Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 100


Bà Nghiêm cũng lên tiếng: "Nhà ta gần đây đang chuẩn bị cưới tức phụ cho nhi tử, nếu vì chuyện của bà Trương mà nhà ta không cưới được tức phụ, ta sẽ xé nát miệng bà! Trưởng thôn, ông phải giáo huấn bà ta đàng hoàng, chính bà ta làm xấu mặt cả thôn!"

Bà Trương liền phản bác: "Phi! Nhi tử nhà ngươi cưới không được thê tử chẳng phải là vì chính nó không ra gì à?"

Bà Nghiêm cũng không chịu thua: "Con nhà bà mới là không được!"

Kiều Phong lúc này mới lớn tiếng: "Thôi ngay, đừng cãi nữa! Bà Trương, nhớ kỹ, đi mua thuốc nấu cho con dâu bà, nếu bà còn tiếp tục hành hạ nó và ảnh hưởng đến không khí của thôn, đừng trách ta không nể tình!"

Bà Trương miệng giật giật, không dám nói thêm lời nào.

Khi đại phu nói tiền thuốc là mười mấy văn, bà Trương tức giận hậm hực: "Sao mà đắt thế! Toàn thứ phá của, chẳng ai bị mưa một chút mà sinh bệnh như thế!"

Dù hậm hực, nhưng trước ánh mắt của Kiều Phong, bà ta vẫn móc tiền trả cho đại phu. Sau đó, Trương Đại Ngưu đi theo đại phu lấy thuốc về cho Lâm Trân Nương.

Một hồi khôi hài kết thúc, khi Lâm Trân Nương tỉnh lại, nàng vẫn phải đối diện với những lời chỉ trích từ bà Trương. Tuy vậy, ít nhất lần này nàng cũng có thể uống thuốc.

"Nhanh chóng khỏe lại đi, để khỏi ai nói ta ngược đãi ngươi. Ta đã thiếu gì ngươi nào? Ăn đủ, uống cũng đủ. Thật là phiền phức," Bà Trương mắng.

Lâm Trân Nương không phản bác, chỉ im lặng chịu đựng. Ngày hôm sau, Kim đại nương ghé qua thăm, chủ yếu là lo sợ bà Trương bề ngoài đối tốt nhưng trong lòng lại chẳng để tâm.

"Trông ngươi hôm nay khá hơn nhiều rồi, hôm qua mặt trắng bệch như ma. May mà Kiều Triều và Kiều Nhị nhìn thấy ngươi ngã ngoài đồng kịp thời gọi người giúp đỡ, nếu không thì ngươi đã mất mạng rồi."

Lâm Trân Nương ngẩng đầu: "Là Kiều Triều đã giúp ta sao? Ngài thay ta cảm ơn huynh ấy."

Kim đại nương nói: "Khi ngươi khỏe lại, có thể tự mình qua cảm tạ một tiếng."

"Vâng, cảm ơn đại nương."

"Ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Có vấn đề gì thì cứ tìm ta."

"Được."

Bên Kiều gia, Chân Nguyệt đang cắt củ cải để phơi khô, sau đó sẽ muối chúng để làm củ cải muối. Ngoài ra, nàng còn chuẩn bị làm một hũ củ cải chua cay với ớt để tăng hương vị.

Phía sau nhà, cây đậu đũa cũng đã đến lúc thu hoạch. Hôm nay, Kiều Triều và Kiều Đại Sơn đã mang một phần đậu đũa vào huyện bán.

Khi hai người trở về, họ đặt gọn đồ vừa mua về, còn Kiều Triều ngồi nghỉ dưới mái hiên. Tiểu A Sơ đang nằm trong chiếc xe đẩy, Kiều Triều liền bế đứa con lên, Tiểu A Sơ bập bẹ cười nói "a oa a oa."

"Lần sau huynh đến Tống phủ, hỏi xem họ có muốn mua thịt heo không. Nhà mình có hai con heo lớn, chắc gần tháng tới có thể g.i.ế.c rồi," Chân Nguyệt nói từ một bên.

Kiều Triều đáp: "Được, lần sau ta sẽ hỏi. Nhưng mà việc g.i.ế.c heo thì tìm ai?"

"Huynh hỏi cha xem."

Đúng lúc Kiều Đại Sơn từ trong nhà bước ra, nghe thấy chuyện g.i.ế.c heo, ông liền hỏi: "Cái gì g.i.ế.c heo?"

Kiều Triều giải thích: "Heo nhà mình chắc sắp g.i.ế.c được rồi, cần tìm ai làm chuyện đó?"

Hai con heo trong nhà đã lớn đến mức da bụng gần chạm đất, ai nhìn cũng thấy thịt chắc nịch, không biết hương vị ra sao.

Chân Nguyệt nói thịt chắc chắn sẽ ngon, nên Kiều Triều cũng mong chờ xem thế nào.

Kiều Đại Sơn bảo: "Giết heo là việc lớn, thường phải tổ chức tiệc g.i.ế.c heo. Đến lúc đó, ta sẽ tìm trưởng thôn lo liệu"
 
Chương 101


Chân Nguyệt: "Vậy chẳng phải đến lúc đó phải mời cả thôn vào ăn cơm sao?"

Kiều Đại Sơn: "Không cần mời hết, chỉ cần mời vài nhà quen thuộc là được."

Chân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá, ta không muốn mời bà Trương hay Mã thị đến ăn cơm g.i.ế.c heo đâu. Đừng nói cơm g.i.ế.c heo, ngay cả một hạt gạo ta cũng không muốn cho bọn họ."

Kiều Triều: "Đến lúc đó, ta sẽ vào núi xem có bắt được cá không."

Chân Nguyệt: "Trong núi xa lắm, mà thời tiết lúc đó sẽ lạnh, trong núi càng lạnh hơn. Huynh đi chợ mua cá là được, tiền kiếm ra là để tiêu, sao phải khổ vậy?"

Kiều Triều gật đầu: "Đúng vậy."

Kiều Trần thị: "Vậy ta sẽ đi tìm người xem ngày lành."

Chân Nguyệt: "???"

Kiều Trần thị giải thích: "Giết heo cũng phải xem ngày tốt."

Chân Nguyệt: "À... ra là có phong tục như vậy sao? Thôi cũng được."

Thời tiết càng ngày càng lạnh, ban ngày còn đỡ nhưng buổi tối thì lạnh thấu xương. Chăn của Chân Nguyệt vốn đã không đủ ấm, mỗi lần ngủ, không biết tại sao nàng lại rúc vào lòng Kiều Triều. Người đàn ông này tỏa ra hơi ấm làm nàng thấy dễ chịu. Lần đầu thì có chút ngại ngùng, nhưng sau vài lần nàng cũng quen.

Dù vậy, chăn vẫn chưa đủ ấm, nàng nghĩ đến mùa đông thực sự thì còn lạnh đến mức nào.

Vài ngày sau, Kiều Triều và Kiều Nhị lại chuẩn bị đi huyện thành bán rau đậu đũa, rau hẹ và hai con gà. Chân Nguyệt quyết định sẽ đi cùng họ để mua đồ.

Trong nhà nuôi được mấy con gà đã đủ lớn để ăn, nên họ mang hai con đến Tống phủ hỏi xem có mua không. Nếu thịt gà ngon, Chân Nguyệt dự tính sẽ nuôi thêm nhiều gà nữa.

Khi đến huyện thành, Chân Nguyệt không đi theo Kiều Triều đến Tống phủ mà đi thẳng đến tiệm vải,"Hai người xong việc thì đến tiệm vải tìm ta."

Kiều Triều gật đầu: "Được."

Tại Tống phủ, họ thu mua gà do Kiều Triều mang đến.

Kiều Triều nói: "Gà này đều ăn thức ăn sạch từ nhà chúng ta nuôi lớn, thịt của nó ngon hơn hẳn so với gà thường."

Nghe vậy, Tống phủ liền mua hai con gà để thử, vừa ăn thử sẽ biết ngay có ngon hay không.

Sau khi giao đồ ăn cho Tống phủ, Kiều Triều và Kiều Nhị tiếp tục đến vài nhà khác để bán rau. Một lúc sau, họ cầm tiền đến tiệm vải tìm Chân Nguyệt.

Tại tiệm vải, Chân Nguyệt đang mua sắm rất hăng say. Nàng mua một ít vải thô, vải bông và mấy cân bông để làm chăn. Sau khi mặc cả, tổng cộng tiêu hết hai lượng bạc.

Kiều Triều lặng lẽ đưa số tiền vừa kiếm được cho Chân Nguyệt, rồi giúp nàng khiêng vải và bông lên xe lừa.

Chân Nguyệt nói: "Trời lạnh rồi, phải may thêm quần áo và chăn ấm. Mấy ngày này các ngươi cũng nên tranh thủ đi đốn củi, mùa đông mà không có củi thì khó mà chịu nổi."

Kiều Nhị đáp: "Được, đại tẩu, về đến nhà đệ sẽ vào núi đốn củi ngay."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ưm."

Chân Nguyệt còn suy nghĩ về việc tìm mua than củi để đốt sưởi trong nhà vào mùa đông. Đốt than sẽ giúp làm ấm phòng, nhưng nàng cũng lo ngại việc ngộ độc khí carbon monoxit, nên quyết định khi dùng than phải để thông gió tốt, và bên cạnh bếp than cần để một thau nước cho an toàn.

Sau khi mua vải vóc xong, ba người tiếp tục đi mua lương thực.

Đúng như thường lệ, mỗi lần lên huyện thành, Chân Nguyệt đều bảo Kiều Triều mua thêm nhiều lương thực dự trữ. Có lẽ đây là ảnh hưởng từ những ngày tháng phải sống trong thời kỳ khó khăn, khiến nàng luôn muốn tích trữ đồ ăn.

Sau khi mua đủ lương thực, thịt và các thứ cần thiết, ba người dừng lại ăn một chút rồi trở về nhà. Vừa về đến nhà, Kiều Trần thị liền bước ra đón, còn Chân Nguyệt thì bảo bà mang vải và bông vào trong phòng.
 
Chương 102


"Cớ sao mua nhiều vải thế này?" Kiều Trần thị hỏi.

Chân Nguyệt trả lời: "Mùa đông sắp đến, phải chuẩn bị trước. Mỗi người trong nhà nên có một cái áo bông để giữ ấm."

Kiều Trần thị gật đầu,"Con nói đúng. Nhưng sao mua nhiều bông vậy? Chắc đắt lắm. Ngày mai ta đi tìm ít hoa lau về, bỏ vào quần áo cho ấm, ta và cha con không cần dùng bông đâu. Để bông cho các con thôi. Ta còn có cái áo lông cũ, lát nữa ta sẽ tìm ra cho tôn tử của ta đắp."

Chân Nguyệt cau mày: "Hoa lau có đủ ấm không?" Nàng biết người nghèo thường dùng hoa lau nhét vào quần áo để giữ ấm, nhưng vẫn cảm thấy không an tâm.

Kiều Trần thị cười đáp: "Đủ ấm chứ. Mùa đông ở trong nhà, không phải đi đâu, thế là ấm rồi."

Trong lòng Chân Nguyệt thở dài, cảm thấy lượng bông mình mua vẫn chưa đủ nhiều. Dù đã chi ra hai lượng bạc để mua vải và bông, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, Kiều Triều không còn vào núi săn b.ắ.n nhiều nữa, mà chủ yếu tập trung vào việc bán rau củ.

Thông thường, Kiều Triều chỉ lên huyện bán đồ mỗi ba đến năm ngày một lần, có khi công việc ở ruộng vườn bận rộn, thì bảy tám ngày mới đi. Một chuyến như vậy kiếm được khoảng sáu bảy trăm văn, tính ra mỗi tháng cũng kiếm được khoảng ba lượng bạc.

Nhưng trước đó, gia đình họ đã chi rất nhiều tiền cho việc mua lừa, ngói, thuê đất, và mỗi lần lên huyện còn phải mua thêm lương thực, thịt thà, tiêu tốn không dưới một trăm văn.

Số tiền còn lại chẳng đáng là bao, chưa kể Chân Nguyệt còn muốn mua giấy, bút và nhiều thứ khác nữa. Tính toán lại, nàng nhận ra tiền nhà mình tiêu hao nhanh như nước chảy. Tuy nhiên, đó đều là những khoản cần thiết. Có lẽ nàng nên bắt đầu ghi chép sổ sách chi tiêu cho cẩn thận hơn.

"Tam đệ, từ hôm nay đệ bắt đầu ghi sổ sách cho nhà chúng ta," Chân Nguyệt gọi Kiều Tam, người vừa mới đọc sách trở về.

Kiều Tam ngẩn người một chút,"A? Đại tẩu, ta không biết ghi sổ."

