Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 180


“Lương thực không bán thì có thể dùng để nuôi lợn, nuôi gà. Khi gà lớn, gà trống có thể bán, gà mái đẻ trứng, không ăn hết, có dư thì sẽ mang đi bán."

Ôn Độ không ngờ trong khi cậu đang cố gắng, gia đình cũng đã âm thầm thay đổi.

Tất cả bọn họ đều không ngừng nỗ lực vì gia đình này.

"Bà đã bàn với bà Hai nhà Lão Nghiêm rồi, qua Tết, gà sẽ bắt đầu đẻ trứng. Chẳng mấy chốc sẽ có khoảng một hai trăm quả trứng. Khi đó, dùng số trứng này để ấp gà con. Không phải tất cả đều nở được, nhưng chỉ cần có khoảng hơn một trăm con gà con là được."

Bà Ôn đã tính toán rõ ràng, trong nhà ít người, nuôi nhiều gà cũng không ổn.

Không bằng nuôi ít một chút.

Ôn Độ nghe vậy, nói với bà: "Bà ơi, sau này nhà mình đều chuyển lên thành phố ở. Mấy tháng nữa là nhà xây xong rồi, chắc chắn ba cũng sẽ lên thành phố. Bà và Oanh Oanh ở đây, con không yên tâm.”

“Nuôi gà nhiều ở nông thôn thì được, nhưng lên thành phố không có chỗ nuôi nhiều thế đâu. Thôi thì để Oanh Oanh mang hai con gà con đi thôi."

Bà Ôn nhíu mày: "Nếu cả nhà đều đi, nhà này phải làm sao bây giờ? Nhà không có ai ở, để trống rồi sẽ hư hỏng mất."

"Chuyện này dễ thôi, con sẽ tìm người đến ở." Ôn Độ đã có ý tưởng trong đầu.

Nhưng cậu còn phải hỏi người ta xem sao.

Bà Ôn không nỡ bỏ căn nhà, dù sao đây cũng là nhà cũ của Ôn gia.

Nhưng cháu trai nói đúng, bà và cháu gái không thể ở đây được.

Ôn Độ không lên thành phố ngay mà đến bưu điện gọi điện cho Cửu gia.

"Cửu gia, là tôi, Tiểu Độ đây."

Cửu gia nghe tiếng thì nhíu mày, nếu không vì thằng nhóc này, ông đã không bận rộn như bây giờ.

Từ hôm qua đến giờ, ông đã phải chạy tới chạy lui khắp thành phố, đến giờ vẫn chưa nghỉ được một giây phút nào..

Thế mà vừa mới ngồi xuống, ông còn chưa kịp ngồi yên, thằng nhóc này đã gọi điện tới đây.

Cửu gia miệng thì chê bai, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Sự xuất hiện của thằng nhóc này mang lại hy vọng mới cho những người trong viện.

Đây là chuyện tốt.

"Cửu gia, không phải chú có vài người không phù hợp làm việc trên công trường sao?"

Cửu gia nhíu mày, giọng có chút lạnh lùng: "Thế nào? Cậu muốn giúp tôi sắp xếp hết những người đó à?"

"Nếu chú tin tôi, thì cứ đưa những người đó về quê của tôi đi. Bà và ba tôi sẽ lên thành phố sống, nhà cũ ở quê vừa hay sẽ bị bỏ trống. Tôi nghĩ đến chú."

Cửu gia không mắc bẫy: "Tên nhóc nhà cậu có gì thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa."

Ôn Độ không nhịn được mà bật cười.

"Bà tôi mua rất nhiều trứng gà, chuẩn bị ấp gà con. Nhưng nuôi gà ở nông thôn thì được, lên thành phố rồi thì không thể nuôi nhiều gà như thế được”

“Nhưng nếu nuôi nhiều gà ở nông thôn, có thể bán lên thành phố. Cửu gia, chú thấy chuyện kinh doanh trứng gà thế nào?"

Ôn Độ vừa nói, người ở đầu dây bên kia lập tức lâm trầm tư.

Cửu gia cũng không phải là người ngu ngốc.

Tổ tiên của ông là thương gia.

Khi đất nước gặp khó khăn, gia đình đã quyên góp hết tài sản. Sau đó, các anh em của ông đều hy sinh, trong nhà cũng chỉ còn lại mình ông.

Mẹ ông không chống đỡ nổi, cả người mê man, sau đó cũng qua đời.

Gia đình bọn họ từng có vốn liếng vững chắc.

Nhưng khi Cửu gia trở về, phát hiện trong nhà chỉ còn lại mỗi mình ông, lập tức có chút nản lòng thoái chí.

Sau đó đã xảy ra nhiều ông bắt đầu thu nhận những đứa trẻ đáng thương ngoài kia. Giờ chúng đã lớn, phải tự bươn chải kiếm sống nuôi thân thôi.
 
Chương 181


Nhưng người với người luôn không giống nhau được, có vài người có thể lên công trường làm việc được, nhưng cũng có những người tới công trường chỉ tổ gây thêm rắc rối.

Không thể không nói, tên nhóc Ôn Độ này nắm rõ điểm yếu của ông.

"Coi như tôi thuê căn nhà này của cậu đi."

Ôn Độ nghe câu trả lời chắc chắn của Cửu gia, liền nói: "Cửu gia, gà nhà nuôi không bằng gà thả

rừng. Quan trọng nhất là phân gà không cần xử lý. Trên núi nếu trồng cây ăn quả, sau này bán trái cây cũng được tiền.”

“Bây giờ thuê một ngọn núi không tốn bao nhiêu, ở đây chỉ cần khoảng hơn một nghìn đồng là thuê được năm mươi năm. Chú có muốn cân nhắc không?"

Cửu gia nghe mà đau răng không thôi.

Ông hiểu rồi, thằng nhóc này đang tính kế bọn họ.

Ôn Độ cúp máy, vừa ngân nga vài giai điệu dân gian vừa đi tìm đại đội trưởng.

Hiện giờ đại đội trưởng đã được gọi là trưởng thôn.

Trưởng thôn là biểu tượng của một khởi đầu mới.

Nhà của trưởng thôn cách nhà họ không xa.

Hai căn nhà nằm trên cùng một con phố.

Khi Ôn Độ tới nhà trưởng thôn, thì thấy ông ấy đang ngồi trên giường uống trà.

Thấy Ôn Độ vào, vợ ông ấy lập tức rót ố mời.

"Tiểu Độ à, có chuyện gì sao?"

Vị trưởng thôn này sẽ không như người khác, không đợi Ôn Độ mở lời đã hỏi ngay.

Ôn Độ nói: "Trưởng thôn, ngọn núi lớn phía sau thôn chúng ta hình như vẫn chưa có ai thầu phải không?"

Trưởng thôn đã sớm nghe nói Ôn Độ ra ngoài kiếm được rất nhiều tiền. Mới đi được vài tháng đã gửi về nhà năm trăm đồng.

Hiện giờ ai cũng ghen tị với Ôn gia không thôi, ai cũng muốn con mình đi theo Ôn Độ ra ngoài

làm ăn.

Nhưng cả một đám người như thế, cũng không ai dám mở miệng cả.

"Sao? Cháu không ra ngoài làm nữa mà định thuê núi ở thôn ta à?"

Trưởng thôn nghĩ rằng việc thuê đất trồng cây trên núi sẽ không kiếm được nhiều tiền, chẳng thể nào so sánh với việc Ôn Độ kiếm được ở bên ngoài.

"Đi ra ngoài thì vẫn phải đi chứ, nhưng cháu dự định sẽ thuê lại ngọn núi này. Cũng coi như là làm tấm gương tích cực cho dân làng chúng ta.

Ôn Độ nói toàn những lời hoa mỹ, khiến trưởng thôn cảm thấy rất hài lòng.

Trưởng thôn lập tức tươi cười đáp: "Từ nhỏ cháu đã khác biệt với những đứa trẻ khác. Bây giờ còn trẻ tuổi thế này, mà đã có thể gây dựng được sự nghiệp bên ngoài. Kiếm được tiền còn nhớ đến việc phải làm gì đó cho quê hương. Cháu giỏi lắm!”

Ôn Độ bị khen có chút ngượng ngùng.

"Trưởng thôn, chúng ta có sẵn hợp đồng thuê đất ở đây không? Nếu có, cháu sẽ bảo ba cháu qua ký ngay." Ôn Độ định bỏ tiền ra làm việc này.

Không phải để lấy lòng Cửu gia, mà vì đất đai và núi rừng trong thôn không thể để người ngoài thuê được.

Ôn Độ muốn thuê núi để Cửu gia trồng cây ăn quả, còn lại sẽ là nuôi gà thả tự nhiên.

Đến lúc đó, Cửu gia nuôi gà kiếm được tiền, người dân trong thôn cũng sẽ nuôi gà theo. Quy mô nuôi gà của dân làng chắc chắn không thể so với Cửu gia được.

Cừu gia là người tuyệt đối sẽ không chỉ làm giàu cho riêng mình mà không quan tâm đến người khác. Chắc chắn ông sẽ thu mua toàn bộ trứng gà của dân làng để bán cùng.

Như vậy có thể giúp cả thôn cùng nhau phát triển kinh tế rồi.

Trưởng thôn cười ha hả nói: "Cháu về nhà trước đi, việc này không gấp. Chú sẽ tổ chức một cuộc họp với mọi người trong thôn để thảo luận. Nếu không ai phản đối, chúng ta sẽ ký hợp đồng thuê đất với giá một ngàn đồng cho năm mươi năm.”

"Được, vậy làm phiền trưởng thôn rồi. Cháu sẽ về nhà đợi tin tức."
 
Chương 182


Ôn Độ đứng dậy đi ra ngoài, vợ trưởng thôn thấy Ôn Độ định rời đi, niềm nở nói: "Ôn Độ, cháu đi ngay à? Ở lại ăn cơm đi, đừng đi vội thế chứ."

"Nhà cháu đã nấu cơm rồi, bà nội đang đợi cháu ở nhà ạ."

Ôn Độ không quen ăn cơm ở nhà người khác, nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Vợ trưởng thôn nhìn theo bóng dáng Ôn Độ chạy ra ngoài, quay lại hỏi trưởng thôn: "Cậu ấy đến nhà mình làm gì vậy?"

Trưởng thôn khoanh tay nói: "Cậu ấy muốn thuê núi trong làng."

"Núi trong làng chúng ta đều cho thuê năm mươi năm, một lần thuê mất một ngàn đồng. Có vẻ cậu ấy kiếm được không ít tiền ở bên ngoài, không biết làm nghề gì nữa."

Vợ trưởng thôn cứ lầm bầm không ngừng, trong lòng thầm nghĩ có thể đến nhờ Ôn Độ giúp đỡ em trai của mình ra ngoài kiếm việc.

Trưởng thôn nhìn ra ý đồ của vợ mình, nghiêm mặt nói: "Chuyện nhà mẹ đẻ của bà thì cứ để họ tự giải quyết, đừng nhờ tôi mở lời, cũng đừng làm tôi mất mặt."

Vợ trưởng thôn ấm ức không thôi.

"Sao tôi lại khiến ông mất mặt chứ? Tôi chỉ muốn nhờ Ôn Độ giúp đỡ anh em nhà chúng ta thôi, có gì đâu chứ?"

Trưởng thôn cảm thấy vợ mình có chút vô lý.

"Người nhà mẹ đẻ bà kiếm được tiền có chia cho bà đồng nào không? Bà nghĩ nếu Ôn Độ đồng ý giúp anh em nhà bà ra ngoài làm việc, là vì nể mặt ai? Cậu ấy chân trước vừa nhờ tôi giúp, bà sau lưng lại đi tìm cậu ấy đòi hỏi, bà nghĩ Ôn Độ sẽ nghĩ như thế nào đây? Sau này tôi làm sao

sống ở thôn này được nữa? Tôi có thể làm chức trưởng thôn này nữa không đây?"

Vợ trưởng thôn bị chồng mắng đến mức không ngẩng đầu lên được.

Bà ta đành lặng lẽ vào nhà nấu cơm.

Ôn Độ hoàn toàn không biết những chuyện vừa xảy ra tại nhà trưởng thôn.

"Bà nội, con đã thuê núi của thôn mình trong năm mươi năm, có lẽ vài ngày nữa, người trong thôn sẽ đến ký hợp đồng. Lúc đó ba sẽ ký thay con."

Bà Ôn không ngờ cháu mình ra ngoài một vòng lại định thuê núi ở quê nhà.

Bà nhìn cháu trai, cảm thấy cháu mình hơi ngốc.

