bạch Vi nằm xuống, cảm thấy đói đến mức có thể ăn một con trâu, nhưng khi thực sự ăn cơm, lại không có cảm giác thèm ăn gì cả, cuối cùng chỉ ăn hai bát cháo.

Ăn cháo xong, Bạch Vi lại nằm xuống, Lục Tư Đình ở bên cạnh cô. "Hôm nay anh không đến doanh trại à?"

"Vợ anh có thai, anh còn có thể đi nơi nào chứ."

"Bụng đột nhiên xẹp xuống, thấy có hơn không quen."

"Tiếc là bây giờ có kế hoạch hóa gia đình, nếu không em mà muốn, thì có thể sinh thêm một đứa nữa."

"Quên đi, sinh con quá phiền phức, còn đau nữa, sau này em không sinh con nữa đâu."

Giọng nói của Bạch Vi càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng lúc có lúc không, Lục Tư Đình vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô.

Cô đã rất mệt mỏi rồi.

Sau khi trải qua vài tháng đầu mang thai, bụng của Bạch Vi càng ngày càng lớn hơn, sau đó ngay cả xe đạp cũng không thể đi được.

Cô vừa phải lo lắng cho chuyện trong cửa hàng, vừa phải lo cho cái bụng của mình, khi được bảy, tám tháng, đêm nào cô cũng trằn trọc khó ngủ.

Lục Tư Đình không sợ phiền đều ở bên cạnh cô, giúp cô lật người, xoa bóp, rót nước cho cô.

Có đôi khi cảm xúc của cô không ổn định, Bạch Vi sẽ tức giận, giở tính xấu nho nhỏ nhưng Lục Tư Đình không bao giờ nói một lời nào.

Anh biết người phụ nữ trước mặt này chính là vợ mình, cô có cáu giận thì cũng là vì mang thai đứa con của mình, số tháng lớn dần, cô cũng sắp sinh rồi.

Anh nên bao dung tất cả, anh nên toàn tâm toàn lực chăm sóc vợ của mình, đây đều là chuyện anh phải làm.

Lục Tư Đình cứ nhìn Bạch Vi ngủ như vậy, nhìn rất lâu.

Bạch Vi sinh thường, hơn nữa lúc mang thai cũng được chăm sóc rất tốt, uống không ít thuốc bổ, sau khi nghỉ ngơi một đêm thì sáng hôm sau có thể xuống giường được.
 
Chương 247: Chú Hề Bé Trở Nên Đáng Yêu (1)


Bác sĩ mở danh sách kiểm tra, Bạch Vi đi kiểm tra, xác định người lớn không sao, mấy đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh thì có thể xuất viện.

Lục Tư Đình lái xe, Bạch Vi cùng Hoàng Nguyệt Nha mỗi người ôm một đứa bé ngồi ở ghế sau, trong cốp sau cũng có túi lớn túi nhỏ đồ dùng khi ở bệnh viện.

Sau khi về đến nhà, Bạch Vi cùng Hoàng Nguyệt Nha lên lầu, đưa hai đứa nhỏ đang ngủ say vào trong nồi.

Đây là đồ mà Hoàng Nguyệt Nha cho bọn nhỏ, một chiếc nôi đặc biệt lớn, hai đứa nhỏ nằm ở trong vẫn rất thoải mái, chiếc nôi được đặt ở bên giường của bọn họ.

Bạch Vi nhìn hai đứa bé ngủ say, bọn nhỏ được chiếc chăn nhỏ mềm mại bao quanh, yên tĩnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ rực, mặc dù nhìn có chút xấu, nhưng lại có chút mỏng manh, rất đáng yêu.

Hoàng Nguyệt Nha vô cùng yêu thích cháu trai và cháu gái, nhưng mà ở dưới lầu có rất nhiều quần áo và đồ chơi mà bà ấy mua cho mấy đứa nhỏ, lo lắng Lục Tư Đình sẽ không thu dọn cho nên bà ấy xuống lầu hỗ trợ.

Không bao lâu, Lục Tư Dĩnh nhận được tin tức cũng tới.

Trong tay cô ấy còn cầm hai cái túi, bên trong đều là quần áo cho mấy đứa nhỏ.

Thật ra hôm qua cô ấy đã nhận được tin tức, biết Bạch Vi sinh con, nhưng mà hôm qua Lục Tư Dĩnh có chút bận bịu, không thể làm xong hết được cho nên vẫn chưa đến bệnh viện.

Về sau biết được Bạch Vi sinh được long phượng thai thì Lục Tư Dĩnh vui vẻ đến điên lên, đêm đó lập tức đi ra ngoài mua quần áo cho cháu trai và cháu gái.

Cô ấy cũng không biết nên mua cỡ nào, chỉ bảo nhân viên cửa hàng lấy món nhỏ nhất, Hoàng Nguyệt Nha nhận cái túi rồi nhìn một chút, số quần áo này cũng vừa với mấy đứa nhỏ.

Lục Tư Dĩnh thả túi xuống, liền lên lầu đi xem mấy đứa nhỏ.

"Vị Vi, sao rồi, sinh con có đau hay không?"

"Rất đau, nhưng mà sinh xong thì sẽ ổn."

"Em khổ cực rồi, nếu muốn ăn gì thì cứ để chồng em làm, nếu như nó không biết thì phải bắt nó học."

Bạch Vi cười khanh khách đáp: "Được."

Lục Tư Dĩnh đột nhiên phản ứng lại, chợt nói nhỏ: "Có phải mấy đứa nhỏ ngủ rồi không, sao lại yên tĩnh như vậy?"

"Đúng là ngủ rồi, nhưng mà cũng không cần nói nhỏ như vậy."

Bạch Vi đi đến bên cạnh cái nôi lung lay, hai Bảo Bảo ngủ rất ngoan.

Lục Tư Dĩnh cũng đi qua, cô ấy liếc mắt nhìn cái nôi, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

Mãy đứa bé vừa mới sinh ra quá nhỏ.

Lục Tư Dĩnh rất ít khi thấy trẻ con bé như vậy, nho nhỏ, giống như chỉ cần hai ngón tay là có thể nâng lên được.

Bạch Vi nhỏ giọng nói: "Chị, không sao cả, chị có thể sờ sờ bọn nhỏ, không dậy đâu."

Lục Tư Dĩnh đang có ý đó, cô ấy đưa tay ra muốn sờ sờ mấy đứa nhỏ, cảm xúc mềm mại ở trong tay, Lục Tư Dĩnh lập tức rút tay trở về.

Trên tay cô có vết chai, không dám dùng sức sờ mấy đứa nhỏ, còn sợ làm đau mấy đứa nhỏ cho nên dứt khoát nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc mấy đứa nhỏ một chút.

Cẩn thận như vậy rất giống Bạch Vi ôm mấy đứa nhỏ vào hôm qua, toàn thân cứng ngắc, không dám quá mạnh bạo, chỉ sợ làm đau mấy đứa nhỏ.

Hôm nay Bạch Vi vừa mới xuất viện, người một nhà dứt khoát ở lại nhà bọn họ ăn cơm, giữa trưa Lục Chính Hoa trở về thì cũng trực tiếp tới nhà bọn họ.

Hoàng Nguyệt Nha cùng Lục Tư Đình làm một bàn đồ ăn lớn, phần lớn đều là đồ ăn thanh đạm dưỡng sinh, hiện tại thân thể Bạch Vi vẫn còn tương đối suy yếu, cần bồi bổ thật tốt, cho nên họ cũng chỉ làm những món ăn lành mạnh.

Lục Tư Dĩnh: "Được rồi, lấy trà thay rượu, để chúng ta chúc mừng Vi Vi cuối cùng cũng sinh hạ mấy đứa nhỏ!"

Lục Chính Hoa đến vào giữa trưa, không mua đồ gì cho mấy đứa nhỏ, nhưng mà lại mang theo hai chiếc lì xì lớn.

Hôm qua ông ấy đã bàn bạc xong với Hoàng Nguyệt Nha, cho dù là bao nhiêu thì cũng là chút tâm ý của hai người họ.

Giữa trưa sau khi cơm nước xong, người nhà họ Lục ai nên làm gì thì làm cái đó, bởi vì Lục Tư Đình phải chăm sóc Bạch Vi cùng mấy đứa nhỏ cho nên xin nghỉ mấy ngày, mấy ngày nay cũng không cần đến khu bộ đội.

Bạch Vi phải ở cữ, Hoàng Nguyệt Nha đến đây mỗi ngày, bà ấy còn sợ con trai chăm sóc không tốt cho nên ngồi ở bên giường Bạch Vi dặn dò: "Vi Vi, ở cữ cũng là chuyện lớn, lúc này không thể hóng gió, cho nên không thể tắm rửa cũng không thể gội đầu, cho dù thấy không thoải mái thì cũng phải nhịn, nếu như lúc này không cẩn thận thì sẽ để lại mầm bệnh, sau này cũng dễ xảy ra chuyện."
 
Chương 248: Chú Hề Bé Trở Nên Đáng Yêu (2)


Đây đều là kinh nghiệm của người từng trải, bây giờ Bạch Vi còn chưa cảm thấy chuyện không được tắm rửa có vấn đề gì cho nên đồng ý.

