Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 300


Lâm Trạch Vũ này biết chữ, lúc còn nhỏ đã từng làm thư đồng cho công tử của nhà chủ nhân. Sau đó trong nhà xảy ra chuyện chọc giận nhà chủ, lớn nhỏ một nhà đều bị đem bán, đương nhiên cậu ta cũng bị bán tới nơi xa như vậy.

Lúc trước nói là buôn bán giấy Tuyên Thành cũng không coi là nói láo, nhà của cậu ta quả thực có mở phường sản xuất nhỏ. Là lúc cha của cậu ta còn làm người đứng đầu lén lấy tiền của nhà chủ để mở phường sản xuất cá nhân. Cách làm giấy Tuyên Thành đó là cha cậu ta học được từ tiệm lớn của nhà chủ, số tiền kiếm được cũng miễn cưỡng sống tạm qua ngày.

Đương nhiên, Lâm Trạch Vũ không nói cho người nhà họ Chu biết những chuyện bên trong này. Cậu ta ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc, nhưng có thể cảm nhận được thái độ của lão thái thái người chủ tử mới này đối với cậu ta có hơi bài xích. Tuy là không biết ra sao, nhưng tốt nhất cậu ta đừng lượn lờ trước mặt của Dư thị. Có việc gì thì tới làm việc, không có việc thì núp ở trong nhà không thò mặt ra. Cũng may người nhà này không hà khắc, cũng không làm khó cậu ta.

Diệp Gia không biết Dư thị có vướng mắc gì với Xa thứ sử này, nhưng cũng rất hiểu ý nhau, không hỏi kỹ.

Sau khi đưa người về nhà, nàng liền đi tới tiệm.

Lúc quay trở về tiệm thì kịp lúc giờ cao điểm buôn bán, một mình Diệp ngũ muội không thể trở tay kịp được. Đúng lúc nàng tới để phụ một tay, bên này bán thịt đầu heo còn lại chưa tới một nửa, hai nồi lớn ruột già đều đã bán sạch rồi.

Hôm nay Ngũ muội thực sự rất vui, một là buôn bán được, thu tiền mà mỏi cả tay khiến nàng ấy cảm thấy rất vui, hai là tỷ tỷ cho nàng ấy sức mạnh trước mọi người, kêu nàng ấy không cần lo lắng sẽ bị gả bừa cho ai. Diệp ngũ muội vừa lau chùi cái thớt gỗ vừa vui vẻ hát khẽ. Diệp Gia bất lực nhìn nàng ấy mấy lần, nàng ấy cũng không nhịn được mà bật cười. Hôm nay thứ gì cũng bán rất được, chưa tới giờ thân mà đã bán hết sạch cả rồi.

Đã bán hết rồi thì đóng cửa, dù sao cũng phải về chuẩn bị cho đồ ngày mai. Ở phía ông Tôn cũng đã mua đầu heo và thịt ngũ hoa về rồi, và cũng xách vê mấy thùng ruột già nữa.

Bọn họ vừa chuẩn bị đóng tiệm, thì ở ngoài cửa lại có mấy người khách quen tới. Vừa nhìn thấy ông Tôn chuẩn bị treo biển đóng cửa, vô cùng tiếc nuối: "Hôm nay tại sao bán hết sớm vậy? Vốn dĩ muốn tới sớm hơn, nhưng lại có việc nên bị chậm trễ. Đều bán hết rồi sao?"

Diệp Gia mỉm cười: "Bán hết rồi, muốn ăn thì chắc phải đợi ngày mai rồi."

Mấy người không mua được cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ở trấn này người thích ăn thịt heo cũng đâu có nhiều như vậy. Rõ ràng ngày nào cũng bán tới giờ thân mới hết, sao hôm nay lại giành giật như vậy. Sau đó mới nghe ngóng được hôm nay tướng công của bà chủ tiệm tới, là sĩ quan của khu đóng quân. Rất nhiều người không biết là nịnh bợ hay là thế nào, đều đến lo cho chuyện buôn bán của tiệm này. Cứ như vậy một người hai người, một chút đồ đó đều đã bị ban sach.

"Bà chủ có tướng công hả?" Mấy nam nhân nhìn thấy Diệp Gia xinh đẹp như vậy mà lại chưa từng nhìn thấy nam nhân ở bên cạnh nàng, còn tưởng nàng là quả nữ nhân chứ. Ai ngờ là thật sự có nam nhân,Thật sự là sĩ quan ở khu đóng quân sao?"

"Còn không phải sao? Ngoại hình phải nói là rất tuấn tú!" Có người có mặt ở hiện trường nói: "Đứng cùng bà chủ giống như hai thần tiên vậy đó!"

Mấy nam nhân trong lòng có chút tư tưởng đều chặc lưỡi, lẩm bẩm hai câu rồi không dám nói gì.

Diệp Gia cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, lúc nàng đem đồ về nhà họ Chu, đúng lúc Chu Cảnh Sâm có dẫn mấy người về nhà. Diệp Gia cũng có quen với mấy người đó, chính là mấy người Liễu Nguyên, Tôn Ngọc Sơn lần trước từng tới nhà họ Chu rồi.
 
Chương 301


Còn có một người dị tộc đại hán tên là Ba Trát Đồ, từng tới nhà uống rượu lúc còn ở vương gia trang trấn Lý Bắc. Mấy người ngồi ở cái bàn gỗ trong viện tử, mặt đều có vẻ triu nặng.

Mấy cái ghế gỗ bàn gỗ đó là do Diệp Gia làm, nàng đặc biệt tìm gỗ vê mài, làm theo hình dáng trước đây của cột gỗ. Nhìn có vẻ san sùi, nhưng thực chất lại mang vẻ đẹp nguyên sơ.

Lúc này mấy nam nhân ngồi lại với nhau, trên bàn đặt mấy đĩa thịt chín và rượu.

Diệp Gia ngạc nhiên liếc nhìn qua, lại không có ý tới quấy rây. Kêu ông Tôn xách mấy thứ cần dùng cho ngày mai tới sau chỗ đất trống ở trước mặt cửa bếp, làm mấy cái chậu lớn, rồi lại xách mấy thùng nước tới rửa đồ.

Bàn bạc rất lâu, đương nhiên sẽ ăn tối ở nhà họ Chu rồi.

Diệp Gia thầm nghĩ cũng may trong nhà có rượu có mồi, nếu không thì phải chạy tới chợ sành coi sao. Sau khi rửa sạch ruột già thì nàng cho vào trong cái nồi để đi kho, một kệ bếp khác thì dùng để nấu ăn. Kệ bếp là do trước đây Diệp Gia muốn dùng tới, nên tìm người đặc biệt tới sửa. Bây giờ đã dùng quen rồi, hai cái nồi lớn, bên cạnh còn chôn mấy cái bình treo chứa nước. Không những có đủ nồi để nấu ăn, bây giờ ngay cả đun nước sôi cũng tiện hơn rất nhiều.

Thời tiết dan dần chuyển lạnh, vừa qua tháng mười là đặc biệt rất lạnh, bây giờ đã là thời tiết tốt để ăn lẩu thịt dê rồi. Hôm nay Diệp Gia lười phải nấu nhiều đồ ăn, đúng lúc mấy người đó muốn uống rượu, cứ do dự chi bằng dứt khoát làm một nồi lẩu cho rồi.

Diệp ngũ muội đang vùi đầu làm rau, vừa rửa vừa phải để ý nồi đang nấu: "Tỷ, có phải ở khu đóng quân xảy ra chuyện gì không?”

"Hử?" Diệp Gia ngớ người, đang chuẩn bị làm chén canh gà đưa tới cho Diệp tứ muội. Nàng ấy ở cữ sắp được một tháng rồi, cũng đến lúc có thể ngồi dậy đi lại được rồi. Trải qua một tháng được ăn ngon uống ngon này, người của Diệp tứ muội đã tròn trịa hơn rồi,"Sao vậy hả?"

