Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 580


"Chẳng lẽ thư thông báo trúng tuyển của anh được gửi về rồi à?"

Ôn Oanh trừng to mắt, tuy không nói chữ nào nhưng lại giống như đã nói tất tần tật.

"Xem ra là anh đoán đúng rồi." Ôn Độ nhướn mày.

Ôn Oanh: "..."

Biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Oanh tương đối rối rắm: "Anh thật sự không biết sao?"

"Chuyện nằm trong dự liệu.

Không phải Ôn Độ quá tự tin.

Cậu là một người sống lại, có thể vùng dậy cũng là vì dựa vào học giỏi.

Cậu muốn có một tương lai tốt đẹp hơn, có thể sử dụng nhiều sức mạnh và khả năng hơn để tìm thấy em gái mình chứ không phải làm việc cho người ta cả đời.

Làm cho người ta, có kiếm được nhiều tiền hơn cũng không phải của mình, mà tiền cậu có thể kiếm được cũng không quá đáng kể.

Cậu vẫn hưởng thụ thói quen tốt đời trước để lại ở đời này như cũ.

Những thiếu thốn đời trước cũng đang từ từ được bù đắp lại ở đời này.

Không có bằng cấp không được người ta coi trọng, vậy thì đời này bổ sung.

Ôn Độ cũng không thèm để ý đến cuộc sống học tập ở trường trung học cơ sở, cậu không muốn làm từng bước nên chỉ trở về lúc thi.

Bây giờ đã đậu đại học A, trung tâm sự nghiệp của cậu cũng đã chuyển đến Bình Thành như mong muốn.

Tiếp theo là tận hưởng cuộc sống đại học.

Thời gian còn lại sẽ ở bên gia đình nhiều hơn.

Ôn Oanh há miệng, hồi lâu sau mới im lặng nói: "Em tưởng anh nói thi bình thường chính là thi vào một trường đại học bình thường. Ai mà ngờ phát huy bình thường của anh lại là đại học A chứ. Anh trai, anh nói với em đi, có phải anh lén lút học tập không?"

Ôn Độ buồn cười nói: "Là ai bảo anh cố gắng học tập, đừng làm chậm trễ việc học, nhất định phải thi đậu vào một trường đại học tốt?"

Ôn Oanh trái lo phải nghĩ.

Hình như là cô bé... nhỉ?

"Nhưng sao em không biết thành tích học tập của anh lại tốt như vậy chứ?" Ôn Oanh cảm thấy mình đã học đủ tốt rồi nhưng so với anh trai thì còn kém rất xa.

Anh trai không chỉ có sự nghiệp thành công mà thành tích học tập cũng tốt như vậy.

Đây đúng là con nhà người ta.

"Nói đi, đến đây tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì?" Ôn Độ hỏi.

Lúc này Ôn Oanh mới nhớ tới mục đích của mình.

"Bà nội muốn về quê mở tiệc ba ngày ba đêm. Em cảm thấy bà nội nhớ ông nội rồi."

Ôn Oanh nói với anh trai: "Vốn dĩ bà nội nói ngày mai sẽ về nhưng em khuyên nhủ, nhất định là bà cũng hy vọng anh sẽ theo về. Anh điều chỉnh thời gian chữa ra ba ngày rảnh, chủ động nói với bà nội, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về nhé?"

Ôn Độ bận rộn nên đúng thật là ít khi quan tâm đến người trong nhà.

Cậu gật đầu: "Được."

Sáng hôm sau, Ôn Độ rời giường sớm đi ra ngoài, lúc trở về còn có một chiếc xe đỗ bên ngoài.

Là một chiếc xe con.

Hàng xóm láng giềng đều thò đầu nhìn ra ngoài.

Ôn Độ vào nhà, vẫn rửa tay ngồi trước bàn và ăn cơm như thường lệ.

Ôn Thiều Ngọc dậy hơi muộn.

Hắn vào nhà trông thấy con trai bèn vui vẻ vỗ vỗ bả vai con trai, cười híp mắt nói:

"Con ngoan, con về lúc nào thế? Thư thông báo trúng tuyển của con đến rồi, con có biết con trúng tuyển đại học A không? Con đúng là làm ba nở mày nở mặt"

Mấy câu trước nghe còn ổn, nhưng câu sau nghe kiểu gì cũng thấy chẳng đúng một chút nào.

"Ngó xem anh suốt ngày ăn nói kiểu gì đấy? Đáng lẽ công ty nên quản anh thật nghiêm, đừng để anh nói câu nào cả." Bà Ôn dạy dỗ con trai không chừa lại một chút mặt mũi nào.

Tư Đồ Quang Diệu chậm rãi đi vào, vẻ mặt của bà Ôn đột nhiên trở nên ôn hòa: "Quang Diệu, gần đây không thấy con. Sao trông con lại gầy đi rồi?"
 
Chương 581


Sau khi kỳ thi đại học kết thúc chính là kỳ thi vào trung học phổ thông.

Sau khi thi trung học phổ thông kết thúc, Tư Đồ Quang Diệu cũng bận rộn, vừa trở về đêm qua.

Anh ấy về đến nhà bèn lên tiếng chào hỏi, đặt món quà anh ấy cố ý mua cho bà xuống rồi trở về nghỉ ngơi.

Ngủ cả đêm, buổi sáng mới bò dậy ăn sáng.

Tư Đồ Quang Diệu ngồi bên cạnh Ôn Độ, giọng vẫn còn lười biếng: "Ở bên ngoài con không được ăn cơm mẹ nuôi làm vẫn luôn cảm thấy không ngon miệng. Hơn nữa con hơi bận, thoáng cái đã gầy đi rồi."

Bà Ôn đau lòng vô cùng.

Mấy năm nay con trai và cháu trai đều không ở bên cạnh, trong nhà xảy ra chút chuyện gì đều là do Tư Đồ Quang Diệu chạy trước chạy sau. Hiện tại Ôn Thiều Ngọc và Ôn Độ đã trở về, Tư Đồ Quang Diệu cũng bắt đầu chạy ra bên ngoài.

Trước kia Tư Đồ Quang Diệu chưa từng rời đi quá ba ngày.

Bà Ôn còn thân thiết với Tư Đồ Quang Diệu hơn cả con ruột cũng không phải không có lý do.

"Có phải trong khoảng thời gian này con không cần chạy ra ngoài nữa không?"

Bà Ôn bưng một chén canh trứng gà băm thịt đặt xuống trước mặt Tư Đồ Quang Diệu.

Đừng xem thường bát trứng hấp này.

Tư Đồ Quang Diệu sống ở Bình Thành nhiều năm rồi nhưng chỉ cần ăn cơm ở nhà là đều sẽ uống một chén canh trứng hấp.

"Tạm thời không cần phải ra ngoài làm việc ạ." Lần này Tư Đồ Quang Diệu trở về chủ yếu là để xử lý chuyện kết hôn.

Lão già không an phận, muốn anh ấy đi xem mắt.

Có hàng ngàn hàng vạn cách để thao túng anh ấy nhưng lão già lại lựa chọn cách này. Chỉ có thể nói là lão già ấy già rồi, càng già càng không dùng được.

Khi về già lẽ ra nên được hưởng sự bình yên nhưng ông ta lại cứ muốn khống chế người khác, đây là điều không nên.

Hoặc là học theo mẹ nuôi một chút, tự mình gây dựng sự nghiệp.

Một lần nữa bắt đầu chinh chiến thương trường.

Sao lại học những tật xấu kia để khống chế anh ấy chứ?

Chậc.

Tư Đồ Quang Diệu càng ngày càng chướng mắt lão già họm hẹm này.

"Con về nhà xem mắt thế nào rồi? Có vừa ý cô gái kia không?" Bà Ôn bỗng nhiên nói một câu như vậy, thiếu chút nữa đã dọa sợ Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu lộ vẻ hoảng sợ: "Mẹ nuôi, không phải mẹ nuôi cũng muốn con đi xem mắt đó chứ?

"Vậy thì không có. Nhưng mà tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, có con cái sớm thì con cái sẽ thông minh, muộn hơn tí nữa thì khó có con lắm." Trước đây ở nông thôn, bà Ôn đã gặp nhiều rồi nên mới nói với Tư Đồ Quang Diệu một câu như vậy.

Tuổi của Tư Đồ Quang Diệu không nhỏ nhưng cũng không quá lớn.

Với giá trị của anh ấy, tìm vợ cũng rất dễ dàng nhỉ?

Tất cả đều phải xem xem anh ấy có muốn cưới hay không.

Tư Đồ Quang Diệu nhẹ nhàng thở ra nhưng lại không xác định hỏi: "Mẹ, kết hôn sinh con muộn thì khó có con lắm sao ạ?"

Bà Ôn gật đầu: "Ông nội con học Đông y, trước kia bắt mạch cho người ta, nói đàn ông lớn rồi thì cái đó không được nữa, cho nên sẽ không dễ có con đâu."

Tư Đồ Quang Diệu bị đả kích. "Còn có thể như vậy á?"

Anh ấy muốn có một đứa con.

Tuổi càng lớn, thấy con cái của những người đồng trang lứa cũng càng ngày càng lớn, sẽ cảm thấy muốn có con. Nhưng nhiều khi ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt.

Hai năm nay, Tư Đồ Quang Diệu đã muốn có một đứa bé.

Anh ấy nghe nói đàn ông càng lớn tuổi thì càng khó có con mới thầm nghĩ hay là tìm một người thích hợp rồi kết hôn xem sao?

Phải có một đứa bé.
 
Chương 582


Khóe môi Ôn Độ hạ xuống, vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Tư Đồ Quang Diệu: “Chú, con nghe nói chỉ số thông minh của con cái được di truyền từ phụ nữ. Nếu chú muốn có một đứa con thông minh lanh lợi thì vẫn nên tìm một người phụ nữ thông minh."

"Còn có cách nói này à?"

"Ừ, nghe người nước ngoài nói." Những lời này của Ôn Độ rất thuyết phục.

Tư Đồ Quang Diệu tin.

Bà Ôn ngẩng đầu lên đã trông thấy ánh mắt Ôn Thiều Ngọc nhìn mình rất u oán.

Bà trừng mắt lạnh nhạt nói: "Buồn cái gì? Anh nhìn chỉ số thông minh của chị gái anh rồi lại nhìn chỉ số thông minh của anh đi, còn muốn nói gì nữa? Không cho phép có ngoại lệ à?"

Ôn Thiều Ngọc: "....

Chị gái hắn cũng là một người ngốc.

Một người ngốc với một trái tim lương thiện.

Nhưng nếu nói chị gái hắn không thông minh thì hắn không dám nói.

"Sao năm nay chị con không đến thế?" Nhắc đến Ôn Như Hân, Ôn Thiều Ngọc mới sực nhớ ra kỳ nghỉ hè đã trôi qua một nửa mà chị gái hắn vẫn chưa quay về.

Vừa lúc Ôn Oanh bước vào từ phòng ngoài, nghe nói như thế bèn mềm mại trả lời: "Nửa tháng nữa cô cả sẽ đến. Anh họ thi ở Bình Thành nên cô cả quyết định sẽ dẫn anh họ đến."

Ôn Thiều Ngọc nghiêm mặt hỏi: "Vậy chú con thì sao?"

"Đang xem xem có điều về được không." Ôn Oanh nói rất đương nhiên, cứ như điều về chỉ là một câu nói.

Có quá nhiều thứ liên quan đến chuyện này.

Ôn Thiều Ngọc đi theo mẹ ra ngoài, thấp giọng hỏi: "Mẹ, cháu trai và chị có thể tách nhau ra, nhưng chị không thể tách khỏi anh rể được."

Đều là đàn ông nên mọi người đều hiểu.

