Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 400


“Còn nếu tôi hát, con bé sẽ viết lời bài hát cho tôi. Nó còn nói, sau này sẽ kiếm tiền nuôi tôi. Con bé còn đẹp hơn cả anh trai nó, thừa hưởng tất cả những ưu điểm của gia đình tôi đó.”

Nói tới đây, Ôn Thiều Ngọc tiếc nuối nói: “Tôi không có ảnh gia đình. Lần này tôi kiếm được tiền, đến lúc đó bảo người mang qua cho con trai tôi, bảo con trai tôi viết thư về, gửi mấy tấm ảnh tới.”

Hắn nhớ nhà.

Tư Đồ Quang Diệu cũng đã nhìn ra.

Anh ấy không biết an ủi Ôn Thiều Ngọc như thế nào, nên nói: “Anh có muốn chụp chút ảnh về không? Ảnh ở chỗ này đều là màu sắc rực rỡ, ảnh chụp ra đều rất đẹp.”

Ôn Thiều Ngọc cũng hơi nóng lòng muốn thử, lại lo lắng tiền phí đắt, nên luyến tiếc.

Ca khúc hắn hát đều được chế tác thành băng ghi âm, sắp bán rồi. Hắn phải ăn mặc thời thượng một chút, mới giống ca sĩ đứng đắn. Đến lúc đó người nhà hắn lấy ra xem, cũng có mặt mũi, đúng không?

Lời nói của Tư Đồ Quang Diệu khiến Ôn Thiều Ngọc vô cùng hưng phấn.

Cứ như thể hắn đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng vậy.

“Ngại quá?” Ôn Thiều Ngọc kích động xoa tay, nụ cười trên khóe miệng cũng không che được, còn giả mù sa mưa nói, “Ai nha, cái này giống như Vương bà bán dưa vậy.”

“Anh hát cũng không tệ. Hơn nữa, người ta vẫn phải cho anh tiền, chẳng qua phải tham gia thi đấu mới được.” Tư Đồ Quang Diệu cũng biết giá thị trường hiện tại rất loạn.

Rất nhiều người thoạt nhìn nổi tiếng, trên thực tế căn bản cũng không kiếm được tiền.

Nếu Ôn Thiều Ngọc không vào được trận chung kết, không có nhiệt độ, lượng tiêu thụ băng ghi âm bán đi không đủ tốt, e rằng cũng không có cơ hội nổi danh.

“Tôi thấy mình càng ngày càng tự tin, tôi cũng biết tôi hát rất hay.” Ôn Thiều Ngọc trong nháy mắt tự tin lên, cảm giác khẩn trương lúc trước cũng không thấy.

Rất nhanh tuyển thủ dự thi phía trước đã xuống.

Mắt thấy đến phiên Ôn Thiều Ngọc, nhân viên công tác tới bảo hắn đi chuẩn bị.

Ôn Thiều Ngọc đứng lên, Tư Đồ Quang Diệu nói: “Đừng khẩn trương, thả lỏng trong khi thi đấu.”

“Tôi không khẩn trương.”

Ôn Thiều Ngọc nói xong liền đi.

Đợi đến bên kia, hắn cầm microphone, nghe nhân viên công tác trao đổi với mình. Người tham gia kỳ thi bán kết vẫn còn rất nhiều, sau khi đơn giản sắp xếp, sẽ chờ các tuyển thủ lên sân khấu.

Chỉ có trận chung kết cuối cùng, mới có diễn tập.

Lần này Ôn Thiều Ngọc cũng chỉ tốt hơn lần trước một chút, ít nhất hắn biết sau khi đi lên phải nói chuyện với ban giám khảo.

Vòng bán kết không có người dẫn chương trình.

Ôn Thiều Ngọc đứng ở hậu trường hơn nửa giờ, mới lên sân khấu.

“Chào các vị giám khảo, tôi tên là Ôn Thiều Ngọc. Bài hát dự thi hôm nay tôi mang đến là ‘Ngân Trang Tố Khoả’.”

Ban giám khảo cầm lấy microphone nói: “Được, mời bắt đầu biểu diễn.”

Ôn Thiều Ngọc thật sự nhớ nhà.

Tuyết rơi dày đặc ở quê nhà.

Tòa thành này, trời đổ mưa...

Cả bài hát không có một chữ tuyết, nhưng lại phác họa ra mưa phùn ở phương Nam, tuyết lớn phương Bắc bồng bềnh, cảnh đẹp trắng xóa.

Hắn đứng trong mưa phùn, nhớ quê hương tuyết rơi.

Không thể trở về, chỉ có tưởng niệm.

Ôn Thiều Ngọc hát không có kỹ xảo, chỉ có tình cảm, một giây kia khiến cho tất cả mọi người ở đây nghe đến muốn rơi lệ.

Họ cũng nhớ nhà.

Ca khúc kết thúc.

Ôn Thiều Ngọc dừng lại, hắn nhìn ban giám khảo, chờ ban giám khảo bình luận.

Giám khảo không nói chuyện, hiện trường cũng không có tiếng vỗ tay, tất cả mọi người cúi đầu, biểu cảm trên mặt cũng không tốt lắm.

Ôn Thiều Ngọc có hơi mơ hồ.

Thấy vậy, hắn biết mình không thể tiếp tục ở lại trên đài, có lẽ phải xuống dưới.

Nói không mất mát là giả.
 
Chương 401


Ngay khi hắn xoay người, sau lưng có người mở miệng.

Giám khảo gọt hắn lại: “Ôn Thiều Ngọc, cậu cứ đi như vậy sao?”

"Hả?"

Ôn Thiều Ngọc xoay người, mờ mịt nhìn giám khảo: “Tôi đã hát xong rồi!”

“Cậu hát xong rồi, nhưng có phải cậu đã quên, giám khảo còn có lời muốn nói?”

Giám khảo nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc xoay người đi thì Muốn cười.

Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút, chân thành nói: “Ông nói đi.”

Giám khảo: “...”

Hiện trường liên tục vang lên tiếng cười.

Ôn Thiều Ngọc mờ mịt.

Hắn cho rằng mình nói sai cái gì, có chút khẩn trương.

Tuy hắn không sợ nhiều người nghe mình hát, thậm chí càng nhiều người, hắn còn càng hưng phấn.

Nhưng người khác cười vang, hắn sẽ không nhịn được suy nghĩ nhiều.

Mọi người đang cười nhạo hắn ư?

Đúng lúc này, giám khảo mở miệng, cũng dời đi lực chú ý của Ôn Thiều Ngọc, để hắn không tiếp tục miên man suy nghĩ nữa.

“Cậu hát rất hay, hát đến nỗi tôi cũng thấy nhớ nhà. Khiến tôi rất muốn xem cảnh đẹp trong bài hát của cậu như thế nào.”

Giám khảo không phải lần đầu tiên nghe bài hát này, duy chỉ có lần này, khiến ông ấy rất muốn xem cảnh đẹp mùa đông phương Bắc.

Ôn Thiều Ngọc là một người ngay thẳng, nói thẳng: “Thực ra phía Bắc không có gì để xem. Không bằng ở nơi các ông, quanh năm đều ấm áp, mùa đông cũng không quá lạnh.”

“Ở phía chúng tôi, vào mùa thu, cả thôn hầu như không có màu xanh lá cây. Chỉ khi tuyết rơi, tất cả mọi thứ đều bị tuyết phủ kín, vào thời điểm đó mới đẹp đến động lòng người. Trẻ con chơi ném tuyết, còn có người trượt tuyết chơi. Quê tôi không giàu có, nhưng đó là nơi tôi yêu nhất.”

Những lời này khiến cho mọi người vô cùng cảm động.

Hốc mắt giám khảo cũng nổi lên hơi nước.

“Ông nội tôi cũng là người phương Bắc, trước khi lâm chung ông nói với tôi, lúc còn sống, muốn trở về quê hương một lần.” Hốc mắt giám khảo có chút nóng, “Tôi hy vọng sau này tôi có thể dẫn ông ấy đi một chút.”

Ôn Thiều Ngọc trong nháy mắt liền kích động.

“Vậy lúc ông đi nhớ nói với tôi, nếu tôi không ở nhà thì để con trai tôi dẫn ông đi dạo một vòng.”

Khán giả một lần nữa bật cười.

Bọn họ không ghét Ôn Thiều Ngọc, cảm thấy Ôn Thiều Ngọc rất đáng yêu.

Thật ra người Hương Thành ở thời đại này rất coi thường người nội địa, bọn họ là khu vực kinh tế phát triển nhất trong nước. Lương của người dân bình thường đều cao hơn lương cao nhất trong nước.

Rất nhiều người Hương Thành cũng rất bài ngoại.

Lời nói của Ôn Thiều Ngọc, không thể nghi ngờ bại lộ thân phận của hắn, rất nhiều người cũng không coi trọng hẳn.

Nhưng hắn lại không biết.

Hắn hát theo phong cách riêng của mình.

Có thể dễ dàng đả động trái tim mọi người.

Nhưng đó là điều mà rất nhiều người không hiểu.

Giám khảo kích động nói: “Được.”

Ôn Thiều Ngọc từ trên đài xuống, không lập tức đi. Đợi đến khi mọi người lên hát hết, hắn mới biết mình có thể tiến vào trận chung kết hay không.

Hắn trở lại hậu trường, ngồi chung một chỗ với Tư Đồ Quang Diệu.

“Vừa rồi tôi hát cậu có nghe thấy không?” Ôn Thiều Ngọc vừa ngồi xuống đã hỏi Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu híp mắt, trầm giọng nói: “Bài hát này anh ở nhà đã hát tám trăm lần rồi còn gì. Lúc anh đi vệ sinh cũng hát, lỗ tai của tôi nghe nhiều đến mức muốn điếc luôn.”

“Cậu chẳng lẽ chưa từng nghe nói câu này: Trên sân khấu một phút, luyện tập dưới sân khấu mười năm. Vì có thể lên sân khấu, tôi chuẩn bị lâu như vậy ở nhà mới là bình thường.”

Ôn Thiều Ngọc nghĩ nghĩ, lại không nhịn được nói: “Ca hát không phải chuyện đơn giản, nó có bí quyết đấy.”

“Anh rất lợi hại.”
 
Chương 402


Hắn nghe thế nào cũng cảm thấy rất có lệ.

Thời gian thi đấu rất lâu.

Đồ Tư Đồ Quang Diệu chuẩn bị cũng không ít, hai người uống chút nước, lại ăn chút đồ Ôn Thiều Ngọc chuẩn bị trước đó.

Lại vài giờ trôi qua, bán kết mới kết thúc.

“Ôn Thiều Ngọc!”

“Tôi ở đây.”

“Chúc mừng cậu, nửa tháng sau tham gia trận chung kết. Trận chung kết cần diễn tập. Cậu cần tới trước một tuần.” Nhân viên cẩn thận dặn dò xong, rồi xoay người rời đi.

Ôn Thiều Ngọc không đợi người đi xa đã nhanh chóng đứng lên nói: “Coi như xong việc. Cậu nghĩ xem, bọn họ gọi điện thoại không được à? Vì sao nhất định muốn tôi chờ ở chỗ này? Tại chỗ nói cho tôi biết có thể thăng cấp được sao? Thật lãng phí thời gian.”

Tư Đồ Quang Diệu không làm cái này, cũng không hiểu lắm.

“Trận chung kết anh định hát bài gì?” Anh ấy đổi câu hỏi, dời đi sự chú ý của Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút nói: “Tôi còn chưa biết.”

“Không biết anh còn dám nói như vậy?”

“Không thể để nghĩ sau à?”

Tư Đồ Quang Diệu luôn cảm thấy mình sẽ bị Ôn Thiều Ngọc làm cho tức chết.

Bản lĩnh của tên này cũng không phải là bình thường.

“Vết thương của cậu cũng khá ổn rồi, sao cậu còn chưa đi? Cậu muốn quỵt nợ đúng không?”

Suy nghĩ của Ôn Thiều Ngọc thay đổi chóng mặt, Tư Đồ Quang Diệu nghe nói như thế, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

“Anh muốn đuổi tôi đi?” Tư Đồ Quang Diệu hỏi.

Thật ra Ôn Thiều Ngọc không hy vọng anh ấy đi.

