Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Chương 240: Chiếc Điện Thoại Di Động Đầu Tiên


Hiện tại bọn họ đang đứng ở trên một khu công nghiệp, tòa kiến trúc trước mặt chính là xưởng sản xuất của công ty Vu Hoài Ngạn.

Ôn Chỉ Văn lập tức hiểu được, người đàn ông này ngày thường tỏ ra rất là nghiêm trang, không nghĩ tới còn rất hư vinh.

Giống như ngày thường cô mua được món đồ nào đó sẽ rất thích mang ra khoe khoang trước mặt anh.

Lần này ngược lại, đổi thành anh muốn khoe khoang ở trước mặt cô.

Ôn Chỉ Văn tự nhận mình không phải một người keo kiệt, cô quyết định vẫn nên rộng lượng một ít, đến lúc đó dù cho nhìn thấy tình huống như thế nào thì cũng sẽ khen ngợi anhl

Ôn Chỉ Văn một đường theo Vu Hoài Ngạn đi vào.

Chắc là vẫn chưa chính thức đưa vào sử dụng, toàn bộ phân xưởng không nhiễm một hạt bụi, chỉ có một số nhân viên đi lại.

Sàn nhà sạch sẽ bóng loáng đến sắp chiếu ra bóng người. Ôn Chỉ Văn tò mò đi tới nhìn máy móc.

"Anh định bao giờ đưa vào sản xuất vậy?" Ôn Chỉ Văn xoay đầu hỏi Vu Hoài Ngạn.

"Ngày mai". Anh trả lời.

"Nhanh như vậy sao?" Trong giọng nói của Ôn Chỉ Văn có chút kinh ngạc.

Cô còn nghĩ là sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, không nghĩ tới công ty của Vu Hoài Ngạn có tiến độ nhanh như thế.

Nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai, nơi này liền sẽ sản xuất ra hàng ngàn hàng vạn chiếc di động thì trong lòng Ôn Chỉ Văn vừa thấy kiêu ngạo lại thấy tự hào.

Cô vùi đầu muốn nghiên cứu máy móc, Vu Hoài Ngạn đột nhiên đưa một cái hộp tới.

"Đây là cái gì?" Ôn Chỉ Văn suy đoán đây là một cái di động.

Mở ra nhìn, quả nhiên đúng là như thế.

"Loại di động đầu tiên của các anh đúng không? Đã làm ra được rồi sao?" Ôn Chỉ Văn lôi điện thoại ra xem.

Sau những chiếc điện thoại có thân xác lớn cồng kềnh thì kiểu dáng di động hiện tại càng thiên hướng nhẹ nhàng tỉnh xảo.

Chiếc điện thoại mà Ôn Chỉ Văn đang cầm trên tay cũng đi theo xu hướng đó, một chiếc điện thoại nho nhỏ lẳng lặng mà nằm ở lòng bàn tay cô, không lớn hơn lòng bàn tay cô quá nhiều.

Nói thật, Ôn Chỉ Văn đã sớm nhìn thấy rất nhiều điện thoại thông minh ở hiện đại nên không có quá nhiều hứng thú với điện thoại thời đại này, nhưng mà ——

Chiếc di động này chính là do chồng cô làm ra đấy!

Với tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, Ôn Chỉ Văn càng xem càng cảm thấy nhìn chiếc di động này chỗ nào cũng thấy tốt.

Nhìn màu sắc trầm tĩnh này, thân máy có đường cong trơn trượt, cảm xúc khi sờ vào máy, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống làm toàn bộ thân máy đều lưu chuyển ánh sáng nhạt.

Sau khi thưởng thức xong bề ngoài của di động, Ôn Chỉ Văn mới bắt đầu nghiên cứu tính năng của nó.

Bởi vì hiện tại mới là thời kỳ đầu phát triển kỹ thuật nên tính năng của di động hiện tại khá là ít ỏi.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Ôn Chỉ Văn tiếp tục khen ngợi.

Ví dụ như hệ thống dùng rất tốt, bàn phím phản ứng rất nhanh chóng,...

Lúc Ôn Chỉ Văn nói ngọt thật sự rất lợi hại, rất dễ dàng dỗ người ta tới mức đầu óc choáng váng.

Vu Hoài Ngạn từng té ngã một cái lớn vì nó nên lòng có rất nhiều cảm xúc.

Áp xuống sự sung sướng trong lòng, Vu Hoài Ngạn nói rất khách quan: "Hiện tại đây chỉ là di động cơ sở nhất, còn những tính năng mà lúc trước em nói với anh thì bọn anh vẫn còn đang nghiên cứu”.

"Anh vẫn còn nhớ à?" Ôn Chỉ Văn nhịn không được cười, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Vu Hoài Ngạn nhướng mày: "Vì sao không nhớ rõ? Chuyện đã đồng ý với em rồi thì chắc chắn anh sẽ làm được".

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, cũng không khác gì với giọng điệu thường ngày, nhưng bỗng dưng lại mang theo một cỗ lực lượng.

Ôn Chỉ Văn không được tự nhiên mà hơi nghiêng đầu đi, không biết nên trả lời như thế nào.

Sau một lúc lâu cô mới nói: "Ừ".

Tầm mắt của Vu Hoài Ngạn dừng ở trên người Ôn Chỉ Văn, cũng không có nói thêm cái gì nữa.

