Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 320


Lâm Dư Dư đang cùng bà lão trò chuyện, cha Ôn và mẹ Ôn chạy tới. Mẹ Ôn: "Dư Dư...

Cha Ôn: "Dư Dư, sao lại thế này?"

Lâm Dư Dư: "Cha, mẹ, không có việc gì." Nói xong, lại giới thiệu bà lão cho bọn hắn,"Cha mẹ, chúng ta trở về đi, trở về lại nói kĩ càng tỉ mỉ."

Cha Ôn, mẹ Ôn thấy cô không có việc gì, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa về đến nhà, mẹ Ôn liền hỏi: "Dư Dư, người đó chạy rồi sao? Con có thấy rõ diện mạo của kẻ đó không?"

Lâm Dư Dư: "Không có, người đó chạy nhanh quá, con đuổi theo không kịp. Bất quá vóc dáng rất cao, hơn nữa rất gầy."

Cha Ôn nhíu mày: "Người như vậy sao lại lén lút ở trước nhà của chúng ta chứ?"

Lâm Dư Dư: "Con cũng không biết, chờ buổi tối anh Sùng trở về, con nói với anh Sùng, xem ý của anh ấy như thế nào. Bất quá con đoán có thể là mẹ mìn, hiện tại có rất nhiều mẹ mìn, nhà của chúng ta lại có hai đứa nhỏ, hơn nữa vẫn là bé trai, có lẽ..." Phải biết rằng cái niên đại này bé trai rất quý giá, mẹ mìn rất thích dụ dỗ đem bán những bé trai.

Nghe được điều này, Lý Thu Hồng vô cùng khẩn trương: "Về sau không thể mở cửa sân, ai đi ra ngoài, người trong nhà sẽ đóng cửa lại, như vậy mẹ mìn sẽ vào không được, đứa nhỏ cũng sẽ an toàn." Nghe được mẹ mìn, liền sẽ nhớ tới chuyện của Ôn Lễ, cho nên Lý Thu Hồng vô cùng lo lắng.

Mẹ Ôn: "Đúng đúng đúng, Thu Hồng nói có đạo lý, về sau chúng ta đều ở lại giữ nhà đi."

Buổi tối.

Ôn Sùng tan tầm, về đến nhà, liền thấy biểu tình của người nhà có chút khác thường, không nhẹ nhàng thoải mái như ngày thường. Ôn Sùng nhịn không được mà hỏi: "Làm sao vậy?"

Mẹ Ôn nói: "Chúng ta khả năng gặp được bọn buôn người..." Bà kể lại sự việc ban ngày cho Ôn Sùng nghe.

Ôn Sùng: "Bọn buôn người tới nhà chúng ta bắt cóc trẻ con? Không có khả năng."

Lâm Dư Dư: "Vậy anh cảm thấy sẽ là ai?"

Ôn Sùng: "Không cần lo lắng, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ phái người nhìn chằm chằm chỗ này." Ở đoạn đường này, đại đa số đều là người có thân có phận, huống chi bọn buôn người sẽ không lén lút đứng ở cửa sân nhìn trộm, hoặc là, sẽ không nhìn trộm vào thời điểm có người lớn.

Mọi người nghe anh nói như vậy, cũng cảm thấy an tâm hơn rồi, bất quá yên tâm thì yên tâm, nhưng mọi người vẫn cẩn thận.

Sau giờ cơm chiều, người một nhà bắt đầu làm bánh mật, Ôn Sùng sức lực lớn, cho nên công đoạn xoa bột nếp liên giao cho anh, nhận được sự chỉ dạy của Lý Thu Hồng, Ôn Sùng cũng làm ra hình ra dáng.

Tới buổi sáng ngày hôm sau, Trương Tiểu Nguyệt liền dẫn theo đứa nhỏ tới chơi, Ôn Trọng cũng cùng tới. Bởi vì gần ăn tết, nhà họ Ôn không có ai, Ôn Trọng cũng dọn tới nhà Ôn Hiền, lúc này liền cùng nhau tới đây.

Cha Ôn và Ôn Trọng vừa gặp mặt liền bắt đầu bày bàn cờ, hai ông lão ở trong sân phơi nắng chơi cờ. Ôn Lễ dẫn theo con trai Ôn Hiền là Ôn Triển đi chơi bóng, Trương Tiểu Nguyệt và Lâm Dư Dư trao đổi kinh nghiệm dạy con.

Dù Lâm Dư Dư là bác sĩ, nhưng cũng chỉ là người lần đầu làm mẹ, ở phương diện dạy con đương nhiên sẽ không hiểu biết bằng Trương Tiểu Nguyệt.

Cơm trưa là bánh mật xào. Bánh mật xào là món chính, bất quá cũng có món ăn khác đi kèm. Lâm Dư Dư: "Đáng tiếc nơi này không có rau dại, rau dại tươi xào bánh mật thì ăn mới ngon. Đúng rồi, còn có cây tể thái xào bánh mật, hương vị đó cũng rất ngon, tốt nhất có thể thêm vài miếng măng."

Trương Tiểu Nguyệt: "Dư Dư rất hiểu biết ẩm thực nha."

Lâm Dư Dư: "Tôi chỉ biết ăn, ngoài ăn ra cũng không còn ưu điểm gì khác."

Trương Tiểu Nguyệt nghe xong liền bật cười, đương nhiên sẽ không cho là thật, Lâm Dư Dư có thể trở thành bác sĩ, sao có thể không có ưu điểm a?

Ôn Sùng và Ôn Hiền ngồi nghe, chuyên chú ăn.

Trương Tiểu Nguyệt: "Đúng rồi Dư Dư, cô cảm thấy ở tại thủ đô, tôi có thể làm cái gì? Có kiến nghị gì sao?" Ôn Hiền đi làm, tuy tiền lương rất cao, nhưng Trương Tiểu Nguyệt chỉ ở nhà trông con cũng cảm thấy cô đơn nhàm cán, đặc biệt là hiện tại cha chồng Ôn Trọng cũng tới, cô cảm thấy mỗi ngày ở nhà, chỉ ăn không ngồi rồi.

Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ: "Chị Trương có nghĩ tới việc đi học hay không?”
 
Chương 321


Đừng nói Trương Tiểu Nguyệt bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người, cả đám người Ôn Sùng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Ôn Hiền: "Ý của chị dâu là?"

Chương Tiểu Nguyệt: "Tôi còn chưa tốt nghiệp sơ trung đâu, sau lại bởi vì việc thanh niên trí thức xuống nông thôn, trong nhà để cho tôi đến xưởng đi làm, tránh đi theo mấy người thanh niên trí thức, lo lắng ta bởi vì chính sách mà bị bắt xuống nông thôn. Dư Dư, ngươi nói tôi một đứa còn chưa tốt nghiệp sơ trung liền đi thi đại học, có thể không?"

