Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 500


"Việc làm ăn của chúng ta bên đây sẽ sớm được mở rộng nên nguồn cung cấp cũng phải được chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Thế này đi, chúng ta phái người đến từng thôn khác nhau để ký hợp đồng với nông dân, để bọn họ bán tất cả và rau quả của mình cho bên chúng ta.”

Ôn Độ suy nghĩ một chút, trực tiếp soạn thảo một hợp đồng đơn giản.

Triệu Hiểu Phi nhìn thấy nội dung hợp đồng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh căm.

Chị ấy yếu ớt hỏi: "Tiểu Độ, chị chưa từng làm chuyện gì khiến chú không vui đúng không?"

Ôn Độ ngước mắt nghi ngờ nhìn chị ấy trả lời: "Không có."

"À, vậy là tốt rồi."

Lần này Triệu Hiểu Phi đã yên tâm.

Chị ấy nghĩ đến em trai trước kia ngu xuẩn như vậy mà Ôn Độ cũng không tính toán với anh ấy, cậu thật sự xem bọn họ là người nhà.

Lại nhìn số phận của Ngô Ái Quốc...

*

Triệu Hiểu Phi vừa xoay người đã sắp xếp người đi làm chuyện này ngay.

Chị ấy cũng ký hợp đồng với những nông dân gần đó.

Đặc biệt là chị ấy còn tự mình đến thôn của Ngô Ái Quốc, cẩn thận nói cho người ta biết nội dung trong hợp đồng. Không riêng gì rau dưa, ngay cả hoa quả cũng được thu rất nhiều.

Hoa quả của bọn họ không chỉ mua được ở Hương Thành, nghe nói còn có thể mua được ở Áo Thành.

Chi phí bên đó cao, giá cả cũng bán cao.

Dù giá bọn họ đưa ra cho nhà vườn có cao hơn một chút cũng không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng kiếm được tiền.

Ôn Độ là một thương nhân có lương tâm, tự mình kiếm tiền, cũng sẽ giúp các nông dân đi theo cậu kiếm tiền. Cậu không chê rau dưa của người ta ít hay cây ăn quả ít. Chỉ cần có là một tên khốn đến bán thì cậu cũng thu hết.

Triệu Hiểu Phi đi vội vàng, suốt một tháng không có ở nhà.

Cuối cùng cũng ký xong hợp đồng với những thôn kia.

Mắt thấy chuối tiêu, đào, ổi, nho và các loại trái cây khác đều chín, Triệu Hiểu Phi lo lắng sẽ làm chậm trễ thời gian nên bận rộn trở về.

So với chị ấy, Ôn Độ thoải mái hơn nhiều.

Bà Ôn ở đây một tháng, rất thân thiết với Thiết Tỏa.

Thiết Tỏa không cần đi học, chỉ cần ôn tập ở nhà.

Tư Đồ Quang Diệu có việc bận nên ngoại trừ lúc ăn cơm thì rất ít khi quay về.

Ôn Độ cũng bận rộn, Đại Ni và Nhị Ni đến chợ buôn rau củ quả hỗ trợ, thế là trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Thiết Tỏa. Mỗi ngày Thiết Tỏa đi theo sau bà nội, đưa bà đi tới đi lui.

ngày người công nhân nhà

"Bà nội, bà xem tòa nhà này đi, đây là do anh con xây đấy! Lúc ấy còn được lên báo! Đây là tiểu khu mà anh con nói, sau này nhân viên quan chức trong nhà máy đều sẽ ở đây. Khi xây xong tòa nhà đầu tiên đã có rất nhiều người sợ ngây người. Anh con theo sát một tháng, sau đó để anh Đông phụ trách. Hôm nay trên mảnh đất này không ai là không biết tên công ty xây dựng của chúng ta, không ai là không biết ông chủ Ôn trâu bò cỡ nào!"

Vẻ mặt Thiết Tỏa rất kiêu ngạo.

Cậu ta thật sự rất may mắn.

Gặp được Ôn Độ trên xe lửa, được Ôn Độ cho một cuộc sống mới.

Bây giờ cậu ta có sách để đọc.

Nói Ôn Độ là ba mẹ tái sinh của cậu ta cũng không quá đáng.

Thiết Tỏa nghiêm túc nói: "Bà nội, bà không biết con và anh trai con quen nhau như thế nào đúng không? Anh trai con chắc chắn sẽ không nói cho bà biết. Con và anh trai con quen biết nhau trên xe lửa, là anh ấy cứu vớt con ra khỏi những kẻ xấu xa kia, dẫn con tới đây, cho con cơm ăn, cho con áo mặc, còn cho con đọc sách. Ngay cả hộ khẩu của con cũng được viết ở căn nhà này."
 
Chương 501


Bà Ôn không ngờ cháu trai lại tốt bụng đến thế.

Bà trái lại chỉ nghe cháu trai nói đơn giản qua rằng đứa bé này không ba không mẹ, chỉ có một mình, rất đáng thương.

"Con cho rằng mình xong đời rồi, nhưng con lại gặp được anh trai. Bà nội, sau này con sẽ báo đáp anh trai!" Thiết Tỏa kêu quen rồi, biết rõ Ôn Độ nhỏ tuổi hơn cậu ta nhưng cậu ta vẫn gọi anh mỗi ngày.

Bà Ôn nói: "Đứa nhỏ này thật lắm trò, anh trai con mang con về cũng không phải để con báo đáp nó. Sự báo đáp tốt nhất của con cho nó chính là sau này sống tốt hơn, gặp được đứa bé tốt nào đó cũng giúp đỡ một tay, kéo nó lên, đây chính là ý nghĩa hôm nay anh trai con đã vực con dậy."

Hai mắt Thiết Tỏa đỏ lên, dùng sức gật đầu nói: "Con biết rồi, sau này con nhất định sẽ làm như vậy."

"Anh trai con có từng chịu tủi thân không?" Trước đó bà Ôn ngại hỏi.

Bà biết mặc kệ mình hỏi thế nào, đứa nhỏ này cũng sẽ không chịu nói.

Hôm nay bầu không khí đến mức này, bà hỏi như vậy, Thiết Tỏa nhất định sẽ nói.

Vừa vặn bọn họ đi tới công trình trước đó của Hoàng Lập Đạt, Thiết Tỏa mím môi, nhỏ giọng nói: "Bà nội, con nói với bà, bà tuyệt đối đừng để anh trai con biết là con nói cho bà biết nhé. Trong lòng bà hiểu rõ là được."

"Bà không nói."

Bà Ôn nhất định sẽ không nói thẳng với cháu trai, đây không phải là bán đứng trẻ con người ta sao?

Bà sẽ không làm ra loại chuyện này.

Thật ra Thiết Tỏa rất khó xử.

Nhưng anh trai cậu ta lúc trước không dặn cậu ta là không được nói nên hẳn là bà Ôn cũng có thể được biết những chuyện này.

Lúc này cậu ta mới dám nói với bà Ôn.

"Lúc đầu anh trai con gây dựng sự nghiệp rất khó khăn. Có một người nhà giàu coi trọng công việc của anh trai con, Muốn cướp nó đi."

Bà Ôn nghe đến đó, sắc mặt nhất thời sa sầm.

"Sau đó anh trai con dùng chút thủ đoạn khiến thằng nhóc kia phải chịu một khoản thua thiệt lớn. Không bao lâu sau mẹ của thằng nhóc đó bị phát hiện tham ô, cách đây không lâu vừa mới bị xử bắn."

"Lúc ấy chuyện này ầm ĩ rất rầm rộ, thằng nhóc kia mất kẻ giật dây nên cũng không dám đến cướp công việc trong tay anh trai con nữa. Càng về sau, sự nghiệp của anh trai con khởi sắc, cũng không còn bất kỳ vấn đề nào khác."

Thiết Tỏa nói xong bèn dùng ánh mắt trông mong nhìn bà Ôn.

Bà Ôn biết chuyện này không đơn giản như những gì đứa bé này kể.

Đứa nhỏ này không nói trong đó chấn động lòng người thế nào và cách mà Tiểu Độ xử lý chuyện này ra sao, toàn bộ chỉ là nói sơ lược.

Bà Ôn biết có chuyện như vậy, cũng biết nó đã kết thúc mà cháu bà không sao.

Nên bà sẽ không đặt chuyện này trong lòng nữa.

Chẳng qua buổi tối lúc trở về, bà cố ý đến chợ mua gà vịt thịt cá.

Nhớ đến lúc cháu trai còn bé đã thèm nhỏ dãi trước thịt kho tàu của nhà người ta, ngủ không yên nên bà cố ý xuống Bếp nấu một chút cho cháu trai.

Ôn Độ trở về, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn bèn kinh ngạc hỏi: "Bà nội, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại làm nhiều món ngon như thế?"

"Bà định ngày mai về lại Hương Thành, ở bên đó vài ngày rồi sẽ đưa Oanh Oanh về."

Tính toán thời gian, bọn họ cũng đã đến đây gần hai tháng rồi.

Nếu không quay về sẽ không kịp khai giảng.

Trong khoảng thời gian này Ôn Độ bề bộn nhiều việc, không ngờ chưa được bao lâu mà bà nội và em gái đã phải trở về rồi.

"Con còn chưa chơi với hai người được mấy ngày tử tế." Trong lòng Ôn Độ có chút áy náy.
 
Chương 502


Bà Ôn liếc mắt nhìn cháu trai một cái, trong thoáng chốc có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cháu trai.

"Về sau mỗi năm đều phải đến hai chuyến, lúc nào chơi mà không được, nhất định phải chơi bây giờ sao? Hơn nữa chúng ta ở Hương Thành cũng đã chơi không ít, mua một mớ đồ đạc rồi. Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt rồi sau đó trở về thôi.”

"Vậy ngày mai con sắp xếp đưa bà về.”་

Ôn Độ suy nghĩ một lúc, bản thân gần đây dường như không còn bận rộn mấy nữa, chuyện còn lại có thể giao cho những người khác đi làm.

Về phần Ngô Ái Quốc gây chuyện cho mình, Ôn Độ cũng không để hắn ta ở trong lòng.

Mà mấy ngày nay Ngô Ái Quốc nôn nóng bốc hỏa, hắn ta ghim Ôn Độ trong lòng.

"Cậu nói cái gì mà người ta không chịu bán cho chúng ta nữa?"

"Em đã tìm mấy thôn rồi, những người đó đều nói hoa quả và rau củ của bọn họ đã có người mua, hơn nữa còn ký hợp đồng với bọn họ. Nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường cho người ta mấy chục ngàn, cho nên những nông dân kia sẽ không bán đồ cho chúng ta nữa."

Em trai Ngô Ái Quốc là Ngô Hồng Quân mấy ngày gần đây gấp đến độ miệng muốn bỏng: "Anh, trừ phi chúng ta ra ngoài đi xa hơn một chút. Gần đây không mua được rau thì phải tăng giá mua vào lên."

Ngô Ái Quốc nghe em trai nói xong, sắc mặt nhất thời sa sầm.

"Vậy cậu có biết chúng ta phải tốn bao nhiêu tiền không?" Ngô Ái Quốc mắng chửi hùng hổ, quay đầu lại với vẻ mặt dữ tợn nói: “Chẳng phải tất cả trái cây trong thôn của chúng ta đều đã được hái xuống rồi sao? Mang đến chống đỡ trước đi.”

Ngô Hồng Quân cau mày nói: "Người trong thôn chúng ta đã ký hợp đồng với người ta rồi."

"Mẹ nó! Mấy tên chó vong ân phụ nghĩa này vì chút tiền mà quên mất trước đó anh đối xử tốt với bọn họ thế nào rồi à?" Ngô Ái Quốc mắng rất khó nghe.

Ngô Hồng Quân ở ngay bên cạnh nghe cũng không nói lời nào.

Chờ hắn ta mắng xong, Ngô Hồng Quân mới nói: "Hiện tại chỉ có hai phương án, hoặc là không làm ăn nữa, hoặc là ra ngoài vận chuyển rau, nếu không chúng ta sẽ không thể tiếp tục việc làm ăn này."

