Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 20: Chương 20


Bên cạnh cô ta là một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo, tuấn tú, toát lên khí chất mạnh mẽ.

“Hoài An, nếu người đó không phải Cảnh Chi thì phải sao?” Thẩm Thanh Đường nói xong, nước mắt lăn dài trên má như những hạt trân châu đứt dây.

Luật Hoài An nắm lấy tay vợ, an ủi: “Quần áo trên người đứa bé đó giống hệt Cảnh Chi mặc lúc mất tích.

Hơn nữa, người ta còn nói trông đứa bé đó rất đẹp, giống hệt trong ảnh mà?”
Luật Hoài An mở cửa xe, để vợ vào trước.

Sau đó anh ta cũng lên xe rồi bảo tài xế lái xe đi.

Khi xe đã lăn bánh, anh ta mới phát hiện con trai lớn đang ngồi ở ghế lái lúc nào không hay.

“Hạo Chi, sao con không đợi ở khách sạn?” Luật Hoài An không muốn con trai lớn đi theo.

“Con sợ nếu không đi theo, ba mẹ lại làm lạc mất em trai nữa.

” Khí thế của Luật Hạo Chi mạnh mẽ hơn nhiều so với ba cậu ấy, thậm chí không hề nể nang ba mẹ.


Lúc trước khi hai anh em ở bên nhau, mọi thứ đều ổn.

Chỉ sau nửa ngày được ba mẹ đưa đi chơi, em trai đã bị mất tích.

Luật Hạo Chi luôn ức chế trong lòng, hôm nay cuối cùng cũng bùng nổ.

Ngay từ nhỏ, cậu ấy đã được đào tạo để trở thành người kế thừa gia nghiệp, xuất sắc đến mức khiến con cái của hai bên nội ngoại đều bị lu mờ.

Cơ nghiệp của nhà họ Luật đều nằm trên biển, ông Luật rất yêu quý đứa cháu trai này, từ nhỏ cậu ấy đã được ông ta dẫn theo bên người.

Tính cách của Luật Hạo Chi cũng giống như ông nội, khá mạnh mẽ.

Lần này bọn họ tới đầu tư trên đất liền, bên cạnh còn có rất nhiều người đi theo, chỉ lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ai ngờ bố mẹ lại bất cẩn như vậy, để lạc mất em trai.

Luật Hạo Chi im lặng suốt dọc đường đi, không nói một lời, thậm chí Thẩm Thanh Đường cũng chỉ dám len lén gạt nước mắt.


Khi xe đi được nửa đường, Luật Hạo Chi nhìn thấy một cậu bé đang ra sức đạp xe ở phía đối diện đuổi theo hai cảnh sát, cậu ấy không khỏi nhìn người đó thêm vài lần.

Tài xế lái xe rất nhanh.

Chỉ mất mười lăm phút để họ đi từ thị trấn đến trạm y tế nông trại Hồng Tinh.

Vừa đến cổng trạm y tế, Luật Hạo Chi bước xuống xe, nhanh chóng đi vào bên trong, tìm đến bác sĩ và hỏi một cách lịch sự: “Bác sĩ, xin hỏi có phải có một cậu bé được đưa đến đây không ạ?”
Nhìn vào đứa trẻ đang đứng trước cửa, bác sĩ thầm nghĩ: Sao hôm nay toàn là trẻ con đến thế nhỉ?
Những người làm phụ huynh này đúng là chẳng ra gì cả.

“Cậu bé đó đi rồi.


Thẩm Thanh Đường vừa vặn đuổi theo từ phía sau, nghe thấy tiếng con đã đi, hai chân mềm nhũn, cả người mềm oặt ngã xuống đất.

Hai mắt trợn lên, cô ta đã ngất xỉu.

Luật Hoài An chậm hai bước, thấy vợ ngất xỉu, hốt hoảng lao đến: “Thanh Đường!”
Bầu không khí bỗng chốc hỗn loạn.

Luật Hạo Chi nhức đầu xoa bóp mi tâm, khom người đẩy ba ra, véo mạnh vào huyệt nhân trung của mẹ.

Ba cậu ấy kích động hét lên: “Con làm gì vậy? Véo mẹ con mạnh như vậy làm gì?”


 
Chương 21: Chương 21


“Mẹ ngất xỉu rồi, không véo nhân trung cho mẹ tỉnh lại, cứ để mẹ nằm đây có hợp lý không?” Luật Hạo Chi từ nhỏ đã trưởng thành và chín chắn, so với những đứa trẻ đồng trang lứa, cậu ấy giống như một người đàn ông trưởng thành hơn.

Lúc xử lý mọi việc, cậu ấy đều cẩn thận và đáng tin cậy hơn cả ba mẹ.

Lần này, chuyện phong tỏa toàn bộ huyện thành, kiểm tra gắt gao từng ngõ ngách, đều là do cậu ấy tha thiết yêu cầu mà cấp trên mới phối hợp.

Luật Hoài An không phản bác lại lời của con trai, trong mắt anh ta, con trai giống như phiên bản thu nhỏ của ba anh ta, không chỉ về ngoại hình mà còn về tính cách.

Anh ta trơ mắt nhìn vợ bị con trai véo nhân trung cho tỉnh lại, chưa kịp an ủi đã nghe con trai mặt không cảm xúc nói bên cạnh:
“Em trai không chết, mẹ đừng khóc.


Thẩm Thanh Đường: “! ”
Nói xong, Luật Hạo Chi lại đi hỏi bác sĩ: “Bác sĩ có biết em trai tôi đi đâu không?”
“Có một cô bé trốn thoát cùng với em trai cháu.


Sau khi em trai cháu tỉnh lại, tâm trạng rất không ổn định, ba của cô bé đó đã đưa cậu bé về nhà bọn họ.

Mọi người ra khỏi trạm y tế, rẽ trái, từ ngã rẽ đầu tiên đi thẳng xuống, sau đó hỏi người dân địa phương nhà Ôn Thiều Ngọc ở đâu là được.


“Cảm ơn bác sĩ.


Luật Hạo Chi hỏi rõ tung tích em trai, ra khỏi phòng bác sĩ, nhìn thấy ba mẹ đang đứng trước cửa, lập tức lướt qua bọn họ đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Đường đuổi theo con trai lớn, nịnh nọt nói: “Hạo Chi, chúng ta đi xe đến đó đi con?”
“Không cần.



Luật Hạo Chi đi ra khỏi trạm y tế, đi đến ngã tư thì nhìn thấy một ngã rẽ, cậu ấy đi theo ngã rẽ xuống dưới, gặp ai cũng hỏi nhà Ôn Thiều Ngọc đi như thế nào.

Thẩm Thanh Đường nhìn chồng cô ta rồi cùng chồng ngồi xe đi theo sau con trai.

Lúc này, ở nhà họ Ôn.

Ôn Oanh nâng tay sờ trán Luật Cảnh Chi, thấy trán không nóng nữa mới mềm mại nói: “Chi Chi, trán cậu không nóng nữa rồi!”
“Ừm.


Luật Cảnh Chi vừa mới tỉnh dậy ở nơi xa lạ nên rất sợ hãi, bây giờ nhìn thấy Ôn Oanh trong lòng đã an tâm hơn rất nhiều.

Ôn Oanh mặc chiếc áo len nhỏ đã phai màu nhưng rất sạch sẽ.

Hai bím tóc nai lắc lư theo động tác của cô bé, Luật Cảnh Chi rất muốn đưa tay ấn vào bím tóc nhỏ của cô bé.

“Chi Chi, đây là nhà của tớ, cậu đừng sợ! Anh trai của tớ lợi hại lắm đó, anh ấy sẽ không để ai bắt cóc chúng ta đi đâu cả.



 
Chương 22: Chương 22


Trong lòng Ôn Oanh, anh trai là sinh vật mạnh mẽ nhất thế giới, cũng có thể mang lại cho cô bé cảm giác an toàn mãnh liệt nhất.
Không ai có thể thay thế vị trí của anh trai trong lòng cô bé.
“Ừm, không sợ!”
Luật Cảnh Chi không nói chuyện với người khác, chỉ nhìn Ôn Oanh.
Từ lúc cậu bé vào nhà đến giờ, đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thèm nhìn ai.

Bà Ôn muốn tắm rửa và thay quần áo mới cho cậu bé, nhưng cậu bé không chịu.
Ôn Thiều Ngọc biết cậu bé này tính tình không tốt nên đã kéo bà Ôn ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm nữa.

Chắc chắn thằng nhóc này bị dọa sợ rồi.


Mẹ không biết lúc nó mới tỉnh dậy ở trạm y tế, cặp mắt nhỏ xíu của nó như sói con vậy.

