Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Chương 160


Một đường đi từ ngoài đường đến quán trà, Cố Hiểu Phương tựa như chưa hề mở miệng nói gì, nhìn qua giống như có chút suy nghĩ viển vong.

Đây là bởi vì từ sau khi nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, đầu óc của anh ấy đã ở vào trạng thái vô cùng hỗn loạn.

Cố Hiểu Phương thật sự nghĩ mãi cũng không ra, người bị anh ấy xem là cậu em trai vẫn còn đang đi học làm sao lại biến thành một người phụ nữ trẻ tuổi có dáng vẻ xinh đẹp đến lóa mắt khiến người ta không dám nhìn quá nhiều thế này.

Kịch càng gây cấn hơn chính là người chồng của cô gái này bỗng nhiên xuất hiện, đồng thời sắc mặt còn vô cùng thối.

Ngay lúc đó Cố Hiểu Phương suýt nữa đã cho rằng có phải anh ấy đã bị dính vào mối quan hệ bất chính gì đó rồi không, rõ ràng dù trong thực tế hay ở trên mạng anh ấy cũng đều là một công dân rất tuân thủ pháp luật.

Mãi đến khi nghe thấy Ôn Chỉ Văn giải thích Cố Hiểu Phương mới biết rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào. Ôn Chỉ Văn nhìn trạng thái hiện tại của Cố Hiểu Phương, cô ý thức được có lẽ người này cũng giống như vậy, anh ấy không biết gì cả. Thế là cô chủ động giới thiệu: "Cái kia, anh Cố đúng không? Tôi tên là Ôn Chỉ Văn, bên cạnh tôi là chồng của tôi, anh ấy là Vu Hoài Ngạn, chúng tôi cũng chính là anh trai và chị dâu của Tiểu Cẩn đã cùng trò chuyện với cậu đó."

"Tiểu Cẩn cảm thấy rất có hứng thú với trang web anh đang làm nên có ý muốn giúp đỡ anh. Cậu có thể nói nói cụ thể với chúng tôi vê những thứ anh cần làm cho trang web không?”

"Đúng rồi! Tôi có thể ghi âm lại quá trình chúng ta nói chuyện không? Tiểu Cẩn cũng muốn nghe." Ôn Chỉ Văn tiện tay lấy bút ghi âm trong túi xách mình ra.

Trong đầu Cố Hiểu Phương vẫn có chút hỗn loạn nhưng anh ấy vẫn gật đầu: "Có thể."

Lấy được sự đồng ý, ấn tượng của Ôn Chỉ Văn về Cố Hiểu Phương đã tốt hơn trước nhiều.

Cô vừa muốn mở miệng nói tiếp, lại chú ý đến Vu Hoài Ngạn bên cạnh, thế là cô cố ý lấy lòng anh, kéo tay áo anh, nói: "Ông xã, hay là anh hỏi nhé!"

Vu Hoài Ngạn không hề từ chối, anh chờ đợi Cố Hiểu Phương mở miệng.

Cuối cùng Cố Hiểu Phương cũng nhìn ra hai vợ chồng ngồi trước mặt anh ấy. À không, là người bạn trên mạng kia của anh ấy thật sự có ý muốn giúp đỡ mình.

Với lần gặp người bạn trên mạng này, Cố Hiểu Phương thật sự cũng không có mong đợi quá nhiều gì cả.

Trước hôm nay anh ấy đã mặt dày mày dạn tìm đến một số ông chủ có tiền ở thành phố Bắc nhưng đều là bị đuổi ra ngoài, hoặc đối phương nghe xong trình bày của anh ấy thì đều châm biếm anh ấy suy nghĩ hão huyền.

Cố Hiểu Phương nản lòng thoái chí mới tiện tay đăng tin lên mạng.

Nhưng phần lớn người trên đó đều mắng anh ấy là kẻ lừa đảo, hoặc nói anh ấy là kẻ muốn tìm thú vui.

Lâu dần Cố Hiểu Phương cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Ngay khi gặp được Vu Cẩn trên mạng, thật ra Cố Hiểu Phương cũng có ý muốn từ bỏ, anh ấy đã chuẩn bị rời khỏi thành phố Bắc đến một thành phố khác tìm kiếm công việc, chờ đến khi tích lũy đủ tiền thì bắt đầu lại từ đầu.

Khi anh ấy đồng ý gặp mặt Vu Cẩn là bởi vì hai người họ trò chuyện khá hợp ý, Cố Hiểu Phương cũng xem như mình đã có được một người bạn.

Nhưng dù thế nào Cố Hiểu Phương cũng không ngờ, mọi chuyện lại xuất hiện bước ngoặt thế này.

Cũng may bản thân anh ấy là một người cẩn thận, tuy không ôm quá nhiều hy vọng vào lần gặp mặt này với Vu Cẩn nhưng anh ấy vẫn mang theo đầy đủ các loại tài liệu.

Nếu đã có cơ hội, Cố Hiểu Phương lập tức bình tĩnh lại, đối diện với ánh mắt khiến người ta vô cùng áp lực của Vu Hoài Ngạn, anh ấy bắt đầu lắp ba lắp bắp tự giới thiệu trang web bản thân mình muốn làm.

"Tôi, tôi tên là Cố Hiểu Phương, là sinh viên đã tốt nghiệp vào năm ngoái của trường đại học Kinh Tây. Đây là bằng tốt nghiệp của tôi, hai người có thể nhìn thử" Cố Hiểu Phương đẩy bằng tốt nghiệp của mình sang: "Trước đây khi còn học trong trường, tôi cũng đã từng làm một số hạng mục nhỏ, mọi người có thể xem thử..."
 
Chương 161


Cố Hiểu Phương từ trường học bước vào xã hội cũng chưa được bao lâu, những thứ này đều là đồ vật anh ấy có thể bày ra để chứng minh cho năng lực của mình.

Vu Hoài Ngạn chỉ thờ ơ nhìn qua, bảo anh ay nói tiếp.

Ngược lại Ôn Chỉ Văn lại cầm lên xem, cô cảm thấy cũng khá có hình có dáng.

Thái độ của Vu Hoài Ngạn thế này gây áp lực rất lớn cho Cố Hiểu Phương.

Trước đây dù anh ấy có bị người khác chế nhạo thế nào cũng chưa từng áp lực lớn thế này.

Nhưng lúc này, Cố Hiểu Phương cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục giới thiệu.

Ôn Chỉ Văn lặng lẽ mở quyển sổ ghi chép những câu hỏi Vu Cẩn muốn hỏi Cố Hiểu Phương đặt trước mặt Vu Hoài Ngạn, tiện thể còn giật vạt áo anh, ra hiệu bảo anh nhìn vào thứ này.

Vu Hoài Ngạn liếc nhìn cô, ngón tay đè vào quyển sổ, sau đó cũng hỏi những câu trong đó. Cuối cùng còn hỏi đến một số câu hỏi liên quan đến chuyên ngành, bỗng nhiên Cố Hiểu Phương trở nên vô cùng thoải mái, hai mắt giống như phát sáng, anh ấy chậm rãi nói từng câu rất rõ ràng, không còn căng thẳng giống như trước đó nữa.

Tuy Ôn Chỉ Văn nghe không hiểu nhưng cô cảm giác được Cố Hiểu Phương này có lẽ cũng là người có năng lực.

Trong vô thức cô nhìn ve phía Vu Hoài Ngạn, kết quả lại phát hiện đối phương không có biểu hiện thế nào cả.

Có lẽ đây chính là một cách đàm phán trong thương nghiệp, có thể khiến cho đối phương không biết được suy nghĩ thật sự trong đầu mình. Ôn Chỉ Văn nhịn không được phải đoán mò.

Cố Hiểu Phương cũng phát hiện được điều này, thế là cả người anh ấy lại trở nên thấp thỏm không yên.

"Anh Vu, mọi thứ hầu như là như vậy." Cố Hiểu Phương kiên trì mở miệng nói.

Anh ấy cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình chắc chắn là rất kém cỏi, đoán chừng lần này cũng không có hy vọng gì rồi.

Cố Hiểu Phương lặng lẽ thở dài một hơi. "Tôi có một vấn đề." Cuối cùng Vu Hoài Ngạn mở miệng.

"Mời anh nói." Cố Hiểu Phương lập tức nói.

"Lúc anh Cố nói chuyện trên mạng với Tiểu Cẩn, dường như anh đã cố ý nói dối giới tính của mình?"

Câu hỏi này có liên quan đến vấn đề lập nghiệp không?

Câu hỏi này khiến cho Cố Hiểu Phương vốn đã lên tinh thần sẵn sàng chiến đấu cũng trở nên không biết phải làm sao. Những lý do đầy trong bụng đã nghĩ ra trước đó cũng không phát huy tác dụng.

"Không, không có. Chúng tôi chưa từng giới thiệu về giới tính của nhau." Khuôn mặt Cố Hiểu Phương vô cùng lúng túng, anh ấy khoác tay nói: "Nhưng có thể vì tên của tôi khiến cho trong quá trình tán gau trên mạng của chúng tôi xảy ra hiểu lầm..."

"Không đúng. Không phải anh đã chuyển bằng tốt nghiệp qua cho Tiểu Cẩn xem rồi sao?" Ôn Chỉ Văn cầm lấy bằng tốt nghiệp của Cố Hiểu Phương, dù phía trên không ghi rõ giới tính nhưng nhìn vào ảnh chụp có thể thấy rõ đó là nam giới mà.

Chẳng lẽ Cố Hiểu Phương đã cố ý giấu diếm?

Le nào dáng vẻ thành thật này của anh ấy cũng là giả bộ để mê hoặc người khác?

Nếu thật là như vậy thì nhân phẩm của Cố Hiểu Phương này rất đáng phải xem xét lại.

Cố Hiểu Phương nhìn vào bằng tốt nghiệp của chính mình, ngẫm nghĩ một lúc thì giống như bừng tỉnh, anh ấy có vẻ khó mở miệng, nói: "Có thể là khi tôi gửi hình ảnh sang thì hình ảnh trên giấy chứng nhận đã bị chặn lại..."

Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn đều nhìn anh ay.

Cố Hiểu Phương xấu hổ, cúi thấp đầu nói: "Người bạn chụp hình tốt nghiệp cho tôi biết được tôi muốn đăng ảnh lên mạng thì cố ý chặn hình ảnh trên chứng nhận của tôi lại. Cậu ta nói tôi ở trong ảnh chụp có vẻ rất giống mấy kẻ lừa gạt..."

Ôn Chỉ Văn: "..."

Lý do này nghe có vẻ không hợp lẽ thường lắm nhưng Ôn Chỉ Văn nhìn Cố Hiểu Phương ngồi phía đối diện lại phát hiện đúng là anh ấy có một gương mặt rất tốt để lừa gạt.

Vu Hoài Ngạn nghe xong lý do này cũng im lặng.

Sau một lúc lâu, anh mới nói tiếp: "Cụ thể thế nào, ngày mai anh tìm đến công ty tôi thương lượng."

Nói xong thì đẩy qua cho anh ấy một tấm danh thiếp.
 
Chương 162


Cố Hiểu Phương nhìn tấm danh thiếp đang nằm trên bàn, mặt mày anh ấy tràn ngập vẻ không thể tin, ngẩng đầu lên thì đôi môi đã bắt đầu co giật: "Đây là..."

Thế này là biểu thị muốn cho anh ấy một cơ hội sao?

Hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, Cố Hiểu Phương bất ngờ nhưng có chút sợ hãi không nói nên lời.

Vu Hoài Ngạn cũng không thèm để ý đến Cố Hiểu Phương này đang rối loạn trong lòng, anh rất chuyên nghiệp hỏi thêm một câu: "Anh còn có gì muốn hỏi không?"

Cố Hiểu Phương nghĩ đến nửa ngày, sau cùng lại hỏi một câu không hề có liên quan: "YJ kia là nam hay nữ ạ?"

Câu hỏi này vừa được hỏi ra, Cố Hiểu Phương lập tức hối hận. Anh ấy cảm thấy câu hỏi này của mình quá ngốc.

Ôn Chỉ Văn nhịn cười không được: "Tiểu Cẩn là nữ"

Mặt mày Cố Hiểu Phương càng đỏ hơn, anh ấy không tự chủ được gật đầu nói: "Ồ, ồ." *

Rất nhanh sau đó Cố Hiểu Phương đã thu dọn đồ đạc rời đi, trong phòng riêng lúc này chỉ còn hai người là Vu Hoài Ngạn và Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn hỏi Vu Hoài Ngạn: "Ông xã, anh thật sự tính toán muốn đầu tư sao?"

Vu Hoài Ngạn chậm rãi trả lời: "Không phải anh. Là Tiểu cẩn."

Nghe hết trình bày của Cố Hiểu Phương, Vu Hoài Ngạn cảm thấy hạng mục này đúng là có giá trị đầu tư nhất định, nhưng đến cùng có thể hay không thì vẫn còn là một ẩn số.

Trước mắt có thể đầu tư vào ba trăm bốn mươi ngàn để thăm dò sâu cạn thế nào, nếu thật sự làm được thì có thể tiếp tục đầu tư, nếu làm không được cũng chỉ có thể để số tiền đầu tư trước đó trôi theo dòng nước.

Đầu tư ấy mà, vốn dĩ là một công việc có tính mạo hiểm.

Nhưng nếu không thể đầu tư thì chắc chắn không thể kiếm lời.

