Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 320


Khi đó cậu đã không còn là một tên cu li nhỏ nhoi chuyển gạch trên công trường nữa, mà là một ông chủ lớn có giá trị bản thân hơn trăm triệu.

Tuy cậu mặc áo ba lỗ, trên người toàn là mồ hôi, trông giống như một công nhân bình thường nhưng cô ta vẫn nhìn cậu theo cách khác.

Bên cạnh cũng xuất hiện một người phụ nữ, chỉ có điều người phụ nữ kia tên là Lý Hoa.

Lý Hoa gọi cô ta: "Oánh Oánh, em đang làm gì vậy? Thời gian sắp muộn rồi, chúng ta phải đi thôi."

Từ Uyển Oánh đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích.

Lý Hoa bèn đi tới đưa tay kéo cô ta đi. Cô ta quay đầu lại nhìn cậu, mãi đến khi không nhìn thấy cậu nữa mới chịu thu hồi ánh mắt.

Sau đó Từ Uyển Oánh đã tới tìm cậu rất nhiều lần.

Ôn Độ cố ý tìm người điều tra một chút, thì ra Từ Uyển Oánh là thiên kim của một nhà lãnh đạo nhỏ, điều kiện sống rất tốt. Cô ta được nhận nuôi khi mới sáu tuổi.

Từ Uyển Oánh từng bị sốt một lần, chỉ nhớ mình tên là Oánh Oánh, còn lại không nhớ rõ gì nữa.

Vài ngày sau.

Từ Uyển Oánh lại xuất hiện trước mặt cậu.

Chủ động nói với cậu: "Anh có thể nói cho em biết anh tên là gì không?"

Thấy Ôn Độ không để ý tới mình, cô ta lại đuổi theo nói: "Em vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy rất thân thiết rồi."

Nói xong, hai má cô ta hơi đỏ lên, còn mất tự nhiên giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác, em chỉ đơn giản là muốn biết tên anh thôi."

Cậu không để ý đến cô ta.

Để đề phòng lại gặp phải cô ta ở công trường, Ôn Độ cũng không đến công trường nữa.

Nào ngờ người phụ nữ kia cứ như đã sớm điều tra rõ hành tung của cậu từ lâu, một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu.

Vẻ mặt cô ta vô cùng mừng rỡ: "Hôm nay anh không đến công trường sao? Sao anh lại ở đây? Anh vẫn chưa nói cho em biết anh tên là gì nữa đó!"

Vẻ mặt Từ Uyển Oánh ngây thơ hồn nhiên lại nhìn cậu vô cùng thân mật, giống như cô ta thật sự có một loại cảm giác thân cận đối với cậu.

Vài lần sau đó, Ôn Độ có ngu xuẩn cũng biết người phụ nữ này trăm phần trăm có vấn đề.

Nếu như ông trời thật sự thương cậu thì nên trả lại em gái cậu cho cậu chứ không phải để cho người phụ nữ này ù ù cạc cạc tiếp cận cậu hết lần này đến lần khác.

Cho dù cậu tạm thời xuất hiện ở nơi khác cũng có thể gặp được người phụ nữ này.

Làm thế nào cũng trốn không thoát.

Người phụ nữ này dường như vô cùng tà đạo.

Không chỉ có người phụ nữ này, người phụ nữ tên Lý Hoa kia cũng giống như thế. Mục đích của bọn họ dường như chính là cậu, cứ quấn lấy cậu mãi.

Cậu biết mình tránh không khỏi nên đã chủ động thăm dò, Muốn xem xem làm sao bọn họ có thể biết được hành tung của cậu.

Kết quả cậu tra ra hai người phụ nữ này hình như biết được tương lai mình sẽ xảy ra một ít chuyện, cụ thể thế nào thì không rõ ràng lắm, chủ yếu là muốn ôm lấy đùi của cậu.

Mà còn rất chắc chắn rằng không ai có thể từ chối được sắc đẹp.

Điều này làm Ôn Độ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cậu trực tiếp đưa hai người phụ nữ âm hồn bất tán kia đến bệnh viện tâm thần, còn cảnh cáo bọn họ nếu như còn dám xuất hiện lần nữa thì cậu sẽ khiến bọn họ ở lại trong đó cả đời, không bao giờ cho phép bọn ra bước ra ngoài.

Ba tháng sau, hai người bọn họ hoàn toàn biến mất trước mắt cậu.

Chỉ là cậu tuyệt đối không ngờ trong đời này hai người bệnh thần kinh đó lại xuất hiện trước mặt cậu sớm hơn cả mười năm.

Ôn Độ bắt đầu không nhận ra được nữa.
 
Chương 321


Lý Hoa trẻ lại mười tuổi, Từ Uyển Oánh vẫn còn là một đứa bé bảy tuổi, cho dù cậu có trí nhớ tốt cũng không thể nhận ra hai người đã thay đổi nhiều như vậy.

Thật sự rất xui xẻo.

Ôn Độ sa sầm mặt nói xong bèn đi lên lầu.

Triệu Hiểu Phi bước ra trước, đưa người đi.

"Chị đã gặp rất nhiều người nhưng chưa từng thấy ai được voi đòi tiên như em cả." Triệu Hiểu Phi nói xong câu đó thì Gọt cho chị cả của Uông Bình cùng đưa Từ Uyển Oánh đến đồn công an.

Triệu Hiểu Phi cũng không làm khó đồng chí cảnh sát nhân dân, chị ấy trực tiếp lấy ra mười đồng tiền đặt ở trên bàn: "Đồng chí, tình huống của nhà chúng tôi rất đặc biệt, rất có thể sẽ không có cách nào để chăm sóc cô bé này. Ông chủ tôi cũng cảm thấy rất băn khoăn khi đưa về nên chi ra mười đồng nhờ các anh đổi người khác chăm sóc cho cô bé này mấy ngày. Hơn nữa công nhân trong nhà quá nhiều, nhiều người phức tạp không an toàn."

Đồng chí trực ban tỏ vẻ đã hiểu, trực tiếp đưa người đi.

Từ Uyển Oánh hoàn toàn không ngờ vậy mà mình cũng bị đưa đi.

Cô ta nên nói gì đây?

Cô ta cũng đã nói mình tên là Oánh Oánh rồi.

Chẳng lẽ Ôn Độ nghe thấy tên mình xong mà không nhớ tới em gái của cậu sao, sau đó thay lòng đổi dạ với cô ta, cưng chiều cô ta thành một nàng công chúa nhỏ, cuối cùng phát hiện ra cô ta không phải là em gái của cậu mà là người cậu thích nhất sao?

Sao cậu nghe thấy tên cô ta lại chẳng những thờ ơ còn thẹn quá hóa giận đuổi cô ta đi?

Cái này không khoa học, hoàn toàn không phù hợp với phương thức tư duy của người bình thường!

Từ Uyển Oánh cũng ngơ ngác.

Chính xác mà nói, có thể bắt đầu từ lúc Ôn Độ mở miệng, cô ta đã ngơ ngác.

Gặp quỷ à!

Cái tình huống mẹ kiếp gì đây?

Từ Uyển Oánh thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, là một cô gái nhỏ ngọt ngào động lòng người lại ngây thơ hồn nhiên nhưng trên thực tế bên trong cô ta là một tiểu thái muội* đã trưởng thành. Cô ta cáu kỉnh đi theo sau công an vào một gia đình.

(*) Tiểu thái muội: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.

"Em ở lại đây vài ngày, chờ đến liên lạc được với người nhà em thì sẽ đưa em về." Công an dặn dò gia đình kia một số việc rồi để lại mười đồng, trực tiếp rời đi.

Từ Uyển Oánh nhìn căn phòng cũ nát, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta không muốn sống ở nơi quỷ quái này!

Cô bé ở cửa nói bằng tiếng địa phương: "Chị mau ngủ đi, tiền điện đắt lắm đấy."

Nói xong bèn lạch cạch tắt đèn.

Từ Uyển Oánh vẫn chưa tắm rửa và thay quần áo đứng tại chỗ phát điên!

"A..."

Cô ta tức giận thét lên.

"La hét cái gì?"

Đèn pin chiếu thẳng tới, Từ Uyển Oánh xụ mặt nhìn đối phương như nhìn người chết.

Bà cụ lớn tiếng mắng: "Nếu mày không muốn ở chỗ này thì bây giờ có thể cút ra ngoài. Đừng tưởng rằng tao nguyện ý thu nhận mày.

Sắc mặt Từ Uyển Oánh nhăn nhó.

Dựa vào cái gì chứ!

Cô ta vẫn còn muốn la hét nhưng bà cụ kia phát hiện ra ý đồ của cô ta, cảnh cáo cô ta: "Nếu mày còn dám la bậy thì tao sẽ bịt miệng mày lại."

Bà cụ nghĩ thầm mình mà còn không trị được một con nhóc sao?

Cuối cùng Từ Uyển Oánh không dám làm loạn nữa.

Cô ta tức giận muốn chết, chỉ có thể chấp nhận ngủ ở nơi rách nát này.

Ôn Oanh bị cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi đang ngủ vô cùng ngọt ngào.
 
Chương 322


Ngày hôm sau là cuối tuần.

Học sinh tiểu học không cần đi học.

Ôn Oanh vẫn dậy sớm, đi bán bánh bao bà nội.

Không có ba cô bé ở đây, Ôn Oanh bèn đứng lên làm trợ thủ của bà nội.

Ngày nào bà nội cũng thức dậy lúc nửa đêm, trời lại lạnh như thế thật sự quá vất vả. Ôn Oanh cũng muốn giúp bà nội làm chút chuyện trong khả năng của mình.

Cô bé vừa bước ra, bà Ôn đã nói: "Con mau trở về phòng đi."

Nói xong còn lấy bánh bao cho Ôn Oanh ăn.

Ôn Oanh ôm bánh bao, cảm thấy mình còn không biết chịu khó bằng bánh bao.

Tốt xấu gì bánh bao cũng có thể kiếm tiền, nhưng cô bé lại đi ăn một cái bánh bao có thể kiếm tiền.

"Bà nội, cho con đi bán bánh bao với bà đi! Con có thể thu tiền giúp bà!" Cô bé còn có thể giúp bà nội đẩy xe, vậy thì bà nội không cần phải vất vả đẩy xe ra ngoài nữa.

Tuy có thể đạp đi, nhưng có nơi căn bản không đạp qua nổi, chỉ có thể đẩy đi.

Bà Ôn làm gần xong xuôi rồi mới bắt đầu ra bán.

Ôn Oanh vội vàng bỏ bánh bao vào tầng ngăn hấp trên cùng, đội mũ và găng tay đi theo sau bà nội.

"Oanh Oanh, con về đi, ở đây không cần con đâu." Bên ngoài quá lạnh, bà lo lắng cô bé sẽ bị cảm.

Ôn Oanh giống như con giun trong bụng bà nội, vui vẻ nói: "Bà nội, con mặc rất nhiều quần áo rồi nên sẽ không bị cảm đâu. Hơn nữa không phải ngày nào con ở trường cũng đều ở trong lớp học, tụi con còn chơi ở bên ngoài nữa."

Bà Ôn nghe xong thấy cũng đúng, thế nên không từ chối nữa.

"Con lên xe đi, bà nội đưa con đi."

"Không cần, con tự đi! Thầy nói con phải rèn luyện thân thể." Ôn Oanh đi theo bên cạnh bà Ôn.

Bà Ôn dùng tay vịn xe tiếp tục đạp về phía trước, Ôn Oanh ở bên cạnh dùng sức hỗ trợ đẩy, đúng là tiết kiệm được rất nhiều sức.

Đợi đến chỗ bày sạp, bà Ôn lấy ra một tấm thảm cho Ôn Oanh rồi đắp lên đùi cô bé, để cô bé ngồi ở bên cạnh, sau đó mới lấy bánh bao cô bé bỏ vào đưa cho cô bé.

"Con cứ ăn ở đây, không cần quan tâm gì khác, biết không?"

Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu. "Con biết rồi, bà nội!"