Nếu không phải Tiểu Độ đã dặn trước, con cũng không biết làm thế nào để dỗ dành nó.”
Có trời mới biết được lúc hắn đưa cậu bé xuống đây, anh rể đã phải giúp hắn nói bao nhiêu lời hay.

Nếu không, giờ này hắn vẫn còn đang giằng co với cậu bé ở trạm y tế.
Ôn Thiều Ngọc kéo bà Ôn ra ngoài, để hai đứa trẻ ở lại một mình.
Bà Ôn mỉa mai nói: “Là một đứa con trai mà còn chẳng bằng Oanh Oanh nhà mình, con xem Oanh Oanh chẳng hề sợ hãi gì cả.”
Ôn Thiều Ngọc cầm hai quả lê chua trên tay, nghe vậy lập tức hỏi: “Mẹ, trước đây không phải mẹ ghét Oanh Oanh nhất sao?”
“Nó là cháu ruột của mẹ, sao mẹ có thể không thương nó được chứ? Nếu mẹ không thương nó, sao có thể nuôi nó từ nhỏ đến lớn như vậy?” Bà Ôn cau mày, mặt còn dài hơn mặt cả lừa.

Ôn Thiều Ngọc không dám chọc giận mẹ, ôm quả lê chua đi vào nhà.

Vừa đến cửa, đã nghe thấy con gái mình lén lút nhỏ giọng hỏi cậu bé kia:
“Chi Chi, cậu ăn trứng không?”
“Không ăn.” Luật Cảnh Chi lắc đầu.
Cậu bé biết điều kiện sống ở đại lục không bằng Hương Thành, trứng gà là thứ xa xỉ.

Nhìn bộ dạng như là hiến dâng vật quý giá của Ôn Oanh, cậu bé biết đây có lẽ là do người nhà nấu riêng cho cô bé.
Ôn Thiều Ngọc thấy đứa trẻ này khá ngoan ngoãn, cố tình bước nặng nề hơn, vén rèm cửa bước vào.
“Oanh Oanh, con và Chi Chi nếm thử lê chua nhà mình đi.

Lê chua năm nay ngon lắm.” Ôn Thiều Ngọc đặt lê lên giường rồi đi ra ngoài.
Ôn Oanh cầm một quả lê, đưa cho Luật Cảnh Chi: “Chi Chi, ăn lê này.”

 
Chương 23: Chương 23


Luật Cảnh Chi nhận lấy, nhìn thấy Ôn Oanh cầm một quả lê lên cắn một miếng, nhíu mày nói: “Lê chưa rửa.”
“Đúng vậy, sao thế?”
Ôn Oanh mở to mắt nhìn Luật Cảnh Chi, miệng vẫn không ngừng nhai, lại cắn thêm một miếng lớn.

Chua đến mức ngũ quan cô bé nhăn nhó, nhưng cpp bé vẫn không thể kiềm lòng mà cắn thêm hai miếng.
Thấy Luật Cảnh Chi không ăn, tưởng cậu bé sợ chua, Ôn Oanh lập tức nói: “Chi Chi, cậu nếm thử đi, cũng không chua lắm đâu.

Thực sự rất ngon! Lúc nhỏ tớ thích ăn lê chua này nhất!”
“Đến mùa đông, để lê trong hầm cả mùa đông sẽ còn ngon hơn nữa.


Nếu không để trong hầm, để ngoài trời cho đông lại, là có thể ăn lê đông! Lê đông thực sự ngon vô cùng!”
Luật Cảnh Chi chưa bao giờ ăn những thứ này.
Chỉ trong lúc cậu bé nghe Ôn Oanh nói mấy câu này, cô bé đã ăn đi hết quả lê, theo bản năng đưa quả lê chưa rửa vào miệng.
Vỏ lê rất mỏng mịn, không cần gọt vỏ là có thể ăn rồi.

Nước bên trong hơi ngọt, nhưng chua nhiều hơn, ăn vào có cảm giác rất khó tả.
Từ nhỏ đến lớn, Luật Cảnh Chi chỉ được ăn những loại trái cây rất ngọt.
Đây là lần đầu tiên cậu bé ăn loại trái cây này.
Cậu bé lại ăn thêm hai miếng lê, bỗng nhiên có chút hiểu ra tại sao Ôn Oanh lại thích ăn lê như vậy.
“Ngon chứ?”
Khi Ôn Oanh nói chuyện, trong mắt cô bé ánh lên nụ cười, cong cong như vầng trăng khuyết, còn đáng yêu hơn cả những ngôi sao nhí cậu bé thấy trên tivi.

“Ngon.”
Luật Cảnh Chi cắn từng miếng lê nhỏ, ánh mắt vẫn không rời Ôn Oanh.
Lúc nhà họ Luật tìm đến, vào nhà thì thấy cảnh tượng như vậy.
“Cảnh Chi!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Luật Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn ra cửa, liền nhìn thấy anh trai và ba mẹ đều đứng ở cửa.
Luật Cảnh Chi cầm quả lê, mắt hơi ươn ướt.

Cậu bé cố gắng kìm nén không khóc, nhìn chằm chằm vào người thân, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái bọn họ sẽ lại biến mất.
“Cảnh Chi, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi!”
Thẩm Thanh Đường khóc nức nở chạy vào, ôm chầm lấy con trai vào lòng, sau đó buông con ra, vuốt ve mặt con, rồi vuốt ve đầu con, kiểm tra cơ thể con.

Phát hiện con trai vẫn bình an vô sự, cô ta lại ôm con trai vào lòng và bắt đầu khóc.
Luật Hoài An cũng bước vào, ôm lấy hai mẹ con, giọng nghẹn ngào: “Cảnh Chi, đừng sợ, về nhà là tốt rồi!”

 
Chương 24: Chương 24


Ôn Oanh cầm quả lê, tò mò nhìn ba mẹ của Chi Chi, lại len lén nhìn anh trai có vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa.

Cô bé cầm lấy quả lê lớn thứ hai trên giường đưa cho anh trai.

“Anh ơi, anh ăn lê đi!”
Luật Hạo Chi biết cô bé này chính là đứa trẻ bị bắt cóc cùng em trai cậu ấy, cậu ấy không từ chối thiện ý của cô bé, nhận lấy quả lê và cảm ơn: “Cảm ơn em gái nhỏ.


“Anh là anh trai của Chi Chi à?” Ôn Oanh mềm mại hỏi.

Luật Hạo Chi gật đầu.

Ôn Oanh cầm quả lê vui vẻ nói: “Chi Chi cũng có một người anh trai giống như em! Anh trai em đi bắt kẻ xấu! Anh ấy nói sẽ trả thù cho em, để những kẻ buôn người phải nhận lấy hình phạt thích đáng! Anh trai của Chi Chi à, anh thấy anh trai của em có giỏi không?”
Luật Hạo Chi trong đầu vô thức nghĩ đến người đi theo sát cảnh sát mà cậu ấy gặp trên đường.

“Ừ, anh trai em rất giỏi!” Luật Hạo Chi trịnh trọng trả lời.


Ôn Oanh lập tức cười rất vui vẻ.

Cô bé thích anh trai của Chi Chi.

Luật Hạo Chi nhìn thấy ba mẹ vẫn còn ôm em trai thì bước lên tách bọn họ ra: “Hai người định bóp chết em trai con à?”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy lập tức buông con trai ra, thấy mặt con trai nhỏ đã đỏ bừng, nhìn không tốt lắm.

“Mẹ xin lỗi, Cảnh Chi, tại mẹ lo cho con quá.


Ánh mắt Thẩm Thanh Đường dừng lại trên tay con trai, lại nhìn thấy mấy quả lê đặt trên giường.

Một quả lê trong số đó còn dính bẩn.

Cô ta vội giơ tay giật lấy quả lê trong tay con trai, nói bằng giọng the thé: “Cảnh Chi, sao con có thể ăn thứ bẩn thỉu như vậy? Ăn những thứ này sẽ bị tiêu chảy đó.



Bà Ôn pha một ấm trà bưng vào cho khách, ai ngờ vừa vào cửa đã nghe thấy câu này.

Bà lập tức móc mỉa nói: “Lê mọc trên cây sao lại không sạch chứ? Cô chưa từng nghe câu này à?”
“Câu gì ạ?” Thẩm Thanh Đường vô thức hỏi.

“Ăn bẩn sống lâu.

Những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn chúng tôi đều tự trèo lên cây hái lê ăn, cũng chẳng thấy đứa trẻ nào ốm đau bệnh tật.

Đứa nào cũng có sức khỏe tốt hơn những đứa trẻ mà các người chăm sóc cẩn thận.