*Sơ trung: cấp 2, Trung Học Cơ Sở

Lâm Dư Dư nghĩ thầm, đương nhiên là không thể. Cái loại chỉ tốt nghiệp bậc tiểu học, sơ trung là có thể đi thi đại học, đều chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Cô đã từng xem qua một vài cuốn tiểu thuyết, nữ chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau đó gặp gỡ nam chính còn chưa tốt nghiệp bậc tiểu học, sau đó vào trước kỳ thi đại học sẽ dạy nam chủ học tập, sau đó nam chủ cũng thi đậu đại học, đó đều là phi thực tế. Bất quá: "Chính quy là không được, nhưng có thể thi vào lớp học bổ túc ban đêm. Chị có thể thi vào chuyên ngành trước, học một kỹ thuật, sau đó lại từ trung cấp thi vào đại học chuyên khoa hoặc là khoa chính quy."

Trương Tiểu Nguyệt nghe xong, cảm thấy điều này cũng có thể.

Lâm Dư Dư lại nói tiếp: "Hơn nữa, xem chính sách quốc gia có chút buông lỏng, có vài người đã bắt đầu âm thầm làm buôn bán nhỏ, cũng không có ai đi tra xét, cho nên tôi cảm thấy sau này chính sách mua bán cũng có khả năng sẽ buông lỏng. Cho đến lúc đó, chị vừa học lớp học bổ túc, vừa làm chút buôn bán nhỏ, cũng rất tự do tự tại."

Trương Tiểu Nguyệt: "Chính sách mua bán thật sự sẽ buông lỏng sao?"

Lâm Dư Dư: "Tôi cảm thấy sẽ." Ôn Sùng: "Sẽ, hiện tại quốc gia đang có phương diện thảo luận vấn đề này, cải cách mở ra, hẳn là sẽ không xa."

Nghe Ôn Sùng nói như vậy, Trương Tiểu Nguyệt liền tin tưởng.

Ăn xong bữa cơm trưa, Ôn Sùng và Ôn Hiền đi làm, Trương Tiểu Nguyệt ở lại ngồi trong chốc lát, đến hai giờ hơn mới trở về.

Sau khi Trương Tiểu Nguyệt rời đi, Lâm Dư Dư xách một ít bánh mật ghé sang nhà của bà lão kia, tuy cái cây kia sẽ bị đốn xuống, nhưng rốt cuộc cô cũng là người phá cây nhà người ta.

Hơn nữa, mọi người đều ở chung một khu, cũng xem như là hàng xóm, giao lưu qua lại cũng khá tốt.

Lâm Dư Dư tặng bánh mật xong liền đi về, lúc về nhà còn mang theo một ít kẹo và bánh quy.

Buổi tối, Ôn Sùng tan tầm về nhà, còn chưa tới cửa, xe liền bị ngăn cản. Ôn Sùng ngừng xe sang một bên, ý bảo người kia lên xe.

"Đội trưởng." Người kia vừa leo lên xe.

Ôn Sùng: "Lão Lục, vất vả ngươi."

Lão Lục: "Vất vả gì chứ, mấy năm nay đều là đội trưởng ngươi chăm sóc chúng ta, hơn nữa những việc này chúng ta đều quen tay quen chân."

Ôn Sùng: "Người nhà thế nào?"

Lão lục: "Người nhà rất tốt, ăn no mặc ấm."

Ôn Sùng: "Vậy là tốt rồi, có tin tức gì về kẻ mà anh theo dõi không?"

Lão Lục: "Có, là Lâm Văn Huy. Hôm nay anh ta lại qua đó, bất quá không có tới gần, sợ bị phát hiện. Ngay từ đầu ta không dám kết luận là anh ta, anh ta có chút cố tình, hôm nay ta liên theo dõi, sau lại phát hiện là Lâm Văn Huy, cho nên tôi nghĩ, ngày hôm qua người mà chị dâu nói đến hẳn là anh ta." Ôn Sùng nghĩ nghĩ: "Ngày hôm qua chị dâu ngươi nói, đối phương có thể là mẹ mìn, tôi liền đoán là không phải. Nếu là Lâm Văn Huy mà nói, hẳn là tới xem Ôn Lễ. Kế tiếp tôi sẽ xử lý chuyện này, anh trở về ăn tết đi, chúc mọi người năm mới an khang thuận lợi."

Lão Lục: "Cảm ơn đội trưởng."

Trước khi Ôn Sùng về nhà, liền đi một chuyến đến nhà họ Lâm.

Lần cuối cùng Ôn Sùng đến nhà họ Lâm, chính là cái năm sau khi đã biết sự việc của Ôn Hương, tới nhà họ Lâm tìm Lâm Văn Huy, đánh anh ta một trận. Đến bây giờ, cách nhiều năm như vậy, anh lại tới lần nữa.

Lúc Ôn Sùng đến, người nhà họ Lâm đang chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy Ôn Sùng tới, người nhà họ Lâm vô cùng hoảng sợ. Những ai biết ân oán giữa nhà họ Lâm, nhà họ Dương và nhà họ Ôn đều biết, Ôn Sùng chính là một tên sát thần. Năm đó dùng thủ đoạn như vậy đối phó con trai nhà họ Dương, sau lại sau nhổ tận gốc nhà họ Dương, chỉ nghĩ thôi, người nhà họ Lâm đều cảm thấy run sợ.
 
Chương 322


"Ôn Sùng tới làm gì?"

"Đúng vậy, chúng ta không có đắc tội hắn a, anh tới đây làm gì?"

"Không phải là tới báo thù đi? Việc chị dâu cả năm đó cũng không liên quan tới chúng ta a."

“Tôi không ăn cơm.”

Lâm lão thái thái nhìn về phía Lâm lão sư trưởng, Lâm lão sư trưởng nói: "Đừng lo lắng, mặc kệ Ôn Sùng như thế nào, năm đó là một quân nhân ưu tú, cho nên anh ta sẽ có giới hạn của bản thân, lần này hắn tới hẳn là không phải tới kết thù, nghe anh ta nói một chút xem như thế nào."

Lâm lão sư trưởng là trụ cột của nhà họ Lâm, ông vừa nói như vậy, người nhà họ Lâm liên không nói thêm điều gì, nhưng trên mặt bọn họ vẫn vô cùng khẩn trương.

Sau khi Ôn Sùng tiến vào, nhìn một vòng, không thấy Lâm Văn Huy.