Ngô Hồng Quân cũng không phải ở một mình, nhà anh ta còn có miệng chờ ăn.

Trẻ con trong nhà còn đang chờ uống sữa bột.

Đó đều là tiền.

Ngô Ái Quốc mắng cũng mắng xong, chuyện vẫn phải giải quyết.

Hắn ta mất mặt, ỉu xìu xua tay: "Cứ làm theo lời cậu nói đi. Ra ngoài tìm rau trước, đến lúc đó đưa hết hoa quả và ra dura sang, nhất định phải làm tiếp việc làm ăn này."

Nhưng Ngô Hồng Quân lại không nhúc nhích.

"Anh, anh có muốn thương lượng với ông chủ bên kia không, hỏi xem người ta có muốn hàng của chúng ta không?"

Ngô Ái Quốc vất vả lắm mới tỉnh táo lại lập tức nổi trận lôi đình.

"Lời này của mày là có ý gì?"

"Em chỉ phòng ngừa chúng ta ngàn dặm xa xôi mua hoa quả cùng rau dưa về, đến lúc đó lại không bán được." Ngô Hồng Quân không muốn gánh chút mạo hiểm nào.

Anh ta muốn hỏi rõ ràng vấn đề nên có.

Nếu không đập xuống nhiều tiền như thế mà không bán được gì thì thua lỗ sẽ do bọn họ tự mình chịu trách nhiệm. Trong túi Ngô Hồng Quân không có nhiều tiền đến thế, số tiền kiếm được gần đây không hề dễ dàng, anh ta không toàn bộ số tiền đó.

Cơn tức này trong lòng Ngô Ái Quốc nghẹn không lên mà xuống không xong.

Sắc mặt hắn ta xanh mét ngồi ở đó, một hồi lâu sau mới đứng dậy nói: "Bây giờ anh đi hỏi một chút."

Ngô Hồng Quân về đến nhà thấy vợ mình đang ngồi trong sân dỗ con.

Thấy Ngô Hồng Quân trở về, cô ấy hỏi: "Anh đã nói rõ ràng với anh trai chưa?"
 
Chương 503


"Đã nói rõ ràng rồi."

Vợ Ngô Hồng Quân nói: "Anh ấy đắc tội với người khác, khiến cho việc làm ăn của hai người không thể tiếp tục được nữa, đây đều là cái nồi mà anh ấy nên đội, vậy mà anh phải chạy tới chạy lui, miệng thổi thành như vậy mà mà ngay cả cơm cũng không ăn vô. Ấy thế cũng chẳng thấy anh trai anh nói với anh một câu vất vả nào, ngược lại còn trút giận lên người anh.”

“Tiền chúng ta kiếm được gần đây đúng là nhờ có anh trai anh giúp đỡ, chuyện này chúng ta phải nhận, nhưng bây giờ làm ăn không nổi nữa, anh nói cho anh ấy biết để kịp thời ngừng tổn hại, đây cũng là cách chúng ta báo đáp anh ấy. Sau này anh muốn kinh doanh gì khác cũng đừng kéo anh ấy theo, thế thì sẽ không còn gánh nặng gì nữa." 

Trong lòng Ngô Hồng Quân rất khó chịu.

"Anh hiểu những gì em nói, nhưng nhờ có anh cả anh đã vực chúng ta dậy vào lúc chúng ta ở thời điểm khó khăn nhất mới giúp chúng ta có được một khoản tiền tiết kiệm."

Vợ Ngô Hồng Quân biết rõ chút ý đồ của người đàn ông nhà mình.

"Nhưng chúng ta tách ra làm ăn cũng không có gì không đúng. Trứng gà không thể để chung một rổ. Sau này nếu anh trai anh làm ăn thiếu chút tiền, đến lúc đó chúng ta còn có thể giúp một tay. Nếu cứ tụ cùng một chỗ, giống như lần này, xảy ra chuyện gì thì không phải là hai nhà cùng buồn sao?"

"Đạo lý em nói, anh hiểu."

Ngô Hồng Quân quyết định buổi tối sẽ nói chuyện với anh trai mình.

Ai biết anh ta còn chưa đi đã nghe được tin dữ.

Ngô Hồng Quân không ngờ việc làm ăn trong nhà hoàn toàn không tiếp tục nổi nữa.

Cho dù là bọn họ ra ngoài vận chuyển rau dưa thì người mua bên Hương Thành cũng không cần hàng.

Anh cả anh ta chán nản ngồi trong sân, cả người không còn hăng hái như xưa nữa, tựa như đã già đi mười mấy tuổi trong một đêm.

"Anh, lúc trước không phải em đã nói với anh rằng chúng ta không mua rau nữa thì vẫn còn có thể bán cái khác sao?" Ngô Hồng Quân rất lo lắng cho anh trai, lo lắng hắn ta trong lúc nhất thời nghĩ quẩn, đi đường cụt.

Ngô Ái Quốc vô cùng bực bội nói: "Cậu thì biết cái gì? Chỉ có cái này là có giá thành thấp nhất, kiếm tiền nhanh nhất. Cậu biết những cái khác cần phải đầu tư bao nhiêu tiền không?"

"Nhưng cho dù bây giờ chúng ta lấy sang cũng không bán được rau thì có ích lợi gì chứ?"

Ngô Hồng Quân nói trúng tim đen.

Sắc mặt Ngô Ái Quốc sa sầm.

Hắn ta còn định bán rau cả đời, nhưng thật không ngờ trong một đêm đã bị người ta rút củi dưới đáy nồi.

Không thể không nói thằng nhóc họ Ôn kia thật ác độc.

Dùng thủ đoạn quyết tuyệt như vậy đối phó với hắn ta.

"Anh, chúng ta bắt đầu kinh doanh lại cái khác từ đầu đi. Lúc trước em cũng đã nói với anh rồi, trứng gà không thể để chung một giỏ. Em vốn định kinh doanh cái khác, hay là bây giờ anh kinh doanh cái khác với em đi?"

Ngô Hồng Quân vốn còn cảm thấy có lỗi với anh trai anh ta, nhưng hiện tại lại cảm thấy ý kiến vợ đưa ra rất quan trọng.

"Nói sau đi."

Ngô Ái Quốc đuổi em trai đi.

Ngô Hồng Quân cũng không ở bên này lâu.

Sáng sớm.

Tư Đồ Quang Diệu dẫn theo vệ sĩ đến nhà họ Ôn.

"Vẫn chưa ăn sáng sao? Mau vào ăn đi. Lúc trước đã bảo con ở nhà mà con không chịu, cứ chạy ra ngoài ở." Bà Ôn thấy Tư Đồ Quang Diệu là bắt đầu nói linh tinh nhưng chỉ toàn là lời quan tâm.

Tư Đồ Quang Diệu đặt chút đồ mình mua cho bà lên bàn bên trái, giải thích: "Con cũng định phát triển vào trong nước, trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn khảo sát. Lần sau mẹ nuôi đến là con có thể trực tiếp đến trạm xe đón mẹ nuôi rồi.”
 
Chương 504


"Vậy chẳng phải con có thể đến Bình Thành sao?" Đáy mắt bà Ôn mang theo vui mừng.

Tư Đồ Quang Diệu mỉm cười gật đầu: "Lần này con đưa mẹ nuôi và Oanh Oanh cùng về."

Lái xe trở về quá vất vả, ngồi xe lửa sẽ thoải mái hơn mà còn vô cùng an toàn.

Ôn Độ vốn định đích thân đưa bà nội và em gái về nhưng thấy Tư Đồ Quang Diệu định cùng đi là biết ngay lần này bà nội và em gái trở về không cần mình.

"Vậy con cứ ở nhà một thời gian, không cần lo lắng trong nhà không đủ chỗ. Hai nhà chúng ta gần nhau, nếu con không được tự nhiên thì cứ ở bên đó, mỗi ngày sang đây ăn cơm là được."

Bà Ôn Tư Đồ Quang Diệu là một người rất biết giữ ý tứ, ngay cả chuyện sau khi Tư Đồ Quang Diệu đến Bình Thành cũng đã được sắp xếp rõ ràng.

"Vậy thì tốt, con sẽ ở lại vài ngày."

Tư Đồ Quang Diệu biết cách nói làm sao để dỗ bà vui vẻ.

"Con Muốn ở bao lâu thì ở. Đó cũng là nhà của con."

Suốt cả bữa sáng, bà vô cùng vui vẻ.

Sau bữa ăn.

Đoàn người ngồi xe đến Hương Thành.

Không ngờ đến Hương Thành lại không thấy Ôn Thiều Ngọc đâu.

Tư Đồ Quang Diệu sai người nghe ngóng mới biết Ôn Thiều Ngọc được chọn trúng đi quay phim.

"Mẹ, hay là bây giờ con lái xe đưa mẹ qua đó nhé?" Tư Đồ Quang Diệu có khả năng này.

Bà Ôn cũng đã nghe quản gia nói bên ấy là quay phim kín, người bình thường không vào được.

Bà không muốn gây thêm phiền phức cho con trai nên đã từ chối lời đề nghị của Tư Đồ Quang Diệu.

"Cũng không phải sau này không thể đến nữa. Nó quay phim quan trọng thì cứ để nó thanh thản ổn định quay phim đi. Chờ nó quay phim xong trở về thì lần sau chúng ta lại đến."

Bà Ôn biết cháu trai nhất định sẽ trở về đón năm mới, nhưng con trai có thể trở về đón năm mới hay không thì không nhất định.

Tuy rằng lễ mừng năm mới phải trải qua ở quê nhà.

Nhưng bà nội Muốn đoàn tụ với gia đình và dự định đón Tết Nguyên Đán ở Hương Thành.

Ôn Độ nghe bà nội nói như vậy bèn hiểu được tính toán của bà nội.

"Con đi đón em gái."

"Đi đi." Bà Ôn dặn dò cháu trai: "Mang một ít đồ bà mang đến cho bên nhà Chi Chi đi. Đứa bé kia chăm sóc cho Oanh Oanh một thời gian dài như vậy, chúng ta cũng không thể không bày tỏ chút nào."

"Con đã chuẩn bị xong quà cáp rồi, bà cứ yên tâm."

Ôn Độ làm việc, bà Ôn rất yên tâm.

Vài ngày sau.

Bà Ôn dẫn theo Ôn Oanh, được Tư Đồ Quang Diệu hộ tống trở về Bình Thành.

Bình Thành là một thành phố rất cổ xưa.

Ngay từ giây phút xuống xe lửa đã cảm nhận được sức hấp dẫn của thành phố này.

Tư Đồ Quang Diệu đánh giá xung quanh.

"Trước kia ở đây không phải thế này." Bà Ôn muốn giới thiệu với Tư Đồ Quang, trong đó toàn là những điển cố cũ.

"Năm đó nhà chúng ta cũng ở đây. Sau đó xảy ra một số chuyện nên mẹ và ba con mới chuyển đi."

Bà Ôn cảm thấy lúc trước may mà chuyển chỗ, nếu không hai tòa nhà của bọn họ đều không thể giữ được.

Có rất nhiều người sống trong viện bên cạnh, những người đó cũng xem viện này là nhà mình, căn bản không chịu đi.

Mà hai viện này của bọn họ bị phía trên trưng dụng.

Sau đó lại trả lại.

"Được rồi, về đến nhà rồi!"

Bà Ôn mở cửa, bên trong rất sạch sẽ.

Vừa nhìn đã biết trong khoảng thời gian này có người khác dọn dẹp.

"Quang Diệu, con ở nhà bên cạnh hay ở đây?" Bà Ôn hỏi.
 
Chương 505


Tư Đồ Quang Diệu định ở cùng một chỗ với bà nhưng anh ấy còn phải bàn chuyện làm ăn với người ta.

Có đôi khi buổi tối trở về quá muộn sẽ làm ảnh hưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bà.

"Mẹ nuôi, con ở nhà bên cạnh."

