Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 300


Muốn trở thành ca sĩ thì phải đến Hương Thành.

Nhưng mà...

Hắn nằm mơ cũng không ngờ mới vừa đến đây thì ngày hôm sau đã được đến Hương Thành!

"Tiểu Độ, có phải con thiếu mất một cái tài khoản để bàn chuyện làm ăn với người ta không? Vậy ba làm một cái tài khoản ở đây, sau đó lại đến Hương Thành làm thêm một tài khoản nữa. Tài khoản này giao cho con xử lý, vậy thì ba có thể không cần ở lại đây nữa không?"

Ánh mắt Ôn Thiều Ngọc sáng quắc.

Sáng đến mức Ôn Độ không thể xem nhẹ.

Ôn Độ từ lâu đã sớm chuẩn bị tinh thần rằng ba ruột của mình sẽ kho" khống chế, nhưng lại không ngờ mới sang đây mà đã có chút sắp mất khống chế rồi.

Nhưng ai bảo đây là ba ruột của cậu chứ?

"Ba, có phải ba có ý khác không?"

Ôn Thiều Ngọc ăn xong thanh long, đặt vỏ lên bàn, chà xát tay, lấy lòng nói với Ôn Độ: "Tiểu Độ, con cũng biết ba lớn như vậy rồi mà không có bản lĩnh gì. Thích đọc sách là bởi vì đọc sách mới có thể xem kịch bản, mới có thể viết ra kịch bản hay. Bởi vì ba muốn viết ra một kịch bản có thể hát. Ba muốn để rất nhiều người nghe thấy bài hát của ba, ca khúc của ba."

Từ nhỏ đến lớn, hầu như mỗi ngày Ôn Độ đều có thể nghe thấy ba mình hát.

Chỉ cần trong đại đội có hoạt động gì, ba cậu đều sẽ nhiệt tình đăng ký. Lúc ấy ba cậu nói vận may của hắn không tốt, quân đội mà hắn đến là một quân đội rất vắng vẻ, điều kiện rất gian khổ.

Nếu như có đoàn văn công, nói không chừng hắn còn có thể vào đoàn văn công.

Hai năm sau hắn xuất ngũ trở về, cưới mẹ cậu, không bao lâu sau đã sinh ra cậu.

Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà dáng vẻ ba cậu vẫn giống như lúc trước, hoàn toàn không thay đổi. Bởi vì không quan tâm đến chuyện trong nhà nên trông còn có chút phát triển

Sửa soạn lại một chút thì trông không khác biệt là mấy so với cậu.

Cậu là cố ý sửa soạn bản thân sao cho trông miễn cưỡng gần giống hai mươi tuổi, mà ba cậu liều mang sửa soạn mình là để bản thân mình trông trẻ tuổi hơn.

Ôn Thiều Ngọc thấy con trai không mở miệng, trong lòng lo sợ bất an.

Hắn biết đây là bước gần nhất với giấc mộng của mình, nếu như không cố gắng, không tranh thủ, có thể về sau sẽ không còn cơ hội nữa. Những ca sĩ kia đều rất trẻ, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.

Nhưng hắn đã ba mươi ba tuổi rồi.

Cho dù tuổi tròn cũng là ba mươi hai.

Nếu không tranh thủ thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần có một bài hát thuộc về mình là được.

"Tiểu Độ, cả đời này của ba ngoại trừ ngóng trông con và em gái con lớn lên bình an, sau này có thể hạnh phúc ra thì còn ngóng trông bà nội con có thể sống lâu trăm tuổi. Tiếp theo chính là có thể hát một bài, để thật nhiều người nghe thấy ba hát. Ba.." 

"Ba đi đi."

Giọng điệu của Ôn Độ thản nhiên khiến Ôn Thiều Ngọc hoài nghi mình nghe lầm.

Hẳn kinh ngạc nhìn Ôn Độ, vẫn có chút không dám tin, nét mặt mờ mịt.

Ôn Độ thở dài, đây là ba mình, còn có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể thỏa mãn hẳn.

"Ba muốn làm gì thì làm cái đó đi. Con không có quan hệ ở Hương Thành, ngoại trừ Luật Hạo Chi ra thì không quen biết những người khác. Ba sang đó rồi thì toàn bộ đều phải dựa vào chính mình. Nếu thiếu tiền thì tự lấy từ tài khoản, đừng để người ta lừa. Nếu không kiên trì nổi ở bên đó thì quay về. Con vẫn luôn ở đây chờ ba."

Những gì Ôn Độ có thể làm không nhiều lắm, hiện tại cậu cũng không có năng lực giúp ba cậu ra đĩa nhạc.
 
Chương 301


Chờ đến khi giải trí trong nước phát triển, tuổi của ba cậu đã không còn nhỏ nữa.

Cậu có thể chờ, nhưng ba cậu không thể chờ.

Cho nên, để hắn đi đi.

Có ước mơ theo đuổi là một chuyện rất tốt.

Ôn Thiều Ngọc cứ như đang nằm mơ, hỏi: "Con đồng ý?"

"Vâng."

"Con thật sự đồng ý?"

"Đúng vậy."

Ôn Thiều Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt của mình, nóng hổi, có thể vỗ được, là hiện vật.

Cho nên những gì con trai vừa nói đều là sự thật?

Ôn Thiều Ngọc hưng phấn trở về phòng.

Ôn Độ lắc đầu cười.

Ngày hôm sau, cậu dẫn ba cậu đến ngân hàng làm sổ tiết kiệm, bảo ba cậu trở về thu dọn đồ đạc rồi tự mình đi tìm Luật Hạo Chi.

Luật Hạo Chi không cần thu dọn hành lý.

Những thứ cần mang đi đều giao cho quản gia xử lý.

"Ba tôi qua đó theo cậu, nếu thuận tiện thì cậu có thể giúp ông ấy tìm một chỗ đặt chân không?" Ôn Độ nhờ vả người khác nên vẫn có chút ngượng ngùng.

Nhưng điều này liên quan đến sự an toàn của ba cậu sau này.

Luật Hạo Chi kinh ngạc: "Chú Ôn Muốn ở lại Hương Thành?"

Ôn Độ khẽ gật đầu: "Phải, hẳn là ông ấy sẽ ở lại bên đó một thời gian, nếu tiện thì tìm người chăm sóc sinh hoạt thường ngày giúp ông ấy. Ông ấy là người rất thích sạch sẽ nhưng lại không biết chăm sóc bản thân."

"Có thể, không thành vấn đề." Luật Hạo Chi còn quan tâm hỏi: "Có cần tôi giúp chú Ôn tìm một công việc ở bên kia không?"

"Cảm ơn ý tốt của cậu, chỉ là tạm thời không cần."

Ôn Độ không thể không biết xấu hổ mà nói với người ta rằng ba tôi muốn đi làm ca sĩ, cậu giúp ông ấy tìm một công ty đĩa nhạc, để ông ấy phát hành một đĩa nhạc. Da mặt cậu vẫn chưa dày đến mức này.

Một đĩa nhạc tốn không ít tiền, cậu cũng không có nhiều tiền cho người ta như vậy.

Hơn nữa, có thể ba cậu sẽ không vui.

Ca hát không quan tâm bao nhiêu tuổi, kỹ thuật hát là cái mà người khác không thể giành đi được. Chờ thêm vài năm nữa, tiền trong tay cậu dư dả, chuyện đầu tiên chính là để ba cậu phát hành đĩa nhạc.

Còn bây giờ thì cứ để ba cậu tự mình xông pha một lần đi!

Luật Hạo Chi cũng không nói nhiều: "Nếu cần thì có thể nói trước."

"Nhất định."

Ôn Độ hỏi thăm thời gian xuất phát, sau đó đứng dậy nói lời tạm biệt. Cậu phải về đón Ôn Thiều Ngọc để lát nữa hắn xuất phát với Luật Hạo Chi.

Vấn đề thủ tục không cần Ôn Độ quan tâm, Luật Hạo Chi đã làm xong rồi.

Ôn Độ về đến nhà, Ôn Thiều Ngọc bất an ngồi trên ghế, thấy Ôn Độ trở về bèn lập tức đứng lên.

"Làm xong hết rồi, bây giờ con đưa ba sang đó."

Ôn Độ đưa tay xách hành lý, đặt lên ghi-đông trước xe đạp. Cậu trèo lên xe đạp, để Ôn Thiều Ngọc ngồi ở phía sau. Sức lực của cậu rất lớn, so với đời trước thì sức lực đời này dường như lớn hơn nhiều.

"Ba, sang bên kia rồi có chuyện gì đều phải dựa vào chính mình. Ba đừng làm bậy với mấy người không ra gì. Cũng đừng vì ca hát mà tin lời người khác. Có rất nhiều người lừa đảo, thủ đoạn lừa gạt người khác cũng nhiều vô số kể.”

“Ba cũng biết nghệ sĩ người ta đều trẻ tuổi, xinh đẹp, có tài hoa. Tuổi của ba không còn nhỏ nữa, chắc chắn sẽ không được dễ dàng như những người khác. Cũng không phải con đang đả kích ba, chỉ là muốn nói cho ba biết rằng con rất khó đi."

Tâm trạng kích động của Ôn Thiều Ngọc nguội lạnh.

Hắn chăm chú nghe lời nói của con trai, hơi hổ thẹn nói: "Rõ ràng ba là ba con nhưng con lại dặn dò ba giống như ba của ba."

Ôn Độ: “...”

Ba cậu có độc.
 
Chương 302


Ôn Độ không ngờ ba cậu còn có thể độc hơn nữa.

"Có đôi khi ba nghĩ nếu như con bò ra từ trong bụng của bà nội con thì tốt biết bao nhiêu. Hai người chúng ta thay đổi, con làm ba của ba, còn ba làm con trai của con thì có phải sẽ khá hơn được chút nào không? Ít nhất sẽ không cần con mới mười hai tuổi đã phải ra ngoài nuôi sống gia đình. Ba làm ba mà còn rất không đáng tin cậy, lớn tuổi rồi mà cứ thích nằm mơ, thích làm mấy chuyện không thực tế."

Hắn cũng muốn thay đổi.

Nhưng hắn không muốn thừa nhận, bản thân mình ngoại trừ có một ít bạn bè không tốt ở ngoài thì đúng là không còn gì khác nữa.

Nếu nghe lời của mẹ hắn và con trai hắn nói được xem là ưu điểm, vậy thì hắn cũng có ưu điểm mà đúng không? "Con trai, xin lỗi, ba lại gây thêm phiền phức cho con rồi!"

Ôn Thiều Ngọc lặng lẽ thề trong lòng, cho dù hắn có đến Hương Thành nhặt rác, ăn vỏ cây thì cũng sẽ kiên trì. Hắn nhất định phải lăn lộn cho ra dáng người, để con trai tự hào.

Ánh mắt Ôn Độ hơi đỏ lên.

Khóe miệng cậu cũng bất giác khẽ giương.

Đây là ba cậu.

Dù có không tốt, thì cũng là ba cậu!

Huống chi theo đuổi giấc mơ thì làm sao, trong mấy chục năm nữa, có thể ba cậu sẽ được lên rất nhiều chương trình giải trí, có thể quay video, thu âm ca khúc và đăng lên trang web, cũng sẽ có rất nhiều người nghe thấy.

Rất có thể không cẩn thận lại phát hành được một bài hát để đời.

Ba cậu chỉ là sinh ra không đúng thời mà thôi.

Nếu như đổi chỗ với cậu một chút thì biết đâu có thể chờ được đến ngày đó.

Vừa nghĩ như vậy, Ôn Độ lại cảm thấy ba cậu rất xui xẻo.

"Ba, sang kia rồi cũng đừng tiếc tiền. Phải ăn uống, không tìm được công ty ký hợp đồng cũng đừng vội, tìm một chỗ để học tập. Sau khi học vững kiến thức cơ bản rồi nói không chừng về sau sẽ nổi tiếng." Ôn Độ an ủi ba cậu.

