Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Chương 180


Lúc đi ngang qua Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn, Thang Linh Na còn quay đầu lại nói một câu: "Bọn chị đưa Tiết Kỳ vào xe trước, một lát nữa sẽ quay lại giúp em."

Ôn Chỉ Văn gật đầu, nói: "Cũng được. Để em thử xem có thể đánh thức được anh ấy không."

Chờ cho đến khi ba người kia rời đi, Ôn Chỉ Văn vỗ vào mặt Vu Hoài Ngạn, nói: "Tỉnh! Chúng ta phải đi thôi!"

Sau khi gọi mấy tiếng, cuối cùng anh cũng giật giật mí mắt.

"Tỉnh chưa?" Ôn Chỉ Văn hỏi một câu.

Vu Hoài Ngạn lầu bầu trong miệng một câu, nhưng cụ thể đã nói gì thì Ôn Chỉ Văn không nghe rõ.

Thôi vậy! Nhìn qua là vẫn còn say.

"Anh nhanh lên!" Ôn Chỉ Văn lại bóp tay lên mặt anh, tiện thể giống như muốn uy hiếp anh: "Không đứng lên là em bỏ lại anh ở đây đấy nhét"

Vu Hoài Ngạn lập tức bắt được tay cô.

Ôn Chỉ Văn thuận thế đứng lên, cô cũng muốn kéo anh đứng lên khỏi ghế. May ma lần anh anh rất phối hợp, kéo một phát đã đứng lên.

Ôn Chỉ Văn nhón chân lên mặc áo khoác vào cho anh, tiện thể đỡ lấy cánh tay anh: "Được rồi, đi thôi!"

Lúc hai người họ ra khỏi quán bar, vừa khéo nhìn thấy Thang Linh Na và Tiểu Trương đang cố gắng nhét Tiết Kỳ vào ghế ngồi phía sau của chiếc taxi.

Thang Linh Na nói vài câu gì đó với tài xế, lúc cô ấy quay đầu lại thì đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn đứng bên kia thì không khỏi bất ngờ.

"Hai người đã đi ra rồi à?" Thang Linh Na đi đến: "Có cần chị giúp một tay không?"

"Xe của bọn em cũng ở kia." Ôn Chỉ Văn chỉ vào chiếc xe hơi cách đó không xa: "Chị giúp em dìu anh ấy vào trong xe nhé!"

Ôn Chỉ Văn vừa dứt lời, Vu Hoài Ngạn vốn dĩ vẫn đang dồn hết nửa trọng lượng cơ thể lên người cô giống như bị gió lạnh thổi mà lập tức tỉnh táo lại.

Anh đứng thẳng người, nện từng bước chân vững vàng đi về phía chiếc xe.

Nhìn thấy cảnh này Ôn Chỉ Văn ngẩn người, cô im lặng một lúc mới nói với Thang Linh Na bên cạnh: "... Hình như không cần rồi ạ."

Nói xong cô đã vội vàng chạy về phía Vu Hoài Ngạn đang tìm đường đi về phía cửa xe phía ghế lái.

Mở cửa xe, Ôn Chỉ Văn khó khăn nhét Vu Hoài Ngạn vào ghế lái phụ, sau đó phất tay với Thang Linh Na nói: "Không sao rồi, mọi người đi trước đi al

Thang Linh Na khế gật đầu, tiếp theo đó cũng lên taxi với Tiểu Trương.

Ôn Chỉ Văn ngồi vào xe, nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang sờ soạng khắp nơi trong xe thì huyệt thái dương của cô nhảy lên không ngừng, cô nghiêng người buộc dây an toàn cho anh.

Tiện thể khẽ vỗ lên mu bàn tay anh: "Anh ngồi yên, ngoan ngoãn cho eml Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta chỉ có thể làm một đội vợ chồng dưới âm phủ."

May mắn là trên đường đều bình an vô sự.

Ôn Chỉ Văn lái xe về đến cổng nhà mình an toàn, cuối cùng cô cũng thở được một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi tự mình bước xuống xe, Ôn Chỉ Văn đi vòng qua cửa ghế lái phụ, mở cửa, mở dây an toàn cho Vu Hoài Ngạn, dùng tay đẩy vào người anh: "Đến nhà rồi, xuống xe thôi!"

Vu Hoài Ngạn lắc lư cái đầu, anh cố gắng để mở được mắt.

Người anh giống như đã tỉnh táo thêm một chút, mượn lực trên tay Ôn Chỉ Văn để xuống xe.

Nhìn thấy ngôi nhà trước mặt mình, Vu Hoài Ngạn nhấc chân lên bước từng bước vào nhà.

Ôn Chỉ Văn đóng cửa xe lại, cô nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đã đi về phía trước được mấy bước đột nhiên dừng lại, sau đó lại quay đầu lại giữ chặt tay cô, nói một câu: "Về nhài"

Ôn Chỉ Văn áp sát lại nhìn anh: "Anh tỉnh rượu chưa?"

"Anh không say." Anh nói.

Thôi vậy! Bình thường con sâu rượu nào cũng nói mình không say.

*

Sau khi đến phòng ngủ, Vu Hoài Ngạn lập tức muốn đi về phía giường, nằm xuống.

Ôn Chỉ Văn đã lập tức kéo anh lên: "Không được! Cả người đều mùi rượu thế này không được nằm trên giường!"

Ôn Chỉ Văn đẩy người vào phòng tắm, nhưng cô nhớ mang máng hình như người bị say rượu không được tắm rửa.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô mới lấy bàn chải đánh răng của anh ra, cho một ít kem đánh răng lên trên rồi đưa cho anh: "Nếu không thì anh đánh răng trước đi!"

Vu Hoài Ngạn ngơ ngác nhận lấy nhưng sau đó vẫn cầm lấy bàn chải đánh răng và nhìn cô mà không hề có bất kỳ động tác nào nữa.
 
Chương 181


Hai người mắt lớn trừng mắt bé, Ôn Chỉ Văn nhịn không được thúc giục, nói: "Anh không hiểu đánh răng là có ý gì sao?"

Đáng tiếc hiện tại Vu Hoài Ngạn không hiểu gì cả.

Anh còn cúi người muốn ôm cô.

Ôn Chỉ Văn đã sắp hít thở không thông nửa rồi.

Sau khi được hô hấp bình thường trở lại cô mới cầm lấy bàn chải đánh răng trong tay anh, thua cuộc nói: "Thật sự phục anh rồi! Ha miệng!"

Sau khi khó khăn lắm mới đánh răng hoàn thành, Ôn Chỉ Văn lấy khăn mặt thấm ướt muốn lau mặt cho anh.

Nhưng cô vừa không chú ý thì anh đã chạy ra ngoài, lại nằm lên giường một lần nữa.

Ôn Chỉ Văn bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm khăn ướt đến lau cho anh.

Cô ngồi quỳ chân phía mép giường, vừa lau mặt cho anh vừa không nhịn được nói: "Em đúng là thiếu nợ anh từ kiếp trước."

"Anh nói thử xem anh đi đâu mới tìm được một cô vợ như em?" Ôn Chỉ Văn khen ngợi mình không hề keo kiệt.

Tiện thể cô còn phụ thù bằng cách lau vào mặt anh rất mạnh.

Vu Hoài Ngạn vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, nghe được cô nói anh cũng có phản ứng.

"Bà xã." Anh gọi.

"Ừm?" Ôn Chỉ Văn thuận miệng lên tiếng.

Vu Hoài Ngạn đưa tay muốn bắt lấy tay cô.

Ôn Chỉ Văn vung tay ra: "Anh đừng quấy rối!"

"Em không yêu anh nữa." Sau khi bị vung ra, Vu Hoài Ngạn tủi thân nói.

Đột nhiên anh nói lên câu này khiến Ôn Chỉ Văn trực tiếp trùm luôn khăn lau mặt lên đầu anh.

Đệt! Người đàn ông này nửa đêm hôm nổi điên cái gì thế này?

Không cho anh quấy rối chính là không yêu anh nữa?

Vu Hoài Ngạn kéo khăn mặt đang trùm trên đầu mình xuống, đáng thương nhìn về phía cô: "Em không yêu anh, không có ai yêu anh."

Cả giọng nói và biểu cảm đều rất tủi thân. Ôn Chỉ Văn: "..."

Người đàn ông này đúng là có bệnh.

Được rồi! Cô cũng không thể so đo với con sâu rượu.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tủi thân này của anh, Ôn Chỉ Văn chỉ đành thuận miệng an ủi: "Đừng nói vớ vẩn."

Nhưng người đàn ông Vu Hoài Ngạn này lại không muốn buông tha cho cô, anh tiếp tục lầu bầu nói bản thân mình rất đáng thương vì không có ai yêu thương.

Ôn Chỉ Văn bị anh làm loạn mà đau đầu, cô đành dỗ anh: "Em yêu anh, em yêu anh!"

"Em yêu anh cái gì?" Anh lại hỏi.

Ôn Chỉ Văn: "..."

Còn chưa chịu thôi, đúng không?

Không đúng! Một con ma men làm sao có thể hỏi logic thế này?

"Em gạt anh." Chờ đợi một lúc còn chưa thấy Ôn Chỉ Văn trả lời, anh nói tiếp.

Ôn Chỉ Văn thật sự phục anh rồi, cô thuận miệng nói qua loa cho qua chuyện: "Em yêu anh đẹp trai, có nhiều tiên, còn không thường về nhà. Sau này tiếp tục duy trì thế này nhé!"

Nói xong Ôn Chỉ Văn nhanh chóng xoa bàn tay anh, xoa cả ở cổ.

Tiện thể còn giúp anh đắp chăn, vỗ vào mặt anh: "Được rồi, nhanh đi ngủ đi, ông xã."

Ôn Chỉ Văn cầm lấy khăn mặt chạy về phòng tắm, cô cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với một con ma men có lẽ cô sẽ điên mất.

Nhưng sau khi đóng cửa phòng tắm lại, Ôn Chỉ Văn không biết Vu Hoài Ngạn đang nằm trên giường đột nhiên lại trở mình.

Rửa mặt xong, Ôn Chỉ Văn cũng bò lên giường.

Trước hết cô bò sang nhìn Vu Hoài Ngạn, thấy đối phương đã nhắm mắt ngủ rồi.

Ôn Chỉ Văn cảm thấy hơi mệt, thuận tiện nằm xuống bên cạnh anh. Vu Hoài Ngạn cảm nhận được động tĩnh bên cạnh mình, trong vô thức anh đã dán sát lại.

Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, Ôn Chỉ Văn luôn cảm thấy trên người Vu Hoài Ngạn luôn có một mùi rượu thoang thoảng.

Tuy không khó ngửi nhưng cô không quen lắm.

Ôn Chỉ Văn âm thầm đá anh, cô di chuyển vào trong. Lúc gần tiến vào giấc ngủ thì người nào đó lại tiếp tục dán sát vào, Ôn Chỉ Văn cũng lười phản ứng với anh, cô dứt khoát để tùy ý anh.

Cả một đêm, Ôn Chỉ Văn không thể nào ngủ yên được.

Sang sáng hôm sau, cả người cô vẫn vô cùng buồn ngủ.

Cô bị tiếng động người bên cạnh mình rời giường đánh thức nhưng có làm thế nào thì mí mắt cũng không mở ra được. Trong đầu không được tỉnh táo nhưng khi nhớ đến chuyện Vu Hoài Ngạn say rượu tối hôm qua, Ôn Chỉ Văn dù đang nhắm mắt cũng cố chống đỡ hỏi một câu: "Đi đâu?"

Vu Hoài Ngạn dừng lại. Anh cúi người, bóp mặt cô, hừ một tiếng nói: "... Ra ngoài kiếm tiên cho em tiêu."
 
Chương 182


Ôn Chỉ Văn cảm thấy câu trả lời vừa rồi của Vu Hoài Ngạn không có vấn đề gì cal

Vì bây giờ cô đã quá buồn ngủ, đầu óc cũng có chút choáng váng, Ôn Chỉ Văn hàm hồ mà quan tâm một câu: "Trên đường chú ý an toàn."

Cũng không chờ Vu Hoài Ngạn trả lời, cô lật người một cái rồi ngủ tiếp.

Nhìn thấy cảnh này, Vu Hoài Ngạn quả thực không biết nói sao cho vừa.

Thuận tiện nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, Vu Hoài Ngạn xoa huyệt thái dương.

Thật ra tửu lượng của anh cũng ổn, vừa bắt đầu đúng là có chút men say, nhưng vẫn chưa đến mức không biết gì cả.

Huống chi, uống say cũng không phải không có chỗ tốt.

Ít nhất để cho anh biết được một vài ý nghĩ của cô.

Thích anh có tiên lại còn không thích về nhà?

Thích anh vừa đẹp trai vừa có tiền lại còn không thích về nhà?

Hai cái ưu điểm trước thật ra anh có thể chấp nhận được, nhưng còn không thích về nhà là có ý gì? Thế mà cô lại còn ngóng trông cái này?!

Tốt nhất cô nên bỏ ngay cái mong muốn quỷ quái kia dil

Thật muốn xách cái người phụ nữ không tim không phổi này lên dạy dỗ một trận cho ra trò, nhưng thấy dáng vẻ ngủ đến ngon lành như vậy của cô, tóm lại vẫn có chút không nỡ.

Nhẹ nhàng nhéo mũi cô, Vu Hoài Ngạn vẫn nhận mệnh mà xuống giường, đi kiếm tiên cho tiểu tổ tông này tiêu.