Con người đều là động vật quần cư, thêm một người ở bên cạnh, hắn cũng không cô đơn nữa.

Trong nhà chỉ một mình quá cô đơn.

Cũng dễ nhớ nhà.

“Cậu nghĩ đi, nếu cậu không có chỗ đi, có thể ở lại hỗ trợ tôi.” Ôn Thiều Ngọc nói xong lại không muốn nói chuyện.

Từ khoảng thời gian trước, sau khi kẻ thù của Tư Đồ Quang Diệu tìm tới cửa, Ôn Độ đều trang điểm cho Tư Đồ Quang Diệu. Ít nhất khi nhìn thấy Tư Đồ Quang Diệu, bọn họ đều cho rằng đây là em trai ngốc của hắn.

“Cho tôi làm em trai ngốc của anh, để cho những khách hàng kia đồng tình anh, giúp kiếm thêm tiền cho anh à?” Giọng nói lành lạnh chợt vang lên, Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, không ngờ anh ấy lại biết chuyện này.

Hắn có chuyện gì đều viết ở trên mặt.

Tư Đồ Quang Diệu cười lạnh: “Lúc đó nhiều người đều nghe thấy. Họ bàn tán sôi nổi, còn cố ý thảo luận trước mặt

tôi.”

Anh ấy không muốn nghe cũng không được.

Ôn Thiều Ngọc lại chẳng xấu hổ chút nào, hắn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chuyện này có tác dụng lắm đấy! Những người đó cũng không đặt sự chú ý ở trên người cậu nữa. Cậu tới thì ở bên cạnh ngủ, những người đó thấy cậu không nhận ra cậu. Tôi đang giúp cậu đấy.”

“...”

Tư Đồ Quang Diệu: “Tôi cám ơn anh!”

Ôn Thiều Ngọc cười híp mắt: “Không cần cảm ơn, đều là anh em với nhau, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu bị người khác

mang

đi được!”

“Tôi ngược lại hy vọng tôi bị người khác mang đi đó.”

Ôn Thiều Ngọc nắm chặt cổ tay Tư Đồ Quang Diệu, kích động nói, “Nếu tôi nói cho bọn họ biết thì có được tiền không?”

“Anh nói... Đm!”

Tư Đồ Quang Diệu còn chưa nói xong, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy người cách đó không xa, trong nháy mắt chửi tục.

Cách đó không xa, ở đầu hẻm có vài tên lưu manh ngồi xổm.

Có người đứng, trên lưng đeo một thanh đao, nhìn qua liền biết không dễ chọc, không ít người khi đi ngang qua đó phải đi đường vòng.

Ôn Thiều Ngọc sở dĩ quen biết những người đó, là bởi vì mấy người kia mỗi ngày đều đến quán bánh bao của hắn mua bánh bao.

“Về nhà đi.”
 
Chương 403


Thắt lưng thẳng tắp của Tư Đồ Quang Diệu trong nháy mắt liền cong xuống, lập tức từ một thanh niên kiêu ngạo tự tin, biến thành một người đàn ông bị gánh nặng cuộc sống đè bẹp.

Đương nhiên, đây là tình huống không nhìn mặt.

Vai Ôn Thiều Ngọc buông lỏng, nhìn qua cũng giống người không có khí chất, nếu hắn trà trộn trong đám người, trông vô cùng tầm thường.

Hai người bọn họ cứ như vậy đi qua đầu hẻm, những tên côn đồ kia cũng không cho bọn họ một ánh mắt. Chờ đi qua một con phố, bọn họ vẫn không thả lỏng, duy trì tư thế như vậy, trực tiếp về đến nhà.

Đợi đến khi về đến nhà, Tư Đồ Quang Diệu mới dám đứng thẳng lưng lên.

Anh ấy xoa thắt lưng sắp đau, nằm trên giường không muốn nhúc nhích.

Ôn Thiều Ngọc thay quần áo, tùy ý nấu bát mì, vào phòng thì phát hiện anh ấy đang ngủ.

Vết thương trên người Tư Đồ Quang Diệu còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa trước đó còn có vết thương ở thắt lưng, có thể chống đỡ đến khi về nhà cũng đã tốt lắm rồi.

“Tôi sẽ ăn sau.”

Hiện tại anh ấy thật sự là không nhúc nhích được.

Ôn Thiều Ngọc phát hiện tình huống không đúng, đi tới nói: “Thắt lưng cậu vẫn đau à?”

“Ừ, không phải đau bình thường.”

Ôn Thiều Ngọc trầm giọng nói: “Cậu xoay người đi.”

“Xoay người làm gì?”

Tư Đồ Quang Diệu ngoài miệng hỏi, nhưng thân thể lại rất thành thật, xoay người.

“Đau ở chỗ này?”

Ôn Thiều Ngọc lấy tay ấn eo anh ấy một cái, Tư Đồ Quang Diệu không có phòng bị, trong nháy mắt đau đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

"A..."

Đổi lại là những người khác, e rằng đã cách cái chết không xa.

Nhưng người này là Ôn Thiều Ngọc, tính tình Tư Đồ Quang Diệu đã thu liễm lại.

“Anh muốn làm gì? Muốn giết chết tôi thì có thể nói thẳng.”

“Haizz, tôi sao có thể giết chết cậu được?”

Ôn Thiều Ngọc có đôi khi cũng có tính tình quái dị, thật giống như trời sinh hắn đã biết diễn trò, những lời này nói nghe như thật, chỉ là có chút kỳ lạ.

Tư Đồ Quang Diệu cười: “Anh làm đi, giết tôi đi, nhanh lên.”

Ôn Thiều Ngọc đặt tay lên lưng anh ấy, Tư Đồ Quang Diệu hít sâu một hơi, cả người đều cảm thấy đau.

Không lâu sau, anh ấy phát hiện ra niềm vui.

Vừa đau đớn lại vui vẻ.

Lúc làm như vậy, anh ấy thật sự rất đau, nhưng cũng rất thoải mái.

Cảm giác này thật sự rất huyền diệu.

“Anh còn biết mát xa?” Tư Đồ Quang Diệu tò mò hỏi.

Ôn Thiều Ngọc kiêu ngạo hừ lạnh: “Chỗ chúng tôi sao sánh bằng nơi các cậu được. Muốn sống thì phải có thêm một kỹ năng nữa.”

“Ông ngoại tôi là thầy thuốc, nếu ở thời mấy trăm năm trước, còn có thể vào Tử Cấm Thành làm ngự y. Hai chú của tôi được kế thừa tay nghề của ông ngoại tôi. Tôi cũng mặt dày đi học theo chú của mình. Đáng tiếc, không học được bao lâu, chỉ học được chút da lông. Nhưng xử lý vấn đề của cậu thì đơn giản.”

Tư Đồ Quang Diệu không tin.

“Anh chỉnh eo tôi như vậy cũng không khỏi được đâu, là bệnh cũ.” Tư Đồ Quang Diệu nói xong, phát hiện Ôn Thiều Ngọc không lên tiếng.

Ai ngờ Ôn Thiều Ngọc mát xa cho anh ấy xong, lại đi lấy một túi da.

Hắn mở túi da ra, bên trong có không ít ngân châm.

Tư Đồ Quang Diệu biết hàng: “Anh biết châm cứu thật à?”

“Cậu nằm đi, chờ tôi giết chết cậu.”

Ôn Thiều Ngọc là người thù dai, trong tay hắn cầm ngân châm ấn vào eo Tư Đồ Quang Diệu, mà Tư Đồ Quang Diệu cũng không cần Ôn Thiều Ngọc nhắc nhở, tự mình xoay người nằm sấp.

“Đùa thôi.”

Nhỡ đâu Ôn Thiều Ngọc không chú ý, trực tiếp đâm nhầm chỗ thì người chịu đau chỉ có anh ấy thôi.

“Trước kia thắt lưng này của cậu có phải đã từng bị thương không?” Ôn Thiều Ngọc đột nhiên hỏi.
 
Chương 404


Tư Đồ Quang Diệu cười khẽ: “Thế này mà anh còn dám nói với tôi, anh chỉ học cơ bản à?”

“Kiến thức trung y cao siêu sâu sắc, học cả đời cũng không học được nhiều lắm, rất nhiều người cũng chỉ học được chút da lông mà thôi. Tôi không so với người ta được.”

Tuy Ôn Thiều Ngọc không học được những thứ đứng đắn, nhưng những nghề xung quanh, cái gì hắn cũng có thể học được chút ít.

“Anh thật khiêm tốn.” Tư Đồ Quang Diệu nằm sấp xuống.

Ôn Thiều Ngọc vừa nói chuyện với anh ấy, vừa cầm châm trong tay đâm xuống.

“Nếu sau này cậu trở về, thì đi tìm bác sĩ trung y điều trị sớm đi. Nếu không sau này vợ cậu nhất định sẽ chạy theo người khác.” Ôn Thiều Ngọc còn chưa dứt lời, Tư Đồ Quang Diệu đã chửi tục.

“Đm nhà anh!”

Ôn Thiều Ngọc tát một cái vào đầu anh ấy, lớn tiếng nói: “Đừng nhúc nhích, đang châm cứu đó!”

Tư Đồ Quang Diệu trong nháy mắt bị trấn áp.

“Tôi bảo, có phải anh ước gì tôi bị cắm sừng đúng không?”

Ôn Thiều Ngọc khó hiểu hỏi, “Tôi đang ăn ngay nói thật mà. Nếu cậu không được, về sau cưới vợ thế nào? Cậu cưới người ta về để chà đạp người ta à? Để cho người ta thủ tiết ư?”

Ôn Thiều Ngọc nói chuyện thật sự dễ khiến cho người ta tức điên.

Nhưng Tư Đồ Quang Diệu vẫn còn đang châm cứu, không thể động đậy.

Anh ấy sắp bị Ôn Thiều Ngọc chọc cho tức chết rồi.

“Anh trai, anh cảm thấy tôi là loại phế vật này à?”

“Tôi là một nửa bác sĩ, cậu cảm thấy tôi nên nói cái gì? Có phải vừa rồi tôi biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng? Cái eo này của cậu mà không chịu chữa trị, chẳng lẽ cậu đợi vợ cậu ngủ với...”

“Tôi trị!”

Tư Đồ Quang Diệu thật sự sợ Ôn Thiều Ngọc rồi, anh ấy cắn răng phun ra hai chữ cắt đứt lời Ôn Thiều Ngọc.

Anh ấy thật sự không muốn nghe Ôn Thiều Ngọc lặp đi lặp lại chuyện mình là phế vật nữa.

Thật kinh khủng.

May mà Ôn Thiều Ngọc không làm bác sĩ, nếu không với cái miệng này, e rằng có thể bị người ta đánh gãy chân.

“Cậu thành thật nằm sấp xuống, không được lộn xộn!”

Ôn Thiều Ngọc nói xong thì đi ra ngoài.

Tư Đồ Quang Diệu không hiểu, hắn đi ra ngoài làm gì?

Ai biết chưa đến một phút đồng hồ, Ôn Thiều Ngọc đã trở lại, hắn ôm bát lớn, ngồi ở trước bàn nghiêm túc bắt đầu ăn mì.

“Mì nguội rồi.”

Ôn Thiều Ngọc còn ghét bỏ.

Mặc dù mì đã nguội, nhưng vẫn chưa lạnh hoàn toàn, lúc này ăn càng ngon.

Ôn Thiều Ngọc ăn rất ngon.

Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy mình cũng là một người có ý chí rất mạnh, ai biết sau khi gặp Ôn Thiều Ngọc, ý chí của anh ấy như thể bị mất đi lúc nào không hay, bất cứ lúc nào cũng nhảy nhót bên bờ sụp đổ.

“Còn bao lâu nữa thì được?”

Tư Đồ Quang Diệu rầu rĩ hỏi.

Ôn Thiều Ngọc nhìn đồng hồ nói: “Còn sớm mà.”

“Vậy là bao lâu?”

“Nửa giờ!”

Tư Đồ Quang Diệu chưa bao giờ cảm thấy nửa giờ lại gian nan như vậy.

Anh ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc ăn xong một bát mì, lại đứng dậy múc nửa bát mì trở về.

