Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 460


Đây là một bài hát rất chậm rãi.

Khúc dạo đầu rất nhẹ nhàng.

Ôn Thiều Ngọc mở miệng, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn lên sân khấu.

Bọn họ không ngờ Ôn Thiều Ngọc lại hát dễ nghe đến vậy.

Giọng hát của hắn rất có độ nhận biết, tiếng hát của hắn không có kỹ xảo gì mà chỉ giống như là đang kể lại một câu chuyện xưa, vô cùng êm tai.

Nghe giọng hát của hắn cứ như đang xem một bộ phim chiếu rạp vô cùng lãng mạn.

Âm nhạc kết thúc.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Ôn Thiều Ngọc đứng dậy cúi người thật thấp với sân khấu, vài giây trôi qua, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Giám khảo khách mời nói: "Hình như tôi vừa nghe được một buổi hòa nhạc.

Một vị giám khảo khác nói: "Rất muốn tiếp tục nghe nữa. Giọng hát của anh ấy có một loại sức hút khiến người khác nghe hoài không chán."

Đây là đánh giá cao nhất mà ban giám khảo đưa ra.

Ôn Thiều Ngọc cúi chào ban giám khảo lần nữa: "Cảm ơn các vị giám khảo."

Ôn Thiều Ngọc không phải là thí sinh cuối cùng biểu diễn, phía sau hắn vẫn còn mấy người nữa.

Bài hát dự thi của mọi người đều không giống nhau, có người hát ca khúc trữ tình, có người hát ca khúc rất vui vẻ. Có người là tổ hợp thành nhóm, có người là đơn độc, còn có người có bạn nhảy trong lúc hát.

Chỉ có Ôn Thiều Ngọc đứng một mình trên đó.

Nhưng một người đủ để chống lại ngàn quân vạn ngựa.

"Tôi vừa nghe ở hậu trường và cũng đã thấy phản ứng của khán giả dưới sân khấu. Anh hát rất hay, phản ứng của khán giả dưới sân khấu là nhiệt tình nhất. Nếu không có gì mờ ám bên trong thì anh chính là hạng nhất.

Tư Đồ Quang Diệu chờ ở cửa hậu trường, thấy Ôn Thiều Ngọc đi xuống bèn đi thẳng tới.

Ôn Thiều Ngọc kéo người nọ sang bên cạnh, còn không quên liếc mắt nhìn mấy thí sinh phía sau.

"Cậu nhỏ giọng một chút, vẫn còn mấy thí sinh khác chưa biểu diễn. Chờ bọn họ biểu diễn xong rồi nói sau."

Ôn Thiều Ngọc cũng không có tự tin như Tư Đồ Quang Diệu.

"Anh nên có thêm chút lòng tin nữa vào bản thân mình."

"Tôi có lòng tin vào bản thân, nhưng tôi đã lớn tuổi rồi."

Ôn Thiều Ngọc cũng đã từng hỏi thăm, biết được có diễn viên lớn tuổi hơn mình, cũng biết được có ca sĩ lớn tuổi hơn mình.

Nhưng những diễn viên và ca sĩ ra mắt hiện nay đều còn rất nhỏ tuổi.

Nhiều công ty đĩa nhạc cũng không muốn ký hợp đồng với các ca sĩ lớn tuổi.

Trừ khi họ có danh tiếng.

Ôn Thiều Ngọc không biết bài hát của mình thật ra đã nổi tiếng rồi.

Càng không biết sau khi đài truyền hình phát sóng, có không ít người đều hỏi người này là ai? Trước đó đã từng hát bài gì?

Ôn Thiều Ngọc vẫn còn đang ngồi ở hậu trường yên tĩnh chờ kết quả.

"Được rồi, cậu không cần ở chỗ này chờ tôi đâu, cậu xuống dưới sân khấu đi. Lát nữa sau khi tuyên bố xếp hạng xong là chúng ta có thể đi rồi."

Trái tim Ôn Thiều Ngọc thật sự rất lớn.

Tư Đồ Quang Diệu vô cùng bội phục.

"Chờ anh được trao giải xong xuôi rồi nói." Anh ấy cũng không hy vọng trong thời điểm cuối cùng sẽ xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Dưới sân khấu.

Ôn Oanh kích động lắc lắc cánh tay Ôn Độ: "Anh trai, ba hát hay ghê! Em không ngờ ba lại giỏi đến vậy. Trông dáng vẻ ông ấy đứng trên sân khấu làm em không dám nhận luôn."

Ôn Độ nghĩ ở trong lòng, hắn cũng vậy.

Dáng vẻ vừa rồi của ba thật sự rất chói mắt, vô cùng chói mắt.

Hẳn sinh ra là để đứng trên sân khấu.

May mắn thay, hắn đã đến đây rồi.

Chứ không phải mờ mịt không có mục đích sống giống như kiếp trước.
 
Chương 461


Bà Ôn cũng rất kinh ngạc.

Bà không ngờ con trai mình lại xuất sắc như vậy.

Bà có thể nghe thấy tiếng thét gào chói tai của người xem phía sau, nghe thấy bọn họ kích động nói thích Ôn Thiều Ngọc, cảm giác kia rất không tầm thường.

Cẩn thận cảm nhận một chút, dùng hai chữ để hình dung.

Đó là tự hào.

Ca sĩ phía sau hát một bài hát rất vui vẻ.

Bài hát như vậy rất có lợi trên sân khấu thi đấu, rất nhiều người trông thấy sân khấu như vậy đều cảm thấy mới lạ.

Còn kiểu sân khấu yên tĩnh giống như Ôn Thiều Ngọc sẽ tương đối chịu thiệt.

Nhưng không ai ngờ biểu hiện của Ôn Thiều Ngọc trên sân khấu lại tuyệt vời đến thế.

Một mình hắn đứng ở nơi đó hát một ca khúc đơn giản lại tựa như phát ra hào quang muôn trượng.

Hắn, giống như một siêu sao.

Thiên vương trong giới ca hát thời đại này.

Các ca sĩ cuối cùng cũng đã hát xong.

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu lớn tiếng nói: "Bây giờ mời tất cả thí sinh lên sân khấu."

"Chúng tôi sẽ công bố giải thưởng đặc biệt, thí sinh đoạt giải là..."

Ôn Oanh ngồi ở dưới sân khấu vô cùng hồi hộp nắm tay anh trai, nói với Luật Cảnh Chi: "Không có ba, ba sẽ không nhận được giải thưởng đặc biệt."

"Đừng kích động, đợi đến lúc công bố á quân thì chúng ta lại tiếp tục kích động."

Luật Cảnh Chi rất bình tĩnh.

Nhưng cô bé bên cạnh cậu bé thì không.

“Tớ lo ba sẽ không giành được danh hiệu á quân, thậm chí là không nhận được giải thưởng đặc biệt."

Ôn Độ ở bên cạnh lành lạnh nói: "Vừa rồi là ai nói ba hình như là người sinh ra vì sân khấu? Ông ấy mà không nhận được giải quán quân thì là điều vô lý?"

Ôn Oanh đỏ mặt.

Cô bé cho là như vậy, nhưng những người khác không cho là như vậy.

"Không thể nghi ngờ rằng trong lòng em, ba là tuyệt vời nhất. Nhưng trong lòng những người khác, ba không nhất định là người tốt nhất." Ôn Oanh mềm giọng giải thích.

Ôn Độ cười khẽ: "Tự tin lên, ba của chúng ta là giỏi nhất!"

Bà Ôn nghe thấy lời nói của cháu trai bèn nhìn qua, không ngờ cháu gái còn lố hơn cả cháu trai bà: "Anh trai nói đúng, ba là người tài giỏi nhất! Những người kia không phải đối thủ của ba, ba mà không được quán quân tức là tình hợp lý!"

Bà Ôn tỉnh bơ xê dịch sang bên cạnh.

Tuy bà cũng tin tưởng con trai có thể giành được giải thưởng, nhưng quán quân thì thôi.

Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học được chuyện gì đàng hoàng, mà mấy chuyện vô nghĩa thì học nhanh lắm.

"Chú Ôn hát tốt nhất, nghe hay nhất toàn trường."

Luật Cảnh Chi ở bên cạnh phụ họa, ngay cả Luật Hạo Chi cũng gật đầu theo: "Không sai.”

Bà Ôn: "...”

Trên sân khấu, người dẫn chương trình kích động nói: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón người đạt hạng ba của cuộc thi ca hát lần này, Từ Kiến Kiệt..."

Khán giả vỗ tay.

Thí sinh đạt được hạng ba kích động cầm microphone cảm ơn người nhà và bạn bè của mình, còn có fan hâm mộ đã thích mình.

Khóc bù lu bù loa.

Ôn Oanh căng thẳng nhắc nhở: "Là ba, không phải ba, là ba, không phải ba, là ba, không phải ba..."

Ôn Độ im lặng.

"Rốt cuộc em hy vọng là ba hay không phải ba?"

"Em Muốn ba là quán quân!"

Ôn Oanh nói xong, Ôn Độ trầm mặc.

Ôn Độ không nói cho em gái biết rằng có thể ba cậu không nhận được giải thưởng.

Đây là sự vận hành của tư bản.

Bây giờ vẫn chưa có cái gọi là tư bản nhưng về cơ bản cũng giống nhau thôi.

Những người muốn kiếm tiền, kiểm soát ngành công nghiệp sẽ chọn ra một nhóm có ngoại hình tốt, khí chất tốt, năng lực nghiệp vụ cho dù bình thường nhưng chỉ cần có cái mặt dùng được là có thể dùng tài nguyên đập lên người bọn họ.
 
Chương 462


Mấy chục năm sau, những người này được gọi là lưu lượng.

Ba cậu chỉ hơi lớn tuổi, đã kết hôn và có hai đứa con nhỏ.

Năng lực nghiệp vụ là không thể chê, nhưng điểm duy nhất có thể khiến cho tư bản cảm thấy vừa mắt cũng chỉ có thể là còn độc thân?

Người dẫn chương trình đã công bố tên của người đoạt giải á quân.

"Chúng ta hãy chúc mừng Hoàng Cảnh Minh."

Ôn Độ nhìn á quân trên sân khấu, đó là một nam sinh tuổi tác ước chừng mới hai mươi có dáng dấp rất đẹp trai.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, diện bên ngoài một chiếc tây trang màu xám lớn hơn một cỡ, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn, cho dù là mấy chục năm sau thì ngoại hình này vẫn có thể tẩn đám tiểu thịt tươi kia một phát chết luôn.

"Anh ấy hát không hay." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Oanh rất xoắn xuýt: "Vậy có phải người hát hay cũng không giành được quán quân không?"

Ôn Độ xoa xoa đầu em gái: "Cho dù ba không phải quán quân thì cũng có thể phát hành đĩa nhạc. Đến lúc đó anh sẽ mua về cho em, em phải cất giữ cho tốt."

Rõ ràng là ba hát hay nhất nhưng lại không giành được quán quân.

Trong lòng Ôn Oanh khó chịu.

"Anh trai, lát nữa chúng ta ra hậu trường đón ba nha? Em về nhà làm bánh ngọt cho ba, ba còn chưa được ăn bánh ngọt em làm nữa."

Cô bé muốn dỗ dành ba vui vẻ, không muốn ba buồn.

Vì sau này ba vẫn còn có thể hát nên không giành được giải quán quân cũng không sao cả. Không có mánh lới, có lẽ con đường sau này chỉ không dễ đi mà thôi. Nhưng những chương trình kiểu này không ít, vẫn còn nhiều quán quân đó cũng không phải là hiếm.

Ôn Oanh lẳng lặng suy nghĩ cẩn thận đoạn này ở trong lòng, tính toán lát nữa nhìn thấy ba sẽ an ủi ba một chút.

"Để tôi xem người đoạt giải quán quân là ai nhé?"

Giọng của người dẫn chương trình sôi trào, không khí hiện trường khá sôi động.