Bà Ôn chọn nơi này là một chỗ khuất gió, Ôn Oanh ngồi trên băng ghế nhỏ, trong tay cầm bánh bao nóng hầm hập ăn vô cùng ngon lành.

Bà nội của cô bé còn dùng vại trà pha một ly sữa mạch nha.

Ôn Oanh ăn hai miếng bánh bao, uống một ngụm sữa mạch nha, nhịn không được nói: "Nếu có trứng luộc nước trà thì tốt rồi!"

Vị khách bên cạnh tò mò hỏi: "Trứng luộc nước trà?"

"Đúng vậy? Cái đó ăn rất ngon!"

Ôn Oanh nói đến chảy nước miếng.

"Con đã từng ăn chưa?" Vị khách buồn cười hỏi.

"Vâng, ăn rồi!"

Ăn trong mơ.

Trong mơ cô bé nhìn thấy đôi tình nhân cách vách kia cùng nhau ăn một quả trứng luộc nước trà, vô cùng hạnh phúc, cô bé thèm đến nỗi nước miếng nhiễu tí tách.

"Là do bà nội con làm sao? Hay là ngày mai hai người cũng bán trứng luộc nước trà đi?" Vị khách thấy cô bé ăn bánh bao rất thơm nên cố ý tới mua bánh bao nếm thử, kết quả mùi vị bánh bao thật đúng là không tệ.

Hắn ta đang chuẩn bị rời đi thì nghe được cô bé nói trứng luộc nước trà ăn ngon, trong nháy mắt cảm thấy hương vị của trứng luộc nước trà nhất định rất ngon.

Đúng vậy!

Bà nội còn có thể bán trứng luộc nước trà!

Ôn Oanh dùng sức gật đầu: "Được! Ngày mai chú có thể tới ăn ạ!"

"Được! Ngày mai chú sẽ tới mua."

Vị khách vui vẻ rời đi.

Ôn Oanh còn vẫy vẫy tay với người ta, chờ khách đi rồi, Ôn Oanh mới biết ánh mắt bà nội nhìn cô bé không đúng lắm.
 
Chương 323


Cô bé rụt cổ lại, cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Bà Ôn bình thường không mắng con nhỏ ở bên ngoài.

Sở dĩ mắng Ôn Thiều Ngọc là bởi vì hoàn toàn không nhịn được.

Buôn bán bánh bao vẫn tốt như trước.

Nhân bánh nhào bột mì mà bà Ôn chuẩn bị đều đã bán hết sạch, bà nội bèn đạp xe đưa Ôn Oanh trở về.

Về đến nhà, bà nội bắt đầu tắm rửa, rửa sạch lồng ngăn một lần, sau khi rửa sạch thì cất đi để ngày mai dùng tiếp. Khi bà đã xong việc trở về phòng thì trông thấy Ôn Oanh đang ngồi trên giường làm bài tập, thế là bà bắt đầu đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.

Ôn Oanh nhìn sắc mặt bà nội, biết bà nội vẫn còn đang tức giận.

Vừa lúc cô bé mới viết xong năm mươi lần chữ thầy cho luyện viết, bèn khép vở, sửa sang lại bút chì rồi bỏ toàn bộ vào trong cặp sách, tiếp đó mới len lén quan sát bà nội, chuẩn bị tâm lý, từng chút từng chút tiến đến trước mặt bà nội.

"Bà nội, có phải bà còn giận con không? Sau này con sẽ không nói lung tung nữa!"

Âm thanh của cô bé rất ngọt ngào, nghe cực kỳ ngoan ngoãn.

Bà Ôn tức giận cũng bị chọc cười.

Đây chính là biết rõ mà còn cố phạm phải!

Nhưng thái độ cũng được.

Bà Ôn cụp mắt, tức giận nói: "Con vẫn tốt hơn ba con, tốt xấu gì cũng biết mình sai ở chỗ nào.

Ôn Oanh nhỏ giọng phản bác: "Con giỏi hơn ba con nhiều.

Lỗ tai của bà Ôn rất thính!

Bà nheo mắt, trực tiếp cười lạnh nói: "Con có thể so với người có chút tiền đồ, còn ba con thì có tiền đồ gì để mà sợ chứ?"

Ôn Oanh lập tức câm miệng.

Cô bé cảm thấy ba cô bé cũng rất tốt.

Trước kia tuy có không ít tật xấu nhưng hiện tại đều đã sửa lại rồi.

Còn biết tiến lên!

Bây giờ còn ở bên ngoài hỗ trợ anh trai, đã là người từng đi xa nhà, thấy qua việc đời!

Bà Ôn nhìn vẻ mặt không phục của cháu gái, trong lòng ghét bỏ nghĩ không hổ là có quan hệ huyết thống, người bên ngoài nói một câu cũng không được.

"Trứng luộc nước trà mà con nói bà nội không biết làm, ngày mai sẽ không có để bán cho khách." Bà Ôn vừa mở miệng, Ôn Oanh đã biết ngay vấn đề ở chỗ nào.

Cô bé không biểu hiện quá kích động, nhưng đôi mắt to tròn kia đã sớm bán đứng cô bé.

Nếu như trong mắt có chữ, nhất định trên đó sẽ viết mấy chữ nóng lòng và muốn thử.

"Bà nội, thật ra trứng luộc nước trà rất dễ làm, con đã thấy người khác làm rồi." Ôn Oanh cực kỳ hưng phấn, thậm chí còn múa tay múa chân nói: "Bà nội, đơn giản lắm! Thật đấy ạ!"

Đôi mắt to vụt sáng của cô bé chớp chớp, đáng yêu ơi là đáng yêu, chỉ là có hơi ngốc.

Bà Ôn thở dài trong lòng.

Cháu gái của mình chỗ nào cũng tốt, chỉ là không được thông minh lắm.

Khi còn bé thì ngốc nghếch ngơ ngác, chịu tủi thân cũng không biết khóc, bị người ta bắt nạt cũng không biết mách lẻo, suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô.

Cũng không biết cô bé học từ ai mà nói mình biết làm trứng luộc nước trà.

Trong trứng luộc nước trà phải có cây hồi, lá nguyệt quế và vỏ quế gì gì đó, bà không tin cháu gái mình biết.

"Sao con biết?"

Ôn Oanh dừng lại, nhỏ giọng nói: "Biết trong mơ ạ."

"Con nằm mơ giỏi ghê! Thế mà còn nằm mơ nữa! Con có nằm mơ thấy được mình thi đậu đại học không?" Bà Ôn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại hỏi đến chỗ đau lòng của Ôn Oanh.

"Không có."

Ôn Oanh mếu máo.

Trong mơ cô bé đã sớm chết rồi, là một cô hồn dã quỷ. Quỷ thì làm sao có thể đọc sách được chứ?
 
Chương 324


Bà Ôn nhìn dáng vẻ mất mát của cháu gái, nghiêm mặt dỗ dành cô bé: "À, vậy con nói cho bà nội biết trong mơ của con làm trứng luộc nước trà ra sao thế?"

Ôn Oanh lập tức lấy lại tinh thần: "Bà nội, làm trứng luộc nước trà thật sự rất đơn giản! Đầu tiên chúng ta chọn trứng gà, phải chọn trứng nhỏ. Bởi vì trứng gà được bán theo cân nên nếu bà mua trứng lớn thì chúng ta sẽ bị lỗ."

"Ôi, con nhóc này cũng biết không ít đấy!" Bà Ôn vô cùng kinh ngạc.

Bà không ngờ cháu gái nhỏ của mình thật đúng là có bản lĩnh.

Ôn Oanh hơi ngượng ngùng, cô bé lắc lắc cái đầu, hai bím tóc trong nháy mắt chuyển động.

Tay bà Ôn hơi ngứa, Muốn giữ chặt bím tóc.

"Bé con, ngồi phải có dáng vẻ của ngồi, gật gù đắc ý thế này là sao đây?" Bà nội không ra tay, lên tiếng mắng.

Ôn Oanh lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại giống như một bé gái thục nữ đoan trang.

"Bà nội."

Cô bé len lén nhìn bà, ánh mắt sắc bén của bà nội nhìn qua, thế là cô bé thoải mái nhìn lại. Lúc này bà nội mới nhếch môi hài lòng.

"Người không làm gì mờ ám, đi đường không được lén lén lút lút, phải thẳng thắn vuông vắn. Lúc đi đường thắt lưng phải thẳng, không được khom lưng, rất khó coi."

"Bà nội, con nhớ hết rồi."

"Ừm, vậy con nói tiếp xem trứng luộc nước trà làm như thế nào đi."

Lần này Ôn Oanh nói từng chữ tròn vành rõ nghĩa, vô cùng nghiêm túc: "Chọn trứng gà, sau đó dùng nước sạch rửa sạch, cho vào nồi nước lạnh. Sau khi nước sôi thì đun tầm bảy tám phút là được. Sau khi trứng gà chín rồi mới để sang một bên cho nguội. Sau đó đập nát vỏ trứng, đặt vào trong nồi, cho nước sạch vào vừa phải."

"Sau đó thì sao?"

Bà Ôn còn tưởng rằng nhóc con đang nói bậy, nhưng bây giờ lại nghe rất giống chuyện có thật.

Được bà nội cổ vũ, trong lòng Ôn Oanh vô cùng kích động, hai má đều đỏ bừng.

"Trọng điểm là ở chỗ này! Làm trứng luộc nước trà nhất định phải có lá trà! Dùng số lượng hồng trà vừa phải, lá nguyệt quế, hạt tiêu cây hồi và vỏ quế, bỏ vào trong cùng với đường phèn rồi đổ xì dầu vào nấu. Sau khi chín thì ủ với lửa nhỏ là được rồi!"

Ôn Oanh vắt hết óc nhớ lại nội dung nghe được trong mơ, còn bổ sung thêm: "Tốt nhất là làm vào buổi tối, vậy thì buổi sáng sẽ ngon miệng hơn, mùi vị cũng được hơn."

Lời còn chưa dứt, bà Ôn và cô bé liếc nhìn nhau, bà Ôn cũng không may quần áo nữa.

Bà xuống phòng nơi ba bà ở, Ôn Oanh cũng mang giày đi theo ra ngoài.

Trứng gà có trong nhà đều là do bà Ôn chậm rãi tích góp.

Mỗi sáng sớm bà và Ôn Oanh mỗi người ăn một quả, cháu trai nói ăn nhiều trứng gà rất tốt cho sức khỏe, bà Ôn lo lắng thân thể mình sẽ sụp đổ rồi để Ôn Độ gánh vác ba và Ôn Oanh một mình chắc chắn cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Trong nhà có điều kiện, có tiền nên sẽ không có chuyện bà không nỡ để mình ăn.

Sức khỏe tốt mới là quan trọng nhất.

Có bà ở đây, cháu trai có thể kiếm tiền mà không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác trong lòng.

Mua trứng gà phải dùng phiếu, nhưng cũng có thể mua được trứng gà không cần phiếu. Bà nội toàn là mua trứng gà không cần phiếu, tất cả đều là trứng gà ta, kích thước không lớn nhưng rất thơm.

Một cân trứng gà cần dùng đến phiếu là ba hào tám.

Còn một cân trứng gà không cần dùng đến phiếu là năm hào.

Một cân có mười quả.

Lúc bán còn có thể bán một hào một quả.

Còn đắt hơn cả bánh bao của bà.

Bánh bao năm xu một cái.

Hơn nữa mua trứng luộc nước trà còn bớt việc.
 
Chương 325


Bà Ôn cầm tới bàn chải của mình, đặt trứng gà ở trong chậu, bắt đầu chà trứng gà.

Ôn Oanh phát hiện bà nội cầm thiếu một cái chậu, cô bé bèn đứng dậy lấy một cái chậu từ trong giá bát ra đặt bên cạnh bà nội. Sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên trên băng ghế nhỏ cùng với bà.

Trong nhà không có nhiều trứng lắm, tổng cộng chỉ có ba mươi quả.

Tay chân bà Ôn mau lẹ, không bao lâu sau đã rửa sạch trứng gà.

