Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 600


Đến giờ quy định thì ngủ trưa, đến giờ quy định thì rời giường, buổi tối không bao giờ thức đến quá 9 giờ.

Thời gian còn lại cô bé sẽ lên kế hoạch học tập và giải trí.

Giải trí trong mắt Ổn Oanh chính là ở bên cạnh bà nội, tâm sự với ba, sau đó quấn quýt lấy anh trai. Đôi khi còn có thể chơi với chú Tư Đồ một lát.

Thời gian còn lại là dành cho Chi Chi.

Trước đó có một năm cô bé không được gặp Chi Chi nên đã viết thư cho Chi Chi.

Sau đó lại biến thành thói quen viết thư cho Chi Chi mỗi năm.

Trước giờ Ôn Oanh chưa từng gửi những bức thư này đi, cô bé sẽ đặt thư đã được viết xong vào trong một cái hộp rồi đưa hết cho anh Hạo Chi, để cậu ấy đưa lại cho Chi Chi.

Mà lần sau gặp anh Hạo Chi, anh Hạo Chi sẽ đưa thư hồi âm mà Chi Chi viết cho cô bé.

Lá thư mà Chi Chi viết thực ra là một cuốn nhật ký rất dài, tất cả đều được viết hết trong vở.

Mỗi ngày Chi Chi sẽ viết một ít lên đó, chậm rãi ghi lại rất nhiều chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của cậu bé.

Ôn Oanh nhìn quyển nhật ký, bắt đầu xem từ trang đầu tiên, cũng không phải xem hết một hơi mà là xem mỗi ngày một chút.

Ôn Oanh cảm giác giống như Chi Chi chưa từng rời đi, cứ như cô bé nhìn thấy được dáng vẻ trong cuộc sống của Chi Chi thông qua từng con chữ viết của Chi Chi.

Ôn Oanh cũng lén lút đi mua một quyển nhật ký.

Cô bé bắt đầu viết thời gian lên đó như một cuốn nhật ký, bên trong dùng cách tự thuật để kể lại cuộc sống mỗi ngày của mình.

Viết nhật ký mỗi tối đã trở thành thói quen của cô bé.

Hôm nay, cô bé quyết định viết nhật ký sớm.

"Chi Chi, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra vào hôm nay đâu."

"Hôm nay á, anh trai tìm ra được ông cậu rồi. Lúc bà nội nhìn thấy ông cậu đã vô cùng kích động, tớ nhìn thấy hốc mắt của bà nội đỏ lên trong nháy mắt, lúc nói chuyện giọng cũng run rẩy. Lúc tớ nhìn thấy dáng vẻ đó của bà nội đã vui vẻ đến mức muốn khóc cùng với bà nội."

"Nghe nói bà nội và ông cậu đã không gặp nhau rất nhiều năm rồi"

"Hình như ông cậu đã chịu khổ rất nhiều. Vốn dĩ ông ấy cũng muốn trở về nhưng mãi vẫn không có cơ hội, tớ biết ông cậu không hoàn toàn nói thật cho bà nội nghe, mà thật ra bà nội hẳn là cũng biết, chỉ là bà nội không vạch trần ông cậu mà thôi.

"Bà nội cũng khổ sở, nhưng bà nội chưa từng nói ra những thứ này. Tớ nhìn ra được vẻ đau lòng trong mắt của ông cậu."

"Bây giờ cuối cùng ông cậu cũng đã trở về rồi, nghe nói về sau sẽ không bao giờ đi nữa. Trong mơ mà tớ cũng cười, sau đó tỉnh ngủ nên bò dậy viết cho cậu lá thư này."

"Chi Chi à, rốt cuộc khi nào cậu mới về? Tớ sắp không nhớ nổi cậu trông như thế nào nữa rồi!"

Ôn Oanh nghiêng đầu nghĩ đến lần trước mình nhìn thấy Chi Chi là khi nào, cô bé cũng đã dần trưởng thành mà hình tượng Chi Chi ở trong đầu cô bé vẫn cứ là một đứa trẻ con.

Ôn Oanh nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trong gương, định ra ngoài chụp một tấm ảnh.

Đến lúc đó cô bé sẽ rửa ảnh chụp ra rồi bỏ vào trong nhật ký, coi như là quà mừng năm mới cho Chi Chi.

Ôn Oanh khép nhật ký lại, thấy anh trai từ trong viện đi tới bèn đứng dậy vui vẻ chạy ra ngoài.

"Anh trai!"

Ôn Độ đưa tay xoa đầu em gái, nói: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mốt chúng ta sẽ đến nông trường Hồng Tinh, không phải em nói có đồ muốn mang cho Tổng Lệ Dĩnh sao? Sao không thu dọn một chút, đừng để đến ngày mai mới chịu thu dọn, để quên đồ anh cũng sẽ không cho em quay về lấy đâu"
 
Chương 601


Ôn Oanh vừa nghĩ đến ngày mốt là có thể trở về bèn vui vẻ gật đầu.

"Em đã bắt đầu thu dọn rồi, từ khi biết có thể trở về, mỗi ngày em đều thu dọn một chút, như thế sẽ không để quên đồ đạc."

Ôn Oanh dí dỏm nháy mắt.

Trên người rốt cuộc cũng có vẻ hoạt bát của thiếu nữ.

"Được rồi, vậy mau đi ăn cơm trước đi." Ôn Độ và em gái sóng vai đi về phía trước: "Bài tập có khó không? Nếu gặp phải khó khăn gì thì anh sẽ mời một giáo viên về nhà dạy cho em, bảo thầy ấy chuẩn bị một ít bài tập"

Ôn Độ biết rất nhiều cô bé có thành tích rất tốt ở trung học cơ sở, nhưng lên đến trung học phổ thông đều thất thân với rất nhiều nam sinh.

Nhiều bạn học nam đến trung học phổ thông mới bắt đầu thông suốt, thành tích đột nhiên tăng vọt, mà rất nhiều cô gái phải tốn rất nhiều tinh lực mới có thể duy trì thành tích ban đầu.

Ôn Độ biết em gái vẫn luôn là một học sinh giỏi và ngoan ngoãn.

Cậu không muốn để em gái mang gánh nặng tâm lý vì thành tích học tập không tốt sau khi lên trung học phổ thông.

Sức khỏe của em gái không tốt.

Trong lòng Ôn Độ đã âm thầm tính toán.

Nhưng cậu chưa bao giờ hỏi em gái mình.

Đời này Ôn Độ không tin bọn họ có thể có cơ hội làm lại từ đầu dù cho bọn họ tích đức quanh năm. Trong lúc này nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện cậu không biết, thế nên cả nhà bọn họ mới có thể làm lại từ đầu.

Bước ngoặt của số phận chính là vào khoảnh khắc em gái cậu trở về.

Ôn Độ nghĩ đến sức khỏe của em gái lúc còn nhỏ khỏe mạnh như vậy rồi lại nghĩ đến trạng thái bệnh tật cả đời này, điều này đủ để nói rõ tất cả.

Cậu quan tâm đến sức khỏe của em gái, cũng rất quan tâm đến sức khỏe tâm lý của em gái.

Ôn Oanh cũng không biết trong lòng anh trai đã nghĩ gì khi nói ra lời như vậy.

Cô bé mềm mại lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

"Anh trai, hay là anh mời giáo viên về nhà đi. Nghe nói Chi Chi ở nước ngoài đã bắt đầu nhảy lớp, bây giờ cậu ấy cũng đã là sinh viên đại học rồi, nếu như em không cố gắng thì chắc chắn sẽ không đuổi kịp bước chân của cậu ấy, đến lúc đó Chi Chi đã tốt nghiệp đại học rồi mà em vẫn còn đang học trung học.

Suy nghĩ của con gái đôi khi thật khó hiểu.

Ôn Độ rất muốn nói em không cần phải gấp gáp như vậy, cứ từ từ là được.

Nhưng khi nhìn thấy toàn thân em gái tràn ngập sức sống như thế, cậu đột nhiên cảm thấy làm theo ý nghĩ của em gái cũng không tệ.

"Nếu em thấy quá sức thì có thể đi chậm lại. Trước kia em nói lớn lên sẽ kiếm tiền nuôi anh trai nhưng hiện tại anh trai có tiền rồi, không cần em gấp gáp kiếm tiền nuôi gia đình và anh trai đến vậy đâu.

Ôn Oanh nhìn anh trai tràn đầy tự tin, vẫn luôn có một loại cảm giác nhìn thấy anh trai của kiếp trước.

Ôn Oanh cũng không phải là một bé ngốc.

Ngược lại, cô bé rất thông minh.

Lúc này, trong thoáng chốc dường như Ôn Oanh đã hiểu ra được gì đó.

Cô bé hiểu được rất nhiều chuyện trước kia đều không thể nghĩ thông suốt. Sau đó khiếp sợ há to miệng.

Cô bé lắp ba lắp bắp hỏi: "Anh trai, có phải anh...

Ôn Độ lúc này cứ như tâm linh tương thông với em gái, cậu không để em gái nói ra hết câu thì đã gật nhẹ đầu.

"Anh và em giống nhau. Chỉ có điều tất cả những gì trong mơ của em chính là kiếp trước của anh."

Cậu đã thật sự trải qua.

Nước mắt Ôn Oanh lập tức rơi xuống ào ào.

Cô bé khóc ôm lấy anh trai: "Anh trai! Anh trai! Anh trai...

Trong miệng Ôn Oanh không ngừng gọi anh trai.
 
Chương 602


Nhiều lần cô bé ở trong mơ đã muốn cho anh trai một cái ôm, sau đó nói cho

anh trai biết rằng anh không cần phải tìm em nữa, em đã chết rồi. Mà bây giờ em đang ở ngay bên cạnh anh, anh cứ đi qua cuộc đời của anh, đừng lãng phí thời gian của mình vì em nữa.

Cô bé cho rằng anh trai trong mơ mãi mãi cũng sẽ không biết được những lời kia.

Nhưng tuyệt đối không ngờ anh trai vẫn luôn là anh trai.

Sau khi lớn lên, rốt cuộc cô bé cũng hiểu được, hóa ra đời này anh trai sẽ một mình xuôi Nam, nhẹ nhàng thoải mái xông pha tạo thành gia nghiệp, tất cả đều là bởi vì cậu có được ký ức của kiếp trước.

"Thật tốt!"

Thật tốt!

Ôn Oanh khóc như một đứa ngốc, con mắt cũng sắp biến thành quả đào rồi.

Ôn Độ vừa lau nước mắt cho cô bé vừa bất đắc dĩ nói: "Đừng sợ, anh trai thật sự không khổ sở một chút nào."

"Anh nói hươu nói vượn, làm sao anh có thể không cực khổ chứ? Anh còn chuyển gạch ở công trường mà!"

Ôn Oanh khổ sở lại muốn rơi nước mắt.

Ôn Độ kéo cô bé về phòng phía sau nói: "Oanh Oanh, em suy nghĩ kỹ một chút, lúc em đi theo anh là đi theo từ sáng đến tối luôn sao?"

Ôn Oanh nghiêm túc suy nghĩ nội dung trong mơ.

Một lát sau, đồng tử cô bé run rẩy.

Cuối cùng cô bé cũng phát hiện ra điểm sáng.

"Bây giờ rốt cuộc em cũng nhớ ra rồi, hình như không phải em nhìn thấy toàn bộ cuộc đời anh một cách hoàn chỉnh."

Thật ra Ôn Độ đã sớm phát hiện ra chuyện này.

Cái mà em gái nhìn thấy là một mặt cực khổ nhất của cậu, hoặc nên nói là bị cắt nối biên tập ác ý thành một đời bi thảm.

Lúc ấy em gái còn nhỏ, rất nhiều chuyện cậu cũng không tiện thảo luận cùng em gái.