Ôn Thiều Ngọc nói: "Yên tâm đi, trong lòng ba biết rõ."

Chẳng biết vì sao, Ôn Độ nghe thấy ba cậu nói như vậy thì trong lòng trái lại càng không yên.

Đến nhà họ Luật.

Luật Hạo Chỉ đã đoan chính ngồi trên ghế chờ.

Thấy Ôn Thiều Ngọc bước vào bèn lễ phép chào hỏi Ôn Thiều Ngọc: "Chú Ôn."

"Hạo Chi, lâu rồi không gặp! Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tiểu Độ nhà bọn chú." Ôn Thiều Ngọc vừa nhìn thấy người ngoài là ngay lập tức bật một cái công năng bí ẩn khác.

Khóe môi cong lên nhàn nhạt của Luật Hạo Chi có thêm ba phần nhiệt tình: "Chú nói như vậy là khách sáo rồi. Tiểu Độ là ân nhân cứu mạng của em trai cháu, cháu làm như vậy cũng là việc nên làm chứ làm sao lại nói là chăm sóc được."

"Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là duyên phận hết cả. Cháu lớn hơn Tiểu Độ một tháng, sau này gọi là em trai Tiểu Độ đi. Nếu cháu không chê nhà chú nghèo thì coi như chúng ta là thân thích." Ôn Thiều Ngọc trâu bò, Ôn Độ cũng bái phục chịu thua.

Cậu thấy ba mình nói không vào đề, nhưng Luật Hạo Chi vẫn cảm thấy rất tốt: "Cháu mà là hạng người chê nghèo yêu giàu sao? Chú Ôn nói như vậy có phải là đang xem thường cháu không?"

"Không phải không phải, tuyệt đối không phải ý này!"

"Vậy thì được! Sau này chú Ôn chính là chú ruột của cháu. Đợi đến Hương Thành rồi, chú có chuyện gì thì cứ nói với cháu, cháu sẽ không từ chối bất cứ chuyện gì cả." Luật Hạo Chi thích Ôn Thiều Ngọc.

Cậu ấy thích người như Ôn Thiều Ngọc.

Tuổi đã cao nhưng rất trong sáng, trên người mang theo một cảm giác hết sức chân thành.

Hơn nữa cũng không có quá nhiều lòng dạ.
 
Chương 303


Ở chung rất dễ chịu, cũng không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ đến cái gì thì nói thêm về cái đó. Nhỡ mà nói sai thì Ôn Thiều Ngọc cũng sẽ không tức giận.

Cậu ấy rất hâm mộ Ôn Độ, nếu như ba cậu ấy là Ôn Thiều Ngọc, vậy thì tình cảnh của cậu ấy ở nhà họ Luật tuyệt đối sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Ba cậu ấy không chỉ ngu xuẩn mà còn xấu xa.

Ngoại trừ ở bên ngoài gây cản trở thì còn rất vô dụng.

Ôn Thiều Ngọc nghe những lời này cảm thấy trong lòng rất thoải mái, hắn cười vô cùng vui vẻ: "Hạo Chi, cháu yên tâm, sau này chú nhất định có thể tạo ra thành tựu."

"Chú có tài như vậy, nhất định là có thể!"

Luật Hạo Chi chúc phúc một người từ tận đáy lòng.

Quản gia từ bên ngoài đi vào, cung kính nói: "Cậu ấm, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát bây giờ."

"Chú Ôn, chúng ta xuất phát thôi." Luật Hạo Chi không giữ tư thế của một cậu ấm mà lấy thân phận tiểu bối để đối đãi với Ôn Thiều Ngọc.

"Vậy chúng ta đi thôi."

Ôn Thiều Ngọc vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Trước khi lên xe, hắn nói với con trai: "Tiểu Độ, đừng lo lắng cho ba, ba ở bên kia sẽ rất tốt. Con ở bên này cũng sẽ rất tốt."

Ôn Độ không yên lòng lắm nhìn ba cậu đến Hương Thành.

Hương Thành bây giờ rất hỗn loạn.

Cậu rất hối hận, muốn mang ba cậu về nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành ủng hộ: "Ba, đừng chạy lung tung, đừng cùng lăn lộn với mấy người không ra gì."

"Biết rồi biết rồi, con nói vô số lần rồi, ba cũng đã nhớ kỹ. Ba ghi tạc trong đầu rồi!"

"Vậy thì được."

Ôn Độ chờ ba cậu lên xe mới nói với Luật Hạo Chi: "Ba tôi nhờ vào cậu."

"Khách sáo quá, đây là chú Ôn của tôi, chăm sóc chú ấy là việc nên làm. Đến căn hộ bên kia là có điện thoại, hai người có thể gọi điện thoại cho nhau." Luật Hạo Chỉ nói xong hết mới lên lầu.

Ôn Độ nghĩ nếu sau này thường xuyên gọi điện thoại, vậy thì cậu cũng phải chuẩn bị điện thoại ở nhà trước.

Nếu không ba cậu gặp chuyện sẽ không tìm được cậu.

Ôn Độ đưa mắt nhìn xe rời đi, còn mình ngay lập tức đi tìm cơ quan liên quan lắp điện thoại tại nhà.

Bây giờ lắp một chiếc điện thoại cần tốn hai nghìn đồng.

Ôn Độ nhìn tiền trong tay còn chưa nóng đã phải xì ra ngoài.

Nhưng số tiền này đáng để tiêu.

Ôn Độ nghĩ chờ sau khi Cửu gia ra tay bán hàng, cậu sẽ nhờ Cửu gia lắp điện thoại trong nhà cho bọn họ. Như vậy về sau cậu có thể gọi điện thoại cho bà nội và em gái mỗi ngày.

Trong nhà có việc cũng có thể tìm được cậu kịp thời.

Tuy rằng tiền điện thoại có hơi đắt nhưng cũng không phải là cậu không gánh nổi.

Ôn Độ đạp xe trở về lại gặp ông Hoàng ở giao lộ. Rõ ràng ông Hoàng ở đây chờ cậu, thấy cậu bèn vẫy vẫy tay, sau đó nói: "Thằng nhóc, cháu mau tới đây đi, ông ở đây chờ cháu nửa ngày rồi."

"Chuyện gì vậy, thúc công!"

"Cháu có muốn mảnh đất kia không? Người ta đang chờ vào thành phố mua nhà." Ông Hoàng lập tức nói tình huống của đối phương cho Ôn Độ biết: "Ngọn núi kia của người ta là núi trong nhà, thuộc quyền sở hữu cá nhân, không quản lý của thôn chúng ta, cũng giống như vườn rau mà ông bán cho cháu vậy. Chỉ có điều người ta đang cần dùng tiền gấp nên mới muốn bán mảnh đất này đi."

Sự chú ý của Ôn Độ đều bị câu nói đầu tiên hấp dẫn.

"Ông nói bọn họ muốn đi đâu mua nhà?" Ôn Độ kinh ngạc hỏi.

"Cháu không biết có một vài người trong thôn chúng ta đang xây nhà cao tầng sao? Mấy người trong thôn chúng ta có người thân, được người ta tìm quan hệ, định sang đó mua nhà cao tầng mà ở."
 
Chương 304


Ông Hoàng rất hâm mộ: "Nghe nói phải tốn một nghìn đồng cho một nơi lớn như vậy. Một nghìn đồng cũng có thể mua được nhà của chúng ta! Cháu xem nhà chúng ta rộng bao nhiêu? Còn sống ở nhà cao tầng thì thôi quên đi."

"Thúc công, bọn họ định bán bao nhiêu tiền?"

"Một trăm nghìn."

Ông Hoàng vừa mở miệng, Ôn Độ trực tiếp đứng dậy.

"Thúc công, cháu thật sự không có số tiền này."

Ông Hoàng cười nói: "Ông biết cháu nhất định sẽ không mua với giá một trăm nghìn, cũng không ai chịu mua. Những người từ nơi khác tới, còn có thương nhân nước ngoài cũng đã đến xem rồi. Thấy ngọn núi nhỏ đó cùng với vườn rau phía dưới nhưng không ai chịu mua cả."

"Có người nước ngoài đến xem nữa sao?" Ôn Độ kinh ngạc.

Ông Hoàng nói: "Còn chẳng phải vậy sao! Mà lúc nói cũng không phải tiếng của chúng ta, huyên thuyên chẳng biết đang nói gì. Trực tiếp đưa ba nghìn, hỏi nhà ông tư Hoàng có chịu bán không."

Khá lắm, đòi ông ấy năm mươi nghìn, lại đòi một trăm nghìn nhưng chỉ đòi người nước ngoài ba nghìn. 

Ôn Độ cũng không phải kiểu người coi tiền như rác.

ngoài ba nghìn.

"Cho nên bây giờ bọn họ định bán bao nhiêu tiền? Năm mươi nghìn?" Giọng điệu của Ôn Độ rất nhạt nhẽo, đôi mắt phượng kia khép hờ làm cho người ta có một loại cảm giác rất không dễ dây vào.

Ông Hoàng vươn một ngón tay: "Ba mươi nghìn, cháu muốn không?"

"Thúc công, cho cháu đến gặp mặt thảo luận với người ta được không? Người ta đòi ba mươi nghìn, đến chỗ cháu lại thành gấp mười lần, xem cháu là đồ ngốc sao? Một chỗ mà đến người nước ngoài còn không muốn lại đem ra lừa cháu?"

Ôn Độ biết mua mảnh đất kia với giá ba mươi nghìn sẽ không lỗ.

Nhưng có thể ít được bao nhiêu thì ít, ai lại thích phải tốn nhiều tiền chứ.

Cái ông Hoàng chờ là những lời này của Ôn Độ: "Đi thôi, chúng ta trực tiếp qua đó nói chuyện."

"Vậy ông lên đi, cháu đưa ông về."

Ông Hoàng cười híp mắt nói: "Ôi trời, ông còn chưa từng ngồi xe đạp bao giờ."

"Nếu ông muốn thì bất cứ lúc nào cũng được." Ôn Độ nhìn xương cốt của ông ấy, dập tắt ý định dạy ông ấy đạp xe đạp.

Xương cốt người già không bằng người trẻ tuổi, nhỡ mà ngã thì phải nằm một năm rưỡi.

Ông Hoàng ngồi ở phía sau chỉ đường, Ôn Độ đạp ở phía trước.

"Thấy cái cây ăn quả phía trước không? Nhà phía trước chính là nhà của ông tư Hoàng."

"Nhà này?"

Ôn Độ nói xong bèn dừng lại, hai chân chống xe, hỏi ông Hoàng.

"Là nhà này."

Ông Hoàng xuống xe, hướng vào bên trong hô to: "Ông tư, có nhà không?"

Vừa dứt lời, trong nhà đã có người đi ra: "Ở đây! Thúc công, ông mau vào đi!"

Ông Hoàng chắp tay sau lưng đi vào bên trong, trước khi đi còn không quên gọi Ôn Độ đi cùng.

Ôn Độ đặt xe ở cửa, đi theo sau ông Hoàng vào trong.

"Ông tư, đây là Ôn Độ, chính là đứa nhỏ lúc trước tôi đã nói với ông, định mua một mảnh đất trồng rau. Dưới tay cậu ấy có nuôi ít công nhân, mỗi ngày phải chi tiêu không ít tiền. Cậu ấy dự định tự mình trồng trọt để có thể dư ra

thêm một khoản.” Ông Hoàng không nói những lời này thì toàn bộ người trong thôn cũng đều biết.

Ông tư Hoàng dứt khoát nói: "Ông chủ Ôn, thúc công cũng đã nói với cậu tình hình của tôi ở đây rồi. Tôi là người thực tế, hay là vậy đi, nếu cậu chịu thì trực tiếp đưa tôi bốn mươi nghìn, tôi sẽ bán luôn mảnh đất đó cho cậu."

"Bao nhiêu?" Âm thanh của ông Hoàng cất cao.

Ông tư Hoàng cười lặp lại: "Bốn mươi nghìn."

