Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 540


Đây là người thân duy nhất của cậu ấy, em trai của cậu ấy.

Mùng hai.

Những ai nên về nhà cũng về nhà ngoại rồi.

Luật Hạo Chi dẫn em trai đến nhà họ Ôn.

Tư Đồ Quang Diệu và Ôn Thiều Ngọc dẫn theo bà nội và Ôn Oanh lẫn Luật Cảnh Chi đi dạo phố mua đồ, Luật Hạo Chi ở nhà cùng Ôn Độ chờ bọn họ trở về, thuận tiện nói chuyện phiếm.

"Tôi định đưa em trai ra nước ngoài. Sang năm sẽ để nó đi." Lời nói của Luật Hạo Chi thu hút sự chú ý của Ôn Độ.

Ôn Độ nhanh chóng hiểu được ý của cậu ấy.

"Được. Như vậy cậu cũng có thể yên tâm làm chuyện của mình." Ôn Độ là người hiểu chuyện, cũng không cần Luật Hạo Chi nói chi tiết.

Luật Hạo Chỉ uống sữa, bắt chéo chân, tựa vào sô pha thở dài một hơi.

"Vì sao thời gian lại chậm như vậy, vì sao tôi không phải người trưởng thành chứ?" Luật Hạo Chi có chút hâm mộ: “Bên các cậu mười tám tuổi là đã trưởng thành rồi mà bên chúng tôi phải hai mươi mốt tuổi mới có thể trưởng thành. Cái này hơi quá đáng.

Cậu ấy căn bản không muốn chờ lâu như vậy.

"Sức khỏe của ông nội cậu khỏe mạnh, sống thêm ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, cho nên cậu không cần lo lắng gì cả đâu."

Từ sau khi Ôn Độ biết thân phận của Luật Hạo Chi cũng biết được ông nội nhà họ Luật kia là một người sống vô cùng thọ.

Luật Hạo Chi cười khổ: "Hy vọng là thế."

Ít nhất như vậy cánh của cậu ấy cũng đủ cứng, có thể xử lý toàn bộ những trưởng bối không có bản lĩnh gì nhưng lại rất có dã tâm.

"Đừng gấp gáp, sẽ nhanh thôi."

Ôn Độ cười nói.

"Nói một chút về mảnh đất kia đi, cậu định giữ lại sao?" Luật Hạo Chi tới để nói chuyện nghiêm túc.

Ôn Độ lấy ra một tấm bản đồ, vẽ vài nét bút trên đó: "Nếu như cậu muốn mảnh đất này thì không ai có thể đấu giá với cậu. Cậu dùng mảnh đất này để xây nhà, vậy thì về sau có thể bán được với mức giá trên trời.”

“Đừng xem thường người có tiền trong nước, mặc dù hầu hết mọi người đều không có tiền nhưng đó chỉ giới hạn ở một năm trước mà thôi. Bây giờ không giống với trước kia. Cậu không biết một năm này có bao nhiêu người đã kiếm được mười nghìn đồng trong vòng một tháng đâu."

"Nói kỹ hơn đi."

Luật Hạo Chi đã hiểu được chút ít, cuối cùng là vì tuổi tác có hạn nên vẫn thiếu một ít thứ.

Ôn Độ bèn nói rộng ra: "Nơi này chỉ là một thành phố thí điểm, nếu như thành phố này thành công thì tiếp theo đó toàn bộ nước Hoa đều sẽ trở nên giống với thành phố này. Hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là năm mươi năm sau này, cậu cẩn thận nghĩ xem nước Hoa phải có bao nhiêu tiểu khu?

“Một khi tiểu khu này của cậu được xây, trở thành nơi người giàu mới có thể vào ở, vậy thì khi mỗi một thành phố trong cả nước đều có một tiểu khu như vậy, cậu cảm thấy..."

Lời kế tiếp không cần Ôn Độ nói chi tiết, Luật Hạo Chi cũng đã hiểu.

"Cậu không làm sao?" Luật Hạo Chi suy nghĩ một lúc: "Tôi có thể cho cậu vay tiền."

"Cùng một tiểu khu nhưng khu vực không giống nhau thì giá cả cũng khác biệt, nhưng có thể có nhiều thương hiệu. Điều này không xung đột." Hơn nữa Ôn Độ còn phải xây văn phòng, xây biệt thự.

Luật Hạo Chi biết những chuyện nhỏ nhặt trước đó đều là vốn liếng Ôn Độ tích lũy.

"Nếu cậu không đủ tiền thì có thể trực tiếp nói với tôi. Cậu muốn miếng đất kia cũng có thể trực tiếp nói với tôi."

Ôn Độ vỗ vỗ Luật Hạo Chi: "Yên tâm, anh em không có tiền nhất định sẽ nói cho cậu biết."

"Cùng nhau làm giàu!"

"Cùng nhau làm giàu!"
 
Chương 541


Tầng hai, trên ban công.

Ban công thông thoáng, có rất nhiều cây xanh giống như kiểu quán cà phê chỉ xuất hiện sau này.

Ôn Oanh nằm sấp trên bàn làm bài tập, Luật Cảnh Chi ở bên cạnh nhìn cô bé múa bút thành văn.

Cậu bé không hiểu vì sao phải viết một chữ nhiều lần như vậy.

"Cậu không biết viết hả?"

"Biết chứ?"

"Vậy tại sao cậu vẫn viết nhiều lần như vậy chứ, làm vậy không phải là đang lãng phí thời gian sao?"

Từ nhỏ Luật Cảnh Chi đã được giáo dục rằng phải chú ý hiệu suất, giống như việc làm đi làm lại nhiều chuyện đã biết làm rồi như thế này sẽ khiến cậu bé cảm thấy lãng phí thời gian.

Ôn Oanh mềm mại nói: "Giáo viên giao bài tập nghỉ đông, không làm không được."

Cô bé thở dài, phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc xa xa rồi lại vùi đầu tiếp tục viết.

"Nhưng cậu biết làm mà."

"Nhưng giáo viên không biết, cái giáo viên muốn là chứng thực trên vở để tớ có thể nhớ kỹ mãi mãi." Ôn Oanh hỏi Luật Cảnh Chi: "Cậu không có bài tập nghỉ đông sao?"

Luật Cảnh Chi lắc đầu: "Không có bài tập nghỉ đông."

"Hâm mộ cậu thật."

Ôn Oanh thật sự vô cùng hâm mộ.

Luật Cảnh Chi nhìn Ôn Oanh còn đang rầu rĩ vì bài tập nghỉ đông, nghĩ đến chuyện sau năm mới mình sẽ phải ra nước ngoài là trong lòng càng thêm phiền muộn.

Đây là con đường mà trẻ em Hương Thành nhất định phải đi.

Rất nhiều đứa trẻ sau khi du học ở nước ngoài trở về đều có thể có được một công việc với mức tiền lương cực cao.

Tuy cậu bé không cần ra ngoài làm việc nhưng cậu bé cũng phải học hỏi những kiến thức tiên tiến hơn. "Oanh Oanh."

Luật Cảnh Chi vẫn quyết định nói cho cô bé biết chuyện mình sẽ ra nước ngoài.

"Sao thế?"

Ôn Oanh còn đang vùi đầu viết chữ, căn bản không ngẩng đầu lên nên cũng không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Luật Cảnh Chi.

"Tớ phải ra nước ngoài.” Luật Cảnh Chi nhìn thấy bút trong tay Ôn Oanh thoáng dừng lại, lo lắng cô bé sẽ hiểu lầm nên vội vàng bổ sung: "Tớ vẫn sẽ trở về trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè hàng năm. Lúc tớ trở về Hương Thành là chúng ta có thể gặp nhau rồi."

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh không nói lời nào, trong lòng hơi bối rối.

Ôn Oanh là người bạn đầu tiên của cậu bé nên cậu bé rất quý trọng, càng không muốn để cho bất kỳ kẻ nào thay thế địa vị của mình trong lòng Ôn Oanh.

"Giống như lúc cậu trở về Bình Thành, còn tớ thì đến một thành phố khác. Khi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đến, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây. Hơn nữa vẫn còn có thể tiếp tục gọi điện thoại."

Ôn Oanh nghe đến đó lắc đầu: "Cậu gọi điện thoại từ nước ngoài về, tớ nhận điện thoại phải trả phí, mà tiền điện thoại đắt đến thế, chẳng bằng viết thư là tốt lắm rồi."

Luật Cảnh Chi rất muốn nói tớ sẽ trả tiền điện thoại nhưng cậu bé kiềm chế.

"Nếu cậu viết thư thì phải gửi đi, gửi một phong thư từ nước ngoài về nước phải mất khoảng chừng một tháng, thậm chí lâu hơn mới đến tay cậu được. Tớ còn chưa nhận được thư hồi âm của cậu thì đã về nước luôn rồi."

Tuy rằng Luật Cảnh Chi rất muốn viết thư với Ôn nhưng chuyện viết thư thật sự không thể thực hiện được.

Ôn Oanh rất nhớ điện thoại di động đời sau.

Lúc đó thuận tiện biết bao! Cho dù không có điện thoại di động thì có máy tính cũng được, dùng email là được.

Nhưng mà bây giờ không có gì cả.

"Vậy thì không cần liên lạc đâu, dù sao tớ không liên lạc cũng sẽ không quên cậu." Ôn Oanh không biết một câu nói lơ đãng của mình đã dỗ dành được Luật Cảnh Chi.

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ mang quà về cho cậu, cậu muốn gì?" Luật Cảnh Chi chủ động hỏi.

Ôn Oanh không có dục vọng gì về mặt vật chất.
 
Chương 542


Cô bé nói rất tùy ý: "Chỉ cần là cậu tặng, mặc kệ là cái gì tớ cũng đều thích."

Luật Cảnh Chi dè dặt nhếch khóe miệng.

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ đi xem có gì thích hợp với cậu không." Nghe nói ở nước ngoài có rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp, đến lúc đó cậu bé sẽ mua thật nhiều để mang về tặng cho Ôn Oanh.

Giữa trưa.

Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi ăn một bữa cơm ở nhà.

Buổi chiều hai anh em rời đi.

Mùng ba, bà Ôn muốn đi mua đồ cho con gái và ba đứa cháu ngoại, Luật Cảnh Chi cũng tới.

Đoàn người rầm rộ đi dạo phố.

Bà Ôn cũng không ngại tốn tiền, thứ gì bà nhìn trúng mà có thể mang đi là bà sẽ mua hết.

Ôn Oanh cũng vậy.

Cô bé mua đồ rất thực dụng.

Cặp sách, giày chơi bóng, quần áo..

Và rất nhiều thức ăn.

Mùng ba đã mua rồi, mùng bốn vẫn mua tiếp.

Cũng bởi vì một câu của Ôn Độ.

"Mua nhiều một chút, mọi người không cần ngồi xe lửa trở về, đến lúc đó con sẽ bảo đội xe trực tiếp đến thành phố một chuyến. Lúc đến Mông thị cũng vừa vặn đi qua nhà chúng ta nên có thể mang theo đồ mà mọi người mua. Để đồ ở nhà, nghỉ ngơi một ngày, sau đó lại xuất phát đến Mông thị." 

Bà Ôn cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Vì thế dẫn cháu gái tiếp tục đi mua đồ.

Chỉ cần là đồ mà trong nước thiếu, bà Ôn sẽ mua nhiều một chút.

Ví dụ như Ôn Oanh dùng sữa và các nguyên liệu khác để làm bánh ngọt, lần này trở về bà nội mua rất nhiều.

Sáng sớm mùng năm, bà Ôn cố ý gói một bàn sủi cảo lớn, còn gọi Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi tới.

Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

"Ngày mai bà và Oanh Oanh sẽ trở về. Mấy đứa học tập thật chăm chỉ, làm việc thật chăm chỉ. Có chuyện gì cũng đừng giấu giếm, gặp chuyện thì mọi người sẽ cùng nhau giải quyết."

Bà Ôn lại nói thêm vài câu, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.

