Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 260


Ôn Thiều Ngọc lập tức hiểu ra ngay.

Hắn nói: “Mẹ, mẹ muốn làm gì? Con sẽ giúp mẹ một tay, dù sao Tiểu Độ cũng nói là đến cuối năm cửa hàng nhà mình mới mở.”

“Con không sợ mất mặt à?”

Bà Ôn chẳng lạ gì con trai mình.

Là một người rất coi trọng sĩ diện.

“Mẹ, mẹ định làm gì vậy?” Không hiểu sao Ôn Thiều Ngọc lại thấy bất an không thôi.

“Mẹ có thể làm gì được chứ? Tất nhiên là làm bánh bao đem bán rồi.”

“Bánh bao? Bản bánh bao thì có gì mất mặt chứ?”

“Vậy dậy từ ba bốn giờ sáng con có chịu nổi không?”

Những lời này đã nói ra rồi, nếu bây giờ nói không được, thì chẳng khác nào bỏ cuộc nửa đường, hắn còn cảm thấy coi thường chính mình.

Ôn Thiều Ngọc cắn răng nói: "Không phải chỉ là dậy lúc ba bốn giờ sáng sao? Có gì ghê gớm chứ, đâu phải con không dậy nổi đâu."

"Thế thì được, sáng mai con dậy đi bán bánh bao với mẹ." Bà Ôn nhanh chóng giải quyết dứt khoát chuyện này, Ôn Thiều Ngọc Muốn phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Không phải hắn không muốn, mà là hắn không thể làm được.

Hắn chưa vô tâm đến mức bỏ mặc mẹ mình phải dậy từ lúc sáng sớm để làm bánh bao, sau đó còn phải chịu đựng giá rét để ra ngoài buôn bán.

Nếu hắn bỏ mặc mẹ mình như thế, hắn không phải là người nữa, mà là súc sinh.

Ôn Oanh gập sách lại, ngồi bên cạnh bà Ôn, nói nhỏ: "Bà ơi, con cũng đi bán bánh bao với bà nhé!"

"Con đi để thêm phiền à? Lỡ con bị cảm, không phải là bà phải tốn tiền chữa bệnh cho con sao? Còn nữa, mấy ngày nay con bị sao thế, sao tối nào cũng họ không ngừng vậy?"

Bà Ôn hỏi cô bé: "Là mặn quá, hay ăn trúng thứ gì không tốt rồi?"

Ôn Oanh thành thật trả lời: "Không có ạ, chỉ là thức ăn hơi mặn một chút, con dễ bị ho."

Bà Ôn nhìn cháu gái, cảm thấy thân hình cô bé thực sự khiến người ta lo lắng.

"Bà biết rồi."

Lúc ăn cơm, Ôn Thiều Ngọc nhìn món ăn nhạt đến mức có thể ăn ra vị ngọt của cải, cảm thấy khó nuốt không thôi.

"Mẹ, mẹ có phải quên cho muối rồi không?" Ôn Thiều Ngọc cắn một miếng, khó khăn nuốt xuống.

Bà Ôn nghiêm túc nói: "Không ăn thì để đó."

Ôn Thiều Ngọc lập tức không dám hé răng nửa lời, ngoan ngoãn ăn cơm.

Ôn Oanh ôm bát cơm, mắt ửng đỏ như mắt thỏ.

Bà Ôn liếc cô bé một cái, không vui nói: "Nhanh ăn đi, không ăn sẽ nguội hết đó. Lúc ăn không được đùa giỡn."

"Da."

Dù vẫn còn chút nghẹn ngào, nhưng cô bé lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.

Lúc này bà Ôn mới thấy yên tâm.

Bà thực sự lo lắng đứa trẻ này kho"c nhiều quá khiến cơ thể càng thêm suy yếu.

Hiện giờ, mọi chuyện trong nhà họ Ôn đều ổn, mà tiến độ công viện bên chỗ Ôn Độ cũng rất thuận lợi.

Mỗi ngày Ôn Độ đều ở công trường, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài một chuyến. Không phải đi mua vôi thì chính là đi mua gạch, hoặc sẽ làm những công việc khác.

Nhưng đối với những kẻ dưới trưởng Hoành Lập Đạt, hành động của Ôn Độ chỉ giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi.

Hoàng Lập Đạt đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp quản công trình của Ôn Độ.

Đó là công trình có thể dễ dàng kiếm được mười mấy vạn.

Làm sao gã có thể không thèm muốn được cơ chứ.

Những ông chủ khác không biết làm công trình có thể kiếm được bao tiền, nhưng chẳng lẽ gã không biết ư? Hiện giờ gã đang làm công việc này mà.

Nhưng mấy kẻ Hoàng Lập Đạt không biết rằng, Ôn Độ đã tìm người tiếp cận Lý Hồng Tinh từ lâu. Cho dù không phải là thân tín của Lý Hồng Tinh, thì cũng là những đồng chí biết một vài tin tức nội bộ.
 
Chương 261


Ôn Độ cẩn thận quan sát cuộc sống gia đình của Lý Hồng Tinh.

Với thu nhập của nhà họ, đúng là có thể sống tốt hơn những người khác. Điều này có thể hiểu được, nhưng nhiều chi tiết cho thấy, chi tiêu của Lý Hồng Tinh cao hơn nhiều so với thu nhập của bà ta.

Số tiền đó từ đâu ra?

Câu trả lời không cần nói cũng đã quá rõ ràng.

Ôn Độ không thể chỉ dựa vào Vương Hoành Dân để lật đổ Lý Hồng Tinh được, chỉ là thân phận của Vương Hoành Dân thuận tiện hơn trong chuyện điều tra một số việc mà thôi.

Hơn nữa cậu cũng đã nhận ra, Vương Hoành Dân đang do dự.

Hoàng Lập Đạt từng bước ép sát, Ôn Độ tuyệt đối không thể ngồi chờ chết. Đặt tất cả hy vọng vào Vương Hoành Dân không phải là phong cách làm việc của Ôn Độ.

Ôn Độ tìm đến vài nhà máy từng hợp tác với nhà máy hóa chất, trong lúc vô tình đã nghe được một số chuyện, lập tức hiểu ra Lý Hồng Tinh đã tham ô như thế nào.

Những sản phẩm từ nhà máy hóa chất, đều là hàng hiếm.

Có rất nhiều người Muốn mua, họ lợi dụng biến động giá cả trên thị trường, tự ý nâng giá, sau đó báo cáo giá thấp nhất lên trên, toàn bộ số tiền thừa đều bỏ túi riêng.

Tối hôm đó, Vương Hoành Dân đột nhiên đến tìm cậu.

Lần này, vẻ mặt Vương Hoành Dân khác hoàn toàn với cuộc gặp lần trước, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

Ôn Độ nhận ra, ông ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

"Có phải cậu đã điều tra ra rồi không? Cậu biết được gì đúng không?" Vương Hoành Dân ép hỏi Ôn Độ.

"Không phải tôi đã nói hết những chuyện tôi biết cho ông rồi sao. Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi." Ôn Độ sẽ không dễ dàng nói hết cho Vương Hoành Dân những chuyện mà cậu đã điều tra được.

Vương Hoành Dân ngẩng đầu lên, mắt dần dần trở nên kiên định: "Cậu nói cho tôi tất cả những gì cậu biết, tôi sẽ viết thành tài liệu và tố cáo lên trên. Tôi sẽ tố cáo bằng tên thật!"

Xem ra Vương Hoành Dân đã phát hiện ra điều gì, chỉ là đến thử xem mình biết bao nhiêu.

"Cậu không thể đắc tội Lý Hồng Tinh, nhưng tôi có thể."

Ban đầu Vương Hoành Dân không muốn dính vào chuyện của Lý Hồng Tinh, nhưng lần này xưởng xảy ra vấn đề, làm mất một lô nguyên liệu quý, Lý Hồng Tinh lại đổ hết trách nhiệm lên ông ấy, khiến ông áy không thể chịu đựng thêm được nữa.

Gia đình họ và gia đình Lý Hồng Tinh không giống nhau.

Nhà Vương Hoành Dân chỉ có mình ông ấy là công nhân, cả nhà đều trông chờ vào số lương ít ỏi của ông ấy để mua gạo nấu cơm.

Nên ông ấy không dám đắc tội Lý Hồng Tinh, dù phát hiện ra vấn đề của Lý Hồng Tinh, nhưng khi chưa có bằng chứng chắc chắn, ông ấy cũng không thể làm gì.

Vương Hoành Dân đã âm thầm tìm kiếm bằng chứng, nhưng chứng cứ chưa kịp nắm trong tay, ông ấy đã bị Lý Hồng Tinh chú ý.

Không phải bây giờ Lý Hồng Tinh mới chú ý đến ông ấy, mà ngay từ đầu/ Lý Hồng Tinh đã không ưa ông ấy.

Những người khác trong nhà máy đều sợ đắc tội Lý Hồng Tinh, từ đó trở nên bài xích ông ấy.

Vương Hoành Dân vì sinh kế của gia đình, vẫn phải đi làm ở nhà máy, ông ấy cần công việc này. Bây giờ công việc này sắp mất, làm sao ông ấy không điên cuồng cho được.

Ôn Độ nheo mắt, đánh giá Vương Hoành Dân.

Cậu thản nhiên nói: "Chứng cứ trong tay tôi không đủ để lật đổ Lý Hồng Tinh, nếu ông muốn lấy chứng cứ từ tôi, e là không được."

"Tôi cũng có một vài chứng cứ rồi." Vương Hoành Dân khẩn trương nói.

Ông ấy biết Ôn Độ không tin mình, vì vậy ông ấy đã mang hết chứng cứ đến.
 
Chương 262


Ôn Độ nhìn thấy chứng cứ, kinh ngạc nhìn Vương Hoành Dân, cũng lấy chứng cứ trong tay mình ra.

Vì trước đó tất cả chỉ là phỏng đoán của cậu, nhưng từ những thứ Vương Hoành Dân mang đến, đã chính xác chứng thực phỏng đoán của cậu.

Lý Hồng Tinh, thực sự lợi dụng chức vụ của mình, nâng giá bên ngoài, báo cáo giá thấp nhất lên trên.

Chỉ cần trong phạm vi dao động giá cả, những người cần những nguyên liệu này chắc chắn sẽ trả giá cao để mua.

Lý Hồng Tinh chính là lợi dụng điểm này, nên mới dám ngang nhiên nâng giá, bỏ túi số tiền chênh lệch vào túi riêng của mình.

"Đồng chí, cậu đợi tin tức của tôi."

Ôn Độ nhắc nhở ông ấy: "Tốt nhất ông đừng nên tố cáo bằng tên thật thì hơn, hơn nữa còn phải báo cáo nhiều nơi vào."

Cơ thể Vương Hoành Dân khẽ run lên, lại cảm ơn Ôn Độ: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."

Nói xong, Vương Hoành Dân mang theo chứng cứ trở về.

Ông ấy thức cả đêm để viết tài liệu, sáng hôm sau đã đi tố cáo. Ông ấy nghe theo lời khuyên của Ôn Độ, không chỉ tố cáo ở một nơi duy nhất.

Làm xong việc này, Vương Hoành Dân lại quay lại nhà máy tiếp tục làm việc.

nhân viên khác trong nhà máy nhìn ông ấy bằng ánh mắt đầy khinh miệt, như thể ông ấy thực sự là một kẻ đồi bại về đạo đức.

Vương Hoành Dân cúi đầu tiếp tục làm việc, ông ấy đang chờ đợi, chờ đợi một kết quả.

Ôn Độ cũng đang chờ.

Khi Vương Hoành Dân tố cáo, người của cậu cũng đang theo dõi Vương Hoành Dân, lúc ông ấy đi làm, cậu cũng biết.

Hiệu quả làm việc của cấp trên nhanh hơn Ôn Độ tưởng tượng.

Chỉ vài giờ sau, cấp trên đã cử một nhóm chuyên nghiệp đến điều tra Lý Hồng Tinh. Họ cử người bắt Lý Hồng Tinh và đồng phạm của bà ta.

Tách ra để điều tra.

Lúc Lý Hồng Tinh bị bắt, bà ta khí thế đầy mình: "Các người đừng có mà vu oan cho một đồng chí tốt như tôi."

Những người khác nghe thấy câu này, suýt nữa nghi ngờ cấp trên sai mình bắt nhầm người.

"Việc có bắt nhầm người hay không, không phải do bà nói là được. Đi mau lên!" Nhân viên đó chấp pháp nghiêm mặt, áp giải Lý Hồng Tinh và những người khác đi ra ngoài.

Nhà máy lập tức trở nên hỗn loạn.

Chỉ có Vương Hoành Dân lặng lẽ làm việc.

Những ngày này, Thiết Tỏa vẫn luôn canh gác bên ngoài.

Cậu ta nhìn thấy Lý Hồng Tinh bị đưa đi, hận không thể gào thét chạy về báo tin cho Ôn Độ.