Ôn Oanh nhìn bà nội rửa trứng gà mấy lần, tiến lên vỗ vỗ nịnh nọt bà nội.

"Bà nội, cái gì bà làm cũng sạch sẽ hết á!"

Bà Ôn liếc mắt nhìn cô bé một cái: "Đồ bỏ vào trong miệng người khác mà không sạch sẽ một chút thì không phải là đang hại người sao? Bà nói cho con biết, về sau cho dù con làm cái gì thì cũng ít giở trò khôn vặt cho bà. Bất kể làm người hay làm ăn cũng đều phải có lương tâm. Tuyệt đối không được làm ra mấy chuyện gian lận, biết chưa?"

"Biết rồi ạ."

Ôn Oanh cũng không dám trì hoãn, lập tức tỏ thái độ.

Nếu cô bé có chút chần chừ, bà nội nhất định sẽ thao thao bất tuyệt dạy dỗ cô bé cả một hai giờ.

Bà Ôn rất hài lòng với thái độ của cô bé.

Lúc này trời còn sớm, bà Ôn bỏ trứng gà vào trong nồi nấu.

Sau khi nấu chín mới đặt sang bên cạnh để nguội.

Bà ra ngoài cầm đến một cái chậu, đổ nước vào trong, lại thêm gia vị vào.

Lúc bà Ôn làm nhân hấp bánh bao đã chuẩn bị rất nhiều gia vị. Cho những gia vị này vào nhân thịt là để khử mùi tanh. Thịt không dễ mua, cho dù có mua được cũng không nỡ mang ra làm bánh bao để bán.

Cháu bà đang trong tuổi lớn, làm sao có thể không cho con bé ăn chút thịt chứ?

"Bà nội, còn phải cho muối ạ?" Ôn Oanh nhớ rõ hình như mình không có nói phải cho thêm muối.

Bà Ôn bỏ hết gia vị vào trong, dùng mặt sau thìa đập nát toàn bộ trứng gà, bỏ từng cái từng cái vào trong chậu.

Nghe được lời này của cháu gái bèn quay đầu lại nói: "Con chỉ trông cậy vào chút muối trong xì dầu thì làm sao có ngon miệng?"

Ôn Oanh vừa nghe đã thấy có lý.

Dù sao cô bé cũng chưa từng ăn trứng luộc nước trà, cũng không biết trứng luộc nước trà mặn hay nhạt.

Lò sưởi trong nhà là được Cửu gia phái người tới lắp đặt hai ngày trước.

Không tốn nhiều than.

Buổi tối trước khi đi ngủ thì đóng lò sưởi, trong phòng vẫn rất ấm áp.

Không cần hâm nóng giường nữa.

Từ sau khi lắp lò sưởi, lúc Ôn Oanh làm bài tập cũng không cần phải chà tay.

Hiện tại còn có thể hầm một nồi trứng luộc nước trà trên lò, sáng mai thức dậy chắc chắn vẫn còn nóng hổi.

"Được rồi, vào nhà ngủ đi. Sáng mai mới ăn được."

Bà nội nhìn con mèo tham ăn, bèn lấy táo ngâm rượu trong tủ đưa cho cô bé.

"Ăn hai quả đi rồi đi ngủ."

Trong lòng Ôn Oanh vui vẻ muốn chết, táo ngâm rượu này chính là cục cưng của bà nội, bình thường bà đều không nỡ cho cô bé ăn.

Tuy những thứ này sớm muộn gì cũng đều tiến vào bụng của cô bé.

Ăn mấy quả táo ngâm rượu, Ôn Oanh cảm thấy mỹ mãn tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau cô bé ngửi thấy mùi thơm, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Bỗng nhiên nhớ tới bà nội làm trứng luộc nước trà bèn lập tức bò dậy.

"Bà nội, trứng luộc nước trà làm xong chưa ạ?"

Bà Ôn nghe thấy tiếng cháu gái gọt, khóe miệng giật giật: "Con đúng là con gái ruột của ba con! Hai người các con đúng là thèm ăn giống hệt nhau."

Ôn Oanh vẫn rất đắc ý.

"Bà nội, bà nói như vậy, nếu ba con nghe thấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."

Cây gậy nhóm lửa trong tay bà Ôn lúc này vô cùng có ý tưởng.

"Đi đánh răng rửa mặt nhanh lên."

"Đi ngay đi ngay ạ!"
 
Chương 326


Âm thanh non nớt vui vẻ của Ôn Oanh vang lên trong nhà, không bao lâu sau đã bước ra từ bên trong.

Bà Ôn đã đổ nước rửa mặt cho cô bé xong xuôi, Ôn Oanh tự mình rửa mặt đánh răng, sau đó lắp ba lắp bắp cọ đến bên cạnh bà nội.

Ôm vẻ mặt tràn ngập chờ mong nhìn bà Ôn.

"Con muốn làm gì?" Bà Ôn biết rõ còn cố hỏi.

Ôn Oanh nhỏ giọng nói với bà nội: "Sáng nay con có thể ăn trứng luộc được không?"

"Chậc."

Trên mặt bà nội hiện lên động tác trên tay nhưng không chậm chạp chút nào.

Trực tiếp đưa trứng luộc nước trà vào trong tay Ôn Oanh.

"Mau ăn đi, nếm thử xem hương vị thế nào?"

"Vậy con sẽ thay bà nội nếm thử hương vị của trứng luộc nước trà! Tuy rằng con biết nhất định nó rất ngon."

Miệng mồm Ôn Oanh giống như bôi mật.

Bà Ôn cũng không vạch trần chút tâm tư nhỏ của cô bé, đưa bánh bao nhân thịt cho cô bé.

"Ăn xong trứng luộc nước trà thì ăn cái bánh bao này nữa."

"Vâng ạ.

Lúc này Ôn Oanh đã lột vỏ trứng gà, ôm trứng gà cắn một miếng nhỏ, đôi mắt xinh đẹp vừa đảo quanh một cái đã sáng lên.

"Bà nội, ăn ngon lắm!"

Khóe miệng bà Ôn vui vẻ giương lên nhưng lại cố gắng đè xuống.

"Ăn ngon thật à?"

"Thật sự rất ngon." Ôn Oanh nói xong còn cầm trứng luộc nước trà đưa đến bên miệng bà Ôn: "Bà nội, bà cũng nếm thử một chút đi."

Bà Ôn cắn một miếng, phát hiện mùi vị của trứng luộc nước trà không mặn không nhạt, rất vừa vặn.

"Cũng tạm được."

Đó không phải là bà khiêm tốn, chỉ là bà sợ sẽ không có ai mua nó.

Dù sao so với trứng luộc, trứng luộc nước trà đắt hơn rất nhiều.

Đợi đến khi nồi bánh bao đầu tiên của bà Ôn sắp chín, bà mới đạp xe ba bánh đưa Ôn Oanh cùng xuất phát.

Hai bà cháu đến chỗ thường ngày bán trứng luộc trà.

Ôn Oanh cầm một cái ghế nhỏ, tiếp tục gặm bánh bao nhân thịt của cô bé.

Gần đây không biết có phải bởi vì thân thể lớn lên hay không mà Ôn Oanh có thể ăn hai cái bánh bao trong một bữa.

Ôn Oanh ôm bánh bao, đôi mắt to tròn liến thoắng nhìn qua nhìn lại.

Phía trên chiếc Bếp nhỏ có một cái chậu, trong chậu đựng đầy những quả trứng gà đỏ rực, bốc hơi nóng hầm hập.

Ôn Oanh thấy khách tới mua bánh bao là sẽ cọ đến bên cạnh bà nội, giòn giã hỏi: "Bà nội, con còn có thể ăn thêm một quả trứng luộc nước trà nữa không? Trứng luộc nước trà ăn ngon lắm!"

Bà Ôn cau mày nói: "Đó là để bán, chờ bán xong sẽ cho con ăn."

"Dạ."

Ôn Oanh mất mát trở lại chỗ ngồi, lại ôm bánh bao tiếp tục gặm, ánh mắt kia cũng không chịu rời khỏi trứng luộc trà.

Cô bé còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mọi người tuyệt đối không được mua, tốt nhất là để lại hết cho mình, tuyệt đối không được mua, tuyệt đối không được mua!"

Tuy âm thanh đó không hề nhỏ một chút nào.

Bà Ôn Muốn che mặt trước sự ngốc nghếch của cháu gái, ngay cả tốc độ trả tiền cho khách cũng nhanh hơn không ít.

Bỗng nhiên có người hỏi: "Chị, đây chính là trứng luộc nước trà mà cháu gái chị nói sao?"

Bà Ôn vừa nhìn đã nhận ra hóa ra đây là người hôm qua đến mua bánh bao.

"Đúng vậy, đây chính là trứng luộc nước trà, mới vừa ra nồi nên vẫn còn nóng hổi, cậu muốn nếm thử không?"

Nếu bà Ôn cho người ta nếm thử cả một quả trứng gà thì không quá thực tế.

Vừa lúc bà có mang theo một con dao nhỏ bên người, bà dùng nó để gọt táo cho cháu gái, vì thế bà bóc một quả trứng luộc nước trà ra, dùng dao nhỏ cắt trứng gà thành từng miếng.

"Nếm cả một quả nhất định là không được, cậu nếm miếng này xem sao?" Bà Ôn cắt giấy dầu thành từng miếng nhỏ, đặt miếng trứng luộc nước trà đã được cắt thành từng miếng nhỏ lên trên đó rồi đưa cho khách.
 
Chương 327


Người đàn ông trung niên mua bánh bao kia không ngờ mình còn có thể nếm thử trước rồi mới mua.

Đồ ăn cho không thì không quan tâm lớn nhỏ, dù sao cũng không tốn tiền.

Cho dù chỉ là một chút cũng có thể khiến tâm trạng người khác vui vẻ.

"Chị, chị biết làm ăn lắm đấy." Người đàn ông cười ha hả nhận lấy, bỏ một miếng vào trong miệng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Ôi trời, hèn gì cháu gái của chị ngày nào cũng nhắc tới, vừa rồi còn nói không muốn chúng tôi mua. Mùi vị của món này đúng là không tệ đâu."

Trái tim của bà Ôn vốn đang treo cao nghe được khách nói như thế, thế là trên khuôn mặt quanh năm nghiêm nghị kia nhịn không được xuất hiện một chút ý cười.

"Đây đều là dùng nguyên liệu tốt nấu cả đêm, mùi vị chắc chắn sẽ ngon."

"Vậy trứng luộc nước trà này của chị bán thế nào?" Người khách hỏi.

Bà Ôn nói: "Cái này hơi đắt, một hào một quả."

"Cái này của chị cũng không phải là hơi đâu." Người khách có chút đau lòng, có điều đúng là vẫn xứng đáng bỏ ra một hào: "Cho tôi năm quả."

Bà nội không ngờ ngoài miệng người này chê đắt nhưng lại một hơi Muốn năm quả.

"Được, chờ tôi chọn cho cậu mấy quả lớn."

Bà Ôn ngoài miệng nói muốn chọn mấy quả trứng gà lớn nhưng trên thực tế dáng vẻ trứng gà đều nhỏ như nhau.

Vị khách này vừa nghe trong lòng thoải mái.

Vốn chỉ chuẩn bị mua mấy quả trứng luộc nước trà về cho người trong nhà nếm thử nhưng bây giờ ngay cả bữa sáng cũng mua. Thế là bà Ôn lại bán thêm được mười cái bánh bao.

Người vốn không có ý định mua trứng luộc nước trà vừa nghe nói trứng luộc nước trà có giá một hào một quả, vậy mà ngay cả ánh mắt cũng không kịp chớp thì đã mua rồi.

Lại thấy bên cạnh vẫn còn trứng luộc nước trà có thể ăn thử, trong lòng bèn nôn nóng muốn thử.

"Bà chủ, chúng tôi cũng có thể nếm thử cái này không?"

Có người mặt dày hỏi.

Có người muốn nếm, vậy có nghĩa là có lòng muốn mua, sao bà nội có thể từ chối được chứ?