Hơn nữa thân phận của mình cũng không tiện thẳng thắn với em gái, vì thế mới để em gái hiểu lầm như vậy.

Nếu không phải hôm nay em gái tự mình nhận ra được, có thể cả đời này cậu cũng sẽ không nói cho em gái biết chuyện này.

"Cho nên cuộc đời thật của anh rốt cuộc là như thế nào?" Ôn Oanh bắt đầu tò mò.

Ôn Độ cười mà không nói.

"Đi ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm xong anh sẽ tìm thời gian nói với em. Nếu như em thật sự muốn nghe thì kiếp trước mà anh trải qua thật ra cũng không tệ lắm."

Ôn Oanh: "...”

Cô bé bĩu môi, rất không vui nói: "Anh thật có lệ, nếu anh không muốn nói cho em biết thì thôi."

"Mau đi rửa mặt đi, nếu để bà nội nhìn thấy thì giải thích thế nào đây?"

Trong giọng nói của Ôn Độ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ôn Oanh đã sớm nghĩ ra lý do rồi.

"Dù sao anh cũng đã đồng ý với em rồi, ăn cơm xong anh phải nói chuyện đàng hoàng với em một câu.

Ôn Oanh vừa non nớt vừa hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Độ.

Ôn Độ đưa tay lên đầu em gái chà một cái: "Biết rồi, biết rồi, đến lúc đó sẽ cẩn thận kể cho em nghe, bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm được chưa?"

"Vâng!"

Ôn Oanh rửa mặt, tùy tiện lau một cái rồi đuổi theo.

Hai anh em một trước một sau bước vào.

Bà Ôn nhìn đôi mắt như quả đào của cô bé, mi tâm trong nháy mắt nhíu lại.

"Oanh Oanh, sao mắt con lại sưng? Có phải con vừa mới khóc xong không? Tiểu Độ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Bà Ôn nghĩ đến cháu gái ở phía sau một mình, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì người trong nhà bọn họ cũng không thể biết được.

Lúc này bà nội nghĩ lại đã cực kỳ sợ hãi.

Ôn Độ nhìn em gái, muốn xem bản thân cô bé rốt cuộc sẽ giải thích như thế nào.

Ôn Oanh tiến lên ôm cánh tay bà Ôn, tựa vào trên vai bà Ôn, rất ngượng ngùng nói: "Thật ra con vừa đọc một quyển sách vô cùng cảm động, kết quả là khóc như mưa"

"Con đọc sách quỷ gì thế? Nhỡ đâu con khóc mù mắt của mình luôn thì phải làm sao?"
 
Chương 603


Bà Ôn hiện tại hận không thể tìm quyển sách kia ra, trực tiếp đốt nó đi.

Ôn Oanh tiếp tục làm nũng với bà Ôn.

"Ôi trời, con cũng không muốn đọc quyển sách kia nữa đâu, ngày mai sẽ trả lại cho người ta, thật ra đó là về một người có một cuộc đời rất bi thảm."

Ôn Độ ngẩng đầu nhìn em gái một cái.

Ôn Oanh còn len lén chớp mắt với cậu, em gái không hề biết mắt mình đã sưng như quả đào, chớp một cái như vậy rất giống một quả đào bị nứt ra một lỗ hổng.

Rất buồn cười.

Nếu Ôn Oanh biết cậu nghĩ như vậy, nhất định sẽ xù lông tức giận.

"Vậy con nói xem người kia rốt cuộc đã khổ sở thế nào mà lại làm cho con khóc thành cái dáng vẻ quỷ quái này chứ." Trong lời nói của bà Ôn còn mang theo lửa giận.

Ôn Oanh lập tức nói: "Trong sách viết về một người phụ nữ gả cho người khác,

đứa bé đầu tiên có trái tim không tốt, vừa sinh ra chưa sống được mấy ngày thì đã mất. Nhà chồng cô ấy cảm thấy cô ấy là sao chổi, cực kỳ không muốn gặp cô ấy, việc bẩn thỉu việc mệt nhọc gì cũng để cho cô ấy làm.”

“Chồng của cô ấy còn liều mạng muốn cô ấy sinh con. Đứa bé đầu tiên mới chết

được hai tháng thì cô ấy lại mang thai.

Bà Ôn nghe đến đó, mi tâm càng có thể kẹp chết một con ruồi.

Ánh mắt bà không tốt nhìn chằm chẳm cháu trai, dường như đang hỏi rốt cuộc là ai đã đưa cho cháu gái những quyển sách này?

Đây có phải là cuốn sách mà một cô bé nên đọc không?

Ôn Độ cũng rất mờ mịt.

Cậu cũng muốn biết suốt ngày em gái đã đọc sách gì.

Đây thật sự là loại sách mà một cô bé nên đọc sao?

Lúc này tất cả mọi người trong phòng đều mang theo niềm hoài nghi này.

Ôn Oanh hồn nhiên không hề hay biết vẫn tiếp tục nói: "Sau đó cô ấy lại sinh đứa bé thứ hai. Kết quả đứa bé thứ hai có một trái tim tốt nhưng cánh tay và thân thể của đứa bé này lại nối liền một chỗ. Ngón chân cũng giống như con vịt, không giống với người bình thường."

“Cô ấy sợ bị nhà chồng phát hiện nên đã giấu đứa bé này đi. Nhưng nội tạng trong thân thể đứa bé này cũng không tốt, chào đời được ba ngày thì đứa bé cũng mất. Lúc này trạng thái tinh thần của cô ấy đã không còn quá ổn nữa.

“Không riêng gì người trong nhà nói, người trong thôn cũng nói cô ấy là một con quái vật, nếu không vì sao con cái nhà người khác sinh ra đều bình thường nhưng chỉ có con cái do cô ấy sinh ra đều trông không bình thường.

"Sau đó cô ấy lại sinh ra đứa con thứ ba, lần thứ ba này là một cặp song sinh, hai đứa con không chỉ dính liền với nhau mà ngực của bọn họ còn bị thủng một lỗ rất lớn, lúc đứa bé chào đời đã khóc lớn không ngừng, không bao lâu sau cũng chết đi."

"Người phụ nữ đó đã phát điên, cô ấy suốt ngày điên khùng khùng ôm trong tay một con búp bê vải rách."

"Cho đến một ngày, mọi người mới biết được hóa ra người phụ nữ này là thân thích của tên đàn ông kia, họ hàng chưa cách nhau ba đời."

Ôn Độ: "..."

Cậu biết vì sao, đang muốn giải thích thì chợt nghe bà Ôn nói: "Người trong cái nhà đó đều làm gì cả vậy? Chẳng lẽ không biết họ hàng gần không thể kết hôn sao? Con sinh ra đa số đều là dị dạng. Trong sách này còn nói hai người bọn họ là thân thích. Hừ!"

Bà Ôn cười lạnh một tiếng.

"Ôn Oanh, sau này con đừng đọc những cuốn sách tào lao này nữa, học sinh thì nên đặt tâm tư vào việc học tập, nếu con thật sự không muốn học thì đến cửa hàng hỗ trợ, nếu con muốn thì làm như vậy cả đời cũng được."

Bà Ôn còn không quên dạy dỗ cháu gái.
 
Chương 604


Thật ra bà không tức giận vì cháu gái đọc sách. Bà tức giận là vì cháu gái đọc sách giải trí rồi khóc thành ra thế này.

Nhỡ đâu thật sự khóc mù mắt thì phải làm sao?

Thật ra trong lòng bà biết rất rõ sức khỏe cháu gái không tốt thế nào.

Một chút chuyện nhỏ cũng có thể trở thành một vấn đề lớn.

Ôn Oanh có hơi chột dạ gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn mà cam đoan với bà Ôn: "Bà nội, bà yên tâm, về sau con tuyệt đối sẽ không xem những kiểu sách tào lao thế này nữa."

Cháu gái thật sự rất ngoan.

Làm sao bà Ôn còn cam lòng răn dạy cháu gái nhỏ nữa.

Giọng điệu của bà vô cùng ẩm áp nói: "Cũng không phải bà nội không muốn cho con đọc sách giải trí ngoài giờ học. Nếu là sách có thể đọc thì con muốn đọc cái gì cũng được, chỉ là không thể vì sách mà khóc đến mức này. Con tự mình đi soi gương đi, xem xem mắt con đã sưng thế nào rồi."

"Vâng ạ, lần này chỉ là tai nạn thôi"

"Tốt nhất là chỉ có một lần tai nạn này.

"Đó là điều đương nhiên.

Ôn Oanh ngày thường khống chế cảm xúc rất tốt.

Sở dĩ cô bé khóc đến mức này cũng là vì anh trai lặng lẽ chơi chiêu lớn.

Cho dù cô bé có tổ chất tâm lý tốt hơn nữa cũng sẽ không vượt qua được.

Một chiêu này phá hủy đất trời.

Uy lực lớn đến mức người thường không thể tưởng tượng được.

Mười mấy phút sau, Ôn Oanh cầm hai quả trứng gà luộc trong tay, lăn tới lần lui trên mắt mình.

Cô bé há miệng, chờ anh trai đút cho ăn.

"Anh trai, em muốn ăn tôm"

Con tôm này thường khó lột vỏ nhất.

Lúc cô bé muốn ăn cũng phải lột vỏ một hồi lâu.

Bây giờ có anh trai đút cơm cho cô bé ăn nên cô bé không cần phí công nữa.

Ôn Độ nhướn mày chịu mệt nhọc.

Trong đĩa trước mắt bé con này không bao lâu sau đã có không ít tôm được bóc sẵn.

Ôn Độ đút cô bé từng miếng từng miếng, Ôn Oanh ăn đến khi cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

Mấy người lớn trong nhà nhìn hai đứa nhỏ, trên mặt đều mang theo nụ cười vui mừng.

Cũng chỉ khi ở chung với em gái, Ôn Độ mới có chút dáng vẻ trẻ con.

Sau bữa tối, người lớn ngồi lại nói chuyện với nhau.

Ôn Oanh kéo tay áo anh trai, dùng sức kéo cậu về phía sau.

Ôn Độ đang muốn đứng dậy thì chợt nghe thấy bà Ôn gọi: "Oanh Oanh, con dọn dẹp chỗ nhà anh con ở đi. Hai anh em các con mỗi người một phòng. Ban ngày Oanh Oanh không có việc gì làm thì đừng ra sau ở nữa. Con gái con đứa ở một mình phía sau quá nguy hiểm.

Ôn Oanh: "..."

Cô bé rất muốn nói mình ở phía sau rất tốt, hơn nữa cũng không phải ở đó vào

buổi tối.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà nội, cô bé đành phải ngoan ngoãn đồng

Ôn Độ nhấc chân đi ở phía trước, em gái hấp tấp đi theo phía sau.

"Anh trai."

"Ừm."

"Anh trai."

"Nói."

"Anh trai."

"Ôn Oanh, nếu như em không nói..."

"Nói! Em nói còn không được sao ạ!"

Ôn Oanh lại ở bên cạnh mềm mại làm nũng.

"Thật ra đúng là em muốn gọi một tiếng anh trai vẫn luôn không ngừng tìm kiếm em ở kiếp trước."

Ôn Độ: "..."

Cậu cúi đầu thở dài một hơi, quay đầu nhìn em gái, trong mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Thật sự là không có cách với bé con này mà.

"Em muốn nghe chuyện đời trước của anh đúng không?"

Ôn Oanh lập tức nhảy nhót chạy bên cạnh cậu.

Hành động này của Ôn Oanh khiến Ôn Độ sợ hãi, cậu lo lắng cô bé không cẩn thận sẽ bị trẹo chân nên vội vàng bảo vệ cô bé.

"Ôn Oanh, sau này nếu em đi đường không thành thật..."

"Anh có thể đừng uy hiếp em mãi nữa được không, hôm nay em vui lắm."
 
