Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 560


Trước khi cải trắng ra khỏi nồi đã được thêm vào trong đó một ít dấm chua.

Bà Ôn ngửi thấy mùi chua chua, nhất thời thèm ăn.

Buổi sáng bà đã ăn hai bát cháo, ăn một cái bánh bao.

Sau khi ăn uống no đủ, bà cũng cảm thấy bệnh của mình đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Ôn Oanh ăn cơm xong lại đem nồi và bát đũa đi rửa sạch.

Cô bé nhìn bà nội ngồi trên giường nên cũng leo lên giường cùng bà nội.

Hôm qua cô bé mệt mỏi muốn chết, tất cả chỉ dựa vào một chút tinh thần để chống đỡ. Lúc này nhìn thấy bà nội khôi phục khỏe mạnh nên cũng hoàn toàn không nhịn được nữa, nằm ở trên giường chưa được bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Bà Ôn lo lắng cô bé đổ bệnh, đưa tay sờ trán Ôn Oanh rồi lại đo nhiệt độ cho cô bé.

Sau khi xác định Ôn Oanh không sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Tố chất thân thể của Ôn Oanh không giống với người khác, nhỡ đâu thật sự bị sốt thì phải lâu lắm mới khỏi.

Bà Ôn chấp nhận bản thân mình cảm lạnh bị sốt cũng không thể để cháu gái nhỏ cảm lạnh bị sốt.

Các cửa hàng xung quanh đều đã khai trương.

Duy chỉ có cửa hàng của bà Ôn là còn chưa mở cửa.

Thấy cũng sắp ra giêng rồi nên bà Ôn đưa cháu gái đến trường học, lúc này mới chuẩn bị mở cửa hàng buôn bán.

Không ít người nghĩ đến bánh bao nhà bà làm, chẳng biết một ngày chạy tới lắc lư bao nhiêu lần.

Chờ sau khi thấy cửa hàng đã hoàn toàn mở cửa, những vị khách quen kia bèn tới cửa oán giận với bà Ôn.

"Bà đúng là không cần tiền chút nào. Đưa tiền tới cửa mà một phần bà cũng không thèm"

"Không thể nói như vậy được, không phải là vừa qua Tết Nguyên Đán sao? Tôi phải đi thăm con trai và con gái. Đi một vòng lớn như vậy trở về mà tôi chỉ nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi lại bắt tay vào khai trương như ngựa không ngừng vỏ đó rồi đấy."

Lúc bà Ôn buôn bán sẽ dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với khách.

Những vị khách kia cười nói: "Năm nay xem ra rất náo nhiệt nhi

"Cũng tạm được, chỉ là ra ngoài xem một chút thôi."

Bà Ôn rất khiêm tốn, nói không được hai câu đã chuyển đề tài lên trên người khách.

Mấy vị khách kể lại những chuyện đã xảy ra đối với mình, tôi một câu anh một câu vô cùng náo nhiệt.

Buổi trưa tan học.

Ôn Oanh lén lút chạy về nhà, phát hiện bà nội không có ở nhà bèn trực tiếp đến cửa hàng tìm.

Ôn Oanh đến cửa cửa hàng đã thấy trong cửa hàng có rất nhiều khách.

Ôn Oanh bước vào không nói một lời, ra sau bếp cầm lấy một cái bánh bao nhân thịt, sau đó ngồi ở trong góc thở phì phò ăn bánh bao.

Sau khi tiễn hai nhóm khách đi, bà Ôn vừa quay người lại đã trông thấy cháu gái ngồi ở đó ăn bánh bao.

"Con tan học là chạy ngay tới đây ăn cơm à? Ăn một cái bánh bao có no được không?"

Bà Ôn chẳng mảy may chột dạ.

Ôn Oanh với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sữa rất nghiêm túc nói: "Sức khỏe bà vẫn chưa tốt mà sao lại khai trương rồi? Nhỡ đâu bà mệt muốn chết thì phải làm sao đây?"

"Chỉ là một cơn sốt do cảm lạnh gây ra thì có vấn đề gì lớn chứ, con không cần lo lắng. Hơn nữa không phải bà đã ở nhà mấy ngày dưỡng bệnh rồi à?"

Ôn Oanh cũng biết vì sao bà nội liều mạng như vậy.

"Lần sau nếu như bà bị bệnh thì nghỉ ngơi thật tốt. Phì phì phì, làm gì có lần sau."

Ôn Oanh ăn xong bánh bao, trước mặt lại có thêm một ly sữa đậu nành, cô bé bèn ngẩng đầu nhìn bà nội, nhận lấy sữa đậu nành đặt ở trên bàn, sau đó ôm lấy eo bà nội.

"Bà nội, bà nhất định phải khỏe mạnh nha”

Trong giọng của Ôn Oanh mang theo tiếng khóc nức nở.

Cô bé sợ bà nội ngã bệnh.
 
Chương 561


Bà nội bất động nằm ở trên giường là Ôn Oanh cực kỳ cực kỳ sợ hãi.

Bà cũng biết mình bị bệnh đã làm cô bé sợ, thế là vuốt gáy cô bé nói: "Chỉ là cảm lạnh mà thôi. Rất nhiều người đều bị cảm, không sao hết, con đừng lo lắng.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, không phải buổi chiều con còn phải đi học sao? Con nhanh chóng đi nghỉ trưa đi, kẻo buổi chiều đi học lại ngủ gật"

Ôn Oanh giờ mới sực nhớ ra sắp phải vào lớp rồi.

Cô bé không nói chuyện với bà nội nữa mà đứng dậy đi ra ngoài.

Bà nội nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cháu gái mới nhớ ra bây giờ thời gian

nghỉ trưa chỉ có bốn mươi phút.

Bọn nhỏ ăn cơm xong, đi toilet trở về sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi chiều. Mà thời gian buổi chiều của bọn nhỏ sẽ được tan học sớm hơn hai giờ.

Bà Ôn nghĩ đến khoảng cách từ đây đến trường học lại không khỏi đen mặt.

Bà Ôn vào lại trong cửa hàng, gọi điện thoại cho cháu trai của mình.

"A lô?""

Âm thanh của Ôn Độ từ trong điện thoại truyền ra.

Bà Ôn nói thẳng: "Tiểu Độ, con xem xem chỗ nào có thể mua được xe đạp cho trẻ em đi."

Ôn Độ lập tức hiểu ra được vì sao bà nội muốn mua xe đạp này.

Để con xem trước, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho bà. Nếu mua được, ngày mai con sẽ đưa xe về nhà luôn."

"ĐƯỢC."

Bà Ôn lại nói vài câu về chuyện gia đình với cháu trai rồi mới cúp điện thoại.

Vài ngày sau.

Ôn Oanh về đến nhà bèn nhìn thấy một chiếc xe đạp màu hồng nhạt đỗ trong sân.

Xe đạp rất nhỏ.

Bởi vì chiều cao hiện tại của Ôn Oanh cũng không cao.

Đạp xe đạp 14 tấc lại quá nhỏ, mà chiếc xe đạp trước mắt cô bé là 16 tấc.

"Bà nội, cái này là mua cho con sao?"

Ôn Oanh nhìn xe đạp mà vô cùng hưng phấn, nhưng cô bé đã quên mất cô bé căn bản không biết đạp xe đạp.

Bà Ôn nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của cháu gái, trực tiếp nói với cháu gái: "Lát nữa anh Tiểu Lục của con sẽ đến đây dạy con đạp xe đạp. Con học cho tốt, sau này còn đạp xe đạp đi học."

"""Yay!""

Ôn Oanh vui vẻ nhảy dựng lên.

Lúc ăn cơm, cô bé còn hỏi: "Bà nội, anh Tiểu Lục vẫn chưa tới sao?"

Bà Ôn không thể nhịn được nữa nói: "Anh Tiểu Lục của con còn phải mở cửa hàng, bây giờ có nhiều người đến cửa hàng mua đồ lắm, chắc phải trễ hơn nữa nó mới đến."

Ôn Oanh ăn cơm xong bèn nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn xe đạp bên ngoài, muốn tự mình ra ngoài thử một lần.

Ngã cũng không đáng sợ.

Đáng sợ chính là cái mạng không tốt lắm của cô bé, ngã nhẹ một chút cũng có thể sẽ khiến chân cô bé gãy xương.

Ôn Oanh nghĩ tới mình ngã gãy xương không thể đi học, còn phải nằm ở nhà mấy tháng, thế là cũng không dám thử nữa.

Tiểu Lục tới sớm hơn so với tưởng tượng.

"Anh Lục, cửa hàng của anh bây giờ đã đóng cửa rồi sao?" Ôn Oanh còn lo lắng

người ta tới dạy mình đạp xe đạp sẽ làm chậm trễ việc làm ăn.

Tiểu Lục bèn nói: "Bây giờ trong tiệm có người trông coi rồi, không cần anh ở đó mọi lúc nữa."

Ôn Oanh kinh ngạc nói: "Cửa hàng làm ăn tốt quá."

"Cũng tạm được.

Thật ra Ôn Oanh cũng rất thông minh, không bao lâu sau đã học được.

Sau khi lượn quanh vài vòng, Tiểu Lục bèn len lén buông tay ra nhưng vẫn chạy theo phía sau cô bé. Ôn Oanh cho rằng phía sau vẫn có người nắm lấy nên lúc đạp xe không hề lo lắng.

Cứ như vậy đạp được hai vòng, Ôn Oanh mới phát hiện Tiểu Lục đã đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

"Em..."

Ôn Oanh lắp bắp, thế nhưng không bật ra được chữ nào.

"Oanh Oanh thông minh, chưa gì đã học được cách đạp xe đạp rồi." Tiểu Lục vừa khích lệ xong lại bảo Ôn Oanh tiếp tục đạp xe đạp.

Ôn Oanh vốn còn hơi sợ hãi nhưng vẫn thử đạp xe ra ngoài trong ánh mắt cổ vũ của Tiểu Lục.

Sau một vòng, Ôn Oanh vui vẻ hoan hô: "Em biết đạp xe đạp rồi!"

"Em thực sự biết đạp xe đạp rồi!"

Ôn Oanh đạp một vòng trở về, trong miệng đều là tiếng hoan hô reo hò.

Tiểu Lục đứng bên cạnh nhìn cô bé đạp hết vòng này đến vòng khác mới vội vàng ngăn cô bé lại.

"Được rồi, hôm nay em đã học xong rồi thì đừng đạp nữa, để dành ngày mai lại tiếp tục, nếu không tối nay chân em nhất định sẽ đau đấy.”

Ôn Oanh rất nghe lời, đạp xe về viện.

Tiểu Lục đi theo vào chào hỏi bà Ôn một tiếng rồi mới đi.

Ôn Oanh tiễn cậu ấy đến cửa, sau khi thấy người đi xa rồi mới đóng cửa lại, còn không quên cắm chốt, sau đó vào lại trong nhà khoe khoang với bà Ôn.

"Bà nội, con biết đạp xe đạp rồi."

"Ùm."

"Bà nội, bà có biết đạp xe đạp không?"
 
Chương 562


"Làm xong bài tập rồi à?"

Bà Ôn nghiêm mặt hỏi, Ôn Oanh lập tức ỉu xìu trở về phòng làm bài tập.

Cô bé nằm sấp trên bàn một bên nghiêm túc làm bài tập, một bên nhỏ giọng lầm bâm.

"Chắc chắn là bà nội không biết đạp xe đạp nên mới hâm mộ mình. Nhưng bà nội biết đạp xe ba bánh mà."

Ôn Oanh bây giờ là học sinh tiểu học lớp năm, cuối cùng cũng không cần phải viết đi viết lại từng chữ một nữa.

Cô bé học thuộc xong bài học lại tìm bài tập toán nghiêm túc làm.

Cố gắng học tập, thi đậu vào trường đại học tốt nhất, kiểm được nhiều tiền hơn rồi tương lai sẽ mua xe hơi nhỏ cho bà nội.

Cô bé nhất định phải làm cho bà nội trở thành bà lão thời thượng nhất.

"Phải cố gắng! Ôn Oanh.”