"Mọi người tự mình lấy nếm thử đi. Không mua cũng không sao. Quả trứng luộc nước trà này đã cắt rồi, ăn nó nhân lúc còn nóng dù sao vẫn ngon hơn, nếu không lát nữa lạnh rồi thì vị sẽ khác."

Mấy vị khách xung quanh vừa nghe nói ăn nhân lúc còn nóng mới ngon cũng không nhịn được Muốn ra tay trước, nhưng da mặt của mọi người mỏng nên ngại không dám ăn.

Bà Ôn cũng nhìn ra được, bèn nói: "Mọi người đều là khách quen thường xuyên đến chỗ tôi mua bánh bao, hôm nay vừa vặn đúng lúc lại may mắn thì cứ nếm thử trước đi, về sau mọi người không còn may mắn được thế này nữa đâu."

Mấy vị khách kia vốn còn rất ngượng ngùng, kết quả nghe bà Ôn nói vậy là nhao nhao tiến lên nếm thử trứng luộc nước trà.

"Ha, đúng là hương vị của trứng luộc nước trà này không tệ, hơn nữa còn càng ăn càng thơm."

"Quả thật ăn rất ngon!"

Mấy vị khách đó anh một câu tôi một câu, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng.

Vốn dĩ bọn họ cũng không có ý định mua trứng luộc nước trà đắt như vậy nhưng sau khi nếm xong lại cảm thấy nếu không mua thì sẽ thấy thèm.

Dù sao cũng không ăn món này mỗi ngày, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, vì thế anh mua một quả, tôi mua hai quả.

Đợt khách này mua xong cũng không còn lại mấy quả trứng luộc nước trà.

Sau đó có một vị khách nhìn thấy trong tay ai cũng xách theo trứng luộc nước trà bèn tò mò hỏi. "Chị, chị đang bán gì thế?"

Bà Ôn nhiệt tình nói: "Đây là trứng luộc nước trà, một hào một quả.”
 
Chương 328


Có người ghét bỏ nó đắt, căn bản không định mua.

Nhưng Ôn Oanh ở bên cạnh lại trông mong nói: "Chỉ còn lại năm quả, bà nội có thể không bán nữa được không ạ? Chừa lại cho con ăn với?"

Dáng dấp nhỏ nhắn kia của cô bé thoạt nhìn đúng là đang cực kỳ thèm thuồng.

Làm cho người ta nhịn không được nghĩ trứng luộc nước trà này rốt cuộc ngon cỡ nào.

Hơn nữa chỉ còn lại năm quả trứng luộc nước quả, vốn dĩ còn đang hơi do dự nhưng vẫn trực tiếp nói: "Cho tôi một quả.”

Người phía sau vừa nghe thấy trứng luộc nước trà sắp hết, trong nháy mắt trở nên sốt ruột. 

"Tôi mua hai quả!"

"Cho tôi ba quả cuối cùng!"

Hai người này sợ bị người ta giành trước nên đã cầm tiền đặt ở trong tay bà Ôn.

Dù sao bánh bao vẫn còn, không vội, nhưng trứng luộc nước trà sắp hết rồi.

Ôn Oanh vẫn còn ở bên cạnh than thở nói: "Bà nội, bán hết trứng luộc

nước trà rồi."

"Hết rồi, sáng mai nấu xong lại cho con thêm một quả." Bà Ôn vừa lấy bánh bao cho khách vừa trả tiền cho khách, còn không quên nói chuyện với cháu gái.

Ôn Oanh đáng thương nói: "Vậy ngày mai con có thể ăn thêm hai quả không ạ?"

"Không được, trứng gà trong nhà có hạn. Cho con ăn thì còn bán thế nào đây?"

Bà Ôn từ chối không chút nghĩ ngợi.

Những người xung quanh không mua được trứng luộc nước trà nghe thấy, thì ra trứng luộc nước trà này chỉ bán được mấy quả một ngày, bán xong là sẽ hết.

Mọi người ngầm hiểu, không hẹn mà cùng nghĩ ngày mai phải đến sớm một chút, nói không chừng còn có thể giành được mấy quả trứng luộc nước trà.

Bà Ôn vẫn bán xong hết bánh bao sớm như thường ngày, đạp xe trở về.

Trên đường, Ôn Oanh không ngừng cười với bà nội: "Bà nội, con diễn cũng không tệ lắm đúng không ạ?"

"Con học cái này từ ai đấy?"

Bà Ôn cảm thấy hôm nay nếu không có cháu gái nói những lời kia, chỉ sợ cũng không dễ bán trứng luộc nước trà đi như vậy.

Đương nhiên là học theo đôi tình nhân kia rồi.

Những lời này Ôn Oanh không thể nói với bà nội, nếu bà nội biết được nội dung trong giấc mơ của cô bé thì nhất định sẽ rất đau lòng.

Cô bé không muốn cho bất cứ ai biết chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ.

"Con học từ ba á."

Ôn Oanh không hề có gánh nặng tâm lý mà kéo ba ra chịu tiếng xấu. Dù sao ba cũng không có ở đây nên cô bé muốn nói thế nào cũng được.

Chờ sau này ba trở về, bà nội chắc chắn đã không còn nhớ rõ chuyện này nữa. Mà cho dù bà nội vẫn còn nhớ rõ thì có thể ba cũng sẽ nói là mình đã quên rồi.

Bàn tính nhỏ bé của Ôn Oanh vang lên lạch cạch.

"Ba con không dạy gì tốt được cho con cả." Bà Ôn ngoài miệng ghét bỏ con trai nhưng trong lòng lại nghĩ đến con trai.

Hai bà cháu về đến nhà, Ôn Oanh ở trong phòng làm bài tập còn bà Ôn thu dọn đồ đạc đi mua trứng gà.

Lần này bà định mua nhiều hơn một chút.

Trứng gà mua về có thể để đó không dùng tới, sau đó chế biến toàn bộ chúng thành trứng luộc nước trà.

Nếu bán không hết thì làm ít đi mấy quả, nếu bán đắt thì một ngày làm ba mươi năm mươi quả.

Để nhỡ mà giờ mua trứng gà ít thì sau này không mua được nữa.

Sở Thành.

Ôn Độ vẫn chưa biết buôn bán nhỏ của bà nội đã tăng thêm sản phẩm mới, hơn nữa làm ăn cũng không tệ lắm. Bây giờ mỗi ngày cậu đều cắm ở trong phòng, nghiêm túc vẽ bản thiết kế lẫn bản thiết kế thi công.

Những người khác cũng không dám quấy rầy cậu.

Ngay cả nhân viên công tác tới cửa lắp điện thoại mà Ôn Độ cũng không biết.
 
Chương 329


Trái lại Từ Uyển Oánh có tìm tới cửa nhà mấy lần nhưng ngay cả cửa lớn cũng không thể bước qua.

Ôn Độ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Đại Ni, Tiểu Ni lẫn Thiết Tỏa đều vây quanh trong phòng khách không biết đang làm gì.

Thiết Tỏa nhìn thấy cậu bèn lớn tiếng nói: "Anh, anh mau đến xem đi. Điện thoại của chúng ta đã lắp xong rồi."

Ôn Độ nhìn xem, đúng là đã lắp điện thoại rồi.

Cậu trái lại muốn gọi cho ba cậu một cuộc nhưng bỗng nhiên sực nhớ ra Sở Thành và Hương Thành bây giờ vẫn chưa thể trực tiếp gọi điện thoại được.

"Tôi có việc ra ngoài một chuyến."

Ôn Độ cầm đồ, đạp xe đi tìm Luật Hạo Chi.

Sau khi có bản thiết kế rồi phải nhanh chóng đi tìm Luật Hạo Chi, nếu Luật Hạo Chi có yêu cầu gì thì còn có thể sửa đổi.

Luật Hạo Chi biết Ôn Độ có tài năng, nhưng sau khi nhìn thấy bản thiết kế Ôn Độ đưa mới biết Ôn Độ còn tài năng hơn so với trong tưởng tượng của mình.

Ôn Độ chờ Luật Hạo Chi xem xong mới hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Tôi đã hơi nôn nóng muốn xem dáng vẻ của thành phẩm rồi!"

Bản thiết kế này khiến Luật Hạo Chi có chút nhiệt huyết sôi trào.

Ai lại không muốn công ty của mình trở nên độc đáo chứ?

"Nếu như có thể, bên phía tôi sẽ sắp xếp người làm ngay."

Công việc phía trước đã làm sắp xong nên Ôn Độ muốn công việc của các công nhân phải liền liền.

Luật Hạo Chi đương nhiên không có ý kiến: "Vậy mọi người xây ký túc xá công nhân trước đi."

"Ký túc xá công nhân chia làm nhiều tầng, lúc trước tôi cũng đã nói với cậu rồi, có phòng bốn người, phòng tám người, phòng đôi và phòng đơn."

Ký túc xá mà Ôn Độ xây tương đương với loại nhà được dùng để cho thuê do các cá nhân thế hệ đời sau xây dựng.

Cậu ấy vừa nói, vừa vẽ trên giấy.

"Mỗi tầng, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh. Còn kiểu phòng thế này đều có nhà bếp riêng, như vậy có thể cung cấp cho người có gia đình."

Hai người vừa nói là nói đến khi rất muộn.

Luật Hạo Chi không để Ôn Độ đi, nhiệt tình chiêu đãi cậu.

Hai người lại thuận tiện nói thêm một ít chuyện riêng.

"Chú Ôn không tìm việc nhưng mỗi ngày đều chạy khắp nơi."

Ôn Độ vừa nghe đã biết Luật Hạo Chi rất để ý đến ba mình.

"Cảm ơn."

"Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."

Ôn Độ: "Lúc nên khách sáo thì vẫn nên khách sáo một chút."

"Tôi phát hiện cậu nói chuyện rất phũ. Làm ăn là chuyện làm ăn, tình cảm qua lại là tình cảm qua lại. Cậu không cần lo lắng tôi không phân biệt được." Luật Hạo Chi câm nín.

"Tôi biết cậu có thể phân biệt rõ, nhưng tôi lo lắng cậu lợi dụng tình cảm để tôi ưu đãi cho cậu. Tất cả những gì tôi dựa vào là trí tuệ và tài năng. Cho dù có bị đặt ở phía sau thì hai ba mươi năm, ba mươi năm mươi năm về sau, những thứ này của tôi vẫn có thể bán đi với giá tốt. Hơn nữa giá cả chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn."

Luật Hạo Chị: "..."

Qua một hồi lâu sau, Luật Hạo Chi mới chịu không nổi mà giơ ngón tay cái lên với Ôn Độ.

"Thật không hổ là cậu!"

Ôn Độ mỉm cười: "Quá khen quá khen."

Ôn Thiều Ngọc bị hai người thảo luận đang đạp xe đạp trở về.

Hẳn rất nghe lời con trai, tuyệt đối không về nhà quá muộn.

Nhưng hôm nay bị trì hoãn một chút thời gian.

Lúc hắn trở về trời đã gần tối đen.

Ôn Thiều Ngọc đạp xe vội vội vàng vàng trở về, lúc đi qua một con ngõ nhỏ hình như đã tông phải thứ gì đó, cả người bèn quăng khỏi xe ngã chổng vó.

Ôn Thiều Ngọc đau đến mức mặt mày vặn vẹo.

Hắn ôm mông, một hồi sau mới bò dậy từ trên mặt đất.
 
Chương 330


Thứ vừa rồi là gì mà lại ném xuống đất chứ?

"Ai ném rác à? Sao không có chút ý thức công cộng nào hết vậy?"

Ôn Thiều Ngọc khập khiễng đứng lên, trong miệng mắng chửi hùng hổ nhưng trong lòng lại đau xót cho quần áo của mình hơn, đây chính là cái quần tây đầu tiên của hắn.

Hắn đi tới bên cạnh bãi rác đó, sau đó sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.

Con trai ơi!

Hình như hẳn đụng phải ai đó rồi!

Đây không phải là người chết đó chứ?