Diệp ngũ muội lắc đầu, bưng đĩa củ cải trắng đã rửa sạch vào trong bếp: "Mặt của tỷ phu và mấy người đó trông có vẻ khó coi."

Diệp Gia chớp chớp mắt, liếc nhìn một cái. Quả nhiên, sắc mặt đều rất khó coi. Nàng nghĩ là cho dù có chuyện gì thì Chu Cảnh Sâm cũng có thể ứng phó được thôi, đúng lúc nấu xong mỳ rồi liền bưng ra ngoài một tô lớn. Nàng vẫn không nói gì, Diệp ngũ muội chần chừ một lát rồi mở miệng nói: "Tỷ, tỷ có nghe nói gì không? Nghe nói gần đây ở thôn Ngũ Đạo có bốn năm cô nương trẻ bị mất tích, người trên trấn đều nói là bọn bắt cóc lại đến rồi.

"Thôn Ngũ Đạo có cô nương bị mất tích sao?" Thời gian này Diệp Gia bận lên trấn Lý Bắc kéo quan hệ với Trình gia, nghe ngóng khắp nơi vê chưởng sự nhân Trình gia, lại không chú ý đến tin tức trên phố,"Chuyện xảy ra lúc nào vậy?"

"Mấy trấn quanh đây vẫn luôn có tình trạng bắt cóc. Hàng năm các thôn vẫn luôn có mấy cô nương bị mất tích." Diệp ngũ muội đều cho là chuyện thường tình,"Nhưng hình như năm nay bi mất tích nhiêu hơn, thôn Ngũ Đạo bị mất tích bốn năm người, phía dưới thôn Tam Hợp bị mất tích mấy người. Cộng lại hết mấy thôn cũng bị mất tích hai ba chục người. Đa số đều là các cô nương, tiểu nha đầu, cũng có bé trai, nhưng ít.

Diệp ngũ muội nói xong thì nói tiếp thêm một câu: "Vẫn nên nói với đại nương một tiếng, trông coi Nhuy Tả Nhi cẩn thận."

Diệp Gia nghe vậy cảm thấy có hơi kỳ quặc, nhưng thời cổ đại mấy chuyện bắt cóc ở vùng biên quan như thế này quả thực nhiều. Trong thôn con nít nhiêu, chỉ cần không trông coi kỹ là dễ bị bắt cóc. Cộng thêm ở thời cổ đại chuyện mua bán người là hợp pháp, kéo ra trạm mua bán hoặc chợ thì đều là tiền.

"Tỷ hiểu rồi." Diệp Gia gật đầu, rồi đi đưa mỳ qua cho Diệp tứ muội.

A Cửu không nói tiếng nào đã rời đi.
 
Chương 302


Trước khi đi, A Cửu nhét cho Diệp Gia mười lượng bạc. Cả nhà hắn ta ở tại nhà họ Chu, tuy Diệp Gia không mở miệng đòi tiên. Nhưng cả nhà bọn họ ăn uống đều dùng tiền của nhà họ Chu, cho dù mặt A Cửu có dày hơn nữa cũng ngại ăn không uống không. Cộng thêm việc trước đó có cầm tiền của Diệp Gia, hắn ta càng ngại ăn uống miễn phí như vậy nữa. Vì để kêu nhà họ Chu có thể cho vợ con của hắn ta ăn ngon hơn, nên nhét mười lượng bạc vào tay Diệp Gia.

Diệp Gia cũng không khách sáo với hắn ta, hắn ta đưa thì nàng nhận. Huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng, nhận tiền thì người ta mới yên tâm ở lại. Sau đó nàng cũng đem mười lượng bạc này đưa cho Dư thị, ve sau chuyện ban ngày ở nhà nấu canh cho Diệp tứ muội là do Dư thị phụ trách.

Hai đứa trẻ sinh đôi lớn rất nhanh, mới hơn một tháng đã hết đỏ rồi, mà đã trở nên trắng như cục bột. Đứa trẻ mở mắt mới nhận ra khác biệt, trong đó có một đứa có đôi mắt màu xanh biếc giống với A Cửu, một đứa khác có đôi mắt màu đen. Hai đứa bé đều rất đẹp, kiểu như là ai nhìn vào cũng sẽ thương. Ngay cả người không thích trẻ con như Diệp Gia mà ngày nào cũng tới bồng hai đứa trẻ.

Diệp tứ muội đang ăn mỳ, bây giờ cũng không còn sợ Diệp Gia như vậy nữa. Sống chung với nhau, nàng ấy cũng nhìn ra Diệp Gia là người mặt lạnh tim nóng. Tuy vẫn chưa thân thiết lắm, nhưng cuối cùng cũng dám mở miệng nói chuyện: "Tỷ, tháng sau muội có thể ngồi dậy làm việc được rồi. Nếu trong nhà có việc gì cân làm, cứ kêu muội làm."

"Không cần vội, sức khỏe của muội vẫn chưa khỏe hẳn." Diệp Gia sao có thể yêu cầu người ở cữ như nàng ấy làm việc được chứ,"Hơn nữa, muội còn phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ nữa. Đợi muội hết ở cữ đã, tỷ cũng không rảnh để nấu ăn cho muội ăn đâu. Muội phải tự mình nấu. Con còn nhỏ như vậy, ban ngày chỉ riêng việc giặt tã cho tụi nó cũng đã không đủ thời gian rồi. Muội cũng không vội phải làm việc cho tỷ đâu."

Diệp tứ muội bị Diệp Gia nói như vậy thì đỏ cả mặt.

"Được rồi, muội cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Nếu thật sự có việc, để tỷ kêu A Cửu làm là được rồi. Diệp Gia véo má của đứa bé, kêu nàng ấy ăn mì xong thì đặt chén đó, lát nữa kêu Ngũ muội tới lấy. Nói xong liền quay người rời đi.

Diệp gia đã hái hết toàn bộ ớt ở hai miếng đất lớn ở sau viện. Dem đi phơi khô, ớt chưa phơi khô thì đem làm thành tương ớt, tóm lại, cách ăn của mỗi loại ớt đều phải chuẩn bị sẵn. Đến lúc cần dùng tới cũng tiện hơn, xào các thứ như ớt bột, đậu phộng, bột thì là, muối, hạt vừng để làm nguyên liệu chấm. Không có dầu bò, Diệp Gia dùng dầu dê, cho thêm hương liệu vào trong nồi.

Lúc này Diệp Gia và Ngũ muội ở sau bếp, một người bận cắt rau cắt thịt, một người thì đang nấu ăn. Canh dùng là canh gà, sau khi cho Diệp tứ muội ăn một chén thì còn lại rất nhiều. Đúng lúc có thể dùng tới. Phải nói là con người buộc phải phát huy hết tiềm năng của mình khi tới bước đường cùng. Có đánh c.h.ế.t Diệp Gia cũng chưa bao giờ nghĩ là có một ngày nàng có thể nấu ra được một nồi lẩu bằng ký ức của mình. Tuy mùi vị tệ hơn rất nhiều so với nồi lẩu mà kiếp trước nàng đã ăn được trong tiệm ăn, nhưng đã là giỏi lắm rồi. Chí ít không khó ăn, dùng đũa thả thịt và rau cắt sẵn vào trong nồi, một lát sau gắp ra chấm với nước chấm, mùi rất thơm.

Diệp Gia lấy hai cái nồi, và một nồi nhỏ mà Dư thị dùng sắc thuốc cho Chu Cảnh Sâm. Đốt cháy hai cục than, kèm thêm ít rau trộn, nồi đặt ở giữa trung tâm. Rau sống thì đặt trên cái giá bên cạnh.