“Sau này anh phải làm ca sĩ, không thể ăn thành một tên mập được. Anh nhìn ca sĩ trên tivi kìa, bọn họ đều không mập. Người ta rất tuấn tú tiêu sái đó.”

Tư Đồ Quang Diệu rất uyển chuyển nói cho Ôn Thiều Ngọc, bảo hắn đừng ăn nữa.

Ôn Thiều Ngọc lại nói: “Tôi trời sinh ăn không béo, mặc kệ ăn bao nhiêu, hơn nữa càng ngày càng gầy. Mấy năm nay, điều kiện nhà chúng tôi tốt hơn nhiều.”

“Con trai tôi lấy một con dê về, bữa nào tôi cũng được ăn thịt. Ngay cả con gái tôi cũng béo lên, khuôn mặt mũm mĩm, sức khoẻ mẹ tôi cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng có thịt.”
 
Chương 405


“Con trai tôi thì đã lớn, ăn nhiều, nhưng không nhìn ra cái gì. Có lẽ thể chất của nó cũng giống tôi, thuộc loại ăn nhiều mà người chẳng những không béo lại còn giảm mất hai cân.”

Tư Đồ Quang Diệu hộc máu.

Lúc Ôn Thiều Ngọc nói đến chuyện này, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia.

“Trước kia nhà chúng tôi cũng thuộc loại nhà có tiền, sau đó cha tôi mất, nhà chúng tôi lập tức xuống dốc. Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà chúng tôi không cần lo ăn mặc.”

“Tuy quần áo tôi mặc đều dùng vải vá lại, không khác những đứa trẻ kia lắm, nhưng bên trong quần áo của tôi lại chẳng có một miếng vá nào, tất cả đều là chất liệu tốt.”

Lần đầu tiên Tư Đồ Quang Diệu nghe thấy Ôn Thiều Ngọc nói chuyện khi còn bé, sự chú ý của anh ấy bị dời đi.

“Tôi nghe nói chỗ các anh khi đó nghèo từ lâu rồi, nhưng mà không ngờ rằng lại nghèo đến vậy. Có phải thường ngày các anh đều không có thịt ăn không?”

“Đừng tưởng tôi không biết cậu muốn nói gì. Cậu cho rằng người ở đây có thịt và thức ăn từ đâu tới? Còn không phải do chúng tôi vận chuyển tới à? Nhiều năm như vậy, cậu đừng nói với tôi cậu không biết chuyện này đó.”

Ôn Thiều Ngọc thường xem tin tức.

Sở thích lớn nhất của hắn chính là nghe diễn, đọc báo, đọc sách lộn xộn.

Hắn cũng không phải người ếch ngồi đáy giếng.

“Tôi chỉ quan tâm đến cuộc sống của anh khi còn bé thôi.” Tư Đồ Quang Diệu có chút nín thở.

“Rất tốt. Còn tốt hơn rất nhiều so với nhiều nhà khác trong thôn. Chúng tôi có thể ăn thịt, mặc dù không phải bữa nào cũng được ăn thịt, nhưng cách ba đến năm ngày chắc chắn có thể được ăn đồ mặn. Mỗi ngày một quả trứng gà luộc.” Nói đến đây, Ôn Thiều Ngọc vô cùng kiêu ngạo, nói tiếp: “Thật ra tôi ăn rất tốt, còn được uống sữa mạch nha nữa! Nhưng lúc tôi đi chơi, lại thành đứa trẻ nhỏ gầy nhất trong thôn. Những người khác sau khi nhìn thấy tôi, càng thêm tin tưởng nhà chúng tôi không có tiền, là nhà nghèo nhất trong thôn.”

Tư Đồ Quang Diệu: “...”

Chuyện ăn mãi mà không béo vô lý quá rồi đó.

Sức ăn của Ôn Thiều Ngọc không nhỏ, không bao lâu sau đã ăn hết hai bát mì lớn.

Hắn lau khóe miệng, rửa tay, rồi quay lại rút kim châm.

Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy thắt lưng mình không đau nữa.

“Thật thần kỳ.” Anh ấy ngồi dậy, nói với Ôn Thiều Ngọc, “Nếu anh đi mở một cửa tiệm trung y, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn bán bánh bao đó.”

“Thế thì không được, mẹ tôi bán bánh bao, tôi cũng bán bánh bao, tương lai tiệm bánh bao của chúng tôi sẽ mở khắp nơi trên thế giới.”

Mắt Ôn Thiều Ngọc sáng lấp lánh, không thể chờ đợi được nữa muốn thực hiện giấc mộng này. “Được rồi.”

Tư Đồ Quang Diệu đói bụng.

Anh ấy đi ăn hết số mì còn lại.

Tham gia bán kết xong,

Ôn Thiều Ngọc còn phải tiếp tục bày sạp.

Còn Tư Đồ Quang Diệu tiếp tục giả bộ em trai ngốc của hắn.

Đám lưu manh xung quanh vẫn thường xuyên đến, nhưng không phải tới xác nhận thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, mà là đến mua bánh bao.

Ôn Thiều Ngọc dọn quán xong, ngồi nói chuyện phiếm với Tư Đồ Quang Diệu.

“Tầm này, mẹ tôi cũng dậy bày sạp rồi. Bà ấy dậy còn sớm hơn cả tôi. Nồi bánh bao đầu tiên sắp chín, bà ấy đã đi bán rồi.”

Ôn Thiều Ngọc nhìn về phía quê nhà, đáy mắt mang theo nỗi nhớ, “Cũng không biết con trai tôi có về thăm nhà không.”

Ôn Độ được ba nhớ đến dậy rất sớm.

Cậu phải đến trường để làm bài kiểm tra nên dậy sớm hơn bình thường.

Bà Ôn cũng dậy.

Bà đi làm bữa sáng, Ôn Độ ăn xong, liền đi thi.
 
Chương 406


Trường học cách nhà rất gần, Ôn Độ đến trường học, đợi một lát rồi đi vào phòng thi.

Trong phòng thi còn có học sinh của các trường khác.

Ôn Độ cũng không biết.

Ngược lại có mấy người biết cậu, thấy Ôn Độ đến còn đang xì xào bàn tán.

“Nhà bọn họ nghèo rồi! Cậu ta không có tiền đi học, treo học tịch ở trường chúng ta, rồi ra ngoài kiếm tiền cho người ta."

“Vậy cậu ta trực tiếp bỏ học không phải xong rồi à? Còn tới tham gia thi làm gì nữa?”

“Người như cậu ta, cho dù thi đậu trung học cũng không học nổi đâu nhỉ?”

“Một năm không đi học, làm sao có thể thi đậu trung học?”

Các thí sinh xì xào bàn tán.

Ôn Độ dù không muốn nghe nhưng vẫn phải nghe.

Cậu không mở miệng nói, làm bộ như không nghe thấy.

Đợi đến lúc vào phòng thi, cậu nhìn thấy bài thi, nhanh chóng hạ bút. Sau khi viết xong, là người đầu tiên nộp bài thi đi ra ngoài.

Những người khác trong phòng thi nhìn thấy bóng lưng Ôn Độ, không hẹn mà cùng nghĩ: “Nhìn kìa, cậu ta không biết làm bài, trực tiếp nộp giấy trắng.”

Ôn Oanh chờ ở bên ngoài trường học, nhìn thấy anh trai là người đầu tiên đi ra từ bên trong, trong lòng lộp bộp một chút.

“Anh, chắc không phải... chắc không phải anh không thèm viết gì mà đã đi ra chứ?”

Ôn Độ dừng bước, định mua kẹo cho em gái, kết quả đổi thành kem.

“Nếu anh không thi đậu trung học thì sao?” Ôn Độ đưa kem cho Ôn Oanh, nắm tay em gái đi về nhà, “Sao em còn tự mình chạy tới đây?”

“Lỡ gặp bọn buôn người thì sao?”

“Em đi theo chị hai nhà bên cạnh. Chị ấy đến nhà họ hàng, thuận tiện dẫn em theo. Bên ngoài trường học còn có bác bảo vệ, còn an toàn hơn so với cửa nhà. Anh, nếu anh không thi đậu cũng đừng nản lòng nha!”

"Ha?"

“Anh không thi đậu thì có thể ôn tập. Vẫn thi không đậu thì tiếp tục ôn tập. Anh cố gắng học tập, sau đó nhảy lớp, tham gia kỳ thi đại học sớm một chút. Chờ anh thi vào đại học, có trợ cấp, có thể tiếp tục ôn tập cho em, cho đến khi em thi đậu trung học mới thôi.”

Cậu giống thằng ngốc thế à?

Nhưng lòng tốt này của em gái cậu nhận.

“Vậy chúng ta về nhà thôi!” Ôn Độ dẫn tay em gái đi về nhà.

Về đến nhà, bà Ôn đã làm cơm xong.

Cơm rất đơn giản, chính là mì sốt tương.

Vừa thanh đạm, lại rất ngon miệng.

Còn không bị tiêu chảy.

Ôn Độ ăn xong, ngủ một lát, khi tỉnh dậy thì đi thi.

Trước khi đi cậu dặn dò em gái: “Em đừng ra ngoài trường chờ anh nữa. Ở nhà chờ anh, anh sẽ về ngay.” 

“Biết rồi!”

Ôn Oanh vẫy tay, sau khi đưa mắt nhìn anh trai rời đi, bắt đầu than thở.

Tại sao thế nhỉ?

Xem ra anh trai học không được tốt lắm.

Giống như đứa con trai kia của anh vậy.

Ôn Oanh không quá quen thuộc con trai của anh trai, bởi vì cô bé chỉ gặp ba bốn lần. Cô bé biết con trai của anh trai học tập không tốt, có lần cô bé còn nghe lén được, ba vợ của anh trai và vợ của anh trai đang cãi nhau.

Ba vợ của anh trai mắng vợ của anh trai: “Con nhìn xem con kiếm một người chồng thế nào kia? Sinh ra hai đứa con ngốc IQ âm!”

“Từ khi sinh ra đến nay, kết quả kiểm tra đã không đạt tiêu chuẩn thì thôi đi. Lần này thậm chí còn kém hơn, 2 điểm môn toán học! Dù tất cả chọn C cũng không đến mức được 2 điểm thế này đâu. Chẳng có đứa nào học tốt cả.”

Ôn Oanh càng nghĩ càng khổ sở.

“Con ngồi đây bắt kiến à?” Bà Ôn hái hai quả dưa chuột từ hậu viện về, nhìn thấy cháu gái ngồi xổm dưới tàng cây lê ở cửa vẽ vòng tròn, giơ tay nhấc cô bé lên.
 
Chương 407


Ôn Oanh đỏ mắt nói: “Bà nội, nếu cả đời anh trai không thi đậu trung học thì sao ạ?”

Bà Ôn dừng tay, không thay đổi sắc mặt nói: “Sao con biết anh con thi không đậu?”

“Anh trai con là người đầu tiên ra khỏi trường thi.” Vừa nghĩ đến chỉ số thông minh đáng lo ngại của anh trai, Ôn Oanh lo lắng không thôi.

So với chuyện này, chuyện cô bé sốt ruột hơn cả, là bản thân lớn lên quá chậm.

“Bà nội, chờ anh về chúng ta đi tìm hiệu trưởng trường học, cho con nhảy lớp được không?”

Bà Ôn nhìn cháu gái, cảm thấy cháu gái đang nói linh tinh: “Con cho rằng trường học là nơi bà có thể quyết định à? Bà bảo nhảy lớp, con có thể nhảy lớp sao? Không thi cử trong trường học? Nếu con không thi đậu, con cảm thấy có cho con nhảy lớp không?”

“Vậy thì thi! Nếu con thi qua, có phải có thể nhảy lớp không?” Ôn Oanh nhíu mi tâm tinh xảo, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.

Trước khi trở về tham gia cuộc thi, cô bé phải tiếp tục xem sách giáo khoa, xem sách giáo khoa lớp trên một lần, tranh thủ thi tốt. Tốt nghiệp tiểu học sớm một chút, đi học trung học cơ sở. Cấp hai cũng phải rút ngắn thời gian, cố

gắng học xong trong vòng hai năm, sau đó đi học cấp ba.

Chỉ cần lên đại học, là có thể có tiền.