Vậy thì anh ấy có bận rộn không về thì bà cũng không cần lo lắng.

"Con Muốn sao cũng được."

Bà Ôn không có ý kiến gì.

Nhà không ai ở thì sẽ nát.

Trong nhà không có hơi người thì nhà này cũng nát.

"Mẹ nuôi, mấy ngày nay con đi xung quanh một chút, lúc ăn cơm ở nhà không cần chờ con."

Tư Đồ Quang Diệu nói muốn đến bên này phát triển không phải chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.

Anh ấy thật sự coi trọng trong nước.

Bà Ôn cũng không rảnh quản anh ấy, cửa hàng của bà chuẩn bị khai trương rồi.

Còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng của học sinh tiểu học.

Ôn Oanh mỗi ngày đi theo phía sau bà nội, nhân lúc Tư Đồ Quang Diệu bận rộn không thấy bóng người đâu thì bọn họ sẽ ở lại trông cửa hàng.

"Bà nội, cái này là con học với đầu Bếp nhà Chi Chi đấy. Sau khi bà học xong là có thể bán nó trong cửa hàng!"

Ôn Oanh nhớ tới những cửa hàng bánh ngọt mình nhìn thấy trong mơ, bèn bày mưu tính kế cho bà nội.

"Đồ trong cửa hàng chúng ta không cần phải bán mỗi ngày. Ví dụ như hôm nay bán cái này, ngày mai bán cái khác. Chỉ có đến nhà chúng ta trong thời gian cố định mới có thể mua được bánh ngọt.”

Ôn Oanh nghĩ phương án tiếp thị kiểu này vừa xuất hiện chắc chắn sẽ làm cho khách hàng nhớ kỹ cửa hàng nhà bọn họ.

"Cửa hàng chúng ta cũng không thể chỉ bán bánh bao, còn có thể bán đồ ngọt bên cạnh."

Ôn Oanh phát hiện trong nhà có một ngăn nhỏ được ngăn cách đặc biệt, để một gian hàng có thể biến thành hai gian hàng.

Bà Ôn không ngờ thiên phú kinh doanh của cháu gái lại cao như vậy.

Bà cân nhắc, cảm thấy chủ ý của cháu gái không tệ.

Bèn cố ý bảo người ta làm lại bên trong cửa hàng một lần nữa.

Một cửa hàng tiến hành hai loại hình kinh doanh.

Một bên là bữa sáng.

Bên kia bán bánh ngọt.

Ngay cả bàn ghế trong cửa hàng cũng thay đổi, bên bán bánh ngọt chỉ có hai cái bàn nhỏ.

Còn lại chính là một chiếc cửa sổ thủy tinh thật to, có thể giúp người đi đường đi ngang qua nhìn thấy bên trong có bánh ngọt đáng yêu.

Bên này chỉ cần sắp xếp một nhân viên là được.

Về phần nơi làm bánh ngọt đương nhiên vẫn sẽ đặt ở sau Bếp, sẽ cách ra một không gian riêng ở sau Bếp.

Bà Ôn học cách làm bánh mấy ngày, tuy chưa thành thạo được hết toàn bộ nhưng bà đã học làm được tất cả các loại bánh ngọt được giới thiệu cách đây không lâu.

Nhân viên tuyển dụng lúc trước cũng bắt đầu huấn luyện, Ôn Oanh ở bên cạnh đưa ra ý kiến.

"Bà nội, đã làm xong đồng phục làm việc chưa ạ?"

Bà Ôn không biết vì sao phải làm đồng phục làm việc, một bộ quần áo kia tốn không ít tiền.

"Bà nội, bà nhìn xem tất cả nhân viên trong cửa hàng của bà đều mặc quần áo thống nhất có phải sẽ khiến người khác cảm thấy hai mắt tỏa sáng không?"

Ôn Oanh cũng không rõ vì sao người ta ăn cơm trong tiệm phải mặc quần áo thống nhất.

Nếu những cửa hàng làm ăn rất tốt đều làm như vậy thì chứng minh đây là điều có lợi, có thể học theo.
 
Chương 506


"Được, bà sẽ cho người đi làm."

Lúc bà Ôn bảo người ta đi may quần áo mà tim cũng đều rỉ máu.

Tuổi tác của những người phụ nữ làm bánh bao đều không tính là quá lớn nhưng ai nấy cũng đều trung thực, thoạt nhìn sạch sẽ.

Trong nhà đều là người đã quen làm việc, hầu như ai cũng biết làm bánh bao.

Bà Ôn chỉ cần điều chỉnh nhân bánh, chuyện còn lại không cần bà phụ trách nữa.

Đến ngày khai trương.

Tư Đồ Quang Diệu dẫn vệ sĩ đến ủng hộ, anh ấy học theo tập tục bên Hương Thành, cố ý tặng không ít lẵng hoa.

Pháo nổ ngoài cửa.

Lại nhìn hai hàng lẵng hoa vô cùng đồ sộ kia, rất khó để người đi đường đi ngang qua không chú ý tới cửa hàng mới mở này.

"Mọi người thấy không? Phía trước bên kia mới mở một cửa hàng, một bên bán bánh bao, một bên lại bán mấy loại bánh ngọt nhỏ thế này. Trông cũng đẹp lắm, nhưng không biết mùi vị thế nào nhỉ?"

Có người đã từng ăn bánh bao bà Ôn làm, ngày khai trương nhìn thấy bà Ôn đã lâu không gặp bèn lập tức xen vào nói: "Bánh ngọt nhà bọn họ có ngon hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết bánh bao của bà chủ đó làm ra có hương vị rất tuyệt vời. Trong khoảng thời gian này phỏng chừng là vì bà ấy bận rộn mở cửa hàng nên không có thời gian bày sạp. Tôi rất muốn ăn bánh bao nhân bắp cải nhà bọn họ, cũng đã bảo vợ tôi thử làm một chút, tuy rằng bánh bao nhân bắp cải đó cũng rất ngon nhưng vẫn không ngon bằng người ta làm."

"Tôi cũng muốn ăn bánh bao nhà bọn họ. Cũng không biết sau này bà ấy còn có thể tạo ra nhiều loại mới nữa không."

"Chắc là có nhỉ? Nếu không mở cửa hàng mà chỉ kinh doanh hai loại bánh bao, ăn lâu chẳng phải sẽ ngán sao?"

"Hôm nay khai trương không biết có thể ăn bánh bao được không."

"Cùng qua đó xem đi."

Những người còn do dự lúc đầu đã mang theo lòng hiếu kỳ sau khi nghe đám đông xung quanh thảo luận, định đi xem cửa hàng bánh bao này ngon thế nào.

"Bà chủ, cho ba cái bánh bao."

"Bà chủ, hai cái bánh bao."

Người mua bánh bao không hề ít.

Vị khách đầu tiên ăn một miếng bánh bao, hài nói: "Bà chủ, hai tháng nay bà đi đâu vậy, bà không biết hai tháng nay tôi đã ăn gì đâu."

"Bận mở cửa hàng nên không có thời gian bày sạp ấy mà."

Bà Ôn thấy được không ít gương mặt quen thuộc, nghe thấy người ta hỏi, bà bèn cười giải thích.

Hết vòng này đến vòng khác.

Các vị khách lần lượt bước vào từng người một.

Không ít người ra ra vào vào.

Cũng có rất nhiều người không ăn ở trong cửa hàng mà trực tiếp mua bánh bao mang đi.

Trái lại bánh ngọt bên cạnh không ai thèm hỏi thăm tới.

Ôn Oanh gục xuống bàn nhìn khách khứa bên cạnh rầm rộ rồi lại nhìn bên phía mình có thể giăng lưới bắt gà.

Nhưng trong lòng không hề ghen tỵ chút nào.

Bà nội nhìn thấy cháu gái ỉu xìu nằm bò trên bàn, ít nhiều gì cũng thấy hơi đau lòng.

Sáng sớm cháu gái dậy sớm, tốn không ít tâm tư làm ra bánh ngọt để bày ở đó.

Nhưng vẫn không có ai đến hỏi thăm.

Bà nội định khuyên cháu gái từ bỏ.

"Oanh Oanh..."
 
Chương 507


"Hay là đừng làm nữa." Dù sao cũng không có ai ăn.

Bà Ôn còn chưa nói xong thì đã có một người phụ nữ từ ngoài cửa tiến vào.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo nền trắng chấm đen, mái tóc dài uốn thành lọn nhỏ, trên môi tô son, giống như mấy cô gái thời thượng bắt mắt có thể bắt gặp ở đầu đường Hương Thành.

Mọi người đang ăn trong cửa hàng bánh bao đều nhìn về phía người phụ nữ đó.

Dường như sự xuất hiện của người phụ nữ chính là cái chốt mở.

"Bánh ngọt này bán thế nào?" Giọng nói của người phụ nữ cũng rất êm tai, thanh thúy dễ nghe như gà hoàng oanh.

Ôn Oanh lấy lại tinh thần, vươn một ngón tay nói: "Một đồng!"

"Một đồng?"

Dáng vẻ người phụ nữ hơi hơi nhíu mày cũng rất xinh đẹp, mềm mại nói: "Có hơi đắt! Nhưng mà hình như đây là cửa hàng đầu tiên trên cả nước Hoa này có thể mua được kiểu bánh ngọt thế này nên đắt một chút cũng là chuyện đương nhiên."

"Tôi lấy năm đồng."

Người phụ nữ lấy ra một xấp tiền rồi đưa qua.

Ôn Oanh kích động hỏi: "Xin hỏi chị muốn mấy loại bánh ngọt? Hay là lấy cả năm loại này? Chỉ có thứ sáu mỗi tuần thì chúng em mới bán loại bánh ngọt này thôi, mỗi ngày từ thứ hai đến chủ nhật đều sẽ bán các loại bánh ngọt khác nhau.”

Đây là những lời của nhân viên trong giấc mơ của Ôn Oanh nói, sau đó cô bé sắp xếp lại với nhau.

Nghe có vẻ lộn xộn nhưng cũng may có thể giúp người ta nghe hiểu ý tứ.

"Vậy à?"

Người phụ nữ thời thượng cảm thấy rất thú vị.

Ôn Oanh nhìn thấy dáng vẻ có hơi động lòng của người phụ nữ, lập tức nói: "Chẳng qua hôm nay chị rất may mắn, hôm nay là ngày đầu tiên chúng em khai trương nên còn có thể mua thêm mấy loại bánh ngọt mà chỉ có thể mua được vào những ngày khác đấy, nhưng số lượng không nhiều lắm, hôm nay chỉ có loại của thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm thôi."

"Vậy thì gói hết cho tôi đi!"

"Được ạ!"

Ôn Oanh xoay người, trông thấy bà Ôn đã dùng/hộp giấy đặt mấy chiếc bánh ngọt xinh đẹp lại với nhau, sau đó đưa

cho vị khách kia.

"Quý khách, đây là món đặc biệt dành cho chị, quý khách chỉ có thể ăn nó trong kỳ nghỉ hè sắp tới. Đây là một bất ngờ nhỏ dành cho quý khách!"

Ôn Oanh đưa một miếng bánh ngọt có nho cho vị khách kia, vị khách ngạc nhiên nhận lấy, cười híp mắt nói: "Cảm ơn cô chủ nhỏ nhé!"

"Cảm ơn đã lui tới, hoan nghênh lần sau lại ghé thăm!"

Ôn Oanh cười cực kỳ ngọt ngào đưa khách đến cửa rồi mới xoay người trở về cửa hàng.

Cô bé nắm chặt nắm đấm nhìn về phía bà nội, tuy không lên tiếng nhưng hưng phấn dưới đáy mắt rõ ràng vẫn truyền đến bà Ôn.

Bà Ôn cảm thấy việc làm ăn của cháu gái rất tốt.

"Con học cái này với ai thế?" Bà Ôn chưa từng hỏi Ôn Oanh.