Chương 605


Dù cho có nói thế nào, Ôn Oanh hôm nay vô cùng có lý.

"Biết rồi, biết rồi."

Ôn Độ sải chân dài chưa tới hai bước đã đi vào phòng, cậu dọn dẹp căn phòng ở phía Tây một chút. Bản thân cậu thấy căn phòng phía Tây đã có người quét dọn nên cậu cũng chỉ dời một ít đồ đạc đi.

Sau đó cậu đi về phía sau.

Định mang hết đồ của Ôn Oanh tới đây.

Ôn Oanh đi theo phía sau, tuy không lấy bao nhiêu đồ đạc nhưng vẫn ở bên cạnh không ngừng chỉ huy.

Ôn Oanh chỉ mang đồ cần dùng gấp tới, những thứ khác đều có thể để lại không cần di chuyển.

"Được rồi, buổi tối em có thể ở chỗ này, anh mau nói đi."

Ôn Oanh xếp bằng ngồi ở trên giường, trừng to mắt nhìn Ôn Độ chằm chằm, trước mặt cô bé còn đặt một ly nước, cũng không quên rót cho Ôn Độ một lỵ.

Chậc.

Cô bé này đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

"Anh trai, anh nói nhanh lên, nói xong chúng ta còn đi ngủ."

"Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, lúc trước anh ra khỏi thôn quả thật đã chịu rất nhiều khổ cực, nhưng lúc anh chuyển gạch ở công trường thì cũng có người đã dạy bảo anh kiến thức.

Ôn Độ trút bỏ mọi gian khổ mà cậu đã phải chịu đựng chỉ bằng một câu nói nhẹ như mây gió.

Ôn Oanh bĩu môi: "Anh gạt em!"

"Cho nên anh mới nói những chuyện cũ mà em nhìn thấy đều không hoàn chỉnh, nếu như em nhìn thấy toàn bộ cuộc đời anh thì bây giờ sẽ không đến chất vấn anh."

Ôn Độ muốn nói với em gái rằng đừng quá khó chịu.

Ôn Oanh biết rõ trong chuyện này có vấn đề nhưng cũng không biết chỗ nào có vấn đề.

Cô bé phồng má, vẻ mặt không phục nhìn anh trai.

Không thuyết phục được anh trai, vậy thì chơi xấu là được.

Dù sao bất kể hôm nay có thể nào, cô bé cũng phải biết được chuyện đời trước của anh trai.

"Nếu như anh không nói cho em biết, em sẽ nói hết tất cả nội dung trong mơ mà em nhìn thấy cho bà nội biết." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh căng thẳng nhưng nét mặt không quá nghiêm túc.

Ôn Oanh vốn dĩ không biết dáng vẻ hung dữ của mình khiến người ta yêu thích đến mức nào.

Cho dù cô bé có nói như vậy, Ôn Độ cũng không nỡ nói một câu răn dạy cô bé.

"Nếu như em muốn nói cho bà nội biết cũng không phải không được. Nhưng em có xác định tâm trạng của bà nội sau khi nghe em kể về giấc mơ này xong sẽ không bị ảnh hưởng không?"

Ôn Oanh: "..."

Hiệp thứ hai, Ôn Oanh lại thua.

"Thế nên anh muốn nói lời mà không giữ lời sao? Anh vốn dĩ không có ý định nói cho em biết chân tướng mọi chuyện đúng không? Bởi vì trong đó có thứ mà em không thể biết sao? Cái em nhìn thấy là một đời trôi qua vô cùng cay đắng của anh, chẳng lẽ vẫn còn có những hình ảnh rất khó để cho em tiếp nhận hơn thế u?"

Cũng không phải Ôn Oanh cố ý ép hỏi anh trai.

Sâu bên trong cô bé có một cảm giác, cảm giác dường như anh trai đang giấu diếm một chuyện rất quan trọng.

"Chị dâu mà em nhìn thấy là người anh từng thích" Ôn Độ bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Trong lòng Ôn Oanh lờ mờ cảm giác được, cô bé vẫn cảm thấy là chỗ này có vấn de.

Cô bé rất ngoan ngoãn nhìn anh trai, không nói một câu nào, lẳng lặng chờ anh trai kể lại chuyện xưa ở kiếp trước của mình.

A!

Không phải tất cả câu chuyện đời trước, mà là câu chuyện tình cảm kiếp trước.

"Về phần những thứ khác, cái em không nhìn thấy là anh trai rất có tiền"

Vẻ mặt Ôn Độ rất thiếu đánh.

Ôn Oanh híp mắt nhìn anh trai, khóe môi nhếch lên một độ cong ác liệt: "Ôn Độ! Nếu như anh không nói chuyện đàng hoàng, về sau em sẽ không bao giờ thèm gọi anh là anh trai nữa. Dù sao anh Hạo Chi cũng rất muốn em làm em gái của anh ấy."
 
Chương 606


Nhắc tới Luật Hạo Chi là Ôn Độ đau răng.

Nếu không phải Luật Hạo Chi vẫn âm thầm muốn lừa em gái cậu đi, cậu cũng sẽ không chuyển dời trọng tâm sự nghiệp đến Bình Thành sớm như vậy.

Bên phía Sở Thành có Mạnh Lương trông coi mọi việc, Ôn Độ chỉ cần qua đó mỗi tháng hai chuyển là được, cũng không cần phải ở bên đó mọi lúc.

Hơn nữa, bây giờ muốn đến Sở Thành cũng đã có máy bay.

Tới tới lui lui, ngoại trừ vật giá cao hơn một chút thì tiện lợi hơn trước kia rất nhiều.

Ôn Độ quan tâm sự nghiệp hai bên, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.

Mà Luật Hạo Chi cũng vì muốn bản thân mạnh mẽ lên nên đã đi khai thác thị trường khác sớm hơn một bước trước tất cả mọi người nhà họ Luật.

Ôn Độ thừa nhận Luật Hạo Chi là anh em tốt.

Nhưng cậu ấy lại muốn cướp em gái cậu mà không hề khách sáo.

"Mấy cái khác không có gì để nói, nếu trọng điểm mà em quan tâm là...

Ôn Oanh chú ý lời cậu nói, thế là nói bằng âm thanh mềm mại nhưng không hề

khách sáo tí nào: "Đúng vậy, cái mà em muốn biết chính là chuyện tình cảm của anh, em cảm thấy trước đó anh hẳn là có chuyện gạt em, không trực tiếp nói rõ ràng với em, không đúng, anh vốn dĩ không muốn nói với em."

Ôn Oanh hừ lạnh.

Cô bé trưởng thành sẽ trở nên hung dữ, lúc nói chuyện đúng là không hề khách sáo.

Chẳng qua vẫn nên hung dữ một chút, miễn cho sau này lớn lên bị người ta bắt nạt cũng không biết cãi lại, lại càng không biết tìm anh trai đến làm chỗ dựa cho mình.

Nếu cô bé chịu tủi thân ở nơi cậu không nhìn thấy, phỏng chừng sau khi Ôn Độ biết được nhất định sẽ nổi điên.

Cậu luôn luôn cho rằng trạng thái của mình rất tốt.

Ít nhất trong lòng không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng thật ra chính cậu loáng thoáng cảm nhận được nội tâm cậu rất cố chấp. Hiện giờ người nhà đều rất tốt, cậu cũng rất tốt. Nhưng một khi người trong nhà xuất hiện vấn đề, vậy thì vấn đề nghiêm trọng nhất sâu trong nội tâm cậu sẽ bị bại lộ.

Vẫn còn một người mà cậu chưa từng nói ra khỏi miệng, Ôn Độ cũng không có cách nào đi tìm, bởi vì cậu không biết người kia là ai.

Kiếp trước bởi vì muốn tìm kiếm em gái nên cậu đã không đi tìm cô ấy.

Đời này bởi vì cố gắng cho em gái một cuộc sống tốt hơn nên cậu vẫn không đi tìm cô ấy.

Không phải cậu không muốn.

Mà là...

Cậu căn bản không biết phải tìm ở đâu.

Cậu đang chờ, chờ cô ấy xuất hiện.

"Khi chị dâu em ở bên anh lúc trước, anh đã thật lòng muốn cho cô ấy một mái nhà, cô ấy sinh ra hai đứa con nhưng dáng vẻ của hai đứa nó không giống anh, cũng không thân thiết với anh. Anh đã thử làm một người ba tốt, nhưng người nhà bọn họ căn bản không cảm kích"

Cuối cùng Ôn Oanh cũng nghe được cái mình muốn nghe, bèn tức giận chống nạnh hai tay, trực tiếp ngồi quỳ dậy, trong mắt chán ghét nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói! Nếu dựa theo những gì anh nói, rõ ràng khi đó anh rất có tiền, vì sao còn muốn đi ở rể?"

Ôn Độ: "...”

Cậu hả miệng, không ngờ hiểu lầm của em gái đối với mình lại lớn như vậy.

Khó trách cô bé vẫn cứ ép buộc mình nói ra tình hình thật sự.

"Anh trai em chỉ còn lại một mình nên nói làm con rể cũng không có gì không đúng, con gái kết hôn có thể lựa chọn ở nhà mình, cũng có thể lựa chọn đến nhà trai ở, mà chuyện này không có bất kỳ vấn đề gì với bản thân anh, chỉ là cô ấy không muốn rời xa ba mẹ mình nên anh mới tạm thời dọn qua ở."

Sắc mặt Ổn Oanh dịu đi rất nhiều.
 
Chương 607


"Cho nên không phải anh đi ở rể, anh chỉ là kết hôn cùng cô ấy, sau đó cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ ở, cho nên anh mới đến nhà mẹ đẻ của cô ấy ở cùng, đúng không?"

Logic của Ôn Oanh vô cùng chặt chẽ, tổng kết lại lời nói của anh trai.

"Đúng vậy."

Ôn Oanh bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề: "Vậy có phải chứng tỏ người phụ nữ này căn bản không biết thân phận của anh?"

"Cô ấy không biết, ba mẹ cô ấy cũng không biết." Ôn Độ nói.

Đáy mắt Ôn Oanh mang theo vẻ trào phúng.

"Khó trách thái độ của người phụ nữ kia đối với anh lại như vậy, tất cả mọi người trong nhà bọn họ đều ôm một dáng vẻ cao cao tại thượng, ngay cả hai đứa nhỏ cũng cảm thấy anh là một người đàn ông không có tiền đồ."

Ôn Oanh quả thực tức quá hóa cười: "Anh nói anh đi giao đồ ăn bên ngoài, đưa chuyển phát nhanh, vậy thì sao? Anh dựa vào bản thân kiếm tiền! Anh không làm tổn thương bất kỳ kẻ nào, tất cả số tiền kiếm được đều là tiền sạch sẽ. Hơn nữa tiền lương một tháng của anh có hơn hai mươi nghìn đồng, dựa vào cái gì mà bọn họ xem thường anh chứ?"

Ôn Oanh vừa nghĩ tới dáng vẻ anh trai bị người khác bắt nạt trong mơ, biết rõ có thể anh trai không thèm để ý, thậm chí cũng không đặt bọn họ trong lòng nhưng cô bé vẫn tủi thân muốn khóc thay cho anh trai.

Cô bé không tin anh trai mình không muốn có một gia đình.

Rõ ràng anh trai rất muốn có một gia đình.

Cậu không nói ra thân phận của mình, phỏng chừng cũng là bởi vì sợ bọn họ tiếp

nhận cậu bởi vì cậu có tiền.

Ôn Oanh đứng lên vừa rơi nước mắt vừa dùng khăn tay lau đi.

Chiếc khăn tay xinh đẹp kia trong chốc lát đã bị nước mắt thấm ướt.

Ôn Độ buồn cười đưa tay ôm lấy em gái, dùng khăn tay của mình lau nước mắt cho em gái.