Lâm lão sư trưởng: "Cháu Ôn, hôm nay tới là?"

Ôn Sùng đã từng tôn kính ông là người làm cách mạng, nhưng từ sau sự việc của Ôn Hương, anh liền không hề kính trọng ông."Không dám, Lâm lão tiên sinh, Lâm Văn Huy không có ở đây sao?"

Lâm lão sư trưởng: "Văn Huy không có ở đây, ngươi là tới tìm Văn Huy?" Nghe thấy Ôn Sùng tìm Lâm Văn Huy, ông liền biết việc này có liên quan đến Ôn Lễ.

Ôn Sùng: "Anh ta không ở đây cũng không có việc gì, nói cho ông cũng giống nhau thôi. Mấy ngày nay Lâm Văn Huy luôn bồi hồi trước cửa nhà tôi, đã gây ảnh hưởng đến tâm lý của người nhà tôi, hy vọng Lâm lão tiên sinh nói cho hắn biết, về sau không cần xuất hiện ở trước mặt người nhà tôi, nếu không ta sẽ vì an toàn của người nhà để đối phó anh ta, lúc cần thiết, tôi sẽ làm hắn vĩnh viễn không xuất hiện." Ôn Sùng để lại lời nói, xoay người rời đi.

Lâm lão tiên sinh: "Cháu Ôn à, Ôn Lễ rốt cuộc cũng là cháu nội của nhà họ Lâm, là con trai của Văn Huy."

Ôn SÙng bước tới, anh xoay người, hai mắt thâm thúy nhìn Sư Đoàn trưởng Lâm, xem ra Lâm lão sư đoàn trưởng Lâm trong lòng rất sốt ruột. Đang lúc ông ta muốn nói thêm điều gì, Ôn Sùng lại nói: "Ôn Lễ là con trai của chị gái Ôn Hương của tôi, mà Lâm gia... lại là kẻ thù giết mẹ nó."

Lâm lão sư đoàn trưởng: "Cậu..."

Ôn Sùng mặt không biểu cảm: "Muốn để Ôn Lễ nhận Lâm gia, trừ khi chị tôi sống dậy, trừ khi người nhà họ Ôn đều đã chết hết, không giữ được Ôn Lễ."

Lâm lão sư đoàn trưởng Lâm: "Sao cháu Ôn lại cứ phải cứng rắn như vậy?"

Ôn Sùng: "Tính cách của tôi là như vậy, chỉ cho rằng bản thân mớ đúng. Người chị đã chết của tôi không thể sống lại, Ôn lễ cũng không nhận Lâm gia. Đồng thời cũng sẽ không quên Lâm lão sư đoàn trưởng vì Lâm gia, bức chết con dâu."

Lâm lão sư đoàn trưởng trầm mặc, chuyện này, tất cả mọi người Lâm gia có thể không sai, nhưng lỗi của ông ta, không có cách nào phủ nhận.

Ôn Sùng: "Tốt nhất Lâm gia nên chết tâm đi, tôi không đối phó Lâm gia là đã quá nhân từ rồi. Đương nhiên, tôi cũng không phải là người vô cùng nhân từ, nếu như Lâm lão sư đoàn trưởng Lâm cảm thấy sự nhân từ này là tha thứ, như vậy tôi sẽ có thể thu hồi. Dến lúc đó,... khả năng Lâm gia sẽ phải rời bỏ thủ đô đấy."

"Chuyện này không có quan hệ tới chúng tôi, cậu dựa vào cái gì mà trách chúng tôi?" Nhị lão gia Lâm gia nói.

Ôn Sùng nhìn về phía ông ta, cười trào phúng nói: "Năm đó sống chết của các người cũng không liên quan tới chị của tôi, vậy dựa vào cái gì mà lại hi sinh hôn nhân của chị ấy, hi sinh tính mạng của chị ấy, hi sinh con của chị ấy? Dương gia coi trọng Lâm Văn Huy, tất cả hậu quả đáng nhẽ phải do Lâm gia các người gánh chịu, dựa vào cái gì bắt chị tôi phải gánh? Các người dùng sự hi sinh của chị tôi, hưởng thụ cuộc sống mười năm, bây giờ các người nói, chuyện này không liên quan tới các người?"

Nhị lão gia Lâm gia: "Cậu..." Đối mặt với ánh mắt lạnh thấu xương của Ôn Sùng, ông ta cúi đầu xuống.

Ôn Sùng: "Nếu như, các người vì chính bản thân mình, có thể trói chặt Lâm Văn Huy, không để hắn xuất hiện trước mắt tôi, cũng mong các người chông chừng kĩ Lâm lão sư đoàn trưởng, đừng cậy già mà lên mặt muốn quản chuyện này."

Đám người Lâm gia liền trầm mặc. Chuyện năm đó của Ôn Hương, không ai phải chịu thương tổn, người Lâm gia sống bình an mười năm, nhưng Ôn Hương phải chết, Ôn Lễ bị bắt cóc. Cho nên bị Ôn Sùng chỉ trích, không phải là không có đạo lí.
 
Chương 323


Sau khi Ôn Sùng rời khỏi, người Lâm gia bắt đầu khuyên Lâm lão sư đoàn trưởng Lâm.

Nhưng những việc này không liên quan đến Ôn Sùng, anh về nhà muộn hơn so với bình thường một chút.

Lâm Dư Dư: “Hôm nay sao lại về muộn như vậy?”

Ôn Sùng: “Bất ngờ có một số việc phải giải quyết, nhưng đã giải quyết xong rồi.”

Ôn Sùng nói có chuyện bất ngờ, trong lòng mọi người, nghĩ là chuyện ở bộ ngoại giao, cho nên cũng không truy hỏi. Sau khi ăn xong, Ôn Lễ đi tắm, Ôn Sùng nhắc đến chuyện bọn buôn người.

Lâm Dư Dư nghe xong, vô cùng ngạc nhiên: “Là Lâm Văn Huy?”

Ôn Sùng cũng không gạt bọn họ.

Trong mắt mẹ Ôn tràn đầy phẫn nộ: “Mấy người Lâm gia nghĩ thật đơn giản, năm đó bức chết Hương Hương, bây giờ còn muốn nhận Ôn Lễ, trừ khi mẹ chết.”

Lâm Dư Dư vội vàng vỗ vỗ ngực bà: “Mẹ, sẽ không, mẹ yên tâm, Ôn Lễ là đứa nhỏ hiểu chuyện, thằng bé sẽ không nhận Lâm gia.”

