Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 380


Bà Ôn biết cháu trai nghĩ gì, nhưng bà không thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn thấy cuộc sống như vậy rất đầy đủ.

“Phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời! Huống hồ bà còn chưa đến bảy tám mươi tuổi, bà vẫn còn làm được! Cháu trai của bà ưu tú như vậy, người làm bà nội này cũng không thể kém cạnh được. Lúc đó người ngoài nói tới, sẽ nói: “Ôi chao, bà nội của ai đó cũng rất giỏi đấy!”

“Sao lại không phải chứ, người ta nói, bà nội giỏi giang như thế mới nuôi dạy được mấy đứa cháu ngoan ngoãn như vậy mà.”

Vừa rửa tay xong, Ôn Độ tiến lên giúp đỡ.

Bà Ôn cười đến nỗi mắt cũng híp lại, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Con vào phòng nghỉ đi, đừng ở đây làm phiền.” “Con Muốn ở bên cạnh bà nội lâu một chút.”

Ôn Độ nói vậy nhưng vẫn quay người ra ngoài, gọi người đã theo mình về lần trước đến, đưa cho anh ta một trăm đồng, bảo anh ta dẫn theo những người đi cùng lần này đến nhà tắm công cộng tắm rửa.

Hiện tại, nhiều người đang lén lút mở nhà tắm công cộng trong nhà.

Lần trước bọn họ về, Tiểu Lục đã dẫn bọn họ đến đó.

Chỉ có Ôn Độ là không đi, những người khác đều đi tắm. Ban đầu không quen, sau đó ngày nào cũng đi tắm, có chút nghiện.

“Chờ các anh tắm xong về ăn sáng, ăn xong thì nghỉ ngơi.” Ôn Độ dặn dò xong, những người đó liền đi.

Cậu kéo rèm cửa bước vào nhà, ngồi trước Bếp lò nhóm lửa cho bà Ôn.

“Lần này con về, sao ba con không về cùng?” Bà Ôn sợ con trai ở lại đó sẽ gây rắc rối cho cháu trai.

Ôn Độ biết ba đã viết thư cho bà, trong thư chắc chắn sẽ lộ ra điều gì đó, nên chủ động thú nhận.

“Ba con ở Hương Thành, trong thời gian ngắn sẽ không về được.” Vừa dứt lời, sắc mặt bà nội Ôn lập tức trở nên khó coi.

Bà mở miệng mắng: “Bà biết ngay là ba con luôn gây rối cho con mà. Bà bảo nó sang giúp con, vậy mà nó lại chạy sang Hương Thành làm gì? Cả mấy trăm vạn km đất ở nội địa chưa đủ cho nó quậy phá phải không?”

Bà tức điên lên.

Ôn Độ không dám nói một lời bênh vực ba, sợ bị chửi vạ lây.

“Nó làm được gì mà còn muốn sang Hương Thành? Thật là ghê gớm mà!” Bà vẫn chưa nguôi giận, cứ như muốn đích thân đến đó lôi con trai về.

Ôn Độ ngoan ngoãn ngồi nghe ba bị mắng.

Trong lòng thầm nghĩ, bà nội thật sự rất nóng tính.

Đợi bà bình tĩnh lại, Ôn Độ mới nói: “Ở Hương Thành dễ kiếm tiền hơn.”

“Người ta còn bảo ở miền nam vàng rơi đầy đường kìa! Con có thấy ai nhặt được vàng chưa?” Bà Ôn ví dụ rất đúng.

Ôn Độ cố gắng giải thích: “Ba con tính tình quá hiền lành, những công nhân xung quanh bà cũng thấy rồi đấy, toàn là những kẻ cứng đầu. Ông ấy sang đó cũng chẳng giúp được gì cho con, mà con còn phải chăm sóc ông ấy nữa. Nếu lỡ có cô gái nào đó để ý ông ấy thì chẳng phải con lại có thêm một người mẹ kế à?”

“Vậy nên nó đến Hương Thành?” Bà Ôn phân tích lời của cháu trai, cảm thấy cháu trai đang tìm cách bênh vực cho

ba.

Thật sự là tên vô dụng mà!

Gặp chuyện còn để con trai đứng ra lo liệu.

“Chủ yếu là bên kia an toàn. Anh trai của Chi Chi còn cử người trông chừng ba, an toàn hơn bên chỗ con nhiều. Sẽ không để ông ấy gặp bất cứ vấn đề gì đâu.” Mặc dù không có gì là tuyệt đối.

Bà Ôn cũng biết: “Con cứ bảo người gửi thư cho ba con. Bảo nó đừng có mà làm loạn ở bên đó, nếu không thích nghi được thì về quê ngay.”

Có lẽ cả đời này cũng không về được nữa.

Ôn Độ nghe nói ba còn đi thi hát trên đài truyền hình.

Lúc nghe tin, cậu thật sự mừng cho ba.

Giấc mơ của hắn có thể thành hiện thực!
 
Chương 381


Trong phòng vang lên tiếng động, Ôn Oanh thay quần áo tử tế bước xuống, nhìn thấy Ôn Độ thì vui vẻ chạy tới: “Anh! Anh về từ bao giờ thế? Sao anh không gọi em dậy?”

Cô bé cũng rất muốn gặp lại anh trai.

Ôn Độ nhìn em gái, đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn rối bù của cô bé, cười nói: “Ba mua cho em rất nhiều quần áo, Chi Chi cũng mua cho em nhiều váy đẹp, em có muốn thử không?”

Đôi mắt Ôn Oanh sáng lên, nhưng cô bé không đi, mà chu môi phồng má mềm mại hỏi: “Anh không mua gì cho em Sao?”

“Em nói xem?”

Ôn Độ cố tình trêu cô bé.

Ôn Oanh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chắc chắn anh cũng đã mua cho em. Nhưng mà anh ơi, em không thể mặc nhiều quần áo như thế được đâu!”

“Sao lại không mặc được? Một ngày mặc một bộ, rồi cũng sẽ mặc hết thôi mà.” Ôn Độ nghĩ đến mười mấy năm sau, những cô công chúa nhỏ xinh đẹp ấy, cũng muốn em gái mình có một cuộc sống như vậy.

Ôn Oanh không phải là một cô bé bình thường, cũng không phải là không hiểu gì cả.

Cô bé biết rằng tiền trên thế giới này vô cùng khó kiếm!

“Anh ơi, kiếm tiền vất vả lắm, sau này nếu em muốn mặc váy đẹp thì em có thể tự kiếm tiền để mua. Tiền của anh phải để dành, sau này còn dùng để cưới vợ nữa.”

Ôn Oanh không muốn anh trai mình lại sống một cuộc đời như kiếp trước.

Ở rể nhà vợ cũng không có gì sai, nhưng người ta từ đầu đến cuối đều coi thường anh, không hề cho anh một chút mặt mũi nào.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh đó, cô bé lại cảm thấy rất khó chịu.

Bà Ôn cũng ở bên cạnh nói: “Oanh Oanh nói đúng đấy, tiền của con đừng tiêu linh tinh, cứ để dành sau này mà cưới vợ. Bà thấy bây giờ có người đang xây nhà cao tầng, định chuyển lên đó ở. Bà cũng sẽ cố gắng kiếm thêm tiền, mua cho con một căn nhà.”

Ôn Độ nhìn bà nội, rồi nhìn em gái, mắt đỏ lên.

Anh cố gắng tỏ ra thoải mái nói: “Vậy con sẽ chờ!”

Bữa sáng làm rất đơn giản, chỉ cần hấp bánh bao là xong.

Cái nồi hấp của bà Ôn là loại nồi lớn, một lần hấp được ba cái bánh bao.

Bếp than đang cháy, không cần ai phải trông nom.

Mẻ bánh đầu tiên ra lò, Ôn Độ và em gái ăn trước, ăn no rồi, hai anh em vào trong phòng.

Sau đó bà Ôn cũng bưng đĩa vào, ngồi vào bàn ăn bánh bao.

Ôn Độ lấy lá thư ra, đưa cho bà Ôn: “Bà, đây là thư ba con viết.”

“Thật là một ngày không làm được việc gì ra hồn, chỉ biết viết thư linh tinh thôi.” Bà Ôn vừa sờ vào phong bì dày vừa nói với vẻ mặt đầy chê bai.

Nếu đây là thư của cháu trai viết, chắc chắn bà sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng đây lại là thư của con trai, dù trong lòng cũng vui, nhưng bà lại cảm thấy con trai mình thật vô dụng.

Bà Ôn cẩn thận mở thư ra, đọc những dòng chữ bên trong, trong đầu hiện lên hình ảnh con trai đang vất vả làm việc ở Hương Thành xa xôi.

Hir!

Thằng nhóc này cũng khá thông minh, lại còn học cách bán bánh bao nữa.

Nhưng mà tiền ở Hương Thành dễ kiếm thật!

Bà Ôn nghe Ôn Thiều Ngọc nói một ngày có thể kiếm được không ít tiền, trong lòng thoáng chút xao động. Bà biết bây giờ đến Hương Thành rất khó, chứ đừng nói đến chuyện đi rồi lại quay về.

Trong nhà có một người thiếu suy nghĩ là đủ rồi, bà không muốn tự mình vất vả thêm nữa.

Không thể gây thêm phiền phức cho cháu trai.

“Bà ơi, ba con viết gì vậy ạ?” Ôn Oanh tò mò hỏi.

Bà Ôn đọc đến câu cuối cùng, nói với cháu gái: “Ba con ở Hương Thành quen một người bản địa, người đó cảm ơn ba con vì đã giúp đỡ trong thời gian qua, nên đã mua cho con bộ váy này.”
 
Chương 382


Khi Ôn Độ xách gói đồ vào, bà Ôn còn tưởng đó là hàng để bán.

Đọc thư xong, bà mới biết đó là quần áo con trai mua về.

Bà Ôn đặt thư xuống, đi đến bên gói đồ nói: “Con thử xem, những bộ quần áo này có vừa không. Nếu không vừa thì bảo anh con mang về tra.”

Ôn Độ nghĩ thầm, dù mang về cũng không thể trả được đâu.

Nhưng cậu không dại gì phản bác lại lời của bà, mà thay vào đó mở gói đồ, lấy những bộ quần áo được gấp gọn gàng bên trong ra.

Bốn chiếc váy có màu sắc và kiểu dáng khác nhau, nhưng tất cả đều rất đẹp, ngay lập tức thu hút ánh mắt của Ôn Oanh.

Đôi mắt của cô bé dán chặt vào những chiếc váy.

“Đẹp quá!”

Ôn Oanh muốn chạm vào váy nhưng lại không dám.

Ôn Độ ngạc nhiên hỏi: “Sao em không thử đi?”

Ôn Oanh rất ngoan ngoãn trả lời: “Quần áo mà đã thử rồi thì không thể trả lại được. Váy trước đây em còn chưa mặc hỏng, những chiếc váy này tạm thời em cũng chưa cần mặc. Thôi mình trả lại hết nhé!”

Sau khi nghe xong, Ôn Độ hiểu ngay ý của em gái.

“Anh làm việc vất vả kiếm nhiều tiền như vậy, là để em và bà có thể sống tốt hơn. Muốn ăn gì thì ăn, Muốn mặc gì thì mặc. Chứ đừng nhìn thấy đồ đẹp mà lại không dám mặc.”

Ôn Độ nói xong, xé luôn mác của những chiếc váy, rồi đưa cho Ôn Oanh: “Đi thử xem, có thích không.”

Ôn Oanh không dám chạm vào, mà nhìn sang bà nội.

Ôn Độ cầm một chiếc áo khoác màu đỏ đưa cho bà nội: “Cái áo khoác màu đỏ này là ba con mua cho bà. Bà thử xem có vừa không ạ.”

“Bà thích cái màu nhạt, không thích cái màu đỏ này. Ba của con không biết mua đồ, đâu phải đám cưới hay Tết nhất gì mà mặc đồ đỏ chói như vậy.”

Bà Ôn không ưng thẩm mỹ của con trai.

Bà chọn một chiếc áo khoác màu be.