Chân Nguyệt đáp: "Có gì mà không biết? Đệ chỉ cần ghi lại mỗi ngày trong nhà chi tiêu bao nhiêu, dùng tiền vào việc gì. Ví dụ như mua lừa tốn bao nhiêu, mua ngói bao nhiêu, cuối tháng còn lại bao nhiêu tiền là được. Đệ có giấy đúng không? Cứ ghi vào giấy, rồi cuối cùng khâu lại bằng kim chỉ là xong."

Kiều Tam lúng túng hỏi: "Đơn giản vậy sao?"

Chân Nguyệt cười: "Đơn giản thôi. Sau này đệ muốn lên trấn tìm việc ở phòng thu chi, cứ nói đệ đã học qua cách quản lý chi tiêu trong nhà."

Kiều Tam chần chừ,"Thật vậy à? Có thể nói như vậy sao?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Được chứ. Nếu giấy không đủ, đệ cứ nói, lần sau ta kiếm được tiền sẽ mua thêm cho."

"Được rồi." Kiều Tam đáp lời.

Khi trở lại trong phòng, Chân Nguyệt ngồi xuống và uống một hớp nước lớn, bắt đầu suy nghĩ về cách kiếm thêm bạc. Thật ra, hiện tại nhà họ đã kiếm được khá nhiều, thường xuyên có thịt ăn.

Đôi mắt nàng bỗng dừng lại trên hai con heo béo ngoài sân, còn nàng bắt đầu tính toán.

Heo nhà nàng ít nhất cũng phải nặng 300 cân mỗi con. Hiện tại, thịt heo đang có giá 20 văn một cân, tính ra một con heo bán được 6000 văn, tương đương với 5 lượng bạc. Hai con thì là 10 lượng bạc. Tuy nhiên, heo nhà nàng nuôi không phải loại thường, nếu định giá cao hơn, khoảng 25 văn một cân, thì có thể thu về hơn 6 lượng bạc một con, hai con là 12 lượng.

Tất nhiên, phải mời mọi người đến ăn cơm g.i.ế.c heo, nên không thể bán hết được. Nhà nàng cũng cần giữ lại một phần lớn để làm thịt khô, lạp xưởng, v. v. Nếu chỉ bán một con, cũng được 6 lượng bạc, còn lại một con để gia đình ăn, gà cũng để dành cho mùa đông.

Nhưng xem ra, như vậy vẫn chưa đủ.

Chân Nguyệt thầm tính toán, chờ đến mùa đông, khi nàng trồng được rau củ tươi mới sẽ bán với giá cao hơn, chắc chắn những người có tiền sẽ mua.
 
Chương 103


Chân Nguyệt đang ngồi tính toán số tiền cần đầu tư và lợi nhuận có thể kiếm được, đồng thời xem xét các chi phí sắp tới, thì bỗng nhiên nghe tiếng khóc "Oa oa oa" vang lên. Nàng giật mình, thoát ra khỏi những con số đang bay trong đầu, thấy Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ đang khóc nháo tiến vào."Chắc là đói bụng rồi," Kiều Trần thị nói.

Chân Nguyệt thầm nghĩ... đúng rồi, còn có "đầu thần thú" này nữa. Nàng chợt nhớ ra rằng còn phải mua thêm một con dê cái để lấy sữa.

Trước kia Tiểu A Sơ đã được uống sữa dê một thời gian, nhưng sau này Kiều Đại Sơn không đi Chu gia mua nữa, nên họ cũng không còn sữa cho bé.

Sau khi cho Tiểu A Sơ b.ú và dỗ cho bé tự chơi trên giường, Chân Nguyệt gọi ba tỷ muội Tiểu Hoa đến trông bé. Còn nàng tiếp tục quay lại công việc, lấy quần áo trong ngăn tủ ra, còn xé mở lớp ngoài của chiếc chăn để lôi bông cũ ra, chuẩn bị đem phơi nắng.

Nhìn đám bông đã chuyển sang màu đen, nàng không khỏi tự hỏi không biết nó đã được dùng bao nhiêu năm rồi. Khi dỡ áo bông ra, nàng còn thấy vài con gián bò ra.

Gương mặt Chân Nguyệt hiện rõ vẻ khó chịu, nàng liền quyết định ngâm quần áo trong nước, chắc chắn phải giặt thật sạch.

Lúc này, Kiều Triều vừa bước vào từ bên ngoài.

Vừa nhìn thấy những con gián bò lổm ngổm khắp sàn nhà, hắn lập tức cảm thấy rùng mình, toàn thân nổi da gà. Không nói lời nào, hắn lùi hẳn ra ngoài cửa, khuôn mặt không giấu được sự sợ hãi.

Chân Nguyệt nhìn trượng phu của mình, hỏi: "??? Sao huynh còn sợ hơn cả ta vậy?"

Kiều Triều cười gượng,"Ha ha..."

Chân Nguyệt liền đi tới, thản nhiên dẫm c.h.ế.t mấy con gián dưới chân. Tiểu Hoa lập tức nhanh nhẹn tìm chổi đến giúp nàng quét dọn sạch sẽ,"Cậu mợ, để con quét."

Kiều Triều cảm kích: "Cảm ơn Tiểu Hoa."

Chân Nguyệt nhắc: "Huynh cũng đi kiểm tra quần áo của mình đi, biết đâu bên trong còn gián đấy."

Kiều Triều... đành phải nghe theo, nhưng trong lòng vẫn không khỏi rùng mình.

Sau một buổi sáng vất vả, Kiều Triều và Chân Nguyệt cuối cùng cũng sắp xếp lại quần áo gọn gàng. Bên kia, Kiều Trần thị và Tiền thị cũng đang chuẩn bị may quần áo cho cả nhà.

Kiều Trần thị gọi: "Vợ lão nhị, mai đi với ta tìm ít bông lau để nhét vào trong quần áo. Số bông này không đủ đâu."

Tiền thị đáp: "Vâng, nương." Dù biết không đủ, nhưng như vậy cũng đã tốt hơn nhiều so với những năm trước. Trước kia, vào đông làm gì có áo bông mới để mặc, thậm chí còn chẳng có gì ấm để mặc.

Ngày hôm sau, Kiều Trần thị, Kiều Nhị và Tiền thị cùng đi tìm bông lau. Còn Kiều Triều và Chân Nguyệt ở nhà giặt quần áo, phơi chăn, và đặc biệt là phơi đám bông đen đã lâu năm...

"À đúng rồi, lát nữa huynh cùng ta vào rừng một chút, ta muốn tìm loại gỗ cứng để sau này đốt thành than củi. Như vậy vào mùa đông có thể dùng than để sưởi ấm," Chân Nguyệt nói.

Kiều Triều ngạc nhiên: "Nàng cũng biết cách đốt than sao?"

Chân Nguyệt mỉm cười: "Nấu cơm mà đốt củi thì sau khi tàn chẳng phải cũng thành than củi hay sao?"

Kiều Triều ngẫm nghĩ..."Ừm, nghe có vẻ hợp lý."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Tiện thể chúng ta cũng đi đốn thêm củi mang về. Trong bếp và sân đã chất đầy củi, nhưng vào mùa đông thế nào cũng không đủ dùng."

Kiều Triều lo lắng hỏi: "Nàng đi, vậy còn hài tử thì sao?"

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút: "Để cha trông chừng được không?"

Kiều Triều nhắc nhở: "Nếu nó đói, sẽ khóc mãi thôi."

Chân Nguyệt đành thở dài: "Vậy mang theo nó đi vậy."

Sau khi tắm rửa, nghỉ ngơi một chút, Kiều Triều cõng theo sọt, Chân Nguyệt cầm rổ, cả hai cùng xuất phát. Tiểu A Sơ được đặt trong rổ mang theo, còn ba tỷ muội Tiểu Hoa thì ở nhà với Kiều Đại Sơn.
 
Chương 104


Dọc đường, Kiều Triều và Chân Nguyệt gặp một vài thôn dân. Mọi người đều tò mò hỏi họ đi đâu.

Khi Kiều Triều nói rằng họ định vào núi, Chân Nguyệt nghe lỏm được hai người thôn dân cách đó không xa đang bàn tán: "Chắc lại đi kiếm cái gì ăn, Kiều gia thiếu nợ nhiều như vậy, có khi bán hết lương thực trả nợ rồi, giờ không còn gì ăn nên phải vào núi tìm thôi."

Người kia gật đầu: "Đúng vậy."

Chân Nguyệt thở dài trong lòng. Nàng thật sự không hiểu tại sao mọi người trong thôn đều cho rằng nhà mình thiếu nợ chồng chất. Có lẽ là do những lời đồn thổi từ mấy bà tám như bà Trương, bà Chu, khiến ai ai cũng tin tưởng như thật.

Khi đến chân núi, họ đi thêm một đoạn đường, Chân Nguyệt nhìn thấy nhiều nấm mọc lên sau trận mưa gần đây."Ta hái ít nấm về," nàng nói.

Nấm sau mưa mọc rất nhanh, Chân Nguyệt còn nhìn thấy mộc nhĩ mọc trên thân gỗ ẩm ướt.

Chân Nguyệt cũng hái luôn mấy cái mộc nhĩ. Nàng đã từng nghĩ đến việc trồng mộc nhĩ, nhưng trước mắt vẫn quyết định tập trung vào trồng trọt và chăm sóc gia súc trước, rồi mới tính đến chuyện đó sau.

Sau khi hái xong, hai người tiếp tục đi sâu vào rừng. Chân Nguyệt vừa đi vừa xem xét các loại cây.

Nàng chạm tay vào từng thân cây để cảm nhận độ cứng của gỗ.

Không lâu sau, nàng chọn được một loại cây không quá lớn nhưng trông rất chắc chắn, ít cành nhánh và lá, nên dễ chặt."Chọn cây này đi, chặt thử xem. Nếu gỗ tốt, huynh có thể cùng cha hoặc Kiều Nhị quay lại đây chặt thêm. Thế nào?" nàng hỏi ý Kiều Triều.

Kiều Triều gật đầu: "Được."

"Vậy huynh chặt cây này trước, ta đi tìm thêm ít rau dại và quả nấm quanh đây," Chân Nguyệt nói.

"Nhưng đừng đi xa quá," Kiều Triều dặn.

"Biết rồi," Chân Nguyệt trả lời rồi rời đi tìm kiếm thêm thực phẩm.

Kiều Triều ở lại bắt đầu chặt cây.

Không bao lâu sau, Chân Nguyệt quay lại với một rổ đầy rau dại, quả và nấm, đặt chúng vào sọt của Kiều Triều. Tiểu A Sơ ngồi trong rổ, cười khanh khách không biết vì lý do gì.

Nhìn Kiều Triều vẫn đang đổ mồ hôi chặt cây, Chân Nguyệt ngồi xuống chơi với Tiểu A Sơ,"Cười cái gì mà cười mãi thế? Gọi "nương" nào, con biết gọi chưa?"

Tiểu A Sơ chỉ giơ tay về phía Chân Nguyệt, vẫn cười ha ha mà không rõ tại sao. Đột nhiên, một con sâu từ trên cây rơi xuống, đậu ngay trên quần áo của Tiểu A Sơ. Chân Nguyệt nhanh chóng dùng tay bóp c.h.ế.t con sâu đó, không để nó làm sợ đứa bé.

Chân Nguyệt ngẩng đầu nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này không an toàn lắm, liền bế Tiểu A Sơ vào lòng, nghĩ rằng việc nuôi con thật sự rất vất vả.

Bên kia, Kiều Triều vừa đốn củi vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, thấy Chân Nguyệt đang chơi đùa với đứa nhỏ. Không hiểu vì sao, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác lạ lẫm – thỏa mãn? Vui sướng? Hay là gì đó phức tạp hơn? Dù thế nào, hắn cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.

Thấy thời gian đã đủ, Kiều Triều cõng một bó củi trên vai, còn Chân Nguyệt thì cõng sọt, tay cầm rổ. Cả hai người chậm rãi rời khỏi núi và theo con đường nhỏ về nhà.

Kiều Triều đi trước, Chân Nguyệt theo sau. Khi họ vừa ra khỏi núi, từ phía trước có một người đi tới, đó là Lâm Trân Nương. Nhìn thấy Kiều Triều, nàng tiến lại đứng chắn trước mặt hắn gọi "Kiều Đại ca."

Kiều Triều ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên. Phải một lúc lâu sau hắn mới nhận ra đó là Lâm Trân Nương, liền gật đầu định vòng qua nàng ấy mà đi.
 