"Sau này chị anh sẽ đi theo anh rể anh." Bà Ôn rất tức giận nói: "Mẹ chi lộ phí."

Ôn Thiều Ngọc giơ ngón tay cái lên: "Ngầu thật!"

“Rồi, bưng đồ ăn vào đi."

Bọn họ còn phải về quê nữa.

"Mẹ, vậy chiếu hai bộ phim nhé? Con sẽ tìm người, chúng ta chiếu phim cả ba buổi tối luôn" Ôn Thiều Ngọc xoa tay, muốn bà con nhìn xem hắn cuối cùng cũng trở thành ngôi sao điện ảnh.

Sao bà còn có thể không biết con trai mình vểnh mông lên, muốn đánh rắm chứ?

Bà Ôn tức giận nói: "Chỉ khoe một cảnh mà anh đóng thôi. Nếu khoe khoang theo cách bất cẩn thì sẽ làm người ta thấy phản cảm đấy"

"Mẹ, mẹ thật lợi hại, cái gì cũng biết.

"Đừng vuốt mông ngựa nữa, mau vào ăn cơm đi."

Bà Ôn bưng canh, Ôn Thiều Ngọc nhận lấy rồi bưng vào trong phòng.

Người trong nhà vô cùng đông đủ.

Hiếm khi có được một bữa cơm quây quần chỉnh tề.

Ăn cơm xong, bà Ôn nói ra ý định của mình, Ôn Độ bèn mở miệng nói: "Bà nội, ngày mốt sẽ khởi hành, ngày mai con sẽ nói với Tiểu Lục một tiếng, bảo cậu ấy dẫn theo người đi chuẩn bị một ít gà nướng. Những nguyên liệu nấu ăn khác cũng phải được chuẩn bị sẵn. Có nhiều người ăn nên phải chuẩn bị đầy đủ trước rồi mới nói sau."

"Có lý."

Bà Ôn cũng biết mình nóng lòng.

Tư Đồ Quang Diệu nói với Ôn Độ: "Thiếu cái gì thì cứ trực tiếp mở miệng."

"Cảm ơn chú."

Ôn Độ chính là muốn thỏa mãn tâm nguyện của bà nội nên mới làm lớn chuyện này, không nhắc đến cái khác, chủ yếu là thể diện.

Tư Đồ Quang Diệu mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là một cái quần dài. Anh ấy ngồi trên ghế tao nhã ăn bánh ngọt, Ôn Thiều Ngọc thấy mà đau cả mắt.

Thằng nhóc này cố ý.

Ôn Thiều Ngọc hừ lạnh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cầm lấy một cái muỗng rồi trực tiếp múc một muỗng bánh ngọt lớn nhét vào trong miệng, sau đó dương dương tự đắc nhìn Tư Đồ Quang Diệu.

Ha, ngây thơ.

Sau khi Tư Đồ Quang Diệu cười lạnh, biểu cảm nhất thời trở nên hơi tủi thân. "Bốp!”

Bà Ôn quất một cái vào đùi Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc đau đến nỗi nhảy dựng lên.
 
Chương 583


"Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"

"Vì sao mẹ đánh anh trong lòng anh không biết rõ sao?" Bà Ôn hừ lạnh: "Nếu như anh muốn ăn thì cứ nói thẳng. Chính bản thân anh không ăn nên mẹ mới không làm cho anh. Bây giờ anh lại đi giành của người khác làm gì?"

Ôn Thiều Ngọc bị mắng, lập tức hiểu được vì sao Tư Đồ Quang Diệu lại thay đổi sắc mặt trong thoáng chốc.

"Tiểu nhân âm hiểm!"

Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Khóe môi Tư Đồ Quang Diệu hơi hạ xuống: "Mẹ nuôi, đừng nóng giận, anh con cảm thấy đồ ăn trong bát người khác mới ngon.

Tư Đồ Quang Diệu!" Ôn Thiều Ngọc trừng mắt.

"Anh rống cái gì? Người ta có nói sai không?" Bà Ôn giương mắt nhìn qua, Ôn Thiều Ngọc trở nên an phận.

Hắn xem như đã hiểu, Tư Đồ Quang Diệu chính là cố ý.

Ôn Oanh rất thông suốt mà tiến đến bên tai Ôn Độ, nhỏ giọng nói: "Chú Tư Đồ hiếu chiến ghê!"

Ôn Độ cũng không nhìn em gái, gật gật đầu.

Cậu không cảm thấy Tư Đồ Quang Diệu thế này có chỗ nào không tốt, có thể hoạt bát ở nhà như vậy mới là chuyện tốt.

Có Tư Đồ Quang Diệu làm ầm ĩ, bầu không khí trong nhà cũng khá hơn rất nhiều.

Ăn cơm xong, Ôn Độ lái xe ra ngoài.

Cậu đến bên Cửu gia.

Ngôi nhà kia của Cửu gia bây giờ đã được sửa chữa lại một lần, trông giống như một gia đình giàu có ngày xưa.

Chính sách đã trở nên tốt hơn.

Tâm tính mọi người cũng trở nên khác biệt.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ đầy những người làm ăn.

Tiền trong túi Cửu gia rốt cuộc cũng có thể lấy ra một cách quang minh chính đại.

Hiện giờ không biết có bao nhiêu cửa hàng trên danh nghĩa của Cửu gia, tiền thuê thu mỗi tháng cũng có thể làm cho người ta đỏ mắt.

"Khách quý ít gặp."

Cửu gia nhìn thấy Ôn Độ, cười rất chân thành.

Ôn Độ ngồi trên ghế, tự mình rót cho Cửu gia một chén trà: "Chú không mời một dì đến nấu cơm cho chủ sao?"

"Những người phụ nữ kia nấu cơm đều không hợp khẩu vị của tôi, còn không bằng trù nghệ của Tiểu Lục." Tiểu Lục là do Cửu gia tự mình bồi dưỡng.

Năm ngoái, bà Kim đã mất.

Tiểu Lục lại càng một lòng tập trung vào sự nghiệp.

Cửa hàng gà nướng và cửa hàng gà rán của cậu ấy bây giờ chính là cửa hàng náo nhiệt nhất.

Kéo theo nông trường Hồng Tinh cũng trở thành phú hộ nổi tiếng gần xa.

Nhà nhà đều nuôi gà, gà chạy đầy khắp núi.

Trên đất trồng trọt, ngoại trừ đồ ăn nhà mình, sau khi nộp thuế nông nghiệp thì lấy số còn lại ra cho gà ăn. Gà con cũng cần ăn thức ăn cho gà nên người dân ở trạm thú y còn nghiên cứu thức ăn cho gà.

Thế mà lại thật sự nghiên cứu ra được.

Có thức ăn cho gà, giai đoạn đầu gà con phát triển nhanh, sức khỏe tốt, không dễ bị bệnh.

Tỷ lệ sống sót của gà con cao, thu nhập của mọi người cũng được bảo đảm.

Hình thành một vòng tuần hoàn lành mạnh.

"Bà nội tôi muốn tổ chức một bữa tiệc mừng đỗ đại học cho tôi, mấy ngày nữa tôi phải về quê một chuyến. Vài hôm nữa tôi sẽ mời hai người một bữa cơm." Ôn Độ bưng trà lên, chậm rãi uống.

Cửu gia là người rất để ý, trà ông uống cũng là trà ngon quý hiếm.

Có đôi khi Ôn Độ tới còn có thể thuận tiện mang về một ít trà ngon, đương nhiên cũng không phải cậu lấy không, lần sau đến cũng sẽ mang theo gì đó khác cho Cửu gia.

"Mời riêng làm gì? Tiệc ba ngày náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu bọn tôi chứ? Lúc nào các cậu đi thì chúng tôi cũng đi." Cửu gia vốn đã muốn đến nông trường Hồng Tinh một chuyến từ lâu nhưng nhiều năm như vậy rồi mà mãi vẫn không có cơ hội.
 
Chương 584


Ông muốn mượn cơ hội này nhìn xem những người mà mình từng đưa qua bây giờ sống như thế nào.

Nghe nói bọn họ sống rất tốt, nhưng chưa được nhìn thấy tận mắt.

Ôn Độ cười nói: "Vậy được! Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp một chút. Khi ấy chú cứ ở lại viện cũ của chúng tôi. Năm ngoái tôi trở về đã mở rộng thêm chút ít. Nhà ông nội tôi được xây thêm, sân được bọn họ dọn xuống xây lại thành một căn nhà gỗ lón."

“Nếu như chú không quen ở thì cứ ở lại nhà khách trong thôn chúng tôi. Nhà khách của thôn chúng tôi cũng rất tốt, cũng mới được tu sửa, rất nhiều người từ nơi khác tới mua gà và trứng gà đều sẽ ở lại đó vài ngày."

Nông trường Hồng Tinh thay đổi rất lớn.

Từ thôn bọn họ đến hai thôn bên cạnh, rồi đến bảy hoặc tám thôn trong khu vực của bọn họ, cuộc sống của tất cả mọi người đều đã xảy ra thay đổi về chất.

Nhiều người từ nơi khác đến nông trại của họ mua gà.

Cửu gia vừa nghe liền nói: "Có nhà thì không có lý do gì phải sống bên ngoài." Lời nói này khiến Ôn Độ vui vẻ.

"Vậy lúc chúng tôi sang đó sẽ nhanh chóng qua chào hỏi chú, tôi không qua chỗ Tiểu Lục nên mong nhờ chú đánh tiếng với Tiểu Lục giúp tôi một câu." Ôn Độ tới là để mời mọc nên cuộc trò chuyện không kéo quá dài thì cậu đã đứng dậy nói lời tạm biệt.

Cửu gia hoạt động tay chân, định đưa Ôn Độ ra ngoài.

Có một nữ đồng chí ăn mặc mộc mạc, thắt bím tóc lớn từ ngoài cửa tiến vào.

Ôn Độ nhìn về phía nữ đồng chí một cái, trong lòng kinh ngạc, không ngờ đời này mình sẽ nhìn thấy nữ đồng chí này.

Cậu nhìn Cửu gia, phát hiện Cửu gia không nhìn người ta, vì thế hỏi: "Vị này là?""

"À, cháu gái của vợ lão Ngưu, mới từ nông thôn đến, mấy ngày nay hỗ trợ việc bếp núc." Cửu gia chưa bao giờ quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.

Lão Ngưu theo ông lâu như vậy, việc vặt trong nhà đều là do hai vợ chồng lão Ngưu quản lý. Ông ấy phá lệ đón cháu gái tới cũng không có gì không được, chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi.

Hơn nữa cũng không phải người ta không làm việc.

Ít nhất Kiều Uyển Uyển làm đồ ăn rất ngon.

Ôn Độ nhìn thái độ này, nhớ tới những gì Tiểu Lục đã nói ở kiếp trước nên bổ sung thêm một câu: "Tại sao cô ấy lại vào thành phố?"

Không biết" Cửu gia căn bản không quan tâm chuyện này.

Ôn Độ có chút tò mò, sau khi Cửu gia nghĩ thông suốt như thế nào?

Đời trước bọn họ không có kết quả tốt, đời này cậu phải giúp một tay.

Vừa lúc đi tới cửa, Ôn Độ nhìn thấy Lão Ngưu bèn thuận miệng hỏi: "Chú Ngưu, tôi nhiều chuyện hỏi một câu, nếu chú không tiện thì không cần trả lời đâu."

Lão Ngưu biết thân phận của Ôn Độ, cười ha hả nói: "Có gì mà không tiện nói, cậu cứ hỏi là được."

"Vừa rồi tôi nhìn thấy một cô gái đi vào, là cháu gái của chú nên muốn hỏi vì sao cô ấy lại đến thành phố thế?"

