Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 160


Chân Nguyệt nhìn Tiền thị thẳng thắn: "Nếu muội muốn nghe theo nương muội mà cho vay thì cứ lấy tiền của muôi mà cho. Còn tiền của nhà chúng ta, một đồng cũng không được đụng tới. Về sau, nếu có phân chia nhà, không có tiền thì cũng không liên quan đến ta."

Tiền thị hoảng hốt, kinh ngạc thốt lên: "Phân chia nhà sao, đại tẩu? Cha nương vẫn chưa muốn chia nhà đâu. Nếu chia, bọn ta làm sao sống nổi? Ta với Kiều Nhị không kiếm được bao nhiêu, tất cả tiền trong nhà đều nhờ vào đại ca và đại tẩu."

Chân Nguyệt vẫn điềm nhiên: "Nếu ta muốn chia nhà, dù muội không đồng ý cũng không ngăn được!"

Kiều Nhị vội giữ chặt Tiền thị, rồi quay sang nài nỉ Chân Nguyệt: "Đại tẩu, bọn ta sẽ không cho ai vay tiền, tuyệt đối nghe lời tẩu. Bọn ta không muốn chia nhà."

Tiền thị cũng hốt hoảng gật đầu theo: "Phải phải, muội thề sẽ không cho ai vay tiền, chúng ta không cần chia nhà đâu, đại tẩu."

Chân Nguyệt lạnh lùng liếc họ một cái: "Xem các ngươi cư xử thế nào đã."

Kiều Trần thị ở bên nghe thấy chuyện phân chia nhà cũng hốt hoảng, lòng nghĩ rằng bây giờ không thể nào chia nhà được. Theo lẽ thường, bà và Kiều Đại Sơn lẽ ra sẽ ở cùng Kiều Triều, nhưng nếu chia nhà thì Kiều Nhị và Kiều Tam biết tính sao?

Kiều Trần thị vội vàng nói: "Đúng rồi, nhất định không thể cho ai vay tiền! Cứ nói nhà mình không có tiền."

Tiền thị có chút khó xử: "Ta biết vậy, nhưng nương ta cứ đến khóc lóc, than thở chuyện nhà bà không dễ sống..."

Chân Nguyệt đáp ngay: "Muội không có tiền thì nương muội sẽ không mượn được đâu."

Tiền thị suy nghĩ rồi gật đầu: "Đúng rồi, đại tẩu. Vậy để chút nữa ta đưa tiền cho tẩu giữ hộ giúp ta."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Đưa cho Kiều Nhị giữ đi, ta không quản đâu."

Kiều Nhị bối rối chỉ vào mình: "Ta? Nhưng ta cũng sợ mẹ vợ ta lắm."

Tiền thị chớp mắt nhìn Kiều Nhị: "Thế chàng giữ tiền, rồi nói dối là đưa cho đại tẩu giữ."

Kiều Nhị nghĩ thấy ý hay, liền đồng ý ngay: "Được, cứ làm thế!"

Ngày hôm đó, Tiền thị giao tiền cho Kiều Nhị, nhưng sau khi suy nghĩ, Kiều Nhị quyết định tìm Kiều Triều: "Đại ca, huynh giữ giúp ta được không? Ta sợ mẹ vợ đến tìm ta lắm."

Kiều Triều chỉ im lặng...

Vào một ngày nọ, bà Chu cũng đã tìm thẳng tới Kiều Trần thị, không chút khách sáo: "Trần tẩu tử, hồi ngươi mới gả về đây, ta là người đầu tiên nói chuyện với ngươi, nhớ không? Nhà ta dạo này gặp họa lợn rừng phá nát ruộng vườn, thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Nhà ngươi có chút lương thực giúp đỡ ta được không? Nếu không có lương thực thì cho ta vay chút tiền cũng được. Ta không cần nhiều đâu, chỉ một trăm, hai trăm văn thôi."

Bà Chu liếc nhìn sân nhà Kiều Trần thị rồi tiếp lời: "Mọi người đều biết nhà ngươi kiếm được tiền. Cẩu Thặng nhà ta vẫn kêu ngươi là Trần nãi nãi, ngươi giúp chút, nhà ngươi chẳng phải mới mua lừa sao?"

Kiều Trần thị bị lời lẽ trơ trẽn của bà Chu làm cho sững sờ, không ngờ bà ta lại trực tiếp xin tiền như thế.

"Không có!" Kiều Trần thị lập tức xua tay từ chối.

Bà Chu cố cãi lại: "Làm gì mà không có tiền? Nhà ngươi có tiền mua lừa kia mà, lừa này chắc cũng tốn vài lượng bạc! Không được, thì bán lừa đi!"

Vừa lúc đó, Chân Nguyệt từ trong nhà bước ra, mặt lạnh lùng nhìn bà Chu: "Cút đi!"

Bà Chu vừa thấy Chân Nguyệt, liền vênh váo: "Chân thị, ta đang nói chuyện với nương ngươi, việc này không liên quan đến ngươi! Làm con dâu phải biết nghe lời, không nghe thì dễ bị trượng phu hưu!"

Chân Nguyệt cười nhạt: "Hưu ta à?"

Kiều Trần thị sợ hãi vội nói: "Không cần, không cần, thê tử lão đại làm rất tốt rồi."

Chân Nguyệt tiến tới, túm lấy tay bà Chu rồi đẩy mạnh bà ta ra ngoài cửa, sau đó đứng chắn trước cửa: "Chưa thấy ai mặt dày như bà, thiếu tiền thì sao không đem tôn tử của nhà bà bán đi kiếm tiền? Còn dám đánh chủ ý vào con lừa của nhà ta!"
 
Chương 161


Bà Chu tức tối, kêu lên: "Ngươi dám đẩy ta? Tôn tử nhà ta sao giống con lừa của ngươi?"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Đúng là không giống, tôn tử nhà ngươi còn chẳng đáng giá bằng con lừa của ta! Còn dám đến đây vay tiền, sao lúc trước không cho ta vay khi ta cần? Giờ còn dám đòi! Cút đi!"

Nói xong, Chân Nguyệt đóng sầm cửa lại, nhốt bà Chu bên ngoài. Sau đó, nàng quay sang dặn Kiều Trần thị: "Lần sau ai đến hỏi vay tiền, trước tiên hỏi rõ là ai. Nếu là loại người như bà Chu hay bà Trương, thì tuyệt đối không cho vào. Ai đến vay tiền thì đừng mở cửa."

Bà Chu bị đuổi ra ngoài, hậm hực nên trên đường gặp ai cũng kể lể: "Nàng ta nói tôn tử ta còn không bằng con lừa nhà nàng ta, thật là quá đáng! Còn không chịu cho vay tiền, cùng thôn mà không giúp đỡ nhau, thật không có chút tình người gì cả!"

Vừa đi vừa mắng, bà Chu gặp bà Nghiêm đi ngang qua.

Bà Nghiêm nghe bà Chu nói liền đáp lại: "Ta nghe đồn nhà bà vừa ăn thịt mấy hôm trước, mà còn đi vay tiền à? Sao mà nghèo được khi còn có thịt ăn chứ?"

Bà Chu nhanh miệng cãi: "Ăn thịt thì sao? Đó là do nhi tử ta hiếu thuận mang về, chứ ta chẳng có tiền đâu".

Bà Nghiêm cười khẩy: "À, hóa ra tiền của nhi tử thì không phải là tiền à?"

Bà Chu càng tức giận, bực bội nói: "Bà Nghiêm, bà làm gì mà bênh Kiều gia? Chẳng lẽ nhà bọn họ vay tiền của bà à?"

Bà Nghiêm trả lời thẳng thừng: "Không, nhưng ta không trơ trẽn như bà. Nghe nói trước đây Chân thị từng tìm người vay tiền nhưng ai cũng không cho, giờ bà lại đến xin? Nàng ta đâu có ngốc đến vậy."

Bà Nghiêm vừa nói xong liền rời đi, để lại bà Chu tức tối không biết làm gì hơn, về đến nhà thì lại trút giận lên con dâu: "Cả ngày chỉ biết ngồi, không làm việc gì cả! Cả nhà chỉ dựa vào ta, hừ!" Nói xong, bà ta quay lưng vào phòng giận dỗi.

Sau đó, Kiều gia lại bị vài nhà khác tới hỏi vay tiền, nhưng lần này Chân Nguyệt dứt khoát không mở cửa. Ai đến gõ cửa cũng mặc kệ, kêu la gì cũng không đáp. Có người còn tức giận chửi bới ngoài cửa, nhưng ngay lập tức bị Chân Nguyệt tạt thẳng một chậu nước tắm bẩn ra, khiến họ phải bỏ chạy.

Chẳng bao lâu sau, ngày Trừ Tịch đã đến.

Sáng sớm hôm đó, cả nhà Kiều gia đang bận rộn chuẩn bị thì lại nghe tiếng gõ cửa.

Kiều Trần thị dò hỏi: "Ai đó?"

Bên ngoài vang lên hai giọng nói: "Thông gia, là chúng ta đây!"

Kiều Trần thị thắc mắc, gọi "thông gia" thì ngoài nương của Tiền thị chẳng phải còn có nương của Chân Nguyệt sao? Khi mở cửa, bà thấy cả hai người đều đến cùng nhau, khiến bà hơi bất ngờ.

"Ai chà, thông gia, hôm nay là ngày trừ tịch, chúc trừ tịch cát tường nhé," Chân Dương thị nói, đưa tới một cái rổ. Kiều Trần thị nhìn thấy trong rổ có trứng gà, củ cải, và một ít điểm tâm, khá nhiều thứ.

Bên kia, Tiền Giang thị cũng đưa qua một cái rổ, bên trong chỉ có vài quả dại và mấy quả trứng gà, so với Chân Dương thị thì khá ít.

Tiền Giang thị lại không cảm thấy gì, còn thân mật nói với Chân Dương thị: "Dương tỷ tỷ à, nhà tỷ thật có điều kiện, còn có cả điểm tâm. Lần sau ta đến nhà tỷ ngồi chơi nhé."

Chân Dương thị cười gượng hai tiếng,"Nói sau."

Trong lòng thầm trợn mắt. Gọi "tỷ tỷ" là sao? Rõ ràng bà ta còn trẻ hơn Tiền Giang thị mà! Hơn nữa, ai biết Tiền Giang thị đến nhà bà ta làm gì, có lẽ lại muốn vay tiền.
 
Chương 162


Kiều Trần thị ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay cả hai người lại cùng tới,"Chúc trừ tịch cát tường, nhưng sao hôm nay các bà lại đến?"

Chân Dương thị cười đáp: "À, ta có chút việc muốn tìm nữ nhi, lâu rồi không gặp cháu ngoại, ta cũng nhớ nó lắm."

Kiều Trần thị nghĩ bụng... Lâu vậy mới nhớ đến cháu ngoại? Trước đây chưa từng nghe bà ta nhắc đến.

Tiền Giang thị cũng nói: "Ta cũng tới tìm nữ nhi, với lại nhớ cháu ngoại gái của ta nữa."

Kiều Trần thị lại nghĩ... Trước đây Tiền Giang thị còn nói nữ nhi nhà bà ta là "nha đầu tốn tiền", giờ lại nhớ thương cháu ngoại sao?

Dù thầm nghĩ vậy, Kiều Trần thị không dám nói ra, chỉ mời hai người vào phòng ngồi sưởi ấm.

Chân Dương thị và Tiền Giang thị vừa vào phòng thì phát hiện Kiều gia đang ngồi sưởi than, thật xa hoa!

"Ôi, nhà bà đốt cả than sưởi ấm à? Nhà ta củi còn chẳng đủ dùng nữa là," Tiền Giang thị thở dài. Điều này không phải nói ngoa, nhà Tiền Giang thị đúng là thiếu củi thật, vì nhà chỉ có một nhi tử duy nhất, lại được cưng chiều nên không phải làm việc nặng, chủ yếu là Tiền Giang thị và trượng phu của bà ta làm việc.

Đôi lúc Tiền Giang thị cũng đến nhà nữ nhi khác xin chút đồ, nhưng gần đây, chẳng thấy có gì nhiều.

Trước kia còn có Kiều Nhị giúp chặt củi, giờ thì không có ai làm thay nữa.

Chân Dương thị cũng rất ngạc nhiên khi thấy Kiều gia đốt than sưởi, hơn nữa than còn là loại tốt. Nghe nói Kiều gia kiếm được nhiều tiền, có vẻ không phải lời đồn đại suông.

Nhà Chân Dương thị có bốn nhi tử, sức lao động nhiều nên củi không thiếu, nhưng than thì đắt đỏ, họ chỉ thi thoảng đốt củi ngoài sân cho đỡ lạnh. Than lại tốn rất nhiều củi mới làm ra được.

