Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70 Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Anh Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn

Thập Niên 70 Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Anh Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn
Chương 20


“Chứ gì nữa, cái tên nhà tôi ấy mà, sau đêm tân hôn, hai chân đi còn chẳng vững được nữa!”

“Ha ha ha ha, cái anh chàng nhà chị đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được nhỉ, như vậy gọi là gì ta, cây nhỏ kết trái lớn!”

Khương Minh Trà nghe mà lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã thẳng xuống bùn!

Không phải chứ, mấy chuyện như thế mà cũng nói được à?!

“Minh Trà sao vậy, có phải mệt rồi hay không?”

Mẹ Cố đứng cách Khương Minh Trà khá xa, không nghe được lời của mấy bà thím ấy, chỉ trông thấy cô thiếu chút nữa đã té ngã, vội vàng lên tiếng hỏi.

“Không sao đâu ạ.” Khương Minh Trà cười trừ, đầu óc cũng không biết nghĩ thế nào, lại nhéo chân mà bảo: “Chân có hơi tê một chút.”

“Mệt mỏi thì về nghỉ ngơi sẽ đi, nhà chúng ta không thiếu chút công điểm đó đâu.”

“Cháu biết rồi ạ.”

Mấy người túm năm tụm ba kia đưa mắt nhìn nhau, hình như thằng nhóc nhà họ Cố kia cũng không vô dụng như bọn họ nói chứ nhỉ?

————

Vào mùa xuân và mùa thu, mọi người kết thúc công việc lúc mười một giờ trưa, bắt đầu trở lại làm việc lúc một giờ chiều, sau khi ăn xong cũng có thể nghỉ ngơi.

Khương Minh Trà theo mẹ Cố về nhà lo chuyện cơm nước trước, cha Cố và Cố Tứ Dụ tới kho tìm nhân viên quản lý trả nông cụ.

Trên đường trở về, mẹ Cố nói với Khương Minh Trà, đợi lát nữa ăn xong phải tới đội hai đưa chút cơm cho Cố Tứ Diễn, buổi chiều không phải làm việc nữa, cứ đi theo Cố Tứ Diễn về nhà là được

Tuy rằng máy kéo có hiệu suất cao, nhưng làm cho cả một đội sản xuất, cũng phải mất cả một ngày.

Thông thường, người lái máy kéo sẽ dùng bữa trưa tại nhà của đại đội trưởng của đội sản xuất hoặc các thành viên khác trong đội.

Người lái máy kéo đến giúp đội sản xuất cày đất thì mọi người đều nên săn sóc một chút mới phải.

Cả năm trời cho dù tiếc chẳng dám ăn thịt, cũng phải bấm bụng ra ngoài mua một ít thịt ba chỉ về chiêu đãi tay lái máy kéo.

Nhưng cũng vì thế, Cố Tứ Diễn chưa bao giờ ăn cơm ở nhà đội viên khác

Anh thà chịu đói, để về nhà rồi ăn sau còn hơn bắt mọi người tiêu pha.

Khương Minh Trà vừa nghe đã đồng ý ngay tắp lự.

Cô đang lo bây giờ làm gì cũng có người ở xung quanh, không có cơ hội lấy đồ từ trong không gian ra dùng.

Bây giờ mẹ Cố bảo cô tới đội hai đưa cơm cho Cố Tứ Diễn, không phải là gãi đúng chỗ ngứa thì là gì đây?!
 
Chương 21


Bận rộn cả buổi sáng, đến giữa trưa, mọi người đều mệt lả, vì buổi chiều còn phải làm việc tiếp.

Vậy nên bữa trưa ở quê thường chỉ có chút đồ ăn mang theo, chờ đến tối mới có bữa chính.

Khương Minh Trà làm việc cả sáng, mà mẹ Cố lại còn phải giúp đỡ cô đủ thứ, chắc hẳn bà còn mệt hơn cô.

Nhưng cô không tiện lấy thịt từ trong không gian ra, chỉ đành chờ về nhà chuẩn bị cơm, chủ động dùng bột mì không ngon lắm để làm mấy chiếc bánh đơn giản.