Chỉ có mấy người Ôn Oanh suy sụp, vô cùng không phục.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy tâm trạng của Ôn Oanh sa sút bèn quay đầu hỏi anh trai: "Anh không tài trợ một chút nào hết hả? Sao không tiêu chút tiền mua giải quán quân? Nếu anh không đủ tiền thì chỗ em có này."

Luật Hạo Chi khiếp sợ nhìn em trai, không ngờ mình còn có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng em trai.

"Sao em lại nghĩ vậy?"

"Những chuyện này rõ ràng có tiền là có thể làm được, vì sao không tiêu tiền?" Giọng điệu của Luật Cảnh Chi cực kỳ đương nhiên.

Ánh mắt cậu bé nhìn Luật Hạo Chi giống như đang nhìn một tên ngốc.

Luật Hạo Chi cảm thấy em trai mình mới là thiên tài kinh doanh, tuy ánh mắt em trai nhìn mình không quá lễ phép nhưng cậu ấy vẫn cho là vậy.

Nếu cậu ấy có thể nghĩ đến thì ba hạng đầu trong lần tranh tài này nhất định sẽ có ca sĩ trong công ty bọn họ. Cho dù lần này không có thì sau này nếu nghệ sĩ của công ty cậu ấy muốn ra mắt suôn sẻ thì tốt nhất nên có một lượng fan cố định.

Cậu ấy trực tiếp tài trợ cho một chương trình, lấy được quyền lên tiếng, vậy thì chỉ cần năng lực nghiệp vụ của nghệ sĩ không quá tệ mà lớn lên lại trông xinh đẹp, nói không chừng còn có thể hot.

Có hot không còn phải xem số.

Một người không được thì đầu tư thêm mấy người nữa, chỉ cần có một người nổi tiếng là công ty sẽ có tên tuổi kiếm tiền cũng chỉ là việc trong vài phút.

Luật Hạo Chi cười híp mắt vỗ vỗ vai em trai: "Em có cân nhắc đến kinh doanh không?"

"Là anh phá sản rồi hay là trong nhà không có đủ tiền cho em tiêu?" Luật Cảnh Chi ghét bỏ lắc đầu, xoay người định đi an ủi Ôn Oanh.
 
Chương 463


Cậu bé quay đầu thấy Ôn Oanh đang nhỏ giọng nói gì đó bèn tò mò ghé qua nghe, sau đó im lặng suốt hồi lâu.

Trong miệng Ôn Oanh giống như đang niệm kinh nói: "Ba hạng nhất! Ba là quán quân! Ba nhất định phải giành quán quân! Quán quân, quán quân, quán quân…”

Trên sân khấu, hai người dẫn chương trình còn kích động hơn trước đó.

"Thời khắc mọi người mong đợi nhất đã đến, vậy thì ai là quán quân của cuộc thi ca hát lần này đây? Chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất để chúc mừng anh ấy, anh ấy chính là..."

Ôn Oanh nắm chặt nắm tay nhỏ, sốt ruột nói: "Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc! Nhất định là Ôn Thiều Ngọc!"

Người dẫn chương trình: "Anh ấy chính là..."

Hồi lâu vẫn không nói ra tên.

Ôn Oanh có tính cách mềm mại cũng cảm thấy người dẫn chương trình rất thèm ăn đòn.

"Tên của anh ấy chính là Ôn Thiều Ngọc! Chúng ta hãy chúc mừng anh ấy đã trở thành quán quân của cuộc thi ca hát lần này!"

Cuối cùng người dẫn chương trình cũng đã nói ra.

Không ít người đều mê mang.

Ôn Oanh: "???"

Bà Ôn: "!!!"

Ôn Độ nhướn mày.

Luật Cảnh Chi quay đầu nhìn biểu cảm của Ôn Oanh, thở phào nhẹ nhõm. Luật Hạo Chi vỗ tay trước tiên, lúc này mọi người mới như tỉnh mộng.

"A! Ôn Thiều Ngọc!!!"

Ôn Oanh kích động nhảy dựng lên làm Luật Cảnh Chi hoảng sợ, cậu bé vội vàng che chở cho Ôn Oanh. Ôn Độ cũng vô cùng vui mừng quay đầu nhìn em gái, phát hiện có người đã che chở cho em gái trước cả mình một bước.

Ôn Độ nắm tay em gái, thấp giọng nói: "Đừng để ngã!"

"Anh trai, ba là quán quân! Ba là quán quân! Sau này ba có thể làm ca sĩ rồi!"

Ôn Oanh kích động nói xong, khán giả tại hiện trường cũng hưng phấn hoan hô và chúc mừng.

Có không ít người lúc trước không biết đến Ôn Thiều Ngọc nhưng qua cuộc thi này, bọn họ đều đã nhớ kỹ cái tên đó.

Giọng hát của hắn rất có sức cuốn hút.

Nghe rất êm tai.

Trên sân khấu, Ôn Thiều Ngọc cũng sợ ngây người, hắn đứng trên đó cầm cúp, vui đến phát khóc.

Người dẫn chương trình cười hỏi hắn: "Giờ phút này anh có lời gì muốn nói với mọi người không?"

Ôn Thiều Ngọc đứng trước micro, sau khi phát ra một âm thanh mới nói: "Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thích hát kinh kịch thì tôi không thích làm bất cứ chuyện gì cả. Tôi cho là tôi thích hát kinh kịch, mãi cho đến một ngày tôi nghe thấy có người cất cao giọng hát trong công viên, lúc ấy tôi mới biết tôi cũng thích ca hát.”

“Đến khi tôi được đứng trên sân khấu này, tôi mới hiểu rằng tôi thích cảm giác được đứng trên sân khấu hơn. Cho dù là đứng ở đây ca hát, hay là đứng ở đây diễn kinh kịch, chỉ cần có thể đứng ở đây là tôi đã thích rồi."

Hắn dừng một chút.

Cúi đầu nhìn chiếc cúo trong tay, hẳn kích động nói: "Tôi đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi đạt được vị trí thứ nhất. Sau này tôi sẽ ở trên sân khấu, dựa vào nỗ lực của mình và đạt được vị trí thứ nhất tiếp theo. Rất cảm ơn người nhà của tôi, nhờ vào sự bao dung của họ nên mới có tôi của ngày hôm nay."

Hắn nhìn thẳng xuống sân khấu, nghiêm túc nói: "Sau này, ba sẽ trở thành trụ cột cho cả nhà, thay các con che mưa chắn gió!"

Ôn Độ nhìn người ba tỏa sáng trên sân khấu, cảm giác tất cả những thứ này rất không chân thật.

Giống như đang mơ.

"Cứ như đang nằm mơ vậy!"

Cậu thấp giọng nỉ non.

Bỗng nhiên, cô bé bên cạnh mềm nhũn nói: "Ba trong mơ không tỏa sáng như vậy! Ông ấy đã sớm bị lũ lụt cuốn trôi, chết đuối rồi!"

Thân thể Ôn Độ cứng đờ, khiếp sợ nhìn em gái.
 
Chương 464


"Oanh Oanh, em vừa mới nói gì?" Ôn Độ nắm chặt tay em gái, ánh mắt nhìn cô bé gắt gao.

Ôn Oanh không hiểu vì sao anh trai lại kích động như vậy, bèn lặp lại lời mình vừa mới nói một lần nữa.

"Làm sao em biết?" Ôn Độ trầm giọng hỏi.

Ôn Oanh không giấu giếm anh trai, nhỏ giọng nói: "Em thấy trong mơ á."

"Mơ thấy nó khi nào?"

"Lúc bị bọn buôn người bắt."

Sớm vậy sao?

Ôn Độ không tiếp tục hỏi nữa, nơi này có quá nhiều người nên rất bất tiện, cậu cần trở về rồi tìm thời gian ở riêng với em gái để nói chuyện rõ ràng hơn.

Lễ trao giải đã kết thúc.

Trên sân khấu rất hỗn loạn.

Khán giả dưới sân khấu thì chuẩn bị rời đi.

Không ít người của công ty đĩa nhạc đi tới hậu trường định tìm Ôn Thiều Ngọc ký hợp đồng. Bọn họ chuẩn bị đánh trước nhẹ nhàng hơn đánh sau, nào ngờ Ôn Thiều Ngọc nói mình đã ký hợp đồng rồi.

Có người không tin, tưởng là Ôn Thiều Ngọc lấy cớ, vẫn còn đang tận tình khuyên bảo đào chân tường.

Đúng lúc này, hướng cửa kia thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Người bên trong nhìn qua phía cửa giống như đã nhận ra gì đó.

Một người đàn ông có dáng dấp hung ác, tuy rằng khoe môi mang theo nụ cười nhưng trông vẫn cực kỳ không dễ chọc vào đang dẫn theo mấy người bước vào từ bên ngoài, sau đó ném thẳng một phần hợp đồng đến trước mặt Ôn Thiều Ngọc.

"Nhóc con, ký hợp đồng này đi."

Giọng điệu của người nọ rất không tốt.

Thái độ cũng rất ác liệt.

Hình như không phải đến ký hợp đồng mà là đến ép mua ép bán.

Ôn Thiều Ngọc uyển chuyển từ chối nói: "Tôi đã ký hợp đồng rồi!"

"Ký rồi? Trước đây cậu nói vẫn chưa hợp tác với công ty nào, sao bây giờ lại ký hợp đồng rồi? Ký rồi cũng chẳng liên quan gì, tôi hủy hợp đồng đó giúp cậu, còn giờ thì cậu ký hợp đồng này trước đi."

Người đàn ông gõ gõ hợp đồng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ôn Thiều Ngọc thức thời một chút.

Ôn Thiều Ngọc có ngu cũng biết mình không thể ký hợp đồng lung tung.

Hắn không quen biết người đàn ông trước mắt, nhưng cảm giác mâu thuẫn khi trông thấy sự hâm mộ và sợ hãi trong ánh mắt của những người khác khiến Ôn Thiều Ngọc càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Chuyện hủy hợp đồng không cần các anh đâu, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ công ty. Đến lúc hủy hợp đồng, tôi sẽ liên lạc lại với anh, anh thấy được không?"

Thái độ của hắn rất tốt, thế nhưng đối phương căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.

Nếu không phải quán quân lần này là Ôn Thiều Ngọc, bọn họ mới lười ký hợp đồng với một người đàn ông lớn tuổi thế này.

Nhìn trẻ thì đã sao?

Tuổi tác bày ra ở đó, về sau cũng không có tiền đồ gì.

"Mau ký đi, đừng lề mà lề mề."

Giọng nói của người đàn ông rất thiếu kiên nhẫn, tốc độ gõ bàn cũng càng lúc càng nhanh, giống như bùa đòi mạng.

Những người xung quanh Ôn Thiều Ngọc đều trốn đi thật xa, còn có người lén lút rời đi để miễn cho mình cũng bị người ta ép mua ép bán.

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy rất may mắn khi Tư Đồ Quang Diệu không có ở đây.

Nếu không, với tính cách Tư Đồ Quang Diệu, chuyện này chắc chắn sẽ không tốt lành gì.

"Nếu anh thật sự muốn ký hợp đồng với tôi thì có thể cho tôi xem hợp đồng kỹ càng không?" Ôn Thiều Ngọc tốt bụng nói.

Người đàn ông nhất thời nổi giận, há miệng mắng chửi: "Cho cậu mặt mũi thì cậu đừng có mà không biết xấu hổ, bảo cậu ký thì cậu nhanh chóng ký tên cho tôi đi, nếu không về sau cậu đừng mong mình sẽ lăn lộn được trong cái giới này nữa. Khỏi ca hát gì hết, chạy về nhà mà ăn xin!"
 
Chương 465


Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc rất khó coi.

Người đàn ông thấy vậy bèn đắc ý cười hỏi: "Nhóc con, nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi..."

Ôn Thiều Ngọc mới mở miệng nói được một chữ thì sau lưng đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Anh gọi ai là nhóc con?"