"Một ngàn đồng thuê một ngọn núi trong vòng năm mươi năm, mà ngọn núi ấy lại trọc lóc như thế. Nếu muốn trồng cây ăn quả, thì phải thuê khu đất gần núi, giá hai ngàn đồng năm mươi năm."

Bà Ôn không phải là bà lão không biết gì, bà hiểu biết hơn rất nhiều so với các bà lão khác, nhiều người đàn ông khác trong thôn cũng chưa chắc đã bằng bà đâu.

Ôn Độ nghe vậy, biết ngay bà nội mình nói đến ngọn núi nào.

Ngọn núi đó không hẳn trọc lóc như bà nói.

Hơn nữa ngọn núi rất lớn, quả thật có một phần không thể trồng cây được.

Nếu ở thời hiện đại, nơi đó rất thích hợp làm khu trượt tuyết.

Bây giờ thì vẫn chưa có thiết bị trượt tuyết.

"Thuê ngọn núi này không chỉ để trồng cây ăn quả, chủ yếu là để nuôi gà."

Ôn Độ giải thích, bà nội liền hiểu ngay ý của cậu.

"Được rồi, bà biết rồi. Đợi ba con về, bà sẽ bảo nó ở nhà đợi, không được đi đâu hết. Nếu người trong thôn đến, bà sẽ kêu ba con ký hợp đồng thay con."

Bà Ôn là chỗ dựa vững chắc trong nhà.

Ôn Độ giao số tiền đã chuẩn bị sẵn cho bà.

Vốn bà Ôn còn định hỏi cháu trai có đủ tiền trong tay không: "..."

"Ôn Độ, mấy tháng qua con làm gì mà kiếm được nhiều tiền vậy? Sao bà thấy con tiêu tiền như gió thế? Lấy ra một khoản mà không chớp mắt tí nào?"

Ôn Độ biết bà lại bắt đầu lo lắng rồi.

"Bà nội, bà nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài kia, đều phải tìm đến những người có chuyên môn để xây dựng chứ?" Ôn Độ hỏi bà.

Bà không vui nói: "Người ta gọi là kiến trúc sư."
 
Chương 183


Ôn Độ kinh ngạc không thôi, không ngờ bà mình còn biết chuyện này.

Cậu thật sự phải nhìn bà bằng con mắt khác rồi.

"Con ở bên ngoài làm nghề đó đấy. Con thiết kế nhà ở cho người ta, rồi tự xây dựng nhà cho họ luôn. Nhờ đó nên mới kiếm được không ít tiền."

Bà nội nói không sai, tiền ở ngoài bây giờ thật sự giống như từ trên trời rơi xuống, dễ kiếm như chỉ cần một cơn gió thổi là đến ngay.

Bà Ôn cũng không hỏi cháu trai đã học nghề như thế nào.

Bà chỉ nhìn chằm chằm vào cháu trai rồi nói: "Con cũng đã lớn rồi, cũng nên có bí mật của riêng mình. Bà cũng chẳng muốn hỏi gì. Con chỉ cần nhớ, kiếm tiền phải bằng khả năng thật sự của mình, chứ không nên kiếm tiền từ hãm hại lừa gạt. Tiền kiếm được phải trong sạch, tiêu mới yên tâm."

Ôn Độ nghe những lời nói mộc mạc nhưng cũng đầy triết lý của bà nội, trịnh trọng cam đoan với bà.

"Bà nội, bà cứ yên tâm đi. Con tuyệt đối sẽ không kiếm tiền bằng những chuyện trái lương tâm đâu."

Bà Ôn dịu dàng nói: "Được rồi, con hiểu trong lòng là được rồi."

"Vâng." Ôn Độ đi theo bà lão ra ngoài: "Bà nội, nếu thuê được núi, chúng ta phải chuẩn bị sẵn đồ đạc để lên thành phố thôi."

Cậu muốn sớm trở về làm việc.

Nếu có chuyện gì xảy ra mà cậu lại không ở đó, chắc chắn Triệu Kiến Đông sẽ không thể giải quyết được.

"Con còn việc chưa xong à?" Bà Ôn là một bà lão rất thông minh.

Bà lập tức đoán được cháu trai vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong.

Ôn Độ cũng không dấu gì bà lão, lập tức nói hết mọi chuyện: "Trước khi về nhà con có nhận một công trình mới, công nhân dưới trướng con đang làm việc bên đó, con có chút không yên tâm nên Muốn về đó xem sao."

"Hai ngày nữa bà sẽ thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ lên thành phố sớm."

Cái gì trì hoãn cũng được, nhưng chuyện của cháu trai thì tuyệt đối không được.

Bà Ôn nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong nhà.

Ôn Độ ở bên cạnh giúp một tay: "Có vài thứ tốt nhất nên đề ở đây đi bà ơi, thiếu gì thì chúng ta mua ở bên đó. Con đã xem qua rồi, ngôi nhà cũ ông nội để lại chỉ cách chỗ chúng ta mở tiệm một con phố thôi."

Bà Ôn nói: "Vậy cũng gần nhỉ."

"Không xa đâu ạ, đi dạo một chút cũng chỉ mất năm phút." Ôn Độ vẫn định hỏi xem bà muốn ở

đâu.

Bà Ôn không nghĩ ngợi gì mà nói ngay: "Nhà của mình có sân, sao lại phải ở nhà người khác? Nếu hai cái sân này không lấy lại được thì thôi. Bây giờ lấy lại rồi, chẳng lẽ chúng ta không ở mà cứ để đó cho mục nát sao?"

Ôn Độ bị bà nói đến chẳng nói nên lời. Chỉ biết gật đầu đồng ý: "Bà nói đúng ạ!"

Người trong thôn làm việc rất năng suất.

Có lẽ vì lo Ôn Độ đổi ý, việc thuê núi hoang còn chưa qua đêm đã xong xuôi mọi chuyện.

Ôn Thiều Ngọc tiễn người đi mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Sao nhà chúng ta lại thuê núi thế?" Không phải bọn họ đều muốn lên thành phố kiếm tiền sao?

"Câm miệng lại, không nói không ai coi mày là câm đâu."

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Người ký tên là hắn, chẳng lẽ hắn không có quyền biết sao? "Được rồi, mau vào nhà đi, nhà chúng ta họp một chút."

Bà Ôn vào nhà, Ôn Thiều Ngọc và Ôn Độ theo sát phía sau.

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi vẫn đang cùng nhau học tập.

Bây giờ Luật Cảnh Chi đã học được cách ghép vần tiếng Hán, còn có thể tra từ điển.

Tốc độ học tập như một chiếc máy cơ vậy.

Dạy một lần là biết ngay.

Những gì Ôn Oanh biết từ lâu đã bị Luật Cảnh Chi học hết.

Trước khi mấy người bà Ôn vào nhà, Luật Cảnh Chi còn đang hỏi Ôn Oanh: "Ba nhân ba bằng mấy?"

Ôn Oanh đau đầu.

Cô bé chưa từng học qua bảng cửu chương, làm sao biết ba nhân ba bằng mấy chứ?
 
Chương 184


Biết trước Luật Cảnh Chi thông minh như vậy, cô bé đã không khoe với Luật Cảnh Chi về bảng cửu chương anh trai dạy mình.

Khi Ôn Oanh đang không chịu nổi, mấy người bà nội đã vào nhà.

Ôn Oanh thở phào nhẹ nhõm.

"Mọi người trong nhà đều ở đây, bà có một chuyện muốn thông báo."

Bà Ôn không nói hết một hơi, mà cố ý dừng lại, cho mọi người thời gian phản ứng.

Đây không phải cố ý, mà là thói quen hình thành từ nhỏ của bà.

"Mấy ngày nữa nhà chúng ta nữa sẽ chuyển vào thành phố, sau này cơ bản sẽ không trở về nữa."

Ôn Thiều Ngọc đặc biệt phấn khởi: "Mẹ, sau này có phải con sẽ là người thành phố không?"

Bà Ôn lười để ý đến hẳn.

"Trước khi đi nhà chúng ta phải làm mấy mâm cỗ. Sau khi ba con qua đời, cả nhà ta đều nhờ vào sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng, mẹ mới có thể một mình nuôi các con khôn lớn."

"Là chuyện nên làm."

Ôn Độ không có ý kiến gì.

Kiếp trước khi ba cậu mất, bà nội cũng đi theo ngay sau đó. Khi đó cậu đang ở bên ngoài, đều nhờ người trong thôn giúp đỡ, lo liệu hậu sự cho bà nội và ba.

Khi cậu chật vật về đến nhà, cũng là người trong thôn đã cho cậu một bữa cơm.

Sau đó cậu dần thành đạt, khi đó mới có cơ hội báo đáp người trong thôn.

Nhưng đó là chuyện nhiều năm sau.

Kiếp này ba và bà nội vẫn còn sống khỏe mạnh, em gái cũng đã trở về. Nhưng ơn nghĩa của người trong thôn vẫn không thể quên được, hơn nữa, chuyện này không thể nói rõ trong một hai việc được.

"Bà nội, để con ra ngoài tìm mua một cái đầu heo. Khi đó nhà chúng ta sẽ làm heo, mời bà con trong thôn ăn một bữa ngon."

Bây giờ tuy Ôn Độ thiếu tiền, nhưng cũng không thiếu chút tiền mời bà con ăn.

Bà Ôn nghe cháu trai nói thế thì rất hài lòng.

Ôn Thiều Ngọc nghe nói muốn giết một con lợn, đầu óc nghĩ ngay đến việc có thịt lợn ăn, còn được ăn no nê, làm sao có thể có ý kiến gì được?

Hắn còn muốn giơ hai tay hai chân để đồng ý kia kìa.

Ôn Oanh cũng không có ý kiến, cô bé quay đầu nói với Lục Hạo Chi: "Chi Chi, cậu không biết đâu, những món ăn từ giết heo ở chỗ chúng mình siêu ngon luôn đó."

Luật Cảnh Chi chưa bao giờ biết món ăn từ giết lợn là gì.

Trên bàn nhà cậu ấy chỉ ăn một số món Tây, đừng nói là món hầm, ngay cả món xào cũng rất ít.

Ngay cả khi ăn cơm ở nhà ông nội, mặc dù là món Trung, nhưng khẩu phần ăn cũng rất ít.

Nhìn là đã không muốn ăn.

Luật Cảnh Chi thích ăn cơm ở nhà họ Ôn, khiến cậu ấy cảm giác như một gia đình thực thụ vậy.

"Thật sao?" Luật Cảnh Chi rất mong chờ.

Ôn Oanh hớn hở nói: “Năm ngoái Tết nhà chúng mình cũng ăn. Vì muốn chia ruộng đất, trưởng thôn đã giết hết lợn. Nhà nào cũng được chia nhiều thịt lợn, bà nội làm món từ con lợn kia cho tớ đó đến bây giờ tớ ăn. Hương vị đó đến bây giờ tớ vẫn nhớ mãi không quên. Ngon lắm!"

Nói đến đây, cô bé còn muốn chảy nước miếng.

Bỗng nhiên Ôn Thiều Ngọc nói: "Đúng vậy, món ăn từ giết lợn rất ngon. Chờ hai ngày nữa là tới ngày chúng ta giết lợn, Chi Chi phải ăn nhiều một chút nhé."

Luật Cảnh Chi: "..."

"Chuyện mua lợn không cần Tiểu Độ lo đâu, để ba lo liệu cho." Ôn Thiều Ngọc làm việc khác không giỏi, nhưng lại rất giỏi làm những chuyện vô nghĩa.

Ôn Độ có việc khác phải làm, chuyện này giao cho ba cậu xử lý thì tốt hơn.

"Ba, nếu tìm được lợn thích hợp, cứ thương lượng một giá thật tốt đã. Đến lúc đó cứ lấy tiền của bà nội, để người ta mang lợn đến." Ôn Độ nói.

Ôn Thiều Ngọc: "Ba biết rồi, con không phải lo đâu."

Đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ mua một con lợn thật béo tốt.
 
Chương 185


Bà Ôn nhìn vẻ mặt hăm hở của con trai, dù thế nào cũng chẳng thấy yên tâm được tí nào.

"Anh mua lợn thì mua, đừng có mua lợn nái xề về dùm tôi, nếu dám mua một con lợn sề về, tôi nhất định sẽ băm anh ra thành trăm mảnh."

Ôn Thiều Ngọc run lên, vội vàng khiêm tốn hỏi mẹ.

"Mẹ, mẹ là người từng trải, mẹ nói cho con biết mua lợn thế nào là tốt nhất đi ạ?"

