Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 80


Nghe đến đây, Nguyễn Chí Cao đặt ly rượu trên tay xuống nhìn về Lưu Hạnh Hoa: “Ai dám bắt nạt Thúy Chi?”

Lưu Hạnh Hoa mặt mày ủ rũ không nói gì, Nguyễn Khiết ở bên cạnh nói nhỏ: “Chị nói là dượng…”

Nguyễn Chí Cao nghe thấy ngơ ngác: “Lưu Hùng đánh Thúy Chi?”

Lưu Hạnh Hoa nghiến răng: “Chuyện cụ thể như thế nào vẫn chưa biết, bản thân Thúy Chi cũng giấu không muốn nói ra, nhưng xem ra thì đúng như vậy thật. Tôi thật sự rất hối hận, ban đầu không nên để Thúy Chi kết hôn với nó!”

Nguyễn Chí Cao sầm mặt xuống: “Bây giờ nói những điều này có ích gì?”

Nguyễn Trường Sinh ban đầu còn thèm ly rượu của Nguyễn Chí Cao, bây giờ cũng không thèm nữa. Gương mặt và ánh mắt của anh trông tối hơn Nguyễn Chí Cao, từ từ hiện ra sự tức giận, giống như một con hổ dữ muốn ăn thịt người.

Anh húp hết một ngụm lớn chén cháo trước mặt, vẻ mặt nham hiểm nói: “Ngày mai con sẽ đi qua đó, nếu như anh ta thật sự đánh chị ba, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta. Anh ta nghĩ nhà họ Nguyễn chúng ta không có ai nên anh ta mới tùy tiện bắt nạt chị ba!

Nguyễn Chí Cao cầm ly rượu uống một ngụm: “Ba sẽ đi với con.”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Không cần, tự con có thể giải quyết được, cả ba và con cùng đi sẽ rất chậm. Hơn nữa tuổi của ba đã cao rồi, ở đội sản xuất cũng không thể làm gì nặng, bây giờ không nên đi đến công xã.”

Lưu Hạnh Hoa hiểu rõ nhất về sức khỏe của Nguyễn Chí Cao cũng nói: “Tay chân đều đã già rồi, đừng có làm càng. Tiểu Ngũ là em trai của Thúy Chi, đi đến đó có thể giúp đỡ chị nó.”

Vừa nói bà vừa nhìn về hướng Nguyễn Trường Sinh: “Nhưng con đến đó cũng không được lỗ mãng, cần phải tìm chị ba con hỏi rõ chuyện này. Nếu như đúng là Lưu Hùng đánh chị con, con cần phải thay mặt chị ba của con. Những năm gần đây chị con đều không về nhà, chẳng lẽ chỉ bị đánh một hai lần thôi sao? Cậu ta nghĩ chị ba con ở xa nhà cho nên mới dám bắt nạt chị ba con!”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu: “Con nhớ rồi.”

Vì Nguyễn Trường Sinh lên thị trấn nên tối nay Lưu Hạnh Hoa đã chuẩn bị cho anh quần áo và đồ ăn khô.

Nguyễn Trường Sinh ăn bánh bao gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi.”

Nói xong anh ấy cũng nhanh chóng đeo túi và chai nước rồi đi xuống núi.

Lưu Hạnh Hoa nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh đi thật xa rồi mới quay người đi vào nhà, không nhịn được mà thở dài, thật sự bản thân cũng muốn để đánh c.h.ế.t Lưu Hùng.

Bà là người có tính cách mạnh mẽ nhưng lại sinh ra một đứa con gái có tính cách yếu đuối, nhiều lúc cũng giận Nguyễn Thúy Chi vì không thể sống đúng kỳ vọng của bà.

Nguyễn Khê ngủ như chết, ngủ đến trưa ngày hôm sau mới dậy.

Lúc cô tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ màng, đứng bên chậu nước đổ nước ra rửa mặt sau đó dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt rồi mới từ từ tỉnh táo một chút. Sau khi tỉnh dậy đầu óc cũng còn đờ đẫn, ngồi vào bàn nhưng người vẫn đơ ra.

Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết ở bên ngoài quay về thì nhìn thấy Nguyễn Khê đang ngồi thất thần trên bàn.

Nguyễn Khiết nhìn thấy chị như vậy, nhịn không được mà cười rồi nói: “Chị, chị ngủ dậy rồi à?”

Nguyễn Khê hành động một cách cứng đờ rồi gật đầu: “Ừ, cảm thấy như ngủ rất lâu rồi.”

Lưu Hạnh Hoa cầm nồi cơm đi vo gạo nấu cơm: “Ngủ lâu như vậy chắc cũng đói rồi, ngồi xuống đây đợi một lát bà sẽ đi nấu cơm ngay. Nếu như đói quá không chịu được thì bà lấy cho cháu một cái bánh bao ăn cho đỡ đói, có muốn không?

Nguyễn Khê nhìn bà lắc đầu: “Cháu muốn ăn cơm.”

Mấy ngày nay trên đường đều ăn bánh bao nên bây giờ không muốn ăn nữa.

Cơm phải được vo sạch rồi nấu chín, Nguyễn Khê ngồi ở bên cạnh đợi, sẵn tiện để cho cái đầu chậm chạp của mình hoạt động trở lại. Thậm chí cho đến lúc ăn cơm cô mới lấy lại được khả năng suy nghĩ, sau khi xem xét kỹ càng mới nhận ra rồi hỏi: “Chú năm ra ngoài rồi sao?”

Nguyễn Chí Cao trả lời cô: “Đi đến nhà cô ba con rồi.”

Nguyễn Khê gật đầu: “À.”

Đi thì tốt rồi.

DTV

Nguyễn Trường Sinh đã đi giải quyết chuyện này rồi, vì vậy cô cũng tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Khê cầm nửa cân rượu, mang theo cặp sách rồi đi đến nhà ông thợ may.

Sau khi ra ngoài không lâu thì phát hiện Nguyễn Dược Tiến đang ở phía sau cô.

Ban đầu cô cũng không để ý nhiều, còn nghĩ rằng Nguyễn Dược Tiến đi tìm bạn đồng lứa của anh ấy nên mới tiện đường đi chung với cô. Nhưng đến địa phận Thôn Kim Quan, Nguyễn Dược Tiến vẫn đi theo phía sau.

Nguyễn Khê có chút khó hiểu, đi chậm vài bước rồi đợi một lúc.

Đợi Nguyễn Dược Tiến đi lên trước, cô chặn anh ấy lại và hỏi: “Anh đi theo tôi làm gì?”

Nguyễn Dược Tiến ngước mắt lên nhìn rồi liếc cô: “Ai đi theo mày? Tao đi học nghề.”

Nguyễn Khê tỏ vẻ khó hiểu: “Anh đi học nghề gì?”
 
Chương 81


Nguyễn Dược Tiến hơi ưỡn ngực, hắng giọng và điệu bộ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là học nghề thợ may của ông thợ may. Bây giờ tao cũng là học trò của ông ấy hơn nữa cũng đã học mấy ngày rồi, ông ấy nói tao học tốt hơn mày.”

Nói xong anh trực tiếp cạ vào vai Nguyễn Khê rồi đi về phía trước như thể con đường này là nhà của anh.

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh ấy đi thật xa, mím môi nheo mắt, không nói được gì.

Cô đi ra ngoài mới mấy ngày, Tôn Tiểu Tuệ lại toan tính gì nữa?

Lần này lại làm ra cái quỷ gì đây?

Để Nguyễn Dược Tiến làm thợ may?

Cướp chén cơm của cô?

Nguyễn Khê không đứng tại chỗ lâu, xách hồ lô rượu tiếp tục đi về phía nhà ông thợ may.

Dù cho Nguyễn Dược Tiến có mục đích gì đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng đến cô, chỉ cần anh ta không giở trò thì không đếm xỉa đến anh ta là được.

Đi đến trước cổng nhà ông thợ may, Nguyễn Khê giơ tay lên gõ cánh cửa hai lần, hô lớn: “Thầy ơi, con về rồi đây!”

Vừa dứt lời, ông thợ may đã xuất hiện ở ngoài cửa phòng chính “vèo” một cái, trên chân chỉ đi một chiếc giày.

Thấy ông ấy như vậy, Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười, xách hồ lô đi đến trước mặt ông ấy: “Nhớ con rồi hả?”

Ông thợ may hắng giọng, đợi cô đi đến trước mặt, nhận lấy hồ lô rồi nói: “Thầy nhớ rượu thôi!”

Ông ấy cầm hồ lô rượu đi vào trong phòng, gọi Nguyễn Khê: “Mang cái bát nhỏ đến cho thầy.”

DTV

Nguyễn Khê xoay người đi hướng nhà bếp: “Vậy thầy đợi một lát.”

Cô vào nhà bếp bỏ cặp sách xuống, không lập tức cầm lấy cái bát luôn mà trước tiên cầm cái đĩa ở trong tủ bát ra rồi bốc hai nắm đậu phộng. Sau đó đến sau bếp lò quẹt diêm nhóm lửa, sau khi nhóm xong thì bỏ vài miếng lõi ngô vào dưới đáy bếp lò từ từ đốt, còn mình thì rang đậu phộng trên bếp.

Đậu phộng được rang đến khi giòn và thơm phức thì đổ ra đĩa.

Nguyễn Khê bưng đậu phộng đã được rang lên, lại thuận tay cầm đôi đũa và một cái bát nhỏ, đi đến phòng chính.

Ông thợ may ngồi bên cạnh chiếc bàn trong phòng chính, nhìn rượu chờ cô nửa ngày trời nhưng không sốt ruột thúc giục cô. Thấy cô bưng một khay đậu phộng rang chín vào, mùi thơm xộc vào mũi, trên mặt ông ấy nở nụ cười, nói: “Vẫn là học trò này vừa lòng.”

Thật ra phòng chính không chỉ có một mình ông thợ may, Nguyễn Dược Tiến vẫn đang lúi húi trước máy may. Hôm nay ông thợ may dạy anh ta cách xỏ chỉ và kéo nút chỉ, anh ta làm cả buổi mà vẫn chưa kéo nút chỉ ra được một lần.

Lúc Nguyễn Khê đi vào sân đã nhìn thấy anh ta, chẳng qua là không muốn để ý đến anh ta thôi, cho nên trực tiếp coi anh ta là không khí, làm như không thấy. Bây giờ bưng đậu phộng vào phòng, cô vẫn giả bộ không nhìn thấy Nguyễn Dược Tiến.

Nguyễn Dược Tiến cũng làm như không nhìn thấy cô, nghiêm túc kéo nút chỉ, trong lòng giễu cợt chỉ có nịnh hót là giỏi.

Bàn về khả năng nịnh nọt tâng bốc người khác, quả thật anh ta không bằng cô.

Bày đậu phộng, đũa và chiếc bát nhỏ trước mặt ông thợ may xong, Nguyễn Khê cũng ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn. Cô rót non nửa bát rượu cho ông thợ may rồi vò một viên đậu phộng bỏ vào trong miệng, cố ý nói: “Ôi, thơm quá.”

Mùi đậu phộng rang có thể thơm nức cả căn phòng, Nguyễn Dược Tiến ngồi ở trước máy may nuốt vài ngụm nước miếng, nín thở.

Nguyễn Khê ngồi cạnh ông thợ may uống rượu ở bên chiếc bàn, chốc chốc cô lại vò một viên đậu phộng bỏ vào trong miệng nhai. Uống chút rượu cũng nên nói đôi câu, cô bèn hỏi ông thợ may: “Thầy ơi, sao con ra ngoài mua rượu cho thầy mà thầy lại kiếm một sư đệ về cho con thế?”

Ông thợ may uống một ngụm rượu xong, tâm trạng cực kỳ vui sướng, đáp lời: “Cậu ta nói cậu ta là anh họ của con, thích hợp làm thợ may hơn con, có thể kế thừa tay nghề của thầy. Đã nói đến đây rồi, thầy có thể không nhận được sao?”

Nguyễn Khê cụp mắt xuống vò vỏ đậu phộng trong lòng bàn tay, cảm thấy buồn cười, ý cười xuất hiện nơi khóe miệng: “Thời buổi này, gặp được một nhân tài không dễ dàng, thầy hãy dạy cho tốt vào nhé. Anh họ của con cực kỳ thông minh, nhất định có thể kế thừa được tay nghề của thầy đấy.”

Ông thợ may không nói đến Nguyễn Dược Tiến nữa, hỏi: “Con có muốn uống một chút với thầy không?”

Nguyễn Khê vội xua tay: “Con không muốn đâu, cay lắm.”

Thật ra đối với cô mà nói chút rượu trắng này không có vấn đề gì lớn cả, nhưng suy cho cùng độ tuổi của cơ thể như vậy, không thích hợp để uống.

Nguyễn Khê và ông thợ may ngồi cạnh chiếc bàn uống rượu ăn đậu phộng và khoác lác, Nguyễn Dược Tiến không chen lời vào được, đành ngửi mùi đậu phộng rồi yên lặng nuốt nước miếng suốt, đồng thời ghé vào trước máy may nín thở kéo nút chỉ.

Ông thợ may cũng mặc kệ anh ta luyện tập như thế nào, dù sao học được thì học không học được thì đi, ông ấy không để tâm.
 
Chương 82


Đến khi giải được cơn thèm rượu, ông ấy đậy kín số rượu còn thừa lại rồi cất đi.

Nửa cân rượu này không dễ có được, ông ấy phải uống từ từ, uống mười ngày nửa tháng là còn ngắn đấy.

Uống rượu xong ông ấy cũng không để tâm nhiều nhiều đến Nguyễn Dược Tiến nữa, vào trong phòng lấy ra một tập vở giấy bổi và một chiếc bút chỉ còn một nửa, nhét vào tay Nguyễn Khê, nói: “Tiếp theo đây cô nhóc nhà con học vẽ tranh đi, cái này thầy không dạy đâu, con tự cân nhắc đi, tùy tiện vẽ cái bàn cái ghế gì cũng được, có cảm giác rồi thì hẵng vẽ người. Luyện nhiều quan sát nhiều vào, dùng giấy tiết kiệm thôi.”

Nguyễn Khê nhận lấy giấy và bút, đáp lời: “Vâng thưa thầy.”

Ông thợ may mặc kệ cô, xoay người đi ra ngoài tản bộ.

Ông thợ may vừa đi, trong phòng lập tức chỉ còn lại Nguyễn Khê và Nguyễn Dược Tiến. Nguyễn Khê phải giả vờ mình không biết vẽ tranh, cho nên cầm lấy giấy bút cố ý từ từ phỏng theo hình ảnh bàn ghế, vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cô không nói chuyện với Nguyễn Dược Tiến. Quan hệ giữa nguyên thân và người anh họ này không tốt lắm, bình thường không chơi với nhau, cô còn từng bị Tôn Tiểu Tuệ lừa, bây giờ Nguyễn Dược Tiến đến đoạt bát cơm của cô nữa, cô thuận mắt anh ra mới là lạ đấy.

Nguyễn Khê ngồi cạnh chiếc bàn nghiêm túc vẽ tranh, khuôn mặt trầm tĩnh, cả người đều được bao phủ bởi sự tĩnh lặng. Nhưng Nguyễn Dược Tiến ngồi ở trước máy may lại rất bực bội, nôn nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, chốc chốc lại giơ tay lên lau trán một lần.

Thực sự không kéo nút chỉ ra được, sự nhẫn nại của anh ta có hơi cạn kiệt, sự bực bội trong lòng không chỗ để trút lên, bèn nhìn về phía Nguyễn Khê đang vẽ tranh, tìm chuyện để nói: “Bởi vì mày nịnh hót giỏi cho nên ông thợ may mới thích mày đấy nhỉ?”

Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười, vẽ tiếp: “Đúng rồi, anh có ý kiến à?”

Nguyễn Dược Tiến cũng cười: “Tao có ý kiến gì đâu, khâm phục mày thôi.”

Nguyễn Khê nghiêm túc bắt chước nét vẽ: “Anh ghen tỵ đúng không, ghen tỵ em có thể ăn đậu phộng, còn anh chỉ có thể nhìn và ngửi.”

Nguyễn Dược Tiến cười hề hề: “Không bằng mày nói tao ghen tỵ mày nhóm lửa rang đậu phộng còn hơn.”

Nguyễn Khê: “Anh mạnh miệng thôi.”

Nguyễn Dược Tiến nóng nảy: “Ai mạnh miệng thì người đó là cháu!”

Nguyễn Khê: “Thế anh là cháu rồi.”

