Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 140


Không thể vẽ tranh, Kiều Triều cảm thấy buồn chán. Khi nhìn thấy Chân Nguyệt chỉ dùng một cây trâm gỗ cũ để búi tóc, hắn chợt nghĩ: Chân Nguyệt dù sao cũng là thê tử của hắn, mấy ngày nay còn chăm sóc hắn chu đáo, vậy nên có lẽ hắn nên tặng nàng một món quà.

Sau đó, Kiều Triều quyết định đi tìm một khúc gỗ tốt để khắc một cây trâm. Việc điêu khắc trâm đơn giản hơn vẽ tranh, không tốn nhiều sức, chắc hẳn sẽ không bị ai nói gì.

Hôm nay trời đã đẹp hơn một chút, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị dự định vào núi đốn củi. Chân Nguyệt cũng muốn đi xem có gì để hái nên Tiền thị cũng theo cùng, cả nhóm đi vào núi.

Trên đường, họ gặp vài người khác cũng đang mang rổ chuẩn bị vào núi.

"Các ngươi đi đâu vậy? Đào rau dại à?" một người hỏi.

"Đúng, cha chồng và phu quân ta đi đốn củi," Tiền thị đáp.

Người nọ định rủ đi cùng, nhưng khi nhìn thấy Chân Nguyệt liền nuốt lời. Trong lòng họ lo ngại rằng Chân Nguyệt có thể cướp mất rau dại của họ, nên nhanh chóng từ chối: "Thôi, không cần đâu," rồi vội vàng bỏ đi.

Tiền thị thắc mắc: "Sao lại lạ thế?"

Khi vào đến rìa núi, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị bắt đầu đốn củi, còn Tiền thị ở gần đó tìm rau dại.

Chân Nguyệt nhìn quanh một hồi rồi nói với Tiền thị: "Ta đi qua bên kia một chút."

Tiền thị ngẩng lên nhìn thoáng qua: "Ừ, được."

Chân Nguyệt đi sâu vào rừng, phát hiện phía trước có một rừng trúc. Nàng vốn muốn tìm măng, nên nhanh chóng tiến vào. Sau một hồi tìm kiếm, nàng đã tìm thấy măng mùa đông và bắt đầu đào. Nhưng không ngờ, lúc này một con hổ lớn đang kiếm ăn cũng tiến đến gần khu rừng trúc mà nàng không hề hay biết.

Chân Nguyệt liên tiếp đào được ba, bốn củ măng thì bất chợt cảm thấy rùng mình, như có một luồng khí lạnh bao trùm sau lưng, khiến nàng nổi da gà. Bản năng mách bảo rằng có nguy hiểm đang đến gần, giác quan thứ sáu của nàng – thứ đã cứu nàng vô số lần ở mạt thế – lại phát huy.

Quay đầu lại, Chân Nguyệt liền thấy một con hổ khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào nàng từ trong rừng trúc.

Không nghĩ ngợi gì, Chân Nguyệt bật dậy và chạy thật nhanh. Con hổ to lớn cũng lao theo sau. Biết mình không thể chạy thoát, nên Chân Nguyệt lập tức sử dụng dị năng. Những dây mây quanh đó lập tức cử động, quấn chặt lấy chân trước của con hổ, sau đó trói luôn cả chân sau.

Tiếp theo, dây mây quấn lấy thân mình con hổ. Mặc dù con hổ cố gắng kéo đứt các dây mây, nhưng tốc độ của nó ngày càng chậm lại khi những sợi dây mây liên tục trói chặt lấy nó. Con hổ giờ đây chỉ có thể vùng vẫy giữa rừng trúc, bị dây mây kiềm hãm hoàn toàn.

Chân Nguyệt vẫn đang nhanh chóng chạy về phía trước...

Ở phía bên kia, Tiền thị đang mải hái rau dại.

Trên núi, tuyết đã tan hết, nhưng trên các loại rau dại vẫn còn đọng lại một lớp băng mỏng, khiến đôi tay của nàng trở nên tê buốt sau một lúc làm việc.

Thực ra, trong nhà chẳng thiếu thốn gì. Hôm nay Tiền thị ra ngoài chỉ vì ở nhà quá buồn chán, nên muốn ra núi hái chút rau dại cho thoải mái tinh thần.

Tiền thị nhìn quanh không thấy Chân Nguyệt đâu, liền gọi lớn: "Đại tẩu? Đại tẩu?"

Tuy nhiên, đáp lại chỉ là sự im lặng. Lo lắng, nàng chạy ngay đến tìm Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị, nói gấp gáp: "Đại tẩu không thấy đâu, không biết tẩu ấy chạy đi đâu rồi."

Kiều Nhị trấn an: "Đừng lo, ta và cha sẽ đi tìm đại tẩu."

Ba người chuẩn bị vào núi tìm kiếm Chân Nguyệt, thì bất ngờ thấy nàng cõng theo sọt, vừa chạy đến vừa nói gấp gáp: "Cầm lấy đồ, chúng ta phải chạy mau".
 
Chương 141


Tiền thị vừa định hỏi có chuyện gì, thì bỗng nhiên từ trong núi vang lên tiếng "rống" của một con hổ lớn. Tiếng rống lớn vang vọng khiến cả Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, và Tiền thị đều biến sắc. Không chần chừ, cả ba nhanh chóng nhặt lấy đồ và bắt đầu chạy. Tiền thị vì quá hoảng sợ nên suýt ngã, may mà Chân Nguyệt kịp thời đỡ nàng: "Bình tĩnh, đừng gấp."

Tiền thị vẫn chưa hết hoảng loạn, thầm nghĩ: Làm sao có thể không lo lắng được chứ?

Cả bốn người nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm. Trên đường, họ gặp một số người khác, Kiều Đại Sơn lập tức cảnh báo: "Chúng tôi vừa nghe thấy tiếng rống của hổ lớn trong núi. Đừng vào đó nữa."

Những người kia nghe thấy vậy lập tức tái mặt, rồi vội vàng cùng chạy về thôn với họ.

Trong lúc đó, con hổ lớn vẫn đang cố tránh thoát ra khỏi những sợi dây mây, không biết đã bao lâu trôi qua. Khi dây mây dần rút lui trở về vị trí cũ, hổ lớn nhìn xung quanh một lượt, không thấy dấu vết của ai cả, rồi cũng đành bỏ đi kiếm ăn ở nơi khác.

Về đến thôn, Kiều Đại Sơn vội đi tìm trưởng thôn, kể lại sự việc rằng khi họ vào núi đốn củi, đã nghe thấy tiếng rống lớn của con hổ, mà tiếng đó phát ra từ không xa rìa núi.

Trưởng thôn biến sắc, lập tức sai người thông báo cho thôn dân: "Gần đây mọi người tốt nhất đừng vào núi, thậm chí đừng lại gần núi. Hổ đã xuất hiện!".

Còn nhóm của Chân Nguyệt thì đã về đến nhà. Tiền thị thở dốc, chân mềm nhũn, vỗ n.g.ự.c nói: "Làm ta sợ muốn chết!"

Kiều Trần thị từ trong nhà bước ra hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiền thị vội vàng đáp: "Chúng con gặp hổ!"

Kiều Trần thị cũng hốt hoảng, chân tay run rẩy: "Cái gì? Cha ngươi và lão nhị đâu?"

Chân Nguyệt bình tĩnh trả lời: "Bọn họ đi báo cho tưởng thôn rồi, chắc sẽ về ngay thôi."

Kiều Trần thị thở phào: "Vậy là tốt rồi, thật kinh khủng."

Tiền thị vẫn còn bàng hoàng hỏi: "Đại tẩu, tẩu có gặp con hổ ấy không? Lúc ta vừa cúi đầu hái rau, ngẩng lên đã không thấy tẩu đâu. Đang định đi tìm thì tẩu đã vội vã chạy ra bảo chúng ta chạy."

Chân Nguyệt đáp nhẹ: "Không có." Dù có, cũng chẳng thể nói ra.

Tiền thị gật đầu: "Cũng phải, nếu thật sự đụng trúng hổ thì làm sao đại tẩu ngươi có thể chạy thoát được."

Kiều Trần thị lo lắng nhắc nhở: "Mấy ngày tới không cần đi lên núi nữa, thật sự đáng sợ."

Kiều Triều từ trong phòng bước ra, nghe chuyện hổ xuất hiện cũng khuyên: "Dù sao trong nhà cũng còn đồ ăn, tốt nhất mấy ngày này cứ ở nhà thôi."

Kiều Trần thị đồng ý: "Đúng vậy, hơn nữa sắp đến ngày mồng tám tháng Chạp rồi. Chúng ta còn phải chuẩn bị đồ đạc cho tết, xong mồng tám tháng Chạp thì cũng gần đến Tết Nguyên Đán, trong nhà còn nhiều việc phải làm."

Không bao lâu, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng trở về,"Chúng ta đã báo với trưởng thôn rồi, ông ấy đã cử người đi thông báo cho thôn dân không được lên núi nữa."

"Các ngươi cũng đừng đi nữa. Củi lửa trong nhà cũng đủ dùng rồi," Kiều Trần thị nhắc nhở.

"Vâng, nương," Kiều Nhị đáp.

Chân Nguyệt lấy sọt măng ra: "Nương, đêm nay xào một ít, còn lại muối chua để dành ăn dần."
 
Chương 142


Kiều Trần thị ngạc nhiên khi thấy măng,"Ồ, măng lớn thế này, con tìm ở đâu đấy?"

Chân Nguyệt trả lời,"Ở trong núi, phía bên kia sâu hơn một chút, ít người qua lại nên măng mọc nhiều."

Kiều Trần thị nói: "Chỗ đó nguy hiểm lắm, ít người dám vào. Lần sau nếu muốn tìm măng thì để cha con hoặc Kiều Đại đi cùng. Ta sẽ xử lý măng, con vào phòng xem A Sơ đi."

Chân Nguyệt gật đầu, rửa sạch tay rồi vào phòng. Tiểu A Sơ đang nằm trên giường, thấy nàng bước vào liền cười khanh khách. Chân Nguyệt ngồi xuống, nựng bé một lúc lâu.

Kiều Triều bước vào với một cây trâm trên tay, đưa đến trước mặt Chân Nguyệt,"Tặng nàng."

Chân Nguyệt ngạc nhiên nhìn cây trâm,"Gì đây?"

Không thể phủ nhận, cây trâm này đẹp hơn cây trâm gỗ nàng đang dùng rất nhiều. Cây trâm của nàng chỉ là một chiếc gậy gỗ thô sơ, còn cây trâm Kiều Triều đưa có khắc hoa văn tinh tế.

Chân Nguyệt nhận lấy, ngước nhìn Kiều Triều: "Huynh tự làm?"

Kiều Triều gật đầu: "Cảm ơn nàng đã chăm sóc ta hai ngày nay."

Chân Nguyệt đi đến tủ, cẩn thận đặt cây trâm vào: "Không cần cảm ơn, rốt cuộc chúng ta cũng là phu thê".

Kiều Triều trầm ngâm... Họ đã là vợ chồng, nhưng hình như hắn chưa từng thấy mối quan hệ nào như của họ.

Trước đây, giữa nguyên thân và Chân thị ra sao hắn cũng không rõ lắm, trí nhớ về chuyện cũ khá mơ hồ, chỉ nhớ rằng tình cảm giữa hai người không tệ, bằng chứng là họ đã có con.

Nhưng bây giờ... thôi, cứ giữ như hiện tại đã tốt lắm rồi. Nếu Chân Nguyệt đột nhiên thân mật hơn, hắn thậm chí còn cảm thấy không quen.

Kiếp trước, Kiều Triều vì quá bận rộn nên chẳng bao giờ để tâm đến chuyện tình cảm, kết cục là hắn c.h.ế.t trong cô độc, không con cái.

Thấy Chân Nguyệt chỉ đặt cây trâm vào ngăn kéo thay vì mang ngay, Kiều Triều tò mò hỏi,"Sao nàng không đeo luôn?"

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Để mai ta mang, giờ tháo tóc ra rồi búi lại rất phiền."

Tối hôm đó, cả nhà cùng ăn măng mùa đông xào thịt, hương vị rất ngon. Trong bữa ăn, Kiều Trần thị bàn chuyện chuẩn bị cho lễ mồng tám tháng Chạp và Tết.

"Đến lúc đó phải mua ít đồ ăn vặt về, như đậu phộng, hạt dưa, kẹo mạch nha... Năm ngoái ta tính may thêm quần áo mới, nhưng vì quần áo cũ vẫn còn tốt, năm nay chắc không cần may thêm nữa."