Ôn Độ thấy Lão Ngưu biến sắc, tiếp tục nói: "Chú cũng biết cửa hàng của chúng tôi rồi đấy. Tuổi tác của bà nội tôi như thế nên tôi định tìm người có hiểu biết qua đó giúp quản lý một chút. Nghe Cửu gia nói cháu gái chú nấu cơm ăn ngon nên muốn hỏi cô ấy có nguyện ý qua đó làm việc không."

Trong lòng Lão Ngưu vui mừng muốn chết.

Biết Ôn Độ có lòng, cũng biết cậu muốn tìm một người có hiểu biết nên đáp: "Cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là cháu gái tôi bị ba mẹ nó gả cho một tên ngốc. Tên ngốc này không biết gì cả, chỉ biết đánh người mỗi ngày.

“Con bé bị đánh đến nỗi ôm mặt mũi bầm dập chạy về nhà, vậy mà người trong nhà còn đưa nó qua đó lại. Lần trước thiếu chút nữa đã đánh chết nó, nó không muốn chết nên chạy trốn cùng một cô gái trong thôn.

"Vậy kết hôn..."
 
Chương 585


"Ở nông thôn không có đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức tiệc rượu. Chủ yếu là ba mẹ nó nhận năm trăm đồng tiền sính lễ của người ta." Lão Ngưu không cảm thấy mất mặt, ông ấy chỉ cảm thấy em vợ của mình là một tên không ra gì.

Trong lòng Ôn Độ tự nhủ, năm trăm đồng không tính là chuyện lớn.

Không thể vì năm trăm đồng mà ép chết cô gái nhà người ta được.

"Vậy chú hỏi giúp tôi một chút, nếu cô ấy đồng ý thì đến cửa hàng nhà chúng tôi giúp trông coi. Bên đó cũng có chỗ ở, bảo cô ấy đến thẳng đó là được."

Nói xong, Ôn Độ còn cố ý nhìn Cửu gia.

Cửu gia bị nhìn nhưng không hiểu gì cả: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

"Tôi sợ chú không nỡ.

"Tôi không nỡ cái gì chứ? Đừng nói hươu nói vượn."

Cửu gia tức giận nói.

Ôn Độ cũng không giải thích.

Dù sao ngày sau cũng sẽ thấy rõ kết quả.

Ôn Độ lên xe, vừa định đạp ga thì Cửu gia mở miệng gọi: "Này, cậu đợi một lát, người cậu nhờ tôi hỏi thăm giúp cậu đã có tin tức rồi."

"Ai?"

Ôn Độ sửng sốt.

Trong lúc nhất thời, cậu không kịp phản ứng với người Cửu gia muốn nói là ai.

Cửu gia nhỏ giọng nói: "Ông cậu của cậu.

"Ông cậu tôi có tin tức sao?" Ôn Độ lập tức bước từ trên xe xuống.

Nhiều năm như vậy, người bà nội cậu lo lắng nhất ngoại trừ ba ba con bọn họ lẫn cả nhà cô cả của cậu ra thì cũng chỉ lo lắng ông cậu của cậu.

Ông cậu của cậu năm đó mới mười mấy tuổi đã được ông nội cậu đưa đến Bình Thành, một thiếu niên nho nhỏ trông coi hai cái sân lớn. Sau đó xảy ra chuyện, ông cậu của cậu đã mất tích.

Cho đến hôm nay cũng không có tin tức.

Ôn Độ vẫn không từ bỏ việc tìm người, cho dù là ở Hương Thành, cậu cũng phát thông báo tìm người thân.

Hơn nữa còn là loại cả năm.

Nhiều năm như vậy nhưng mãi vẫn không có bất kỳ tin tức gì.

Nào ngờ bỗng nhiên lại có tin tức.

"Ông ấy ở đâu?" Giọng điệu của Ôn Độ rất vội vàng.

Cửu gia cũng không thừa nước đục thả câu, mở miệng nói: "Mấy ngày hôm trước tôi gặp một người từ nước ngoài trở về, bên cạnh ông ấy có một người đàn ông trung niên tướng mạo nho nhã, nghe nói là họ Từ. Sau đó tôi hỏi mới biết được ông Từ này có thể chính là người ông cậu mà cậu muốn tìm."

"Người này ở đâu?

Một giây Ôn Độ cũng không kịp chờ muốn qua đó xác nhận một phen, xem người kia rốt cuộc có phải là em trai của bà nội hay không.

Cửu gia lắc đầu: "Tôi thật sự không biết rõ người nọ ở đâu. Nghe nói sức khỏe của ông Từ kia cũng không tốt lắm, vừa về nước khoảng thời gian trước cũng ít khi giao du với bên ngoài. Nếu không phải do người kia thuận miệng nói một câu, tôi cũng không biết còn có một người như vậy.

"Vậy người kia ở đâu?" Ôn Độ vội vàng hỏi.

Cửu gia nói một địa chỉ: "Tôi biết chắc chắn cậu sẽ qua tìm. Lúc cậu đến cứ trực tiếp báo tên tôi là được."

"Cảm ơn chú. Tôi không nhiều lời nữa, tôi qua đó xem sao."

Ôn Độ có chút vội vàng.

Cậu lái xe về nhà một chuyến, tìm ảnh của bà nội, cũng cất một tấm ảnh bà nội lúc còn trẻ vào trong ngực, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ đáng yêu.

Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh trai, anh muốn làm gì thế?"

"Anh có chút việc cần cái này. Em đừng nói với bà nội."

Ôn Độ vẫn chưa xác định được người nọ có phải là ông cậu hay không, nếu như nói với bà nội, nhỡ đâu người nọ không phải ông cậu thì bà nội nhất định sẽ vô cùng thất vọng.

Sau khi cậu thật sự xác nhận được rồi thì sẽ nói chuyện này cho bà nội biết.

"Phải giữ bí mật đấy nhé.

Ôn Oanh cười tủm tỉm.
 
Chương 586


Cô bé lặng lẽ tránh ra, lúc Ôn Độ đi ngang qua còn đưa tay xoa đầu cô bé.

"Anh ra ngoài trước, buổi trưa không chắc sẽ trở về ăn cơm, đến lúc đó em nhớ nói với bà nội một tiếng."

Ôn Độ không biết còn phải trì hoãn bao lâu, nhỡ đâu không về ăn cơm được thì người trong nhà cũng không cần chờ.

Bây giờ không giống với trước đây, tùy tiện ra ngoài là có thể mua được đồ ăn.

Từ sau khi hủy bỏ các loại phiếu, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tiện lợi.

Có thể nhìn thấy những người đàn ông và những người phụ nữ trẻ trung ăn mặc thời trang ở khắp mọi nơi trên đường phố. Còn có rất nhiều ông chủ lớn trong bộ tây trang.

Từng chiếc xe Santana chính là phương tiện giao thông khiến người ta hâm mộ nhất thời đại này.

Cũng đại biểu cho có tiền.

Ôn Độ đạp xe đạp tìm được địa điểm dựa theo địa chỉ, cậu gõ cửa, đợi một hồi lâu sau mới có người ra mở cửa.

"Xin hỏi cậu muốn tìm ai?"

Người đàn ông trung niên mở cửa có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ôn Độ lễ phép nói: "Tôi họ Ôn, lúc trước Cửu gia đã chào hỏi ông Vương nên hôm nay cố ý tới thăm hỏi ông Vương."

Người đàn ông trung niên cũng không trực tiếp cho Ôn Độ đi vào, mà là cao cao tại thượng còn vô cùng lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, phiền cậu ở đây chờ một chút."

"Được."

Trong lòng Ôn Độ rất căng thẳng.

Cậu rất muốn biết người này rốt cuộc có phải là ông cậu hay không.

Bởi vậy lúc chờ ở bên ngoài, trong đầu cậu vẫn miên man suy nghĩ, cũng không chú ý đến thái độ của người đàn ông.

Khoảng chừng năm phút trôi qua, người kia mới bước ra một lần nữa.

"Cậu Ôn đúng không? Vào đi."

"Cảm ơn."

Ôn Độ đi theo sau người đàn ông trung niên vào bên trong.

Đây là một căn tứ hợp viện.

Tứ hợp viện này rõ ràng đã được tu sửa lại nên lúc bước đã mang đến cho người ta một loại cảm giác rất lịch sự và tao nhã.

Không giống viện nhà bọn họ, nơi trồng hoa thì cố ý trồng rau, tuy cũng rất đẹp mắt nhưng so sánh với khu vườn này thì mùi của nông thôn vẫn quá nồng.

Ôn Độ chỉ lướt qua rất nhanh, cũng không xem xét cẩn thận.

Người đàn ông trung niên dẫn cậu tới phòng khách.

"Cậu Ôn, mời ngồi. Ông Vương sẽ tới ngay." Người đàn ông trung niên không có biểu cảm gì nói.

"Được."

Ôn Độ không nhìn thấy ai nhưng lúc này trái tim cũng không còn vội vã như vậy nữa.

Cậu uống hai tách trà.

Ông Vương mới khoan thai đến chậm.

"Cậu Ôn phải không?" Vương Viễn Minh nhìn thấy Ôn Độ, đầu tiên là hơi sửng sốt.

Ông ấy tuyệt đối không ngờ Ôn Độ lại còn trẻ tuổi như vậy.

"Xin chào, ông Vương.

Thái độ của Ôn Độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Vương Viễn Minh hơi nhướng mày: "Lúc trước Cửu gia đã tới chào hỏi tôi, nói rằng cậu muốn gặp tôi một lần."

"Đúng vậy."

Ôn Độ trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây.

"Tôi muốn gặp ông Từ một lần."

Vương Viễn Minh nghe được yêu cầu của Ôn Độ lập tức sửng sốt.

Ông ấy nhíu mày, sắc mặt có hơi lạnh lùng: "Cậu là người do Cửu gia giới thiệu, theo lý mà nói tôi không nên từ chối. Nhưng ông Từ trước giờ chưa từng gặp người ngoài."

Ôn Độ cũng không thấy bất ngờ khi mình bị từ chối.

Cậu vô cùng lễ phép nói: "Phiền ông hỏi ông Từ một chút, ông cứ nói là người của nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh muốn gặp ông ấy một lần.

Nếu như người kia là ông cậu, vậy thì ông nhất định sẽ gặp cậu.

Tuy Vương Viễn Minh không biết vì sao nhưng ông ấy không từ chối nguyện vọng của Ôn Độ.

"Tôi sẽ hỏi giúp cậu, về phần ông Từ có chịu gặp cậu hay không thì tôi cũng không biết đâu đấy."
 
Chương 587


Ôn Độ thấy ông ấy không từ chối bèn nói: "Vậy làm phiền ông rồi."

Vương Viễn Minh Khách sáo nói: "Không phiền không phiền"

Dù sao ông ấy cũng nên trả lại một phần nhân tình cho Cửu gia.

Lần này bọn họ về nước, rất nhiều chuyện làm ăn đều nhờ có Cửu gia ra tay mới có thể được thực hiện một cách thuận lợi.

Vương Viễn Minh mặt ngoài là thương nhân về nước, nhưng trên thực tế là ông ấy bán mạng cho ông Từ.

Ông Từ mới là chủ nhân chân chính.

Vương Viễn Minh không biết Ôn Độ nghe được tin tức từ đâu, biết ông Từ là ông chủ lớn chân chính đứng sau. Người có thể lấy được tin tức này trong cả Bình Thành cũng chỉ có một mình Ôn Độ.

Một người thế này cho dù có ra sao cũng không thể coi thường.

Vương Viễn Minh đứng dậy đi về phía sau.

Ông Từ ở trong sân lớn phía sau, rõ ràng lúc này vẫn còn là mùa hè nhưng ông Từ lại mặc áo dài tay dài ngồi trên giường.

Vương Viễn Minh không trực tiếp đi vào mà là thấp giọng nói với người đàn ông trung niên canh giữ ở cửa: "Có một vị khách muốn gặp ông Từ."