Chương 105


Nhưng Lâm Trân Nương lại chặn trước mặt, cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Lần trước cảm ơn Kiều Đại ca, nếu không có huynh giúp, ta e là đã gặp nguy hiểm rồi." Nàng ta thấy mồ hôi trên trán Kiều Triều, liền rút ra một chiếc khăn tay,"Để ta lau mồ hôi cho huynh."

Kiều Triều lập tức lùi lại vài bước, nhíu mày nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu. Hắn tự hỏi, bọn họ quen nhau đến mức nào để nàng ta làm như vậy? Đúng lúc này, Chân Nguyệt từ phía sau bước tới,"Huynh đứng đây làm gì? Mệt rồi à? Nếu không ngồi nghỉ chút đi."

Kiều Triều lách sang một bên để Chân Nguyệt thấy rõ Lâm Trân Nương đang đứng trước mặt.

Chân Nguyệt ngạc nhiên đôi chút, hỏi: "Ngươi là ai?"

Lâm Trân Nương thấy Chân Nguyệt, thân mình khẽ run lên, nhìn càng yếu ớt hơn. Mặt nàng ta trắng bệch, nhanh chóng cúi đầu hành lễ với Chân Nguyệt: "Chân tẩu tử, ta là Trân Nương. Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn cảm ơn Kiều Đại ca vì đã giúp đỡ ta khi ta ngất xỉu."

Vừa nói, nàng vừa tỏ ra yếu đuối, thân mình lảo đảo như sắp ngã.

Chân Nguyệt vội vàng lùi lại mấy bước, cảnh giác nói: "Ngươi ngất thì ngất, đừng có ăn vạ ở đây! Nếu bà Trương dám dùng cớ này đến đòi tiền ta, ta sẽ đến nhà ngươi mà ăn vạ ngược lại đấy."

Nghe vậy, Lâm Trân Nương lập tức đứng thẳng người, không dám ngã. Nàng biết nếu Chân Nguyệt đến nhà mình, bà Trương chắc chắn sẽ không tha cho nàng ta.

"Xin lỗi, xin lỗi," Lâm Trân Nương cúi đầu, giọng điệu rụt rè và sợ hãi.

Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Triều: "Nàng cảm ơn huynh rồi, ta đi trước đây." Nói xong, nàng vòng qua Kiều Triều và tiếp tục bước đi.

Lâm Trân Nương trông rất yếu đuối, ai nhìn vào cũng thấy dễ bị bắt nạt.

Nghe nói nàng ta thường xuyên bị bà Trương ngược đãi, mà một khi đã không có tinh thần phản kháng thì đương nhiên sẽ bị người khác ức h.i.ế.p mãi.

Kiều Triều bước đi, rồi nói: "Đợi ta chút." Sau đó nhanh chóng bước theo Chân Nguyệt, nhưng vẫn không quên ném lại một câu: "Người cứu ngươi không phải ta, ngươi nên cảm ơn người đã thực sự cứu ngươi."

Hắn chỉ hô gọi người đến giúp, làm gì mà phải cảm ơn hắn? Còn việc lau mồ hôi kia, thật đúng là kỳ quặc.

Kiều Triều lắc đầu, chạy nhanh để đuổi kịp Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt quay đầu nhìn hắn, chợt nhận ra điều gì đó.

Câu nói vừa rồi của Lâm Trân Nương về việc nàng ta không muốn Chân Nguyệt hiểu lầm, cùng với cách nàng ta nói chuyện dịu dàng, có chút gì đó giống kiểu "trà xanh" trong truyền thuyết.

"Nàng ta có phải coi huynh là người cứu mạng nên muốn cảm ơn đặc biệt không? Vừa rồi nàng định làm gì thế?" Chân Nguyệt hỏi thẳng Kiều Triều.

Kiều Triều cảm thấy hơi khó chịu, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ.

Cái cách mà Lâm Trân Nương tỏ vẻ thích hắn khiến hắn cảm thấy như bị xúc phạm. Hắn là ai chứ? Nhìn qua thì Lâm Trân Nương cũng chẳng xấu, nhưng mà...

Hắn lén nhìn Chân Nguyệt, nghĩ thầm, Chân thị trông còn xinh hơn nàng ta. Hơn nữa, Lâm Trân Nương quá yếu đuối, là kiểu người hắn cực kỳ không ưa.

"Ta chỉ gặp nàng ta có hai lần thôi," Kiều Triều nói, đồng thời quan sát sắc mặt Chân Nguyệt, thầm thấy lạ khi nàng không giận.

Hắn là trượng phu của nàng cơ mà, với tính cách của Chân Nguyệt, không lẽ nàng không nổi cáu?

Nhưng mà, nghĩ lại.

Những ngày tháng sống chung, Kiều Triều nhận ra Chân Nguyệt cũng khá lý trí, không phải kiểu vô lý cãi vã như người ta vẫn đồn thổi. Nếu mọi chuyện rõ ràng thì nàng cũng chẳng gây chuyện vô cớ.
 
Chương 106


Chân Nguyệt nhướng mày hỏi: "Chỉ gặp có hai lần, vậy huynh đã làm gì nàng ta chưa?"

Kiều Triều cau mày, cảm thấy hơi khó chịu: "Ta thì có thể làm gì nàng ta được? Ta chưa làm gì cả."

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Không phải ý ta vậy. Ta hỏi là, hai lần gặp đó, có gì đặc biệt không?"

Kiều Triều thở phào: "Chẳng có gì. Lần trước trời mưa lớn, ta chỉ thấy có người ngã nên đỡ lên thôi. Còn cha nói đó là nàng ta, chứ ta cũng chẳng nhìn rõ. Còn lần nàng ta ngất xỉu trên đồng, là nhị đệ gọi người, ta cũng không làm gì."

Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc chỉ vì hai lần đó nên nàng ta muốn cảm ơn huynh thật lòng thôi."

Kiều Triều hừ lạnh, không mấy tin tưởng: "Ha hả."

Chân Nguyệt trừng mắt nhìn: "Sao thế? Huynh dám cười kiểu đó với ta hả? Lá gan lớn thật rồi, lúc trước còn biết nhìn sắc mặt ta cơ mà."

Cả hai trở về nhà, ai nấy đều mệt lả. Kiều Đại Sơn đã sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, còn họ thì ngồi uống nước nghỉ ngơi. Tiểu A Sơ đã ngủ, Chân Nguyệt xoa bóp cánh tay đau nhức, rồi lấy mấy cây nấm hái về ra để đếm xem được bao nhiêu.

Bên kia, Kiều Trần thị và mọi người cũng đã trở về, sọt của họ chất đầy hoa lau.

Tiền thị đặt sọt xuống, lau mồ hôi rồi vào bếp uống từng ngụm nước,"Ha, cuối cùng cũng về tới nơi."

Ra khỏi bếp, Tiền thị liền nói với Chân Nguyệt, người đang xử lý nấm: "Đại tẩu, tẩu không biết đâu, trong thôn không biết bao nhiêu người đổ xô đi hái hoa lau. May là nhà mình có ba người cùng đi, không thì chẳng lấy được bao nhiêu."

Chân Nguyệt hỏi: "Nhiều người đi lắm à?"

Tiền thị kéo một cái ghế ngồi xuống,"Tẩu không biết đấy thôi, cả bà Chu, bà Trương, bà Nghiêm cũng kéo nhau ra ngoài tìm hoa lau. Mấy ông bà lớn tuổi trong thôn nói năm nay sẽ lạnh hơn cả năm ngoái."

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút,"Thế mọi người thấy thời tiết năm nay thế nào?"

Kiều Trần thị, sau khi uống một hớp nước, cũng bước ra ngồi nghỉ ngơi,"Mùa hè năm nay nóng thật, còn nóng hơn năm ngoái."

Tiền thị thêm vào: "Nóng đến mức ta cảm tưởng như bị thiêu cháy. Nhưng có vẻ như lạnh cũng đến sớm hơn. Năm ngoái giờ này trời vẫn còn nóng, nhưng giờ buổi tối đã bắt đầu rét, ta còn thấy lạnh nữa là."

Hiện giờ là tháng mười, năm ngoái thời điểm này trời vẫn còn ấm áp. Buổi tối tuy hơi lạnh, nhưng không đến mức phải co ro, ngược lại còn cảm thấy dễ chịu. Bây giờ thì chỉ cần mặt trời vừa lặn là cái lạnh đã ập đến.

Chân Nguyệt thầm nghĩ, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm là bình thường, nhưng có vẻ năm nay thời tiết đặc biệt hơn.

Kiều Trần thị nói: "Giờ mặt trời còn chưa lặn hẳn mà đã lạnh rồi. Tiền thị, lát nữa ăn cơm xong chúng ta xử lý một ít hoa lau trước, tranh thủ làm xong quần áo cho mọi người."

Tiền thị đáp: "Được ạ."

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Kiều Trần thị và Tiền thị vào bếp tiếp tục bận rộn chuẩn bị bữa tối. Sau bữa ăn, hai người bắt tay vào làm sạch hoa lau, Kiều Nhị cũng ở bên hỗ trợ.

Chân Nguyệt thì bận rộn cho con ăn, còn Kiều Triều định vào giúp nhưng bị Kiều Trần thị đuổi ra vì sợ hắn làm vướng víu.

"Không được, không được, ra ngoài mà làm chuyện của ngươi đi," Kiều Trần thị nói.

Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng la lớn: "Cứu với, có lợn rừng xuống núi!"

Tiếng gõ cửa nhà Kiều gia vang lên dồn dập,"Có lợn rừng xuống núi, mau mang vũ khí ra mà đánh lợn!"

Kiều Triều vội vã cầm lấy khảm đao chạy ra khỏi nhà, Kiều Đại Sơn cũng nhanh chóng theo sau. Kiều Nhị bỏ công việc dang dở, chộp lấy một cái cuốc rồi lao ra ngoài cùng mọi người.
 
Chương 107


Ba người vừa ra khỏi nhà, Chân Nguyệt lo lắng đóng kín cửa sân. Trời đã tối, nếu lợn rừng xuống núi mà không nhìn rõ xung quanh, chẳng biết điều gì sẽ xảy ra.

Kiều Trần thị và Tiền thị cũng bồn chồn lo lắng. Kiều Trần thị nói: "Lần trước cũng có chuyện tương tự, thím nhà hàng xóm bị lợn rừng dẫm c.h.ế.t mà."

Tiền thị ôm n.g.ự.c thở dài: "Thật đáng sợ. Trượng phu của ta không gặp chuyện gì chứ? Phi phi phi, không sao đâu, mọi người sẽ bình an cả thôi." Nói rồi, Tiền thị chắp tay cầu nguyện.

Ở bên kia, Kiều Triều cùng đám thanh niên trai tráng trong thôn chạy nhanh về phía ruộng, nơi lợn rừng đang phá phách, dẫm nát không ít hoa màu.

"A a a! Hoa màu của ta!"

"Mau đến đây, có lợn rừng!"

Khi Kiều Triều và những người khác đến nơi, lợn rừng đang đuổi theo Đinh Nhị, tên côn đồ trong thôn. Đinh Nhị vừa chạy thục mạng vừa hét lên: "Cứu mạng a!"

Kiều Triều lao tới như bay, vung đại khảm đao về phía lợn rừng."Ngao ngao!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên khi lưỡi đao c.h.é.m trúng lợn rừng, m.á.u bắt đầu chảy ra.

Nhưng con lợn rừng điên cuồng hơn, quay đầu húc thẳng về phía Kiều Triều. Đúng lúc đó, Kiều Nhị chạy đến nhìn thấy cảnh tượng này, hét lên: "Đại ca!"

Kiều Triều bình tĩnh đáp lại: "Đưa cái cuốc cho ta!"

Kiều Triều tiếp lấy cái cuốc do Kiều Nhị ném sang, tránh né cú húc của lợn rừng, con vật xông ngang qua hắn. Những người xung quanh cũng bắt đầu bao vây, cầm trường mâu và đao dài thử tấn công lợn rừng.

Kiều Triều vung cuốc, đánh vào m.ô.n.g lợn rừng khiến nó hét lên đau đớn và chạy lại phía hắn. Kiều Triều nhanh chóng lùi lại, thực hiện cú lộn nhào tránh né đòn tấn công. Những người khác dùng trường mâu đ.â.m trúng bụng con lợn, tạo thêm vết thương.

Nhân cơ hội đó, Kiều Triều dùng cuốc đánh mạnh vào đầu con lợn, khiến nó ngã xuống đất. Lưỡi đao đang cắm trên mình lợn cũng rời ra. Kiều Triều nhanh tay nhặt lấy.

Con lợn rừng, dù đã bị thương nặng, vẫn cố gắng chạy về phía ruộng, m.á.u chảy đầy đất. Kiều Triều và những người khác lập tức đuổi theo.

Kiều Triều hét lớn: "Mau, bọc đánh!"