Hoàng Nguyệt Nha lại quay người căn dặn con trai: "Mẹ sẽ đến mỗi ngày, bây giờ mấy đứa nhỏ còn quá bé, con đi làm việc, sợ là một mình Vi Vi sẽ luống cuống tay chân, hơn nữa con bé còn phải ở cữ, không thể mệt nhọc. Đúng rồi, trong một tháng này, không thể để con bé mệt mỏi, cũng không thể tắm rửa gội đầu, càng không thể hóng gió bị cảm lạnh, đây là vợ con cho nên con phải chú ý chăm sóc một chút, dù sao thì con bé cũng sinh mấy đứa nhỏ cho con."

Lục Tư Đình gật gật đầu, nhớ kỹ tất cả những chuyện này.

Qua một tuần sau, Lục Tư Đình muốn phải đến khu bộ đội, thế là mỗi ngày Hoàng Nguyệt Nha đều tới trợ giúp trông mấy đứa nhỏ.

Vẻn vẹn một tuần chưa gội đầu, Bạch Vi đã bắt đầu cảm thấy tóc ngứa.

Lúc mùa hè, có đôi khi Bạch Vi sẽ gội đầu mỗi ngày một lần, lâu lắm là để sang hôm sau mới gội, còn vào mùa đông thì ba ngày cô sẽ gội một lần.

Đây là lần đầu tiên cô không gội đầu trong một tuần, Bạch Vi soi gương nhìn vào mái tóc bết của mình thì cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng mà, nhìn qua hai đứa hề nhỏ của nhà mình, sau khi ăn uống no đủ xong nằm ở trên giường nhìn lên trần thì trong lòng Bạch Vi vẫn rất vui vẻ.

Nhưng mà, Lục Tư Đình nói không sao, đúng là may đứa nhỏ mỗi ngày mỗi khác.

Lúc vừa mới sinh mấy đứa nhỏ ra, Bạch Vi thật sự cảm thấy đau đầu mỗi khi nhìn thấy, thật sự là quá xấu, nhưng bây giờ qua nửa tháng, mắt của bọn nhỏ đã mở ra, làn da cũng trắng, càng nhìn càng khiến lòng người cảm thấy vui vẻ.

Hoàn toàn không giống lúc vừa mới sinh.

Chỉ tiếc, bây giờ không có điện thoại, cho nên không thể chụp lại khoảnh khắc trưởng thành của bọn nhỏ, nếu không thì Bạch Vi nhất định sẽ chụp ảnh cho mấy đứa nhỏ mỗi ngày.

Qua tuần thứ 2, Bạch Vi thực sự không thể chấp nhận được mùi ở trên người mình, mặc dù bây giờ trời lạnh, cho dù không gội đầu, không tắm rửa thì cũng không quá mùi nhưng mà Bạch Vi luôn cảm thấy không sạch sẽ.

Trong phòng cũng đã mở máy sưởi, nhân lúc bọn nhỏ ngủ, Lục Tư Đình lấy nước nóng, giúp Bạch Vi gội đầu.

Gian phòng không mở cửa sổ, hơn nữa còn mở lò sưởi, nhiệt độ trong phòng cũng khoảng 26 đến 27 độ, vô cùng ấm áp, như vậy cũng không sợ gió thổi bị cảm lạnh.

Gội đầu, sau đó lại dùng nước nóng lau cơ thể, Bạch Vi mặc quần áo xong nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy người đều sống lại.

Bọn nhỏ sắp đầy tháng, cuối cùng Bạch Vi cũng nhớ đến chuyện phải đặt tên cho mấy đứa nhỏ.

Đặt tên, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, hơn nữa phong cách đặt tên của mỗi người cũng không giống nhau.

Bạch Vi vốn muốn hỏi hỏi ý tứ của mẹ chồng, ai ngờ Hoàng Nguyệt Nha khoát khoát tay: "Đây là chuyện của hai vợ chồng các con, các con cứ bàn bạc với nhau là được."

Mỗi thời đại đều có phong cách đặt tên lưu hành, Bạch Vi cũng không muốn con của mình có một cái tên vô ý cho nên cô bàn bạc với Lục Tư Đình rất lâu.

Cuối cùng xoắn xuýt rất lâu mới đưa ra quyết định.

Anh trai tên là Lục Thiên Duệ, em gái tên là Lục Nhã Huệ.

Ngày nào Bạch Vi cũng chơi cùng hai đứa nhỏ rất vui vẻ.

Buổi chiều ngày nọ, Lục Tư Đình về nhà sớm, mua rất nhiều đồ ăn, còn có món gà quay vịt nướng đã làm sẵn.

Bạch Vi đang trong tháng cho nên giao cửa hàng lại cho Thẩm Quyên, ban ngày Thẩm Quyên không rảnh, cho nên chỉ có thể đợi đến buổi tối đóng cửa tiệm xong thì mới đến thăm Bạch Vi cùng hai đứa cháu ngoại nhỏ.

Đến cùng Thẩm Quyên còn có Bạch Diệu Thiên.

Bạch Diệu Thiên thường phải lên lớp, cũng là chỉ rảnh vào buổi tối, vào ngày con gái sinh con, ông đang ở trên lớp cho nên phải đến đến buổi tối Thẩm Quyên về nhà thì ông mới biết là con gái đã sinh con.
 
Chương 249: Sau Này Mình Chắc Chắn Không Phải Là Một Người Mẹ Ruột Đáng Tin Cậy (1)


Mỗi buổi tối sau khi tan làm, Bạch Diệu Thiên về nhà ăn cơm với Thẩm Quyên xuôi thì hai người sẽ cùng lái xe đạp đến đại viện thăm con gái.

Bao gồm cả ngày cuối tuần, Bạch Diệu Thiên không lên lớp thì cũng sẽ đến giúp đỡ chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Mặc dù ông không biết chăm sóc mấy đứa nhỏ kỹ như Thẩm Quyên nhưng mà tốt xấu Bạch Vi cũng đã được ông chăm sóc cho nên lúc ông chăm sóc mấy đứa nhỏ cũng rất ra dáng.

Lục Tư Đình làm một bàn đồ ăn lớn, hôm nay anh về nhà sớm, lúc ra ngoài đi qua cửa hàng trang sức thì còn cố ý nói một tiếng với mẹ vợ, bảo tối nay họ đến nhà mình ăn cơm.

Quả nhiên, đêm nay đóng cửa hàng sớm, Thẩm Quyên dẫn Bạch Diệu Thiên đến, bọn họ còn mang theo vài bộ quần áo và đồ chơi cho mấy đứa nhỏ.

Những ngày này, Bạch Vi nhận được không ít đồ, một khoanh tròn trứng gà, cái gì mà trứng gà ta, còn có trứng ngỗng lớn, gà mái, đều là quà của bạn Lục Tư Đình gửi đến.

Nhà họ Lục và nhà họ Bạch cũng như thế, tất cả đều là quần áo, còn có đủ loại đủ kiểu đồ chơi cho mấy đứa nhỏ, Bạch Vi cảm thấy sau này mình không cần phải mua đồ cho may đứa nhỏ, chỉ dựa vào tốc độ mua quần áo của ông bà nội ông bà ngoại thì căn bản là cô cũng không cần lo lắng đến vấn đề quần áo của mấy đứa nhỏ.

9:00 tối, Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên cơm nước xong, vốn là muốn giúp đỡ rửa chén, nhưng mà Lục Tư Đình ngăn lại, cho nên họ cũng không đi vào phòng bếp.

Cuối cùng nhìn mấy đứa nhỏ ngủ thiếp đi thì mới rời đi.

Gần đây Hoàng Nguyệt Nha đều sang đây mỗi ngày, ngoại trừ hỗ trợ trông mấy đứa nhỏ thì còn cùng Lục Tư Đình nghiên cứu canh bồi bổ.

Canh móng heo, canh cá trích, canh sườn, gần như mỗi ngày hai người họ sẽ làm ra một món canh khác, chỉ sợ Bạch Vi uống một loại nhiều quá thì sẽ chán.

Bạch Vi cũng biết nấu canh không dễ, dù sao thì mình cũng đã từng hầm qua một lần, cho nên mỗi lần Lục Tư Đình bưng canh bồi bổ đến thì Bạch Vi đều biết uống hai chén lớn.

Uống nhiều canh bồi bổ khiến cho Bạch Vi nhận ra cơ thể của mình đang dần dần hồi phục.

Không thể ra cửa, ngày nào Bạch Vi cũng ở nhà chăm mấy đứa nhỏ, cô cũng phát hiện, sau khi làn da của mấy đứa nhỏ thay đổi thì nhìn trắng trẻo vô cùng dễ thương.

Bạch Vi thường xuyên sờ khuôn mặt mấy đứa nhỏ, không động quá mạnh, sau đó sẽ chơi đùa cùng bọn nhỏ.

Lúc trước khi đi đạo ở tòa bách hóa, Bạch Vi đã mua kem dưỡng da và sữa dưỡng thể cho mấy đứa nhỏ, mỗi ngày khi thoa sữa dưỡng thể cho mấy đứa nhỏ thì Bạch Vi cũng sẽ thuận tiện xoa xoa gương mặt nhỏ của bọn nhỏ, vào lúc lau người thì cô cũng nhẹ nhàng xoa bóp.