"Được rồi được rồi. Khóc cái gì? Cũng không phải em không biết anh trai không hề chịu tủi thân."

"Bọn nó là con của anh, anh xuất sắc như vậy, hẳn là bọn nó nên sùng bái anh mới đúng"

Chứ không phải là ghét bỏ anh.

Ôn Độ nghe thấy em gái nhắc tới hai đứa nhỏ kia, nụ cười trong đáy mắt cũng phai nhạt đi.

"Không sao."

"Sao lại không sao?"

Ôn Oanh biết anh trai đối xử với hai đứa con rất tốt, cuối cùng cô bé cũng hiểu

được vì sao hai đứa nhỏ kia gây họa ở bên ngoài mà còn được người khác giải quyết giúp.

Hóa ra căn bản không phải có người tốt bụng gì đó, mà là anh trai ở sau yên lặng ra tay.

Nhưng hai đứa nhỏ kia sau khi trở về không biết hối cải, nhìn thấy anh trai còn cười nhạo cậu, ghét bỏ cậu là một người giao đồ ăn bên ngoài.

Ôn Oanh vừa nghĩ tới chuyện này là tức đến độ đau tim.

"Em mặc kệ, dù sao anh cũng không cần cưới người phụ nữ kia, cho dù không có hai đứa cháu kia cũng không sao, bản thân bọn nó cũng không thông minh lại còn vô cùng ngu xuẩn."

Ôn Oanh mới không cần hai con sói mắt trắng kia làm con của anh trai.

"Anh trai, anh đừng kết hôn cùng người phụ nữ đó nữa, cô ấy thân là người bên gối của anh, ở chung cùng anh đã mấy chục năm nhưng vẫn không biết anh là ai, cô ấy vốn dĩ không yêu anh.

Mi tâm Ôn Độ nhảy dựng.

Cậu nói: "Được rồi được rồi. Đừng khóc nữa, anh trai cam đoan với em, sau này tuyệt đối sẽ không kết hôn với người phụ nữ đó, cho dù gặp trên đường, anh cũng sẽ không nói với cô ta thêm một câu nào nữa.

"Anh chắc chứ?"

Đôi mắt Ổn Oanh lại có xu hướng sưng lên.

Ôn Độ gật đầu: "Anh chắc chắn, tuyệt đối chắc chắn.

"Được rồi, vậy em sẽ tin anh thêm lần nữa."
 
Chương 608


Ôn Độ nghe giọng nói miễn cưỡng của cô bé, buồn cười nói: "Vậy cảm ơn cô chủ Ôn đã tin tưởng."

"Anh đừng lắm trò, mau trở về nghỉ ngơi đi, không phải chúng ta sắp về quê rồi sao?"

"Đúng vậy, phải về quê.

Bữa tiệc ăn mừng của cậu sẽ rất náo nhiệt.

Hơn nữa đây không phải là tiệc ăn mừng bình thường, trong mắt bà nội cậu chính là tiệc ăn mừng làm rạng rỡ tổ tông.

Nông trường Hồng Tinh.

So với quá khứ đã xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đoạn đường từ nông trường Hồng Tinh đến Bình Thành được sửa sang lại rất tốt. Nghe nói nó được làm với giá rất cao.

Chính phủ bỏ ra một ít tiền, dân chúng nông trường Hồng Tinh lại quyên góp một ít tiền.

Trong đó, Ôn Độ bỏ tiền ra nhiều nhất, Cửu gia và Tiểu Lục bên kia cũng bỏ ra không ít tiền.

Tốc độ từ Bình Thành đến nông trường Hồng Tinh nhanh hơn trước rất nhiều.

Trên đường đi không hề cảm thấy xóc nảy.

Lúc bà Ôn bước xuống khỏi xe đã nói với Từ Trí Viễn: "Lúc trước khi bọn chị dọn ra khỏi đây, con đường đó có rất nhiều ổ gà. Bọn chị ngồi máy kéo, xóc nảy rất lâu mới vào được thành phố, làm sao giống như bây giờ, nhìn xem, ai có thể ngờ được một con đường bằng phẳng thể này lại là một con đường vào thôn chứ."

Từ Trí Viễn phụ họa theo lời chị gái, ngẩng đầu nhìn Ôn Độ.

Sắc mặt Ôn Độ không thay đổi, thản nhiên thừa nhận.

Từ Trí Viễn nở nụ cười.

Lá rụng về cội không phải là một câu nói đùa.

Người ta không nghĩ thế khi còn trẻ. Khi trưởng thành theo tuổi tác mới càng ngày càng nhớ nhà, cũng càng ngày càng nhớ bạn bè thời thơ ấu. Càng già thì càng muốn trở về nơi mình sinh ra.

Một khi có khả năng thì sẽ muốn báo đáp bà con phụ lão ở quê nhà.

Quê hương mình giàu có, nói ra cũng là chuyện rất có mặt mũi.

Sự kiêu ngạo đó lộ ra từ trong xương cốt.

"Lúc anh rể đưa chị vào trong thành, khi ấy vẫn còn ngồi xe ngựa, có rất nhiều người cứ nhìn theo bọn chị chằm chằm lúc vào trong thành, muốn nhìn xem vì sao nhà bọn chị vẫn còn xe ngựa." Nói đến chuyện năm đó, Từ Trí Viễn vẫn có cảm giác rõ mồn một trước mắt.

Trước mắt bà Ôn cũng xuất hiện cảnh tượng đó, cười nói: "Lúc đó em rất thanh tú..."

Nói được một nửa, bà Ôn ý thức được mình đã nói sai bèn vội vàng sửa miệng nói: "Rất điềm đạm nho nhã, tựa như cậu chàng thư sinh thời xưa, những thằng nhóc thổi kia luôn thích bắt nạt những đứa trẻ hướng nội như em, ba mẹ lại không thích em nên em lại càng ngày càng ít nói, lúc ấy chị và anh rể em nói muốn đón em đến đây, thật sự không ngờ sẽ có một ngày em trở thành dáng vẻ thế này, nếu ba mẹ còn sống thì không biết bây giờ sẽ hối hận ra sao.

"Bọn họ vẫn còn."

Từ Trí Viễn đột nhiên thốt ra một câu.

Nhưng âm thanh rất lạnh lùng.

Bà Ôn ngây ngẩn cả người.

"Em nói ba mẹ còn sống sao?"

Bà Ôn cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như mình thật sự không nhận được tin tức gì bên trong nhà.

Từ Trí Viễn nhìn bà Ôn, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Chị, nhiều năm như vậy rồi mà chị không liên lạc với người nhà sao?" Trong giọng điệu của Từ Trí Viễn khó nén kinh ngạc.

Bà Ôn trịnh trọng gật đầu.

Bà nhớ ra rồi.

"Năm đó anh rể em mất, trong nhà từ có chút của ăn của để trực tiếp biến thành nhà nghèo nhất trong thôn." Bà Ôn nghĩ tới chuyện năm đó, đó cũng là chuyện bà không muốn nhớ tới nhất.

Cho nên bà theo bản năng giấu những ký ức này đi, làm bộ như chưa từng xảy ra.

Nhưng càng như vậy thì càng nhớ sâu sắc hơn.

Nhưng tuổi già thì dễ quên.
 
Chương 609


Đã lâu bà không liên lạc với người trong nhà, vô thức tự nói với mình rằng bà không có ba mẹ, người trong nhà đều đã chết rồi.

Hôm nay nếu không phải em trai bỗng nhiên nhắc tới ba mẹ vẫn còn, bà sẽ thật sự theo bản năng cho rằng người trong nhà đều đã chết.

Hơn ba mươi năm.

Bắt đầu từ mấy năm mất mùa kia đến cho đến bây giờ, bà đã không liên lạc với người trong nhà hơn ba mươi năm.

"Lúc ấy chị phát hiện mình mang thai, không thể làm được mấy việc nặng nhọc, trong nhà không có người ngoài, cũng chỉ có bà nội và chị, còn có đứa cháu gái lớn của em, mà tay của cháu gái em như thế nên tất cả mọi người đều xem nó là gánh nặng."

Bà Ôn nhớ ngày đó trời rất lạnh, bên ngoài tuyết lớn bay như lông ngỗng.

Tuyết rơi dày đến mức ngập tới đầu gối của bà.

Ba mẹ bà gần như bị mắc kẹt trên đường khi họ đến.

Cũng may vẫn bình an đến nhà bọn họ.

Bởi vì tuyết quá lớn nên bà để cặp vợ chồng già ở trong nhà, chờ tuyết nhỏ bớt rồi quay về.

Nào ngờ hai vợ chồng bọn họ tới đây căn bản không phải là đến thăm bà, mà là thúc giục bà tái giá.

Hôm đó, bà và ba mẹ mình cãi nhau một trận lớn.

"Hân Hân là con gái của con, con sẽ không tặng nó cho người khác" Bà Ôn ôm chặt đứa con gái đã bị dọa sợ không chịu buông tay.

Bà cảm giác được thân thể nhỏ bé của con gái không ngừng run rẩy.

Khi đó con gái mới chỉ là một đứa trẻ.

Cô ấy sinh ra đã có vấn đề.

Một cô gái như vậy cho dù trông có xinh đẹp thì cũng không có bất cứ tác dụng gì, đưa cho nhà người khác rồi có thể sống sót hay không cũng là cả một vấn đề.

Bà đưa con gái ra ngoài chẳng khác nào đưa con gái đi tìm cái chết.

Ba mẹ bà tức giận khi nghe quyết định của bà.

Sau đó biết được trong bụng bà vẫn còn một đứa bé, bèn vụng trộm bỏ thuốc phá thai vào chén thuốc của bà.

Nếu bà uống hết chén thuốc Đông y kia thì sẽ không có Ôn Thiều Ngọc nữa.

Bà chú ý thấy dáng vẻ của ba mẹ không đúng, cho nên mới không uống chén thuốc kia.

Mãi đến nửa đêm bà nghe lén ba mẹ nói chuyện, bà mới biết thứ đó là thuốc phá thai.

Thuốc phá thai thời đó nếu uống nhiều sẽ gây chết người.

Ba mẹ bà không quan tâm đến sự sống chết của bà.

Nói không chừng bọn họ còn hận bà không thể lập tức chết đi, vậy thì gia nghiệp mà chồng bà để lại cho bà đều sẽ là của ba mẹ bà.

Bà rất muốn hỏi ba mẹ mình, trong mắt bọn họ có phải chỉ có đứa con trai lớn chứ không có những đứa còn lại không?

Sáng sớm hôm sau ba mẹ bà lại khuyên bà tái giá.

Bọn họ còn nói gả đi mà dẫn theo một đứa con gái sẽ không có vấn đề gì, nhưng đứa trong bụng tuyệt đối không thể giữ lại.

Lần này bọn họ quang minh chính đại đặt thuốc phá thai ở trên bàn.

Lúc ấy bà Ôn chỉ cảm thấy cả người rét run, bà cũng không biết khi đó mình đã làm như thế nào, chỉ hung hăng ném chén thuốc phá thai đó xuống đất dưới cơn nóng giận.

Bà đuổi ba mẹ mình ra ngoài.

Không bao lâu sau, anh cả của bà qua nhà hỏi tội.

Ánh mắt bà lạnh như băng, nói: "Mấy người muốn giết chết tôi, muốn gia nghiệp này cũng được, không cần phải một người hai người tới ép tôi, muốn cái gì thì cứ lấy đi đi."

Anh cả của bà sĩ diện nên không động đậy, nhưng chị dâu của bà đã tìm kiếm toàn bộ trước sau trong nhà một lần.

Cuối cùng không tìm thấy gì.

Chị dâu của bà không cam lòng, bèn mang cái mảng cho heo ăn đi.
 
Chương 610


Không phải chị dâu bà không muốn lấy cái máng nuôi ngựa.