Người đàn ông ngẩng đầu lên bèn trông thấy một khuôn mặt lạnh lùng, còn tưởng rằng mình nhìn lầm người. Hắn ta dùng sức dụi dụi mắt mới phát hiện mình không bị hoa mắt.

Tiếp tục nhìn quần áo người trước mắt này đang mặc, là một bộ quần áo ở nhà bình thường chứ không phải là suit ba mảnh tao nhã.

Tóc cũng rất tự nhiên.

Trông có vẻ trẻ hơn vài tuổi so với dáng dấp chỉnh tề trước đó.

Không giống người mà hắn ta biết!

Nhưng dáng vẻ này quá giống!

Ôn Thiều Ngọc vội vàng kéo người nọ ra phía sau, nhỏ giọng nói: "Quang Diệu, đây là ông chủ lớn của công ty đĩa nhạc muốn tìm tôi nói chuyện, không phải tới gây sự. Cậu ở bên cạnh chờ một lát đi, tôi xử lý xong sẽ đến nói với cậu sau,"

Quang... Quang Diệu?

Hai chân người đàn ông như nhũn ra, nếu không phải anh ấy cảnh cáo nhìn hắn ta thì chắc chắn hắn ta đã quỳ xuống trước mặt Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu không nói gì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc xoay người, nói với người đàn ông: "Ông chủ, anh muốn ký hợp đồng với tôi thì có thể cho tôi thêm thời gian được không? Tôi mới ký hợp đồng với người khác, bây giờ mà hủy hợp đồng sẽ không được tốt lắm đâu. Tôi..”

"Vậy thì không cần hủy hợp đồng nữa."

Thái độ của người đàn ông vô cùng giận dữ, cầm lấy hợp đồng trên bàn rồi xoay người rời đi.

Trong lòng hắn ta mắng chửi hùng hổ, thằng nhóc này rõ ràng có người chống lưng mà còn giả vờ hèn nhát.

May hắn ta không bắt ép người ta lăn dấu tay.

Nếu không công ty đĩa nhạc của họ sẽ xong đời.

Người đàn ông nghĩ đến truyền thuyết của Tư Đồ Quang Diệu trên giang hồ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn ta nói với đàn em của mình: "Mấy ngày nay tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì các cậu cứ tìm người khác đi xử lý. Người khác hỏi thì cứ nói tôi bệnh rồi."

Đàn em không hiểu: "Đại ca, làm gì có người nào đang yên đang lành lại trù mình đổ bệnh chứ?"

"Bảo cậu đi thì cậu đi đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì?"

Người đàn ông tức giận mắng.

Bộ hắn ta muốn mình bệnh chắc?

Nhưng nếu hắn ta không bệnh thì cái chết cách hắn ta cũng không còn xa đâu.

Hắn ta năm nay mới hai mươi tám thôi, không muốn mất sớm lúc tráng niên.

Người đàn ông đi rồi.

Ôn Thiều Ngọc ù ù cạc cạc: "Kỳ quái, người này có vẻ rất dễ nói chuyện, chỉ là đôi khi không muốn cho người ta nói chuyện."

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Quên đi, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

"Chúng ta có thể trở về chưa?" Ôn Thiều Ngọc thấy các thí sinh khác lục tục rời đi bèn quay đầu hỏi Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Còn một bữa tiệc chúc mừng."

"Vậy thì thôi."

Ôn Thiều Ngọc biết công ty đĩa nhạc mình muốn đến không giống với công ty người ta, hắn sẽ không bị bắt nạt. Hơn nữa đó cũng là một công ty nhỏ nên không cần phải đi theo đám xã hội đen này lăn lộn.

Hắn kiên định cho rằng chỉ cần có tác phẩm tốt là có thể nổi tiếng.

Thành danh hay không không quan trọng.

Điều quan trọng là hắn có cơ hội ca hát.

Suy nghĩ của Ôn Thiều Ngọc rất đơn giản.

Tư Đồ Quang Diệu thì cho rằng hắn hoàn toàn không cần phải ở lại nơi này, bắt chuyện làm quen với những người kia. Ôn Thiều Ngọc thì khác, hiện tại hắn phải trở về học tập, cố gắng bổ sung cho mình để chuẩn bị cho tương lai.
 
Chương 466


"Ừ, chúng ta trở về thôi."

Ôn Thiều Ngọc bước ra khỏi hậu trường đã nhìn thấy mọi người trong nhà trước cửa ra vào.

Hắn ôm cúp đứng đó cười như một tên ngốc.

"Ba!"

Ôn Oanh nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc trước tiên, vui mừng vẫy tay.

Những người khác cũng nhìn về phía Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy trên mặt mẹ mình hiện lên một nụ cười, bèn đi tới nói với bà Ôn: "Mẹ, mẹ đừng cười nữa, trông dọa người quá!"

Thân thể bà Ôn cứng đờ, cười càng thêm dữ tợn.

Tư Đồ Quang Diệu theo sau hít thở sâu.

Sau này người đại diện đi theo Ôn Thiều Ngọc nhất định phải là người có EQ cao mới được, EQ của trợ lý cũng không thể thấp. Nếu không với cái miệng này của Ôn Thiều Ngọc không biết còn phải đắc tội bao nhiêu người.

Tư Đồ Quang Diệu rầu rĩ thở dài, cảm thấy tóc mình sắp rụng hết rồi.

Ôn Độ cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Mọi người đặt một bàn tiệc trong quán rượu, định qua đó chúc mừng một phen.

Ôn Độ cố ý đi ở phía sau, thấp giọng nói: "Chú Tư Đồ, ba con không biết ăn nói, sau này mong chú châm chước thêm."

"Anh trai mình nhặt được thì phải làm sao đây chứ! Chịu thôi!" Tư Đồ Quang Diệu cũng cười nói với Ôn Độ.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn Ôn Thiều Ngọc nhét cúp vào lòng bà Ôn, sau đó quay đầu nói với Ôn Độ: "Mấy năm nay con cũng không dễ dàng gì."

Ôn Độ hiểu được lời nói của Tư Đồ Quang Diệu một cách thần kỳ.

Nghĩ đến kiếp trước, đáy mắt Ôn Độ mang theo bị thương nói: "Có đôi khi, chỉ cần người còn sống thì cho dù thế nào cũng tốt cả."

Tư Đồ Quang Diệu không rõ vì sao dưới đáy mắt đứa bé này lại tang thương như thế, theo lý thuyết mà nói thì ánh mắt như vậy không nên xuất hiện ở trên người của một đứa bé, nhưng hết lần này tới lần khác, anh ấy lại nhìn thấy nó dưới đáy mắt của Ôn Độ.

"Ba con đang ở đây rồi, con cần lo lắng, có chú rồi thì không ai có thể làm gì được hắn đâu."

Tư Đồ Quang Diệu vỗ vỗ bả vai Ôn Độ: "Không biết tình huống bên nhà các con thế nào, nhưng bên bọn chú chỉ cần nhận người thân rồi thì đó chính là thân thích đường hoàng ra dáng. Về sau chú chính là chú ruột của con, có việc gì cũng đừng khách sáo với chú."

Ôn Độ không ngờ Tư Đồ Quang Diệu lại có nghĩa khí như vậy.

"Vậy thật đúng là có chuyện muốn kính nhờ chú."

Tư Đồ Quang Diệu vui vẻ hỏi: "Chuyện gì?"

"Mong chú quan sát những người phụ nữ bên cạnh ba con kỹ càng một chút."

Ôn Độ cảm thấy mình nói không đủ rõ ràng nên lại thẳng thắn nói ra: "Ba con là người khá ngây thơ, lúc trước cũng là bởi vì bị phụ lừa gạt nên mới có con và em gái con. Sau đó người phụ nữ kia vì tiền đồ mà vứt bỏ ba con, vậy vẫn còn nhớ mãi không quên bà ấy."

Ôn Độ dừng một chút mới nói tiếp: "Hiện tại ông ấy đã bước vào cái vòng luẩn quẩn này rồi, bên trong nó quá lớn, không biết sẽ: phải dạng người nào, xảy ra chuyện gì. Chú phái thêm vài người theo dõi ông ấy, tốt nhất là đi theo mọi lúc. Nếu ông ấy có người phụ nữ mình thích thì mong chú hãy điều tra nhiều hơn. Con không ngại ba con tái hôn, chỉ là con lo lắng ông ấy sẽ bị người ta lừa gạt."

"Chú hiểu rồi."

Trong lòng Tư Đồ Quang Diệu vô cùng phức tạp.

Ôn Thiều Ngọc tốt số cỡ nào mới có được một đứa con trai tuyệt vời như vậy chứ.

Không!

Đây đâu phải là con trai?

Đây rõ ràng là ba!

Có là ba ruột cũng không tốt được như vậy!

Tư Đồ Quang Diệu chua xót.

Người khác sinh con trai đều lo lắng con trai mình sẽ trở thành một tên phá của.

Mà đến phiên Ôn Thiều Ngọc lại biến thành con trai quan tâm ba ruột.

Rất trái ngược!
 
Chương 467


Sao điều này có thể khiến người ta không cảm thấy ghen tỵ chứ?

Quán là do Tư Đồ Quang Diệu đặt.

Vị trí rất tốt.

Họ đến phòng riêng lớn nhất.

Toàn bộ quá trình Ôn Thiều Ngọc đều cười, đã vậy còn rất hào phóng nói: "Mẹ, mọi người đã tới Hương Thành rồi, vốn dĩ con nên đưa mọi người ra ngoài ăn một bữa đàng hoàng. Rốt cuộc lúc này cũng có lý do rồi, chúng ta cùng nhau thử mỹ thực của Hương Thành đi, cũng thuận tiện cảm ơn Hạo Chi và Cảnh Chi đã chăm sóc chú, nếu không có hai cháu thì một mình chú đến Hương Thành nhất định là sẽ mù hết cả hai mắt, xong đời luôn! Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi! Oanh Oanh, Tiểu Độ, hai đứa ăn nhiều một chút!"

Tư Đồ Quang Diệu đợi nửa ngày cũng không thấy Ôn Thiều Ngọc nói một câu cảm ơn.

Anh ấy quay đầu nhìn Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc nhìn cúp đặt ở giữa bàn, lại hềnh hệch cười hì hì hai cái, ngay cả thứ mà hắn không thích ăn nhất nhét vào trong miệng cũng không có cảm giác gì.

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon."

Ôn Thiều Ngọc vui vẻ gật đầu.

Tư Đồ Quang Diệu mím môi nói: "Đây là thịt kho gừng, anh đang ăn gừng."

Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc xanh mét.

Hẳn khô khan nói: "Thật ra gừng cũng không khó ăn đến vậy."

Tư Đồ Quang Diệu cười lạnh.

Có bản lĩnh thì anh đừng uống nước rồi hẵng nói ra những lời này.

Một bữa cơm mà chủ khách đều vui mừng.

Tư Đồ Quang Diệu cũng không cho Ôn Thiều Ngọc trở về chỗ ở lúc trước mà đưa hắn tới biệt thự xa hoa nhất.

Trong biệt thự có rất nhiều phòng mà còn cách tòa nhà Luật Cảnh Chi ở rất gần.

Ôn Thiều Ngọc từ chối, không muốn đi.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Nếu anh muốn lên tạp chí lá cải ngày mai thì có thể không đi."

"Là sao?"

Ôn Thiều Ngọc không hiểu rõ chuyện này.

Ôn Oanh biết, cô bé giơ bàn tay nhỏ bé lên, mềm mại nói: "Là những tờ tạp chí đó sẽ viết ba đi gặp mặt ai, ăn cái gì, đi đâu á!"

Cô bé đã từng nhìn thấy tạp chí trong nhà Luật Cảnh Chi.

May mắn cô bé biết không ít chữ nên cảm thấy rất thú vị.

"Sao em biết?" Ôn Độ quay đầu hỏi em gái.

Ôn Oanh bèn nói: "Em đã thấy tạp chí rồi!"

"Tôi bảo người ta mua mấy quyển đến cho anh xem nhé."