Sau đó, cô dùng trứng gà mà sáng nay mẹ Cố lấy về để làm bánh rán hành, rồi thêm chút rau dại để chế biến món canh khoai tây.

Cuối cùng, cô nhào bột mì với trứng gà, bọc rau dại và khoai tây cắt sợi, làm thành món bánh trứng cuộn đơn giản nhất.

Khi Khương Minh Trà làm bánh cuộn, mẹ Cố đang chuẩn bị món canh trứng gà với dưa chuột.

Nhân lúc mẹ Cố không để ý, cô rót vào canh hai giọt linh tuyền.

Chỉ hai giọt thôi, sẽ không khiến người ăn cảm thấy khác lạ, nhưng sau khi ăn xong, cơ thể sẽ thoải mái hơn rất nhiều, thể lực và tinh thần cũng tăng lên.

Đây là lần đầu tiên mọi người được thưởng thức món bánh cuốn như vậy.

Mọi người vừa ăn vừa khen ngợi không ngớt.

Ngay cả cha Cố, người không thường khen ngợi vợ con trước mặt người khác, cũng phải liên tục nói: “Không tồi, ngon đấy.”

Chế biến thịt thà tôm cá thành món ngon không có gì đặc biệt.

Nhưng dùng nguyên liệu đơn giản để làm ra món ngon, đó mới là điều đáng nể.

Cố Tứ Dụ, đứa tham ăn, cũng bắt đầu ngưỡng mộ anh cả nhà mình, vì cưới được một người vợ nấu ăn tài giỏi như vậy.

Cả đời sẽ luôn có đồ ngon mà ăn!

“Chị dâu thật là lợi hại!”

Cố Tứ Dụ ăn hết bốn chiếc bánh cuốn và một chén canh trứng, rồi thở phào, khen ngợi từ tận đáy lòng.

Khương Minh Trà khẽ mỉm cười: “Mọi người ăn ngon là được.”

Ngon thì còn gì nữa?
 
Chương 22


Miếng bánh bột ngô nhìn tuy mỏng, nhưng cuốn thành bánh cuốn để ăn thì cũng no căng cả bụng.

Uống thêm một ngụm canh trứng với dưa chuột, cậu cảm thấy một buổi sáng mệt mỏi chẳng tính là gì, không thể nói rõ được là cảm giác gì, chỉ biết là cảm thấy thoải mái!

“Minh Trà, làm phiền cháu đi một chuyến nhé, đi đưa cơm về rồi cũng chẳng phải quay lại làm đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi, đợi thím về làm cơm chiều là được nhé.”

Để một cô gái phải chạy đi chạy lại, trong lòng mẹ Cố cũng có băn khoăn.

Nhưng hai đứa nhỏ này phải bồi dưỡng tình cảm cơ mà.

Cứ suốt cả ngày không gặp mặt, gặp cũng chẳng nói được mấy câu, sao mà bồi dưỡng được.

Vợ chồng son ấy mà, vẫn cần phải bồi dưỡng tình cảm thật nhiều.

Khương Minh Trà gật đầu, bỏ vào giỏ tre mà mẹ Cố đưa cho sáu cái bánh trứng cuộn để dành sẵn bốn cái bánh bột ngô, cùng với hai quả dưa chuột đã được rửa sạch sẽ.

Sau khi chào hỏi, cô bèn rời khỏi nhà.

Bọn họ làm việc cùng một đại đội, cách đội hai không xa là bao.

Đi bộ qua đó cùng lắm cũng chỉ mất hai mươi phút.

Ở thời đại này, mọi người từ trong thôn ra ngoài huyện đều phải đi bộ, hai mươi phút đi đường cũng không tính là xa.

Khương Minh Trà vừa đi vừa quan sát địa hình hai bên.

Nhìn thấy ven đường có sông, hai mắt cô tức khắc sáng như sao.

Có sông thì sẽ có cá, vậy thì cá trong không gian của cô có thể lấy ra được rồi.

Sau khi lựa chọn kỹ càng, tìm được một con cá không lớn không nhỏ, sau đó tìm một cọng cỏ mần trầu ở ven đường để xâu lại.

Buổi tối lại có thêm món để ăn rồi!

