Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Chương 220: Ký Hiệu Ăn Trộm


Dì Dương không hiểu ý Ôn Chỉ Văn, nhìn thấy nét vẽ nguệch ngoạc ở góc tường không nhịn được mà mắng: "Ôi chao, đây là trẻ con nhà ai thế, vậy mà lại lén lút vẽ nguệch ngoạc ở đây? Đúng là không có học mài"

Nét đánh dấu này nhìn qua đúng là như trẻ con nghịch ngợm mà vẽ linh tinh lên.

Ôn Chỉ Văn nghe thấy thì sửng sốt, đột nhiên nhận ra vào lúc này, loại thủ đoạn gây án của bọn ăn trộm này còn chưa bị đông đảo người dân phát hiện.

Cẩn thận nhớ lại một phen, Ôn Chỉ Văn dường như đã xác nhận đúng là cô chưa từng nhìn thấy trên TV hay là trên báo đưa tin này.

"Có lẽ không phải là trẻ con, mà là ăn trộm vẽ ở đây." Ôn Chỉ Văn giải thích với dì Dương một phen.

Dì Dương nghe thấy thì lo lắng sốt ruột, càng nhìn càng cảm thấy cái đánh dấu này nguy hiểm, nói với Ôn Chỉ Văn: "Chúng ta nhanh lau cái này đi đi, nhìn thấy là tôi phát sợ rồi."

Ôn Chỉ Văn gật đầu.

Thấy Dì Dương cầm giẻ lau lại đây, cô lại nói: "Ôi, từ từ, để cháu đi lấy máy ảnh xuống, chụp một bức ảnh trước!"

Dì Dương dừng chân lại, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chụp một bức ảnh cũng tốt! Còn có thể đưa cho cảnh sát xem!"

Nghe thấy lời này của dì Dương, Ôn Chỉ Văn có chút chột dạ.

Thật ra cô cũng chỉ muốn chụp lại rồi đưa cho Vu Hoài Ngạn xem...

Nhưng đúng là dì Dương đã nhắc nhở cô, đúng là có thể cảnh báo cho phía cảnh sát bên kia.

*

Ôn Chỉ Văn cầm máy ảnh, ngồi xổm xuống chụp vài bức ảnh của cái đánh dấu kia.

Dì Dương không quá yên lòng, đi vòng một vòng xung quanh nhà, muốn tìm thử xem còn có thể phát hiện ra cái đánh dấu nào khác hay không.

"Nếu không để tôi đi đến nhà họ Tiết bên kia xem nhà bọn họ có bị đánh dấu hay không nhé?" Dì Dương kiểm tra một vòng xong rồi nói.

Ôn Chỉ Văn gật đầu.

Dì Dương vội vã ra khỏi nhà. Bà ấy đi rất lâu cũng chưa thấy trở về.

Ôn Chỉ Văn cũng không quá để ý, sau khi nhìn thời gian, vốn định gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn, không ngờ anh lại gọi cho cô trước.

Ôn Chỉ Văn lập tức nhận điện thoại, đã nghe thấy anh hỏi: "Đang làm gì thế?"

"Em ở nhà." Ôn Chỉ Văn nói: "Anh ở đâu thế? Xong việc rồi hả?"

"Ừ, vừa mới xong, bây giờ đang ở trong xe." Vu Hoài Ngạn nói: "Em ăn cơm chiều chưa? Hôm nay ăn gì?"

"Chưa ăn, dì Dương còn chưa về." Ôn Chỉ Văn cầm một cái ôm gối trên sô pha lên, chia sẻ chuyện hôm nay với anh: "À, chồng ơi, em kể cho anh nghe nè, khu nhà chúng ta bị trộm ghé thăm đó, chiều nay nhà dì họ bị ăn trộm vào..."

"Em không sao chứ?" Vu Hoài Ngạn lập tức ngắt lời cô rồi hỏi.

Ôn Chỉ Văn bị ngắt lời thì trả lời câu hỏi của anh: "Không đâu, nhưng mà hình như nhà chúng ta cũng bị ăn trộm đánh ký hiệu, ở ngay góc tường bên ngoài, em còn chụp ảnh lại này, chờ sau khi anh về thì cho anh xem!"

Nói đến chuyện này, giọng nói của cô còn có chút hưng phấn.

Vu Hoài Ngạn ngồi trong xe xoa huyệt thái dương, rất là bất đắc dĩ.

Cô gái này có thể có chút ý thức phòng bị hay không đây?

"Được." Vu Hoài Ngạn hua theo cô một câu, lại lập tức nói: "Nếu không hay là anh tìm người đến nhà mình? Một mình em ở nhà anh không yên tâm cho lắm."

Mất của mất tiền thì không sao cả, nhưng người thì nhất định không thể có chuyện gì được.

Lời nói không chút nào che giấu quan tâm và để ý của anh xuyên thấu qua điện thoại truyền tới bên tai, khóe miệng Ôn Chỉ Văn không kìm được mà cong lên, ngoài miệng lại nói: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu, ăn trộm vừa mới thành công một vụ, nhà dì họ cũng đã báo cảnh sát, hẳn là bọn chúng không dám quay lại nhanh như vậy đâu."
 
Chương 221: Làm Nũng


"Chỉ Văn, anh rất lo cho em." Vu Hoài Ngạn nói, nghĩ nghĩ lại lui một bước nói,"Nếu không thì em bảo buổi tối dì Dương ở lại cùng em thì thế nào? Đợi chút nữa bà ấy quay về thì anh nói với bà ấy."

"Được rồi được rồi." Ôn Chỉ Văn ra vẻ thoả hiệp: "Không cần anh nói với dì Dương, chờ chút nữa em nói với bà ấy là được rồi! Thật sự không được thì em sẽ đi tìm Điền Hân, bảo cô ấy thu nhận em, có được không?"

Ôn Chỉ Văn đương nhiên không tùy hứng. như vậy

Cô chỉ là... Không nhịn được mà muốn làm nũng trước mặt anh mà thôi.

"Ừ, ngoan lắm." Anh khen cô.

Nhưng cái giọng điệu này nghe vào giống như đang dỗ trẻ con vậy!

Ôn Chỉ Văn xoa lỗ tai mình nói: "Chừng nào thì anh về?"

Vu Hoài Ngạn trầm mặc một lát, mới nói: "Anh rất nhanh sẽ về."

Đột nhiên Ôn Chỉ Văn nhớ tới thật lâu trước kia có một buổi tối, lúc hai người còn chưa bày to với nhau, cô lăn qua lộn lại ngủ không được, bè gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn đang đi công tác.

Thật ra là hơi nhớ anh, nhưng vẫn làm bộ không thèm để ý hỏi anh khi nào về nhà.

Khi đó Vu Hoài Ngạn còn không biết xấu hổ hỏi cô có phải nhớ anh rồi không.

Lúc ấy cô còn nhanh chóng phủ nhận, bây giờ ngẫm lại, thật ra chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi.

Lần này Vu Hoài Ngạn lại không hỏi như vậy, nhưng Ôn Chỉ Văn đoán đây là bởi vì bây giờ anh đang ở trong xe, còn có tài xế ở đó, người đàn ông này sĩ diện cho nên không nói nên lời!

Vì thế Ôn Chỉ Văn nắm chặt di động, vẻ mặt bốn cợt mà nói với anh: "Vậy anh trở về nhanh lên, em rất nhớ anh đó chồng yêu!"

Người bên phía bên kia điện thoại cười thật nhẹ: “Anh cũng vậy."

Ôn Chỉ Văn: "..."

Thất sách!

Nhưng mà không sao cả, cô còn có chiêu phía sau.

"Cũng vậy cái gì?" Ôn Chỉ Văn làm bộ không rõ hỏi.

Sao Vu Hoài Ngạn có thể không hiểu chút trò vặt của cô, khẽ nhìn lướt qua tài xế lái xe đang ngồi ghế trước, bất đắc dĩ nói với người đang giả ngu ở đầu kia điện thoại: "Anh cũng nhớ em.”

Cuối cùng Ôn Chỉ Văn không nhịn được mà bật cười, giống như meo con cuối cùng cũng trộm được cá vậy.

Đôi mắt liếc qua tiếng động bên ngoài cửa, cô vội vàng đứng lên, nói một câu với Vu Hoài Ngạn: "Ôi chao, em không nói chuyện với anh nữa, dì Dương về rồi!"

Vu Hoài Ngạn lên tiếng, bảo cô cúp điện thoại trước.

Chờ sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Vu Hoài Ngạn nghĩ nghĩ, vẫn cầm di động gọi một cuộc điện thoại khác.

Vẫn phải sắp xếp xong xuôi, bảo đảm an toàn của cô, anh mới có thể yên tâm được.

*

Ôn Chỉ Văn bên này.

Đúng là dì Dương đã trở lại, nhưng phía sau còn có một chiến sĩ công an đi theo.

Ôn Chỉ Văn vội vàng đi ra ngoài. Di Dương giải thích đơn giản vài câu với Ôn Chỉ Văn.

Thì ra là lúc dì Dương vừa mới đến nhà họ Tiết, vừa lúc gặp được chiến sĩ công an đến nhà họ Tiết để điều tra vụ việc.

Dì Dương liền thuận miệng nói chuyện đánh dấu của bọn trộm với công an, kết quả điều tra một vòng ở phía ngoài nhà họ Tiết, quả nhiên đã tìm thấy một ký hiệu đánh dấu ở bên ngoài góc tường.

Dì Dương liền càng luống cuống, chờ cảnh sau khi chiến sĩ công an điều tra nhà họ Tiết xong thì nhờ anh ta tới nhà họ Vu bên này nhìn xem.

Sau khi giải thích với Ôn Chỉ Văn, Dì Dương đưa chiến sĩ công an tới chỗ góc tường bị đánh dấu, chỉ cho anh ta xem.

Ôn Chỉ Văn thấy thế, vào nhà lấy máy ảnh ra, mở ra những bức ảnh chụp đánh dấu.

Chiến sĩ công an lấy vở ra, chuẩn bị ghi chuyện đánh dấu vào.

Ôn Chỉ Văn và Dì Dương đứng ở bên cạnh xem, dì Dương đột nhiên nói: "A, vừa rồi tôi không nhớ tới, cái đánh dấu ở nhà chúng ta và đánh dấu ở nhà họ Tiết giống nhau như đúc!"

Chiến sĩ công an gật gật đầu, nói: "Chỉ sợ nhà các cô cũng là mục tiêu chủ yếu của bọn ăn trộm."
 
Chương 222: Đề Phòng


"Vậy làm sao bây giờ?" Di Dương theo bản năng hỏi.

"Không cần quá lo lắng." Chiến sĩ công an mở miệng an ủi: "Bọn trộm không thể qua đây gây án nhanh như vậy được, đánh dấu ở nhà bác cũng đã bị lau đi."

Giống y như cách nói của Ôn Chỉ Văn.

"Trong khoảng thời gian này đồn công an chúng tôi cũng sẽ tăng thêm lượng tuần tra ở đây." Chiến sĩ công an lại nói tiếp, thuận tiện đánh giá qua căn nhà của nhà họ Vu, nói tiếp: "Hẳn là nhà các cô có điện thoại đúng không? Tôi để lại số điện thoại của đồn công an chúng tôi ở đây cho mọi người, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại tới cho chúng tôi bất kỳ lúc nào, chúng tôi trực ban 24 giờ."

"Vâng, làm phiền đồng chí." Ôn Chỉ Văn nói cảm ơn.

"Không có chuyện gì." Chiến sĩ công an mỉm cười, thuận tay viết dãy số điện thoại của đồn công an vào quyển vở của mình, xé xuống rồi đưa cho Ôn Chỉ Văn.

Lúc gân đi, chiến sĩ công an còn thuận tiện hỗ trợ kiểm tra tình hình an toàn của căn nhà, nhắc nhở các cô chú ý đóng cửa sổ cho kỹ.

Ôn Chỉ Văn cùng Dì Dương tiễn chiến sĩ công an ra ngoài.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, lại có không ít người chạy tới, lôi kéo chiến sĩ công an mồm năm miệng mười mà nói: "Đồng chí cảnh sát, anh mau đi xem một chút, nhà chúng toi cũng bị vẽ ký hiệu!"

Chiến sĩ công an rất có kiên nhẫn: "Mọi người đừng kích động, tôi đi xem với mọi người."

Dì Dương thấy thế cũng đi theo đi xem thử, lần này bà ấy trở lại rất nhanh.

Vừa trở về đã nói với Ôn Chỉ Văn: "Tôi đã đi xem hết một lượt rồi, nhà khác bị đánh dấu ký hiệu không giống nhau, chỉ nhà chúng ta và nhà họ Tiết là giống nhau thôi."

Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Vậy có lẽ là bọn chúng đã theo dõi nhà chúng ta từ lâu rồi."

Chẳng qua bởi vì trong nhà vẫn luôn có người ở, ăn trộm không tìm ra cơ hội, lúc này mới đi nhà họ Tiết bên kia trước.

Ngẫm lại cũng phải, bọn ăn trộm cũng không ngốc, muốn trộm đồ thì chắc chắn cũng phải trộm của nhà có tiền!

