Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 480


Hãy nắm bắt mọi cơ hội bằng mọi giá.

Nếu không, bạn có thể sẽ mất đi nhiều hơn thế.

Ôn Thiều Ngọc nhìn người trong gương dần dần biến thành một dáng vẻ khác, dưới đáy mắt dần dần lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Dường như hắn hiểu đã được những gì giáo viên nói trong lớp.

Sau khi trang điểm xong, Tiểu Thuyền bèn nói: "Anh Ôn, anh đi với tôi trước đã, để tôi nói cho anh biết cách làm việc nhé?"

"Được."

Ôn Thiều Ngọc vừa mới xem qua kịch bản.

Nhân vật của hắn là vai diễn khách mời, phần diễn không nhiều lắm.

Thuận lợi thì một ngày là quay xong.

Ôn Thiều Ngọc đi theo Tiểu Thuyền học cách di chuyển, Tiểu Thuyền vừa nói vừa khua tay múa chân. Tiểu Thuyền còn nói với Ôn Thiều Ngọc rất nhiều kỹ xảo nhỏ, Ôn Thiều Ngọc chăm chú lắng nghe.

"Tiểu Thuyền, cảm ơn cậu. Một người tốt như cậu sau này nhất định sẽ nổi tiếng." Tiểu Thuyền đã diễn vài nhân vật nhưng vẫn không thể nổi tiếng.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy diễn vai nam phụ, hy vọng có thể khiến nhiều đạo diễn nhìn thấy hơn nữa, có được cơ hội diễn vai nam chính.

"Tôi xin lời chúc lành của anh Ôn nhé."

Tiểu Thuyền cười nói.

Ôn Thiều Ngọc lớn tuổi hơn Tiểu Thuyền nên cảm thấy bị gọi anh không có vấn đề gì cả.

"Đi thôi, chúng ta qua đó đi." Ôn Thiều Ngọc Gọt Tiểu Thuyền, đi theo đạo diễn.

Tiểu Thuyền vốn định nói rằng mình không cần sang đó.

Cậu ấy là nam phụ nên không tiện sang.

Kết quả Ôn Thiều Ngọc đi được hai bước đã quay đầu gọi cậu ấy: "Tiểu Thuyền, cậu qua đây đi!"

Tiểu Thuyền đành phải theo sau.

"Đạo diễn, tôi đã học thuộc lời thoại rồi, Tiểu Thuyền cũng đã nói với tôi cách di chuyển. Chúng ta bắt đầu quay phim chưa?" Ôn Thiều Ngọc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, sau đó nhìn đạo diễn hỏi không chớp mắt.

giống hệt n1 Phi “goài

Nếu đổi lại là người ngoài tới hỏi, đạo diễn chắc chắn sẽ tức giận, nhưng người trước mắt là Ôn Thiều Ngọc nên đạo diễn phải cung phụng vị này như tổ tông, đừng nói bây giờ phải quay ngay cảnh này, cho dù diễn xuất của hắn có giống hệt một đống phân thì đạo diễn cũng không thể đánh rắm, thậm chí còn phải thổi phồng kỹ thuật của hắn, rằng

hắn là thiên tài trời sinh phải ăn chén cơm này.

"Nào, các bộ phận chú ý, chuẩn bị bắt đầu quay!" Đạo diễn nói xong, phó đạo diễn bèn đi sắp xếp.

Đạo diễn đứng dậy khỏi ghế đi đến trước mặt Ôn Thiều Ngọc cười nói: "Anh Ôn, tôi nói với anh về phân cảnh này một chút nhé?"

Ôn Thiều Ngọc cầu còn không được, lập tức gật đầu: "Được."

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Vị chủ nhân này rất dễ nói chuyện, không giống những người mà ông chủ lớn khác đưa tới, tính tình vô cùng kiêu căng.

Rất khó hợp tác.

"Là như vậy..."

Đạo diễn giảng rất chăm chú, Ôn Thiều Ngọc cũng nghe rất chăm chú.

Hắn biết đạo diễn đang nói gì, đều là những gì mà giáo viên chưa từng dạy qua. Hắn nghiêm túc ghi tạc mỗi một lời đạo diễn nói trong lòng, đợi đến khi đạo diễn nói xong mới mang tâm trạng kích động đi tới khu quay phim.

Tiểu Thuyền diễn chung với hắn, thấy hắn đi tới còn an ủi một câu: "Anh đừng hồi hộp, tôi sẽ dẫn anh theo."

"Người anh em Tiểu Thuyền, thật sự rất cảm ơn cậu!"

Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc chân thành.

Tiểu Thuyền tỏ vẻ im lặng.

Không phải cậu ấy không thích Ôn Thiều Ngọc, mà là rất ít khi nhìn thấy người nào ngu ngốc như Ôn Thiều Ngọc.

Tiểu Thuyền liếc mắt nhìn đạo diễn, diễn một cảnh cùng Ôn Thiều Ngọc.

Đợi đến khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, quay phim mới chính thức bắt đầu.

Ôn Thiều Ngọc ngồi trên ghế, Tiểu Thuyền ngồi đối diện hắn, bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt giương cung bạt kiếm.
 
Chương 481


Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, từ mi tâm nhíu chặt đến đáy mắt thả lỏng chẳng qua chỉ là vài phút ngắn ngủi mà thôi.

"Anh, người anh mang đến thật sự rất lợi hại! Anh ấy hoàn toàn là người trời sinh ăn chén cơm này. Tuy tuổi hơi lớn nhưng cũng không sao, trông vẫn còn trẻ. Chúng ta làm nghề này không nhìn tuổi tác, chỉ nhìn khuôn mặt và diễn xuất."

Đạo diễn càng nói càng quá lố, đợi đến khi quay xong một đoạn phim mới gọi Ôn Thiều Ngọc tới, những cảnh ban đầu bị xóa do lo ngại Ôn Thiều Ngọc diễn xuất không tốt đã được thêm vào lại, sau đó để Ôn Thiều Ngọc xem kịch bản tiếp tục diễn.

Ôn Thiều Ngọc không hiểu, chỉ cầm kịch bản lên xem.

Sau khi xem xong lại ngại tìm đạo diễn nên tìm Tiểu Thuyền hỏi.

Tiểu Thuyền cũng rất kiên nhẫn giải thích cho Ôn Thiều Ngọc, còn đối diễn với Ôn Thiều Ngọc. Ôn Thiều Ngọc cảm thấy Tiểu Thuyền vô cùng tốt.

Đợi đến khi đóng máy sắp đi, Ôn Thiều Ngọc còn nói với Tiểu Thuyền rằng: "Tôi làm bánh bao rất ngon, con tôi còn mở một cửa hàng cho tôi nữa, đến lúc đó cậu có thời gian thì qua nếm thử nhé."

"Nhất định."

Trong lòng Tiểu Thuyền rất cảm động.

Không ngờ Ôn Thiều Ngọc lại chấp nhận làm bạn với người diễn một vai phụ nhỏ như mình.

Tiền lương cậu ấy nhận một tháng cũng chỉ có bấy nhiêu, ăn uống ngủ nghỉ đều vô cùng tiết kiệm, nếu đến cửa hàng của Ôn Thiều Ngọc thì chắc chắn không thể đi tay không mà phải mang theo chút đồ.

Nghĩ đến thái độ của đạo diễn, Tiểu Thuyền vẫn quyết định đến.

"Nói rồi đấy nhé! Cửa hàng nhà tôi ở bên ngõ Trường Thanh, cậu qua đó là có thể nhìn thấy. Cửa hàng bánh bao tên là Từ Ký, cậu sang là thấy ngay."

Ôn Thiều Ngọc nói xong địa chỉ mới nhớ tới cửa hàng nhà mình còn chưa khai trương: "Bây giờ cậu đừng qua, qua đó cũng không ăn được. Cửa hàng nhà tôi vẫn chưa khai trương, cậu chờ thêm nửa tháng nữa đi! Con trai tôi nói phải cửa hàng cho tôi một chút."

Tiểu Thuyền: “...”

Tư Đồ Quang Diệu đứng cách đó không xa: "...”

Đạo diễn cũng nghe thấy, bèn nhìn sắc mặt Tư Đồ Quang Diệu rồi hỏi như góp vui: "Anh Ôn, anh còn mở cửa hàng Sao?"

Ôn Thiều Ngọc cười trả lời: "Tôi bán bánh bao, là một cửa hàng bánh bao ngay tại ngõ Trường Thanh, nếu anh đi ngang thì cũng cửa hàng tôi nếm thử nữa nhé! Cửa hàng tên là Từ Ký, chỉ là vẫn chưa khai trương nên anh còn ngày nữa."

"Được, được, khai trương rồi tôi sẽ qua đó ủng hộ." Đạo diễn nhìn Tư Đồ Quang Diệu, lại nhìn Ôn Thiều Ngọc, cười vô cùng mập mờ.

"Đạo diễn, tôi có thể mang bộ trang phục này đi không?" Lần đầu tiên Ôn Thiều Ngọc diễn xuất và tạo hình nên hắn Muốn mặc về cho người nhà xem.

Làm sao đạo diễn có thể từ chối?

"Được, anh mang đi đi!"

"Cảm ơn đạo diễn."

Ôn Thiều Ngọc không tẩy trang, cứ mặc bộ quần áo kia muốn rời đi: "Đi thôi, mẹ còn đang ở trong nhà chờ chúng ta trở về ăn cơm đấy!"

"Tiểu Độ nói với tôi là hôm nay không về nhà." Tư Đồ Quang Diệu đi theo Ôn Thiều Ngọc trò chuyện việc nhà.

Hai người thoạt nhìn giống hệt một đôi anh em ruột thịt.

Đạo diễn có chút không chắc chắn lắm về quan hệ của hai người này.

Chẳng qua tình cảm của hai người bọn họ trông rất tốt, Ôn Thiều Ngọc nói chuyện cũng rất có tùy ý, đạo diễn biết Ôn Thiều Ngọc không phải là một người đơn giản.

Quay xong cảnh quay.

Đạo diễn trở lại chỗ ở của mình, Gọi điện thoại cho một người bạn cũ: "Kịch bản kia của anh không phải vẫn chưa tìm được nhà đầu tư sao?"

"Nhà đầu tư chỉ là chuyện nhỏ, tôi vẫn chưa tìm thấy nhân vật chính." Chương Hoa thở dài.

Ông ấy buồn sắp chết rồi.
 
Chương 482


Chương Hoa tương đối cố chấp, tuyển diễn viên phải có bản lĩnh thật sự chứ không phải tìm một diễn viên lồng tiếng hậu kỳ để lồng tiếng. Nhân vật trong kịch bản là một diễn viên, từ nhỏ đã hát kinh kịch nên còn phải có kiến thức cơ bản.

Ông ấy đã tìm vài người nhưng người ta đều không muốn nhận.

Chương Hoa kéo dài hơn một năm chỉ vì chuyện này, ngay cả nhà đầu tư cũng bỏ chạy. Trước mắt căn bản không biết khi nào mới có thể khởi động máy.

"Tôi giới thiệu cho anh một người." Đạo diễn nói xong, bảo Chương Hoa đi xem lại chương trình truyền hình: "Chính là quán quân của cuộc thi ca hát nghiệp dư kia. Anh ấy có hát một đoạn, anh đi nghe thử xem."

Chương Hoa vừa nghe đã mất hứng.

"Cậu bảo một ca sĩ chạy đến chỗ tôi diễn xuất. Cậu nói đùa gì thế?" Chương Hoa rất không vui.

Ông ấy ghét nhất là những ca sĩ kia chạy tới diễn xuất.

Hát hay không tốt sao?

Tiền gì cũng phải muốn kiếm một khoản.

Cũng không sợ nhiều tiền tiêu không hết.

Hơn nữa trên thế giới này còn kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

Đạo diễn nói: "Người anh em, anh cảm thấy tôi là người không đáng tin như vậy sao?"

"Cậu cảm thấy thế nào!"