Làm một nồi cá kho chắc là không quá đáng đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, Khương Minh Trà ôm tâm tình vui vẻ, vừa đi vừa ngân nga hát, tung tăng đi về phía đội hai.

Còn chưa tới nơi, cô đã nghe thấy tiếng động cơ máy kéo vang rền.

Từ xa nhìn lại, trên đồng ruộng trống trải chỉ có một mình Cố Tứ Diễn vẫn còn đang bận rộn lái máy kéo, những người khác đều đã về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.

Hiện giờ máy kéo vẫn còn chưa vận hành trơn tru được như mấy chục năm sau, cho dù có là Cố Tứ Diễn thì làm việc cả một buổi sáng, cơ bắp trên cánh tay anh cũng đã căng chặt cả rồi.

Làn da màu lúa mạch lấm tấm những giọt mồ hôi, người đàn ông cau mày, đôi môi mỏng mím chặt, xương quai hàm sắc cạnh rõ ràng.

Khương Minh Trà ngẩn ra một lát, sau đó bước vội tới đó, vẫy tay: “Cố Tứ Diễn!”
 
Chương 23


Cố Tứ Diễn nghe vậy liền nhìn về phía cô, thấy cô gái đứng xa vẫy tay, anh thoáng giật mình. Đợi đến khi máy kéo ngừng hoạt động, anh kéo cần gạt, nhảy xuống khỏi ghế điều khiển.

“Sao cô lại tới đây?”

Đây là lần đầu tiên Khương Minh Trà thấy máy kéo ở thời đại này, cô cũng tò mò ngắm nhìn thêm một chút.

Cô mỉm cười thu tầm mắt lại: “Thím Cố bảo tôi tới đưa cơm trưa cho anh. Anh vẫn chưa ăn đúng không? Đi rửa tay rồi ăn chút gì trước đã, sau đó nghỉ ngơi một lát.”

“Tìm chỗ nào ngồi ăn, hay là ngồi ăn luôn trên máy kéo?” 

Cô gái nhìn máy kéo thêm mấy cái, bình thường Cố Tứ Diễn rất ghét những người tỏ vẻ hứng thú với máy kéo, cứ đòi lên xe, đòi ngồi.

Nhưng hôm nay, anh lại nói: “Không có ghế, cứ ngồi ăn trên máy kéo đi.”

Vừa dứt lời, mắt Khương Minh Trà sáng lên: “Vậy tôi có thể lên đó ngồi chờ anh được không?”

Đây là loại máy kéo tân tiến nhất trong nước, trên đó có chỗ ngồi cho hai người.

“Ừm.”

Cố Tứ Diễn nhận lấy chiếc giỏ tre từ tay Khương Minh Trà.

Khi thấy cá treo đằng sau giỏ, anh sửng sốt, rồi lập tức hạ giọng hỏi: “Cá này từ đâu ra vậy?!”

Khương Minh Trà bị thái độ lạnh lùng và hung dữ của anh làm cho ngẩn người.

Cô chớp mắt, nói ra câu trả lời đã chuẩn bị từ trước: “Lúc đi trên đường, tôi dẫm phải phân trâu, ra bờ sông rửa chân, vô tình bắt được cá.”

Nói xong, cô dơ chân lên, để lộ đôi giày vẫn còn ướt.

Người đàn ông trước mặt cau mày, nhìn đi chỗ khác: “Những thứ trong sông đều là của nhà nước.”

Khương Minh Trà thoáng rùng mình.

Đúng vậy, sao cô lại quên chuyện này được chứ!

Ngay sau đó, cô lại nghe anh nói: “Đợi lát nữa đặt cá vào trong giỏ tre, cứ tùy tiện treo bên ngoài, nếu những người khác thấy thì sẽ ra sao đây?”
 
Chương 24


Khi nói chuyện, Cố Tứ Diễn còn chăm chú nhìn cô gái nhỏ nhắn thấp hơn mình cả một cái đầu.

Vẫn còn là trẻ con.

Tham chút thịt, là chuyện rất bình thường.

“Được!”

Thấy thái độ của anh đột nhiên thay đổi, Khương Minh Trà thiếu chút nữa đã đơ ra tại trận.