Hắn ném cái cuốc cho Kiều Nhị: "Nhị đệ, đệ vòng qua phía bên kia! Người kia, vòng sang bên này, vây nó lại!"

"Đừng sợ, nó đã bị thương. Tấn công vào đầu nó!"

Dưới sự chỉ huy của Kiều Triều, cả nhóm tiếp tục tấn công, làm lợn rừng bị trọng thương. Khi nó định chạy về phía núi, Kiều Triều tung một đòn cuối cùng, khảm đao c.h.é.m sâu vào cổ con lợn, khiến nó kêu lên thảm thiết trước khi gục ngã, m.á.u chảy lênh láng.

"Mau tới cho nó đòn cuối cùng!" Kiều Triều chỉ huy mọi người, hướng dẫn họ dùng trường mâu đ.â.m vào các bộ phận của con lợn rừng. Không bao lâu sau, con lợn rừng ngã gục, nằm bất động trên mặt đất.

Hôm nay, sau khi lên núi đốn củi đã quá mệt mỏi, giờ lại phải ra ngoài đánh lợn rừng vào đêm khuya, khiến Kiều Triều ngồi phịch xuống, thở dốc không ngừng.

"Đại ca, huynh không sao chứ?"

"Đại ca!" Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị vội vàng chạy đến bên Kiều Triều, lo lắng vì hắn đã mấy lần đối đầu trực tiếp với lợn rừng.

Kiều Triều xua tay,"Không sao, chỉ là mệt thôi."

Kiều Đại Sơn bảo: "Vậy con nghỉ ngơi đi."

Trưởng thôn Kiều Phong cũng đến nơi, nói lớn: "Mọi người vất vả rồi! Giờ hãy đưa lợn rừng về, sáng mai chúng ta sẽ g.i.ế.c heo chia thịt!"

Mọi người đều đồng thanh: "Tốt!"

Dù mệt mỏi, nhưng trên mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười. Đã lâu rồi nhà nào cũng không có thịt để ăn.
 
Chương 108


Kiều Triều nhờ trận đánh đêm nay mà nổi danh trong thôn. Điều ấn tượng nhất là việc hắn dám đối mặt trực tiếp với lợn rừng và c.h.é.m gục nó. Mặc dù cả nhóm đều góp sức, nhưng công lao của Kiều Triều là lớn nhất.

"Kiều Đại kia, chỉ với một động tác vung khảm đao liền trúng ngay con lợn rừng!"

"Lợn rừng lao tới hắn như vũ bão, nhưng hắn lại nhảy lên né tránh rồi quay người, tiếp tục tung thêm một đòn chí mạng."

"Kiều Đại thực sự lợi hại, còn chỉ huy mọi người tiêu diệt lợn rừng nữa chứ!"

Một số người trong thôn hết lời khen ngợi tài năng của Kiều Triều, nhưng cũng có vài kẻ bĩu môi: "Có gì mà lợi hại? Lợn rừng đâu phải mình hắn giết."

"Chính thế! Không có chúng ta, xem hắn có làm nổi không."

Không quan tâm người bên ngoài bàn tán gì, Kiều Triều cùng Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng đã về đến nhà an toàn trong đêm khuya.

Trong nhà, mọi người vẫn còn thức, chờ đợi bọn họ.

Chân Nguyệt nằm trên giường không ngủ, nghe thấy tiếng động ngoài sân liền lập tức bật dậy, mở cửa ra ngoài. Nhà chỉ trông cậy vào ba người sức lực này, nếu xảy ra chuyện gì thì thật sự không biết phải làm sao.

Thấy ba người trở về an toàn, không thương tổn gì, Chân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Không gãy tay gãy chân là tốt rồi.

Kiều Trần thị mang nước ra cho họ uống: "Uống nước đi, mọi chuyện ổn không?"

Tiền thị nhanh nhẹn nói: "Chắc chắn bọn họ đói rồi, để ta nấu chút mì."

Chân Nguyệt hỏi: "Lợn rừng đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t rồi chứ?"

Kiều Nhị uống một ngụm nước rồi mới kể chuyện,"Lợn rừng bị g.i.ế.c rồi, nhưng nhiều hoa màu bị giẫm nát lắm. Đại ca thật sự rất lợi hại, một tay cầm khảm đao, ném thẳng vào lợn rừng."

"Cuối cùng, đại ca c.h.é.m vào cổ lợn rừng, nó chảy rất nhiều máu, mọi người mới xông vào bổ thêm vài nhát, cuối cùng đánh c.h.ế.t được nó."

"Nguy hiểm lắm, lợn rừng đã nhiều lần đuổi theo đại ca."

Nghe xong, Kiều Trần thị lo lắng đến tim đập thình thịch, bà tiến tới nắm chặt cánh tay Kiều Triều,"Lão đại, con sao lại liều lĩnh thế, vì sao phải xông lên trước? Nếu con có chuyện gì, thì Chân thị và con cái biết phải làm sao?"

Kiều Trần thị xoa khóe mắt, thật sự lo sợ.

Kiều Triều ngồi đó, thầm nghĩ: Hắn đã an toàn trở về rồi, sao còn bị mắng nữa?

Chân Nguyệt can thiệp: "Họ chắc chắn mệt lắm rồi để họ vào nghỉ ngơi đã."

Kiều Trần thị gật đầu,"Phải, phải, mau vào nghỉ đi, ta đi giúp Tiền thị nấu chút mì cho các ngươi."

Chẳng mấy chốc, bát mì nóng hổi được bưng ra. Ba người húp sùm sụp, biết ngay là họ đói lắm.

Kiều Triều mệt mỏi đến mức không tắm rửa gì, chỉ rửa chân sơ qua rồi nằm lăn ra ngủ ngay. Dù Chân Nguyệt có chút khó chịu, nhưng nàng cũng thông cảm cho hắn.

Cả nhà Kiều gia nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.

Sáng hôm sau, mọi người trong nhà đều dậy muộn, trừ Tiểu A Sơ. Khi Chân Nguyệt tỉnh dậy, đứa nhỏ đã mở mắt tròn xoe, ngậm tay, không khóc cũng không nháo, trông rất ngoan.

Thấy Chân Nguyệt nhìn, Tiểu A Sơ cười khúc khích.

Còn Kiều Triều vẫn ngủ ngon lành. Chân Nguyệt ra khỏi giường, đi rửa mặt, thì gặp Tiền thị và Kiều Trần thị cũng vừa dậy, chuẩn bị làm bữa sáng.

Sau khi rửa mặt, Chân Nguyệt quay lại cho hài tử bú. Một lát sau, Kiều Triều cũng thức dậy. Khi cả nhà đang ăn sáng, bên ngoài có người đến gọi,"Đại Sơn thúc, trưởng thôn bảo chuẩn bị đi g.i.ế.c heo chia thịt."

Kiều Đại Sơn đáp: "Được, chúng ta sẽ ra ngay."

Nghe nói chia thịt, Tiền thị phấn khởi, liền xách theo cái chậu lớn chuẩn bị ra ngoài. Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ, cả nhà cùng đi xem g.i.ế.c heo.

Con lợn rừng rất to, nặng khoảng hai trăm cân, tính ra là rất lớn ở thời đại này.

Ngoài Kiều gia, nhiều gia đình khác trong thôn cũng kéo nhau đến nhà trưởng thôn, ai nấy đều háo hức xem cảnh g.i.ế.c heo chia thịt.
 
Chương 109


Chân Nguyệt vừa đến gần hiện trường đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, nàng vội che mũi bước tới, nhưng chỗ đó đã đông kín người, chen vào cũng không nổi.

Không thể vào gần, nàng bèn tìm chỗ dưới tàng cây ngồi chờ, đợi chia thịt.

Do Kiều gia có ba người đàn ông góp sức, đặc biệt là Kiều Triều là người chủ lực, nên Kiều gia được chia ba cân thịt, thêm hai khúc xương lớn và một miếng gan heo nhỏ.

Nhìn thấy Kiều gia được chia nhiều thịt như vậy, có người không vui,"Sao lại thế? Nhà ta chỉ được có một cân thịt thôi à?"

Người bên cạnh đáp,"Nhà ngươi có ai ra giúp đâu, được một cân đã là may mắn rồi."

Người kia không chịu,"Nhà ta hoa màu còn bị giẫm nát nữa! Sao không bồi thường?"

Người khác chen vào: "Chỉ có nhà ngươi bị giẫm nát à? Nhà ta cũng bị!"

Bà Trương trợn trắng mắt, nhà bà ta được chia một cân rưỡi, tối qua đại ngưu nhà bà ta cũng đi, nhưng hắn chỉ đứng nhìn, không dám tham gia."

Người kia tiếp tục cằn nhằn,"Sao Kiều gia lại được chia nhiều thế? Hoa màu nhà họ có bị giẫm nát đâu."

Tiền thị lên tiếng,"Nhà ta có ba người đàn ông đi, hơn nữa đại ca ta là người góp công lớn nhất, chia thêm thịt thì có sao?"

Trưởng thôn gật đầu,"Đúng vậy, tối qua Kiều Đại là người chủ lực g.i.ế.c lợn. Cho Kiều gia thêm một cái xương sườn."

Người kia vẫn không phục,"Sao lại cho thêm nữa?"

Trưởng thôn đáp,"Dựa vào việc tối qua Kiều gia đã ra sức. Ngươi muốn làm trưởng thôn hay để ta làm? Còn cằn nhằn nữa, ta cho Kiều gia thêm thịt đấy!" Trưởng thôn đã tận mắt chứng kiến sự nguy hiểm đêm qua.

Lúc này, không ai dám nói thêm lời nào nữa. Nếu Kiều gia được chia nhiều hơn, thì phần của họ chắc chắn sẽ bị giảm bớt.

Tiền thị vui vẻ, bưng chậu thịt về nhà. Tiểu Hoa và muội muội nhảy nhót vui mừng,"Tối nay lại có thịt ăn rồi!"

Cả nhà rộn ràng, Kiều Trần thị bàn với Chân Nguyệt,"Trưa nay ăn một cân thịt đi, còn xương ống nấu món gì?"

Chân Nguyệt đáp,"Xương ống hầm với dưa chua, còn thịt thì xào với đậu đũa."

Kiều Trần thị gật đầu,"Được, làm vậy đi. Còn xương sườn và phần thịt khác để dành tối nay."

Sau bữa trưa, Chân Nguyệt bảo Kiều Triều ra ngoài lấy ít bùn đất về, nàng chuẩn bị bắt đầu việc đốt than.

Kiều Triều ngạc nhiên hỏi,"Không phải đốt than trong bếp sao?"

Chân Nguyệt trả lời,"Huynh cứ lo lấy bùn đất về trước."

Kiều Triều nghe vậy liền đáp,"Được rồi."

Việc đốt than được tiến hành ở mảnh đất trống sau nhà. Chân Nguyệt còn bảo Kiều Đại Sơn dùng những khúc củi chặt hôm qua xếp thành đống, bên cạnh phủ thêm lá cây.

Khi Kiều Triều mang bùn đất về, Chân Nguyệt chỉ bảo hắn trộn thêm nước để làm thành bùn, sau đó phủ bùn quanh đống củi, chừa lại một lỗ thông hơi ở phía trên và đào thêm vài lỗ thoát khí xung quanh.

"Đốt lửa đi, ném vào cho củi bên trong cháy. Từ phía trên thả lửa vào," Chân Nguyệt hướng dẫn.

Kiều Triều lúng túng, lần đầu làm việc này,"Thật sự có được không?"

Chân Nguyệt bình thản đáp,"Thử rồi sẽ biết, huynh cứ làm trước đi."

Kiều Đại Sơn cũng có chút hoài nghi, không biết cách này có tạo được than hay không. Ông nghĩ không biết củi bên trong có cháy được hay không.

Sau một lúc loay hoay, cuối cùng họ cũng nhóm được lửa. Khói từ các lỗ thoát bắt đầu bốc ra, khiến Chân Nguyệt phải chạy ra xa vì ho sặc sụa. Kiều Triều hỏi tiếp,"Kế tiếp làm gì?"

Chân Nguyệt đáp,"Nếu thấy lửa lan đến các lỗ dưới, thì dùng bùn đắp kín lại."

Kiều Đại Sơn và Kiều Triều kiên nhẫn chờ, đến khi thấy lửa xuất hiện từ các lỗ, họ liền vội đắp kín bằng bùn.
 
Chương 110


"Còn cửa lỗ ở trên cùng, cũng bịt lại nốt," Chân Nguyệt nhắc nhở khi trở lại.

Cả hai làm theo, bịt kín cửa lỗ phía trên."Được rồi, giờ chỉ cần chờ một thời gian rồi quay lại mở ra là được," Chân Nguyệt nói.