"À, năm ngoái còn làm đèn lồng. Nhà mình chắc cũng nên làm vài cái. Tốt nhất là trên đèn lồng có viết chữ cho đẹp. Chắc phải nhờ trưởng thôn viết giúp."

Chân Nguyệt đề xuất: "Sao không để Tam đệ viết?"

Kiều Tam lập tức xua tay,"Không được đâu, chữ của đệ không đẹp."

Chân Nguyệt cười,"Ta thấy chữ đệ cũng khá, lại chỉ viết cho gia đình, ai mà để ý nhiều? Nếu nhờ trưởng thôn viết còn phải tốn tiền nữa."

Nếu không sợ người ngoài nghi ngờ, Chân Nguyệt thậm chí muốn để Kiều Triều viết, vì nàng biết hắn viết chữ rất đẹp. Thực ra, Kiều Triều viết rất tốt, bút pháp thanh thoát, khí khái. Hắn đã được dạy bởi một danh sĩ nổi tiếng, giỏi thi họa, nhưng giờ hắn chỉ im lặng đứng nhìn.

Tuy chữ của Kiều Tam chưa hoàn hảo nhưng cũng đủ để viết trên đèn lồng.

Kiều Tam suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, ta sẽ thử."

Kiều Trần thị tiếp tục dặn dò: "Sắp đến ngày mồng tám tháng Chạp rồi, chúng ta phải chuẩn bị mua đậu các loại về nấu cháo. Nhớ dọn dẹp nhà cửa một lượt nữa, phòng của ai người đó tự lo."
 
Chương 143


Bà nghĩ lại, thấy cần mua nhiều thứ, bèn nói: "Không ổn, ngày mai ta phải đi chợ mua đồ. Lão Nhị, con đi cùng nương, còn đương gia cũng đi theo."

Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn đồng ý: "Dạ, nương."

Bà dặn thêm Kiều Triều: "Lão đại, con ở nhà nghỉ ngơi, coi chừng tôn tử. Lão tam, xem trong nhà có việc gì cần làm thì lo giúp."

Kiều Tam đáp: "Vâng, nương."

Ngày hôm sau, Chân Nguyệt đã thay cây trâm mà Kiều Triều tặng. Kiều Triều có chút tự hào khi nhìn thấy nàng dùng nó, trong lòng cảm thấy rất vui. Cây trâm hắn khắc thực sự đẹp.

Nhìn Chân Nguyệt, Kiều Triều thầm nghĩ: Kỳ thực, nàng có nét rất ưa nhìn, lông mày thanh thoát, đôi mắt long lanh, sống mũi cao, da nàng không quá trắng mịn như tiểu thư khuê các, nhưng trông vẫn khỏe khoắn. So với nước da trắng trẻo của nàng thì Kiều Triều đen hơn nhiều.

Tuy rằng hắn có là "than đen," nhưng vẫn tuấn tú.

Kiều Triều mang theo hài tử, còn Chân Nguyệt thì đi ra phía sau để chăm sóc đất trồng rau. Sáng sớm, Kiều Trần thị cùng mọi người đã lên đường ra chợ.

Khi tới chợ, do gần Tết nên mặc dù trời lạnh, người đi chợ vẫn rất đông, thậm chí còn nhiều hơn trước. Gần Tết, nhiều mặt hàng cũng tăng giá, đến cả bánh bột ngô trước kia chỉ một văn tiền giờ đã tăng lên hai văn tiền.

Kiều Trần thị và Tiền thị đi vào một tiệm tạp hóa, không lâu sau, hai người đã ra khỏi với một túi lớn đầy đồ. Họ tiếp tục đến các cửa hàng khác để mua thêm.

Bỗng từ xa, có tiếng gọi: "Ôi, đây chẳng phải là thông gia sao? Thông gia, cùng nhau đi mua hàng Tết à?" Đó là Chân Dương thị.

Kiều Trần thị nhận ra, liền chào hỏi: "Thông gia, khỏe không? Đúng rồi, chúng tôi cũng ra mua hàng Tết. Còn bà, cũng đi mua sắm à?"

Chân Dương thị đáp: "Đúng vậy, không phải sắp đến mồng tám tháng Chạp sao, ta ra mua ít đồ nấu cháo mồng tám. Thông gia, ta thấy bà mua nhiều đồ thế, mua những gì vậy? Cho ta xem thử." Nói rồi, bà ta định giơ tay lay cái sọt của Kiều Trần thị.

Tiền thị ngay khi thấy Chân Dương thị đến đã cảm thấy không ổn. Lúc thấy bà ta định động vào sọt đồ, Tiền thị nhanh chóng bước tới kéo bà ta lại: "Ôi, Dương đại nương, đại nương mua được gì thế? Để ta xem thử nào."

Nhanh tay, Tiền thị xốc cái nắp rổ của Chân Dương thị lên, liếc qua rồi ngạc nhiên: "Ôi trời, sao nhiều điểm tâm thế! Ta còn chưa ăn được món nào, cho ta thử chút xem sao?"

Chân Dương thị tức tối, nghĩ thầm: "Tiền thị này sao lại không biết xấu hổ đến thế?"

Bà ta nhanh chóng thay đổi tay cầm rổ và nói: "Nhị tức phụ nhà thông gia, đây đều là ta mua cho bọn trẻ. Ngươi sao có thể tranh với tiểu hài tử được?"

Tiền thị làm vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật sao? Con nhà đại nương ăn ngon thế? Con nhà ta chưa được ăn bao giờ! Đưa cho chúng thử chút đi. Dương đại nương, nhà đại nương khá giả quá nhỉ. Tết lần này, đại nương định tặng lễ gì cho đại tẩu ta? Có phải điểm tâm không?"

Chân Dương thị cười ngượng: "Không, không, nhà ta đông trẻ, đến chúng ăn còn không đủ."

Tiền thị thở dài, thất vọng: "Vậy sao, ta cứ tưởng có điểm tâm chứ." Rồi nàng tiếp tục nhìn vào rổ của Chân Dương thị: "Ồ, ta còn thấy có cái gì bọc lại, đó là gì? Là gà quay hay vịt quay? Nhà đại nương đúng là có tiền. Nhà ta đã lâu không được ăn thịt. Có thể cho ta mượn chút tiền mua ít thịt được không?"
 
Chương 144


"Đại nương biết mà, nhà ta hiện giờ thiếu nhiều tiền lắm. Chỉ cần một chút thôi, một trăm văn được không?"

Chân Dương thị giật mình, chuông cảnh báo trong đầu kêu to. Bà ta vội vàng chối: "Không, không có, ta làm gì còn tiền. Mua đồ xong là ta hết sạch tiền rồi. À, ta nhớ tức phụ nhà ta đang chờ bên kia, ta phải đi tìm nàng. Ha ha, các ngươi cứ mua sắm tiếp nhé."

Chân Dương thị vội vã bỏ đi, suýt chút nữa quên mất việc Kiều gia đang nợ tiền.

Tiền thị cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Không uổng công mấy ngày nay học hỏi từ đại tẩu về cách "đối nhân xử thế." Đại tẩu nói đúng, nếu không muốn cho người khác vay tiền, tốt nhất là đừng dây dưa với họ.

Khi trở về nhà, Tiền thị liền kể lại việc gặp Chân Dương thị cho Chân Nguyệt nghe: "Đại tẩu... Lúc đó ta sợ Dương đại nương sẽ muốn xem nhà mình mua gì, nên mới nói vậy. Ta thật sự không có ý gì xấu."

Vì Chân Dương thị là nương của Chân Nguyệt, nên sau khi suy nghĩ lại, Tiền thị có phần lo lắng Chân Nguyệt sẽ trách mình.

Chân Nguyệt chỉ cười nhẹ: "Không sao đâu, lần sau gặp lại cứ tiếp tục làm vậy. Ta chỉ mong muội cũng đối xử như thế với nương của muội, đừng để lần nào cũng đi vay tiền."

Tiền thị ngượng ngùng cười: "Những người khác thì ta có thể làm vậy, nhưng gặp nương đẻ ra mình thì khó quá. Mỗi lần nghe nương than thở, lại thấy mềm lòng."

Bên kia, Kiều Đại Sơn đang bận rộn làm đèn lồng để chuẩn bị treo trong dịp Tết. Không cần làm quá phức tạp, chỉ cần treo lên là được. Kiều Nhị và Kiều Tam cũng đang giúp đỡ.

Kiều Trần thị ở trong phòng kiểm tra những thứ đã mua và liệt kê những thứ còn thiếu. Bỗng nhiên bà thốt lên: "Ôi trời, ta quên mất chưa mua bùa đào! Thôi vậy, chờ gần Tết ta lại đi chợ mua, cũng không cần gấp."

Chân Nguyệt vừa lúc đi vào, nhớ đến cây trâm mà Kiều Triều đã làm cho nàng, liền đề nghị: "Để Kiều Đại làm, huynh ấy sẽ làm được."

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Lão đại biết làm sao?"

Chân Nguyệt đáp,"Nếu đã biết làm trâm thì chắc chắn cũng biết làm bùa. Con sẽ nói với huynh ấy."

Kiều Trần thị hơi lưỡng lự: "Vậy con cứ hỏi thử xem, nếu không được thì ta sẽ đi chợ mua, hoặc nhờ cha chồng con làm."

Khi Kiều Triều nghe Chân Nguyệt bảo làm bùa đào, hắn ngạc nhiên chớp mắt: "Á... Thực ra ta chưa làm bao giờ."

Chân Nguyệt kiên nhẫn đáp,"Huynh làm được cây trâm, thì việc này cũng không khó đâu."

Trước ánh mắt tin tưởng của Chân Nguyệt, Kiều Triều đành đáp: "Vậy cho ta xem qua bùa đào trước."

Rất nhanh sau đó, Kiều Trần thị mang ra bùa đào cũ. Đơn giản là trên đó viết tên của các vị thần cửa hoặc khắc hình môn thần.

Chân Nguyệt đề nghị,"Khắc thì tốn thời gian, huynh chỉ cần làm hình dạng bùa rồi để Tam đệ viết chữ lên là được."

Kiều Triều gật đầu,"Được thôi." Sau khi đã làm cây trâm, hắn cảm thấy tay nghề của mình đã tiến bộ. Hắn nghĩ rằng lần này làm thủ công sẽ không bị Kiều Đại Sơn chê bai nữa.

Nhà họ Kiều vẫn còn gỗ đào, nên Kiều Triều chọn một khúc tốt, bắt đầu cắt gọt thành hình bùa.

Sau khi cho Tiểu A Sơ b.ú xong, Chân Nguyệt đặt con lên giường trong phòng Kiều Trần thị, rồi bảo: "Tiểu Hoa, giúp ta trông đệ đệ nhé."

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo lập tức chạy tới: "Vâng, mợ cả."

Chân Nguyệt liền trở về phòng mình để bắt đầu dọn dẹp. Có lẽ do thời tiết lạnh, không thấy bóng dáng con gián nào, khiến Chân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Nàng thực sự ghét loài côn trùng này.
 
Chương 145


Trong phòng có nhiều thứ linh tinh, còn có mấy bao lương thực lớn, vì dạo trước trong thôn gặp trộm, nên lương thực được cất kỹ ở một góc phòng. Nhà không lớn lắm, chỉ có một chiếc giường, một cái tủ, một cái bàn nhỏ và vài chiếc ghế, đủ để làm căn phòng trông chật chội.

Ở góc tường còn đặt một con d.a.o và cái cuốc, để phòng khi trong nhà có trộm, có thể nhanh chóng lấy vũ khí phòng vệ. Chân Nguyệt lau sạch từng ngóc ngách, từ giường, tủ cho đến sàn nhà.

Mọi người trong nhà đều bận rộn với việc của mình.

Ngày hôm sau, Kiều Trần thị đã bắt đầu ngâm đậu để sáng sớm mai nấu cháo mồng tám tháng Chạp. Kiều Triều cũng đã hoàn thành bùa đào, chỉ cần Kiều Tam viết tên của các vị thần cửa lên là xong.

"Tam đệ, giúp ta viết tên Thần Đồ và Úc Lũy lên bùa đào," Kiều Triều đưa hai tấm bùa cho Kiều Tam.

Kiều Tam đáp: "Thần Đồ, Úc Lũy? Được."

kiều Tam mang bùa đào về phòng, suy nghĩ kỹ rồi mới bắt đầu viết. Trong khi đó, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị vẫn đang bận rộn làm đèn lồng ngoài sân.