” Trước đây cuộc sống của bà Ôn cũng không khác gì cuộc sống của một nữ địa chủ.

Trước đây, bà cũng có nha hoàn hầu hạ.

Chỉ cần nhìn con trai bà là biết, dù chồng đã mất, bà vẫn nuôi dạy con thành một công tử bột.



 
Chương 25: Chương 25


Một góa phụ nuôi cả con gái và con trai, thậm chí còn nuôi dạy đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ trưởng thành, còn lấy vợ sinh con, liệu có thể là một người phụ nữ đơn giản?
Bà đã trải qua nhiều thăng trầm, giờ đây cũng như những bà lão trong làng, miệng lưỡi rất lợi hại.

Thấy người khác chê nhà mình nghèo, không tươm tất, bà Ôn không thể nuốt trôi cục tức này, lập tức lên tiếng mắng chửi Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường xuất thân danh gia vọng tộc, từ nhỏ được nuôi dưỡng như công chúa, cả người đều dịu dàng: “Bà ơi, như vậy là không hợp vệ sinh.


“Lê mọc trên cây sao lại không hợp vệ sinh? Sao thứ cháu gái tôi ăn được mà con trai cô lại không ăn được? Con trai cô còn là do cháu gái tôi kéo từng chút một từ trên núi lớn về.

Cháu gái tôi là ân nhân cứu mạng con trai cô.

Nhà chúng tôi không có lý do gì để hãm hại con trai cô cả.



Bà Ôn không phải là người mà Thẩm Thanh Đường từng gặp trước kia, vừa mở miệng đã phun ra lửa.

“Bà ơi, cháu không có ý đó.


“Đừng có ở đây mà nói câu đó với tôi! Chẳng phải là chê nhà chúng tôi nghèo, nhà chúng tôi không sang trọng sao? Chúng tôi không ăn trộm, không cướp giật, không ăn một hạt cơm nhà các người, cũng không chiếm một chút hời hợt nào của nhà các người.


“Các người khinh thường đồ đạc nhà chúng tôi thì ra ngoài mà nói, có ai như các người, trực tiếp khinh thường đồ đạc nhà chủ ngay trước mặt chủ nhà như vậy không?”
“Cháu gái tôi cứu con trai các người, nhưng mặc kệ cháu gái tôi có cứu con trai các người hay không, cũng không có ai như các người, đến nhà người ta lại ở ngay trước mặt chủ nhà khinh thường đồ đạc nhà người ta là bẩn thỉu.


Bà Ôn đặt ấm trà lên tủ.


“Còn muốn uống trà á?”
“Uống nước tiểu ngựa đi!”
Bà không thèm hầu hạ nữa.

“Các người từ đâu đến thì cút về đó đi.

Nhà chúng tôi không tiếp đón nổi loại người như các người.

” Bà Ôn trực tiếp đuổi khách, còn đưa tay ra định lấy quả lê trong tay Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi ôm quả lê lùi ra sau, không chỉ né bà Ôn mà còn né cả mẹ cậu bé.

“Quả lê này rất sạch, rất ngon, con rất thích!”
Luật Cảnh Chi ở trước mặt mọi người, hung hăng cắn một miếng lê lớn, rõ ràng lê chua đến nỗi làm ngũ quan cậu bé vặn vẹo nhưng cậu bé vẫn ăn một miếng lớn một.

Thẩm Thanh Đường trợn tròn mắt.



 
Chương 26: Chương 26


Cô ta bị bà Ôn mắng đến mức hai mắt hoa lên, mắt nhìn thẳng, người ngây ra.
Sau đó nhìn thấy con trai ăn quả lê chưa rửa cũng không kịp phản ứng.
Luật Hoài An trông vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thực ra cũng đang hoang mang.
Chỉ có Luật Hạo Chi là nhíu mày lo lắng.
Mẹ cậu ấy quả là thành việc thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều.
Ông nội cậu ấy còn tưởng đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần xác định dự án đầu tư rồi ký hợp đồng với chính quyền địa phương, sau này sẽ có người tiếp tục theo dõi dự án ở đây.
Ai ngờ việc chủ động dâng tiền tưởng chừng đơn giản này, ba cậu ấy lại làm cho ầm ĩ trời đất, suýt nữa khiến em trai bị thất lạc.
“Bà ơi, mẹ cháu không giỏi ăn nói, bà đừng chấp nhặt với mẹ cháu ạ.” Luật Hạo Chi không muốn cãi nhau với nhà họ Ôn, cậu ấy chủ động đứng ra xin lỗi bà Ôn.
Bà Ôn nhìn đứa trẻ này, tuổi tác cũng xấp xỉ cháu trai bà, nhưng ăn mặc lại đẹp hơn cháu trai bà, ăn nói cũng lưu loát hơn cháu trai bà.

Bà lẩm bẩm trong lòng.
Giá như chồng bà không chết thì giờ cháu trai bà cũng là một thiếu gia rồi.
Lớn lên được đi du học nước ngoài, sau khi về nước chắc chắn sẽ có tiền đồ.
Không được, ông ấy vẫn nên chết.
Nếu không, nhà bọn họ có thể bị quy chụp thành phần tử xấu, cháu trai bà sẽ trở thành con trai của địa chủ.
Bà Ôn lại tức giận.
Bà cau mày nói: “Tôi không chấp nhặt với cô ta, cô ta cũng không đáng.

Không phải các người đến đón con sao? Giờ đã đón được con rồi, mau đi đi.


Nhà tôi không tiếp nổi những người như các người.”
Người nhà Luật Hạo Chi tới vội vàng, cũng không mang theo gì cả, trong tình huống này, tốt nhất là nên rời đi trước.
“Vậy chúng cháu về trước.

Hôm khác sẽ đưa Cảnh Chi đến cảm ơn ơn cứu mạng của em gái ạ.” Luật Hạo Chi nháy mắt với ba, ra hiệu cho ba mau chóng đưa vợ anh ta đi.
Cậu ấy bước đến trước mặt Luật Cảnh Chi, chìa tay ra.

Luật Cảnh Chi biết mình sắp phải đi, nhìn Ôn Oanh nghiêm túc nói: “Oanh Oanh, cậu có muốn gì không? Khi nào đến thăm cậu, tớ sẽ mang đến cho cậu.”
Thẩm Thanh Đường há miệng định nói, không ngờ Luật Hạo Chi đã có chuẩn bị từ trước, trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô ta, ra hiệu cho cô ta im lặng.
Ôn Oanh ngoan ngoãn lắc đầu: “Tớ không muốn gì cả, Chi Chi, sau này đừng để bị bắt cóc nữa nha! Sau này nếu còn bị bắt cóc nữa thì chắc chắn sẽ không gặp được tớ nữa đâu.

Cũng không ai cứu cậu ra được nữa!”

 
Chương 27: Chương 27


Luật Cảnh Chi nghiêm túc nói: “Sẽ không đâu.

Oanh Oanh cũng vậy, sau này đừng để bị bắt cóc nữa!”
“Tớ cũng sẽ không bao giờ bị bắt cóc nữa!”
Ôn Oanh bước xuống giường, đi dép lê, cùng bà nội tiễn khách ra cửa.
Nhìn thấy chiếc ô tô màu đen, cô bé tỏ ra vô cùng thích thú.
Luật Cảnh Chi chạy đến trước mặt cô bé và hỏi: “Oanh Oanh, cậu muốn lên xe cùng tớ không?”
Ôn Oanh lắc đầu: “Tớ không đi đâu, cậu về nhà với ba mẹ đi!”
Nói xong, cô bé vẫy tay chào Luật Hạo Chi: “Tạm biệt anh trai của Chi Chi!”

“Tạm biệt.”
Luật Hạo Chi nhìn em trai không chịu đi, lại nhìn Ôn Oanh chỉ mong em trai mau chóng rời đi, đành đẩy em trai vào xe và bản thân cũng ngồi vào.
Sau khi chiếc xe đi khỏi, bà Ôn đứng ở cửa, nhổ nước bọt vào hướng chiếc xe đi, miệng lẩm bẩm: “Cái thứ gì chứ! Ai nói ở quê ăn lê là phải rửa?”
Ôn Thiều Ngọc không hề tức giận, cười ha hả nói: “Người ta là dân thành phố, khác với dân quê chúng ta chứ.

Mẹ nhìn xem, người ta còn có ô tô cơ mà! Đây là lần đầu tiên trong đời con nhìn thấy chiếc ô tô như vậy đó.”
“Cái thói tư bản, hai năm trước mà mang ra đi như vậy thì bị treo cổ thị chúng đó.” Bà Ôn hừ lạnh một cái rồi đi vào sân, lúc quay lại không quên kéo Ôn Oanh vào cùng.
Ôn Thiều Ngọc đi ngang qua cây lê, lại đưa tay hái một quả.
Bà Ôn nhìn thấy cảnh này lập tức nổi giận, mở miệng mắng: “Tao nói sao mà lại sinh ra được đứa con vô tích sự như mày.


