Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 360


Cũng chỉ vì mấy năm trước, lúc em trai còn nhỏ, lại lười không muốn chấp nhặt với mấy người đó nên mới tạo ra hiểu lầm như vậy.

Nhìn cách em trai xử lý đám vô dụng kia, đủ biết rằng em trai không giống với học sinh tiểu học bình thường.

“Có cần anh giúp gì không?” Luật Hạo Chi tốt bụng hỏi.

Luật Cảnh Chi khinh thường trả lời: “Anh đừng đến gây thêm phiền phức cho em là tốt rồi.”

“Mới mấy ngày không gặp, Tiểu Cảnh đã chán ghét anh rồi sao?” Luật Hạo Chi giả vờ buồn bã. Luật Cảnh Chi khinh bị liếc một cái, chọc cho Luật Hạo Chi bật cười lớn.

Cậu ấy thực sự rất thích trêu chọc em trai.

Mỗi lần trêu chọc em trai, cậu ấy đều vui vẻ suốt mấy ngày liền.

"Về trang viên Bán Sơn à?” Luật Hạo Chi hỏi ý kiến em trai.

Luật Cảnh Chi hờ hững gật đầu.

“Vậy thì về trang viên Bán Sơn.”

Luật Hạo Chi quyết định dứt khoát.

Trang viên Bán Sơn nằm giữa sườn núi, một khu đất đắt đỏ, nơi đây có rất nhiều biệt thự sang trọng tọa lạc.

Biệt thự này của Luật Hạo Chi chiếm diện tích rất rộng rãi, hơn nữa việc cách ly còn được xây dựng theo đúng yêu cầu của thầy phong thủy.

Là một mảnh đất vàng khó kiếm.

Luật Hạo Chi kiếm được số tiền đầu tiên, đã lấy được căn biệt thự này từ tay ông nội.

Điều này khiến cho những người khác trong nhà họ Luật đỏ mắt ghen tị.

Nhưng không còn cách nào khác, vì đây là thứ mà cậu ấy đã đạt được bằng chính khả năng của bản thân, bọn họ chỉ có thể ghen tị mà thôi.

Thủ đoạn của Luật Hạo Chi rất tàn nhẫn, chỉ cần ai động đến cậu ấy, cậu ấy sẽ lập tức phản kích, không chỉ cắn mất một miếng thịt, mà còn cướp luôn cả xương, khiến cho đối phương mất cả chì lẫn chài.

Tuổi còn nhỏ đã nổi tiếng tàn nhẫn, lại được ông nội bảo vệ, những người khác trong nhà họ Luật nếu không muốn bị đuổi ra ngoài, đều không dám trêu chọc Luật Hạo Chi.

Luật Cảnh Chi thì khác.

Đó chỉ là một đứa trẻ con, lại còn là một đứa yếu đuối nữa.

Bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy, ai biết được đứa nhỏ đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Kết quả...

Lần trước đã xảy ra chuyện lớn, Luật Hạo Chi nổi điên, khiến bọn họ mất một khoản tiền lớn.

Bây giờ bọn họ chỉ dám mặc cho mấy đứa trẻ trong nhà gây ra những rắc rối nhỏ nhặt, coi như là một bài học cho hai anh em nhà Luật Hạo Chi. Dù sao thì chuyện của trẻ con, không liên quan đến người lớn.

Luật Hạo Chi cũng chẳng làm gì được bọn họ.

“Nếu em không muốn về nhà, vậy thì cứ ở lại đây luôn đi. Dù sao mỗi ngày đều có tài xế đưa đón em, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.” Luật Hạo Chi đi theo em trai lên tầng, miệng lẩm bẩm.

Cậu ấy không muốn để em trai sống cùng với ba mẹ, cặp vợ chồng đó chỉ biết gây rắc rối và gây tổn thương tâm lý không thể cứu vãn cho em trai.

“Bọn họ sẽ tìm đến đây.”

Luật Cảnh Chi hiểu rất rõ ba mẹ mình, cậu bé cũng biết bọn họ có thể làm ra những chuyện gì.

Thậm chí bọn họ sẽ nhân cơ hội này để chuyển đến ở cùng.

Luật Hạo Chi lười biếng nói: “Vậy thì cứ để bọn họ đến.”

"Ha?"

Luật Cảnh Chi quay đầu nhìn Luật Hạo Chi, nghi ngờ đầu óc anh trai mình có vấn đề.

Luật Hạo Chi bực bội nói: “Em nhìn anh với cái ánh mắt gì thế?”

“Anh để cho bọn họ vào ở?”
 
Chương 361


“Bọn họ không có gan đâu.” Luật Hạo Chỉ xoa đầu em trai, nghiêm túc nói: “Tỉnh lại đi, chúng ta xuống dưới nhà xem tivi.”

“Không đi.”

Luật Cảnh Chi từ chối thẳng thừng.

“Con nít đừng có suốt ngày cắm đầu vào sách vở, không có cô gái nào thích mọt sách đâu. Chỉ có yêu tinh mới thích mọt sách thôi.” Luật Hạo Chi cố ý hù dọa Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi đen mặt nói: “Oanh Oanh thích những đứa nhỏ học giỏi. Cậu ấy nói học giỏi mới có thể thay đổi vận mệnh, bảo em dù thế nào cũng phải chăm chỉ học hành! Anh, anh không học thì không được phép cản em học, được chứ?”

Luật Hạo Chi: “...”

Cậu ấy nhớ ra rồi, cô em gái kia của Ôn Độ thích học nhất, gặp ai cũng tẩy não người ta, bảo bọn họ phải học hành chăm chỉ.

“Vậy bây giờ nghỉ ngơi một lát đi, hiếm khi anh về nhà mà.” Luật Hạo Chi năn nỉ, kéo em trai xuống dưới.

Luật Cảnh Chi bị anh trai làm phiền đến phát bực, đành đứng lên dậy xuống tầng.

Quản gia bật tivi lên, Luật Cảnh Chi vốn không định xem, kết quả là nghe thấy một cái tên quen thuộc.

“Chào mọi người, tôi tên là Ôn Thiều Ngọc...”

Lần này không chỉ là Luật Cảnh Chi, ngay cả Luật Hạo Chi cũng ngạc nhiên nhìn sang.

“Đây là...”

Hai anh em nhìn nhau, đồng thanh nói: “Chú Ôn?”

“Sao chú Ôn lại ở Hương Thành? Oanh Oanh có đến không?” Giọng điệu Luật Cảnh Chi hiếm hoi tỏ ra sốt ruột.

Luật Hạo Chi thầm nghĩ, sao Ôn Thiều Ngọc lại còn đi tham gia cuộc thi ca hát nữa?

“Oanh Oanh không đến. Chú Ôn đến Hương Thành để tìm việc làm, là Ôn Độ bảo anh đưa chú ấy đến.”

Sắc mặt Luật Cảnh Chi không vui: “Chú Ôn đến đây từ lúc nào?”

“Đã được một thời gian rồi, sao vậy?” Đến lúc này Luật Hạo Chi mới nhận ra sắc mặt của em trai không được tốt, biết em trai đang tức giận, vì thế giải thích.

“Anh không muốn để người nhà họ Luật biết đến sự tồn tại của chú Ôn, như vậy sẽ không tốt cho chú ấy. Em cũng vậy, biết Ôn Độ ở bên này, cũng đừng chủ động đi gặp chú Ôn, tránh bị người khác biết, gây ra rắc rối không đáng có cho chú ấy.”

Luật Cảnh Chi buồn bã nói: “Em sẽ không đi tìm chú Ôn đâu.”

“Ừ, nghe hát đi, chú Ôn hát rồi kìa.”

Luật Hạo Chi vừa nói xong, quả nhiên trên màn hình tivi, Ôn Thiều Ngọc đã bắt đầu hát.

Phải nói là hắn hát rất hay.

“Không ngờ chú Ôn lại có tài năng này.”

Luật Cảnh Chi từng sống cùng Ôn Thiều Ngọc một thời gian, nên hiểu biết về hắn nhiều hơn Luật Hạo Chi.

Cậu bé giải thích: “Chú Ôn rất thích hát, cũng rất thích hát hí khúc. Chú ấy hát hí khúc rất hay, trước kia ở nhà họ Ôn, mỗi sáng chú Ôn đều hát cho em nghe một đoạn.”

Luật Hạo Chi ngạc nhiên, trầm tư nói: “Thật à!”

“Những điều mà anh không ngờ còn nhiều lắm.”

Luật Cảnh Chi tập trung nghe hát, không muốn nói chuyện với anh trai.

Cậu bé định viết thư cho Oanh Oanh, kể chuyện này cho cô bé nghe. Chắc chắn Oanh Oanh sẽ hỏi thêm nhiều về chú Ôn, như vậy cậu bé có thể tiếp tục trao đổi thư từ với cô bé.

Thế là Luật Cảnh Chi tập trung xem kỹ hơn.

Đúng lúc đó, Ôn Thiều Ngọc hát xong, ban giám khảo yêu cầu hắn hát một đoạn hí khúc, hắn vừa cất giọng, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

“Chú Ôn hát không có tương lai đâu, nên đi diễn kịch thì hơn.”

Luật Cảnh Chi quay đầu, nghiêm túc cảnh cáo anh trai: “Anh đừng có mà làm bậy!”
 
Chương 362


“Anh ra tay giúp đỡ một chút, sao có thể gọi là làm bậy chứ?” Luật Hạo Chi tủi thân nhìn em trai.

Luật Cảnh Chi không chút lay chuyển trước vẻ mặt đó.

Cậu bé nghiêm túc nói: “Anh, chú Ôn chỉ thích hát thôi. Hơn nữa, tuổi tác chú ấy cũng lớn rồi, đột nhiên bị kéo vào công ty, không phải giúp chú ấy mà là hại chú ấy.”

Tại sao bọn họ chuyển phần lớn tài sản vào nội địa? Không phải vì những người khác trong nhà họ Luật không có thủ đoạn. Những người đó căn bản không coi trọng người nội địa, cũng khinh thường thị trường nội địa, chỉ coi Luật Hạo Chi là đứa trốn chạy về nội địa.

Công ty đĩa nhạc của Luật Hạo Chi ở Hương Thành từ lâu đã bị người nhà họ Luật nhòm ngó.

Mặc dù có hai nghệ sĩ khá ổn, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với các công ty đĩa nhạc mới nổi khác, cho nên người nhà họ Luật không quá quan tâm, nhưng cũng sẽ không để cho Luật Hạo Chi tiếp tục phát triển, tình trạng nửa sống nửa chết như vậy cũng tốt.

“Anh biết rồi, trừ khi bất đắc dĩ, anh sẽ không dễ dàng ra tay, sẽ không để bọn khốn kiếp đó nhòm ngó đến chú Ôn.”

Lúc đầu khi sắp xếp cho Ôn Thiều Ngọc, Luật Hạo Chi đều để cấp dưới làm. Cậu ấy căn bản không lộ diện, cứ như thể Ôn Thiều Ngọc là họ hàng của cấp dưới, không liên quan gì đến cậu ấy cả.

Lúc này Luật Cảnh Chi mới yên tâm.

Lúc này Ôn Thiều Ngọc cũng đang xem tivi, thấy mình xuất hiện trên tivi, hắn khá kích động, nhưng xem đi xem lại thì cảm thấy mình có chút ngốc nghếch.

“So với những người khác, trông tôi có vẻ hơi kỳ cục phải không?” Ôn Thiều Ngọc cau mày hỏi Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu thẳng thắn nói: “Không phải kỳ cục, mà là hơi ngốc nghếch!”

“Cậu nói gì cơ?”

Ôn Thiều Ngọc trừng mắt nhìn Tư Đồ Quang Diệu với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Tư Đồ Quang Diệu nói nhanh hơn, sắc bén nói: “Anh tự nhìn lại đi, có phải trông anh rất ngốc không? Anh nhìn người khác đi, lên sân khấu thì thoải mái chào hỏi ban giám khảo, hoạt bát giới thiệu bản thân. Đến lượt anh, chỉ có một cái tên, một cái tên bài hát, rồi xong. Thậm chí còn định hát xong là đi xuống luôn!”

Ôn Thiều Ngọc có chút không vui, nhưng trong lòng lại hiểu Tư Đồ Quang Diệu nói đúng.

