Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 80


Một tiếng sau, Trương Hoành Quốc mừng rỡ như điên, ông cảm thấy mình thu nhận được một học sinh thiên tài. Lúc này chỉ mới ba ngày ngắn ngủn, tuy rằng lúc trước cô tự học, nhưng tốc độ học tập của cô cũng quá nhanh đi? Hơn nữa đối với việc phân tích phán đoán triệu chứng bệnh, xử lý phối thuốc đều phi thường đúng, cho dù có sơ sót vài chỗ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến người bệnh. Đương nhiên, nếu có thể cẩn thận thêm một chút, tỉ mỉ thêm một chút, vậy thì càng tốt.

Trương Hoành Quốc bổ sung thêm vài điểm cần chú yêu vào câu trả lời của cô trả lời, chỉ ra chỗ thiếu sót, sau đó nói: "Em rất có thiên phú, nếu có thể được học tập trong nền giáo dục chính quy thì tốt rồi." Đáng tiếc thi đại học đã bị đình chỉ, bằng không tốt nghiệp cao trung liên có thể tham gia thi đại học, thi vào trường y, không nói đến tiền đồ vô lượng, ít nhất có thể phát huy ra tài năng của cô. Nghĩ đến đây, Trương Hoành Quốc nói,"Sau này khi đến giờ tan tâm, em về trễ thêm một tiếng đi, thầy sẽ bổ túc thêm cho em." Trương Hoành Quốc nảy sinh lòng yêu quý, Hai tháng sau đi vào huyện, cố gắng biểu hiện cho thật tốt."

Lâm Dư Dư sửng sốt, cô không nghĩ tới Trương Hoành Quốc bổ túc cho cô, hốc mắt lập tức ửng đỏ. Sự quan tâm này, từ sau khi người nhà qua đời, cô cũng không còn được thể nghiệm nữa. Cô cúi đầu: "Cảm ơn thầy." Thanh âm hơi chút nghẹn ngào.

Trương Hoành Quốc cười nói: "Nhà thây không có con gái, khó được một người học trò thích học y, hơn nữa hiện tại đã không còn tổ chức thi đại học, hai sư đệ của em phỏng chừng cũng sẽ không đi con đường này, cho nên khi phát hiện được một hạt giống tốt như ngươi thế này, đương nhiên là không thể bỏ lỡ."

Nói như vậy, là để cho Lâm Dư Dư biết, Trương Hoành Quốc không muốn làm cô có gánh nặng tâm lý."Cảm ơn thầy, em sẽ không làm thầy thất vọng."

Trương Hoành Quốc gật gật đầu: "Vậy bắt đầu từ ngày mai đi, hôm nay thây cũng phải trở về nói với vợ thây một tiếng, miễn cho tới giờ cơm rồi thây còn chưa vê nhà, bà ấy lại suy nghĩ nhiều."

Thông qua cuộc khảo nghiệm vào buổi sáng, Trương Hoành Quốc không hề luôn yêu cầu Lâm Dư Dư xem bút ký, vừa vặn hôm nay có ca phẫu thuật của một bác sĩ khác, ông liền dẫn Lâm Dư Dư vào phòng giải phẫu, xem bác sĩ tiến hành giải phẫu như thế nào. Đương nhiên, ông không yêu cầu Lâm Dư Dư cầm dao, rốt cuộc Lâm Dư Dư còn không có học qua, cầm dao quá nguy hiểm, cơ thể con người vô cùng phức tạp. Ông dẫn Lâm Dư Dư vào phòng giải phẫu, là vì muốn cho cô trông thấy việc đời, bất quá có ông ở đây, cũng sẽ không để cho Lâm Dư Dư ảnh hưởng đến người khác.

Trương Hoành Quốc: "Chờ lát nữa bác sĩ Lữ có một ca tiểu phẫu, thầy dẫn em vào xem, bất quá em không thể tạo ra bất luận điều gì ngoài ý muốn. Em hẳn là không sợ máu đi? Nếu sợ máu cũng không thể làm nhân viên y tế. Có lá gan này sao? Nếu không thầy sẽ không dẫn em đi."

Lâm Dư Dư: "Có."

Trương Hoành Quốc thực vừa lòng, hắn nhìn thời gian: "Còn mười phút, em đi chuẩn bị tâm lý đi, đừng khẩn trương."

Lâm Dư Dư: "Sẽ không, em sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt." Còn có mười phút, Lâm Dư Dư sửa sang lại đầu óc một chút, lại đi phòng vệ sinh, sau đó rửa sạch tay. Chờ lúc ra tới, nhìn đến Trương Mân cũng tới phòng vệ sinh.

Trương Mân trước mở miệng chào hỏi: "Dư Dư."

Lâm Dư Dư: "Tôi đây."

Trương Mân: "Mới sáng sớm cô bận rộn gì vậy? Chờ lát nữa bác sĩ Lữ muốn tiễn hành một ca tiểu phẫu, tôi liền tự đọc sách."

Lâm Dư Dư: "... Tâm tình có chút phức tạp, cô cũng không thể nói thây cô dẫn cô đi xem bác sĩ Lữ giải phẫu đi? Nhưng cũng không thể nói dối được, loại nói dối này lập tức sẽ bị vạch trần. Cho nên cô liền nói thẳng;Lát nữa tôi đi xem giải phẫu, bác sĩ Trương dẫn tôi đi, chính là ca tiểu phẫu của bác sĩ Lữ”
 
Chương 81


Trương Mân ngây ngẩn cả người, bác sĩ Lữ tiến hành tiểu phẫu không dẫn cô theo, nhưng bác sĩ Trương lại dẫn theo Lâm Dư Dư, loại chênh lệch này khiến cho cô cảm thấy thực ủy khuất, hốc mắt cô nhịn không được đỏ lên. Cô đối với Lâm Dư Dư không có oán hận gì, rất nhiều người hiểu biết y học, có hứng thú với y học, trong lòng họ đều có một phần lương thiện, cho nên Trương Mân đối với Lâm Dư Dư không có bất kỳ ác ý nào.

Hơn nữa Trương Mân biết, loại chuyện này lại không phải do Lâm Dư Dư có thể tự làm chủ, cho nên làm sao có thể trách Lâm Dư Dư đâu? Cô ủy khuất, chỉ là cảm thấy bác sĩ Trương đối xử với Lâm Dư Dư rất tốt, mà bác sĩ Lữ lại...

Lâm Dư Dư nhìn Trương Mân, cũng có chút xấu hổ, cô không biết nên an ủi Trương Mân như thế nào, nhưng chuyện này cô không thẹn với lương tâm, cho nên ngượng ngùng xin lỗi gì đó cô sẽ không làm. Lại nói cô cũng không thể giấu giếm, một giây trước giấu giếm, giây sau liền bị vạch trần, một khi che giấu, ngược lại có vẻ như cô đang chột dạ.

Lâm Dư Dư: "Trương Mân, tôi đi chuẩn bị bút ký, chờ lát nữa sẽ dùng đến."

Trương Mân: "Ừ, được."

Lâm Dư Dư trở lại văn phòng, lấy sổ cùng bút, cô tính toán mang vào phòng giải phẫu, ghi chép lại nội dung trong phòng giải phẫu ngày hôm nay, rốt cuộc cô không quen thuộc Tây y, viết nhiều bút ký, sẽ nhớ thêm nhiều kiến thức cũng là điều tốt.

Đã đến thời gian, Trương Hoành Quốc dẫn Lâm Dư Dư vào, bác sĩ Lữ thấy cũng không nói gì, bởi vì trước đó Trương Hoành Quốc đã trao đổi với ông về việc này.

Bác sĩ Lữ tiến hành giải phẫu về viêm ruột thừa, khoảng thời gian trước người bệnh có đến bệnh viện khám, lúc ấy Lữ Binh kiến nghị người bệnh làm phẫu thuật cắt bỏ, nhưng người bệnh không đồng ý. Tuy rằng viêm ruột thừa sẽ khó chịu, nhưng người bệnh cảm thấy bản thân nhẫn nhịn một chút là được. Còn có một điều, ở niên đại này mọi người đối với việc phẫu thuật này đều là có tâm lý sợ hãi. Nhưng buổi sáng hôm nay, người bệnh thật sự nhịn không được, cho nên liền chạy tới tìm bác sĩ Lữ làm phẫu thuật. Trùng hợp sáng nay bác sĩ Lữ có thời gian rảnh, liền sắp xếp cho người bệnh tiến hành giải phẫu ngay, sớm làm xong sớm giải thoát.

Giải phẫu còn chưa bắt đầu, người bệnh liền ríu rít nói không ngừng, nhưng bác sĩ Lữ không đáp lại, từ điểm này có thể thấy được, tính cách của bác sĩ Lữ có chút cao ngạo.

Nhân lúc giải phẫu còn chưa bắt đầu, Lâm Dư Dư liền bắt đầu làm bút ký, cô viết lại những điều được chuẩn bị trước khi bắt đầu phẫu thuật, chuẩn xác ghi lại toàn bộ số lượng nhân viên, thiết bị chữa bệnh, công cụ giải phẫu ở trong phòng. Đến khi bắt đầu giải phẫu, cô đứng ở góc độ người bệnh, ký lục lại toàn bộ quá trình phẫu thuật của bác sĩ Lữ.

Trương Hoành Quốc ở bên cạnh nhìn, ông cũng không ra tiếng, bác sĩ Lữ đang tiến hành phẫu thuật, ông tự nhiên sẽ không lên tiếng quấy rầy, nhìn thấy đồ đệ mình nghiêm túc làm bút ký như vậy, đánh giá của ông đối với cô lại đề cao thêm một chút.

Sau một tiếng rưỡi, đã hoàn thành ca giải phẫu.

Sau khi ra phòng giải phâu, Trương Hoành Quốc nói: "Thầy thấy em ghi chép lại toàn bộ quá trình, kế tiếp thây sẽ phân tích cho em nguyên nhân của mỗi một bước."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thầy."

Vì thế vào ngày này, Trương Hoành Quốc ngoại trừ thời gian khám bệnh, đều ở trong văn phòng giảng giải ca phẫu thuật hôm nay cho Lâm Dư Dư nghe. Vốn dĩ cơ sở của Lâm Dư Dư liền khá tốt, tuy rằng Trung y cùng Tây y có điểm khác nhau, nhưng các kiến thức về chúng lại không sai biệt lắm. Mỗi bước của bác sĩ Lữ có dụng ý gì, đại đa số Lâm Dư Dư đều có thể nêu ra. Sau khi tan tâm, Trương Hoành Quốc về đến nhà, tâm tình vô cùng tốt.

Vợ Trương Quốc Hành nhìn ông, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay có chuyện tốt gì a? Là phát hiện ra phương án giải quyết của căn bệnh nào sao?" Trong cái nhìn của bà, chồng bà có chút trầm mê với y học, cũng phi thường nỗ lực, ngày thường khi tan tâm, cũng thường xuyên ở nhà đọc các loại sách về y học, dựa theo lời của chồng bà, đọc nhiều có thể nắm giữ được càng nhiều tri thức.
 
Chương 82


Kỳ thật ở cái niên đại này, giống như chồng bà, tốt nghiệp đại học y, lại nguyện ý tới nông thôn, người như vậy rất ít, vốn dĩ chồng bà có thể ở lại thành phố lớn, sẽ có càng có nhiều cơ hội thăng chức, nhưng vì bà, ông đã quay lại đây.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, ba mẹ chồng mất sớm, sau đó ba mẹ bà tiếp tế ông, nuôi lớn ông, sau lại bọn họ đính hôn, ông thi vào đại học, mọi người đều nói đừng để ông đi học đại học, bởi vì một khi đi, nói không chừng ông sẽ không trở lại. Nhưng bà không muốn ngăn cản lý tưởng của ông, cho nên khuyên ông ởđi học.

Sau khi chồng học thành tài liền trở về, cũng không làm bà thất vọng, bọn họ kết hôn, có một gia đình hạnh phúc, còn có hai đứa con trai đáng yêu.

Trương Hoành Quốc nhìn trúng người có thiên phú, còn có một chút, cũng liên quan đến quá khứ của bản thân. Năm đó, học phí của mình đều được ba vợ và mẹ vợ hỗ trợ, bọn họ chưa từng ngăn trở lý tưởng và tiên đồ của hắn, cho nên hôm nay, đối với thiên phú của Lâm Dư Dư, ông cũng rất coi trọng, ông cũng không nghĩ lãng phí một nhân tài như vậy.

Trương Hoành Quốc: "Chính là Dư Dư a, hôm nay làm ta mở rộng tâm mắt..." Tiếp theo, Trương Hoành Quốc kể lại sự việc hôm nay,"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta sẽ tan ca trễ một tiếng mới về nhà."

Vợ Trương Hoành Quốc vừa nghe: "Như vậy không thỏa đáng, hai người ở sở y tế, vê trễ vốn dĩ không có việc gì, nhưng người không hiểu rõ sẽ nói ra nói vào. Như vậy đi, anh để cho đứa nhỏ sau khi tan ca liền tới nhà mình ăn cơm chiều, ăn xong cơm, anh ở nhà dạy con bé, hoàn cảnh cũng tốt hơn một chút. Hơn nữa đứa trẻ này còn nhỏ, không thể chịu đói, chờ một tiếng sau con bé lại về thôn, rồi phải đi đường hơn nửa tiếng, đã sớm qua giờ cơm chiều."

Trương Hoành Quốc vừa nghe, không nhịn được nhíu mày: "Nói như vậy, con bé ở nhà của chúng ta ăn cơm chiều, lại học thêm một tiếng, sau đó lại trở về, có phải hay không cũng đã trễ rồi, đường từ thị trấn vê đến trong thôn, không phải đồng ruộng chính là núi sông, còn vô cùng không an toàn."

Vợ Trương Quốc Hoành nghĩ nghĩ: "Nếu không trong khoảng thời gian này để cô bé ở lại nhà chúng ta đi, dù sao trong nhà cũng có phòng, cô bé ngủ với ta, anh ngủ chung với bọn nhỏ." Nhà bọn họ chỉ có ba gian phòng, hai gian lớn là phòng của bọn họ và hai đứa nhỏ, còn có một phòng nhỏ là phòng làm việc của chồng. Hoặc là, có thể cho hai đứa nhỏ ngủ bên phòng làm việc. Nhưng phòng làm việc không quá lớn, bên trong đều là giá sách, không có chỗ để kê thêm giường, lại nói, bọn họ cũng không có giường nhỏ, cũng không thể để cho hai đứa nhỏ ngủ dưới đất trong cái thời tiết này đi?