Hai đứa bé đều cho là mẹ đang chơi với mình cho nên đều phất phất cánh tay đá đá cẳng chân, cười vô cùng vui vẻ.

Hôm nay, Lục Tư Dĩnh không có việc gì cho nên tới thăm mấy đứa nhỏ một chút.

Bình thường cô ấy tương đối bận rộn, chỉ có thứ bảy cuối tuần mới có thể tới, vào buổi trưa lần trước cũng không dám ôm mấy đứa nhỏ, bây giờ nhìn thấy Bạch Vi ôm, thì cô ấy cảm thấy lòng có chút ngứa ngáy, nhưng mà sợ mấy đứa nhỏ khóc cho nên không có ôm.

Có đôi lúc mấy đứa nhỏ sẽ rất ầm T†, có đôi khi lại rất yên tĩnh, có lẽ là do nguyên nhân đã được ăn no cho nên bọn nhỏ yên lặng nằm trên giường, mút ngón tay một lúc rồi lại há miệng nói nói, cũng không biết là muốn nói cái gì.

Lục Tư Dĩnh đến gần nhìn, phát hiện hình như may đứa nhỏ đã trưởng thành hơn một chút, trọng điểm là đẹp hơn lúc vừa mới sinh ra không ít.

Cô ấy nhìn chằm chằm hai đứa bé, bỗng nhiên nói: "Bọn nhỏ nhìn rất giống em và Tiểu Đình."

"Vậy sao, em không nhìn ra."

Bạch Vi nghe vậy thì cũng tiến tới nhìn, nhưng mà có lẽ là ngày nào cũng ở cạnh nhau cho nên Bạch Vi thật sự không phát hiện ra bọn nhỏ giống mình.
 
Chương 250: Sau Này Mình Chắc Chắn Không Phải Là Một Người Mẹ Ruột Đáng Tin Cậy (2)


Lục Tư Dĩnh nhìn kỹ Bạch Vi một chút, lại chuyển hướng sang mấy đứa nhỏ, nói: "Chị không có nhìn lầm, mắt của em gái rất giống em, miệng của anh trai, nhất là hình miệng rất giống Tiểu Đình, không tin thì em nhìn kỹ một chút."

Bạch Vi cẩn thận nhìn miệng và mắt mà Lục Tư Dĩnh vừa mới nói, đừng nói, đúng thật sự là rất giống.

Thật đúng là giống hai người bọn họ.

Lục Tư Đình muốn một Bạch Vi nhỏ, Bạch Vi muốn Lục Tư Đình nhỏ, kết quả có một đôi long phượng thai, gương mặt còn có chút giống bọn họ.

Bây giờ vẫn còn nhỏ mà đã có chút giống, như vậy thì không phải đợi đến sau này khi bọn nhỏ lớn lên thì sẽ giống hơn sao?

Bạch Vi đắc ý trong lòng, cảm thấy hai đứa bé đáng yêu hơn.

Hoàng Nguyệt Nha vừa nấu canh bồi bổ, múc ra một bát cho Bạch Vi.

Bạch Vi đi ăn canh, may đứa nhỏ liền được Hoàng Nguyệt Nha chăm sóc.

Lục Tư Dĩnh thấy mẹ ôm mấy đứa nhỏ, có chút rục rịch, cô không biết ôm mấy đứa nhỏ cho nên không dám ôm trong thời gian qua.

Nhưng mà ai cũng đã ôm mấy đứa nhỏ mà người làm bác như cô lại chưa ôm, Lục Tư Dĩnh luôn cảm thấy lòng ngứa ngáy, dứt khoát hỏi: "Mẹ, con muốn thử ôm mấy đứa nhỏ."

Hoàng Nguyệt Nha cũng biết con gái chưa được ôm mấy đứa nhỏ cho nên bà ấy đứng ở bên cạnh chỉ.

"Cánh tay của con không nên quá cứng nhắc, bên này nâng cổ của thằng bé, cánh tay bên này để hơi thấp một chút."

"Có thể đung đưa nhẹ một chút nhưng mà không được quá mạnh."

Lục Tư Dĩnh không biết ôm mấy đứa nhỏ, lúc đầu vuốt ve còn khiến mấy đứa nhỏ không thoải mái, miệng nhỏ như sắp khóc, nhưng mà có Hoàng Nguyệt Nha ở bên cạnh chỉ đạo, Lục Tư Dĩnh nhanh chóng chỉnh sửa động tác, từ từ hiểu ra phương pháp.

Rất nhanh, đứa nhỏ liền nhìn Lục Tư Dĩnh bật CƯỜI.

"Ôi, đứa nhỏ này thật dễ thương thật là đáng yêu, chỉ là lúc chăm sóc sẽ rất phiền phức, nhìn Vi Vi kia, lúc trước rất thích sạch sẽ và trưng diện, bây giờ sau khi có mấy đứa nhỏ thì chỉ có thể ở nhà mặc đồ ngủ chăm mấy đứa nhỏ."

Lục Tư Dĩnh cảm thán nói.

"Bây giờ đang ở cữ, con nhìn xem có ai sinh con xong mà không phải ở cữ chứ?" Hoàng Nguyệt Nha ghét bỏ trừng con gái một cái, nói: "Chờ sau này con sinh mấy đứa nhỏ, chắc chắn cũng sẽ phải để mẹ đến chăm sóc, mẹ cũng không yên tâm giao cháu ngoại của mình cho người mẹ tùy tiện như con."

Trác Tư Thành không có trưởng bối, trong nhà chỉ có một bà nội lớn tuổi, cũng không giúp đỡ được cái gì, về sau nếu vợ chồng trẻ có sinh con thì cũng chỉ có thể nhờ Hoàng Nguyệt Nha giúp đỡ.

Lúc trước Lục Tư Dĩnh còn không có nghĩ tới chuyện này, khi nghe mẹ nói chuyện thì cô ấy cảm thấy rất đúng.

Mình cũng không biết chăm mấy đứa nhỏ, có lẽ là sau này sẽ không kiên nhẫn đi làm cái này cái kia, cô ấy còn chưa sinh con mà đã biết sau này mình chắc chắn không phải là một người mẹ ruột đáng tin cậy.

Lục Tư Dĩnh lại ôm một hồi, chờ đến khi mấy đứa nhỏ dần dần ngủ thiếp đi thì cô ấy cẩn thận đặt mãy đứa nhỏ lên giường.

Buổi tối, chờ Lục Tư Đình trở về, Hoàng Nguyệt Nha cùng Lục Tư Dĩnh liền rời đi.

Ăn cơm xong, trước khi Bạch Vi đi tắm rửa, cô lấy hai bình sữa đầy, đưa cho mỗi đứa nhỏ một bình, đây là bữa đêm của bọn nhỏ.

Đúng là nếu không sinh con thì cô sẽ không biết được, có một số việc nhất định phải tự mình trải qua thì mới biết được, chăm sóc cho mấy đứa nhỏ đúng là một chuyện không dễ, nhất là buổi tối, vô cùng mệt mỏi.

Lúc ban ngày, bọn nhỏ ngủ trên giường, đến buổi tối thì ngủ ở trên giường nhỏ của mình, trên cái nôi vô cùng lớn kia.

Nhưng mà thời gian ăn ngủ của mấy đứa nhỏ không cố định, lúc nào đói bụng thì se khóc, ăn no chơi mệt rồi thì sẽ ngủ.

Bạch Vi liền phát hiện, hai đứa nhỏ thường xuyên đói vào lúc quá muộn nửa đêm, có đôi khi một đứa khóc không ngừng sẽ khiến đứa còn lại tỉnh ngủ, cứ vậy mà hai đứa nhỏ cùng khóc.
 
Chương 251: Đứng Chung Một Chỗ Nhìn Rất Giống Một Đôi Gấu Trúc Lớn (1)


Bạch Vi không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng lên cho bú, nhưng mà lại không thể nào chăm hai đứa cùng lúc cho nên dứt khoát cho sữa vào bên trong bình, cô cùng Lục Tư Đình hai người cho hai đứa nhỏ ăn no.

Mau chốt là, có đôi khi bọn nhỏ ăn no rồi không ngủ được thì lại muốn chơi cùng ba mẹ, muốn ôm ôm, lúc này Bạch Vi cùng Lục Tư Đình cũng chỉ có thể ôm mấy đứa nhỏ dỗ dành, hi vọng bọn nhỏ mau ngủ.

Sau một quãng thời gian, Bạch Vi sẽ tỉnh vào giờ kia trong đêm, hơn nữa ngày nào đôi vợ chồng cũng phải chăm hai đứa nhỏ, quầng thâm dưới mắt cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Cuối cùng, kết thúc một tháng.

Chuyện đầu tiên mà Bạch Vi làm chính là đi tắm rửa sạch sẽ.

Trong tháng ở cữ, Bạch Vi không nhịn được mà gội đầu một lần, còn lau cơ thể, nhưng mà không nói với mẹ, không nói với mẹ chồng, cô cảm thấy nếu mình nói ra thì hai người kia sẽ không đồng ý.