Chương Hoa tức giận nói.

Đạo diễn: "Được rồi, đúng là vậy! Nhưng tôi sẽ không lấy bộ phim của mình ra làm trò đùa. Đúng là có nhà đầu tư đưa người vào, nhưng những nhân vật đó đều là nhân vật nhỏ. Tôi dỗ dành người ta vui vẻ để người ta đầu tư tiền cho tôi tốt biết bao?”

"Nhưng của tôi là nhân vật chính!"

"Tôi đâu có nói của anh không phải nhân vật chính! Anh nhìn nhân vật chính của tôi là biết. Có gì không ổn à! Không hề!"

Chương Hoa hình như đã bị thuyết phục.

"Vậy cậu nói cụ thể đi."

Đạo diễn vẫn chưa chịu nói: "Hay là anh xem người ta trông như thế nào trước đi đã?"

"Tôi không muốn lãng phí thời gian."

Chương Hoa rất cố chấp, ông ấy hơi động lòng một chút nhưng sau đó vẫn sẽ từ chối.

Đạo diễn Khương rất cạn lời: "Người anh em, anh xem người ta một chút cũng không mất miếng thịt nào đâu. Người ta biết hát kinh kịch, dáng dấp cũng rất đẹp mắt. Tuy diễn xuất còn non nhưng có thể học thêm. Dù sao người ta cũng mới tiếp xúc với nghề này nhưng tên đó có thiên phú, là trời sinh ăn chén cơm này. Thật sự không được nữa thì tối nay anh tới chỗ tôi một chuyến đi."

Chương Hoa kinh ngạc trong lòng: "Thần kỳ vậy à?"

"Đúng là thần kỳ như vậy đấy." Trong lòng Khương Phương Vũ đúng thật là cho như thế.

Anh ta có thể chiếm được một chỗ đứng ở đây cũng là nhờ có ánh mắt tốt.

Chương Hoa nổi tiếng có tài hoa nhưng ông ấy lại quá nguyên tắc, chính vì vậy nên mãi vẫn không có cách nào đóng phim, rất nhiều nhà đầu tư không coi trọng ông ấy.

Mà Chương Hoa cũng nói với bên ngoài rằng không nhận đi cửa sau.

Chỉ một cái này thôi cũng đã từ chối một đống người ngoài cửa.

Chương Hoa kiên trì với tâm huyết của mình, không thể bị người ta chà đạp, dù chỉ là một vai phụ cũng phải được lựa chọn kỹ càng.

"Vậy đến tối tôi sẽ bớt chút thời gian qua đó."

Chương Hoa vừa nói thế này, Khương Phương Vũ đã biết ngay việc này không đùa được.

Anh ta nghĩ đến người đứng sau lưng Ôn Thiều Ngọc, nghĩ ngợi một lúc bèn trực tiếp mang theo gì đó đi tìm Chương Hoa.

Anh ta không tin Chương Hoa nhìn xong sẽ không động lòng.

Ôn Thiều Ngọc vẫn chưa biết mình đang được người khác đề cử, hắn ngồi trong xe vô cùng hưng phấn.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Cái loại cảm giác quay phim này làm cho người ta hăng hái sôi nổi, giống như mình đã thật sự biến thành người khác, cảm nhận cả cuộc đời của người đó.
 
Chương 483


Cảm giác đứng trên sân khấu cũng rất tốt.

Nhưng hắn học kiến thức nhạc lý không tốt lắm, còn diễn xuất thì cảm giác như trời sinh đã biết.

Tuy Ôn Thiều Ngọc chỉ diễn một vai nhỏ nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.

Hắn nhìn Tư Đồ Quang Diệu, nghĩ đến mình còn chưa xin lỗi anh ấy, nhất thời có chút xấu hổ.

Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút, quyết định tìm đề tài trước để phá vỡ bầu không khí xấu hổ hiện tại.

"Sau này tôi còn có thể diễn xuất không?"

Ôn Thiều Ngọc lo lắng anh ấy sẽ trào phúng mình nên đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng không ngờ Tư Đồ Quang Diệu căn bản không có ý trào phúng hắn.

"Nếu anh thích diễn xuất thì học với giáo viên cho tốt, có cơ hội sẽ cho anh đến quay. Có rất nhiều đoàn làm phim, ta cứ bắt đầu từ nhân vật nhỏ, từ từ tích lũy kinh nghiệm."

"Chắc chắn rồi."

Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối không phải loại người ngay từ đầu đã làm nhân vật chính. Cho dù là trong gánh hát, muốn lên sân khấu hát kinh kịch thì cũng phải luyện tập mười năm dưới sân khấu.

Nên ở đây cũng chỉ có thể là một vai phụ mà thôi.

Hơn nữa cả đời đều là một vai phụ.

Tốt xấu gì cũng phải có cơ hội làm nhân vật chính.

Tư Đồ Quang Diệu hơi lo lắng Ôn Thiều Ngọc lăn lộn trong giới này vài ngày thì tâm trạng sẽ mất cân bằng. Anh ấy đã sớm tiêm phòng cho Ôn Thiều Ngọc.

"Tuổi của anh thế này thì chắc sau này sẽ không có cơ hội diễn vai nam chính nữa."

Ôn Thiều Ngọc nghe nói như thế mà trong lòng không mất mát thì là giả, chẳng qua có thể diễn xuất là đã rất tốt rồi.

Ôn Thiều Ngọc lập tức tỉnh táo lại.

"Có thể quay phim là được, ít nhất là làm chuyện tôi thích. Riêng điều này thôi cũng đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi." Ôn Thiều Ngọc là một người rất cảm tính, hắn không phải là người không biết đủ.

"Anh chuẩn bị được tâm lý này là tốt."

Đến lúc đó Tư Đồ Quang Diệu có thể dùng tiền cho hắn quay một cảnh, thay vì để hắn bị người ta mắng còn không bằng tiến bộ từng chút một.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn vẻ mặt tươi cười hài lòng của Ôn Thiều Ngọc bên cạnh thì rất hâm mộ.

Anh ấy sẽ phải mất rất nhiều công sức để hòa nhập với ngôi nhà của hắn.

Anh ấy gấp gáp Muốn cảm nhận hạnh phúc mà Ôn Thiều Ngọc có được.

Mà ngôi nhà của anh ấy lại lạnh lẽo, tràn ngập tính toán.

Thậm chí còn có anh em tương tàn.

Tất cả chỉ vì tiền.

Chìm trong biển máu là điều mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, nhưng đó là thứ mà anh ấy đã trải qua vô số lần.

Trong xe vô cùng yên tĩnh.

Chạy dọc theo đường đi thật lâu.

Cuối cùng cũng về đến nhà.

Lúc này sắc trời đã tối, Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng rằng người trong nhà đều đã ngủ rồi.

Nhưng khi anh ấy đi vào phòng khách lại nhìn thấy bà Ôn đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách.

Nghe thấy tiếng động, bà mới ngẩng đầu lên: "Sao tối nay hai đứa về muộn vậy? Ăn cơm chưa?"

Trong lúc nói chuyện, bà Ôn đã đứng dậy định đến phòng Bếp làm chút gì đó cho hai đứa nhỏ ăn.

Thật ra Tư Đồ Quang Diệu vẫn chưa ăn nhưng không nỡ làm phiền bà: "Mẹ nuôi làm gì thế? Tụi con đã ăn rồi, mẹ nuôi không cần phải lo lắng đâu. Sao muộn vậy rồi mà mẹ nuôi vẫn chưa đi nghỉ ngơi?"

Bà Ôn nói: "Hai đứa con vẫn chưa trở về, sao mẹ có thể ngủ được?"

Trong thoáng chốc đó, Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy trong lòng ê ẩm nhưng lại rất ngọt ngào, căng trướng, giống như được ngâm trong bình mật, rất hạnh phúc.

Ôn Thiều Ngọc chậm một bước, kỳ quái nhìn thoáng qua Tư Đồ Quang Diệu: "Lúc chúng ta ăn cơm cũng đã là mấy tiếng trước rồi, bây giờ cậu không đói bụng sao?"
 
Chương 484


"Anh đói bụng à?" Tư Đồ Quang Diệu hỏi hắn.

Ôn Thiều Ngọc đúng lý hợp tình nói: "Đúng là tôi đói bụng, nhưng sau này tôi định làm diễn viên. Hôm nay lúc ở Tiểu Thuyền nói rồi, muốn làm diễn viên thì phải khống chế tốt dáng người của mình, không thể quá béo. Cho nên từ hôm nay trở đi tôi không thể ăn nhiều nữa."

Tư Đồ Quang Diệu: "...”

Bà Ôn nhìn ra đúng là Tư Đồ Quang Diệu đói bụng nhưng lại ngại để mình nấu cơm.

"Vậy anh đừng ăn nữa." Bà Ôn cũng không biết con trai muốn làm gì nhưng vẫn để cho hắn muốn làm gì thì làm: "Có phải Quang Diệu Muốn về phòng thay quần áo không? Vậy con đợi lát nữa rồi ra ăn nhé, mẹ đi nấu bát mì cho con."

Tư Đồ Quang Diệu dừng bước: "Mẹ nuôi, muộn quá rồi, không cần mẹ nuôi bận rộn ở đây đâu, con tự làm là được. Mẹ nuôi về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Con thì biết làm gì? Lát nữa xuống ăn là được." Bà Ôn đã đi vào phòng bếp rồi.

Tư Đồ Quang Diệu vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Ôn Thiều Ngọc đi tới vỗ vai anh ấy nói: "Người anh em, có phải mẹ chúng ta tốt lắm đúng không? Có phải cậu cảm động rồi không?"

Tư Đồ Quang Diệu lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhấc chân đi lên lầu.

Anh ấy tuyệt đối không thừa nhận là mình ghen tị.

Nhưng nếu như thời gian có thể quay lại, hoặc là có thể lựa chọn cơ hội đầu thai của bản thân mình, Tư Đồ Quang Diệu vẫn sẽ lựa chọn sinh ra ở nhà họ Tư Đồ.

Bởi vì chỉ có như vậy, anh ấy mới có thể cho bà Ôn một hoàn cảnh sống tốt hơn.

Anh ấy chán ghét nhà họ Tư Đồ nhưng vẫn phải dựa vào nhà họ Tư Đồ.

Có lẽ đây chính là số mệnh.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều khó song toàn.

Đạt được cái gì tất nhiên sẽ mất đi cái khác.

Tư Đồ Quang Diệu từ trên lầu đi xuống, trên bàn có một bát mì, anh ấy bèn dùng đũa gắp mì lên mới phát hiện bên trong còn có một quả trứng ốp la.

Bà Ôn lại bưng một đĩa thức ăn từ bên trong đi ra: "Đủ ăn không? Nếu không đủ thì mẹ làm thêm cho con nhé?"

Tư Đồ Quang Diệu không có thói quen ăn khuya buổi tối.

"Đủ rồi, đủ rồi.

Tư Đồ Quang Diệu được thương mà sợ.

Anh ấy ăn bát mì này rất chậm.

Cứ như cả đời này sẽ không còn bát mì nào khác.

Bà Ôn thu hết cử động của anh ấy vào trong mắt, sau đó liếc mắt ra hiệu cho con trai một cái, gọt hắn vào phòng Bếp.

Ôn Thiều Ngọc: "Mẹ!"

Trong lòng bà Ôn vô cùng thấp thỏm.

Bà Ôn nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của con trai: "Rốt cuộc trong nhà Quang Diệu xảy ra chuyện gì? Anh đã gặp ba mẹ nó chưa?"

Ôn Thiều Ngọc đúng là chưa từng gặp qua.

"Vậy anh có biết gì không?"

Bà Ôn nhìn vẻ mặt mờ mịt của con trai, không cần hỏi cũng biết đáp án là gì.