Trong phòng, Chân Nguyệt cùng Kiều Trần thị và Tiền thị cắt giấy dán cửa sổ. Mặc dù Chân Nguyệt nhìn có vẻ hiểu, nhưng tay nàng lại không làm theo được. Mỗi lần cắt, nàng lại tạo ra một hình thù kỳ lạ, không ra dáng cửa sổ.

Tiền thị nhìn thấy mà khóe miệng run rẩy,"Đại tẩu... hay tẩu đi xem Tiểu A Sơ đi, để chỗ này cho muội và nương lo là được." Nói như vậy để tránh Chân Nguyệt lãng phí giấy đỏ.

Chân Nguyệt cười gượng,"Ta cũng đang nghĩ vậy. Nhưng đừng lãng phí giấy, ta sẽ dán cái này lên tủ trong phòng của ta thôi." Sau đó nàng đặt kéo xuống và bế Tiểu A Sơ lên.

Cả nhà bận rộn suốt cả ngày. Đến tối, Kiều Triều nhìn thấy những tấm giấy dán cửa sổ trên bàn, không khỏi im lặng một lúc... Đây là song cửa sổ sao?

Chân Nguyệt thấy Kiều Triều nhìn tấm giấy cắt của mình, liền hỏi,"Có chuyện gì sao? Đây là song cửa sổ mà? Ta sẽ dán nó lên tủ, không cần dán lên cửa sổ đâu."

Kiều Triều thở phào, may là không dán lên cửa sổ, nếu không thật sự xấu hổ.

"Nàng cắt cái này?"

Chân Nguyệt hừ nhẹ,"Ừ, chính ta cắt đấy."

Kiều Triều ngạc nhiên, thì ra Chân Nguyệt cũng có thứ không giỏi.

Tối hôm đó, cả nhà đều đang ngon giấc thì bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai từng đợt.

"Có hổ!"

"A a a! Mau, có hổ a!"

Nghe thấy tiếng hét kinh hoàng bên ngoài, Kiều Triều lập tức bật dậy, cầm lấy khảm đao cạnh giường rồi lao ra ngoài.

"Nàng ở nhà, đừng ra ngoài!" – hắn dặn dò Chân Nguyệt.

Kiều Nhị cũng nghe thấy tiếng động, vội vã chạy theo ra ngoài. Kiều Đại Sơn định bước ra thì bị Chân Nguyệt giữ lại: "Cha, đừng ra ngoài."

Kiều Đại Sơn dừng bước, nghe Chân Nguyệt tiếp tục nói: "Hổ không phải lợn rừng, nó nguy hiểm hơn nhiều. Con sợ nó sẽ lao vào nhà, cha ở lại đây, phòng trường hợp cần bảo vệ gia đình."

Kiều Trần thị hốt hoảng kéo Kiều Đại Sơn trở vào,"Phải đó, nếu hổ xông vào nhà thì sao? Nó chạy nhanh lắm!"

Kiều Đại Sơn gật đầu đồng ý,"Được rồi, ta sẽ ở lại. Ta sẽ đóng cửa. Gọi nhị tức phụ và lão tam tới đây, cả nhà ta sẽ tập trung trong một phòng. Tức phụ lão đại, ngươi cũng ôm cháu nội lại đây."

"Vâng."

Cả gia đình tụ lại trong phòng Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn, lòng ai nấy đều run sợ. Ba đứa trẻ cũng tỉnh giấc, co cụm trên giường.

Mọi người đều không ngủ được, bên ngoài im lặng hơn nhưng không ai biết tình hình ngoài đó ra sao.

Kiều Triều cầm khảm đao chạy đến nơi, thấy con hổ đã nhảy lên mái một ngôi nhà, còn gia đình bên trong thì không ngừng la hét: "Cứu với! Cứu với!
 
Chương 146


Hổ phát ra một tiếng "Rống!" vang dội, rồi nhảy xuống đất, lao về phía cửa đ.â.m mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa không đủ kiên cố, đã bị con vật khổng lồ va chạm làm kêu răng rắc.

Những người đàn ông trong thôn đứng quanh, tay cầm vũ khí nhưng ai nấy đều sợ hãi không dám lao vào. Một người hét lên,"Trưởng thôn, làm gì bây giờ?"

Trưởng thôn Kiều Phong đáp,"Phải g.i.ế.c nó! Nếu không nó sẽ chạy tới nhà ngươi và ăn sạch gia đình ngươi thì làm sao bây giờ?"

Kiều Triều đứng quan sát tình hình, Kiều Nhị run rẩy bên cạnh,"Đại ca, làm sao bây giờ?"

Kiều Triều nhìn đệ đệ,"Nếu lát nữa con hổ tấn công, đệ phải nhớ chạy, tốt nhất là trốn vào trong nhà, đóng cửa kỹ."

Bên kia, hổ lớn vẫn đang đ.â.m cửa, bên trong là tiếng thét thất thanh,"A a a! Nó sắp vào rồi! Nó sắp vào rồi!"

Một giọng phụ nữ yếu ớt vang lên,"Ngô thị, ngươi ra ngoài đi, để nó ăn ngươi. Nó ăn no rồi thì sẽ không ăn hết chúng ta và cả cháu nội của ta!"

Ngô thị trợn tròn mắt,"Nương! Sao người có thể nói vậy?"

Một giọng phụ nữ khác cũng đang run rẩy, run rẩy nói: "Đại tẩu, ngươi đi ra ngoài đi! Nếu ngươi ra ngoài, chúng ta mới có cơ hội sống!

Ngô Thị nhìn về phía trượng phu của mình, nhưng hắn ta không dám đối diện với nàng, thậm chí còn quay mặt sang hướng khác. Ngô Thị cảm thấy lòng mình lạnh lẽo như tro tàn, không ngờ người mà nàng đã gả cưới lại là kẻ như thế, mà ngay cả gia đình này... cũng đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.

Trong khi đó, cánh cửa bị con hổ đ.â.m đến sắp sập. Chỉ một giây nữa thôi, con hổ sẽ lao vào nhà. Bất ngờ, bà bà của Ngô Thị, Lương Thị - được mọi người gọi là bà Lương - nắm lấy Ngô Thị, đẩy nàng ta ra trước để làm vật hiến tế!

Ngay lúc cánh cửa bị phá tan, con hổ há miệng to chuẩn bị tấn công thì bất ngờ, một người kỵ sĩ lao lên lưng nó. Người đó không ai khác chính là Kiều Triều, với một nhát khảm đao c.h.é.m mạnh vào lưng con hổ!

Con hổ kêu lên một tiếng "Rống" đau đớn, rồi bắt đầu nhảy nhót điên cuồng, cố gắng quăng Kiều Triều xuống. Dù bị lắc mạnh, nhưng Kiều Triều vẫn giữ vững thăng bằng và c.h.é.m thêm một nhát nữa vào lưng nó.

Kiều Phong ở bên cạnh hét lớn chỉ huy,"Mọi người, mau lên! Hổ đã bị thương!"

Những người dân làng cầm giáo mác, trường mâu xông lên tấn công. Nhưng con hổ vẫn tránh né rất nhanh. Nó gầm lên một tiếng đe dọa, nhưng khi thấy đám đông tấn công mình, nó chợt do dự.

Kiều Triều chuẩn bị c.h.é.m vào đầu hổ, nhưng con quái vật đột ngột nhảy lên, quay mình mạnh khiến hắn bị hất xuống đất. Ngay lúc hổ chuẩn bị vung móng vuốt giáng lên Kiều Triều, thì Kiều Nhị đột ngột lao đến, vung cái cuốc đập vào người con quái!

Kiều Triều lợi dụng cơ hội lăn sang một bên, tránh được đòn chí mạng và nhanh chóng cầm khảm đao, tiếp tục chiến đấu với con quái vật. Những người khác cũng kịp chạy tới trợ giúp.

Con hổ bị thương nặng, lưng nó có hai vết thương sâu, nhìn thấy đám người mang theo đuốc và có người chuẩn bị ném đuốc để thiêu cháy nó. Con quái thông minh nhận ra sự nguy hiểm, nên nhanh chóng nhảy lên bỏ chạy, lao về phía những ngôi nhà khác trong thôn.

Mọi người vội vã đuổi theo.

Kiều Nhị lúc đầu vẫn còn chấn kinh khi thấy Kiều Triều cưỡi lên lưng hổ và c.h.é.m nó. Hắn không ngờ rằng đại ca nhà mình lại dũng mãnh đến vậy, có thể chiến đấu với một con quái lớn như thế.

Khi thấy Kiều Triều bị quăng xuống đất, Kiều Nhị lập tức bừng tỉnh, chạy tới giúp đỡ. Chân hắn đã không còn run rẩy nữa, lòng chỉ lo lắng nếu đại ca bị thương thì sẽ ra sao.
 
Chương 147


Nhìn theo hướng con hổ lớn bỏ chạy, sắc mặt Kiều Triều đột ngột thay đổi. Hướng mà con quái đang lao tới chính là nhà của họ. Không chần chừ, Kiều Triều lập tức phóng nhanh về phía nhà mình.

Trong khi đó, Ngô Thị vẫn ngồi bệt trên đất, không nhúc nhích. Bà Lương, người đã đẩy nàng ra làm mồi nhử, run rẩy bước ra khỏi nhà, thở phào nhẹ nhõm khi thấy con hổ đã rời đi. Trượng phu của Ngô Thị, Vương Sùng vội vàng chạy tới, cố gắng nâng nàng dậy.

Ngô Thị giáng một cái tát mạnh vào mặt Vương Sùng, khiến hắn ta ngây người không nói nên lời.

Bà Lương nhìn thấy cảnh đó liền hét lớn: "Ngươi đánh con ta làm gì!" Bà ta lao tới định tát Ngô Thị, nhưng bị Ngô Thị đẩy ngược lại, và "bốp" một tiếng, Ngô Thị tát thêm một cái vào mặt bà Lương, đẩy bà ta ngã nhào xuống đất.

"Ai da!" Bà Lương ôm mặt kêu lên, Vương Yên vội chạy đến đỡ mẹ chồng,"Tẩu tử, ngươi làm gì vậy?"

Ngô Thị cười lạnh lẽo: "Làm gì à? Đánh mấy kẻ vô tâm như các ngươi!"

Bà Lương chỉ tay vào Ngô Thị, run rẩy: "Ngươi điên rồi! Ta sẽ bảo nhi tử ta hưu ngươi!"

Ngô Thị đáp thẳng thừng: "Hưu thì hưu! Ngươi bảo hắn hưu ta đi!" Nàng nhìn trượng phu mình khinh bỉ: "Đồ vô dụng!

Bà Lương định vùng dậy để lao vào đánh Ngô Thị, nhưng Ngô Thị đã đi vào bếp, cầm lấy một con d.a.o lớn và tiến tới. Vương Sùng giơ hai tay lên sợ hãi: "Lâm Nhi, bình tĩnh lại! Bình tĩnh nào!"

Bà Lương cũng sợ hãi đến run lẩy bẩy: "Ngô Thị, ngươi định làm gì?"

Ngô Thị lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi mạnh tay c.h.é.m con d.a.o xuống bàn,"Lần sau các ngươi còn dám đẩy ta ra làm mồi, ta sẽ c.h.é.m hết! Nếu ta sống không tốt, các ngươi cũng đừng mong yên ổn. Có giỏi thì hưu ta đi!"

Cả nhà im lặng, không ai dám lên tiếng. Đứa con nhỏ của Ngô Thị khóc thét lên vì sợ hãi.

Ngô Thị bế con mình vào phòng nghỉ, không thèm thu xếp đồ đạc, mặc kệ tất cả.

Bên ngoài, con hổ bị thương chạy loạn khắp nơi, xông vào nhiều nhà trong thôn, ăn sạch gà trong sân và phá phách đồ đạc. Nhưng khi thấy đám người truy đuổi phía sau, nó lại chạy tiếp về phía trước.

Ở nhà Chân Nguyệt, cả gia đình co cụm trong phòng, không ai dám bật đèn. Họ đã nghe thấy tiếng la hét từ xa. Chân Nguyệt biết rằng con hổ đang tiến đến gần.

Nàng lập tức bảo Kiều Đại Sơn tắt đèn, cả nhà lặng lẽ thu mình trong góc, Chân Nguyệt ôm chặt Tiểu A Sơ. Đứa trẻ vẫn đang ngủ say, không hề biết gì.

Bỗng nhiên, có tiếng đồ vật ngã vang lên từ ngoài sân, lũ gà trong góc chuồng bắt đầu kêu inh ỏi. Hơi thở hổn hển của con hổ cũng vang vọng vào trong nhà.

