Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 200


Bây giờ nghĩ lại, dường như mọi thứ như đã được định sẵn.

“Không có ai sống ở đây à?” Bà Ôn cảm thấy có chút không thoải mái.

Em trai bà chắc chắn không phải người có địa vị cao.

Bà Ôn không biết em trai mình đang phải chịu đựng khổ sở ở đâu, trong lòng cảm thấy rất kho" chịu, đến mức suy nghĩ mông lung khiến tay bị kim đâm một chút.

"Á..."

Ôn Độ liền đứng dậy xem sao: “Bà nội, bà có sao không?”

“Không sao, chỉ bị kim đâm một chút thôi.” Bà Ôn miệng nói không sao nhưng biểu cảm trên mặt chẳng thể lừa được ai.

Ôn Độ không biết bà nội đang tìm ai, cũng không đoán được bà đang tìm ai.

Cậu trực tiếp hỏi: “Bà nội, nếu bà muốn tìm ai thì cứ nói với con, con sẽ nhờ người hỏi thăm giúp. Biết đâu có thể tìm ra. Bà cứ lo lắng thế này cũng không phải cách.”

“Em trai bà, là ông cậu của con.” Khi bà Ôn nói ra ba chữ này, cả người run rẩy không thôi, phải kìm nén một lúc mới tiếp tục nói: “Hai viện này trước đây là do ông cậu của con ở, ông nội con nói ông cậu con ở đây trông nom căn nhà. Nhưng mấy năm trước...”

Nói đến những năm trước đó, bà Ôn lại không kìm được nữa, quay lưng lại lau nước mắt.

Ôn Độ ngạc nhiên nhìn ba mình, Ôn Thiều Ngọc cũng sửng sốt, hắn cũng không biết mình còn có một người cậu.

“Mẹ, con còn có một người cậu à?” Ôn Thiều Ngọc không giỏi việc khác, nhưng tài điều chỉnh không khí thì rất tuyệt vời.

Hắn vừa mở miệng đã mang lại cảm giác hài hước.

Điều này khiến bà Ôn không còn buồn nữa.

Bà trừng mắt nhìn con trai “Nếu cho con biết thì cả thôn đều biết! Hơn nữa, cậu của con trông nom tài sản nhà mình...”

“Trông nom tài sản gì ạ?” Ôn Thiều Ngọc đầy tò mò.

Bà Ôn nhận ra mình lỡ lời, vội vàng dừng lại.

Nghe con trai hỏi, bà không vui nói: “Chuyện nhà đừng hỏi nhiều, người lớn nói chuyện cũng đừnŪ xen vào.”

Ôn Thiều Ngọc không chịu thua.

“Chuyện nhà không cho con biết, con không ý kiến. Nhưng người lớn nói chuyện con không được xen vào thì không đúng rồi! Mẹ, mẹ đang nói chuyện với con trai mẹ, không phải với ông nội con đâu.”

Bà Ôn lạnh lùng nhìn hắn, một lúc sau nói: “Cút!”

“Con có nói sai đâu?” Ôn Thiều Ngọc vẫn thấy mình bị oan.

Bà Ôn cầm chổi lên ném vào người hắn.

“Cút đi! Càng xa càng tốt! Đừng có làm phiền mắt tôi.”

Ôn Thiều Ngọc không dám ngồi đợi bị đánh, thấy mẹ ném chồi, hắn đã vội đứng lên trốn.

“Mẹ, tính tình này của mẹ cần phải sửa lắm rồi đó. Rõ ràng con không nói sai, sao mẹ còn đánh con? Mẹ tức giận vì biết mình đã sai thôi.”

Lời còn chưa dứt, Ôn Thiều Ngọc đã chạy vào phòng mình.

Bà Ôn tức giận đến không thở nổi “Nhìn xem ba con có ra thể thống gì không? Suốt ngày chỉ biết làm bà tức giận, như đồ ngốc vậy. Sao nó lại thiếu suy nghĩ như thế?”

Ôn Độ không dám nói lời nào.

Đợi mắng chán, bà mới tiếp tục kể về chuyện em trai mình.

“Ông cậu của con giúp nhà mình trông coi căn nhà. Hai căn nhà này là cho người khác thuê ở. Tiền thuê nhà cũng do ông cậu con giữ. Ngày xưa ý ông nội con là để ông cậu con tự giữ tiền mà dùng!”

“Mười mấy năm trước nhà mình vẫn liên lạc với ông cậu con. Nhưng sau đó mười mấy năm, liên lạc với ông cậu con bị đứt. Bà lo em trai bị liên lụy bởi hai căn nhà này, bị người ta xem như địa chủ thời phong kiến mà bắt đi.”

“Nếu thật sự vì căn nhà này mà thằng bé mất mạng, bà sao có thể chịu nổi được đây?”

Ôn Độ không ngờ còn có nhiều chuyện như vậy.

Cậu an ủi bà: “Bà nội, bà đừng lo lắng. Để con đi hỏi thăm trước đã.”
 
Chương 201


Sáng hôm sau, Ôn Độ ra ngoài mua sữa đậu nành và quẩy, không để bà nội dậy sớm làm bữa sáng.

Cả nhà ăn sáng xong, liền đi đến viện của bà Kim, tiện thể làm quen với đường xá.

Khi đến nơi, Ôn Độ lại đi tìm Cửu Gia.

Ôn Độ kể chuyện này xong, liền thấy Cửu Gia trầm mặc.

“Người này... tốt nhất đừng tìm nữa.”

Tim Ôn Độ lập tức chùng xuống.

"Cửu gia, vậy chú có thể nói rõ ràng hơn cho tôi biết không?"

Ôn Độ không ngờ Cửu gia thật sự biết tin tức của ông cậu. Ban đầu cậu nghĩ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể biết được tin tức của ông cậu.

Bây giờ đã có thể biết, cậu không thể bỏ qua. Dù chuyện này là tốt hay xấu, cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Cửu gia biết thằng nhóc này cứng đầu, nhưng vẫn không muốn nói cho cậu biết: “Nhóc con, không nói cho cậu biết là vì muốn tốt cho cậu. Có những chuyện biết cũng chẳng có lợi gì đâu.”

“Cửu gia, tôi bắt buộc phải biết được chuyện này.”

Đây là nỗi niềm canh cánh trong lòng của bà nội.

Chuyện này nếu không rõ ràng, e rằng đến chết bà nội cũng không thể nhắm mắt.

Cửu gia nhìn ra ngoài, hạ giọng, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.

“Nhóc con, cậu có muốn tìm chết không?”

Ôn Độ trong lòng kinh hãi.

“Ông ấy... có phải ông ấy đã phạm tội gì không?”

Cửu gia lập tức bước xuống giường, đi đến cạnh cửa, nhìn trái nhìn phải, thậm chí cả trên mái nhà cũng không bỏ qua. Sau khi xác nhận không có ai, ông mới vào lại trong nhà, đóng cửa lại.

Trở lại phòng, giọng ông gần như thì thầm không nghe thấy: “Cách đây vài năm, một đêm nọ, ông ấy đã bị người ta bắt đi. Còn nhiều chuyện hơn thì tôi không thể nói cho cậu biết được.”

“Cậu ra ngoài đừng có nói với ai về ông ấy. Ai biết được những người bắt ông ấy có để mắt đến các cậu không. Hồi đó ở đường Trường Thanh có một kẻ ăn xin, đi đến căn nhà cậu đang ở bây giờ, sau đó không ai thấy hắn ta đâu nữa.”

Ôn Độ lập tức dựng tóc gáy.

“Vậy bây giờ chúng cháu ở đó... chẳng phải là...”

Người đã trải qua số phong ba bão táp như Ôn Độ, giờ đây toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cửu gia cũng không biết rõ chuyện này, ông nói thêm với Ôn Độ: “Trước khi các cậu chuyển đến, căn nhà ấy luôn có người ở. Thấy các cậu vào ở, tôi cũng rất ngạc nhiên, lúc đó tôi còn tưởng cậu là người chung nhóm với nhóm trước. Giờ tôi mới biết, cậu đến để tìm ông ấy. Tóm lại, các cậu phải cẩn thận.”

Ôn Độ biết rằng hôm nay bất luận thế nào cũng không thể hỏi thêm gì được, Cửu gia đã nói cho cậu nhiều như vậy là đã coi cậu như người nhà rồi.

Sắc mặt Ôn Độ trong rất nặng nề, trong lòng càng lúc càng trầm xuống.

Cậu tin lời bà nội.

Nhưng bà nội và ông cậu đã bao nhiêu năm không gặp, ai biết ông cậu đã làm gì?

Từ lúc đó tới bây giờ đã trôi qua tận ba mươi ba năm.

Bà chỉ biết người em trai có tính cách nhút nhát, không được ai ưa thích, bị gia đình ghét bỏ, bị người ngoài đàm tiếu.

Ông nội đã đưa ông cậu ra khỏi nhà, từ đó hai chị em không gặp lại nhau nữa.

Ít nhất đã ba mươi ba năm.

Ông cậu còn là người như thuở ban sơ sao?

“Cửu gia, cảm ơn chú.”

Ôn Độ rời khỏi chỗ Cửu gia, một luồng gió lạnh thổi qua, tràn vào cổ áo, khiến cậu lạnh buốt.

Kể từ khi sống lại, cậu tự cho rằng mình đã kiểm soát được tương lai, nhưng bây giờ thực tại lại giáng cho cậu một cái tát mạnh.

Ôn Độ chưa từng nghĩ rằng hiện thực lại đau đớn đến vậy.

Cậu đã đặt mạng sống của cả gia đình lên lưỡi dao.
 
Chương 202


Bây giờ cậu thầm tự trách mình không thôi.

Hối hận đến mức muốn tát mình hai cái.

Ôn Độ vô thức đi đến nhà của bà Kim, sân nhà vẫn chưa bắt đầu xây dựng, nhưng đã có rất nhiều vật liệu đã được chất đống bên trong.

Khi Ôn Độ về nhà, bà nội đang ra khỏi trong nhà, cậu theo phản xạ mim cười, không muốn để bà nội nhận ra bất cứ vấn đề gì.

“Xem xong rồi sao? Thấy thế nào?”

Ôn Độ bước đến bên cạnh bà nội, đi chậm lại, đi cùng bà nội ra ngoài.

Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy em gái nắm tay Chi Chi, ngoan ngoãn đi giữa cậu và bà, cậu theo phản xạ cũng nắm lấy tay em gái.

Ôn Oanh ngẩng đầu lên nở cười ngọt ngào với cậu, tim Ôn Độ như thắt lại.

Em gái đáng yêu như vậy, khó khăn lắm mới có thể có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, hiện giờ tất cả đã bị cậu phá hủy.

“Nơi này cũng được, làm ăn buôn bán ven đường đều không tệ. Ông nội con trước đây đã nói, chọn cửa hàng làm ăn buôn bán là một việc rất quan trọng. Cửa hàng bán quần áo tuyệt đối không thể mở bên cạnh chỗ bán thức ăn. Con chọn chỗ này, môi trường xung quanh khá tốt, thích hợp để bán quần áo.”

Mặc dù bà Ôn không được học hành, nhưng kiến thức của bà lại khác hẳn người thường.

"Chỉ cần bà thấy tốt là được." Ôn Độ nói.

Khi về đến nhà.

Ôn Thiều Ngọc đang nghêu ngao hát trong sân, Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi rất nhiệt tình, mang theo ghế nhỏ ra ngồi nghe hắn hát.

Bà Ôn nhìn cháu trai một cái, Ôn Độ liền hiểu ý của bà, cùng bà vào frong nhà.

Bà Ôn vội vàng hỏi: "Tiểu Độ, hôm nay con tìm người hỏi thăm, có hỏi được tin tức gì không?"

"Con có hỏi được một chút."

"Em trai của bà hiện giờ ở đâu?" Vẻ mặt Bà Ôn đầy mong chờ.

Nhìn thấy bà như vậy, trong lòng Ôn Độ cảm thấy nghẹt thở không thôi.

"Bà ơi, có một chuyện con phải nhắc bà."

Ôn Độ vốn không muốn nói với bà, nhưng cậu biết bà nhất định sẽ không nhịn được mà hỏi người khác. Nếu chẳng may bà hỏi sai người, thì gia đình họ sẽ gặp rắc rối lớn.