Tư Đồ Quang Diệu đi ra ngoài, không bao lâu sau đã trở lại, trong tay còn cầm theo rất nhiều tạp chí.

Anh ấy cũng không nói lời nào mà chỉ để tạp chí ở trước mặt bà Ôn và Ôn Thiều Ngọc, để hai người họ xem cẩn

thận.

Ôn Thiều Ngọc thấy còn có cả ảnh chụp, khiếp sợ nói: "Chuyện này không ai quản sao?"

"Cuộc thi ca hát được phát sóng trên đài truyền hình nên bây giờ toàn bộ người dân Hương Thành đều biết anh là quán quân của cuộc thi ca hát đó rồi. Hơn nữa băng ghi âm vòng loại và vòng bán kết của anh bán rất chạy, cái tên Ôn Ngọc này không còn bình thường nữa.”

“Lúc trước vẫn còn khá ổn, nhưng bây giờ anh là quán quân, phóng viên của tòa soạn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Muốn lượng tiêu thụ tạp chí tốt thì trăm phần trăm sẽ tìm đến anh."

Tư Đồ Quang Diệu cũng chỉ mới nghiên cứu kỹ khía cạnh chuyện này.

Luật Hạo Chỉ nghe vậy, cũng giúp đỡ khuyên nhủ: "Ba mẹ cháu thường xuyên lên mấy tạp chí này nên cháu chưa bao giờ bảo họ tới tìm Tiểu Cảnh cả."

Ôn Thiều Ngọc vốn đã động lòng.

Hiện tại hắn đã trực tiếp đưa ra quyết định.

"Vậy hôm nay chúng ta sẽ không trở về."

Bà Ôn nói: "Mấy đứa qua đó đi, bà về một mình thu dọn chút đồ đạc."

"Bà nội, con đưa bà đi."
 
Chương 468


Ôn Độ không yên tâm để bà nội tự mình trở về, bèn nói với Luật Hạo Chi: "Cậu đưa Tiểu Cảnh và ba tôi trở về rồi đưa tôi đi một đoạn được không?"

"Được."

Đều là người có xe.

Chỉ là biểu hiện lúc trước của Tư Đồ Quang Diệu quá bình thường.

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy xe của Tư Đồ Quang Diệu, bèn quay đầu lại nhìn vào mắt của Tư Đồ Quang Diệu.

"Tôi mà nói mượn, anh chắc chắn không tin, đây là xe của tôi." Tư Đồ Quang Diệu tự mình lái xe, chở Ôn Thiều Ngọc và hai đứa nhỏ trở về.

Luật Hạo Chi dẫn Ôn Độ và bà Ôn trở về căn nhà trước đó.

"Nếu cậu cảm thấy bên kia thích hợp thì có thể để chú ở nhà tôi." Lên xe, Luật Hạo Chi mới thấp giọng nói với Ôn Độ.

Ôn Độ lắc đầu. "Ông ấy ở một mình tôi không yên tâm. Có chú Tư Đồ trông nom ông ấy sẽ đỡ hơn."

"Được rồi, vậy có chuyện gì thì cậu nhớ nói đấy."

Xe dừng lại.

Ôn Độ phát hiện bên ngoài có người đi tới đi lui, ánh mắt kia vẫn nhìn về phía nhà cậu.

Cậu nhíu mày nói: "Chưa gì đã có paparazzi tới cửa rồi?"

Tư Đồ Quang Diệu nhìn ra ngoài, cũng nhìn thấy vài người xa lạ, lắc đầu nói: "Những người này không giống phóng viên."

"Không phải phóng viên?"

Ôn Độ quay đầu, ánh mắt nhạy bén bị Tư Đồ Quang Diệu nhận ra, Tư Đồ Quang Diệu bình tĩnh nhìn về phía cậu, cũng không che giấu: "Những người đó tám phần là tới tìm chú."

Tư Đồ Quang Diệu đã nghĩ đến từ lâu rồi.

Lúc đu.ng phải người kia vào hôm nay, anh ấy đã biết mình không thể giấu giếm được thân phận của mình thêm nữa.

Không ngờ những người kia biết được tin tức anh ấy còn sống nhanh như vậy.

Tư Đồ Quang Diệu chưa bao giờ xem thường bất kỳ kẻ nào, nhưng lúc này đây, tốc độ đối phương nhận được tin tức vẫn khiến anh ấy phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Tuy kế hoạch bị gián đoạn nhưng không sao cả.

Tư Đồ Quang Diệu vẫn có thể giải quyết chút chuyện nhỏ này.

"Chú, cảm ơn chú."

Ôn Độ đột nhiên nói cảm ơn.

Tư Đồ Quang Diệu ở bên cạnh thở dài.

Ôn Thiều Ngọc có tài đức gì mà có được một đứa con trai biết thấu hiểu thế này chứ.

Anh ấy cười hỏi: "Có đồ gì quan trọng ở bên trong không? Nếu không có thì hôm nào chúng ta lại đến."

"Giấy tờ."

Giấy tờ của Ôn Độ vẫn còn ở bên trong.

Tiền tiết kiệm của ba cậu lẫn sổ tiết kiệm mà cậu bảo ba cậu làm cũng ở bên trong, nếu muốn đổi chỗ ở thì phải lấy theo mấy thứ này.

"Đi vào đi."

Tư Đồ Quang Diệu mở cửa xe xuống trước, Ôn Độ và bà Ôn cũng đi theo vào cửa.

Ánh mắt của những người bên ngoài giống hệt như ra-đa, theo dõi Tư Đồ Quang Diệu rất sát sao.

"Thu dọn đồ đạc trước, không cần lo lắng." Tư Đồ Quang Diệu thấy hầu như không còn gì cần thu dọn nữa.

Anh ấy ngồi trong phòng khách cầm điện thoại lên gọt cho bên ngoài: "Tin tức tôi còn sống đã truyền đi rồi. Bên ngoài có mấy con ruồi, bắt về hỏi một chút xem là ai phái tới. Còn nữa, cảnh cáo bọn họ đừng dây vào chuyện không nên dây vào."

Nếu không, anh ấy cũng không ngại dạy bọn họ cách làm người đâu.

Tư Đồ Quang Diệu trước giờ chưa từng là người tốt bụng.

Bà nội của Ôn Độ vẫn không hề mở miệng, vào trong rồi bà mới thấp giọng nói: "Có phải những người kia rất phiền phức không?"

"Đối với người khác mà nói có lẽ là rất phiền phức, nhưng đối với chú Tư Đồ mà nói thì không phiền phức một chút nào cả." Ôn Độ bản lĩnh của người này, nếu không cũng sẽ không bị người khác xem là truyền kỳ dù đã qua đời rất nhiều năm.

Hiện giờ vị truyền kỳ này còn sống, vậy thì người xui xẻo chỉ có thể là đám người kia.

Ôn Độ rất vui vẻ xem kịch.
 
Chương 469


Cậu không hề lo lắng chuyện của Tư Đồ Quang Diệu chút nào.

"Thật sự không sao cả?"

Bà Ôn nghĩ đến em trai của mình, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng cho Tư Đồ Quang Diệu.

"Thật sự không sao đâu ạ."

Nghe thấy cháu trai cam đoan, bà Ôn mới thở phào nhẹ nhõm: "Cũng không biết ông cậu con có ở Hương Thành hay không. Thằng bé nhát gan như vậy, sợ là cũng không có bản lĩnh đến Hương Thành. Bà hồ đồ rồi nên mới nghĩ như thế."

Bà Ôn thở dài, sau đó mới đi tìm đồ.

Ôn Độ cảm thấy ông cậu kia sợ là lành ít dữ nhiều, ít nhất là cậu chưa từng gặp qua người thân này trong kiếp trước.

Nhưng bà nội cần một hy vọng.

"Biết đâu đang ở đây thật."

Ôn Độ vừa nói như vậy, mi tâm bà Ôn ngược lại giãn ra.

"Con biết cách an ủi bà lắm đấy. Bà biết điều này là không thể nào, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều."

Bà Ôn thu dọn quần áo của con trai, nhìn thấy số quần áo đã giặt đến bạc màu kia, còn vá lại, ngón tay bà thoáng dừng một chút.

Bà nội thở dài nói: "Ba con là một người rất để ý, từ nhỏ đến lớn chưa từng mặc quần áo vá. Nhưng con nhìn quần áo của nó xem, hỏng rồi còn biết tự khâu lại."

Có thể thấy được cuộc sống ở bên ngoài khổ cực ra sao.

"Hôm nay bà thấy những người hát trên sân khấu đều mặc quần áo rất đẹp. Bộ quần áo của ba con... E là cũng chỉ mua tạm mà thôi."

Bà Ôn đau lòng cho con trai.

Ôn Độ nghe bà nội nói, có hơi trầm mặc: "Chuyện này là con không làm tốt, bà muốn trách thì trách con đi."

"Trách con làm gì? Con chuẩn bị nhiều quần áo cho bà và Oanh Oanh như vậy, bà không tin con không chuẩn bị cho ba con. Bà nói vậy cũng không phải cảm thấy ba con mặc đồ khâu vá sẽ chịu nhiều tủi thân, chỉ là bà cảm thấy ba con đột nhiên đã trưởng thành rồi. Trước đây bà còn nghĩ có lẽ mình sẽ không được trông thấy nó như vậy trước khi xuống mồ."

Ôn Độ: "..."

Cậu vẫn nên đi tìm kho bạc nhỏ của ba cậu.

Chốc lát sau, Ôn Độ đã tìm ra một cái hộp sắt, cậu đưa hộp sắt đó cho bà Ôn.

"Bà nội, trong đây đều là tiền của ba con, ông ấy nói là ông ấy kiếm được." Ôn Độ không mở ra xem là vì cậu rất tôn trọng ba mình.

Bà Ôn thì không chú ý chuyện này.

Bà mở hộp ra, nhìn thấy một chồng tiền thật dày bên trong, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

"Ba con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Vấn đề này Ôn Độ lại biết: "Ba con nói sáng nào ông ấy cũng dậy sớm mở quầy kiếm tiền, nghe nói buôn bán rất thuận lợi. Không phải ông ấy nói muốn dẫn bà ra quầy xem sao?"

"Bà biết quầy này làm ăn không tệ lắm nhưng không ngờ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."

Bà Ôn quả thực đã sợ ngây người.

"Tiền bên này đúng thật là dễ kiếm hơn bên nhà chúng ta."

Nơi kinh tế phát triển và nơi kinh tế không phát triển chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

"Dễ kiếm tiền, nhưng tiêu cũng tốn tiền. Một quả trứng không biết đắt hơn so với bên chúng ta bao nhiêu đâu."

Bà Ôn không hâm mộ lắm.

Đều là sống qua ngày nhưng cuộc sống ở Bình Thành cũng tốt hơn nhiều so với quá khứ.

Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, không thua kém gì nơi này.

Thậm chí còn tốt hơn ở đây.

Thu dọn đồ đạc xong.

Ôn Độ mang theo rương nặng nhất đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng khách còn gọi Tư Đồ Quang Diệu một tiếng: "Chú, mình đi thôi."

"Đi trước đi."

Tư Đồ Quang Diệu tao nhã đứng dậy, đi ở sau cùng để thuận tiện khóa cửa lại.
 
Chương 470


Lúc anh ấy quay người lại đã suýt nữa đu.ng phải Ôn Độ.

Tư Đồ Quang Diệu lui về phía sau một bước nói: "Sao không đi?"

"Cũng phải đi được mới được."

Sắc mặt Ôn Độ nghiêm nghị nhìn chằm chằm những người đàn ông trước mắt, cậu cho rằng những người này là tới để bắt Tư Đồ Quang Diệu.

Cậu không có khả năng ném Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài.

Thế nên cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không để những người này mang Tư Đồ Quang Diệu đi.

Tư Đồ Quang Diệu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy những người này lại nhớ tới thái độ vừa rồi của Ôn Độ.

Sắc mặt anh ấy sa sầm: "Xử lý xong thì ở lại đây làm gì? Làm đội quân đất nung à?"