Ôn Oanh đếm ngón tay: “Sao còn lâu thế ạ?”

Bà Ôn không để ý cháu gái ngồi nói lẩm bẩm nữa, bà đang suy nghĩ buổi tối làm chút gì cho cháu trai ăn.

Thi cấp ba chỉ có hai ngày.

Cháu trai thi xong, bọn họ sẽ trở về.

Sau khi trở về, cháu trai sẽ dẫn mọi người trở về Sở Thành.

Không biết đến khi nào có thể gặp lại.

Tuy cháu trai đã nói sẽ thường xuyên trở về, nhưng bà Ôn không quá tin tưởng.

Nhỡ đâu đến tận cuối năm mới trở về thì phải làm sao đây?

Cho nên lúc cháu trai ở nhà, bà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu trai.

Trong phòng thi.

Ôn Độ lại nộp bài trước.

Những người khác đều cảm thấy Ôn Độ nhất định không làm gì mà đã nộp.

Cứ như vậy, hai ngày thi xong.

Sau đó Ôn Độ cũng không cần tự mình đến trường nữa, người trong nhà có thể làm thủ tục giúp cậu.

Cả nhà trở về nhà trong thành phố.

“Bà đã mua rất nhiều trứng”

Bà Ôn muốn làm trứng luộc nước trà, nên cần không ít trứng gà.

Bây giờ để mua được trứng gà trong thành phố còn phải mua vé.

Trứng gà bà lấy trực tiếp từ nông trường Hồng Tinh nên không cần vé, vì thế bà lấy nhiều hơn không ít.

“Bà nội, sau này con sẽ bảo Tiểu Lục đưa trứng cho bà một tuần một lần. Bà không cần ra ngoài mua nữa. Nếu cần nhiều thì cứ mua nhiều. Con và bí thư đã nói với trưởng thôn. Tiểu Lục đã cử người đi gọi người trong thôn ấp gà

con, nuôi gà. Về sau gà và trứng gà trong thôn chủ yếu cung cấp cho Tiểu Lục.”

“Cung cấp cho Tiểu Lục?” Bà Ôn kinh ngạc.

“Tiểu Lục mở một cửa hàng.” Ôn Độ cũng mới biết được.

Quần áo cậu mang về cho Tiểu Lục, sau khi Tiểu Lục bán đi, kiếm được đầy bồn đầy bát. Cậu ấy vốn định mở một cửa hàng bán áo, nhưng sau đó phát hiện khắp đường đều bán quần áo. Nếu bây giờ mở cửa hàng bán, còn mở một sạp bán.

Đúng lúc Ôn Độ trở về, cậu ấy lập tức tìm Ôn Độ học hỏi kinh nghiệm, hỏi Ôn Độ xem còn có thể làm chút gì.

Ôn Độ nhanh chóng nói: “Chỗ chúng ta có tiệm vịt quay, anh có thể làm một tiệm chuyên bán gà quay, còn có thể bán gà rán!”

“Vậy tôi phải tìm người học tay nghề.”

Tiểu Lục không phải là một người thiếu quyết đoán, cậu ấy nhanh chóng nhờ người ta mua cửa hàng.

May cậu ấy có vận khí tốt, vừa vặn tìm được cửa hàng thích hợp.
 
Chương 408


Ôn Độ vẽ một bản thiết kế đơn giản, sau đó viết tên gà rán, gà nướng, còn có những thứ khác ở trên đó, lại để Tiểu Lục tự mình cân nhắc gia vị, làm các loại gà nướng có hương vị khác nhau.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiểu Lục lại đi theo đến nông trường Hồng Tinh.

“Có thể bán đi không?” Bà Ôn ít nhiều có chút lo lắng.

Nhiều gà như vậy, cửa hàng của Tiểu Lục cũng không phải cửa hiệu lâu đời.

Ôn Độ tràn đầy tự tin: “Chỉ cần hương vị không quá kém, con cảm thấy có thể bán được.”

Bây giờ để mua được gà, hay trứng gà đều phải có vé.

Có chỗ bán đồ ăn sẵn, còn không cần vé, sao có thể không có người mua chứ?

Hiệu suất làm việc của Tiểu Lục rất cao.

Lúc đó cậu ấy nhờ Cửu Gia tìm người xây dựng cửa hàng cho mình, vừa vặn làm cùng cửa hàng của Ôn Độ, tốc độ rất nhanh.

Ngày Ôn Độ đi, cậu dẫn theo bà Ôn ra ngoài ăn cơm, tuy bà Ôn kiếm được tiền, nhưng cũng không nỡ tiêu.

Bà phải tiết kiệm, phòng ngừa trong nhà có chuyện lớn gì phát sinh, lúc cần dùng tiền lại không lấy ra được.

Ôn Oanh cũng không muốn ra ngoài ăn cơm, chỉ muốn ở nhà học tập.

"Ăn xong vịt quay sẽ trở về.”

Ôn Độ kéo bà Ôn đi sang bên cạnh, Ôn Oanh ở bên cạnh mềm mại nói: “Anh, hai người đi dạo phố đi! Em sẽ về!” “Tự em đi đâu? Theo sau.” Ôn Độ đưa tay xách bím tóc nhỏ của cô bé, Ôn Oanh lập tức ngoan ngoãn đi qua.

Mấy ngày không gặp, anh trai trở nên độc ác hơn nhiều.

Ôn Oanh phồng hai má đáng yêu, thở dài như thể người lớn.

Ai bảo anh trai đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình tử sớm chứ, không có thời gian học tập, thi cũng làm không được bài!

Cô bé nhất định phải bao dung anh trai, để sau này anh trai có đầy đủ thời gian đến học tập.

Ôn Độ nhìn biểu cảm giống như bà cụ non của em gái, cũng không biết trong đầu của cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì, biểu cảm phong phú kia trông rất thú vị.

“Đến rồi.”

“Gì cơ?”

Mới đi được mấy bước mà đã tới rồi?

Về nhà?

Ôn Oanh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn đường cái, không biết đi đâu!

Cô bé không hiểu nhìn anh trai, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai, có phải anh lén uống rượu không?”

Ôn Độ buồn cười giơ tay lên búng đầu cô bé một cái.

"Ui!"

Ôn Oanh ôm đầu, u oán trừng mắt nhìn anh trai.

Tầm mắt bà Ôn lại dừng trên tấm biển, trên đó viết hai chữ - Ôn Ký.

“Đây là cửa hàng của nhà chúng ta?” Giọng bà Ôn run rẩy.

Bà quay đầu nhìn cháu trai, có chút kích động: “Cửa hàng này tốn bao nhiêu tiền?”

“Lúc trước Cửu Gia thuê cửa hàng. Phía sau cửa hàng này còn có một cái sân, đều là của nhà chúng ta. Bà vào xem trước đi?” Ôn Độ cười híp mắt hỏi bà nội.

Bà Ôn không ngờ rằng cửa hàng lúc trước con trai sống chết đòi bằng được, hôm nay lại đổi cửa hàng bánh bao của bà.

“Vậy đi vào xem một chút.”

Bà Ôn rất kích động.

Ôn Oanh đứng bên cạnh há to miệng, không ngờ rằng anh trai lại vụng trộm tung tin lớn.

Cô bé vội vàng đi theo, cùng bà nội vào xem cửa hàng nhà bọn họ. Như vậy có phải là về sau bà nội không cần phải dậy sớm làm bánh bao nữa, lại không cần phải khổ sở đẩy thức ăn bên ngoài bán. Không bị gió lạnh thổi?

“Anh trai thật tốt!”

Dù là trong mơ hay bây giờ.

Anh trai đều là anh trai tốt nhất.

Thật ra chỗ được trang trí bên trong không phải rất nhiều, cửa hàng này bảo trì cũng rất tốt. Ôn Độ chỉ cần cải tiến một ít chỗ, lại sơn tường, mua sắm đồ dùng, nhìn qua giống như cửa hàng mới.
 
Chương 409


“Nơi này là nơi khách ăn cơm. Đến lúc đó bà lại thuê thêm vài người đến làm việc. Bà chỉ cần phụ trách làm nhân bánh là được. Nếu còn muốn làm thứ gì khác cũng được. Tất cả đồ ăn, đều tập hợp trong bảng gỗ, treo ở trên đó, sau

đó viết giá cả bên cạnh.”

Ôn Độ chỉ chỗ trên cửa kính nói: “Chỗ này là chỗ treo bảng hiệu, lúc nào cũng có thể thêm vào. Cách làm bảng hiệu này là do Cửu Gia tìm được, trong tay chú ấy có người sẽ làm cái này.”

“Trước khi khách hàng ăn cơm, phải trả tiền trước. Bà lấy tiền, đưa vé, đến lúc đó cầm qua, để cho bọn họ dựa vào vé đi đến đây nhận đồ ăn. Đến lúc đó bà còn phải chuẩn bị rất nhiều vé.”

Ôn Độ thuật lại kế hoạch kinh doanh khiến mắt bà Ôn sáng lên.

Cô bé cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt.

Không cần lo lắng khách ăn xong không trả tiền, cũng sẽ không bởi vì khách ăn bao nhiêu, không rõ ràng lắm mà thu sai tiền.

Phía trước giới thiệu xong, Ôn Độ dẫn bà nội đi xem phía sau.

“Nếu bà nhận người từ nơi khác tới, mà người có thể sẽ ở lại đây một thời gian. Bên trong cũng có phòng của bà và em gái.”

Bà Ôn nhìn chỗ nào cũng cảm thấy hài lòng.

Nơi này thật sự không tồi.

Ôn Oanh cũng thích nơi này, cô bé ngồi xổm trong sân bên cạnh ao, nhỏ giọng nói: “Anh, em có thể nuôi cá chép ở trong hồ không?”

“Có thể.”

Thế có gì là không thể?

Ôn Oanh chỉ vào căn nhà trước hành lang nói: “Thật ra nơi này có thể làm thêm một căn phòng nữa mà.”

“Cái này em phải hỏi bà nội, bà nội định đoạt.” Ôn Độ làm cửa hàng này, chỉ là không muốn bà nội đi sớm về tối, phơi nắng phơi sương.

Hiện giờ bà chỉ cần đứng ngoài xem, công việc đều có người làm, còn không cần phải phơi nắng phơi sương, cả ngày đều có việc làm, sẽ không cảm thấy cuộc sống khó khăn.

Ở đây không có ai mà bà quen biết.

Người có thể nói chuyện cũng rất ít.

Em gái ở trường học, có thể quen biết bạn mới, bà nội lại rất khó quen biết bạn mới ở chỗ này.

Cửa hàng này, có thể nói đã đưa đến điểm mấu chốt trong lòng bà nội.

Bà không muốn từ chối, nhưng cũng không thể từ chối.

Ôn Oanh nhìn thấy bà nội quay lưng, len lén lau nước mắt, cô bé khó hiểu nhìn anh trai.

Ôn Độ đưa tay xoa đầu em gái, im lặng nói: “Em không thấy gì cả.”

Ôn Oanh nặng nề gật đầu.

Cô bé không ngốc như ba đâu!

Bà Ôn đi quanh cửa hàng vài vòng, còn cố ý chuẩn bị một phòng nghỉ.

“Trong nhà còn có vải vẽ tranh, đến lúc đó làm thành đệm đặt ở bên này. Buổi trưa con có thể ở chỗ này nghỉ ngơi. Nếu Oanh Oanh tan học cũng có thể đến đây ngủ trưa.”

Bà Ôn lại chỉ vào căn phòng phía sau nói: “Hai bên này cho công nhân ở.”

Ôn Độ biết gần đây cấp trên sẽ gửi văn kiện đến, cho phép hộ kinh doanh, “Chờ vài ngày nữa, con trở về làm giấy phép kinh doanh cho bà, bà chính là bà chủ ở đây.”

“Chúng ta kinh doanh đồ ăn, vệ sinh nhất định phải tốt. Bà nội, bà cần phải theo dõi chặt chẽ. Người đến đây làm việc, bà cũng phải chọn người tốt. Tốt nhất chuẩn bị cho họ hai bộ quần áo làm việc màu trắng. Trước khi làm việc, kiểm tra tay họ thật kỹ.”

Kinh doanh đồ ăn, vệ sinh chính là vấn đề quan trọng nhất.