Mặc dù không biết em trai bà nội đã phạm tội gì, nhưng có thể bị người ta bí mật đưa đi và bị theo dõi suốt thời gian dài, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

"Chuyện gì thế?"

Trong lòng bà Ôn cũng đầy lo lắng, bà luôn cảm thấy chuyện mà cháu trai muốn nói không phải chuyện tốt lành gì.

"Chuyện của ông cậu, bà tuyệt đối không được chủ động nói với ai. Nếu có người đến nhà hỏi, tìm hiểu về căn nhà này từ đâu mà có, bà cứ nói thật. Nhưng nhất định phải giấu chuyện của ông cậu đi."

Ôn Độ nói xong liền thấy bà ngồi phịch xuống giường, mặt tái nhợt.

"Là do bà hại ông cậu của con." Bà Ôn lầm bầm.

Ôn Độ biết bà rất đau lòng, nhưng chuyện này chắc chắn không liên quan đến căn nhà.

"Bà ơi, bà và ông cậu đã bao nhiêu năm không gặp rồi?"

Bà Ôn nhớ lại: "Khi bà kết hôn chỉ mới 16 tuổi. Ông cố của con là người có học, ông nói trong nhà không nên sinh con sớm. Vì vậy bà mười tám tuổi mới sinh cô cả của con.”

“Cũng trong năm đó, gia đình bên ngoại đến thăm bà, ông cậu của con cũng đi cùng. Lúc đó, bà thấy tâm trạng của ông cậu con không tốt, nên giữ thằng bé lại ở nhà.”

“Một năm sau, ông nội con làm ăn ở ngoài rất tốt, bảo bà đưa em trai tới đó để trông coi nhà

cửa. Bên đó không ai biết em trai bà, thằng bé muốn làm gì cũng được. Thu tiền thuê nhà, ông nói để thằng bé tự giữ. Tính ra, bà và ông cậu của con đã ba mươi tư năm không gặp rồi."

"Sau khi ông nội con mất, bà và ông cậu có liên lạc qua thư với nhau không?" Ôn Độ cực kỳ tâm đến điều này.
 
Chương 203


Bà Ôn lắc đầu. "Nói ra cũng lạ, khi ông nội còn sống, thằng bé thường gửi thư cho bà. Nhưng sau đó, thằng bé giống như mất tích vậy. Nếu không phải thỉnh thoảng sẽ có người giao hàng qua đây ghé nhà đưa tin, bà còn nghĩ thằng bé đã quên mất bà."

"Bà nói là sau khi ông nội mất, ông cậu không còn viết thư về nữa?"

Ôn Độ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Bà Ôn gật đầu xác nhận, "Không có viết thư. Những lá thư đó, bà vốn cất giữ, nhưng trước khi ba con kết hôn bà đã đốt hết."

"Bà ơi, nếu ông cậu thật sự có tình cảm với bà, thì khi ông nội mất, ông cậu nhận được tin chắc chắn sẽ đến thăm bà mới đúng chứ?"

Không phải Ôn Độ đa nghi, nhưng cậu cảm thấy ông cậu có chút vấn đề.

"Nếu có ai đến nhà hỏi về ông cậu, bà cứ nói thật. Dù sao đã ba mươi tư năm không liên lạc rồi."

Ôn Độ chỉ mong những người điều tra lý trí, không phải kiểu thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Có khoảnh khắc, Ôn Độ muốn đưa gia đình mình rời đi ngay lập tức.

Nhưng nếu bọn họ rời đi, trong mắt những người đó, vấn đề của gia đình họ sẽ càng lớn hơn.

Vì vậy không thể đi được.

Bà Ôn là một người phụ nữ góa chồng, một mình nuôi con trai và con gái bị tật nguyền, nên cũng không phải người ngốc.

"Ông cậu của con chưa chết, nhưng thằng bé có vấn đề phải không?"

Bà Ôn từ lời nói của cháu mà rút ra kết luận.

Ôn Độ rất khâm phục bà.

"Đúng vậy." Ôn Độ lo lắng bà sẽ hành động bốc đồng: "Bà ơi, chuyện này chúng ta tạm dừng tại đây. Những chuyện khác để sau. Dù sao, chỉ cần còn sống, sẽ có ngày gặp lại."

Bà Ôn đã bình tĩnh lại.

"Con nói đúng, không quan trọng thằng bé đang ở đâu, chỉ cần còn sống. Còn sống là có thể gặp lại."

Bà Ôn bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Ôn Độ nhìn bà như không bị ảnh hưởng gì. Nhưng thỉnh thoảng, bà lại thường hay ngồi ngẩn ngơ.

Ôn Độ ra ngoài, kéo em gái ra một góc: "Oanh Oanh, anh giao cho em một nhiệm vụ rất quan trọng. Chỉ cần em ở nhà, phải luôn bên cạnh bà. Nghe kỹ bà nói gì, rồi viết thư báo cho anh. Đừng giống lần trước báo tin sai nữa nhé?"

Ôn Oanh hơi ngượng ngùng nói: "Anh ơi, lần trước em không cố ý. Là ba nói to quá, ba nói sẽ lấy vợ, nên em mới tin."

"Anh biết. Oanh Oanh làm đúng lắm. Nhưng sau này chúng ta phải cẩn thận hơn. Đừng nghe một đồn mười. Tất nhiên, khả năng nắm (b)ắt trọng điểm của em rất tốt."

Ôn Độ lo lắng ; em gái tự ái, lại cố gắng khuyến khích cô bé.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy Ôn Độ cưng chiều em gái một cách vô nguyên tắc, liền nhớ đến anh trai mình.

Không biết anh trai có lo lắng khi biết cậu bé mất tích không. Nhưng cậu bé tin anh trai thông minh của mình sẽ biết cậu bé không sao, rồi hành động theo tình hình.

Chỉ là cậu bé sắp đi rồi, không có tiền trong túi, cũng không có cách nào chuẩn bị quà cho Ôn Oanh.

Luật Cảnh Chi đợi Ôn Độ nói xong rồi vào nhà, liền vội vàng đi theo.

Đây là lần đầu tiên Luật Cảnh Chi đi vay tiền, có chút ngại ngùng, không biết mở lời thế nào. Vì vậy, cậu bé cứ đi vòng quanh Ôn Độ.

Ôn Độ bị cậu bé làm cho chóng mặt, liền túm cậu bé lại.

“Có gì thì nói đi.”

Luật Cảnh Chi lập tức nói: "Anh có thể cho em mượn ít tiền không? Em muốn mua quà cho Oanh Oanh. Em sắp phải đi rồi, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.”

"Nếu anh không nhớ nhầm, lần trước em đã tặng con bé một món quà rồi mà phải không?" Sáng nay Ôn Độ còn thấy em gái đeo.
 
Chương 204


Luật Cảnh Chi nói: "Cái đó khác. Giống như Tết em tặng quà cho anh, đến sinh nhật anh, em cũng phải tặng quà, chuyện này cũng tương tự như vậy đấy ạ."

Ôn Độ: "..."

Bọn trẻ bây giờ sao vậy?

Sao đứa nào cũng nhiều ý tưởng thế!

"Cần bao nhiêu tiền?"

Ôn Độ nghĩ đến thân phận tiểu thiếu gia của Luật Cảnh Chi, lấy ra năm đồng từ túi, định đưa. Ai ngờ cậu bé lại không nhận.

"Chừng đó tiền không đủ."

"Em mua gì mà không đủ thế?" Ôn Độ rất ngạc nhiên.

Luật Cảnh Chi nghiêm túc nói: "Không biết một trăm đồng có đủ không, hay anh đưa em năm trăm đồng nhé?"

"500 đồng? Sao em không đi cướp luôn đi?"

Ôn Độ thật muốn hỏi cậu nhóc này có biết 500 đồng có thể mua được bao nhiêu đồ không?

Luật Cảnh Chi nhíu mày, khuôn mặt đẹp hơn cả con gái đầy vẻ nghiêm túc.

"500 đồng thì không cần phải đi cướp đâu ạ."

Ôn Độ: "..."

Không biết tại sao, cậu có chút muốn đánh chết thằng nhóc này.

“Anh không biết tình hình ở Sở Thành như thế nào, nhưng ở chỗ bọn anh, 500 đồng là chi phí sinh hoạt của một gia đình năm người trong một năm. Gia đình biết tiết kiệm còn có thể để dành được một hai trăm đồng nữa đấy."

Ôn Độ nhìn tiểu thiếu gia không biết khổ cực nhân gian trước mặt, so với ba của cậu bé, ba của cậu còn dễ thương hơn nhiều.

Ít nhất hiện tại đồng chí Ôn Thiều Ngọc đã biết kiếm tiền nuôi gia đình.

Dù rằng đồng chí Ôn Thiều Ngọc có nhiều tật xấu, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để bù đắp các thiếu sót khác.

"Nhưng điều này liên quan gì đến em đâu?" Luật Cảnh Chi không hiểu.

Ôn Độ: "???"

Cái gì đây?

Thằng nhóc này vừa nói cái gì thế này?

"Em nói điều này không liên quan gì đến em sao?" Ôn Độ không thể tin nổi hỏi.

Luật Cảnh Chi gật đầu, thấy mình có lý nên cứ nói: "Những người ở đây, gia đình năm người một năm chi tiêu không tới 500 đồng. Nhưng em một ngày tiêu hơn 500 đồng. Hơn nữa em nghĩ 500 đồng để mua quà cho Oanh Oanh là không đủ, em lo anh không có nhiều tiền như vậy nên chỉ mượn anh 500 đồng thôi."

Ôn Độ nắm chặt tay lại.

"Anh ơi, có phải là hiện giờ anh không có nổi 500 đồng không? Nếu không có, anh cho em mượn 400 đồng cũng được." Luật Cảnh Chi nghĩ 400 đồng chắc chắn không đủ.

Cậu bé còn phải mua phiếu công nghiệp, Luật Cảnh Chi đã phải tốn rất nhiều công sức để nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho Ôn Oanh.

Hôm nay đến chỗ bà Kim, cậu bé luôn bám theo Tiểu Lục. Từ miệng Tiểu Lục, cậu bé biết được rất nhiều thông tin hữu ích.

Nếu bây giờ có thể vận chuyển mọi thứ một cách dễ dàng, chắc chắn Luật Cảnh Chi sẽ để anh trai mình chuyển đồ từ Hương Thành sang bên bên đây.

"Nhưng nếu anh nghĩ 500 đồng là không đủ, thì anh cứ cho em 600 đồng nhé."

Ôn Độ: "..."

Sao đang nói chuyện, lại tăng lên 100 đồng nữa?

"Nghe có vẻ em chưa hiểu rõ lời anh nói phải không? Một đứa trẻ như em cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Hơn nữa, mua quà gì mà cần nhiều tiền như vậy?"

Ôn Độ không thể chiều theo ý trẻ con được.

Dù nói thế nào cũng không cho cậu ấy mượn.

Luật Cảnh Chi biết không mượn được tiền, liền nói với Ôn Độ: "Vậy anh cho em mượn 50 đồng nhé?"

"Không có 50 đồng đâu, chỉ có 5 đồng thôi, muốn thì lấy, không thì thôi." Ôn Độ đưa 5 đồng ra.

Luật Cảnh Chi do dự một chút, rồi nhận 5 đồng, quay người đi ra ngoài.

Khu vực này là trung tâm thành phố.

Cách bưu điện không xa lắm.

Luật Cảnh Chi cầm 5 đồng đi từ ngõ ra, vòng qua một con phố mới đến bưu điện.

Cậu bé quay số gọi về nhà ở Sở Thành.

Điện thoại chỉ đổ chuông hai lần, đã có người nhấc máy.
 
Chương 205


"Alo, đây là nhà họ Luật, xin hỏi ai vậy?" Giọng nói sắc bén như kim loại, nom có vẻ là một người rất lạnh lùng vô tình.

Luật Cảnh Chi sửng sốt.

Cậu bé chưa bao giờ nghĩ giọng nói của anh trai khi nói chuyện với người khác lại lạnh lùng như vậy.

"Anh ơi, đừng nói gì vội, là em đây. Hiện tại em đang ở Bắc Kinh, em muốn 1000 đồng. Nếu anh có phiếu công nghiệp thì em chỉ cần 500 đồng thôi."

Luật Hạo Chi đã chờ cuộc gọi của em trai từ lâu, không ngờ cậu bé vừa mở miệng đã nghe yêu cầu như vậy.