Trương Hoành Quốc: "Thế này cũng không tốt lắm, như vậy đi, ngày mai ta tìm sở trưởng thương lượng một chút, xem có thể ở lại ký túc xác của sở y tế hay không, dù sao chỉ ở có hai tháng, cũng không phải ở dài hạn, hẳn là sẽ không có người phản đối."

Vợ Trương Quốc Hoành nói: "Chủ ý này của anh cũng tốt."

Lâm Dư Dư trở về đại đội, Lý Thu Hồng đã nấu xong cơm chiều, vừa thấy cô trở lại, ngăn lại rồi nói: "Dư Dư, cháu có bưu kiện, nhân viên chuyển phát nhanh đã đưa tới, cháu không có nhà, thím cũng không biết chữ, cho nên đã nhờ đại đội trưởng hỗ trợ ký nhận, đồ đạc để ở trong phòng thím đó."

Lâm Dư Dư không ở nhà, bà đương nhiên sẽ không tùy tiện để đồ vào phòng cô.

Lâm Dư Dư có chút ngoài ý muốn: "Bưu kiện của cháu?"

Tiểu Ôn Lễ đang nhóm lửa cũng chạy ra nói: "Bưu kiện rất lớn nha."

Lý Thu Hồng về phòng lấy bưu kiện ra, Lâm Dư Dư vừa lúc mở cửa phòng, bà liên xách vào phòng Lâm Dư Dư.

"Bưu kiện rất lớn trong miệng Tiểu Ôn Lễ kỳ thật cũng không lớn, phỏng chừng trong mắt trẻ con là lớn. Nhìn thấy cái này, trong lòng Lâm Dư Dư có suy đoán, hẳn là do mẹ của nguyên chủ gửi tới.

Cô mở ra bưu kiện, Tiểu Ôn Lễ ngồi xổm bên cạnh nhìn nhìn.

Lý Thu Hồng: "Ôn Lễ, tới đây giúp bà nhóm lửa nào."

Tiểu Ôn Lễ còn muốn xem tiếp, nhưng thằng bé cũng nghe lời của bà nội. Lý Thu Hồng đương nhiên sẽ không để cho thằng bé nhìn như vậy, nếu như trong nhà Lâm Dư Dư gửi đồ ăn đến cho cô, có trẻ con ở đó, cô không chia sẻ một chút thì không tốt lắm.
 
Chương 83


Lâm Dư Dư cũng không ngăn cản Lý Thu Hồng, Lý Thu Hồng là bà nội của Tiểu Ôn Lễ, chỉ cần bà dạy dỗ những điều đúng đắn cho Tiểu Ôn Lễ, cô đều sẽ không xen vào.

Lâm Dư Dư mở bưu kiện ra xem, bên trong có hai đôi giày, tuy đều là giày vải, nhưng được làm thực chắc chắn, còn có hai cái áo ngực, áo ngực cũng được sáng tạo khác người, phần dưới ngực có thể kéo chặt dây lưng, con gái ngày một trưởng thành, cơ thể cũng bắt đầu phát dục, loại dây lưng này có thể cố định phần ngực một chút. Đây là tình thương vĩ đãi nhất của một người mẹ đối với con gái của mình, nếu không có tâm tư tình cảm như vậy, sao có thể nghĩ đến những việc nhỏ nhặt này.

Lâm Dư Dư thở dài, cô nhớ đến mẹ mình, cô đã trưởng thành, lại không có cơ hội gửi thư cho mẹ.

Cho nên, đối với mẹ nguyên chủ, cô là sẽ hiếu kính thật tốt, cô mất đi cơ hội hiếu thảo với mẹ, lại không nghĩ lại mất đi lần này.

Cất hai món đồ này qua một bên, cô lại tiếp tục mở ra một cái bưu kiện khác, bên trong có một túi trái cây ngào đường, một túi đường đỏ, còn có một túi thịt khô nhỏ, trái cây ngào đường và đường đỏ đại khái đều nặng khoảng nửa cân, mấy món này hẳn là mẹ của nguyên chủ đã vất vả để dành gần hai tháng trời.

Cuối cùng bên trong còn có một phong thư, kèm theo đó còn có giấy viết thư và một tấm biên lai ký nhận năm đồng tiền.

Lúc ăn cơm chiều, Lâm Dư Dư nói với Lý Thu Hồng về việc ngày mai sẽ bắt đầu về muộn, không cần chờ ăn cơm chiều với cô. Lý Thu Hồng nghe được tin bác sĩ sẽ dạy bổ túc cho Lâm Dư Dư, cũng cảm thấy thật vui mừng, đây là một việc tốt.

Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Dư Dư viết thư hồi âm cho mẹ. Trong thư, cô kể về từng chuyện xảy ra trong hai tháng này, đây đều là những chỉ tiết trong sinh hoạt của nguyên chủ, cuối cùng cô cường điệu bốn việc:

Chuyện đầu tiên, lúc cô giặt quần áo bất cẩn rơi xuống nước thiếu chút nữa là chết đuối, sau khi được cứu trở về, suy nghĩ của cô có chút thay đổi.

Nói đến chuyện này cô biết mẹ sẽ lo lắng, nhưng nếu không nói, tính cách của cô không giống nguyên chủ, khả năng sẽ khiến cho mẹ nguyên chủ nghi ngờ, cho nên cô đã nói, cứ như vậy, liền tính mẹ nguyên chủ phát hiện tính cách của cô cùng nguyên chủ khác nhau, cũng sẽ nghĩ là do lần ngoài ý muốn này khiến cho tính cách thay đổi.

Chuyện thứ hai, nói về mấy năm nay lúc còn ở trong thành, kỳ thật cô có lén đi theo bác sĩ học tập các kiến thức về dược lý, cô muốn chữa bệnh cho mẹ, nhưng không nghĩ tới còn chưa bắt đầu, cô đã phải xuống nông thôn. Mà sở dĩ cô vẫn luôn gạt mẹ, cũng vì muốn dành một niềm vui bất ngờ cho bà. Nhưng hiện tại, sau khi xuống nông thôn, cô đã được sở y tế tuyển chọn, về sau có thể trở thành nhân viên y tế của thôn, không cần phải vất vả như những người khác.

Viết chuyện này vào, là vì cô lo lắng việc cô hiểu dược liệu sẽ bị vạch trần. Mà khi cô viết như vậy, mẹ sẽ cảm động hơn rất nhiều, nếu qua một đoạn thời gian, có người hỏi về chuyện này, bà khẳng định sẽ nói con gái bà lén học dược liệu, bởi vì đối với bà mà nói, đây là một việc khiến bà vô cùng tự hào, là tấm lòng hiếu thảo của con gái. Như vậy, chuyện này sẽ không bị lộ tẩy.

Chuyện thứ ba, viết vê đãi ngộ của việc trở thành nhân viên y tế, mỗi tháng cô có 300 công điểm và một cân thịt, có thể đổi được 3 đồng tiền tiền cùng với 30 cân lương thực, hơn nữa trong thôn còn cho phép cô nuôi hai con gà, còn có đất, cho nên về sau cô có trứng gà và rau cải để ăn, cho nên về khía cạnh lương thực và tiền bạc cô sẽ không thiếu thốn, xin mẹ đừng lo lắng, và cũng không cần gửi tiền cùng lương thực cho cô, nếu trong nhà có lương thực có tiền, bà nên bồi bổ bản thân thật tốt.

Cô viết thật tỉ mỉ kỹ càng, hy vọng mẹ yên tâm. Về chuyện thứ tư, cô viết về các đồ vật mà mình gửi về nhà, có hai cái chân thỏ hong gió, một cái đùi gà hong gió, đều để cho mẹ và chú bồi bổ cơ thể, cảm ơn chú mấy năm nay đã yêu quý mẹ, cũng cảm ơn chú mấy năm nay đã bao dung việc mẹ trợ cấp cho cô.
 
Chương 84


Mười mấy năm qua, việc mẹ trợ cấp cho nguyên chủ, người chồng như ông không có khả năng không hay biết gì. Chẳng qua do mẹ của nguyên chủ làm việc linh hoạt, tự kiếm tiền trợ cấp cho con gái của bà, cũng chăm sóc bọn họ rất tốt, nên ông chồng cũng không có lý do gì để nói.

Điều này cũng có thể thấy được, ông là một người hiểu lý lẽ.

Đồng thời, cô còn gửi mấy thang thuốc trung y cho mẹ điều trị thân thể, mấy năm nay mẹ luyến tiếc tiêu tiên cho bản thân, cũng chưa từng điều trị sức khỏe của bà. Mặt khác, cô cắt phần nhân sâm hoang dại còn dư lúc trước thành miếng, nhân sâm hoang dại còn có rễ, sau khi cắt thành miếng cũng được không ít, cô chia thành hai phần, một phần cho mẹ pha trà uống, một phần cho chú pha trà uống.

Cô không có chuẩn bị đồ vật cho con của chú, vốn dĩ bọn họ cũng không quen nhau. Hơn nữa chỉ cần đối xử tốt với chú, ông tự nhiên sẽ đối xử tốt với mẹ.

Sau khi viết xong, Lâm Dư Dư lại kể thêm, gần đây cô đang luyện viết chữ, nên nét chữ đã khá hơn trước rất nhiêu. Miễn cho mẹ thấy nét chữ của con gái thay đổi, sẽ cảm thấy kỳ quái.

Có lẽ còn có chỗ bị sơ sót, nhưng tạm thời Lâm Dư Dư chỉ nghĩ tới nhiêu đây.

Ngày hôm sau, trước khi đi sở y tế, cô đi bưu điện ở trên trấn, gửi mấy thứ đi. Trở lại sở y tế, Trương Hoành Quốc nói việc ký túc xác cho cô nghe: "Sở trưởng đã đồng ý, cũng vì suy xét đến sự an toàn của các em sở y tế cách đại đội của các em quá xa, cho nên sẽ cung cấp ký túc xá cho thực tập sinh, đến khi các em kết thúc vị trí thực tập, em sẽ ở chung ký túc xá với Trương Mân."

Lâm Dư Dư vừa nghe liền hiểu rõ, chỉ cho mỗi mình cô vậy thì khẳng định không được, cho nên liền sắp xếp cho hai người một phòng, cô nói: "Cảm ơn thầy."

Trương Hoành Quốc liền thích đứa nhỏ thông minh, đồ đệ có thiên phú về y học, đương nhiên đầu óc cũng sẽ không ngu ngốc: "Vậy hôm nay liền không cần học bổ túc, ngày mai là chủ nhật, các em nghỉ ngơi đi, đầu tuần sau bắt đầu học bổ túc, em đi sửa sang lại hành lý, chiều mai có thể chuyển đến. Đến lúc đó ngươi liền ăn cơm chiều ở nhà thầy, sau khi ăn xong thì ở nhà thầy học, học xong thì trở về, khoảng cách cũng gân, cũng an toàn."

Lâm Dư Dư: "Không cần đâu, trong sở có căn tin, em có thể ăn cơm chiều ở căn tin."

Trương Hoành Quốc: "Không được, vợ thầy rất thích em a, em cũng biết nhà của chúng ta không có con gái, bà ấy liền muốn cái áo bông nhỏ. Nếu không phải phòng của nhà chúng ta không đủ rộng, bà ấy còn muốn em ở nhà của chúng ta kìa. Bất quá, nếu em thật sự băn khoăn, liên mang lương thực đến đi."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thầy." Cô muốn thực tập ở sở hai tháng, mang lương thực đến nhà họ Trương để ăn bữa cơm cũng có thể.

Đến giữa trưa, Lâm Dư Dư không có đem đồ ăn, cô định đi căn tin của sở y tế ăn cơm, trùng hợp Trương Mân cũng tới: "Dư Dư, cô ăn cơm chưa?”

Lâm Dư Dư: "Còn chưa đâu, tôi định đi căn tin ăn cơm, cô thì sao?”

Trương Mân: "Tôi vốn định tới nói với cô về việc ký túc xá, vậy chúng ta cùng đi căn tin ăn cơm đi."

Lâm Dư Dư: "Được nha."

Căn tin của sở y tế không cần phiếu, mặc kệ là cơm hay là đồ ăn, chỉ cần trả tiên là được, bản thân muốn ăn món nào thì tự đi lấy, nhưng có quy định về lượng cơm, vượt qua cái lượng này, ngươi cần phải trả phiếu gạo. Lâm Dư Dư lần đầu tiên tới căn tin, phát hiện đồ ăn ở đây cũng được a. Lương thực phụ như màn thầu, khoai lang, cơm đều có. Đồ ăn tuy rau dưa nhiều, nhưng cũng có một món thịt.

Lâm Dư Dư: "Đồ ăn ở đây cũng ngon thật đó."

Trương Mân: "Cũng không phải mỗi ngày đều như vậy, một tuần chỉ có được một lần màn thầu trắng cùng với thịt, hôm nay chúng ta gặp may đó. Bất quá, cho dù chỉ có một lần, cũng tốt hơn trong thôn chúng ta nhiều lắm, ở trong thôn nói không chừng một năm mới chỉ ăn được một lần màn thâu với thịt thôi." Tuy nhà bọn họ bởi vì có ông ngoại, cho nên số lần ăn thịt cùng màn thầu trắng nhiêu hơn nhà người khác, chứ nhà người khác cũng không tốt như vậy.
 
Chương 85


Lâm Dư Dư: "Thì ra là thế, vậy một người nhiều nhất có thể mua bao nhiêu phần?"

Trương Mân: "Đồng chí nữ được ba, đồng chí nam được năm."

Sau khi Lâm Dư Dư biết được, liền đi mua đồ ăn: "Thím, châu muốn ba cái màn thâu trắng. Thím, cháu mua màn thầu rồi còn có thể mua các loại lương thực khác không?”

Người múc cơm ở sở y tế là một người phụ nữ trung niên: "Có thể mua khoai lang, nhưng không thể mua loại khác."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thím, vậy lại cho cháu một củ khoai lang, sau đó cho cháu hai phần thịt kho tàu và một phần cải trắng."

Người múc cơm: "Mỗi người chỉ có thể mua một phần thịt."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thím đã nhắc nhở, vậy cho cháu một phần thịt kho tàu và một phần cải trắng."