Khi mặc lên người, không thể phủ nhận là trông khá đẹp.

Bà Ôn cứ soi gương mãi, ánh mắt không rời khỏi

Giá như chồng bà còn sống thì tốt biết mấy.

Bà Ôn vừa thử xong đã định cởi ra, nhưng Ôn Độ ngăn lại: “Bà cứ mặc đi, quần áo là để mặc mà.”

“Bà ở nhà làm việc suốt ngày, làm sao mà mặc được những bộ đồ này.” Bà Ôn không nỡ làm hỏng những bộ đồ đẹp như vậy.

Bà vừa cởi ra, thì thấy Ôn Độ lấy chiếc áo khoác đỏ đến.

“Bà, bà không thích màu này đúng không? Thế thì bà mặc cái này trước đi. Mặc cũ rồi cũng không tiếc.” Lời của Ôn Độ khiến bà Ôn im lặng.

Ôn Độ tiếp tục thuyết phục. “Nhà mình bây giờ có tiền rồi, khác trước đây rồi. Khi ông còn sống, quần áo của bà là nhiều nhất mà. Bây giờ tại sao bà lại không thể mặc đẹp mỗi ngày?”

Đúng vậy!

Bây giờ đã khác rồi.

Thời thế đã thay đổi.

Bà Ôn mặc chiếc áo khoác đỏ, đứng trước gương, cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều.

“Oanh Oanh cũng thử cái váy này đi.” Bà Ôn đưa chiếc váy đỏ cho Ôn Oanh, nhưng Ôn Oanh không nhận, ánh mắt rơi vào chiếc váy công chúa màu hồng, khiến bà Ôn bật cười: “Con còn biết chọn nữa hả? Được rồi, cứ thử cái màu hồng này trước.

Ôn Oanh mặc áo giữ nhiệt bên trong, bên ngoài mặc váy hồng.

Phải nói là, cô bé mặc vào trông thay đổi hẳn, như một cô gái nhỏ ở thành phố vậy.

“Đẹp lắm, thử thêm cái váy khác xem nào.”

Có rất nhiều đồ, sau khi thử xong nhiều chiếc váy và quần áo khác, Ôn Oanh mệt lả.

Bà Ôn nhìn chiếc váy đỏ nhỏ giờ có thể mặc vừa, bảo cháu gái mặc vào. Trong số quần áo mà Luật Cảnh Chi mua, có

một chiếc quần đen bó sát, rất hợp để mặc bên trong váy.

Ôn Oanh mặc vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi bật hẳn lên.

“Đẹp quá!”

Bà Ôn khen ngợi cháu gái.
 
Chương 383


Ôn Oanh ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt long lanh tràn đầy nụ cười.

Cô bé cũng tự ngắm mình trong gương, thấy mình đẹp không ngờ.

Ôn Độ lấy một chiếc mũ đỏ đội lên đầu cô bé, rồi đi ra ngoài gọt những người về cùng mình vào ăn cơm.

Ôn Oanh như cái đuôi nhỏ bám theo sau lưng cậu.

Ôn Độ cũng không phàn nàn.

Hôm nay Ôn Oanh không phải đi học, nhưng vẫn phải làm bài tập.

Ôn Độ đưa mọi người sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, còn mình thì quay lại ngủ bù.

Trước khi ngủ, bà Ôn hỏi cậu: “Chi Chi mua nhiều quần áo thế này, chắc tốn không ít tiền. Đợi lát nữa con dậy, bà sẽ đưa cho con ít tiền, để con mua thêm đồ cho Chi Chi và người nhà thằng bé.”

Ôn Độ cũng Muốn Chi Chi mang chút quà cáp sang đó, nhưng mà chỗ bọn họ thật sự chẳng có gì đặc biệt để mang đi.

"Chỗ chúng ta thì vịt quay là ngon nhất rồi, nhưng mà đừng nói mang đến Sở Thành. Cho dù có thể mang đến Sở Thành, cũng không đến được Hương Thành. Đến lúc đến Hương Thành, chắc chắn đã ôi thiu rồi. Bên đó nóng hơn chỗ mình nhiều, đã qua mùa hè rồi."

Bà Ôn thật sự không biết điều này.

"Thế con ra ngoài xem thử, còn có thể mua gì khác không." Trong lòng Bà Ôn rất lo lắng.

Nói mới nhớ, Ôn Độ thật sự nhớ ra vài thứ khác.

"Bà đừng lo lắng về chuyện này nữa, để con lo là được." Ôn Độ nói xong ngáp một cái, bà Ôn vội vàng giục cậu đi ngủ.

Lần này, những thứ Cửu gia kiếm cho cậu toàn là hàng từ tận miền bắc xa xôi mang về. Đồ bên Nga không bán được, mang sang đây có thể đội giá lên gấp đôi. Đến tay Ôn Độ, Ôn Độ lại bán ra, lại đội giá lên gấp mấy lần.

Ôn Độ nghĩ bụng, phải kiếm chút đồ mà bên Hương Thành không có để mang cho Luật Cảnh Chi mới được. Đang suy nghĩ thì Ôn Độ ngủ thiếp đi.

Khi Ôn Độ tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn khá ồn ào, nhiều người đang nói chuyện. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Oanh Oanh được mấy vệ sĩ vây quanh bảo vệ.

Những người đàn ông vốn mặt mày dữ tợn kia giờ đang cười rất hiền từ, còn kể chuyện cho Oanh Oanh nghe nữa. Rõ ràng là bọn họ rất yêu quý cô bé.

Nhìn những vệ sĩ giỏi võ này, Ôn Độ nheo mắt lại, trong đầu cậu chợt lóe lên ý tưởng về món quà mình sẽ tặng cho Luật Cảnh Chi.

Cậu xuống giường đi giày, rửa mặt đánh răng rồi gội đầu. Sau khi thu dọn sạch sẽ, cậu chào bà nội một tiếng rồi ra

ngoài.

Không mang theo ai, cậu chỉ cưỡi chiếc xe đạp của nhà đi.

Bà Ôn còn có vài chuyện muốn hỏi cậu nhưng cậu đã đi mất rồi.

"Các anh lắp tủ lạnh và tivi giúp bà nội tôi nhé. Quạt điện cũng vậy, dạy bà tôi cách dùng. Nếu bà tôi không nhớ được, thì dạy cả em gái tôi nữa."

Ôn Độ đến cửa mới nhớ ra chiếc tivi cậu đặc biệt mua cho gia đình vẫn còn ở đây.

"Được, tôi biết rồi, cậu đi làm việc của cậu đi." Vệ sĩ và Ôn Độ đã quen thân, nói chuyện khá thoải mái.

Ôn Độ rất yên tâm, đạp xe đi tìm Cửu gia.

Cửu gia bây giờ có cuộc sống không tầm thường.

So với trước đây, ông kín tiếng hơn nhiều.

"Đúng rồi, căn nhà của Tiểu Lục cậu còn định thuê để bán quần áo không? Nếu không thì chuyển nhượng cho tôi, tôi mở mấy cửa hàng ở đó. Bán riêng mấy thứ này."

Cửu gia đã sớm để ý căn nhà đó, ông cũng biết nói như vậy là khá mặt dày, còn lấy ra một tờ địa khế đưa cho Ôn Độ: "Tôi cũng để cậu chịu thiệt, căn nhà này ở ngay trên con phố của tiệm vịt quay, phía sau có sân, sân không nhà bà Kim, nhưng cũng không nhỏ."

Ôn Độ nhìn Cửu gia với nụ cười nửa miệng.
 
Chương 384


Cửu gia không phải người thường, ông nắm thóp cậu rất chặt.

Biết hiện tại cậu cần gì nhất, còn mang đến một căn nhà tốt như vậy.

Thật ra, cái cửa hàng bên cạnh tiệm vịt quay, cậu kinh doanh cũng không phải là không được. Nhưng làm ăn thì phải có người qua lại. Ở nơi ăn uống mà bán quần áo, đa số cửa hàng kiểu này đều ế ẩm.

Nhưng mà ở bên cạnh chỗ ăn uống mà cũng làm đồ ăn, thì việc buôn bán có khi lại không tệ.

"Được, cửa hàng này tôi nhận." Ôn Độ cầm lên xem, phát hiện trên đó vẫn viết tên cậu, liền kinh ngạc hỏi: "Chú làm thế nào vậy?"

"Đây đều là chuyện nhỏ." Cửu gia cười, nói.

Ôn Độ cũng không hỏi thêm, biết đây là bản lĩnh của người ta.

"Cửu gia, chú có nhiều mối quan hệ, có thể giúp tôi tìm một con chó không? Hung dữ một chút, tốt nhất là biết nhận chủ, có thể trông nhà giữ cửa. Nếu tiện thì tốt nhất tìm hai con. Nhà chúng tôi cũng để lại một con, con này không cần quá to, chủ yếu là có thể sủa khi người lạ đến." Trong nhà chỉ có bà nội và em gái, dù có điện thoại, Ôn Độ vẫn không quá yên tâm.

Ngày nay có nhiều người đến đây, đủ loại người.

Mặc dù an ninh rất tốt, không ai dám vào nhà người khác, Ôn Độ vẫn không yên tâm.

"Cậu tìm đúng người rồi. Đợi vài ngày nữa khi cậu đi, tôi sẽ mang đến cho cậu." Vài ngày trước còn có người hỏi Cửu gia có muốn chó không, lúc đó ông không có ý định này, nhưng cũng không nói dứt khoát.

Không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến.

Ôn Độ cười nói: "Vậy thì tốt quá! Chú nói với họ, con chó này tôi tặng bạn, nhà có trẻ con, điều kiện tốt, sẽ không bị đãi con chó của họ."

"Được."

Cửu gia lập tức đồng ý.

"Vậy tôi đi xem cửa hàng thế nào, để thiết kế một chút, đến lúc đó chú giúp tôi dọn dẹp nhé?" Chuyện này không thể để bà nội làm, cuối cùng vẫn phải nhờ Cửu gia.

Cửu gia thấy Ôn Độ không coi mình là người ngoài, cũng cười.

"Được!"

"Vậy tôi về trước đây, nhà đông người. Trước khi đi tôi sẽ mời chú đến nhà ăn cơm, mong Cửu gia sẽ tới."

"Nhất định."

Cửu gia đích thân tiễn cậu ra tận cửa.

Ôn Độ đạp xe ra khỏi ngõ nhỏ, đi thẳng đến bên cạnh tiệm vịt quay. Đây là một vị trí đắc địa, vị trí địa lý tuyệt vời. Những năm trước, có rất nhiều người mở quán rượu và nhà hàng ở đây.

Ôn Độ trước đây chưa từng nghĩ rằng mình có thể có một cửa hàng ở nơi này.

Ai ngờ kiếp này lại có được một cái.

Ôn Độ cầm chìa khóa đi vào, xem xét từ trong ra ngoài. Phát hiện nơi này được bảo tồn khá tốt. Đến lúc đó chỉ cần dọn dẹp một chút, giữ lại nét nguyên bản là được.

Chỉ là cần lắp đặt điện thoại ở đây, và hệ thống thoát nước cần được làm lại cẩn thận.

Để làm tiệm ăn, nhà bếp cần được cải tạo lại, nhà vệ sinh cũng cần được sửa lại cho tốt. Bà nội đã lớn tuổi, cần phải lắp đặt bồn cầu.

Ôn Độ ra ngoài, trong lòng đã có tính toán.

Cậu trở về nhà, phát hiện mọi người trong nhà đều không nhìn thấy cậu. Ngay cả cô em gái yêu quý cậu nhất cũng không phát hiện ra cậu đã về. Không chỉ có vệ sĩ, mà ngay cả những công nhân đi cùng cậu về cũng ngồi trước TV, chăm chú xem TV.

Trên TV lại đang chiếu phim truyền hình nước ngoài.

Ôn Độ nhìn thấy vậy cũng hơi sững sờ, cậu đứng phía sau xem một lúc rồi lặng lẽ vào nhà.

Cậu bắt đầu vẽ bản thiết kế.

Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, Ôn Độ phải nhanh chóng hoàn thành việc này.

Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai cậu còn phải đến Nông trường Hồng Tinh một chuyến.

"Anh ơi, ăn cơm thôi!"

Ôn Oanh vén rèm cửa đứng ở cửa nhỏ giọng gọi.

"Anh đến đây."
 
Chương 385


Ôn Độ quay - đầu lại, thấy em gái mặc chiếc váy đỏ, bên ngoài còn mặc áo khoác len trắng do bà đan, hoàn toàn không giống trẻ em nông thôn thời này.

"Lại đây."

Ôn Độ vẫy tay với em gái.

Ôn Oanh rất nữ tính bước vào đứng bên cạnh cậu, Ôn Độ hỏi cô bé: "Ở nhà có nghe lời bà không?"

"Đương nhiên rồi! Em còn giúp bà nấu ăn nữa."

Ôn Oanh rất muốn trò chuyện với anh trai, nhưng anh trai rất bận, mỗi lần về nhà đều không tìm cô bé. Cô bé muốn nói vài lời với anh trai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh trai, cô bé không dám nói nhiều.

Cô bé muốn anh trai nghỉ ngơi thật tốt.

Đừng quá mệt mỏi.

"Kể anh nghe xem, em đã giúp bà nấu ăn như thế nào?" Ôn Độ mỉm cười hỏi.

Thấy anh trai dọn dẹp đồ đạc trên bàn, Ôn Oanh lập tức hào hứng.

Cô bé ngay lập tức kể cho anh trai nghe về những thành tích to lớn của mình.

"Làm bánh bao suốt rất mệt, vì vậy em đã bảo bà làm trứng ngâm trà." Ôn Oanh miêu tả lại cảnh tượng lúc đó, Ôn Độ nghe xong nhướng mày.

Ôn Độ nghe xong, không tiếc lời khen ngợi: "Giỏi lắm! Đúng là một tiểu thiên tài kinh doanh!"

Ôn Oanh, người vốn muốn thi đại học và làm giáo viên, ánh mắt bỗng sáng lên lấp lánh.

"Anh ơi, em có thể kinh doanh không?"

Mặc dù Ôn Oanh vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cô bé đã theo anh trai một thời gian dài, biết rằng kinh doanh có thể kiếm được rất nhiều tiền, tốt hơn làm giáo viên.

"Có thể."

Ôn Độ không phải đang dỗ dành em gái, mà thực sự cảm thấy em gái rất phù hợp với việc kinh doanh.

"Thật sao? Vậy em có lựa chọn thứ hai rồi." Ôn Oanh quyết định sẽ ghi vào sổ tay nhỏ của mình ngay lập tức. "Vậy lựa chọn đầu tiên là gì?"

Ôn Độ rất ngạc nhiên, cậu không ngờ em gái mình đã có kế hoạch cho tương lai.

Ôn Oanh tự hào nói: "Em muốn làm giáo viên ạ!"

"Tuyệt vời!"

Ôn Độ cảm thấy em gái mình cũng rất phù hợp với nghề giáo.

Cô bé lúc nào cũng lo lắng cho việc học của anh trai, hầu như mỗi lần viết thư đều phải dặn dò: "Anh ơi, phải học hành chăm chỉ lên, đọc sách thay đổi số phận! Tri thức là tương lai!"

Những lời nhắc nhở như vậy nhiều không kể xiết!

"Oanh Oanh, bảo con gọi anh con ăn cơm, con gọt đến đâu rồi?" Tiếng bà Ôn vọng vào từ bên ngoài.

Bữa cơm này không phải do một mình bà Ôn làm, trong số các vệ sĩ có ba người biết nấu ăn nên đã vào giúp. Nếu không, một mình bà nấu thì sẽ không ăn cơm sớm như vậy.

"Đến đây!"

Ôn Oanh lè lưỡi tinh nghịch với anh trai, rồi chạy ra ngoài, không quên nói với anh: "Anh, anh nhanh lên!" "Ùm."

Ôn Độ cao lớn, chân dài, gần như toàn bộ phần dưới thắt lưng đều là chân.

Chỉ vài bước đã đuổi kịp Ôn Oanh, cùng cô bé ra ngoài.

"Nhanh lấy bát đũa, rồi qua bê thức ăn ăn cơm." Bà Ôn thương yêu cháu gái cháu trai, cũng sẽ không để chúng trở thành tiểu thư, công tử chỉ biết há miệng chờ sung.

Ôn Độ và Ôn Oanh trực tiếp đi lấy bát đũa, hai anh em phân công hợp tác. Một người lấy đũa, một người lấy bát.

"Con lấy ít đi một chút!"

Bà Ôn quay đầu lại, thấy cháu trai cầm nhiều bát như vậy, thật sự lo lắng cậu làm vỡ hết bát của mình.

Mua một cái bát cũng tốn không ít tiền!

Bà Ôn nhìn chằm chằm Ôn Độ, thấy cậu đặt bát xuống vững vàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ Ôn Độ, đứa trẻ nghịch ngợm này, lúc bưng thức ăn cũng không chịu ngoan ngoãn, nhất định phải bưng một lần bốn đĩa.

Bà tức giận quát khẽ: "Một lần chỉ được bưng hai đĩa cho bà! Con tưởng con có tám tay à? Còn dám bưng nhiều thức ăn như vậy. Nhanh lên, cẩn thận cho bà."
 
Chương 386


Ôn Độ đã lâu không bị bà mắng, đột nhiên bị bà mắng vài câu, cậu không nhịn được bật cười.

Thật là thân thiết!

"Đừng có cười cợt nữa." Bà Ôn nghiêm mặt nói: "Sao con càng ngày càng giống ba con thế? Không học điều tốt, toàn học điều xấu."

"Con là con trai của ba, không giống ba thì bà mới nên lo lắng chứ." Ôn Độ vừa dứt lời, bà Ôn đã nhấc cây gậy lên: "Hơn nữa, ba con cũng chẳng có ưu điểm gì!"

Bà Ôn lại đặt cây gậy xuống.

Ôn Độ, từ một góc độ nào đó mà nói, biết cách làm cho bà nguôi giận.

"Bà ơi, con nói với bà một chuyện này!" Ôn Độ lại quay lại bưng thức ăn.

Bà Ôn cố tình nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì?"

"Chính là chuyện của ba con." Nghĩ đến chuyện ba mình đã làm, Ôn Độ vẫn quyết định không dám nói với bà trước: "Thôi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói."

Để cậu suy nghĩ thêm.

Cậu vừa nhận được một cuộc gọi, là Luật Hạo Chi gọi đến, hỏi cậu có muốn băng cassette không.

Lúc đó, lông mày Ôn Độ giật giật.

Năm đó không biết có bao nhiêu người làm giàu nhờ bán băng cassette.

Vào năm 2000, khắp các con phố đều là cửa hàng băng đĩa, quá nhiều người làm giàu nhờ việc này.

Ôn Độ sẽ không bỏ qua cơ hội này!

Nhưng mà...

Bà Ôn nhíu mày, cảm thấy cháu trai hôm nay có chút không bình thường.

Nhưng trước mặt người ngoài, bà không nói gì cả.

Đợi ăn cơm tối xong, hai anh em Ôn Độ giúp dọn bàn, lại lấy bát đũa. Các công nhân khác cũng chủ động giúp đỡ. Người đông, hiệu suất làm việc rất nhanh, không lâu sau đã dọn dẹp xong mọi thứ.

Khi công nhân đi qua, thậm chí còn giúp mang rác ra ngoài, vứt ở nơi quy định.

Các vệ sĩ vẫn ở trong sân này, chỉ là ở trong phòng phụ.

Ôn Độ uống một ngụm nước, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm bà nội.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay áo cậu. Ôn Độ cúi đầu nhìn vào đôi mắt long lanh của em gái.

Cậu đưa tay vén bím tóc nhỏ trên đầu cô bé: "Nói đi, có chuyện gì muốn nói với anh?"

Ôn Oanh nhón chân, cố gắng ghé sát tai anh trai. Nhưng cô bé quên mất chiều cao của mình, cũng quên mất chiều cao của anh trai.

Cô bé phát hiện hình như anh trai còn cao hơn nửa cái đầu so với trong mơ.

"Anh, anh cúi xuống."

Ôn Oanh mềm mại yêu cầu.

Ôn Độ cong môi, chậm rãi nói: "Cúi xuống có lẽ không được, ngồi xổm xuống đi."

Ôn Oanh trơ mắt nhìn anh trai ngồi xổm xuống, dường như vẫn cao hơn mình một chút, lập tức im lặng.

Anh cao, anh giỏi!

Ôn Oanh mỉm cười.

"Không nói à?" Ôn Độ quay đầu, mỉm cười nhìn em gái.

Ôn Oanh có chút lưỡng lự, thở dài rõ ràng, nhón chân, ghé sát tai Ôn Độ, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh có chuyện gì giấu bà không?"

Ôn Độ ngạc nhiên nhìn em gái: "Sao em lại nói vậy?"

"Em cảm thấy anh đang chột dạ." Ôn Oanh thẳng thắn chỉ ra vấn đề.

Ôn Độ á khẩu.

Làm sao cậu có thể không chột dạ chứ?

Bà nội ghét ba của cậu không làm ăn đàng hoàng đến mức nào, đây là điều ai cũng biết. Khi cậu đưa ba đi, còn thề thốt đảm bảo sẽ chăm sóc ba thật tốt.

Kết quả ngày thứ hai ba của cậu đến, đã bị cậu đưa đến Hương Thành.

Đến Hương Thành nếu chịu khó làm việc thì còn được, ai ngờ ba cậu lại lén đi tham gia cuộc thi ca hát. Mấy hôm trước, bài hát mà ba của cậu hát trong vòng sơ khảo đã giành được bản quyền cover.

Đài truyền hình đã mời ba cậu đến phòng thu để thu âm.

Khi Luật Hạo Chi Gọi điện đến, còn đặc biệt nói với cậu, trong số mười bài hát được đài truyền hình chọn, có một bài là của ba cậu. Hơn nữa, cuốn băng đó bán rất chạy.

Ôn Độ: "..."
 
Chương 387


Chưa từng thấy chuyện gì phi lý đến thế này.

"Anh chột dạ á?"

Ôn Độ nhìn thấy bà Ôn đứng dậy đi vào phòng, lúc quay đầu còn nhìn cậu một cái, cậu hiểu ngay ra được ý tứ của bà nội. Cậu đứng dậy, xoa đầu em gái, đi vào phòng tìm bà nội.

"Con cắn rứt lương tâm chứ gì, bà nhìn ra được đấy!"

Ôn Oanh nhìn thấy anh trai đi tìm bà nội, lo anh trai sẽ gặp chuyện chẳng lành. Cô bé không thể để bà nội đánh anh trai mình, vội vàng đuổi theo.

Ôn Độ không ngăn cản. Dù sao chuyện này Ôn Oanh sớm muộn cũng sẽ biết.

"Nói mau, rốt cuộc con có chuyện gì giấu bà?" Cả đời bà Ôn ghét nhất là vòng vo tam quốc.

Cậu hiện có một vấn đề nan giải. Phải vào hỏi bà trước đã, nếu không hậu quả sẽ khó lường.

Trước đây bà có quen một cô gái, khi nói chuyện luôn thích nói nửa vời, để người khác phải đoán ý. Hoặc là nói vòng vo tam quốc, đặc biệt phiền phức.

Ví dụ như cô ta định ra mương nước giặt quần áo, nhưng lại không nói thẳng: "Hôm nay chúng ta ra mương nước giặt quần áo nhé!"

Mà lại nói: "Nhiều người ra sông giặt quần áo lắm, ra mương nước giặt cũng đông. Nước ở mương đều là nước giếng bơm lên, rất sạch. Mương nước lại gần nhà chúng ta nữa! Nếu cô giặt quần áo, cô định đi đâu giặt?"

Rõ ràng một câu nói là có thể giải quyết được việc, lại cứ phải dùng nhiều câu để diễn đạt. Còn không nói thẳng ra, mà lại để đối phương phải đoán.

Đoán cái đầu ma ấy!