Cậu ấy biết em trai không sao, giờ được nghe giọng nói của cậu bé, mới cảm thấy yên tâm hơn.

"Anh sẽ đích thân qua đó."

Luật Hạo Chi cúp máy, ra lệnh: "Đi chuẩn bị nhiều phiếu công nghiệp toàn quốc, các loại phiếu khác cũng chuẩn bị thêm. Ngoài ra, mang thêm nhiều tiền mặt đến nhà ga cho tôi."

Luật Cảnh Chi dùng 5 đồng Ôn Độ đưa để thanh toán.

Trên đường về, thấy ở góc đường có người bán kẹo hồ lô, cậu bé lại mua vài xiên.

Vòng lại trên đường về, cậu bé thấy trên phố còn có bán đậu rang.

Luật Cảnh Chi không biết những thứ đó là gì, nên vào xem.

Đồ rang gồm lạc rang, hạt dưa rang và hạt bí ngô rang.

Có lẽ Oanh Oanh cũng thích ăn những thứ này.

Luật Cảnh Chỉ mua mỗi thứ một ít.

Mua xong, Luật Cảnh Chỉ ôm mấy túi đồ khô về.

Dường như cậu bé chẳng thế nào giữ nổi tiền trong túi mình được, nếu không phải cậu bé không thể mang nhiều đồ, 5 đồng trong túi chắc chắn sẽ tiêu hết.

"Oanh Oanh, cậu xem tớ mua đồ ngon gì cho cậu nè?

Luật Cảnh Chi vừa vào sân đã gọi Ôn Oanh, vừa lúc Ôn Độ đang từ sân sau đi tới. Cậu thấy cậu bé ôm một đồ đống, rất muốn kéo lại hỏi.

"Quả là kẹo hồ lô và những thứ này sao?"

Nhưng cậu lại thấy em gái vui vẻ chạy tới, mặt đầy bất ngờ nhận lấy kẹo hồ lô, rồi xem những thứ Luật Cảnh Chi mua, lập tức cảm thấy như mình đã thua cuộc rồi.

Những thứ này chẳng tốn bao nhiêu tiền.

Em gái thích, ngày nào mua cũng được.

Rõ ràng là tiền của cậu, nhưng toàn bị thằng nhóc này dùng để lấy lòng em gái mình.

"Lúc tớ trở về, thấy trên đường bán những thứ này. Nếu cậu thích ăn, lần sau tớ lại mua thêm cho cậu." Luật Cảnh Chi đưa tất cả đồ mình mua cho Ôn Oanh.

Ôn Oanh không cầm hết, cậu bé lập tức đi tới cầm giúp cô bé.

Ôn Oanh nghiêng đầu, giọng mềm mại nói: "Kẹo hồ lô ngon thật. Cảm ơn cậu nhé, Chi Chi. Sau này tớ có tiền cũng sẽ mua kẹo hồ lô cho cậu."

Luật Cảnh Chi là một quý ông nhỏ.

“Con gái sao có thể tiêu tiền cho con trai được? Chắc chắn là tớ phải mua cho cậu ăn mới đúng.”

Nhưng với Ôn Oanh, việc con gái tiêu tiền cho con trai không có gì sai cả.

Trong giấc mơ, cô bé thấy nhiều cô gái xinh đẹp tiêu tiền mua quần áo, đồ ăn, thậm chí là điện thoại tốt cho những chàng trai đẹp hơn.

“Nhưng tớ muốn tiêu tiền cho cậu mà.” Ôn Oanh ngậm một quả sơn tra trong miệng, nói mơ hồ.

Luật Cảnh Chi nghiêm túc nói với Ôn Oanh: “Oanh Oanh, người thực sự coi cậu là bạn sẽ không tiêu tiền của cậu đâu.”

“Nhưng tớ muốn tiêu tiền cho bạn bè của mình mà?”

Ôn Oanh không thấy suy nghĩ của mình có gì là sai cả.

Luật Cảnh Chi lại rất nghiêm túc nói với cô bé: “Chị họ thứ hai của mình có một người bạn trai. Người bạn trai đó là một chàng trai rất đẹp trai, cả ngày luôn nịnh nọt chị gái mình.”

“Ngoài khuôn mặt bình thường ra, anh ta không có điểm gì tốt cả. Dù làm gì, anh ta cũng tiêu tiền của chị họ mình. Người lớn trong nhà nói rằng, đàn ông như vậy chắc chắn không phải là người tốt.”
 
Chương 206


Ôn Oanh nghe Luật Cảnh Chi nói xong, cảm thấy cậu bé nói cũng có lý.

Những chàng trai đẹp bên cạnh các chị gái xinh đẹp đó, thật sự ngoài đẹp trai ra thì không có gì nổi bật.

Trong lòng cô bé thầm nghĩ, nhưng Chi Chi thật sự rất đẹp trai. Giống như búp bê trên TV vậy.

Cô bé sẵn lòng tiêu tiền cho một Chi Chi như vậy.

Chuyện này tốt nhất đừng để Chi Chi biết.

Ôn Oanh cảm thấy Chi Chi chắc chắn sẽ tức giận.

Ôn Độ đang lặng lẽ nghe từ xa: “...”

Xem ra sau này tiền tiêu vặt cho em gái phải kiểm soát chặt chẽ.

Tiền của em gái tiêu vào đâu, cậu đều phải nắm rõ. Nếu bên cạnh em gái xuất hiện một chàng trai đặc biệt đẹp trai, thì càng phải giám sát chặt chẽ.

Ý nghĩ của em gái lúc này thật sự rất nguy hiểm.

Ôn Độ đi ra ngoài làm hộ khẩu. Có hộ khẩu rồi, chuyện học hành của em gái mới giải quyết được.

Lúc này, hồ sơ học tập của cậu vẫn chưa được giải quyết xong.

Ban đầu Ôn Độ định học lên cấp ba tại trường trung học của họ, nhưng kế hoạch nhanh chóng thay đổi. Cậu định ra ngoài làm việc vài năm, rồi về thi đại học.

Kiếp trước cậu không được học đại học.

Kiếp này, dù thế nào đi chăng nữa, thì cậu cũng phải tận hưởng cuộc sống đại học.

Nhưng chuyện của em gái cũng là chuyện quan trọng nhất.

Sau khi giải quyết xong, Ôn Độ dẫn ba mình đi gặp Cửu gia. Mục đích là để ba làm quen với Cừu gia. Sau này nếu có chuyện gì, ba có thể nhờ Cửu gia giúp đỡ.

Đã sắp đến mùng tám Tết rồi.

Dù sao Ôn Độ cũng phải đi tiếp.

“Ba, đến lúc đó con sẽ nhờ người mang quần áo về bằng tàu hỏa, con sẽ gọi điện về nhà trước. Thời gian này ba tìm cách lắp điện thoại cho nhà mình đi. Cũng tiện để chúng ta liên lạc.”

Ban đầu Ôn Độ muốn tự mình đi làm, nhưng thời gian gấp rút, cậu chỉ có thể làm được một nửa.

Ôn Thiều Ngọc nhìn con trai như một người ba dặn dò hắn, hiếm khi nói một câu đúng mực.

“Chuyện trong nhà con đừng lo, mấy việc nhỏ này ba đều có thể làm được. Con cứ gửi quần áo về đây là được. Những chuyện khác con đừng lo.”

Ôn Độ nghe ba mình nói vậy, vẫn cảm thấy không yên tâm. Nhưng không yên tâm cũng không có cách nào.

Dù thế nào, cậu cũng phải về Sở Thành.

Đúng lúc này, Luật Hạo Chi đến.

Đằng sau cậu ấy có hai mươi mấy vệ sĩ, trông cực kỳ phô trương, tất cả bọn họ đều đi bằng ô tô đến đây.

Mấy chiếc xe đỗ ở đầu ngõ, cảnh tượng rất hoành tráng.

Nhiều người đều tự hỏi, nhà mới chuyển đến bên cạnh rốt cuộc có lai lịch gì?

Luật Cảnh Chi thấy anh trai đến, gương mặt lạnh lùng như bài tây cuối cùng cũng lộ ra một chút niềm vui hớn hở.

“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Nhưng giọng điệu này nghe thế nào cũng thấy có chút không hài lòng.

Luật Hạo Chi cũng không chút biểu cảm nào, chỉ giải thích: “Em vừa cúp máy là anh lập tức chuẩn bị đến đây ngay. Đường xa núi cao, dù cố gắng nhanh thì cũng phải mất vài ngày.”

“Anh, anh đã vất vả rồi.”

Luật Hạo Chi khẽ cười một chút: “Không vất vả. Đúng rồi, em cần tiền làm gì thế?”

“Em Muốn mua quà tặng Oanh Oanh.”

Luật Hạo Chi: “...”

Dường như cô bé đó là người duy nhất tồn tại trong mắt em trai cậu ấy.

Còn những người khác, trong mắt em trai cậu ấy đều là sự lựa chọn cho có, đa phần là không thèm để ý đến.

Ban đầu Luật Hạo Chi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Luật Cảnh Chi, nhưng bây giờ cậu ấy cũng trở thành một trong số những người thỉnh thoảng bị em trai mình không để ý đến, có cảm giác hụt hẫng rất lớn.
 
Chương 207


“Em định mua cái gì? Chúng ta đi ngay bây giờ được không?” Luật Hạo Chi không thể chịu đựng được khi để em trai ở lại đây thêm một ngày nữa.

Cậu ấy lo em trai ở lại đây lâu hơn, trong mắt sẽ hoàn toàn không còn người anh trai này nữa.

Như thế thì cậu ấy sẽ cảm thấy rất cô đơn đó?

“Chúng ta đi ngay bây giờ cũng được. Vừa hay anh Độ không có nhà, em vào nói với Oanh Oanh một tiếng, rồi chúng ta đi mua đồ ngay.”

Luật Cảnh Chỉ có chút không kìm nén được.

Luật Hạo Chi còn chưa kịp gật đầu, Luật Cảnh Chi đã chạy vào sân.

Một lát sau, cậu bé cầm trong tay một quả hồng màu vàng cam, đi từ trong nhà đi ra.

Luật Hạo Chi cảm thấy rất hài lòng.

Trong lòng em trai vẫn có người anh trai này.

“Anh, chúng ta đi thôi.”

Luật Cảnh Chi đi đến trước xe, vệ sĩ mở cửa xe. Trước khi lên xe, Luật Cảnh Chi quay đầu nói với cậu ấy rồi mới ngồi vào.

Còn quả hồng trong tay …

Luật Hạo Chỉ ngồi vào trong xe từ phía bên hông xe, cứ nghĩ em trai lên xe xong mới đưa quả hồng cho mình.

Không ngờ em trai lại tự ăn quả hồng.

Luật Hạo Chi: “???”

Luật Hạo Chi giả vờ vô tình nói: “Đây là cái gì thế? Trước giờ anh chưa từng thấy bao giờ.”

“Anh chưa từng thấy sao? Rõ ràng anh đã ăn bánh hồng rồi mà?”

Nói rồi, Luật Cảnh Chi đưa quả hồng cho anh trai xem: “Anh xem, cái này có giống bánh hồng không? Chỉ là quả hồng này chưa được làm thành bánh hồng thôi.”

Luật Hạo Chi: “

Bây giờ đang nói về quả hồng à?

Là em trai thì không nên đưa quả hồng cho người anh trai chưa bao giờ thấy quả hồng này ăn thứ

sao?

Luật Hạo Chi cảm thấy uất ức vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, âm thầm dẫn dắt em trai.

“Quả thật là có chút giống. À đúng rồi, Tiểu Cảnh, câu tiếp theo của câu “Nhượng tứ tuế năng nhượng lễ là gì nhỉ?”

“Hiếu vu thân sở đương chấp,” Luật Cảnh Chi không hiểu ám chỉ của anh trai, còn trách anh trai không đủ thông minh: “Không phải trí nhớ của anh luôn rất tốt sao? Sao câu này cũng quên rồi?”

Luật Hạo Chi: “

May mà xe chỉ chạy có năm phút, nếu không Luật Hạo Chi ngờ mình sẽ bị người em trai này làm cho tức chết rồi.

Mới mấy ngày không gặp, sao em trai lại trở nên như vậy rồi?

Tình cảm thật sự sẽ biến mất sao?