"Anh, anh! Tin tốt!"

Ôn Độ nhìn Thiết Tỏa mồ hôi đầm đìa chạy vào, nó thẳng: "Lý Hồng Tinh bị bắt rồi?"

"Sao anh biết thế?" Thiết Tỏa ngạc nhiên.

"Trong dự liệu."

Cậu chỉ không ngờ Vương Hoành Dân lại hành động nhanh chóng như vậy, lại càng không ngờ hiệu quả làm việc của quan chức bên trên lại nhanh đến thế.

Gần như chỉ sau một đêm, trời đã thay đổi.

Những người theo dõi Ôn Độ đã biến mất, những đàn em bên cạnh Hoàng Lập Đạt cũng không thấy bóng dáng đâu. Hoàng Lập Đạt còn có chút không quen, trên đường gặp một đàn em trước đây, mở miệng Gọi người ta.

"Cường Tử!"

Cường Tử nghe thấy tiếng của Hoàng Lập Đạt, chỉ muốn chạy ngay lập tức.

Hắn ta ngại không dám chạy mà không nói một lời, vì vậy ngồi trên xe đạp, yếu ớt nói: "Anh, mẹ em bảo em đi mua xì dầu, chúng ta nói chuyện sau nhé!"

Nói xong, lập tức đạp xe chạy mất.

Hoàng Lập Đạt cau mày, chửi: "Một lũ vong ân phụ nghĩa! Trước đây ăn của tao uống của tao, giờ mẹ tao mới gặp chuyện, đã đối xử với tao như vậy! Hừ, đợi mẹ tao được minh oan, tạo lập tức đập chết chúng mày!"

Hôm nay Hoàng Lập Đạt cực kỳ khó chịu.

Gã đến nhà máy làm việc, bị người ta chỉ trỏ. Không chịu nổi sự ấm ức này nên đã bỏ đi.
 
Chương 263


Hoàng Lập Đạt Muốn tìm đàn em của mình, nhưng từ nhà máy đi ra, gã không thấy ai cả, dù có thấy thì tên đó cũng lập tức bỏ chạy. Gã lớn thế này, chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy.

Hoàng Lập Đạt u ám bước vào nhà máy, công nhân trong nhà máy đều là những người đào được từ chỗ Ôn Độ.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng Hoàng Lập Đạt mới tốt hơn một chút.

"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau làm việc đi! Các người đừng hòng lười biếng. Các người có biết công trường các người làm việc trước đây, hiện giờ đang đẩy nhanh tốc độc, làm việc không ngơi nghỉ suốt 24 tiếng đồng hồ không?”

“Tôi không để các người làm việc mười tám tiếng một ngày, nhưng các người phải chăm chỉ làm việc trong mười hai tiếng này cho tôi. Nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm!"

Hoàng Lập Đạt mắng một trận, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Ôn Độ nghe những tin tức này, ánh mắt không có chút gợn sóng.

Kiếp trước, cậu đã học được một điều, chính là không được vi phạm pháp luật. Nếu không, không chỉ là thân bại danh liệt, mà còn mắc nợ chồng chất, thậm chí ngồi tù.

Buổi trưa, công trường phát cơm.

Anh em nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết.

"Đúng là ác giả ác báo!" Triệu Kiến Đông cười tươi, lòng hả hê: "Anh đã biết bọn họ không phải là người tốt mà."

Triệu Hiểu Phi cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.

"Sau này Hoàng Lập Đạt không dám ngang ngược nữa đâu nhỉ?" Triệu Hiểu Phi không chắc chắn hỏi Ôn Độ.

Ôn Độ lại nhíu mày nói: "Không chắc. Chó cùng rứt giậu, nên chúng ta vẫn phải cẩn thận."

"Ừ, nhất định rồi."

Triệu Kiến Đông càng thận trọng hơn trước.

Ngay cả Thiết Tỏa cũng luôn theo sát ba người phụ nữ trong nhà, Triệu Hiểu Phi đi đâu, cậu ta theo đó. Khi Đại Ni và Tiểu Ni đi học, cậu ta đều đưa đón hai cô bé tới trường.

Dù sao, mọi người sẽ không vì mẹ của Hoàng Lập Đạt bị bắt mà lơ là cảnh giác được.

Ôn Độ dành thời gian đi đăng ký hộ khẩu cho Thiết Tỏa tại ngôi nhà cậu đã mua, đồng thời lo thủ tục nhập học cho Mạnh Lương.

Đầu tháng Ba, ngày khai giảng.

Ôn Độ tự mình ra tay, đi với Thiết Tỏa, đưa Đại Ni và Tiểu Ni đến trường.

Tiểu Ni học tiểu học, Đại Ni học trung học.

Sau khi hai chị em vào trường, trong mắt Thiết Tỏa lộ ra vẻ khao khát. Nhưng cậu ta cũng không mở miệng hỏi Ôn Độ, tại sao ban đầu cậu nói sẽ đưa cậu ta đi học, bây giờ lại thay đổi ý định.

Cậu ta biết khó khăn của Ôn Độ, cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Sự yên ổn hiếm có này khiến cậu ta cũng dần thấy bình yên.

Thiết Tỏa quay trở lại, khi đi đến ngã tư đường, thì bị Ôn Độ kéo tay lại: "Đi đâu đấy?"

"Về nhà đó?" Thiết Tỏa còn tưởng Ôn Độ Muốn đi chỗ khác, muốn gọi cậu ta, liền hỏi: "Anh, anh còn muốn đi đâu nữa à?"

Chưa dứt lời, cậu ta đã đứng bên cạnh Ôn Độ, định đi theo Ôn Độ.

"Ừ, còn một chỗ nữa." Ôn Độ leo lên xe, Gọi Thiết Tỏa: "Lên đi." "Vâng."

Thiết Tỏa ngẩn ra một chút, chạy nhanh hai bước, ngồi lên ghế sau.

Vài phút sau, Ôn Độ dừng lại, ra hiệu cho Thiết Tỏa xuống.

Thiết Tỏa ngơ ngác nhìn tên của ngôi trường, mắt cay xè.

Mãi một lúc sau, cậu ta mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Anh."

Vừa mở miệng, giọng nói cậu ta đã run rẩy.

Ôn Độ vỗ vai cậu ta: "Đã làm xong thủ tục hết cả rồi. Cậu nói cậu không quên bài vở, tôi cũng đã xem qua bài tự ôn của cậu, hình như có thể học lớp 11. Cậu cứ vào thẳng lớp 11A học là được. Hàng ghế cuối cùng là bàn của cậu, tất cả sách giáo khoa đều có rồi."
 
Chương 264


Những việc này đều đã được Ôn Độ sắp xếp trước một ngày.

Chính là để mang đến cho Thiết Tỏa một niềm vui bất ngờ.

Một anh hùng như vậy, một người lương thiện như vậy, cậu ta xứng đáng có một tương lai tốt hơn.

Ôn Độ nghĩ, có lẽ đây chính là lý do ông trời cho cậu quay lại, gặp gỡ Mạnh Lương.

Có lẽ, ông trời cũng muốn bù đắp cho những người như vậy.

"Tan học nhớ đón hai em gái về nhà, đừng quên đấy." Ôn Độ nói rồi đẩy người vào cổng trường, lên xe đạp đi mất.

Thiết Tỏa quay đầu nhìn bóng dáng Ôn Độ, giơ tay lau nước mắt, rồi bước nhanh vào trường.

Cậu ta đã nghĩ kỹ rồi, cậu ta muốn thi đại học làm kiến trúc sư, sau này để anh trai cậu ta nhận thầu công trình thì sẽ có nền tảng hơn.

Đây đều là những tài liệu Thiết Tòa đã cẩn thận tra cứu rất nhiều mới biết được.

Đôi khi cậu ta cũng sẽ đến thư viện đọc sách, cậu ta muốn tìm hiểu thêm về ngành này, vì cậu ta Muốn mình có thể trở thành cánh tay đắc lực của Ôn Độ.

Ôn Độ đạp xe trở về, nhìn thấy những học sinh tiểu học trên đường, không khỏi nghĩ đến em gái của mình.

Không biết Oanh Oanh đã khai giảng chưa?

Ôn Oanh đã khai giảng.

Ba cô bé thu dọn mọi thứ đâu ra đấy, đạp xe đưa cô bé đến trường báo danh.

"Ba ơi, con vào hỏi cô giáo, ba ở đây đợi con nhé." Ôn Oanh đeo cặp sách nhỏ do bà nội may, bước vào trường.

Ôn Thiều Ngọc đứng đợi ở cổng trường.

"Được, ba không đi đâu đâu."

Ôn Thiều Ngọc thật sự không đi đâu hết.

Vài phút sau, hắn thấy con gái ra ngoài.

Phía sau còn có một nữ giáo viên trẻ, Ôn Thiều Ngọc cảm thấy nữ giáo viên này cố ý dẫn con gái mình ra, có lẽ là để nói chuyện với mình.

Hắn muốn nói rõ với nữ giáo viên, hắn không có ý định kết hôn.

Cuộc sống hôn nhân, sẽ không thoải mái như bây giờ.

Ôn Thiều Ngọc bước xuống xe đạp, chỉnh lại quần áo.

Nữ giáo viên dắt tay Ôn Oanh bước ra, nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc, khẽ nhíu mày, giọng nghiêm nghị nói: "Đồng chí, trường chúng tôi là trường trung học, không phải tiểu học. Trường tiểu học ở con phố bên cạnh, anh tìm nhầm chỗ rồi."

“Tôi không đi nhầm chỗ đâu, tôi biết trường tiểu học ở đâu mà.”

Ôn Thiều Ngọc cố gắng cứu vãn thể diện cho mình.

“Tôi chỉ muốn cho con cảm nhận không khí của trường trung học, khi trở lại trường tiểu học, con bé sẽ nhớ đến sự nỗ lực của các anh chị trung học. Như vậy sẽ thúc đẩy con bé học hành chăm chỉ hơn.”

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy lời nói của mình rất có ý nghĩa, người phụ nữ trước mặt chắc chắn sẽ nghĩ hắn là một người đàn ông xuất sắc.

Nhưng không được, hắn không thể để cô ấy mê mẩn mình được.

“Đồng chí, tôi sẽ đưa con gái tôi đến trường.”

Nói xong, Ôn Thiều Ngọc bế con gái lên, đặt cô bé lên khung xe đạp rồi đạp xe rời đi.

“Nhanh lên, nhanh lên, nếu không con sẽ trễ học mất.”

Ôn Thiều Ngọc đạp mạnh vào bàn đạp, nếu không phải xích xe vừa mới thay, có lẽ bàn đạp đã bị hắn đạp đứt rồi.

“Oanh Oanh, vừa nãy có phải ba rất giỏi không?”

Trong gió lạnh, Ôn Thiều Ngọc vẫn có tâm trạng trò chuyện với con gái.

Ôn Oanh nói: “Ba, thật ra ba không cần phải nói những lời đó với cô giáo đâu, cô ấy biết chúng ta nhầm chỗ mà.”

"???"

Ôn Thiều Ngọc có dự cảm xấu.

“Con đã nói gì với cô giáo?”

“Con chỉ nói là ba hôm nay dậy muộn, rồi hỏi cô lớp con ở đâu?”

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Ôn Oanh không nghe ba nói gì, quay đầu lại hỏi: “Ba, con có nói sai gì không?”

“Không, con làm rất tốt.” Như vậy người phụ nữ đó sẽ không còn thích hắn nữa.
 
Chương 265


Ôn Thiều Ngọc nghĩ vậy, cõi lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Hai cha con trò chuyện một lúc thì đã đến cổng trường tiểu học.

Ôn Thiều Ngọc dừng xe, để con gái tự vào báo danh. Thầy cô tiểu học rất có trách nhiệm, hỏi Ôn Oanh vài câu rồi chỉ đường cho cô bé, bảo cô bé tự đi đến lớp.

Lần này Ôn Thiều Ngọc cẩn thận nhìn tên trường trước cổng, chắc chắn không nhầm chỗ, rồi đợi một lúc, mới đạp xe về.

Về đến cổng nhà, bà Ôn hỏi: “Con đã đưa Oanh Oanh đến trường chưa?”

“Đã đưa rồi, con nhìn thấy con bé vào lớp, rồi đứng ở cổng trường đợi một lúc mới đi.”

Ôn Thiều Ngọc không phải lần đầu đưa con gái đi học, dù đổi chỗ học thì cũng không khác biệt gì lắm.

“Tiểu Lục đã mang xe đến, con qua xem sao đi. Trước tiên cứ làm quen trước, xem có đạp được không. Đừng để sáng mai đi buôn bán, xe không đi được.”

Ôn Thiều Ngọc nhìn chiếc xe, mắt sáng lên, chờ mẹ nói xong mới phản đối.