Con gái bị bọn buôn người bắt cóc, may mắn được trở về, mày không đi theo bắt bọn buôn người đi mà còn có tâm trạng ăn lê.

Còn không cút lên đồn cảnh sát hỏi xem Tiểu Độ sao rồi, sao đến giờ vẫn chưa về?”
Ôn Thiều Ngọc không có xe đạp, lười đi bộ nên không muốn đi.
“Tiểu Độ đi cùng đồn trưởng Triệu, chắc chắn không sao đâu.

Tiểu Độ cũng không giống Oanh Oanh, vóc dáng của Tiểu Độ có thể hạ gục được hai người như con đó, con còn qua đó chẳng phải là thêm phiền sao?”
Ôn Thiều Ngọc nói gì cũng không chịu đi, khiến bà Ôn tức giận đứng trong sân mắng chửi suốt nửa ngày.
Ôn Oanh nhìn thấy ba nằm trên giường, tay cầm một quyển sách thiếu nhi, vừa ăn lê vừa đọc sách.

Cô bé chủ động tiến đến gần, nhỏ nhẹ an ủi ba: “Ba ơi, ba đừng buồn, bà mắng ba cũng là vì thương ba thôi ạ.”

 
Chương 28: Chương 28


Ôn Thiều Ngọc, vốn đã quen với việc bị mắng, không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.
Hắn đưa tay véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của con gái, khẽ nói: “Ba biết mà, ba không buồn.

Mấy ngày nay Oanh Oanh có sợ lắm không?”
“Không sợ ạ, con biết ba và anh trai nhất định sẽ đi tìm con.”
Lời nói của Ôn Oanh khiến Ôn Thiều Ngọc chua xót.
Hắn là một kẻ vô dụng, không bằng con trai, là con trai đã lặn lội khắp nơi đi tìm con gái.

Hắn chỉ biết đạp xe đạp, đến từng nhà hỏi thăm, đi tìm kiếm từ thôn này sang thôn khác.
“Sau này ba nhất định sẽ trông chừng Oanh Oanh cẩn thận, không để Oanh Oanh bị bắt cóc nữa.”

Ôn Thiều Ngọc đưa quả lê trong tay cho con gái, suy nghĩ một lúc rồi lau nó lên quần áo của mình cho sạch, sau đó mới đưa cho Ôn Oanh, còn cười nói: “Oanh Oanh của chúng ta ăn lê cũng phải sạch sẽ nhé.”
Ôn Oanh lo lắng nhìn ra ngoài, thấy bà nội không nhìn đến, mới nhỏ giọng nói: “Ba ơi, không cần lau cũng được ạ.

Nếu bà nội nhìn thấy, bà lại giận mất.”
Ôn Thiều Ngọc cũng học theo con gái, nhỏ giọng nói: “Vậy thì không để bà nội nhìn thấy.”
“Vâng!”
Ôn Oanh cầm quả lê cười ngây ngô, cô bé cảm thấy hiện tại thật tốt đẹp, thật hạnh phúc.
Cảnh sát huyện nhận được điện thoại, đều đến khu vực núi Đại Hắc, đúng lúc hội ngộ với nhóm Triệu Đại Hà.

Bọn họ đi về phía ngôi miếu hoang trên núi, đến nơi thì phát hiện bên trong người đi nhà trống, hoàn toàn không có ai cả.

Nhưng bên trong còn lại khá nhiều đồ đạc chưa được mang đi.
Bọn họ đã tìm kiếm từ trong ra ngoài một lượt nhưng không thấy bọn buôn người, nên định rời đi.
Ôn Độ lại biết, nơi này không có trẻ con, cũng không có bọn buôn người, nhưng lại là nơi chôn cất những đứa trẻ bị bắt cóc.
”Chú Triệu!”
Triệu Đại Hà nghe thấy tiếng Ôn Độ lập tức quay đầu lại, vội vã gọi Ôn Độ đến: “Nhanh đi, sao cháu lại cứ muốn đi theo vậy? Trời tối rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Ôn Độ đứng im tại chỗ, nắm chặt tay nói: “Chú Triệu, không thể đi được!”
“Sao lại không thể đi? Bọn buôn người đã bỏ trốn rồi, chúng ta có ở đây cả đời cũng không thể khiến bọn chúng tự chui vào lưới.

Cháu đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi.”
Ôn Độ đứng trước cửa nhà phụ, chỉ vào bên trong nói: “Chỗ này không ổn!”




 
Chương 29: Chương 29


“Chuyện gì vậy?”
Triệu Đại Hà vội vàng chạy về, nhìn vào gian nhà phụ, phát hiện đất bên trong đã được đào xới lại.
“Có xẻng không?” Triệu Đại Hà quay lại hỏi.
“Cháu đi tìm!”
Ôn Độ quay người đi tìm xẻng.

Ở góc nhà chính của ngôi miếu đổ nát, cậu nhìn thấy một cái xẻng, cậu lập tức cầm lấy nó rồi chạy ra ngoài.
“Chú Triệu, cháu tìm thấy rồi!”
Triệu Đại Hà nhận lấy, bắt đầu xới đất.
Ông ấy muốn xem dưới này chôn thứ gì.

Những người khác cũng thấy vậy nên quay lại.


Bọn họ thấy Triệu Đại Hà đang bận rộn, quay trở lại xe, lấy xẻng công binh xuống để giúp đỡ.
Không có nhiều dụng cụ nên mọi người thay nhau đào.
Đào được hơn mười phút.
Có người kích động hét lên: “Đào được rồi!”
Mọi người đều tụ lại, muốn xem họ đào được gì.

Sau khi bọn họ dọn sạch lớp đất trên cùng, nhìn vào bộ xương nhỏ bé nằm bên trong, ai nấy đều mặt mày u ám, hận không thể bắt được bọn buôn người đem ra xử bắn.
Ôn Độ kiếp trước đã chứng kiến cảnh tượng này, khi đó số thi thể bên trong còn nhiều hơn bây giờ.

Em gái cậu và những đứa trẻ cùng trốn thoát với em gái cậu đều được chôn ở đây.
Kiếp này, bên trong chỉ có ba đứa trẻ.
Ít hơn mười mấy đứa trẻ nằm bên trong.

“Mẹ kiếp! Bọn súc vật này đúng là không phải người! Bắt cóc trẻ em rồi thì phải để chúng sống chứ?” Chôn ở đây là chuyện gì vậy?
Từng người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, mắt đều đỏ hoe.
Bọn họ gọi pháp y đến đưa hài cốt của các bé về.
Khi xuống núi, ở chân núi có vài hộ dân nhìn về phía này với vẻ tò mò.
Ôn Độ nhìn về phía đó, trong mắt lóe lên một tia căm hận mãnh liệt.

Cậu vươn tay tóm lấy Triệu Đại Hà, Triệu Đại Hà cau mày, tưởng cậu nhóc này không khỏe.
Ông ấy đang định mở lời thì nghe cậu nhỏ giọng nói: “Trong số những người dân kia có kẻ buôn người.”
“Cháu lại lại ăn nói lung tung.

Bọn buôn người đã trốn từ lâu rồi.” Triệu Đại Hà không tin.
Ôn Độ trực tiếp bảo Triệu Đại Hà tự nhìn: “Chú nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen đằng sau ông già kia kìa.”
Triệu Đại Hà ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy người mà Ôn Độ đang chỉ.
“Chú Triệu, đừng nhìn quá lộ liễu, chỉ cần liếc nhìn qua là được rồi.” Ôn Độ lo lắng Triệu Đại Hà sẽ làm hỏng việc.
Triệu Đại Hà ghi nhớ tướng mạo của người đàn ông đó, rồi nhỏ giọng hỏi Ôn Độ: “Sao cháu biết tên đó là kẻ buôn người?”

 
Chương 30: Chương 30


“Cháu hỏi em gái cháu gã ta trông như thế nào.


Thực ra không phải vậy, mà là kiếp trước cậu đã từng gặp kẻ buôn người đó.

Cách đây vài chục năm, kẻ buôn người này đi bắt cóc trẻ em, và vô tình đụng phải một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ.

Gã giả trang thành ông già, giả vờ là ông nội của đứa trẻ, vừa bế đứa trẻ ra khỏi xe đẩy thì đã bị ba đứa trẻ bóp cổ tay, dễ dàng đoạt lại đứa trẻ.