Nhà họ Tiết là do bà Tiết tự mình lớn giọng tuyên truyền, còn nhà Ôn Chỉ Văn, ừm... hình như không cần tuyên truyên, mọi người cũng đều nhìn ra được...

Cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng cảm nhận được, thì ra có tiên cũng là một loại phiên não.

Nhớ tới chuyện vừa nói với Vu Hoài Ngạn qua điện thoại, Ôn Chỉ Văn nhìn dì Dương nói: "Dì Dương, mấy ngày nay dì có rảnh không? Có thể ở lại đây với tôi vài ngày không?"

Dì Dương nghe xong cười: "Cô không nói với tôi, thì tôi cũng định nói với cô chuyện này. Đương nhiên là được rồi, để cô ở đây một mình thì chắc chắn là tôi không thể yên tâm được!"

"Chờ ăn cơm chiều xong, tôi vê nhà một chuyến, nói qua với người trong nhà rồi thuận tiện lấy thêm chút đồ đến đây." Di Dương tự sắp xếp cho mình rồi nói.

"Được ạ, thật là phiền dì quá." Ôn Chỉ Văn cảm kích nói.

Hơn nữa quyết định phải tăng lương cho Dì Dương.

"Haizz, chuyện này có gì đâu!" Dì Dương không thèm để ý nói.

*

Mấy ngày kế tiếp, Ôn Chỉ Văn và dì Dương vẫn còn rất đề phòng.

Ban ngày còn tốt, ăn trộm còn không đến mức xông vào ngay ban ngày.

Nhưng đến tối, cửa sổ trong nhà chắc chắn phải được kiểm tra đi kiểm tra lại, đồng thời còn để chút công cụ thuận tay ở phía sau cửa cửa sổ.

Liên tiếp mấy ngày, gió êm sóng lặng, không nghe được nhà ai lại gặp phải trộm.

Đang lúc mọi người cho rằng không có việc gì, đột nhiên truyền đến tin tức bọn ăn trộm bị bắt được.

Nghe nói là một người nhiệt tình, lúc đi ngang qua nhìn thấy một tên đàn ông nhỏ gầy lén lút ngồi xổm góc tường không biết đang làm gì.
 
Chương 223: Bị Bắt


Người nhiệt tình kia đi qua xem xét, tên đàn ông nhỏ gầy kia vậy mà lại lập tức cất bước chạy.

Này vừa nhìn đã biết là có chuyện mờ ám.

Người nhiệt tình kia vô cùng nhạy bén đuổi theo, đè tên đàn ông nhỏ gầy kia lại, trói lại rồi đưa đến đồn công an.

Đồn công an bên kia vừa hỏi cung, lại phát hiện đối phương lại chính là tên trộm mấy ngày hôm vào nhà họ Tiết trộm đồ!

Nghe nói tên trộm này đến tận lúc bị còng tay còn không rõ tại sao mình lại bị bắt một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa còn không phải bị bắt lúc đang đi trộm đồi

Hơn nữa làm sao cảnh sát lại biết chuyện ký hiệu? Làm hại anh ta căn bản không có chuẩn bị gì, sợ tới mức lập tức khai ra hết.

Lúc tin này được truyền đến, nhóm dân cư ngõ Du Thụ này không một ai không vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Con dao vẫn luôn treo ở trên đỉnh đầu bọn họ mấy ngày này cuối cùng cũng được gỡ xuống. Di Dương cũng không nhịn được mà cảm thán: "Bắt là tốt, bắt rồi là tốt! Nếu không đúng là khiến người ta lo lắng hãi hùng!"

Ôn Chỉ Văn cũng cảm thấy quá may mắn.

Cô thật sự không ngờ tên ăn trộm lại bị bắt được nhanh như vậy.

Có trách cũng chỉ trách tên ăn trộm kia lòng tham không đáy, một lần thành công, vậy mà lại còn dám đến nữa.

Còn có cái người nhiệt tình kia nữa, nếu không có anh ấy đi ngang, đúng là chưa chắc có thể bắn được tên trộm.

Nguy cơ đã được giải trừ, dì Dương cũng không lập tức dọn về.

Hai người bàn bạc chờ sau khi Vu Hoài Ngạn trở về, dì Dương mới đi.

Chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, bố chồng dì Dương đột nhiên bị ngã gay chân, phải vào bệnh viện, cần người đi chăm sóc.

Ôn Chỉ Văn nhìn ra dì Dương khó xử, chủ động nói: "Không sao đâu, Di Dương cứ đi bệnh viện trước đi, bên này tự tôi có thể lo được."

"Nhưng mà..." Di Dương có chút do dự.

"Ngày mai Vu Hoài Ngạn đã về rồi, chỉ một buổi tối, có thể có chuyện gì chứ?" Ôn Chỉ Văn an ủi bà ấy: "Hơn nữa ăn trộm cũng đã bị bắt rồi."

Dì Dương nghĩ cũng phải.

Lúc trước Vu Hoài Ngạn đi công tác thời gian dài như vậy mà Ôn Chỉ Văn ở một mình cũng không xảy ra chuyện gì.

Vì thế nhắc nhở Ôn Chỉ Văn buổi tối vẫn phải nhớ đóng cửa sổ cho thật kỹ xong, dì Dương thu dọn đồ vật của mình, rồi vội vã mà chạy đến bệnh viện.

Ôn Chỉ Văn cũng không cảm thấy có gì.

Tuy nhiên vào buổi tối, cô vẫn là kiểm tra rồi một lần trong nhà các cửa sổ có hay không khóa kỹ.

Ở dưới lầu xem trong TV chốc lát, Ôn Chỉ Văn chuẩn bị lên lầu.

Vừa mới đứng dậy, trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn bộ nhà ở tất cả đều tối sầm lại.

Ôn Chỉ Văn sửng sốt.

Đây là... bị cúp điện sao?
 
Chương 224: Trộm Cướp?


Giờ phút này căn nhà có thể nói là đen kịt một mảnh.

Trước khi đóng cửa sổ, Ôn Chỉ Văn còn thuận tay kéo hết tất cả rèm lại, giờ phút này thật sự một chút ánh sáng cũng không tiến vào được.

Cô sờ soạng muốn đi tìm nến.

Nhưng ánh sáng thật sự quá mờ, Ôn Chỉ Văn bị đụng phải vài lần.

Xoa xoa cẳng chân bị đụng đau, Ôn Chỉ Văn dứt khoát ngồi trở lại sô pha.

Cô thử ấn sáng màn hình điện thoại, định dùng nó chiếu sáng.

Nhưng sự thật chứng minh, Ôn Chỉ Văn thật sự đã đánh giá cao nó.

Màn hình chiếc điện thoại này vốn dĩ cũng nhỏ, ánh sáng chiếu ra ngay cả ngón tay cô thò lại gần cũng không chiếu rõ...

Muốn dùng nó để chiếu sáng, quả thực là chuyện nằm mơ.

Ôn Chỉ Văn chỉ đành từ bỏ.

Không có cách nào, bây giờ chỉ có thể để hai mắt cô thích ứng với bóng đêm trước đã. Nhưng nến ở nhà đặt ở chỗ nào nhỉ?

Đây là lần đầu tiên Ôn Chỉ Văn gặp phải tình huống bị cúp điện.

Nhưng thật ra nghe nói mấy năm trước Bắc thị rất thiếu điện, hạn điện cúp điện là chuyện thường, đôi khi cúp điện từ ba đến năm ngày hoặc thậm chí nửa tháng.

Tuy rằng khi đó trong nhà mọi người cũng không có quá nhiều đồ điện và thiết bị điện tử, nhưng nó vẫn khiến không ít người dân oán than dậy đất.

Lúc Ôn Chỉ Văn xuyên tới, có lẽ là vừa lúc đuổi kịp Bắc thị phát triển mạnh lưới điện, cô đúng là chưa từng gặp phải tình huống buổi tối bị cúp điện khiến nhà tối sầm lại như vậy bao giờ.

Cho nên cô cũng không biết nến ở nhà được đặt ở nơi nào...

Nhưng chỗ để đồ thì cũng chỉ có mấy chỗ kia, đến lúc đó tìm thử là được rồi.

Ôn Chỉ Văn ngồi trên sô pha, đôi mắt chuyển động trong bóng đêm, có thể nhìn thấy ánh sáng loé lên rất nhỏ.

Cô cố gắng thích nghi với bóng tối, đồng thời trong đầu cũng bắt đầu phác hoạ bố cục phòng khách. Nhưng đối với một người mù đường mà nói, loại chuyện này thật sự là quá khó khăn đối với cô...

Đang lúc cô nghĩ đến chuyện hay là không tìm nến nữa, dứt khoát sờ soạng đi vào phòng ngủ là được, đột nhiên Ôn Chỉ Văn nghe thấy chỗ cửa truyền đến một vài tiếng động rất nhỏ.

Sột sột soạt soạt, âm thanh không tính là lớn.

Nhưng vào lúc tối om như thế này thì đúng là có chút đáng sợ.

Trái tim Ôn Chỉ Văn lập tức nhảy dựng lên, lông tơ phía sau lưng không khỏi lặng lẽ dựng thẳng lên.

Cô không dám chắc chắn bên ngoài có phải có thứ gì hay không, cũng không dám phát ra tiếng động nào.

Cứng người ngồi trên sô pha một hồi lâu, cô mới lấy lại được bình tĩnh.

Có lẽ con vật gì đó?

Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, nghiêng người về phía trước, sờ soạng cầm lấy một cái ly đặt trên bàn, đặt thật mạnh lên trên bàn, phát ra tiếng động không nhỏ.

Cô muốn lấy chuyện này để dọa con vật ở bên ngoài chạy đi. Âm thanh loạt xoạt bên ngoài quả nhiên dừng lại.

Nhưng không được bao lâu, lại vang lên lần nữa.

Trái tim Ôn Chỉ Văn chìm xuống.

Có ý gì?

Bên ngoài đúng là có vật còn sống?

Như vậy vấn đề bây giờ là, vật còn sống ở bên ngoài đến tột cùng là động vật nhỏ hay là... Con người?

Nghĩ đến khả năng phía sau, lông tơ trên dưới toàn thân Ôn Chỉ Văn đều dựng lên.

Ở thời điểm nào đó, trong đầu con người sẽ không tự chủ được mà hiện lên các loại ý nghĩ đáng sợ.

Ví dụ như lúc ngồi ở phòng học, sẽ ảo tưởng nếu quạt điện trên đầu rơi xuống sẽ làm sao, hoặc là ngồi ở trong xe đi qua một đoạn đường nguy hiểm, sẽ không nhịn được mà ảo tưởng nếu lật xe thì làm sao bây giờ...

Bây giờ Ôn Chỉ Văn cũng như vậy.

Cô không nhịn được bắt đầu liên tưởng đến tình huống xấu nhất——

Nếu ở ngoài cửa là người thì làm sao bây giờ? Có người nào sẽ gây ra tiếng động như vậy ở bên ngoài? Ăn trộm? hay là bọn cướp?

Còn cả chuyện cúp điện nữa, liệu có phải là không phải này một khu này cùng nhau bị cúp điện, mà là chỉ có riêng nhà bọn họ bị cúp điện thôi?

Giống như những cảnh mà trước kia Ôn Chỉ Văn từng xem ở trên phim điện ảnh và phim truyền hình, một vài kẻ phạm pháp trước khi vào nhà phạm tội sẽ phá hỏng đường dây điện trước.
 
Chương 225: Cạy Cửa


Nhưng không phải tên trộm lúc trước trộm của nhà họ Tiết đã bị bắt rồi sao?

Không đúng, dường như những bọn ăn trộm này có lẽ sẽ còn có tổ chức gì đó, chẳng lẽ chuyện cô phát hiện việc đánh dấu đã bị tổ chức của bọn ăn trộm biết, cho nên bây giờ bị trả thù?

Ôn Chỉ Văn càng nghĩ càng cảm thấy đáng SỢ.

Cô hoảng loạn mà sờ vào điện thoại, thuận tiện tụt người trên sô pha xuống dưới đất, co người thành một cục, cảm thấy như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.

Bấm sáng màn hình điện thoại, Ôn Chỉ Văn theo bản năng gọi điện thoại qua cho Vu Hoài Ngạn.

Làm người tuyệt vọng chính là, điện thoại lại trong tình trạng tắt máy.

Trước khi bị cúp điện cô cũng đã gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn, nhưng cũng đang trong tình trạng tắt máy.

Ôn Chỉ Văn lại nhớ tới số điện thoại của đồn cảnh sát mà lúc trước chiến sĩ cảnh sát kia đã cho. May mắn lúc ấy cô thuận tay lưu vào danh bạ điện thoại, Ôn Chỉ Văn vội vàng mở danh bạ ra tìm kiếm, không chút nghĩ ngợi mà gọi qua.

Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Ôn Chỉ Văn cố gắng bình tĩnh, che điện thoại lại nhỏ giọng nói rõ tình hình: "Xin chào, tôi nghỉ ngờ bây giờ bên ngoài có người đang cạy cửa nhà tôi, bây giờ lại đang bị cúp điện, tôi không dám đi qua xem xét."