“Mẹ, mẹ đừng coi thường con như vậy được không? Con dù sao cũng là con trai mẹ, mẹ phải để con giữ chút thể diện chứ. Đây chỉ là chiếc xe đạp cải tiến thành xe ba bánh thôi. Có gì mà không đạp được?”

Ôn Thiều Ngọc nói xong, đã leo lên xe, chuẩn bị đạp, nhưng phát hiện mình không điều khiển

được xe.

“Mẹ! Tránh ra mau!”

Ôn Thiều Ngọc không biết phanh, cũng không đủ dài, xe đâm thẳng vào cây, kêu rầm một tiếng mới dừng lại.

Mặt hắn lập tức nóng bừng.

“Tao không biết nói gì với mày nữa rồi.”

Trước đây, bà Ôn còn nói hắn là đồ vô dụng, bây giờ bà thấy từ “vô dụng” đặt lên con trai là xúc phạm từ “vô dụng”.

Ôn Thiều Ngọc ngượng ngùng nói: “Con thử lại, thử vài lần là được.”

“Mày biết xe này bao nhiêu tiền không? Còn để cho mày thử?” Bà Ôn đẩy con sang một bên, tự mình leo lên xe tập lái.

Dù bà đã có cháu lớn như vậy, thực ra bà mới chỉ năm mươi ba tuổi.

So với mười hai mươi năm sau, tuổi này vẫn còn rất trẻ.

Bà Ôn đạp xe vòng quanh vài lần, thấy mình đã biết đi.

“Con xem cái lò này có dễ dùng không?”

Bà Ôn tự biết đi xe, bảo con trai làm việc khác.

Ôn Thiều Ngọc lại gần nói: “Mẹ, cái này mẹ phải tin con. Đốt lò với con là chuyên nghiệp. Trước đây con ở trạm máy móc nông nghiệp làm bảo vệ, cái lò trong phòng đều do con tự đốt. Sáng nhân viên đến, phòng rất ấm áp, ai cũng khen con đốt lò giỏi.”

Bà Ôn nhìn vẻ đắc ý của con trai, chỉ cảm thấy tức ngực.

Bà không hiểu kiếp trước tạo nghiệt gì mà sinh ra một đứa như thế này.

“Đầu tiên ủ bột, bột ủ rồi, sáng mai mới hấp bánh bao được.”

Nhà bà Ôn trước đây có đầu Bếp, đầu bếp giỏi nhất là hấp bánh bao, làm món ăn từ bột. Mẹ bà bảo khi bà lấy chồng, phải biết nấu ăn cho nhà chồng. Nếu không biết làm gì, bị người ta cười

chê.

Cũng may hồi nhỏ bà theo học.

Sau này nhà sa sút, không thuê được đầu Bếp. Bà học được hết tay nghề của đầu Bếp, cả nhà ban đầu không quen nhưng rồi cũng qua được.

Giờ tay nghề này còn giúp bà ở thành phố này, kiếm chút tiền nuôi thân.

“Thiều Ngọc, lại đây nhào bột.”

Con trai không thể không làm gì cả.

Ôn Thiều Ngọc rất nghe lời, mẹ bảo làm gì thì làm đó, mẹ bảo nhào bột mì một trăm lần, hắn tuyệt đối không làm chín mươi chín lần.

“Xong rồi, bột đã ủ, để nó nở.”

Ôn Thiều Ngọc không ngờ mẹ đã ủ bột từ trước rồi.

“Mẹ, không phải mẹ nói sáng mai mới đi bán sao? Sao hôm nay đã bắt đầu hấp rồi?”

Bà Ôn lấy bắp cải lớn ra bắt đầu làm nhân: “Ngày mai phải trực tiếp hấp bánh bao đấy? Nhân bánh có vị gì con còn chưa biết, con dám bán cho người ta ăn à?”
 
Chương 266


“Với tay nghề của mẹ, hấp thế nào chẳng được?”

Ôn Thiều Ngọc cũng đã ăn cơm ở nhiều nhà, dù ăn không nhiều, mỗi lần chỉ ăn vài miếng, nhưng không có nhà nào nấu ăn ngon bằng mẹ hắn.

“Nấu ăn ở nhà với làm bán là hai chuyện khác nhau. Nấu ăn ở nhà hơi kém một chút cũng không sao. Nhưng làm bán, chúng ta phải nghĩ đến chuyện khách hàng quay lại, để người ta ăn một lần còn muốn ăn lần thứ hai.”

Bà Ôn không quên nhân cơ hội này bảo dạy con trai: “Sau này con làm ăn cũng vậy, bán quần áo phải đảm bảo chất lượng tốt. Không thể dùng hàng kém chất lượng.”

“Chuyện này mẹ nói với con không ăn thua gì, quần áo đều do Tiểu Độ lấy về. Con cũng muốn nhập hàng tốt nhất, nhưng nếu Tiểu Độ lấy về quần áo không tốt, chẳng lẽ con phải mắng nó một trận sao?”

Ôn Thiều Ngọc nhận thấy ánh mắt mẹ nhìn mình không tốt, liền quay người chạy.

Hắn đứng ở cửa nói: “Mẹ, mỗi người có cách giáo dục con khác nhau, mẹ thích đánh con, mắng con. Nhưng con không thích đánh con trai mình, mắng con trai mình.”

Bà Ôn suy nghĩ lại, bao nhiêu năm qua, con trai bà đúng là chưa từng mắng cháu bà, ngược lại cháu bà còn thường xuyên quản lý ba nó.

Sắc mặt bà lập tức thay đổi.

“Mẹ, mẹ có nghe thấy không, ngoài kia hình như có người đang hát.”

Ôn Thiều Ngọc lắng tai nghe ra ngoài, không thể ngồi yên được.

“Mẹ, con ra ngoài xem, lát nữa con sẽ về.”

Chưa nói hết câu, người đã biến mất.

Bà Ôn biết con trai mình thích ca hát.

Chỉ tiếc là số phận không tốt.

Nếu hắn sinh sớm vài năm, khi ba hắn còn sống, gia đình còn đủ khả năng mời người trong đoàn kịch về dạy hắn.

Tiếc là mấy năm trước không ai dám hát.

Nhưng người lớn tuổi mở miệng hát được vài câu. Chính vì thế, Ôn Thiều Ngọc mới biết hát.

Ôn Thiều Ngọc ra ngoài thấy một thanh niên trẻ đang đạp xe, phía sau để một thứ to như cái máy phát.

Người đó đạp xe hướng về công viên phía trước.

Ôn Thiều Ngọc nghĩ một lúc rồi cũng chạy theo đến công viên. Đến nơi, hắn thấy cậu thanh niên đó đứng ở một khoảng trống, xung quanh có nhiều thanh niên khác.

Họ cùng hát theo bài hát từ máy phát.

Ôn Thiều Ngọc đứng bên cạnh nhìn, đầy ngưỡng mộ.

“Đồng chí, đây là bài gì vậy? Hay quá.” Ôn Thiều Ngọc không kìm được, đi tới hỏi.

Cậu thanh niên nói: “Đây là bài của ngôi sao lớn ở Hương Cảng hát, nổi tiếng lắm.” “Ngôi sao?”

Ôn Thiều Ngọc lần đầu nghe từ này, ngây người, hắn mơ hồ hiểu được ý nghĩa của từ này, trong lòng như có lửa bùng lên.

“Ngôi sao là người hát đó! Rất nổi tiếng thì gọi là ngôi sao lớn. Nghe bài này hay quá, cả hai bên bờ đều hát.”

Cậu thanh niên nói rồi vác máy phát cùng bạn bè xoay xoay tại chỗ.

Ôn Thiều Ngọc mơ màng nhìn.

Họ không ở lại lâu, rồi đi.

Ôn Thiều Ngọc như hồn ma trở về nhà, miệng vẫn hát bài vừa nghe. Nếu cậu thanh niên kia ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc.

Vì Ôn Thiều Ngọc chỉ nghe hai lần đã hát y như ngôi sao lớn.

Hơn nữa còn rất hay.

Bà Ôn đã quen với cảnh này.

Buổi trưa.

Cháu gái sắp tan học, Ôn Thiều Ngọc vẫn đứng yên không động đậy.

Bà Ôn bực bội nói: “Mấy giờ rồi mà mày còn đứng ngẩn ra đó, không đi đón Ôn Oanh về?”

“Con đi ngay đây.”

Ôn Thiều Ngọc đạp xe từ nhà ra, trên đường hát bài vừa học được.

Trong lòng hắn nhen nhóm một ước mơ.

Hắn cũng muốn hát.

Hắn cũng muốn hát cho nhiều người nghe, cũng muốn được yêu thích.

Ôn Thiều Ngọc đến cổng trường, thấy con gái từ trong đi ra chậm rãi, cũng không vội.

Đợi con gái đến cổng, hắn bế con lên xe, chở về nhà.
 
Chương 267


“Oanh Oanh, con nói ba làm ngôi sao lớn có được không?” Ôn Thiều Ngọc cúi đầu hỏi con gái, nói xong hắn cũng thấy hơi ngượng.

Hắn nghĩ con gái chắc không biết ngôi sao lớn là gì, liền thoải mái hơn nhiều.

Nhưng Ôn Oanh lại biết ngôi sao lớn là gì.

Bây giờ gọi là ngôi sao lớn, sau này còn có nhiều tên khác, gọi là thiên vương, ca sĩ...

Có người được phong là hoàng tử tình ca.

“Ba, ba muốn làm ngôi sao lớn à? Vậy ba biết hát không? Làm ngôi sao lớn cũng vất vả lắm đó."

Ôn Oanh nhớ lại trong giấc mơ, đôi tình nhân hàng xóm thường nói về ca sĩ họ yêu thích.

Lúc đó thông tin đã rất phát triển, nhiều ca sĩ đều biết qua lại với người hâm mộ.

Ôn Oanh nghe họ nói, những thiên vương ngày xưa trước khi nổi tiếng rất vất vả.

Ôn Thiều Ngọc không ngờ con gái biết, nhưng nghĩ lại con không cười mình, mà nói làm ngôi sao lớn sẽ khó khăn.

“Oanh Oanh, ước mơ lớn nhất của con là gì? Khi lớn lên, con muốn làm gì?”

Ôn Thiều Ngọc hỏi con gái.

Ôn Oanh nói ngay: “Sức khỏe của con không tốt, có lẽ không làm bác sĩ được.”

“Tại sao không làm bác sĩ được?”

“Vì làm bác sĩ phải phẫu thuật, đứng trên bàn mổ mấy tiếng đồng hồ. Con có thể chưa kịp mổ đã ngất rồi.”

Nếu cô bé không có giấc mơ kỳ lạ đó, có lẽ còn được.

Giờ cô bé biết rõ, sức khỏe của mình chắc chắn không khá hơn.

“Sao con biết sức khỏe mình không tốt? Thôi, hiện tại con cứ bệnh tật thế này, nhưng bác sĩ vẫn không tìm ra bệnh. Sau này chắc cũng không tốt hơn bao nhiêu.”

Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến thể chất kỳ lạ của con gái, tỏ vẻ thông cảm.

“Con muốn làm nhà văn.”

Ôn Oanh nói bí mật nhỏ của mình cho ba nghe.

“Ba, nếu ba Muốn làm ngôi sao lớn, thì hãy làm đi. Không kiếm được tiền cũng không sao, con sẽ viết sách kiếm tiền, lúc đó con nuôi ba. Ba chỉ cần thực hiện ước mơ của mình thôi.”

"Vậy ba sẽ chờ."

Trong lòng Ôn Thiều Ngọc có chút chờ mong.

Nhưng hắn không dám nói với mẹ, vì hắn đã nói sẽ buôn bán, nhà đã thuê mặt bằng, còn thuê người sửa sang cửa hàng. Mặc dù cửa hàng chưa bắt đầu sửa sang, nhưng nguyên vật liệu đã dần dần mua về.

Hắn mà dám nói mình chạy đi làm ca sĩ, không bán quần áo, chắc chắn mẹ hắn sẽ giết hắn mất. Ôn Thiều Ngọc không dám nói thẳng.

Nếu vòng vo một chút...

Bà Ôn nhìn qua, giọng điệu có phần chán ghét: "Đứng ngây ra đó làm gì? Lấy bát đũa ăn cơm." "Ôi."

Ôn Thiều Ngọc như hồn ma, trong đầu toàn nghĩ về chuyện hát.

"Con ăn thử xem, bánh bao nhân bắp cải này có được không? Nếu được, mai chúng ta sẽ bán. Không được thì thử lại." Bà Ôn làm việc rất nhanh nhẹn, nói làm gì là làm ngay, thật nhanh nhẹn.

Ôn Thiều Ngọc cũng có chút tính cách này, chỉ là so với ba mẹ mình, hắn chỉ có sức hành động mạnh mẽ trong những việc nhất định.

So với Ôn Thiều Ngọc lơ đãng, Ôn Oanh thì nghiêm túc hơn nhiều.