Cô bé nắm chặt nắm tay, cổ vũ cho mình.

Sau đó nằm sấp trên bàn tiếp tục làm bài tập.

Hương Thành.

Trên đường cái ngựa xe như nước, khắp nơi đều là tuấn nam mỹ nữ thời thượng.

Không ít người trong miệng còn hát tình ca, cậu trai phóng khoáng ôm cô gái xinh đẹp, trào lưu thời thượng không tương thích với cuộc sống trước đây của Ôn Thiều Ngọc.

Mỗi lần hắn nhìn thấy những thứ này đều rất không quen.

Mấy ngày hôm trước Tư Đồ Quang Diệu trở về Bình Thành, đứa nhỏ Luật Cảnh

Chi kia ra nước ngoài, còn Luật Hạo Chi và Tiểu Độ thì ở Sở Thành, vui vẻ bận rộn.

Từ năm mới đến giờ chưa gặp được ai.

Lớp đào tạo nghệ sĩ đã kết thúc.

Ôn Thiều Ngọc hiếm khi được nghỉ ngơi, thế nhưng cũng không gặp được người nào có thể uống trà cùng mình.

Hắn ngồi trong cửa hàng nhà mình, phát hiện việc làm ăn trong cửa hàng vô cùng phát đạt.

Rất nhiều diễn viên đến đây ăn cơm.

Người đi đường nhìn thấy diễn viên quen thuộc sẽ kinh ngạc hỏi một câu.

"Này, anh không phải là người diễn vai đó sao?"

Các diễn viên sẽ cười và chào khách.

"Không ngờ anh cũng xem bộ phim truyền hình đó."

"Đúng vậy, đúng vậy, anh diễn rất tốt, khiến tôi hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi."

Diễn viên bèn cười ha ha.

Chuyện như thế đã xảy ra không chỉ một lần.

Nhiều người đến đây là vì lời khuyên của Ôn Thiều Ngọc, chờ sau khi ăn xong bánh bao lại cảm thấy mùi vị bánh bao này thật sự rất ngon, ở chỗ khác không có được mùi vị này.

Hơn nữa loại bánh bao còn không ngừng tăng lên.

Cho dù qua bên đây ăn một cái bánh bao, uống một chén canh cũng sẽ cảm thấy đây là một kiểu hưởng thụ.

Lúc này Ôn Thiếu Ngọc ngồi ở trong cửa hàng uống canh sườn củ cải, nhìn một nam thanh niên mặc áo thun màu trắng bước vào từ bên ngoài bèn vội vàng vẫy tay với cậu ấy.

"Tiểu Thuyền, ở đây!"

Tiểu Thuyền nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc bèn nhấc chân đi thẳng tới, ngồi đối diện hắn.

"Bộ phim gần đây của anh đã quay xong chưa?" Tiểu Thuyền hỏi Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc gật đầu: "Nói gì mà phim của tôi chứ? Cũng chỉ là một vai phụ thôi, nói dễ nghe hơn thì gọi là khách mời. Bên cậu thế nào? Có gặp khó khăn gì không?"

"Không có."

Có lẽ là bởi vì quan hệ của Tư Đồ Quang Diệu nên từ sau khi cậu ấy tiếp xúc cùng Ôn Thiều Ngọc thì những đạo diễn kia cũng rất ít khi làm khó cậu ấy.

Người bên ngoài cũng sẽ không làm khó cậu ấy.

Tiểu Thuyền cảm thấy cuộc sống của mình thuận buồm xuôi gió một cách khó tưởng.

Ví dụ như một nam diễn viên ra mắt cùng kỳ với cậu ấy đã bị người ta ép đi quay mấy cảnh không muốn quay. Quay xong trở về còn bị nhốt ở nhà ba tháng mới được ra ngoài.

Tiểu Thuyền chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

Trong lòng cậu ấy biết rõ đây đều là nhờ vào phúc của Ôn Thiều Ngọc.

"Nhưng hôm nay tôi có hẹn với một đạo diễn." Tiểu Thuyền cũng có tư tâm.
 
Chương 563


Cậu ấy có quan hệ tốt với Ôn Thiều Ngọc nên bản thân mới được lợi lâu như vậy.

Cậu ấy cũng muốn báo đáp Ôn Thiều Ngọc chút gì đó trong phạm vi năng lực của mình.

Đạo diễn gặp mặt lần này có tính tình không tốt lắm, hơn nữa làm người rất cương trực, làm việc cũng rất có nguyên tắc, không muốn cúi đầu trước những người kia.

Trong lòng ông ấy chỉ có nghệ thuật, chỉ muốn quay thứ mình muốn quay.

Chính bởi vì như thế nên nhiều năm rồi phim của ông ấy vẫn chưa quay được.

Đạo diễn tìm tới cậu ấy muốn cậu ấy diễn một vai nam chính trong đó, mà một vai chính khác mãi vẫn chưa có ai diễn.

Lúc xem kịch bản, Tiểu Thuyền theo bản năng nghĩ tới một người.

Cho nên mới có cảnh hôm nay.

“Đạo diễn?"

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc.

Trần Vũ Thuyền nói: "Tính tình của đạo diễn này hơi kỳ quái. Ông ấy chỉ muốn quay những gì mình muốn, đã vậy còn hết sức kiên trì. Có thể nói vì chuẩn bị cho bộ phim này mà ông ấy đã bỏ hết gia sản vào đó. Trước đó tôi cũng nghe nói qua nhưng không ngờ đã lâu như vậy rồi mà đạo diễn vẫn chưa tìm được ai diễn vai nam chính còn lại.

"Cho nên bây giờ người ta tìm tới cậu là vì muốn cậu diễn vai nam chính còn lại ha!" Ôn Thiều Ngọc cảm thấy vui vẻ thay Trần Vũ Thuyền.

Trần Vũ Thuyền vô cùng cạn lời nhìn vẻ mặt tươi cười như ngốc bạch ngọt của Ôn Thiều Ngọc.

"Anh, bộ phim này có nhiều nhân vật chính, nhân vật này của tôi không tính là nam chính mà một vai nam chính khác mới có nhiều đất diễn hơn."

Trần Vũ Thuyền cảm thấy ám chỉ của mình đã rất rõ ràng rồi.

Ôn Thiều Ngọc vẫn không nghe ra: "Vậy cậu giành với người ta đi"

"Nhân vật đó không thích hợp với tôi. Yêu cầu đối với nhân vật đó trong kịch bản là biết hát kinh kịch, mà tôi căn bản không biết" Trần Vũ Thuyền ám chỉ thêm bước nữa.

Ôn Thiều Ngọc nhất thời kích động vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: "Hát kinh kịch chẳng phải rất đơn giản sao? Tôi biết này, tôi sẽ dạy cho cậu. Cái này là sở trường của tôi đấy. Lúc nhỏ tôi đã từng học với một ông lão trong thôn chúng tôi."

“Nhiều năm qua tôi vẫn luôn luyện giọng vào mỗi sáng. Lúc trước chúng ta quay phim cậu vẫn chưa được nghe, hôm nay tôi sẽ khai sáng cho cậu, để cậu xem tôi có thích hợp cho cậu bái làm sư phụ không."

Trần Vũ Thuyền: "...”

Là cậu ấy nói vẫn chưa đủ rõ ràng ư?

Ôn Thiều Ngọc căn bản không hề chú ý tới sắc mặt của Trần Vũ Thuyền, hắn đứng lên, hằng giọng một cái, khí chất cả người nhất thời trở nên khác biệt.

Ôn Thiều Ngọc vừa mở miệng, mọi người trong quán đều nhìn về phía hắn.

Có không ít người còn vỗ tay.

Vốn là người đi ngang qua nghe thấy bên trong có người hát kinh kịch mà hát còn rất đúng vị, thế là không muốn đi nữa, nhưng đứng trước cửa hàng người ta nghe thì không quá lễ phép, thấy bên trong vẫn còn chỗ thì sẽ đi vào gọi một phần thức ăn, sau đó ngồi xuống quang minh chính đại nghe diễn.

Có người tới muộn, bên trong không có chỗ nên đứng ở cửa nhìn, chờ bên trong có người đi ra rồi mới tiến vào.

Trong lúc nhất thời buôn bán trong cửa hàng trở nên bùng nổ.

Bên kia đường.

Chương Hoa tìm kiếm người hát kinh kịch hôm đó suốt mấy tháng trời nhưng không thể tìm ra.

Trong lòng tức sôi.

Ông ấy cũng không tin ông ấy điều tra hết tất cả mọi người trong đoàn làm phim đó một lần mà vẫn không tìm ra được diễn viên mà mình ngưỡng mộ trong lòng.

Đúng lúc ông ấy nhìn thấy Trần Vũ Thuyền trên TV, cảm thấy diễn viên này rất thích hợp với một nhân vật quan trọng khác trong lòng ông ấy.

Vì thế mới hẹn nơi gặp với đối phương, dự định nói chuyện một chút.
 
Chương 564


Chương Hoa đến địa điểm hẹn, nhìn thấy một vòng người đến trái đến một vòng người bên phải thì trợn tròn cả mắt.

"Trong này có chuyện gì vậy nhỉ?" Chẳng lẽ xảy ra án mạng?

Chương Hoa tìm được một người để hỏi.

Người nọ chỉ vào bên trong nói: "Có người đang hát kinh kịch"

"Cái gì?"

Chương Hoa lập tức kích động.

Ông ấy vỗ những người khác nói: "Ngại quá, nhường một chút, tôi đã đặt chỗ ở bên trong rồi!"

Những người khác nghe thấy đều nhường đường cho ông ấy vào trong.

Chương Hoa còn chưa chen vào đã nghe thấy tiếng khen hay từ bên trong truyền đến.

"Được, hát hay lắm, thêm một đoạn nữa.”

Ôn Thiều Ngọc cũng là người điên.

Bản thân hắn biểu hiện dục vọng rất mạnh.

Hiện tại không có sân khấu cho hắn biểu diễn mà hôm nay ở đây lại có nhiều người nghe như vậy nên Ôn Thiều Ngọc cũng không keo kiệt chút nào. Hát xong một đoạn cũng không nghỉ ngơi mà là há mồm hát tiếp đoạn thứ hai.

Ôn Thiều Ngọc hát rất hăng hái, khán giả cũng nghe rất tận hứng, không ngừng ủng hộ lớn tiếng khen hay.

Chương Hoa cũng không thể nhìn thấy được người nọ, chỉ nghe thấy bên trong có người khen một tiếng hay.

Rốt cuộc ông ấy cũng chen vào được trong đám người, nhìn thấy một người đàn ông có dáng dấp tuấn tú, có thể nói là vô cùng đẹp trai đang đứng đó hát kinh kịch.

"Được rồi, hôm nay hát đến đây thôi."

Chủ ý của Ôn Thiều Ngọc là muốn hỏi Trần Vũ Thuyền rằng hắn có tư cách làm sư phụ của cậu ấy hay không.

Hắn vừa dứt lời đã phát hiện trước mặt mình có thêm một người nữa đang gắt gao bắt lấy cánh tay của hắn, hỏi hắn: "Người anh em, cậu có muốn quay phim không?"

"Ông là ai vậy? Ông mau buông tôi ra."

Ôn Thiều Ngọc nghĩ rằng mình không quen biết người này nên tưởng rằng người này đang lừa mình, muốn rút tay về.

Chương Hoa sợ người ta chạy mất nên sống chết cũng không chịu buông tay.

Ông ấy vất vả lắm mới tìm được một người vừa lòng vừa ý như vậy, cho dù có ra sao thì ông ấy cũng phải thuyết phục được đối phương tới diễn phim của mình.

Nếu không biết diễn và không có nền tảng tốt thì ông ấy có thể từ từ dạy.

Với ngoại hình này của hắn, còn có giọng hát này lẫn kỹ thuật hát này, hiển nhiên là bước ra từ trong kịch bản của ông ấy.

Chương Hoa có ngu mới từ bỏ một người như vậy.