Ôn Thiều Ngọc gãi đầu nói: "Thật ra con không nhớ rõ cụ thể ra sao lắm. Lúc trước con nhặt được cậu ta trên đường về. Thân thể bị thương, thiếu chút nữa đã chết trong ngõ nhỏ. Sau đó cậu ta dưỡng thương rồi trốn ở nhà con mà không hề thấy người nhà cậu ta đến tìm lần nào, chỉ có người dưới tay cậu ta đến tìm cậu ta thôi."

Bà Ôn nghe con trai nói xong những lời này làm sao còn không hiểu?

"Về sau anh đối xử tốt với người ta một chút. Đó là con nuôi của mẹ, cũng là em trai ruột của anh. Đừng bắt nạt người ta suốt ngày."

Ôn Thiều Ngọc kêu oan uổng.

"Mẹ, mẹ nói chuyện phải có lương tâm, ai bắt nạt cậu ta chứ? Là cậu ta bắt nạt con mới đúng."

Chuyện hôm nay thiếu chút nữa đã hù chết hắn.
 
Chương 485


Ôn Thiều Ngọc Muốn tố cáo, bèn kể hết những chuyện đã xảy ra vào xế chiều hôm nay.

Bà Ôn nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng: "Đầu óc của anh có bán cho người ta cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Ôn Thiều Ngọc: "...”

Hắn vẫn chịu được chút tủi thân này.

"Mẹ, Tiểu Độ đâu?"

Ôn Thiều Ngọc cảm giác đã nhiều ngày rồi không gặp con trai.

Bà Ôn lại cười lạnh: "Con trai anh đã về rồi."

Ôn Độ ngồi thuyền trở về đã mấy ngày rồi mà người làm ba như hắn giờ mới nhớ đến để hỏi.

Cũng giỏi ghê.

"Đi lúc nào? Sao con không hề biết gì thế?" Ôn Thiều Ngọc vẫn còn mặt mũi mà hỏi.

Bà Ôn cũng không thèm cho con trai một ánh mắt, chỉ bưng bát canh gà lướt qua bên người hắn rồi đi vào phòng

khách.

"Mẹ, canh gà này làm cho ai vậy?" Ôn Thiều Ngọc nhìn canh gà có chút muốn uống.

Bà Ôn đặt bát xuống: "Canh này là cho Quang Diệu."

Tư Đồ Quang Diệu ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt khát vọng của Ôn Thiều Ngọc.

Nhưng anh ấy không nói gì cả.

Anh ấy yên lặng bưng canh gà lên đặt ở bên miệng trực tiếp cho uống.

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Thằng nhóc này lại không làm người.

"Ăn no chưa?" Bà Ôn còn quan tâm hỏi một câu.

Tư Đồ Quang Diệu cười nói: "Ăn no rồi. Con lớn thế này rồi mà còn chưa từng được ăn no như thế bao giờ."

"Về sau đói bụng thì nói, đừng ngại. Con gọi mẹ một tiếng mẹ nuôi thì về sau con đã là con trai mẹ rồi. Giữa con trai và mẹ không cần phải khách sáo như vậy."

Tư Đồ Quang Diệu nghe được lời của bà, hốc mắt đỏ lên.

"Sau này con nhất định sẽ nói."

"Vậy hai đứa đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Bà Ôn nói xong thì đã trở về phòng.

Chờ bà Ôn đi rồi, Ôn Thiều Ngọc mới ngồi xuống trước mặt Tư Đồ Quang Diệu. Tư Đồ Quang Diệu bưng bát đũa đứng dậy đi vào phòng bếp.

Ôn Thiều Ngọc đánh một quyền vào bông vải, cảm thấy hơi mờ mịt, trong lòng vô cùng tức giận.

"Vừa rồi là cậu cố ý đúng không?" Cho hắn uống một ngụm canh gà thì mất gì chứ?

Tư Đồ Quang Diệu thảnh thơi nói: "Ngày mai tôi đưa anh đến đoàn làm phim khác."

"Cậu nói thật sao?"

Ôn Thiều Ngọc không tin lắm.

"Chẳng qua chỉ là đưa anh đến đoàn làm phim diễn một vai nhỏ thôi, cũng không phải đưa anh đi làm nam chính, có gì khó khăn đâu?" Tư Đồ Quang Diệu nhấc chân đi lên lầu.

Ôn Thiều Ngọc vội vàng chạy theo: "Tôi đây đã sướng đến điên mất thôi?"

"Nhưng ngày mai anh vẫn phải đi học môn nhạc lý bình thường."

Ôn Thiều Ngọc: "???"

"Dù sao cũng đã tốn tiền rồi, không lấy lại được đâu. Nếu anh không muốn đi thì tôi bảo mẹ sang đó học hai buổi nhé? Để đỡ lãng phí tiền."

Ôn Thiều Ngọc nghe vậy còn làm gì được đây?

Con mẹ nó hắn nhất định phải cầm gậy đánh chết anh ấy.

"Tôi học, cậu không cần lo lắng tiền sẽ mất trắng, tôi sẽ học đàng hoàng." Ôn Thiều Ngọc đọc sách hồi tiểu học cũng không dụng tâm đến thế.

Tư Đồ Quang Diệu hài lòng lên lầu nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau.

Ôn Thiều Ngọc dậy sớm, không cần Tư Đồ Quang Diệu thúc giục đã đi học từ lâu.

Lúc học nhạc lý không cần bàn hắn nghiêm túc cỡ nào.

Hắn lo lắng mình học không tốt, đến lúc đó Tư Đồ Quang Diệu sẽ gọt mẹ hắn tới học.

Nếu bà Ôn biết hắn đi học tốn tiền còn không chăm chỉ học tập, chắc ngày mai sẽ đuổi hắn ra khỏi lớp huấn luyện.

Như vậy hắn sẽ không bao giờ được đi học diễn xuất nữa.

Ôn Thiều Ngọc mà nghiêm túc thì sẽ thật sự nghiêm túc.

Chương trình học vốn không nghe hiểu nên hắn đành nghiêm túc viết vào vở, đến lúc tan học cũng không trở thành học sinh đầu tiên bước ra khỏi lớp mà là đi tìm giáo viên để hỏi bài.

Nhất định phải hiểu rõ vấn đề này mới được.
 
Chương 486


"Còn phải học piano sao?"

Trong lòng Ôn Thiều Ngọc lộp bộp một chút.

Hắn biết cây đàn piano này, cũng biết nó vô cùng đắt.

"Đúng vậy, phải học piano." Giáo viên phụ trách lớp học nói: "Khi nào cậu biết đàn piano thì cậu sẽ biết tới chỗ tốt của nó."

Hắn không muốn biết lợi ích của đàn piano.

Ôn Thiều Ngọc xoa xoa tay: "Thầy, đàn piano đắt quá, tôi cảm thấy tôi không cần học lắm đâu. Học xong cũng không dùng tới."

Giáo viên âm nhạc nghe vậy lập tức sửng sốt: "Sau này khi cậu lên sân khấu biểu diễn, người ta bảo cậu biểu diễn tài nghệ, cậu không định đàn piano cho người ta nghe một chút sao?"

"Tôi biết hát kinh kịch mà!" Ôn Thiều Ngọc nói xong còn sợ thầy không tin, lập tức há mồm hát.

Ban đầu gương mặt của giáo viên âm nhạc không chút thay đổi, nhưng khi hắn vừa mở miệng là trên mặt lại đột nhiên lộ ra dáng vẻ khiếp sợ.

"Thầy, thầy xem, tôi không cần phải học piano đúng chứ?" Ôn Thiều Ngọc vui vẻ chờ giáo viên mở miệng.

Giáo viên âm phải lại nói chắc như đinh đóng cột: "Cậu có thiên phú này mà còn không chịu học piano thì chẳng phải là sẽ lãng phí sao? Tôi nói cho cậu biết, nhờ vào cuống họng này của cậu nên mới phải học thêm một vài cái khác cho tử tế. Có nhiều kỹ thuật không có gì bất lợi cả. Cậu học càng nhiều, cơ hội nổi tiếng sẽ càng cao." 

Ôn Thiều Ngọc nghe đến mơ màng.

"Thầy, thầy nói như vậy là tôi lại cảm thấy thầy đang vẽ bánh cho tôi đấy. Tôi đã lớn tuổi rồi, còn muốn nổi tiếng gì để tôi trên sân khấu hát một ca khúc, cho tôi diễn xuất là đời này tôi đã thỏa mãn rồi. Về phần khác, tôi không hề nghĩ tới một chút nào cả."

Ôn Thiều Ngọc cũng không muốn học thêm gì nữa.

Giáo viên âm nhạc nhìn dáng vẻ nước đổ đầu vịt của hắn, trong lòng càng thêm cảm thấy đáng tiếc.

Giáo viên âm nhạc lại lôi hắn đến chỗ khác.

"Cậu đến đây với tôi."

Thầy mở miệng, Ôn Thiều Ngọc căn bản không dám từ chối.

Đây là uy nghiêm thuộc về giáo viên, từ nhỏ đã khắc vào trong xương.

Tôn sư trọng đạo.

Ôn Thiều Ngọc đi theo giáo viên đến trước một gian phòng học, Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy bên trong có một cậu bé dáng dấp anh tuấn đang không ngừng biểu diễn trước gương.

"Cậu ấy là một trong những nam ca sĩ nổi tiếng nhất Hương Thành chúng ta hiện nay. Hơn nữa cậu ấy đóng phim hoan nghênh, doanh thu phòng vé cũng bán rất chạy. Rất nhiều người rất thích cậu ấy, nhìn xem, bây giờ cậu ấy đang làm gì?”

“Chỉ cần không có lịch diễn xuất, cậu ấy đều sẽ tới đây luyện tập. Cậu ấy không biết nhảy nên ngày nào cũng học nhảy. Ca hát cũng không phải là tốt nhất, cho nên mỗi ngày đều tới luyện tập, diễn xuất cũng thế."

Ôn Thiều Ngọc mờ mịt hỏi thầy: "Cậu ấy còn cố gắng như thế làm gì? Cậu ấy đã nổi tiếng rồi."

"Ước mơ của cậu ấy là không bị suy tàn." Giáo viên âm nhạc nhìn Ôn Thiều Ngọc: "Cậu đừng tưởng cậu như bây giờ là đã tốt rồi. Bây giờ cậu có thể lên sân khấu ca hát nhưng qua vài năm nữa thì ngay cả cơ hội lên sân khấu ca hát cậu có đâu.”

“Diễn xuất? Có rất nhiều vai diễn nhỏ, cậu không kén chọn nhưng đạo diễn kén chọn, khán giả cũng kén chọn. Người ta có thể trở thành vai phụ vàng thì cậu cũng chỉ có thể chạy theo diễn vai quần chúng."

Ôn Thiều Ngọc bị giáo viên đánh một đòn cảnh cáo, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

"Tôi học, tôi học là được.”

Ôn Thiều Ngọc vừa nghĩ tới tiền mình bỏ ra đều trôi theo dòng nước, đến cuối cùng còn không làm nên trò trống gì, ca hát không được, diễn xuất không được, lẽ nào hắn lại muốn trở về bán bánh bao?
 
Chương 487


Không phải Ôn Thiều Ngọc không thích bán bánh bao, chỉ là so với bán bánh bao, hắn thích diễn kịch ca hát hơn.

"Ngày mai cậu đến sớm một chút, tôi sẽ dạy thêm cho cậu một tiết."

Giáo viên âm nhạc nói xong cũng mặc kệ Ôn Thiều Ngọc, còn thân thiết nói với hắn: "Cậu không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, tôi không thu tiết này của cậu nhiều tiền đâu."

Ôn Thiều Ngọc: "!!!"

Hắn hoài nghi giáo viên này có chút ý ép mua ép bán.

Ôn Thiều Ngọc viết hết những lời Muốn nói lên mặt, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ.

Giáo viên âm nhạc cũng không tức giận mà còn cười giải thích: "Tôi lo là nếu tôi nói không cần tiền, cậu sẽ không coi trọng, đến lúc đó không thèm đến học tiết của tôi. Nhưng nếu thu tiền thì cậu sẽ không dám lãng phí số tiền này."