Cô bé phồng má, cố gắng thổi bánh bao rồi cắn từng miếng nhỏ.

"Thế nào?" Bà Ôn hỏi.

Ôn Oanh nhăn mặt, đáng thương nói: "Bà ơi, con chưa ăn đến nhân."

Bà Ôn ghé vào nhìn, đúng thật, cô bé ăn mãi, ít nhất bốn, năm miếng, quay vòng quanh mà chưa ăn đến nhân.

"Ăn đến nhân thì nói bà biết." Bà Ôn nhìn cháu gái ngoan ngoãn, lại nhìn đứa con trai phiền lòng, thật muốn đá bay hắn một cái.

Không hiểu sao hôm nay con trai lại nhìn không thuận mắt như vậy.

"Bà ơi, con ăn đến nhân rồi!"

Ôn Oanh đột nhiên nói, thu hút sự chú ý của bà: "Thế nào? Vị ra sao?"

"Bà ơi, sao trên đời lại có bánh bao ngon như thế này? Trời ơi! Ngon quá đi!" Ôn Oanh không sợ nóng nữa, vừa thổi vừa ăn, cô bé bị nóng đến nhăn mặt nhưng vẫn ăn không ngừng.
 
Chương 268


Nhìn thôi đã thấy ngon.

Bà Ôn tự mình cũng nếm một cái, vẫn là hương vị quen thuộc.

Tay nghề của bà không giảm nhiều.

Ôn Thiều Ngọc ăn một cái bánh bao còn chưa có phản ứng, đưa tay lấy cái thứ hai, lại bị đánh mạnh vào mu bàn tay. Hắn kêu lên, ngước nhìn mẹ với ánh mắt vô tội.

"Mẹ, sao vậy?"

"Sao nữa?"

Bà Ôn thực sự nổi giận.

Bà mắng: "Bảo mày nếm bánh bao, mày làm gì thế? Vị bánh bao thế nào? Ngon không? Có cần cải thiện gì không?"

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Hắn nuốt nước bọt, nhanh chóng lấy một cái bánh bao, cắn một miếng lớn, nhanh chóng thưởng thức, nói: "Mẹ, bánh bao này ngon hơn cả bánh bao của tiệm ăn. Bánh bao kia còn có thịt cũng không ngon bằng "

Hắn nói thật lòng.

Bánh bao thịt ở tiệm ăn có nhiều cải thảo. Vị cũng tạm được, nhưng so với bánh bao nhân bắp cải

của mẹ làm thì thật sự kém xa.

Nhân không khô, cắn vào có cảm giác béo ngậy.

Ăn vào miệng lại rất thơm.

Ôn Thiều Ngọc lần đầu ăn đã thấy ngon, nhưng trong lòng có chuyện nên không để ý nhiều.

Giờ Ôn Thiều Ngọc bắt đầu hối hận, bánh bao ngon thế, mình không nếm kỹ mà đã ăn mất, hắn thấy mình lỗ lớn.

"Còn ngon hơn bánh bao tiệm ăn? Tiệm ăn có đầu Bếp, tay nghề truyền từ đời này sang đời khác, tay nghề của mẹ làm sao so được?" Bà Ôn không muốn tin.

Nhưng miệng lại không giấu được nụ cười.

Ôn Thiều Ngọc chân thành nói: "Mẹ, nếu con nói dối một câu, mẹ có thể đánh con hai cái. Bánh bao mẹ làm, chắc chắn ai cũng sẽ tranh nhau mua."

"Được rồi, mai chúng ta sẽ làm bánh bao nhân bắp cải."

Bà Ôn bắt đầu nghĩ, nếu bánh bao nhân bắp cải bán chạy. Bắp cải nhà trồng ăn hết rồi thì sao? Bà nhìn mảnh đất trong sân, muốn xới những chỗ lót đá xanh để trồng trọt.

Ôn Độ còn chưa biết bà nội định buôn bán, cậu ăn xong bữa trưa, mặc áo sơ mi ngồi tính toán.

Hàng lấy cho Tiểu Lục, Tiểu Lục còn chưa trả tiền.

Số tiền này cậu phải tự bỏ ra.

Hơn nữa, bây giờ mới có thể kiếm tiền, sau này muốn kiếm tiền sẽ không dễ dàng như thế. Nhưng nếu làm lâu dài, vài năm sau, chắc chắn xe cộ nhà cửa đầy đủ.

Ôn Độ tính xong một khoản, nghĩ đến tiền sửa sang nhà, càng thấy tiền trong tay không đủ.

Còn về công trình hiện tại, trong thời gian ngắn không thể kết toán.

Ôn Độ còn phải tính làm gì khác để kiếm tiền.

Nếu không xảy ra chuyện gì, tất cả mọi thứ của cậu sẽ bị ảnh hưởng.

Ôn Độ nhắm đến Hương Cảng.

Hương Cảng ai cũng biết, đất ít người đông, trái cây rau quả rất thiếu thốn. Giá cao gấp ba Sở Thành. Cậu nên mua thêm một mảnh đất nữa, trồng rau quả rồi bán, như vậy sẽ có tiền liên tục.

Ôn Độ dọn dẹp bàn, mua hai cân rượu, mang theo hai gói bánh, lại đi tìm Ông Hoàng.

Ông Hoàng gần đây rất bận rộn.

Ông ấy nghe lời Ôn Độ, định nuôi vài con vịt.

Dù sao trong ao ông ấy có nhiều cá trắm nhỏ, cá trắm rẻ, lại nhiều. Cá nhiều quá, chen chúc trong ao, không lớn nổi. Nuôi vịt, vịt ăn cá, giải quyết vấn đề lớn.

Ông Hoàng nhìn những con vịt con lông mịn trong sân, tâm trạng tốt vô cùng.

Thấy Ôn Độ, ông ấy càng thêm vui vẻ: "Tiểu Độ, cháu lại đến rồi?"

"Không cho phép đến cháu thăm ông sao?" Ôn Độ bước đến, đặt đồ lên bàn, nhìn lũ vịt con, ngạc nhiên nhướn mày, "Ông nhanh thật."

"Kiếm tiền mà không nhanh thì là tư tưởng có vấn đề." Ông Hoàng hạ giọng nói với Ôn Độ, "Thời nay không như trước nữa, một năm trước, ai nghĩ đến kiếm tiền? Nhưng giờ ai cũng nghĩ cách kiếm tiền. Cháu xem người trong làng, chạy nhảy cả ngày, chẳng phải để kiếm tiền?"

Ông Hoàng rất đắc ý.

"Ông cũng không cần ra ngoài, ở nhà kiếm tiền."

Ôn Độ mỉm cười: "Ông nói đúng."
 
Chương 269


"Cháu đến đây không phải không có việc. Nói đi, chuyện gì?" Ông Hoàng cũng hiểu rõ Ôn Độ.

Ôn Độ cười càng nhiệt tình: "Ông ơi, ở đây nhà ai có núi, hoặc đất muốn bán không? Cháu muốn mua thêm vài mảnh đất, đất tốt hay xấu không quan trọng."

"Cháu nghe được gì sao?" Ông Hoàng rất nhạy bén.

Ôn Độ cũng không định nói ra, đó đều là chuyện tương lai. Hơn nữa, khi cậu đến Sở thành, nơi này hoàn toàn khác bây giờ. Cậu cũng không biết đâu là đất có giá trị.

“Cháu mua đất là để trồng ít hoa quả.” Ôn Độ cười khổ, “Ông cũng biết đấy, dù sao cháu cũng là người từ nơi khác đến. Ở đây không có gốc rễ, nếu có ai muốn hại cháu, cháu cũng không có sức phản kháng. Hơn nữa, không nên đặt trứng vào cùng một giỏ, nên cháu định làm thêm việc khác.”

Người ở Hương Thành biết hưởng thụ hơn người ở Sở Thành, hoa quả đều ăn loại tốt nhất và tươi nhất, chỉ cần có điều kiện một chút, họ không bao giờ mua rau không tươi.

Buổi chiều đi mua rau là những người có điều kiện không tốt lắm. Vì rau vào buổi chiều là rau thu hoạch từ sáng, chiều và tối mua không tươi như buổi sáng, giá cũng tự nhiên rẻ hơn nhiều.

“Cháu nhận được tin gì à? Nếu không sao cháu đến đúng lúc thế?” Ông Hoàng đứng dậy, chỉ về phía miếng đất không xa nói, “Thấy không? Chủ của miếng đất đó muốn mở nhà máy làm ăn lớn. Đó là miếng đất tốt, phía trên không cho phép dùng để mở nhà máy. Vì vậy cậu ta định bán đất để đi nơi khác xây nhà máy.”

Ôn Độ cũng bất ngờ, cậu không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy.

“Miếng đất đó chắc không rẻ ạ?”

“Đúng, lần này người ta không đòi 500 mà là 5000.” Số tiền này không nhỏ chút nào.

Chỉ là đất để trồng trọt mà đòi 5000, e rằng không ai muốn mua.

Ôn Độ biết, 5000 đồng để mua miếng đất này, về lâu dài chắc chắn không lỗ. Nhưng bây giờ với 5000, cậu cũng có thể làm việc khác để nhanh chóng tích lũy tài sản.

Ban đầu cậu nghĩ mua một miếng đất hoặc ký hợp đồng thuê, bảy mươi năm chỉ cần vài nghìn là được. Nhưng miếng đất đó là của tư nhân, muốn mua phải trả 5000.

Như thể những người đó biết cậu có bao nhiêu tiền trong túi, muốn lấy hết ra.

“Đắt quá ạ. Cháu không có nhiều tiền như vậy.”

Tất cả tiền của Ôn Độ bây giờ cũng chỉ hơn 4000. Sau đó, cậu còn phải xây cửa hàng, cần thêm một hai nghìn nữa. Nếu bây giờ dùng hết tiền để mua đất, thì không đủ để xây cửa hàng.

Cậu biết ba cậu không phải là không muốn cố gắng, mà là ba Muốn làm những việc mình thích. Ôn Độ nghĩ đến kiếp trước ba cậu mất sớm, dù thế nào cậu cũng không muốn từ chối ba mình.

“Cháu về suy nghĩ kỹ, ông sẽ tìm người hỏi thêm xem có thể giảm chút nào không, 5000 đúng là giá cắt cổ.” Ông Hoàng rất quý mến chàng trai có chí tiến thủ này.

Ôn Độ không từ chối, cậu nghĩ nếu có thể mua với 3000, cậu sẵn sàng trả số tiền đó.

Khi trở về nhà, Thiết Tỏa đã đón Đại Ni và Tiểu Ni về.

Tinh thần của Thiết Tỏa rõ ràng khác hẳn trước đây, trông rất hưng phấn. Triệu Hiểu Phi còn làm cho cậu ta một cái cặp sách, Thiết Tỏa ôm cặp sách lén lút khóc trong phòng.

Khi ra ngoài, mắt cậu ta vẫn còn sưng. Bây giờ đã đỡ hơn rồi, cậu ta đang giúp Triệu Hiểu Phi nấu ăn trong sân.

Triệu Kiến Đông rất ghen tỵ.

“Bọn trẻ bây giờ thật may mắn. Lúc chúng ta còn nhỏ thì không có gì ăn. Lớn hơn một chút, ngày ngày phải giúp gia đình làm việc, kiếm công điểm. Cả năm trời cũng không có bữa nào có thịt.”

“Còn bây giờ, bữa nào bọn trẻ cũng được ăn thịt. Mặc dù vẫn phải dùng tem phiếu mua, nhưng điều kiện gia đình đã khác, ngày nào cũng có đồ ăn ngon. Không nói gì khác, đồ ăn đủ no. Chúng ta còn có thể nuôi heo nữa.”
 
Chương 270


Trong sân có hơn mười con gà, phía sau nuôi ba con heo nhỏ.

Tất cả đều do Triệu Hiểu Phi yêu cầu nuôi, Ôn Độ đồng ý, nhờ người mang gà con và heo nhỏ về, tất cả đều do Triệu Hiểu Phi chăm sóc.

Triệu Hiểu Phi nói: “Trước đây chị đã muốn nói, nhà chúng ta có nhiều người như vậy, nước rửa chén mỗi ngày bỏ đi thì rất phí. Nhiều người ăn cơm, mua bột ngô về, bột ngô chúng ta không dùng, cũng có thể dùng để nuôi heo. Một năm qua, đừng nói ba con heo, mười con cũng được.”

Phân heo còn có thể ủ làm phân bón.

Đúng lúc cậu có một miếng đất trồng rau.

Ôn Độ bây giờ thấy rất tốt.

“Tiểu Độ, Hoàng Lập Đạt nghe nói đã bị nhà máy đuổi việc. Vì gã có hợp đồng, nên chỉ có gã mới làm được. Nhưng người giao công việc cho gã, nhìn thấy Hoàng Lập Đạt là mặt mày khó chịu, lo sợ mình bị liên lụy, không muốn quen biết gã nữa.”