Ôn Độ cũng không dám qua loa việc này.

Cậu viết chi tiết tất cả vấn đề cần chú ý ra giấy, từng điều đều trở thành quy định của cửa hàng.

Trước khi đi, cậu còn tìm một chỗ copy thành vài bản, bảo bà Ôn dán thứ này ở nơi nhân viên nghỉ ngơi, chỗ đầu bếp hay ra vào.

Nếu có người vi phạm nội quy, sẽ bị trừ tiền.
 
Chương 410


Trước khi tuyển dụng phải nói rõ ràng cho họ.

Bà Ôn cảm thấy cháu trai nói rất đúng, vô cùng có đạo lý.

Bây giờ khác với quá khứ.

Chắc chắn sẽ nghiêm ngặt hơn.

Mọi người đều tiến bộ, không thể dựa theo ý tưởng cũ trong quá khứ mà làm việc. Cháu trai nói cái gì, thì ý kiến của bà Ôn là cái đó. Bà chủ yếu nghe theo cháu trai.

Thành tích thi giữa kỳ không được thông báo sớm.

Bên này hàng của Ôn Độ cũng đã được sắp xếp xong, cậu không dừng lại ở bên này lâu nữa, trực tiếp dẫn theo vài xe lông cừu rời đi.

Đầu ngõ.

Bà Ôn nắm tay cháu gái hỏi: “Mấy ngày nữa anh con sẽ về.”

“Bà nội, chúng ta ngồi xe đến chỗ anh trai xem được không?”

Ôn Oanh được nghỉ hè, nghỉ hè sẽ có rất nhiều thời gian. Vừa lúc bà nội cũng không cần bày sạp đi bán đồ ăn, chỉ cần chờ đoạn thời gian nữa mở cửa hàng.

Vốn dĩ bà Ôn cũng không có ý định đi qua.

Nhưng vừa nghe cháu gái nói thế, bà cảm thấy cũng có thể.

“Vậy chờ lần sau anh trai con về, chúng ta sẽ đi cùng.” Bà Ôn cười nói.

Ôn Oanh lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.

“Hay quá!”

Thật tốt!

Cuối cùng thì cô bé cũng có thể đi xem anh trai đang làm việc gì rồi.

Lần này vài chiếc xe tải lớn cùng đi, thanh thế to lớn, hơn nữa người theo xe cũng nhiều, dọc theo đường đi thuận lợi, không ai dám chặn xe.

Đến Sở Thành.

Ôn Độ nhanh chóng tìm Luật Hạo Chi.

“Những lông cừu này đều là hàng tốt, cậu có muốn không?” Ôn Độ về nhà tắm rửa một lúc, không nghỉ ngơi nữa mà trực tiếp đi tìm Luật Hạo Chi.

Luật Hạo Chi nhìn hàng, giơ tay nhận lấy.

“Tiền xe và tiền nhân công, cậu tính vào cả đi.” Ôn Độ và Luật Hạo Chi bàn bạc giá cả xong cười nói.

Luật Hạo Chi biết lần này Ôn Độ kiếm được không ít, cũng không cảm thấy mình bị lừa.

Nếu những lông cừu này để người khác mua, Ôn Độ chắc chắn không đưa ra giá này. Cho dù hiện giờ qua tay cậu ấy bán đi, cũng có thể kiếm được một phần hai tiền.

Nhưng mà bán đi không có lời, những lông cừu này ở trong tay cậu ấy, có thể nhẹ nhàng bán đi với giá gấp ba mươi lần.

Tiền Luật Hạo Chi kiếm đều là tiền của nước ngoài.

“Cậu không phải trả tiền công cho bọn họ à?” Tâm trạng Luật Hạo Chi đang rất tốt.

“Chuyện không phải như vậy. Tôi dùng tiền khác trả cho bọn họ, đó là tiền riêng của tôi. Còn việc tôi thuê người của cậu, phần tiền kia là cậu cho. Tiền cậu cho bọn họ, đó là chuyện riêng của cậu.”

Ôn Độ không Muốn chiếm tiện nghi của người ta.

Lần này khi cậu rời khỏi quê nhà, còn dẫn theo vài thằng nhóc.

Ngoại trừ việc muốn huấn luyện những người này ra, về sau cậu sẽ cho họ chuyên môn chạy đường dài.

Đến lúc đó cậu tự mình chuẩn bị một đoàn xe, chuyên vận chuyển đường dài.

Việc làm ăn cậu đã đàm phán trực tiếp với Cửu Gia qua điện thoại, đội vận tải trực tiếp phụ trách vận chuyển là đủ rồi.

Cậu không cần phải tự mình đi vận chuyển nữa, như vậy tương đối tiết kiệm thời gian, cũng bớt lo được một chuyện. Hiệu suất kiếm tiền cũng tăng lên rất nhiều.

“Vậy tối nay cậu ăn cơm ở đây không, tôi dẫn đầu Bếp tới.” Luật Hạo Chi còn có việc muốn bàn với Ôn Độ, nên Ôn Độ không đi nữa.

Đợi đến lúc ăn cơm, Ôn Độ nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, mới biết được cuộc sống của thằng nhóc Luật Hạo Chi này tốt đến chừng nào.

“Băng ghi âm của cậu có hàng không? Lần này tôi định mang qua mấy xe.”

Giọng điệu Ôn Độ không nhỏ.

Cũng là chuyện nằm trong dự liệu của Luật Hạo Chi.
 
Chương 411


“Hàng chuẩn bị rất đầy đủ, tôi đã bảo người mang tới rồi. Ngày mai cậu có thể xếp lên xe rồi trực tiếp rời đi. Cậu thật sự muốn nhiều xe như vậy à?” Luật Hạo Chi lo lắng Ôn Độ không bán được.

Ôn Độ biết để bán chạy những thứ này cần làm gì: “Tôi lấy hàng của cậu, cậu không cần lo tôi sẽ trả hàng.”

“Được rồi.”

Luật Hạo Chi hỏi Ôn Độ: “Cậu có thứ gì cần tôi mang qua cho chú Ôn không?”

“Có, ngày mai nhờ cậu mang qua hộ tôi.”

Ôn Độ mang cho Ôn Thiều Ngọc không ít đồ dùng từ quê nhà, đều là đồ cậu đặc biệt mua cho ba cậu ở chợ đồ cổ.

“Không vội.” Luật Hạo Chi và Ôn Độ bàn chuyện làm ăn xong, bắt đầu tán gẫu việc nhà, “Chú Ôn đã thi xong trận bán kết, tiến vào trận chung kết. Nửa tháng sau sẽ diễn ra trận chung kết. Nếu cậu về đúng lúc, tôi sẽ dẫn cậu đến hiện trường xem chú ấy.”

“Được.”

Ôn Độ muốn đích thân nhìn xem ba cậu ở bên kia sống như thế nào.

“Chú Ôn ở bên kia bán đồ ăn sáng, làm ăn cũng không tồi, bánh bao của chú ấy rất nổi tiếng. Không ít người nghe danh mà đến. Mỗi ngày đều có người không mua được. Còn có người chịu xếp hàng từ sớm để được ăn bánh bao đó.”

Luật Hạo Chi nói không khoa trương chút nào.

Hương vị bánh bao của Ôn Thiều Ngọc thật sự không tồi.

“Không ngờ ba tôi còn có bản lĩnh này. Vậy xem ra, ba tôi không đói nữa.” Ít nhất hắn có thể nuôi sống bản thân.

Cuối cùng Ôn Độ cũng có thể yên tâm.

“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghĩ biện pháp mua cho Ôn Thiều Ngọc một cửa hàng, để chú ấy mở cửa hàng buôn bán chứ.” Ở phương diện nào đó Luật Hạo Chi vẫn hiểu Ôn Độ.

Ôn Độ cũng có tính toán này: “Cậu xem giúp tôi trước, đến lúc đó cho ba tôi một niềm vui bất ngờ.”

Cậu không nỡ để ba mình chịu khổ.

Ôn Thiều Ngọc có thể làm đến nước này, đã là chuyện ngoài dự kiến của Ôn Độ.

Trước đây nhà bọn họ không có điều kiện này thì không tính, hiện giờ có điều kiện mua cửa hàng, sao phải cực nhọc khổ sở đi bày sạp nữa chứ?

Không có đạo lý này.

“Cậu mua thật à?” Luật Hạo Chi kinh ngạc.

“Ước mơ của ba tôi là trở thành ca sĩ. Nhưng làm ca sĩ cũng có lúc ăn bữa nay lo bữa mai. Hơn nữa, ca sĩ kiếm được tiền, không phải cũng là làm ăn sao? Chẳng qua trước khi làm ca sĩ ba tôi đã bắt đầu làm ăn rồi.”

“Ừ, có đạo lý.”

Luật Hạo Chi giơ ngón tay cái lên cho Ôn Độ.

Bên công trình không cần lo lắng nữa.

Chợ bán sỉ rau cũng đã đi vào quỹ đạo.

Ôn Độ xem sổ sách xong, trong lòng đã hiểu rõ.

Về phần nhà máy bên cạnh cũng đã xây xong, chủ yếu để nghiên cứu mũ bảo hiểm, kiểm tra thêm về phương tiện an toàn. Cộng lại, Ôn Độ kiếm được không ít tiền, mà đầu tư cũng không nhỏ.

Thiết bị làm mũ bảo hiểm tốn rất nhiều tiền.

Tiền vẫn không đủ dùng.

Ôn Độ tìm nhà máy điện tử, mua một đống máy ghi âm.

Cậu lại mang theo hai xe lớn chứa băng ghi âm, cũng dẫn về một đội công nhân mới.

Vài ngày sau.

Ôn Độ chuyển hàng vào trong viện của Cửu Gia.

Cửu Gia nhìn thấy mấy thứ này, bảo người ta trực tiếp bỏ vào kho hàng phía sau.

“Gan thằng nhóc cậu thật sự lớn mà.”

Lần đầu tiên Cửu Gia nhìn thấy Ôn Độ đã biết cậu không phải là một nhân vật đơn giản, hiện giờ Ôn Độ bày ra một góc núi băng, cũng đủ để Cửu gia chấn động.

Ôn Độ nói: “Về sau những thứ này sẽ càng ngày càng nhiều. Trong tay chú có người, hàng đều ở đây, chú bảo người ta chia ra bán, không đến hai ngày hàng trong tay sẽ không còn nữa. Chú còn nói gan tôi lớn, tôi cảm thấy chú đang keo kiệt thì đúng hơn đó.”
 
Chương 412


Lời này của cậu trực tiếp nâng Cửu Gia lên tận chín tầng mây.

Cửu Gia cười to.

"Hôm nay tôi làm chủ, chúng ta ra ngoài ăn.” Cửu Gia kiếm được tiền, những người vốn dĩ không coi trọng Cửu Gia, giờ lại bắt đầu dính lấy nịnh bợ.

Trong lòng Cửu Gia vui sướng, đã muốn cảm ơn Ôn Độ từ lâu.

“Đừng, chỗ tôi đông người, hay là trở về...”

Ôn Độ còn chưa nói xong, đã bị Cửu Gia cắt ngang.

“Gọi tất cả cùng đi. Tôi thuê chỗ, chúng ta đi ăn cùng nhau. Tôi gọi Tiểu Lục đi đón bà nội cậu.” Cửu Gia đã nói như vậy, Ôn Độ cũng không tiện từ chối.

Trên đường đi, Cửu Gia nói: “Ngày hôm sau khi cậu rời đi, cấp trên đã gửi chính sách mới. Hiện tại cho phép cá nhân chúng ta buôn cửa hàng nhà bà Kim, tôi đã đăng ký xong rồi, bán băng ghi âm. Bán quần áo, mua đồ điện tử, cái gì cần có đều có.”

“Vậy ngày mai tôi cũng phải làm thủ tục cho cửa hàng của bà nội rồi.”

“Chuyện này thôi cậu cũng cần phải làm à? Cậu đang coi thường ai đó? Lúc ấy tôi đã nhờ Tiểu Lục hỗ trợ cùng nhau xử lý rồi.”

Ôn Độ lập tức nói cám ơn: “Vậy lát nữa tôi sẽ kính chú vài chén!”