Luật Hạo Chi tìm người đóng gói xong đồ đã mua trước đó để Tư Đồ Quang Diệu sai người đưa đến bến tàu.

Sáng sớm mùng sáu.

Ôn Oanh đã theo bà nội lên thuyền.

Cô bé đứng trên boong tàu nhìn Luật Cảnh Chi đứng trên bờ, dùng sức vẫy vẫy tay với cậu bé.

Cô bé đặt tay lên miệng, la lớn: "Chi Chi, nghỉ hè gặp lại. Cậu phải giữ sức khỏe nha!"

Luật Cảnh Chi cũng đứng trên bờ lớn tiếng hộ: "Oanh Oanh, chờ tớ trở về.”

"Được."

Ôn Oanh đứng trên thuyền hồi lâu cũng không vào, cho đến khi cuối cùng không còn nhìn thấy Luật Cảnh Chi nữa mới lưu luyến không rời trở về.

Ở chung với bạn nhỏ lâu như vậy, lúc tách ra sẽ thấy không quen.

Ôn Oanh rầu rĩ không vui.

Nhưng sau khi tới Sở Thành, Thiết Tỏa đã dẫn theo Đại Ni và Nhị Ni lẫn Ôn Oanh đi dạo cả thành một lần.

Ôn Oanh ngồi ở phía sau xe đạp chơi vui đến quên cả trời đất, đã sớm quên mất Luật Hạo Chi ra sau đầu. Mùng tám.

Sáng sớm.

Bà Ôn ngồi xe xuất phát.

Trước khi đi, Ôn Độ còn cố ý nhắc nhở bà nội: "Bà nội lên đường nhất định phải cẩn thận một chút. Nửa đoạn sau thời tiết sẽ trở lạnh, bà phải mặc thêm quần áo vào. Chỉ mặc thêm quần áo vẫn không đủ, con có để thêm cho bà hai bên đây, đến lúc đó bà tự quấn lấy nhé. Lúc ăn cơm cũng đừng tiếc gì cả, khi đi phải ăn chút cơm nóng."

Bà Ôn nghe cháu trai lải nhải cả ngày, tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng rất dễ chịu.

"Biết rồi, biết rồi, bà không phải trẻ con, cũng không phải chưa đi qua con đường này. Hơn nữa không phải vẫn còn có anh họ con đi theo sao?"

Bà Ôn cảm thấy cháu trai chỉ đang quá lo lắng cho người nhà mà thôi.
 
Chương 543


Người khác không tin cũng không sao. Ôn Minh Huy ở với bọn họ cũng là một tài xế lão luyện. Trong nửa năm qua đã chạy rất nhiều, vốn đã có thể tự mình dẫn theo đội xe tới tới lui lui từ lâu.

Sao lại không tin tưởng được chứ?

"Không phải là do con không yên lòng sao?" Ôn Độ cười, vẻ mặt thoải mái.

Không ai biết trong lòng Ôn Độ nghĩ như thế nào.

Trong lòng cậu thật sự rất khó chịu.

Người chưa từng trải qua cảnh tượng cửa nát nhà tan sẽ không có cách nào hiểu được loại vui sướng mất rồi mà lại tìm lại được của cậu lúc này.

Càng không biết cậu quý trọng tất cả hiện tại đến mức nào.

Rất nhiều lần Ôn Độ nghĩ có nên thỏa hiệp một chút hay không, sống bình đạm thanh thản một chút.

Nhưng bình đạm thanh thản thật sự chính là hạnh phúc sao?

Cậu muốn bà nội và em gái của mình có một cuộc sống tốt nhất, cũng muốn để ba cậu có thể theo đuổi giấc mộng của mình mà không hề cố kỵ.

Muốn quay phim thì quay phim, không cần lo lắng sẽ bị người khác chen lấn.

Muốn hát thì hát, không cần lo lắng sẽ không phát hành được đĩa nhạc.

Em gái muốn mua quần áo đẹp thì mua quần áo đẹp.

Bà nội muốn ăn gì thì ăn, muốn đi đâu chơi thì đi đó chơi.

Tất cả những cái này đều cần tiền.

Ôn Thiều Ngọc đang cố gắng vì tương lai của gia đình này. Hắn cũng không muốn đợi đến khi đi không nổi nữa, không có cách nào đi xem thế giới này mới chịu kiếm tiền.

"Được rồi, con về đi, bà biết nên chăm sóc bản thân như thế nào mà, lúc về đến nhà rồi sẽ gọi điện thoại cho con, con không cần lo cho bà đâu."

Bà Ôn đã từng ngồi xe đường dài, lúc này đây đã chuẩn bị đầy đủ.

với em nhé.

Ôn Oanh kéo tay anh trai đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Anh trai, anh nhất định phải làm được chuyện đã đồng ý với em nhé. Anh đã nói anh sẽ trở về thi đại học. Còn nếu anh gặp phải cô gái nhà giàu nào thì tuyệt đối phải cách xa nhà người ta ra một chút. Nếu anh thật sự thích người ta, anh nhớ dẫn về cho em xem nhé?”

Ôn Độ nhìn vẻ mặt căng thẳng của em gái bèn buồn cười xoa khuôn mặt của cô bé.

"Biết rồi, bà quản gia nhỏ. Nếu anh trai gặp được người mình thích nhất định sẽ nói với em, nhưng bây giờ anh trai chỉ mới mười bốn tuổi, ít nhất còn phải đến tám năm nữa mới đến lúc cưới vợ sinh con. Trước đó anh trai phải cố gắng kiếm tiền, còn phải chuyên tâm đọc sách, thi vào một trường đại học tốt nên không có thời gian suy nghĩ chuyện gì khác đâu."

Ôn Oanh cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như đúng là anh trai nói có lý.

"Vậy em đợi đến khi anh hai mươi tuổi rồi hãy cưới vợ nhé?"

Ôn Oanh xoay người Muốn leo lên xe nhưng không ngờ cô bé đứng dưới xe hồi lâu sau cũng không biết nên leo lên như thế nào.

Cô bé bèn quay đầu nhìn Ôn Độ cầu xin.

Ôn Độ buồn cười vươn tay, thoải mái đưa cô bé vào trong buồng xe.

"Cảm ơn anh trai."

Ôn Độ đưa tay xoa đầu em gái: "Học ai mà còn khách sáo với anh trai thế?"

Ôn Oanh cười hì hì.

"Chỉ là đột nhiên rất muốn cảm ơn anh trai thôi."

"Được rồi, trong xe có để cho em không ít hoa quả đấy, đến lúc đó em mang cho dì một ít. Em Muốn đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Đợi lần sau khi anh Minh Huy trở về, anh sẽ bảo anh Minh Huy thêm một ít cho em."

Trái cây miền Nam không có giá trị ở miền Nam nhưng nhiều người miền Bắc còn chưa từng nhìn thấy trong đời.

Không giống với đời sau, giao thông hậu cần phát triển nên Muốn ăn cái gì cũng có thể mua được ở trên mạng. "Vâng ạ."

Ôn Oanh vẫy tay, ngồi xuống bên cạnh bà nội.
 
Chương 544


Xe khởi động.

Ôn Oanh nhìn anh trai đi về phía trước vài bước đuổi theo xe rồi lại ngừng lại, cô bé thiếu chút nữa đã không nhịn được mà khóc thành tiếng.

"Bà nội, nếu sau này anh trai không lấy vợ cũng không sinh con, bà nhất định không được thúc giục anh trai đâu nhé!" Ôn Oanh lau nước mắt, nói oang oang.

"Con đang nói hươu nói vượn gì vậy?" Bà Ôn bị một câu nói bất thình lình của cháu gái làm cho bối rối.

Ôn Oanh từng được anh trai dặn dò rằng không được nói cho bà nội biết về nội dung trong mơ, càng không thể nói với những người nào khác ngoại trừ anh trai.

Cô bé không có cách nào để nói với bà nội rằng anh trai gặp người không tốt.

Đến cuối cùng con trai cũng không hiếu thuận với cậu.

"Con vô tình gặp được một đại sư, nhưng người đó nói nói hôn nhân của anh trai không thuận lợi, cho nên con chấp nhận dù anh trai độc thân cũng không muốn anh trai không hạnh phúc."

Ôn Oanh quay đầu cầu xin nhìn bà Ôn: "Bà nội, bà đồng ý với con được không?"

Bà Ôn vốn muốn nói đây là mê tín phong kiến.

Nhưng nhìn thấy con mắt ngập nước của cháu gái, thế là lời đến bên miệng lại đổi thành cái khác.

"Biết rồi, không thúc giục anh trai con kết hôn, để nó tự tìm đối tượng, không tìm được cũng không sao."

Bà Ôn nghĩ thầm bà còn có thể sống được bao lâu nữa chứ. Cố gắng hơn cũng chỉ được mười, hai mươi năm nữa.

Bà không xen vào chuyện của con cháu sau này được, mà bà cũng không có ý định xen vào.

Ra khỏi Sở Thành, thời tiết trở lạnh từng chút từng chút.

Đến một nơi, bọn họ bèn vào trong tiệm cơm Gọt chút đồ ăn ngon, uống chút canh nóng hổi.

Đến tỉnh Giang, súp nồi sành ở đó vô cùng nổi tiếng.

Uống một bụng canh nóng hầm hập, ăn cơm cũng thơm, cảm giác cả người đều sống lại.

Lại đi qua hai tỉnh.

Gió lạnh thấu xương.

Nhưng cũng đã về đến nhà.

Tiểu Lục nhận được điện thoại bèn làm ấm giường và lồng đất trong nhà, trong phòng cũng nấu nước, còn bày cơm nóng hầm hập.

Bọn họ xuống xe, vừa vào cửa là có thể ăn ngay.

Sau khi ăn uống no đủ.

Lại nghỉ ngơi hai ngày.

Bà Ôn cảm thấy mình đã lớn tuổi thật rồi, lúc còn trẻ còn theo chồng chạy đông chạy tây. Khi đó điều kiện gian khổ hơn thế này nhưng chạy hai ngày hai đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Đôi khi ngủ một giấc dậy là khỏe lại.

Nào giống với hiện tại, không làm gì cả, chỉ là thời gian ngồi xe có hơi lâu mà cơ thể đã không chịu nổi rồi.

"Bà nội, để con đưa bà qua."

་་

Ôn Minh Huy và Cửu gia bên kia đàm phán xong thì dỡ hàng, thời gian bốc hàng bị trì hoãn vài ngày nên sau đó mới tìm tới bà Ôn.

Bà Ôn đã thu dọn xong đồ đạc, bà mang theo vài bộ quần áo rồi dẫn cháu gái lên xe, chuẩn bị đến Mông thị tìm con

gái.

"Đi thôi, đừng chậm trễ.

Bà Ôn vội vàng khóa cửa lại rồi đi.

Lái xe từ Bình Thành đến Mông thị phải mất bảy tám tiếng. Bởi vì đây là lần đầu tiên đi đường này mà lại còn không dễ đi cho lắm nên thời gian có lâu hơn bình thường một chút.

Bà Ôn và mọi người đi sớm nhưng chạng vạng tối mới đến nơi.

Mắt thấy sắp đến nơi, Ôn Oanh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

"Bà nội, bà có gọi điện cho cô lớn của con không?" "Không có."

Bà Ôn nghiêm mặt, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Ôn Oanh nhìn thấy bà nội như vậy, trong lòng có hơi lộp bộp.

"Bà nội, sao bà không gọi điện thoại cho cô lớn? Bà lo lắng..."

Ôn Oanh còn chưa nói xong đã bị bà Ôn cắt ngang.

"Nếu bà nói với cô lớn là bà tới đây, nó nhất định sẽ ra vẻ không có việc gì. Nó có sống tốt không? Bình thường thế nào? Có bị bắt nạt không? Bà sẽ không thể nhìn ra được gì cả."
 
Chương 545


Tất cả mọi người đều cho rằng bà Ôn không thích con gái của mình, chỉ biết nghĩ đến tiền của con gái.