Mọi người bị mắng: “...”

Những người đó không dám nói nhảm một câu nào, tên dẫn đầu xua tay, thế là những người khác nhanh chóng tản ra.

Tư Đồ Quang Diệu đỡ bà Ôn nói: "Mẹ nuôi, mẹ mau lên xe đi, chúng ta về nghỉ sớm một chút. Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, mẹ cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng gì cả."

Sắc trời quả thật đã muộn.

Bà Ôn làm bộ như không phát hiện ra thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu mở cửa xe ra là bà ngồi vào trong ngay.

Các thủ hạ của Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa đã kinh ngạc đến độ rớt cằm.

Bọn họ đã thấy gì?

Những người này ai nấy đều cho rằng trước mắt mình xuất hiện ảo giác.

Tư Đồ Quang Diệu không quan tâm đám ngốc này nghĩ gì.

Anh ấy tự mình lái xe rời đi.

Lúc trở lại biệt thự, trong biệt thự đã đèn đuốc sáng trưng.

Tư Đồ Quang Diệu đi Gọi điện thoại, Luật Hạo Chi dẫn Ôn Oanh đến biệt thự, ngay lập tức được tiếp đãi nhiệt tình.

Ôn Thiều Ngọc ở trong mơ cũng không dám nghĩ đời này mình còn có thể tốt số như vậy, được ở trong một căn phòng vừa lớn vừa xa hoa.

Hắn có chút lo sợ bất an.

Thật ra trước đó hắn cũng từng hoài nghi thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, sau khi biết được thân phận của Tư Đồ Quang Diệu rồi thì trong đầu không có ấn tượng cụ thể gì.

Cho đến bây giờ nhìn thấy căn nhà lớn xa hoa này, hắn mới cảm giác được Tư Đồ Quang Diệu còn có tiền hơn cả trong tưởng tượng của mình.

Hắn không đi đâu cả, chỉ ngồi chờ trong phòng khách.

Hai anh em Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi rất tự nhiên ngồi trên sô pha, uống sữa được quản gia bảo người đưa lên, lẳng lặng chờ chủ nhân trở về.

Luật Cảnh Chi và Ôn Oanh ở bên cạnh len lén nói chuyện phiếm.

"Oanh Oanh, ở đây sẽ cách xa nhà tớ một khoảng rất dài. Hay là cậu cứ ở lại nhà tớ giống như mấy ngày trước được không?"

Luật Cảnh Chi từ nhỏ đến lớn đều không có bạn chơi cùng.

Cậu bé rất thích chơi cùng Ôn Oanh.

Ôn Oanh cảm thấy bà nội và ba ở đây, hình như cũng không có gì không an toàn.

Cô bé phồng má suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tớ làm bánh ngọt nhỏ xong thì có thể đưa tới cho ba và bà nội tớ ăn không?"

"Đương nhiên có thể. Đến lúc đó chúng ta còn có thể tự mình mang bánh ngọt tới."

Luật Cảnh Chi biết mình có thể không giữ được Ôn Oanh, vậy nên cậu bé sẽ dùng hết khả năng để giữ Ôn Oanh ở lại nhà mình thêm một thời gian nữa.

Ôn Oanh không nhận ra được tâm tư nhỏ nhặt đó của Luật Cảnh Chi.

Cô bé quả thật rất thích những thứ Luật Cảnh Chi và đầu bếp làm.

"Vậy ngày mai tớ sẽ trực tiếp qua tìm cậu nha."

Ôn Oanh không biết mình còn có thể ở bên này bao lâu, cô bé muốn cố gắng hết sức để tạo ra một ít đồ ăn ngon.

Làm một chiếc bánh nhỏ đòi hỏi kỹ năng, hơn nữa làm mỗi chiếc bánh đều không giống nhau.
 
Chương 471


Mặc dù trên cơ bản đều tương tự.

Nhưng chỉ cần có sự khác biệt rất nhỏ cũng dẫn tới mùi vị sẽ thay đổi.

"Ngày mai tớ trực tiếp bảo tài xế chờ cậu ở cửa. Sau khi cậu ra là có thể lên thẳng xe luôn." Luật Cảnh Chi nói xong, dưới đáy mắt còn mang theo mong chờ.

Ôn Oanh ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, ra dấu OK.

Luật Cảnh Chi không nhịn được nhếch miệng.

"Vậy cứ quyết định vậy đi."

Lời Luật Cảnh Chi còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói chuyện.

Ngay sau đó bà Ôn vào trong đầu tiên, Ôn Oanh nhìn thấy bà Ôn là nhào tới giống như một con yến nhỏ.

"Bà nội, cuối cùng bà cũng tới rồi. Lúc nãy con lo cho bà lắm."

Từ sau khi Ôn Oanh mơ thấy người trong nhà đều xảy ra chuyện là cô bé vô cùng dính lấy người trong nhà.

Chỉ là ban đầu không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

"Có phải chờ sốt ruột lắm không?" Bà Ôn vẫn luôn có rất nhiều kiên nhẫn dành cho cháu gái.

Ôn Thiều Ngọc cũng đi tới cười tủm tỉm nói: "Mẹ, con..."

"Con chẳng mang theo gì cả."

Khuôn mặt của bà Ôn căng thẳng khiến Ôn Thiều Ngọc không dám hó hé một câu nào, chỉ vô cùng sợ hãi mà im lặng đứng bên cạnh.

Tư Đồ Quang Diệu khẽ nhíu mày.

Ôn Độ ở bên cạnh thấp giọng nói: "Có phải chú cảm thấy bà nội con đối xử với ba con quá nghiêm khắc, thái độ cũng không tốt, không giống như con ruột không?"

Tư Đồ Quang Diệu không ngờ Ôn Độ lại nói trắng ra như vậy.

Nhưng anh ấy vẫn gật đầu.

"Bà nội con cũng rất hy vọng ba con không phải là con ruột của bà. Bà cảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao mình lại sinh ra một người dở hơi như vậy."

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

"Ba con chính là người như thế, cho dù có ai đó cho ông ấy một chút sắc mặt tốt là ông ấy vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn. Có thể ông ấy trời sinh chính là một người cần một người khác trông nom, cho nên về sau ba con phạm sai lầm, chú cũng tuyệt đối không được mềm lòng, nên quản lý thì nhất định phải quản lý."

Ôn Độ đúng là rất sợ ba cậu đi đường vòng.

Đi đường vòng không đáng sợ, đáng sợ chính là chơi xong cái mạng nhỏ của mình rồi chính mình cũng không rõ mình đã chơi xong cái mạng nhỏ đó như thế nào.

Tư Đồ Quang Diệu thấy Ôn Thiều Ngọc ra vẻ dỗ dành bà Ôn, tuy bà Ôn nghiêm mặt nhưng chỉ cần vừa mở miệng ra là toàn nói lời quan tâm đến Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc lập tức mặt mày hớn hở, cười vô cùng ngây thơ.

Tư Đồ Quang Diệu hết sức hâm mộ Ôn Thiều Ngọc.

Không phải người đàn ông nào hơn ba mươi tuổi cũng còn có thể duy trì dáng dấp như thế này.

"Ở đây hết rồi, con không cần lo lắng đâu."

"Cảm ơn chú."

"Người một nhà không cần khách sáo."

Thời gian không còn sớm nữa.

Luật Hạo Chi dẫn em trai trở về.

Người nhà họ Ôn cũng trở về phòng của mình.

Nửa đêm.

Ôn Độ đói tỉnh bèn ngồi dậy tìm đồ ăn.

Cậu đi tới cửa phòng bếp thì nghe thấy bên trong có tiếng động, cậu lập tức cảnh giác. Nhìn thoáng qua mọi nơi, cầm gạt tàn thuốc trên bàn lên rồi chậm rãi đi tới phòng Bếp.

Nương theo ánh trăng thấy rõ người ngồi xổm trong phòng, Ôn Độ mới giơ tay bật đèn lên.

"Ba, ba đang làm gì vậy?"

Thân thể Ôn Thiều Ngọc cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, trong tay còn cầm một cái đùi gà mà miệng hắn dính toàn là dầu mỡ.

Hắn cười hì hì với con trai: "Tiểu Độ, muốn ăn không?"

Một lát sau.

Hai ba con ngồi xổm trong phòng bếp, trong tay mỗi người đều ôm đùi gà gặm.

"Ba."

"Hả?"

"Ngày mai con phải đi rồi, bà nội và em gái sẽ ở lại đây. Ngày mai ba cũng phải đi học, mấy cái mà bên đó dạy đều là kiến thức nhạc lý. Nếu ba muốn tiếp tục hát thì phải học cho tốt. Cái này tốn không ít tiền đâu."
 
Chương 472


Ôn Độ biết ba cậu là người không có kiên nhẫn gì mấy, nhưng nói rõ ràng đạo lý cho hắn hiểu thì hắn cũng sẽ biết chừng mực.

Cậu thấy ba cậu vừa nghe nói lớp học thu không ít tiền là nhíu mày.

Ôn Độ lại hạ một liều thuốc mạnh: "Có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với ba đi bán bánh bao."

"Ba sẽ đi."

Ôn Thiều Ngọc cắn răng.

Hắn tuyệt đối không ngờ mình đã lớn tuổi rồi mà còn phải đi học.

Đầu hắn lập tức ong ong.

Nhưng nhớ lại cảm giác đứng ca hát trên sân khấu, Ôn Thiều Ngọc lại phấn chấn thêm một lần nữa. Không phải chỉ là học tập thôi sao? Chỉ cần học xong là hắn không cần đến nữa.

"Con mua cho ba một cửa hàng, để ba mở cửa hàng bán bánh bao." Ôn Độ lấy một quả táo đỏ cho Ôn Thiều Ngọc ăn. Ôn Thiều Ngọc hỏi thăm không ít chuyện cửa hàng, nghe nói như thế tinh thần lập tức phấn chấn.

"Mua cửa hàng tốn nhiều tiền lắm! Hơn nữa ba cũng không có thời gian quản lý đâu. Hay là, ba không đi..." Đi học nữa?

"Không cần, cửa hàng có người quản lý rồi." Ôn Độ ném xương vào thùng rác, lại xé cánh gà đưa cho ba: "Ăn nhiều một chút, chúc ba bay cao hơn."

Ôn Thiều Ngọc nhận lấy, lo lắng hỏi: "Để người khác quản lý có ổn không?"

"Sao lại không ổn?" Ôn Độ lại ngồi xổm xuống.

Rất nhiều công ty lớn vẫn do người bên ngoài quản lý.

Ôn Thiều Ngọc do dự nói: "Nhỡ đâu thua lỗ thì sao?"

"Vậy ba phải cố gắng học tập, chờ đến khi ba nổi tiếng quay về vào cửa hàng ăn một bữa, sau đó người hâm mộ của ba sẽ chạy tới cửa hàng ăn, đến lúc đó còn lo là sẽ làm ăn không tốt sao?"

Ôn Độ quay đầu nhìn ba cậu một cái: "Ba, ba đừng nói với con là ba sợ đấy nhé?"

"Không thể nào!"

Ôn Thiều Ngọc là kiểu người có áp lực càng lớn thì càng có tinh thần cố gắng phấn đấu.

Nếu như không cho hắn một chút áp lực, nói không chừng mỗi ngày Ôn Thiều Ngọc đều giống như cá muối. Không ép hắn đến một mức nhất định thì Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối sẽ không cố gắng.

Ôn Độ đã sớm hiểu rõ tính cách của ba cậu, dễ dàng bóp lấy mạch máu của hắn.

"Vậy sau này khi con ra ngoài xã giao với người khác sẽ nói ngôi sao đó là ba con, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất có mặt mũi. người đó Muốn ăn một bữa cơm cùng ba thì lúc bàn chuyện làm ăn chắc chắn sẽ không làm khó con, còn có thể rất chăm sóc cho con."

Ôn Độ lại bắt đầu vẽ bánh nướng cho Ôn Thiều Ngọc.