Bà Ôn hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn nóng giận, nói chi tiết cho con mình biết cách chọn lợn.

Nói xong, bà còn cảnh cáo con mình: "Lần này mà còn mua sai..."

Bà chưa nói xong, Ôn Thiều Ngọc đã ngắt lời: "Không đâu, không đâu, tuyệt đối không. Mẹ, mẹ phải tin vào năng lực của con chứ?"

Trước khi mua được lợn về, bà Ôn cứ lo lắng không yên.

Khi nhìn thấy lợn, bà mới yên tâm.

Phải nói rằng, lần này con trai làm việc khá đáng tin.

Chuyện nhà họ Ôn muốn làm cỗ đã lan rộng khắp thôn.

Hai ngày trước khi làm cỗ đã có người đến giúp.

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi là hai người rảnh nhất.

Vì nhà có nhiều người đến, rửa rau nấu ăn thì thường hay tụ tập cùng nhau.

Phụ nữ trong thôn ngồi cùng nhau thì thường làm gì? Chắc chắn là nói chuyện phiếm rồi.

Nói chuyện nhà này tới chuyện nhà kia.

Ôn Oanh lén lút ghé tai nghe mọi người tám chuyện.

"Mọi người đều nói ông ba của tôi là kẻ ngốc. Nhưng ông ba của tôi là người có phúc lắm đấy."

Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên, là con dâu nhà bên, tên Lý Tuệ Anh.

"Sao lại có phúc?"

Người phụ nữ khác tò mò hỏi.

Lý Tuệ Anh vừa nhặt rau vừa nói không ngừng.

"Năm đó tình hình còn khá hỗn loạn. Nhà cụ tổ tôi có tiền, con út là kẻ ngốc. Nhưng cụ vẫn cưới cho con út một người vợ tốt. Vợ ông sinh cho ông hai cô con gái. Hai cô con gái đều lấy chồng xa."

"Rồi sao nữa?"

Ôn Oanh cũng muốn biết chuyện xảy ra sau đó.

Lý Tuệ Anh nói: "Cô đừng vội, chẳng phải tôi vẫn đang kể cho cô nghe sao?"

"Thế chị kể nhanh đi."

"Ông ba của tôi tuy là kẻ ngốc, nhưng từ nhỏ đã có người hầu kẻ hạ, chưa từng chịu khổ. Sau này hoàn cảnh thay đổi, ông ở nhà ba tôi. Khi đó chúng tôi còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì. Chỉ biết ông ba của tôi là người tốt, trong túi có kẹo, mỗi lần về đều cho chúng tôi kẹo."

"Ông ba của tôi thường xuyên lên núi tìm thỏ. Khi đó trên núi có một cái hầm trú ẩn rất dài. Ông ba thích đi qua hầm trú ẩn."

"Có một ngày khi ông lên núi, đã gặp một con cáo lảo đảo. Cả người con cáo nồng nặc mùi rượu. Sau đó có hai người đuổi theo. Ông ba nhìn thấy liền lấy áo khoác quân đội che con cáo lại. Hai người kia đến hỏi ông ba, có thấy con cáo chạy hướng nào không?"

"Vừa hay ngay cái hầm đó có một ngã rẽ. Ông ba liền đứng ở ngay ngã rẽ, tiện tay chỉ hai người đó rẽ một hướng khác, nói con cáo đó đã chạy về hướng bên đó."

"Đợi hai người kia đi xa, ông ba nói với con cáo, hai người truy đuổi nó đã đi hướng khác rồi, kêu nó mau chạy về hướng này đi, đừng để họ bắt được nó."

Lý Tuệ Anh Muốn kể tiếp, kết quả khi cúi đầu xuống lại phát hiện bên cạnh mình có một khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình chăm chú.

"Ối, cô bé như cháu cũng dám ở đây nghe lén mấy thím nói chuyện à?"

Ôn Oanh không hề đỏ mặt, cười mềm mại đáp: "Thím ơi, thím mau kể chuyện tiếp đi ạ!"

Cô bé vẫn muốn nghe tiếp câu chuyện xưa này!

Lý Tuệ Anh trêu chọc cô bé: “Cháu có hiểu không?”

Ôn Oanh lắc đầu, “Nhưng cháu cảm thấy thím kể rất thú vị.”

Mọi người xung quanh cười ha ha.

Nhưng tất cả đều là ý tốt.
 
Chương 186


Lý Tuệ Anh cũng bị cô bé này làm cho bật cười.

“Vậy thím sẽ kể tiếp, cháu nghe cho kỹ nhé.”

Ôn Oanh gật đầu lia lịa, còn thúc giục: “Thím kể nhanh đi.”

“Ông cụ của thím không để tâm chuyện này. Cứ thế qua vài năm, hai cô con gái của ông cụ đều lấy chồng xa. Hai cô con gái rất lo lắng cho ông, thường xuyên gọi ông đến ở cùng”

“Ông cụ phải đi xe đến nhà con gái. Xe rất đông, ông ấy ngốc nghếch, lại thật thà, đứng phía sau cũng không chen vào được. Bỏ lỡ mấy chuyến xe.”

Người vợ bên cạnh hỏi: “Vậy ông cụ có lên được xe không?”

Lý Tuệ Anh nói: “Chị cứ từ từ nghe em kể.”

Ôn Oanh bên cạnh phụ họa: “Vâng thím, cháu không nói gì nữa, chỉ im lặng nghe thím kể.”

Lý Tuệ Anh bị cô bé chọc cười đến suýt không kể tiếp được.

Chị ấy nhận ra rồi, cô bé này rõ ràng là hiểu, nhưng giả vờ như không hiểu. Trong lòng không biết tò mò đến mức nào.

Lý Tuệ Anh sinh ba đứa con trai, rất muốn có một cô con gái, thấy Ôn Oanh thì thích lắm.

Biết cô bé thích nghe kể chuyện, chị ấy tiếp tục kể.

“Sau đó có một cô gái xinh đẹp đứng cạnh ông cụ của tôi. Cô gái đó rất xinh, vừa đến đã nói với ông cụ: Ông ơi, ông lên xe đi, cháu giữ chỗ cho ông.”

“Những người khác muốn lên xe nhưng không ai lên được. Ông cụ của tôi vòng qua cô gái xinh đẹp đó lên xe. Vì ông lên trước nên còn chỗ ngồi. Những hành khách không lên được thì đứng sau lầm bầm chửi rủa.”

“Khi ông cụ đến nhà con gái, cô gái xinh đẹp đó cũng đi theo. Ông cụ nói, cháu đừng theo ông, để người ta bàn tán không tốt cho danh tiếng của cháu. Mọi người đoán sao?”

Ôn Oanh lắc đầu.

Lý Tuệ Anh cố tình tạo sự tò mò rồi mới kể tiếp: “Cô gái đó nói: Ông ơi, ông yên tâm, không ai thấy cháu đâu. Cháu đến để bảo vệ ông.”

“Ông cụ không tin. Một cô gái lớn như thế, sao có thể không ai thấy?”

Ôn Oanh lại tin.

Cô bé nhớ đến trong mơ mình lơ lửng bên cạnh anh trai nhưng anh không thấy. Cô gái này có thể nói chuyện với ông cụ, thật tốt.

Hơn nữa, ông cụ kia có thể thấy cô gái đó, còn anh trai không bao giờ biết sự tồn tại của cô bé.

May mà đó chỉ là mơ.

Ôn Oanh lại chú ý vào câu chuyện.

“Thím ơi, thật sự không ai thấy cô gái đó ạ?”

“Đương nhiên không ai thấy, mọi người đều nghĩ ông cụ bị điên. Ông cụ đến nhà con gái lớn kể lại chuyện này, con gái nghĩ bệnh của ông nặng hơn nên đưa ông đi bệnh viện.”

“Kiểm tra xong, cơ thể ông cụ không vấn đề gì. Con gái lớn không quan tâm đến những lời nói điên rồ của ông cụ.”

“Qua một thời gian, ông cụ Muốn đến nhà con gái thứ hai. Con gái thứ hai lấy chồng xa, phải đi xe rất lâu. Con gái lớn muốn tiễn, nhưng ông cụ nói không cần, Muốn tự đi.”

“Trên đường, cô gái xinh đẹp đó giúp ông cụ giữ chỗ, gặp kẻ trộm cũng nhắc nhở. Tóm lại, ông cụ đi đường bình an vô sự.”

“Đến Tết, ông cụ ở cùng ba mẹ tôi. Thời đó, nhà nhiều con cái, một cái giường đầy người. Bên cạnh có người nói: Đừng chen, không còn chỗ ngủ.”

“Ông cụ nói: Tôi không chen, là cô gái xinh đẹp cạnh tôi chen đấy.”

“Mọi người nghe thấy thì cười, làm gì có cô gái nào? Họ nghĩ bệnh của ông cụ nặng hơn.” “Mọi người đoán sao?”

Đôi mắt to tròn của Ôn Oanh chớp chớp, “Rồi họ thấy cô gái xinh đẹp đó à?”

Đây cũng là điều trong mơ cô bé mong chờ nhất.

Cô bé ước anh trai có thể thấy và nghe cô nói.

“Họ bật đèn lên, thấy trên giường có chỗ như có người nằm.”
 
Chương 187


“Nhưng mọi người nửa tin nửa ngờ. Sau đó mỗi lần ăn cơm, ông cụ bảo chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, thêm phần ăn. Dù không ai thấy người đó, nhưng thấy đũa di chuyển, thức ăn vơi đi.”

“Mọi người dần quen.”

“Mấy năm sau, đêm ba mươi Tết, nhà tôi nấu một nồi bánh chèo, đốt pháo đón giao thừa.”

“Ông cụ ngồi trên giường nói: Tôi phải đi rồi, người trên trời đến đón tôi về hưởng phúc. Nhà tôi không ai để ý.”

“Đến khi bánh chẻo chín, dọn lên bàn, pháo nổ vang, mọi người bắt đầu ăn. Mẹ tôi phát hiện ông cụ không đến, bảo người đi gọt. Họ thấy ông cụ mặc bộ đồ mới, nằm trên giường, không còn hơi thở.”

“Ông cụ ra đi không bệnh tật, không đau đớn. Sau đó, nhà tôi mới tin lời ông, nghĩ ông là người có phúc.”

“Sau khi ông cụ qua đời, nhà vẫn bày thêm một bộ bát đũa. Nhưng lúc ăn cơm bộ đó không còn bay múa nữa.”

Ôn Oanh nghe xong câu chuyện thì muốn kho"c.

Cô bé quay đầu thấy anh trai đứng sau, không biết đứng đó bao lâu.

Cô bé chạy đến ôm cổ anh trai: “Anh ơi, nếu một ngày em biến mất, anh không tìm thấy em. Em chắc chắn cũng như co gái xinh đẹp đó đi theo bên cạnh anh. Chỉ là em không giống cô ấy, người ta thấy cô ấy, còn anh không thấy em, cũng không nghe thấy em nói.”

Ôn Độ tưởng em gái tưởng tượng, không nghĩ ngợi nhiều.

Cậu ôm em gái, dỗ dành: “Nếu có ngày đó, anh sẽ không sốt ruột.”

Nhưng anh sẽ dùng cả đời tìm em.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

“Thôi nào, sao lại khóc thế? Mấy hôm nữa chúng ta chuyển đi, em nên tạm biệt bạn bè, sau này không biết có gặp lại không.”

Ôn Oanh nghĩ đến việc mình chưa chào tạm biệt các bạn ở trường, cô bé suy nghĩ một chút rồi xin anh trai một đồng tiền, sau đó quay lại chỗ ngồi trên ghế nhỏ và kéo tay Luật Cảnh Chi.

“Chi Chi, cậu đi cùng tớ đến cửa hàng mua ít đồ nhé.” Ôn Oanh không dám đi một mình, cô bé kéo theo Luật Cảnh Chi rồi mới nhận ra cả hai đều là trẻ con.

“Không được, cậu đi cùng tớ cũng không được. Chúng ta đều là trẻ con, phải tìm thêm một người lớn nữa mới được.”

Luật Cảnh Chi: “....”

Rồi, cô bé quay lại tìm anh trai: “Anh ơi, em muốn mua một món quà cho Tống Lệ Dĩnh, anh đi cùng em nhé?”

Ôn Độ không có ý kiến gì, cậu dắt xe đạp ra từ trong sân, Ôn Oanh ngồi lên thanh ngang phía trước, còn Luật Cảnh Chi ngồi ở ghế sau.

Đợi khi cả hai đứa trẻ đã ngồi chắc chắn, cậu đạp xe đến hợp tác xã.