Mẹ Ôn: “Ôn Lễ là đứa trẻ ngoan, mẹ biết. Nếu... Nếu để thằng bé biết, chuyện của mẹ nó năm đó... chuyện này tạm thời đừng cho thằng bé biết, chờ khi nó lớn, trưởng thành, có thể tiếp nhận sự thật này rồi mới nói cho nó.” Bọn họ không đem chân tướng sự thật nói cho Ôn Lễ, chỉ nói cho thằng bé chuyện đơn giản, Ôn Lễ còn nhỏ, đương nhiên sẽ không hiểu được chuyện đó, thằng bé chỉ biết ba mẹ ly hôn, thằng bé đi theo mẹ, ngay sau đó ba kết hôn với người khác. Sau đó mẹ lại vì lo lắng cho thằng bé nên qua đời, cho nên trong lòng Ôn Lễ, chỉ kính trọng mẹ, căn bản không có ba.

Nhưng khi biết là không phải bọn buôn người, mà là Lâm Văn Huy, mọi người cũng vô cùng tức giận.

Qua mấy ngày nữa, Ôn Sùng nghỉ.

Sau khi nghỉ, Lâm Dư Dư quấn lấy Ôn Sùng để anh dạy cô lái xe. Thật ra, cô biết lái xe, nhưng ở thời đại này cô còn chưa có cơ hội động đến xe, cho nên tự nhiên cô biết lái sẽ khiến người ta thấy kỳ quái, nhân cô hội này học lái xe, về sau cũng sẽ dễ nói.

Ôn Sùng đối với năng lực học tập của vợ mình vô cùng bội phục, cho nên Lâm Dư Dư học mấy ngày liền biết lái xe, anh cũng không quá bất ngờ. Đợi Lâm Dư Dư học xong, ôn Sùng nói: “Anh nghĩ, chuẩn bị cho em một chiếc xe?” Xe anh là xe của đơn vị, không thích hợp để Lâm Dư Dư lái.

Lâm Dư Dư: “Không cần, sẽ gây thêm phiên phức cho anh.” Dù sao sang năm sẽ bắt đầu cải cách, đến lúc đó mua xe, sẽ không sợ người khác nói.

Ôn Sùng thấy cô nói như vậy, cũng không nói gì.

Năm sau, vợ chồng Chương Long muốn tới thủ đô, Lưu Á Cầm cũng đi theo chăm sóc, thật ra, Lưu Á Cầm muốn tới để chăm sóc con gái mình, đi theo con riêng tới chăm sóc cháu trai kế, cũng có lý do để gián tiếp đến thăm con gái và cháu gái.

Vì thế, Chương Nham vô cùng hâm mộ, ông cũng muốn đi theo vợ tới thủ đô. Cả đời này ông cũng chưa đến thủ đô. Nhưng ông vẫn chưa về hưu, nên không thể đi.

Ba người nhà Chương Long cùng Lưu Á Cầm đến thủ đô, Lâm Dư Dư đi đón, thấy bọn họ an toàn xuống xe lửa, Lâm Dư Dư cũng bớt lo lắng: “Mẹ, Chương Long, Mỹ Vân.”

Nhìn thấy Dư Dư, Lưu Á Cầm vội vàng tiến lên: “Dư Dư ”

Lâm Dư Dư: “Mẹ, đi đường thế nào? An toàn không? Không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?” Chương Long: “Rất an toàn, chúng em nhớ lời chị nói, cẩn thận trông đứa nhỏ, sợ gặp phải bọn buôn người.” Ba người lớn trông chừng đứa nhỏ rất kỹ, cho nên tương đối an toàn. Hơn nữa hành lý của bọn họ không nhiều, quần áo, chăn gối các thứ, đã gửi từ mấy hôm trước, trực tiếp gửi đến chỗ Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư đã mang tới chỗ nhà bọn họ, cũng đã nhờ người quét dọn vệ sinh xong xuôi. Bọn họ đến nơi là có thể vào ở.

Từ ga tàu hỏa đến tiểu khu, trước tiên Lâm Dư Dư đưa bọn họ đến nhà hồi môn của mẹ Ôn, Lưu Á Cầm là lần đầu tiên đến nhà kiểu tây, quả thực rất bất ngờ.

Phạm Mỹ Vân: “Nhà này cũng thật quá tốt đi?” Quả thật không dám tưởng tượng.

Lâm Dư Dư: “Nhà chị ở phía sau, cách khoảng trăm mét, chúng ta để đồ ở đây đi ăn cơm, thuận tiện nhận nhà.”

Chương Long: “A, được.”

Lâm Dư Dư nói cách tâm trăm mét, bọn họ lúc đầu còn không tin, kết quả thực sự rất gần, nhìn thấy nhà Lâm Dư Dư gần như vậy, bọn họ cũng yên tâm, có chuyện nhờ cũng rất tiện.
 
Chương 324


Trong nháy mắt, kì thi đại học khôi phục rồi bắt đầu đón sinh viên đại học.

So với các trường khác, sinh viên y dược lại tuyển ít hơn.

Ngày khai giảng Lưu Á Cầm cũng đi, bà muốn xem trường đại học của con gái thế nào. Năm đó bởi vì bà sinh con gái làm tổn hại sức khỏe mà bị người khác chế giễu, bây giừo con gái bà đỗ đại học, khiến bà cảm thấy rất tự hào.

Lâm Dư Dư kéo tay Lưu Á Cầm: "Mẹ, đây chính là đại học y dược thủ đô, một trong mười trường đại học y nổi tiếng nhất." Trước khi Lâm Dư Dư vào đây học đã tìm hiểu qua về đường xá, nên khá quen thuộc chỗ này, cũng rất quen thuộc khuôn viên trường học. Ví dụ như nơi nghỉ chân ở chỗ nào, tòa hành chính ở chỗ nào, tòa dạy học ở đâu cô đều biết.

Đa số tân sinh viên đều muốn ở trường, cho nên Lâm Dư Dư cũng có một phòng ở trong trường, nhưng bởi vì cô mới sinh con, cho nên xin trường cho ngoại trú, bởi vì còn phải cho con uống sữa. Nhưng, phòng ngủ vẫn giữ đó, giữa trưa cô có thể về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì trong tay xách theo hành lý, chăn các thứ, cho nên hai mẹ con tới trường học, đầu tiên là đến ký túc xá.

Lâm Dư Dư: "Mẹ, chính là tòa này, phòng con là phòng 408, ở tầng 4."

Lưu Á Cầm: "Ở tầng 4 cũng khá tốt, ở chỗ cao mùa đông có thể phơi nắng, mùa hè cũng không sợ muỗi."

Lâm Dư Dư:Đúng vậy. Mẹ, đưa chăn cho con, mẹ xách sẽ nặng."