Người đàn ông trung niên rất giống với người mở cửa lúc trước nhưng trông khó tiếp cận hơn so với người ban nãy.

Nào ngờ một người đàn ông như vậy lại có thể chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ông Từ vô cùng tốt.

"Chờ."

Người đàn ông đó còn rất ít nói.

Vương Viễn Minh nhận được một chữ đã cảm thấy mỹ mãn rồi, im lặng chờ ở bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau người đàn ông đã bước ra gọi Vương Viễn Minh.

"Ông ấy cho ông vào."

Vương Viễn Minh lập tức đi vào bên trong.

Bước chân của ông ấy rất nhẹ, tuy rất nhanh nhưng không có âm thanh gì.

Sau khi vào phòng.

Một người đàn ông trung niên có dáng dấp rất nho nhã đang ngồi một mình trên giường, năm tháng đã lưu lại dấu vết trên khóe mắt của ông nhưng không hề để lộ vẻ già nua, mà ngược lại còn làm tăng thêm một phần hấp dẫn cho ông.

Cho dù là ngồi ở trên giường cũng mang đến một loại cảm giác vương tôn quý tộc.

"Ai muốn gặp tôi thế?"

Giọng nói của người đàn ông cũng rất ôn hòa, giọng điệu bình thản lại lạnh lùng.

Vương Viễn Minh cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông, rất cung kính nói: "Thưa ông, người nọ nói cậu ấy là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh, nói muốn gặp ông một lần."

Trên gương mặt ông Từ luôn không chút gợn sóng, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể kinh động đến, lúc này ông lại lập tức ngồi dậy sau khi nghe được mấy chữ người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh.

"Ai? Cậu nói cậu ấy là ai?"

Từ Trí Viễn không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Vương Viễn Minh sửng sốt một chút, lặp lại: "Cậu ấy nói cậu ấy là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh.

"Bảo cậu ấy đến đây."

Từ Trí Viễn dứt khoát ngắt lời Vương Viễn Minh, nói với tâm trạng vô cùng kích động.

Vương Viễn Minh chỉ sửng sốt một chút, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Từ Trí Viễn đột nhiên sốt sắng nói: "A Huy à, cậu xem bộ quần áo này của tôi có phải không vừa người làm không?"

A Huy đánh giá Từ Trí Viễn từ trên xuống dưới, rất có nề nếp mà nói: "Bộ quần áo này của ông rất vừa người."

"Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy bộ quần áo này hình như không được quá nghiêm túc. Cậu đi lấy giúp tôi...

Từ Trí Viễn còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.

Ông lẩm bẩm nói: "Không kịp nữa, cậu ấy đến rồi."

A Huy nhìn ra bên ngoài, Vương Viễn Minh dẫn theo một người trẻ tuổi rất cao lớn từ bên ngoài đi vào. Gần như trong nháy mắt, hai người đã tới cửa.

"A Huy, để bọn họ vào thẳng đây."
 
Chương 588


Từ Trí Viễn nhìn gương mặt thanh niên, cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.

Trái tim vốn dĩ không căng thẳng của ông lại trở nên căng thẳng.

A Huy tiến lên dặn dò: "Ông đừng quá kích động.

"Không sao, tim tôi không có vấn đề gì đâu"

Từ Trí Viễn mới trở về được vài ngày, bởi vì thân thể không thoải mái nên sau khi khỏi bệnh mới trở lại bình thường được đôi chút.

Ông còn vốn định đích thân đến nông trường Hồng Tinh một chuyến.

Nhưng ông chưa kịp đi thì người ông muốn tìm đã tìm được ông trước rồi.

Ôn Độ cũng vô cùng hồi hộp.

"Cậu Ôn đúng không? Mời đi bên này."

A Huy đi ra trước một bước, đón người vào trong.

Ôn Độ đi vào phòng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên giường, liếc mắt một cái đã nhìn ra ông là Từ Trí Viễn.

"Ông cậu?"

Ôn Độ vừa mở miệng, sắc mặt mọi người trong phòng chợt biến đổi.

Vương Viễn Minh là khiếp sợ nhất.

Thằng nhóc này là ai? Thằng nhóc này lại gọi ông Từ là ông cậu?

Vương Viễn Minh biết rõ ông Từ có người thân trong nước, nhưng ông ấy tuyệt đối không ngờ người này lại có thể tìm đến tận cửa.

Theo như ông ấy biết, hành trình của ông Từ vô cùng bí mật.

Rốt cuộc làm sao thằng nhóc này biết được?

Từ Trí Viễn cẩn thận quan sát Ôn Độ, ông có thể nhìn ra bóng dáng của chị mình trên gương mặt Ôn Độ.

"Con là.."

Từ Trí Viễn tò mò hỏi.

Ôn Độ bắt đầu giới thiệu bản thân.

"Ba con tên là Ôn Thiều Ngọc, ra đời vào năm ông nội con mất. Ba là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ. Năm đó bà nội con nói có gửi thư đến đây, theo lý mà nói hẳn là ông cũng nhận được."

Từ Trí Viễn gật đầu: "Đúng vậy, bà nội con từng viết thư cho ông.

"Bà nội con có khỏe không?" Từ Trí Viễn nghĩ đến chị mình, trong lòng rất kích động.

Ôn Độ gật đầu: "Sức khỏe của bà nội con rất tốt. Mấy năm trước tin tức rất căng thẳng nên bà cũng không dám quang minh chính đại đi tìm ông, vẫn luôn âm thầm hỏi thăm tin tức của ông cũng như không từ bỏ việc tìm kiếm ông, nhưng thật sự không ngờ ông lại ra nước ngoài.”

"Lần này nếu không phải nhờ có Cửu gia nghe nói có một người họ Từ mới vừa từ nước ngoài trở về, con cũng sẽ không tới thử một lần."

Có phải ông cậu hay không không quan trọng.

Cậu sẽ không bỏ qua bất kỳ một manh mối nào.

Từ Trí Viễn không ngờ rằng thằng nhóc này trước khi đến vẫn không biết bản thân mình chính là người ông đang tìm.

"Mau ngồi đi."

Từ Trí Viễn biết đầu đuôi câu chuyện, cười chào bảo Ôn Độ ngồi xuống.

Ông còn dặn dò A Huy: "Mau đi lấy chút đồ trẻ con thích tới đây."

Lúc A Huy đi ra ngoài còn mang Vương Viễn Minh đi cùng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Từ Trí Viễn mới lộ vẻ vui sướng hỏi: "Vừa rồi con vẫn chưa nói tên con nhỉ?"

"Con tên là Ôn Độ. Con còn một người em gái, tên là Ôn Oanh. Hiện tại nhà chúng con đều ở trong ngôi nhà trước kia ông nội con để lại. Bà nội con nói chỉ cần nhà còn, nếu ông muốn trở về, nhất định có thể tìm được bà."

Nguyên văn lúc ấy của bà nội là nếu như ông chết thì lúc tìm được ông trở về, vẫn còn những tiểu bối như bọn họ làm người nhà, cũng sẽ có chỗ dựa, sẽ không còn tiếp tục cô đơn nữa.

Tuy Ôn Độ không biết vì sao bà nội lại khẳng định rằng ông cậu sẽ không lập gia đình, nhưng cũng không ngăn cản ông cậu xem bọn họ là người nhà của mình.

Mắt Từ Trí Viễn hơi đỏ.

"Năm đó ông bị người ta bắt đi." Từ Trí Viễn chỉ nói một câu như vậy, không giải thích gì thêm nữa: "Ông thu dọn một chút, bây giờ sẽ trở về cùng con để gặp bà nội con."

Từ Trí Viễn nơi nóng lòng muốn gặp người thân của mình.
 
Chương 589


Chị gái ông là người đã thay đổi cuộc đời ông.

Nếu không thì ông của hiện tại chắc chắn đã sớm nằm dưới mặt đất lạnh như băng rồi.

Từ Trí Viễn năm đó thật sự muốn đi tìm cái chết.

May mà hiện tại ông vẫn còn sống.

"Vâng."

Ôn Độ không ngờ người ông cậu này còn là một người giàu cảm xúc.

Từ Trí Viễn mở miệng gọi A Huy: "Đi lấy hết quà tặng tôi mang về đây!"

A Huy không nhịn được khuyên nhủ: "Thưa ông, sức khỏe ông vẫn chưa tốt lên, bác sĩ Ông cần tĩnh dưỡng. Nếu ông thật sự nhất định phải gặp họ thì tôi có thể đón họ qua đây."

Từ Trí Viễn lắc đầu: "Cậu không biết tôi đã sống như thế nào trong nhiều năm qua đầu. Tôi chỉ mong có thể về sớm một chút để đoàn tụ với chị gái. Hôm nay sắp gặp được chị gái rồi, cậu lại bảo tôi chờ ở đây, làm sao tôi có thể chờ được? Bây giờ tôi còn không muốn chờ dù chỉ một phút một giây nào."

Xe đã chuẩn bị xong.

Ôn Độ chú ý thấy Từ Trí Viễn lại mặc thêm một chiếc áo khoác ở bên ngoài.

Thời gian này vào mùa này thật ra rất nóng.

Nhưng Từ Trí Viễn lại giống như không cảm giác được mà ăn mặc vô cùng kín kẽ.

Bọn họ ngồi xe đi đến viện nhà họ Ôn.

Dọc đường đi Từ Trí Viễn vô cùng thấp thỏm.

Đây có lẽ chính là tình cảm khi gần quê hương.

Không bao lâu sau, xe dừng lại.

Từ Trí Viễn nhìn ngõ nhỏ quen thuộc, phát hiện nơi này thật sự không thay đổi chút nào.

"Xuống xe thôi."

Từ Trí Viễn nói xong bèn bước xuống xe.

Ôn Độ cũng xuống từ bên kia, đi tới bên cạnh Từ Trí Viễn, thấp giọng nói: "Con vẫn chưa nói với bà nội con chuyện con đi tìm ông. Bà nội con căn bản không biết chuyện này."

Từ Trí Viễn có vẻ mặt lo lắng nói: "Sức khỏe bà nội con thế nào?"

Ôn Độ ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu được ý của ông.

Cậu cảm thấy bà nội không nhớ thương người em trai này một cách vô ích.

Ít nhất trong lòng người em trai này vẫn có bà, vào lúc này, Từ Trí Viễn còn đang lo lắng sức khỏe bà nội có thể chịu đựng được niềm vui bất ngờ này hay không.

Ôn Độ lập tức có cái nhìn rất khác đối với Từ Trí Viễn.

"Oanh Oanh, bà nội đâu?"

Ôn Độ nhấc chân đi vào bên trong, Từ Trí Viễn đi theo phía sau. Ôn Độ thấy cô bé ngồi ở cửa phòng, cao giọng hô.

Ôn Oanh thấy anh trai, vui vẻ nói: "Anh trai, anh về rồi, không phải anh nói buổi trưa không về ăn cơm sao? Em đã nói với bà nội rồi."

"Trong nhà có khách, cần thêm hai món nữa. Em bảo ba mình ra ngoài mua thức ăn đi."

Ôn Độ sai sử Ôn Thiều Ngọc quả nhiên không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.

Ôn Thiều Ngọc nghe thấy con trai gọi tên mình bèn bước ra khỏi phòng nói: "Khách gì đến vậy, sao còn bảo ba đi mua thức ăn? Trực tiếp ra ngoài ăn không được sao?"

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy người đứng cùng một chỗ với con trai, cảm thấy có chút quen mắt.

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh của bà nội hỏi: "Bảo anh đi mua thức ăn thì đi mua thức ăn đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Từ Trí Viễn nghe thấy tiếng chị gái, hốc mắt nóng hổi.

Lúc nhỏ chị gái vô cùng dịu dàng.