Chân Nguyệt lúc này đang ngồi chơi đùa với nhi tử. Việc làm bùa đào và những thứ trang trí khác đã chuẩn bị xong từ trước. Chỉ chờ chiều tối tắm rửa rồi chuẩn bị bữa tiệc trừ tịch.

Kiều Triều thì vừa nhặt rau vừa đùa với nhi tử.

Tiền thị đang giúp nữ nhi Tiểu Niên buộc tóc. Ngày Tết, Kiều Trần thị đã mua cho ba đứa nhỏ trong nhà ít dây đỏ mới. Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, và Tiểu Niên rất vui, cả ba đứa đang xếp hàng để Tiền thị giúp buộc tóc.

Khi Chân Dương thị và Tiền Giang thị vừa bước vào, Tiền thị ngạc nhiên,"Nương, sao người lại đến đây?"

Chân Nguyệt cũng thắc mắc, hôm nay sao Chân Dương thị lại đến?

"Nương, người đến đây có việc gì không?" Chân Nguyệt thẳng thắn hỏi, rồi tự nhiên đưa nhi tử cho Kiều Triều. Kiều Triều xoa xoa tay rồi đón lấy bé Tiểu A Sơ.

Tiểu A Sơ nhìn thấy cha thì cười vui vẻ,"A ba, a ba," hài tử líu lô nói.

Kiều Triều lau nước miếng cho con, rồi hai cha con ngoan ngoãn ngồi yên một bên, quan sát câu chuyện.

Nghe Chân Nguyệt hỏi thẳng, Chân Dương thị vội nói,"Nói gì thế, ta đương nhiên đến để thăm con." Bà ta định véo yêu Chân Nguyệt nhưng nàng nhanh chóng né tránh, khiến Chân Dương thị hơi ngượng.

Sau đó, bà ta quay sang nhìn Tiểu A Sơ,"Ôi, đây là cháu ngoại của ta đúng không? Được chăm sóc tốt quá!"

Quả thật, Tiểu A Sơ được chăm sóc rất chu đáo, béo tròn trắng trẻo, nên đẹp hơn những đứa trẻ khác trong vùng. Trên cổ thằng bé còn đeo khăn lót để hứng nước miếng, áo quần thì được thêu hình "phúc oa," đôi vớ nhỏ cũng rất gọn gàng. Đôi mắt to tròn của thằng bé chớp chớp nhìn mọi người, trông rất đáng yêu.

Chân Dương thị nhìn cháu mà lòng mềm nhũn,"Ôi, thật là một cục cưng xinh đẹp. Để bà ngoại ôm một chút nào."

Kiều Triều không vội trao con, hắn liếc nhìn Chân Nguyệt.
 
Chương 163


Chân Nguyệt gật đầu, sau đó Kiều Triều mới đưa Tiểu A Sơ cho Chân Dương thị. Bà ta bế cháu lên, hôn lấy hôn để,"Cháu ngoại của ta ngoan quá!"

Chân Nguyệt thản nhiên nói,"Nếu đã ngoan như vậy, nương có mang theo quà cho nó không?"

Chân Dương thị lúng túng đáp,"À... Ta có mang điểm tâm đến."

Kiều Trần thị ở gần đó liền nói,"Để ta mang đồ vào bếp."

Chân Nguyệt tiếp tục,"Nhưng nhi tử con thì ăn không hết đâu, nương ạ. Nếu không có quà, nương cho cháu chút tiền, con sẽ mua gì đó cho nó. Dù sao, nó cũng là cháu ngoại của nương mà, nương không thương sao?"

Trước mặt nhiều người, Chân Dương thị không thể nói không thương. Bà ta đành lòng móc ra năm văn tiền đưa cho Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt cầm tiền nhưng vẫn chưa hài lòng,"Năm văn ít quá nương ạ, cho mười văn đi."

Chân Dương thị đau lòng vô cùng, bà ta muốn giật lại tiền nhưng nhớ đến mục đích hôm nay tới đây, nên hít sâu vài hơi để giữ bình tĩnh, dù cháu ngoại đã bị Kiều Triều bế lại.

Bên cạnh, Tiền Giang thị nhìn mà kinh hãi, thầm nghĩ may mắn Chân Nguyệt không phải nữ nhi mình, thật là đáng sợ, vừa mới đó đã lấy được mười văn tiền.

Nhưng ngay sau đó, Chân Nguyệt liếc sang Tiền Giang thị, khiến bà ta cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Chân Nguyệt mở lời: "Thím thông gia đến thăm nhị đệ muội và ngoại tôn nữ của mình, có chuẩn bị quà cho Tiểu Niên nhà ta chứ?"

Tiền Giang thị cười gượng gạo,"Ta có mang theo ít trứng gà cho Tiểu Niên tẩm bổ."

Chân Nguyệt gật đầu,"À, vậy là bao nhiêu trứng gà?" Rồi quay sang hỏi Kiều Trần thị.

Kiều Trần thị đáp,"Ta đếm có bốn quả."

Tiền Giang thị vội vàng xác nhận,"Đúng đúng đúng."

Chân Nguyệt nghe vậy thì nhíu mày,"Sao lại là bốn quả trứng gà? Số bốn không may mắn đâu thím thông gia. Thế này không được, ít nhất phải tám quả trứng gà mới tốt. Nương, nương lấy thêm bốn quả từ nhà mình ra rồi tính vào số quà của thím thông gia. Đúng rồi, thím thông gia mua bốn quả thêm vào, mỗi quả hai văn, tổng cộng tám văn, để Tiểu Niên có tiền mua đồ ăn ngon."

Tiền Giang thị trợn tròn mắt,"Trứng gà sao lại tính hai văn một quả! Không phải chỉ một văn thôi sao?"

Chân Nguyệt cười nhạt,"Thêm vào đó là tiền thăm hỏi Tiểu Niên mà."

Tiền Giang thị phản đối,"Nhưng ta đã mang trứng gà rồi."

Chân Nguyệt không nhượng bộ,"Ta đã nói là số lượng không may mắn!"

Tiền Giang thị bối rối không biết đối đáp thế nào, còn Chân Nguyệt ra hiệu cho Tiền thị. Tiền thị liền thẳng lưng nói,"Nương, đại tẩu nói rất đúng. Tiểu Niên nhà con cũng lớn rồi, con muốn để dành chút tiền mua vải may quần áo cho con bé." Nói rồi định thò tay vào túi của Tiền Giang thị.

Tiền Giang thị giữ tay lại,"Nha đầu cần gì quần áo mới?"

Chân Nguyệt lạnh lùng cắt ngang,"Thím thông gia, thím nói cái gì đấy? Nha đầu thì không cần mặc quần áo à? Thím cũng là nha đầu đấy, cởi đồ ra cho ta mặc thử xem, xem thím có ngại không?"

Tiền Giang thị bối rối,"Ai, ngươi nói gì thế, giữa nơi đông người thế này."

Chân Nguyệt đáp,"Thím vừa nói nha đầu không cần mặc quần áo mà."

Tiền Giang thị gượng gạo,"Ý ta là không cần mặc đồ mới."

"Quần áo nào chả là quần áo? Mới hay cũ thì cũng đều là thứ để mặc."

Tiền Giang thị lúng túng, không nói lại được. Tay bà ta bất giác thả lỏng, rồi móc ra mấy đồng tiền.

Tiền thị liền thắc mắc,"Nương, sao chỉ có năm văn? Tiền của nương đâu rồi?"
 
Chương 164


Tiền Giang thị sau khi lấy lại tinh thần, định lấy lại tiền nhưng đã bị Tiền thị đưa cho Kiều Nhị,"Nương, còn thiếu ba văn nữa."

Chân Nguyệt liền nói,"Thôi được rồi, năm văn thì năm văn, cũng không dễ dàng gì."

Tiền thị mỉm cười,"Cảm ơn đại tẩu."

Tiền Giang thị trong lòng bối rối:??? Cảm ơn nàng làm gì? Không phải nên cảm ơn ta sao?

Chân Dương thị không hài lòng: "Sao nàng chỉ cần đưa năm văn?"

Chân Nguyệt cười khẽ: "Chẳng phải vì nương thương cháu ngoại lớn của mình sao? Ngài quý mến Tiểu A Sơ nhà ta, nên cho thêm chút cũng có sao đâu?"

Chân Dương thị gật đầu,"Phải rồi, cháu ngoại của ta là tôn tử, khác với cháu gái."

Nghe vậy, Tiền thị trong lòng không khỏi phiền muộn, nhìn thoáng qua Tiểu Niên rồi xoa xoa bụng. Nàng thầm nghĩ: "Đúng là mình cũng cần sinh một nhi tử thôi. Nhi tử ơi, bao giờ con mới tới với nương?"

Chân Nguyệt tiếp tục hỏi,"Nương và thím thông gia đến đây có việc gì không? Hay hôm nay nhà không có việc gì làm?"

Chân Dương thị đáp: "Vừa rồi ta không phải nói rồi sao, đến để thăm cháu ngoại. Ta và thông gia muội muội chỉ tình cờ gặp nhau trên đường nên cùng tớ đây. Đúng rồi, gần đây nghe nói nhà con kiếm được khá nhiều tiền, các con làm cách nào vậy?"

Chân Nguyệt đáp thản nhiên,"Kiếm tiền gì đâu, chúng con chỉ xoay sở qua ngày thôi."

Tiền Giang thị thắc mắc: "Không kiếm được tiền thì sao mua nổi lừa, lại còn dùng than củi?"

Chân Nguyệt: "Lừa là vay tiền mua, than là người trong nhà của chúng con đi đốn củi, để lúc sau tự mình thiêu củi thành than."

Tiền Giang thị: "Chính là mọi người nói nhà các ngươi không có người tới thúc giục nợ."

Chân Nguyệt: "Đó là bởi vì nhà của chúng con không có mượn người đòi tiền, chúng con mượn chính là những nhà có tiền, nhà của chúng con thường xuyên đưa đồ ăn cho những nhà đấy để gán nợ."

Chân Dương thị: "Vậy các ngươi làm cái gì mà cần xe lừa?"

Chân Nguyệt: "Không có gì, liền trồng chút rau bán thôi."

Chân Dương thị không tin,"Có thể bán được ra ngoài sao?"

Chân Nguyệt: "Chúng con đi huyện thành bán. Đi rất xa, cho nên mới cần xe lừa."

Chân Dương thị: "Vậy là vẫn là kiếm được tiền đi."

Chân Nguyệt: "Là kiếm lời một chút, nhưng là còn phải trả nợ, tiền lừa này còn chưa có trả xong."

Chân Dương thị: "Đại khái còn phải trả bao nhiêu lâu nữa mới trả hết nợ?"

Chân Nguyệt: "Đến hai ba năm nữa, nếu nương có thể mượn một chút cho con, thì một hai năm hẳn là có thể trả xong."

Chân Dương thị: "... Này, nương cũng không có tiền. Đúng rồi, sắp hết năm, mấy tẩu tử của con cũng muốn về nhà mẹ đẻ, nhà này cũng không có đồ vật gì để cho bọn họ mang về, cho nên thông gia, bà thông gia a, có thể cho chúng ta mượn chút tiền cho để mua cho con dâu chút đồ vật mang về."

Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị đều lúng túng, nhìn nhau rồi quay sang Chân Nguyệt,"Này... chuyện này..."

Chân Nguyệt liền lên tiếng,"Thế này nhé, nương, trong nhà ta cũng không có gì đặc biệt để mang về, nhưng nếu nương cho con mượn hai mươi văn tiền, con sẽ mua món gì đó thật tốt để mang về vào dịp Sơ Nhị, khi đó các tẩu tử đến nhà, con sẽ có quà cho bọn họ mang về."

Mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ còn có cách làm như vậy sao?

Chân Dương thị mở to miệng,"Nhưng mà... ta không có tiền."

Chân Nguyệt không để yên,"Vừa rồi con thấy nương còn có tiền trong túi mà. Đưa ra đây, con hứa sẽ mua về thứ đáng giá hơn hai mươi văn tiền."

Chân Dương thị nghi ngờ,"Thật sao?"

Chân Nguyệt gật đầu chắc nịch,"Đương nhiên là thật, chắc chắn sẽ là món đồ tốt."

Cuối cùng, sau khi do dự, Chân Dương thị cũng móc ra hai mươi văn tiền. Lúc này, Chân Nguyệt lại quay sang Tiền Giang thị, bà lập tức xua tay: "Ta... ta không có việc gì."
 
Chương 165


Chân Nguyệt cười nói,"Mười lăm văn cũng được."

Chân Dương thị liền xen vào,"Thông gia muội muội, bỏ ra mười lăm văn mà lại nhận được món đồ giá trị hơn thế, thật đáng giá mà!"

Chân Nguyệt nhanh chóng gật đầu đồng ý,"Đúng thế, đảm bảo ngon, bổ, rẻ!"