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Cảm giác bị người khác nắm lấy mệnh môn thật sự vô cùng khó chịu!

Buổi chiều Ôn Thiều Ngọc tiếp tục đi học biểu diễn.

Kéo dài suốt nửa tháng với Cường độ cao, Ôn Thiều Ngọc đã tiến bộ rõ rệt.

Tư Đồ Quang Diệu thấy hắn thành thật đi học cũng không theo dõi sát sao nữa, mà là để cho tài xế phụ trách đưa đón hắn.

"Qua một khoảng thời gian nữa lúc anh đi quay phim, tôi sẽ sắp xếp cho anh hai trợ lý. Có chuyện gì thì cứ bảo trợ lý làm. Tiền lương của họ là do công ty trả, anh không cần lo lắng, cũng không cần cảm thấy ngại."

Ôn Thiều Ngọc nghe thấy mình còn có trợ lý có thể dùng, lập tức cười nói: "Tôi đây thật đúng là không biết xấu hổ quá mà, tôi không có bản lĩnh gì cả, chỉ có sai khiến người khác là giỏi nhất thôi."

Tư Đồ Quang Diệu cạn lời.

"Tôi nhìn ra rồi."

Lúc Ôn Thiều Ngọc ngồi xe đi qua bờ sông, hắn nhìn về phía bờ bên kia: "Cũng không biết con trai tôi hiện giờ đang làm gì nhỉ? Làm ăn có thuận lợi không, có gì gấp cần tôi giúp không?"

"Có chuyện cần giúp đỡ tôi sẽ đích thân ra tay, không cần anh phải để ý tới."

Tư Đồ Quang Diệu có thể vận dụng được nhiều tiền hơn Luật Hạo Chi.

Hơn nữa bút tích của anh ấy cũng có giá trị hơn.

Có anh ấy gia nhập, bên phía Ôn Độ sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

"Con trai tôi thật lợi hại." Ôn Thiều Ngọc vô cùng kiêu ngạo nói.

Tư Đồ Quang Diệu: "Quả thực rất lợi hại. Có điều sau này nếu cậu ấy có con trai, anh tốt nhất đừng nhúng tay vào."

"Đó là cháu tôi, vì sao tôi không thể nhúng tay vào?" Ôn Thiều Ngọc không hiểu nên hỏi.

Tư Đồ Quang Diệu đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần rồi nói: "Nhỡ đâu con trai cậu ấy sinh ra có cùng một kiểu đức hạnh như anh thì chẳng phải Tiểu Độ sẽ vất vả lắm sao?"

Ôn Thiều Ngọc lập tức không nói nổi một câu.

Cái khác hẳn không làm được.

Nhưng chuyện này tuyệt đối có thể làm được.

"Về sau cứ để con tôi chăm sóc cho cháu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đu.ng vào, cũng sẽ không đưa đứa nhỏ đi chơi lung tung, chờ con tôi sinh cháu gái nhỏ rồi, tôi dẫn cháu gái đi chơi là xong việc."

Ôn Thiều Ngọc nghĩ rất đẹp.

"Nếu cháu gái giống anh thì tạm được. Không nói đến cái khác, số anh vẫn còn tốt lắm, có không ít người vẫn còn thua anh ở điểm này, nếu cháu gái anh có được một nửa may mắn như anh thì nửa đời sau sẽ vô cùng hạnh phúc." Tư Đồ Quang Diệu cũng rất hâm mộ vận may của hắn.

Ôn Thiều Ngọc bị nói vô cùng ngượng ngùng nhưng lại có một chút đắc ý.

"Ôi trời ơi, còn có cách gì đây, đều là do tôi đầu thai tốt, hai đứa con cũng là do tôi sinh ra."

Tư Đồ Quang Diệu quay đầu sang một bên, cảm thấy Ôn Thiều Ngọc như vậy thật sự rất không có mắt nhìn.
 
Chương 488


Lúc hai người về đến nhà, trong nhà vậy mà lại không có ai.

Tư Đồ Quang Diệu hỏi quản gia: "Mẹ nuôi tôi đi đâu rồi?"

Quản gia cung kính nói: "Hình như bà ấy đã đến cửa hàng. Cô chủ đến nhà họ Luật làm khách, hai ngày nay vẫn chưa về."

Ôn Thiều Ngọc vừa nghe, lập tức nói với Tư Đồ Quang Diệu: "Chúng ta cũng đến cửa hàng xem thử đi.”

"Đi thôi."

1111

Tư Đồ Quang Diệu nói xong bèn đi ra ngoài, còn nói với quản gia: "Buổi tối không cần chuẩn bị bữa tối, chúng tôi ăn ở ngoài rồi mới về."

"Vâng, thưa cậu."

Cửa hàng bánh bao ở ngõ Trường Thanh.

Lúc hai người bọn họ đến thì thấy cửa hàng đã được trang hoàng xong xuôi.

"Trời ạ, đây là nhà hàng cao cấp phải không, có giống một cửa hàng bánh bao đâu chứ?" Ôn Thiều Ngọc đứng bên trong mà lập tức cảm khái nói.

Ngay cả Tư Đồ Quang Diệu đã từng trải đời cũng cảm thấy nơi này được trang trí không giống như một cửa hàng

bánh bao.

Bà Ôn nói: "Đây là do Tiểu Độ thiết kế. Phong cách trang trí giống như cửa hàng của chúng ta ở Bình Thành. Vừa vặn lần này mua cửa hàng còn kèm theo một tiểu viện độc lập. Bên trong còn có phòng riêng, có thể uống trà ở trong đó nữa. Hai đứa vào cảm nhận một chút đi."

Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy rất hứng thú, chân dài bước vào.

Phong cách trang trí hậu viện đúng là rất khác những nơi khác.

Nó mang lại cảm giác đặc biệt cho người ta ngay lập tức.

"Trước sân sau có làm một cái cửa, người có thể ra phía sau uống trà đều là khách quen ở đây." Bà Ôn nói xong còn nói đến quy tắc có thể ra hậu viện uống trà.

Tư Đồ Quang Diệu xem xong, dưới đáy mắt lóe lên ánh sáng nóng rực.

Anh ấy giơ ngón tay cái lên với bà.

"Mẹ nuôi, những thứ này đều là mẹ nuôi nghĩ ra sao? Mẹ nuôi thật lợi hại."

Bà Ôn nói: "Cụ thể đều là do Tiểu Độ nghĩ ra, còn lại là mẹ tự mình thêm vào. Mẹ còn cho Tiểu Độ xem qua, Tiểu Độ cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

"Đúng là không tệ.”

Sau khi Tư Đồ Quang Diệu xem xong liên tục gật đầu.

"Đây quả thực không giống cửa hàng bánh bao nhà chúng ta. Nói ra cũng có mặt mũi thật nhỉ? Nếu có thể dẫn bạn bè tới, ra phía sau uống trà, ăn bánh bao và nói chuyện thì cảm giác không khác gì một quán trà là mấy."

Ôn Thiều Ngọc gần đây đi theo Tư Đồ Quang Diệu đã thấy không ít việc đời.

Chủ yếu là bởi vì giáo viên trong lớp biểu diễn nói có một số thứ không thể tưởng tượng ra từ hư không mà cần phải tự mình trải nghiệm. Ví dụ như mắt mù thì tốt nhất là bịt mắt lại và sống thử một thời gian.

Ôn Thiều Ngọc nghĩ mình không có mắt nhìn người có tiền nên định nhìn xem cuộc sống của Tư Đồ Quang Diệu trông như thế nào. Tư Đồ Quang Diệu vừa lúc rảnh rỗi nên cũng mang theo hắn đi trải nghiệm một phen.

Tư Đồ Quang Diệu đi bàn chuyện làm ăn, hắn bèn đứng bên cạnh như một trợ lý nhỏ.

Người ta nói cái gì hắn cũng không nghe hiểu.

Nhưng hắn lại nhìn thấy khí thế Tư Đồ Quang Diệu rất rõ ràng.

Không chỉ như thế, hắn còn đi quan sát phản ứng của người bàn chuyện làm ăn cùng Tư Đồ Quang Diệu, thậm chí ngay cả phản ứng của nhân viên phục vụ lẫn vệ sĩ cũng không bị bỏ qua.

Bởi vì hắn không phải diễn viên chính, chỉ có thể diễn một tên sai vặt.

Cho nên chỉ cần mỗi một người xuất hiện, hắn đều sẽ nghiêm túc quan sát, còn ghi lại phản ứng của bọn họ lên vở, có đôi khi còn có thể vẽ một nét bút đơn giản để hỗ trợ cho trí nhớ của mình.
 
Chương 489


Ngoại trừ học tập thì lúc làm những chuyện khác, Ôn Thiều Ngọc cũng đều rất nghiêm túc, rất dụng tâm.

"Nếu hai đứa mời bạn mình tới ăn cơm, nhà chúng ta cũng có thể làm món xào, mà chỉ là đơn thuần uống trà tâm sự thôi cũng được."

Bà Ôn nói lời này là để cho Tư Đồ Quang Diệu nghe.

"Trong nhà mình vẫn an toàn hơn." Tư Đồ Quang Diệu cười nói.

"Còn cần phải nói sao?" Ôn Thiều Ngọc tiếp lời nhìn sang bên cạnh: "Mẹ, vậy là chúng ta sắp khai trương rồi phải không?"

"Đứa nhỏ Chi Chi đã mời đại sư đến xem ngày hoàng đạo, đầu tháng sau chúng ta sẽ chính thức khai trương. Tiểu Độ bảo mẹ huấn luyện nhân viên trước. Phục vụ trước hết nhất định phải tốt, vệ sinh cũng phải thật sạch sẽ."

"Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết? Con cũng có thể đi xem ngày hoàng đạo cho mẹ mà?"

Ôn Thiều Ngọc còn đang ở đây ghen tỵ.

Bà Ôn không chút khách sáo mà oán hận trả lời: "Dựa vào anh à, ngay cả bóng dáng của anh mẹ cũng không nhìn thấy mà anh còn đòi xem ngày hoàng đạo cho mẹ? Lẽ nào anh còn cần mẹ nhắc nhở chuyện này sao? Không phải anh nên sớm nhìn ra từ trước rồi nói với mẹ à?"

Ôn Thiều Ngọc bị mắng cho á khẩu không trả lời lại được.

"Mẹ, là lỗi của con."

Xin lỗi nhận sai gì gì đó, Ôn Thiều Ngọc vô cùng quen thuộc.

"Huấn luyện ở cửa hàng đã có người đến huấn luyện, cũng đã chọn xong quản lý cửa hàng rồi. Mấy ngày nay cũng không có việc gì, trước khi khai trương mẹ sẽ trở về."

Ôn Thiều Ngọc nghe lời này bèn cảm thấy không được đúng lắm.

"Mẹ, mẹ muốn đi nơi khác sao?"

Đã rất lâu rồi bà Ôn không nhìn thấy cháu trai, cũng không biết cháu trai rốt cuộc đang làm gì.

Bà vất vả lắm mới đến được đây một chuyến, biết hết thảy bên phía con trai đều ổn, về sau còn có cửa hàng, còn có con nuôi chăm sóc nên bản thân bà căn bản không cần lo lắng.

Nhưng cháu trai thì khác.

Cháu trai một mình dốc sức làm việc ở Sở Thành, không biết đã mệt mỏi đến mức nào rồi. Nếu bà không sang đó nhìn một cái thì trong lòng có làm sao cũng không buông xuống được.

Tư Đồ Quang Diệu chủ động mở miệng nói: "Mẹ nuôi, đúng lúc con cũng muốn sang đó, đến lúc đó con sẽ đi cùng

mẹ nuôi."

"Mẹ định sáng mai sẽ sang đó."

"Vậy cũng được."

Ôn Thiều Ngọc: "???"

Không phải chứ, sao lại lập tức quyết định thế?

