Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 300: Dì Thực Sự Quá Độc Ác (2)


Rất nhanh, Trác Hân Lan cũng đến tuổi đi học, tương tự, cô bé cũng tham gia vào đội ngũ huấn luyện.

Trác Hân Lan đã được Lục Tư Dĩnh huấn luyện từ nhỏ cho nên đối với những cường độ này thì cô bé cảm thấy quá dễ dàng, nhưng mà khi Lục Tư Dĩnh đến huấn luyện thì cô bé sẽ yên tĩnh như gà.

Người nhà họ Lục đều bề bộn nhiều việc, Lục Tư Đình cùng Lục Tư Dĩnh đều có đoàn của mình, bình thường cũng có không ít chuyện.

Sau khi Bạch Vi mở chi nhánh thì công việc buôn bán càng trở nên tốt hơn, dứt khoát sửa chữa lại cửa hàng đầu tiên, mở rộng đến 20 mét vuông.

Chị Thôi làm việc chăm chỉ, cũng nguyện ý học tập, trải qua mấy năm, cô ấy đã biết làm bảy tám phần các loại trang sức trong cửa hàng.

Ngoại trừ một số món trang sức Bạch Vi làm trong những khoảng thời gian nhất định và những món trang sức đặt riêng thì cô ấy đã có thể hoàn toàn làm người đứng đầu trong cửa hàng.

Ở chung lâu như vậy, Bạch Vi cũng biết tính tình của chị Thôi, can đảm cẩn thận, chân thành nhiệt tình, cũng đã làm rất nhiều chuyện cho cửa hàng, Bạch Vi dứt khoát để cô ấy làm cửa hàng trưởng, trông coi hai cửa hàng. Sau khi Bạch Vi thành lập cửa hàng trang sức thì lập tức có người muốn mua cổ phần, muốn cùng mở cửa hàng.

Bạch Vi suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối.

Hiện nay trong tay của cô có không ít tiền, hơn nữa trong hai năm này, năm nào cô cũng mua nhà, giấy tờ nhà đất đều ở trong ngăn kéo nhỏ, nhét rất nhiều.

Công việc buôn bán trong cửa hàng tốt, Bạch Vi cũng không cần quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt kia như là việc tạo ra những món trang sức đơn giản, hoạt động tuyên truyền, bán hàng, cô đều không cần phải để ý đến, nhưng mà dù sao cũng là bà chủ, cũng nên thường xuyên đến cửa hàng giúp đỡ.

Còn về chuyện tạo trang sức mới cho cửa hàng, thỉnh thoảng không tìm lấy nguyên liệu mà mình mong muốn thì cô còn phải tự đến thị trường để chọn, còn cả đồ trang sức đặt riêng, cô chuẩn bị một series, thiết kế hai bộ đặt ở trong tiệm để triển lãm.

Bọn họ bận rộn làm việc cho nên cũng chỉ có thể để trưởng bối trong nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ nhà họ Lục, Trác Hân Lan của nhà họ Trác, sau khi ba đứa nhỏ đi học thì dành phần lớn thời gian để chơi và ăn cơm cùng nhau. Ngày nào Hoàng Nguyệt Nha cũng nấu cơm trưa cho ba đứa bé, đến cuối tuần thì sẽ để bọn nhỏ ở nhà chơi.

Nhìn ba đứa cháu hoạt bát đáng yêu, Hoàng Nguyệt Nha cảm thấy rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đau đầu.

Trác Hân Lan rất nghịch ngợm, ở độ tuổi mà người ngại chó ghét, nhìn thấy ở ven đường có trồng loại cây khác lạ thì sẽ nhổ lên.

Lúc trước Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ như thiên sứ nhỏ, kể từ khi bắt đầu chơi cùng Trác Hân Lan thì cũng như được giải phóng tính cách, lúc nào không lên lớp hay đi huấn luyện thì sẽ chạy như điên.

Mặc dù Trác Hân Lan rất nghịch ngợm, nhưng mà cô bé cũng vô cùng thông minh, hơn nữa trí nhớ còn rất tốt, lúc lên lớp hai thì đã thuộc mấy bài thơ cổ.

Lục Tư Dĩnh là người vui vẻ nhất.