Người trực điện thoại hỏi địa chỉ nhà Ôn Chỉ Văn trước.

Ôn Chỉ Văn cố gắng đọc từng chữ một cách rõ ràng để báo địa chỉ cụ thể của nhà cô.

Người trực điện thoại an ủi: "Cô đừng sợ, chúng tôi đã phái người đi qua, có lẽ khoảng mười lăm phút là có thể đến. Tạm thời cô đừng hoảng loạn, tìm một nơi có thể ẩn nấp trốn đi, tránh tiếp xúc chính diện với bọn ăn trộm."

Ôn Chỉ Văn gật đầu.

Cô bắt đầu tự hỏi nên trốn ở nơi nào tốt nhất?

Lên lầu trốn trong phòng?

Không được không được, đối với người có chút bệnh quáng gà mà nói, đi cầu thang là một chuyện rất đáng sợ. Cô sợ mình chưa đợi được ăn trộm đến, mà cô đã tự ngã cầu thang rồi.

Hơn nữa trong phòng cũng không tốt để trốn.

Nếu ăn trộm thật sự vào được, không tránh được việc phải đối mặt chính diện.

Nếu có thể đi ra ngoài thì tốt rồi.

Ôn Chỉ Văn không nhịn được mà nghĩ.

Chỉ là cửa sổ tầng một của nhà cô đều trang bị lưới phòng trộm, căn bản là không chạy ra được.

Lối duy nhất để ra khỏi nhà chính là cửa lớn.

Từ từ, cửa lớn?

Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ tới, chỗ từ cửa lớn bước vào đến huyền quan, bởi vì nguyên nhân do thiết kế, mà có để lại một góc chết. Nếu không chủ ý xoay người tìm thì đều không phát hiện ra được.

Hơn nữa cho dù ăn trộm có thành công vào nhà, xuất phát từ quán tính, thì chắc chắn đối phương sẽ đi thẳng vào trong phòng, mà sẽ không dừng lại ở cửa.

Nếu cô trốn ở nơi đó, đó có phải hay không sẽ có thể nhân dịp ăn trộm vào nhà đi vào sâu bên trong mà, mở cửa chạy ra ngoài không? Tuy rằng là buổi tối, nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn cảm thấy so với việc ở chung một phòng với kẻ ăn trộm, thì ở bên ngoài có vẻ an toàn hơn nhiều, huống chỉ đã có cảnh sát đang chạy tới!

Nghiêm túc phân tích một lần trong đầu, Ôn Chỉ Văn cảm thấy tính khả thi của kế hoạch này không tồi.

Hơn nữa từ bây giờ nếu cô đi về phía cửa lớn thì chướng ngại vật trên đường cũng sẽ ít hơn một chút.

Nói làm liền làm, Ôn Chỉ Văn ngừng thở, đè lại trái tim đang hoảng sợ của mình, bắt đầu chậm rãi đi đến cửa.

Tiềm lực của con người là vô hạn, ở dưới tình huống khẩn trương như thế, Ôn Chỉ Văn vậy mà không đụng phải chướng ngại vật lần nào cả.

Cô tay chân nhẹ nhàng cuối cùng cũng đi vào chỗ huyền quan.

Cách cửa lớn càng gần, tiếng động cô nghe thấy lại càng lớn.

Trái tim Ôn Chỉ Văn đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Cô đi vào góc chết bên kia chỗ huyền quan, chậm rãi ngồi xổm xuống. Vì đề phòng nhỡ đâu, trong tay cô còn cam theo một chiếc kéo sắc bén, đây là mấy ngày hôm trước vì để phòng ăn trộm mà cô đã cố ý đặt ở huyền quan, còn chưa kịp cất đi.

Tiếng động bên tai còn vẫn tiếp tục.
 
Chương 226: Là Vợ Chồng


Ôn Chỉ Văn chỉ cần tưởng tượng đến việc cách cô chỉ một cánh cửa lại có một tên ăn trộm đang cạy cửa thì đã cảm thấy tay chân mình đều chịu khống chế mà nhữũn ra.

Không biết qua bao lâu, âm thanh lạch cạch đột nhiên ngừng lại.

Ôn Chỉ Văn cũng không dám thở, không rõ ăn trộm là rời đi, hay là đã cậy cửa thành công chuẩn bị vào nhà.

Cô không khỏi nắm chặt kéo trong tay.

Bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động.

Chỉ nghe thấy tiếng ô tô chạy qua trên đường và tiếng xe máy tiếng gầm rú.

Ôn Chỉ Văn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho đến khi lại nghe thấy tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, như là tiếng kim loại va chạm.

Ngay sau đó cô lại nghe thấy một tiếng rống to: "Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích!"

Âm thanh hỗn loạn, Ôn Chỉ Văn không rõ tình huống bên ngoài rốt cuộc là như thế nào. Đây là cảnh sát tới?

Ôn Chỉ Văn vẫn đang suy đoán, nhất thời cũng không dám mở cửa.

Cho đến khi Ôn Chỉ Văn nghe thấy tiếng của Vu Hoài Ngạn.

Cô vội vàng đứng lên kéo cửa ra.

Ánh trăng hôm nay khá tốt, ít nhất là bên ngoài còn sáng hơn trong phòng một ít.

Ôn Chỉ Văn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vu Hoài Ngạn, nhưng bây giờ anh đang bị một người nhìn qua có lẽ là một cảnh sát mặc thường phục đè lại bả vai.

Nhìn qua còn rất phối hợp.

Ôn Chỉ Văn vừa thấy Vu Hoài Ngạn đã không chịu được, lập tức muốn nhào vào người anh.

Không nghĩ tới lại bị một người cảnh sát mặc thường phục khác kéo lại: "Cô bình tĩnh một chút."

Ôn Chỉ Văn nghi ngờ xoay đầu lại.

Tầm mắt Vu Hoài Ngạn dừng ở trên tay Ôn Chỉ Văn, bất đắc dĩ giải thích: "Có lẽ là anh ấy cho rằng em muốn cầm kéo đâm anh."

Lúc này Ôn Chỉ Văn mới phản ứng lại, lập tức ném kéo trong tay xuống. Hai cảnh sát cũng ngây ngẩn cả người, liếc nhau một cái, hỏi: "Hai người có quan hệ gì?"

"Đồng chí cảnh sát, anh ấy là chồng tôi!" Ôn Chỉ Văn hiểu rõ tình hình hiện giờ, lập tức giải thích.

Nhìn qua, hình như là hai người cảnh sát coi Vu Hoài Ngạn là kẻ trộm...

Mọi thứ đột nhiên trở nên hơi khó xử.

Cảnh sát đang đè lại bả vai Vu Hoài Ngạn lập tức buông anh ra.

Vu Hoài Ngạn hoạt động khớp xương, tính tình tốt mà không so đo gì cả.

Vu Hoài Ngạn vẫy tay với Ôn Chỉ Văn, cô lập tức chạy chậm lại đây.

Nắm lấy bàn tay có chút lạnh lo của cô, Vu Hoài Ngạn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ôn Chỉ Văn cũng ngốc, nghi ngờ có phải mình đã phán đoán sai rồi không, thật ra ngoài cửa căn bản không có ai?

"Anh trở về từ lúc nào?" Ôn Chỉ Văn quay đầu hỏi anh.

"Vừa tới, đang chuẩn bị mở cửa thì bị đè lại." Vu Hoài Ngạn có chút bất đắc dĩ mà nói.

"Vậy khi anh về, có nhìn thấy cái gì ở cửa không?" Ôn Chỉ Văn lại hỏi. Vu Hoài Ngạn nhớ lại một phen, cuối cùng lắc đầu.

Ôn Chỉ Văn vừa nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy không chắc chắn.

"Vừa rồi em nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, như là tiếng cạy cửa ấy." Ôn Chỉ Văn nhìn hai người cảnh sát giải thích, có chút không tự tin mà nói: "Giằng co rất lâu, cho nên tôi mới tưởng rằng là ăn trộm... Bây giờ xem ra, có thể là khác động vật nhỏ gì đấy không?"

Hai cảnh sát cũng không trách tội, nói: "Cảnh giác một chút cũng không thừa, chúng tôi xem qua cửa trước đã."

Nói xong, một người cảnh sát bật đèn pin ngồi xổm xuống.

Ôn Chỉ Văn cũng không nhịn được nhìn qua, phát hiện trên cửa đúng là có chút dấu vết.

Nhưng bây giờ cô cũng không dám dễ dàng có kết luận.

Vu Hoài Ngạn cũng nhìn lướt qua cửa, nhưng rất nhanh đã dời tâm mắt đi, nhìn sang chỗ khác.

Đột nhiên, tâm mắt anh khựng lại, không tiếng động mà chạm vào một người cảnh sát còn đang đứng.

Chờ khi đối phương nhìn qua, Vu Hoài Ngạn ra dau hieu.

Cảnh sát nháy mắt đã hiểu được, nhanh chóng lao về phía trước.

Cùng thời khắc đó, Vu Hoài Ngạn cũng buông cánh tay đang ôm Ôn Chỉ Văn ra, xông về bên kia theo một hướng khác.

Nhưng vẫn chậm, người đang trốn ở trong bụi cỏ đã nhận ra động tác của bọn họ, né tránh và lao về hướng của cảnh sát, thành công xông ra khỏi vòng vây, rồi bỏ chạy ngay lập tức!
 
Chương 227: Bắt Trộm


Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Ôn Chỉ Văn cũng bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sợ ngây người.

Sau đó cô mới muộn màng mà phản ứng lại

Đúng thật là có ăn trộm, hơn nữa tên ăn trộm này vậy mà vẫn còn trốn ở ngay bên cạnh bọn hol

Nếu như bọn họ không phát hiện...

Ôn Chỉ Văn nghĩ lại mà sợ, da gà toàn thân đều nổi hết lên.

Không hổ là ăn trộm, tốc độ chạy trốn của người đàn ông kia rất nhanh, như không muốn sống mà chạy về phía trước.

Viên cảnh sát đuổi theo và Vu Hoài Ngạn vậy mà trong chốc lát cũng không chạy kịp anh ta.

Một viên cảnh sát khác không đi, mà là ở lại ngay chỗ canh giữ ở bên cạnh Ôn Chỉ Văn.

Đồng thời, anh ấy còn bật đèn pin cảnh giác mà xem xét tình hình xung quanh, dường như đang phán đoán xem chung quanh còn có đồng lõa của tên kia nữa hay không. Ôn Chỉ Văn khẩn trương nhìn tên ăn trộm đang chạy trốn, mắt thấy khoảng cách giữa ăn trộm và cảnh sát càng chạy càng xa, đang lúc cô lo lắng hết sức, phía trước đột nhiên lại lao ra một người đàn ông khác, ngăn cản tên ăn trộm lại.

Lực lượng mới vừa gia nhập, thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển.

Tên ăn trộm bị chặn lại rất nhanh đã bị ấn ngã xuống đất.

Ăn trộm trực tiếp bị cong tay đưa đến đồn công an, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn khóa kỹ cửa nhà, cũng đi theo qua đồn công an làm ghi chép.

*

Tới đồn công an, người đàn ông vừa giúp đỡ bắt trộm cũng ở đó.

Người đàn ông kia nhìn thấy Vu Hoài Ngạn, lập tức đi tới, vẻ mặt có chút bất an, rũ mắt xin lỗi nói: "Tổng giám đốc Vu, lần này là do tôi thất trách."

Ôn Chỉ Văn không thể hiểu được chuyện này.

Không đợi cô hỏi, một người cảnh sát đi ngang qua, đi qua hai bước lại lùi lại, nhìn về phía người đàn ông đứng ở đối diện Vu Hoài Ngạn nói: "A, lại là anh hả? Tên ăn trộm lần trước cũng là anh giúp chúng tôi bắt phải không?"

Người đàn ông gật gật đầu: "La tôi."

Ôn Chỉ Văn hiểu ra, chọc chọc cánh tay Vu Hoài Ngạn, hỏi: "Đây là người anh sắp xếp hả?"

Vu Hoài Ngạn gật đầu, vỗ vỗ bả vai người đàn ông: "Đừng quá tự trách, ai cũng không ngờ được là sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Vốn tưởng rằng bắt được tên ăn trộm gây án lần trước thì mọi chuyện đã xong xuôi, hơn nữa tên ăn trộm lúc trước cũng đã thú nhận, khai là anh ta không có đồng lõa, lúc này mới khiến mọi người buông lỏng lòng cảnh giác.

Không ngờ tên ăn trộm lúc trước lại nói dối.

Chỉ có thể nói ăn trộm bây giờ thật sự là quá mức hoành hành.

Sau khi bọn họ phối hợp với cảnh sát ghi biên bản xong, tên ăn trộm kia cũng dưới sự thẩm vấn của cảnh sát mà thú nhận hành vi phạm tội.

Ôn Chỉ Văn vốn tưởng tên ăn trộm này và ăn trộm lúc trước là cùng một bọn, hoặc là muốn trả thù cô, không ngờ cô đã đoán sai hết.