Mà là cái đó quá lớn nên cô ta chỉ có thể lấy mảng heo đi.

Khi bắt đầu mất mùa, bà cũng sinh con.

Mẹ bà và chị dâu bà đều mặt dày mày dạn tìm đến. Bọn họ cầm hai mươi quả trứng gà đến, luộc mười quả trong ngày, bản thân hai người bọn họ đã ăn hết tám quả.

Bà vừa có ý muốn người trong nhà giúp đỡ bà một chút thì chị dâu bà đã véo mẹ bà một cái.

Mẹ bà nói: "Lần trước mày đuổi hai vợ chồng già bọn tao ra ngoài, tao và ba mày cũng không chấp nhặt với mày, nhưng mày lại nói với anh mày là muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn tao, đây chính là lỗi của mày”

“Hôm nay mẹ tới xem mày cũng là đã dùng hết toàn bộ tình cảm mẹ con giữa chúng ta. Về sau ấy à, mày muốn đi con đường của mày thế nào thì cứ đi thể ấy. Tao và ba mày sẽ mặc kệ, miễn cho mày cứ oán giận bọn tao mãi, giống như bọn tao để mày chịu thiệt thòi"

"Một quả phụ như mày sau này đừng về nhà nữa, trong nhà bọn tao có việc cũng sẽ không tìm đến mày, chờ đến khi tao và ba mày chết, anh trai của mày gửi thư cho mày, mày muốn tới thì tới, không muốn tới thì bọn tao cũng không bắt buộc."

"Nếu như mày định tái giá thì về nhà nói một tiếng, bọn tao sẽ xem như vẫn còn có một đứa con gái như mày, nếu như mày không trở về, vậy sau này bọn tao sẽ coi như không có đứa con gái này nữa."

Lúc ấy bà Ôn không khổ sở.

Tất cả dường như đều nằm trong dự liệu của bà.

Bà Ôn nói tất cả chuyện xảy ra năm đó cho em trai biết với vẻ bình thản.

Nghĩ đến ba mẹ nhiều năm như vậy cũng không hỏi đến em trai một câu, bà cũng biết trong lòng em trai đau khổ thế nào.

"Làm sao em biết ba mẹ còn sống?"

Sắc mặt Từ Trí Viễn không chút thay đổi nói: "Không phải em biết bọn họ còn sống, mà là em vẫn luôn biết bọn họ còn sống.

Bà Ôn biết bọn họ còn sống, tính toán tuổi tác ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc: "Chị còn lấy làm lạ sao anh cả không gửi thư cho chị. Hóa ra là còn sống."

"Bọn họ có thể còn sống là tốt rồi, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta. Chẳng qua nếu em muốn về nhà thì cứ về xem sao." Bà tuyệt đối sẽ không trở về.

Không phải là bà không muốn cúi đầu với gia đình.

Cúi đầu trước ba mẹ mình chẳng có gì xấu hổ.

Nhưng bà Ôn thật sự không muốn liên quan gì đến những người đó nữa.

Chủ yếu là bà không muốn để cho con trai, cháu trai và cháu gái biết đến chuyện năm đó, lại càng không muốn để bọn họ bị kiểu thân thích cực phẩm này quấn lấy.

Từ Trí Viễn nói: "Nhiều năm vậy rồi mà em còn chưa từng nghe được một câu nào về em trong miệng bọn họ, thậm chí cũng quên mất bọn họ còn có một đứa con trai khác. Em săn sóc bọn họ cũng không phải bởi vì em muốn về nhà, mà là vì con trai nên dù sao cũng phải thắp một nén nhang khi ba mẹ chết.

Hôm nay ông biết người trong nhà đối xử với chị gái như vậy thì lại càng không muốn liên lạc với người trong nhà.

Ông ghét nhất là người khác cầm cái danh muốn tốt cho mình mà đi làm chuyện tổn thương mình.

Bà Ôn sẽ không khuyên em trai câu nào.

Trong lúc hai chị em nói chuyện đã đi vào trong sân nhà mình.

Từ Trí Viễn nhìn khoảng sân vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Lúc còn nhỏ em có ở lại đây thêm vài ngày. Lúc ấy bà nội nhà chị quá hung dữ, không phải tính tình hung dữ mà là trông hung dữ. Sau khi em tới thì ở miết trong phòng không dám ra ngoài, sợ sẽ gặp phải bà nội. Nào ngờ bà nội lén lút dúi cho em hai quả trứng gà, lúc ăn cơm buổi tối còn cố ý làm thịt."
 
Chương 611


Nói tới đây, Từ Trí Viễn không nhịn được nở nụ cười.

"Em còn nhớ rõ trong sân này có một cái cây hải đường rất to, trên cây hải đường kết đầy quả hải đường, bà nội mới nói với em, nhóc con, con biết trèo cây không? Con trèo lên hái mấy quả hải đường đó xuống đây đi."

Bà Ôn không ngờ còn có chuyện này, hứng thú nhìn em trai, ngay cả những người khác cũng đến nghe.

"Lúc ấy em đã nghĩ, hóa ra còn có chuyện tốt như vậy sao? Cho dù không biết trèo cây thì cũng phải biết trèo cho bằng được."

"Em ngây ngốc, bò nửa ngày mới trèo lên được, hải rất nhiều quả hải đường, nhưng quả hải đường của cây hải đường đó rất lớn, nhánh cây kia còn cao hơn cả nhà, rất nhiều quả phải đứng ở trong nhà mới có thể hái được, mà quả hải đường phía bên kia thì không ăn được quả nào."

Từ Trí Viễn lúc đó vừa nghĩ mình hết cách rồi nên đã hải tất cả quả hải đường xuống rồi đứng trên cây khóc huhu.

Bà nội ở phía dưới vừa hung dữ lại sốt ruột mắng ông: "Thằng nhóc con khóc lóc cái gì? Mấy quả này là đã đủ rồi, bà cũng không bảo con phải hải tất cả quả trên cây xuống, con mau xuống đây cho bà!"

Từ Trí Viễn mười tuổi: "...”

Dù sao lúc ấy ở trong sân này có rất nhiều kỷ niệm rất tốt đẹp.

Đó cũng là khoảng thời gian ông vui sướng nhất, cho dù ra bên ngoài, mặc kệ xảy ra khó khăn gì, gặp phải ngăn trở gì, chỉ cần nghĩ đến mấy ngày này là cả người ông đều sẽ tràn ngập ý chí chiến đấu.

Ông sẽ đón chị gái và cháu gái đi.

Và tất nhiên là cả bà nội trông hơi hung dữ đó.

Một cơn gió mát thổi qua, lá cây rào rào.

Ôn Độ ở bên cạnh nói: "Quả cây hải đường không ăn được nữa, toàn bộ cây đều bị sâu đục, hốc cây ở giữa sắp trống hoác rồi. Sau đó mới đốn cây hải đường này đi, nhưng cây lê chua ngoài sân năm nào cũng cho ra nhiều trái lê chua thơm ngon."

"Khi còn bé, hai đứa nhỏ này cũng ăn không ít quả lê chua này." Bà Ôn nghĩ đến dáng vẻ cháu trai ăn chua đến nỗi mặt mày đều nhắn lại là không nhịn được cười.

Từ Trí Viễn cũng không nhịn được cười rộ lên.

Sân cũ được quét dọn sạch sẽ.

Bên trong vẫn đang thi công lại theo yêu cầu của Ôn Độ, lúc ấy tiểu Lục tự mình dẫn người tới làm.

Sau khi Từ Trí Viễn đi vào mới phát hiện trong nhà này đã thay đổi rất nhiều.

Bà Ôn cũng tới đây lần đầu tiên.

"Đây đều là do Tiểu Độ làm, sau khi làm xong thì đây cũng là lần đầu tiên bọn chị đến đấy." Bà Ôn phát hiện sân này được làm rất tốt, khắp nơi đều hợp ý của bà.

Hơn nữa nơi này còn là nơi bà sinh sống hơn nửa đời người. Trong đó có tất cả ký ức thời trẻ của bà.

Bà cũng có chút không muốn trở về.

Từ Trí Viễn cũng thích nơi này.

Bà Ôn nói: "Nếu em thích nơi này thì chúng ta ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa, nếu em có việc gấp gì có thể trực tiếp trở về thành phố, dù sao lái xe qua đó cũng rất thuận tiện, chưa đến một giờ.

Ôn Độ biết bà Ôn muốn ở lại bên này nên cũng không muốn ngăn cản.

Thậm chí cậu còn chủ động nói: "Cửu gia, chủ và bà nội tôi ở đây một thời gian đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà, thiếu cái gì hay muốn cái gì cũng cứ gọi điện thoại về nhà.

Dù sao thì đây cũng đã phát triển hơn xưa.

Rất nhiều người xây biệt thự ở đây.

Dựa núi gần sông, là một nơi rất tốt.

Bản thân Từ Trí Viễn cũng không muốn đi, thấy bọn họ khuyên như vậy bèn lập tức gật đầu đồng ý.

Bà Ôn đã trở về, rất nhiều bà lão trong thôn đều tới thăm bà.
 
Chương 612


Ôn Thiều Ngọc giống như một con công, đã sớm đi ra ngoài từ lâu.

Hắn nghĩ mình bây giờ đã là ngôi sao điện ảnh.

Không thể đi từng nhà như trước nữa.

Hắn cần kiên trì, chỉ cần ra ngoài dạo một vòng là được, vậy thì người khác nhìn thấy hắn nhất định sẽ vô cùng kích động.

Ôn Thiều Ngọc mới vừa đi ra ngõ nhỏ, thấy trên đường cái có một người là lập tức thẳng thắt lưng, nhìn sang bên cạnh, làm bộ như mình chỉ đi tản bộ.

Kết quả khi người nọ đi ngang qua hắn từ trước mặt cũng chỉ lướt mắt qua nhìn hắn một cái rất nhanh, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Tên này có chuyện gì vậy? Sao lại không nhận ra hắn?

Ôn Thiều Ngọc lúc này còn đang nhíu mày thì đã thấy người kia lại lui trở về. "Ôn Thiều Ngọc?”

Ôn Thiều Ngọc vô cùng kích động nhưng vẫn rất thận trọng gật đầu: "Là tôi."

Người nọ cứ như nhìn thấy một niềm bất ngờ gì đó rất to lớn, hắn ta đi tới vỗ vỗ vai Ôn Thiều Ngọc nói: "Có phải con của cậu đã trở về rồi không?

Ôn Thiều Ngọc: "???

Cái quái gì vậy? Không tìm một ngôi sao điện ảnh lớn như hắn đứng ở đây mà lại tìm con trai hắn?

Còn lẽ trời không vậy?

Không phải đã nói bây giờ ngôi sao điện ảnh rất nổi tiếng, đi tới chỗ nào cũng có người nhận ra sao?

Ôn Thiều Ngọc không vui chút nào nhưng vẫn trả lời người ta: "Con trai tôi đang ở nhà, anh có chuyện gì thì cứ đến thẳng nhà tìm nó đi."

"Cảm ơn cậu nhé."

Người đàn ông nói xong lại vỗ vỗ bả vai Ôn Thiều Ngọc rồi rời đi.

Ôn Thiều Ngọc buồn bực không chịu được, cảm thấy người nọ không có mắt.

Không phải người trong thôn hiện tại rất có tiền, không ít người đều có TV đen trắng trong nhà sao?

Bộ phim truyền hình nổi tiếng nhất trên TV là do hắn đóng đấy.

Tại sao không ai nhận ra?

Ôn Thiều Ngọc vốn chỉ định đi vòng quanh trên đường xem có ai nhận ra mình không.

Nhưng bây giờ hắn đã quyết định thay đổi lộ tuyến một chút, đến nhà người ta xem sao.