Trong đầu Ôn Thiều Ngọc lập tức hiện ra một hình ảnh, hắn ngồi ở vị trí trung tâm được không ít người lấy lòng. Những người đó còn cam đoan với hắn rằng chuyện làm ăn tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.

Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, ý chí chiến đấu của Ôn Thiều Ngọc lập tức sục sôi.

"Con cứ chờ đi, chờ sau này có ba chống đỡ cho con." Ôn Thiều Ngọc nói xong bèn cúi đầu gặm nốt cánh gà, lại nhìn chằm chằm vào con gà còn lại.

Ôn Độ đứng dậy lấy giúp hắn: "Ba ăn con này đi, bên trong vẫn còn một con nữa."

Ôn Thiều Ngọc không khách sáo.

Hai ba con ngồi xổm trong bếp mỗi người ăn một con gà, ăn uống no đủ rồi lại tự về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau.

Bà Ôn đi nấu cơm mới phát hiện đầu Bếp trong nhà đã làm xong cơm rồi.

Lúc Bà Ôn đi qua phòng bếp nhìn thấy có không ít xương gà bị vứt trong sọt rác, vì thế bà bước ra khỏi phòng Bếp với sắc mặt không tốt lắm.

Con trai và cháu trai chưa dậy, ngay cả chủ nhân của căn nhà này cũng chưa dậy.

Trong lòng bà có chuyện không biết nên nói với ai.
 
Chương 473


Người duy nhất đã dậy rồi là cháu gái, cô bé đang ở phòng khách chậm rãi khoa tay múa chân, cũng không biết là đang khoa tay múa chân cái gì.

"Oanh Oanh, con đang làm gì vậy?"

Ôn Oanh xoay người nhìn thấy bà Ôn bèn cười he he nói: "Bà nội, con đang đánh Thái Cực Quyền. Bà có muốn đánh với con không? Nghe Chi Chi nói cái này dùng để tăng cường cơ thể, ông nội cậu ấy ngày nào cũng đều đánh Thái Cực Quyền, sức khỏe rất tốt."

Lúc này bà Ôn cũng không có việc gì làm.

Nếu đổi thành căn nhà lúc trước, bà còn phải làm bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa.

Hiện tại trong nhà này có người hầu nên chuyện gì cũng không tới phiên bà làm.

Bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi nên bà cũng không biết làm gì.

"Cái này có tác dụng sao? Người ta sống lâu trăm tuổi là vì ăn ngon uống ngon, còn có người chăm sóc thân thể, cũng sẽ không mệt nhọc."

Ngoài miệng bà Ôn tuy nói như vậy nhưng cũng đã đứng bên cạnh Ôn Oanh rồi.

"Cái này vung tay vung chân thế nào?"

Ánh mắt Ôn Oanh cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng kiên nhẫn nói: "Bà cứ làm vậy là được. Chiêu này gọi là Bạch Hạc vỗ cánh! Động tác thế này, từ bên này..."

Ôn Oanh nói rất rõ ràng.

Bà Ôn làm theo cháu gái đứng ở đây khoa tay múa chân, sau đó cảm thấy cơ thể mình ấy mà lại nóng hầm hập.

"Cái này trông chậm rãi mà cũng mệt ghê." Trong lúc tự hỏi, bà nghĩ đến sức khỏe của cháu gái mình, không nhịn được mà khích lệ một chút: "Cái này hợp cho con làm lắm. Con không thể vận động quá mạnh nên rèn luyện cơ thể cũng vừa đúng."

"Còn Bát Đoạn Cẩm nữa, bà muốn đánh không?"

Ôn Oanh đánh xong một bộ Thái Cực Quyền còn phải đánh Bát Đoạn Cẩm, một mình đánh cái này không có ý nghĩa gì nên cô bé mời bà nội làm cùng mình.

Bà Ôn rất tò mò: "Bát Đoạn Cẩm là cái gì?"

"Chính là cái này."

Ôn Oanh không nói rõ, dù sao cô bé cũng đã bắt đầu khoa tay múa chân rồi, vì thế cô bé vừa khoa tay múa chân vừa giải thích, bảo bà Ôn nhanh chóng làm theo.

Bà Ôn cảm thấy thứ này rất tốt cho cơ thể hoạt động.

"Về sau con luyện tập cái này mỗi ngày thì sẽ tốt lắm."

"Bà nội, bà cũng phải rèn luyện cùng con." Ôn Oanh Muốn bà nội sống lâu trăm tuổi.

À, trăm tuổi không đủ.

Rất nhiều người có thể dễ dàng sống đến hơn một trăm tuổi.

Ôn Oanh hy vọng bà nội cũng có thể sống lâu như vậy.

"Bà bận rộn suốt ngày, làm gì có thời gian rèn luyện thứ này chứ."

Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

Đánh xong một bộ Thái Cực Quyền và Bát Đoạn Cẩm, gặp phải chỗ nào không hiểu còn bảo Ôn Oanh chỉ thêm hai

lần.

Đợi đến khi hai người họ về phòng thay quần áo.

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc cũng đã tỉnh rồi.

Bà Ôn thấy hai người bọn họ bèn tiến lên nói: "Hai đứa rất quen thuộc với Quang Diệu, có một chuyện mẹ thân là trưởng bối nên không tiện nói. Quan tâm nhiều thì người ta sẽ cho rằng mẹ muốn nhúng tay vào chuyện trong nhà này.”

“Hai đứa nhắc nhở nó một chút, đầu bếp trong nhà không được thành thật lắm, nửa đêm lại ăn hết cả hai con gà quay, quanh năm suốt tháng thế này không biết còn có thể ăn mất bao nhiêu thứ nữa."

Ôn Độ: "..."

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Hai ba con liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng một cách ăn ý.

Đợi đến khi Tư Đồ Quang Diệu dậy rồi, Ôn Thiều Ngọc sợ mẹ sẽ nói ra chuyện này nên vội vàng kéo anh ấy ra bên ngoài.

Tư Đồ Quang Diệu nghi ngờ hỏi hắn: "Tôi muốn ăn sáng, anh kéo tôi ra ngoài này làm gì? Có phải là có chuyện gì hay không?"
 
Chương 474


"Tôi muốn hỏi là làm sao để đến công ty." Ôn Thiều Ngọc không hề muốn cho Tư Đồ Quang Diệu biết chút nào về lịch sử đen tối của mình.

Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng là có chuyện gì.

"Anh muốn đến công ty cũng được. Chờ buổi chiều tôi sẽ phái người đưa anh đến công ty. Bên kia đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, anh cứ đến quầy lễ tân báo tên của mình là sẽ có người dẫn anh đi. Thôi, để tôi đi với anh."

Tư Đồ Quang Diệu lo lắng Ôn Thiều Ngọc đến bên kia sẽ bị người ta bắt nạt.

"Tôi tự đi là được rồi, không cần phiền đến cậu đâu."

"Hay là cùng đi đi, hôm nay anh còn phải ký một bản hợp đồng chính thức."

Tư Đồ Quang Diệu xoay người đi vào trong phòng.

Ôn Thiều Ngọc Muốn ngăn anh ấy lại nhưng không có lý do thích hợp. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Tư Đồ Quang Diệu vào phòng ngồi lên ghế chuẩn bị ăn sáng.

Ôn Độ nhìn ba cậu một cái, dùng ánh mắt hỏi: "Chuyện thành rồi sao?"

Ôn Thiều Ngọc mịt mờ lắc đầu.

Ôn Độ nhíu mày.

Bà Ôn bưng ly nước tới, uống nửa ly nước sôi để nguội.

Sau đó bà ngẩng đầu nói với Tư Đồ Quang Diệu: "Quang Diệu, đầu Bếp nhà con làm ở đây bao nhiêu năm rồi?"

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc lập tức trở nên căng thẳng.

"Đầu Bếp này là đầu Bếp mới, mới làm ở nhà chúng con chưa được bao lâu."

Bà Ôn nhíu mày: "Có một chuyện mẹ không biết có nên nói với con hay không."

Trái tim của Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc đều vọt lên tận cổ họng.

Ôn Độ lớn tiếng nói: "Bà nội, nếu bà cảm thấy tài nấu nướng của đầu bếp người ta không tốt thì cứ để chú con đổi người khác là được.”

Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng là chuyện gì.

Không ngờ bà Ôn lại cảm thấy tài nấu nướng của người ta không đủ tốt.

Anh ấy mỉm cười nói: "Nếu mẹ nuôi cảm thấy đầu bếp làm không hợp khẩu vị của mẹ nuôi, vậy chúng ta đổi đầu Bếp khác là được."

Không phải chuyện gì lớn.

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"Tài nấu nướng của đầu bếp vẫn ổn."

Không ngờ bà Ôn vậy mà lại không thuận theo lời hai người bọn họ nói, lần này lại nâng trái tim của Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc lên.

"Vậy mẹ nuôi cảm thấy tài nấu nướng của đầu bếp này tốt nên muốn cho tăng thêm chút tiền lương cho người ta sao?" Tư Đồ Quang Diệu đùa giỡn thiếu chút nữa đã dọa Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc phọt cả shit ra.

"Không thể tăng lương cho cậu ta được." Sắc mặt bà Ôn không thay đổi.

Làm sao có thể tăng lương cho kiểu đầu Bếp như vậy chứ? Chuyện này tuyệt đối không được.

"Đúng vậy, vậy nếu không thể tăng lương thì đuổi đi đi."

Ôn Thiều Ngọc không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là đã thu hút sự chú ý của bà Ôn.

Là lạ.

Sao con trai bà lại nói thế?

Giọng điệu này quá mức vội vàng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng hắn có quỷ.

Ôn Độ nhìn thấy biểu cảm của bà nội, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong rồi.

Không đợi cậu mở miệng, bà Ôn đã hỏi: "Xương gà trong thùng rác nhà bếp có phải là do con ăn không?"

Ôn Thiều Ngọc: “...”

"Là ba và con ăn, ngày hôm qua con xuống lầu uống nước thấy có người ngồi xổm trong phòng bếp ăn đùi gà làm con giật cả mình. Ba con bảo con phải giữ bí mật giúp ông ấy, cho nên lúc nãy con mới không nói với bà." Ôn Độ áy náy mở miệng.

Ôn Thiều Ngọc khiếp sợ nhìn con trai, sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt con trai, lại thấy con trai nháy mắt với mình mấy cái nên cũng không kéo con trai xuống nước cùng.

Bà Ôn tức giận nghiến răng.

Làm cho bà mất mặt.
 
Chương 475


"Sau này lúc ăn cơm thì ăn cho tử tế để nửa đêm đừng có dậy kiếm ăn nữa." Có người ngoài ở đây, dù sao cũng phải nể mặt con trai nên bà Ôn không nói gì nhiều.

Bà đi rồi.

Tư Đồ Quang Diệu còn đi cùng.

Ôn Thiều Ngọc đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói với Ôn Độ: "Ba hiểu ý lắm đúng không, cũng không kéo con xuống nước cùng."

"Cảm ơn ba!"

"Không cần cảm ơn, đây đều là việc ba nên làm."

Ôn Thiều Ngọc giơ tay muốn vỗ bả vai con trai mới phát hiện nhiều ngày không gặp mà con trai lại cao lên rồi.

Hắn vỗ không hề tự nhiên chút nào mà còn rất phí sức, thế là buông tay xuống đổi thành vỗ cánh tay con trai.

"Con lớn như vậy, cuối cùng ba cũng có thể làm một chuyện vì con."

Ôn Thiều Ngọc rất vui vẻ, không phải bởi vì nửa đêm ăn gà, mà là bởi vì chuyện này đã kéo gần mối quan hệ ba con giữa bọn họ hơn: "Chờ sau này là ba có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa vì con. Tiểu Độ, con đừng chê ba ngu ngốc, ba sẽ cố gắng."

Thật ra Ôn Độ muốn nói: "Ba, ba làm gì cũng được, chỉ cần sống tốt là đủ rồi."

Nhưng cậu không thể nói.