Cho nên Bạch Vi cùng Lục Tư Đình bàn bạc, làm cho căn phòng nóng lên rồi gội đầu, sau đó dùng nước nóng lau cơ thể, dọn dẹp qua một chút. Bây giờ cũng đã kết thúc trong tháng, cuối cùng Bạch Vi cũng có thể tắm rửa, hơn nữa cũng không cần phải uống canh bồi bổ mỗi ngày.

Mặc dù những món canh bồi bổ kia là những loại khác nhau, nhưng mà cách nấu đều giống nhau, không có thêm vị gì, Bạch Vi đã sớm uống phát ngán.

Mấy đứa nhỏ muốn uống sữa mẹ, Bạch Vi chỉ cần không ăn dầu, ăn cay hoặc đồ lạnh là được.

Buổi sáng, sau khi Lục Tư Đình rời giường, Bạch Vi cũng dậy.

Hai người cùng đến phòng tắm rửa mặt, ở phía trước có một tấm gương rất lớn, lúc Bạch Vi rửa mặt, cô không tự chủ được mà bật cười.

Cũng giống như lúc trước khi sinh, Lục Tư Đình nói muốn chăm sóc mấy đứa nhỏ cùng với cô, đúng là anh đã làm được, cho dù là ban ngày hay là đêm tối.

Cho nên, bây giờ cả hai người đều có quầng thâm dưới mắt, khi đứng cùng nhau nhìn như hai con gấu trúc.

Lục Tư Đình cũng nhìn thấy, hơn nữa trong nháy mắt còn hiểu ra Bạch Vi đang cười cái gì.

Anh rửa mặt xong, ôm lấy Bạch Vi, thấp giọng nói: "Anh đi xuống nấu cơm trước, bọn nhỏ còn chưa tỉnh, em có thể ngủ thêm một chút."

Các con còn nhỏ, không thể ngủ một mình ở trong phòng, sau khi Lục Tư Đình xuống lầu, Bạch Vi cũng không tiếp tục ngủ mà cô bắt đầu bện vòng tay.

Ngoại trừ lúc vừa mới sinh mấy đứa nhỏ, Lục Tư Đình xin nghỉ mấy ngày thì bây giờ trên cơ bản là không có việc gì, cũng không thể xin nghỉ phép, cho nên ngày nào anh cũng phải đến khu bộ đội.

Ban ngày, Hoàng Nguyệt Nha tới hỗ trợ chăm sóc mấy đứa nhỏ, Bạch Vi có thời gian rảnh rỗi thì sẽ đi làm đồ trang sức.

Bây giờ mấy đứa nhỏ còn nhỏ, không thể rời bỏ mẹ, cho nên Bạch Vi chưa thể đến cửa hàng, chỉ có thể để Thẩm Quyên tiếp tục trông nom cửa hàng.

Nhưng mà, Bạch Vi ở nhà cũng không muốn chậm trễ công việc làm đồ trang sức, chờ Thẩm Quyên tới thì sẽ để bà mang đồ đến cửa hàng.

Giao cửa hàng cho Thẩm Quyên, Bạch Vi rất yên tâm, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì Bạch Vi sẽ chuyên tâm ở trong nhà làm đồ trang sức.

Buổi chiều ngày nọ, nhân lúc bọn nhỏ ngủ, Bạch Vi ngồi ở trước bàn nhỏ của mình, bện vòng tay cho hai đứa nhỏ.

Vòng tay có màu đỏ, đeo lên đôi tay nho nhỏ của hai đứa bé nhìn vô cùng dễ thương, sau khi Bạch Vi đeo lên cho hai đứa nhỏ thì càng thấy thích, ôm không rời tay, ôm lấy con trai hôn lấy hôn để.

Đây là con của cô, thật đáng yêu!

Bạch Vi không nhịn được, sờ sờ tay nhỏ, sau đó lại ôm con trai hôn một chút. Có lẽ là do bị quấy ray giấc ngủ nên không vui, Lục Thiên Duệ vốn đang ngủ rất say sưa, lần này lập tức khóc lên, thậm chí còn chưa mở mắt.

Bạch Vi vội vàng ôm lấy con trai, ngâm nga bài hát dỗ cậu bé ngủ.
 
Chương 252: Đứng Chung Một Chỗ Nhìn Rất Giống Một Đôi Gấu Trúc Lớn (2)


Cũng may là Lục Thiên Duệ không thật sự tỉnh lại, Bạch Vi ôm một lát thì tiếng khóc dần dần biến mất, cậu bé nhanh chóng tiếp tục ngủ.

Bạch Vi cẩn thận đặt con trai lên giường, lần này cô cố gắng không quấy rầy giấc ngủ của con trai.

Giống như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Bạch Vi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy đôi mắt tròn vo của con gái đang nhìn về phía của mình của cô.

AAA, al

Lục Nhã Huệ kêu hai tiếng, sau đó tiếp tục cắn đầu ngón tay của mình, xem ra là đói bụng.

Bạch Vi nghĩ nghĩ, con gái ăn nhanh ngủ cũng nhanh, chắc là lần này đói bụng rồi.

Nhưng mà còn may là cô bé không khóc không nháo, nếu không thì chỉ sợ sẽ đánh thức cả anh trai. "Bảo bối ngoan, đói bụng không, dậy ăn nào."

Bạch Vi ôm con gái cho bú, Lục Nhã Huệ nhanh chóng ăn no, ngáp buồn ngủ.

Nhàn rỗi không chuyện gì, Bạch Vi ngồi ở trước bàn vẽ bản thảo thiết kế, chuẩn bị thiết kế một số món trang sức mới. Lần này cô còn chưa vẽ được bao lâu, hai đứa nhỏ cũng chưa ngủ được một tiếng, có thể là do nước tiểu ẩm ướt nên đều tỉnh dậy.

Bạch Vĩ tính toán thời gian, thấy bọn nhỏ đã ngủ dậy thì cầm đồ chơi, ngồi ở trên giường chơi đùa cùng bọn nhỏ.

May đứa bé có rất nhiều đồ chơi, tất cả đều là người trong nhà tặng, đủ loại kiểu dáng, phần lớn là loại có thể phát ra tiếng.

Bạch Vi cầm hai món đồ chơi có chuông nhỏ, đặt ở phía trước, lắc lư hấp dẫn sự chú ý của bọn nhỏ.

Có vẻ như Lục Nhã Huệ rất muốn chơi, giơ tay nhỏ lắc không ngừng, Bạch Vi liền đặt một món đồ chơi vào trong tay của cô bé.

Nhưng mà mấy đứa bẻ còn nhỏ, tay cũng nhỏ, vừa cầm không được bao lâu thì đã rơi.

Bạch Vi lập tức cầm lên, tiếp tục chơi đùa cùng cô bé.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Vi cũng hiểu rõ một số chuyện, ví dụ như lúc ban ngày không thể để mấy đứa nhỏ ngủ liên tục được.

Trong lúc ở cữ, ngày nào Bạch Vi cũng không cẩn thận để anh trai Lục Thiên Duệ ngủ lâu cho nên vào buổi tối, cậu bé sẽ không ngủ được.

Cậu bé không ngủ được thì cũng khiến Bạch Vi cùng Lục Tư Đình không thể ngủ, nếu như không có người ở bên cạnh thì nhất định sẽ không. Anh trai vừa khóc thì em gái cũng bị đánh thức, sau đó cũng khóc, không còn cách nào khác, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình liền thay phiên nhau chơi cùng Lục Thiên Duệ, thẳng đến đêm khuya, sau khi chơi mệt rồi mới ngủ.

Từ đó về sau, Bạch Vi không để cho hai đứa nhỏ ngủ nhiều vào ban ngày, ngủ mấy tiếng sau đó bú sữa mẹ, sau khi chơi một lúc thì mới để bọn nhỏ tiếp tục ngủ.

Ban ngày ngủ ít thì ban đêm cũng sẽ không làm ami

Lúc năm giờ rưỡi, Lục Tư Đình trở về.

Lúc anh trở lại, Bạch Vi đang ở trên giường chơi đùa cùng hai đứa bé, có lễ là do đã ăn uống no đủ cho nên hai đứa bé vô cùng nể mặt, Bạch Vi vừa đùa một chút thì hai đứa bé sẽ cười ha ha.

Sau khi Lục Tư Đình trở về, anh ôm lấy Bạch Vi: "Em vất vả rồi."

Sau đó lại thay nhau ôm, mỗi người một đứa nhỏ, mãi đến khi mỗi người ôm hai đứa bé một lần thì anh mới chuẩn bị đi nấu cơm.

Lục Tư Đình làm rất nhiều món ăn có dinh dưỡng, rau xanh xào, rau trộn khoai tây cắt sợi, ớt ngọt xào thịt bò, tôm bóc vỏ nấu với bông cải xanh, thịt gà kho hạt dẻ, canh xương sườn đậu hũ, tất cả đều rất ngon.

Bạch Vĩ ở lầu hai cũng ngửi thấy mùi thơm.

Ở dưới lầu một để một cái nôi nhỏ, là do Thẩm Quyên mua, lúc vợ chồng trẻ ăn cơm thì sẽ để hai đứa nhỏ ở đó để trông nom.

Buổi tối, hai người dỗ mấy đứa nhỏ xong thì đi rửa mặt, chuẩn bị ngủ.