Dù sao tổng cộng chỉ có hai cái ưu điểm khó có được này, anh không cố gắng giữ vững mà được sao?

*

Ôn Chỉ Văn ngủ đến 10 giờ sáng mới rời giường, kéo bức rèm ra mới phát hiện bên ngoài trời trong nắng ấm, mặt trời đã lên cao rực rỡ.

Mở cửa sổ ra cho thông gió thông khí rồi Ôn Chỉ Văn mới đi xuống lầu.

Lúc ăn bữa sáng, Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ chút rồi nói: "Di Dương, chờ chút nữa dì đổi khăn trải giường trong phòng giúp tôi nhé."

"Được, hôm nay vừa khéo trời nắng to." Dì Dương đồng ý ngay: "Đợi chút nữa tôi sẽ đi lên.”

Trong nhà họ Vu có máy giặt, việc giặt giữ chăn nệm cũng không phiền lắm.

Sau khi ăn cơm sáng xong, Ôn Chỉ Văn ngồi ở trước cửa sổ sát đất phơi nắng, thuận tiện gọi điện thoại cho Tạ Thục Anh.

Ăn tết Nguyên Đán xong, không bao lâu nữa cũng đã đến 30 âm lịch.

Ôn Chỉ Văn vừa lúc hỏi Tạ Thục Anh xem 30 tết năm nay muốn sắp xếp như thế nào, là vẫn đi đến Nam Thành ăn tết, hay là ăn tết ở ngay Bắc thị bên này.

Tạ Thục Anh bên này, lúc chuông điện thoại vang lên, cháu gái nhỏ đang chống tay ở trên bàn, bà ấy vẫy vẫy tay với cháu gái, gọi: "Điềm Điềm, qua đây với bà nội nào!"

Sau khi ôm cháu gái, bà ấy mới nhận điện thoại.

Điện thoại trong nhà không thể hiển thị dãy số gọi đến, Tạ Thục Anh cũng không biết là ai gọi tới, sau khi “A lô" một tiếng, ngay lập tức đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào truyên đến từ bên kia ống nghe: "Mẹ, là con đây!"

Nghe thấy giọng của Ôn Chỉ Văn, trên mặt Tạ Thục Anh nhiều vài phần tươi cười, đáp: “A, là Chỉ Văn à? Ăn cơm chưa?"

"Con ăn rồi, mẹ ăn chưa?" Ôn Chỉ Văn nói vài câu việc nhà với Tạ Thục Anh.

Điềm Điềm cảm thấy rất hứng thú với điện thoại trong tay bà nội, duỗi tay nhỏ muốn bắt chơi.

Tạ Thục Anh chỉ có thể đưa ống nghe điện thoại tới bên tai cô bé.

Ôn Chỉ Văn cũng cười trêu chọc cháu gái nhỏ vài câu, bảo cô bé gọi mình là thím.

Nhưng mà đưa cho một đứa bé mới một tuổi nghe thì hoàn toàn không hiểu cái gì, lời để nói cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã mất hứng thú.

Tạ Thục Anh bảo Điềm Điềm đi sang chỗ khác mà bà ấy có thể nhìn thấy để chơi, rồi mới cầm điện thoại nói chuyện với Ôn Chỉ Văn tiếp.

Ôn Chỉ Văn liền thuận thế hỏi hỏi sắp xếp của dịp tết năm nay.

Tạ Thục Anh cầm điện thoại nghĩ nghĩ nói: "Năm nay để mẹ về Bắc thị ăn tết đi, dù sao cũng không thể để cho các con chạy đến Nam Thành bên này mãi được."

Hơn nữa —— Tạ Thục Anh nhìn cháu gái nhỏ đang ngồi ở thảm trải trên sàn nhà, tự chơi đến vui vẻ.
 
Chương 183


Bà ấy vẫn luôn ở chỗ này cũng không phải chuyện tốt, dù sao cũng phải để Điềm Điềm và mẹ cô bé ở chung nhiều một chút.

Nếu không thì hai mẹ con nhà này...

Thật ra thì Ôn Chỉ Văn cảm thấy ăn tết ở đâu cũng được, nhưng nếu Tạ Thục Anh nói muốn về Bắc thị ăn tết, cô vẫn rất hoan nghênh, thuận tiện hỏi: "Vậy thì hôm nào mẹ ra đây để con dọn dẹp trước một chút?"

Cháu gái còn nhỏ, bây giờ Tạ Thục Anh vẫn còn phải thời khắc chăm nom, Ôn Chỉ Văn đoán chừng sợ là phải đến mấy ngày trước tết Tạ Thục Anh mới có thể lại đây.

Không ngờ Tạ Thục Anh do dự trong chốc lát, lại nói: "Mấy ngày nữa mẹ sẽ qua đó vậy."

Đi sớm một chút cũng có thể để con cả và con dâu cả sớm quen hơn chút.

Ôn Chỉ Văn sửng sốt, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi: "Vậy Điềm Điềm..."

Cô cho rằng Tạ Thục Anh sẽ mang Điềm Điềm đến cùng.

"Ba mẹ của Điềm Điềm đều ở nhà, không cần lo lắng." Tạ Thục Anh lại nói: "Hơn nữa, trong người nhà viện còn có nhà giữ trẻ, có nhiều đứa bé xấp xỉ Điềm Điềm đều được gửi ở đó mà!"

Ôn Chỉ Văn nghe hiểu ý Tạ Thục Anh, cười nói: "Không phải là con sợ mẹ không nỡ xa cháu gái sao!"

"Đến lúc đó con đừng ghét bỏ mẹ quấy rầy vợ chồng son các con là được." Tạ Thục Anh nói.

"Vậy thì chắc chắn là không rồi ạ!" Ôn Chỉ Văn bảo đảm nói.

Thời gian cụ thể ngày nào Tạ Thục Anh lại đây còn chưa xác định, Ôn Chỉ Văn bảo bà ấy mua vé xong rồi báo cho cô một tiếng.

Mẹ chồng nàng dâu lại hàn huyên vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.

*

Ôn Chỉ Văn rất hoan nghênh Tạ Thục Anh lại đây, vừa cúp điện thoại xong đã hứng thú hừng hực mà chuẩn bị đi dọn phòng cho Tạ Thục Anh.

Nhà họ Vu có tòa nhà cũ, nhưng Tết nhất, Ôn Chỉ Văn cũng không thể để cho Tạ Thục Anh đi ở nhà cũ một mình được.

Hơn nữa cô cũng hoàn toàn không bài xích việc ở chung với Tạ Thục Anh.

Thừa dịp thời tiết vừa lúc, Ôn Chỉ Văn dứt khoát dọn dẹp một chút, rồi ra khỏi cửa.

Vừa lúc đi dạo trung tâm thương mại, thuận tiện mua thêm vài thứ cho Tạ Thục Anh.

Cả buổi chiều và buổi tối, Ôn Chỉ Văn đều bận rộn chuyện này.

Buổi tối khi Vu Hoài Ngạn trở về, thấy cô không ở phòng ngủ, ngược lại đang dọn dẹp lại một gian phòng khác, không nhịn được nhíu nhíu mày.

Anh dựa vào khung cửa trầm giọng hỏi cô: "Em dọn dẹp căn phòng này làm gì?"

Ôn Chỉ Văn quay đầu lại nhìn anh, giải thích một câu: "Mấy ngày nữa mẹ muốn lại đây, em dọn dẹp phòng cho mer

Thì ra là thế, Vu Hoài Ngạn thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Anh còn tưởng là cô chuẩn bị để cho cô ở...

"Hôm nào lại đây? Đến lúc đó anh sẽ đi đón." Vu Hoài Ngạn nói.

"Anh đừng quan tâm vào chuyện này." Ôn Chỉ Văn xua tay: "Đến lúc đó em đi đón là được rồi."

Trong khoảng thời gian này công việc của Vu Hoài Ngạn rất bận, khoảng thời gian trước kể cả hôm nay cũng không thể trở va ăn cơm tối được.

Ôn Chỉ Văn nghĩ dù sao mình cũng chỉ rảnh rỗi, chạy việc vặt coi như để cho đỡ ngột ngạt.

Nghe cô nói vậy, Vu Hoài Ngạn cũng không phản đối, gật gật đầu: "Cũng được."

*

Buổi chiều mấy ngày sau, Tạ Thục Anh đi đến Bắc thị.

Ôn Chỉ Văn biết thông tin chuyến bay của bà ấy từ sớm, cho nên tự lái xe đi đón bà ấy.

Vốn Tạ Thục Anh còn định ngồi xe lửa lại đây, những người ở tuổi bọn họ chịu khổ đã quen, cũng không cảm thấy ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa trên đường còn phải đổi các loại xe là việc gì vất vả.

Nhưng Ôn Chỉ Văn lại có chút lo lắng tình hình trị an ở ga tàu hỏa lúc này, bẩn thỉu hỗn loạn, chen chúc và móc túi thì không nói, càng đáng sợ chính là còn có cả việc cướp bóc trước mặt mọi người, thậm chí nơi này lại còn là khu hay xảy ra việc lừa bán nội tạng...

Dù sao dưới tình huống không có người khác đi cùng thì Ôn Chỉ Văn không dám một mình ngồi xe lửa đường dài. Để cho một mình Tạ Thục Anh ngồi xe lửa trở về, Ôn Chỉ Văn cũng không quá yên tâm.
 
Chương 184


Nếu đi thẳng tới còn được, chủ yếu là trên đường còn phải đổi xe, Ôn Chỉ Văn đúng là sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hơn nữa nhà bọn họ lại không phải không có tiền không mua nổi vé máy bay, đắt thì cũng hơi đắt thật, nhưng mua việc yên tâm và an toàn vẫn đáng giá.

Khuyên can mãi, Tạ Thục Anh cuối cùng vẫn mua vé máy bay đến đây.

Bởi vì thường thường liên lạc qua điện thoại, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không cảm thấy xa lạ.

Sau khi gặp nhau liền thân mật mà ôm cánh tay.

Sau khi lên xe, Ôn Chỉ Văn nghĩ đến gì đó, nói: "Xem trí nhớ của con này, con còn chưa nói với Hoài Ngạn là hôm nay mẹ đến đây, để con gọi điện thoại cho anh ấy luôn vậy."

Tạ Thục Anh ngăn cô lại, nói: Đừng gọi, chờ đến lúc thằng bé về nhà là có thể gặp được."

Ôn Chỉ Văn ngẫm lại cũng đúng, vì thế cũng không kiên trì.

Dù sao Vu Hoài Ngạn cũng biết mấy ngày nay Ta Thuc Anh se qua day.

Về tới gia, Ôn Chỉ Văn đưa Tạ Thục Anh đến phòng ngủ.

Cô đi ở đằng trước, đẩy cửa ra nói: "Cũng không biết mẹ thiếu cái gì, cho nên con bèn tùy ý thêm vào một ít, mẹ vào ở xem có thiếu gì hay không, đến lúc đó chúng ta lại mua thêm."

Tạ Thục Anh chỉ cần liếc mắt một cái, là đã biết Ôn Chỉ Văn tuyệt đối là có lòng.

Mặc cho ai được đối đãi một cách thật lòng như vậy, thì trong lòng không thể không có một chút cảm động. Lúc này trong lòng Tạ Thục Anh cảm động cực kỳ, kéo tay Ôn Chỉ Văn nói: "Bố trí tốt như vậy, còn có thể thiếu cái gì nữa chứ, con thật có lòng."

Ôn Chỉ Văn cười cười: "Mẹ ở thoải mái là được."

Căn nhà này là căn nhà trước đây nhà họ Vu để lại, nhưng đã sửa chữa qua một phen, Ôn Chỉ Văn vẫn đi dạo một vòng trong nhà với Tạ Thục Anh.

Đồng thời còn thuận tiện nghe Tạ Thục Anh nói một chút chuyện trước kia.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã sắp đến giờ cơm chiều.

Vu Hoài Ngạn gọi điện thoại về nói đêm nay vẫn không trở lại ăn cơm.

Ôn Chỉ Văn đang muốn nói với anh việc Tạ Thục Anh đã đến, nhưng bên kia dường như anh đang rất bận, chưa nói được vài câu đã tắt điện thoại.

Ôn Chỉ Văn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Thật ra Tạ Thục Anh lại hỏi câu: "A Ngạn thường xuyên không về nhà ăn cơm sao?"

"Chỉ trong khoảng thời gian này thôi." Ôn Chỉ Văn nghĩ nghĩ trả lời: "Hình như là nghiên cứu phát minh tiến vào thời kỳ mấu chốt, không dứt ra được."

Tạ Thục Anh cũng không hiểu lắm về công việc của Vu Hoài Ngạn, cho nên cũng không miệt mài theo đuổi chuyện công việc của anh.

Nhưng bà ấy lại đặc biệt chú ý biểu tình trên mặt Ôn Chỉ Văn, thấy trên mặt cô cũng không có cảm xúc bất mãn, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên——

Hình như con dâu nhỏ của bà rất thông tình đạt lý?

Tạ Thục Anh nhớ tới công việc của con trai cả của bà cũng vô cùng bận rộn, con dâu cả Viên Lệ Lệ tuy rằng có thể hiểu tính chất công việc của anh ta, nhưng vẫn sẽ có chút bất mãn. So sánh ra, Ôn Chỉ Văn liền có vẻ rất thoáng.

Ôn Chỉ Văn cũng không biết Tạ Thục Anh suy nghĩ chuyện gì, cô đứng lên múc cho Tạ Thục Anh một chén canh, cười nói: "Nếu anh ấy không về thì chúng ta ăn cơm trước đi."