Giống như lúc trước bán quần áo, cô bé dường như trời sinh đã biết cách buôn bán. Ý tưởng trong đầu cũng không biết là học được từ ai.

Ôn Oanh thầm nói cô bé chỉ đang xem mèo vẽ hổ, hoàn toàn không ghê gớm bằng các anh các chị, các chú các dì trong mơ.

Những người đó mới thật sự là ghê gớm.

"Con và Chi Chi ra ngoài ăn cơm học được đấy ạ." Ôn Oanh lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu chuẩn bị làm bài tập.

Nhờ có anh Tiểu Lục mượn giúp cô bé sách giáo khoa lớp hai của tiểu học.

Để có thể học tập cho giỏi, Ôn Oanh đều sẽ ôn tập bài tập trước.

Cô bé giúp làm bánh ngọt ở trong cửa hàng, lúc không có việc gì thì sẽ ngồi ở đây chuẩn bị bài tập. Vốn dĩ cô bé chưa bán được cái nào nên không hề có tâm trạng đọc sách, nhưng hiện tại đã khác rồi.

Bây giờ cô bé có thể đọc được rồi.

Hôm nay đã kiếm được mười đồng.

Hôm nay sẽ không lỗ vốn.

Không lỗ vốn là chuyện tốt.

Cảm ơn anh trai đã mua cửa hàng!
 
Chương 508


Ôn Oanh nghiêm túc ôn tập bài tập, không hề biết bánh ngọt nhỏ của cô bé đã gây ra náo động cỡ nào bên trong một công viên nào đó ở Bình Thành.

"Đây có phải là thứ mà chúng ta nhìn thấy người phương Tây thích ăn trong TV không? Không ngờ lại còn ngon như vậy!"

Một nam thanh niên mặc áo sơ mi hoa quần ống loe sấy kiểu tóc sư tử nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt xinh đẹp trên bàn đá bằng hai mắt đang phát sáng.

Người đẹp thời thượng kia đắc ý nói: "Đúng là nó! Tôi nghe cô chủ nhỏ nói tay nghề này là học theo đầu bếp cao cấp ở Hương Thành, đừng nói ở Tứ Cửu Thành chúng ta, ngay cả ở Hoa Thành cũng không tìm được một cửa hàng có gu tốt như vậy đâu!”

"Ở Hoa quốc vẫn chưa có ai làm ra được chiếc bánh ngọt xinh đẹp và tinh xảo như vậy à?"

"Tất nhiên là không có."

Những nam nữ thanh niên ăn mặc thời trang này mang theo máy ghi âm trên vai, mỗi ngày phát những bài hát thịnh hành, chuyện thích làm nhất chính là làm theo trào lưu.

Cái gì phổ biến thì bọn họ sẽ làm cái đó.

Một đồng bánh ngọt căn bản không đủ phần.

Hai mươi mấy người trẻ tuổi chỉ có thể đi mua thêm.

Ôn Oanh vừa mới chuẩn bị xong sách giáo khoa ngữ văn, định nhận biết toàn bộ chữ trên đó thì bỗng nhiên có một nhóm nam nữ vô cùng thời thượng đi vào trong cửa hàng.

"Cô chủ, tôi muốn mua bánh ngọt!"

"Một đồng một đồng, xin hỏi anh muốn vị nào?"

Ôn Oanh lập tức tiến vào trạng thái, khép sách lại rồi đứng ở phía trước tủ trưng bày được chế tạo đặc biệt, mở cửa kính ra chỉ vào bánh ngọt trong đó, giải thích hương vị của bánh ngọt.

"Tôi muốn cái này và cái này!"

"Tôi muốn vị dâu tây này!"

Mọi người anh một lời tôi một câu làm Ôn Oanh đau hết cả đầu.

Cô bé rất muốn nói mọi người cứ từ từ, sao lại có nhiều người như vậy chứ?

Bà Ôn tiến lên, thuần thục đặt bánh ngọt vào trong hộp: "Cái này là của ai?"

"Của tôi!"

"Hai đồng!"

"Được, cô chủ cầm tiền đi!"

Có bà Ôn hỗ trợ, Ôn Oanh chỉ phụ trách thu tiền, không cần làm những chuyện khác.

Chờ đến khi những người này vừa đi, toàn bộ hàng tồn kho chuẩn bị trong cửa hàng hôm nay đều đã bán hết sạch. Ôn Oanh và bà Ôn hai mặt nhìn nhau: "Bà nội!"

Bà Ôn nghiêm mặt, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, dù sao Ôn Oanh cũng không nhìn ra một chút tâm trạng nào. "Chúng ta kiếm được tiền rồi!"

"Ừ"

"Bán hết sạch toàn bộ bánh ngọt rồi!"

Lúc Ôn Oanh chiêu đãi khách không nói bánh ngọt mà là nói đồ ngọt, tráng miệng.

Cô bé cố tình nói như vậy.

Như vậy sẽ có vẻ thu hút hơn.

"Bà nội, bên kia buôn bán thế nào ạ?" Ôn Oanh cúi đầu nhìn túi vải nhỏ của mình, nhỏ giọng hỏi bà Ôn.

Đứa nhỏ ngốc này.

Chuyện kiếm được bao nhiêu tiền có thể nói ở đây sao?

Bà Ôn quặm mặt lại nói: "Không biết.”

Bà nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ đến ngây ngốc của cháu gái, lo lắng cô bé bị đả kích, trong lòng khổ sở nên lại nhỏ giọng nói: "Buổi tối trở về sẽ biết."

Hai mắt Ôn Oanh lại lập tức tỏa sáng.

"Vâng!"

Cô bé dùng sức gật đầu, lập tức thu dọn tủ trưng bày, dọn dẹp sạch sẽ bên trong rồi định đợi một lát nữa sẽ làm tiếp.

Vật liệu đã được chuẩn bị kỹ càng.

Rất nhiều thứ vô cùng đắt tiền, còn là mua từ Hương Thành.

Không tính phí vận chuyển thì cũng đã rất đắt rồi.

Ôn Oanh cảm thấy bán cục cưng trong nhà với giá một đồng thật sự không hề đắt.

Dù sao vật hiếm thì quý.

Ôn Oanh thu dọn xong cửa hàng bên này, lại ra phía sau làm bánh ngọt.

Rất nhiều công cụ đều là do Ôn Độ nhờ Luật Hạo Chi nhờ người khác mua được, như vậy mới có thể giúp Ôn Oanh không cần phải vất vả đến thế.
 
Chương 509


Ôn Oanh tin tưởng chỉ cần làm ăn tốt là có thể kiếm lại số tiền này rất nhanh.

Ôn Oanh tràn đầy lòng tin đối với việc này.

Tư Đồ Quang Diệu đang chán muốn chết cầm bút vẽ tới vẽ lui trên sổ.

Ôn Oanh lại làm xong thêm một mẻ bánh ngọt nữa, lúc đi qua bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu, tầm mắt lơ đãng nhìn lê bàn rồi nhất thời dừng bước.

"Chú, chú còn biết vẽ nữa ạ?"

Tư Đồ Quang Diệu lười biếng ngước mắt, hờ hững nói: "Vẽ rất khó sao?"

Ôn Oanh: ".

"1

"Không phải khó, mà rất khó."

Bức tranh mà cô bé vẽ giống như một đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc, vô cùng lộn xộn.

Ngay cả đứa trẻ hàng xóm cũng vẽ đẹp hơn cô bé.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của cô bé, bỗng nhiên ý thức được cô bé rất muốn học.

"Muốn học à?"

Ôn Oanh vội vàng gật đầu liên tục: "Muốn a!"

"Vậy chú dạy con."

Tư Đồ Quang Diệu rất kiên nhẫn.

Ôn Oanh học cũng rất nghiêm túc.

Từ hôm nay trở đi, mặc kệ Tư Đồ Quang Diệu bận rộn cỡ nào cũng đều sẽ dành ra hai giờ mỗi ngày để dạy Ôn Oanh

vẽ tranh.

Ôn Oanh có thiên phú trong việc vẽ tranh, suy nghĩ của cô bé chưa từng có giới hạn.

Tư Đồ Quang Diệu học vẽ tranh sơn dầu chứ không phải quốc họa.

Lúc dạy Ôn Oanh vẽ tranh cũng không theo một khuôn mẫu nào.

Ỷ vào việc mình có tiền nên anh ấy đã mua không ít thuốc màu, cho cô bé tùy ý phát huy.

Màu sắc trên bức tranh của Ôn Oanh vẫn luôn làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Lúc trước Tư Đồ Quang Diệu du học ở nước ngoài, lúc nhỏ từng học vẽ tranh, sau đó ra nước ngoài du học vẫn tiếp tục duy trì sở thích này, thường xuyên đến học viện mỹ thuật.

Giáo sư của học viện mỹ thuật rất thích anh ấy, nhiều lần muốn anh ấy chuyển học viện nhưng vận mệnh của anh ấy đã được viết sẵn, không thể thay đổi, cho nên anh ấy đã từ chối.

Nhưng anh ấy không hề từ bỏ việc vẽ vời.

Thậm chí người bên cạnh anh ấy cũng không biết anh ấy thích vẽ tranh, nếu như người nhà Tư Đồ nhìn thấy anh ấy chỗ này dạy một cô bé vẽ tranh thì nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc.

Cửa hàng của bà Ôn kinh doanh rất tốt.

Sản phẩm đặc biệt được đưa ra mỗi tuần, đều là nhờ vào Ôn Oanh.

Rất được hoan nghênh.

Ở Bình Thành, người chạy theo mốt rất nhiều, không phải chỉ có hai mươi ba mươi người.

Vì vậy bánh ngọt nhỏ vẫn luôn cung không kịp cầu.

Bà Ôn cũng không có ý định truyền thụ cho người khác, cho nên mỗi lần mở cửa hàng, bánh ngọt nhỏ trong cửa hàng luôn có thể bán hết sạch.

Trong nháy mắt.

Kỳ nghỉ đông đã đến.

Ôn Oanh nhảy lớp.

Cô bé vừa học vẽ tranh, Tư Đồ Quang Diệu còn vừa dạy thêm cho cô bé.

Cô bé rất có thiên phú trong học tập, có thể vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất dễ dàng.

Ngày nào cô bé cũng bận rộn nên không kết bạn ở trường.

Lúc Tư Đồ Quang Diệu đi đón cô bé, cô bé vẫn luôn ở một mình.

"Tại sao con không chơi với các bạn?" Tư Đồ Quang Diệu len lén hỏi cô bé.

Cô bé thoạt nhìn rất ngây thơ nhưng thực tế lại cực kỳ lệ thuộc vào gia đình. Mỗi ngày không Gọi điện thoại cho Ôn

Độ thì sẽ không ngủ được. Ôn Độ mặc kệ mình bận rộn cỡ nào cũng sẽ gọi điện thoại về.

Thậm chí còn lén Gọi điện thoại đến nhà bên cạnh hỏi chuyện trong nhà cậu.

Ban đầu Tư Đồ Quang Diệu còn cảm thấy thằng nhóc này là đang quá lo lắng.

Sau đó thì có chút thiếu kiên nhẫn.

Sau đó nữa, chính là cảm động.

Đồng thời lại càng hâm mộ.

Anh ấy cũng muốn có một người nhà lúc nào cũng quan tâm đến anh ấy như thế.
 
Chương 510


Tâm trạng của Ôn Oanh bỗng nhiên trở nên rất sa sút.

Tư Đồ Quang Diệu nhíu mày, trực giác nói cho anh ấy biết rằng cô bé ở trường học có vấn đề.

"Sao thế? Không thể nói với chú sao?" Tư Đồ Quang Diệu dừng lại, mở cửa xe, bảo cô bé lên xe.

Anh ấy không có ý định đưa cô bé về nhà, mà là đưa cô bé đi xem lá phong.

Lá phong mùa này rất đẹp.

Lúc này không có nhiều người ở đây.

Rất yên tĩnh.

Như chốn bồng lai tiên cảnh.

Tư Đồ Quang Diệu dẫn cô bé lên núi, không hề có ý ép cô bé nói.