Từ lúc Bạch Vi được sáu, bảy tháng thì Lục Tư Đình chưa từng chạm vào cô, sau này còn sinh con, ở cữ, tất cả cũng đã được nửa năm.
 
Chương 253: Quả Nhiên Vẫn Là Con Gái Ngoan Ngoãn Dễ Thương, Con Trai Là Kẻ Đến Đòi Nợ (1)


Bây giờ may đứa nhỏ cũng ngủ thiếp đi, hai người ngủ ở trên một giường, Lục Tư Đình ôm Bạch Vi trong lòng có chút ngứa ngáy.

Có vẻ như sau khi sinh con xong thì Bạch Vi không còn giống lúc trước, nhưng mà cũng không biết khác chỗ nào, Lục Tư Đình không thể xác định được.

Nhưng mà anh biết, eo của Bạch Vi càng thêm mềm mại, hơn nữa trên người cô luôn có mùi thơm của sữa, rất thơm.

Lục Tư Đình không nhịn được tâm viên ý mã, ôm lấy vợ mình, bắt đầu hôn.

Bạch Vi kinh ngạc, sau khi biết Lục Tư Đình đang làm gì thì có chút ghét bỏ trừng mắt liếc anh một cái.

Bây giờ cô mới chỉ ra tháng, Lục Tư Đình lại vội vàng không nhịn nổi như vậy, thực sự quá nóng vội.

Tính toán thời gian, từ giữa lúc mang thai đến giờ, khi bụng Bạch Vi lớn lên thì Lục Tư Đình bắt đầu kiềm chế, cũng không chạm vào cô, chi sợ cô không thoải mái, đến bây giờ cũng đã nửa năm.

Người đàn ông Lục Tư Đình này, hóa ra đã nhịn được nửa năm. Bạch Vi cũng không từ chối, bởi vì anh cũng đã nhịn lâu cho nên cô cũng hợp tác.

Mặc dù hai người đã không tiếp xúc thân mật với nhau nửa năm, nhưng mà lúc da thịt kề nhau thì cảm giác quen thuộc kia vẫn truyền đến, Bạch Vi cũng không nhịn được mà lên tiếng.

Cô vội vàng che miệng của mình, đồng thời nhìn về phía bên cạnh, thấy mấy đứa nhỏ không bị mình đánh thức thì mới thở phào trong lòng.

Vốn cho rằng mở đầu thuận lợi thì phần cuối cũng sẽ thuận lợi, nhưng mà khi tiến hành đến một nửa thì Lục Thiên Duệ đột nhiên khóc lên.

Lúc ban đầu chỉ khóc nhỏ, sau đó không thấy có người để ý đến mình thì càng lúc càng khóc lớn.

Sắc mặt của Lục Tư Đình lập tức đen lại, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể rời ra, đứng lên ôm mấy đứa nhỏ dỗ.

Lục Thiên Due rất biết khóc, tiếng khóc rõ to, nếu như để mặc kệ thì nhất định sẽ đánh thức Lục Nhã Huệ.

Em gái và anh trai không giống nhau, vào buổi tối rất khó dỗ em gái, nếu như bị đánh thức thì cả hai vợ chồng đừng mong ai được đi ngủ.

Được ôm dỗ dỗ, lại uống sữa, Lục Thiên Duệ nhanh chóng nín khóc.

Bạch Vi trốn ở trong chăn, nhìn gương mặt thối dục cầu bất mãn của Lục Tư Đình thì không nhịn được cười trộm. Cũng không thể nói là không có chỗ tốt, ít nhất thì Lục Tư Đình là một người chồng, một người ba tốt, vào nửa đêm khi mấy đứa nhỏ khóc thì anh sẽ chủ động đi dỗ, cho dù bọn họ đang làm chút vận động tạo ra con người.

Bạch Vi nhìn một hồi, sau đó bắt đầu ngáp, cô bắt đầu buồn ngủ.

Chờ Lục Tư Đình cho cả hai đứa bé ăn no quay trở lại bên cạnh Bạch Vĩ thì cô đã ngủ.

Lục Tư Đình tắt đèn bàn nhỏ, rón rén lên giường ôm Bạch Vi ngủ.

Mặc dù con trai con gái và mẹ của chúng đều dễ thương, mềm mại, có mùi sữa, nhưng mà xúc cảm lại không giống nhau, chỉ khi ôm Bạch Vi ngủ thì Lục Tư Đình mới có thể ngủ say sưa.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Lục Tư Đình không cần đến khu quân đội cho nên buổi sáng anh cũng không dậy sớm, đến 7h30 mới dậy nấu cơm.

Buổi sáng, Hoàng Nguyệt Nha đến đây một chuyến, còn mang theo rất nhiều đồ ăn mà mình đã làm.

Lúc Hoàng Nguyệt Nha không có chuyện gì làm trong nhà thì sẽ làm rất nhiều món ăn nhanh, có sủi cảo, bánh, trứng luộc, trà.

Sủi cảo lại có mấy loại nhân, có rau hẹ trứng gà, hồi hương trứng gà, thịt heo hành tây, rau cần thịt bò, bên trong nhân bánh còn được cho gia vị, ăn rất ngon. Nếu không làm hết nhân bánh thì Hoàng Nguyệt Nha liền sẽ làm thêm chút bánh, chiên ngập dầu, ăn rất ngon.

Hoàng Nguyệt Nha cho bọn họ chút bánh và sủi cảo, thấy hôm nay con trai ở nhà thì bà ấy đi xem cháu trai cháu gái một chút rồi lập tức rời đi.

Hôm nay là một ngày có thời tiết tốt hiếm có, Bạch Vi chăm hai đứa bé, còn Lục Tư Đình đi đổi ga giường, sau khi máy giặt giặt xong thì anh mang đi phơi.
 
Chương 254: Quả Nhiên Vẫn Là Con Gái Ngoan Ngoãn Dễ Thương, Con Trai Là Kẻ Đến Đòi Nợ (2)


Mở tất cả cửa sổ ra một chút để thông gió thông khí, sau đó lại quét dọn vệ sinh.

Buổi trưa, Lục Tư Đình nấu rất nhiều sủi cảo, sau đó làm hai đĩa rau xào, hai món rau trộn, như vậy là xong bữa trưa.

Hai người cơm nước xong xuôi, Lục Tư Đình đi rửa chén cọ nồi, Bạch Vi thì đi lau bàn.

1h chiều, vào lúc nóng nhất trong ngày, vợ chồng trẻ chuẩn bị tắm rửa cho hai đứa bé.

Nước ở trong chậu vừa phải, trong phòng cũng rất nóng cho nên họ cũng không để nước quá nóng, da của mấy đứa nhỏ rất mỏng, ở nhiệt độ người lớn cảm thấy không nóng thì bọn nhỏ vẫn có thể bị bỏng, cho nên Bạch Vi không để nước quá nóng.

Lục Tư Đình cho con trai tắm rửa, Bạch Vi tắm cho con gái.

Nhân lúc tắm rửa, Lục Tư Đình lặng lẽ đánh hai cái vào mông con trai, tối hôm qua do cậu bé khóc cho nên bọn họ mới lỡ chuyện.

Có vẻ như Lục Thiên Duệ không vui khi bị đánh vào mông nhỏ, hé miệng ô ô a kêu hai tiếng, trợn to mắt nhìn ba ruột, ánh mắt giống như đang nói, ba không hoàn thành chuyện của mình thì liên quan gì đến con?

"Bảo bối thật tuyệt, để ba tắm cho con nhé."

"Bảo bối nhà chúng ta thật ngoan, không sợ nhỉ, sắp tắm xong rồi."

Bạch Vi ôm con gái ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng để hấp dẫn sự chú ý của con trai, để cậu bé không sợ, hình như Lục Thiên Duệ không sợ tắm rửa một chút nào, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng.

Lục Tư Đình không khỏi cảm thán, quả nhiên vẫn là con gái ngoan ngoãn dễ thương, con trai đến để đòi nợ.

Lục Tư Đình nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của con trai, Lục Thiên Duệ còn tưởng rằng anh đang chơi cùng mình cho nên cười rất ngây ngô.

Sau khi tắm rửa xong, Bạch Vi lập tức thả con gái lên giường, sau đó cầm khăn tắm vào bọc con trai.

Trong phòng rất nóng, Bạch Vi đặt con trai lên giường, lau sạch cơ thể xong thì mới mặc quần áo vào, sau đó lại đặt cậu bé vào trong nôi.

Bây giờ sẽ phải tắm rửa cho con gái.

Con gái yên tĩnh hơn con trai một chút, không làm ầm ï như vậy, nhưng mà lúc gội đầu thì cô bé có chút sợ, đột nhiên bắt đầu gào khóc.

Lục Tư Đình chỉ có thể tăng tốc, Bạch Vi nói chuyện với cô bé, cũng lấy đồ chơi để thu hút sự chú ý, cuối cùng cũng dỗ được con gái. Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho hai em bé thì Bạch Vi cảm thấy rất mệt mỏi, đây là cảm giác mà cô chưa cảm nhận được từ rất lâu rồi.

Tắm rửa cho hai đứa nhỏ là một chuyện rất tốn sức, hơn nữa sau khi bọn nhỏ được tắm xong thì cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Sau khi chơi trong nôi một lúc thì hai đứa nhỏ lại khóc lên, có lẽ là do buồn ngủ cho nên cả hai đứa đều bắt đầu ngáp.