Bộ đội đặc chủng ôm đứa trẻ, tung chân đá bay kẻ buôn người, khiến gã ngã lăn ra đất và nằm im một lúc lâu.

Gã vừa mới gượng dậy, hai đầu gối vừa chạm đất thì lại bị bộ đội đặc chủng đạp mạnh xuống, suýt chút nữa thì gãy cột sống.

Công nghệ mạng xã hội đời sau vô cùng phát triển, không ít người đã quay lại video hiện trường và đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội.

Ôn Độ chứng kiến toàn bộ quá trình bộ đội đặc chủng bắt giữ kẻ buôn người.


Nửa tháng sau khi kẻ buôn người sa lưới, Ôn Độ nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, mới biết được kẻ buôn người đó chính là kẻ đã bắt cóc em gái mình năm xưa.

Mặc dù lúc đó kẻ buôn người đã già đi rất nhiều, nhưng Ôn Độ vẫn nhìn một cái là lập tức nhận ra.

“Đồn trưởng Lý.


Triệu Đại Hà gọi vị đồn trưởng trẻ tuổi mới bước từ trên tầng xuống, đi đến bên tai đồn trưởng Lý và nói nhỏ vài câu.

Đồn trưởng Lý tuy trẻ tuổi nhưng là người đã từng ra chiến trường.

Ông ấy thậm chí không cần nhìn trực tiếp, mà dùng ánh mắt liếc qua đã khóa chặt vào kẻ buôn người.

Đồn trưởng Lý xác định được mục tiêu, lập tức nói với cấp dưới: “Các anh nhìn vào nhóm người dân kia kìa, người đàn ông mặc áo khoác đen đứng sau ông già hàng đầu tiên! Đừng nhìn trực tiếp, xác định rõ nhiệm vụ, lát nữa mọi người cùng xông lên, bắt giữ người đó cho tôi.



“Rõ!”
Các cảnh sát khác đã xác định được mục tiêu, đồn trưởng Lý dẫn theo người đi về phía nhóm người dân.

Tên buôn người hoảng hốt, định bỏ chạy nhưng lại lo hành động của gã quá lộ liễu.

Gã đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn những cảnh sát đang đi về phía này, căng thẳng đến cực điểm.

Đồn trưởng Lý dẫn theo người đi đến, cất tiếng hỏi nhóm người dân: “Ông ơi, nhà ông có thùng hoặc ga trải giường không dùng đến không?”
Ông cụ nói: “Làm gì có thứ đó chứ? Ga trải giường nhà ai mà chẳng vá chồng vá chéo, vải rách nát cũng không nỡ vứt đi.


“Vậy anh bạn này, nhà anh có quần áo rách gì không? Thùng gỗ vỡ cũng được.

” Đồn trưởng Lý hỏi tên buôn người.

Tên buôn người không ngờ cảnh sát sẽ hỏi gã, ngớ ra một lúc rồi mới nói: “Nhà tôi cũng không có.


“Cũng không có ư?” Đồn trưởng Lý cau mày đi vào trong, không quên dặn tên buôn người: “Anh bạn nhích ra một chút, tôi hỏi người phía sau anh.



 
Chương 31: Chương 31


Ông cụ phía trước đã nhường sang một bên, tên buôn người cũng bước hai bước sang bên cạnh.

Đồn trưởng Lý đi vào trong, hỏi một bác gái ở phía sau: “Bác gái, nhà bác có giỏ không? Giỏ rách cũng được.”
“Những cái đó đều hữu dụng, cũng không thể cho cậu được đâu.”
Bác gái mặc một bộ quần áo đầy những mảng vá, những mũi kim khâu rất dày, nhìn vào là biết ngay đây là một người biết cách chi tiêu.
Đồn trưởng Lý hỏi những người dân xung quanh: “Nhà ai có giỏ rách không, cho tôi mượn dùng một chút?”
Tên buôn người cũng tò mò nhìn xung quanh, muốn xem ai ngốc đến mức cho mượn đồ.
Đúng vào lúc này!
Lợi dụng lúc tên buôn người không chú ý, đồn trưởng Lý xông lên khống chế gã, những người khác cũng xông vào hỗ trợ.

Tên buôn người bị bắt, người dân xung quanh hoảng loạn.
Đồn trưởng Lý quát lớn: “Đừng ai nhúc nhích! Đây là kẻ buôn người, bây giờ hãy nhìn xem xung quanh có ai lạ mặt không.


Kẻ lạ mặt kia chính là kẻ buôn người.

Chúng sẽ bắt cóc con cháu của mọi người để bán lấy tiền!”
Câu nói cuối cùng đã phát huy tác dụng.
Mọi người đều nhìn sang hai bên, phát hiện ra rằng ngoài tên buôn người bị bắt này ra, không còn người lạ mặt nào khác.
Ông cụ đứng trước tên buôn người lúc nãy nói: “Đồng chí, chỗ chúng tôi không có người lạ nào khác.

Cũng không biết tên buôn người đáng ghét này lọt vào đây bằng cách nào.”
“Không sao đâu bác ạ.

Mọi người hãy cẩn thận, nếu nhà ai có người lạ đến, bất kể nam hay nữ, lập tức báo cáo ngay.


Những kẻ này tám phần mười là buôn người.”
Cấp dưới của đồn trưởng Lý tóm gọn tên buôn người, nhét vào xe và chuẩn bị đưa về đồn để thẩm vấn.
Ông ấy nói với Triệu Đại Hà: “Đồng chí Triệu Đại Hà, lần này nhờ anh nhắc nhở mà chúng ta mới tóm được tên buôn người này.

Nếu không chúng ta có thể đã bỏ lỡ hắn.”
Triệu Đại Hà là một người thật thà: “Đây cũng không phải là công lao của tôi, tất cả đều là nhờ cậu nhóc Ôn Độ này nói cho tôi biết.”
Đồn trưởng Lý bất ngờ nhìn Ôn Độ, giơ tay vỗ vai Ôn Độ: “Tốt lắm cậu bé, là một hạt giống tốt đấy.

Cố gắng học tập, sau này thi vào trường cảnh sát, tốt nghiệp rồi về đồn của chúng tôi làm việc nhé.”
Lý tưởng của Ôn Độ lại không phải là làm cảnh sát.
Làm cảnh sát không phải là không tốt, nhưng lý tưởng của cậu là kiếm tiền, biến em gái cậu trở thành công chúa mà người người đều ngưỡng mộ.
Trời đã tối.
Đồn trưởng Lý dẫn theo tên buôn người và hài cốt của những đứa trẻ quay về.
Ôn Độ bắt được tên buôn người nhưng trong lòng lại rất bực bội.

 
Chương 32: Chương 32


Trên đường đạp xe về nhà, cậu hỏi Triệu Đại Hà: “Chú Triệu, tên buôn người này chắc chắn hành động không đơn độc, chú nghĩ đồn trưởng Lý có thể bắt được những tên buôn người còn lại không?”
Theo lời khai của tên buôn người này, còn có một người phụ nữ tên là chị Hồng.
Chị Hồng mới là kẻ thực sự tàn độc.
Trong tay cô ta có rất nhiều người, bọn chúng là một băng nhóm lớn, thuộc kiểu hoạt động tập thể.

Tên buôn người ban nãy chỉ là một tên tay sai nhỏ bé, bắt được chị Hồng mới có thể triệt phá được cả băng nhóm tội phạm.
Bà nội của cậu đang ngồi trên chiếc ghế đẩu ở gian ngoài khâu vá, bên cạnh đặt chiếc giỏ nhỏ đựng kim chỉ và vài mảnh vải vụn.

Từ nhỏ đến lớn, quần áo của Ôn Độ ít khi bị rách mới vá lại, hầu hết đều vá khi còn mới.
“Oanh Oanh đâu rồi ạ?”
“Ngủ sớm rồi.”
“Sao lại ngủ sớm thế?” Ôn Độ vén rèm nhìn vào trong, thấy em gái ngủ rất ngon.

“Một đứa trẻ kéo theo một đứa trẻ khác từ trên núi Đại Hắc trốn về.

Còn không dám đi đường lớn mà phải vòng qua núi mới về được.

Con bé có thể tìm được đường về nhà đã là tốt lắm rồi.

Chẳng phải nên ngủ ngon mấy ngày sao?”
Bà Ôn khâu quần áo xong, dùng răng cắn đứt chỉ, cất giỏ nhỏ lên kệ, rồi lại đi từ gian trong ra.
Bà mở nắp nồi, gọi cháu trai cả ăn cơm: “Cơm trong nồi cả đấy, con tranh thủ ăn lúc nóng đi.”
“Ba con đâu ạ?”
Ôn Độ bưng cơm ra đặt trên bàn bếp, tự lấy cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh bàn bếp ăn cơm.
“Đi chơi rồi, còn có thể đi đâu được nữa.”
Bà Ôn khinh thường con trai, nhưng lại không nỡ mắng con, nhiều nhất chỉ là nói bóng gió vài câu sau lưng.