Mấy người Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên đang ngồi chờ có hơi sửng sốt khi nhìn thấy kiểu này. Bọn họ đã từng ăn không ít thức ăn tươi ngon, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy loại rau sống này được đặt trên bàn.
 
Chương 303


Mùi vị chua cay được thổi giữa gió lạnh buổi tối vừa thơm vừa kích thích. Bốc lên từ nồi lẩu nóng hổi hổi, khiến cho lông mày của mấy nam nhân đang có chịu nhiều đau khổ này đã giãn ra. Diệp Gia sợ bọn họ không biết ăn, bày họ dùng đũa nhúng mấy miếng thịt dê xuống. Ước chừng được mười lăm giây thì gắp lên, gắp thẳng vào trong đĩa chấm ở trước mặt Chu Cảnh Sâm: "Tướng công ăn thử trước đi."

Ánh mắt của Chu Cảnh Sâm đột nhiên nhìn trúng ánh mắt ghen tị đang nhìn qua của Liễu Nguyên, lặng lẽ dời sang nơi khác. Hắn câm đôi đũa gắp miếng thịt vào trong miệng. Chậm rãi nhai, lông mày đã giãn ra.

Liễu Nguyên hoàn toàn khác hẳn, nhưng Diệp Gia là đích thê chân chính mà Chu Cảnh Sâm cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên không phải là người ở ngoài có thể tùy tiện đùa giỡn được. Nên đành nuốt lại những lời trêu chọc: "Đệ muội cứ đi làm việc đi, ở đây tụi ta có thể tự ăn được mà."

"Ừ. Ăn thịt trước, ăn thịt xong rồi hằng bỏ rau vào." Diệp Gia gật đầu,"Cá bỏ vào sau cùng, sẽ tanh đó.

Mấy người đều biểu hiện là biết rồi, Diệp Gia mới về phòng ăn với mấy người Dư thị.

Lần đầu tiên ăn lẩu đều cảm thấy mới mẻ, Dư thị ăn cơm Diệp Gia nấu nhiều rồi, bây giờ đã không còn cảm thấy mấy thứ đó ngon nữa. Nhưng bà ấy vừa mới ăn một miếng lẩu thì cảm thấy ngon. Trong thời gian này trong nhà luôn thêm ớt vào trong thức ăn, bây giờ đã ăn quen với mùi vị này rồi. Dư thị ăn mấy miếng thì cảm thấy rất thích, không khỏi than thở: "Nếu sau này chúng ta mà làm ăn lớn rồi, có phải cũng sẽ bán món này hay không?"

"Bán thì đương nhiên có thể bán, nhưng ở chỗ chúng ta không có người thường ăn món này." Vẫn là nhốt trong thế giới của những lão bách tính nghèo khổ này, người ăn được mấy thứ ngon này quá ít rồi,"Nếu sau này muốn làm, phải tới khu vực Trung Nguyên mới được."

Diệp ngũ muội vừa ăn vừa lắng nghe, thật ra nàng ấy nghe cũng không hiểu lắm, nhưng nàng ấy sẽ ghi nhớ trong lòng những lời của Diệp Gia nói. Sau khi ăn một bữa tối ngon lành, Diệp ngũ muội bưng chén bát đi rửa. Thuận tiện nhìn thịt kho ở trong nồi đã chín chưa, đợi làm xong việc, thịt đã được vớt ra cho ráo, ông Tôn mới đun nước giúp.

Còn Chu Cảnh Sâm sau khi tiễn khách về, vừa mới vào nhà thì bị Dư thị kêu lại: "Doãn An, con tới đây.

Hiếm khi vẻ mặt của Dư thị lại khó coi như vậy, Chu Cảnh Sâm sửng sốt. Nhưng đại khái là hắn có thể đoán được là có chuyện gì, liền thở dài và đi theo Dư thị đến mảnh đất trống ở sau viện. Hai người mới đứng lại, Dư thị nhìn ve hướng Diệp Gia đang đứng. Chắc chắn là Diệp Gia không nhìn thấy bà ấy mới mở miệng nói: "Nghe Gia nương nói, cái thằng nhóc đó là con kêu nó mua à?”

"Da" Lúc đó Chu Cảnh Sâm véo tay của Diệp Gia, lại không ngờ là Gia nương có thể hiểu được ý hắn,"Gặp ở chợ sành."

Hắn vừa mới dứt lời, liên bị một cái tát của Dư thị.

Cái tát này của Dư thị là đánh trên cánh tay của hắn, một gương mặt luôn vui vẻ đột nhiên đanh chặt lại. Dư thị đè thấp giọng tức giận chất vấn hắn: "Con còn nói con đã c.h.ế.t tâm với Cố Minh Hy rồi. Đã c.h.ế.t tâm rồi sao còn mua hạ nhân của Xa gia ve đây làm gì nữa chứ? Chu Doãn An, Con có thể tỉnh táo hơn không. Con không đi mà dỗ dành người vợ mà nương cưới vào cửa cho con, mà chỉ đặt tâm tư ở người ngoài làm gì."

Xa thứ sử này không phải người ngoài, mà là ngoại tổ gia của Cố Minh Hy.

Lúc đầu Dư thị bởi vì hôn sự của hai nhà, nên qua lại nhiều với nhà họ Cố, đương nhiên biết cũng tương đối tỉ mỉ. Cố Minh Hy luôn thân thiết với ngoại tổ gia, nhũ mẫu đi theo bên cạnh lúc còn nhỏ chính là hạ nhân của nhà họ Xa.

"Nói ra thì, phu gia của nhũ mẫu Cố Minh Hy cũng mang họ Lâm”
 
Chương 304


Lúc này Dư thị cũng hận tại sao trí nhớ của bản thân tốt như vậy, đều đã qua ba năm rồi bà ấy vẫn còn nhớ những chuyện nhỏ không đáng kể này, Doãn An, con hãy thành thật nói với nương rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy? Nếu như con thật sự thích Cố Minh hy như vậy, nương thấy con đừng làm lỡ Gia nương nữa. Nhanh chóng dọn ra khỏi nhà của Gia nương, sau này đợi con thành công rồi thì cưới Cố Minh Hy, nương sẽ nhận Gia nương làm con nuôi. Còn về hôn sự của con và Gia nương cũng có thể tính cách khác, suy cho cùng thì lúc đầu bái đường con cũng chưa quay và..."

"Mẫu thân!" Ban đầu vẻ mặt của Chu Cảnh Sâm vẫn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe những lời này khóe miệng lại venh lên"Nương đang nói bậy gì vậy hải"

"Nương nói gì bậy hả? Nương đang nói tiếng người!"

Dư thị thật sự tức giận, giận tới mức cả ngày ngại không dám nói chuyện với Diệp Gia,"Chẳng lẽ con quên rồi, nhà mình có được như ngày hôm nay đều là nhờ Gia nương vất vả cực khổ làm nên. Con có thể yên ổn làm chuyện của con, cũng là nhờ Gia nương ở đằng sau chống lưng cho con."

"Những lời mà nương nói, trong lòng con đều có tính toán."

Chu Cảnh Sâm không ngờ là một thằng nhóc họ Lâm vậy mà lại khiến cho mẫu thân liên tưởng tới nhiều chuyện như vậy: "Chuyện này không liên quan gì đến cô nương nhà họ Cố. Con kêu Gia nương mua thằng nhóc đó cũng không phải nhung nhớ ai hết, con có nguyên nhân khác."