Thế mà sau khi xem chương trình xong, lúc nấu ăn, hắn chỉ làm một đĩa thức ăn nhỏ xíu.

“Hôm nay chỉ có thế thôi à?” Còn chẳng đủ nhét kẽ răng.

Tư Đồ Quang Diệu thậm chí còn không dám động đũa.

Ôn Thiều Ngọc nghiêm mặt nói: “Ngày mai còn ít hơn thế này nữa.”

Được rồi!

Vậy thì ăn ít đi một chút.

Tư Đồ Quang Diệu gắp một cọng rau bỏ vào bát, ăn một miếng thì mặt nhăn nhó chửi thề.

Anh ấy cúi đầu nhìn cọng rau trong tay, ngạc nhiên nhìn sang Ôn Thiều Ngọc. Ôn Thiều Ngọc bình thản cắn một miếng lá rau, nhưng không nhai, rồi tiếp tục húp từng miếng mì lớn.

“Đây mà là rau à?” Đây là muối mặn chát thì có?

Ôn Thiều Ngọc nhìn cọng rau, bĩu môi nói: “Cái này không phải rau thì là thịt à? Nếu cậu không muốn ăn thì đặt đũa xuống đi.”

“Tôi là bệnh nhân mà.” Tư Đồ Quang Diệu yếu ớt giải thích.

“Nhưng cậu đã có thể ra ngoài rồi. Tôi nghĩ cậu có thể về được rồi đấy. Trước khi về nhớ thanh toán tiền nhé.”

Ôn Thiều Ngọc nói xong thì cũng vừa ăn hết bát mì, tiện tay lấy ra một cuốn sổ, viết ngày tháng lên đó và bắt đầu ghi sổ. Tư Đồ Quang Diệu ở bên cạnh nhìn mà hoa hết cả mắt.

Anh ấy cảm thấy việc mình không bị chém chết trước đó, căn bản không phải may mắn mà là có một hình phạt lớn hơn đang chờ ở phía sau.

Chắc chắn ông trời đã phái tên này đến để trừng phạt anh ấy.
 
Chương 363


Thuộc hạ vẫn chưa gọi điện báo cáo có nghĩa là mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, anh ấy sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa mới lộ diện được. Anh ấy có thể ra ngân hàng rút tiền, nhưng việc đó cũng chẳng khác gì lộ diện.

Tư Đồ Quang Diệu vốn rất thích ăn thịt, bây giờ ngày nào cũng phải ăn rau, thật đúng là sống không bằng chết.

“Tạm thời tôi chưa thể về được.”

Ôn Thiều Ngọc nhíu mày, cẩn thận tính toán xem mình còn bao nhiêu tiền. Hắn phải tiết kiệm số tiền còn lại để dành mua vé tàu, nếu không hắn sẽ không có cách nào về nhà được. Cuối cùng mới tính đến tiền sinh hoạt.

Chi tiêu tối thiểu mỗi ngày chỉ có thể giảm xuống còn mười lăm đồng.

Chi phí sinh hoạt ở Hương Thành thật sự quá cao!

Mười lăm đồng thậm chí còn không đủ tiền mua thịt.

Ôn Thiều Ngọc lo lắng đến mức tóc cũng muốn rụng.

Hắn nhặt tờ báo lên, tình cờ thấy trên đó có một thông tin tuyển dụng.

“Nam thư ký kho hàng, lương tháng 2150 đô la Mỹ?” Ôn Thiều Ngọc ngạc nhiên đến ngớ người, hắn thầm tính toán quy đổi số tiền đó ra, nóng lòng muốn đi tranh giành vị trí này ngay lập tức: “Nhân viên vệ sinh một tháng cũng có 1870 đô la Mỹ? Không thể tin được!”

Đọc tiếp xuống dưới, giới hạn tuổi tác, 18 đến 35 tuổi?

Năm nay hắn vừa đủ tuổi!

Nhưng hắn sắp phải đi rồi, công việc này vẫn là nhường cho người cầu hơn đi.

“Này!”

Tư Đồ Quang Diệu ngẩng đầu nhìn hắn.

Ôn Thiều Ngọc nói: “Ngày mai cậu đến đây, cố gắng giành lấy công việc này. Nam thư ký kho hàng có lẽ cậu không tranh được, nhưng nhân viên vệ sinh thì cậu cũng có thể thử xem. Một tháng được 1870 đô la Mỹ. Làm vài năm nữa là cậu tự mua được nhà rồi.”

“Tôi? Làm nhân viên vệ sinh?”

Tư Đồ Quang Diệu nghe được chuyện cười lớn nhất trong cuộc đời tính đến thời điểm hiện tại.

“Cậu cảm thấy mất mặt có phải không?” Ôn Thiều Ngọc cảm thấy Tư Đồ Quang Diệu không ổn.

“Về điểm này cậu phải học hỏi tôi. Vì để có cuộc sống tốt hơn, làm bất cứ việc gì cũng không quan trọng. Quan trọng là số tiền này do chính mình làm ra, nó không hề mất mặt. Người trẻ tuổi phải học cách chịu khổ, chứ không phải suốt ngày ở đây than vãn.”

Tư Đồ Quang Diệu “...”

Hắn nói gì vậy?

Anh ấy chỉ nói có sáu chữ thôi mà.

“Tôi còn bị thương, không thể làm việc nặng. Trong cửa hàng bách hóa chắc chắn rất vất vả và mệt mỏi, sơ ý một chút là vết thương lại nứt ra, thế thì thời gian dưỡng thương này coi như vô ích rồi.”

Tư Đồ Quang Diệu tìm ra lý do rất hợp lý, một lúc lâu sau Ôn Thiều Ngọc cũng không biết phải phản bác lại thế nào.

Hắn viết viết vẽ vẽ lên sổ, Tư Đồ Quang Diệu ghé vào nhìn một lúc cũng không hiểu, nên hỏi hắn: “Anh vẽ cái gì vậy?”

“Đây là vấn đề phân phối rau của chúng ta trong thời gian tới. Tôi phát hiện ra giá mua rau buổi tối khác với giá mua rau buổi sáng. Đi mua rau vào thời điểm này còn rẻ hơn gấp đôi so với buổi sáng. Như vậy chúng ta có thể dùng tiền ăn để mua rau cho hai bữa.”

Ôn Thiều Ngọc tính toán mức chi tiêu tối đa mỗi ngày xong, lập tức tràn đầy năng lượng đứng dậy, xách giỏ đi chợ mua rau rẻ.

Tư Đồ Quang Diệu nhịn không được Gọi điện cho thuộc hạ của mình, anh ấy lạnh lùng nói: “Trong vòng bảy ngày, các cậu phải giải quyết triệt để mọi chuyện cho tôi!”

Anh ấy không muốn làm động vật ăn cỏ nữa.

Ôn Thiều Ngọc đến chợ, nhìn thấy bắp cải trắng, ánh mắt lập tức sáng lên.

Hắn có thể bán đồ ăn mà!

Bánh bao to thì không được, bánh bao nhỏ thì có thể, lò nướng bánh bao nhỏ cũng rất nhỏ, xách theo đến nơi, rồi đặt thêm một cái bàn gấp nhỏ nữa là xong. Tổng cộng cũng không tốn bao nhiêu tiền.
 
Chương 364


Nếu kiếm được tiền, hắn có thể mua thịt ăn rồi!

Ôn Thiều Ngọc nói làm làm, mua một cái lò nhỏ đơn giản, một cái chảo, một cái nồi hấp và một cái xửng hấp nho nhỏ. Rồi mua thịt, bắp cải trắng và bột mì.

Mua mấy thứ này xong, túi tiền của hắn cũng sạch hơn cả mặt hắn.

“Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy thịt, mắt sáng lên. Anh ấy đưa tay định lấy thịt, nhưng bị Ôn Thiều Ngọc né tránh.

“Cậu không được động vào cái này, cái này để dùng cho việc buôn bán ngày mai.”

“Buôn bán?”

Tư Đồ Quang Diệu rất ngạc nhiên: “Anh định ra đường bán đồ ăn á?”

“Ừ, thử xem.”

Ôn Thiều Ngọc tự trách mình ngốc, bây giờ mới nghĩ ra cách này, buôn bán không xung đột với việc ca hát. Cuộc sống của hắn có bảo đảm, lại có thể kiếm được tiền, còn có thể đi tham gia cuộc thi ca hát, một mũi tên trúng ba đích.

Quá tuyệt!

Cũng không biết Tư Đồ Quang Diệu nghĩ như thế nào.

Mặc kệ anh ấy có hiểu hay không, ba giờ sáng, Ôn Thiều Ngọc đã thức dậy. Hắn thấy bột đã lên men, thì nhào bột thật đều lại và cho vào chậu. Sau đó, lấy thêm một cái chậu khác tiếp tục trộn bột.

Bột lên men là để hấp bánh bao súp, phần bột sau là để làm bánh bao chiên nước.

Nhân của bánh bao súp là thịt, nhân của bánh bao chiên nước là bắp cải.

Nhân bánh đều phải làm mới vào buổi sáng.

Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải khổ sở như vậy. Vừa làm việc, hắn vừa hối hận, sớm biết bên ngoài khó khăn như thế này, hắn... hắn vẫn sẽ ra đi.

Không có gì quan trọng bằng ước mơ.

Ôn Thiều Ngọc suýt thì rơi nước mắt trong khi làm nhân bánh.

Tư Đồ Quang Diệu bị tiếng ồn đánh thức, sau một hồi nhìn không chịu nổi nữa, anh ấy mặc áo ba lỗ, xỏ dép lê, rửa mặt và tay bằng nước lạnh, rồi cầm lấy con dao trong tay Ôn Thiều Ngọc.

“Cậu biết làm không đấy?” Ôn Thiều Ngọc lo lắng hỏi.

“Biết hơn anh nhiều.”

Tư Đồ Quang Diệu hừ lạnh.

Anh ấy mạnh miệng như vậy, nhưng động tác lại rất vụng về. Hai nhát dao đầu tiên, ai cũng có thể nhìn ra được Tư Đồ Quang Diệu không biết thái rau.

Đúng lúc Ôn Thiều Ngọc định đuổi Tư Đồ Quang Diệu đi, tự mình tiếp tục thái củ cải thì bỗng dưng Tư Đồ Quang Diệu thái nhanh hơn.

“Cạch cạch cạch...”

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc hỏi: “Cậu từng luyện thái rồi à?”

“Ừ, từng luyện rồi.”

Giọng điệu của Tư Đồ Quang Diệu có chút kỳ lạ.

Ôn Thiều Ngọc cũng không nghĩ nhiều.

Đến khi hai người bận rộn xong, Ôn Thiều Ngọc đặt đồ lên xe đẩy. Chiếc xe đẩy nhỏ là hắn mua lại từ bãi phế liệu. Đã rửa sạch sẽ suốt đêm, đặt đồ lên rồi đẩy đi bày hàng.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn cánh tay chân mảnh khảnh của hắn nói: “Để tôi đẩy cho.”

“Giờ cậu không sợ vết thương nứt ra nữa à?”

Ôn Thiều Ngọc cũng không muốn giữ lại người này nữa, lỡ sau này anh ấy không trả tiền thì làm sao?

Hắn phải kịp thời cắt lỗ, sớm đuổi người này đi, tránh việc ngày nào cũng ở đây ăn bám.

Thật là phiền phức.

“Đừng đứng ở đây, đến con phố phía trước đi.”

Tư Đồ Quang Diệu biết nơi này phải đóng phí nên mới đề nghị Ôn Thiều Ngọc đổi địa điểm bày hàng.

Anh ấy còn sợ Ôn Thiều Ngọc sẽ hỏi tại sao, thậm chí còn nghĩ sẵn do rồi, nhưng Ôn Thiều Ngọc chẳng hỏi gì cả, trực tiếp đi theo anh ấy.

Đến nơi, có người đến thu phí bảo kê buổi sáng đi đến, liếc mắt nhìn đại ca mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Anh ta ghi nhớ kỹ người bên cạnh đại ca, đề tránh sau này ức hiếp nhầm người của mình.

Người đó khâm phục nghĩ thầm, đại ca đến đây một cách kín đáo như vậy, chắc chắn là không yên tâm về bọn họ.
 
Chương 365


Một lúc sau, người đó quay lại, thấy sạp hàng của đại ca chẳng có ai mua, lập tức báo cho đám anh em của mình.