"Tôi là Chương Hoa, là đạo diễn. Tôi không phải kẻ lừa đảo, nếu cậu không tin thì có thể theo tôi về xem. Chỉ cần cậu chịu diễn, tôi sẽ cho cậu làm nam chính trong bộ phim này của tôi."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong lời này càng cảm thấy đối phương đúng là một tên lừa đảo.

"Tôi không diễn, ông không cần phải nói nữa đâu, ông mau đi đi." Ôn Thiều Ngọc dùng sức tách ngón tay của đối phương ra để rút cánh tay mình về.

Nhưng hắn còn chưa kịp xoay người lại thì cánh tay lại bị người ta bắt được.

"Tôi sẽ trả lương cho cậu."

Chương Hoa nhanh chóng tính toán xem mình có thể bỏ ra bao nhiêu tiền cho người thanh niên trước mắt này.

Ôn Thiều Ngọc căn bản không muốn nghe, người này đang vẽ bánh nướng cho hắn, hắn bèn nhìn Trần Vũ Thuyền ngồi bất động bên cạnh, hết nháy mắt đến trừng mắt với Trần Vũ Thuyền.

Còn há mồm nói không tiếng động: "Người anh em, cậu mau tới cứu tôi đi, tôi gặp phải lừa đảo rồi."

Nào ngờ Trần Vũ Thuyền lại nở nụ cười.

Cái này gọi là gì?

Cái này gọi là duyên phận.

"Cậu mau tới đây đi!"

Ôn Thiều Ngọc nóng nảy.

Chương Hoa cũng nóng nảy.

Trần Vũ Thuyền bước lên hai bước: "Đạo diễn Chương."

Ôn Thiều Ngọc: "?”

Gã này không phải là tên lừa đảo? Đúng thật là đạo diễn?
 
Chương 565


Chương Hoa quay đầu lại nhìn Trần Vũ Thuyền, lập tức kích động nói: "Tiểu Thuyền, cậu mau nói với cậu ấy rằng tôi có phải lừa đảo hay không đi! Tôi là thật lòng muốn mời cậu ấy đến tham gia vào vai nam chính còn lại trong bộ phim này của chúng ta. Chỉ cần cậu ấy đồng ý, gật đầu một cái thôi thì phim của chúng ta sẽ khởi động ngay trong một tuần"

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một nam chính.

"Anh Ôn, đây chính là đạo diễn mà tôi đã nói với anh. Đạo diễn Chương, vị này là Ôn Thiều Ngọc, nghề nghiệp là diễn viên, ca sĩ" Trần Vũ Thuyền trực tiếp giới thiệu với hai người.

Chương Hoa lại nhìn Ôn Thiều Ngọc, trong đầu chỉ có một câu nói.

Thật sự đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.

"Xin chào cậu Ôn! Giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên là Chương Hoa, không biết có vinh hạnh mời cậu vào diễn vai nam chính trong bộ phim này không?"

Toàn thân Chương Hoa cực kỳ hưng phấn.

Cũng may mà quen biết Trần Vũ Thuyền, nhờ quen biết nên Ôn Thiều Ngọc mới không xem ông ấy là lừa đảo nữa.

Ôn Thiều Ngọc không ngờ sự việc lại trùng hợp như vậy.

Nghĩ đến chuyện vị đạo diễn này vừa rồi bị mình xem là lừa đảo, ít nhiều gì hắn cũng thấy lúng túng.

Nhưng vị đạo diễn này rõ ràng không để chuyện đó trong lòng mà còn vô cùng nhiệt tình mời hắn diễn vai nam chính. Trong lòng Ôn Thiều Ngọc luôn cảm thấy không quá an tâm.

"Đạo diễn Chương, tôi…”

Ôn Thiều Ngọc vừa mở miệng, Chương Hoa đã cảm thấy không ổn.

Ông ấy bèn ngắt lời Ôn Thiều Ngọc, nói: "Cậu Ôn, bên kia vẫn còn chỗ ngồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút nhé?"

Ôn Thiều Ngọc ý thức được mình là ông chủ của cửa hàng này, khách đứng nói chuyện bên cạnh cửa hàng của mình sẽ không được tốt lắm.

Hắn bèn nói: "Nói chuyện ở đây không tiện, nếu ông không ngại thì theo tôi lên lầu.”

"Được."

Chương Hoa bây giờ chỉ muốn đi theo Ôn Thiều Ngọc không rời một tấc, mặc kệ Ôn Thiều Ngọc đề xuất đi đâu, ông ấy đều sẽ đi theo đó.

Về phần Trần Vũ Thuyền lại càng không có ý kiến.

Vì thế Ôn Thiều Ngọc dẫn theo hai người bọn họ lên lầu hai.

Lầu hai có nhã gian, hoàn cảnh rất tốt.

Thông thường có vài người tạm thời có chuyện gì đó cần nói là vừa vặn có thể trực tiếp lên lầu. Khát thì uống chút trà, còn có thể gọi các loại canh. Đói bụng thì có hẳn một lồng bánh bao.

Chủ đề chính là riêng tư và thuận tiện.

Chương Hoa vừa lên đã thích nơi này.

"Chỗ này tốt quá"

Trần Vũ Thuyền đã tới vài lần, nếu không cũng sẽ không hẹn người ta ở đây.

"Ông thích là được." Ôn Thiều Ngọc vẫn rất khách sáo với đạo diễn: "Đạo diễn Chương, ông ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn cơm, tôi sẽ gọi mấy chiếc bánh bao dưới lầu, ông có kiêng ăn gì không? Với lại ông có thích uống canh gì không?"

Ôn Thiều Ngọc thuần thục mở ngăn tủ lấy thực đơn từ bên trong ra.

Chương Hoa sao có thể để cho nam chính mình tìm kiếm bấy lâu đến hầu hạ mình, ông ấy vội vàng đứng dậy nói: "Không cần không cần, không cần, cậu không cần làm mấy chuyện này đâu, để tôi làm là được. Cậu Ôn, cậu có muốn ăn gì không? Có kiêng ăn gì không? Muốn uống chút súp gì không? Cậu tuyệt đối đừng khách sáo, hôm nay tôi sẽ mời khách"

Chương Hoa nhìn thấy giá canh trên thực đơn chỉ cảm thấy thịt đau.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình đã tìm được nam chính rồi, chỉ cần quay phim  xong tuyệt đối sẽ không lỗ vốn, thế là ông ấy vẫn khẽ cắn môi quyết định cho dù thế nào thì hôm nay cũng phải để Ôn Thiều Ngọc được ăn uống no nê.

Trần Vũ Thuyền ở bên cạnh nói: "Đạo diễn, ông đừng tranh với anh Ôn của tôi, anh Ôn của tôi là ông chủ của cửa hàng này đấy."
 
Chương 566


Chương Hoa: "???"

Ôn Thiều Ngọc nhìn đạo diễn trợn mắt há hốc mồm, cười nói: "Đạo diễn, ông đừng khách sáo, muốn ăn cái gì thì cứ gọi. Nếu không có gì kiêng kị thì tôi sẽ giúp ông chọn món tủ ở đây.

Chương Hoa lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: "Sao có thể bắt cậu bỏ tiền ra chứ?"

"Tôi cũng không bỏ tiền, tôi ăn cái gì ở đây cũng không tốn tiền mà là ghi thẳng vào sổ."

Ôn Thiều Ngọc ăn ngay nói thẳng.

Chương Hoa: "..."

Trần Vũ Thuyền: "..."

Cuối cùng vẫn là Ôn Thiều Ngọc gọi món.

Chương Hoa cũng không vội khuyên nhủ Ôn Thiều Ngọc, dù sao người đã ở đây rồi, muốn chạy cũng không chạy được. Ông ấy đã hạ quyết tâm nếu hôm nay Ôn Thiều Ngọc không đồng ý, vậy thì mỗi ngày ông ấy đều sẽ đến tìm Ôn Thiều Ngọc.

Một ngày nào đó, Ôn Thiều Ngọc sẽ đồng ý với ông ấy.

Ông ấy không tin sau khi người ta xem kịch bản xong vẫn sẽ không chịu diễn nhân vật này.

Chương Hoa vô cùng tin tưởng vào kịch bản của mình.

Chờ bánh bao được mang lên.

Ôn Thiều Ngọc mời hai người ăn bánh bao.

"Bánh bao này là do mẹ tôi học với một lão đầu bếp ở Hải Thành đấy, tay nghề rất tốt. Hôm nay ông đến cửa hàng của chúng tôi, cho dù thế nào cũng phải nếm thử."

Ôn Thiều Ngọc đưa đĩa bánh bao hấp gạch cua lên đề cử cho hai người.

Bánh bao bán vào buổi sáng và bánh bao bán vào buổi trưa không giống nhau.

Bánh bao bình thường bắt đầu bán từ mười giờ trưa, còn những bánh bao hấp kia thì bắt đầu bán từ năm rưỡi sáng đến giữa trưa.

Chương Hoa nếm thử một miếng bánh bao nhân cua, nhất thời mở to hai mắt.

"Bánh bao này cũng ngon quá nhỉ?" Chương Hoa cảm thấy bánh bao này vừa nóng vừa ngon, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Không gì có thể làm cho người khác cảm thấy vui vẻ hơn là khen đồ ăn nhà ông chủ làm ngon ở trước mặt ông chủ.

Trên mặt Ôn Thiều Ngọc vẫn luôn mang theo nụ cười xán lạn.

"Thích thì ông ăn nhiều một chút."

Mà ngay cả Trần Vũ Thuyền rõ ràng đã tới vài lần nhưng vẫn vùi đầu ăn, không ăn no căn bản là không muốn nói chuyện.

Ăn no rồi vẫn còn muốn ăn nữa, dù sao cũng không muốn nói chuyện mà chỉ muốn ăn.

Chương Hoa cũng vậy.

Duy chỉ có Ôn Thiều Ngọc là rất khắc chế.

Hắn chẳng những kiềm chế bản thân mà còn rất trông coi Trần Vũ Thuyền: "Cậu sắp vào tổ quay phim rồi, không kiểm soát thân hình của mình một chút sao? Lẽ nào đoàn làm phim yêu cầu cậu phải cao lớn vạm vỡ à?"

Mọi người đều biết lên hình sẽ trông bị béo.

Một số nhân vật có thể không cần phải quá béo mà cần hơi gầy.

Rất nhiều vai diễn mà Ôn Thiều Ngọc nhận đều có tiên khí bồng bềnh, mà quan trọng nhất đối với tiên khí bồng bềnh chính là nhất định không thể béo.

Quần áo cổ trang có rất nhiều lớp, mặc nhiều như vậy nhưng vẫn phải mang đến cho người ta cảm giác dáng người cao ngất.

Một khi béo lên mà còn mặc nhiều lớp quần áo như vậy sẽ lập tức biến thành một quả bóng nhỏ.

Cho dù khí chất có tốt hơn nữa thì mặc vào vẫn là một quả bóng.

Cùng lắm là một quả bóng có chút khí chất.

"Không cần, nhân vật của cậu ấy là một người có sức ăn rất lớn, mang đến cảm giác cường tráng cho người khác nên có thể ăn nhiều hơn, cũng phải rèn luyện cơ bắp trên cánh tay nữa."

Mặc dù Chương Hoa vẫn nghiêm túc ăn bánh bao nhưng vẫn mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám hướng.

Ôn Thiều Ngọc hâm mộ nhìn Trần Vũ Thuyền, trong lời ngoài lời đều có chút ghen tį.

"Từ nhỏ đến lớn tôi ăn cơm cũng chỉ được ăn no bảy phần." Ngay cả lúc dễ đói nhất cũng chỉ ăn no tám phần.
 
Chương 567


Mặc dù sư phụ đã mất rồi nhưng những lời sư phụ nói vẫn luôn ghi tạc trong đầu hån.

"Chỉ cần con muốn lên sân khấu, bất kể lúc nào cũng đều phải bảo đảm mình có thể lên sân khấu mọi lúc.

Mỗi sáng sớm Ôn Thiều Ngọc đều kiên trì không ngừng luyện giọng, có rảnh thì hát một bài, cho dù là lúc học thuộc lời thoại cũng phải duỗi chân.