Cửu Gia nhìn thấy bà Ôn cách đó không xa đi tới vội vàng nói: “Thằng nhóc kia, cậu định lừa tôi à? Nếu bà nội cậu mà nghe thấy tôi dẫn cậu đi uống rượu, ngày mai cửa lớn nhà chúng tôi sẽ không bị đập đấy chứ?”

“Bà nội tôi không hung dữ như vậy đâu.” Ôn Độ cười nói xong, thấy bà Ôn liền nhanh chóng đi tới, “Bà nội!”

Bà Ôn thấy cháu trai còn chưa thay quần áo, cau mày hỏi: “Con đến từ lúc nào vậy?”

“Vừa đến được một lúc ạ.”

“Con không về nhà thay quần áo mà cứ thế ra ngoài à?” Bà Ôn biết chỗ ăn cơm gần cửa hàng vịt quay, vì thế bà vỗ vai Ôn Độ nói, “Con tới cửa hàng tắm rửa trước rồi đến ăn cơm sau đi.”

Ôn Độ quay đầu nhìn Cửu Gia, cầm chìa khóa rời đi.

Cậu vào cửa hàng, vài ngày không gặp, trong cửa hàng thay đổi rất lớn.

Ôn Độ đi ra phía sau, bên trong có nước nóng, trên tủ bày quần áo sạch sẽ. Không cần hỏi cũng biết, đó là đồ bà nội tự tay làm cho cậu.

Ôn Độ tắm rửa thay quần áo mới, người cậu mang đến cũng đều về nhà rửa mặt xong.

Ôn Độ vừa đi vào, người bên trong đồng loạt thốt lên.

“Ơ, đây là cậu chủ từ đâu tới vậy?”

“Đẹp trai quá đi!”

Lúc này những người khác mới phát hiện, Ôn Độ hơn nửa năm không đến công trường đã trắng hơn không ít. Nhìn lướt qua trông rất giống lời Cửu gia nói, như là tiểu thiếu gia đi du học trở về.

Áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, sống lưng thẳng tắp, trên người còn có khí thế tự tin.

So với trang phục có chút bình thường, khí chất thật sự là đột nhiên đại biến, nếu đi trên đường cũng làm cho người ta không dám nhận.

“Anh trai, anh thật đẹp mắt!”

Đây là lần đầu tiên Ôn Oanh nhìn thấy anh trai xinh đẹp như vậy!

Cô bé vây quanh anh trai dạo qua một vòng, nhìn trái nhìn phải, thấy thế nào cũng cảm thấy anh trai dường như đã thay đổi, đẹp mắt không chịu được.

“Đẹp?” Ôn Độ híp mắt hỏi.

Ôn Oanh dùng sức gật đầu, nói: “Đẹp đến mức không giống anh trai em chút nào!”

Hå?

Ôn Độ đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, Ôn Oanh lập tức né tránh.

Cô bé đã là người lớn rồi!

Tóc không thể lộn xộn.

“Anh, giờ em đã tin tưởng anh và ba là cha con ruột rồi!”

Ôn Độ:????

Cái quái gì thế?

Trong đầu em gái cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?

“Khi còn bé anh đen lắm nha!” Ôn Oanh thở dài, anh trai trong mộng cũng giống như vậy.
 
Chương 413


Tuy anh trai trong mộng cũng rất đẹp mắt, nhưng so với ba thì kém quá nhiều. Cũng không phải ngũ quan của cậu kém hơn ba, mà là do cậu đen hơn.

Ôn Độ không ngờ em gái lại là người trông mặt mà bắt hình dong.

“Ánh mắt cao như vậy cũng tốt, tiếp tục duy trì.” Ôn Độ không những không tức giận, mà còn khích lệ cô gái nhỏ.

Ôn Oanh chậm rãi nói: “Tại sao vậy?”

“Bởi vì như vậy em mới có thể tìm được một đối tượng vừa lòng đẹp ý.”

Trong lòng Ôn Độ cười lạnh, hừ, đối tượng đẹp nhất định sẽ khó tìm, em gái chắc chắn sẽ không yêu sớm, lại càng không kết hôn sinh con quá sớm. Chờ cô bé gặp được người hợp ý mình, e rằng phải đợi đến hơn ba mươi tuổi.

Đến lúc đó giá trị con người của em gái, sẽ lại đào thải một nhóm người.

Nếu nhà trai không có tiền cũng không sao, không có tiền thì nghe lời là được.

Chỉ cần phụ trách dỗ em gái vui vẻ là được.

Ôn Độ cảm thấy mình nên sinh một đứa con trai, như vậy nếu mình chết, nó còn có thể giúp mình nhìn chằm chằm em

gái.

“Được rồi, đến đây ngồi.”

Bà Ôn mở miệng cắt ngang lời hai anh em, để cho cháu gái ngồi ở bên cạnh mình, cháu trai ngồi cạnh cháu gái.

Lúc này đồ ăn đã được mang lên gần hết.

Cửu Gia biết dọc đường trở về Ôn Độ còn chưa được nghỉ ngơi, ông không nói nhảm nữa, bưng chén rượu lên nói: “Chén rượu này tôi kính Tiểu Độ, nhờ có Tiểu Độ, mới cho tôi của ngày hôm nay. Chén rượu này tôi cạn, cậu uống trà là được.”

Cửu Gia có mắt nhìn, không nói ra tuổi thật của Ôn Độ.

Ôn Độ uống một hơi cạn sạch nướctrà trong chén, nể mặt Cửu Gia.

“Không cần ngại đâu, mau ăn đi, ăn thoải mái.” Thấy Cửu Gia mở miệng, mọi người đồng loạt khởi động bắt đầu ăn.

Ôn Oanh ngồi bên cạnh anh trai, sùng bái nhìn cậu.

Cô bé cảm thấy anh trai thật sự rất lợi hại!

Dù trong mơ, hay hiện tại cũng vậy.

Trên bàn cơm, luôn có lời nói không hết, rượu uống không hết.

Ôn Độ không thể uống rượu, nhưng đám anh em cậu mang đến có thể uống rượu. Đây cũng là lần đầu tiên đám anh em trong nhà được đi xe cùng Ôn Độ. Trong đó Ôn Minh Huy là con trai nhà ông cụ của Ôn Thiều Ngọc, ông cụ của Ôn Thiều Ngọc và ông cụ của Ôn Minh Huy là anh em ruột.

Ôn Minh Huy lớn hơn cậu mười tuổi, năm nay hai mươi hai tuổi.

Dù đã đến tuổi, nhưng anh ấy không cưới vợ.

Trong nhà nghèo, dưới anh ấy còn ba em trai, bởi vì không thể nuôi nổi em trai nhỏ nhất, nên lúc mới sinh ra đã tặng cho người khác. Mấy năm nay, trong nhà toàn nợ nần, thiếu không ít tiền.

Mấy anh em bọn họ đều muốn độc thân, dường như không nhắc đến chuyện kiếm vợ.

Đúng lúc lần trước Ôn Độ trở về tìm người, Ôn Minh Huy chủ động tìm tới cửa, đã được Ôn Độ coi trọng.

Ôn Độ mang người đi, lần này quay lại, Ôn Độ cho anh ấy 50 đồng.

Lúc Ôn Minh Huy lấy được tiền, ánh mắt đều đỏ lên.

Người đàn ông trưởng thành cao 1m8 quay lưng đi len lén lau nước mắt.

Lớn đến chừng này rồi nhưng anh ấy chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

Trước kia vừa nghĩ đến trong nhà nợ tiền hơn 100 đồng, nhà ở nơi gà không thèm ỉa, anh ấy đã cảm thấy cuộc sống này trôi qua không nổi.

Dù đã cắn răng liều mạng làm việc nhưng vẫn không có gì thay đổi, hơn nữa cuộc sống còn càng ngày càng nghèo. Bây giờ thì khác rồi.

Anh ấy chỉ cần đi theo Ôn Độ thêm hai chuyến nữa là có thể trả hết nợ nần trong nhà.

Đợi đến cuối năm, còn có thể cưới vợ cho các em trai.

Cũng có thể xây lại nhà.
 
Chương 414


Ôn Minh Huy cảm kích Ôn Độ từ trong nội tâm, cho nên khi Ôn Độ bảo anh ấy uống rượu với Cửu gia, anh ấy lập tức ngồi uống với người ta, nhất định phải cho Cửu gia uống thật tốt.

Bữa tiệc kết thúc.

Hai mắt Ôn Minh Huy trợn trừng.

Ôn Độ cũng không đưa anh ấy trở về, mà bảo người khác cõng Ôn Minh Huy, trực tiếp đến ở trong cửa hàng. Sau khi đưa anh ấy đến căn phòng dành cho nhân viên ở cửa hàng. Những người khác đều trở về sân nhà bọn họ.

Ôn Oanh quấn quýt lấy anh trai, anh trai đi đâu cô bé liền theo đó.

Ôn Độ không về nhà mà ở lại cửa hàng, Ôn Oanh cũng ở lại đây làm bài tập.

“Oanh Oanh, đến đây.”

Ôn Độ vẫy tay gọi Ôn Oanh.

Ôn Oanh tò mò đi qua, Ôn Độ vén tấm vải vẽ trên tủ lên, bên trong là một cái radio thật to. Ôn Oanh thấy radio thì mắt sáng lên, cô bé vô cùng vui vẻ hỏi: “Anh, cái này có thể nghe ba hát không?”

“Có thể.”

Ôn Độ mở radio, bên trong đặt một cuộn băng ghi âm.

Cậu làm mẫu cho Ôn Oanh một lần, để Ôn Oanh ở bên cạnh học theo: “Biết không?”

Ôn Oanh gật đầu: “Biết rồi!”

“Những băng ghi âm này là anh trai đặc biệt mua cho em. Bên ngoài không có bán.” Ôn Độ đẩy băng ghi âm trong hộp cho Ôn Oanh.

Ôn Oanh phát hiện bên trong còn có sách.

Hơn nữa còn là sách tiếng Anh.

Cô bé khiếp sợ há to miệng.

“Những thứ này không thể lấy ra, biết chưa? Em ở nhà lén nghe nhé.” Ôn Độ cố ý nhờ Luật Hạo Chi lấy sách giáo khoa và băng ghi âm.

Công ty chuyên môn chế tác băng ghi âm ở Sở Thành bên kia cũng có băng ghi âm bằng tiếng Anh, đáng tiếc quá khó mua.

Hơn nữa còn không mua được sách giáo khoa.

Cậu đành phải đi tìm Luật Hạo Chi. những thứ này là Luật Hạo Chi lấy được từ Hương Thành, bắt đầu từ cấp cơ sở nhất, cũng đủ để em gái học trong thời gian ngắn.

“Cảm ơn anh trai!”

Ánh mắt Ôn Oanh hơi đỏ.

Ôn Độ xoa đầu cô bé: “Khóc cái gì? Đây đều là quà anh tặng em. Sau này anh sẽ mua cho em cái tốt hơn, chờ em lớn lên, anh còn đưa em ra nước ngoài du học.”

Ôn Oanh không muốn đi.

Cô bé không muốn rời khỏi nhà.

Nhưng cô bé rất thông minh, sẽ không nói thật với anh trai vào lúc này.

Có lẽ sau này, anh trai sẽ luyến tiếc để cô bé đi ra ngoài.

“Oanh Oanh, để anh con ngủ đi, con tự qua đây chơi.” Bà Ôn tiễn từng người một, vừa quay vào nhà đã thấy cháu gái đang nói chuyện với cháu trai, vội vàng gọi ra.

"Da!"

Ôn Oanh chạy ra khỏi phòng, nói với bà Ôn: “Bà nội, anh mua băng ghi âm cho con, còn mua cho con một cái radio. Buổi sáng chúng ta cũng có thể nghe radio!”

“Tivi không đủ cho con xem à?” Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng nói cũng không lớn.

Ôn Oanh mềm mại nói: “Bà nội, chờ lúc cửa hàng chúng ta mở cửa, bà để TV trong cửa hàng. Đến lúc đó mọi người biết cửa hàng chúng ta có TV màu, ăn cơm là có thể xem, chắc chắn không ít người sẽ đến ăn cơm. Buổi sáng, buổi trưa còn có thể bán sủi cảo và mì sợi.”

