Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 240


Thiết Tỏa vẫn không thoải mái, nhưng không thể làm gì được.

Vừa đến nhiều công nhân, bữa trưa không đủ thức ăn.

Triệu Hiểu Phi từ trong nhà ra, Gọt Thiết Tỏa: “Tiểu Tỏa, đi với chị mua thức ăn, không đủ đồ ǎn!"

“Vâng!”

Thiết Tỏa đẩy xe đi theo sau Triệu Hiểu Phi, hai người cùng đi mua đồ ăn.

Triệu Hiểu Phi mua nhiều đồ ăn, còn trả giá.

Sau khi mua khá nhiều đồ ăn, lại đi mua thịt. Mua thịt cần có tem phiếu, mỗi lần chỉ mua được số lượng hạn chế.

Đang định quay về, có người cố tình chặn đường họ.

Đi đầu là Hoàng Lập Đạt, gã nhìn Triệu Hiểu Phi từ trên xuống dưới, nói bằng giọng điệu khiêu khích: “Chị dâu, nghe nói cô nấu ăn ngon lắm, đúng không?”

Hoàng Lập Đạt ra vẻ như mình rất đẹp trai, ánh mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Triệu Hiểu Phi không quen biết Hoàng Lập Đạt, cũng không biết người này chính là kẻ đã lôi kéo công nhân của họ, chỉ đơn thuần nghĩ rằng tên này là một kẻ lang thang trên phố.

“Tôi chỉ là người nấu cơm bình thường thôi, anh tìm nhầm người rồi.” Triệu Hiểu Phi vịn xe, định vòng qua Hoàng Lập Đạt để về nhà.

Chị ấy cần chuẩn bị bữa trưa trước, nếu không nhanh lên, buổi trưa công nhân chắc chắn sẽ không có gì ăn.

So với em trai, tính tình chị ấy không nóng nảy như anh ấy.

Chị ấy là người có tính tình rất tốt.

Thiết Tỏa biết không có người nào dám ngang nhiên làm bậy, nếu không cũng không biết chị

Tiểu Phi biết nấu ăn.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Lập Đạt, biết chắc rằng đây là kẻ đến gây rối cho Ôn Độ.

Hoàng Lập Đạt không để Thiết Tỏa vào mắt, một thằng nhóc gầy gò, có gì phải sợ?

“Vậy thì không tìm nhầm rồi, chính là cô đó! Chị dâu, sau này cô cứ đi theo tôi nhé? Tôi đảm bảo sẽ cho cô ăn ngon, uống ngon, mỗi ngày còn có người phụ giúp, cô không cần phải tự mình đi mua đồ ăn, thế nào?”

“Anh đừng nói gì nữa.”

Triệu Hiểu Phi nghĩ người này bị điên.

Chị ấy muốn làm việc cho Ôn Độ, không phải vì Triệu Kiến Đông, mà vì Ôn Độ là người đã đem lại hy vọng cho ba mẹ con họ. Sự xuất hiện của cậu đã thay đổi số phận của con gái chị ấy.

Ba mẹ chồng chị ấy ghét bỏ Đại Nhi và Tiểu Nhi là con gái, không cho chúng đi học.

Ở nhà, hai con gái bị đối xử như đầy tớ.

Khi em trai chị ấy đến ở nhờ vài ngày, cuối cùng ba mẹ con họ bị đuổi ra ngoài. Có lẽ gia đình đó đã muốn làm vậy từ lâu, chỉ là chị ấy không nhận ra thôi.

Ngày đó, chị ấy nghe thấy ba chồng mắng chửi thậm tệ, trong lòng muốn đi tìm cái chết, nhưng nghĩ đến con gái, chị ấy lại mạnh mẽ đứng lên. Chỉ là chị ấy không biết phải sống tiếp thế nào cùng hai đứa con thơ.

Khi chị ấy tuyệt vọng nhất, Ôn Độ đã xuất hiện.

Chính cậu đã mang lại cho chị ấy hy vọng để tái sinh.

Cậu chính là ánh sáng trong cuộc đời của ba mẹ con họ.

Trừ khi chị ấy trở thành gánh nặng cho Ôn Độ, nếu không chị ấy sẽ không rời khỏi cậu.

Hoàng Lập Đạt không biết Triệu Hiểu Phi nghĩ gì, gã bước sang một bên, chặn đường chị ấy. “Chị dâu, tôi cho phép cô đến công trường của tôi làm việc, mỗi tháng cho cô năm mươi đồng. Công việc không cần cô làm, cô chỉ cần chỉ đạo người khác làm thôi. Điều kiện tốt như vậy, cô hãy nghĩ thử xem?”

“Không cần, tôi thấy hiện tại rất tốt rồi.”

Triệu Hiểu Phi vịn xe định đi sang bên, không ngờ Hoàng Lập Đạt lại rất đáng ghét, rõ ràng là không định để chị ấy đi.

“Chị dâu, cô thực sự không muốn nghĩ lại sao?”
 
Chương 241


Hoàng Lập Đạt còn tự cho rằng mình rất phong lưu, các cô gái và phụ nữ trên phố đều thích gã nên cố tình làm dáng, thật là buồn cười.

Triệu Hiểu Phi bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng vẫn kìm nén tính tình mà nói: “Đồng chí, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Mời cô đến chỗ tôi, sau này cô theo tôi, cuộc sống không tốt hơn bây giờ sao?” Hoàng Lập Đạt tự tin rằng chỉ cần ai biết gã Hoàng Lập Đạt, đều sẽ bị sức hút của gã làm say mê.

Người này chắc chắn có vấn đề, mà còn là vấn đề không nhẹ.

“Tôi đã nói rồi, tôi không cần.” Triệu Hiểu Phi đưa tay đẩy Hoàng Lập Đạt sang một bên: “Tránh ra, tôi muốn đi qua!”

“Này, tôi đã nói chuyện tử tế với cô mà cô lại không biết điều phải không?”

Hoàng Lập Đạt không vui, giọng điệu đầy âm lãnh.

Thiết Tỏa đặt xe xuống chuẩn bị tiến lên, không ngờ Triệu Hiểu Phi chắn trước cậu ta, trực tiếp nói với Hoàng Lập Đạt: “Tôi không nói chuyện tử tế với anh sao? Tôi không muốn đi, anh không chấp nhận được à? Anh định dùng vũ lực phải không?”

“Cô có tin tôi sẽ cho người ta ném đống thức ăn này xuống hố phân không?!” Hoàng Lập Đạt nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Phi một cách hiểm ác, gã rất muốn tát hai cái vào mặt chị ấy.

Đúng là không biết điều.

Những thức ăn này không phải là tự trồng, tốn không ít tiền.

Triệu Hiểu Phi cứng rắn: “Anh dám ném thử một cái xem, nếu anh dám đu.ng đến thức ăn của tôi, tôi sẽ hét lên anh quấy rối tôi!”

Hoàng Lập Đạt khựng lại.

Tội quấy rối hiện giờ không phải là chuyện đùa, nếu không cẩn thận có thể mất việc.

Gã nheo mắt, nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Phi. Sau đó, gã cười nham hiểm, nói: “Chị dâu, cô không hiểu chuyện tôi cũng không thèm chấp. Tôi là người rộng lượng nhất, sẽ cho cô vài ngày để suy nghĩ kỹ càng. Nếu cô muốn đến, bất cứ lúc nào cũng được, của nhà tôi luôn mở rộng.”

“Đi thôi.”

Khi đi ngang qua Thiết Tỏa, Hoàng Lập Đạt nhìn cậu ta chế giễu: “Nhóc con, nếu còn nhìn tao bằng ánh mắt đó, tao sẽ móc mắt mày cho chó ăn đấy.”

Đám người đi sau gã lập tức cười lớn.

Triệu Hiểu Phi lo lắng Thiết Tỏa sẽ ra tay, không ngờ Thiết Tỏa chẳng có ý định động thủ, chỉ là sắc mặt rất khó coi.

“Chị Tiểu Phi, chị không cần lo lắng. Em đã hứa với anh của em, không dễ dàng ra tay. Anh em nói, chuyện nhỏ không nhịn thì kế lớn sẽ hỏng. Hơn nữa, cãi nhau với loại rác rưởi xã hội này thật là mất mặt. Sớm muộn gì họ cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

Nói xong, Thiết Tỏa đẩy xe về.

Sau khi Triệu Hiểu Phi về, nhìn thấy Ôn Độ, chị ấy kể lại chuyện vừa rồi.

Ôn Độ cau mày, trầm giọng nói: “Em biết rồi.”

“Em tự biết phải làm gì là được. Nhưng những công nhân ở đây thực sự sẽ không bị lôi kéo đi sao?” Triệu Hiểu Phi rất lo lắng về việc này.

“Đã ký hợp đồng rồi, nếu họ đi, em sẽ không trả tiền lương, họ còn phải đưa em một trăm đồng. Ai kéo họ đi, người đó phải trả tiền này. Đi mười người là một ngàn đồng. Không lỗ!”

Dù sao thì cậu vẫn có thể tuyển được nhiều người.

Ôn Độ nói rồi đi ra tìm Thiết Tỏa: “Hôm nay chịu uất ức rồi à?”

“Đó không gọi là uất ức, người thật sự chịu uất ức là chị Tiểu Phi. Chị ấy bị tên khốn đó nói rất nhiều lời kho" nghe, chị ấy chắc chắn là khó chịu hơn nhiều.” Thiết Tỏa rất thích Triệu Hiểu Phi.

Dù mới tiếp xúc chưa được mấy ngày, Triệu Hiểu Phi đã khiến cậu ta cảm nhận được tình mẫu tử chưa từng trải qua.

Ôn Độ vỗ vai cậu ta: “Cậu yên tâm đi, hắn không quậy được bao lâu đâu.”

"Ừm."

Thiết Tòa đã điều chỉnh tâm trạng.
 
Chương 242


Cậu ta đứng dậy nói: “Em đi giúp chị Tiểu Phi.”

“Đi đi.”

Ôn Độ thong thả ra ngoài.

Cậu đến cửa hàng bách hóa mua chút rượu, mua thêm hai chai đồ hộp, xách một túi bánh, đi đến nhà ông Hoàng.

“Thúc công! Ông có ở nhà không?”

Ông Hoàng đang ngồi trong sân giỏ tre, nghe thấy có người gọi ông ấy, nhìn ra cổng, thấy Ôn Độ, liền nói: “Cậu nhóc, sao lại đến đây rồi?”

“Chẳng phải là ông đã giúp cháu một việc lớn sao, cháu phải đến cảm ơn ông chứ?” Ôn Độ xách đồ vào, đặt đồ lên bàn đá trước mặt rồi ngồi cạnh ông ấy, ngạc nhiên hỏi: “Thúc công, ông còn có tay nghề này nữa sao?”

“Cái này cũng không có nơi nào bán, tìm người làm chẳng phải là phiền toái sao? Tự làm thì tiện hơn.” Rõ ràng ông Hoàng đã đan nhiều năm lắm rồi, động tác rất thành thạo.

Nếu ở đời sau, làm ra sản phẩm này không biết bán được bao nhiêu tiền.

“Ông giỏi thật đấy!”

Ôn Độ nịnh nọt rất giỏi, một câu khiến ông Hoàng cười tít mắt.

“Ông giỏi gì chứ, không thể so với đám trẻ bây giờ. Bây giờ chỗ chúng ta đã trở thành nơi xuất khẩu chuyên nghiệp. Nhiều người mang rau sang bên kia sông bán. Ở đây có thể bán năm mươi hào, sang đó có thể bán được một đồng. Nếu việc của cháu không làm được nữa, thì trồng rau, sau đó đem sang bên kia bán. Tiết kiệm chút tiền, vài năm nữa cưới vợ rồi sống tốt, đừng có làm vớ vẩn."

Ôn Độ cau mày, không tỏ vẻ gì hỏi: “Ông nghĩ rằng cháu không chống đỡ nổi, sớm muộn cũng bị người ta đánh bại?”

“Cháu không biết ai đang chinh cháu à?” Ông Hoàng liếc nhìn Ôn Độ, cậu chỉ cười.

“Cũng biết sơ sơ rồi rồi ạ.”

"Đã biết thì phải có chuẩn bị chứ." Ông Hoàng nói rồi nheo mắt, giơ tay chỉ vào Ôn Độ: "Thằng nhóc này, nói là đến thăm tôi, thực ra là muốn biết một số chuyện từ tôi đúng không?"

Ôn Độ cười nói hùa theo: "Chẳng phải cháu chỉ quen mỗi ông thôi sao? Người khác cháu đâu có quen."

"Hừ!"