Tạ Thục Anh cười gật gật đầu.

*

Buổi tối 9 giờ.

Vu Hoài Ngạn cuối cùng đã kết thúc công tác.

Lúc đi đến bãi đỗ xe, Hoàng Minh Đức đi cùng anh.

Nửa đường thượng, Hoàng Minh Đức nhận được điện thoại của người yêu.

"Cái gì? Em muốn ăn bánh kem, muốn anh mua về cho em sao?"

"Không phải, cửa hàng bánh kem kia khác đường về nhà anh, không nói đến chuyện bây giờ còn mở cửa nữa không, cũng đã trễ thế này rồi em đừng lăn lộn anh nữa được không?"

Không nói được mấy câu, Hoàng Minh Đức bị người yêu của anh ta dập điện thoại trước.
 
Chương 185


Nhìn điện thoại hiển thị cuộc gọi kết thúc, Hoàng Minh Đức tức giận đến mắng một câu, không nhịn được mà oán giận với Vu Hoài Ngạn: "Tôi thật phục rồi, cứ nói cửa hàng bánh kem mới mở ở đường Hữu Nghị ăn rất ngon, bảo tôi mua về cho cô ấy, cũng không nghĩ đến tôi đã bận cả một ngày rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi."

Vu Hoài Ngạn không tỏ ý kiến, kéo cửa xe ra, nhìn Hoàng Minh Đức vẫn đang tức giận, hỏi câu: "Cậu muốn đi không?"

"Tôi đi cái quỷ!" Hoàng Minh Đức kiên quyết nói.

"Đi thôi, cậu cũng vê nhà sớm một chút." Vu Hoài Ngạn lên xe, khởi động xe đi về nhà.

Trên đường trở về, Vu Hoài Ngạn nhớ tới Hoàng Minh Đức nói, ý thức được anh về nhà hình như có đi qua đường Hữu Nghi.

Thả chậm tốc độ xe, Vu Hoài Ngạn nhìn qua bên đường, đúng là nhìn thấy một cửa hàng bánh kem mới mở.

Nhớ tới Ôn Chỉ Văn dường như cũng rất thích ăn mấy thứ này, Vu Hoài Ngạn bẻ tay lái, ngừng xe bên đường. Về đến nhà đã gần 10 giờ tối.

Vu Hoài Ngạn vào phòng mới phát hiện Ôn Chỉ Văn còn chưa ngủ, đang ngồi ở trên sô pha xem TY.

Vu Hoài Ngạn đi qua.

Ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tiện đặt hộp bánh kem trong tay tới trên bàn trà trước mặt cô.

"Đây là cái gì?" Ôn Chỉ Văn trượt xuống sô pha cảm thấy hứng thú hỏi: "Bánh kem sao?"

Cô ngửi được một mùi ngòn ngọt của bơ.

"Ừ, buổi tối em đừng ăn, ngày mai hãng ăn." Vu Hoài Ngạn trả lời.

Thấy cô ngồi dưới đất, anh dứt khoát kéo người vào trong lòng: "Đừng ngồi dưới đất."

Nhưng mà mới vừa ôm người vào lòng, Ôn Chỉ Văn đã dùng tay đẩy anh.

Vu Hoài Ngạn rất nhẹ nhàng mà khống chế tay cô, ghé sát mặt cô, khó hiểu hỏi: "Em trốn cái gì?"

Ôn Chỉ Văn nhìn anh một cái tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Ngay sau đó, Vu Hoài Ngạn nghe thấy bên cạnh vang lên mấy tiếng ho khan.

Anh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tạ Thục Anh đang bưng ly nước đứng ở cách đó không xa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Vu Hoài Ngạn: ”..."

"Mẹ, mẹ đã đến?" Sắc mặt Vu Hoài Ngạn vẫn không thay đổi, anh lên tiếng chào hỏi Tạ Thục Anh.

Đồng thời còn dùng bàn tay đang đặt trên lưng Ôn Chỉ Văn khẽ vỗ.

Ôn Chỉ Văn hiểu ý, cô vội vàng lăn xuống khỏi người anh.

Tạ Thục Anh nhìn thấy hai vợ chồng trẻ như thế này thì cười, gật đầu nói: "Mẹ đến vào buổi chiều."

"Sao không nói trước với con một tiếng?" Vu Hoài Ngạn sửa sang lại quần áo, đứng lên nói.

"Con bận rộn nhiều việc, mẹ đến đây cũng không phải chuyện gì to tát." Tạ Thục Anh cười, bà còn nói một câu đầy ẩn ý: "Bây giờ gặp mặt cũng giống nhau cả thôi."

Vu Hoài Ngạn vẫn bình tĩnh như trước: "Đúng vậy."

Tạ Thục Anh xem như đã biết đứa con trai này của bà, khả năng giữ bình tĩnh của anh đã được tập luyện rất tốt.

Ngoại trừ mới bắt đầu anh còn hơi ngạc nhiên, sau đó bà không thể phát hiện bất kỳ biểu hiện thất thố gì khác từ anh...

Tạ Thục Anh cười lắc đầu, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, mẹ lên lầu trước. Vợ chồng trẻ các con cũng đi nghỉ ngơi cho sớm di

"Vâng, me đi thong thả!" Vu Hoài Ngạn nhìn theo Tạ Thục Anh đi lên lầu.

Chờ đến khi Tạ Thục Anh đã biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang thì Vu Hoài Ngạn mới quay đầu lại. Lúc này Ôn Chỉ Văn đã nằm một nửa trên ghế sofa, trong ngực ôm cái gối, bả vai đang run rẩy, dáng vẻ này là đang nén cười.

"Em cố ý?" Anh cúi người rút chiếc gối trong ngực cô ra.

Ôn Chỉ Văn nín cười, cô ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn anh, trong giọng nói còn mang theo ý cười rất rõ ràng: "Làm sao có thể. Rõ ràng em muốn cho anh một bất ngờ."

Ôn Chỉ Văn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện giống như vừa rồi, chuyện ôm ôm ấp ấp thế này vốn dĩ chỉ là chuyện bình thường, nhưng nếu bị người lớn bắt gặp thì đúng là hơi lúng túng.

Chẳng qua người đàn ông này rất biết giả vờ. Vừa rồi, khi lắng nghe cuộc đối thoại giữa anh và Ta Thục Anh, đúng là cô đã nén cười rất khổ sở.

Vu Hoài Ngạn nghiêng người, liếc nhìn cô: "Bất ngờ? Anh thấy em muốn khiến anh khiếp sợ thì đúng hơn."

"Thế này còn không phải tự anh tìm sao?" Ôn Chỉ Văn không hề có chút đồng tình nào.
 
Chương 186


Cô vừa dứt lời đã thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi người xuống.

Ôn Chỉ Văn mò được một chiếc gối khác, cái mông phải xê dịch ra phía sau, cô cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"

"Em nói xeml" Anh cố ý dựa sát vào tai cô nói bằng giọng tức giận.

Ôn Chỉ Văn sợ người đàn ông này tìm cách trả thù cô nên mới vội vàng nói: "Anh cẩn thận, kẻo mẹ lại xuống lầu lần nữa!"

Lời này vừa dứt, Ôn Chỉ Văn bỗng nhiên bị ôm ngang người lên.

Cô lập tức mất đi trọng tâm, bị dọa sợ phải nhanh chóng ôm chặt cổ anh.

Từ trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng cười trầm thấp, một bàn tay rảnh rỗi của Ôn Chỉ Văn đánh vào người anh: "Anh mau buông em xuống!"

"Bây giờ biết sợ rồi à?" Anh hỏi.

"Em sai rồi, em sai rồi" Ôn Chỉ Văn thừa nhận lỗi.

"Trễ rồi." Sau khi Vu Hoài Ngạn ném lại câu này đã nhanh chóng ôm cô bước lên lầu. Ôn Chỉ Văn giấy giụa cũng không có kết quả, cô dứt khoát cúi đầu cắn lên cổ anh.

Nếu thật sự bị người bắt gặp thì cứ để một mình Vu Hoài Ngạn mất mặt, dù sao cô cũng không biết gì cả.

*

Ban ngày Vu Hoài Ngạn đều bận rộn ở công ty nhiệm vụ bau bạn với Tạ Thục Anh đương nhiên sẽ rơi lên đầu Ôn Chỉ Văn.

Tạ Thục Anh cũng đã đến đây, nếu cứ ở trong nhà cũng không hay lắm, vì vậy mấy ngày nay mẹ chồng nàng dâu đều cùng nhau ra ngoài đi dạo phố rất nhiều.

Ngoại trừ chỉ mua mua mua ra, Ôn Chỉ Văn còn dẫn Tạ Thục Anh đến salon mát xa mặt.

Không thể không nói, cách phục vụ ở salon làm đẹp càng ngày càng tốt hơn.

Thông thường cứ cách một đoạn thời gian Ôn Chỉ Văn lại đến đây thư giãn một lần.

Chuyện Tạ Thục Anh về đây không che giấu hàng xóm, cộng thêm việc bà thường xuyên đi ra ngoài với Ôn Chỉ Văn nên khó tránh khỏi sẽ bị các hàng xóm nhìn thấy.

Tạ Thục Anh chưa từng ở đây nên không hề quen biết với các hàng xóm xung quanh, lúc đụng phải họ, bà cũng chỉ gật đầu chào hỏi. Chẳng qua có một ngoại lệ. Đó chính là mẹ Tiết.

Mấy ngày nay, trong nhà mẹ Tiết xảy ra không ít chuyện, bà ấy suốt ngày bận bịu trông chừng cháu trai nên cũng không thường đi ra ngoài, khi biết được tin Tạ Thục Anh đến đây cũng đã là vài ngày sau đó.

Vừa biết được tin tức này, mẹ Tiết lập tức dẫn theo hai cháu trai của mình đến trước cửa nhà họ Vu.

Phải biết rằng bà ấy đã trông đợi ngày Tạ Thục Anh đến đây lâu lắm rồi.

Dù mẹ Tiết rất thích phân cao thấp với Tạ Thục Anh nhưng đúng là đã lâu không gặp nhau nên vẫn có chút nhớ đối phương.

Mặt khác chính là, bà ấy trông ngóng Tạ Thục Anh nhanh chóng quay về đây để có dịp được nhìn thấy cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu giữa Tạ Thục Anh và Ôn Chỉ Văn. Ôn Chỉ Văn là một cô vợ không có dáng vẻ của một nàng dâu, bà ấy cảm thấy tốt nhất phải có người đến dạy dỗ cô.

Ngoài cửa, mẹ Tiết đang ôm một cháu trai trong cặp song sinh đứng trước, bảo mẫu ôm cháu trai còn lại im lặng đứng phía sau.

Mẹ Tiết háo hứa nhấn chuông cửa. Trong phòng khách, vừa khéo Ôn Chỉ Văn lại đang đứng gần cửa nhất, cô cũng tiện đó bước đến mở cửa.

Cửa vừa được mở đã phải đối diện với gương mặt của mẹ Tiết.

Mẹ Tiết bỗng nhiên nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, biểu cảm trên mặt bà ấy lập tức cứng ngắc, sau đó bắt đầu hất cao cái cằm, nói: "Nghe nói mẹ chồng cháu trở về? Dì đến thăm bà ấy."

"Dì họ đến rồi à, mau vào trong đi!" Ôn Chỉ Văn nghiêng người cho họ bước vào trong nhà.

Lúc họ bước vào nhà, Ôn Chỉ Văn tiện thể quay đầu vào trong hô lên: "Mẹ, dì họ đến ạ."

Tạ Thục Anh nghe thấy mẹ Tiết đến đây thì không quá bất ngờ, bà đứng lên từ trên ghế sofa, nhìn về phía mẹ Tiết đang ôm cháu trai, nói: "Bà đến rồi à?"

Mẹ Tiết hừ một tiếng, biểu cảm không dễ nhìn: "Bây giờ bà cũng ra vẻ quá đấy, trở về cũng không thèm đến thăm tôi? Tôi vẫn phải tu mình tìm đến cửa?"
 
Chương 187


"Vừa đến đây còn chưa được mấy ngày, đang chuẩn bị ngày mai đi thăm bà đây." Tạ Thục Anh giải thích một câu, vừa nhìn thấy cặp song sinh thì cười nói: "Đây chính là hai cháu trai của bà sao? Đã lớn thế này rồi? Nhìn dáng vẻ này! Khỏe mạnh, kháu khỉnh, vẫn là được nuôi rất tốt."

Nghe thấy mấy lời này, cuối cùng biểu cảm trên mặt mẹ Tiết mới dễ chịu lại chút ít.

"Cũng tạm thôi. Cũng chỉ lớn hơn cháu gái bà một hai tháng." Mẹ Tiết ôm cháu trai ngồi xuống ghế sofa, nhìn khắp bốn phía: "Cháu gái của bà đâu? Không dẫn theo à?"

"Đứa bé vẫn còn nhỏ nên không dẫn theo." Tạ Thục Anh nói.

Mẹ Tiết nghe vậy, bà thả cháu trai đang ôm trên tay mình xuống để cậu bé tự mình đứng trên sàn nhà bước đi, đồng thời còn nói: "Đúng là như vậy. Bé gái ấy mà, cũng không thể rắn chắc bằng bé trai được."

Tạ Thục Anh: “..."

Bà biết ngay mẹ Tiết chắc chắn sẽ nói mấy lời đâm thọc thế này mà.