Ôn Độ biết sở thích của ba cậu là thích chơi bài với mọi người.

Chơi bài thì ít mà người thì đông, đều là một đám người vây quanh bốn người đánh bài.

Ai đi rồi thì người khác lập tức thế chỗ.
Ba cậu có thể ở đó xem đến nửa đêm mới về.
Ôn Độ ăn xong cơm, dùng nước nóng trong nồi tắm rửa, rồi nằm trong phòng.
Lúc này cậu mới có thời gian để nghĩ về mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hôm nay giống như một giấc mơ, vô cùng không chân thực.
Cậu đưa tay véo véo cánh tay của mình, cảm giác đau đớn khiến cậu nhận ra một cách chân thực rằng, tất cả điều này không phải là mơ.
Em gái đã về, đang nằm ngủ ở gian nhà phía tây.
Cậu đã trở lại năm mười hai tuổi.
Năm nay, cậu mới lên lớp sáu.
Vì em gái bị mất tích, cậu đã chọn nghỉ học, rời khỏi thôn để đi tìm em.

Cậu đi tất cả các khe núi lân cận, nhưng vẫn không tìm thấy em gái, nên đành ra ngoài tìm.

 
Chương 33: Chương 33


Vì không có tiền ăn cơm, cậu đành làm việc cho người khác để kiếm miếng ăn.

Không có chỗ ở, cậu ngủ dưới gầm cầu.
Sau này lớn lên, cậu trở về quê để làm chứng minh thư và mới biết được ba và bà nội của cậu đã qua đời.
Ngôi nhà trống trải, sân vườn mọc đầy cỏ.
Bà hàng xóm đã gọi cậu sang nhà ăn cơm.
Vài ngày sau, khi đã có chứng minh thư, cậu lại rời khỏi làng để tiếp tục đi tìm em gái.

Cậu đã đi khắp mọi miền đất nước, làm thợ xây, học việc, rửa bát trong nhà hàng...
Cậu đã làm qua mọi công việc vất vả, nhọc nhằn.
Một ông chủ thầu xây dựng nói với cậu, cậu cứ tìm như vậy sẽ không bao giờ tìm được em gái.

Cậu phải lên truyền hình để tìm kiếm hoặc đăng thông báo tìm người trên báo.
Nhưng tất cả những điều này đều cần tiền và quan hệ.

Cậu không có tiền hay quan hệ, cũng chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền.
Cậu chịu khó, làm việc vất vả trên công trường, liều lĩnh nhận một công việc và cuối cùng kiếm được hơn một vạn nhân dân tệ.

Điều đó đã cho cậu thấy hy vọng.
Cậu tiếp tục liều lĩnh nhận những công việc khác, dần dần có được nhiều người làm việc dưới trướng cậu.

Bắt đầu từ những công việc nhỏ, cậu dần dần kiếm được kha khá tiền.

Cậu muốn nhận những công việc lớn hơn, vì vậy cậu cần phải hiểu được bản vẽ.
Cậu đăng thông báo tìm kiếm em gái trên báo, ban ngày làm việc trên công trường, ban đêm đi học tại trường ban đêm.
Càng ở bên ngoài lâu, cậu càng biết tầm quan trọng của học vấn, càng hiểu ra tầm quan trọng của tiền bạc.

Muốn tìm được em gái, cậu phải có tiền.

Muốn có tiền, cậu phải có trình độ học vấn.
Bạn không biết gì cả, đầu óc rỗng tuếch, rất dễ bị người khác lừa.
Mì ăn liền của cậu có nhiều hương vị khác nhau và rất ngon.
Gói gia vị được hầm từ xương lớn, mặc dù đắt hơn một chút so với các loại mì ăn liền khác, nhưng ai đã thử qua đều sẽ chọn mì của cậu.

Khi kiếm được tiền, Ôn Độ đi tìm em gái.
Ngày nào cậu cũng lăn lộn trên đường, cũng là để tìm em gái.

Tìm một người trong biển người mênh mông thật là khó khăn.
Giống như mò kim đáy biển.
Từ khi mười hai tuổi rời nhà đến tận ngày nhắm mắt xuôi tay, Ôn Độ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em gái của cậu.
Kiếp này em gái đã trở về.
Mọi thứ đều khác biệt.
Ôn Độ bắt đầu suy nghĩ về cách kiếm tiền.
Bây giờ đã có thể tự mình buôn bán nhỏ kiếm chút tiền, chỉ có điều ít ai dám làm vậy.
Nhà bọn họ ở gần thủ đô nhưng không ở trong thành phố hay thị trấn.

Nếu không thì có thể làm ăn nhỏ.

Để làm ăn lớn phải đến phía nam.
Ôn Độ gan dạ, có kinh nghiệm của kiếp trước, giờ đây không còn sự nhút nhát của những người nhà quê chưa từng trải đời.
Bây giờ tranh thủ dịp được nghỉ, Ôn Độ định ra ngoài xông pha một lần.
Cậu cao lớn, da rám nắng, ra ngoài nói rằng cậu mới ngoài hai mươi cũng có người tin.
Đúng lúc đã qua tuổi dậy thì, nói cậu không phải trẻ con càng có sức thuyết phục hơn.
Ôn Độ quyết định xong thì nhắm mắt ngủ.
Nửa đêm, Ôn Thiều Ngọc trở về, thấy con trai đã ngủ say, cũng không dám cử động mạnh.
Hắn tự rửa chân leo lên giường, nằm sang bên cạnh ngủ.
Sáng hôm sau, Ôn Độ dậy đi tìm bà nội.
“Bà ơi, nhà mình còn bao nhiêu tiền thế?”
Bà Ôn nhướng mắt lên: “Sao vậy? Con cần tiền để làm gì?”


 
Chương 34: Chương 34


“Con muốn kiếm chút tiền.”
Ôn Độ biết bà nội mình rất tinh ý, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với bà, nếu bà đồng ý thì sẽ cho tiền.
Bà Ôn cau mày, nhét củi vào trong bếp lò, vỗ vỗ tay, rồi xoay người hỏi cậu một cách trịnh trọng: “Nói đi, con muốn kiếm tiền bằng cách nào?”
“Từ năm ngoái, ở huyện chúng ta có người đi vào miền nam lấy quần áo về bán, kiếm được nhiều tiền lắm.

Con cũng định đi xem thử, đến lúc đó sẽ mua một số thứ từ miền nam về bán.”
Nói xong Ôn Độ nhìn bà Ôn.
Bà Ôn hồi trẻ cũng là một đại mỹ nhân hiếm có, xuất thân bà cao quý và còn biết đọc sách viết chữ.

Con trai bà giống bà, cháu trai cháu gái cũng có nét của bà.
Năm nay bà đã lớn tuổi, cau mày trông rất uy nghiêm.


Nếu Ôn Thiều Ngọc ở đây, chắc chắn sẽ không dám nói một lời nào.

Đừng thấy bà cưng chiều hắn, đó đều là chuyện trước khi cháu trai bà ra đời.
Giờ bà Ôn chỉ thấy hắn là một người chướng mắt.
“Bà nội.”
Kiếp này Ôn Độ đã không còn biết nũng nịu, hai chữ “bà nội” cũng thốt ra rất cứng ngắc.
Bà Ôn nhìn đứa cháu đích tôn, dáng người giống hệt ông nội cậu, cao lêu nghêu, cao hơn ba cậu cả nửa cái đầu.

Mới mười hai tuổi mà trông đã ra dáng hơn cả ba.
“Tiểu Độ, con mới mười hai tuổi thôi.


Bằng tuổi con bây giờ ông nội con đã đi khắp nam bắc kiếm được số tiền lớn đầu tiên.

Sau này, cả mấy dãy phố trong trấn đều là cửa hàng nhà mình.”
“Nếu như ông nội con không sớm nhận ra thời cuộc khó khăn, bán cửa hàng đi, thì bà cũng không thể nuôi dưỡng cô cả và ba con được đến ngày hôm nay.” Bà Ôn vừa nói vừa đứng dậy, đi vào phòng mở tủ, trong tủ chất đầy những tấm vải đã cũ kỹ.
Bà lấy từ dưới cùng ra một chiếc khăn tay, thậm chí còn không mở ra, đã nhét cả chiếc khăn tay vào tay Ôn Độ.
“Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà mình, tổng cộng là ba trăm năm mươi đồng.