Tiền Giang thị ngần ngại rồi cũng rút ra mười lăm văn,"Nhưng nhà ta chỉ có một con dâu thôi..."

Chân Nguyệt cười đáp,"Nhưng ngươi còn có các con rể nữa mà, cũng phải đáp lễ chứ! Ít nhất mười lăm văn thì mới đổi được thứ tốt."

Chân Dương thị tiếp lời,"Đúng đúng, nghe theo nữ nhi của ta."

Cuối cùng, Tiền Giang thị đau lòng rút ra mười lăm văn tiền. Chân Nguyệt cầm tiền,"Hai người cứ yên tâm mà chờ, đến mồng hai chúng ta sẽ mang món tốt trở về."

Chân Dương thị hào hứng,"Được, nhất định phải có đó nhé!"

Chân Nguyệt mỉm cười,"Yên tâm, đảm bảo làm các ngươi vừa lòng, thậm chí phải trầm trồ!"

Không lâu sau, Chân Dương thị và Tiền Giang thị ra về, trước khi đi còn được Kiều Trần thị cắt tặng một khúc lạp xưởng nhỏ. Nhìn thấy lạp xưởng trong giỏ quà, cả hai cảm thấy số tiền bỏ ra cũng đáng, và bắt đầu mong chờ dịp mồng hai tết để nhận quà.

Sau khi mọi người rời đi, Tiền thị lo lắng nói: "Đại tẩu, đến lúc đó chúng ta lấy gì để mang về nhà mẹ đẻ?"

Chân Nguyệt nhẹ nhàng bế Tiểu A Sơ trở lại,"Thì lấy đồ ăn trong nhà mang qua, chẳng phải là tốt rồi sao?"

Tiền thị ngạc nhiên,"A?"

Chân Nguyệt nhẹ nhàng gõ vào tay nhỏ của Tiểu A Sơ vì bé cứ nắm lấy quần áo nàng,"Đồ ăn trong nhà mình bán rất quý, một hai cân đã có giá mười mấy văn tiền rồi." Dù Chân Dương thị và Tiền Giang thị không đưa thêm tiền, thì ngày mồng hai tết về nhà mẹ đẻ cũng là lúc nàng định chuẩn bị.

Tiền thị vỗ đùi,"Đúng rồi! Sao ta lại quên mất? Đồ ăn nhà chúng ta không giống nhà người khác. Vậy quyết định thế đi. Đại tẩu, ngoài đồ ăn thì còn mang theo gì nữa?"

Chân Nguyệt đáp,"Muội hỏi nương xem, nương là người chuẩn bị, ta không rành lắm chuyện này."

Kiều Trần thị suy nghĩ rồi nói,"Đến lúc đó ta chuẩn bị mấy quả trứng gà, thêm ít thịt khô nữa. Trong nhà vẫn còn nhiều thịt khô. Mang theo một chút tiền nữa."

Chân Nguyệt lắc đầu,"Tiền thì không cần. Chúng ta ăn một bữa ở đó rồi về. Thịt khô có thể mang một ít, nhưng không nên mang nhiều." Dù sao thì họ cũng cần để lại phần mình ăn.

Không cần như trước, lúc nào cũng lo phải tỏ ra hào phóng, mang theo hết những thứ tốt. Trước đây, Kiều gia nghèo khó, khi đi thăm người thân luôn lo sợ bị coi thường, nên mang hết những gì có giá trị theo. Nhưng giờ, Chân Nguyệt chẳng quan tâm nữa, không còn phải lo bị đánh giá.

Kiều Triều nhìn thấy Tiểu A Sơ cứ níu quần áo Chân Nguyệt, nhỏ giọng nhắc: "Có phải đói bụng rồi không?"

Chân Nguyệt nghĩ cũng có thể, bèn ôm con về phòng. Qua thêm hai tháng nữa, nàng không muốn cho con b.ú nữa vì quá phiền phức. Đến lúc đó thì cho con ăn cháo hoặc mua sữa dê, sữa bò để thay thế.

Buổi trưa ăn xong, cả nhà bắt đầu bận rộn với công việc. Kiều Nhị vẫn ở trong bếp, đun hết nồi nước ấm này đến nồi khác. Mọi người trong nhà đều cần tắm rửa. Đầu tiên là ba nha đầu được tắm sạch sẽ, mỗi người cần ít nhất hai xô nước, trên đường đi Kiều Trần thị và Tiền thị còn giúp các bé bắt chấy.

Vì trời lạnh, sau khi tắm xong, mọi người ngồi bên đống lửa sưởi ấm và làm khô tóc để tránh bị cảm lạnh.

Ngay cả Tiểu A Sơ cũng được lau sạch sẽ bên cạnh đống lửa. Sau khi tắm rửa cho bọn trẻ, đến lượt người lớn. Chân Nguyệt là người tắm trước, cũng cần tới hai xô nước vì nàng còn phải gội đầu.

Bên kia, Kiều Triều và Kiều Tam liên tục đi lấy nước về. Hôm nay, lượng nước sử dụng thật sự nhiều hơn bình thường.
 
Chương 166


Sau khi các nữ nhân tắm rửa xong, mới đến lượt nam nhân. Cả gia đình tắm rửa xong đều tụ tập quanh đống lửa để hong khô tóc. Hôm nay, không chỉ người tắm mà ngay cả con lừa trong nhà cũng được Kiều Đại Sơn dùng giẻ lau sạch sẽ.

Khi trời đã xế chiều, Kiều Trần thị và Tiền thị bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cần phải ăn một bữa thật ngon, nên con gà duy nhất trong nhà cũng đã bị g.i.ế.c thịt.

Một miếng thịt khô lớn được rửa sạch, còn có lạp xưởng chưng được sắp xếp để lên trên cơm. Mọi người đều góp sức vào việc chuẩn bị. Kiều Nhị đi rửa củ cải và rau xanh, Kiều Triều chăm sóc Tiểu A Sơ, Kiều Đại Sơn ở bên cạnh trông coi bếp lửa, còn Kiều Tam tìm kiếm những việc nhỏ để hỗ trợ.

Cả nhà ai cũng bận rộn, không ai được ngồi không trừ mấy đứa trẻ.

Sau một canh giờ tất bật, bữa ăn cuối cùng cũng hoàn thành. Có canh gà, lạp xưởng chưng, thịt khô hầm củ cải, thịt khô xào giá đỗ, thịt khô xào dưa chua, rau xanh xào và hẹ xào trứng gà. Chân Nguyệt nhìn đĩa đồ ăn, thầm nghĩ chắc họ sống ở phương nam, nên không có phong tục ăn sủi cảo, vì vậy nhà nàng cũng không làm sủi cảo.

Cũng không có bánh gạo hay bánh dày, có lẽ vì đây không phải phong tục của vùng này.

Trời lạnh, đồ ăn dễ nguội nên mọi người nhanh chóng bắt đầu bữa ăn, đống lửa cũng được đặt gần đó để giữ ấm.

Trong lúc ăn cơm, bên ngoài bỗng nhiên tuyết rơi.

"Tuyết rơi rồi!" Không biết ai nói lên tiếng đầu tiên. Kiều Trần thị liền cười nói: "Năm mới đến, mong nhà mình luôn bình an."

Tiền thị tiếp lời: "Hy vọng năm sau nhà chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn."

Kiều Nhị thêm vào: "Hy vọng nhiều người mua rau nhà mình hơn, để chúng ta kiếm được nhiều tiền."

Kiều Đại Sơn cũng cười lớn, vừa sờ đầu Tiểu A Sơ đang nằm trong lòng Kiều Trần thị vừa nói: "Hy vọng đại tôn tử của nhà ta mạnh khỏe lớn khôn, và mong cả nhà đều không bị bệnh tật, tai ương."

Mọi người cùng hướng ánh mắt về phía Chân Nguyệt và Kiều Triều. Kiều Triều lau miệng rồi nói: "Hy vọng năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an." Thế đạo an lành thì người dân mới sống tốt.

Chân Nguyệt nhìn hắn, nghĩ thầm: Người này sao lại nói chuyện nghe có vẻ cao xa thế nhỉ?

Nhận thấy mọi người đang chờ mình lên tiếng, Chân Nguyệt mỉm cười nói: "Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ, sớm ngày nhà chúng ta có một căn nhà lớn, quần áo thì mặc không cần lo nghĩ, đồ ăn thì ăn thoải mái, tiền bạc thì tiêu xài không cần đắn đo."

Mọi người nghe xong đều vỗ tay hưởng ứng.

Tiền thị phấn khởi nói: "Mặc quần áo thoải mái, tiêu tiền không cần nghĩ – chuyện này ta chưa dám mơ tới, chỉ có đại tẩu mới dám nghĩ như vậy!" Còn về đồ ăn, bây giờ nhà họ đã có thể ăn no mỗi bữa, với Tiền thị, thì đó đã là phước lành từ trời ban.

Kiều Nhị ôm lấy Tiền thị,"Ta cũng hy vọng sang năm chúng ta có một nhi tử bụ bẫm!"

Tiền thị thẹn thùng đánh nhẹ vào tay hắn,"Trước mặt mọi người mà nói bậy bạ gì thế."

Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị cười lớn,"Được, được, hy vọng sang năm nhà chúng ta thêm thành viên mới. Cũng mong rằng năm sau, lão Tam có thể lên trấn trên tìm được việc tốt, rồi cưới một tức phụ hiền thục."

Cả nhà ăn uống no say, cùng nhau trò chuyện về những điều tốt đẹp cho ngày mai, ai nấy đều phấn khởi.

Chân Nguyệt nhận lại Tiểu A Sơ từ lòng Kiều Trần thị, thấy cũng đã muộn, nên nàng bèn ôm con về phòng trước. Kiều Triều theo sau.

Sau khi dỗ Tiểu A Sơ ngủ, Kiều Triều đứng gần Chân Nguyệt, trông như có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng: "Nàng..."

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Ừm?"

Kiều Triều ngập ngừng: "Nàng... sang năm có dự định gì không?"
 
Chương 167


Chân Nguyệt đáp: "Huynh đang nói kế hoạch sao? Ngày mai chúng ta cùng bàn với cả nhà."

Kiều Triều chớp mắt, thầm nghĩ: "Họp gia đình? Cũng được."

Tuy nhiên, hắn tiếp tục: "Về việc vẽ tranh, ta định sẽ vẽ nhiều hơn nữa."

Chân Nguyệt gật đầu,"Được, miễn là kiếm được tiền thì làm gì cũng được."

Kiều Triều do dự một chút: "Nhưng ta không muốn mọi người trong nhà biết."

Chân Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi gật đầu,"Được, huynh cứ vẽ trong phòng là được. Miễn là kiếm tiền, chuyện đó không đáng lo."

Kiều Triều lại nói: "Vậy sau này ta không thể mỗi ngày rảnh rỗi để đi giao đồ ăn nữa."

Chân Nguyệt đáp: "Vậy để cha với lão Nhị làm. Lão Tam cũng nên phụ giúp, nếu hắn lên trấn không tìm được việc, thì ở nhà hỗ trợ cũng tốt."

Kiều Triều đồng ý,"Được."

Lúc này, Tiểu A Sơ đã ngủ say, nên Chân Nguyệt đặt con về phía trong giường rồi cũng nằm xuống. Kiều Triều nằm ở phía ngoài.

Chân Nguyệt đã mơ màng, sắp ngủ. Còn chuyện đón giao thừa ư? Nàng quá mệt, để Kiều Triều lo đi. Nhưng ngay khi nàng sắp chìm vào giấc ngủ, bất ngờ tay nàng bị Kiều Triều nắm lấy,"Nàng không có điều gì muốn hỏi ta sao?"

Chân Nguyệt tỉnh dậy, hỏi: "Hỏi gì?"

Kiều Triều im lặng hồi lâu, rồi nói: "Không... không có gì."

Chân Nguyệt hất tay hắn ra,"Đừng có mà động tay động chân, chỉ cần huynh có thể kiếm tiền là được."

Kiều Triều thầm nghĩ: "Vậy ra, nàng chỉ quan tâm đến tiền thôi sao? Rõ ràng trước kia nàng còn nằm trong lòng ta ngủ, giờ lại bảo không được động tay động chân?"

Sau một lúc nằm đó, Kiều Triều quyết định rời khỏi phòng, đi ra ngoài phòng khách, nơi Kiều Trần thị và những người khác vẫn đang ngồi cạnh đống lửa để đón giao thừa.

"Chân thị đâu?" Kiều Trần thị hỏi.

Kiều Triều ngồi xuống đáp: "Nàng ngủ rồi."

Tiền thị ngồi bên cạnh, ngáp dài,"Đại tẩu không đợi giao thừa à?"

Kiều Triều nói: "Ta thay nàng đợi cũng được."

