Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 80


Đối với chồng của Uông Bình, không đến 50 đồng là đủ. Số tiền còn lại sẽ đủ cho cô ấy sinh con và ở cữ.

Trở lại công trường, các công nhân khác vẫn chưa tan làm.

Triệu Hiểu Phi giúp Uông Bình chuyển hành lý, để cô ấy ở cùng phòng với ba người.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng Ôn Độ tỉnh dậy, nhìn thấy Uông Bình đã dậy sớm rửa rau nấu ăn, cũng không nói gì.

Hôm qua Triệu Kiến Đông đưa công nhân đi tắm, anh ấy liền kiểm tra từng người một, sợ lại có một người phụ nữ khác cãi trang.

"Anh đều nhìn qua rồi, đều là đàn ông, hàng thật giá thật." Triệu Kiến Đông cầm ấm trà uống một ngụm nước: “Thời tiết này nóng thật.”

"Mau bắt tay vào làm việc đi. Chúng ta sẽ làm xong trước cuối năm để về nhà."

Ôn Độ cảm thấy nhớ nhà.

Không biết em gái cậu bây giờ ra sao, có nhớ cậu không.

Ôn Oanh thực sự rất nhớ anh trai mình.

Cô bé bắt chước hình dáng của anh trai mình trong giấc mơ và cầm bút vẽ cậu vào cuốn sổ của mình. Vẽ tranh thực sự khó khăn, cô bé không có thiên phú như anh trai mình, những bức tranh của cô bé trông không giống chút nào.

Ôn Oanh không dám cho người khác xem.

“Bà nội, Tống Lệ Dĩnh mấy ngày nay không có đưa bài tập về nhà cho con.” Ôn Oanh nhìn thấy bà Ôn thì tủi thân đi tới phàn nàn với bà.

Bà Ôn liếc mắt liền có thể nhìn ra suy nghĩ nhỏ của cô bé: "Đưa chân đây cho bà xem."

"Da."

Ôn Oanh đặc biệt hợp tác.

Cô bé duỗi đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của mình ra, mắt cá chân vẫn hơi sưng tấy nhưng đã bớt đáng sợ hơn trước. Chắc là sẽ khỏi trong vòng chưa đầy hai ngày.

“Mấy ngày nay tuyết rơi, ngoài trời lạnh, con vừa bị cảm lạnh xong, bây giờ nếu đi học mà lại bị cảm, chắc chắn sẽ phải ở nhà ngốc

thêm vài ngày nữa, con ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, khi chân con hoàn toàn bình phục, bà sẽ bảo ba đưa con đến trường."

Bà Ôn luôn nói chuyện chắc như đinh đóng cột.

Bà nói mấy ngày nữa Ôn Oanh sẽ đến trường, vậy thì điều đó tuyệt đối là sự thật.

Trong lòng Ôn Oanh cảm thấy vui mừng, cô bé ngồi cạnh bà Ôn nũng nịu: “Bà ơi, con nhất định sẽ nghe giảng thật chăm chú, cố gắng hết sức đem về cho bà một trăm điểm."

"Con ngốc như vậy, sao có thể được một trăm điểm?" Bà Ôn đo quần áo với thân hình của cô bé, tiếp tục may cho cô bé một chiếc áo khoác nhỏ.

Ôn Oanh không hề tức giận khi bị coi thường.

Cô bé nhẹ giọng nói: “Đợi thi giữa kỳ bà sẽ biết thôi!”

"Con sắp thi giữa kỳ à? Con đã vài ngày không đến lớp, nếu con có thể vượt qua kỳ thi thì tốt quá." Bà Ôn không phải là bà già không có tri thức.

Bà biết tầm quan trọng của việc học giỏi.

Ngày xưa người ta nói cái gì cũng hạ đăng, chỉ có đọc sách là thượng đăng.

Trước đây, con gái không được đến trường nhưng bây giờ thì khác. Chính sách của đất nước đã thay đổi. Con gái cũng như con trai, có thể đi học và trở thành quan chức.

Ngoài ra, đọc sách có thể khai sáng tâm trí.

Bà không yêu cầu cháu gái phải học giỏi, bà chỉ mong cô bé thông minh hơn một chút, không cần liên lụy cho cháu trai.

Trẻ em đang trong giai đoạn lớn lên, vóc dáng thay đổi rất nhanh.

Trong thời gian này, bà Ôn mỗi ngày đều luộc trứng cho cháu gái và mua hai cân thịt để bồi bổ cho cô bé. Cuối cùng thì bàn chân của Ôn Oanh đã không còn việc gì, cô bé đã có thể đi học.

“Đói thì mang táo ra ăn. Buổi trưa bà sẽ mang đồ ăn cho con, con đi ra bức tường phía sau trường, bà nội sẽ đưa cho con ở ngoài bức tường, con có thể tự đến lấy sau giờ học vào buổi trưa."
 
Chương 81


Bà Ôn sửa sang lại quần áo cho Ôn Oanh, đeo cặp sách cho cô bé, dặn dò xong rồi bảo con trai đưa Ôn Oanh đến trường.

Ôn Thiều Ngọc đạp xe bất chấp gió lạnh đưa con gái đến cổng trường.

Hắn lấy trong túi ra năm xu đưa cho Ôn Oanh: “Oanh Oanh đi học cho tốt, học không tốt cũng không sao, sau này ba sẽ kiếm tiền nuôi con. Nếu có người bắt nạt con ở trường, con quay lại nói với ba, ba sẽ tính số với họ, con cầm lấy số tiền này mua bất cứ thứ gì con muốn đi, tiết kiệm cho bản thân cũng được."

Ôn Oanh lần đầu tiên có tiền tiêu vặt, cô bé nhìn ba mình bằng ánh mắt sáng ngời, thấy hắn cúi xuống, liền chạy tới hôn lên má hắn.

"Cảm ơn ba!"

Ôn Oanh cầm năm xu trong tay, đang định vào trường thì chợt nhớ ra mấy hôm trước mình bị bong gân chân nên không thể đến trường.

Không được chạy, không được nhảy, không được ra ngoài chơi đùa.

Phải thật khỏe mạnh, không thể bị bệnh.

Ôn Oanh sau khi thầm niệm trong đầu xong, liền ho khan hai tiếng, nước mắt suýt chút nữa chảy ra.

"Oanh Oanh, cậu đi học rồi à!" Tống Lệ Dĩnh ôm cặp sách chạy tới.

"Ừm."

Ôn Oanh ho khan đến mức sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn rất khó chịu.

Tống Lệ Dĩnh tò mò hỏi: "Oanh Oanh, cậu thấy kho" chịu sao? Nếu thấy không thoải mái thì về đi. Cậu không biết là không thể đến trường, rất nhiều học sinh trong lớp đều rất hâm mộ cậu. Chúng tớ không muốn đến trường, chỉ muốn ở nhà chơi thôi."

"Đi học không tốt sao? Ở trường có kiến thức để học, nhưng tớ ở nhà chỉ có thể một mình đọc sách, kiến thức học được cũng không nhiều."

Ôn Oanh rất đau lòng, cô bé đã bị các bạn cùng lớp bỏ xa nhiều bài, cô bé chắc chắn sẽ không đạt được một trăm điểm trong kỳ thi giữa kỳ.

Lúc đó bà nội chắc chắn sẽ cho rằng mình ngốc nghếch lại lắm lời.

Như vậy không tốt chút nào.

"Có kiến thức có ích gì? Dù sao tớ cũng chỉ muốn chơi thôi." Tống Lệ Dĩnh xách cặp bĩu môi: "Hôm nay tớ phải trực nhật, buổi sáng phải quét lớp, tớ đi trước đây!”

Tống Lệ Dĩnh còn chưa nói xong đã chạy như gió về phía lớp học.

Ôn Oanh rất ghen tị với cô nhóc.

Mẹ của Tống Lệ Dĩnh không thích cô nhóc, lại còn trọng nam khinh nữ. Ba cô nhóc thì không như vậy, đối xử rất tốt với cô nhóc.

Mẹ còn dùng một miếng gỗ dày đánh vào lưng cô nhóc. Khi cởi quần áo ra, khắp lưng toàn vết bầm tím trông rất đáng sợ.

So với cô bé, bà nội thường mắng cô bé, nhưng chưa bao giờ động tay với cô bé.

Tống Lệ Dĩnh sinh trưởng mạnh mẽ như những ngọn cỏ dại.

Cô bé lại không có tư cách này.

Nhưng Ôn Oanh cảm thấy có thể để cho anh trai cô bé trong giấc mơ biết sự thật về cái chết của cô bé, điều này đã rất lời rồi.

Cô bé không muốn anh trai tiếp tục tìm kiếm mình, dù có buồn hay không khi biết sự thật cũng không thành vấn đề. Từ giờ trở đi, anh trai sẽ là chính mình, sống cuộc sống mà anh trai mong muốn, thực sự sống cho chính mình.

Mà anh trai kiếp này chắc chắn sẽ tốt hơn vì có cô bé bảo vệ!

Ôn Oanh bước vào lớp, đặt chiếc đệm nhỏ do bà nội làm lên ghế, sau đó cởi khăn tay bằng vải bông ra đặt lên bàn, cởi cặp sách ra nhét vào hốc bản rồi ngồi xuống dọn dẹp bàn học.

Cô bé vừa ngồi xuống thì có người dùng bút chọc vào lưng cô bé từ phía sau.

Ôn Oanh quay đầu lại, khó hiểu nhìn bạn học nam cùng lớp: "Có chuyện gì à?"

Bạn nam cùng lớp tên là Trần Bảo Nhạc, cậu ta không cao, mặt tròn, học tập không giỏi. Nhưng tính cách cậu ta tốt, rất năng động trong lớp.
 
Chương 82


Cậu ta tựa vào bàn hỏi Ôn Oanh: “Cậu thật sự bị bọn buôn người bắt cóc à?”

Lần trước Ôn Oanh đến trường, nhà cậu ta đã xin cho cậu ta phép, không cho cậu ta đến trường.

Bà của cậu ta sợ cậu ta cũng sẽ bị bọn buôn người bắt cóc, bà muốn trói cậu ta vào thắt lưng quần mỗi ngày, mang theo cậu ta bất cứ nơi nào bà đi.

Nếu Cục Công An không báo là một kẻ buôn người bị bắt và một kẻ bỏ trốn thì Trần Bảo Nhạc thật sự sẽ không thể đến trường.

Ôn Oanh gật đầu: “Ừ.”

Nói xong cô bé quay người định lấy sách giáo khoa ra xem trước bài tập về nhà, nhưng ai biết Trần Bảo Nhạc lại chọc cô bé. Cô bé không còn cách nào khác ngoài quay lại và đợi Trần Bảo Nhạc lên tiếng trước.

"Nghe nói cậu tự mình trốn thoát? Có phải thật không?" Trần Bảo Nhạc tò mò hỏi.

Ôn Oanh không thể nói cho người khác biết cô bé trốn thoát như thế nào.

Cô bé nói rằng cô bé đã mơ thấy mình sẽ chết. Cô bé mơ thấy kẻ buôn người đi ra ngoài một, hai tiếng mới quay lại nên nhân cơ hội này bỏ trốn, người khác nhất định sẽ không tin.

"Tớ không phải tự mình trốn thoát. Chi Chi cùng tớ trốn thoát. Chi Chi rất lợi hại." Nếu không có Chi Chi, cô bé chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tay bọn buôn người.

Nhắc tới Chi Chi, Ôn Oanh lại nhớ Chi Chi.

Không biết Chi Chi đã về nhà chưa?

Anh trai của Chi Chi trông rất lợi hại, cô bé hơi sợ anh trai của Chi Chi. Nhưng cô bé có thể cảm nhận được anh trai của Chi Chi cũng lợi hại như anh trai cô bé.

Anh ấy cũng rất thích Chi Chi nên chắc chắn sẽ bảo vệ Chi Chi, không để Chi Chi bị bọn buôn người bắt cóc nữa. Khi Ôn Oanh đang nghĩ điều gì đó, cô bé trông có vẻ ngơ ngác, giống như một kẻ ngốc.

Trước đây không ai muốn chơi với cô bé, thậm chí còn muốn bắt nạt cô bé.

Nếu Trần Bảo Nhạc không có nhiều chuyện muốn hỏi Ôn Oanh, cậu ta cũng sẽ không nói chuyện với Ôn Oanh nhiều như vậy.

"Này, Ôn Oanh, Chi Chi là ai?"

Ôn Oanh nghiêm túc nói với Trần Bảo Nhạc: "Chi Chi là một người rất lợi hại!"

Cô bé sẽ không nói Trần Bảo Nhạc là ai. Tên của Chi Chi rất nữ tính. Trần Bảo Nhạc chắc chắn sẽ cười nhạo Chi Chi. Cô bé muốn bảo vệ Chi Chi!

“Nghe tên là biết một con nhóc thối.” Cậu ta không quan tâm đến điều đó.

Ôn Oanh cũng không có giải thích, chỉ cần cô bé không tiếp lời, Trần Bảo Nhạc sẽ không tiếp tục bàn luận về Chi Chi.