"Ngược lại là em. Đúng là rất có bản lĩnh. Còn dám một mình đi gặp một người trên mạng không hề quen biết?" Vu Hoài Ngạn lạnh lùng nói. Nhìn qua có lẽ anh còn có ý muốn tính sổ với Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn biết mình không thể nào tránh khỏi kiếp nạn này, cô giải thích nói: "Không phải anh đều đã biết rồi sao? Ngay từ đầu em và Tiểu Cẩn đều cho rằng anh ta là nữ, em cũng không phải đi một mình, em đã gọi Điền Hân đi với em."

Cô gái Điền Hân kia thấy tình hình không ổn nên đã chuồn đi mất rồi, đã thế còn lái xe của cô đi luôn.

Ôn Chỉ Văn vừa mới đọc tin nhắn trong điện thoại mới biết được chuyện này.

Vu Hoài Ngạn nhìn chằm chằm cô trong một lát, vẫn không nói chuyện.

Ôn Chỉ Văn bị anh nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên, khi cô cho rằng anh còn muốn nói gì đó thì đột nhiên anh đã đứng lên, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, đi ăn cơm thôi!"

Ôn Chỉ Văn sững sờ, trong vô thức cô cũng đi theo anh.

Hai người họ cùng nhau tìm đến một nhà hàng ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong xuôi lại cùng nhau về nhà. Sau khi vê đến nhà, Vu Hoài Ngạn mới xoa đầu cô, nói: "Anh còn có chút việc phải xử lý."

Sau đó đã lập tức đi vào phòng làm việc.

Thấy mình đã bị nhốt ngoài cửa thư phòng, mãi một lúc sau Ôn Chỉ Văn mới ý thức được: Có phải anh còn tức giận không?

Rõ ràng biểu hiện của anh không có gì quá khác biệt với thường ngày nhưng làm thế nào Ôn Chỉ Văn cũng có cảm giác giống như anh không thèm để ý đến cô.

Rõ ràng bây giờ hai người cũng không hề cãi nhau, lại không có mâu thuẫn gì, thậm chí cả hai còn tôn trọng nhau như khách nhưng Ôn Chỉ Văn lại cảm thấy rất khó chịu.

Cô thở ra một hơi thật dài, quyết định kiếm việc gì đó để làm hòng di chuyển sự chú ý của mình.

Ôn Chỉ Văn tìm chiếc bút ghi âm trong túi xách của mình, cô nghĩ hiện tại cũng không có gì làm nên dứt khoát bật máy tính lên, chuyển đoạn ghi âm vào máy vi tính, ngẫm nghĩ chờ cho đến khi Vu Cẩn online thì chuyển cho cô ay.

Thời gian chuyển file âm thanh khá lâu, Ôn Chỉ Văn nhìn chằm chằm vào máy tính mà ngẩn người. Không lâu sau đó, ảnh đại diện cho nick của Vu Cẩn đã sáng lên.

Ôn Chỉ Văn nhìn thời gian tính ra có lẽ bây giờ cô ấy mới thức dậy.
 
Chương 163


Vu Cẩn thấy Ôn Chỉ Văn đã online thì lập tức gửi tin nhắn đến: "Ồ, chị đã về nhà rồi à? Gặp được Cố Hiểu Phương rồi chứ? Cô ấy thế nào? Có đáng tin không?"

Ôn Chỉ Văn nhìn thấy chữ "cô ấy" thì cảm thấy cạn lời, cô gõ vào bàn phím: "Cố Hiểu Phương không phải nữ, là nam."

Dường như Vu Cẩn đang cố gắng tiêu hóa tin tức này, phải một lát sau cô ấy mới trả lời lại: "Không phải chứ? Sao lại là nam? Cái tên kia rõ ràng là nữ mà."

Ôn Chỉ Văn: "Và đồng thời anh ta cũng nghĩ rằng em là nam (mỉm cười).

Lần này Vu Cẩn lại trả lời rất nhanh: "Việc này là do em nghe lời chị, không phải chị nói phải cài đặt thông tin trên internet thành nam, để tránh bị quấy rầy không cần thiết sao?"

Vu Cẩn: "Em làm thế là học theo chị đấy nhé."

Ôn Chỉ Văn sửng sốt.

Cô từng nói như vậy sao?

Mắt cô nhìn lên tài khoản của Vu Cẩn đã được cài đặt thành giới tính nam thì Ôn Chỉ Văn cũng đành im lặng.

Nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận rắc rối hôm nay có dấu vết của mình được.

Rõ ràng cô chỉ là một bị hại vô tội.

Giống như lần tham dự lễ hội bia đã uống say kia, cô chỉ là tai bay vạ gió mà thôi...

Nhưng vừa nghĩ đến lễ hội bia kia, Ôn Chỉ Văn đột nhiên phát hiện nhiều lân mình bị lật xe như vậy lại đều có liên quan đến Vu Cẩn.

Ôn Chỉ Văn tức giận gửi file qua, đồng thời còn đánh chữ nói: "Sau khi chuyển file này sang thì chúng ta block nhau đi, về sau có chuyện trôi nổi lại gặp nhau.

Vu Cẩn không hiểu ý Ôn Chỉ Văn, cô ấy vô cùng chân thành nói: "Đã cách rất xa rồi này, đoán chừng cũng trôi không đến được đâu."

Ôn Chỉ Văn: ".. Chuyện này không quan trọng. Chị muốn nói rằng chúng ta hủy kết bạn một thời gian đi!"

Vu Cẩn: "Em sắp làm xong trò chơi rồi, chị có muốn chơi không?”

Ôn Chỉ Văn do dự mất mấy giây, sau cùng mới thỏa hiệp: "Vậy đợi cho đến khi em làm xong trò chơi đó, chúng ta lại hủy kết bạn."

Sau khi gửi câu này đi Vu Cẩn đã một mực không trả lời lại.

Ôn Chỉ Văn nhìn màn hình vi tính, cô vô cùng bối rối, suy nghĩ lẽ nào Vu Cẩn xem đó là thật!

Thật ra cô cũng chỉ muốn đùa giỡn với cô ấy thôi.

Chẳng qua cô gái Vu Cẩn này trước giờ luôn là người không có khiếu hài hước, có khả năng cô ấy đã xem câu nói này là thật.

Ôn Chỉ Văn vội vàng gửi tin nhắn: "Vừa rồi chị chỉ đùa với em thôi, em đừng xem là thật nhé!"

Chờ mãi đến gần nửa giờ sau, cuối cùng Vu Cẩn mới gửi một tin nhắn cho cô: "Vừa rồi anh hai đã gọi điện thoại mắng em một trận."

Vu Cẩn: "Em biết sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa."

Ôn Chỉ Văn không được tự nhiên lắm: "Thật ra cũng không có gì."

Sau đó lại tùy tiện hàn huyên với Vu Cẩn thêm vài câu, Ôn Chỉ Văn cũng offline.

Tâm trí của cô lại không tự chủ được đã chạy đến thư phòng bên kia, cô rất muốn biết Vu Hoài Ngạn đang làm gì trong đó.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không đến, giống như muốn do sức với cái gì đó.

*

Vu Hoài Ngạn trở lại phòng ngủ rất muộn.

Anh sợ làm ồn đến Ôn Chỉ Văn nên đã đi đến nhà vệ sinh bên ngoài rửa mặt.

Quay về phòng ngủ một lần nữa, anh mới phát hiện thế mà Ôn Chỉ Văn vẫn chưa ngủ.

Hơi sửng sốt một chút, anh xoa lên đầu cô, dịu dàng nói: "Khuya rồi. Ngủ đi!"

Ôn Chỉ Văn không nói chuyện.

Trong bóng đêm, cô cứ trợn mắt nhìn lên trân nhà.

Hôm nay trước khi đi ngủ Vu Hoài Ngạn không ôm cô, Ôn Chỉ Văn ý thức được chỉ tiết này. Đồng thời anh còn nằm quay lưng về phía cô.

Ôn Chỉ Văn trở mình, đối diện với lưng anh, cô cảm thấy cực kỳ không vui.

Cảm xúc chất đống cả đêm lúc này đã bùng phát.

Ôn Chỉ Văn xốc chăn bên phía mình ra, bò qua người anh, chui vào trong chăn đối diện với gương mặt anh trong chăn.

Vu Hoài Ngạn đã nằm xuống sát mép giường, bên cạnh căn bản cũng không dư lại quá nhiều không gian.

Sau khi đã chui qua, Ôn Chỉ Văn phải khó khăn lắm mới khống chế để cơ thể mình nằm sát mép giường.

Cô cảm thấy sau lưng mình đúng là đang bị treo lơ lửng trong không trung.
 
Chương 164


Thế nhưng từ đầu đến cuối người đàn ông Vu Hoài Ngạn này lại không hề có động tác gì.

Ôn Chỉ Văn thở hắt ra, giơ chân lên đá anh, cô rất mất hứng nói: "Em sắp rớt xuống giường rồi đây này."

Vu Hoài Ngạn cũng bất đắc dĩ phải thở dài một hơi. Một giây sau anh mới vươn tay kéo cô vào sát lông ngực mình, đồng thời cũng xe dịch vào phía giữa giường để tránh cho cô không bị rơi xuống.

Ôn Chỉ Văn rất hài lòng.

Trong bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn hình dáng chiếc cằm của anh.

"Anh đang tức giận." Cô nói.

Vu Hoài Ngạn không trả lời.

Ôn Chỉ Văn vẫn không buông tha, cô cứng rắn bắt anh phải trả lời.

Vu Hoài Ngạn bất đắc dĩ cau mày.

Đúng vậy. Hôm nay tâm trạng của anh quả thực rất phức tạp.

Lúc chiều, khi bạn anh hiểu lầm, anh thật sự cũng hiểu lầm cô đang gặp gỡ với một người đàn ông khác. Tuy không muốn thừa nhận nhưng trong khoảnh khắc đó Vu Hoài Ngạn quả thực đã nảy sinh một cảm xúc gọi là ghen ghét.

Cuối cùng là bởi vì anh đã không còn tự tin giống như trước đó nữa.

Anh đã không còn tự tin cho rằng cô rất yêu mình và sẽ không rời khỏi mình như trước kia nữa.

Cảm xúc ghen ghét này thật ra cũng còn may, vì dù sao rất nhanh sau đó hiểu lầm cũng được làm sáng tỏ.

Điều thật sự làm ảnh hưởng đến Vu Hoài Ngạn nhiều hơn nữa là một loại suy nghĩ đáng SỢ.

Nếu ngẫm nghĩ lại chuyện ngày hôm nay sẽ thấy thật ra chuyện này rất nguy hiểm.

Lỡ như Cố Hiểu Phương kia là kẻ xấu mang ý đồ xấu xa trong lòng, lỡ như cô gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?

Vu Hoài Ngạn vẫn luôn nhịn không được mà nghĩ đến những tình huống xấu.

Nhưng chuyện này cũng không thể nào trách cô.

Vu Hoài Ngạn không nỡ phát cáu với cô nên chỉ muốn ở một mình để từ từ tiêu hóa. Nhưng cô lại không buông tha anh, muốn ép anh phải thẳng thắn.

De chặt tay chân cô đang muốn làm loạn, Vu Hoài Ngạn thở dài một hơi, hôn lên đỉnh đầu của cô, nói: "Không phải anh giận em, anh chỉ đang giận mình thôi."

Đó là câu trả lời Ôn Chỉ Văn chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Trong vô thức cô đã há to miệng, sau đó lại nghe anh nói: "Anh rất sợ hãi. Nếu hôm nay em thật sự xảy ra chuyện gì, anh nên làm gì?"

Giọng nói của anh rất nhẹ, còn mang theo tiếng thở dài giống như anh thật sự đang lo sợ sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Trái tim Ôn Chỉ Văn không nhịn được nặng nề nhảy lên.

Vu Hoài Ngạn nói xong câu đó thì không nói gì thêm nữa, cả người anh giống như trầm xuống, giống như đang chờ đợi thứ gì đó.

Trước giờ biểu lộ tình cảm không phải thứ Vu Hoài Ngạn rất am hiểu.

Nhưng ngay lúc này, anh không nhịn được phải làm lộ ra một cái sừng, cẩn thận từng li từng tí chọc vào người cô, đồng thời chờ đợi cô sẽ có phản ứng thế nào.

Trong thoáng chốc hai người không nói gì cả.

Bây giờ đang là ban đêm vô cùng yên tĩnh, yên ắng đến mức có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng chiếc kim đồng hồ đang chạy ở dưới lầu.

Cuối cùng là tiếng hô hấp không phân biệt được rốt cuộc là của người nào trong số hai người họ.

"Sao không nói chuyện?" Vu Hoài Ngạn vươn tay ôm cô.

Rõ ràng vừa rồi cô còn ầm ï muốn làm loạn lên với anh, thế nhưng bây giờ lại không rên lên tiếng nào.

Ôn Chỉ Văn ngừng thở, cô thăm dò hỏi: "Vậy lần sau em phải chú ý nhiều hơn?"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Anh thở dài một hơi.

Được rồi! Đến cùng thì anh đang mong đợi cái gì thế này?

Anh ôm gáy cô, lúc này giọng nói của Vu Hoài Ngạn đã có chút cứng ngắc: "Ngủ đi!"

"Được." Ôn Chỉ Văn lên tiếng, dùi đầu vào lồng ngực anh.

Trên thực tế, ngay lúc này đầu óc của Ôn Chỉ Văn vô cùng hỗn loạn.

Chủ yếu là vì câu nói kia của Vu Hoài Ngạn rất dễ dàng khiến người ta phải hiểu lầm... Những gì cô vừa nghe giống như anh thật sự yêu cô khiến Ôn Chỉ Văn vội vàng không kịp chuẩn bị tâm lý, trong thoáng chốc trong lòng cô đều loạn cả lên. Nhưng rất nhanh sau đó lý trí đã trở lại làm chủ.
 