Bất kể ở bất cứ nơi nào cũng đều phải luyện tập kiến thức cơ bản.

Buổi sáng lúc luyện giọng còn không quên luyện ánh mắt, ánh mắt là quan trọng nhất đối với những người hát kinh kịch như bọn họ.

Điều này cũng dẫn đến qua nhiều năm vậy rồi, tuy trông Ôn Thiều Ngọc rất không đáng tin cậy nhưng trên thực tế hắn vẫn rất biết cách tự hạn chế.

"Vì sao?""

Chương Hoa rất tò mò.

Ôn Thiều Ngọc bèn nói ra những lời mà sư phụ đã nói với mình.

Chương Hoa nghe xong, cả người ngây dại.

Sau đó toàn thân trở nên hưng phấn.

Lúc này ông ấy cũng ăn sắp xong rồi nên lau khóe miệng, kích động nói: “Cậu Ôn, kịch bản này của tôi quả thực là thiết kế riêng cho cậu đấy. Cậu đừng vội từ chối, xem kịch bản của tôi trước rồi nói sau, nếu như cậu hài lòng với kịch bản thì chúng ta lại nói sang chuyện khác. Bất kể cậu đưa ra điều kiện gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi thì tôi đều sẽ đồng ý với cậu."

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình ngu xuẩn, nhưng sau khi nhìn thấy Chương Hoa mới phát hiện Chương Hoa còn ngốc hơn cả mình.

Bàn chuyện làm ăn như vậy, đây không phải là để người ta chặt đẹp sao?

Hình như nếu hắn không mở miệng một chút thì sẽ có lỗi với Chương Hoa.

"Để tôi xem kịch bản trước rồi nói sau." Ôn Thiều Ngọc không lập tức đồng ý.

Bây giờ tất cả kịch bản và các công việc khác xung quanh hắn đều do A Thăng phụ trách bàn bạc.

Cho dù hắn nhìn trúng kịch bản mình thích cũng sẽ để A Thăng phụ trách các công việc tiếp theo.

Đương nhiên Chương Hoa không có ý kiến gì.

Ăn uống xong.

Ba người bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm.

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy vị đạo diễn trước mắt này vẫn khá tốt.

Sau khi ba người tách ra, A Kiến tự mình tới đón Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc nói chuyện này cho A Kiến nghe.

"Lúc nhận được kịch bản tôi sẽ xem lại. Nếu không có chuyện gì thì trước hết sẽ không nhận kịch bản khác."

Ôn Thiều Ngọc chỉ định toàn tâm toàn ý quay xong một bộ phim, dù sao đây cũng là vai nam chính đầu tiên trong đời hắn.

"ĐƯỢC."

A Kiến làm việc rất hiệu suất.

Chủ yếu là Chương Hoa quá nóng vội.

Ông ấy vẫn luôn tự nhủ không được gấp gáp, không được gấp gáp. Nhưng vẫn rất gấp.

Đã tìm được người rồi, ông ấy lo lắng nếu như mình không sốt ruột thì sẽ bị người khác cướp đi.

Tuy đã đợi rất nhiều năm, cho dù đợi thêm một chút thời gian nữa cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng Chương Hoa lại giống như đã mất đi kiên nhẫn, chuyện đầu tiên ông ấy làm sau khi về đến nhà chính là bảo người ta đưa kịch bản cho Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc xem xong kịch bản, đồng ý nhận bộ phim này.

A Thăng đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.

Anh ta được Tư Đồ Quang Diệu phái tới chăm sóc Ôn Thiều Ngọc, chủ yếu là tới khống chế công việc của Ôn Thiều Ngọc. Về phần Ôn Thiều Ngọc thích cái gì hay muốn nhận bộ phim nào thì cứ hoàn toàn làm theo sở thích của hắn.

Chỉ cần Ôn Thiều Ngọc không tự biến con đường của mình trở nên chật hẹp thì bọn họ sẽ không can thiệp vào.

Đương nhiên sẽ cố hết khả năng để cung cấp cho Ôn Thiều Ngọc một ít đề nghị, cố gắng giúp Ôn Thiều Ngọc ít đi đường vòng.

Ôn Thiều Ngọc nhận vai nam chính, ra lệnh bắt buộc không ai được nói ra.

Hắn muốn gây bất ngờ cho người nhà.
 
Chương 568


Ôn Thiều Ngọc nhanh chóng vào đoàn quay phim.

Đóng nam chính không phải là một chuyện đơn giản, Ôn Thiều Ngọc cũng biết. Diễn xuất của Ôn Thiều Ngọc trong mắt đạo diễn Chương vẫn rất ngây ngô nên bọn họ cũng chậm rãi mài giũa.

Về sau không đủ tiền, A Thăng chủ động tìm tới Chương Hoa.

Cũng không biết hai người nói như thế nào, dù sao sau này Chương Hoa cũng không còn phát sầu vì tiền nữa.

Vì để mình càng phù hợp với nhân vật hơn mà Ôn Thiều Ngọc thậm chí còn giảm béo.

Cả người hắn thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.

Hắn để một mái tóc bóng mượt đặc trưng của thời đại đó, mặc một thân trường bào màu xám tro, đứng ở trên đường trông vô cùng cô độc.

Nhưng với dáng người cao ngất kia, ai cũng nhìn ra được vẻ ngông nghênh cả người.

Ôn Thiều Ngọc diễn hết cảnh này đến cảnh khác, số lần từ NG không ngừng đến NG càng ngày càng ít, tiến bộ có thể trông thấy rất rõ ràng.

Đừng thấy Chương Hoa lúc mời Ôn Thiều Ngọc hèn mọn như vậy, nhưng lúc quay phim ông ấy lại hết sức nghiêm khắc. Có gì đó không thích hợp là phải quay đi quay lại không ngừng.

Làm việc chậm nhưng rất tỉ mỉ.

Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều dốc sức hướng về cùng một phương hướng, mọi người đồng tâm hiệp lực chỉ muốn quay tốt bộ phim này.

Trước kia thiếu tiền, sau này ngay cả tiền cũng không thiếu nữa.

Bên phía Tư Đồ Quang Diệu thậm chí còn phái người chuyên môn đến hỗ trợ.

Chương Hoa cần cái gì thì bên kia đều sẽ có người mang tới.

Làm việc rất có hiệu suất.

Điều này cũng gia tăng rất nhiều thời gian của Chương Hoa, giúp ông ấy dồn tất cả tinh lực vào việc quay phim.

Nửa năm trôi qua.

Phim cuối cùng cũng quay xong.

Ôn Thiều Ngọc quay phim ở trong đoàn làm phim, căn bản không về nhà.

Hắn lo lắng sau khi mình về đến nhà, nhìn thấy mẹ và con gái thì trạng thái cả người sẽ thay đổi. Hắn cần phải giữ được trạng thái như vậy cho đến khi bộ phim kết thúc.

Bà Ôn biết con trai đang quay phim không có thời gian nên cũng không đến

Hương Thành, mà là dẫn theo con gái cùng cháu ngoại, cháu nội đến Sở Thành chơi.

Một tháng sau, bọn họ lại trở về Bình Thành.

Ôn Như Hân ở trong cửa hàng hỗ trợ.

Bà Ôn nói: "Cái này không cần con hỗ trợ, con mau đi nghỉ ngơi đi."

"Con muốn làm chút gì đó."

Ôn Như Hân đã quen bận rộn, lúc rảnh rỗi là toàn thân sẽ cảm thấy là lạ.

Bà Ôn đau lòng con gái.

"Trong nhà nhiều người như vậy, làm gì còn cần con làm việc nữa? Hôm nay con

không làm việc, cảm thấy cả người ở được, vậy thì cứ nghỉ ngơi cho mẹ. Chờ đến khi nào con đã quen với trạng thái này rồi thì sẽ không còn thấp thỏm như hôm nay nữa."

Ôn Oanh ở bên cạnh tán thành gật đầu: "Cô cả, bà nội con nói rất đúng. Mục đích bây giờ của cô cả chính là nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối đừng làm việc."

Ôn Oanh rất thích cô cả và mấy người anh họ.

Ôn Như Hân cũng không cậy mạnh.

Hai tháng qua thật giống như đang sống trong mơ.

Cô ấy hoàn toàn không ngờ nhà mình lại trải qua một cuộc sống như vậy.

Từ ngày lễ mừng năm mới, mẹ cô ấy mang theo cháu gái bỗng nhiên xuất hiện ở cửa nhà cô ấy hình như đã khiến cuộc sống của cô ấy bắt đầu trở nên khác biệt.

Cô ấy vốn mặc quần áo trắng bệch.

Bọn nhỏ mặc quần áo vá, ngay cả giày của thằng ba cũng không vừa chân.

Nhưng kể từ lúc đó, cô ấy được mặc quần áo đẹp, còn ba đứa con trai được đi giày thể thao chạy trên đường.

Chân bọn nhỏ không ngừng đá bóng, đi tới chỗ nào cũng có một đám trẻ con đuổi theo chơi đùa cùng bọn nhỏ.

Bọn nhỏ đang dần dần thay đổi.
 
Chương 569


Nụ cười trên mặt bọn nhỏ càng ngày càng nhiều, cả người đều tỏa ra hào quang khác biệt.

Thật ra trong lòng Ôn Như Hân biết rõ.

Bọn nhỏ ở trong trường học bị người khác bắt nạt, có không ít người cảm thấy mẹ của ba đứa nhỏ là một người tàn tật nên luôn dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn nhỏ, còn có thể sẽ bắt nạt bọn nhỏ hay thậm chí là nói ra những lời gây tổn thương cho chúng.

Tuy chúng chưa từng nói ra những điều này ở nhà.

Nhưng thân là một người mẹ, làm sao cô ấy có thể không nhận ra vấn đề của con mình chứ

Chỉ là Ôn Như Hân không có cách nào, cũng không có sức lực để thay đổi.

Khi những đứa con của cô ấy được mặc quần áo sạch sẽ, được mặc quần áo thể thao thời thượng nhất, mang giày thể thao xịn xò nhất, chơi bóng đá trong một trường học thì những đứa trẻ kia mới đuổi theo phía sau bọn nhỏ, lấy lòng bọn nhỏ, muốn chơi đùa cùng với bọn nhỏ.

Mà sau khi những nữ đồng chí bình thường vẫn luôn nói mấy lời đàm tiếu ở sau lưng bị mẹ mình dạy dỗ cũng đã trở nên thành thật hơn.

Đây chính là nguyên nhân Ôn Như Hân luôn nhớ nhà.

Kỳ nghỉ hè đã kết thúc.

Ôn Như Hân muốn dẫn bọn nhỏ trở về.

Bởi vì là mùa hè nên bà Ôn muốn để bọn họ mang theo chút đồ trở về, thế là không để cho mẹ con bọn họ đi đón xe lửa.

Khi xe đi thẳng tới Mông thị dừng lại nghỉ ngơi ở Bình Thành, bà Ôn mới để đội xe mang theo mấy mẹ con bọn họ trở về.

Trong nháy mắt.

Ôn Oanh trở thành bạn nhỏ học lớp sáu.

Lúc thi cuối kỳ, Ôn Oanh là bạn nhỏ nhỏ tuổi nhất nhưng lại thi đứng đầu cả lớp.

Cô bé vốn định nhảy lớp nhưng bà Ôn ngăn cản không cho.

"Một cô bé như con nhảy lớp sớm như vậy làm gì? Ở tiểu học từ từ thêm một năm nữa đi."

Bà Ôn cũng không muốn để cho cháu gái mệt chết vì học tập, bà đưa cháu đến trường học để học hành là vì muốn cháu hiểu được lý lẽ, thuận tiện tĩnh dưỡng thân thể.

Nhưng cháu gái lại muốn nhảy lớp.

Vì tiếp tục nhảy lớp mà liều mạng học tập.

Điều này trái với ước nguyện ban đầu của bà nội khi đưa cháu gái đi học.

Cứ như vậy, Ôn Oanh chỉ có thể tiếp tục học tiểu học.

Cô bé còn nhỏ tuổi nhưng thành tích học tập rất tốt. Tuy các bạn học cũng nghe được không ít lời đồn đãi nhảm nhí nhưng bọn họ vẫn rất tốt với cô bé.