Lục Tư Đình đứng ở phía trước cái nôi, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, dường như đang xác nhận lại điều gì.

Bạch Vi hiếu kỳ tiến tới, nhỏ giọng hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"

Lục Tư Đình cong môi, nói: "Bọn nhỏ ngủ rồi."

Đúng là đã ngủ rồi.

Bạch Vi gật đầu, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị ôm ngang người.

Bạch Vi sợ hết hồn, hai tay vòng lấy cổ của Lục Tư Đình theo bản năng, lườm nguýt anh một cái: "Anh định làm gì?"

"Chuyện tối hôm qua của chúng ta còn chưa được làm xong, em không quên chứ."

Lục Tư Đình bình tĩnh, trực tiếp đi ra ngoài: "Làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, bọn nhỏ đã ngủ rồi, đương nhiên là chúng ta có thể làm chuyện mà chúng ta chưa làm xong." Bạch Vi có chút im lặng, cô muốn tự mình đi, lại sợ động tĩnh của mình quá lớn sẽ đánh thức mấy đứa nhỏ.

Bỏ đi, dù sao mình đi hoặc bị ôm đi thì kết quả cũng giống nhau, hơn nữa mới chỉ làm được một nửa loại chuyện này cũng khiến Bạch Vi có chút khó chịu.

Rất nhanh, căn phòng cách vách truyền đến tiếng nói đứt quãng, còn có tiếng kẹt kẹt của chân giường.

Sau một tiếng rưỡi, vẫn là Bạch Vi nhớ hai đứa bé, sợ bọn nhỏ tỉnh lại rồi khóc cho nên đã đá Lục Tư Đình xuống giường.
 
Chương 255: Chuyện Tối Hôm Qua Của Chúng Ta Còn Chưa Được Làm Xong, Em Không Quên Chứ (1)


Nhanh chóng mặc quần áo tử tế, Bạch Vi trở lại phòng ngủ chính, hai đứa bé vừa mới tỉnh ngủ, đang ngơ ngác nhìn bốn phía.

Nhìn thấy Bạch Vi thì cả hai đứa bé đều vui vẻ cười cười.

Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, trong nháy mắt, cũng sắp hết năm.

Nhân dịp cuối tuần Lục Tư Đình nghỉ ngơi, Bạch Vi chuẩn bị nhiều sữa cho hai đứa nhỏ, để Lục Tư Đình đưa hai đưa bé đến nhà họ Lục một ngày, còn mình thì đi đến cửa hàng.

Kể từ ngày Quốc khánh mùng 1 tháng 10, Bạch Vi chưa từng tới cửa hàng, sinh con, ở cữ, chăm mấy đứa nhỏ, đến bây giờ cũng đã hơn ba tháng, cuối cùng Bạch Vi cũng đến.

Chị Thôi nhìn thấy Bạch Vĩ thì rất vui vẻ, hỏi về mấy đứa nhỏ, sau đó lập tức đi làm việc.

Còn có nửa tháng nữa là sẽ đến tết, trong cửa hàng có chút bận bịu, nhưng mà ngày nào Thẩm Quyên cũng ở đây, hai người phân công làm việc cho nên mặc dù vội vàng thì cũng không sai ra sai sót.

Bạch Vi tới cửa hàng, nhìn hóa đơn một chút, sau đó lại xem loại trang sức nào bán chạy rồi mới đi xem sổ sách.

Sau khi đi vòng quanh cửa hàng hai vòng, sửa sang qua một kệ hàng thì Bạch Vi lập tức bày đồ trang sức mới của hôm nay lên.

Đây đều là đồ trang sức cô thiết kế khi ở nhà, chuẩn bị cho hoạt động của năm mới.

Chị Thôi cũng tới trợ giúp, sau khi bày đồ lên thì lại hỏi giá cả, như vậy thì có thể chính thức bán.

Chị Thôi chợt nhớ tới tới cái gì, vỗ đầu một cái, đến quầy lấy ra một tấm danh thiếp nói: "Hai ngày trước, có người đến tìm em, nói muốn làm riêng đồ trang sức, nhưng mà lúc đó em không có ở đây, chị cũng không biết là lúc nào em sẽ quay lại cho nên người để lại danh thiếp của mình, nói là nếu có thể làm trước năm mới thì hãy đến tìm cô ấy."

Bạch Vi cầm danh thiếp, đúng dịp, lại là khách hàng từ công quán Murphy.

Bây giờ còn 20 ngày nữa là đến năm mới, nếu như bây giờ bắt đầu thiết kế rồi làm đồ trang sức riêng thì Bạch Vi cảm thấy mình có thể làm được.

Vậy thì buổi chiều đến xem một chút đi. Bạch Vi nhận lấy danh thiếp, sau đó bỗng nhiên nhớ tới chuyện øì đó, lại hỏi: "Chỉ có một vị khách hàng này này tới tìm em thôi sao?”

Chị Thôi nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không phải, trước sau cộng lại có ba bốn người, chỉ có khách hàng này đến hai lần, lần thứ hai còn để lại tấm danh thiếp." Ba bốn khách hàng, như vậy tức là, ít nhất có thể kiếm được 300 tệ.

Tay nghề của Bạch Vi càng tốt thì đồ trang sức cô làm ra càng tỉnh tế đẹp d6, đồ trang sức làm riêng càng đắt.

Vốn là có thể kiếm được bốn trăm tệ, bây giờ đã biến thành chỉ có thể kiếm được 100 tệ, Bạch Vi bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Không sao cả, về sau còn có cơ hội, danh tiếng của cửa hàng càng lớn thì sau này sẽ càng có nhiều người đến tìm cô đặt trang sức riêng hơn.

Sau khi Bạch Vi đến cửa hàng thì cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn bận rộn, sau khi ăn cơm trưa xong thì lại dạy chị Thôi làm hai loại trang sức đơn giản cho năm mới.

Trong tiệm có mẹ trông nom, buổi chiều Bạch Vi liên rời đi.

Cô đến công quán Murphy, tìm đến nhà của vị khách này, biết được cô Trương này muốn tham gia vũ hội năm mới cho nên muốn làm riêng một bộ trang sức.

Bạch Vi tham khảo phong cách ăn mặc bình thường của cô Trương, cùng với váy vũ hội, quyết định nhận đơn này.

Bởi vì thời gian chỉ có hơn nửa tháng cho nên phải làm nhanh chóng, cộng thêm các loại nguyên liệu, cuối cùng giá của bộ trang sức này là 150 tệ.

4h chiều, Bạch Vi cam mười lăm tệ tiền đặt cọc, rất vui vẻ đi đến thị trường bán si mua nguyên liệu.

Ngoại trừ mua nguyên liệu để làm trang sức đặt riêng thì còn có nguyên liệu làm trang sức năm mới, cũng phải làm nhiều thêm chút, nếu không thì sẽ bị thiếu.
 
Chương 256: Chuyện Tối Hôm Qua Của Chúng Ta Còn Chưa Được Làm Xong, Em Không Quên Chứ (2)


Hôm nay Bạch Vi đến cửa hàng xem một chút, món nào cũng không có nhiều hàng tồn, bởi vì hai tháng này cô vẫn luôn ở nhà chăm mấy đứa nhỏ cho nên ít làm đồ trang sức.

Chờ đến khi mua nguyên liệu xong đi về nhà thì cũng đã hơn năm giờ, lúc này trời cũng đã tối rồi.

Bạch Vi chuyển đồ vào trong nhà, sau đó mới đến nhà họ Lục.

Người nhà họ Lục đều ở đây, Lục Chính Hoa cùng Hoàng Nguyệt Nha, còn có Lục Tư Dĩnh, ba người bọn anh đang thay phiên ôm hai đứa bé, chơi đùa cùng bọn nhỏ.

Lục Tư Đình xuống bếp làm cơm tối, cửa phòng bếp được đóng cẩn thận, chỉ sợ có chút sương mù bay ra hun vào hai đứa nhỏ.

Sau khi Bạch Vi trở về, hai đứa bé nhìn thấy thì lập tức khóc lên, đưa tay ra giống như muốn ôm một cái.

Bạch Vi vội vàng nhận lấy mấy đứa nhỏ, nhưng mà cô chỉ có thể ôm được một đứa, đứa ở trong ngực nín khóc thì đứa còn lại bắt đầu khóc.

Không còn cách nào khác, Bạch Vi ngồi xuống, không thể làm gì khác hơn là mỗi bên ôm một đứa. Hoàng Nguyệt Nha sợ may đứa nhỏ ngã cho nên đứng ở bên cạnh đỡ.

Không còn cách nào, mấy đứa nhỏ đã không nhìn thấy mẹ một ngày cho nên khóc muốn ôm cũng là chuyện bình thường, Bạch Vi chơi cùng may đứa nhỏ một chút, hai đứa nhỏ cũng không còn khóc nữa.

Lục Tư Đình nhanh chóng nấu cơm xong, mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Bạch Vi còn muốn đến cửa hàng một chuyến, sau khi nói chuyện với Lục Tư Đình, xác định anh có thể chăm sóc hai đứa bé thì cô mới đạp xe rời đi.