Xung quanh ai cũng bán đắt hàng, tại sao sạp của đại ca lại vắng tanh?

Không được!

Mặt mũi của đại ca không thể để mất được!

Thế là Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy đám đàn em của mình, một người lại một người đến mua bánh bao, cứ như thế không hề quen biết anh ấy vậy.

Ôn Thiều Ngọc vừa làm bánh bao chiên nước, vừa làm bánh bao súp, một mình xoay sở không xuể.

“Để tôi bán cho, anh cứ chuyên tâm làm đi.”

Tư Đồ Quang Diệu cũng không nghỉ ngơi nữa, tiến lên thu tiền giúp hắn.

Đám đàn em ngoan ngoãn xếp hàng chờ mua bánh bao súp.

“Không ngờ lại bán chạy như vậy!”

Ôn Thiều Ngọc rất phấn khích.

Tư Đồ Quang Diệu cười nhạt, sao mà không bán chạy cho được.

Đám thuộc hạ vô dụng của anh ấy kia hầu như đều đến hết, anh ấy sắp chết vì mệt rồi.

Nhưng nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc đang đếm tiền, anh ấy tiến lại gần hỏi: “Tối nay có được ăn thịt không?”

“Ăn thịt? Không được! Ăn thịt vào bụng cậu chẳng có ích gì. Thà lấy đi làm bánh bao còn hơn! Cái lượng thịt cậu ăn vào làm ra được bao nhiêu cái bánh bao súp đấy!”

“???”

Anh ấy không xứng ăn thịt phải không?

Tư Đồ Quang Diệu liếc nhìn tên đàn em ở cách đó không xa, nói với Ôn Thiều Ngọc: “Tôi đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay

lai."

"Ừ."

Ôn Thiều Ngọc căn bản không quan tâm anh ấy có quay lại hay không.

Không quay lại càng tốt, tiết kiệm tiền.

Quay lại chỉ thêm phiền phức.

Ôn Thiều Ngọc làm việc thoăn thoắt, gói bánh bao chiên nước bỏ vào nồi, khi chín thì đặt lên thớt để nguội. Để nguội một chút, rồi cho vào túi giấy, đưa cho khách.

Cử bán được một xửng bánh bao súp, lại gói thêm một xửng.

Hắn luôn phải để ý giờ.

Tránh trường hợp bánh bao chưa chín.

Đồng hồ đeo tay của Ôn Thiều Ngọc là một chiếc đồng hồ Đông Phong, đã dùng được nhiều năm rồi, nhưng vẫn dùng rất tốt.

Đám đàn em cũng không vội vàng thúc giục Ôn Thiều Ngọc, chủ động bỏ tiền vào rổ bên cạnh: “Ông chủ, cho tôi một xửng bánh bao và năm cái bánh bao chiên nước.”

“Chờ chút, lát nữa là có.”

Ôn Thiều Ngọc bận rộn không ngừng.

Còn ở một góc khác, Tư Đồ Quang Diệu đi đến nơi Ôn Thiều Ngọc không nhìn thấy, ra hiệu cho tên đàn em.

“Cậu tên gì?”

Tư Đồ Quang Diệu không quen biết tên này, anh ấy quan sát và thấy rằng tên này là người duy nhất ở đây nhận ra mình. Hơn nữa, từ khi đến đây đến giờ anh ta cũng không đi đâu, cứ đứng ở gần đó nhìn chằm chằm.

Tên đàn em hết sức ngạc nhiên nói: “Em tên Hoàng Hán Thăng, anh cứ gọi em là A Thăng!”

“Sao cậu nhận ra tôi được?” Tư Đồ Quang Diệu thấp giọng hỏi.

Tên đàn em kính cẩn nói: “Anh Tư Đồ, em là em trai của Hoàng Trí Minh, lúc trước đi theo anh trai em đã từng gặp anh một lần. Thời gian gần đây, anh trai em đặc biệt dặn dò em dẫn người đi tìm anh, hơn nữa còn phải tìm kiếm một cách công khai rầm rộ. Nếu tìm thấy anh thì cũng đừng lộ diện, cứ âm thầm bảo vệ anh là được.”

“Cậu là em trai của A Minh, trong túi cậu có tiền không? Đưa cho tôi một ít, đến lúc đó bảo anh trai cậu đưa lại cho cậu.”

Tư Đồ Quang Diệu vốn cảm thấy rất mất mặt khi phải xin tiền thuộc hạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, đây là em trai của tâm phúc thì không còn thấy ngại nữa.

A Thăng lục lọi trong túi, phát hiện trên người chỉ còn hai trăm đồng. Anh ta lo lắng đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi: “Anh ơi, bây giờ em đi vay người khác, vay thêm cho anh một ít!”

“Không cần!”
 
Chương 366


Tư Đồ Quang Diệu không muốn mọi người biết được chuyện này.

“Hai trăm này đưa cho tôi trước đi. Vài ngày nữa, nếu tôi còn thiếu thì sẽ tìm cậu.” Nói rồi, Tư Đồ Quang Diệu cất tiền vào túi và bỏ đi.

Hôm nay thế nào cũng phải mua chút thịt về ăn.

Không biết Hoàng Trí Minh và đám người kia đang làm gì mà đến giờ vẫn chưa xong. Tư Đồ Quang Diệu rất không hài lòng về hiệu quả làm việc của đám thuộc hạ.

“Về rồi à? Đã rửa tay chưa? Chưa rửa tay thì đừng chạm vào bất cứ thứ gì.” Ôn Thiều Ngọc liếc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, bảo anh ấy đứng xa ra một chút.

Tư Đồ Quang Diệu cũng không thể nói mình không đi vệ sinh, mà là đi tìm đàn em đòi tiền.

“Tôi thu tiền được chứ?”

“Được.”

Ôn Thiều Ngọc không có ý kiến gì.

Sáng nay là lần đầu tiên Ôn Thiều Ngọc buôn bán, cảm thấy việc buôn bán cũng khá thú vị.

Mọi thứ mang đến đều bán hết.

Tâm tình Ôn Thiều Ngọc vẫn luôn rất vui vẻ.

Không chỉ có mấy thanh niên trẻ tuổi kia, mà còn có rất nhiều người khác cũng xếp hàng. Bọn họ nghĩ rằng, nơi có thể làm cho đám thanh niên trẻ tuổi xếp hàng thì chắc chắn đồ ăn rất ngon.

Có người mua về, phát hiện ra đúng là ngon thật.

“Chàng trai, mai cậu có đến đây nữa không?”

“Bác ơi, cháu có đến ạ! Sáng mai 5 giờ rưỡi là cháu có mặt rồi!” Ôn Thiều Ngọc cười đáp.

Ôn Thiều Ngọc đậy nắp lò, thu dọn đồ đạc bỏ vào xe, đẩy về nhà. Tư Đồ Quang Diệu không thể dùng sức quá lớn, nhưng đẩy giúp từ phía sau thì vẫn được.

Điều này giúp Ôn Thiều Ngọc tiết kiệm được khá nhiều sức lực.

Trở về nhà, Ôn Thiều Ngọc cũng không nấu bữa sáng, mà chuẩn bị ra ngoài mua rau.

Để làm bánh bao thì không thể mua thịt quá muộn, như vậy thịt mua về sẽ là những phần thịt thừa mà người khác đã chọn rồi. Ôn Thiều Ngọc Muốn đi mua sớm để về còn làm nhân bánh bao, rồi cho vào tủ lạnh.

Sáng mai thức dậy, chỉ cần nêm nếm gia vị rồi mang đi là được.

Còn bắp cải thì không sao, mua buổi tối sẽ rẻ hơn.

Ôn Thiều Ngọc vừa bước ra khỏi cửa, đã nhìn người đàn ông đeo khẩu trang đi theo sau mình, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

“Trời nóng thế này, cậu không những đội mũ mà còn đeo khẩu trang nữa à?” Ánh mắt của Ôn Thiều Ngọc nhìn anh ấy như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.

Tư Đồ Quang Diệu không thể nói rằng mình không muốn bị người ta nhận ra nên mới đeo khẩu trang được.

“Tôi thích thế.”

“Đợi đã!”

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy chiếc áo sơ mi của anh ấy, vào nhà lấy một chiếc áo sơ mi ngắn tay ra đưa cho Tư Đồ Quang Diệu thay.

Tư Đồ Quang Diệu lớn đến vậy rồi, chưa bao giờ mặc một chiếc áo kém chất lượng như vậy.

Hơn nữa, kích cỡ còn quá rộng.

Anh ấy mặc vào, giảm hẳn đi mười phần khí chất.

“Mau thay ra đi!” Sau mấy ngày tiếp xúc, Ôn Thiều Ngọc phát hiện ra Tư Đồ Quang Diệu cũng không đến nỗi hung dữ lắm, hơn nữa hắn còn là ân nhân cứu mạng của anh ấy, anh ấy lại còn nợ tiền hắn, nên thái độ của hắn đã thay đổi hẳn.

“Cậu mà ra ngoài như thế này, đừng nói đến chuyện đeo khẩu trang, cho dù để đầu ở nhà, người ta vẫn nhận ra cậu thôi. Cậu mau thay cái áo này đi, lưng đừng thẳng quá.”

“Được rồi, cậu tự nhìn vào gương xem. Giờ cậu mà không đeo khẩu trang, những người đó nhìn thấy cậu cũng không dám nhận ra cậu đâu.”

Ôn Thiều Ngọc nói xong thì đi ra ngoài, định ra cửa chờ Tư Đồ Quang Diệu.

Đứa nhỏ này bị nhốt ở nhà đến ngốc luôn rồi.

Thôi thì hắn cố gắng đưa đứa nhỏ này ra ngoài đi dạo một chút vậy.
 
Chương 367


Tư Đồ Quang Diệu đứng trước gương soi, phát hiện ra mình trông khác hẳn. Đôi mắt sắc lạnh trước đó giờ lại mang i áo rộng thùng thình khiến anh ấy trông gầy hơn hẳn, lại còn hơi khom lưng, cho dù mẹ anh ấy mặt chắc cũng không nhận ra.

ding tarde cai, ling

Từ nhỏ anh ấy đã được giáo dục rất nghiêm khắc.

Mối quan hệ giữa ba mẹ anh ấy cũng rất xa cách, chủ yếu là vì lợi ích.

So với anh ấy, bọn họ quan tâm đến tiền hơn.

Sau đó anh ấy lại đi du học, mối quan hệ với gia đình càng thêm xa cách.

Mấy năm nay, sự nghiệp của anh ấy phát triển lớn mạnh, những người dưới trướng đều sợ anh ấy. Chỉ có Ôn Thiều

Ngọc xem anh ấy như em trai, miệng thì chê bai nhưng thực ra lại rất quan tâm đến anh ấy.

Sau này anh ấy sẽ bảo vệ tên ngốc này!

Tư Đồ Quang Diệu đi tới cửa, Ôn Thiều Ngọc quay lại nhìn, nâng mí mắt nói: “Cúi đầu xuống.”

“Làm gì vậy?”

Tư Đồ Quang Diệu miệng thì nghi ngờ nhưng động tác lại rất nhanh.

Ôn Thiều Ngọc đưa tay gãi gãi đầu anh áy vài cái: “Được rồi, đi thôi!”

Đi được một đoạn, hắn còn lẩm bẩm nói: “Ai đời ăn mặc thế này, lại còn chải chuốt tóc gọn gàng tỉ mỉ? Chẳng phải là có vấn đề à?”

Tư Đồ Quang Diệu nghe xong, ngẩn người ra, rồi khóe mắt và lông mày đều là nụ cười khoái trá.

“Mau đi thôi, đi nhanh lên, không thì thịt ngon sẽ bị người ta lấy hết.”

Ôn Thiều Ngọc leo lên xe đạp, quay đầu lại nhìn Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu sải hai bước dài rồi ngồi lên yên sau.

“Đi thôi!”

Từ đây đến chợ không xa lắm.

Ôn Thiều Ngọc và Tư Đồ Quang Diệu tìm chỗ để xe rồi vào chợ mua thịt.

Đến quầy thịt, Ôn Thiều Ngọc mặc cả với người ta, nói một lúc lâu mà chỉ định mua một ít thịt. Người bán thịt có vẻ không vui lắm, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt rất khó coi.