Ban đầu Tạ Thục Anh vốn dĩ còn muốn ôm đôi song sinh này vào tay, nhưng lúc này bà dẹp bỏ ý định này, bà chỉ bước đến gần nhìn và khen vài câu qua loa là được.

Còn về phần khác, Tạ Thục Anh chỉ xem như nghe không hiểu ý bà ấy.

Nói chuyện với những người như mẹ Tiết này không nên quá tích cực, nếu càng đi trái hướng với bà ấy, bà ay lại càng hưng phấn hơn.

Ôn Chỉ Văn nhìn thấy đôi song sinh bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo trong phòng khách thì lông mày không kìm được cau lại. Cô hơi lo lắng nói với dì họ: "Di họ, dì có thể cẩn thận trông chừng mấy đứa bé không? Trong phòng khách đầy bàn ghế, cẩn thận để mấy đứa bé đụng trúng."

Con nít bị đụng trúng bị thương thì không tốt.

Ngoài ra, Ôn Chỉ Văn cũng sợ mẹ Tiết sẽ giận chó đánh mèo lây sang họ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Mẹ Tiết nghe thấy lời này của Ôn Chỉ Văn thì khó chịu, nhưng sau đó nhìn thấy phòng khách đúng là có không ít bàn ghế như lời Ôn Chỉ Văn nói, bà ấy cũng sợ cháu mình sẽ bị thương nên nhanh chóng ôm lấy cháu trai mình trở về. "Vậy thì không thể để đụng trúng cháu trai bảo bối của tôi!" Mẹ Tiết nói, bà ấy còn thuận miệng nhắc nhở bảo mẫu: "Cô cũng ôm Tiểu Mao lại đi, đừng để thằng bé bị đụng trúng."

Sau khi ôm cháu trai mình về, mẹ Tiết giống như rất phiền muộn nói: "Ôi, thật sự rất khó trông nom hết ba đứa cháu trai, tôi không thể dẫn cả cháu trai lớn của tôi đến được, thằng bé đã đi đến nhà trẻ từ sáng sớm, nếu không có lẽ tôi đã mệt chết rồi."

Lại đâm chọt, khoe khoang cháu trai của mình.

Tạ Thục Anh dứt khoát nói theo bà ấy: "Đúng vậy! Cháu trai đúng là hơi khó trông. May mắn Điềm Điềm nhà chúng tôi rất ngoan ngoãn, không khó trông chút nào."

Mẹ Tiết co giật khóe miệng, con mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Thục Anh, giống như bà ấy đang đánh giá xem lời vừa rồi của Tạ Thục Anh là thật lòng hay giả dối.

"Điềm Điềm đúng là rất ngoan ngoãn!" Ôn Chỉ Văn cũng nói theo Tạ Thục Anh: "Đúng rồi mẹ, dì họ còn chưa từng nhìn thấy Điềm Diem nhỉ? Không phải mẹ có mang theo một số ảnh chụp của Điềm Điềm sao? Con đi lấy xuống cho dì họ xem nhé!”

Nói xong, cô chớp mắt với Tạ Thục Anh. Tạ Thục Anh nhịn không được cười, bá cũng chỉ gật đầu, nói: "Ừ, con đi lấy xuống đây!"

Lấy ảnh chụp xuống cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, Ôn Chỉ Văn đã nhanh chóng cầm ảnh chụp xuống, tiện tay đưa cho mẹ Tiết.

Cô cười nói: "Di họ, dì xem đi!"

Ảnh chụp cũng đã được đưa đến, mẹ Tiết không thể không xem, bà ấy đành phải nhận lãy.

Đúng là đứa bé gái trong ảnh chụp rất không tệ, dáng vẻ xinh đẹp, rất đáng yêu.

Nhưng dù như vậy thì thế nào? Dù có đáng yêu thì vẫn là cháu gái, thế nhưng bà ấy lại có đến ba cháu trai.
 
Chương 188


Mẹ Tiết vẫn còn muốn tiếp tục khoe khoang cháu trai nhà mình, dù sao hôm nay bà ấy cũng đã mang cháu trai đến cửa, hầu hết nguyên nhân trong đó chính là muốn khoe khoang với Tạ Thục Anh.

Nhưng mẹ chồng nàng dâu đối diện này lại chỉ hàn huyên về Điềm Điềm trong ảnh chụp, bầu không khí vô cùng hài hòa, mẹ Tiết nhìn mà không thể chen mồm vào.

Mẹ Tiết không thể nhịn được cơn tức giận trong lòng mình, bà ấy đột nhiên hắng giọng, hướng nòng pháo vào Ôn Chỉ Văn, nói: "Nói đến thì Tiểu Ôn và Vu Hoài Ngạn đã kết hôn được hơn một năm rồi nhỉ, sao còn chưa có tin tức gì thế?"

"Có phải có gì không được thuận lợi không? Nếu có vấn đề gì thì phải nhanh chóng đi khám! Một mực không có con cái như thế làm sao được?" Mẹ Tiết giống như rất quan tâm nói.

Tạ Thục Anh nghe nói đến đây thì sắc mặt đã lạnh xuống: "Không có vấn đề gì cả, hai đứa nó vẫn là vợ chồng trẻ, qua mấy năm nữa rồi có con cũng không vội." "Hơn nữa hiện tại A Ngạn đang liều mạng vì sự nghiệp, bây giờ có con cái cũng không thích hợp lắm, chờ qua hai năm nữa rồi lại tính tiếp."

Vu Hoài Ngạn đã từng nói chuyện với Tạ Thục Anh về vấn đề con cái nên Tạ Thục Anh to ra đã hiểu rõ từ trước.

Muốn khi nào có con là chuyện của vợ chồng trẻ họ, Tạ Thục Anh sẽ không thúc giục.

Ý đồ châm ngòi ly gián này của mẹ Tiết không nên quá rõ ràng như vậy, dù Ôn Chỉ Văn có tốt tính đến mấy cũng sẽ không theo ý bà ay.

Ma chuyen c6 sinh con hay khong sinh con thì mắc mớ gì đến mẹ Tiết, nhà bà ấy ở bờ biển sao? Có thể quản nhiều chuyện thế nhỉ?

"Đàn ông có bận bịu thì bận bịu, dù sao cũng đâu cần đàn ông mang thai." Mẹ Tiết vẫn không buông tha: "Theo tôi thấy, vẫn nên sinh con sớm một chút thì tốt hơn, bà còn có thể giúp chúng trông coi cháu được mấy năm."

"Nghe dì họ nói này!" Cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng mở miệng: "Mang thai sao lại không phải chuyện của đàn ông nhỉ? Sinh con, chăm sóc cho con cái đều là chuyện của phụ nữ sao?"

"Cháu thật sự không đồng ý với lời này của dì họ. Còn nữa, cháu rất lo lắng cho mẹ chồng của mình, cháu muốn bà được thảnh thoi nghỉ ngơi thoải mái nhiều năm hơn. Trông trẻ con ấy mà, có bảo mẫu hỗ trợ là được rồi, làm gì phải phiền đến bà nội bận trước bận sau?" Ôn Chỉ Văn nói thêm: "Mẹ chồng của cháu bây giờ nên được hưởng phúc!"

Mẹ Tiết nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt.

Ôn Chỉ Văn này có ý gì? Cố ý đâm chọc chế nhạo bà ấy là bảo mẫu đúng không?
 
Chương 189


Mẹ Tiết tức điên lên đến ngực cũng không ngừng phập phồng.

Bà ấy còn muốn nói gì đó nhưng Ôn Chỉ Văn lại không cho bà ấy cơ hội.

"Trong khoảng thời gian này dì họ đều bận rộn chăm sóc cho mấy đứa bé sao?" Ôn Chỉ Văn cười híp mắt, nói: "Thảo nào nhìn dì họ tiêu tụy đi không ít."

"Đúng rồi, cháu nhớ hình như lúc trước dì họ kiên quyết phản đối thuê bảo mẫu. Ôi, sao bây giờ lại phải thuê bảo mẫu thế này?" Ôn Chỉ Văn còn nhìn về phía người bảo mẫu đi chung với mẹ Tiết: "Cháu đã nói mà, trong nhà vẫn phải cần thuê bảo mẫu về giúp đỡ, nếu không sẽ rất vất vả."

Sắc mặt của mẹ Tiết lúc trắng lúc xanh.

Tuy thuê bảo mẫu đúng là khiến bà ấy có thể dễ thở hơn chút ít nhưng chỉ cần nhớ đến quá trình thuê bảo mẫu, mẹ Tiết lại vô cùng bực tức.

Đến tận bây giờ mẹ Tiết cứ nghĩ mãi vẫn không rõ, Thang Linh Na vốn dĩ là một nàng dâu rất ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng vì sao chỉ trong một đêm đã thay đổi rất nhiều. Không những không làm theo lời bà ấy, không ở nhà chăm sóc cho các con, không lo lắng chuyện bếp núc mà còn dám ra ngoài làm ăn buôn bán.

Thế nhưng con trai của bà ấy lại là người có lỗ tai mềm, thế mà lại đi đồng ý với yêu của của Thang Linh Na.

Trước kia mẹ Tiết vẫn thường xuyên chạy đi khoe khoang với những hàng xóm của mình rằng con dâu của bà ấy ngoan ngoãn, nhưng đùng một cái Thang Linh Na lại lộ mặt ra ngoài làm ăn, quả thực giống như đang chà đạp lên mặt mũi của bà ấy, khiến mẹ Tiết xấu hổ trong suốt một khoảng thời gian rất dài cũng không dám bước ra cửa gặp ai.

Chờ đến khi nói chuyện lại với những người hàng xóm kia, mẹ Tiết giống như đã suy nghĩ rất thông suốt.

Trong nhà có âm ï thế nào nhưng bà ấy tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài cho người ngoài chế giễu, vì vậy từ trước đến nay bà ấy chưa bao giờ ra ngoài nói Thang Linh Na không tốt.

Nhưng tóm lại, trong lòng bà ấy tức giận Thang Linh Na không ít.

Nếu không phải Thang Linh Na khư khư cố chấp thì bây giờ bà ấy cũng đâu đến nỗi bị Ôn Chỉ Văn châm chọc.

"Gia đình dì làm sao giống với nhà cháu." Mẹ Tiết phản bác lại: "Hiện tại Linh Na đang bận rộn làm việc nên đương nhiên không có thời gian chăm sóc mấy đứa bé. Nhưng cháu thì khác, cháu đâu có làm gì, lại không chăm sóc con cái. Thế này còn không phải lười biếng thì là gì?"

Mẹ Tiết cảm thấy Ôn Chỉ Văn có ý đồ, ngoài miệng thì nói rất hay, nào là muốn để mẹ chồng hưởng phúc.

Nhưng trên thực thế thì sao? Cũng chỉ muốn để bản thân được hưởng thụ, dáng vẻ không hề hiền lành gì.

Nhưng khiến mẹ Tiết không ngờ đến chính là, khi Tạ Thục Anh vừa nghe nói đến đây mặt mày bà đã lập tức lạnh xuống: "Tố Mai, bà nói chuyện khách sáo một chút! Nếu còn nói thế nữa, sau này chỗ này của tôi sẽ không chào đón bà."

Lời này có chút nặng nề khiến mẹ Tiết nghe thấy thì ngây người trong chốc lát, sau đó bà ấy không nhịn được cũng phải ngậm miệng.

Không phải chứ? Tạ Thục Anh này là thế nào thế nhỉ? Thật sự làm mẹ chồng nàng dâu thâm tình với Ôn Chỉ Văn rồi sao? "Không sao đâu a mẹ." Ôn Chỉ Văn mở miệng: "Di họ nói vậy là đang khen con có phúc đấy ạ."

Nói xong, cô còn quay lại nhìn về phía mẹ Tiết, cười híp mắt nói: "Thật sự có rất nhiêu người muốn lười như con còn không có cơ hội đâu. Đúng không, dì họ?"

Mẹ Tiết cắn răng: "Đúng!"

Bà ấy bị thái độ không biết xấu hổ còn lấy làm tự hào của Ôn Chỉ Văn khiến tức tối vô cùng.

Nhưng đúng ngay lúc này cháu trai trong ngực bà ấy lại khóc rống lên.

Một đứa bé khóc lên, một đứa còn lại cũng khóc lên, tiếng khóc bén nhọn, vang vọng khắp phòng khách, đâm thẳng vào não người ta.

Mẹ Tiết và bảo mẫu vội vàng dỗ dành đứa bé.

Ôn Chỉ Văn nhìn thấy như vậy nên bước đến gần Tạ Thục Anh, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ nói: "Trẻ con khóc lên thế này thật là đáng sợ, không dễ thương gì cả."

Giọng nói cô không lớn lắm nhưng vừa khéo có thể khiến mẹ Tiết nghe được.

Tạ Thục Anh lại còn vỗ vào tay Ôn Chỉ Văn an ủi: "Đúng là như vậy, nhưng con không cần lo lắng, trẻ con nhà chúng ta đều rất dễ dỗ." Mẹ Tiết: "..."
 
Chương 190


Bà ấy nghe rõ ý ghét bỏ trong lời nói của họ.

Sau cùng, mẹ Tiết phải xụ mặt cùng với bảo mẫu ôm cháu trai mình rời khỏi nhà họ Vu.

Mẹ Tiết vừa đi, Tạ Thục Anh tỏ ra áy náy, nói xin lỗi với Ôn Chỉ Văn: "Dì họ kia của con... Hôm nay để con phải thiệt thòi, con cũng đừng để trong lòng mấy lời bà ấy nói!"