Tên ăn trộm hôm này và tên ăn trộm lân trước kia đúng là có quen biết, nhưng lại không phải cùng một bọn.

Mọi chuyện là như thế này ——

Ăn trộm số 2 biết được ăn trộm số 1 đã trộm một gia đình ở ngõ Du Thụ bên này, đã chia một số tiền trộm được rất lớn, theo anh ta nói thì ngõ Du Thụ còn có một gia đình cũng rất giàu có, ăn trộm số 1 chuẩn bị bí quá hoá liêu lại đi một lần nữa.

Ăn trộm số 2 thấy vậy thì ngứa tay, nhưng tổ chức ăn trộm của bọn chúng vẫn có chút nguyên tắc, ngõ Du Thụ đã bị ăn trộm số 1 đánh dấu, vậy thì anh ta cũng không thể mó tay vào nữa.

Không ngờ là, ăn trộm số 1 vậy mà bị lật xe bị bắt vào cục cảnh sát.

Ăn trộm số 2 sợ hãi cũng đồng thời cảm thấy may mắn, trong lòng dâng lên một ý nghĩ phạm tội.

Theo góc nhìn của anh ta, ăn trộm số 1 mới vừa bị bắt, nhóm cư dân ngõ Du Thụ và các cảnh sát tuần tra nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác, lúc này đúng là thời cơ tốt để gây án.
 
Chương 228: Bôi Thuốc


Quan sát nhà họ Vu vài ngày, ăn trộm số 2 phát hiện người giúp việc nhà họ Vu đã rời khỏi, hơn nữa mục thông báo còn vừa lúc dán thông báo cúp điện.

Đây quả thực là cơ hội tốt trời cho.

Vì thế liền có chuyện buổi tối hôm nay.

Ăn trộm số 2 không bao giờ có thể ngờ được cửa nhà họ Vu môn lại khó cạy như vậy, cũng không ngờ Vu Hoài Ngạn lại đột nhiên trở về, càng không ngờ Ôn Chỉ Văn lại báo cảnh sát từ trước!

Vốn dĩ lúc nhìn thấy có người đến, anh ta đã nhanh trí mà trốn trong bụi cỏ, không ngờ cuối cùng vẫn bị bắt ra.

Ăn trộm số 2 hối hận không thôi.

Nhưng trên đời này thiếu nhất chính là thuốc hối hận, bây giờ chờ đợi anh ta chỉ có việc vào ngục giam đoàn tụ với người bạn tốt ăn trộm kia của anh ta mà thôi.

*

Sau khi trở về từ đồn công an, trong lòng Ôn Chỉ Văn vẫn hơi run run, vẫn luôn theo sát Vu Hoài Ngạn không dám hành động một mình. Điện còn chưa có lại, trong phòng vẫn đen thùi lùi một mảnh.

Vu Hoài Ngạn cầm đèn pin từ trong xe ra, đi ở phía trước mở đường.

Ôn Chỉ Văn túm chặt tay anh, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo bên cạnh.

Nhưng hiển nhiên cô không giỏi đi đứng ở nơi thiếu ánh sáng, cho dù đã có đèn pin chiếu, nhưng cô cũng tự làm vấp mình rất nhiều lần.

Đến khi cô đá vào một thứ không biết là thứ gì một lần nữa, Vu Hoài Ngạn dừng lại.

"Sao, sao anh lại không đi nữa?" Ôn Chỉ Văn hơi chút sợ hãi hỏi.

"Không sao cả." Vu Hoài Ngạn lập tức an ủi cô: "Anh sợ anh đi trước nữa thì em sẽ tự làm mình ngã mất."

"Để anh bế em đi vậy." Anh lại nói.

"Vậy nếu như hai chúng ta đều bị ngã thì làm sao bây giờ?”

Vu Hoài Ngạn bật cười, đưa đèn pin vào tay Ôn Chỉ Văn, rồi bế ngang cô lên.

Ôn Chỉ Văn nhanh chóng vươn tay ôm cổ anh.

"Soi đường cẩn thận nhé." Bế người lên, Vu Hoài Ngạn cười nói: "Còn nữa, em nên tin tưởng vào chồng em chứ!"

Ôn Chỉ Văn: "..."

Cô ôm sát cổ anh, một bàn tay khác cầm chặt đèn pin, cẩn thận soi đường phía trước.

Vu Hoài Ngạn cũng không có lừa cô, cho dù có bế cô, thì cả quãng đường anh cũng đi rất vững vàng.

Bước vài bước đến trước sô pha, Vu Hoài Ngạn buông Ôn Chỉ Văn xuống.

Ôn Chỉ Văn lại không buông tay, có chút sợ hãi hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Vu Hoài Ngạn sờ đầu cô, dỗ dành: "Em ngoan ngoãn ngồi ở đây trước đã, anh đi tìm nến."

Dù sao thì đèn pin cuối cùng vẫn không thay thế được tác dụng của nến.

"Vậy, vậy anh nhanh lên." Ôn Chỉ Văn buông tay ra.

"Em cứ cầm đèn pin đi" Vu Hoài Ngạn đứng dậy nói.

Ôn Chỉ Văn trong tay nắm đèn pin cả một đường soi theo bóng lưng Vu Hoài Ngạn.

Chỉ thấy anh đi đến hướng cửa sổ bên kia trước, kéo bức rèm ra, ánh trăng sáng tỏ nháy mắt chiếu vào, phòng khách đen thui cuối cùng cũng sáng lên một chút.

Sau khi kéo bức rèm ra, anh mới đi vào phòng kho tìm nến.

Ôn Chỉ Văn ngồi sô pha không nhìn thấy anh, cô ôm gối vào trong lòng, đèn pin soi sang phía bên kia, thường xuyên nói vài câu với Vu Hoài Ngạn.

Vu Hoài Ngạn cũng không chê cô phiền, rất kiên nhẫn mà nói chuyện với cô.

Không trong bao lâu, Vu Hoài Ngạn đã ra khỏi phòng kho.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Chỉ Văn, trong tay cầm một cây nến, một tay khác cầm bật lửa,tách" một tiếng, một ngọn lửa nhỏ sáng lên.

Ngọn lửa liếm vào tâm nến, ngọn nến bật lửa.

Trong nháy mắt, khoảng cách nho nhỏ giữa bọn họ được ánh nến ấm áp bao phủ.

Sợ một ngọn nến không đủ sáng, Vu Hoài Ngạn dứt khoát lại châm thêm mấy cây nến nữa.

"Em thấy ổn hơn chưa?" Anh hỏi.

Ôn Chỉ Văn gật đầu.

Tiếp theo, cô lại thấy anh lấy ra một cái hòm thuốc màu trắng.

Đang lúc cô không rõ nguyên do, lại thấy Vu Hoài Ngạn đã mở hòm thuốc ra, thuận tiện vén ống quần Ôn Chỉ Văn lên, nói: "Để anh xem thử xem vừa nay có bị đụng vào không."

Ôn Chỉ Văn không được tự nhiên động động chân, nói: "Chắc là không sao đâu?"

Lúc này Vu Hoài Ngạn đã nhìn thấy chân Ôn Chỉ Văn, cả người im lặng.
 
Chương 229: Mỏi Lưng


Anh rũ mí mắt xuống, bóng của lông mi dừng ở đáy mắt, ánh nến đong đưa, Ôn Chỉ Văn không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt anh.

"Em nói cái này là không sao hả?" Anh nói.

Tầm mắt Ôn Chỉ Văn cũng dừng ở trên đùi mình, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mấy chỗ trở nên tím tím xanh xanh.

Có thể là lúc vừa bị cúp điện đụng phải đồ vật trong nhà.

"Đau không?" Anh hỏi, muốn vươn tay chạm vào, nhưng sợ làm đau cô, lại thu tay lại.

Lúc này Ôn Chỉ Văn có thể làm nũng nói rất đau, nhưng cô lại không muốn nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt anh.

Vì thế cô lập tức lắc lắc đầu: "Không đau."

Ôn Chỉ Văn cũng không nói dối.

Nếu không phải Vu Hoài Ngạn vén ống quần cô lên, thì cô cũng không cảm thấy gì cả.

Chủ yếu do vấn đề về thể chất của Ôn Chỉ Văn, hơn nữa cô có làn da mềm, lúc bị thương gì đó rất dễ để lại dấu vết.

Nhìn qua thì rất nghiêm trọng, nhưng thật sự cũng không nghiêm trọng đến như vậy. "Vẫn nên bôi thuốc vào đi." Vu Hoài Ngạn cúi đầu nói.

Ôn Chỉ Văn yên lặng nhìn anh cầm tăm bông y tế, không biết bôi loại nước thuốc gì, động tác rất nhẹ nhàng bôi lên vết thương bam tím trên đùi Ôn Chỉ Văn.

Tăm bông lành lạnh tê tê, vừa tiếp xúc với làn da, Ôn Chỉ Văn không khỏi rụt chân về sau một chút.

Vu Hoài Ngạn cầm mắt cá chân cô, ngẩng đầu nhìn cô: "Đau hả?"

"Hơi lạnh." Cô nói.

"Ngoan, nhịn một chút." Anh dỗ dành cô nói.

Ôn Chỉ Văn nghiêng người về phía trước, tay chống cằm nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt cô bôi thuốc cho cô, trái tim cũng dần dân bình tĩnh lại.

Vừa nãy khi một mình ở nhà, cô thật sự rất SỢ.

Trừ sợ tên ăn trộm vào được nhà ra, điều cô sợ hơn là sẽ không còn được gặp lại anh nữa.

Vu Hoài Ngạn không nhận ra, sau khi bỏ tăm bông xuống, còn đang kiểm tra trên đùi cô còn có chỗ nào khác bị thương nữa không.

Ôn Chỉ Văn không nhịn được duỗi tay, sờ lên mặt Vu Hoài Ngạn.

Khi bàn tay chạm vào gương mặt anh lại đúng lúc Vu Hoài Ngạn ngẩng đầu lên.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

"May là anh đã trở lại." Ôn Chỉ Văn nói.

Anh dùng tay đặt lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên tay cô, hỏi: "Sợ sao?"

"Có chút." Ôn Chỉ Văn nghẹn ngào nói.

Đột nhiên, anh nâng một tay khác lên, đè lại Sau cổ cô.

Khoảng cách giữa hai người lập tức kéo gần, hơi thở quyện vào với nhau, Vu Hoài Ngạn thì thâm nói bên môi cô: "Đừng sợ, anh đây rồi."

Nói xong, anh khế chạm vào cô môi.

Gió đêm thổi vào từ khe cửa sổ, một ngọn nến lập loè rồi vụt tắt.

Không biết qua bao lâu, Ôn Chỉ Văn khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Vu Hoài Ngạn dừng lại.

"Sao vậy?" Môi anh rời khỏi môi cô, ngược lại hôn nhẹ lên mặt cô hỏi.

"... Mỏi lưng." Ôn Chỉ Văn cảm thấy có chút khó mở miệng. Chủ yếu là tư thế này của bọn họ, Ôn Chỉ Văn ngồi ở trên sô pha, rướn người về phía trước lâu, thật sự là cô không chịu nổi.

Vu Hoài Ngạn nghe cô nói vậy thì hơi khựng lại, sau đó cúi đầu gục trên vai cô không nhịn được mà bật cười.

Ôn Chỉ Văn tức giận nắm chặt nắm tay đi đấm nhẹ vào sau lưng anh.

Chờ cô đánh đủ rồi, Vu Hoài Ngạn mới đứng lên, duỗi tay về phía cô: "Lên lầu đi."

*

Chuyện lần này trôi qua vẫn để lại chút ám ảnh cho Ôn Chỉ Văn.

Tuy rằng cô đã biết cửa sổ trong nhà vào lúc trước cũng đã cải tạo chắc chắn, chỉ cần khóa kỹ, cũng sẽ không dễ dàng bị ăn trộm cạy ra như vậy nữa.

Nhưng nói như thế nào đi nữa, dù sao trong khoảng thời gian này Ôn Chỉ Văn cũng không dám ở nhà một mình.

Nghĩ tới nghĩ lui thì bên người Vu Hoài Ngạn vẫn là an toàn nhất, Ôn Chỉ Văn lại bắt đầu từng giây từng phút dính với Vu Hoài Ngạn.

Hơn nữa lần này còn quá mức hơn so với lân trước, Vu Hoài Ngạn đi làm cô cũng đi theol Vì thế Ôn Chỉ Văn bị bắt trải qua cuộc sống phải dậy sớm.

Chỗ tốt là cô có thể ngủ bù ở trong văn phòng Vu Hoài Ngạn.

Chỗ xấu là bây giờ tất cả mọi người trên dưới công ty Vu Hoài Ngạn đều nhận ra cô, khiến trên dưới công ty bắt đầu nghị luận sôi nổi.
 
Chương 230: Chỗ Ở Mới


Vu Hoài Ngạn cũng không để ý chuyện Ôn Chỉ Văn lúc nào cũng dính lấy anh.

Ngược lại, anh còn vô cùng vui vẻ.