Kiều Triều gãi đầu,"Nếu không thành thì sao?"

Chân Nguyệt lườm hắn,"Đừng nói xui! Nhất định sẽ thành."

Kiều Triều ngậm ngùi,"Được rồi, nhất định thành."

Trong lúc chờ đợi, cả ba ra đồng thu hoạch rau củ để mai đem ra chợ bán. Hơn hai canh giờ sau, họ mới quay lại. Kiều Triều cầm cái xẻng, bắt đầu gỡ lớp bùn bên ngoài. Chẳng mấy chốc, những mảnh đen hiện ra.

Là than!

Thành công rồi!

Chân Nguyệt bước tới, bẻ thử hai khối. Một khối hoàn toàn đen, rất tốt, còn khối kia có chỗ chưa cháy hết, nhưng đã khá tốt. Một số chỗ còn bị cháy thành tro.

Kiều Đại Sơn cũng phấn khởi,"Than này tốt quá! Trước giờ nhà mình chỉ dùng củi, than này chỉ nhà giàu mới có."

Chân Nguyệt gật đầu: "Giờ chỉ cần đi đốn thêm củi tốt nhất là loại củi này."

Kiều Đại Sơn đáp: "Mai ta đi đốn củi."

Kiều Triều nói,"Ngày mai ta đi giao rau, để Kiều Nhị cùng cha đi đốn."

Kiều Đại Sơn đồng ý,"Được, ta với lão nhị cùng đi."

Ngày hôm sau, Kiều Triều một mình lên huyện thành.

Lần này, Tống Thiết Sinh hỏi hắn,"Lần sau ngươi khi nào đến?"

Kiều Triều đáp,"Chắc ba ngày nữa, nhưng nếu các ngươi cần sớm thì mai ta cũng có thể tới."

Tống Thiết Sinh gật đầu,"Gần đây trời bắt đầu lạnh, Tống phủ muốn dự trữ thêm đồ ăn, chủ yếu là củ cải, cải trắng, cây đậu đũa cũng được. Nhà ngươi có bao nhiêu cứ đem tới, bao nhiêu cũng được."

Cây đậu đũa vừa hay có thể muối chua hoặc phơi khô để bảo quản.

Kiều Triều đáp,"Được, ta về sẽ bảo người nhà chuẩn bị, tranh thủ mang đồ tới sớm."

"Ừm," Tống Thiết Sinh đáp.

Kiều Triều về đến nhà liền kể lại tình hình,"Hai ngày tới, chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng rau củ, ngày thứ ba ta sẽ kéo hàng lên huyện thành?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Nếu làm vậy, rau sẽ không còn tươi mới. Ngày mai, mọi người cùng ra đồng thu hoạch, sáng sớm ngày kia ta sẽ mang hàng đi ngay. Có lẽ sẽ hơi vất vả một chút."

Kiều Đại Sơn đồng tình: "Vậy ngày mai chúng ta xuất phát sớm hơn."

Kiều Trần thị nói: "Được, làm vậy đi."

Hôm nay Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị lên núi đốn củi, ban đầu dự định hôm sau sẽ tiếp tục đốt than, nhưng kế hoạch phải thay đổi, trước hết việc thu hoạch rau là quan trọng nhất.

Ngày hôm sau, cả nhà, kể cả Kiều Tam, đều cùng nhau ra đồng từ sáng sớm. Trời còn hơi lạnh, chỉ đến gần trưa mới bắt đầu ấm lên.

Tiểu Hoa và hai đứa nhỏ cũng theo ra đồng, nên ở nhà chỉ còn Chân Nguyệt và Tiểu A Sơ.

Chân Nguyệt không thể nhàn rỗi, nàng phải giặt quần áo, chuẩn bị cơm trưa, chăm Tiểu A Sơ, từ việc thay tã, cho b.ú đến dỗ ngủ, và trong lúc con ngủ thì nàng tranh thủ nấu cơm...

Vì biết hôm nay mọi người sẽ vất vả, nên Chân Nguyệt nấu cơm nhiều hơn, làm thêm vài món như rau hẹ xào trứng, thịt kho tàu từ thịt Kiều Triều mua hôm qua (dù thiếu đường nên không đẹp mắt), thịt xào nấm, canh rau dại, dưa chua cải trắng và thịt vụn xào đậu que chua.

Đến giữa trưa, Kiều Đại Sơn đánh xe lừa về, trên xe chất đầy rau củ, khoảng bốn, năm trăm cân, nhưng chiếc xe lừa cũng chỉ chở được bấy nhiêu, nên vẫn chưa đủ.

Ba đứa nhỏ, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên, ngồi trên xe. Vừa nhảy xuống, Tiểu Hoa đã ngửi thấy mùi thơm,"Thơm quá!"

Tiểu Thảo cũng lên tiếng,"Đúng là mùi trứng gà."

Tiểu Niên thì đoán chắc,"Chắc chắn là món xào trứng gà." Dù nhà Kiều gia không phải ngày nào cũng có trứng gà, nhưng ít nhất vài ngày lại được ăn một lần, nên bọn nhỏ nghe mùi là biết ngay.
 
Chương 111


Ba đứa nhỏ không còn e dè như trước, thấy Chân Nguyệt liền vui vẻ chào hỏi,"Mợ cả/bá mẫu."

Chân Nguyệt nhìn ra cửa: "Những người khác đâu?"

Tiểu Niên đáp: "Nương và mọi người đi bộ theo sau, vì xe lừa chở hết đồ ăn rồi."

Một lát sau, những người còn lại mới về tới, mỗi người còn đeo thêm một cái sọt đầy rau củ trên lưng.

Kiều Triều đặt sọt xuống, đ.ấ.m nhẹ vào vai, rồi quay sang Chân Nguyệt: "Trên đường trở về, bà Trương thấy liền hỏi đủ thứ. Có khi chẳng mấy ngày nữa nhà mình lại có lời đồn."

Chân Nguyệt nghĩ thầm: Bà Trương miệng rộng thật!

Nàng nói: "Thôi, rửa tay trước đã rồi ăn cơm." Mọi chuyện tính sau, nước đến đâu đắp đê đến đó.

Sau bữa ăn và nghỉ ngơi một lát, Kiều Triều cùng mọi người lại ra đồng.

Chân Nguyệt bảo Tiểu Hoa và mấy đứa nhỏ ở nhà trông Tiểu A Sơ, còn mình thì ra sau nhà để tiếp tục đốt than. Nàng chuẩn bị hai lò than, phòng trường hợp một lò không thành, thì vẫn còn lò kia.

May mắn thay, cả hai lò đều thành công, nhưng Chân Nguyệt lại lấm lem không ít. Từ khi đến đây, phần lớn việc nàng đều giao cho người khác làm, trừ việc chăm sóc Tiểu A Sơ là nàng tự tay làm nhiều nhất. Còn lại, hễ việc gì có thể giao cho người khác, nàng sẽ để họ làm.

Nàng không định làm một "con bò già" phục vụ cả nhà. Nhưng những ngày này mọi người đều bận rộn, nên nàng đành phải tự tay làm mọi thứ.

Trở lại sân trước, Chân Nguyệt rửa sạch mặt mũi rồi kiểm tra Tiểu A Sơ, cho con bú, thay tã, sau đó bảo tỷ muội Tiểu Hoa nhặt rau, rửa sạch chuẩn bị cho bữa tối.

Đến chiều, Kiều Triều và mọi người trở về, kéo theo một xe lừa đầy rau củ. Tính ra, cả ngày họ thu hoạch được khoảng một ngàn cân rau củ, gần như xong phần đất trồng rau, chỉ còn vài chỗ chưa thu hoạch được.

Sau khi mọi người rửa sạch sẽ, ai nấy mệt mỏi không thể đứng thẳng người, cuối cùng cũng đến lúc được ăn cơm.

Chân Nguyệt than,"Hai chuyến xe rau vẫn chưa xong."

Kiều Đại Sơn đề nghị,"Ta sẽ đi mượn thêm một chiếc xe lừa của nhà Chung gia." Chung gia là một gia đình khá giả trong thôn, họ cũng có một chiếc xe lừa, và con trai họ từng đỗ đồng sinh, hiện đang học ở thư viện trên huyện.

Chân Nguyệt không biết nhiều về Chung gia, chỉ nghe nói họ ít giao du với người trong thôn.

Kiều Đại Sơn nói tiếp,"Đương nhiên là sẽ trả tiền thuê, ta đã nói chuyện với Bành thúc bên nhà Chung, ông ấy đồng ý rồi. Ngày mai ta và lão đại sẽ cùng lái xe lừa qua đó."

Kiều Nhị cũng lên tiếng,"Con cũng sẽ đi cùng."

Chân Nguyệt gật đầu,"Vậy được."

Kiều Triều tinh mắt, liếc thấy một góc bếp có một sọt than lớn, bèn hỏi,"Nàng đốt than rồi à?"

Chân Nguyệt đáp,"Ừ, chiều nay ta tự làm." Công việc này khiến nàng mất khá nhiều sức lực.

Kiều Triều vừa mới chú ý đến những vết thương trên tay Chân Nguyệt, liếc mắt nhìn nàng. Hắn nhớ rõ nàng thường không thích tự mình làm việc nặng, có thể giao cho người khác làm thì giao, không ngờ hôm nay lại tự mình đốt than nhiều đến vậy.

Sáng hôm sau, người nhà Kiều gia mang theo hai xe lừa đầy rau củ, từ sớm đã lên đường tới huyện thành. Lúc ấy, nhiều người trong thôn còn chưa kịp dậy, nên không ai trông thấy.

Tống phủ rất vui khi Kiều gia mang nhiều đồ ăn đến như vậy, nhanh chóng trả tiền để cho hạ nhân đến chuyển hàng vào trong.

Kiều Triều nói với Tống Thiết Sinh: "Lần sau có lẽ sẽ lâu lâu ta mới tới được. Rau trong nhà không thể nào mà cứ mỗi ba ngày lại thu hoạch như thế này mãi."
 
Chương 112


Tống Thiết Sinh hiểu,"Ta hiểu rồi, trời cũng đang chuyển lạnh dần. Không sao, cứ lo việc của ngươi trước. Nhưng này, gần đây ta không thấy ngươi đưa con mồi tới, dạo này không đi săn à?"

Kiều Triều đáp,"Nhà có nhiều việc đồng áng chưa làm xong, nên ta không có thời gian."

Tống Thiết Sinh gật đầu,"Vậy cũng phải. Nhưng nếu sau này có săn được, cứ mang đến cho ta."

Kiều Triều mỉm cười,"Chắc chắn rồi."

Lần này bán rau được hơn bốn lượng bạc. Nghe có vẻ không nhiều, nhưng với một gia đình bình thường, thì một hai lượng bạc đã đủ sống cả năm.

Sau khi mua thêm ít lương thực, ba người quay về thôn.

Khi về đến cây đa lớn ở đầu thôn, bà Trương liền nhìn thấy họ và hét toáng lên,"Đại Sơn, các ngươi đem rau đi gán nợ phải không?"

Kiều Đại Sơn không đáp lời, Kiều Nhị cũng chẳng biết phải nói gì.

Kiều Triều đành trả lời,"Đúng vậy, phiền bà tránh ra."

Bà Trương lẩm bẩm,"Ta đoán mà, đem nhiều rau như vậy đi chắc là gán nợ rồi. Xem ra sắp đến hạn cuối, thật là đáng thương. Đông tới, mùa thu hoạch cũng đã xong, nhà Kiều gia liệu có còn gì ăn không?"

Một người khác chen vào: "Ai bảo họ vay nợ làm gì. Thôi kệ đi, không khéo lại tới vay tiền của chúng ta nữa."

"Đúng vậy." Bà Trương đáp.

Về đến nhà, ba người đàn ông chỉ kịp ăn một chút rồi lăn ra ngủ vì quá mệt. Hai ngày qua họ đã làm việc không ngừng nghỉ, chuẩn bị cho mùa vụ kế tiếp.

Trong khi đó, Kiều Trần thị và Tiền thị cuối cùng cũng hoàn thành xong những chiếc áo bông cho cả nhà. Chân Nguyệt là người đầu tiên thử áo. Nàng cảm thấy rất ấm áp.

Tiểu Hoa và hai muội muội cũng được mặc áo mới, ba đứa bé cẩn thận vuốt ve quần áo, khuôn mặt đầy vẻ phấn khởi.

Tiền thị nhìn các con, cười nói,"Trông bọn nó lớn hẳn ra."

Kiều Trần thị gật đầu,"Lớn thêm chút cũng tốt, trẻ con lớn nhanh mà."

Tiền thị cũng tán thành,"Đúng vậy."