Ông Hoàng vuốt râu trợn mắt, nhưng thực lòng vẫn thấy mến Ôn Độ, bèn nói: "Nhà Hoàng Lập Đạt giàu có, hiện giờ là nhà giàu nhất cả thị trấn. Người bình thường không dám động đến nhà họ. Hắn cũng ngang ngược quen rồi! Ông có thể mắng Hoàng Hiểu Vỹ, nhưng nếu ông mắng Hoàng Lập Đạt, đó là gây thêm phiền phức cho cháu.”

Chỉ vài câu đơn giản, Ôn Độ hiểu rõ.

Hoàng Lập Đạt không dễ động vào, cũng không nên động vào, phải cố gắng tránh gây chuyện với gã.

"Sau này cháu không đến nữa, ông cũng đừng" trách cháu." Ôn Độ không muốn kéo ông lão vô tội vào chuyện này.

Nếu Hoàng Lập Đạt thù hằn quá mức, ông Hoàng bị liên lụy thì phiền phức lắm.

Cậu không muốn gây phiền hà cho người ta.

Nghe thấy lời Ôn Độ, ông Hoàng liền cáu gắt nói: "Cháu muốn đến thì có sao đâu? Ông giao thiệp với ai, còn phải xem sắc mặt nhà họ à?"

"Chỉ là cháu quá bận, tạm thời không đến được." Ôn Độ vội vàng dỗ dành ông ấy: "Lúc nãy cháu nghe nói nhà bên cạnh sắp dọn đi? Ông không định mua lại căn nhà đó à?"

Ông Hoàng trợn mắt: "Cháu nói gì thế? Cái nhà nát đó ông mua làm gì? Mua về còn phải tốn tiền sửa. Con trai ông làm ở nhà máy cơ khí, ở bên đó có nhà rồi. Cái nhà nát này nó cũng không thích. Nếu mua về, không biết sẽ bị nó oán trách bao lâu."

Ôn Độ: "..."

Ông Hoàng vô tình nói ra tâm sự: ".

Ôn Độ giả vờ như không nghe thấy.

on nien 18 thấy nhạt 

"Ông mua nuôi gà nuôi vịt cũng được, căn nhà bên cạnh có sẵn, còn tiện hơn làm chuồng gà mới. Nếu ông thấy phân gà khó xử lý, cũng có thể nuôi vịt. Vịt ban ngày có thể tự đi ra ao trước cửa bơi. Trứng thì làm thành trứng vịt muối đem bán, cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.”

Ông Hoàng cảm thấy Ôn Độ rất nhanh nhạy: "Thằng nhóc này được đấy, đầu óc linh hoạt, được, ông sẽ nghe theo cháu, mua lại căn nhà bên cạnh."

Căn nhà bên cạnh rất cũ, tuy vẫn có thể ở nhưng nhìn không an toàn, nuôi gà nuôi vịt thì rất hợp.

Hơn nữa, sân nhà bên cạnh cũng không nhỏ, đến lúc đó, ông ấy còn có thể trồng thêm rau trong sân.

Ông Hoàng là người hành động mau lẹ, lập tức đi mua nhà.

Ôn Độ nghĩ, cậu mua đất của ông ấy, ông ấy mua lại sân của hai nhà bên cạnh.

Sau này nếu khu này bị giải tỏa, ông ấy cũng sẽ nhận được không ít tiền.

Ôn Độ về đến nhà, phát hiện trong nhà chỉ có Đại Nhi và Tiểu Nhi.

"Mọi người đâu cả rồi?" Sao không thấy ai nhỉ?

Đại Nhi nói: "Chú Ôn, mẹ cháu và chú Tiểu Tỏa đi mua đồ rồi. Các công nhân khác ăn xong trưa đều ra công trường làm việc. Họ nói muốn làm việc sớm."

"Các cháu ở nhà chú ý an toàn nhé."

Ôn Độ không lo lắng nhà bị người ta đột nhập vào.

Bây giờ thời kỳ truy quét nghiêm ngặt, nếu có người trộm cắp, hoặc quấy rối phụ nữ, đều có thể bị xử tử.

Nói xong, cậu ra khỏi nhà, định đi thẳng đến công trường.

Không ngờ ở đầu đường, cậu thấy Triệu Hiểu Phi bị mấy tên lang thang chặn đường không cho đi.
 
Chương 243


Ôn Độ bước nhanh đến, thì nghe thấy Triệu Hiểu Phi hét lên: “Giở trò biến thái à...”

“Con đàn bà chết tiệt này, mày la làng cái gì? Tao đã chạm vào người mày đâu."

Hoàng Lập Đạt lập tức có hơi hoảng sợ.

Triệu Hiểu Phi không sợ gã, loại khổ sở gì chị ấy cũng đã trải qua hết, tới nước này rồi, chị ấy chỉ muốn bảo vệ những người thân của mình thật tốt, Cũng không để ý tới mấy lời chỉ trỏ bàn tán của những người khác.

“Anh không giở trò lưu manh, vậy ngày nào anh cũng chặn đường tôi làm gì? Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo công an! Để họ bắt anh đi xử bắn!”

Trên người Triệu Tiểu Phi có chút khí chất hung dữ.

“Được, con đàn bà hôi hám này, mày cứ đợi đó!”

Hoàng Lập Đạt giơ tay chỉ vào người Triệu Tiểu Phi, sau đó quay lưng dẫn người của mình rời đi.

Hai chân Triệu Tiểu Phi như không còn là của mình nữa, suýt chút nữa té ngã xuống đất.

“Chị Hiểu Phi, cẩn thận!”

Ôn Độ tiến lên đỡ Triệu Tiểu Phi.

Triệu Tiểu Phi vừa nhìn thấy Ôn Độ thì sắc mặt lập tức trở nên không được tốt.

Chị ấy biết chuyện vừa rồi đều bị Ôn Độ nhìn thấy, muốn giải thích những lại chẳng biết nói gì.

Ôn Độ nói: “Chị Hiểu Phi, sau này chị không cần lo chuyện mua đồ ăn nữa đâu."

Triệu Hiểu Phi nghe vậy liền sốt ruột.

"Mấy em đâu có quen biết gì với mấy người bán đồ đâu. Chị đã thương lượng giá cả với bọn họ xong xuôi hết rồi, chỉ cần tới đó lấy đồ là được. Nếu mấy em tới đó, chắc chắn sẽ không lấy được đồ đâu."

"Ngày mai chị đi mua cũng chưa chắc mua được đồ, chắc chắn Hoàng Lập Đạt đã thu mua hết toàn bộ số nguyên liệu nấu ăn đó rồi."

Ôn Độ vừa nhìn đã biết Hoàng Lập Đạt không phải loại người tốt lành gì. Suốt ngày chỉ biết chơi mấy trò đâm lén sau lưng.

“Sao gã lại không biết xấu hổ như thế chứ?”

Triệu Tiểu Phi thật không ngờ còn có người hèn hạ như vậy, có thể làm ra những chuyện này.

“Ngày mai em sẽ trực tiếp mua rau về, chị cần gì thì cứ nói với em một tiếng. Chị cũng không cần lo lắng tới những chuyện khác đâu, em sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện mà."

Cậu đã nghĩ ra cách đề Hoàng Lập Đạt phải chịu thua rồi.

Ôn Độ biết luôn có người theo dõi cậu, nhưng cậu cũng không ngại đạp xe chạy khắp nơi.

Xây nhà cần mua vật liệu, những vật liệu đó đều là do bọn họ tự mua.

Ôn Độ cầm theo hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đi tìm ông chủ, để ký kết hợp đồng với ông ấy.

“Ông chủ, chuyện ông đã hứa với tôi, nhất định không được nuốt lời đâu đấy.”

Lúc ra cửa, Ôn Độ còn trịnh trọng nói với ông chủ một câu.

“Cậu yên tâm, sẽ không đâu, chúng tôi làm ăn uy tín lắm."

“Vậy thì được, tôi tin tưởng ông. Nếu vật liệu của chúng tôi không kịp cung ứng, công trình không thể hoàn thành đúng thời hạn quy định, tôi phải bồi thường một số tiền lớn cho người ta đấy.”

Tìm được một xưởng tư nhân như thế này rất kho" khăn.

Ôn Độ cũng tốn không ít tâm tư mới tìm được một xưởng phù hợp.

Ông chủ trông có vẻ là người rất thông minh.

“Không phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao? Cậu còn lo gì chứ?” Ông chủ còn lấy hợp đồng ra: “Trên này viết gì? Chẳng phải cậu rõ hơn tôi sao?”

Ôn Độ mỉm cười nịnh nọt nhìn ông chủ.

“Đúng đúng đúng, đều là tôi viết. Ngày mai tôi sẽ đến lấy hàng, ông nhất định không được bán lô hàng này cho người khác đâu đấy.”

“Được rồi, ngày mai cậu cứ đến sớm lấy hàng đi.” Ông chủ nói xong liền quay vào.

Ôn Độ giải quyết xong một chuyện trọng đại, sắc mặt cũng không còn nặng nề như trước, thong thả đạp xe về nhà.

Cách đó không xa, có một kẻ đang ẩn nấp dưới góc tường.
 
Chương 244


Hắn ta thấy Ôn Độ đi rồi, lập tức chạy sang bên cạnh, cũng đạp xe đuổi theo.

Lần này Ôn Độ không đi đâu cả, trực tiếp đạp xe về nhà.

Gặp người quen, cậu còn nhiệt tình chào hỏi.

Người theo dõi Ôn Độ xác định cậu vào trong nhà rồi không ra nữa, liền vội vã đạp xe đi tìm Hoàng Lập Đạt.

Chuyện này là chuyện lớn, không chừng còn có thể lấy được mạng của Ôn Độ.

Hắn ta phải nhanh chóng báo cáo với Hoàng Lập Đật biết.

“Mày nói nó đã đặt một lô hàng, ngày mai sẽ nhận, nếu lô hàng này không được giao, công trình của nó sẽ tiêu tùng?”

Hoàng Lập Đạt âm hiểm nheo mắt lại.

Người báo tin nói: “Tên Ôn Độ đó còn khá ranh ma, sợ ông chủ lật lọng nên đã ký hợp đồng. Những lời vừa rồi anh ta nói với ông chủ, em đứng bên cạnh nghe rõ lắm."

“Tốt.”

Hoàng Lập Đạt đứng dậy đi ra ngoài, vỗ vai người đó.

"Mày lập tức dẫn đường cho tao."

"Dạ."

Gia đình ông chủ xưởng quen biết rộng, mở một xưởng vôi nhỏ, lúc này ông ấy đang ngồi trên ghế uống trà.

Bỗng tiếng của người gác cổng vang lên, nói có người Muốn bàn chuyện làm ăn lớn, ông ấy còn nhướn mày không hiểu chuyện gì.

“Cho họ vào đi.”

Chẳng mấy chốc, Hoàng Lập Đạt dẫn người vào.

“Ông chủ Tào, tôi là Hoàng Lập Đạt của xưởng cơ khí, muốn bàn với ông một vụ làm ăn.”

Hoàng Lập Đạt vào là tự giới thiệu ngay, như thể cả thế giới đều biết tới gã vậy.

Thực ra Tào Phú Quý cũng nghe tới tiếng tăm của Hoàng Lập Đạt rồi.

“Ông chủ Hoàng tìm là tôi muốn bàn chuyện làm ăn gì thế? Xưởng cơ khí các anh muốn xây nhà mới à? Cần mua vôi từ chỗ chúng tôi sao?”

“Trong tay tôi có một công trình nhỏ, cần chút vôi, giá vôi ở chỗ các ông thế nào?”

“Cậu định khi nào cần? Cần bao nhiêu?” Thái độ Tào Phú Quý rất tốt, như đang cung phụng thần tài.

Hoàng Lập Đạt được tâng bốc nên cả người hơi lâng lâng, lớn tiếng nói: “Tôi cần không ít vôi, hơn nữa phải cần ngay trong ngày mai, chỗ các ông có bao nhiêu rồi?"

Tào Phú Quý áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi, nếu cậu không gấp thì có thể đợi thêm vài ngày được không? Với chỗ tôi đã có người đặt trước rồi, hơn nữa đã ký hợp đồng xong xuôi rồi, nếu phá hợp đồng phải bồi thường người ta một ngàn đồng.

“Không phải chỉ là một ngàn đồng sao? Ông giao lô hàng này cho tôi, tôi sẽ trả một ngàn đồng bồi thường thay ông."

Hoàng Lập Đạt hào phóng nói.