Mỗi tháng cô cả sẽ đưa cho bà mười đồng, những năm qua, nhà mình đều nhờ cô cả nuôi dưỡng.


“Bà nói cho con biết điều này là để dặn dò con, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài, cũng phải lo cho bản thân mình trước.

Mất tiền cũng không sao cả, chỉ cần con bình an trở về là được.

Đừng để sau này bà chết rồi, xuống dưới gặp ông nội con không biết ăn nói thế nào.”

 
Chương 35: Chương 35


Ôn Độ siết chặt khăn tay, nghe những lời quan tâm của bà Ôn, mũi cay cay, hốc mắt nóng lên.
Đã quá lâu rồi cậu không được cảm nhận sự quan tâm của gia đình.
Em gái đã trở về, bà nội và ba cậu vẫn còn sống, cậu không còn là trẻ mồ côi, cậu có gia đình rồi.
“Bà ơi, bà yên tâm, con nhất định sẽ bình an vô sự.

Con đã hỏi kỹ những người trong trấn từng đi vào miền nam rồi, con biết chỗ nào mua hàng rẻ nhất, cũng biết chỗ nào bán lại hợp lý nhất.”
Kiếp trước, đúng là Ôn Độ đã từng hỏi rồi, chỉ vì lúc đó cậu cũng muốn kiếm tiền, không dắt em gái đi chơi mỗi ngày nữa, nên em gái đã bị bọn buôn người bắt cóc.
“Bà ơi, bà trông chừng Oanh Oanh cẩn thận, đừng để em ấy bị bắt cóc lần nữa.

Lúc em ấy đi học về, bà đừng cho ba cháu đi đón, cháu lo ba lại làm mất em gái.”

Ba cậu thực sự không đáng tin cậy.
Chỉ khi nào nhìn người ta đánh bài, hắn mới tập trung như vậy.
“Bà sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc nữa đâu.”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bà Ôn đã hoàn toàn cảm nhận được cảnh tượng gia đình tan nát.
Bà không muốn sống lại cuộc sống như vậy nữa, và cũng tuyệt đối không để cháu gái gặp chuyện gì bất trắc.
“Bà ơi, nếu nhà cần tưới nước thì đừng để ba con đi.

Nếu ba đi, dặn ba phải cẩn thận khi làm việc.

Ba con chỉ kiếm được nửa điểm công mỗi ngày, chẳng làm được gì đâu, đừng để bị ba con ảnh hưởng.”
Ôn Độ biết rằng kiếp trước ba mình đã gánh vác cả gia đình, nhưng chẳng bao lâu sau, ba đã vì làm việc quá sức mà qua đời.

Bà nội không chịu nổi cú sốc, cũng theo ba ra đi.
Lúc đó, Ôn Độ trở thành trẻ mồ côi.
Bà Ôn thấy cháu trai nói nhiều, trong lòng vô cùng mãn nguyện.

Cháu trai đã trưởng thành, có thể gánh vác gia đình rồi, mạnh mẽ hơn gấp trăm lần cái đứa vô dụng kia.
“Con cứ yên tâm đi, ở nhà có bà lo.

Có chuyện gì, bà sẽ gọi người khác đến giúp, đến lúc đó bà sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm.” Bà Ôn quyết định huấn luyện con trai thật tốt.
Ít nhất khi cháu trai đi xa, con trai sẽ phải trưởng thành hơn, không thể suốt ngày giống như một tên vô dụng, ngoài biết làm đẹp và xem náo nhiệt thì chẳng biết làm gì khác.
Ôn Độ dặn dò xong, đi vào nhà xem em gái.
Ôn Oanh dậy sớm, lúc này đang nằm bò trên bàn làm bài tập.

Thấy Ôn Độ vào, lập tức buông bút xuống, cười ngọt ngào với cậu.

 
Chương 36: Chương 36


“Anh ơi!”
Giọng nói mềm mại còn pha chút trong trẻo.
So với những đứa trẻ cùng tuổi, Ôn Oanh có chút ngốc, người ngoài thường nói vậy.

Ôn Độ lại cảm thấy em gái có chút đại trí giả ngu.
Cô bé không ngu, cũng không ngốc, mà là phản ứng chậm hơn một chút so với bạn bè cùng trang lứa.

Đạo lý nên hiểu cô bé hiểu hơn ai hết, cô bé cũng có thể phân biệt người tốt người xấu.

Chỉ là tính cách cô bé tốt bụng, rộng lượng, sẵn sàng cho người khác cơ hội sửa sai.
“Oanh Oanh, mấy ngày nữa anh phải ra ngoài một chuyến.


Lúc anh không ở nhà, ngoại trừ đi học em không được đi đâu cả.” Ôn Độ lo lắng em gái sẽ sợ hãi.
Sáng hôm sau, bà nội nói với cậu rằng tối qua Oanh Oanh ngủ rất ngon, không hề tỉnh dậy giữa đêm.

Có vẻ như những ngày qua cô bé hoàn toàn không bị hoảng sợ.
Trái tim rộng lượng của em gái khiến Ôn Độ an tâm.
“Anh đi đâu ạ?” Oanh Oanh nghe anh trai nói sẽ đi vắng, bỗng trở nên lo lắng.
Ánh mắt bồn chồn của cô bé khiến Ôn Độ cảm thấy đây là sự quan tâm của em gái dành cho cậu, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
“Anh đi kiếm tiền, kiếm được tiền sẽ mua nhiều váy đẹp cho em.” Ôn Độ biết em gái có một sở thích mà ai cũng biết, đó là thích làm đẹp.
Tốc độ nói của Ôn Oanh hiếm khi nhanh hơn: “Anh đừng đi ra ngoài được không?”
Cô bé sợ anh trai bị bắt nạt giống như kiếp trước.
“Tại sao không cho anh đi ra ngoài? Oanh Oanh sợ bọn buôn người sẽ bắt em đi lần nữa hả?” Ôn Độ cau mày, lo lắng hỏi em gái.

Ôn Oanh lắc đầu: “Oanh Oanh không sợ bọn buôn người, bọn họ không bắt được Oanh Oanh đâu!”
“Vậy sao em không cho anh đi?” Ôn Độ rất tò mò.
Ôn Oanh thở dài thườn thượt: “Anh ơi, anh ngốc quá, ra ngoài sẽ bị người ta lừa đó.”
Ôn Độ bị người ta gọi là cáo cả một đời: “...”
Thôi bỏ đi, cậu không thể giải thích rõ ràng với em gái được.
Dặn dò em gái xong, Ôn Độ đi ra giúp bà nội nấu cơm.
Đợi cơm chín, bà Ôn cau có gọi Ôn Độ: “Đi gọi ba con dậy đi, mấy giờ rồi mà còn không dậy ăn cơm.”
Ôn Độ vào nhà gọi ba.
Ba cậu ngủ tư thế rất phóng khoáng, một chân duỗi ra ngoài.

Đừng thấy ba cậu thấp, chỉ cao 1m75, nhưng chân hắn rất dài và còn đặc biệt trắng.
Cậu nhớ hồi nhỏ, người khác đi ra ngoài mặc quần dài, xắn ống quần lên đến đầu gối.

Ba cậu ở trong đám người, đôi chân còn trắng muốt hơn cả phụ nữ.

 
Chương 37: Chương 37


Cả thôn trên dưới đều cười nhạo ba cậu.

Ba cậu cũng chẳng giận, còn tỏ ra coi thường những ông lão kia sống thô lỗ.

“Ba ơi, dậy ăn cơm thôi.


Ôn Độ lại gần vén chăn, Ôn Thiều Ngọc lập tức mở mắt, ngồi dậy kéo chăn lại đắp lên người, định tiếp tục ngủ.

“Hôm nay có món canh trứng.

” Ôn Độ nhìn ba nhắm mắt lại, bắt đầu tung ra tuyệt chiêu.

Ôn Thiều Ngọc nằm như xác chết, hoàn toàn không có động tĩnh gì.


Nói xong, Ôn Độ xoay người bước ra ngoài.

Chưa đầy ba giây, Ôn Thiều Ngọc mở choàng mắt, dậy mặc quần áo, gấp chăn màn, đi giày xuống giường đánh răng rửa mặt.

Sau đó, hắn lẻn vào phòng con gái, lấy hộp kem dưỡng da trên nóc tủ ra bôi lên mặt.

Nếu là trước đây, Ôn Oanh chắc chắn sẽ chạy ra ngoài mách lẻo với tốc độ nói chậm rãi.

Nhưng hôm nay cô bé lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, như không nhìn thấy vậy.