Có một số việc nói nhiều bao nhiêu cũng vô ích, anh có thể nhìn ra được hình như vợ của anh vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng không sao, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh lựa chọn của cô không sai.

Ngày tiếp theo, dây truyền sản xuất của nhà xưởng chính thức khởi động, các hoạt động marketing mở rộng cũng được lên lịch để thực hiện.
 
Chương 241: Thêm Quảng Cáo Vào Trò Chơi?


Hoạt động marketing diễn ra ở Bắc thị đầu tiên, những loại quảng cáo truyền thống ở trên TV, báo chí đương nhiên là không thể thiếu, nhưng đồng thời, Bắc thị cũng dựng lên rất nhiều biển quảng cáo cả lớn lẫn nhỏ ở trên mặt đất.

Lực độ tuyên truyền lớn như vậy nên đương nhiên hiệu quả cũng có, ít nhất là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tất cả mọi người ở Bắc thị đều biết loại di động đầu tiên do nước mình nghiên cứu ra đã ra đời.

Hơn nữa có ấn tượng từ máy nhắn tin ban đầu nên mọi người có lòng tin với sản phẩm tiếp theo do công ty đó nghiên cứu phát minh ra.

Hiện tại di động có giá cả đắt đỏ, nhưng người có tiền không hề ít.

Tháng đầu tiên khi đưa di động ra thị trường liền có doanh số cực kỳ khả quan.

Thử nghiệm ở Bắc thị thu được thành công khiến cho công ty của Vu Hoài Ngạn có lòng tin rất lớn.

Không do dự gì nữa, bọn họ lập tức mở rong ra cac thanh thi khac.

Ôn Chỉ Văn không quan tâm nhiều tới việc làm ăn của Vu Hoài Ngạn, nhưng cũng ít nhiều biết được tình huống phát triển của công ty anh.

Sau khi biết được kế hoạch trước mắt của bọn họ, Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ tới trò chơi nhỏ đào quặng kia của Vu Cẩn.

Làm một người mà đối với bất cứ chuyện gì cũng chỉ có 3 phút thích thú, Ôn Chỉ Văn đã thật lâu không click mở trang web kia rồi.

Nói như thế nào thì trò chơi này vẫn là do cô đôn đốc Vu Cẩn làm ra, hiện tại cô đã hoàn toàn quên mất trò chơi nhỏ này rồi, Ôn Chỉ Văn đột nhiên cảm thấy chính mình giống như đồ đàn ông tồi sung sướng xong liền chạy mất.

Sau khi tìm được địa chỉ web, Ôn Chỉ Văn ấn vào, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trang web vẫn còn đang hoạt động.

Nhìn thời gian, Ôn Chỉ Văn hơi chột dạ mà ấn vào khung hội thoại với Vu Cẩn.

Vu Cẩn vừa mới tốt nghiệp, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên vẫn chưa về nước.

Hai người chị dâu em chồng đầu tiên là nói khách sáo một lúc, sau đó Ôn Chỉ Văn mới nói ra mục đích của mình, có thể quảng cáo di động của chồng ở trên giao diện trò chơi được không.

Vu Cẩn trả lời rất nhanh: "A, chuyện này hả, em đã nói với anh em rồi, em cũng vừa làm Xong, chị ấn vào xem một lần nữa thử coil"

Ôn Chỉ Văn nhìn thấy câu trả lời này thì cũng không thấy ngoài ý muốn chút nào.

Vu Hoài Ngạn rất có đầu óc thương nghiệp, chắc chắn có thể nghĩ tới loại chuyện này.

Chẳng qua quảng cáo trên trang web vẫn làm loại quảng cáo truyền thống, tuy rằng cũng có hiệu quả nhưng lại không quá lớn.

Tự hỏi một chút, Ôn Chỉ Văn nói với Vu Cẩn: "Em có thể chèn quảng cáo vào trong trò chơi được không?"

Lúc đầu Vu Cẩn còn không hiểu được ý của Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn đành giải thích một lần: "Hiện tại trong trò chơi của em có cục đá, hoàng kim và kim cương, có thể tùy cơ cho thêm chiếc điện thoại của anh trai em vào một trạm kiểm soát nào đó, sau đó để giá trị của chiếc di động đó thành cao nhất, đương nhiên, tần suất di động xuất hiện cũng không thể quá cao".

Sau khi Ôn Chỉ Văn giải thích một lúc thì Vu Cẩn mới hiểu ra được. Cô trả lời rất nhanh: "Có thể, cho em một chút thời gian".

Trò chơi đào quặng này, tuy rằng Ôn Chỉ Văn không chơi, nhưng kỳ thật lại được rất nhiều người yêu thích.

Mấy năm gần đây, số lượng người dùng trong nước có máy tính ngày càng nhiều, các tiệm net cũng nhanh chóng xuất hiện, càng ngày càng nhiều người bắt đầu tiếp xúc tới máy tính.

Mà phần lớn người lúc đầu tiếp xúc với máy tính, trong số các trang web được người khác giới thiệu thì nhất định sẽ có trang web đào quặng này!

Thậm chí còn có một bộ phận người, mỗi lần mở máy tính ra thì chuyện làm đầu tiên chính là mở trò chơi này ra.
 
Chương 242: Kết Thúc Chính Văn


Hôm nay, những người yêu thích trò chơi đào quặng vẫn mở trang web ra như thường, mở ra trò chơi vui sướng.