Chương 165


Ôn Chỉ Văn cho rằng, có thể Vu Hoài Ngạn cũng không phải có ý như vậy.

Mà cô cũng không tin không có lý do gì sao đột nhiên anh lại thể hiện tình cảm sâu đậm gì đó với mình.

Nghĩ đến đây cô cảm thấy đúng là không có khả năng.

Có lẽ chỉ đơn giản là sự quan tâm của một người chồng dành cho vợ mình mà không xen lẫn bất kỳ ý gì khác.

Ôn Chỉ Văn luôn cảm thấy có nguy cơ nhưng trước khi chưa xác định được rõ ràng điêu gì cô sẽ không bao giờ tự đặt mình vào nguy hiểm.

Ví dụ như lúc này, trong vô thức Ôn Chỉ Văn không muốn tìm hiểu quá sâu vào chuyện này.

Cô giống như một con thú nhỏ nhanh nhạy, khi nó nhạy bén phát hiện có nguy hiểm ở phía trước nên đã thông minh dừng bước chân lại, không tiếp tục chạy lên phía trước nữa.

Ôn Chỉ Văn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nếu như không cần thiết cô không hy vọng sẽ xảy ra thay đổi gì đó mà cô không đoán trước được. Bất kể sự thay đổi này là từ cô hay từ anh...

Ôn Chỉ Văn nghiêm túc suy nghĩ lại, sau đó cô bắt đầu di chuyển ra ngoài từng chút một, muốn rời khỏi cái ôm của Vu Hoài Ngạn.

Thế nhưng cô không thành công, bàn tay đặt trên mông cô rất có sức mạnh, cô lại bị kéo vào lồng ngực anh một lần nữa, còn gần hơn lúc nãy.

Cùng lúc đó trên đỉnh đầu cô đã vang lên tiếng nói của anh: "Em ngủ cho ngoan ngoãn vào!"

Ôn Chỉ Văn: "..."

Được rồi, tạm thời cô sẽ bỏ cuộc, không giãy giụa nữa.

*

Hôm sau.

Từ sáng sớm Cố Hiểu Phương đã đến công ty của Vu Hoài Ngạn chờ đợi.

Từ chiều hôm qua, sau khi trở về nhà mình, tâm trạng của Cố Hiểu Phương liên tục kích động mà chưa từng bình phục lại.

Vốn dĩ trước đó anh ấy đã chuẩn bị rời khỏi thành phố Bắc, nhưng không ngờ mọi người lại có chuyển biến thế này. Thế là hôm qua anh ấy đã lập tức đến nhà ga dời lại vé xe, đồng thời tiếp tục thuê phòng một lần nữa.

Chủ nhà thấy anh ấy thay đổi thất thường nên cũng thì thâm vài câu với anh ấy, nói anh ấy đột nhiên ngừng thuê rồi lại tiếp tục thuê khiến bà ta gặp không ít phiền toái. Nói tóm lại trong tối ngoài sáng cũng chính là mong muốn tăng tiên thuê nhà mà thôi.

Cố Hiểu Phương còn đang nghĩ đến việc lập nghiệp của bản thân nên đã vui vẻ đồng ý, một câu cũng không phản bác lại.

Bà chủ nhà thấy dáng vẻ này của Cố Hiểu Phương thì bị dọa cho hoảng sợ, bà ấy còn tưởng đầu anh ấy có vấn đề gì đó nên tạm thời cũng không đề cập đến chuyện tăng tiền thuê nhà.

Dù sao bây giờ cũng không dễ dàng cho thuê nhà trọ, Cố Hiểu Phương thuê nhà lại lần nữa cũng không thể thu tiền nhiều hơn.

Sau khi bà chủ nhà đã đi Cố Hiểu Phương mới ý thức được điều này.

Thời tiết đang rất lạnh khi thở từ miệng và mũi đều bốc khói trắng cả nhưng trong lòng Cố Hiểu Phương giống như có một mai lửa vậy.

Anh ấy đứng ở bên ngoài công ty chờ rất lâu, tay chân đều đông cứng cả rồi, cuối cùng cũng có người của công ty đến.

Sau đó anh ấy bước đến nói rõ hoàn cảnh của mình, Cố Hiểu Phương được mời vào. Cuối cùng anh ấy cũng không cần phải đứng ngoài trời đầy tuyết chịu rét nữa.

Một lúc sau đó, Cố Hiểu Phương cũng được gặp lại Vu Hoài Ngạn.

Nhưng hôm nay Vu Hoài Ngạn đã không còn giống lúc nói chuyện hôm qua nữa. Sau khi gật đầu lên tiếng chào anh ấy thì dặn dò nhân viên tiếp đãi anh ấy.

Cố Hiểu Phương phát hiện Vu Hoài Ngạn thật sự rất bận, từ lúc bắt đầu bước vào công ty họp hành lại không ngừng.

Mà không chỉ riêng gì Vu Hoài Ngạn, toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới đều rất bận rộn, thế nhưng trên mặt của mọi người đều vô cùng phấn chấn.

Cố Hiểu Phương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà trong lòng không ngừng hâm mộ.

Không biết trong tương lai anh ấy có thể có được công ty thế này không, có thể được phấn đấu vì sự nghiệp yêu thích của mình hay không.

Lại một lúc sau đó, có một vị luật sư đến nói chuyện đầu tư với Cố Hiểu Phương. Cố Hiểu Phương vội vàng giữ vững tinh thân.
 
Chương 166


Một bên khác, người bạn tên Lý Thạch của Vu Hoài Ngạn cũng đến.

Lý Thạch chính là người bạn đã ở quán trà tro chuyện với Vu Hoài Ngạn vào hôm qua.

Sau một đêm suy nghĩ Lý Thạch càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm.

Cả một buổi tối, tiết mục hai nam tranh giành một nữ đã không ngừng diễn ra trong đầu anh ta.

Lý Thạch dám lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, lúc anh ta ngồi trong quán trà kia chắc chắn đã không nhìn lầm, người đàn ông dưới lầu kia và bà xã của Vu Hoài Ngạn rõ ràng là bạn bè trên mạng gặp nhau.

Trong tay mỗi người còn cầm một cành hoa hồng.

Lý Thạch không khỏi nhớ đến một người bạn khác của mình, vì bà xã của người đó đã chạy theo người yêu trên mạng mà sau đó đã không vực dậy nỗi nữa, cuối cùng cũng không phục hồi lại được dáng vẻ của trước kia nữa.

Anh ta không khỏi thay thế hình ảnh Vu Hoài Ngạn vào cảnh tượng đó, sau đó Lý Thạch cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh ta nhớ lại Vu Hoài Ngạn đã từng lạnh lùng thế nào trong ấn tượng của mình, bất kỳ chuyện gì cũng không làm anh thay đổi sắc mặt. Thế nhưng hôm qua, Lý Thạch lại tận mắt nhìn thấy Vu Hoài Ngạn vội vàng chạy đi, đến áo khoác cũng không mặc đã gấp gáp chạy xuống lầu.

Trước đó Lý Thạch đã từng nghe đồn Vu Hoài Ngạn rất để ý người vợ này của mình.

Không những mua tứ hợp viện cho cô, mà đi công tác cũng muốn đưa cô đi cùng.

Ban đầu Lý Thạch còn cảm thấy đây là lời đồn nhảm nhưng không ngờ lại là sự thật.

Nếu tình cảm vợ chồng tốt thì cũng thôi đi, nhưng dựa theo những gì anh ta đã chứng kiến vào tối qua, rõ ràng mọi chuyện không phải như vậy.

Là anh em tốt của nhau, Lý Thạch tuyệt đối không để Vu Hoài Ngạn tiếp tục chìm sâu vào bể khổ như vậy.

Cho nên nghĩ đi nghĩ lại anh ta vẫn quyết định đến tìm Vu Hoài Ngạn một chuyến.

Cũng vô cùng trùng hợp, lúc này Vu Hoài Ngạn vừa kết thúc cuộc họp và về đến phòng làm việc của mình.

Lý Thạch lại đến đúng vào lúc này. Sau khi đi vào, Lý Thạch tập trung quan sát sắc mặt của Vu Hoài Ngạn, nhưng tiếc là anh ta không nhìn ra được gì cả.

"Đến có việc?" Vu Hoài Ngạn hỏi anh ta.

Lý Thạch cắn răng, nói thẳng: "Có chút việc nhưng là việc riêng."

Thật ra Vu Hoài Ngạn đã đoán được đại khái vì sao anh ta lại đến đây.

Đến cũng đúng lúc, đỡ tốn công anh phải đến tìm anh ta, lúc này vừa khéo có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, tránh khỏi phải truyền đi những lời không hay về Ôn Chỉ Văn.

"Là chuyện ngày hôm qua sao? Cậu đến..." Vu Hoài Ngạn mới nói được một nữa đã bị Lý Thạch cắt ngang.

"Ài, cậu đừng nói nữa!"

Vu Hoài Ngạn nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy Lý Thạch đang nhìn mình bằng ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép: "Vu Hoài Ngạn, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, cũng xem như ăn cơm nhiều hơn cậu vài năm. Để anh nói cho cậu nghe, mấy chuyện như tình cảm ấy mà, không thể cưỡng cầu được!"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

"Người phụ nữ không yêu cậu chính là không yêu cậu, cậu không thể giữ được đâu." Lý Thạch tiếp tục nói mấy lời rất thấm thía: "Chúng ta thật sự không cần thiết phải treo cổ trên một cây. Đàn ông mà, đến khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán!"

Không biết có phải đâm trúng chuyện đau lòng gì bên trong hay không nhưng khi Vu Hoài Ngạn nghe thấy lời này thì mặt mũi đã đen đi.

Lý Thạch nhìn thấy sắc mặt Vu Hoài Ngạn thay đổi nên càng chắc chắn những gì mình suy nghĩ là đúng, anh ta không ngừng nói thêm: "Cậu xem điều kiện của cậu tốt như thế, tìm một người khác cũng đâu phải khó khăn."

Nhưng nếu xét đến dáng vẻ bên ngoài mà nói, Lý Thạch chưa từng thấy ai có thể vượt qua Ôn Chỉ Văn.

Thế nhưng cũng hết cách rồi, ai bảo Vu Hoài Ngạn không thể giữ được người ta? Còn khiến người ta yêu đương qua mạng luôn rồi...

Vu Hoài Ngạn cố gắng kìm nén cảm xúc muốn ném Lý Thạch ra ngoài.

Ngay lúc này, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, Vu Hoài Ngạn trầm giọng bảo người gõ cửa bước vào.

Người vào phòng làm việc là Cố Hiểu Phương và luật sư.

Chiêu hôm qua mới vừa gặp, Lý Thạch đương nhiên rất có ấn tượng với Cố Hiểu Phương nên lập tức đã có thể nhận ra anh ấy.
 
Chương 167


Nhìn thấy Cố Hiểu Phương xuất hiện trong văn phòng của Vu Hoài Ngạn, cũng không biết trong đầu anh ta lại nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt cứ hết nhìn Cố Hiểu Phương lại nhìn sang Vu Hoài Ngạn, liên tục nhìn qua nhìn lại như thế. Không biết trong lòng đang nghĩ đến cái gì mà trên mặt lại đầy vẻ ngạc nhiên đến vậy.

Vu Hoài Ngạn cũng mặc kệ anh ta.

Anh quay sang nói chuyện với Cố Hiểu Phương và luật sư: "Thế nào rồi?"

Luật sư khẽ gật đầu với Vu Hoài Ngạn.

Cố Hiểu Phương không che giấu được sự kích động trong mắt mình, anh ấy vội vàng quay sang nói với Vu Hoài Ngạn: "Vu Tổng, tôi không có ý kiến gì cả."

Đúng là Cố Hiểu Phương không có ý kiến gì.

Vu Hoài Ngạn đã cho anh ấy một bản hợp đồng với rất nhiều phần ưu đãi, hầu như anh chỉ đầu tư tiền bạc, còn việc vận hành gì đó anh đều không tham gia vào, toàn quyên đều để Cố Hiểu Phương tự giải quyết, Cố Hiểu Phương có rất nhiều tự do khiến anh ấy có thể thoải mái tay chân làm những gì mình muốn.

Nếu song phương đã không còn vấn đề gì nữa thì hợp đồng này cũng có thể ký rồi.

Tối hôm qua, sau khi Vu Hoài Ngạn gọi điện thoại cho Vu Cẩn, dạy dỗ cô ấy một tràng rất dài, sau đó hai anh em đã nói đến chuyện đầu †ư.

Vu Cẩn rất muốn đầu tư vào dự án này của Cố Hiểu Phương mà Vu Hoài Ngạn cũng không có ý gì muốn ngăn chặn.

Ban đầu Vu Hoài Ngạn sẽ thay Vu Cẩn đầu †ư.

Nhưng Vu Cẩn lại ngại phiền phức, khi cô ấy biết Vu Hoài Ngạn cũng xem trọng hạng mục này thì dứt khoát bảo anh tự đầu tư cho chính mình.

Vu Cẩn đang ở nước ngoài nên đúng là có rất nhiều chuyện không được tiện lắm.

Vu Hoài Ngạn cũng không quá chú ý đến chuyện này, vì đều là người một nhà, ai đầu tư cũng như nhau cả. Nếu dự án này của Cố Hiểu Phương có thể thành công, Vu Hoài Ngạn đương nhiên sẽ không để Vu Cẩn thiếu phần.

Lúc ký hợp đồng, Vu Hoài Ngạn cũng không tránh Lý Thạch.

Lý Thạch nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của họ, cuối cùng cũng nhận ra có điều không đúng lắm. ỒI Hình như mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của anh ta lắm.