Ôn Thiều Ngọc cầm một miếng thịt rẻ tiền hỏi: “Ông chủ, miếng thịt ba chỉ này cũng bán rẻ cho tôi được không?”

Người bán thịt định chửi nhưng lại nuốt lời vào trong.

“Anh lấy bao nhiêu?” Người bán thịt dịu giọng hỏi lại.

Ôn Thiều Ngọc nói: “Cho tôi 5 cận đi!”

Người bán thịt mặt đầy vẻ ngạc nhiên, còn Tư Đồ Quang Diệu thì không thể tin vào tai mình: “5 cân? Anh định mua 5 cân thịt? Mua cho tôi ăn sao?”

Ôn Thiều Ngọc đen mặt nói: “Cho chó ăn.”

Tư Đồ Quang Diệu rất muốn sủa một tiếng.

“Cậu còn muốn mua gì nữa không?” Ôn Thiều Ngọc lại mua thêm hai cái xương ống lớn, cầm trên tay, quay lại hỏi Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Không mua.”

“Vậy chúng ta về thôi!”

Đợi về đến nhà, Ôn Thiều Ngọc cất thịt vào cái tủ lạnh mà hắn luôn tiếc rẻ không dùng, rồi bắt đầu nấu ăn.

Buổi sáng làm mì thịt hầm.

Tư Đồ Quang Diệu ăn đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi.

Mới có bao lâu không được ăn thịt, anh ấy lại thèm đến như vậy, nghĩ lại bản thân trước kia còn định ăn đồ thanh đạm, chỉ muốn nói là “Đúng là có phúc không biết hưởng, tự chuốc khổ vào mình.”

Ăn xong,, Ôn Thiều Ngọc ngồi trên ghế đếm tiền.

Bán bánh bao kiếm được rất nhiều tiền.

Hôm qua hắn đã tiêu hết số tiền tiết kiệm, hôm nay không những thu hồi lại vốn mà còn lãi thêm hai trăm đồng!

Ôn Thiều Ngọc tính toán trong lòng.

“Cứ thế này thì chúng ta không cần phải đi làm ở cửa hàng bách hóa nữa, chỉ cần bán bánh bao cũng kiếm được gần

bằng lương của nhân viên vệ sinh! Nhưng chúng ta chỉ bán vào buổi sáng thôi!”

Ôn Thiều Ngọc rất kích động, hắn cảm thán: “Hương Thành thật sự là khắp nơi đều có vàng!”

“Anh có muốn thêm chút vàng nữa không?”

Tư Đồ Quang Diệu ném hai trăm đồng vào đống tiền của Ôn Thiều Ngọc.
 
Chương 368


Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc hỏi: “Cậu lấy tiền ở đâu ra?”

“Nhặt được ở nhà vệ sinh.”

Ôn Thiều Ngọc lập tức ném tiền xuống đất, chân dẫm lên, kéo Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài.

“Lại đi đâu nữa?” Tư Đồ Quang Diệu hỏi.

“Số tiền này không thể để ở nhà, phải tiêu hết.”

“Tại sao?”

“Nhiều lý do lắm! Bắt cậu tiêu là cậu phải tiêu!”

Tính khí Ôn Thiều Ngọc còn rất nóng nảy, đạp xe đi luôn.

Hắn mua một túi bột mì về, rồi bỏ số tiền lẻ còn lại vào đống tiền của mình, làm cho Tư Đồ Quang Diệu chẳng hiểu gì cả.

Ôn Thiều Ngọc còn nhắc nhở anh ấy: “Lần sau nhặt được tiền cũng làm như vậy!”

Nói xong, hắn đi vào phòng, lấy cuốn sổ ra viết thư cho mẹ.

Trước đây không phải hắn không muốn viết, mà là ngại.

Bây giờ thì khác rồi.

Hắn đã tìm được việc làm ổn định, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, đương nhiên phải viết thư báo tin vui về nhà.

Viết thư xong, hẳn còn định mua cho con gái một chiếc váy thật đẹp.

Và mua cho mẹ một bộ sườn xám.

Hồi nhỏ, hắn từng thấy những bộ quần áo trong tủ đồ của mẹ, toàn là đồ thêu tay. Hồi đó nhà nghèo, phải đem đi cầm đồ để đổi lấy mấy đồng đại dương đem về.

Những điều này hắn nghe mẹ kể lại, chứ chưa từng được trải qua.

Mẹ hắn không nỡ mặc những bộ quần áo đó, luôn cảm thấy nếu mặc ra ngoài sẽ bị người ta nói là kiểu cách của địa chủ. Bây giờ thì khác rồi, nhưng bà vẫn không nỡ mặc, vì màu sắc của những bộ áo đó quá mới mẻ.

Ôn Thiều Ngọc quyết định mua cho mẹ những bộ quần áo kiểu mới.

Không mặc sườn xám nữa, mà sẽ mặc áo khoác.

Ai mà nói rằng bà phải mặc những bộ đồ dành cho người già!

Ôn Thiều Ngọc tràn đầy nhiệt huyết, viết thư xong thì đi làm nhân thịt.

Nồi xương vẫn còn đang hầm, đã hầm cả buổi sáng. Hắn bỏ thêm vài miếng củ cải vào.

Mùi hương kia thật tuyệt vời!

Mì trưa hôm nay nấu bằng nước hầm xương, mùi vị đó thật sự không chê vào đâu được.

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Sau này khi tôi trở về, sẽ đầu tư cho anh mở một nhà hàng. Chắc chắn việc làm ăn của anh sẽ phát đạt lắm đấy!”

“Thế thì cậu có mà phá sản mất. Ngoại trừ mấy món này ra thì tôi chẳng biết làm món gì khác cả.”

Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến tay nghề nấu ăn của mẹ mình rồi nói: “Nếu cậu có thể về quê tôi, đầu tư cho mẹ tôi mở một nhà hàng thì chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền. Tay nghề của mẹ tôi hồi trẻ học được từ nhiều đầu Bếp nổi tiếng. Sau này nhà họ sa sút, các bữa ăn trong nhà đều do mẹ tôi nấu.”

Tư Đồ Quang Diệu lại thèm thuồng: “Vậy khi nào anh về quê, cho tôi đi cùng.”

“Không dẫn!”

“Vậy tôi đưa anh về!”

“Không về!”

“Tôi gọi anh là anh trai, anh ruột, được chưa?”

Ôn Thiệu Ngọc rất bực mình: “Tôi đang làm việc, đừng làm phiền tôi được không?”

Tư Đồ Quang Diệu cũng không tức giận, ngồi xuống bên cạnh, không biết lấy ở đâu ra một cái máy ghi âm, trên tay còn cầm một cuộn băng cát-sét: “Ôn Thiều Ngọc.”

“Anh định hát bài gì trong vòng bán kết?”

Mỗi ngày lo nghĩ về chuyện kiếm tiền, vốn dĩ không có thời gian để nghĩ xem mình muốn hát bài gì, Ôn Thiều Ngọc:

Hắn nhìn chằm chằm vào cuộn băng cát-sét trên tay của Tư Đồ Quang Diệu, Muốn tiến lại xem nhưng lại cảm thấy hơi ngại.

Ngập ngừng mất ba phút, nghĩ đến việc tên này ăn của hắn, ở nhà hắn, còn nợ hắn không ít tiền, mọi thứ của anh ấy đều có thể cầm cố cho hắn. Thế là hắn lau tay, rồi giật lấy cuộn băng cát-sét trên tay Tư Đồ Quang Diệu.

Hắn nhìn vào những chữ viết trên đó, ngạc nhiên hỏi: “Cậu lấy cái này ở đâu ra vậy?”
 
Chương 369


Tất nhiên là lấy trộm từ tay đàn em rồi.

Câu này Tư Đồ Quang Diệu không thể nào nói với Ôn Thiều Ngọc được, anh ấy chỉ hỏi: “Trong mấy bài hát này, anh có biết hát bài nào không? Chọn một bài tập luyện vài ngày để mà mang đi tham gia vòng bán kết”

“Cậu mở cho tôi nghe thử đi, xem bài nào phù hợp.” Ôn Thiều Ngọc trả lại cuộn băng cho Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu ngạc nhiên hỏi: “Anh mà biết hát hết tất cả các bài này à?”

“Không biết hát bài nào cả! Nhưng nghe một lần là nhớ rồi. Chỉ là hát thôi mà, cũng không phải học hành, có gì khó đâu.” Ôn Thiều Ngọc nói sự thật một cách đương nhiên.

Tư Đồ Quang Diệu lại nghĩ rằng hắn đang khoác lác.

Anh ấy cắm điện, cho cuộn băng vào máy, nhấn nút mở.

Ôn Thiều Ngọc nghe nửa đầu bài hát, đến đoạn sau thì đã có thể hát theo được rồi. Nhờ có Tư Đồ Quang Diệu dạy thêm cho hắn tiếng địa phương, giờ Ôn Thiều Ngọc nói tiếng địa phương ngày càng trôi chảy.

Ngoại trừ một vài âm hát chưa chuẩn lúc đầu, đến lần thứ hai thì đã không còn nghe ra vấn đề gì nữa.

Sau khi nghe hết cả băng, Ôn Thiều Ngọc cúi đầu nhìn vào lời bài hát trước mặt, và thật bất ngờ, hắn đã hát được toàn bộ.

Tài năng này thật đáng sợ!

Tư Đồ Quang Diệu nhìn Ôn Thiều Ngọc, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tuổi tác đã quá lớn rồi!

Nếu không phải vì tuổi tác, với tài năng và khí chất này, Ôn Thiều Ngọc chắc chắn đã trở thành một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng.

Ôn Thiều Ngọc băm thịt cũng như có tiết tấu.

Sáng hôm sau, Tư Đồ Quang Diệu mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, tóc tai bù xù, đi theo sau Ôn Thiều Ngọc đi bán bánh bao.

Ai mà ngờ được, nhân vật một tay che trời ở khu Đại Vượng, cái tên lạnh lùng kiêu ngạo không ai bì nổi kia, lại có thể cười ngây ngô như một thằng ngốc, đi theo sau một người đàn ông khác để bán bánh bao.

Mái tóc thường ngày được chải chuốt kỹ lưỡng giờ đây trông chẳng khác gì tổ gà. Dáng người thẳng tắp thường ngày, lúc này lại lười nhác dựa vào xe, chẳng khác nào một người không xương.

Cho dù là mẹ ruột của Tư Đồ Quang Diệu đến đây cũng khó lòng nhận ra con trai mình.

Hoàng Trí Minh thân là tâm phúc của Tư Đồ Quang Diệu, còn có những việc quan trọng hơn phải làm, bên cạnh có rất nhiều người đang theo dõi anh ấy. Về đến nhà, nghe em trai kể lại, anh ta rút một xấp tiền nhét vào tay em trai. 

“Sáng mai mày tiếp tục đi mua bánh bao, nhưng đừng có phô trương như vậy. Tránh để người ta phát hiện ra tung tích của đại ca. Đám khốn kiếp kia cứ tưởng đại ca gặp chuyện gì rồi, đang náo loạn tưng bừng. Nếu không phải có phía sau kia vẫn giữ bình tĩnh, đến giờ này cũng chưa lộ mặt thì đại ca cũng đã trở về rồi.”

Hoàng Trí Minh chính là người dẫn theo vài tên thân tín đi gặp Tư Đồ Quang Diệu. Lúc đó anh ta đang ở xa, nhận được điện thoại lập tức vội vã chạy về.

Vì chênh lệch múi giờ, lại thức trắng đêm đi tàu về, nên tất nhiên là chẳng ai biết sau khi anh ta về thì đến nơi nào trước tiên. Sau khi anh ta xuất hiện, muốn liên lạc lại với đại ca đã không được nữa.

Anh ta không ngờ em trai mình lại có vận may cứt chó này, có thể gặp được đại ca. Hoàng Hán Thăng cũng rất nghe lời anh trai: “Em biết rồi.”

“Mày đang làm cái gì đấy” Hoàng Trí Minh thấy em trai lại đang lắp băng cát-sét, sắc mặt lập tức sa sầm: “Bảo mày đi làm việc đàng hoàng, không phải bảo mày đi vớ vẩn. Muốn nghe nhạc thì bao giờ cũng được, nhưng không phải lúc này, hiểu chưa?”
 