Lúc tới một trạm kiểm soát nào đó, bọn họ đột nhiên nhìn thấy một món đồ xa lạ ở trong giao diện ngầm của trò chơi, nhìn giống như một cái icon di động?

Con người đều có lòng hiếu kỳ, khi nhìn thấy một món đồ mới thì liền nhịn không được muốn tìm hiểu xem nó là cái gì.

Vì thế các người chơi liền cố sức dùng móc để câu cái icon kia.

Sau khi câu được, chỉ nghe thấy máy tính phát ra một đoạn âm thâm vui sướng ngắn, trên màn hình máy tính cũng hiện ra một dòng chữ bắt mắt: "Chúc mừng bạn lấy được giải thưởng che dấu, một cái di động XXI"

Cùng lúc đó, tiền ở góc trên cùng bên trái lập tức tăng nhiều, vượt qua mục tiêu mà trạm kiểm soát đó đưa ra rất nhiều.

Ít nhất là trạm kiểm soát này và thậm chí là hai cái trạm kiểm soát phía sau cũng không cần lo lắng chuyện tiên nữa.

Các người chơi đều sợ ngây người, phải biết rằng cái trò chơi đào quặng này nhìn như đơn giản, nhưng càng đến phía sau thì khó khăn để thông quan lại càng lớn, chỉ cần vô ý một chút là sẽ phải chơi lại từ đầu.

Hiện tại trong trò chơi đột nhiên xuất hiện một túi máu như thế, có thể nào không làm cho mọi người kích động được đây.

Trong lúc nhất thời, các diễn đàn lớn trên mạng đều xuất hiện những cuộc thảo luận liên quan tới đề tài này.

Mức độ thảo luận về di động của công ty Vu Hoài Ngạn trên mạng cũng nhanh chóng tăng lên theo.

Ở trên mạng liên tục lên men vài ngày, thảo luận dần dần từ trên mạng kéo dài tới cuộc sống bên ngoài.

Thậm chí các bạn bè lúc gặp nhau sẽ thảo luận: "Này, ngày hôm qua cậu có câu được chiếc di động kia không?”

Huống hồ vốn dĩ phần lớn những người có thể tiếp xúc đến máy tính đều là những người có điều kiện sinh hoạt tốt, cũng càng có khả năng mua sắm được di động có giá cả đắt đỏ này.

Loại quảng cáo này có lực ảnh hưởng thâm nhập từ từ, nói chuyện say sưa thảo luận nhất định sẽ khiến mọi người tò mò về loại di động này, hơn nữa loại di động này vốn dĩ đã được quảng cáo ở trên TV và báo chí, trong lúc nhất thời hiệu quả của loại tuyên truyền này có thể nói như một quả bom nổ mạnh.

Trong lúc nhất thời, đường dây điện thoại tư vấn của công ty Vu Hoài Ngạn trực tiếp bị gọi tới nổ tung.

Các nơi trên cả nước không ngừng có lái buôn gọi điện thoại tới, muốn tư vấn chuyện nhập hàng mang về bán.

Tình huống đắt khách như thế làm cho phòng kinh doanh của công ty Vu Hoài Ngạn hơi bất ngờ.

Sau khi trưởng phòng của phòng kinh doanh tìm hiểu rõ tình huống thì lập tức vui mừng đi báo cáo lại chuyện này cho Vu Hoài Ngạn.

Vu Hoài Ngạn an tính nghe xong, nhịn không được cười lên một tiếng.

Không cần đoán cũng biết, đây nhất định là ý tưởng của Ôn Chỉ Văn.

Từ rất sớm Vu Hoài Ngạn đã phát hiện, hình như trong đầu vợ anh vẫn luôn có những ý tưởng kỳ lạ nhưng lại không thể không làm cho mọi người vỗ tay tán thưởng. Thật ra ngay từ đầu Ôn Chỉ Văn đã đoán được loại hình thức quảng cáo này sẽ mang lại hiệu quả không tệ.

Nhưng cô thật sự không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.

Thậm chí loại quảng cáo marketing này còn bị coi thành một ví dụ kinh điển để biên soạn vào giáo trình marketing sau này, ở trong lớp học bị lôi ra để thảo luận rất nhiều lần.

Nhưng mà hiện tại Ôn Chỉ Văn vẫn không biết tới những việc này.

Giờ phút này, cô đang đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Mặt trời chiêu đã dân về tây, khắp không trung như sắp bị thiêu cháy vậy, màu ráng đỏ giống như lửa.

Toàn bộ thế giới đều bị vầng sáng màu cam vàng bao phủ, đặt mình trong trong đó, dường như đang đứng trong một thế giới hư ảo.

Ôn Chỉ Văn đột nhiên có chút hoảng hốt.

Thẳng đến khi một tiếng còi xe kéo lại lực chú ý của cô.

Cô nhìn lại theo tiếng xe, một người đàn ông quen thuộc đang dẫm lên ánh hoàng hôn chậm rãi đi về phía cô. Giờ khắc này, lòng của Ôn Chỉ Văn đột nhiên trở lên bình yên đến lạ.
 
Chương 243: Ngoại Truyện: Kỳ Kinh Lần Trước Của Em Là Ngày Mấy?


Thời gian nhoáng cái đã tới sáu tháng cuối năm, mùa thu qua đi, độ ấm càng ngày càng giảm đi.

Tật xấu thích ngủ nướng của Ôn Chỉ Văn cũng càng thêm nghiêm trọng.