"Không có gì ạ! Con hiểu ạ." Ôn Chỉ Văn cười nói.

Con người của mẹ Tiết này cũng chỉ dùng miệng lưỡi khiến người ta khó chịu mà thôi, bảo bà ấy thật sự muốn làm gì xấu xa thì bà ấy không dám.

Ôn Chỉ Văn căn bản không để những lời mẹ Tiết nói vào lòng.

Huống hồ đến cùng thì ai mới là người thiệt thòi còn chưa biết chừng.

Mẹ Tiết ôm cháu trai về nhà mình, cả một buổi chiều sau đó bà ấy vô cùng khó chịu.

Rõ ràng bà ấy đã ôm hai đứa cháu trai nhà mình đến đó để khoe khoang nhưng không ngờ các cháu trai bảo bối của bà ấy bị ghét bỏ cũng thôi đi, đến chính mình lại phải ôm một bụng tức giận về.

Buổi tối khi Thang Linh Na trở về nhà, mẹ Tiết lập tức không nể nang Thang Linh Na.

Nhưng Thang Linh Na lại không thèm để ý đến thái độ của mẹ Tiết.

Mẹ Tiết cứ thế mà nín nhịn cho đến khi không chịu được nữa mới bắt đầu gây sự: "Con không thể chăm sóc con cái nhiều hơn sao?"

Thang Linh Na rất bình tĩnh, cô ấy hết sức quan tâm nói: "Mẹ, có phải mẹ chăm sóc cho mấy đứa bé quá vất vả không? Nếu không chúng ta cứ mời thêm bảo mẫu về nhà chăm Sóc.

Mẹ Tiết: "..."

Sao Thang Linh Na lại khiến người ta tức giận giống như Ôn Chỉ Văn thế này?

*

Ôn Chỉ Văn cũng không biết tình hình thực tế của nhà họ Tiết, mà căn bản là cô cũng không quan tâm.

Nhưng cô lại cảm thấy mình thật sự không hiểu mẹ Tiết này đang suy nghĩ cái gì.

Lần trước, khi mẹ Tiết đến đây, dù mọi người vẫn duy trì bề ngoài hài hòa với nhau, không vạch mặt nhưng tóm lại là không hề cảm thấy thoải mái.

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn còn cho rằng mẹ Tiết sẽ không tìm đến nhà họ trong một thời gian, cũng giống như trước kia.

Nhưng không ngờ mới đến ngày thứ hai, thế mà mẹ Tiết lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục đến tìm Tạ Thục Anh...

Đến cùng thì vẫn là quan hệ họ hàng với nhau, bà ấy cũng đã đến nhà, họ cũng không thể không cho bà ấy vào nhà.

Đôi khi mẹ Tiết vẫn cố nhịn không nói gì cả, nhưng mỗi lần được mở miệng thì đều là những lời không hay...

Ôn Chỉ Văn cũng không biết bà ấy làm thế này là có ý gì.

Ngày này, mẹ Tiết lại đến.

Ôn Chỉ Văn và Tạ Thục Anh đang muốn ra khỏi nhà, vốn dĩ cho rằng mẹ Tiết thấy thế sẽ thức thời tự mình quay về nhà, thế nhưng lại không ngờ mẹ Tiết còn nói: "Đi đâu vậy? Tôi đi với hai người."

Tạ Thục Anh cảm thấy hơi buồn cười: "Bà không cần về nhà trông cháu trai nữa à?"

"Có bảo mẫu rồi." Mẹ Tiết nói. Hôm nay Ôn Chỉ Văn và Tạ Thục Anh cũng chỉ ra ngoài dạo chơi mà không phải chuyện khẩn cấp gì.

Mẹ Tiết cũng muốn đi theo họ, mà lại chọn đi dạo chơi trong các cửa hàng.

Ôn Chỉ Văn kéo tay Tạ Thục Anh, hai người vừa đi vừa trò chuyện, mẹ Tiết đi bên cạnh chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Lúc đi dạo đến một cửa hàng bán quần áo, Ôn Chỉ Văn nhìn thấy quần áo cửa hàng bày bán không tệ lắm nên đã lôi kéo Tạ Thục Anh vào xem.

Vừa bước vào tiệm, nhân viên của cửa hàng đã lập tức bước lên chào đón, họ mỉm cười nói: "Hai vị cần gì ạ? Bên trong này đều là các kiểu mới của năm nay đấy ạt"

Ôn Chỉ Văn cầm lên một chiếc áo khoác xem thử, cô quay lại nói với Tạ Thục Anh: "Mẹ, mẹ thấy cái này thế nào? Con thấy cái này rất thích hợp với mẹ.”
 
Chương 191


Tạ Thục Anh nhìn qua: "Để mẹ xeml

Nhân viên bán hàng đứng gần đó tỏ ra ngạc nhiên, nói: "Hai người là mẹ con sao? Tôi còn tưởng rằng hai người là chị em. Nhìn ngài đây còn quá trẻ!"

Nhân viên của cửa hàng đúng là không phải nói dối, vì nhìn qua Tạ Thục Anh không quá già, ăn mặc lại rất nhã nhặn, vừa vặn không hề già dặn, ngược lại còn vô cùng trẻ trung.

Hầu như không có người phụ nữ nào không thích được người khác khen mình trẻ tuổi.

Tạ Thục Anh nghe vậy thì nụ cười trên mặt đã không thu lại được: "Không có, không có, tôi đã hơn năm mươi tuổi rồi, trẻ ở đâu nữa chứ! Hơn nữa đây là còn dâu tôi."

"Chị à, nhìn qua chị cũng chỉ mới ba bốn mươi tuổi thôi, còn rất trẻ ạ!" Nhân viên của cửa hàng vẫn khen ngợi bà không dứt lời: "Tình cảm mẹ chồng nàng dâu của hai người cũng tốt quái"

Nghe nhân viên cửa hàng giống như rất thật lòng thật dạ khen ngợi họ, Tạ Thục Anh cười đến không ngậm được mồm: "Con dâu tôi rất tốt với tôi. Đúng rồi, mấy ngày trước con bé còn đưa tôi đến salon làm đẹp ở đường Bình Nam, tôi đoán có lẽ do salon bên đó chăm sóc da mặt rất có hiệu quả."

"Ồ, là salon làm đẹp bên kia sao? Tôi đã nghe đồn rồi, hình như rất không tệ." Nhân viên của cửa hàng phụ họa nói theo: "Không ngờ vậy mà lại có hiệu quả đến thế. Lần sau tôi cũng muốn đến đó trải nghiệm thử."

"Đó là đương nhiên." Tạ Thục Anh cười nói.

Ôn Chỉ Văn đứng một bên nghe cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.

Mẹ Tiết nhìn nhân viên của cửa hàng chỉ tâng bốc một mình Tạ Thục Anh thì trong lòng bà ấy cảm thấy rất khó chịu.

Ngay lúc này lại có một người nhân viên khác cũng bước đến gần, cô ấy nhìn thấy không có ai chào hỏi mẹ Tiết thì vội vàng bước lại gân phục vụ, nói: "Di ơi, dì cần gì ạ?"

Mẹ Tiết nghe thấy xưng hô thế này, trong lòng giống như bị sụp đổ.

Nếu là bình thường, có người gọi bà ấy là "dì", mẹ Tiết chắc chắn sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Thế nhưng vừa rồi bà ấy mới vừa nghe thấy một nhân viên khác của cửa hàng gọi Tạ Thục Anh là "chị". Trong khi bà ấy còn nhỏ hơn Ta Thục Anh tận hai tuổi, sao lại biến thành "dì" rồi.

Mẹ Tiết rất tức giận, bà ấy rất muốn ngửa mặt lên mắng nhân viên cửa hàng một trận, nhưng đột nhiên ánh mắt lại liếc thấy chính mình trong gương.

Bà ấy giống như bị ai đó khống chế phải xoay người, hai mắt nhìn thẳng vào chính mình trong gương...

Khuôn mặt đã không còn dáng vẻ của thời trẻ nữa rồi, da thịt đã trở nên khô quắt, không có chút đàn hồi, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi, hai bên mũi có hai rãnh sâu khiến bà ấy nhìn vừa cay nghiệt vừa hung dữ.

Mẹ Tiết bước lên trước nhìn kỹ hơn, mái tóc đen nhánh, bóng loáng khi còn trẻ bây giờ đã biến thành màu hơi xám trắng, không còn bóng loáng như trước nữa.

Mẹ Tiết nhìn xuyên thấu qua tấm gương, nhìn về phía Tạ Thục Anh đứng phía sau mình.

Đối phương đang cười cười nói nói với những người khác, tuy đã có tuổi và trên mặt không tránh khỏi có những vết nhăn, nhưng nhìn qua lại không có vẻ già nua như bà ấy.

Mẹ Tiết vẫn đứng ngơ ngẩn trước gương như thế, trong lòng bà ấy đột nhiên xuất hiện một kết luận khiến bà ấy không thể nào tiếp nhận được.

Người ta đều nói tâm sinh tướng, le nào Tạ Thục Anh sống những ngày tháng vui vẻ hơn bà ấy?

*

Trên đường đi sau đó, mẹ Tiết đều vô cùng im lặng, bà ấy luôn nhìn Tạ Thục Anh bằng một ánh mắt rất phức tạp.

Tạ Thục Anh bị bà ấy nhìn đến mức cảm thấy không được tự nhiên nữa rồi.

Sau khi về đến nhà, mẹ Tiết cứ trằn trọc, cả đêm cũng không thể ngủ ngon.

Sang ngày hôm sau, lúc ăn sáng bà ấy không nhịn được phải quan sát những người trong gia đình mình.

Đầu tiên là người chồng của mình.

Chồng bà ấy lớn hơn bà ấy mấy tuổi, hiện đã về hưu, mỗi ngày đều chơi cờ, uống trà với những người khác, ông ấy rất vui vẻ, hầu như không có phiền nào gì, nhìn qua còn trẻ hơn bà ấy mấy tuổi.
 
Chương 192


Lại nhìn sang Thang Linh Na, mỗi ngày đều bận rộn trong nhà hàng từ sáng sớm đến tối muộn nhưng dáng vẻ lúc nào cũng tươi tắn, nụ Cười rạng rỡ.

Chẳng qua bây giờ con dâu bà ấy vẫn còn trẻ, cũng khó nói trước.

Ngược lại là con trai của bà ấy Tiết Kỳ, nhìn qua có thể thấy tinh thần rất uể oải, không tốt chút nào.

Nhìn tới nhìn lui, mẹ Tiết lại quay lại nhìn chính mình.

Bà ấy không nhịn được phải dùng gương soi, càng nhìn mình trong gương bà ấy lại càng không hài lòng. Lúc này đột nhiên bà ấy lại nhớ đến chuyện làm đẹp Tạ Thục Anh đã nói hôm qua.

Trạng thái của Tạ Thục Anh tốt như vậy chắc chắn là vì đã đi chăm sóc sắc đẹp.

Đây quả thực là hành vi gian lận, mẹ Tiết tuc giận nghĩ như vậy.

Không được! Bà ấy cũng phải đi xem thử thế nào.

Nói là làm, mẹ Tiết giao hết hai cháu nội của mình cho bảo mẫu, cầm tiền háo hức ra cửa, đi thẳng đến salon làm đẹp mà Tạ Thục Anh đã nói kia.

Mẹ Tiết chưa bao giờ biết đến loại làm đẹp thế này và cũng chưa bao giờ nghe qua cái gì mà salon.

Cũng may salon này có danh tiếng rất tốt, có thể tùy tiện hỏi bất kỳ người nào đi trên đường, đối phương sẽ lập tức chỉ đường cho bà ấy.

Sau khi bước vào salon, mẹ Tiết cảm thấy hơi ngại ngùng, thế là bà ấy kéo khăn đang trùm trên đầu mình xuống.

Nhân viên lễ tân bên ngoài cũng không thể hiện ánh mắt khác thường nào, ngược lại họ rất nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến salon. Xin hỏi quý khách muốn sử dụng dịch vụ gì a?"

Mẹ Tiết ho khan một tiếng, mới nói: "Vậy cô nói xem ở đây có những hạng mục gì?"

Nhân viên lễ tân giới thiệu nói: "Dịch vụ làm đẹp chỗ chúng tôi có rất nhiều hạng mục. Các hạng mục được chia theo từng gói, nếu quý khách lựa chọn theo gói thì có lợi hơn chút ít. Cụ thể thì quý khách lựa chọn hạng mục nào chủ yếu phải dựa theo yêu cầu của quý khách. Bây giờ tôi sẽ giới thiệu kỹ càng hơn." Cô gái lễ tân nói chuyện rất hay, mẹ Tiết nghe cô ấy nói về công hiệu của từng gói làm đẹp, càng nghe càng động lòng.

Sau đó lại hỏi thêm vài câu, mẹ Tiết đã quyết định chọn trúng gói làm đẹp tên là "ngưỡng mộ trong lòng”.

"Vậy tôi chọn cái này. Gói này bao nhiêu tiền?" Mẹ Tiết hỏi.

Cô gái lễ tân báo giá, mẹ Tiết nghe xong thì trừng to hai mắt: "Đắt vậy sao?"

Cô gái lễ tân vẫn không thay đổi sắc mặt, nói: "Đây chỉ là già thông thương thôi ạ. Nếu quý khách cảm thấy giá cả quá cao, có thể suy nghĩ mở thẻ hội viên ở chỗ chúng tôi, quý khách có thể dùng nó ở tất cả các cửa hàng trên cả nước, ngoài ra còn được chiết khấu ưu đãi."