Dường như cô giáo cũng biết vì sao cô bé phải nhảy lớp nên cũng rất chú ý đến trạng thái tâm lý của cô bé.

Cứ như vậy, Ôn Oanh vui vẻ học lớp sáu.

"Mọi người nghe nói chưa? Quốc gia chúng ta có một bộ phim được đưa ra nước ngoài giành được giải thưởng. Người đoạt giải kia còn đoạt được giải ảnh đế.TM

"Ảnh để là cái gì vậy?"

"Chính là diễn viên xuất sắc nhất trên TV! Có hơi giống với bằng khen của học sinh ba tốt mà chúng ta nhận được! Nhưng người nhận được bằng khen của học sinh ba tốt chúng ta có hơi nhiều, còn người nhận được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất này cũng chỉ có một người một năm mà thôi."

"Oa! Vậy người này cũng lợi hại quá."

"Tên người đó là gì thế?"

"Ôn Thiều Ngọc."

Lạch cạch.

Ôn Oanh đang làm bài tập, ban đầu cũng không chú ý các bạn học đang nói gì.

Nhưng bỗng nhiên nghe được tên của ba mình trong miệng các bạn học, Ôn Oanh không nắm chặt được cây bút trong tay, làm nó lập tức trượt xuống mặt đất.

Bạn học nam đang phổ cập khoa học cái gì gọi là ảnh để cho các bạn học kia bèn khom lưng nhặt bút lên giúp Ôn Oanh.

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo" Bạn học nam kia nói tiếp với các bạn cho xong: Nghe nói vị ảnh để kia sau khi đoạt giải đã nói những lời này. Cậu không biết chuyện này thậm chí còn được đăng trên báo sao?"
 
Chương 570


Để chứng minh mình không khoác lác, bạn học kia còn nói với các bạn học còn lại: "Nếu các cậu không tin thì có thể về nhà lấy báo ra đọc. Nếu trong nhà các cậu không có báo, ngày mai tớ sẽ mang báo tới, sau khi các cậu đọc xong là biết ngay."

Ôn Oanh rất ít khi tham gia vào cuộc thảo luận của các bạn học.

Nhưng hôm nay, cô bé bỗng nhiên tham dự vào, hỏi: "Vị ảnh để này trông thế nào vậy? Cậu có nhìn thấy không?"

Người bạn học kia gật đầu nói: "Thấy rồi, là một nam diễn viên rất đẹp trai, không biết tại sao lại cảm thấy có hơi quen mắt, hình như trước đó đã từng thấy qua rồi."

Ôn Oanh nghĩ có thể là đã nhìn thấy ở cổng trường học, dù sao lúc ấy ngày nào ba cũng đưa đón cô bé.

Đã lâu lắm rồi.

Tuy Ôn Oanh rất muốn cho người khác biết ba mình chính là vị ảnh để đệ nhất nước Hoa trong miệng bạn học để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Anh trai nói: "Làm người phải khiêm tốn"

Những gì anh trai nói là chân lý.

Ôn Oanh tôn sùng lời lẽ chí lý, kiên quyết chấp hành.

Buổi chiều tan học.

Ôn Oanh đạp chiếc xe đạp màu hồng phấn của mình chạy như bay về nhà.

Thấy bà nội còn chưa về, cô bé lại đạp xe đạp tiếp tục chạy về phía cửa hàng.

Khi đến cửa hàng.

Ôn Oanh kích động gọi: "Bà nội! Bà đọc báo chưa? Hôm nay nhà chúng ta có mua báo không?"

Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của cháu gái bèn biết ngay cháu gái cũng nghe được tin tức.

Bà chỉ vào một đống báo trên bàn nói: "Bảo ở đó, con muốn đọc thì tự qua lấy mà xem. 

Ôn Oanh hưng phấn nhỏ giọng thét lên một tiếng, lập tức cầm tờ báo trên bàn lên xem.

"Bà nội, đúng là ba! Ba thật lợi hại."

"Hôm nay con ở trường học nghe mấy bạn học khác nói mà con cũng không dám tin đó chính là ba con"

Ôn Oanh vô cùng hưng phấn, líu ríu như một con chim nhỏ vui vẻ.

Bà Ôn cười hỏi cô bé: "Con có nói với các bạn đây chính là ba con không?”

Ôn Oanh lắc đầu: "Anh trai nói làm người phải khiêm tốn, cũng giống như không nên thể hiện sự giàu có của mình."

Bà Ôn giật mình, không ngờ cháu trai lại nói những lời này với cháu gái.

"Không nói với người khác cũng tốt, miễn cho rước lấy phiền toái." Bà Ôn đã thấy qua rất nhiều diễn viên sau khi thành danh thì phiền toái cũng nối gót mà đến.

Bây giờ khác với quá khứ.

Nhưng có một số vấn đề về cơ bản vẫn giống nhau, vẫn sẽ không biến mất.

Hương Thành.

Ôn Thiều Ngọc còn được ra nước ngoài một chuyển, thủ tục vô cùng phức tạp.

Nếu không phải Ôn Độ mua cho hắn một căn nhà ở đây thì hắn muốn làm thủ tục ra nước ngoài cũng không dễ dàng đến thế.

Tuy Chương Hoa không giành được giải thưởng lớn nhưng ông ấy được đề cử.

Bộ phim mà ông ấy quay cũng được đề cử.

Thậm chí còn giành được giải thưởng lớn.

Dù sao cả đoàn làm phim cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.

Sau khi trở lại Hương Thành, bộ phim đã chính thức được công chiếu tại các rạp phim lớn.

Không ít người đều muốn đến xem bộ phim đoạt giải này rốt cuộc như thế nào.

Những người vốn không xem trọng bộ phim này cũng không ngờ Chương Hoa sẽ gửi bộ phim đến liên hoan phim trước.

Đưa đến liên hoan phim, chỉ cần được đề cử là sẽ mang đến không ít độ chú ý.

Đoạt giải, mà trong đó nam chính còn giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, như vậy tất cả mọi người đều biết bộ phim này tuyệt đối sẽ không lỗ vốn.

Nhưng mức độ nổi tiếng của bộ phim này vượt xa dự đoán của công chúng.

Chương Hoa kiếm được một mớ tiền.
 
Chương 571


Tư Đồ Quang Diệu vốn chỉ định ủng hộ sự nghiệp của Ôn Thiều Ngọc, nào ngờ lại kiếm được một bộn tiền như thế.

Chỉ mới hơn nửa năm ngắn ngủi.

Ôn Thiều Ngọc từ một diễn viên quần chúng có chút bối cảnh biến thành ảnh để có hàm lượng vàng siêu cao hiện nay.

Hắn nhận kịch bản đến mềm tay.

Hắn nhìn trúng một bộ phim hay và sau khi đóng bộ phim đó, hắn đã đưa ra một quyết định khiến mọi người phải ngạc nhiên.

"Cái gì? Anh định trở về? Anh trở về không có biên chế thì những người đó cũng sẽ không tìm anh đóng phim nữa đâu."

Sau khi Tư Đồ Quang Diệu nghe được, phản ứng đầu tiên chính là phản đối.

"Nhưng tôi không thể không trở về cả đời được."

Sau khi Ôn Thiều Ngọc quay xong một bộ phim cứ như đã trải qua cả đời của người kia.

Hắn cũng hiểu được rất nhiều chuyện.

Lúc còn trẻ hắn đã làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ. Không thể nói là không tốt đối với hai đứa con, chỉ là không làm tròn trách nhiệm mà một người ba nên làm.

Hôm nay mẹ đã lớn tuổi, con trai ở bên ngoài phấn đấu, con gái lại còn nhỏ. Hắn coi như cũng đã có một chút thành tựu, ít nhất là đã tìm được phương hướng cho cuộc đời của mình.

Kế tiếp cũng nên trở về với gia đình, làm chút gì đó cho gia đình của mình.

"Vậy thì đợi thêm hai năm nữa đi. Bây giờ anh kiếm nhiều tiền hơn chút nữa, kiếm nhiều danh tiếng hơn chút nữa. Ngày nay khắp nơi trên phố lớn ngõ nhỏ đều có rạp chiếu phim, trong rạp chiếu phim toàn chiếu phim quay ở Hương Thành, mà hai bộ phim anh quay này cũng không có danh tiếng gì, ít nhất là danh tiếng không quá lớn trong mắt dân chúng bình thường. Anh quay nhiều hơn chút, đợi qua hai năm nữa chính sách trong nước thả lỏng thì anh lại trở về thi biên chế."

Tư Đồ Quang Diệu nói mấy câu đơn giản đã ổn định được hắn.

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hình như đúng thật là vậy.

Cho dù hắn trở về nước quay phim cũng phải đảm bảo doanh thu phòng vé.

Nếu như khán giả trong nước đều không nhận ra mình, chỉ sợ cũng không có mấy người nguyện ý đến rạp chiếu phim để tiêu tiền xem phim của hắn.

Ôn Thiều Ngọc bắt đầu nhận kịch bản.

Chỉ cần là kịch bản thú vị thì hắn đều sẽ nhận.

Rất nhiều người biết danh tiếng của Ôn Thiều Ngọc nên cũng có rất nhiều kịch bản tốt đang xếp hàng chờ được đưa tới cửa.

Ôn Thiều Ngọc chỉ chọn cái nào mình cảm thấy hứng thú.

Vì thế hắn quay hết bộ này đến bộ khác.

Hai ba năm nay, Ôn Thiều Ngọc đã quay không biết bao nhiêu bộ phim.

Hắn giống như một nhân viên gương mẫu.

Cùng lúc đó.

Bình Thành.

Ôn Oanh đã là một cô bé cấp ba.

Mái tóc dài đen nhánh giống như gấm vóc, tản ra tự nhiên sau lưng cô bé.

Cô bé mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt đi vào từ bên ngoài tựa như thục nữ.

Nóng lòng ngồi trên ghế, xem phim mới của ba cô bé cùng các vị khách trong cửa hàng.

Bộ phim lần này Ôn Thiều Ngọc đóng là một bộ phim hài.

Tất cả trong đó đều là người có tiếng tăm ở Hương Thành.

Cả bộ phim chiếu từ đầu đến cuối đều khiến mọi người không thể khép miệng lại được, suốt cả quá trình đều cười ha ha.

Ôn Oanh cười vô cùng thùy mị.

Bộ phim chiếu xong, nhân viên công tác trong cửa hàng lại chiếu một bộ phim khác.

Nhân vật chính trong phim không có ngoại lệ, tất cả đều là Ôn Thiều Ngọc. "Oanh Oanh."

Bà Ôn mặc một bộ sườn xám màu đen bước ra từ bên trong, rõ ràng đã là một bà cụ hơn năm mươi tuổi nhưng trông lại càng ngày càng trẻ.

"Bà nội?"

"Năm nay trong cửa hàng sẽ sửa sang lại, phải đóng cửa một thời gian. Vừa lúc anh trai con năm nay cũng thi đại học, con cũng thi vào trung học phổ thông, bà có thể có nhiều thời gian theo dõi các con hơn."
 
Chương 572


Ôn Oanh mềm mại nói: "Bà nội, cho dù bà không theo dõi con, con cũng sẽ thi tốt. Trường trung học của anh trai cũng không khó thi vào."

"Con nhất định phải học ở trường trung học tốt hơn. Lúc trước anh trai con chỉ tùy tiện chọn một trường trung học phổ thông. Nơi đó không thích hợp với con lắm. Con chỉ cần thi vào cùng một trường đại học với anh trai là được, không cần phải thi chung một trường trung học."

Bà Ôn thật lòng không muốn cho cháu gái đến trường cháu trai học.

Rất nhiều học sinh trong trường đó có thành tích học tập không tốt.

Nếu không thì bà cũng sẽ không cho phép cháu trai quanh năm suốt tháng đều không đến trường học, chỉ tham gia kỳ thi là xong việc.

Nếu như một cô bé ngoan ngoãn như Oanh Oanh đến ngôi trường đó học không phải sẽ bị người ta bắt nạt chết sao?