Không ai quan tâm đến ý kiến của Ôn Thiều Ngọc, ý kiến của hắn cũng không quan trọng, dù sao chuyện hắn cần làm bây giờ chính là học tập thật tốt.

Sau khi Tư Đồ Quang Diệu trở về đã xử lý xong hết công việc suốt đêm, sáng sớm hôm sau lập tức dẫn theo bà Ôn ngồi thuyền đến Sở thành.

Bà Ôn biết địa chỉ.

Đến khi lên bờ, bọn họ trực tiếp đến chợ buôn rau củ quả.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy chợ buôn rau củ quả to thế này mới kinh ngạc hỏi: "Mẹ, đây là của Tiểu Độ hết sao?"

"Lúc đó nó nói với mẹ đây chính là của nó, cụ thể thế nào thì mẹ cũng không rõ lắm. Nó nói là nó và đứa bé Hạo Chi kia hùn vốn kinh doanh."

Hiểu biết của bà Ôn đối với chuyện của cháu trai cũng không quá nhiều.

Tư Đồ Quang Diệu chợt nhớ ra: "Mẹ nuôi nói cái này làm con có một chút ấn tượng, hình như đúng là Tiểu Độ đã tự mình xây dựng nơi này."

"Chúng ta qua đó xem sao."

Bà Ôn bước đến, nhìn thấy một cô gái có ngoại hình vô cùng xinh đẹp.

Cô gái nhìn thấy bà đi tới bèn treo một nụ cười tươi lên mặt chào hỏi: "Bác muốn mua thức ăn hay bán thức ăn thế?"

"Tôi chỉ xem thôi."

"Bác muốn xem gì cũng được, nếu có gì không hiểu thì trực tiếp đến văn phòng chúng tôi. Những người khác nói Muốn dẫn bác đi làm thủ tục ở đây đều là lừa gạt đấy, bác tuyệt đối đừng bị mắc lừa nhé."
 
Chương 490


Bà Ôn thấy cô gái nhiệt tình nhắc nhở nên cũng không lạnh mặt: "Cô gái, cảm ơn cô."

"Bác gái, bác đừng khách sáo, đây đều là việc tôi phải làm. Công việc của tôi là nói cho người từ bên ngoài đến để mọi người tuyệt đối không bị mắc lừa. Có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm người phụ trách nơi này là được."

Bà Ôn kinh ngạc nói: "Đây là chủ ý do ai nghĩ ra mà hay thế?"

Cô gái xinh đẹp đắc ý nói: "Đây là do ông chủ của chúng tôi nghĩ ra + đấy."

"Ông chủ của các cô?"

Bà Ôn vốn muốn hỏi ông chủ của các cô là ai nhưng lại lo lắng người ta suy nghĩ nhiều.

Không ngờ cô gái kia lại ngạc nhiên chỉ vào một người cách đó không xa: xem, đó chính là ông chủ của chúng tôi đấy!"

Bà Ôn thuận theo hướng cô gái chỉ, liếc mắt một cái là thấy ngay cháu trai như hạc giữa bầy gà.

"Được, cảm ơn cô nhé."

Bà Ôn cũng không cần nói gì với Tư Đồ Quang Diệu, hai người vô cùng ăn ý đi về phía Ôn Độ.

Nhưng bọn họ còn chưa đi tới nơi thì đã có một cô gái đang mang thai đi tới kéo lấy quần áo Ôn Độ, khóc lóc nói: "Anh không cho em đến tìm anh nên từ trước đến nay em chưa từng đến tìm anh. Nhưng bây giờ bụng em đã lớn thế anh vẫn không định cho em một danh phận sao?"

Mọi người xung quanh xôn xao, nhao nhao nhìn Ôn Độ, cảm thấy cậu là một tên khốn kiếp.

Hôm nay Ôn Độ nhận được một cuộc điện thoại, có người hẹn cậu tới đây bàn một vụ làm ăn lớn.

Cậu cố ý tới đây để nói chuyện này.

Nào ngờ cậu vừa đến đã bị một người phụ nữ cản lại.

Dáng dấp của người phụ nữ này trông rất xinh đẹp, thuộc kiểu mỹ nhân Giang Nam điển hình.

Tuổi trông cũng không lớn, đại khái khoảng hai mươi tuổi. Làn da rất trắng, đôi mắt không tính là to tròn nhưng vừa nhìn vào đã làm cho người ta có một cảm giác rất vô tội.

Đặc biệt là cô ta còn đang mang thai, đáy mắt ngậm nước, dáng vẻ cực kỳ bất lực khiến người ta hết sức đau lòng.

Không ít người theo bản năng đứng về phía cô ta đều cảm thấy cậu là người xấu.

Ôn Độ quả thực cảm thấy rất tức cười.

Cậu không biết rốt cuộc là ai đang tính kế cậu.

Không đến mức miễn cưỡng thì Ôn Độ cũng không muốn phơi bày tuổi tác của mình.

Tuổi tác của cậu chính là vết thương cứng nhất của cậu.

"Tôi không biết cô, cô nhận lầm người rồi." Lúc Ôn Độ bỏ đi, người phụ nữ lại muốn bám theo.

Người phụ nữ kia càng khóc càng dữ dội.

"Ôn Độ, sao anh có thể nói không quen biết em chứ? Mấy ngày hôm trước rõ ràng anh không như thế này. Anh còn nói với em chờ sau khi cục cưng ra đời sẽ đặt tên cho nó, còn nói sẽ kết hôn với em, sẽ sinh nhiều con hơn cùng em.”

“Em cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào mà anh bỗng nhiên không để ý tới em nữa. Nếu như anh không muốn cưới em thì anh có thể nói thẳng ra mà? Tại sao nhất định phải trốn đi? Em thà rằng anh nói thật với em chứ đừng giấu giếm em, lừa gạt em."

Ba chữ cuối cùng, người phụ nữ kia nói vô cùng lớn tiếng.

Ôn Độ lạnh lùng nhìn cô ta diễn trò: "Cô nói cô quen biết tôi, cô có chứng cứ gì không?"

"Bụng của em còn không phải là chứng cứ sao?"

Người phụ nữ thất vọng nhìn cậu, trong mắt chỉ toàn là đau khổ.

Người xung quanh chỉ trỏ Ôn Độ.

"Thằng nhóc này sao lại thế? Cô gái người ta cũng đã nói như vậy rồi mà cậu còn đòi người ta đem bằng chứng ra? Tôi thấy cậu đúng là kiểu rút dây vô tình, kéo quần lên là không thèm nhận nữa!"

"Đúng vậy.

"Bụng của cô gái người ta đã lớn đến thế rồi mà còn có thể là nói dối sao? Chẳng lẽ đứa bé này không phải của cậu?"
 
Chương 491


"Cô gái kia thoạt nhìn rất ngây thơ, rõ ràng là tên đàn ông này sai, ăn xong thì không nhận."

"Người đàn ông này hình như là ông chủ của chợ buôn rau củ quả. Không ngờ tuổi còn trẻ mà bên trong lại thối nát như vậy. Không thích con gái nhà người ta còn chà đạp người ta, bảo người ta sau này lấy chồng kiểu gì đây?"

"Đàn ông bây giờ đều có cùng một đức hạnh. Cái tốt không học, chỉ toàn học xấu."

"Cô gái này thật sự đáng thương quá."

Trong đám người.

Khuôn mặt bà Ôn trong nháy mắt sa sầm, Tư Đồ Quang Diệu định ra mặt nhưng bị bà Ôn đưa tay giữ chặt lại.

"Không cần qua đó, đợi chút nữa đã. Trong đây chắc chắn có người tính kế nó."

Bà Ôn cười lạnh.

Người bắt nạt cô nhi quả mẫu bọn họ có nhiều lắm, nhưng trong một đống người đó lại không có ai chiếm được tiện nghi.

Đừng tưởng rằng đổi chỗ khác là người của nhà họ Ôn bọn họ có thể bị người ta tùy tiện bắt nạt.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn bà Ôn thấp giọng nói: "Mẹ nuôi đừng quá tức giận, đây chỉ là chuyện nhỏ, có thể giải quyết dễ dàng."

"Mẹ biết, mẹ chỉ cảm thấy những người này thật không ra gì. Ai cũng dám bắt nạt, ai cũng dám tính kế. Hừ, một đám người mất lương tâm. Tiểu Độ nhỏ bé nhà chúng ta mới bao nhiêu tuổi mà lại giở kiểu thủ đoạn bẩn thỉu thế này ra chứ? Thật sự cho rằng người lớn nhà họ Ôn chẳng có ai sao?"

Bà Ôn xoa tay.

Bây giờ bà đang chờ mấy bọn yêu ma quỷ quái này nhảy ra hết là sẽ hung hăng cho bọn họ một cái bạt tai.

Đánh bay hết mặt bọn chúng.

Để bọn chúng suốt ngày nói nhảm.

Mở miệng tung tin đồn là vu oan cho người khác.

Ha.

Bọn họ thật sự cho rằng mình sẽ không phải trả giá gì cả ư?

Bà Ôn quyết định hôm nay phải dạy dỗ lại bọn họ cách làm người thật tử tế.

Xem xem sau này bọn họ còn dám nói năng lung tung nữa không.

Tư Đồ Quang Diệu vốn định thô bạo đưa người kia đi, đồng thời cử người ra làm rõ để ngăn cản sự việc mở rộng khiến nhiều người biết đến hơn.

Nhưng anh ấy nhìn dáng vẻ của bà là biết ngay bà có cách khác, vì thế anh ấy an tâm chờ ở bên cạnh, nghe theo chỉ huy của bà.

Ôn Độ cũng nghe được âm thanh xì xào bàn tán của người xung quanh.

Mặt cậu không đổi sắc, hỏi rằng: "Trong lòng cô biết rõ đứa trẻ trong bụng cô là của ai, nếu như bây giờ cô nói ra người đã sai khiến cô tới đây thì tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện cô làm ở chỗ tôi hôm nay nữa."

Rõ ràng là đã sớm có người dặn dò người phụ nữ kia nên cô ta căn bản không hề sợ hãi.

Thậm chí còn quá phận hơn mà lui về phía sau một bước, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, kết quả nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội.

"Anh có thể không thích em, nhưng anh không cần phải sỉ nhục em như vậy. Nếu anh muốn cắt đứt với em thì anh có thể nói thẳng, không cần phải làm thế."

Người phụ nữ kia đau lòng muốn chết, cô ta ôm bụng mình, vẻ mặt quật đường.

"Anh không cần đứa bé này cũng được, em có thể tự sinh tự nuôi. Anh thật sự không cần phải thế! Không cần phải nói mấy lời này."

Trong đám người có người đột nhiên hô to một tiếng: "Là đàn ông thì cho cô ấy một danh phận đi chứ."

Người nọ nói xong, bên cạnh lập tức có người phụ họa.

"Là đàn ông thì cậu cưới cô ấy về nhà đi!"

"Đúng vậy! Cậu đến cùng có phải là đàn ông không thế? Đối xử với người phụ nữ của mình như vậy không sợ về sau sẽ không con không cháu sao?"

Một ông cụ trong đó bước ra nói: "Nhóc con, làm người không thể quá tuyệt tình. Người ta theo cậu lâu như vậy rồi, cũng sắp sinh cả con cho cậu, cậu không thể vô lương tâm như thế."
 
Chương 492


Ôn Độ lạnh lùng nhìn ông cụ rồi nói: "Tôi căn bản không quen biết cô ta. Tôi cũng không biết đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai? Thế nên tại sao tôi phải cưới cô ta chứ?"

"Ai tin cậu không quen biết cô ấy chứ?" Trong đám người lại có người lớn tiếng hộ.

Lúc này Ôn Độ lập tức bắt được người nọ.

Tư Đồ Quang Diệu ném một ánh mắt cho vệ sĩ sau lưng, nhóm vệ sĩ bình tĩnh lọt vào trong đám người, nhanh chóng khống chế được người nọ.