“Anh, anh có biết trung tâm thương mại lớn nhất ở đâu không?”

Luật Cảnh Chỉ nhìn ra ngoài khi xe dừng lại, rồi quay đầu hỏi anh trai.

Giọng điệu đầy nghi ngờ này, thật sự làm người ta cảm thấy khó thở không thôi.

Mặt Luật Hạo Chi không chút biến sắc nói: “Đây chính là trung tâm thương mại lớn nhất ở cả thủ đô, nếu em muốn xem thì xuống xe đi.”

“Ô, lớn nhất là được rồi, em sợ ở đây không có món em Muốn mua.”

Có những lúc lời nói của Luật Cảnh Chi khiến người khác cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chẳng hạn như bây giờ.

Trước đây Luật Hạo Chi không thấy vậy, nhưng hiện giờ trong lòng lại cản thấy rất buồn bực.

Hai anh em dẫn theo bảo vệ hùng dũng bước vào trung tâm thương mại.

Trong thời đại dân phong giản dị này, sự xuất hiện của hai anh em tạo nên một cú sốc lớn cho những người trong trung tâm thương mại.

Nhiều người thầm nghĩ, không biết đây là con nhà ai mà phô trương như vậy.

Luật Cảnh Chi đi phía trước, xem xét tầng một một lúc mà không thấy món mình cần tìm. Cuối cùng theo anh trai lên tầng hai, vừa lên đã thấy món hàng được đặt ở chỗ nổi bật nhất.

Món hàng đó gần như chỉ được mọi người tò mò nhìn qua một cái rồi lập tức đi vòng qua nó.

Luật Cảnh Chi thẳng tiến đến cái máy giặt gần như không ai hỏi đến. Đến nơi, cậu bé hỏi người bán hàng.
 
Chương 208


“Cái máy giặt này mua thế nào thế ạ? Giá bao nhiêu?”

Người bán hàng nhìn bộ áo bông xanh của Luật Cảnh Chi, rồi lại nhìn Luật Hạo Chi đứng bên cạnh ăn mặc như thiếu gia, cười tươi tắn nói.

“Cái máy giặt này giá hai trăm chín mươi tám đồng.”

Người bán hàng nói đúng giá Luật Cảnh Chi đã nghe ngóng.

Luật Cảnh Chi quay lại nói với anh trai: “Mua cái này đi.”

Luật Hạo Chi: “...”

Rốt cuộc em trai cậu ấy là loại phá gia chi tử gì vậy?

Nhiêu đó tiền đủ cho một gia đình ba người sống cả năm, mà còn là sống cuộc sống rất khá giả.

Giờ cậu ấy bắt đầu nghi ngờ, liệu sau này mình có nuôi nổi em trai không.

“Anh ơi?”

Luật Cảnh Chi đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, quay đầu gọi thêm lần nữa.

Luật Hạo Chi giơ tay lên, người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã luôn đi theo sau bọn họ tiến lên, lấy ra phiếu công nghiệp và tiền mặt để trả tiền.

Mua hàng phải có phiếu thu.

Luật Cảnh Chi nhận phiếu thu, rồi hỏi người bán hàng cách sử dụng máy giặt.

Người bán hàng giải thích tỉ mỉ, Luật Cảnh Chi liền sốt ruột bảo anh trai đưa máy giặt về nhà.

Luật Hạo Chi chưa từng thấy em trai mình sốt sắng như vậy.

“Chi Chi, em còn nhớ họ của em là gì không?”

Luật Hạo Chi vừa ra khỏi trung tâm thương mại liền không nhịn được mà hỏi em trai.

“Anh bị mất trí nhớ à?”

Luật Cảnh Chi cảm thấy anh trai hôm nay hơi lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào.

Nghĩ đến việc anh trai lặn lội đường xa đến đây đưa tiền cho mình, Luật Cảnh Chi nghĩ mình nên quan tâm anh một chút.

“Anh có chuyện gì à? Hay là anh có điều gì muốn nói với em?”

Hoặc là anh có thể nói thẳng luôn được không?

Luật Cảnh Chi nghẹn một bụng chữ.

Một lát sau, cậu ấy chỉ thốt ra một câu: "Không có gì."

"Vậy câu nói lúc nãy của anh là ý gì? Còn hỏi em có biết mình họ gì không? Anh nghĩ em không phải em trai của anh à? Hay anh nghĩ em bị mất trí nhớ?"

Lời nói của Luật Cảnh Chi khá sắt bén.

Luật Hạo Chi chỉ cảm thấy từng câu từng chữ của em trai như đâm vào tim của mình vậy.

"Anh chỉ lo lắng cho em, vì em vừa bị bắt cóc, tâm lý có thể bị ảnh hưởng. Nên anh mới nói bâng quơ vài câu với em thôi."

"Không phải chúng ta đã chuẩn bị tâm lý từ lâu cho chuyện bị bắt cóc rồi à?”

Từ nhỏ Luật Cảnh Chi đã trải qua quá nhiều chuyện, nhiều đến mức không thể đếm hết.

Bị bọn buôn người bắt cóc chỉ là một trong số đó.

Bị bắt cóc đòi tiền chuộc cũng không phải lần đầu.

Từ việc bị bỏ thuốc vào sữa khiến cậu bé bị dị ứng suýt chết, đến việc thường xuyên xảy ra sự cố, cậu bé cũng đã quen rồi.

Luật Hạo Chi nghe những lời này lại cảm thấy đau lòng cho em trai.

"Chi Chi, hay em sống ở đây luôn đi. Anh thấy em ở đây rất vui vẻ, cũng rất an toàn. Không ai biết em là ai, cũng không biết Luật Cảnh Chi là ai."

Thực ra Luật Hạo Chi đã từng nghĩ đến chuyện này.

Lúc đó nhà họ Ôn còn ở vùng núi.

Cậu ấy không muốn em trai sống ở nơi khỉ ho cò gáy. Nhưng bây giờ khác rồi, nhà họ Ôn đã chuyển vào thành phố, có thể cho em trai một môi trường sống tốt hơn.

Dù không bằng Sở Thành, nhưng ít nhất cũng tốt hơn vùng núi rất nhiều. Quan trọng nhất là em trai ở đây an toàn hơn.

Luật Hạo Chi vừa thấy tiểu viện nhà họ Ôn đã cảm thấy rung động.

Luật Cảnh Chi ngạc nhiên quay lại, sau đó lắc đầu từ chối.

"Nếu em ở lại đây, anh nhất định sẽ rất cô đơn. Em sẽ cố gắng lớn lên, giúp anh giải quyết những kẻ quấy rối."
 
Chương 209


Anh trai gánh vác trách nhiệm bảo vệ cậu bé, cậu bé cũng không thể để anh trai một mình gánh chịu khó khăn được.

Nếu không cậu bé sẽ cực kỳ coi thường bản thân.

Dù Luật Cảnh Chi còn nhỏ nhưng rất chín chắn và hiểu chuyện.

Luật Hạo Chi cảm thấy ấm lòng vô cùng.

Người em trai này quả thật đã không phụ lại sự yêu thương của cậu ấy mà.

"Thật sự không định ở lại đây sao? Em sống ở đây sẽ tự do hơn, cũng sẽ vui vẻ hơn. Trở về nhà họ Luật, chúng ta sẽ không còn những ngày tháng như thế này nữa đâu."

Họ sẽ trở thành người khác.

Vỏ bọc bảo vệ bên ngoài sẽ che đậy tất cả sự thiện lương và mềm yếu của họ.

"Anh, chúng ta chỉ không vui mấy năm này thôi. Đợi anh trưởng thành, chúng ta có thể rời khỏi nhà họ Luật. Dù sao cũng chỉ còn mấy năm nữa đúng không?"

Năm nay anh trai đã 13 tuổi rồi.

Chỉ năm năm nữa, hai anh em có thể thoát khỏi nhà họ Luật, rời xa những bậc cha mẹ vô trách

nhiệm.

"Được. Vậy thì chờ thêm một chút nữa."

Luật Hạo Chi thầm thề, dù thế nào, cậu ấy cũng sẽ cho em trai một cuộc sống hạnh phúc.

Hơn nữa thời gian đó sẽ không trôi qua quá lâu đâu.

Lúc hai anh em trở về nhà họ Ôn thì bà nội Ôn không có ở nhà, bà đã đi sang nhà bà Kim chưa về.

Trong nhà chỉ có một mình Ôn Oanh.

"Oanh Oanh, cậu xem tớ mang quà gì cho cậu này." Luật Cảnh Chi chạy vào sân, kéo Ôn Oanh ra ngoài.

Ôn Oanh thấy những chiếc thùng được bảo vệ khiêng vào, không đoán được bên trong là gì.

"Đây là gì vậy?" Ôn Oanh hỏi cậu ấy bằng giọng nói cực kỳ mềm mại.

"Chờ cậu mở ra thì sẽ biết thôi.

"Ồ!"

Ôn Oanh ngoan ngoãn chờ đợi.

Luật Cảnh Chi nhờ bảo vệ mở thùng ra. Khi máy giặt lộ diện, ánh mắt Luật Cảnh Chi đầy vẻ mong đợi nhìn về phía Ôn Oanh.

"Thích không?"

"Ừ, thích lắm!"

Hai mắt Ôn Oanh lập tức sáng lên.

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh vui vẻ như thế, bản thân cậu bé cũng thấy rất hạnh phúc.

"Oanh Oanh, đây là máy giặt. Đây là món quà tớ dành tặng cậu. Hy vọng sau này, dù là mùa đông hay mùa hè, bà nội cũng không phải giặt đồ bằng tay nữa."

Luật Cảnh Chi mặc áo bông xanh và quần bông nhỏ, đều là bà nội Ôn thức đêm sửa lại cho cậu

bé.

Chăn màn trong nhà, đều là bà nội Ôn sáng sớm tháo xuống, đun một nồi ốc nóng, giặt suốt một ngày mới xong.

Cậu bé không giúp được gì, nên luôn nghĩ đến việc mua cho bà một cái máy giặt.

Luật Cảnh Chi biết nếu tặng bà nội Ôn, nhất định bà sẽ không nhận.

Vì vậy cậu bé mới chọn lúc bà không có ở nhà, hối hả mua máy giặt về.

"Oanh Oanh, tớ phải đi rồi."

Ôn Oanh còn đang vui vẻ, bỗng nghe Luật Cảnh Chi nói thế, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu bé, mắt đỏ hoe.

"Chi Chi, sao cậu lại phải đi rồi? Cậu không thể ở lại nhà tớ luôn sao?"

Ôn Oanh rất không muốn rời xa người bạn nhỏ này của mình.

Luật Cảnh Chi cũng không muốn đi.

"Sau này tớ sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Oanh Oanh, cậu đừng quên tớ nhé."

Luật Cảnh Chi rất sợ người bạn duy nhất này của mình sẽ quên cậu bé.

Oanh Oanh là người đã sưởi ấm cho cậu ấy khi cậu bé tuyệt vọng nhất.

Ngay cả ba mẹ cậu bé cũng không thích cậu bé, nhưng một cô bé bị bắt cóc cùng cậu bé, biết rõ mang cậu bé theo sẽ bị bắt lại, vẫn không ngần ngại dẫn cậu bé bỏ trốn.

Luật Cảnh Chi biết mình sẽ không bao giờ bỏ rơi người bạn tốt như vậy.

Cậu bé rất tham lam, muốn mãi mãi làm người bạn tốt nhất của cô bé.

Ôn Oanh không biết Luật Cảnh Chi lại nghĩ nhiều như vậy. Nếu biết, cô bé nhất định sẽ nói với Luật Cảnh Chi rằng cậu bé cũng là bạn tốt nhất của cô bé.
 
Chương 210


"Chi Chi, cậu cũng đừng quên tớ nhé." Ôn Oanh không kiềm chế được mà bật khóc nứt nở. Luật Cảnh Chi nghiêm túc hứa: “Cậu yên tâm, nhất định tớ sẽ không quên cậu đâu."

Luật Cảnh Chi vào nhà thu dọn đồ đạc, dù không nhiều nhưng cậu bé cũng nấn ná rất lâu mới chịu ra ngoài.

Luật Hạo Chi không vào, chỉ đứng ở cửa chờ.

Cậu ấy cũng đang do dự, không biết có nên để em trai ở lại đây không.

Sau đó, cậu ấy thấy em trai đi ra.