Người múc cơm: "Ba cái màn thâu một củ khoai lang là 9 mao, một phần thịt kho tàu một phần cải trắng là 5 đồng 2 mao, tổng cộng là 6 đồng 1 mao."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn." Trong lòng lại nghĩ, cái này cũng rẻ quá rồi. Thịt kho tàu liếc sơ qua có khoảng nửa cân, thế mà chỉ cần nhiêu đó tiền, cái này mà ra tiệm cơm quốc doanh thì cần khoảng một hai đồng tiền đi? Quả nhiên, tiệm cơm quốc doanh thì kiếm tiên, bệnh viện nhà ăn thì không cần kiếm tiền, tính chất bất đồng, giá cả cũng bất đồng.

Thịt kho tàu được cắt rất nhỏ, số lượng nhìn qua cũng phi thường khả quan, một chén nửa cân thịt kho tàu có 20 tận khối thịt, cho nên thật sự là rất nhỏ. Lâm Dư Dư ăn một củ khoai lang, một cái màn thầu, ăn một phần ba chén thịt kho tàu, nhưng lại ăn sạch cải trắng. Có lẽ người khác không thích ăn khoai lang, nhưng cô thực thích ăn. Đặc biệt là đem khoai lang trở thành lương thực phụ, mềm mềm ăn rất ngon.

Lại nói tiếp, hôm nay ăn hết 6 đồng tiên, đừng nhìn chỉ có 6 đồng, nhưng kỳ thật cũng không rẻ, phải biết rằng dựa theo công điểm mà nói, tiền lương một ngày của cô chỉ có 1 đồng, hôm nay cô đã ăn sạch tiên lương của một tuần rồi.

Cũng giống như Lâm Dư Dư, Trương Mân cũng đổ màn thầu và thịt vào hộp cơm, đều muốn mang trở về cho người nhà nếm thử.

Sau bữa cơm trưa, hai người đi ký túc xá của sở y tế nhìn một chút, ký túc xá không lớn, đã được sửa sang lại, bên trong là một cái giường tầng, có hai cái ghế và hai cái bàn. Bất quá không có ngăn tủ gì đó, quần áo chỉ có thể bỏ trong túi.

Trương Mân: "Phòng ở trên trấn thật tốt, vách tường trắng, còn có đèn điện, ở dưới nông thôn chúng ta còn không có ai có bức tường sơn màu trắng xanh đâu."

Lâm Dư Dư: "Cũng không phải sao, Trương Mân, cô muốn ngủ giường nào?"

Trương Mân: "Tôi muốn ngủ ở bên dưới, tôi chưa từng ngủ ở trên, tôi sợ sẽ bị ngã xuống. Bất quá nếu cô cũng không quen, chúng ta có thể ngủ chung ở giường dưới.

Lâm Dư Dư: "Không cần đâu, tôi ngủ quen giường trên rồi." Trường cấp ba của cô là dạng nội trú, cho nên cũng là trọ ở trường, cô chính là ngủ ở giường trên, cho nên cô rất quen thuộc nó. Hơn nữa, cô cảm thấy giường trên sạch sẽ hơn. Bởi vì ở giường dưới, nếu có người ngồi, ngươi cũng ngại từ chối họ, cô cũng không thích người khác ngồi vào giường của cô.

Sau khi hai người thương lượng xong, liền trở về đi làm.

Rất mau liên đến giờ tan tâm, Lâm Dư Dư chạy như bay về nhà. Ngày thường phải tốn nửa tiếng để về đến nhà, lần này Lâm Dư Dư chạy thật nhanh, cô lo lắng về trễ, Lý Thu Hồng cùng Tiểu Ôn Lễ đã ăn xong cơm chiều. Rốt cuộc hôm qua cô đã nói với Lý Thu Hồng, tối nay sẽ về trễ một tới hai tiếng. Dùng thời gian so với ngày thường nhanh hơn gấp đôi, không đến 5 giờ rưỡi đã về đến đại đội.

"Chị..." Tiểu Ôn Lễ đang kê ghế ngồi ở sân, vừa ngồi canh nhà, vừa nhỏ giọng hát. Nhìn thấy Lâm Dư Dư trở về, thằng bé lập tức đứng lên,"Chị đã về rồi?" Hiện tại thằng bé không phải làm việc, sức khỏe của Lý Thu Hồng đã tốt hơn nhiều, mỗi ngày cắt cỏ heo, loại chuyện như nuôi heo nuôi gà này Lý Thu Hồng đều làm, cho nên Tiểu Ôn Lễ mỗi ngày đều tìm nhóm bạn nhỏ chơi đùa. Dựa vào giấy gói kẹo, hiện tại quan hệ giữa thằng bé và nhóm bạn nhỏ cũng không tồi.

Lâm Dư Dư nhìn thấy thằng bé cũng vô cùng vui vẻ, vẫy vây tay: "Lại đây."
 
Chương 86


Tiểu Ôn Lễ chạy chậm qua chỗ cô: "Chị?" Đáy mắt đều tràn đầy sự tò mò, bởi vì nhìn sơ qua Lâm Dư Dư có chút thần bí.

Lâm Dư Dư tiến vào phòng bếp, liền mở hộp cơm ra cho hắn xem: "Em xem, thích không?”

Tiểu Ôn Lễ: "Oa, thịt và màn thầu." Thịt kho tàu này còn ngon hơn thịt thỏ hay thịt gà mà bọn họ đã từng ăn, nguyên liệu trong nhà có hạn, nhưng căn tin của sở y tế thì không giống nhau, đủ nguyên liệu, đủ dâu, cũng đủ nước tương với đường, cho nên hương vị cũng ngon hơn.

Lâm Dư Dư: "Đi nhóm lửa đi, buổi tối ăn màn thầu cùng với thịt kho tàu."

Tiểu Ôn Lễ: "Dạ."

Lý Thu Hồng ngày thường dùng nồi sắt để nấu ăn, sau đó dùng nồi niêu bên cạnh để nấu cơm, hiện tại đã đến giờ cơm chiều, bà đã làm xong đồ ăn, nồi sắt đã được rửa sạch. Cho nên Tiểu Ôn Lễ nhóm lửa, Lâm Dư Dư đổ nước vào nồi sắt, sau đó là hấp nóng thịt kho tàu cùng màn thầu, tốc độ thực nhanh.

Chờ khi Lý Thu Hồng gánh nước về, nồi sắt đang bốc khói."Dư Dư, sao cháu về rồi? Hôm nay không phải muốn học bổ túc sao?"

Lâm Dư Dư: "Hôm nay không học, đã dời sang thứ hai... Tiếp đó, cô kể về chuyện ký túc xá sự tình cho bà nghe rồi nói,"Thím, ngày mai là ngày chủ nhật cuối cùng của tháng, người trong đội muốn đi vào trong huyện đi?"

Lý Thu Hồng: "Đúng đúng đúng, cháu muốn đi vào huyện thành à?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cháu muốn đi xem thử." Kỳ thật cô không muốn mua gì, cô định mua một ít sách cho Tiểu Ôn Lễ, nếu không mỗi ngày Tiểu Ôn Lễ ở nhà sẽ thực nhàm chán: "Thím, cháu muốn dẫn Tiểu Ôn Lễ đi vào huyện chơi?"

Tiểu Ôn Lễ nghe được chuyện này, hai mắt đều sáng rực lên, thằng bé vô cùng mong chờ mà nhìn Lý Thu Hồng: "Bà ơi..." Thằng bé muốn đi, nhưng lại không dám nói.

Lý Thu Hồng nhìn cháu trai, không đành lòng mở miệng từ chối: "Vậy cháu phải nghe lời của chị, biết không?"

Tiểu Ôn Lễ vội vàng trả lời: "Biết rồi ạ.

Ôn Hiền đã ở chỗ này cả một tuần, nghĩ tới mấy ngày nay nếu không có tin tức gì, anh liên phải rời đi, dự định đi đến huyện thành xem thế nào. Đang lúc sửa sang lại hành lý, cửa phòng vang lên, giọng nói vừa vội vừa vui sướng: "Mau mở cửa, có tin tức, có tin tức rồi”.

Ôn Hiền cảm thấy mình có khả năng nghe lầm. Dù sao anh đã chạy khắp cả nước, mỗi lần đến một chỗ thì anh liền kết giao với cảnh sát của Cục Công An địa phương. Sau đó thông qua bọn họ tìm kiếm, anh có giấy chứng nhận sĩ quan đã nhập ngũ, bây giờ là quân nhân xuất ngũ nên anh vô cùng thuận tiện kết giao với cảnh sát. Mỗi lần đến một chỗ, anh sẽ dừng lại ở đó một tuần. Nếu một cái tuần không có tin tức, anh sẽ khởi hành đến nơi khác. Lặp đi lặp lại suốt hai năm, cuối cùng cũng có tin tức.

Thật ra anh biết, nếu không phải thân phận của đại thiếu gia không tâm thường, đại thiếu gia cũng muốn tự mình tới. Phải biết là chờ đợi xa vời càng dày vò hơn việc tự mình trải qua.

Ôn Hiền nhìn Tiền Quân, Tiền Quân chính là cảnh sát mà anh kết giao ở chỗ này.

Tiền Quân kích động, anh biết thân phận của Ôn Hiền. Kết giao với anh cũng không xấu. Đương nhiên, Tiền Quân kết giao với Ôn Hiền không chỉ là vì bối cảnh sau lưng của anh mà còn có một nguyên nhân khác. Do Ôn Hiền là quân nhân, một quân nhân bước ra từ chiến trường, vì tìm kiếm đứa nhỏ trong nhà mà xuất ngũ. Sau đó còn chạy khắp nơi tìm kiếm, việc này làm Tiền Quân cảm thấy vô cùng cảm động.

Tiên Quân: "Tới đây cười một cái, thật sự có tin tức." Ôn Hiền: "Mau nói cho tôi biết, đứa nhỏ ở đâu? Hiện tại thế nào? Thằng bé..." Nói, hai mắt Ôn Hiền ửng đỏ. Từ nhỏ, anh và Ôn Sùng, Ôn Hương cùng nhau lớn lên. Họ coi nhau như anh em ruột thịt mà chăm sóc lẫn nhau. Ở trong lòng anh, Ôn Hương không khác chị gái ruột anh nhìn Tiểu Ôn Lễ lớn lên. Từ năm ba tuổi... bây giờ cuối cùng cũng có tin tức.

Tiên Quân: "Anh đừng lo lắng, thằng bé sống rất tốt. Trước hết hãy nghe tôi chậm rãi nói hết mọi chuyện, anh lại xác nhận một chút."

Nghe được Tiền Quân nói Tiểu Ôn Lễ sống rất tốt thì hắn thở phào nhẹ nhõm. Lòng cũng dần ổn định lại.“Anh nói đi."

Tiền Quân: "Tôi nói chuyện về cháu trai của anh cho các cảnh sát mà tôi quen ở đồn công an của các công xã. Đến ngày hôm qua, một cảnh sát tôi quen làm việc ở đồn công an của công xã Hồng Tinh. Sau đó cậu ấy báo việc này để cảnh sát đồn công an của công xã Hồng Tinh tìm kiếm một chút. Kết quả là cảnh sát đồn công an của công xã Hồng Tinh nghe thấy tên Ôn Lễ liền nói hai năm trước, họ có nhận một vụ án này."
 
Chương 87


"Đại đội sản xuất thôn Phạm gia dưới công xã Hồng Tinh có một người phụ nữ tên là Lý Thu Hồng. Bà ấy nhặt được một đứa nhỏ trên đường lên núi, lúc ấy đứa nhỏ này sốt cao. Bà ấy đưa đứa nhỏ đến chỗ bác sĩ, sau khi đứa nhỏ hạ sốt thì bà ấy đưa thằng bé đến đồn công an báo án. Lúc đó, đứa nhỏ còn nhỏ, cảnh sát hỏi vài chuyện về mình thì thằng bé nói không nhớ rõ. Cậu bé chỉ nói mình tên Lâm Ôn Lễ, ba mẹ tên là gì thì cảnh sát không nhớ. Tuy nhiên, cảnh sát nhớ rõ ba cậu bé họ Lâm và mẹ họ Ôn, bởi vì đúng lúc đứng phía trước hai chữ Lâm Ôn Lễ."

"Cảnh sát kia nói với tôi là thật ra trước đó, đứa nhỏ có nói ra địa chỉ gia đình, số điện thoại của ba nhưng họ không tra ra được địa chỉ gia đình. Số điện thoại hơi nhiều nên họ nghĩ là tới việc đứa nhỏ còn nhỏ, có khả năng không nhớ rõ. Do đó họ cũng không ghi chép lại, sau khi đồn công an tiếp án thì đứa nhỏ liên đi theo Lý Thu Hồng nhặt được trở về nông thôn."

"Qua một tháng, đồn công an không có tìm được người nhà của đứa nhỏ mà đứa nhỏ cần người nuôi nấng. Lúc ấy có không ít người muốn nuôi nấng đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ lựa chọn Lý Thu Hồng. Lý Thu Hồng mất chồng khi bà ấy còn trẻ, có một đứa con trai duy nhất, hai mẹ con họ đều là người lao động. Tuy cuộc sống nông thôn cực khổ nhưng hai mẹ con đều là người chăm chỉ nên, cuộc sống trôi qua không tệ nhà mới của họ vừa xây xong không lâu, chuẩn bị làm mai cho con trai thì nó qua đời. Cho nên, bà ấy nhặt được thằng bé là do trở về từ chỗ mộ của con trai bà."

"Sau đó, cảnh sát đồn công an của công xã Hồng Tinh còn đi xem xét tình huống. Họ lo đứa nhỏ sống không tốt, nhưng mà bà ấy là người leo đơn nên chăm sóc đứa nhỏ vô cùng tốt. Bởi vì trong nhà không thiếu ăn nên tuy đồ ăn thô ráp đứa nhỏ được nuôi không tệ lắm."

"Đương nhiên, đó đều là tư liệu của hai năm trước. Sau đó, đồn công an của công xã Hồng Tinh không tiếp tục điều tra nữa." Ôn Hiền nghe xong, vừa kích động vừa thấy may mắn, cũng may là người lương thiện nhặt được Tiểu Ôn Lễ, bằng không thì Tiểu Ôn Lễ châc cũng không còn sống.