Mẹ Tiết cảm thấy giá cả thế này là hơi cao, bà ấy suy nghĩ salon này giống như đang giựt tiền của khách hàng.

Lúc còn đang muốn nói gì đó thì một cô gái lễ tân khác đột nhiên mỉm cười nhìn về phía sau bà ấy, gọi một tiếng: "Ổn tổng, cô đã đến rồi ạt"

"Tôi đến có chút việc." Ôn Chỉ Văn đứng ở cửa ra vào cười híp mắt nói. Ban đầu mẹ Tiết vẫn chưa chú ý đến cô gái lễ tân đang chào hỏi ai nhưng giọng nói từ phía sau truyền đến lại cực kỳ êm tai, rất dễ nhận ra, khiến bà ấy dễ dàng nhận ra ngay đó là Ôn Chỉ Văn.

Mẹ Tiết còn sợ mình đã nghe lầm nên nhanh chóng quay lại nhìn, đợi đến khi đã thấy rõ ràng, cả người bà ấy lập tức cứng đờ, vội vàng quay người lại, tiện thể kéo khăn trùm đầu lên một lần nữa.

Bà ấy hoàn toàn không muốn để Ôn Chỉ Văn nhìn thấy bà ấy đến đây.

Một cô gái lễ tân khác rất nhiệt tình với Ôn Chỉ Văn, cô ấy lập tức vừa cười vừa nói: "Vậy hôm nay cô có muốn xoa bóp không? Hay là để tôi đi sắp xếp cho cô nhé!"

"Không cần, tôi còn chuyện khác nên chỉ đến bên này xem thử một chút."

Ôn Chỉ Văn từ chối ý tốt của cô gái lễ tân này, nhưng sau đó cô lại chú ý đến một người đang đứng trước quầy lễ tân, trên đầu bà ấy đang trùm khăn kín mít, cố ý đưa lưng về phía cô.
 
Chương 193


Nhưng hành động này của bà ấy hơi kỳ lạ nên Ôn Chỉ Văn đã nhìn bà ấy nhiều hơn, càng nhìn lại càng cảm thấy dáng người này rất quen.

Nhân viên lễ tân đang tiếp đón mẹ Tiết cũng ngạc nhiên, nhưng cô ấy vẫn cười hỏi một câu: “Quý khách, quý khách đã nghĩ xong chưa?"

Mẹ Tiết đang đứng gần Ôn Chỉ Văn, phía trước còn có một nhân viên lễ tân khác đang hỏi thăm, mẹ Tiết đành phải phóng lao thì phải theo lao.

Bà ấy không dám nói lời nào, chỉ sợ Ôn Chỉ Văn nhận ra giọng của mình.

Ôn Chỉ Văn lại nhìn sang chỗ mẹ Tiết, ánh mắt đột nhiên lóe lên, cuối cùng cô đã biết loại cảm giác quen thuộc này từ đâu đến rồi.

Cách ăn mặc này, hình dáng này... Không phải mẹ Tiết thì còn có thể là ai?

Mà nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ Tiết chắc chắn là vì bà ấy không phải muốn cô nhận ra.

Nếu cô tùy tiện phơi bày thân phận của bà ấy, mẹ Tiết chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận mà đi mất thì phải làm sao? Không được, trời đất bao la cũng không hơn việc cô muốn kiếm tiền.

Hôm nay cô nhất định phải kiếm được tiền từ chỗ của mẹ Tiết.

Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, sau đó thức thời nói: "Ôi, các người làm việc đi, tôi xuống lầu ngồi một lúc đã."

"Vâng, cô đi thong thả." Hai cô gái lễ tân nói.

Ôn Chỉ Văn vừa đi khỏi, cuối cùng mẹ Tiết cũng thở phào một hơi.

Bà ấy muốn nhân cơ hội này mà đi luôn nhưng lại nhớ đến vừa rồi Ôn Chỉ Văn có nói hình như cô sẽ xuống lầu ngồi...

Nếu bây giờ mình bước ra chẳng phải sẽ đụng phải Ôn Chỉ Văn sao?

Không được không được. Mẹ Tiết dừng bước.

Cô gái lễ tân lại hỏi bà ấy muốn chọn gói nào. Mẹ Tiết đành cắn răng nói: "Vậy thì chọn gói cô vừa nói hồi nay đi."

"Vâng. Mời quý khách theo tôi đi lối này." Cô gái lễ tân lễ phép đi đến, muốn dẫn đường cho mẹ Tiết đi vào bên trong.

Mới vừa trải qua chuyện vừa rồi nên bây giờ me Tiết cũng không còn tâm trạng làm đẹp gì nữa.

Nhưng chuyên gia ở nơi này lại rất có tố chất, cô ấy nói bằng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng khiến mẹ Tiết thả lỏng cơ thể, sau đó đã ấn vào mấy huyệt đạo trên người.

Mẹ Tiết được bấm huyệt cảm thấy vô cùng sảng khoái, dần dần khiến bà ấy quên luôn chuyện vừa đụng phải Ôn Chỉ Văn.

Lúc mẹ Tiết được chăm sóc, Ôn Chỉ Văn lại đi đến một chuyến, hỏi cô gái lễ tân vài câu về tình hình vừa rồi của mẹ Tiết.

Cô gái lễ tân cũng nói thật, nói xong còn hỏi cô: "Ôn Tổng, bà ấy là người quen biết với cô sao? Vậy có cần..."

Ôn Chỉ Văn khoát tay: "Không cần, không cần, mọi người cứ tiếp đãi như thường lệ là được rồi."

Dù sao giảm giá thì cũng không thể giảm giá.

Cô gái lễ tân hiểu ý: "Vâng, chúng tôi đã hiểu."

Ôn Chỉ Văn đến salon thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng cả, sau khi giải quyết mấy chuyện nho nhỏ xong thì cô lại lái xe chạy thẳng về nhà. Vừa vào nhà nhìn thấy Tạ Thục Anh, Ôn Chỉ Văn đã kể lại chuyện cô ấy dụng phải mẹ Tiết: "Con cứ bảo sao người kia lại tránh né con, hóa ra lại là dì họ."

Tạ Thục Anh nghe được cũng cảm thấy buồn cười: "Dì họ này của con ưa sĩ diện, con cũng đừng vạch trần bà ấy."

"Con biết ạ." Ôn Chỉ Văn gật đầu.

Cô còn trông cậy vào mẹ Tiết để kiếm nhiều tiên hơn ấy chứ.

*

Sau mấy tiếng đồng hồ, mẹ Tiết ngủ trên giường mát xa mới từ từ tỉnh lại.

Vừa rồi được mát xa quá dễ chịu, bất tri bất giác bà ấy đã thiếp đi mất.

Ngủ được một giấc dậy, mẹ Tiết cảm thấy vô cùng sảng khoái, cả người từ trên xuống dưới giống như nhẹ nhàng hơn, nhanh nhẹn hơn không ít.

Sau khi thay lại quần áo của mình xong, mẹ Tiết nhìn vào chính mình trong gương.

Không biết có phải do ảo giác hay không, bà ấy rõ ràng cảm thấy bản thân mình đã trẻ lại không ít.

Từ trong đi ra, mẹ Tiết lại gặp lại cô gái lễ tân tiếp đãi bà ấy.

Cô gái lễ tân miệng rất ngọt, cười híp mắt nói: "Quý khách đã tỉnh rồi? Ngài cảm thấy thế nào ạ? Trạng thái của ngài nhìn qua cũng không tệ lắm. Da thịt cũng trở nên sáng bóng hơn rồi này."

"Thật sao?"
 
Chương 194


Mẹ Tiết sờ tay lên mặt mình, bởi vì da mặt đã được bôi mỹ phẩm nên trở nên non mềm hơn không ít, không còn cảm giác sần sùi như trước kia.

Cô gái lễ tân gật đầu rất chắc chắn, còn thuận tiện lấy ra một chiếc gương: "Đúng vậy, không tin ngài có thể tự mình nhìn thử."

Mẹ Tiết lại lướt nhìn mình trong gương tâm trạng trở nên vô cùng tốt.

"Được rồi, tính tiền đi!" Mẹ Tiết vung tay, sảng khoái nói.

"Vâng ạ. Đây là hóa đơn cho gói dịch vụ ngài đã chọn al Mời ngài kiểm tra lại một lần nữa!" Cô gái lễ tân đưa tờ hóa đơn cho mẹ Tiết nhìn.

Tuy trải nghiệm rất tuyệt vời nhưng mẹ Tiết đã quen tiết kiệm, cũng rất tiếc số tiền mình đã tích lũy trong tay, bà ấy sẽ không dễ dàng gì phung phí nó.

"Đúng rồi, nếu ngài làm thẻ hội viên sẽ có ưu đãi đó ạ." Cô gái lễ tân nhìn thấy biểu cảm trên mặt mẹ Tiết nên nhiệt tình đề cử.

"Cô nói xem tôi sẽ được những ưu đãi gì." Mẹ Tiết lại hỏi. Cô gái lễ tân thấy có hy vọng nên giải thích về chiết khấu nếu có thể hội viên: "Ngoại trừ được chiết khấu ra, hội viên của chúng tôi còn được tặng một số dịch vụ miễn phí khác. Ví dụ như quý khách có thể được cắt tóc miễn phí ở lầu dưới, còn có trang điểm, làm móng, quý khách đều nhận được những ưu đãi này."

Mẹ Tiết hơi động lòng rồi.

Cô gái lễ tân lại không ngừng cố gắng: "Giống như tóc của ngài hiện tại có lẽ từ trước đến nay ngài chưa từng làm tóc. Tôi đặc biệt đề cử dịch vụ làm tóc của Salon của chúng tôi. Có rất nhiều khách hàng cũng đồng tuổi với ngài, sau khi họ uốn tóc xong khiến bản thân đã trẻ lại đến vài tuổi."

"Nếu quý khách làm thẻ hội viên thì những chiết khấu thế này đều rất thông dụng."

Mẹ Tiết nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy thẻ hội viên này có thể được chiết khấu, còn được tặng cho một số ưu đãi miễn phí, hình như làm một thẻ hội viên thế này cũng không lỗ.

Dưới sự tuyên truyền hết sức nhiệt tình của cô gái lễ tân, cuối cùng bà ấy gật đầu đồng ý: "Vậy tôi sẽ làm một thẻ!"

"Vâng, ngài chờ tôi trong giây lát, tôi sẽ đăng ký cho ngài." Cô gái phấn khởi nói. Mẹ Tiết nhìn mình trong gương, ánh mắt nhìn đến tóc của mình, bà ấy soi kỹ hơn vào mái tóc, nói: "Cô nói xem tôi nên làm kiểu tóc nào mới thích hợp?”

"Việc này ngài nên đến hỏi nhà tạo mẫu tóc của chúng tôi để được tư vấn ạ. Bình thường họ sẽ căn cứ vào khuôn mặt, khí chất của ngài và đề cử một kiểu tóc đẹp lại thời thượng."

"Trước giờ những người bước ra khỏi tiệm cắt tóc của chúng tôi, chưa có ai là không khen ngợi."

Mẹ Tiết nghe thấy thì trong lòng lại nổi hứng muốn làm tóc, bà ấy nhớ lại hình như Tạ Thục Anh cũng đã làm tóc.

Nhưng lúc này thời gian không còn sớm nữa, muốn làm sợ là đã trễ mất rồi, không bằng chờ đến lần sau lại đến.

Sau khi làm xong thẻ hội viên, mẹ Tiết đổ máu giao ra một số tiền lớn đổi lấy một tấm thẻ hội viên.

"Quý khách, ngài không cần lo lắng, thông tin của hội viên của chúng tôi đều đã được lưu vào máy, chỉ cần ngài trình thẻ hội viên ra, chúng tôi sẽ có thể nhìn thấy rất rõ ràng mỗi một chi phí ngài sử dụng, và cả tiền thừa còn trong thẻ." Cô gái lễ tân tiếp tục giải thích, nói: "Đương nhiên, nếu như ngài vẫn không yên lòng, tôi đề nghị ngài nên giữ lại phiếu chi phí mỗi lần mình sử dụng, để ngài có thể tiện lợi theo dõi và đối chiếu."

Tiền cũng đã giao, mẹ Tiết cũng không tiện nói gì, chỉ gật đầu xem như đã hiểu.

Cô gái lễ tân còn nói: "Đúng rồi, quý khách. Ngài có cần mỹ phẩm dưỡng da không ạ? Ngài cảm thấy mỹ phẩm vừa rồi bôi lên da ngài như thế nào? Đó chính là hành hiệu quốc tế đấy ạ."

"Dưỡng da cũng không phải chỉ dưỡng một lần, mỗi ngày đều không được thiếu dưỡng da." Cô gái lệ tân còn nói thêm: "Sản phẩm vừa dùng trên da ngài chính là sản phẩm dưỡng da cao cấp được chuyên gia làm đẹp của chúng tôi tỉ mỉ lựa chọn ra đấy ạ. Nếu ngài cần, ngài có thể mua tại salon của chúng tôi, giá cả cũng đồng giá với những quầy hàng chuyên kinh doanh mỹ phẩm thôi ạ."
 
Chương 195


Cô gái lễ tân cố ý cầm lấy một ít mỹ phẩm dưỡng da ra, bôi lên mu bàn tay mẹ Tiết: "Ngài xem hiệu quả của nó, có phải rất ẩm, rất dễ chịu không? Ngoài ra nó còn có hiệu quả dưỡng trắng nữa."