Nguyễn Dược Tiến sững sờ, đứng phắt dậy cạnh chiếc máy may “cạch” một tiếng.

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn anh ta: “Làm gì? Anh muốn đánh nhau à? Lúc về em bảo chú năm đập c.h.ế.t anh đấy, có tin không hả?”

Nguyễn Dược Tiến quả thực rất sợ Nguyễn Trường Sinh, đành nín thở ngồi xuống.

Anh ta thấy Nguyễn Khê mau mồm mau miệng, sau lưng lại có Nguyễn Trường Sinh, đụng vào cô chỉ làm mình thêm thua thiệt và bức bối hơn thôi, bởi vậy anh ta không lên tiếng nữa, lại quay về máy may hí hoáy với nút chỉ kia.

Thật sự không thể kéo ra nổi, mắc tiểu quá, anh ta vội chạy ra ngoài đi vệ sinh.

Chờ đến khi anh ta vội vội vàng vàng chạy ra khỏi sân, Nguyễn Khê liếc mắt nhìn máy may, tự lẩm bẩm một câu: “Đần c.h.ế.t đi được.”

Nguyễn Khê vẽ tranh ở nhà ông thợ may một lúc, căn chuẩn lúc mặt trời lên cao thì thu dọn đồ đạc rời đi đúng giờ giống trước kia. Lúc cô đi thì cũng đúng lúc ông thợ may quay về, cô bèn tạm biệt ông thợ may.

Trái lại Nguyễn Dược Tiến rất có kiên nhẫn, còn đang vật lộn với máy may ở đằng kia, dáng vẻ như thể không thành công sẽ không bỏ qua.

DTV

Đương nhiên là Nguyễn Khê nhìn ra được nguyên nhân trực tiếp khiến anh ta đến học nghề này chính là ghen ghét cô kiếm được ích lợi từ chỗ ông thợ may. Anh ta một nửa là muốn học thành tay nghề để sống khấm khá về sau, một nửa là muốn cướp bát ăn cơm của cô.

Chỉ cần cô ấy còn đi theo ông thợ may không bỏ thì Nguyễn Dược Tiến nhất định sẽ kiên trì.

Đây là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến anh ta cáu kỉnh lúc học như vậy nhưng vẫn kiên trì nhẫn nại.

Nếu như không có Nguyễn Khê, e là anh ta sẽ giống với những người đến tìm ông thợ may để bái làm thầy trước đó, nuốt cục tức về nhà không tới nữa từ lâu rồi. Suy cho cùng thì dựa theo phương pháp dạy này của ông thợ may sẽ rất khó để học hết được, đã thế lại còn phải chịu uất ức nữa!

Với chỉ số thông minh và năng lực học tập của Nguyễn Dược Tiến, muốn cướp bát cơm của Nguyễn Khê chẳng khác nào mơ mộng hão huyền.

Nguyễn Khê hoàn toàn không để anh ta vào mắt, cô cảm thấy bỏ bát cơm vào tay anh ta thì anh ta cũng không cầm đi nổi.

Mặc kệ anh ta đau khổ thế nào, Nguyễn Khê không dư thừa tâm tình mà lo cho anh ta, chỉ cần lo cho bản thân là được rồi.

Nguyễn Khê đeo cặp sách rời khỏi nhà ông thợ may, vẫn giống như trước kia, gặp Nguyễn Khiết ở chỗ cũ, lại cùng leo lên dốc núi tìm Lăng Hào. Mấy ngày nay Nguyễn Khê và Lăng Hào không ở đây, Nguyễn Khiết đều tự củng cố những kiến thức đã từng học.
 
Chương 83


Hôm nay gặp ở chỗ cũ, Lăng Hào kiểm tra tình hình nắm giữ những kiến thức đã học của Nguyễn Khiết trước. Phát hiện cô ấy nắm rất vững, cậu bèn dựa theo nội dung dạy trong sách giáo khoa để dạy tiếp bài mới.

Về phần Nguyễn Khê, bởi vì trên đường đến công xã và trở về bọn họ đã nói chuyện rất nhiều, cũng nói đến nội dung học tập, cậu biết Nguyễn Khê đã nắm rất vững rồi, cho nên không cố ý hỏi lại cô nữa.

Ba người ghé vào bên cạnh tảng đá học tập, Lăng Hào dạy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xong, trong lúc để hai cô tự ôn tập lại thì cậu cũng ở bên cạnh mở sách của mình ra. Đôi khi cần phải vẽ hình hoặc tính toán, cậu cũng cầm cục vôi vẽ lên tảng đá.

Nguyễn Khê ngủ một ngày rưỡi, mới tỉnh táo được vài tiếng, nhưng sau khi đọc sách giáo khoa và chép bài khoá một lúc, mí mắt cô lại bắt đầu không khống chế nổi mà díp lại. Thực sự không muốn kìm nén nữa, cô dứt khoát nằm bò lên tảng đá ngủ luôn.

Lăng Hào quay đầu đã thấy cô ngủ rồi, khuôn mặt áp lên trên tảng đá. Thế là cậu gấp cuốn sách trong tay mình lại, khẽ khàng đi đến bên cạnh cô, cẩn thận lót cuốn sách dưới khuôn mặt cô.

Nguyễn Khiết nhìn hành động này của cậu, cười nói: “Anh chu đáo thật đấy.”

Cô ấy biết lũ con trai trong thôn đều như những con nghé điên vậy, không bắt nạt con gái đã là tốt lắm rồi.

DTV

Lăng Hào lót sách dưới mặt Nguyễn Khê xong, ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, không nói chuyện, chỉ cười cười với Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết vừa chép bài khoá, vừa nói chuyện với cậu: “Trẻ con ở thành phố lớn các anh đều giống như anh à?”

Lăng Hào nói: “Tính cách của mỗi người đều không giống nhau.”

Nguyễn Khiết: “Vậy cũng có người thích đánh nhau giống chú năm của em à?”

“Ừ, cũng có đấy.”

Thật ra Nguyễn Khiết muốn nói thêm vài câu với Lăng Hào, muốn hỏi cậu thành phố lớn trông như thế nào, cuộc sống của bọn họ ra sao. Cô ấy lớn lên trong núi, chưa đi thành phố lớn bao giờ, cuộc đời này cũng không nhất định có thể đi, cho nên rất tò mò.

Tuy nhiên, cô ấy cũng có thể nhìn ra được Lăng Hào không thích nói chuyện với cô ấy, hoặc là nói tính cách của cậu không thích nói chuyện. Những câu nói chuyện với cô ấy đều là câu đơn, không thừa từ nào, cũng không kéo dài câu chuyện.

Chỉ có cô ấy hỏi cậu đáp như vậy cũng chẳng có gì thú vị, Nguyễn Khiết mím môi, không nói tiếp nữa, nghiêm túc chép từ.

Nguyễn Khê nằm úp lên tảng đá ngủ ngon lành, một chiếc lá cây rơi xuống, rơi ngay bên cạnh khuôn mặt cô.

Cô bỗng như bị ai đó đẩy trong mơ vậy, bất chợt bừng tỉnh ngồi thẳng lên.

Nguyễn Khiết và Lăng Hào đều bị cô dọa sợ hết hồn, đồng thanh hỏi: “Làm sao thế?”

Nguyễn Khê giơ tay lên đỡ trán, nét mặt ngơ ngác, nói với giọng mũi hơi nặng: “Mơ thấy bị rơi xuống một cái hố lớn.”

Nguyễn Khiết cười: “Em cũng thường xuyên nằm mơ thấy rơi xuống hố, tiếp đó bừng tỉnh luôn.”

Nguyễn Khê bỏ tay ra khỏi trán, ngồi bên cạnh tảng đá với vẻ mặt đờ đẫn sau khi ngủ dậy, kế đó nhìn về phía tây, lại nói với một ít giọng mũi: “Chị lại ngủ đến ngơ luôn rồi, chắc có thể về nhà được rồi đấy nhỉ?”

Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn mặt trời, gấp cuốn sách trong tay lại: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Nói đến đi, Nguyễn Khê lập tức đứng lên, bởi vì thời gian ngồi quá lâu nên đứng lên ngay lập tức khó tránh khỏi đầu váng mắt hoa. Cô vô thức nhắm mắt lại, giơ tay lên đỡ trán, một lúc lâu sau mới thích ứng được.

Nguyễn Khiết và Lăng Hào ở bên cạnh thu dọn sách, lại lùa heo, sau đó ba người cùng nhau đi về phía thôn.

Có Nguyễn Khê ở đây, lời nói của Lăng Hào sẽ tương đối nhiều hơn một chút.

Ba người vừa lùa heo vừa nói chuyện phiếm, tự nhiên cũng nói đến chuyện đã chơi gì vui ở công xã.

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết mà nói: “Bọn chị ăn mì cay Thành đô, đúng rồi, còn xem phim nữa!”

Nghe thấy xem phim, Nguyễn Khiết lập tức hối hận: “Thật á?”

Lăng Hào gật đầu với cô ấy: “Thật, ở trên sân tập của trường Trung học Thiên Phượng chiếu “Anh hùng nhi nữ”.”

Nguyễn Khiết lập tức muốn khóc: “Em đã lớn như vậy rồi mà còn chưa được xem phim bao giờ, nếu biết trước có phim để xem thì em có mệt c.h.ế.t cũng muốn đi. Chị ơi, bộ phim mà hai người xem nói về cái gì thế, chị kể cho em nghe với.”

Nguyễn Khê mím môi, nhún vai: “Chị ngủ mất tiêu, chị cũng không xem được gì cả.”

Nguyễn Khiết chớp mắt: “Chị ngủ mất á?”

Nguyễn Khê giả vờ tiếc nuối: “Chị buồn ngủ quá mà.”

Vừa nói, cô vừa quay đầu nhìn về phía Lăng Hào: “Thầy Lăng có xem đấy, bảo thầy Lăng kể cho.”

Nguyễn Khiết quay đầu nhìn về phía Lăng Hào, Lăng Hào tức thì liếc mắt nhìn Nguyễn Khê. Chỉ cần là Nguyễn Khê mở miệng thì cơ bản là cậu luôn làm theo, thế là cậu bèn kể lại nội dung phim từ đầu tới cuối cho Nguyễn Khiết.

Nghe xong, trong lòng Nguyễn Khiết lại càng cồn cào hơn: “Trời ơi, em hối hận c.h.ế.t mất, đêm nay em không ngủ được cho mà coi.”
 
Chương 84


Nguyễn Khê cười vỗ vai cô ấy: “Chị cũng không xem mà, sau này có cơ hội thì xem lại là được.”

Nguyễn Khiết nhìn cô, nói: “Lấy đâu ra cơ hội nữa chứ, đi công xã một chuyến không dễ dàng chút nào, hơn nữa có đi cũng không nhất định có thể gặp được lúc chiếu phim. Em sợ đời này không còn cơ hội xem phim nữa, lần này không đi đúng là hối hận quá mà.”

Lúc đang nói thì cũng đã đi tới chỗ ngã ba, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tạm biệt Lăng Hào xong rồi chia đường, hai chị em đi về phía nhà mình.

Lúc đi lên sườn dốc, Nguyễn Khiết bỗng hỏi Nguyễn Khê: “Chị ơi, chị nói xem dượng ba đánh cô ba thật sao? Trông dượng ấy rất thành thật mà, không giống cái loại biết đánh người khác gì cả. Hơn nữa tính cô ba hiền lành, sao dượng ấy lại đánh cô ba chứ?”

Nguyễn Khê bước lên sườn dốc: “Nhìn người không thể nhìn mặt ngoài được, vẻ bề ngoài của một người rất dễ đánh lừa đấy. Nếu cô ba không hiền lành thì có khi dượng ấy không dám ức h.i.ế.p cô ba đâu. Cũng bởi vì hiền cho nên mới dám ức h.i.ế.p đấy.”

Nguyễn Khiết khẽ hít vào một hơi: “Thì ra lấy chồng trên thị trấn cũng không sống tốt được.”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn cô ấy: “Cho nên chúng ta không thể đặt cược cả đời mình vào việc lấy chồng được, lập gia đình giống như đánh bạc vậy, số đỏ lấy chồng tốt thì sẽ tốt, nếu lấy phải người không tốt, mà mình lại không có năng lực rời khỏi đàn ông để nuôi sống bản thân, vậy thì cả đời cũng coi như là tàn rồi. Cho nên chúng ta phải cược cuộc đời mình lên bản thân mình.”

Nguyễn Khiết nghe cái hiểu cái không, trên cơ bản vẫn cảm thấy câu nói này hư ảo quá. Bởi vì trong tư duy và hiểu biết vốn có của cô ấy thì phụ nữ không có lối ra khác, hoặc là nói người trên núi đều không có lối thoát.

Phần lớn mọi người đều ở trong ngọn núi này suốt đời, đào mỏ khai thác đồng, cày ruộng trồng trọt, sống bằng cách tính lúc mặt trời mọc và lặn.

Cô ấy nhìn Nguyễn Khê một lát rồi nói: “Chị ơi, em cảm thấy hình như dạo này chị đã thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng nói những lời mà em chưa từng nghe đến bao giờ. Là vì chơi với Lăng Hào nên tư tưởng của chị cũng thay đổi rồi ạ?”

Nguyễn Khê nở nụ cười, lấy Lăng Hào ra làm bia đỡ đạn: “Chắc là thế đấy.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Dù sao thì em cũng nghe lời chị, chị bảo em học tập thì em sẽ học tập. Nếu chị bảo lấy chồng không tốt thì em sẽ không lấy chồng nữa, sống trong nhà cùng bà nội, làm một bà cô lỡ thì.”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn cô ấy: “Chị không nói là lấy chồng không tốt mà là trước khi lập gia đình phải cảnh giác cao độ, đừng nên bốc đồng.”

Nguyễn Khiết cố gắng vận động bộ não của mình, một lát sau nói: “Thôi kệ, chúng ta về nhà cho gà cho heo ăn trước đã.”

Đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng cái, bản thân Nguyễn Khê bây giờ cũng không sốt ruột những chuyện này, cho nên không nhiều lời với Nguyễn Khiết nữa, về nhà cho gà cho heo ăn với cô ấy.

DTV

Lúc về đến nhà, Lưu Hạnh Hoa đang băm đồ ăn cho heo, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước tới hỗ trợ. Ba người cùng chung tay, những việc này làm loáng cái là xong. Lúc cho gà ăn, Nguyễn Khiết còn nhặt ra mấy quả trứng từ trong chuồng gà.

Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thoải mái như vậy, Tôn Tiểu Tuệ thì lại không nhẹ nhàng nổi.

Bà ta ngồi phía ngoài nhà bếp đối diện băm đồ ăn cho heo, vừa băm vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía đối diện, trong miệng lầu bầu mắng Nguyễn Khiết không ra cái gì hết. Đồng thời, bà ta suy tính trong lòng xem làm sao mới có thể đòi con gái về.

Đến khi bà ta lẩm bẩm cho gà cho lợn ăn xong, Nguyễn Dược Tiến đi học nghề cũng về đến nhà.

Hai hôm nay lúc Nguyễn Dược Tiến về trông sắc mặt cũng tốt hơn, bởi vì hôm qua anh ta biết đạp máy may, hôm nay đến khi mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng anh ta cũng kéo được cái nút chỉ c.h.ế.t tiệt đó ra rồi.

Tôn Tiểu Tuệ thấy nét mặt của anh ta hớn hở, tâm trạng khó chịu vì Nguyễn Khiết tự nhiên cũng tốt lên theo. Vì vậy bà đã đã nói mà, phải nuôi con trai, nuôi con gái đơn thuần chỉ là vụ mua bán mất tiền mà không được cái gì tốt hết.

Sự chú ý đặt lên người Nguyễn Dược Tiến, bà ta không quan tâm Nguyễn Khiết thế nào nữa, lúc ăn tối người một nhà ngồi trên bàn, bà ta vẫn theo thường lệ mà hỏi Nguyễn Dược Tiến câu hỏi kia: “Việc học hôm nay thế nào rồi?”

Nguyễn Dược Tiến nói với vẻ rất thoải mái: “Học được hết những gì ông thợ may dạy rồi, không có gì khó cả.”

Nghe xong những lời này, Tôn Tiểu Tuệ rất vui mừng, gắp thức ăn vào trong bát cho Nguyễn Dược Tiến, cười nói: “Mẹ biết là con trai mẹ tài giỏi mà.”

Nói xong, ba ta lại hỏi với vẻ tò mò: “Ờm, Tiểu Khê học thế nào? Chẳng phải hôm nay nó cũng tới nửa ngày sao, ông thợ may dạy nó những gì thế? Nó có học tốt không?”
 