Chương 370


“Hôm qua một cái băng cát-sét trong túi của em bị đại ca mang đi rồi, em nghĩ chắc anh ấy muốn nghe nên chuẩn bị thêm vài cái.” Hoàng Hán Thăng sợ anh trai đánh nên vội vàng giải thích.

Anh trai đánh người rất vô lý.

Hoàng Trí Minh ngắt lời: “Thôi được rồi, mày đi đi.”

"Dạ!"

Hoàng Hán Thăng nhét tiền vào túi, lại ầm thêm mấy cuộn băng cát-sét, vui vẻ rời đi.

Đến nơi, bọn họ thấy đại ca đang tựa vào xe ngủ. Người đàn ông nuôi đại ca đang gói bánh bao, và trước quầy hàng đã có khá nhiều người xếp hàng rồi, đều không phải là đàn em của anh ấy, mà là dân cư xung quanh.

Cũng đúng thôi! Tay nghề của ông chủ này rất tuyệt.

Hương vị của bánh bao chiên nước thêm xửng thứ hai.

và bánh bao súp khiến người ta nhớ mãi không quên, ăn hết một xửng, lại muốn ăn

Ôn Thiều Ngọc rất tự tin vào tay nghề của mình, nên ngày đầu tiên đã chuẩn bị rất nhiều nhân bánh bao. Hôm nay, hắn còn chuẩn bị nhiều hơn thế nữa. Trong một cái nồi đặt ba xửng hấp, mỗi xửng có sáu tầng.

Hắn gói bánh bao rất nhanh, cứ mỗi khi bánh trong xửng hấp đầu tiên bán hết, hắn lại bắt đầu gói tiếp.

Còn phải tranh thủ lật bánh bao chiên

Còn vị đại ca bên cạnh thì cứ như một kẻ vô dụng vậy.

Ai dám nghĩ như vậy?

Hỏi lại, ai dám nghĩ như vậy?

Hoàng Hán Thăng đến rất sớm, khi đến lượt mình, anh ta cố ý nói thật to: “Ông chủ, cho tôi hai xửng bánh bao và mười cái bánh bao chiên nước!”

“Chờ một chút!”

Ôn Thiều Ngọc vừa nói vừa lấy bánh bao súp, bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới và tiếp nhận việc đó.

“Để tôi làm cho.”

Nghe thấy tiếng Hoàng Hán Thăng, Tư Đồ Quang Diệu lười biếng mở mắt và bắt đầu giúp đỡ. Anh ấy ra hiệu cho Hoàng Hán Thăng sang một bên chờ mình.

Hoàng Hán Thăng không dám đi.

Bánh bao chiên nước chưa chín, bánh bao súp cũng phải đợi thêm một chút nữa, Tư đồ Quang Diệu tìm cớ để rời đi.

“Tôi ra chỗ khác hút thuốc, ở đây hút không hay!”

Ôn Thiều Ngọc không ngờ người này lại còn hút thuốc, cau mày nói: “Hút thuốc không tốt.”

Hẳn rất ghét thuốc lá.

Mặc dù loại thuốc lá này khác xa so với loại mà ông ngoại hắn từng hút, hắn vẫn thấy khó chịu.

Tư Đồ Quang Diệu để ý đến sắc mặt của hắn, ngoan ngoãn nói: “Một điếu cuối cùng, sau đó sẽ cai.” “Đi đi.”

Tư Đồ Quang Diệu đi đến một chỗ cách đó không xa, vừa đứng lại thì Hoàng Hán Thăng đến.

“Anh, đây là tiền, anh em đưa cho em trước khi ra ngoài.” Anh ta lại rút từ trong áo ra mấy cuộn băng cát-sét, kính cẩn đưa cho Tư Đồ Quang Diệu: “Đây là băng cát-sét em mới mua hôm qua, còn đây là mấy cái em mua trước đó.”

Tư Đồ Quang Diệu thấy thằng nhóc này rất hiểu chuyện.

“Tốt lắm, cậu đi đi!”

Tư Đồ Quang Diệu định quay lại, nhưng đột ngột ánh mắt anh ấy dừng lại. Trước sạp hàng của Ôn Thiều Ngọc đã tụ tập khá nhiều người, ai cũng nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Hoàng Hán Thăng cũng nhìn thấy.

“Anh, anh cứ về đi, chỗ này có em trông coi là được rồi.”

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Không cần.”

Anh ấy ngồi xổm trong góc, dù sao ở đây cũng chẳng có ai.

Những người kia chắc chắn sẽ không ngờ rằng, một người quanh năm mặc áo sơ mi đen, hăm sóc bản thân kỹ lưỡng như anh ấy, lại có thể tự biến mình thành như thế này.

Cho dù anh ấy đứng trước mặt những người đó, bọn họ cũng không dám tin.

Điều mà Tư Đồ Quang Diệu không ngờ tới là người ở phía sau lại có tâm tư tinh tế như vậy, không bỏ sót bất kỳ một nghi vấn nào.

Xem ra những người dưới trướng anh ấy đều bị người khác theo dõi.

“Cậu về trước đi.”
 
Chương 371


Tư Đồ Quang Diệu bảo Hoàng Hán Thăng đi, còn mình ở lại đây trông chừng.

Anh ấy không lo lắng cho Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc là một ông chủ buôn bán, chỉ cần anh ấy không xuất hiện, không ai có thể làm gì Ôn Thiều Ngọc. Dù sao cũng có rất nhiều người đang nhìn.

Ôn Thiều Ngọc cũng nhận thấy trước sạp hàng xuất hiện không ít người lén lút, nhìn không giống người tốt lành gì. Khác hẳn với những người hôm qua.

Hắn biết chắc chắn rằng trong số những người hôm qua có người quen biết Tư Đồ Quang Diệu.

Nếu không thì làm sao có chuyện đi vệ sinh lại nhặt được hai trăm đồng? Lúc đầu hắn chỉ nghi ngờ, sau đó Tư Đồ Quang Diệu lại lấy ra một cuộn băng, hắn mới biết mình đoán không sai.

Tư Đồ Quang Diệu không quay về là có nỗi khổ.

Mà chắc hẳn đám người hôm nay là đến gây khó dễ cho Tư Đồ Quang Diệu.

Hắn vẫn bình tĩnh bán bánh bao, giả vờ như không phát hiện ra.

Đến lượt một ông già đeo kính, trông rất có học thức mua bánh bao, ông già hỏi Ôn Thiều Ngọc: “Sao em trai cậu không đến?”

“Nó có đến đây rồi.” Ôn Thiều Ngọc chỉ vào đầu mình và nói: “Mà nó ngốc quá, hôm qua tính tiền nhầm, làm tôi bị lỗ. Hôm nay tôi đuổi nó sang bên kia chơi rồi.”

Mọi người xung quanh đều dỏng tai lên nghe Ôn Thiều Ngọc chê bai em trai mình: “Người nhà chúng tôi ai cũng cao lớn, không ngờ lại có thằng em ngốc như thế. Anh em tôi đến Hương Thành nương tựa họ hàng, chỉ muốn kiếm chút sau này cưới cho thằng em ngốc một cô vợ khôn ngoan. Nếu không, sau này tôi chết rồi, chẳng có ai lo cho nó cả.”

Ông già cười ha hả nói: “Con trai cậu thì sao? Để con trai cậu nuôi nó không được à?”

“Cháu trai có tốt đến mấy cũng không bằng con ruột.” Ôn Thiều Ngọc nói đến đây, thở dài một cái: “Nhà hàng xóm ở quê tôi cũng như vậy. Nhưng trường hợp như thế hiếm lắm.”

Ông già tò mò hỏi: “Hiếm thế nào?”

Ông già mua bánh bao xong, cũng không đi mà đứng sang bên cạnh.

Ôn Thiều Ngọc thấy những người đó rõ ràng không tin, vẫn đứng đó chờ, hắn lớn tiếng nói với ông già: “Bác ơi, bác Muốn nghe thì tôi kể cho bác nghe.”

“Được!”

Ông già tỏ ra rất vui mừng.

Những người khác đang mua bánh bao cũng muốn nghe chuyện phiếm.

Ôn Thiều Ngọc bắt đầu kể.

“Hàng xóm nhà tôi có hai anh em. Cả hai đều ngang tuổi tôi, tôi gọi là anh cả và anh nhỏ. Anh cả là con của bác gái với người sinh ra đã bị tật ở chân. Sau đó bác tôi tái hôn và sinh ra anh nhỏ của tôi. Nhà nghèo, anh cả cả được vợ, nên sống chung với gia đình anh nhỏ. Anh ấy lớn hơn anh nhỏ mười mấy tuổi, được anh nhỏ chăm sóc khi về già.”

Ôn Thiều Ngọc nói với ông già: “Tôi không ngại nuôi em trai cả đời. Nhưng tôi lớn tuổi hơn em trai. Nếu lỡ tôi đi trước em trai thì ai sẽ chăm sóc cho em trai đây? Thế nên tôi phải kiếm nhiều tiền, dù thế nào cũng phải cưới vợ cho em trai.”

“Ông chủ, cậu giỏi lắm! Em trai cậu có người anh trai tốt như cậu, đó là phúc phận kiếp trước nó tu được. Bánh bao cậu làm ngon như vậy, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền để cưới vợ cho em trai.”

Ông già bị tình anh em sâu đậm của hắn làm cho cảm động Muốn chết.

Ôn Thiều Ngọc cũng đỏ hoe mắt, gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn lời chúc của bác!”

“Ông chủ, cho tôi thêm hai xửng bánh bao!”

“Được!”

Những khách hàng phía sau còn mua thêm một xửng bánh bao hoặc mấy cái bánh bao chiên nước.

Ôn Thiều Ngọc không ngờ chỉ là kể một câu chuyện thôi mà lại khiến mọi người thương cảm đến vậy. Dù câu chuyện là thật, nhưng tên kia đâu phải em ruột của hắn.
 
Chương 372


Ôn Thiều Ngọc thấy mấy người đến tìm người kia cũng mua bánh bao, ăn xong lại mua thêm vài cái nữa, khóe miệng mỉm cười không thôi.

Đến nhiều người hơn nữa cũng được, hắn không ngại.

Dù sao thì đừng để cho tên kia lộ diện là được rồi.

Hôm nay bán hết bánh bao sớm hơn cả hôm qua.

Ôn Thiều Ngọc thầm tính toán số tiền mình kiếm được, rồi nhìn về phía trung tâm thành phố.

Hắn biết ở đó có một cửa hàng bách hóa cực lớn, trong đó có rất nhiều váy đẹp.

Chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa thôi, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa là hắn có thể mua váy cho con gái yêu rồi!

Tư Đồ Quang Diệu nghe thấy mấy khách hàng đi tới, nói: “Ông chủ kia thật tốt bụng, có một người em trai ngốc nghếch mà vẫn không xem nó là gánh nặng, lại còn nghĩ đến chuyện cưới vợ cho em trai nữa.”

“Đúng vậy! Không ngờ em trai cậu ấy trông cao to vậy mà lại là người ngốc.”

Tư Đồ Quang Diệu: “???”

Ôn Thiều Ngọc thấy những người lén lút đó vẫn đang theo dõi mình, có vẻ như bọn họ chưa hoàn toàn tin tưởng.

Hắn hơi lo lắng rằng tên ngốc kia sẽ quay lại.

Nhưng bánh bao đã bán hết, hắn phải về. Nếu hắn đi rồi, tên ngốc kia phải làm sao.

Đợi đã!

Tên ngốc kia tên là gì nhỉ?

Ôn Thiều Ngọc phát hiện ra hình như hắn còn không biết người ta tên gì.

Sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, ăn của hắn, uống của hắn, còn dùng đồ của hắn, vậy mà hắn lại không biết người ta tên họ là gì?!

Thật không thể tin nổi.

Phát hiện này khiến mặt Ôn Thiều Ngọc tối sầm lại.

Mặc kệ sống chết của tên đó đi!

Ôn Thiều Ngọc tức giận thu dọn đồ đạc quay về, hắn không muốn quan tâm đến chuyện sống chết của tên kia nữa. Biết đâu chừng người ta đã lén bỏ đi rồi, định quỵt nợ.