Ôn Độ nói năng thận trọng, giọng điệu hơi lạnh: "Ba mươi nghìn."

Nụ cười trên mặt ông tư Hoàng nhất thời cứng đờ.
 
Chương 305


Ôn Độ cũng không quen biết ông ta, để đề phòng sau này kì kèo, cậu lập tức đứng dậy nói: "Mảnh đất này của ông của thúc công một chút. Lúc ấy tôi ra giá năm trăm. Mảnh đất này còn có núi, diện tích núi cũng cho nên tôi trả ông ba mươi nghìn là rất hợp lý rồi.”

“Trên dưới cả nhà tôi hơn trăm miệng người, mỗi ngày tốn không ít tiền mua thức ăn. Nếu không phải vì tiết kiệm tiền, tôi cũng không cần phải mua đất tự mình trồng rau. Nếu ông cảm thấy giá cả này của tôi không hợp lý..."

Ông Hoàng cũng cho rằng chuyện đàm phán này đã thất bại rồi.

Ông ấy cũng định đứng dậy, ai ngờ ông tư Hoàng lại nói như trở mặt: "Ông chủ Ôn, bây giờ đã khác xưa rồi, giá cả cũng không như lúc trước. Giá cả hôm nay thế này, ngày mai có thể tăng gấp đôi. Năm ngoái cậu bỏ ra năm trăm đồng vẫn còn mua được sao? Cũng không phải tôi muốn trả

giá cao với cậu, nhưng ba mươi nghìn thật sự quá ít."

"Ông định bán cho tôi bao nhiêu?" Ôn Độ trực tiếp hỏi: "Đừng giả vờ nữa, nếu đã thành thì bây giờ chúng ta đi làm thủ tục. Nếu cao quá, trong tay tôi cũng không có tiền."

"Ba mươi nghìn."

Trong nhà ông tư Hoàng có của cải, người nhà bọn họ cũng rất có năng lực.

Tuy nói với bên ngoài là muốn mua nhà lầu nhưng thật ra không phải. Nhà bọn họ muốn mở rộng nhà máy. Chủ yếu là bởi vì bọn họ nhận một đơn hàng lớn, nhân lực không đủ nên phải gấp rút mở rộng nhà máy, như vậy mới có thể mua thêm nhiều máy may, tuyển thêm nhiều nhân lực tới làm việc.

Đến lúc đó đừng nói là ba mươi nghìn, một trăm nghìn bọn họ cũng có thể kiếm lại được.

Nhưng bây giờ không có ba mươi nghìn này, bọn họ còn phải bồi thường tiền cho người ta.

Trong lòng ông tư Hoàng hết sức thấp thỏm bất an, ông ta lo lắng Ôn Độ sẽ không mua. Những người nước ngoài kia tới đừng nói là ba mươi nghìn, một nghìn cũng không muốn bỏ ra. Nếu phải bán một nghìn thì không bằng bán cả nhà bọn họ cho rồi.

Ông tư Hoàng chỉ có thể chấp nhận.

Ông ta cắn răng một cái "Chỉ cần cậu có thể lấy ra ba mươi nghìn, từ nay về sau cho dù đất đai tăng giá thì tôi cũng sẽ không kì kèo với cậu."

Ông Hoàng Muốn mắng người này vô sỉ.

"Đây không phải là mức giá ông đang bán bây giờ sao? Nếu như chờ tăng giá thì cũng khỏi cần mua nữa. Sao ông không đi cướp luôn ba mươi nghìn cho rồi?" Ông Hoàng cũng định đứng lên, tính kéo Ôn Độ rời đi.

Không xong xuôi được việc này nên trên mặt ông ấy cũng không mấy nhịn được.

Mà trên mặt ông tư Hoàng cũng có hơi xấu hổ.

"Thúc công, bán giá rẻ thì tôi cũng xót! Đó là gia nghiệp tổ tông để lại, tôi cứ bán đi như vậy thì không phải sẽ bị chỉ trích sau lưng sao?" Ông tư Hoàng còn lâu mới sợ bị chỉ trích sau lưng.

Ông ta chỉ là thiếu tiền!

Lông mày lạnh lùng của Ôn Độ hơi nhíu lại, sau nửa năm mài giũa vừa qua, khí chất của cậu đã thay đổi rất nhiều.

Hơn nữa linh hồn bên trong quá mức trưởng thành nên trên người vô thức gánh chịu áp lực của một người thành đạt. Dù cho có người cảm thấy gương mặt cậu vẫn còn non choẹt thì khi đối diện với cặp mắt kia cũng sẽ không hoài nghi tuổi tác của cậu.

Lúc này, dáng vẻ yên lặng của Ôn Độ mang đến áp lực rất lớn cho ông tư Hoàng.

Thật lâu sau, Ôn Độ mới chậm rãi tỏ thái độ: "Ba mươi nghìn thì ba mươi nghìn, coi như nể mặt thúc công."

Ông Hoàng vừa nghe thấy Ôn Độ đồng ý, trong lòng khẽ run rẩy.
 
Chương 306


"Nhóc con, cháu đừng làm xằng bậy. Cái đồi dốc kia cũng không trồng được gì, cháu nhìn những sườn núi nhỏ xung quanh nữa, chúng đều không có tác dụng gì cả. Cháu mua về cũng không thể trồng được rau."

Ông Hoàng lo lắng Ôn Độ không biết gì mà đi mua một sườn núi nhỏ rách nát rồi đến lúc đó lại hối hận.

Cho dù Ôn Độ không trách ông ấy, trong lòng ông ấy cũng rất áy náy.

"Cùng lắm thì khai hoang, trồng khoai lang." Ôn Độ nghĩ bán khoai lang cũng kiếm được kha khá, nếu thật sự không được nữa thì để ba cậu bán khoai lang ở Hương Thành là được.

Ông Hoàng cảm thấy nhóc con này điên rồi.

"Bán khoai lang? Mảnh đất rách nát này có thể trồng được mấy củ khoai lang? Cháu đừng giỡn nữa." Ông Hoàng càng nghe càng cảm thấy có lỗi với Ôn Độ: "Hay là vậy đi, ông bán mảnh đất trước nhà ông cho cháu."

Ông tư Hoàng vừa nghe xong đã vội vàng: "Hai mươi tám nghìn, nếu cậu thật sự muốn thì tôi bán cho cậu với giá hai mươi tám nghìn."

Ôn Độ cố ý do dự một chút, mới miễn cưỡng nói: "Vậy thì hai mươi tám nghìn, bây giờ chúng ta đi làm thủ tục?" "Được!"

Ông tư Hoàng sợ đêm dài lắm mộng, kéo Ôn Độ rời đi.

"Này, tôi nói này ông tư Hoàng!" Ông Hoàng đứng lên giữ chặt ông ta lại: "Ông không thể hố người khác như thế được."

"Thúc công, hay là thế này, ngọn núi bên cạnh đó ông cũng thấy rồi đấy, đều là của nhà cháu. Tuy hai sườn núi nhỏ kia không bằng mảnh đất phía dưới nhưng vẫn có thể trồng được khoai lang. Nếu cậu ta trả cháu ba mươi nghìn để hai ngọn núi thì cháu sẽ bán. Ông cảm thấy như vậy được không?"

lấy thông ra bằng thành bến

Ông tư Hoàng quá sốt ruột.

Ông ta lo lắng nếu ông Hoàng quấy rối làm chuyện này thất bại, đến lúc đó bên phía ông ta không có tiền mở rộng nhà máy, không làm xong đơn hàng đã nhận thì sẽ phải bồi thường cho người ta rất nhiều tiền.

Vốn dĩ ông ta còn định bán một ngọn núi nhỏ khác cho người ta với giá cao.

Nhưng bây giờ có người chịu mua đã là không tệ rồi.

Ôn Độ không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn: "Nếu như ông không muốn bán một ngọn núi khác..."

Ông tư Hoàng vội vàng nói: "Bán bán bán hai ngọn núi, bán nốt một lần ba mươi nghìn đồng, nếu cậu cảm thấy được thì bây giờ chúng ta đi làm thủ tục."

Vậy mới dám chắc!

Ôn Độ không biểu hiện quá vội vàng, ngược lại còn có chút do dự.

"Hai nghìn đồng có thể mua được mấy mẫu đất tốt, núi này của ông..."

Ông tư Hoàng trợn tròn mắt, ông ta không ngờ Ôn Độ lại hối hận.

Sớm biết như thế, lẽ ra ông ta đã không chêm thêm vào một ngọn núi nữa.

Chỉ sợ người ta còn tưởng rằng ngọn núi này của ông ta có vấn đề gì đó.

"Núi của tôi không có vấn đề gì đâu, nếu cậu không tin thì hỏi thúc công đi. Nhà chúng tôi có đất nơi khác. Hơn nữa chúng tôi đánh mà sống đã nhiều đời rồi, một mảnh đất nhỏ trồng lương thực, một mảnh đất nhỏ trồng rau, ai lại đi ngọn núi hoang chứ."

Ông tư Hoàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn ông Hoàng, ý ông ta muốn ra hiệu cho ông Hoàng tuyệt đối đừng xen vào.

Dù nói thế nào thì bọn họ cũng là người một nhà.

Ông Hoàng dứt khoát mặc kệ.

Ôn Độ do dự trong chốc lát, cắn răng nói: "Thế này đi, hai ngọn núi cộng thêm mảnh đất bên dưới, tổng cộng ba mươi nghìn?"

"Đúng đúng đúng, tổng cộng ba mươi nghìn đồng."

Ôn Độ: "Được, tôi mua."

"Nhân lúc này thời gian còn sớm, chúng ta mau chóng đi làm thủ tục đi."

Ông tư Hoàng nôn nóng gấp Ôn Độ bốn lần.

Lúc làm thủ tục, Ôn Độ xách túi rách lên, đặt lên bàn.
 
Chương 307


tùy chỉnh  

Cậu mở túi ra đếm đủ ba mươi nghìn đồng rồi đặt lên bàn.

"Tiền ở đây hết."

Ý tứ là tiền đã chuẩn bị xong hết rồi, mau chóng làm thủ tục đi.

Thái độ này của cậu khiến những người khác sửng sốt.

Trong lòng ông tư Hoàng cũng không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ hai ngọn núi đổ nát kia của ông ta còn có đầu mối?

Nhưng ông ta nhanh chóng thu hồi tâm tư này.

Nếu hai ngọn núi kia có đầu mối thì cũng phải có tiền, có vốn mới được. Điều quan trọng nhất bây giờ là hoàn thành xong đơn đặt kia. Về sau nhận thêm nhiều đơn hàng nữa, đừng nói ba mươi nghìn đồng, ba trăm nghìn

đồng ông cũng có thể kiếm lại.

Trong lòng ông tư Hoàng vừa nghĩ đến đó là lại nóng lên.

"Nhanh lên nhanh lên! Làm cho xong thủ tục đi, tôi còn có việc." Ông tư Hoàng ở bên cạnh thúc giục.

Phần sau của thủ tục mua đất trong thôn đơn giản hơn nhiều.

Không bao lâu sau, Ôn Độ cầm thủ tục đã hoàn tất rời đi.

Từ nhà tới đất, trên tất cả thủ tục đều viết tên ba cậu.

Người khác cho rằng cậu chính là Ôn Thiều Ngọc, còn tưởng rằng Ôn Độ là tên hồi bé của cậu.

"Thúc công, còn phải cảm ơn ông chuyện này, nếu như không có ông hỗ trợ, chắc chắn cháu sẽ không mua được hai ngọn núi kia." Tuy rằng núi kia cũng không thể gọi là núi, dọn dẹp mặt trên một chút là có thể trồng trọt.

Nhưng trồng trọt quá phiền phức.

Phải có người chuyên môn đến dọn dẹp.

Ôn Độ đang suy nghĩ về cây ăn quả.