Chương 85


Nguyễn Dược Tiến hừ một tiếng khinh thường: “Cô ta? Cô ta ngay cả máy móc cũng không sờ vào, ông thợ may mang ra cho cô ta một xấp giấy và một cái bút chì, bảo cô ta nằm bò ra đó vẽ tranh. Cô ta vẽ cái gì không biết, giống như chó gặm vậy.”

Vẻ mặt Tôn Tiểu Tuệ khá là mừng rỡ: “Thế ông thợ may không dạy nghề cho nó à?”

Nguyễn Dược Tiến nói: “Dù sao thì hôm nay cũng không có dạy.”

Tôn Tiểu Tuệ lại hỏi: “Thế sao ông thợ may lại đối xử tốt với nó như vậy chứ?”

Nguyễn Dược Tiến: “Cô ta biết nịnh hót biết tâng bốc người khác chứ sao, con không học được chiêu này của cô ta. Mọi người biết mấy hôm nay cô ta đi công xã làm gì không? Trèo đèo lội suối cũng chỉ để mua nửa cân cho ông thợ may. Quay về đưa rượu cho ông thợ may, ông thợ may bảo cô ta đến nhà bếp cầm cái bát, cô ta thì hay rồi, đến nhà bếp trực tiếp rang một đĩa đậu phộng.”

Tôn Tiểu Tuệ tặc lưỡi một tràng: “Đúng là biết nịnh bợ thật đấy.”

Nguyễn Dược Tiến nhìn Tôn Tiểu Tuệ: “Cô ta lại biết nấu cơm, chẳng phải trước kia buổi trưa cô ta đều không về ăn sao, đoán chừng là ở lại chỗ này nấu cơm cho ông thợ may đấy. Tại sao ông thợ may thích cô ta, cô ta nịnh bợ giỏi, hầu hạ đến nơi đến chốn chứ sao nữa.”

Nghe xong, Tôn Tiểu Tuệ nhìn về phía Nguyễn Trường Quý: “Tôi đã nói gì nào, ông thợ may đối xử tốt với nó như vậy, chắc chắn không thể là bởi vì nó học nghề giỏi được. Bây giờ đã biết chưa, nó có chiêu trò nịnh hót người khác đấy.”

Nguyễn Trường Quý không nói gì về Nguyễn Khê cả, chỉ bảo Nguyễn Dược Tiến: “Thế con cứ học theo đi.”

Nguyễn Dược Tiến nói: “Con học giỏi mà.”

Nguyễn Khê không quan tâm Nguyễn Dược Tiến học thế nào, cô vẫn cứ như trước đây, nên làm gì thì làm đó.

Nhưng buổi sáng lúc cô đến nhà ông thợ may chuẩn bị quét dọn vệ sinh thì lại bị ông ấy ngăn lại.

Ông thợ may gọi cô đến bên cạnh, nói với cô: “Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, những việc này đều có người làm rồi.”

Tiếp đó, ông ấy vừa dứt lời thì Nguyễn Dược Tiến đã xuất hiện ngoài sân.

Sau khi Nguyễn Dược Tiến bước qua ngưỡng cửa để đi vào, ông thợ may hắng giọng với anh ta, anh ta lập tức tự giác quét dọn vệ sinh. Chẳng qua là làm được một lúc, đột nhiên anh ta lại nghĩ ra, vội chạy tới hỏi ông thợ may: “Tại sao không gọi cô ta cùng làm với cháu?”

Ông thợ may nhìn Nguyễn Dược Tiến: “Buổi trưa con bé nấu cơm cho tôi.”

Nguyễn Dược Tiến không phản đối, hậm hực xoay người lại làm việc tiếp.

Làm xong việc thấy ông thợ may vẫn không dạy nghề cho Nguyễn Khê mà bắt cô ngồi đó vẽ tranh, trong lòng anh ta cũng thoải mái hơn một chút. Trước mắt, anh ta không yêu cầu cái khác, chỉ cần có thể học nghề giỏi hơn Nguyễn Khê là được, có vậy thì anh ta mới có thể chịu đựng được.

Theo như anh ta quan sát, Nguyễn Khê đã học được mười ngày ở chỗ ông thợ may rồi. Có lẽ giống với những gì mẹ nói, đó chính là một chân chạy vặt ở đây, không biết làm một chuyện nghiêm túc nào cả, cuối cùng đoán chừng cũng không học được tay nghề đâu.

Cho nên anh ta chỉ cần nhẫn nhịn, để ông thợ may nhìn ra được năng lực của anh ta, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày danh hiệu học trò của ông thợ may chỉ được trao cho một mình anh ta thôi. Chờ đến khi ông thợ may qua đời, trên ngọn núi này cũng chỉ có một thợ may là anh ta.

Đến lúc đó lại xem xem ai mới là người ghen tỵ đây.

Nguyễn Dược Tiến nhìn chòng chọc vào Nguyễn Khê, Nguyễn Khê thì tiếp tục coi anh ta như không khí.

Nguyễn Khê nghiêm túc vẽ tranh của mình, lúc sắp đến buổi trưa thì đứng dậy đi vo gạo nấu cơm, lại đi vào vườn hái rau về xào. Hôm nay cô xào ớt xanh với trứng, còn có cà chua xào trứng nữa.

Lúc cô xào thức ăn xong, Nguyễn Dược Tiến vẫn chưa đi.

Nguyễn Dược Tiến đang định đứng dậy đi về nhà, nhưng thấy Nguyễn Khê bưng hai đĩa rau vào trong phòng rồi đặt lên bàn, một đĩa xanh vàng xen lẫn trông rất mát mẻ, một đĩa thì đỏ vàng giao nhau trông rất tươi sáng, anh ta bỗng chốc cảm thấy trên ghế như bị bôi một lớp keo dính vậy, anh ta không đứng lên nổi!

Phải biết, lúc trước nửa rổ trứng gà mẹ anh ta vay đều bị tặng cho ông thợ may rồi. Hiện giờ gà mái nhà anh ta cứ đẻ được tí trứng là lại phải gom vào mang đi trả người ta, trên bàn cơm ngay cả mùi trứng gà cũng không ngửi thấy.

Thế mà Nguyễn Khê lại xào một lần hai đĩa lận!

Nguyễn Khê đi nhà bếp xới cơm, ông thợ may lấy hồ lô rượu trong tủ ra đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Thấy Nguyễn Dược Tiến ngồi bất động trước máy may, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, ông ấy lên tiếng: “Tôi không giữ cậu ở lại ăn cơm đâu đấy.”

DTV

Nghe vậy, Nguyễn Dược Tiến hoàn hồn, vô thức nuốt ngụm nước miếng.
 
Chương 86


Anh ta hít một hơi thật sâu, thu hồi lại vẻ mặt không có tiền đồ kia, đứng dậy đi ra cửa.

Đi tới cửa thì gặp phải Nguyễn Khê, Nguyễn Khê trực tiếp làm lơ anh ta, bê bát đi vòng qua anh ta vào nhà.

Nguyễn Dược Tiến kìm nén nước miếng trong miệng, dừng bước quay đầu lại nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Nguyễn Khê ngồi bên bàn, cầm đũa gắp cà chua xào trứng lên bỏ vào trong miệng, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Anh ta nuốt nước miếng, đột nhiên nghĩ: Hình như biết nịnh bợ cũng không có gì là không tốt cả.

Ngẫm nghĩ một hồi, thôi, anh ta không thèm ra vẻ đáng thương đâu.

Lượng thức ăn mà Nguyễn Khê xào cũng không nhiều, vừa đúng khẩu phần của hai người.

Sau khi ăn cơm với ông thợ may xong, cô đứng dậy thu dọn nồi bát.

Buổi trưa thỉnh thoảng ông thợ may sẽ ngủ trưa, hôm nay ăn no đ.â.m ra buồn ngủ, bèn về phòng làm một giấc.

Nguyễn Khê trông coi phòng chính, nằm bò ra bàn chuẩn bị chợp mắt một lúc.

Song cô vừa mới nhắm mắt lại ngủ mơ màng thì chợt có người gọi cửa đánh thức cô.

Cô nằm úp sấp trên mặt bàn giật mình tỉnh giấc, sau khi đứng lên thì chớp mắt vài cái, thấy một người phụ nữ dáng người hơi mập. Trên cánh tay của người phụ nữ có vắt cái quần, vừa vào nhà đã hô ầm lên: “Ông thợ may đâu? Gọi ông ấy sửa cái ống quần cho cô.”

Nguyễn Khê đứng lên bên cạnh chiếc bàn: “Thầy cháu đang ngủ rồi ạ, để cháu sửa giúp cô.”

Người phụ nữ mập quan sát Nguyễn Khê từ trên xuống dưới: “Cháu mới học được mấy ngày rồi hả, có được không đấy?”

Nguyễn Khê nói: “Được ạ.”

Người phụ nữ mập vẫn không yên lòng: “Vẫn nên để ông thợ may sửa cho cô đi, tuy quần áo của cô là được người khác tặng, nhưng dù gì cũng là vải còn khá mới, cháu sửa hỏng mất của cô thì cô biết tìm ai đây?”

Nguyễn Khê nói dứt khoát: “Sửa hỏng thì cháu sẽ bồi thường cho cô cái mới.”

Bồi thường cái mới?

Người phụ nữ mập trừng mắt: “Thật không đấy?”

Nguyễn Khê cười, gật đầu với cô ấy: “Thật ạ.”

Người phụ nữ mập nhìn mặt Nguyễn Khê, lại nhìn cái quần trong tay, hạ quyết tâm nói: “Thôi, vậy thì cháu sửa giúp cô đi. Sửa xong cô còn phải mặc luôn, không có thời gian chậm trễ ở nơi này lâu hơn nữa.”

Nguyễn Khê cũng không lề mề, nhận lấy quần từ trong tay cô ấy, lấy thước dây ra đo độ dài chân cho cô ấy trước. Đo xong, cô dựa theo kích thước mà cắt đi một đoạn quần, kế đó gấp vào trong nửa tấc, dùng máy may may lại.

May xong thì đi làm nóng bàn là, đợi bàn là nóng lên, cô là toàn bộ cái quần một cách cẩn thận.

Thấy Nguyễn Khê làm việc gọn gàng mà linh hoạt, hơn nữa còn là toàn bộ quần một lần, là đến khi ra dáng ra hình, người phụ nữ mập ở bên cạnh cười nói: “Cô nhóc cháu học cũng giỏi phết nhỉ, trông như thực sự có thể tiếp nối ông thợ may được rồi đấy.”

Nguyễn Khê nở nụ cười, đưa cái quần vào tay người phụ nữ: “Cô mặc vào thử xem.”

Người phụ nữ mập nhận lấy cái quần đi vào nhà kho bên cạnh, thay quần xong rồi đi ra, khen không ngớt miệng: “Trời ơi, cháu sửa rất vừa vặn luôn, đúng chiều dài mà cô muốn. Thế cô không cởi ra nữa, mặc đi luôn.”

DTV

Vừa nói, cô ấy vừa móc hai xu từ trong túi áo trên ra, nhét vào tay Nguyễn Khê: “Thế cô đi nhé.”

Nguyễn Khê nhận lấy hai xu, tiễn cô ấy ra đến cổng.

Thấy người phụ nữ mập đi xa, lúc cô xoay người lại muốn quay vào thì đúng lúc Nguyễn Dược Tiến cũng từ nhà tới.

Nguyễn Khê không thèm chảo hỏi anh ta, xoay người đi vào sân, đi thẳng đến chỗ xích đu dưới giàn nho rồi ngồi xuống. Cô vừa dựa theo lưng ghế xích đu để nằm xuống thì Đại Mễ đi tới nhảy lên đùi cô, thế là cô nhàn nhã vuốt mèo.

Nguyễn Dược Tiến đi qua trước mặt cô, liếc nhìn cô một cái: “Mày rảnh rang quá nhỉ.”

Nguyễn Khê dùng ngón tay gãi lên cổ của Đại Mễ, nhìn dáng vẻ hưởng thụ của nó, cười nói: “Có một số người nhất định là ghen ghét lắm đây.”

Nguyễn Dược Tiến hừ lạnh một tiếng: “Ai ghen tỵ với mày thì người đó là...”

Lần trước đã bị hớ rồi, anh ta ngừng lại không nói tiếp nửa câu sau, nuốt nó xuống rồi đi vào nhà.

Nguyễn Khê ôm Đại Mễ vuốt ve một hồi, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời trên không đã ngả về phía tây, nghĩ thầm trong lòng: Nguyễn Trường Sinh có sức chịu đựng dồi dào, tinh lực tốt, bước đi cũng nhanh nữa, hiện giờ hẳn là sắp đến công xã rồi.

Nguyễn Trường Sinh khác với thiếu niên vẫn chưa dậy thì hoàn toàn như Nguyễn Khê và Lăng Hào, lại càng không giống với cụ già như Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, anh ấy đang ở độ tuổi tinh lực và sức chịu đựng đều tốt nhất, làm việc cũng khỏe mà chạy cũng nhanh.

Cho dù có mệt thì nghỉ lấy hơi một cái là lấy lại sức mạnh ngay.

Vì vậy thời gian anh ấy đến công xã sớm hơn so với dự đoán của Nguyễn Khê một chút, cũng đúng lúc người người nhà nhà đang nấu cơm trưa chuẩn bị ăn cơm.
 
Chương 87


Anh ấy đi trên đường, thấy ống khói của mọi gia đình đều bốc khói nghi ngút, hít vào còn có thể ngửi thấy mùi thơm của rau xào.

Từ nhỏ Nguyễn Trường Sinh đã là một đứa thích quậy phá, ngoài đánh những tên oắt con muốn chơi trội khắp cả núi Phượng Minh ra thì còn thu nhận đàn em cho mình, đôi khi cũng sẽ đến công xã cùng với đám bạn này, một khi đi là sẽ không về nhà mấy ngày liền, cho nên khá là quen với nơi này.

Tuy mỗi lần tới anh ấy đều không dẫn lũ bạn đến nhà Nguyễn Thúy Chi làm phiền cô ấy, nhưng anh ấy biết nhà Nguyễn Thúy Chi ở đâu, không cần phải hỏi thăm trên đường đi như Nguyễn Khê. Vì vậy lúc đến công xã anh ấy không đi đâu hết mà đi một mạch đến nhà Nguyễn Thúy Chi.

Vốn dĩ anh ấy đã lên kế hoạch xong rồi, đến nhà Nguyễn Thúy Chi thì khách khí trước đã, suy cho cùng thì Lưu Hùng là anh rể của anh ấy, đó là thân thích. Đầu tiên bình tĩnh ăn trưa, cơm nước xong xuôi thì kéo Nguyễn Thúy Chi ra chỗ bí mật để hỏi, trước tiên phải làm rõ xem rốt cuộc Lưu Hùng có đánh chị ba của anh ấy hay không đã rồi hẵng nói tiếp.

Kết quả, anh ấy vừa mới tới cổng nhà Nguyễn Thúy Chi, còn chưa gọi cổng thì m.á.u đã dồn hết lên đầu trong nháy mắt.

Lúc đó Lưu Hùng gọi Nguyễn Thúy Chi khiêng chum đựng nước to ở trong sân, cánh tay của Nguyễn Thúy Chi gầy guộc yếu ớt, lại thêm trượt tay, không giữ chặt được miệng của chum nước, cái chum lập tức rơi xuống đất. Điều này cũng chẳng có gì là không ổn cả, khiêng lên lần nữa là được.

Kết quả, ấn đường của Lưu Hùng nhíu lại, buông chum nước xuống đi tới đá một phát vào bụng của Nguyễn Thúy Chi, khiến cô ấy ngã trên mặt đất, anh ta sa sầm mặt mày tức giận mắng: “Mẹ mày, không biết thì còn làm được cái trò trống gì nữa, ngay cả cái chum nước mà cũng không khiêng nổi!”

Thế này thì còn hỏi làm đếch gì nữa, vừa mới tới đã trông thấy luôn rồi!

Nguyễn Trường Sinh trẻ tuổi nóng tính, hoàn toàn không nén nổi dòng m.á.u nóng đang xông lên, anh ấy chửi một câu ở phía ngoài cửa: “Lưu Hùng, mẹ nhà mày!”