Ôn Độ có nhiều mưu mẹo, nhưng về bản chất cũng là thừa hưởng ưu điểm của bà Ôn.

Làm việc và nói chuyện đều không thích dây dưa.

"Là chuyện của ba con."

Bà Ôn sa sầm mặt hỏi: "Ba con lại có chuyện gì nữa? Có phải nó gây chuyện bên ngoài nên con mới không đưa nó về không?"

"Không, không phải. Chuyện này thực ra là lỗi của con."

Dù thế nào đi nữa, xin lỗi là quan trọng nhất.

"Con đừng vội xin lỗi, bây giờ xin lỗi cũng vô ích. Con nói rõ mọi chuyện với bà trước đã." Bà Ôn không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai, bà sẽ cố gắng nhìn nhận sự việc một cách công bằng và khách quan nhất có thể.

Ôn Độ trong lòng không hề thả lỏng, cậu lấy hết can đảm nói: "Bà ơi, ba con đi làm ca sĩ rồi."

"Ca sĩ?"

Bà Ôn ngạc nhiên.

"Vâng, ngày thứ hai sau khi ba đến chỗ con, có một cơ hội thích hợp, con đã đưa ba đến Hương Thành. Cách đây không lâu, ba đã tham gia cuộc thi ca hát do đài truyền hình Hương Thành tổ chức. Con không ngờ đài truyền hình lại làm thành băng cát-sét."

"Rồi sao nữa?"

Bà Ôn trông có vẻ rất bình tĩnh.

Ôn Độ có chút không hiểu hỏi: "Vậy bà không cảm thấy ba con là không làm việc đàng hoàng sao?"

"Điều này mà tính là làm việc đàng hoàng sao? Tục ngữ có câu, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Nó muốn hát, có thể hát hay nổi tiếng, cũng là một chuyện tốt. Cũng giống như đoàn hát lên sân khấu biểu diễn vậy. Có người chỉ cần hát một vở kịch là nổi tiếng khắp nơi. Có người hát cả đời mà chẳng mấy ai biết đến."

Bà Ôn từ đầu đến cuối đều không cảm thấy đây là vấn đề gì.

Bà đứng dậy nói: "Con cứ làm việc của con đi, chỉ cần ba con còn sống, không thiếu tay thiếu chân, có cơm ăn áo mặc thì con không cần phải lo lắng cho nó. Con là con trai nó, chứ không phải cha nó. Nó phải tự chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình.” 

Mặc dù cháu trai không nói, nhưng bà Ôn cũng biết con trai mình là người như thế nào.

Chắc chắn là hắn tự muốn đi hát, cháu trai mới đưa hắn đến Hương Thành.
 
Chương 388


Nếu không, dù có quậy phá cả đời, con trai bà cũng không thể đến được Hương Thành.

Ôn Oanh lại biến thành cái đuôi nhỏ, đi theo sau Ôn Độ, Ôn Độ đi đâu cô bé đi đó.

"Đừng có lắc qua lắc lại nữa, đợi anh đi rồi về, mang theo cả cuốn băng cát-sét nữa. Lúc đó sẽ cho em biết ba đang hát bài gì!" Ôn Độ chẳng lẽ lại không nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của em gái sao?

Cậu vừa dứt lời, Ôn Oanh đã cười khúc khích: "Anh ơi, anh kiếm được bộn tiền rồi phải không? Vậy anh có thể quay lại đi học không? Tri thức có thể thay đổi vận mệnh! Anh còn trẻ, không thể trì hoãn thêm nữa đâu."

"Biết rồi, bà quản gia nhỏ!"

Ôn Độ xoa đầu em gái, mỉm cười rồi bước vào nhà.

Cậu cầm bản thiết kế đã hoàn thành đi ra ngoài tìm Cửu gia, đúng lúc Tiểu Lục cũng vừa trở về.

"Cửu gia, việc trang trí cửa hàng đó tôi xin nhờ chú." Ý tưởng của Ôn Độ rất tân tiến, Cửu gia hết sức thưởng thức, cầm lấy bản vẽ xem hồi lâu.

Ôn Độ nói chuyện với Tiểu Lục.

"Sáng sớm mai em phải đi đến nông trường Hồng Tinh, anh có muốn đi cùng để xem không?"

"Cũng được."

Tiểu Lục cũng muốn đi xem thử.

Sức khỏe của bà Kim đã tốt hơn nhiều, ban đầu trông như chỉ còn nửa cái mạng, bây giờ lại khỏe mạnh hơn nhiều.

Một phần là do ăn uống đầy đủ, phần khác là do Tiểu Lục đưa bà đi khám bệnh, uống vài thang thuốc. Nhờ vậy mà sức khỏe của bà mới có sự chuyển biến.

Sáng sớm hôm sau.

Ôn Độ lái xe, đưa bà nội và Ôn Oanh trở về quê hương trong vinh quang.

"Bà còn tưởng sau này sẽ không bao giờ có thể trở về nữa. Không ngờ lại nhanh như vậy đã phải trở về." Bà nội dù thế nào cũng không ngờ tới điều này.

Ôn Oanh biết mình sắp trở về, vui mừng khôn xiết mua cho Tống Lệ Dĩnh thật nhiều quà.

Cô bé muốn hỏi Tống Lệ Dĩnh, tại sao mình viết thư cho Tống Lệ Dĩnh mà Tống Lệ Dĩnh đều không hồi âm?

Có phải Tống Lệ Dĩnh không muốn kết bạn với cô bé nữa không?

Xe đến nông trường Hồng Tinh.

Dừng lại trước cửa nhà họ Ôn.

Tiểu Lục xuống xe trước, vừa đi vào vừa Gọt: "Có ai không?"

Một người phụ nữ xuất hiện trong nhà.

Người phụ nữ nhìn thấy Tiểu Lục và Ôn Độ, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng: "Sao hai người lại đến đây? Mau, mau vào ngồi đi."

Bà Ôn phát hiện sân nhà mình vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Những người đó không ở trong nhà chính của bọn họ, nhà chính trước kia thế nào, bây giờ vẫn thế ấy. Bọn họ chỉ ở trong hai dãy nhà ngang hai bên. Ngay cả nhà gác cổng cũng có người ở.

Dãy nhà ngang là nhà cấp 4, bên trong rất rộng rãi. Từ khe cửa có thể nhìn vào bên trong, bên trong cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

"Lần này mọi người về định ở lại mấy ngày?"

Người phụ nữ tên là Diêu Tú Cầm bận rộn trước sau rót trà, lấy hoa quả. Nói là những thứ này đều là hái từ trên cây nhà họ Ôn.

"Sao mọi người không ở phòng ngủ chính?" Bà Ôn tò mò hỏi.

Phòng ngủ chính có ánh nắng tốt nhất, hơn nữa còn là nhà ngói lớn, ấm áp hơn nhiều so với hai dãy nhà ngang. Lần này bà trở về, đã chuẩn bị tâm lý phải ở nhà ngang, ai ngờ bọn họ lại không ở phòng ngủ chính.

Diêu Tú Cầm cười nói: "Bác gái, cháu cũng không giấu gì bác, chúng cháu đều là những người trắng tay, cũng là những người cùng đường. Bao nhiêu năm nay, đều là Cửu gia cứu giúp chúng cháu.”

“Là bác và cháu trai của bác đã cung cấp cho chúng cháu chỗ ở, còn dạy chúng cháu cách kiếm tiền. Bây giờ chúng cháu cũng đã bắt đầu cuộc sống mới, mang đến cho chúng cháu hy vọng mới. Chúng cháu luôn tin rằng, bác nhất định sẽ quay lại xem. Cho dù mười năm mới về một lần, căn nhà này cũng vẫn để dành cho bác."

"Nhà là để cho người ở, mọi người không cần nghĩ nhiều như vậy."
 
Chương 389


Ban đầu bà Ôn cũng không nỡ rời xa căn nhà cũ này.

Nhưng con người luôn phải hướng về phía trước.

"Bác quả thật là một người tri thức!" Diêu Tú Cầm rất ngưỡng mộ bà.

Bà Ôn còn hơi khó hiểu: "Mọi người sống ở đây có quen không? Hàng xóm láng giềng đối xử với mọi người thế nào?"

"Tốt lắm ạ!" Nói đến chuyện này, Diêu Tú Cầm lập tức trở nên kích động: "Chúng cháu vừa đến đây đã bắt đầu ấp gà con. Nhờ sự tiên đoán của bác trước đây. Chúng cháu đã ấp ra mấy trăm con gà con. Rồi đưa gà con lên núi nuôi."

"Nuôi trên núi a?"

Bà Ôn ngạc nhiên nhìn đối phương.

Diêu Tú Cầm không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của bà, vẫn nói một cách ngưỡng mộ: "Đây đều là ý tưởng của bác, chúng cháu cũng chỉ là học theo thôi. Nuôi gà như thế này còn không cần lo lắng về vấn đề thức ăn cho gà."

Ít nhất có thể giảm bớt áp lực lớn cho bọn họ.

Đất canh tác là hai mươi năm không đổi.

Đất là của bốn người nhà họ Ôn, những mảnh đất này đều cho mấy người bọn họ trồng, nói chung, tự nuôi sống bản thân vẫn là có thể.

"Nửa tháng trước, gà bắt đầu đẻ trứng! Chúng cháu đi khắp nơi tìm người mua, không ngờ người trong thôn, người thôn bên cạnh, không ít người đều đến mua trứng."

Trứng gà bán đi thì có thu nhập rồi. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều hân hoan vui vẻ.

Nửa tháng qua, Diêu Tú Cầm và những người khác có thể nói là lột xác hoàn toàn, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Cảm thấy cuộc sống có mục tiêu, hy vọng được thắp lên trở lại. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng bọn họ, cũng hoàn toàn biến mất.

Những chuyện trong khứ, bây giờ nhìn lại đều không còn là vấn đề nữa.

Vì vậy, những người này đều rất biết ơn gia đình họ Ôn, cũng rất biết ơn Cửu gia.

"Bác gái, chúng cháu lại ấp thêm gà con rồi. Dự định tiếp tục mở rộng quy mô." Bọn họ dự định đưa việc kinh doanh vào thành phố.

Đột nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên bên cạnh: "Cháu có thể xem cách ấp gà con không ạ?"

"Tất nhiên là được rồi."

Ôn Độ không hứng thú với việc ấp gà con, cậu chào bà nội một tiếng rồi xách chiếc tivi đi đến đại đội.

Nông trường có khá nhiều người. Ngay khi Ôn Độ bước vào, cậu đã gặp vài người quen.

Bọn họ nhìn thấy Ôn Độ, sững người một lúc, mãi mới dám nhận ra.

"Cậu là Tiểu Độ phải không?"

Người lên tiếng là kế toán của nông trường. Ông ta cũng có chút quan hệ họ hàng với nhà họ Ôn.

Theo vai vế trong gia đình, Ôn Độ phải gọi là anh rể. Tuy là anh rể xa lắc xa lơ, nhưng vì sống cùng thôn, quan hệ cũng thân thiết hơn những người họ hàng ở xa.

"Anh rể ạ, là em đây."

Thường ngày Ôn Độ là người ít nói, nghiêm nghị, nhưng lúc này giọng điệu lại rất thoải mái, trên mặt còn mang theo một nụ cười.

Cũng không trách mọi người không nhận ra Ôn Độ.

Trước đây, khi người trong thôn nhìn thấy Ôn Độ, cậu còn là một đứa trẻ con. Cùng với một đám bạn nghịch ngợm, cậu không xuống sông bắt cá thì cũng lên núi bắt thỏ. Gặp lợn rừng cũng không biết chạy, còn nhất quyết xông lên bắt. Nghe thấy tiếng sói tru từ xa, cậu còn dám trụ lại.

Có đêm sói vào thôn, nhà nhà đều đóng chặt cửa.

Ngày hôm sau, người trong thôn đều đánh cho những đứa trẻ nghịch ngợm đó một trận.

Ôn Độ cũng không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn.

Không thể lên núi, cậu lại trèo cây, phá tổ gà trong rừng.