Tào Phú Quý vội xua tay: “Không được, không được. Cậu cũng biết chúng tôi làm ăn rất coi trọng chữ tín. Truyền ra ngoài ai còn dám đến tìm tôi làm ăn nữa chứ?"

“Chứ không phải ai trả giá cao hơn thì bán cho người đó à?” Hoàng Lập Đạt thấy Tào Phú Quý có chút không biết linh động: “Sau này có tôi che chở, ông còn lo không mua được vôi sao?”

“Ông chủ Hoàng, cậu đừng làm khó tôi nữa, làm ăn không thể như vậy được đâu."

Tào Phú Quý nhất quyết không đồng ý.

Hoàng Lập Đạt có chút không vui.

“Nếu ông đồng ý, sau này tôi sẽ luôn mua vôi từ chỗ ông, còn giới thiệu bạn bè tôi đến đây mua. Xưởng nhỏ của ông cũng mới mở, ngoài kia người ta không tin tưởng ông. Họ đều mua từ các xưởng lớn, ai đến chỗ ông mua chứ? Ông chắc chắn sẽ vì một người không liên quan mà từ bỏ nhiều mối làm ăn lớn như vậy?”

Hoàng Lập Đạt thấp giọng nói, điệu bộ mang theo sự uy hiếp rõ ràng.

“Biết đâu lô hàng đó là đơn hàng cuối cùng của xưởng ông.”

Tim Tào Phú Quý đập thình thịch không ngừng, vội đổi giọng: “Là tôi không hiểu chuyện. Sau này mong ông chủ Hoàng chiếu cố đến việc kinh doanh của xưởng chúng tôi nhiều hơn."

Hoàng Lập Đạt đắc ý cười to.

“Đó là điều nên làm. Người đó đặt bao nhiêu hàng từ chỗ ông, tôi cũng sẽ lấy bấy nhiêu.”
 
Chương 245


Tào Phú Quý do dự một lúc, nói ra một con số.

“Nếu cậu không cần nhiều hàng như vậy cũng không sao, số còn lại tôi sẽ bán cho người đó, cho cậu ấy thêm vài ngày.”

Sao có thể như vậy được?

Nếu vậy thì việc gã làm còn ý nghĩa gì nữa?

Mặt Hoàng Lập Đạt lập tức tối sầm lại, nói: “Tất cả vôi phải giao cho tôi. Cả tiền bồi thường một ngàn đồng, tôi cũng trả, ông giao vôi đến xưởng của tôi ngay bây giờ đi."

“Nếu cậu đã gấp như thế, tôi sẽ cho người chất hàng ngay, giao toàn bộ vôi cho cậu, cậu thấy được không?”

Tào Phú Quý còn hiểu chuyện hơn Hoàng Lập Đạt tưởng.

Gã hài lòng gật đầu, lấy ra một xấp tiền đặt lên bàn.

“Đây, ông đếm đi.”

“Ông chủ Hoàng, hợp tác vui vẻ.”

“Tối nay phải giao hết vôi cho tôi.” Hoàng Lập Đạt còn chưa yên tâm, để lại một người ở đây.

Lúc ra khỏi xưởng, gã còn dặn người của mình: “Trông chừng Tào Phú Quý cho kỹ, đừng để ông ta giữ lại một bao vôi nào thẳng đó."

Gã muốn Ôn Độ mất trắng.

Hừ, còn muốn tố cáo gã tội lưu manh à?

Gã sẽ khiến bọn chúng vào tù trước!

Hoàng Lập Đạt dẫn người rời xưởng vôi, ngay sau đó vôi được chất lên xe giao đến xưởng của Hoàng Lập Đạt. Tào Phú Quý quay lại xưởng, thấy xưởng trống không, mặt tươi cười không khép miệng được.

Ha, đúng là thần tài đến cửa!

Chẳng bao lâu Ôn Độ cũng nhận được tin, tối đó ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau.

Ôn Độ dậy sớm đạp xe đến xưởng vôi.

Hoàng Lập Đạt hiếm khi dậy sớm như thế, đạp xe đến xưởng vôi, đứng bên ngoài đợi Ôn Độ.

Có thể nói là cực kỳ công khai.

Ôn Độ vào xưởng vôi, tìm Tào Phú Quý.

Tào Phú Quý vừa thấy cậu, mặt mày cười như hoa nở.

“Anh bạn, không ngờ tất cả đều đúng như cậu đoán.”

Ông ấy nói rồi lấy 500 đồng ra chia cho Ôn Độ.

Ôn Độ xua tay từ chối.

“Số tiền này tôi không thể nhận được."

Ôn Độ đến đây không phải để lấy tiền, mà là làm trọn vai diễn, đã diễn thì phải diễn đến cùng.

Tào Phú Quý đưa ra 500 đồng, thực ra cũng rất đau lòng.

Giờ Ôn Độ nói không lấy số tiền này, ông ấy lập tức vui vẻ hơn nhiều. Nhìn Ôn Độ cười cũng nhiệt tình hơn.

“Tiền này sao cậu lại không nhận thế? Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao?” Tào Phú Quý lại đưa tiền cho Ôn Độ.

Ôn Độ nhất quyết không nhận.

“Ông Tào, nếu ông thật lòng muốn cảm ơn tôi, hãy giúp tôi liên hệ với xưởng lớn, để họ bán rẻ cho tôi. Đến lúc đó coi như là xuất hàng từ chỗ ông, được không?”

Như vậy có thể che mắt người khác, lại cướp mất việc làm ăn của Tào Phú Quý.

Điều này sao không được chứ?

Quá tốt là đằng khác.

“Không vấn đề gì. Đều không phải chuyện lớn lao gì." Tào Phú Quý đương nhiên đồng ý ngay.

Ôn Độ nhìn đồng hồ, đứng dậy nói.

“Ông Tào, giờ tôi vẫn còn chuyện cần ông giúp thêm. Chúng ta phải diễn nốt vở kịch này, nếu không Hoàng Lập Đạt nhận ra thì phiền phức lắm."

Tào Phú Quý là dân làm ăn, vẫn còn trông chờ vào chuyện làm ăn với Hoàng Lập Đạt, chắc chắn không dám đắc tội Hoàng Lập Đạt.

Tào Phú Quý nói: “Được, chúng ta bắt đầu thôi.”

Lời chưa dứt, Ôn Độ lập tức đứng lên, chỉ vào mũi Tào Phú Quý mắng.

“Chúng ta đã nói trước rồi, tại sao ông lại lật lọng như thế được chứ? Không phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao?”

“Có người trả giá cao hơn cậu, còn trả tiền ngay. Tôi làm ăn, ai trả nhiều thì tôi bán cho người đó. Tôi cũng đã nói với cậu rồi, cậu chỉ cần đợi thêm vài ngày, có phải không bán cho cậu đâu!”

Tào Phú Quý tức giận đáp trả.
 
Chương 246


“Chờ vài ngày ư? Tôi cần hàng ngay bây giờ. Bây giờ tôi không có hàng, công trình phải dừng lại. Ông bảo tôi giải thích sao với ông chủ đây? Trì hoãn tiến độ, tôi phải bồi thường mấy vạn! Kết quả là gì? Ông bán hàng cho người khác. Có ai làm ăn như ông không?"

Dù đứng ngoài xưởng, nhưng mọi người ở cổng đều nghe thấy tiếng hai người họ cãi nhau.

Hoàng Lập Đạt đắc ý cười lớn.

“Được rồi, chúng ta về đợi, đợi thằng nhóc đó bị mất trắng rời khỏi nơi này nào!"

Ôn Độ khí thế bừng bừng bước ra từ xưởng, sắc mặt u ám, trông rất/kho" coi.

Cậu tức giận đạp xe đi, khi đi ngang qua Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt còn huýt sáo một tiếng. Ôn Độ quay đầu lại trừng mắt nhìn gã, đột ngột dừng xe lại, chất vấn gã.

"Là anh làm đúng không?"

Mắt cậu đỏ ngầu, như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Lập Đạt.

Hoàng Lập Đạt rất thích nhìn người khác tức giận, nhưng lại không có khả năng làm gì được gã.

Gã ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, khiêu khích nói với Ôn Độ: "Là tao làm đó, mày làm gì được tao nào?  Không biết thằng nhà quê nào đến địa bàn của tao kiếm tiền thế nhở? Đã hỏi qua ý kiến của ông nội Hoàng mày chưa? Tao không đồng ý, mày đừng hòng kiếm được một xu ở chỗ này!"

"Anh...Anh khinh người quá đáng!"

Ôn Độ tức giận chỉ tay vào mặt Hoàng Lập Đạt, nghiến răng ken két, nhưng cũng không dám động đến gã. Hoàng Lập Đạt kiêu ngạo đạp xe đi qua Ôn Độ, đám đàn em của gã từng người một huýt sáo với Ôn Độ rồi cười lớn rời đi.

Đợi bọn chúng đi hẳn, Ôn Độ cũng không nghiến răng nữa, vẻ căm phẫn trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu.

Một lũ ngu ngốc.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cậu không tin gia đình Hoàng Lập Đạt có nhiều tiền để ủng hộ gã phung phí như vậy.

Khoản bồi thường một ngàn đồng, Hoàng Lập Đạt mắt không chớp lấy một cái, nói cho là cho.

Hoàng Lập Đạt là một tên ăn chơi trác táng lại có thể làm việc ở một nhà máy tốt như vậy, chi tiêu cực kỳ hào phóng. Lương tháng của gã cũng chỉ có ba mươi mấy đồng, nhưng ngày nào cũng ăn cơm tiệm, không phải ăn một mình mà còn dẫn dắt theo một đám đàn em đi ăn cùng.

Không nói đến hai bữa một ngày, dù chỉ một bữa một ngày thôi thì cũng phải chi khá nhiều tiền rồi.

Huống hồ, Hoàng Lập Đạt còn tiêu tiền mua thuốc lá.

Thuốc lá đó không rẻ chút nào.

Tiền từ đâu ra?

Phiếu thuốc lá từ đâu ra?

Còn có chuyện mà ông Hoàng nói, nhà Hoàng Lập Đạt phát tài rồi.

Mấy năm gần đây, cả nước từ trên xuống dưới, bao gồm cả lãnh đạo đều thắt lưng buộc bụng mà sống. Thứ gọi là phát tài này của nhà họ Hoàng có chút tế nhị.

Mỗi ngày trôi qua, Ôn Độ đều giả vờ đi tìm xưởng bán vôi khác.

Sáng sớm rời đi, tới tối lại ủ rũ trở về.

Người của Hoàng Lập Đạt thấy vậy liền canh chừng ở trước cửa nhà Ôn Độ, mỗi lần thấy Ôn Độ ủ rũ về nhà, liền biết cậu không tìm được nơi mua vôi.

Thế là hí hửng chạy về báo tin cho Hoàng Lập Đạt.

Hoàng Lập Đạt hử lạnh: "Chỉ cần nó không mua được vôi, nó sẽ không giao được công trình đúng hạn. Đến lúc đó chúng ta ra tay, ông chủ từ Đông Phiên đến muốn xây nhà máy, chỉ có thể tìm đến tạo."

Ở địa bàn của gã, Hoàng Lập Đạt gã chính là ông nội, bất kể ông chủ lớn từ ngoài đến hay là tay anh chị địa phương, đều phải nề mặt gã.

Hoàng Lập Đạt về đến nhà, trong nhà đang làm món thịt kho tàu.

Gã thấy món đó, lập tức cáu kỉnh ngay.

"Mẹ, ngày nào cũng ăn thịt kho tàu, không ngán sao?"
 
Chương 247


Lý Hồng Tinh vào nhà nghe thấy con trai cưng nổi giận, lập tức mắng con dâu cả: "Bảo mày làm món mà Lập Đạt thích ăn, mày xem mày làm món gì thế? Mỗi ngày đưa cho mày nhiều tiền như vậy, mày không thể mua món mà Lập Đạt thích ăn sao?"

Mắng xong con dâu, bà ta lại cưng chiều nói với con trai út: "Lập Đạt, mẹ nói chị dâu con rồi, ngày mai để nó làm món con thích ăn. Hôm nay cứ ăn tạm chút đã nha?"

"Con không muốn ăn cái này. Mẹ cho con ít tiền đi, con muốn đi ăn tiệm."

Hoàng Lập Đạt giơ tay đòi tiền Lý Hồng Tinh.

Lý Hồng Tinh thở dài, móc ra mấy tờ phiếu đại đoàn kết, cũng chẳng thèm đếm, cứ thế đưa thẳng cho con trai cưng.

"Vậy con ra ngoài ăn đi, ăn món nào ngon vào, ăn mấy món mình thích ấy, đừng để bản thân đói bụng."