Hai chân Ôn Thiều Ngọc không khống chế được run rẩy.

Hắn nuốt nước miếng, run lẩy bẩy đưa tay qua, bỗng nhiên tay hắn bị một thứ gì đó trơn nhẵn lạnh lẽo bắt được!

"A... Á!"

Ôn Thiều Ngọc bị người nọ bịt miệng lại nên không thể phát ra được một chút âm thanh nào, người nọ còn lạnh lùng cảnh cáo hắn.

"Nếu như anh dám phát ra một chút âm thanh, tôi sẽ giết chết anh."

Ôn Thiều Ngọc tuy không được những cái khác nhưng lại rất biết thức thời, hắn vội vàng gật đầu.

"Bây giờ tôi sẽ buông anh ra, anh không được phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, sau đó nhanh chóng cút đi cho tôi."

Ôn Thiều Ngọc không ngờ đối phương không muốn xuống tay với mình, còn muốn thả mình rời đi thì làm gì có chuyện hắn không đồng ý.

Thiếu chút nữa thì đầu hắn rớt rồi.

Người đàn ông sau lưng nói lời giữ lời, đúng là đã buông lỏng hắn ra.

Sau khi Ôn Thiều Ngọc có được tự do bèn đỡ xe đẩy đi muốn bỏ chạy.

Hắn cảm giác trên mặt ươn ướt không thoải mái, giơ tay lau một cái rồi mượn ánh trăng nhìn kỹ.

Mẹ ơi!

Máu!

Không phải tên vừa rồi bị thương đó chứ?

Ôn Thiều Ngọc quay đầu lại nhìn, người nọ dựa vào tường, thân thể nhoáng cái lệch sang bên kia.

Phỏng chừng ngay cả ngõ nhỏ cũng không ra khỏi được, sau đó té xỉu.

Người này bị thương, rõ ràng trong tay có dao có thể giết chết hắn nhưng cuối cùng vẫn không động đến hắn, lại còn để hắn rời đi.

Vậy hẳn không phải là người xấu đúng không?

Bản thân mình vừa rồi còn đạp xe tông người ta một cái, nếu người nọ là một người cực kỳ hung ác thì chỉ sợ đã dùng một nhát giải quyết hắn rồi.

Mặc kệ vết thương của người ta có phải do mình tạo ra hay không, người ta không tính sổ với mình thì bản hẳn không phải là người xấu.

Ôn Thiều Ngọc không ngừng thuyết phục mình, nhìn người nọ lảo đảo một chút, hắn cắn răng đẩy xe trở về.

"Tôi đưa cậu đến bệnh viện." Ngay cả nhìn mà Ôn Thiều Ngọc cũng không dám nhìn người ta.

Người nọ không ngờ Ôn Thiều Ngọc sẽ quay lại, hơi sửng sốt: "Tôi không đi bệnh viện, anh đi đi."

"Bây giờ cậu căn bản không thể đi được, hay là tôi đưa cậu về nhà nhé?" Ôn Thiều Ngọc đôi khi còn rất cố chấp.

Người nọ hoàn toàn không ngờ Thiều Ngọc lại ngu ngốc như vậy.

"Có người đang đuổi giết tôi, Muốn mạng của tôi, anh ở cùng một chỗ với tôi cũng sẽ mất mạng. Muốn sống thì mau cút đi."

Giọng điệu của người đàn ông không được tốt lắm.

Nhưng trong lời ngoài lời đều đang nhắc nhở hắn đừng lại gần, mau chóng chạy trốn.

Ôn Thiều Ngọc vừa nghe là biết sao có thể bỏ lại người này.

"Xem ra không về nhà cậu được thì bây giờ về nhà tôi đi, nhà tôi chỉ có mình tôi ở. Đợi đến khi thương thế cậu khỏi rồi, cậu muốn đi đâu thì đi đó. Muốn giữ mạng thì mau chóng lên xe, tôi đưa cậu đi."

Ôn Thiều Ngọc dứt lời còn đạp xe thúc giục người nọ: "Cậu nhanh lên chút đi, nhỡ đâu người ta đuổi kịp thì hai ta đều phải ngồi luôn ở chỗ này đấy. Trông cậu cũng không muốn chết lắm nên mau chóng lên xe đi."

Người nọ không ngờ trên thế giới này còn có thể gặp được một người ngu ngốc như Ôn Thiều Ngọc.
 
Chương 331


Cũng không phải anh ấy không muốn sống.

Chỉ là quá thận trọng.

Hiện tại anh ấy đã xác định người trước mắt này là ngốc thật.

Ôn Thiều Ngọc cũng không biết người ta gọi hắn là tên ngốc, hắn đạp xe đạp chạy một đường như Còn thông minh đạp một vòng lớn mới về nhà.

"Cậu còn chịu được không?" Ôn Thiều Ngọc còn quay đầu hỏi người ta.

Người nọ nói: "Không chết được."

Đợi đến khi về nhà.

Ôn Thiều Ngọc đưa người vào trong nhà, dì nấu cơm cho hắn đã về rồi, trên bàn bày sẵn đồ ăn đã được làm xong.

"Trước tiên cậu..."

Ôn Thiều Ngọc Muốn bảo người ta đi nghỉ ngơi một chút, kết quả nhìn thấy trên người người nọ dính đầy máu thì âm thanh cũng run rẩy theo.

"Cậu như vậy sao còn không đến bệnh viện, đi bệnh viện tốt xấu gì cũng có thể sống sót..."

Sắc mặt của người nọ tái nhợt, đã không còn huyết sắc, bởi vì mất máu quá nhiều nên toàn thân đều đang run rẩy.

"Không thể đi bệnh viện."

Người nọ nói xong thì ngất đi.

Ôn Thiều Ngọc sợ tới mức vội vàng gọi điện thoại cho người của Luật Hạo Chi.

"Có bác sĩ nào có thể đến nhà không? Tôi bị thương? Rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, hình như mất nhiều máu lắm. Đúng vậy, bây giờ tôi không thể đi bệnh viện được, phiền cậu xử lý giúp tôi một chút."

Ôn Thiều Ngọc cúp điện thoại xong cũng không biết phải làm gì, gấp đến độ giống như một con kiến chạy loạn đầy đất.

Mười mấy phút sau, Kiều Vũ, thủ hạ của Luật Hạo Chi ở lại bảo vệ em trai mang theo bác sĩ gia đình tới cửa.

"Anh Ôn, anh bị thương ở đâu? Bác sĩ tới rồi."

Kiều Vũ thấy Ôn Thiều Ngọc dính máu đầy người, nhất thời hoảng sợ.

Ôn Thiều Ngọc không cho bác sĩ vào cửa, hạ thấp giọng hỏi Kiều Vũ: "Bác sĩ này có đáng tin không? Có thể sẽ đem chuyện hôm nay nói cho người ngoài biết không?"

Kiều Vũ nói: "Bác ấy sẽ không nói chuyện ở đây cho người khác biết. Anh có thể yên tâm."

"Vậy mau vào đi. Người sắp chết rồi." Ôn Thiều Ngọc dẫn bọn họ vào.

Kiều Vũ nhìn thấy người nằm trên sô pha, lập tức bảo bác sĩ tới chữa trị cho đối phương.

Bác sĩ gia đình vừa nhìn thấy tình trạng của bệnh nhân đã vội vàng bắt đầu rửa sạch vết thương cho đối phương. Đợi đến khi bận rộn xong xuôi đã là chuyện nửa đêm.

"Bệnh nhân có thể sẽ bị sốt vào ban đêm."

Bác sĩ vừa dứt lời, Ôn Thiều Ngọc tựa như nhìn chúa cứu thế cầm tay đối phương: "Bác sĩ, cứu người cứu đến cùng, bác ở lại đi. Nhỡ đâu cậu ta xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không chăm sóc được."

Kiều Vũ cũng mở miệng nói: "Bác cứ ở đây quan sát một thời gian. Có gì thì sẽ gọi điện thoại cho bác."

Bác sĩ ở lại.

Ôn Thiều Ngọc còn cố ý chuẩn bị đồ ăn cho bác sĩ.

Sau khi bác sĩ ăn xong bèn đến một phòng khác nghỉ ngơi.

"Có chuyện gì anh cứ gọi tôi là được.

"Được, bác mau đi nghỉ ngơi đi."

Ôn Thiều Ngọc lại ra ngoài tiễn Kiều Vũ, liếc mắt nhìn người nọ được mình cứu trở về rồi đi giặt sạch quần áo của

mình.

Quần tây hắn mới mua không sao cả, nhưng máu trên chiếc áo sơ mi trắng đầu tiên của hắn căn bản không thể giặt sạch được.

"Này là sao chứ?"

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hôm nay mình thật sự vô cùng xui xẻo.

Chờ hắn giặt quần áo xong lại vào phòng chăm sóc người mình vừa nhặt về kia.

Nhỡ đâu nửa đêm người nọ sốt hỏng đầu thì có thể hắn còn phải chăm sóc người ta cả đời.

Kiên quyết không thể thực hiện kiểu mua bán lỗ vốn này được.

Hắn nhất định phải chăm sóc tốt cho người nọ.

Ôn Thiều Ngọc lau người cho người nọ, thỉnh thoảng thay khăn lông trên trán để đề phòng đối phương thật sự sốt cao, tự nóng chết mình.
 
Chương 332


"Về sau con trai mình có thể hiếu thuận với mình như vậy là tốt rồi."

Ôn Thiều Ngọc nói xong lại tiếp tục thay khăn lông cho đối phương.

"Hắt xì!"

Ôn Độ không hiểu sao lại hắt xì một cái, xoa xoa mũi.

Ai đang nhắc tới cậu thế?

Không phải là bà nội đó chứ?

Cũng không biết trong nhà đã lắp điện thoại xong chưa?

Ôn Độ bận rộn đến nửa đêm, thấy thời gian không còn sớm nữa mới tắt đèn đi ngủ.

Sáng mai cậu sẽ đi xây ký túc xá công nhân.

Cũng không biết trung tâm nghiên cứu phát triển và trung tâm sản xuất sẽ khởi công khi nào.

Cậu nghĩ thầm phải để cho thủ hạ của mình qua đó học tập.

Người khác không học cũng phải đưa Triệu Kiến Đông vào.

Đến lúc đó cậu và Luật Hạo Chi thương lượng một chút xem có thể để cho Triệu Kiến Đông học được nhiều bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tương lai nhất định có thể cần dùng đến.

Nào ngờ bên phía ký túc xá công nhân của cậu cũng đã bắt đầu khởi công rồi mà trung tâm nghiên cứu phát triển lẫn trung tâm sản xuất vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.

Đúng lúc trong nhà có điện thoại tới.

"Alo?"

Ôn Độ vừa vặn đi ngang qua điện thoại bèn giơ tay nghe máy.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói non nớt rụt rè: "Anh trai, là em, Oanh Oanh á!"

"Trong nhà lắp điện thoại rồi sao?" Ôn Độ ngạc nhiên hỏi.

Trong âm thanh ngọt ngào của Ôn Oanh mang theo hưng phấn: "Hôm nay mới sắp xếp xong nên em lén Gọi điện thoại cho anh. Anh trai, có phải em giỏi lắm đúng không?"

"Ừm, Oanh Oanh giỏi nhất. Gần đây trong nhà có tốt không? Bà nội có khỏe không?"

Ôn Độ một hơi hỏi vài vấn đề.

Ôn Oanh rất kiên nhẫn trả lời: "Bà nội và em đều rất tốt. Việc làm ăn trong nhà cũng rất tốt. Bà nội sẽ làm trứng luộc nước trà, bât giờ ngày nào cũng bán. Có không ít khách vì muốn ăn trứng luộc trà mà còn tiện thể mua luôn bánh nào em và bà nội cũng bán xong hết bánh bao sớm lắm."

"Lợi hại đến vậy à?"

Ôn Độ nghe âm thanh non nớt của em gái, trong lòng cũng không còn phiền não như trước nữa.

Bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại.

"Bà nội vốn dĩ rất lợi hại.