Không bao giờ cao giọng khi nói chuyện.

Chỉ có duy nhất một lần tranh chấp cùng người trong nhà, nhưng rồi người nhà vẫn mang ông đi.

Sau nhiều năm gặp lại chị gái.

Từ Trí Viễn không ngờ lại rơi vào tình huống như vậy.

Chị gái cũng đã thay đổi rất nhiều.

Ông biết cuộc sống góa phụ rất khó khăn, nhưng thật không ngờ cuộc sống đã biến chị gái mình thành một dáng vẻ khác.

Đúng lúc này, bà Ôn từ trong phòng bước ra.
 
Chương 590


Từ Trí Viễn nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám màu đen, chải tóc cẩn thận tỉ mỉ.

Khí chất của bà rất tốt.

Có thể lờ mờ nhìn ra dáng dấp xinh đẹp lúc còn trẻ.

Lúc này không còn nhìn thấy khí chất uyển chuyển hàm xúc trên người bà nữa mà thay vào đó là một cảm giác khá uy nghiêm.

Từ Trí Viễn biết cuộc sống của chị gái cũng không tệ lắm.

Ông yên tâm.

"Anh còn ngây ngốc ở đây làm gì? Đã nói trong nhà có khách, bảo anh mau đi mua thức ăn rồi mà."

Sau đó bà Ôn ngước mắt lên, giọng nói lập tức im bặt.

"Lão, lão Tử?"

Bà Ôn không thể tin mà gọi lên cái danh xưng quen thuộc kia, đồ đạc trong tay rơi xuống cũng không hề phát hiện.

Từ Trí Viễn nhìn bà Ôn, hốc mắt cũng nóng hổi: "Chị cả!"

Sau hơn ba mươi năm.

Hai chị em lại gặp nhau, thời gian dường như không để lại bất cứ dấu vết gì giữa họ.

Từ Trí Viễn dồn dập nhấc chân tiến lên muốn gặp chị cả, A Huy vội vàng tiến lên vì lo lắng ông sẽ ngã sấp xuống, nhưng ông cũng không quan tâm mà gần như là chạy chậm đến trước mặt bà Ôn.

"Chị cả!"

"Thật đúng là lão Tứ sao?"

Bà Ôn cầm tay em trai, vẫn không thể tin được người trước mắt này thật sự là em trai.

Bà cho là...

Em trai mình đã không còn trên thế giới này nữa.

Tuy trong lòng bà vẫn luôn không tin nhưng cuối cùng vẫn không ôm hy vọng quá lớn.

Từ Trí Viễn đỏ mắt nói: "Chị cả, là em."

"Mau vào nhà đi, vào nhà rồi nói."

Bà Ôn chú ý tới người đàn ông đi theo phía sau em trai kia dường như rất lo lắng cho sức khỏe em trai, rồi bà lại nhìn thân hình gầy gò của em trai, cau mày, dẫn ông vào trong nhà.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy Từ Trí Viễn, kinh ngạc nhìn về phía Ôn Thiều Ngọc nhưng lại trông thấy vẻ mặt mờ mịt của Ôn Thiều Ngọc, anh ấy chỉ biết thở dài lắc đầu rồi đi tới bên cạnh Ôn Độ.

"Người này có quan hệ gì với nhà các con thế?

Ôn Độ nghe Tư Đồ Quang Diệu nói, trực giác nói rằng dường như đối phương biết Từ Trí Viễn bèn cau mày hỏi: "Chú biết ông Từ sao?"

Thằng nhóc này đúng là có đầu óc.

Tư Đồ Quang Diệu gật đầu, biểu cảm có hơi nghiêm nghị nói: "Ông Từ này là một người tàn nhẫn, hơn hai mươi năm trước Hương Thành đã xảy ra một chuyện lớn, có một người đàn ông trong nước đến xây dựng một nhà xưởng cực lớn. Lúc ấy người nhập cư trái phép đến đều không có thân phận, mà trong nhà xưởng chỉ tuyển người đến từ nơi này.”

"Bọn họ làm việc trong nhà xưởng, tiền lương một tháng ít đến đáng thương, chỉ đủ để mua chút đồ dùng sinh hoạt nhưng được bao ăn bao ở. Chỉ cần làm trong xưởng năm năm là có thể lấy được hộ khẩu Hương Thành. Thế là những công nhân kia vùi đầu khổ làm, từng người sáng tạo giá trị vì ông chủ.

Nói tới đây, Tư Đồ Quang bội phục vô cùng: "Người này là một người tàn nhẫn, ông ấy rõ ràng là một người cô độc, thế nhưng lại không sợ trời không sợ đất, cứ như vậy tạo ra một con đường ở thời điểm hỗn loạn nhất”

“Sau đó còn đi chung một đường với người bên trên, cuối cùng những gì ông ấy hứa đã thành hiện thực. Chú nghe nói vào thời điểm đó, chỉ cần những người làm việc tận tâm trong nhà máy của ông ấy và không gây ra bất kỳ rắc rối gì thì cuối cùng họ sẽ có được một thân phận hợp pháp.

Ôn Độ không ngờ ông cậu của mình còn có một câu chuyện huyền thoại như vậy.

"Phần sau còn trâu bò hơn, những người thu phí bảo vệ kia nhìn thấy ông ấy đều cung kính kính gọi một tiếng Từ gia. Dã tâm của ông ấy dường như không lớn, trên thực tế chỉ chăm chăm kiếm nhiều tiền, lặng lẽ không tiếng động mua đất, xây nhà, kiếm lời. Sau đó ông ấy buôn bán cùng người nước ngoài, kiểm được một mớ tiền"
 
Chương 591


“Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng ông ấy sẽ cắm rễ ở Hương Thành thì ông ấy lại ra nước ngoài. Nhưng sản nghiệp của ông ấy thật sự chỉ cần nằm cũng kiếm được ra tiền."

Tư Đồ Quang Diệu cũng là nhân vật số một số hai Hương Thành, nhà Tư Đồ bọn họ coi như là được xếp hạng trong top cao ở Hương Thành.

Nhưng so sánh anh ấy với vị Từ gia này thì vẫn còn kém nhiều lắm.

Tư Đồ Quang Diệu vô cùng hâm mộ: "Cũng không biết tiền của ông ấy từ đâu ra, vì lúc trước có tiền nên mới có thể làm nhiều như thế, tiền trong tay tên Từ Trí Viễn này thật sự không ít đâu"

Ôn Độ nghe xong câu chuyện truyền kỳ của ông cậu, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "À, ông ấy là ông cậu của con, chính là em trai ruột của bà nội con."

"Hȧ???"

Tư Đồ Quang Diệu ngây người.

Anh ấy bóp rơi điếu thuốc trong tay, đau răng chửi thề một tiếng: "Đệt!"

Mẹ nó ai có thể nghĩ đến chuyện này chứ?

Ôn Độ nhấc chân đi vào bên trong, bà Ôn đã giới thiệu xong Ôn Thiều Ngọc và Ôn Oanh cho Từ Trí Viễn.

"Tiểu Độ, lại đây, đây là ông cậu của con." Bà Ôn nhìn thấy cháu trai là kiêu ngạo không thôi.

Ôn Độ khách sáo gọi: "Ông cậu."

"Lúc ấy nó tìm tới em, nói là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh là em biết ngay người này nhất định có quan hệ với chị. Thằng bé vừa tiến vào là em đã biết suy đoán của em không sai mà."

Từ Trí Viễn cười rất ôn hòa, không hề giống với nhân vật truyền kỳ trong lời đồn.

Bà Ôn nhìn thấy em trai, cười đến mức không ngậm miệng lại được, nói thẳng: "Tiểu Độ, bảo ba con đi mua thức ăn đi, thêm hai món nữa."

"Vâng ạ."

Ôn Độ đi ra ngoài, lúc đi còn không quên dẫn theo em gái.

Cậu thấy em gái có chút thất thần bèn thấp giọng hỏi: "Sao thế? Gặp trong mơ à?"

Sắc mặt Ôn Oanh trắng bệch gật đầu: "Trong mơ, ông ấy chết rồi."

"Chết rồi?"

Vẻ mặt Ôn Độ nghiêm túc.

Cậu kéo Ôn Oanh đi ra ngoài, nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc bèn nói: "Ba, bà nội con bảo ba đi mua thức ăn, mua nhiều đồ ăn trở về"

"Biết rồi, không phải ba đang chuẩn bị đi sao!"

Ôn Thiều Ngọc đội mũ, còn đeo khẩu trang, thuận tay kéo Tư Đồ Quang Diệu đi cùng, Tư Đồ Quang Diệu căn bản không muốn đi nhưng lại bị Ôn Thiều Ngọc cưỡng ép lôi đi.

"Cậu nói xem cậu ở trong nhà làm gì? Ngồi phịch trên ghế như cái bánh à? Đi ra ngoài hoạt động một chút mới tốt cho sức khỏe."

Tư Đồ Quang Diệu muốn rút tay về, nhưng sức lực của Ôn Thiều Ngọc không nhỏ, mặt không đỏ cũng không thở hổn hển mà kéo anh ấy đi.

"Buông tay."

"Không buông."

"Tôi khuyên anh nên buông tay.

"Lớn vậy rồi, có thể đừng gây chuyện không? Nếu cậu cứ tiếp tục làm loạn như vậy nữa thì sẽ bị hàng xóm láng giềng chê cười đấy, một mớ tuổi rồi mà không chịu kết hôn thì thôi đi, còn không an phận một chút, đừng để đến lúc tôi đã bể cháu rồi mà cậu vẫn chưa có con trai."

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Anh ấy muốn bóp chết Ôn Thiều Ngọc.

Cái miệng này thật đáng ghét.

Ôn Độ nghe những lời vụn vặt ở cửa biến mất, lại nhìn A Huy đứng trên hành lang gấp khúc mới dẫn em gái đi về phía sau. Phòng sau yên tĩnh, hoàn cảnh lại tốt, là một nơi thuộc về Ôn Oanh.

Cô bé đã lớn, cho dù không dọn qua ở thì cũng phải có một nơi thuộc về mình.

Ngày thường, cô bé sẽ học tập hoặc thư giãn ở đó.

Không ai làm phiền cô bé.

Cho dù là ăn cơm cũng sẽ đứng bên ngoài gọi cô bé một tiếng.

Ôn Độ dẫn Ôn Oanh ngồi trên giường mềm, từ chỗ này có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài nên nếu có người tới là có thể nhìn thấy rõ ràng.
 
Chương 592


"Bây giờ có thể nói rồi."

Ôn Oanh vừa mới đến đã bắt đầu nhớ lại nội dung trong mơ.

Cô bé cho là mình sẽ quên, nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy người thật, nội dung trong mơ ngược lại càng trở nên rõ ràng: "Sức khỏe của ông ấy không tốt, bên cạnh có rất nhiều người nhưng không có con cái. Em cũng không biết vì sao ông ấy không kết hôn.

“Trong mơ, bên cạnh ông ấy có rất nhiều người, mà một người trong đó có dáng dấp khá giống với người đang đứng trong viện, bỏ thuốc vào trong đồ ăn của ông ấy mỗi ngày. Đó là một loại thuốc tăng cường sức khỏe, người khác uống thì không sao, nhưng nếu ông ấy uống thì chính là bùa đòi mạng.”

“Sau đó ông ấy chết, mà người hạ độc hại ông ấy lại không nhận được một xu nào trong di sản của ông ấy. Nghe nói tài sản của ông ấy đều để lại cho con cháu của chị gái ông ấy."

Ôn Độ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kiếp trước cậu từng gặp qua một người, người kia đã nói một câu rất khó hiểu.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu bắt đầu trở nên may mắn.