Ôn Thiều Ngọc cũng không đến nhà người khác mà là đến nhà anh họ của mình.

Ôn Thiều Ngọc vừa đi vào đã thấy tất cả mọi người trong nhà chính đều ngồi trước TV xem TV.

Phim truyền hình thường bắt đầu vào buổi chiều.

Một rưỡi sẽ bắt đầu.

Lúc này trên màn hình TV đang chiếu khuôn mặt của hắn, Ôn Thiều Ngọc thầm nghĩ đây thật sự là nghĩ cái gì thì cái đó tới.

"Khụ khụ."

Hắn cố ý hằng giọng.

Người trong nhà chính nhà anh họ nghe được tiếng động bèn quay đầu lại nhìn hắn một cái, chào hỏi vô cùng qua loa, nói: "Thiều Ngọc đã về rồi à? Mau đến xem TV đi. Phim này hay lắm đấy."

"Thiều Ngọc, không ngờ người trên TV này trông giống em ghê."

Ôn Thiều Ngọc: "Có thể người này chính là em đấy?"

Anh họ quay đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó buồn cười nói: "Giống em thì chết mất. Người này trên TV phóng khoảng cỡ nào chứ, dáng dấp vô cùng anh tuấn, vừa nhìn đã biết là đại hiệp, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ của em, người ta đẹp trai hơn em nhiều"

Ôn Thiều Ngọc: "...

Quên đi.

Hắn không nói chuyện với những người không có mắt này nữa, thật ấm ức.

Ôn Thiều Ngọc đi một vòng, cuối cùng cúi đầu ủ rũ trở về.

Về đến sân, hắn nhìn thấy con gái đang làm bài tập bèn ngồi xổm xuống trước mặt con gái hỏi: "Con gái à, con làm hết mấy đề này chưa?"

Ôn Oanh ngẩng đầu nhìn ba cô bé: "Ba, ba biết làm mấy đề này không?"

"Đương nhiên ba biết làm, ba chỉ kiểm tra con một chút thôi." Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối không thừa nhận ngay cả đề bài mà mình cũng đọc không hiểu.

Ôn Oanh vẫn là một cô bé ngây thơ, nghiêm túc giải xong một đề rồi đưa cho Ôn Thiều Ngọc xem.

"Ba, ba xem con làm đúng không?"
 
Chương 613


Đối mặt với câu hỏi của con gái, Ôn Thiều Ngọc trực tiếp đứng lên tìm cớ nói: "Ba phải vào xem một chút, tiệc mừng lần này phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Anh trai con bận trước bận sau, nhất định không quản lý được nên ba phải đi theo dõi.

“Nếu con không biết làm đề này thì cứ nói anh trai con giải cho con. Nó bận rộn trong một thời gian dài như vậy cũng đã mệt mỏi rồi, ba qua đó thay nó, bảo nó qua đây xem cho con"

Trong mắt Ôn Oanh tràn đầy tín nhiệm gật gật đầu: "Dạ, ba mau đi làm việc đi.

Sau khi Ôn Thiều Ngọc vào nhà bèn nhìn thấy con trai ngồi ở trên ghế, có vài người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt cậu.

Ôn Thiều Ngọc biết con trai đang bận nên không quấy rầy cậu.

Đợi đến khi con trai cuối cùng cũng xong việc, Ôn Thiều Ngọc mới tiến lên nói: "Con mau đi xem bài mà em gái con làm có đúng hay không đi. Nếu không đúng thì con giảng lại lần nữa cho nó."

Đây là công việc mà Ôn Độ rất thuần thục.

"Con ra ngoài xem một chút, tiếp theo không còn gì cần chuẩn bị nữa. Ba đi nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa là sẽ làm xong cơm rồi"

Lần này Ôn Độ cố tình mang đầu bếp nổi tiếng từ trong thành đến, bữa cơm này hôm nay chủ yếu là để thử đồ ăn.

Nếu bà nội muốn nở mày nở mặt và có thể diện, vậy thì đây là một nhân tố ắt không thể thiếu trong tiệc rượu.

Dù sao đi nữa, thức ăn trên bàn ngoài số lượng lớn thì còn phải ngon.

Điều quan trọng là để cả thôn được ăn ngon.

Ôn Thiều Ngọc biết mình không thể thêm phiền, vì thế ngoan ngoãn trở về ngủ.

Ôn Độ từ trong nhà đi ra, thấy em gái đang ngồi dưới tàng cây viết chữ, cậu bèn đi tới, ngồi xuống đối diện em gái.

"Nghe nói có một bài em không hiểu à?"

Ôn Oanh cười lắc đầu, đối diện với ánh mắt trách cứ của anh trai bèn chủ động thừa nhận.

"Em thấy tinh thần ba không tốt nên mới đùa giỡn với ông ấy một chút"

Ôn Độ nhíu mày: "Tâm trạng ba không tốt sao?"

"Lúc ông ấy đi vào buồn bã ỉu xìu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em lo lắng nếu mình hỏi thì sẽ làm tâm trạng ba tệ hơn, cho nên mới trêu chọc ông ấy một chút."

Ôn Độ giơ tay nhẹ nhàng chọc trán cô bé một cái: "Được rồi, em ôn tập bài tập cho tốt đi, nếu có vấn đề gì thì đi tìm anh. Anh đi xem ba."

Ôn Oanh giống như một con mèo nhỏ phất phất tay: "Anh đi đi, mau đi xem ba một tí."

Ôn Độ biết em gái không có việc gì nên lại vòng trở về, nhìn thấy ba cậu đang nằm trên giường.

Ôn Độ cũng nằm xuống bên cạnh ba mình.

Ôn Thiều Ngọc tò mò nhìn thoáng qua con trai: "Sao con lại tới đây?"

"Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát."

"Không phải con nói muốn giúp em gái con làm bài tập sao?" Ôn Thiều Ngọc vẫn rất coi trọng học tập.

Tuy bản thân hắn không thích học tập lắm.

Ôn Độ không vạch trần trò đùa của em gái, chỉ nói: "Chỉ có một bài là con bé không hiểu, sau khi con xem qua thì phát hiện con bé làm đúng rồi."

Trong lòng Ôn Thiều Ngọc hối hận không ngừng.

Thì ra con gái vừa rồi làm bài đúng sao? Sớm biết thì vừa nãy hắn cũng không cần tìm con trai mà ở lại đó làm bộ làm tịch một phen, nói với con gái rằng con làm đúng, tiếp tục cố gắng.

Sẽ lập tức làm tăng hình ảnh cao lớn của người làm ba như hắn.

"Em gái nói hình như tâm trạng ba không tốt lắm, cho nên con mới đến hỏi xem rốt cuộc ba đã xảy ra chuyện gì?"

Không phải Ôn Độ không biết quanh co lòng vòng, có đôi khi cậu quanh co lòng vòng với ba mình thì ba cậu có thể sẽ không hiểu lắm.

Ôn Thiều Ngọc: "...”

Con trai thật đúng là hết chuyện để nói.
 
Chương 614


"Không phải tâm trạng ba không tốt, chỉ là ít nhiều gì cũng có một chút buồn

bực, con nói xem hiện tại rất nhiều người đều có TV rồi, hôm nay ba đến nhà chú con ngồi một chút, vốn định ở lại lâu hơn, nào ngờ đúng lúc chiếu bộ phim truyền hình mà ba đóng vai chính, hơn nữa trên màn hình còn đang chiếu mặt của ba, ba lo lắng bọn họ nhận ra ba nên đã vội vàng kiếm cớ rời đi"

Ôn Thiều Ngọc còn thở dài một hơi nói: "Lúc ấy bọn họ còn nói dáng dấp của người đó có hơi giống ba, trong lòng ba có thể không vui sao? Người nọ chính là ba mà, vì phòng ngừa bọn họ nhận ra ba nên ba không thể làm gì khác hơn là ra về."

"Con nói xem, một người một khi đã trở thành ngôi sao điện ảnh lớn thì không còn giống như trước kia nữa. Ra ngoài cũng không quá tự do.

Ôn Độ hiểu rồi.

Ba cậu ra ngoài khoe khoang, kết quả không ai cho rằng hắn là ngôi sao điện ánh.

Cho nên hắn mới buồn bực.

"Vậy thì ba càng nên thành thật ở trong nhà, tuyệt đối đừng ra ngoài." Ôn Độ nhìn dáng vẻ càng lúc càng buồn bực của ba mình, không khỏi cười nói: "Nhỡ đâu những người đó thật sự nhận ra ba thì lúc đi ra ngoài sẽ nói với người khác rằng ba lớn lên ở nông trường Hồng Tinh. Mấy tên phóng viên kia nghe thấy sẽ chạy đến, thế là những chuyện trong quá khứ của ba cũng không giấu được nữa."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong, hình như thật đúng là có lý.

Trước đây hắn cũng từng là người không tốt.

Trước đây chơi bài với người ta chưa từng thua tiền. Cùng lắm hắn chỉ chơi hai lần, những lần khác là đứng xem ở bên cạnh.

Nhìn người khác thua còn nghiện chơi.

Lại nhìn người khác lấy khế đất trong nhà ra, mắt đỏ bừng.

Hắn biết mình không thể chạm vào thứ này.

Nói cách khác, trong suốt hai năm sau khi ly hôn, hắn có hơi mất bình tĩnh. Sau này có một lần tỉnh táo lại, mặc dù không làm được gì nhưng cũng không gây ra chuyện lớn.

Bây giờ hắn đã là ngôi sao điện ảnh, mặc kệ những chuyện này tốt hay không tốt thì nói ra cũng khó nghe.

Bây giờ, Ôn Thiều Ngọc cần thể diện.

Hắn rất để ý đến hình tượng của mình, sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hủy hình tượng của mình.

Ôn Thiều Ngọc vốn còn đang tự đắc muốn cho tất cả mọi người biết mình là ngôi sao lớn. Bây giờ được con trai nhắc nhở một chút, thế là hắn lập tức tỉnh táo lại.

Hắn hận không thể bọc gương mặt của mình lại lúc ra ngoài.

Không!

Che mặt lại cũng vô ích.

Nhưng bịt mắt người khác thì được.

Nếu đài truyền hình của bọn họ không chiếu phim của hắn.

Mặc dù đây cũng là chuyện không thể nào.

Bỗng nhiên Ôn Thiều Ngọc phát sầu.

"Tiểu Độ, con nói xem, nếu những người trong thôn chúng ta nhận ra ba thì phải làm sao?"

Ôn Độ nhìn vẻ mặt căng thẳng của ba, cảm thấy buồn cười.

"Nhận ra thì nhận ra thôi. Đến lúc đó ba cứ sống chết không thừa nhận là được, không phải sao?"

Ôn Thiều Ngọc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hình như đúng là có thể! Vậy ba cứ làm như vậy nhé."

Hắn tuyệt đối không muốn để bất kỳ kẻ nào biết hắn tới đây.

Ôn Độ dỗ dành được ba rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trong sân.

Ôn Oanh nằm sấp trên bàn, đang ôn tập.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô bé quay đầu lại nhìn, quan tâm hỏi: "Anh trai, ba đâu? Anh dỗ xong ba chưa?"

Ôn Độ rất muốn ba cậu ra ngoài một chút.

Để ba cậu nghe thấy em gái nói cái gì. Phỏng chừng Ôn Thiều Ngọc nghe được lời con gái nói nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ.

Chẳng qua dựa theo tính tình của Ôn Thiều Ngọc, nói không chừng cũng sẽ đắc ý.

"Đã dỗ xong rồi, bây giờ đang ngủ trong phòng đấy." Ôn Độ thật sự rất hâm mộ chất lượng giấc ngủ của Ôn Thiều Ngọc.
 
Chương 615


Một giây trước còn rầu rĩ không chịu được mà một giây sau khi giải quyết xong chuyện, vừa ngả đầu đã lập tức ngủ.