Ôn Thiều Ngọc tính toán những khoản lỗ của mình trong thời gian qua, cảm thấy mình là người dại dột nhất thế

Chuyện này không thể để con trai biết, nếu con trai biết được, chắc chắn sẽ lập tức đưa hắn về nhà.

Bây giờ Ôn Thiều Ngọc đã tìm được việc làm để kiếm tiền, không muốn quay về.

Hắn muốn kiếm thật nhiều tiền, để làm chỗ dựa cho con trai.

Trên đường về, có một đoạn đường lên dốc.

Bình thường đều là Tư Đồ Quang Diệu đẩy giúp, Ôn Thiều Ngọc mới có thể nhẹ nhàng kéo lên. Hôm nay Tư Đồ Quang Diệu không có ở đây, Ôn Thiều Ngọc phải dùng hết sức lực.

Đột nhiên, chiếc xe trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hắn quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tư Đồ Quang Diệu.

“Sao cậu theo kịp được? Mấy người kia vẫn đang theo dõi chúng ta đằng sau đó.” Ôn Thiều Ngọc thấy anh ấy thì không tức giận, mà là lo lắng.

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Không có ai theo đến, lúc ở ngã tư đã tản hết rồi.”

“Vậy sao!”

Ôn Thiều Ngọc không yên tâm nhìn về phía sau, không thấy ai mới yên lòng.

Trong lòng Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy ấm áp.

Anh ấy hơi hiểu ra, tại sao mình lại không muốn rời đi nữa. Cảm giác được người ta quan tâm, lo lắng như vậy, thật sự khiến người ta đắm chìm vào đó, không muốn tỉnh lại.

Tư Đồ Quang Diệu rất rõ ràng, anh ấy và Ôn Thiều Ngọc không có bất kỳ quan hệ gì.

Một khi anh ấy trả tiền, thì nhất định phải rời đi, từ nay về sau cũng không còn liên quan gì đến Ôn Thiều Ngọc nữa.

Nhưng anh ấy không ngờ, sau khi vào nhà, Ôn Thiều Ngọc lại lập tức thay đổi thái độ.

Không chỉ không nhìn anh ấy, mà còn không nói chuyện với anh ấy, thậm chí cả khi ăn cơm, cũng không làm phần của anh ấy.

Trái tim của Tư Đồ Quang Diệu càng lúc càng chìm xuống, anh ấy cũng hiểu được lựa chọn của Ôn Thiều Ngọc. Anh ấy không nói gì, chỉ thu dọn đồ đạc, để lại số tiền lấy từ tay đàn em, cùng với băng cát-sét lại cho Ôn Thiều Ngọc.
 
Chương 373


Sự tồn tại của anh ấy, đã gây ra rắc rối cho Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc đã bày tỏ rõ thái độ của hắn, anh ấy nên biết điều một chút.

Hơn nữa tìm một căn nhà khác cũng không phải là không được.

Chỉ là anh ấy không nỡ rời xa sự ấm áp như gia đình mà Ôn Thiều Ngọc mang lại, cũng không muốn từ bỏ cuộc sống yên bình vô lo vô nghĩ ở đây.

Ở bên Ôn Thiều Ngọc, anh ấy cảm thấy trẻ ra rất nhiều, như được trở về thời niên thiếu. Anh ấy có thể tùy hứng, có thể là chính mình, thay vì phải đeo mặt nạ mà sống.

Áo của Tư Đồ Quang Diệu bị rách, Ôn Thiều Ngọc đã khâu lại giúp anh ấy.

Anh ấy không nỡ mặc, cứ cầm trên tay, rồi mặc bộ quần áo mà Ôn Thiều Ngọc đưa cho đi ra ngoài.

Ôn Thiều Ngọc giận rồi lại hối hận vì đã ngược đãi bệnh nhân.

Đặc biệt là khi thấy cuốn băng cát-sét, hắn lại đứng dậy nấu cho Tư Đồ Quang Diệu một bát bánh canh, còn cho thêm trứng vào nữa, mùi vị rất thơm ngon.

Vừa bưng ra, hắn đã thấy Tư Đồ Quang Diệu cầm bộ quần áo của mình đi ra khỏi phòng ngủ.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau tóe lửa giận dữ.

“Tên khốn này, cậu thật sự muốn quỵt nợ!”

Ôn Thiều Ngọc tức giận.

Đặt bát bánh canh xuống bàn, hắn chỉ thẳng vào mũi Tư Đồ Quang Diệu mà mắng: “Tôi biết ngay là cậu muốn quỵt nợ mà. Cậu không nói cho tôi biết tên cậu, chính là vì có ý đồ này đúng không?”

Tư Đồ Quang Diệu ngơ ngác.

Đến khi nghe hiểu, anh ấy mới biết vì sao Ôn Thiều Ngọc lại có thái độ như vậy.

Anh ấy nhéo mi tâm, sau khi buông tay, thì bật cười khẩy.

Ôn Thiều Ngọc tức Muốn nổ tung luôn rồi.

“Cậu cười cái gì? Buồn cười lắm à? Loại người như cậu đúng là mặt trái mặt phải không khác gì nhau. Một bên không biết xấu hổ, một bên hai mặt!” Ôn Thiều Ngọc chửi liên hồi.

Tư Đồ Quang Diệu chỉ cảm thấy nhiệt độ lạnh lẽo xung quanh mình nhanh chóng tan biến, toàn thân ấm áp. Không còn cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi nữa, cho nên anh ấy càng cười lớn hơn.

Dù rằng anh ấy thật sự rất đẹp trai.

Nhưng hắn thật sự tức giận, người này cũng quá coi thường người khác rồi.

Trong khi chửi bới, Ôn Thiều Ngọc vẫn đang nghĩ vẩn vơ.

Hừ, đẹp trai cũng không bằng hắn, con trai hắn còn đẹp trai hơn, còn đàn ông hơn nữa! Sau này con trai hắn đến đây, nhất định sẽ cho tên đen này xem, con trai hắn mới là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.

Cho dù là chiều cao, hay là ngoại hình, sau này chắc chắn cũng sẽ giàu có!

Hắn muốn cho con trai hắn trở thành một cậu ấm nhà giàu.

Trong lòng Ôn Thiệu Ngọc lập tức bừng lên quyết tâm.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn chằm chằm vào bát bánh canh không mấy hấp dẫn trên bàn, đó là món anh ấy chưa ăn bao giờ. Theo Ôn Thiều Ngọc đã lâu như vậy, có quá nhiều món anh ấy chưa từng được nếm thử.

Vài ngày trước, Ôn Thiều Ngọc còn dùng lá rau gói cơm, bên trong cho thêm một ít tương, rồi bảo anh ấy ăn như vậy.

Mặc dù ngon, nhưng rất thanh đạm.

Ăn xong không bao lâu lại thấy đói.

“Tư Đồ Quang Diệu.”

Ôn Thiều Ngọc đang chửi bới rất hăng, đột nhiên nghe thấy Tư Đồ Quang Diệu đáp lời, thuận miệng mắng: “Tư Đồ Quang Diệu là cái gì? Cậu tưởng cậu nói...”

“Tên tôi là Tư Đồ Quang Diệu.” Trước đây Tư Đồ Quang Diệu không nói tên mình, là vì sợ Ôn Thiều Ngọc sẽ tiết lộ thân phận của anh ấy.

Nên cố ý giấu đi.

Sau này anh ấy biết Ôn Thiều Ngọc sẽ không làm vậy, lại quên không nói tên mình cho hắn biết.

Kết quả là xảy ra chuyện này.
 
Chương 374


tùy chỉnh  

Tư Đồ Quang Diệu vừa nghĩ tới Ôn Thiều Ngọc để ý cái gì, nghiêng người đẩy hắn đi, tự mình ngồi xuống bàn ăn. Anh ấy thực sự rất đói.

Ôn Thiều Ngọc, cái đồ keo kiệt này, cũng không nỡ cho anh ấy ăn một cái bánh bao.

Tự mình mua cơm cũng tốn tiền.

Chẳng phải ăn bánh bao cũng vậy thôi sao?

Những lời này, Tư Đồ Quang Diệu không dám nói, cũng không có can đảm để nói ra.

Anh ấy húp từng thìa bánh canh, phát hiện bên trong còn có hai quả trứng ốp la, nụ cười trên khóe miệng không hề tát.

Đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao?

Tư Đồ Quang Diệu liếc mắt nhìn vào trong phòng, Ôn Thiều Ngọc đang đứng ở cửa, vẻ mặt ngây ngốc.

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy số tiền trong phòng và những cuộn băng cát-sét được bày ra, nuốt nước miếng, sau đó lại cố giữ vẻ điềm tĩnh cầm mấy cuộn băng lên xem.

Hắn tuyệt đối không phải vì những thứ này mà không mắng Tư Đồ Quang Diệu, chỉ là Tư Đồ Quang Diệu biết điều, tự giác nói tên ra trước. Vậy nên hắn miễn cưỡng thu nhận đứa em trai này.

Ôn Thiều Ngọc xem hết tất cả các băng cát-sét, nghĩ rằng lát nữa quay lại sẽ nghe hết chúng.

Hắn thản nhiên cất tiền đi, rồi đặt lại băng cát-sét lên bàn. Đếm số tiền kiếm được hôm nay xong, cất đi một phần. Cầm theo số tiền còn lại đi ra khỏi phòng.

“Tôi ra ngoài một lát.”

Hắn cố ý nói lớn, nói với Tư Đồ Quang Diệu xong vội vàng định đi.

Tư Đồ Quang Diệu vừa ăn xong, lau miệng nói: “Tôi đi với anh.

“Cậu đi với tôi làm gì? Bây giờ cậu ra ngoài mà bị người ta nhận ra thì làm sao? Tôi thấy mấy người đó chẳng phải dạng tốt lành gì. Còn nguy hiểm hơn cả đám côn đồ ở chỗ chúng ta.” Ôn Thiều Ngọc tuy lười biếng, nhưng không phải loại người làm gì cũng được.

Cùng lắm thì hắn chỉ hơi lười một chút, không làm việc, nhưng cũng không lo ăn lo mặc.

Những tên côn đồ kia phần lớn không dám làm việc đàng hoàng.

Tư Đồ Quang Diệu đội mũ lên, rồi đeo khẩu trang, hơi khom lưng. Toàn bộ khí chất lập tức thay đổi, mang một cảm giác sợ sệt, rụt rè.

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Được rồi, hắn đã biết, chắc chắn phải dẫn theo tên này.

“Chúng ta đến cửa hàng bách hóa. Tôi muốn mua quần áo cho mẹ và con gái. Còn phải mua cho con trai một bộ vest. Con trai tôi sắp trở thành một ông chủ lớn, mà ông chủ thì phải mặc vest.”

Vốn dĩ, Ôn Thiều Ngọc định gọi anh ấy là Quang Diệu, nhưng nghĩ lại thấy cái tên Quang Diệu hơi quá nổi bật. Cũng không thể gọi như những người khác, gọi là Tiểu Lục, Tiểu Vương gì đó.

Gọi là Tư Đồ thì càng kỳ quặc.

Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một hồi, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Quang Diệu Gọi: “Tiểu Quang, cậu đã kết hôn chưa? Có con gái chưa? Chắc cậu chưa đâu nhỉ?”

Tiểu Quang là ai?

À, Tiểu Quang là tôi đây mà!

Tư Đồ Quang Diệu bối rối trong làn gió.

“Anh à, em mới hai mươi tám.”

“Hai mươi tám tuổi cũng đã già rồi. Lúc tôi bằng tuổi cậu, con trai tôi đã mấy tuổi rồi.” Ôn Thiều Ngọc tỏ vẻ khinh bỉ Tư đồ Quang Diệu không được, còn kín đáo liếc xuống dưới.

Tư Đồ Quang Diệu mím môi, cảm thấy mình bị khinh bỉ.

“Anh, em có hôn thê, là đối tượng liên hôn. Gia đình cô ấy môn đăng hộ đối với nhà em. Nhưng em không muốn kết hôn với cô ấy, nên mới trì hoãn chuyện kết hôn.”

Tư Đồ Quang Diệu không muốn cuộc hôn nhân của mình trở thành công cụ cho sự phát triển của gia tộc.

“Kiểu đàn ông như cậu là không được rồi! Ở quê chúng tôi, kiểu đàn ông kéo dài không kết hôn với con gái như cậu chẳng phải là loại tốt lành gì.” Ôn Thiều Ngọc nói chuyện không hề khách sáo chút nào.
 