Cô bé không muốn nói với Trần Bảo Nhạc rằng Chi Chi là một cậu bé đẹp trai và rất thông minh! Thật không may, Chi Chi cũng như cô bé, không cao.

Tống Lệ Dĩnh cũng ném cây chổi ở dưới bục giảng, chạy lại ngồi xuống cạnh Ôn Oanh.

Cô nhóc quay lại cầm cục tẩy của Trần Bảo Nhạc nói: “Cho tớ mượn.”

Dùng xong lại vứt trở lại.

Trần Bảo Nhạc đưa tay nắm lấy tóc Tống Lệ Dĩnh: "Ai cho cậu dùng cục tẩy của tớ? Tớ có cho phép cậu dùng sao?"

"Đừng tưởng rằng tớ không nhìn thấy, cậu lại bắt nạt Ôn Oanh!" Tống Lệ Dĩnh hất tay Trần Bảo Nhạc ra, cuộn sách giáo khoa thành cuộn, nói với Trần Bảo Nhạc: "Nếu như cậu lại bắt nạt Ôn Oanh, tớ sẽ nói với giáo viên đấy."

Đang nói chuyện thì chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào.

Ôn Oanh kéo Tống Lệ Dĩnh, Tống Lệ Dĩnh quay người lại, giả vờ chăm chú nghe giảng.

Thầy cô giảng bài tốt hơn nhiều so với việc học ở nhà.

Ôn Oanh phát hiện những lời giáo viên nói không có gì khó khăn với mình, cô bé đều hiểu rõ mọi thứ.
 
Chương 83


Vài phút nữa là đến giờ tan học trưa.

Tống Lệ Dĩnh thấp giọng hỏi Ôn Oanh: "Buổi trưa cậu ăn gì? Mẹ tớ mua bánh ngọt cho tớ, bảo tớ mỗi ngày mang hai miếng đến trường ăn, tớ muốn ăn luôn vào buổi sáng rồi đó."

Ôn Oanh chăm chú nghe giảng, không muốn nói chuyện. Nhưng khi Tống Lệ Dĩnh nói xong, cô bé lại nhỏ giọng đáp lại: “Vậy thì tốt quá.”

Tống Lệ Dĩnh hoàn toàn không nghe giảng, cô nhóc thò tay vào hộc bàn, lấy bánh ngọt trong hộp ra, lấy một miếng nhỏ rồi nhanh chóng đưa vào miệng nhân lúc giáo viên không để ý.

Bánh rất ngọt.

Tống Lệ Dĩnh hận không thể ăn hai miếng lớn.

Cuối cùng, sau khi tan học, Tống Lệ Dĩnh nóng lòng muốn lấy bánh ra ăn, các học sinh khác cũng vậy. Ôn Oanh đứng dậy, đội mũ và khăn quàng cổ, rồi bước ra khỏi lớp.

Cô bé bước đi rất nhanh, vì buổi trưa chỉ nghỉ có nửa tiếng, nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục vào học.

Ôn Oanh đi xuyên qua khu lớp học cấp trên, đi thêm mười mét nữa thì nhìn thấy một cái đầu nhô ra từ bức tường phía sau trường học.

Cô bé vui vẻ bước tới, làm nũng với bà nội: "Bà ơi, bà đợi lâu rồi ạ? Tan lớp là con đến đây luôn đấy!"

Bà Ôn thấy Ôn Oanh mặc ấm thì hải lòng đưa cho cô bé hộp cơm mà bà ôm chặt, sốt ruột nói: “Về ăn cơm nhanh đi, bà đi đây.”

"Bà nội, bà đi chậm một chút nha!"

Ôn Oanh biết bà nội sợ đồ ăn nguội nên tự nhủ phải về ăn nhanh, kéo lát nữa vào học sẽ không kịp ăn hết bữa.

Cô bé thấy bà không rời đi hẳn, mà bước một bước lại quay lại nhìn mình. Thấy cô bé vẫn chưa rời đi, bà lập tức tỏ vẻ hung dữ.

Cô bé không hề sợ hãi chút nào.

Có một người bà như vậy thực sự rất tốt.

Ôn Oanh muốn khóc.

Nhớ đến bà, cô bé sẽ nhớ đến người bà trong giấc mơ của mình.

Bà nội trong giấc mơ rõ ràng có thể sống lâu nhưng lại mất sớm vì chuyện cô bé bị bọn buôn người bắt cóc.

Ôn Oanh ôm hộp cơm trở lại phòng học, hai mắt đỏ hoe. Cô bé mở hộp cơm trưa của mình và bắt đầu ăn trong im lặng. Tống Lệ Dĩnh đi tới nhìn, cô nhóc ghen tị đến chảy nước miếng!

"Oanh Oanh, tại sao cậu lại có sủi cảo để ăn thế?”

Tất cả học sinh đều nhìn qua.

Ôn Oanh lập tức nghiêng người về phía trước, bảo vệ hộp cơm trưa của mình, nhỏ giọng nói: “Bà nội mang cái này đến cho tớ, bà mới làm lúc trưa đó.”

Tống Lệ Dĩnh ôm bánh, ghen tị nói: "Bà nội cậu thật tốt! Bà nội tớ thích hai đứa con nhà chú tớ. Dù chị cả của tớ và tớ đều là con gái, nhưng bà vẫn chỉ thích chị cả chứ không thích tớ."

“Ba cậu không phải rất thích cậu sao?” Ôn Oanh nhìn Tống Lệ Dĩnh nói.

"Đúng vậy, chỉ cần ba thích tớ là đủ rồi. Tớ không quan tâm người khác có thích tớ hay không, họ không thích tớ, tớ cũng không thích họ."

Tống Lệ Dĩnh cắn một miếng bánh, uống ốc sôi để nguội trong ấm trà, mơ hồ nói: "Sau này tớ cũng sẽ làm sủi cảo. Mẹ tớ nói rằng sẽ dạy tớ cách làm sủi cảo trong dịp Tết Nguyên đán năm nay đấy."

Ôn Oanh hâm mộ nó, "Thật tốt quá! Bà nội của tớ không bao giờ cho tớ làm cả, bà nói tớ quá ngốc, ngoại trừ ăn thì không biết làm gì."

"Tớ có thể nấu ăn."

Tống Lệ Dĩnh rất tự hào.

Nhưng giây tiếp theo, cô nhóc nói: “Tớ cũng không muốn nấu ăn, tớ muốn chơi. Nhưng nếu tớ chơi, mẹ tớ sẽ đánh tớ."

Ôn Oanh nhẹ nhàng an ủi cô nhóc: “Cậu còn có mẹ đánh cậu, nhưng ngay cả mẹ tớ còn không có.”

“Đúng vậy, cậu thảm thật.” Tống Lệ Dĩnh bỗng nhiên được chữa lành.
 
Chương 84


Ôn Oanh cúi đầu ăn sủi cảo, phát hiện bên trong còn có tóp mỡ, cô bé rất vui. Cô bé không muốn mọi người biết rằng món sủi cảo mà bà làm cho cô bé có tóp mỡ. Cô bé ăn một miếng liền hết cả cái sủi cảo, má phồng lên, trông giống như một chú chuột hamster nhỏ dễ thương.

Tống Lệ Dĩnh ở một bên cười nhạo Ôn Oanh: "Sao cậu lại ăn như vậy?"

"Tớ đói."

Ôn Oanh ăn mười lăm cái sủi cảo liền no bụng.

Cô bé đi ra cuối lớp, rót một ít nước nóng trong bình giữ nhiệt, đặt ở góc bàn, đợi nguội rồi mới uống.

Lớp học bắt đầu vào đầu giờ chiều.

Lớp học kết thúc vào lúc ba giờ rưỡi chiều.

Ôn Oanh thu dọn cặp sách, mặc quần áo cẩn thận. Tất cả bạn học trong lớp đều đã về hết, ngoại trừ học sinh đang trực, chỉ còn lại cô bé.

Bếp lò trong lớp học đã tắt hết.

Rất lạnh.

Ôn Oanh ra khỏi phòng học, phát hiện bên ngoài càng lạnh hơn.

Cô bé chậm rãi cúi đầu bước ra khỏi lớp học, trước khi đến cổng trường, cô bé đã nghe thấy có người gọi mình.

"Oanh Oanh, nhanh lên, ba tới đón con rồi đây!"

Ôn Oanh ngẩng đầu nhìn thấy ba cô bé đạp xe đạp, chống một chân xuống đất, trông thời trang hơn thanh niên bây giờ, liền muốn tự mình về nhà.

Các bạn học về muộn quay lại, tò mò nhìn Ôn Oanh.

Ôn Oanh da mặt mỏng, hai má nóng bừng. Nhưng với kinh nghiệm lần trước, lần này cô bé không nói gì, leo lên xe đạp ngồi ở yên sau, trầm giọng thúc giục ba.

"Ba, chúng ta đi nhanh đi!"

"Được rồi, ngồi yên nha."

Ôn Thiều Ngọc dùng chân lấy đà, phóng xe đạp nhanh về nhà.

Ôn Oanh sợ hắn đánh rơi cô bé nên trong suốt dọc đường cô bé rất căng thẳng, đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

May mắn nhà chỉ cách đó vài phút đi xe đạp.

Sau khi về đến nhà an toàn, Ôn Oanh đợi xe đỗ xong mới cẩn thận bước xuống, sợ lại bị bong gân, sẽ chậm trễ chuyện học.

“Nhớ bài học lần trước chưa?”

Ôn Thiều Ngọc nhìn con gái mình cần thận như vậy, âm thầm vui vẻ đứng gần đó.

Ôn Oanh không có chút xấu hổ, nói có lý: "Cùng một việc, không thể mắc cùng một lỗi được."

"Ồ, Oanh Oanh nhà chúng ta thực sự có văn hóa."

Bà Ôn từ trong nhà đi ra, tình cờ nghe được lời nói của cháu gái, bà trợn mắt nhìn con trai nói: “Con cho rằng ai cũng giống con sao?”

"Bà ơi, con về rồi!"

Ôn Oanh ngọt ngào gọi.

Bà Ôn vẻ mặt ủ rũ nói: “Anh con viết thư về, con có muốn đọc không?”

"Đọc ạ!"

Ôn Oanh vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ, Ôn Thiều Ngọc sợ đến mức đưa tay ra bên cạnh cô bé, bảo vệ cô bé thật chặt, sợ cô bé bị ngã.

"Bà ơi, nhanh cho con xem lá thư của anh trai đi bà!"

Ôn Oanh chạy tới chỗ bà, đưa tay ra xin lá thư.

Bà Ôn cụp mí mắt đưa cho cô bé lá thư: “Con đọc đi.”

“Bà nội, để con vào nhà xem.”

Ôn Oanh rất xinh đẹp, bím tóc trên đầu bé lắc lư.

Cô bé ngồi trên đầu giường đất một cách đầy ngoan ngoãn rồi mới mở bức thư ra. Sau khi nhìn thấy những lời trên thư, Ôn Oanh trợn tròn mắt.

"Bà nội!"

Giọng ngọt ngào run rẩy của cô bé lộ ra vẻ sợ hãi.

Bà Ôn đứng bất động ở phòng ngoài, Ôn Thiều Ngọc tình cờ mở rèm cửa đi vào, nghe thấy giọng nói thảm thiết của con gái, hắn vội chạy vào phòng hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Oanh ôm lá thư, vẻ mặt xấu hổ: “Ba, con không biết đọc!”

Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng có chuyện gì, con gái vừa nói xong hắn liền cười rất không mấy phúc hậu, ôm bụng

nói: “Ôi, đau bụng quá! Con nói con không biết đọc, sao con lại chạy đi đọc thư chứ?”
 
Chương 85


Ôn Oanh mặt đỏ bừng, nghiêm túc nói: “Con muốn xem chữ viết của anh trai con.”

"Được rồi, ba biết, con không muốn đọc nội dung, con chỉ muốn nhìn xem chữ viết của anh trai thôi."

Ôn Thiều Ngọc nhịn cười, nhìn vào ánh mắt oán giận của con gái, không nhịn được lại bật cười.

Ôn Oanh: "!!!"

Ba thật quá đáng!

“Về sau con sẽ biết rất nhiều chữ.” Ôn Oanh không phục nói.

Bộ dạng này của cô bé trông thật sự rất buồn cười.

Ôn Thiều Ngọc đã cười xong, nhưng khi nghe thấy câu này của con gái, hắn lại không khỏi bật cười.

Khuôn mặt già nua nghiêm túc của bà Ôn cũng nở nụ cười, nhưng nó lại biến mất ngay lập tức.

Bà mở rèm cửa bước vào, đưa tay về phía Ôn Oanh: “Mang thư tới đây.”

"Bà nội, đọc cho con nghe đi!" Ôn Oanh vẻ mặt nịnh nọt đưa lá thư ra cho bà, bà lại ném thư lên đầu Ôn Thiều Ngọc: "Việc này còn cần bà làm sao?"