Lưu Á Cầm:"Sức của mẹ còn lớn hơn con, con đi trước dẫn đường đi, mẹ theo sau, đi nhanh, nếu không sẽ cản trở người khác."

Lâm Dư Dư không có cách nào, mỗi người mẹ đều muốn chăm sóc con gái của mình, ở trong lòng bọn họ, yêu cầu của con cái, chính là điều hạnh phúc, ít nhất Lưu Á Cầm và Lý Thu Hồng đều như vậy.

Được con cái nhờ vả, chứng minh ý nghĩa cuộc sống của bọn họ.

Lâm Dư Dư không có cách nào, đành phải chỉ hướng đi về phía trước. Nhưng đến tầng 4, cô liền lập tức lấy lại túi: "Mẹ, chúng ta cùng cầm." Tuy là đầu xuân, nhưng thời tiết cũng không nóng, cho nên chăn cô mang đi vẫn khá dày, tâm 8 cân chăn bông và 3 cân nệm bông, bởi vậy để Lưu Á Cầm cầm lên cũng rất khó nhọc.

Phía sau có rất nhiều học sinh đi cùng với người nhà tới, có mấy người làm bộ nói: "Chị, con gái chị thật hiếu thuận, không nỡ để chị cầm đồ, đâu giống con gái của tôi, như thiên kim tiểu thư, không động vào cái gì."

Người phụ nữ nói chuyện khá lớn, nhìn có vẻ là người nhanh nhẹn. Nữ sinh nghe xong, không nhịn được cười nói: "Mẹ, mẹ đừng đổ tại con, trong mắt mẹ, con nhà người ta mới tốt, còn con cái gì cũng không tốt." Tuy rằng nói như vậy, nhưng từ giọng nói của cô ta có thể nhận ra, tình cảm của mẹ con bọn họ rất tốt.

Lưu Á Cầm cũng cười nói: "Em đừng nói như vậy, xem tình cảm mẹ con em, chị rất hâm mộ. Chị thấy, em chính là rất yêu thương con gái rồi."

Cô gái kia nói: "Thím nói đúng, tuy rằng bình thường mẹ hay ghét bỏ cháu, nhưng mẹ cháu rất tốt với cháu."

Người phụ nữ: "CHị, chị cũng rất tốt với con gái mà, em chỉ có mỗi đứa con gái này, không đốt xử tốt với nó thì đối xử tốt với ai?"

Lưu Á Cầm: "Phải, chị cũng chỉ có mỗi đứa con gái, ngày thường, đều không nỡ nặng lời với con bé. Nhưng con gái chị từ nhỏ đã hiểu chuyện, chị chính là không muốn nó lo lắng cho chị."

Khi nói chuyện, mọi người đã tới phòng ngủ, phòng của Lâm Dư Dư là 408, cô gái kia phòng 406, cũng rất gần.

Lâm Dư Dư là người địa phương, tuy rằng cũng tính là đến sớm, nhưng trong phòng còn có người đến sớm hơn cô. Trong phòng có hai cô gái, nhìn thấy Lâm Dư Dư và Lưu Á Cầm bước vào, hai cô gái đứng lên: "Cậu là bạn cùng phòng mới sao? Xin chào, tớ là Tề Dĩnh." Cô gái tên Tề Dĩnh là cô gái tóc ngắn.

Còn một cô gái tóc dài: "Xin chào, tớ là Tôn Lôi Nhi.

Lâm Dư Dư: "Chào mọi người, tớ là Lâm Dư Dư, là tân sinh viên dược, đây là mẹ tớ, cùng tớ đến xem trường học, hai người tới thật sớm a."
 
Chương 325


Sinh hoạt của mọi người ở trường học rất bình tĩnh, nhưng với Lâm Dư Dư lại vô cùng bận rộn, khởi điểm của cô khác với người khác, đương nhiên kiến thức cũng khác, mỗi ngày cô học tập đều phải chạy hai nhà, sau khi học xong thời gian còn lại học tập các kiến thức về dược. Trong tiểu thuyết, học sinh giữa các môn học như vậy sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nhưng sinh hoạt ở hiện thực, đâu có nhiêu mâu thuẫn như vậy?

Bởi vì Lâm Dư Dư bận rộn, cho nên không có nói chuyện nhiều với người khác, quan hệ với Tôn Lôi Nhi cũng không tệ.

Tới tháng 11, cải cách bắt đầu mở ra, nhưng cải cách sẽ bắt đầu từ nông thôn, cho nên trong thành phố còn chưa bắt đầu làm. Nhưng Lâm Dư Dư đã nói chuyện với thôn trưởng thôn Phạm và thư ký, sau này, thôn Phạm có thể nói là thôn đầu tiên nhanh nhất khi cải cách mở ra.

Tới năm 79, Trương Tiểu Nguyệt, Phạm Mỹ Vân, Lý Thu Hồng cùng Lưu Á Cầm bắt đầu làm ăn buôn bán. Bán đồ ăn vặt ở công trường, không thể không nói, cổng trường là một chỗ rất tốt, học sinh năm 70 khác với trước kia, hơn nữa nơi này là thủ đô, trong tay con cái nhà ai mà không có một ít tiền tiêu vặt? Không chỉ là mấy xu, mấy hào cũng có.

Cho nên, từ đó bọn họ đã cảm nhận được sự yêu thích chung.

Không giống mới suy nghĩ của bọn họ, Lâm Dư Dư đã bắt đầu nghiên cứu thực nghiệm về dược. Tới năm 80, nghiên cứu về dược mà cô tham gia đã thành công, khiến cho phương diện dược của quốc gia bắt đầu có tiến bộ rõ rệt.

Hôm nay, Lâm Dư Dư từ viện nghiên cứu ra, nhìn thấy một đứa bé khỏe mạnh cáu kỉnh đang đứng nhìn xung quanh ở cửa viện nghiên cứu. Lâm Dư Dư hoảng sợ: "Ôn Tiểu Bảo." Ôn Tiểu Bảo sinh ngày 8/12 năm 77, bây giờ là 5/9 năm 80, còn chưa đầy 3 tuổi, nhưng bởi vì lúc mang thai cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, sau khi ra đời lại được chăm sóc tốt, cho nên trắng trẻo mập mạp, vô cùng đáng yêu.

Lâm Dư Dư là người của tương lai, đương nhiên cũng là một người mẹ giỏi, công việc nhiều, nhưng cũng rất coi trọng việc chăm sóc con cái. Ôn Tiểu Bảo đội một cái mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo sơ mi cùng một cái quần yếm, là một cậu bé vô cùng hút mắt người.