Nếu không lúc trước anh đã không cố ý bán thảm trước mặt ở Ôn Chỉ Văn.

Nhưng lần này lại không giống.

Chỉ cần nghĩ đến Ôn Chỉ Văn hoàn toàn vì sợ hãi mà lưu lại bóng ma cho nên mới như vậy, khiến tâm trạng Vu Hoài Ngạn không thể tốt được.

Thật ra anh tình nguyện cô giống như bình thường, mỗi ngày vui vẻ đi dạo phố mua sắm.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, cho nên cũng phải có cách giải quyết.

Cách giải quyết của Vu Hoài Ngạn rất đơn giản, đó chính là —— đổi chỗ ở.

Lúc trước chọn căn nhà này thật ra cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, đơn giản chỉ là vì Vu Hoài Ngạn lười thôi.

Nhưng hiển nhiên, bây giờ căn nhà này đã không thích hợp ở lại nữa.

Căn nhà ở trong một khu dân cư theo hình thức mở, bất kỳ người nào đều có thể tới gần, tính an toàn rất thấp.

Lần này có thể xảy ra chuyện ăn trộm, khó có thể chắc chắn sau này sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa.

Nhưng đổi nhà là chuyện lớn, Vu Hoài Ngạn vẫn phải bàn bạc lại với Ôn Chỉ Văn.

Vu Hoài Ngạn nói nguyên nhân anh muốn đổi căn nhà khác cho Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn cũng hiểu cái lý này, tuy rằng cô rất vừa lòng với căn nhà hiện giờ, nhưng tính an toàn cũng phải cần suy xét.

Dường như không hề do dự, Ôn Chỉ Văn đã đồng ý.

"Vậy chúng ta dọn đi đâu?" Cô hỏi.

Từ khi kết hôn tới nay, thật ra Ôn Chỉ Văn đã lục tục mua vào một vài căn nhà mà cô cho là sẽ có giá trị.

Đầu tiên cô đã nghĩ đến ngay một trong số những bất động sản mà cô đang có.

Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại nói: "Anh có một người bạn đang bắt đầu xây dựng một khu biệt thự, nghe nói tính an toàn và tính riêng tư đều không tồi, có muốn qua bên kia nhìn thử không?"

Khu biệt thự bên kia nhằm vào những người giàu có bây giờ, các loại trang trí và thiết kế thì đương nhiên không cần phải nói.

Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Cũng được."

Những căn nhà mà cô đã mua, thật đúng là không có gì gọi là an toàn cả, đi xem biệt thự cũng không tồi.

Nhưng ban đầu đã nói là hai người cùng nhau đi xem, nhưng Vu Hoài Ngạn lại là một người bận rộn.

Việc này đành phải giao cho Ôn Chỉ Văn làm, Vu Hoài Ngạn không có ý kiến gì cả, chỉ cần Ôn Chỉ Văn nhìn trúng là được, anh chỉ phụ trách việc trả tiền.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, những lời này đối với Vu Hoài Ngạn cũng giống vậy.

Sợ Ôn Chỉ Văn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ anh đã thuê riêng một nữ tài xế có tay lái tốt cho Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn và tài xế đi đến khu biệt thự của người bạn kia của Vu Hoài Ngạn.

Người bạn kia của Vu Hoài Ngạn tự mình đến đây để đón tiếp Ôn Chỉ Văn.

Hai người vừa đi, đối phương vừa giới thiệu tình hình về khu biệt thự. Lúc này khu biệt thự đã hoàn thành việc xây dựng.

Trọng tâm là phong cách kiểu Trung Quốc, nghe nói là anh ta đã mời bậc thầy thẩm mỹ của trung quốc và các kiến trúc sư nổi tiếng của nước ngoài về để hợp tác với nhau xây dựng nên khu biệt thự này.

Hoàn cảnh của toàn bộ khu biệt thự đúng là rất không tồi.

Tiểu kiều nước chảy, lục ý dạt dào, biệt thự đơn lập thấp thoáng ở phía sau cây cối hoa cỏ xanh um tươi tốt.

Ôn Chỉ Văn tham quan một biệt thự kiểu mẫu trước.

Đừng nói, không hổ là biệt thự kiểu mẫu, trang trí rất đẹp, tuy rằng mang theo một ít phong cách của thời đại này, nhưng phong cách kiểu Trung Quốc lại không bao giờ lỗi thời, cho dù là đặt ở đời sau, cảm giác đầu tiên khi người ta nhìn thấy là —— giàu có và phú quý!

Ôn Chỉ Văn đi dạo một vòng quanh biệt thự mẫu, cũng rất vừa lòng với bố cục của biệt thự.

Phong cảnh nhìn từ sân phơi trên tâng ra bên ngoài cũng rất đẹp.

Ở thời đại này biệt thự ở Bắc thị cũng không nhiều, nếu thích, Ôn Chỉ Văn cũng không do dự, chọn vị trí mà mình thích, đi ra ngoài liên ký hợp đồng ngay.

Giá cả đương nhiên cũng rất đẹp, nhưng cũng không đắt như trong suy nghĩ của cô.

Dù sao biệt thự này là lấy để ở, cho nên cũng không cần thiết so đo những chuyện khác.

Mua biệt thự xong, bây giờ cũng chỉ chờ trang hoàng xong rồi dọn vào gl

Vu Hoài Ngạn cũng không hỏi đến những việc này, dù sao chỉ cần Ôn Chỉ Văn vui vẻ là được.
 
Chương 231: Nấu Cơm


Mua phòng ở lúc sau, trừ khi thảo luận việc trang trí nhà ở với công ty nội thất ra, lúc không có việc gì, Ôn Chỉ Văn vẫn theo thường lệ đến công ty tìm Vu Hoài Ngạn.

Hôm nay công việc của Vu Hoài Ngạn xong tương đối sớm.

Hai người thảo luận xem cơm chiều ăn gì.

Bố chồng của dì Dương bị thương tương đối nghiêm trọng, bà ấy không rời ra được, cho nên vẫn còn chưa về.

Hầu hết thời gian gần đây Ôn Chỉ Văn đều ở chung với Vu Hoài Ngạn, phần lớn cũng là ăn ở bên ngoài.

Hôm nay thời gian còn sớm, Ôn Chỉ Văn tìm trên tin tức xem gần đây có nhà hàng nào mới khai trương không.

Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại nói: "Em có muốn về nhà mình tự nấu không?"

Ôn Chỉ Văn bỏ tờ báo trong tay xuống, nhìn anh nói: "Anh nấu hả?"

"Ừ, anh nấu." Anh cười nói.

Lại nói tiếp, bởi vì trong nhà có dì Dương, công việc của Vu Hoài Ngạn lại bận rộn, Ôn Chỉ Văn đúng là chưa từng được ăn cơm Vu Hoài Ngạn nấu.

Nếu bây giờ Vu Hoài Ngạn bằng lòng tự nấu, Ôn Chỉ Văn cũng sẵn lòng cho anh thể diện.

"Được đó, vậy em sẽ gọi món!" Ôn Chỉ Văn cười tủm tỉm nói.

"Tùy em gọi." Vu Hoài Ngạn có vẻ rất tự tin.

Mọi chuyện quyết định như vậy một cách vui vẻ.

Trên đường hai vợ chồng về nhà, thuận tiện đi siêu thị một chuyến để mua sắm nguyên liệu nấu ăn.

Sau khi về đến nhà, Vu Hoài Ngạn xách đồ vào phòng bếp.

Ôn Chỉ Văn cũng chạy vào theo, chuẩn bị xem anh thể hiện thần công như thế nào.

Vu Hoài Ngạn vén ống tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay, thong thả ung dung xử lí các loại nguyên liệu nấu ăn.

Ôn Chỉ Văn chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

Vu Hoài Ngạn nhìn cô một cái, nói: "Trong bếp nhiều khói dầu, em đi ra ngoài xem TV đi, chờ một lát là có thể ăn cơm rồi."

Ôn Chỉ Văn lại cảm thấy xem Vu Hoài Ngạn nấu cơm thú vị hơn nhiều so với việc xem TY.

Hơn nữa nhìn ngó một hồi, cô cũng bắt đầu hơi ngứa tay.

Cô nhảy bắn qua, đẩy Vu Hoài Ngạn ra nói: "A, món này để em làm cho, đây là món sở trường của em đó."

Vu Hoài Ngạn nhường vị trí lại cho cô, nhìn cô cầm lấy dao thái rau, động tác cũng ra dáng ra hình.

Chờ cô thái xong buông dao xuống rồi, Vu Hoài Ngạn đột nhiên cham chậm nói: "Sao anh lại nhớ là trước kia em nói với anh là em không biết nấu cơm nhỉ?"

Ôn Chỉ Văn đang chuẩn bị đặt nồi cho dầu ăn vào: "???"

Cô có từng nói như vậy sao?

A, hình như là có.

Vào ngay ngày hôm sau kết hôn, Vu Hoài Ngạn hỏi cô có thể nấu cơm hay không.

Lúc ấy cô liền phủ nhận ngay lập tức.

Vì thế, Vu Hoài Ngạn còn cố ý mời dì Dương tới...

Không xong, vậy mà cô lại sơ ý quên mất chuyện này!

"Nếu em nói đây là em học với dì Dương, anh tin không?" Ôn Chỉ Văn ý đồ lừa gạt anh nói.

"Anh không nhớ là dì Dương đã từng làm món này đấy." Vu Hoài Ngạn ngẫm nghĩ một hồi, nói.

Ôn Chỉ Văn giơ muôi lên: "Vậy thì anh có ăn hay không đây?"

".. Ăn" Vu Hoài Ngạn nhanh trí mà ngậm miệng.

Thôi, theo như kinh nghiệm của anh, có một số việc vẫn không nên miệt mài theo đuổi thì hơn.
 
Chương 232: Chụp Ảnh


Hai người lại trở thành một đôi vợ chồng son ân ân ái ái một lần nữa.

Dù sao thì cũng đã lộ chuyện mình biết nấu cơm, Ôn Chỉ Văn cũng không thèm che giấu nữa.

Sau một lát cùng nhau bận rộn trong phòng bếp, cuối cùng đồ ăn cũng được bưng lên bàn.

Mùi vị cụ thể còn chờ nhấm nháp, nhưng nhìn qua vẫn thì sắc hương đều đầy đủ.

Mắt thấy Vu Hoài Ngạn muốn duỗi đũa gắp đồ ăn cho cô, Ôn Chỉ Văn vội vàng ngăn cản: "Anh đừng nhúc nhích vội!"

Đôi đũa trong tay Vu Hoài Ngạn ngừng ở giữa không trung, lông mày anh nhướng lên, lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía cô.

Đang êm đẹp lại làm sao nữa vậy?

Chỉ thấy Ôn Chỉ Văn bịch một cái đứng bật dậy, hưng phấn nói: "Em đi lấy máy ảnh xuống chụp bức ảnh đã!"

Vu Hoài Ngạn còn chưa kịp thốt lên lời đã thấy cô đã bay nhanh lên lầu.

Không có cách gì, Vu Hoài Ngạn chỉ phải buông đũa xuống, thành thật chờ cô xuống. Ôn Chỉ Văn cầm máy ảnh, tách tách tách mấy cái chụp từ mọi góc độ của bàn ăn.

"A, chồng à, anh đừng đặt tay lên bàn, đừng phá hỏng bức ảnh của eml" Ôn Chỉ Văn vừa chụp vừa chỉ huy.

Hành động này của Ôn Chỉ Văn quả thực khiến Vu Hoài Ngạn tức đến bật cười, anh hừ lạnh một tiếng nói: "Một bàn đồ ăn này tốt xấu cũng do anh làm, chẳng lẽ anh không xứng được vào ảnh của em hả?"

Ôn Chỉ Văn nghĩ cũng phải.

Nhưng vẫn vươn ngón tay chỉ anh, lại chỉ vào mình, nói: "Chúng ta cùng nhau làm!"

Ngẫm nghĩ, Ôn Chỉ Văn dứt khoát đưa máy ảnh lên giá, để ở nơi có thể chụp được cả hai người, lại điều chỉnh một chút xong mới nhanh chóng chạy về vị trí của mình: "nhanh nhanh nhanh, nhìn vào ống kính kìa!"

Máy ảnh kết thúc đếm ngược,tách" một tiếng, khoảnh khắc này chớp cái đã được ghi lại.

Ôn Chỉ Văn hưng phấn đi xem ảnh chụp thế nào.

May mắn cô canh góc độ tốt, hơn nữa giá trị nhan sắc của hai người đều vượt qua người thường, cho nên chất lượng ảnh chụp cũng rất không tồi!

Vu Hoài Ngạn nhìn Ôn Chỉ Văn vẫn còn đang đùa nghịch máy ảnh, không nhịn được nói: "Đừng xem nữa, ăn cơm đi, đồ ăn sắp lạnh rồi."

Nói xong, anh cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gắp đồ ăn cho vào chén cô.

Ôn Chỉ Văn cũng không ngẩng đầu lên đáp lại, vào lúc anh giơ tay gắp đồ ăn, cô đột nhiên giơ máy ảnh lên chụp một bức.