"Không cần à? À...nhi!"

Ôn Oanh nhận thấy sắc mặt bà nội càng ngày càng đáng sợ, hưng phấn kéo dài từ “à", đổi thành "nhỉ".

Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến cô bé phải âm thầm tránh xa bà.

Ôn Thiều Ngọc Muốn cười nhưng lại không dám, cầm lấy phong thư bắt đầu đọc: "Bà nội, Oanh Oanh, ba, không, chờ đã! Tại sao con lại ở phía sau?"

"Đọc thư mày đi!" Vẻ mặt bà chán ghét nói: “Địa vị của mày ở nhà như nào còn không biết sao?”

Ôn Thiều Ngọc cười hê hê, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Con là trụ cột của nhà chúng ta.”

“Da mặt còn dày hơn cả tường thành.” Bà Ôn trừng mắt nhìn con trai, cầm chổi lên hỏi: “Mày có đọc không?”

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy nếu nói: "Mẹ, sao mẹ không tự đọc đi? " Hắn đoán bà nhất định sẽ giết hắn.

Hắn nhẹ giọng đọc nghiêm túc: “Bây giờ con đang ở Sở Thành. Mọi thứ đều ổn. Sở Thành rất nóng, có rất nhiều cơ hội kiếm tiền. Con đã gặp một ông chủ rất tốt ở công trường. Ông chủ là người Mân Thành, mọi người rất tốt bụng và hào phóng, con..."

Khi Ôn Oanh nghe đến từ công trường, trong đầu hiện lên hình ảnh một cậu bé cao gầy, trên lưng gánh nhiều gạch đến còng lưng. Làn da trắng ngần đã trở nên ngăm đen vì ánh nắng mặt trời, da trên vai bong tróc, bàn tay đầy vết xước.

Ôn Oanh rưng rưng nước mắt, nhưng cô bé không dám để bà nội và ba phát hiện.

Cô bé lén lau nước mắt, tiếp tục nghe ba đọc thư.

"Con biết một người anh ở Phụng Thiên. Anh ấy còn lớn hơn ba con một tuổi..." Ôn Thiều Ngọc đọc xong lại dừng lại, bất mãn phản đối: "Mẹ, mẹ thấy Tiểu Độ như vậy là có ý gì? Người nó gọi là anh còn lớn hơn con một tuổi, có phải nó muốn gọi con là anh luôn không?”

Bà Ôn giơ chổi lên, vẻ mặt lạnh lùng chửi: "Còn nói nhảm nữa thì cút khỏi đây đi."

Cái đồ vô tâm này thật đúng là thiếu đòn.

"Con cũng không nói sai mà." Ôn Thiều Ngọc thấp giọng lẩm bẩm, lùi lại một bước, tiếp tục đọc thư: "Con ở đây ăn rất ngon, mỗi bữa đều có thịt, bà không cần lo lắng cho con, bà chỉ cần chăm sóc Oanh Oanh và ba con thật tốt, đừng để họ xảy ra chuyện gì, đợi con quay lại.”

Ôn Thiều Ngọc đọc thư, không ngừng chảy nước miếng: "Thịt sao? Mẹ, Sở Thành tuyệt như vậy sao? Con cũng muốn đi."

Bà Ôn chán ghét nhìn đứa con trai không có tiền đồ của mình: "Mày có thể làm cu li không?"

"Không thể."

Ôn Thiều Ngọc trả lời rất nhanh, nói xong ngồi xuống trên giường đất thở dài: “Sao trên đời này không có công việc nào dễ dàng nhưng lại kiếm được nhiều tiền nhị?”

"Mày đi nằm mơ giấc mộng xuân thu của mày đi!" Bà Ôn vỗ vào đầu Ôn Thiều Ngọc: "Cất thư đi, dọn đồ ăn lên."
 
Chương 86


Bữa tối nay có thịt.

Thịt lợn hầm bắp cải, còn có rất nhiều miến.

Không có nhiều thịt nhưng vẫn thơm hơn là không có thịt.

Ôn Thiều Ngọc ăn đến mức không muốn cử động.

“Ba, để con xoa bụng cho ba!” Ôn Oanh cảm thấy có lỗi với ba nên cúi người xoa bụng cho hắn.

Bà Ôn nhìn thân hình gầy gò của con trai mình mà cảm thấy khó hiểu. Con trai mỗi ngày ăn nhiều như một con lợn nhưng trên người không có một miếng thịt nào. Đứa trẻ này hồi nhỏ cũng như vậy.

Một số người ban đầu còn nghi ngờ nhà họ giàu ngầm, sau mới tin rằng nhà họ không còn tiền sau khi chồng bà qua đời.

Nếu có của cải, bà không thể để hai đứa nhỏ gầy gò như vậy được.

Ôn Thiều Ngọc nằm trên giường đất rên rỉ. Ôn Oanh ngồi ở bên cạnh, ngoan ngoãn xoa bụng cho Ôn Thiều Ngọc.

Sau khi lén nhìn bà nội đi ra ngoài, cô bé cúi người thấp giọng hỏi: "Ba, con có thể viết một lá thư ghép vần cho anh trai được không?"

"Tại sao không? Anh trai con cũng không phải không hiểu ghép vần." Ôn Thiều Ngọc Muốn nói anh trai con cũng không phải là bà nội con, không hiểu ghép vần.

Ôn Oanh vui vẻ rút tay lại: “Ba, con định viết thư cho anh trai, ba nằm một lát là sẽ ổn thôi.”

Ôn Thiều Ngọc: "???"

Tại sao hắn cảm thấy mình là một công cụ nhỉ?

Ôn Oanh viết thư hồi lâu, nhét thư vào phong bì, đặt cạnh gối trước khi đi ngủ.

Sáng dậy, cô bé lại đặt bức thư lên tủ, đặc biệt nói với bà Ôn: “Bà ơi, bức thư con viết cho anh trai con đang ở trên tủ. Bà không được vứt nó đi đâu đấy.”

"Biết rồi."

Bà Ôn xua xua tay, hai cha con liền đi đến trường.

Khi đến cổng trường, Ôn Oanh xuống xe, nắm tay ba, có chút ngập ngừng nói: “Ba, hôm nay ba đến đón con, ba có thể đừng gọi con nữa được không? Con có thể nhìn thấy ba mà.”

"Sao con lại không cho ba Gọt? Con không vui khi thấy ba sao?" Ôn Thiều Ngọc vuốt thẳng chiếc áo khoác của mình: "Có bạn học nào của con có ba đẹp trai như ba không?"

Ôn Oanh thở dài: “Nhưng ai cũng đều kiếm được nhiều tiền hơn ba của ai đó, mạnh hơn ba của ai đó.”

"Không phải chứ, con nói thì cứ nói đi, sao lại thở dài? Ba trong mắt con kém cỏi như vậy sao? Ba cũng rất mạnh mẽ được không?"

Ôn Oanh lập tức lui về phía sau, không quay đầu lại nói: "Ba, con sắp muộn giờ học rồi, con phải đi trước!"

"Chạy chậm thôi!"

Ôn Thiều Ngọc từ phía sau hét lên, Ôn Oanh nghe được thanh âm của ba mình thì sợ đến mức không dám chạy, sợ các học sinh khác sẽ phát hiện ra ba đang gọi cô bé.

"Đứa nhóc này cũng rất ngoan đấy."

Cô bé cũng là áo bông nhỏ của cả nhà.

Ôn Thiều Ngọc vừa ngâm nga vừa đạp xe đến trạm máy móc nông nghiệp.

Buổi sáng, tuyết lại rơi.

Hôm nay Ôn Oanh trực nhật, cô bé chịu trách nhiệm thêm than vào Bếp.

"Ôn Oanh, anh trai cậu cũng bỏ trốn giống mẹ cậu à? Sau này cậu định tìm một người con rể tới tận cửa sao?" Trần Bảo Nhạc từ phía sau lớp đi tới, ngồi ở bàn bên cạnh, cười hi hi hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh dùng móc than chỉ vào Trần Bảo Nhạc nói: "Anh trai cậu mới chạy trốn ý!"

“Tớ không có anh trai, tớ là đứa con duy nhất trong nhà tớ.” Trần Bảo Nhạc cười: “Ôn Oanh, người ta nói mẹ cậu bỏ trốn cùng với một tên đàn ông khác, không cần cậu với ba cậu nữa! Ba cậu là đồ phế vật, không có bản lĩnh, vậy nên mẹ cậu mới bỏ trốn cùng người khác."

"Cậu nói láo!"
 
Chương 87


Ôn Oanh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, muốn dùng móc than đánh người, nhưng lại sợ đánh người sẽ phải đền tiền. Cô bé ném móc than đi, lao tới, túm lấy cổ áo Trần Bảo Nhạc, cào vào cổ cậu ta.

"Oa!"

Trần Bảo Nhạc ôm cổ khóc lớn.

Ôn Oanh nhìn thấy cậu ta đó bị đánh đến rơi nước mắt, trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng càng tức giận hơn: “Mẹ tớ không có bỏ trốn cùng người khác, bà ấy chỉ ly hôn với ba tớ thôi, bà ấy trở về thành phố làm người thành phố! Ba tớ cũng rất lợi hại! Cậu nếu còn tiếp tục nói nhảm, tớ sẽ tát vào mặt cậu, khiến cậu cả đời không lấy được vợ!"

Nói xong, cô bé vẫn cảm thấy điều này chưa đủ sức răn đe nên hung hãn trừng mắt nhìn Trần Bảo Nhạc nói: "Đến lúc đó, nhà cậu sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”

Nhà họ Trần là đơn truyền

Trần Bảo Nhạc được cưng như trứng trong nhà. Ba cậu ta cũng không được đánh cậu ta.

Bà nội cậu ta nói khi cậu ta lớn lên, sẽ cưới một người vợ có thể sinh con, sinh nhiều con cháu dòng họ nhà Trần. Cậu ta sẽ là người có công lớn cho nhà họ Trần.

Bây giờ khi biết tin sau này mình sẽ không có con, không thể lập công lớn cho gia đình, cậu ta càng kho"c nhiều hơn.

Giáo viên vào lớp thấy Trần Bảo Nhạc vẫn đang kho"c nên hỏi có chuyện gì.

Ôn Oanh đứng dậy, tự tin nói: "Cậu ta mắng em, cho nên em đánh cậu ta!"

Thầy giáo không nói nên lời.

Anh ấy biết nhà họ Ôn khá hung dữ, nhưng anh ấy không ngờ rằng Ôn Oanh trông có vẻ yếu đuối cũng có thể hung dữ như vậy, đánh cậu bé đến mức khóc nức nở. Phải nói rằng cô bé quả thực là người nhà họ Ôn.

“Cậu bé mắng em cái gì?”

Nếu giáo viên muốn giải quyết chuyện này thì trước tiên phải tìm ra sự thật.

Đôi mắt của Ôn Oanh lập tức đỏ lên.

Cô bé đang cố gắng không khóc, nhìn rất đáng thương.

Khi cô bé giải thích rõ ràng sự việc, giáo viên cũng biết Ôn Oanh không có lỗi.

Nhưng anh ấy không thể dung túng cho việc học sinh đánh nhau.

"Em không được đánh bạn nữa! Đánh nhau là sai đấy biết không? Được rồi, Trần Bảo Nhạc, đừng khóc nữa, ngồi vào lớp đi. Em là con trai bắt nạt con gái, bị con gái đánh lại còn không biết xấu hổ mà khóc à?”

Thầy giáo và gia đình Trần Bảo Nhạc là hàng xóm.

Anh ấy từ lâu đã cảm thấy việc nhà họ Trần cưng chiều con cái như vậy là sai lầm. Nếu đứa trẻ này không được dạy dỗ đàng hoàng, lớn lên chắc chắn nó sẽ trở nên lệch lạc.

Trần Bảo Nhạc cũng ngừng gào kho"c.

Cậu ta ngồi trên ghế, lặng lẽ nức nở.

Lúc Tống Lệ Dĩnh đợi giáo viên quay người viết lên bảng, cô nhóc đến gần Ôn Oanh, ngạc nhiên nói: “Tớ cũng không ngờ cậu còn có thể đánh nhau đó?”

Giọng Ôn Oanh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Tớ không biết đánh nhau.”

"Cậu vừa mới đánh Trần Bảo Nhạc đến mức chảy máu cổ kìa." Tống Lệ Dĩnh kinh ngạc nói.

Ôn Oanh cảm thấy có chút chột dạ, nhưng cô bé cảm thấy mình không sai.

Buổi tối về đến nhà, nhà họ Ôn ăn cơm tối, Ôn Oanh ngồi trên ghế làm bài tập. Ôn Thiều Ngọc còn chưa đi tới trạm máy móc nông nghiệp, đang nằm trên bàn viết thư trả lời cho Ôn Độ.

Con chó săn nhỏ ở nhà chợt sủa lên.

Bên ngoài có người hét lớn: "Có ai ở nhà không?"

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc hỏi: “Muộn như vậy rồi ai mà lại tới nhà chúng ta chứ?”