Mùa hè nóng nực, cậu còn dám bắt rắn bằng tay không, nghênh ngang đi khắp thôn.

Đúng là một nhân vật khiến người ta đau đầu.
 
Chương 390


Giờ đây, chỉ trong vòng hơn nửa năm ngắn ngủi, Ôn Độ đã mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đi giày da, tóc chải ngôi lệch. Trông cậu như một người thành đạt.

Ai có thể liên hệ một nhân vật như vậy với đứa trẻ nghịch ngợm trước đây chứ?

Kế toán nông trường trong lòng cảm thán sự thay đổi lớn của Ôn Độ, ngoài mặt nhiệt tình hỏi: "Ôi chao, anh còn suýt không nhận ra em. Mấy đứa không phải đã chuyển đến thành phố ở rồi sao? Sao giờ này lại về đây?"

"Không phải sắp thi chuyển cấp rồi sao? Em về để tham gia kỳ thi."

Học bạ của Ôn Độ vẫn còn ở đây, sau khi thi xong lần này, cậu dự định sẽ chuyển cả học bạ đi.

Kỳ thi chuyển cấp bắt buộc phải có mặt trực tiếp.

Ôn Độ trước đó cũng đã tính toán kỹ ngày mới trở về.

Kế toán nông trường thẳng thắn nói: "Nghe nói em ở ngoài đã kiếm được tiền, còn học hành gì nữa? Ngay cả những sinh viên đại học cũng không có bản lĩnh như em."

"Vĩ nhân đã nói, sống đến già, học đến già. Cho dù em chỉ có trình độ tiểu học, kiếm được tiền, nhưng đến tương lai, khi thế giới phát triển nhanh chóng, nếu không có văn hóa, em cũng sẽ bị đào thải."

Có thể bạn không có bằng cấp, nhưng bạn không thể không đọc sách, không thể ngừng bước chân đọc sách. Trong tương lai, có rất nhiều con đường học tập, chỉ cần bạn sẵn sàng nỗ lực thì đều có thể.

Kiếp trước, Ôn Độ chưa bao giờ từ bỏ việc học. Kiếp này có thể làm lại, cậu vẫn chọn con đường học vấn. Cậu không chỉ muốn có bằng cấp, mà còn muốn học những điều mình chưa từng học trước đây.

Con đường của kiếp trước, cậu sẽ không đi lại. Quá khổ, cũng quá mệt mỏi. Cậu muốn đi một con đường mới, đầy thử thách.

"Chàng trai, nhận thức tốt đấy. Anh còn chút việc, tối nay qua nhà nhé, anh bảo chị em làm vài món ngon, chúng ta lai rai vài chén."

"Anh rể à, em cũng muốn đi lắm, nhưng em mới mười ba tuổi thôi ạ."

"Hầy, mười ba thì đã sao? Đừng có bảo là em chưa biết uống rượu nhé. Bọn trẻ con ở đây, có đứa còn chưa ngồi vững đã nếm mùi rượu rồi.

Dù mấy người hay trêu trẻ con kiểu đó đều bị mắng té tát. Nhưng vẫn có khối người thích trêu đùa bọn trẻ như vậy.

"Bà nội em cũng về cùng em ạ." Ôn Độ tung ra chiêu cuối, kế toán lập tức chuồn êm.

Ôn Độ xách theo chiếc tivi tiếp tục đi tìm trưởng thôn.

Trưởng thôn nhìn thấy Ôn Độ cũng không nhận ra: "Tiểu Độ?"

"Là cháu ạ, trưởng thôn." Ôn Độ cười đáp.

"Thằng nhóc này, cháu về lúc nào thế? Mau vào ngồi!" Trưởng thôn nhiệt tình mời Ôn Độ vào nhà.

"Hôm nay cháu mới về, vừa đến không lâu đã đến tìm bác rồi."

"Ngồi, ngồi xuống nói chuyện."

Trưởng thôn rót cho Ôn Độ một cốc nước. Từ trước Tết, sau lần Ôn Độ đến nhà ông trước khi đi, trưởng thôn đã vô thức coi Ôn Độ như người lớn.

"Trưởng thôn, đây là quà cháu tặng cho nông trường của chúng ta."

Ôn Độ đặt thứ trong tay xuống đất, trưởng thôn mới chú ý tới.

Vừa nãy ông đã nhìn thấy, còn tưởng là Ôn Độ tự mua, không ngờ lại là tặng cho nông trường.

“Cháu... Cái này! Cháu đưa cái này cho nông trường?" Trưởng thôn nuốt nước bọt khó khăn, cảm thấy cậu nhóc này hơi hoang phí: "Cháu có biết thứ này bao nhiêu tiền không? Ngay cả tivi đen trắng cũng còn phải..."

Ôn Độ ngắt lời trưởng thôn: "Cháu biết giá bao nhiêu. Những thứ này ở miền Nam không cần phiếu, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua được. Dễ dàng hơn nhiều so với ở đây."

"Ba cháu như thế, em cháu lại là đứa hay đau ốm, ba ngày hai bữa lại sốt cao, phải đưa đến bệnh viện. Bà nội cháu dù có năng lực đến đâu, cũng là phụ nữ, tuổi cũng đã cao. Cháu vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, hãy sống cho tốt, đừng tiêu hoang phí."
 
Chương 391


Tiền của nhà ai cũng không phải do gió thổi đến. Đứa trẻ này còn không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực bên ngoài mới kiếm được chút tiền, vậy mà còn mua cả tivi mang đến tặng.

"Trưởng thôn, những năm qua các bác trong thôn đã giúp đỡ gia đình cháu rất nhiều. Ba cháu không làm được gì, đất đai trong nhà đều là mọi người giúp đỡ tưới tiêu, không để bà nội cháu phải thức đêm canh tác.”

“Cháu nói muốn nhận thầu đồi hoang, nông trường cũng tạo điều kiện cho cháu. Lúc em gái cháu bị mất tích những ngày đó, mọi người đều giúp đỡ tìm kiếm."

Còn có cả kiếp trước...

Quá nhiều người đã từng giúp đỡ gia đình bọn họ.

Ân tình không phải là được đổi từ kiếp trước mà kiếp này có thể không cần trả lại.

Cậu không cho bọn họ tiền, nhưng cậu sẽ dạy bọn họ cách tự kiếm tiền.

“Cái tivi này bác cứ nhận lấy đi. Mỗi tối, khi mọi người bận rộn xong, tổ chức mọi người đến xem bản tin thời sự. Tổ chức cho các em nhỏ xem tivi, mở mang tầm mắt.”

“Bây giờ chúng ta chưa có điều kiện ra ngoài, chỉ nghe thôi là không đủ, còn phải xem nữa. Xem thế giới bên ngoài, mở rộng tầm nhìn, để sau này cố gắng để nhiều đứa trẻ có thể dựa vào khả năng của mình mà ra ngoài.”

Trưởng thôn nghe thấy lời Ôn Độ nói, cảm thấy mình quả thực không nhìn nhầm người.

“Nói rất đúng!”

Bí thư thôn từ ngoài bước vào, nhìn Ôn Độ với ánh mắt tán thưởng.

Ôn Độ hơi ngượng ngùng trước lời khen: “Chào bí thư ạ!”

“Những lời cậu vừa nói rất có lý. Không chỉ là bọn trẻ cần mở mang tầm mắt, mà các xã viên của nông trường Hồng Tinh cũng cần được nhìn thấy thế giới bên ngoài nhiều hơn.” Bí thư rất quý trọng Ôn Độ, kéo cậu nói rất nhiều

Ôn Độ kể về những chuyện cậu đã thấy, đã trải nghiệm ở bên ngoài.

Cuối cùng, Ôn Độ nói: “Bí thư, các xã viên ở đây chỉ dựa vào việc làm nông, mỗi năm thu hoạch cũng chỉ đủ ăn và kiếm chút hạt giống cho năm sau. Vất vả lắm mới đủ tiền cho hai đứa con đi học, cuộc sống rất khó khăn. Bây giờ chính sách đã thay đổi, mọi người cũng không nên chỉ bó hẹp trong việc làm nông nữa.”

Bí thư đã hiểu ý của Ôn Độ và Muốn nghe thêm ý kiến của cậu.

“Cậu có ý kiến gì không?”

Ôn Độ cũng không khách sáo, vì thời gian gấp rút nên cậu đi thẳng vào vấn đề: “Bác cũng thấy rồi đấy, những người cháu đưa về nhà, bọn họ đang nuôi gà. Ở đây, lương thực chúng ta ăn không hết, nộp thuế xong vẫn đủ ăn. Có nhà còn bán được lương thực. Lương thực bán ra thì không kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu bác dùng lương thực để nuôi gà, lợi nhuận tạo ra sẽ khác. Nuôi gà có thể bán gà, cũng có thể bán trứng gà.”

Bí thư nhíu mày nói: “Nuôi gà không dễ đâu. Năm thuận thì không sao, nhưng nếu gặp năm hạn hán, rồi lại xảy ra dịch bệnh gà, thì có thể cả thôn chẳng còn mấy con gà đâu.”

“Cho nên phải cử người đi học. Ở đây có trạm thú y, có thể mời người của trạm thú y đến từng nhà hướng dẫn. Trạm thú y ngay bên cạnh, nếu có ai phát hiện tình trạng gà không bình thường, có thể gọi bác sĩ thú y ngay lập tức.”

“Nhiều trứng như vậy bán đi đâu? Nhiều gà như vậy làm sao biến thành tiền? Ít thì không sao, nhưng nếu nhiều quá, cũng không dễ bán đâu.”

Bí thư nghĩ đến vấn đề lâu dài.

Trưởng thôn cũng gật đầu bên cạnh, cảm thấy bí thư nói rất đúng.
 
Chương 392


Ôn Độ mỉm cười: “Điều này dễ giải quyết. Trạm máy kéo của chúng ta có sẵn xe, tất cả gà và trứng gà có thể được chuyển đến thành phố. Cháu có bạn ở thành phố, bọn họ sẽ chuyên thu mua trứng và gà.”

Cuối cùng bí thư đã hiểu tại sao Ôn Độ lại khuyến khích người dân trong thôn nuôi gà và vịt.

“Ở đây chúng ta còn có ao cá, mười mấy cái ao cá, trong đó có khá nhiều cá. Trên đó có thể nuôi thêm vịt. Dù là trứng gà trứng vịt hay gà vịt, chúng cháu đều thu mua hết. Nếu bác không yên tâm, cháu có thể cử người đến ký hợp đồng với bác.”

“Hợp đồng thì phải ký rồi. Đây cũng là một sự đảm bảo cho bà con.” Lúc này bí thư mới yên tâm.

Ôn Độ đứng dậy chào tạm biệt: “Vậy thì cháu về ôn thi đã, ngày mai còn thi. Khi nào về, cháu sẽ cử người đến thảo luận chi tiết với bác.”

Bí thư và trưởng thôn cùng tiễn Ôn Độ ra cửa.

Ôn Độ sải bước ra về.

Bí thư nhìn bóng lưng của Ôn Độ không khỏi cảm thán: “Đám trẻ bây giờ thật đáng nể. Cách thằng bé nói chuyện lúc nãy khiến tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ.”

“Đúng vậy, ai mà ngờ được đây chỉ là một đứa trẻ chưa tròn mười ba tuổi? Thằng bé còn xuất sắc hơn nhiều người lớn nữa. Mộ tổ nhà họ Ôn bốc khói xanh rồi.” Trưởng thôn cảm thán.

Bí thư nói: “Tôi nhớ là nhà họ Ôn bắt đầu sa sút sau khi ông nội của thằng bé qua đời, phải không?”

“Đúng rồi, tài sản nhà họ đa phần ở bên ngoài. Ông Ôn đột ngột qua đời, của cũng mất theo. Bà của Ôn Độ khi đó vẫn còn là một phụ nữ trẻ, vừa phải nuôi con gái nhỏ, vừa mang thai, làm sao có thể đi xa để đòi lại tài sản dù có đi được, người ta cũng chẳng thừa nhận, thậm chí còn có thể mất mạng”

“Đây cũng là trong cái rủi có cái may, nếu không thì suốt mười mấy năm qua, cuộc sống của gia đình Ôn Độ sẽ rất khó khăn.”