Chương 375


Tư Đồ Quang Diệu giải thích: “Năm nay cô ấy mới mười tám tuổi.”

Ôn Thiều Ngọc tràn đầy sự ngưỡng mộ.

“Vợ cậu nhỏ hơn cậu mười tuổi à? Vậy thì kết hôn muộn vài năm cũng được.”

Tư Đồ Quang Diệu không nói nên lời.

Phải nói rằng, Ôn Thiều Ngọc thực sự không đi theo con đường bình thường.

Mạch não hoàn toàn khác người thường.

Hai người đến cửa hàng bách hóa, Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp.

Hắn nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái, cảm thấy cái này đẹp, cái kia cũng đẹp.

“Thích cái nào thì cứ mua hết đi, con gái mà, mặc nhiều váy một chút có sao đâu?” Trong quan niệm tiêu dùng của Tư Đồ Quang Diệu thì điều này là hoàn toàn bình thường.

Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút, thấy lời anh ấy nói cũng có lý.

Than ôi, túi tiền có hạn.

“Cứ lấy cái váy đỏ này đi! Màu đỏ may mắn mà!” Ôn Thiều Ngọc chọn váy xong, trả tiền.

Vừa quay người lại, thì thấy một nhóm người đang đi tới, đi đầu là hai cậu ấm, trong đó có một người không phải Chi Chi thì là ai?

"Chi Chi!"

Ôn Thiều Ngọc vui vẻ chào hỏi.

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Thiều Ngọc cũng rất mừng.

Cậu bé quay đầu nhìn lại anh trai một cái, rồi bước tới, cố kìm nén sự kích động nói: “Chú Ôn, sao chú lại ở đây thế này?”

“Chú đến mua váy cho Oanh Oanh.” Ôn Thiều Ngọc đưa chiếc váy cho Luật Cảnh Chi xem.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy chiếc váy đỏ, cười rất tươi nói: “Chú Ôn, chú thật có mắt nhìn, chiếc váy đẹp như vậy chắc chắn Oanh Oanh sẽ thích lắm!”

“Đương nhiên rồi, đây là chuyện chú đã hứa với Oanh Oanh mà.”

Ôn Thiều Ngọc rất tự hào.

Những lời hứa với con gái, cuối cùng hắn cũng bắt đầu thực hiện được từng cái một.

Hắn không hề khoác lác hay nói quá.

Luật Cảnh Chi lo lắng có người lỡ lời, liếc mắt nhìn người bên cạnh Ôn Thiều Ngọc một cái, rồi thì thầm với Ôn Thiều Ngọc: “Chú Ôn, tình huống đặc biệt, cháu không nói chuyện với chú nữa. Chờ anh trai cháu giải quyết rắc rối xong cháu số sẽ tìm chú.”

Ôn Thiều Ngọc giật mình: “An toàn chứ?”

“Yên tâm ạ.

Lúc này Luật Cảnh Chi vẫn rất điềm tĩnh.

Ôn Thiều Ngọc thấy thương cậu bé quá.

Hắn liếc mắt nhìn Luật Hạo Chi đang cố ý tỏ ra lạnh nhạt với hắn, liếc mắt nhìn đối phương một cái, rồi cả hai bên rất ăn ý tách ra.

Đợi đến khi người ta đi hết, Ôn Thiều Ngọc mới buồn bã nói với Tư Đồ Quang Diệu: “Cậu xem, con cái nhà giàu sống áp lực biết bao. Chi Chi là một đứa trẻ tốt như vậy mà cũng phải giấu giếm mối quan hệ với tôi, sợ liên lụy đến tôi.”

Nói xong, hắn lại nhìn Tư Đồ Quang Diệu: “Cậu cũng vậy! Một người phiền phức.”

Này!

Anh ấy đã trêu ai chọc ai chứ?

Tuy rằng Tư Đồ Quang Diệu rất không nói nên lời, nhưng nói anh ấy là một phiền phức hình như cũng không sai.

Nhân lúc Ôn Thiều Ngọc đang chọn quần áo ở phía trước, anh ấy đã chọn một chiếc váy công chúa màu hồng, nhờ nhân viên bán hàng gói lại.

Con gái mà mặc màu đỏ gì chứ, màu hồng mới gọi là váy công chúa.

“Cậu mua gì vậy?” Ôn Thiều Ngọc quay đầu lại thấy anh ấy cầm cái gì đó trong tay, thuận miệng hỏi.

“Mua một bộ quần áo.”

Ôn Thiều Ngọc cũng không hỏi thêm gì nữa.

Hẳn lại đến nơi bán quần áo cho phụ nữ trưởng thành, ngắm nghía một hồi, mua cho mẹ mình một chiếc áo khoác dài.

“Cái màu đỏ này!”

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy màu đỏ tươi rất vui vẻ.

Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy thẩm mỹ của Ôn Thiều Ngọc đều dùng hết lên người hắn, quần áo của hắn mặc còn đẹp. Đến lúc chọn cho mẹ và con gái, thì thẩm mỹ lập tức xuống cấp.
 
Chương 376


Anh ấy thực sự muốn lắc tỉnh Ôn Thiều Ngọc, để anh ấy nhìn kỹ một chút, ở Hương Thành này ai lại mặc đồ màu sến sẩm như vậy chứ?

Mặc dù màu sắc sặc sỡ, nhưng nhìn kỹ, đó đều là những bộ đồ đơn giản và thanh lịch.

Sự kết hợp kinh điển giữa đen và trắng.

Áo khoác màu be.

Bộ đồ cao bồi.

Rất ít người mặc đồ màu đỏ hoặc tím đậm, trừ khi là ngày Tết, ngay cả những người trên sân khấu cũng sẽ không mặc những bộ quần áo như vậy.

Đợi đến khi Ôn Thiều Ngọc đi đến phía trước để mua quần áo cho con trai, Ôn Thiều Ngọc bảo người ta lấy một chiếc áo khoác màu be.

“Bộ vest này không tệ!”

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy bộ vest, gật đầu hài lòng.

Lần này Tư Đồ Quang Diệu nhất định phải ngăn lại: “Anh muốn mua vest, không thể mua ở đây được.”

Anh ấy trực tiếp kéo người ra ngoài.

Ôn Thiều Ngọc sốt ruột.

“Cậu làm sao vậy? Tôi mua quần áo cho con trai tôi mà, cậu có quyền gì mà kéo tôi ra ngoài?”

“Nếu anh không muốn tiêu tiền vô ích, thì đi theo tôi.”

Sắc mặt của Tư đồ Quang Diệu tối sầm lại, giống hệt như lần đầu gặp mặt, trên người tỏa ra một khí thế không giận mà uy, rất đáng sợ.

“Không phải anh chỉ muốn mua cho con trai một bộ vest để giữ thể diện sao? Nhưng anh có biết những người làm ăn rất giỏi nhìn người mà đối xử không? Những bộ đồ mua ở đây, đều không phù hợp. Mặc vào sẽ lộ ngay sự thiếu tự tin.

Ôn Thiều Ngọc đen mặt nói: “Vậy ý của cậu là đến chỗ khác mua?”

“Phải đặt may.”

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Điều này hắn biết.

Cũng biết đồ đặt may bây giờ rất đắt.

“Anh nhờ người báo cho con trai anh, bảo nó tìm một thợ may lâu năm, đo đạc các số đo thật kỹ. Rồi gửi số đo đến may cho con trai anh một bộ vest.” Tư Đồ Quang Diệu nghĩ, coi như đây là quà gặp mặt cho cháu trai tương lai.

Ôn Thiều Ngọc biết mình trách lầm Tư Đồ Quang Diệu: “Đi mua ít sườn về, hôm nay tôi sẽ trổ tài cho cậu xem.”

Tư Đồ Quang Diệu đi theo sau Ôn Thiều Ngọc, hai người đi xe buýt về nhà.

Xuống xe ở chợ, mua sườn, mua thịt xong, sau đó đặt trước thịt tươi với ông chủ rồi mới về nhà.

Một bên khác.

Hai anh em nhà họ Luật vẫn còn ở trong cửa hàng bách hóa.

“Quần áo chú Ôn mua cho Oanh Oanh nhất định phải nhờ anh mang về cho cậu ấy. Lát nữa em cũng mua cho Oanh Oanh vài bộ, đến lúc đó anh mang về giúp em.”

Luật Cảnh Chi không phải đang cầu xin anh trai, mà là đang thông báo.

“Em cứ mua đi.”

Luật Hạo Chi đương nhiên sẽ không ngăn cản em trai, mà cậu ấy còn đặc biệt đặt may cho Ôn Thiều Ngọc hai bộ vest, để sau này hắn mặc khi đi bàn chuyện làm ăn.

Quần áo của con gái đều rất đẹp.

Luật Cảnh Chi cũng không biết Ôn Oanh thích kiểu nào, nên cứ thấy đẹp là mua hết.

“Em ấy đang tuổi lớn, mấy bộ quần áo này mặc được vài hôm là không vừa nữa rồi. Vài bộ em có thể mua rộng ra một chút. Như vậy năm sau vẫn còn mặc được.” Luật Hạo Chi nói xong, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của em trai, hỏi: “Có vấn đề gì sao? Anh nói sai à?”

Luật Cảnh Chi mặt mày nghiêm túc nói: “Những chuyện này không giống như chuyện anh có thể biết được.”

Luật Hạo Chi: “...”

Cậu ấy có thể nói là mình bị Ôn Độ truyền nhiễm không?

“Nhưng mà, anh nghĩ được như vậy rất tốt. Chứng tỏ là anh đã hiểu chuyện hơn rồi.” Luật Cảnh Chi rất hài lòng nói.

Luật Hạo Chi bực bội xoa đầu em trai: “Thằng ranh này!”

“Mua thêm vài bộ quần áo cho bà Ôn nữa đi. Em thấy bà ấy suốt ngày chỉ mặc đồ màu xanh đã chi chít những miếng vá. Thậm chí cả những miếng vá cũng đã bạc màu hết cả rồi.”
 
Chương 377


Nếu người khác cũng mặc như vậy thì thôi đi.

Nhưng cậu bé thấy trên đường đầy người mặc quần áo không có miếng vá nào cả.

"Mua!"

Luật Hạo Chi phụ trách thanh toán.

Hai anh em mua quần áo xong, ra ngoài ăn cơm.

“Em quên hỏi chú Ôn tại sao lại đi hát rồi.” Luật Cảnh Chi tiếc nuối nói.

Luật Hạo Chi nói: “Vậy để anh cho người đi hỏi?”

“Không cần đâu, sau này hỏi cũng được.” Luật Cảnh Chi cúi đầu ăn cơm.

Luật Hạo Chi thấy bầu không khí có vẻ ổn, cuối cùng cũng hỏi câu hỏi trước đó chưa hỏi: “Mấy người đó ngày nào cũng bắt nạt em ở trường, sao em không nói với anh?”

“Đều là chuyện nhỏ, không cần anh ra mặt. Huống hồ, em cũng chưa từng chịu thiệt.” Bên cạnh cậu bé luôn có vệ sĩ đi theo, còn có thể theo cả vào trong trường được.

Những người khác trong nhà họ Luật đều không biết.

“Nếu muốn chuyển trường, cứ nói với anh.”

“Biết rồi.”

Hai anh em trở về nhà, nhìn thấy những thứ mà Kiều Ngũ mang đến, trực tiếp bảo người mang lên xe.

“Anh phải đi rồi, có việc gì cứ bảo Kiều Tứ Gọi điện thoại cho anh. Anh sẽ chạy về ngay. Bị bắt nạt thì đừng nhịn, xảy ra chuyện gì anh sẽ ra mặt. Còn những người khác trong nhà họ Luật thì vẫn vậy thôi, không vừa ý cứ đánh thoải mái.”

Luật Hạo Chỉ sợ em trai quá nhu nhược, bị người ta bắt nạt mà chỉ cần chưa chạm đến giới hạn của cậu bé thì lười đánh trả.

Như vậy không tốt.

Luật Cảnh Chi nhíu đôi mày tinh tế, hỏi: “Em cho anh ảo giác rằng em dễ bị người ta bắt nạt khi nào vậy?”