Thường xuyên ngủ một giấc nặng nề đến giữa trưa, ban ngày cũng không quá tinh thần.

Nhưng mà trừ bỏ có thể ăn, có thể ngủ thì không còn vấn đề nào cả, sắc sặt nhìn cũng khá tốt, Ôn Chỉ Văn chỉ nghĩ là bởi vì thời tiết nên không để ý quá nhiều.

Ngẫu nhiên cô cũng hơi lo lắng rằng mình cứ ăn rồi ngủ như thế thì chờ mùa đông qua đi có thể cô sẽ béo lên.

Chỉ là liên tục quan sát mấy ngày, phát hiện cân nặng của mình không hề tăng lên thì Ôn Chỉ Văn liền càng thêm không kiêng nể gì, muốn ngủ liền ngủ, muốn ăn liền ăn.

Thẳng đến buổi chiều một ngày nào đó, Ôn Chỉ Văn ngủ trưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt ra thì gương mặt liền chạm vào một bàn tay ấm áp. Giương mắt nhìn lên, Vu Hoài Ngạn đang ngồi ở mép giường, nhìn thấy cô tỉnh lại liền dùng động tác mềm nhẹ mà vén tóc của cô ra Sau tai.

Ôn Chỉ Văn ngủ một giấc này rất trầm, ngay cả thời gian cũng bị lẫn lộn.

Rèm cửa phòng ngủ kéo chặt làm cho cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, làm cho cô không phân biệt được hiện tại là buổi sáng hay buổi tối, cô hỏi theo bản năng: "Anh muốn đi tới công ty à?"

Trong lúc hoảng hốt cô còn cảm thấy hôm nay mình tỉnh rất sớm, chỉ là tự dưng cô không nhớ nổi tối hôm qua mình đi ngủ như thế nào.

Tay Vu Hoài Ngạn khựng lại, ngay sau đó cười khẽ một tiếng: "Em ngủ đến choáng váng rồi à?"

Anh nói xong thì lại giải thích thêm một câu: "Hiện tại là bốn giờ chiều”.

Ôn Chỉ Văn phải bỏ ra khoảng một phút mới lấy lại được ký ức của mình.

Cô ngồi dậy phủi tay của Vu Hoài Ngạn khỏi mặt mình, cứu vớt lại tôn nghiêm cho bản thân: "Hiện tại là buổi chiều mà vẫn nhìn thấy anh ở nhà cho nên em mới nghĩ nhầm!"

"Được, đều tại anh". Vu Hoài Ngạn nói đúng theo ý vợ.

Nói xong, anh ngừng lại một chút, mới mở miệng nói tiếp: "Vợ à, kỳ kinh nguyệt tháng này của em... có phải vẫn chưa tới đúng không?"

""A? Phải không? Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Ôn Chỉ Văn ngáp một cái hỏi.

"Ngày 22". Anh trả lời.

"Lần trước là..." Ôn Chỉ Văn bắt đầu hồi ức.

"Đầu tháng trước". Vu Hoài Ngạn nhanh chóng trả lời.

Đầu tháng này Vu Hoài Ngạn từng đi xa nhà một lần, cho nên cũng không rõ ràng tình huống của Ôn Chỉ Văn nên anh mới hỏi như thế.

"A, sao tháng này lại muộn lâu như vậy sao”. Ôn Chỉ Văn mới phát hiện điểm này, giọng điệu cực kỳ kinh ngạc.

Vu Hoài Ngạn nhìn Ôn Chỉ Văn ngốc nghếch, thấy cô hiện tại vẫn còn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề thì nhịn không được mà thở dài một hơi.

Anh lấy tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, mở miệng nói: "Em có thể ——"

Ôn Chỉ Văn lại không phải đồ ngốc thật, Vu Hoài Ngạn đã ám chỉ đến mức này rồi, sau sự kinh ngạc lúc đầu thì rốt cuộc cô cũng nghĩ tới một khả năng, đột nhiên duai tay tóm chặt tay Vu Hoài Ngạn.

Làm lời nói của Vu Hoài Ngạn đột nhiên im bặt.

Ôn Chỉ Văn há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra được tiếng nào cả.
 
Chương 244: Ngoại Truyện: Thực Sự Mang Thai!


Không khí đột nhiên yên tĩnh vài giây.

Ở trong bóng tối, đôi mắt trừng lớn của Ôn Chỉ Văn chớp chớp vài cái, sau đó lại chớp thêm vài cái nữa, trong cổ họng rốt cuộc gian nan mà phun ra mấy chữ: "... Không phải chứ?"

"Anh đâu có lợi hại như thế?" Giọng cô tràn đầy sự khó tin.

Vu Hoài Ngạn nghe được câu nói phía sau thì trực tiếp tức cười, duỗi tay nhẹ nhàng bóp chặt lấy mặt cô: "Em có ý gì, có lợi hại hay không chẳng lẽ em không rõ?"

"A, không phải..." Ôn Chỉ Văn không biết nên nói như thế nào.

Vu Hoài Ngạn đứng dậy kéo rèm cửa ra, hôm nay là một ngày trời đầy mây, ánh sáng yếu nhưng cũng khiến căn phòng rạng rỡ hơn.

Xoay người lại, Ôn Chỉ Văn vẫn duy trì tư thế giống lúc nay ngồi trên giường, ngưỡng mặt nhìn anh, bộ dáng mờ mịt.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì trái tim Vu Hoài Ngạn không khỏi mềm nhữn, than nhẹ một tiếng, đi tới bế cô lên: "Đi bệnh viện thôi". Dọc theo đường di tới bệnh viện, cảm xúc của Ôn Chỉ Văn có thể nói là thay đổi thất thường.