Không ai biết vì sao bà lại gả con gái cho người đó.

Bà nghĩ lúc ấy cho dù con gái có bị bắt nạt, bà cũng có thể ra mặt cho con gái.

Ai biết thằng nhóc nhà họ Bạch kia lại vào nhà nước, đi bộ đội mà còn dẫn theo con gái.

Bà còn tưởng rằng thằng nhóc kia sẽ ở lại trong bộ đội cả đời.

Nào ngờ hai năm trước thằng nhóc nhà họ Bạch kia lại đổi nghề. Nơi được phân đi không phải Bình Thành bọn họ, mà là đến Mông thị xa hơn.

Từ sau khi con gái theo quân đến bây giờ đã nhiều năm rồi.

Đã mười mấy năm bà không gặp con gái.

Những năm qua cuộc sống trong nhà rất nghèo, mất mùa mấy năm, bà cũng không khá hơn con gái bao nhiêu.

Mười năm sau, con gái sinh con, bà cũng không ở bên cạnh.

Trong lòng bà Ôn rất khó chịu.

Mắt thấy sắp tới nhà con gái, bà Ôn không khỏi nhớ lại dáng vẻ của cô ấy khi còn bé.

Bà còn nhớ rõ lần trước trông thấy con gái là lúc con gái chuẩn bị theo quân. Khi đó con gái vẫn là một cô gái nhỏ, tết hai bím tóc lớn, trắng trẻo sạch sẽ.

Tuy tay trái có khuyết điểm nên không thể sử dụng cả cánh tay nhưng con gái của bà lớn lên rất khỏe mạnh, một tay cũng mạnh hơn người ta có hai tay.

Con gái viết thư gửi về nhiều năm vậy rồi mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nói mình đã trải qua bao nhiêu khổ cực, chỉ nói mình sống tốt.

Mỗi tháng đều gửi tiền cho gia đình, từ năm đồng ban đầu đến sau này mười đồng.

Cũng không biết tiền này là do con gái tiết kiệm từ trong kẽ răng mà ra như thế nào.

Cô ấy muốn gửi tiền cho người nhà có khi còn phải xem sắc mặt chồng mình.

Bà Ôn cũng không phải người có lòng dạ sắt đá, không phải không thương yêu con gái. Nếu không phải cuộc sống trong nhà quả thật không ổn, bà cũng sẽ không cần con gái gửi tiền mỗi tháng.

Bây giờ cuộc sống trong nhà đã tốt rồi.

Cho dù con gái ở xa, bà cũng có thể tự mình đến xem con gái sống như thế nào.

Ôn Oanh vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.

Cô bé lờ mờ hiểu được ý của bà nội, có chút chờ mong nhìn thấy cô lớn, cũng có chút sợ hãi nhìn thấy cô lớn.

Nhỡ đâu cô lớn sống không tốt, bà nội nhất định sẽ tức giận, sẽ tự trách, sẽ thức trắng đêm ngủ không yên. Cô ấy sống tốt, trong lòng bà nội sẽ được dễ chịu hơn một chút.

Nhưng dù sao cũng nhiều năm rồi không nhìn thấy cô lớn.

Ai cũng không biết rốt cuộc sống của cô lớn có tốt hay không.

Vào Mông thị rồi đi một đường về phía nhà cô lớn, Mông thị căn bản không có cách nào so sánh với Bình Thành.

Thoạt nhìn hơi cũ nát, không giống một thành phố lớn chút nào.

Đến nhà cô lớn càng gần, môi trường trái lại càng tốt.

Ôn Oanh phát hiện vẻ mặt bà nội cũng khá hơn một chút, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt không chịu giãn ra.

Khi đến nhà cô lớn, cô lớn sống trong viện người nhà.

Đến cửa nghe ngóng là có thể nghe được.

Tài xế đang đợi trong xe.

Bà Ôn gọi Ôn Minh Huy, dắt theo Ôn Oanh, không cầm theo gì cả mà cứ như thế đi vào trong nhà của Ôn Như Hân.

Nhà Ôn Như Hân ở lầu một, bên ngoài còn có một vườn rau nhỏ được xử lý sạch sẽ.

Quần áo treo trên sào phơi quần áo, trên quần áo có miếng vá đã bị giặt tẩy đến trắng bệch.

Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra đó là quần áo của một nữ đồng chí.

Bên cạnh còn treo không ít quần áo cho trẻ con.

Trên quần áo cũng bị vá lại giống như vậy.

Bà Ôn quay đầu nói với Ôn Minh Huy: "Minh Huy, con đi gõ cửa

đi.”

"Vâng."

Ôn Minh Huy nói xong bèn nhấc chân đi vào, bước tới cửa gõ cửa.
 
Chương 546


Bên trong lập tức truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Ai vậy?"

Ôn Minh Huy không nói gì, lại tiếp tục gõ cửa.

Người bên trong đi ra mở cửa, nhìn thấy người lạ đứng ở cửa.

Ôn Như Hân nghi ngờ hỏi: "Đồng chí, cậu có chuyện gì sao? Cậu tìm ai?"

"Xin hỏi nơi này là nhà của Ôn Như Hân sao?"

Ôn Như Hân không ngờ thế mà lại đến tìm mình, cô ấy gật đầu nói: "Là tôi. Xin hỏi cậu là?"

Ôn Minh Huy quay đầu nhìn thoáng qua, bà Ôn ở bên cạnh hỗ: "Đây là cháu trai lớn của con.

Ôn Như Hân nghe được âm thanh quen thuộc, nhìn ra phía sau, trông thấy bà Ôn đứng cách đó không xa là nước mắt thoáng cái rơi xuống.

Bà Ôn nhìn thấy gương mặt của con gái không có nếp nhăn, tay cũng trắng nõn, trên đầu lại càng không có nửa sợi tóc bạc, lúc này sắc mặt mới đẹp hơn một chút.

Bà nắm tay cháu gái đi vào bên trong: "Được rồi, khóc cái gì chứ, bọn trẻ đâu rồi, sao chỉ có một mình con ở nhà?"

Ôn Như Hân đưa tay lau nước mắt nói: "Không phải sắp qua mười lăm rồi sao? Ba đứa nhỏ dẫn bọn nó ra ngoài mua bánh trôi rồi."

"Đây là cô lớn của con." Bà Ôn bảo Ôn Oanh đi tới phía trước.

Ôn Oanh ngoan ngoãn gọi cô ấy: "Chào cô lớn ạ, con tên là Ôn Oanh, cô lớn gọi con là Oanh Oanh là được rồi ạ."

"Oanh Oanh đã lớn như vậy rồi sao? Con còn chưa được gặp con bé lần nào cả." Ôn Như Hân lại nhìn Ôn Minh Huy hỏi: "Mẹ, đây là...

"Đây là Minh Huy. Con quên rồi sao? Khi còn bé con còn dẫn nó đi chơi đấy."

Ôn Như Hân bừng tỉnh đại ngộ nói: "Minh Huy đã lớn như vậy rồi? Nếu đi trên đường con cũng không nhận ra đâu."

Mấy năm nay Ôn Minh Huy vẫn luôn ở bên ngoài chạy tới chạy lui nên trông cũng trở nên đứng đắn hơn rất nhiều.

Anh ấy cười nói: "Con đã trưởng thành rồi, cũng đã hơn hai mươi tuổi."

"Vậy con đã lập gia đình chưa?"

Ôn Như Hân vừa hỏi vừa đóng cửa lại, bảo bà Ôn nhanh chóng vào trong nhà ngồi.

Bà Ôn vào nhà là bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, bài trí trong nhà tốt

hơn so với tưởng tượng của bà nội rất nhiều.

Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhà cũng khá tốt.

Có mấy căn phòng.

Bà Ôn không vội bảo Ôn Minh Huy đi lấy đồ đạc, cứ như vậy ngồi trong phòng khách chờ Ôn Như Hân bưng trà rót nước.

Chưa đầy mấy phút sau, Bạch Thế Vinh dẫn theo ba đứa nhỏ trở về.

Vừa vào nhà, ba đứa nhỏ nhìn thấy có người lạ ngồi trong phòng khách bèn có

hơi sửng sốt.

Bạch Thế Vinh vào từ phía sau, nhìn thấy bà nội ngồi trên sô pha mới kinh ngạc

hô lên: "Mẹ, mẹ tới lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại để con đi đón mẹ. Đây là Tiểu Độ à?"

Ánh mắt Bạch Thế Vinh nhìn qua nhìn lại trên người Ôn Minh Huy và Ôn Oanh, cảm thấy bên cạnh đó hẳn là Ôn Oanh nhưng không ngờ trông đứa bé Ôn Độ kia lại già dặn như vậy.

"Đây là Minh Huy." Bà Ôn vừa nói tên, Bạch Thế Vinh đã nhớ ra.

"Minh Huy đã lớn như vậy rồi sao, nếu đi trên đường con cũng không nhận ra đâu."

Bạch Thế Vinh và Ôn Như Hân thật không hổ là hai vợ chồng, mở miệng nói giống nhau y như đúc.

"Vậy đây chính là Oanh Oanh nhỉ?"-

Bạch Thế Vinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh, nghĩ đến dáng dấp của em vợ cũng rất hiểu được vì sao con người ta có thể đẹp như vậy.

Ba đứa con trai nhà bọn họ lớn lên đều giống vợ anh ấy, mặc dù đứa nào cũng

mày rậm mắt to nhưng trông chúng lại ưa nhìn hơn nhiều so với những đứa trẻ khác.

Mỗi lần Bạch Thế Vinh dẫn theo ba đứa nhỏ ra ngoài đều có rất nhiều người muốn kết thân với anh ấy.

Không cần phải nói anh ấy vui vẻ cỡ nào.

"Mấy đứa mau gọi bà ngoại đi."
 
Chương 547


Ba đứa con trai nhà họ Bạch đứng thành một hàng lớn tiếng hô: "Bà ngoại!"

Bà Ôn nhìn thấy trong mắt ba đứa nhỏ cũng mang theo ý cười: "Ba đứa lại đây cho bà ngoại xem nào."

Bà vừa hỏi vừa nhìn ba đứa cháu ngoại, trong lòng vô cùng vui mừng, còn giới thiệu Ôn Oanh cho ba người bọn họ.

"Lão đại, con lại đây. Bảo mẹ con lấy cho con ít tiền để con đi mua ít thịt về. Mua

thịt bò, biết không? Đi chuẩn bị chút sữa bò nữa. Có em gái con ở đây nên mua nhiều sữa chút."

Bạch Thế Vinh thấy mẹ vợ lại kích động nhìn vợ, trong lòng vô cùng vui vẻ, anh ấy bèn mở miệng bảo đứa nhỏ ra ngoài mua thịt, mua thức ăn.

Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến thái độ này thôi cũng đã khiến trong

lòng bà Ôn cảm thấy thoải mái.

"Không cần phiền phức như vậy đâu, mẹ có mang theo đồ rồi." Bà Ôn mở miệng gọi Ôn Minh Huy: "Minh Huy, con dẫn chú và ba em trai con đi dọn đồ vào đi"

Bạch Thế Vinh vội vàng nói: "Mẹ, cái này không được, mẹ vất vả lắm mới đến được chỗ chúng con một chuyển, sao có thể không để chúng con hiếu kính chứ? Chỉ là mua một ít thịt bò mà thôi, thịt bò này không thể ăn được ở quê của chúng ta đâu. Mẹ đến Mông thị chúng con nhất định phải nếm thử."

Bạch Thế Vinh nhìn vợ đã có chút choáng váng bèn đứng ở bên cạnh cô ấy nhỏ

giọng nhắc nhở: "Vợ, nhanh lên, lấy tiền cho con đi, lấy phiếu rồi bảo con đi mua thit."

"À, em đi ngay đây."

Ôn Như Hân lập tức đi lấy phiếu và tiền giao cho con trai lớn, bảo con trai lớn đi

mua thịt.

Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ thuần thục của cháu ngoại lớn là biết ngay cháu ngoại lớn đã đi mua thức ăn không ít lần rồi.

"Được rồi, đồ đạc có hơi nhiều, mọi người đừng lo lắng nữa, mau thu dọn đồ đạc vào trước đi."

Nghe thấy mẹ vợ nói như vậy, Bạch Thế Vinh cũng không để chuyện này ở trong

lòng, còn nghĩ rằng mẹ vợ có thể mang đến bao nhiêu món chứ?

Có thể làm chậm trễ bao nhiêu việc đây?

Kết quả sau khi Bạch Thế Vinh ra ngoài, thấy được một xe tải đầy đồ đạc thì miệng cũng không khép lại được.

"Mẹ, nhà chúng ta phát tài rồi sao? Mẹ lấy đâu ra nhiều đồ thế?" Bạch Thế Vinh vừa nói xong đã ăn một bàn tay của bà Ôn vào đầu.

"Mấy thứ này đều là mua từ Hương Thành đấy. Còn có TV, máy giặt, tủ lạnh, quạt điện. Mấy thứ này đều là do Tiểu Độ chuẩn bị, còn có vài thứ là Oanh Oanh mua, còn lại là mẹ nhờ người trông coi mua cho các con.”

“Về sau trong nhà thiếu cái gì thì cứ nói thẳng, trước kia trong nhà sống không tốt đều là nhờ các con giúp đỡ, con đối xử tốt với Như Hân, bà mẹ già này cũng

đều ghi tạc trong lòng. Con không cần ngại, cứ nhận mấy cái này, đây là mẹ cho

con gái mẹ và ba đứa cháu của mẹ"

Bà Ôn vừa nói như vậy, Bạch Thế Vinh biết ngay bà đang lo lắng.

Thật ra anh ấy không sĩ diện như vậy.

Từ nhỏ anh ấy đã thích Ôn Như Hân, Ôn Như Hân không giống với những cô gái khác trong thôn. Tuy một tay của cô ấy không tốt lắm, nhưng cô ấy hoàn toàn khác biệt với những người trong thôn.

Lúc đó Bạch Thế Vinh cũng không biết vì sao Ôn Như Hân không giống những cô gái khác.

Về sau anh ấy cưới cô ấy về nhà, nhìn vợ người khác chỉnh đốn nhà cửa lộn xộn,

làm cơm cũng không ngon, giọng nói còn như sư tử, may quần áo thì khó coi. Mà trong nhà mình vẫn luôn sạch sẽ, mặc kệ là quần áo hay là những thứ khác được đều đặt ở đó một cách chỉnh tề.

Ôn Như Hân lúc nói chuyện đều ấm áp dịu dàng, làm cơm cũng ngon.

Cứ như cô ấy không hề biết cáu kỉnh.

Cô ấy càng như vậy, Bạch Thế Vinh càng thương cô ấy.
 
Chương 548


tùy chỉnh  

Có thứ gì tốt anh ấy đều muốn mang về cho cô ấy, người khác có, cô ấy phải có, người khác không có thì cô ấy càng phải có.

Mỗi ngày anh ấy về nhà đều sẽ rửa chén, tiện đường còn mua thức ăn mang về. Đôi khi người bên ngoài còn nhìn thấy anh ấy giặt quần áo trong sân nên cứ luôn ở sau lưng nói anh ấy sợ vợ, không giống đàn ông, nhưng anh ấy hoàn toàn không thèm để ý.

Anh ấy chỉ muốn đối xử tốt với vợ của mình.

Những người đó căn bản không hiểu được.

Anh ấy cũng không hy vọng người khác sẽ hiểu.

"Mẹ, sau này mẹ có thể mua thêm chút đồ cho con được không? Con không có được mấy thứ này. Mua mấy cái này về rồi thì sau này Như Hân ở trong nhà sẽ không còn nhàm chán nữa, còn có thể xem TV mỗi ngày. Nếu đến cuối ngày còn cơm thừa cũng có thể để ở trong tủ lạnh, sẽ không hỏng, miễn cho Như Hân cứ luôn thấy đau lòng."

Bạch Thế Vinh nhìn thấy máy giặt được chuyển từ trên xe xuống, ánh mắt cũng sáng lên.

"Mẹ, cái máy giặt này mua tốt quá, đây quả thực là cứu tinh của con.

Bạch Thế Vinh thật sự thích chiếc máy giặt này từ tận đáy lòng.

Bà Ôn vừa nghe thấy lời này bèn quay đầu nhìn thoáng qua con rể không có tiền đồ một chút, còn con gái thì ngượng ngùng cúi đầu, làm sao bà không đoán ra được quần áo trong nhà đều là do con rể giặt?

Ôn Oanh đứng ở bên cạnh, mím môi vụng trộm vui vẻ.

Cô chú thật sự rất thú vị!

Không ngờ chú lại còn giúp cô lớn giặt quần áo. A, đúng rồi, tay cô lớn có vấn đề nên có thể quần áo trong nhà đều là do chú giặt.

"Nhìn chút tiền đồ của con đi kìa. Một cái máy giặt đã giặt con thành như vậy rồi. Đừng có bảo được máy giặt rồi thì con không có ý định làm việc nữa đấy"

Bà Ôn nghiêm mặt, lời nói cũng vô cùng chua chát.

Bạch Thế Vinh chẳng những không để ý mà còn cười nói: "Mẹ, mẹ không hiểu rồi. Có máy giặt thì về sau con không cần phải giặt quần áo nữa, chỉ cần phơi quần áo thôi, cái này thì có gì khó khăn chứ?"

"Được rồi, chuyển đồ vào trước đi. Để Minh Huy lập giúp con, sau đó thử xem có dùng được không?"

Bà Ôn là người định đoạt.

Bà nói cái gì thì chính là cái đó.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên đến nhà con rể nhưng trong nhà này vẫn do bà định

đoạt.

Ôn Oanh nhìn từng món đồ đạc được chuyển vào bèn nói với các anh họ: "Đây là bút máy em đặc biệt mua cho các anh đó. Chi Chi nói bút máy mà nhãn hiệu này bán là tốt nhất ở Hương Thành. Em còn mua cho các anh rất nhiều ngòi bút, nếu bút máy hỏng có thể thay được.

"Nhưng mỗi người các anh đều có hai cây bút máy nên hẳn là có thể dùng được vài năm. Nếu bút máy hỏng thì nhớ nói với em, đến lúc đó em sẽ mua cho các anh cái mới."

Bạch Dũng Lập ngượng ngùng nói: "Hai cây bút máy này đã đủ cho bọn anh

dùng cả đời rồi, không cần mua cái mới nữa đâu"

"Anh họ, bây giờ em biết kiếm tiền rồi, anh cứ tin tưởng em."

Ôn Oanh biết anh trai không tiện lấy đồ của cô bé.

Nhưng cô bé biết mấy người anh họ này đều là người tốt.

"Anh họ, giữa anh và em không cần khách sáo đến vậy. Trước kia khi cô lớn gửi tiền về nhà đã giúp em có thể ăn trứng gà, cũng được mặc quần áo đẹp hơn những đứa trẻ khác. Bây giờ em chỉ muốn mua cho anh mấy cây bút máy mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"

“Hơn nữa cũng không phải cô lớn chỉ gửi tiền về nhà một lần hai lần. Mỗi tháng cô lớn đều gửi tiền về nhà, gửi một lần là gửi mười mấy năm."

Bọn họ phải ghi tạc phần tình cảm này trong lòng.
 
Chương 549


Đừng nói là một xe tải đồ đạc, có là mười xe tải đồ đạc cũng không trả được phần nhân tình này.

Bạch Dũng Lập nói: "Đó là vì mẹ hiểu thuận với bà ngoại, không liên quan gì đến bọn anh."

"Em muốn mua đồ cho các anh, đó là bởi vì quan hệ giữa em và các anh tốt, cũng là em nguyện ý, càng là vì em thích các anh họ.

Ôn Oanh phồng hai má lên trông vô cùng đáng yêu.

Bạch Dũng Lập phát hiện mình vậy mà lại không nói lại một cô nhóc. Cậu ấy vốn muốn tìm anh cả hỗ trợ nhưng vừa quay đầu lại chỉ thấy một mình em trai.

Mà em trai cậu ấy lại là một người trầm mặc ít nói.

Bạch Dũng Lập đành phải nói: "Vậy sau này anh tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, kiếm được khoản tiền đầu tiên sẽ mua quà cho em. Đến lúc đó em không thể không nhận đâu đấy"

Ôn Oanh vụng trộm vui vẻ trong lòng.

Về sau hàng năm cô bé đều sẽ tặng đồ cho các anh họ, đợi đến lúc anh họ làm việc thì cũng không biết cô bé đã mua cho các anh họ bao nhiêu món rồi.

Cho nên đến lúc đó anh họ mua quà cho cô bé, nhất định cô bé sẽ cảm thấy thoải mái.

"Thằng hai, mấy đứa mau tới đây hỗ trợ đi, mang mấy thứ này vào.

Bạch Thế Vinh bận rộn ở trên xe, phát hiện đồ vật thật sự rất nhiều nên bảo hai đứa con trai nhỏ tới giúp đỡ.

Lúc Bạch Dũng Quân mang theo năm cân thịt trở về, nhìn thấy có một chiếc xe lớn đậu trước cửa nhà, mà ba cậu ấy lẫn các em trai của cậu ấy còn đang khuân đồ vào trong nhà khiến cậu trong lúc nhất thời không biết có chuyện gì đã xảy ra.

"Ba, ba cướp của ai vậy?" Bạch Dũng Quân vừa mở miệng là không khó để nhận ra bản tính của cậu ấy giống hệt ba mình.

Bạch Thế Vinh tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó cười đến nỗi không ngậm miệng lại được.

"Đây đều là bà ngoại con, cậu con, cậu nuôi của con, còn có đồ mà hai em họ con mua cho chúng ta đấy."

Bạch Dũng Quân nhìn đồ trong xe, sau đó lại nhìn thoáng vào trong nhà mới phát hiện trong nhà có rất nhiều đồ đạc chất đống, ngoài sân nhỏ cũng có rất nhiều đồ đạc.

"Đây đâu phải đồ mua? Đây là cướp của người ta rồi."

"Thằng nhóc thối, đừng nói hươu nói vượn!

Bạch Dũng Quân ôm đầu: "Ba, rốt cuộc mấy thứ này tổn bao nhiêu tiền thế?"

"Ba không biết, ba chỉ biết khoảng thời gian trước bà ngoại con gửi cho mẹ con ba nghìn đồng."

Bạch Thế Vinh nghĩ đến khoảnh khắc vợ nhận được hóa đơn gửi tiền đã điên cuồng gọi điện thoại về nhà thế nào.

Cũng không biết mẹ vợ anh ấy nói cái gì, dù sao vợ anh ấy đã đi rút tiền, đổi đi rồi lại gửi một khoản vào ngân hàng.

Phỏng chừng bọn họ còn không có nổi số tiền này trong vòng mười năm.

Ôn Như Hàn lúc này đã trợn tròn mắt.

Chiếc xe tải này không chỉ chứa thức ăn, quần áo mà còn cả những thứ hữu ích khác, mua quá nhiều.

Dầu không dễ mua trong nước nên bà còn mua dầu cho cả một năm.

"Xào rau cũng phải thêm dầu, đừng tiếc. Con xem con gầy thế nào đi, sắc mặt cũng khó coi. Còn gạo này cũng là mẹ nhờ người ta đi mua, đừng không nỡ ăn một bữa cơm ngon. Về sau trong nhà thiếu cái gì thì gọi điện thoại cho mẹ trước. Đến lúc đó mẹ sẽ nhờ người ngồi xe lửa đưa tới cho con. Mẹ nhìn nhà ga rồi, ở ngay bên cạnh nhà các con nên mang gì đến cũng rất tiện."

Nói chung bà Ôn coi như là hài lòng đối với cuộc sống của con gái.

Lúc trước cũng coi như bà không nhìn lầm người.