Ông Hoàng vừa nghĩ tới Ôn Độ mới bỏ ra nhiều tiền như vậy, bèn nói: "Hơn ba mươi nghìn có thể mở một nhà máy nhưng cháu lại mua hai mảnh đất hoang, cháu có tin người ta chê cười cháu là tên ngốc không?"

"Vốn dĩ cháu cũng không định mua, nhưng đất này không phải ở phía sau nhà chúng cháu sao?" Ôn Độ nói như thế, ông Hoàng cũng nhớ ra.

"Mảnh đất phía sau nhà các cháu ở ngay dưới nhà các cháu. Kế bên lại vừa vặn là ông tư Hoàng. Sau đó chính là hai ngọn núi kia." Trước đó ông Hoàng cũng đã quên mất chuyện này.

Hiện tại nghe Ôn Độ nói xong bèn hiểu được mọi chuyện ra sao.

"Thằng nhóc cháu được lắm! Tính kế bọn ông như thế, nhưng tiền này cũng đúng là nhiều thật." Ông Hoàng là người địa phương, nhưng không phải là người địa phương không biết gì.

Từ khi Ôn Độ bảo ông ấy mua nhà, trong lòng ông ấy đã có tính toán.

Sau khi nghe ngóng một chút bèn biết chuyện gì xảy ra.

"Người ta nói đất ở chỗ chúng ta sẽ tăng giá, nói bên ngoài có không ít người nước ngoài đến muốn mở nhà máy ở chỗ chúng ta kiếm tiền. Nhưng người mở nhà máy không phải người ở nơi của chúng ta mà là từ nơi khác đến. Cũng vì đất tăng không ít. Cũng không biết trước khi ông chết còn có thể đợi được đến ngày đó hay không." Tuổi của ông Hoàng không tính là lớn nhưng cũng đã sáu mươi rồi.

Ôn Độ nói: "Nhất định là ông có thể."

"Vậy cháu thì sao? Cháu thật sự định chờ đến khi hai ngọn núi này tăng giá à?" Ông Hoàng cảm thấy ánh mắt của Ôn Độ không nên như vậy.

"Cháu muốn yên ổn, để lại cho mình một đường lui."

Ông Hoàng đồng ý gật đầu: "Cháu nói câu này thì ông tin. Về sau cho dù gặp phải chuyện gì, trong nhà có đất, có nhà là có thể gầy dựng lại lần nữa."

Ôn Độ đưa ông Hoàng về nhà, tự mình đạp xe trở về.

Năm mươi nghìn tiền mặt mà Luật Hạo Chi đưa cho cậu còn chưa kịp nóng thì đã tiêu hết ba mươi nghìn.

Ngôi nhà này của bọn họ cũng xem như là tốt, tất cả đều được làm bằng gạch xanh. Bố cục có hơi giống với tứ hợp viện nhưng có hai tầng lầu. Ngoài ra tính riêng tư cũng vô cùng tốt.
 
Chương 308


Cho nên phụ nữ trong nhà ở nhà chính, phòng nhỏ phía trước để các công nhân ở, tỷ lệ an toàn vẫn rất cao.

Ôn Độ đạp xe trở về, trong nhà cũng đã nấu cơm xong rồi.

Triệu Kiến Đông bưng thức ăn bước ra, thấy Ôn Độ trở về bèn buông đồ ăn trong tay xuống, đi theo Ôn Độ lên lầu.

"Tiểu Độ, tụi anh sắp làm xong việc rồi." Triệu Kiến Đông có chút rầu rĩ.

Ôn Độ nhíu mày: "Không cần lo lắng không có việc. Mọi người làm xong thì phát lương cho bọn họ, ai muốn đi thì có thể đi thẳng."

"Được."

Trong lòng Triệu Kiến Đông không yên nhưng nguyện ý tin tưởng Ôn Độ.

Ôn Độ trở về phòng, giấu đồ đạc trên nóc nhà. Cậu ngồi xuống ghế và bắt đầu suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau đó. Nếu cậu làm công trình thì quay đầu lại mở nhà máy cũng được. Nhưng đó không phải là mục đích cuối cùng của anh.

Cậu muốn tiến quân vào bất động sản.

Chỉ là tiền vốn quá ít.

Hiện tại quan trọng nhất chính là kiếm tiền, sau đó ung dung thản nhiên mua đất. Thừa dịp đất rẻ là có thể mua được về tay.

Về chuyện tìm việc làm, Ôn Độ định ngày mai ra ngoài đi dạo một chút.

Buổi sáng Ôn Độ ăn cơm xong bèn ra ngoài tìm việc.

Ai biết thế nào lại gặp phải người Muốn bán đất của mình.

Ôn Độ nhìn người trước mặt, cau mày nói: "Tôi không mua đất."

"Ông chủ Ôn, cậu mua đi! Đất nhà chúng tôi gần đất nhà cậu. Không tin thì cậu cứ theo tôi đến xem, xem xong rồi thì chúng ta bàn giá cả được không? Giá cả dễ thương lượng."

Ôn Độ hít sâu một hơi, cũng không tiện làm mất mặt người ta, đạp xe đi theo người ta đến phía sau nhà bọn họ.

Người nọ tự giới thiệu trên đường: "Tôi tên là Hoàng Khải Sơn."

"Chú có quan hệ gì với ông tư Hoàng?" Ôn Độ cảm thấy người này ở sát bên ông tư Hoàng thì chỉ sợ không phải thân thích.

"Đó là anh tư của tôi, tôi ở nhà xếp thứ mười ba."

Quả nhiên là anh em.

Chỉ là không ngờ lại nhiều như vậy.

Hoàng Khải Sơn cũng có xe đạp, hai người chỉ tốn năm phút là đến nơi.

"Cậu thấy không, bên cạnh hai ngọn núi cậu mua chính là ngọn núi của nhà chúng tôi. Mảnh đất sau nhà nối liền với mảnh đất này của nhà chúng tôi. Ông chủ Ôn, tôi cũng không gạt cậu, tôi là đang dự định làm ăn nhưng trong có tiền. Hôm nay anh tư của tôi chịu dẫn tôi đi kiếm tiền cùng, tôi không thể bỏ qua cơ hội này được.”

Hoàng Khải Sơn và ông tư Hoàng không giống nhau, hắn ta không khôn khéo như ông tư Hoàng. Nhưng cũng không ngu ngốc.

Mi tâm Ôn Độ nhảy dựng, hỏi: "Chú định bán bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi nghìn! Không, mười tám nghìn! Cậu xem có được không?" Hoàng Khải Sơn thấy Ôn Độ không nói lời nào là biết ngay Ôn Độ đang do dự: "Ông chủ Ôn, tuy chúng tôi chỉ có một ngọn núi nhưng cậu cũng thấy mảnh đất đấy, đều là đất tốt. Tốt hơn đất của anh tư tôi nhiều lắm."

"Được rồi."

Ôn Độ miễn cưỡng đồng ý.

Hoàng Khải Sơn không ngờ lại thuận lợi như vậy, kéo Ôn Độ đi làm thủ tục.

Chờ Ôn Độ trở về, giấu giấy chứng nhận đất đai đi, Ôn Độ mới cười khổ.

Cậu lại hết tiền rồi.

Trong tay chỉ còn lại hai nghìn đồng.

Không thể xài tiền này lung tung được.

Ôn Độ còn đang rầu rĩ, ăn cơm trưa xong cậu lại đi nhận việc. Cũng đều tại Cảnh Duy Châu, nếu không phải Cảnh Duy Châu tạm thời chạy trốn thì một năm này cậu cũng không cần lo lắng mình không tìm được việc.

Bây giờ thì phiền phức rồi.

Ôn Độ đạp xe cả buổi chiều mà vẫn tay trắng trở về.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy trong nhà có người nói chuyện, còn là tiếng nói chuyện của rất nhiều phụ nữ.
 
Chương 309


Ôn Độ vào trong xem xét, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Uông Bình mang thai, bên cạnh là mười mấy nữ đồng chí. Vóc dáng các cô ấy đều không cao, làn da ngăm đen, cặp mắt giản dị trông giống như Uông Bình, đều là kiểu phụ nữ thành thật an phận.

Uông Bình thấy Ôn Độ bối rối bèn nói: "Ông chủ, tôi không biết chỗ chúng ta đã tuyển được công nhân rồi. Bây giờ tôi sẽ để mấy cô ấy trở về."

Chị ấy không có bản lĩnh gì, vốn định về thôn tìm người đến làm việc.

Nhưng đàn ông trong thôn đều ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ có phụ nữ. Chính chị ấy đã từng làm việc trên công trường nên biết phụ nữ cũng có khả năng đó. Ông chủ không tìm được ai thì những người phụ nữ như họ sẽ đứng ra đảm nhiệm trước.

Cũng không thể để cho ông chủ bồi thường tiền.

Uông Bình nghĩ vậy, bèn dẫn theo một đám phụ nữ tới.

Nhưng không ngờ ông chủ lại lợi hại hơn chị ấy nghĩ, người ta đã sớm giải quyết xong chuyện rồi. Uông Bình cảm thấy mình đã làm ra một chuyện ngu xuẩn, trong lúc nhất thời trong lòng vô cùng hoảng hốt.

Ôn Độ nhìn những người phụ nữ kia, hỏi: "Các chị ấy biết làm gì?"

Uông Bình biết bọn họ ngại mở miệng, vì thế thay bọn họ trả lời: "Cái gì chúng tôi cũng biết làm. Cũng có thể đến công trường làm việc!"

"Trên công trường không cần nhiều người như vậy." Ôn Độ vừa mở miệng, ánh sáng trong mắt của những người phụ nữ kia lập tức bị dập tắt: "Nhưng..."

Ôn Độ chuyển đề tài.

Những người phụ nữ kia đồng loạt nhìn sang.

"Các chị không cần đến đó cũng được."

Những nữ đồng chí được Uông Bình mang đến lập tức ngạc nhiên nhìn Ôn Độ.

Ôn Độ nghiêm túc nói: "Tôi mới mua mấy ngọn núi, phía dưới có mấy mảnh đất. Không thể bỏ hoang mấy mảnh đất này được, phải trồng chút rau dưa hoặc là hoa quả gì đó. Nếu các chị có thể làm việc này thì tất cả có thể ở lại. Tiền lương không nhiều, một tháng hai mươi đồng nhưng bao ăn bao ở."

Những nữ đồng chí kia đều là người trong thôn, cả đời cũng chưa từng kiếm được nhiều tiền như vậy.

Vốn dĩ các cô ấy cho rằng Ôn Độ không cần người nên có khả năng là không ở lại được, muốn về thẳng. Nhưng bây giờ vừa nghe thấy mình có thể ở lại mà mỗi tháng còn được nhận thêm hai mươi đồng.

Mỗi một người đều vô cùng vui mừng.

"Các chị thương lượng một chút đi, nếu được thì dọn dẹp căn nhà phía sau. Sau này các chị sẽ ở đó."

Ôn Độ nói xong bèn gọi Uông Bình tới: "Chỗ của chúng ta vẫn chưa tuyển được người nấu cơm nào khác. Chị tìm thêm bốn đồng chí nữ tới đây, mọi người phụ trách nấu cơm. Tiền công vẫn như cũ, chuyện phòng bếp bên này đều nghe theo chị Tiểu Phi."

Uông Bình còn tưởng rằng người nấu cơm đã sớm có đủ rồi.

Không ngờ Ôn Độ lại để lại cho chị ấy một vị trí, cộng thêm chuyện Uông Bình đang mang thai nên hốc mắt có hơi nông.

"Tôi nhất định sẽ nghe lời chị Tiểu Phi."

Ôn Độ cũng không nhiều lời: "Được rồi, chị từ xa đến đây, về nghỉ ngơi trước đi. Lúc mang thai đừng để mình một nhọc, nếu không sẽ dễ làm tổn thương đứa bé."

"Ừm."

Uông Bình lại muốn khóc.

"Chuyện tôi nói đã có tiền lệ rồi nên chị đừng xem nhẹ nó." Giọng điệu của Ôn Độ vô cùng nghiêm túc.