"Ừm, bà nội đâu rồi?" Ôn Độ hỏi.

Ôn Oanh nói: "Bà nội đi tiễn người..."

Lời còn chưa nói xong đã không lên tiếng nữa.

Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói của bà Ôn: "Tiểu Độ?"

"Bà nội, là con."

Bà Ôn cho rằng điện thoại là cháu trai gọt tới, bèn nói với cháu trai: "Sau này mỗi tuần gọi một cuộc điện thoại về là được, nếu có chuyện gì lớn thì cứ gọi về nhà. Bình thường lúc em gái con đi học bà đều không có ở nhà. Con chỉ cần tránh thời gian này là được."

"Bên chỗ con gần như ngày nào cũng có người trong nhà. Đến lúc đó bà nội cứ nói thẳng là muốn tìm con." Ôn Độ vội vàng nói với bà nội.

"Bên kia bây giờ có lạnh không? Bình thường phải mặc nhiều quần áo hơn một chút, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh."

Bà Ôn chưa từng đến phía Nam nên cũng không biết khí hậu ở phía Nam lúc này như thế nào.

"Bà nội, bên tụi con bây giờ đang rất nóng, chỉ mặc áo cộc tay thôi."

Ôn Độ kể cho bà nội nghe về nhiệt độ ở hai nơi, còn nói rất nhiều chuyện ở Sở Thành.

"Con ở bên đó không sao thì bà cũng yên tâm. Nếu có chuyện gì con cứ nói với bà nội, bà nội nghĩ cách với con, đừng gặp chuyện gì cũng gánh vác một mình."

Bà Ôn lo lắng cháu trai ở bên ngoài chịu khổ, muốn khuyên cháu trai trở về.

Ôn Độ nghe ra ý tứ trong lời nói của bà nội, cam đoan nói với bà: "Bà nội, mọi chuyện bên con thật sự đều rất tốt. Ngược lại là bà và em gái ở nhà mới phải luôn luôn chú ý mới đúng."
 
Chương 333


"Trong lòng bà biết rõ, không cần con nhớ thương chuyện ở nhà." Bà Ôn nhìn thời gian rồi cúp điện thoại.

Ôn Oanh vốn còn muốn nói thêm với anh trai hai câu nhưng bây giờ không còn cơ hội nữa.

Bà nội ném một ánh mắt qua nhìn, cô bé bèn thành thật trở về làm bài tập.

Ôn Độ cúp điện thoại, cũng nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.

Ngày mai là đặt nền móng cho bên phía ký túc xá xong xuôi, cậu còn phải kiểm tra lại.

Khoảng thời gian sau đó cậu còn phải theo dõi sát sao toàn bộ quá trình.

Xây nhà cao tầng cần chú ý nhiều hơn.

Sáng sớm hôm sau.

Ôn Độ có hơi sửng sốt khi nhìn thấy sữa bò trên bàn.

Triệu Hiểu Phi đặt hai quả trứng luộc ở trước mặt Ôn Độ, lại múc cho cậu một bát mì lớn.

"Mau ăn nhân lúc còn nóng."

Ôn Độ ăn mì xong lại ăn hai quả trứng gà, cuối cùng uống xong một ly sữa bò mới trực tiếp đi tới công trường.

"Cái gì mà một ngày xây một tầng lầu?" Triệu Kiến Đông nghe Ôn Độ nói, vẻ mặt khó tin: "Nhiệm vụ này tuyệt đối không thể hoàn thành trong vòng một ngày được."

"Không có gì không thể hoàn thành, anh không làm thì làm sao biết không thể hoàn thành chứ?"

"Cái này lố quá."

"Có lố hay không thì cứ thử là biết."

Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều nghe nói có người muốn xây mỗi ngày một tầng lầu.

*

Trời sáng rồi.

Ôn Thiều Ngọc mở mắt bèn nhìn thấy một con dao nhỏ đặt trên cổ mình, hắn sợ tới mức ngay lập tức tỉnh táo lại. Thân thể hắn gắt gao lui về sau, lắp bắp nói: "Đao... Đao kiếm không có mắt, anh... Cậu cẩn thận... Tim tôi chút!"

Người đàn ông bị thương dùng băng vải bọc nửa người trên, đường nét cơ bắp lộ ra mượt mà tràn ngập sức bật, lại còn phối hợp với dáng dấp cực kỳ không dễ chọc vào trông cũng kinh hồn bạt vía.

Đêm qua Ôn Thiều Ngọc không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện người này lớn lên cũng đẹp mắt lắm.

Không cùng kiểu với hắn.

Hắn thuộc kiểu mặt mày tinh xảo, ngoại hình xinh đẹp nhưng không âm trầm, nhìn rất ngoan. Ở nông thôn mà phối hợp với tính cách khó ưa kia thì quả thật chính là gặp ai cũng bị chê.

Còn mặt mày của người đàn ông trước mắt này chưa tới nói chuyện khôi ngô tuấn tú nhưng tuyệt đối không hề xấu xí.

Một đôi mắt phượng lập lòe ánh sáng lạnh, sống mũi cao vu"t làm nổi bật mặt mày rất có chiều sâu, môi mỏng mím lại còn vẻ mặt trông vô cùng nghiêm túc.

Đặc biệt là ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Thiều Ngọc không khác gì nhìn người chết.

Ôn Thiều Ngọc thật sự lo lắng một dao của anh ấy sẽ giải quyết cho mình.

"Này, cậu không thể lấy oán trả ơn!" Ngoài miệng Ôn Thiều Ngọc nói như vậy nhưng thân thể đã bắt đầu trốn sang bên cạnh, hắn còn rộng lượng nói với người ta: "Cậu thả tay một chút, tuyệt đối không được lắc! Nếu không cổ của tôi bị xước da thì phải làm sao?"

Người đàn ông: "..."

Cuối cùng Ôn Thiều Ngọc cũng né được dao, ngồi bịch xuống mặt đất.

Hồi lâu sau hắn mới xoa cái mông đau nhức đứng lên: "Kiểu người như cậu là sao thế? Tôi cứu cậu mà cậu còn muốn giết tôi? Đúng là không biết phân biệt tốt xấu, không biết lòng người."

"Nói cho cậu biết, lần sau gặp trên đường đừng hy vọng tôi còn cứu cậu nữa."

Người đàn ông: “...”

Ôn Thiều Ngọc thấy người đàn ông không nói lời nào, cũng không phát rồ trong lúc mình ngủ mà dùng một dao giải quyết mình bèn biết đối phương hẳn không phải là người xấu.

Tuy không biết vì sao người này bị người khác chém đến nỗi thương tích đầy mình nhưng đó là việc riêng của người ta, hắn cũng không quản được.

Ôn Thiều Ngọc biết, Hương Thành hỗn loạn hơn nhiều so với quê hương bọn hắn.

"Cậu đưa tay sờ trán cậu trước đi, xem có còn nóng không, nếu còn nóng thì uống thuốc mà không nóng thì cũng uống thuốc, uống chút thuốc kháng viêm." Ôn Thiều Ngọc không dám bước qua.
 
Chương 334


Lỡ như tên này nổi điên thì sao?

Hắn xoay người đi ra ngoài, rót một ly nước đặt lên bàn rồi nhanh chóng lui sang bên cạnh.

Người đàn ông vẫn không lên tiếng, cảm xúc trong đôi mắt thâm thúy kia vô cùng phức tạp.

"Cậu muốn ăn gì? Cháo được không? Bây giờ tôi làm cho cậu ăn." Ôn Thiều Ngọc vì tiết kiệm tiền nên toàn tự mình nấu cơm.

Hắn đợi nửa ngày nhưng người đàn ông vẫn không nói chuyện.

Ôn Thiều Ngọc bước ra khỏi phòng, nhỏ giọng nói thầm: "Cũng không phải câm điếc, sao đang yên đang lành lại không nói tiếng nào? Bị sốt đến nỗi ngốc luôn rồi hả?"

Nhưng không phải hắn đã hạ sốt kịp thời cho tên kia rồi sao?

Không được!

Con trai hắn nuôi hắn đã rất vất vả rồi, hắn không thể tiếp tục gây thêm phiền toái cho con trai mà nuôi thêm một tên ngốc nữa.

Còn là một tên ngốc cầm dao kề vào cổ hắn.

Bác sĩ gia đình của nhà họ Luật vẫn còn ở đây, Ôn Thiều Ngọc không trực tiếp đến gõ cửa mà cố ý làm bữa sáng phong phú rồi mới đi gọi người ta.

"Bác sĩ, bác có thể giúp tôi xem cậu ta không? Hình như cậu ta bị sốt đến ngu rồi.

"Sốt đến ngu?" Bác sĩ ngẩn ra: "Hôm qua đã hạ sốt, hơn nữa nhiệt độ cơ thể cũng không đến mức khiến cậu ta sốt ngu đâu."

Ôn Thiều Ngọc trừng to mắt: "Nhưng cậu ta không nói chuyện."

Bác sĩ hỏi: "Có khi nào là do cậu ta không muốn nói chuyện với anh không?"

"Hả?"

Hình như đúng là có khả năng này.

Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến con dao kia, ngay lập tức run lên, hắn nhỏ giọng nói với bác sĩ: "Bác sĩ, ăn cơm xong thì bác về đi, đừng ở lại đây lâu."

"Tôi sẽ kiểm tra lại cho cậu ta, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Bác sĩ vẫn làm tròn bổn phận.

Ôn Thiều Ngọc lo lắng bác sĩ bị tên kia đâm chết nên vội vàng từ chối: "Không cần, tinh thần của cậu ta rất tốt. Bác về trước đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi bác."

"Cũng được.”

Bác sĩ mang theo đồ đạc của mình rồi rời đi.

Ôn Thiều Ngọc không dám vào nhà, hắn lén lén lút lút nhìn thoáng qua trong phòng, suy nghĩ một chút rồi vẫn bưng bữa sáng vào cho tên kia.

"Tôi phải đi làm, cậu ăn xong muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở lại đây dưỡng thương cũng được." Ôn Thiều Ngọc nói xong đóng cửa lại, sau đó hắn không hề chần chừ mà nhanh chóng rời đi ngay.

Hắn không có việc làm, mỗi ngày không phải đang tìm việc làm thì cũng là đang trên đường tìm việc làm.

Không thể ở lại trong nhà nên hắn dự định đi tới cửa nhìn xem.

Nhỡ đâu người đi rồi còn thuận tiện cuỗm thêm đồ đạc nhà hắn thì làm sao đây?

Chỉ là hắn mới vừa mở cửa đã phát hiện bên ngoài có vài người đàn ông mặc quần áo màu đen đứng đó, hắn bị dọa đến nỗi tay run lên một cái, sau đó đóng cửa lại, không hề nghĩ ngợi mà vọt về phòng ngủ.

"Không xong rồi!" Ôn Thiều Ngọc khẩn trương nói với người đàn ông: "Người đuổi giết cậu hình như đã đến rồi! Cậu đi nhanh lên!"

Đáy mắt người đàn ông lóe lên dấu chấm hỏi.

Đúng lúc này, cửa nhà vang lên.

"Cộc cộc cộc!"

Ôn Thiều Ngọc bị dọa cả người run rẩy: "Cậu cũng nghe thấy rồi đấy, mau đi đi! Nếu không mạng cũng sẽ không còn nữa đâu!"

"Mở cửa."

Cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng.

Tư Đồ Quang Diệu không muốn nói, nhưng nếu anh ấy còn không mở miệng nói lời nào thì chưa biết chừng người trước mắt này còn có thể tưởng tượng ra được gì nữa.

"Hả?"

Ôn Thiều Ngọc sửng sốt.

Hắn nghe lầm rồi phải không?

Mở cửa?

Mở cửa nào?

Tư Đồ Quang Diệu chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy: "Đi mở cửa."

"À."
 
Chương 335


Ôn Thiều Ngọc ngoan ngoãn đứng dậy đi mở cửa, người đứng ngoài cửa nhìn Ôn Thiều Ngọc thật sâu rồi mới vòng hắn trực tiếp vào phòng ngủ.