Đến đó, Ôn Oanh nhìn thấy bánh ngọt bán, biết rằng Tống Lệ Dĩnh rất thích ăn, cô bé liền mua hai cân bánh.

Cô bé dùng hai hào rưỡi để mua một cuốn sổ tay đẹp và một cây bút máy.

Ôn Oanh đã tiêu hết một đồng tiền của mình, còn thiếu một ít tiền nên phải nợ anh trai.

Cô bé ôm cuốn sổ tay và cây bút, mang theo hai cân bánh, đến nhà Tống Lệ Dĩnh.

Hôm nay không phải ngày chính để đãi tiệc, ngày mai mới là ngày chính, và ngày kia nhà họ sẽ dọn đi.

Lúc đó nhà cửa sẽ lộn xộn, cô bé chắc chắn sẽ không có thời gian đón tiếp Tống Lệ Dĩnh. Có rất nhiều điều không thể nói với Tống Lệ Dĩnh.

Hôm nay là một thời điểm tốt.

Ôn Oanh đứng ở cửa gọi: “Tống Lệ Dĩnh, cậu có ở nhà không?”

“Có ở nhà.”

Vừa dứt lời, Tống Lệ Dĩnh đã chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Ôn Oanh, cô bé đầy vui mừng: “Cậu đến đây làm gì? Mau vào đi.”

Ôn Oanh quay đầu lại nhìn, thấy anh trai và Chi Chi không biết từ lúc nào đã trốn đi rồi.

Cô bé liền đi vào cùng Tống Lệ Dĩnh.

Ôn Oanh đưa món quà trong tay cho Tống Lệ Dĩnh: “Lệ Dĩnh, tớ sắp dọn nhà rồi. Sau này có thể sẽ rất ít khi quay lại. Nhưng tớ sẽ viết thư cho cậu. Đây là món quà tớ tặng cậu.”
 
Chương 188


Tống Lệ Dĩnh nhìn món quà Ôn Oanh mua, ngại ngùng nói: “Tớ không biết cậu sắp đi, cũng chưa chuẩn bị quà cho cậu. Cậu đợi một chút.”

Tống Lệ Dĩnh chạy đến tủ quần áo, mở ra và lấy một chiếc khăn lụa màu hồng ra đưa cho Ôn

Oanh.

“Chiếc khăn lụa này mẹ tớ mua cho tớ, tớ tặng cậu. Oanh Oanh, sau này dù cậu đi đâu cũng đừng quên tớ nhé.”

Ôn Oanh biết Tống Lệ Dĩnh có một chiếc khăn lụa rất đẹp, cô nhóc còn không nỡ dùng, không ngờ hôm nay lại tặng cho mình.

Ôn Oanh mắt đỏ hoe, trịnh trọng hứa với cô nhóc: “Tớ chắc chắn sẽ không quên cậu.”

Ôn Oanh biết anh trai đang đợi mình bên ngoài, mặc dù rất luyến tiếc phải tạm biệt bạn thân, nhưng cô bé vẫn phải đi.

Tống Lệ Dĩnh tiễn cô bé ra cửa, nhìn thấy cô bé ngồi lên xe đạp của anh trai rời đi, vẫn đứng ở cửa, không chịu vào nhà.

Ôn Oanh quay đầu lại nhìn, đợi đến khi về đến đầu ngõ, cô bé vẫn thấy trước cổng nhà họ Tống vẫn còn một bóng hình nhỏ bé.

Ôn Oanh nước mắt tuôn trào.

“Anh ơi, sau này em có thể sẽ không gặp lại Tống Lệ Dĩnh nữa sao?”

Ôn Độ nghe giọng em gái nức nở: “Nếu em muốn quay lại, đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, anh sẽ đưa em về. Em hãy học tốt, bảo Tống Lệ Dĩnh cũng học tốt. Lúc đó hai đứa có thể thi vào cùng một trường đại học.”

“Vậy sau này thi vào cùng một trường đại học là có thể tiếp tục gặp nhau, đúng không?”

Ôn Oanh ngây thơ không biết rằng trên thế giới này tồn tại một loại người gọi là học sinh yếu.

“Vậy em sẽ cố gắng học hành, em sẽ viết thu cho Tống Lệ Dĩnh, bảo cậu ấy cũng học tốt. Tống Lệ Dĩnh trước đây đã rất ghen tị vì em có thể viết thư cho anh, bây giờ người khác cũng có thể ghen tị với cậu ấy vì cậu ấy có thể viết thư cho em.”

Ôn Oanh cảm thấy vui vẻ hơn.

Ôn Độ thấy em gái nhỏ thật dễ dỗ, nếu đổi lại là một người lớn...

Thôi được rồi, người lớn cũng không có cảm xúc phong phú như vậy.

Ôn Độ để xe đạp vào nhà kho, rồi lại tiếp tục bận rộn.

Luật Cảnh Chi theo Ôn Oanh vào nhà, nhìn cô bé cẩn thận gấp chiếc khăn lụa màu hồng, không

khỏi tò mò hỏi.

“Cậu có thích chiếc váy tớ tặng không?”

Ôn Oanh đang mặc chiếc váy đỏ do anh trai tặng, gật đầu nói: “Tớ rất thích chiếc váy cậu tặng.”

Nhưng khi nói, cô bé vẫn không ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn chiếc khăn trước mặt, gấp nó vuông vắn.

“...”

Luật Cảnh Chi đã hiểu câu trả lời.

Cậu bé nghĩ rằng mẹ mình có rất nhiều khăn tay trong tủ quần áo, đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Trong phòng thay đồ còn bày biện nhiều kiểu quần áo khác nhau, giày dép và túi xách.

Các món phụ kiện khác thì không cần bàn đến.

Luật Cảnh Chi nhíu mày, có phải mọi cô gái đều thích những thứ này không?

Vậy sau này mình cũng phải tặng Ôn Oanh những chiếc khăn lụa đẹp sao?

Hàng xóm láng giềng cùng nhau giúp đỡ một ngày trời, cuối cùng cũng chuẩn bị xong.

Nhà họ đã mời hai đầu Bếp, người phụ việc thì khỏi phải nói.

Thịt lợn tươi mới, xương lợn được hầm từ sáng, còn có một nồi thịt lợn hầm dưa cải.

Bàn ghế và bát đũa chắc chắn không đủ. Mọi người trong làng gom góp lại thì vừa đủ.

Đĩa thì mượn của từng nhà, còn bát đũa để ăn thì mọi người tự mang theo.

Sau khi bắt đầu bữa tiệc, mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Nhiều người lâu rồi không được ăn thịt lợn, giờ nhìn thấy từng mâm thịt lợn được bưng lên, ai nấy đều muốn ăn sạch cả mâm.

Nhưng mới món đầu tiên lên, còn có món thứ hai.

Mỗi món ăn đều có nhiều thịt.

Rõ ràng là nhà họ Ôn đã chi mạnh tay, và thật lòng muốn mời cả thôn ăn một bữa.
 
Chương 189


Khi món ăn được dọn ra một nửa, bà Ôn dẫn theo con trai và cháu trai cầm ly rượu đứng ở bàn chính, lớn tiếng nói với mọi người.

“Mấy năm qua cảm ơn bà con cô bác đã giúp đỡ.”

Bà Ôn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Có người tò mò hỏi: “Chị à, nhà chị thật sự định chuyển lên thành phố sao?”

Bà Ôn cười rạng rỡ: “Đúng vậy, cháu trai tôi muốn đưa chúng tôi lên thành phố. Sau này chúng ta gặp nhau sẽ ít hơn. Mọi người nếu có lên thành phố, nhớ ghé nhà tôi chơi nhé.”

Người khác nhìn bà Ôn đầy ngưỡng mộ, không ngờ bà quả phụ này đến già lại được hưởng phúc của cháu trai, trực tiếp chuyển lên thành phố sống.

Nhiều người trong lòng thấy ghen tỵ, cúi đầu ăn uống, chỉ muốn ăn sạch hết thịt trên bàn.

Họ cũng không có ý xấu gì.

Chẳng qua là nghĩ sao chuyện tốt này không đến với mình?

Bữa tiệc kéo dài từ trưa đến tối, ai nấy đều ăn no nê. Các món ăn trên bàn cũng không còn thừa lại, đĩa của nhà nào thì nhà đó tự mang về, không cần phải rửa tại chỗ.

Những người giúp đỡ đã thu dọn hết mọi thứ còn lại.

Còn lại một số món ăn chưa dùng đến như cá thịt, Ôn Độ đặc biệt hào phóng gói lại hai chậu nhỏ để mọi người mang về ăn.

Những thứ còn lại, Ôn Độ gói gọn để mang theo khi chuyển nhà.

Vì chuyển nhà cần mang theo nhiều thứ.

Nhiều thứ mà bà Ôn không nỡ bỏ đi, Ôn Độ cũng không để bà bỏ.

Cậu dự định đi mượn một chiếc xe, không ngờ ba cậu lại mượn được một chiếc máy kéo.

Ôn Thiều Ngọc lái chiếc máy kéo ầm ầm dừng trước cửa, trên xe còn có Trần Tử.

Ôn Thiều Ngọc nhảy xuống xe, vỗ vai con trai: "Con cứ gọi ông ấy là bác Tứ."

"Bác Tử."

Trần Tứ nhìn Ôn Độ từ đầu đến chân, định đưa cho cậu một điếu thuốc, nhưng nghĩ lại thấy cậu vẫn còn là đứa trẻ, nên cất điếu thuốc đi.

"Nghe ba con nói con ra ngoài làm việc, kể cho bác Tứ nghe xem làm gì nào?"

Ôn Độ nhìn Trần Tứ, không giấu giếm mà kể: "Con làm việc ở miền Nam. Miền Nam bây giờ khác xa so với chỗ mình, phát triển rất nhanh. Nhiều ông chủ lớn từ nơi khác đến mở nhà máy. Nhiều người đến tìm việc trong các nhà máy đó. Ở đó làm việc rất vất vả, từ sáng đến tối. Chỉ cần chịu khó, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn người khác. Có người một tháng kiếm được 30 đồng, có người một tháng kiếm được 50 đồng."

Nghe vậy, Trần Tứ hỏi ngay: "Thế con nghĩ bác có thể làm được không? Bác đến đó có tìm được việc không?"

"Được thì được, nhưng phải cẩn thận. Vì nhiều nhà máy làm việc nửa năm cũng không trả lurong."

Đây không phải là Ôn Độ nói quá, mà là sự thật đã xảy ra.

Ra ngoài lập nghiệp luôn có rủi ro.

Bên ngoài dễ kiếm tiền, nhưng cũng cần phải có cái đầu.

Ôn Độ không hứa hẹn điều gì với ai.

Cậu chỉ kể lại tình hình bên đó, còn lựa chọn thế nào là chuyện của người khác, cậu không quản được.

Ôn Độ biết Trần Tử là người giúp ba cậu tìm việc, nên nói thêm vài câu.

"Bác Tứ, nếu bác muốn đi làm việc ở đó cũng được. Nhưng con khuyên bác thử tìm việc ở thành phố chúng ta trước."

Trần Tứ hỏi: "Thành phố chúng ta có việc gì?"

"Bác biết lái xe, mai con sẽ dẫn bác đi gặp một người. Lúc đó bác làm việc với người ta một thời gian. Nếu thấy không được, bác có thể mua vé đi miền Nam. Bác thấy thế nào?"

Trần Tử tất nhiên đồng ý: "Không phiền con chứ?"

"Không phiền đâu."

Ôn Độ vào nhà giúp dọn hành lý.

Có xe rồi, nhiều thứ ban đầu không mang được giờ có thể mang theo.

Tất cả chăn gối trong nhà được gói lại, buộc một lớp dây bên ngoài rồi đặt lên xe, dưới xe trải một lớp rơm khô. Tất cả hành lý được chất lên, cả nhà họ Ôn ngồi trên đó.
 
Chương 190


tùy chỉnh  

Luật Cảnh Chi đã từng ngồi nhiều loại xe sang trọng, nhưng đây là lần đầu ngồi máy kéo, mắt cậu bé đầy tò mò.

Ôn Oanh ngoài việc đã ngồi ô tô, cũng là lần đầu tiên ngồi máy kéo.

Cô bé vừa lên xe đã hào hứng không chịu nổi.

"Chi Chi, đây là lần đầu tiên tớ ngồi máy kéo đấy. Trước đây nhìn thấy mấy đứa bạn ngồi máy kéo, tớ thấy oai lắm. Tiếc là ba tớ không biết lái máy kéo."