Tới khi phản ứng lại, cô lập tức cười cong cả mắt, gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi!”

Cô đã bảo mà, cha Cố mẹ Cố là người tốt như vậy, lớn lên trong một gia đình tốt tính như vậy, Cố Tứ Diễn nhất định cũng sẽ không phải người tệ bạc.

Xu hướng tính dục là duyên trời sinh, cũng không phải lỗi của anh.

Tuy bề ngoài trông anh có vẻ lạnh lùng, cách nói chuyện hơi hung dữ, nhưng  lại là người ngoài lạnh trong nóng.

Sau khi nhận ra chuyện này, chính cô cũng không biết từ lúc nào, khi ở cùng Cố Tứ diễn, cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

Ngồi bên cạnh Cố Tứ Diễn, cô vừa xoa bóp cẳng chân đang tê rần vì mỏi của mình, vừa tận hưởng làn gió mát lịm của buổi trưa vùng thôn dã.

Thật tình, tuy rằng nơi điều kiện ở nơi đây hơi kém một chút, nhưng hoàn cảnh và bầu không khí đúng là không chê vào đâu được, nếp sống còn chậm rãi, nhịp nhàng nữa.

Hơn nữa mẹ Cố đối xử với cô tốt như vậy, ở nhà họ Cố, cô như được sống trong chính nhà của mình vậy.

Ấm áp, thoải mái đến thế.

Nếu như cô có thể tìm được một công việc ổn định, cô cảm thấy cuộc sống của mình có khi còn tốt hơn kiếp trước nhiều.

Sau khi ăn một chiếc bánh trứng, Cố Tứ Diễn lại cắn một miếng dưa chuột giòn tan, hỏi cô:

“Bữa trưa cũng là cô làm sao?”

Bận việc cả một buổi sáng, thức ăn lót dạ từ sáng đến giờ chắc đã được tiêu hóa gần hết cả rồi.

Khương Minh Trà chớp mắt: “Tôi và thím Cố cùng chuẩn bị đó.”

“Trong nhà còn làm cả món canh nữa, nhưng tôi nghĩ rằng mang canh đi trên đường dễ bị xóc đổ, dưa chuột cũng có thể giải khát, nên mới hái hai quả dưa chuột, anh có thể ăn một quả bây giờ, lát nữa ăn quả còn lại sau.”

“Ừm.”

Lần đầu tiên được một nữ đồng trí trẻ tuổi thay mẹ Cố chăm lo cho mình, cảm giác này vô cùng mới mẻ, nhưng anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Cố Tứ Diễn lại cầm một chiếc bánh cuộn lên, nhìn cô bé xoa bóp chân từ nãy tới giờ, anh lẳng lặng nhìn đi nơi khác: “Đợi lát nữa tôi đưa cô về.”

Mẹ Cố cũng đã nói như vậy với cô.

Khương Minh Trà gật đầu: “Được thôi, anh cứ ăn từ từ, chiều nay tôi không đi làm, đợi bao giờ anh làm xong thì chúng ta về cùng nhau luôn.”

“Ừm.”

Cô còn tưởng rằng mình mang theo nhiều đồ như vậy, có khi anh còn ăn không hết, vậy mà anh lại ăn hết cả bánh trứng lẫn bánh bột ngô trong giỏ trúc.

Ăn xong cái bánh bột ngô cuối cùng, anh còn ăn luôn cả quả dưa chuột còn dư lại.

Cố Tứ Diễn cất giỏ tre đi rồi bảo: “Cô tìm chỗ nào chơi một lúc đi, tôi còn một tiếng đồng hồ nữa mới xong việc.”

Khương Minh Trà đồng ý, sau đó đi nơi khác.

Đồng ý xong mới thấy có gì đó không được đúng cho lắm.

Chơi một lúc?

Sao câu này nghe cứ như dỗ trẻ con thế nhỉ?
 
Chương 25


Cơm nước xong, Cố Tứ Diễn tiếp tục lái máy kéo cày ruộng, còn Khương Minh Trà thì đi tới nơi khác để quan sát địa hình và thực vật.

Trong sách không miêu tả rõ vị trí địa lý của khu vực này, cô chỉ có thể đoán là thuộc khu vực trung bộ nào đó.