Sau khi xem ảnh chụp, cô đắc ý mà giơ máy ảnh ra với anh: "Quỷ hẹp hòi, chụp cho anh một bức riêng đấy nhé!"

Vu Hoài Ngạn bị dáng vẻ đắc ý dào dạt của cô làm cho tan chảy.

"Ừ, vậy anh cũng chụp một bức cho em nhé?" Anh nói.

Ôn Chỉ Văn vội vàng thu máy ảnh vào trong lòng, vô cùng cảnh giác nhìn về phía anh: "Haizz, em tốt bụng chụp ảnh cho anh, tại sao anh lại còn muốn lấy oán trả ơn chứt"

Dừng một chút, cô rất kiên quyết nói: "Chuyện này anh đừng hòng mơ đến!"

Cô thật sự không thể tin được kỹ thuật chụp ảnh của Vu Hoài Ngạn! Vu Hoài Ngạn: ”..."

Cũng không cần làm nhục người ta như thế chứ!

Ôn Chỉ Văn xác nhận Vu Hoài Ngạn không nhất định đòi chụp ảnh cho cô, lúc này mới yên lòng, bắt đầu ăn cơm.

Vừa ăn, còn vừa không nhịn được nghĩ đến mấy bức ảnh trong máy ảnh.

Chỉ tiếc bây giờ không có mạng xã hội, không thì cô chắc chắn phải đăng lên show ân ái một hồi.

Nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề, Ôn Chỉ Văn chuẩn bị rửa tất cả mấy bức ảnh có ý nghĩa này ra đóng thành một quyển album, sau lưng mỗi bức ảnh còn có thể ghi lại vài chữ.
 
Chương 233: Video


Ví dụ như mặt trái ảnh chụp hôm nay có thể ghi là: 1997. 5. 25, lần đầu tiên ở nhà nấu cơm cùng nhau!

Như vậy chờ sau này khi lớn tuổi, thì có thể lấy ra lật qua lật lại một hồi, so với đăng lên trang cá nhân còn có ý nghĩa hơn một chút!

Buổi tối, vì phòng máy ảnh bị hỏng mà bị mất ảnh, Ôn Chỉ Văn kịp thời chuyển ảnh chụp đến máy tính.

Mở folder ra, Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ tới đoạn video được cô lưu ở tận sâu trong máy tính.

Hơi suy tư, Ôn Chỉ Văn đột nhiên phản ứng lại.

Hay là lúc ấy bởi vì đoạn video kia bị lộ, mà khiến cho Vu Hoài Ngạn càng ngày càng nghi ngờ?

Ôn Chỉ Văn càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Lúc này, Vu Hoài Ngạn vừa vặn bước ra từ phòng tắm.

Thấy cô còn đang ngồi trước máy tính, bèn hỏi một câu: "Đang xem cái gì?"

Ôn Chỉ Văn lập tức đóng máy tính, chột dạ nói: "Không có gì không có gì!"

Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi! Cô thật sự không hề có ý muốn ôn lại!

*

Không qua mấy ngày, bố chồng của dì Dương cuối cùng cũng khoẻ lên, được ra viện.

Dì Dương lại tới nhà họ Vu.

Sau khi biết chuyện xảy ra sau khi mình rời khỏi, dì Dương không ngừng tự trách: "Ầy, nếu ngày đó mà tôi không đi thì tốt rồi, may mắn là không có việc gì, nếu không tôi ——"

Ôn Chỉ Văn cũng không có ý trách dì Dương về chuyện này.

Hơn nữa bố chồng của dì Dương bị ngã phải vào bệnh viện cũng là chuyện ngoài ý muốn, làm sao có thể trách bà ấy được, muốn trách cũng chỉ có thể trách mấy tên ăn trộm vô lương tâm kia.

Ôn Chỉ Văn nói rõ ý của mình với dì Dương rõ.

Tuy là như thế, nhưng trong lòng dì Dương vẫn có chút áy náy, làm việc càng thêm ra sức. Ôn Chỉ Văn cũng không dám nói thêm gì.

Nói nhiều ngược lại sẽ khiến bà ấy không được tự nhiên, đành dứt khoát mặc kệ bà ấy. Trải qua chuyện lần này, Ôn Chỉ Văn chính thức nói chuyện với dì Dương về chuyện sau này sẽ đón người giúp việc ở lại nhà.

Cho dù như thế nào, Ôn Chỉ Văn cũng không dám ở một mình.

Thật ra Ôn Chỉ Văn cảm thấy hơi chút lo lắng, bố chồng dì Dương mới ra viện, buổi tối có cần đến người chăm sóc hay không.

Nếu dì Dương bên này không được thì Ôn Chỉ Văn cũng chỉ có thể lại đi tìm người giúp việc khác mà thôi.

Đương nhiên nếu có thể không đổi thì là tốt nhất, tìm một người giúp việc khác rất dễ gặp phải chuyện không vừa ý.

Cũng không phải người giúp việc nào cũng có thể hợp ý cô như dì Dương.

Dì Dương vừa nghe, cơ hồ không có chút do dự mà đồng ý ngay lập tức.

Ôn Chỉ Văn vẫn có chút không yên tâm: "Vậy nhà dì thì sao?"

"Trong nhà còn có những người khác chăm sóc nữa mà!" Di Dương cười nói, vẻ mặt không giống như miễn cưỡng: "Chủ yếu là lúc trước người trong nhà người thì đi học, người thì đi làm chỉ có thể để tôi đến bệnh viện chăm sóc, bây giờ buổi tối trong nhà đều có người, sức khoẻ của bố chồng tôi cũng đã hồi phục rất khá rồi, không có tôi cũng không sao cả."

Thấy bà ấy nói như vậy, Ôn Chỉ Văn mới gật đầu.

Thuận tiện lại nói chuyện muốn chuyển nhà.

Nhưng khoảng cách tới lúc chuyển nhà vẫn còn dài, nhanh nhất thì bọn họ cũng phải chờ đến sáu tháng cuối năm mới chuyển đi.

Ý của Ôn Chỉ Văn là nếu dì Dương bên này không có vấn đề gì thì đến lúc đó cô chuyển nhà thì bà ấy cũng đi qua theo.

Đương nhiên là dì Dương lập tức gật đầu, trong lòng còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhà họ Vu bên này còn cần bà ấy thật sự là quá tốt, sau này bà phải làm việc hết mình mới được!

Một thời gian tiếp theo, hơn nửa thời gian trong một ngày Ôn Chỉ Văn đều dùng để nhìn chằm chằm trang trí ở biệt thự bên kia.

Bởi vì có dì Dương ở nhà, có đôi khi Ôn Chỉ Văn bận rộn đến muộn, cũng không đi tìm Vu Hoài Ngạn mà về thẳng nhà.
 
Chương 234: Tiểu Thuyết


Hôm nay, lúc Ôn Chỉ Văn từ trên xe xuống, vừa vặn gặp phải Thang Linh Na cũng đang về nhà.

Nếu gặp nhau, hai người cũng hàn huyên vài câu.

Hiển nhiên Thang Linh Na cũng có nghe nói về chuyện thời gian trước nhà Ôn Chỉ Văn gặp trộm, về tình về lý, cô ấy cũng phải quan tâm một phen: "Lần trước không có chuyện gì chứ, thật là may mắn."

Ôn Chỉ Văn thở dài: "Nhà các cô cũng vậy, vẫn nên phải cẩn thận một chút, dạo này cũng không ít ăn trộm."

Trên báo chí và TV đều vẫn luôn nhắc nhở mọi người chú ý phòng trộm, có thể thấy được vấn đề ăn trộm đã không thể giải quyết được.

Hơn nữa, từ sau khi nhà họ Tiết bị trộm đến giờ cũng chưa thấy bà Tiết ra ngoài thét to.

Trước kia bà Tiết chính là... Có đôi khi Ôn Chỉ Văn ở cách rất xa, cũng có thể nghe thấy tiếng bà ấy đang nói chuyện phiếm với người khác.

Có lẽ là đã bị người nhà nói gì đó rồi. Hơn nữa bà Tiết bị mất một số tài sản lớn như vậy, tuy rằng đã bắt được ăn trộm, nhưng tiền lại không còn, có lẽ trong lòng bà Tiết vẫn còn đang không được thoải mái.

"Đúng vậy." Thang Linh Na gật đầu, lại nói: "Cô có cảm thấy khu ngõ nhỏ này của chúng ta không an toàn chút nào không? Có suy xét đến chuyện đổi chỗ ở không?"

Ôn Chỉ Văn nhìn về phía Thang Linh Na.

Dựa theo ý của Thang Linh Na, hình như là cô ấy có ý đổi nhà.

Nếu Thang Linh Na đã hỏi, đương nhiên Ôn Chỉ Văn cũng không định nói dối, dù sao đến lúc đó cũng không giấu được.

Cô thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, nhà chúng tôi chuẩn bị dọn đi."

"Các cô tính dọn đi đâu?" Thang Linh Na lại hỏi.

Ôn Chỉ Văn nói ra tên khu biệt thự.

Thang Linh Na lặp lại một lần, cười nói: "Tôi nhớ rồi, nhà chúng tôi cũng tính đổi chỗ ở, không chừng đến lúc đó chúng ta lại có thể làm hàng xóm nữa đó!"

Thật ra là Thang Linh Na muốn dọn, nhưng ông bà Tiết lại không đồng ý, đặc biệt là bà Tiết không đồng ý, còn Tiết Kỳ lại mang thái độ tùy tiện.

Nếu dựa theo trước kia, chắc chắn Thang Linh Na cũng cứ vậy mà buông xuôi, nhưng bây giờ cô ấy có lòng tin, đương nhiên sẽ không nén giận như trước nữa.

Bà Tiết không đồng ý cũng không có cách nào, cùng lắm thì đến lúc đó để một mình bà ấy ở lại bên này là được.

Ôn Chỉ Văn không thèm để ý.

Nhưng cô nghĩ thầm, cảm thấy người hai nhà có lẽ không có cơ hội làm hàng xóm nữa, lân trước lúc cô đi giám sát việc trang hoàng đã hỏi thử, hình như căn nhà hai bên căn biệt thự của cô cũng đã có người mua rồi.

Hơn nữa cho dù là hàng xóm, khoảng cách giữa hai căn biệt thự cũng rất xa, cho nên cũng không quấy ray lẫn nhau.

*

Vốn Ôn Chỉ Văn tưởng rằng sau khi dì Dương trở thành người giúp việc toàn thời gian ở lại nhà cô thì sẽ có chút bất tiện.

Nhưng sau đó cô lại phát hiện cô đã suy nghĩ nhiều.

Dì Dương là một người cực kỳ có chừng mực. Ngay cả Vu Hoài Ngạn cũng không nói câu nào.

Cuộc sống cứ như vậy êm đềm trôi qua.

Sinh hoạt của Ôn Chỉ Văn lại lần nữa trở nên sôi động hơn, cô thậm chí còn nhàn nhã đi dạo hiệu sách, thuận tiện còn mang về một đống tiểu thuyết ngôn tình mới xuất bản, theo người bán hàng ở hiệu sách nói thì gần đây rất hot, trên cơ bản là vừa bày ra không bao lâu đã bị mua hết sạch.

Ôm tâm tình chờ mong, Ôn Chỉ Văn nghiêm túc đọc thử.

Quả nhiên không hổ là tiểu thuyết thịnh hành trên cả nước, chuyện xưa đúng là rất hay, Ôn Chỉ Văn xem đến mức không dừng được.

Sau khi đọc xong vậy mà vẫn còn có chút chưa đã thèm.

Nhìn tình cảm giữa nam nữ chính nhà người ta kìa, cảm động cỡ nào chứ, từ lúc quen biết hiểu nhau đến lúc hứa hẹn, khúc chiết ly kỳ!

Chuyện này khiến Ôn Chỉ Văn không nhịn được so sánh với sự phát triển tình cảm của cô và Vu Hoài Ngạn.

Sau đó cô im lặng.

Rất độc đáo nhai Vừa lúc lúc này, Vu Hoài Ngạn đẩy cửa tiến vào.

Ôn Chỉ Văn giơ tiểu thuyết trong tay ra, nói với Vu Hoài Ngạn: "Chồng ơi, em vừa mới đọc xong một quyển tiểu thuyết."

"Ừ, nói về chuyện gì?" Vu Hoài Ngạn không chút để ý hỏi.

Ôn Chỉ Văn lập tức tóm gọn lại nội dung tiểu thuyết một lần.
 
Chương 235: Theo Đuổi Lại Từ Đầu


Vu Hoài Ngạn không có cảm xúc gì mà nghe, nhưng ngay sau đó, anh lại nghe thấy Ôn Chỉ Văn nói: "Cho nên, anh có cảm thấy giữa chúng ta phát triển nhanh quá không?"

Vu Hoài Ngạn: "... Nhanh chỗ nào?"

Bọn họ kết hôn đã sắp hai năm, anh còn ngại chậm đấy, được không hả?