"Mẹ, không cần phiền mẹ đến vậy đâu, chỗ chúng con cũng không phải không có đồ ăn."
 
Chương 550


Ôn Như Hân không muốn mẹ cô ấy cứ luôn quan tâm cô ấy như vậy.

Bà Ôn không thích nghe lời này.

"Trước kia mẹ không có bản lĩnh, chọn đối tượng cho con cũng chỉ có thể đến thể."

Ôn Như Hân nói: "Thế Vinh là một người rất tốt, đối xử với con cũng tốt, bình thường anh ất đều không cho con làm việc gì cả, tiền lương mỗi tháng đều giao cho con. Anh ấy gửi năm đồng về nhà, gửi cho mẹ năm đồng, sau đó tăng lên mười đồng. Mấy năm nay con gả tới đây, trước kia chỉ chăm con, nấu cơm. Không chịu khổ, cũng không chịu mệt mỏi gì cả."

"Vẫn là câu nói đó. Trước kia chúng ta sống không tốt, mẹ muốn giúp cũng không giúp được con cái gì. Giờ cuộc sống trong nhà đang càng ngày càng tốt nên mẹ đương nhiên hy vọng con có thể sống tốt hơn. Về sau con thiếu cái gì, muốn cái gì cứ trực tiếp gọi điện thoại về nhà.”

Bà Ôn nhìn dáng vẻ con gái đã biết ngay con nhóc này sẽ không chủ động gọi điện thoại về nhà xin giúp đỡ.

"Cho dù con không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho ba đứa con. Hộ khẩu của con vẫn còn ở nhà, lúc trước vẫn chưa chuyển đi." Trong tay bà Ôn có hai căn nhà, một căn để lại cho Ôn Oanh, một căn để lại cho Ôn Độ.

Bản thân bà cũng đã để con gái chịu thiệt.

"Hai năm nay mẹ đã nhờ người ta ngó dùm, nếu như có căn nhà nào thích hợp thì sẽ mua cho con một căn. Sau này mấy đứa nhỏ lớn lên, thi đậu đại học sẽ đến Bình Thành. Chờ Bạch Thế Vinh nhà bọn con nghỉ hưu là hai vợ chồng các con có thể trở về Bình Thành rồi."

Bà Ôn đã lớn tuổi, muốn người một nhà đoàn viên.

Ôn Như Hân cũng ở bên cạnh rơi nước mắt.

"Được rồi, con khóc cái gì?"

Ôn Như Hân vừa lắc đầu vừa gạt nước mắt: "Con là con gái đã xuất giá mà mẹ còn tiêu nhiều tiền cho con như vậy..."

"Làm sao? Mẹ tiêu tiền cho con gái của mẹ mà còn có người dám nói này nói nọ sao? Em trai của con không có ý kiến, cháu trai của con lẫn cháu gái của con đều không có ý kiến, ai dám có ý kiến? Chuyện mua nhà cửa này cũng không phải mẹ nói, là cháu con đòi đấy."

Sắc mặt bà Ôn lập tức sa sầm.

Bà nghiêm mặt tức giận nói: "Lúc mẹ về từ Sở Thành, cháu trai con một mình kéo mẹ sang một bên cố ý dặn dò mẹ. Nó mua cho ba nó một căn nhà ở Hương Thành, đợi đến mùa hè năm nay bảo con cũng dẫn ba đứa nhỏ cùng đi chơi. Không vì cái gì khác, chỉ là để nhìn thấy chút việc đời”

“Nó còn nói với mẹ về sau ba đứa nhỏ của con nói không chừng sẽ thi vào Bình Thành. Bình Thành có nhiều trường học như vậy, trường học tốt nhất cả nước cũng đều ở Bình Thành. Nếu ba đứa nhỏ đều thi vào Bình Thành chắc chắn cần có một chỗ để ở nên đã bảo mẹ đi xem xét nhà cửa trước, sau đó mua."

Ôn Như Hân nghe mẹ cô ấy nói, nước mắt rơi xuống như mưa.

Cô ấy cho rằng cuộc sống của mình đã trôi qua rất tốt rồi, không ngờ cuộc sống của mình lại còn có thể trở nên tốt hơn.

"Mẹ, con cũng không biết nên bảo đáp mẹ như thế nào." Ôn Như Hân nghẹn ngào nói.

"Mẹ sinh con ra là để con đến báo đáp mẹ sao? Năm đó mẹ để con chịu nhiều khổ cực như vậy mà con có một câu oán giận nào không?"

Bà Ôn nhìn con gái dịu dàng ngoan ngoãn, thở dài một hơi nặng nề.

Chỗ nào của con gái cũng tốt, chỉ là tính tình quá mềm yếu.

Một đứa bé như vậy rất dễ bị người ta bắt nạt.

Cũng may thắng nhóc nhà họ Bạch này coi như cũng đáng tin, nếu không chờ bà trở về nhất định cũng phải đào hết mồ mả tổ tiên nhà họ Bạch lên.
 
Chương 551


Ôn Như Hân nhìn một đống đồ được chuyển vào, cô ấy cũng không nhúng tay vào được nên đã vào trong nấu cơm.

Bà Ôn ngồi ở phía trên chỉ huy: "Mấy túi này là gạo và mì trắng. Con tìm một chỗ để đi, đừng tiếc, cho mấy đứa nhỏ ăn chút đồ tốt."

"Chắc chắn không tiếc, mẹ yêu tâm, khổ ai cũng không thể để mấy đứa nhỏ khổ được.

Bạch Thế Vinh lập tức vác túi mì vào trong kho hàng, nói là kho hàng nhưng thật ra chính là một tầng hầm ngầm. Bên trong tầng hầm ngầm đều là búa xi măng, bình thường trong nhà có chút đồ gì cũng sẽ để ở đây.

Tủ lạnh, máy giặt các thứ đều đặt ở phòng khách, đợi lát nữa lắp đặt sau.

Quần áo đều để ở một bên, giặt xong lại treo vào trong tủ.

Nhưng quần áo thật sự quá nhiều, không có chỗ để.

Bạch Thế Vinh bèn tranh thủ thời gian đi vào trong bếp, cười khổ nói với vợ: "Anh lớn như vậy rồi mà ngoại trừ lúc bộ đội phát quân trang cũng chưa từng nhìn thấy nhiều quần áo như vậy. Sau này em không cần mặc quần áo vá nữa. Ra ngoài nhất định phải ăn mặc thật đẹp, để cho những người đó nhìn thấy tức chết."

Bớt cho bọn họ từ sáng đến tối ở sau lưng nói này nói nọ.

Đừng tưởng rằng anh ấy không biết những người đó luôn ở sau lưng nói vợ anh ấy không tốt các kiểu.

Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người phải hâm mộ anh ấy đã cưới được một người vợ tốt.

Những người đó chắc chắn đều phải nịnh bợ vợ anh ấy.

Vợ anh ấy có một gia đình vô cùng mạnh mẽ.

Mẹ vợ anh ấy rất mạnh!

Bạch Thế Vinh vừa nghĩ tới biểu cảm của những người đó là không nhịn được lén

lút vui vẻ.

"Biểu cảm của con như vậy là sao đấy?"

Đúng lúc bà Ôn ở bên ngoài đi vào nhìn thấy nụ cười trên mặt con rể, không khỏi nhíu mày.

Bạch Thế Vinh nhìn thấy mẹ vợ thì càng cười càng vui vẻ.

"Mẹ, còn muốn ăn gì nữa không? Mẹ ở lại đây thêm vài ngày đi, tối mai con nướng sườn dê cho mẹ, mẹ không biết sườn dê nướng con làm có hương vị tuyệt vời thế nào đâu. Người bình thường căn bản không có mà ăn đấy.

"Mẹ ở lại đây cũng không được mấy ngày, qua mười lăm sẽ đi." Bà Ôn nói xong mới nhớ tới một việc: "Con biết chỗ nào có người bán da không?"

"Mẹ, mẹ còn kinh doanh cái này nữa à?" Tâm tư Bạch Thế Vinh rất nhạy bén.

Bà Ôn nói: "Không phải mẹ kinh doanh, là cháu trai con kinh doanh. Nếu con có cách, sau này mẹ sẽ cho đội xe của Minh Huy tới đây một chuyển. Ít nhất nửa tháng sẽ tới một lần, đến lúc đó còn có thể mang cho các con ít đồ."

Bạch Thế Vinh cảm thấy mẹ vợ mình mà không kinh doanh thì thật lãng phí. "Hầy, mẹ khoan nói đã, con có cách."

Bà Ôn nghe xong bèn trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho cháu trai của mình.

"Chuyện cụ thể con cứ nói với Tiểu Độ. Chuyện này mẹ không quan tâm, nếu đàm phán thành công, vợ con có thể về nhà ở lại hai ngày nếu muốn."

Bạch Thế Vinh rất không muốn để vợ về nhà mẹ đẻ, như vậy cũng chỉ còn lại một mình anh ấy.

Nhưng anh ấy cũng biết vợ nhớ nhà, chuyện này có nói sao cũng không thể ngăn cản.

"Vậy để con nói với Tiểu Độ”

Bạch Thế Vinh vừa nói xong đã kết nối được điện thoại.

Người bắt máy vừa vặn là Ôn Độ.

"A lô? Bà nội?" Ôn Độ nghe được giọng nói của bà nội, lập tức cười hỏi: "Bà đến chỗ cô lớn rồi sao? Cô lớn và chú con có khỏe không? Có gì cần thì cứ nói với con."

Bà Ôn nghe cháu trai nói, khóe mắt đuôi lông mày đều trở nên nhu hòa, cứ như đã biến thành một người khác.

Bạch Thế Vinh ở bên cạnh nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
 
Chương 552


"Cô lớn và chủ con đều rất tốt. Vừa rồi bà có hỏi chú con một tiếng, nó nói bên nó có thể lấy được da tốt, cụ thể ra sao con cứ nói chuyện với nó. Nếu thích hợp thì con để xe chạy qua bên này hai chuyến mỗi tháng.

Bà Ôn không nói gì khác nhưng Ôn Độ cũng hiểu ý của bà nội.

"Vậy đúng lúc cô lớn thiếu gì thì bên con cũng có thể nhanh chóng giúp đỡ sắp xếp."

Lời nói của Ôn Độ hợp với tâm ý của bà nội.

Bà Ôn bèn nói: "Chú của con đang đứng ở bên cạnh đây, bà sẽ đưa điện thoại cho nó, bảo nó nói chuyện với con."

"Vâng."

Đương nhiên Ôn Độ không có ý kiến.

Bà Ôn đưa điện thoại cho con rể, còn mình đứng dậy ra ngoài hỗ trợ.

Những thứ còn lại đã không còn nhiều lắm, nên phân loại thì phân loại ra.

Huống hồ còn có tài xế giúp đỡ, bận rộn hơn một giờ đã làm xong cơm, bên bọn họ cũng đã hết bận.

"Ăn cơm thôi."

Ôn Như Hân ra ngoài gọi người, ba đứa nhỏ bèn đi vào giúp cầm chén đũa và

bưng thức ăn ra.

Dùng thau lớn đựng thịt bò trông vô cùng đồ sộ.

Mọi người ngồi ở trước bàn, mỗi người một đũa nếm thử, nhao nhao khen không dứt miệng.

Ngay cả bà Ôn từ trước đến nay ăn cái gì cũng cảm thấy kén chọn còn khen món ăn này vô cùng ngon.

Ăn cơm xong, điện thoại trong nhà lại vang lên, là Ôn Độ gọi tới tìm Ôn Minh Huy.

Cũng không biết Ôn Minh Huy nói gì, dù sao Ôn Minh Huy cũng không lập tức rời

đi.

Anh ấy và tài xế ở trong nhà khách đối diện.

Ngày hôm sau, Bạch Thế Vinh đặc biệt trở về gọi Ôn Minh Huy cùng đi.

Xế chiều hôm đó Ôn Minh Huy lái xe đi, lúc trở về chất đầy da trên xe, còn cố ý tới bên này nói lời tạm biệt với bà Ôn.