"Còn có nguyên nhân gì khác đây." Dư thị không tin, rồi nói ba lần là giả cho qua chuyện, "Kẻ bạc tình thường là người có học!"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Dư thị nhìn thấy hắn không nói thì càng tức giận, nghĩ tới lúc đầu Cảnh vương phủ gặp chuyện, nhà họ Cố nhiều lần chối bỏ quan hệ. Người con gái đó của nhà họ Cố cũng không tới, lại kêu nhũ mẫu họ Lâm đem tín vật tới nhà thoái hôn, giống như thoát khỏi gánh nặng vậy. Dư thị được tôn vinh hơn nửa đời người lại chưa từng chịu ô nhục như vậy. Tuy là sau đó bà ấy cũng hiểu được hành động của nhà họ Cố, nhưng hiểu là một chuyện, nhớ lại bà ấy vẫn khó chịu.

"Hôm nay con hãy nói rõ mọi chuyện đi. Nhà chúng ta cũng không phải không có nhà khác, sau này con cũng không cần chịu ấm ức nằm ở dưới đất." Trong lòng Dư thị biết rất rõ, con trai và con dâu là chia giường ngủ. Tuy nói ngủ chung một phòng, nhưng thật ra trong sạch hơn bất cứ thứ gì, Bây giờ đúng lúc có thể chia rõ ràng luôn, để tránh liên lụy đến danh tiếng không rõ ràng sau này của Gia nương. Tính cách Gia nương cũng tốt, thông minh lại giỏi giang, rời xa con cũng không phải không có ai..."

Dư thị vội vàng nói hết ra, vốn cho rằng Chu Cảnh Sâm sẽ thuận nước đẩy thuyền. Ai ngờ vẻ mặt của đứa con trai lạnh lùng này vẫn bình tĩnh như vậy, đôi mắt đó giống như con d.a.o dọa người vậy, chỉ cứng rắn quăng lại ba chữ: "Con không dọn."

"Nếu con không dọn đi cũng được... gì hả? Con không dọn?" Dư thị suýt nữa bị hắn làm cho nghẹt thở.

"Mẫu thân, nương đừng xen vào nữa." Chu Cảnh Sâm nhéo giữa chân mày, không thể nói rõ chỉ úp mở nói: "Chuyện của con và Gia nương không phải như nương thấy đâu. Gia nương là thê tử của con, chuyện con và nàng ngủ chung một phòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Lần này đến phiên Dư thị bị đứng họng. Bà ấy trố mắt đứng nhìn đứa con trai nói ra những lời này, cả nửa ngày không hiểu nó nói gì.

"Thằng nhóc họ Lâm đúng là có quan hệ với nhà họ Cố, sau này cậu ta còn có tác dụng lớn." Chu Cảnh Sâm không thể nói hết mọi chuyện của nhà họ Cố, dù sao chuyện này bây giờ vẫn chưa xảy ra,"Cứ tạm làm một nô tài sai bảo ở trong nhà đi."

Nói xong câu này, hắn muốn bổ sung thêm một câu: "Gần đây trên trấn có hơi không yên bình, nương ở nhà trông coi kỹ ba đứa con nít."

Dư thị như ở trên mây, rất muốn hiểu nhưng không hiểu được.
 
Chương 305


Lúc này bà ấy mới cảm thấy khó chịu, nuôi một đứa con trai có tâm tư sâu sắc, thật là tệ khi không biết được hắn đang nghĩ gì.

Vốn định nhân cơ hội này nói kích hắn mấy câu, kêu hắn để tâm đến Diệp Gia nhiều hơn, nhưng lại bị hắn nói hai ba câu rồi lại dẫn qua chuyện khác: " Trên trấn xảy ra chuyện gì sao? Liên quan gì tới mấy đứa trẻ? Không đúng, suýt nữa bị con làm cho mơ hồ rồi. Chu Doãn An, con không nói rõ ràng lại bá chiếm Gia nương là ý gì hả!"

"Như thế nào mà kêu con bá chiếm Gia nương chứ?" Trong mắt Chu Cảnh Sâm lóe lên một tia sáng,"Nàng vốn là của con mà."

Dư thi:

"Nếu nương không còn chuyện gì, con muốn về phòng rồi."

Dư thị bị một câu nói của hắn làm cho nghẹn họng. Hơi thở như bị nghẹn lại cổ họng, khó chịu một cách kỳ lạ. Hít sâu mấy cái liên có thể tống sự khó chịu đó ra ngoài, bà ấy xua tay một cách chán ghét: "Đi đi đi, mau đi đi, nhìn thấy con thêm bực mình!"

Chu Cảnh Sâm quay người đi ve phòng, Diệp Gia đã tắm rửa xong, người đang bôi thuốc dán ở trong phòng.

Vì sai lầm lần trước, nên sau này nàng đã học được thông minh khi bôi thuốc rồi. Khóa cửa lại, đợi bôi xong mới mở ra. Chu Cảnh Sâm đẩy cửa hai lần mà không được, đứng ở bên ngoài kêu Diệp Gia. Diệp Gia nhanh chóng bôi xong thuốc, kéo dép bước xuống giường đi mở cửa cho hắn.

Một mùi hoa lê thoang thoảng, Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi này là lại nhớ đến chuyện khác. Nhưng vẫn đàng hoàng đi vào phòng, lại bước tới tủ lấy ra bút mực giấy nghiên. Hắn không nói tiếng nào ngồi xuống bàn viết rất nhiều thứ, cho đến khi tiếng tim đèn đôm đốp, hắn mới bóp vai cổ đặt bút xuống. Diệp Gia vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường đếm bạc.

Nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia mới hỏi chuyện hồi chiều: "Ret cuộc là có chuyện gì, vẻ mặt của tụi chàng có gì đó không đúng?”

Bình thường thì có chuyện gì Chu Cảnh Sâm đều nói với Diệp Gia, sẽ không tìm hiểu sâu, nhưng sẽ thường nhắc nhở một chút. Lần này ngơ ngác một hồi rồi kể chuyện nhà họ Thẩm tới trấn cho nàng nghe.

Diệp Gia rất rõ nhà họ Thẩm, trước đây có một hiệu úy ở Bắc Doanh mang họ Thẩm. Bởi vì gần đây, ở phía nhà họ Chu cũng có nghe phong phanh chuyện này. Trước đây bởi vì chuyện tiêu diệt mà cứ dây dưa không dứt với Ngưu Bất Quân của Tây Doanh. Cuối cùng một tên bị g.i.ế.c một tên bị phạt đánh tra xét. Ti tướng vừa mới tới hình như cũng họ Thẩm cũng không dễ đối phó, mấy ngày này nơi đóng quân cũng không yên ổn. "Người nhà họ Thẩm tới đây là vì Thẩm Hải sao?"

"Ừ." Chu Cảnh Sâm một tay vịn tay áo một tay cầm bút,"Nhà họ Thẩm khó có được đứa con trai nối dõi chức vụ quân đội, đương nhiên là phải bảo vệ chứ."

Diệp Gia vuốt ve hai thỏi bạc, chau mày,"Nói sao mà gần đây ồn ào động tĩnh lớn như vậy, là Thẩm Hải đã làm chuyện gì khiến người đứng đầu bị tra ra rồi phải không? Hay là người nhà họ Thẩm vì Thẩm Hải tới để thị uy với Oghuz?"

Gia nương đúng là thông minh, rất nhiều chuyện không cần phải nói ra hết, nàng liên hiểu hết.

Chu Cảnh Sâm không nói gì, Diệp Gia bĩu môi.

"Cũng không phải chuyện gì khó giải quyết, chẳng qua là những chuyện mà mấy năm nay Thẩm Hải làm đều bị Oghuz nắm được cán. Người nhà họ Thẩm không thể ngồi yên không lo Oghuz ép c.h.ế.t cả nhà Thẩm Hải, đương nhiên phải ra tay."