Những lời của bí thư cũng đang khiến Ôn Độ phải suy nghĩ.

Trường học của cậu được cải tạo từ một ngôi chùa cũ, văn phòng của giáo viên thì được xây thêm ở phía sau.

Ôn Độ đi thẳng vào tìm hiệu trưởng. Hiệu trưởng biết hoàn cảnh của Ôn Độ, muốn sắp xếp cho cậu thi vào ngày mai, sau khi thi xong sẽ bảo Ôn Độ mang hồ sơ đi.

Sau khi hoàn tất công việc và trở về nhà, cậu thấy Ôn Oanh đang ngồi thất thần trong sân.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Cậu bước tới xoa đầu em gái, không ngờ làm lộ ra những gì em gái đang nghĩ trong lòng.

Ôn Oanh nức nở nói: “Anh, lúc em đi, em đã chuẩn bị tem cho Tống Lệ Dĩnh. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ viết thư cho em. Em nghĩ cậu ấy không biết địa chỉ nhà mình, vì vậy em đã viết rõ trong thư. Anh ơi, anh nói cậu ấy không có phải là không muốn làm bạn với em nữa không?”

Cô bé chỉ có một người bạn duy nhất.

Nên rất trân trọng người bạn đó.

Và cũng rất không muốn xa cách.

Ôn Độ đưa tay ra, nhấc bổng em gái lên như đang nhấc một con gà con: “Nếu em muốn biết, thì cứ đến hỏi trực tiếp không phải tốt hơn sao?”
 
Chương 393


Ôn Oanh bị anh trai xách đi vài bước, rồi mới vùng vẫy đứng dậy, kiên quyết yêu cầu tự mình đi.

“Anh, anh xách em như thế này trông giống như đang xách cổ mèo con vậy! Trông đáng thương lắm.” Ôn Oanh lên tiếng phản đối, nói: “Sau này anh có thể đừng xách em như vậy nữa được không?”

Ôn Độ cúi đầu nhìn em gái chỉ cao tới eo mình, trìu mến xoa tóc cô bé: “Oanh Oanh, nếu em thông minh hơn một chút, anh cũng sẽ không có cơ hội như thế này đâu.”

Ôn Oanh còn tưởng rằng anh trai sẽ dịu dàng nói với mình: “Được, anh trai sẽ không bao giờ xách em như vậy nữa.”

Ai ngờ cô bé lại được nhận câu trả lời này, lập tức giật mình há to miệng, không thể tin nhìn Ôn Độ.

“Anh trai, anh vẫn là anh thật đấy chứ?” Ôn Oanh nghi ngờ anh trai mình bị người khác xuyên vào.

Đừng hỏi tại sao cô bé lại biết xuyên không là gì.

Ngày thường chị gái ở nhà bên cạnh anh trai thỉnh thoảng không có việc gì làm thì cứ xem một bộ phim xuyên không.

Mà nữ chính trong đó, bỗng nhiên bị người trong tương lai xuyên vào. Cô bé rất sợ anh trai mình cũng bị người ta xuyên vào!

Ôn Độ nhếch môi, cố ý trêu chọc em gái: “Anh không phải anh, vậy là ai?”

Chẳng lẽ là người xấu đội lốt anh trai cô bé?

Ôn Oanh còn đề phòng lui về phía sau hai bước như thể nếu có tình huống không đúng xảy ra sẽ đánh ngất xỉu người ta, thử xem có thể đổi anh trai mình lại không.

Cô bé tuyệt đối không thể để cho bất kỳ cô hồn dã quỷ nào chiếm lấy thân thể anh trai.

Nếu anh trai không về được, cô bé sẽ nhốt anh trai trong nhà, chờ anh trai trở về.

Cô bé tin tưởng, anh trai nhất định có thể trở về!

Bởi vì người anh trai luyến tiếc nhất chính là cô bé.

Ôn Độ cười híp mắt hỏi: “Nếu không phải anh thì em chuẩn bị làm gì hả?”

“Em sẽ nhốt anh lại.” Ôn Oanh vô cùng nghiêm túc nói.

Tâm tư đùa cợt của Ôn Độ nhạt đi, cậu đưa tay xoa xoa đầu em gái: “Ngoan.” “Ô!”

Vẫn là anh trai!

Ôn Oanh yên tâm, nắm lấy một ngón tay anh trai, mềm giọng nói: “Anh trai, anh ở bên ngoài không cần làm việc cực nhọc nữa. Mỗi ngày có thể về sớm.”

“Hiện giờ nhà chúng ta bán trứng luộc nước trà rất tốt, bán bánh bao cũng rất phát đạt! Số tiền kiếm được có thể để cho hai chúng ta học xong đại học. Em nghe người ta nói thi đậu vào trường đại học tốt, còn được trợ cấp nữa. Anh ơi, thật ra tập chăm chỉ cũng có thể kiếm được tiền.”

“Ừ, lần này anh trở về định tham gia thi cấp ba. Chờ kỳ thi cấp ba kết thúc, sẽ chuyển trường vào thành phố.”

Ôn Độ biết em gái rất quan tâm chuyện học tập của mình, chuyện khác cậu có thể không nói với em gái, nhưng chuyện học tập nhất định phải để em gái biết.

Ôn Oanh nghe xong, vui vẻ nói: “Thì ra anh về để thi ạ? Anh, vậy anh còn nhớ chút kiến thức nào không? Nếu thi không đậu thì làm sao bây giờ? Thi không đậu cũng không sao, đến lúc đó chúng ta bỏ ra chút tiền, đi trường khác đi!"

“Hoặc là học lại một năm rồi tiếp tục thi. Anh thông minh như vậy, không thi đậu chắc chắn là do không có nhiều thời gian đọc sách.”

Ôn Độ nghe em gái kiếm cớ cho mình, trong lòng mềm nhũn rối tinh rối mù.

Kiếp trước, cậu che dấu thân phận của mình, muốn tìm một chút cảm giác có nhà để về. Nhưng cậu sống không được hạnh phúc.

Ban đầu vợ cậu rất yêu cậu, nhưng khi phát hiện cậu chỉ là nhân viên của một công ty lớn, làm việc mấy chục năm mà vẫn ở cương vị cũ, tình cảm đối với cậu cũng phai nhạt.
 
Chương 394


Cha mẹ vợ không thích cậu, còn không cho bọn nhỏ tiếp xúc quá nhiều với cậu.

Đến nỗi bọn trẻ cũng không thích cậu.

Cậu có nhà, cũng giống như không có nhà.

Lúc sắp chết, toàn bộ di sản của cậu đều tặng ra ngoài, cũng không biết vợ con cậu sẽ phản ứng như thế nào.

Ôn Độ không hối hận vì đã làm như vậy.

Cậu chỉ luyến tiếc là em gái, bà nội và ba mình không đợi được đến ngày cậu phát đạt.

Có lẽ do đời trước tích đức, ông trời cho anh một cơ hội bắt đầu lại lần nữa.

“Đến rồi, em tự mình đi Gọt, hay anh giúp em Gọi người ra?” Ôn Độ lo lắng em gái không dám đi.

Thật ra Ôn Oanh còn dũng cảm hơn so với suy nghĩ của cậu.

“Em tự mình đi.”

Chuyện của mình thì tự mình làm.

Cô bé bước đi kiên định, đi tới cửa nhà Tống Lệ Dĩnh, sau đó dùng hết sức lực cả người, lớn tiếng hô: “Tống Lệ Dĩnh! Tống Lệ Dĩnh!”

Một người phụ nữ thắt bím tóc đi ra từ trong vườn rau, nhìn thấy Ôn Oanh liền cười nói: “Là Oanh Oanh à? Cháu về lúc nào vậy?”

“Hôm nay vừa trở về. Thím, Lệ Dĩnh có nhà không ạ?” Ôn Oanh lộ ra nụ cười mềm mại, lễ phép hỏi.

Người phụ nữ là mẹ của Tống Lệ Dĩnh, vóc dáng không được coi là cao, gương mặt vuông vắn, đôi mắt to tròn, làn da cũng rất trắng. Tuy tướng mạo trông rất giàu có, nhưng lại có một gương mặt không dễ ở chung, có hơi cay nghiệt.

Nếu gầy đi một ít, loại cảm giác này sẽ rõ ràng hơn.

“Đang ở nhà, cháu vào gọt con bé đi.”

Mẹ Tống Lệ Dĩnh còn đang dọn vườn rau, để Ôn Oanh tự mình đi vào tìm.

Ôn Oanh quay đầu lại nhìn anh trai, Ôn Độ ở bên cạnh cũng nghe được đối thoại vừa rồi, cậu vẫy vẫy tay với cô bé, để cho cô bé tự mình đi vào. Rồi lại chỉ phía bên cạnh, nói cho cô bé biết mình ở đó chờ cô bé.

Ôn Oanh yên tâm đi vào.

Tống Lệ Dĩnh đang nấu cơm, nhìn thấy Ôn Oanh đi vào, vẻ mặt cô nhóc vui mừng nói: “Oanh Oanh, cậu về rồi à? Tớ còn tưởng rằng sau này sẽ không gặp lại cậu nữa chứ!”

“Chờ sau này cậu lớn lên, thi đậu đại học, thi vào thành phố, về sau chúng ta còn có thể gặp mặt nha!”

Ôn Oanh phát hiện Tống Lệ Dĩnh không phải không thích mình, cũng không phải không muốn làm bạn với mình, trong lòng không còn khổ sở nữa.

Cô bé không hỏi trực tiếp, mà tán gẫu với Tống Lệ Dĩnh về việc nhà trước.

Tống Lệ Dĩnh lại chủ động nói: “Mẹ tớ không cho tớ viết thư cho cậu. Thư cậu viết cho tớ bị bà ấy phát hiện, bà ấy đốt bỏ. Còn cướp tem của cậu đi. Bà ấy biết ba tớ sẽ cho tớ vài đồng mua đồ ăn vặt. Cho nên bà ấy cũng lấy hết tiền của tớ.”

Ôn Oanh cũng không ngờ rằng chân tướng chuyện mình canh cánh trong lòng, hoá ra là như vậy.

Cô bé mím môi nói: “Không sao, chờ cậu lớn hơn chút nữa, chúng ta sẽ liên lạc lại. Cậu có biết địa chỉ nhà tớ không? Tớ đã viết hết trong thư rồi. Hơn nữa, nhà tớ có điện thoại rồi! Sau này cậu còn có thể gọi điện thoại cho tớ.”

“Lệ Dĩnh, tớ hy vọng chúng ta có thể thi vào cùng một trường đại học, tiếp tục làm bạn tốt nhất.”

Tống Lệ Dĩnh nghe thấy nhà cô bé còn có điện thoại thì kinh ngạc nói: “Nhà các cậu còn có điện thoại à? Chỗ chúng ta chỉ có mới có một chiếc điện thoại. Mẹ tớ còn chưa nhìn thấy bao giờ đấy!”

“Chờ sau này thành tích học tập của cậu tốt, thi lên đại học là có thể đến nhà tớ xem điện thoại rồi! Nhà tớ còn có TV, TV màu sắc rực rỡ, chúng ta có thể cùng nhau xem TV”
 
Chương 395


Ôn Oanh vô lo vô nghĩ vẽ bánh nướng cho Tống Lệ Dĩnh.

Tống Lệ Dĩnh bị cho ăn no!

“Nhà các cậu thật có tiền nha!” Tống Lệ Dĩnh biết những thứ kia phải có tiền thì mới mua được.

“Thật đấy, cậu thi lên đại học là có thể đi xem rồi.”

Ôn Oanh lừa dối Tống Lệ Dĩnh.

Cô bé biết nếu con gái bây giờ không thi đậu trung học phổ thông, chênh lệch tuổi tác không nhiều lắm sẽ phải xem mắt, đến vài năm sau sẽ phải lập gia đình. Lặp lại cuộc sống của bậc cha chú, cả đời không thấy được hy vọng gì.