Là kiểu ngủ trong một giây.

Ôn Độ đóng cửa lại, rón rén bước ra ngoài, kết quả không cẩn thận đụng phải một thứ. Lúc ấy tiếng leng keng vang lên mà ba cậu cũng không hề tỉnh dậy.

"Rốt cuộc ba làm sao thế?"

"Muốn người khác biết ông ấy là ngôi sao lớn, kết quả không ai nhận ra nên tự mình buồn bực"

Cậu không cần nề mặt ba trước mặt em gái.

Ôn Oanh che miệng cười trộm, tuyệt đối không ngờ lại là nguyên nhân này.

"Em luôn cảm thấy tâm trạng của ba thật sự rất tốt, hoàn toàn không giống với những người cùng lứa tuổi kia." Hôm nay lúc Ôn Oanh tới thăm Tống Lệ Dĩnh đã nhìn thấy ba của cô nhóc.

Ba của Tổng Lệ Dĩnh đã là người rất ít khi quan tâm chuyện trong thôn.

Người lớn lên cao cao, trắng trẻo gầy gò, khi cười rộ lên cũng rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác.

Nhưng một người đàn ông như vậy, khi đứng cùng một chỗ với ba cô bé mới cảm thấy cứ như chênh lệch mười mấy tuổi.

Ba cô bé càng ngày càng trẻ.

"Em tuyệt đối đừng nói những lời này ở trước mặt ông ấy, nếu như em nói ở trước mặt ông ấy thì ông ấy sẽ cho rằng ông ấy nên là anh trai của anh chứ không phải là ba anh"

Ôn Độ rất bất đắc dĩ.

Linh hồn của cậu đã già, trong cặp mắt kia mãi mãi cũng không thể trong suốt được như ba cậu.

Thật là, khuôn mặt này của cậu trông cũng hơi có vẻ trưởng thành.

Mặc dù vẫn đẹp.

Nhưng khi một thiếu niên mười mấy tuổi và một người bốn mươi tuổi có cùng một khuôn mặt lại không hề có cảm giác không hợp nhau thì đây là một chuyện rất khiến người ta câm nín.

Ôn Oanh lại bắt đầu cười trộm, cười một hồi liền biến thành cười to.

Cô bé nhìn sắc mặt anh trai càng ngày càng khó coi, còn có xu thế thẹn quá hóa giận mới nhịn cười đi dỗ dành anh trai.

"Anh trai, anh phải tin tưởng em, ở trong lòng em, anh mãi mãi là người đẹp trai nhất!" Nếu như cô bé không cười khi nói những lời này thì chúng sẽ có độ tin cậy mười điểm.

Ôn Oanh nói thật lòng. Cô bé đã gặp qua anh trai khi cậu rất lớn tuổi, cảm giác anh trai bốn mươi năm mươi tuổi và anh trai hiện tại không có gì khác nhau.

"Cho dù qua mười năm nữa, anh trai vẫn sẽ đẹp trai như vậy!" Cô bé lại mở miệng.

Trong lòng Ôn Độ buồn cười, cố ý hừ lạnh, còn ác liệt nhéo mũi em gái, hỏi cô bé: "Sao không đi tìm bạn nhỏ của em mà chơi?"

Ôn Oanh về đến nhà đã đi.

Nhưng cô bé đến cửa nhà Tống Lệ Dĩnh nhìn một chút, chỉ đơn giản nói hai câu rồi về.

"Tống Lệ Dĩnh quá bận rộn, bây giờ cậu ấy còn phải lên núi trông gà, nhặt trứng gà, còn phải cho gà uống nước, chuẩn bị thức ăn, tóm lại là bận rộn chân không chạm đất, ngay cả khi em nói chuyện mấy câu với cậu ấy mà cậu ấy cũng đang bận cho gà ăn."

Tuy Ôn Oanh rất muốn trò chuyện cùng bạn bè nhiều hơn một chút, nhưng bạn bè thật sự quá bận rộn mà cô bé lại không muốn làm chậm trễ thời gian của người khác.

Họ dường như đã trở thành người của hai thế giới.

Trong lòng Ôn Oanh ít nhiều gì cũng có một chút phiền muộn.

"Anh trai, trước kia em từng nói với Tống Lệ Dĩnh rằng khi anh Tiểu Lục đến giao hàng trong thôn thì sẽ để cậu ấy ngồi xe đến đây. Lúc ấy em cũng đã nói với anh Tiểu Lục rồi, nhờ anh Tiểu Lục giúp em một việc, nhưng anh Tiểu Lục đến tìm Tống Lệ Dĩnh vài lần nhưng cậu ấy đều không đến"

Ôn Độ im lặng nghe em gái nói lời trong lòng, biết em gái không phải là vì muốn cậu an ủi cô bé mà chỉ là muốn cậu lắng nghe một chút.
 
Chương 616


Có vài lời nói xong rồi sẽ qua.

Thật ra Ôn Oanh rất không nỡ bỏ người bạn nhỏ này của mình.

Cô bé cũng có rất nhiều bạn mới ở Bình Thành.

Nhưng cô bé cảm thấy cô bé và những đứa trẻ ở Bình Thành không giống nhau. Cô bé thích chơi với Tổng Lệ Dĩnh hơn.

"Lúc ấy em cũng muốn biết Tống Lệ Dĩnh đang bận chuyện gì, nhưng anh Tiểu

Lục nói Tống Lệ Dĩnh phải ở nhà nấu cơm cho mẹ cậu ấy."

Lúc ấy trong lòng Ôn Oanh rất khó chịu nhưng lại không có cách gì để thay đổi. Cô bé đành phải nói anh Tiểu Lục không cần qua tìm Tống Lệ Dĩnh nữa.

Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi.

Ôn Oanh đã sớm không còn là đứa trẻ năm đó chờ đợi bạn nhỏ tới thăm cô bé nữa.

Cô bé lớn lên cũng trở nên hiểu chuyện hơn.

Người tiếp xúc bên cạnh cô bé đã sớm không phải là người mà người trong thôn này có thể tiếp xúc được.

Là cô bé ép buộc quá đáng.

"Nếu không vui thì khóc đi.

Ôn Độ đau lòng xoa đầu cô bé.

Ôn Oanh ngẩng đầu, mềm giọng nói: "Anh trai, em đã không còn tức giận nữa, cũng không còn khổ sở. Tình cảm giữa em và Tổng Lệ Dĩnh cũng chỉ nhiều đến vậy. Em thật sự rất coi trọng người bạn này, nhưng em trong mắt cậu ấy chưa chắc đã là người bạn tốt nhất của cậu ấy."

“Đời người còn rất dài, sau này em còn có thể có những người bạn khác, không cần thiết phải có một người bạn đến vậy. Nếu như sau này cậu ấy nguyện ý tới tìm em chơi, vậy thì em vẫn sẽ ở đó, về phần có phải là người bạn tốt nhất của cậu ấy hay không thì không nhất định. Ít nhất, bọn em vẫn quen biết nhau, cho dù quan hệ là đồng hương cũng không tệ"

Mà cô bé còn có Chi Chi ở đây!

Ôn Oanh biết mặc kệ trên thế giới này xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù cô bé vẫn là cô bé bình thường ở nông trường Hồng Tinh, Chi Chi cũng sẽ làm bạn với cô bé.

Chi Chi của cô bé là Chi Chi tốt nhất trên thế giới.

"Anh trai, anh có tin tức gì của Chi Chi không?”

Ôn Độ không ngờ thỉnh thoảng em gái còn hỏi một câu về thằng nhóc Luật Cảnh Chi kia. Cậu thản nhiên gật đầu, không hề muốn nói cho em gái biết về tin tức của thằng nhóc thối đó.

Nhưng nếu như cậu không nói, em gái sẽ tìm những người khác rồi hỏi, vậy còn không bằng tự mình nói cho em gái biết.

Ít nhất cậu còn có thể chọn lọc mà nói cho em gái.

"Em muốn biết cái gì? Hỏi thẳng đi, anh biết thì sẽ nói cho em biết." Muốn cậu nói, đây là chuyện không thể nào.

"Nghỉ lễ năm nay Chi Chi có về không?" Ôn Oanh hỏi ra câu muốn hỏi nhất.

Ôn Độ nói: "Sẽ không"

"Không về sao? Không phải lúc trước cậu ấy nói năm nay sẽ về sao?" Ôn Oanh nhíu mày, cảm thấy tin tức của anh trai dường như không đúng lắm.

"Vậy thì anh không rõ lắm" Cậu nhìn thoáng qua những bà lão đang đi tới cách đó không xa, lập tức đứng dậy nói: "Anh đi đây, có người tới"

Ôn Độ cũng không muốn bị những bà lão kia vây xem.

Ôn Oanh nhìn thấy mấy bà lão, vốn định vào nhà chính, rồi lại nghĩ rằng mấy bà lão ấy cũng sẽ vào nên xoay người tiến vào phòng nhỏ.

Cô bé đang trốn.

Một bà lão thì được, nhưng một nhóm thì không được.

"Bà nội, có người tới!"

Trước khi Ôn Độ vào nhà còn hô về phía cửa một tiếng.

Mấy bà lão đến rồi, đương nhiên phải để cho bà nội tiếp đãi.

"Ai tới thế?"

Bà Ôn hỏi, bước ra ngoài, vừa đến cửa mới phát hiện có rất nhiều bà lão tới.

Bà Ôn mặc quần áo mới tinh đứng ở cửa, vừa nhìn đã biết không giống với những bà lão khác.
 
Chương 617


Đây là thời trang đang mốt trong thời đại này.

Những bà lão khác vẫn còn mặc quần áo xám xịt mà bà Ôn đã mặc quần áo có màu sắc rất tươi sáng.

Bà còn uốn tóc lông cừu, giúp cho bà có một loại khí chất khác biệt.

Ngũ quan của bà Ôn cực kỳ sáng ngời.

Hai năm gần đây tu thân dưỡng tính nên thoạt nhìn bà càng ngày càng hiền lành. Khuôn mặt vốn dĩ cay nghiệt kia cũng theo thời gian trôi qua mà trở nên càng ngày càng có phúc khí.

Cái nhìn đầu tiên của những hàng xóm láng giềng cũ đối với lão bà Ôn chính là không dám tin người này là bà Ôn.

Không ai trong bọn họ dám nhận.

Vẫn là bà Ôn chủ động nói chuyện với mọi người, mọi người mới dám nhận.

"Nếu bà không nói lời nào thì tôi cũng hoàn toàn không dám nhận đấy." Bà Nghiêm nhìn bà Ôn, trên gương mặt chỉ toàn là nụ cười vui sướng.

Bà Ôn cười nói: "Có cái gì không dám nhận chứ, chỉ là thay một bộ quần áo mà thôi."

"Đây cũng không phải là chuyện quần áo." Bà Nghiêm đưa tay sờ sờ chất liệu quần áo trên người bà: "Lúc chúng ta còn trẻ, tôi chưa từng mặc kiểu quần áo tươi sáng như vậy, cho dù là kết hôn lập gia đình cũng chưa từng mặc quần áo tốt thế này."

Trong mắt bà ấy toàn là hâm mộ.

Bà Ôn nói: "Cái này thì tính là gì? Bà theo tôi vào nhà xem một chút đi."

Nói xong, bà Ôn bèn kéo người bạn già của mình vào trong nhà.

Những người khác ngược lại cũng muốn đi theo vào xem một chút, nhưng bọn họ đều biết tính tình của bà Ôn rất xấu. Một lời không hợp là mắng người, mà người bị mắng sẽ xấu hổ đến mức mười ngày nửa tháng cũng không dám ra khỏi cửa.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua cũng không ai dám tùy tiện khiêu chiến tính tình của bà nội.