Chờ cho đến khi Cố Hiểu Phương đã rời khỏi văn phòng của Vu Hoài Ngạn, cuối cùng Lý Thạch cũng không nhịn được hỏi: "Chuyện này là sao thế?"

Vu Hoài Ngạn thờ ơ liếc nhìn anh ta: "Không phải cậu đã thấy rồi sao?"

"Vậy chuyện hôm qua?" Lý Thạch giống như không được tỉnh táo lắm.

"Đã nói là hiểu lầm." Vu Hoài Ngạn nói, tiện thể chỉ tay ra cửa: "Cố Hiểu Phương còn chưa đi xa đâu, cậu muốn biết gì thì tự mình đi hỏi. Tôi không rảnh giải thích với cậu."

Chủ yếu là bởi vì nói chuyện với Lý Thạch khiến anh cảm thấy rất dễ khiến mình tức giận.

Mà hiện tại anh cũng không mong muốn nghe thấy giọng nói của anh ta nữa.

Lý Thạch có chút hóng hớt: "Vậy tôi đi hỏi thử."

Nói xong lập tức muốn đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, đột nhiên bị Vu Hoài Ngạn gọi lại. Vu Hoài Ngạn cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Đừng nói lung tung chuyện ngày hôm qua ở bên ngoài!" "Biết rồi, con người tôi thế nào cậu còn không biết sao?" Lý Thạch đảm bảo nói. Nói thật là anh ta vô cùng muốn biết đến cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Vu Hoài Ngạn, Cố Hiểu Phương vẫn phải làm thêm một số thủ tục nên đúng là chưa đi xa.

Lý Thạch đã nhanh chóng bắt kịp anh ta.

Hôm qua vốn dĩ Cố Hiểu Phương cũng không chú ý đến Lý Thạch, nếu Lý Thạch không giới thiệu anh ta đã không nhận ra.

Lý Thạch không vòng vèo với Cố Hiểu Phương, trực tiếp hỏi thẳng chuyện hôm qua.

Cố Hiểu Phương nghe hỏi, trong chốc lát đã nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, anh ta lại sợ hãi chính mình và Ôn Chỉ Văn bị hiểu lầm nên lập tức giải thích rành rọt mọi chuyện ngày hôm qua.

Cuối cùng Lý Thạch cũng biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, không ngờ anh ta đã hiểu lầm. Nếu không anh ta vẫn còn cho rằng Vu Hoài Ngạn là kiểu người ép dạ cầu toàn, đến hành vi bà xã đội nón xanh lên đầu mình cũng có thể nhịn được...

Chẳng qua nghĩ đến đây, Lý Thạch sờ tay lên cằm mình, đồng thời nhớ lại hành vi khác thường hôm qua của Vu Hoài Ngạn.

Ép dạ cầu toàn thì không chắc chắn lắm nhưng chuyện người nào đó trở thành nô thê ngược lại là đã được xác nhận.

*

Trong phòng làm việc, Vu Hoài Ngạn nhìn văn kiện trên bàn mình.

Chỉ mới nhìn được một lúc, những lời Lý Thạch vừa nói lại hiện lên trong đầu anh.

Cùng lúc đó anh lại nhớ đến hành động Ôn Chỉ Văn muốn lùi lại về sau vào tối qua.

Trong thoáng chốc tâm trạng Vu Hoài Ngạn lại trở nên không tốt.

Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu sao?

Hừ! Vậy anh càng muốn cưỡng cầu hơn nữa.
 
Chương 168


Sau khi Cố Hiểu Phương nhận được đầu tư, ngựa không dừng vó mà đi tìm mấy người bạn học lúc trước cùng chung chí hướng, bắt đầu cùng nhau nỗ lực khai phá trò chơi trên web của bọn họ.

Không quá mấy ngày, trò chơi đào quặng bên này của Vu Cẩn rốt cuộc cũng đã làm được.

Vu Cẩn trực tiếp gửi liên kết của trang web sang cho Ôn Chỉ Văn.

Sau khi Ôn Chỉ Văn nhận được, lập tức khen ngợi Vu Cẩn một hồi nữa, sau đó mới vui sướng mở trang web ra chơi trò chơi.

Nhìn thấy giao diện trò chơi, Ôn Chỉ Văn cảm thấy có lẽ Vu Cẩn hơi có chủ nghĩa hoàn mỹ, hình dạng của mỗi một cục đá đều rất hoàn hảo, khó trách Vu Cẩn làm lâu như vậy, không biết chừng cô ấy đã bỏ hầu hết thời gian vào nó...

Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Chỉ Văn chơi trò chơi đào quặng phong cách hoàn hảo đẹp đẽ như thế, tuy rằng cô cảm thấy cũng không cần thiết phải làm đẹp đến như vậy...

Nhưng có trò chơi để chơi, Ôn Chỉ Văn vẫn rất là vui vẻ.

Cô dành hầu hết thời gian ban ngày để chơi trò chơi này. Nhìn chằm chằm màn hình máy tính vào thời gian dài, cô cảm thấy hai mắt mình sắp mù luôn.

Chờ đến khi chạng vạng, khi Vu Cẩn tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, và sau khi mở trò chơi ra nhìn thấy chiến tích của Ôn Chỉ Văn, cô ấy chỉ biết im lặng.

Nhìn thấy Ôn Chỉ Văn vẫn còn đang online, cô ấy bèn gửi tin nhắn sang: "Thế mà chị lại chơi lâu như vậy?"

Ôn Chỉ Văn không chút hoang mang mà kết thúc một ván mới click mở khung thoại của Vu Cẩn ra: "Vậy mà một ngày cứ vậy đã trôi quai"

Ôn Chỉ Văn: "Haizz, chủ yếu là cái trò chơi này của em, đến lúc thất bại mà còn phải chơi lại từ đầu, rất khiến người khác bực mình..."

Ôn Chỉ Văn: "Hay là em cho chị một cái buff đi, cài đặt tài khoản khi mới bắt đầu của chị thành vô hạn, để chị có thể chơi mãi được."

Vu Cẩn: "Không được, em là người có nguyên tắc."

Ôn Chỉ Văn: "..."

Được rồi, nếu Vu Cẩn không muốn, cô cũng không bắt buộc. Ôn Chỉ Văn: "Vậy chị chia sẻ địa chỉ web ra ngoài được chứ? Chỉ có một mình chị chơi thì cũng quá lãng phí."

Dù sao trò chơi cũng làm ra rồi, coi như là tạo phúc cho quần chúng cư dân mạng.

Lúc này Vu Cẩn không phản đối, trả lời lại: "Tùy chị."

Sau khi nhận được câu trả lời, Ôn Chỉ Văn thuận tay click mở một cái diễn đàn thường dùng, đăng một bài lên đó.

Tiêu đề rất cẩu thả, chỉ có một dòng chữ vô cùng đơn giản: [ đề cử cho mọi người một trò chơi nhỏ, dễ chơi mà lại rất vui ]

Nội dung cũng đơn giản thô bạo như vậy, chỉ dán địa chỉ web liền xong việc.

Sau khi đăng bài lên rồi thoát khỏi diễn đàn, Ôn Chỉ Văn nhìn thời gian, thầm than một tiếng chết rồi, sau khi nói với Vu Cẩn một câu thì vội vàng đóng máy tính.

Lúc này đã gần đến giờ cơm chiều.

Hôm nay Vu Hoài Ngạn không gọi điện thoại về nói muốn tăng ca, cho nên khả năng cao là anh sẽ trở về ăn cơm.

Ôn Chỉ Văn vội vội vàng vàng chạy xuống dưới tầng, quả nhiên vừa mới ngồi xuống bàn ăn không bao lâu, Vu Hoài Ngạn đã trở lại. Lúc xuống dưới tầng, Ôn Chỉ Văn bớt thời gian lướt qua điện thoại bị cô vắng vẻ cả ngày một chút, sau đó khiếp sợ phát hiện vậy mà ban ngày Vu Hoài Ngạn đã gửi cho cô mấy tin nhắn!

Thế mà cô không trả lời lại một tin nhắn nào...

Lúc này nhìn thấy Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn không khỏi có chút chột dạ.

Sau khi chào hỏi anh qua loa, Ôn Chỉ Văn cầm chén lên, ý đồ dùng việc vội vàng ăn cơm để lừa dối qua cửa.

Nhưng mà Vu Hoài Ngạn lại lập tức đi về phía cô rồi đứng yên ở trước mặt cô.

Trái tim Ôn Chỉ Văn nhảy dựng lên.

Không phải là người đàn ông này đang muốn tìm cô tính sổ đấy chứ? Không phải chỉ là không trả lời tin nhắn của anh thôi sao? Lại mang thù như vậy?!

Vu Hoài Ngạn khom người xuống.
 
Chương 169


Ôn Chỉ Văn tránh về phía sau theo bản năng, toàn bộ phía sau lưng đều dán vào chỗ tựa lưng ghế trước bàn ăn.

"Em trốn cái gì?" Giọng của Vu Hoài Ngạn truyền đến từ đỉnh đầu.

"Anh làm gì thế? Sao lại đột nhiên đến gần như vậy?" Ôn Chỉ Văn cố gắng cao giọng nói.

Vu Hoài Ngạn tiếp tục động tác vừa nấy, một bàn tay to bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô rồi nói: "Mắt em làm sao vậy?"

Đôi mắt?

Ôn Chỉ Văn theo bản năng chớp chớp đôi mắt của mình.

Hình như là hơi không thoải mái.

Nhưng Ôn Chỉ Văn mạnh miệng nói: "Mắt em không thế nào cả mà."

"Không bị làm sao thì tại sao lại đỏ lên?" Vu Hoài Ngạn đâm thủng lời nguy biện của cô: "Cả ngày làm gì mà bận như vậy, ngay cả tin nhắn của anh cũng không trả lời lấy một cái?"

Ôn Chỉ Văn: "..."

Cô biết ngay là tránh không khỏi mài "Quên sạc điện thoại, hết điện cho nên tự động tắt máy." Ôn Chỉ Văn thuận miệng bịa ra một lý do, còn giơ cả ba ngón tay thề lên nói: "Em tuyệt đối không phải cố ý không trả lời anh.”

"Phải không?" Vu Hoài Ngạn buông bàn tay đang nắm cằm cô ra, ngồi xuống bên cạnh nói: "Anh còn tưởng rằng em đang bận chơi thứ khác, không rảnh phản ứng đến anh đó!"

Ôn Chỉ Văn: "..."

Tại sao lại cảm thấy lời này có chút chua nhỉ?

Chắc chắn là ảo giác rồi!

Ôn Chỉ Văn muốn mở miệng, lại nghe thấy Vu Hoài Ngạn nói: “Anh không muốn hạn chế em làm cái gì, nhưng lên mạng cũng phải vừa phải, đừng coi thường sức khoẻ của chính bản thân mình”

"Ban ngày anh bận không có thời gian nhìn chằm chằm em, em phải biết tự chăm sóc cho mình, đừng khiến anh phải lo lắng, có được không?" Vu Hoài Ngạn kéo bàn tay cô qua, vô cùng dịu dàng nói.

Ôn Chỉ Văn nghe xong câu nói này, mở to hai mắt nhìn anh.

Cô hơi nghi ngờ có phải chồng mình bị đổi thành người khác rồi không.

Anh có muốn nghe lại xem anh vừa mới nói câu gì không?

Thế mà anh còn có mặt mũi nói cô lên mạng vừa phải, thế cái lúc nào đó kia cô đã nói dừng lại rồi, tại sao lại không thấy anh vừa phải chứ!

Có thể thấy người đàn ông này rất tiêu chuẩn kép.

Còn nữa, cái giọng điệu dịu dàng này lại là tại sao nữa đây?

Ôn Chỉ Văn đột nhiên rút tay về, cả người nổi hết da gà.

Ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ mà nhìn Vu Hoài Ngạn mấy lần, sau đó Ôn Chỉ Văn mới vô cùng cẩn thận mở miệng: "Chồng à, anh không sao chứ?”

"Có phải gần đây áp lực công việc của anh quá lớn không?" Ôn Chỉ Văn hãy còn suy đoán.

Haizz, chắc chắn là thế rồi, nếu không một người mới đầu đang yên đang lành, làm sao mà lại trở thành biến thái được ch

Ánh mắt nhìn về phía Vu Hoài Ngạn của Ôn Chỉ Văn tức khắc tràn ngập thương hại.

Vu Hoài Ngạn đang muốn đi theo con đường ngọt ngao:

Anh cảm thấy có lẽ anh không nên biết ý tứ trong ánh mắt của Ôn Chỉ Văn.

"Ăn cơm đi." Vu Hoài Ngạn hít sâu một hơi, nhịn xuống ý tưởng muốn dạy dỗ cô một trận.

"Vâng." Ôn Chỉ Văn lập tức gật đầu.

Sau khi nói xong, Ôn Chỉ Văn lại vô cùng ân cần gắp một cái đùi gà vào trong chén của Vu Hoài Ngạn, quan tâm nói: "Nào, chồng à, ăn cái đùi gà cho bổi"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

*

Ăn cơm chiều xong, lại ở dưới tầng ngồi một lát.

Rất nhanh đã tới giờ ngủ.

Vu Hoài Ngạn vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc này Ôn Chỉ Văn có được trò chơi mới ngày đầu tiên, còn chưa chơi đã, tay cũng hơi ngứa.

Vì thế cô lại khẽ meo meo mở máy tính ra.

Đồng thời trong lòng nhịn không được đáng tiếc, nếu cô và Vu Hoài Ngạn phân phòng ngủ thì tốt rồi, như vậy thì chẳng phải là buổi tối cô muốn làm cái gì thì làm cái đó ư? Đâu giống bây giờ, chơi một trò chơi mà còn phải lén lút!