Ôn Thiều Ngọc từ trong sân bước ra, vừa vặn nghe thấy con gái yêu nói: "Ba biết lái máy kéo, nhưng ba không có máy kéo."

"Ba, sau này lớn lên con sẽ mua cho ba một cái máy kéo nhé." Ôn Oanh nghĩ rằng sau này vào đại học chắc chắn sẽ có học bổng.

Sau này đi làm, mỗi tháng cô bé sẽ tiết kiệm tiền.

Không lâu sau, cô bé sẽ có thể mua cho ba cái máy kéo.

Ôn Thiều Ngọc từng đến thành phố tự nhận là người từng trải, có chút chê bai con gái không có tầm nhìn.

"Con lớn lên rồi thì ai còn đi máy kéo, chắc chắn là đi ô tô con."

Ôn Oanh biết ô tô con đắt hơn máy kéo, nhưng nghĩ đến trong mơ thấy nhiều người đi ô tô con, cô bé do dự một chút rồi nói: "Ba, chắc chắn chúng ta phải mua ô tô cho anh trai trước. Hay là ba cố gắng kiếm tiền, lúc đó tự mua ô tô cho mình đi."

Hầy, con bé này!

Ôn Thiều Ngọc có chút chua xót nói: "Sao ba là ba mà không bằng anh trai con à?"

"Con chỉ nghĩ rằng anh trai có thể cần ô tô hơn. Còn ba có khả năng tự mua ô tô cho mình."

Ôn Thiều Ngọc nghĩ mình cũng cần ô tô, đang định phản bác, nghe thấy câu sau của con gái, cảm thấy đó là sự khẳng định của con, có chút lâng lâng.

"Tất nhiên rồi. Ba đâu phải người không mua nổi xe."

Trong sân, Ôn Độ cố ý đứng đây đợi bà nội.

Bà Ôn vừa lên xe, chợt nhớ ra còn một thứ chưa lấy, liền quay lại lấy.

Bà từ trong nhà bước ra, thấy cháu trai đứng đó liền nói: "Sao con chưa đi?"

Ôn Độ hơi ngại ngùng.

"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì nói với bà."

Bà Ôn thấy cháu trai như vậy, biết ngay là có chuyện.

"Bà nội, chúng ta cứ thế này đi ạ?" Ôn Độ không tiện nói thẳng mà ẩn ý nhắc nhở bà.

Bà Ôn hỏi lại: "Còn gì chưa lấy à? Trong nhà cơ bản đã mang hết rồi."

"Không phải, con không nói đồ trong nhà, ý con là chúng ta đi thế này, bà nội không nói gì với ai a?"

Ôn Độ nghĩ mình đã ẩn ý rất rõ ràng.

Bà Ôn nghĩ cháu đang nói đến chuyện trứng gà: "Con không nói là người ta muốn mua nhiều trứng để ấp con à? Bà nội đã bảo nhà ông Nghiêm thu nhiều trứng. Cũng để lại 100 đồng đặt ấy, sợ người ta đến không làm việc mà lừa ông ấy."

"Chuyện đó sẽ không xảy ra."

Chuyện này Ôn Độ có thể đảm bảo.

Nhưng bà Ôn lại nói: "Nhà ông Nghiêm là nể mặt bà mà giúp thu trứng. Giờ bà đi rồi, ông ấy chắc sẽ lo lắng. Bà để lại tiền để ông ấy dễ làm việc."

Ôn Độ rất hiểu điều đó.

"Vậy không còn ai cần thông báo nữa ạ?"

Bà Ôn chắc chắn cháu trai có ẩn ý, nhưng không đoán được ý cháu.

"Tiệc hôm qua đã nói hết rồi, ân tình cũng đã trả. Ai đến ăn tiệc cũng không mang gì, ai mang đồ đến cũng đã trả lại. Còn lại là nhà lão Bạch trước mặt. Nhưng nhà họ đã đi Tây Bắc cùng cậu con rồi. Những người còn lại không thân thiết, chúng ta không qua lại gì."

Bà Ôn nghĩ kỹ lại các mối quan hệ, chắc chắn không bỏ sót ai.

Bà ôm đồ đi ra ngoài.

Đi vài bước thấy cháu trai vẫn đứng đó, không có ý định đi cùng.

Bà băn khoăn.

Chắc không phải nhà bị mất rồi chứ?

Không lẽ cháu trai lừa mình?

Bà bắt đầu nghĩ lung tung.

"Tiểu Độ, nói thật với bà, nhà mình có phải không lấy lại được không?"

Ôn Độ chỉ hơi lơ đãng chút, không ngờ bà lại nghĩ xa xôi đến vậy.

Hiểu lầm thế này thì không được.

Cậu vội giải thích: "Bà nội, nhà mình con lấy lại rồi, con còn cho bà xem giấy tờ mà."

"Bà đâu nhận ra kia là thật hay giả."

Ôn Độ: "..."

Chuyện này cũng có người làm giả sao?

"Bà nội, nhà mình con thật sự đã lấy lại rồi, bà đừng lo. Con còn thuê người dọn dẹp. Chúng ta qua đó là có thể ở ngay."

Bà Ôn hỏi: "Thế con còn lo lắng gì? Nói chuyện gì mà úp mở thế?"

Ôn Độ cắn răng, đành nói thẳng: "Bà nội, ba con không phải đã có đối tượng rồi sao? Chúng ta đi thế này, chẳng phải chuyện đó sẽ hỏng bét ạ?"
 
Chương 191


Bà Ôn nghe thấy lời này, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó lông mày nhảy dựng lên.

“Thằng ranh Ôn Thiều Ngọc cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho bà. Lại còn dám lén lút tìm vợ sau lưng bà nữa cơ à?”

Nó là loại người gì mà bản thân không biết tự lượng sức mình sao?

Bà Ôn nhìn xung quanh, thấy một cây gậy gỗ dựng ở góc tường, đi qua nhặt lên rồi bước ra ngoài.

Ôn Độ thấy tình hình không ổn, vội vàng đuổi theo.

Nhưng đã quá muộn.

Bà Ôn chân tay nhanh nhẹn lắm, đi đến ngoài sân, chỉ cây gậy vào người Ôn Thiều Ngọc, vừa mở miệng đã nói ngay: “Mày xuống khỏi xe cho tao.”

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy dáng vẻ hung dữ như vậy của mẹ mình, liền biết rằng có chuyện chẳng

lành.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu xuống xe chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

Chỉ có đồ ngốc mới xuống.

“Mẹ, có chuyện gì mẹ nói rõ. Mẹ cầm gậy chỉ vào người con, có phải là không hay lắm không? Hơn nữa, còn có hai đứa nhỏ đang nhìn nữa kìa, mẹ mau bỏ gậy xuống trước, có gì thì chúng ta cứ từ từ nói. Tuyệt đối không nên nóng vội, càng không thể hành động bốc đồng được.”

Bà Ôn cười lạnh: “Tao còn nói chuyện đàng hoàng được với mày à? Tao còn được không nóng vội luôn cơ đấy? Bây giờ, lập tức, ngay lập tức xuống đây cho tao!”

“Mẹ, vậy mẹ nói cho con biết, rốt cuộc con đã làm gì sai. Nếu không con xuống, mà mẹ thì lại cầm gậy đánh con hai gậy, chẳng phải là con bị đánh oan rồi sao?”

Ôn Thiệu Ngọc không những không xuống xe, mà còn bế con gái lên.

Mẹ hắn có giỏi thì cứ lấy gậy đánh hắn đi, dù sao hắn cũng không xuống đâu.

Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ vô liêm sỉ thế này của con trai mình, tức đến đau đầu.

Ôn Độ tiến lên, giành lấy cây gậy từ tay bà nội, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bà nội, có chuyện gì bà cứ từ từ nói, đừng kích động, từ từ nói với ba đi ạ. Hơn nữa, chuyện này cũng là chuyện tốt mà.

Cùng lắm thì cậu sẽ dẫn em gái bỏ đi.

Dù sao cậu cũng không thể để em gái ở lại nhà này được.

“Chuyện tốt, chuyện tốt cái gì chứ? Cả đời nó cứ ở như thế này là tốt nhất, cứ sống độc thân cho bà. Nếu nó dám mang phụ nữ về nhà, xem bà có đánh gãy chân nó không!”

Bà Ôn thật sự căm ghét đôi mắt của con trai mình, giống như bị mù vậy.

Đầu óc cũng có vấn đề, bị đứa con gái dỗ dành là mê mẩn, cái gì cũng đồng ý. Bà không muốn con trai mình mang về nhà một đống rắc rối, thêm một đống phiền phức.

Nhà họ như vậy là đã tốt rồi.

Ôn Thiều Ngọc nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy thế? Con mang phụ nữ về nhà khi nào? Kể từ khi... cái người...cái người đó rời khỏi nhà mình, con còn chưa từng nói chuyện với bất kỳ phụ nữ nào bên ngoài. Chẳng lẽ con đã mang hồn ma nào về sao?”

Ôn Thiều Ngọc mới không thừa nhận rằng mình kén chọn, không ưng mấy cô gái trong thôn.

Nếu hắn có kết hôn thật đi chăng nữa, cũng phải tìm một người đẹp hơn vợ cũ của mình.

Đến lúc đó gặp lại người đó, hắn muốn cho người phụ nữ đó nhìn thấy, Ôn Thiều Ngọc này có thể cưới được một người phụ nữ đẹp gấp trăm lần cô ta.

“Sao lại như thế?” Bà Ôn quay đầu hỏi cháu trai.

Ôn Độ nhìn em gái, nhưng lại bà Ôn hiểu lầm là cậu đang nhìn Ôn Thiều Ngọc, lập tức lấy lại cây gậy chỉ vào Ôn Thiều Ngọc.

“Mày nói thật cho tao, mày có phải đang quen ai ngoài kia không?”

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy khó hiểu không thôi.

“Mẹ, mẹ không nhìn xem trong thôn có ai ra hồn không, con có thể ưng ai được chứ? Hơn nữa, mười dặm tám hướng có cô nào đẹp không? Hơi đẹp một chút cũng chưa đến mười tám tuổi, người ta có chịu gả cho con không? Dù họ muốn gả cho con, con cũng không chắc đã cần người

ta đâu.”
 
Chương 192


Ôn Thiều Ngọc rất tự mãn.

Đặc biệt là gần đây, hắn càng có cơ sở để tự tin hơn.

Bà Ôn nghe con trai nói vậy, càng tức không chịu được.

“Mày nhìn cái bộ dạng của mày xem, có ai chịu gà cho mày không? Nếu có người chịu gà cho mày, mày còn phải thắp nhang cảm tạ trời đất nữa đấy."

Ôn Thiều Ngọc nghe vậy thì không vui.

“Mẹ, con là con trai của mẹ, có người mẹ nào hạ thấp con trai mình như vậy không? Hơn nữa, sau này nhà mình thành người thành phố rồi. Con sắp mở cửa hàng buôn bán, làm ông chủ. Mẹ nhất định không biết khi đó sẽ có biết bao cô gái trẻ đẹp muốn gả cho con đâu.”

“Còn nữa, mẹ xem con trai con giỏi giang thế nào. Con không cần tìm phụ nữ về để chia sẻ tình cảm của con trai con dành cho con đâu.”

Bà Ôn nghe con trai nói những lời vô liêm sỉ như vậy, chỉ muốn đổi cây gậy thành dao phay.

“Bà nội, bà đừng kích động.”

Ôn Độ thấy bà nội cầm gậy tiến thêm hai bước, vội vàng bước lên chặn lại, sau đó giành lấy cây gây.

Đánh ba cậu thì được, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương em gái cậu.

“Ba, ba mau nói thật với bà nội đi, nếu thật sự ba đã có đối tượng phù hợp, chúng ta giờ đi lên thành phố, phải nói rõ với người ta trước. Đừng để đến lúc đó người ta chê cười ba.”

Ôn Độ cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Em gái không thể nào nói dối được.

Ôn Thiệu Ngọc bực mình nói: “Ba quen ai khi nào, sao ba lại không biết? Vừa rồi ba đã nói rõ mọi chuyện rồi. Ngoài người nhà ba ra, ba không hề nói chuyện với bất kỳ phụ nữ nào ngoài

kia."

Những người phụ nữ đó đều coi thường hắn, cho rằng hắn vô dụng, còn để vợ mình bỏ đi.

Những góa phụ trẻ càng không coi trọng hẳn.

Ngay cả khi tái hôn, họ cũng không muốn lấy người có hai đứa con như hắn.