"Mày đi ra ngoài xem là biết chứ gì?" Bà Ôn nói xong, Ôn Thiều Ngọc liền đi ra ngoài.

Một lúc sau, hắn dẫn theo một người đàn ông đi vào.

Người đàn ông đi vào với nụ cười trên môi, nhìn chằm chằm vào Ôn Oanh.
 
Chương 88


Ôn Oanh chỉ tò mò nhìn người đàn ông một cái, rồi cúi đầu tiếp tục chăm chú viết bài.

“Học hành cho tốt, mau mau lớn lên, sau này kiếm tiền, nhất định phải cho người nhà được sống sung sướng.”

Trần Hữu Quân ngồi trên giường, nói chuyện phiếm với Ôn Thiều Ngọc, khiến Ôn Thiều Ngọc không rõ anh ta đến đây để làm gì. Bà Ôn cũng không hiểu ra sao, mặc kệ người này đến đây để làm gì, miễn là không vay tiền là được.

Ôn Thiều Ngọc còn vội đi trực đêm ở Trạm máy móc nông nghiệp, Trần Hữu Quân ngồi đây nói nhảm nửa ngày trời, cũng không đi thẳng vào vấn đề.

Ngay lúc hắn sắp nhịn không được mà muốn hỏi thẳng anh ta đến đây để làm gì, thì Ôn Oanh đã viết bài xong.

Cô bé thu dọn sách vở, mềm mại gọi: “Ba ơi, con viết xong rồi!”

“Được rồi, ba dọn bàn cho con.” Ôn Thiều Ngọc đứng dậy bê bàn.

Trần Hữu Quân cười híp mắt hỏi: “Đây là con gái của anh à?”

“Ừ, là con gái út.”

Ôn Thiều Ngọc đặt bàn xuống, rồi quay lại ngồi trên giường, rót cho Trần Hữu Quân một ly nước

“Con gái anh và Bảo Nhạc nhà tôi cũng là bạn học cùng lớp đó.” Trần Hữu Quân vừa nói chuyện vừa nhìn Ôn Oanh.

Ôn Oanh nghe được câu này, ngẩng đầu nhìn Trần Hữu Quân, vẻ mặt tò mò.

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc: “Vậy sao? Con trai anh và Oanh Oanh nhà chúng tôi cùng tuổi à?”

“Đúng vậy! Nhưng con gái nhà anh không phải dạng vừa đâu, cào xước cổ con trai tôi mấy vệt máu.”

Mặc dù Trần Hữu Quân nói chuyện với nụ cười trên môi, nhưng nhà họ Ôn đều hiểu anh ta đến đây để hỏi tội.

Ôn Thiều Ngọc lập tức cau mày, quay lại hỏi: “Oanh Oanh, sao lại thế? Sao con lại đánh bạn học?”

“Con đánh bạn ở trường à?” Bà Ôn tỏ vẻ nghi ngờ, bà cho rằng Trần Hữu Quân đang nói dối.

Cháu gái Ôn Oanh của bà rất mềm lòng và cũng rất ngốc.

Cô bé bị bắt nạt mà không biết đánh trả.

Bà hoàn toàn không tin Ôn Oanh sẽ đánh người.

Nghe thấy ba và bà nội tra hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh đầy vẻ ấm ức. Nhưng cô bé vẫn dõng dạc nói: “Ai bảo Trần Bảo Nhạc nói mẹ con bỏ nhà đi theo trai! Còn nói anh trai con cũng bỏ nhà đi, sau này con sẽ cưới chồng về nhà! Còn nói ba con là đồ vô dụng, con tức quá nên mới đánh cậu ta!”

Bầu không khí trong nhà bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

Mặt Trần Hữu Quân đỏ bừng bừng, anh ta chi tùy tiện nói vài câu về chuyện này lúc ở nhà, ai ngờ thằng bé chết tiệt kia lại nhớ. Nhớ thì cũng thôi đi, sao lại có thể nói những lời này trước mặt con gái người ta chứ?

Anh ta thực sự hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.

“Trần Bảo Nhạc thực sự đã như vậy với cháu sao?” Trần Hữu Quân dù biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không dám thừa nhận, còn giả vờ hỏi lại.

Ôn Oanh nhân cơ hội mách lẻo: “Cậu ta luôn bắt nạt người khác, con không muốn nói chuyện với cậu ta chút nào!” “Được rồi, bác về nhà sẽ dạy dỗ thằng ranh con đó, để nó sau này bớt hỗn láo.”

Trần Hữu Quân vốn định ở lại thêm một lúc nữa mới đi, nhưng giờ đây không thể ngồi yên được nữa. Anh ta nói thêm vài câu với Ôn Thiều Ngọc rồi tìm cớ rời đi.

Ôn Thiều Ngọc tiễn người đi xong, lén nhìn mẹ hắn một cái, rồi cầm áo khoác lên mặc định rời đi.

Trước mặt cháu, bà Ôn cũng không tiện nói gì, chỉ liếc xéo con trai một cái đầy hằn học.

Ôn Thiều Ngọc càng thêm chột dạ, mặc áo xong, do dự một chút rồi đi đến trước mặt con gái: “Oanh Oanh, sau này nếu ở trường có ai bắt nạt con, nhất định phải nói cho ba biết, ba sẽ làm chủ cho con.”
 
Chương 89


Dù hắn không làm được gì khác được, nhưng tìm vài anh em thì có thể.

Bà Ôn hiếm khi không mắng hắn, chỉ là mặt đen như than.

“Vâng ạ!” Ôn Oanh gật đầu lia lịa, sau đó đứng dậy chạy đến bên giường, vươn tay ôm lấy cổ Ôn Thiều Ngọc, nức nở nói: “Ba ơi, ba là người ba tốt nhất trên đời! Mặc dù ba không hoàn hảo, nhưng trong lòng Oanh Oanh, không ai vĩ đại hơn ba.”

Bà Ôn ở bên cạnh nghe đến bĩu môi, lại nhìn thấy con trai sắp khóc, liếc mắt một cái.

Con bé này thích nhất là rót những lời đường mật cho người ta.

Sau khi bị bắt cóc trở về, cô bé như thể đã thay tâm đổi tính, ngày nào miệng cũng ngọt ngào như thoa mật, ngọt đến phát ngấy.

Ôn Thiều Ngọc bước ra khỏi phòng, còn len lén lau nước mắt: “Mẹ, con chưa bao giờ cảm thấy mình được người khác cần đến như vậy.”

Bà Ôn nuốt lại những lời định nói.

Bà cau mày nói: “Từ khi ba con mất, cái nhà này luôn cần con. Chỉ là con không nhận ra, cứ muốn sống lêu lổng như vậy.”

Ôn Thiều Ngọc cúi đầu gục mặt, như một con chó rơi xuống nước.

Từ nhỏ hắn đã học hành bình thường, làm gì cũng không xong.

Nói thật, so với những người cùng lứa, hắn được hưởng nhiều phúc hơn, nhưng cũng là kẻ vô dụng nhất. Cùng một công điểm, người ta kiếm được một công điểm của người trưởng thành, hắn chỉ lấy được một nửa.

Nếu như mẹ hắn không giỏi giang, chị gái hắn cũng không giúp đỡ gia đình hắn một chút.

Gia đình hắn chắc chắn là hộ nghèo nhất.

Hắn thân là người đàn ông duy nhất trong nhà, vậy mà lại dựa vào hai người phụ nữ nuôi sống.

Lấy vợ rồi cũng không thay đổi gì.

Mọi người nói không sai, hắn chính là một tên vô dụng.

Con gái bị bắt cóc mấy ngày, nhà họ như đã thay đổi hoàn toàn. Con gái về, con trai lại bị buộc phải ra ngoài tìm cách kiếm tiền, thậm chí cả con gái sáu tuổi ngày nào cũng lẩm bẩm đòi kiếm tiền.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa!

Ôn Thiều Ngọc quyết tâm hối cải.

“Sau này con sẽ không như vậy nữa.”

Hắn cúi đầu nói xong, như đang hứa hẹn điều gì đó. Sau đó, hắn đạp xe ra khỏi nhà, giống như mọi khi, đứng ngoài đợi bà Ôn đóng cửa xong mới đạp xe rời đi.

Bà Ôn cảm thấy có lẽ con trai bà bị lạnh nên ngớ ngẩn.

So với con trai, bà quan tâm đến cháu trai hơn.

Cũng không biết thằng bé Tiểu Độ làm việc có mệt hay không, bao giờ mới về được?

Thằng bé lúc nào cũng chỉ báo tin vui, không báo tin buồn.

Thời tiết ở Sở Thành lúc này là thời điểm dễ chịu nhất trong năm.

Nhiệt độ này làm việc không bị nóng.

Các công nhân đều làm việc rất chăm chỉ.

Ông chủ hào phóng, mỗi ngày đều được ăn một bữa thịt. Có canh còn có rau dưa, cơm và bánh bao ăn không hết. Mọi người ăn ngon miệng, ăn no, lại có sức khỏe để làm việc.

Tiến độ thi công đương nhiên nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của Ôn Độ.

Vài ngày trước, Hoàng Long Nghị về quê lấy tiền, quay lại nhìn thấy công trình thì kinh ngạc thốt lên: “Ông chủ Ôn, tiến độ của mọi người quả là không phải dạng thường đâu! Nhà khác nào có nhanh như vậy.”

Ôn Độ thầm nghĩ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

Đổi lại là ở kiếp sau, khi mà những kẻ cuồng xây dựng xuất hiện, đừng nói một nhà xưởng, mà cả một bệnh viện cũng chỉ cần chưa đầy sáu mươi tiếng để hoàn thành.

Nước ngoài xây dựng một tuyến đường cao tốc cần đến nhiều năm. Còn những người cuồng xây dựng chỉ cần một tháng, thậm chí là thời gian ngắn hơn.

Đây là những điều mà người thời đại này không thể tưởng tượng được.
 
Chương 90


“Anh có thể tìm chuyên gia đến kiểm tra để đảm bảo không có bất kỳ vấn đề chất lượng nào.” Ôn Độ nói với giọng tràn đầy tự tin, cậu hoàn toàn không sợ bất kỳ ai đến kiểm tra.

“Chú em, nói vậy nghe chướng tai quá. Anh tin tưởng em mà.” Hoàng Long Nghị lo lắng sẽ đắc tội Ôn Độ.

Ôn Độ nhíu mày, giọng trầm trọng nói: “Ông chủ Hoàng, đây là quy trình bắt buộc. Nếu anh không nghiệm thu, chúng tôi cũng không thể bàn giao công trình.”

“Đúng đúng đúng, là lỗi của anh, anh nhất định sẽ làm theo quy trình.” Hoàng Long Nghị thầm nghĩ, tính khí của cậu thiếu gia này quả là cứng đầu.

Mới hai mươi mấy tuổi mà khí thế chẳng hề thua kém người đàn ông vừa từ nước ngoài về nước trong thôn anh ấy.

Điều này cũng khiến Hoàng Long Nghị càng tin chắc, Ôn Độ không phải người bình thường.

Hoàng Long Nghị không phải ngày nào cũng đến, chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem tiến độ, dù sao anh ấy còn nhiều việc phải lo, không thể nào ở đây suốt ngày được.

Anh ấy vừa đi, Triệu Kiến Đông đã từ xa đi tới, vẻ mặt kho" chịu hỏi: “Sao anh ta lại đến đây nữa vậy?”

“Giám sát tiến độ công trình chứ sao! Đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra, anh ta sẽ trắng tay đó.” Ôn Độ rất hiểu Hoàng Long Nghị, loại người này giống như một con bạc, được ăn cả ngã về không.

Cậu cũng vậy mà thôi.

Từ góc độ nào đó mà nói, cậu và Hoàng Long Nghị là cùng một loại người.

“Bà ơi!” Ôn Oanh dụi mắt mơ màng mở ra, thậm chí còn chưa nhìn rõ người đã hỏi: “Anh trai con có gửi thư về chưa ạ?"

Bà Ôn cau mặt nói: “Thư con viết anh trai con còn chưa nhận được, gửi đi phải mất hơn nửa tháng. Một lượt đi về mất hơn một tháng. Con đếm đi, một tháng sau, chắc chắn sẽ nhận được thư của anh trai con.”

“Lâu vậy sao ạ?”

Ôn Oanh dụi mắt, ngồi trong chăn thở dài.

Mặc dù cô bé cũng không biết một tháng là bao lâu.

“Con còn không dậy rửa mặt đánh răng đi? Không phải hôm nay thi giữa kỳ sao?”

“Ôi, con quên mất!”

Ôn Oanh lập tức hết buồn ngủ.

Cô bé mặc áo bông đi xuống rửa mặt, vừa lau mặt xong thì Ôn Thiều Ngọc đã từ ngoài vào.

“Mẹ ơi, sáng nay lạnh quá. Ngón tay con suýt bị tê cóng.”

Ôn Thiều Ngọc vào nhà dậm chân, xoa xoa cho bàn chân ấm lên.