Thật ra, Tiểu Ôn Lễ không còn sống. Nếu Tiểu Ôn Lễ không chết thì sao bọn buôn người lại vứt bỏ nó ở đó. Nó là đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu có thể bán được rất nhiều tiền nha.

Thì ra, Tiểu Ôn Lễ đã chết trên đường, sốt cao đến hỏng đầu nhưng cơ thể còn chưa phân hủy thì Tiểu Ôn Lễ tới. Cho nên, lúc Lý Thu Hồng nhặt được Tiểu Ôn Lễ thì cơ thể thằng bé vẫn đang sốt cao.

Ôn Hiền: "Chờ lát nữa tôi liền đến thôn Phạm gia, nhưng tôi không muốn để người nhà họ Lý biết nên tôi muốn điều tra tình huống ở bên đó trước."

Tiên Quân: "Tôi lái xe đưa anh đi."

Ôn Hiền: "Cảm ơn anh."

Tiền Quân: "Không cần khách khí."

Tiền Quân lái xe chở Ôn Hiền đi thôn Phạm gia nhưng Lâm Dư Dư đã dẫn Tiểu Ôn Lễ lên huyện. Từ thôn Phạm gia đến huyện khá xa, trời còn tối om là phải rời giường rồi gấp rút lên đường.

Lâm Dư Dư cõng bao vải, nắm tay Tiểu Ôn Lễ. Buổi sáng, thằng bé ăn một chén cháo khoai lang, một cái trứng luộc. Bây giờ, trong miệng ngậm kẹo trái trái cây, đôi mắt trong trẻo tràn đầy tò mò. Thằng bé chưa từng lên huyện mà chỉ nghe những những đứa trẻ khác nói qua, bây giờ được nên đương nhiên là kích động rồi.

Mấy đứa trẻ nói, không đi lên huyện là đồ nhà quê, không có kiến.

Lần này, người lên huyện không nhiều lắm nhưng cũng có mấy cái thanh niên trí thức, Lâm Yến là một trong những người đó. Mỗi tháng, cô ấy đều đi một lần, gửi thư về nhà. Sau đó, cô nhìn xem có đồ ăn ngon không.

Lâm Yến đã vài ngày không thấy Lâm Dư Dư, mỗi ngày sáng sớm Lâm Dư Dư đều đi thực tập ban ngày lại ở trong sở. Chờ lúc cô trở về thì Lâm Yến đã tan tâm, làm cả một ngày cũng khiến Lâm Yến mệt muốn chết rồi nên cô ấy không có tiếp tục tới tìm Lâm Dư Dư. Vì vậy, mấy ngày liên hai người không gặp nhau.
 
Chương 88


Hôm nay Lâm Yến lên huyện, là cùng cô gái trong thôn. Lúc thấy Lâm Dư Dư nắm tay Tiểu Ôn Lễ đi ngang qua thì Lâm Yến lập tức buông tay cô gái kia. Không biết vì sao mà cô ấy có chút lo lắng đến việc bị Lâm Dư Dư nhìn thấy. Cô ấy cảm giác như mình đang phản bội lại tình bạn hữu nghị của họ. Hơn nữa lần lên huyện này, cô ấy không có gọi Lâm Dư Dư theo.

Ngược lại, Lâm Dư Dư không có chú ý tới động tác của Lâm Yến, cô nhìn thấy Lâm Yến thì rất vui vẻ: "Yến Tử, cậu cũng lên huyện sao?" Cô không phải nguyên chủ nên lúc làm việc sẽ không nghĩ mọi chuyện liên quan đến Lâm Yến. Ví dụ như bị bỏ quên, lên huyện. Hơn nữa lúc còn ở mạt thế đã rèn luyện cô thành một người độc lập. Dưới cái nhìn của cô thì Lâm Yến lên huyện nhưng không gọi cô đi chung thì cũng không sao. Đó là tự do cá nhân, dù là bạn bè cũng không thể lúc nào cũng trói chặt nhau cùng một chỗ được.

Lâm Yến thấy Lâm Dư Dư chào cô ấy thì thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, tớ lên đây để gửi thư về nhà. Còn cậu thì sao, lên huyện làm gì?"

Lâm Dư Dư: "Tớ tới hiệu sách trong huyện mua một chút sách liên quan đến y học." Trước đây, những thứ cô học là cơ sở của y học, mà trên lý thuyết thì Trung y khác với Tây y. Cho nên, cô muốn đi mua một ít sách về phương diện Tây y.

Lâm Yến: "Hiện tại, sách đó rất khó mua."

Lúc này, cô gái đứng bên cạnh Lâm Yến nói: "Tôi biết nơi nào có."

Lâm Dư Dư và Lâm Yến liền nhìn vê phía cô gái.

Cô gái nói: "Có thể đến khu phế liêuh trong huyện, rất nhiều gia đình không xài tới đều bỏ ở đó, vẫn còn mới tinh. Hơn nữa sách ở chỗ đó rất rẻ, nhiều thể loại khác nhau. Lúc tôi muốn mua sách đến tiệm sách không có nên cha tôi đến đó tìm được vài cuốn."

Hiện tại không có nhiều sách vở nên không phải mỗi học sinh đều có thể có. Không mua được sách giáo khoa trong trường mà tìm sách ở khu phế liệu.

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn cô nói cho tôi biết. Đúng rồi, cô tên gì? Tôi tên Lâm Dư Dư, cô có thể kêu tôi Dư Dư."

Phạm Lan Hoa: "Tôi tên Phạm Lan Hoa, hoa lan màu trắng và thơm trên núi. Tôi biết tên của cô, cô rất lợi hại. Sau này, chúng ta đều là nhân viên y tế trong đại đội."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn. Cô biết khu đó ở đâu không?"

Phạm Lan Hoa lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi chưa đi bao giờ nhưng có thể hỏi."

Lâm Yến: "Chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh mua bánh bao trước. Sau đó, chúng ta mới đến khu phế liệu, tôi cũng đi."

Lâm Dư Dư: "Tớ không đến tiệm cơm Quốc Doanh, tớ ăn sáng rồi. Tớ dẫn Tiểu Ôn Lễ lên huyện một chút, các cậu đi đi."

Lâm Yến: "Chúng ta đến khu phế liệu trước?"

Lâm Dư Dư: "Không cần, chúng tớ đến huyện thì tách ra. Nếu đến khu phế liệu trước, bánh bao và màn thầu của tiệm cơm Quốc Doanh chắc chắn không còn. Cho nên, bọn cậu vẫn là đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn sáng trước."

Lâm Yến: "Vậy được rồi." Trên thực tế bây giờ, cô ấy không quen có Lâm Dư Dư ở bên cạnh. Tuy cô ấy nói mình không cần nghĩ nhiều nhưng chuyện vừa rồi, ban đầu là cô ấy và Phạm Lan Hoa ở bên nhau rất tốt. Chỉ là khi Lâm Dư Dư tới gần, ánh mắt của Phạm Lan Hoa luôn dừng trên người Lâm Dư Dư làm cô cảm thấy như mình đang làm nền cho Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư không biết tâm tư của Lâm Yến, lúc này lại có người chào hỏi cô.

"Lâm thanh niên trí thức lên huyện à?”

"Lâm thanh niên trí thức thật lợi hại."

"Lâm thanh niên trí thức..." Lâm Dư Dư cũng nhiệt tình chào hỏi các thôn dân: "Chào thím, chào chú lớn, chào chị dâu..."

Tiên Cúc Phân với vẻ mặt hưng phấn đẩy người ra, tới trước mặt Lâm Dư Dư: "Lâm thanh niên trí thức, Quốc Đống nhà chúng tôi đang làm công nhân tại xưởng dệt ở trấn trên. Đợi Quốc Đống được phát tiền lương, tôi sẽ bắt thằng bé mua đồ ăn ngon. Lúc đó, cháu nhớ đến nhờ cô ăn cơm nha." Toàn thôn Phạm gia, bây giờ người cảm kích Lâm Dư Dư nhất chính là mẹ con Tiền Cúc Phân.

Lâm Dư Dư: "Không cần không cần, đồng chí Phạm Quốc Đống tự mình cố gắng. Thìm Tiền dạy con tốt, là Phạm Quốc Đống có lý tưởng và khát vọng. Sau này, thìm chờ hưởng phúc nhé."

Tiên Cúc Phân vừa nghe liền thấy vui vì có người khen bà cùng con trai.

Xe bò xuất phát dưới bầu không khí nói chuyện rôm rả của mọi người.

Chờ xe bò lên đến huyện, Ôn Hiền và Tiền Quân cũng đã tới thôn Phạm gia. Khi họ tới thôn Phạm gia cũng không có tìm người khác hỏi thăm liền đi thẳng đến nhà đại đội trưởng.
 
Chương 89


Lúc này, đại đội trưởng bắt đầu làm việc, cháu trai đại đội trưởng chạy tới hô lớn: "Ông ơi, cảnh sát tời tìm ông... Ông ơi, cảnh sát tời tìm ông..."

Cháu trai đại đội trưởng kêu rất to nên những người bắt đầu làm việc ở chỗ đó đều nghe được. Nghe thấy cảnh sát tới, suy nghĩ thứ nhất trong đầu mọi người là đại đội trưởng phạm tội?

Còn chưa nói tới sau khi nghe cháu trai gọi, thiếu chút nữa đã hù chết đại đội trưởng. Phải biết rằng, dân chúng thời buổi này mà nhìn đến cảnh sát thì đều nghĩ không làm việc xấu cũng thấy sợ trong lòng. Cho nên, đại đội trưởng cẩn thận nhớ xem mình có phạm tội gì không. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, ông vẫn không biết mình phạm tội gì.

Đại đội trưởng: "Đã biết, ông về ngay." Lên bờ thì ông giáo dục lại cháu trai,"Gọi lớn vậy làm gì? Có chuyện gì thì nói nhỏ với ông không được hả?”

Cháu trai đại đội trưởng mới 6 tuổi, nghe thấy ông mình nói vậy thì cười ha ha. Đôi môi của cậu đo đỏ cười rộ lên làm người khác rất thích nên vì nụ cười này mọi chuyện luôn thuận lợi. Cho nên tên nhóc này rất biết lợi dụng ưu điểm của mình.

Đại đội trưởng đánh nhẹ lên đầu cháu trai: "Cảnh sát có nói gì không? Cụ cháu đâu?" Nhà đại đội trưởng đã phân gia, nhưng vì ông là con trai trưởng nên mẹ ông đi theo ông.

Đứa nhỏ này tên Phạm Hữu Vọng, Phạm Hữu Vọng nói: "Bà đang rót trà cho cảnh sát, cảnh sát tới hỏi đại đội trưởng ở đây sao? Bà nói con trai mình đi làm việc rồi, hai người có chuyện gì sao? Cảnh sát nói, chúng ta có chuyện cần tìm ông ấy nên phiền bà đi gọi ông ấy về. Sau đó bà kêu cháu đi gọi ông."

Đại đội trưởng gật gật đầu, không hề nói gì. Chính là khi tới gần nhà mình, sao ông lại thấy khẩn trương? Mi mắt nháy không ngừng.

Đại đội trưởng bước vào nhà, thấy hai cảnh sát ngồi và mẹ ông đang ngồi bên cạnh. Mẹ ông thấy ông vào thì nói với ông: "Con trai, đồng chí cảnh sát có chuyện muốn nhờ con hỗ trợ."

Đại đội trưởng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Hỗ trợ chứ không phải phạm tội thì vậy là tốt rồi."Hai vị đồng chí cảnh sát, hai người có yêu cầu gì thì đến chỗ tôi rồi nói."

Bởi vì Tiền Quân ăn mặc cảnh phục, Ôn Hiền cùng Tiền Quân ở bên nhau nên đại đội trưởng cho rằng Ôn Hiền cũng là cảnh sát.

Tiền Quân: "Chào đại đội trưởng, chúng tôi có việc tìm ông nhưng giữ bí mật đến đây, ông xem?”

Đại đội trưởng: "Đi, đến văn phòng của tôi? Nơi đó có không ai nên sẽ không có người nghe."

Một hàng ba người đi vào văn phòng thôn ủy, đại đội trưởng mời Tiền Quân cùng Ôn Hiền vào liền đóng cửa.

Tiền Quân nói thẳng: "Đại đội trưởng, lần này chúng tôi tới là vì có quan hệ với Phạm Ôn Lễ."

Đại đội trưởng sửng sốt, ngay từ đầu còn không phản ứng kịp. Sau khi phản ứng lại thì liền hiểu rõ mọi chuyện: "Người nhà Ôn Lễ tới tìm?" Đã hai năm trôi qua, chuyện này gần như bị mọi người quên mất. Bây giờ, cảnh sát bỗng xuất hiện, vậy khẳng định là có chuyện này. Chỉ là đã qua hai năm, Ôn Lễ được người khác nhận nuôi, cảnh sát còn không có từ bỏ sao?

Tiền Quân nói: "Đúng vậy. Mấy ngày trước, người nhà Ôn Lễ tìm tới, là cậu của Ôn Lễ. Ôn Lễ là cháu ngoại trai của anh ấy. Bởi vì Ôn Lễ bị bọn buôn người bắt cóc chị của anh ấy qua đời vì chuyện này. Mấy năm nay, Ôn tiên sinh chạy khắp nơi để tìm kiếm cháu ngoại trai của mình.

Đại đội trưởng nhìn về phía Ôn Hiền, người đàn ông này có ngũ quan cân đối, ánh mắt hơi bén nhọn, khí chất có chút bất đồng với người bình thường. Nhưng mà sao anh chứng minh được mình là người thân của Ôn Lễ?" Ôn Hiền đứng dậy, hành quân lễ với đại đội trưởng: "Đầu tiên cảm ơn đại đội sản xuất thôn Phạm gia đã thu nhận Ôn Lễ, tôi là một quân nhân. Hai năm trước, vì Ôn Lễ bị bọn buôn người bắt cóc đi nên tôi mới xuất ngũ. Sau khi xuất ngũ, tôi liền chạy khắp nơi tìm Ôn Lễ, đây là thư xuất ngũ của tôi. Mặt trên có viết nguyên nhân tôi xuất ngũ, đây là chứng nhận sĩ quan của tôi." Trên giấy xuất ngũ của hắn có viết nguyên nhân xuất ngũ là vì tìm kiếm cháu ngoại trai.
 