Không phải vì khinh thường hắn không kiếm ra tiền, mà nghĩ hắn là kẻ bất lực.

Hiện tại hắn đang làm bảo vệ ở trạm máy móc nông nghiệp, mỗi tháng được mười đồng, bọn họ mới chịu nói chuyện với hắn một câu.

Hừ, cũng không hỏi hắn có muốn nói chuyện với mấy người bọn họ không.

Hắn không phải là kẻ ngốc coi tiền như cỏ rác.

Nội tâm Ôn Thiều Ngọc là một người lãng mạn, hắn khao khát tình cảm như trong tiểu thuyết miêu tả.

Nếu hắn lại lập gia đình với một người phụ nữ khác, thì nhất định phải là vì tình yêu.

Tình yêu là từ mà Ôn Thiều Ngọc đã từng thấy trong một cuốn sách. Sau khi đọc cuốn sách đó, hắn càng không muốn sống một cuộc đời mờ mịt như thế này nữa.

"Mày không có đối tượng thật sao!"

Sao mà bà Ôn có thể lập tức tin tưởng được chứ?

Ôn Thiều Ngọc giơ ba ngón tay lên: "Con thề với trời, con tuyệt đối không có đối tượng nào hết. Nếu con có thích ai, con chắc chắn sẽ nói với mọi người ngay lập tức."

Bà Ôn quay lại hỏi cháu trai: "Ai nói với con là ba con có đối tượng thế?"

Ôn Độ không thể bán đứng em gái mình được, nên đành chuyện: "Có lẽ có vài người ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của gia đình mình. Bọn họ cố ý trêu đùa con, khiến gia đình chúng ta bất hòa."

Ôn Thiều Ngọc nghe thế thì hùng hổ mắng: "Đúng là những kẻ đê tiện đó không có ai có ý tốt lành gì cả mà. Chúc họ sinh con trai không có "cái đó"!"

Sau khi mắng xong, Ôn Thiều Ngọc cảm thấy lời đó quá mức bẩn thỉu, tự mình nhổ mấy lần, rồi bực bội ôm con gái ngồi xuống.

Biết là hiểu lầm, Ôn Độ mới yên tâm.

Cậu đỡ bà Ôn lên xe.

"Bà nội, chúng ta phải nhanh lên. Máy kéo chậm hơn ô tô nhiều. Đến lúc chúng ta đến thành phố, chắc sẽ mất nhiều thời gian."

"Vậy thì đi nhanh lên."
 
Chương 193


Bà Ôn lên xe, Ôn Thiều Ngọc lập tức tỏ vẻ lấy lòng nhường chỗ.

"Mẹ, mẹ ngồi chỗ này đi, rất thoải mái, hơn nữa cũng không bị lạnh nữa, con vừa sưởi ấm cho chỗ này rồi đó."

Bà Ôn nghiến răng, nhẫn nhịn mãi, mới không đá con trai xuống xe.

"Câm miệng!"

Đừng có mở miệng ra là như người bị thiểu năng trí tuệ vậy.

Mặt mày Ôn Thiều Ngọc tỏ vẻ ấm ức không thôi, tội nghiệp ngồi sang bên cạnh.

Ôn Độ lên xe, Trần Tứ lập tức khởi động máy kéo, đặt cần quay lại chỗ cũ rồi ngồi lên máy kéo, bắt đầu đi.

Trời còn quá sớm, lại rất lạnh, nhiều nhà còn chưa ra ngoài.

Người nhà họ Ôn đi rất kín đáo.

Gió trên đường rất lạnh, mặc dù mặc áo bông nhưng vẫn cảm thấy rét run.

Ôn Độ là con trai nên không sao.

Cậu không muốn em gái và Luật Cảnh Chi bị lạnh cảm. Bà nội cũng đã lớn tuổi, nếu bị lạnh thì cũng dễ bị cảm.

Vì vậy, Ôn Độ đứng dậy mở hành lý, lấy ra một chiếc chăn.

"Bà nội, mọi người ngồi lên chăn rồi quấn người lại đi, như vậy có thể chắn gió, cũng ấm hơn một chút."

Nếu không, gió lạnh thấu xương, con người sẽ không chịu nổi.

Bà Ôn định nói không lạnh, nhưng tay bà đã lạnh cóng sau một thời gian ngắn di chuyển.

Bà để cháu trai lấy chăn lại, rồi gọt hai đứa bé lại gần.

"Ba chúng ta đắp chăn này, con với ba con dùng chiếu để chắn gió."

Chiếc chăn này dù không nhỏ nhưng không đủ đắp cho nhiều người.

Nghe vậy, Ôn Độ lấy chiếu ra, Ôn Thiều Ngọc vội vàng nhận lấy chiếu quấn vào người.

"Thật ấm áp, vừa rồi con sắp bị đóng băng rồi."

Lúc này mặt trời vẫn chưa lên, thực sự rất lạnh.

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi núp trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt to.

"Chi Chi, chỗ của các cậu có lạnh không? Có lạnh như chỗ chúng tớ không?"

Luật Cảnh Chi lắc đầu: "Chỗ tớ không có tuyết, lúc lạnh nhất chỉ cần mặc thêm một chiếc áo khoác là được rồi."

Ôn Oanh hâm mộ không thôi.

"Chỗ của các cậu thật tốt, ngay cả mùa đông thì chân tay cũng không bị tổn thương do giá rét. Nhìn tay tớ này, đến giờ vẫn chưa lành." Vết thương trên tay Ôn Oanh chưa lành, mỗi lần cử động đều đau không chịu nổi.

Luật Cảnh Chi kéo chăn của mình lại gần: "Oanh Oanh, cậu nằm sâu trong chăn đi, tớ ở phía trước chắn gió cho cậu."

Oanh Oanh lập tức núp vào trong chăn, tay cũng không lạnh nữa.

Ôn Oanh suy nghĩ một chút, cởi giày bông của mình, nằm trong chăn, co lại thành một cục nhỏ.

Vì dậy quá sớm, không lâu sau cô bé đã ngủ thiếp đi.

Luật Cảnh Chi lo lắng hỏi bà Ôn: "Bà ơi, Oanh Oanh ngủ rồi, phải làm sao bây giờ ạ? Cậu ấy có bị cảm không ạ?"

Bà Ôn đã nhìn thấy từ lâu.

Bà ôn tồn nói: "Không sao, đến nơi thì dùng chăn quấn con bé lại là được, sẽ không bị cảm đâu."

Nghe bà Ôn nói vậy, Luật Cảnh Chi mới thấy yên tâm.

Ôn Độ thấy em gái được bảo vệ rất tốt, cậu cũng quấn chăn lại rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Đi hơn một giờ, mặt trời cũng đã lên.

Ôn Thiều Ngọc Gọi Trần Tử: "Để tôi lái một lúc, cậu lên đây ngồi cho ấm một chút đi."

Trần Tứ thực sự lạnh.

Anh ấy cảm thấy chân mình như sắp bị đóng băng tới nơi rồi.

Khi xe dừng lại, Ôn Độ đứng dậy lấy bình nước nóng rót một cốc nước nóng đưa cho Trần Tử.

"Bác Tử, uống cốc đo này cho ấm lên chút đi."

Trần Tứ cầm cốc uống hai ngụm nước nóng, mới cảm thấy người ấm lên một chút. Khi anh ấy uống hết cốc nước, Ôn Thiều Ngọc mới lái xe đi.

Lúc Ôn Thiều Ngọc xuống xe, đã lấy một cái đệm do mẹ mình làm ra.

Đệm đó thường được đặt trên giường sưởi để ấm chân.

Nếu không có gì đắp lên chân thì chân sẽ bị đóng băng.

Ôn Thiều Ngọc lấy cái đệm đắp lên người mình, rồi lấy một chiếc áo quân đội cũ mặc ra đằng trước để che đi ngực và cổ.
 
Chương 194


Hắn còn đội mũ Lôi Phong lên đầu, rồi đeo khẩu trang. Tưởng rằng thế là xong, ai ngờ hắn lại lấy một chiếc khăn voan từ túi ra đội lên đầu, buộc chặt lại. Không che tầm nhìn, nhưng lại chắn được gió.

Dù không có tác dụng lớn nhưng cũng chắn gió được một chút.

Trần Tử cảm thấy thằng nhóc này lắm chiêu trò thật.

"Lúc tôi lái xe, sao cậu không chuẩn bị những món đồ này cho tôi?"

Ôn Thiều Ngọc lớn tiếng nói: "Ngày nào cậu cũng lái xe. Chẳng lẽ không biết buổi sáng lái xe sẽ rất lạnh sao? Tôi tưởng cậu đã quen rồi chứ."

Trần Tứ cạn lời.

Ôn Thiều Ngọc lái xe khá ổn định.

Khi hắn ở trong quân đội thì đóng quân ở vùng phía bắc, gần biên giới, vừa nghèo vừa lạnh.

Nhưng núi non ở đó lại toàn là cây hạt dẻ.

Sau khi làm việc xong, đi qua núi thường nhặt vài nắm hạt dẻ mang về, đói thì ăn vài ba miếng.

Nếu không, hạt dẻ trên núi sẽ bị hư hết.

Nơi đó đất rộng người thưa, ngoài quân đội ra thì không có ai khác.

Mỗi ngày những người bộ đội như bọn họ đều phải đi khai hoang.

Thực ra Ôn Thiều Ngọc cũng không tệ, sau khi vào quân đội, đã học được rất nhiều thứ. Biết lái máy kéo, sửa máy kéo đều là những món nghề học được trong quân đội.

Khi hắn về nhà, lãnh đạo quân đội còn giữ hắn lại, bảo hắn cứ ở lại thêm vài năm, khi về sẽ sắp xếp công việc cho hắn.

Nhưng ở vùng quê của hắn, có công việc tốt gì để sắp xếp cơ chứ?

Ôn Thiều Ngọc thấy mình về nhà làm ruộng còn tốt hơn.

Hắn ở quân đội hai năm rồi về nhà, người cũng không bị đen, vẫn trắng trẻo, chỉ có điều lười hơn trước.

Bởi vì khi làm việc, hắn chỉ cần lái máy kéo thôi.

Nếu máy kéo hỏng, hắn mới sửa.

Người không biết rõ tình hình còn không biết hắn từng làm lính nữa.

Ôn Thiều Ngọc đã trang bị đầy đủ, không để Trần Tử xuống xe lái tiếp. Mà hắn đã lái xe một mạch vào thành phố.

Vào đến thành phố, Ôn Thiều Ngọc không biết phải đi hướng nào. Hắn dừng xe lại, Ôn Độ liền ngồi lên trước để chỉ đường cho hắn.

Sau một giờ lái xe nữa, cuối cùng họ cũng đến nơi.

Ôn Thiều Ngọc nhìn cánh cửa lạ lẫm trước mặt, ngạc nhiên hỏi: "Nhà thuê trước đây không phải là căn này mà! Tiểu Độ, con có nhầm không?"

"Nhà mình đông người, ở căn nhà trước không đủ chỗ. Đến lúc giao hàng tới, không thể để người và hàng ở chung một chỗ được."

Sở dĩ Ôn Độ nói vậy là vì trước khi đi, bà Ôn đã đặc biệt dặn dò cậu, không được nói chuyện nhà cửa cho ba biết.

Bà lo rằng con trai sẽ ỷ vào gia đình có của cải mà lơ là chuyện làm ăn.

Đương nhiên Ôn Độ sẽ đồng ý rồi.

"Con nói đúng. Sân này cũng đẹp, sau này chúng ta còn có thể trồng ít rau trong sân, nuôi vài con gà." Ôn Thiều Ngọc rất nhanh chóng chấp nhận cái mới.

Một khi đã chấp nhận lời giải thích này, hắn bắt đầu coi nơi đây như nhà mình, nghiêm túc quan

sát.

"Căn nhà này chắc thuê cũng không rẻ đâu nhỉ?"

Ôn Thiều Ngọc hỏi xong liền bắt đầu tính toán mỗi tháng phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ trả tiền thuê hai chỗ.

Trần Tứ vốn dĩ còn rất tỵ với nhà họ Ôn khi được sống trong thành phố, giờ nghe thấy thế, hóa ra nhà cũng là do họ thuê, mỗi tháng phải trả không ít tiền, trong lòng cũng bớt chua xót.

"Cũng được."

Ôn Độ cầm chìa khóa mở cửa bước vào, phát hiện trong nhà rất ấm áp.

Cậu biết chắc chắn là do Tiểu Lục làm.

"Bà nội, bác Tứ, chúng ta vào nhà trước đi. Trong nhà có đốt lửa, vào trong uống chút nước cho ấm rồi hãy dọn đồ sau."