Ôn Tiểu Bảo thấy Lâm Dư Dư, hai mắt sáng lên: "Mẹ." Thằng bé nhào vào trong ngực Lâm Dư Dư: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."

Lâm Dư Dư ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai: "Sao con lại tới đây? Ai đưa con tới?" Cô không tin là thằng bé một mình đến đây.

Ôn Tiểu Bảo chỉ chỉ bên kia: "Con tới cùng ba."

Lâm Dư Dư nhìn theo tâm mắt thằng bé, lại không thấy được người, cô nắm tay con trai đi qua, nhìn thấy Ôn Sùng trốn ở góc phòng, Lâm Dư Dư: "Anh đã bao nhiêu tuổi, còn chơi trò này?"

Ôn Sùng bất đắc dĩ nói: "Đã nói với con là muốn cho em một kinh kỷ, kết quả thằng bé lại bán đứng anh." Anh thấy vợ đi ra, cho nên mới trốn đi, bảo đảm con trai đã an toàn, nếu không sao lại có thể để một đứa bé ba tuổi ở một mình bên ngoài? Hơn nữa, nơi này gần với viện nghiên cứu, không có người dám chạy tới nơi này làm chuyện xấu.

Lâm Dư Dư dở khóc dở cười.

Ôn Sùng: "Bác sĩ Lâm, anh còn muốn nói một chuyện, mong em sẽ không nhắc lại về tuổi của anh, cảm ơn." Anh đã 35 tuổi, thật sự không nghĩ lại nghe được tuổi của mình từ trong miệng cô. Anh 35, cô gái này mới 26, đặc biệt cô bảo dưỡng tốt, dường như tháng năm dừng lại trên người cô, nhìn qua cô giống một cô gái nhỏ hoạt bát. Bọn họ ở bên nhau, phần lớn mọi người sẽ tưởng là anh em. Thậm chí có người còn nhờ anh giới thiệu cô, còn đến cả nhà mẹ anh.

Lâm Dư Dư phát hiện, từ sau khi cô lên đại học, Ôn tiên sinh ngày càng phiền phức. Chuyện này đã xảy ra lúc khai giảng cách bây giờ không lâu, có một lần, anh tới đón cô, gặp được một bạn học nam trong lớp, bạn nam kia hỏi: "Bạn học Lâm Dư Dư, đây là chú của cậu sao?”

Lúc đó dường như Ôn tiên sinh như muốn đánh người.

Thật ra, Ôn SÙng nhìn qua cũng chỉ trên dưới 30 tuổi, nhưng khí chất trên người anh khiến người ta không tự giác nghĩ tới tuổi của anh cao hơn.
 
Chương 326


Hôm nay Ôn Sùng mặc một cái quần jean, một chiếc áo sơ mi, cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai, là trang phục đôi của cha con với Ôn Tiểu Bảo.

Lâm Dư Dư: "Sao hôm nay hai người lại tới?”

Ôn Tiểu Bảo: "Bởi vì ba nhớ mẹ, cho nên tới đón mẹ."

Lâm Dư Dư: "Vậy con có nhớ mẹ không?”

Ôn Tiểu Bảo lập tức nói: "Con còn nhớ mẹ hơn ba."

Ôn Sùng: "..." Thằng nhóc này đúng là vua nịnh nọt.

Ôn Tiểu Bảo:"Mẹ, hôm nay anh nói trong bụng dì Trương có em gái của anh ấy, con cũng muốn có em gái." Anh trong miệng Ôn Tiểu Bảo chính là con trai Ôn Hiền. Ôn Hiền và Ôn Sùng như anh em ruột, cho nên từ nhỏ Ôn Tiểu Bảo đã được dạy gọi con trai Ôn Hiền là anh, hai người xưng hô dựa theo thứ bậc.

Lâm Dư Dư: "Em gái trong bụng của dì Trương cũng là em gái của con."

Ôn Tiểu Bảo: "Nhưng Ôn Lễ nói, nếu như mẹ sinh em gái, em ấy sẽ giống mẹ, con cũng muốn một em gái giống mẹ."

Lâm Dư Dư: "... Anh Ôn Lễ của con lại nói gì với con rồi?" Ôn Lễ đã 15 tuổi nên giờ muốn tạo phản sao?

Ôn Lễ có một người bạn, mỗi ngày đều nói chuyện về em gái trước mặt cậu, cậu rất phiên lòng, nên rất muốn bảo cô sinh một em gái.

Ôn Tiểu Bảo lắc đầu với vẻ mặt ngây thơ, thằng bé nghe không hiểu.

Ôn Sùng bế con trai lên: "Đi ăn cơm trước."

Về đến nhà, mẹ Ôn đã làm xong cơm.

Lúc ăn cơm, Lý Thu Hồng nói: "Dư Dư, buổi tối chúng ta đi xem phim sao?" Hơn nữa, gần hai năm nay xem phim càng ngày càng được lưu hành, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được từ trong miệng Lý Thu Hồng: "Có thể, sao mẹ sao lại nghĩ đến chuyện đi xem phim?"

Lý Thu Hồng: "hôm nay lúc buôn bán, mẹ con nói chúng ta có thể đem đồ ăn vặt đến trước cửa rạp chiếu phim, cho nên bọn mẹ tính toán muốn đi xem phim, nhân tiện đến xem xét một chút."

Lâm Dư Dư: "... Hai người mẹ này đúng là càng ngày càng hứng thú với buôn bán, dường như đã tìm được mùa xuân thứ hai trong cuộc sống.

Lâm Dư Dư: "Được, vậy cả nhà chúng ta sẽ đi, cha với mẹ cũng đi."

Cha Ôn: "... Cha không đi, cha ở nhà trông Tiểu Bảo, mọi người đi là được."

Lâm Dư Dư: "Tiểu Bảo cũng đi, cả nhà đều đi, Tiểu Bảo, con muốn đi xem phim cùng ông nội không?”

Ôn Tiểu Bảo: "Có, Tiểu Bảo muốn đi xem phim với ông nội."

Vì thế, sau khi mọi người ăn cơm chiều, liền tập hợp với người Chương gia, đi xem phim. Điều đáng nói là, Chương Nham cũng tới thủ đô, biết Lưu Á Cầm sống tốt, ông cũng đã đến lúc về hưu, lại nói luật lệ ở xưởng quốc doanh thay đổi, ông liền dứt khoát đến đâu. Với chuyện Chương Nham tới thủ đô sống, hàng xóm xung quanh lại bắt đầu bàn luận bát quái, việc này bên Lâm gia cũng biết.