“Oanh Oanh, hôm nay con làm sao vậy?” Ôn Thiều Ngọc vừa lau mặt vừa tiến đến hỏi con gái: “Đừng nói là ngốc hơn rồi nhé?”
Vốn dĩ Ôn Oanh nghĩ đến kiếp trước ba vì gia đình này mà đã qua đời khi còn trẻ tuổi, nên kiếp này dự định sẽ đối xử tốt với hắn hơn một chút.


Nhưng ba cô bé đôi khi thật sự rất đáng ghét, khiến người ta không muốn quan tâm đến hắn.

Cô bé hít một hơi thật sâu, giọng nói nhỏ xíu trong trẻo cất lên: “Bà nội ơi, ba con lại dùng kem dưỡng da của con rồi!”
Lời còn chưa dứt, tiếng mắng chửi ầm ĩ của bà Ôn đã vang lên: “Cái đồ ăn hại nhà mày, ngày nào cũng dùng kem dưỡng da của con gái! Mày có biết thứ đó đắt như thế nào không hả?”
Bà Ôn cầm chổi quét nhà đi vào, Ôn Thiều Ngọc nhanh nhẹn chạy vòng qua bà Ôn, miệng còn nói: “Ai quy định đàn ông không được dùng kem dưỡng da chứ? Khuôn mặt của con là đẹp nhất cái thôn này, trước đây thanh niên trí thức về đây cũng không ai đẹp bằng con đó.


Hắn càng nói vậy, bà Ôn càng tức giận.

Còn không phải vì Ôn Thiều Ngọc đẹp nên mới được thanh niên trí thức để ý sao? Đừng nhìn vào vẻ hào nhoáng trước đây khi cưới thanh niên trí thức, mắt hắn giống như bị mù vậy.

Cái đứa con dâu hắn cưới được là loại gì chứ? Làm việc thì không xong, nấu cơm cũng không biết, còn đỏng đảnh hơn cả Ôn Thiều Ngọc.

Hai vợ chồng sinh được một đứa con trai cũng không chăm sóc tốt, mùa đông giá rét suýt nữa hại chết đứa nhỏ.

Nếu không phải bà Ôn đón đứa nhỏ về, chắc chắn đứa cháu trai quý giá của bà sẽ không thể sống sót dưới tay hai vợ chồng vô trách nhiệm đó.



 
Chương 38: Chương 38


Ôn Thiều Ngọc đi vòng quanh sân, tay cầm hai quả lê, còn cẩn thận rửa sạch bằng muỗng múc nước mới mang lên bàn.
“Oanh Oanh, ba hái cho con hai quả lê, lát nữa mang đi học ăn nha.”
Ôn Thiều Ngọc cợt nhả ngồi trên giường đất, tiện tay múc cho bà Ôn một bát cháo loãng.
Về khoản lấy lòng mẹ thì không ai qua được Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Độ cũng ngồi xuống, múc cho em gái một bát cháo loãng, rồi đưa nước tương và dấm cho bà nội.

Bà Ôn rưới nước tương và dấm lên món canh trứng, lại nhỏ thêm hai giọt dầu mè.
Mùi thơm nức mũi khiến ai nấy thèm thuồng.
Ôn Thiều Ngọc cầm thìa lên định múc trứng ăn, bị bà Ôn gõ đũa vào tay.
“Ai da! Mẹ đánh con đau quá!” Ôn Thiều Ngọc xoa tay, nhìn mẹ rưng rưng, nhưng tay vẫn không buông thìa.

Bà Ôn không chấp nhận nổi cái bộ dạng tham ăn này, mắng tới tấp: “Nhìn cái bộ dạng hèn mọn của mày kìa, đến một sợi tóc của Tiểu Độ cũng không bằng.

Tiểu Độ sáng sớm dậy giúp tao nấu cơm, còn gánh một vại nước, lại dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài.

Mày thì làm được cái gì? Cơm cũng phải người ta gọi mới chịu dậy ăn, lười biếng, ham ăn thì mày chiếm hết phần.

Ăn cứt còn không kịp đợi nó nguội.”
“Mẹ ơi, đang ăn cơm mà! Mẹ nói gì thế? Nhìn kìa, Oanh Oanh ăn không nổi rồi.” Ôn Thiều Ngọc nhìn bà Ôn múc cho Ôn Oanh một bát canh trứng nhỏ, mặt tái mét, lại lẩm bẩm bên cạnh: “Ăn cơm thôi mà, sao phải dùng nhiều bát thế? Rửa bát mệt lắm!”
Bà Ôn liếc nhìn con trai, cười lạnh: “Không múc cho con gái mày một bát, lát nữa liệu nó có ăn được hai thìa không? Tiểu Độ, đưa bát của con đây.”
“Bà ơi, cháu không ăn đâu.” Dù sao kiếp trước Ôn Độ cũng được ăn ngon rồi nên bây giờ không thèm.

Ôn Thiều Ngọc mặt dày nói: “Mẹ ơi, Tiểu Độ không ăn, chúng ta ăn thôi.”
“Câm miệng cho tao!”
Bà Ôn lấy bát của cháu trai, múc cho cậu một bát canh trứng.

Trong chậu canh nhỏ, còn lại khoảng một phần ba.

Bà Ôn nhìn con trai đầy ghét bỏ, trực tiếp đẩy chậu canh về phía hắn.
“Ăn đi, ăn đi, ăn nhanh lên.

Ăn xong thì cút đi, đừng luẩn quẩn trước mắt tao.” Bà Ôn mắng xong, cầm bát cháo lên húp.
Ôn Thiều Ngọc cười hì hì dùng thìa múc một thìa canh trứng đưa đến bên miệng bà Ôn: “Mẹ, mẹ cũng ăn một chút đi.”
“Tao không ăn.”
Bà Ôn cau có mặt mày, nói gì cũng không chịu ăn.

 
Chương 39: Chương 39


Ôn Thiều Ngọc nài nỉ: “Mẹ, mẹ ăn một chút đi ạ! Mẹ không ăn thì bọn con sao ăn được ạ?”
“Bà ơi, bà ăn đi!”
Ôn Oanh cũng bắt chước, múc một thìa canh trứng đưa qua.

Ôn Độ còn trực tiếp hơn, đặt nguyên cái bát trước mặt bà nội.

Bà Ôn thấy nếu bà không ăn, hai đứa trẻ chắc chắn cũng sẽ không ăn.
Bà mới chịu ăn miếng canh trứng con trai đưa cho, sau đó cau có nói: “Các con tự ăn đi, không nhìn xem thìa của mình có sạch hay không mà lại bắt bà ăn.”
Nói rồi còn đưa lại bát canh trứng cho cháu trai.
Ôn Thiều Ngọc cười ha hả, vô tư ăn tiếp.


Hắn tuy gầy nhưng ăn lại rất nhiều, khiến bà Ôn trợn trắng mắt.
“Đồ ngon thì ăn nhiều, đồ không ngon thì không đụng đũa.

Mày nói xem sao mày không đói chết đi?” Bà Ôn nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Hắn vẫn cười hi hi nói với con gái: “Oanh Oanh, ăn cơm xong, ba đưa con đi học.

Sau này ba sẽ tự đưa đón con.

Nếu ba chưa đến đón con, con cứ ở trong trường chờ, tuyệt đối không được tự đi về, biết chưa?”
Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
“Mày thôi đi! Tao sợ mày làm mất cả mày luôn ấy chứ.” Bà Ôn không yên tâm để con trai đưa cháu gái đi học.

Ôn Thiều Ngọc nói: “Mẹ à, con có xe đạp, đưa đón nhanh gọn lại đỡ tốn sức.

Mẹ đi lại mất cả nửa tiếng.

Con đi xe đưa đón chỉ mất năm phút là về rồi.”
“Mày thích đưa thì đưa, nếu dám làm mất cháu gái tao, tao sẽ vặn cổ mày đấy!” Bà Ôn lạnh mặt cảnh cáo con trai.
“Mẹ cứ yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc đâu.”
Ôn Thiều Ngọc mấy ngày nay đã nếm trải cuộc sống địa ngục, hắn thề sẽ không để con gái hắn bị bắt cóc lần nữa.
“Con ăn xong rồi.” Ôn Độ đặt đũa xuống, nhìn em gái đang ăn gần xong, nói: “Oanh Oanh, xuống giường đi giày, lấy cặp sách, anh đưa em đi học.”
Ôn Thiều Ngọc nhìn chiếc bánh ngô còn lại trong tay, lại nhìn con gái ngoan ngoãn xuống giường đi giày, hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái, rồi tiếp tục ăn cơm.

Hắn gắp thêm một miếng bắp cải bỏ vào miệng.
Ngon quá!
Bà Ôn hít một hơi thật sâu, xuống giường: “Lát nữa dọn dẹp bàn ăn rồi rửa bát đi.”
“Con rửa bát á?”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top