Mọi người nín thở, che miệng không dám phát ra âm thanh, sợ bị con hổ phát hiện. Kiều Đại Sơn trước đó đã kéo con lừa vào nhốt trong bếp, để tránh việc con hổ ăn thịt nó.

Nhưng đúng lúc ấy, Tiểu A Sơ bỗng nhiên bật khóc lớn,"Oa oa oa!"

Chân Nguyệt vội vàng đưa tay bịt miệng con, nhưng ngay sau đó nhận ra làm vậy sẽ khiến đứa trẻ khó chịu. Nàng liền thả tay ra, ôm Tiểu A Sơ và nhẹ nhàng dỗ dành.

Tuy nhiên, tiếng khóc đã lọt vào tai con hổ. Nó từ từ tiến về phía căn nhà có tiếng khóc."Rầm!" Một tiếng va mạnh, con hổ bắt đầu tông cửa.
 
Chương 148


Tiếng hét "A a a!" của Tiền thị và Kiều Trần thị vang lên không kìm nén nổi, và cả ba đứa bé gái cũng hoảng sợ òa khóc, tiếng khóc vang vọng khắp nhà.

Tay Kiều Đại Sơn cầm chặt cái cuốc, đứng trước cửa với đôi chân run rẩy. Dù sợ hãi, ông vẫn không lùi bước, bởi phía sau ông là gia đình đang dựa vào mình. Kiều Tam đứng ngay sau Kiều Đại Sơn, tay cầm một cây gậy, dù mồ hôi lạnh đã thấm đầy trán, nhưng hắn biết mình không thể lùi bước. Người thân đang cần hắn bảo vệ.

Tiếng đập cửa vang lên liên tục, loảng xoảng từng hồi như thể sắp đổ sập. Chân Nguyệt mở cửa sổ, định bảo mọi người chạy thoát qua lối đó, nhưng bên ngoài dường như có người đã tới.

Con hổ không còn đ.â.m vào cửa nữa, thay vào đó, nó đang đánh nhau với những người bên ngoài.

Thở phào nhẹ nhõm, Chân Nguyệt cố gắng dỗ dành Tiểu A Sơ nín khóc rồi trao thằng bé cho Kiều Trần thị: "Nương, nương ôm hắn đi. Con ra ngoài xem tình hình."

Kiều Trần thị mắt vẫn còn đẫm nước, run run nói: "Ngươi cẩn thận một chút."

"Vâng," Chân Nguyệt đáp gọn.

Nàng bước đến cửa, nhìn ra qua kẽ hở. Bên ngoài trời đen kịt, nhưng ánh đuốc của những người đang chiến đấu với con hổ trong sân nhà nàng chiếu sáng một góc.

Chân Nguyệt thấy Kiều Triều cầm khảm đao lao thẳng về phía con hổ, trong khi những người khác cũng vung vũ khí tấn công nó. Kiều Nhị từ góc sân hất củi lửa về phía con quái, còn có người ném đá về phía nó.

"Bốp!" Một tiếng vang lớn, ai đó vô tình làm rơi vật gì đó lên mái nhà Kiều gia, khiến một phần nóc nhà sập xuống.

Chân Nguyệt thấy rõ Kiều Triều c.h.é.m mạnh vào bụng con hổ, khiến nó rống lên và nhắm thẳng vào hắn. Kiều Triều lập tức lùi lại, và con hổ nhanh chóng đuổi theo, rời khỏi sân nhà Kiều gia.

Chân Nguyệt nhanh chóng đóng cửa sau lại, tay cầm chắc cái cuốc, dặn dò: "Các ngươi ở yên trong nhà, đừng ra ngoài."

Rồi nàng chạy ra ngoài, chứng kiến mọi người đang hợp sức tiêu diệt con hổ. Một người suýt bị con quái ăn thịt, may mắn được Kiều Triều kịp thời cứu, nhưng cánh tay hắn cũng đã bị thương nặng, lộ cả xương.

Kiều Triều, dù bị thương, ánh mắt vẫn đầy quyết tâm, hắn cầm khảm đao, nhảy lên và c.h.é.m thẳng vào người con hổ.

Con hổ cuồng loạn nhảy lên, định hất Kiều Triều khỏi lưng, nhưng bỗng nhiên, từ mặt đất đen nhánh xuất hiện những dây leo lớn, quấn chặt lấy chân của nó. Con hổ mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.

Thừa dịp này, Kiều Triều rút khảm đao, đ.â.m thẳng vào bụng con hổ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nó cố gắng bò dậy nhưng bốn chân đều bị dây leo cuốn chặt. Trong bóng đêm, không ai chú ý đến những dây leo bí ẩn ấy.

Kiều Triều rút thanh đao ra, m.á.u từ con quái vật b.ắ.n lên mặt hắn, khiến vẻ ngoài trở nên dữ tợn. Mọi người thấy con hổ không thể đứng dậy, lập tức dùng trường mâu đ.â.m vào thân nó.

Kiều Triều lần nữa c.h.é.m mạnh xuống đầu con quái vật.

Con hổ giãy giụa, cố gắng bỏ trốn, nhưng dường như bị một thứ gì đó giữ lại, không thể nào đứng lên được. Cuối cùng, sau nhiều nhát c.h.é.m và các đòn tấn công khác, đôi mắt của con hổ mờ dần rồi từ từ khép lại.

Kiều Triều kiệt sức, ngã xuống thân xác của con hổ. Mọi người xung quanh cũng đổ sụp xuống đất, mệt lả.

"Con hổ đã chết!"

"Chúng ta g.i.ế.c được hổ rồi!"

Những tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Cả những người bị thương nặng, dù còn tỉnh táo, cũng bật cười nhẹ nhõm.

Trưởng thôn Kiều Phong lập tức ra lệnh đưa những người bị thương về nhà và gọi đại phu. Kiều Nhị vội vàng chạy đến bên Kiều Triều, lo lắng hỏi: "Đại ca, đại ca! Ngươi ổn chứ?"
 
Chương 149


Kiều Triều thở dốc,"Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút."

"Vậy thì tốt rồi, không sao là tốt rồi." Kiều Nhị thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống cạnh xác con hổ.

Chân Nguyệt lúc này đã thả lỏng, vỗ n.g.ự.c bình tĩnh lại. Nàng quay về phòng và gõ cửa: "Cha nương, con hổ đã bị g.i.ế.c rồi, mọi người có thể ra ngoài."

Kiều Đại Sơn lập tức mở cửa, trong tay vẫn cầm cái cuốc, chạy ra ngoài. Ông nhìn thấy Kiều Triều đang nằm trên xác con hổ, còn Kiều Nhị ngồi cạnh, liền hốt hoảng lao đến: "Lão đại, lão nhị!"

Thấy cả hai vẫn mở mắt, ông thở phào, tay run rẩy cũng dần ổn định lại."Lão đại, lão nhị, các con không sao chứ?" Nhìn thấy m.á.u trên người Kiều Triều, ông hỏi: "Lão đại, con bị thương ở đâu?"

Kiều Triều đáp: "Không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay."

Kiều Đại Sơn quay sang hỏi Kiều Nhị: "Còn con thì sao, lão nhị?"

Kiều Nhị lắc đầu,"Con không sao." Thực ra, hắn chưa dám lao lên nhiều, chủ yếu là vì Kiều Triều luôn xông pha phía trước chiến đấu với con hổ.

Kiều Đại Sơn vỗ nhẹ lên đầu Kiều Nhị,"Thế còn không mau giúp ta cõng đại ca con về!"

"Vâng, vâng." Kiều Nhị phản ứng nhanh chóng, đỡ Kiều Triều lên lưng Kiều Đại Sơn và giúp đưa hắn về phòng.

Lúc này, trong phòng Kiều gia đã sáng lên ánh nến. Khi Kiều Triều được đưa vào, Chân Nguyệt lập tức tiến đến, hỏi,"Huynh bị thương ở đâu?"

Kiều Triều nằm xuống giường,"Có lẽ tay và chân đều bị thương một chút, nhưng không nghiêm trọng."

Chân Nguyệt hướng ra cửa gọi,"Nhị đệ muội, giúp ta đun ít nước ấm nhé."

"Được, đại tẩu!" Tiền thị vừa định chạy lại xem tình hình, nghe thấy lời Chân Nguyệt liền vội vàng quay về phòng bếp, ngoài việc đun nước ấm, nàng còn chuẩn bị thêm mì sợi.

Bên này, Chân Nguyệt đang giúp Kiều Triều cởi áo. Khi kéo tay áo lên, nàng phát hiện tay Kiều Triều mềm nhũn, không còn sức. Cánh tay hắn bị trầy xước nhiều nơi, vết thương trông khá đáng sợ. Trên chân cũng có một vết rạch sâu, chảy máu, đầu gối và đùi đều bị trầy xước.

Chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, Kiều Triều cảm thấy hơi xấu hổ, thêm vào đó là cảm giác lạnh khiến da hắn nổi cả da gà.

Chân Nguyệt nhìn hắn, rồi quay sang Kiều Nhị: "Nhị đệ, phiền đệ chuẩn bị chút than hồng mang vào."

"Được, đại tẩu, ta đi ngay." Kiều Nhị nhanh chóng rời đi.

Kiều Trần thị, sau khi dỗ Tiểu A Sơ ngủ và giao cho Tiểu Hoa trông nom, cũng đi vào. Nhìn thấy tình trạng của Kiều Triều, nước mắt bà liền chảy ra,"Lão

đại, con không sao chứ?"

Kiều Triều chưa kịp trả lời, Chân Nguyệt đã nói: "Nương, trong nhà có rượu phải không? Lấy lại đây cho con, với cả còn băng vải và thuốc trị thương nữa."

Trước kia, Kiều Trần thị đã mua sẵn băng vải và thuốc trị thương phòng trường hợp Kiều Triều bị thương khi đi săn, không ngờ hôm nay lại phải dùng đến.

Kiều Trần thị đáp: "Có, ta đi lấy ngay." Bà lau nước mắt rồi nhanh chóng chạy đi.

Chẳng mấy chốc, nước ấm cũng được mang đến. Chân Nguyệt cẩn thận rửa sạch vết thương cho Kiều Triều, sau đó dùng rượu để sát trùng. Mỗi khi rượu chạm vào vết thương, Kiều Triều đau đến mức phải nghiến răng.

Chân Nguyệt nhìn hắn rồi nói,"Nếu đau quá thì cắn một thanh gỗ. Tam đệ, đi tìm một thanh gỗ lại đây."

"Rõ, đại tẩu."

Kiều Triều lắc đầu,"Không cần."

Chân Nguyệt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục dùng rượu lau vết thương. Khi Kiều Tam mang thanh gỗ tới, Kiều Triều dù kiên cường vẫn phải cắn chặt thanh gỗ vì Chân Nguyệt đã đổ thẳng rượu lên vết thương lớn trên đùi hắn, khiến vết thương đau đến nỗi cả chân hắn run rẩy.

Chân Nguyệt ấn chân hắn lại, sau khi làm sạch và sát trùng vết thương, nàng bôi thuốc rồi cẩn thận băng bó.
 
Chương 150


Kiều Triều buông lỏng miệng, thanh gỗ trong miệng rơi xuống, hắn thở hổn hển vài hơi, còn Kiều Tam đứng bên cạnh liền giúp hắn lau mồ hôi trên trán.

Lúc này, Kiều Phong bỗng nhiên từ bên ngoài bước vào, hỏi: "Kiều Đại sao rồi? Bị thương nặng không?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Cũng chỉ bị thương một chút thôi."

Kiều Phong bước vào nhìn Kiều Triều một lát, rồi nói: "Không sao là tốt rồi. Lần này, Kiều Đại là công thần lớn nhất. Ta sẽ báo cáo lên nha môn, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

Kiều Đại Sơn đáp: "Tốt quá, cảm ơn trưởng thôn."

"Không có gì, các ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Ta còn vài việc phải làm, đi trước đây."

"Vâng."

Sau đó, Kiều Triều và Kiều Nhị ăn chút gì đó rồi cả nhà chuẩn bị nghỉ ngơi. Trời đã gần sáng, Chân Nguyệt dọn dẹp xong một chút rồi nằm xuống bên cạnh Kiều Triều. Hắn đã ngủ say vì quá mệt mỏi.

Chân Nguyệt chỉ ngủ được hơn một canh giờ rồi thức dậy. Trong sân nhà lúc này là một mớ hỗn độn, Kiều Trần thị và mọi người trong nhà cũng đã dậy.