Nếu như thật sự giống như những gì mà bọn họ nghĩ thì thật ra cũng không xem như ngoài ý muốn.

Tháng trước, lần nọ lúc tâm huyết dâng trào thì đúng là hai người đã từng nghĩ tới chuyện có con.

Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, hai người họ không hề cố tình làm gì cả, chỉ để thuận theo tự nhiên mà thôi.

Nhưng không thể ngờ được, như này cũng quá nhanh rồi...

Hiện tại trong bụng cô liền có một sinh mệnh nhỏ sao?

Ôn Chỉ Văn cầm lòng không được mà sờ sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình.

Nhưng mà cũng chưa chắc, có lẽ là bọn họ đã đoán sai thì sao?

Ôn Chỉ Văn suy nghĩ lung tung.

Cô nghĩ rất nhiều điều ở trong đầu, nên cũng không chú ý Vu Hoài Ngạn đang lái xe, lúc này anh cũng đang quá im lặng, đường cong trên mặt hơi căng chặt. Thuận lợi tới bệnh viện, Ôn Chỉ Văn nhanh chóng được sắp xếp đi kiểm tra.

Suy đoán mang thai được xác nhận.

Đứa nhỏ này tới thật đột nhiên, hai người cha mẹ trẻ tuổi khó tránh khỏi có chút vụng về.

Sau khi Ôn Chỉ Văn biết được kết quả, trong lúc nhất thời còn không đi đường được.

Vu Hoài Ngạn vẫn đáng tin cậy hơn cô một chút, dọc theo đường đi đều ôm cô.

Chỉ là sắc mặt cũng khó tránh khỏi hơi khẩn trương, động tác cũng rất cẩn thận.

Tới buổi tối, hai người ngủ lại càng không tự nhiên.

Ôn Chỉ Văn cẩn thận bò lên trên giường nằm, tư thế ngủ rất quy củ, nằm thẳng ở trên giường, đôi tay nắm lấy nhau đặt ở trên bụng nhỏ, ngón tay cái chạm vào bụng nhịn không được mà nhẹ nhàng mà giật giật, trong lòng cảm thấy đặc biệt kỳ diệu.

Vu Hoài Ngạn vào thư phòng xử lý một số chuyện.

Lúc anh trở về phòng thì Ôn Chỉ Văn đã sớm lên giường rồi.

Cho rằng cô ngủ rồi nên động tác lên giường của anh cũng rất nhẹ nhàng.

Tuy là như thế nhưng anh vừa nằm xuống đã nghe thấy Ôn Chỉ Văn nói một câu: "A, động tác của anh nhẹ nhàng một chút”.

Vu Hoài Ngạn vội vàng hỏi: "Anh làm em thức giấc hả?"

"Ngô, không phải..." Ôn Chỉ Văn nhíu mày: "Em vẫn chưa ngủ”.

Có cố ky nên Vu Hoài Ngạn cũng không dám làm động tác gì quá lớn.

Chắc hẳn đây chính là lần quy củ nhất ở trên giường của hai vợ chồng bọn họ, quy củ đến mức cũng không biết mình đã ngủ như thế nào.

Hai người đều có chút không được tự nhiên.

Ôn Chỉ Văn không thấy buồn ngủ, nghĩ tới sinh mệnh bé nhỏ trong bụng thì đột nhiên nói với Vu Hoài Ngạn: "Hay là từ hôm nay anh ngủ ở thư phòng nhé?"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Đợi nửa ngày chỉ chờ được một câu như thế, anh thở ra một hơi, trực tiếp xoay người qua kéo vợ vào trong lòng ngực, cường thế nói: "Ngủ."

Ôn Chỉ Văn cũng không dám làm động tác gì quá lớn nên không thể tránh thoát được anh. Chỉ có thể đá anh một cái cho đỡ tức. Bực mình ghê.
 
Chương 245: Ngoại Truyện: Em Ở Đây Luôn Được Không?


Cả quá trình mang thai của Ôn Chỉ Văn vẫn luôn khá thuận lợi.

Bảo bối trong bụng khỏe mạnh mà trưởng thành, cũng không gây ầm ï cho Ôn Chỉ Văn chút nào.

Ngay cả Tạ Thục Anh cũng nhịn không được cười nói: "Đứa bé này rất thương mẹ".

Tuy là như thế, nhưng bởi vì là lần đầu mang thai nên Ôn Chỉ Văn vẫn không thể tránh khỏi có chút cẩn thận, cố gắng tránh các loại ngoài ý muốn.

Tin tức mang thai của Ôn Chỉ Văn cũng không có gì phải giấu cả, rất nhanh người thân và bạn bè của họ đều đã biết chuyện này.

Trong đó người có biểu hiện vui mừng nhất lại chính là Vu Cẩn.

Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao từ rất sớm Vu Cẩn đã hỏi tới lúc nào Ôn Chỉ Văn mới sinh một đứa cháu trai hoặc một đứa cháu gái cho mình.

Hiện tại rốt cuộc cũng có, ngày hôm sau Vu Cẩn liền cầm theo bao lớn bao nhỏ tới cửa. Ôn Chỉ Văn nhìn một đống đồ vật kia, có chút bị kinh sợ.