Chuyện này đúng là cậu không dọa Uông Bình.

Kiếp trước cậu đã từng gặp qua một trường hợp như vậy.

Lúc ấy có một cô vợ nhỏ theo chồng mình ra ngoài làm việc. Hai vợ chồng dựa vào tay nghề làm cơm mà bày một sạp nhỏ bên đường.

Một ngày nọ, chồng cô ấy bị ngã và bị gãy chân.

Công việc trong nhà đều rơi vào trên người cô vợ nhỏ.
 
Chương 310


Ban ngày cô ấy ra ngoài bày sạp, buổi tối trở về còn phải hầu hạ chồng mình.

Rất nhiều việc nặng đều phải tự mình làm.

Mà trước kia cô ấy cũng đã quen làm những việc này rồi nên không cảm thấy đáng kể.

Dù sao những người phụ nữ ở nông thôn trước đây đều làm việc dưới đồng trước khi sinh con. Lúc sắp sinh mới vội vã đến bệnh viện.

Cô ấy bắt đầu không để ý, mấy tháng sau sức khỏe chồng cô ấy tốt lên.

Hai vợ chồng cùng nhau ra ngoài bày sạp.

Lúc này bụng cô ấy đã hơn tám tháng.

Bỗng nhiên có một ngày bụng cô ấy hơi đau nên đến bệnh viện khám thai.

Khi kiểm tra mới phát hiện chức năng thận của đứa bé này không được đầy đủ.

Trước đó vẫn còn tốt, mắt thấy đứa bé sắp chào đời rồi, kết quả lại được thông báo rằng đứa bé phát triển không toàn diện.

Cô vợ nhỏ kia muốn giữ đứa bé này lại nên đã hỏi bác sĩ: "Chúng tôi có thể sinh đứa bé này ra được không?"

Lúc đó bác sĩ nói: "Có thể sinh ra được, nhưng sau này đứa bé này phải tốn rất nhiều tiền để điều trị, là một cái động không đáy."

Hai vợ chồng bày sạp kiếm tiền, ngay cả một căn nhà cũng không có thì họ lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho trẻ em.

Các bác sĩ khuyên họ nên bỏ đứa trẻ.

Hai vợ chồng thương lượng mấy ngày, cuối cùng vẫn bỏ đứa bé đi.

Hai năm sau cô vợ nhỏ lại sinh ra một cô bé đáng yêu.

Lần mang thai sau đó cô ấy cẩn thận từng li từng tí, không dám làm chuyện gì nặng nhọc.

Cho nên Ôn Độ thấy Uông Bình như vậy là không nhịn được mở miệng nhắc nhở chị ấy.

Bỏ một đứa trẻ sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể.

Cậu không hy vọng Uông Bình sẽ hối hận.

Uông Bình nhìn Ôn Độ lên lầu, mẹ chồng chị ấy nói với Uông Bình: "Ông chủ nói không cho con làm việc nặng thì con cũng đừng làm việc nặng, làm gì đó trong khả năng là được rồi."

Uông Bình không muốn: "Người ta cho chúng ta một miếng cơm ăn, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa, không được làm những việc như lừa dối. Huống chi trong thôn chúng ta có nhiều cô vợ mang thai như vậy mà chưa từng thấy ai yếu ớt không làm nổi việc gì."

"Uông Bình, cô cứ nghe lời ông chủ đi. Ông chủ nhắc nhở như vậy tất nhiên là có lý của cậu ấy. Nếu cô không muốn bị cậu ấy sa thải thì cứ nghe theo lời cậu ấy." Triệu Hiểu Phi vừa vặn đi ngang qua: "Nếu cô thật sự cảm thấy áy náy thì chờ sau khi sinh con xong thì trở về làm việc cho ông chủ là được."

Uông Bình cũng nghĩ như vậy nên đồng ý.

Ôn Độ vốn còn đang phát sầu không biết nên làm sao với những thứ này.

Hiện giờ mấy người Uông Bình đến là chuyện đầu tiên đã được giải quyết.

Ôn Độ ra ngoài dạo một vòng mua không ít hạt giống, lúc trở về còn mua thêm một mớ giống cây vải.

Buổi chiều hôm đó, mười mấy nữ đồng chí bắt đầu bận rộn.

Các cô ấy trồng cây non lên núi trước.

Sau đó lại trồng những loại rau kia xuống đất.

Mỗi ngày Ôn Độ đều ở bên ngoài bận rộn tìm công trình.

Không có lối tắt nên tìm quá khó khăn.

Ôn Độ vấp phải trắc trở bốn phía, không nhận được một công việc nào.

Đúng lúc này, Luật Hạo Chi đã trở lại.

Cậu ấy trực tiếp tìm được Ôn Độ.

"Nhà kho đã sắp xây xong rồi, cậu có hứng thú nhận thêm ký túc xá công nhân của chúng tôi không?"

Thật sự là vừa ngủ gà ngủ gật đã có người đưa gối.

Ôn Độ nói: "Cậu định xây mấy tầng lầu?"

Luật Hạo Chi kinh ngạc: "Cậu còn biết xây cao tầng?"

"Cậu xem thường người khác thế. Độ kho" cao như nhà máy của cậu mà tôi còn có thể thiết kế được cho cậu. Chỉ là một ký túc xá cao tầng mà thôi, còn có thể làm khó được tôi sao?"
 
Chương 311


Luật Hạo Chi nói: "Ôn Độ, cậu rõ ràng bằng tuổi với tôi nhưng cậu lại hiểu biết nhiều như vậy, có đôi khi tôi hoài nghi cậu có phải bạn đồng trang lứa với tôi hay không đấy."

"Rõ ràng cậu cùng tuổi với tôi nhưng lại có thể làm ông chủ của tôi, còn hiểu biết nhiều như thế, tôi cũng hoài nghi có phải cậu có bằng tuổi với tôi hay không."

Ôn Độ không chút hoảng hốt, không để lộ ra một chút dấu vết nào.

Luật Hạo Chi cười.

"Ký túc xá công nhân của tôi sẽ xây ở đây." Luật Hạo Chi lấy ra một tấm bản đồ, điểm lên trên đó: "Nhà máy của chúng tôi chiếm diện tích rất lớn. Khu sinh hoạt chủ yếu gồm ký túc xá công nhân, trường học và siêu thị đời sống. Tôi có thể cho cậu xây hết mấy thứ này. Cậu cho tôi một khoảng thời gian, ước chừng bao lâu là có thể xây xong?”

Luật Hạo Chi đã xem qua chất lượng nhà kho.

Nói thật, nếu không phải do chất lượng tốt, tốc độ nhanh thì Luật Hạo Chi cũng không muốn tìm tới Ôn Độ để nhận công trình này.

Ôn Độ nhìn một chút rồi nói: "Còn phải xem cậu muốn xây ký túc xá công nhân như thế nào? Là chỉ xây mấy tầng lầu hay là muốn xây một tòa lầu như tòa nhà thương mại trong một bước? Sau này công nhân hết thời hạn là có thể tự mình bỏ tiền mua.”

Luật Hạo Chỉ nghe đến đó hai mắt sáng ngời.

"Nếu là kiểu cao tầng này thì cậu cảm thấy mất bao lâu là có thể xây xong?"

"Mỗi ngày một tầng."

་་་་

Nếu lời này của Ôn Độ truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến người ta cười rụng răng.

"Mỗi ngày một tầng, cái này làm sao có thể?" Luật Hạo Chi cũng không tin cậu có thể làm được: "Ngay cả những nước phát triển nhất trên thế giới cũng không có công nghệ này."

Đó là bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua tên cuồng xây dựng.

"Chưa từng thấy không có nghĩa là không có. Người nước ngoài không làm được không có nghĩa là người Hoa chúng ta không làm được."

Thái độ của Ôn Độ vô cùng kiêu ngạo.

Luật Hạo Chỉ nói: "Tôi cũng không yêu cầu cậu mỗi ngày một tầng, mười ngày một tầng, cậu có thể xây cao bao nhiêu thì xây cao bấy nhiêu cho tôi."

"Tôi đổi bản thiết kế khác cho cậu, còn lại cậu tự mình xem đi. Giá cả..."

"Mỗi mét vuông dựa theo giá hai mươi đồng cho cậu." Luật Hạo Chi cắt ngang lời Ôn Độ trước tiên.

Ôn Độ nhướn mày, có chút tiếc nuối, nhưng khi tính toán lại cẩn thận thì giá cả cũng có thể chấp nhận được.

"Đồng ý."

Ôn Độ nói xong bèn trực tiếp trở về bắt đầu vẽ.

Triệu Kiến Đông vốn còn đang lo lắng rằng sẽ không có công trình nào để làm sau khi công việc trong tay kết thúc. Bây giờ trông thấy Ôn Độ lại nhốt mình trong phòng vẽ tranh là biết ngay công việc phía sau đã không còn cách xa nữa.

Một tuần sau Ôn Độ đến tìm Luật Hạo Chi.

"Đây là bản vẽ, cậu xem chút đi."

Luật Hạo Chi xem xong mới kinh ngạc phát hiện bộ bản vẽ này có thể trực tiếp đem đi xây nhà.

"Nếu như tôi cầm bản vẽ này đi dùng với công trường khác..."

Luật Hạo Chi còn chưa nói xong thì Ôn Độ đã nói: "Cậu muốn xây chung cư rồi bán nhà cho người khác à? Vậy cậu xây kiểu nhà không có ưu thế gì. Để xây dựng được chung cư kiểu này, trước hết cách bố trí các phòng ốc hai là vị trí địa lý của chung cư. Cuối cùng chính là tuyên truyền. Cậu định làm chung cư cao cấp, hay là chung cư trung cấp thấp? Trong đó có rất nhiều điểm khác biệt."

Luật Hạo Chi không ngờ ngay cả cái này mà Ôn Độ cũng hiểu.

"Vậy cậu nói kỹ hơn chút đi."

Ôn Độ bỗng nhiên ngậm miệng không nói nữa.

Luật Hạo Chi: "???"
 
Chương 312


Ôn Độ: "Cái này có giá khác."

"Sau này cậu đổi tên thành chết cũng đòi tiền đi." Luật Hạo Chi hơi cạn lời.

Ôn Độ: "Hết cách rồi, ai bảo anh em của cậu không có tiền chứ. Tôi còn hận không thể dùng một xu bẻ thành sáu cánh hoa."

"Nói không lại cậu, cậu nói trước đi, đến lúc đó sẽ không thiếu tiền của cậu đâu."

Luật Hạo Chi giàu nứt đố đổ vách.

"Tôi thích giao tiếp với kiểu người như cậu đấy.

Ôn Độ cười nói xong, bắt đầu nói suy nghĩ của mình cho Luật Hạo Chi biết, Luật Hạo Chi liên tục gật đầu, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu.

Đợi đến khi hai người trò chuyện xong thì trời đã tối.

Quản gia cười tủm tỉm bước ra nói: "Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."

"Đi, đi ăn cơm thôi, hôm nay cho cậu nếm thử tay nghề của đầu Bếp nhà tôi."

Luật Hạo Chi không để Ôn Độ đi, Ôn Độ cũng không khách sáo.

Hai người vẫn chưa hoàn toàn trò chuyện xong.

Đến trên bàn cơm lại nói tiếp.

"Sao cậu không phải là anh em của tôi chứ?" Luật Hạo Chi có chút tiếc nuối.

Ôn Độ nhướn mày hỏi: "Sao lại là anh em của cậu, muốn tôi đưa ra chủ ý miễn phí cho cậu sao? Đợi lần sau gặp Chi Chi, tôi phải nói với Chi Chi một câu, anh em ruột cũng phải tính sổ."

Luật Hạo Chi: "..."

"Trời không còn sớm nữa, tôi nên trở về rồi, có gì thì sau này chúng ta lại nói tiếp. Nếu cậu cảm thấy không thành vấn đề thì mấy ngày nữa sau khi nhà kho hoàn thành là ký túc xá sẽ bắt đầu khởi công."