Chẳng hạn như tòa nhà cao tầng đã xây dựng được một nửa bỗng nhiên biển thành một tòa nhà bỏ hoang, đến tay cậu chỉ cần phải trả một cái giá rất rẻ.

Lại ví dụ như, cậu đến một nơi nào đó để làm việc thì vừa vặn sẽ có một nhà máy cũng không tệ lắm sắp sửa phá sản, cậu cẩn thận kiểm tra qua, xác định nhà máy không có vấn đề bèn tiếp nhận.

Cảm giác như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Trên thực tế chính là bánh từ trên trời rơi xuống.

Bây giờ nghĩ lại, có thể hết thảy đều đều là những gì mà người ông cậu này sắp хёр.

Rõ ràng chính là ông cậu đến đưa tiền cho cậu.

Cho dù ông cậu đã không còn.

"Để em gặp người kia thì em có nhận ra được không?" Ôn Độ thấp giọng hỏi.

Có thể ạ!"

Ôn Oanh khẳng định gật đầu.

Cô bé lén nói với anh trai: "Người đến với ông cậu chính là người đã giết chết người hại chết ông cậu, trong mơ em đã từng thấy người đó xuất hiện bên cạnh anh trai mấy lần."

Ôn Độ đã quên mất.

Cậu hỏi Ôn Oanh: "Anh gặp người đó lúc nào?"

"Có một lần anh bị chị dâu... Người phụ nữ kia đuổi ra khỏi nhà thì một chiếc xe vừa vặn dừng lại ở trước mặt anh, lúc ấy người ngồi phía sau xe chính là người đó, khi đó em ngồi bên cạnh hắn, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy em nên em đã nghiêm túc quan sát một chút."

Ôn Độ: "..."

Cậu không ngờ em gái cũng tò mò lắm.

"Tiếp theo thì sao?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy người đó là lúc anh chuyển gạch ở nhà máy, lúc ấy thầy dẫn anh lén lút đi gặp mặt người đó, bọn họ ở ngay trong nhà máy, lúc đó em còn chơi ở công trường nên đúng lúc nhìn thấy bọn họ gặp nhau"

Ôn Độ nhớ ra rồi.

Người thầy già kia là ân sư của cậu, dạy cậu rất nhiều thứ, nói cho cậu biết nên vẽ bản vẽ như thế nào, nên xem bản vẽ như thế nào. Mỗi ngày làm xong việc đều sẽ chăm sóc cậu, cuối cùng là còn cho cậu đi học.

Ông lão ấy tận tay dạy cậu ba năm.

"Còn nữa không?""

Ôn Độ khàn giọng hỏi.

"Ngoài ra, công trường xây dựng của anh xảy ra vấn đề nên anh đã đưa hết tất cả số tiền cho người nhà của người đó, người nhà của người đó không tìm anh là bởi vì người kia đã cho bọn họ hai trăm nghìn.

Năm đó có một người chết trên công trường, đòi bồi thường bảy mươi nghìn đồng.

Lúc đó cậu chỉ có hai mươi nghìn, nhưng đối phương cầm tiền liền rời đi.

Thì ra là có người đã cho bọn họ hai trăm nghìn.

"Còn nữa không?

"Còn ạ..."

Ôn Oanh nói càng nhiều, trong lòng Ôn Độ lại càng hiểu rõ.
 
Chương 593


Thì ra con đường của cậu thuận lợi như vậy thật sự là bà nội ở trên trời phù hộ câu.

Nếu như không phải ông bà nội đưa ông cậu ra khỏi nhà họ Từ, trên thế giới này có thể sẽ không có ông cậu, cũng sẽ không có cơ nghiệp của cậu sau này.

Cái gì là nhà giàu nhất?

Cái gì là vận số may mắn?

Chẳng qua là phúc phận của ông cậu mà thôi.

A Huy cũng là một nhân tài.

Hắn không trực tiếp đưa tiền cho cậu mà là cho cậu bản lĩnh, để cậu từng chút từng chút đi tới đỉnh cao cuộc đời.

"A, còn có một lần, tên buôn người kia cũng bị bắt! Hình như là do hắn tìm thấy" Ôn Oanh nói một câu khiến Ôn Độ ngây ngẩn cả người.

Ôn Độ một mực tìm kiếm tung tích của bọn buôn người mấy năm nay nhưng mãi vẫn không tìm được người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia.

"Anh trai, anh không vui sao?"

Ôn Oanh bây giờ không phải là một đứa bé ngốc, mặc dù ở trước mặt anh trai, cô bé vẫn còn rất ngây thơ.

Ôn Độ lắc đầu: "Không sao, chỉ là anh đang suy nghĩ rằng cả đời này cũng không thể buông tha cho chị Hồng kia, em còn nhớ rõ trong mơ đã bắt được chị Hồng ở đâu không?"

"Là ở Sơn Thành"

"Sơn Thành?"

"Em cũng không biết vì sao, nhưng là bắt được ở Sơn Thành"

"Không được nói chuyện này cho bất kỳ người nào, hiểu chưa? Ngoại trừ anh trai thì đừng nói cho ai cả." Ôn Độ lại nhắc nhở em gái một lần nữa, đây là vì muốn tốt cho em gái.

Nhỡ đâu có người muốn lợi dụng em gái biết chuyện tương lai, vậy thì kết cục của em gái chắc chắn sẽ không tốt.

Ôn Độ không muốn để em gái gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

"Biết rồi ạ! Em cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa khi còn bé cũng không nói bất

kỳ người nào ngoại trừ anh thì làm sao sau này sẽ nói cho những người khác biết được chứ?"

"Biết rõ là được." Ôn Độ mỉm cười nói: "Nếu em thật sự nói cho những người khác biết thì còn không bằng trẻ em mẫu giáo nữa."

"Anh mới là trẻ mẫu giáo!"

Ôn Oanh rất không phục.

"Được rồi, em học bài đi, anh ra ngoài trước, lát nữa ăn cơm sẽ quay lại gọi em" Ôn Độ đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Oanh theo sau nói: "Em biết bà nội có rất nhiều lời muốn nói với ông cậu, cho nên em không qua quấy rầy nữa! Em phải bắt đầu ôn tập chương trình trung học

phổ thông rồi."

"Học tập cho tốt, không cần ra đây, anh giúp em đóng cửa."

"Vâng."

Ôn Thiều Ngọc trở về từ Hương Thành, Ôn Oanh không ý thức được mình không cần đến Hương Thành vào kỳ nghỉ hè nữa.

Cô bé vẫn còn đang cố gắng học tập, tranh thủ thi được kết quả tốt để đến Hương Thành một chuyến.

Ôn Độ ra tiền viện.

Nhìn thấy A Huy còn đứng trên hành lang, nhìn kỹ mặt mũi A Huy, cậu mới ý thức được kiếp trước mình thật sự đã gặp qua A Huy nhiều lần. Có rất nhiều lần mà em gái cũng không biết, ví dụ như lúc cậu đi nói chuyện làm ăn với người khác, em gái cũng không biết.

Trong những trường hợp kiểu đó, cậu đã gặp A Huy.

A Huy rất khiêm tốn, công việc đều do người bên cạnh hắn xử lý. Bây giờ nghĩ lại, người nọ chính là nghe theo ý của A Huy mà đến giúp đỡ cậu.

"Chú Huy."

Ôn Độ rất tôn trọng chào hỏi đối phương.

A Huy ngẩn ra, vội nói: "Không được, cậu là cháu ngoại của ông ấy, tôi là người hầu của ông ấy, không thể gọi tôi như vậy."

"Nhưng suốt nhiều năm qua là chú đã chăm sóc cho ông cậu của con, con gọi chú một tiếng chủ Huy cũng là việc nên làm." Ôn Độ thật lòng nghĩ như thế.

Trong phòng, Từ Trí Viễn nghe thấy Ôn Độ nói cũng cười nói: "A Huy, tôi nuôi cậu như con nuôi nhiều năm như vậy, Tiểu Độ gọi cậu một tiếng chú là việc nên làm."

A Huy nhất thời ngẩn ra.

Hắn đỏ mắt, chân tay hơi luống cuống nói: "Thưa ông, tôi..."

"Cậu không giống những người khác."
 
Chương 594


Từ Trí Viễn chỉ nói một câu như vậy cũng đủ để khiến cho người đàn ông lạnh lùng kia trở nên vô cùng chật vật. Hắn lau nước mắt lung tung nhưng có làm sao thì cũng không lau hết được những giọt nước mắt kia.

Ôn Độ rất thức thời, để A Huy ngồi một mình trong sân khóc.

Trước khi đi, cậu vẫn không quên để lại khăn tay bên cạnh.

A Huy: "..."

Mặc dù xấu hổ nhưng trong lòng thật sự rất vui vẻ.

Hắn không cầm khăn tay lên lau mặt mà chờ một lúc lâu sau, đến khi khóc sưng cả mắt rồi mới đi tìm nước rửa mặt một cái.

Trong phòng.

Từ Trí Viễn nói với bà Ôn: "Năm đó anh rể của em mất, em muốn trở về, nhưng lúc đó em không đi được. Khi ấy có người ở trong tòa nhà bên cạnh, nếu em đi thì hai tòa nhà đều không phải của nhà chúng ta nữa, em phải trông coi tòa nhà, phải trông coi hai tòa nhà cho tốt"

"Khế đất là anh rể cho em."

Bà Ôn nhìn em trai, cảm thấy em trai có hơi ngốc.

Trông coi một căn nhà rách nát làm gì?

Còn không bằng quay về chỗ của bà.

Từ Trí Viễn biết rõ mình không thể trở về là bởi vì mình không phải là một người đàn ông bình thường. Nếu như trở về nông trường Hồng Tinh, chị gái nhất định sẽ bị bản thân mình làm liên lụy.

Lời bịa đặt ở nông thôn là cái làm người ta tổn thương nhiều nhất.

Ông không thể để chị gái sống qua ngày trong sự chỉ trỏ của người khác.

Từ Trí Viễn chỉ nói một câu như vậy cũng đủ để khiến cho người đàn ông lạnh lùng kia trở nên vô cùng chật vật. Hắn lau nước mắt lung tung nhưng có làm sao thì cũng không lau hết được những giọt nước mắt kia.

Ôn Độ rất thức thời, để A Huy ngồi một mình trong sân khóc.

Trước khi đi, cậu vẫn không quên để lại khăn tay bên cạnh.

A Huy: "..."

Mặc dù xấu hổ nhưng trong lòng thật sự rất vui vẻ.

Hắn không cầm khăn tay lên lau mặt mà chờ một lúc lâu sau, đến khi khóc sưng cả mắt rồi mới đi tìm nước rửa mặt một cái.

Trong phòng.

Từ Trí Viễn nói với bà Ôn: "Năm đó anh rể của em mất, em muốn trở về, nhưng lúc đó em không đi được. Khi ấy có người ở trong tòa nhà bên cạnh, nếu em đi thì hai tòa nhà đều không phải của nhà chúng ta nữa, em phải trông coi tòa nhà, phải trông coi hai tòa nhà cho tốt"

"Khế đất là anh rể cho em."

Bà Ôn nhìn em trai, cảm thấy em trai có hơi ngốc.

Trông coi một căn nhà rách nát làm gì?

Còn không bằng quay về chỗ của bà.

Từ Trí Viễn biết rõ mình không thể trở về là bởi vì mình không phải là một người đàn ông bình thường. Nếu như trở về nông trường Hồng Tinh, chị gái nhất định sẽ bị bản thân mình làm liên lụy.

Lời bịa đặt ở nông thôn là cái làm người ta tổn thương nhiều nhất.

Ông không thể để chị gái sống qua ngày trong sự chỉ trỏ của người khác.