Cho dù như thế nào bà nội cũng không cho phép cháu gái đi học ở ngôi trường đó.

Ôn Oanh có chút thất vọng.

"Con thật sự không thể theo học ngôi trường đó sao ạ?"

"Trường trung học phổ thông bên cạnh nhà chúng ta không được sao?" Bà Ôn hỏi.

Ôn Oanh lắc đầu: "Con không muốn vào trường trung học phổ thông đó. Hiệu trưởng trường trung học đó xem thường anh trai, căn bản không chịu nhận anh trai, cho nên con không muốn đến trường bọn họ học."

Bà Ôn: "...”

Cho dù trong lòng bà Ôn cũng rất khó chịu.

Dựa vào cái gì mà xem thường cháu trai bà? Cháu trai bà giỏi giang như thế.

Những người đó có mắt không tròng.

Dù trường có tỷ lệ trúng tuyển cao nhưng bà Ôn lại không chịu cho cháu gái vào học.

"Hai trường trung học phổ thông này đều không được, con chọn một trường khác đi, cách nhà chúng ta không quá xa là được. Xe đạp của con nhỏ quá rồi, anh trai con sẽ gửi về một chiếc xe đạp mới"

Sức khỏe của cháu gái mấy năm gần đây càng ngày càng tốt nên trong lòng bà Ôn ít nhiều gì cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tất cả số tiền cô bé kiếm được bao năm qua đều được dùng để làm việc thiện.

"Vậy con sẽ tìm xem trường trung học phổ thông tốt nhất gần chúng ta là ở đâu."

Ôn Oanh rất tự tin khi nói ra điều này.

Có lẽ cô bé thoạt nhìn ngây ngốc trên phương diện khác, thế nhưng trên phương diện học tập lại cứ như là đã khai mở hai kinh mạch Nhâm Đốc, học cái gì cũng dě.

Trí nhớ còn rất tốt.

"Chỉ cần không phải là hai ngôi trường này, con có thể chọn những trường học khác."

"Vâng ạ!"

Ôn Oanh trở về phòng ôn tập nhưng không đọc nổi sách.

Cô bé nhìn cây hồng thật to ngoài cửa sổ, nghĩ đến Luật Cảnh Chi.

Từ sau khi Luật Cảnh Chi ra nước ngoài, cô bé và Chi Chi chưa từng gặp lại nhau.

Không phải là cậu bé không trở về từ nước ngoài, mà là cô bé không đến Hương Thành.

Cũng không biết Chi Chi đã quên cô bé chưa.

Hàng năm Ôn Oanh đều chuẩn bị quà, bảo anh trai mang qua cho Chi Chi.

Chi Chi cũng sẽ có quà cho cô bé.

Ôn Oanh thở dài.

Tuy nhiều năm qua cô bé cũng có bạn tốt, nhưng bạn tốt như Chi Chi cũng chỉ có một.

"Mau lớn lên đi, chỉ cần lớn lên là có thể gặp được Chi Chi rồi."

Ôn Oanh gục xuống bàn tiếp tục ôn tập.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi đại học, Ôn Độ mới hùng hùng hổ hổ trở về từ Sở Thành.

Mấy năm nay, tốc độ mở rộng bản đồ thương mại của Ôn Độ rất nhanh.

Năm trước.

Chính sách của Sở Thành xảy ra thay đổi.

Mảnh đất trồng rau nhỏ mà Ôn Độ mua thực chất đã được sơn vẽ ở khu vực trọng điểm, giá đất tăng lên vô số lần.

Thay vì bán đất, cậu đã xây dựng một tòa nhà cao tầng thương mại ngay tại chỗ.

Sau khi xây xong một tòa nhà cao tầng thương mại cực lớn, bên dưới còn có siêu thị và khách sạn đồng bộ.
 
Chương 573


Rất nhiều thương gia nhanh chóng vào ở.

Ôn Độ dùng tiền đầu tư mua đất khác.

Cứ như vậy từng bước mở rộng, Ôn Độ tích lũy vốn liếng.

Chợ buôn rau củ quả xây lúc trước cũng từ một nhà xưởng thật lớn biến thành từng tòa nhà cao tầng.

Nơi đây trở thành chợ buôn rau củ quả lớn nhất.

Phía trên có rất nhiều địa phương đều đã được thuê, có không ít người lựa chọn làm một mình.

Mỗi năm Ôn Độ chỉ thu tiền thuê cũng đã kiếm được bộn tiền.

Mà chỉ cần tất cả rau dưa của những người này được đưa đến Hương Thành thì trên cơ bản đều sẽ bán cho Luật Hạo Chi.

Luật Hạo Chi cũng không kiếm hết tiền của tất cả mọi người, dù sao cũng phải để lại cho người khác một chút đường sống.

Toàn bộ rau dưa cậu ấy bán là hàng cao cấp, không hề đụng vào hàng trung và thấp.

Những thuyền mà những người đó đi đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Luật.

Mà mùng hai tháng giêng năm nay, Ôn Độ chính thức trưởng thành, lấy được chứng minh thư của mình.

Lúc cậu đi làm việc cũng không cần bỏ tay bỏ chân nữa.

Cho nên nửa đầu năm nay, cậu gần như đã bận muốn điên rồi.

May mà Thiết Tỏa tốt nghiệp trở về hỗ trợ, hiện giờ có rất nhiều chuyện trong công ty đều do Thiết Tỏa quản lý, như vậy Ôn Độ mới có thể rảnh tay về nhà tham gia thi đại học.

Ôn Độ bay trở về.

Xuống máy bay đã có người lái xe tới đón cậu, trước khi vào cửa, Ôn Độ còn cầm điện thoại trong tay, đang gọi điện thoại.

Ôn Oanh thấy anh trai trở về bèn vui vẻ chạy ra từ trong viện.

Cô bé nhìn thấy anh trai đang gọi điện thoại nên không lên tiếng, chỉ nắm tay anh trai, cùng anh trai đi vào trong nhà.

"Chuyện còn lại cậu cử xử lý là được, nếu có việc gì gấp thì gọi lại cho tôi. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không có thời gian để nghe điện thoại.

Ôn Độ dặn dò Thiết Tỏa cẩn thận xong mới yên tâm cúp điện thoại.

"Ôn bài thế nào rồi? Có nắm chắc không?" Ôn Độ hỏi em gái.

Sau khi nói xong cậu mới ý thức được giọng điệu của mình hình như không đúng lắm, bèn sửa miệng nói: "Thi không tốt cũng không sao, không cần có áp lực quá lớn. Cho dù sau này em thi vào đại học hạng ba cũng không sao cả. Anh trai có tiền, nuôi nổi em."

Tốt nhất là để cho đám nhóc thổi bên ngoài không nuôi nổi em gái cậu mới tốt.

Ôn Oanh phồng má, giọng nói mềm mại vang lên: "Anh trai, em ở trong lòng anh vô dụng như vậy sao? Sao em có cảm giác anh vẫn luôn không quan tâm em, nếu như anh quan tâm em, làm sao có thể không biết em đứng đầu toàn trường chứ?"

Ôn Độ không xấu hổ chút nào mà còn rất kinh ngạc nói: "Em gái anh lợi hại như vậy sao? Vậy nhất định phải thưởng cho em chút gì đó. Nói đi, em muốn gì nào?"

"Em muốn sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh trai." Ôn Oanh ước nguyện.

Cô bé biết rõ anh trai bề bộn nhiều việc, cũng biết mỗi ngày nhìn thấy anh trai là một chuyện rất không thực tế, thế nhưng cô bé vẫn nói.

Ôn Độ nhíu mày, cố ý trầm tư một lát rồi dùng vẻ mặt khó xử trả lời: "Làm sao bây giờ? Nguyện vọng này của em hình như rất dễ thực hiện."

"""Dạ?"

Đầu Ôn Oanh đầy dấu chấm hỏi.

Sau đó cô bé hưng phấn nhảy dựng lên, thét chói tai hỏi: "Anh trai, anh trai, anh nói thật sao? Có phải sau này anh sẽ luôn ở nhà không ạ?"

Ôn Độ vội đỡ em gái, sợ cô bé sẽ ngã sấp xuống.

"Đừng làm rộn, được rồi! Nhỡ đâu trẹo chân thì đến lúc đó em lại khóc nhè.

Không thể trách Ôn Độ quá mức căng thẳng.
 
Chương 574


Chủ yếu là thân thể của Ôn Oanh có hơi khó chiều. Người khác bị cảm lạnh chảy nước mũi chỉ cần hai ngày là khỏi, nghiêm trọng hơn một chút thì cũng chỉ cần uống thuốc hai ngày, bảy tám ngày sau là có thể khỏi.

Nhưng đến lượt Ôn Oanh thì mỗi lần cảm lạnh đều sẽ phát sốt, mà mỗi lần phát sốt đều phải chích một mũi.

Cô bé cũng không bệnh nặng gì, nhưng mỗi lần bệnh nhẹ đều có thể khiến cho người ta phải lo lắng đề phòng.

Mắt cá chân trông cũng vô cùng yếu ớt

Giống như tùy tiện nhảy hai cái là sẽ gãy.

Ôn Oanh nghe lời đứng vững lại, sau đó kéo tay áo Ôn Độ lắc lắc, nũng nịu hỏi:

"Anh trai, anh nói thật sao? Có phải anh thật sự không đi nữa chứ không phải đang dỗ dành em vui vẻ đúng không?"

"Đương nhiên không phải đang dỗ em vui vẻ.”

Ôn Độ biết em gái mình không phải là một đứa trẻ bình thường, tuy có rất nhiều chuyện cậu không hiểu rõ và không thể coi cô bé như người lớn trưởng thành nhưng cô bé lại hiểu biết nhiều hơn những đứa trẻ khác.

Bởi vậy có mấy lời, Ôn Độ sẽ nói thẳng với em gái.

"Trọng tâm công việc kế tiếp của anh sẽ chuyển đến Bình Thành. Bên phía Bình Thành cũng sẽ phát triển mạnh. Bên Sở Thành đã ổn định rồi nên tiếp theo chính là Bình Thành”.

Mặc kệ thành thị khác phát triển bao nhiêu, Bình Thành mới là căn cơ cuối cùng.

Ôn Độ không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.

Ôn Oanh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Cô bé không biết anh trai sẽ bận bịu việc gì, cô bé chỉ biết sau này anh trai sẽ bận bịu ở Bình Thành.

Mặc dù có thể không gặp được anh trai mỗi ngày, nhưng một tuần chắc chắn có thể gặp được hai ba lần.

Chỉ cần anh trai còn ở Bình Thành, cô bé muốn gặp anh trai cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Bà nội đâu rồi?"

Hành lý của Ôn Độ đã được trợ lý đưa vào trong nhà.

Sau khi cậu và em gái vào phòng khách nhưng không thấy bà nội đâu mới quay đầu hỏi em gái.

Ôn Oanh nói: "Bà nội đến cửa hàng rồi, cửa hàng phải sửa sang lại một chút, bà nội đang nói chuyện với người khác.”

"Vậy trưa nay để anh nấu cơm." Ôn Độ nói xong bèn cởi áo khoác tây trang đắt tiền ra, xắn tay áo lên chuẩn bị nấu cơm.

Đúng lúc bà Ôn từ bên ngoài trở về, thấy tư thế này của cháu trai bèn nói: "Cơm trong nhà không cần con làm."

Bây giờ chính sách đã thay đổi, có không ít người đến Bình Thành xin việc.

Bà Ôn bèn mời một người có tài nấu nướng rất tốt đến nhà nấu cơm.

Ôn Độ đã lâu không nấu ăn, thậm chí còn không biết bà nội đã thuê người khác.

Ôn Oanh nhận thấy tâm trạng của anh trai suy sụp bèn kéo cậu qua một bên nhỏ giọng nói: "Chị Béo nấu cơm ngon lắm, nghe nói tổ tiên chị ấy là đầu bếp. Đây cũng là vì bà nội muốn em béo lên một chút nên mới cố ý tìm về đấy. Nhưng dù em ăn không ít thì cân nặng vẫn không hề tăng lên chút nào. Bà nội cảm thấy chuyện này hơi bẽ mặt nên không nói cho bất kỳ ai biết."