Cậu bé đứng ở cửa vẫy tay chào Ôn Oanh, rồi không quay đầu lại, chui vào xe.

Luật Hạo Chi cũng theo sau ngồi vào xe, nhìn em trai như muốn khóc tới nơi, cậu ấy biết giữ thể diện cho em trai mà không vạch.

"Thật sự không định ở lại sao?" Cậu ấy hỏi lần cuối.

"Lái xe đi."

Luật Cảnh Chi tức giận nói.

Luật Hạo Chỉ ra hiệu cho tài xế mau lái xe.

Chiếc xe dần biến mất trong ngõ nhỏ.

Ôn Oanh nghe thấy tiếng xe, mới từ trong sân chạy ra.

Cô bé ngã nhào xuống đất, may mà mặc nhiều áo quần mùa đông, không bị trầy đầu gối.

Ôn Oanh nhìn chiếc xe dần khuất xa, ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

Chi Chi rồi, cô bé không còn người bạn tốt nào nữa rồi.

Ôn Độ về nhà thấy thiếu một người, nhìn em gái ủ rũ, lòng cậu thoáng chút lo lắng.

"Chi Chi đâu?"

Ôn Oanh thở dài nói: "Chi Chi bị anh trai đưa đi rồi."

"Bị đưa đi rồi?"

Ôi trời ơi!

Cuối cùng Luật Hạo Chi cũng làm được một việc tốt.

Trời mới biết tên Luật Cảnh Chi này đã làm sao lãng sự chú ý của em gái cậu bao nhiêu.

Ban đầu em gái cậu thích nhất là người anh trai này, nhưng chỉ vì tên nhóc đó mà cậu bị đẩy ra

sau.

Nếu không vì không muốn đôi co với trẻ con.

Ôn Độ sớm đã muốn đuổi người đi rồi.

Giờ cậu chỉ muốn ra ngoài đốt pháo ăn mừng thôi.

Ôi trời, cả thiên hạ đều phải ăn mừng!

Ha ha ha!

“Hôm nay anh trai cậu ấy đến dẫn cậu ấy ra ngoài mua quà cho em, mua xong quà rồi đi luôn.”

Giọng nói ngọt ngào của Ôn Oanh đượm buồn.

Ôn Độ nghĩ đến năm đồng mà mình cho cậu bé mượn giống như bánh bao thịt ném cho chó, ăn đi rồi thì sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng cũng không sao.

Chỉ cần thằng nhóc đó đi là được.

Một tên nhóc cứ dính chặt như cái đuôi nhỏ theo sau em gái trừ khi ngủ và đi vệ sinh ra, hễ có em gái ở đâu là thằng nhóc đó đều có mặt.

Đôi khi Ôn Độ muốn nói vài câu với em gái, thì thằng nhóc đó cũng có thể đứng nhìn cô bé từ xa. Thật sự còn phiền hơn cả ruồi.

“Chi Chi còn mua quà cho em à? Thế lần này em tặng định em ấy thứ gì thế?”

Ôn Độ hỏi dò.

Ôn Oanh buồn bã lắc đầu: “Em không tặng gì cả. Chi Chi nói, chỉ cần em đừng quên cậu ấy là được.”

Trẻ con thì hay quên nhất.

Không cần đến hai năm, Chi Chi gì chứ. Đến cả dâu tây, anh đào em cũng quên cả thôi.

Ôn Oanh ngồi trên ghế nhỏ, cảm thấy lạnh, liền đứng lên đi vào nhà.

Ôn Độ cũng đi theo vào.

“Ồ? Đây là cái gì vậy?”

Ôn Độ thấy một chiếc hộp lớn đặt giữa nhà, ngạc nhiên hỏi.

Ôn Oanh thấy máy giặt thì lập tức phấn khích hơn hẳn.

“Anh ơi, anh mau mở ra xem đi, đây là quả Chi Chi tặng em đó. Em thích lắm! Em nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ quên Chi Chi đâu.”

Ôn Độ: “???”

Là do người làm anh như cậu chưa đủ cố gắng sao?

Khi Ôn Độ mở hộp, nhìn thấy đồ bên trong, thì biết chắc chắn là mình chưa đủ cố gắng rồi.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mua cho nhà mình một cái máy giặt.
 
Chương 211


Bên tai cậu cứ văng vẳng lời nói ngọt ngào của em gái mình: “Chi Chi nói, bà giặt đồ rất vất vả. Có máy giặt này rồi, bà sẽ đỡ vất vả hơn. Anh ơi, em thật sự không Muốn Chi Chi đi chút nào.”

Ôn Độ nhẹ nhàng vỗ lưng em gái, trong lòng cảm thấy rất áy náy.

Dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận rằng cậu nhóc đó vẫn còn có tình người.

Không lạ khi đó cậu bé lại mượn cậu năm trăm đồng.

Cậu bé đó không có phiếu công nghiệp nên không thể đối với người ta, chắc chắn là phải lấy tiền để mua. Thêm vào việc mua máy giặt như này thì không phải là hơn năm trăm đồng sao?

Coi như cậu nhóc đó có tâm.

Ôn Độ nhìn vẻ mặt buồn bã của em gái, đau lòng dỗ dành: “Nếu em muốn gặp, đợi em lớn hơn chút, anh sẽ đưa em đi gặp cậu ấy.”

Không phải chỉ là Sở Thành thôi sao?

Đến lúc đó cậu đến Sở Thành làm ăn, nhờ người dò la về nhà họ Luật, không tin là cậu lại không tìm được cậu nhóc đó.

Ôn Oanh nghe thấy mình có thể chủ động đi tìm Chi Chi, liền tràn đầy mong đợi.

“Anh ơi, thật sự em có thể đi tìm Chi Chi à?”

“Đương nhiên là có thể.”

Vài năm nữa chính sách không còn chặt như bây giờ, Muốn đi Sở Thành cũng dễ dàng.

Nhưng đến lúc đó, em gái chắc cũng chẳng nhớ cậu nhóc đó nữa.

Dù sao cũng là để dỗ em gái trước. Còn những chuyện khác để sau này tính.

Ôn Độ nhìn thấy bà chưa về, liền ra ngoài lấy củi vào chuẩn bị nấu cơm.

Ôn Oanh ngồi trên ghế nhỏ giúp nhóm lửa.

Cô bé cúi đầu phủi bụi trên đầu gối, phát hiện quần mình bị rách, có chút sợ hãi vì sợ bà biết sẽ mắng mình.

“Anh ơi, quần em bị rách rồi.” Giọng nói mềm mại của cô bé vì sợ hãi mà run rẩy.

Ôn Độ an ủi em gái: “Không sao đâu, đến lúc đó để bà vá lại cho em là được.”

“Nhưng đây là quần mới, em mới mặc được bốn ngày.”

Ôn Độ lập tức hiểu vì sao em gái lại khóc.

Quần mới bị rách, bà chắc không chỉ tức giận thôi đâu, mà còn sẽ mắng cô bé một trận.

“Sao quần lại bị rách thế?” Ôn Độ hỏi.

Ôn Oanh lại nghĩ đến cảnh Chi Chi rời đi, chưa nói được gì đã bật kho"c.

“Lúc Chi Chi đi không cho em tiễn cậu ấy, em nghe thấy tiếng xe đi liền không nhịn được mà chạy theo, kết quả là bị ngã ở cửa.”

Cô bé cũng không biết sao quần lại dễ rách như vậy.

“Không sao, anh sẽ đi mua cho em cái quần mới.”

Ôn Độ bỏ gạo vào nồi, lau tay mặc áo khoác, định đi xe đạp mua cho em gái cái quần mới.

Cậu vừa ra đến cửa thì gặp bà Ôn.

“Con đi đâu vậy?” Bà xách đồ, liếc mắt nhìn cháu trai một cái rồi nói: “Nếu không có việc gì thì vào đây giúp bà một tay.”

“Giúp việc gì ạ?”

Ôn Độ không thể ra ngoài nữa, đi theo bà nội vào nhà, khi đi qua bên cạnh em gái, cậu lập tức liếc mắt nhìn em gái một cái, ra hiệu cho em gái đừng lo lắng.

Ôn Oanh nhận được tín hiệu, thấy bà nội đi tới, lập tức che đậy đầu gối.

Bà nội tuy lớn tuổi, nhưng mắt vẫn rất tinh.

“Che cái gì? Con tưởng che đầu gối là bà không thấy quần bị rách à? Bà đã nói bao nhiêu lần rồi, đi đứng chậm lại, nhìn đường đi. Đừng có mà suốt ngày như kẻ ngốc, suốt ngày té ngã. Quần rách rồi thì cởi ra, còn mặc làm gì?”

Bà nói xong thì lập tức đi vào trong nhà.

Ôn Độ nhìn theo bóng lưng của bà nội thì có chút ngỡ ngàng. Đã nhiều năm rồi cậu không nghe thấy bà nội mắng em gái như vậy.

Không trách được em gái vừa rồi sợ hãi như thế.

Ôn Oanh ngoan ngoãn leo lên giường, cởi cái quần ngoài bị rách.
 
Chương 212


Bà lấy quần xem, nhìn thấy lỗ thủng trên đầu gối, nhíu mày, vẻ mặt trông rất hung dữ.

“Con nói xem, có cô gái nhà nào giống như con không? Đã bảy, tám tuổi rồi mà vẫn đi đứng không nên hồn.”

Ôn Oanh nhỏ giọng nói: “Bà nội, con năm nay mới bảy tuổi thôi.”

“Bà còn không rõ hơn con à?” Bà liếc nhìn cô bé một cái.

Ôn Oanh lập tức giống như con gà cút, không dám nói nữa.

“Bà nội, bà vừa gọi con làm gì ạ?” Ôn Độ vội vàng chuyển chủ đề, tránh cho bà mắng em gái thêm vài câu.

“Nếu con rảnh thì làm cho bà một cái ổ gà, bà muốn ấp vài con gà con.”

Ôn Độ biết bà muốn ấp gà con là vì em gái muốn. Bà đúng là miệng như dao, tấm lòng lại như đậu phụ mà, trong lòng bà vẫn thương em gái vô cùng.

Đừng nói là bà nội bây giờ, cho dù sau này em gái lớn lên cũng sẽ có tính cách như vậy.

“Được, lát nữa con sẽ đi tìm vật liệu. Ôn Oanh, không phải em có chuyện muốn nói chuyện với bà nội sao?” Ôn Độ vội vàng ra hiệu cho em gái.

Ôn Oanh có chút mơ màng.

Ôn Độ dùng miệng hình thành hai chữ: “Chi Chi.”

Ôn Oanh ngay lập tức nhớ ra.

“Bà nội, Chi Chi đi rồi. Cậu ấy mua cho nhà chúng ta một cái máy giặt. Chi Chi nói bà giặt đồ quả vất vả. Cậu ấy hy vọng bà sau này không cần phải giặt đồ bằng tay nữa.”

Bà không biết máy giặt là gì, nghe cháu gái nói mấy câu, còn cười lạnh một tiếng: “Không giặt đồ bằng tay thì giặt bằng gì?”

“Bằng máy giặt ạ.”

Ôn Oanh từ trên giường nhảy xuống, mang giày vào, dũng cảm kéo tay bà.

“Bà nội, bà đi xem thử là biết.”

Bà không muốn di chuyển, nhưng biết cháu gái bây giờ như một món đồ bằng giấy, hơi không cần thận một chút là gặp vấn đề.

“Con nhẹ nhàng thôi, nếu không một lúc nữa con trật khớp tay thì sao?”

Ôn Độ cảm thấy bà nói hơi phóng đại: “Tay của con bé còn có thể trật khớp sao?”

Bà nhìn cháu gái thì lập tức cảm thấy không yên tâm, nói những lời mà người ngoài nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười.

“Trước đây chân con bé vừa lành, khi đi học thì mơ màng, quên mang sách giáo khoa. Bà còn đặc biệt chạy tới trường một chuyến, mang sách cho con bé. Nghĩ rằng đã đưa sách cho con bé rồi thì bà sẽ về nhà ngay.”

“Ai ngờ con bé gấp gáp nắm lấy tay bà, muốn nói với bà một câu, bà vừa xoay người, đúng lúc con bé cũng dùng sức, thế là hay rồi, không học được nữa. Bà phải đưa con bé đến bệnh viện bên cạnh. May mà hôm đó có bác sĩ trực, người ta biết đông y, có thể giúp con bé nắn lại khớp tay.”