Triệu Kiến Đông vô tình nghe thấy thì vừa hả hê vừa nói: “Em không biết đâu, khi anh thấy Hoàng Lập Đạt như vậy, lòng anh vui mừng biết bao. Loại người này nên nhận lấy hình phạt thích đáng như thế.”

“Vậy Hoàng Lập Đạt phải tập trung vào công việc của mình rồi.”

Ôn Độ không quan tâm đến Hoàng Lập Đạt, chỉ cần gã không gây chuyện với cậu, cậu cũng không quan tâm đến tương lai của Hoàng Lập Đạt.

Trước đây cũng là Hoàng Lập Đạt chủ động gây chuyện với cậu, nếu không cậu cũng sẽ không ra tay, cắt đứt hậu thuẫn lớn nhất của gã.

Vụ việc của Lý Hồng Tinh bị bắt, làm náo động cả vùng.

Vụ này còn lên báo.

Trên báo viết đầy đủ về vụ Lý Hồng Tinh.

Buổi sáng, Ôn Độ ra ngoài, đi qua sạp báo, tiện tay mua một tờ.

Trên báo viết về vụ của Lý Hồng Tinh, bà ta nói tất cả đều là người khác vu khống bà ta, bà ta chưa từng làm những chuyện đó, là do người khác ghen tỵ nên mới bôi nhọ bà ta.

“Hừ, cố gắng chống cự trong tuyệt vọng.”

Ôn Độ cảm thấy người này đầu óc có vấn đề, bà ta thực sự nghĩ những việc mình làm không có sơ hở?

Bà ta nghĩ rằng chỉ cần hủy hết chứng cứ, thì không thể bị kết tội?

Ngây thơ thật, hay là những năm qua quá thuận buồm xuôi gió, bà ta nghĩ mình là giỏi nhất?

Ôn Độ cầm tờ báo về nhà, đặt lên bàn.

Buổi tối, Triệu Kiến Đông về nhìn thấy báo, ngạc nhiên hỏi: “Lại đưa tin về Lý Hồng Tinh nữa à?"

Anh ấy không biết nhiều chữ, nên cùng Thiết Tỏa đọc.

“Lý Hồng Tinh thật ngang ngược! Hoàng Lập Đạt điên như vậy không phải không có lý do, mẹ gã còn điên hơn, anh cũng thấy sợ, may mà gã chỉ lấy công nhân của mình. Nếu còn làm chuyện xấu khác, chúng ta chắc phải đền nhiều tiền.”

Triệu Kiến Đông nghĩ đến vấn đề này, Ôn Độ cũng đã nghĩ đến từ lâu.

Nếu không, cậu cũng sẽ không ra tay nhanh như vậy.

Bây giờ công trình trong tay cậu tiến triển rất nhanh, đợt thanh toán đầu tiên phải đi tìm ông chủ Cảnh để tính toán.

Chỉ là không biết ông chủ Cảnh ở đâu?

Ôn Độ dường như vô tình hỏi: “Em đi rồi, ông chủ Cảnh có đến công trường không?”

“Không có.”

Triệu Kiến Đông chắc chắn.

Ôn Độ nhíu mày: “Lúc công nhân bị lôi kéo hết, anh ta cũng không xuất hiện?”

“Chẳng phải anh ta về quê ăn Tết sao?” Triệu Kiến Đông lại hỏi ngược lại.

Đi đến vùng Đông Phiên không dễ dàng, Cảnh Duy Châu mới đến đây làm ăn. Công việc chưa xong, anh ta đã về quê ăn Tết? Nghe cũng hợp lý.

Nhưng lại không để lại một người tin cậy nào ở đây, xảy ra bao nhiêu chuyện cũng không ai đến xem, có vấn đề.

Ôn Độ không nói gì, Triệu Kiến Đông lo lắng.

Anh ấy lo sợ bị người khác nghe thấy, hạ giọng hỏi Ôn Độ: “Tiểu Độ, có phải có chuyện gì không?”
 
Chương 271


“Có chuyện gì?"

Trong sân có hơn mười con gà, phía sau nuôi ba con heo nhỏ.

Tất cả đều do Triệu Hiểu Phi yêu cầu nuôi, Ôn Độ đồng ý, nhờ người mang gà con và heo nhỏ về, tất cả đều do Triệu Hiểu Phi chăm sóc.

Triệu Hiểu Phi nói: “Trước đây chị đã muốn nói, nhà chúng ta có nhiều người như vậy, nước rửa chén mỗi ngày bỏ đi thì rất phí. Nhiều người ăn cơm, mua bột ngô về, bột ngô chúng ta không dùng, cũng có thể dùng để nuôi heo. Một năm qua, đừng nói ba con heo, mười con cũng được.”

Phân heo còn có thể ủ làm phân bón.

Đúng lúc cậu có một miếng đất trồng rau.

Ôn Độ bây giờ thấy rất tốt.

“Tiểu Độ, Hoàng Lập Đạt nghe nói đã bị nhà máy đuổi việc. Vì gã có hợp đồng, nên chỉ có gã mới làm được. Nhưng người giao công việc cho gã, nhìn thấy Hoàng Lập Đạt là mặt mày khó chịu, lo sợ mình bị liên lụy, không muốn quen biết gã nữa.”

Triệu Kiến Đông vô tình nghe thấy thì vừa hả hê vừa nói: “Em không biết đâu, khi anh thấy Hoàng Lập Đạt như vậy, lòng anh vui mừng biết bao. Loại người này nên nhận lấy hình phạt thích đáng như thế.”

“Vậy Hoàng Lập Đạt phải tập trung vào công việc của mình rồi.”

Ôn Độ không quan tâm đến Hoàng Lập Đạt, chỉ cần gã không gây chuyện với cậu, cậu cũng không quan tâm đến tương lai của Hoàng Lập Đạt.

Trước đây cũng là Hoàng Lập Đạt chủ động gây chuyện với cậu, nếu không cậu cũng sẽ không ra tay, cắt đứt hậu thuẫn lớn nhất của gã.

Vụ việc của Lý Hồng Tinh bị bắt, làm náo động cả vùng.

Vụ này còn lên báo.

Trên báo viết đầy đủ về vụ Lý Hồng Tinh.

Buổi sáng, Ôn Độ ra ngoài, đi qua sạp báo, tiện tay mua một tờ.

Trên báo viết về vụ của Lý Hồng Tinh, bà ta nói tất cả đều là người khác vu khống bà ta, bà ta chưa từng làm những chuyện đó, là do người khác ghen tỵ nên mới bôi nhọ bà ta.

“Hừ, cố gắng chống cự trong tuyệt vọng.”

Ôn Độ cảm thấy người này đầu óc có vấn đề, bà ta thực sự nghĩ những việc mình làm không có sơ hở?

Bà ta nghĩ rằng chỉ cần hủy hết chứng cứ, thì không thể bị kết tội?

Ngây thơ thật, hay là những năm qua quá thuận buồm xuôi gió, bà ta nghĩ mình là giỏi nhất?

Ôn Độ cầm tờ báo về nhà, đặt lên bàn.

Buổi tối, Triệu Kiến Đông về nhìn thấy báo, ngạc nhiên hỏi: “Lại đưa tin về Lý Hồng Tinh nữa à?"

Anh ấy không biết nhiều chữ, nên cùng Thiết Tỏa đọc.

“Lý Hồng Tinh thật ngang ngược! Hoàng Lập Đạt điên như vậy không phải không có lý do, mẹ gã còn điên hơn, anh cũng thấy sợ, may mà gã chỉ lấy công nhân của mình. Nếu còn làm chuyện xấu khác, chúng ta chắc phải đền nhiều tiền.”

Triệu Kiến Đông nghĩ đến vấn đề này, Ôn Độ cũng đã nghĩ đến từ lâu.

Nếu không, cậu cũng sẽ không ra tay nhanh như vậy.

Bây giờ công trình trong tay cậu tiến triển rất nhanh, đợt thanh toán đầu tiên phải đi tìm ông chủ Cảnh để tính toán.

Chỉ là không biết ông chủ Cảnh ở đâu?

Ôn Độ dường như vô tình hỏi: “Em đi rồi, ông chủ Cảnh có đến công trường không?”

“Không có.”

Triệu Kiến Đông chắc chắn.

Ôn Độ nhíu mày: “Lúc công nhân bị lôi kéo hết, anh ta cũng không xuất hiện?”

“Chẳng phải anh ta về quê ăn Tết sao?” Triệu Kiến Đông lại hỏi ngược lại.

Đi đến vùng Đông Phiên không dễ dàng, Cảnh Duy Châu mới đến đây làm ăn. Công việc chưa xong, anh ta đã về quê ăn Tết? Nghe cũng hợp lý.

Nhưng lại không để lại một người tin cậy nào ở đây, xảy ra bao nhiêu chuyện cũng không ai đến xem, có vấn đề.

Ôn Độ không nói gì, Triệu Kiến Đông lo lắng.

Anh ấy lo sợ bị người khác nghe thấy, hạ giọng hỏi Ôn Độ: “Tiểu Độ, có phải có chuyện gì không?”?” Ôn Độ thản nhiên hỏi.

Triệu Kiến Đông nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi: “Em nói, ông chủ Cảnh có vấn đề gì không? Nếu anh ta không trả tiền sau khi chúng ta làm xong, chúng ta biết tìm ai đòi tiền?”

“Chúng ta đã ký hợp đồng. Trên hợp đồng viết rõ, nếu anh ta không trả tiền, chúng ta có thể kiện. Dù anh ta ở đâu, chúng ta cũng có thể đòi lại tiền.”

Ôn Độ nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Chiều đó, cậu không đến công trường, trực tiếp đi tìm Cảnh Duy Châu.

Đến nơi ông chủ Cảnh ở trước đây, cửa kho"a chặt, trên còn có bụi, trông như đã lâu không có ai ở.

Bên cạnh có một ông cụ đi qua, Ôn Độ Gọi lại hỏi: “Ông ơi, ông ở gần đây ạ?”

Ông cụ nhìn Ôn Độ, rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy ông có biết người ở đây bao lâu rồi không về không?” Ôn Độ hơi lo lắng, cậu có cảm giác không tốt, nếu không đã không vội vàng chạy đến tìm người.

Từ khi cậu về nhà, bên này luôn không yên.

Ôn Độ không nghĩ mình gặp phải kẻ lừa đảo.

Ông cụ suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói: “Người ở đây hình như là đi từ đêm giao thừa, sau đó không thấy về nữa.”

“Đi từ đêm giao thừa?”

Ôn Độ tính ngày, đúng một tháng.

Ngày mai là mùng hai tháng hai.

Cảnh Duy Châu đã rời đi một tháng!

Làm sao có người kinh doanh nào to gan như vậy, không quan tâm đến công trình của mình suốt một tháng trời được chứ?

Ông cụ nói: "Đúng, chính xác là ngày đó, ngày ba mươi Tết. Con trai tôi vừa về sau ca đêm, nó vào nhà lầm bầm, nói rằng gia đình này có vấn đề, ba mươi Tết không ở nhà đón năm mới mà lại ra ngoài. Vì thế tôi có ấn tượng rất sâu sắc."

Ôn Độ cảm ơn ông cụ: "Cảm ơn ông ạ."

"Không có gì, chỉ là hai ba câu thôi." Ông cụ quay lưng đi ra ngoài con hẻm.

Ôn Độ đứng yên tại chỗ, nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, hít một hơi thật sâu, rồi mới quay người rời đi.

Cậu vừa đi được hai bước, cánh cửa nhà bên cạnh mở ra.

Ôn Độ nghe thấy có người gọi mình: "Ôn Độ?"

Cậu quay đầu lại, phát hiện người đó chính là Luật Hạo Chi.

"Cậu sống ở đây sao?" Ôn Độ ngạc nhiên hỏi.

Luật Hạo Chi từ trong nhà bước ra: “Tôi sống ở đây từ năm ngoái. Còn chưa kịp cảm ơn cậu vì đã cứu em trai tôi."

"Nếu là người khác tôi cũng sẽ cứu thôi." Ôn Độ đã trải qua nỗi đau mất em gái, cậu không muốn người khác trải qua nỗi đau đó.

Luật Hạo Chi hỏi cậu: "Cậu đến đây làm gì?"

"Tôi đến tìm người. Cậu sống ở đây, vậy anh có biết gia đình nhà bên cạnh đã đi đâu không?" Ôn Độ nhận ra, còn có người có thể hiểu rõ tình hình hơn cả ông cụ đó.

"Cậu đang nói đến Cảnh Duy Châu à?" Luật Hạo Chi đột nhiên nheo mắt, quan sát Ôn Độ từ trên xuống dưới, giọng hơi có chút kinh ngạc, "Cậu là người đã xây nhà máy cho Cảnh Duy Châu Sao?"

Ôn Độ bình thản hỏi lại: "Không được à?"