Ôn Độ cũng không muốn nuôi không công nhân.

Một ngày trôi qua cũng tốn không ít tiền.

"Được, cứ quyết định vậy đi." Luật Hạo Chi không để Ôn Độ tự mình trở về mà bảo tài xế đưa cậu về.

Ôn Độ còn được ngồi một chuyến xe hơi nhỏ.

Chờ cậu về đến nhà, hai người Triệu Kiến Đông và Thiết Tỏa vẫn chưa ngủ đang ở dưới lầu chờ cậu.

Thiết Tỏa thấy cậu trở về, lập tức đứng dậy đi tới.

"Anh, đêm nay anh đi đâu vậy? Sao giờ mới về?"

Bên ngoài không an toàn, cậu ta thật sự sợ anh trai mình bị người ta chơi đểu.

"Ra ngoài làm chút chuyện thôi." Ôn Độ nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt Thiết Tỏa, trong lòng ấm áp: "Được rồi, thời gian không còn sớm, nên trở về ngủ thôi, không phải ngày mai còn phải đi học sao?"

Lúc này Thiết Tỏa mới yên tâm trở về phòng.

Triệu Kiến Đông đi theo phía sau Ôn Độ, nghe thấy Ôn Độ nói: "Anh Đông, anh cũng không cần lo lắng, công việc đã xong rồi. Đợi đến khi công việc trong tay chúng ta hoàn thành là có thể nối liền không kẽ hở."

Triệu Kiến Đông nhận được tin tức chính xác, thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Độ à, cũng do anh thiếu kiên nhẫn."

Ôn Độ nhếch môi: "Trong lòng em biết rõ mà. Chuyện này là em không xử lý tốt, để anh Đông lo lắng rồi."

"Em xem em đang nói gì đây chứ? Đó là vì anh không có năng lực, cái gì cũng phải dựa vào em."

Ôn Độ cảm thấy chuyện công nhân chạy mất lần trước đã tạo thành áp lực tâm lý rất lớn cho Triệu Kiến Đông.

Hôm nay vừa đúng lúc.

Cậu định nói chuyện rõ ràng với Triệu Kiến Đông.

"Anh Đông, anh không nên tự coi nhẹ mình. Chuyện trên công trường đều là do anh theo dõi. Nếu không phải anh làm tốt việc thì ông chủ người ta cũng sẽ không tiếp tục tìm đến chúng ta làm việc. Nói mới nhớ, lần này có thể việc đều là nhờ cả vào công lao của anh đấy."

Triệu Kiến Đông há to miệng, nét mặt có chút mơ hồ, sau đó kịp phản ứng lại mới gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Chẳng phải chúng ta phải bảo đảm chất lượng làm việc sao? Nếu không thì đây là đang lừa đảo người khác à?"

"Nói thì nói như vậy nhưng không phải ai cũng tuân thủ như vậy."
 
Chương 313


Ôn Độ đã thấy quá nhiều chuyện công trình bã đậu hại chết người.

Kiếp này cậu tự mình mua vật liệu, sau đó cũng đã từng thử thách Triệu Kiến Đông mới yên tâm để Triệu Kiến Đông đi mua vật liệu. Cho dù Triệu Kiến Đông có rất nhiều khuyết điểm nhưng ưu điểm của anh ấy vẫn đáng quý hơn.

Nói tiếp mới thấy mỉa mai.

Dùng vật liệu tốt, tăng nhanh tốc độ làm việc, mỗi một viên gạch đều được xây thật cẩn thận lại trở thành ưu điểm ở đời sau.

Kỹ thuật của đời sau cũng phát triển chưa từng có, ví dụ như không dùng gạch đỏ mà dùng kỹ thuật đổ xi măng. Không chỉ kiên cố mà tốc độ còn nhanh chóng, gần như có thể thực hiện xây dựng một tòa nhà cao tầng ba mét chỉ trong vòng nửa tháng.

Đó mới là một trong những bản lĩnh không đáng nhắc tới của đám cuồng kiến trúc đặc biệt trong nước Hoa.

Triệu Kiến Đông biết tuổi của Ôn Độ nhưng vẫn không có cách nào xem Ôn Độ là một đứa trẻ.

Anh ấy nghe Ôn Độ nói như vậy, hiếm khi cảm nhận được mình là người lớn: "Tiểu Độ, chúng ta dùng lương tâm làm việc. Thương nhân trước đây nói thành tín. Danh tiếng tốt mới có thể giúp chúng ta đi xa hơn."

"Vậy sau này công trình của chúng ta đều nhờ anh Đông theo dõi." Ôn Độ vỗ vỗ bả vai Triệu Kiến Đông: "Chuyện khác giao cho em là được. Anh phụ trách kiểm soát chất lượng của chúng ta, em phụ trách tất cả những chuyện khác."

Cậu đây là đang cho Triệu Kiến Đông uống một liều thuốc an thần.

"Được!"

Ánh mắt Triệu Kiến Đông sáng rực.

*

Thời tiết nóng bức, lỡ mất thời gian giữa trưa.

Thời gian các công nhân ăn cơm tối cũng đổi thành bảy tám giờ. Công nhân làm việc vào ban ngày nên ăn cơm xong là trở về ngủ, buổi tối làm việc rồi ăn xong lại tiếp tục làm. Mười hai giờ đêm, các công nhân trực đêm có thêm một bữa cơm nữa.

Vốn dĩ chỉ có mình Triệu Hiểu Phi bận rộn, bình thường Triệu Kiến Đông, Thiết Tỏa, Đại Ni và Tiểu Ni đều sẽ hỗ trợ nhưng vẫn mệt chết đi được.

Từ sau khi Uông Bình đưa theo người trở về, Triệu Hiểu Phi có thể cảm giác được mình thoải mái hơn rất nhiều.

Buổi tối các công nhân ăn cơm xong, chị ấy đang đi theo mấy nữ công nhân khác rửa chén trong sân.

Chị ấy nhìn Triệu Kiến Đông hăng hái bước ra từ trong sân bèn đứng dậy đi tới tò mò hỏi anh ấy: "Em vui như vậy có phải là vì có chuyện gì không?"

"Không có gì, chỉ là sau này chúng ta đều có việc làm, không cần lo lắng gì nữa." Triệu Kiến Đông nói xong bèn đi đến công trường theo dõi.

Bất kể là ban ngày hay ban đêm, anh ấy đều sẽ tự mình theo dõi.

Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì cũng có thể kịp thời xử lý.

Triệu Hiểu Phi nghe thấy em trai nói chuyện khó hiểu, hồi lâu sau mới nhận ra, trong mắt tràn đầy nghị lực.

Uông Bình nhỏ giọng hỏi: "Chị Tiểu Phi, có chuyện gì tốt sao?"

Có thể trở về làm việc, ông chủ còn có thể giữ lại những người chị ấy mang đến nên tâm trạng của Uông Bình cũng trở nên tốt hơn trước rất nhiều.

Triệu Hiểu Phi nhỏ giọng nói với chị ấy: "Nếu cô sinh con trai, vậy thì sau này có thể dành dụm vốn cho con trai rồi!"

"Nếu tôi sinh con gái thì sao?" Uông Bình không nghe ra ý của chị ấy.

"Ngốc, tôi mặc kệ cô sinh ra gì! Cho dù cô có sinh ra bảy cô con gái cũng không cần lo lắng con gái của cô bị người khác bắt nạt. Cô làm mẹ cũng có thể kiếm tiền, còn lo mình không nuôi ra được con gái có bản lĩnh sao?"

Triệu Hiểu Phi nói tới đây thì thẳng lưng: "Cô nhìn con gái của tôi xem, Đại Ni và Tiểu Ni hiện tại theo họ tôi, qua vài năm nữa tôi tích góp chút tiền mua một căn nhà ở đây. Có hộ khẩu rồi thì tôi sẽ để lại hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, xem xem về sau còn ai dám xem thường con gái tôi."
 
Chương 314


Sau khi Uông Bình nghe nói mới hiểu ra.

Vẻ mặt chị ấy kích động.

Một lúc lâu sau không nói nên lời.

Nhưng Triệu Hiểu Phi lại bị dọa sợ.

"Này, cô đừng kích động, cô kích động cái gì? Bây giờ cô là phụ nữ có thai, phải tránh vui buồn quá mức."

Uông Bình kích động gật đầu: "Tôi biết, nhưng tôi thật sự rất vui."

Phụ nữ các cô ấy thật sự quá khó khăn.

Đàn ông ra ngoài làm công kiếm tiền được rất nhiều nhà máy cần. Nhưng phụ nữ ra ngoài làm công lại bị người trong thôn cười nhạo, nói là không an phận, không đúng đắn, không để ý đến gia đình. Kiếm được tiền mang về thì nhà cũng sẽ không vui, còn bị lạnh nhạt.

Hơn nữa các cô ấy cũng không tiện ra ngoài tìm việc làm.

Uông Bình vô cùng thấu hiểu.

Cho nên chị ấy mới cảm ơn, mới có thể kích động như thế.

"Chị Tiểu Phi, chỉ cần ông chủ Ôn làm việc ở công trường này, tôi sẽ làm cơm cho cậu ấy cả đời."

"Tôi cũng vậy."

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười.

Suy nghĩ trong lòng các cô ấy giờ phút này giống hệt nhau.

Ôn Độ ở trên lầu, bắt đầu vẽ bản thiết kế kiến trúc.

Người nào đó rất điên cuồng ngang ngược nói thẳng: "Cậu cứ vẽ, rộng cỡ nào cũng không quan trọng, tôi sẽ dùng tiền mua."

Có những lời này của Luật Hạo Chị, Ôn Độ mới yên tâm lớn mật.

Cậu biết dã tâm của Luật Hạo Chi, cũng tin tưởng Luật Hạo Chi có thể làm rất tốt. Một khi đã như vậy, cậu sẽ quy hoạch toàn bộ nơi này đúng chỗ.

Chỗ nhà kho hiện giờ đang được sử dụng tạm thời, sau khi được mở rộng và có đủ vốn rồi thì tòa nhà trụ sở sẽ có thể được xây dựng lại.

Hiện tại chủ yếu là về trung tâm nghiên cứu phát triển, trung tâm phần mềm và trung tâm sản xuất cần được lên kế hoạch chi tiết, cụ thể đặt ở đâu thì sẽ thích hợp hơn.

Lúc trước Luật Hạo Chi không nói rõ ràng, cậu ấy muốn phân xưởng nên cậu vẽ phân xưởng.

Kết quả hôm nay nói xong, Ôn Độ mới biết thằng nhóc này gây áp lực cho mình lớn bao nhiêu.

Cậu thiết lập nó dựa theo thông số kỹ thuật của các công ty lớn sau này, chừa lại đủ không gian để về sau khi công nghệ phát triển là có thể xây dựng lại những tòa nhà cao tầng này.

Phòng ngừa phiền phức về sau, cậu muốn nhanh chóng sắp xếp những chuyện này ngay bây giờ.

"Thằng nhóc Luật Hạo Chi này kiếm được lợi nhuận rồi!"

Ôn Độ bắt đầu phác thảo sơ lược.

Cậu vẽ bố cục đại khái, ngày hôm sau đi tìm Luật Hạo Chi.

Luật Hạo Chi đang ăn sáng thì trông thấy Ôn Độ tới, gọi Ôn Độ đến ăn cùng.

"Cậu nhanh lên chút đi, thời gian rất quý giá." Ôn Độ không chút khách sáo mà từ chối.

Luật Hạo Chi vừa nghe vừa chậm rãi ăn cơm, lau tay ngồi bên cạnh Ôn Độ.

"Hôm nay chúng ta gấp như vậy sao?"

Ôn Độ liếc cậu ấy một cái, đặt bản phác thảo lên bàn: "Sau này cậu có định làm cụ thể việc này không?"