"Minh Huy, trên đường về chạy chậm một chút, lái xe cẩn thận, không được gấp

gáp, biết không?"

Bà Ôn vẫn luôn không quá yên tâm.

"Bà ơi, con biết rồi."

Ôn Minh Huy lái xe đi.

Còn nửa tháng nữa là trường Ôn Oanh khai giảng, bà Ôn bèn tính toán mấy ngày nữa sẽ trở về.

Bà và Ôn Oanh ở chung một phòng, ba đứa nhỏ kia ở chung một phòng.

Bởi vì hiện tại không phải nghỉ hè.

Nên mỗi ngày Bạch Thế Vinh đều đi làm đúng giờ.

Hôm nay, Ôn Như Hân có việc ra ngoài một chuyến, bà Ôn ăn cơm rồi ra ngoài

tản bộ.

Ôn Như Hãn từ trong nhà đi ra, thái độ lúc nói chuyện với bà Ôn vô cùng cung

kính, nhìn không ra chút thân thiết nào.

Ngược lại lúc Bạch Thế Vinh bước ra khỏi nhà còn chào hỏi với bà nội, ôm bà

một cái.

Người ở gần đó đều cho rằng bà Ôn là mẹ chồng của Ôn Như Hân.

Trong đó có một bà lão mặc một chiếc áo blouse màu xanh sạch sẽ nhanh nhẹn đi tới nói chuyện cùng bà Ôn.

"Em gái, em đến từ đâu vậy?"

Bà Ôn liếc nhìn bà lão đó, nói: "Dưới quê lên."

"Em là mẹ của Cục trưởng Bạch à?" Bà lão đó kinh ngạc hỏi.

Bà Ôn thầm nói tuy Bạch Thế Vinh chỉ là con rể nhưng dù sao cũng gọi bà là mẹ.

"Ừm."

Dường như không có gì sai khi bà gật đầu như vậy.

Bà lão kia nghe nói như thế bèn thở dài một hơi: "Em gái, em nói xem con trai em

tốt như vậy, có tiền đồ như thế mà tại sao lại chọn cưới một người vợ như vậy chứ?"

Mí mắt bà Ôn giật giật, âm thanh nghe có vẻ lạnh lẽo.

"Người vợ này làm sao à?"

"Khụ! Em thật sự không biết sao. Con trai em mỗi sáng thức dậy đều phải nấu cơm cho con dâu em. Buổi trưa còn đặc biệt trở về nấu cơm cho cô ta, thuận tiện giặt cả quần áo. Giặt quần áo thì thôi đi, mỗi ngày đều phải rửa chén.

“Rau trong viện đều là việc của con trai em, vợ cậu ấy chẳng làm được gì cả. Mà có điều trông cô ta như thế đúng là không thể làm được gì."
 
Chương 553


Bà lão đó thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Rõ ràng điều kiện của Cục trưởng Bạch tốt như vậy nhưng tại sao lại cưới một người vợ như thế?

Trông xinh đẹp thì có ích gì? Trông đẹp cũng không thể làm ra cơm ăn.

"Nhưng hai vợ chồng người ta cũng không cãi nhau, như vậy không phải cũng rất tốt sao?"

Bà Ôn vừa nói thế này là bà lão kia lập tức vỗ đùi một cái, nói rất lố: "Em gái à, em mau nghe chị khuyên một câu đi. Đây chính là chỗ thông minh của vợ cậu ấy. Đừng thấy cô ta yếu ớt nhu nhược nhưng cô ta cũng lợi hại lắm đấy.

Bà Ôn nhướng mày: "Lợi hại thế nào?"

"Em xem cô ta không hề nổi giận với con trai em, con trai em giống như kẻ ngốc

bị cô ta dỗ xoay quanh. Không tin bây giờ em đi nói với con trai em, bảo nó ly hôn xem, con trai em nhất định sẽ đòi đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với em."

Bà lão kia thấy sắc mặt bà Ôn không mặn không nhạt nên cũng cảm thấy bà Ôn là một kẻ ngốc.

Nếu không cũng không sinh ra được một đứa con trai ngu xuẩn như vậy.

"Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con thì đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, cũng không phải

nói ngoài miệng là có thể đoạn tuyệt."

Bà Ôn tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân chậm lại là vì cái bà già vẫn

còn điều muốn nói này.

"Em nghĩ vậy cũng thoảng ghê."

Bà Ôn: "Nghĩ không thoáng thì có thể làm gì đây? Nghĩ quẩn thì người khó chịu cũng là mình, vậy vì sao không thể nghĩ thoáng một chút?"

Bà lão kia bị nói cho á khẩu không trả lời được.

Cuối cùng nhạt nhẽo nói: "Nhưng cái em nghĩ cũng không phải là thoáng bình thường."

"Cũng tạm được."

Bàn về chuyện khiến người ta tức giận, bà Ôn trước giờ chưa từng thua ai.

"Chị khuyên em nên trở về để mắt tới vợ của con trai em thật tốt, cô ta suốt ngày chỉ thích ra ngoài tản bộ. Có đôi khi rất lâu cũng chưa thấy về, còn nói là đi mua thức ăn. Ai biết được là đi mua thức ăn, hay là lén đi gặp đàn ông... A!"

Bà lão kia bụm mặt, khiếp sợ nhìn bà Ôn.

"Sao em lại đánh chị?"

Bà Ôn cười lạnh: "Tôi đánh chính là kiểu người miệng phun đầy rác thải như bà đấy. Bà có bản lĩnh gì mà dám nói con gái tôi ra ngoài lén gặp đàn ông? Xem ra tôi nên lột quần áo bà rồi ném lên đường cái để người ta vây xem. Tim mình đen rồi nghĩ người khác ai cũng bẩn. Bà cho rằng ai cũng hạ lưu như bà sao?"

Bà Ôn mắng chửi người khác vô cùng hung tợn.

Bà lão kia bị mảng đến nỗi trợn tròn mắt.

Bà Ôn nhìn sang hai bên, bà liếc mắt một cái là nhìn ra có không ít người đang nhìn lén hai người họ.

Những người này còn có thể nói ra những lời khó nghe đến vậy ở trước mặt bà.

Không biết sau lưng còn đồn con gái bà đến mức nào.

Cơn tức giận của bà Ôn từ từ dâng lên.

"Tôi nói cho bà biết, con gái của tôi từ trước đến nay vẫn luôn ngay thẳng, chưa bao giờ nói này nói nọ sau lưng ai. Về sau nếu còn ai để tôi nghe thấy người đó đồn bậy con gái tôi ở sau lưng, tôi sẽ khiến người đó phải hối hận.

Bà Ôn hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía trước.

Giữa trưa.

Ôn Như Hân xách theo rau xanh trở về, nhìn thấy bà Ôn không hề có cảm xúc ngồi ở trên sô pha bèn đi tới hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói là ra ngoài đi dạo sao? Sao còn ngồi ở trong nhà thế?"

Cô ấy ra ngoài cũng không lâu lắm nhỉ?

Nếu là bình thường mà nói, những người lớn tuổi như mẹ cô ấy thật ra rất thích tản bộ.

Ăn cơm xong không có chuyện gì làm sẽ ra ngoài đi dạo hai vòng.

"Không phải con nói đi mua thức ăn sao? Sao lâu như vậy mới về?" Sắc mặt bà Ôn không tốt lắm.
 
Chương 554


Ôn Như Hân cũng không nhận ra, cô ấy vừa thay giày vừa nói: "Con đăng ký một trường học dành cho người lớn, ban ngày có thời gian sẽ đi học.

Tuy bà Ôn không hiểu cái này nhưng cũng biết suất này không dễ lấy.

"Sao con đi được?"

Ôn Như Hân cũng không cảm thấy mẹ cô ấy coi thường cô ấy mà chỉ đơn giản là bất ngờ.

Ôn Như Hân cười giải thích: "Lúc trước con theo Thế Vinh chuyển nghề đến nơi khác, bên phía tổ chức đã sắp xếp cho con một công việc nhưng con phải chăm

sóc ba đứa trẻ nên không tiện lắm.

“Trùng hợp là còn có một suất học ở trường học dành cho người lớn, Thế Vinh cảm thấy nếu con đi làm, sau này sẽ không có ai chăm sóc con cái trong nhà, nhưng nếu đi học thì lại không ảnh hưởng đến việc chăm sóc con cái. Vì vậy con mới đến trường học dành cho người lớn, nhường suất làm cho người khác.

Bà Ôn nhìn con gái thế này, cho dù là đi làm, chắc cũng sẽ bị người ta bắt nạt,

mà đi học lại không có gánh nặng tâm lý gì.

"Vậy là tốt rồi."

Bà Ôn biết con gái không phải loại người không đứng đắn, trái tim hoàn toàn thả lỏng về lại trong bụng.

Bà nhìn con gái thay quần áo, định nấu cơm nên cũng bước qua hỗ trợ, còn nói bóng nói gió hỏi: "Quan hệ giữa con và hàng xóm láng giềng có phải không tốt lắm không?"

Động tác trên tay Ôn Như Hân thoáng dừng lại, sau đó mới gật đầu: "Bọn con tới muộn, hàng xóm láng giềng đều đã ở đây rất lâu rồi. Thế Vinh vừa tới đã chiếm vị trí Cục trưởng, những người khác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng không chào đón bọn con."

“Người khác thích tụi con mới là lạ."

Bà Ôn biết vì sao con gái bị mắng, trong lòng lại rất vui vẻ.

Cái mà bà thích là những người đó không chịu nổi con gái bà nhưng vẫn phải dùng vẻ mặt ôn hòa vui vẻ chào hỏi con gái bà, chỉ dám giở vài trò lặt vặt ở sau

lung.

Nếu là bà cụ nhà họ Bạch tới đây nói không chừng đã bị nói cho mềm tai, bị mấy bà già này châm ngòi ly gián thành công.

Đáng tiếc bà cụ nhà họ Bạch mệnh ngắn.

Hai năm trước đã qua đời rồi.

"Mẹ"

Ôn Như Hân đột nhiên xoay người nhìn bà Ôn muốn nói lại thôi.

Bà Ôn không muốn thấy con gái như vậy, giọng điệu trở nên ôn hòa: "Có chuyện gì con cứ hỏi thẳng, giữa chúng ta không có gì phải ngại.”

Nếu đổi lại là con trai, chắc chắn bà Ôn đã trực tiếp mắng.

Nhưng đây là con gái.

Con gái tâm tư mẫn cảm, tính cách lại có một chút hướng nội, cũng vô cùng dịu

dàng.

Bà Ôn rất ít khi mở miệng khó nghe với con gái hay có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn. "Có phải mẹ nghe nói gì không?"

Ôn Như Hân cũng là người thẳng thắn, dù trông cô ấy dịu dàng nhưng tính cách cũng được xem là ngay thẳng, thế còn hơn là có ý đồ xấu.

Nhưng người như vậy rất dễ bị người ta bắt nạt.

Bà Ôn nghiêm mặt nói: "Có người cho rằng mẹ là mẹ chồng con nên đến trước mặt mẹ nói xấu con, bị mẹ tát cho hai cái."

Ôn Như Hàn: "..”

"Thế nào? Thấy mẹ nghe được mấy lời kia nên trong lòng không thoải mái sao?"

Ôn Như Hân lắc đầu.

Bà Ôn bĩu môi: "Con không nhìn lại mặt con một chút à, đó mà là nói thật ư? Nhìn giả muốn chết.

Con gái của mình thế nào chẳng lẽ trong lòng bà còn không biết rõ sao?

Đây chính là miếng thịt từ trên người bà rơi xuống.

"Con và em trai con lớn lên thế nào? Trong lòng con không có chút tính toán nào sao? Những người đó nói như vậy so ra vẫn còn kém hơn mấy bà già lắm mồm trong thôn chúng ta nhiều lắm đấy."

Năm đó bà có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại chút chuyện phiếm này đã có thể đánh ngã cô ấy.
 