Người mà bọn họ khống chế được cũng không chỉ có một.

Trong chốc lát đã có không ít người bị bại lộ.

Một vệ sĩ trong đó trở về, đi tới bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu thấp giọng nói với anh ấy hai câu.

Tư Đồ Quang Diệu hơi gật đầu: "Bắt hết những người đứng sau ra đi."

"Vâng.

Đám vệ sĩ xoay người rời đi, chỉ để lại vài người đi theo sau lưng Tư Đồ Quang Diệu.

Thân phận của Tư Đồ Quang Diệu quá đặc thù.

Để phòng ngừa sự kiện lần trước xảy ra nên lúc này tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác, cho dù là khi Tư Đồ Quang Diệu ở với Ôn Thiều Ngọc lúc ấy cũng có người âm thầm theo sau bảo vệ.

Ngoại trừ mấy ngày đầu, vệ sĩ bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu chưa từng thiếu.

Chỉ là những vệ sĩ này đều trốn trong bóng tối, căn bản không hề xuất hiện.

Ngay cả bản thân Tư Đồ Quang Diệu cũng không rõ lắm.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn về phía đám người.

Người phụ nữ kia khóc đến mức gần như muốn ngất xỉu nhưng hết lần này tới lần khác cô ta vẫn chưa ngã.

"Anh nói anh không quen biết em, nhưng em lại biết trên ngực anh có một nốt ruồi. Anh nói anh không quen biết em, nhưng em lại biết anh thích gì."

Người phụ nữ vô cùng tủi thân nói: "Em biết bây giờ em có nói gì anh cũng có cách để phản bác em, bởi vì em không có cách nào chứng cứ, trừ phi đứa bé trong bụng chào đời, nhưng có một nửa khả năng nó không giống anh, em cũng không biết chắc nên anh muốn nói thế nào mà chẳng được."

"Đã vậy thì chúng ta báo cảnh sát đi."

Ôn Độ hoàn toàn không sợ hãi, vẫy tay về phía cách đó không xa.

Triệu Hiểu Phi nghe được tiếng động bèn vội vàng chạy tới.

Vừa lúc nhìn thấy Ôn Độ vẫy tay với mình.

Chị ấy bước nhanh đến bên cạnh Ôn Độ, cau mày nhìn về phía người phụ nữ trước mắt, trong ánh mắt còn mang theo cảnh giác và chán ghét.

"Có chuyện gì vậy?"

"Có một cô gái lừa đảo, chị đi báo cảnh sát đi." Ôn Độ khiến mọi người xung quanh xôn xao.

Lại muốn báo cảnh sát?

Loại chuyện này mà còn có thể báo cảnh sát sao?

Không ít người đều khó hiểu trong lòng.

Triệu Hiểu Phi không hề do dự xoay người rời đi: "Chú đừng nóng vội, bây giờ chị sẽ cho người đạp xe đạp đến đồn công an báo cảnh sát ngay.”

"Em không vội.”

Đến mức này thì hẳn là đã đến phiên người khác sốt ruột rồi.

Trong mắt người phụ nữ kia rõ ràng có một phần bối rối.

Có điều cô ta vẫn không nhúc nhích, dùng ánh mắt vô cùng bị thương nhìn Ôn Độ, trên mặt là nụ cười khổ tuyệt

vọng.

"Ôn Độ, em không rõ vì sao anh muốn tuyệt tình đến vậy? Ai cũng nói tu trăm năm mới đi chung chuyến thuyền, tu ngàn năm phu thê, cho dù anh chán ghét em thì cũng không thể không nể mặt tình cảm của chúng ta trong quá khứ mà làm chuyện ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết được?"

"Anh là đang muốn đẩy em vào đường cùng sao?"

Người phụ nữ nói xong còn nhìn về phía bờ sông, sau đó cô ta xoay người đi về phía bờ sông.

Đi hai bước nhưng không có ai ngăn cản cô ta, trong lòng người phụ nữ bắt đầu luống cuống.
 
Chương 493


Sao cái này không giống với những gì đã nói trước đó vậy?

Không phải đã bàn rằng cô ta sẽ làm lớn chuyện, sau đó đi ra bờ sông Muốn tự sát à?

Đến lúc đó những người kia sẽ lao ra từ trong đám người để ngăn cản cô ta?

Nhưng vì sao cô ta nói đến đây rồi mà vẫn không có ai đến ngăn cô ta lại?

Chẳng lẽ cô ta thật sự phải nhảy sông sao?

Trong lòng người phụ nữ hoảng loạn không thôi nhưng vẫn phải làm theo lời đã nói trước đó.

Nếu không cô ta sẽ không nhận được một xu nào.

Người phụ nữ đi được hai bước lại quay đầu nhìn Ôn Độ, trong giọng nói mang theo lưu luyến và nỗi tuyệt vọng khôn nguôi: "Ôn Độ, hy vọng nhiều năm sau, khi anh nghĩ đến ngày này sẽ cảm thấy hối hận."

Cô ta bước nhanh về phía bến tàu.

Rốt cuộc trong đám người cũng có người kịp phản ứng: "Mẹ kiếp! Không phải cô gái này muốn tự sát đó chứ?" "Mau ngăn cô ấy lại đi!"

"Nếu thật sự xảy ra án mạng thì thằng nhóc cậu cứ chờ mà ngồi tù."

Có người chỉ thẳng vào mũi Ôn Độ mà mắng.

Ôn Độ không hề biến sắc suốt toàn bộ quá trình.

"Chỉ là đến đồn công an mà thôi, trong lòng cô ta sợ gì chứ? Còn đòi tự sát?"

Ôn Độ lạnh lùng nhìn những người xung quanh: "Bây giờ các người mắng tôi dữ dội như vậy, chờ đến khi biết được cô ta là kẻ lừa đảo thì có phải sẽ mắng cô ta máu chó đầy đầu không? Tôi khuyên các người đừng nên quá chân thành để rồi đến lúc đó lại nói tôi chưa giải thích."

Lời này của Ôn Độ vừa ra khỏi miệng, người xung quanh mắng cậu càng hung dữ hơn.

"Mày là kiểu khốn nạn gì thế? Cái mày nói là tiếng người sao? Đến giờ rồi mà mày vẫn còn vu oan cho con gái nhà người ta à? Người ta đáng bị vậy sao?"

"Cô gái, cô đừng nhảy sông, vì một người đàn ông rác rưởi như vậy thật sự không đáng. Cô cứ kiện cậu ta đi, tố cáo cậu ta giở trò lưu manh, đến lúc đó cứ để bên trên trực tiếp xử bắn cậu ta."

Người lôi kéo người phụ nữ kia lớn tiếng nói.

Không ít người cũng nói: "Đúng vậy! Tự sát có ích lợi gì? Nên làm cho cậu ta thân bại danh liệt. Chúng ta chờ cảnh sát tới rồi nói sau.”

Người xung quanh anh một lời tôi một câu, không ít người đều ngăn cản người phụ nữ kia lại.

Sắc mặt của người phụ nữ rất khó coi.

Cô ta hận không thể nhảy xuống sông ngay bây giờ, sau đó trốn sang bên kia.

Chứ không phải bị người ta vây quanh ở đây chờ cảnh sát tới.

Cảnh sát vừa tới là lộ tẩy hết.

Đừng nói tố cáo Ôn Độ tội lưu manh, Ôn Độ chả làm cái rắm gì cả.

Trong lòng người phụ nữ rất hoảng sợ.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười khổ diễn trò.

"Tôi xin nhận ý tốt của mọi người." Người phụ nữ vừa nói vừa Muốn rời khỏi đám đông: "Dù sao đi nữa anh ấy cũng là ba của con i không muốn con tôi không có ba. Hơn nữa lúc trước chúng tôi ở bên nhau là anh tình tôi nguyện. Anh ấy không sai, cái sai là chúng tôi không có duyên phận."

Mọi người vừa thấy người phụ nữ này đến bây giờ còn không chịu tố cáo Ôn Độ, người vốn tin tưởng Ôn Độ lần này đều nghiêng hết về phía người phụ nữ.

Bọn họ kiên định cho rằng Ôn Độ chính là một tên lưu manh.

"Hừ, lưu manh thối!"

"Đúng vậy, chính là lưu manh thối."

"Sau này tôi không bán đồ ăn đến nhà bọn họ nữa, tôi đổi chỗ khác. Nghe nói phía Nam cũng mở một chợ buôn rau củ quả. Chúng ta xách đồ qua bên kia bán đi!"
 
Chương 494


Còn có người nói: "Cô gái, cô đừng ngốc nghếch nữa. Nếu quả thật quyết định không sống cùng cậu ta nữa thì cô nên tự mình về nhà sống thật tốt đi, sau đó nuôi lớn đứa nhỏ khiến cậu ta hối hận."

Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, cảm kích nhìn mọi người: "Ý tốt của các vị tôi xin nhận, nghe các vị nói như vậy, tôi mới biết mình đã phạm phải sai lầm bao nhiêu. Sau này tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa."

Không cần nhảy sông nữa, chuyện nên làm đã hoàn thành cả rồi.

Người phụ nữ cảm thấy mình có thể thành công lui thân, hận không thể đẩy đám người này ra rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc này, người được Triệu Hiểu Phi phái đi báo cảnh sát đã trở lại.

"Cảnh sát đến rồi."

Không biết ai hô một câu mà tay người phụ nữ trong nháy mắt run lên, dưới đáy mắt là bối rối có thể dễ dàng nhận ra được.

Đáng tiếc, mọi người đều đang vây quanh cô ta lại, moi tim móc phổi khuyên nhủ cô ta.

"Cô gái, cô đừng sợ, có chúng tôi làm chỗ dựa cho cô. Cô nói với đồng chí cảnh sát rằng người đàn ông này đã phạm sai lầm để tổ chức dạy dỗ lại cậu ta, đến lúc đó sẽ cho cậu ta ăn đạn! Xem kiếp sau cậu ta còn dám giở trò lưu manh hay không”

"Cô gái, cô tuyệt đối không được mềm lòng, nếu không về sau cậu ta không có tiền, phá sản rồi sẽ quấn lấy cô là cô chết chắc."

Người phụ nữ hận không thể làm cho những người này câm miệng lại.

Bọn họ căn bản chẳng biết gì cả!

Tất cả những gì cô ta muốn bây giờ là rời khỏi đây.

"Mọi người không cần phải nói nữa, tôi sẽ không kiện cáo anh ấy, phiền mọi người tránh ra một bên cho tôi đi."

Người phụ nữ đã nói đến đây rồi nhưng không ai chịu nhìn.

Ôn Độ thờ ơ lạnh nhạt nhìn người phụ nữ tự làm tự chịu.

"Ai báo cảnh sát?"

Cảnh sát đồn công an tới hỏi.

Ôn Độ trực tiếp chỉ vào người phụ nữ kia nói: "Đồng chí cảnh sát, vị nữ đồng chí này nói tôi và cô ta có mối quan hệ nam nữ bất còn luôn miệng nói đứa bé trong bụng cô ta là của tôi, nhưng tôi căn bản không hề quen biết cô ta.”

Đến lúc này, bà Ôn trực tiếp chen qua đám người rồi dừng bên cạnh Ôn Độ.

Ôn Độ nhìn thấy bà nội thì có hơi kinh ngạc, sau đó hai bà cháu rất ăn ý, không ai nói chuyện.

"Nữ đồng chí kia, phiền cô qua đây một chút." Cảnh sát liếc mắt nhìn cô gái kia, mở miệng gọi cô ta tới.

Người phụ nữ căn bản không muốn qua đó nhưng bác gái bên cạnh lại nhiệt tình thúc giục: "Cô gái, cô còn do dự gì nữa? Cảnh sát đã tới làm chỗ dựa cho cô rồi, cô mau qua đó đi."

Người phụ nữ mắng chửi trong lòng.

Qua cái gì mà qua, bây giờ cô ta mà qua thì chẳng khác nào đi tìm chết, tự chui đầu vào lưới.