Mặc dù con gái có tính tình giống cô ấy, hồi nhỏ thích nghịch ngợm gây sự, người ngại chó ghét, nhưng cô bé lại có sự thông minh được di truyền từ ba mình, học tập thông minh, như vậy là đủ rồi.

Ngày mùng một tháng năm được nghỉ, ba đứa bé chơi chung với nhau.

Bọn nhỏ không thích nóng cho nên thích đi đến những chỗ mát mẻ, thậm chí còn nhảy xuống sông nói muốn bắt cá. Nhưng mà cá quá trơn, không thể bắt được cho nên ba người lại chạy đi vặt quả.

Lục Nhã Huệ không thấy rõ đường, dẫm lên hòn đá nhỏ trượt chân, đầu gối đập xuống mặt đất bị trầy da, còn có tơ máu.

Cô bé cũng không khóc, chỉ khẽ nhíu mày, sau đó thì đứng lên, phát hiện vẫn còn đi được.

Trác Hân Lan hỏi: "Chị Huệ, chị còn đi được không?”

"Đương nhiên là có thể."
 
Chương 301: Đại Kết Cục (1)


Lục Nhã Huệ cũng không để vết thương nhỏ này ở trong lòng, cô bé không tiện đi đường cho nên Lục Thiên Duệ liền đỡ cô bé, 3 người cùng nhau trở lại nhà họ Lục.

Trong nhà có hòm thuốc, Lục Thiên Duệ quen cửa quen nẻo đi lấy hòm thuốc ra, sau đó thoa thuốc cho em gái.

Cả hai đầu gối đều bị trầy da, lộ ra tơ máu, bên cạnh vết thương có cát đất, Lục Thiên Duệ muốn lau sạch sẽ vết thương trước.

Trác Hân Lan thường xuyên đến nhà họ Lục, cũng đã từng ngủ chung với Lục Nhã Huệ ở đây, đây cũng là nửa nhà của cô bé.

Lo lắng Lục Nhã Huệ bị đau cho nên Trác Hân Lan đi đến chỗ tủ lạnh lấy ra một bình sữa, vội vàng chạy đến bên ghế sa lon, đưa cho Lục Nhã Huệ, để cô bé uống.

Vết thương không có chảy nhiều máu, chỉ có chút đáng sợ, Lục Thiên Duệ xử lý tốt vết thương xong thì bôi thuốc, ba đứa nhỏ lại đi đến chỗ bà nội.

Ban ngày người lớn không có ở trong nhà, cho nên ba đứa nhóc thường đến nhà bà nội chơi vào kỳ nghỉ.

Trác Hân Lan vẫn hoạt bát, Lục Nhã Huệ thoa thuốc xong thì cũng không cần ai đỡ, Lục Thiên Due liền đi chậm, theo ở sau lưng.

Hoàng Nguyệt Nha đang ở trong nhà, nhìn thấy ba đứa bé trở về, liếc mắt liền thấy được chân của Lục Nhã Huệ.

Bà ay vội vàng chạy tới, đau lòng hỏi: "Có chuyện øì vậy, tại sao chân lại bị thế này? Tiểu Duệ, em gái của cháu bị sao vậy?”

Lục Nhã Huệ vội vàng cướp lời: "Bà nội, cháu không sao, chỉ là không cẩn thận dập đầu gối một chút, vừa nãy anh trai đã bôi thuốc giúp cháu, chắc chắn là đến tối sẽ khỏi."

Nhìn ba củ cải, Hoàng Nguyệt Nha nghiêm túc giáo dục bọn nhỏ: "Về sau không được phép nghịch ngợm như vậy, buổi tối ba mẹ sẽ đến đón mấy đứa, nếu nhìn thấy vết thương này của cháu thì chắc chắn sẽ đau lòng. Mấy cô bé phải ngoan ngoãn một chút, Lan Lan cháu còn cười, bà không chỉ nói chị gái mà còn nói cháu đấy."

"Bà nội, xin lỗi, cháu biết lỗi rồi."

"Bà nội, sau này cháu nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt."

"Bà ngoại bà ngoại, cháu biết rồi, cháu sẽ ngoan."

Ba đứa nhóc đứng thành một hàng ngoan ngoãn nhận sai, vô cùng dễ thương.