"Không phải hôm qua cậu nói có thể làm được việc này sao? Hôm nay lại bắt đầu nghi ngờ quyết tâm của tôi, hay là nên nói cậu cảm thấy ngày hôm qua lừa dối tôi xong nên hôm nay hối hận, tới cửa nhận lỗi?"

Nếu không phải bởi vì trong nhà Luật Hạo Chi có tiền lại có người che chở, hôm nay cậu ấy nhất định sẽ phải bị đánh một trận.

"Chậc!"

Cậu ấy nhìn nét mặt của Ôn Độ, trông vô cùng thèm đòn.

Nắm tay của Ôn Độ cứng ngắc.

Cậu vừa đứng dậy, Luật Hạo Chi đã kéo cậu lại: "Đều là bạn đồng trang lứa, tính cách này của cậu không được đâu."

Ôn Độ chậm rãi giơ nắm đấm lên.

Luật Hạo Chi mỉm cười ngồi xuống: "Chúng ta nói thẳng chuyện chính đi?"
 
Chương 315


Ôn Độ thề, chỉ cần Luật Hạo Chi chậm một bước là bọn họ xong đời ngay.

Hôm nay nhất định phải một mất một còn!

"Nhìn xem."

"Được."

Luật Hạo Chi nhận lấy, nhìn thấy bức tranh đơn sơ, cảm thấy Ôn Độ cố ý. Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy những chữ viết và đánh dấu trên đó cùng với khu vực chiếm diện tích, còn có một loạt những vấn đề về sau, khuôn mặt của cậu ấy nên nghiêm túc hẳn lên.

"Bãi đỗ xe? Có cần thiết không?" Luật Hạo Chi cảm thấy nơi này hoàn toàn không cần thiết.

Ôn Độ thản nhiên nhìn cậu ấy một cái: "Không phải cậu cho rằng mảnh đất này sẽ mãi mãi như vậy đó chứ?"

"Đương nhiên không phải lúc nào cũng như vậy. Ít nhất năm ngoái và năm nay đã thay đổi rất lớn." Năm ngoái Luật Hạo Chi có tới đầu tư một nhà máy nhỏ.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, quy mô nhà máy của cậu ấy đã không ngừng mở rộng.

Bây giờ cũng đúng là nhờ vào nhà máy kia mới có thể chèo chống cậu ấy tham gia vào loại hình lĩnh vực mới mà chưa ai chạm tới.

"Cậu sẽ không cho rằng, nhà máy của cậu sau này cũng chỉ có thể làm kiểu cục gạch to đó chứ?" Cục gạch mà Ôn Độ nói là điện thoại di động, bảy tám năm trước ở nước ngoài đã có người phát minh ra rồi.

Thứ đó bán rất đắt.

Lúc Luật Hạo Chi tiếp khách với ông nội đã từng thấy người khác sử dụng.

Cho nên cậu ấy cũng muốn làm cái này.

Người nước ngoài không bán cho bọn họ thì bọn họ tự nghiên cứu, tự làm.

Luật Hạo Chi không tin bọn họ không làm được.

"Điện thoại di động của nhà máy tôi chắc chắn dùng tốt hơn của người nước ngoài." Luật Hạo Chi ghét nhất là tăng chí khí của người khác, dập tắt uy phong của chính mình.

"Đã vậy thì cách biệt của cậu lớn như vậy à?" Ôn Độ lại hỏi cậu ấy: "Nhà của các cậu ở bên kia đắt cỡ nào? Mà giá đất ở đây lại bao nhiêu?"

Luật Hạo Chi là một người thông minh.

Ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Ôn Độ.

"Sao cậu không mua đất?"

Ôn Độ đúng lý hợp tình nói: "Tôi cũng phải có tiền chứ! Nếu như tôi có tiền giống cậu, tôi sẽ nghĩ cách mua thật nhiều đất. Ít nhất phải biến ký túc xá công nhân thành một tiểu khu, đến lúc đó bán cho người trong nhà máy.”

“Tòa nhà cao tầng của công ty sau này chắc chắn phải được xây dựng vô cùng khí thế, đây là tòa nhà mang tính tiêu chí, nói không chừng sẽ bị người ta đem ra so sánh."

Gương mặt Luật Hạo Chi không chút thay đổi nhưng thật ra trái tim trong lòng đang đập thình thịch.

"Tiếp theo, nơi quan trọng nhất chính là mấy tòa nhà này, chúng nó cần diện tích đất đầy đủ. Những mảnh đất này từ đâu ra? Chẳng lẽ sau này cậu muốn tách hết những mảnh đất này đi? Khi cậu làm việc trong tương lai thì phải làm được mấy chỗ thì cũng hết một ngày rồi, ngay cả việc cũng chưa hoàn thành xong."

Có lý.

Luật Hạo Chi trực tiếp gọi quản gia tới: "Chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta trở về."

Ôn Độ: "???"

"Cậu có muốn đi cùng tôi không? Đi thăm chú Ôn? Tôi đã sai người khác chuẩn bị cho chú Ôn một căn nhà, còn để lại một người giúp việc chăm sóc chú ấy."

Luật Hạo Chỉ rõ ràng không coi Ôn Độ là người ngoài.

Ôn Độ cũng hơi xấu hổ.

"Tôi đi theo có tiện không?"

"Cậu không cần lo lắng những vấn đề khác." Luật Hạo Chi nói, tiếp tục thảo luận với Ôn Độ: "Cậu cảm thấy tôi cần mua bao nhiêu thì phù hợp?"

"Ít nhất là con số này.”

Ôn Độ viết ra một con số trên giấy, Luật Hạo Chi nhìn thấy, vô cùng bình tĩnh.

Giống như đó không phải hơn năm mươi hecta, mà là hơn năm mươi mét vuông.
 
Chương 316


"Nếu như cậu có thể mua được nhiều đất hơn thì cũng không phải là không thể. Ví dụ như có thể đặt khu ký túc xá công nhân ở nơi hơi xa một chút. Chẳng hạn như nơi này, nơi này, hoặc là nơi này. Những nơi này đều có thể!"

Lúc Ôn Độ nói chuyện, dưới ngòi bút cũng không ngừng vẽ.

Một bản thiết kế đơn giản trong thoáng chốc đã xuất hiện trong tầm mắt Luật Hạo Chi, khi Ôn Độ nói càng nhiều, Luật Hạo Chi càng bội phục Ôn Độ.

Ôn Độ thật sự không giống một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn.

"Theo tôi được biết, hình như cậu chưa tốt nghiệp trung học cơ sở." Luật Hạo Chi đột ngột hỏi.

Ôn Độ không thèm nhúc nhích ngay cả lông mày: "Cậu không cho phép có thiên tài xuất hiện trên thế giới này à? Nói thật, nếu Cảnh Duy Châu không đi, nhà máy tôi thiết kế cho Cảnh Duy Châu sẽ trở thành đối tượng bắt chước của rất nhiều nhà máy. Về sau sẽ có người phát hiện ra ưu điểm của tôi từng chút một, theo đuổi tôi, tôi sẽ trở thành bậc thầy tỏa sáng trong lĩnh vực này."

"Cho nên?"

"Sự xuất hiện của cậu giúp tôi có thể thể hiện nhiều tài năng hơn nữa. Cho nên cậu kinh ngạc cũng là chuyện đương nhiên, không cần phải ngạc nhiên."

Luật Hạo Chi: "..."

"Hơn nữa, cậu mà khiến con đường thành danh của tôi trong nháy mắt chết yểu thì phải thật lâu thật lâu sau mới có người biết được tài năng của tôi."

Luật Hạo Chi phát hiện Ôn Độ còn không biết xấu hổ hơn cả cậu ấy.

"Xin lỗi, là tôi không tốt. Tôi không nên ngăn cản cậu tỏa sáng. Hay là vậy đi, chúng ta tiếp tục thảo luận nhé?"

Luật Hạo Chi hôm nay đã nhận rõ một sự thật, cậu ấy căn bản không phải là đối thủ của Ôn Độ.

"Mới vậy đã không được rồi sao?"

Luật Hạo Chi: "..."

Ôn Độ: "Không nên tùy tiện nghi ngờ thiên tài."

"Vâng."

Luật Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, dùng ánh mắt cảnh cáo Ôn Độ không nên quá đáng.

Ôn Độ chẳng qua chỉ là nói đùa với cậu ấy, cậu cũng không Muốn chọc giận ông thần tài của mình.

"Nếu như bây giờ cậu lập kế hoạch dựa theo thang cuối cùng là có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức giữa chừng, cũng sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền."

Ôn Độ nói đến chuyện chính là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, năng lực chuyên nghiệp không ai có thể nghi ngờ: "Bây giờ công đủ phát triển, những gì chúng ta có thể làm còn kém xa lắm. Nếu là mười năm sau, hoặc hai mươi, công nghệ của chúng ta sẽ đạt đến một cấp độ mới.”

“Bây giờ tất cả các tòa nhà phải được xây dựng lại. Sau khi lên kế hoạch trước, chúng ta chỉ cần mở rộng trên cơ sở ban đầu và không cần phải lập kế hoạch lại nữa."

Luật Hạo Chi nghe hiểu ý Ôn Độ, trong đáy mắt không giấu được vẻ tán thưởng.

"Sao cậu nghĩ đến điểm này?"

"Ý tưởng của thiên tài là điều mà người bình thường không thể nào nghĩ ra."

Ôn Độ cũng không thể nói với Luật Hạo Chi rằng cậu là người sống lại nên mới có tầm nhìn xa hơn? Suy nghĩ cũng khác với người hiện tại?

Ôn Độ cảm thấy nếu mình dám nói như vậy, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ bị Luật Hạo Chi xa lánh.

Không, dựa theo phong cách làm việc của Luật Hạo Chi chỉ sợ không cần, ngay một giây sau cậu sẽ được mời ra ngoài luôn.

"Tiếp tục đi, thiên tài."

Luật Hạo Chi câm nín.

Ôn Độ cười khẽ, tiếp tục nói: "Nếu như cậu thật sự muốn làm được thì cứ dùng hết khả năng mua đất. Tôi sẽ trực tiếp thiết kế bản thiết kế cuối cùng cho cậu, chờ đến khi có thời cơ thì xây hết toàn bộ chúng nó."

"Tôi hiểu ý của cậu."

Luật Hạo Chi là người của phái hành động triệt để.
 
Chương 317


Dựa vào tiền vốn hiện tại chắc chắn không đủ để cậu ấy mua được những mảnh đất này, cho nên cậu ấy muốn trở về tìm ông nội.

Ôn Độ không quan tâm Luật Hạo Chi xử lý chuyện này ra sao, chuyện cậu cần làm bây giờ chính là ngồi thuyền thuận gió đi thăm ba cậu.

"Tôi trở về nói với người trong nhà một tiếng để bọn họ đừng lo lắng cho tôi."

Ôn Độ chào Luật Hạo Chi một tiếng rồi đạp xe trở về.

Đạp được nửa đường, Ôn Độ định đi đường tắt trở về, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái nhỏ nhào về phía cậu, trực tiếp tông vào xe cậu.

Ôn Độ sợ tới mức vội vã thắng xe lại, nếu không phải chân cậu dài thì phỏng chừng đã ngã sấp xuống rồi.

Sắc mặt cậu đột nhiên sa sầm, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Cô gái kia sắp khóc rồi.

Ôn Độ cau mày, lên xe chuẩn bị rời đi, không ngờ cô gái kia lại xông lên giữ chặt tay cậu làm Ôn Độ thiếu chút nữa đã bị cô ấy kéo ngã.

"Cô muốn làm gì?" Sắc mặt Ôn Độ tương đối khó coi.

Cô bé kia lắp bắp nói: "Anh... Anh trai, cầu... Cầu xin anh, cứu... Mau cứu em. Em... Em em không muốn bị... bị bắt về."

Ôn Độ cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá, nhưng cũng không muốn ù ù cạc cạc mang một người trở về, ai biết được người này có phải là lừa đảo gì đó hay không.

Cậu căn bản là không để ý tới cô gái nhỏ kia, đạp xe rời đi.