Hoàng Lập Đạt gật đầu: "Biết rồi."

"Lập Đạt, tiến độ công trình của con thế nào rồi?" Lý Hồng Tinh tiễn con ra cửa, không quên hỏi về công trình của con: "Con hãy để ý một chút, ít nhất đừng để người ta bắt lỗi."

"Con biết rồi, mẹ đừng lo. Đến lúc đó chắc chắn sẽ để mẹ hãnh diện." Hoàng Lập Đạt mất kiên nhẫn nói, vừa dứt câu thì lập tức rời đi ngay.

Đến ngã ba thì thấy đàn em của mình, gã vung tay rộng rãi nói: "Đi, dẫn các anh em đi ăn tiệm."

Đám đàn em đã đợi ở đó rồi.

Bọn họ đạp xe chạy đến bên Hoàng Lập Đạt, hết lời khen ngợi gã.

Thiết Tỏa trốn ở góc kín, nhìn thấy Hoàng Lập Đạt dẫn người vào tiệm, lập tức đứng chờ ở ngoài. Cậu ta thấy Hoàng Lập Đạt gọi món, lặng lẽ nhớ tên món ăn, rồi rời đi.

"Anh, Hoàng Lập Đạt lại mời mấy tên đàn em đi ăn tiệm rồi."

Thiết Tỏa nhìn thấy mấy người bọn chúng toàn ăn thịt cá trong tiệm, tổng cộng phải mất tới mấy đồng. Người với người thật không thể so bì được mà, túi cậu ta còn sạch sẽ hơn mặt mình nữa.

Ôn Độ nghe xong cũng không có phản ứng gì.

Mời một bữa ăn ít nhất cũng phải mất tới tám chín đồng.

Mỗi ngày ăn ít nhất một bữa, một tháng là khoảng hai trăm bốn mươi đồng, huống hồ Hoàng Lập Đạt ngày hai bữa đều ăn tiệm. Lương ba mươi mấy đồng của gã, sao chịu nổi cách tiêu tiền này?

Ôn Độ rất rõ ràng, không phải cậu tránh Hoàng Lập Đạt thì mọi chuyện đều có thể thuận lợi được. Là Hoàng Lập Đạt đã nhắm vào cậu, muốn dự án lớn trong tay cậu. Nếu cậu không chịu từ bỏ. Hoàng Lập Đạt tuyệt đối sẽ không dừng lại.

Cậu không thể đối đầu trực diện với Hoàng Lập Đạt được, nhưng cậu vẫn có cách giải quyết tận gốc gã.

Bề ngoài, Ôn Độ đi tìm mua vôi, nhưng thực ra là đi tìm người điều tra về gia cảnh của Hoàng Lập Đạt.

Ba của Hoàng Lập Đạt làm việc trong nhà máy cơ khí, anh trai gã cũng làm ở nhà máy cơ khí. Chị dâu làm việc ở nhà máy dệt, còn mẹ gã thì là một quản lý cấp cao trong nhà máy hóa chất.

Ôn Độ chỉ cần hỏi vài câu là đã biết chuyện mẹ của Hoàng Lập Đạt, Lý Hồng Tinh, từ một kế toán đã trở thành một trong những quản lý cấp cao của nhà máy, hiện giờ còn là tổng giám đốc, thật sự rất uy quyền.

Cả gia đình đều là nhân viên công chức nhà nước, quả thật rất đáng nể.

Ai cũng nói nhà Hoàng Lập Đạt phát tài rồi.

Tiền lương của họ không ít. Nói là có gia cảnh tốt cũng chẳng sai. Mười mấy năm, đừng nói là mấy nghìn đồng, mà nếu biết tiết kiệm, có thể có cả chục nghìn đồng.

Nhưng nhà Hoàng có vẻ phải là những người biết tiết kiệm không?

Mỗi tháng chỉ riêng tiền ăn của Hoàng Lập Đạt đã tốn năm, sáu trăm đồng, chưa kể gã còn hút thuốc, mua sắm những thứ linh tinh khác. Chiếc đồng hồ trên cổ tay gã cũng không rẻ, ít nhất cũng phải bốn, năm trăm đồng.
 
Chương 248


Đó không phải là tiền có được từ khi nhận công trình này, mà là đã đeo từ lâu rồi.

Vậy nên tiền của nhà họ Hoàng chắc chắn không phải từ công trình này mà ra.

Ôn Độ mang thuốc lá trong túi ra, đưa cho một người đàn ông lớn tuổi.

“Anh, đơn vị của các anh còn công trình nào khác không?”

Người đó nhìn Ôn Độ, trên mặt đầy vẻ chế giễu: “Có, nhưng tôi khuyên cậu đừng nghĩ tới, biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Lãnh đạo của nhà máy chúng tôi có chút giao tình với mẹ của Hoàng Lập Đạt. Đừng nói là nhà máy của chúng tôi, mà công trình của những nhà máy khác cũng đều giao cho Hoàng Lập Đạt.”

“Lần này xây dựng ký túc xá cho nhân viên, cấp trên chỉ làm qua loa, chọn vài người làm nền, rồi chính thức giao cho Hoàng Lập Đạt. Không ai nói được gì cả. Rốt cuộc, họ cũng chỉ làm đúng theo quy trình thôi.”

Người đó rất bực tức, nhưng cũng không thể làm gì được.

Anh ấy chỉ là một công nhân, thường chỉ dám than phiền vài câu, nay khó khăn lắm mới có người để nói chuyện, anh ấy không kiềm chế được mà nói ra không ít chuyện.

“Hoàng Lập Đạt là người thế nào ai mà không biết? Đó là một tên nổi tiếng lêu lổng. Gã thì biết làm gì? Đánh thì cũng chẳng biết đánh được mấy chữ, mỗi ngày chỉ biết dẫn theo một đám du côn đi dạo ngoài phố.”

“Người như vậy đứng đầu dẫn những người khác tới xây nhà, cậu nghĩ chúng tôi dám ở trong đó sao? Nếu một ngày nào đó nhà sập, chúng tôi đang ở bên trong, đều sẽ bị chôn vùi.”

“Đúng vậy, anh lo cũng có lý.” Ôn Độ gật đầu.

Người đó thở dài, nói tiếp: "Ở đây thường xuyên xảy ra bão lũ, lúc nhiều nhất là một năm có mười mấy cơn bão. Tôi nghe người ta nói, ở nhà cao tầng không an toàn.”

“An toàn! Yêu cầu cơ bản của nhà cao tầng là phải chống gió chống động đất, đây là điều bắt buộc phải làm tốt.” Ôn Độ nhân cơ hội giải thích: “Như những người đã học chuyên môn như chúng tôi, đều sẽ tìm người thiết kế cẩn thận.”

Người đó nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Ôn Độ: “Cậu em, cậu giỏi quá!”

Ôn Độ khiêm tốn cười nói: “Tôi chỉ biết làm nghề này thôi. Muốn ra ngoài kiếm chút việc, nên mới hỏi anh. Biết là mấy nhà máy lớn như anh thì tôi không vào được. Tôi chỉ muốn đi về quê xây nhà cho người ta.”

“Nhà ở quê đều có hai tầng trở lên. Tôi định xây sáu tầng, đến khi trời nồm ẩm thì mọi người có chỗ ở thoải mái rồi. Khi tôi đã xây dựng được uy tín, chắc chắn sẽ có nhiều người tìm tôi để xây nhà.”

“Được, có triển vọng đấy.”

Người đó phải đi làm, vỗ vai Ôn Độ rồi đi vào.

Ôn Độ đợi người đi vào rồi mới rời đi, những ngày qua cậu đã chạy vạy nhiều nơi, nghe ngóng được không ít chuyện. Cậu ủ rũ trở về nhà, từ đầu ngõ nhìn thấy những người ngồi trước cửa tiệm tạp hóa, cũng giả vờ như không thấy.

Cậu đẩy xe vào, Thiết Tòa hỏi: “Anh, sao rồi?”

“Đừng hỏi.”

Giọng điệu khá bực bội.

Người ngoài nghĩ, chắc lại không tìm được nơi mua vôi.

Vậy là hắn ta vui vẻ đi báo tin cho Hoàng Lập Đạt.

Thiết Tỏa từ sau bức tường đi xuống, đến trước mặt Ôn Độ thì nói nhỏ: “Anh, người đi rồi.”

“Ừ, anh đưa vài người công nhân đi mua đồ, dạo này đừng gặp mặt đám Hoàng Lập Đạt nữa." Lật đổ Hoàng Lập Đạt không phải chuyện ngày một ngày hai, mấy tháng này còn phải chịu đựng nhiều.

“Em hiểu mà."

Thiết Tỏa điềm tĩnh hơn Triệu Kiến Đông nhiều.

Ôn Độ biết cậu ta là người biết nhẫn nại, nếu không cũng không thể chịu đựng bao nhiêu năm mà tố cáo băng nhóm tội phạm kia.
 
Chương 249


“Vật liệu của chúng ta không đủ rồi, mấy ngày này anh đã liên hệ với người khác, đến lúc đó người ta sẽ trực tiếp giao tới. Hoàng Lập Đạt có giỏi đến đâu, cũng không dám ngang ngược đến mức vào công trường gây chuyện.”

Ôn Độ không lo lắng về tiến độ công trình, chỉ lo có người chơi xấu, đến công trường quấy rối.

Cậu chia công nhân thành ba nhóm, mỗi nhóm hai mươi người, làm việc trong ba ca.

Ôn Độ nghĩ đến việc tuyển thêm người, dù sao sân nhà cậu cũng rộng, có sân trước và sân sau. Công nhân ở sân trước, ba mẹ con Triệu Hiểu Phi ở sân sau. Thiết Tòa và Triệu Kiến Đông ở chung một phòng, Ôn Độ một mình một phòng.

Hai bên nhà phụ đều làm thành giường tập thể, trong nhà cũng thông thoáng.

Bây giờ chưa ở kín, thêm hai ba chục người nữa cũng không vấn đề gì.

“Sáng mai anh sẽ đi lấy vôi, Hoàng Lập Đạt chắc chắn sẽ không phục. Cậu để ý chị Hiểu Phi và mọi người, bảo họ ra ngoài ít thôi.” Đừng đến lúc đó Hoàng Lập Đạt nóng giận, gây ra chuyện gì thì phiền phức lắm.

“Em sẽ theo sát chị Hiểu Phi không rời.” Thiết Tỏa đã hiểu rõ trong mấy ngày qua.

Có người nhân lúc Ôn Độ về nhà, đã lôi kéo hết công nhân của cậu. Nhưng cả nhà Triệu Kiến Đông nói gì cũng không chịu đi. Chỉ dựa vào điểm này, Ôn Độ cũng sẽ không bạc đãi họ.

Thiết Tỏa cũng biết ơn Ôn Độ, biết là Ôn Độ đã kéo cậu ta ra khỏi vũng bùn, nên những gì Ôn Độ nói đối với cậu ta như là thánh chỉ vậy.

“Cậu tự biết là được rồi.

Ôn Độ nói xong thì đi tắm, rồi đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm, cậu thuê xe trong thôn, chở một xe vôi về, nhưng lượng với này như muối bỏ bể, không dùng được đến hai ngày.

Cậu chỉ có thể lại đi tìm Tào Phú Quý.

Hoàng Lập Đạt nghe tin Ôn Độ lại đi tìm Tào Phú Quý, liền nói với người dưới trướng: “Đi, mua hết vôi của cái xưởng tồi tàn đó cho tao."

Lúc này, Ôn Độ đang ngồi trong văn phòng của Tào Phú Quý, uống trà do Tào Phú Quý tự tay pha.

“Lần này chuẩn bị vôi đủ không?” Ôn Độ hỏi Tào Phú Quý.

Tào Phú Quý gật đầu: “Đủ, không đúng, phải nói là rất đủ. Tôi nghe lời cậu, chuẩn bị gấp mười lần lượng vôi trước đó. Nhưng cậu cứ yên tâm, chỗ vôi của cậu đều ở bên chỗ anh trai tôi. Khi nào cậu cần thì cứ nói một tiếng, tôi kêu anh trai tôi tới giao cho cậu."

“Không vội.”

Ôn Độ chậm rãi nói: “Con cá này chỉ mới cắn câu, chúng ta phải thả miếng mồi to, nếu không làm sao câu được cá chứ?”

“Có lý.”

Tào Phú Quý hớn hở cười to.

Bây giờ ông ấy đã coi Ôn Độ như thần tài vậy.