Buổi tối, mọi người đều thử mặc áo mới, ai nấy đều rất vui. Kiều Triều nhận áo xong cũng cảm thấy rất tốt. Rõ ràng trước đây, khi còn ở kiếp trước, mỗi tháng hắn đều được dệt tư làm cho những bộ quần áo tinh xảo, nhưng cảm giác này lại hoàn toàn khác lạ.

Chưa kịp nghỉ ngơi được hai ngày, Kiều gia lại phải ra đồng thu hoạch lương thực. Cả thôn, từ người lớn đến trẻ con, trừ đám nhỏ quá bé, hầu như ai cũng phải ra đồng giúp sức.

Một vài nông dân đứng nhìn ruộng lúa của mình mà thở dài,"Năm nay thời tiết thất thường, lương thực thu hoạch không được bao nhiêu, không biết có đủ để nộp thuế không đây."

"Nhà ta cũng thế, còn bị lợn rừng giẫm phá. Xem ra năm nay khó mà qua được."

Một nông dân khác xoa thử hạt thóc trong tay, phát hiện phần lớn là vỏ rỗng, chỉ có vài hạt mới có gạo bên trong.

"Khổ thật!"

Nhà nào cũng chung cảnh ngộ, nhưng chẳng còn cách nào khác. Họ phải nhanh chóng thu hoạch trước khi quan binh tới thu thuế trong vòng nửa tháng nữa, theo lời trưởng thôn đã thông báo.

Riêng Kiều gia thì khá khẩm hơn một chút. Ruộng lúa nhà họ trông khác hẳn so với các gia đình xung quanh, hạt thóc đầy đặn và chắc nịch.

Kiều Đại Sơn xoa thử vài hạt, chỉ có một hạt là trống không. Trong lòng ông rất hài lòng, thầm nghĩ năm nay có thể là một mùa thu hoạch tốt.

Cả nhà cúi lưng cắt lúa. Đây là lần đầu Kiều Triều tham gia, nên tay vẫn còn vụng về, thậm chí suýt nữa tự cắt vào tay mình.

Trong khi đó, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đã cắt được một đoạn khá xa, Kiều Tam thì còn nhanh hơn cả Kiều Triều.

Kiều Trần thị đứng dậy, liếc nhìn Kiều Triều: "Lão đại, sao con chậm thế? Mới cắt được có chút xíu thế này thôi à?"
 
Chương 113


Kiều Triều ngượng ngùng đáp: "Ách..."

Kiều Đại Sơn cười: "Có phải còn mệt chưa hồi phục không? Dạo trước bán rau vất vả quá mà."

Kiều Trần thị thương tình: "Vậy con nghỉ ngơi chút rồi làm tiếp." Nói xong, bà lại cúi lưng tiếp tục công việc, mồ hôi đã rịn đầy trán.

Mồ hôi chảy xuống trán, rồi lại rơi xuống đất. Những người nông dân cứ lặng lẽ cắm cúi làm việc, lưng cong về phía trời, chính là cuộc sống mưu sinh của họ.

Kiều Triều không nghỉ mà tiếp tục thử. Một lát sau, hắn cũng đã bắt đầu quen việc và cắt nhanh hơn.

Đến giữa trưa, Chân Nguyệt mang theo bánh màn thầu, đồ ăn và nước ra đồng. Cả buổi sáng, gia đình họ mới chỉ cắt được một mẫu ruộng.

Chân Nguyệt trải thức ăn ra bên bờ ruộng, gọi lớn: "Mọi người nghỉ ăn cơm thôi!"

Mọi người nghe thấy liền đứng dậy. Kiều Triều cúi lưng suốt buổi, giờ đứng lên cảm thấy xương cốt như đang kêu răng rắc... đau ê ẩm.

Hắn khập khiễng bước tới bờ ruộng, ngồi phịch xuống, thở hắt ra. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Hắn nghĩ thầm, cắt lúa còn mệt hơn cả làm rau. Nhìn ra xa, những nhà khác cũng chẳng khá hơn. Có người còn phải cõng từng bó lúa về nhà. May mà nhà hắn có xe lừa, nếu không công việc sẽ càng vất vả hơn nhiều.

Kiều Triều đang suy nghĩ về việc liệu cuộc sống hiện tại có phải là tầng lớp thấp nhất của số phận. Đột nhiên, một chén nước được đặt vào tay hắn.

"Uống đi," giọng Chân Nguyệt vang lên.

Kiều Triều hoàn hồn, uống một ngụm nước, cảm nhận vị hơi mặn trong miệng. Sau đó, Chân Nguyệt đưa cho hắn cái màn thầu,"Ăn nhanh đi."

Hắn vừa ăn màn thầu vừa kẹp dưa muối, bỗng cảm thấy màn thầu hôm nay dường như ngon hơn bình thường.

Ở phía kia, Kiều Nhị và Tiền thị cũng đang ăn uống hăng say. Trong khi đó, Chân Nguyệt lặng lẽ ngắm nhìn ruộng lúa của nhà mình, cảm thấy hài lòng khi thấy lúa trĩu hạt, không uổng công sức đi kiểm tra hai lần trước.

Vừa nãy, trên đường tới đây, Chân Nguyệt nghe được có người ngồi bên bờ ruộng thở dài oán trách về việc năm nay mùa màng thất thu, sản lượng lúa trên một mẫu đất có vẻ không tốt.

Vuốt những bông lúa vàng, Chân Nguyệt thở dài: "Tứ hải vô nhàn điền, nông phu còn đói chết."

Ngồi bên cạnh, Kiều Triều ngạc nhiên nhìn Chân Nguyệt. Câu nói ấy quá đỗi chính xác, diễn tả nỗi vất vả của người nông dân một cách sâu sắc.

Nghĩ về việc mình tái sinh trong thân xác một nông phu, Kiều Triều thực sự cảm nhận được nỗi nhọc nhằn của cuộc sống này. Trong ký ức của nguyên thân, từ nhỏ đến lớn, rất ít khi được ăn no, đến khi mùa đông tới, thậm chí có những người trong thôn sẽ c.h.ế.t đói.

Những ngày qua, hắn cũng nghe nói rằng mùa đông năm nay sẽ khắc nghiệt hơn, nên chẳng biết sẽ có bao nhiêu người không thể qua khỏi nữa.

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi, mọi người lại quay trở lại làm việc. Chân Nguyệt mang đồ về nhà và dặn,"Ta sẽ bảo Tiểu Hoa mang nước ra sau."

"Được," Kiều Triều đáp.

Khi vừa về đến nhà, Chân Nguyệt nghe tiếng khóc lớn của Tiểu A Sơ. Tiểu Hoa cùng hai muội muội đang cố dỗ nhưng không thành công.

Chân Nguyệt vội đặt đồ xuống, chạy vào bế Tiểu A Sơ lên. Ba đứa nhỏ đứng bên cạnh áy náy,"Mợ cả, đệ đệ cứ khóc mãi, chúng con không dỗ được."

Chân Nguyệt cười nhẹ,"Không sao đâu, chắc thằng bé đói rồi. Các con ra bếp ăn cơm đi."

Ba đứa nhỏ vui vẻ rời đi, lòng nhẹ nhõm vì mợ cả dạo này hiền lành hơn hẳn, đã lâu không mắng các bé.

Khi mặt trời lặn, Kiều Triều và mọi người trở về.

Buổi chiều, một số người đã vận chuyển lúa về nhà bằng xe lừa. Cả nhà ăn tối xong rồi nghỉ ngơi, ai cũng mệt đến rã rời, buổi tối ai nấy đều ngủ ngáy vang cả nhà.

Gia đình Kiều bận rộn suốt mười ngày liên tục, có khi còn phải đốt đèn để giã lúa vào ban đêm. Ban ngày còn phải phơi thóc, nên Chân Nguyệt cũng phải giúp đỡ mọi người. Mỗi lần mệt lả người, nằm xuống là ngủ ngay, nhưng trong lòng nàng, khát vọng kiếm tiền lại càng mãnh liệt hơn.

Nàng tự nhủ: "Nhất định phải kiếm được nhiều tiền hơn nữa".
 
Chương 114


Vừa mới thu hoạch và phơi khô hết lúa, thôn trưởng đã thông báo rằng ngày mai quan binh sẽ đến thu thuế, yêu cầu mọi người chuẩn bị sẵn lương thực mang ra gốc cây đa lớn.

"Nhà mình phải nộp bao nhiêu vậy?" Chân Nguyệt thắc mắc, muốn biết nhà mình còn dư lại bao nhiêu lương thực sau khi nộp thuế.

Kiều Đại Sơn đứng bên cạnh, đã chuẩn bị trước, trả lời: "Chắc phải nộp khoảng ba thạch."

Ruộng nhà họ thu hoạch được tầm hai thạch rưỡi, tương đương với hơn trăm cân lúa, còn một số nhà khác chỉ được chừng một thạch rưỡi, ít hơn hẳn.

Chân Nguyệt tính nhẩm, khoảng 20% sản lượng sẽ phải nộp thuế.

Kiều Đại Sơn tiếp tục: "Ngoài ra, còn phải nộp thuế đầu người, mỗi người năm quan tiền, nếu không có tiền thì có thể nộp bằng lương thực."

Chân Nguyệt tính toán, thấy khoản thuế này thực sự không ít. Không ngạc nhiên khi nhiều người trong thôn cảm thấy khó khăn, ngay cả nhà họ cũng phải nộp tới năm quan tiền cho mỗi người trong gia đình.

Kiều Triều đứng bên cạnh cũng nhíu mày. Nghe vậy, hắn mới hiểu rằng thuế thời này cao đến thế, khác hẳn so với khi hắn còn sống ở kiếp trước, lúc đó quốc gia rất nghèo nên thuế không nặng như bây giờ. Hắn nghĩ đến việc nếu không nhờ việc đi săn của mình và Chân Nguyệt bán rau, thì có lẽ gia đình họ cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.

Ngày hôm sau, khi nhà Kiều gia chuẩn bị sẵn sàng lương thực, nương của Chân Nguyệt là Chân Dương thị, đã đến từ sớm. Bà ta kéo tay Chân Nguyệt, nói nhỏ: "Nhà ngươi còn dư lương thực không? Cho ta mượn chút, năm nay nhà ta thiếu lương thực, ngày mai sợ rằng không đủ nộp thuế."

Chân Nguyệt thở dài: "Nhà con năm nay cũng đang thiếu tiền, vừa vặn nương đã đến đây, nương có tiền thì cho con mượn đi, nhà con còn đang phải trả nợ."

Chân Dương thị không thèm nghe, nhìn vào sân nhà Kiều gia, thấy đầy lương thực, liền cãi: "Ta thấy sân nhà ngươi lúa đầy ắp mà, đừng nói dối! Ngươi mượn một ít cho ta đi, nếu không, ca ca ngươi làm sao bây giờ? Ngươi phải nghĩ cho ca ca chứ!"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Vậy sao ca ca không nghĩ cho ta, mượn ít tiền cho ta trả nợ đi, chứ ta nói không có là không có."

Chân Dương thị trừng mắt, nói đầy bực bội: "Ngươi không phải nhi nữ của ta!"

Chân Nguyệt khựng lại, nhưng Chân Dương thị không dừng lại, nói tiếp: "Ngươi đúng là bát nước hắt đi, chỉ lo cho nhà Kiều gia! Ngươi rốt cuộc có mượn hay không? Nếu không, đừng trách nương sẽ không đến nữa."

Chân Nguyệt thản nhiên lườm nương nhà mình: "Không mượn! Bà thích thì đến, không thích thì thôi!"

"Ngươi!" Chân Dương thị liếc nhìn Chân Nguyệt, sau đó chỉ thẳng vào mặt nàng,"Tốt, tốt, tốt! Cánh ngươi cứng rắn rồi! Về sau có bị người khác bắt nạt thì cũng đừng về nhà mẹ đẻ mà cầu cứu."

Chân Nguyệt bình tĩnh liếc nhìn bà ta một cái,"Bà nghĩ ta sẽ bị bắt nạt?"

Không ai bị nàng làm khó dễ đã là may rồi.

Chân Dương thị nghẹn lời, đúng thật... Chân Nguyệt dường như không phải là loại người dễ bị làm khó dễ. Nhưng bà không thể chịu mất mặt, liền nói: "Lần sau ngươi về nhà, ta cũng sẽ không giúp ngươi đâu."

Chân Nguyệt thầm nghĩ, nguyên thân chưa bao giờ nhận được sự giúp đỡ từ bà ta, để mặc mấy chị dâu cười nhạo nàng,"Tùy bà thôi."

Nàng nhìn ra ngoài,"Bà nói nhà có nhiều việc, thì mau về làm đi. Ở đây ta không cần, nhanh về mà lo việc nhà mình."