“Em xây nhà máy, buôn bán với người nước ngoài, em hứa sẽ cho bọn họ thân phận hợp pháp. Sau khi bọn họ lấy được thân phận hợp pháp rồi cũng không đi, tiếp tục ở lại chỗ em làm việc nhận lương"

Bà Ôn vẫn luôn biết em trai mình là người lương thiện.
 
Chương 595


Khi còn bé tính tình ông mềm yếu, luôn bị người ta bắt nạt.

Không ngờ sau khi lớn lên lại trở nên ưu tú như vậy.

"Em vẫn luôn chờ, chờ để được trở về. Chỉ là lâu lắm rồi em vẫn không tìm thấy đường trở về." Từ Trí Viễn cười khổ: "Mấu chốt là em cũng không đi được"

Sức khỏe của ông không tốt lắm, lúc đó phải nhập viện.

Nằm trong bệnh viện rất lâu.

"Bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên em ra nước ngoài, mở nhà máy ở nước ngoài để bắt đầu lại từ đầu. Em không lấy thân phận ở nước ngoài, nhưng A Huy là người địa phương, em đã gặp A Huy vào lúc đó."

“A Huy là người bản địa, có cậu ấy ở bên cạnh đã giúp em tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Sau khi em phẫu thuật xong, ra khỏi bệnh viện thì việc làm ăn cũng càng lúc càng lớn, mà con đường em muốn trở về hình như cũng càng thêm gian nan."

Cho dù thế nào Từ Trí Viễn cũng không ngờ rằng mình chỉ là ra ngoài kiếm tiền mà thôi.

Nhưng không chỉ không liên lạc được với chị gái, mà còn thiếu chút nữa đã không thể gặp lại mọi người.

"Lần này bọn em trở về cũng phải chờ rất lâu, trở về với danh nghĩa nhà đầu tư." Từ Trí Viễn muốn đầu tư mấy trăm triệu nên bên trên chắc chắn rất chào đón ông.

Bà Ôn còn tưởng rằng em trai không đi nữa nhưng vừa nghe xong đã nhíu mày hỏi: "Em còn phải đi nữa à?"

"Không đi nữa, em sẽ ở lại trong nước, em sẽ giao hết tài sản ở nước ngoài cho A Huy, đến lúc đó để A Huy trở về một mình là được." Bản thân ông có rất nhiều tiền, ngoài số tiền đầu tư ra thì sẽ đưa hết phần còn lại cho chị gái.

"Nhiều tiền như vậy mà em cũng cho chị à? Em mau giữ lại đi. Đúng rồi, Tiểu Tứ, sao em chưa kết hôn?" Cuối cùng bà Ôn cũng phát hiện chỗ không đúng.

Từ Trí Viễn ngược lại không hề có chút mất kiên nhẫn nào, thậm chí còn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào mà nói: "Chị cả, chị không biết vì sao em bị xa lánh nhỉ? Cũng không biết vì sao ba em ghét em đến vậy đúng không?"

Bà Ôn nhớ khi còn bé, ánh mắt bà nội nhìn em trai giống như nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu. Mẹ bà đối xử với Tiểu Tứ vẫn khá tốt, nhưng e ngại mặt mũi của bà nội nên chỉ có thể cho em trai một miếng cơm ăn, không đói chết là được.

Cứ ba ngày là bà nội sẽ mắng em trai một lần.

Chỉ cần tâm trạng ba không tốt là sẽ đánh Tiểu Tứ để trút giận.

Tiểu Tứ bị đánh cũng sẽ không khóc mà chỉ ngơ ngác, trong mắt cũng không có ánh sáng.

Những đứa trẻ ngoài kia cũng không chơi với Tiểu Tứ.

Bà Ôn nghĩ mãi mà vẫn không rõ vì sao, trong lòng bà lờ mờ có một suy đoán nhưng không dám xác nhận.

"Em là người song tính." Từ Trí Viễn tự giễu nói: "Em như vậy làm sao còn có thể cưới vợ. Người ta sẽ ghét bỏ em nam không ra nam, nữ không ra nữ"

Nước mắt của bà Ôn lập tức rơi xuống.

"Ai! Để chị xem ai dám nói như vậy!"

"Chị cả, trong bụng em có một bộ phận nội tạng của phụ nữ, em có thể sinh con, nhưng lúc em làm kiểm tra ở nước ngoài, người ta nói bản chất của em vẫn là đàn ông.”

“Chị cả, em không thích đàn ông, cũng không muốn sinh con, em chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường. Lúc ấy ra nước ngoài, em cũng muốn làm phẫu thuật, khi đó đã có rất nhiều người thực hiện kiểu phẫu thuật thế này rồi."

Tâm trạng của Từ Trí Viễn có chút suy sụp.

Bà Ôn trước giờ chưa từng biết đến tình trạng của em trai, bà tự trách mình vì sao không cẩn thận hơn chút nữa. Chỉ cần bà biết chuyện, bà tuyệt đối sẽ không để em trai chịu khổ nhiều như thế.

"Em đã phẫu thuật chưa?"
 
Chương 596


Từ Trí Viễn cười khẽ: "Làm rồi, phẫu thuật rất thành công, nhưng cả đời này em cũng không thể có được đứa con của mình nữa"

"Vì sao?""

Bà Ôn không hiểu.

"Bởi vì em không có t*ng trùng, t*ng trùng của em đã hoại tử, kết hôn xong cũng chỉ làm hại phụ nữ nhà người ta." Từ Trí Viễn không muốn mình hại bất kỳ một người phụ nữ nào.

Ít nhất là ông không muốn tước đoạt quyền làm mẹ của một người phụ nữ.

Sắc mặt của bà Ôn rất khó coi.

Không phải bởi vì em trai không được mà sắc mặt bà không tốt, mà là đau lòng với nỗi khổ sở của em trai.

"Không sao, về sau cứ để Tiểu Độ dưỡng lão cho em. Đứa bé này rất giỏi, mười hai tuổi đã ra ngoài xông xáo, bây giờ còn xông xáo ra được cơ nghiệp, học tập cũng không bị kéo xuống, còn thi đậu vào trường đại học tốt nhất, chị vốn định hai ngày này sẽ trở về nông trường Hồng Tinh, tổ chức một tiệc ba ngày."

"Anh rể em chết sớm, nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ trắng trợn lo liệu chuyện này, đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nếu là quá khứ, đứa bé Tiểu Độ chẳng kém cạnh gì Trạng Nguyên đâu, cho dù thế nào cũng phải bày tiệc"

Từ Trí Viễn vô cùng vui vẻ.

"Vậy thì thật tốt, lần này em về vẫn còn kịp, lúc ấy em sẽ trở về cùng mọi người, vừa vặn bên em còn có đầu bếp, đến lúc đó sẽ mang theo thêm một ít người, chúng ta nhất định phải làm một bàn tiệc nở mày nở mặt, cũng phải để cho người trong thôn đều biết nhà họ Ôn chúng ta mặc kệ là quá khứ hay là bây giờ, những người kia vẫn còn kém xa."

Từ Trí Viễn vẫn luôn biết ước mơ lớn nhất trong lòng anh rể chính là để cho chị cả và bọn nhỏ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nhưng anh rể đến chết cũng không được nhìn thấy con trai mình một lần.

Hôm nay cháu trai của ông ấy thi đậu vào một trường đại học tốt nhất, nếu thật sự không tổ chức một buổi tiệc rượu vẻ vang thì phỏng chừng ông xuống đến phía dưới cũng không có cách nào ăn nói với anh rể.

“Được”

Bà Ôn nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến trong viện, biết đứa con xui xẻo của mình đã trở lại rồi.

“Lão Tứ, em mau nghỉ ngơi đi, chị làm thêm cho em hai món, lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.

“Được”

Ngoài miệng Từ Trí Viễn đồng ý rất thoải mái nhưng lại không đi nghỉ ngơi mà là đi theo bà Ôn đến thẳng phòng bếp.

Bà Ôn thấy vậy bèn đuổi ông ra ngoài.

“Ở đây toàn là mùi khói dầu, em vào đây làm gì? Đi ra ngoài đợi đi, nếu không biết đi đâu thì bảo Tiểu Độ dẫn em đi.”

“Vậy em chờ ở ngoài nhé.”

Từ Trí Viễn nghe lời bước ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy A Huy đứng trong sân, đôi mắt sưng lên vì khóc.

Trong lòng ông cũng không còn gì để nói.

“Cậu làm sao vậy? Sao còn khóc đến nỗi sưng cả mắt thế?” Trong lòng Từ Trí Viễn cảm thấy rất khó hiểu.

Đừng bảo vì ông công nhận thân phận của tên nhóc này khóc thành ra như thế đó nhé?

Thật ra đúng là như vậy.

A Huy, tên thật là Trần Gia Huy.

Khi còn nhỏ ba mẹ xảy ra chuyện nên hắn trở thành một cô nhi, sống dựa vào tiền cứu tế của chính phủ.

Lúc đó hắn gầy gò nhỏ con, luôn bị bắt nạt.

Nếu không nhờ có Từ Trí Viễn thì nói không chừng hắn đã bị người khác đánh chết rồi.

Từ Trí Viễn dẫn hắn theo bên cạnh mình, cho hắn đi học, còn dạy hắn rất nhiều kiến thức.

Khiến hắn từ một đứa trẻ mồ côi tràn ngập tuyệt vọng trong lòng biến thành một người tràn đầy hy vọng và hướng tới cuộc sống.

Ân tình của Từ Trí Viễn đối với hắn tựa như ân sinh thành.

Trong lòng hắn đã sớm coi người này là ba của mình.
 
Chương 597


Nhưng đối với bên ngoài, hắn chỉ dám tự nhận mình là người hầu của Từ Trí Viễn.

Vừa rồi Từ Trí Viễn nói hắn là con nuôi của ông nên miễn bàn hắn đã kích động cỡ nào.

"Trần Gia Huy, cậu cũng nên có chút tiền đồ đi, nếu để người trong công ty nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì cậu không còn một chút uy nghiêm nào nữa đâu.

Tâm trạng của Từ Trí Viễn rất tốt, lúc này còn có tâm trạng trêu chọc Trần Gia Huy.

Trần Gia Huy bị nói có chút ngượng ngùng: "Dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy nên không sao cả."

Từ Trí Viễn: "...”

Được rồi, con trai lớn rồi, bỗng nhiên nổi loạn.

"Nếu không có việc gì thì lái xe trở về, mang đồ đạc của tôi đến đây"

Dù sao lái xe qua lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, trở về vừa đúng giờ ăn cơm trưa.

"Vậy được, bây giờ tôi sẽ đi ngay"

Trần Gia Huy nói xong thì muốn ra cửa.

Ôn Độ nghe thấy bèn vội vàng đi tới nói: "Ông cậu, bọn con cũng muốn qua đó xem, Oanh Oanh lớn như vậy rồi mà còn chưa từng ngồi xe bao giờ."

"Muốn đi thì đi đi, đây cũng không phải là chuyện gì lớn. Hay là khoan trở về lấy đồ, cứ để A Huy dẫn hai đứa ra ngoài chạy hai vòng."

Từ Trí Viễn cưng chiều con cháu không có giới hạn.

Ôn Độ vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, chỉ là cảm nhận một chút mà thôi, không cần phải cố ý đi hai vòng."

"Vậy các con cứ xem mà làm."

Dù sao xe cũng ở đây, hai đứa nhỏ muốn ngồi lúc nào thì ngồi.

"Chú Huy, phiền chú chờ ở đây một chút, con đi gọi em gái đến "Đi đi."

Ôn Độ bước nhanh ra phía sau, gõ cửa một cái mới tiến vào.

Chẳng qua cậu cũng không trực tiếp đi vào mà là cất cao giọng hỏi một câu: "Oanh Oanh, bây giờ anh vào có tiện không?”

Ôn Oanh: "..."

Anh trai lắm quy củ thật.