“Ba ơi, nước trong chậu rửa mặt là nước nóng, ba cho tay vào đi, một lát là ấm ngay.” Ôn Oanh đưa tay lấy đôi găng tay trong tay hắn.

Ôn Thiều Ngọc cho tay vào chậu nước, mãi một lúc sau mới cảm thấy như được sống lại.

“Sáng nay ăn gì vậy con?” Ôn Thiều Ngọc nhỏ giọng hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh mới ngủ dậy, hoàn toàn không nhìn thấy bà nội làm gì, cô bé trả lời thành thật: “Con không biết.”

“Con nói con ngày càng giỏi hơn cả ba, vậy mà lại chẳng biết gì cả.” Ôn Thiều Ngọc giơ ngón tay cái về phía con gái, như biến ảo lấy ra từ trong túi một nắm hạt dẻ đưa cho con gái: “Mang đến trường ăn nhé.”

Ôn Oanh tay nhỏ, hai tay ôm lấy hạt dẻ, ngạc nhiên hỏi: “Ba, cái này là chỗ ba làm cho hả?”

“Người khác cho.”

Ôn Thiều Ngọc có rất nhiều bạn bè đàng điểm, chỉ là không có một ai đáng tin cậy.

Không thể làm việc đàng hoàng, chỉ giỏi làm chuyện vớ vẩn.

Ôn Oanh nhỏ giọng nói: “Ba ơi, không được tùy tiện lấy đồ của người khác, bà nội biết sẽ tức giận đấy ạ.”

“Biết rồi, biết rồi. Con rửa tay xong rồi vào nhà ăn cơm đi.”

“Vâng ạ.”

Ăn xong cơm, Ôn Thiều Ngọc đưa Ôn Oanh đi học.

Ngày thi giữa kỳ, bầu không khí trong lớp học khác hẳn, tất cả mọi người đều im lặng, cúi đầu chăm chú ôn tập.

Cô giáo bước vào phát đề thi, Ôn Oanh cảm thấy vô cùng hồi hộp.
 
Chương 91


Cô bé lo lắng mình thi không tốt sẽ mất mặt.

Thi xong, trường cho nghỉ hai ngày, phải đợi đến khi quay lại trường mới biết điểm.

Ôn Oanh đeo cặp sách, vui vẻ đi về phía cổng trường. Vừa đến cổng trường, cô bé đã bị ai đó kéo áo.

Cô bé quay lại, thấy là Trần Bảo Nhạc, lập tức quay lưng bước đi.

Cái tên mách lẻo này thật đáng ghét.

Ôn Oanh bực bội trong lòng, hoàn toàn không thèm để ý đến Trần Bảo Nhạc.

“Đồ ngốc, sao cậu không nói gì? Không phải cậu bị câm rồi chứ?" Trần Bảo Nhạc còn vươn tay ra giật bím tóc của Ôn Oanh.

“Cậu thật phiền phức!”

Ôn Oanh tức giận nói xong lập tức chạy ra cổng trường.

Hôm nay tan học sớm, khác với giờ tan học bình thường.

Ôn Oanh đến cổng trường, không thấy ba đâu, lại không thể tự về nhà, đành đứng ở cổng trường chờ.

Trần Bảo Nhạc đuổi theo, nheo mắt nói: “Đồ câm, không ai thèm đâu!”

Ôn Oanh lười quan tâm đến cậu ta.

Bà nội đã dạy cô bé, gặp phải loại người này cứ mặc kệ là được.

Ai mà ngờ được Trần Bảo Nhạc lại vô liêm sỉ đến thế, cho dù cô bé có lơ cậu ta đi hay không, cậu ta vẫn tiếp tục nói chuyện với Ôn Oanh.

“Đồ câm, nói một câu xem nào? Cậu biết không, lớn lên cậu cũng chẳng ai thèm lấy đâu. Cậu sẽ giống như mẹ cậu, lấy chồng rồi bỏ đi. Bà nội tớ bảo, mẹ cậu là loại đàn bà không ra gì.”

Ôn Oanh tức giận nói: “Mẹ cậu mới là người không ra gì đó! Ba tớ nói, bà ấy chỉ muốn quay về bên ba mẹ ruột thôi. Chỉ tiếc là nhà tớ không thể sang đó, nên bà ấy mới tự bỏ đi. Bà ấy lên thành phố kiếm tiền, chứ không phải như loại người mà cậu nói.”

“Bà ấy rõ ràng là loại ấy! Rõ ràng, là loại, người ấy!!!”

Ôn Oanh tức đến đỏ cả mắt, giơ tay đẩy Trần Bảo Nhạc ngã xuống đất, sau đó nhảy lên người cậu ta, đè mặt cậu ta xuống và hỏi với giọng vô cùng hung dữ: “Cậu dám nói lại lần nữa thử xem?”

“Tôi nói cho cậu biết, cút khỏi người tôi ngay! Không thì tôi đấm cho cậu răng rơi đầy đất!”

Trần Bảo Nhạc nằm trên đất vẫn chưa chịu phục.

Ôn Oanh đấm cho cậu ta một cái, giọng nói có chút run rẩy: “Nói, cậu có phục không!”

“Không phục!”

Trần Bảo Nhạc gào to.

Cậu ta cố gắng đẩy Ôn Oanh ra, vùng vẫy muốn đứng dậy. Ôn Oanh suýt bị hất tung, đầu gối cô bé quỳ xuống đất mới không ngã. Cô bé cố sức ngồi lên bụng Trần Bảo Nhạc, giơ tay đấm thêm một quả vào mũi cậu ta.

“Có phục không!”

“Không phục!”

“Thế thì tôi đấm cậu!”

Giọng của Ôn Oanh siêu mềm mại, ngay cả khi dọa người cũng không có chút uy hiếp nào.

Nhưng sức mạnh của cô bé không hề nhỏ, có thể kéo một đứa trẻ lớn gần bằng mình đi qua hai ngọn núi rồi về nhà mà vẫn như không có chuyện gì, liệu cô bé có phải là người bình thường không?

Cô bé ấn mạnh xuống mặt Trần Bảo Nhạc, khiến cậu ta không thể cử động.

“Trần Bảo Nhạc, tớ nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám nói một lời không hay về người nhà tớ, tớ sẽ đấm rụng hết răng cậu.” Ôn Oanh cảm thấy lời dọa nạt Trần Bảo Nhạc này rất đáng sợ, cô bé nghĩ rằng Trần Bảo Nhạc cũng sẽ sợ.

Cô bé vỗ vỗ tay, đứng dậy khỏi người Trần Bảo Nhạc, định đi sang một chỗ khác đợi ba.

Trần Bảo Nhạc đứng dậy lập tức chửi: “Mẹ kiếp Ôn Oanh, mày dám đánh tao hả?”

Các bạn học khác hoảng sợ hét lên.

Ôn Oanh xoay người lại, thấy Trần Bảo Nhạc Muốn đánh mình, lập tức nắm chặt tay đấm mạnh vào mặt Trần Bảo Nhạc.

"Á!”
 
Chương 92


Trần Bảo Nhạc không đánh trúng Ôn Oanh, tự bịt miệng lại, phát hiện răng bị đấm rụng.

Cô bé lo lắng mình thi không tốt sẽ mất mặt.

Thi xong, trường cho nghỉ hai ngày, phải đợi đến khi quay lại trường mới biết điểm.

Ôn Oanh đeo cặp sách, vui vẻ đi về phía cổng trường. Vừa đến cổng trường, cô bé đã bị ai đó kéo áo.

Cô bé quay lại, thấy là Trần Bảo Nhạc, lập tức quay lưng bước đi.

Cái tên mách lẻo này thật đáng ghét.

Ôn Oanh bực bội trong lòng, hoàn toàn không thèm để ý đến Trần Bảo Nhạc.

“Đồ ngốc, sao cậu không nói gì? Không phải cậu bị câm rồi chứ?" Trần Bảo Nhạc còn vươn tay ra giật bím tóc của Ôn Oanh.

“Cậu thật phiền phức!”

Ôn Oanh tức giận nói xong lập tức chạy ra cổng trường.

Hôm nay tan học sớm, khác với giờ tan học bình thường.

Ôn Oanh đến cổng trường, không thấy ba đâu, lại không thể tự về nhà, đành đứng ở cổng trường chờ.

Trần Bảo Nhạc đuổi theo, nheo mắt nói: “Đồ câm, không ai thèm đâu!”

Ôn Oanh lười quan tâm đến cậu ta.

Bà nội đã dạy cô bé, gặp phải loại người này cứ mặc kệ là được.

Ai mà ngờ được Trần Bảo Nhạc lại vô liêm sỉ đến thế, cho dù cô bé có lơ cậu ta đi hay không, cậu ta vẫn tiếp tục nói chuyện với Ôn Oanh.

“Đồ câm, nói một câu xem nào? Cậu biết không, lớn lên cậu cũng chẳng ai thèm lấy đâu. Cậu sẽ giống như mẹ cậu, lấy chồng rồi bỏ đi. Bà nội tớ bảo, mẹ cậu là loại đàn bà không ra gì.”

Ôn Oanh tức giận nói: “Mẹ cậu mới là người không ra gì đó! Ba tớ nói, bà ấy chỉ muốn quay về bên ba mẹ ruột thôi. Chỉ tiếc là nhà tớ không thể sang đó, nên bà ấy mới tự bỏ đi. Bà ấy lên thành phố kiếm tiền, chứ không phải như loại người mà cậu nói.”

“Bà ấy rõ ràng là loại ấy! Rõ ràng, là loại, người ấy!!!”

Ôn Oanh tức đến đỏ cả mắt, giơ tay đẩy Trần Bảo Nhạc ngã xuống đất, sau đó nhảy lên người cậu ta, đè mặt cậu ta xuống và hỏi với giọng vô cùng hung dữ: “Cậu dám nói lại lần nữa thử xem?”

“Tôi nói cho cậu biết, cút khỏi người tôi ngay! Không thì tôi đấm cho cậu răng rơi đầy đất!”

Trần Bảo Nhạc nằm trên đất vẫn chưa chịu phục.

Ôn Oanh đấm cho cậu ta một cái, giọng nói có chút run rẩy: “Nói, cậu có phục không!”

“Không phục!”

Trần Bảo Nhạc gào to.

Cậu ta cố gắng đẩy Ôn Oanh ra, vùng vẫy muốn đứng dậy. Ôn Oanh suýt bị hất tung, đầu gối cô bé quỳ xuống đất mới không ngã. Cô bé cố sức ngồi lên bụng Trần Bảo Nhạc, giơ tay đấm thêm một quả vào mũi cậu ta.

“Có phục không!”

“Không phục!”

“Thế thì tôi đấm cậu!”

Giọng của Ôn Oanh siêu mềm mại, ngay cả khi dọa người cũng không có chút uy hiếp nào.

Nhưng sức mạnh của cô bé không hề nhỏ, có thể kéo một đứa trẻ lớn gần bằng mình đi qua hai ngọn núi rồi về nhà mà vẫn như không có chuyện gì, liệu cô bé có phải là người bình thường không?

Cô bé ấn mạnh xuống mặt Trần Bảo Nhạc, khiến cậu ta không thể cử động.

“Trần Bảo Nhạc, tớ nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám nói một lời không hay về người nhà tớ, tớ sẽ đấm rụng hết răng cậu.” Ôn Oanh cảm thấy lời dọa nạt Trần Bảo Nhạc này rất đáng sợ, cô bé nghĩ rằng Trần Bảo Nhạc cũng sẽ sợ.

Cô bé vỗ vỗ tay, đứng dậy khỏi người Trần Bảo Nhạc, định đi sang một chỗ khác đợi ba.

Trần Bảo Nhạc đứng dậy lập tức chửi: “Mẹ kiếp Ôn Oanh, mày dám đánh tao hả?”

Các bạn học khác hoảng sợ hét lên.

Ôn Oanh xoay người lại, thấy Trần Bảo Nhạc Muốn đánh mình, lập tức nắm chặt tay đấm mạnh vào mặt Trần Bảo Nhạc.

"Á!”

rồi, còn chảy khá nhiều máu.

"Oa..."

Cậu ta lập tức sợ hãi khóc òa lên.

Các bạn xung quanh không ngờ Ôn Oanh lại lợi hại như vậy, đánh nhau còn hung dữ nữa, mới nói sẽ đánh rụng răng người ta, vậy mà lại làm cho người ta rụng răng thật.

Cô bé quả là lợi hại!

Tống Lệ Dĩnh từ xa chạy đến, lao đến bên Ôn Oanh, nhìn Trần Bảo Nhạc đang nằm trên mặt đất vừa khóc vừa lăn lộn, hỏi Ôn Oanh: “Đây là cậu đánh hà?”

Ôn Oanh lập tức ưỡn thẳng ngực: “Tớ đã nói rồi, nếu cậu ta dám đến quấy rối tớ nữa, tớ sẽ đánh rụng răng cậu ta! Tớ nói là làm!”