Ôn Độ biết có một số người sẽ thường xuyên bị trật khớp.

Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không ngờ người đó lại là em gái mình.

“Sau này bà đừng để con bé làm việc nặng, xách đồ nặng.”

Bây giờ bà cũng sợ đứa cháu gái này rồi.

Bà mắng cháu gái không phải vì đau lòng quần áo, mà là lo lắng con bé không biết nặng nhẹ mà tự làm mình bị thương.

Ôn Độ kinh ngạc nhìn em gái, Ôn Oanh bị nhìn đến mức xấu hổ. Cô bé vừa định chạy ra ngoài, thì bị người kéo lại.

“Đừng chạy, đi đứng cẩn thận. Ở trong nhà cũng không được nóng vội.”

Ôn Độ nghe bà nói xong, cậu cũng thấy căng thẳng theo.

Bây giờ cậu có chút vui mừng vì mỗi ngày Luật Cảnh Chi đều đi theo bên cạnh em gái.

Không nói gì khác, một người có tính cách như Luật Cảnh Chi, nếu thật sự em gái vì bất cẩn mà té ngã, khi có chuyện cũng đã có cậu bé báo tin.

“Anh, mau thả em ra, em không chạy nữa.”

Ôn Oanh ngoan ngoãn đi về phía phòng phía tây.

Ôn Độ biết có một số người sẽ thường xuyên bị trật khớp.

Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không ngờ người đó lại là em gái mình.

“Sau này bà đừng để con bé làm việc nặng, xách đồ nặng.”

Bây giờ bà cũng sợ đứa cháu gái này rồi.

Bà mắng cháu gái không phải vì đau lòng quần áo, mà là lo lắng con bé không biết nặng nhẹ mà tự làm mình bị thương.

Ôn Độ kinh ngạc nhìn em gái, Ôn Oanh bị nhìn đến mức xấu hổ. Cô bé vừa định chạy ra ngoài, thì bị người kéo lại.

“Đừng chạy, đi đứng cẩn thận. Ở trong nhà cũng không được nóng vội.”

Ôn Độ nghe bà nói xong, cậu cũng thấy căng thẳng theo.

Bây giờ cậu có chút vui mừng vì mỗi ngày Luật Cảnh Chi đều đi theo bên cạnh em gái.

Không nói gì khác, một người có tính cách như Luật Cảnh Chi, nếu thật sự em gái vì bất cẩn mà té ngã, khi có chuyện cũng đã có cậu bé báo tin.

“Anh, mau thả em ra, em không chạy nữa.”

Ôn Oanh ngoan ngoãn đi về phía phòng phía tây.
 
Chương 213


Khi vào phòng phía tây, Ôn Oanh như khoe khoang báu vật, nói về chuyện máy giặt với bà nội, sau đó giải thích cách sử dụng máy giặt.

“Bà nội, bà hiểu chưa ạ?”

Ôn Oanh nói hết phương pháp sử dụng mà Luật Cảnh Chi dạy cô bé cho bà nghe, cô bé còn lo lắng bà nội không biết sử dụng, chu đáo hỏi một câu.

“Bà không phải đồ ngốc. Con nói lải nhải bao nhiêu lần, ai cũng nhớ được thôi.”

Bà nhìn máy giặt vận hành, thấy máy giặt quần áo quay qua quay lại, liền biết thứ này thật sự có thể giặt quần áo. Vì vậy, bà lập tức quý nó như bảo bối.

Ôn Thiều Ngọc cũng vừa về nhà, thấy máy giặt liền đến gần hỏi: “Có phải đây là máy giặt không?”

“Con còn biết thứ này à?” Bà cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Mấy ngày nay Ôn Thiều Ngọc đã lăn lộn khắp thành phố, đã quen hết mấy khu vực xung quanh.

“Con nghe nói có người tiêu tốn rất nhiều tiền để mua một cái máy giặt. Khi đó con còn nghĩ ai mà mua thứ này chứ, không ngờ lại là nhà chúng ta.”

Ôn Thiều Ngọc đến gần xem: “Mẹ, sau này quần áo trong nhà cứ để con giặt.”

Hắn cũng muốn thử dùng máy giặt.

“Lăn đi chỗ khác đi, nếu không có sự cho phép của mẹ, mẹ cấm con tuyệt đối không được đu.ng vào nó.”

Ôn Thiều Ngọc không dám cãi lại mẹ, kéo con gái ra chỗ khác.

“Ôn Oanh, ba thấy con bán quần áo giúp người trên phố hôm trước rất giỏi. Giỏi đến nỗi ba không tin đây là con gái của mình.”

Trước khi Ôn Thiều Ngọc xin người khác giúp đỡ, thì sẽ tâng bốc đối phương trước tiên.

Ôn Oanh lập tức cười tít mắt, hai má ửng hồng: “Ba, thật ra con cũng không giỏi đâu.”

Đó là do cô bé học từ chị gái bán quần áo bên đường.

Cả lời nói cũng giống y chang.

Ôn Thiều Ngọc nghĩ rằng con gái có tài năng bán quần áo, không tin con gái không biết.

“Con nghĩ giúp ba xem thử xem, sau này ba bán quần áo phải nói gì để thu hút khách hàng đây? Giống như hôm đó con bán quần áo trên phố vậy, có thể nhanh chóng thu hút nhiều khách hàng.”

“Ba, con không biết!” Ôn Oanh nói nhẹ nhàng.

Ôn Thiều Ngọc nghĩ con gái xấu hổ, không tự tin, dỗ dành: “Hôm đó con nói rất hay, giờ con nghĩ lại xem, nếu nhà mình mở cửa hàng, làm sao để người ta vào cửa hàng, mua thật nhiều quần áo?"

Mặt Ôn Oanh lập tức ngơ ngẩn ra.

Cái này cô bé thật sự không biết!

Trong giấc mơ cô bé chưa từng thấy ai mở cửa hàng buôn bán lại cần phải thu hút khách hàng!

Cửa hàng của người ta đều là khách tự vào mua mà!

Ôn Oanh nhìn ánh mắt kỳ vọng của ba, cố gắng nhớ lại những cảnh tượng trong giấc mơ, mặt đầy vẻ khó xử nói: “Ba ơi, cửa hàng của người ta đều là khách tự vào. Nếu không thì ở cửa hàng viết một cái bảng: ‘Mời các bạn tự vào mua quần áo nhé! đi ba.”

Ôn Độ vừa lúc đi qua, nghe thấy câu này, lập tức phun hết nước ra ngoài.

Suy nghĩ kỳ lạ như vậy cũng có thể nghĩ ra, không hổ là em gái của cậu!

“Anh, anh uống nước đi, nếu không lát nữa bà thấy, chắc chắn sẽ mắng anh đấy.”

Ôn Oanh còn bắt chước giọng điệu của bà Ôn mà nói: “Uống nước thì cứ uống nước đi, học theo cái gì đấy. Không chịu học hành tử tế, bà sẽ đánh gãy chân con cho coi.”

Ôn Độ: “

Đây đều là do ai hại hả?

Ôn Độ nhìn kẻ đầu sỏ, bưng cái ly ngồi cạnh Ôn Oanh, hỏi cô bé: “Những lời em vừa nói học từ ai đấy?”

Cậu dám chắc, nếu ba cậu mà tiếp thu ý kiến của Ôn Oanh, chắc chắn sẽ không có một ai đến mua hàng.

Bây giờ đâu phải đời sau, mà làm kiểu marketing như vậy.
 
Chương 214


Nếu ba cậu mà dám làm như thế, chắc chắn sẽ bị nói là làm trò để thu hút sự chú ý, không chừng còn bị đưa lên báo nữa.

Lúc đó người ta sẽ coi việc mua quần áo nhà cậu là điều nhục nhã.

Ôn Độ hỏi: “Oanh Oanh, em nói cho anh nghe, em nghĩ ra chuyện này thế nào vậy?”

“Dùng tâm huyết.”

Ôn Oanh nghiêm túc trả lời.

Được rồi.

Cậu biết rồi.

Ôn Độ sải bước tới chỗ Ôn Thiều Ngọc, ngồi bên cạnh ba mình, nói: “Ba, ba đã nghĩ ra tên cửa hàng là gì chưa?”

“Đã nghĩ ra rồi, Gọi là cửa hàng thời trang Ôn Thiều Ngọc.”

Ôn Độ: “???”

Cái tên này là thật sao?

Ôn Độ nhìn thấy vẻ mặt của ba mình, xác nhận lại, quả thật là hắn đang rất nghiêm túc.

“Ba, nếu ba đặt tên như vậy, chắc chắn không ai vào cửa hàng mua quần áo đâu. Ba phải đặt cái tên nghe thật hay, người khác sẽ nghĩ, wow, quần áo ở đây mặc lên người, chắc chắn sẽ rất có phong cách.”

Ôn Oanh không giỏi nhiều thứ, nhưng đặt tên thì cô bé biết.

Anh trai sau này thuê nhà ở tầng hầm, cô nghe thấy một cặp đôi vừa tốt nghiệp trường thiết kế thời trang, ôm ấp giấc mơ, thảo luận về tương lai của họ, cũng có đề cập đến vấn đề này.

Khi đó cô bé rất buồn chán, nên đã lắng nghe một cách nghiêm túc trong một thời gian dài.

Ôn Độ nhìn em gái bằng con mắt khác.

Vừa giây trước, cậu còn nghi ngờ khả năng tiếp thị của em gái, giây sau đã nghĩ em gái vẫn rất phù hợp để kinh doanh.

“Ví dụ?” Ôn Độ hỏi.

“Ví dụ như là Thời Trang Quyến Rũ.”

Ôn Oanh vẫn đợi anh trai khen ngợi, nhưng thấy ánh mắt của anh trai, liền cúi đầu.

Trách cô bé không có văn hóa.

Ai bảo cô bé trực tiếp nghĩ đến Thời Trang Quyến Rũ cơ chú.

Không phải cặp đôi đó đã mở cửa hàng đầu tiên tên là Thời Trang Quyến Rũ sao?

Cửa hàng Thời Trang Quyến Rũ mở ở khu chỗ chợ rẻ nhất, chỉ có bốn mét vuông, phòng thử đồ chỉ là một miếng vải kéo ngang, rất đơn sơ.

Họ bắt đầu thiết kế quần áo của riêng mình, sau đó chuyển sang nhập hàng từ bên ngoài.

Vì họ không có tiền, rất khó tìm được nhà máy giá rẻ để làm quần áo. Họ tự làm cũng được, nhưng chi phí quá cao.

Ôn Độ hít một hơi thật sâu, phát hiện ra dường như ba mình đã bị em gái mở mang tư tưởng.

“Thời Trang Quyến Rũ, cái tên này cũng khá hay đấy.”

Ôn Độ: “???”

Ba mau dừng ngay suy nghĩ đáng sợ đó lại đi!

“Ba, ba định sau này mở cửa hàng quần áo à? Chi bán quần áo của người khác, ba không định làm quần áo của mình để bán sao?” Ôn Độ quyết định mở rộng tư duy của ba, chuyển hướng sự chú ý của ba.

Ôn Thiều Ngọc mơ hồ nói: “Nhưng ba đâu có biết làm quần áo?”

“Ba biết trước đây những người giàu có mặc quần áo gì không?” Ôn Độ hỏi.

“Cái này ba biết.” Ôn Thiều Ngọc thật sự biết chuyện này: “Người có tiền mua quần áo may sẵn, đều đến tiệm nổi tiếng nhất, tìm thợ may giỏi nhất làm quần áo.”

Ôn Độ hít một hơi thật sâu: “Ba nghĩ những người xưa có thích cái tên vừa rồi không?”

Ôn Thiều Ngọc nói: “Ba thấy cũng thích mà?”

“Ba nghĩ bà nội có thích không?” Ôn Độ lại hỏi: “Những phụ nữ trong gia đình cán bộ có vào đó không?”

Mười mấy năm sau có thể được, nhưng bây giờ đặt tên như vậy, những phụ nữ truyền thống, đừng nói là vào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, thậm chí còn nghĩ cái tên này không đúng đắn.

“Vậy con nói nên đặt tên gì đây?” Ôn Thiều Ngọc hỏi con trai.
 