Những người đó có khí thế bức người, Ôn Thiều Ngọc không dám đi vào nên chỉ có thể đứng ở cửa.

Làm như vậy cứ như hắn không phải chủ nhân của căn nhà này mà là một nhân vật nhỏ vô tình xông vào trong.

"Đại ca, đám cháu trai kia đã bị chúng em xử lý rồi." Người đàn ông dẫn đầu cạo đầu đinh, mặt mũi vô cùng dữ tợn nhưng đứng ở trước mặt người đàn ông lại ngoan ngoãn giống như một con mèo lớn dịu ngoan.

Nhưng hắn ta vừa mở miệng đã làm Ôn Thiều Ngọc giật mình.

Ôn Thiều Ngọc không nghe rõ người đàn ông nói gì, chỉ biết mấy người kia ở trong phòng nhỏ giọng nói một ít chuyện rồi mấy tên đàn ông cao lớn kia bước ra ngoài, lúc đi qua bên người Ôn Thiều Ngọc còn cố ý liếc mắt nhìn Ôn Thiều Ngọc một cái.

Ôn Thiều Ngọc ù ù cạc cạc bị bọn họ nhìn.

Chờ người đi rồi, Ôn Thiều Ngọc mới trở về phòng ngủ hỏi người đàn ông kia: "Bọn họ không quen biết cậu sao?" 

"Không quen biết."

Đôi môi mỏng của Tư Đồ Quang Diệu khẽ hé mở, lạnh lẽo phun ra ba chữ.

Viếng mồ mả đốt báo, gạt ma lừa quỷ à?

"Tôi nghe thấy bọn họ gọi cậu là đại ca đấy!"

Tư Đồ Quang Diệu nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Vậy cậu đi cùng bọn họ đi chứ? Cậu ở lại chỗ tôi làm gì?" Ôn Thiều Ngọc cũng không muốn giữ một nhân vật nguy hiểm ở trong nhà.

"Không được à?"

"Đương nhiên không được!"

Ôn Thiều Ngọc vô cùng ai oán, ai lại chấp nhận chuyện sáng sớm tỉnh dậy bị người ta dùng dao kề cổ chứ?

Hắn đâu có chê mạng mình dài.

"Tôi không thể cử động." Tư Đồ Quang Diệu giải thích: "Vết thương sẽ nứt ra."

Ôn Thiều Ngọc cũng biết, hắn bĩu môi nhưng không tức giận nói: "Vậy sáng nay là sao?"

"Tôi lo lắng anh là do người khác phái tới hại tôi." Tư Đồ Quang Diệu yếu ớt tựa vào đầu giường: "Lúc ấy đầu óc tôi không được rõ ràng, vô thức làm ra hành động phòng bị."

"Cậu thấy tôi giống kẻ ngốc à?" Ôn Thiều Ngọc nói thẳng: "Cậu Muốn ở lại dưỡng thương cũng được nhưng ném dao của cậu tới đây. Nếu không bây giờ cậu phải đi ra khỏi chỗ này."

Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng đối phương không đồng ý, nào ngờ đối phương trực tiếp ném dao tới.

Hắn vội vàng trốn ra ngoài cửa, rất sợ dao không cẩn thận đâm vào người hắn.

Ôn Thiều Ngọc tịch thu dao của đối phương, ngay lập tức kiên Cường hẳn lên: "Về sau cậu phải nghe lời tôi, biết chưa?"

Nói xong hắn đi ra ngoài, một giây cũng không dám đối diện cùng người ta.

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Anh ấy tỉnh dậy sau nửa đêm.

Sau khi tỉnh lại mới phát hiện phòng khách có điện thoại, bèn gọi điện thoại cho thủ hạ.

Những người ở khu Bắc cho rằng anh ấy đã chết rồi nên khí dáng vẻ vô cùng kiêu căng phách lối. Ngoại trừ tâm phúc của anh ấy, trong số thủ hạ của anh ấy cũng có nội gián. Lần này anh ấy dự định tương kế tựu kế, tìm ra hết những kẻ làm phản.

Về phần thông tin của người trước mắt này, anh ấy cũng đã điều tra rõ ràng.

Nếu không anh ấy cũng sẽ không ở lại đây.

Những thứ này Ôn Thiều Ngọc không biết, hắn chỉ giấu con dao rồi đi vào phòng ngồi trên ghế trước mặt người đàn ông, bắt đầu tính tiền của mình.

"Tiền thuốc men cậu phải thanh toán một chút, còn có chi phí ăn uống vệ sinh." Tiền mà Ôn Thiều Ngọc tiêu đều là tiền gửi ngân hàng của hắn.

Sau khi tới Hương Thành, Luật Hạo Chi đã đổi tiền đô thành tiền tệ bên Hương Thành.
 
Chương 336


Trong khoảng thời gian này, hắn đến đài truyền hình chờ đợi Muốn tìm một cơ hội nhưng người ta căn bản không để ý tới hắn. Tiền trong túi hắn càng ngày càng ít, nếu còn tiếp tục như vậy thì phải tìm một nhà máy để đi làm trước.

Tư Đồ Quang Diệu đã lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy có người đòi tiền với mình.

"Chờ tôi đi, tôi sẽ đưa tiền cho anh."

"Được."

Ôn Thiều Ngọc vốn không ôm hy vọng nhưng người ta chịu đưa nên hắn cũng vô cùng vui vẻ.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Tôi đói bụng, muốn ăn thịt."

"Chờ chút."

Ôn Thiều Ngọc cũng không nỡ ăn nhưng vừa nghĩ tới mua cho người này thì mình còn có thể ăn chực một bữa, thế là không nói hai lời nhanh chóng đi mua thịt.

Hắn muốn ăn thịt kho tàu nên làm thịt kho tàu.

Bối cảnh gia thế của Tư Đồ Quang Diệu rất tốt, thích ăn cơm Tây, đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy thịt kho tàu nhưng rất ít khi ăn món này. Hiện tại trước mặt có thêm một phần thịt kho tàu, anh ấy cảm thấy dầu mỡ quá nên không muốn động đũa.

Ôn Thiều Ngọc thấy anh ấy không ăn bèn hỏi: "Cậu không ăn sao? Không ăn thì đừng lãng phí."

Hắn sẽ không khách sáo!

Tư Đồ Quang Diệu nào gặp qua loại người này, mắt thấy thịt kho tàu càng ngày càng ít, anh ấy cũng vội vàng cướp thịt ăn.

Bất ngờ, thịt rất ngon.

Ăn một bữa cơm, bầu không khí giữa hai người trở nên dịu hơn rất nhiều.

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy quen thuộc với người ta, thế là dùng giọng điệu của anh cả giáo dục nói: "Cậu nói xem cậu còn trẻ cũng không học giỏi, còn thiếu chút nữa đã mất đi cái mạng nhỏ của mình.”

“Cậu sống thế này thì không được lâu dài đâu. Làm người phải kiên định làm người. Chờ vết thương của cậu khỏi rồi thì cứ thành thật tìm một nhà máy mà làm việc. Nếu cậu lo lắng mình bị người ta tìm thấy ở đây, cậu cứ đến Sở Thành, dưới tay con trai tôi có một đội công trình, cậu chỉ cần chịu khổ là nhất định có thể sống một cuộc sống ổn định.”

Tư Đồ Quang Diệu mở công ty bị người ta theo dõi: "..."

"Con trai tôi rất giỏi. Nó mới mười hai tuổi nhưng đã xuôi Nam làm công. Mới một tháng đã gửi về năm trăm đồng cho gia đình. Cậu không biết đấy thôi, người ở quê chúng tôi đều vô cùng hâm mộ. Trông cậu cũng không lớn hơn con trai tôi mấy tuổi, tuổi còn nhỏ mà không học tốt thì không thể được."

Tư Đồ Quang Diệu đã hai mươi tám không nhịn được mở miệng: "Năm nay tôi đã hai mươi tám rồi."

"Hả, hai mươi tám à? Vậy chẳng phải là em trai tôi sao." Ôn Thiều Ngọc uống nước sôi để nguội, than thở nói: "Con trai tôi ưu tú như vậy, người làm ba như tôi nhất định phải cố gắng đuổi kịp!"

Tư Đồ Quang Diệu không muốn nghe Ôn Thiều Ngọc nói nhảm.

Anh ấy cúi đầu xem báo, bỗng nhiên trên báo viết đến chuyện ở Sở Thành, vì thế anh ấy nói: "Có người một ngày xây một tầng lầu, sáng tạo kỳ tích."

"Ai mà lợi hại đến vậy?" Ôn Thiều Ngọc ngay lập tức bị phân tán lực chú ý.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Một ông chủ họ Ôn, tên là Ôn Độ."

"Ai?"

Ôn Thiều Ngọc tiến lại gần, tiến đến trước mặt Tư Đồ Quang Diệu rồi trực tiếp ngăn cản trước mặt của anh ấy, sau khi nhìn thấy cái tên trên báo mới kích động hô lên: "Đây là con trai tôi! Con trai tôi thật giỏi!"

Vẻ mặt của Tư Đồ Quang Diệu kinh ngạc: "Con trai anh không phải mới mười hai tuổi sao?"

"Mười ba!" Ôn Thiều Ngọc cảm khái nói xong còn không quên tách ngón tay Tư Đồ Quang Diệu ra, cẩn thận rút tờ báo: "Đây là báo Hương Thành đưa tin về con trai tôi, tôi muốn cất đi. Sau này gặp lại con trai tôi sẽ đưa cho con trai tôi xem."
 
Chương 337


"Anh xác định một đứa bé mười ba tuổi có thể làm ông chủ? Con trai anh không phải là một tên chuyển gạch trên công trường đó chứ?” Tư Đồ Quang Diệu nhìn chỗ ở của Ôn Thiều Ngọc, sau đó ánh mắt nhìn Ôn Thiều Ngọc cũng không đúng lắm: "Anh ở một căn nhà tốt thế này nhưng lại để con trai anh làm việc ở công trường nuôi anh?"

Tuy rằng Tư Đồ Quang Diệu không nói rõ nhưng ý tứ kia của anh ấy rõ ràng chính là chỉ người làm ba như hắn không phải hạng người tốt lành gì.

"Không phải, không có! Cậu hiểu lầm rồi!"

Hắn không phải loại người đó.

Tuy rằng hắn không biết con trai đã làm gì nhưng Ôn Thiều Ngọc biết con trai có bản lĩnh kiếm tiền. Không nói đến cái khác, chỉ nói đến xe hàng cậu kéo về cho Cửu gia cũng đã có thể kiếm được một mớ tiền rồi.

Còn có da mà con trai mang tới Sở Thành, đó đều là đồ tốt.

Hắn không ở lại Sở Thành bao lâu nhưng cũng có thể nhìn ra được những người ở cùng với con trai mình đều xem con trai mình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, con trai tuyệt đối không thể là một tên chuyển gạch trên công trường.

Nhưng nghĩ đến lời căn dặn của con trai trước khi đến đây: "Ba, ba không cần con dạy ba đạo lý giữ kín tài sản đúng chứ? Ba nhìn Chi Chi đi, trong nhà đứa bé kia có tiền nên mới bị người ta bắt cóc. Nếu bọn bắt cóc lấy được tiền mà vẫn không chịu thả con tin ra thì sẽ trực tiếp giết chết con tin, sau đó bỏ trốn mất dạng."

Ôn Thiều Ngọc sợ tới mức run rẩy, vội vàng cam đoan: "Con yên tâm, ba nhất định sẽ không để cho người ta biết nhà chúng ta có chút tiền lẻ."

"Vâng, vậy con yên tâm rồi."

Ôn Thiều Ngọc nhớ tới biểu cảm lúc đó của con trai, cảm thấy mình mới là con trai.

Khuôn mặt già nua của hắn đỏ lên, hàm hồ giải thích: "Tôi không muốn giúp con trai tôi thoải mái hơn chút nào sao? Không phải là do tôi không có bản lĩnh sao?"