Cô bé nhìn những bạn học xung quanh, biết bọn họ chắc chắn đang lén lút nói về chuyện nhà mình. Cô bé không thể bịt miệng tất cả mọi người, nên giả vờ như không biết.

Nhưng bây giờ, cô bé đã có cơ hội làm cho bọn họ câm miệng.

“Lần sau ai dám nói xấu chuyện nhà tớ sau lưng, tớ sẽ đánh rụng hết răng của các cậu. Sau này chỉ còn có thể húp cháo thôi!” Ôn Oanh dứt lời liền vung vẩy nắm đấm nhỏ nhắn trắng nõn.

Đám bạn đều ngoảnh mặt đi, không dám nhìn Ôn Oanh, sợ cô bé biết bọn họ cũng đang nói xấu chuyện nhà cô bé sau lung.

Tống Lệ Dĩnh đầy vẻ sùng bái: “Oanh Oanh, cậu giỏi quá!”

“Bình thường thôi.”

Ôn Oanh nhìn chằm chằm Trần Bảo Nhạc vẫn đang khóc lóc trên mặt đất, hù dọa cậu ta: “Câm miệng đi! Cậu còn khóc nữa, tớ sẽ đánh rụng nốt cái răng còn lại của cậu!”

Trần Bảo Nhạc nức nở ngậm miệng, ôm lấy chiếc răng nhỏ của cậu ta chạy đi, chạy một đoạn xa mới dám quay đầu lại nói: “Mày cứ chờ đấy, tao về nhà sẽ bảo bà nội tao sang đánh mày.”

“Ba cậu đến cũng chẳng làm được gì! Đừng nói đến bà nội cậu! Tớ nói cho cậu biết, bà nội tớ cũng dữ lắm!”

Cả đại đội đều sợ nhà cô bé!

Cô bé chưa từng gặp ai hung dữ hơn bà nội mình.

“Oanh Oanh, cậu đi cùng tớ không?” Tống Lệ Dĩnh phải về nhà nấu cơm, nếu không cô nhóc sẽ lại bị mẹ đánh.

Ôn Oanh lắc đầu: “Tớ phải đợi ba!”

“Vậy tớ về đây! Cậu vào trong trường đợi đi, cẩn thận bị bọn buôn người bắt cóc.” Nói xong, Tống Lệ Dĩnh vẫy tay chào Ôn Oanh rồi chạy đi.

Khi Ôn Oanh về đến nhà, cô bé thấy trong nhà có một bà cụ đang ngồi.

Bà nội cô bé cau có ngồi trên giường, nhìn thấy cô bé vào thì liếc mắt một cái, rồi cười khẩy nói: “Cháu trai bà láo toét, nhà bà không biết quản thì ra ngoài có người quản giúp. Theo tôi, nó ăn nói hỗn láo, đáng bị đánh. Nếu nó nói những lời như vậy trước mặt tôi, bà có tin là tôi tát vỡ mồm nó không?”

Bà cụ kia mặt đầy cay nghiệt mở miệng định nói gì đó, nhưng bà Ôn lại hừ lạnh: “Vương Bảo Liên, hôm nay tôi nói cho bà biết, nếu bà còn đến nhà tôi để nói nhảm nữa, bà có tin tôi sẽ bêu xấu chuyện bẩn thỉu của bà cho cả cái thôn này biết không? Ai cho bà mặt mũi dám bắt nạt cháu tôi, còn dám tìm đến tận nhà hả? Cái đồ rác rưởi!”

Sắc mặt Vương Bảo Liên lúc xanh lúc trắng.

Bị bà Ôn mắng xối xả, bà ta xám xịt rời đi.

Ôn Oanh đứng bên cạnh quan sát, kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

“Bà nội, bà giỏi quá!”

Cô bé ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Bà Ôn trừng mắt nhìn cô bé: “Con còn giỏi hơn, đánh gãy răng của người ta. Khiến nhà người ta phải đến tận nhà hai lần. Anh trai của con lớn lên đến chừng này cũng chưa từng bị ai tìm đến tận nhà. Con đã làm mất hết mặt mũi nhà ta rồi.”
 
Chương 93


Ôn Oanh mắt đỏ hoe, trong lòng vô cùng ấm ức.

“Mẹ con đã bỏ đi, không cần con nữa. Sau này người ta nói gì về nó, con cũng đừng quan tâm.”

Bà Ôn đầy bụng lửa giận, loại đàn bà bỏ chồng bỏ con như vậy, cho dù bị mắng đến tổ tiên mười tám đời đội mồ lên cũng là đáng đời.

Đáng đời!

Ôn Oanh biết, kiếp trước cô bé đã nhìn thấy anh trai gặp lại người phụ nữ đó. Người phụ nữ ấy ăn mặc lộng lẫy, dắt theo một cậu bé vô cùng đáng yêu. Trên đường, cô ta gặp anh trai đang lem luốc bẩn thỉu, chán ghét né tránh thật xa.

Sau khi đưa con về nhà, cô ta lại đến trước mặt anh trai cảnh cáo: “Tao không biết mày làm thế nào mà đến được đây, nhưng sau này đừng đến tìm tao nữa. Tao sẽ không bao giờ nhận mày là con trai!”

Anh trai nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, chỉ nói một câu: “Oanh Oanh mất tích rồi, bị bọn buôn người bắt cóc.” “Chuyện đó thì liên quan gì đến tao?”

Nói xong, người phụ nữ bực bội bỏ đi, từ đầu đến cuối không hề hỏi anh trai đã ăn uống gì hay những năm qua sống

ra sao.

Cô ta chỉ quan tâm đến bản thân, muốn vội vã đuổi anh trai đi, không muốn ai nhìn thấy anh trai, ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô ta.

Lúc đó, anh trai trông rất cô đơn.

Cô bé muốn ôm anh trai, nhưng không thể, chỉ có thể ở bên cạnh và cùng anh trai chia sẻ nỗi buồn.

“Anh ơi, Oanh Oanh sẽ luôn bên cạnh anh.”

Mặc dù anh trai không thể nhìn thấy Oanh Oanh.

“Bà ơi.”

Ôn Oanh vươn bàn tay nhỏ bé len lén kéo vạt áo bà Ôn, ánh mắt e dè lo lắng khiến người ta nhìn thấy vô cùng xót xa.

Bà Ôn cũng biết, chuyện này không trách cô bé được, đều là do người đàn bà vô lương tâm kia.

Nhưng vừa nghĩ tới đứa cháu gái chết tiệt này còn hướng về người đàn bà kia, bà lại cảm giác như bà đã nuôi một con sói mắt trắng.

“Làm gì vậy? Con đi tìm mẹ của con đi, còn cần bà nội này làm gì nữa?” Bà Ôn ngồi trên giường, nhìn thấy thằng con vô tích sự, tay vừa chạm vào rèm cửa đã chuồn ra ngoài, càng tức giận không nói nên lời: “Bà cho con ăn, cho con mặc, vất vả nuôi con khôn lớn. Nó chỉ chăm sóc con chưa đầy một tháng mà con còn nhớ thương nó mãi. Cái đồ vô lương tâm.”

Ôn Oanh lập tức bật khóc.

“Con không nhớ bà ấy, con cũng không muốn đi tìm bà ấy. Con đánh Trần Bảo Nhạc là vì cậu ta nói sau này con lấy chồng rồi cũng sẽ bỏ đi. Con không phải như vậy, con không giống người đó. Bà ơi, con thực sự không giống bà ấy.”

Ôn Oanh tủi thân muốn ôm bà nội, nhưng lại sợ bị bà đẩy ra.

Nước mắt cô bé chảy ròng ròng, không biết làm thế nào để dỗ bà nội hết giận.

“Bà ơi, sau này con không lấy chồng nữa được không ạ?”

Như vậy có thể bịt miệng tất cả mọi người.

Bà Ôn nghe vậy thì kéo cháu gái vào lòng, lấy khăn tay lau mặt cho cô bé. Nhìn động tác có vẻ thô lỗ, nhưng thực ra đều là cẩn thận từng li từng tí, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.

“Nói bậy gì vậy? Con là con, nó là nó, con là con do bà nuôi dưỡng lớn, sao có thể giống người đàn bà đó được? Người đàn bà đó đạo đức đồi bại, nhân phẩm không tốt. Nếu con dám học theo nó, bà sẽ đánh gãy chân con.”

Ôn Oanh rúc vào lòng bà nội, lắc đầu lia lịa: “Con không học bà ta, bà ta xấu xa!”

Người đàn bà đó hoàn toàn không thương anh trai, cũng không yêu thương cô bé.

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa mắt sưng húp lên. Ra ngoài gọi ba con về ăn cơm. Trời lạnh thế này, nếu nó tự làm mình chết cóng, sẽ chẳng có ai chôn cất cho đâu.
 
Chương 94


Bà Ôn đứng dậy, rót một ít nước nóng, kéo Ôn Oanh lại gần, rửa mặt cho cô bé, rồi lấy kem dưỡng da bôi lên mặt cô bé, sau đó mới cho cô bé ra ngoài tìm người ba vô tích sự của cô bé.

Sở Thành.

Ôn Độ tắm xong, mặc áo ba lỗ và quần đùi trắng bước ra khỏi phòng tắm. Cậu mở chiếc tủ quần áo cũ kỹ, lấy ra chiếc áo sơ mi trắng mua về nhưng ít khi mặc, mặc với quần tây đen, đứng trước gương nhìn ngắm khuôn mặt đen nhèm nhưng có thể che giấu tuổi thật của mình, cậu hài lòng cài cúc áo.

Triệu Kiến Đông đang ăn cơm ở dưới, nhìn thấy Ôn Độ xuống, miếng thịt trong miệng suýt rơi ra ngoài.

Anh ấy vội nuốt thịt xuống, giơ ngón tay cái về phía Ôn Độ: “Chú em à, em mặc thế này ra ngoài nhìn hệt như mấy cậu ấm vậy. Trông không giống người thường đâu.”

Triệu Kiến Đông buổi tối không có việc gì làm, thường thích đến quán trà đối diện xem tivi.

Quán trà lúc nào cũng chiếu phim truyền hình, dù không hiểu tiếng địa phương, nhưng Triệu Kiến Đông vẫn xem rất vui vẻ. Nhờ vậy, tiếng Quảng Đông của anh ấy tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn đòi Ôn Độ phải dạy tiếng địa phương cho anh ấy mỗi ngày.

Ôn Độ nhíu mày: “Anh không thấy quá trẻ con sao?”

Triệu Kiến Đông vừa nhai hành tây chấm nước tương, vừa nhét thịt vào miệng, vừa nói: “Em mới hai mươi tuổi, mặt còn non choẹt, trẻ có gì không tốt? Lúc em ra ngoài, trông sẽ rất oai phong đó.”

Ăn xong, anh ấy nhìn Ôn Độ cười nói: “Anh không có vest, nếu có, anh sẽ mặc vào đứng sau em, trông hệt như vệ sĩ. Còn nếu anh mặc áo ba lỗ đứng cạnh em, sẽ làm em mất mặt.”

Ôn Độ tin chắc rằng tuổi tác của cậu sẽ không bị lộ, nên mới giãn nụ cười.

“Anh thật sự không đi cùng em à?”

Hôm nay Hoàng Long Nghị mời ăn tối, chủ yếu là để Ôn Độ gặp gỡ ông chủ lớn vừa từ nước ngoài mới về thôn của anh ấy kia.

Triệu Kiến Đông cũng biết chuyện này.

“Anh không đi đâu, một tên thô lỗ như anh đi làm gì chứ?”

Triệu Kiến Đông mặc áo ba lỗ đen, cơ bắp trên người cuồn cuộn, trông rất oai phong lẫm liệt, khiến người ta nảy sinh lòng sợ hãi.

Để anh ấy làm việc thì được, nhậu nhẹt cũng được, nhưng nói chuyện đàng hoàng thì thôi.

Ôn Độ nói với giọng điệu đương nhiên: “Anh là nhị đương gia của chúng ta, sao lại không được chứ?”

“Anh thành nhị đương gia lúc nào vậy?” Triệu Kiến Đông hớn hở hỏi.

“Hợp đồng là do anh ký, trách nhiệm là do anh gánh vác. Nếu anh không phải nhị đương gia, thì ai là nhị đương gia?” Ôn Độ quan sát Triệu Kiến Đông bấy lâu nay, lại còn có chị gái và hai đứa cháu gái nhà họ Triệu ở đây.

Chỉ có tên ngốc mới dắt theo chị gái ruột và hai đứa cháu gái đi theo một người mà mới quen được hai ngày.

Triệu Kiến Đông là một gã ngốc nghếch, tâm tư đơn giản, nhưng lại nhiệt tình.

Bỏ qua một tên ngốc như vậy, không phải là tác phong của Ôn Độ.

Triệu Kiến Đông vuốt vuốt cái đầu đinh của anh ấy, vui vẻ đến mức có thể ăn ba bát cơm đầy.

“Mau thu dọn đồ đạc, hôm nay nhất định phải uống rượu.” Ôn Độ chưa đủ tuổi uống rượu, cậu sẽ không đu.ng đến giọt rượu nào, nhưng nếu không uống rượu, rất nhiều việc sẽ không thể giải quyết được.