Cậu rất vui mừng vì ba đã tìm được việc mình thích làm.

Điều này cũng chứng minh quỹ đạo vận mệnh của ba đã thay đổi.

"Vậy con chờ ba làm chỗ dựa cho con." Ôn Độ hiếm khi lộ ra khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn giống như một cậu

nhóc to xác vui vẻ.

Ôn Thiều Ngọc nhất thời tràn đầy tự tin: "Con chờ xem!"

Ngày hôm sau.

Ôn Thiều Ngọc đến lớp đào tạo nghệ sĩ, vẫn là Tư Đồ Quang Diệu tự mình đưa hắn đến.

Người phụ trách đang chờ ở cửa.

Trông vô cùng phô trương.

Ôn Thiều Ngọc lúc đầu còn được chiều mà lo sợ, nhưng đợi đến khi Tư Đồ Quang Diệu mở miệng thì mặt mày Ôn Thiều Ngọc mới suy sụp.

"Cậu nói cái gì?"

Ôn Thiều Ngọc cất cao giọng nói.

Tư Đồ Quang Diệu hỏi: "Chuyện này có gì khó chấp nhận chứ? Anh không biết bây giờ đang thịnh hành tam tê* nghệ sĩ sao? Ca hát, diễn xuất, làm MC."

(*) Tam tê nghệ sĩ: Nghệ sĩ thành công ở ba mảng điện ảnh, truyền hình, ca hát.

"Đó là người khác, tôi không làm được." Ôn Thiều Ngọc nhíu mày.

"Không phải anh nói anh muốn làm tấm gương cho con trai mình sao?" Tư Đồ Quang Diệu nói một câu phá hỏng đường lui của Ôn Thiều Ngọc: "Dù sao tôi cũng đưa tiền cho người ta rồi. Nếu anh không học thì sẽ lãng phí số tiền này."

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Hắn học.

Hắn học còn không được sao?

Ôn Thiều Ngọc đau khổ đi vào, tiết thứ nhất là tiết biểu diễn. Hắn theo học trong đó, học được một hồi thì theo kịp.

Há, đây không phải giống như học hát kinh kịch sao?

Hắn thích!

Ôn Thiều Ngọc học tới trưa như cá gặp nước.

Đợi đến buổi chiều đi học kiến thức nhạc lý, Ôn Thiều Ngọc mới biết cái gì gọi là đau khổ. Giáo viên đã dạy hết bài rồi mà hắn vẫn không nhớ được, phải liều mạng viết lên vở.

May là trước khi ra cửa con gái cưng đã nhét cho hắn một quyển sổ xinh đẹp và một cây bút máy.

Nếu không thì giờ hắn đã mù rồi.

Ôn Thiều Ngọc mặc kệ mình có nghe hiểu hay không, nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên vở.

Sau khi trở về sẽ tự mình chậm rãi tiêu hóa.

Hắn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng có thể hắn không phù hợp với ca hát mà thích hợp với diễn xuất hơn.

Nhà họ Luật.

Ôn Oanh ở trong phòng Bếp học theo đầu bếp làm bánh ngọt.

Đầu bếp là người nước ngoài, tay nghề làm bánh ngọt rất khá, làm được rất nhiều bánh ngọt vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

Ôn Oanh học vô cùng nghiêm túc.

Đây là một trong những cách kiếm tiền của cô bé nên cô bé nhất định phải học tập thật tốt.

"Chi Chi, mau tới nếm thử cái này tớ làm đi!"
 
Chương 476


Ôn Oanh bưng ba cái bánh tròn vo đáng yêu trắng như tuyết ra khỏi phòng bếp, đang muốn Gọi Luật Cảnh Chi thì phát hiện trong phòng khách còn có thêm mấy người.

Cô bé đứng tại chỗ, bất an nhìn về phía Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi còn chưa lên tiếng thì cô bé ăn mặc như công chúa kia đã mở miệng trước.

"Cảnh Chi, nhà các em thuê một đứa hầu gái như vậy từ lúc nào thế? Trông thiếu quy củ quá đi mất? Trong nhà có khách quý mà lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài?"

Giọng nói của Luật Cảnh Chi vẫn còn có chút trẻ con nhưng lại như mang theo băng mảnh: "Đây là khách tôi mời tới, nếu ánh mắt chị họ không tốt thì đi gặp bác sĩ đi. Đến nhà người khác phải tự giác biết mình là khách, đừng tùy tiện khoa tay múa chân khiến người ta lầm tưởng rằng chú Hai dạy dỗ chị không tốt."

Luật Thiên Huệ tức giận đến xanh mặt: "Mày đúng là đồ không có tiền đồ, thích chơi với loại nghèo kiết xác này. Khó trách ba mẹ mày không thích mày! Ngay cả giả vờ giả vịt cũng không chịu!"

Lúc trước Ôn Oanh được Luật Cảnh Chi đứng ra vì mình, lúc này thấy cậu bé bị bắt nạt là lập tức đứng ra nói: "Dáng vẻ chanh chua của chị mới không được ai thích ấy!"

"Mày nói ai đấy? Đồ nhà quê!" Ánh mắt Luật Thiên Huệ sắc bén nhìn về phía Ôn Oanh.

Âm thanh Ôn Oanh rất mềm mại nhưng giọng điệu rất cương quyết: "Ai trả lời thì là người đó." 

"Mày!"

Luật Thiên Huệ giơ tay muốn đánh Ôn Oanh.

Luật Cảnh Chi đứng chắn trước mặt Ôn Oanh lớn tiếng cảnh cáo Luật Thiên Huệ: "Ra ngoài!"

"Mày dám đuổi tao?"

Luật Thiên Huệ thét lên.

"Kiều Ngũ!"

Luật Cảnh Chi lạnh lùng nhìn Luật Thiên Huệ, ngay sau đó có một người đàn ông toàn thân cơ bắp đi tới.

Anh ta đi tới trước mặt Luật Thiên Huệ, vươn tay nói: "Mời, cô Thiên Huệ."

Luật Thiên Huệ tức giận đỏ mặt, chỉ vào Luật Cảnh Chi nói: “Mày chờ, chờ đó! Tao chắc chắn sẽ đi nói với ông nội!" 

"Làm phiền chị rồi."

Giọng điệu của Luật Cảnh Chi hờ hững làm Luật Thiên Huệ tức giận muốn quay lại đánh cậu bé.

Thế nhưng Kiều Ngũ còn đang đứng trước mặt nên Luật Thiên Huệ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Con cái nhà họ Luật đều biết Luật Hạo Chi phát rồ mời một vệ sĩ siêu cấp lợi hại cho em trai. Bất kể ai tới cũng đều không có tác dụng, người này chỉ nghe lời một mình Luật Cảnh Chi.

Hơn nữa giá trị vũ lực siêu cao.

Cho dù Luật Thiên Huệ không cam lòng cũng chỉ có thể mang theo chị em của mình rời đi.

Nói là chị em nhưng trên thực tế cũng chỉ là mấy cô gái chạy theo nịnh bợ.

Đám người đó đi rồi, Luật Cảnh Chi mới ghét bỏ dặn dò quản gia: "Thay thảm và những thứ này đi."

Sau đó cậu bé xoay người lại, trông thấy Ôn Oanh đang bưng ba cái bánh tròn vo đáng yêu ngơ ngác đứng ở đó.

"Bị dọa sợ rồi đúng không?"

Luật Cảnh Chi nhíu mày, khuôn mặt dễ thương như bánh bao tràn ngập lo lắng.

Ôn Oanh lắc đầu, ánh mắt lóe sáng: "Tớ còn tưởng Chi Chi sẽ bị bắt nạt, không ngờ Chi Chi lợi hại ghê!"

"Đây là nhà tớ."

Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ mở miệng.

Nếu cậu bé bị người khác bắt nạt trong nhà mình thì nói ra còn không biết sẽ mất mặt cỡ nào.

"Người vừa rồi là ai vậy?" Trông hung dữ quá.

Ôn Oanh rất lo lắng người nọ lại đến bắt nạt Luật Cảnh Chi, hơn nữa người nọ còn đòi trở về tố cáo.

"Chị họ tớ."

Luật Cảnh Chi không thích người nhà họ Luật chút nào.

Quá tồi tệ.

Thối rữa đến tận xương tủy.

Ông nội cậu bé có đến mấy người vợ, đến phiên con trai cũng học theo, mỗi một người đều có vợ lẽ. Trong đó ba của Luật Thiên Huệ là Luật Hoài Châu đứng hàng thứ ba, theo ông nội không học được gì khác mà lại nuôi một đống tình nhân.
 
Chương 477


Cụ thể ra sao thì Luật Cảnh Chi không biết, nhưng sinh ra tận bốn người con.

Mỗi ngày mẹ Luật Thiên Huệ đều cãi nhau với những người phụ nữ kia, Luật Thiên Huệ cũng học được những thủ đoạn của mẹ cô ta.

Rất không chịu nói lý.

Khiến người ta ghê tởm.

Ôn Oanh lo lắng hỏi: "Vậy ông nội mà chị ấy đòi mách có phải là ông nội của cậu không? Ông nội của cậu có mắng cậu không?"

"Sẽ không đâu."

Không phải Luật Cảnh Chi xem thường Luật Thiên Huệ, mà là cả nhà Luật Thiên Huệ đó giờ chưa từng lọt vào mắt ông nội.

Ông nội còn ngại bị cả nhà bọn họ làm bẽ mặt, mỗi ngày lên tạp chí lá cải khiến cho cả nhà bọn họ đều trở thành đề tài trò chuyện trong lúc rỗi rãi của giới xã hội thượng lưu.

Luật Thiên Huệ chỉ hù dọa ngoài miệng, tuyệt đối sẽ không đi tố cáo.

"Thật sao?" Ôn Oanh vẫn không yên tâm.

Cô bé cảm thấy mình đã gây thêm phiền toái cho Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi an ủi cô bé: "Thật sự không đâu. Chị ta không có gan đâu, lần trước chị ta đi tố cáo rồi mất hết cả tiền tiêu vặt đấy."

"Tiền tiêu vặt?"

Luật Cảnh Chi lỡ miệng, sợ Ôn Oanh sẽ hỏi tiền tiêu vặt là cái gì, không phải cậu bé cố ý nói ra cái này.

Nhưng cậu bé vẫn gật đầu, định chuyển đề tài sang cái khác.

Không ngờ Ôn Oanh lại cẩn thận gật đầu nói: "Chiêu này thật độc ác! Không có tiền tiêu vặt rất đáng sợ.”

“???”

Ôn Oanh lại biết không có tiền tiêu vặt rất đáng sợ?

Chẳng lẽ...

"Tiền tiêu vặt của cậu có bị tịch thu không?" Luật Cảnh Chi tò mò hỏi.

Ôn Oanh lắc đầu: "Là ba tớ!"

Luật Cảnh Chi đã hiểu.

Bất cứ chuyện gì xảy ra với chú Ôn đều rất bình thường, không cần phải quá kinh ngạc.

"Tớ cũng cho cậu chút tiền tiêu vặt nhé!" Luật Cảnh Chi nhìn phúc lớn trước mắt, còn nói thêm: "Coi như là phần thưởng cậu làm đồ ngọt cho tớ, được không?"

Ôn Oanh muốn nói mình có tiền nhưng tiền của cô bé không thể dùng được ở đây.

"Không cần đâu."

Cô bé không thể không đòi tiền của người khác được.

Luật Cảnh Chi không đưa được tiền nên có hơi giận mình.

"Mau ăn đi." Ôn Oanh thấy cậu bé hơi mất hứng bèn đưa bánh ngọt trong tay qua: "Hiện tại tớ không thiếu tiền, cũng có tiền tiêu vặt. Chỉ là tiền tiêu vặt không dùng được ở đây thôi."

Luật Cảnh Chi tỉnh bơ nói: "Vậy tớ đổi giúp cậu."

"Được không?" Ôn Oanh lại ngượng ngùng hỏi: "Có phiền phức quá không?"

"Không đâu."