Ôn Oanh không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Cô bé có chuyện gì cũng đều thói quen gánh vác một mình.

Nhưng bây giờ chú Tư Đồ phát hiện ra tâm trạng của cô bé không tốt, rất lo lắng cho cô bé, còn cố ý dẫn cô bé đến ngắm lá phong.

Cô bé chỉ biết có một số việc nếu như không nói ra thì người trong nhà sẽ không yên tâm.

"Các bạn học cười nhạo con không có mẹ." Giọng của Ôn Oanh rất nhỏ.

Nếu không phải Tư Đồ Quang Diệu vẫn luôn chú ý đến cô bé thì chắc chắn sẽ không để ý đến.

Anh ấy nhíu mày, nghĩ đến Ôn Thiều Ngọc đã nói qua chuyện của mình, sắc mặt nghiêm nghị nhìn cô bé: "Con cũng Muốn có mẹ sao?"

Ôn Oanh lắc đầu: "Con không muốn mẹ!"

Mẹ không thích cô bé, không thích anh trai, lại càng không thích ba, còn chán ghét bà nội.

Bà ta đã bỏ rơi bọn họ để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trong mơ, mẹ còn đối xử với anh trai như vậy, làm cho cô bé rất phẫn nộ.

Nếu cô bé gặp lại người phụ nữ đó, chắc chắn cô bé sẽ không nói với bà ta một câu nào.

Bước chân của Tư Đồ Quang Diệu dừng lại: "Vậy con khổ sở cái gì?"

"Bọn họ đều nói con đáng thương, con nói con không đáng thương, có rất nhiều người thích con, thế là bọn họ nói những đứa trẻ không có mẹ giống như cỏ dại, con chính là cỏ dại, sẽ không có ai thích con." Ôn Oanh vô cùng kích động.

Cô bé lớn tiếng nói với những người đó rằng không phải như vậy.

Không có mẹ thì cô bé vẫn còn có anh trai, bà nội, Chi Chi và ba, bây giờ lại có thêm chú Tư Đồ. Cô bé có rất nhiều người thích cô bé nhưng những người đó căn bản không tin.

Bọn họ không tin thì thôi, còn cùng nhau xa lánh cô bé.

Nhất là gần đây, những người đó còn nói ba cô bé cũng chạy theo người phụ nữ khác, không cần cô bé nữa, cô bé chỉ là sao chổi.

Ôn Oanh rất khó chịu.

Cô bé từng phủ nhận nhưng không ai chịu nghe, đều cảm thấy cô bé đang khoác lác.

Ôn Oanh cũng không muốn chơi với những người đó nữa.

Cho nên cô bé không có một người bạn nào ở trường.

"Có nhiều người thích con lắm."

Ôn Oanh mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Tư Đồ Quang Diệu: "Không nói đến người trong nhà, con đến Hương Thành ở trong nhà Chi Chi, người trong nhà Chi Chi cũng đều rất thích con, đặc biệt là chú đầu bếp trong nhà Chi Chi còn khen con thông minh, dạy con làm rất nhiều rất nhiều bánh ngọt đấy!"

Tư Đồ Quang Diệu xoa đầu cô bé: "Đúng vậy, Oanh Oanh rất đáng yêu, rất nhiều người đều thích Oanh Oanh."

"Chú."

"Ùm?"

"Chú có thể đừng nói chuyện này cho bà nội biết không ạ? Con sợ bà nội sẽ lo lắng cho con."

Ôn Oanh nhỏ giọng cầu xin.

Tư Đồ Quang Diệu không có cách từ chối lời cầu xin của một cô bé đáng yêu: "Vậy con định giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Con muốn nhảy lớp."

Ôn Oanh nói năng rất có khí phách.

"Nhảy lớp?"

Đáy mắt Tư Đồ Quang Diệu lóe lên kinh ngạc.

"Con đã muốn nhảy lớp từ rất lâu rồi. Chỉ có tốt nghiệp sớm một chút thì con mới có thể kiếm tiền sớm hơn, vậy thì có thể kiếm lại vợ cho anh trai rồi."
 
Chương 511


Đây là ước mơ duy nhất của Ôn Oanh khi thoát khỏi tay bọn buôn người.

Cô bé muốn anh trai kết hôn, cưới một người chị dâu thật tốt, sinh ra hai đứa con siêu cấp đáng yêu, bọn họ sẽ hiếu thuận với anh trai cả đời.

Tuyệt đối sẽ không nổi loạn.

"Cửa hàng của con bây giờ cũng kiếm được rất nhiều tiền." Vẻ mặt của Tư Đồ Quang Diệu một lời khó nói hết.

Tuyệt đối không phải là anh ấy đang ghen tị.

Ôn Oanh lại lắc đầu: "Không đủ!"

Gia đình của chị dâu trong mơ rất giàu.

Một cửa hàng như vậy hoàn toàn không thể so sánh với giá trị của chị dâu trong mơ.

"Việc kinh doanh của anh trai con cũng kiếm được rất nhiều tiền." Tư Đồ Quang Diệu cố gắng nói với cô bé rằng anh trai cô bé rất có tiền.

Nhưng Ôn Oanh chỉ đi qua tòa nhà của Ôn Độ, cũng đi dạo ở Sở Thành. Còn biết Ôn Độ nuôi rất nhiều công nhân, những công nhân đó đều chịu nhiều khổ cực.

Trong lòng Ôn Oanh biết rất rõ anh trai thật ra chính là một nhà buôn, còn là một chủ thầu.

Chủ thầu sẽ kiếm tiền, nhưng so với ông chủ lớn thì chỉ kiếm được số lẻ của người ta.

Phải giải quyết vấn đề ăn uống của công nhân, còn phải lo lắng công nhân xảy ra tai nạn.

Một dự án kết thúc thì sẽ có một dự án khác.

Nếu không tìm thấy dự án thì có thể sẽ không được làm việc.

Ở giữa bị đứt gãy, có thể cũng không tìm thấy ngay cả công nhân, trừ phi nuôi không công nhân.

Trong ngoài đều cần phải quan tâm rất nhiều.

Tiền không dễ kiếm.

Ôn Oanh muốn anh trai thi đại học, không muốn anh trai mỗi ngày ở bên ngoài làm việc như vậy. Để có được một dự án thì phải khom lưng khuỵu gối, còn phải uống đến nỗi mắc bệnh dạ dày.

Ôn Oanh nhớ có một lần anh trai uống rượu đến nỗi hộc máu phải vào bệnh viện.

Kết quả vợ con cũng không tới, cậu mở mắt ra là đang ở trong phòng bệnh trống rỗng, ngay cả y tá cũng không tới.

Cô bé sốt ruột muốn tìm người đến xem cho anh trai.

Chợt nghe thấy có hai y tá xì xào bàn tán: "Cái người nằm giường 108 kia đã vào lần thứ ba trong năm nay rồi phải không? Nghe nói anh ấy đã kết hôn rồi nhưng nằm viện ba lần, một lần bảy ngày mà không nhìn thấy vợ con lấy một lần nào cả.”

"Anh ấy bị bệnh gì vậy?" Một y tá khác tò mò hỏi.

Y tá mở miệng đầu tiên nói: "Lúc còn trẻ ăn không đủ no, còn uống rượu với ông chủ, uống nhiều quá nên giờ không chịu được nữa, sơ sẩy một chút là sẽ hộc máu."

"Thảm ghê."

Ôn Oanh bay ở bên cạnh hai y tá, cũng cảm thấy anh trai thật thảm.

Cho nên cô bé không muốn anh trai đi lấy lòng người khác nữa.

Cô bé phải cố gắng học tập, cố gắng kiếm tiền, để anh trai trở thành một người xuất chúng.

"Nhưng không có học thức thì không được." Ôn Oanh rất kiên trì.

Tư Đồ Quang Diệu cũng cảm thấy cô bé nói rất đúng: "Được, chú sẽ hỏi thăm trường học, sau đó xem có thích hợp hay không rồi sau đó sẽ sắp xếp cho con nhảy lớp. Khi học đến năm cuối cấp, có thể con sẽ có khả năng học không nổi đâu đấy.”

"Không sao đâu ạ."

Ôn Oanh tương đối thoải mái.

Tư Đồ Quang Diệu nhướn mày.

Cô bé kiêu ngạo nói: "Con đến đây để học, không phải để kết bạn, hơn nữa kết bạn là phải tùy duyên, con đã có Chi Chi rồi nên không kết bạn với người khác cũng không sao, hơn nữa, con còn có Tống Lệ Dĩnh! Bà nội nói cuối tháng sẽ dẫn con về nông trường Hồng Tinh, đến lúc đó là con có thể chơi với bạn của con rồi!"

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Anh ấy tuyệt đối không ngờ một cô bé tám tuổi có thể sống một cách thông suốt như vậy.
 
Chương 512


Mắt thấy sắp sang năm mới rồi.

Tư Đồ Quang Diệu phải về Hương Thành đón Tết.

Bà Ôn và Ôn Oanh cũng đi cùng.

Bên ngoài cửa hàng đã dán trước ngày kinh doanh và ngày nghỉ.

Chữ viết trên tờ giấy đỏ thẫm khiến không ít người đi ngang qua đều phải nhìn lại một cái.

Trước khi các giáo viên tiểu học nghỉ, chuyện Ôn Oanh nhảy lớp cũng đã được giải quyết.

Đợi đến khai giảng, Ôn Oanh sẽ lên lớp năm.

Ngồi trên xe lửa đi tới Sở Thành, Ôn Oanh ngồi trước bàn nhỏ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, dưới đáy mắt tràn đầy chờ mong.

Ban đầu đã mặc áo bông.

Về sau thì mặc quần áo hơi mỏng một chút.

Bước ra khỏi nhà ga, Ôn Oanh liếc mắt một cái là thấy được Ôn Độ ngay.

"Anh trai!"

Cô bé đã trưởng thành.

Người thì không béo.

Mặt mày càng ngày càng xinh đẹp, làm trong lòng người ta thấy vui mừng.

Ôn Độ nhìn người bước ra khỏi nhà ga, nhìn thấy cô bé đang chạy về phía mình, trong lòng vừa căng thẳng lại lo lắng.

Cậu lo lắng cô bé sẽ bị ngã.

Mấy chục giây ngắn ngủi.

Đối với Ôn Độ lại cứ như một năm.

Cậu bế cô bé lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô bé, nụ cười trên khóe môi dần dần giương lên.

"Mệt không?"

Ôn Oanh vui vẻ lắc đầu: "Không mệt!"

"Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh dẫn em đi ăn tôm hùm được không?" Ôn Độ có món gì ngon đều sẽ nghĩ đến em gái.

Ôn Oanh mềm mại hỏi: "Tôm hùm lớn cỡ nào ạ?"

Ôn Độ khoa tay múa chân một cái: "Lớn thế này!"

Cô bé ôm dáng vẻ chưa từng thấy việc đời, khiếp sợ nói: "Oa, lớn như vậy sao!"

"Còn món khác ngon hơn nữa."

Ôn Độ lại nói ra mấy món ăn ngon, đáy mắt Ôn Oanh chỉ còn lại hai chữ, muốn ăn!

Đúng lúc này, Tư Đồ Quang Diệu đỡ bà Ôn đi tới, bà nghiêm mặt răn dạy cháu gái: "Còn không chịu xuống khỏi người anh trai con à? Con gái lớn rồi, thế này còn ra thể thống gì?"

"Không sao đâu ạ."

"Không sao cái gì!" Bà Ôn nhíu mày.

Ôn Oanh ngoan ngoãn trượt xuống, rất thục nữ đứng bên cạnh anh trai.

Ôn Độ lén lút xoa gáy em gái, cô bé lập tức cười như một bé ngốc.

"Bà nội, chú..." Ôn Độ Gọt: "Xe ở bên ngoài, chúng ta về trước đi."

Vệ sĩ xách hành lý đi ra ngoài, bên ngoài có người tiếp ứng.