Đi dạo một vòng, cô nhận ra đây có lẽ là khu vực hạ du của sông Trường Giang, nổi tiếng với đất đai màu mỡ.

Bốn mùa rõ rệt, đất đai phì nhiêu, và có mạng lưới sông hồ dày đặc.

Công xã cũng đã xây dựng đê điều, mỗi khi nước rút, người dân thường đi bắt cá, còn khi trời nóng thì lúc nào cũng có người ra sông bơi lội.

Người c.h.ế.t đuối thường biết bơi.

Trong thôn, hàng năm cũng xảy ra một hai vụ như vậy.

Khi đã nắm rõ vị trí địa lý và khí hậu, cô bèn lấy sách và tài liệu từ trong không gian ra, xem thử những gì mình có thể sử dụng.

Sông hồ nhiều, cá, tôm, cua đồng đều có thể ăn được.

Một số loại rau dưa cũng dễ hái.

Mặc dù hiện giờ chưa thể mua bán ngầm, nhưng vẫn có thể trao đổi.

Vì thế, thịt lợn, thịt gà trong không gian, cùng trứng gà và các món ăn khác đều có thể lấy ra dùng mà không gặp rắc rối.

Phức tạp nhất là thịt trâu, bò.

Hiện tại, những kẻ đầu cơ đang nhắm đến trâu bò, vì đây là công cụ sản xuất rất quan trọng. Trừ khi trâu bò trong công xã c.h.ế.t bệnh hoặc già yếu, nếu không thì chẳng ai được ăn thịt.

Nghĩ vậy, Khương Minh Trà lẳng lặng lấy ra một miếng khô bò, thật là thơm quá đi.

Ngoài việc ăn uống đầy đủ, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm cho mình một công việc.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô từ từ quay về.

Vừa hay, lúc này Cố Tứ Diễn cũng đã làm gần xong mọi việc, anh nói sẽ đưa cô về nhà trước.

Khương Minh Trà mới nhớ ra, máy kéo là tài sản của nhà nước, mỗi ngày đều phải trả về trạm nông nghiệp.

Như vậy, Cố Tứ Diễn phải đưa cô về nhà trước, rồi sau đó lại lái máy kéo đến công xã, cuối cùng mới đi bộ về nhà.

Thật là rắc rối.

Cô không phải là người thích làm phiền người khác, đặc biệt là với những người như anh.

Khương Minh Trà lắc đầu: “Không cần phiền phức vậy đâu, để tôi tự đi bộ về được, còn có thể rèn luyện thân thể.”

Uống thêm chút linh tuyền, cô cũng cần vận động nhiều một chút, phơi nắng thêm một chút, như vậy mới hấp thụ dinh dưỡng tốt hơn.

“Nói đưa cô về thì phải đưa về.” 

Cố Tứ Diễn nhíu mày, giọng điệu có phần nghiêm túc.
 
Chương 26


Khương Minh Trà lùi lại một bước, hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại mắng tôi?”

Cô lặn lội đường xa đến đây đưa cơm cho anh, tuy rằng cũng có mục đích riêng, nhưng cũng có công lao chứ.

Mới bảo muốn tự về nhà mà đã hung dữ với cô như vậy sao?

Cố Tứ Diễn: “......”

Trời ạ, anh đâu có hung dữ!

Khương Minh Trà dùng ánh mắt hơi ấm ức để nói cho anh biết, đúng vậy, vừa rồi anh hung dữ thật.

Có lẽ vì trước nay anh chưa từng phải đối mặt với tình huống như thế, hoặc là chưa từng để ý tới nó.

Công việc lái máy kéo dù tiền lương không cao, nhưng cũng có thể kiếm được chút tiền, địa vị lại khác với xã viên bình thường trong công xã.

Đó là người có bản lĩnh, có kỹ thuật!

Mỗi một thời gian, họ phải tham gia khóa huấn luyện, qua khảo hạch, có khi còn lên huyện.

Vậy thì sao mà sướng được.

Chính vì vậy, có rất nhiều người muốn kết nối quan hệ với Cố Tứ Diễn, và không ít người muốn mai mối con cái cho anh.