“Xem như anh lo lắng cho em, được không?” Luật Hạo Chi chưa bao giờ nổi giận với em trai.

"Anh qua bên đó cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để người ta bắt nạt. Bị lừa rồi, không còn vốn cũng đừng sợ, em có tiền!” Luật Cảnh Chi dùng cách riêng của mình để quan tâm anh trai.

Luật Hạo Chi cười nói: “Biết rồi, vậy anh đi đây.”

“Mau đi đi.”

Luật Hạo Chi quay người đi ra ngoài.

Luật Cảnh Chi miệng thì thúc giục người ta đi nhanh, thậm chí còn không xuống nhà tiễn.

Nhưng cậu bé đứng trên ban công rất lâu.

Cho đến khi không còn nhìn thấy anh trai nữa, biết rằng anh trai sẽ không quay lại vì quên đồ, cậu bé mới quay vào phòng.

Trong căn phòng rộng lớn, vô cùng trống trải.

Cứ như thể chỉ còn lại một mình cậu bé.

Sở Thành.

Chợ buôn rau củ quả của Ôn Độ đã hoàn thành.

Ngoài những rau củ quả mà cậu tự thu mua, cậu còn biến các khu vực khác thành cửa hàng và cho thuê.

Luật Hạo Chi đi tàu quay về, dẫn người đến thu mua rau củ quả, thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên đến sững sờ. “Cậu thật sự đã cho thuê hết rồi sao?”

Ban đầu, Ôn Độ chỉ để Triệu Hiểu Phi cùng với các đồng chí nữ ở đây. Triệu Hiểu Phi làm được hai ngày, thì thấy có người nghe tin mà đến, Muốn thuê chỗ ở.

Triệu Hiểu Phi thấy khá ổn, nên tự ý quyết định cho thuê.

Ôn Độ nghe xong liền biết ngay cơ hội đến rồi.

Cậu có thể làm chủ một chợ buôn rau củ quả. Dù là gian hàng lớn hay nhỏ, đều phải thu tiền thuê. Việc này không có rủi ro, lại có thể thu tiền hàng tháng.

Ôn Độ vỗ vai Luật Hạo Chi: “Đừng coi thường việc này. Nếu cậu xây một tòa nhà, bên trong toàn là các gian hàng bán rau củ, cậu chỉ cần thu tiền thuê. Cậu thử nghĩ xem một tháng là bao nhiêu tiền? Cậu thích một cái thì mở vài Thành, cậu nghĩ một tháng có thể kiếm được bao nhiêu? Đây là vụ làm ăn chắc chắn có lời.”

Luật Hạo Chi bắt đầu động lòng.

Ở Hương Thành có không ít tòa nhà bị bỏ hoang.

Cậu ấy chỉ cần mua lại là có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
 
Chương 378


“Đúng rồi, mọi thứ bên cậu đã chuẩn bị xong chưa? Sau này mỗi ngày sẽ có nhiều rau củ quả như vậy, cậu chắc chắn có thể tiêu thụ hết được à?” Ôn Độ khá lo lắng về vấn đề tiêu thụ.

“Cái này cậu không cần lo. Cậu không biết mức tiêu thụ ở Hương Thành cao thế nào đâu. Những loại rau này ở chỗ các cậu bán năm hào, ở Hương Thành có thể bán được hai đồng năm.”

Gần đây Luật Hạo Chi cũng không hề rảnh rỗi ở Hương Thành.

Tòa nhà bỏ hoang của cậu ấy đã được sửa sang gần xong rồi, bên trong dự định sẽ bán các loại trái cây, rau củ cao cấp. Còn những loại hàng kém chất lượng hơn thì sẽ bán ở những nơi khác, thậm chí có thể bán buôn ngay tại bến tàu.

Thuê một kho hàng ở bến tàu không hề rẻ.

Luật Hạo Chi dự định khi về sẽ cho người mua một mảnh đất, chuyên để bán buôn rau củ, đồng thời cho thuê cả mặt bằng.

“À đúng rồi, chú Ôn nhờ tôi đưa thư cho cậu. Chú ấy còn mua quần áo cho Oanh Oanh. Chi Chi cũng mang quà cho Oanh Oanh và bà nội. Cậu muốn nhờ người mang về hay để tôi nhờ người mang qua?”

“Tôi tính mấy ngày tới sẽ về, nên để tôi tự mang về đi.” Ôn Độ vừa mới nhận được thư của em gái mấy hôm trước, vừa đúng lúc mọi việc ở đây đã đi vào quỹ đạo.

Cậu định về quê chọn vài người lính vừa xuất ngũ qua đây giúp đỡ.

Chợ buôn rau củ qua cần người giữ gìn trật tự. Triệu Hiểu Phi phụ trách quản lý sổ sách, chuyện thu tiền thuê và quản lý những người khác thì chị ấy không làm nổi.

Cho nên cậu phải về để tuyển người.

“Khi nào cậu về?”

Ôn Độ nhìn qua, thấy cũng không có gì cần làm nữa, công việc đã tiếp nhận, Luật Hạo Chi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

Cậu nói: “Bây giờ.”

“Vừa hay, đi chung xe tôi về đi.”

Ôn Độ cũng không khách sáo, ngồi lên xe, cậu mượn xe của Luật Hạo Chi.

“Có cần tôi cho cậu mượn thêm vài người không?” Luật Hạo Chi hỏi.

“Cũng được, mấy người lần trước theo tôi về cũng không tệ.” Ôn Độ có chút thèm thuồng.

“Chậc, được rồi!”

Luật Hạo Chi không từ chối.

Ôn Độ rất hào phóng, đưa người về, còn trả cho mỗi người một trăm đồng.

Một trăm đồng này không phải là ít.

Cậu hào phóng như vậy, đương nhiên Luật Hạo Chi cũng sẵn lòng cho mượn người.

“Cảm ơn nhiều.”

“Không cần khách sáo vậy đâu.”

Luật Hạo Chi đưa người đến nơi, lại bảo người đưa đồ vào rồi mới về.

Ngày hôm sau.

Vệ sĩ của Luật Hạo Chi lái xe tới.

Ôn Độ đến chỗ Hoàng Long Nghị để lấy những bộ quần áo đã đặt trước đó, cùng với những kiểu dáng thời thượng đặt hàng sau đó.

Cậu còn mua thêm đồng hồ, đồ điện tử, và nhiều đồ gia dụng khác như ti vi màu, máy giặt, tủ lạnh.

Ôn Độ rất hào phóng, không chỉ chuẩn bị một chiếc xe mà còn chuẩn bị đến ba chiếc xe.

Ngoài mấy vệ sĩ mà Luật Hạo Chi cho mượn, cậu còn đưa thêm không ít công nhân quay lại.

Trước khi khởi hành, Ôn Độ Gọi điện thoại cho bà nội: “Bà ơi, bà tìm mấy người qua dọn dẹp cái sân bên cạnh đi. Mua thêm chăn màn và đồ đạc nữa nhé, lần này con về sẽ dẫn theo hơn hai mươi người.”

“Đi đường cẩn thận nhé.”

“Con biết rồi, bà yên tâm, con dẫn theo nhiều người thế này, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.” Ôn Độ lo lắng về sự cố trên đường, nên mới dẫn thêm nhiều người như vậy.

Bà Ôn hỏi: “Vậy khoảng bao giờ các con về đến nhà? Bà sẽ chuẩn bị bữa sáng cho các con.”

“Đi đường phải mất mấy ngày, con cũng không rõ lắm. Bà không cần chuẩn bị trước đâu, đợi con về rồi nấu cũng được mà.”
 
Chương 379


“Thế cũng được, trên đường chú ý an toàn nhé.”

“Bà cứ yên tâm ạ!”

Đây cũng là lý do tại sao Ôn Độ không muốn nói thật với bà.

Bà sẽ cứ lo lắng mãi.

Đêm đến cũng không ngủ ngon.

Cậu cúp máy rồi lập tức xuất phát.

Ăn uống thì tranh thủ trên đường đi.

Ôn Độ còn đặc biệt mang theo rất nhiều trái cây, định mang về cho em gái và bà nội ăn thử.

Lần này bọn họ lái xe rất nhanh, đêm đến cũng không nghỉ ngơi.

Ăn uống đều ghé vào các nhà hàng quốc doanh địa phương.

Ăn no là lại lên đường.

Tài xế sẽ nghỉ ngơi trong xe, cộng thêm đã có một lần kinh nghiệm, lần này tốc độ nhanh hơn nhiều.

Ôn Độ cũng ngồi trong khoang xe, cậu cầm một ống thép. Không chỉ có cậu, mọi người trong xe, ai cũng có một ống thép. Chỉ cần có tình huống gì xảy ra, một số người xuống xe, số còn lại ở trên xe.

Không có công cụ, làm sao bảo vệ được ba xe hàng này chứ?

Ôn Độ không bao giờ chủ quan.

Cũng không trông chờ vào may mắn.

Trên đường, quả nhiên gặp vài nhóm người chặn đường, Ôn Độ cầm ống thép xuống xe, mấy kẻ chặn đường thấy bọn họ cầm trong tay những thứ ấy, biết không ổn, lập tức bỏ chạy.

Trên đường đi tuy có chút kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm.

Khi bọn họ đến nơi thì mới là rạng sáng.

Cửu gia nhận được điện thoại của Ôn Độ, cả đêm không ngủ.

Nghe thấy tiếng xe, ông vội ngồi dậy, khoác áo rồi đi ra ngoài.

“Đưa hết đồ vào trong sân đi.”

Ôn Độ vừa xuống xe đã nói một câu như vậy. Cửu gia vẫy tay, từ trong nhà có hai mươi mấy thanh niên chạy ra.

Cộng với người mà Ôn Độ dẫn theo, chẳng mấy chốc đã dỡ hết đồ xuống.

“Hàng đều ở đây, vẫn theo quy tắc cũ, chú bán được bao nhiêu thì chia cho tôi bao nhiêu. Tôi có sổ sách tổng, đến lúc đó chúng ta cùng tính toán rõ ràng là được.” Ôn Độ đưa cho Cửu gia một tờ danh sách.

Cửu gia cầm lấy tờ danh sách rồi hỏi: “Cậu dẫn theo nhiều người như vậy, cũng không tiện về nhà, hay là ở lại đây nghỉ ngơi đi.”

“Không cần đâu, sân nhà tôi cũng khá rộng.” Ôn Độ không dỡ hết hàng xuống.

Cậu còn giữ lại một chiếc tivi màu, một chiếc tivi đen trắng, một chiếc xe đạp hai sáu mới tinh, cùng với một chiếc tủ lạnh và hai chiếc quạt điện.

Cửu gia cũng không ép ở lại, chỉ nói: “Hàng mang về đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi.”

"Cam on."

Tiền trước đó kiếm được, Ôn Độ không đòi lại của Cửu gia, mà nhờ ông giúp mua thêm hàng khác.

Bọn họ Muốn tận dụng thời cơ dễ kiếm tiền nên mới chuẩn bị ba chiếc xe tải hàng lớn.

Ôn Độ lái xe về đến nhà, đèn trong sân đã sáng.

Bà Ôn không biết cháu trai sẽ về ngày nào, nên dậy sớm bật đèn.

Để cậu biết là bà đã dậy rồi, không cần lén lút vào sân mà cứ việc gõ cửa là được.

Ôn Độ ngồi trong xe, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của bà nội, lòng chợt nghẹn ngào.

Cậu vất vả kiếm tiền như vậy là vì điều gì?

Chẳng phải là để bà nội có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải là phải dậy sớm làm việc vất vả sao?

Ôn Độ nhảy vào trong sân, mở cửa ra.

Cậu gọi mọi người vào trong.

Còn cậu thì bước nhanh vào sân. Chưa vào tới nhà, cậu đã lên tiếng trước: “Bà ơi, con về rồi!”

Bên trong bỗng nhiên im lặng, ngay sau đó bà Ôn vén rèm nhìn ra ngoài.

“Tiểu Độ!”

“Bà, sao bà dậy sớm thế?” Ôn Độ nhìn thấy bà nội, mắt hơi cay. Cậu bước vào trong thì thấy bà nội đang chuẩn bị

nhân bánh bao.

“Sao bà còn dậy sớm làm bánh bao thế này?” Ôn Độ không đành lòng nhìn bà nội vất vả như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top