Thiết Tỏa cũng nghỉ.

Thấy vệ sĩ đi ra bèn lập tức dẫn người ra ngoài trước.

Bên ngoài nhà ga có một loạt xe.

Ôn Oanh vừa ra ngoài đã nhìn thấy nhiều như vậy, chưa từng trải sự đời mà oa lên một tiếng.

"Oa cái gì?"

Ôn Độ buồn cười hỏi.

Ánh mắt Ôn Oanh sáng lấp lánh: "Nhiều xe quá!"

"Ừm, đây là xe nhà chúng ta." Bây giờ có thể mua xe tư nhân ở Sở Thành nên Ôn Độ đã chuẩn bị xe.

Những chiếc xe này thường phụ trách tổ chức lễ cưới.

Nhà ai kết hôn làm việc, cần thể diện thì sẽ thuê Ôn Độ bảo tài xế lái xe đến.

Không chỉ có tiền, mà còn có tiền lì xì.

Có thể cậu là người đầu tiên làm nghề này, Ôn Độ không cẩn thận đã kiếm được rất nhiều tiền. Cậu biết vài năm nữa

chắc chắn sẽ còn có không ít người đặt chân vào cái nghề này, nhưng cậu đã kiếm được tiền trước rồi.

"Xe của công ty." Ôn Độ không nhiều lời.

Bà Ôn biết nhất định là cháu trai lại làm việc khác kiếm tiền.

Chỗ ở vẫn là căn nhà cũ.

Nhưng bên trong đã được sửa sang lại, trông không khác gì tòa nhà mới xây.

"Đây là phòng của Oanh Oanh.

Ôn Độ đẩy cửa phòng ra.

Phòng công chúa màu hồng do Ôn Độ tự thiết kế.

Chẳng mấy chốc nữa em gái sẽ trưởng thành.

Con gái lớn hơn một chút sẽ không còn thích phòng công chúa như vậy nữa.

Cậu muốn em gái có thể ở trong phòng công chúa trong mơ trước khi em gái lớn lên.
 
Chương 513


"Trong tủ quần áo đều là váy đẹp đấy." Thời tiết vẫn còn lạnh nên Ôn Độ đã đặc biệt nhờ Luật Hạo Chi đặt may một ít quần áo.

Quần áo đều do Ôn Độ thiết kế.

Luật Hạo Chi coi như độc quyền mua lại, còn đặt cho Ôn Độ một nghệ danh, tên là WD.

Coi như là một cái tên thương hiệu.

Quần áo mà WD thiết kế đều là cho những cô bé.

Nhưng những cô bé và phụ nữ không có nhiều khác biệt, trên cơ bản dường như là giống nhau.

Ôn Độ thiết kế, bên Luật Hạo Chi phụ trách sản xuất.

Không giống như quần áo bán sỉ, quần áo mà bên này sản xuất đều có nhãn hiệu cao cấp. Tất cả đều được bán ra nước ngoài, Luật Hạo Chi cứ thế phát tài.

Thương hiệu quần áo của cậu ấy có danh tiếng không nhỏ ở nước ngoài.

Trong mắt người nước ngoài, đây là một nhãn hiệu nhỏ, nhưng bất kể là kiểu dáng quần áo hay túi xách đều có thể làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Lúc này đây quần áo nữ và nữ trang cho phụ nữ trưởng thành đã thổi quét toàn bộ đầu đường Âu Mỹ.

Cũng làm cho thương hiệu của Luật Hạo Chi trong nháy mắt trở thành đối tượng được rất nhiều phụ nữ theo đuổi.

Cửa hàng Hương Thành lại càng bán chạy hơn.

Mà kiểu trang phục đầu tiên xuất hiện là tại một ngôi nhà cổ có lịch sử hàng trăm năm ở Sở Thành.

Ôn Oanh nhìn quần áo xinh đẹp, kinh ngạc phát hiện những chiếc váy này thật sự rất đẹp!

"Anh trai, đây đều là chuẩn bị cho em sao? Bà nội có không ạ?" Ôn Oanh có cái gì tốt đều sẽ nghĩ đến người nhà.

Ăn ngon còn nghĩ ba có ăn được không.

Ôn Độ nhướn mày, thấp giọng cười yếu ớt: "Em nghĩ anh sẽ không chuẩn bị cho bà nội sao?"

Quần áo của bà nội đều là sườn xám được thiết kế riêng.

Giá trị của một bộ quần áo có thể mua đứt bao nhiêu con phố.

Bà Ôn nhìn thấy sườn xám trong tủ quần áo, mắt hơi nóng lên.

"Năm đó trong nhà nghèo, quần áo đều đem đi cầm cố, không ngờ bây giờ còn có thể mặc những quần áo như vậy." Quần áo của bà Ôn đều được may thủ công.

Sau khi chồng bà chết, bà đã đem quần áo của mình đi cầm.

Nếu không phải như vậy, người bên ngoài cũng không tin nhà bà không có tiền. Vài lần sau đó, người ngoài biết được nhà họ Ôn xuống dốc, nghèo rách, là người nghèo nhất trong thôn.

Sau đó nhà người ta xảy ra chuyện, nhưng nhà bọn họ lại không xảy ra chuyện.

Vẫn sống trong sân lớn.

Thật ra nhà bọn họ phải địa chủ, cũng chỉ là giàu hơn nông dân bình thường một chút.

Tư Đồ Quang Diệu ngồi trong phòng khách uống trà, thấy bà Ôn bước ra, vẻ kinh diễm hiện lên dưới đáy mắt. Anh ấy biết có thể sinh ra những người có ngoại hình như Ôn Thiều Ngọc, Ôn Độ và Ôn Oanh thì nhất định sẽ không xấu xí.

Chỉ là bà nội quanh năm nghiêm mặt, thoạt nhìn rất hung dữ.

Lúc này, bà nội đã thay sườn xám.

Hơn nữa hơn một năm gần đây, tâm trạng của bà nội chuyển biến nên khí chất cả người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Tuy vẫn nghiêm khắc nhưng trên trán lại có thêm một chút cảm giác hiền lành.

Hơn nữa, bà cũng trẻ lại không ít.

Bà quấn mái tóc của mình không hề cẩu thả, mặc một chiếc sườn xám màu đen có hoa văn màu vàng. Khi chậm rãi bước từ trên lầu xuống, tất cả mọi người đều nhìn bà với vẻ mặt kinh diễm.

Bọn họ không thể tưởng tượng được bà sẽ đẹp như thế nào khi còn trẻ.

Đúng lúc này, Ôn Oanh cũng từ trên lầu đi xuống.

Cô bé mặc một chiếc váy ngắn nhà Đường màu hồng phấn, chải kiểu tóc xinh đẹp đáng yêu, dải lụa màu hồng nhạt trên đầu rất dài, tựa như công chúa nhỏ bước ra từ trong bức họa cổ.

"Oa!"
 
Chương 514


Bà Ôn xoay người nhìn cháu gái, lại nhìn cháu trai mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, lại nhìn mình, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Tư Đồ Quang Diệu mặc âu phục-ba mảnh.

"Chúng ta vừa nhìn đã thấy không giống người một nhà."

Lời nói của bà nội làm cho tất cả mọi người trầm mặc.

Bọn họ giống như đến từ bốn thời đại.

"Sao lại không phải là người một nhà chứ? Người nhà chúng ta đều xinh đẹp như vậy!" Ôn Oanh rất không phục, sôi nổi đi tới kéo tay bà nội: "Bà nội, chúng ta đi ăn cơm đi! Anh trai nói hôm nay sẽ mời chúng ta đến ăn ở một nhà hàng lớn đấy!"

"Hôm nay sẽ ngồi thuyền đi tìm ba con!"

Bà Ôn xoa tóc cháu gái.

"Đi trong hôm nay sao ạ?" Ôn Oanh xoay người chạy lên lầu: "Chờ con một chút! Con còn chưa lấy quà mang cho Chi Chi nữa!"

"Con đi đi, bà ở chỗ này chờ con."

Bà Ôn cũng chuẩn bị quà, đồ đạc đều đã được người đưa lên xe.

Một lát sau, Ôn Oanh xách đồ xuống.

"Đi thôi, chúng ta mau đi thôi!"

Ôn Oanh vui vẻ thúc giục.

"Được."

Lần này, Ôn Độ dẫn theo Thiết Tỏa đi cùng.

Thiết Tỏa có chút ngượng ngùng, Ôn Độ bèn hỏi cậu ta: "Tên em viết trên hộ khẩu nhà bọn anh thì chính là người nhà bọn anh, người một nhà cùng nhau xuất hành có vấn đề gì sao?"

Thiết Tỏa quay lưng lại, len lén lau nước mắt, lúc lên thuyền mà ánh mắt vẫn đỏ hoe.

Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi Ôn Độ: "Anh trai, có phải anh Thiết Tỏa khóc không ạ? Anh ấy nhớ nhà sao?"

"Không phải."

"Mắt anh ấy đỏ cả rồi, chắc chắn là vừa khóc xong." Trực giác nói cho Ôn Oanh biết rằng chắc chắn có chuyện.

Ôn Độ nhướn mày, đưa tay búng trán em gái: "Sao em lại nghĩ như vậy?"

"Ôi!"

Ôn Oanh ôm đầu nhưng thật ra không đau chút nào.

Cô bé cố tình kêu lớn.

"Chị Triệu và mọi người đều đã đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình anh Thiết Tỏa, nếu anh mang anh ấy theo thì anh ấy nhất định sẽ rất buồn. Ai mà không muốn về nhà trong lễ mừng năm mới, không muốn đoàn tụ với gia đình chứ!”

Nếu không cô bé và bà nội cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi tới đây đón năm mới với ba và anh trai!

Lễ mừng năm mới, chính là đoàn viên.

Gia đình cần phải sum họp.

Ôn Độ biết nếu như mình không giải thích, nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng em gái.

Cậu thở dài, trầm giọng nói: "Lời anh nói với em, em đừng nói với người khác."

"Vâng!"

"Thiết Tỏa không có người nhà, sau khi anh đưa cậu ấy trở về thì cậu ấy chính là em trai của anh, cũng chính là anh trai của em, về sau em đừng hỏi về người nhà của cậu ấy, bởi vì em chính là người nhà của cậu ấy."

Ôn Độ nhìn vẻ mặt khổ sở của em gái, biết cô bé rất dễ mềm lòng.

Cậu xoa gò má em gái, an ủi cô bé: "Không cần cố ý đi an ủi cậu ấy, đã là chuyện quá khứ rồi, anh trai Thiết Tỏa của em còn thông minh hơn em tưởng đấy."

Ôn Oanh biết.

Cô bé sẽ không biểu hiện ra.

"Anh trai, em sẽ làm bộ như không biết." Ôn Oanh thật sự rất ngoan.

Ôn Độ lại xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái: "Em không ăn cơm đàng hoàng sao? Sao lại cảm thấy em không có tí thịt nào vậy?"

"Anh trai, nói cho anh biết một bí mật." Vẻ mặt của Ôn Oanh thần bí.

Ôn Độ lại gần nghe: "Hửm?"

"Em có ăn cũng không mập đâu! Cho nên đừng lo lắng cho em!" Cô bé vui vẻ, dưới đáy mắt đều là vẻ vui sướng.

Cũng không biết là học với ai, còn biết béo sẽ không tốt.

Đáy mắt Ôn Độ ánh ý cười: "Không tệ.”

"Thật ra em ăn rất nhiều!" Sức ăn ban đầu của Ôn Oanh không tốt, ăn một chút là sẽ no, ăn cứ như mèo ăn.
 
Chương 515


Mỗi lần ăn cơm bà nội đều nhíu mày, nghĩ hết mọi cách làm đồ ăn ngon cho cô bé.

Cô bé luôn cố gắng ăn nhiều hơn một chút.

Dần dần cũng ăn được nhiều hơn.

So ra vẫn kém với sức ăn của bà nội, càng kém sức ăn của anh trai, nhưng tốt xấu gì cũng ăn nhiều hơn trước không ít.