Ôn Oanh lấy ra mấy tờ tiền lẻ, gom lại cũng chỉ có mười đồng.

Luật Cảnh Chi biết số tiền này đối với một đứa bé mà nói không dễ gì mới có được. Rất nhiều gia đình còn không có nổi mười đồng để gửi tiết kiệm.

"Oanh Oanh có nhiều tiền như vậy sao?" Luật Cảnh Chi kinh ngac nói.

Đáy mắt Ôn Oanh lóe lên niềm vui sướng: "Cái này có thể đổi được rất nhiều tiền sao?"

"Có thể."

Luật Cảnh Chi không chút biến sắc dứt lời, trực tiếp đưa tiền cho quản gia trước mặt Ôn Oanh.

"Đổi giúp cháu một chút."

"Được, cậu chủ."

Quản gia cầm mười đồng rời đi, không bao lâu sau đã trở về, còn cầm theo một chồng tiền thật dày trong tay.

"Cậu chủ, tôi đổi xong tiền rồi."

Quản gia cười híp mắt đưa tiền cho Luật Cảnh Chi, Luật Cảnh Chi nhận lấy rồi đưa cho Ôn Oanh, Ôn Oanh không dám tin nhìn số tiền này: "Thế này cũng nhiều quá rồi!"

"Không nhiều lắm, cậu nghĩ xem cậu có thể dùng mười đồng mua bao nhiêu quả trứng gà?" Luật Cảnh Chi tỉnh bơ hỏi.

Ôn Oanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Có thể mua được thật nhiều thật nhiều trứng gà!"

"Ở đây câu cũng có thể mua được nhiều trứng gà."

Đây cũng không tính là Luật Cảnh Chi lừa gạt Ôn Oanh, mua trứng gà ở đây với số tiền này có hơi khác Ôn Oanh lấy mười đồng mua trứng gà ở bên kia, nhưng khái niệm cũng không khác nhau là mấy.
 
Chương 478


"Vậy cậu cầm đi! Không phải cậu nói muốn mua quà cho bà nội sao? Bây giờ trong tay cậu có tiền, có thể cho bà nội một niềm vui bất ngờ rồi."

Hai má Ôn Oanh đỏ bừng: "Vậy tớ sẽ đi mua bơ! Bên bọn tớ không mua được cái này!"

Luật Cảnh Chi: "..."

"Nếu cậu cần, tớ có thể bảo anh trai tớ mang qua cho cậu." Luật Cảnh Chi cầm bút lên viết số điện thoại và địa chỉ của anh trai ở Sở Thành: "Tuy tớ biết anh trai cậu chắc chắn biết địa chỉ của anh trai tớ, nhưng tớ vẫn viết cho cậu. Nhỡ đâu có chuyện gì thì cậu cứ liên lạc với anh trai tớ. Sau này cuối tuần, tớ có cơ hội đi cùng anh trai thì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, được không?"

Luật Cảnh Chi lo lắng mình lâu không liên lạc với Ôn Oanh thì Ôn Oanh sẽ có người bạn khác.

Ôn Oanh không biết tâm tư nhỏ nhặt của cậu bé, bèn viết số điện thoại trong nhà cho cậu bé: "Vậy tớ cũng viết số điện thoại nhà của tớ cho cậu!"

"Được!"

Luật Cảnh Chi cong môi.

Tuổi còn nhỏ đã có một khuôn mặt vô cùng đẹp mắt, cậu bé mà cười một cái là trong mắt Ôn Oanh nở hoa.

Chi Chi cười đẹp ghê!

Chẳng trách cậu bé tên là Chi Chi.

"Vậy mấy ngày nữa tớ dẫn cậu đi mua quà nhé? Không dẫn anh trai tớ theo, chúng ta lén đi thì mới là bất ngờ." Luật Cảnh Chi không lo lắng vấn đề an toàn, cậu bé mang theo Kiều Ngũ là được.

Ôn Oanh vừa nghe đến hai chữ bất ngờ, nhất thời kinh ngạc nói: "Được!"

"Vậy mấy ngày nữa trời không mưa, tớ sẽ dẫn cậu đi."

"Ừm."

Hai đứa nhóc lén lút hứa hẹn sau lưng người lớn.

Mỗi ngày bọn nhỏ đều vui vẻ.

Nhưng người lớn thì không vui vẻ được như vậy.

Ôn Thiều Ngọc ngồi xổm trong lớp học, mỗi ngày đều có cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Hắn thích ca hát.

Nhưng hắn không thích kiến thức nhạc lý, hắn thích diễn kịch, cho nên học rất nhiều tiết diễn kịch.

"Không cần anh phổ nhạc, nhưng ít nhất anh cũng phải thành thạo phổ nhạc cơ bản chứ?" Tư Đồ Quang Diệu nhận được báo cáo của thủ hạ, lập tức sang đây xem.

Ôn Thiều Ngọc chán nản nói: "Diễn kịch rất tốt."

"Diễn kịch rất mệt mỏi."

Tư Đồ Quang Diệu nhìn hắn như vậy là biết Ôn Thiều Ngọc không nghe lọt.

Buổi chiều là lớp thanh nhạc.

Tư Đồ Quang Diệu biết Ôn Thiều Ngọc không muốn học nên dứt khoát đưa hắn đi.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Ôn Thiều Ngọc ngồi trong xe nhìn ra ngoài.

Hẳn có nhìn cũng không biết mình đi đâu.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Đợi đến lúc đó anh sẽ biết."

"Thần thần bí bí."

Ôn Thiều Ngọc chấp nhận sự thật rằng Tư Đồ Quang Diệu rất có tiền.

Nhưng hắn không mù, khí chất của Tư Đồ Quang Diệu rất khác biệt, chỉ là hắn không hiểu lắm, vì sao thằng nhóc này cứ muốn giành mẹ với hắn.

Mỗi ngày Tư Đồ Quang Diệu đều phải về nhà ăn cơm, mẹ hắn đối xử với thằng nhóc này còn tốt hơn cả hắn!

Xe chạy hơn một tiếng mới dừng lại.

"Nơi này là ở đâu thế? Sao lại hoang vu quá vậy?" Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài cũng không muốn xuống xe.

Xa xôi, cũ nát, còn có nhà cửa rách nát.

Vô cùng hoang vu!

Tư Đồ Quang Diệu xuống xe trước, nhìn Ôn Thiều Ngọc nhát gan núp trong xe không dám đi ra còn cố ý hù dọa hắn: "Hối hận à? Đến rồi! Ra nhanh đi, tôi còn phải giao hàng."

Ôn Thiều Ngọc nhất thời căng thẳng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Bán anh!"

Chứ còn làm gì nữa!

Tư Đồ Quang Diệu lạnh lẽo nói xong mới trầm giọng dặn dò: "Lôi người kia xuống cho tôi, mang vào trong."

Tài xế và vệ sĩ của anh ấy lập tức tiến lên.

Ôn Thiều Ngọc bị dọa tè ra quần.
 
Chương 479


"Tôi không ra! Đừng hòng bán tôi! Tư Đồ Quang Diệu, cậu làm thế này thì về sau làm sao còn có thể nhìn mặt mẹ tôi được nữa? Mẹ nuôi của cậu sẽ đau lòng." Ôn Thiệu Ngọc hét với bóng lưng của Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu thâm trầm nói: "Sẽ không đâu, về sau mẹ nuôi cũng chỉ có một đứa con trai là tôi thôi, sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa!"

"Cậu không phải người!"

Ôn Thiều Ngọc không ngờ tới hôm nay Tư Đồ Quang Diệu mới lộ bộ mặt thật.

Đúng là che giấu rất kỹ càng.

Hắn vẫn luôn không phát hiện ra.

Tư Đồ Quang Diệu không thèm cho hắn một chút mặt mũi nào: "Lôi người trong xe xuống.”

Các vệ sĩ mở cửa xe, trực tiếp lôi Ôn Thiều Ngọc xuống. Ôn Thiều Ngọc khóc cha Gọi mẹ cũng vô dụng, thế nên hắn mắng thẳng mặt Tư Đồ Quang Diệu.

"Cậu đúng là con sói mắt trắng! Lòng lang dạ sói! Lúc trước tôi không nên cứu cậu, để cậu..."

Ôn Thiều Ngọc mắng vô cùng sôi trào.

Ngay sau đó nhìn thấy một tên béo mập có vóc dáng không cao lắm đi từ bên trong ra, tên béo mặc quần cộc to đùng, bên trên là một chiếc áo sơ mi hoa. Lúc nhìn thấy Tư Đồ Quang Diệu thì mặt mũi tươi cười nghênh đón, thái độ vô cùng cung kính.

Nghe thấy tiếng mắng của Ôn Thiều Ngọc bèn tìm tiếng nhìn sang.

"Ơ hay! Vị này chính là người mà anh đề cử đến sao? Đúng là rất phù hợp với hình tượng nhân vật của chúng tôi. Tôi sẽ đưa kịch bản cho anh ấy xem trước, để anh ấy diễn thứ hai đoạn nhé?"

Tư Đồ Quang Diệu không có ý kiến: "Anh là đạo diễn, anh cứ xem mà làm."

"Được!"

Đạo diễn nói xong, Ôn Thiều Ngọc mới trợn tròn mắt.

Đây là đoàn làm phim sao?

Là đoàn làm phim phải không!

Ôn Thiều Ngọc không giãy giụa nữa mà lẳng lặng quan sát.

"Thợ trang điểm có ở đây không? Đưa anh Ôn qua đó trang điểm chút đi, lát nữa chúng ta sẽ quay. Tiểu Thuyền, cậu tới hướng dẫn anh Ôn di chuyển đi." Đạo diễn hô về phía đoàn làm phim.

Bên trong nhanh chóng có một người bước ra.

Người đàn ông tên Tiểu Thuyền kia mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt, tóc ngắn màu đen chia hai tám.

Sống mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy.

Có một loại phong tình của người nước ngoài.

Nhìn giống như một cái xiên thịt.

Ôn Thiều Ngọc không dám nói ra, hắn phát hiện nơi này có rất nhiều thịt xiên. Hắn bắt đầu nhìn với một cảm giác không được tự nhiên, cảm thấy quái dị nhưng người ta lớn lên trông xinh đẹp vẫn làm hắn chịu không nổi, hắn tình nhìn nhiều thêm mấy lần.

Ôn Thiều Ngọc rất bình tĩnh, thấy Tiểu Thuyền đi tới còn cười với người ta.

"Anh Ôn, tôi dẫn anh đến phòng trang điểm nhé?"

Thái độ của Tiểu Thuyền rất tốt.

Ôn Thiều Ngọc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu như cười như không nhìn hắn. Ôn Thiều Ngọc nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt không đỏ tim không đập đi theo Tiểu Thuyền vào bên trong.

Phòng trang điểm nằm ở một góc, phía trên có một cái lều, bên trong đặt một tấm gương.

Trên đầu còn có một cái đèn.

Thợ trang điểm là một người đàn ông, thấy Tiểu Thuyền dẫn người vào bèn đưa mắt nhìn Tiểu Thuyền.

Tiểu Thuyền nói: "Đây là anh Ôn mà đạo diễn vừa nói đến."

"Anh Ôn, đến đây, anh ngồi chỗ này đi!" Giọng điệu của của thợ trang điểm khiến Ôn Thiều Ngọc sửng sốt.

Hắn không được tự nhiên nhìn sang bên cạnh, phát hiện người trang điểm trước mắt này hình như là một người đàn ông. Hắn không nhăn nhó nữa, nhanh chóng ngồi xuống. Trước đây, hắn muốn đứng trên sân khấu, bây giờ hắn muốn bước lên màn ảnh rộng.

Ôn Thiều Ngọc rất quý trọng mỗi một cơ hội.

Từ cuộc thi ca hát hắn đã hiểu được một chuyện, cơ hội vừa hơi xuất hiện là sẽ thoáng qua mất ngay. Cho dù là cơ hội của mình cũng có thể bị người khác cướp đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top