Bà Ôn dừng bước, quay đầu nhìn cháu gái nhỏ mềm mại, phát hiện cháu gái nhà mình dường như có thiên phú kinh doanh.

Ngay cả người ba phế vật của cô bé cũng có thể làm ăn sinh sống tốt ở Hương Thành, dựa vào bán bánh bao lập nghiệp.

Cô cháu gái nhỏ này của bà thỉnh thoảng nói năng kinh người, nhưng luôn có thể nghĩ ra ý tưởng tốt.

Về phần cháu trai, vậy thì càng không cần phải nói.

Người làm ăn giỏi nhất trong gia đình chính là cậu.
 
Chương 415


Người bên ngoài đều coi thường làm ăn, cảm thấy không phải bát sắt, luôn bày ra dáng vẻ ưu việt kiêu ngạo như người đứng ở trên cao. Bà Ôn lại biết, từ xưa đến nay, thương nhân đều có tiền.

Không phải bát sắt thì không phải bát sắt, có thể kiếm được tiền là được.

Hơn nữa nhà bọn họ ngay cả cửa hàng cũng có, chẳng khác bát cơm sắt của người ta là bao. Còn chưa nói đến việc, số tiền kiếm được trong hai ngày bằng cả tháng làm ăn của người ta.

Bà Ôn không cảm thấy người trong nhà biết buôn bán có gì không tốt.

Không vào nhà máy, không có bát sắt cũng không có gì.

“Vậy con không xem tivi à?” Trong lòng bà Ôn xoay chuyển, hỏi.

Ôn Oanh lắc đầu: “Không xem, con muốn học.”

Anh trai đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua băng ghi âm và radio cho cô bé. Radio dễ mua, nhưng băng ghi âm không dễ mua chút nào, cô bé không thể phụ lòng anh trai.

Lúc này thành tích của Ôn Độ vừa vặn đã có.

Cậu lái xe đến nông trường Hồng Tinh một chuyến, làm xong thủ tục chuyển trường, lại chuyển tới trường trung học phổ thông gần nhà nhất có thể.

Bà Ôn đi theo cháu lên trường trung học phổ thông, nói chuyện với hiệu trưởng, chỉ để Ôn Độ lúc thi trở về là được, bình thường không cần tới đây đi học.

Hiệu trưởng chưa từng thấy phụ huynh nào như vậy, uyển chuyển từ chối học sinh này.

“Hiệu trưởng này...”

Ôn Độ vội vàng kéo bà nội đang nổi giận ra: “Bà nội, nếu nơi này không được, chúng ta đổi ngôi trường khác. Thủ đô lớn như thế, sẽ có một trường học đồng ý nhận con thôi.”

Ôn Độ tự mình đi tìm trường học, cuối cùng thật sự tìm được một trường học.

Hiệu trưởng của trường đó rất cởi mở.

Bởi vì trường học này xếp hạng đếm ngược toàn thành phố, cũng không lo lắng Ôn Độ đến cản trở, vui vẻ đồng ý yêu cầu của Ôn Độ.

“Bạn học Ôn Độ, em vẫn phải giữ vững thành tích của mình. Em xem, thành tích trung học cơ sở của em không tồi, về sau vẫn phải chăm chỉ học hành. Tranh thủ thi vào đại học. Thi vào đại học cũng được. Dù sao em cũng có thiên phú này.”

Hiệu trưởng nhìn thấy thành tích của Ôn Độ, cảm thấy nếu Ôn Độ bỏ cuộc thì tương đối đáng tiếc.

Vì thế ông ấy cận lực khuyên nhủ, “Nếu trong nhà em có khó khăn gì, có thể trực tiếp nói với thầy. Trường học có thể nghĩ biện pháp, hoặc thầy giúp em nghĩ biện pháp. Bây giờ em còn là học sinh, tất cả đều phải lấy việc học làm chủ.”

“Cảm ơn thầy hiệu trưởng. Em sẽ không từ bỏ học tập, cho dù em không đến trường, nhưng vẫn luôn học thường xuyên. Nếu thầy không tin em, chờ đến kỳ thi cuối kỳ thầy sẽ biết em có nói dối hay không.”

So sánh với mấy người trước, lại càng có vẻ người hiệu trưởng này rất tốt.

Hiệu trưởng muốn vỗ vỗ bả vai Ôn Độ, tay nâng lên mới phát hiện Ôn Độ hơi cao.

Trẻ con bây giờ khoẻ mạnh hơn bọn họ khi còn bé nhiều.

Nhìn đứa bé này lớn lên kìa.

“Vậy em về trước đi! Gặp khó khăn thì phải nói với trường học đó.”

“Được ạ!”

Ôn Độ đã đi ra rất xa, quay đầu lại nhìn, còn có thể nhìn thấy hiệu trưởng đứng tại chỗ.

Trong chốc lát, Ôn Độ có một loại cảm giác nếu không chăm chỉ học tập thì không xứng đáng với vị hiệu trưởng này.

Sau khi về đến nhà, bà Ôn hỏi: “Thủ tục làm xong hết rồi?”

“Vâng, hiệu trưởng rất tốt, còn tưởng rằng nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, bảo con nếu có việc thì tới tìm ông ấy.” Ôn Độ kể lại cho bà Ôn những gì thầy hiệu trưởng nói.

Bà Ôn nói: “Hiệu trưởng của các con thật sự không tồi. So với mấy trường trước thì tốt hơn nhiều. Đến lúc đó con học tập cho tốt, đừng phụ lòng tốt của người ta.”

“Biết rồi ạ.”
 
Chương 416


“Đúng rồi, nghỉ hè rồi, bà định cùng em gái con đến Sở Thành một chuyến. Nếu thuận tiện, còn muốn đi thăm ba con một chút.” Bà Ôn vừa nói ra khỏi miệng, Ôn Độ lập tức sợ ngây người.

Một lát sau, cậu cười nói: “Bà nói thì con mới nhớ ra, con đang định hỏi bà và em gái có muốn đi cùng không. Hạo Chi nói mấy ngày nữa ba tham gia chung kết một cuộc thi, nếu giành được giải thưởng lớn, có thể ra mắt làm ca sĩ. con có muốn đến hiện trường xem không.”

Trên mặt bà Ôn không có biểu cảm vui sướng gì, thậm chí còn châm chọc nói: “Ba con thích làm những công việc không đàng hoàng. Bây giờ còn có người kiếm được tiền dựa vào ca hát, rất hợp ý nó. Đến Hương Thành, nó chẳng gặp nước, không muốn trở về là đúng rồi.”

“Sau này con trai bà chính là ngôi sao ca nhạc lớn rồi, nhắc đến có bao nhiêu hãnh diện đây?” Ôn Độ cười nói.

Bà Ôn trợn trắng mắt, vẻ mặt ghét bỏ: “Cũng không phải bát sắt!”

“Làm ca sĩ có thể kiếm được nhiều tiền hơn bát cơm sắt. Cũng không biết sau này ba con có muốn đóng phim không, nếu đóng phim thì chính là bát sắt.”

“Tiền lương còn cao hơn nhiều so với tiền lương của chúng ta. Một tháng hơn mấy trăm đồng. Người có danh tiếng một tháng kiếm mấy ngàn đồng là chuyện bình thường.”

Thật ra Ôn Độ đã từng thử đi hỏi thăm, nhưng mà đa số mọi người đều nhận tiền lương bình thường, một tháng hơn năm trăm đồng mà thôi.

Bà Ôn không ngờ ca hát diễn kịch còn có thể sánh với bát sắt: “Ba con có thể giữ được bát cơm này hay không còn chưa chắc đâu!”

“Nói không chừng thật sự có kẻ ngốc nhận nó.”

Ôn Độ cảm thấy ba cậu ngoại trừ hơi lớn tuổi, nhưng ngoại hình vẫn còn đó.

Rất nhiều ca sĩ chỉ cần nổi tiếng, gương mặt đẹp mắt, tuổi ba mươi cũng là chuyện bình thường.

Ở đời trước của cậu, có người hơn ba mươi tuổi vẫn được làm tiểu thịt tươi mà. Mặc dù tại ba mươi tuổi hơi lớn, nhưng chỉ cần dáng vẻ hợp gu khán giả, cũng có thể lăn lộn trong giới kiếm tiền.

Hơn nữa gương mặt ba cậu không chỉ đẹp trai bình thường, mà rất đẹp trai mới đúng.

Người như vậy lăn lộn ở Hương Thành, cũng có thể kiếm ăn bằng gương mặt.

Dù sao hát hay là được.

Lần này cậu đến đấy, chủ yếu là để dạy cho ba cậu kiến thức về nhạc lý, xem hiểu nhạc phổ, có thể tự mình viết lời bài hát, như thế mới có thể đi lâu dài hơn trên con đường này. Kỹ thuật hát cũng rất quan trọng, cái này nhất định phải học.

Còn việc làm thế nào để bảo vệ giọng nói của mình thì ba cậu biết rất nhiều.

Cái này không cần Ôn Độ tìm người dạy.

Năm đó có người kêu ba cậu đi hát hí khúc, trong tay người ta có một bí phương của mình, bí phương kia do cụ nhà họ lưu lại. Vậy nên từ nhỏ ba cậu đã dưỡng cổ họng, dù phải đi lính hai năm, khi quay về vẫn không đứt đoạn.

“Đầu năm nay kẻ ngốc cũng nhiều.”

Không phải bà Ôn coi thường con trai mình, mà là bản lĩnh của con trai bà bày ra rõ ràng ở nơi đó.

Nhưng bà Ôn chưa từng đi Hương Thành, không biết bây giờ Hương Thành không giống như trước nữa. Hương Thành rất phồn hoa, là thành phố lớn, kinh tế vô cùng phát triển.

Tầm này hai năm trước, người đi đường đều mặc quần áo ba màu đen lam xám.

Phải đến một năm gần đây mới bắt đầu có sự thay đổi.

Mới có quần áo màu khác xuất hiện.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy đồng chí nữ mặc váy đỏ xinh đẹp, mà không phải loại váy trắng mộc mạc kia. Mọi thứ đang thay đổi.

Nhưng những người chưa từng đến Hương Thành, không thể biết được sự phồn hoa của Hương Thành.
 
Chương 417


Lại càng không biết giới giải trí Hương Thành đang dùng tốc độ tên lửa phát triển.

Lần này Ôn Độ không ở nhà lâu.

Sau khi mọi người nghỉ ngơi ba ngày, hàng của Cửu Gia cũng tới.

Ôn Độ chất hàng lên xe, rồi dẫn theo bà nội và em gái xuất phát.

Trên đường đi, buổi tối cũng không dừng.

Đến lúc ăn cơm thì giải quyết trên xe luôn.

Rất gian khổ.

Bà Ôn biết cháu trai kiếm tiền không dễ dàng, đến khi đi theo cháu trai tới đây, bà mới tận mắt nhìn thấy cháu trai có bao nhiêu cực khổ.

Ngày đầu tiên Ôn Oanh còn cảm thấy mới mẻ.

Đợi đến phía nam, lúc nóng lên, Ôn Oanh liền len lén rơi nước mắt.

Anh trai thật sự quá vất vả.

TV ở trong nhà, những chiếc váy xinh đẹp của cô bé, là anh trai dùng tiền mồ hôi nước mắt đổi lấy.

Ôn Oanh len lén ngủ thiếp đi.

Đến sáng thức dậy, mắt cô bé sưng húp không mở ra được.

Ôn Độ thở dài: “Em khóc cái gì?”

“Anh, sau này em sẽ không tiêu tiền bậy bạ nữa.” Ôn Oanh nhìn thấy Ôn Độ, nước mắt lập tực rơi như trút nước, ào ào rơi xuống.

Ôn Độ ngẩn ra, nhanh chóng hiểu được vì sao em gái khó.

Cậu vừa buồn cười vừa đau lòng.

Ở kiếp trước nếu em gái còn sống, cậu chắc chắn sẽ không cô đơn như vậy.

Cậu đưa tay xoa đầu em gái, cười nói: “Còn không phải do anh gấp gáp trở về, để em bớt phải chịu khổ trên đường à? Bình thường bọn anh đi, thỉnh thoảng sẽ đến tiệm cơm ăn cơm.”