"Ra tay thế nào? Chẳng lẽ những chuyện mà Thẩm Hải làm là không đúng sao? Hay là bọn họ muốn tìm người gánh tội thay?" Diệp Gia có thể nghĩ tới được, cũng chỉ có chuyện này. Nếu như chuyện này thực sự có tội chứng, vậy cũng chỉ còn cách là tìm người thế tội thay. Chuyện này ở thời hiện đại có rất nhiều, xảy ra chuyện là đẩy cho người dưới đứng ra nhận tội, người ở trên đều nhận lỗi do sơ suất để thoát khỏi trách nhiệm.
 
Chương 306


Có bị phạt thì cũng nhẹ, phạt bổng lộc mấy năm, còn không thì phạt mấy năm không được thăng chức.

Chu Cảnh Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn vào ngọn đèn nhấp nháy ở trên bàn với biểu cảm có hơi lạnh lùng. Chưa kể là làm Gia nương suy đoán tâm bậy, thật sự đoán trúng chuyện của nhà họ Thẩm. Diệp Gia nhìn vẻ mặt của hắn có hơi khó chịu, cắn môi, vẫn là mở miệng nói: "Chẳng lẽ... lấy chàng ra thế tội hay sao?"

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng.

Diệp Gia cho rằng đoán trúng rồi: "Vậy chàng cũng không phản kích à?"

Chu Cảnh Sâm bị nàng chọc cười. Cong khoé mắt cười rất lâu mới bình tĩnh nói: "Đương nhiên, chắc chắn ta sẽ phản kích rồi. Gia nương lo cho ta sao?"

"Sao chàng phí lời vậy!" Diệp Gia trợn mắt nhìn hắn, hat cằm lên nói: "Nếu chàng xảy ra chuyện gì, há chẳng phải ta sẽ thành quả phụ sao. Ta xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ, không thể thủ tiết cho chàng được, sau khi trở thành quả phụ còn phải chọn tân phu quân nữa. Nếu lỡ chọn phải người nhiều chuyện, vậy gặp nhiều rắc rối rồi."

Chu Cảnh Sâm bật cười, nhìn Diệp Gia mà trong mắt lóe lên tia sáng buồn bã.

Một lát sau, hắn gật gật đầu: "Vậy ta phải sống thật tốt mới được, cố gắng để nàng không trở thành quả phụ, cũng đừng nghĩ tới gả cho người khác."

Đâu tháng mười một, thời tiết chợt trở nên lạnh hơn.

Một khi mà mảnh đất Tây Bắc này bắt đầu trở lạnh thì đó chính là trời đông tuyết phủ, gió lạnh cắt da cắt thịt.

Diệp Gia nhìn lên bầu trời u ám, nàng lo lắng vài ngày nữa trời sẽ có tuyết. Nàng đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, vội vàng gấp gáp đi tìm A Cửu. Bảo A Cửu cùng nàng đi một chuyến đến trấn Lý Bắc. Nàng đã hẹn nhiều lần với Trương trưởng sự của Trình gia nhưng lân nào cũng không thành công, hôm qua đột nhiên có người gửi thư đến cho cửa hàng của nàng, nói rằng quản sự ở đó đã đồng ý gặp nàng một lần.

Nàng muốn ra ngoài, chuyện ở trong cửa hàng chỉ có thể bàn giao lại cho Ngũ tứ muội và Dư thị. Ông Tôn phải đưa Diệp Gia đi đến đó, lần này không thể đi bằng hai chân của nàng được, đôi chân của nàng có thể trở nên vô dụng, nhưng vẫn phải chạy như một con vật.

"Chuyện này cũng trùng hợp thật, chiếc xe la được làm và giao vào ngày hôm qua, buộc con la vào là có thể sử dụng được rồi." Ông Tôn là một người đánh xe trâu giỏi, đây thật sự là lần đầu tiên ông cụ đánh xe la. Mặc áo bông, đội nón lá nhịn không được mà lộ ra hàm răng của mình. Đến tuổi này rồi nhưng ông cụ này vẫn luôn yêu thích với những chiếc xe như vậy. Cho dù con la không phải là của ông cụ, ông Tôn cũng nhịn không được mà đưa tay ra vuốt ve nó: "Bà chủ mau lên xe thôi, chúng ta phải khởi hành càng sớm càng tốt." A Cửu đã lên xe từ lâu, đang ngồi ở trong dó.

Khi nhìn thấy Diệp Gia đi lên, hắn ta chui đầu ra khỏi xe la. Ngồi ở thành xe la cùng với ông Tôn. Vốn dĩ Diệp Gia muốn nói đi vào trong ngồi đi không sao cả, nhưng khi nàng nhớ lại ở đây là cổ đại, nên tuân thủ một số phép tắc vẫn tốt hơn. Cho nên nàng không nói gì nữa mà chỉ dựa vào thùng xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Con la đi nhanh hơn nhiều so với con trâu. Trong thời gian con trâu đi được một dặm, thì con la đã chạy được ba bốn dặm. Nhưng mà lại hơi không vững chắc, Diệp Gia cảm thấy có chút gập ghênh khi ngồi ở đó. May mắn là nàng không bị say xe, nên khi xuống xe không có cảm giác chóng mặt nào.

Khi vào giờ ty nhóm người vừa vặn đến trước nhà Trịnh gia, tình cờ có người đi ra. Nhìn thấy chiếc xe la đang dừng lại, có cậu bé choai choai chạy ra từ cửa đại viện. Cậu bé vội vàng chạy đến hỏi, thì nghe nói người này đến tìm ông chủ của nhà họ Trình thì nhanh chóng lại hỏi người đến là ai. Diệp Gia vội vàng mở rèm xe ra, nói ra cuộc hẹn gặp giữa mình với quản sự của Trịnh gia.
 
Chương 307


Khi cậu bé nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Gia, sắc mặt thay đổi. Tựa như cậu bé đã nhận ra Diệp Gia là ai. Dù sao chuyện giữa Diệp Gia và Tiểu Nhị Gia của Trình gia cũng không phải là chuyện bí mật, Trình Tiểu Nhị Gia đã uống say bí tỉ mấy lân vào xuất giá của Diệp Gia, người huynh đệ này biết chuyện đó. Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu bé cũng không thể gọi tên Diệp Gia ra được. Chỉ gật đầu rồi nói đi vào hỏi xem thử.

Diệp Gia không vội vàng, để cho cậu bé đi: "Tiểu Ca cứ hỏi đi, bọn ta sẽ đợi ở bên ngoài."

A Cửu nhảy xuống khỏi thành xe, nhìn chăm chằm vào tấm bảng uy nghiêm ở trước Trình gia một lúc lâu. Trong khi đợi người đi vào bên trong bẩm báo, thì hắn ta đã hỏi Diệp Gia: "Tỷ, ta nghe nói Trình gia cũng khởi nghiệp là một chạy thương phải không ạ?"

Diệp Gia đang lập một kế hoạch ở trong đầu, khi nghe được câu hỏi của hắn ta liếc nhìn cửa chính của Trình gia: "Đúng vậy, bắt đầu từ việc vận tiêu."

Vừa nói xong, nàng nhìn thấy khuôn mặt của A Cửu có vẻ trâm tư, trong lòng nàng khẽ động. Bây giờ nàng đã có một số ý tưởng vê những gì mình đã cân nhắc ở trước kia, cũng không có cố ý dẫn dắt tư tưởng gì. Nàng chỉ muốn nói một chút về quá trình lập nghiệp của Trình gia cho A Cửu nghe thôi: "Mỗi người huynh đệ trong Trình gia đều có khả năng chiến đấu, cộng thêm việc người chưởng môn đời trước của Trình gia là người có tính cách hào khí và trượng nghĩa, kết giao với những người huynh đệ giỏi đánh nhau. Những người này tập hợp lại với nhau và thành lập một tiêu cục vận tiêu. Bọn họ khá tốt bụng và chăm chỉ, sau một vài lân hộ tống khá giỏi, danh tiếng của bọn họ dần tăng lên..."