Bất kể là miền bắc hay miền nam, đều là phong cách này.

Vừa nghe nói sắp phải uống rượu, Triệu Kiến Đông buông đũa đứng dậy, định vỗ vai Ôn Độ. Nhưng nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng tinh của Ôn Độ, anh ấy lại thu tay về.

“Em cứ yên tâm, chuyện trên bàn rượu anh sẽ lo liệu.”

Ôn Độ vội dặn dò: “Anh đừng uống quá nhiều.”

“Em cứ tin tưởng vào tửu lượng của người anh này đi.”
 
Chương 95


Triệu Kiến Đông đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa và thay quần áo.

Ôn Độ ra ngoài định mua thuốc giải rượu, nhưng đi được nửa đường mới nhớ ra rằng bây giờ vẫn chưa có bán thứ này. Cậu đi ngang qua một cửa hàng bán rau củ quả, nhìn thấy thứ trong lọ thủy tinh trên quầy của bọn họ, lập tức bước vào.

“Bà ơi, cái này có bán không ạ?”

Bà lão đang ngồi ở cửa nhặt rau, quay đầu nhìn thấy thứ Ôn Độ đang chỉ, lập tức nói: “Cái đó không bán, cháu muốn thì cứ lấy đi.”

“Sao lại thế được ạ?”

Ôn Độ nghĩ rằng sau này, ít nhất trong vài năm tới, bọn họ sẽ rất cần thứ này, không thể lấy không được.

Cậu nói với bà lão: “Bà ơi, cái này của bà, cháu không thể ngày nào cũng đến mua được. Nhưng thỉnh thoảng cháu cũng sẽ đến mua một ít, nếu bà không lấy tiền thì sau này cháu làm sao đến nhà bà mua đồ được?”

Bà lão nói: “Vậy thì mua một ít rau đi.”

Bà lão đưa cho Ôn Độ xem một mớ rau: “Đây là rau trong vườn nhà bà, trồng nhiều quá ăn không hết nên mang ra bán. Chàng trai, cháu mua một ít về đi, còn cái này bà cho cháu!”

Ôn Độ lấy từ trong túi ra một đồng tiền: “Bà ơi, cháu mua bó rau này, và cái này cháu cũng lấy.”

“Ôi, nhiều tiền quá rồi!”

Bà lão định đuổi theo, nhưng tốc độ của bà ấy sao bì kịp với Ôn Độ.

Ôn Độ sải bước dài, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Bà lão nhìn theo chỗ Ôn Độ đã biến mất, lầm bầm: “Thế giới này đúng là có đủ loại người mà.”

Một cô bé từ bên ngoài tung tăng chạy vào, lục tung mọi thứ nhưng không tìm thấy gì, nên chạy ra hỏi bà lão:

“Bà ơi, thanh mai của con đâu ạ?”

“Bà bán rồi!”

Bán được bảy tám hào, bằng giá một món đồ hộp.

Bà lão không muốn cho cháu gái ăn, nên móc ra một phân tiền đưa cho cô bé: “Cháu cầm lấy đi mua quà vặt đi.”

Cô bé nhận tiền lại hớn hở chạy đi.

Ôn Độ xách rau và quả thanh mai về, Triệu Kiến Đông đã mặc quần áo chỉnh tề, Triệu Hiểu Phi đang chỉnh lại cổ áo cho anh. Ôn Độ đưa rau cho Triệu Hiểu Phi.

Triệu Hiểu Phi ngạc nhiên: “Sao lại còn mua rau?”

“Tiện tay mua thôi.”

Ôn Độ đặt thanh mai lên bàn, Triệu Kiến Đông cầm lên nhìn rồi hỏi: “Đây là thứ gì vậy?

“Thanh mai, giải rượu đó.”

Triệu Kiến Đông nhìn quả thanh mai, nghi ngờ hỏi: “Thứ xanh lè này có phải cực kỳ chua không?”

“Anh biết à?” Ôn Độ cho rằng anh ấy đã từng ăn rồi.

“Còn cần hỏi sao? Mơ xanh, mận xanh ở quê anh chua đến mức ê hết cả răng. Nói cho em biết, anh không ăn thứ này, ai thích ăn thì cứ ăn.” Triệu Kiến Đông kéo Ôn Độ đi.

Ôn Độ mở lọ ra, lấy ra vài quả quả thanh mai cho vào một lọ nhỏ khác, tiện tay bỏ vào túi.

“Chị Tiểu Phi, bọn em đi đây.”

“Được rồi, em uống ít rượu thôi, về sớm nhé.”

Triệu Hiểu Phi dọn dẹp bàn ăn, trời chưa tối đã đóng cửa sân lại, dẫn hai con gái vào nhà.

Đại Ni và Tiểu Ni đều đang học bài.

Nhìn thấy hai con gái cặm cụi viết bài, Triệu Hiểu Phi cảm thấy cho dù làm gì cũng tràn đầy sức lực.

Triệu Kiến Đông cũng rất vui, nụ cười trên môi không hề biến mất.

Ôn Độ dẫn Triệu Kiến Đông đến một nhà hàng sang trọng.

Triệu Kiến Đông có chút bối rối: “Chú em, chúng ta ăn ở đây á?”

Còn muốn bọn họ mời khách.

Câu này Ôn Độ không nói với Triệu Kiến Đông.

“Ông chủ Ôn, em đến rồi! Ông chủ Triệu, mau vào trong đi!”

Hoàng Long Nghị đến trước, đợi cả buổi, thấy Ôn Độ đến lập tức vui vẻ ra đón, dẫn người vào trong.

Ôn Độ nhàn nhạt chào hỏi: “Ông chủ Hoàng.”
 
Chương 96


“Người kia vẫn chưa đến, chắc phải đợi một lát nữa, chúng ta uống trà trước nhé.” Hoàng Long Nghị rót trà cho hai người, chờ đợi ông chủ lớn từ nước ngoài về kia.

Cứ thế chờ đợi, đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ.

Triệu Kiến Đông uống quá nhiều nước, đi vệ sinh mấy lần. Anh ấy nhân lúc Hoàng Long Nghị không có trong đó, anh ấy nói nhỏ: “Em nói người đó có đến không? Cứ để chúng ta chờ mãi thế này? Quá vô lý!”

Ôn Độ lại quen với điều này.

“Người có tiền chính là vậy đó. Khi nào chúng ta có tiền, người khác muốn gặp chúng ta, cũng sẽ phải đợi chúng ta như vậy.” Ôn Độ bưng cốc trà lên, từ từ thưởng thức, không vội vàng.

Triệu Kiến Đông vốn có chút bực bội, thấy Ôn Độ như vậy, cũng bình tĩnh lại.

Anh ấy bực bội nói: “Sau này chúng ta nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Lúc đó cũng để người khác đợi chúng ta như vậy. Đảm để tiện này, thật khốn kiếp.”

“Sẽ vậy.”

Mắt Ôn Độ không có gợn sóng.

Lại thêm hai tiếng nữa, người vẫn chưa đến.

Sắc mặt Hoàng Long Nghị cũng rất kho" coi, anh ấy đầy áy náy nói: “Chú em à, thật ngại quá, để em đi một chuyến không công. Chuyện này là do anh không làm tốt, anh sẽ bồi thường cho em.”

Ôn Độ cảm thấy Hoàng Long Nghị người ta cũng có lòng tốt, hơn nữa chuyện này cũng không trách Hoàng Long Nghị.

“Anh, nếu anh đã nghĩ vậy thì anh em mình không còn cách nào khác. Anh vì tương lai của em mới hết lòng hết lòng lo liệu. Có thể người ta bận, có việc đột xuất nên lỡ hẹn. Dù sao nhà người ta cũng là cơ nghiệp lớn, không giống như mình.” Ôn Độ vừa nể nang vừa giữ thể diện cho Hoàng Long Nghị.

Cảm tình của Hoàng Long Nghị đối với Ôn Độ lập tức tăng vọt: “Nếu em không chê, sau này cứ gọi anh là anh trai!”

“Anh trai!”

Ôn Độ lập tức gọi một tiếng.

“Được!” Hoàng Long Nghị vung tay lớn: “Hôm nay anh em mình không say không về. Anh mời, anh em mình ăn ngon một bữa.”

Triệu Kiến Đông từ nhà vệ sinh trở lại, phát hiện Ôn Độ và Hoàng Long Nghị đã bắt đầu ăn uống.

Nhưng ông chủ lớn kia lại không đến.

“Sao thế?” Triệu Kiến Đông cúi đầu hỏi Ôn Độ.

Ôn Độ nhỏ giọng kể qua loa cho Triệu Kiến Đông nghe, Triệu Kiến Đông cảm thấy đợi lâu như vậy mà không ăn uống miễn phí thì quá lỗ.

Anh ấy không nói gì, trực tiếp cầm đũa lên ăn.

“Em trai, anh trai kính em một chén.” Hoàng Long Nghị nâng chén rượu, kính rượu Ôn Độ.

Triệu Kiến Đông nhạy bén, lập tức cầm lấy chén rượu trước mặt anh ấy, đứng dậy nói: “Ông chủ Hoàng, đứa nhỏ Ôn Độ này bị dị ứng, không thể uống rượu, chén rượu này tôi uống thay em ấy, mong anh tuyệt đối đừng để bụng.”

Hoàng Long Nghị nhìn Triệu Kiến Đông cười lớn.

Cười đến nỗi vẻ mặt Triệu Kiến Đông xuất hiện nghi ngờ, Ôn Độ cũng mỉm cười, đưa cái chén trước mặt cậu cho Triệu Kiến Đông.

Triệu Kiến Đông vừa ngửi, khá lắm, hóa ra bên trong là nước lọc.

“Ông chủ Hoàng, tôi kết bạn với anh rồi. Anh thật là người tốt!” Triệu Kiến Đông cũng không buông chén rượu, nâng chén rượu lên nói: “Chén rượu này tôi kính anh, tôi là một người thô lỗ, cũng không biết nói lời hay, chỉ chúc anh sau này phát tài!”.

“Mượn lời chúc phúc của ông chủ Triệu!”

Hoàng Long Nghị cũng uống cạn chén rượu.

Ba người họ ăn uống rất vui vẻ, trò chuyện rôm rả về đủ thứ trên đời.

Khi đã ăn được một nửa, một người ngồi ở bàn bên cạnh đột ngột đứng dậy đi đến, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Ôn Độ.

“Anh bạn nhỏ, nghe nói cậu biết thiết kế nhà xưởng?”
 
Chương 97


“Cái gì mà thiết kế nhà xưởng? Nước ngoài người ta gọi là kiến trúc sư. Cậu có văn hóa không vậy?”

Hoàng Long Nghị đã uống quá nhiều, nhìn mọi người đều loáng choáng.

Anh ấy lắc lư đứng dậy, đi đến chỗ người đàn ông trẻ, ngồi xuống, nắm lấy tay anh ta và nói rất chân thành: “Anh

bạn, nói cho cậu biết, em trai tôi tuy chẳng giỏi gì khác, nhưng thiết kế kiến trúc thì tuyệt đỉnh!”

Anh ấy giơ ngón tay cái lên và lắc lắc trước mặt người đàn ông trẻ.

“Không ai giỏi hơn em trai tôi hết! Tất nhiên, đó cũng chỉ là nói tương đối thôi. Nhưng! Người giỏi hơn em trai tôi thì không trẻ bằng em trai tôi. Còn người trẻ bằng em trai tôi thì chắc chắn không bằng em trai tôi! Câu này cậu có công nhận không?”

Người đàn ông trẻ cũng không tỏ ra khó chịu, còn gật đầu tán thành.

Hoàng Long Nghị đập bàn, cầm chai rượu rót cho người đàn ông trẻ một chén: “Anh bạn, tôi biết cậu muốn tìm em trai tôi thiết kế nhà xưởng cho cậu. Tôi chỉ có thể nói với cậu thế này, tìm em trai tôi cậu tuyệt đối sẽ không hối hận! Em trai tôi không chỉ có thiên phú mà còn thực sự tài hoa hơn người.”

“Nếu sống ở thời xưa, chắc chắn em ấy đã đỗ trạng nguyên rồi. Thôi, tôi cũng không nói nhiều nữa, tất cả đều trong chén rượu này, tôi kính cậu. Tôi uống cạn, còn cậu thì tùy.”

Người đàn ông trẻ cầm chén rượu, nhìn Hoàng Long Nghị uống cạn một chén rượu trắng, bản thân không dám uống nhiều, chỉ nhấp một ngụm, mà là uống cạn nửa chén.

“Tốt! Anh bạn này thật sảng khoái! Có mắt nhìn!”

Nói xong, anh ấy gục xuống bàn, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Triệu Kiến Đông ở bên cạnh nhìn đến trợn tròn mắt.

Từ lâu anh ấy đã biết tên này không phải người bình thường, không ngờ sau khi uống rượu, càng không phải người bình thường.