"Đúng là rất nhanh mài!" Ôn Chỉ Văn kiên trì nói, tròng mắt xoay chuyển, sau đó mới hưng phấn mà mở miệng: "Hay là 一一"

Vu Hoài Ngạn trực giác có chút không ổn.

Quả nhiên giây tiếp theo, lại nghe thấy cô nói: "Nếu không anh lại theo đuổi em thêm lần nữa đi. Dựa theo cách theo đuổi trong bộ tiểu thuyết này mà em vừa nói ấy, sao hả?"

Vu Hoài Ngạn: "..." Chẳng sao cải

Bây giờ ném quyển sách tà ma trong tay cô xuống còn kịp không?!

Anh đã nói trong khoảng thời gian này cô ngoan quá mức mà, thì ra là chờ anh ở chỗ này đây!

Nhưng bà xã đại nhân cũng đã lên tiếng, Vu Hoài Ngạn dám từ chối sao? Đương nhiên là không dám rồi, trừ khi anh không muốn sống nữa!

Im lặng khoảng chừng mười mấy giây, Vu Hoài Ngạn mới thở dài một hơi, thành tâm đặt câu hỏi: "Em nói rõ xem nào."

Ôn Chỉ Văn lập tức ngồi thẳng người lại, cũng buông tiểu thuyết trong tay xuống, bắt đầu sát lại gần rồi nói: "Rất đơn giản, giống như quá trình yêu đương bình thường ấy, giống như người khác yêu đương đều là nắm tay, ôm, hôn môi, lên giường... hay là chúng ta cũng dựa theo cái quá trình này đi!"

Vu Hoài Ngạn ngước mắt lên liếc qua Ôn Chỉ Văn một cái, cười như không cười: "Tại sao em không xuống khỏi giường của chúng ta trước rồi mới nói chuyện này với anh?”

Ôn Chỉ Văn trừng anh.

Vu Hoài Ngạn một giây đã nhận thua: "Được rồi được rồi, thế bây giờ chúng ta xem như đang ở giai đoạn nào rồi?"

Ôn Chỉ Văn nghĩ nghĩ nói: "Ở giai đoạn trước khi nắm tay, giai đoạn đang có ấn tượng tốt với nhau ấy!"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Thật giỏi, ngay cả tay cũng không cho cầm rồi. "Anh cảm thấy..." Vu Hoài Ngạn dừng một chút, nói tiếp: "Hay là chúng ta vẫn tiếp tục giữ quan hệ mà em nói lúc trước đi, quan hệ chỉ đơn thuần là tình dục và tiền tài thì sao hả?"

Ôn Chỉ Văn: "???"

Sao lại thế này? Thế mà người đàn ông này vẫn còn mang thù!

Cắn chặt răng, Ôn Chỉ Văn nhặt một cái gối đầu ở bên cạnh lên rồi ném thẳng sang.

Vu Hoài Ngạn tiếp được dễ như trở bàn tay, rất không thật lòng mà dỗ một câu: "Ngoan, đừng nóng giận."

Nói chưa dứt lời, anh vừa nói như vậy, Ôn Chỉ Văn vốn dĩ không tức giận cũng phải bị anh làm cho nóng giận.

Không nhịn được trợn trắng mắt, Ôn Chỉ Văn nói: "Ngại quá, chúng ta không thân, vị tiên sinh này phiền anh mau rời khỏi phòng tôi."

Vu Hoài Ngạn thành công chọc giận vợ minh:

Rời khỏi đương nhiên là không thể rồi, vì tránh tình hình chiến đấu tăng thêm một bước, anh bèn trực tiếp trốn vào trong phòng tắm.

Ôn Chỉ Văn lại trợn trắng mắt đối với bóng lưng anh. Cất gọn quyển tiểu thuyết bị ném sang một bên, Ôn Chỉ Văn hơi có chút tiếc nuối, xem ra chắc cảnh là mong ước của cô không thể hoàn thành rồi...

Xốc chăn lên, nằm xuống giường.

Ôn Chỉ Văn thuận tay tắt đèn trong phòng, người đàn ông nào đó thích ở phòng tắm đợi vậy thì cứ đợi đi!

Ôn Chỉ Văn đi vào giấc ngủ rất nhanh, khi Vu Hoài Ngạn ra ngoài, cô đã ngủ say rồi.

Nhưng hiển nhiên trong lòng còn có chút oán khí, vào lúc Vu Hoài Ngạn đầu thò qua, cô còn lẩm bẩm một câu, rất mỏng manh biểu đạt nỗi tức giận của mình.

Vu Hoài Ngạn không nhịn được phì cười.

Nhưng anh nhưng không có ý thức tự giác gì cả, bàn tay to với một cái, kéo thẳng người vào trong lòng mình.

Trong lúc ngủ mơ Ôn Chỉ Văn không thoải mái động đậy, sau khi tìm được một vị trí thoải mái mới yên ổn nằm ngủ.

Vu Hoài Ngạn cũng nhắm mắt lại.

Phòng ngủ lại yên lặng trở lại.
 
Chương 236: Không Giống


Sáng sớm hôm sau.

Bởi vì tối hôm qua Ôn Chỉ Văn ngủ sớm, hôm nay cũng dậy sớm.

Vừa định mở mắt ra, cô đã nhận thấy đỉnh đầu mình đang bị một người cọ cọ, giọng nói của anh truyền tới từ cách đó không xa: "Day rồi hả?"

Ôn Chỉ Văn giật giật, xoang mũi phát ra tiếng mơ mơ màng màng trả lời.

Đang lúc cố gắng làm mình tỉnh táo, Ôn Chỉ Văn lại nghe thấy Vu Hoài Ngạn mở miệng, giọng điệu còn vô cùng chính nhân quân tử: "Cô gái này, phiên cô tự trọng chút, đừng có dán vào người tôi nữa."

Ôn Chỉ Văn tỉnh táo lại.

Tối hôm qua không biết cô đã ngủ như thế nào mà giờ đầu cô đang ghé vào trên ngực anh, tay còn đang ôm anh.

Khó trách cô lại cảm thấy hơi ê cổ.

Nhưng tại sao cái người đàn ông Vu Hoài Ngạn này lại thế này?

Vừa nãy lại đang nói câu gì kỳ lạ thế không biết. Ôn Chỉ Văn chống người ngồi dậy, nhìn về phía anh.

Chỉ thấy hai tay anh đều rất trong sạch mở ra, tiếp tục nói: "Cũng đã ngủ chung rồi, em không tính chịu trách nhiệm với anh hả?"

Cuối cùng Ôn Chỉ Văn mới phản ứng lại 一一

Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này tối hôm qua ngoài miệng còn nói không muốn, buổi sáng hôm nay lại thành thật diễn như vậy sao?!

Hơn nữa nghe ý kia của anh, thế mà còn dám mơ đến chuyện một bước lên trời?

Mơ đẹp lắm!

Ôn Chỉ Văn cũng tiến vào trạng thái rất nhanh, lời lẽ chính đáng mà từ chối: "Không được, chuyện này không tính!"

Vu Hoài Ngạn nghe vậy cũng dựa vào đầu giường ngồi dậy, đối với câu trả lời của Ôn Chỉ Văn cũng không bất ngờ chút nào.

Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy vài phần tiếc nuối.

Anh lắc lắc cánh tay.

Ôn Chỉ Văn nhìn sang phía anh, kỳ quái hỏi: "Anh làm gì đó?"

"Tay tê rần rồi." Anh vô cùng bình tĩnh nói, vẻ mặt có chút ám chỉ.

Ôn Chỉ Văn không thèm phản ứng lại anh.

Chẳng qua chỉ là trò vặt của người đàn ông này mà thôi, cô còn lâu mới mắc muul

Quả nhiên, thấy Ôn Chỉ Văn không có phản ứng gì, Vu Hoài Ngạn tự thấy không thú vị, cuối cùng ngừng diễn.

Ôn Chỉ Văn thấy anh bình tĩnh xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt, ra ngoài thay quần áo, vậy mà lại không thèm nói với cô một câu nào.

Đột nhiên cô cảm thấy có chút không thích hợp, không phải là người đàn ông này đang tức giận đó chứ?

Ôn Chỉ Văn nói: "Này, anh làm sao vậy?"

Giọng Vu Hoài Ngạn vọng lại đây, lạnh nhạt nói: "Không sao cả, có lẽ bây giờ hai chúng ta không thân lắm nhỉ?"

Ôn Chỉ Văn: À, đã hiểu, vẫn đang diễn!

Được thôi, nếu anh thích.

Ôn Chỉ Văn cũng nhảy xuống giường theo, lướt qua người anh, mái tóc lướt qua cánh tay anh.

Vu Hoài Ngạn nhìn bóng dáng cô, không nhịn được bật cười. Hai người một trước một sau đi xuống lầu.

Lúc Ôn Chỉ Văn ngồi xuống bàn cơm, Vu Hoài Ngạn đã đang ăn cơm sáng.

Thấy cô ngồi vào đối diện, cũng chỉ nhìn liếc qua một cái.

Ôn Chỉ Văn chống cằm nhìn anh.

Nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã ung dung của đối phương, không nhịn được thâm "chậc" một tiếng ở trong lòng, còn rất biết giả vờ đấy.

Ăn cơm sáng xong, Vu Hoài Ngạn đứng lên nói một tiếng, liền ra khỏi nhà.

Dì Dương bưng phần ăn sáng của Ôn Chỉ Văn đến, cười hỏi câu: "Hở, cậu Vu đi rồi sao?"

Đồng thời trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, dì Dương biết là tình cảm của hai vợ chồng này khá tốt, ngày thường ở trên bàn cơm vẫn luôn nói chuyện, nhưng buổi sáng hôm nay vậy mà không nói tiếng nào.

Chẳng lẽ là tối hôm qua cãi nhau? Nhưng nhìn cũng không giống.

"Vâng, đi rồi" Ôn Chỉ Văn cắn một ngụm bánh bao, lúng búng trả lời một câu.

Dì Dương nhìn phản ứng của Ôn Chỉ Văn, không khỏi cười cười.

Nhìn qua, có lẽ là không có chuyện gì.
 
Chương 237: Hẹn Hò


Hôm nay có một hạng mục trang hoàng phải giám sát, ăn xong cơm sáng, Ôn Chỉ Văn cũng không ngốc ở nhà lâu, đi thẳng đến biệt thự bên kia.

Bận rộn tới tận buổi chiều, cô mới có thời gian thở một hơi.

Nhớ tới chuyện sáng nay, đột nhiên Ôn Chỉ Văn cảm thấy có chút không thích hợp ——

Rõ ràng tối hôm qua cô nói là, muốn Vu Hoài Ngạn theo đuổi cô một lần nữa mà, biểu hiện buổi sáng hôm nay của anh có chỗ nào giống như đang theo đuổi người ta đâu chứ?

Ôn Chỉ Văn cảm thấy mình bị lừa.

Hơn nữa yên lặng mà ở ghi sổ một lỗi của Vu Hoài Ngạn.

Chờ đến lúc phải về nhà, cuối cùng Vu Hoài Ngạn mới gọi đến một cuộc điện thoại.

Ôn Chỉ Văn cố ý đợi hai ba giây sau mới nhận điện thoại, giọng nói cũng ra vẻ lạnh nhạt nói: "A lô?"

Vu Hoài Ngạn bên kia điện thoại dường như bật cười, sau đó mới nói: "Xin chào cô Ôn, tôi có vinh hạnh mời cô ăn một bữa cơm không?" Khóe môi Ôn Chỉ Văn không nhịn được cong lên, nhưng rất nhanh đã bị cô đè lại: "Muốn tìm tôi ăn cơm? Nhưng hôm nay người muốn hẹn tôi ăn cơm còn rất nhiều, có lẽ là không tới lượt anh rồi."

Vu Hoài Ngạn lại bật cười: "Không thể cho tôi một chỗ sao?"

"Vậy thì để tôi suy nghĩ một chút đã." Ôn Chỉ Văn nói.

"Đã qua mười giây, suy nghĩ xong chưa?”

Người đàn ông này không thể kiên nhẫn thêm chút nữa sao?!

Ôn Chỉ Văn yên lặng mắng thầm một câu trong lòng, nhưng vẫn mở miệng: "Được rồi, vậy là em đến tìm anh hay anh đến đón em đây?"

"Anh đi đón em." Anh nói.

Vị trí của biệt thự bên này không tồi, lái xe từ công ty Vu Hoài Ngạn lại đây cũng chỉ hơn nửa giờ.

Nếu tới cũng tới rồi, Ôn Chỉ Văn dứt khoát kêu anh xuống xe đi xem hiệu quả trang hoàng.

Ôn Chỉ Văn vẫn rất vừa lòng đối với cách trang hoàng của căn nhà, mặt mày hớn hở mà đi phía trước giới thiệu.

Sau khi giới thiệu xong, cô xoay người lại hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Ừ, rất tốt." Vu Hoài Ngạn nói.

"Anh qua loa quá rồi đấy." Ôn Chỉ Văn không hài lòng.

"Đây là anh tin vào ánh mắt của vợ anh mà." Vu Hoài Ngạn cười cười.