Chương 555


Bây giờ bà phải cho những người đó nhìn thấy chút màu sắc.

Bà Ôn nói nhẹ như mây gió, thoạt nhìn không hề quan tâm.

Ôn Như Hân lại len lén gạt lệ.

Cô ấy biết mẹ nuôi lớn cô ấy và em trai không dễ dàng, nhưng khi đó cô ấy

không hiểu lắm mấy lời nói ác độc của người lớn làm tổn thương người khác đến

mức nào.

Sau khi cô ấy trưởng thành, trở thành một người mẹ, một mình đến một thành phố khác sinh sống, đối mặt với những lời ác độc của những người đó mới biết được mẹ mình năm xưa đã mạnh mẽ bao nhiêu.

Mỗi lần trong lòng cô ấy khó chịu đều sẽ nghĩ đến mẹ, như vậy cô ấy sẽ trở nên

kiên cường hơn một chút.

"Có gì phải khóc? Người ta nói sau lưng con còn không phải là vì ghen tỵ với con sao, nhưng thực chất lại không tạo được bất kỳ thương tổn gì đối với con cả. Không có gì đáng sợ, con sống càng tốt, trong lòng bọn họ lại càng đố kỵ, sau lưng sẽ càng nói khó nghe hơn"

Bà Ôn đã nhìn thấy loại người này nhiều rồi.

Nghĩ lại có rất nhiều người không thể nhìn người khác sống tốt, nhà người ta hơi tốt một chút là sẽ ở sau lưng nói này nói nọ.

Ôn Như Hân ngoan ngoãn gật đầu.

"Sau này lúc đi ra ngoài con cứ mặc quần áo mẹ mua cho con. Sau này mỗi tháng con đều sẽ có quần áo mới để mặc. Không chỉ có con, ba đứa nhỏ cũng vậy, cứ để người ta phải hâm mộ đi."

Bà Ôn cười lạnh.

Buổi tối hôm đó, bà Ôn bảo Ôn Như Hãn thay quần áo mới tinh, đây chính là áo lông được mua từ Hương Thành.

Không chỉ có hai người lớn mà ba đứa nhỏ cũng có.

Gió bấc thổi vù vù.

Mười lăm tháng giêng vẫn có chút náo nhiệt để xem.

Người một nhà bọn họ bước ra khỏi viện, toàn bộ người trong viện đều nhìn sang bọn họ.

Những người đó nhiệt tình chào hỏi Bạch Thế Vinh.

"Cục trưởng Bạch, anh đi đâu thế?"

Bạch Thế Vinh cười ha ha nói: "IMẹ vợ tôi tới. Tôi dẫn bà ấy và cháu gái chúng tôi đi xem ngày mười lăm tháng giêng bên mình thế nào. Bên Bình Thành của bọn họ chắc chắn náo nhiệt hơn chúng ta nhưng bên chúng ta vẫn có đặc sắc riêng,

chắc chắn không giống bên bọn họ."

Những người đó vừa nghe nói bà Ôn đến từ Bình Thành bèn nhìn quần áo Ôn Oanh mặc trên người, lại nhìn bà Ôn vừa đến là cả nhà Bạch Thế Vinh từ trong ra ngoài đều thay đổi mới tinh, làm sao còn không rõ vợ của Cục trưởng Bạch thoạt nhìn dịu dàng ấm áp nhưng điều kiện trong nhà không phải tốt ở mức bình thường chứ?

Ôn Như Hân phát hiện ánh mắt người xung quanh nhìn cô ấy đã thay đổi.

Cô ấy cũng không nghĩ nhiều.

Mẹ nói rất đúng, người bên ngoài nhìn cô ấy thế nào, nghĩ về cô ấy thế nào cũng không sao.

Cuộc sống của cô ấy nên sống như thế nào thì sẽ sống như thế đó, cô ấy sống càng tốt, người khác chỉ biết ghen tỵ hơn.

Nghĩ tới đây, Ôn Như Hân đứng thẳng sống lưng, bàn tay tàn tật kia đặt trong túi quần áo, không phải người quen sẽ không ai biết thật ra cô ấy là một người tàn tật.

Cuối cùng Ôn Như Hân cũng có thể đi xem thế giới xung quanh, vào lúc này tảng đá lớn đè lên ngực cô ấy đã được gỡ bỏ, thậm chí không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Ôn Như Hân có một cảm giác như được sống lại.

Bạch Thế Vinh phát hiện vợ hình như trở nên càng ngày càng xinh đẹp.

Bà Ôn cũng nhìn thấy con gái có vẻ đã thay đổi trong thoáng chốc, khóe miệng không kìm nổi mà nở một nụ cười.

Bà Ôn ở lại Mông thị vài ngày mới dẫn theo Ôn Oanh rời đi.

Ôn Như Hân rất không nỡ để bà Ôn rời đi.

Cô ấy kéo tay bà Ôn, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút khổ sở.
 
Chương 556


"Mẹ có thể đừng đi được không? Dù sao vài ngày nữa Oanh Oanh mới nhập học mà, mẹ ở lại đây thêm vài ngày nữa không được sao?" Ôn Như Hân ngăn cản bà Ôn giống như một đứa bé.

Bà Ôn buồn cười nói: "Nếu con muốn thì mấy ngày nữa sẽ đợi Minh Huy lái xe tới rồi sẽ theo xe về nhà ở hơn nửa tháng. Chờ lần sau Minh Huy quay về, con có thể theo nó về đây.”

Nếu đổi lại là lúc trước, Ôn Như Hân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ cô ấy lại do dự.

Ôn Như Hân động lòng.

"Mẹ, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không có cách nào trở về, có lẽ con sẽ phải đợi đến nghỉ hè mới có thể trở về, mà tạm thời không thể nghỉ trường học bên này được." Ôn Như Hân dịu dàng nói với bà Ôn.

Bà Ôn gật đầu: "Vậy cũng được. Đến lúc đó con dẫn cả bọn nhỏ theo nữa, chúng

ta ngồi xe trực tiếp đến Hương Thành. Cậu của bọn nó còn ở bên kia quay phim,

đến lúc đó chúng ta có thể đến rạp chiếu phim xem phim cậu tụi nó đóng"

Lúc trước bà Ôn chưa từng nói qua chuyện này nên khi cả nhà Bạch Thế Vinh nghe xong đã giật mình đến mức há hốc mồm.

"Vừa rồi mẹ nói Thiều Ngọc bây giờ đang làm gì?"

Không thể trách Bạch Thế Vinh kinh ngạc như vậy được, ai mà không biết Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp. Người ta đi học trong trường thì hắn lại chạy đến cửa thôn học hát kinh kịch.

Chưa kể mấy năm nay, nếu có ai đi học hát kinh kịch với diễn viên kia đều sẽ bị người ta chê cười.

Hát kinh kịch chính là nghề Hạ cửu lưu*.

(*) Hạ cửu lưu (T7L): Hạ cửu lưu là một trong ba nhóm nghề của xã hội trung Trung Quốc. Gồm có: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu và Hạ cửu lưu.

Nhưng Ôn Thiều Ngọc lại không cảm thấy như vậy, trái lại hắn còn cảm thấy hát kinh kịch rất tốt.

Bà Ôn cưng chiều đứa con trai này nên cũng mặc kệ hắn.

Người hát kinh kịch kia đã chết nhưng Ôn Thiều Ngọc vẫn luyện giọng trong sân không sót một ngày như cũ.

Ai mà ngờ một thằng nhóc không có công ăn việc làm đàng hoàng vậy mà lại chạy tới Hương Thành, học người ta đi làm diễn viên.

"Nó ở bên đó tham gia một cuộc thi ca hát giành được giải nhất. Có người quay phim tìm nó đi đóng phim, bây giờ nó chưa nổi tiếng, cũng không có diễn xuất gì, chỉ diễn những vai nhỏ thôi."

Bà Ôn nói lời này là khiêm tốn rồi.

Tuy Ôn Thiều Ngọc không phải nhân vật chính nhưng những vai phụ mà hắn đóng đều vô cùng quan trọng. Có nhiều phân đoạn không được tính là có nhiều đất diễn nhưng tuyệt đối có thể khiến người ta phải nhớ kỹ.

Mặt ngoài thì nói hắn diễn vai quần chúng.

Nhưng mạnh hơn mấy vai chính, vai phụ gì đó nhiều.

Bạch Thế Vinh nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đợi đến khi bà Ôn và mọi người đi rồi, Bạch Thế Vinh mới đi cùng vợ ở phía sau chậm rãi về nhà.

Bọn trẻ đi chơi hết rồi.

Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Lúc trước anh thật không ngờ Thiều Ngọc lại có cơ duyên như vậy. Cuối cùng em cũng không cần lo lắng nó ăn không no, không vực dậy nổi nữa rồi."

Ôn Như Hân nghe chồng nói như vậy bèn tức giận lườm nguýt anh ấy một cái.

"Em có lo lắng cho nó đâu"

Có cô ấy ở đây, Ôn Thiều Ngọc coi như cũng được sống qua ngày, không phải giàu sang phú quý thì sao? Tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm no.

Cuộc sống như vậy còn gì đáng để lo lắng đây?

Bạch Thế Vinh rõ ràng cũng nghĩ tới chuyện này, nhịn không được nở nụ cười.

Trong nhà mới vừa được thêm vào đồ điện gia dụng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng xán lạn.
 
Chương 557


"Bây giờ không biết có bao nhiêu người hâm mộ chúng ta. Không biết có bao nhiều người hâm mộ anh đã cưới được một người vợ tốt. Trước kia người ta cảm thấy ánh mắt anh không tốt, luôn chê cười anh cưới em, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể hâm mộ thôi."

Bạch Thế Vinh đắc ý cười.

Ôn Như Hân tựa vào vai anh ấy, cũng nhàn nhạt nở nụ cười.

Thật tốt.

Đêm đó.

Ôn Oanh và bà nội cũng về đến nhà.

Ngồi xe lửa cả ngày nhưng Ôn Oanh vẫn vui vẻ tưng bừng.

Nhưng sắc mặt bà Ôn không tốt lắm.

"Bà nội, bà nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi." Ôn Oanh còn đặc biệt chạy đến trạm xá mua một thanh nhiệt kế về để đo nhiệt độ cho bà Ôn.

Bà Ôn nằm trên giường nhìn cháu gái cầm nhiệt kế, uể oải nói: "Bà nội không sao, không sốt cao, không cần đo nhiệt độ cơ thể."

Ôn Oanh không yên lòng.

"Bà đo một chút cũng không sao đâu mà"

Cháu gái đã nói như vậy rồi nên bà Ôn cũng không kháng cự nữa.

Kết quả mấy phút sau, Ôn Oanh lấy nhiệt kế ra nhìn, bà Ôn đã sốt tới 38,5 độ.

Cô bé lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Cô bé chạy một hơi tới bệnh viện, trực tiếp nói với bác sĩ bên trong: "Có thể phiền bác theo con về nhà một chuyển được không? Bà nội con sốt cao, đang nằm trên giường."

Bác sĩ nghe xong bèn hỏi: "Người lớn nhà con đâu?"

"Ba con không ở nhà, con không có mẹ. Trong nhà chỉ có con và bà nội."

Ôn Oanh không sợ bác sĩ là người xấu, trực tiếp nói thật.

Cô bé lo rằng nếu như mình không nói thật thì bác sĩ sẽ không theo cô bé về nhà.

Bác sĩ nghe xong lập tức nhíu mày, thu thập đồ đạc của mình rồi xoay người đi ra ngoài.

"Nhà con ở đâu?"

Bác sĩ hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh đi ở phía trước, chạy rất nhanh. Cô bé căn bản không quan tâm mình sẽ phát bệnh, nhưng sau khi chạy được hai bước thì cô bé lại ngừng lại.

Ôn Oanh bây giờ sợ mình sẽ ngã bệnh, nếu như mình cũng bệnh thì sẽ không có ai chăm sóc bà nội.