Tuy một lần bị cảm là có thể mất nửa cái mạng, nhưng dưới sự che chở cẩn thận của bà, năm ngoái cô bé chỉ bị cảm một lần. Lúc đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ bị ngã xuống đất.

Cũng không tập thể dục mạnh.

Cô bé có thể tập thể dục, nhưng lo lắng rằng tập thể dục sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Cô bé cũng muốn điên cuồng chạy giống như những người khác, tùy ý gây ầm ĩ, nhưng cô bé không muốn để cho bà nội lo lắng. Bà nội đã vì gia đình này mà đã vất vả lắm rồi.

Cô bé không thể gây thêm rắc rối cho bà nội được.

"Vậy tối nay ăn nhiều đồ ăn ngon một chút." Cậu đã đặt bàn tại nhà hàng tốt nhất ở Hương Thành.

Ôn Oanh ngồi bên cạnh anh trai, nói chuyện với anh trai.

Trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là vẻ lo lắng.

"Anh trai."

Ùm?"

"Khi nào anh sẽ về thi thế?"

Ôn Độ sửng sốt một chút, trong lòng có chút ấm áp, cố chấp của em gái đối với chuyện học hành của cậu không phải là chấp nhất bình thường.

"Muốn anh quay lại lớp như vậy sao?" Cậu hỏi.

Ôn Oanh phồng má, nghiêm túc nói: "Anh trai, học tập rất quan trọng, người không học tập cũng chỉ có thể làm việc chân tay, người có văn hóa mới có thể ngồi trong văn phòng, không cần phơi gió phơi nắng, hẳn là bây giờ anh rất hiểu đạo lý này đúng không?"

Câu nói cuối cùng của Ôn Oanh quả thực là có ý ám chỉ.

"Anh trai sẽ học lại."

"Vậy khi nào anh về trường?" Ôn Oanh lập tức truy hỏi.

Ôn Độ suy nghĩ một lúc nói: "Lúc thi đại học đi."

Ôn Oanh lập tức nhíu mày.

"Anh không đi học mà lại tham gia thi đại học ạ?" Ôn Oanh nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý.

"Không học ở trường học không có nghĩa là không học tập nữa, bây giờ anh không đi được." Hàng trên tay cậu bây giờ rất lớn, hơn nữa cậu còn dự định sẽ đi theo con đường tương tự ở đời trước của mình, lấn sân sang lĩnh vực bất động sản.

Không đủ vốn là không được.

Hơn nữa, thời gian là vàng bạc.

Ôn Độ không thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

"Nhưng tiền trong nhà bây giờ có thể giúp em đi học rất dễ dàng, anh cũng biết cửa hàng của chúng ta kiếm được rất nhiều tiền mà."

Không hiểu tại sao anh trai lại phải làm chủ thầu.

Chủ thầu kiếm tiền quanh năm suốt tháng vô cùng vất vả.

Không bằng đi học trước, sau đó kiếm được nhiều tiền hơn.

Ôn Độ biết em gái không hiểu, cũng sẽ không giải thích cặn kẽ với em gái, cậu chỉ cam đoan với em gái: "Anh trai sẽ thi đại học, em hoàn toàn có thể yên tâm."

Đợi đến khi thi đại học, trọng tâm sự nghiệp của anh cũng sẽ được chuyển tới Bình Thành.

Để có thể gần nhà hơn chút.

Về phần ba cậu, cứ để hắn lăn lộn ở Hương Thành!

Lăn lộn mấy chục năm rồi

Trong nước trước mắt không có tài nguyên tốt, lý lịch của ba cậu cũng không với tới những tài nguyên tốt kia. Còn không bằng chờ thêm vài năm, sau đó lại trở về chậm rãi phát triển.

Tuy Ôn Độ không chú ý tới chuyện trong giới giải trí nhưng ít nhiều cũng có thể tiếp xúc một chút.

Cậu biết có nhiều người kiếm được rất nhiều tiền.

Vì ba cậu, cậu đầu tư chút tiền, chỉ chờ chuyển phần cổ phần đó cho ba cậu, để ba cậu có thể có được mười phần sức mạnh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn kia.

Không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần khúm núm với người khác, lại càng không cần lo lắng đồ của mình bị người khác cướp đi.
 
Chương 516


Ôn Oanh biết anh trai sẽ không lừa gạt mình, nói lời giữ lời, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng.

"Anh trai, anh nói phải giữ lời đấy! Ngoéo tay!"

Ôn Độ nhìn bàn tay nhỏ nhắn của em gái, ôm lấy cô bé: "Ngoéo tay!"

"Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi!"

"Không thay đổi!"

Ôn Độ nhìn bến tàu, nói với em gái: "Đến rồi, chuẩn bị chút đi, chúng ta sắp xuống rồi."

"Vâng!"

Ôn Oanh tự nhận là đã giải quyết xong một chuyện tâm sự nên vô cùng vui vẻ chạy vào trong khoang thuyền, cầm quà mình cố ý mang đến cho Chi Chi, nôn nóng chờ xuống thuyền.

"Anh trai, lát nữa em có thể gặp Chi Chi không ạ?"

"Ùm!""

Hôm nay cậu còn hẹn hai anh em Luật Hạo Chi đến, hai người bọn họ đã đi đón ba, đến lúc đó bọn họ sẽ trực tiếp gặp mặt ở nhà hàng.

Nhà hàng Hương Thành.

Phòng riêng xa hoa nhất trên lầu ước chừng có thể đủ cho mười lăm người ngồi.

Đã có người vào trước rồi.

Ôn Thiều Ngọc vừa mới đóng phim xong, hắn diễn vai ba của nam chính.

Vốn nhân vật này là nam chính tự mình diễn nhưng không biết vì sao nhân vật này lại rơi xuống đầu hắn. Lúc hắn tẩy trang, nhìn thấy tóc của mình, chợt có một niềm lo lắng sâu sắc.

"Sau này mình sẽ không hói đầu đó chứ?"

Mang theo mối sầu lo này, Ôn Thiều Ngọc đứng ở trước nhà vệ sinh trong phòng riêng, nhìn mình trong gương, nghiêm túc nhìn đường chân tóc của mình hồi lâu.

Sắc mặt Luật Cảnh Chi không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua, sau đó lại thản nhiên dời đi nhưng vẻ khó hiểu dưới đáy mắt vẫn không lừa được người khác.

Luật Hạo Chi cũng không hiểu Ôn Thiều Ngọc đang nghĩ gì.

Cậu ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc, lại nhìn em trai, sau đó hai anh em thấy được cảm xúc giống nhau dưới đáy mắt.

Mờ mịt!

Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra.

Ôn Thiều Ngọc xoay người, nhìn thấy mẹ và hai đứa con, lập tức trừng to mắt.

"Mẹ, mọi người tới khi nào thế, sao tới mà không nói trước một tiếng?" Dưới đáy mắt Ôn Thiều Ngọc xuất hiện niềm bất ngờ rất lớn.

Non nửa năm nay, hắn rất cố gắng học tập, rất cố gắng quay phim.

Có những ca khúc cuối phim truyền hình đều do hắn hát.

Hắn sẽ đóng một vai nhỏ trong đó.

Cũng không phải nhân vật gì quá quan trọng.

Nhưng cho dù là nhân vật nhỏ, đoàn làm phim cũng sẽ không để hắn tuỳ tiện rời đi.

Hắn dùng toàn bộ thời gian còn lại để học tập.

Bỗng nhiên nhìn thấy mẹ và con, hốc mắt Ôn Thiều Ngọc có hơi nóng.

"Ngạc nhiên không?"

Bà Ôn tao nhã đi tới, nhìn đứa con trai không có tiền đồ, đưa khăn tay cho hắn: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khoc, không phải đã nói với anh sang năm mới sẽ đến đón năm mới với anh rồi sao?"

Ôn Thiều Ngọc có chút ngượng ngùng: "Con bận quá nên quên mất."

Hắn lớn tuổi, nền tảng không tốt, chỉ muốn nhanh chân đuổi theo bạn cùng lứa tuổi.

"Người bận rộn thì ngồi xuống đi."

Bà Ôn ngồi ở vị trí chính, Tư Đồ Quang Diệu ngồi ở bên trái bà nội, Ôn Thiều Ngọc ngồi ở bên phải, Ôn Oanh nhớ kỹ

là ngồi cùng Luật Cảnh Chi, theo sau là Luật Hạo Chi và Ôn Độ.

Ôn Thiều Ngọc gãi đầu: "Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không? Trong nhà thế nào?"

"Rất tốt, cửa hàng mở rồi, làm ăn cũng không tệ, cửa hàng của anh ở bên này thế nào?" Bà Ôn hỏi.

Thân thể Ôn Thiều Ngọc cứng đờ.

Bà Ôn cũng biết tám phần là hắn không biết.

"Chưa từng đi xem à?"

"Con bận quá, không có thời gian."

Ôn Thiều Ngọc gầy gò, trông còn gầy hơn so với lúc trước nhưng trạng thái tinh thần rất tốt.

Đặc biệt là ánh sáng trong đôi mắt đó.

Tay áo hắn được xắn lên đến cánh tay, lộ ra đường nét cơ bắp rất đẹp mắt, không giống như loại ngôi sao mới nổi non nớt kia. Tuy khuôn mặt này không hề giống người sắp bốn mươi tuổi.
 
Chương 517


"Đừng để mình bận rộn quá, tiền trong nhà còn kiếm không hết, anh phải có một kế hoạch cho cuộc sống của mình chứ không phải lung ta lung tung, đi đến đâu tính đến đó, sau này anh muốn trở thành người như thế nào, vì mục tiêu như thế nào mà cố gắng." Đã lâu bà Ôn không nhìn thấy con trai, bắt đầu giáo dục con trai.

Những người khác cũng đang nói chuyện.

Luật Hạo Chi, Ôn Độ và Tư Đồ Quang Diệu đang nói chuyện làm ăn.

Ôn Oanh thì thầm với Luật Cảnh Chi.

Ôn Thiều Ngọc nghe bà nói, nghiêm túc gật đầu: "Mẹ, con muốn hát, còn muốn làm diễn viên."

"Vậy thì làm thôi?" Giọng điệu của bà Ôn rất nhạt, giống như đây không phải là chuyện gì rất khó.

Dáng vẻ nhẹ như mây gió kia mang đến cho Ôn Thiều Ngọc dũng khí vô tận.

"Mẹ, mẹ không cảm thấy con không biết tự lượng sức mình sao?"

Ôn Thiều Ngọc hát bình thường, không biết sáng tác, cũng không biết soạn nhạc, thậm chí ngay cả khuông nhạc cũng

là mới học. Ca hát cũng không có kỹ thuật gì, hắn còn thua kém ca sĩ chuyên nghiệp nhiều lắm.

Nếu bàn về diễn xuất, hắn vẫn còn là người mới, không cân được vai diễn lớn.

Có người nói vì sau lưng hắn có người nâng đỡ, nếu không căn bản sẽ không nhận được kịch bản.

Mấy tháng nay Ôn Thiều Ngọc rất tự ti.

Hắn càng học thì càng tự ti, càng tự ti lại càng không có lòng tin.

Làm chuyện mình thích không vui vẻ như hắn tưởng tượng. Nhưng so với những thứ khác, hắn vẫn muốn làm cái nghề này hơn, hắn không phải trẻ con, cũng không phải một người hai mươi mấy tuổi vô liêm sỉ.

Ít nhiều gì vẫn trưởng thành một chút.

"Khi anh còn bé đi theo lão già kia học hát kinh kịch, lão già kia đã nói như thế nào?" Bà Ôn nhìn con trai, nỗi lo lắng trong đáy mắt bị che giấu ở nơi sâu nhất.

Ôn Thiều Ngọc nhớ lại tình huống lúc đó, nói: "Ông ấy nói con là đứa trẻ có thiên phú nhất mà ông ấy từng gặp, đáng tiếc hiện tại không thể lên sân khấu hát kinh kịch, nếu không con nhất định có thể trở thành diễn viên nổi tiếng."