Trên đường đi mọi người đều đã lạnh cóng.

Xe đậu trong sân cũng không ai có ăn cắp, vì vậy mọi người đều vào trong nhà.

Ôn Độ mở nắp nồi, phát hiện trong nồi còn có mấy cái bánh bao, một bát đậu phụ kho, một bát dưa cải kho.
 
Chương 195


Cậu cảm thấy ấm áp không thôi.

Tiểu Lục là người chu đáo hơn những người khác, lại là người có ân tất báo. Cậu chỉ mua một con vịt quay, thỏa nguyện ước mơ của bà Kim.

Tiểu Lục lập tức ghi nhớ việc này trong lòng.

Biết hôm nay cậu chuyển nhà, có thể không có thời gian nấu ăn, người ta thậm chí còn làm sẵn thức ăn nóng trong nồi.

Nhìn thế này thì chắc người mới đi không lâu.

"Bà nội, trong nồi còn có cơm, chúng ta ăn cơm trước nhé."

Ôn Độ lấy bàn nhỏ ra đặt lên giường, lại lấy bát đũa ra rửa sạch.

Sau đó mới bắt đầu lấy đồ ăn từ trong nồi ra.

"Bạn con cũng đáng tin đấy, còn làm sẵn cơm cho chúng ta. Đợi nhà mình dọn dẹp xong, con đi mua một con gà, mua thêm ít thịt các thứ. Chúng ta làm chút đồ ngon, mời người ta đến ăn cơm để cảm ơn người ta."

Bà Ôn nhìn đồ ăn trong nồi, dặn dò cháu trai.

Dù bà không nói thì Ôn Độ cũng định mời Tiểu Lục đến ăn cơm.

Cậu đi rồi, người trong nhà đều phải nhờ vào Tiểu Lục.

Bữa cơm này nhất định phải mời.

"Oanh Oanh đi rửa mặt, rửa tay rồi vào ăn cơm." Bà Ôn vào nhà gọi Ôn Oanh.

Ôn Oanh khi đi được giữa đường đã tỉnh dậy.

Nghe thấy bà gọi mình, cô bé lập tức gọi Luật Cảnh Chi.

"Chi Chi, chúng ta đi rửa mặt, rửa tay, ăn cơm thôi."

Luật Cảnh Chi ít nói, nghe Ôn Oanh gọi mình, động tác mau lẹ. Cậu bé theo Ôn Oanh xuống giường đi giày, đến phòng ngoài rửa mặt.

Hai đứa nhỏ cùng đặt tay vào chậu rửa mặt.

Ôn Oanh ngạc nhiên phát hiện, tay Chi Chi cũng trắng như tay mình.

"Chi Chi, cậu thật sự rất trắng đấy!"

Luật Cảnh Chi nhíu mày: "Cũng được thôi."

Cậu bé từ khi sinh ra đã rất trắng, còn trắng hơn cả người nhà. Trước đây khi đi ra ngoài, người khác luôn nghĩ cậu bé là con gái.

"Chẳng trách cậu tên là Chi Chi, cái tên này rất hợp với cậu." Ôn Oanh cảm thấy tên Chi Chi thực sự rất hay.

Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy tên Chi Chi rất hợp với mình.

Nghe rất có văn hóa.

Là một cái tên của một người có học thức, có tu dưỡng. Không giống mẹ cậu bé, chỉ có nhan sắc, bên trong lại trống rỗng, hoàn toàn không giống cô nhỏ.

Vừa nhìn cô nhỏ là đã biết là một mỹ nhân có khí chất cả trong lẫn ngoài.

Luật Cảnh Chi cảm thấy mình lớn lên chắc chắn cũng là một người có học thức, có tu dưỡng.

Không giống mẹ mình, ngay cả cảm xúc cũng không kiểm soát nổi.

"Hai đứa nhanh rửa mặt ăn cơm, có phải không mệt chút nào không?"

Bà Ôn là người làm việc rất nhanh nhẹn, làm việc lại càng mạnh mẽ hơn.

Bà đang đợi ăn cơm, kết quả hai đứa nhỏ nói chuyện không dứt, nửa ngày cũng chưa rửa tay xong.

Ôn Oanh nghịch ngợm lè lưỡi với Luật Cảnh Chi, sau đó nhanh chóng lấy khăn lau tay.

"Nhanh lên, chúng ta vào nhà ăn cơm."

Luật Cảnh Chi nhận lấy khăn, treo lại khăn, từ tốn đi vào nhà.

Thức ăn thật sự rất thơm ngon.

Món đậu phụ kho đơn giản, hương vị đều thấm đẫm. Rõ ràng nấu trong nồi lâu như vậy, vẫn ngon đến mức khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Dưa cải kho cũng ngon không kém.

Không giống như tự nhà làm, khô khan cay cổ, ngược lại khiến người ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, càng ăn càng ngon.

"Tiểu Độ, ai nấu món này vậy? Tay nghề khá đấy." Ôn Thiều Ngọc nói xong còn nhìn bà Ôn, "Mẹ, đợi lúc người ta đến mẹ nhớ học theo, so với người ta, mẹ nấu toàn là thức ăn cho lợn ăn thôi."

Bà Ôn cười lạnh: "Vậy thì mẹ nuôi mày lớn thế này, chẳng phải thiệt thòi rồi sao? Lãng phí biết bao lương thực, một cân thịt cũng không lên."

Ôn Thiều Ngọc: "..."
 
Chương 196


Ôn Oanh phản ứng lại thì ôm bánh bao cười khúc khích.

Ôn Thiều Ngọc nhẹ nhàng gõ vào đầu cô bé: "Con mau ăn cơm đi.”

"Da."

Ôn Oanh lập tức cắn một miếng bánh bao thật lớn.

Ăn no rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi.

Có Trần Tứ giúp đỡ chuyển nhà, mọi người chuyển đồ rất nhanh. Ba người Ôn Độ, ba cậu và bác Tứ thì mang đồ vào, bà Ôn thì ở trong nhà dọn dẹp.

Hơn hai giờ sau, nhà cửa đã gọn gàng.

Ôn Độ đặc biệt đi mua rất nhiều đồ ăn về, cậu còn nhân tiện mời Tiểu Lục và Cửu gia đến.

Cừu gia và Tiểu Lục không định đến.

Ôn Độ nói: "Vài ngày nữa con sẽ đi. Người nhà còn phải nhờ cậy hai vị chăm sóc. Nói thật là không quen biết, nhà có chuyện gì cũng ngại tìm hai vị."

Nói đến thế này, Cửu gia và Tiểu Lục cảm thấy nếu không đến là không nể mặt.

Hơn nữa, dưới tay Cửu gia còn có một nhóm người muốn chuyển đến nhà cũ của Ôn gia. Người ta chuyển nhà, họ không chủ động đến chúc mừng một cái, cũng không phải lẽ.

Vì vậy, Cửu gia bảo Tiểu Lục mua nữa con cừu.

Hai người họ xách nửa con cừu đến nhà họ Ôn, vừa đến cổng, vừa hay gặp Ôn Độ đang trở về.

Ôn Độ dẫn họ vào nhà, liền giới thiệu bọn họ với người nhà.

"Cửu gia, đây là bác Tử của cháu, gọi là Trần Tứ. Mai người của các chú sẽ đi xe của bác Tứ về nông trường Hồng Tinh. Đến lúc đó bác ấy sẽ đưa người của các chủ đến nhà cháu. Cũng sẽ dẫn các chú đến nhà bà Hai của cháu. Có việc gì, các chú cứ tìm bác Tứ."

"Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Cửu, đây là con nuôi của tôi, gọi là Tiểu Lục. Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Cửu, Cửu ca đều được." Cửu gia cười nói với Trần Tứ.

Trần Tứ không phải là người ngốc.

Anh ấy nhìn thấy người ta gọi ông là Cửu gia, anh ấy nào dám gọi người ta là Tiểu Cửu trước mặt mọi người chứ?

"Cửu ca, anh cứ gọi tôi là Tiểu Tử được rồi, gọi là Trần Tứ cũng được."

Cửu gia khách sáo nói: "Nhà tôi có mấy người muốn đến nông trường Hồng Tinh ở. Bọn họ đều là người thật thà, đến đó có việc gì cũng phiền Tiểu Tứ tiên sinh chăm sóc."

Trần Tứ nghe người ta gọi mình là Tiểu Tứ tiên sinh, suýt nữa thì cả người lâng lâng không thôi.

"Dựa vào quan hệ của tôi với Ôn Thiều Ngọc, các anh có việc gì cứ tìm tôi, đảm bảo hiệu quả." "Sau này chắc chắn không thể thiếu việc làm phiền chú."

Vừa nghe đã biết Cửu gia là người biết ăn nói.

Vài câu đã khiến Trần Tứ cười toe toét.

Ôn Thiều Ngọc đứng bên nghe mà không dám nhìn, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao mẹ hắn luôn muốn đánh hắn.

"Cửu gia, đây là ba cháu, Ôn Thiều Ngọc." Ôn Độ lại chỉ vào Cửu gia và Tiểu Lục giới thiệu: "Ba, đây là Cửu gia, đây là Tiểu Lục. Nhà này là của Tiểu Lục."

Ôn Thiều Ngọc nghe hiểu ý của Ôn Độ, trước tiên chào hỏi Cửu gia.

"Anh trai, anh cứ gọi tôi là Thiều Ngọc là được rồi."

"Được."

Cửu gia mỉm cười.

Nụ cười còn chưa kịp giương, Ôn Thiều Ngọc đã đi qua, nắm chặt tay Tiểu Lục, vô cùng kích động nói: "Tiểu Lục, sau này cậu phải chăm sóc anh nhiều nhé."

"Ba, con gọi anh ấy là anh Tiểu Lục."

"Thì con cứ gọi anh của con, ba gọi anh em của ba, đâu có gì mâu thuẫn đâu?"

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy đứa trẻ này thật không có mắt nhìn.

Hắn không gọi người ta là anh em, mà gọi người ta là cháu, như thế có thể khiến người ta phấn chấn sao?

Ôn Độ thấy mặt Cửu gia như sắp tái đi rồi.

Lại nhìn Tiểu Lục nuốt nước miếng một cách khó khăn, muốn rút tay ra nhưng sức của ba cậu cũng không nhỏ, Tiểu Lục không rút ra nổi.

Cậu nhìn sắc mặt của Cửu gia như sắp khóc tới nơi.
 
Chương 197


"Chú ơi, chú cứ gọi cháu là Tiểu Lục là được rồi. Bối phận giữa chúng ta không thể loạn như thế được đâu! Thật sự không loạn được đâu!"

Tiểu Lục lo lắng đến mức muốn quỳ xuống trước Ôn Thiều Ngọc, xin hắn tha cho mình.

Nếu không, cậu ấy cũng không vào nhà được.

Ôn Thiều Ngọc chân thành hỏi: "Tiểu Lục, có phải cậu ghét bỏ anh đây không?"

"Chú, chú đúng là chú ruột của cháu rồi! Từ giờ chúng ta là người một nhà, nếu chú cứ nhất quyết gọi cháu là anh em thì cháu nghĩ chúng ta không thể tiếp tục như vậy được. Chú nghĩ xem có phải vậy không?"

Bây giờ Tiểu Lục chỉ muốn nhanh chóng rời xa người đàn ông này.

Tránh việc bị đuổi ra khỏi nhà, còn bị đánh gãy chân trước.

Ôn Thiều Ngọc nghĩ không phải như vậy.

"Tiểu Lục, cậu nhìn xem, anh trông trẻ thế này, năm nay mới ba mươi ba tuổi. Cậu gọi anh là chú thật không hợp lý. Đừng nhìn con trai anh cao thế này, nhưng nó vẫn còn nhỏ lắm! Nó gọi cậu là anh mới đúng. Để nó gọi cậu là chú đi. Cửu gia là ba cậu, anh gọi anh ấy là anh cũng là vô lễ lắm."

Lời Ôn Thiều Ngọc nói đầy vẻ chân thành, sau đó quay sang nắm tay Cửu gia: "Chú Cửu, từ nay chúng ta là người một nhà. Nếu có việc gì, nhất định phải nói với cháu, cháu đảm bảo sẽ làm tốt mọi chuyện cho chú!"

Tiểu Lục run rẩy không thôi.

Chú ơi, chú đang nói cái gì vậy?

Chú không thấy Cửu gia đã muốn chặt chú ra thành từng mảnh rồi sao?

Còn gọi là chú Cửu?