Hôm nay vốn là ngày mồng tám tháng Chạp, mọi người đáng ra phải vui vẻ chuẩn bị ăn tết, ai ngờ đêm qua lại gặp phải bao nhiêu chuyện không may.

Cả nhà giờ không còn con gà nào, tất cả đều bị con hổ ăn hết. Trong sân vẫn còn m.á.u tươi của hổ, đồ đạc ngổn ngang khắp nơi, mái ngói trên phòng Kiều Nhị cũng bị đánh nát.

Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đang thu dọn trong sân. Cổng chính đã hỏng, phải sửa lại. Cửa phòng của Kiều Trần thị cũng bị hư, thêm vào đó là một đoạn tường bị sụp đổ.

Biết bao nhiêu việc phải làm, mà Kiều Triều hiện tại lại đang bị thương.

Chân Nguyệt nói: "Cha, có lẽ vẫn nên mời đại phu đến xem qua Kiều Đại."

Kiều Đại Sơn đáp: "Ta biết rồi, đại phu đang ở nhà Trần gia, Trần Nhị Trụ bị thương khá nặng. Lúc trước ta đã đến đó, đợi một chút xem tình hình thế nào rồi sẽ đi mời đại phu về."

"Vâng."

Kiều Tam vừa thức dậy, nghe vậy liền nói: "Cha, để con đi, con sẽ đưa đại phu về."

"Được, thế cũng tốt."

Sau khi rửa mặt xong, Kiều Tam liền vội vã rời đi.

Kiều Nhị vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng, đêm qua hắn cũng quá mệt mỏi, suýt nữa thì bị dọa sợ đến phát khóc.

Chân Nguyệt sau khi rửa mặt xong liền nghe thấy Tiểu A Sơ khóc, nàng thở dài một hơi, rồi đi lại bế con lên. Sau khi thay tã và cho con bú, nàng dỗ Tiểu A Sơ mãi mới ngủ yên, rồi nhẹ nhàng đặt con xuống giường.

Để chắc chắn con không rơi khỏi giường, nàng cẩn thận đặt chăn quanh giường rồi mới chạy ra sân giúp mọi người dọn dẹp.

Khi Kiều Triều tỉnh lại, đại phu đã đến giúp hắn bắt mạch, cả gia đình đều đứng quanh giường. Sau khi bắt mạch xong, đại phu mở băng mà Chân Nguyệt đã băng bó cho Kiều Triều từ đêm qua, kiểm tra vết thương một chút.

"Xử lý rất tốt, không có vấn đề gì. Ta có bình kim sang dược, dùng sẽ giúp lành nhanh hơn. Nếu các ngươi muốn, ta có thể bán cho, nhưng nhà các ngươi cũng có thuốc trị thương, chỉ là công hiệu đến chậm hơn chút."

Chân Nguyệt liền đáp: "Nhà chúng ta lấy một lọ." Hiện giờ không dùng thì về sau cũng có thể cần đến. Qua sự việc lần này, nàng hiểu rõ hơn rằng trong nhà cần dự phòng một ít dược liệu. Nếu có cảm mạo, sốt hoặc bị thương như hiện tại, không cần phải chờ đại phu đến nữa.

"Được, giá có hơi cao, mỗi lọ là nửa lượng bạc."

Kiều Trần thị định lấy tiền, nhưng Chân Nguyệt đã nhanh chóng đưa tiền ra, đây là tiền từ việc Kiều Triều bán bức họa lần trước, nàng giữ lại vì đó là tiền do Kiều Triều kiếm được, không nỡ giao nộp hết.
 
Chương 151


Một bên, Tiền thị không khỏi ngạc nhiên trong lòng: Đại tẩu tích lũy được nhiều tiền thế này sao?

Sau khi đại phu rời đi, Kiều Triều cũng từ trên giường đứng dậy. Thực ra, vết thương của hắn không nặng lắm, chỉ là vài vết thương nhỏ.

Bên ngoài, quan phủ đã đến thôn sau khi nhận được tin về việc con hổ đã bị giết. Khi các quan binh trông thấy t.h.i t.h.ể của con hổ, họ sững sờ, bởi vì con hổ quá lớn.

Một trong những quan binh hỏi: "Các ngươi làm sao g.i.ế.c được nó?"

Kiều Phong còn chưa kịp trả lời thì Đinh Nhị đã nhanh miệng: "Ta biết, ta biết! Chủ yếu là do Kiều Đại giết, những người khác tuy có giúp, nhưng công lao lớn nhất vẫn là Kiều Đại. Ta tận mắt chứng kiến, Kiều Đại bay lên rồi leo lên lưng hổ, c.h.é.m hai nhát liền..."

Đinh Nhị miêu tả chi tiết sự việc tối qua."Nếu không có Kiều Đại, chúng ta có thể đã bị con hổ g.i.ế.c hết."

Quan binh quay sang trưởng thôn, hỏi: "Có đúng vậy không?"

Kiều Phong gật đầu: "Đúng thế. Chính Kiều Đại là người đã c.h.é.m nhát cuối cùng vào đầu con hổ, khiến nó chết."

Quan binh nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Kiều Đại đâu?"

Kiều Phong đáp: "Kiều Đại bị thương, hiện đang nghỉ ngơi trong nhà."

Quan binh gật đầu, cũng hiểu việc g.i.ế.c hổ chắc chắn sẽ bị thương. Việc sống sót đã là một may mắn lớn."Dẫn ta đi gặp."

"Xin mời theo thảo dân."

Lúc đó, Kiều gia vừa nấu xong cháo mồng 8 tháng chạp, mọi người đang chuẩn bị ăn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa,"Đại Sơn?"

Kiều Đại Sơn, tay còn đang cầm bát cháo, nghe thấy tiếng trưởng thôn liền đặt bát xuống, vội vã ra mở cửa. Thật ra cũng không cần mở cửa, vì cửa đã hỏng từ đêm qua."Trưởng thôn, có việc gì vậy?" Nhìn thấy quan binh đi cùng trưởng thôn, Kiều Đại Sơn cúi chào: "Các đại nhân, không biết có chuyện gì?"

Trưởng thôn giải thích: "Tối qua Kiều Đại đã góp công lớn trong việc g.i.ế.c hổ, các đại nhân đến thăm."

"A a, mời các vị vào trong."

Mấy tên quan binh chưa đến cổng đã ngửi thấy mùi cháo mồng 8 tháng Chạp, ai nấy đều nuốt nước miếng, cảm giác đói bụng. Khi vào đến sân, họ thấy nhà cửa lộn xộn, nghe nói đêm qua con hổ còn xông vào trong sân nhà này.

Kiều Đại Sơn hô lớn về phía nhà bếp: "Trần nương, mau lấy ghế cho các đại nhân ngồi."

Không lâu sau, một chiếc bàn và mấy chiếc ghế được bày ra trong phòng khách. Kiều Trần thị cũng mang vài bát cháo mồng 8 tháng Chạp ra, nói: "Các đại nhân ăn chút cháo đi. Hôm nay là ngày mồng nghỉ ngơi trong nhà."

Quan binh gật đầu, cũng hiểu việc g.i.ế.c hổ chắc chắn sẽ bị thương. Việc sống sót đã là một may mắn lớn."Dẫn ta đi gặp."

"Xin mời theo thảo dân."

Lúc đó, Kiều gia vừa nấu xong cháo mồng 8 tháng chạp, mọi người đang chuẩn bị ăn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa,"Đại Sơn?"

Kiều Đại Sơn, tay còn đang cầm bát cháo, nghe thấy tiếng trưởng thôn liền đặt bát xuống, vội vã ra mở cửa. Thật ra cũng không cần mở cửa, vì cửa đã hỏng từ đêm qua."Trưởng thôn, có việc gì vậy?" Nhìn thấy quan binh đi cùng trưởng thôn, Kiều Đại Sơn cúi chào: "Các đại nhân, không biết có chuyện gì?"

Trưởng thôn giải thích: "Tối qua Kiều Đại đã góp công lớn trong việc g.i.ế.c hổ, các đại nhân đến thăm."

"A a, mời các vị vào trong."

Mấy tên quan binh chưa đến cổng đã ngửi thấy mùi cháo mồng 8 tháng Chạp, ai nấy đều nuốt nước miếng, cảm giác đói bụng. Khi vào đến sân, họ thấy nhà cửa lộn xộn, nghe nói đêm qua con hổ còn xông vào trong sân nhà này.

Kiều Đại Sơn hô lớn về phía nhà bếp: "Trần nương, mau lấy ghế cho các đại nhân ngồi."

Không lâu sau, một chiếc bàn và mấy chiếc ghế được bày ra trong phòng khách. Kiều Trần thị cũng mang vài bát cháo mồng 8 tháng Chạp ra, nói: "Các đại nhân ăn chút cháo đi. Hôm nay là ngày mồng 8 tháng Chạp, ăn cháo để mọi người đều được bình an." Bà cũng đưa một chén cho trưởng thôn.

Ban đầu, bọn quan binh tưởng sẽ thấy Kiều Đại bị thương nặng nằm trên giường, nhưng không ngờ hắn chỉ hơi nhợt nhạt, không có gì nghiêm trọng. Kiều Nhị đỡ Kiều Triều từ trong bếp đi ra, và tất cả ngồi xuống ở phòng khách.

Quan binh lên tiếng: "Chúng ta nghe nói Kiều Đại là người chủ yếu g.i.ế.c hổ, nên đến thăm."

Kiều Đại Sơn xoa tay, nói khiêm tốn: "Đâu có đâu có."

Kiều Triều chắp tay: "Đó là việc ta phải làm thôi. Hôm qua hổ xông vào nhà, ta lo cho người nhà nên cố hết sức. Tuy nhiên, cũng nhờ sự giúp đỡ của thôn dân, một mình ta thì không thể làm được."

Trưởng thôn gật đầu: "Ta cũng biết Kiều Nhị đã hỗ trợ nhiều."

Kiều Nhị, tay có vài vết xước nhỏ không đáng kể, xua tay: "Không có, ta chẳng làm gì đâu."

Kiều Triều vỗ vai Kiều Nhị: "Ở nhà Vương gia, may mà có đệ giúp đỡ."
 
Chương 152


Quan binh nói: "Ta mặc kệ, dù sao thì đại nhân rất vui khi các ngươi g.i.ế.c được hổ. Chúng ta đến đây cũng để thưởng cho các ngươi. Lát nữa chúng ta sẽ mang xác hổ đi."

Quan binh lấy ra năm lượng bạc, đưa cho trưởng thôn: "Ta sẽ báo cáo lại tình hình với đại nhân. Cảm ơn các ngươi vì đã vất vả."

Trưởng thôn nhận bạc, nói khiêm tốn: "Không dám, đây là việc chúng ta phải làm." Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng trưởng thôn đang bực bội. Rõ ràng hổ là do dân thôn họ giết, vậy mà cuối cùng quan binh lại mang đi. Nếu họ tự bán con hổ đấy, chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền, giờ chỉ nhận được năm lượng bạc.

Nhưng trưởng thôn vẫn giữ vẻ mặt cảm kích, không để lộ cảm xúc bên trong. Sau khi ăn xong cháo mồng 8 tháng Chạp, quan binh cùng trưởng thôn đi thăm Trần Nhị Trụ, người bị thương nặng nhất.

Cánh tay của Nhị Trụ bị c.h.é.m sâu đến mức nhìn thấy xương, mất m.á.u nhiều, hiện vẫn nằm trên giường dưỡng thương. Không rõ liệu cánh tay đó có còn dùng được hay không, nhưng đây đã là một kết quả tốt, vì không có ai thiệt mạng.

Đại phu nói cần phải dưỡng thương ít nhất một năm mới có thể phục hồi, nhưng liệu có ảnh hưởng đến khả năng lao động hay không thì còn tùy vào tình trạng sau này. Gia đình Trần Nhị Trụ hiện đang rất lo lắng, khóc lóc không biết phải làm sao.

Vị quan binh nhìn cảnh tượng không khỏi chạnh lòng, cuối cùng để lại một ít thuốc trị thương để trấn an gia đình Trần Nhị Trụ rồi rời đi, mang theo xác con hổ.

Sau khi quan binh đi khỏi, trưởng thôn tập hợp mọi người lại để bàn bạc. Ông quyết định chia năm lượng bạc thưởng công như sau: hai lượng dành cho gia đình Trần Nhị Trụ, vì hắn bị thương nặng nhất.

Ban đầu, một số người trong thôn có ý kiến không hài lòng. Họ nghĩ rằng người nhà mình cũng đã góp công sức, giờ chỉ còn lại ba lượng bạc để chia thì ai cũng thiếu.