Ôn Độ củi đầu nhìn em gái, giơ tay xoa đầu cô bé.

"Vậy tại sao em ăn mà không béo lên?"

Ôn Oanh rất tủi thân nói: "Sao em biết được chứ? Em cũng muốn biết vì sao em ăn hoài mà không béo lên đấy:

Mặc dù cô bé cảm thấy tủi thân nhưng khóe miệng giương lên kia lại biểu hiện nội tâm của cô bé đang rất vui vẻ.

Lúc này Ôn Oanh kéo anh trai ra xa hơn, nhỏ giọng nói: Anh trai, mấy cô gái trong mơ của em đều nói gầy một chút mới xinh đẹp, thế nên em cũng muốn gầy.

Ôn Độ như có điều suy nghĩ nhìn chăm chăm cô bé.
 
Chương 575


Sau khi Ôn Oanh kịp phản ứng mới lập tức giải thích: "Anh trai, anh tuyệt đối không được hiểu lầm em, em không hề giảm cân, em thật sự là ăn hoài không mập. Không tin thì đợi lát nữa anh cứ hỏi bà nội xem sức ăn của em có phải đã tăng lên rồi không."

Không phải Ôn Độ không tin cô bé.

"Em chỉ cần nhớ một câu là được. Sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng.”

Ôn Oanh dùng sức gật đầu: "Anh trai, anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng sống đến chín mươi chín!

Ôn Độ nhếch môi: "Được."

Bà Ôn chỉ mang đồ ăn vào phòng bếp, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy dáng vẻ hai anh em tương tác nên đi tới hỏi cháu trai: "Con ôn tập thế nào rồi?"

"Trước đó đã ôn tập xong rồi ạ, vốn định năm ngoái sẽ bắt đầu thi đại học, nhưng lúc ấy chính sách có thay đổi, công việc trong tay lại quá nhiều nên trong khoảng thời gian ngắn không thể đi được, vì vậy mới không trở về tham gia thi đại học."

“Năm nay chuyện bên kia đã ổn định, hơn nữa trọng tâm công việc kế tiếp của con sẽ đặt ở Bình Thành nên năm nay con mới có thể chạy về tham gia thi đại học."

Khuôn mặt của bà Ôn vui vẻ.

"Nói như vậy là sau này con sẽ ở nhà sao?" Bà Ôn hỏi.

Ôn Độ nói: “Học kỳ năm nhất có thể phải ở lại trường. Cuối tuần hoặc là khi trường không có tiết thì con sẽ trở về. Nếu có thể làm thủ tục ngoại trú vào học kỳ sau thì sẽ tốt hơn, nếu không thể thì năm hai sẽ về nhà ở

"Chuyện của con, con cứ tự mình sắp xếp." Bà vốn dĩ không cần quan tâm đến việc của cháu trai.

Người thông minh nhất trong nhà chính là cháu trai.

Bây giờ nhà bọn họ có thể có được ngày hôm nay tất cả đều dựa vào cháu trai.

Bà Ôn sẽ không bao giờ nói về cháu trai mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thậm chí trong nhà có rất nhiều chuyện, rất nhiều quyết định đều phải hỏi chủ ý của cháu trai.

"Trưa nay ăn mì đi."

"ĐƯỢC."

Bà Ôn nói: "Sáng nay trong bếp có hầm một nồi canh, vừa vặn lát nữa dùng nó để nấu mì."

"Vâng."

Ôn Độ về nhà ăn cái gì cũng được, hơn nữa cậu cũng không kén ăn.

Hai bà cháu đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe.

Hai người bọn họ đồng thời nhìn về phía cửa, trông thấy trên xe có vài người bước xuống.

Bà Ôn đang híp mắt, định nhìn xem người tới là ai.

Cửa xe sau được mở ra, bên trong là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen có khí chất thanh tuấn ôn hòa bước xuống.

Dáng dấp của người đàn ông rất đẹp trai.

Nhưng dáng vẻ thế này trông vô cùng quen mắt.

"Mẹ, con về rồi!"

Ôn Thiều Ngọc cố ý hỏi thăm thời gian bọn nhỏ tham gia thi đại học để trở về.

Bà Ôn nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc, kinh ngạc không ngậm miệng lại được.

"Sao anh lại trở về?"

Nụ cười bên miệng Ôn Thiều Ngọc cứng đờ: "Mẹ, chẳng lẽ nơi này không phải nhà của con, con không thể trở về sao?"

"Ý của mẹ là anh không ở bên ngoài kiếm tiền mà về nhà làm gì?"

Mùi vị của bà Ôn khi vừa mở miệng thật quen thuộc.

Cứ như không phải con trai đã nhiều năm không gặp mà là con trai ngày nào cũng thấy, đã vậy còn làm cho người ta chán ghét.

Ý cười trong đáy mắt Ôn Thiều Ngọc vô cùng đậm.

Hắn vỗ vỗ bả vai con trai, hỏi: "Lúc thi đừng căng thẳng, thi không đậu cũng không sao, ba có tiền, ba nuôi nổi con.”

Ôn Oanh vừa bước ra khỏi nhà, cô bé nhìn thấy ba còn đang định thét chói tai nhào tới, nhưng đáng tiếc âm thanh kia còn chưa kịp phát ra thì đã nghe thấy lời nói của ba mình, sau đó dùng nét mặt kỳ quái nhìn về phía anh trai.

"Sao thế?"
 
Chương 576


Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng mình nói sai.

Hắn nhìn con trai, lại nhìn con gái, cuối cùng dời tầm mắt xuống người mẹ hắn. Thật ra bà Ôn cũng muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Ôn Oanh phồng má khá đáng yêu giải thích: "Vừa rồi anh trai cũng nói với con như vậy, hai người thật không hổ là ba con mà.”

Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc đắc ý, trái lại trên gương mặt lạnh lùng của Ôn Độ bên cạnh tuy không phải ghét bỏ nhưng ít nhiều gì cũng có chút rầu rĩ.

"Buổi trưa ăn mì nhé?"

Bà Ôn lặp lại.

Ôn Thiều Ngọc nói: "Buổi trưa ăn gì cũng được, con không kén ăn. Đúng rồi, mẹ, mẹ phải làm nhiều một chút, Quang Diệu cũng tới đấy."

"Vậy để mẹ bảo thím Béo làm nhiều hơn.

Lần này bà Ôn thật sự vào phòng bếp.

Chẳng qua bà Ôn không ở trong phòng bếp bao lâu, lúc bước ra khỏi phòng bếp còn cầm theo một tờ giấy trong tay, sau đó đạp xe đạp thẳng đến chợ.

Ôn Thiều Ngọc nhìn bóng lưng mẹ hắn đạp xe đạp nhanh chóng rời đi, trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Ơ? Bà con học được cách đạp xe đạp khi nào vậy?"

Chuyện này Ôn Oanh biết.

"Vài năm trước khi con mới học đạp xe đạp, con đã khoe với bà nội. Con cũng

hỏi bà có biết đạp xe đạp không nhưng sắc mặt của bà không được tốt lắm, còn bảo con đi làm bài tập đi. Không ngờ một tuần sau con lại thấy bà đạp xe đạp."

Ôn Thiều Ngọc: "...

Ôn Độ: "..."

Bà nội thật sự là hiếu thắng một đời.

Bà Ôn ra ngoài, mua không ít đồ ăn mang về. Bà còn tự mình xuống bếp, bày cả một bàn đồ ăn cùng thím Béo.

Quang Diệu cố gắng làm hết việc mới tới, trong tay cũng mang theo không ít đồ dac.

"Mẹ nuôi."

Tư Đồ Quang Diệu để đồ xuống, không ngồi xuống nói chuyện phiếm với bọn họ mà là đi thẳng xuống phòng bếp làm trợ thủ cho bà Ôn.

"Nơi này không cần con, con đi ra ngoài đợi đi."

Tư Đồ Quang Diệu không đi nhưng cuối cùng vẫn bị bà Ôn đuổi ra ngoài.

Người một nhà ngồi bên nhau, bầu không khí trong lúc ăn một bữa cơm no vô cùng vui vẻ.

Ôn Độ nghỉ ngơi hai ngày, chính thức tham gia kỳ thi đại học.

Cả nhà cùng ra trận, ngay cả Cửu gia và Tiểu Lục cũng tới.

Bà Ôn và Ôn Oanh mặc sườn xám.

Người một nhà đưa Ôn Độ đến trường thi, cũng không đi đâu khác mà là chờ ở bên ngoài.

Đến khi Ôn Độ bước ra, mọi người lại vờn quanh hộ tống cậu về nhà.

Cơm và thức ăn mà Ôn Độ ăn đều vô cùng thanh đạm là vì để phòng cậu không được thoải mái, tạo thành một ít ảnh hưởng không tốt.

Ôn Độ cảm nhận được sự quan tâm của người nhà, bỗng nhiên cảm thấy đây có thể chính là nguyên nhân vì sao mình cứ muốn kiên trì tham gia thi đại học.

Rõ ràng cậu có thể không tham gia thi tốt nghiệp trung học, rõ ràng có thể không quan tâm bằng cấp.

Cậu không đến trường nhưng vẫn có thể có được một gia nghiệp khổng lồ.

Nhưng vào giờ phút này cảm nhận sự che chở của người nhà, Ôn Độ cảm thấy đây chính là ý nghĩa của việc mình tham gia thi đại học.

Cậu thật sự rất hạnh phúc.

Đến trường thi, Ôn Độ cũng không căng thẳng.

Cậu hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.

Cậu không lo lắng mình thi không đậu sau đó sẽ ra sao, cho dù là thi không đậu cũng không có vấn đề gì cả. Cậu cũng không lo lắng con đường sau này của mình, cũng không cảm thấy mờ mịt đối với tương lai của mình giống như người khác.

Cậu đã đi trước rất nhiều người rồi.

Đối với cậu mà nói, tham gia kỳ thi đại học chỉ là một trải nghiệm cuộc đời, là để bù đắp thiếu thốn kiếp trước.

Lúc cậu bước ra khỏi trường thi, nhìn thấy người nhà chờ ở bên ngoài, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

"Thi xong rồi!"
 
Chương 577


Thí sinh chạy ra phía sau kích động reo hò.

Ôn Độ đi trong đám người, bước chân kiên định đi về phía người nhà.

"Bà nội, ba, chú, em gái, con thi xong rồi."

Khóe miệng Ôn Độ mang theo nụ cười.

Ôn Oanh là người đầu tiên kịp phản ứng, vui vẻ hoan hô: "A, anh trai đã thi xong rồi."

Ôn Thiều Ngọc ở bên cạnh kích động nói: "Mẹ, hôm nay con có thể ăn sườn kho tàu không? Mấy ngày nay miệng con đã nhạt đến mức muốn thành chim đẻ trứng rồi."

"Trứng chim cút trong miệng anh còn có thể nở ra con à?”

Bà Ôn cứ như trời sinh đã không có cách nào nói chuyện được với con trai, mở miệng là nói móc con trai đến chết.

Những người khác nghe vậy cười ha ha.

Ôn Thiều Ngọc ở trước mặt mẹ hắn không còn chút bóng dáng ngôi sao nào, tựa như vẫn là đứa con trai vô công rỗi nghề kia.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn điên cuồng muốn về nhà sau khi sự nghiệp lên đến đỉnh cao.

Chỉ có ở nhà, hắn mới là Ôn Thiều Ngọc.

Là Ôn Thiều Ngọc bình thường ban đầu chứ không phải ngôi sao lớn đứng trước ống kính.

"Còn chưa hỏi nữa, con thi thế nào?" Ôn Thiều Ngọc khó nén tò mò.

Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Ôn Độ.

Tuy bọn họ không hỏi nhưng trong lòng cũng muốn biết cậu thi thế nào.

Giọng điệu Ôn Độ rất bình thản: "Phát huy bình thường.

"Bình thường phát huy trình độ thế nào?" Ôn Oanh cẩn thận hỏi.