Cửu gia mới bốn mươi, chỉ hơn chú bảy tuổi thôi!

Tiểu Lục thầm rên rỉ trong lòng, cảm thấy mạng mình chắc xong rồi.

"Chú, chú ruột của cháu ơi, coi như cháu cầu xin chú! Chúng ta đừng nói nữa, được không?" Tiểu Lục gần như muốn bịt miệng Ôn Thiều Ngọc lại.

Lúc đầu Ôn Độ không thấy sao, nhưng nghe ba cậu nói tới chuyện tuổi tác, lại nghĩ đến Cửu gia bây giờ chỉ mới bốn mươi, lại có râu, ăn mặc có vẻ già, nhưng thực ra vẫn còn rất trẻ.

Xong rồi!

Ôn Độ vội kéo ba mình sang một bên. Đừng nghĩ Ôn Độ mới 13 tuổi, nhưng sức lực không nhỏ chút nào, hơn nữa cậu còn cao hơn cả Ôn Thiều Ngọc.

"Con kéo ba làm gì? Ba còn chưa nói xong đâu, sau này chúng ta thuê nhà của người ta, không phải coi người ta như tổ tông mà thờ sao? Con nhìn con làm cái gì vậy? Không biết lớn nhỏ gì cả, còn để ba gọi người ta là cháu, thế có hợp không? Đây không phải là lợi dụng người ta sao?"

Ôn Thiều Ngọc khá bực bội, cảm thấy con trai làm việc chẳng ra gì.

Ôn Độ biết ba mình có chút ngốc nghếch, nhưng không ngờ ba chỉ có chút đó cũng dùng không đúng chỗ.

Đã đắc tội người ta lắm rồi, ba vẫn còn không nhận ra.

"Ba, ba biết Cửu gia năm nay bao nhiêu tuổi không?" Ôn Độ hỏi ba mình.

"Thể nào thì cũng phải năm sáu mươi, gần bằng tuổi bà nội con. Sao ba có thể gọi người ta là anh được chứ?"

Khóe miệng Ôn Độ hơi mấp máy, cảm thấy suy nghĩ của ba không sai. Nhưng ba đã nhầm tuổi người ta.

"Vậy ba biết Tiểu Lục bao nhiêu tuổi không?"

"Chẳng phải hai mươi ba mươi tuổi sao? Nhìn cái mặt của cậu ta già lắm, đứng ngoài người khác nói cậu ta là anh của con cũng được đấy.”

Ôn Độ nghĩ rằng thà để ba ra ngoài bị đánh chết cho rồi, nói chuyện gì mà lại kéo dìm người khác xuống vậy?

Cậu cố ý làm mình trông thật giả.

Nếu không người ngoài nhìn ra cậu mới mười mấy tuổi, ai sẽ tìm cậu làm việc?

Một người bình thường cũng không thể nào tin tưởng được một đứa trẻ đâu.

Ôn Độ hít sâu một hơi, cố gắng nhịn không bỏ mặc ba mình ở đây.
 
Chương 198


"Có phải ba không muốn làm ăn nữa đúng không? Ba không muốn có người giúp đỡ việc kinh doanh nữa? Nếu có ai đến gây sự, ba có thể tự mình giải quyết không?" Hiện giờ Ôn Độ không Muốn phí lời với ba mình nữa.

Ôn Thiều Ngọc nghĩ chắc chắn đầu óc con trai có vấn đề rồi.

"Con toàn nói mấy lời vô ích thôi. Con nghĩ ba muốn gọi một người lớn hơn mình bảy tuổi là chú, lại gọi người nhỏ hơn mình mười mấy tuổi là anh em à? Con nghĩ ba dễ dàng lắm sao? Ba làm vậy vì cái gì chứ? Không phải để sau này kinh doanh được suôn sẻ sao?"

Ôn Độ: "..."

Rất tốt, cậu và ba không cùng tần số.

"Cửu gia không muốn ba gọi chú ấy là chú, chú ấy không muốn có đứa cháu lớn như ba đâu. Dù ba có trẻ thế nào đi chăng nữa thì cũng không được."

Ôn Độ thấy ba định mở miệng, vội vàng bịt miệng ba mình lại: "Còn Tiểu Lục chỉ muốn gọi ba là chú. Nếu ba Muốn tiếp tục kinh doanh, ba đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, chứ làm theo những gì họ muốn đi.”

"Vậy những người khác..."

"Người khác thế nào con không quan tâm, cũng không muốn quan tâm. Con không biết họ có cùng suy nghĩ với ba không. Nhưng Cửu gia và Tiểu Lục khác với những người khác. Con giải thích như vậy, ba hiểu không?"

Ôn Độ gần như hết kiên nhẫn.

Lần này Ôn Thiều Ngọc mới hiểu ra.

Hắn bừng tỉnh ngộ nói: “Những người này thật khó chiều, sao mỗi người một ý thế? Sao ba biết có người lại không thích mình có bối phận cao hơn, chỉ muốn người khác gọi mình là anh chứ?”

Ôn Độ phát hiện ra rằng có những lúc ba mình cũng không đến nỗi vô vọng.

“Sau này gọi anh là anh, gọi cháu là cháu. Đừng để lộn xộn khiến người ta khó xử.”

Đôi khi Ôn Độ thật sự sợ ba mình bất ngờ gây chuyện.

“Con yên tâm, tuyệt đối không làm loạn đâu.” Ôn Thiều Ngọc cam đoan chắc nịch.

Không hiểu sao, Ôn Độ nhìn bóng lưng ba mình, trong lòng luôn có cảm giác không yên.

May mà sau bữa cơm, tiễn Cửu gia và mọi người đi, ba cậu cũng không gây ra chuyện gì nữa. Ôn Độ ngồi xe kéo của Trần Tử đi đến chỗ Cửu gia, đến nơi, người mà Cừu gia đã chọn đều đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đang đợi di chuyển đến nơi làm mới.

Bởi vì nơi bọn họ đến là nông trường Hồng Tinh, người nhà họ Ôn cũng phải đi cùng.

Cửu gia cử Tiểu Lục đến xem, nhưng Tiểu Lục không tìm được đường, không thể để Trần Tử chạy theo suốt. Vì vậy, Ôn Độ suy nghĩ một lúc, quyết định cùng trở về dẫn đường.

Họ ngồi xe kéo đến nông trường Hồng Tinh.

Ôn Độ dẫn Tiểu Lục cùng những người thường trú ở nông trường Hồng Tinh đi gặp trưởng thôn, sau đó tìm gặp bà Nghiêm, cuối cùng chào hỏi hàng xóm láng giềng.

Cậu và Tiểu Lục ngồi chuyến xe cuối cùng trở về thành phố.

Hai người về đến nhà thì trời đã tối.

“Anh Lục, ba tôi người có chút không đáng tin, anh đừng chấp nhặt với ông ấy. Ông không xấu, chỉ là đầu óc có chút không thông minh thôi.” Ôn Độ biết khi nãy Tiểu Lục đã khá bối rối.

Tiểu Lục nói: “Tôi biết chú Ôn không xấu. Hơn nữa, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nếu không có Cửu gia, chú ấy gọi tôi một tiếng em trai, chắc chắn tôi sẽ rất vui.”

Ôn Độ: “....”

Xem ra cậu lo lắng thừa rồi.

Ngôi nhà cổ mà ông nội Ôn Độ để lại chỉ cách nơi Cửu gia sống một con phố. Hai người chia tay nhau ở ngã tư, hẹn sáng mai gặp nhau ở nhà bà Kim.

Ôn Độ về đến nhà, đèn vẫn sáng.

Cậu đi vào từ cửa hông, cài then cửa lại. Em gái và Chi Chi đã ngủ, bà nội vẫn đang khâu quần áo trên giường, ba cậu dựa vào gối, tay cầm một cuốn sách.
 
Chương 199


“Về rồi à, đã ăn cơm chưa? Trong nồi còn phần cho con đấy.” Bà Ôn nói rồi định đứng dậy đi lấy cơm cho Ôn Độ.

Ôn Độ vội đưa tay ngăn lại: “Con tự đi được rồi, bà đừng xuống.

Nói rồi cậu quay người ra ngoài rửa tay, lấy cơm rồi ngồi ăn trên giường.

Bà Ôn hỏi: “Hôm nay mọi chuyện có thuận lợi không?”

“Chúng con đến nông trường Hồng Tinh khá sớm. Con dẫn họ đi gặp trưởng thôn, rồi tìm gặp bà Nghiêm nói rõ mọi chuyện. Cuối cùng đưa họ lên ngọn núi mà chúng ta thầu, chỉ rõ ranh giới rồi con cùng Tiểu Lục ngồi chuyến xe cuối về.”

Nghe vậy bà Ôn cũng yên tâm hơn.

Dù biết rằng có thể không bao giờ trở lại ngôi nhà cũ được nữa, nhưng đó chính là gốc rễ của nhà họ Ôn.

Ngôi nhà hiện tại là do chồng bà để lại trước khi mất.

Vài năm trước, bà đã nhờ em trai của bà trông nom.

Em trai bà là một người độc thân, sức khỏe có vấn đề, không thể lấy vợ. Từ nhỏ gia đình không ưa gì ông, ông sống trong nhà rất áp lực.

Ông tuổi cao không lấy được vợ, dù có người mai mối đến nhà, người nhà đều đuổi đi.

Ở quê, chuyện này thường có lời ra tiếng vào.

Tính cách ông lại rất rụt rè, sống ở quê không ngẩng đầu lên nổi.

Chồng bà đã đưa ông lên thành phố.

Hai ngôi nhà này luôn do ông trông coi.

Trước khi mất, chồng bà nói rằng ngôi nhà để em trai bà ở, tiền thuê nhà cũng để ông thu.

Như vậy, ông không phải làm gì cũng có thể sống thoải mái.

Nhưng giấy tờ nhà thì bà phải giữ.

Sau này nếu có chuyện gì, ngôi nhà này sẽ là cọng rơm cuối cùng của bà.

Chỉ là bà không ngờ rằng hai ngôi nhà này suýt nữa đã trở thành điểm yếu của em trai bà.

May mắn là ông không phải là chủ của ngôi nhà, chắc không có chuyện gì.

Hy vọng ông có thể bình an vượt qua khó khăn này.

Mười mấy năm qua, em trai không viết cho bà một lá thư, bà cũng không viết cho ông lá thư nào.

Hai chị em không dám liên lạc với nhau. Bà lo rằng có kẻ xấu lợi dụng thư từ tìm ra bà là chủ của ngôi nhà này, sẽ hại cả gia đình bà.

Không ai biết mười mấy năm qua bà đã lo lắng thế nào, cuộc sống kho" khăn ra sao.

Giờ bà đã đến thành phố, cũng muốn biết em trai bà ở đâu, sống thế nào? Có còn sống không?

“Tiểu Độ.”

Biểu cảm bà Ôn có chút bâng khuâng.

Ôn Độ nghe bà nội gọi mình, nhưng không thấy bà nói tiếp. Cậu khó hiểu ngẩng đầu: “Bà nội, sao bà không nói tiếp?”

Bà Ôn thật sự rất sợ hãi.

Bà sợ nghe thấy những tin tức mình không muốn nghe.

Cảm giác này giống như gần về quê mà lại sợ hãi một chuyện gì đó vậy.

“Lúc con đến thu hồi nhà mình, có thấy ai khác không?”

Ôn Độ thông minh, liền hiểu ngay ý của bà nội.

“Bà nội, bà đang muốn hỏi người sống ở đây đã đi đâu, đúng không?”

Ôn lão thái thái gật đầu, ánh mắt có chút mong đợi.

“Những người sống ở hai viện này không phải là người bình thường. Vì viện nhà mình còn giữ được khá tốt, người sống ở đây trước kia mới dọn đi cách đây không lâu. Trên kia vốn dĩ định bố trí người khác vào ở nếu hai viện này không có chủ. Nhưng may sao con cầm địa khế đến làm thủ tục, người ta xác nhận rồi giải quyết ngay cho con.”

Ôn Độ không nói ra là đời trước những người sống ở đây là do bên trên sắp xếp. Nhưng họ vì Muốn ở tiện lợi nên đã mua lại căn nhà này.

Sau đó phong trào xuất ngoại bùng lên, họ bán nhà rồi xuất ngoại.

Lúc đó Ôn Độ vừa tròn 18 tuổi, trong tay cũng kiếm được không ít tiền, vừa đủ để mua hai căn nhà này. Nhưng hai căn nhà này thực sự không cần thiết phải mua, thế mà cậu cứ như bị ma ám, nhất quyết phải mua cho bằng được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top