Chương 90


Có người xuất ngũ là vì chấn thương hoặc là thương ở chỗ khác. Lý do xuất ngũ của Ôn Hiền đúng là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vì lý do này nên nó thuận tiện cho việc Ôn Hiền chạy tới nhiều địa phương để tìm đứa nhỏ. Mỗi một chỗ anh tới đều có cảnh sát, dưới thư xuất ngũ này thì thân phận của anh không hề vấn đề, cảnh sát cũng sẽ tận lực hỗ trợ. Nếu anh chỉ là một người bình thường, nhờ cảnh sát địa phương hỗ trợ thì có lẽ cảnh sát sẽ đưa ra đáp án là đã chết hoặc không giúp được.

Đại đội trưởng nhìn chứng nhận sĩ quan cùng thư xuất ngũ của Ôn Hiền liền không nghi ngờ. Dù sao cũng là do cảnh sát mang Ôn Hiền nên chắc không có gì khả nghi, chỉ là ông ấy muốn cẩn thận một chút.

"Vậy... vậy bây giờ hai người muốn mang đứa nhỏ đi?" Nhìn thần thái của người này thì biết đó không phải là người bình thường. Đại đội trưởng đương nhiên không biết thần thái, chỉ là nhìn xem bộ dáng vị này không phải là người bình thường, chắc chắn là người có điều kiện. Nếu Ôn Lễ đi theo bọn họ, khẳng định được hưởng phúc nhưng khi ông ấy nhớ đến Lý Thu Hồng liền cảm thấy đáng thương. Nghĩ đến đây, đại đội trưởng lại nhịn không được nói,"Hai người tìm tới này, chắc cũng biết chuyện của Lý Thu Hồng. Đó là một người rất đáng thương, bà ấy chăm sóc Ôn Lễ đặc biệt tốt."

Ôn Hiền nói: "Cái này ông yên tâm, đồng chí Lý Thu Hồng có ân cứu mạng với Ôn Lễ. Mặc kệ là thế nào, người nhà họ Ôn sẽ báo đáp bà ấy, sau khi Ôn Lễ lớn lên sẽ hiếu thuận bà ấy."

Nghe Ôn Hiền nói như vậy, đại đội trưởng hơi thở dài nhẹ nhõm: "Vậy bây giờ ngài mang Ôn Lễ đi?" Ông ấy lại hỏi vấn đề vừa rồi.

Ôn Hiền nói: "Không phải, tôi muốn nói chuyện này với anh trai tôi. Hơn nữa, tôi còn chưa gặp qua Ôn Lễ nên phải chờ sau khi gặp được thằng bé, xác định có phải cháu trai ngoại của tôi không. Nếu là nhầm người liên không tốt, hôm nay tôi tới đây là để nghe đại đội trưởng nói những chuyện liên quan tới Ôn Lễ mấy năm nay."

Trong huyện. Lâm Dư Dư mang theo Tiểu Ôn Lễ xuống xe bò, cô nắm chặt tay Tiểu Ôn Lễ vì sợ Tiểu Ôn Lễ lại xảy ra chuyện như hai năm trước: "Ôn Lễ phải nắm chặt tay chị, không được rời khỏi chị. Nếu em đi lạc thì phải đứng ở đây chờ chị và dù là ai tới thì em cũng không được đi cùng người đó, hiểu không?"

Tiểu Ôn Lễ: "Em biết rồi." Thằng bé dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt tay Lâm Dư Dư, biểu tình tò mò mang theo chút căng thẳng, sợ mình đi lạc.

Ăn hết kẹo chưa?

Tiểu Ôn Lễ lắc đầu, mở miệng cho cô xem. Mấy đứa nhỏ ăn kẹo thường cắn, vì cắn nhiều nên sẽ mau hết. Cho nên, cậu bé ngậm trong miệng thật lâu, Tiểu Ôn Lễ ngậm trong miệng rồi chậm rãi liến. Hương vị ngọt ngào tan trong miệng.

Lâm Dư Dư đến Cung Tiêu Xã trước, lần đó cô dùng phiếu thịt đổi phiếu đường, giao thiệp với người bán hàng không tệ. Người bán hàng kia tính cách sảng khoái nên Lâm Dư Dư nghĩ nên nói với người đó chút chuyện.

Nhưng mà cô còn chưa tới Cung Tiêu Xã liên nghe thấy một âm thanh gọi lại: "Cô gái... Cô gái....

Sau đó nhìn thấy một bác gái chạy về phía cô, Lâm Dư Dư nhớ rõ bà ấy là bác gái muốn cướp phiếu thịt từ chỗ người bán hàng.

Lâm Dư Dư: “Chào thím."

Bác gái họ Lý thấy Lâm Dư Dư còn nhớ rõ bà ấy thì vô cùng vui vẻ: "Cô gái nhỏ, cô tới đổi phiếu thịt sao? Thím có phiếu đường và phiếu vải." Nhưng không có phiếu thịt, không có biện pháp vì phiếu thịt rất khan hiếm.

Lâm Dư Dư nghĩ: "Thím, cháu không có phiếu thịt nhưng cháu có thịt."

Bác gái họ Lý đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt đều sáng lên. Đối với người trong huyện thì Cung Tiêu Xã không thịt, chỉ có thể đến chợ đen mua nhưng thịt ở chợ đen chỉ có vài nơi bán, số lượng lại ít, không phải ngày nào cũng bán. Một tháng bán được hai lần là tốt rồi, quan trọng là hai lần cũng không tới phần bà nên trừ khi mỗi ngày bà đều đợi ở đó.
 
Chương 91


Bác gái họ Lý nhìn xung quanh: "Cháu thật sự có thịt? Bà thả nhẹ âm thanh."Chúng ta có thể đến chợ đen bàn giá cả, thím mua cho cháu." Bác gái họ Lý nói với Lâm Dư Dư, tất nhiên là không sợ Lâm Dư Dư bí mật báo cáo gì đó. Đầu tiên, nhà bà ta có quan hệ rộng. Thứ hai là nói chuyện chứ không có chứng cứ? Thứ ba, bà ta và Lâm Dư Dư không oán không thù, đáng giá bí mật báo cáo linh tỉnh sao? Thứ tư, nếu bà ta bị báo án thì nhiều nhất là tịch thu đồ vật đã mua, không còn gì khác. Chợ đen mua bán khác với thương gia làm ăn mua bán để kiếm tiên.

Lâm Dư Dư: "Là món ăn hoang dã trên núi, thím thấy sao? Ví dụ thỏ hoang, gà rừng linh tinh." Thật ra còn lợn rừng cũng có thể giết nhưng cô không có tài giết lợn.

Bác gái họ Lý muốn, sao lại không cần?"Muốn muốn, cháu có bao nhiêu?"

Lâm Dư Dư cười lắc đầu: "Thím muốn bao nhiêu?"

Bác gái họ Lý: "Vậy thím hỏi một chút, khi nào cháu đưa được? Ai nha, thím muốn ăn thịt thỏ, nửa năm trước được ăn một chút thịt thỏ do thím có vận khí tốt mua được ở chợ đen. Sau này, thím không có đụng tới nhưng thịt thỏ đúng là rất ngon, rất non, ngon hơn so với thịt heo."

Lâm Dư Dư: "Vậy tuần sau thím có lộc ăn."

Lý bác gái: "Phải đợi tuần sau sao? Xác định có sao?"

Lâm Dư Dư: "Cháu cần nghỉ một tuần mới đưa hàng tới được, ngày thường còn phải đi làm nên thím thấy được chứ?"

Bác gái họ Lý: "Có thể có thể, sao không được? Khi nào chúng ta giao dịch?"

Lâm Dư Dư: "Tuần sau, cháu sẽ đưa cho thím hai con thỏ nặng hai cân, thím trả tiên hai cân thịt thỏ và phiếu khác. Nếu là phiếu đường và phiếu gạo thì cho cháu một cân. Nếu là phiếu công nghiệp thì cho cháu một cái. Nếu là phiếu vải, phiếu giấy, phiếu dầu,... đến lúc đó lại nói sau, thím thấy sao? Nhưng mà trước mắt thì cháu cần phiếu công nghiệp nhất vì cháu muốn mua một cái ấm nước."

Bác gái họ Lý: "Không thành vấn đề. Vậy tuần sau cháu tới nhà thím nhé..."

Lâm Dư Dư nói ít chuyện với bác gái họ Lý, trong lúc nói chuyện thì Lâm Dư Dư còn biết nơi tổ chức chợ đen. Sau khi thương lượng tốt, hai người liền tách ra, Lâm Dư Dư mang theo Tiểu Ôn Lễ vào Cung Tiêu Xã.

Trong Cung Tiêu Xã mấy người bán hàng đang rất nhàn nhã, thậm chí có người bán hàng đang may vải.

"Em gái, em tới rồi?" Lâm Dư Dư nhận ra người bán hàng đang gặm hạt dưa ở đẳng kia. Người đó vừa liếc mắt liền thấy Lâm Dư Dư tới.

Ý nghĩ đầu tiền của người bán hàng khi nhìn thấy Lâm Dư Dư, cũng giống như thím Lý, cô ta cảm thấy Lâm Dư Dư lại đến đổi phiếu thịt, cho nên rất nhiệt tình nói: "Em gái, hôm nay vẫn đến đổi phiếu thịt sao?" Cô ta dùng phiếu thịt nà Lâm Dư Dư đổi để mua thịt về cho gia đình, cuối cùng cũng khiến mọi người trong nhà đỡ thèm. Hơn nữa có thể mua được thịt, bà cụ ở nhà cũng càng coi trọng cô ta hơn. Nhưng, quan hệ mẹ chồng-nàng dâu ở nhà cô ta vẫn luôn tốt đẹp, rốt cuộc cô ta cũng là người bán hàng của Cung Tiêu Xã, người nhà chồng sao có thể không cho cô ta sắc mặt tốt?

Lâm Dư Dư nói: "Không có phiếu thịt, tuần sau trong nhà em sẽ giết gà, nếu chị muốn, em có thể để cho chị nửa con. Nửa con sẽ tâm khoảng hai cân, hơn nữa cũng đã xử lý sạch sẽ." Lâm Dư Dư nói rất nhỏ, người khác sẽ không nghe được rõ ràng, hơn nữa bên cạnh bọ họ lại không có ai.

Mặc kệ là thịt gà hay thịt lợn, thì giá cả trên thị trường vẫn như nhau, chỉ là thịt gà sẽ ăn ngon hơn thịt lợn. Người bán hàng nghĩ đến món canh gà hầm, liền không nhịn được chảy nước miếng. Lại nói, gia đình bọn họ cũng có thể mua thịt mỗi tuần một lần. Cô ta làm việc cho Nhà nước, tiền lương một tháng được hơn 20 tệ, chồng cô ta làm công nhân, lương một tháng cũng được gần 40 tệ, một tuân một bữa thịt, cũng chỉ mất 1 tệ nên bọn họ cũng dám ăn. Hơn nữa điều kiện của gia đình hai bên đều tốt, nếu điều kiện không tốt, một người phụ nữ như cô ta cũng không thể đến Cung Tiêu Xã làm người bán hàng.

Hơn nữa, với hai cân, cô ta có thể lấy một cân mang vê.

Nghĩ vậy, người bán hàng vui vẻ đáp: "Vậy quá tốt rồi."

Lâm Dư Dư lại thần bí nói: "Mỗi chủ nhật đều có thể đưa cho chị, chị muốn không?”
 
Chương 92


Lời này khiến người bán hàng sửng sốt, nhưng lại nghĩ đến, mỗi tuần đều đưa, sao lại có thể có nhiều như vậy: "Em lấy từ đâu ra?" Cô ta cũng muốn hỏi cẩn thận, nếu từ chợ đen, sẽ không thể hỏi chuyện này được, đây là quy củ, nhưng cô ta thấy một cô gái như Lâm Dư Dư, lo lắng bản thân sẽ bị liên luy, vì vậy cô ta muốn tìm hiểu kỹ.

Lâm Dư Dư: "Em làm một cái bẫy ở trên núi, mỗi tuân có thể bắt một con, bình thường em đều đi làm, chỉ có cuối tuần mới rảnh."

Nghe thấy là do Lâm Dư Dư giăng bẫy trên núi, người bán hàng liên yên tâm: "Vậy em có thể đảm bảo mỗi tuần đều mang tới không?" Mấy con vật ở hoang dã sao có thể dễ dàng bắt như vậy được? Lúc này cô ta mới hiểu ra, gà mà Lâm Dư Dư nói là gà rừng. Gà rừng rất ngon, ngon hơn gà nuôi trong nhà.

Lâm Dư Dư: "Không thể đảm bảo, cho nên em mới nói chuyện với chị, nếu bắt được, em sẽ trực tiếp mang lên huyện, chị muốn không? Nếu không bắt được, em sẽ không mang đến, cũng không biết có gặp chị không."

Người bán hàng: "Muốn. Nếu em bắt được, cứ trực tiếp đưa đến nhà chị, nếu chủ nhật chị không có ở nhà, chồng chị sẽ ở nhà, chị sẽ nói với anh ấy." Nói tới đây, cô ta lôi kéo Lâm Dư Dư ra bên ngoài: "Em muốn giao dịch như thế nào đây?"

Lâm Dư Dư: "Em muốn 8 mao một cân, nhưng chị phải cho em phiếu, phiếu hai cân thịt hay phiếu một thước vải, hoặc là phiếu nửa cân gạo, hoặc là phiếu xà phòng, phiếu dầu, phiếu... đều có thể."

Người bán hàng: "Chuyện này thì dễ, chị với chông đều làm trong nhà nước, mấy phiếu linh tinh trong nhà nhất định sẽ có." Cô ta đi làm ở Cung Tiêu Xã, cũng quen biết rất nhiều khách hàng, cũng lén lút giao dịch, cho nên mấy phiếu linh tinh rất nhiều.

Người bán hàng này tên là Thôi Mẫn, là người nhiệt tình, Lâm Dư Dư lại là người hiện đại, đương nhiên cũng không hướng nội, cho nên lúc nói chuyện, Thôi Mẫn cảm thấy Lâm Dư Dư rất có học thức, sau này lại nghe nói cô làm ở sở, lại càng coi trọng Lâm Dư Dư. Tuy hiện tại Lâm Dư Dư chỉ đang thực tập, khi vê đại đội trở thành nhân viên y tế, nhưng cũng có thể coi là bác sĩ, nghề bác sĩ vốn vô cùng quan trọng, đặc biệt ở thời đại này, mọi người đều vô cùng coi trọng, suy cho cùng ai mà không có lúc ốm đau? Hơn nữa, nếu nói mình quen biết với bác sĩ, nhất định bản thân mình cũng được đề cao hơn.