Cố Tứ Diễn ghét nhất chuyện như vậy. Ban đầu, anh còn có thể kiên nhẫn từ chối, nhưng về sau, chuyện này càng ngày càng nhiều, anh từ chối càng khó khăn, bây giờ chỉ có thể tỏ ra vẻ mặt khó gần.

Vốn dĩ đã cao to, ngũ quan tuy rằng tuấn tú nhưng cũng vô cùng cứng cỏi.

Khi làm mặt lạnh lùng trông còn rất giống Diêm Vương hù dọa người ta.

“ … Cô đi cùng tôi đến công xã, chúng ta trả máy kéo rồi hãy đi về nhà nhé.”

Công xã vừa hay nằm ở vị trí rất gần đội hai.

Vậy thì cô cũng đỡ được một đoạn đường.

Ngữ điệu của anh đã dịu dàng hơn rất nhiều, Khương Minh Trà cũng không phải người cứ bám riết không buông, bèn đồng ý với anh.

Vậy mà máy kéo vừa được khởi động, cô đã hối hận rồi.

Sao mà lại rung như vậy!

Lắc như vậy!
 
Chương 27


Đường nông thôn thật khó đi, máy kéo lại cao, động cơ mạnh mẽ khiến cho người ngồi xóc nảy không ngừng, m.ô.n.g còn không chạm ghế.

Khương Minh Trà túm c.h.ặ.t t.a.y vịn phía sau, cắn răng siết chặt mông, cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.

Đột nhiên, xe đi qua một cái hố to, xóc mạnh một cái.

“A!” 

Cô tức thì bị ném sang một bên, người cô rơi vào bắp tay rắn chắc của Cố Tứ Diễn.

Còn chưa kịp phản ứng, xe đã xóc thêm lần nữa.

Cô sợ mình bị xóc ngã xuống đất, vội vàng ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu van xin: “Chậm một chút!”

Cố Tứ Diễn cứng đờ, cánh tay bị cô nắm chặt, cô gái mềm mại ngồi trên đùi anh, chóp mũi phảng phất ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.

Trong đầu anh “đoàng” một tiếng, nhất thời quên cả việc đẩy cô ra, thậm chí khi cô sắp ngã xuống, tay anh còn vươn ra định đỡ.

Nhưng Khương Minh Trà đã phản ứng trước, cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, lập tức nhận ra động tác của mình có thể khiến người ta hiểu lầm.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!” 

Cô vội vàng buông tay, bò xuống khỏi người Cố Tứ Diễn, hai má ửng hồng, mãi không phai.

Cô vừa rồi làm anh giật mình, thậm chí quên mất bên cạnh là người khác phái.

Nuốt nước miếng, cô gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Bọn họ đều là chị em cả, Cố Tứ Diễn cũng là chị em của cô!

Dù họ không cùng giới tính, nhưng cả hai đều thích đàn ông, vậy thì có thể coi là chị em được rồi!

Nghĩ vậy, cảm giác xấu hổ khi đối mặt với người khác phái lúc nãy của Khương Minh Trà lập tức biến mất.

Cố Tứ Diễn thì lại nghĩ khác. Sáng nay cô đã nói là cô thích anh, có thể là thật.

Nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, anh không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, nhưng lại cảm thấy vui sướng một cách khó hiểu.

Anh tằng hắng một tiếng, nói: “Lực của động cơ máy kéo khá mạnh, cô giữ chặt nhé.”

Nói xong, anh nhận thấy tư thế của mình có chút kỳ lạ.

Cô nhíu mày, tay phải đè lên người mình, hình như đang xoa bóp?

“Làm sao vậy?”

Khương Minh Trà nhìn anh, khó nói: “Chỗ bị ngã hôm qua hơi đau một chút.”

Cô vừa nói xong, Cố Tứ Diễn lập tức phản ứng lại.

Hôm qua chính anh là người hất cô xuống đất, khi đó hình như cô đang xoa...... m.ô.n.g của mình.

Anh lập tức nghẹn họng, ấp úng mãi, cuối cùng mới ngập ngừng nói: “Xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu.”

“Chuyện hôm qua, phản ứng của anh rất bình thường.” 