Vì lúc ông ấy mới bắt đầu làm, chỉ được nhận thầu nhà máy vôi nhỏ trong huyện. Nhiều người nghĩ tư nhân không đáng tin, không đến mua. Ôn Độ là khách hàng đầu tiên của ông ấy, còn mang đến cho ông ấy mối làm ăn lớn.

Ít nhất sau ba đơn hàng này, ông ấy không phải lo lắng cả năm.

Ôn Độ từ nhà máy đi ra, liền thấy Hoàng Lập Đạt dẫn người đi tới.

Hoàng Lập Đạt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Độ, cười đắc ý nói: “Muốn mua vôi à? Quỳ xuống lạy ba cái, sau đó gọi một tiếng ông nội Hoàng, em sai rồi, ngày mai em sẽ cút đi ngay. Sau đó chui qua háng tao, tao sẽ bán vôi cho mày, thế nào?"

Tào Phú Quý trốn trong tối, nghe vậy, hít một hơi khí lạnh.

Không trách được Ôn Độ lại lừa Hoàng Lập Đạt, chỉ với cái miệng này của gã, ai cũng không chịu nổi.

Ôn Độ nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn giận, nghiến răng nói: “Anh đừng ép người quá đáng!”

"Xin tạo đi! Quỳ xuống đất cầu xin tao đi."
 
Chương 250


Hoàng Lập Đạt từ trên xe bước xuống, đứng trước mặt Ôn Độ, dạng chân ra, cười toe toét nói: "Nhanh chóng bò qua đây, ông nội mày sẽ rộng lượng thưởng cho mày vài bao vôi, thế nào?"

Ngón tay Ôn Độ nắm chặt đến mức kêu răng rắc.

Những tên đàn em của Hoàng Lập Đạt đứng xung quanh lập tức cười rộ lên.

Ôn Độ trừng mắt nhìn bọn chúng, không nói một lời, nhanh chóng đạp xe rời đi.

Cậu càng đạp xe nhanh, tiếng cười phía sau cảng lớn.

Chẳng mấy chốc đám người đó vượt qua cậu, còn bấm còi xe đạp inh ỏi, trông cực kỳ hống hách lại xấu xa.

Bọn chúng vòng quanh Ôn Độ hai vòng, sau đó tiến vào xưởng vôi.

Ôn Độ đứng yên tại chỗ, u ám nhìn chằm chằm vào bọn chúng, đứng đó rất lâu.

Chờ đến khi bọn chúng vào hẳn xưởng vôi, không ra ngoài nữa, Ôn Độ mới chậm rãi lên xe đạp, đi về nhà.

Về đến sân, Thiết Tỏa vội vàng theo đi theo sau cậu vào nhà.

Trước khi vào nhà, cậu ta còn nhìn ra sau hai lần.

"Anh, chuyện này xong chưa?" Giọng Thiết Tỏa có chút phấn khích.

Ôn Độ liếc nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa xong."

"Sao lại chưa xong thế?" Thiết Tỏa nhíu mày: "Chẳng lẽ Hoàng Lập Đạt đã biết chúng ta làm gì rồi?"

"Chưa biết."

Ôn Độ đoán rằng Hoàng Lập Đạt thấy phải mua nhiều vôi như thế, chắc sẽ do dự một chút.

Tại xưởng vôi.

Tào Phú Quý cười nhiệt tình: "Ông chủ Hoàng, cũng nhờ có cậu lần trước nhắc nhở tôi."

“Tôi nhắc nhở ông gì chứ?" Hoàng Lập Đạt mặt mày khó chịu, trông dữ tợn vô cùng.

Tào Phú Quý cười tươi nói: "Chính là chuyện lần trước tôi đã đồng ý bán vội cho người khác, không ngờ cậu lại đến mua. Bây giờ, để tránh cho hai bên không mua được, tôi đã nhập khá nhiều vô về. Dù bây giờ cậu cần bao nhiêu, tôi cũng có thể cung cấp được hết. Không cần lo lắng về việc hủy hợp đồng. Như vậy thì cậu có thể tiết kiệm được 1000 đồng đấy."

Tào Phú Quý vừa nói vừa xoa tay.

"Cậu đúng là thần tài của tôi mà, từ khi cậu mua vôi nhà tôi, công việc kinh doanh của chúng tôi ngày càng phát đạt hơn, nhiều người đến mua hơn."

Hoàng Lập Đạt vốn vui vẻ đến mua vôi, nghe những lời này suýt nữa thì tức giận phát bệnh.

"Ông chuẩn bị bao nhiêu vôi?"

"Rất nhiều?"

Tào Phú Quý mặt mày ngây ngô, như không hiểu ý của Hoàng Lập Đạt.

Hoàng Lập Đạt nghiến răng nói: "Vôi nhà ông tôi mua hết. Lần này hủy hợp đồng phải trả bao nhiêu? Tôi cũng trả cho ông, ông nói đi."

Tào Phú Quý khó khăn nuốt nước bọt.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng ông ấy không ngờ Hoàng Lập Đạt lại quyết tâm như vậy, thực sự muốn mua hết tất cả số vôi chỗ ông ấy.

"Ông chủ Hoàng, lần này chúng tôi chuẩn bị rất nhiều vôi, không phải con số nhỏ đâu."

Tào Phú Quý cũng lo lắng Hoàng Lập Đạt biết sự thật, sau này sẽ trả thù ông ấy, đến lúc cuối vẫn Muốn khuyên nhủ Hoàng Lập Đạt.

Không ngờ Hoàng Lập Đạt nghe xong thì lập tức đập mạnh vào bàn.

"Sao? Ông xem thường tôi không mua nổi số vội của ông à?"

"Không phải không phải, số vôi này thực sự rất nhiều, cậu mua về cũng không dùng hết đâu."

Tào Phú Quý nói thật lòng.

Hoàng Lập Đạt tức đến bật cười.

"Đừng nói là số vôi nhỏ của ông, ngay cả vôi của nhà máy lớn tôi cũng mua hết. Số vôi này là gì chứ? Nói đi, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Hoàng Lập Đạt thật sự giàu có.

Quan trọng nhất là gã không lo lắng số vôi này không dùng hết, vì sau khi công trình này xong, còn vô số công trình đang chờ gã.

Công trình này dùng không hết, công trình sau vẫn cần dùng, nên không lo mua bao nhiêu vôi cũng không lãng phí.

"Số vôi này cần hai vạn lận đấy."
 
Chương 251


Tào Phú Quý run rẩy nói.

Hoàng Lập Đạt cũng hít một hơi.

"Chỉ là hai vạn thôi mà? Ông chờ đó cho tôi." Hoàng Lập Đạt đứng lên, định về nhà xin tiền mẹ.

Gã đi rồi nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.

Lỡ Ôn Độ nửa đường quay lại mua vôi, ông chủ cái xưởng nhỏ đó lại bán vôi cho Ôn Độ, thì những việc gã làm đều trở thành công cốc cả rồi.

“Tụi bây ở đây đợi cho tao.”

Đám đàn em lập tức hiểu ý của Hoàng Lập Đạt, hiên ngang ngồi trên ghế như ông nội, không đi

đâu cả.

Hoàng Lập Đạt tự mình đạp xe đi.

Gã không về nhà, mà đến nhà máy hóa chất tìm mẹ.

“Sao lại cần nhiều tiền như vậy?”

Lý Hồng Tinh cau mày, nghĩ đến việc phải lấy ra hơn 2 vạn, trong lòng rất không vui.

So với bà ta, Hoàng Lập Đạt càng không vui hơn.

“Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ ủng hộ hết mình cho sự nghiệp của con sao? Giờ con chỉ xin mẹ 2 vạn, mẹ cũng không cho con số tiền này, con cũng đâu dùng số tiền này đi tiên lung tung đâu, mà là mua vôi. Hơn nữa, số tiền này chỉ là đầu tư, đến lúc đó còn có thể kiếm lại.”

Lý Hồng Tinh thấy con trai nhỏ nổi giận, liền vội vàng nói: “Bây giờ mẹ về lấy cho con ngay, con đừng làm to chuyện lên được không?”

Hoàng Lập Đạt nghe mẹ đồng ý, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ hơn, nói: “Mẹ, con biết mẹ là người thương con nhất mà.”

“Thôi, đừng tâng bốc mẹ nữa. Số tiền này con phải dùng vào việc quan trọng, đây là gia sản của nhà mình đấy. Nếu để ông bà nội con biết, sẽ làm ầm lên mất.”

Lý Hồng Tinh rất phiền lòng vì đôi vợ chồng già đó, suốt ngày nghĩ mình giỏi giang, luôn bày đặt làm ra vẻ bề trên, Muốn bà ta phục vụ hai người họ như mấy cô hầu gái ngày xưa.

Lý Hồng Tinh đã giữ chức vụ cao nhiều năm, trong tay cầm biết bao nhiêu là tiền của. Bà ta có kiến thức hơn hẳn cặp vợ chồng già ở quê đó.

Bảo bà ta đi phục vụ họ là điều không thể. Nếu không vì sợ ly hôn sẽ bị người ta bàn tán, bà đã sớm ly hôn với chồng rồi.

Lý Hồng Tinh không muốn đôi co với đôi vợ chồng già đó, cũng không muốn về nhà. Bà ta không về thì không sao, nhưng con trai bà ta sẽ đến gặp hai ông bà già đó.

Nếu chuyện này để ông bà già đó biết, không biết sẽ làm ầm lên thế nào.

Theo nguyên tắc “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Lý Hồng Tinh một lần nữa dặn dò con trai: “Những lời mẹ nói, con phải nhớ kỹ. Chuyện này tuyệt đối không để ai biết, đặc biệt là ông bà con. Càng không được khoe khoang với người khác. Số tiền lớn như vậy, nếu bị điều tra, con biết hậu quả rồi đó.” 

“Được rồi, mẹ. Con biết rồi, con sẽ không nói với ai đâu.”

Hoàng Lập Đạt cầm tiền, không quay đầu lại mà đi ngay.

Lý Hồng Tinh nhìn theo bóng con trai, thở dài một tiếng, kho"a cửa tủ lại, cất chìa kho"a vào túi, rồi quay lại nhà máy hóa chất làm việc.

Ôn Độ luôn cử người theo dõi mẹ con họ.

Thiết Tỏa không tự mình đi, mà đặc biệt tìm một người. Người đó thấy mẹ con họ rời đi thì do dự một chút, rồi theo sau Hoàng Lập Đạt.

Người đó theo Hoàng Lập Đạt đến xưởng vôi, không lâu sau thấy xe chở từng xe vôi đến xưởng

của Hoàng Lập Đạt.

Người đó quay lại, tìm Thiết Tỏa, Thiết Tỏa nghe xong thì biết chuyện thành rồi. Cậu ta cho người đó 5 hào, lập tức chạy về báo tin vui cho Ôn Độ.

“Anh, vôi đã bán hết rồi. Hoàng Lập Đạt đi tìm mẹ hắn, thế là mẹ hắn về nhà lấy một khoản tiền cho Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt lập tức lấy tiền đi mua hết số vôi đó.”

Ôn Độ suy nghĩ một chút, liền hiểu ra chuyện.
 
Chương 252


“Được, anh biết phải làm gì rồi, tiếp theo không cần theo dõi họ nữa.”

Ôn Độ không Muốn Thiết Tỏa mạo hiểm.

Giờ cậu có việc quan trọng hơn cần làm.

Sau khi mặt trời lặn không lâu, trời tối hẳn.

Ôn Độ đạp xe đi một vòng, sau đó gõ cửa một nhà.

“Ai đấy?”

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên đeo kính.

Người đàn ông thấy Ôn Độ thì sững sờ, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Đồng chí, anh tìm ai?”

Ôn Độ hỏi: “Xin hỏi có phải là đồng chí Vương Hoành Dân không?”

Vương Hoành Dân sững sờ: “Là tôi, tôi là Vương Hoành Dân. Xin hỏi cậu là?”

“Là thế này, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông, không biết ông có thời gian không?”

Ôn Độ cười rất thân thiện, trông không giống người xấu.

Hơn nữa người thời này phần lớn đều rất thật thà.

Cũng rất lương thiện.

So với nhà Hoàng Lập Đạt, Vương Hoành Dân mới là người nên có của thời này.

“Cậu vào đi.”

Vương Hoành Dân né người cho Ôn Độ vào.

Nhà ông ấy cũng có một gian phòng nhỏ.

Nghe thấy Ôn Độ nói muốn tìm nơi yên tĩnh, liền dẫn cậu vào gian phòng đó.

“Đồng chí, nhà tôi ít người. Chỗ này rất yên tĩnh, cậu muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi.”

Vương Hoành Dân không rót nước, nhìn dáng vẻ vẫn có chút cảnh giác.