Ôn Chỉ Văn quyết định nhanh chóng chơi hết một ván rồi tắt máy, chỉ cần nghe thấy tiếng nước phòng tắm ngừng lại, cô sẽ lập tức tắt máy tính!

Kế hoạch đã xong!

Nhưng mà vừa mới bắt đầu hành động, Ôn Chỉ Văn đã gặp khó khăn.
 
Chương 170


Sau khi nhap dia chi web cua tro choi ma cô đã lưu vào, lúc đang muốn chơi thì lại nhận ra giao diện trò chơi hơi giật., ngay từ đầu còn không thể mở được.

Ôn Chỉ Văn còn tưởng rằng vấn đề của internet, nhưng cô mở trang web khác ra thì lại không xuất hiện loại tình huống này.

Chẳng lẽ là trò chơi bị sập rồi?

Trò chơi này của Vu Cẩn không được rồi!

Ôn Chỉ Văn đăng nhập vào tài khoản chat, chuẩn bị phản ánh với Vu Cẩn.

Vừa vặn lúc này Vu Cẩn còn đang online, vì thế Ôn Chỉ Văn đã nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô ấy: "Cô em chồng, trò chơi này của em không được rồi, tại sao lại không chơi được nữa?"

Lần này Vu Cẩn trả lời tin nhắn tương đối chậm, qua vài phút sau mới trả lời lại: "Đã biết."

Vu Cẩn: "Là bởi vì có quá nhiều người online cùng một lúc."

Quá nhiều người online cùng một lúc?

Từ đâu ra nhiêu người như vậy?

Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ tới bài đăng mà cô đã đăng trước khi ăn cơm kia, vừa mở diễn đàn, vừa trả lời lại Vu Cẩn: "Em có tìm người tới chơi không?”

Vu Cẩn trả lời lại: "Không mà."

Nhưng vào lúc này, diễn đàn cũng đã mở ra.

Ánh mắt đầu tiên Ôn Chỉ Văn đã nhìn thấy bài đăng của cô ở ngay trang đầu, được quản trị viên ghim lên trên cùng, đồng thời còn có thêm mấy trăm người để lại bình luận.

Ôn Chỉ Văn vừa click mở bài đăng đã thấy, tất cả bình luận trả lời lại đều là:

"Chủ post không gạt người, thật sự chơi rất vuil"

"Vi chơi trò chơi này, hôm nay phí lên mạng của tôi tốn nhiều lắm rồi"

"Cảm ơn chủ post đã chia sẻ!"

"Nhìn thấy mọi người nói chơi vui lắm, mà sao tôi lại không mở ra được chứ, vội chết tôi rồi!"

Ôn Chỉ Văn đọc hết tất cả các bình luận một lần, lúc nhìn thấy mấy bình luận ở trang sau đều đang oán trách không mở được trang web, Ôn Chỉ Văn rất muốn trả lời lại, cô cũng rất vội đấy! Ôn Chỉ Văn vừa làm mới trang web trò chơi, vừa làm mới bình luận ở diễn đàn, đồng thời còn liên hệ với Vu Cẩn để biết tình huống.

Bận đến mức Ôn Chỉ Văn hận không thể mọc thêm mấy đôi tay.

Bởi vậy, cô hoàn toàn quên để ý tiếng nước trong phòng tắm.

Lúc Vu Hoài Ngạn bước từ trong phòng tắm ra, liền thấy bóng dáng chiến đấu hăng hái của Ôn Chỉ Văn ở trước máy tính, bàn phím cũng bị cô gõ kêu lạch cạch.

Thấy cảnh tượng đó, Vu Hoài Ngạn vừa tức vừa thấy buồn cười.

Anh lặng yên không một tiếng động mà đi đến phía sau cô, nhẹ nhàng hỏi: "Còn bận ghê nhỉ?"

Ôn Chỉ Văn bị anh làm cho giật mình, nhưng giờ phút này tâm tư của cô đã không còn ở việc chơi trò chơi nữa, hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn về phía Vu Hoài Ngạn, có chút kích động nói: "Chồng ơi anh xem nè, trò chơi mà em bảo Tiểu Cẩn làm ra đang hot trên diễn đàn rồi

Thật ra ngay từ đầu khi Ôn Chỉ Văn bảo Vu Cẩn làm trò chơi cho cô thì cũng không ôm mục đích gì cả, chỉ định tự mình lấy ra chơi. Nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng trên diễn đàn, Ôn Chỉ Văn lại nhạy cảm ngửi thấy thời cơ kinh doanh.

Lưu lượng lớn như vậy, Ôn Chỉ Văn tỏ vẻ mắt thèm.

Tuy rằng trò chơi miễn phí, nhưng quảng cáo thì lại có giá nha!

Lúc này lợi nhuận của việc làm trang web dựa cái gì? Chủ yếu vẫn dựa vào thu nhập của việc quảng cáo.

Cho dù không có sản phẩm của các công tỉ khác tìm đến để quảng cáo thì cài thêm quảng cáo sản phẩm của công ty bọn họ cũng không tồi!

Vu Hoài Ngạn vẫn chưa hiểu tiền căn hậu quả, anh vừa nghe Ôn Chỉ Văn giải thích vừa xem xét mấy cái trang web trên máy tính của cô.

Ôn Chỉ Văn còn ngồi ở ghế máy tính, anh cũng không bảo cô đứng dậy, mà đứng ở phía sau cô xem, hình thành tư thế vây quanh, đầu Ôn Chỉ Văn nghiêng sang một chút là có thể đụng vào sườn mặt anh.

"Sao hả?" Sau khi giải thích xong, Ôn Chỉ Văn hỏi anh.

Rất nhanh Vu Hoài Ngạn đã hiểu ý của Ôn Chỉ Văn, gật đầu nói: "Cũng được đó, trò chơi này chỉ có bản tiếng Trung thôi sao? Em bảo Tiểu Cẩn mau chóng làm thêm một bản tiếng Anh đi."

Ôn Chỉ Văn sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hiểu ý anh.

Đồng thời trong lòng không nhịn được mà dựng ngón tay cái lên cho Vu Hoài Ngạn. Đúng là gian thương, cô còn chưa nghĩ ra chuyện như vậy, Vu Hoài Ngạn muốn kiếm cả tiền của trong ngoài nước luôn đây mài

"Còn nữa, nói với Tiểu Cẩn bảo con bé thăng cấp server lên một chút, không cân lo lắng về chuyện tiền."

Ôn Chỉ Văn không nhịn được cười: "Đã rõ!"
 
Chương 171


Ôn Chỉ Văn lập tức mở khung cửa trò chuyện với Vu Cẩn, truyền tải lại ý của Vu Hoài Ngạn.

Vu Cẩn bên kia cũng không có gì dị nghị nên đã nhanh chóng đồng ý.

Sau khi nói chuyện xong, Ôn Chỉ Văn muốn thay đổi giao diện trò chơi, cô phát hiện thế mà có thể vào được.

Liếc mắt nhìn Vu Hoài Ngạn đang ở bên cạnh, Ôn Chỉ Văn ranh mãnh hỏi: "Ông xã, em giới thiệu cho anh cách chơi trò chơi này nhé!"

Vu Hoài Ngạn không nói chuyện, anh lang lặng nhìn cô.

Ôn Chỉ Văn hơi chột dạ.

Một giây sau đó, cơ thể Vu Hoài Ngạn đã nghiêng về phía trước, cái ót của Ôn Chỉ Văn lập tức bị dán vào lồng ngực anh.

Ôn Chỉ Văn vừa định quay đầu lại hỏi anh muốn làm gì đã thấy anh vươn tay lên phía trước, vượt qua bờ vai cô, đặt bàn tay phải của mình lên bàn tay cô đang ở trên con chuột.

Bàn tay anh rất lớn, ngón tay lại thon dài, có thể dễ dàng bao phủ toàn bộ mu bàn tay cô. Ôn Chỉ Văn chỉ vừa cảm nhận được nhiệt độ trên mu bàn tay cô thì đã lập tức thấy anh nắm lấy tay cô, điều khiển con chuột, nhấn vào biểu tượng tắt các trang web, đồng thời cũng nhấn nút tắt máy.

Nhìn thấy màn hình máy tính lập tức tối xuống, Ôn Chỉ Văn giận mà không nói được gì.

Vu Hoài Ngạn cũng không nói câu nào, anh trực tiếp ôm cô đứng khỏi ghế, đi về phía giường ngủ.

Xem như Vu Hoài Ngạn anh đã phát hiện trong một số thời điểm nếu dễ dàng nói chuyện với Ôn Chỉ Văn sẽ khiến cô được một tấc lại muốn tiến lên một bước. Vì vậy lúc cần thiết vẫn phải áp dụng một số thủ đoạn sấm sét.

*

Trò chơi đào vàng tăng nhiệt không ngừng.

Ngày kế tiếp khi Ôn Chỉ Văn mở máy tính lên đã phát hiện thiệp mời mà mình đã phát đi thế nhưng lại có rất nhiều người trả lời lại.

Thậm chí còn có không ít người mới chơi cũng gửi thiệp mời đến thảo luận về trò chơi này.

Ban đầu khi Vu Cẩn làm trò chơi này, cô ấy căn bản không nghĩ đến sẽ có nhiều người chơi như vậy, lúc này đột nhiên có nhiều người kéo đến như thế khiến server bị sập nhiều lần.

Cũng may cô ấy đã nghe lời Vu Hoài Ngạn, kịp thời nâng cấp server, cuối cùng giao diện trò chơi cũng trôi chảy.

Chỉ một điều khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chính là internet chỉ mới vừa có bước khởi đầu trong nước, rất nhiều thứ đều đang nằm trong trạng thái thăm dò.

Nên khi đối mặt với một trang web hot như vậy, chỉ trong phút chốc đã có không ít người phát hiện có cơ hội buôn bán trong này.

Nếu phải so sánh, Vu Cẩn làm ra trò chơi bằng phiên bản tiếng Anh, khi trò chơi mới vừa tung ra trên mạng ở nước ngoài chưa được mấy ngày đã có người liên lạc với cô ấy, họ đều muốn bàn bạc về chuyện mua bản quyền của trò chơi, hoặc muốn đàm phán hợp tác công việc.

Đương nhiên Vu Cẩn lựa chọn vế sau.

Ôn Chỉ Văn thấy trong nước lại không có ai hỏi thăm nhưng cũng không quá thất vọng.

Trò chơi này có lưu lượng rất lớn, dùng làm quảng cáo sản phẩm trong nhà mình xem như không lỗ vốn.

Giống như sản phẩm máy nhắn tin của cong ty Vu Hoai Ngan, hang nam anh phai tieu tốn không ít tiền quảng cáo lên báo giấy, truyền hình, nhưng nếu bây giờ bắt đầu quảng cáo lên internet thì chắc chắn sẽ rất có lợi ích thực tế.

Theo đề nghị của Ôn Chỉ Văn nên cuối cùng quảng cáo máy nhắn tin cũng đã được tung lên internet.

Họ áp dụng hình thức quảng cáo bằng banner, bộ phận thiết kế cũng tốn không ít tâm tư để suy nghĩ về các biểu ngữ, phải cố gắng để người ta xem quảng cáo nhưng không chán ghét mà còn có thể để lại ấn tượng cho người xem.

Lần đầu tiên làm quảng cáo trên internet, đến cả Ôn Chỉ Văn cũng không nắm chắc lắm nên cô còn chú ý nhiều hơn cả Vu Hoài Ngạn.

Cũng may hiệu quả cuối cùng đạt được không tệ, dựa vào thống kê của Vu Cẩn bên kia thì lượng người nhấp vào quảng cáo vô cùng cao.

Và báo cáo bán hàng gần đây nhất bên Vu Hoài Ngạn cũng thể hiện rõ đã có không ít máy nhắn tin được bán ra là nhờ số người chơi game nhìn thấy quảng cáo, có ấn tượng với quảng cáo nên mới mua.
 
Chương 172


Nhờ có quảng cáo máy nhắn tin mở đầu mà cuối cùng những người làm quảng cáo khác đã bắt đầu chú ý đến trang web trò chơi của Vu Cẩn.

Trong thoáng chốc đã có không ít những lời ngỏ ý mong muốn được hợp tác đã bay vào hòm thư của Vu Cẩn, họ nhao nhao muốn tìm kiếm cơ hội hợp tác với cô ấy.

Vu Cẩn thấy phiền phức nên rất muốn từ chối.

Ôn Chỉ Văn biết được thì lập tức ngăn cản. Vốn dĩ trò chơi này đã miễn phí nhưng vẫn phải bảo đảm số lượng nhiều người chơi, việc bảo trì trang web cũng tốn chỉ phí, lẽ nào có tiền lại không muốn kiếm, tự mình ngã ngửa sao?

Dưới sự đề nghị của Ôn Chỉ Văn, đồng thời vẫn giữ trò chơi ở trạng thái thử nghiệm nhưng cuối cùng Vu Cẩn vẫn nhận một số quảng cáo đáng tin khác.

Dù là như thế nhưng khoản thu nhập từ quảng cáo là không thể xem thường.

Mà hạng mục này cũng được xem như Ôn Chỉ Văn đã có đóng góp vào nên Ôn Chỉ Văn rất có cảm giác thành công.

Đến lúc ăn cơm vào buổi tối, cô đã không nhịn được mà nhắc đến chuyện này với Vu Hoài Ngạn.

Nói qua nói lại, cô lại tâm huyết dâng trào nói: "Ông xã, anh xem mảng internet này không phải còn có rất nhiều không gian để phát triển? Anh không cân nhắc phát triển ở lĩnh vực này sao?"