Hoàng Nguyệt Nha lấy sữa bò và một ít đồ ăn vặt ra cho mấy đứa bé, sau đó thì đi ngủ trưa. Đều là người đã có tuổi, nếu hôm nào không đi ngủ trưa thì sẽ rất mệt mỏi.

Xác định Hoàng Nguyệt Nha đã đi ngủ thì Trác Hân Lan ngoắc ngoắc ngón tay, ba đứa bé túm lại một chỗ, không biết là bàn bạc cái gì, bọn nhỏ cẩn thận đóng cửa lại, sau đó len lén chạy ra ngoài.

Không biết ba đứa bé đi chơi ở đâu, nhưng mà sau mấy tiếng, lúc ba đứa trở về, trên người của bọn nhỏ đều là bùn.

Nhân lúc ba mẹ còn chưa tới, bọn nhỏ nhanh chóng chạy đến phòng tắm để loại bỏ sạch vết tích.

Trác Tư Thành trở về sớm cho nên đến đón Trác Hân Lan trước.

Buổi tối, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình tới đón mấy đứa bé.

Cô vừa nhìn liền thấy vết thương trên chân của con gái, có lẽ là hôm nay đã bị ngã.

Qua một ngày, vết thương kia đã đỡ hơn nhiều, nhưng mà trên chiếc chân trắng nõn bỗng có một vết thương như thế khiến nó có chút đáng sợ, cũng không biết sau này có để lại sẹo không.

Bạch Vi nghe Hoàng Nguyệt Nha kể lại mọi chuyện, nói: "Huệ Huệ, đau chân không?”

Lục Nhã Huệ vốn định mạnh miệng, nói không đau, nhưng vừa nhìn thấy mẹ thì lập tức cúi đầu xuống: "Đau."

"Không phải là mẹ không cho con chơi, nhưng mà con nhìn xem, con còn không biết chú ý đến cơ thể của mình, lần này là chân, lần sau sẽ là nơi nào, là cánh tay hay là lưng? Chẳng lẽ, con muốn trên người mình có sẹo sao?"

"Con nhìn xem, bây giờ con bị thương, bà nội cùng anh trai đều rất đau lòng, mẹ và ba cũng rất đau lòng, con muốn thấy những người yêu thương con đau lòng vì con sao?”

Tiếng nói của Bạch Vi không lớn, vừa nói một chút thì Lục Nhã Huệ đã cúi đầu xuống.

Cô bé uể oải nói: "Mẹ, con biết lỗi rồi."
 
Chương 302: Đại Kết Cục (2)


Cô bé đã biết lỗi rồi, nhưng mà cô bé lại không nói rằng lần sau mình sẽ không tái phạm.

Lục Tư Đình không thể nhìn nổi bộ dáng này của con gái, thế là ôm con gái lên, chân của cô bé bị thương, lúc đi đường sẽ cảm thấy đau, cho nên anh muốn ôm cô bé về nhà.

Bạch Vi dắt con trai tay, chào hỏi cùng Hoàng Nguyệt Nha rồi chuẩn bị rời đi.

Lục Nhã Huệ được Lục Tư Đình ôm vào trong ngực, nhìn về phía Lục Thiên Duệ làm mặt quỷ.

Một màn này, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đều thấy ở trong mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Họ biết con gái mình, bọn họ hiểu rất rõ tính cách của cô bé, nhưng mà biết thì làm thế nào được, mắng không mắng được, đánh cũng không đánh được, chỉ có thể cứ để như vậy.

Thời gian học tiểu học trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mắt, Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đã sắp tốt nghiệp.

Cả hai đều đứng đầu trong chuyện học tập, trong lớp có năm người đứng đầu thì hai đứa đã chiếm hai vị trí.

Lục Nhã Huệ có chút sơ ý, cô bé học tập cũng rất tốt nhưng mà trong lúc làm đề môn toán, kiểu gì cũng sẽ sơ ý mà làm mất điểm ở chỗ không nên mất.

Cho nên vị trí của cô bé thường xuyên dao động, thỉnh thoảng sẽ ở vị trí một, hai, thỉnh thoảng sẽ bị rớt xuống sáu, bảy.

Lục Thiên Duệ có thành tích tương đối ổn định, không phải thứ nhất thì chính là thứ hai, cậu bé học môn khoa học tự nhiên rất tốt, luôn luôn được điểm tối đa.