Cô gái kia khóc đến độ toàn thân run rẩy.

Cô gái lại nhào tới ngăn cản đường đi của Ôn Độ, trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu với cậu.

"Cầu xin anh cứu em với! Mau cứu em với! Em không muốn tiếp tục làm cái nghề thấp hèn đó nữa đâu."

Cô gái vừa khóc vừa dùng sức dập đầu, chẳng qua mới được hai ba lần thì trên đầu đã đầm đìa máu tươi.

Ôn Độ nhíu mày, đang tự hỏi xem lời của cô gái này là thật hay giả?

Chẳng qua là thật hay giả đều không quan trọng, cậu sẽ không giữ người nọ ở lại bên cạnh mình.

"Lên xe đi."

Cô gái sửng sốt một chút, khó tin nhìn cậu.

Ngay khi Ôn Độ hết kiên nhẫn, cô gái bò dậy ngồi nhiều lần mới ngồi lên được xe.

Ôn Độ đạp xe đưa cô gái trở về.

Cậu vừa vào viện đã đi tìm Triệu Hiểu Phi, Triệu Hiểu Phi mới hái rau từ trong vườn rau trở về.

Mẻ rau đầu tiên từ mảnh đất bọn họ mua năm ngoái đã có, hiện nay rau mà bọn họ ăn đều được trồng ở đó.

"Chị Tiểu Phi, đây là người em gặp trên đường. Hình như gặp khó khăn gì đó, lát nữa chị hỏi rõ nhà cô ấy ở đâu. Em mua vé rồi đưa cô ấy đi."

Triệu Hiểu Phi vừa nghe xong đã lập tức bàn giao lại công việc trong tay, kéo cô gái kia vào phòng.

"Cô gái, em tên gì? Nhà ở đâu? Em nói rõ ràng với chị, sau đó tụi chị sẽ đưa em về nhà."

Không ngờ Triệu Hiểu Phi vừa nói xong cô gái kia lại quỳ rạp trên mặt đất, muốn dập đầu với Triệu Hiểu Phi.

Triệu Hiểu Phi làm gì từng thấy kiểu tình huống này, vội vàng kéo cô gái lên.

"Em gái, có gì em cứ từ từ nói. Nếu em cứ như vậy thì bây giờ chị sẽ đem em ra ngoài."

Cô gái nhỏ run rẩy sợ hãi, vừa khóc vừa nói: "Chị ơi em cầu xin chị, cầu xin chị đừng để em đi."

"Vậy em nói rõ ràng đi, chỗ tụi chị sẽ không thu nhận một cô gái có lai lịch không rõ ràng." Triệu Hiểu Phi bây giờ cũng không còn ngây thơ như trước, người khác nói cái gì là tin cái đó.

Tính cảnh giác của chị ấy hiện tại rất cao.

Cô gái kia vẫn cứ khóc, khóc đến nỗi cả người cứ như sắp co giật, lại càng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
 
Chương 318


Triệu Hiểu Phi hết cách, đành phải để cho cô gái khóc xong trước.

Ôn Độ từ trên lầu đi xuống, đến cửa định hỏi Triệu Hiểu Phi đã hỏi thăm rõ ràng chưa, nào ngờ cô gái kia vẫn cứ khóc mãi.

Cậu nhíu mày.

"Vẫn không nói sao? Là không định nói, hay là căn bản không muốn nói? Nếu không muốn nói thì bây giờ đưa ra ngoài ngay đi."

Cô gái kia hoảng sợ nhìn Ôn Độ, trên tay giương nanh múa vuốt, cô gái vô cùng sốt ruột, một chữ cũng không nói nên lời.

Triệu Hiểu Phi nhìn mà không đành lòng, thế nhưng cũng không dám nói thay cô gái kia một câu. Người đứng đầu gia đình này là Ôn Độ, Ôn Độ nói gì cũng đều đúng.

"Em đừng nóng vội, trước hết hãy bình tĩnh lại, cố gắng nín khóc, sau đó nói rõ ràng được không?"

Triệu Hiểu Phi vẫn định để cô gái kia nói rõ ràng trước.

Cô gái kia dùng sức gật đầu, vẫn còn hoảng sợ nhìn Ôn Độ. Một phút sau cô gái không khóc nữa.

Nhưng lúc nói chuyện vẫn còn đứt quãng.

Tuy rằng nghe khó chịu nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói rõ ràng.

"Em bị anh trai của em bán cho người khác. Người đó nói là dẫn em ra ngoài kiếm tiền, sau khi hắn ta đưa em vào trong thành bèn em cho một người đàn ông khác. Người đàn ông kia tìm người huấn luyện em. Lúc đầu em còn tưởng rằng bọn họ coi trọng em nên mới kêu em làm mấy thứ đó. Nhưng em học được một lát mới phát hiện không đúng lắm.”

"Em cũng không ngờ bọn họ muốn em đi hầu hạ đàn ông, làm loại chuyện không đứng đắn này."

"Em muốn chạy trốn nhưng người ta trông chừng em rất kỹ."

"Trong đó có một cô gái từng chạy ra rồi bị người ta đánh thương tích đầy mình. Sau này em mới biết tất cả các cô gái ở đó đều bị lừa tới. Ở đó còn có một cô bé mới bảy tám tuổi. Cô bé đó rất xinh đẹp, nghe nói sắp bị bán cho một tên ma ốm…”

"Vậy sau này cô chạy ra thế nào?" Giọng điệu của Ôn Độ nghe lạnh thấu xương.

Cô gái kia bất an nhìn thoáng qua Ôn Độ nói: "Nửa đêm sau khi đi vệ sinh em trèo tường chạy ra sân sau. Em sợ bị bọn họ bắt về nên bơi ra khỏi nước. Sau đó lại tìm một chỗ trốn một ngày mới dám bước ra."

Ôn Độ nhìn thoáng qua tóc và quần áo của cô gái kia, biết có thể cô ấy không nói dối.

Cậu vừa nghĩ tới còn có rất nhiều cô gái, có cả một cô bé nhỏ chỉ mới bảy tám tuổi đều bị những tên kia lừa về, tức giận trong lòng không cách nào ngăn chặn.

"Bây giờ cô có thể tìm được đường về không? Biết bọn họ bị nhốt ở đâu không?"

Cô gái kia dùng sức gật đầu: "Em biết, em đã cố ý quan sát rất kỹ."

"Đi theo tôi."

Ôn Độ đạp xe chở theo theo cô gái kia, cậu quay đầu nói với Triệu Hiểu Phi: "Chị Tiểu Phi, nếu có người tới tìm em thì chị nói là em không đi."

Triệu Hiểu Phi cũng không hiểu đó có ý là gì, chỉ nhớ kỹ câu nói kia.

Ôn Độ đạp xe đưa cô gái kia đi báo cảnh sát.

Hiện nay khu vực này được kiểm soát rất nghiêm ngặt, hơn nữa mấy người không ra gì mà đến đây đều sẽ bị trục xuất sang chỗ khác.

Ôn Độ dẫn cô gái kia đến đồn công an, nói chuyện xong, công an lập tức hành động.

Ôn Độ đưa cô gái đi báo cảnh sát xong định rời đi nhưng nào ngờ cô gái kia lại giữ lấy tay áo của Ôn Độ.

"Anh trai, em có thể theo anh trở về không? Em sẽ làm việc, em muốn dùng hai tay của mình nuôi sống chính mình." Cô gái kia sợ hãi bất an nhìn Ôn Độ.

"Chỗ tôi không thiếu người, cô đi chỗ khác tìm việc làm đi."

Ôn Độ vô cùng lạnh lùng xoay người rời đi.
 
Chương 319


Đến khi cậu về đến nhà, Luật Hạo Chi đã tới. Tâm trạng của Ôn Độ không tốt lắm, cậu lên lầu bắt đầu vẽ bản thiết kế.

Mãi đến chạng vạng, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Một lát sau, Triệu Hiểu Phi đi lên gõ cửa: "Tiểu Độ, công an đến rồi, chú có muốn xuống xem không?"

"Công an tới làm gì?"

Ôn Độ ngoài miệng nói như vậy nhưng đã đứng lên đi xuống lầu.

Cậu xuống dưới lầu một thì nhìn thấy hai công an phá án, lại nhìn cô gái đứng phía sau anh ta cùng với một cô bé đứng bên cạnh cô gái đó, mi tâm trong thoáng chốc nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi.

"Những người khác đã được đưa về nhà nhưng một trong hai người này có một người không có nhà để về, một người không biết nhà mình ở đâu. Hỏi ý kiến hai người họ thì hai người họ muốn tới chỗ cậu."

Công an cũng rất ngượng ngùng.

Ôn Độ lạnh mặt nhìn cô gái kia, lạnh giọng hỏi: "Chỗ này của tôi không phải mở từ thiện, nếu cô muốn đánh chủ ý này lên tôi thì nói thật với cô, không có cửa đâu."

Sắc mặt cô gái kia trắng bệch, cô bé bên cạnh bèn mở miệng nói: "Chú này, sao chú có thể nói chị Lê Hoa như vậy? Chị Lê Hoa có lỗi gì chứ?"

"Tiểu Uyển Oánh, đây là người nhà người ta, người ta không muốn thu nhận chúng ta cũng là chuyện bình thường, em không thể nói người ta như vậy, biết chưa?"

Cô gái tên Lê Hoa kia có âm thanh ấm áp dịu dàng.

Ôn Độ chỉ cảm thấy hai cái tên này có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời không thể nhớ ra được.

Cậu chỉ theo bản năng không muốn để hai người này ở lại bên cạnh mình.

"Nếu các cô muốn tìm một công việc, tôi có thể giới thiệu các cô đến nhà máy. Về phần người ta có muốn nhận cô hay không thì phải xem bản lĩnh của các cô."

Ôn Độ không muốn làm khó công an, cũng không muốn hai người này ở lại nhà mình, bèn định đưa đến nhà máy. Công an nói: "Vậy để cô gái này ở lại chỗ cậu vài ngày, hai ngày nữa chúng tôi sẽ phái người đưa cô ấy về nhà." Ôn Độ không ngờ đến cuối cùng vẫn phải giữ người lại.

"Được, bây giờ tôi đi tìm quản đốc Hoàng hỏi một chút xem bên ông ấy có thiếu công nhân hay không, nếu thiếu công nhân thì anh dẫn vị đồng chí này qua đó."

"Đồng chí, làm phiền anh rồi."

"Không phiền."

Ôn Độ đạp xe qua, không bao lâu sau đã trở về nói cho người ta biết kết quả.

Công an đã đưa cô gái tên Lê Hoa đi.

Ôn Độ giao cô bé tám chín tuổi cho Triệu Hiểu Phi chăm sóc.

Lúc ăn cơm tối, Ôn Độ ngồi ở trước bàn giống như thường ngày, nào biết cô bé tám chín tuổi kia lại tiến đến gần nói: "Chú gì đó ơi, sao chú không cho chị Lê Hoa ở lại thế? Nếu Oánh Oánh ngoan hơn chút nữa thì chú có thể cho phép chị Lê Hoa ở lại không?"

Gương mặt Ôn Độ không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo tựa như có thể xuyên thấu lòng người.

Trong đáy lòng Uyển Oánh cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên. Cô bé không nhận được câu trả lời nên chớp chớp mắt, tựa như muốn hỏi Ôn Độ vì sao không trả lời cô bé.

"Chị Tiểu Phi, đưa đứa nhỏ về lại chỗ bọn họ đi."

Ôn Độ nghe thấy hai chữ Oánh Oánh là trong lòng chỉ có chán ghét vô tận.

Không phải bởi vì cái gì khác, mà là cậu đột nhiên nhớ ra đời trước cậu cũng từng gặp một cô gái như vậy. Chẳng qua khi đó Oánh đã mười tám tuổi, mặc váy liền áo nền trắng hoa lam, xinh đẹp động lòng người đứng ở mắt sáng long lanh muốn nói lại thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top