Lâm Dư Dư và Thôi Mẫn trò chuyện trong chốc lát, cô liên ngại ngùng hỏi: "Chị Thôi, hiện giờ trên người em cũng không có phiếu, người ở Cung Tiêu Xã có thể không cần phiếu mà vẫn mua đồ không?”

Thôi Mẫn cũng không lay động trực tiếp hỏi: "Em muốn cái gì?"

Lâm Dư Dư: "Bánh bị nát, hay hình dáng xấu cũng không sao, chị xem, em trai em vẫn luôn đứng cùng chúng ta, em muốn mua cái gì cho thằng bé ăn."

Thôi Mẫn: "Cái này có, gân đây có một lô bánh ngọt đến, nát không ít, nhưng cũng không bị nát đến nỗi không thành hình dạng, em muốn không? Bình thường một cân hai đồng, còn muốn phiếu, đưa chị một đồng chị sẽ đưa em một cân."

Lâm Dư Dư vô cùng mừng rỡ nói: "Vậy thật sự là quá tốt, tuân sau em sẽ đến, chị Thôi có muốn em mang thứ gì nữa không? Đồ ăn hay trứng gà chẳng hạn.

Thôi Mẫn vừa nghe thấy trứng gà, mắt liền sáng lên: "Aiya, trứng gà so với thịt còn tốt hơn. Một cân thịt chỉ ăn được hai bữa, nhưng một cân trứng gà có thể ăn được mấy ngày. Một nhà chị một tháng cũng phải ăn hết một cân trứng gà, chín, mười quả, thật sự không đủ ăn, cũng không đủ cho con trai chị bồi bổ sức khoẻ."

Lâm Dư Dư nói: "Vậy tuần sau em lại tới, em sẽ hỏi mọi người trong thôn mang hai cân đến cho chị, vậy bỏ phiếu đi, giá cả cứ theo giá của Cung Tiêu Xã, chị thấy thế nào?" Nhiều thì không có, nhưng hai cân thì được.

Thôi Mẫn nói: "Vậy quá tốt rồi." Cung Tiêu Xã bán 6 mao một cân trứng gà, còn cần phiếu, phiếu trứng gà vô cùng khó lấy. Rốt cuộc 6 mao một cân trứng gà, cũng chỉ có chín, mười quả, người trong huyện đều muốn mua, nhưng đều phải tranh cướp, trứng gà có giá cả phải chăng hơn là thịt, cho nên rất khó để mua được.
 
Chương 93


Từ Cung Tiêu Xã đi ra, Lâm Dư Dư mua một cân điểm tâm, tuy nói là nát, nhưng cũng không phải quá vụn, mà một miếng vỡ thành ba, bốn miếng nhỏ. Lâm Dư Dư đưa cho Tiểu Ôn Lễ một miếng nhỏ, sau đó đem chỗ điểm tâm còn lại đặt vào trong túi.

Viên kẹo trong miệng Tiểu Ôn Lễ đã được thằng bé ngậm hết, từ thôn Phạm gia đi lên huyện, đã hơn một tiếng, hơn nữa viên kẹo đường cũng tương đối nhỏ.

Lúc này, Tiểu Ôn Lễ cầm điểm tâm, chậm rãi ăn.

Lâm Dư Dư nhìn thằng bé, ánh mắt vô cùng nhu hoà: "Ăn ngon không?"

Tiểu Ôn Lễ: "Ăn ngon, đây là đồ ăn ngon nhất mà em từng ăn."

Lâm Dư Dư nghe xong, xoa xoa đầu nhỏ của thằng bé, tiểu nhóc này đã quên mất chuyện trước kia ở hiện đại, thằng bé đã được ăn đồ ăn ngon gấp trăm lần so với thứ này. Nhưng quên thì quên đi, hai năm nữa, thằng bé có thể sẽ quên luôn tên của ba và mẹ. Thật ra như vậy cũng tốt, đứa nhỏ nếu nhớ rõ quá nhiều thứ, như vậy làm sao có thể lớn lên một cách vui vẻ?

So với việc để thằng bé nhớ lại chuyện cũ, để thằng bé biết bản thân bị thất lạc ba mẹ, còn không bằng hy vọng thằng bé sẽ quên hết tất cả, ở chỗ này vui vẻ lớn lên, để thằng bé chỉ là cháu trai của Lý Thu Hồng, vô lo vô nghĩ.

Mà cô, sẽ che chở cho thằng bé lớn lên, cũng sẽ hiếu thuận với Lý Thu Hồng.

Lâm Dư Dư: "Ăn nữa không?"

Tiểu Ôn Lễ: "Em sẽ giúp chị nhóm lửa, hái thảo dược, chị có thể thưởng cho em?”

Lâm Dư Dư: "Không được nha."

Tiểu Ôn Lễ nghe vậy, chớp chớp mắt nhìn Lâm Dư Dư, đột nhiên mắt có chút đỏ. Lâm Dư Dư nói tiếp: "Nếu em có thể học thuộc những con số mà chị dạy em, chị sẽ thưởng cho em."

Tiểu Ôn Lễ lập tức cười, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhìn qua vô cùng đáng yêu: "Em có thể, em có thể đếm đến 19."

Lâm Dư Dư: "Vậy em đếm cho chị nghe, đếm đến 19, chị sẽ cho em thêm một miếng bánh."

Tiểu Ôn Lễ lập tức đếm: "1,2, 3,4, 5,... 19,.. 11,12,. "

Lâm Dư Dư nghe xong, không nhịn được cười nói: "Trên 19 là 20." Vẫn giống như trước đây, luôn quên số 20, chỉ có thể đếm đến 19, đã dạy thằng bé rất nhiều lần, nhưng lúc nào cũng quên.

Tiểu Ôn Lễ: "20, em biết mấy số đằng sau 21,22,23,29,. "

Sau đó lại không nhớ, thằng bé chỉ có thể nhớ những số từ 1 đến 9.

Lâm Dư Dư lấy một miếng điểm tâm từ trong bao ra: "Đây, thưởng cho em."

Tiểu Ôn Lễ: "Cảm ơn chị."

Lâm Dư Dư cũng cầm một miếng lên ăn, hai người vừa ăn, vừa đi đến hiệu sách.

Người ở hiệu sách rất ít, ở thời đại này rất ít người muốn đến hiệu sách, chủ yếu là do mấy năm trước mấy phần tử tri thức đều bị đày xuống nông thôn khiến mọi người đều bị doạ sợ.

Lâm Dư Dư mang theo Tiểu Ôn Lễ vào xem sách, chính xác là không có sách của Tiểu Ôn Lễ, về sách y học mà cô muốn, cô quyết định hỏi thầy, để thầy giới thiệu mấy quyển cho cô.

Không tìm được quyển sách thích hợp, Lâm Dư Dư lại đưa Tiểu Ôn Lễ đến trạm phế phẩm, cô đã hỏi Thôi Mẫn về vị trí của trạm phế phẩm. Tới trạm phế phẩm, chỉ có một người quản lý, bên trong cũng không có ai." Lâm Dư Dư: "Chào bác, tôi muốn mua một ít giấy vụn."

Bác trai chỉ chỉ: "Tự vào tìm đi, nhanh tay lên."

Sau khi tìm, tìm được rất nhiều sách, không chỉ có sách học của Tiểu Ôn Lễ, còn có sách từ lớp 10 đến lớp 12, quan trọng là, cô ở đây tìm được rất nhiều sách chuyên ngành trung y, thậm chí ở hiện đại đã không xuất bản nữa, cô chỉ nghe cô giáo nói qua.

Lâm Dư Dư ôm một đống sách lớn ra ngoài tìm bác gái, Tiểu Ôn Lễ kéo quần áo cô đi theo.

Bác trai nhìn thấy mấy quyển sách Lâm Dư Dư ôm trên tay, đều là sách, thấy cô gái này nhất định rất hiếu học, thích đọc sách, đáng tiếc hiện tại đã không thể: "Đưa 5 mao đi."

Lâm Dư Dư không nghĩ tới sách ở trạm phế phẩm lại rẻ như vậy, cô nhanh chóng trả tiền: "Cảm ơn bác. Bác có túi to không? Tôi muốn mua." Cô không nghĩ sẽ tìm được nhiều sách như vậy, tuy rằng có thể ôm về, nhưng đặt trên xe bò, người khác hỏi thì cô lại phải giải thích, rất phiền phức, hơn nữa cũng có thể có người tuỳ tiện mở sách. Lâm Dư Dư không thích ngườ khác chạm vào sách của mình, cô vô cùng yêu quý sách. Trước kia lúc đọc sách, cô đều bọc sách lại, lúc cô đọc sách, cũng vô cùng cẩn thận, sợ sẽ bị hỏng. Nếu đến tay người khác, cô sợ họ sẽ không cẩn thận, sẽ không yêu quý sách.
 
Chương 94


Bác trai lấy ra một bao tải: "Không cần trả tiền, cô lấy dùng đi, nếu rảnh thì mang đến trả tôi." Nếu không rảnh cũng không sao, dù sao cũng đã đưa năm hào, coi như đã thanh toán tiền túi.

Lâm Dư Dư: "Chủ nhật tuần sau tôi sẽ mang trả bác, cảm ơn bác." Sau khi mua sách, Lâm Dư Dư vác xách trên lưng, mười mấy cân sách đã khiến lưng cô cong xuống. Hai tay cô giữ chặt túi, còn dặn Tiểu Ôn Lễ: "Ôn Lễ, giữ chặt quần áo của chị, không thể đi lạc."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng." Thằng bé cũng rất lo lắng.

Quay lại xe bò, mọi người đã có mặt đủ, chỉ có Lâm Yến và Phạm Lan Hoa vẫn chưa tới.

"Thanh niên trí thức Lâm..." Tiền Cúc Phân nhìn thấy Lâm Dư Dư từ xa, bà ta nhanh chóng xuống xe bò, chạy tới đem bao tải trên lưng Lâm Dư Dư đỡ xuống dưới, còn âu yếm hỏi: "Thanh niên trí thức Lâm, một cô gái nhỏ như cô sao lại vác cái tải nặng như vậy, sẽ khiến vóc dáng không cao thêm được." Nói xong, bà ta lại nhấc bao tải lên một tay mà không gặp khó khăn gì.

Lâm Dư Dư cảm nhận được lòng tốt của bà ta, dù phần thiện ý này cũng có nguyên nhân, nhưng hiện tại lòng tốt của Tiền Cúc Phân là thật. Lâm Dư Dư nói: "Cảm ơn thím, cháu cũng không khiêng được, cũng may là có thím ở đây."

Nghe thấy Lâm Dư Dư nói như vậy, Tiền Cúc Phân cũng rất vui vẻ.

"Thanh niên trí thức Lâm, trong này là cái gì vậy, có vẻ rất nặng."

"Dư Dư, trong này không phải là gỗ chứ?"

Chờ Lâm Dư Dư và Tiểu Ôn Lễ lên xè bò, mọi người sôi nổi tò mò hỏi. Chỉ đơn giản là tò mò, bởi vì ai cũng nhìn ra được, cái này không phải đồ ăn.

Lâm Dư Dư: "Đây là sách y dược, cháu ở trong thôn làm nhân viên y tế, muốn học thêm một chút kiến thức, hy vọng kiến thức nhiều hơn, sẽ có thể giúp đỡ mọi người."

"Thanh niên trí thức Lâm, cô thật tốt."

"Thanh niên trí thức Lâm, cô cũng quá chu đáo rồi."

Tiên Cúc Phân: "Thanh niên trí thức Lâm chính là... ý thức tốt, đúng, ý thức tốt, là thanh niên trí thức có ý thức tốt nhất trong thôn Phạm gia chúng ta."

"Còn không phải sao."

"Đáng tiếc, thanh niên trí thức Lâm không kết hôn, nếu không..."

Tiền Cúc Phân đảo mắt, trước kia bà ta sợ con trai không cưới được vợ, cho nên sau khi con trai cứu được Lâm Dư Dư, muốn buộc chặt Lâm Dư Dư, nhưng hiên tại, bà ta thật sự hy vọng con trai bà ta có thể cưới được thanh niên trí thức Lâm. Nhưng bà ta biết là không có khả năng, cho dù không có lời thê kia, thanh niên trí thức Lâm có lẽ cũng chướng mắt con trai bà ta. Ai... Tuy rằng bà ta luôn cảm thấy con trai rất tốt, nhưng đó lại là bà ta đang trái lương tâm, con trai của bà ta đúng là không xứng đôi với thanh niên trí thức Lâm a. Tiên Cúc Phân càng nghĩ, lại càng tiếc, thanh niên trí thức Lâm không thể thành con dâu bà ta, nếu có thể thành con gái bà ta thì tốt rồi.

Từ từ, làm con gái bà ta? Bà ta không có con gái, thanh niên trí thức Lâm lại có một mình ở chỗ này, hơn nữa cả đời này thanh niên trí thức Lâm cũng không thể trở về thành phố, một khi đã như vậy, không bằng thanh niên trí thức Lâm trở thành con gái nuôi của bà ta đi, như vậy cô ở thôn Phạm gia cũng có nơi dựa vào.

Sau khi suy nghĩ xong, Tiền Cúc Phân đã có quyết định trong lòng, nhưng trước mắt cũng không thích hợp để nói ra chuyện này.

Tiên Cúc Phân: "Thanh niên trí thức Lâm của chúng ta là người làm việc lớn, cô ấy là vì dân phục vụ, vì đại đội phục vụ."

"Còn không phải sao." "Ai nha, sao Lan Hoa cùng với thanh niên trí thức Lâm kia tại sao còn chưa tới?"

Tiên Cúc Phân: "Nói đến thanh niên trí thức Lâm kia cùng với Lan Hoa, gần đây quan hệ của bọn họ cũng rất tốt." Nói đến đây, Tiên Cúc Phân vỗ vỗ tay Lâm Dư Dư,"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô phải chú ý vào. Lúc các cô mới xuống nông thôn, một mình cô phải làm hai phần công việc, mà thanh niên trí thức Lâm kia vẫn có công điểm, sau đó công điểm, tiền, lương thực đều đưa cho cô ta, còn cô thì vẫn phải làm đến kiệt sức. Cô ấy à, thật sự không biết phải nói như thế nào."
 