Bà Ôn cứ như vậy dễ dàng kéo bà Nghiêm ra khỏi nhóm.

Đến khi vào nhà, bà Ôn mới trực tiếp mở ngăn tủ, lấy ra vài bộ quần áo.

Bà không nói gì mà chỉ đưa quần áo cho bà Nghiêm.

"Bà cũng đừng hâm mộ tôi nữa." Bà Ôn chỉ vào những bộ quần áo này nói: "Bây giờ bà cũng có rồi."

Bà Nghiêm vội vàng xua tay: "Cái này không thể được. Sao tôi có thể lấy quần áo của bà chứ?"

"Nếu thật sự không được thì bà cứ đưa tôi chút tiền, số quần áo này không nhiều lắm, chút tiền riêng của bà chắc chắn là đủ." Nét mặt của bà Ôn lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc, giống như bà biết trong túi bà Nghiêm có bao nhiêu tiền.

"Bà đây không phải là cố ý đâu nhỉ, chờ tôi ở đây móc sạch tiền riêng trong túi tôi ra. Bà Nghiêm cố ý nói đùa: "Tôi nói bà này, bây giờ bà phát đạt nên sẽ không cho rằng tôi cũng phát đạt như bà đó chứ?"

Bà Ôn nghe lời này lập tức cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra thế? Trong thôn chúng ta nuôi gà mà nhà bà không nuôi sao? Lúc ấy thằng nhóc Ôn Độ đã cam đoan với tôi là nhà bà sẽ là nhà đầu tiên mà? Nó đã dẫn mọi người đi nuôi gà mà không cần gánh một chút mạo hiểm nào, chẳng lẽ bà không nuôi sao?"

"Lúc trước con trai tôi và con dâu không ai chịu nuôi, mà ông già nhà tôi cũng không muốn, ngay cả chuyện mua trứng gà là bà nhờ tôi đi làm người trung gian, cũng bởi vì cái này mà trong tay tôi có dư chút tiền, người nhà tôi không muốn làm nên tôi đành phải tự mình bỏ tiền ra làm thôi"

Nói tới đây, trên mặt bà Nghiêm nở nụ cười.

"Cũng nhờ có bà."

Nét mặt bà Ôn vốn còn rất nghiêm túc, kết quả nghe thấy bà Nghiêm nói xong bèn trực tiếp nở nụ cười.

"Bà đừng có mà trêu chọc tôi."

"Đây cũng không phải là trêu chọc bà, đây là nói lời thật lòng, con trai tôi tự mình nuôi gà, thua lỗ không ít tiền, thiếu chút nữa đã lấy hết số tiền mồ hôi nước mắt trong túi tôi ra để lấp vào đẩy"

Bà Ôn: "Vậy bà đưa hết tiền à?"
 
Chương 618


"Cho một nửa, tiền còn lại đều là tiền dưỡng lão của tôi, chờ về sau tôi chết thì số này đều là tiền tang lễ của tôi, tôi tự mình mua vải vóc làm quần áo cũ, mua quan tài, căn bản không cần tới bọn họ.

“Bây giờ tôi coi như đã thấy rõ rồi, ai cũng nói nuôi con để dưỡng lão, nhưng tôi lúc này vẫn chưa già đến mức không thể động tay động chân mà mấy đứa con trai của tôi đã kỳ khôi đến thế." Bà Nghiêm nhắc tới các con của mình là lại thấy giận.

Bà ấy nhìn bà Ôn nói: "Số của bà vẫn còn tốt lắm, bà xem con trai bà tốt biết bao, người ta ai cũng nói con trai bà vô dụng, mấy năm trước bọn họ chê cười dữ dội cỡ nào mà bây giờ mặt đã vị vả vô cùng vang dội."

Bà Ôn hừ lạnh: "Tôi không muốn chấp nhặt với bọn họ."

"Mấy năm trước bà nói như vậy, tôi còn tưởng rằng bà chỉ đang ra vẻ kiên cường, cứ muốn khuyên bảo bà, về sau tôi mới biết được là trong lòng bà tự nắm chắc."

Trên mặt bà Ôn cười ha ha nhưng thật ra trong lòng lại đang suy nghĩ. Làm sao trong lòng bà dám nắm chắc chứ, lúc ấy trong lòng bà hoảng hốt vô cùng nhưng lại không muốn để người ngoài chê cười nên quả thật chính là đang ra vẻ kiên cường.

Ôn Thiều Ngọc có đức hạnh gì, bà hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Đó là con trai ruột của bà, một miếng thịt từ trên người bà rơi xuống. Con trai bà có đức hạnh gì mà bà còn có thể không biết sao?

"Miệng mọc trên người người khác, bọn họ muốn nói gì thì nói, tôi cũng không thay đổi được gì, hơn nữa cho dù bọn họ có nói thế nào, nói nhiều hơn đi nữa thì trên người tôi cũng sẽ không mất một miếng thịt nào cả"

Ngoài mặt bà Ôn không để lộ nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý.

Hung hãng cho những người kia một cái tát vào mặt, trong lòng bà thật sự vô cùng sảng khoái.

Nói cho cùng vẫn là cháu trai của mình không chịu thua kém, có thể năng lực nên bà mới được nở mày nở mặt.

Nếu trông cậy vào con của mình thì đừng nói cả đời này, cho dù là mười kiếp sau cũng không có khả năng.

Cuộc sống hiện tại của bà Ôn rất thỏa mãn.

Tiệc mừng được tổ chức vô cùng náo nhiệt.

Không riêng gì mọi người ở nông trường Hồng Tinh mà ngay cả người của thôn bên cạnh cũng đều tới.

Dù sao đến rồi cũng sẽ ngồi vào bàn ăn, bởi vì nhà họ Ôn không nhận lễ nên mọi người đều mang theo một ít rau dưa cùng hoa quả thường có trong nhà. Còn có người đặc biệt nhiệt tình mà mang theo chút thịt.

Đây đều là tấm lòng thành của các đồng hương.

Có rất nhiều người đặc biệt mang theo con cái trong nhà của mình đến đây chúc mừng, mong con nhà mình cũng có thể giống như con nhà bà Ôn, thi đậu vào một trường đại học tốt.

Tất cả mọi người đều rất chất phác.

Từ Trí Viễn thấy những đứa trẻ kia còn tặng mỗi đứa một quyển sách học thêm. Rất khó để mua được những quyển sách này trong nước, là Từ Trí Viễn đặc biệt nhờ nhà xuất bản in thêm.

Ông định gửi những cuốn sách này đến thư viện.

Nếu đưa đến thư viện, những đứa trẻ nông thôn này cũng sẽ có thể mượn sách về học.

Từ Trí Viễn bèn quyên góp toàn bộ sách cho nông trường Hồng Tinh.

Ông dự định đầu tư xây một thư viện thật lớn và một gian phòng thí nghiệm tại trường trung học nông trường Hồng Tinh.

Thực ra ở nông thôn có rất nhiều trẻ em có năng khiếu học tập rất giỏi nhưng bọn chúng lại không có cơ hội được tiếp xúc với những kiến thức sâu sắc đó.

Ví dụ như có rất nhiều trẻ em cảm thấy hứng thú với những nguyên lý hóa học đơn giản. Sau khi lớn lên, những đứa trẻ này rất có thể sẽ trở thành chuyên gia về hóa học.
 
Chương 619


Kiến thức trong sách giáo khoa vĩnh viễn không thể so sánh với cảm giác hứng thú, rung động khi được tận mắt nhìn thấy.

Vì vậy, ông dự định đầu tư xây dựng một phòng thí nghiệm.

Cho trẻ em tự làm thí nghiệm trong lớp hóa học.

Trong lòng bọn trẻ rất thuần khiết.

Chúng nó thích đọc sách, thích đọc sách là bởi vì chúng nó sẽ có thể tìm hiểu về thế giới thông qua sách. Cũng sẽ bởi vì đọc thật nhiều sách mà mở rộng tầm mắt, mục tiêu cuộc đời từ nay về sau không còn mờ mịt nữa.

Đọc sách giúp người ta sáng suốt, sơ lược chính là đạo lý này.

Ôn Độ không cho Từ Trí Viễn bỏ tiền ra, cậu cũng tham dự vào trong đó.

Cậu đầu tư xây thêm lầu cho trường tiểu học.

Số trẻ em nông thôn có hạn, mười mấy thôn trước sau đều tới đây học hành, một tòa nhà dạy học năm tầng cũng đủ dùng.

Cái này bao gồm cả trung học và tiểu học.

Ngay cả lớp học mẫu giáo cũng có nơi chuyên biệt.

Ôn Độ không có ý định tự mình đến giám sát chuyện này, cậu sẽ phải đội công trình tới, tự mình thiết kế bản vẽ. Việc còn lại sẽ giao cho người chuyên nghiệp đến xử lý.

Cậu lớn lên ở đây.

Được người ở đây giúp đỡ.

Dù có một chút ân huệ cũng phải uống nước nhớ nguồn.

Ôn Độ không quên gốc rễ, cậu muốn làm cho quê hương trở nên tốt đẹp, muốn giúp những đứa trẻ trong thôn này được ra ngoài.

Bà Ôn biết được quyết định của cháu trai, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Trong nháy mắt.

Lại một năm.

Lần này người thi lên đại học đổi thành Ôn Oanh.

Ôn Oanh nằm trên ghế dài dưới tàng cây, trong tay cầm một quả đào mật thật to, hung hăng cắn một ngụm lớn mới phát hiện quả đào trong tay mình bỗng nhiên biến mất.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy kẻ đầu têu, hai má phồng lên nói: "Đồng chí Ôn Độ, bây giờ anh đã là giám đốc rồi, có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không? Nếu những cô gái trong công ty của anh mà biết thì nhất định sẽ ghét bỏ anh đấy."

"Vậy thì ghét bỏ đi."

Anh sẽ không yêu đương với nhân viên công ty.

Ôn Oanh ngồi dậy nói: "Anh trai, em nói với anh một chuyện vô cùng khủng bố này, bởi vì năm nay em cũng thi đậu đại học A nên bà nội cảm thấy phần mộ tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh, dự định trở về viếng mộ các lão tổ tông, thuận tiện làm thêm một bữa tiệc ăn mừng nữa."

Ôn Độ nghe xong chỉ nhíu mày.

Ôn Oanh nhìn vẻ mặt của anh trai là biết ngay anh trai không thèm để ý.

"Lại phải tổ chức tiệc!"

Cô vẫn chưa quên lúc tổ chức tiệc mừng năm đó, mỗi ngày anh trai phải bận rộn cỡ nào, còn phải đứng ở đó giống như linh vật, có không ít những đứa trẻ nhà người ta đều tới sờ sờ tay anh trai.

Cứ như anh trai là một cái cây ước nguyện trong một thắng cảnh vậy.

Cứ như chỉ cần sờ sờ tay anh trai là chắc chắn có thể thi đậu đại học.

Ôn Oanh vừa nghĩ đến tay mình bị rất nhiều rất nhiều con trai sờ một cái là cả người đã cảm thấy không được thoải mái.

Thật kinh khủng.

Em gái của Ôn Độ có chút thích sạch sẽ nên anh cố ý không tiếp lời em gái.

"Anh trai…”

Cô kéo âm thanh mình rất dài.

Rõ ràng đã là một cô gái nhưng giọng nói kia dường như vẫn giống khi còn bé, hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào.

Ngọt ngào, mềm mại.

Như một cô bé.

"Yên tâm, lần này sẽ không." Ôn Độ không thể nào không trả lời lại.

Chủ yếu là anh muốn ra nước ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Phỏng chừng đến khi em gái tốt nghiệp thì anh mới có thể từ nước ngoài trở về.

"Tại sao?"

Ôn Oanh còn không biết anh trai phải đi.

Ôn Độ nói: "Phải ra nước ngoài du học."

"Dạ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top