"Em định dọn tới đây ở luôn hả?" Ôn Chỉ Văn hỏi.

Vu Cẩn hơi ngượng ngùng, nhưng ngẫm nghĩ một chút lại trả lời rất nghiêm túc: "Cũng không phải không được".

Vu Hoài Ngạn đổ nước cho Ôn Chỉ Văn xong đi ra vừa lúc nghe được lời này, nhàn nhạt mà nói câu: "Xem ra công việc của em rất nhàn".

Vu Cẩn không nghe hiểu ý ngoài lời của anh trai mình, có nề nếp mà trả lời: "Cũng bình thường, không quá khó khăn.

Sau khi Vu Cẩn tốt nghiệp về nước liền trực tiếp vào công ty của Vu Hoài Ngạn làm, hiện tại phụ trách mảng nghiên cứu kỹ thuật mới.

Vậy nên mới có câu hỏi vừa rồi của Vu Hoài Ngạn.

Vu Cẩn cảm thấy đề nghị dọn tới đây ở rất không tồi, vì thế nhắc lại cái đề tài này: "Hay là em chuyển tới đây ở chung nhé! Em có thể ở ở lại căn phòng ngày trước!"

Sắp xếp cho mình rất rõ ràng.

"Được ——" Ôn Chỉ Văn còn chưa nói xong thì Vu Hoài Ngạn đã chen ngang: "Không duoc.

"Vì sao chứ?" Vu Cẩn khó hiểu.

Ôn Chỉ Văn cũng nhìn sang chỗ Vu Hoài Ngạn.

Đón nhận ánh nhìn của hai người phụ nữ nhưng sắc mặt của Vu Hoài Ngạn vẫn như thường, nhàn nhạt mà nói: "Ở đây không có chỗ cho em ở".

"Sao lại không có? Tầng trên không phải vẫn còn phòng à?"

"Đồ của chị dâu em khá nhiều, căn phòng kia để lại cho cô ấy để đồ".

Ôn Chỉ Văn nằm cũng trúng đạn: "..."

Cô đá cẳng chân anh một cái, trừng mắt nhìn anh nói: "Em làm gì có nhiều đồ như thế chứ?"

"Không có sao?" Vu Hoài Ngạn cười hỏi ngược lại.

Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cô đã mua một đống lớn đồ dùng cho trẻ con, khí thế nháy mắt yếu đi.

Vu Cẩn tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng không quá thất vọng, trực tiếp đẩy Vu Hoài Ngạn ra, ngồi xuống bên cạnh Ôn Chỉ Văn: "Vậy thì thôi, đúng rồi, em đi tới hiệu sách mua rất nhiều sách dạy con, chúng ta có thể cùng nhau xeml"

Vu Hoài Ngạn bị đẩy sang bên cạnh: "..."

Từ từ, đây rõ ràng là chuyện của anh mà.

Nhưng mà cũng không có ai quan tâm tới ý tưởng của anh.

Hai người chị dâu em chồng rất nhanh đã thảo luận với nhau rất hăng say.

"Thời gian mang thai ăn nhiều quả nho thì đôi mắt của bé con sẽ vừa đen vừa sáng à? Sao chị thấy không khoa học lắm?" Ôn Chỉ Văn nói.

"Đúng là như vậy, nhưng ăn nhiều một chút cũng không sao, chị thích ăn nho không?”

"Bình thường, cũng tạm được”.

"Vậy thì ngày mai bảo người ta mua nhiều nho một chút!"

Nhìn thấy Vu Cẩn để bụng như thế, Ôn Chỉ Văn nhịn không được tìm hiểu: "Tiểu Cẩn, em thích trẻ con như thế, hay là mau chóng tìm đối tượng, sau khi kết hôn liền tự mình sinh một đứa?"

Cô đã nhìn thấy vài lần, từ sau khi Vu Cẩn về nước thì Cố Hiểu Phương kia thường xuyên không có việc gì liền đi tới công ty của Vu Hoài Ngạn, trước kia không hề thấy anh ta chăm chỉ như thế.

Nếu như nói đối phương không có ý với Vu Cẩn thì Ôn Chỉ Văn không tin.

"A, chuyện này để nói sau đi". Vu Cẩn xua xua tay, nói có lệ.

Ôn Chỉ Văn nhìn biểu tình của cô em chồng, không khỏi thấy đồng tình cho Cố Hiểu Phương.

Xem ra con đường theo đuổi vợ của Cố Hiểu Phương còn rất dài.
 
Chương 246: Ngoại Truyện: Em Chơi Đủ Chưa?


Tuy rằng toàn bộ quá trình mang thai không tính là vất vả, nhưng bởi vì thời gian mang thai làm kích thích tố biến hóa, có đôi khi cảm xúc của Ôn Chỉ Văn vẫn sẽ bị ảnh hưởng.

Vu Hoài Ngạn là một người chồng tốt, sau khi Ôn Chỉ Văn mang thai thì anh đều cố gắng từ chối hết các công việc, cố gắng rút ra càng nhiều thời giờ để bầu bạn với vợ.

Cho nên cũng là người phát hiện cảm xúc của cô không thích hợp đầu tiên.

"Không vui?" Anh gãi gãi cằm của vợ.

Ôn Chỉ Văn nhắm mắt lại không quá muốn nói chuyện.

"Hay là chúng ta đi ra ngoài chơi mấy ngày để giải sầu?" Vu Hoài Ngạn đề nghị.