Chương 95


Lâm Dư Dư cười cười, lúc đó ấn tượng về Lâm Yến trong cô không tốt lắm, cũng chính là vì nguyên nhân này. Tuy rằng là do nguyên chủ cam tâm tình nguyện, các cô là người muốn cho, người muốn nhận. Nhưng đúng là như lời Tiên Cúc Phân nói, mấy đồ vật Lâm Yến cho nguyên chủ thật sự không tính là cái gì, hơn nữa cũng không phải mỗi ngày đều đưa. Chỉ là thỉnh thoảng mới cho nguyên chủ một cốc sữa để uống, ngày thường cũng sẽ khen ngợi mấy câu, nói Dư Dư cậu vất vả rồi, Dư Dư cậu thật lợi hại. Nhưng chuyện đó tính là gì? Bản thân nguyên chủ cũng có tiền, bản thân cũng có thể tự mua sữa bột. Hơn nữa, tiền công mà nguyên chủ làm cho Lâm Yến, có thể đắt hơn sữa bột.

Nhưng về sau, cô phát hiện Lâm Yến đối xử với mình thật sự rất tốt, chuyện gì cũng quan tâm đến cô. Cô cũng không thể vì những chuyện kia mà phủ nhận Lâm Yến, khi có chuyên xảy ra, Lâm Yến sẽ suy nghĩ cho nguyên chủ. Ngày đầu tiên cô tới, Lâm Yến với Trần Hà, đã không để cho Phạm Quốc Đồng tới gần cô. Có thể thấy được Lâm Yến là người tốt, để nguyên chủ làm mấy việc như vậy, cũng chỉ là cô ta khôn khéo.

Nhưng xuống nông thôn, suy nghĩ cho bản thân một chút, cũng là chuyện bình thường, có thể hiểu được.

Tiền Cúc Phân thấy Lâm Dư Dư không phản ứng, lại nói: "Thanh niên trí thức Lâm, lúc trước cô có quan hệ tốt với thanh niên trí thức Lâm Yến, hiện tại cô làm ở sở, có lẽ cô không biết, bây giờ việc của Lâm Yến, đều là do Phạm Hồng Hoa làm."

Lâm Dư Dư sửng sốt một chút, dường như không kịp phản ứng.

Tiên Cúc Phân lại nói: "Cô không ở đây thường xuyên, nên đương nhiên không biết. Thanh niên trí thức Lâm nói ngon ngọt, trước kia khiến cô làm việc hộ, hiện giờ lại có Phạm Lan Hoa giúp làm việc, ai, Phạm Lan Hoa này đúng là đồ ngốc."

Lâm Dư Dư không biết nói thế nào, khiến cô khó khăn tiếp nhận thân phận của nguyên chủ, không lẽ thân phận của nguyên chủ đã bị thay thế? Là Phạm Lan Hoa thay thế sao? Cho nên hiệu ứng của tiểu thuyết này là, không thể để nữ chủ phải chịu khổ ở nông thôn sao?

Lâm Dư Dư cũng không nói gì thêm, cô cũng không muốn bình luận về loại chuyện này. Cho dù cô với Lâm Yến không phải bạn bè, cô cũng sẽ không nói xấu sau lưng người khác, huống chỉ với thân phận của nguyên chủ, cô với Lâm Yến vẫn là bạn bè.

Tiên Cúc Phân thấy Lâm Dư Dư chỉ cười không nói, cũng không nói gì thêm. Bà ta ghét nhất là mấy cô gái lười biếng, trước kia bà ta coi trọng Lâm Dư Dư, cũng có nguyên nhân, là do cô là một người chăm chỉ. Không nghĩ tới việc thanh niên trí thức Lâm làm trước đây, Phạm Lan Hoa liền thay thế cô.

Sắp đến giờ, Phạm Lan Hoa là Lâm Yến rất nhanh đã trở lại, hai người vừa cười vừa nói. Thấy Lâm Dư Dư đã ở đó, Lâm Yến gọi một tiếng: "Dư Dư."

Lâm Dư Dư: "Đã trở vê? Mau lên đây."

Mấy người dân trên xe bò nói: "Thanh niên trí thức Lâm, sao các cô lại chậm như vậy, tất cả mọi người đều chỉ chờ mỗi hai người."

"Đúng vậy, cứ như vậy, để cho bao nhiêu người chờ các cô."

"Lan Hoa, các cô đi đâu? Mua cái gì?"

Lâm Dư Dư nhìn mấy người phụ nữ đang nói, cô không nói gì, cô có thể nói cái gì đây? Nói tốt cho Lâm Yến? Nói thế nào? Hơn nữa, Lâm Yến cũng chưa nói gì đâu.

Phạm Lan Hoa: "Chúng tôi không mua đồ gì, không có tiền mua. Lâm Yến vừa mới xuống nông thôn, cũng chưa đến huyện bao giờ, tôi liền đưa cô ấy đi dạo vòng quanh.”

Lâm Yến cũng nhanh chóng nói: "Các thím, thật ngại, để mọi người chờ lâu như vậy, lần sau sẽ không như vậy." Rõ ràng còn chưa tới giờ, cũng không đến muộn. Nhưng cô ta không dám nói như vậy, những người này không biết giữ miệng, nếu cô ta nói như vậy, bọn họ sẽ còn nói cô ta nhiều hơn. Lâm Yến nhìn về phía Lâm Dư Dư, cảm thấy bản thân thật uỷ khuất.

Lâm Dư Dư cười cười: "Yến Tử, đến đây."

Lâm Yến: "Được." Lâm Yến tưởng sẽ được ngồi cạnh Lâm Dư Dư, những thấy Tiền Cúc Phân bên cạnh Lâm Dư Dư, cô ta liền không vui vẻ mấy."Dư Dư cậu đi trạm phế phẩm tìm sách sao?"
 
Chương 96


Lâm Dư Dư: "Đúng, tớ tìm được rất nhiều sách, cậu xem." Cô chỉ chỉ bao tải: "Đây là bao tải bác trai ở trạm phế phẩm cho tớ mượn, tuần sau, còn phải mang trả cho bác ấy." Như vậy, tuần sau cô mang thỏ rừng gà rừng lên, cũng có cách để nói.

Lâm Yến nhìn bao tải: "Nhiều như vậy? Cậu mua sách gì vậy?"

Lâm Dư Dư: "Có sách của trẻ em, còn phần lớn là sách y, tớ muốn học thêm một số kiến thức y học, còn một số quyển là sách cao trung, kiến thức cao trung tớ gần như đã quên, cho nên tớ muốn ôn tập lại một chút."

Lâm Yến: "Chúng ta không thi đại học, cậu ôn tập kiến thức cao trung làm gì?"

Lâm Dư Dư: "Tuy không thi đại học, nhưng cũng không thể quên kiến thức, chờ khi Tiểu Ôn Lễ lớn, tớ sẽ có thể dạy thằng bé."

Lâm Yến nghe cô nói đến lúc Tiểu Ôn Lễ lên cao trung, có chút dở khóc dở cười, đó cũng phải mười mấy năm nữa, cậu cũng nghĩ xa quá rồi!

Lâm Dư Dư cười cười.

Về đến nhà, Lý Thu Hồng đã làm xong cơm trưa, khoai lang, canh trứng, còn có rau trộn. Lý Thu Hồng phát hiện Lâm Dư Dư rất thích ăn khoai lang, cũng không ngại ngùng, cho nên bây giờ lúc nấu cơm, bà sẽ luộc nhiều khoai lang một chút. Lâm Dư Dư đương nhiên rất thích, tuy rằng không thể ăn nhiều khoai lang, nhưng mỗi ngày ăn vừa phải, cũng rất tốt cho sức khoẻ. Nhưng người thời đại này ăn quá nhiều khoai lang, cho nên cũng không thích.

Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Dư Dư lên núi một chuyến, trước tiên cô đi xem mấy cây nhân sâm, mấy ngày sau, lúc cô lên núi, cũng không tìm được củ nhân sâm nào. Thấy không tìm được nhân sâm, cô lại bắt đầu đào thảo dược, tìm nấm cùng mộc nhĩ, sau đó lại bắt một con thỏ rừng.

Đã một tuần nhà họ Lý không ăn thịt, cho nên khi nhìn thấy thỏ rừng, cũng rất vui mừng. Lý Thu Hồng tin rằng là do Lâm Dư Dư bẫy được, bởi vì khi Lâm Dư Dư đem mấy con vật hoang này về. Ngoài tự cô lập bẫy, cũng sẽ không thể có biện pháp khác.

Nhưng: "Dư Dư, đây là phải con vật bị rơi vào bẫy không?" Nếu ở bên ngoài, mọi người lên núi nhất định sẽ phát hiện, sau đó sẽ cầm mấy con vật hoang này đi. Thật ra trên núi cũng có rất nhiều người lập bẫy, nhưng con thú bẫy được lại bị người khác lấy mất, ai cũng không thể nói gì, bởi vì đó cũng không phải đồ thuộc về một cá nhân nào.

Lâm Dư Dư: "Sao thím biết?"

Lý Thu Hồng: "Nếu ở bên ngoài, đã sớm bị người khác lấy mất, nhưng nếu cháu lấy ở bên trong bẫy, bản thân lúc đi cũng phải cẩn thận, nhỡ... Cháu trong lòng cũng hiểu rõ đúng không?”

Lâm Dư Dư: "Thím yên tâm, cháu hiểu, cháu hiểu rõ, mỗi lần vào núi, cháu sẽ đi đào thảo dược mà mấy con vật hoang không thích, mang theo cái này, khi chúng nó ngửi thấy mùi này, sẽ không tới gần." Đương nhiên, lời này chỉ để trấn an Lý Thu Hồng.

Quả nhiên, Lý Thu Hồng nghe xong, liền thở nhẹ một hơi: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi."

Lúc đang ăn cơm trưa, đại đội trưởng bỗng vội vàng chạy tới: "Lâm Dư Dư... Lâm Dư Dư có ở đây không?"

Lâm Dư Dư: "Đây." Cô đi ra khỏi phòng bếp: "Đại đội trưởng, có chuyện gì vậy?" Thấy ông sốt ruột, Lâm Dư Dư nghĩ ông hẳn là có quan hệ với bệnh nhân bị bệnh.

Đại đội trưởng: "Dư Dư, nhanh, khách của nhà tôi bị bệnh, cô mau đến xem xem sao a."

Lâm Dư Dư: "A, bây giờ tôi đi ngay." Cô cũng không cầm theo cái gì, trực tiếp đi cùng đại đội trưởng.

Vừa đến nhà đại đội trưởng, vợ đại đội trưởng và mấy người khác đang đứng bên ngoài, thấy Lâm Dư Dư vội vàng nói: "Dư Dư cô đến rồi, mau đến xem xem."

Lâm Dư Dư: "Bệnh nhân đâu?”

Vợ đại đội trưởng: "Ngồi ở bên trong, sắc mặt không tốt lắm, trắng bệch trông rất doạ người."

Lâm Dư Dư đi theo vào nhà chính, chỉ thấy có một đàn ông đang ngồi trên ghế, anh ta cong eo, tay ôm bụng, nhưng dáng ngồi lại khác với người bình thường, mặc dù cong eo, hai chân anh ta vẫn rất nghiêm chỉnh, ngay ngắn. Đúng vậy, rất nghiêm chỉnh, ngay ngắn. Đổi thành người khác, nếu thân thể không thoải mái, bụng không thoải mái, hai chân sẽ đều ủ rũ, vô lực, dù không như vậy thì cũng là hữu khí vô lực. Mà anh ta lại không như thế.

Loại tư thái này, Lâm Dư Dư đã từng gặp qua, ở trên người huấn luyện viên năm đó. Đây là... một quân nhân. Tuy không dám xác định, nhưng lại có khí chất và tư thái của huấn luyện viên đó.
 
Chương 97


Ở hiện đại, mỗi công dân, đều phải bắt buộc thực hiện nghĩa vụ quân sự trừ những trường hợp không thể tham gia theo quy định của pháp luật. Việc thực hiện nghĩa vụ quân sự này không có nghĩa là bạn bắt buộc phải tham gia quân ngũ, ví dụ như lúc đi học tham gia học quân sự, cũng là một cách thực hiện nghĩa vụ quân sự.

Lâm Dư Dư từ sơ trung đến cao trung, đến đại học, đã tham gia quân sự 3 lần, một lần trước khai giảng sơ trung, một lần trước khai giảng cao trung, một lần trước khai giảng đại học. Cô không nghĩ gia đình đại đội trưởng lại quen biết với một người như vậy, hơn nữa, xem ánh mắt của người này, cũng không giống một quân nhân bình thường. Bởi vì lúc cô bước vào, ánh mắt cảu anh ta nhìn cô rất sắc bén, giống như anh ta đã nhìn thấu tất cả.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là, cô đã gặp nam nhân này rồi. Ngày đó, lúc cô cùng A Ngưu ăn mì ở tiệm cơm quốc doanh, người nam nhân này ngồi ở bên cạnh, đang cùng một người nam nhân mặc cảnh phục nói vê chuyện một đứa bé bị mất tích, sau đó cô ấy đi đến bàn cuối, chờ đến khi anh ta trở lại, họ đã không còn nói chuyện nữa.

Dựa theo lời nói ngày đó, người nam nhân cũng đang tìm kiếm đứa bé trong nhà bị mất tích, đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc. Mà anh ta, lại không phải người địa phương, vậy tại sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?

Không chỉ có Lâm Dư Dư nhận ra Ôn Hiền, Ôn Hiền cũng nhận ra Lâm Dư Dư. Ngày đó, khi anh ta đang cùng Tiền Quân ăn cơm, có một cô gái trẻ cùng với một ông già ngồi xuống bên cạnh bọn họ, anh ta đương nhiên nhìn thấy. Nếu là người khác, gặp một lần liên quên mất, tuy Lâm Dư Dư rất đẹp, ngũ quan hài hoà, nhưng đó không phải là nguyên nhân mà anh ta nhớ đến cô, điều này là do bệnh nghề nghiệp. Anh ta đã vào quân đội cùng Ôn Sùng được bảy, tám năm, bây giờ đã trở thành trợ thủ đắc lực của Ôn Sùng, năng lực của anh ta đương nhiên mạnh, trí nhớ, sự quan sát đều vô cùng nhạy bén, cho nên, anh ta vẫn có thể nhỡ ra cô gái này.