Còn hào sảng hơn cả anh ấy.

Uống rượu vào, thật là dữ dội!

Toàn bộ quá trình mặt Ôn Độ không chút thay đổi, thậm chí có chút muốn che mặt.

Đây là cảm giác vừa mất mặt lại vừa cảm động sao?

Người đàn ông trẻ quay người, lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Ôn Độ: “Tôi họ Cảnh, sinh ra và lớn lên ở Đông Phiên. Đây là lần đầu tiên tôi đến Sở Thành, dự định đầu tư mở nhà máy ở đây. Vừa nghe nói chú em là kiến trúc sư, nên muốn mời cậu ra tay.”

Ôn Độ nhận lấy danh thiếp của người đàn ông, trên đó viết một cái tên, Cảnh Duy Châu.

Cái tên này về sau cơ bản là không có ấn tượng gì.

Nhưng anh ta là người Đông Phiên, điều này khiến Ôn Độ không thể không đề cao cảnh giác.

Sau khi khởi nghiệp, Ôn Độ nghe nói rằng nhiều người Đông Phiên không giàu có như họ tưởng tượng. Một số người Đông Phiên coi thường họ nhưng lại muốn kiếm tiền từ họ. Họ giả vờ tốt bụng nhưng thực chất lại toàn là lừa lọc.

Nhiều người Đông Phiên không có tiền lợi dụng danh nghĩa của mình để lừa những người dân địa phương tốt bụng. Sau khi lừa tiền, họ bỏ trốn.

Nhân phẩm cực kỳ tệ.

Bọn họ còn thích cặp kè với các cô gái bản địa, một nhà ở đây, một nhà ở Đông Phiên.

Cuối cùng thì phủi mông bỏ đi, chẳng hề quan tâm đến người phụ nữ bản địa đã đi theo mình hơn mười năm.

“Ông chủ Cảnh nghĩ thế nào mà lại đến đây đầu tư xây dựng nhà máy vậy?” Ôn Độ không trả lời mà hỏi một cách tùy ý.

Cảnh Duy Châu cười nói: “Chuyện này dài lắm. Tôi là trẻ mồ côi, được ba nuôi nhận nuôi. Ông ấy đặt tên cho tôi, cho tôi đi học. Sau này tôi biết được ông ấy muốn về đây tìm con gái, nên đã dứt khoát theo ông ấy trở về. Đây là quê hương của ông ấy, ông ấy muốn góp sức xây dựng quê hương.”

Ôn Độ vẻ mặt nhàn nhạt: “Phí thiết kế của tôi rất cao.”
 
Chương 98


“Tiền bạc không thành vấn đề.” Cảnh Duy Châu nói một cách hống hách.

“Chỉ là một nhà máy, anh chắc chắn muốn tôi thiết kế?” Ôn Độ nhíu mày, có vẻ hơi không vui.

Cảnh Duy Châu vốn vẫn còn nghi ngờ năng lực của Ôn Độ, lúc này lại hiểu được, đứa nhỏ này có vẻ hơi kiêu ngạo. Nhưng dù cho là kiêu ngạo, cậu vẫn có thể hạ mình xuống.

“Nhà máy của tôi khác với nhà máy của người khác, yêu cầu của tôi cao hơn một chút. Nếu cậu có thể thiết kế ra tác phẩm khiến tôi hài lòng, thì tiền không thành vấn đề.”

“Năm vạn.”

Vừa mở miệng, Ôn Độ đã khiến Triệu Kiến Đông suýt nữa sặc chết.

Sợ phá hỏng chuyện của Ôn Độ, anh ấy bịt miệng ho dữ dội hai tiếng, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Ôn Độ và Cảnh Duy Châu.

Là năm vạn đó!

Hiện giờ người giàu nhất Hoa Quốc cũng không có năm vạn nữa.

Làm sao Ôn Độ dám ra cái giá này?

Cảnh Duy Châu hơi kinh ngạc một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Ôn Độ nghe vậy, rất bình tĩnh dọn dẹp chỗ trống trên bàn. Sau đó lấy số tay và bút từ trong túi ra, đặt lên bàn rồi mới hỏi Cảnh Duy Châu:

“Nói về yêu cầu và ý tưởng của anh đi.”

Cảnh Duy Châu nghĩ đến nhà máy bên đó của bọn họ, lập tức nói yêu cầu của anh ta cho Ôn Độ biết.

Nói một lèo mất hơn nữa tiếng.

Triệu Kiến Đông cảm thấy tên này cố ý làm kho" Ôn Độ, nhiều yêu cầu thế này, chẳng phải cố tình gây kho" dễ sao? Không muốn bỏ nhiều tiền thuê Ôn Độ thiết kế thì đừng thuê Ôn Độ thiết kế chứ?

Làm trò này là để trêu tức ai đây?

Nói xong, Cảnh Duy Châu còn hỏi Ôn Độ: “Yêu cầu của tôi có nhiều quá không?”

“Cũng tạm, chỉ có một số chỗ không hợp lý lắm.” Ôn Độ nói rất thản nhiên: “Nhưng việc làm cho tất cả các yêu cầu của anh trở nên hợp lý, là trách nhiệm của một nhà thiết kế như tôi.”

Cái giọng điệu bá đạo này đúng là đỉnh!

Triệu Kiến Đông chỉ hận không thể vỗ tay tán thưởng cho Ôn Độ.

Cảnh Duy Châu cười nói: “Vậy làm phiền cậu rồi.”

“Tôi lấy tiền làm việc thôi.”

Ôn Độ tỏ ra rất lạnh nhạt.

Cậu viết viết vẽ vẽ trên sổ tay, cuối cùng quay sang Cảnh Duy Châu nói: “Dựa theo yêu cầu của anh và những dữ liệu anh cung cấp, thời gian thiết kế bản vẽ sơ bộ sẽ mất khoảng một tháng.”

“Một tháng?”

Cảnh Duy Châu nhíu mày.

Ôn Độ thản nhiên nói: “Nếu anh muốn có bản vẽ trong ba ngày, tôi cũng có thể làm được. Nhưng giá không đổi.”

Cảnh Duy Châu: “...”

Triệu Kiến Đông: “...”

Chết tiệt!

Chuyện gì vậy, sao Tiểu Độ đột nhiên trở nên nguy hiểm thế?

“Một tháng thôi, chỉ một tháng thôi.”

Cảnh Duy Châu để lại địa chỉ và số điện thoại, sau đó đứng dậy cùng những người của anh ta rời đi.

Đợi sau khi anh ta đi, Triệu Kiến Đông vội vàng ngồi sang chỗ Ôn Độ, nuốt nước bọt nói: “Tiểu Độ, không phải chứ? Vừa rồi em đòi người ta năm vạn hà! Lúc trước em đâu có đòi lão Hoàng số tiền này đâu.”

Ôn Độ nhàn nhạt nói: “Lão Hoàng là khách hàng đầu tiên của em, ý nghĩa không giống nhau.”

Nếu cậu hét giá cao ngất ngưởng với Hoàng Long Nghị, Hoàng Long Nghị sẽ không cho rằng cậu là thiên tài, mà sẽ coi cậu là kẻ lập dị bị bệnh thần kinh.

Không có vốn khởi nghiệp, sau này lấy gì để gây dựng sự nghiệp.

Đừng thấy năm vạn bây giờ là nhiều, sang năm người ta mua một mảnh đất đã hết hơn năm trăm vạn rồi. Số tiền cậu kiếm được từ Cảnh Duy Châu chỉ là tiền lẻ mua đất của người ta mà thôi.

Không có đủ vốn liếng, Muốn có chỗ đứng ở đây, căn bản không thể.

Ôn Độ muốn được trở về và ở bên cạnh làm bạn với em gái càng sớm càng tốt, thì phải nắm bắt lấy từng cơ hội.
 
Chương 99


Cậu cất sổ tay đi, đứng dậy đi thanh toán.

Thấy Ôn Độ trở lại, Triệu Kiến Đông thở dài nói: “Biết là chúng ta trả tiền cho bữa ăn này thì đã không gọi món đắt tiền như vậy.”

“Không sao, ăn thì ăn. Vất vả bấy lâu nay, coi như thưởng cho bản thân một lần.” Ôn Độ không quan tâm đến chuyện tiền nong.

Dù cuộc sống có vất vả một chút, nhưng sự vất vả hiện tại là để hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.

Mọi thứ đều xứng đáng.

Ôn Độ lấy từ trong túi ra một quả thanh mai nhét vào miệng Triệu Kiến Đông, Triệu Kiến Đông e dè trước uy lực của Ôn Độ nên không dám nhổ ra. Anh ấy nhịn chua, nuốt quả thanh mai xuống.

Cậu nhìn chằm chằm vào Hoàng Long Nghị đang say xỉn, cầm lấy cái chai nhỏ: “Cái này anh đút hộ em.”

Triệu Kiến Đông Gọi Hoàng Long Nghị dậy, nhét vào miệng anh ấy một quả thanh mai: “Anh bạn, ăn cái này đi, ngon lắm!”

"Ha?"

Hoàng Long Nghị mắt lim dim, người có chút mơ màng.

Anh ấy nhai đồ trong miệng một cách máy móc, nhăn mặt nói: “Cái này không ngon.”

“Ăn đi, ăn thêm một quả nữa.”

Có năm quả thanh mai, mà Triệu Kiến Đông đã cho Hoàng Long Nghị ăn bốn quả.

Ôn Độ: “...”

Cậu biết Triệu Kiến Đông không thích ăn chua, nhưng không ngờ Triệu Kiến Đông lại ghét nó đến vậy.

“Vẫn còn rất nhiều thanh mai ở đây. Em đã nói với họ rằng sau này sẽ đến mua thêm. Chắc chắn bọn họ vẫn còn hàng.” Ôn Độ thản nhiên nói xong thì dìu Hoàng Long Nghị ra ngoài.

Vừa nghe thấy từ thanh mai, Triệu Kiến Đông đã cảm thấy sau này anh ấy không bao giờ muốn uống rượu nữa.

Thứ này thực sự chua muốn chết.

Hai người đưa Hoàng Long Nghị về nhà, sau đó đóng cửa ở bên trong. Ôn Độ trèo tường ra ngoài, rồi cùng Triệu Kiến Đông đi về nhà.

Đèn trong nhà vẫn sáng.

Triệu Hiểu Phi đang cầm kim chỉ vá áo cho các con, thấy hai người về, lập tức bỏ việc đang làm dở xuống, bước ra ngoài.

“Hai đứa muốn ăn thêm gì không?”

Ôn Độ lịch sự cảm ơn: “Không cần đâu ạ, chị Hiểu Phi. Bọn em rửa mặt rồi đi ngủ đây. Chị cũng đi ngủ sớm nhé.” “Được. Vậy hai đứa mau về ngủ đi.” Mỗi sáng Triệu Hiểu Phi đều phải dậy sớm nấu cơm, rất vất vả.

Ôn Độ nói: “Chị Tiểu Phi, sau này sẽ có nhiều dịp như thế này, chị không cần chờ bọn em về đâu. Chị cứ ngủ sớm

đi."

“Hai đứa ra ngoài đến nửa đêm không về, làm sao chị có thể ngủ ngon được chứ. Hai đứa không cần lo cho chị, chị có tuổi rồi, ngủ ít cũng được.” Triệu Hiểu Phi bảo hai người về phòng, tự mình đóng cửa phòng rồi cũng đi ngủ.

Triệu Kiến Đông đi theo sau Ôn Độ lên lầu, anh ấy sợ Ôn Độ sẽ bực bội nên nói: “Chị anh cũng giống như mẹ anh vậy, suốt ngày lo lắng vớ vẩn.”

“Tốt mà.”

Ôn Độ cũng nhớ nhà.

Cậu nhớ từ kiếp trước đến kiếp này.

Cho đến giờ phút này, cậu mới thực sự có nhà.

Ôn Độ tắm rửa xong, nằm lên giường, nhìn vào cuốn lịch tre0 trên đầu giường.

Tính ra thì bức thư cậu viết đã đến nhà rồi, thư hồi âm cũng sắp đến nơi.

Sáng mai dậy, cậu sẽ đi xem.

Ôn Oanh còn chưa ngủ.

Ôn Oanh vẫn chưa ngủ. Sau khi ba đi, cô bé mới có thể đi tắm. Tắm xong, cô bé ngồi trong chăn, đợi bà lên giường.

“Bà ơi, bà nghĩ năm nay anh trai con có thể về nhà trước Tết không ạ?” Ôn Oanh hỏi.

Bà Ôn sắp bị cháu gái hỏi đến phiền muốn chết, suốt ngày hỏi, hỏi đến tám mươi lần cũng không chán.

“Con đợi anh trai con trả lời thư là biết chứ sao!” Bà Ôn cáu kỉnh nói.

Ôn Oanh thở dài: “Nhưng thư hồi âm chậm lắm ạ, phải mất cả tháng mới qua lại được một lần.”

Nếu anh trai về nhà trước Tết, e rằng thư chưa đến nơi, cậu đã về trước rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top