"Không muốn động đậy". Ôn Chỉ Văn không có hứng thú gì.

"Vậy em có chuyện gì muốn làm không?" Anh vừa nhéo tay cô vừa kiên nhẫn trò truyện với cô.

Đôi mắt của Ôn Chỉ Văn hơi mở ra một cái khe, nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên tâm huyết dâng trào: "Em muốn trang diem".

"Vậy đi trang điểm đi". Vu Hoài Ngạn không cho rằng đây là chuyện lớn gì.

Không ngờ Ôn Chỉ Văn lại nói tiếp: "Nhưng mà không phải trang điểm cho em".

"Vậy thì tìm người tới cho em trang điểm?" Anh chiều theo ý cô.

"Không phải". Ôn Chỉ Văn nhìn anh một cái, chậm rì rì nói tiếp: "Chính là... em có thể trang điểm cho anh được không?"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Anh hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Yêu cầu này thật sự hơi quá đáng.

Tuy rằng lúc trước Ôn Chỉ Văn cũng từng có các loại yêu cầu kỳ lạ, nhưng không hề quá đáng như lần này.

Rất lâu Vu Hoài Ngạn không trả lời, Ôn Chỉ Văn lập tức thấy ấm ức, quay lưng sang một bên nói: "Quả nhiên anh đã thay đổi, hiện tại anh không còn yêu em nữa, nên một yêu cầu nho nhỏ như thế mà anh cũng không đồng ý".

Trời đất bao la, vợ là lớn nhất.

Vu Hoài Ngạn đè lại huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ dỗ dành: "Đồng ý với em là được chứ gì?" Ôn Chỉ Văn lập tức lộ ra nụ cười thực hiện được gian kế, làm gì còn chút ấm ức nào chứ.

Cô bật khỏi ghế, động tác cực kỳ linh hoạt, không giống như người đang mang thai chút nào.

Vu Hoài Ngạn bị động tác của cô làm sợ tới mức không dậy nổi, vừa muốn nhắc nhở cô đã thấy cô kéo lấy tay anh, nóng vội muốn lên trên lầu: "Đi đi đi."

Có thể nhìn ra được vì thỏa mãn mong muốn làm ác của mình mà hiện tại cô đã quên mất đứa trẻ trong bụng...

Thật sự là như thế, Ôn Chỉ Văn đối với gương mặt này của Vu Hoài Ngạn quả thật là mơ ước đã lâu.

Ôn Chỉ Văn nhiệt tình ấn Vu Hoài Ngạn ngồi xuống ghế, sau đó cô lại kéo cái ghế khác tới.

"Em chậm một chút". Vu Hoài Ngạn nhìn mà trong lòng thấy run sợ, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở.

"Không sao, nó rất khỏe!" Bảo bảo vẫn luôn rất khỏe mạnh nên Ôn Chỉ Văn cũng thoải mái hơn hẳn: "Này, anh ngồi đi, tạm thời đừng nhúc nhích, để em xem nên bắt đầu từ đâu!"

Ôn Chỉ Văn đè lại bả vai của anh, không cho anh động đậy. Vu Hoài Ngạn sống không còn gì luyến tiếc, liền nhắm lại mắt, tùy ý cho cô thích làm gì thì làm.

Ôn Chỉ Văn cúi người tới, dùng đôi tay ôm lấy mặt anh ngó trái ngó phải.

Không thể không nói, khuôn mặt này của chồng cô thật sự rất tuấn tú.

Ôn Chỉ Văn thưởng thức, nhịn không được mà hôn một cái lên mặt anh.

Đuôi lông mày của Vu Hoài Ngạn hơi động đậy, đôi mắt mở ra, duỗi tay ôm lấy cổ cô.

Nhưng rất nhanh lại bị Ôn Chỉ Văn bỏ xuống dưới, nói rất chính đáng: "Anh an phận một chút!"

Vu Hoài Ngạn cười khẽ: "Em chắc chắn là do anh không an phận à?”

Ôn Chỉ Văn "ho một tiếng, bôi kem dưỡng da lên mặt anh.

Vu Hoài Ngạn rốt cuộc ngậm miệng, an tĩnh lại.

Sau khi Ôn Chỉ Văn mang thai liền rất ít trang điểm cẩn thận, hiện tại khó tránh khỏi có chút tay chân ngứa ngáy.

Cầm lấy công cụ trang điểm, Ôn Chỉ Văn lúc thì cau mày suy nghĩ, lúc thì lại trung khí mười phần mà chỉ huy Vu Hoài Ngạn tron mắt, nhắm mắt, ngẩng đầu gì đó.

Vu Hoài Ngạn tùy ý cho cô đùa nghịch.

Mấy chục phút sau, Ôn Chỉ Văn rốt cuộc cũng dừng lại động tác của mình.

Hai mắt cô sáng lấp lánh mà nhìn mặt Vu Hoài Ngạn: "Oa, thật là đẹp mắt!"

Vu Hoài Ngạn không quá muốn nói chuyện.

"Thật sự đặc biệt đẹp, chồng ơi, anh thử soi gương xeml"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Anh không quá muốn xem.

"Chơi đủ rồi chứ?" Anh hỏi.
 
Chương 247: Ngoại Truyện: Lần Sau Cô Vẫn Dám


Ôn Chỉ Văn chống cằm nhìn anh, đột nhiên lại đứng lên:

"A, anh đừng nhúc nhích, để em đi lấy một món đồ!"