Hôm nay, bọn nhỏ thi cuối kỳ, hai người nhanh chóng chạy về nhà.

"Ba mel Chúng con đã thi xong!”

"Mẹt"

Theo tiếng gọi càng ngày càng gần, hai đứa bé cũng mở cửa lớn ra.

Lục Nhã Huệ mười một tuổi vô cùng xinh đẹp, gương mặt tươi sáng, da thịt trắng nõn, thân hình cân xứng, mặc bộ đồng phục trắng xanh than, nhìn rất hoạt bát.

Mái tóc đen bóng đã được Bạch Vi tết xương cá, tung bay khi cô bé di chuyển, nhìn vô cùng dễ thương.

Lục Nhã Huệ xông tới, rót chén nước uống mấy ngụm lớn.

Bạch Vi ngồi trên ghế salon đọc sách, liếc nhìn cô bé một cái nói: "Uống chậm một chút."

Lục Nhã Huệ lại chạy đến bên ghế sa lon, vô cungylai6m cánh tay của Bạch Vi.

"Anh của con đâu?"

"Đẳng sau ạ."

Không nôn nóng chạy về nhà giống như Lục Nhã Huệ, Lục Thiên Duệ rất bình tĩnh, cậu bé rất thoải mái, khoảng hai đến ba phút sau cũng về đến nhà.

Cậu bé cao khoảng một mét sáu, gương mặt đẹp trai, mang nét lạnh lùng, có mái tóc ngắn màu đen, mặc bộ đồng phục đơn giản, nhìn rất giống thiếu niên đẹp trai ở trong Anime.

Lục Nhã Huệ hầm hừ tức giận nói: "Anh con đi quá chậm, giống như ốc sên vậy."

Lục Thiên Duệ nhàn nhạt trả lời: "Vậy vẫn còn tốt hơn em, như bị chó đuổi vậy, vừa chớp mắt đã không thấy người đâu."

Cũng không biết từ lúc nào mà hai anh em nhà này bắt đầu đấu võ mồm mỗi ngày, nếu không thì sẽ không yên.

Khi bọn nhỏ tốt nghiệp tiểu học, hai người đều thi không tệ, Bạch Vi liền dẫn bọn nhỏ đi ăn một bữa tiệc, còn dẫn bọn nhỏ đi công viên trò chơi một ngày.

Trong khoảng thời gian mấy năm này, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình kiếm được không ít tiền, đều được Bạch Vi giữ.

Bạch Vi đã tất cả được 3 chỉ nhánh, cửa hàng này lớn hơn cửa hàng kia, trải rộng mấy khu phố, công việc buôn bán cũng rất tốt, cửa hàng nào cũng có khoảng 4 đến 5 nhân viên.

Ngoại trừ Bạch Vi thì chị Thôi chính là cửa hàng trưởng lớn nhất, cô ấy phụ trách giám sát 4 cửa hàng mỗi ngày, năng lực của cô ấy rõ như ban ngày, ngoại trừ đó là chuyện vô cùng quan trọng, nếu không thì sẽ không làm phiền Bạch Vĩ.

Cũng vì vậy cho nên Bạch Vi có nhiều thời gian rảnh, không cần thường xuyên đến cửa hàng, Thẩm Quyên cũng không cần đến cửa hàng hỗ trợ.
 
Chương 303: Đại Kết Cục (3)


Sau khi trong tay có tiền gửi ngân hàng, Bạch Vi bắt đầu mua nhà, nhà lớn nhỏ như thế nào cũng có, thậm chí còn mua một căn biệt thự.

Căn biệt thự này là do Lục Tư Dĩnh giới thiệu cho cô, nói là do người môi giới của cô ấy trực tiếp nhận thông tin, bởi vì chủ nhà muốn rời đi cho nên muốn bán đi trong vòng hai ngày, hơn nữa còn phải thanh toán đầy đủ.

Bạch Vi đi theo Lục Tư Dĩnh đến đó xem một lần, cô cảm thấy rất thích cho nên đã bàn bạc với người môi giới kia, cuối cùng lại ép giá tiền rồi mới mua căn biệt thự này.