"Thì ra là vậy... A Cửu quay đầu lại liếc nhìn hai chữ to lớn Trình gia được mạ vàng ở trên đó: "Vẫn phải làm từng bước từng bước một."

Lần đầu Diệp Gia nghe hắn ta cảm khái: "Không phải vậy sao? Làm ăn gì cũng phải bước từng bước một. Không một ai có thể mập lên chỉ trong một miếng ăn được. Ổn trát ổn đả, tạo dựng danh tiếng của chính mình, thì sau này chuyện làm ăn tự nhiên sẽ được đưa đến trước cửa nhà ngươi."

Trong khi hai người đang nói chuyện, cậu bé lại vội vã chạy ra ngoài. Vội vàng dừng lại cách xe la ba bước chân, và cúi đầu hành lễ: "Diệp cô nương, Trương quản sự nói là có hẹn với cô nương. Người đang đợi ở trong phòng tiếp khách, các người vào nhanh đi ạ."

Diệp Gia sững sờ khi nghe có người gọi nàng là Diệp cô nương, Nàng đã búi tóc thành kiểu phụ nhân nhưng vẫn bị gọi là cô nương. Nhưng mà sự ngạc nhiên này chỉ diễn ra trong chốc lát, Diệp Gia không có quan tâm đến cách xưng hô của đứa bé, vội vàng bước xuống xe. Dắt A Cửu đi vào Trình gia cùng mình. Ông Tôn không cần đi vào bên trong, chỉ ở bên ngoài trông xe la. Đứa bé đi theo hai người từng bước một, vừa đi vừa nhìn A Cửu với vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.

Hai người đi ngang qua tiền viện và giếng trời, vòng qua một góc cửa, đi băng qua hàng lang đến một phòng tiếp khách. Còn chưa nói đến, tuy nhà Trình gia ở phía Tây Bắc, nhưng nhà cửa đình đài được xây dựng rất đẹp mắt. Có thể thấy rõ bọn họ quả thật là một gia đình giàu có. Quản sự họ Trương quay người lại khi nghe thấy tiếng động, nhìn thấy là Diệp Gia thì giơ tay ra hiệu mời.

Trình gia có rất nhiều người quản sự, dù sao sự nghiệp của gia đình này rất lớn, một người không thể lo liệu hết mọi chuyện được. Gia chủ Trình gia lấy lớn bỏ nhỏ, một số chuyện ở phía dưới sẽ giao cho người đáng tin cậy lo liệu. Người Trương quản sự mà Diệp Gia muốn gặp phụ trách hàng hóa được cấp phép trên tuyến đường thương mại đến Tây Vực, hàng lớn hàng nhỏ áp tải đi đến Tây Vực đều do một tay ông lựa chọn, hiệu buôn Trình gia có công nhận hay không cũng phải có một câu của ông ta.
 
Chương 308


Lời nói của Trương quản sự rất có trọng lượng, nên thái độ của Diệp Gia đương nhiên phải nghiêm túc.

Trên thực tế, hiệu buôn Trình gia vận chuyển hàng hóa đi Tây Vực, bằng hai cách. Một là mua đứt, sau khi kiểm tra tất cả hàng hóa nếu bọn họ cảm thấy phù hợp, thì sẽ trực tiếp trả tiên rồi mua hết nó. Sau đó Trình gia có bán bao nhiêu tiền ở Tây Vực đi nữa, cũng không còn liên quan gì đến thương gia. Còn loại khác là nhận hoa hồng, mặc dù Trình gia hỗ trợ áp tải và mua đi bán lại, nhưng giá cả là do thương gia quyết định. Bọn họ chỉ nhận hoa hồng theo thỏa thuận mà thôi.

Nhóm người ngồi xuống, Trương quản sự giải thích cho bọn hắn nghe về phương thức áp tải hoặc thu hàng của bọn họ. Sau khi sự việc được giải thích rõ ràng thì mới có thể bàn bạc được, còn lựa chọn như thế nào, thì tùy vào sự lựa chọn và thỏa thuận của hai bên.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, hàng hóa do thương hộ tìm đến nhà phải có chất lượng đủ tốt, để không làm tổn hại đến danh tiếng tốt đẹp hiệu buôn của Trình gia.

"Đây là chuyện đương nhiên rồi." Diệp Gia hiểu được.

Mặc dù điều kiện học tập ở thời cổ đại kém hơn thế hệ sau, nhưng cũng không nhất định là con người ở đây sẽ đơn thuần hơn thế hệ sau. Người làm kinh doanh không phải là người ngu ngốc, Trình gia đạt được đến vị trí này tất nhiên là người khôn ngoan: "Nếu hàng hóa không tốt thì ta sẽ không tìm đến đây đâu. Nhưng mà Trương quản sự à, những thứ này tốt hay xấu cũng có phân loại của nó."

Những thứ tốt nhất có thể bán được với giá cao nhất, còn chẳng phải đồ bình dân cũng có thể bán với giá bình dân sao?

Chuyện Diệp Gia đến bàn bạc lân này chính là việc bán xà phòng thơm.

Đương nhiên, nàng cũng không dám khoe khoang thứ mình bán được là tốt nhất, nhưng nàng vẫn có đủ niềm tin vào chất lượng của xà phòng thơm này. Nàng có thể kiếm được nhiều tiền ở trấn Đông Hương, lại có thể duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài với cửa hàng son phấn Linh Lung và ngõ Lê Hoa, tất nhiên những thứ đó sẽ là đồ có ích. Nhưng cũng không thể so sánh chất lượng với những thứ tốt nhất được nhà giàu sử dụng ở khu vực hành chính được, nàng không có lòng tin này.

"Loại xà phòng thơm trong tay ta không phải là loại quý giá của Trung Nguyên, sử dụng ít hương liệu, nhưng tương đối đơn giản và bền bỉ."

Diệp Gia nói ngắn gọn về chủng loại và công dụng của xà phòng thơm, đồng thời còn lấy một mẩu nhỏ ra từ trong túi: "Ta có mang một ít mẫu đến đây, Trương quản sự có thể xem thử một chút. Cho dù là để khử đi mùi tanh hôi hay là làm đẹp da đều có hiệu quả. Loại bỏ mùi tanh hôi nhanh chóng, còn muốn làm đẹp da phải sử dụng lâu dài. Hiệu quả sẽ thấy rõ sau khoảng một đến hai tháng. Nó có tác dụng làm săn chắc da và thanh lọc da. Nếu muốn buôn bán, ta không dám nói nó có thể bán được đến giá cao bao nhiêu, nhưng con đường giá bình dân và doanh thu cao thì có khả thi hơn."

Vừa nói, nàng vừa đặt mẫu nhỏ lên bàn.

Trương quản sự liếc nhìn, cảm thấy màu sắc và kiểu dáng không giống lắm với những cái mà bọn họ từng mua lúc trước từ các đại thương hộ của Trung Nguyên. Nhưng người ta cũng nói rõ ràng rồi, loại này được làm bằng phương pháp cổ xưa, và có một khoảng cách với mười mấy loại xà phòng thơm được hun ra của Trung Nguyên, trong lòng Trương quản sự đã nắm chắc.

Một cục xà phòng thơm này sẽ có giá ba bốn lượng ở trong cửa hàng Trung Nguyên, nhưng ở Tây Vực thì sẽ đắt hơn gấp hai ba lần. Bởi vì những người sử dụng đều là những quý tộc ở Tây Vực, nên những thứ này rất khan hiếm, đương nhiên sẽ bán rất chạy. Nhưng nếu yêu cầu thương hộ lấy nhiều hơn, lấy được quá nhiều đồ đắt tiền rồi, thì sẽ không bán được ở Tây Vực.
 