Mẹ Tiết nghe cô ấy nói mà đầu óc cũng choáng váng, bà ấy lập tức gật đầu: "Vậy thì được, cho tôi một bộ đi."

"Được rồi, vậy chúng ta sẽ trừ tiền trực tiếp trong thẻ hội viên của quý khách."

Chờ cho đến khi mẹ Tiết đi ra khỏi salon, bà ấy bị gió lạnh thổi mà cuối cùng cũng thanh tỉnh không ít.

Sờ lên túi tiền đã trống rỗng của mình, lại nhìn đến một tấm thẻ màu vàng trong túi của minh, lại nhìn đến túi mỹ phẩm dưỡng gia mà cả người đều mờ mịt.

Nhưng đúng là cơ thể bà ấy có vẻ nhẹ nhàng đi không ít.

Gương mặt bị gió lạnh thổi nhưng dường như không đau nhói như trước đây.

Mẹ Tiết hơi hoảng hốt về đến nhà.

Hôm nay Thang Linh Na ngược lại đã về nhà rất sớm, lúc mẹ Tiết vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cô ấy ngồi trong phòng khách chơi với ba con trai.

Nhìn thấy mẹ Tiết đã trở về, Thang Linh Na lên tiếng chào hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ đã ra ngoài ạ?"

Mẹ Tiết không được tự nhiên gật đầu: "Ừm, mẹ đi ra ngoài."

Nói xong, mẹ Tiết phát hiện ánh mắt của Thang Linh Na đang nhìn đến túi mỹ phẩm dưỡng da trong tay mình.

Đây là túi đựng sản phẩm được thiết kế riêng của salon nên rất đương nhiên tên của salon sẽ được viết lên đó.

Mẹ Tiết cứng đờ, bà ấy vội vàng muốn giấu đồ ra sau lưng, nhưng sau đó lại cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Dù sao Thang Linh Na cũng đã nhìn thấy...

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Thang Linh Na, mẹ Tiết lúng túng giải thích một câu: "Cái này... Có một người bạn không biết thế nào lại muốn kéo mẹ đến chỗ này mát xa..."

Mẹ Tiết ho khan một tiếng: "Mẹ đến đó trải nghiệm một chút. Salon này cũng không tệ lắm, nếu con không có việc gì cũng có thể đến đó trải nghiệm thử." Thang Linh Na nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn vê phía mẹ Tiết.

Cô ấy thật sự không ngờ có một ngày lại nghe thấy lời này từ trong miệng mẹ Tiết."

"Vâng" Thang Linh Na gật đầu. Cô ấy nhìn đến tên của salon thì giống như nhớ đến cái gì đó, nói: "A, con biết salon này."

"Thật sao? Thế nào?" Mẹ Tiết lập tức hỏi.

Bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, mẹ Tiết vẫn vô cùng để ý.

"Không phải mẹ đã trải nghiệm rồi sao? Nghe nói phục vụ rất tốt." Thang Linh Na nói.

Mẹ Tiết gật đầu đồng ý, đúng là phục vụ không tệ, nhưng cũng quá đắt, bất tri bất giác bà ấy đã tiêu nhiều tiên như vậy rồi.

"À, còn nữa, hình như salon này là tiểu Ôn và bạn của cô ấy cùng nhau mở." Thang Linh Na thản nhiên nói.

Mẹ Tiết nghe vậy thì đột nhiên mở to hai mắt nhìn: "Con nói cái gì?"

Salon này là Ôn Chỉ Văn đã mở.

Mẹ Tiết đột nhiên nhớ đến đúng là cô gái lễ tân đã chào "Ôn tổng", nhưng ngay bây giờ mẹ Tiết lại không quá chú ý đến điều này...

Chờ đãi! Vậy điều này có nghĩa rằng bản thân bà ấy đã tiêu số tiền lớn đến vậy đều chảy vào túi Ôn Chỉ Văn cả sao? Vừa rồi Ôn Chỉ Văn kia có nhận ra mình không? Thế mà lại không giảm giá cho mình? Còn nữa, lần sau mình có nên quay lại làm tóc không nhỉ?
 
Chương 196: Phát Hiện Vấn Đề


Ngày tháng thoảng qua, đảo mắt đã tới Tết Âm Lịch.

Nhà họ Vu không có nhiều người thân ở bên này, nhưng di vẫn bận rộn với việc đi thăm hỏi người thân và bạn bè.

Nhưng năm nay có Tạ Thục Anh ở đây, Ôn Chỉ Văn cũng không có chút tâm lý gánh nặng nào mà phủi tay đứng phía sai.

Qua Tết Âm Lịch, thời tiết ấm lên từng ngày.

Tạ Thục Anh không chịu ngồi yên, có kế hoạch muốn dọn về nhà cũ ở.

Ôn Chỉ Văn nghe vậy, vội vàng khuyên lại: "Nhà cũ cách bên này rất xa, một mình mẹ đến bên kia ở thì bất tiện biết bao chứ?"

Tạ Thục Anh không cách nào phản bác lại lời này.

Nhưng không phải là bà cũng lo rằng bà ở bên này lâu sẽ ảnh hưởng đến hai vợ chồng son này sao?

Càng quan trọng là, sau một thời gian ở đây, Tạ Thục Anh phát hiện chút mờ ám giữa hai vợ chồng...

Ôn Chỉ Văn cũng không biết Tạ Thục Anh đã phát hiện ra chuyện gì, mà chỉ cho rằng Tạ Thục Anh là không chịu ngồi yên, vì thế mới nói: "Me có muốn con dẫn mẹ đi đến nhà người thân quanh đây một chút không?”

Tạ Thục Anh vừa nghe thấy vậy, trong lòng đã có chủ ý.

Bà ấy cười nói: "Con không nhắc tới chuyện này thì mẹ cũng quên mất, lúc trước mẹ vẫn luôn có kế hoạch muốn đi tìm Tiểu Cẩn, vừa vặn năm nay con bé cũng tốt nghiệp, đến lúc đó mẹ còn có thể trở về cùng với con bé."

"Mẹ muốn đi sang chỗ Tiểu Cẩn bên kia hả?" Ôn Chỉ Văn rất ngạc nhiên.

"Đúng vậy, thừa dịp người còn đi lại được, đi khắp nơi một vòng cũng tốt. " Tạ Thục Anh vô cùng thoải mái nói.

Ôn Chỉ Văn nghe thấy lời này, không khỏi có chút bội phục mẹ chồng mình.

Hơn nữa Tạ Thục Anh cũng đã nói như vậy, chẳng lẽ Ôn Chỉ Văn còn có thể không cho bà ấy đi ư?

"Ra nước ngoài chơi cũng được." Ôn Chỉ Văn cười nói: "Con đoán Tiểu Cẩn cũng giục mẹ rất nhiều lần rồi đúng không?"

Bây giờ Vu Cẩn vẫn thường thường hỏi Ôn Chỉ Văn có muốn đi nước Mỹ chơi với cô ấy hay không. Ôn Chỉ Văn đoán chừng Vu Cẩn cũng đã nhắc đến không ít lần với Tạ Thục Anh.

"Nếu như vậy, hay là ——" Ôn Chỉ Văn hưng phấn nói.

Vừa vặn lúc này, Vu Hoài Ngạn trở về nhà, thuận miệng tiếp câu: "Hay là cái gì?"

Ôn Chỉ Văn quay đầu nhìn về phía Vu Hoài Ngạn, giải thích với anh một câu: "Mẹ tính đi nước Mỹ thăm Tiểu Cẩn, nghỉ ngơi ở bên kia hai ba tháng, vừa lúc còn có thể về nước cùng với Tiểu Cẩn."

"Có thể, nhưng phải liên lạc với Tiểu Cẩn trước, để con bé sắp xếp xong xuôi ở bên kia đã." Vu Hoài Ngạn gật đầu.

Từ rất lâu rồi Tạ Thục Anh đã có kế hoạch đi nước Mỹ, cũng đã xin được visa từ lâu, bây giờ đột nhiên nói muốn đi tìm Vu Cẩn, Vu Hoài Ngạn cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng giây tiếp theo, anh lại nghe thấy Ôn Chỉ Văn vui vẻ nói: "Vừa lúc em cũng không có việc gì, hay là 一一"

Lông mày Dư Hoài Ngạn giật giật, anh cảm thấy câu mà Ôn Chi Văn định nói tiếp chắc chắn không phải thứ gì mà anh muốn nghe. "Hay là, em đi cùng mẹ qua đó đi! Để mẹ ra nước ngoài một mình thì khiến người khác không yên tâm biết bao chứ?"

Vu Hoài Ngan:

Anh biết ngay mà.

Vu Hoài Ngạn trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói: "Trong khoảng thời gian này không phải là công ty các em đang có kế hoạch muốn mở rộng quy mô sang thành phố bên cạnh hả, em đi được sao?"

Ôn Chỉ Văn cũng không nắm được ý của Vu Hoài Ngạn, ngược lại lại còn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Không sao cả, lúc trước em đã đi qua đó với Điền Hân một lần rồi, người trong công ty cũng đã có thể ứng phó rồi, cũng không nhất định phải cần em ở đây."

Vu Hoài Ngạn: "..."

Nói thế nào nhỉ, nếu cô đi khoảng trên dưới một tháng thì anh còn có thể miễn cưỡng tiếp thu.

Nhưng đi tận hai ba tháng, có phải là hơi lâu rồi không?

Hơn nữa người phụ nữ này quả nhiên không có trái tim mà, nói di là đi, chẳng lẽ cô không có một chút tiếc nuối anh sao?
 
Chương 197: Có Vợ Quên Mẹ


Tạ Thục Anh không nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn con trai mình.

Có vợ thì quên mẹ, những lời này quả nhiên là không sai! Tạ Thục Anh thầm lắc đầu.

"Em xem thời gian chút đã, nếu không thì chờ chút nữa em đi liên lạc với Tiểu Cẩn vậy." Ôn Chỉ Văn tự lên kế hoạch cho mình.

Nghe thấy lời này, Tạ Thục Anh cũng không nhịn được bật cười.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hiển nhiên là con trai mình đã bị thuần phục rồi.

Nhìn sắc mặt sắp đen như đáy nồi của Vu Hoài Ngạn, cuối cùng Tạ Thục Anh cũng mở miệng: "Được rồi, không cần các con đi cùng, chẳng lẽ mẹ còn có thể đi lạc được chắc?"

Dù sao thì một trong số những lý do mà bà ấy muốn đi ra ngoài cũng là vì muốn để lại không gian ở chung cho hai vợ chồng son.

Nếu bà mà bắt cóc con dâu, vậy thì còn tính gì nữa chứ?

Vu Hoài Ngạn nhìn về phía Tạ Thục Anh, đối diện với ánh mắt tỏ vẻ hiểu rõ của bà ấy, theo bản năng mà sờ lên mũi mình. "Không sao đâu, dù sao ——" Ôn Chỉ Văn cho rằng Tạ Thục Anh không muốn phiền đến cô, đang muốn mở miệng.

Nhưng Tạ Thục Anh lại giữ tay cô lại, cười nói: "Không có việc gì đâu mà, mẹ đi một mình là được."

Nói xong, Tạ Thục Anh còn bỏ thêm một câu: "Con cứ ở lại, chăm sóc thật tốt cho A Ngạn đi?"

Ôn Chỉ Văn khó hiểu, nhìn thoáng qua Vu Hoài Ngạn nói: "Anh ấy có tay có chân, còn cân con chăm sóc gì nữa chứ?”

Vu Hoài Ngạn nghe thấy giọng điệu ghét bỏ của cô, chẳng thiết nói thêm gì nữa.

Tạ Thục Anh lại không nhịn được bật cười ra tiếng.

Xem ra con trai của bà còn phải đi một quãng đường gian khổ nữa đây!

Ôn Chỉ Văn nghe thấy ngay cả Tạ Thục Anh cũng đã nói như vậy, cũng không kiên trì nữa.

Thật ra cô cũng không muốn đi nước Mỹ đến vậy, bằng không lúc trước Vu Cẩn nói với cô nhiều lần như vậy, nếu cô mà muốn đi thì đã đi từ lâu rồi.

* Tính cách Tạ Thục Anh có chút hấp tấp, một khi quyết định cái gì, hành động cũng vô cùng nhanh chóng.

Rất nhanh bà ấy đã sắp xếp xong việc ra nước ngoài.

Bà Tiết đến đây chơi, vừa vặn nhìn thấy cảnh Tạ Thục Anh đang thu dọn đồ vật, không nhịn được mà hỏi một câu: "Cô muốn đi hả? Là dọn về nhà cũ của cô hay là quay về Nam Thành chăm sóc cháu gái vậy?"

Tạ Thục Anh lắc đầu: "Đều không phải."

"Vậy cô muốn làm gì?" Bà Tiết kỳ lạ hỏi.

"Tôi đi thăm Tiểu Cẩn." Tạ Thục Anh nói.

"Tiểu Cẩn? Không phải con bé đang ở nước Mỹ sao?" Bà Tiết mở to hai mắt nhìn,"Cô muốn ra nước ngoài hả?"

Tạ Thục Anh gật đầu.

Trong lòng bà Tiết có chút hụt hãng, không ngờ Tạ Thục Anh đã sắp được ra nước ngoài chơi, mà bà ấy ngay cả Bắc thị cũng chưa được ra khỏi mấy lần!

Thật là người so người sẽ tức chết.