Hơn nữa, anh ta cũng nhìn thấy sự dao động trong mắt của cô gái này, cô ấy nhận ra anh ta.

Lâm Dư Dư nhớ rõ Ôn Hiền, nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đấy Ôn Hiền đang cùng một người nam nhân mặc cảnh phục nói chuyện, khiến cô khắc sâu trong ký ức, cho nên cô mới có thể nhớ rõ Ôn Hiền.

Nhưng rất nhanh, hai người đều bình tĩnh trở lại.

Ôn Hiền mở miệng trước, giả vờ không quen biết Lâm Dư Dư: "Bác sĩ đến xem bệnh giúp tôi sao? Bụng tôi không thoải mái, một lúc lại đau.

Lâm Dư Dư: "Được."

Cô đi đến ngồi xổm trước mặt Ôn Hiền: "Ngả người ra sau một chút, vén áo lên".

Bây giờ là cuối tháng tư, nhưng mặc một chiếc áo cũng vẫn lạnh, cho nên Ôn Hiền mặc thêm cả áo khoác ngoài.

Ôn Hiền ngả người ra sau, sau đó cởi áo khoác ngoài ra. Bên trong mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, ngón tay mảnh khảnh của Lâm Dư Dư bấm lên bụng anh ta, cô ấn vài cái: "Thế nào? Đau không?"

Ôn Hiền gật gật đầu: "Đau."

Lâm Dư Dư: "Hôm nay ăn cái gì?"

Ôn Hiền: "Khoai lang, rau, củ cải, trứng xào."

Đại đội trưởng có chút xấu hổ, đó đều là đồ ăn nhà ông, nhưng nhà bọn họ cũng chỉ có những thứ đó, ngon nhất vẫn là là trứng gà. Đương nhiên, là Ôn Hiền đưa tiền. Thật ra đại đội trưởng không muốn lấy, nhưng Ôn Hiền cứ một hai bắt ông phải nhận, nên ông đành cầm tiền.

Lâm Dư Dư: "Mấy thứ này đều không sao, cũng không có tính hàn, sẽ không ảnh hưởng tới sức khoẻ. Trừ khi ăn khoai lang nhiều, sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, nhưng dạ dày anh không cứng, chắc là cũng không ăn nhiều. Nếu vẫn đau, anh hãy đi đến bệnh viện kiểm tra, cũng không ngoại trừ bị đau dạ dày. Nhà tôi có thảo dược giúp tiêu hoá, đã phơi khô, dùng nước ấm pha rồi uống một chén, xem xem có đỡ hay không, nếu như không đỡ, anh mau đến bệnh viện."

Ôn Hiền: "Được."
 
Chương 98


Trong y học Trung Quốc, giảng vọng, văn, vấn, thiết, vọng chỉ xem khí sắc; nghe, chỉ nghe tiếng động, hỏi, chỉ dò hỏi bệnh trạng; thiết, chỉ sờ mạch tượng. Lâm Dư Dư tuy không phải người thạo nghề, nhưng cũng hiểu một chút, cô thấy sắc mặt của Ôn Hiền không tồi, tuy rằng lộ ra sự mỏi mệt. Lại nghe giọng nói của anh ta, không giống như người đang bị đau dạ dày. Mặc dù giọng anh ta có vẻ yếu ớt, nhưng người bị bệnh đau dạ dày lại không phải như vậy, cuối cùng lúc cô hỏi, Ôn Hiền cũng trả lời rất đơn giản, người bệnh luôn hy vọng bệnh tình của mình sẽ tốt lên, cho nên lúc bác sĩ hỏi, người bệnh sẽ cố gắng nói tỉ mỉ, kĩ càng về bệnh, sau đó hỏi hỏi đến những vấn đề mà bác sĩ không hỏi đến.

Lâm Dư Dư nhớ lại chuyện xảy ra ở tiệm cơm quốc doanh, con anh ta bị lạc, mà hiện giờ anh ta lại đi đến nơi này... Đột nhiên, trong đầu Lâm Dư Dư có một ý nghĩa loé lên, hai năm trước Ôn Lễ được Lý Thu Hồng nhặt được, mà đứa con bị lạc của nhà anh ta, kia... Cô không nghe nói trong thôn cũng có người khác nhặt được đứa bé nào. Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng Lâm Dư Dư liền trùng xuống, rốt cuộc cũng không phải diễn viên, sau khi mạt thế, cô cũng không cần phải che giấu sắc mặt, cho nên lúc này, mặt Lâm Dư Dư rất khó coi.

Ôn Lễ quan sát cô, cũng có thể nhận ra sắc mặt của cô không thích hợp. Không nói đến Ôn Lễ, đến đại đội trưởng cũng nhận ra. Đại đội trưởng hỏi: "Lâm Dư Dư, cô làm sao vậy? Thân thể không thoải mái chỗ nào sao?"

Lâm Dư Dư lắc đầu, sau đó đổi chủ đề: "Đại đội trưởng, tôi vẫn còn nhớ những lời mà ngài nói với tôi trên đường từ huyện về, tôi nói hiện tại bọn buôn người rất nhiều, có con cái nhà người khác bị bọn chúng bắt đi, người nhà đứa bé đang đi tìm khắp nơi." Tuy lời này nói với đại đội trưởng, nhưng cô nhìn thẳng Ôn Hiền.

Ôn Hiền nghe xong liền hiểu được ý cô. Mọi người đều là người thông minh, không cần suy đoán, huống chỉ bọn họ cũng không bị chi phối bởi lợi ích hay mâu thuẫn, hơn nữa, người nhà họ Ôn cũng phải cảm ơn Lâm Dư Dư, bởi vì cô đối xử với Ôn Lễ rất tốt, nếu không có cô, có lẽ lúc Lý Thu Hồng sinh bệnh, cả Lý Thu Hồng và Ôn Lễ đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không chờ đại đội trưởng lên tiếng, Ôn Hiền nói: "Hoá ra bác sĩ Lâm cũng nhận ra tôi, vậy chúng ta cùng nói chuyện?”

"Được." Lâm Dư Dư cũng đồng ý cùng anh ta nói chuyện, bởi vì anh ta rất có khả năng là người nhà của Ôn Lễ, nếu là như vậy, làm thế nào để cô có thể giữ lại Ôn Lễ? Điều kiện của đối phương cũng không kém, có thể đến đây tìm Ôn Lễ, có thể thấy được tài lực sau lưng cũng vô cùng hùng hậu. Nếu là như vậy, gia đình Ôn Lễ... Từ từ, gia đình của thân thể Ôn Lễ này khẳng định rất tốt. Còn cô chỉ là một thanh niên trí thức, sao có thể tranh giành Ôn Lễ với nhà người ta?

Lại nói, cô cùng Ôn Lễ cũng chỉ mới ở chung nửa tháng, cũng không có tư cách tranh giành.

Cho nên, Ôn Lễ sẽ bị mang đi sao?

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Dư Dư liền bực bội, sắc mặt của cô cũng càng khó coi.

Nếu Ôn Lễ bị mang đi, cô nhất định sẽ phải nghĩ cách đến thành phố, trở về thành phố với Ôn Lễ, tiếp tục nhìn thằng bé lớn lên.

Ôn Hiền quay sang nói với đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, tôi muốn nói chuyện cùng với bác sĩ Lâm, ngài có thể đưa chúng tôi đến chỗ khác không? Vì thanh danh của bác sĩ Lâm, ngài cũng có thể ở cùng chúng tôi."

Đại đội trưởng: "Ở nhà tôi đi, tôi sẽ cùng người nhà chờ bên ngoài."

Ôn Hiền: "Được, cảm ơn đại đội trưởng."

Chờ sau khi ông ra ngoài, Ôn Hiền thản nhiên nói: "Bác sĩ Lâm, thật ra, tôi có chuyện muốn hỏi cô."

Lâm Dư Dư nói: "Có chuyện gì sao?" Lại nói, ở trong mắt mọi người, cô cùng Ôn Hiên cũng không có quan hệ gì, cho nên người này sao lại nói với cô về chuyện của Ôn Lễ? Cô suýt chút nữa mang những suy nghĩ của kiếp trước vào kiếp này. Ôn Hiền: "Bác sĩ Lâm, từ phản ứng lúc nãy của cô, tôi đã đoán được, Ôn Lễ chính là người nhà mà tôi muốn tìm, phải không?"
 
Chương 99


Lâm Dư Dư: “Đúng vậy, nhưng tôi không thích anh với người nhà của anh. Tuy rằng các anh đang tìm thằng bé, nhưng các anh dường như cũng không coi trọng thằng bé, tôi có thể khẳng định các anh là ngươi vô trách nhiệm. Mà có một số việc, không phải làm sai, chỉ cần nói một câu xin lỗi là đã không có việc gì nữa. Ít nhất Ôn Lễ suýt chết, cho nên cho dù các anh tìm thằng bé nhiều năm, cũng không thể bù đắp được.” Trên thực tế, xác thực Ôn Lễ đã chết. Hai năm trước Tiểu Ôn Lễ xuyên đến, nên Ôn Lễ vẫn nhớ tên của ba mẹ mình, cho nên thằng bé không có khả năng là xuyên qua lúc mang thai, nếu là xuyên qua lúc mang thai, dù nhớ rõ tên ba mẹ kiếp trước, tất nhiên cũng sẽ nhớ rõ tên ba mẹ kiếp này, nhưng Tiểu Ôn Lễ lại không biết tên ba mẹ kiếp này, cho nên, thằng bé không có khả năng xuyên qua lúc mang thai.

Vì thế, Lâm Dư Dư hoài nghi, có khả nặng hai năm trước Tiểu Ôn Lễ, khi bọn họ đang ở thời kì mạt thế, thằng bé biến thành tang thi, tương đương đã chết, cho nên liền xuyên đến nơi này. Căn cứ vào lời thím Lý nói, lúc nhặt được thằng bé, thằng bé còn đang phát sốt, cho nên Lâm Dư Dư cũng đoán nguyên nhân Ôn Lễ chết là do Sốt quá cao.

Tuy rằng tất cả đều là suy nghĩ của mình, Tiểu Ôn Lễ của cô không phải là Ôn Lễ trước kia, nhưng, đứa bé kia đã chết, Lâm Dư Dư không nhịn được mà đau lòng cho đứa bé.

Ôn Hiền cũng không tức giận, bởi vì anh ta nhìn ra được Lâm Dư Dư rất quan tâm tới Ôn Lễ, anh ta rất vui vì Tiểu Ôn Lễ có người quan tâm, tại sao lại tức giận? Hơn nữa, Lâm Dư Dư cũng không biết sự tình đằng sau, nên trách cứ bọn họ cũng là điều bình thường. Huống hồ, dù không có nguyên nhân kia, bọn họ không bảo vệ tốt thằng bé cũng là sự thật.

Ôn Hiền đứng dậy, hướng Lâm Dư Dư thực hiện quân lễ: “Bác sĩ Lâm, cảm ơn cô đã chăm sóc Ôn Lễ, tôi là cậu thằng bé, chị tôi đã mất, chị tôi qua đời trước khi thằng bé mất tích, lúc ấy tôi và anh cả đang trong quân ngũ, cũng không biết chuyện này. Tôi giải thích chuyện này, không phải muốn Ôn Lễ tha thứ, mà hy vọng cô có thể bình tĩnh nói chuyện tiếp cùng tôi.”

Lâm Dư Dư cũng không phải người không biết nói lý, nghe Ôn Hiền giải thích như vậy, cô cũng thấy tốt hơn, chị qua đời, cậu đi tìm cháu trai khắp nơi, phân cảm tình này, dù cô có tức giận cũng vô cùng bội phục. Đừng nói chỉ là cậu, có rất nhiêu cha mẹ, cũng chưa chắc làm được như thế: “Thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm, vậy anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Ôn Hiền cũng không do dự nói thẳng: “Về chuyện của Ôn Lễ, chờ anh cả tôi tới lại nói, nhưng, thân phận của anh cả tôi có chút đặc biệt, hành tung của anh ấy bị rất nhiều người chú ý, nếu anh anh trực tiếp tới đây, chuyện này sẽ bị lộ, đến lúc đó chuyện của Ôn Lễ sẽ bị nhiều người biết, tạm thời chuyện của Ôn Lễ không thể để người khác biết, cho nên tôi muốn bác sĩ Lâm sẽ rời huyện gặp anh cả tôi.” Dương gia muốn trả thù cho con trai, nhưng bọn họ không thể động đến Ôn Sùng, động vào Ôn Sùng có lẽ bọn họ cũng xong đời rồi.

Nhưng, bọn họ đã biết sự xuất hiện của Ôn Lễ, nhất định sẽ động đến Ôn Lễ. Cho nên Ôn Sùng không thể rời đi, một khi rời đi, chuyện của Ôn Lễ nhất định sẽ bị bại lộ.

Lâm Dư Dư nghe xong liền giật mình, nói như vậy, bối cảnh của Ôn gia lại càng không đơn giản, như vậy, nếu Ôn Lễ trở về Ôn gia, sẽ càng nguy hiểm. Cô đương nhiên muốn biết chuyện của Ôn Lễ. Chẳng qua: “Anh tại sao lại nói với tôi? Ôn Lễ được thím Lý nhận nuôi, thím ấy xem Ôn Lễ như mạng của mình, thân là bà nội Ôn Lễ, thím ấy nói không phải càng thích hợp hơn sao?”

Ôn Hiền cười cười: “Bác sỹ Lâm không cần để ý, tôi nghe đội trưởng nói về bác sĩ Lâm, tôi rất khâm phục trí tuệ của bác sỹ Lâm, cho nên mới nói với cô. Nếu không có bác sĩ Lâm, đương nhiên thím Lý là người thích hợp nhất. Nhưng, cô không thể không thừa nhận, thím Lý cũng chỉ ở tại đây, bảo bà ấy đi ra bên ngoài, nhất định bà ấy sẽ không quen, cũng không thể thích ứng. Mà bác sĩ Lâm thì khác, bác sĩ Lâm vốn là người thành phố.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top