Sau khi bán một ngày, Bạch Vi thấy trang sức năm mới được bán rất chạy, nhất là cài tóc cùng trâm ngực, đây là hai món được bán nhanh nhất.

Bạch Vi ở trong cửa hàng một ngày, mãi đến 4:00 thì mới ve nhà.

Những ngày tiếp theo, ngoại trừ chăm sóc mấy đứa nhỏ thì ngày nào Bạch Vi cũng làm bộ trang sức đặt riêng kia.

Thật ra làm đồ trang sức đặt riêng cũng không khó, trong đầu Bạch Vi đã có vô số loại trang sức mới lạ.

Chỉ là, còn phải thỏa mãn một số yêu cầu khác của khách hàng, ví dụ như, có người thích đuôi cá thì sẽ yêu cầu thêm hình đuôi cá, có người thích hoa thì sẽ yêu cầu thêm cánh hoa. Còn phải phù hợp với trang phục, cho nên phải cân nhắc rất nhiều phương diện.

Hôm nay là 25 tết, Lục Tư Đình đã nghỉ, Bạch Vi cũng đã làm xong bộ trang sức được đặt riêng, cho nên cô mang trang sức đến cho cô Trương.

Sau khi đưa đồ trang sức, nhận được tiền thì Bạch Vi trực tiếp đến cửa hàng.

Bởi vì sắp đến tết cho nên trong khoảng thời gian này có rất nhiều người đi mua đồ ở khắp phố lớn ngõ nhỏ, người lớn trẻ con đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chỗ nào cũng có người, rất ồn ào vui vẻ.

Bạch Vi đặt số trang sức mình mới làm xong lên kệ, sau đó lại hỗ trợ cửa hàng đến tận hơn 5h thì mới về nhà.

Thẩm Quyên cũng phải chuẩn bị đồ tết cho nên trong khoảng thời gian này khi mọi người sẽ được nghỉ trong khoảng thời gian nhất định, trên cơ bản là bà sẽ phụ trách buổi sáng, Bạch Vi phụ trách buổi chiều, còn có chị Thôi, 3 người bận túi bụi trong cửa hàng.

Rất nhanh, hôm nay đã là 30 tết.

Cửa hàng mở một buổi sáng, đến 3:00 chiều thì đóng cửa hàng. Bạch Vi đã sớm phát tiền lương, còn đưa nửa tháng tiền lương xem như tiền thưởng, sau đó để chị Thôi về nhà ăn tết.

Đồ trong nhà cũng đã được chuẩn bị xong, Bạch Vi cũng không ở bên ngoài mà lái xe về nhà.

Lục Tư Đình ở trong nhà trông hai đứa bé, bây giờ bọn nhỏ sắp ba tháng rồi, lúc nào nằm ở trên giường cũng không ngoan, muốn xoay người cho nên Bạch Vi đã mua những tấm chắn mềm chặn ở xung quanh, tránh để hai đứa nhỏ lăn xuống giường trong lúc ngủ.

Bạch Vi đi tới thu dọn một chút, rồi ôm mấy đứa bé cùng Lục Tư Đình, đến nhà họ Lục ăn tết.
 
Chương 257: Nhưng Mà Cũng Là Cháu Trai Của Anh (1)


Sắc trời có chút tối, trong đại viện rất ồn ào, vì được nghỉ cho nên mấy đứa bé đang chơi ở bên ngoài, trong tay cầm đũa phép của tiên nữ, tỏa ra ánh sáng hấp dẫn ánh mắt Lục Nhã Huệ trong ngực Bạch VI.

"Anh Lục, năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ."

"Hai người về nhà sao?"

"Đúng vậy, trở về ăn tết."

"Ôi, chị dâu năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ."

Trên đường gặp người quen, không thể không lên tiếng chào hỏi, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình vừa đi vừa nói, gặp rất nhiều người quen, không bao lâu sau thì bọn họ đã đến nhà họ Lục.

Lục Tư Dĩnh đang ở trong sân cho chó lớn ăn, thấy em trai em dâu dẫn theo mấy đứa bé đến thì nhốt chó vào trong chuồng trước, sợ nó hù dọa may đứa bé.

Năm nay khác với mọi năm, trong nhà có thêm thành viên nhỏ, cũng vui vẻ hơn mọi năm rất nhiều.

Hai đứa nhỏ Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ mặc áo bông quần bông màu đỏ, đổi chiếc mũ lão hổ màu đỏ, nhìn vừa vui vừa dễ thương, ai thấy cũng muốn ôm một cái.

Ngay cả Lục Chính Hoa là người bình thường không nói cười tuỳ tiện cũng ôm Lục Nhã Huệ, nụ cười trên mặt cũng không ngừng lại một giây nào.

Hoàng Nguyệt Nha chơi với cháu trai cháu gái một lúc thì đi chuẩn bị cơm tất niên, Lục Tư Đình cũng đến hỗ trợ.

Bạch Vi ôm con trai ngồi trên ghế sa lon, không bao lâu sau, chỉ thấy Lục Tư Dĩnh chạy đi mở cửa, Trác Tư Thành xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào.

"Chú, năm mới vui vẻ!"

"Di đâu rồi ạ? Dì, năm mới vui vẻ al"

Trác Tư Thành mang quà mừng năm mới cho tất cả mọi người, gặp ai thì chào người đó.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy hai bảo bối nhỏ của nhà họ Lục, có chút hiếu kỳ, ánh mắt nhìn sang đó liên tục.

Lục Tư Dĩnh nhận lấy Lục Thiên Duệ từ trong tay Bạch Vi, nói: "Xem đi, cháu trai lớn của em đấy, dễ thương không?"

"Hì hì, dễ thương, nhưng mà cũng là cháu trai của anh."

Trác Tư Thành cười hai tiếng, sờ lên tay nhỏ của mấy đứa bé, có chút ngạc nhiên.

Cậu ấy cũng rất ít khi gặp mấy đứa nhỏ như vậy, nhìn Lục Tư Dĩnh thuần thục ôm Lục Thiên Due thì càng kinh ngạc.

Ngày nào Lục Tư Dĩnh cũng tùy tiện, nhìn không giống người biết ôm mấy đứa bé.

Nhưng mà cô ấy lại ôm mấy đứa nhỏ thành thạo như vậy, còn có thể đùa mấy đứa bé chơi, quả thật làm cho Trác Tư Thành phải lau mắt mà nhìn.

Lục Tư Dĩnh nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trác Tư Thành, giống như sói già đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, hướng dẫn từng bước nói: "Có muốn thử ôm một đứa không, rất vui đấy."

Trác Tư Thành có chút do dự, nhưng nhìn bộ dáng thoải mái của Lục Tư Dĩnh, còn có gương mặt đáng yêu của Lục Thiên Duệ thì cuối cùng cũng không nhịn được mà gật đầu.

Lục Thiên Duệ mặc quần áo mới, nằm ở trong ngực một người xa lạ thì cũng không khóc không nháo, mở to mắt to tò mò nhìn Trác Tư Thành.

Đây cũng là lần đầu Trác Tư Thành ôm mấy đứa nhỏ, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này vừa mềm lại còn nhìn mình với ánh mắt rất tò mò.

Cậu ấy lập tức cứng lại ở đó, không biết nên làm sao bây giờ.

Lục Thiên Duệ đang được một chị gái xinh đẹp ôm, đột nhiên được đưa tới ngực của người đàn ông xa lạ, mấu chốt còn không vuốt ve cậu bé thoải mái cho nên trong nháy mắt cậu bé lập tức không vui.

Cậu bé không vui thì sẽ náo, con mắt đỏ ngầu, khóe miệng biu xuống, dáng ve như muốn khóc mà lại không khóc.

Trác Tư Thành hồi tưởng lại dáng vẻ Lục Tư Dĩnh vừa mới đùa mấy đứa bé, vụng về xóc xóc Lục Thiên Duệ, kết quả là Lục Thiên Duệ khóc ra tiếng.

Trác Tư Thành khóc không ra nước mắt, trên dưới toàn thân đều căng cứng, lo lắng nhìn Bạch Vi, nhỏ giọng nói với Lục Tư Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, anh không làm được, em mau ôm lại đi."
 
Chương 258: Nhưng Mà Cũng Là Cháu Trai Của Anh (2)


Lúc này Lục Tư Dĩnh mới ôm lấy đứa bé, chỉ có điều là trình độ của cô ấy cũng kém hơn Tiểu Bạch, nếu như vào lúc mấy đứa bé không khóc thì cô ấy còn có thể ôm trêu chọc một chút, mẹ của cô ấy cũng chưa dạy cách dỗ mấy đứa bé như thế nào.

Bạch Vi an vị trên ghế sa lon, cắn hạt dưa, nhìn cặp tình nhân nhỏ này luống cuống tay chân dỗ mấy đứa bé.

Thấy bọn họ thực sự không dỗ được thì Bạch Vi liền tiến lên ôm lấy mấy đứa nhỏ.

Trong khi Trác Tư Thành cùng Lục Tư Dĩnh không dỗ được thì Bạch Vi chỉ cần đơn giản ôm một chút là Lục Thiên Duệ đã nín khóc.