Chân Dương thị thấy không mượn được lương thực, đành tức tối bỏ về tay không.

Không bao lâu sau, nương của Tiền thị là Tiền Giang thị cũng tới. Bà ta vừa gặp Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đã nước mắt ngắn dài,"Thông gia ơi, ta thực sự không còn cách nào nữa. Năm nay thu hoạch nhà ta kém lắm, mà thuế thì vẫn phải nộp đủ. Nhà các ngươi cho ta mượn chút lương thực được không?"
 
Chương 115


Kiều Trần thị khó xử đáp: "Nhà chúng ta cũng chẳng dư thừa gì. Nếu cho mượn, e rằng chúng ta cũng không đủ lương thực mà ăn."

Tiền Giang thị năn nỉ: "Chỉ cần mượn tạm chút để nộp thuế, sau đó chúng ta sẽ trả lại cho các ngươi."

Kiều Trần thị quay sang nhìn Kiều Đại Sơn, hai người đều không có chủ ý, vì thấy thông gia quả thực đáng thương.

Tiền Giang thị bật khóc,"Ôi, thông gia, cầu xin các ngươi! Không cần nhiều đâu, chỉ một thạch thôi là đủ rồi. Nếu không nộp được thuế, nhi tử của ta sẽ bị bắt đi làm lao dịch mất."

Kiều Đại Sơn nhìn Tiền Giang thị khóc lóc, rồi đáp bất đắc dĩ: "Ta sẽ đi hỏi thê tử lão đại. Nếu nàng không đồng ý, chúng ta cũng không thể cho mượn được."

Nghe vậy, Tiền Giang thị cảm thấy tình hình không ổn, vội nói: "Các ngươi là cha mẹ, sao lại phải hỏi con dâu? Các ngươi đồng ý rồi, nàng đâu dám không nghe theo."

"Đồng ý chuyện gì?" Một giọng nói lạnh lùng cất lên. Chân Nguyệt bước tới, mặt không biểu cảm. Kiều Nhị đã đi tìm nàng, lo rằng cha mẹ sẽ đồng ý cho mượn lương thực. Tiền Giang thị nổi tiếng là người mượn mà không trả, nên Kiều Nhị chẳng lạ gì.

Vừa thấy Chân Nguyệt, Tiền Giang thị biết chuyện sẽ không dễ.

Mượn lương thế này chắc khó thành.

"Dâu cả nhà thông gia, nhà ta thu hoạch kém quá, sắp phải nộp thuế rồi mà lương thực chưa đủ. Ta đến đây hỏi thăm xem nhà ngươi có dư lương không, cho ta mượn chút, ta hứa sẽ trả lại nhanh thôi."

"Trả nhanh?" Chân Nguyệt cười lạnh,"Mấy hôm trước, bà mượn của Tiền thị mười văn tiền, bà đã trả chưa?"

"Chưa kể, một năm trước bà mượn mười cân lương thực, rồi còn bao nhiêu lần mượn tiền nữa, bà đã trả chưa? Năm trước cũng đến mượn lương, vậy những lần đó bà đã trả chưa?" Chân Nguyệt thầm tính toán, chẳng ngờ mỗi năm Tiền Giang thị đều đến mượn lương thực.

Mỗi lần Kiều gia mềm lòng khi thấy Tiền Giang thị khóc lóc, cuối cùng Kiều gia đều phải cho mượn lương thực. Nhà mẹ đẻ của Chân thị cũng không khác biệt nhiều, chỉ là họ ít mượn hơn Tiền gia mà thôi.

"Muốn mượn nữa? Được thôi, nhưng phải trả hết những gì đã mượn trước đó.

Có vay có trả, mượn lại cũng chẳng khó.

Hôm nay không mang lương thực đến, nhưng chắc bà có tiền chứ? Trước tiên trả lại Tiền thị mười văn tiền đi."

Tiền Giang thị nghe xong thì sững sờ: "Tiền gì? Đó là nữ nhi của ta hiếu kính ta, làm gì có chuyện mượn?"

Tiền thị ở bên cạnh đáp,"Nương, lúc ấy nương nói là mượn mà." Tiền Giang thị lập tức lườm nữ nhi một cái, trách vì đã làm bà mất mặt.

Chân Nguyệt thản nhiên nói,"Nhị đệ muội nói đúng. Hay là bà định không trả tiền?"

Tiền Giang thị vội vã nói,"Sao có thể? Chỉ là... nhà ta nghèo thôi."

Chân Nguyệt liếc mắt nhìn,"Nhưng ta thấy trên tai đeo hoa tai bạc, nếu không, để lại hoa tai gán nợ?"

Tiền Giang thị lập tức đưa tay che tai,"Ta không biết ngươi nói gì! Ta còn nhiều việc ở nhà, ta phải đi trước, ông thông gia bà thông gia, các ngươi thật là, vậy mà lại để một nữ nhân làm chủ gia đình." Vừa nói, bà ta vừa vội vàng chạy đi.

Chân Nguyệt nhìn theo, đôi mắt nhíu lại,"Ta làm chủ gia đình thì sao? Còn hơn những kẻ thiếu tiền không trả." Rồi nàng còn bước ra ngoài gọi theo,"Bà để lại hoa tai rồi hẵng chạy!"

Tiền Giang thị không dám quay đầu, chỉ cắm đầu chạy.

Khi trở lại trong nhà, Chân Nguyệt nghiêm mặt nói: "Từ nay ai đến vay tiền hay mượn lương thực mà không qua ta đồng ý, ta tuyệt đối không tha! Ai vi phạm thì không yên với ta đâu!" Nàng quét mắt nhìn mọi người.

Mọi người trong nhà lập tức cúi đầu, như chim cút ngoan ngoãn: "Biết rồi, biết rồi."
 
Chương 116


Không thể phủ nhận, khí thế của Chân Nguyệt ngày càng mạnh mẽ.

Sau đó, Kiều gia còn bị vài lượt người khác đến vay lương thực. Nhưng Chân Nguyệt quyết không cho mượn. Có người chửi mắng, có người bất đắc dĩ phải tìm chỗ khác.

Đây là do nhiều người nghĩ Kiều gia đang vay tiền nên số lượng người mới như thế này. Nếu mọi người biết Kiều gia không thiếu nợ, thì không biết số người đến mượn lương thực còn nhiều như thế nào nữa.

Kiều Đại Sơn sau khi đi cắt cỏ cho lừa về cũng phải thở dài,"Hôm nay ra ngoài nghe nhiều người nói trong nhà thiếu lương thực, sợ không nộp đủ thuế, nên họ đi mượn khắp nơi."

Chân Nguyệt thấy không ổn,"Năm nay nhiều người thiếu lương thực vậy sao?"

Kiều Triều cũng nghi hoặc,"Trước đó nghe nói mùa màng khá mà. Có thể lương thực không dư dả, nhưng sao lại không đủ nộp thuế?"

Kiều Đại Sơn đáp,"Năm nay thu hoạch không tốt, nộp thuế xong còn phải lo qua mùa đông. Ta nghe nói nhà bà Chu có một mẫu đất mà chỉ thu được chưa đến một thạch lương thực." Bà Chu vì chuyện này mà khóc suốt hai ngày.

Kiều Triều nghi hoặc hỏi: "Sao lại thiếu thốn như vậy?"

Kiều Đại Sơn giải thích: "Một phần bị lợn rừng giẫm nát, phần còn lại thì ruộng vốn đã xấu, lúa thưa thớt không phát triển tốt."

Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ trong lòng, thầm nghĩ nếu nàng không có năng lực đặc biệt, thì có lẽ ruộng nhà mình cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu.

Khi đó, cả nhà có lẽ cũng rơi vào cảnh đói khổ.

Mùa đông lạnh giá, nếu vừa đói vừa lạnh, chỉ cần một người bệnh thì với điều kiện y tế tệ hại ở đây, một trận cảm cúm cũng đủ khiến người ta mất mạng.

Hiện tại có thể bảo vệ gia đình mình là tốt lắm rồi, còn những người khác, nàng không phải thánh nhân, giúp không nổi thì đành chịu.

Không ngờ đến tối, lại có kẻ ăn trộm mò vào nhà định trộm lương thực!

Lương thực trong nhà đều được cất ở nhà bếp, vốn đã khóa kỹ. Hơn nửa đêm, Kiều Triều nghe thấy tiếng động lạ.

Ban đầu, hắn nghĩ đó là chuột nên không để ý. Nhưng sau đó, tiếng động càng lúc càng rõ ràng, khiến hắn cảm thấy bất thường.

Kiều Triều lập tức ngồi bật dậy.

Chân Nguyệt cũng tỉnh dậy theo, nàng cũng nghe thấy tiếng động. Kiều Triều không ngờ Chân Nguyệt lại dậy theo mình, sợ nàng lên tiếng, nên hắn vội đưa tay bịt miệng nàng: "Suỵt."

Chân Nguyệt gật đầu, ra hiệu bảo Kiều Triều thả tay ra.

Sau khi Kiều Triều thả tay, cả hai lặng lẽ đứng dậy và mở cửa. Chân Nguyệt còn cầm theo một chiếc ghế. Khi Kiều Triều nhìn thấy có bóng người đang cố cạy khóa nhà bếp, hắn lập tức súc lực, lao nhanh tới tên trộm kia.

Một cú đá mạnh mẽ từ Kiều Triều khiến kẻ đó bay thẳng ra sân.

"Rầm!" Kẻ trộm va vào cây trúc trong sân, làm cây đổ xuống đất kêu lạch cạch.

Chân Nguyệt lao nhanh tới, vung ghế đập thẳng vào tên trộm.

"A!" Một tiếng hét thảm vang lên, tên trộm bị đập trúng đầu.

Kiều Triều cũng không kém, cầm lấy cây gậy gần đó, đánh liên tục vào người tên trộm.

"Ngao ngao ngao, đừng đánh! Cứu mạng! Đừng đánh nữa!" Tên trộm la hét, van xin trong đau đớn.

Nghe thấy tiếng ồn ào, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị lập tức bật dậy. Kiều Nhị, Tiền thị và Kiều Tam cũng vội vã chạy ra.

"Không xong rồi, có trộm!" Kiều Đại Sơn hô lên, rút lấy thanh khảm đao từ góc nhà, trong khi Kiều Trần thị nhanh chóng thắp sáng đèn dầu.

Ra tới sân, cả nhà chứng kiến cảnh Kiều Triều và Chân Nguyệt đang ra sức đánh một nam tử nằm bẹp dưới đất, kẻ đó bị tấn công đến nửa sống nửa chết.

Kiều Trần thị hốt hoảng kêu lên: "Lão đại, tức phụ lão đại, dừng tay đi! Đừng đánh c.h.ế.t người!"
 
Chương 117


Chân Nguyệt thở dốc, đặt chiếc ghế xuống: "Mau lấy dây thừng trói hắn lại, rồi kêu trưởng thôn đến!"

Kiều Đại Sơn nhanh chóng nói: "Ta sẽ đi tìm trưởng thôn ngay!" Nói rồi, ông chạy ra ngoài.

Kiều Nhị lấy dây thừng, trói chặt tên trộm. Khi đang trói, hắn bỗng nhận ra khuôn mặt bầm dập của kẻ đó: "Lý Tam?"

Lý Tam là một kẻ lêu lổng trong thôn, không làm ăn gì tử tế, chỉ chuyên trộm cắp.

Nhà hắn chỉ còn người mẹ già mù lòa họ Lý. Dân làng từ lâu đã coi hắn là thứ đáng ghét, thậm chí còn khinh miệt hơn cả tên lưu manh Đinh Nhị.

Chẳng bao lâu, trưởng thôn Kiều Phong và con trai Kiều Tùng đã tới, còn kéo theo một vài dân làng.

Khi vào Kiều gia, ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy Lý Tam bị đánh đến thê thảm, mặt mày bầm dập.

Chân Nguyệt và Kiều Triều lúc này đang ngồi dưới mái hiên, thở dốc sau trận đánh.

Kiều Phong nghiêm giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Kiều Trần thị nhìn sang vợ chồng Chân Nguyệt.

Kiều Triều lên tiếng trước: "Hắn lẻn vào nhà định cạy cửa bếp, lúc đó ta phát hiện, rồi đánh hắn ta."

Kiều Phong tiến đến gần Lý Tam, giọng đầy trách móc: "Lý Tam, sao ngươi lại đi ăn trộm? Ngươi còn nhớ mình có mẹ già mù lòa ở nhà không?"

Lý Tam cuộn tròn trên đất, run rẩy nói: "Ta chỉ đói quá, muốn trộm chút gì đó ăn thôi..."