Tiền thị lập tức quay sang nhìn Kiều Nhị. Kiều Nhị vỗ nhẹ tay nàng,"Nếu mệt rồi thì nàng cứ đi nghỉ đi, hôm nay nàng cũng vất vả rồi."

Tiền thị cười,"Vậy cũng được. Cha nương, con đi nghỉ ngơi chút."

Kiều Trần thị gật đầu: "Ừ, cứ đi nghỉ đi, để chúng ta ở lại đợi giao thừa. Đứa nào mệt thì cứ đi ngủ trước." Tỷ muội Tiểu Hoa đã ngủ từ lâu, trẻ con còn nhỏ không thể thức thâu đêm.

Sau khi Tiền thị về phòng, Kiều Đại Sơn mới nói chuyện với ba nhi tử: "Năm mới, cả nhà chúng ta phải làm việc thật chăm chỉ. Trẻ con lớn lên thì chi phí cũng ngày càng nhiều, ruộng đất của nhà mình lại ít. Tương lai, lão Tam nếu cưới thê tử, rồi lão Nhị cũng sẽ sinh thêm con, mà nếu sinh nhiều, thì không biết mảnh ruộng này có đủ nuôi sống cả nhà không."

Kiều Trần thị bên cạnh tiếp lời: "Còn chuyện thuế má nữa, ngày càng nặng nề. Lần trước ta ra chợ, nghe nói ở miền Nam đã xảy ra thiên tai, biên giới thì vẫn đang có chiến tranh. Chúng ta còn may mắn hơn nhiều nơi. Chỉ sợ sau này sẽ có thêm chuyện gì không hay xảy ra."

Kiều Đại Sơn trầm giọng nói: "Khi có thiên tai, dễ sinh ra bọn thổ phỉ. Ta nhớ tằng tổ phụ các con từng kể, thời ấy thổ phỉ đông như kiến, chúng g.i.ế.c người không chớp mắt. Mỗi khi đi qua thôn là g.i.ế.c sạch, cướp sạch."

Kiều Nhị lo lắng: "Chỗ chúng ta chắc không có thổ phỉ đâu, phải không cha?"

Kiều Đại Sơn lắc đầu: "Ai mà biết trước được? Tạm thời thì chưa thấy có gì, nhưng cũng còn tùy vào cách triều đình xử lý thế nào."

Kiều Triều, lần đầu nghe gia đình nhắc đến chuyện triều đình, tò mò hỏi: "Nếu miền Nam đã gặp thiên tai, chẳng lẽ triều đình không cử người đến cứu trợ sao?"
 
Chương 168


Kiều Đại Sơn gãi đầu: "Ta cũng không biết rõ, có lẽ do tai họa quá lớn chăng?"

Kiều Tam ngồi bên cạnh thì thầm: "Trước đây, đệ nghe phu tử nói rằng mấy quan lại không làm tròn trách nhiệm, nên tai họa mới ngày càng nghiêm trọng hơn." Lúc kể đến đây, Kiều Tam nhớ lại phu tử nhà mình đã nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến chuyện này, nhưng cũng ngưng ngay sau đó vì sợ nói lỡ lời.

Kiều Triều lấy cặp gắp than chỉnh lại đống than hồng, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, dường như đang suy nghĩ gì đó. Còn Kiều Đại Sơn và những người khác đã bắt đầu bàn sang chuyện khác.

Thức đến quá nửa đêm, Kiều Tam không kìm được mà ngáp dài, Kiều Trần thị cũng đã về phòng nghỉ ngơi trước. Chỉ còn lại Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị và Kiều Triều ngồi đợi đến khi nghe tiếng gà gáy, lúc đó cả ba mới đứng lên chuẩn bị đi ngủ. Trong phòng, Chân Nguyệt đã làm ổ chăn thật ấm áp. Kiều Triều vừa chui vào liền cảm nhận được hơi ấm, nhưng khi chạm vào, Chân Nguyệt lại hơi rùng mình vì lạnh.

Nàng xoay người, kéo Tiểu A Sơ lại gần mình hơn, đợi đến khi thân thể Kiều Triều ấm lên, nàng mới xoay người qua dựa vào hắn một chút.

Kiều Triều chỉ biết thở dài...

Cả đêm trôi qua bình yên. Sáng hôm sau, Chân Nguyệt tỉnh dậy trong tiếng náo nhiệt, bên cạnh là Tiểu A Sơ đã thức dậy, tự mình chơi với ngón tay. Thấy nương thức giấc, Tiểu A Sơ cười rạng rỡ, giơ tay đòi nàng bế.

Kiều Triều đã dậy từ sớm, không rõ đi đâu.

Bên ngoài, Kiều Trần thị mở cửa sớm và chẳng bao lâu sau, đã có lũ trẻ đến chúc tết.

"Nãi nãi, năm mới cát tường!" lũ trẻ đồng thanh chào.

Kiều Trần thị mỉm cười, vui vẻ đáp: "Tốt, tốt, chúc các cháu bình an, cát tường như ý!" Bà lấy ra một cái hộp đựng đầy đậu phộng và hạt dưa, phát cho mỗi đứa trẻ một ít. Những món này bà đã chuẩn bị sẵn từ năm trước, dành cho các đứa nhỏ trong làng.

Tiền thị cũng tất bật sửa soạn cho nữ nhi nhà mình, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên được mặc quần áo mới tinh tươm rồi giục chúng đi chúc tết.

Khi Chân Nguyệt bước ra cửa, thấy ba đứa nhỏ đã được trang điểm gọn gàng, lễ phép chào: "Mợ cả, năm mới cát tường như ý!"

Chân Nguyệt xoa đầu chúng, mỉm cười: "Năm mới vui vẻ, bình an." Nàng đưa cho mỗi đứa một bao lì xì đỏ thắm.

Ba đứa nhỏ vui mừng khôn xiết, không ngờ năm nay lại được mợ cả cho tiền lì xì. Trước đây, mợ cả / đại bá mẫu thường nói chúng là đứa nha đầu mất tiền, chẳng bao giờ được nhận lì xì.

Năm nay thật khác biệt.

Kiều Triều từ phía sau bước tới, cũng phát cho mỗi đứa một bao lì xì nữa. Ba nữ hài cảm thấy hạnh phúc vô cùng, liên tục cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn cữu cữu / bá phụ."

Lũ trẻ còn chào Kiều Trần thị: "Bà ngoại / nãi nãi, năm mới cát tường như ý!"

Kiều Trần thị cũng cười vui vẻ, đáp lại: "Được, được, chúc các con bình an khỏe mạnh!" Bà cũng phát cho mỗi đứa một bao lì xì và lấy một ít đồ ăn bỏ vào túi chúng.

Tiền thị giúp bọn trẻ cất lì xì vào chỗ an toàn, rồi bảo: "Đi chúc tết nhanh lên, nhớ lấy nhiều đồ ăn về đấy! Đừng chỉ để người ta đến nhà mình lấy, nhà mình cũng phải đi lấy đồ ăn từ nhà khác chứ."

Ba đứa nhỏ nhảy chân sáo, theo lũ trẻ trong làng đi gõ cửa từng nhà xin đồ ăn. Đến nhà Lâm gia, vừa mở cửa, Mã thị đã tỏ ra không kiên nhẫn, chỉ cho mỗi đứa hai viên đậu phộng rồi đuổi đi.
 
Chương 169


Lâm Tiểu Hổ nhìn thấy túi của Tiểu Hoa căng phồng, liền lao đến cướp,"Cho ta một ít, bọn nữ hài các ngươi sao lại có thể ăn nhiều như vậy?"

Tiểu Hoa né tránh nhưng vẫn bị Lâm Tiểu Hổ lấy mất một ít đồ ăn, nàng tức giận nói: "Không được! Đồ này là của ta!" Những ngày gần đây, tiểu nha đầu được học chữ, hơn nữa cô bé còn học được cách cư xử từ mợ cả Chân Nguyệt đối với những con người cực phẩm, cho nên Tiểu Hoa cũng dũng cảm một chút.

Trong lòng Tiểu Hoa, mợ cả là người giỏi nhất. Nếu cô bé bị bắt nạt, mợ cả chắc chắn sẽ giúp cô bé đòi lại công bằng. Trước đây, nếu bị ức hiếp, Tiểu Hoa chỉ biết im lặng chịu đựng, không dám mách ai. Nhưng bây giờ, cô bé biết chắc rằng mợ cả sẽ không để mình chịu thiệt thòi.

"Ngươi mà bắt nạt ta, ta sẽ về mách mợ cả," Tiểu Hoa nhìn Lâm Tiểu Hổ, giọng đầy quyết tâm.

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng đồng thanh: "Tỷ tỷ, chúng ta về mách mợ cả ngay bây giờ."

Mã thị nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng ta vội vã giật lại những thứ Lâm Tiểu Hổ đã lấy từ tay Tiểu Hoa và ném trả lại cho Tiểu Hoa."Thôi, thôi, trả lại cho các ngươi! Đừng có mà nói linh tinh, Tiểu Hổ nhà ta không có lấy đồ của ngươi đâu! Sáng sớm đã gặp xui xẻo!" Dứt lời, Mã thị phịch một cái, đóng cửa lại thật mạnh.

Tỷ muội Tiểu Hoa nhanh chóng nhặt những hạt đậu phộng rơi xuống đất. Trong khi đó, mấy đứa trẻ khác cùng đi với các cô bé thì thầm:

"Nhà Lâm Tiểu Hổ keo kiệt quá! Chỉ cho chút xíu đậu phộng."

"Đúng vậy, từ nay chúng ta không cần chơi với Lâm Tiểu Hổ nữa. Nương nó cũng không tử tế."

"Phải rồi, đúng là không nên."

"Tiểu Hoa, đi thôi, chúng ta qua nhà nãi nãi nào."

Tiểu Hoa vừa nhặt nốt đậu phộng vừa đáp: "Được, Tiểu Thảo, Tiểu Niên, chúng ta đi." Một bầy trẻ con ríu rít nhảy nhót, rời nhà Mã thị để tiếp tục chạy sang nhà khác chúc tết.

Trong nhà, Chân Nguyệt vẫn còn đang chuẩn bị nhận lì xì của Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn. Bà nói: "Hy vọng năm sau phu thê các con khỏe mạnh, và sinh thêm một đứa cháu trai bụ bẫm."

Nghe vậy, Chân Nguyệt chỉ liếc nhìn Kiều Triều một cái, rồi cười nhạt... Cháu trai bụ bẫm ư? Dù rằng nàng và Kiều Triều đang cùng chung một giường, nhưng giữa họ thực sự chẳng có tình cảm gì để nói đến chuyện đó. Với Chân Nguyệt, Kiều Triều hiện tại chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi.

Chuyện sinh con ư? Một đứa con là quá đủ rồi. Nàng chẳng có đủ sức lực hay hứng thú để sinh thêm. Hiện tại, tiền còn chưa có đủ thì sinh thêm con cái làm gì?

Còn về phần Kiều Triều, tuy rằng hắn coi Chân Nguyệt là thê tử của mình và luôn nỗ lực kiếm tiền cho gia đình, nhưng chuyện sinh thêm con dường như chưa phải là điều hắn bận tâm. Tuy Chân Nguyệt không giống những thôn phụ khác, nhưng giữa hai người bọn họ, vẫn chưa có đủ tình cảm để đi đến mức ấy.

Dù có khi hắn có ý định, nhưng hắn cũng cảm thấy rằng, nếu có đề cập tới, rất có thể hắn sẽ bị Chân Nguyệt đánh một trận, thật sự là một trận.

Bởi vì ngày mai là ngày về nhà mẹ đẻ, sau bữa cơm trưa, Kiều Trần thị giúp Chân Nguyệt và Tiền thị chuẩn bị đồ đạc mang theo về.

Không quá nhiều, mỗi người một cái rổ lớn. Trong rổ có vài củ cải trắng to, một bó rau xanh, một miếng thịt khô, một ít gạo và mì, cùng một túi đậu phộng và hạt dưa để ăn vặt.

Chân Nguyệt nhìn thấy gạo trắng trong rổ, liền lên tiếng: "Đổi gạo trắng thành gạo lức đi, năm cân nhiều quá, một cân là đủ rồi." Người nhà Chân gia không đáng để ăn gạo trắng, cho họ gạo này chỉ tổ phí phạm.

Tiền thị đứng bên cạnh cũng hưởng ứng: "Ta cũng đổi, gạo trắng nhà mình không dễ gì mà có." Gạo trắng rất quý, nhưng quả thực ăn rất ngon, chẳng có lẫn một hạt nào không vừa ý.
 
Chương 170


Kiều Trần thị đành đồng ý: "Được rồi." Trước đây, hai nàng dâu hay phàn nàn rằng nhà không đủ đồ, mỗi lần về nhà mẹ đẻ là mang rất nhiều thứ để giữ thể diện. Không ngờ giờ lại có lúc cả hai đều không muốn mang nhiều đồ về nữa.