Vu Hoài Ngạn ngạc nhiên nhìn cô, anh hơi suy nghĩ một lúc: "Đúng là không tệ. Nhưng anh không muốn thay đổi thất thường."

Ôn Chỉ Văn nhìn anh, lại nghe anh nói: "Có thể đầu tư, nhưng bây giờ anh vẫn chưa có suy nghĩ sẽ lập nghiệp ở phương diện này."

Được thôi! Xem ra hiện tại chồng của cô vẫn muốn tiếp tục cố gắng cày cấy ở ngành nghề sản xuất điện thoại này.

Ôn Chỉ Văn cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn cả.

Nhưng nói đến đầu tư, Ôn Chỉ Văn lại nghĩ đến Cố Hiểu Phương bên kia.

Họ đều làm về trò chơi, Cố Hiểu Phương muốn làm cũng không phải chỉ duy nhất một trò chơi nhỏ mà là cả một trang web trò chơi, hiện tại đoàn đội của họ đang bắt đầu khai thác mấy trò chơi như đánh cờ trực tuyến.

Thành công của Vu Cẩn bên này đã tiêm cho Cố Hiểu Phương một liều thuốc trợ tim, khiến anh ấy có niềm tin và mong chờ rất lớn vào tương lai.

Thế là anh ấy đã thường xuyên lôi kéo Vu Cẩn trò chuyện và thảo luận.

Ôn Chỉ Văn phát hiện gần đây tần suất Vu Cẩn tìm cô tán gẫu đã giảm đi không ít, sau khi hỏi mới biết được thì ra cô ấy đang bận rộn trò chuyện với Cố Hiểu Phương.

Ôn Chỉ Văn còn cảm thấy hai người họ trò chuyện vô cùng vui vẻ, thế là không nhịn được quay lại nói đùa với Vu Hoài Ngạn: "Em cảm thấy Tiểu Cẩn giống như gặp được tình yêu của cô ấy vậy. Gần đây cô ấy cũng không tìm em tán gẫu nữa."

Ôn Chỉ Văn cảm thấy Vu Hoài Ngạn nhất định sẽ hỏi người đó là ai, nhưng không ngờ anh lại hỏi: "Vậy còn em?"

Vừa nghe xong Ôn Chỉ Văn còn chưa kịp phản ứng, cô nghi ngờ nhìn về phía anh: "Em cái gì cơ?"

Vu Hoài Ngạn không nhanh không chậm nói: "Tình yêu của em thì sao?"

Ôn Chỉ Văn rốt cuộc cũng hiểu ý anh: "..." Me nó! Có phải cô lại vừa đào hố chôn mình không?

Người đàn ông này ở không đi gây sự đúng không?

Nhưng để không phá hư tình cảm vợ chồng, Ôn Chỉ Văn lườm anh, giả vờ giận dỗi nói: "Ông xã, anh đã biết còn cố hỏi làm gì?"

Vu Hoài Ngạn nghiêm túc nhìn biểu cảm trên mặt cô, trong thoáng chốc anh thật sự không biết cô đang nói thật hay nói dối.

Chỉ là cô gái này từ trước đến nay thường xuyên lật mặt, nói lời bịa đặt không hề chớp mắt nên đến cuối cùng Vu Hoài Ngạn cũng chỉ co giật khóe miệng.
 
Chương 173


Đảo mắt thời gian đã đến tết Nguyên Đán.

Bên ngoài trời vừa đổ một trận tuyết, khắp nơi được bao phủ một lớp áo bạc.

Thời tiết lạnh lẽo nên Ôn Chỉ Văn cũng không thích bước chân ra đường.

Bình thường nếu đến mùa đông, phần lớn thời gian cô đều làm một con mèo ngoan ngoãn ở trong nhà, nếu không cần thiết cô chắc chắn sẽ không bước ra cửa.

Dịp tết Nguyên Đán chỉ được nghỉ một ngày, công ty của Vu Hoài Ngạn làm theo chính sách nên cũng chỉ có một ngày nghỉ.

Cũng khó có được một ngày nghỉ nên buổi sáng hai người họ vẫn nằm trên giường như thế.

Buổi chiều hẹn hò nhau ra ngoài ăn một bữa cơm để cảm nhận chút không khí đón tết đầu năm.

Ăn cơm chiều, xem phim xong đi ra ngoài thì thời gian vẫn còn rất sớm.

Tuy bình thường Ôn Chỉ Văn không muốn đi ra ngoài nhưng lúc này cũng đã đi ra nên cô không muốn trở về sớm. Lúc lái xe đi được một đoạn, cô nhìn thấy hai bên đường có không ít xe đã dừng lại, Ôn Chỉ Văn vội vàng hỏi Vu Hoài Ngạn: "Có phải ở đây sẽ có sự kiện gì không? Chúng ta cũng đi xem thử nhé!"

Với yêu cầu của cô, Vu Hoài Ngạn không có bất kỳ ý kiến gì.

Anh chuyển tay lái, xe lập tức chạy vào con đường kia, chỉ nhìn thấy kiến trúc hai bên đường được trang trí bằng rất nhiều đèn nê ông xanh xanh đỏ đỏ.

Đây là... con phố quán bar?

"Thì ra là quán bar! Thảo nào lại náo nhiệt đến vậy!" Ôn Chỉ Văn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn ngó mấy lần, sau đó cô nghiêng đầu sang chỗ khác, bắt lấy tay phải của Vu Hoài Ngạn: “Chúng ta đi chơi nhé!"

Đến đây đã lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa từng đến quán bar ở thành phố Bắc.

"Thật sự muốn đi?" Vu Hoài Ngạn hỏi.

"Muốn!" Ôn Chỉ Văn gật đầu lia lịa

Vu Hoài Ngạn quét mắt nhìn bên ngoài, sau đó anh vẫn đồng ý: "Được rồi! Nhưng đến quán bar nào thì do anh chọn.”

Ôn Chỉ Văn không có ý kiến với đề nghị này, đến quán bar nào mà không giống nhau. Vu Hoài Ngạn chở Ôn Chỉ Văn đến quán bar của một người bạn anh mở và anh đã từng đến.

Bên trong đó không tệ, không gian cũng sạch sẽ.

Nhưng có một việc Vu Hoài Ngạn không dự đoán được. Đã nửa trăm trôi qua, quán bar trước đây đã trở nên náo nhiệt hơn trong ấn tượng của anh rất nhiều.

Khi anh vừa bước vào cửa thì đập vào mắt trước tiên chính là những ánh đèn laser xanh tím và cả tiếng nhạc to lớn đập mạnh vào màng nhĩ.

Bên trong vô cùng xa hoa trụy lạc, trên sản nhảy nam nữ tha hồ vặn vẹo.

Vu Hoài Ngạn lập tức nhíu mày.

Thế nhưng Ôn Chỉ Văn lại vô cùng hào hứng, cô tò mò quan sát xung quanh của quán bar, cô cảm thấy ngoại trừ quần áo trên người của mọi người có thể nhìn ra được hơi thở thời đại này ra, thì tất cả ở nơi này hầu như không khác gì với thời đại sau này.

Vu Hoài Ngạn ngạn sợ lạc Ôn Chỉ Văn trong đám đông nên anh nắm tay cô rất chặt.

Nhưng Ôn Chỉ Văn lại đột nhiên kéo lấy tay anh, áp sát lại gần tai anh nói: "Em muốn đi nhà vệ sinh."

Vu Hoài Ngạn cũng không yên tâm để một mình cô đi nên gật đầu: “Anh đi với em."

Sau khi tìm được vị trí của nhà vệ sinh, Vu Hoài Ngạn để cô tự bước vào, còn anh thì đứng bên ngoài chờ đợi.

Dáng người Vu Hoài Ngạn cao lớn, thẳng tắp, khí chất nổi bật, dù đứng dưới ánh sáng hơi mờ mịt đi chăng nữa vẫn rất thu hút ánh mắt của người khác.

Anh đã đứng như thế chỉ trong giây lát nhưng có không ít các cô gái đã đến bắt chuyện với anh, Vu Hoài Ngạn cũng chỉ lễ độ từ chối từng người một.

Đột nhiên anh cảm thấy hối hận khi đồng ý đưa Ôn Chỉ Văn đến quán bar.

Vu Hoài Ngạn nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, anh quyết định sẽ ở lại đây nhiều nhất là một giờ, sau đó sẽ lập tức đưa Ôn Chỉ Văn về nhà ngay.
 
Chương 174


Lúc thả cánh tay xuống, Vu Hoài Ngạn cảm thấy bả vai mình bị người khác đụng vào, anh nghiêng đầu nhìn, thế nhưng lại đối diện với gương mặt của Tiết Kỳ.

Tiết Kỳ cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh: "Vu Hoài Ngạn, thật sự là cậu à? Tôi còn tưởng mình đã nhìn nhầm."

Vu Hoài Ngạn gặp Tiết Kỳ ở nơi này, trong mắt anh cũng hiện lên vẻ bất ngờ.

Thế mà lại gặp phải Tiết Kỳ, anh nhớ lần trước mình đến đây cũng gặp Tiết Kỳ.

"Thật là trùng hợp! Cậu đi một mình sao?” Vu Hoài Ngạn lên tiếng chào hỏi.

Tiết Kỳ cảm thấy câu hỏi này của Vu Hoài Ngạn rất kỳ quái.

Lại còn hỏi anh ấy có phải đến đây một mình không? Đến quán bar lẽ nào còn dẫn theo người nhà?

Hơn nữa còn là xuất hiện trong quán bar ngay trong dịp tết Nguyên Đán thế này...

Trong phút chốc, Tiết Kỳ lập tức lộ ra biểu cảm chúng ta cùng hoàn cảnh. Anh ấy vươn tay vỗ vào bả vai Vu Hoài Ngạn: "Không phải cậu cũng một mình đến đây sao? Thế nào? Gần đây chuyện tình cảm không quá thuận lợi sao?"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Mặc dù cũng có một chút, nhưng...

"Không sao cả! Có gì ghê gớm đâu. Anh em chúng ta đi uống vài ly, tôi sẽ phân tích cho cậu." Tiết Kỳ bày ra dáng vẻ của một người từng trải.

"Tôi không phải..." Vu Hoài Ngạn mở miệng.

Vào lúc này Ôn Chỉ Văn cũng đã từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Vừa bước ra cô đã nhìn thấy chồng mình và một người đàn ông khác đang lôi lôi kéo kéo.

Chắc không phải đụng trúng một con sâu rượu nào rồi chứ?

Ôn Chỉ Văn vội vàng đi đến.

Sau khi nhìn kỹ.

Hay lắm! Lại là Tiết Kỳ!

Tiết Kỳ nhìn thấy Ôn Chỉ Văn đột nhiên cũng xuất hiện ở đây thì trợn tròn hai mắt.

Đệt! Thế mà lại còn có người thật sự kéo người nhà đến quán bar?

Ôn Chỉ Văn cũng không dự đoán trước được đụng phải Tiết Kỳ này ở quán bar.

Bản thân là nam chính trong nguyên tác, vào những ngày lễ tết như tết Nguyên Đán thế này, anh ấy lại không ở nhà bên vợ con sao?

Xuất hiện ở quán bar là chuyện gì thế này?

Mà trong nguyên tác, cho đến lúc này cũng chưa xuất hiện những nơi giải trí như quán bar thế này.

"Anh họ cũng đến quán bar chơi?" Ôn Chỉ Văn hết khiếp sợ thì lên tiếng chào.

Trên mặt Tiết Kỳ lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, sau đó cũng lên tiếng: "Ừm, đến chơi."

Ôn Chỉ Văn nhịn không được lại nhìn ra phía sau anh ấy: "Chị dâu cũng đến cùng sao?"

Tiết Kỳ: "... Không có."

Ôn Chỉ Văn càng khiếp sợ hơn.

Tiết Kỳ còn có thể vứt bỏ Thang Linh Na, một mình chạy đến quán bar?

Thế này là sụp đổ thiết lập nhân vật rồi?

Ánh mắt của Ôn Chỉ Văn biểu lộ rất rõ ràng, Tiết Kỳ thật sự không thể xem nhẹ được.

Cảm giác mặt mũi mình không nhịn được nữa, Tiết Kỳ vội vàng nói tạm biệt rồi đi mất, tốc độ nhanh chóng giống như có người đuổi theo sau lưng anh ay vậy. Ôn Chỉ Văn nhìn bóng lưng Tiết Kỳ mà mê man.

Mấy ngày nay, nội dung nguyên tác đến cùng là đã xảy ra thay đổi gì thế nhỉ?

Vu Hoài Ngạn nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, anh gõ ngón tay vào đầu cô, hỏi: "Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

"Không có. Không có gì!" Ôn Chỉ Văn bình tính lại, kéo lấy cánh tay anh: "Chúng ta ra ngoài chơi thôi!"

Hai người tìm đến và ngồi xuống một cái ghế dài.

Ôn Chỉ Văn cảm thấy rất hứng thú với những thứ rượu xanh xanh đỏ đỏ bên dưới ánh đèn, cô nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào đó.

"Muốn uống?" Vu Hoài Ngạn cũng chú ý đến ánh mắt của Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn do dự nhưng vẫn gật đầu.

Vu Hoài Ngạn ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng không phải không được. Nhưng em phải nhớ kỹ, sau này khi anh không ở bên cạnh em thì em không được uống! Những lúc không có anh ở bên cạnh, em nhất định không được uống rượu."

Dù sao với tửu lượng kia của cô... Vậy đây chính là đã đồng ý?