Ôn Oanh đột nhiên sợ hãi muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kiềm chế chính mình, không để mình quá sốt ruột, không để mình chạy quá nhanh, chỉ là bước đi trở nên nhanh hơn theo bản năng.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ đã đạp xe đạp chạy ra theo sau, ông ấy dừng xe bên cạnh Ôn Oanh.

"Lên xe, con chỉ đường, bác đưa con qua đó."

Ôn Oanh suýt khóc khi nhìn thấy bác sĩ đạp xe đạp. Cô bé cố nén nước mắt, ngồi lên thép dầm.

Cô bé vừa chỉ đường cho bác sĩ vừa nói với bác sĩ tình huống cụ thể bà nội bị bệnh.

Về đến nhà.

Bác sĩ trực tiếp đi vào khám bệnh cho bà Ôn.

Bà Ôn thấy cháu gái mời bác sĩ đến nhà, lo lắng liếc mắt nhìn thân thể nhỏ nhắn của cháu gái, lúc này mới nhờ bác sĩ nhanh chóng bắt mạch.

Sau khi bác sĩ bắt mạch xong nói: "Chỉ là cảm lạnh một chút, mấy ngày nay đừng đi đâu cả, ở nhà dưỡng bệnh, uống nhiều nước nóng. Lát nữa tôi sẽ kê thuốc cảm lạnh, uống trước hai ngày xem sao. Nếu vẫn còn sốt cao thì trước tiên tiến hành hạ nhiệt độ vật lý. Nếu nhiệt độ vẫn tăng thì đến bệnh viện y tế tiêm một mũi hạ sốt."

Ôn Oanh nghiêm túc ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ.

Sau đó tiễn bác sĩ đến cửa, bác sĩ lại quay đầu nói: "Nhóc con, con không theo bác trở về lấy thuốc à?"

Ôn Oanh nghĩ mình không mang tiền, lại hoảng hốt nói: "Có thể chờ con một chút không?"

Bác sĩ còn tưởng rằng cô bé không quyết định chắc chắn được, muốn trở về hỏi bà nội nên gật đầu.

Ôn Oanh về nhà, lấy ra mười đồng trong ngăn kéo.

Cô bé lại đắp khăn ướt lên trán bà nội, lúc này mới nhanh chóng đi ra ngoài.

"Cảm ơn bác đã đưa con đi đoạn đường này."
 
Chương 558


Bác sĩ nghe thấy cô bé nói chuyện giống như người lớn bèn không khỏi cười hỏi: "Con có phải chủ nhà ở nhà không?"

Giọng điệu nói chuyện cứ như là chủ nhà vậy.

Ôn Oanh không biết bác sĩ đang trêu mình mà trái lại còn nghiêm túc lắc đầu: "Trong nhà con, bà nội là người có tiếng nói nhất"

"Nhìn ra rồi."

Dù sao cũng là trưởng bối duy nhất trong nhà.

Ôn Oanh theo thói quen mỉm cười, chỉ là nụ cười này có chút miễn cưỡng.

Cô bé chưa từng nghĩ rằng bà nội sẽ bị bệnh.

Bà nội trong trái tim của Ôn Oanh luôn là người mạnh mẽ nhất, mãi mãi sẽ không ngã xuống.

Cũng là chỗ dựa của cả nhà bọn họ.

Nhưng một người mạnh mẽ như vậy bỗng nhiên ngã bệnh mới làm cho Ôn Oanh hoàn toàn ý thức được bà nội cũng là một người bình thường.

Bà cũng sẽ ốm, cũng sẽ mệt mỏi.

Ôn Oanh yên lặng một đường đi theo bác sĩ đến bệnh viện y tế, lấy một ít thuốc mang về dưới sự hướng dẫn của bác sĩ.

Những loại thuốc này đều là thuốc tây, căn bản không cần nấu.

Nên đã bớt được rất nhiều phiền toái.

Ôn Oanh cầm thuốc bước nhanh về nhà, chuyện đầu tiên cô bé làm khi về nhà chính là rót cho bà nội một ly nước, đút thuốc cho bà nội uống.

Bà Ôn nằm ở trên giường để mặc cho cháu gái lăn qua lăn lại, vẻ dịu dàng dưới đáy mắt quả thật không lừa được người khác.

Con người yếu ớt nhất khi bị bệnh.

Trước giờ bà Ôn cũng không dám để cho mình ngã xuống, nếu như bà ngã bệnh thì trong nhà sẽ đi tong, sẽ hoàn toàn lộn xộn. 

Nhưng bây giờ bà bị bệnh mà cháu gái nhỏ lại không nhanh không chậm, không hề hoảng hốt.

Cô bé biết trong nhà không có nhiệt kế nên đã đi ra ngoài mua nhiệt kế, sau khi biết bà bị sốt đã chạy ra ngoài gọi bác sĩ trở về khám bệnh cho bà.

Ai mà ngờ một cô bé tám tuổi lại có thể trầm ổn như vậy.

Bà Ôn rất hãnh diện nhìn Ôn Oanh.

"Bà nội không sao, con không cần lo lắng. Mau ra ngoài mua chút đồ ăn về lấp đầy bụng con đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, chờ sau khi con tỉnh dậy là bà nội sẽ khỏe lại."

Bà Ôn biết cô bé bận trước bận sau trong một lúc lâu như thế, lại còn hốt hoảng lo sợ nên chắc chắn là đã đói bụng rồi.

Lúc này trời còn chưa tối hẳn nên cô bé vẫn có thể tự chạy đi mua đồ ăn.

Ôn Oanh không muốn để bà nội lo lắng nên đã nghe lời đi ra ngoài mua đồ ăn.

Bà nội bị sốt cao, không thể ăn gì khác.

Sau khi Ôn Oanh mua đồ ăn về đến nhà là bắt đầu rửa nồi nấu cơm.

Cô bé cũng không nấu gì khác, chỉ nấu một chút cháo gạo.

Ôn Oanh nhóm lửa nấu cơm, thuận thế ăn mấy miếng cơm tối, trong lúc đó còn chạy đi vào thay khăn mặt cho bà Ôn.

Cả đêm nay Ôn Oanh bận muốn chết.

"Con ăn cơm xong trước rồi hãy lo cho bà sau, bà thật sự không sao mà."

Bà Ôn đau lòng cháu gái.

Nhưng Ôn Oanh căn bản không chịu nghe lời bà Ôn.

Cô bé sợ mất đi bà nội, trong lòng có một nỗi sợ hãi nói không nên lời.

Ôn Oanh cũng không biết vì sao, cứ như kiếp trước cô bé đã từng mất đi người nhà.

Bà Ôn thấy mình nói mà cháu gái không chịu nghe nên cũng chỉ có thể mặc kệ cô bé.

Chờ Ôn Oanh nấu xong bưng vào trong phòng, rõ ràng bà Ôn không có khẩu vị gì nhưng vẫn uống hết cháo.

Ôn Oanh thấy bà nội chịu ăn, lúc này mới yên tâm.

Bà Ôn thật sự rất mệt mỏi, đặc biệt là khi ngã bệnh sẽ cảm thấy sức lực đều bị hao mòn hết. Ăn cháo xong chưa được bao lâu, bà Ôn đã ngủ thiếp đi.

Sau khi bà ngủ, Ôn Oanh đo nhiệt độ cơ thể cho bà Ôn một lần nữa.
 
Chương 559


Có thể là uống thuốc có tác dụng nên nhiệt độ cơ thể bà Ôn đã hoàn toàn hạ xuống.

Ôn Oanh thấy bà nội không sốt nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô bé cũng không dám ngủ.

Sau nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, cô bé lại đi đo nhiệt độ cơ thể cho bà Ôn thêm một lần.

Nhiệt độ lần này bình thường.

Ôn Oanh đặt nhiệt kế xuống, lại sờ sờ người bà nội, phát hiện bà Ôn ra rất nhiều mồ hôi, thế là lại đi tìm một bộ quần áo sạch sẽ khác cho bà nội.

Cởi quần áo của bà nội ra, cô bé muốn thay cho bà nội.

Nhưng cô bé nhỏ người, sức lực cũng nhỏ.

Cũng may bà Ôn đã tỉnh dậy, Ôn Oanh thấy thế bèn lập tức nhảy xuống bưng một chậu nước nóng đến.

"Bà nằm xuống trước đi đã, con lau người cho bà rồi bà lại thay quần áo."

Bà Ôn thấy hành động của cô bé, trong lòng nghĩ cho dù là con gái ruột ở đây cũng sẽ chăm bà như thế này.

Ôn Oanh lau người cho bà Ôn xong, lại bảo bà Ôn thay quần áo sạch sẽ.

Bà Ôn nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô bé, đau lòng nói: "Có phải cả tối con không ngủ đàng hoàng đúng không?"

Ôn Oanh cười vô cùng ngọt ngào nói: "Đã ngủ rồi ạ. Chẳng qua là giữa đêm giật mình tỉnh dậy."

"Ngủ sớm một chút đi, bà nội không sao đâu" Bà nội an ủi cháu gái.

Ôn Oanh quả thật rất mệt mỏi.

Hiện tại nhiệt độ của bà nội đã hạ xuống, trông không còn việc gì nữa, lúc này cô bé mới ngoan ngoãn gật đầu, xoay người xuống giường nhưng không hắt nước ra ngoài mà là đặt ở ngoài phòng. Sau đó Ôn Oanh xoay người trở về, cởi quần áo chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ tiếp.

Bà Ôn phát hiện lúc nãy cô bé nói mình ngủ rồi nhưng ngay cả quần áo mà cô bé cũng không cởi, cứ như vậy ngủ luôn, cũng không sợ bị cảm.

Lúc này cô bé nằm ở trên giường, chưa tới ba giây đã ngủ ngay.

Bà Ôn đau lòng đắp chăn cho cô bé.

Không uổng phí bà mình tự thân nuôi lớn con bé nhỏ này.

Chỉ mới vài năm mà cô bé đã trưởng thành, còn biết chăm sóc mình.

Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên Ôn Oanh làm khi mở mắt chính là sờ đầu bà nội.

Cô bé phát hiện đầu bà nội không còn nóng nữa mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Oanh không buông lỏng cảnh giác, cô bé rót nước nóng rửa mặt trước rồi lại bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Trong nhà có bánh bao, mấy chiếc bánh bao này được hấp lúc bọn họ mới đi, được đặt bên ngoài đông lạnh rồi bỏ vào trong vạc đặt ở ngoài phòng nhỏ.

Ôn Oanh lấy mấy cái bánh bao ra đặt vào trong nồi hâm nóng, bên dưới thì nấu cháo.

Cô bé không biết làm những món khác nên đã lấy cải trắng ra, xào cải trắng. Cô bé còn lo lắng bà nội ăn không vô nên đã đổ thêm chút dấm chua vào bên trong.

Bà Ôn mở mắt ra đã thấy cháu gái lập tức chạy vào.

"Bà nội mau uống thuốc đi."

Ôn Oanh bưng nửa ly nước đã được pha chút nước nóng đến trước mặt bà Ôn, lại đặt thuốc vào trong tay bà Ôn, thúc giục bà nhanh chóng uống thuốc.

Thật ra bà Ôn không muốn uống thuốc, nhưng không lay chuyển được cháu gái nên lại uống thêm một bữa thuốc nữa.

Uống thuốc này vào dễ buồn ngủ.

Nếu như không phải tỉnh thế bất đắc dĩ, bà Ôn căn bản không muốn uống nó.

Uống thuốc mới khỏi nhanh, mới có thể giúp cô bé an tâm đi ngủ, không phải lo lắng hoảng sợ nữa.

Ôn Oanh vốn dĩ không biết bà nội suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô bé nhìn bà nội uống thuốc xong, vô cùng vui vẻ.

"Bà nội, con làm cơm xong rồi, bà nhanh chóng rửa mặt rồi ra ăn cơm đi, con xào xong món rau này là được.

Tốc độ xào rau của Ôn Oanh rất nhanh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top