Đồ ăn trong bữa cơm tất niên cũng đã được làm sẵn, chỉ cần xào vài món, hầm chút chút thì có thể trực tiếp dọn cơm.

Cơm tất niên rất vui vẻ, cả một nhà sáu người, còn có hai Bảo Bảo, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Trác Tư Thành cùng Lục Tư Dĩnh cũng đã chọn ngày kết hôn, ngay vào năm sau, qua mười lăm thì sẽ kết hôn. người nhà họ Lục bên này đều đã thông báo, nhà họ Trác bên kia cũng đang chuẩn bị, cho nên hiện tại bọn họ cũng đã được xem là người một nhà. Sau khi ăn cơm xong, Trác Tư Thành lại phát lì xì cho hai đứa bé, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lại còn là ngày tết cho nên cậu ấy chuẩn bị cho mỗi đứa nhỏ một bao lì xì.

Bạch Vi đột nhiên phát hiện, làm trẻ nhỏ cũng có chỗ tốt, ít nhất thì cũng có thể nhận được không ít bao lì xì vào năm mới.

Lúc đón giao thừa, người một nhà cũng ở cùng nhau nói chuyện, còn cầm bộ bài xì phé, mấy người ngồi xuống chơi với nhau.

Hai đứa bé đã đi ngủ từ sớm, Hoàng Nguyệt Nha sợ Bảo Bảo ở dưới lầu một sẽ bị đánh thức cho nên đã đưa hai đứa bé về phòng.

Mấy người chơi đến 2h khuya rồi bắt đầu ngáp liên tục, cuối cùng dứt khoát đều về ngủ.

Thời gian quá muộn, Trác Tư Thành không về nhà mà ở lại khách sạn.

Đầu năm mùng một, cả nhà đều dậy rất sớm, bên ngoài có tiếng pháo lốp bốp, Bạch Vi rời giường vào lúc 8h.

"Lãnh đạo, năm mới vui vẻ!"

"Chị dâu, năm mới vui vẻ!"

Địa vị của nhà họ Lục ở trong quân khu cũng tương đối cao, mấy người ở xung quanh đều mang con mình đến chúc tết.

Lúc Bạch Vi rời giường, ở dưới lầu một đã có không ít quà năm mới, các loại đặc sản từ nhiều vùng miền.

Đầu năm mùng một không thể quét rác cho nên mọi người cố gắng giữ nhà cửa sạch sẽ.

Sau khi ăn sáng xong, Trác Tư Thành cùng Lục Tư Dĩnh liền đi ra ngoài hẹn hò, bây giờ cặp tình nhân nhỏ này đang ở trong giai đoạn yêu đương, hận không thể lúc nào cũng dính với nhau.

Bạch Vi cùng Lục Tư Đình trông mấy đứa bé, cũng không cần thiết phải về nhà vào giữa trưa cho nên dứt khoát đợi đến tối thì mới đi về.

Mùng hai về nhà ngoại, bọn họ phải chuẩn bị một chút quà để mang đến nhà ngoại.

Cần mang theo bỉm, bình sữa, còn phải mang theo một bộ quần áo cho mấy đứa nhỏ, lỡ như bọn họ phải qua đêm, hoặc Bảo Bảo làm quần áo ướt thì còn có thể thay một bộ đồ sạch sẽ.

Còn phải mang quà cho nhà mẹ, sữa bò hoa quả, trứng gà thịt heo, còn có một số loại thuốc bổ cho trưởng bối.

Sau khi chuẩn bị xong, bọn họ dỗ mấy đứa nhỏ ngủ hết rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm mùng hai, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình dậy từ sớm, sau khi ăn sáng xong thì bọn họ lại dọn dẹp nhà cửa một chút thì mới cầm số đồ chuẩn bị từ hôm qua đi đến nhà ngoại.

Hôm nay nhà họ Bạch cũng bề bộn nhiều việc, biết hôm nay con gái con rể sẽ đưa theo mấy đứa bé trở về thì hai người đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đồ uống ngon, Bạch Diệu Thiên còn lấy rượu ngon mà mình cất giữ ra.

Đã lâu rồi không uống rượu cùng con rể, Bạch Diệu Thiên còn hơi nhớ nhung.
 
Chương 259: Giống Như Búp Bê Tiểu Phúc Được Vẽ Trên Giấy Năm Đó (1)


Thẩm Quyên nói: "Đợi chút nữa Tiểu Lục tới, ông uống với thằng bé ít thôi, thằng bé còn phải lái xe đấy cho nên cũng không thể uống nhiều."

Bình thường Bạch Diệu Thiên phải lên lớp dạy học cho nên cũng không thể uống rượu, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới uống hai chén.

Bên trong ly nhỏ của ông có chút rượu, vụng trộm nhấp một hớp, vui vẻ nói: "Uống nhiều quá cũng không sao cả, không phải hôm qua bà đã dọn phòng xong rồi sao, nếu như Tiểu Lục uống nhiều thì cứ bảo bọn nhỏ ở lại đây tối nay, ngày mai thì trở về. Dù sao cũng là năm mới, tất cả mọi người đều không có chuyện gì."

Điều này cũng đúng, Thẩm Quyên vốn muốn bảo bọn họ ở lại nhà một đêm, Bạch Vi cũng không về nhà được mấy lần trong một năm, thật vất vả mới về nhà ngoại, không bằng ở lại một hai ngày rồi đi.

Dù sao thì cửa hàng trang sức cũng đóng cửa trong thời gian này, mọi người đều ở nhà, qua một năm bội thu.

Mười rưỡi sáng, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đến, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi mỗi người ôm một đứa bé, sau khi đưa ba mẹ con lên lầu thì Lục Tư Đình lại đi xuống khuân đồ. Bạch Diệu Thiên nhìn thấy thì cũng xuống lâu hỗ trợ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đến nhà ông bà ngoại, nhưng mà bọn nhỏ cũng không lạ lẫm với ông bà ngoại, ở trong nhà chơi rất vui vẻ.

Trong phòng rất ấm áp, Bạch Diệu Thiên và Lục Tư Đình đang uống rượu, Hoàng Nguyệt Nha và Bạch Vi thì ôm mấy đứa bé, sau khi cơm nước xong thì dẫn bọn nhỏ vào phòng.

Bạch Vi sẽ để cho mấy đứa nhỏ ngủ một đến hai tiếng vào buổi trưa, nếu có thể thì sẽ thức vào buổi chiều, như vậy thì cùng lắm là hai đứa nhỏ sẽ tỉnh một lần vào ban đêm, chỉ cần dỗ một lần là được, cũng sẽ không quá âm ï.

Mấy đứa bé ngủ thiếp đi, mẹ con bọn họ cũng ngồi ở một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Buổi chiều, Bạch Diệu Thiên uống nhiều quá nên được Lục Tư Đình đỡ trở về phòng, anh cũng uống không ít, mặc dù không đến mức vừa nằm xuống là ngủ nhưng mà cũng không thể lái xe được.

Cuối cùng bọn họ vẫn quyết định ở lại nhà họ Bạch ở một đêm, ngày hôm sau thì trở về.

Buổi tối, vào lúc ăn cơm, Bạch Diệu Thiên không uống rượu nữa, rất lâu rồi con gái mới trở về, còn mang theo cả cháu ngoại, Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên vô cùng thích, lúc ăn cơm còn phải mỗi người ôm một đứa. 

Mà hai đứa nhỏ lại nhận được bao lì xì rất dày.

Về nhà ngoại ở một ngày, mang đến không ít thứ, nhưng mà đến lúc rời đi thì Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên lại nhét đồ chật xe của bọn họ.

Lạp xưởng, gà xông khói, rau ngâm, màn thầu của nhà làm, còn có hoa quả, hộp bánh các loại mà người khác tặng cho, chỉ cần Thẩm Quyên cảm thấy bọn họ có thể thích ăn thì sẽ đưa đi hết.

Lục Tư Đình ngăn được một người nhưng không thể ngăn được người khác, huống chi trong ngực còn ôm mấy đứa bé, cho nên cốp xe đằng sau cũng nhanh chóng bị nhét đầy đồ.

"Ba mẹ, hai người mau vào nhà đi, trời rất lạnh."

Bạch Vi ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ xe nói.

Thẩm Quyên khoát tay áo, nói: "Các con cũng mau về đi, cẩn thận kẻo lạnh!"

Bạch Vi nhìn kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng ba mẹ ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi không nhìn thấy.

Về đến trong nhà, sau khi sắp xếp mấy đứa nhỏ xong thì mới xử lý đồ mà ba mẹ đưa cho bọn họ ở trong cốp.

Hôm nay trong nhà cũng không có việc gì, Bạch Vi liền dùng xe đẩy đưa Bảo Bảo ra ngoài cửa.

Những người hàng xóm trong đại viện đều là người đã ở đây nhiều năm, cũng không có gì để chơi, cho nên trong lúc ăn tết bọn họ sẽ ghé vào một nhà nào đó, ngồi xuống cắn hạt dưa tâm sự. Bạch Vi nhàn rỗi không có chuyện gì cho nên đi đến nhà chị dâu Ngụy. Nhà cô ấy có nhiều trẻ con, mấy đứa bé chơi với nhau cũng tốt cho nên cũng có nhiều người đến nhà cô ấy nói chuyện trời đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top