Bà Tiết nghĩ thâm muốn nói vài câu, vừa vặn lúc này Ôn Chỉ Văn bước từ cầu thang xuống, nhìn thấy bà Tiết đến thì chào hỏi: "Dì ho đi làm tóc ư? Kiểu tóc này không tồi nha!"

Bà Tiết sờ mái tóc của mình, cả người có chút không được tự nhiên.

Là mấy ngày hôm trước bà ấy lặng lẽ đến salon của Ôn Chỉ Văn làm, hiệu quả cũng rất vừa lòng, đã khoe với hàng xóm mấy lần rồi.

Nhưng bà ấy vẫn luôn không dám tới trước mặt mẹ chồng nàng dâu Tạ Thục Anh để khoe.

Bây giờ đột nhiên bị Ôn Chỉ Văn nhắc tới, bà Tiết như bị bóp chặt cổ gà, không dám hé răng, tức khắc ham hực mà ngậm miệng.

*

Sau khi hẹn thời gian với Vu Cẩn, ngày bay ra nước ngoài của Tạ Thục Anh cũng đã được quyết đỉnh xong.

Buổi tối trước ngày xuất phát, Vu Hoài Ngạn gõ cửa phòng Tạ Thục Anh.

Ngày mai anh phải đi làm ở công ty không đi tiễn được, cho nên chỉ có thể thừa dịp bây giờ chào tạm biệt Tạ Thục Anh.

"Đây là cách liên lạc với Tiểu Cẩn, mẹ cất kỹ đi" Vu Hoài Ngạn đưa qua một tờ giấy: "Con có một người quen trên chuyến bay lần này, đến lúc đó mẹ cứ đi theo anh ta là được."

Dù sao cũng là ra nước ngoài, Vu Hoài Ngạn không có khả năng thật sự mặc kệ tất cả. "Sau khi xuống máy bay, Tiểu Cẩn sẽ chờ mẹ ở sân bay."
 
Chương 198: Lo Lắng


Tạ Thục Anh nhận tờ giấy, trên mặt rất bình tĩnh, thật ra bà không lo lắng chuyện chuyến đi ngày mai chút nào cả.

Nhìn Vu Hoài Ngạn, Tạ Thục Anh cười mở miệng: "Có muốn tâm sự với mẹ không?"

Vu Hoài Ngạn ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Thục Anh, hiểu rõ đây là mẹ anh đang có chuyện nói với anh.

Gật đầu, Vu Hoài Ngạn ngồi xuống sô pha: "vâng, mẹ nói đi."

Tạ Thục Anh cũng không tiến vào chủ đề chính ngay từ đầu mà là tùy tiện nói chuyện câu được câu không một lúc.

Cho đến tận lúc cuối cùng, bà ấy mới nhìn về phía Vu Hoài Ngạn nói: "Tình cảm của con và Chỉ Văn..."

"." Vu Hoài Ngạn cũng không bất ngờ cho lắm: "Mẹ nhìn ra rồi à?"

"Không phải là rất rõ ràng sao?" Tạ Thục Anh đương nhiên nói.

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Tuy rằng anh không bất ngờ về chuyện Tạ Thục Anh có thể nhìn ra, nhưng bà ấy lại nói trắng ra như vậy cũng khiến anh cảm thấy rất mất mặt.

"Muốn nghe lời khuyên của mẹ không?" Tạ Thục Anh cười nói.

"... Mẹ nói đi." Vu Hoài Ngạn khiêm tốn hỏi.

Tạ Thục Anh dựa theo tình hình mà bà quan sát mấy ngày nay, ngẫm nghĩ rồi nói: "Đàn ông ấy à, có đôi khi có thể học cách tỏ ra yếu thế, con phải khiến đối phương đau lòng cho con."

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Lời khuyên này nghe qua rất không đáng tin.

Sau khi nói chuyện phiếm với Tạ Thục Anh xong, Vu Hoài Ngạn như suy nghĩ gì đó mà trở về phòng ngủ.

Vừa đẩy cửa mở ra, đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn vừa tắm rửa xong xông cả người đến thơm ngào ngạt, đang chuẩn bị chui vào ổ chăn.

Thấy anh trở lại, đầu tiên là hỏi anh: "Về rồi hả?"

Tiếp theo vén chăn của mình lên một cái, tuyên bố: "Ngày mai em phải đưa mẹ ra sân bay, em ngủ trước, anh đừng tới làm phiền em, ngủ ngon!"

Còn tiện tay tắt luôn đèn ngủ bên phía cô. Vu Hoài Ngạn bất đắc dĩ đi qua xốc lên chăn nằm xuống.

Trợn tròn mắt nhìn trần nhà đen nhánh, Vu Hoài Ngạn yên lặng đánh bay đề nghị vừa rồi của Tạ Thục Anh.

Cái gì mà yếu thế, đó là không thể nào.

*

Sau khi Tạ Thục Anh rời đi, vậy mà Ôn Chỉ Văn lại có vài phân không quen.

Dù sao thì mấy ngày này cô và Tạ Thục Anh cũng đã ở chung sớm chiều, khó tránh khỏi sẽ có vài phần cảm giác không nỡ.

Không giống Vu Hoài Ngạn, chỉ là buổi tối về nhà gặp được Tạ Thục Anh vài lần.

Nhưng loại cảm xúc không nỡ kia rất ngắn ngủi, Ôn Chỉ Văn rất nhanh đã quay trở về cuộc sống thường ngày cửa mình.

Không có việc gì thì chơi máy tính hoặc ra cửa mua mua sắm, hoặc là đi salon và công ty bên kia xem tình hình thế nào.

Ôn Chỉ Văn bên này mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ, Vu Hoài Ngạn bên kia lại xảy ra chút vấn đền.

Thời gian về nhà mỗi ngày của anh trở nên càng ngày càng muộn, có đôi khi thậm chí suốt một đêm cũng không về.

Rõ ràng anh không đi công tác, hai người ở ngay cùng dưới một mái hiên, vậy mà Ôn Chỉ Văn có thể có mấy ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng anh lần nào.

Nếu không phải ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, nhìn thấy chăn gối bên cạnh có nếp nhăn khi bị người đắp, và quần áo mà anh thay ra thì Ôn Chỉ Văn cũng phải cho rằng anh chưa về nhà lần nào.

Ban rộn khác thường như vậy,, cho dù là Ôn Chỉ Văn cũng bắt đầu có chút lo lắng.

Buổi tối hôm nay, Ôn Chỉ Văn cố ý chờ Vu Hoài Ngạn trở về.

Vào ngay lúc cô buồn ngủ đến mức mí mắt sắp đánh nhau, dưới tầng cuối cùng cũng truyền tới tiếng động.

Ôn Chỉ Văn xoa mắt, nhìn thời gian, đã qua 12 giờ đêm.

Vu Hoài Ngạn có chút mệt mỏi bước lên lâu.

Tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa phòng ngủ ra, đèn phòng ngủ không tắt, Vu Hoài Ngạn không quá để ý, lúc trước rất nhiều lần khi anh về muộn, phòng ngủ cũng thường xuyên để lại một chiếc đèn. Đầu tiên anh đi vào phòng tắm.

Ôn Chỉ Văn nằm trên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, trong đầu nghĩ đến chuyện chút nữa nên mở miệng hỏi anh như thế nào.

Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại.

Lại một lát sau, truyền đến tiếng mở cửa phòng tắm, tiếng động không lớn, nhưng lại bị mà đêm yên tĩnh phóng đại vô hạn.
 
Chương 199: Ân Cần


Đệm bên cạnh bị lõm xuống một tảng lớn, cơ thể Ôn Chỉ Văn cũng trầm xuống theo.

Ngay sau đó, cô cảm nhận được một bàn tay to xoa đầu đô, lực rất nhẹ nhàng.

Ôn Chỉ Văn trở mình, quay mặt về phía Vu Hoài Ngạn.

Anh cũng vừa lúc đối mặt với cô, thấy cô mở to mắt, trong mắt lập tức hiện ra một chút áy náy: "Đánh thức em rồi à?"

Ôn Chỉ Văn lắc lắc đầu: "Em không ngủ."

"Đang đợi anh về hả?" Anh hiểu rõ mà nói.

Ôn Chỉ Văn đá văng ra chăn, ngồi dậy trên giường, đối mặt với anh.

Bởi vì chênh lệch về chiều cao, cô hơi ngửa mặt, tóc dài màu đen mềm mại rũ xuống, ánh đèn không nghiêng không lệch mà chiếu lên trên mặt cô, tôn lên làn da căng bóng và rạng rỡ của cô.

Vu Hoài Ngạn có chút ngây người nhìn cô, tiếp theo đã thấy cô hơi do dự hỏi: "Gần đây hình như anh rất bận?"

"Là có chút." Vu Hoài Ngạn trả lời theo bản năng. "Là công ty bên kia xảy ra vấn đề gì sao?" Ôn Chỉ Văn thử hỏi.

Vu Hoài Ngạn hồi thần lại, thâm nghĩ mấy ngày nay anh bận rộn đã khiến lo lắng.

Công ty bên kia xác thật gặp phải chút phiền toái, bận rộn là chuyện không thể tránh được, nhưng thật ra cũng không phải chuyện quá mức nghiêm trọng.

Vu Hoài Ngạn xoa đầu cô, đang định giải thích một câu, nhưng lời nói sắp đến bên miệng thì trong đầu anh lại hiện liên lời khuyên lúc trước của Tạ Thục Anh.

Do dự một giây, Vu Hoài Ngạn rũ mắt xuống, gật đầu: "Đúng là xảy ra chút vấn đề."

Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn, Ôn Chỉ Văn không nhịn được trở nên lo lắng.

"Rất nghiêm trọng sao?" Cô dè dặt hỏi lại từng chữ một.

"Ừm, có chút." Vu Hoài Ngạn vẫn rũ mắt xuống như trước, giọng nói càng trầm thấp hơn.

Ôn Chỉ Văn thấy vậy thì trong lòng càng thấp thỏm hơn.

Trước giờ Vu Hoài Ngạn luôn là người bình tĩnh, chững chạc nhưng bây giờ anh lại biểu lộ ra gương mặt thế kia, xem ra tình hình đã cực kỳ không ổn lắm...

"Cụ thể là nghiêm trọng đến mức nào? Công ty có nguy cơ phá sản sao?" Trong vô thức Ôn Chỉ Văn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Vu Hoài Ngạn vẫn trầm ngâm như thế, anh không nói chuyện vì anh còn đang suy nghĩ dường như trò đùa này hơi quá đáng rồi.

Đến cùng thì Ôn Chỉ Văn vẫn không đợi được câu trả lời của anh, cô trực tiếp xem sự trầm ngâm, im lặng kia của anh chính là câu thừa nhận.

Cô lặng lẽ thở dài, Ôn Chỉ Văn bất ngờ xông đến, ôm anh an ủi: "Không sao cả! Chúng ta hãy lạc quan hơn, nói không chừng mọi việc còn không hỏng bét đến mức đó đâu."

Ôn Chỉ Văn mềm mại trong vòng tay mình, cổ họng Vu Hoài Ngạn vốn dĩ còn muốn nói gì đó nhưng đã lập tức nuốt ngược trở vào.

Anh theo tư thế đó đặt cằm lên vai cô, hít một hơi thật sâu, một mùi thơm từ vị trí ở cổ của cô xông vào mũi, anh nhịn không được hỏi một câu: "Nếu có một ngày anh không còn gì cả, em sẽ rời khỏi anh sao?"

"Anh nói bậy bạ gì đó?" Ôn Chỉ Văn chống hai tay lên vai anh, cô hơi lùi người vê sau, ngửa mặt nhìn anh.

Vu Hoài Ngạn im lặng nhìn cô, anh vẫn kiên trì muốn nghe thấy câu trả lời của cô.

Ôn Chỉ Văn nghĩ đến tình hình hiện tại của anh, cô biết anh thế này là vì thiếu cảm giác an toàn.

Có lẽ vì màn đêm thăm thẳm nên các loại cảm xúc trở nên khó che dấu, thế mà Ôn Chỉ Văn lại nhìn thấy sự yếu ớt hiện lên trên nét mặt của anh.

Trái tim cô không hiểu vì sao lại giống như co rút lại đau đớn, Ôn Chỉ Văn không hề nghĩ ngợi, áp sát mặt mình lại hôn lên gương mặt anh.

Sau khi hôn xong, đôi môi cô rời khỏi gương mặt anh, lùi về phía sau để có thể nhìn thấy anh, cô nâng mặt anh bằng hai tay mình, chân thành nói: "Sẽ không! Em sẽ không rời khỏi anh”

Cô sợ anh sẽ không tin, Ôn Chỉ Văn suy nghĩ rồi nói tiếp: "Cùng lắm thì sau này em sẽ..."

Còn chưa nói hết câu, một tay của Vu Hoài Ngạn đã giữ lấy sau gáy cô, đột nhiên hôn lên.

Nét mặt vừa rồi của cô quá có sức mê hoặc, giống như một cái bẫy ngọt ngào khiến người ta không khống chế được phải đâm đầu vào.

Vu Hoài Ngạn cũng lười phân tích thái độ vừa rồi của cô, anh không muốn hiểu rõ nét mặt vừa rồi của cô mang ý gì nữa rồi.

Chỉ cần cô nói như thế, anh sẽ lập tức tin tưởng chính là như thế.

Nụ hôn của anh rất gấp gáp, đầu tiên Ôn Chỉ Văn vô cùng sửng sốt nhưng sau khi kịp phản ứng lại, hai tay cô cũng quấn lên cổ anh, cô nhẹ nhàng đáp lại anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top