Bà Trương thì thầm: "Đại Ngưu nhà ta cũng ra sức, vậy phần nhà ta được bao nhiêu?"

Bà Vương bực dọc: "Nhà ta bị hại nặng thế này, ít nhất cũng phải được nửa lượng bạc chứ!"

Bà Trương cãi lại: "Phi! Nếu không có con ta, chắc nhà bà đã bị hổ ăn sạch rồi. Sao còn đòi bạc?"

Bà Vương bà tử lập tức đáp: "Con bà sao? Nó cũng không dám lao lên. Kiều Đại mới là người đuổi con hổ kia đi. Con bà chỉ đứng một chỗ cầm trường mâu. Con hổ c.h.ế.t rồi mới dám ra thọc một thương."

Cãi vã ngày càng to, trưởng thôn liền quát lớn: "Im hết đi! Bạc chia thế nào là ta quyết định. Ai không vừa ý thì đi mà gọi quan binh quay lại!"

Nghe vậy, cả đám lập tức im lặng.

Bà Trương và bà Vương dù bĩu môi cũng không dám cãi thêm, vì họ chẳng ai dám kêu quan binh trở lại.

Trưởng thôn nói tiếp: "Nửa lượng bạc cho Kiều gia. Nếu không có Kiều Đại, cả làng có thể đã bị con hổ ăn sạch. Ai có ý kiến thì lần sau trong thôn có hổ hay lợn rừng, ta sẽ không gọi Kiều gia giúp."

Thực ra, trưởng thôn muốn chia cho Kiều gia nhiều hơn, nhưng vì Trần Nhị Trụ bị thương nặng và những người khác cũng có công, nên nếu chia quá nhiều cho Kiều gia cũng không ổn.

Cuối cùng, Kiều gia nhận được nửa lượng bạc, số còn lại hai lượng rưỡi chia cho các gia đình khác trong thôn.

Biết trong nhà chỉ nhận được nửa lượng bạc, người Kiều gia đều không hài lòng, nhưng họ cũng không nói gì ra bên ngoài.

Tiền thị chỉ lẩm bẩm trong nhà,"Nửa lượng bạc thì làm được gì? Nhà chúng ta có đến hai người ra sức, mà đại ca còn bị thương. Nếu không có đại ca, liệu họ có đánh bại được con hổ đó không? Kiều Nhị, chàng thấy có đúng không? Chàng cũng góp phần mà".
 
Chương 153


Kiều Nhị đồng tình,"Chính xác. Nếu không có đại ca, không biết đã bao nhiêu người bị ăn mất rồi. Nhà họ Vương suýt nữa cũng bị con hổ ăn, may mà lúc đó đại ca lao tới cưỡi lên lưng nó."

Tiền thị quay sang Chân Nguyệt,"Đại tẩu, hay tẩu ra ngoài nói lại đi? Sao nhà mình chỉ được nửa lượng? Trong khi Trần Nhị Trụ nhà họ lại được hẳn hai lượng bạc."

Chân Nguyệt lắc đầu,"Thôi, đừng làm lớn chuyện. Quan phủ chỉ cho năm lượng bạc, mà Trần Nhị Trụ bị thương nặng nên trưởng thôn chiếu cố họ là phải. Hơn nữa, còn có nhiều người khác cùng tham gia, nếu chúng ta đòi thêm, có thể khiến mọi người bức xúc."

Dù không hài lòng, nhưng Chân Nguyệt cũng hiểu tình thế. Trưởng thôn làm vậy vì không còn lựa chọn khác. Con hổ nếu để thôn bán, chắc chắn sẽ kiếm được hơn năm lượng bạc. Nhưng họ không ngờ quan phủ lại mang đi.

Kiều Triều cũng thấy cách trưởng thôn chia bạc không hợp lý. Ở chiến trường, những người bị thương hay hy sinh đều cần được an ủi, nhưng công lao lớn nhất phải thuộc về tướng quân.

Tuy nhiên, trưởng thôn chỉ là một chức quan nhỏ, không hiểu điều này, và Kiều Triều cũng không trách. Điều khiến hắn bất mãn nhất chính là vị quan lớn, chỉ thưởng có năm lượng bạc mà còn mang cả con hổ lớn đi.

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều, nhẹ nhàng nói,"Lần sau đừng liều lĩnh như vậy. Ra sức quá mà kết cục chỉ nhận được một ít."

Kiều Triều đáp,"Nhưng lúc đó con hổ đến thẳng nhà chúng ta. Nếu không g.i.ế.c nó, hậu quả sẽ khôn lường."

Chân Nguyệt gật đầu,"Cũng đúng."

Vì Kiều Triều bị thương, hắn nghỉ ngơi trên giường, bên cạnh là Tiểu A Sơ. Những người khác trong nhà tiếp tục làm việc. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị sửa lại cửa và mái nhà, Tiền thị dẫn theo tỷ muội Tiểu Hoa đi cắt cỏ về cho lừa ăn. Ổ gà cũng cần sửa sang lại, vì cả đàn gà chỉ còn một con. Ban đầu họ dự định g.i.ế.c hai con gà cho ngày Tết.

Kiều Trần thị thở dài,"Phải mua thêm gà nữa. Vài ngày nữa ta sẽ lại đi chợ."

Trong khi đó, Chân Nguyệt đang lo việc chuẩn bị thức ăn, hy vọng trước Tết có thể bán thêm một đợt rau.

Khi cả nhà đang bận rộn, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị nhìn thấy một người phụ nữ vác rổ tiến vào sân. Kiều Đại Sơn nhận ra đó là Ngô thị, vợ của nhà họ Vương.

"Ngô thị, thị đến có việc gì sao?" Kiều Đại Sơn hỏi.

Ngô thị tiến đến gần, đáp,"Đại Sơn thúc, Kiều Nhị ca, ta đến tìm chân tỷ tỷ, nàng có nhà không?"

Kiều Nhị ngạc nhiên, không ngờ Ngô thị lại đến tìm Chân Nguyệt và còn gọi tẩu ấy là "Chân tỷ tỷ".

"Đợi chút, ta sẽ gọi đại tẩu. Đại tẩu, có người tìm tẩu!" Kiều Nhị gọi lớn.

Chân Nguyệt nghe tiếng từ phòng sau, liền bước ra, rửa tay rồi đi tới tiền viện. Khi ra tới nơi, nàng nhìn thấy một phụ nữ lạ mặt với mái tóc búi cao, rõ ràng là đã kết hôn.

"Ngươi là ai...?" Chân Nguyệt hỏi, bởi nàng không nhớ có tiểu tỷ muội nào quen thuộc.

Kiều Nhị đứng bên cạnh liền nói,"Đại tẩu, đây là thê tử của Vương Sùng bên nhà bà Vương."

Chân Nguyệt trong đầu vẫn chưa hình dung ra ngay, bởi nàng chỉ nhớ vài người như bà Trương, bà Chu, những người thường gây chuyện trong làng, còn bà Vương thì dường như nàng chưa từng tiếp xúc.

Ngô thị lễ phép giới thiệu,"Ta tên Ngô Lâm, ở thôn Ngô gia. Lần này đến là để cảm tạ Kiều Đại ca. Nếu không có huynh ấy, có lẽ ta đã..." Hốc mắt Ngô thị đỏ hoe, nàng vội lau khóe mắt, rồi đưa chiếc rổ cho Chân Nguyệt,"Xin lỗi vì đã làm phiền, đây là chút tạ lễ của ta.
 
Chương 154


Chân Nguyệt thấy lời nói có phần kỳ lạ, hỏi,"Hắn đã làm gì?"

Ngô thị kể lại,"Tối qua khi con hổ vào nhà, bà bà của ta định đẩy ta ra ngoài cho hổ ăn. Nếu không nhờ Kiều Đại ca đến kịp và đuổi con hổ đi, có lẽ ta đã không còn sống mà đứng đây."

Lúc này, Chân Nguyệt mới hiểu rõ câu chuyện. Tuy nhiên, nàng ngạc nhiên hỏi lại,"Ngươi nói bà bà của ngươi muốn đẩy ngươi ra ngoài?"

Ngô thị gật đầu,"Bà ấy nói nếu hổ ăn ta thì có lẽ sẽ không ăn hết cả nhà."

Nghe vậy, khóe miệng Chân Nguyệt khẽ giật, cảm thấy Ngô thị thật sự đáng thương, nhưng nàng không nói thêm gì về chuyện này. Dù sao, phản kháng hay không vẫn là do Ngô thị tự quyết định. Tuy nhiên, việc Ngô thị đến cảm tạ Kiều Triều, biết giữ lễ nghi và mang theo quà tạ ơn, cũng cho thấy nàng là người biết lẽ phải, không giống như Lâm thị lần trước.

Điều này khiến Chân Nguyệt thấy Ngô thị còn có chút đáng quý.

"Lễ vật ta nhận. Ngươi cũng vừa trải qua chuyện kinh hoàng, về nhà nghỉ ngơi đi. Còn về bà bà của ngươi, lần sau nếu có chuyện nguy hiểm, nhớ đẩy bà ấy ra trước. Dù sao bà ấy cũng đã già, không còn tác dụng gì nữa, để hổ ăn bà ấy trước," Chân Nguyệt nó vừa nhận lấy chiếc rổ.

Ngô thị ban đầu còn lo lắng Chân Nguyệt sẽ đòi hỏi nhiều hơn, bởi nàng ấy nghe rằng tiếng tăm của Chân Nguyệt trong làng không mấy tốt đẹp.

Nhưng không ngờ Chân Nguyệt lại nói thẳng thắn như vậy, thậm chí còn khuyên một cách hài hước. Hơn nữa, Chân Nguyệt không hề xem xét kỹ lưỡng món quà trong rổ hay đòi hỏi thêm bất kỳ điều gì.

"Cảm ơn ngươi," Ngô thị nói, gật đầu chào rồi rời đi.

Bà bà của Ngô thị thường xuyên ở bên tai nàng ấy nói rằng Chân thị là người đàn bà đanh đá, nếu là nhà bà mà có loại con dâu như vậy, đã sớm cho hưu. Nhưng bây giờ, Ngô thị lại cảm thấy làm người đàn bà đanh đá cũng không tệ, nếu bị hưu thì hưu!

Khi Ngô thị rời đi, Chân Nguyệt mở rổ ra, phát hiện bên trong có một khối thịt nhỏ, một ít rau dại, và mấy quả trứng gà."Ngô thị quả thật không tệ," Chân Nguyệt nghĩ thầm, rồi cất đồ đi và vào phòng nói chuyện với Kiều Triều.

Kiều Triều cũng không nhớ rõ Ngô thị, chỉ nói,"Lúc ấy con hổ quả thật đang đ.â.m cửa, nhưng ta không biết đó là nhà của Vương gia."

Lúc đó, hắn chỉ lo đối phó với con hổ, nào có tâm trí để ý đến người khác. Không ngờ lại có người định đẩy thê tử mình ra cho hổ ăn.

Nghe Chân Nguyệt kể về việc bà Vương định đẩy tức phụ ra ngoài, Kiều Triều tưởng nàng muốn ám chỉ điều gì đó nên vội nói,"Nhà chúng ta sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để nàng hay Tiền thị bị đẩy ra đâu."

Chân Nguyệt nhìn hắn kỳ lạ, không hiểu sao hắn lại nói vậy."Nếu có ai muốn đẩy ta ra, ta sẽ đẩy họ ra trước để hổ ăn." Nói xong, nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Kiều Triều: "..." Hắn hiểu sai ý rồi.

Sau một ngày bận rộn, cửa nhà đã sửa xong, mái nhà cũng được tu bổ, chỉ còn phần tường vẫn chưa hoàn thiện.

Kiều Trần thị nói,"Để mai làm tiếp, không cần vội. Gần Tết lại xảy ra chuyện như thế này thật là xui xẻo. Đến Tết phải cúng bái kỹ lưỡng mới được."

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Mấy ngày sau đó, trong thôn lại lan truyền nhiều chuyện đồn đại.

"Nghe nói bà Vương bị con dâu đánh cho lạc người, trước đây bà ấy còn khen tức phụ mình tốt lắm, giờ thì ha ha ha!"

"Ngô thị trước đây nhìn hiền lành, sao giờ lại thay đổi thế này?"

"Ai, ta nghe Mã thị bảo Ngô thị có đi tìm Chân thị. Không phải Chân thị dạy nàng đấy chứ?"