Ôn Chỉ Văn nghe vậy thì lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh: "Đừng gọi bậy, ai là vợ của anh, bây giờ hai chúng ta vẫn chưa thân thiết lắm đâu nhé!"

"Được thôi, là anh tin tưởng vào ánh mắt của vợ tương lai của anh." Vu Hoài Ngạn sửa miệng.

"Xuỳ, đúng là không biết xấu hổ." Ôn Chỉ Văn không nhịn được bật cười, lại nói tiếp: "Thôi, đi ăn cơm đi, em đói quá.

Nói xong, cô đi vê phía Vu Hoài Ngạn, rất quen thuộc mà nắm chặt anh tay, kéo anh đi ra ngoài.

Mười ngón tay hai người đan vào nhau, Vu Hoài Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, đột nhiên nói: "Con người tôi tương đối truyền thống, cũng không tùy tiện nắm tay với người khác, nếu đã nắm tay rồi thì phải làm người yêu tôi."

Ôn Chỉ Văn lập tức buông ra.

Nhưng mà Vu Hoài Ngạn đã đoán được từ sớm, gắt gao nắm chặt tay cô không bỏ.

"Không được, cái này không tính, anh buông em raI" Ôn Chỉ Văn giấy giụa.

"Em như này là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn đấy." Vu Hoài Ngạn nói: "Việc này cứ vậy mà quyết đỉnh đi, đi thôi, đi ăn cơm nào, bạn gái."

Ôn Chỉ Văn: "..."

Cô tức quá không làm gì được bèn dẫm vào chân anh một cái.

Vu Hoài Ngạn nhìn dáng vẻ tức giận của cô, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt vô cùng.

Tốt ghê, tiến độ lại được đẩy lên một đoạn dài rồi!
 
Chương 238: Em Có Đi Công Tác Chung Với Anh Không?


Nhất thời không để ý làm cho Vu Hoài Ngạn chui vào chỗ trống, Ôn Chỉ Văn có chút hối hận, âm thầm hạ quyết tâm không thể để cho Vu Hoài Ngạn đắc ý nữa!

Vì thế, trong khoảng thời gian tiếp theo, Ôn Chỉ Văn nâng cao tỉnh thần cảnh giác lên một trăm phần trăm.

Nhưng mà cô nhận ra là một khi người nào đó trở nên mặt dày vô sỉ thì ngay cả cô cũng không thể làm gì được.

Cuối cùng, Ôn Chỉ Văn mất hứng mà về, dần dần trở lên có lệ.

Lại mấy ngày trôi qua, Vu Hoài Ngạn đi làm về liền nhắc tới việc phải đi công tác.

Ôn Chỉ Văn đã thành thói quen, chỉ hỏi anh là đi đâu công tác và địa điểm công tác ở chỗ nào.

Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại đột nhiên mở miệng: "Em có muốn đi cùng với anh hay không?”

Ôn Chỉ Văn nghe vậy liền sửng sốt, đi công tác chung với anh. Trừ bỏ chuyến đi nước ngoài lần trước thì Ôn Chỉ Văn chưa từng đi ra ngoài chung với Vu Hoài Ngạn nữa.

Một là bởi vì Vu Hoài Ngạn đi công tác đều là bàn chuyện công việc đứng đắn, lúc trước Ôn Chỉ Văn muốn xây dựng hình tượng một người vợ tốt nên cực kỳ "hiểu chuyện" mà không đi quấy ray anh.

Thứ hai là bởi vì quan hệ lúc trước của hai người họ không thân thiết như hiện tại.

Dần dần việc này cũng trở thành thói quen.

"Anh muốn dẫn em đi công tác cùng sao? Ôn Chỉ Văn kinh ngạc hỏi: "Anh không sợ nhân viên của anh và bên đối tác có ý kiến à?"

"Có thể có ý kiến gì được chứ?" Vu Hoài Ngạn cười nói.

Nhất thời không để ý làm cho Vu Hoài Ngạn chui vào chỗ trống, Ôn Chỉ Văn có chút hối hận, âm thầm hạ quyết tâm không thể để cho Vu Hoài Ngạn đắc ý nữa!

Vì thế, trong khoảng thời gian tiếp theo, Ôn Chỉ Văn nâng cao tỉnh thần cảnh giác lên một trăm phần trăm.

Nhưng mà cô nhận ra là một khi người nào đó trở nên mặt dày vô sỉ thì ngay cả cô cũng không thể làm gì được. Cuối cùng, Ôn Chỉ Văn mất hứng mà về, dần dần trở lên có lệ.

Lại mấy ngày trôi qua, Vu Hoài Ngạn đi làm về liền nhắc tới việc phải đi công tác.

Ôn Chỉ Văn đã thành thói quen, chỉ hỏi anh là đi đâu công tác và địa điểm công tác ở chỗ nào.

Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại đột nhiên mở miệng: "Em có muốn đi cùng với anh hay không?”

Ôn Chỉ Văn nghe vậy liền sửng sốt, đi công tác chung với anh.

Trừ bỏ chuyến đi nước ngoài lần trước thì Ôn Chỉ Văn chưa từng đi ra ngoài chung với Vu Hoài Ngạn nữa.

Một là bởi vì Vu Hoài Ngạn đi công tác đều là bàn chuyện công việc đứng đắn, lúc trước Ôn Chỉ Văn muốn xây dựng hình tượng một người vợ tốt nên cực kỳ "hiểu chuyện" mà không đi quấy rầy anh.

Thứ hai là bởi vì quan hệ lúc trước của hai người họ không thân thiết như hiện tại.

Dần dần việc này cũng trở thành thói quen.

"Anh muốn dẫn em đi công tác cùng sao? Ôn Chỉ Văn kinh ngạc hỏi: "Anh không sợ nhân viên của anh và bên đối tác có ý kiến à?" "Có thể có ý kiến gì được chứ?" Vu Hoài Ngạn cười nói.

"Còn có thể có ý kiến gì chứ, nói anh bị vợ quản chặt ——" Lời nói của Ôn Chỉ Văn bỗng dừng lại, đột nhiên trừng mắt nhìn anh: "A, không đúng, anh đây là cố ý muốn làm hỏng thanh danh của em à?"

Vu Hoài Ngạn bị cô vợ nhỏ của mình làm bật cười, dùng tay xoa xoa tóc cô, suy nghĩ một chút liền trả lời một cách nghiêm túc: "Đừng sợ, cũng không thiếu một hai lần này, hơn nữa vợ quản chặt đâu phải là thanh danh xấu gì đâu?"

Ôn Chỉ Văn trưng ra biểu cảm như đang nhìn một tên ngốc.

Nhưng không thể không nói, lời nói vừa rồi của anh vẫn làm cô nhịn không được cong khóe môi lên.

"Cho nên, em có muốn đi cùng anh không?” Anh lại hỏi một câu.

"Để em sắp xếp thời gian đã". Ôn Chỉ Văn cố ý nói với giọng điệu khoa trương: "Em cũng rất bận, chưa chắc đã có thời gian đâu".

"Được, vậy em cứ chậm rãi quyết định". Vu Hoài Ngạn chiều theo ý vợ.

Ngày tiếp theo, trong ánh mắt chế nhạo của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn bình tĩnh mà ngồi lên trên xe.

Cô đã suy nghĩ rồi, dù sao đến lúc đó người mất mặt cũng là Vu Hoài Ngạn, đâu có liên quan gì với Ôn Chỉ Văn cô chứ?
 
Chương 239: Tưởng Bở


Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn cho rằng lần này Vu Hoài Ngạn bảo cô đi cùng có thể là bởi vì lần đi công tác này sẽ không cần làm quá nhiều việc.

Nhưng sau khi cô tới mới phát hiện mọi chuyện không phải như thế.

Vu Hoài Ngạn thật sự rất bận rộn.

Ôn Chỉ Văn cũng đã ăn chung với phía đối tác của anh được vài bữa cơm rồi.

Không biết có phải đã chào hỏi trước với nhau rồi hay không mà cả quá trình bữa tiệc diễn ra đều rất quy củ, không có chuyện lung tung rối loạn gì cả, không khí khá tốt đẹp.

Nói tóm lại, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chuyến đi công tác này có thể nghiệm rất bình thường.

Chủ yếu là phần lớn thời gian vào ban ngày, Vu Hoài Ngạn đều đang bận rộn công tác.

Nếu không phải suy xét đến chuyện tất cả số tiền anh kiếm được đều là để cho cô tiêu, hơn nữa nhìn đến một đống đồ vật mà mình mua nên Ôn Chỉ Văn tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì cải

Vài ngày sau, chuyến công tác này cuối cùng cũng đi vào hồi kết. Hai người chuẩn bị quay lại Bắc thị.

Đi chung với Vu Hoài Ngạn thì Ôn Chỉ Văn sẽ không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh là được.

Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc nên Ôn Chỉ Văn vừa lên máy bay đã ngủ luôn. Cho đến chờ tới khi máy bay hạ cánh thì Ôn Chỉ Văn mới phát hiện đây không phải sân bay Bắc thị mà cô quen thuộc.

Sau khi xuống máy bay, đầu óc của Ôn Chỉ Văn vẫn chưa kịp phản ứng, ngáp một cái nói: "Đây là chỗ nào vậy? Chúng ta lên nhầm chuyến bay à?"

Vu Hoài Ngạn nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô thì không khỏi bật cười, nói: "Không phải, anh muốn mang theo em đi tới chỗ này".

Ôn Chỉ Văn tò mò hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?"

"Tới nơi em sẽ biết". Vu Hoài Ngạn không nói rõ, cố tình to ra thần bí.

Thế nhưng còn giữ bí mật với cô? Lòng hiếu kỳ của Ôn Chỉ Văn thành công trỗi dậy.

Nói bóng nói gió mãi cũng không hỏi thăm được kết quả thì Ôn Chỉ Văn lại càng thấy tò mò hơn, không khỏi bắt đầu suy nghĩ... Chẳng lẽ người đàn ông này định chuẩn bi một niềm vui bất ngờ cho cô?

Thì ra anh cũng biết là mấy ngày hôm nay rất nhàm chán sao! A, cũng coi như là còn có chút ánh mắt!

Ôn Chỉ Văn lập tức có chút rụt rè, không nhịn được mà nghĩ xem tí nữa mình lên biểu hiện như thế nào mới được đây.

Ngẫm nghĩ, tầm mắt dừng ở trên bộ quần áo hôm nay cô mặc thì lập tức thấy không hài lòng.

Sáng nay cô quyết định sẽ ngủ bù ở trên máy bay nên Ôn Chỉ Văn căn bản không hề sửa soạn gì cả. Buổi sáng bị Vu Hoài Ngạn gọi dậy khỏi giường, cô chỉ vội vàng rửa mặt, bôi thêm chút đồ dưỡng da lên mặt liền đi ra ngoài.

Quần áo đang mặc là tùy tiện chọn một bộ, tóc cũng chỉ vuốt vuốt mấy cái rồi đội mũ lên.

Cả người từ đầu đến chân đều viết hai chữ "tùy tiện" to đùng.

Ôn Chỉ Văn lập tức như bị sét đánh.

Cô liền không ngồi yên được nữa, trộm ngắm Vu Hoài Ngạn ngồi bên cạnh một cái, sau đó lén lút đưa tay vào trong túi, lân sờ mãi mới chạm tay được vào một chiếc gương nhỏ. Vừa rồi cô ngủ ở trên máy bay lâu như vậy, không biết trên mặt có bị han ra dấu vết gì hay không.

Mặt kính nho nhỏ chiếu ra gương mặt của Ôn Chỉ Văn, cô còn chưa kịp nhìn đã phát hiện Vu Hoài Ngạn nghiêng đầu sang nhìn mình.

"Em đang làm gì đấy?" Anh lên tiếng hỏi.

Ôn Chỉ Văn bị anh làm hoảng sợ, chột dạ mà cất chiếc gương nhỏ đi.

Lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá đà, liền hỏi ngược lại: "Anh nhìn cái gì?"

Vu Hoài Ngạn mỉm cười, duỗi tay sờ tóc cô nói: "Nhìn vợ của anh thật xinh đẹp".

Chẳng có ai không thích nghe lời khen ngợi cả, Ôn Chỉ Văn "hừ" nhỏ một tiếng, khóe môi cũng nhịn không mà hơi cong lên.

"Coi như anh tinh mắt". Cô nhỏ giọng nói.

Vu Hoài Ngạn thấy buồn cười.

Nhưng anh cũng đang nói thật mà, vợ của anh thật sự rất xinh đẹp.

Xe ô tô tiếp tục lăn bắn trên đường, không bao lâu, tốc độ rốt cuộc chậm lại, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một tòa kiến trúc.

Ôn Chỉ Văn bước xuống xe, nhìn toà kiến trúc trước mặt, ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc là cô lấy sự tự tin từ chỗ nào mới có thể cảm thấy người đàn ông Vu Hoài Ngạn này sẽ chuẩn bị niềm vui ngoài ý muốn gì đó cho cô chứ?

Thế mà cô còn nghĩ là người đàn ông này cuối cùng cũng biết thế nào là lãng mạng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top