Chương 215


“Giống như tuổi trẻ tràn đầy thanh xuân và sức sống. Cũng có nghĩa là, đây là khoảng thời gian đáng quý và đẹp đẽ. Chúng ta đặt cái tên này để nói với mọi người rằng, chỉ cần mặc quần áo của Hoa Dạng Niên Hoa, bạn sẽ tươi trẻ lại, đẹp như tuổi mười tám đôi mươi.”

“Được lắm!”

Ôn Thiều Ngọc thấy cái tên này thật sự rất hay!

Ý nghĩa hay, đặt tên cũng hay, lại lịch sự.

“Ba đi làm bảng hiệu.”

Ôn Thiều Ngọc ra ngoài, mở miệng gọi: “Mẹ, cho con ít tiền, con đi đặt bảng hiệu, lát nữa treo lên.”

Ôn Độ: “...”

Chuyện trong nhà, cơ bản đã xong rồi.

Ôn Độ thu dọn đồ đạc dự định đi về phía nam.

Khi thu dọn đồ đạc, cậu phát hiện một phong bì. Phong bì được viết bằng chữ phồn thể, nét chữ rất non nớt, nhưng so với chữ cái tiếng Anh của em gái, không biết tốt hơn bao nhiêu.

Cậu mở phong bì, bên trong toàn là chữ phồn thể.

May mà cậu đọc được.

“Bà Ôn, chú Ôn, anh Tiểu Độ:

Khi mọi người đọc được lá thư này, cháu đã đang trên đường về nhà rồi. Cảm ơn mọi người đã lựa chọn tiếp nhận cháu, đứa trẻ không chút lễ phép này, không cảm thấy phiền mà còn đối xử với cháu như người thân.

Những ngày ở nhà mọi người là khoảng thời gian hạnh phúc và vui vẻ nhất từ khi cháu sinh ra đến nay. Cháu sẽ mãi mãi nhớ những ngày đó.

Cháu không nỡ rời đi, thậm chí muốn mặt dày ở lại mãi.

Nhưng không thể.

Cuối cùng, xin hãy tha thứ cho việc cháu ra đi mà không lời từ biệt."

Ôn Độ đọc xong thư, cảm xúc rất phức tạp.

Thằng nhóc này còn biết làm người ta xúc động như thế nữa chứ.

"Tiểu Độ, ra ăn cơm đi."

Bà Ôn Gọi với từ ngoài vào, Ôn Độ lập tức đáp: "Dạ."

Cậu bỏ lá thư vào túi rồi đi ăn cơm.

Ăn xong, Ôn Độ nói: "Bà ơi, ngày mai con sẽ đi chuyến tàu chiều."

Bà Ôn đang khâu áo cho Ôn Oanh, nghe cậu nói thế thì lập tức dừng tay, giọng nói đầy sự luyến tiếc không nỡ: "Mới qua Rằm mà, sao đã đi rồi?"

"Bên đó còn nhiều việc. Con phải về rồi."

Ôn Độ vốn chỉ định về nhà ăn Tết, mồng hai sẽ đi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, kéo dài nhiều ngày.

Căn nhà thuê bên đó phải qua Tết mới có thể bắt đầu sửa chữa.

Cửu gia rất kiêng kỵ điều này, không động thổ trong tháng Giêng.

Cậu không chờ được đến lúc đó, chỉ có thể đi trước.

"Vậy sáng mai bà dậy sớm, luộc vài quả trứng cho con mang theo ăn dọc đường."

Bà Ôn nghĩ, sáng sớm dậy sớm đi mua vài quả táo, rồi mua chút đồ khô, tất cả đều cho cháu mang theo.

Đi tàu lâu như vậy, không mang nhiều đồ thì nằm suông trên tàu sao được.

"Bà ơi, Chi Chi khi đi còn để lại một lá thư." Ôn Độ nhìn thấy mắt bà Ôn hơi đỏ, biết bà vẫn còn bận tâm.

Thằng bé Luật Cảnh Chi đó rất đáng yêu.

Luôn lặng lẽ giúp đỡ người khác, đặc biệt được lòng mọi người.

Cậu bé còn theo sau Ôn Oanh, bất kể Ôn Oanh đi đâu cũng theo cùng, hai đứa như đôi song sinh. Có cậu ấy ở đây, bà Ôn bớt lo nhiều.

Nếu không, bà luôn lo lắng cháu gái không cẩn thận làm mình bị thương.

"Thằng bé viết gì trong thư thế?" bà Ôn hỏi.

Ôn Độ lấy thư ra đọc, cuối cùng, Ôn Độ nói: "Em ấy xin lỗi vì đã ra đi mà không từ biệt."

"Thằng bé chỉ về nhà thôi, sau này lớn lên, muốn về thì về, chẳng lẽ bà lại đuổi nó đi sao?" Bà Ôn nói nghe thì trông có vẻ hung dữ, nhưng thực tế cũng thương Luật Cảnh Chi.

Thằng bé đó cũng đáng được thương.

Còn lo bà giặt quần áo cực khổ, mua cho bà cái máy giặt.

Hai mắt bà Ôn đỏ bừng.
 
Chương 216


Hôm sau.

Sáng sớm, bà Ôn dậy sớm đi chợ mua một con gà về, giết rồi hầm cả buổi sáng. Lại mua nhiều đồ khô cho vào túi vải, bên trong còn có bánh dầu.

Bánh dầu để nguội cũng rất ngon.

Bà còn luộc ba mươi quả trứng bỏ vào trong.

Ôn Độ xách túi, thấy có nhiều đồ bên trong, định lấy ra, bà Ôn nhất quyết không cho.

"Bà ơi, con thật sự không ăn hết nhiều đồ như vậy đâu. Để lại cho mọi người ở nhà ăn."

Bà Ôn lạnh mặt nói: "Ở nhà muốn ăn gì cũng có, con đừng lo cho chúng ta, chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được, đừng để gia đình lo lắng."

"Con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."

Ôn Độ không lấy đồ ra nữa, cậu lấy ra một hợp đồng, đặt trước mặt bà Ôn: "Bà ơi, mùa thu này, Đại Triệu giao lương thực của nhà mình đến đây. Việc này bà không cần lo, cũng không cần phải đích thân đi một chuyến."

Bà Ôn nói: "Không phải con đã nói chuyện này rồi sao? Bà biết rồi."

"Còn nữa, trong nhà có chuyện gì, bà cứ bảo ba đi tìm anh Tiểu Lục, anh Tiểu Lục không giải quyết được thì tìm Cửu gia. Con đã dặn dò rồi, bà không cần lo lắng chuyện nợ ân tình của bọn họ đâu.”

Rõ ràng sắp đi, Ôn Độ lại có chút không nỡ.

Cậu không muốn đi, nhưng không đi không được.

Cậu muốn em gái trở thành một công chúa vô tư, nếu bây giờ cậu không kiếm tiền, sau này em gái sẽ phải lo lắng vì tiền bạc. Cậu không muốn em gái trở thành người như vậy.

Buổi trưa, đùi gà được bà Ôn gói trong giấy dầu, lén bỏ vào túi áo Ôn Độ.

Bà dắt tay cháu gái, tiễn cháu trai đến đầu hẻm.

Ôn Độ nói với em gái: "Oanh Oanh phải chăm sóc bà, ở nhà chờ anh về. Đi học nếu không thích nghi, bị bạn bè bắt nạt, thì phải về nói với bà."

"Em biết rồi."

"Bà ơi, con đi đây."

Ôn Độ đeo ba lô, không quay đầu, đi về hướng ga tàu.

Từ đây đến ga tàu, chỉ cần hai mươi phút.

Ôn Oanh bước lên hai bước, rất không nỡ rời anh trai. Cô bé muốn đi theo cậu, nhưng tay bà nắm rất chặt, cô bé không kéo ra được.

Hai mắt Ôn Oanh đỏ hoe, nghĩ anh trai phải đi kiếm tiền, cô bé không thể đi theo làm phiền anh trai được.

"Anh ơi!"

Cô bé lớn tiếng gọi.

Ôn Độ dừng bước, không quay đầu lại.

Ôn Oanh lại gọi: "Em ở nhà chờ anh về nhé!"

Sóng mũi Ôn Độ cay cay, miệng nở một nụ cười lớn, lưng đối diện với em gái, cậu vẫy tay, không quay đầu lại mà cứ thế đi về hướng ga tàu.

Kiếp này và kiếp trước không giống nhau.

Em gái đã trở lại.

Cậu đi đâu, chỉ cần về nhà là sẽ thấy em gái.

Ôn Độ đến ga tàu, bắt đầu kiểm vé lên tàu.

Lần này cậu mua vé giường nằm.

Toa giường nằm ít người, môi trường tương đối tốt hơn.

Ôn Độ để ba lô trước mặt, định vào toa thì thấy có điều gì đó không đúng.

Cậu nhìn xung quanh, không thấy người nào khả nghi, nên tiếp tục đi về phía trước, lên toa khác rồi mới quay lại toa của mình.

Đi trong toa, cậu thấy bên ngoài có một người đàn ông giống như Hầu Tử chạy tới, nhìn đông nhìn tây như đang tìm ai.

Ôn Độ theo phản xạ trốn đi.

Cậu trốn trong toa, thấy người giống Hầu Tử đó đứng với một người đàn ông thấp bé khác, không biết nói gì, biểu cảm có chút hung ác.

Ôn Độ không dám lơ là, cậu cảm giác nhóm người này là nhằm vào mình.

Tàu còn khoảng mười phút nữa là khởi hành.

Ôn Độ tìm được chỗ ngồi của mình, kéo chăn ra đắp lên người, giả vờ ngủ.

Thực ra mắt cậu luôn nhìn chằm chằm vào lối đi.

Không ít người lục tục lên tàu, tìm được giường nằm của mình rồi ngồi xuống.

Qua vài phút, tàu sắp khởi hành.
 
Chương 217


Ôn Độ thấy một người đàn ông mặt mày gian xảo, nhìn vào trong toa tàu.

Ôn Độ lập tức nhắm mắt lại.

Tai cậu cực kỳ thính, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, sau đó vỗ vỗ vào chân cậu.

"Anh bạn, đây có phải giường nằm của cậu không? Cậu có nhầm chỗ không đấy?"

Người đó nói giọng địa phương.

Ôn Độ nghe thấy giọng này quen quen, lập tức hiểu tại sao những người này lại nhắm vào mình.

Thì ra là để báo thù chuyện lần trước.

Ôn Độ bực bội mở mắt, giọng khàn khàn chửi mắng: "Mày nhìn cho kỹ đi, đây là giường nằm của ông mày!"

Nói rồi cậu định ngồi dậy.

Người đó thấy bộ đồ Ôn Độ mặc, biết mình tìm nhầm người, lập tức hạ giọng xin lỗi.

"Đại ca, anh đừng chấp nhặt với tôi, làm ơn đừng so đo với tôi mà. Là tôi mắt mù, không nhìn rõ, tìm nhầm chỗ."

Người đàn ông mặt mày gian xảo lập tức rời đi.

Ôn Độ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lên đi rất nhanh, cậu ngồi dậy thu dọn đồ đạc, đi thẳng tới chỗ nhân viên tàu.

"Đồng chí, tôi muốn nâng cấp lên giường nằm hạng nhất."

Thái độ của nhân viên tàu rất tốt: "Nếu anh không vội thì có thể quay lại giường nằm của mình đợi. Chút nữa tôi sẽ giúp anh làm thủ tục, được không?"

"Đồng chí, tôi có chút gấp, có thể giúp tôi làm luôn ngay bây giờ được không? Nếu không thì tôi sẽ đợi ở đây."

Bây giờ Ôn Độ không thể quay lại chỗ đó được, cậu nghi ngờ người kia đã nhận ra mình.

Nhân viên tàu nói: "Vậy cậu đợi ở đây một chút cũng được."

Vừa nói xong tàu đã khởi hành.

Nhân viên tàu có công việc của mình, cô ấy cầm cuốn sổ đi kiểm tra vé.

Tàu chạy rồi, cửa nhà vệ sinh cũng mở ra.

Ôn Độ lập tức ngồi vào nhà vệ sinh.

Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên từ bên ngoài.

Trong đó có một người đàn ông hạ giọng nói: "Thằng nhóc vừa rồi tuyệt đối là người chúng ta đang tìm."