Mọi người đều nói sau khi Chương Nham cưới Lưu Á Cầm, liền bắt đầu được hưởng phúc, kế nữ gả đến thủ đô, đưa con của ông đi, giờ lại đón thêm cả vợ chồng ông đến.

Lâm gia tuy rằng chua xót, nhưng cũng không thể làm gì.

Sau khi Lâm Dư Dư đến thủ đô, mỗi dịp tết hay nghỉ lễ đều gửi đồ cho bà nội Lâm, trước Tết, cô sẽ gửi cho bà nội Lâm một trăm tệ. Trước kia bà nội Lâm đưa cô hơn một trăm tệ coi như quà cưới, đối với một người con gái lúc đó, hơn một trăm tệ tiền quà cưới coi như cũng không ít, bà nội Lâm đối xử với cô không tồi, cho nên cô nguyện ý hiếu thuận. Thỉnh thoảng sẽ viết thư cho bà nội Lâm, nói cho vê chuyện của mình, cũng sẽ gửi ảnh chụp thủ đô cho bà ta.

Cho nên, bà nội Lâm cũng được nổi danh là người có phúc khí, bởi vì bà ta có một đứa cháu gái hiếu thuận.

Rạp chiếu phim còn chưa bắt đầu hiếu, người Ôn gia cùng Chương gia đứng ở cửa chờ, Ôn Sùng cùng Lâm Dư Dư nắm tay con trai đi dạo phố.

Ôn Tiểu Bảo tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, vô cùng hạnh phúc.

Ôn Sùng: "bác sĩ Lâm, anh có một tin tốt muốn báo cho em."

Ôn Tiểu Bảo: "Tin tốt gì ạ?"

Lâm Dư Dư: "..." cô không nhịn được phì cười.

Thấy mẹ cười, Ôn Tiểu Bảo cũng cười theo.
 
Chương 327


Lâm Dư Dư: "Tin tức tốt gì a? Sao vừa nãy lúc ăn cơm anh không nói?"

Ôn Sùng: "Là tin tốt, nhưng anh cũng không cảm thấy vinh quang. Tuy không cảm thấy vinh quang, nhưng lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo."

Lâm Dư Dư: "Sao lại khó hiểu như vậy?"

Ôn Sùng: "Em đem kết quả nghiên cứu của mình không có yêu cầu gì mà đưa cho quốc gia?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, không phải lúc trước đã nói với anh rồi sao?"

Ôn Sùng: "Đúng vậy, em không yêu cầu gì, nhưng quốc gia lại chuyển sang trợ cấp cho anh?"

Lâm Dư Dư bất ngờ.

Ôn Sùng: "Tuy rằng anh cảm thấy bản thân mình cũng có bản lĩnh để cạnh tranh, nhưng lần này không thể không nói, chiếm vinh quang của em rồi."

Lâm Dư Dư vô cùng kích động, cũng vui mừng cho Ôn Sùng: "Anh được thăng chức?" Trở thành người đứng đầu của bộ ngoại giao rồi?

Ôn Sùng: "Đúng vậy, cảm ơn bác sĩ Lâm, người chồng như anh đã lấy vinh quang của vợ."

Lâm Dư Dư: "Vậy em sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ giúp anh thăng chức càng cao.

Ôn Sùng vừa định mở miệng, Ôn Tiểu Bảo nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm, con cũng rất cảm ơn mẹ."

Ôn Sùng: "..." Thằng nhóc này là muốn làm gì?

Lâm Dư Dư: "Con cảm ơn mẹ vì cái gì?"

Ôn Tiểu Bảo: "Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, bà nội nói, là mẹ đã sinh con thông minh đáng yêu như vậy, con cảm ơn mẹ."

Ôn Sùng bế con trai lên: "Con có sợ không?"

Mọi người nghe được tiếng kêu của Ôn Tiểu Bảo, quay đầu lại nhìn, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả nhìn thấy hai cha cơn đang chơi, còn khiến bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi.

Ôn Tiểu Bảo: "Không sợ, ba nâng cao lên thêm đi, con không sợ."

Ôn Sùng để thằng bé ngồi lên cổ mình: "Ngồi yên."

Ôn Tiểu Bảo: "A, con cao hơn mẹ, Mẹ, con cao hơn mẹ."

Lâm Dư Dư: “Sau này con lớn, sẽ cao hơn mẹ.”

Ôn Tiểu Bảo: "Vậy đợi khi con lớn, con sẽ để mẹ ngồi trên vai con." Ôn Tiểu Bảo ra vẻ hào phóng nói.

Ôn Sùng: "..." Đứa con trai ngốc này, rốt cuộc là học ai?

Ôn Lễ tới gọi bọn họ, tìm được cô rồi: "Cô, cậu, phim sắp chiếu rồi, bà ngoại gọi mọi người trở về."

Lâm Dư Dư: "Đến đây."

Ôn Tiểu Bảo: "Anh, em cao hơn anh." Bạn nhỏ vui mừng nhất là bản thân cao hơn người khác, thấy có một người để so sánh, đứa nhỏ lại kiêu ngạo thêm.

Ôn Lễ: "Em đi xuống khỏi người cậu, chúng ta so lại."

Ôn Tiểu Bảo: "Em mới không ngốc, em không xuống dưới."

Ôn Sùng: "..." Đứa nhỏ ngốc này, rốt cuộc là học ai?
 
Chương 328: Phiên ngoại Lâm Đại Đệ (1)


Trước năm 77 Lâm Đại Đệ vẫn luôn là cháu trai bảo bối trong lòng bà nội, đại vị của cậu ta còn quan trọng mới so với ba cậu ta, nhưng từ sau năm 77 khi chị cậu ta đỗ đại học, cậu ta liên bị thất sủng.

Lâm Đại Đệ biết bản thân có một người chị, năm 70, cậu ta mới 9 tuổi, chị xuống nông thôn, lúc ấy cậu ta còn nhỏ, cũng không có khắc sâu nhiều ký ức về chị, năm 76 khi chị về nhà ăn tết, cậu ta mưới nhớ đến người chị đã xuống nông thôn 6 năm, chỉ sau sau khi ăn Tết, chị ấy lại đi rồi, cho nên đối với cậu ta chị cũng chỉ là một người dưng.

Chính là không ngờ năm sau, chị gửi thư cho bài nội nói đã thi đỗ đại học. Từ đó về sau, tên chị luôn được treo trên miệng bà nội, bà đứa cháu khiến bà kiêu ngạo nhất, sau này bà có thể dựa vào.

Sau đó bi kịch của cậu ta bắt đầu, mỗi ngày mẹ cậu ta lại bắt cậu ta học tập thêm một chút, hi vọng cậu ta thi đỗ đại học, lên thủ đô học đại học.