"Chẳng qua là anh gặp được thời điểm tốt. Bây giờ đã có cơ hội mà người khác không có, tuổi tác thì tính là gì? Có thể diễn và hát đến già, hoàn cảnh lại tốt như vậy, anh sợ cái gì? Anh có nền tảng, không có kiến thức thì học, quay phim có thể vất vả như hát kinh kịch trên sân khấu sao?" Cuối cùng bà Ôn hỏi hắn.

Trái tim Ôn Thiều Ngọc đã ổn định.

Hắn vững vàng nói: "Không có!"

"Đã vậy rồi anh còn sợ cái gì?"

Bà Ôn nhìn con trai rồi thở dài trong lòng, hiếm khi không mắng hắn: "Hát kinh kịch chính là bỏ công mười năm dưới sân khấu vì một phút trên sân khấu. Mấy chục năm này, mỗi sáng sớm anh đều luyện giọng, anh kém người nào? Rõ ràng anh có ưu thế hơn so với người khác. Những người thành danh kia rất lâu về trước, họ đều đóng vai phụ."

Ôn Thiều Ngọc nghe được ba chữ đóng vai phụ, kinh ngạc nhìn bà Ôn: "Mẹ, mẹ còn biết đóng vai phụ à?”

"Anh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này, sao mẹ không biết được?" Nhỡ đâu có chuyện gì cũng không đến mức hai mắt bị mù.

Ôn Thiều Ngọc cảm động.

"Mẹ, không ngờ mẹ lại thương con như vậy!"

"Nói nhảm, anh là một miếng thịt từ trên người mẹ rơi xuống, mẹ không thương anh, chẳng lẽ phải đi thương người khác?"

Bà Ôn tức giận trừng hắn: "Mẹ đã gửi một số đoạn băng anh hát cho chị gái của anh rồi. Đợi phim anh đóng có băng ghi hình, mẹ cũng sẽ gửi cho chị gái anh. Sau này anh phát đạt cũng đừng quên chị gái đã đối xử tốt với mình đấy."

Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc gật đầu:

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với chị con."
 
Chương 518


Thời điểm trong nhà nghèo nhất cũng là nhờ có chị gái gửi tiền về nhà giúp bọn họ vượt qua khó khăn.

Nghe nói người thành phố không có cơm ăn, trong thôn cũng không có gì ăn.

Nhưng đất đai có thể trồng lương thực.

Trong nhà trồng không ít gạo, hắn khiêng hai túi gạo đưa qua cho chị hắn, khi ấy chị hắn đã khóc. Hắn ở lại nhà chị gái một đêm, thấy anh rể trở về nấu cơm, còn đun nước nóng cho chị gái.

Chị gái gầy đi, cuộc sống có hơi khổ sở, tiền tiết kiệm được từ kẽ răng đều sẽ gửi về cho hắn.

Nhưng anh rể đối xử với chị gái rất tốt.

Khi hắn đi, hắn đã chào hỏi chị gái rồi vội vàng rời đi.

Một cái chớp mắt mà lại thành nhiều năm rồi không gặp chị gái.

"Mẹ, chị con gần đây thế nào rồi?" Ôn Thiều Ngọc bên này gọi điện thoại và viết thư cũng không tiện.

Bà Ôn thấp giọng nói: "Trong nhà chị anh có điện thoại, mỗi ngày mẹ đều gọi điện thoại cho nó, mẹ bảo nó không cần gửi tiền về nhà nữa, trong nhà bây giờ đã có công ăn việc làm, không thiếu tiền, nó không cần phải sống tằn tiện vì nhà chúng ta nữa, sau đó mẹ gửi cho nó một nghìn đồng."

Bà Ôn nhìn con trai, chỉ cần con trai dám nhíu mày, bà sẽ cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.

Ôn Thiều Ngọc nhíu mày, tay bà cũng giơ lên.

Nhưng lại nghe thấy Ôn Thiều Ngọc nói: "Sao mẹ cho có một nghìn đồng thế? Cửa hàng bên này có thể kiếm được mười nghìn một tháng đấy mẹ! Mẹ chuẩn bị cho chị con nhiều tiền một chút nữa đi, để chị ấy mua một căn nhà lớn, điện thoại hiện đại, đến lúc đó con sẽ mua chút đồ ăn ngon từ bên này và quần áo đẹp gửi về cho chị ấy và bọn nhỏ."

Ôn Thiều Ngọc nói xong, lại cảm thấy quá ít.

"Mua thêm nhiều đồ ăn nữa!"

Bà Ôn nghe thấy lời con trai nói lại hạ tay xuống.

"Đến lúc đó sẽ để xe chở đồ đạc về, bảo người ta cố ý chạy một chuyến đưa qua cho chị gái con." Bà Ôn cũng không gặp được con gái.

Làm sao bà có thể không nhớ con gái chứ!

Đó là đứa bé mà bà mắc nợ nhiều nhất!

Ôn Oanh nghe thấy bà nội và ba nói về cô cả bèn thấp giọng nói với Luật Cảnh Chi: "Cô cả của tớ là một người phụ nữ số khổ nhưng cũng may mắn! Tình cảm của cô ấy và chú của tớ rất tốt!”

“Tay cô cả của tớ có vấn đề, gả cho gia đình nghèo nhất trong thôn. Chú cả của tớ tuổi còn nhỏ mà đã đi làm lính. Lúc trở về còn dẫn theo cô cả của tớ đi. Mấy năm đầu cô cả của tớ theo quân, cuộc sống rất gian khổ. Tay của cô ấy tật xấu nên không làm được những việc khác. Sau này khi được phân công về một nơi, cuộc sống cũng chật vật nhưng tháng nào cô ấy cũng gửi tiền về cho nhà ngoại."

Luật Cảnh Chi chưa từng thấy người nhà nào như vậy.

Người của nhà họ Luật đều rất vì tư lợi, ngoại trừ anh trai ra, cậu bé chưa từng cảm nhận được bất cứ tình thân nào đến từ nhà họ Luật.

"Cô cả cậu tốt quá."

Ôn Oanh mềm mại gật đầu. "Cô cả tốt lắm, không phải tốt bình thường!"

"Cậu đã gặp cô ấy chưa?" Luật Cảnh Chi hỏi.

Ôn Oanh lắc đầu. "Chưa gặp. Bà nội nói trở về một chuyến cần rất nhiều tiền, cô cả không nỡ trở về." 

"Vậy tớ..."

"Chẳng qua bây giờ đã khác rồi! Bọn tớ có tiền! Bà nội nói với tớ chờ đến Tết sẽ trở về rồi sẽ đi thăm cô cả. Lần này mua thật nhiều đồ ăn ngon mang về cho cô cả." Ôn Oanh len lén nói cho Luật Cảnh Chi: "Tớ sẽ mang theo tiền tiêu vặt của tớ nữa!"

Trên mặt Luật Cảnh Chi hiện lên nụ cười: "Tiền đủ không?" 

"Đủ rồi!"
 
Chương 519


Ôn Oanh cũng không biết có đủ hay không nhưng cô bé Muốn tiêu hết tiền, dùng toàn bộ để mua đồ cho cô cả.

Ăn cơm xong.

Luật Cảnh Chi về đến nhà, mở kho bạc nhỏ của mình ra xem bên trong có bao nhiêu tiền.

Lúc Luật Hạo Chi đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.

"Em đang làm gì vậy?"

"Thiếu tiền.

Thái độ của Luật Cảnh Chi rất lạnh lùng, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên.

Luật Hạo Chi cũng không thèm để ý, đi tới hỏi: "Anh hỏi này, em thiếu tiền làm gì? Muốn mua gì đó mà không đủ tiền à?"

"Vậy anh cho em một ít nhé?"

Tiền tiêu vặt của Luật Cảnh Chi không ít, chỗ cần tiêu tiền cũng không nhiều lắm, tất cả tiền đều để dành.

Rất khả quan.

Nhưng cậu bé muốn đưa tiền cho Ôn Oanh nên đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Luật Hạo Chi: "..."

"Em Muốn bao nhiêu?"

"Có bao nhiêu cho bấy nhiêu."

Ha!

Thằng nhóc này không hề khách sáo chút nào.

"Em cần nhiều tiền như vậy làm gì?" Luật Hạo Chi cảm thấy hành động của thằng nhóc này rất không bình thường.

Luật Hạo Chi lo lắng em trai bị lừa nên định theo dõi sát sao.

Em trai bị lừa tiền là chuyện nhỏ, nhưng nếu tạo thành thương tổn không thể đo lường được thì Luật Hạo Chi cũng không có chỗ để khóc.

Luật Cảnh Chi sẽ không giấu anh trai mình chuyện này.

"Oanh Oanh mang theo tất cả tiền tiêu vặt đến mua đồ cho cô cả, em cũng muốn mua chút gì đó cho cô cả của cậu ây."

Luật Hạo Chỉ nghe thấy xưng hô thân mật toát ra từ trong miệng em trai, muốn hộc máu.

Cô cả, gọi thân mật ghê.

Làm như người ta là cô của em vậy!

Đó là cô của em à?

Cậu ấy cố ý xuyên tạc lời nói của em trai, nhíu mày, biểu cảm hết sức nghiêm nghị hỏi: "Em muốn mua đồ cho cô cả? Tiểu Cảnh, em có biết tiền của em sẽ bị lãng phí không?"

Luật Cảnh Chi hỏi ngược lại: "Em không cần báo đáp, cô ấy có biết hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là vì cảm ơn."

Cảm ơn cô ấy đã đối xử với cả nhà Oanh Oanh tốt như thế!

"Cô sẽ ném quà đi, em đừng phí tâm nữa." Luật Hạo Chi nói xong bèn nhìn vào con ngươi khó chịu của em trai. Luật Cảnh Chi ghét bỏ nói: "Anh, chỉ số thông minh của anh bị chó ăn rồi à?"

Luật Hạo Chi: "...”

Tức giận.

Em trai càng lớn càng không dễ chơi.

Đùa một chút là muốn cắn lại.

Chậc!

"Nếu em không muốn trả tiền thì đừng ở đây làm chướng mắt." Lúc anh trai Luật Cảnh Chi ghét bỏ là sẽ không nể mặt lắm.

Luật Hạo Chi xoay người rời đi.

Không thèm cậu ấy ở đây thì cậu ấy sẽ không ở đây.

Có thể làm gì cậu ấy được chứ?

Không bao lâu sau, Luật Hạo Chi đã trở lại.

Cầm một xấp tiền trong tay ném thẳng tới trước mặt em trai: "Không đủ thì nói, cũng không nhất thiết phải mua hết tất cả trong một ngày. Hơn nữa em mua đồ xong còn phải xem xem nên đưa qua thế nào."

"Không phải anh có đội xe à?"

Giọng điệu đương nhiên của Luật Cảnh Chi khiến Luật Hạo Chi muốn hộc máu.

Em trai lớn rồi, ăn cây táo rào cây sung.

Muốn kéo về cũng không về được.

Thế nên mới tức giận.

Luật Cảnh Chi đếm tiền xong lại cất tiền anh trai đưa vào cặp sách, sau đó đặt cặp sách vào trong két sắt, còn không quên khóa két sắt lại.

Luật Hạo Chi: "...”

Rõ ràng tiền này là do cậu ấy cho.

Thế nhưng dáng dấp phòng trộm này của em trai là phòng ai đây?

"Anh trai, không phải ngay cả một chút tiền như vậy mà anh cũng không nỡ tiêu đó chứ. Người ta đã cứu mạng em đấy." Đột nhiên Luật Cảnh Chi lại nói một câu như vậy.

Đầu Luật Hạo Chi đầy dấu chấm hỏi.

Cậu ấy nghe thấy lời này sao lại khó chịu đến vậy chứ?

"Luật Cảnh Chi."

"Làm sao!"

"Em nói chuyện đàng hoàng lại cho anh."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top