"Hầu Tử, mày nhìn rõ chưa? Nhỡ tìm nhầm người, anh em chúng ta có thể đều bị bắt vào trong đó."

Một người khác nói bằng giọng khá lý trí.

Người được gọi là Hầu Tử độc ác nói: "Thằng nhóc đó tuy có thay đổi chút nhưng dù có đốt thành tro, thì tao cũng nhận ra. Đừng nhìn nó thay quần áo nằm ở đó cố tình chửi tao. Tao vẫn nhận ra nó."

"Thế bây giờ người đang đâu?" Giọng của người đàn ông đó có chút không vui: "Vừa rồi chăn mềm trên chiếc giường đó đều đều rất ngay ngắn. Mày cứ khăng khăng thằng nhóc đó nằm ở đây."

Hầu Tử cũng sốt ruột.

"Vừa rồi rõ ràng nó vẫn nằm ở đó mà, còn nói chuyện với tao nữa."

"Ừ, mày còn nói mày diễn rất tốt, nó hoàn toàn không nhận ra điều gì. Nhưng bây giờ thì sao, chỗ đó không có ai. Tao nghi ngờ mày đang cố tình đấy."

"Tao cố tình cái gì chứ? Tao còn muốn tìm thấy nó hơn bất kỳ ai. Mấy tháng nay, ngày nào tao cũng chạy trên tàu, chỉ để tìm thấy thằng nhóc này."

Mặt mày Hầu Tử tràn ngập vẻ căm phẫn.

Người kia nói: "Tao biết mày nóng lòng báo thù, nhưng trước tiên phải tìm thấy thằng nhóc đó đã. Đợi tìm thấy rồi, anh em sẽ giúp mày bắt nó ra, muốn xử lý thế nào cũng được."

Hầu Tử nghiến răng nói đầy ác ý: “Tao nhất định sẽ tìm ra thằng nhóc đó, tao không tin là không tìm được nó.”

Chẳng mấy chốc, bên ngoài không còn tiếng nói chuyện nữa.

Ôn Độ trốn trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng nhân viên tàu nói chuyện bên ngoài.

“Các cậu ở toa nào? Đưa vé ra cho tôi xem.”

Hầu Tử vội nói: “Chúng tôi ở toa ghế cứng, lên tàu muộn nên không tìm được chỗ ngồi. Anh ơi, toa 12 ở đâu?

“Toa 12 từ đây đi về phía đó, các cậu để ý nhìn nhé. Trên đây có ghi rõ toa số mấy rồi rồi đấy.”

Nhân viên tàu không đi vào ngay mà tiếp tục nhìn đám người Hầu Tử.
 
Chương 218


Không còn cách nào khác, đám người Hầu Tử đành phải rời đi.

Ôn Độ chờ một lát mới mở cửa, nhìn ra ngoài thấy đám người Hầu Tử đã biến mất.

Toa nằm khác với toa ghế cứng, chỉ cần đi tới chỗ rẽ là không nhìn thấy người đâu nữa. “Anh ơi, tôi muốn nâng cấp lên toa nằm.” Ôn Độ đưa vé của mình ra.

Nhân viên tàu nhìn qua rồi bắt đầu ghi chép: “Ừ, nếu muốn nâng cấp toa thì cần phải bổ sung vé."

“Được thôi.”

Ôn Độ lấy tiền ra bổ sung vé ngay lập tức.

Nhân viên tàu dẫn cậu đến toa nằm mềm.

Toa nằm mềm có môi trường rất tốt, còn có cửa riêng có thể khóa.

Lúc này toa nằm mềm rất ít người.

Ôn Độ ở một mình trong một toa, cậu khoá cửa từ bên trong, chọn một giường rồi nằm xuống.

Lúc này vẫn là buổi chiều, Ôn Độ lấy một quyển sách từ trong túi ra đọc.

Cậu đã đọc đọc xong sách giáo khoa trung học từ lâu.

Bây giờ cậu đang đọc sách giáo khoa cấp ba.

Tới lúc đó cậu sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở ở nông trường Hồng Tinh, khi đỗ vào cấp ba, học bạ của cậu chắc chắn vẫn ở huyện. Cậu chỉ cần chuyển học bạ của mình lên Bắc Kinh trước kỳ thi đại học là được.

Còn một năm trung học cơ sở, ba năm cấp ba.

Ôn Độ có bốn năm để phát triển sự nghiệp của mình.

Thời gian vô cùng gấp rút.

Cậu không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô ích.

Đừng nhìn bây giờ những tên trộm này đang rất hoành hành, nhưng chưa đầy hai năm nữa, những tên trộm này sẽ không còn tồn tại được nữa.

Bên ngoài không chỉ có một hai tên trộm, e rằng có tới cả mười mấy hai mươi tên.

Nếu chỉ có hai ba tên, Ôn Độ không cần nâng cấp lên toa nằm.

Đối phó hai ba tên còn được, mười mấy hai mươi tên thì tuyệt đối là chuyện viển vông.

Ôn Độ biết những người này sẽ không đi tàu lâu, hơn nữa họ không có vé, chắc chắn sẽ xuống tàu giữa chừng.

Chỉ cần qua đêm nay là sẽ an toàn.

Ôn Độ không uống nước để tránh đi vệ sinh nhiều.

Đến tối, Ôn Độ đói bụng.

Cậu mở túi ra thì thấy có hai cái đùi gà lớn, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh bà lén lút bỏ đùi gà vào túi cho cậu.

Ôn Độ vừa định gặm đùi gà thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Cậu nhíu mày, đặt đùi gà xuống, nhẹ nhàng đi đến cửa.

Dán tại vào cửa.

Quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo bên ngoài. Ngay sau đó có tiếng người nói chuyện.

“Thằng nhóc đó trông cũng không có tiền, không thể ở trong toa này được đâu nhờ?”

Người vừa nói có chất giọng rất non nớt, đoán chừng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Hầu Tử bực bội nói: “Đừng nói nhảm nữa! Mau tìm đi, lỡ nó trốn ở đây thì sao.”

Thiết Tòa bĩu môi, có vẻ không vui, nhưng không dám chọc giận Hầu Tử, chỉ đành nghe lời Hầu Tử.

Người trong nghề này hiếm khi vào khu vực toa nằm mềm.

Những người có thể ở toa nằm mềm thường là những người có thân phận.

Thiết Tỏa biết Hầu Tử vì không dám đắc tội với khách trong toa nên mới để cậu ta làm việc này.

Thiết Tỏa đi mở từng cửa toa.

Đi một vòng rồi cậu ta trở lại trước mặt Hầu Tử nói: “Toa này không có ai ở cả. Em không mở được cái cửa nào hết.”

Ôn Độ nghe thấy biết ngay là họ chưa từng ở toa nằm mềm, không hiểu gì về khu này.

Cửa toa nằm mềm nếu không có người ở thì sẽ khóa lại. Nếu có người ở thì hành khách sẽ khóa cửa từ bên trong.

Hầu Tử nghe thấy không có ai, giọng lớn hơn một chút.

“Mẹ kiếp! Thằng khốn đó đi đâu rồi? Người to như vậy sao lại có thể biến mất không chút dấu vết nào được chứ?”

Hầu Tử đã tìm khắp nơi này mấy lần rồi nhưng vẫn không tìm được người.

Thậm chí gã ta còn chặn cả cửa nhà vệ sinh.
 
Chương 219


Chờ người từ trong ra, thấy không phải thằng nhóc đó, xác định trong không có ai khác mới đi chặn cửa nhà vệ sinh khác.

Cứ thế, tìm hết các toa này sang toa khác cũng không thấy bóng dáng thằng nhóc đó.

“Đúng là gặp ma rồi.”

Hầu Tử bực bội đá vào cửa toa.

Thiết Tỏa vội cản lại: “Anh làm gì vậy? Nếu làm hỏng cái này, người ta sẽ bắt anh đền đấy.”

Hầu Tử muốn đền thì cứ đền, nhưng đừng kéo cậu ta đền chung là được.

“Buông cái tay chó của mày ra!” Hầu Tử lạnh lùng nhìn tay Thiết Tỏa.

Thiết Tỏa lập tức buông tay.

“Anh Hầu, biết đâu người ta xuống tàu rồi, không lên nữa thì sao?”

Thiết Tỏa vừa nói xong thì thấy mặt Hầu Tử tái mét lại.

"Đi!"

Vì Hầu Tử càng nghĩ càng thấy có khả năng này.

Hầu Tử lập tức dẫn Thiết Tỏa đi.

Ôn Độ nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, mới trở lại giường của mình.

Tiếng tàu chạy cực kỳ ồn ào.

Ôn Độ chỉ cần không nói, ăn đồ ăn trong toa, bên ngoài sẽ không nghe thấy.

Cậu ăn hai cái đùi gà, thêm hai cái bánh dầu.

Ăn xong cậu cũng không bật đèn trong toa, để sách vào túi, kéo chăn đắp kín người lại, nhắm mắt ngủ.

Dù tối nay đã được yên ổn, chưa chắc ngày mai vẫn sẽ được an toàn như thế.

Cậu phải tranh thủ ngủ bù.

Nửa đêm lại có tiếng nói bên ngoài, Ôn Độ lập tức mở mắt.

Cậu lấy từ túi ra một con dao nhỏ, nắm chặt trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa.

“Mau mở cửa ra.”

Lại có tiếng Hầu Tử bên ngoài.

Hầu Tử này đúng là bám dai như đỉa mà.

Ôn Độ nghe tiếng mở kho"a, cảnh giác nheo mắt lại.

“Anh Hầu, anh phải nghĩ kỹ đấy, nếu mở cửa mà bên trong có người, chúng ta sẽ không yên đâu. Có khi cả con đường này coi như bỏ.”

Thiết Tỏa do dự, không muốn mở cửa.

Hầu Tử đá vào mông cậu ta chửi: “Bảo mở thì mở, có chuyện gì tao chịu. Tao đã hỏi rõ rồi, bên trong nếu có người, dù có mở khóa cũng không mở được cửa. Lúc đó chúng ta gõ cửa, giả vờ là nhân viên tàu. Xem bên trong có phải là nó không”

Hầu Tử làm chuyện này rất thành thạo.

Vì thế gã ta còn lấy một bộ đồ, giả làm nhân viên tàu.

Thiết Tỏa chỉ thấy mình xui xẻo, không muốn đi cùng chuyến tàu với Hầu Tử nữa.

Cậu ta đành phải mở cửa toa.

Ôn Độ đã kéo chăn đứng dậy, lặng lẽ đứng ở cửa.

Chỉ cần cửa mở, người vào sẽ không yên ổn.

“Anh Hầu, anh suy nghĩ lại đi? Anh Hồ nói không thấy thằng nhóc kia xuống, có lẽ bọn họ nhìn nhầm rồi.”

Thiết Tỏa vẫn cố gắng lần cuối.

Hầu Tử tát vào gáy cậu ta: “Nói nhảm nhiều thế làm gì? Mau mở cửa đi. Hơn nữa, mắt anh Hổ có bình thường không? Nói không thấy người xuống thì thằng nhóc đó chắc chắn vẫn ở trên tàu.”

Thiết Tỏa biết tối nay phải mở hết cửa toa nằm, lập tức mặt méo xệch.

Cậu ta đành mở cửa.

“Cạch...”

Khóa động.

Mắt Hầu Tử sáng lên, thúc giục nhỏ giọng: “Mau tránh ra.”

Gã ta muốn đích thân vào xem có ai không.

Hôm nay nhất định gã ta phải bắt được thằng nhóc đó.

"Anh có chắc không? Nếu anh xông vào lúc này thì..."

“Mau biến đi cho tao!”

Thiết Tỏa còn chưa nói dứt câu thì đã bị Hầu Tử đẩy mạnh sang bên, thân hình mảnh khảnh của cậu ta như một con diều, ngã xuống đất.

Cậu ta thất vọng nhìn Hầu Tử, quay đầu bước đi. Thiết Tỏa là một đứa trẻ mồ côi, ban đầu bước vào nghề này chỉ để kiếm miếng ăn.

Nhưng giờ miếng ăn này có thể đưa cậu ta vào tù. Cậu ta thà ra ngoài ăn xin, còn hơn tiếp tục làm những việc trộm cắp này.

"Mày định đi đâu? Quay lại đây ngay!"

Hầu Tử thấy Thiết Tỏa định rời đi, liền với tay bắt cậu ta lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top