Nhưng không đáng ghét.

"Anh vào đi"

Nhận được câu trả lời của em gái, Ôn Độ mới tiếp tục đi vào bên trong.

Ôn Oanh ở trong phòng học tập, cho đến khi anh trai đến mới đặt bút xuống, quay đầu hỏi cậu: "Ăn cơm sao? Vậy anh trực tiếp gọi một tiếng là được rồi, còn cố ý tới đây làm gì?"

"Không phải, là muốn bảo em đi theo anh sang bên nhà ông cậu để xem người đó có ở đây không. Nếu như ông ta có ở đây thì em nhỏ giọng nói với anh một tiếng.

Tuyệt đối không thể đặt một nhân vật nguy hiểm như vậy ở bên cạnh ông cậu, vẫn nên xử lý trước thời hạn thì tốt hơn.

Ôn Oanh vừa nghe đã hiểu.

Cô bé lập tức đứng dậy: "Đi mau thôi, chúng ta mau qua đó xem.

Nhỡ đâu thật sự có nhân vật nguy hiểm đó thì thật phiền phức.

Ôn Độ gật đầu.

Hai anh em lên xe.

Sau khi đến chỗ ở của Từ Trí Viễn, Trần Gia Huy xuống xe mở cửa, chỉ là không đợi hắn mở cửa thì cửa đã bị người ta mở ra từ bên trong.

Lộ ra một khuôn mặt có chút không có tình người.

Ôn Oanh lập tức kích động nắm lấy cánh tay Ôn Độ, thấp giọng nói ba chữ: "Là ông ta"

Ôn Độ hiểu ngay, hóa ra người này chính là người đã giết chết ông cậu, muốn kế thừa di sản của ông cậu.

"Chắc chắn chứ?"

Ôn Độ sợ nhận lầm, tuy trong lòng đã xác nhận rằng người trước mắt này chính là người đã giết chết ông cậu ở kiếp trước nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa, miễn cho trách lầm một người tốt.

Ôn Oanh rất dùng sức gật đầu, còn rất cao giọng khẳng định nói: "Cho dù có đốt người này thành tro em cũng nhận ra."

Trong lòng Ôn Độ đã hiểu rõ.

Ôn Độ cố ý hạ thấp giọng nói với Ôn Oanh: "Bây giờ em đừng nhìn vào mắt ông ta, cố gắng đừng nói chuyện với ông ta, cố gắng không nhìn thấy sự tồn tại của ông ta."
 
Chương 598


Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

"Lát nữa cứ tiến hành dựa theo lời chúng ta đã nói." Trước khi đến Ôn Độ còn cố ý thương lượng với em gái.

Nhỡ đâu thật sự tìm được người thì nên giữ bình tĩnh và làm bộ như lần đầu tiên gặp mặt với đối phương, không nên khiến đối phương hoài nghi. Bây giờ họ sẽ thả dây dài để câu cá lớn.

Ôn Oanh nghe được lời anh trai nói, gật đầu một lần nữa.

Đồ đạc của ông cậu không tính là nhiều.

Bọn họ mới từ nước ngoài trở về nên có rất nhiều thứ vẫn chưa kịp đặt mua.

Không bao lâu sau Trần Gia Huy đã thu dọn xong đồ đạc không chỉ là của ông cậu mà ngay cả của chính hắn cũng gom xong.

Lúc hắn xách đồ đi ra ngoài còn đụng phải một người khác canh giữ ở cửa.

"A Huy, sao chỉ có một mình cậu trở về thế? Ông ấy đâu? Hai đứa nhỏ này là ai vậy?"

Trần Gia Huy nhìn ông ta một cái, biểu cảm có chút không kiên nhẫn, cùng với đó là vẻ lạnh lùng như băng.

"Đây không phải là điều anh nên hỏi, anh chỉ cần trông coi viện cho tốt là được."

Ôn Độ: "...”

Cậu nhìn thấy mặt mũi người đàn ông kia vặn vẹo trong nháy mắt rồi lại khôi phục về vẻ tự nhiên, biến thành một người có dáng vẻ hiền lành. Căn bản không giống với vẻ mặt cao cao tại thượng và vô cùng kiêu ngạo lần đầu tiên Ôn Độ nhìn thấy.

Như thể đây là nhà của ông ta.

Ôn Độ còn tưởng rằng quan hệ giữa Trần Gia Huy và ông ta rất tốt, nào ngờ Trần Gia Huy lại không ưa người này.

Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

"Lát nữa cứ tiến hành dựa theo lời chúng ta đã nói." Trước khi đến Ôn Độ còn cố ý thương lượng với em gái.

Nhỡ đâu thật sự tìm được người thì nên giữ bình tĩnh và làm bộ như lần đầu tiên gặp mặt với đối phương, không nên khiến đối phương hoài nghi. Bây giờ họ sẽ thả dây dài để câu cá lớn.

Ôn Oanh nghe được lời anh trai nói, gật đầu một lần nữa.

Đồ đạc của ông cậu không tính là nhiều.

Bọn họ mới từ nước ngoài trở về nên có rất nhiều thứ vẫn chưa kịp đặt mua.

Không bao lâu sau Trần Gia Huy đã thu dọn xong đồ đạc không chỉ là của ông cậu mà ngay cả của chính hắn cũng gom xong.

Lúc hắn xách đồ đi ra ngoài còn đụng phải một người khác canh giữ ở cửa.

"A Huy, sao chỉ có một mình cậu trở về thế? Ông ấy đâu? Hai đứa nhỏ này là ai vậy?"

Trần Gia Huy nhìn ông ta một cái, biểu cảm có chút không kiên nhẫn, cùng với đó là vẻ lạnh lùng như băng.

"Đây không phải là điều anh nên hỏi, anh chỉ cần trông coi viện cho tốt là được."

Ôn Độ: "...

Cậu nhìn thấy mặt mũi người đàn ông kia vặn vẹo trong nháy mắt rồi lại khôi phục về vẻ tự nhiên, biến thành một người có dáng vẻ hiền lành. Căn bản không giống với vẻ mặt cao cao tại thượng và vô cùng kiêu ngạo lần đầu tiên Ôn Độ nhìn thấy.

Như thể đây là nhà của ông ta.

Ôn Độ còn tưởng rằng quan hệ giữa Trần Gia Huy và ông ta rất tốt, nào ngờ Trần Gia Huy lại không ưa người này.

"Con điều tra tên Kiều Đại Tráng này làm gì?" Trực giác nói cho Tư Đồ Quang Diệu biết có chuyện.

Ôn Độ nửa thật nửa giả nói: "Theo lý mà nói con không nên điều tra người bên cạnh ông cậu con, nhưng con vừa nhìn thấy Kiều Đại Tráng đã cảm thấy người này không phải là người tốt, trong lòng con có chút không thoải mái nên muốn điều tra một chút."

"Không ngờ quan hệ giữa con và ông ấy lại tốt như vậy đấy." Tư Đồ Quang Diệu dường như đã tin lý do thoái thác này.

"Đó là ông cậu của con, là em trai ruột của bà nội con."
 
Chương 599


Ôn Độ nhớ tới năm đó bà nội cẩn thận hỏi thăm tin tức của ông cậu từng li từng tí nên cậu cũng biết rất rõ vị trí của ông cậu ở trong lòng bà nội.

Hiện giờ bên ngoài xây rất nhiều tòa nhà cao tầng, rất nhiều người đều cảm thấy ở nhà cao tầng mới có mặt mũi nhưng bà nội lại không hề động lòng, chỉ muốn ở nhà cũ.

Có rất nhiều lúc bà nội không ngủ được sẽ lén lút ngắm trăng trên trời.

Thực chất là bà đang lo lắng cho ông cậu.

"Chú sẽ phụ trách điều tra người đó, tra ra được sẽ nói với con." Tư Đồ Quang Diệu đồng ý.

Ôn Độ cười nói: "Cảm ơn chú."

"Người một nhà không cần khách sáo như vậy.

Tư Đồ Quang Diệu biết bây giờ mình hỏi cái gì cũng sẽ không hỏi ra, còn không bằng đợi đến khi tra ra được gì đó thì lại đến hỏi sau.

Nói không chừng anh ấy còn nhận ra được mà không cần phải hỏi.

Bữa trưa vô cùng phong phú.

Vốn đã sớm nên ăn cơm nhưng lại gắng gượng kéo dài hơn một giờ.

Toàn bộ quá trình bà Ôn đều mang theo nụ cười, còn không ngừng gắp thức ăn cho Từ Trí Viễn.

Khi bà biết Từ Trí Viễn đã thu dọn hành lý, không cần phải nói trong lòng vui vẻ cỡ nào.

"Về sau cứ ở lại ở nhà, đừng đi đâu cả, ngày nào chị cả cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho em."

Từ Trí Viễn cười nói: "Em không đi đâu cả, chỉ đi theo bên cạnh chị, làm cái đuôi nhỏ của chị."

Bà Ôn được em trai dỗ dành vô cùng vui vẻ, còn cố ý uống một chút rượu.

Ăn trưa xong.

Mọi người về phòng ngủ.

Từ Trí Viễn ở trong viện, viện rất yên tĩnh, rất tiện lợi cho Từ Trí Viễn ở

Trần Gia Huy và ông ở nhà phía Đông.

Có chuyện gì Trần Gia Huy cũng có thể lập tức chạy tới.

Bà Ôn sắp ngủ rồi nhưng lại mở mắt hỏi Ôn Độ: "Hôm nay có phải con mang ông cậu con về không?"

"Vâng, ông cậu thật sự đã trở về rồi, về sau cũng sẽ không đi nữa." Ôn Độ nhìn bà nội như vậy, có chút khó chịu.

Nhưng tâm trạng tổng thể vẫn là thư giãn.

"À."

Bà Ôn đáp một tiếng lờ mờ không rõ, nhắm mắt lại, thật sự ngủ thiếp đi.

Ôn Độ lo lắng bà nội sẽ tỉnh lại, vì thế đã ở lại bên này trông coi.

Nếu có chuyện gì, cậu còn có thể nhìn một chút.

Ôn Thiều Ngọc vén rèm cửa đi vào, khoát tay với Ôn Độ, thấp giọng nói: "Ba ở đây là được rồi, con mau ra ngoài đi.

Hôm nay Ôn Thiều Ngọc đã làm cơm trưa không ít.

Ôn Độ muốn để ba mình nghỉ ngơi một chút.

"Ba mau nghỉ ngơi đi."

Ôn Thiều Ngọc có chút thiếu kiên nhẫn khoát tay áo: "Con nhiều việc, ở lại đây làm gì? Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Con muốn làm gì thì làm đi, dù sao ba cũng rảnh, sẽ ngủ cùng bà nội con, nếu bà nội con dậy thì ba cũng sẽ dậy."

Hôm nay Ôn Độ quả thật có việc chưa làm xong, nghe thấy ba cậu nói như vậy cũng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Ôn Thiều Ngọc nằm ở trên giường, căn bản không buồn ngủ, không có chút ý định muốn ngủ nào.

Trong tay hắn cầm một quyển tiểu thuyết võ hiệp, tựa vào chỗ dựa mà bà Ôn hay ngồi rồi vui vẻ đọc.

Trong phòng bên cạnh, Tư Đồ Quang Diệu ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, hôm nay giữa trưa anh ấy đã uống không ít rượu.

Lúc này cả người đều không còn tỉnh táo.

Vừa nằm lên giường là lập tức bất tỉnh nhân sự.

Bà Ôn cũng uống không ít rượu, lúc ngủ mà khóe miệng cũng giương lên.

Có thể thấy được bà Ôn thật sự vui vẻ.

Ôn Oanh ăn uống no đủ rồi mới đi nghỉ trưa.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé rất có quy luật.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tất cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé đều được thiết lập rất tốt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top