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn rất vui vẻ chuẩn bị nếm thử một ít rượu, nhưng đột nhiên có một sức mạnh tìm cách sống sót nào đó rất mạnh đã kéo cô lại.

Ôn Chỉ Văn lập tức nhớ đến chuyện đã xảy ra vào lần say rượu trước đây...
 
Chương 175


Còn có đoạn ghi hình kia nữa.

Nghĩ đến đấy, Ôn Chỉ Văn trở nên nghỉ ngờ liếc sang Vu Hoài Ngạn.

Người đàn ông này còn vô cùng sảng khoái đồng ý cho cô uống rượu? Không phải có ý đồ gì đó chứ?

Không được! Con người không thể bước hai lân vào cùng một dòng sông, cũng giống như Ôn Chỉ Văn không thể phạm phải cùng một sai lâm đến hai lần.

"Được rồi! Em vẫn không nên uống rượu thì hơn!" Ôn Chỉ Văn khẽ nghiêng ra sau, cô nhẹ nhàng nói: "Em uống nước có ga vậy."

Đáng tiếc dưới ánh đèn mờ ảo, chớp tắt, sáng tối liên tục khắp trong quán bar khiến cô không thể nào nhìn rõ...

Vu Hoài Ngạn cũng không có ý kiến gì về hành vi muốn uống nước có ga của Ôn Chỉ Văn.

Chẳng qua anh vẫn gọi cho mình một ly rượu.

Âm nhạc bỗng trở nên ồn ào hơn, Ôn Chỉ Văn dựa sát vào tai anh, cô muốn nói chuyện với anh, nhưng không ngờ ghế dài phía đối diện đã có người ngồi xuống.

Ôn Chỉ Văn giương mắt nhìn. Là Tiết Kỳ đã đi rồi nhưng lại quay lại.

Tiết Kỳ đặt mông ngồi xuống, giống như anh ấy cũng có vài phần ngượng ngùng, không ngẩng đầu lên, mở miệng: "Một mình uống rượu cũng không có ý nghĩa gì, tôi đến uống với mọi người."

Nói xong đã uống ực hết ly rượu của mình.

Ôn Chỉ Văn tròn mắt há mồm, cô đã quên hết những lời vốn muốn nói với Vu Hoài Ngạn.

Tiết Kỳ tự mình uống một ly rượu xong thì cả người giống như được thả lỏng, anh ấy còn cụng vào ly rượu đang đặt lên bàn của Vu Hoài Ngạn, nói: "Sao cậu lại không uống? Sợ em dâu nói gì cậu à?”

Nói xong, Tiết Kỳ lại nhìn về phía Ôn Chỉ Văn: "Em dâu, em không cho phép cậu ta uống rượu với anh à?”

Ôn Chỉ Văn đột nhiên bị gọi tên: "..."

Cô uống một ngụm nước có ga, đè nén chính mình, sau đó nói với Tiết Kỳ: "Không có, không có."

Nói xong đã dùng ngón tay chọc vào người Vu Hoài Ngạn: "Ông xã, hay là anh uống vài ly với anh họ đi!"

Chủ yếu là vì Tiết Kỳ nhìn qua giống như không được bình thường lắm.

Vu Hoài Ngạn cũng duỗi tay đè lại ngón tay của cô, nghiêng người lại gần tai cô nói: "Sảng khoái đồng ý vậy sao? Không sợ anh say?"

"Vậy tửu lượng của anh có được không?" Ôn Chỉ Văn hỏi.

Vu Hoài Ngạn chỉ cười mà không nói chuyện. Anh nâng ly rượu của mình lên cụng với Tiết Kỳ.

Tiết Kỳ uống vài chén rượu vào bụng, men rượu bắt đầu dâng cao, anh ấy vừa rót cho Vu Hoài Ngạn vừa nói: "Vẫn là cậu may mắn. Đến quán bar thế này nhưng vẫn có đôi có cặp. Không như tôi, một mình cô đơn."

"Cậu cũng có thể dẫn chị dâu theo." Vu Hoài Ngạn nói.

"Cậu thật sự nói rất nhẹ nhàng." Tiết Kỳ trừng mắt nhìn anh: "Bây giờ cô ấy còn bận rộn hơn cả tôi ấy chứ, gặp được cô ấy một lần còn khó hơn cả lên trời."

Ôn Chỉ Văn đang ăn đồ ăn vặt tò mò hỏi một câu: "Gần đây chị dâu bận rộn rất nhiều việc sao? Đang bận chuyện gì vậy?"

Cô nhớ rất kỹ trong nguyên tác Thang Linh Na đúng là rất bận biu mỗi ngày đều phải chăm sóc cho ba đứa con, nấu nướng các kiểu.

Lời nói này của Tiết Kỳ có hơi làm quá, làm sao có thể nói anh ấy gặp mặt Thang Linh Na một lần cũng khó khăn?

"Cô ấy à, đang bận bịu quản lý nhà hàng." Tiết Kỳ cao giọng trả lời.

Ôn Chỉ Văn nghe thấy lời này thì ngạc nhiên không thôi. Thang Linh Na thế mà lại đi quản lý nhà hàng?

Nội dung nguyên tác đã bị lệch đến tận rãnh Mariana mất rồi.

Năm ngoái cũng ở quán bar này, anh ấy uống rượu chung với Vu Hoài Ngạn, say như chết và được đưa về nhà.

Khi đó Thang Linh Na chăm sóc anh ấy cả đêm, sau đó những mâu thuẫn tích lũy dần dần bộc phát. Ngày thứ nhất sau khi tỉnh rượu hai người họ đã ầm ï một trận, tiếp theo đó còn chiến tranh lạnh mấy ngày.

Mãi đến một ngày nào đó, Thang Linh Na dạo phố một vòng trở về, bỗng nhiên đã uốn tóc.

Không biết có phải do đã thay đổi kiểu tóc hay không mà cả tính tình của cô ấy cũng thay đổi. Thang Linh Na bắt đầu dùng vẻ mặt ôn hòa với Tiết Kỳ một lân nữa, đồng thời còn đề cập đến việc muốn đến nhà hàng giúp đỡ.
 
Chương 176


Tiết Kỳ nghĩ muốn điều chỉnh lại quan hệ vợ chồng của hai người, cộng thêm khoảng thời gian đó mối quan hệ giữa mẹ Tiết và Thang Linh Na không được hợp cho lắm nên anh ấy nghĩ để Thang Linh Na cách xa mẹ Tiết một thời gian cũng tốt, vì vậy anh ấy rất tự nhiên đã đồng ý với yêu của nho nhỏ này của cô ấy.

Ban đầu Tiết Kỳ còn cho rằng công việc quản lý nhà hàng này vốn dĩ cũng không phải loại công việc nhẹ nhàng, Thang Linh Na lại quen ở nhà chăm sóc cho mấy đứa bé nên chắc chắn cô ấy sẽ không chịu khổ được mấy ngày.

Chờ cho đến khi cô ấy đã chịu khổ đủ thì chắc chắn trở lại tính tình như lúc xưa, và quay vê nhà chăm sóc cho con cái như trước.

Nhưng Tiết Kỳ lại không ngờ rằng Thang Linh Na thế nhưng lại không sợ khổ, không sợ mật.

Khi vừa bắt đầu, mỗi ngày đều bận đến tận hai ba giờ sáng nhưng cũng chưa từng kêu một tiếng khổ nào, không hề rên một tiếng nào, vẫn cắn răng kiên trì.

Sau khi biết rõ quy trình làm việc trong nhà hàng, Thang Linh Na đã bắt đầu quản lý độc lập mấy nhà hàng, thậm chí còn xuất sắc hơn cả Tiết Kỳ.

Thang Linh Na tập trung hầu hết sức lực vào việc quản lý nhà hàng nên thời gian chăm sóc cho con cái đương nhiên sẽ ít hơn.

Vì vậy sau mỗi ngày hết bận rộn, thời gian còn lại của cô ấy cũng đều ở chung với ba đứa bé, đến ánh mắt nhìn đến Tiết Kỳ cũng ít đi.

Cả một ngày hai vợ chồng còn không nói được với nhau vài câu.

Tiết Kỳ không kìm được so sánh thời gian gần đây với trước kia. Trước kia Thang Linh Na còn chưa làm quản lý nhà hàng, mỗi ngày Tiết Kỳ làm xong việc trở về nhà đều được cô ấy chào đón, một mực quan tâm anh ấy, thậm khí có đôi khi còn khiến anh ấy chê vợ mình phiền.

Bây giờ mỗi khi trở về nhà, hoặc là Thang Linh Na vẫn chưa trở về hoặc là đã đi ngủ từ sớm, trong phòng ngủ còn không thèm để lại một ngọn đèn cho anh ấy.

Có thể lấy hôm nay làm ví dụ. Vì là tết Nguyên Đán nên có rất nhiều người đến nhà hàng ăn cơm, đã trễ thế này nhưng Thang Linh Na vẫn vô cùng bận.

Nếu không như thế anh ấy cũng không phải một mình đến đây uống rượu giải sầu.

Men say bốc lên, Tiết Kỳ như máy hát đã bắt đầu hoạt động, anh ấy đông một câu tây một câu biểu đạt hết những bất mãn của bản thân.

Ôn Chỉ Văn ngồi một bên vừa ăn đồ ăn vặt vừa uống nước có ga, tiện thể nghe Tiết Kỳ nói câu được câu mất.

Tiết Kỳ đã hơi say, lời nói cũng không còn logic nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn nghe hiểu lời anh ấy.

Thấy dáng vẻ buồn khổ này của Tiết Kỳ, Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hỏi một câu: "Anh họ, anh muốn quay lại khoản thời gian trước kia sao?"

Tiết Kỳ phải tiêu mất hai giây mới hiểu Ôn Chỉ Văn nói gì.

Anh ấy khẽ gật đầu, lớn tiếng nói: "Đương nhiên muốn. Anh thật sự không hiểu cô ấy đã nghĩ thế nào, vì sao đột nhiên lại muốn đi quản lý nhà hàng? Hiện tại cả hai người bọn anh đều bận rộn thế này, một ngày nói chuyện còn không được vài câu, thế này còn tính là nhà gì nữa?"

Nói xong lại uống một ngụm xuống bụng.

Tiết Kỳ không uống một mình, anh ấy còn rót cho Vu Hoài Ngạn, muốn Vu Hoài Ngạn phải uống với anh ấy.

"Thật ra muốn quay về quá khứ cũng không phải khó." Ôn Chỉ Văn nói.

Ngược lại lúc này Tiết Kỳ phản ứng rất nhanh, anh ấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Chỉ Văn, hỏi: "Phải làm thế nào?"

Ôn Chỉ Văn rất chân thành nói: "Anh họ, anh vừa nói không phải cả hai người đều rất bận rộn sao, nên mới muốn quay lại thời gian trước đây khi chỉ có một người bận bịu, còn một người khác sẽ chăm sóc, lo việc trong nhà sao?"

"Em vừa nghe anh nói chị dâu quản lý nhà hàng rất tốt, vậy thì anh cứ giao nhà hàng cho chị ấy quản lý, còn anh quay về nhà, lo lắng mọi việc trong nhà, chăm sóc con cái, chờ đến tối chị dâu trở về nhà là có thể trò chuyện với nhau rồi. Như thế không được sao?"
 
Chương 177


"Dù sao trước đây hai người cũng đã từng như thế, chẳng qua hiện tai phải thay đổi vị trí cho nhau mà thôi. Van đề cũng không lớn lắm." Ôn Chỉ Văn chậm rãi nói.

Đến nửa ngày Tiết Kỳ cũng không hề trả lời lại, anh ấy giống như bị đề nghị vĩ đại này làm cho sững sờ.

Ôn Chỉ Văn không nhận được câu trả lời của anh ấy thì có chút không vui, cô cong cùi chỏ lên thọc vào Vu Hoài Ngạn bên cạnh, ý muốn nhận được sự tán thành từ chỗ anh: "Ông xã, anh cảm thấy em nói đúng không?"

Vu Hoài Ngạn không nhịn được cười: "Đúng là rất có lý."

Tiết Kỳ khó khăn mở to mắt, trực giác anh ấy biết rằng lời này của Ôn Chỉ Văn là không đúng, dù sao anh ấy nghe vào cũng không thấy hài lòng.

Trong lòng vô cùng bực bội, Tiết Kỳ tiếp tục rót rượu vào ly của Vu Hoài Ngạn, giống như muốn đẩy tất cả bực tức, giận dỗi của mình vào ly rượu: "Nào, uống tiếp!"

Thấy Vu Hoài Ngạn có ý từ chối uống tiếp, Tiết Kỳ không vui nên bắt buộc anh phải uống với mình: "Cậu không uống chính là không nể mặt tôi."

Ôn Chỉ Văn cảm thấy vô vị nên dứt khoát không muốn nhìn hai người này nữa, cô quay người nhìn lên sân khấu.

Không lâu sau đó cô chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", cái bàn trước mặt cũng chấn động.

Ôn Chỉ Văn bị làm cho chấn động thì lập tức nhìn sang, chỉ thấy Tiết Kỳ đã nằm sấp lên bàn.

Ôn Chỉ Văn im lặng nhìn về phía Vu Hoài Ngạn.

Vu Hoài Ngạn vẫn vô cùng nghiêm chỉnh ngồi ở đây, nhìn Tiết Kỳ say gục lên bàn mà không có bất kỳ phản ứng gì, tay vẫn nâng ly rượu, đưa lên môi mình.

Trực giác cho Ôn Chỉ Văn biết tình hình có vẻ không ổn. Cô nghiêng người lại gần nhìn. Hay lắm! Hình như anh cũng đã say rồi!