"Đúng rồi, đại tẩu... còn cái xe lừa..." Tiền thị ngập ngừng, nàng muốn Kiều Nhị kéo xe lừa chở mình và Tiểu Niên về nhà.

Chân Nguyệt không tỏ thái độ, nhưng Kiều Trần thị lên tiếng: "Vẫn nên để lão đại ngồi xe lừa trở về, Tiểu A Sơ còn nhỏ, không tốt nếu cứ để thằng nhỏ dầm gió ngoài trời. Sang năm các ngươi hẵng ngồi xe lừa về sau."

Chân Nguyệt đã nhờ Kiều Đại Sơn và mọi người sửa lại xe lừa, làm thêm một cái lều trên xe để khi mưa có thể che chắn, cũng tránh gió và giấu đồ đạc bên trong an toàn hơn.

Tiền thị có phần thất vọng, nhưng không nói gì thêm.

Chân Nguyệt lắc đầu,"Không cần đâu, nhà ta gần, để Tiền thị và Kiều Nhị đi xe lừa về đi. Đường xa, sợ buổi tối sẽ khó về."

Kiều Trần thị lo lắng: "Nhưng Tiểu A Sơ còn nhỏ..."

Chân Nguyệt đáp: "Con và Kiều Triều sẽ bế nó, mặc thêm quần áo cho bé, đi nhanh một chút là đến thôi."

Kiều Trần thị đồng ý: "Được, vậy cũng tốt".

Tiền thị cảm kích: "Cảm ơn đại tẩu."

Chân Nguyệt gật đầu rồi nhìn quanh: "Tam đệ đâu? Còn cha đâu? Bảo họ về đây, chúng ta cần họp một chút."

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Họp ư? Có chuyện gì sao?"

Chân Nguyệt bình thản đáp: "Con có chuyện muốn bàn."

Tiền thị lập tức đứng dậy: "Để ta đi gọi họ."

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tụ họp trong phòng khách. Ai nấy đều nhìn Chân Nguyệt, không hiểu nàng định nói gì.

Chân Nguyệt quay sang Kiều Tam: "Tam đệ, lấy sổ sách ra cho ta xem."

"A A. Đệ lập tức đi lấy." Rất nhanh Kiều Tam liền đem một đống trang giấy cầm lại đây, các trang giấy này đều là dùng kim chỉ xâu lại thành một quyển sách.

Chân Nguyệt lật xem một chút,"Trong một năm này, bắt đầu tính từ sáu tháng cuối năm, nhà của chúng ta bán đồ ăn bán heo đi săn tổng cộng kiếm lời được 48 lượng hai ba tiền, nhưng là chúng ta cũng tiêu hết 27 lượng hai bảy tiền, bây giờ còn 27 lượng hai tiền, đương nhiên cũng bao gồm sinh hoạt phía nhà chúng ta, cuối cùng cũng còn dư lại hai mươi lượng tám tiền."

"Nhiều như vậy!" Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe con số, không ngờ rằng nhà mình đã tiêu nhiều tiền đến thế. Họ cảm thấy dường như chẳng mua được gì đáng kể, vậy mà hơn hai mươi lượng bạc đã tiêu hết, bằng cả nhiều năm tiền của các gia đình khác!

Chân Nguyệt giải thích: "Đầu tiên, khoản lớn nhất là mua xe lừa, tốn hết hơn bảy lượng. Rồi còn chi cho mái ngói nhà, quần áo và giày bông cho mọi người, mua heo con, gà con, thịt lợn và xương, tiền thuốc thang khi bị bệnh, quà nhập học cho tam đệ, cùng các khoản lễ lạt qua lại. Chưa kể còn mua lương thực và nhiều vật dụng khác nữa."

Mỗi khi kiếm được tiền, họ đều phải trích ra để mua lương thực và đồ dùng, cộng dồn lại mới thấy rằng chi tiêu rất nhiều. Khi tính toán rõ ràng thì ai cũng hiểu được, nhiều khoản tuy nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, thế nên số tiền tiêu tốn mới lớn như vậy.

Chân Nguyệt tiếp tục: "Giờ tới phần quan trọng. Số tiền còn lại là hai mươi lượng tám tiền, ta định lấy ra mười lượng để mua đất. Theo giá mà thôn trưởng đã nói trước, chúng ta có thể mua bốn mẫu ruộng trung bình và hai mẫu ruộng hạng thấp. Ai có ý kiến gì thì cứ nói."

Tiền thị liền lên tiếng: "Mười lượng bạc có phải hơi nhiều quá không? Hơn nữa, nếu mua nhiều đất như thế, liệu chúng ta có đủ sức canh tác không? Sẽ rất vất vả đấy." Nàng cảm thấy tiếc nuối khi nghĩ đến việc phải tiêu đi mười lượng bạc, dù tiền ấy không nằm trong tay nàng.

Chân Nguyệt bình tĩnh đáp: "Ta sẽ cố gắng mua được đất liền thửa, nhưng dù sao chúng ta cũng phải mua. Đất đai nhà mình quá ít, nếu chỉ trông vào vài mẫu đất cằn cỗi rồi phải mua lương thực từ bên ngoài thì sẽ rất nguy hiểm. Nếu một ngày nào đó có biến loạn, giá lương thực tăng cao, chúng ta sẽ khổ sở."
 
Chương 171


"Nếu không làm hết việc thì có thể thuê người giúp. Một ngày chỉ cần trả hai mươi văn là được." Chân Nguyệt thẳng thắn: "Có mất mới có được, không thể tiếc công tiếc của mà không dám đầu tư."

Kiều Trần thị nói thêm: "Chẳng cần đến hai mươi văn đâu, lão đại đi làm thuê ở huyện thành một ngày cũng chỉ được mười mấy văn. Ở thôn mình, thuê người trồng trọt một ngày mười văn là đủ rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được, vậy chúng ta cứ theo đó mà tính. Khi cần thì ta sẽ thuê người."

Kiều Triều lo lắng: "Nếu thuê người, dân làng sẽ lại đồn đại rằng chúng ta kiếm được nhiều tiền."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Không sao đâu, càng về sau chúng ta sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn. Khi người ta biết huynh có tiền, họ sẽ không dám động đến huynh. Có tiền có thể khiến quỷ thần cũng phải nể sợ. Biết đâu sau này chính họ lại phải đến cầu xin chúng ta giúp đỡ."

Rồi nàng quay sang mọi người: "Còn ai có ý kiến gì nữa không?"

Mọi người đều lắc đầu, không ai phản đối. Chân Nguyệt nhìn Kiều Tam: "Nhớ kỹ nhé."

Kiều Tam ngẩn ngơ: "A?"

Chân Nguyệt nói: "Ghi lại, mua đất hết mười lượng bạc, bốn mẫu trung bình và hai mẫu thấp. Ghi cả những gì chúng ta bàn bạc hôm nay vào sổ."

Kiều Tam gật đầu: "Vâng, đệ sẽ ghi lại ngay."

Chân Nguyệt tiếp tục,"Chuyện thứ hai, nếu đã mua đất, ngoài việc trồng lương thực, ta muốn dành ra một phần để trồng rau. Chúng ta cần trồng nhiều rau hơn để bán. Mọi người thấy có nên dành thêm vài mẫu đất để trồng rau không?"

Mọi người không biết phải trả lời thế nào, Kiều Đại Sơn liền lên tiếng trước: "Nếu không thì lấy hai mẫu đất hạng thấp để trồng rau, phần còn lại trồng lương thực. Lương thực càng nhiều càng tốt."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được, vậy làm như thế. Tam đệ, nhớ ghi lại."

Kiều Tam đáp: "Vâng, đệ nhớ rồi."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Kế tiếp, chúng ta phân công công việc. Nhị đệ, trước đây đệ đã cùng đại ca đi giao đồ ăn nhiều lần, giờ chắc cũng quen rồi. Từ nay đệ sẽ đảm nhận việc này. Đệ có thể đi cùng Tiền thị."

Tiền thị hốt hoảng xua tay: "Muội? Không không không, muội không làm được đâu."

Kiều Nhị cũng thấy lo lắng: "Đệ cũng không chắc mình có làm được. Đại ca thì sao? Đại ca sẽ làm gì?"

Chân Nguyệt nhìn họ rồi điềm tĩnh nói: "Đại ca có công việc riêng cần hoàn thành. Vì vậy, hai người phải bắt dầu công việc này."

Kiều Nhị và Tiền thị ngỡ ngàng: "!!!" Gánh vác cả gia đình? Đại tẩu thật sự giao cho họ trách nhiệm lớn thế sao?

Chân Nguyệt nói tiếp: "Thế nhé, quyết định vậy đi.

À, ta nhớ trước đó đã hẹn với đồ tể đầu xuân này để đệ đi giúp việc thiến heo. Đừng quên nhé, đó cũng là một công việc tốt."

Kiều Nhị:... Đại tẩu không nhắc thì hắn cũng quên mất chuyện này.

Chân Nguyệt nói thêm: "Nếu hai người làm tốt, phần tiền chia cho hai người sẽ nhiều hơn."

Nghe tới đây, mắt Tiền thị sáng rực: "Được được, muội với Kiều Nhị sẽ làm thật tốt!" Vì tiền, họ sẵn sàng cố gắng!

Chân Nguyệt quay sang Kiều Tam, đang cặm cụi ghi chép: "Tam đệ, đệ còn muốn học tiếp không? Tình hình trong nhà hiện giờ đủ để đệ đi học ở thư viện."

Kiều Tam ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Đại tẩu, không cần đâu. Sau này, nếu nhà kiếm được nhiều tiền, đệ sẽ tự mua sách về đọc là được rồi."

Hắn biết khả năng của mình, việc học đến đây là đã tốt rồi. Nhà cũng không giàu có gì, cũng không có quan hệ với người có chức quyền, hắn có thể đi học nhận biết mặt chữ là vui lắm rồi.

Nếu tiếp tục học tiếp để thi cử, thì chính hắn cũng biết mình không giỏi đến mức có thể thi đỗ.
 
Chương 172


Kiều Triều liếc nhìn Kiều Tam, hắn biết rõ trình độ học vấn của đệ mình. Đừng nói đến việc thi đỗ tú tài, ngay cả đồng sinh có lẽ cũng khó mà đạt được.

Kiều Tam chỉ miễn cưỡng biết đọc viết đôi ba chữ, làm thơ cũng tàm tạm, nhưng bảo viết một bài thơ thì có lẽ không được.

Tuy nhiên, khi nói đến việc làm sổ sách, Kiều Triều liếc qua và thấy cũng tạm ổn, rõ ràng, dễ hiểu.

Chân Nguyệt nói tiếp: "Cũng được. Nhưng nếu đệ muốn lên trấn tìm việc làm thu chi, thì cứ đi. Tuy nhiên, ta có một đề nghị khác. Ở nhà làm sổ sách, cùng với hỗ trợ công việc đồng áng, chúng ta sẽ tính tiền công cho đệ như khi làm bên ngoài."

Nàng thay đổi ý định, bởi vì nhà đang thiếu người, Kiều Tam ở lại hỗ trợ sẽ hợp lý hơn.

"Đệ cũng biết đấy, năm nay nhà mình cần trồng thêm nhiều thứ. Nếu thuê người ngoài, thì số tiền kiếm được sẽ phải chia cho họ. Hơn nữa, Tiểu Hoa và các cháu nhỏ cũng cần đệ giúp dạy chữ."

Kiều Tam nhanh chóng đáp: "Vậy đệ ở nhà hỗ trợ trước, không cần tiền công đâu." Hắn nhớ rằng trước đây mình đi học đã tốn của nhà nhiều tiền rồi.

Chân Nguyệt cương quyết: "Mọi công việc đều phải trả công. Đệ cũng đã lớn, vài năm nữa phải lo cưới thê tử, nên có chút tiền riêng cho mình, cứ quyết định vậy."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Chuyện trồng trọt, khi có thời gian rảnh, mọi người trong nhà đều phải góp sức. Giờ ta sẽ nói về mục tiêu năm nay."

"Đầu tiên, ta hy vọng năm nay nhà mình có thể mua một con ngựa. Xe lừa đi quá chậm, xe ngựa sẽ giúp chúng ta tiết kiệm thời gian đi huyện thành."

"Thứ hai, ta muốn mọi người trong nhà phải biết ít nhất một chút chữ, đặc biệt là nhị đệ và Tiền thị. Khi các ngươi đi giao dịch với người ngoài, nếu không biết chữ rất dễ bị lừa. Do đó, tốt nhất là các ngươi mỗi ngày đều học chữ từ tam đệ."

"Nếu bị lừa và mất tiền..." Chân Nguyệt dùng giọng uy hiếp,"Các ngươi sẽ phải dùng tiền riêng để bù đắp! Ai làm sai sẽ phải chịu trách nhiệm."