Cô ta phải đầu lắm mới qua đó.

Nhưng cô ta không muốn qua đó cũng không được, mấy bác gái kia cứ đẩy cô ta về phía trước.

Cô ta lo lắng nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của một người nào đã được sắp xếp từ trước. Những người đó sẽ không bỏ cô ta lại, để cô ta đối mặt với những chuyện này một mình đó chứ? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch.

Cô ta tuyệt đối không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục này, không chỉ không lấy được tiền mà nói không chừng còn phải ngồi tù.

"Vị đồng chí này, cô tên là gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Quen biết cậu ấy từ khi nào?" Đồng chí cảnh sát vừa há miệng ra là hỏi liền tù tì mấy câu.

Người phụ nữ không trả lời được một câu nào.

Những người xung quanh vẫn không hiểu lắm.
 
Chương 495


Có người bên cạnh lo lắng thúc giục nói: "Cô gái, cô còn suy nghĩ gì nữa? Mau nói đi!" "Nhanh chóng nói rõ ràng với đồng chí cảnh sát đi, để đồng chí cảnh sát làm chủ cho cô."

Cảnh sát nhìn người phụ nữ kia, biểu cảm vốn có chút thoải mái trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị.

"Phiền cô đi theo tôi một chuyến." Người đang giết người nghe được giọng điệu này là có thể phát giác được vấn đề. "Cảnh sát chờ đã, phiền cậu chờ một chút." Đúng lúc này bà Ôn mở miệng.

Người phụ nữ kia nhìn thấy bà Ôn còn tưởng rằng mình đã gặp được cứu tinh, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía bà nội.

Đồng chí cảnh sát nói: "Bác gái, bác có gì muốn nói sao?"

"Tôi có vài câu muốn hỏi cô gái này."

Cảnh sát không lập tức đồng ý ngay mà là nhìn thoáng qua Ôn Độ, nếu đương sự không có ý kiến gì thì hắn ta sẽ đồng ý.

Bà Ôn đi tới trước mặt người phụ nữ hỏi: "Cô có quen biết tôi không?"

Người phụ nữ chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy cô có biết trong nhà cậu ấy còn có người nào khác không?" Bà nội vừa hỏi vừa chỉ vào Ôn Độ.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Ôn Độ, nhỏ giọng nói: "Anh ấy có ba, có em gái và có một bà nội."

"Cô đã gặp qua hết chưa?" Bà Ôn hỏi.

Người phụ nữ nói: "Lúc ba anh ấy đến tôi chỉ nhìn thấy một lần. Về phần em gái anh ấy và bà nội anh ấy thì cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng gặp mặt. Anh ấy không thích tôi tiếp xúc với người nhà anh ấy.”

“Lúc đầu tôi nghĩ anh ấy cảm thấy thời cơ không thích hợp cho nên mới không nói. Cho tới bây giờ tôi mới hiểu được là anh ấy không có ý định nói."

"Vậy cô chưa từng lén đi tìm bà nội cậu ấy sao?" Bà Ôn lại hỏi tiếp.

Người phụ nữ cắn môi nói: "Thật ra tôi đã từng tìm, chẳng qua là tôi không nói gì với bà ấy cả."

"Đồng chí cảnh sát, phiền anh mang người này về, hỏi xem rốt cuộc là ai bảo cô ta tới hãm hại cháu trai tôi!" Bà Ôn

chỉ vào người phụ nữ rồi cười lạnh mở miệng khiến người phụ nữ hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cô ta không ngờ bà cụ ôn hòa trước mắt này lại là một người lừa đảo.

Những người xung quanh mới đầu vẫn chưa hiểu gì.

Ôn Độ mở miệng nói: "Bà nội, sao bà lại tới đây?"

Bà Ôn tức giận mắng: "Nếu bà không tới thì làm sao bà biết được con bị người ta bắt nạt!"

Có người kêu lên.

"Thì ra người này là bà nội của Ôn Độ!"

"Ôi trời, không phải cô gái này nói cô ấy biết bà nội của Ôn Độ sao?"

"Ban đầu cô gái ấy nói không biết, sau đó lại đổi thành đã từng lén đi gặp, kết quả người thật đứng trước mặt cô ấy mà cô ấy lại không nhận ra?"

Lần này liếc qua là thấy ngay ai nói thật, ai nói dối.

Một người phụ nữ nói dối đầy miệng trông có đáng thương thế nào cũng không thể tin được.

"Vị đồng chí này, phiền cậu đi theo tôi một chuyến." Cảnh sát quay đầu nói với Ôn Độ: "Vẫn cần cậu theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra."

"Được." 

Ôn Độ đồng ý không chút do dự, cậu quay đầu nói với bà nội: "Bà nội, con bảo người đưa bà về nhà trước. Chờ con xong việc rồi sẽ về sau."

"Bà đi cùng con, con không cần lo lắng cho bà, có chú con đi cùng bà."

Bà Ôn quay đầu lại, Tư Đồ Quang Diệu nhận được tín hiệu bèn quang minh chính đại đứng trước mặt bà Ôn.

Ôn Độ nhìn thấy niềm tự hào trên khuôn mặt của người chú này.

"Chú, phiền chú chăm sóc cho bà nội con nhé."

"Đây cũng là mẹ chú."

Ôn Độ không nói gì nữa, đi theo đồng chí cảnh sát nhân dân.

Những người khác thấy thế cũng nhao nhao thảo luận.
 
Chương 496


Có người muốn đi theo xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Còn có người có đầu óc linh hoạt thì ném tầm mắt lên trên người Triệu Hiểu Phi.

"Bà chủ Triệu, cô nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vậy rốt cuộc người phụ nữ kia có liên quan gì đến ông chủ của cô không?"

Triệu Hiểu Phi đã sớm chờ đợi mọi người xung quanh hỏi.

Vốn dĩ chị ấy còn định tự mình chủ động nói, nhưng bây giờ có người hỏi nên chị ấy lập tức giải thích: "Ông chủ của chúng tôi đến giờ còn chưa từng gặp mặt một đối tượng nào. Trong mắt cậu ấy chỉ có tiền, mỗi ngày đều bận rộn, không phải đang kiếm tiền thì là đang trên đường đi kiếm tiền, nào có tâm tư đi tìm phụ nữ?"

Triệu Hiểu Phi thầm nghĩ, sở dĩ ông chủ bọn họ không đi tìm phụ nữ không phải bởi vì không thích phụ nữ, mà là bởi vì không đủ tuổi nên không có cách nào đi tìm phụ nữ.

Ai mà nghĩ ông chủ của bọn họ trông cao lớn như vậy nhưng bây giờ cũng chỉ mới có mười ba tuổi thôi chứ.

Nói ra ai sẽ tin đây?

"Rốt cuộc là ai đã phái người phụ nữ kia tới? Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi cũng không hiểu âm mưu cụ thể là gì. Hôm nay ông chủ của tôi đến là để bàn chuyện làm ăn, nhưng chuyện làm ăn không thành mà còn rước họa vào có ý đồ xấu mà lại cố ý muốn làm hỏng thanh danh của ông chủ chúng tôi."

Trong đám đông có người lên tiếng: "Bà chủ Triệu, cô phải cẩn thận một chút! Vừa rồi tôi còn nghe thấy có người nói bọn họ không bán đồ ăn cho nhà cô nữa mà là bán đến chợ buôn rau củ quả ở phía Nam đấy."

Bỗng nhiên có người nhanh trí.

"Không phải là ông chủ của chợ buôn rau củ quả phía Nam làm đấy chứ?"

Có người bừng tỉnh đại ngộ: "Người anh em, nói không chừng là anh nói đúng đấy."

"Bà chủ Triệu, cô có muốn nhờ người khác đi hỏi thăm một chút không? Xem ông chủ của cô rốt cuộc đã đắc tội với ai?"

"Đây có thể là do kẻ thù làm."

Triệu Hiểu Phi chỉ chờ người khác dẫn chuyện tới chợ buôn rau củ quả phía Nam.

Chị ấy cũng hoài nghi là người bên kia gây chuyện.

Chẳng qua chị ấy không thể tự mình nói lời này, có một số thứ sẽ không giống nhau khi chúng phát ra từ miệng chị ấy.

Trong mắt người khác đó gọi là nói xấu.

Không có bằng chứng.

Nhưng nếu là người ngoài nói, vậy thì mặc kệ có chứng cứ hay không thì cũng là đổ chậu nước bẩn lên đầu người khác.

Cái mà Triệu Hiểu Phi muốn chính là kiểu hiệu quả này.

Sắc mặt chị ấy nghiêm nghị nói: "Chuyện này chắc chắn không liên quan gì đến chợ buôn rau củ quả phía Nam. Đều là đồng nghiệp nên sẽ không có tâm tư xấu xa như vậy đâu. Cũng có thể là người khác muốn tìm ông chủ của chúng liền toái! Dù sao ông chủ của chúng tôi cũng là một thiên tài, dẫn theo chúng tôi kiếm được không ít tiền, còn thay đổi cuộc sống của chúng tôi."

Lời chị ấy còn chưa dứt mà kiểu lời nói này trái lại càng khiến người ta cảm thấy chuyện này chắc chắn là do ông chủ của chợ buôn rau củ quả phía Nam gây ra.

"Bà chủ Triệu, lòng cảnh giác của cô như vậy là không được đâu."

"Đúng vậy. Bà chủ Triệu, cô chưa từng nghe qua câu nói này sao? Đồng hành là oan gia, có rất nhiều người cạnh tranh đấy."

"Cẩn thận thêm chút đi."

Trong đám người còn có người bổ thêm một đao.

"Vậy thì tôi cũng không dám đem đồ sang bán ở chợ buôn rau củ quả phía Nam nữa. Nhỡ đâu ông chủ thấy tôi không vừa mắt cũng cho tôi một nhát thì phải làm sao đây? Tôi không chịu nổi yêu tinh từ bên ngoài tới đâu."

Mọi người cười vang.

Nhưng sắc mặt của người đứng cách đó không xa lại tái nhợt.
 
Chương 497


Ngô Ái Quốc là người có chút vốn liếng, nửa năm trước đã kiếm được số tiền đầu tiên thế nên lá gan cũng trở nên lớn hơn. Sau đó là số tiền thứ hai, tiếp đến là số tiền thứ ba.

Chi trong nửa năm ngắn ngủi, hắn ta đã trở thành một hộ gia đình nổi tiếng ở địa phương.

Tiền trong túi hắn ta không chỉ có chục nghìn đồng.

Hàng xóm láng giềng đến vay tiền, hắn ta sẽ cho mượn, sau khi cho mượn thì lấy đi đồ đạc của người ta. Hắn ta cũng cho người ta tiền chứ không lấy không, chỉ là chút tiền này không nhiều, so ra còn thấp hơn một chút so với giá thị trường.

Người dân trong thôn ai cũng biết ơn hắn ta.

Bán được rau rồi sẽ trả tiền lại cho hắn ta, còn ghi nhớ điểm tốt của hắn ta.

Rau củ tới tay đều là hàng tươi mới.

Để tiết kiệm chi phí nên đã bán với giá cao. Ngô Ái Quốc còn bảo người dân rửa sạch tất cả rau củ, bày ra ngay ngắn chỉnh tề.

Vậy thì sau khi thu hoạch rau xong là có thể bán thẳng đi.

Hắn ta lôi kéo quan hệ mới bán được những món rau này đến Hương Thành, một mình im ắng kiếm cả bộn tiền.

Nhìn tiền trong ví càng ngày càng nhiều, trong lòng Ngô Ái Quốc có chút bay bổng.

Nhưng không ngờ những ngày tươi đẹp này lại kết thúc không sau bao lâu.

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người mở một chợ buôn rau củ quả ở bến tàu.

Bên kia thu rau cao hơn hắn ta một hào, hơn nữa còn không cần rửa rau, ngay cả hoa quả tươi mới hái xuống mà đối phương cũng thu

Chợ buôn rau củ quả này vừa xuất hiện là việc buôn bán của hắn ta cũng mất ráo.