Đồng thời, anh ấy đá văng cánh cổng mở một nửa của nhà họ Lưu ra, không nói hai lời mà xông vào, hoàn toàn không cho Lưu Hùng thời gian phản ứng lại, siết chặt nắm đ.ấ.m tung một cú vào phía mặt bên trái của anh ta. Đấm xong lại đạp anh ta ngã nhào xuống đất, cưỡi lên người rồi nhằm vào chỗ hiểm trên mặt và đầu của anh ta mà đấm.

Trước đó Nguyễn Thúy Chi bị đạp đến mức ngơ người, tiếp theo lại bị Nguyễn Trường Sinh dọa cho sững sờ, ngồi xổm dưới đất một lúc lâu không kịp phản ứng lại.

Đứa con trai nhỏ của cô ấy chạy đến thấy ba mình đang bị đánh, sợ tới mức khóc òa lên.

Nghe thấy tiếng khóc, Nguyễn Thúy Chi mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy kéo Nguyễn Trường Sinh, gọi anh ấy: “Em năm, đừng đánh nữa!”

Toàn bộ m.á.u đã xông lên não rồi, sao Nguyễn Trường Sinh có thể ngừng lại được, anh ấy đánh Lưu Hùng mà đau cả tay, bỗng đứng dậy đi vào trong nhà với khuôn mặt hung tợn.

DTV

Lát sau anh ấy đi ra ngoài, trong tay đã có thêm một băng ghế dài một mét.

Anh ấy không cho Nguyễn Thúy Chi bất kỳ thời gian gì để phản ứng lại và ngăn cản, trực tiếp đi đến trước mặt Lưu Hùng, tay cầm băng ghế đột nhiên giơ lên cao, khuôn mặt dữ tợn cắn răng dùng hết sức mà nện lên người anh ta “rầm” một tiếng.

Băng ghế vốn đã không chắc chắn rồi, rơi xuống người Lưu Hùng lập tức chia năm xẻ bảy.

Nguyễn Thúy Chi trực tiếp bị dọa cho trợn trừng mắt đờ đẫn, con trai của cô ấy gào lên những tiếng thét chói tai.

Nguyễn Trường Sinh đứng thở hổn hển trước mặt Lưu Hùng, cụp mắt xuống nhìn anh ta, hỏi anh ta với ánh mắt tràn đầy sự hung hãn: “Mày đánh ai đó?”

Hỏi xong thì gào lên với giọng ồm ồm: “Chị tao là người mà mày có thể đánh sao?”

Lưu Hùng ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, rên rỉ không ngừng, nửa câu cũng không nói ra được.

Nguyễn Thúy Chi hoàn toàn bối rối, vẻ mặt hoảng sợ, đứng như trời trồng tại chỗ.

Còn đôi mắt thì một hồi lâu sau mới chớp một cái, rồi lại chớp cái nữa.

Dường như cô ấy không còn nghe thấy gì nữa, chỉ nghe được tiếng hít thở của chính mình, càng lúc càng nặng nề hơn.

Động tĩnh quá lớn, chẳng mấy chốc, toàn bộ hàng xóm láng giềng bên cạnh đều chạy tới. Thấy trong sân là một đống hỗn độn, Lưu Hùng nằm trên mặt đất rên hừ hừ, có người sợ hãi kêu lên một tiếng: “Trời đất ơi! Đang làm gì thế này?”

Nguyễn Thúy Chi bị tiếng hô này làm bừng tỉnh hoàn hồn lại, vội khom lưng kéo Lưu Hùng ở dưới đất dậy.

Lưu Hùng vẫn còn sức lực, giơ tay lên hất văng tay của Nguyễn Thúy Chi ra.

Thấy thế, Nguyễn Trường Sinh không nén được giận, lại đạp thêm một phát nữa, tưởng chừng như muốn đạp c.h.ế.t anh ta luôn vậy.
 
Chương 88


Lưu Hùng đau đến mức hét thảm một tiếng, mấy người đàn ông bên cạnh vội chạy tới giữ chặt lấy Nguyễn Trường Sinh: “Cậu là ai? Sao lại chạy đến nhà người ta giở thói ngang ngược đánh người thế hả? Không có ai dạy bảo à?”

Nguyễn Trường Sinh đang hăng máu, mở miệng: “Liên quan đếch gì đến mày?”

Thấy sắc mặt của mấy người đàn ông hàng xóm sắp biến đổi, Nguyễn Thúy Chi vội vàng đi tới đứng bên cạnh Nguyễn Trường Sinh, đuổi những người đàn ông này đi, giải thích với những người hàng xóm này: “Cậu ấy không phải người ngoài, đây là ta em trai ruột của tôi.”

Người ta nghe thấy là em trai bên nhà mẹ của cô ấy thì hiểu ngay đây là việc nhà, thế là lại có người lên tiếng: “Người một nhà có việc gì thì nói chuyện cho đàng hoàng, đừng động thủ mà đánh người ta. Mau tới giúp đi, đỡ Lưu Hùng vào trong phòng trước đã.”

Mấy người đàn ông bắt đầu dìu Lưu Hùng vào trong phòng, Lưu Hùng mặt mũi bầm dập, đau đến mức kêu la oai oái.

DTV

Đi vào phòng đặt Lưu Hùng ngồi trên chiếc ghế hỏng lạnh lẽo, một người đàn ông trong số đó quan tâm hỏi han anh ta: “Hiện giờ cơ thể cậu cảm thấy thế nào rồi? Có muốn đưa đến bệnh viện khám không? Tổn thương đến gân cốt là không ổn đâu đấy.”

Lưu Hùng bị đánh đến mức toàn thân đau như vỡ vụn vậy, nhưng anh ta thử rên hừ hừ một lát, cánh tay và chân vẫn còn giơ lên được, cảm nhận được không bị thương đến xương cốt, chỉ bị đánh đến mức đau hết cả thịt thôi, những chỗ khá hơn chút thì sưng lên.

Nhất là ở vùng mặt, nó sưng vù như mặt gấu vậy.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh còn đứng ở bên ngoài, có một người đàn bà đi đến bên cạnh Nguyễn Thúy Chi, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Có chuyện gì thế? Đang yên đang lành sao lại làm ầm ĩ lên như vậy, đánh đến mức đó rồi mà cô cũng không ngăn cản sao? Đó là chồng cô đấy.”

Nguyễn Thúy Chi cũng không biết vành mắt của mình đã ẩm ướt từ lúc nào, cô ấy chun mũi không nói chuyện.

Nguyễn Trường Sinh ở bên cạnh nói với giọng điệu cực kỳ hung hăng: “Đánh đến mức nào hả? Hôm nay tôi không đánh c.h.ế.t Lưu Hùng, là anh ta mạng lớn đấy!”

Người đàn bà nhìn bộ dạng và sắc mặt của Nguyễn Trường Sinh, cũng có chút sợ hãi, mím môi không nói gì nữa.

Bọn họ chỉ đến hóng chuyện và khuyên can thôi, không đáng làm mất lòng người khác gây rắc rối cho mình.

Một đám người đứng trong sân không bao lâu thì ba mẹ của Lưu Hùng đi tới.

Ba mẹ của Lưu Hùng không sống cùng gia đình Lưu Hùng, ngày thường cũng không hay tới đây. Nguyễn Thúy Chi là con dâu tốt tiêu chuẩn trong lòng bọn họ, lo chu toàn mọi chuyện mà tính cách cũng hiền lành, cho nên hai vợ chồng cũng không làm phiền lòng hai cụ bao giờ.

Hôm nay không biết tại sao lại đột nhiên làm ầm ĩ lên như vậy.

Vẻ mặt của hai cụ nôn nóng, vừa bước vào sân đã hỏi: “Làm sao thế này?”

Những người khác cũng không xen vào việc của người ta, sợ gây phiền phức cho mình, cho nên không nói gì cả.

Nguyễn Trường Sinh muốn nói chuyện thì lại bị Nguyễn Thúy Chi kéo một cái, anh ấy cũng ngậm miệng không lên tiếng.

Ba mẹ của Lưu Hùng vội vàng đi vào phòng, thấy con trai mình bị đánh thành sưng vù hết mặt mũi, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, sưng vù lên không nhìn ra hình dạng gì nữa. Ngoài khuôn mặt gặp nạn ra thì cơ thể cũng toàn là bùn, quả thực trông giống như bị cực hình vậy.

Mẹ anh ta nhìn mà đau xót, viền mắt ẩm ướt, nhảy tới hỏi: “Ai đánh thế này?”

Có một người đàn ông khẽ nói: “Ở bên ngoài đấy, ông em vợ của cậu ấy kìa.”

Người bên nhà mẹ đẻ của Nguyễn Thúy Chi? Em trai của cô ấy?

Mẹ Lưu Hùng nhìn ra phía ngoài, không có ồn ào nữa, từ từ tỉnh táo lại. Tiếp đó bà ta và ba của Lưu Hùng liếc nhìn nhau, lại đi ra bên ngoài nhìn xem, ngầm hiểu nhau mà bắt đầu giải tán đám người đang hóng hớt trong nhà ra ngoài.

Suy cho cùng thì cũng là chuyện xấu trong nhà, nên đóng cửa tự giải quyết trong nhà mình với nhau thì hơn.

Chờ đến khi đuổi hết mọi người đi rồi, đóng cổng quay vào, đôi vợ chồng già cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Mẹ Lưu Hùng tìm chút đồ ăn vặt trong nhà mang ra, đưa cho cháu trai mình rồi dỗ dành một lúc. Đến khi cháu trai yên tĩnh lại không khóc nữa, bà ta dẫn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh vào trong nhà cùng với ba của Lưu Hùng.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh đi vào trong phòng thì đứng lại, nhìn Lưu Hùng đang dựa vào ghế rên hừ hừ.

Ba Lưu Hùng ngồi xuống băng ghế bên cạnh Lưu Hùng, không thấy rõ được thái độ qua sắc mặt, chỉ nhìn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh rồi mở miệng hỏi: “Mọi người đã đi hết rồi, nói đi, tại sao lại đánh anh rể của cậu đến mức độ này?”

Nguyễn Trường Sinh thực sự không sợ hai vợ chồng già này.

Nếu không nói đạo lý thì đánh tiếp một trận là được, anh ấy không để ý già trẻ gì đâu.
 
Chương 89


Anh ấy không thèm nói lời thừa với hai cụ, duỗi tay trực tiếp kéo cánh tay của Nguyễn Thúy Chi ra, vén tay áo của cô ấy lên tận đến chỗ khuỷu tay, kế đó hỏi hai vợ chồng già: “Con trai ngoan mà hai người dạy dỗ đây, hai ông bà nói xem tại sao tôi lại đánh anh ta nào?”

Lúc này Nguyễn Thúy Chi không túm tay áo che lấp nữa, mặc kệ Nguyễn Trường Sinh kéo cánh tay của cô ấy cho ba mẹ của Lưu Hùng xem.

Ba mẹ của Lưu Hùng nhìn thấy vết thương trên cánh tay Nguyễn Thúy Chi thì lập tức biến sắc.

Mẹ Lưu Hùng đi tới, cầm lấy cổ tay của Nguyễn Thúy Chi, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế? Đại Hùng đánh con à?”

Nguyễn Thúy Chi rơm rớm nước mắt không nói gì, đột nhiên giơ tay lên cởi hai nút cúc áo. Cô ấy vạch cổ áo ra, chỉ thấy trên bả vai và sau lưng đeo cũng có vết thương do bị đánh, có cả mới lẫn cũ, chồng chất lên nhau.

Thấy vậy, mẹ Lưu Hùng rất tức giận, vội vươn tay kéo cổ áo của Nguyễn Thúy Chi lên, xoay người đi đến trước mặt Lưu Hùng, giơ tay lên định đánh anh ta. Song thấy anh ta đã bị đánh thành bộ dạng kia rồi, bà ta lại không xuống tay được.

Rõ ràng là ba của Lưu Hùng cũng cực kỳ giận dữ, nghiêm mặt không nói thêm gì nữa.

Tất nhiên là Nguyễn Trường Sinh nhìn ra được hai cụ này vẫn là người biết nói đạo lý, biết bọn họ đuối lý vì Lưu Hùng làm không đúng, nhưng bọn họ vẫn thương xót con trai của mình, dù sao thì đứa con trai là do mình sinh ra mà.

Như vậy cũng dễ làm thôi, không cần phải ra tay khám xét nữa.

Nguyễn Trường Sinh trực tiếp kéo lấy Nguyễn Thúy Chi, nói với đôi vợ chồng già: “Chị ba của tôi đã chịu bao nhiêu uất ức ở nhà các người, các người cũng đã thấy rồi đấy. Nếu các người đã không đối xử tốt với chi ba của tôi thì bây giờ tôi sẽ dẫn chị ấy về nhà, các người đừng hòng ngăn cản!”

Nghe vậy, mẹ Lưu Hùng lập tức sốt ruột, tóm lấy cổ tay bên kia của Nguyễn Thúy Chi, nói: “Thúy Chi à, con xem Đại Hùng cũng đã bị đánh ra nông nỗi này rồi, chắc chắn là sau này nó không dám nữa đâu, con bớt giận được không?”

Nguyễn Thúy Chi không nói chuyện, Nguyễn Trường Sinh đi tới lôi tay của mẹ Lưu Hùng ra, kéo Nguyễn Thúy Chi đi ra ngoài.

Kết quả, mẹ Lưu Hùng lại nhào tới túm lấy Nguyễn Thúy Chi: “Thúy Chi à, mẹ cam đoan với con, sau này nhất định Đại Hùng sẽ không đánh con nữa đâu, nếu nó còn dám đánh con thì con cứ mách với mẹ và ba nó, bọn mẹ sẽ không tha cho nó đâu!”

Nguyễn Thúy Chi bị Nguyễn Trường Sinh và mẹ Lưu Hùng kéo, đứng ở giữa khung cửa không động đậy.

Mẹ Lưu Hùng chợt nghĩ đến cái gì đó, vội nói: “Con nhìn con trai của con xem, con nỡ bỏ lại con trai của con sao? Thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy mà, con đi rồi thì nó biết làm sao đây? Miếng thịt rơi ra từ trên người con, con không thương sao?”

Nói xong quay đầu lại gọi: “Tiểu Hổ Tử, mau bảo mẹ ở lại đi.”

Thấy bà nội mình nói vậy, Tiểu Hổ Tử chỉ cảm thấy mẹ mình không cần mình nữa, lập tức sốt ruột mà òa khóc, chạy tới ôm chân Nguyễn Thúy Chi, nói với đôi mắt ngập nước: “Mẹ đừng đi mà, con không muốn mẹ đi đâu.”

Vậy là tay trái của Nguyễn Thúy Chi bị Nguyễn Trường Sinh kéo, tay phải bị mẹ Lưu Hùng kéo, hai chân thì bị Tiểu Hổ Tử ôm lấy, xung quanh toàn là người, đứng ở dưới khung cửa không thể động đậy nổi.

Thấy Tiểu Hổ Tử nước mắt lưng tròng gọi mẹ, Nguyễn Trường Sinh cũng sốt ruột, nhíu mày ồm ồm nói: “Chị, chị nghĩ kỹ đi, một khi em đi rồi, không có ai làm chỗ dựa cho chị nữa thì chắc chắn là anh ta vẫn đánh chị tiếp đấy.”

Đừng thấy ba mẹ Lưu Hùng nói đạo lý và cũng quý mến Nguyễn Thúy Chi, chứ dù có quý thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thực sự vì con dâu mà làm gì con trai ruột của mình đâu. Lần này Nguyễn Thúy Chi không đi theo thì rất có thể Lưu Hùng sẽ trả thù cô ấy gấp bội.

Nguyễn Trường Sinh tới đánh anh ta một lần mà có thể khiến anh ta tốt lên á?

Còn lâu nhé.

DTV

Bản thân Nguyễn Thúy Chi không đứng lên thì Lưu Hùng vĩnh viễn có thể nắn bóp cô ấy trong lòng bàn tay, ức h.i.ế.p cô ấy.

Người bên ngoài dù có nhúng tay thế nào đi nữa thì cũng đều vô ích thôi, chuyện này chỉ có bản thân Nguyễn Thúy Chi cứng rắn lên mới có thể giải quyết được.

Nếu như cô ấy lại mềm lòng lần nữa, tiếp tục mềm mỏng như thể không xương, không tỏ chút thái độ gì, thì lần này Nguyễn Trường Sinh tới đây tẩn Lưu Hùng một trận không những không thành chỗ dựa cho cô ấy mà còn có khả năng gây ra hoạ vô đơn chí cho cuộc sống của cô ấy sau này.