Khương Minh Trà cười trừ, sau đó làm xong chuyện của mình, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y vịn: “Đi thôi.”
 
Chương 28


Cô đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp bị xóc đau hơn nữa.

Vậy mà lần này đoạn đường lại bằng phẳng hơn rất nhiều.

Nhưng khi xuống xe, người cô vẫn còn lâng lâng.

So với cái này, thuyền hải tặc ở công viên giải trí chỉ là trò trẻ con thôi.

“Có ổn không thế?”

Một lát sau, Khương Minh Trà gật đầu: “Ổn rồi.”

“Ừm.”

Cố Tứ Diễn nhìn cô một cái, xách giỏ tre đưa cho cô rồi bảo rằng: “Cô đi về trước đi.”

Khương Minh Trà: “???”

Không phải đã nói là đi về cùng nhau sao?

“Tôi đi xử lý chút việc.”

Được thôi.

Khương Minh Trà gật đầu: “Được, vậy lát nữa anh cầm giỏ tre về nhé.”

Bên trong vẫn còn con cá mà cô “bắt” được cơ mà.

“Cũng được, để một lát nữa tôi cầm về cho.”

Cố Tứ Diễn đợi cô đi xa, xách theo giỏ tre, bước vội về phía bờ sông kia.

Lúc này mọi người đều đang bận rộn chuyện đồng áng, trong thôn chẳng có ai.

Cố Tứ Diễn nhặt một cái cọc gỗ ở trên đừng, sau đó vót một lát cho đủ nhọn.

Đứng ở bờ sông chờ đợi một lát, anh căn chuẩn thời cơ, sau đó đột ngột cắm mạnh xuống sông.

Về đến nhà, thời gian còn sớm, Khương Minh Trà định nghỉ ngơi thêm một lát.

Vậy mà vừa nhắm mắt đã ngủ li bì.

Khi tỉnh giấc, cô loáng thoáng nghe được tiếng động ngoài sân.

Nhưng hình như mọi người cũng đang để ý làm việc nhẹ nhàng hơn một chút, cho nên dù bị đánh thức, cơ thể lại không cảm thấy khó chịu là bao, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng sung sướng.

Cô xuống giường, đi ra ngoài, thì ra mẹ Cố và mọi người trong nhà đều đã xong việc trở về nhà.

Trong sân, cha Cố ngồi ở một bên róc cá, Cố Tứ Dụ đang bổ củi, mẹ Cố thì đang nhặt rau xanh.

Nhìn thấy Khương Minh Trà ra ngoài, mẹ Cố cười nói: “Tỉnh rồi à, cháu mệt lắm chứ gì, đợi một lát nữa thôi là ăn cơm được rồi, hôm nay có cá ăn.”
 
Chương 29


Khương Minh Trà biết bữa tối nay có cá, cô đi tới chỗ cha Cố đang mổ cả, vừa nhìn đã trợn tròn mắt.

Không phải cô chỉ lấy có mỗi một con cá thôi sao, sao ở đây lại có tới ba con cá thế này!

Hơn nữa hai con còn lại đều lớn hơn con mà cô lấy ra từ không gian!

Mẹ Cố: “Hôm nay hai đứa đi đường gặp may, cháu bắt được một con, Tứ Diễn bắt được hai con, tối nay nhà ta làm cá kho, bỏ thêm nhiều dầu một chút, ăn cho sướng cái miệng!”

Khi mẹ Cố nói chuyện, bà còn cười híp hết cả mắt.

Ôi chà, khi trước nhà bọn họ cũng thi thoảng bắt vụng chút thịt để ăn mà.

Nhưng đâu giống hôm nay, thằng nhóc Tứ Diễn còn bắt được hai con cá siêu to khổng lồ về nhà.

Còn có thể vì sao nữa, dùng m.ô.n.g nghĩ cũng biết mà.

Nhất định là Minh Trà tóm được một con cá trước, Cố Tứ Diễn thấy không đủ ăn, lại đi bắt thêm hai con.

“Hôm nay ăn không hết, vậy thì cứ làm món cá khô, có thể để rất nhiều ngày, mấy ngày liền đều có cá ăn.”