Là những người cùng tuổi, hai người như ngầm đấu đá.

"Được chứ, vào nhà nói chuyện không?" Luật Hạo Chỉ nghiêng người, thấy Ôn Độ không động đậy, bổ sung thêm một câu, "Cảnh Duy Châu có lời nhờ tôi nói với cậu."

Chưa dứt lời, Ôn Độ đã bước vào trong.

Luật Hạo Chi nhướn mày, cũng quay người vào nhà.

Ôn Độ còn tưởng rằng với sự hoành tráng của nhà họ Luật, trong sân chắc chắn sẽ có nhiều người, không ngờ bên trong chỉ có hai người.

Một trong số đó là một người phụ nữ trung niên chăm sóc cho Luật Hạo Chi, sau khi Ôn Độ ngồi xuống, bà ấy pha một bình trà mang lên.

Luật Hạo Chỉ ra hiệu cho người phụ nữ rời đi, rồi tự mình rót trà cho Ôn Độ.
 
Chương 272


"Cảnh Duy Châu đã chuyển nhà máy đó cho tôi. Thân phận của anh ta có chút vấn đề nên phải rời đi trong đêm. Mà tôi với anh ta lại là hàng xóm, anh ta cũng biết thân phận của tôi, nên đã chuyển nhà máy sang tên tôi."

Luật Hạo Chi không coi Ôn Độ là bạn, mà là đối tác, "Vì vậy bây giờ tôi là đối tác của cậu."

Ôn Độ nhíu mày: "Cậu đã đến công trường chưa?"

"Chưa, hôm nay tôi mới đến." Luật Hạo Chi trong thời gian qua bận rộn xử lý nhiều người nên chưa có thời gian đến đây.

Bây giờ chuyện bên kia đã tạm yên ổn, Luật Hạo Chi liền đưa em trai trực tiếp đến đây.

Nhà học Luật có tiền, số người chờ chia tiền không biết là bao nhiêu. Cậu ấy dù cố gắng đến đâu, cũng chỉ là một đứa cháu trai. Nếu không có di chúc, cháu trai sẽ không được chia số tài sản làm cậu ấy hài lòng.

Hơn nữa, nhà họ Luật có nhiều trưởng bối áp đặt, những người đó lại không tỉnh táo, chỉ cần chút ồn ào cũng sẽ bị báo chí chú ý.

Luật Hạo Chi không phải là người ăn chơi trác táng, cũng không có những thói hư đó và cũng không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

Cậu ấy thích tự lập, muốn tạo ra tài sản nhiều hơn ông nội.

"Vậy cậu không biết gì về chuyện trước đây của nhà máy sao?" Ôn Độ hỏi.

"Không hẳn." Luật Hạo Chi còn đặc biệt liếc nhìn Ôn Độ, như có cảm giác nhìn thấu tâm tư của cậu: "Tôi là người làm kinh doanh, không phải làm từ thiện. Hơn nữa, chưa đến lúc, tôi cũng không cần đẩy người ta vào đường chết."

Luật Hạo Chỉ dừng lại, thái độ tao nhã rót một chén trà, đưa cho Ôn Độ: "Chỉ là tôi không ngờ, cậu lại là người đứng sau mọi chuyện. Tên tiểu nhân Cảnh Duy Châu còn ngầm chơi xỏ tôi. Chắc anh ta không muốn tôi biết, cậu chính là người mà anh ta sẵn sàng bỏ ra 5000 để mua bản vẽ thiết kế."

"Tài năng thì không dám nhận." Ôn Độ giọng điệu thản nhiên.

Cậu không ngờ thế giới lại nhỏ bé đến vậy, lại để cậu gặp được Luật Hạo Chi. Mà trớ trêu thay, Luật Hạo Chi biết lai lịch của cậu.

"Tôi rất tò mò, sao cậu lại biết những điều này?" Luật Hạo Chi thường nghe tên Ôn Độ từ miệng em trai.

Ôn Độ rất giỏi kiếm tiền, Ôn Độ đối xử rất tốt với em gái, rất tốt với ba và đặc biệt tốt với bà nội.

Ôn Độ rất thông minh.

Ôn Độ miệng lưỡi ác độc nhưng lòng dạ không xấu, trên đường đi chăm sóc rất tốt cho em trai.

Ôn Độ...

Qua một năm, trong miệng em trai, ngoài Ôn Độ thì là Ôn Oanh, cậu ấy nghe đến phát điện.

Bây giờ thấy Ôn Độ thì tâm trạng cậu ấy không tốt lắm.

Cậu ấy muốn nói với em trai, anh trai của em ấy đã kiếm được số tiền đầu tiên khi mới tám tuổi, hiện giờ có hai công ty dưới danh nghĩa của mình. Hơn nữa, công ty thu âm lớn nhất Hương Thành, cậu ấy là ông chủ đằng sau.

Cậu ấy chẳng lẽ không giỏi hơn Ôn Độ chỉ đi làm thuê, nhiều lắm cũng chỉ kiếm được vài nghìn đồng sao?

Ôn Độ biết Luật Hạo Chi đang nghi ngờ mình, cậu không hề lo lắng: "Có lẽ là tài năng bẩm sinh. Người khác dạy qua chút, tôi tự nhiên sẽ biết."

Câu này nghe đầy trêu ngươi.

Luật Hạo Chi nhìn Ôn Độ có chút tiếc nuối, người như vậy lẽ ra phải xuất sắc hơn mới đúng.

"Cậu có muốn đi Hương Thành phát triển không?" Luật Hạo Chi đưa ra cành ô liu.

Ôn Độ từ chối.

"Tôi hiện giờ như thế này rất tốt."

Đến Hương Thành, đi lại không tiện, hơn nữa, Hương Thành bây giờ loạn đến mức nào, cậu biết rõ hơn ai hết.

Luật Hạo Chi bị từ chối cũng không để tâm: "Bản vẽ nhà máy tôi đã xem, thiết kế rất hợp lý. Chi là, quy mô nhà máy của tôi không chỉ nhỏ như vậy."
 
Chương 273


So với người khác, Luật Hạo Chi không thiếu tiền.

Nhà họ Luật làm vận tải biển, tài sản không phải là điều người bình thường có thể tưởng tượng.

Hơn nữa, ông nội cậu ấy lại là thương nhân yêu nước, biết cậu ấy đến Sở Thành phát triển, đã đặc biệt quyên góp một triệu đô la Mỹ cho đất nước.

Đó cũng là lý do cậu ấy có thể trực tiếp nhận công trình từ tay Cảnh Duy Châu, còn có thể thuận tiện mua luôn mấy miếng đất bên cạnh.

"Tôi muốn làm không phải là kinh doanh thời trang, mà là thiết bị điện tử." Tham vọng của Luật Hạo Chi với bốn chữ cuối cùng được bộc lộ không chút che giấu.

Ôn Độ không ganh tị, nhưng biết Luật Hạo Chi chắc chắn sẽ thành công.

Cậu ấy trẻ tuổi nhưng có tầm nhìn sắc bén.

Là người trọng sinh, cậu biết dự án này có nhiều người chú ý, cũng có nhiều người giữa chừng thì phá sản, những người thật sự còn lại, làm đến cuối cùng đó đều trở thành ông lớn trong ngành.

Người nào cũng giàu có.

Không hề thua kém những người khác.

"Tôi tính phí rất đắt đấy." Ôn Độ biết Luật Hạo Chi có lựa chọn tốt hơn, nhưng cậu ấy chọn cậu, cũng là để trả ơn.

Cậu biết điều ấy, cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Nếu cậu không có năng lực, Luật Hạo Chi cũng sẽ không dùng cậu.

Luật Hạo Chi nói: “Giá nào tôi cũng trả nổi.”

"Vậy cậu nói yêu cầu của cậu đi." Ôn Độ không nói thêm lời nào, mà bảo Luật Hạo Chi viết ra.

Luật Hạo Chi lập tức cho người đi lấy giấy bút.

Sau khi giấy bút được mang đến, Luật Hạo Chi mới bắt đầu nói về ý tưởng của mình.

Cậu ấy không hiểu nhiều về việc xây dựng nhà xưởng, hơn nữa cậu ấy rất trẻ, trong mắt người khác, cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, không đáng tin cậy.

Nhưng từ nhỏ cậu ấy đã theo ông nội, tám tuổi đã có thể tự mình đi bàn chuyện làm ăn. Những người đó vì cậu ấy là người nhà họ Luật, đều sẽ nể mặt cậu ấy vài phần.

Giờ đây có thể coi là lần đầu tiên cậu ấy chính thức muốn tự mình lập nghiệp.

Còn về công ty thu âm ở Hương Thành, chỉ là khoản đầu tư như chơi của cậu ấy. Nhưng đó cũng là một dự án cậu cảm thấy rất tốt, và cho đến hiện tại, các ca sĩ ký hợp đồng với công ty của cậu đấy đều là những ca sĩ nổi tiếng. Công ty đã bắt đầu có lãi từ lâu.

"Tôi muốn..."

Luật Hạo Chi đã đi khảo sát, cậu ấy nhận thấy nhà xưởng của người khác có nơi quy hoạch không tốt, nhưng phần lớn vẫn đáng tin cậy.

"Theo mức độ hiện nay, yêu cầu xây dựng xưởng sản xuất có thể sẽ cần rất nhiều tiền." Ôn Độ nghe Luật Hạo Chi nói xong, liền đưa ra vấn đề lớn nhất.

Luật Hạo Chỉ không coi đó là vấn đề: "Tiền bao nhiêu cũng được. Chỉ là xây dựng một xưởng sản xuất đạt chuẩn thôi mà. Thiết bị bên trong mới là phần lớn, tôi sẽ nhập khẩu từ nước ngoài. Giờ tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có thể xây dựng xưởng sản xuất cho tôi không? Hoặc cậu trực tiếp thiết kế cũng được. Tôi sẽ trả phí thiết kế cho cậu."
 
Chương 274


Luật Hạo Chi không có ý kiến, cậu ấy có tiền, nhưng không phải là kẻ hoang phí.

"Cậu cứ thiết kế trước, còn cái này thì cứ xây trước đi." Dù sao diện tích đất ở đây cũng đủ.

Ôn Độ đứng dậy rời đi.

Về đến nhà, cơm cậu cũng không ăn, tự nhốt mình trong phòng.

Ôn Độ có thể nhìn thấy tham vọng của Luật Hạo Chi, Luật Hạo Chi muốn làm thiết bị điện tử, tức là điện thoại di động trong tương lai.

Và khi sản xuất những sản phẩm này, cần có phòng lắp ráp, lớp chống nước của phòng lắp ráp không được dưới hai mét.

Khu vực thay đồ của nhân viên ít nhất phải hai tầng.

Cùng với các vấn đề khác, chẳng hạn như giới hạn chống cháy là bao nhiêu? Có thể chống ẩm không? Nếu bị mốc, sẽ gây ra vấn đề lớn.

Khả năng chống oxy hóa, chống ăn mòn hóa học, và nhiều yêu cầu khác cũng rất cao. Ngoài ra, dễ dàng vệ sinh cũng là điều quan trọng nhất.

Xưởng mà Luật Hạo Chi Muốn, nếu xây dựng xong, sẽ là xưởng đỉnh nhất trong nước

Nhiều vật liệu trong nước chưa có, phải nhập khẩu.

Nhà xưởng này chắc chắn sẽ không dễ dàng xây dựng.

Ôn Độ từng tham quan các nhà máy như vậy, cũng có nghiên cứu về ngành này. Cậu biết Luật Hạo Chi cần loại xưởng nào, nên khi bắt đầu vẽ, chỉ cần thời gian, cậu không thiếu ý tưởng.

Đến bữa cơm, Ôn Độ vẫn chưa ra ngoài.

Triệu Kiến Đông không khỏi lo lắng, anh ấy hỏi chị mình: "Tiểu Độ về nhà rồi mà không ra ngoài?"

"Đúng vậy, từ khi về nhà, mặt mày em ấy nghiêm trọng, vào phòng rồi không ra nữa." Triệu Hiểu Phi thầm hỏi em trai: "Có phải có chuyện gì không?"

Triệu Kiến Đông trong lòng căng thẳng, nhưng ngoài mặt không lộ ra: "Không có gì, chắc là đang ngủ. Hôm nay không phải nắng nóng lắm sao? Chắc do thời tiết hôm nay không tốt, làm người ta bực bội."

"Vậy sao? Để chị làm chút đồ ăn, em Gọi cậu ấy ra ăn cơm đi." Triệu Hiểu Phi không nghĩ nhiều.

Triệu Kiến Đông bước đi nặng nề về phía phòng Ôn Độ.

Anh ấy đứng ngoài cửa do dự một lúc, rồi mới giơ tay gõ cửa.

"Vào đi."

Tiếng Ôn Độ từ bên trong vang lên.

Triệu Kiến Đông đẩy cửa bước vào, lo bị người khác nghe thấy, anh ấy còn đóng cửa lại.