Làm rùm beng lên như vậy mà Nguyễn Thúy Chi còn không nỡ rời khỏi cái nhà này, không nỡ rời xa tên đàn ông này, thì tất nhiên là Lưu Hùng sẽ cảm thấy mình đã nắm cô ấy trong lòng bàn tay rồi, vậy chẳng phải sau này càng không kiêng nể gì mà đánh cô ấy đến c.h.ế.t sao?
 
Chương 90


Nguyễn Thúy Chi đứng đó không nói lời nào, trên mặt cũng không nhìn ra thái độ gì.

Ba Lưu Hùng còn nói: “Thúy Chi, con nhìn bọn trẻ đi.”

Tất nhiên là hai vợ chồng già bọn họ có lập trường và mưu tính của chính mình, chỉ cần hôm nay Nguyễn Thúy Chi ở lại không đi nữa, sự tình chỉ giữ lại trong nội bộ nhà mình, vậy thì không coi là chuyện to tát gì, sẽ qua đi nhanh thôi, và cuộc sống lại trôi đi như thường.

Nhưng nếu như hôm nay Nguyễn Thúy Chi theo Nguyễn Trường Sinh về nhà mẹ đẻ, vậy thì tiếp theo ắt sẽ phải giằng co. Bọn trẻ trong nhà không ai quản, chuyện không ai làm thì không nói, lại còn phải trèo đèo lội suối đi vào núi cầu xin Nguyễn Thúy Chi quay về, đi vào núi tìm nhà thông gia để xin lỗi.

Nguyễn Thúy Chi cụp mắt xuống, nhìn Tiểu Hổ Tử ôm chân cô ấy khóc lóc.

Trong phút chốc, cô ấy rút cả hai tay về, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Hổ Tử, dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu bé. Dịu dàng dỗ cậu bé đừng khóc, tiếp đó cô ấy đứng lên, xoay người đi vào trong phòng.

Nhìn thấy hành động này của cô ấy, ba mẹ Lưu Hùng cảm thấy cô ấy không nỡ bỏ con mà đi, trong lòng khẽ thở phào.

Mẹ Lưu Hùng lại nói với Nguyễn Trường Sinh: “Chuyện này là lỗi của anh rể cậu, chúng tôi không bao che cho nó, nên đánh thì cậu cũng đã đánh rồi. Đánh nặng như vậy cũng coi như là cho nó một bài học. Tôi bảo đảm với cậu, sau này chắc chắn nó sẽ không ức h.i.ế.p chị gái cậu nữa.”

Nguyễn Trường Sinh sa sầm mặt mày, nặng nề nói: “Nếu các người quan tâm đến chị của tôi thật thì có thể không biết chị ấy ở nhà bị đánh sao?”

Mẹ Lưu Hùng nói: “Chúng tôi không thường tới đây, sau này chúng tôi nhất định sẽ thường xuyên tới xem.”

Nguyễn Trường Sinh bực bội trong lòng, nhìn chằm chằm vào mẹ Lưu Hùng.

Ngón tay anh ấy nắm thành nắm đấm, siết lại thật chặt, đang định lên tiếng thì chợt thấy Nguyễn Thúy Chi xách một chiếc túi đi ra từ trong nhà. Cô ấy xách túi đi đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, nhỏ giọng nói: “Em năm, chúng ta đi thôi.”

Nghe vậy, những ngón tay đang siết chặt của Nguyễn Trường Sinh lập tức nới lỏng.

DTV

Còn ba mẹ Lưu Hùng thì biến sắc, lúc nãy bọn họ đã thả lỏng rồi, còn tưởng rằng Nguyễn Thúy Chi vào nhà là không định đi nữa, ai ngờ cô ấy vào nhà là để thu dọn quần áo. Không thể được, mẹ Lưu Hùng níu lấy Nguyễn Thúy Chi.

“Thúy Chi à, con đi rồi thì Tiểu Hổ Tử phải làm sao đây?”

Nguyễn Thúy Chi không đáp lời, lúc này tự mình lôi tay của mẹ Lưu Hùng ra, kéo Nguyễn Trường Sinh rời đi.

Ba mẹ Lưu Hùng sốt ruột mà đi ra cùng, trong miệng hô tên của Nguyễn Thúy Chi, thấy cô ấy không trả lời thì lại gọi Tiểu Hổ Tử: “Mẹ cháu không cần cháu nữa rồi, mau giữ mẹ cháu ở lại đi, đuổi theo nhanh lên, đừng cho mẹ đi!”

Tiểu Hổ Tử vừa được Nguyễn Thúy Chi dỗ nín xong, lúc này lại bật khóc nức nở, co cẳng chạy theo.

Nhưng bởi vì chạy vội quá, lúc chạy theo đến ngoài sân thì ngã sõng soài, úp mặt xuống đất.

Mẹ Lưu Hùng cố ý không đi đỡ, chỉ kêu lên: “Trời ơi cục cưng của bà.”

Nguyễn Thúy Chi dừng bước đúng như dự đoán của bà ta, nhưng mà lần này cô ấy không quay đầu lại mà chỉ đứng khựng lại một lát, mím môi cắn răng, siết chặt cổ tay của Nguyễn Trường Sinh, không quay đầu lại mà kéo anh ấy đi ra khỏi sân.

Lần này mẹ Lưu Hùng cuống quýt lên, bảo ba Lưu Hùng: “Ông mau đuổi theo đi chứ!”

Tay chân già cả rồi, sao ba Lưu Hùng đuổi kịp được cơ chứ. Ông ta vất vả đuổi tới cổng, ra khỏi cổng đuổi theo được vài bước thì Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh đã đi xa, rẽ vào trong ngõ không thấy tăm hơi nữa rồi.

Ông ta không đuổi kịp, đúng lúc lại nhìn thấy ba con nhóc nhà mình trở về, bèn vội vàng gọi ba cô nhóc: “Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny, mẹ cháu cãi nhau với ba cháu rồi thu dọn đồ đạc đi mất rồi, các cháu mau chạy theo gọi mẹ về đi!”

Nghe vậy, Đại Ny, Nhị Ny và Tam Ny vội bỏ cái gùi trên lưng xuống, xoay người cùng đuổi theo. Tuy nhiên, các cô bé tìm một vòng cũng không thấy Nguyễn Thúy Chi đâu, ba người đành phải trở về, thở hồng hộc chạy đến trước mặt ba Lưu Hùng, nói: “Ông nội ơi, bọn cháu không đuổi kịp.”

Ba Lưu Hùng đỡ eo, bản thân cũng thở phì phò, quay đầu lại thấy mẹ Lưu Hùng dắt Tiểu Hổ Tử đi ra, nói: “Con bé đi rồi, không đuổi theo được.”

Mẹ Lưu Hùng khom lưng lau nước mắt cho Tiểu Hổ Tử: “Chuyện gì thế này!”

Thật sự bỏ mặc cả con mình sao?

Nói đi là đi à?

Đuổi theo gọi về không được thì cũng không có cách nào khác, cả nhà quay vào phòng.

Vào nhà thấy Lưu Hùng bị đánh bầm dập, ba cô nhóc đều giật mình.

Nhị Ny hỏi: “Ai đánh vậy ạ?”

Bây giờ nói ai đánh thì còn có nghĩa lý gì nữa. Mẹ Lưu Hùng vừa thấy Lưu Hùng đã gắt gỏng với anh ta: “Vợ mày không quay đầu lại mà bỏ đi rồi, Tiểu Hổ Tử ngã mà nó cũng không quay đầu lại liếc nhìn một cái, mày xem làm thế nào bây giờ!”
 
Chương 91


Trái lại, Lưu Hùng rất cứng đầu: “Để cô ta đi đi! Tốt nhất là đừng về nữa!”

Mẹ Lưu Hùng giơ tay lên định đánh anh ta, nhưng lại không xuống tay được, oán hận nói: “Mày thì giỏi lắm nhỉ! Đang yên đang lành mày đánh con bé làm gì? Thúy Chi có chỗ nào không tốt chứ? Trên thị trấn này còn có một người vợ hiền huệ hơn nó nữa sao?”

Lưu Hùng: “À, nhìn thấy cái bản mặt như người c.h.ế.t của cô ta là con thấy phiền!”

Ba anh ta thật sự không nhịn nổi nữa, giơ tay lên đ.ấ.m một nhát lên người anh ta, anh ta lại gào lên thảm thiết.

Đấm xong, ông ta dứt khoát xoay người đi ra ngoài, dáng vẻ như không muốn để tâm đến bất kỳ điều gì nữa.

“Bị đánh c.h.ế.t cũng đáng đời!”

Hắt xì hơi...

Đang ghé vào bên cạnh tảng đá chép chính tả bài thơ cổ, Nguyễn Khê bỗng hắt hơi một cái thật to.

Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn cô: “Chị, có phải chị bị cảm rồi không?”

Lăng Hào cũng nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khê lắc đầu nói: “Không, chỉ là hơi ngứa mũi một chút thôi.”

Chiều nay cô đã hắt hơi rất nhiều, lúc vẽ tranh ở nhà ông thợ may cũng hắt hơi hai cái.

Mỗi lần hắt hơi xong cô đều sẽ nghĩ tới chuyện của Nguyễn Thúy Chi. Trước mắt, giao thông và thư từ qua lại đều rất không phát triển, thật sự là làm cái gì cũng không thuận tiện. Tỷ như hiện giờ bọn họ chỉ có thể ngồi chờ, Nguyễn Trường Sinh không về nhà thì cũng không biết sự tình thế nào rồi.

Buổi tối cô nằm trên giường với Nguyễn Khiết còn nghĩ tới chuyện này, nhìn đỉnh màn mà nói: “Cũng không biết chuyện của cô ba thế nào rồi, em nói xem chú năm có thể xử lý được không?”

Chuyện này nếu không phải cô đi công xã phát hiện ra, nếu không phải cô nhìn thấy vết thương trên tay Nguyễn Thúy Chi, thì có lẽ vẫn chưa để trong lòng. Lại nói, vừa nghĩ tới vết thương trên người Nguyễn Thúy Chi là trong lòng cô lại không nhịn được mà giận dữ.

Nếu có bản lĩnh, cô muốn đi đánh c.h.ế.t cái tên khốn Lưu Hùng kia luôn.

Nguyễn Khiết lên tiếng: “Tuy chú năm suốt ngày mang dáng vẻ lưu manh, nhưng chú ấy vẫn có chủ kiến và chừng mực mà. Dù sao thì dẫn theo nhiều người cùng nhau lăn lộn ở bên ngoài cũng cần chút bản lĩnh mà.”

Nguyễn Khê nở nụ cười: “Không biết em đang khen hay là đang mắng chú ấy nữa.”

Nguyễn Khiết cũng bật cười: “Lại nói, chú ấy đối xử khá tốt với hai đứa mình mà, mỗi lần kiếm được đồ ăn ngon ở ngoài đều sẽ mang về cho ai đứa mình ăn. Bất kể người khác cảm thấy chú năm có tốt hay không thì em vẫn thấy chú ấy tốt.”

Nguyễn Khê cười gật đầu: “Điều này cũng đúng.”

Hai chị em nói chuyện phiếm cho đến khi buồn ngủ, mắt díu lại mấy lần, rồi vai kề vai mà ngủ.

Ngày hôm sau, rửa mặt ăn cơm rồi ra ngoài, lại là một ngày mới bình thường không có gì lạ.

Bởi vì bây giờ là tháng tám, còn năm tháng nữa mới đến Tết, cho nên cũng không có nhiều gia đình tìm đến may quần áo. Chờ thêm mấy tháng nữa sắp bước sang năm mới, người người nhà nhà lên kế hoạch làm quần áo mới chuẩn bị ăn tết, đến lúc đó sẽ rất bận.

DTV

Không có mấy người đến nhà, cuộc sống cũng rảnh rỗi đôi chút.

Nguyễn Khê đến nhà ông thợ may thì vẫn vùi đầu vẽ tranh, không tranh giành cao thấp với Nguyễn Dược Tiến. Miễn là Nguyễn Dược Tiến không đến làm trò ngu ngốc trêu chọc cô thì cô sẽ không chủ động nói bất kỳ câu gì với Nguyễn Dược Tiến, vẫn luôn là ai làm việc người đấy.

Thỉnh thoảng Nguyễn Dược Tiến lại thể hiện ra là mình cực kỳ thông minh và giỏi giang, Nguyễn Khê và ông thợ may cũng không đả kích anh ta, chỉ xem anh ta như một tên ngốc. Lại nói, có nói mát thì anh ta cũng nghe không hiểu, còn thực sự cho rằng đang khen mình.

Nếu anh ta đã tưởng rằng đang khen mình thì thổi phồng anh ta lên là được rồi.

Trạng thái của anh tra lúc về nhà tốt, dẫn đến tâm trạng của Tôn Tiểu Tuệ cũng tốt theo, cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết. Tâm trạng của Tôn Tiểu Tuệ hớn hở rồi, ngày ngày ngóng trông con trai học được tay nghề rồi làm thợ may, nên tất nhiên là sẽ không có suy nghĩ giở trò.

Về phần rốt cuộc thì Nguyễn Dược Tiến có bao nhiêu năng khiếu và khả năng để làm thợ may, thật ra chỉ có trời biết đất biết, ông thợ may biết, và Nguyễn Khê biết mà thôi.

Hiện giờ, điều khiến Nguyễn Khê khâm phục nhất chính là ý chí của Nguyễn Dược Tiến.

Tuyệt đối là đỉnh của chóp!

Nguyễn Khê ở trong nhà ông thợ may hơn nửa ngày, lại học tập trên sườn dốc gần nửa ngày nữa, về đến nhà cùng Nguyễn Khiết thì cho heo cho gà ăn, nấu cơm ăn cơm, rửa mặt xong rồi nằm trên giường thở phào, ngày hôm nay coi như là kết thúc rồi.

Cảnh đêm bên ngoài tối om, Nguyễn Khê nằm trên giường nói với Nguyễn Khiết: “Hắn là ngày mai chú năm có thể về rồi.”

Nguyễn Khiết còn chưa đáp lời thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguyễn Trường Sinh: “Ba mẹ ơi, con dẫn chị ba về rồi đây.”
 
Chương 92


Nghe vậy, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở mình bật dậy trên giường, vội vã kéo cửa màn ra leo xuống giường, mở cửa cho Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh. Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tuổi cao nên động tác chậm hơn một chút, chờ một lúc sau mới đi ra ngoài.

Thấy Nguyễn Thúy Chi, viền mắt của Lưu Hạnh Hoa lập tức ẩm ướt, tiến lên nắm tay cô ấy, nói: “Con còn biết quay về nữa à?”

Nguyễn Thúy Chi cũng rơm rớm nước mắt: “Con xin lỗi mẹ, con đã khiến mọi người bận tâm rồi.”

Lưu Hạnh Hoa chun mũi bình ổn lại tâm trạng, lại hỏi Nguyễn Trường Sinh: “Con dẫn chị ba con về rồi, còn Lưu Hùng thì sao?”

Nguyễn Trường Sinh nói thẳng: “Con đã đánh cho anh ta một trận nhừ tử, Lưu Hùng biến thành gấu chó rồi.”

Lưu Hạnh Hoa hơi lo lắng: “Con có biết kiềm chế không đấy? Không đánh nó đến mức xảy ra vấn đề gì đấy chứ?”

Nguyễn Trường Sinh: “Con không đánh c.h.ế.t anh ta cũng coi như là anh ta mạng lớn rồi! Hôm qua con vừa mới tới thị trấn tìm được nhà anh ta thì đã nhìn thấy anh ta đá chị ba một phát ở trong sân, đá mạnh lắm, trực tiếp đạp chị ba ngã trên mặt đất cơ mà, mẹ nói xem con có nên đánh không? Hơn nữa, mọi người đoán xem tại sao anh ta lại đánh chị ba, chỉ là bởi vì lúc chị ba khiêng chum nước bị trượt tay thôi đấy! Hôm qua nếu mà còn không ở đó thì chắc chắn anh ta còn đi lên đạp chị ba thêm mấy phát nữa cho hả giận, anh ta đúng là một tên khốn nạn mà!”

Nghe xong, Nguyễn Chí Cao nổi trận lôi đình, tức tối mà không có chỗ để trút giận, dựng thẳng lông mày lên mắng với những lời lẽ hung ác: “Cái thằng ch.ó khốn kiếp! Con gái ngoan ngoãn của tôi gả cho nó là để nó bắt nạt như vậy sao?”

Lưu Hạnh Hoa nghe xong cũng vừa tức vừa đau lòng, quan tâm Nguyễn Thúy Chi: “Thúy Chi, trên người con không sao chứ?”