Ôn Độ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chính là có thể thi đậu đại học?"

Những người khác nghe xong nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Có thể thi đậu đại học là tốt rồi.

Nếu không về sau người ta nói ông chủ lớn của công ty nào đó vậy mà lại chưa từng đi học.

Truyền ra ngoài ít nhiều gì cũng có chút khó nghe.

Chẳng qua đại học mà bọn họ cho rằng cậu có thể đậu chính là kiểu trường dạy nghề.

Cũng không có yêu cầu gì quá xa vời.

Dù sao Ôn Độ trước giờ chưa từng ngồi trong phòng học đọc sách, cũng không mời giáo viên dạy bù chuyên môn đến bổ túc. Chương trình của ba năm trung học phổ thông đều là tự cậu lật sách học.

Có thể thi đậu đại học thật sự là một chuyện rất phi thường rồi.

Cả gia đình vô cùng thoải mái.

Không một ai nghĩ nhiều.

Công việc của Ôn Độ rất bề bộn, mỗi ngày đều ở bên ngoài bận rộn làm việc, gần như cả ngày cũng không thấy người đâu.

Đôi khi nửa đêm mới trở về.

Thấm thoắt đã đến lúc nhận thư thông báo trúng tuyển.

Người của nhà họ Ôn không hề ý thức được điều này.

Lúc Ôn Oanh ở trong sân hóng mát thì nhân viên bưu điện tới cửa.

"Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Ôn Độ không?"

Ôn Oanh nhìn thoáng qua ba đang ngủ bên cạnh, khẽ gật đầu nhưng không đi ra ngoài.

"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"

Cô bé vẫn vô cùng cảnh giác.

Người đưa thư lấy ra một phong bì thật to từ trong túi: "Ở đây có một phong thư của Ôn Độ."

"Thư gì vậy?"

Tuy Ôn Oanh đã đứng lên đi ra ngoài hai bước nhưng vẫn không đi quá nhanh.

Người đưa thư nói: "Hình như là thư thông báo trúng tuyển của trường học." Người đưa thư nói: "Ở đây có một bức thư của Ôn Độ.

"Hả? Thư của anh trai tôi, là ai viết thư cho anh trai tôi vậy?"

Ôn Oanh kích động chạy tới hỏi, ngay lúc cô bé muốn mở thư ra thì thấy được địa chỉ trên đó.

Đại học A?"

Lúc này Ôn Thiều Ngọc cũng mở mắt, nhìn con gái một cái, tò mò hỏi: "Biểu cảm của con vậy là sao? Thư cho anh trai con à?"

Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến sự nghiệp thành công của con trai hiện nay, ai không biết chuyện còn tưởng rằng cậu là một thanh niên tài tuấn phong độ nhẹ nhàng, nhưng cho dù cậu thoạt nhìn không giống một đứa nhỏ thì vẫn đúng là một đứa nhỏ.
 
Chương 578


Con trai hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?

Hình như con trai hắn đã trưởng thành rồi.

Lúc hắn bằng tuổi con trai đã biết phải lấy vợ.

Ôn Thiều Ngọc lập tức đứng lên khỏi ghế giống như xác chết vùng dậy.

"Đưa thư cho ba, để ba xem là ai viết thư cho anh trai của con."

Trong đầu mấy cô gái bây giờ đều đang nghĩ gì vậy chứ?

Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc không thay đổi.

"Oanh Oanh, tuy năm nay con còn nhỏ, mới 12 tuổi nhưng con sắp trở thành học sinh cấp ba rồi. Nếu có bạn học nam khác đối xử tốt với con, con phải giữ cảnh giác, đừng đi quá gần bạn học nam. Nếu con phát hiện có bạn học nữ đi quá gần anh trai con, con cũng phải lập tức nói cho ba biết.

Ôn Thiều Ngọc không hề cảm thấy suy nghĩ đó của mình có bất kỳ vấn đề gì, hiện giờ quốc gia đề xướng kết hôn muộn sinh con muộn. Kết hôn muộn, sinh con muộn chính là cống hiến cho đất nước.

Gia đình họ nhất định sẽ tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia.

Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối sẽ không để con trai kết hôn sớm như vậy.

Ôn Thiều Ngọc cầm thư, không thèm nhìn địa chỉ trên đó đã trực tiếp mở thư ra.

Lúc hắn nhìn thấy tờ thông báo trúng tuyển kia, cả người đều choáng váng.

Lúc này Ôn Oanh ở bên cạnh mới kiêu ngạo nói: “Ba, ba thấy chưa? Anh con thi đậu vào đại học A rồi!"

Ôn Thiều Ngọc giờ mới phản ứng lại, cầm bức thư vội vàng chạy vào trong nhà.

Chạy đến cửa hắn mới ý thức được mẹ không có ở nhà nên lại cầm bức thư chạy ra ngoài.

Ôn Oanh kịp phản ứng lại vội vàng gọi: "Ba, ba dẫn con theo với, dẫn con theo với."

Chân dài của Ôn Thiều Ngọc chống xe đạp thúc giục Ôn Oanh: "Bây giờ chúng ta phải đi báo tin vui cho bà nội con biết."

Trong lòng Ôn Oanh cũng mừng như điên.

Cô bé chạy chậm ngồi lên xe rồi mới vịn chắc, sau đó Ôn Thiều Ngọc đạp xe chạy vèo vèo ra ngoài.

Khoảng cách từ nhà đến cửa hàng rất gần.

Mấy phút đồng hồ sau.

Ôn Thiều Ngọc dừng xe, Ôn Oanh cầm thư thông báo trúng tuyển chạy vào trong cửa hàng, còn chưa kịp thấy bà Ôn đầu thì đã hô hào trước tiên.

"Bà nội, anh con thi đậu đại học A rồi!"

Bà Ôn nghe thấy tiếng động từ hậu viện bèn đi vào, kích động hỏi: "Con nói cái gì? Anh con thi đậu đại học?"

Ôn Oanh dùng sức gật đầu, kích động nói: "Bà nội, anh con thi đậu đại học A rồi!"

Bà Ôn nhất thời vô cùng mừng rỡ.

Bà vui vẻ, còn rất xa xỉ nói với mọi người trong cửa hàng: "Hôm nay bà chủ có tin vui, không thu tiền của mọi người."

Lúc này khách không tính là ít, hơn nữa Ôn Oanh còn hét lớn tiếng như vậy nên tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, vì thế nhao nhao chúc mừng bà nội.

Bà Ôn vui vẻ, cố ý muốn mang bánh ngọt ngon lành lên.

Tuy chút lòng này không tính là lớn nhưng mọi người đều biết cái bánh nhỏ này bán rất đắt. Mọi người hòa vào bầu không khí vui mừng, trong miệng nói toàn lời chúc mừng.

Bà Ôn cầm thư thông báo trúng tuyển ngồi ở dưới tàng cây trong hậu viện. Ôn Thiều Ngọc ở phía trước trông coi việc làm ăn, chỉ có Ôn Oanh ngồi bên cạnh bà.

Bà Ôn nhìn thư thông báo trong tay rồi ánh mắt lại nhìn về phương Bắc.

Đó là phương hướng của nông trường Hồng Tinh.

"Ngày mai chúng ta về nhà một chuyển, viếng mộ ông nội con. Nếu ông nội con biết anh trai con thi đậu đại học tốt nhất cả nước nhất định sẽ rất vui mừng."

Bà Ôn ngồi trên băng ghế kể chuyện quá khứ.

Bà rất ít khi nói về quá khứ.

Cũng không thích nói chuyện có liên quan đến ông Ôn.

Hôm nay thật sự là vì quá vui vẻ.
 
Chương 579


Nên bà Ôn có hơi khó nhịn, đây là lần đầu tiên bà nhớ tới ông sau nhiều năm như vậy mà không có một cảm xúc khó chịu nào khác.

"Ông nội con là người có trình độ văn hóa, lúc nhỏ từng vào trường tư thục. Ông ấy luôn nói tổ tiên bọn họ từng xuất hiện tiến sĩ, từng làm quan lớn, thế nên cũng mong trong nhà có một đứa nhỏ biết đọc sách.

"Nhưng mạng ông ấy không thọ, không đợi được đến ngày này."

"Nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Nhà chúng ta mấy năm nay sống rất tốt, bây giờ cũng không giống như trước kia."

Bà Ôn nghe được tiếng rao hàng bên ngoài, trong mắt ấm áp hơn rất nhiều.

"Hiện nay tuy nhà nhà vẫn còn rất nghèo nhưng vẫn có tiền hơn trước kia. Bà dự định trở về nông trường Hồng Tinh, tẩy rửa ba ngày để ông nội con được vui vẻ."

Trong lòng Ôn Oanh, bà nội là một người phụ nữ vô cùng vô cùng kiên cường.

Cho đến giờ phút này cô bé mới hiểu được một người thoạt nhìn có kiên cường hơn đi chăng nữa cũng sẽ có một mặt yếu ớt.

Chỉ là hiện thực không cho phép bà bày tỏ ra mà thôi.

Buổi tối, Ôn Oanh cố ý chờ anh trai trở về.

Ôn Độ bận rộn cả ngày khá mệt mỏi.

Cậu rón rén vào cửa, đang định len lén trở lại phòng mình.

Nào ngờ tay vừa đụng tới cửa thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tinh thần Ôn Độ run lên, nhanh chóng xoay người lại nhưng chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút đứng sau lưng mình.

"Sao em không ngủ? Đêm hôm khuya khoắt mà làm gì vậy?"

Sau khi thấy rõ dáng vẻ người tới, Ôn Độ mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Oanh chỉ chỉ phòng của bà nội, đè thấp giọng nói: "Anh trai, anh mở cửa nhanh lên, chúng ta vào trong, em có chuyện muốn nói với anh.

Ôn Độ nhướn mày mở cánh cửa ra, Ôn Oanh nhanh chóng đi vào.

Sau khi vào rồi cô bé mới quay đầu lại gọi: "Anh trai, anh làm gì vậy? Đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau vào đây đi!"

Ôn Độ: "..."

Cậu xoa mi tâm, cảm thấy sau này vẫn có những cái nên giảng giải cho em gái tử tế, tuyệt đối không được tùy tiện vào phòng của con trai.

"Nói đi, có chuyện gì mà phải lén lút chạy tới đây.”

Ôn Oanh bĩu môi mất hứng nói: "Cái gì gọi là lén lút chạy tới? Không phải là vì em sợ sẽ đánh thức bà nội nên mới rón rén tới đây sao? Ai bảo anh về muộn như vậy chứ, nếu anh về sớm hơn một tí thì em cũng không đến mức giờ này vẫn chưa đi ngủ.”

Lúc nói chuyện, Ôn Oanh còn liên tục ngáp mấy cái.

Cô bé biết sức khỏe của mình không tốt nên bình thường vẫn luôn rất chú ý.

Làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Đi ngủ trong thời gian cố định, buổi sáng sẽ thức dậy đúng giờ, sẽ không ăn mấy thứ tào lao, còn tản bộ chậm rãi.

Không được chạy bộ nhưng có thể tản bộ từ từ.

Ôn Độ mới trở về được vài ngày nhưng cũng biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé rất có quy luật.

"Gần đây anh hơi bận"

Ôn Độ vừa mở miệng đã di dời được sự chú ý của Ôn Oanh.

"Có phải anh không đủ tiền không? Nếu không đủ tiền thì anh cứ nói một tiếng" Hai năm nay Ôn Oanh cũng kiếm được không ít tiền.

Ôn Độ đoán trong túi em gái hẳn là có chút tiền.

Nhưng số tiền đó đối với cậu mà nói chỉ như muối bỏ biển.

"Đủ tiền, em không cần lo lắng." Ôn Độ rót một ly nước nước sôi để nguội đưa cho Ôn Oanh.

Ôn Oanh nhận lấy ly rồi đặt xuống bên cạnh: "Anh trai, anh nói thật với em, anh thi đại học thế nào?"

"Trình độ bình thường, không phát huy vượt xa người thường."

Ôn Độ nhéo khóe miệng em gái, trong lòng đại khái đã hiểu được có chuyện gì xảy ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top