Ôn Độ đến đây không phải để uống nước.

“Đồng chí Vương Hoành Dân, theo tôi được biết, ông làm ở nhà máy hóa chất đã lâu, đáng lẽ phải được thăng chức tổng giám đốc rồi. Nhưng nhiều năm qua, ông vẫn chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ.”

Vương Hoành Dân nghe những lời này liền cau mày.

“Đồng chí, nếu cậu đến đây để bắt lỗi tôi, thì xin lỗi, chỗ này không chào đón cậu đâu.”

Vương Hoành Dân lập tức đứng dậy tiễn khách.

Ôn Độ không chút hoảng sợ nói: “Ông cam lòng làm trưởng phòng cả đời sao? Ông cam lòng để vị trí tổng giám đốc vốn thuộc về ông bị kẻ tiểu nhân cướp mất sao?”

“Đủ rồi, nếu cậu đến đây để gây chia rẽ, thì mời cậu về cho. Đồng chí Lý Hồng Tinh có thể thăng chức tổng giám đốc, đó là quyết định của bên trên.”

Vương Hoành Dân nghiêm túc nói xong, đứng dậy đuổi Ôn Độ ra ngoài.

Ôn Độ nói: “Tôi đến đây là để nói cho ông biết một chuyện. Tôi nghi ngờ đồng chí Lý Hồng Tinh tham ô, biển thủ công quỹ, hơn nữa số tiền biển thủ đã rất lớn rồi.”

“Làm sao cậu biết được? Cậu có chứng cứ nào không?” Vương Hoành Dật nghiêm mặt nói.

Bây giờ ông ấy có chút hối hận, hối hận vì để người này vào nhà.

“Con trai Lý Hồng Tinh tên là Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt hiện đang nhận một công trình. Công trình đó là do Lý Hồng Tinh thông qua quan hệ bên ngoài mà tìm cho con trai. Hoàng Lập Dật muốn lấy công trình của tôi, nên đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu. Sau đó tôi phát hiện chi tiêu hàng tháng của Hoàng Lập Đạt khoảng 1000 đồng. Trong khi lương anh ta chỉ hơn 30 đồng” “Nếu cậu nghĩ rằng những điều này là chứng cứ, thì rất tiếc, bây giờ cậu có thể đi rồi.”

Ôn Độ lại sắp bị đuổi ra ngoài.

Cậu nói tiếp: “Hôm nay Hoàng Lập Đạt lấy từ nhà ra 2 vạn đồng. Số tiền đó là Lý Hồng Tinh đưa cho anh ta.”

Ngón tay Vương Hoành Dân khẽ động: “Gia đình Lý Hồng Tinh đều là công nhân, bà ấy sống rất giản dị, có thể tiết kiệm được số tiền đó cũng có khả năng.”

“Ông chắc chắn đồng chí Lý Hồng Tinh sống rất giản dị không? Ngày nào trong nhà cũng ăn thịt kho tàu, con trai cưng của bà ta thì lúc nào cũng ra tiệm ăn.”

Vương Hoành Dân im lặng không nói.

Ôn Độ tiếp tục nói: “Tôi biết trong lòng ông ắt hẳn cũng có nghi ngờ từ lâu. Nhưng chỉ cần điều tra, những điều này chắc chắn đều có thể điều tra ra được. Lý Hồng Tinh tự ý biển thủ tiền của nhà nước để thỏa mãn dục vọng cá nhân và lối sống xa hoa của con trai mình. Hành vi này là vi phạm pháp luật và kỷ luật nghiêm trọng. Ông chắc chắn muốn bỏ qua chuyện này, không thèm quan tâm sao?
 
Chương 253


Ôn Độ từ nhà họ Vương đi ra, không trực tiếp về nhà mà còn vòng vèo thêm vài vòng, tiện thể ghé qua công trường xem xét.

Đi qua công trường của Hoàng Lập Đạt, bên trong chất đầy những bao vôi, nhìn rất hoành tráng.

Khi nhìn thấy cảnh đó, Ôn Độ lập tức cong môi cười hớn hở.

Cậu đạp xe đến công trường nhà mình, đèn đuốc trong công trường sáng trưng. Đêm ở Sở Thành không lạnh như ở phía Bắc, công nhân làm việc cũng khá thoải mái. Công nhân chỉ cần làm việc tám tiếng, lại được nghỉ ngơi thoải mái vào nửa đêm.

Tất cả mọi người đều làm việc hăng say.

Triệu Kiến Đông luôn theo dõi mọi người làm việc, khi mệt thì tìm chỗ chợp mắt một chút.

Khi Ôn Độ đến, Triệu Kiến Đông đang dạy một người mới làm việc.

“Anh làm như vậy không được đâu, làm như vậy là không đạt tiêu chuẩn. Nếu không biết làm, thì qua bên kia trộn xi măng đi.”

Triệu Kiến Đông là người khá nghiêm khắc, tận tay chỉ dạy, thấy Ôn Độ tới, anh ấy sững lại một chút, rồi tiếp tục dạy công nhân kia.

Anh ấy làm mẫu hai lần, nói vài mẹo nhỏ, rồi để công nhân kia làm thử: “Anh thử làm đi, để tôi nhìn xem.”

Công nhân biết đây là cơ hội tốt, học tập rất chăm chú, mặc dù vẫn không thành thạo như Triệu Kiến Đông, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.

Triệu Kiến Đông đứng bên xem một lúc, chắc chắn công nhân không mắc lỗi nữa thì mới mới đi về phía Ôn Độ.

“Muộn thế này, sao em còn đến đây làm gì?”

Ôn Độ nói: “Em đến xem tình hình thế nào thôi.”

“Có nhiều người mới không biết làm việc, như công nhân trước đây của chúng ta vậy, phải tận tay chỉ dạy. May mà mọi người không ngốc, dạy hai ba lần là biết làm ngay.”

“Ban đầu làm việc có hơi chậm, em nói phải đảm bảo chất lượng nên anh không thúc giục tiến độ của mọi người, định để họ học thành thạo trước, khi nào quen rồi thì tiến độ tự nhiên sẽ nhanh hơn.”

Sau sự việc lần này, Triệu Kiến Đông đã trưởng thành hơn nhiều, cũng thận trọng hơn.

Ôn Độ đã đi một vòng, nghe thấy anh ấy nói vậy thì gật đầu: “Chúng ta cần cả chất lượng lẫn số lượng, anh làm tốt lắm. Anh Đông, vải ngày nữa em sẽ đi tuyển thêm người, thời gian này, có lẽ anh sẽ vất vả một chút.”

“Vất vả gì chứ!”

Ôn Độ không trách anh ấy về chuyện trước đây, nhưng anh ấy cũng hiểu rõ, Ôn Độ chắc chắn có tức giận. Chỉ là Ôn Độ tỉnh táo, chín chắn hơn, chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.

Ôn Độ thực sự có năng lực, đáng tin cậy và mạnh mẽ hơn những gì anh ấy tưởng tượng.

Chính vì vậy mà anh ấy càng thấy áy náy.

Anh ấy không thể làm việc lớn, nhưng có thể làm những việc thực tế.

Mỗi ngày anh ấy đều tận tụy làm việc ở công trường, hướng dẫn công nhân mới làm việc.

“Anh Đông, chuyện này không trách anh được. Dù em có ở đây, kết quả cũng như vậy thôi. Em cũng sẽ không tăng lương cho họ. Hơn nữa chúng ta không ký hợp đồng lao động với họ, nên không giữ chân họ được cũng là điều đương nhiên.”

Đây cũng là lý do Ôn Độ không nổi giận với Triệu Kiến Đông.

Cùng lắm là cậu nhận được tin sớm, tới đây sớm hơn vài ngày.

Nếu thời gian ngày càng rút ngắn, thì tìm thêm người để bù vào.

Nhưng những ngày này vẫn chưa phải lúc, bên Hoàng Lập Đạt còn đang dõi theo cậu. Nhưng, chờ thêm chút nữa sẽ ổn, chờ thêm chút nữa sẽ có kết quả.

“Anh Đông, anh đừng suy nghĩ lung tung, anh đã làm rất tốt. Ít nhất công trường của chúng ta cũng không bị phá hoại. Anh cũng đừng thức đêm nữa, em đã bổ nhiệm hai tổ trưởng rồi, anh hay để họ giúp đỡ anh theo dõi công nhân. À đúng rồi, ngày mai em sẽ đến theo dõi công nhân thay anh.”
 
Chương 254


Ôn Độ đã làm gần xong những việc cần làm.

“Không cần, anh chịu được mà.” Triệu Kiến Đông vội từ chối.

“Dự án này chúng ta sẽ làm rất lâu. Mảnh đất phía sau anh thấy chưa? Đó là ký túc xá cho công nhân, sẽ xây thành tòa nhà. Ít nhất là sáu tầng, sau này đều cần em theo dõi tiến độ.”

Ôn Độ chỉ bảo Triệu Kiến Đông rằng, việc cậu đến công trường là bình thường.

Triệu Kiến Đông yên tâm, biết Ôn Độ không chê bai anh ấy, bèn nói: “Em về đi, ở đây có anh lo liệu là được rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ, anh dặn công nhân chú ý an toàn.”

Ôn Độ định mở công ty sản xuất mũ bảo hộ, cậu biết chỉ có tiền thì vẫn không đủ, còn cần chuyên gia cứu.

Giờ số tiền trong tay cậu không đủ để thuê chuyên gia nghiên cứu. Nhiều nhân tài trong nước vẫn đang làm việc cho các nhà máy quốc doanh, không dễ gì lôi kéo được bọn họ.

Thời đại này mọi người đều trọng công việc ổn định.

Công việc ổn định nói ra mới có thể diện, vì còn đại diện cho sự ổn định.

Mất công việc ổn định sẽ bị người khác cười chê.

Ôn Độ không tìm được người phù hợp, việc này đành phải tạm gác lại.

Nếu muốn thành lập công ty riêng, phải đợi tám năm nữa. Tám năm sau, nhà nước mới có chính sách cho phép cá nhân thành lập công ty.

Giờ mới là năm 1980, con đường cậu phải đi vẫn còn rất dài.

Ôn Độ biết mảnh đất dưới chân này, là điểm khởi đầu cho sự phát triển kinh tế.

Bằng mọi giá, cậu phải nắm bắt cơ hội hiếm có này.

Em gái vẫn đang chờ cậu xây cho cô bé một tòa lâu đài lộng lẫy!

Lúc này, em gái vừa tắm xong, mặc chiếc áo ngủ màu trắng bà nội làm, ngoan ngoãn ngồi trên giường.

“Bà ơi, bà còn thêu cho cháu một bông hoa nữa ạ? Đẹp quá!”

Ôn Oanh vuốt ve bông hoa trên tà áo, không thể rời mắt.

Bà nội Ôn thấy cháu gái như vậy thì không hài lòng: “Dù sao ông nội và cụ nội của con cũng là người giàu có. Sao con lại dễ thỏa mãn thế? Dù ba con giống kẻ vô công rồi nghề, nhưng con nhìn cái dáng vẻ của ba con mà xem?”

Thời đại này người ta sống rất giản dị, sống giản dị mới có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn này.

Nhưng bà Ôn là một người rất cầu kỳ.

Ăn cơm không được nói chuyện, con gái đi đứng không được lắc lư, càng không được bước đi hai hàng. Khi người lớn nói chuyện, phải im lặng lắng nghe, gặp người lớn trên đường phải chào hỏi lễ phép.

Còn phải biết may vá, thêu thùa, càng phải biết nấu ăn.

May vá thêu thùa, phải để cháu gái học.

Còn nấu ăn thì thôi vậy.

Bà nhìn thân hình mỏng manh của cháu gái, tay kéo chăn đắp cho cô bé.

“Đừng để bị lạnh, con cũng biết cơ thể mình yếu ớt thế nào rồi chứ? Lỡ mà bị bệnh, lại phải đưa đến bệnh viện. Bệnh viện ở thành phố này không phải như phòng khám nhỏ ở quê mình đâu. Một lần khám là mất mấy đồng lận đấy.” 

Bà còn chưa nói xong, Ôn Oanh đã ngoan ngoãn chui vào trong chăn.

“Bà ơi, con sẽ không bị ốm đâu.” Ôn Oanh nói không mấy chắc chắn.

Cô bé cảm nhận được cơ thể mình không khỏe như trước, đi bộ một chút là người đau đến mức đêm không ngủ được, còn bị sốt. Cô bé không thích bản thân yếu ớt như vậy.

Cảm thấy mình là gánh nặng của gia đình.