Tiền thị vội vàng gật đầu: "Được, đại tẩu, ta nhất định sẽ học chữ cùng Kiều Nhị." Không ngờ Tiền thị lại có ngày bị ép học chữ, cảm giác này... không tệ chút nào.

Kiều Trần thị chần chừ: "Này... ta và cha con cũng phải học sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Phải học, nếu sau này có ai đưa giấy tờ ký tên, ít nhất cha nương cũng phải hiểu rõ mình đang ký vào cái gì."

Kiều Trần thị đành đồng ý: "Vậy thì... được thôi."

Chân Nguyệt nói tiếp: "Chuyện thứ ba, Tiểu Hoa và các cháu cũng đã lớn. Nếu năm nay kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ xây thêm một gian nhà riêng cho ba đứa nhỏ ở chung. Sau này, nếu có điều kiện, ta sẽ xây thêm, mỗi đứa sẽ có một phòng riêng."

Tiểu Hoa và muội muội không ngờ rằng đến lượt mình cũng có phần, hơn nữa còn mỗi người một phòng riêng? Nghe cứ như trong mơ, nhưng mợ cả / đại bá mẫu đã nói ra thì không thể sai được.

Tiền thị không có ý kiến gì về việc này, vì Tiểu Niên phần lớn thời gian đều ngủ cùng nàng và Kiều Nhị. Có điều, thỉnh thoảng phu thê bọn họ cũng muốn chút không gian riêng tư cũng khó khăn, và Tiền thị không biết khi nào mới có thể sinh thêm một đứa con nữa.

Sau khi nói hết ý, Chân Nguyệt quay sang hỏi mọi người: "Mọi người có gì muốn nói thêm không?"

Mọi người đều im lặng, nhìn nhau không biết nói gì, dường như không có gì đáng nói thêm.

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều: "Còn huynh thì sao?"
 
Chương 173


Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có thể, ta hy vọng nhà có thể mua thêm sách, giấy, bút mực để học hành."

Nghe vậy, Kiều Tam rất vui mừng nhìn Kiều Triều. Chân Nguyệt cũng thấy hợp lý: "Được, cái này cũng đáng đầu tư. Hoặc, nếu có thể, tam đệ có thể hỏi xem ở hiệu sách có cần người chép sách không. Nếu có, đệ có thể sao chép lại sách về nhà dùng, tiết kiệm được giấy mà nhà mình cũng có thêm sách."

Kiều Tam phấn khởi: "Được, đại tẩu! Đệ sẽ đi hỏi ngay khi có dịp."

Chân Nguyệt quay sang hỏi cả nhà: "Còn ai có điều gì muốn nói nữa không?"

Mọi người đều lắc đầu.

Sau đó, Chân Nguyệt bảo Kiều Tam đọc lại những điều đã ghi chép, rồi kết luận: "Từ giờ, chúng ta sẽ làm việc theo kế hoạch này. Mọi người cùng nỗ lực, tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng."

Nghe xong, ai nấy đều cảm thấy phấn chấn, như thể chỉ cần kiên trì làm việc là sẽ có núi vàng núi bạc chờ đón ở phía trước. Từ đó, ai nấy đều hăng hái làm việc hơn.

Ngày hôm sau là ngày về nhà mẹ đẻ, Chân Nguyệt dậy sớm, nhưng Tiền thị còn dậy sớm hơn. Khi Chân Nguyệt còn đang chuẩn bị, thì Tiền thị và Kiều Nhị đã dẫn theo Tiểu Niên ra cửa.

"Đại tẩu, chúng ta đi trước nhé."

"Được."

Sau đó, Chân Nguyệt và Kiều Triều chuẩn bị xong, Kiều Triều ôm nhi tử, Chân Nguyệt đeo gùi và cả hai cùng lên đường. May mắn là hôm nay không có tuyết rơi, đường đi cũng dễ dàng hơn.

Hai người đi hơn nửa canh giờ mới đến thôn Chân gia. Trên đường, họ gặp một nam tử đang đánh xe bò.

"A, ngươi là con út của Đại Vĩ phải không? Đang về nhà mẹ đẻ à?"

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua người nam tử, không quen biết lắm, nhưng vẫn cười đáp: "Phải."

"Ngươi chắc không nhớ ra ta, ngươi gả đi đã lâu không về mà. Ta là Bát thúc của ngươi, còn nhớ Tiểu Lệ không? Ngày xưa ngươi hay chơi cùng nó lắm."

Thôn Chân gia toàn họ Chân, cả thôn đều là bà con xa gần, mọi người thường gọi nhau là thất thúc, bát thúc, tam thúc,...

Chân Nguyệt nghĩ thầm: Ta làm sao mà nhớ nổi Tiểu Lệ nào?

Nàng cười nhẹ, giữ phép lịch sự: "Ha ha."

"Lên xe đi, hôm nay trời lạnh, ta cho ngươi đi nhờ về nhà."

Chân bát thúc có vẻ là người nhiệt tình. Chân Nguyệt và Kiều Triều cùng lên xe. Suốt quãng đường, bát thúc cứ trò chuyện rôm rả, hai vợ chồng bọn họ nghe được không ít chuyện thú vị trong thôn.

"Đúng rồi, lần trước mẹ ngươi về còn bảo là lần này mùng hai ngươi về nhà mẹ đẻ mang theo thứ tốt, là cái gì vậy? Bát thúc cũng muốn coi thử," chân bát thúc hỏi.

Chân Nguyệt đáp: "Không có gì đâu, chỉ là ít rau củ, gạo và mì thôi."

Chân Bát thúc gật gù: "Lương thực là quý rồi, có lương thực thì quan trọng lắm." Nhưng trong lòng lại nghĩ, không có gì đặc biệt lắm.

Chẳng bao lâu, xe đến trước nhà mẹ đẻ Chân Nguyệt."Đến rồi," Chân Bát thúc nói.

Chân Nguyệt và Kiều Triều xuống xe, nàng rút ra hai văn tiền đưa cho Bát thúc."Cảm ơn thúc."

"Ôi, làm gì phải trả tiền, ta tiện đường thôi mà."

Chân Nguyệt vẫn kiên quyết đưa: "Phải trả chứ. Cảm ơn Bát thúc."

Thấy nàng không chịu lấy lại, Chân Bát thúc đành nhận lấy, thầm nghĩ: Tiểu Nguyệt nhà Đại Vĩ bây giờ thay đổi nhiều quá.

Chân Nguyệt gõ cửa, cốc cốc cốc.

Không bao lâu, Chân Dương thị ra mở cửa. Thấy Chân Nguyệt, bà ta nở nụ cười rạng rỡ: "Ôi trời, cuối cùng cũng tới rồi! Ta cứ ngóng xem các con đến lúc nào."

"Để nương xách giúp cho." Nhìn thấy Chân Nguyệt cõng gùi lớn, Chân Dương thị mắt sáng lên, vội bước tới đỡ lấy.

Cái gùi làm từ rơm rạ, nhìn bên ngoài không rõ bên trong là gì, nhưng nhớ đến những lời Chân Nguyệt nói trước đó, bà ta chắc mẩm bên trong chắc chắn có thứ tốt.
 
Chương 174


Vào nhà, Chân Nguyệt thấy đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca của mình đều ở đó, cùng với mấy tẩu tử. Tứ ca chưa cưới tức phụ nhưng cũng sắp rồi. Trong nhà còn có mấy đứa trẻ, nhìn cả phòng người đông đúc, Chân Nguyệt cảm thấy hơi choáng. Kiều Triều còn bối rối hơn khi thấy các đại nam nhân trông na ná nhau, không phân biệt được ai là ai.

Chân Nguyệt cũng chẳng rõ, nàng chỉ cười rồi chào chung: "Các ca ca ăn tết vui vẻ, các tẩu tử ăn tết cát tường."

Một trong các ca ca của nàng cười lớn: "Tiểu muội đến rồi, mau vào ngồi. Này, các con, mau chúc cô cô và dượng ăn tết cát tường đi."

Bảy tám đứa trẻ nhỏ răm rắp chạy tới trước Chân Nguyệt và Kiều Triều, đồng thanh nói: "Cô cô, dượng ăn tết cát tường!"

Chân Nguyệt: "... Cát tường, cát tường." Nàng liền móc ra vài bao lì xì, mỗi đứa trẻ được hai cái, một từ nàng và một từ Kiều Triều.

Mỗi bao lì xì một văn tiền, vừa mới phát ra đã mất hơn mười mấy văn, nhiều đứa trẻ như vậy, quả thật là đáng sợ!

Khi đám trẻ con tản đi, từ phòng bên cạnh, một người đàn ông trung niên bước ra. Nhìn thấy Chân Nguyệt và Kiều Triều, ông hỏi: "Đã về rồi?"

"Vâng, cha," Chân Nguyệt đáp. Người này chính là cha ruột của nguyên thân, tuy chưa tới 50 tuổi nhưng trông như đã 70. Có lẽ do trước kia phải gánh vác gia đình đông con, nên ông ấy trông già dặn hơn tuổi thật.

"Ngồi đi."

Chân Nguyệt và Kiều Triều ngồi xuống một bên. Các ca ca và tẩu tử của Chân Nguyệt đã nghe từ Chân Dương thị rằng Kiều gia dường như đang kiếm được khá nhiều tiền, nên thái độ của họ đối với hai người tốt hơn nhiều so với trước đây khi nguyên thân của Chân Nguyệt trở về.

"Đây là Tiểu A Sơ phải không? Thật đáng yêu quá. Đã có tên chưa? Để mợ bế một cái nào," đại tẩu của Chân Nguyệt, Chân Lâm thị, nhìn về phía đứa trẻ trong tay Kiều Triều.

Chân Nguyệt đáp: "Quân Lân, tên là Chân Quân Lân." Nàng bảo Kiều Triều đưa con qua cho đại tẩu bế.

"Ai chà, tên nghe hay quá," mọi người xung quanh đều khen ngợi.

"Tiểu muội à, nghe nói nhà muội kiếm được nhiều tiền lắm, làm gì mà giàu thế?" Nhị tẩu của Chân Nguyệt, Chân Tạ thị, hỏi với ánh mắt tò mò nhìn cả hai.

Nghe vậy, những người khác trong phòng cũng đổ dồn ánh mắt về phía họ, chờ đợi câu trả lời từ Chân Nguyệt và Kiều Triều, muốn biết họ đã làm gì để kiếm được nhiều tiền như vậy.

Chân Nguyệt lắc tay cười: "Làm gì có chuyện kiếm được nhiều tiền đâu, đều là người ta đồn thổi thôi. Nhà chúng ta vẫn còn nợ rất nhiều người."

Chân Tạ thị phản bác: "Nhưng nương nói nhà muội đã mua cả xe lừa rồi mà." Hơn nữa, Chân Tạ thị nhìn thấy quần áo trên người Chân Nguyệt và Kiều Triều đều mới, đẹp hơn so với trước.

Đặc biệt, Tiểu A Sơ được nuôi dưỡng béo khỏe, trên người mặc bộ áo thêu đầu hổ màu đỏ xanh vô cùng tinh xảo, trông còn tốt hơn bất cứ thứ gì mà gia đình họ đang mặc.

Cảm thấy ghen tị, Chân Tạ thị không kìm được mà sờ tới sờ lui bộ áo trên người Tiểu A Sơ. Chất liệu vải thật sự rất tốt, nàng ta thầm nghĩ nếu nhi tử nhà mình mà được mặc bộ này thì tốt biết bao!

Chân Nguyệt nói: "Đều là vay tiền mua. Trước đây, chúng ta chỉ trồng rau bán mà thôi."

"Bán rau ư? Có ai mua không?" Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ, vì trong thôn, nhà nào cũng trồng rau cả.

Chân Nguyệt giải thích: "Chúng ta đem rau đến huyện thành bán, nửa đêm đã phải dậy chuẩn bị rồi lên đường, chỉ kiếm được chút tiền công mệt nhọc thôi."

"Đi xa vậy sao?" Đại ca của Chân Nguyệt, Chân Công, cất lời.

Chân Nguyệt bỗng nhiên tỏ vẻ đáng thương, nhìn về phía Chân Công: "Đúng vậy, để kiếm tiền, không còn cách nào khác. Đại ca, trong nhà có chút tiền dư nào không? Có thể cho tiểu muội vay một ít để trả nợ không?"
 
Chương 175


Chân Công còn chưa kịp trả lời, thì đại tẩu của Chân Nguyệt là Chân Lâm thị đã lập tức lên tiếng: "Nhà làm gì có tiền, muội cũng thấy rồi, bao nhiêu người phải ăn cơm. Tiểu A Sơ của muội ăn mặc đẹp như vậy, muội nhìn nhi tử nhà ta mà xem, áo quần vá chằng vá đụp."