Trong lòng Vu Hoài Ngạn sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, không bao lâu sau Ôn Chỉ Văn đã trở lại, trong tay còn cầm... một bộ tóc giải Vu Hoài Ngạn không cần nghĩ đã biết cô muốn làm gì.

Vì thế thừa dịp cô còn chưa nói gì đã giành mở miệng trước:

"Em đừng có nghĩ tới chuyện đó."

"Chồng, anh phối hợp một chút đi mà!"

Ôn Chỉ Văn làm nũng.

"Đừng náo loạn".

"Đừng mà, là bảo bảo trong bụng em muốn nhìn!"

"Không, nó không muốn".

Ôn Chỉ Văn dùng tay chống lên eo:

"Nó muốn, nó ở trong bụng em, sao em có thể không biết được chứ?"

Vu Hoài Ngạn trầm mặc.

Sự thật chứng minh, ở chỗ Ôn Chỉ Văn, Vu Hoài Ngạn rất ít khi có thể chiếm được thượng phong.

Đương nhiên, ngoại trừ những tình cảnh đặc biệt nào đó.

Hơn nữa, điểm mấu chốt cứ giảm xuống từng chút một.

Cho nên khi Ôn Chỉ Văn giống như một con bướm vui sướng đội tóc giả cho Vu Hoài Ngạn xong, lại lôi camera ra...

Vu Hoài Ngạn nhắm mắt, cắn răng nói:

"Anh sẽ nhớ kỹ món nợ này".

Ôn Chỉ Văn không hề sợ hãi, ngược lại còn cười rất đắc ý.

Cô cầm camera chụp mặt Vu Hoài Ngạn, hơn nữa còn quyết định nhất định phải bảo tồn những bức ảnh này thật kỹ!

Cô đang mải mê chụp thì cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Vu Hoài Ngạn đột nhiên đứng lên, tức giận mà nhìn Ôn Chỉ Văn li một cái.

Ôn Chỉ Văn rụt cổ lại, nhưng nhớ tới cái gì đó thì lại có tự tin, nhỏ giọng nói với anh:

"Anh đừng sợ, em đã khóa cửa rồi!"

Nhìn còn rất kiêu ngạo. Nói xong, cô liền cao giọng nói:

"Ai vậy?"

"Là em, chị đang làm gì trong đó vậy?"

Là giọng của Vu Cẩn.

Vu Hoài Ngạn đi nhanh về phía phòng tắm, Ôn Chỉ Văn nói một câu với bên ngoài:

"Chờ một chút".

Sau đó liền đi theo anh vào phòng tắm.

Thấy Vu Hoài Ngạn trực tiếp vỗ nước lên trên mặt, Ôn Chỉ Văn có lòng tốt nhắc nhở:

"Cái kia, đồ trang điểm em dùng không thấm nước, cho nên nếu anh dùng nước thì sẽ không rửa sạch được đâu".

Vu Hoài Ngạn ngẩng đầu, chậm rãi đi về phía cô.

"Em cố ý đúng không?"

Đôi mắt anh nặng nề nhìn cô, tuy rằng bị Ôn Chỉ Văn trang điểm mặt nhưng nhìn không hề nữ tính chút nào, vẫn mang theo sự áp bách của nam tính.

Trên mặt anh dính chút bọt nước, chảy dọc theo gương mặt xuống cằm, lạch cạch một cái, rơi vào cổ của Ôn Chỉ Văn.

Có chút lạnh, làm cho Ôn Chỉ Văn giật mình.

Ôn Chỉ Văn lùi tới góc tường, có chút chột dạ.

Chui ra khỏi vòng tay của anh, ném cho anh một hộp hộp nước tẩy trang liền chuồn mất.

Lúc mở cửa ra thì khuôn mặt vẫn còn không nhịn được mà cười rất tươi.

Vu Cẩn nhìn thoáng qua bên trong, tò mò hỏi:

"Chị làm gì mà vui như thế?"

Ôn Chỉ Văn vội vàng lôi Vu Cẩn đi ra ngoài, lừa gạt nói:

"A, không có gì, không có gì, chị rất đói, chúng ta đi xuống dưới lầu đi".

Cô hơi sợ tí nữa người đàn ông Vu Hoài Ngạn kia sẽ thẹn quá thành giận mà trở mặt.

Tuy rằng cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà lần sau cô vẫn dám làm như vậy!

Vào một ngày nào đó trong mùa hè giữa tháng bảy, trong tiếng ve kêu râm ran trên cây ở bên ngoài phòng sinh, người bạn nhỏ Hô Hô cất tiếng khóc chào đời đi vào thế giới này.

Tên của người bạn nhỏ Hô Hô là Vu Thành, Hô Hô là tên gọi ở nhà của bé.

Dưới sự yêu thương của rất nhiều người, người bạn nhỏ Hô Hô không phụ sự mong đợi của mọi người mà trưởng thành một đứa trẻ đáng yêu hoạt bát.

Trẻ con có bộ dáng đẹp vốn dĩ liền có ưu thế, đặc biệt là khi thằng bé tỏ ra ngoan ngoãn thì quả thực có thể làm trái tim người đối diện tan chảy.

Đương nhiên, trẻ con cũng có lúc không ngoan.

Nhưng lúc không ngoan, chỉ cần cẩn thận nói rõ đạo lý với nó thì nó vẫn sẽ nghe lời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top