"Rất có thể đấy, nếu không sao Ngô thị lại trở nên đanh đá thế? Đanh đá thì không ai chịu nổi." Bà Trương nói,"Nếu là nhà ta, ta đã sớm cho hưu rồi." Vừa nói, bà ta liếc qua tức phụ của mình, khiến Lâm Trân Nương run rẩy sợ hãi.
 
Chương 155


"Ngô thị! Có phải ngươi đã đem hết miếng thịt duy nhất trong nhà cho Kiều gia rồi không? Chỉ vì Kiều Đại cứu ngươi, ngươi muốn đem hết thứ tốt cho người ta à? Ngươi là đồ đàn bà lăng loàn, có phải ngươi thích Kiều Đại nên vội vàng muốn làm nhân tình không?" Bà Vương chỉ vào Ngô Lâm mà mắng.

Ngô thị đang nhặt rau, nghe thế liền đáp,"Bà dám ra ngoài mà nói mấy lời này trước mặt Kiều gia không? Người ta đã cứu mạng ta, ta đem đồ đi cảm tạ là lẽ thường, ta không giống mấy kẻ lòng dạ đen tối như các ngươi, được cứu mà không biết ơn."

Vương Yên, em chồng của Ngô thị, liền nói: "Tẩu, dù có cảm tạ thì cũng không thể đem miếng thịt duy nhất trong nhà đi chứ? Ngươi đưa hết cho Kiều gia, thì nhà mình ăn gì đây?"

Ngô thị nhìn Vương Yên một lượt rồi châm chọc: "Ta quản các ngươi ăn gì ư? Nhà thiếu ăn hay thiếu mặc? Không làm mà cứ muốn ăn thịt sao? Yên Nhi cũng đã lớn rồi, nương, ngươi mau tìm ai đó gả nàng đi để đổi lấy ít bạc mua thịt mà ăn! Xem trong thôn có ai tử tế không?"

Vương Yên sợ hãi ôm chầm lấy bà Vương,"Nương! Con không muốn gả! Con không lấy mấy tên làm ruộng bẩn thỉu trong thôn đâu!"

Ngô thị cười lạnh, nhìn Vương Sùng rồi nói,"Vương Sùng, muội muội của ngươi nói ngươi là kẻ làm ruộng bẩn thỉu đấy."

Vương Yên lập tức quay sang giải thích với ca ca nhà mình,"Ca ca, ý muội không phải vậy!"

Ngô thị liền ném đống rau vào giỏ và mỉa mai: "Không phải ý đó thì là ý gì? Ca ca nhà ngươi cũng làm ruộng, không làm ruộng thì ngươi ăn gì? Hừ! Nương, nhanh gả nàng đi cho xong, còn có thể đổi lấy lương thực!" Nói xong, Ngô thị quay lưng đi thẳng vào bếp.

Bà Vương an ủi Vương Yên,"Con yên tâm, nương sẽ tìm cho con một đám tốt trên trấn, chắc chắn sẽ không để con phải chịu thiệt đâu."

Vương Yên nghe thế, vui mừng nói,"Con biết mà, nương đối với con tốt nhất."

Ngoài Ngô thị đem quà đến cảm tạ, chẳng còn ai khác đến Kiều gia. Sau vài ngày dọn dẹp, sân nhà Kiều gia đã trở lại như cũ.

Vết thương của Kiều Triều bắt đầu lành, chỗ bị thương đã ngứa và đóng vảy. Hắn không muốn cứ nằm lì trên giường trông con mãi, nên cũng đứng dậy làm vài việc nhẹ nhàng.

Chân Nguyệt nói,"Chờ huynh khỏe hẳn rồi, lại thu hoạch rau phía sau phòng, mang lên huyện thành bán. Trước đây chẳng phải tửu lầu Chu gia đã đặt hàng sao?"

Kiều Triều gật đầu,"Phải, thêm hai ngày nữa là ta đi được."

Chân Nguyệt liền nói: "Không cần cố sức, để Kiều Nhị cùng cha đi là được."

Kiều Triều vẫn không yên tâm,"Ta đi thì hơn. Họ cần thêm thời gian rèn luyện."

"Được, vậy tùy huynh."

Sau khi hổ lớn bị giết, trưởng thôn không còn hạn chế dân làng vào núi nữa, nhưng vẫn dặn dò mọi người cẩn thận với thú dữ.

Chờ Kiều Triều khỏe lại, cả gia đình đội gió lạnh sáng sớm đến mảnh đất phía sau nhà thu hoạch rau, rồi Kiều Triều cùng Kiều Nhị ngồi xe lừa mang hàng lên huyện thành.

Lần này, bọn họ vẫn đến tửu lầu Chu gia. Khi đến nơi, tiểu nhị bảo họ chờ một chút,"Thiếu gia dặn khi các vị đến thì báo cho ngài."

Không lâu sau, Chu Diễn vội vã bước ra, mời Kiều Triều vào bên trong,"Các vị vào trong ngồi trước, ta có việc kinh doanh muốn bàn bạc cùng các vị."

Lần trước mua rau của Kiều gia, Chu Diễn nghĩ rằng có lẽ nhà này có bí quyết trồng rau riêng. Nhưng sau khi ăn thử tại tửu lầu, hắn nhận ra hương vị và độ tươi ngon của rau khác hẳn bình thường, như thể có bí thuật gì đó làm nên điều khác biệt.
 
Chương 156


Đầu bếp của tửu lầu Chu gia đương nhiên cũng phát hiện điều bất thường, liền nói,"Thiếu gia, không hiểu sao lô rau này lại ngon hơn hẳn so với những gì chúng ta thường mua. Vị ngon và độ giòn ngọt vượt trội. Hay là có thêm bí quyết gì chăng?"

Ban đầu, một đầu bếp tỏ ra nghi ngờ, khiến Chu Diễn lập tức cảnh giác như gặp phải chuyện lớn. Hắn liền gọi đại phu đến kiểm tra, nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng, đại phu khẳng định không hề có vấn đề gì với rau, mà ngược lại, còn tươi ngon hơn những loại thường thấy.

"Trước đây Tống gia cũng từng yêu cầu ta kiểm tra rau. Ta thấy loại rau này chẳng khác gì so với những gì mà họ nhập," đại phu nói.

Chu Diễn ngạc nhiên khi nghe đến Tống gia. Hắn biết rõ Tống gia là một trong những gia đình giàu có nhất huyện, thường xuyên tiếp đón các khách quý và thượng khách. Hơn nữa, Tống gia còn có mối liên hệ thân thích với nhà hắn. Chẳng hạn, phu quân của biểu tỷ Chu Diễn chính là đệ đệ của Tống phu nhân bên Liễu gia.

Thương gia trong toàn quận và huyện đều có quan hệ dây mơ rễ má như vậy.

Điều tra kỹ hơn, Chu Diễn phát hiện rằng Kiều gia không chỉ cung cấp rau cho Tống gia mà còn cho Chung gia, Hoàng gia, và nhiều gia đình lớn khác.

Hắn cũng nhận ra rằng rau từ Kiều gia luôn được đánh giá cao về chất lượng, nên các phủ đó vẫn liên tục mua từ họ.

Nếu rau không có vấn đề gì, hơn nữa còn được đại phu xác nhận là tươi ngon hơn, thì tất nhiên hắn muốn thiết lập một mối quan hệ hợp tác lâu dài.

"Ta muốn đề nghị một mối hợp tác dài hạn. Các ngươi có thể định kỳ giao rau đến tửu lầu Chu gia chúng ta. Giá cả sẽ theo mức trước đây," Chu Diễn đề xuất, nhớ lại rằng rau vào mùa hè có giá rẻ hơn nhiều so với mùa đông.

Kiều Triều suy nghĩ một lúc rồi đáp,"Việc định kỳ giao hàng có thể không thực hiện được, vì nhà ta trồng cũng không nhiều, và chúng ta không thể chỉ cung cấp riêng cho một mình các ngươi."

Chu Diễn gật đầu, cân nhắc một lúc rồi đề xuất thêm,"Vậy thì thế này, ta biết các ngươi cũng bán rau cho Tống phủ và Chung phủ. Sau này, khi các ngươi giao rau cho họ, có thể đưa luôn một phần tới tửu lầu Chu gia được không?"

Kiều Triều trả lời,"Việc này ta cần về bàn lại với thê tử ta, vì nàng ấy mới là người quyết định việc trồng rau. Việc hợp tác dài hạn cũng cần phải thảo luận thêm với gia đình."

Chu Diễn hiểu rằng không thể ép Kiều Triều quyết định ngay lập tức, nên nói,"Được thôi, ta hy vọng lần sau các ngươi đến sẽ có tin vui. Không biết trước Tết các ngươi có thể giao thêm rau không?"

Kiều Triều lắc đầu,"Hôm nay thực ra là chuyến giao hàng cuối cùng của năm. Nhưng nếu sau này nhà còn thu hoạch được thêm, ta nhất định sẽ mang đến."

Chu Diễn tươi cười,"Vậy chúng ta đã hẹn định rồi."

Chu Diễn thanh toán tiền và còn mời hai người bọn họ một bữa cơm miễn phí, đóng gói thêm một con gà quay để họ mang về."Hy vọng lần sau sẽ có tin tức tốt từ các ngươi," Chu Diễn nói.

"Được rồi," Kiều Triều đáp, ôm lấy con gà quay cùng Kiều Nhị trở về.

Trên đường về, tuyết lớn bắt đầu rơi dày. Hai người thỉnh thoảng phải xuống xe để đẩy xe đi.

Ở nhà, Kiều Trần thị cùng mọi người trông ngóng đầy lo lắng,"Lão Đại và Lão Nhị sẽ không gặp chuyện gì chứ? Tuyết rơi lớn thế này mà."

Chân Nguyệt trấn an,"Tiền thị, muội đi nấu nước sẵn, chuẩn bị thêm than hỏa để khi họ về có thể sưởi ấm ngay."

"Vâng, đại tẩu," Tiền thị vội vàng đi làm.

Cuối cùng, đến chiều mới thấy bóng dáng Kiều Triều và Kiều Nhị lạnh cóng, run rẩy trở về nhà."Nhanh, vào trong sưởi ấm ngay!" Kiều Trần thị vội vàng phủi tuyết trên người họ và kéo vào nhà.
 
Chương 157


Hai người ngồi sưởi ấm cạnh lò than, uống vài cốc nước ấm mới dần bình tĩnh lại. Sau khi ăn uống chút đỉnh, Kiều Triều kể lại chuyện Chu Diễn muốn hợp tác dài hạn.

Tiền thị nghe xong rất phấn khích, vỗ đùi và nói với Chân Nguyệt,"Đây chính là một cơ hội lớn! Đại tẩu, chúng ta nên làm ngay."

Chân Nguyệt hỏi,"Làm cái gì?"

Tiền thị đáp,"Từ nay về sau, chúng ta cung cấp rau củ đều đặn cho tửu lầu Chu gia!"

Chân Nguyệt lắc đầu,"Chúng ta không có đủ đất trồng rau để cung cấp định kỳ nhiều như vậy. Nếu chỉ như với Tống gia thì còn được, nhưng định kỳ cho cả tửu lầu Chu gia thì khó lắm. Nhà chúng ta hiện giờ có bao nhiêu đất trồng rau?"

Kiều Đại Sơn nói,"Ngoài bốn mẫu đất thuê, chỉ có hơn một mẫu nữa để trồng rau ở sân sau."

Tổng cộng chỉ có khoảng năm mẫu đất trồng rau, nhưng mỗi lần giao cho Tống gia cũng phải vài ba trăm cân. Nếu phải cung cấp thêm cho Chung phủ, Hoàng phủ, và bây giờ là cả Chu gia tửu lầu, thì số lượng rau sẽ không đủ. Tống gia tuy đông người, nhưng họ cũng có trang trại riêng, không thể phụ thuộc hoàn toàn vào rau từ Kiều gia. Nhưng với yêu cầu từ Chu gia, lần nào cũng phải giao vài trăm cân thì e rằng khó mà duy trì được.

"Chu gia tửu lầu có yêu cầu cụ thể loại rau nào không hay cứ loại nào có sẵn thì cung cấp?" Chân Nguyệt hỏi.

Kiều Triều đáp,"Họ không yêu cầu gì đặc biệt, cái gì chúng ta có thì họ lấy cái đó."

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói,"Vậy thì sang năm chúng ta có thể bắt đầu cung cấp cho tửu lầu Chu gia, nhưng... bọn họ phải tự đưa xe ngựa đến lấy rau hoặc tự cử người đến hái. Như vậy rau sẽ tươi ngon hơn và họ có thể đến bất cứ khi nào họ muốn."