"Vậy tại sao không để con trai anh làm những công việc đơn giản mà là đến công trường chuyển gạch?"

Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy mặc dù ba mẹ của mình quanh năm không có ở nhà, không quan tâm nhiều đến anh ấy lắm nhưng ít nhất bọn họ vẫn cho anh ấy một cuộc sống giàu có.

Tất cả những gì anh ấy có bây giờ đều là do ba mẹ anh ấy cho anh ấy.

"Bản thân tôi còn không tìm được việc làm." Trong lòng Ôn Thiều Ngọc cũng xấu hổ, hắn biết trong nhà không thiếu tiền nhưng hắn cũng không thể tiêu tiền cả ngày như vậy được.

Chi phí ở Hương Thành quá cao.

Không giống như trước kia, trước kia ăn không ngon nhưng cũng không cần tiêu một đồng tiền nào.

Ôn Thiều Ngọc cẩn thận gấp tờ báo lại, yêu quý sờ sờ, đứng dậy nói: "Cậu nằm đi."

Lời đuổi người đến bên miệng rồi mà vẫn bị Ôn Thiều Ngọc thu hồi lại.

Hắn còn phải trông cậy vào khoảng thời gian người này ở lại nhà mình, như vậy chờ đến lúc người này đi, hắn còn có thể thu thêm nhiều tiền hơn chút nữa để mình có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian.

"Sao công việc lại khó tìm như vậy chứ?"

Ôn Thiều Ngọc buồn đến phát khóc.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, cả người trông như sắp tự bế đến nơi.

Hắn biết mình là tên vô dụng, nhưng làm thế nào cũng không ngờ bản thân mình lại vô dụng đến vậy.

"Này!"

Nghe người bên trong Gọt, Ôn Thiều Ngọc buồn bực hỏi: "Làm gì?"

"Có thể mở TV không?"

Tư Đồ Quang Diệu Muốn dưỡng thương nhưng không có chuyện gì khác có thể làm, chỉ nằm thôi thì rất nhàm chán nên muốn xem TV giết thời gian.

Ôn Thiều Ngọc đi vào nói: "Thứ này rất tốn điện, cậu đừng xem."

"Tiền điện tôi trả."
 
Chương 338


Tư Đồ Quang Diệu còn chỉ còn thiếu điều viết hai chữ có tiền lên trên trán.

"Cái này là cậu nói nhé."

Từ khi Ôn Thiều Ngọc tới đây vẫn chưa từng mở TV lên lần nào. Hắn tiếc tiền, cũng lo lắng thứ này sẽ bị hỏng, hắn không bồi thường nổi.

Không riêng gì TV, hẳn cũng không động qua những thứ khác trong nhà này.

Người nghèo nên không dám động vào gì cả.

"Ừ, tôi nói, anh mở đi." Tư Đồ Quang Diệu gật đầu.

Ôn Thiều Ngọc khí thế hùng hổ đi tới trước TV, sau đó xấu hổ quay đầu lại hỏi: "Cái này mở thế nào?"

Tư Đồ Quang Diệu: "???"

Một phút đồng hồ sau.

Cuối cùng Ôn Thiều Ngọc cũng mở được TV dưới sự chỉ điểm của Tư Đồ Quang Diệu. Hắn vốn còn có chút buồn bực, lúc này cũng không muốn đi nữa nên ngồi ở trên ghế nhìn TV không chớp mắt.

Tư Đồ Quang Diệu bảo hắn đổi kênh, hắn bèn đổi kênh, mặc kệ là cái gì hắn cũng đều xem rất say sưa ngon lành.

"Cái TV này thật thú vị! Chờ tôi kiếm được tiền rồi tôi cũng sẽ mua một cái TV.

"Anh có việc làm không?"

Không phải Tư Đồ Quang Diệu Muốn đả kích Ôn Thiều Ngọc.

Ở Hương Thành có người giàu cũng có người nghèo, nơi ở của người nghèo gọi là khu ổ chuột, rất nhiều người còn đang ôm bụng đói.

Ôn Thiều Ngọc tự động viên mình: "Bây giờ tôi không có nhưng không có nghĩa sau này tôi cũng không có."

Đúng lúc này, trên TV bỗng nhiên phát một quảng cáo.

Ôn Thiều Ngọc thấy rõ chữ trên đó, kinh ngạc đọc lên: "Cuộc thi ca hát nghiệp dư Hương Thành?"

Đáy mắt hắn phát ra ánh sáng chói mắt.

Cơ hội!

Đây chính là cơ hội ông trời đưa đến trước mắt.

Ôn Thiều Ngọc biết có thể hắn chỉ có một cơ hội này.

Hắn không nghe thấy Tư Đồ Quang Diệu Gọi hắn, hắn nghiêm túc ghi nhớ địa chỉ báo danh, dự định sáng mai sẽ đi báo danh.

"Anh lớn tuổi như vậy rồi mà còn đi hát à?" Tư Đồ Quang Diệu chú ý tới phản ứng của Ôn Thiều Ngọc, không xác định được suy đoán.

Ôn Thiều Ngọc không để ý đến anh ấy, lo rằng mình sẽ quên mất địa chỉ nên hắn viết địa chỉ lên sổ, viết xong mới nói: "Ai quy định lớn tuổi không thể tham gia thi ca hát chứ?"

"Anh có biết cuộc thi ca hát này của người ta là để làm gì không?"

Dường như Tư Đồ Quang Diệu đã hiểu được vì sao con trai Ôn Thiều Ngọc tuổi còn nhỏ mà đã phải đến công trường chuyển gạch nuôi sống ba mình. Ôn Thiều Ngọc đã lớn tuổi nhưng vẫn còn có những ý nghĩ rất kỳ lạ, làm nam chính nằm mơ giữa ban ngày.

Có kiểu ba thế này, chẳng trách tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài khổ cực nuôi gia đình.

Ôn Thiều Ngọc quay đầu nói: "Không phải chỉ là đi hát thôi sao?"

"Người ta chọn người hát hay, có ngoại hình xinh đẹp, tuổi còn trẻ để mang về bồi dưỡng thành ca sĩ. Anh lớn tuổi thế này rồi thì không có một công ty nào muốn anh đâu." Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy mình nên đánh thức Ôn Thiều Ngọc để hắn tỉnh táo lại một chút.

Ôn Thiều Ngọc cũng không phải là một tên ngốc thật sự.

"Tôi biết. Nhưng tôi rất muốn lên sân khấu hát một bài, cảm nhận xem cảm giác đó như thế nào. Chờ tôi hát xong sẽ về nhà. Cậu tốt nhất là nhanh chóng dưỡng thương đi, tôi không ở lại đây lâu đâu, đến lúc tôi đi thì cậu cũng phải đi rồi."

Ôn Thiều Ngọc cầm quyển sổ nhỏ của mình lên, cũng không nhìn Tư Đồ Quang Diệu đang chiếm lấy giường mình mà đi thẳng đến phòng khách ngủ.

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Cả nửa ngày mà lời anh ấy nói ra đều vô ích.

Ôn Độ vẫn không biết ba cậu muốn đi tham gia cuộc thi ca hát, cho dù cậu biết cũng sẽ không ngăn cản, nói không chừng còn có thể đi báo danh thay ba cậu.
 
Chương 339


Có một số việc không cố gắng một chút, không thử một lần thì mãi mãi không qua được.

Còn có thể trở thành tiếc nuối khi về già.

Ôn Độ không muốn ba mình giữ lại tiếc nuối.

Hơn nữa, tuy ba cậu hơi lớn tuổi, ra mắt muộn nhưng trông hắn trẻ tuổi, nhìn vào cũng chỉ chừng như hai mươi. Hắn có một tâm thái tốt hiếm thấy ở thời đại này.

Nếu bà nội Ôn biết cháu trai nghĩ như vậy nhất định sẽ ghét bỏ mà nói: "Cái gì mà tâm thái tốt? Đó chính là thiếu thông minh. Cả ngày không tim không phổi, không quan tâm đến chuyện gì, một nhà ăn no không đói bụng mà còn không trẻ tuổi sao?"

Lúc này Ôn Thiều Ngọc đã đội sẵn mũ bảo hiểm.

Vâng, mũ bảo hiểm.

Ôn Độ cố ý nhờ Luật Hạo Chi nhờ người mua, cậu còn nhờ Luật Hạo Chi hỗ trợ tìm mấy nhân tài trên phương diện này, chuyên môn nghiên cứu mũ bảo hiểm và các loại dụng cụ phòng ngừa vân vân.

Dưới tay Luật Hạo Chi thật đúng là có mấy nhân tài.

Nhưng phần lớn đều không muốn đến.

Một trong số đó thì vui lòng.

Sở dĩ Hác Văn Bác nguyện ý tới đây là bởi vì ba anh ta thiếu nợ rất nhiều người, ngày nào những người đòi nợ kia cũng đều tìm tới nhà, còn đến công ty của anh ta làm loạn, thế là ông chủ công ty trực tiếp sa thải anh ta.

Anh ta ở Hương Thành không tìm được việc làm, vừa vặn nghe thấy có người tuyển dụng đến Sở Thành làm việc, thế là anh ta bèn đến phỏng vấn.

Luật Chi tốt xấu gì cũng tìm được một người, lúc ấy đã cho người mang người tới.

Hác Văn Bác mặc âu phục rộng thùng thình, người cũng rất gầy rất nhỏ, trên sống mũi đeo kính, mang dáng vẻ của một phần tử trí thức nhưng nghèo đến mức mang vớ lộ ngón chân, bất an nhìn Ôn Độ.

Anh ta không ngờ ông chủ của mình lại trẻ như vậy.

Ôn Độ hỏi Hách Văn Bác mấy câu, sau đó bảo Thiết Tỏa đưa người về nhà.

Chạng vạng, cậu ở công trường theo dõi các công nhân làm xong việc mới đạp xe đi tìm Luật Hạo Chi. Không phải cậu không muốn tìm người khác, mà là trong tất cả những quan hệ hiện tại của cậu cũng chỉ có Luật Hạo Chi là có sức lực nhất.

"Cậu có thể giúp tôi liên hệ người khác để mua một bộ thiết bị sản xuất mũ bảo hiểm không?" Cũng không phải Ôn

Độ tới tay không, trong tay cậu còn mang theo không ít thứ.

Lần đầu tiên Luật Hạo Chi thấy Ôn Độ mang đồ tới cửa, kinh ngạc hồi lâu.

"Cậu thật sự muốn làm cái này? Cậu có thể trực tiếp mua, không cần phải tốn nhiều tiền đi mua cái này đâu." Luật Hạo Chi biết nhưng chỉ cần là máy móc, giá cả đều không rẻ.

người chết mười năm 9 tu

Ôn Độ biết rằng trong tương lai nước Hoa sẽ trở thành một tên điên cuồng xây dựng khiến cả thế giới chấn động, nhưng hai mươi năm sau mũ bảo hiểm mới tiến vào thị trường nước Hoa. Việc Ôn Độ phải làm chính là cứu vớt nhiều người chết bởi vì không đội mũ bảo hiểm có chất lượng tốt hơn trong vòng hai mươi năm trước thời gian này.

Tất cả những gì cậu phải làm không chỉ là mũ bảo hiểm, mũ bảo hiểm chỉ là khởi đầu.

"Sau này tôi sẽ tạo ra một đội công trình làm việc đến hết đời. Trong tương lai chỉ càng có thêm nhiều công nhân lớn tuổi hơn mà thôi, những vật tư tiêu hao này cũng là một khoản chi rất lớn. Còn không bằng để tôi tự làm, nếu còn có thể tiết kiệm được số tiền này."

Ôn Độ đã quyết định rồi.

Luật Hạo Chi vẫn định khuyên cậu tỉnh táo lại: "Tôi có thể hỏi giúp cậu, nhưng trong khoảng thời gian này cậu cứ suy nghĩ cho kỹ rồi lại nói."

"Cậu cũng đã giúp tôi tìm được người rồi, bây giờ mới khuyên tôi không phải là đã muộn rồi sao?" Ôn Độ xì khẽ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top