[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 80
Nghe đến đây, Nguyễn Chí Cao đặt ly rượu trên tay xuống nhìn về Lưu Hạnh Hoa: “Ai dám bắt nạt Thúy Chi?”
Lưu Hạnh Hoa mặt mày ủ rũ không nói gì, Nguyễn Khiết ở bên cạnh nói nhỏ: “Chị nói là dượng…”
Nguyễn Chí Cao nghe thấy ngơ ngác: “Lưu Hùng đánh Thúy Chi?”
Lưu Hạnh Hoa nghiến răng: “Chuyện cụ thể như thế nào vẫn chưa biết, bản thân Thúy Chi cũng giấu không muốn nói ra, nhưng xem ra thì đúng như vậy thật. Tôi thật sự rất hối hận, ban đầu không nên để Thúy Chi kết hôn với nó!”
Nguyễn Chí Cao sầm mặt xuống: “Bây giờ nói những điều này có ích gì?”
Nguyễn Trường Sinh ban đầu còn thèm ly rượu của Nguyễn Chí Cao, bây giờ cũng không thèm nữa. Gương mặt và ánh mắt của anh trông tối hơn Nguyễn Chí Cao, từ từ hiện ra sự tức giận, giống như một con hổ dữ muốn ăn thịt người.
Anh húp hết một ngụm lớn chén cháo trước mặt, vẻ mặt nham hiểm nói: “Ngày mai con sẽ đi qua đó, nếu như anh ta thật sự đánh chị ba, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta. Anh ta nghĩ nhà họ Nguyễn chúng ta không có ai nên anh ta mới tùy tiện bắt nạt chị ba!
Nguyễn Chí Cao cầm ly rượu uống một ngụm: “Ba sẽ đi với con.”
Nguyễn Trường Sinh nói: “Không cần, tự con có thể giải quyết được, cả ba và con cùng đi sẽ rất chậm. Hơn nữa tuổi của ba đã cao rồi, ở đội sản xuất cũng không thể làm gì nặng, bây giờ không nên đi đến công xã.”
Lưu Hạnh Hoa hiểu rõ nhất về sức khỏe của Nguyễn Chí Cao cũng nói: “Tay chân đều đã già rồi, đừng có làm càng. Tiểu Ngũ là em trai của Thúy Chi, đi đến đó có thể giúp đỡ chị nó.”
Vừa nói bà vừa nhìn về hướng Nguyễn Trường Sinh: “Nhưng con đến đó cũng không được lỗ mãng, cần phải tìm chị ba con hỏi rõ chuyện này. Nếu như đúng là Lưu Hùng đánh chị con, con cần phải thay mặt chị ba của con. Những năm gần đây chị con đều không về nhà, chẳng lẽ chỉ bị đánh một hai lần thôi sao? Cậu ta nghĩ chị ba con ở xa nhà cho nên mới dám bắt nạt chị ba con!”
Nguyễn Trường Sinh gật đầu: “Con nhớ rồi.”
Vì Nguyễn Trường Sinh lên thị trấn nên tối nay Lưu Hạnh Hoa đã chuẩn bị cho anh quần áo và đồ ăn khô.
Nguyễn Trường Sinh ăn bánh bao gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi.”
Nói xong anh ấy cũng nhanh chóng đeo túi và chai nước rồi đi xuống núi.
Lưu Hạnh Hoa nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh đi thật xa rồi mới quay người đi vào nhà, không nhịn được mà thở dài, thật sự bản thân cũng muốn để đánh c.h.ế.t Lưu Hùng.
Bà là người có tính cách mạnh mẽ nhưng lại sinh ra một đứa con gái có tính cách yếu đuối, nhiều lúc cũng giận Nguyễn Thúy Chi vì không thể sống đúng kỳ vọng của bà.
Nguyễn Khê ngủ như chết, ngủ đến trưa ngày hôm sau mới dậy.
Lúc cô tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ màng, đứng bên chậu nước đổ nước ra rửa mặt sau đó dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt rồi mới từ từ tỉnh táo một chút. Sau khi tỉnh dậy đầu óc cũng còn đờ đẫn, ngồi vào bàn nhưng người vẫn đơ ra.
Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết ở bên ngoài quay về thì nhìn thấy Nguyễn Khê đang ngồi thất thần trên bàn.
Nguyễn Khiết nhìn thấy chị như vậy, nhịn không được mà cười rồi nói: “Chị, chị ngủ dậy rồi à?”
Nguyễn Khê hành động một cách cứng đờ rồi gật đầu: “Ừ, cảm thấy như ngủ rất lâu rồi.”
Lưu Hạnh Hoa cầm nồi cơm đi vo gạo nấu cơm: “Ngủ lâu như vậy chắc cũng đói rồi, ngồi xuống đây đợi một lát bà sẽ đi nấu cơm ngay. Nếu như đói quá không chịu được thì bà lấy cho cháu một cái bánh bao ăn cho đỡ đói, có muốn không?
Nguyễn Khê nhìn bà lắc đầu: “Cháu muốn ăn cơm.”
Mấy ngày nay trên đường đều ăn bánh bao nên bây giờ không muốn ăn nữa.
Cơm phải được vo sạch rồi nấu chín, Nguyễn Khê ngồi ở bên cạnh đợi, sẵn tiện để cho cái đầu chậm chạp của mình hoạt động trở lại. Thậm chí cho đến lúc ăn cơm cô mới lấy lại được khả năng suy nghĩ, sau khi xem xét kỹ càng mới nhận ra rồi hỏi: “Chú năm ra ngoài rồi sao?”
Nguyễn Chí Cao trả lời cô: “Đi đến nhà cô ba con rồi.”
Nguyễn Khê gật đầu: “À.”
Đi thì tốt rồi.
DTV
Nguyễn Trường Sinh đã đi giải quyết chuyện này rồi, vì vậy cô cũng tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Khê cầm nửa cân rượu, mang theo cặp sách rồi đi đến nhà ông thợ may.
Sau khi ra ngoài không lâu thì phát hiện Nguyễn Dược Tiến đang ở phía sau cô.
Ban đầu cô cũng không để ý nhiều, còn nghĩ rằng Nguyễn Dược Tiến đi tìm bạn đồng lứa của anh ấy nên mới tiện đường đi chung với cô. Nhưng đến địa phận Thôn Kim Quan, Nguyễn Dược Tiến vẫn đi theo phía sau.
Nguyễn Khê có chút khó hiểu, đi chậm vài bước rồi đợi một lúc.
Đợi Nguyễn Dược Tiến đi lên trước, cô chặn anh ấy lại và hỏi: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Nguyễn Dược Tiến ngước mắt lên nhìn rồi liếc cô: “Ai đi theo mày? Tao đi học nghề.”
Nguyễn Khê tỏ vẻ khó hiểu: “Anh đi học nghề gì?”