Chương 309


Nếu thật sự có thể hạ giá cả, nghĩ ra được một mánh khóe hạ giá bán nó cho người có địa vị thấp hơn một chút, cũng là một nguồn tiêu thụ tốt.

"Trình gia có hiệu buôn và cửa hàng ở Tây Vực không?"

Diệp Gia biết những đại thương hội bình thường sẽ có hiệu buôn và cửa hàng ở khắp mọi nơi, Trình gia từ lâu đã đi bán hàng ở Tây Vực, chắc hẳn bọn họ sẽ có ở nơi đó: "Nếu chúng ta có thể hợp tác, nó cũng giúp quý phương tiết kiệm thời gian đến Trung Nguyên để áp tải hàng hóa.”

Trương quản sự đồng ý gặp Diệp Gia, đương nhiên ông cũng biết điều đó từ lâu.

Hiện nay trấn Đông Hương đang nổi tiếng với việc bán chạy ba loại xà phòng thơm khác nhau, Trình gia ở bên này đã chú ý đến nó từ hai tháng trước. Thành thật mà nói, xà phòng thơm thật sự rất bán chạy. Nó gần như sẽ được các quý tộc ở đó mua hết trong vòng hai ngày khi vừa đến đó. Không phải Trình gia không muốn nhập nhiều hàng hóa tốt như vậy để bán bên đó, nhưng vấn để không phải là quá nhiều hay không có chỗ bán, mà là cái đám đại thương hộ kia ở Trung Nguyên rất khó nói chuyện.

Thứ này rất đắt tiền, những người thô kệch như bọn họ không biết làm cái này, giá cả của xà phòng thơm phụ thuộc và các đại thương hộ của Trung Nguyên. Giá của bọn họ quá cao, những người áp tiêu của bọn họ cứ chạy tới chạy lui ở đoạn đường này, không đáng để bọn họ mạo hiểm tính mạng và con người như vậy.

Lòng dạ của những người thương nhân ở Trung Nguyên rất đen tối, bọn họ biết loại xà phòng thơm này bán rất chạy ở ngoài kia, nên báo giá không có lo ngại gì. Ở bên Tây Bắc này thiếu hàng hóa tốt để chạy thương, không có năng lực thì chỉ có thể kiếm tiên bằng cách đổ m.á.u chảy mồ hôi. Đừng nhìn Trình gia rất có uy thế ở Tây Bắc, nhưng thực tế là bọn họ lại bị đàn áp bởi các người cùng ngành của mình khi đến Trung Nguyên.

Đặc biệt là những áp lực liên tiếp từ thương nhân Sơn Tây và thương nhân Huệ Châu trong những năm gần đây, khiến Trình gia không đứng lên nổi, nên đương nhiên bọn họ phải đi tìm những cách khác.

"Loại xà phòng thơm này khác biệt ngoại trừ phân hương liệu, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn giống nhau." Diệp Gia nhìn vẻ mặt của ông, đoán rằng ông đang d.a.o động trong lòng: "Trương quản sự có thể thử bằng củ hàng tây, hay là cá cũng được, sau khi nắn bóp xong. Mặc kệ mùi hôi đến đâu thì cũng có thể rửa sạch được."

Trương quản sự không hiểu lắm, ngay lập tức gọi người mang cá đến.

Con cá đó không biết thuộc loại nào, nhưng cực kỳ tanh hôi, Trương quản sự ra lệnh cho người đặt cá lên bàn mùi tanh nồng nặc khắp phòng. Ông ta đưa tay ra bóp con cá một lúc lâu, đưa tay lên ngửi thì thấy mùi tanh còn chưa đủ tanh. Ông ta còn bảo người mang lên một cái chậu nhưng không rõ là chất gì, chua chát làm người ta muốn nôn mửa. Sắc mặt ông ta không đổi đưa tay vào trong đó, rồi sau đó rửa tay bằng xà phòng thơm mà Diệp Gia mang đến.

Sau khi rửa tay xong, đưa tay đặt dưới mũi thì không ngửi thấy mùi vị gì, không những không có mùi hôi thối, mà còn thoang thoảng mùi hoa quế.

"Thật là có mùi hoa quế, thứ chúng ta mang den lần này là xà phòng thơm mùi hoa quế. Bởi vì hoa quế thường được sử dụng trong nhà ta, đương nhiên những thứ được để lại cũng là những đồ có hương hoa quế." Diệp Gia gật đầu, mỉm cười và tiếp tục: "Thật ra là có tổng cộng ba mùi hương, đến lúc đó quý khách có thể lựa chọn hương thơm dựa theo sở thích cá nhân của mình. Nếu như các thương hộ ở Tây Vực có sở thích đặc biệt khác, thì bên ta cũng có thể tùy chỉnh mùi thơm theo sở thích của khách hàng."

Trương quản sự lập tức có những sự tính toán sau khi thử nghiệm xong. Nhưng dù ông ta có ý định muốn hợp tác cùng với diệp Gia, nhưng sắc mặt ông vẫn rất căng thẳng và bình tĩnh.
 
Chương 310


Không vội vàng quyết định ra giá bao nhiêu, mà chỉ ra lệnh cho người đưa trà ngon lên.

Lông mày của ông giãn ra trong lúc nói chuyện, mặc dù ông không nói rõ ràng rằng ông muốn hợp tác cùng với Diệp Gia, nhưng rõ rệt thái độ của ông đã gần gũi hơn rất nhiêu. Ngẩng đầu lên nhìn canh giờ, đúng lúc đã đến giờ ăn trưa. Trương quản sự lịch sự mời Diệp Gia và A Cửu ngồi xuống, ông còn nói rằng nhà mình có một người đầu bếp nấu thịt dê rất giỏi, mời Diệp Gia ở lại và ăn thử món này vào buổi trưa.

"Canh giờ này không còn sớm nữa, đúng lúc đến giờ ăn trưa. Bà chủ Diệp cứ yên tâm, người mã phu ở ngoài của ngươi sẽ có người chăm sóc."

Mí mắt Diệp Gia khẽ cử động, biết chuyện hôm nay đã giải quyết xong, nên nàng cũng không cân vội vàng nữa.

Quả thật đầu bếp Trình gia nấu món thịt dê rất giỏi, thịt dê thơm ngon được hắn ta hầm đến mức mềm nhữn. Diệp Gia ăn không nhiều, nhưng A Cửu đã uống rất nhiều rượu với Trương quản sự. May mắn là Diệp Gia đã đưa A Cửu đến đây, nếu không Trương quản sự muốn uống rượu, nàng cũng không còn cách nào ứng phó được.

Trương quản sự thấy sắc mặt của A Cửu vẫn tỉnh táo sau khi uống nhiều rượu đến như vậy, thậm chí vẫn bình tĩnh. Lập tức liên tục khen ngợi hắn ta: "Anh chàng này không tệ nha, uống được rượu mà tính tình cũng tốt, là người làm việc lớn."

Tự nhiên Diệp Gia cũng mỉm cười, lễ thượng vãng lai khen ngợi chất lượng rượu của Trương quản sự.

Sau khi uống rượu xong, Trương quản sự bày tỏ ý muốn hợp tác với Diệp Gia. Nếu như chỉ có sự khác biệt về hương liệu, thì có thể bán với giá thấp hơn. Chỉ cần có đủ hàng, bán ra ngoài là có thể kiếm được tiền. Trương quản sự nhìn bộ dáng không kiêu ngạo không nóng nảy của Diệp Gia, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Nghe nói nha đầu này còn bị Tiểu Nhị Gia nhìn trúng ở lúc trước, nhưng cuối cùng lại có duyên mà không có nợ rơi vào trong nhà của người khác.