Nhìn hai con sâu rượu trước mặt mình, Ôn Chỉ Văn cảm thấy phát rầu.

Không phải chứ? Cả Vu Hoài Ngạn cũng đã uống say rồi sao? Bản thân anh cũng không biết thông minh, lanh lợi một chút, lại còn vô cùng sảng khoái mà uống chung với Tiết Kỳ. Ôn Chỉ Văn tiếc rèn sắt không thành thép gỡ ly rượu trong tay Vu Hoài Ngạn xuống, Ôn Chỉ Văn tức giận dùng hai tay mình bóp vào mặt anh: “Anh thật sự đã uống say rồi sao?"

Nhưng cảm giác bóp mặt anh thế này rất thích! Thảo nào người đàn ông này thường xuyên thích bóp mặt cô như thế.

"Đừng làm rộn!" Vu Hoài Ngạn đã uống rượu say kéo tay cô xuống, tiện thể còn ôm cô vào lòng mình, còn gác cả cằm của mình lên vai cô.

Còn đừng làm rộn?

Hai con sâu rượu! Cô phải đưa về thế nào đây?

Ôn Chỉ Văn vùng vẫy trong vòng tay của Vu Hoài Ngạn một lúc nhưng vẫn không vùng ra được.

Cô đành phải vỗ phía sau lưng anh: "Anh buông em ra trước đi!"

Cũng may Vu Hoài Ngạn vẫn có thể nghe hiểu những gì cô nói, dưới sự thúc giục của Ôn Chỉ Văn, anh bất đắc dĩ đã buông cô ra.

Thời gian không còn sớm nữa, việc cấp bách nhất chính là phải đưa họ về nhà trước đã.

Chỉ dựa vào một mình Ôn Chỉ Văn chắc chắn sẽ không thể làm được. Bắt buộc cô phải tim cứu viện.

Ôn Chỉ Văn nhìn thấy điện thoại di động bên hông Tiết Kỳ, thế là cô đi qua cầm lấy.

Nhưng vừa mới đứng lên đã bị Vu Hoài Ngạn giữ chặt tay kéo lại, không cho cô động đậy: "Em muốn đi đâu?"

Ôn Chỉ Văn chỉ vào bên hông Tiết Kỳ, cô kiên nhẫn giải thích với anh: "Nhìn thấy điện thoại kia không? Em muốn đến lấy cái đó."

Vu Hoài Ngạn nhìn theo ngón tay của cô, mất hai giây nhưng sau đó anh vẫn không thả tay cô ra.

"Anh thả tay em ra trước, em đi lấy điện thoại." Ôn Chỉ Văn muốn phát điên rồi.

"Không thả." Vu Hoài Ngạn không buông tay.

Sau đó hai giây nữa, anh lại nói: “Anh đi lấy."

Ôn Chỉ Văn quả thực không còn cách nào khác.
 
Chương 178


Được thôi, anh muốn đi lấy thì cứ để anh đi vậy. Điện thoại của Tiết Kỳ bị cơ thể anh ấy đè xuống, nếu để cô đi lấy đúng là không được tiện lắm.

"Vậy anh nhanh đi!" Nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đứng lên nhưng vẫn không động đậy, Ôn Chỉ Văn đành phải đẩy nhẹ vào anh.

Cuối cùng Vu Hoài Ngạn cũng kịp phản ứng, anh đi đến chỗ của Tiết Kỳ với tốc độ không được ổn định. Đến nơi, anh lục lọi trên lưng Tiết Kỳ một trận, sau đó mới câm được điện thoại.

Anh lại quay trở lại, ngồi ngay bên cạnh Ôn Chỉ Văn, tiện thể còn không quen kéo cô vào lòng mình.

Ôn Chỉ Văn để tùy anh, cô vươn người đến tay kia của anh để lấy điện thoại của Tiết Kỳ.

Tuy Vu Hoài Ngạn đã say rượu nhưng vẫn may mắn là anh chỉ muốn ngồi bên cạnh cô, ngoài ra còn lôi kéo ngón tay cô đùa nghịch, còn lại cũng không có hành động kỳ lạ gì khác, nhờ vậy Ôn Chỉ Văn cũng bớt lo lắng.

Ôn Chỉ Văn tựa vào lồng ngực anh, cô tập trung nhìn vào điện thoại của Tiết Kỳ. May mắn lúc này Tiết Kỳ đã đổi điện thoại mới, nếu vẫn là loại điện thoại cũ to đùng kia thì cô thật sự không biết làm thế nào mới liên hệ được với người nhà anh ãy.

Điện thoại ở thời này vẫn chưa có mật mã, chỉ cần nhấn cho màn hình sáng lên là có thể sử dụng.

Ôn Chỉ Văn mở danh bạ ra, sau đó tìm được ghi chú số điện thoại nhà, cô trực tiếp gọi đi.

Chờ một lúc lâu sau đó mới có người nhận điện thoại, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói phụ nữ: “A lô, Tiết Kỳ?"

Ôn Chỉ Văn cầm di động mở miệng: "Là chị dâu sao? Em là Ôn Chỉ Văn."

"Là chị đây" Thang Linh Na mở miệng: "Làm sao em..."

"Là thế này. Bây giờ bọn em đang ở quán bar BC, anh họ đã uống say rồi, chị có thể đến đây đón anh ấy về không?" Ôn Chỉ Văn nhanh chóng giải thích.

Thang Linh Na bên kia im lặng rất lâu mới mở miệng: "Được rồi! Chị lập tức đến ngay."

Nghe Thang Linh Na nói sẽ đến, cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi cúp máy, cô có thể yên tâm ngồi đợi. Lúc này, Vu Hoài Ngạn đột nhiên buông tay cô ra, bắt đầu chuyển sang chơi đùa với tóc của cô.

Ôn Chỉ Văn lập tức giải cứu tóc của cô ra khỏi tay anh.

Hiếm khi được chứng kiến Vu Hoài Ngạn say rượu, lúc này bỗng nhiên Ôn Chỉ Văn lại nổi lòng muốn đùa.

Cô dựng một ngón tay lắc lư qua lại trước mắt anh ấy, hỏi: "Đây là mấy?"

Mắt của Vu Hoài Ngạn đi lòng vòng theo ngón tay của cô. Khi Ôn Chỉ Văn cho rằng Vu Hoài Ngạn đang cố gắng phân biệt mấy ngón tay thì anh đột nhiên kéo ngón tay cô qua, đặt lên môi mình, hôn lên đó.

Cảm giác tê dại từ ngón tay truyền lên não, trong nháy mắt Ôn Chỉ Văn đã cứng đờ.

Trong thoáng chốc thời gian giống như bị ngưng đọng lại, mỗi một giây đồng hồ giống như bị kéo dài.

Tiếng nhạc, tiếng ồn ào bên tai trong nháy mắt cũng bị rút đi, đột nhiên thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh.

Ngón tay của cô vẫn còn bên môi anh, hơi thở nóng rực khẽ phun vào mu bàn tay cô, khiến bàn tay cô cũng nóng lên theo. Trong vô thức Ôn Chỉ Văn nhìn lên mặt Vu Hoài Ngạn, chỉ thấy ánh mắt anh rất mờ mịt, không thể thấy được gì rõ ràng.

Giống như đã trải qua rất lâu nhưng thật ra thời gian cũng chỉ mới qua vài giây đồng hồ.

Ôn Chỉ Văn bỗng rụt tay mình lại.

Người đàn ông này đang làm gì trước mặt mọi người thế này?

Ôn Chỉ Văn che mặt mình, đôi mắt xinh đẹp quét nhìn xung quanh bốn phía rất chột dạ.

Tiết Kỳ vẫn nằm sấp trên bàn, bất tỉnh nhân sự. Vị trí ghế dài họ ngồi hơi lệch nên hầu như không có người chú ý đến hành động vừa rồi của họ...

Vu Hoài Ngạn không còn tay của Ôn Chỉ Văn để chống đỡ, anh lập tức cắm đầu xuống bên cạnh.

Ôn Chỉ Văn đành phải kéo anh lại, để anh ngồi ngay ngắn.

Vất vả lắm mới đỡ được anh ngồi thẳng người nhưng Vu Hoài Ngạn lại quấn lấy cô, anh dùng mặt mình cọ lên mặt cô, trong miệng còn không ngừng gọi cô: "Bà xã, bà xã, bà xã."

"Ở đây, ở đây! Anh thả em ra trước đãi" Ôn Chỉ Văn lấy tay đẩy mặt anh ra.
 
Chương 179


Tuy người đàn ông này đã say rượu nhưng sức lực của anh rất lớn, Ôn Chỉ Văn không những không tránh ra được, mà ngược lại cô càng bị anh kìm chặt hơn...

Một giây sau, Vu Hoài Ngạn đột nhiên áp sát lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt cô, sau đó vươn tay nhéo mũi cô, nói: "Em phải ngoan!"

Trong hô hấp của anh còn mang theo hơi rượu nhưng lại không hề khó ngửi.

Trong đầu Ôn Chỉ Văn giống như muốn nổ tung.

Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này sau khi say lại không ngoan ngoãn thế này.

Còn bảo cô phải ngoan ngoãn?

Rõ ràng chính anh mới phải ngoan ngoãn, biết chưa?

Nhiệt độ trong quán bar khá cao, gương mặt Ôn Chỉ Văn dần dần nóng lên, cô nhịn không được quay mặt sang chỗ khác.

Thế nhưng chỉ một giây sau đó, Vu Hoài Ngạn đã mạnh mẽ quay mặt cô trở về, tựa vào trán anh. Ôn Chỉ Văn bị anh làm cho không còn cách nào, lúc đầu cô cũng định từ bỏ ý định vùng vấy nhưng lại cảm thấy rất tức giận.

Thế là cô không cố gắng rút tay mình ra nữa, mà luồn tay vào bên trong áo của anh, bóp lấy eo anh, thấp giọng cảnh cảo anh, nói: "Anh không được quá đáng nhé!"

Nhưng có dọa thế nào cũng không có tác dụng, Vu Hoài Ngạn vẫn như vậy, anh muốn làm thế nào thì làm thế đó.

Ôn Chỉ Văn đành phải dùng lời nói ngon ngọt dụ dỗ anh, sau đó người đàn ông Vu Hoài Ngạn này mới chịu dừng lại, anh yên tĩnh lại, chỉ nhắm mắt dựa vào cô.

Giải quyết xong một trận này, Ôn Chỉ Văn quả thực đã mệt đến mồ hôi đầy đầu.

*

Qua hơn nửa giờ sau, rốt cuộc Thang Linh Na cũng đã đến.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thang Linh Na, Ôn Chỉ Văn thật sự không dám tin vào mắt mình.

Hình tượng người vợ hiên mẹ tốt người xưa đã được thay đổi, cách ăn mặc của này của cô ấy cũng vô cùng già dặn, khí chất nhu hòa đã thay bằng cứng cỏi, nhìn cô ấy hiện tại và quá khứ giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Dù phải bước chân vào những nơi giải trí như quán bar thế này nhưng Thang Linh Na lại chưa hề nhíu mày, trong ánh mắt không hề có chút gợn sóng nào, nhìn qua vô cùng chững chạc.

Thang Linh Na nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, cô ấy cười một tiếng chào hỏi.

Thấy được sự ngạc nhiên trong ánh mắt của Ôn Chỉ Văn, Thang Linh Na sờ lên tóc mình, cười nói: "Em thấy chị đã thay đổi rất nhiều so với trước kia sao?"

Ôn Chỉ Văn lấy lại tinh thần, cô cũng cười: "Quả thật là rất khác, từ đầu em cũng không nhận ra chị."

"Con người sẽ không ngừng thay đổi" Thang Linh Na nói.

Ôn Chỉ Văn rất đồng ý với điều này, cô cũng gật đầu.

Mặc dù lúc này nội dung của nguyên tác đã bị lệch đi rất xa, cách xa vạn dặm nhưng Ôn Chỉ Văn cũng không cảm thấy Thang Linh Na thay đổi là có gì không đúng.

"Đúng rồi, anh họ đang ở kia!" Ôn Chỉ Văn chỉ: "Anh ấy uống nhiều lắm."

Thang Linh Na nhìn đến Tiết Kỳ, sau đó lại nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang ôm lấy một cánh tay của Ôn Chỉ Văn thì hơi ngại: "Tiết Kỳ đã lôi kéo Vu Hoài Ngạn uống sao? Thật sự ngại quá...

"Cũng không có gì đâu." Ôn Chỉ Văn không nói nhiều, cô chỉ hỏi: "Chị có muốn tìm người đến giúp không?”

Tiết Kỳ đã hoàn toàn gục ở đây, với một mình sức lực của Thang Linh Na đoán chừng là không thể đỡ nổi anh ấy.

"Không cần đâu. Chị có dẫn người theo." Thang Linh Na quay đầu lại phía sau, vẫy tay với một người đàn ông trẻ tuổi không biết đã được hai mươi tuổi chưa: "Tiểu Trương, ở đây!"

Thấy Ôn Chỉ Văn cũng nhìn sang, Thang Linh Na giải thích một câu: "Tiểu Trương là nhân viên của nhà hàng nhà chị, vừa khéo cậu ta cũng ở gần đây, trước khi đến đây chị đã gọi điện thoại cho cậu ta đến giúp."

Ôn Chỉ Văn khẽ gật đầu, cô không quá để ý chuyện này.

Cô cảm thấy Thang Linh Na rất chu đáo, có người hỗ trợ đương nhiên là chuyện tốt.

Thang Linh Na và Tiểu Trương cùng nhau đỡ Tiết Kỳ từ trên mặt bàn, hai người vịn lấy hai bên cánh tay kéo anh ấy ra ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top