Người ta muốn đến buôn bán ở chợ buôn rau củ quả hơn.

Không đến nửa tháng ngắn ngủi, bên này đã không còn làm ăn phát đạt nữa.

Ngô Ái Quốc nhìn mà ghen tỵ, cũng mở một chợ buôn rau củ quả theo.

Nhiều người không biết bán chỗ nào thì sẽ đến chỗ hắn ta bán, nhưng ngày hôm sau người ta lại sang bán ở bên đối diện.

Ngô Ái Quốc cố ý hỏi thăm qua mới tìm đến một người phụ nữ và diễn một vở kịch như vậy. Chỉ cần tội lưu manh của Ôn Độ được xác thực, đến lúc đó chợ bán rau củ sẽ là của riêng hắn ta.

Nhưng đám rác rưởi này xử lý có chút chuyện cũng không xong.

Ngô Ái Quốc sa sầm mặt mày xoay người rời đi.

May mà chuyện này không cần hắn ta phải ra mặt, nếu không đến lúc đó hắn ta cũng bị gọt vào cục cảnh sát thì không biết người trong thôn sẽ còn nói gì hắn ta.

Đừng cho rằng hắn ta không biết những tên kia đã nói những gì sau lưng hắn ta.

Không phải là ghen tị hâm mộ hắn ta có tiền sao?

Đồn cảnh sát.

Ôn Độ bước ra từ bên trong, thấy vẻ lo lắng dưới đáy mắt bà nội là trong lòng ấm áp.

Cậu đi tới ôm bả vai bà nội: "Bà nội, sao bà lại đến đây?"

"Bên phía ba con có người kèm cặp nên không sao cả, mà con một mình dốc sức làm việc ở đây thì làm sao bà có thể yên tâm được? Thế nên bà kiên quyết muốn đến xem xem sao."

Bà Ôn tự nhủ trong lòng rằng cũng may mà mình tới đây xem, nếu không bà cũng sẽ không biết cháu mình bị người khác bắt nạt.

"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Ôn Độ căn bản không để trong lòng.

Thủ đoạn của người này quá thấp kém.

Nhưng thủ đoạn thấp kém cũng rất hữu dụng, thiếu chút nữa đã làm náo loạn khắp thành phố.

Nếu ai đó bị chụp mũ lưu manh thì sẽ bị kết án, hơn nữa mấy năm gần đây nghiêm trị, nếu cậu là người trưởng thành nói không chừng còn phải vứt luôn mạng nhỏ.

Ôn Độ chưa bao giờ xem thường bất kỳ kẻ nào, nhiều năm qua cậu đối nhân xử thế đều vô cùng cẩn thận.
 
Chương 498


Mang thói quen dưỡng thành từ kiếp trước tới kiếp này.

Hiện giờ người nhà đều ở đây, Ôn Độ chỉ biết cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể bước sai một bước.

Cậu là trụ cột trong nhà.

"Biết chú ý thì sẽ giữ thuyền được vạn năm. Hơn nữa tên này rất khó đối phó, không biết rốt cuộc còn muốn làm gì sau lung."

Bà Ôn vừa nghĩ tới những người đó nói rằng nếu cháu trai bị phán tội lưu manh thì đến lúc đó chắc chắn sẽ phải ăn đạn là trong lòng bà lại cảm thấy hoảng sợ.

"Con nói xem mấy tên chó này có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền đi, ghen tỵ người khác kiếm được tiền là sao? Tiền nhà người ta cũng không phải do gió thổi tới."

Bà Ôn tức giận đến độ bắt đầu mắng chửi người khác.

Ôn Độ lo bà nội tức điên lên nên vội vàng dỗ dành: "Bà nội, bà đừng tức giận. Tức giận không đáng cho sức khỏe."

"Bà có thể không tức giận sao? Con đừng cho rằng cái này chỉ là việc nhỏ, người ta đang chờ cho con đi ăn đạn đấy." Mí mắt bà Ôn cụp xuống một cái, thoạt nhìn vô cùng hung dữ.

Nhưng lại rất có cảm giác an toàn.

Bà nghiêm mặt: "Đừng để bà biết là tên nào làm, nếu không đến mai là nhà bọn hắn sẽ tuyệt tự luôn."

Nhà họ Ôn chỉ có một mầm non, ngoài ra còn có một con ma ốm căn bản không dùng được, về sau còn phải trông cậy vào Ôn Độ chăm sóc cho em gái.

Nếu như Ôn Độ thật sự xảy ra chuyện gì, sau này Ôn Oanh phải làm sao?

Nghĩ đến sức khỏe ốm yếu của cháu gái, sắc mặt bà Ôn lại càng ngày càng âm trầm.

"Một đám mất lương tâm."

"Sao không bị chó cắn chết hết đi chứ?"

"Kiểu người này sống trên đời đúng là lãng phí lương thực."

Quả nhiên là bà Ôn đã tức điên lên rồi, càng mắng càng hăng.

"Bà nội, bên con đã biết đại khái là ai làm rồi, cũng đã cử người đến giải quyết chuyện này, bà đừng tức giận nữa. Những cách mà bọn họ sử dụng không có cách nào thành công được đâu."

Bà Ôn lập tức hỏi: "Là ai? Là ai làm?"

"Có thể bên trên có xung đột với con trong chuyện làm ăn, cho nên muốn dùng chút thủ đoạn bỉ ổi." Ôn Độ nghĩ đến những lời mình nghe được lúc trước, vẻ lạnh lẽo lóe lên dưới đáy mắt.

Bọn họ muốn đối phó với cậu cũng không có gì sai.

Dù sao thương trường như chiến trường.

Nhưng bọn họ hù dọa người nhà của cậu, vậy là sai rồi.

Về đến nhà, Ôn Độ sắp xếp tốt cho bà nội và Tư Đồ Quang Diệu rồi ra ngoài làm việc.

Trước khi đi Tư Đồ Quang Diệu giữ cậu lại, gọi hai vệ sĩ của mình đi theo.

"Sau này hai người này sẽ đi theo bên cạnh con, đi đến đâu cũng phải dẫn theo, đừng đi một mình." Bình thường Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài cũng không mang theo nhiều vệ sĩ.

Bên ngoài và bên trong không giống nhau.

Ôn Độ nhìn hai vệ sĩ, thấy hai người nọ không có gì gọi là bất mãn hay mất hứng nên biết chọn người có mục đích.

Nếu không rất có thể sẽ bất mãn trong lòng vì việc này.

"Cảm ơn chú, con đi làm trước đây." Ôn Độ không từ chối ý tốt của Tư Đồ Quang Diệu.

Dù sao vệ sĩ tốt cũng khó tìm.

Vệ sĩ đáng tin thì càng khó tìm hơn.

"Chuyện trong nhà con không cần lo lắng, bên bà nội đã có chú rồi, con cứ làm việc của mình là được. Bà ấy cũng lo lắng cho con nên mới muốn tới ở một thời gian ngắn."

Tư Đồ Quang Diệu giải thích.

Ôn Độ hiếm khi lộ ra một nụ cười.

"Con hiểu, con không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, chú không cần lo lắng con sẽ tức giận với bà nội.”

Tư Đồ Quang Diệu biết những cậu bé tầm tuổi Ôn Độ ghét nhất là bị người khác quản lý quá nhiều.
 
Chương 499


Không cẩn thận sẽ gây ra chút mâu thuẫn.

Bây giờ nhìn thấy Ôn Độ không để bụng chút nào, trong lòng anh ấy cũng hơi khó chịu.

Ôn Thiều Ngọc có tài đức gì mà có thể có được một đứa con trai tốt như vậy chứ?

"Nếu con là con trai của chú là tốt rồi." Tư Đồ Quang Diệu cảm khái.

Ôn Độ ngẩn ra: "Chờ em trai ra đời rồi chú không được nói như vậy. Có câu đứa con tốt nhất vẫn là con nhà mình."

"Vậy chờ sau này hãy nói vậy." Tư Đồ Quang Diệu khoát tay: "Con mau đi làm việc đi, đừng làm lỡ chuyện của mình. "

"Vậy con đi trước đây. Có chuyện gì chú cứ để Thiết Tỏa đi làm."

"Biết rồi, con đi mau đi."

Lúc này Ôn Độ mới dẫn theo hai vệ sĩ ra ngoài.

Ra bên ngoài, Ôn Độ hỏi: "Hai anh biết lái xe không?"

"Biết."

Vệ sĩ trả lời gọn gàng.

Ôn Độ nghĩ hai người đều biết lái xe, thế nên không nói gì mà lấy xe đến thẳng chỗ của Luật Hạo Chi.

Cậu đã mua được xe mà lúc trước cậu nhờ Luật Hạo Chi mua giúp rồi.

Vốn dĩ cậu định tự mình mời tài xế nhưng hiện tại có hai vệ sĩ nên cũng tiết kiệm được tiền thuê tài xế, cứ để hai vệ sĩ của mình lái xe là được.

Ôn Độ ngồi xe đi tìm Triệu Hiểu Phi.

"Chú đến rồi."

Triệu Hiểu Phi liếc mắt nhìn hai người phía sau Ôn Độ, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

"Hai người này không phải người ngoài, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi."

Ôn Độ nhìn ánh mắt Triệu Hiểu Phi là biết ngay chị ấy có ý gì.

Cậu giải thích xong mới phát hiện đáy mắt hai vệ sĩ đều mang theo một chút kinh ngạc.

Triệu Hiểu Phi không nghĩ nhiều như vậy: "Tìm được hai người này ở đâu vậy?"

Cũng quá tín nhiệm rồi.

"Là chú em đưa cho em." Giọng điệu của Ôn Độ rất nhẹ.

Triệu Hiểu Phi nghe ra được cảm giác khoe khoang từ trong mấy chữ này.

"Được."

Triệu Hiểu Phi không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Ông chủ của chợ buôn rau củ quả đối diện tên là Ngô Ái Quốc. Lúc kiếm được không ít tiền, cũng rất có uy tín ở trong thôn. Hắn ta cho người trong thôn mượn tiền, còn nhận rau củ của người trong thôn đem đi bán.”

“Chỉ là lúc bên chúng ta vừa mở cửa, những người dân kia phát hiện giá thu của chúng ta khá cao nên ngoại trừ những người đây nhận được lợi ích từ hắn ta, nguyện ý bán rau củ cho hắn ta thì những người khác đều đưa rau củ đến chỗ chúng ta.”

Nói tới đây, đáy mắt Triệu Hiểu Phi tràn đầy khinh bỉ: "Chị thừa nhận thủ đoạn của người này không tệ, thanh danh cũng tốt, nhưng trong lòng hắn ta cũng đen tối. Chú không biết hắn ta thu những món rau kia với giá thấp cỡ nào đâu.”

“Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ta bán đứng người khác mà người khác còn phải đếm tiền cho hắn ta. Đúng là hắn ta vừa có lợi ích vừa có được thanh danh, nếu không phải chúng ta mở nơi này thì đoán chừng những người dân kia vẫn còn coi hắn ta là người tốt."

Làm ăn mà, nhất định phải kiếm tiền.

Ngô Ái Quốc làm như vậy cũng không sai.

Sai chính là hắn ta không nên xem người dân thành kẻ ngốc mà lừa gạt.

Đương nhiên có rất nhiều người dân khi không còn cách nào khác, Ngô Ái Quốc chính là chúa cứu thế duy nhất của bọn họ.

Một chiêu này của Ôn Độ tương đương với đập nát bát cơm của Ngô Ái Quốc, còn xé lớp mặt nạ dối trá của hắn ta xuống, treo thành. Trong lòng Ngô Ái Quốc tức giận nên dùng những thủ đoạn bỉ ổi này đối phó với cậu cũng là chuyện bình thường.

Hắn ta có thể hiểu, nhưng không thể chấp nhận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top