“Em không tin đâu.”

Ôn Oanh cảm thấy anh trai tiếc tiền.

Anh trai chỉ nghĩ sống qua ngày là được.

Kiếp trước cô bé đã nhìn thấy hết tất cả, ngay cả ăn cơm anh trai cũng không nỡ ăn. Cậu đến căn tin, còn tự mình xuống Bếp xào vài món. Mọi người trong căn tin đều cảm thấy đồ ăn cậu làm vô cùng ngon, rất nể tình đều ăn sạch.

Lúc đó cô bé đã muốn nói với anh trai: “Anh ở lại đây làm việc đi! Đừng tiếp tục đi tìm cô bé nữa! Tuy nơi này kém cần dầm mưa dãi nắng. Tuy mùa hè nấu cơm rất nóng, nhưng bên trong có điều hòa. Thật tốt biết bao!”

Nếu Ôn Độ biết Ôn Oanh đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ lục lại trí nhớ trong đầu, tìm xem cậu làm bữa cơm này lúc nào.

Cậu đã nấu ăn rất nhiều lần.

Lần đó nấu cơm trong căn tin, là bởi vì ngày đó đi tìm em gái, cậu làm hai món em gái thích ăn nhất. Thuận tay làm nhiều cho nhân viên ăn luôn.

Khi đó bị người ta đăng lên mạng, cậu còn cho người ta âm thầm tuyên truyền một chút. Mục đích chủ yếu là để tuyên truyền công ty của cậu, cùng với lợi dụng cư dân mạng đến giúp mình tìm em gái.

“Dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi.” Ôn Độ nói với tài xế ở phía trước.

Khoảng nửa giờ sau, đoàn xe đi qua một thành phố.

Xe lớn dừng ở một chỗ, chỉ để vài người ở lại trông coi chỗ này.

Ôn Độ từ trên xe bước xuống nói: “Mọi người luân phiên vào rửa mặt, chúng ta ăn cơm xong rồi đi.”

Ôn Oanh nhìn các công nhân đi theo vào khách sạn, nhìn dáng vẻ quen thuộc kia, có vẻ tới không chỉ một lần, lúc này Ôn Oanh mới tin tưởng lời nói của Ôn Độ.

“Em xem, không phải ngày nào anh cũng ngủ trên xe.”

Ôn Oanh được an ủi phần nào.

Cô bé mềm mại nói: “Anh, như thế cũng quá vất vả. Nhỡ đâu trên đường trời mưa, chẳng phải các anh đều sẽ dính mưa ạ? Hơn nữa ngồi xe như vậy cũng rất nguy hiểm.”

“Ừm, về sau anh sẽ không đi theo xe nữa.”

Ôn Độ chỉ cần phụ trách mang hàng về phía nam, Cửu Gia phụ trách tiêu thụ ở bên kia. Sau đó lấy đồ đã chuẩn bị đưa cho cậu. Cậu bán hàng ở bên này.
 
Chương 418


Dù sao thì chắc chắn kiếm được không ít tiền.

“Thật sao?” Trong mắt Ôn Oanh tràn ngập lo lắng.

Ôn Độ cười cam đoan với em gái: “Là thật. Em cùng bà nội vào tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Lát nữa chúng ta phải xuất phát rồi. Em muốn ăn gì, để anh nhờ người làm cho em. Đừng tiết kiệm tiền cho anh trai, anh trai có tiền!”

Câu cuối cùng Ôn Độ nhỏ giọng nói.

Ôn Oanh phồng má nói: “Anh, em cũng có tiền, tiền của em đều cho anh.”

Ôn Oanh mở túi vải nhỏ của mình ra, lấy một cái khăn tay từ trong đó. Sau đó cô bé đặt khăn tay vào tay Ôn Độ, rồi xoay người đuổi theo bà Ôn.

Ôn Độ nhìn tiền trong tay cô bé, trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy rất kỳ diệu.

Cậu lại được nhận tiền của em gái mình.

Ôn Độ có hơi tò mò, em gái rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiêu vặt.

Sau khi cậu mở khăn tay ra, nhìn kỹ thì phát hiện bên trong có không ít tiền. Cậu thử tính sơ qua, bên trong có hơn tám mươi mấy đồng tiền.

Cũng không biết cô gái nhỏ tiết kiệm tiền như thế nào.

Rất nhiều gia đình ở nông trường Hồng Tinh còn không có nhiều tiền như vậy.

Ôn Độ gói tiền lại, sau đó vào khách sạn, tự mình đặt một phòng đơn, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong đi ra ngoài tìm bà nội và em gái.

Bà Ôn ngồi ở trong sân ăn cơm, em gái thì ngồi bên cạnh.

Cậu ngồi xuống, lại gọi thêm một đĩa mộc nhĩ xào củ từ.

“Em nếm thử cái này đi, ăn rất ngon.”

Phải di chuyển trên đường dài, không ăn được quá nhiều đồ dầu mỡ, đồ ăn Ôn Độ gọi đều rất thanh đạm.

Rất hợp khẩu vị của bà Ôn.

Bà Ôn ăn rất thư thái, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.

“Sau này con ở trên đường cũng đừng để mình chịu khổ nữa. Mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa, nghỉ ngơi đều đặn.” Bà Ôn cũng cảm thấy dọc đường đi cháu trai quá vất vả.

Trong đầu Ôn Độ nghĩ, lúc này còn sướng đó.

Trước đây cậu còn vất vả hơn.

Con đường này bọn họ đi nhiều rồi nên rất quen thuộc, trước kia trên con đường này có không ít người chặn xe, còn đặt đinh trên đường, buộc dây xe...

Nếu không phải bọn họ có nhiều người, cũng phát hiện chuyện không thích hợp từ sớm, có lẽ đã không được yên bình như bây giờ.

Có một số người vận chuyển số lượng hàng lớn cho nhà máy, tự mình mang theo đồng hồ và rượu gì đó tới bán, đang ở trên đường đã bán sạch hàng, kiếm được không ít tiền. Nhưng một khi những người này bị người khác chặn cũng không nhỏ.

Cho nên buổi tối bọn họ không dám tùy tiện dừng lại, hay ngủ qua đêm ở địa phương không quen thuộc, có khi sáng hôm sau mạng nhỏ cũng không còn.

Mà ngủ qua đêm ở địa phương quen thuộc cũng không chắc chắn an toàn.

Đi đường đêm nguy hiểm, không đi đường đêm cũng nguy

hiểm.

Vì an toàn nên Ôn Độ mới hạ quyết tâm để nhiều người và nhiều xe cùng di chuyển.

Từ trước đến nay nhiều người có thể đánh nhau, người bên ngoài cũng không dám tùy ý trêu chọc bọn họ.

Nhưng câu này không cần phải nói với bà nội, để tránh cho bà nội lo lắng.

Ngoài mặt Ôn Độ ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi ạ.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Ăn uống no đủ, thay quần áo sạch sẽ, mọi người lại xuất phát.

Lần này trên đường không dừng lại nữa.

Trực tiếp đến Sở Thành.

Xe dừng trước cửa nhà.

Đúng lúc Đại Ni và Tiểu Ni được nghỉ đều ở nhà.

Nghe thấy tiếng xe, hai cô gái nhỏ chạy ra từ bên trong, vừa nhìn thấy Ôn Độ đã cung kính gọi: “Chú, chú đã trở lại!” Đúng thế!

Hai người gọi Ôn Độ là chú!

Bà Ôn không nghe lầm.
 
Chương 419


Bà nhìn thấy hai cô bé không nhỏ hơn cháu trai mình nhiều lắm, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đã nghe thấy hai cô bé Gọt Ôn Độ là chú. Bà Ôn quay đầu nhìn cháu trai, chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên của cháu trai.

Cậu chẳng cảm thấy bối phận của mình cao chút nào, như thể được người ta gọi là chú là chuyện đương nhiên.

“Đại Ni, đây là bà nội chú, cháu gọi bà cố là được. Còn đây là em gái chú, các cháu gọi dì nhỏ là được rồi. Phòng ở bên cạnh chú, nhờ các cháu dọn dẹp lại, buổi tối bà nội và em gái chú sẽ ở bên đó.”

“Vâng!”

Ôn Độ vừa nói xong, Đại Ni liền gật đầu, sau đó rất lễ phép chào hỏi bà Ôn: “Chào bà cố, chào dì nhỏ!”

"Ừm."

Bà Ôn nghiêm mặt, không thể nhìn ra tâm trạng hiện tại.

Bà ngược lại muốn cố gắng lộ ra một nụ cười hiền lành, thế nhưng thất bại.

Toàn bộ quá trình Ôn Oanh đều ngơ ngác.

“Được rồi, đi vào nghỉ ngơi. Ở đây nóng quá, hai người đi tắm rửa và thay quần áo trước đi. Lát nữa con sẽ mang đồ vào cho hai người.” Ôn Độ dẫn bà nội đi vào, bảo hai người đi tắm trước.

Sau đó cậu mặc quần đùi vải bố đi ra, phát hiện bà nội cũng thay quần áo xong, ngồi cùng một chỗ với em gái.

Ôn Độ nói: “Bà nội, Đại Ni biết nấu cơm, bà nghỉ ngơi một lát đi. Con xử lý hàng một chút rồi về. Đúng rồi, nhà này là con mua, bà cứ yên tâm ở. Mọi người ở đây đều là công nhân của con.”

Ôn Độ lo lắng bà Ôn không được tự nhiên, nói xong những lời này mới đi ra ngoài.

Bà Ôn quay đầu nhìn cháu gái, phát hiện vẻ mặt cháu gái ngơ ngác.

“Con có nghe thấy anh trai con nói gì không?”

“Con cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.” Ôn Oanh cố gắng nghĩ, đời trước anh trai không có nhà như vậy mà nhỉ?

Bà Ôn nghĩ, cháu trai mua căn nhà này chắc chắn tốn không ít tiền.

Rốt cuộc thằng nhóc này kiếm được bao nhiêu tiền?

Giường trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Phía trên còn trải chiếu.

Bà Ôn nằm trên giường, xoa thắt lưng của mình.

Ôn Oanh nhìn thấy động tác của bà nội, phục hồi tinh thần, quỳ gối trên chiếu, nói: “Bà nội, con xoa bóp thắt lưng cho bà."

“Không cần, bà nằm một lát, chờ anh con về chúng ta đi ăn cơm.”

Ôn Oanh nói: “Con xoa bóp cho bà! Con biết làm mà!”

Cô bé còn nhỏ, sức lực cũng nhỏ, nên phải mượn lực lượng cơ thể.

Ôn Oanh thấy bên ngoài không có ai, nhỏ giọng hỏi bà Ôn: “Bà nội, anh con vừa rồi còn nói, công nhân ở đây đều là của anh ấy. Nhưng con không thấy công nhân nào mà?”

“Bà cũng không thấy.”

Sân không nhỏ, nhưng đâu có người nào.

Bà Ôn và Ôn Oanh đồng thời sầu não.

“Bà nội, chắc không phải anh trai đang an ủi con đấy chứ?”

Ôn Oanh kiên định cho rằng anh trai lại lừa dối cô bé, cậu mới là công nhân nơi này!

Đúng lúc này, ngoài cửa có động tĩnh.

Ôn Oanh từ khe cửa sổ nhìn ra ngoài, có mấy chục công nhân đi vào.

“Bà nội, có rất nhiều người tiến vào!”

Ôn Oanh rụt đầu lại, chạy đến bên người bà Ôn, vô cùng khẩn trương

nói.

Bà Ôn nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy không ít công nhân tới.

Cô bé tên là Đại Ni đứng ở cửa nhìn về phía căn phòng nhỏ bên kia nói: “Công nhân đã trở lại!”

Trong căn phòng nhỏ bỗng nhiên có một người phụ nữ đi ra, người phụ nữ bưng chậu, trong chậu chất đầy hoa quả đã cắt xong.

Cô ấy đặt chậu trên cái bàn dài trong sân, ngay sau đó trong phòng lại có một người phụ nữ đi ra, trong tay bưng một chậu hoa quả màu vàng, bà Ôn nhìn không biết là quả gì.

Sau đó, lại có hai người bưng một cái chậu đi ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top