"Tiểu muội à, lần này về có mang vải dệt không? Quần áo của cháu ngoại cũng không có mà mặc."

Chân Nguyệt đáp: "Vải dệt đắt lắm, nhà muội làm gì có tiền mà mua. Cũng là vay mượn mà ra, nếu đại tẩu cần thì cũng vay tiền hoặc đem lương thực đi cầm. Nhà muội cũng phải đem lương thực cầm đi."

"Cái gì? Nhà các con đem lương thực đi cầm?" Từ nãy giờ im lặng, Chân Đại Vĩ, cha của Chân Nguyệt, nổi giận quay sang nhìn nàng và Kiều Triều: "Kiều Đại Sơn cũng đồng ý cho các con làm thế sao?"

Chân Nguyệt xoa xoa khóe mắt: "Không còn cách nào khác, nhà thiếu nhiều tiền quá."

Chân Lâm thị nói tiếp: "Nhưng nhìn hài người ăn mặc tử tế thế kia cơ mà."

Chân Nguyệt đáp: "Đều là giả vờ cả thôi, chẳng qua là để người ngoài không coi thường."

Chân Đại Vĩ chỉ tay vào Chân Nguyệt, giận dữ nói: "Các con thật là... thật là ngu xuẩn! Lương thực quan trọng như thế mà các con không biết sao? Kiều Đại Sơn và nương của con cũng không biết à? Nghe nói phía nam đang có nạn đói, lương thực có thể sẽ tăng giá. Thế mà các con lại dám đem lương thực đi bán! Bán bao nhiêu?"

Chân Nguyệt trả lời: "Cũng không nhiều lắm, chỉ hơn nửa số lương thực thôi. Nhà còn đủ ăn qua mùa đông này."

Chân Đại Vĩ hít một hơi dài, giận dữ nói: "Thật là ngu ngốc!" Ông đứng dậy đi ra ngoài: "Ta không lo được các con, sau này đói thì đừng có đến đây!"

Chân Nguyệt thầm nghĩ: Phụ thân này thật ra cũng khá khôn ngoan, biết rõ tầm quan trọng của lương thực. Nhưng dường như ông cũng không thương yêu mình, bằng không sao lại nói những lời như "sau này đói thì đừng tới đây"?

Trong khi đó, Chân Dương thị đem những đồ mà Chân Nguyệt mang tới vào bếp, lập tức kiểm tra xem có gì. Cuối cùng, bà ta chỉ thấy vài củ cải, rau xanh, một khúc thịt khô, một cân gạo và mì, thêm một túi đậu phộng hạt dưa.

"Thứ tốt đâu?" Bà ta cảm thấy bị lừa, nhưng không nhận ra rằng những thứ này cũng có giá trị đến hơn hai mươi văn tiền.

Nổi giận đùng đùng, Chân Dương thị bước vào phòng khách, lớn tiếng gọi: "Chân Nguyệt, lại đây!" Gọi cả họ lẫn tên, đủ thấy bà ta tức giận đến mức nào.

Chân Nguyệt vừa nghe liền biết Chân Dương thị đã kiểm tra sọt và không hài lòng với đồ nàng mang đến. Khi Chân Nguyệt đứng dậy, Kiều Triều cũng muốn đi theo,"Có cần ta đi cùng không?"

Chân Nguyệt vỗ nhẹ vai hắn,"Không cần, huynh ở đây trông con đi." Nàng lo mấy bà tẩu cứ nhìn chằm chằm vào quần áo của nhi tử, sợ rằng đi ra rồi quay lại thì quần áo của con bị lấy mất.

Kiều Triều lại ngồi xuống, Chân Nguyệt đi theo Chân Dương thị vào bếp. Chân Dương thị ném một bó rau xanh về phía nàng, nói lớn: "Ngươi xem ngươi mang cái gì về! Trả lại cho ta hai mươi văn tiền."

Chân Nguyệt giữ vẻ mặt vô tội: "Nương nói gì vậy? Tiền nào? Tiền đó con đã dùng mua đồ mang về hết rồi mà."

Chân Dương thị cắt ngang,"Ngươi xem ngươi mang về toàn đồ gì?"

Chân Nguyệt đáp: "Mấy thứ này đắt lắm đó nương! Nương có biết củ cải mùa đông giá bao nhiêu một cân không? Rau xanh thì sao? Rau xanh tươi mùa đông rất quý, còn thịt kia nữa. Mỗi thứ này đều đáng hơn hai mươi văn tiền đó."

Chân Dương thị trợn tròn mắt: "Hai mươi văn tiền? Ngươi tưởng nhà này không có củ cải sao? Ngươi mang về củ cải dát vàng chắc?"

Chân Nguyệt gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng rồi, củ cải này đúng là củ cải dát vàng. Nương ăn thử đi, rồi sẽ biết ngay."
 
Chương 176


Chân Dương thị tức giận, nghĩ rằng Chân Nguyệt đang đùa giỡn bà ta, liền lao tới định đánh nàng.

Chân Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, nói: "Nương chưa ăn thử thì sao biết không ngon? Nương lúc nào cũng nóng vội như vậy thì làm sao kiếm được tiền. Nếu nương không còn gì nói nữa, con xin phép ra ngoài."

Chân Dương thị quát lớn: "Đứng lại! Trả lại ta hai mươi văn tiền!"

Chân Nguyệt lục trong túi, nhưng hai túi đều trống rỗng. Nàng bình thản nói: "Con làm gì còn tiền. Tiền đó đã nói là dành cho cháu ngoại của nương mà. Còn nữa, những gì con mang về đều là thứ tốt. Nương không biết quý đồ thì thôi, còn đòi tiền con sao? Làm gì có nhà nào lại có nương đi đòi tiền nữ nhi đã gả đi chứ? Lúc trước không phải nương nói nữ nhi đã gả đi rồi là như bát nước đổ đi, không còn quan hệ gì với nhà nữa sao?"

"Nếu nương đòi tiền, vậy trả lại con mấy món trong sọt đi. Con và Kiều Triều sẽ không trách gì. Ra ngoài mà có ai hỏi, con sẽ nói nương không cho chúng con về nhà mẹ đẻ vì chưa trả tiền, còn bắt chúng con đập nồi bán sắt để chuẩn bị quà cáp."

Chân Nguyệt nói xong liền chuẩn bị quay người đi gọi Kiều Triều cùng nhau về.

Chân Dương thị thấy Chân Nguyệt bước ra ngoài vội vã gọi: "Này! Ngươi quay lại đây!"

Chân Nguyệt bước thẳng ra ngoài, làm bộ chịu nỗi ấm ức, nói: "Kiều Đại, chúng ta về thôi. Người nhà đều chê chúng ta, ngay cả đồ ăn ta mang cũng không ai thèm. Thôi, lần sau không cần về nữa."

"Kiều Đại, ôm hài tử lên, chúng ta về nhà."

Kiều Triều nhanh chóng ôm Tiểu A Sơ từ tay Chân Lâm thị, chuẩn bị cùng Chân Nguyệt rời đi.

Chân Lâm thị hoảng hốt đứng dậy kéo tay Chân Nguyệt lại: "Ai, ai, đừng vội! Đâu có ai chê trách gì muội, chắc muội hiểu lầm nương rồi. Nương không có ý đó đâu."

Chân Dương thị cũng bước tới giải thích: "Ta chỉ nói là đồ mang về không đáng giá hai mươi văn tiền, chứ có nói gì đâu."

Chân Nguyệt vẫn bày tỏ vẻ mặt đau khổ: "Đây không phải là ghét bỏ thì là gì? Rốt cuộc là tiền quan trọng hay nữ nhi quan trọng? Thôi, không cần nói nữa. Ta đã gả đi rồi, không cần về nhà mẹ đẻ nữa. Đi thôi, Kiều Đại."

Chân Lâm thị vội kéo tay Chân Nguyệt, rồi liếc mắt ra hiệu cho Chân Dương thị,"Không đâu, tiểu muội về nhà mẹ đẻ, ai mà không vui chứ? Phải không, mọi người?"

Đại ca Chân Nguyệt, Chân Công lên tiếng hòa giải: "Miệng nương tuy cứng nhưng lòng mềm, bà là lo cho muội thôi."

Chân Nguyệt ngờ vực: "Thật vậy sao? Nhưng nương vừa đòi ta hai mươi văn tiền."

Chân Công kéo nhẹ tay Chân Dương thị,"Nương, nương nói không phải ý đó mà."

Nhìn sắc mặt nhi tử, Chân Dương thị buộc phải xuống nước,"Được rồi, ta đâu có đòi con tiền, chỉ là nói chơi thôi. Đưa cái sọt đây ta xem lại."

Chân Lâm thị đi tới gần sọt đồ, hỏi: "Tiểu muội mang gì về vậy?"

Chân Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Chỉ là ít rau củ và thịt khô trong nhà."

Chân Lâm thị hơi biến sắc. Trước đó, nương nàng ta nói rằng Chân Nguyệt sẽ mang về thứ tốt, sao bây giờ chỉ là mấy thứ rau củ thế này? Nhưng nàng ta nhanh chóng nở nụ cười trở lại,"Không sao, không sao. Nhà đang thiếu đồ ăn. Đúng lúc cần chuẩn bị cơm trưa, vậy dùng củ cải của tiểu muội mà hầm."

Chân Nguyệt cũng cười theo,"Tẩu tử thật chu đáo, để ta cùng vào bếp phụ giúp."

Nói rồi, nàng ra hiệu cho Kiều Triều ngồi lại, rồi cùng các tẩu tử vào bếp. Dù không nấu ăn, nhưng nàng ở cạnh giúp vặt vãnh cho phải phép.

Kiều Triều bế Tiểu A Sơ ngồi lại trong phòng. Chân Công quay sang hỏi hắn: "Nghe nói nhà đệ mua lừa, sao hôm nay không cưỡi xe lừa tới?"

Kiều Triều giải thích: "Nhị đệ muội ở nhà mẹ đẻ xa, nên xe lừa để họ dùng."

Chân Công gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Muội phu này, nói thật đi, nhà các người kiếm tiền bằng cách nào mà dư dả thế?"
 
Chương 177


Kiều Triều với vẻ mặt thật thà đáp: "Chỉ là bán chút rau củ thôi. A Nguyệt bắt ta dậy từ nửa đêm đi huyện thành bán đồ ăn. Gần như mỗi ngày ta đều phải rời nhà từ lúc trời chưa sáng, tới chiều mới về, kiếm chút tiền công cực khổ."

Chân Công nhíu mày nghi ngờ,"Thật sự chỉ là bán đồ ăn sao?"

Kiều Triều gãi đầu,"Nếu không phải vậy, ta còn biết làm gì để kiếm tiền? Đại ca có cách gì kiếm tiền giỏi hơn sao?"

Chân Công tiếp tục hỏi: "Vậy bán kiểu gì mà có thu nhập khá vậy?"

Kiều Triều đáp: "Ta đem rau củ tới huyện thành, rồi đứng trên phố rao bán. Cứ như vậy mà kiếm được thôi." Thật ra, hắn chỉ bán trên phố một lần duy nhất, nhưng cũng không phải hoàn toàn là nói dối.

Chân Công nghe vậy hỏi lại: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, cứ vậy thôi. Huyện thành đông đúc, người mua cũng nhiều."

Nhị ca Chân Nguyệt là Chân Cốc, ngồi bên cạnh xen vào: "Đại ca, huynh nói chúng ta có nên thử bán đồ ăn như vậy không?"

Chân Công đẩy nhẹ Chân Cốc một cái bằng đầu gối, rồi quay sang Kiều Triều nói: "Muội phu à, chúng ta cũng không muốn tranh giành sinh ý của đệ nhưng mỗi nhà đều tự dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền, đúng không?"

Kiều Triều vô tư chớp mắt: "A, không sao đâu." Hắn nghĩ thầm: Có trồng được rau như Chân Nguyệt mới bán được chứ rau thường thì ai thèm mua.

Trong bếp, tam tẩu Chân Nguyệt đang xử lý củ cải, ngạc nhiên nói: "Tiểu muội, sao củ cải nhà muội trồng lại lớn thế?"

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Ha ha, nếu không thì sao bán được ra ngoài?"

Chân Lâm thị nghi ngờ hỏi: "Nhà muội thực sự chỉ bán đồ ăn thôi sao?"

Chân Nguyệt giải thích: "Đại tẩu, đúng vậy mà. Bán đồ ăn vất vả lắm, phải dậy từ sáng sớm, đi ra ngoài lúc trời còn tối."

Chân Lâm thị: "Thế thì vất vả thật, nhưng kiếm được chút tiền là tốt rồi."

Chân Nguyệt thở dài: "Kiếm được chút tiền nhưng trong nhà vẫn còn thiếu nợ nhiều lắm, lương thực chỉ vừa đủ ăn. Nên lần này chỉ mang có một cân gạo và mì, mong các tẩu lượng thứ."