Nghe tới ngày nào cũng có cá ăn, Cố Tứ Dụ đang bổ củi ở một bên cũng tỏ vẻ vô cùng kích động.

Khương Minh Trà cười cong cả mắt: “Được rồi, để cháu giúp thím ạ.”

Vừa nói xong, Cố Tứ Diễn đã xách hai thùng nước lớn từ bên ngoài bước vào.

Hai thùng nước lớn như vậy, bên trong có tới bốn phần năm nước, đòn gánh cũng bị kéo cho cong veo.

Nhưng lưng và vai của người này vẫn thẳng tăm tắp, bước chân vừa vững vừa đều, chẳng có chút nước nào bị sóng ra ngoài.

Khương Minh Trà lại phải cảm khái lần nữa, sức lực lớn thật đấy.

Mẹ Cố chú ý tới tầm mắt của Khương Minh Trà, lập tức nói: “Thím ở đây không có gì cần cháu giúp cả, cháu mau mau chạy ra đằng kia giúp Tứ Diễn đổ nước đầy lu đi. Lu nước đó nặng lắm, hôm nay cánh tay nó bị thương ở đâu rồi cũng không chừng!”
 
Chương 30


Mẹ Cố than ngắn thở dài một lúc, vẻ mặt cũng rất dễ hiểu, Khương Minh Trà thấy vậy cũng căng thẳng theo mẹ Cố.

Cô vội vàng đứng dậy theo vào bên trong.

Tới khi Khương Minh Trà tiến vào, Cố Tứ Dụ tỏ vẻ khó hiểu mà gãi đầu: “Tay của anh con bị thương từ lúc nào vậy?”

“Để con đi giúp anh ấy!”

Khương Minh Trà tay nhỏ chân nhỏ, có thể giúp được gì cơ chứ!

Cha Cố: “......”

Mẹ Cố hận rèn sắt không thành thép, lườm cho đứa con út một cái: “Con ra chỗ khác mà nghỉ mát đi, ở đây làm trò gì vậy chứ!”

Cố Tứ Dụ: “Con đi bổ củi thì mát ở đâu ra được hả mẹ.”

Mẹ Cố: “......”

Trong phòng bếp, khi Khương Minh Trà đi vào, Cố Tứ Diễn đã đổ hết cả hai thùng nước vào trong lu.

Thời này nhà ai cũng thủ sẵn trong bếp một lu nước to đùng.

Mỗi đội sản xuất chỉ có một cái giếng, khi phải dùng đến nước, mọi người đều phải tự tới đó múc nước về dùng.

Đổ hai thùng nước vào, vẫn còn một nửa trống không.

Cố Tứ Diễn quay đầu lại nhìn cô một cái: “Có chuyện gì sao?”

Khương Minh Trà gật đầu: “Thím Cố nói cánh tay của anh bị thương, bảo tôi vào đây giúp anh.”

Cố Tứ Diễn: “......” Cánh tay anh bị thương, sao anh lại không biết nhỉ.

Biết mẹ mình giở trò quỷ, Cố Tứ Diễn cũng chẳng biết nói thế nào: “Tôi không bị thương.”

Haizz.

Đàn ông mà.

Từ trên xuống dưới chỉ có miệng là cứng nhất.

Khương Minh Trà nhìn anh bằng ánh mắt thông cảm: “Không sao đâu, anh còn định đi múc nước nữa à, để tôi đi múc với anh vậy.”

Cố Tứ Diễn: “......”

Anh vốn muốn nói không cần, nhưng yên lặng nhìn cô khoảng hai giây, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại gật đầu.

Đợi một lúc, Khương Minh Trà xách theo một chiếc thùng nhỏ, ra ngoài cùng với Cố Tứ Diễn.

“Thím Cố, chúng cháu lại đi chuẩn bị nước đây ạ, bao giờ trở lại cháu sẽ nấu cơm với thím nhé.”

Mẹ Cố: “Không sao không sao! Hai đứa cứ từ từ mà làm! Đừng có hấp tấp đấy nhé!”

Câu nào câu nấy nghe đều rất khả nghi, như thể sợ người khác không biết mình đang toan tính gì vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top