Anh ấy chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Độ, thấy Ôn Độ không ngẩng đầu lên, tưởng cậu đang buồn, liền nói: "Tiểu Độ, em đừng lo, có gì khó khăn thì vẫn có anh ở đây, anh em mình cùng nhau gánh!"

Ôn Độ nghe vậy gật đầu: "Ừ."

Triệu Kiến Đông nghe vậy, lòng không ngừng trĩu nặng.

Xong rồi!

Xem ra thật sự có chuyện rồi!

"Tiểu Độ, lần này chúng ta có vượt qua được không?" Giọng Triệu Kiến Đông run rẩy.

Anh ấy mới là người ký hợp đồng mà.

Ôn Độ hỏi ngược lại: "Tại sao lại không vượt qua được? Chỉ là vấn đề kỹ thuật, hơn nữa ông chủ cũng sẵn sàng hợp tác, còn có khả năng cung cấp tất cả những gì chúng ta cần. Vấn đề kỹ thuật còn lại, cần chúng ta tự mình vượt qua."

Triệu Kiến Đông: "???"

"Tiểu Độ, em nói gì? Tại sao anh nghe không hiểu gì hết vậy?"

Ôn Độ thản nhiên nói: "Công trình hiện tại của chúng ta đã đổi chủ, ông chủ mới bảo em thiết kế lại một xưởng sản xuất, cùng với quy hoạch toàn bộ nhà máy."

Triệu Kiến Đông hét lên: "Vậy chẳng phải lại phải tốn 5000 để mua thiết kế sao?"

Ôn Độ im lặng một lúc, rồi nói: "Có thể không chỉ là 5000, bản thiết kế xưởng sản xuất này, nếu cậu ấy không thêm một số 0, em cũng sẽ không bán."
 
Chương 275


tùy chỉnh  

"Còn nhiều hơn một số 0 à?" Triệu Kiến Đông nói xong còn vỗ vỗ bả vai cậu: "Đừng nói là thêm một số 0, cho dù thêm mười số 0 thì chúng ta cũng phải ăn cơm trước đã."

Triệu Kiến Đông nói xong bèn ra khỏi cửa.

Ôn Độ đang muốn đứng dậy, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng binh binh bang bang.

Cậu vội vàng vịn bàn đứng lên, quay đầu lại nhìn thì trông thấy Triệu Kiến Đông nằm trên mặt đất nhe răng hé miệng, hết ôm đầu gối của mình rồi lại ôm đầu của mình.

Lúc này anh ấy còn thất thanh hỏi: "Cái quái gì thế? Năm mươi nghìn vẫn chưa được mà còn nhiều hơn một số 0?"

Giọng điệu của Ôn Độ rất bình tĩnh.

"Có vấn đề gì sao?"

Sao cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra câu này?

Cái này gọi là còn có vấn đề gì nữa à?

Đây rõ ràng là một vấn đề lớn đấy được không?

"Không phải... Tiểu Độ à! Em có biết hơn năm mươi nghìn cộng thêm một số 0 là bao nhiêu không?"

Triệu Kiến Đông lớn như vậy rồi mà còn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, toàn bộ số tiền của cả thôn bọn họ cộng lại cũng không nhiều được thế. Cho dù có là thu nhập của tất cả mọi người trong thị trấn cộng lại chỉ sợ cũng không bằng.

"Nửa triệu."

Triệu Kiến Đông nghe giọng điệu không sợ hãi này, bất tri bất giác phát hiện là bản thân mình đã quá mức kinh hãi.

Anh ấy bò dậy từ dưới đất, nói: "Em nhất định là đang trêu chọc anh."

Triệu Kiến Đông cảm thấy ai lại ngốc như vậy chứ? Bỏ ra nửa triệu để mua một bản vẽ?

Ôn Độ cũng không giải thích.

Mặc kệ Triệu Kiến Đông có tin hay không, dù sao tiền cuối cùng cũng vào túi của cậu, không liên quan gì đến người ngoài.

Quan trọng nhất là Luật Hạo Chi biết thân phận của cậu cũng sẽ không cố ý làm kho" cậu.

Luật Hạo Chỉ người ta có đoàn luật sư.

Cậu không có.

Nhưng hai người bọn họ đều là vị thành niên.

Trong một số vấn đề, hai đứa trẻ vị thành niên đã đạt được một số nhận thức chung.

Lúc ăn cơm dưới lầu, Triệu Kiến Đông còn biến chuyện này thành chuyện cười mà kể.

Thiết Tỏa lại nói: "Một ngày nào đó anh của tôi có thể kiếm được nửa triệu!"

Triệu Kiến Đông bưng ly lên, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, Tiểu Độ nhất định có thể kiếm được nửa triệu!"

"Nhất định có thể! Cạn ly!"

Triệu Hiểu Phi cũng nâng ly lên.

Rõ ràng trong ly chỉ là nước sôi để nguội nhưng mọi người lại cảm thấy vô cùng kích động.

Ôn Độ cũng không nhịn được nâng ly cụng với mọi người.

Kiểu cảm giác hồn nhiên này khiến cậu rất hoài niệm.

So với đời sau anh lừa tôi gạt thì ngây thơ như bây giờ thật sự giúp người khác được thả lỏng, cảm thấy cuộc sống tràn ngập dáng vẻ tích cực lạc quan.

Ăn cơm xong, Ôn Độ lại lên lầu bắt đầu bận rộn.

Thời gian sắp không còn kịp nữa, cậu nhất định phải nhanh chóng tích lũy đầy đủ vốn liếng trong vòng hai năm.

Chỉ có như vậy mới có thể bán được một mảnh đất trên sàn đấu giá hai năm sau.

Ôn Độ nhốt mình lại, mỗi ngày ở trong phòng vẽ tranh vào ban ngày, sau khi bế quan hơn nửa tháng, Hoàng Long Nghị phải người tới tìm cậu thì cậu mới bước ra khỏi phòng.

"Người anh em, đã làm xong số hàng cậu cần rồi. Nếu cậu rảnh thì theo tôi qua kiểm tra."

Đây là lần đầu tiên Hoàng Long Nghị nhận được đơn hàng lớn như vậy, làm sao có thể không để ý?

Cho dù không có quan hệ với Ôn Độ thì thái độ của anh ấy cũng sẽ vô cùng tốt. Chỉ là thái độ bây giờ sẽ trở nên nhiệt tình hơn so với lúc trước mà thôi.
 
Chương 276


Ôn Độ nằm bò trên bàn đã rất nhiều ngày rồi, bây giờ hai mắt có hơi sưng lên. Quả thật đã đến lúc nên bước ra ngoài.

"Bây giờ cũng được."

Hoàng Long Nghị rất sảng khoái: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ."

Nhà máy của Hoàng Long Nghị cách nơi Ôn Độ ở rất xa.

Hai người lái xe đến nhà máy.

Ôn Độ đi vào nhà kho, nhìn thấy số quần áo bên trong bèn tùy tiện cầm vài bộ lên quan sát mới phát hiện những bộ quần áo này được tạo ra tốt hơn với quần áo mấy chục năm sau rất nhiều.

Đường kim mũi chỉ không hề lộn xộn.

Vải vóc và kiểu dáng đều là những kiểu đơn giản hào phóng.

Ôn Độ phát hiện rất nhiều quần áo đều có hương thơm, rất tương tự với kiểu quần áo mà những ngôi sao lớn ở Hương Thành mặc.

Ôn Độ cảm thấy Hoàng Long Nghị là một nhân tài.

"Anh, phiền anh đóng hàng giúp em một chút, tốt nhất là làm thêm một lớp chống nước. Nhỡ đâu trên đường trời mưa gió gì đó thì sẽ uống mất mớ quần áo này."

Thật ra Ôn Độ muốn ngồi xe lửa nhưng cậu không mang lên đó nhiều đồ như vậy được.

Sợ là phải dùng đến xe tải lớn.

Mà xe tải lớn thì không có thùng xe, nhỡ đâu trên đường gặp trời mưa làm ướt những bộ quần áo này thì sẽ phiền phức.

Hoàng Long Nghị nhập số một hơi không ít tiền nên hận không thể dốc sức hỗ trợ cho Ôn Độ như Thần Tài.

"Em yên tâm, lúc đóng hàng tuyệt đối sẽ làm thêm một lớp chống nước bên trong."

Ôn Độ nghe vậy mới yên tâm.

"Em sẽ cho người đóng hàng ngay bây giờ."

Hoàng Long Nghị còn tưởng rằng Ôn Độ không yên tâm nên sai người nhanh chóng tới đóng gói những bộ quần áo này lại.

Ôn Độ thật đúng là không có ý định này.

Cậu vốn định mở miệng nói muốn đi trước nhưng vừa nghĩ tới mình mới xem xong quần áo đã muốn rời đi hình như không được tốt lắm, nào ngờ còn chưa chần chủ được một phút nào thì Hoàng Long Nghị đã sai người khác đi đóng hàng rồi.

Ôn Độ nghĩ những bộ quần áo này đáng giá không ít tiền, vẫn nên theo dõi sít sao một chút thì tốt hơn.

Hiện nay nhiều nhà máy điện tử đã sản xuất ra không ít sản phẩm, người to gan đã tới lấy không ít hàng. Ôn Độ thiếu tiền nên đương nhiên cũng muốn làm nghề này.

Chuyện của Hoàng Lập Đạt khiến cậu không thể dễ dàng rời khỏi nơi đây.

Hiện giờ chỗ dựa lớn nhất của Hoàng Lập Đạt đã đỗ, trong thoáng chốc cũng sẽ không tới tìm cậu gây phiền toái.

Hơn nữa bên này còn có Luật Hạo Chi theo sát.

Bên nhà máy tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, cậu cũng có thể ra tay làm chút việc

khác.

Trong thời đại này có không ít người Muốn làm giàu.

Làm sao Ôn Độ có thể không động lòng?

Nếu muốn thuê xe, vậy thì dứt khoát thuê một chiếc lớn.

Ôn Độ định đi chỗ khác xem thử, kiếm thêm một ít đồng hồ và đồ điện lặt vặt.

Đồng hồ mà nhà máy điện tử làm ra hiện nay rất rẻ.

Chờ đến khi nó được tiêu thụ ở thành phố phía Bắc là nhất định có thể kiếm được một khoản.

Động lòng không bằng hành động.

"Anh, mấy bộ quần áo này có thể để ở chỗ anh mấy ngày không? Chờ em tìm thuê xe xong sẽ tới lấy hàng."

Hoàng Long Nghị đương nhiên vô cùng đồng ý.

"Không thành vấn đề, em muốn để bao lâu thì để bấy lâu, lúc nào tới lấy cũng được cả."

"Vậy thì cảm ơn anh."

Ôn Độ trả nốt số tiền còn lại thì lập tức đi liên hệ với các nhà máy điện gia dụng khác.

Cậu bận rộn hai ba ngày, cuối cùng cũng mua được đồ.

Vừa về đến nhà đã phát hiện người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này lại ngồi ở trong phòng khách nhà cậu.

"Sao cậu lại tới đây?"
 
Chương 277


Trong lòng Luật Hạo Chi tự nhủ da mặt tên này dày ghê, còn không biết xấu hổ hỏi sao mình lại tới đây.

"Có phải cậu không thiết kế được không?" Luật Hạo Chỉ nói thẳng, rõ ràng là đang nổi giận đùng đùng.

Ôn Độ nhíu mày, trực tiếp ra hiệu cho Luật Hạo Chi đi theo mình.

Luật Hạo Chi cũng muốn biết cậu đang giở trò gì, bèn đứng dậy đi theo.

Ôn Độ mở cửa tủ chén.

Lấy bản thiết kế đã vẽ xong từ trong đó ra.

"Tôi làm liên tục trong một thời gian dài như vậy, thật ra đều đã vẽ xong rồi."

Luật Hạo Chi hơi tức giận: "Cậu đã vẽ xong rồi sao không trực tiếp tới tìm tôi?"

Tên này là cố ý đúng không?

Ôn Độ không nghĩ nhiều như vậy.

"Hôm đó vừa vẽ xong thì ông chủ Hoàng đã tới tìm tôi, nói với tôi lô hàng tôi đặt đã có rồi. Tôi nghĩ mình cũng đã mấy ngày chưa ra ngoài nên vừa vặn đi cùng anh ấy xem sao." Ôn Độ giải thích.

Luật Hạo Chi cười lạnh: "Vậy những ngày sau đó thì sao?"

"Tôi tốn nhiều tiền như vậy để nhập hàng, đương nhiên sẽ muốn nhanh chóng kiếm lại chúng. Cho nên tôi vội vã đi tìm xe, suýt nữa là đặt xong rồi, nhưng tôi nghĩ nếu đã tốn nhiều tiền đặt xe đến thế thì cũng không thể chỉ kéo những món quần áo này trở về được. Bên trong xe tải chứa không đầy chính là làm ăn lỗ vốn, vì vậy tôi đi liên hệ với các nhà máy điện tử khác, dự định mang thêm chút sản phẩm khác trở về."