Chân Lâm thị cố nở một nụ cười gượng gạo: "Không sao, không sao." Trong lòng thầm nghĩ: Lại còn đến đây kể khổ, chắc sắp vay tiền hoặc đòi thêm gạo đây.

Nhìn qua, Chân Lâm thị thầm đánh giá: Củ cải thì to thật, rau xanh cũng tươi, nhưng chỉ có một khúc thịt khô, một chút gạo và mì. Ta về nhà mẹ đẻ ít nhất cũng mang hai cân gạo, sao tiểu muội mang ít thế? Đúng là keo kiệt.

Bữa cơm nhanh chóng được chuẩn bị xong. Trong phòng ngoài kia, Kiều Triều nghe thấy mùi thơm lan tỏa, liền có người gọi: "Mùi thơm quá! Chắc là cơm đã xong rồi. Muội phu, chúng ta vào ăn thôi."

"Được."

Khi bước vào phòng bếp, trên bàn bày biện các món ăn: một nồi củ cải hầm, một đĩa rau xanh xào, hai đĩa dưa muối xào, một đĩa bánh bột ngô khô khốc, một nồi canh trứng loãng, và một chén tương lỏng lẻo, không có lấy chút đồ mặn nào... Chén đũa nhìn bẩn bẩn, khiến Kiều Triều thoáng rùng mình, không còn chút cảm giác thèm ăn.

Đã lâu rồi Kiều Triều mới thấy một bữa ăn tệ như vậy, làm hắn cũng không còn đói lắm.

Chân Khâu, tứ ca của Chân Nguyệt, vừa ngồi xuống vừa nói: "Nhiều món thế này là nhờ có tiểu muội đến, bình thường nào có nhiều thức ăn thế."

Chân Nguyệt và Kiều Triều:... Mười mấy người ăn chỉ có chừng này món, mà thịt họ mang tới lại chẳng thấy đâu?

Mọi người mỗi người một chén cháo loãng. Chân Đại Vĩ là người đầu tiên động đũa, sau đó những người khác mới dám theo."Củ cải này ăn ngon thật! Nương, hôm nay làm ngon hơn hẳn mọi khi," Chân Khâu khen.

Chân Dương thị ngạc nhiên: "Ta vẫn nấu giống mọi lần mà?" Bà ta nếm thử một miếng củ cải, nhận ra nó khác hẳn mọi khi. Những người khác cũng đồng tình, củ cải này là do Chân Nguyệt mang về, nấu hầm hai lần nên ngon hơn bình thường.
 
Chương 178


Không chỉ có củ cải, rau xanh mà Chân Nguyệt mang tới cũng ngon hơn hẳn so với rau thường ngày họ ăn, rất giòn ngọt, tươi mát.

Chân Nguyệt ngồi bên cạnh, bình thản nói: "Đây là củ cải nhà muội trồng mang đến."

Chân Lâm thị tò mò hỏi: "Tiểu muội, nhà muội bán loại củ cải và rau xanh này sao?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

Chân Lâm thị mỉm cười: "Làm sao mà trồng được loại rau củ lớn như thế? Với lại, muội bán bao nhiêu một cân?"

Chân Nguyệt giải thích: "Phải chăm sóc rất tỉ mỉ, cả ngày phải ra xem, còn phải bón phân đúng cách. Đồ bán ra chắc chắn phải được chăm bẵm cẩn thận. Hiện tại, cải thìa bán mấy văn tiền một cân."

Nghe tới đây, ai nấy đều ngạc nhiên: "Vài văn tiền một cân? Quý thế mà cũng bán được sao?"

Chân Nguyệt cười nhạt: "Nếu không bán được thì mang về nhà ăn thôi. Đồ nhà ta đều tươi ngon, trời lạnh thế này mà có rau tươi đâu phải dễ."

Quả thật, vào mùa đông, rau tươi hiếm có, bán giá cao cũng không phải chuyện lạ, nhưng mọi người vẫn tò mò...

Chân Khâu tiếp tục hỏi: "Muội tử, làm sao muội trồng được rau ngon thế vào mùa đông?"

Chân Nguyệt giải thích: "Phải chăm sóc kỹ, trời lạnh quá thì phải mang vào nhà ủ, đôi khi còn phải dùng củi lửa để sưởi ấm. Nhờ vậy mới trồng được một ít."

Chân Lâm thị cảm thán: "Vậy à? Chắc nhà chúng ta cũng phải học cách của muội."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ."

Trong bữa ăn, Chân Nguyệt chỉ ăn củ cải và rau xanh, còn lại nàng không động vào. Gia đình kia thấy rau ngon, từng người một nhanh chóng càn quét sạch sẽ, ngay cả nước canh cũng không để lại. Sau đó, ngay cả dưa muối và canh trứng gà cũng bị ăn hết sạch.

Dù Chân Nguyệt chưa thực sự no, nhưng nàng cũng không có cách nào khác. Sau khi cho Tiểu A Sơ bú, Chân Nguyệt và Kiều Triều quyết định xin phép ra về.

Chân Lâm thị mỉm cười nói: "Ở lại thêm một lúc nữa đi, chúng ta tâm sự."

Chân Nguyệt đáp: "Không cần đâu, cũng muộn rồi, chúng ta phải về thôi."

"Vậy thì được, các ngươi về cẩn thận nhé."

"Vâng." Chân Dương thị đưa cho Chân Nguyệt cái sọt. Cảm giác nhẹ hẳn so với lúc đến, Chân Nguyệt tò mò không biết nương đã cho gì vào bên trong.

Đang chuẩn bị rời đi, Chân Nguyệt dừng bước, nhìn sang Kiều Triều: "À đúng rồi, Tiểu A Sơ còn chưa chúc tết cậu mợ đâu. Mau, bảo Tiểu A Sơ chúc tết đi."

Cả hai người họ đã bỏ ra mười mấy hồng bao, mà chưa nhận lại được cái nào. Chân Dương thị và Chân Đại Vĩ vẫn chưa tỏ ý gì.

Kiều Triều ôm Tiểu A Sơ đi từng người chúc tết: "Chúc đại cữu cữu năm mới cát tường."

"Chúc mợ cả năm mới bình an."

Mọi người đều cười gượng gạo, cuối cùng cũng phải lấy lì xì ra đưa cho Tiểu A Sơ. Chân Nguyệt nhìn về phía Chân Dương thị,"Nương, cha, hai người không cho nữ nhi và con rể hồng bao sao?"

Chân Dương thị vốn định nổi nóng, nhưng Chân Nguyệt nhanh nhẹn nói tiếp: "Thôi, dù sao con cũng là nữ nhi đã gả đi, chẳng cần đâu. Lúc sau gặp người ta con sẽ nói là..."

Chân Dương thị thở dài: "Thôi được, chờ một chút." Bà ta nhanh chóng vào phòng lấy ra hai cái hồng bao, một từ bà ta và một từ Chân Đại Vĩ.

Chân Nguyệt vội vàng nhận lấy, cất nhanh vào ngực: "Cảm ơn cha Nương, chúc hai người năm mới bình an."

Chân Dương thị lườm nhẹ,"Thôi, không còn sớm nữa, mau về đi." Bà ta kéo Chân Nguyệt ra tận ngoài cửa, còn giục Kiều Triều: "Con rể, nhanh lên."

Rồi bà quay sang Chân Nguyệt nói: "Con đừng trách nương, trong nhà nhiều người phải nuôi, chẳng còn bao nhiêu tiền. Con phải nhớ kiếm tiền giúp gia đình, sau này còn có người chống lưng cho con"

Chân Nguyệt đáp lời cho qua: "Vâng vâng, chúng con về đây."
 
Chương 179


Sau khi Chân Nguyệt và Kiều Triều rời đi, Chân gia bắt đầu bàn bạc làm sao để trồng rau bán.

Rời khỏi Chân gia, Chân Nguyệt lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng, nàng thở dài một tiếng: "Thật mệt mỏi, sau này nếu không cần, ta sẽ không về nữa. Diễn suốt thế này thật quá vất vả."

Kiều Triều nhìn nàng một cái, lúc ở Chân gia, hắn cũng phải đóng kịch theo nàng, cảm giác cũng chẳng thoải mái hơn gì: "Được."

Chân Nguyệt liếc nhìn Kiều Triều, đặt sọt xuống: "Để ta bế con, huynh cõng sọt."

Hai người thay đổi nhiệm vụ, rồi cùng nhau đi về thôn Đại Nam. Đường đi không dễ, Kiều Triều thỉnh thoảng phải đỡ Chân Nguyệt. Nhìn trượng phu có sẵn này, nàng thầm nghĩ người này cũng được, biết nghe lời, còn làm việc và kiếm tiền nữa.

Nếu nàng thực sự cứ sống ở đây mãi, có lẽ như thế cũng đủ qua ngày.

Khi họ về đến nhà, Tiền thị và Kiều Nhị vẫn chưa trở lại. Kiều Trần thị nhìn thấy bọn họ về sớm cũng khá ngạc nhiên: "Sao về sớm thế?"

Chân Nguyệt nói: "Vâng, hôm nay trời tối sớm, nên về sớm một chút. Có gì ăn không? Con đói quá."

Kiều Trần thị đáp: "Ta đi nấu mì cho các con."

Chẳng bao lâu sau, mì đã được nấu xong. Chân Nguyệt và Kiều Triều ngồi ăn, món mì rất đơn giản, có thêm rau xanh và mỗi người một quả trứng gà. Bên cạnh còn có một đĩa dưa muối.

Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ, nhìn phu thê bọn họ ăn ngấu nghiến như thể ở nhà mẹ đẻ không được ăn uống đầy đủ. Bà nghĩ thầm, chẳng lẽ Chân Dương thị lại không cho họ ăn cơm? Không thể nào, làm thế thì bị người ta đàm tiếu ngay.

Sau khi ăn no, Chân Nguyệt mới cảm thấy như sống lại. Đường về lạnh cắt da cắt thịt, lại còn đi bộ một đoạn dài. Giữa đường, Kiều Triều phải ôm nàng để giúp nàng giữ ấm.

Ăn xong, hai người đi ngồi sưởi ấm. Kiều Trần thị còn nướng thêm một ít đậu phộng để ăn.

Chân Nguyệt chợt hỏi: "À đúng rồi, cái sọt mà chúng con mang về có gì bên trong không?"

Kiều Trần thị đáp: "Ta chưa xem nữa."

Chân Nguyệt nói: "Để ta xem."

Tuy không mong đợi gì nhiều, nhưng khi mở ra, Chân Nguyệt vẫn thấy hơi chán nản. Một cân gạo và mì được trả lại, còn lại chỉ có chút rau dại, hai củ dưa muối, và... hai văn tiền. Không ngạc nhiên gì khi cái sọt nhẹ bẫng thế.

Nhìn dưa muối, Chân Nguyệt nhớ lại món này lúc trưa ăn thử, suýt nữa đã nhổ ra vì quá mặn. Trước đây, Kiều gia cũng từng làm dưa muối rất mặn, nhưng từ khi Chân Nguyệt chỉ đạo, và dùng rau tự trồng, dưa muối mới ngon hơn hẳn.

Mớ dưa muối mang về này chắc chỉ có thể dùng để cho gà hay heo ăn. Nhưng nghĩ lại, nhà hiện giờ không có gà hay heo, có lẽ sau này phải mua thêm vài con heo con và gà con nuôi.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng động, Tiền thị và Kiều Nhị đã trở về, trông họ có vẻ khá chật vật.

Kiều Trần thị bước ra đón: "Đã về rồi sao? Đi đường có ổn không?"

Tiền thị từ trên xe lừa nhảy xuống, xua tay mệt mỏi: "Không ổn lắm, con đi uống miếng nước cái đã."

Kiều Trần thị nói: "Trong nồi có nước ấm đấy."

Kiều Nhị dắt xe lừa vào chỗ, bế Tiểu Niên xuống: "Nương, có gì ăn không?"

Chân Nguyệt bước tới đón Tiểu A Sơ, còn Kiều Trần thị đi vào bếp: "Ta nấu mì cho các con, sao ai về cũng bảo không ăn cơm rồi?"

Tiền thị uống nước xong, dần lấy lại sức: "Thật sự là chúng con không ăn cơm."

Kiều Nhị cũng vào uống nước, rồi cho Tiểu Niên uống chút nước."Suýt nữa thì mất cả xe lừa."

Tiền thị ngồi bên cạnh nhóm lửa, vừa làm vừa kể lại chuyện hôm nay về nhà mẹ đẻ: "Hôm nay khi chúng con vừa về đến nơi, mấy tỷ muội với các anh rể cũng vừa về. Ngay từ đầu, ai cũng hỏi nhà Kiều gia có kiếm được lời không".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top