Lúc mới mua, Bạch Vi còn cảm thấy có chút đau lòng, nhưng mà bốn cửa hàng liên tục có nguồn thu mỗi ngày, cộng thêm mấy bộ trang sức đặt riêng cô làm được trong khi ở nhà chăm sóc mấy đứa bé, nhưng mà phải mất hơn một năm thì mới có thể kiếm lại được số tiên dành để mua căn biệt thự đó.

Bạch Vi tính toán lại số bất động sản trong tay mình một chút, nếu dựa vào giá cả tương lai thì cô sẽ được coi là một phú bà, cho dù bây giờ có nghỉ hưu sớm thì cũng không có vấn đề gì.

Hơn nữa, cô và Lục Tư Đình còn không thiếu tiền, chỉ với số tiền này đã đủ để cho nhà họ không cần phải đi làm.

Trong cửa hàng cũng đã có đủ người, Bạch Vi liên bảo Thẩm Quyên không cần đến cửa hàng ho trợ, nhưng mà nếu như bà nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì cũng có thể đến cửa hàng chơi, địa vị của Thẩm Quyên cũng không khác chị Thôi bao nhiêu.

Kể từ khi không cần đến cửa hàng mỗi ngày, Bạch Vi đã thoải mái hơn không ít, cũng đúng lúc hai đứa bé đi học, cô có thể ở nhà cùng các con hoặc dành thời gian thiết kế chút trang sức mới, tìm thời gian đưa đến chỗ chị Thôi.

Ở nhà một khoảng thời gian, Bạch Vi cảm thấy có chút nhàm chán cho nên chờ đến tối khi Lục Tư Đình về nhà, cô lập tức bàn bạc đến chuyện đi ra ngoài du lịch.

Nhưng mà nếu muối đi chơi thì cũng chỉ có thể đợi đến khi bọn nhỏ có kỳ nghỉ, đến lúc đó có thể đưa bọn nhỏ đến nhà bà nội hoặc nhà bà ngoại, như vậy thì bọn họ cũng có thể quang minh chính đại đi chơi.

Trong khoảng thời gian này, người trong nhà đều có việc của mình, ngày nào Bạch Vi cũng vui chơi giải trí, nếu rảnh rỗi thì sẽ đến cửa hàng, khỏi phải nói cũng biết cuộc sống vô cùng dễ chịu.

Cuối cùng, đến khi hai đứa bé tốt nghiệp, họ dẫn hai đứa bé đi chơi vài ngày, rồi Bạch Vi và Lục Tư Đình bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đặt vé trước.

Có vẻ như đã nhận ra, Lục Nhã Huệ chạy đến phòng của Bạch Vi, chơi xấu nói:

"Mẹ, mẹ và ba đi ra ngoài chơi, hai người không thể bỏ tụi con lại."

Bạch Vi kỳ quái nói:

"Cái gì mà đi ra ngoài chơi, ai muốn ra ngoài chơi?"

Lục Nhã Huệ hoài nghi hỏi:

"Không phải mẹ và ba muốn ra ngoài chơi sao?"

"Thời tiết nóng như vậy, ai lại đi ra ngoài chơi chứ."

Bạch Vi vô cùng bình tĩnh, Lục Nhã Huệ nửa tin nửa ngờ di ra.

Ba năm trước đây, người một nhà đã từng đi du lịch cùng nhau, từ đó về sau, Bạch Vi liền quyết định, hai người họ đi du lịch riêng với nhau vẫn tốt hơn.

Thấy Lục Nhã Huệ ra cửa, Bạch Vi mới tiếp tục thu dọn hành lý.

Rạng sáng hôm sau, Hoàng Nguyệt Nha liền tới gọi hai đứa bé đi ăn sáng.

Lục Nhã Huệ xoa mắt hỏi:

"Mẹ cháu đâu rồi?"

"Không phải bọn họ ra ngoài..."

Lúc này Lục Nhã Huệ còn không kịp đi dép, lập tức chạy đến phòng của Bạch Vi, bây giờ trong phòng đã sớm không có ai, cả căn phòng trống rỗng, cô bé tức giận nói:

"Mẹ lại gạt con!"

Trên xe lửa, Bạch Vi hắt hơi một cái, tựa ở trên vai Lục Tư Đình ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Những đồng lúa mì xanh mướt, những bông lúa vàng óng ả, gió nhẹ nhàng mang hơi thở của mùa xuân.

HẾT TRUYỆN.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top