Chân Nguyệt không tin, lên tiếng chế giễu: "Chỉ trộm chút đồ ăn? Ai mà tin được? Có phải ngươi muốn trộm lương thực để nộp thuế ngày mai không?"

Nghe vậy, Lý Tam đột nhiên khựng lại, rồi liều mạng lắc đầu: "Không, không! Ta tuyệt đối không có ý định đó!"

Lý Tam với vẻ lúng túng càng khiến Chân Nguyệt chắc chắn hắn đến trộm lương thực. Kiều Nhị không kìm nổi, bước lên đá một cú,"Lý Tam, ngươi đến nhà ta trộm lương thực làm gì? Nhà ta đâu có nhiều mà để trộm."

Lý Tam rên rỉ,"Bên ngoài người ta nói nhà các ngươi lương thực nhiều. Dù không nhiều thì các ngươi có thể bán lừa đổi lấy lương thực mà? Nhà ta chẳng còn chút lương thực nào."

Kiều Nhị tức giận,"Nhà ngươi không có lương thực thì liên quan gì đến chúng ta? Ngươi trộm của chúng ta, chúng ta biết sống sao đây?"

Lý Tam đáp lại trơ trẽn,"Dù sao nhà các ngươi cũng đang thiếu nhiều bạc, thiếu thêm một ít cũng chẳng sao. Biết đâu bị bắt đi làm lao dịch thì các ngươi còn chẳng cần trả nợ nữa."

Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy hắn ta quá vô liêm sỉ, mặt dày đến mức khiến người ta tức giận.

Không kiềm được, Chân Nguyệt vớ lấy chiếc ghế, đập thẳng vào người Lý Tam. Kiều Triều cũng không chần chừ, nhấc chân đá vào bụng hắn ta khiến Lý Tam hét lên,"Aaa! Cứu mạng! Đừng đánh, ta sai rồi!"

Kiều Triều siết chặt nắm đấm,"Gặp ngươi lần nữa là ta đánh tiếp!"

Chân Nguyệt quay sang Kiều Phong,"Tên này nên bị bắt và đưa ra cho quan phủ xét xử."

"Đừng!" Một giọng nói run rẩy vang lên từ ngoài cửa, một bà lão mù cầm gậy chậm rãi bước vào. Người trong đám đông vội vàng đỡ bà lão đi tới. Kiều Tùng cũng tiến lên dìu bà,"Lý đại nương, sao bà lại đến đây?"

Bà Lý vừa tới nơi đã quỳ sụp xuống đất, run rẩy móc từ túi ra mười mấy văn tiền,"Xin các ngươi đừng đưa con ta ra quan, ta đưa tiền đây. Các ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ta chỉ có chừng này, có đủ không?"

Lý Tam lúc này ngừng kêu la,"Nương, cầu xin họ làm gì, tiền đó để mua cho ta chút đồ ăn."
 
Chương 118


Bà Lý quát: "Im miệng!" Rồi bà dập đầu xuống đất.

"Đại Sơn, Trần Liễu, xin các ngươi thương tình. Ta chỉ có mỗi đứa con này, xin các ngươi tha cho nó."

Bà lão dập đầu đến nỗi trán bị trầy xước da.

Kiều Phong lập tức bảo người đỡ bà dậy, rồi nhìn về phía Kiều Triều và Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt vốn định đưa Lý Tam ra quan, nhưng nhìn thấy bà Lý như vậy, nên nàng ngập ngừng quay sang nhìn Kiều Triều.

Cả hai trao đổi ánh mắt.

Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn cũng không nỡ, nhưng họ không dám quyết định,"Lão đại, vợ lão đại, các con quyết định thế nào?"

Kiều Triều đáp,"Không cần đưa hắn ra quan, nhưng trong nửa tháng tới, mỗi ngày Lý Tam phải chặt một bó củi mang đến cho nhà ta."

Bà Lý lập tức đáp,"Được, được, ta sẽ chặt củi cho các ngươi."

Chân Nguyệt nghiêm mặt,"Không phải bà, là Lý Tam phải tự tay chặt củi."

Kiều Phong đồng ý,"Được, Lý Tam sẽ phải mang củi đến mỗi ngày trong nửa tháng."

Chân Nguyệt nói thêm: "Loại củi gì sẽ do chúng ta quyết định."

Kiều Phong gật đầu: "Không có vấn đề gì."

Cuối cùng, sự việc được quyết định như thế, dây trói trên người Lý Tam cũng được tháo ra. Những người đến xem náo nhiệt cũng lần lượt ra về, trả lại sự yên tĩnh cho Kiều gia.

Chân Nguyệt lên tiếng,"Chuyển lương thực vào phong ta đi."

Kiều Đại Sơn đề nghị,"Chuyển sang gian phòng của ta và nương ngươi cũng được."

Chân Nguyệt phản đối,"Phòng hai người nhỏ quá, Tiểu Hoa vẫn đang ngủ ở đó, trước hết cứ chuyển sang phòng con đã. Dọn ngay bây giờ."

Kiều Đại Sơn gật đầu,"Được."

Cả nhà bắt đầu chuyển lương thực vào lúc trời khuya. Sau khi hoàn tất, mọi người ai nấy đều mệt nhoài, trở về ngủ vội vì trời cũng đã gần sáng.

Ngày hôm sau, việc Lý Tam trộm lương thực ở Kiều gia đã lan ra khắp thôn. Người trong thôn xôn xao bàn tán, không ít người chạy về kiểm tra xem lương thực nhà mình có bị mất hay không.

Khi thấy Lý Tam bị đánh đến thảm hại nhưng lại không bị đưa đi gặp quan hay nhốt lại, mọi người tò mò hỏi han.

Sau khi nghe kể, hóa ra Lý Tam bị thương nặng là do Kiều Đại và Chân thị đánh. Ban đầu định đưa hắn lên quan, nhưng bà Lý đã đến cầu xin tha mạng. Nghe đâu, trán của bà lão cũng bị đập đến chảy máu, trông vô cùng đáng thương.

"Mọi chuyện kết thúc khi Kiều Đại ra điều kiện bắt Lý Tam phải chặt củi cho Kiều gia trong nửa tháng, thế là không bị đưa đi gặp quan."

Có người tỏ vẻ không hài lòng,"Theo ta, lẽ ra phải đưa hắn đi gặp quan. Nếu không, ai biết hắn có đến trộm lương thực nhà chúng ta không?"

"Đành cảnh giác thôi, ban đêm khóa chặt cửa, lương thực thì cứ để trong phòng, hoặc khoá thật kỹ."

Một người khác lo lắng,"Nhưng nếu Lý Tam bị bắt, bà Lý làm sao sống nổi? Bà ấy già yếu, lại mù nữa, nếu quẫn trí rồi nhảy sông thì sao?"

Nghe vậy, có người gật đầu đồng ý,"Cũng đúng, bà Lý đáng thương, chỉ có mỗi đứa con như thế."

Mọi người đều tỏ ra thông cảm.

Lúc này, Kiều Triều đang dùng xe lừa để kéo lương thực đến gốc cây đa lớn trong thôn. Hôm nay là ngày thu thuế, nên mọi người đều đã xếp hàng chờ nộp lương thực.

Chân Nguyệt cũng theo đến để xem quá trình nộp thuế diễn ra như thế nào. Hài tử được giao cho Kiều Trần thị trông nom, nên bà không đi cùng.

"Đại Sơn, nghe nói tối qua nhà các ngươi bị trộm?" Vừa thấy họ đến, một người tò mò hỏi ngay.

Kiều Đại Sơn gật đầu,"Ừ."

"Các ngươi phát hiện thế nào?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Lão đại và thê tử lão đại nghe thấy tiếng động, rồi phát hiện ra."
 
Chương 119


Người khác chen vào,"Nghe nói là Lý Tam. Ta thấy hắn hôm nay bị đánh thê thảm. Kiều Đại và Chân thị sao lại ác độc thế?" Người hỏi chính là bà Trương.

Chân Nguyệt trợn mắt,"Không ác như ngươi, chẳng phải ngươi sắp tra tấn tức phụ nhà mình đến c.h.ế.t rồi sao?"

Bà Trương bật lại,"Hừ, nói gì thế, Lâm thị vẫn sống sờ sờ ra đó, đâu có chết!"

Chân Nguyệt cười khẩy,"Ngươi nói kiểu gì, ta sẽ đáp lại kiểu đó. Cẩn thận kẻo đêm nay lương thực nhà ngươi bị trộm mất."

Bà Trương cứng họng,"Không thèm chấp! Ta chẳng cần đôi co với ngươi, hừ!"

Chân Nguyệt cũng "hừ" lại, khoanh tay đứng một bên, thái độ không muốn ai gây sự với mình.

Chẳng bao lâu, trưởng thôn Kiều Phong dẫn ba quan binh thu thuế đến. Một người cầm sổ ghi chép, còn những người khác điều khiển xe ngựa lớn đến chở lương thực.

Một trong ba người, có vẻ là người chỉ huy, liếc nhìn xung quanh rồi nói,"Mọi người đã đến đông đủ chưa? Bắt đầu thôi, ta sẽ gọi tên, ai được gọi thì tiến lên."

"Lưu Vinh Sinh!"

"Tôi đây." Một người đàn ông chất phác đứng dậy, bên cạnh là người nhà xách lương thực.

"Lương thực hai thạch, thuế đầu người bốn tiền."

Một quan binh kiểm tra kỹ lưỡng số lương thực, cân lại rồi mở ra kiểm tra xem có gian lận gì không. Sau khi kiểm tra xong, Lưu Vinh Sinh nộp tiền, ấn dấu tay xác nhận, và hoàn tất việc nộp thuế.

Tiếp theo từng cái tên được gọi,"Đoan Chính Dị có ở đây không?"

"Có, có, ở đây." Một người đàn ông thở hổn hển, gánh lương thực đến, chính là đại nhi tử của bà Chu, theo sau là bà Chu và người đệ đệ cũng đang chạy tới.

Hai quan binh đi tới kiểm tra lương thực, cân lên thì thấy không đúng,"Số lượng không đủ!"

Bà Chu liền vỗ đùi,"Sao lại không đủ? Ta đã cân ở nhà rồi mà."

Quan binh mặt tối sầm lại,"Ngươi đang ám chỉ chúng ta gian lận sao?"

Bà Chu vội xua tay,"Không, không dám!"

Quan binh tiếp tục kiểm tra lương thực, phát hiện bên trong có rất nhiều vỏ rỗng,"Lương thực này không đủ tiêu chuẩn, mau đi lấy lương thực mới! Nếu không, các ngươi đây là đang coi thường luật pháp!"

Bà Chu phản ứng: "Sao lại không đủ tiêu chuẩn? Đây đều là hạt kê mà!"

Quan binh đáp: "Ta nói không đủ tiêu chuẩn là không đủ tiêu chuẩn! Bắt họ lại!"

Bà Chu hoảng hốt: "Chờ đã, chờ đã, chúng tôi sẽ ngay lập tức đi lấy lương mới, xin hãy đợi chút, đừng bắt chúng tôi".

Quan binh nghiêm mặt,"Còn một lần nữa thì trực tiếp tống vào đại lao!"

"Vâng, vâng!" Bà Chu và hai nhi tử nhanh chóng quay về nhà lấy lương thực mới.

Quan binh tiếp tục điểm danh những người khác, chẳng mấy chốc đã đến lượt Kiều gia,"Chu Đại Sơn!"

Chu Đại Sơn lập tức tiến lên,"Có mặt!"

"Ba thạch lương thực, nhà các ngươi có mấy người?"

"Mười một người."

"Vậy phải nộp thêm thuế đầu người, tổng cộng năm cái rưỡi tiền."

Chu Đại Sơn đáp,"Được, đây là tiền." Ông nghĩ chỉ cần năm cái tiền, không ngờ phải thêm nửa cái nữa, may mà đã mang dư tiền.

Quan binh cân lại lương thực, kiểm tra kỹ lưỡng, thấy lương thực hạt nào cũng căng đầy, chất lượng tốt hơn những người trước, hài lòng nhìn Chu Đại Sơn,"Không tồi. Đi ấn dấu tay đi."

"Dạ, dạ." Chu Đại Sơn ấn dấu tay, lương thực được chuyển lên xe ngựa.

Lúc này, bà Chu cùng hai người nhi tử thở hồng hộc mang lương thực mới đến. Lần này, họ không dám giở trò. Quan binh kiểm tra không có vấn đề, liền cho ấn dấu tay.

Bà Chu bà tử mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, lòng nặng trĩu. Lương thực ngon nhất đã nộp, còn lại toàn thứ kém, mà năm nay thu hoạch vốn đã tệ, lại không có thêm thu nhập, chẳng biết sắp tới sẽ ra sao.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top