Chỉ có thông qua học tập, mới có thể ra khỏi thôn, mở ra cuộc sống tươi đẹp hơn.

“Lệ Dĩnh, tớ sẽ viết thư cho cậu. Cậu không trả lời lại tớ cũng không sao, tớ vẫn viết thư cho cậu.” Cô bé phải cổ vũ Tống Lệ Dĩnh, để Tống Lệ Dĩnh có một cuộc sống mới.

Tống Lệ Dĩnh dùng sức gật đầu: “Được, tớ chắc chắn sẽ học tập thật tốt. Nhưng học tập khó quá!”

“Không khó đâu, chỉ cần cậu chịu khó học, sẽ phát hiện thật ra rất đơn giản.”

Ôn Oanh nói chuyện với Tống Lệ Dĩnh một lúc rồi đứng dậy nói lời tạm biệt.

“Cậu chơi thêm chút nữa đi!”

Tống Lệ Dĩnh luyến tiếc Ôn Oanh đi.

Ôn Oanh ở chỗ này, mẹ cô nhóc sẽ không thúc giục cô nhóc nấu cơm, cũng sẽ không mắng cô nhóc. Dù cô nhóc nấu ăn chậm hơn một chút cũng không sao.

“Anh trai tớ còn đang chờ tớ, tớ phải về. Nếu cậu rảnh thì tới nhà tớ chơi. Tớ sẽ ở đây hai ngày.”

“Được.”

Tống Lệ Dĩnh len lén nhìn thoáng qua cảnh trong vườn, nhỏ giọng nói: “Tớ không tiễn cậu đâu! Mẹ tớ đang nhìn tớ chằm chằm đấy!”

“Biết, biết rồi.”

Ôn Oanh đã quen rồi.

Cô bé vén rèm cửa đi ra, lúc đi ngang qua vườn, không thấy mẹ Tống Lệ Dĩnh, cô bé liền đi thẳng ra ngoài.

Ôn Độ thấy em gái đi ra một mình, ngạc nhiên hỏi: “Xem ra em trò chuyện không tệ nhỉ?”

Cậu cũng không bỏ qua nụ cười trên khóe miệng em gái.

Ôn Oanh kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”

“Tính ra rồi.”

Ôn Độ bí hiểm nói.

Ôn Oanh tò mò hỏi: “Anh tính thế nào? Chẳng lẽ anh cũng đi vào, ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén?”

Khoé miệng Ôn Độ co rút, cậu chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, “Nhìn em cười thành thế này rồi sao có thể không biết gì được?”

Ôn Oanh lập tức che mặt mình: “Ai nha, thì ra là em bán đứng bản thân mình!”

“Cô bé ngốc!”

Ôn Độ dắt em gái đi về nhà.

Ôn Oanh vui vẻ kéo tay anh trai, dọc theo đường đi sôi nổi nói chuyện.

“Anh trai.”

"Ha?"

“Anh trai!”

“Nói đi.”

“Tống Lệ Dĩnh không nói không muốn làm bạn với em. Là mẹ cậu ấy không cho cậu ấy viết thư cho em. Em đưa số điện thoại nhà chúng ta cho cậu ấy, còn bảo cậu ấy thi lên đại học đến tìm em chơi. Anh, em muốn Tống Lệ Dĩnh thi đại học.”

Ôn Oanh một hơi nói rất nhiều.

Ôn Độ kiên nhẫn nghe: “Tại sao nhất định phải thi đại học?”

Dường như em gái có chấp niệm rất sâu đối với việc học tập.

Cô bé kiên trì muốn cho tất cả mọi người thi vào đại học.

“Bởi vì thi đậu đại học, mới có thể thay đổi vận mệnh của mình. Tống Lệ Dĩnh thi đậu đại học, là có thể rời khỏi mẹ cậu ấy. Cậu ấy không cần vất vả nấu cơm nữa.” Cho đến bây giờ Ôn Oanh chưa từng phải nấu cơm bao giờ,

cậu ấy, nhiều nhất chỉ cần đốt lửa.

So với Tống Lệ Dĩnh, cô nhóc chẳng khác nào nô lệ của địa chủ thời phong kiến, thật đáng thương.

Ôn Độ cúi đầu, nhìn em gái ngây thơ hồn nhiên.

Cậu không ngờ em gái lại thành thục hiểu chuyện hơn cậu nghĩ nhiều như vậy.

Cũng đúng, nếu không phải như thế, cô bé cũng không thể dẫn theo một đứa nhỏ đang sốt trốn khỏi tay bọn buôn người.
 
Chương 396


Khi nhớ đến chị Hồng còn chưa sa lưới, trong mắt Ôn Độ lóe lên sát ý.

Cậu cố gắng kiếm tiền, muốn trở thành tư bản cường đại, thật ra là đang chờ đợi, đợi đến khi khoa học kỹ thuật thành thục, mỗi một góc trong tổ quốc đều được trang bị camera, để những tên buôn người kia, dù có trốn lui trốn lủi, hay là người hung ác cỡ nào cũng không chỗ có chỗ ẩn nấp.

Cậu muốn cho thế giới này tràn ngập cảm giác an toàn giống như hậu thế.

“Oanh Oanh giỏi lắm! Vậy sau này em học tập cho tốt, nếu có tài liệu học tập, có thể nhờ người mang về cho bạn học.”

Ôn Độ đương nhiên ủng hộ ý nghĩ của em gái, nếu em gái đã hy vọng Tống Lệ Dĩnh thi đậu đại học như vậy, cậu nhất định sẽ hỗ trợ.

“Nhờ ai ạ?” Ôn Oanh nghiêng đầu hỏi.

“Tiểu Lục.” Ôn Độ nói, “Sau này nhà nhà ở đây đều phải nuôi gà, cứ cách hai ngày Tiểu Lục sẽ đến đây một chuyến. Đến lúc đó em có cái gì cần đưa, đều có thể nhờ cậu ấy mang tới. Cũng có thể mời Tống Lệ Dĩnh đến nhà chơi.”

Ôn Oanh hiểu rõ tầm ảnh hưởng do làm ăn mang đến hơn rất nhiều người.

Nó có thể thay đổi cuộc sống của cả thôn.

“Anh trai, vậy có phải trong nhà Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ nuôi gà, cũng sẽ có tiền không? Nếu có tiền rồi, có phải mẹ của Tống Lệ Dĩnh, cũng sẽ đồng ý cho Tống Lệ Dĩnh đi học?”

So với chuyện người trong thôn có thể trở nên giàu có hay không, chuyện Ôn Oanh quan tâm hơn đó là Tống Lệ Dĩnh có thể tiếp tục đi học không.

“Chỗ chúng ta không giống những nơi khác, thật ra người ở chỗ chúng ta có tính ganh đua rất nặng. Chẳng hạn như em mặc váy xinh đẹp đến chơi với Tống Lệ Dĩnh, mẹ Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ mua váy nhỏ cho Tống Lệ Dĩnh. Nếu em thi đậu đại học, Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ thi đại học, tuyệt đối không bỏ học.”

Ôn Độ nói xong, cúi đầu phát hiện ánh mắt em gái nhìn mình không đúng lắm.

Cậu cúi đầu hỏi cô bé: “Em sao vậy? Đây là ánh mắt gì vậy hả?”

“Anh trai, em luôn cảm thấy lời này của anh rất có lý, hơn nữa còn là sự thật.” Ánh mắt Ôn Oanh híp lại, như thể xuyên thấu qua vẻ bề ngoài thấy rõ bản chất bên trong.

Ôn Độ nhếch môi, túm lấy bím tóc nhỏ của cô bé, khen ngợi: “Không tồi.”

“Anh trai.

"Hả?"

Hai anh em tiếp tục đi về nhà.

Ôn Oanh hỏi Ôn Độ: “Vậy sau này mỗi ngày em đều mặc quần áo đẹp, lại mua thật nhiều đồ ăn ngon đến trước mặt mẹ Tống Lệ Dĩnh. Có phải Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ có được những thứ không kém em nhiều lắm không?”

“Em cảm thấy thế nào?” Ý cười trong đáy mắt Ôn Độ càng đậm.

Ôn Oanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Em cảm thấy có thể.”

“Nhưng em sẽ không sống mãi ở đây.” Ôn Độ nói.

“Em có thể đi cùng xe của anh Tiểu Lục, mỗi tuần tới một lần.” Ôn Oanh càng nghĩ càng cảm thấy có lý, “Em còn đi cùng bà nội.”

“Có thể.”

Ôn Độ cảm thấy rất tốt.

Bà nội sống ở đây cả đời, tuy đã đổi chỗ sống, nhưng gốc rễ vẫn ở chỗ này.

Phần mộ tổ tiên trong nhà cũng được chôn ở đây.

Một ngày nào đó, bà nội sẽ trở về chôn cất cùng ông nội.

Người bà nội có thể nói chuyện ở trong thành phố rất ít, bà nội rất cô đơn. Nếu mỗi tuần trở về một lần, ở lại một ngày, còn có thể nói vài câu với người ở đây.

Nhà bọn họ trả đất, đất trồng rau còn có thể trồng chút củ cải, rau dưa, đến lúc đó bà nội không cần mua thức ăn làm bánh bao nữa.

Nghĩ như vậy, chỗ nào cũng cảm thấy thích hợp.

“Chẳng phải anh mua cho em rất nhiều quần áo à? Ba và Chi Chi cũng mua cho em rất nhiều quần áo và giày đẹp. Mỗi lần em đều mặc quần áo không giống nhau đến đây.”
 
Chương 397


Ôn Độ đã sớm biết tâm tư của những người phụ nữ trong thôn.

Các cô bé trong nhà trọng nam khinh nữ, coi như bọn họ muốn có con trai, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể liều mạng sinh tiếp. Không sinh ra được, cũng phải biểu hiện ra ngoài rất thích con gái.

Con gái nhà người ta mặc váy, con gái nhà họ cũng phải mặc.

Tâm ganh đua vì vậy mà có.

Chuyện trong lòng Ôn Oanh giải quyết xong, bước chân cô bé nhẹ nhàng hẳn lên.

Cô bé kéo tay Ôn Độ, mềm mại nói: “Anh, anh thật lợi hại!”

“Chỉ có việc này mà đã lợi hại rồi à?”

“Không chỉ lợi hại đơn giản như vậy.” Ôn Oanh vuốt mông ngựa. “Anh trai ở trong lòng em là người lợi hại nhất. Không có chuyện gì có thể làm khó anh trai.”

“Ha, bớt tâng bốc anh trai đi, anh trai em chỉ là một người bình thường. Nhưng chuyện của Oanh Oanh, anh trai đều có thể giải quyết.” Ôn Độ sống lại một đời, chính là vì có thể giải quyết mọi chuyện của em gái.

Ôn Oanh nhảy hai cái, cảm thấy rất mệt.

Cô bé nắm tay anh trai chậm rãi bước đi. Hai anh em đến cửa nhà, còn chưa đi vào, đã nghe thấy không ít người trong nhà đang nói chuyện.

Hai người liếc nhau, vô cùng ăn ý đi về phía phòng bên cạnh.

“Mấy ông bà trong thôn nhiều chuyện quá.” Ôn Oanh vẫn còn sợ hãi nói.

Ôn Độ buồn cười hỏi: “Sau này em không tiếp xúc với người ngoài nữa à?”

“Em sẽ cố gắng học tập, là vì muốn vào phòng thí nghiệm đấy. Nếu em có thiên phú nghiên cứu ra được đồ vậy trọng yếu nào đó, thì anh trai có thể không lo cơm áo ăn mặc rồi!”

Đây là giấc mộng gần đây của Ôn Oanh.

Mấy hôm trước lúc cô bé đi ngủ, tình cờ thấy chuyện này trong mộng.

Lúc trước ở trong mộng, dường như cô bé nghe thấy anh trai nhắc đến nhà khoa học. Giá trị con người của các nhà khoa học đều vô cùng cao. Chi phí bằng sáng chế, đủ để người trong nhà không cần lo cơm áo gạo tiền.