Luật Hạo Chi trực tiếp bật cười.

"Cho nên cậu không có chút thời gian nào để đưa bản thiết kế cho tôi đúng không?"

Ôn Độ biết rõ người này là đến để hỏi tội.

"Tôi cảm thấy chúng ta có thể không bàn bạc được bản vẽ do tôi thiết kế này." Vẻ mặt Ôn Độ chất phác, thoạt nhìn vô cùng thành thật.

Gương mặt tuấn tú tự đắc lạnh lùng của Luật Hạo Chi kéo căng: "Sao lại không bàn bạc được?"

"Cậu xem bản thiết kế này của tôi trước đi, cậu cảm thấy cậu có thể cho tôi bao nhiêu tiền? Cậu nói ra giá cả của cậu thì chúng ta sẽ bàn tiếp."

Ôn Độ ngồi xuống ghế đợi cậu ấy tự đến nhìn.

"Nhà máy điện tử cần loại phân xưởng nào, hẳn là cậu cũng đã điều tra rồi. Mà xây kiểu phân xưởng này tương đối khó, trong đó cần vật liệu, cần phía bên cậu vận dụng lực lượng đi tìm. Chỉ có như vậy, bản vẽ tôi thiết kế ra mới có thể được thực hiện hoàn toàn."

Ôn Độ đã nói xong, chờ Luật Hạo Chi xem hết rồi mới tiếp tục nói.

Luật Hạo Chi hiển nhiên là đã có kế hoạch trước.

Cậu ấy vừa mới nghe Ôn Độ nói những lời này là trong lòng đã có tính toán ngay.

Sau khi cậu ấy nghiêm túc xem xong bản vẽ Ôn Độ thiết kế, dưới đáy mắt phát ra ánh sáng không thể tin.

Cậu ấy hiện tại đã có hơi hiểu vì sao Cảnh Duy Châu tình nguyện bỏ ra năm mươi nghìn mua bản vẽ của cậu.

Ôn Độ đúng là có chút gì đó ở trên người.

"Cậu dự tính cần bao nhiêu tiền?"

"Cậu cảm thấy đưa bản vẽ này người khác thì tôi có thể nhận được cao nhất là bao nhiêu tiền?" Ôn Độ đàm phán không nhường một bước nào.

Luật Hạo Chi cũng là một thương nhân vô cùng ổn định.

Tuổi tác không giới hạn tài năng của cậu ấy.

"Tôi có thể cho cậu hai trăm nghìn."

"Một triệu."

Luật Hạo Chi cảm thấy người này đòi hỏi nhiều.

"Hai trăm năm mươi nghìn."

Ôn Độ tự nhủ một hơi là tăng thêm năm mươi nghìn, không hổ là cháu trai của Thuyền Vương.

"Tám trăm nghìn đi. Tôi cảm thấy cái này đáng giá tám trăm nghìn."

"Nhiều nhất là ba trăm nghìn, cậu phải vẽ cho tôi một bản vẽ thi công."

Luật Hạo Chi thật sự không phải là kiểu khôn khéo bình thường.
 
Chương 278


Năm mươi nghìn đồng đã muốn mua bản thiết kế thi công của cậu.

Cậu ấy cũng không muốn nghĩ xem vẽ bản thiết kế thi công mệt mỏi cỡ nào!

"Cậu cảm thấy có thể sao? Bảy trăm nghìn cho bản thiết kế thi công." Ôn Độ tuyệt đối không buông trước.

Luật Hạo Chi không ngờ khẩu khí của tên này lại lớn như vậy, vừa mở miệng đã là một triệu.

"Bốn trăm nghìn."

Ôn Độ: "Bốn trăm nghìn không may mắn lắm, cậu thêm chút nữa đi. Hay là sáu trăm nghìn, thế nào?"

Thêm hẳn hai trăm nghìn mà gọi là thêm một chút?

Luật Hạo Chi hoàn toàn ý thức được sự khó chơi của tên này.

"Thêm hai trăm nghìn là không thể."

Ôn Độ lại nói: "Nếu cậu giao công trình này cho tôi, tôi có thể giảm giá cho cậu."

Luật Hạo Chi lắc đầu.

"Tôi sẽ mời người từ nước ngoài tới làm nhà máy này. Chờ cậu xây xong nhà kho thì hợp tác cũng kết thúc." Ôn Độ đau răng.

"Thế nên cậu bây giờ là đang qua cầu rút ván đúng không? Làm sao cậu biết người ở nước ngoài nhất định sẽ lợi hại hơn chúng tôi, sao cậu biết tôi làm không tốt?"

Trong lòng Ôn Độ nghẹn một cơn lửa nóng.

Luật Hạo Chi từ nhỏ đã được phương Tây giáo dục, tuy nhà bọn họ là thương nhân yêu nước nhưng cậu ấy vẫn bị ảnh hưởng từ phương Tây khá lớn.

"Công nhân của cậu không đủ chuyên nghiệp." Luật Hạo Chi nói trúng tim đen.

"Không ai vừa bắt đầu đã chuyên nghiệp cả."

Luật Hạo Chỉ vô cùng lạnh nhạt nói: "Cậu có thể đi lấy nhà máy khác để rèn luyện công nhân của cậu. Nhà máy của tôi thì tuyệt đối không thể."

Trước đó Ôn Độ đã nói công trình không thuộc về mình thì cậu muốn nhiều tiền hơn một chút.

"Tám trăm nghìn không ít. Đến lúc đó tôi sẽ vẽ bản thiết kế thi công cho cậu. Sau này có vấn đề gì tôi cũng có thể làm cố vấn cho cậu. Đương nhiên, đây là giá khác."

Ôn Độ nghĩ người ta không cho cậu làm công trình này thì cậu sẽ kiếm ít đi một khoản tiền, đã như vậy cậu cũng không cần khách sáo nữa.

Trong lòng Luật Hạo Chi hít sâu một hơi nhưng trên mặt lại không chút gợn sóng.

"Sáu trăm nghìn. Nếu sau này mời cậu làm cố vấn, tôi sẽ trả thêm phí cho cậu." Đương nhiên giá cả sẽ không thể quá cao.

Luật Hạo Chi đúng là khôn khéo quá mức.

Ôn Độ là người đã được sống lại một lần, nhưng thằng nhóc trước mắt này mới là người thật sự thông minh. Không thể không nói gen của gia tộc này quá mức thần kỳ.

"Đồng ý."

Luật Hạo Chỉ mỉm cười như có như không: "Có cần tôi giúp cậu sắp xếp một chiếc xe tải không?"

"Có thể không?"

Sắc mặt Luật Hạo Chi cứng đờ, cậu ấy có thể nói mình chỉ tốt bụng thuận miệng hỏi một câu thôi được không? Cậu ấy vốn tưởng rằng Ôn Độ sẽ từ chối nhưng nào ngờ Ôn Độ lại vô cùng đồng ý.

Nếu so sánh độ dày của da mặt, cậu ấy cảm thấy mình thật sự không bằng.

"Có thể, tôi còn có thể phái thêm cho cậu mấy vệ sĩ." Luật Hạo Chi giống như nghĩ tới điều gì đó, bổ sung thêm một câu: "Ngoại trừ vệ sĩ tôi sắp xếp cho cậu, tốt nhất là cậu nên tìm thêm vài người nữa."

Ôn Độ nhớ tới tin tức mình đã xem ở kiếp trước.

Trong thời đại đó có một số người kể lại kinh nghiệm lái xe của mình, mỗi một lần đều chấn động lòng người.

Mãi đến sau này an ninh trật tự trở nên tốt hơn thì làm đêm mới an toàn hẳn lên.

Mà hiện tại vừa vặn có rất nhiều người không tìm được việc làm, cả một đám chơi bời lêu lổng cũng muốn có chút ngày lành, vì thế bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạc.

"Cảm ơn đã nhắc nhở."

Nếu không thì có thể cậu đi được nữa đường rồi mới sực nhớ ra.
 
Chương 279


Luật Hạo Chi có chút kiêu ngạo đứng lên: "Không cần khách sáo! Dù sao cậu đã cứu em trai tôi, em gái cậu cũng đã cứu em trai tôi."

Ôn Độ: "..."

Lúc nãy bàn chuyện làm ăn sao không thấy cậu nhớ tới chuyện này?

Ôn Độ không còn gì để nói.

Luật Hạo Chỉ muốn đi: "Khi xe đến, tôi sẽ phái người liên lạc với cậu. Mấy ngày nay cậu đừng đi đâu cả, nhanh chóng vẽ bản thiết kế thi công đi. Trong khoảng thời gian cậu trở về cũng không cần lo lắng người trong nhà xưởng, tôi sẽ trông chừng giúp cậu."

"Lần này thật sự phải cảm ơn cậu." Lời mà Ôn Độ nói không phải lời khách sáo, mà là lời thật lòng.

"Nếu cậu muốn cảm ơn tôi thì vẽ nó sớm một chút, được không? Cậu chậm trễ một ngày, bên tôi sẽ tổn thất rất nhiều tiền."

Luật Hạo Chi thật đúng là có bản lĩnh khiến người ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Ôn Độ chỉ đi ra ngoài hóng gió vài ngày lại bắt đầu bế quan.

Hai tuần sau.

Cuối cùng Ôn Độ cũng xuất quan.

Cậu cầm một chồng bản vẽ thật dày đi tìm Luật Hạo Chi.

Luật Hạo Chi đang bàn chuyện làm ăn với người khác, thấy Ôn Độ đi vào, cậu ấy bèn để Ôn Độ ngồi bên cạnh.

Luật Hạo Chi không có ý giới thiệu hai người với nhau.

Ôn Độ ngồi ở bên cạnh im lặng lắng nghe.

Bọn họ dùng tiếng nước ngoài nói chuyện nhưng Ôn Độ có thể nghe hiểu được toàn bộ.

Cậu biết Luật Hạo Chi đang gặp nhiều vấn đề vật chất với cấp dưới của mình. Sau khi thảo luận xong, bên kia đứng dậy và rời đi.

Luật Hạo Chi quay đầu nhìn Ôn Độ, Ôn Độ lấy bản vẽ ra.

"Tôi đã vẽ xong rồi."

Luật Hạo Chi cầm lên nhìn, cảm thấy khiếp sợ trong lòng, không biết nên dùng từ gì để hình dung.

Mỗi một lần Ôn Độ thật sự đều có thể đổi mới nhận thức của cậu ấy về cậu.

"Cậu định nhận tiền thế nào?"

Ôn Độ nhìn Luật Hạo Chi: "Cậu biết mà còn cố hỏi à?"

Luật Hạo Chi mỉm cười.

"Không bằng cậu về nhà mang ba cậu tới đi? Lúc đó số tiền này có thể chuyển vào sổ tiết kiệm của ông ấy, lúc cậu muốn dùng cũng sẽ rất tiện. Có thể để cho người khác ký hợp đồng, nhưng tương lai cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền, chẳng lẽ cậu định mang hết mớ tiền mặt này về nhà sao? Cậu cảm thấy như vậy thật sự an toàn à?"

Sao Ôn Độ lại không biết cái mà Luật Hạo Chi nói chứ?

"Tôi không biết cậu đang lo lắng cái gì. Nếu cậu lo lắng cho sự an toàn của bà nội và em gái cậu thì tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết. Ở trong nước mình mà có mở cửa để đó thì cũng không có ai vào nhà cậu lấy đồ đạc.”

“Hơn nữa bọn họ còn ở kinh đô, nơi có trật tự an ninh tốt nhất cả nước thì có gì nguy hiểm chứ? Mà bà nội cậu hình như chỉ mới ngoài năm mươi, cũng không phải bảy mươi tám mươi tuổi."

Luật Hạo Chi đã sớm nhìn ra điểm yếu trong lòng Ôn Độ.

"Cậu không thể lúc nào cũng bảo vệ người nhà của mình, làm thế thì khác nào hành hạ cánh gà của bọn họ đâu?"

Luật Hạo Chi còn một câu chưa nói là dùng người ngoài không bằng dùng ba ruột của mình. Làm như vậy cũng không cần bó tay bỏ chân.

Hơn nữa chú Ôn thoạt nhìn dường như không giống người hay quản chuyện.

Hình như hắn tuy không quan tâm chuyện gì nhưng lại rất nghe lời con trai. Con trai bảo hắn đi về phía Tây, hắn tuyệt đối không đi về phía Đông. Mấu chốt là còn không gây chuyện.

Công cụ tốt như vậy phải đi đâu tìm mới được đây?

Thật không hiểu vì sao Ôn Độ không muốn dùng

Luật Hạo Chi cảm thấy mình đã nói xong những gì nên nói rồi, quan trọng nhất là Ôn Độ tự mình lựa chọn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top