"Bà chủ Diệp muốn hợp tác như thế nào?" Đương nhiên Trương quản sự muốn mua đứt hết tất cả. Chỉ cân mua hết tất cả của Diệp Gia, rồi bán nó với giá bao nhiêu ở Tây Vực cũng được. Nhưng làm ăn là chuyện lâu dài, nếu muốn hợp tác, thì phải thể hiện lên sự chân thành của mình.

Tất nhiên Diệp Gia muốn chọn nhận hoa hồng, việc mua đứt là khi nàng cần tiền gấp, hiện tại nàng đang nắm hai nghìn lượng bạc ở trong tay. Căn bản nàng không cần tiền nhanh chóng.

Trương quản sự vừa nhìn đã biết nàng muốn nhận hoa hồng. Nhưng tỷ lệ hoa hồng cần phải được thỏa thuận chỉ tiết. Tuy hàng hóa là do Diệp Gia cung cấp, nhưng các mặt hàng phải được vận chuyển đến Tây Vực thì mới có thể bán được. Mà chỉ có các vật phẩm không có cửa hàng và khách hàng cũng không thể bán được. Nói cách khác, các món hàng của Diệp Gia có thể bán được bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu tiền, đều phụ thuộc vào thương dự và danh tiếng của hiệu buôn Trình gia ở Tây Vực.

Với sự tự tin này, tiền hoa hồng không thể nào thấp được. Trương quản sự suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra tỷ lệ hoa hồng cho Diệp Gia là năm năm.

Mức phí này đối với Diệp Gia là không thể chấp nhận được. Hàng hóa đều do bên nàng sản xuất, đương nhiên chi phí cũng là do Diệp Gia chỉ trả. Nếu như tiền hoa hồng là năm năm, thì các chi phí chi tiêu ra thì Chu gia sẽ nhiều hơn so với Trình gia, dù cho xưởng của nàng nhỏ nhưng cũng không đủ khả năng để kinh doanh như vậy.

"Giá cả mà Trương quản sự đưa ra có vẻ hơi thấp." Diệp Gia đã chuẩn bị sẵn sàng rằng việc kinh doanh này sẽ đàm phán không dễ dàng, lúc này nàng không hề hoảng sợ: "Phương thức sản xuất xà phòng thơm thuộc về Chu gia của bọn ta, chi phí chi trả cũng thuộc về Chu gia của bọn ta. Trình gia của ngươi chỉ có việc vận chuyển một chuyến, lấy hàng của cửa hàng ta bán mà còn kiếm được nhiều lợi nhuận hơn gia đình ta nữa, vậy thì chuyện làm ăn của ta còn không bằng đưa cho nhà ngươi làm luôn."
 
Chương 311


Đương nhiên Trương quản sự biết mức giá mà ông đưa ra là quá thấp, nhưng việc vận chuyển hàng hóa đến Tây Vực có thể gây ra mạng người. Những người tiêu sư của Trình gia cho dù là ăn, chỗ ở hay là bồi thường sau tai nạn, thì cũng đều do Trình gia chỉ trả.

Các cửa hàng đã hoạt động rất nhiều năm ở Tây Vực, dựa vào mồ hôi sự vất vả của tổ tiên để tạo ra được danh tiếng như ngày nay. Nếu như muốn mượn nó, sao có thể đơn giản như vậy được?

Đây tự nhiên là một ván cờ, thắng nhiều hay thắng ít đều phụ thuộc vào bản lãnh của chính mình. A Cửu ngồi ở một bên nhìn di tỷ cẩn thận nói chuyện, khả năng thu hút sự chú ý của mọi người giống như có thêm một đôi tai hơn người khác. Diệp Gia cũng không còn cách nào, liên quan đến tiền bạc. Mà nếu đẩy mạnh hợp tác thì ít nhất cũng phải một năm nữa, nếu như muốn buông lỏng, vậy thiệt hại sẽ lớn đến mức nào.

Diệp Gia và Trương quản sự đưa đẩy với nhau rất lâu, cuối cùng hợp đồng cũng được ký kết ba năm với bốn mươi phần trăm lợi nhuận.

Thực ra trong lòng Trương quản sự đã nghỉ đến điểm mấu chốt này, ông ta cũng không cảm thấy sự hợp tác này khó chấp nhận. Nhưng Diệp Gia lại cảm thấy có chút khó chịu, điểm mấu chốt trong lòng nàng là ba mươi. Nhưng vừa rồi nàng từ bỏ mười phần trăm lợi nhuận với hai yêu câu. Tức là nàng phải cử một hoặc hai người đi theo trong suốt quá trình áp tải đó. Đồng thời nếu như hàng hóa đó bán không được, xuất hiện tình huống bị lỗ, thì Trình gia và Chu gia sẽ gánh chịu tỷ lệ theo hoa hồng.

Đây cũng không phải là không tin tưởng Trình gia, mà là nàng chưa bao giờ đi đến Tây Vực. Không biết tình huống ở Tây vực, không biết việc làm ăn của Trình gia có ảnh hưởng như thế nào ở đó, và giá cả của những thứ được vận chuyển này. Nàng không chắc chắn, đương nhiên nàng sẽ cử người tin tưởng theo dõi suốt cả một quá tình, điều này có thể phòng ngừa Trình gia lừa gạt bọn họ.

Trương quản sự không hề cảm thấy khó chịu trước lời đề nghị của Diệp Gia, một kế hoạch sáng suốt kiến mọi người dễ chấp nhận hơn, và đỡ rắc rối về sau.

"Vậy được rồi, nếu như thuận tiện, thì chúng ta hãy soạn thảo văn bản lý kết trong ngày hôm nay luôn." Trương quản sự làm việc nhanh chóng, không cần tốn quá nhiều công sức cho việc kinh doanh, mà vẫn có thể giải quyết ngay lập tức.

Diệp Gia cũng là người thẳng thắn, mở miệng đồng ý.

Sau khi kế sách được soạn thảo, cả hai bên đều ký tên và đồng ý. Trương quản sự nói thời gian mà bọn họ sẽ vận chuyển hàng đến Tây Vực cho Diệp Gia biết. Do vị trí địa lý thuận lợi, nên Trình gia thực hiện hai ba chuyến đi mỗi năm đến đó. Cụ thể có thể kinh doanh được bao nhiêu còn tùy thuộc vào số lượng hàng hóa được áp tải đến vào trong thời điểm đó.

Ngày áp tải tiếp theo là, tháng giêng của năm sau. Diệp Gia gật đầu nhẹ nhàng, đồng ý sẽ giao hàng cho Trương quản sự vào cuối tháng mười hai. Rồi nàng đưa A Cửu và khế sách cùng nhau trở về Chu gia.

Xe la di chuyển rất nhanh, buổi chiều bọn họ xuất phát mà khi về đến Chu gia trời còn chưa tối. Nhưng khi đến cửa, tuyết bất ngờ rơi. Trời thì lạnh thật, giá lạnh cộng với tuyết rơi, Diệp Gia ngồi ở trong xe ngựa mà còn cảm thấy tay chân lạnh buốt nữa. Nàng cầm kế sách ba năm ở trong tay, cố gắng nhịn cười. Vừa vào nhà, là nhanh chóng cởi mũ ra còn nhịn không được mà cười: "Nương, con lại ký thêm một đơn hàng lớn nữa đó!"

Những đơn hàng lớn và nhỏ, ban đầu bà ấy còn không hiểu, nhưng về sau khi nghe Diệp Gia nói nhiều hơn thì Dư thị cũng hiểu ý của nàng. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng làm bà ấy không khỏi vui mừng theo: "Thật sự là... Hôm nay cả nhà chúng ta uống một bình rượu nhé?”

Diệp tứ muội đã sớm hết ngày ở cữ, ban ngày nàng ấy bế con ra tiền viện cùng xoay đậu với Dư thị, đồng thời có thể chăm sóc đứa nhỏ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top