“Bà ơi, sau này con sẽ học thật giỏi, mua nhà lớn cho bà và anh trai, sẽ để mọi người được sống trong tòa nhà cao, chỉ cần giơ tay là có thể chạm được mây.”

Bà Ôn nghiêm nghị nói: “Nói gì ngốc thế? Nhà cao được bao nhiêu cơ chứ? Có thể cao hơn máy bay trên bầu trời nữa à?”

“Bà ơi, bà còn biết cả máy bay ạ?” Ôn Oanh vui mừng nói xong, lập tức bị ánh mắt rực lửa như Muốn giết người của bà làm cho sợ hãi, lập tức im bật.
 
Chương 255


Cô bé không nên coi thường bà nội.

“Sau này ba con mở cửa hàng quần áo, ngày mai con học may vá với bà.” Giọng bà nội rất cứng rắn.

Ôn Oanh chớp mắt, mềm mại nói: “Dạ!”

“Ngủ đi.”

"Da."

Ôn Oanh nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ đến anh trai.

Không biết anh trai đã ngủ chưa, làm việc có vất vả không?

Cô bé rất muốn nói, anh trai đừng đi làm nữa, ở nhà học hành đi. Nhưng ba không được, không trông cậy được. Ngược lại ba còn phải dựa vào anh trai. Cả nhà dọn lên thành phố, không có thu nhập, sau này còn phải dựa vào anh trai.

Ôn Oanh rất áy náy, lén lút lau nước mắt.

Bà nội nói: “Sao lại khóc rồi?”

“Bà ơi, con nhớ anh trai.”

Tay bà khẽ ngừng lại, bà cũng nhớ cháu trai, nhưng nhớ có ích gì. Ai bảo con trai mình không ra

gì chứ!

"Bà ơi."

“Gì thế?

"Bánh bao của bà làm rất ngon, chúng ta có thể bán bánh bao không ạ?" Ôn Oanh muốn kiếm chút tiền, lỡ anh trai cần tiền, trong nhà cũng có thể giúp được một chút.

Bà Ôn không la rầy cháu gái nữa, mà đang suy nghĩ xem có thể bán bánh bao được hay không.

"Ngủ đi, anh con vẫn ổn thôi."

Bà Ôn trầm lắng suy tư, đặt cái rổ xuống, thay đồ ngủ, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.

Thời xưa, con gái phải bó chân. Bởi vì bà không muốn bỏ chân nên đi theo gia đình ra đồng làm việc. Mỗi lần mẹ Muốn bó chân cho bà, bà đều chạy trốn.

Bà còn nói chân mình không lớn, không cần bó.

Không biết có phải ông trời thương hay không, chân bà chỉ có size 36.

Vì không bị bó chân, bà đi lại rất nhanh.

Trời bên ngoài vẫn chưa sáng.

Bà thấy bên đường có nhiều quầy hàng nhỏ, trong khoảnh khắc đó, bà như trở về thời trẻ thơ của mình. Khi đó, trên phố có rất nhiều quầy hàng, có người bán bữa sáng, có người bán quần áo...

Đủ thứ, không thiếu gì cả.

Bây giờ dường như bà lại có cảm giác như hồi đó rồi.

Bà Ôn có tiền, khi cháu trai rời nhà, bà lo lắng có việc gấp cần phải lo liệu, nên để lại năm đồng. Sau đó con gái gửi mười đồng về, con trai cũng tìm được việc, nhà cũng không thiếu tiền.

Sau này, cháu trai mang về năm trăm đồng.

Lần này cháu trai đi, để lại nhà một nghìn đồng.

Bà không thiếu tiền.

Bà nhìn vài quầy hàng trên đường, bán không nhiều đồ, có quầy bán quầy, có quầy chuyên bán sữa đậu nành. Bà cầm một cái bình đi đến, hỏi giá cả.

"Cho tôi một bát sữa đậu nành, thêm mười cây quẩy nữa!"

"Được thôi!"

Có khá nhiều người đang sạp quẩy của ông chủ.

Quầy của ông chủ là được làm mới.

Chỉ trong chốc lát, đã có khá nhiều người tới mua quẩy ở sạp hàng này. Quẩy được bọc trong giấy dầu, nóng hổi, thơm lừng.

Bà Ôn sợ nguội, cầm sữa đậu nành và quẩy đi rất nhanh.

Bà quan sát một chút, thấy người ra mua bữa sáng khá đông. Chỉ trong chốc lát, đã bán được vài đồng. Sáng sớm bày quầy bán bánh bao chắc cũng ổn.

Về đến nhà, bà gọi con trai dậy.

Ôn Thiều Ngọc chậm chạp ngồi dậy, một lúc sau mới tỉnh táo lại.

Hắn hỏi bà Ôn: "Mẹ, trời lạnh thế này, sao mẹ còn dậy sớm vậy?"

"Ra ngoài mua bữa sáng, con mau dậy ăn, không thì nguội mất."

Bà Ôn vào Bếp để sữa đậu nành vào nồi hâm nóng, rồi đi vào nhà, cháu gái đã mặc quần áo xong xuôi, đang gấp chăn.

"Chăn không gấp được thì cứ để bên cạnh đi."

Bây giờ bà Ôn không rảnh lo việc gấp chăn, trong đầu bà chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Dựa vào một mình cháu trai kiếm tiền thì sao được chứ? Dù bà không nói ra, nhưng trong lòng sao có thể không lo lắng.

Không có đêm nào bà ngủ ngon giấc được cả, cứ suy tư lo lắng suốt đêm.
 
Chương 256


Cháu trai hào phóng, để lại nhiều tiền, bảo người ta xây nhà. Nhưng xây nhà đâu phải nói xây là xây ngay được?

Làm kinh doanh không phải chỉ mở cửa hàng là xong.

Trước khi đi, cháu trai đi đã nói, khoảng một năm mới xây nhà xong, bảo bà đừng lo lắng. Cậu sẽ gửi tiền về mỗi tháng.

Bà Ôn nghe mà hối hận không thôi.

Nếu ở quê, bà còn có thể ấp trứng gà, bán trứng gà, cũng có chút thu nhập. Con trai làm gác đêm ở trạm nông nghiệp, mỗi tháng cũng có mười đồng. Nhà có vườn rau, ăn uống không cần tốn tiền.

Nhưng lên thành phố, không ra ngoài cũng tốn tiền, ngồi không cũng tốn tiền.

Làm sao bà có thể yên tâm được.

Bà Ôn từng thấy người ta bán, phải có cái Bếp, trên Bếp đặt nồi. Đến lúc đặt xửng lên là có thể hấp bánh bao. Bếp này không thể ngày nào cũng mang theo, vậy thì sẽ mệt chết, nên phải làm cái

xe.

Nếu là xe đẩy, bà nhìn con trai bước vào cửa, âm thầm gạt bỏ ý nghĩ này.

Với vóc người nhỏ bé như thế của con trai bà, đừng nói tới chuyện đẩy xe có Bếp và nồi lớn, đẩy xe không đi một dặm đã mệt đứt hơi rồi. Bà vẫn nên tìm một chiếc xe đạp thì hơn.

Xe này cũng tốn không ít tiền.

Bà nhớ lại lời chồng nói khi còn sống: "Làm kinh doanh đừng lo vốn đầu tư không thu hồi được. Dù kinh doanh không kiếm được tiền, cũng có thể bán những thứ này đi, lấy lại một phần vốn. Đến lúc đó tính toán lại, cơ bản là không lỗ."

Bà không sợ lỗ.

Dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi.

Bà tính toán những thứ cần mua, cần mua rau, mua bột, còn cần mua thịt.

Thịt mua không nổi, bà sẽ mua mỡ, dùng mỡ heo làm nhân. Đúng lúc nhà có nhiều bắp cải, bánh bao nhân củ cải cũng rất ngon. Đến lúc đó làm thêm bánh bao nhân bắp cải trứng gà, bánh bao nhân bắp cải mỡ heo, bán cùng nhau.

Biết đâu cũng không kém gì người bán quầy.

"Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?"

Ôn Thiều Ngọc một tay cầm quẩy, một tay cầm bát uống sữa đậu nành, ghé lại hỏi bà.

Bà Ôn gấp sổ lại đứng lên nói: "Lát nữa con rửa bát rồi ở nhà trông Oanh Oanh. Nhân tiện quét sân. Mấy mảnh đất trống kia mùa đông cũng phải tưới nước, con tranh thủ tưới đi. Năm ngoái mùa đông mình không đến, giờ phải tranh thủ."

Ôn Thiều Ngọc nghe mà đau đầu, nhưng những việc mẹ nói sẽ tự động lưu vào đầu hắn.

Bà Ôn vừa ra ngoài, hắn đã dọn dẹp trong ngoài nhà một lượt.

"Trời ơi, nhìn cái sàn này, phải dùng giẻ lau kỹ mới được. Sàn này không nhìn ra nguyên bản nữa rồi."

Ôn Thiều Ngọc là người có thói quen sạch sẽ, không để hắn làm việc thì thôi, một khi làm là còn cẩn thận hơn nhiều phụ nữ. Các góc cạnh, mọi chỗ đều dọn sạch sẽ.

Chăn không gấp thì thôi, gấp là phải chỉnh tề.

Ôn Oanh ngồi trên giường nhìn ba mình như làm ảo thuật, dọn dẹp nhà cửa một lượt, có cảm giác như nhà được trang trí lại.

Trạng thái này của Ôn Thiều Ngọc, một năm cũng chỉ phát tác được vài lần, hơn nữa chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Khi hắn tưới xong mấy mảnh đất bên ngoài, cả người đều mệt lả.

Hắn nằm dài trên giường, mắt nhìn trần nhà, than thở với con gái: "Chắc chắn là bà nội con cố ý rồi, bà biết ba một khi đã làm việc, tuyệt đối không chịu nổi bất cứ chỗ nào bẩn, còn bắt ba làm. Đây không phải cố ý hành hạ ba sao?"

"Ba ơi, nếu những việc này để bà làm thì bà sẽ mệt hơn." Ôn Oanh ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Thôi kệ, hắn mệt thì cứ mệt vậy!

Vài giây sau, Ôn Thiều Ngọc bất ngờ ghé lại gần hỏi con gái: "Oanh Oanh, con biết bà nội làm gì không? Mới sáng sớm ra mà bà đã bí ẩn thế này, không biết bà đang làm gì nữa?"
 
Chương 257


Ôn Oanh nói: "Bà nội đang nghĩ cách kiếm tiền đó ạ!"

Ôn Thiều Ngọc lập tức ngồi bật dậy.

“Con nói gì? Bà nội con đang nghĩ cách kiếm tiền à?” Ôn Thiều Ngọc hỏi ngay: "Có phải nhà mình gặp chuyện gì rồi không?”

Ôn Oanh cũng không chắc chắn: “Chắc không đâu ạ?”

“Nếu không có chuyện gì thì sao bà con lại muốn kiếm tiền chứ?” Ôn Thiều Ngọc gãi đầu, bước xuống giường, chỉnh lại tóc trước gương rồi nói với con gái: "Ba đi tìm bà nội xem sao, con ở nhà trông nhà nhé.”

“Vâng ạ.”

Ôn Oanh tiếp tục đọc sách.

Sắp đến ngày khai giảng rồi, cô bé không thể để mình bị tụt lại sau các bạn được.

Nếu chẳng may bị thương hoặc ốm nặng không thể đi học, cô bé sẽ bỏ lỡ nhiều bài học, lúc đó học không tốt còn phải ở lại lớp, mà ở lại lớp thì phải nộp thêm một năm học phí, sẽ khiến gia đình phải chịu thêm gánh nặng.

Ôn Oanh nắm chặt tay, tự động viên mình rồi tiếp tục học bài.

Ở một nơi khác, bà Ôn đến nhà bà Kim chờ Tiểu Lục Tử.

Ngày nào Tiểu Lục Tử cũng đến nấu cơm cho bà Kim.

Đợi một lúc, cuối cùng Tiểu Lục Tử cũng đến.

“Tiểu Lục, bà có chuyện muốn nhờ cháu giúp. ” Bà Ôn vừa thấy Tiểu Lục tới, lập tức tươi cười nói chuyện với cậu ấy trước tiên.

Tiểu Lục vừa xắn tay áo vừa nói: “Bà, có chuyện gì bà cứ nói, không cần khách sáo đâu ạ.”

“Bà Muốn có một chiếc xe ba gác, loại mà có thể để người đạp phía trước, còn phía sau có thùng xe ấy, hoặc loại người đầy xe phía trên mà vẫn có thể ngồi được.”

Trước đây bà Ôn đã thấy loại xe này trên đường, lúc đó bà đã nghĩ là xe này rất tiện lợi.