Nguyễn Thúy Chi rơm rớm nước mắt lắc đầu, chun mũi nói: “Con không sao đâu mẹ.”

DTV

Trong căn phòng chính ở phía tây, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý cũng nghe thấy động tĩnh, nhưng không xuống giường đi ra ngoài ngay.

Tôn Tiểu Tuệ tò mò hỏi: “Sao thằng năm lại đột nhiên dẫn Thúy Chi về nhỉ?”

Cũng đã nhiều năm rồi cô ấy không trở về, mọi người đều nói cô ấy sống khá tốt ở trên thị trấn.

Bây giờ xem ra cũng không sống tốt lắm.

Nguyễn Trường Quý nói: “Sao mà tôi biết được? Đứng lên đi đến xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Tôn Tiểu Tuệ tỉnh dậy theo sau ông ta, hai người cùng xuống giường đi sang phòng bên cạnh.

Đi vào phòng bên cạnh, thấy tất cả mọi đều người đứng người ngồi trong phòng Lưu, có người ngồi trên giường, có kẻ ngồi trên băng ghế, Nguyễn Trường Quý nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi, lên tiếng: “Em ba, sao đột nhiên em lại về thế?”

Trong lòng Lưu Hạnh Hoa buồn bực, còn đang lo không tìm thấy ai để trút giận.

Nguyễn Trường Quý đi tới “đụng vào họng súng”, bà ấy nói với Nguyễn Trường Quý: “Sao em ba của mày về mà còn cần phải có sự đồng ý của mày nữa?”

Nguyễn Trường Quý oan c.h.ế.t mất: “Trời ơi, mẹ, con có ý này sao?”

Lưu Hạnh Hoa nói với vẻ không khách khí chút nào: “Mày cần làm gì thì làm đi, ở đây không có việc của mày.”

Hai vợ chồng đều không phải loại người thành thật, đến đây ngoài hóng hớt gây thêm phiền phức ra thì còn có thể giúp đỡ được gì nữa chứ?

Nguyễn Trường Quý tự làm mình bẽ mặt, hít một hơi vào rồi nói: “Coi như con xen vào việc của người khác, được chưa?”

Nói xong, ông ta quay người rời đi, tiện tay kéo Tôn Tiểu Tuệ đi cùng.

Hai người quay lại phòng của mình, Tôn Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói: “Tự quay về một mình, ngay cả con cái cũng không mang theo, lại còn để thằng năm đến dẫn về nữa, tôi đoán chắc chắn là bị bắt nạt ở nhà chồng rồi.”

Nguyễn Trường Quý nằm xuống ngủ, không có tâm trạng gì, nói: “Mặc xác nó làm cái gì. Ngủ đi!”

Nguyễn Trường Quý còn có thể ngủ được, còn trái tim muốn hóng chuyện của Tôn Tiểu Tuệ thì đang cháy hừng hực, không thể ngủ được.

Chờ Nguyễn Trường Quý ngủ rồi, bà ta lén lút xuống giường, đi đến đứng ngoài cửa sổ phòng của Lưu Hạnh Hoa nghe lén.

Trong căn phòng bên cạnh, chờ Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đi rồi, Lưu Hạnh Hoa kéo tay Nguyễn Thúy Chi, hỏi: “Bây giờ con hãy thành thật kể cho mẹ nghe, không được nói dối dù chỉ nửa chứ, mấy năm nay gả tới nhà họ Lưu, rốt cuộc thì con có sống tốt không?”

Chuyện đã như vậy rồi, còn có cái gì có thể giấu giếm được đây.

Nguyễn Thúy Chi chun mũi nói: “Bảy tám năm trước thì khá ổn, mặc dù không thể nói là rất tốt nhưng cuộc sống cũng trôi qua bình thường, anh ta đối xử với con không tốt cũng không xấu. Khi đó mỗi năm về một lần, anh ta ngại đường núi khó đi, mặc dù không vui vẻ nhưng lần nào cũng về cùng. Về sau, có Tiểu Hổ Tử rồi, trong nhà có đứa con trai, có lẽ anh ta cảm thấy con đã hoàn thành nhiệm vụ giúp anh ta rồi nên lập tức đổi tính, càng ngày càng ngứa mắt con, cứ giận một tí là lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con.”
 
Chương 93


Nguyễn Chí Cao nghe mà phát bực: “Nó đã bắt đầu ức h.i.ế.p con từ sớm như vậy rồi, đánh con ra nông nỗi này rồi, tại sao con không nói với người nhà? Nó thấy con cái gì cũng nhẫn nhịn được, không dám để người ta biết, cho nên mới dám bắt nạt con như vậy đấy!”

Nguyễn Thúy Chi cúi đầu im lặng một lát, nhìn về phía Nguyễn Chí Cao: “Ba à, nhà mình cách xa quá, sao con nói được đây?”

Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Gia đình mình ở đây, sống không tốt chị không biết quay về sao? Cái chân mọc trên người chị, chẳng lẽ anh ta có thể lấy dây thừng trói chị được chắc? Có phải chị cũng chê nhà mình nghèo nên không muốn quay về không?”

Nguyễn Thúy Chi vội nói: “Dĩ nhiên là không phải rồi, chỉ là chị không muốn có tí chuyện mà đi tìm mọi người thôi, tuổi của ba mẹ mỗi lúc một lớn, có thể chịu được bao nhiều chuyện cơ chứ? Chị không muốn lấy chồng rồi mà còn không sống an phận, thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ ăn vạ, khiến người khác cười chê. Chị cũng không nỡ để bốn đứa nhóc chịu tội, chị đi rồi thì chúng nó làm sao đây?”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Ba mẹ không cần con phải cân nhắc như vậy, con suy tính tới suy tính lui, người chịu khổ chỉ có bản thân con thôi! Con nói con không muốn khiến ba mẹ bận tâm và đau khổ, nhưng mẹ lại nghe ra sự xa cách đấy, gặp chuyện không tìm người nhà mẹ đẻ thì tìm ai?”

Lưu Hạnh Hoa nói đúng, cô ấy vẫn luôn che giấu chuyện này, vẫn luôn nén giận không để người khác biết, cũng là bởi vì cô ấy băn khoăn quá nhiều. Nghĩ cái này cái kia, cân nhắc cái này cái nọ, có giận có khổ có ấm ức thì cũng đều nuốt hết vào trong.

Cô ấy biết mình đánh không lại Lưu Hùng cho nên không dám khiêu chiến với anh ta để tránh bị đ.ấ.m đá gậy gộc thêm nữa, chính vì cảm thấy cứ nhẫn nhịn một chút, anh ta đánh vài cái hả giận cũng bỏ qua, vậy nên cứ chịu đựng hết lần này đến lần khác.

Tính cách của cô ấy lại còn rất sợ gây chuyện, không dám gây chuyện mà cũng không muốn làm ầm ĩ lên, không muốn trong nhà ngày nào cũng cãi nhau khiến người ta chê cười. Cô ấy dùng phương thức nén giận để duy trì sự hòa thuận trong gia đình, ít nhất thì để người ngoài nhìn thấy được sự hòa thuận.

Đương nhiên, cũng là vì bốn đứa con, vì cái gọi là nhà kia.

Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của cô ấy cách xa quá, nước xa không cứu được lửa gần. Vả lại, cô ấy cũng không muốn kết hôn rồi mà còn thêm gánh nặng cho ba mẹ, khiến bọn họ vì chuyện của cô ấy mà lo nghĩ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng bây giờ chuyện thoáng cái đã vỡ lở rồi, rùm beng đến mức mọi người đều biết hết cả, trên người cô ấy tức khắc như được tháo dỡ trọng trách vậy, cảm thấy không còn có gì ghê gớm nữa. Tất cả những chuyện lo lắng đều đã xảy ra, cũng không phải không thể tiếp nhận nổi như trong tưởng tượng.

Không chỉ có thể tiếp nhận được mà thậm chí cô ấy còn có một loại cảm giác như được giải thoát.

Tất cả những băn khoăn trong đầu trước đó hiện giờ đều đã xảy ra ở trước mắt, cô ấy phát hiện mình cũng có thể đối mặt và thừa nhận được. Quan trọng nhất là, ba mẹ và em trai của cô ấy vẫn coi cô ấy như bảo bối, cô ấy không thể khiến cho họ thất vọng được.

Cô ấy có thể dựa vào họ, cô ấy không cần phải im lặng chịu đựng một mình nữa.

Nếu lần này Nguyễn Trường Sinh không tới làm ầm ĩ thì có lẽ cô ấy vẫn cứ nhịn một chút coi như xong. Nhưng bây giờ ba mẹ cô ấy và Nguyễn Trường Sinh đã ra mặt giúp cô ấy, đã làm vỡ lở hết sự tình ra rồi, cô ấy không thể để họ chịu ức h.i.ế.p cùng với bản thân mình được.

DTV

Một mình cô ấy chịu đựng thì được, nhưng cô ấy sẽ không để người nhà mình chịu đựng cùng mình đâu.

Cô ấy vẫn còn cảm thấy áy náy, hồi lâu sau mới nói được một câu: “Con xin lỗi mẹ, là con vô dụng.”

Thấy cô ấy như vậy, Lưu Hạnh Hoa không nhịn được mà đau xót, cầm tay cô ấy nói: “Tất cả đều do mẹ, lúc trước không nên để con lấy Lưu Hùng, không nên để con lấy chồng xa như vậy. Đáng lẽ lúc đó mẹ nên biết Lưu Hùng không phải là thứ gì tốt đẹp cả!”

Nguyễn Thúy Chi lắc đầu: “Chính con bằng lòng lấy mà.”

Lúc đó cô ấy cảm thấy có thể lấy chồng trên thị trấn, trông Lưu Hùng lại thành thật và kiên định, là một người có thể chung sống cả đời, bản thân mình tu luyện tám đời mới có được phúc khí này. Cho dù biết Lưu Hùng không muốn cưới cô ấy lắm, chỉ có ba mẹ anh ta thích cô ấy thôi, nhưng cô ấy vẫn bất chấp lấy anh ta.

Mấy năm này không phải là cô ấy chưa từng hối hận, chẳng qua là lấy cùng lấy rồi, cũng đã sinh được bốn đứa con, đã không có cách quay đầu lại được từ lâu rồi.
 
Chương 94


Chuyện quá khứ không có gì đáng nói, Lưu Hạnh Hoa không lôi lại nữa, an ủi Nguyễn Thúy Chi: “Bây giờ con đừng nghĩ gì nữa cả, cứ an tâm ở lại trước đã, nhà của mình, muốn ở bao lâu thì ở. Chờ người nhà họ Lưu bọn họ tới đây, mẹ phải hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc là bọn họ có ý gì. Không đưa ra một lời giải thích thì chuyện này không xong đâu.”

Nguyễn Thúy Chi hiện giờ không còn nghĩ được gì nữa, đều nghe lời Lưu Hạnh Hoa hết, gật đầu lên tiếng: “Vâng ạ.”

Nhưng cô ấy vừa mới đồng ý xong, Nguyễn Khê vẫn đứng bên cạnh cái hòm không lên tiếng chợt mở miệng: “Có đưa ra lời giải thích gì cũng vô dụng thôi, cho dù dượng ấy có quỳ xuống khóc lóc thì cũng không có ích gì hết, gặp phải loại chuyện này thì chỉ có thể ly hôn thôi.”

Nghe vậy, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết đều quay sang nhìn về phía Nguyễn Khê, trên mặt toàn là dáng vẻ sửng sốt, mãi sau mà vẫn không phản ứng lại được.

Lưu Hạnh Hoa phản ứng trước, nói với vẻ nghi hoặc: “Ly hôn?”

Nguyễn Chí Cao tiếp lời: “Trẻ con biết cái gì?”

Nguyễn Khê nhìn về phía Nguyễn Chí Cao: “Ông nội, cháu hiểu biết hơn so với tưởng tượng của ông nhiều, loại chuyện đàn ông đánh phụ nữ chỉ có bắt đầu chứ không thể kết thúc được đâu. Đặc biệt là trường hợp của cô ba, Lưu Hùng đánh cô ấy mấy năm rồi, càng không khả năng từ bỏ. Chỉ e là hôm nay chú ấy đến đây quỳ xuống khóc lóc nhận sai, ngày mai về đến nhà, nổi nóng cái là lại đánh như thường thôi.”

Không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng lại, mấy người Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn nhìn Nguyễn Khê.

Thời gian trôi qua thật lâu, không ai nói thêm một câu nào nữa.

Trong nhà chỉ có mấy gian phòng, Nguyễn Thúy Chi quay về chỉ có thể ở cùng phòng với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Lúc Nguyễn Thúy Chi rửa mặt mũi chân tay, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nằm kề vai trên giường, Nguyễn Khiết quay đầu nhìn Nguyễn Khê, hỏi cô: “Chuyện ly hôn cũng là Lăng Hào nói cho chị à?”

Nguyễn Khê không trả lời, chỉ hỏi Nguyễn Khiết: “Em cảm thấy cô bé sẽ ly hôn chứ?”

Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ một hồi: “Em không biết, nhưng mà từ trước tới giờ chỗ chúng ta chưa từng có ai ly hôn cả.”

Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu: “Thôi kệ, ngủ một giấc trước đã.”

Nói xong, cô ấy trở mình, quay mặt vào tường và đưa lưng về phía Nguyễn Khiết, nhắm mắt vào ngủ.

Nguyễn Khiết cũng không nghĩ nhiều về những chuyện nữa, nhắm mắt lại điều chỉnh tư thế, rất nhanh sau đó cũng ngủ mất.

Nguyễn Thúy Chi lăn lộn một hai ngày, sáng hôm sau lại không ngủ thêm, trời chưa sáng cô ấy đã dậy. Đại khái là cảm thấy về nhà mẹ đẻ làm người trong nhà thêm phiền, cho nên sáng sớm đã dậy cho heo, cho gà ăn, giặt quần áo xong rồi còn nấu đồ ăn sáng.

Lúc Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thức dậy, tất cả việc vặt vãnh trong nhà đều đã được Nguyễn Thúy Chi làm xong xuôi hết. Vì thế ba người không việc gì phải vội, rửa mặt xong thì gọi Nguyễn Chí Cao dậy ăn sáng luôn.

Nguyễn Khiết hỏi có cần gọi Nguyễn Trường Sinh hay không.

Nguyễn Chí Cao nghĩ chắc mấy ngày nay nó mệt không chịu nổi rồi, nên không cho Nguyễn Khiết đi kêu, để nó ngủ tiếp.

Bởi vì việc này mà Lưu Hạnh Hoa nói với Nguyễn Thúy Chi ngay trên bàn cơm: “Mẹ kêu con ở lại nhà không phải để con hầu hạ mọi người, ở bên kia còn chưa hầu đủ sao? Con mệt thì cứ ngủ thêm đi, đừng có rảnh rỗi mà tìm việc, giành việc để làm.”

Nguyễn Thúy Chi cười khổ: “Con quen rồi, không làm gì trong lòng bức bối lắm.”

Nguyễn Chí Cao nhìn cô ấy rồi nói: “Hôm nay con đừng làm gì hết, ở nhà nghỉ ngơi, nghỉ mấy ngày trước rồi nói.”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Vậy không được, con còn phải đến đội sản xuất làm việc nữa.”

Cho dù trở về ở một ngày, cô ấy cũng không muốn nằm ăn không.

Lưu Hạnh Hoa trợn mắt: “Nếu con dám đi, mẹ trở mặt với con ngay.”

Ở nhà chồng bị ức hiếp, lại vượt đường núi xa xôi như vậy để trở về, ngủ cũng không được bao lâu, mà đã vừa giặt quần áo, vừa cho heo vừa nấu cơm, còn muốn đến đội sản xuất làm việc, bọn họ kêu con bé về nhà mẹ đẻ là để nó chịu tội thêm sao?

DTV

Nguyễn Thúy Chi thấy Lưu Hạnh Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ đành cười nói: “Vâng ạ, vậy con nghỉ ngơi hai ngày trước cái đã.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết làm người nhỏ không chen lời người lớn, chỉ lo ăn cơm không nói gì, cơm nước xong đi ra ngoài với Nguyễn Chí Cao.

Giống như bình thường, Nguyễn Chí Cao đến tổ chức xã viên bắt đầu làm việc, Nguyễn Khê đến nhà ông thợ may luyện vẽ tranh, còn Nguyễn Khiết thì tìm mấy bé gái trong thôn đi nhặt củi và cắt cỏ cho heo ăn. Nếu công việc trong nhà đã làm xong, các cô sẽ đến đội sản xuất giúp đỡ làm việc.
 