Vì thế đây trở thành giấc mộng của Ôn Oanh.

Về phần viết kịch bản cho ba, ba hiện tại cũng không diễn nữa, mà đi ca hát. Cô bé cũng không biết sáng tác ca khúc, tốt nhất là để cho ba tự mình bơi trong đại dương âm nhạc, tự mình đạp nước đi vậy.

Cho dù không nổi cũng không sao.

Cô bé có thể đút lót cho ba mình mà.

Vừa nghĩ như vậy, Ôn Oanh lập tức cảm thấy cả người tràn đầy động lực.

“Anh trai, sau này em muốn làm nhà khoa học.”

“Cho nên vừa rồi em nói vào phòng thí nghiệm chính là muốn làm nhà khoa học?” Ôn Độ kinh ngạc hỏi.

Ôn Oanh nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy. Làm nhà khoa học, sẽ có tiền sáng chế, sẽ được rất nhiều rất nhiều tiền. Đến lúc đó anh không cần khổ sở làm việc kiếm tiền nữa. Anh chỉ cần đi làm chuyện anh muốn làm là được rồi.”

Chưa từng có ai nói như vậy với Ôn Độ.

Kiếp trước, cậu biết mình muốn kiếm tiền, chỉ có kiếm tiền, cậu mới có thể phát động nhân lực và vật lực lớn hơn nữa đi tìm em gái.

Sau khi sống lại, cậu chỉ muốn trải qua những ngày lành cùng người trong nhà, để em gái không cần lo cơm áo gạo tiền. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình thích cái gì, hay muốn làm cái gì.

Lúc này nghiêm túc suy nghĩ, Ôn Độ cười nói với em gái: “Anh trai thích kiếm tiền, thích kiếm thật nhiều tiền.” Ôn Oanh mềm mại hỏi: “Thật sao?”

“Ừ, cho nên Oanh Oanh không cần cố ý đi làm nhà khoa học. Thật ra làm nhà khoa học rất vất vả, mỗi ngày phải ở trong phòng thí nghiệm, trong một thời gian dài không thể ra ngoài một chuyến.”

Cuộc sống sẽ thiếu rất nhiều niềm vui.
 
Chương 398


Cậu không hy vọng em gái của mình lưu danh sử sách, cậu chỉ mong em gái của mình hạnh phúc bình an, khỏe mạnh vui vẻ mà sống hết muôn màu muôn vẻ, cực kỳ rực rỡ.

Gió lay động cây cối trong sân, anh đào trên cây anh đào cũng đỏ rực.

Ôn Oanh chủ động nói: “Anh trai, em đi hái anh đào cho anh!”

Anh đào phương Bắc và anh đào phương Nam không giống nhau, da mỏng, rất mềm. Quả đầu mùa nên chưa được to lắm.

Ôn Oanh cầm gáo nước, sau khi hái anh đào rửa sạch sẽ, bưng vào nhà.

“Anh trai, anh mau ra ăn đi, em vừa mới nếm thử, rất ngọt.”

Ôn Oanh nhìn anh trai tựa vào đó thì chẳng biết vì sao rất muốn khóc.

Ôn Độ nhận ra cảm xúc của em gái, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Mới tí thôi mà sao gương mặt cô bé như sắp khóc đến nơi vậy?

“Anh, em sẽ cố gắng sống tốt, cố gắng chết sau anh, em sẽ mua cho anh quan tài siêu lớn xa hoa...” Ôn Oanh nghĩ đến người trong mộng hình như đều dùng bình tro cốt.

Mặc kệ là bình tro cốt hay quan tài, cô bé đều phải chuẩn bị đồ tốt nhất cho anh trai.

Ôn Độ hoài nghi mình nghe lầm.

Cậu đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy em gái tiếp tục nói: “Đến lúc đó em sẽ đi tìm thầy phong thủy, xem phong thủy, chọn cho anh một âm trạch tốt nhất, lúc chuyển thế anh có thể đầu thai vào gia đình tốt, làm tiểu thiếu gia cả đời phú quý, không cần vất vả như vậy nữa.”

Ôn Độ: “Cảm ơn em nhiều.

“Không cần khách sáo!” Ôn Oanh nghĩ đến đời trước cháu trai cũng không thích anh trai, trong lòng vẫn rất để ý, “Anh, sau này anh không cần con cũng được, em dưỡng lão cho anh. Con của anh không nghe lời cũng không sao, anh không cần quan tâm hậu sự, em cam đoan sẽ làm cho lễ tang của anh nở mày nở mặt.”

Ôn Độ: “...”

Năm nay cậu mới 13, không phải 83.

Cách ngày cậu xuống đất vẫn còn bảy mươi năm sống tốt đó!

Cô bé không cần phải nóng lòng làm hậu sự cho cậu thế chứ?

Ông Độ nhặt quả anh đào lên và đặt nó vào miệng em gái mình để bịt cái miệng nhỏ nhắn huyên thuyên của cô bé. Cậu thật sự không muốn nghe quan tài của mình như thế nào, mộ địa chôn ở đâu.

Về phần con cháu hiếu thảo hay không hiếu thảo...

Ôn Độ không thèm để ý.

Người không quan tâm đến cậu thì sẽ không nhận được một xu tài sản nào của cậu.

Ngoại trừ em gái, bà nội và ba ra, những người khác trong lòng cậu đều là người ngoài.

Những bà thím đến nhà chơi đều không đi, xem ra cũng không muốn đi.

Ôn Độ nhìn đồng hồ: “Giờ này rồi mà những người đó còn không đi, rõ ràng Muốn ở nhà ta ăn cơm. Oanh Oanh, em đói không? Muốn ăn gì không?”

“Không đói bụng, em buồn ngủ, muốn ngủ.” Ôn Oanh dụi dụi mắt, nói xong còn ngáp một cái.

Ôn Độ nói: “Vậy em ngủ đi, chờ tỉnh ngủ rồi ăn.”

Cậu cũng thuận tiện ngủ bù.

Bà Ôn mang lương thực về đây, không có biện pháp nào đành giữ người ở nhà ăn cơm. Những người đó ngồi một lúc rồi đi. Bà sang phòng bên cạnh nhìn, phát hiện hai đứa nhỏ đều đang ngủ.

Bà Ôn thấy rau hẹ trong sân đã mọc, suy nghĩ một chút rồi cắt một nắm rau hẹ quay về, định làm sủi cảo cho mấy đứa nhỏ.

Nhân rau hẹ trứng gà.

Ôn Độ và Ôn Oanh đều thích ăn.

Ngửi thấy mùi trứng gà xào, Ôn Độ lập tức tỉnh ngủ, cậu nằm một phút cho tỉnh hẳn rồi ngồi dậy, đi giày.

“Bà đang định làm sủi cảo ạ?” Ôn Độ rất kinh ngạc hỏi.

“Lâu rồi không ăn sủi cảo. Trước kia trong nhà không có điều kiện này, bây giờ có điều kiện, nhất định phải ăn chút gì ngon.” Bà Ôn múc trứng gà vào bát, bắt đầu nhào bột làm vỏ sủi cảo.

“Vậy bà gói thật nhiều vào ạ, con thích ăn sủi cảo nhất đó.”
 
Chương 399


Ôn Độ đi rửa tay rồi đến giúp.

“Việc này không cần con làm, con cần làm gì thì làm đi.” Bà Ôn làm việc rất nhanh, tốc độ cũng đặc biệt nhanh.

Ôn Độ lại không đi: “Dù gì hai người làm cũng nhanh hơn một người làm mà bà.”

Cậu bắt đầu làm vỏ sủi cảo, bà Ôn liền đi làm nhân sủi cảo.

Có cậu vào phụ giúp, tốc độ của hai người thật sự rất nhanh.

Khi bánh sủi cảo gói được một nửa thì Ôn Oanh tỉnh lại, cô bé rất tự giác đi rửa nồi xả nước, ngồi trên băng ghế nhỏ nấu nước chờ nấu sủi cảo.

Bà Ôn nhìn cháu gái, lại nhìn cháu trai, bỗng nhiên nhớ tới con trai đang ở nơi khác.

“Ba con đi hát thật à?”

Bà Ôn không phải là người không sáng suốt, bà chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

Con trai bà như thế nào, bà rõ ràng hơn ai hết.

Thích ca hát nhảy múa, thích điên cuồng trên sân khấu.

Cũng không biết hắn đến bên kia, có bị người khác bắt nạt hay không nữa.

Ôn Thiều Ngọc được mẹ ruột nhớ thương, đang tham gia bán kết cuộc thi.

Tư Đồ Quang Diệu giống như trợ lý của hắn, giúp hắn xách quần áo, trong tay còn cầm cái chén cho Ôn Thiều Ngọc, bên trong là nước trà đặc mang từ nhà đến đây. Còn trong miệng hắn ngậm miếng ô liu xanh.

Tư thế kia chẳng giống người đến tham gia ca hát thi đấu chút nào, ngược lại giống như đại sư kinh kịch lên sân khấu biểu diễn.

Vòng đấu này không có nhiều người như vòng đấu loại.

Vẫn là một người một bài hát.

Ôn Thiều Ngọc thử giọng, có hơi khẩn trương, quay đầu lại nói chuyện với Tư Đồ Quang Diệu để phân tán lực chú ý: “Thật ra lúc trước mỗi lần tôi ca hát đều làm thành băng ghi âm!”

“Ừ, tôi biết, anh đã nói tám trăm lần rồi.”

Gương mặt Tư Đồ Quang Diệu không chút thay đổi, còn có chút hung dữ khiến người ta sợ hãi.

Ôn Thiều Ngọc lại không nhận ra, còn đang lẩm bẩm với Tư Đồ Quang Diệu: “Đến lúc đó tôi sẽ lén gửi về cho mẹ một cuộn băng ghi âm. Nếu mẹ nghe được giọng nói của tôi, chắc chắn sẽ vô cùng kích động. Hy vọng mẹ nể tình tôi có tiền đồ, đánh tôi nhẹ nhàng một chút! Đừng bảo tôi đứng quỳ ở cửa chính, trực tiếp quỳ ở trong sân cũng được!”

Tư Đồ Quang Diệu kinh ngạc nhìn Ôn Thiều Ngọc.

Chuyện này cũng quá khoa trương rồi đó?

Anh ấy lớn đến từng này rồi, vậy mà chưa thấy tình huống như thế bao giờ.

“Mẹ anh không thích anh sao?” Tư Đồ Quang Diệu do dự nửa ngày mới tìm được lời nói không làm tổn thương Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc chẳng những không tức giận, còn kinh ngạc hỏi: “Ồ? Sao cậu biết?”

Dưới tình huống như vậy, chẳng lẽ không nên rất khổ sở, rất tự ti sao?

ứng của Ôn Thiều Ngọc ngược lại khiến Tư Đồ Quang Diệu nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Tôi đoán vậy.”

Tư Đồ Quang Diệu thấp giọng nói.

“Cậu đoán chính xác rồi đó. Thật ra cũng không phải mẹ tôi không thích tôi. Mà bà ấy thích con trai và con gái của tôi hơn mà thôi. Con trai của tôi rất đẹp trai đó!”

“Hồi mẹ vẫn còn nuôi tôi, tôi lớn lên không giống người ở nông thôn chút nào. Trong quá khứ còn được gọi là tiểu bạch kiểm. Đổi lại bây giờ, cũng không phải thanh danh tốt gì. Con trai tôi thì không giống vậy.”

“Nó trưởng thành cao lớn, mày rậm mắt to, ngũ quan sắc nét, đẹp trai, nhưng không ẻo lả. Qua vài năm nữa, không biết lại xuất sắc thêm đến chừng nào.”

Ôn Thiều Ngọc nhớ con trai, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng nhìn thấy con trai vào dịp tết năm nay.

“Con gái tôi cũng rất đẹp. Nó còn nhỏ, da con bé rất trắng, còn trắng và đáng yêu hơn cả gạo nếp trên đường phố. Làm cho người ta rất muốn cắn một miếng. Con gái tôi còn nói, nếu sau này tôi đi diễn phim, con bé sẽ viết kịch bản cho tôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top