Tiểu Lục nói: “Bà Muốn xe này cũng được, cháu sẽ tìm người hỏi giúp bà. Nếu không có, thì sẽ tìm người chế lại một chiếc cho bà.”

“Thế thì phiền cháu quá.” Bà Ôn thấy Tiểu Lục thật đáng tin cậy.

“Có gì mà phiền đâu ạ? Chuyện nhỏ mà. Bà còn cần gì nữa không? Để cháu thu xếp một lượt luôn."

Tiểu Lục thấy bà Ôn có chuyện cần mình, nên muốn giúp đỡ bà đến cùng.

Bà Ôn càng thêm yêu mến Tiểu Lục, so với con trai mình thì rõ ràng Tiểu Lục đáng tin cậy hơn nhiều.

Còn con trai bà, ăn ngon mặc đẹp suốt bao năm nay mà vẫn chẳng tiến bộ tí nào.

“Bà còn muốn một cái lò than, thêm một cái nồi nữa. Tốt nhất là mua thêm vài cái xửng hấp. Tốt nhất là loại xửng có từ năm đến sáu tầng hấp ấy."

Bà Ôn sợ mình nói không rõ, vừa diễn tả kích thước vừa nói công dụng.

Tiểu Lục nghe xong thì đã hiểu tại sao Ôn Độ lại giỏi như vậy.

Có một bà nội như vậy, cậu không thành không là rất chuyện rất kho".

Trong nhà họ Ôn, có lẽ chỉ có Ôn Thiều Ngọc là người ngoại lệ duy nhất.

“Được, những gì bà nói cháu đều nhớ hết cả rồi, đến lúc đó cháu sẽ đi mua cho bà."

Bà Ôn vui vẻ ở lại trò chuyện với bà Kim.

“Cháu trai bà có triển vọng, nhưng cả gia đình này không thể chỉ dựa vào mỗi cháu trai được.”

Bà Ôn thực sự rất thương cháu trai mình.

Không chỉ có mình bà Kim cảm nhận được, mà ngay cả Tiểu Lục cũng nhận thấy điều đó.

Tiểu Lục có chút ghen tị với Ôn Độ.

Bà Ôn đã lớn tuổi như thế rồi, mà vẫn có thể chăm sóc gia đình. Hơn nữa, tầm nhìn của bà cũng vượt xa nhiều người khác.

Những người khác đều muốn có một công việc nhà nước ổn định.

Những người không có công việc ổn định thì cố gắng tìm mối quan hệ để có được một công việc nhà nước.

Còn đối với bà Ôn, bà luôn nắm bắt mọi cơ hội để kiếm tiền nuôi gia đình.

Bây giờ chính sách của nhà nước đã tốt hơn nhiều so với năm ngoái.
 
Chương 258


Trên phố cũng bắt đầu xuất hiện nhiều người bán hàng rong. Nhiều người vẫn nghĩ bán hàng rong không đáng tin cậy, không kiếm được nhiều tiền. Nhưng Tiểu Lục biết rằng bán hàng rong mới là công việc kiếm được nhiều tiền nhất.

Những người bán quần áo có thể kiếm lời tới vài trăm đồng mỗi ngày.

Cậu ấy đã nói với Ôn Độ chuyện này.

Tiểu Lục đã nói Ôn Độ nhập hàng cho cậu ấy, sau đó cậu ấy sẽ đi bán quần áo ở nơi khác.

Ôn Độ cũng đã đồng ý, chỉ là không biết khi nào hàng mới về.

Hy vọng Ôn Độ không quên việc này.

Tiểu Lục có chút lo lắng.

Ôn Độ không quên chuyện này, nhưng vì Hoàng Long Nghị không có ở đây, nghe nói anh ấy đã đi liên lạc với nhà máy để mua vải.

Ôn Độ luôn cho người nghe ngóng tin tức.

Hoàng Long Nghị vừa về, cậu lập tức dành chút thời gian tới gặp anh ấy ngay.

“Em trai, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh. Không cần khách sáo với anh đâu.” Hoàng Long Nghị cũng đã nghe người khác nói về chuyện xảy ra bên chỗ công trường của Ôn Độ.

Chuyện trước đây, anh ấy vẫn nợ Ôn Độ một ân tình.

Bây giờ Ôn Độ gặp chuyện, anh ấy không thể không giúp.

Nếu anh ấy khoanh tay đứng nhìn, sẽ bị người ta cười chê.

"Đúng là em có chuyện cần nhờ anh giúp thật." Ôn Độ nói xong thì cười tủm tỉm nhìn Hoàng Long Nghị, mà sắc mặt Hoàng Long Nghị vẫn bình tĩnh như thường.

"Nói đi, em muốn anh giúp gì?" Hoàng Long Nghị thẳng thắn nói.

Ôn Độ lập tức lấy ra một danh sách.

"Anh, em tới đây là vì muốn bàn chuyện làm ăn với anh, em muốn mua lượng lớn quần áo ở nhà máy của anh. Ngoài ta, em có cho người chuyên môn thiết kế vài bộ quần áo, Muốn nhà máy các anh sản xuất những bộ quần áo đó cho em."

Ôn Độ không định để ba mình bán những mặt hàng đại trà.

Những hàng đại trà sẽ gửi cho Tiểu Lục, để Tiểu Lục có thể nhanh chóng kiếm được tiền.

Cửa hàng của họ phải làm ăn lâu dài, cố gắng xây dựng danh tiếng. Vì vậy, quần áo trong cửa hàng phải vừa hợp thời, vừa thời trang.

Dù thời trang có thay đổi thế nào, phong cách đơn giản và trang nhã luôn là chủ đạo.

Dù là mấy chục năm sau cũng không lỗi thời.

"Anh có thể giúp em làm những bộ quần áo này, nhưng em muốn làm bao nhiêu?"

“Mỗi mẫu quần áo, mỗi kích cỡ đều không cần nhiều, trong đó kích cỡ nhỏ của mỗi mẫu làm hai bộ. Kích cỡ trung bình, mỗi mẫu làm mười bộ.”

Trước khi đi đến đây, Ôn Độ đã nghĩ kỹ rồi.

Bây giờ cậu cũng đã nói rõ yêu cầu của mình cho Hoàng Long Nghị biết, những việc còn lại sẽ để Hoàng Long Nghị tự sắp xếp.

“Được, những gì em nói anh đều hiểu rồi, anh sẽ sắp xếp người làm cho em.” Hoàng Long Nghị sàng khoái nói.

Ôn Độ vội nói cảm ơn anh ấy.

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Giữa chúng ta còn cần mấy lời cảm ơn này sao. À, chuyện bên em thật sự không cần anh giúp sao?” Hoàng Long Nghị nghe nói công trường bên Ôn Độ vẫn đang hoạt động, nên hỏi thêm một

câu.

“Tạm thời không cần.”

Hoàng Long Nghị biết rõ người mà Ôn Độ phải đối phó, anh ấy thở dài nói: “Anh biết cậu có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể gánh vác mọi chuyện một mình như thế.”

"Em biết rồi."

“Được rồi, vẫn là câu nói đó, có chuyện gì thì cứ nói. Tuy anh không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn có thể lo liệu phần nào đó thay em.”

Hoàng Long Nghị đứng dậy: " Không phải em muốn lấy quần áo từ nhà máy của anh sao? Đi sang bên này xem thành phẩm đi. Em muốn lấy mẫu nào, số đo thế nào, cứ nói thẳng một tiếng, mấy ngày tới anh sẽ để mọi người tăng ca sản xuất thành phẩm cho em."
 
Chương 259


“Anh, anh đã giúp em quá nhiều rồi."

Ôn Độ cười nói, cùng Hoàng Long Nghị đi xem quần áo. Quả thực, quần áo ở nhà máy của Hoàng Long Nghị rất đẹp và có phong cách. Ôn Độ lấy khá nhiều hàng từ chỗ Hoàng Long Nghị.

Xong việc, cậu quay về.

Cậu dự định gửi một bức điện tín cho Tiểu Lục, bảo vài ngày nữa Tiểu Lục ra ga tàu đợi, để lấy hết hàng về.

Ôn Độ không biết rằng, bà nội cậu vẫn đang nhờ Tiểu Lục giúp đỡ, hơn nữa còn muốn tự mình ra ngoài buôn bán.

Ôn Thiều Ngọc còn chưa ra khỏi sân, đã thấy bà Ôn trở về.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

Ôn Thiều Ngọc tiến lại gần, giúp bà đóng cửa rồi cùng bà đi vào nhà.

“Mẹ đi đâu cũng phải báo cáo với con sao?”

Bà Ôn nhìn mấy mảnh đất trong sân, thấy đều đã được tưới nước mới tỏ ra hài lòng.

Ôn Thiều Ngọc bị cứng họng, vẫn tiếp tục theo sau bà.

“Mẹ, chẳng phải là con đang lo lắng cho mẹ sao? Chúng ta mới dọn đến đây vài ngày, chưa quen biết ai hết. Mẹ lớn tuổi rồi mà ra ngoài, con không lo lắng thì không phải là người.”

Dù sao Ôn Thiều Ngọc vẫn còn chút hiếu thảo.

"Vậy từ nay con lo liệu cơm nước trong nhà nhé?"

Ôn Thiều Ngọc nghe vậy liền nhanh chóng lên tiếng: “Mẹ, không phải con không muốn làm, mà là con nấu một bữa cơm mất hai tiếng, mẹ đợi nổi không?”

Bà Ôn nghe vậy, biểu cảm có chút méo mó, rõ ràng là nhớ lại nhiều chuyện không muốn nhớ.

Con trai bà có một chút vấn đề.

Bình thường không dọn dẹp nhà cửa thì thôi, nhưng một khi dọn dẹp thì lại như muốn dọn hết cả nhà.

Người khác rửa bát thì chỉ rửa bát, dọn dẹp Bếp, rửa sạch nồi là xong.

Ôn Thiều Ngọc rửa bát thì khác. Hắn phải rửa kỹ đến mức lau sạch cả viên gạch trên sàn.

Rửa rau còn kinh khủng hơn, người khác rửa rau một lúc là xong, hắn rửa một cọng rau cũng mất hai tiếng.

Khi nấu ăn thì phải rửa lại tất cả các dụng cụ nấu nướng mới sử dụng.

Đợi đến khi hắn nấu xong, bắt đầu từ sáng sớm mà tối mới ăn được thì cũng là may lắm rồi.

Bà Ôn vào nhà, thấy nhà cửa sạch sẽ, biết con trai chắc chắn đã dọn dẹp cả buổi.

“Trưa nay con muốn ăn gì?”

Bà hiếm khi nói chuyện với con trai mà có vẻ dịu hiền như thế.

Hiện giờ Ôn Thiệu Ngọc không muốn ăn gì cả, chỉ muốn biết mẹ mình đã làm gì.

“Mẹ, mẹ thực sự muốn kiếm tiền sao? Vậy mẹ định làm gì? Có phải Tiểu Độ xảy ra chuyện gì không?” Ôn Thiều Ngọc rất lo lắng con trai gặp chuyện bên ngoài.

Bà Ôn lườm hắn một cái rồi nói: “Tiểu Độ không sao. Đừng suốt ngày lo lắng vô ích.”

“Đây là con lo lắng vô ích sao?” Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hơi ấm ức: "Nó là con trai của con mà, sao con có thể không lo lắng được? Mẹ, đó là con ruột của con đấy!”

“Vậy thì con phải cố gắng lên. Nhìn con suốt ngày lêu lổng. Trước đây còn không biết xấu hổ đi chơi bài. Nói dễ nghe thì gọi là thất nghiệp, nói kho" nghe thì con có khác gì mấy kẻ ăn không ngồi rồi ngoài đường không?”

Gần đây, những người thất nghiệp rất nhiều, có vô số người trẻ tuổi không tìm được việc làm.

Bà Ôn không phải không hiểu điều đó.

Nhưng tại sao người khác có thể làm việc chăm chỉ, còn con trai bà lại không thể?

“Con đang cố gắng mà.”

“Tiền mà con tiêu đều do con trai con kiếm, đây gọi là cố gắng của con sao?” Bà Ôn mắng con trai xong, biết con trai không có chí hướng, bà thay đổi giọng nói: "Hiện giờ Tiểu Độ đang làm ăn bên ngoài, không biết tình hình thế nào, nếu lỡ thằng bé thua lỗ, nhà mình lại không có gì giúp được thằng bé.”

“Vì vậy mẹ định buôn bán nhỏ, xem có thể dành dụm được ít tiền không, lỡ Tiểu Độ cần, mẹ có cái để giúp.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top