Chương 95


Ăn sáng xong, Lưu Hạnh Hoa không để Nguyễn Thúy Chi làm việc nữa, đuổi cô ấy vào phòng ngủ.

Nguyễn Thúy Chi không cãi lại được, hơn nữa đúng là đã mệt không chịu nổi, vừa nằm lên giường không lâu đã ngủ mất.

Tuổi của cô ấy không thể so với đám trẻ Nguyễn Trường Sinh kia được, Nguyễn Trường Sinh ngủ một giấc, tinh thần lập tức hồi phục lại. Còn Nguyễn Thúy Chi thì yên tâm nghỉ ngơi thêm hai ngày, tinh thần mới không bị hao hụt nhiều mà mệt mỏi quá độ.

Sau khi lấy lại tinh thần, nói cái gì cô ấy cũng phải đến đội sản xuất làm việc.

Nguyễn Trường Sinh đi công xã suốt đêm đưa Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, còn Nguyễn Thúy Chi trở về cũng không dẫn theo con, người sáng suốt vừa thấy là biết trong đó có vấn đề, cho nên có nhiều người ở sau lưng bàn tán chuyện của Nguyễn Thúy Chi.

DTV

Nhóm phụ nữ kéo cỏ ở ngoài ruộng nước, thấy Tôn Tiểu Tuệ ở kế bên thì đôi mắt sáng rực, hỏi bà ta: “Này, sao đột nhiên cô em chồng của bà lại về thế? Có phải bị người bên nhà chồng ăn h.i.ế.p không?”

Tôn Tiểu Tuệ trả lời: “Ôi chao, không phải chuyện lớn gì, nó bị chồng đánh mấy cái thôi. Cơ mà con gái nhà họ Nguyễn người ta yếu ớt, đụng mấy cái cũng không được, quậy lên om sòm chạy về nhà, không biết còn tưởng bị sao nữa.”

Người đàn bà cầm cỏ bùn, nghỉ tay một hồi: “Trước chồng nó cũng có tới đây mấy lần, trông cũng thành thật lắm mà, đâu giống mấy thằng đánh vợ đâu, sao lại đánh nó chứ?”

Tôn Tiểu Tuệ cũng nghỉ tay: “Tám phần là do nó, tự dưng đang êm đang đẹp lại đánh nó sao? Vậy sao không tới đánh tôi này? Tôi nói cho bà nghe, hai tên đàn ông nhà tôi cưng con gái dữ trời, nâng trong lòng bàn tay ấy, chiều riết thành thói ấy mà!”

Một người đàn bà khác hỏi: “Vậy rồi sao, định không trở về, chờ nhà chồng tới đón về hay sao?”

Tôn Tiểu Tuệ cười: “Nghe nói là đang chuẩn bị ly hôn đấy.”

“Ly hôn?” Mấy người phụ nữ nghe vậy đều ngừng tay quay qua nhìn.

Lời này nghe thật mới lạ, các bà sống cả đời chưa từng nghe nói kết hôn rồi còn có thể ly hôn?

Tôn Tiểu Tuệ nói: “Dù sao tôi cũng nghe nói vậy thôi, ai biết là thật hay giả. Cuộc sống trên trấn tốt hơn trong núi nhiều, nó thật sự bỏ được ư? Còn bốn đứa nhỏ thì sao. Dám làm thật á, mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t nó rồi.”

Người phụ nữ: “E là hù doạ nhà chồng thôi.”

Tôn Tiểu Tuệ: “Không phải tôi nói chứ, người ta còn sợ nó hù sao? Nếu là con gái tôi làm vậy, xem tôi có đánh c.h.ế.t nó không. Đàn ông đụng vào hai cái đã chạy về nhà mẹ đẻ, cái thứ về nhà mẹ đẻ ăn dầm nằm dề ấy à, nếu là tôi thì nửa đêm tôi cũng đuổi cổ nó về, rồi xin lỗi người ta. Ngặt nỗi hai lão già nhà tôi sao có thể làm vậy, không những không giúp đỡ khuyên nó sống yên phận, mà còn đổ thêm dầu vào lửa, kêu Tiểu Ngũ quậy ra lớn chuyện. Con gái nhà họ Nguyễn họ quý lắm, ai cưới người đó xui xẻo.”

Đang nói chuyện thì nhìn thấy Nguyễn Thúy Chi ở đằng xa đi đến, Tôn Tiểu Tuệ và mấy người phụ nữ liếc nhau, vội vàng ngậm miệng.

Nguyễn Thúy Chi làm ở đội sản xuất được hai ngày, ngày đầu tiên còn tương đối bình thường, mọi người thấy cô ấy đến sẽ khách sáo chào hỏi, hỏi thăm hai câu, nói mấy năm rồi không gặp.

Nhưng đến ngày hôm sau thì mọi thứ trở nên là lạ.

Nguyễn Thúy Chi có thể cảm giác được, mấy cặp mắt của phụ nữ trong đội sản xuất giống như mọc trên người cô ấy vậy. Ánh mắt kỳ lạ không nói, gặp mặt cười chào hỏi thì cũng thôi đi, chào xong lập tức châu đầu, ghé tai nói nhỏ.

Mấy năm không về, trong đội sản xuất toàn là người xa lạ, còn có nhiều người ở thôn khác gả tới, cô không quen ai cả, cho nên mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không tìm được ai để hỏi xảy ra chuyện gì.

Theo lẽ thường thì một mình cô về nhà mẹ đẻ đúng thật là chắc chắn phải có chuyện. Nhưng mấy chuyện ở bên nhà chồng chịu tủi thân, cãi nhau với chồng về nhà mẹ đẻ rất bình thường mà, không đến mức để những người kia dùng ánh mắt như vậy nhìn mình mới đúng.

Cô ấy nghĩ thầm trong lòng, nhưng không nghĩ ra lý do nên cũng không quan tâm nữa, chỉ vùi đầu làm việc.

Mấy năm gần đây Lưu Hạnh Hoa lớn tuổi, lưng lại không được khoẻ, cho nên gần đây hiếm khi đến đội sản xuất làm việc. Bà ta chỉ ở nhà giặt giũ quét tước, thêu thùa may vá làm cơm, quét chuồng gà chuồng heo, xử lý vài chuyện ở vườn rau trong nhà.

Trong thôn cũng có nhiều phụ nữ lớn tuổi hơn bà ta, đa phần không làm nổi việc gì nữa, thường xuyên xách rổ kim chỉ chụm lại thêu thùa may vá, vừa nói chuyện cho qua những năm tháng cuối đời.

Hôm nay Lưu Hạnh Hoa ngủ trưa thức dậy, đang ở nhà may vá một lúc thì bà Triệu và bà Lý đã cầm mẹt qua tìm. Hai bà cụ tự vào nhà lấy băng ghế ra ngồi, khom lưng nhặt lên đế giày đã khâu một nửa.
 
Chương 96


Ba người ngồi xuống tán dóc, bà Triệu và bà Lý đang nói chuyện thì liếc mắt nhìn nhau. Sau đó dường như hai người thống nhất gì đó, cùng tằng hắng một tiếng.

Tằng hắng xong bà Triệu nhìn Lưu Hạnh Hoa rồi hỏi: “Nghe nói... Thúy Chi muốn muốn ly hôn với Lưu Hùng à?”

Lưu Hạnh Hoa nghe vậy tay cầm kim khựng lại, đưa mắt nhìn về phía bà Triệu: “Ai nói?”

Bà Lý nói tiếp: “Ai nói à, mọi người trong đội đồn hết lên rồi, ai mà không biết? Không phải bà nói thì người trong nhà bà nói. Đồn ra không dễ nghe đâu, bà và bí thư Nguyễn định cho Thúy Chi ly hôn thật à? Kết hôn mười mấy năm, con cũng có bốn đứa rồi kia mà.”

Lưu Hạnh Hoa bỏ kim xuống rổ trên đùi, cau mày phiền muộn.

Ly hôn cùng lắm chỉ là do cô cháu gái Nguyễn Khê thuận miệng nhắc tới vào tối hôm Nguyễn Thúy Chi trở về mà thôi.

Bởi vì cảm thấy Nguyễn Khê nói cũng có cái lý của nó, không phải trẻ con nói bậy, cho nên bà và Nguyễn Chí Cao cũng không phản bác, nhưng cũng không nói đồng ý cho Nguyễn Thúy Chi ly hôn, sao lại truyền ra ngoài chứ?

Chẳng lẽ là Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi ra ngoài nói?

Trong lòng Lưu Hạnh Hoa có nghi vấn, có lệ với bà Triệu và bà Lý vài câu.

Chờ buổi tối tất cả mọi người về nhà, ngồi xuống ăn cơm thì bà mang chuyện này ra hỏi.

Bà trực tiếp hỏi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trước: “Hai đứa ra ngoài nói cô ba mấy đứa muốn ly hôn phải không?”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe vậy giật mình, sau đó lắc đầu.

Nguyễn Khê nuốt cơm trong miệng xuống, nói: “Ông bà cũng không đồng ý đề nghị này, cháu đi ra ngoài nói làm gì? Hơn nữa nếu nhiều người biết thì khó giữ bí mật lắm, dù cho có chắc chắn, thì ly hôn cũng không phải chuyện đáng để khoe khoang gì, cháu nói với người khác làm gì chứ?”

Dù cho Nguyễn Thúy Chi ly hôn thật thì cô cũng sẽ không đi ra ngoài nói.

Ly hôn thật thì đó sẽ là vết sẹo của cô ba, cô sẽ không chạm vào.

Lưu Hạnh Hoa lại nhìn sang Nguyễn Trường Sinh: “Là co nói?”

Nguyễn Trường Sinh không còn gì để nói: “Con đi ra ngoài bàn tán chuyện của chị ba làm gì?”

Lưu Hạnh Hoa nghĩ lại cũng đúng, đều là người trong nhà, ai cũng suy nghĩ cho Nguyễn Thúy Chi, đều muốn tốt cho nó, sao có thể bép xép với người ngoài được. Bà ấy sẽ không nói, Nguyễn Chí Cao lại càng không.

Nguyễn Thúy Chi nghe vậy cuối cùng cũng hiểu ra, lý do vì sao hai ngày nay cô ấy làm việc ở đội sản xuất, những người phụ nữ kia ai cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, quay đầu lại đã lẩm bẩm lầm bầm giống như đang bàn tán về mình.

Thì ra là đang nói việc cô ấy muốn ly hôn?

Lúc Nguyễn Thúy Chi đang nghĩ ngợi, Lưu Hạnh Hoa chợt đập chiếc đũa trong tay lên bàn.

‘Rầm’ một tiếng, không chỉ Nguyễn Thúy Chi mà những người khác cũng hoảng sợ.

Nguyễn Khiết nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, cuối cùng chuyện này là sao vậy ạ?”

Lưu Hạnh Hoa không trả lời Nguyễn Khiết, mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài, đến nhà chính hét lên: “Tôn Tiểu Tuệ! Cô chường mặt ra đây cho tôi!”

Cả nhà Tôn Tiểu Tuệ cũng đang ăn cơm, nghe tiếng kêu rần trời như thế, Tôn Tiểu Tuệ sợ tới mức đũa cũng run lên.

Nguyễn Trường Quý hỏi bà ta: “Đang yên đang lành mà gì thế?”

Tôn Tiểu Tuệ rũ mắt, nói chuyện không tự tin: “Ai biết lại là ai chọc mẹ.”

DTV

Nguyễn Trường Quý liếc bà ta rồi đứng dậy đi ra ngoài, đứng cạnh cửa nhìn Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, lại sao vậy?”

Lưu Hạnh Hoa chỉ ông ta: “Anh kêu Tôn Tiểu Tuệ ra đây cho tôi!”

Nguyễn Trường Quý quay đầu lại nhìn Tôn Tiểu Tuệ, Tôn Tiểu Tuệ dùng dằng buông đũa, lề mề đi đến bên cạnh Nguyễn Trường Quý.

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa thấy Tôn Tiểu Tuệ đứng dậy, cũng vội đứng dậy đi theo bên cạnh.

Tôn Tiểu Tuệ nhìn Lưu Hạnh Hoa ở bên ngoài, phía sau Lưu Hạnh Hoa còn có Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thúy Chi còn có hai đứa nhóc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, thế trận trông đáng sợ lạ thường, giống như muốn tới bắt bà ta đi hỏi tội vậy.

Bà ta tằng hắng, nhìn Lưu Hạnh Hoa hỏi: “Lại sao nữa?”

Lưu Hạnh Hoa trả lời: “Có phải cô đi ra ngoài nói Thúy Chi nhà tôi muốn ly hôn hay không, có phải cô không?”

Bà ấy nói xong định chạy tới đánh Tôn Tiểu Tuệ, miệng vừa mắng: “Hôm nay tôi phải xé cái mồm thối của cô ra!”

Tôn Tiểu Tuệ sợ tới mức trốn phía sau Nguyễn Trường Quý, mạnh miệng chối: “Con không biết mẹ đang nói gì! Sao con biết Thúy Chi ly có ly hôn hay không, vì sao cô ta trở về con còn chẳng biết nữa là, nói làm sao mà nói?”

Nguyễn Trường Quý cản Lưu Hạnh Hoa lại, làm chứng cho Tôn Tiểu Tuệ: “Mẹ, chắc là mẹ nghĩ oan cho Tiểu Tuệ rồi, mọi người nói lén với nhau, bọn con nào có nghe được, sao nói được chứ? Cho dù có người nói, thì cũng là người biết chuyện!”

Lưu Hạnh Hoa không đánh tới Tôn Tiểu Tuệ, quay sang nói với Nguyễn Trường Quý: “Mày bao che cho nó đúng không?”
 
Chương 97


Nguyễn Trường Quý nói: “Không phải con bao che, là cô ta thật sự không có nói.”

Lưu Hạnh Hoa tức giận đến cắn răng, còn muốn xông tới đánh Tôn Tiểu Tuệ.

Nguyễn Thúy Chi kéo bà ấy lại: “Thôi đi mẹ, về ăn cơm đi.”

Không có chứng cứ đúng là làm ầm lên cũng không có lý, Lưu Hạnh Hoa đứng dằn xuống cơn tức một lúc, mới đen mặt xoay người trở về nhà bên.

Những người khác đi theo vào, đến nước này rồi cũng tự hiểu ra, vì sao lúc nãy Lưu Hạnh Hoa lại hỏi là ai đi ra ngoài nói chuyện Nguyễn Thúy Chi ly hôn. Đại khái là việc này đã truyền khắp thôn rồi.

DTV

Lưu Hạnh Hoa ngồi xuống húp hai hớp cháo, vẫn còn nói: “Chắc chắn là Tôn Tiểu Tuệ!”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Nói thì nói, cũng không mất miếng thịt nào.”

Lúc trước cô ấy sợ người khác chê cười bao nhiêu thì bây giờ không sợ bấy nhiêu. Dù sao cái gia đình mà cô ấy nhẫn nhịn mười mấy năm để duy trì sự hòa thuận giả dối đã biến mất, những chuyện khác không còn quan trọng nữa rồi.

Nguyễn Trường Sinh nghe Nguyễn Thúy Chi nói vậy, thì lên tiếng: “Dù sao cũng đã truyền ra rồi, em thấy hay là ly hôn luôn cho rồi.”

Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Trường Sinh: “Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, ly hôn thật thì bốn đứa nhỏ làm sao đây? Chưa ly người ta đã bàn tán thật lâu rồi, ly hôn bọn họ sẽ chỉ trỏ chị ba anh suốt đời! Tôi với mẹ anh sắp xuống mồ rồi nên cũng chẳng sao, nhưng chị ba anh chịu được sao?”

Nguyễn Khê khuấy cháo trong chén, chợt nói: “Vậy để cho Lưu Hùng đánh cả đời à?”

Nguyễn Chí Cao lại nhìn sang Nguyễn Khê: “Cái gì gọi là để cho nó đánh cả đời? Nó dám đụng tới một ngón tay đầu của con gái ông thử xem! Chuyện này chắc chắn ông sẽ làm cho ra lẽ, thằng Lưu Hùng kia cần phải sửa lại cái tật xấu này!”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Chí Cao: “Cháu cá với ông, Lưu Hùng không sửa nổi đâu, chuyện này đã trở thành điều bình thường trong cuộc sống của dượng ta rồi. Chỉ có một cách để anh ta sửa lại tật xấu này, đó là cô ba mạnh hơn dượng ta. Chỉ cần dượng đánh không lại cô ba, ra tay chắc chắn người bị thiệt là dượng ta, nên dượng sẽ sửa, nhưng mà có thể sao?”

Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Thúy Chi, nửa câu có thể cũng không nói nên lời.

Đừng nói mạnh hơn Lưu Hùng, đơn giản là đanh đá thôi Nguyễn Thúy Chi cũng không làm được.

Một lát ông ấy lại nói: “Kêu chú năm trị nó đi.”

Nguyễn Khê: “Lần này chú năm trị rồi, chờ Lưu Hùng đỡ hơn sẽ đón cô ba về, tự nhiên ông sẽ biết có tác dụng hay không. Đương nhiên bởi vì lần này bị dạy dỗ, anh ta sẽ yên phận một thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ không sửa đâu.”

Lưu Hạnh Hoa nghe mà bực mình, lên tiếng: “Thôi, nói sau đi.”

Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh bưng chén cúi đầu, vẫn không nói gì.

Buổi tối rửa mặt xong nằm trên giường với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, cô ấy mới chợt nói: “Mấy năm không gặp, Tiểu Khê lớn rồi.”

Nguyễn Khê ở trong tối chớp mắt: “Cũng hiểu chuyện được hơn chút.”

Dường như cảm thấy Nguyễn Khê thích hợp trò chuyện việc này, cô ấy lại hỏi: “Cháu cảm thấy dượng cháu sẽ không sửa thật à?”

Nguyễn Khê biết, chuyện vẫn chưa xảy ra, nên điều cô nói chẳng qua cũng chỉ là một khả năng mà thôi, nhưng đó là khả năng dập tắt hy vọng nên mọi người không ai thích nghe.

Cô cũng không muốn khư khư nói lại, vì thế hỏi lại Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, dượng sửa lại thì thế nào?”

Nguyễn Thúy Chi bị cô hỏi đến ngơ ngác.

Nguyễn Khê lấy hơi vào, rồi nói: “Chẳng lẽ cô ba chỉ cần chồng mình không đánh mình là được rồi ư? Hai người sống bên nhau, nắm tay đi cả đời, chẳng lẽ không cần biết ấm lạnh, không cần quan tâm và để ý sao? Con người dượng ấy như thế nào, đối xử với cô ba thế nào, cuộc sống của cô ba ra sao, chỉ có bản thân cô ba biết. Cho dù dượng sửa lại cái tật xấu xa nhất, thì sẽ không còn là người xấu nữa, không phải là tên cặn bã nữa sao?”

Nguyễn Thúy Chi nằm trong bóng đêm, thật lâu không nói gì.

Nguyễn Khê im lặng một lúc, nói tiếp: “Gặp phải cặn bã, chẳng phải cách tốt nhất là nghĩ cách tránh xa sao? Vì sao phải tốn thời gian trông cậy vào loại người này có thể sửa, dây dưa lãng phí thời gian, thậm chí chôn vùi cuộc đời vì họ. Chẳng lẽ kết hôn sinh con rồi thì cho dù đau khổ không chịu nổi, người phụ nữ cũng chỉ có chấp nhận số phận bước tiếp thôi sao?”

Nguyễn Thúy Chi vẫn không nói gì, Nguyễn Khê cũng không nói tiếp nữa, dù sao thì những lời cô nói cũng có vẻ không phù hợp với thời đại này cho lắm. Cô để đầu óc trống rỗng, một lúc sau mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, lại nghe Nguyễn Khiết ở bên cạnh đã ngủ rồi, cho nên cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Nguyễn Thúy Chi nằm ở một đầu giường khác, thật lâu không ngủ.

Buổi tối Nguyễn Thúy Chi ngủ rất trễ, nhưng sáng hôm sau vẫn thức dậy sớm
 
Chương 98


Ăn sáng xong, cô ấy vẫn như thường lệ đội mũ rơm đeo sọt, chuẩn bị đến đội sản xuất tập hợp làm việc.

Nhưng lúc cô ấy sắp ra cửa thì bị Lưu Hạnh Hoa kéo lại, nói: “Mấy ngày nay con đừng đi ra ngoài, ở trong nhà thêu thùa may vá với mẹ đi, không thiếu chút điểm công đó của con đâu.”

Nguyễn Thúy Chi biết Lưu Hạnh Hoa là vì muốn tốt cho mình, sợ mình đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ. Những người khác sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt kia, rỉ tai nhau nói những lời không dễ nghe về mình.

Nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ nói: “Mẹ, con ở nhà không ngồi yên nổi, không sao đâu, xem như không nhìn thấy là được, dù sao bọn họ cũng không dám nói trước mặt, con cũng có nghe được đâu. Mà nghe thấy thì sao chứ, cũng đâu mất miếng thịt nào.”

Trước kia cô ấy sợ người ta chê cười mình sống không tốt, muốn người nghĩ rằng mình sống rất tốt, vì sỉ diện cho nên chịu đựng.

Lúc đó cô cho rằng so với ở nhà họ Lưu thường xuyên bị đánh, thì cay đắng gì mình cũng nuốt rồi, cô ấy không thể chấp nhận những tin đồn nhảm nhí hơn.

Lúc chưa trải qua thì sợ bị người khác bàn tán sau lưng, sợ bị người ta nói xấu, bây giờ đã xảy ra thật rồi, cảm giác cũng chỉ như vậy mà thôi.

Thậm chí Nguyễn Thúy Chi còn nhận ra, thể diện mà lúc trước cô ấy vất vả giữ gìn, thì ra cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Bây giờ chỉ cần người trong nhà không cảm thấy cô ấy mất mặt, thì cô ấy không để ý người khác nói sao nữa.

Nguyễn Thúy Chi để ý đến người trong nhà, cho nên lại nói với Lưu Hạnh Hoa: “Con xin lỗi, mẹ, về nhà mà lại mang đến nhiều phiền phức như vậy. Mọi người vừa lo ăn uống lo chỗ ở, còn vì chuyện của con mà bị người trong thôn bàn tán nữa.”

Lưu Hạnh Hoa trừng cô ấy: “Còn lâu mẹ mới sợ người ta bàn tán cái gì, ai dám nói bậy trước mặt mẹ, mẹ xé miệng nó ra! Sau này con mà còn nói phiền hay không phiền gì đó nữa, mẹ sẽ tức giận đấy.”

Nguyễn Thúy Chi cười khổ: “Được rồi, con không nói nữa.”

Nhưng cô ấy lại không nghe lời Lưu Hạnh Hoa ở nhà, mà vẫn đi làm.

DTV

Cô không thể để bản thân rảnh nhàn, giúp trong nhà làm thêm chút việc, trong lòng cô còn có thể thoải mái hơn một chút.

Công xã Thiên Phượng, nhà họ Lưu.

Bởi vì Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, nên ba mẹ Lưu Hùng dọn đến đây ở với Lưu Hùng. Chủ yếu là mẹ Lưu Hùng đến để giặt quần áo, nấu cơm và giúp đỡ chăm Tiểu Hổ Tử.

Ba cô nhóc không còn nhỏ nữa, thật ra không cần chăm sóc gì nhiều, hơn nữa còn có thể phụ việc nhà.

Nhưng chỉ chăm một mình Tiểu Hổ Tử thôi bà ta cũng cảm thấy mệt, dù sao thì con nít bốn năm tuổi là lúc không nghe lời nhất, gặp cái gì là chơi cái đó, thấy cái gì cũng đòi lấy, quậy phá khắp nơi, còn rất thích sai người.

Bà ta tay già chân yếu hầu hạ già trẻ một nhà này, mới mấy ngày đã hơi không chịu nổi.

Thấy vết thương trên người Lưu Hùng đã đỡ nhiều rồi, bà ta lập tức hối anh ta vào núi đón Nguyễn Thúy Chi.

Lưu Hùng không chịu đi, chỉ nói: “Nếu cô ta tự về thì con không so đo với cô ta nữa, còn kêu con vào núi đón ấy hả, không có cửa đâu! Em trai cô ta chạy tới đánh con thành ra như vậy, con còn chường mặt đón cô ta về sao? Có thể không?”

“Con không kêu cô ta dập đầu xin lỗi là hời cho cô ta lắm rồi!”

“Cô ta có giỏi thì ở nhà mẹ đẻ suốt đời đi, xem người ta có mắng c.h.ế.t cô ta không!”

Mẹ anh ta cáu kỉnh: “Nếu mày không đi đón thì cái nhà này mày tự lo đi, mẹ không lo nữa. Nhà này trong ngoài nhiều việc như vậy, mày trông cậy mẹ làm hết cho mày sao? Nếu mày không đi, tao cũng buông tay mặc kệ đấy!”

Lưu Hùng cố chấp đến cùng: “Đại Ni và Nhị Ni đã lớn vậy rồi, xen vào làm cái gì? Tiểu Hổ Tử để Tam Ni giữ, chuyện trong nhà toàn để Đại Ni, Đại ni lo. Không có Nguyễn Thúy Chi, trái đất không xoay nữa à?”

Mẹ anh ta tức giận đến muốn đánh anh ta: “Lưu Hùng mày tự làm đi!”

Đại Ni mười hai tuổi, Nhị Ni mười tuổi, Tam Ni mới bảy tuổi, hơn nữa vẫn còn là trẻ con, bình thường kêu bọn nó giúp đỡ làm việc thì còn được, nhưng kêu bọn nó trông nom nhà cửa trong ngoài thì không biết sẽ hỏng bét thành ra thế nào nữa.

Mấy cô nhóc không biết tự lo cho cuộc sống, hơn nữa sắp khai giảng rồi, còn phải đi học nữa.

Mẹ Lưu Hùng suy nghĩ, cảm thấy không ép anh ta đi là không được, vì thế nổi nóng dọn đồ bỏ đi.

Sau đó vào đêm sau khi bà ta đi, Đại Ni và Nhị Ni xuống bếp nấu cơm, không cẩn thận làm dây lửa ra đống rơm sau bếp, vì không dập kịp mà làm cháy hơn nửa nhà bếp, may mà được hàng xóm chạy tới dập tắt.

Lưu Hùng trở về nhìn thấy trong nhà bừa bãi như vậy, tức giận đến suýt chút nữa ngất đi.
 
Chương 99


Đại Ni, Nhị Ni khóc lóc nói với anh ta: “Ba, chúng ta đón mẹ về đi.”

Lưu Hùng khó thở nói: “Đón cái gì mà đón? Mẹ mày c.h.ế.t rồi!”

“Hoặc là tự cô ta vác mặt về!”

“Hoặc là đừng có về nữa!”

Gần đến tháng tám, đất trời có dấu hiệu vào thu.

Nguyễn Thúy Chi ở nhà mẹ đẻ bảy tám ngày, ban đầu trong lòng còn không yên, bởi vì tin đồn trong thôn mà cảm thấy rất có lỗi với người trong nhà, nhưng ở lại càng lâu thì gánh nặng trong lòng càng nhỏ.

Cô ấy ngoài mỗi ngày nhớ bốn đứa nhỏ, không biết bọn nó có sống tốt không, có ăn no ngủ ngon hay không, cảm thấy có lỗi vì đã bỏ mặt chúng nó không lo, thì những chuyện khác không có quá nhiều lưu luyến.

Ngày tháng trong núi trôi qua chậm rãi, có ba mẹ ở bên cạnh, có đứa em trai che chở cho mình, còn có hai đứa cháu đáng yêu ríu rít, đã rất lâu rồi cô ấy không cảm nhận được bầu không khí hoà thuận vui vẻ người một nhà ở bên nhau như thế này.

Bởi vì ba mẹ vô điều kiện che chở, ngược lại càng khiến cô ấy quyết tâm ở lại nhà mẹ đẻ.

Từ sau khi kết hôn, cô ấy chưa từng nhẹ nhõm kiên định như vậy.

Lưu Hùng mãi vẫn không đến đón Nguyễn Thúy Chi, Lưu Hạnh Hoa nói: “Không tới hay lắm, tới tôi cũng đuổi về!”

Nếu tới đón sớm còn thể hiện anh ta đã biết lỗi, còn có thành ý và thái độ.

Nhưng lâu như vậy rồi vẫn không thấy đến, có ý gì còn có ai không hiểu sao?

Anh ta làm vậy là giẫm lên mặt Nguyễn Thúy Chi, cũng là giẫm lên mặt nhà họ Nguyễn bọn họ.

Cho dù vết thương đỡ rồi đến đón về cũng tám phần là sống không nổi nữa, đưa Nguyễn Thúy Chi về hầu hạ anh ta và bốn đứa trẻ mà thôi!

Một người đàn ông như vậy, còn trông mong có thể sửa cái tật xấu đánh vợ ư?

Nguyễn Chí Cao cũng thật sự bị Lưu Hùng làm cho rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Tổ tiên nhà nó, dù Thúy Chi của chúng ta ở nhà mẹ đẻ cả đời, cũng sẽ không về nhà họ Lưu nó, để chịu tủi thân như chó nhà đâu!”

***

Lá nho xanh biếc rậm rạp như tán ô, chú mèo vàng lớn đi tới đi lui trên giàn nho giống như binh lính tuần tra trên tường thành. Có con ruồi nào đó bay ngang qua, nó lập tức xoè móng vuốt lông xù ra bắt, thu hoạch được một đoá hoa mai bằng thịt màu hồng nhạt.

Dưới giàn nho bày chiếc ghế mây cũ, một ông cụ tóc bạc râu trắng đang nằm lắc lư trên đó.

Nguyễn Khê đang ngồi trước nhà chính vẽ hai bức tranh, giàn nho và con mèo phía trên, cùng với ông thợ may trên ghế bập bênh phía dưới. Vẽ xong cô đứng dậy đưa cho ông thợ may xem, hỏi thế nào.

Ông thợ may nhận bức tranh, vừa liếc qua đã ồ lên: “Có năng khiếu.”

Không ai dạy, tự mò mẫm mà lại có thể vẽ rất ra dáng.

Nguyễn Khê mỉm cười, nhìn ông ấy nói: “Thông minh tuyệt đỉnh không khoác lác.”

Ông thợ may trợn mắt, trả lại bức tranh cho cô: “Bớt thổi phồng đi, trình độ này ấy hả, còn phải luyện nhiều.”

Đương nhiên là còn phải luyện tập dài dài, Nguyễn Khê cũng không nôn nóng. Cuộc sống trên núi thật êm ả, nhiều nhất chính là thời gian, không ai hối thúc không ai vội vã, cái gì cũng từ từ tới.

À, cũng không phải, chẳng phải có Nguyễn Dược Tiến đang giục cô sao?

Nguyễn Khê cầm bức tranh trở lại cửa nhà chính, nhìn lướt qua bên trong thì thấy Nguyễn Dược Tiến lại thò xuống dưới máy may móc vải nỉ. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn trán anh ta lại ướt mồ hôi rồi.

Gần đây ông thợ may cho anh ta chính thức luyện trên chỉ, là dùng chỉ cũ ngày xưa, và ít vải vụn không dùng tới. Nguyễn Dược Tiến đạp máy may không thì được, đến lúc may lên vải thật lại không xong.

Anh ta đạp máy may may được vài đường đã đứt, đường may cũng không đều, lúc lại chỉ thường bị kẹt.

Anh ta không dám để ông thợ may biết lúc lại chỉ sẽ bị kẹt, đều tự mình lén lút móc ra sửa lại.

Nguyễn Khê chỉ xem như không nhìn thấy, ngồi xuống tiếp tục vẽ tranh của mình.

DTV

Giữa trưa Nguyễn Dược Tiến về nhà ăn cơm, Nguyễn Khê vẫn ở lại nhà ông thợ may nấu cơm ăn. Buổi chiều Nguyễn Dược Tiến lại đến, không có chuyện gì khác, ba người vẫn ai bận việc nấy, ông thợ may ở nhà riết mệt nên ra ngoài đi bộ một vòng.

Sau khi ông thợ may đi rồi, Nguyễn Dược Tiến mới không kiên nhẫn ngồi đạp máy tiếp nữa, trực tiếp bước ra trước máy may, tới đứng cạnh Nguyễn Khê nói chuyện, hỏi cô: “Này, cô ba chuẩn bị ly hôn thật à?”

Nguyễn Khê lười để ý tới anh ta, tiếp tục vẽ tranh: “Mắc mớ gì tới anh?”

Nguyễn Dược Tiến bị dỗi hơi nghẹn, lại nói: “Đó là cô ba tôi mà, tôi không thể quan tâm một chút hay sao?”

Nguyễn Khê cười lạnh: “Anh tự lo cho bản thân mình trước đi.”

Nguyễn Dược Tiến cạn lời: “Con người cô không thể nói chuyện đàng hoàng hay sao vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top