"Về giá cả, chúng ta có thể giảm một chút vì họ tự lo việc vận chuyển. Như vậy cũng đỡ tốn công cho chúng ta, chứ giao một lượng lớn như thế thì không thể nào làm nổi," Chân Nguyệt nói thêm.

Kiều Triều hỏi,"Vậy có cần nàng đi gặp Chu Diễn nói chuyện không?"

Chân Nguyệt cười,"Không cần, huynh đi là được rồi. Ta chỉ là nông phụ trồng rau bình thường thôi, đâu biết nói chuyện lớn." Chân Nguyệt nói ra cũng không thấy chột dạ

Kiều Triều:... Chưa từng thấy nông phụ trồng rau nào như thế.

Kiều Nhị hỏi: "Vậy nếu rau không có đủ hoặc không kịp thời gian bán thì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Thì không bán, không đủ thì không bán. Nếu ngày nào cũng có sẵn thì rau của nhà chúng ta cũng chẳng còn quý nữa."

Kiều Triều gật đầu: "Vậy lần sau vào huyện, ta sẽ đi nói chuyện thêm."

"Ừ," Chân Nguyệt đáp.

Cho đến cuối năm, dù rau ở vườn sau vẫn còn, nhưng Kiều gia cũng không vội mang đi bán cho tửu lầu Chu gia nữa. Phần vì trong nhà cũng cần ăn.

Vào thời điểm cuối năm, thường là lúc mọi người thúc giục nợ nhiều nhất, nhưng gần đây Mã thị luôn để ý đến Kiều gia, không hiểu sao chưa thấy ai đến đòi nợ như đã nghe nói. Không phải Kiều gia mượn tiền để sống sao?

Mã thị cảm thấy kỳ lạ."Lạ thật, sao Kiều gia chưa thấy ai đến đòi nợ? Chẳng phải họ vay tiền à?" Nàng lẩm bẩm khi gặp bà Trương trên đường.

Bà Trương cũng ngạc nhiên: "Đúng thế, sao chưa có ai đến đòi nợ nhỉ? Hay Kiều gia giấu diếm gì chăng?"

Mã thị không tin: "Không phải lúc trước bà nói Kiều gia vay nợ để mua lừa sao?"

Bà Trương: "Ta chỉ đoán thôi, nhưng Kiều gia đâu có phủ nhận!"

Mã thị bắt đầu nổi giận, giọng the thé: "Vậy có khi nào Kiều gia không hề mượn nợ không?"
 
Chương 158


Bà Trương ngẫm nghĩ rồi đánh giá Mã thị một lúc: "Kiều gia mượn nợ hay không thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi bực bội cái gì? Họ vay tiền của ngươi à?"

Mã thị ngượng ngùng: "Thì không, nhưng lúc đó Chân thị đâu có vay tiền của chúng ta. Lạ thật."

Bà Trương sực nhớ ra điều gì, liền vỗ đùi đánh "chát" một tiếng, làm Mã thị giật mình. Bà Trương kéo tay Mã thị thì thầm: "Ngươi nghĩ xem, có khi nào Kiều gia thực sự không mượn nợ mà là kiếm được tiền? Chân thị không vay tiền của chúng ta vì không cần? Đúng rồi, chắc chắn là vậy!"

"Ta phải đi hỏi thăm rõ ràng," Bà Trương nói xong liền vội vã rời đi.

Mã thị ở lại nghĩ ngợi."Kiều gia kiếm được tiền sao? Sao có thể? Họ chẳng phải vẫn nghèo khổ lắm sao? Làm sao mà họ kiếm được tiền?"

Mã thị còn đang mải suy nghĩ, không tin vào điều đó, rồi cũng rời đi.

Hôm nay, Tiền thị ở nhà chán quá, nên quyết định ra ngoài. Vừa đến dưới gốc cây đa lớn thì bị bà Trương bắt gặp."Tiền thị, nhà ngươi có phải kiếm được tiền không? Sao không thấy ai đến đòi nợ nhà ngươi vậy?"

Tiền thị đứng hình... Mới ra khỏi nhà mà đã gặp phải câu hỏi khó. Nàng chẳng biết trả lời thế nào, đành cười gượng: "Làm gì có, ha ha, ta có việc phải về nhà trước đây."

Nói xong, Tiền thị quay người chạy nhanh về nhà, thầm nghĩ: "Hôm nay đúng là ra ngoài không gặp may, lần sau không ra nữa."

Bà Trương nhìn theo Tiền thị, rồi thì thầm với mọi người xung quanh: "Này, các ngươi có thấy Tiền thị mặc quần áo mới không? Hình như trước giờ chưa thấy nàng mặc bộ này."

Mọi người nghe xong cũng gật gù: "Đúng rồi, hình như Tiền thị còn trông béo hơn thì phải?"

"Không chỉ thế, các ngươi có thấy ba đứa nhỏ nhà họ không? Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Tiểu Niên, trước kia bọn chúng mặc toàn đồ rách nát. Bây giờ thì mỗi đứa đều ăn mặc sạch sẽ cả rồi."

"Ngươi nói đúng đấy, nhớ không? Trước kia Tiểu Thảo còn không có nổi một cái quần tử tế mà mặc. Năm ngoái, trời rét cắt da, ta còn thấy con bé co ro ngoài sân làm việc. Giờ thì xem, chậc chậc, khác hẳn rồi."

"Không lẽ Kiều gia thật sự kiếm được tiền sao? Tiền thị trước kia trông mặt mày vàng vọt, hốc hác, suốt ngày bận bịu làm việc, chẳng bao giờ thấy ra ngoài. Còn bây giờ, trông nàng ta thư thái hẳn, có vẻ nhàn rỗi hơn."

"Chính xác. Nhưng nhà Kiều gia lấy gì mà kiếm ra tiền nhỉ? Chẳng phải họ còn mua lừa nữa sao? Trước kia nghe bảo họ phải vay nợ mà."

Bà Trương chen vào: "Vay nợ cái gì, chắc họ không vay đâu. Họ chỉ muốn lừa chúng ta thôi, sợ chúng ta đến vay tiền nhà họ đấy."

"Có thật không? Nếu vậy thì quá đáng thật đấy!"

Tiền thị về nhà, lập tức kể chuyện mình vừa trải qua: "Thật là xui xẻo, vừa ra khỏi nhà đã bị bà Trương hỏi sao chẳng thấy ai đến đòi nợ."

Kiều Nhị nhún vai: "Không cần bận tâm họ làm gì. Giờ ta hiểu rồi, họ chỉ mong nhìn thấy nhà mình gặp khó khăn mà thôi."

Từ khi gia đình có chút tiền, Kiều Nhị cũng tự tin hơn nhiều. Trước đây, vì nhà nghèo, hắn luôn cảm thấy tự ti. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khá hơn, hắn cũng trở nên mạnh dạn hơn.

Tiền thị bực bội: "Đúng rồi, rõ ràng họ không muốn nhà mình sống khá lên. Nhất là mấy bà như bà Trương, bà Chu."

Bên ngoài, tin đồn về Kiều gia ngày càng lan rộng. Phần lớn mọi người đều bàn tán rằng Kiều gia kiếm được món tiền lớn.

Ngay sáng hôm sau, có người đến gõ cửa Kiều gia.

Kiều Trần thị đang quét sân, nghe tiếng gõ liền ra mở cửa. Người kia ngay lập tức hỏi: "Trần tẩu tử, nhà các ngươi có phải kiếm được món tiền lớn không?" Vừa hỏi, hắn vừa ngó nghiêng sân nhà Kiều gia.
 
Chương 159


Kiều Trần thị sửng sốt, không biết phải đáp sao, liền ấp úng: "Này... Này ngươi nghe ai nói thế?" Lão đại đã dặn không được nói chuyện kiếm tiền với người ngoài.

Người kia cười khẩy: "Hiện tại thì ai cũng biết rồi. Trần tẩu tử, nhà các ngươi làm thế nào mà kiếm được tiền vậy?"

"Ta... Ta cũng không rõ." Kiều Trần thị bối rối, định đóng cửa ngay. Người nọ vội vàng chặn cửa lại,"Khoan đã! Nói cho ta nghe với. Cùng là người trong thôn cả mà, chỉ cho ta biết cách kiếm tiền, được không?"

Đúng lúc đó, Kiều Nhị từ trong nhà bước ra, thấy tình hình, hắn liền quát lớn: "Ngươi làm cái gì đấy, Điền Bốn!" Rồi Kiều Nhị xông tới, đẩy người kia ra xa.

Điền Bốn tức giận: "Ô hay! Kiều Nhị, ngươi dám đẩy ta sao? Ta chỉ hỏi một chút về cách kiếm tiền, thế thì có sao đâu?"

Ngay khi ấy, Kiều Triều nghe thấy tiếng ồn bèn bước ra từ trong phòng.

Điền Bốn vừa nhìn thấy ánh mắt Kiều Triều liền hoảng sợ. Hắn nhớ lại cảnh Kiều Triều g.i.ế.c con hổ hôm trước, khi ấy Kiều Triều toàn thân dính đầy máu, trông giống như một ác quỷ. Điền Bốn lập tức lắp bắp,"Không... không có gì. Ha ha, ta đi trước có việc!" Nói xong, hắn bỏ chạy.

Khi Điền Bốn đã rời đi, Kiều Nhị vội vàng đóng cửa lại rồi quay về phía Kiều Triều: "Đại ca, không ổn rồi. Có vẻ như mọi người bên ngoài đều biết nhà mình kiếm được tiền."

Kiều Triều hỏi: "Vừa rồi là ai?"

Kiều Nhị đáp: "Là Điền Bốn. Hắn đến hỏi chúng ta làm cách nào kiếm tiền. Trước kia, ai cũng nghĩ nhà mình thiếu nợ, chẳng ai dám lại gần. Vậy mà giờ họ lại tò mò hỏi về cách kiếm tiền của nhà ta."

Tiền thị nghe thấy liền chạy ra, hỏi: "Kiều Nhị, chàng nói có người tới hỏi chuyện kiếm tiền nhà ta sao?"

Kiều Nhị gật đầu.

Tiền thị lập tức nhớ lại chuyện hôm qua khi bà Trương cũng hỏi tương tự,"Không thể nào, hôm qua bà Trương cũng hỏi ta về chuyện nhà mình kiếm lời, còn bảo chẳng thấy ai tới đòi nợ."

Nàng ấy cắn môi, tỏ vẻ bực tức: "Một lũ chỉ chờ xem nhà mình bị thúc nợ!"

Kiều Nhị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc lại là bà Trương nhiều chuyện nói ra. Cái gì cũng từ miệng bà ta mà ra cả. Hồi trước, chuyện nhà mình vay nợ cũng do bà ta đồn thổi."

Kiều Nhị nói tiếp: "Chắc vì không thấy ai đến đòi nợ nên giờ họ lại tung tin nhà mình kiếm được tiền. Chết thật, lỡ có người đến vay tiền thì sao bây giờ!"

Kiều Nhị hiểu rõ có những kẻ xấu bụng, lúc người ta khốn khó thì hả hê, lúc người ta kiếm được tiền thì đến vay mượn ngay.

Chân Nguyệt, vốn đang chợp mắt trong phòng, thật vất vả nàng mới có được một giấc ngủ ngon lại bị những tiếng ồn ào bên ngoài làm tỉnh giấc.

Chân Nguyệt bước ra, giọng nói lộ rõ sự không hài lòng vì bị đánh thức: "Các ngươi đang nói cái gì mà ồn ào thế? Lớn tiếng đến mức đánh thức ta!"

Tiền thị vội vàng chạy tới, mặt mày lo lắng: "Đại tẩu, không xong rồi! Bên ngoài người ta đồn rằng nhà chúng ta kiếm được lời lớn, chắc chắn sẽ có người tới vay tiền."

Chân Nguyệt hỏi: "Ai đồn?"

Kiều Nhị trả lời: "Lúc nãy Điền Bốn đến hỏi thăm, bảo rằng mọi người bên ngoài đều nói nhà mình kiếm được tiền, hỏi chúng ta làm sao mà kiếm."

Tiền thị chen vào: "Khẳng định là do bà Trương đồn, hôm qua bà ta còn hỏi muội. Nhưng muội không nói gì đâu!"

Chân Nguyệt điềm tĩnh đáp: "Biết rồi, nhưng không phải bận tâm. Bọn họ đến vay tiền, chẳng lẽ chúng ta phải cho sao? Không cần để ý đến bọn họ."

Tiền thị bối rối: "Nhưng... Muội sợ nương muội lại đến".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top