ñI...

Lâm Đại Đệ thu đỗ đại học ở thủ đô, cũng là mẹ cậu ta bắt buộc cậu ta thi ở thủ đô.

Lâm Đại Đệ và cha Lâm đứng ở ga tàu hỏa ở thủ đô, nhìn thấy dòng người đi lại, tâm tình có chút khẩn trương, có chút kích động. Trước khi bọn họ đến, bà nội Lâm đã gọi điện thoại cho Lâm Dư Dư, cho nên hôm nay Lâm Dư Dư tới đón bọn họ. Chuyện này lại khiến Lâm Đại Đệ cùng cha Lâm càng thêm khẩn trương. Lâm Đại Đệ khẩn trương là bởi vì bà nội Lâm hôm nào cũng nói đến Lâm Dư Dư, cậu ta đối với người chị không quen thuộc này, tâm lý có chút sợ hãi.

Cha Lâm khẩn trương, là bởi vì không tự nhiên. Ông ta đối với người con gái đã mặc kệ cô từ nhỏ, không nghĩ tới bây giờ lại tới làm phiền cô, cho nên ông ta mới không được tự nhiên. Chính là, mẹ nói cũng đúng, điều kiện của Lâm Dư Dư tốt, phát triển tốt, đưa con trai cả tới, để cho chị em bọn họ bồi dưỡng tình cảm, rốt cuộc cũng là chị em ruột, sau này dù không trợ giúp, cũng có thể chiếu cố một chút.

Ấn tượng cuối cùng của Lâm Dư Dư đối với Lâm Đại Đệ ở năm 76, ấn tượng không đậm, nhưng cũng không phải đứa bé hoạt bát, lúc ấy còn gọi cô là chị, khá lễ phép. Chẳng qua lần này gặp lại, đã cao hơn rất nhiều so với năm đó.

Lâm Dư Dư: "Cha, Đại Đệ."

Cha Lâm nhìn thấy con gái đến: "Ừm."

Lâm Đại Đệ: "Chị"

Lâm Dư Dư cười cười: "Cha khó có dịp đến thủ đô, chi bằng ở lại đây mấy ngày. Đại Đệ cũng vậy, rất giỏi, có thể thi được đại học."

Lâm Đại Đệ có chút thẹn thùng: "Không có không có, chỉ là đại học chuyên khoa, không thể so sánh được với chị."

Lâm Dư Dư: "Đại học chuyên khoa cũng rất giỏi rôi. Nếu em muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, học đại học chuyên khoa cũng có thể thi tiếp đại học."

Lâm Đại Đệ nhẹ nhõm thở một hơi: "Em.. Em cũng không biết."

Cha Lâm thấy chị em bọn họ nói chuyện, đứng ở một bên im lặng.

Lâm Dư Dư: "Không vội, đại học chuyện khoa học 3 năm, còn thời gian 3 năm để suy nghĩ, xe ở ngoài, trước tiên chị đưa hai người về nhà."

Lâm Đại Đệ: "Cảm ơn chị."

Lâm Dư Dư có xe của mình, một cô gái có xe, ở niên đại này vẫn rất hiếm thấy, cha Lâm và Lâm Đại Đệ thấy Lâm Dư Dư mở cửa xe bảo bọn họ đi lên, có chút bất ngờ, cả đời bọn họ chưa từng ngồi lên loại xe này, không nghĩ tới con gái vậy mà biết lái xe.

Cha Lâm lúc trẻ tuổi còn không thấu đáo, lúc đấy muốn có con trai, nên ly hôn với Lưu Á Cầm, đương nhiên bây giờ không hối hận. Nhưng thấy con gái có tiền đồ như vậy, ông ta vừa bui lại vừa hụt hãng.

Mấy năm nay, Chương gia kiếm được chút tiên, đã dọn ra khỏi phòng của mẹ Ôn, tuy rằng không mua được phòng ở bên này, nhưng mua được một căn nhà bên cạnh nhà giống nhà Ôn Hiền.

Đương nhiên, ở một căn nhà như thế hai năm cũng không rẻ, cũng lên đến tiền vạn, tiền của Chương gia đương nhiên không đủ, thấy tiền nhà càng ngày càng cao, Chương Long quyết định mượn tiền Lâm Dư Dư, Chương Phượng, Chương đại ca để mua nhà.

Cho nên phòng của mẹ Ôn liền không có người.

Bây giờ Lâm Dư Dư đưa cha Lâm cùng lâm Đại Đệ đến nhà của mẹ Ôn.

Lâm Dư Dư: “Cha, Đại Đệ, nhà con không có phòng cho khách, nơi này là một nhà trống không ai ở, nhà con ở ngay đằng sau, hai người ở đây được không?"

Cha Lâm: "Được chứ." Loại nhà như này ông ta còn chưa từng ở, có thể ở lại một lần vẫn là rất may mắn. Mà nơi này lại không có người khác, như cô nói, rất gần nhà cô.

Đây là lần đầu tiên cha Lâm gặp mặt người nhà họ Ôn, cho nên cha Lâm mang quà đến, dù sao cũng là gặp thông gia.

Mẹ Ôn thấy Lâm Dư Dư dẫn hai người đến, liền biết là cha Lâm cùng Lâm Đại Đệ. Bà mỉm cười tiến lên: "Là ông thông gia cùng em trai cả của Dư Dư à? Mau vào đi, mời ngồi, tôi là mẹ Ôn Sùng, đây là ba Ôn Sùng."

Cha Ôn: "Xin chào ông thông gia."

Cha Lâm là công nhân, lại là người thành phố, hơn nữa là con trai duy nhất của Lâm gia, ông ta không bằng cấp, nhưng cũng tốt nghiệp cao trung. Nếu là gặp người khác, ông ta sẽ không câu nệ, ông ta câu nệ với người Ôn gia, bởi vì người thủ đô khác với người thành phố, hơn nữa điều kiện của Ôn gia quá tốt.
 
Chương 329: Phiên ngoại Lâm Đại Đệ (2)


Cha Ôn: "Ông bà thông gia, xin chào, đây là đồ từ quê mang lên, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Dư Dư mấy năm nay."

Mẹ Ôn nhận quà: "Ông thông gia khách sáo rồi. Dư Dư là cô gái tốt, mọi người đã dạy con bé rất tốt, con trai tôi có thể cưới con bé, là may mắn của Ôn gia chúng tôi."

Cha Lâm cười cười: "Con bé vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, chưa bao giờ khiến người khác nhọc lòng."

Rất nhanh đến giờ cơm, Ôn Sùng đã về, Ôn Lễ và Ôn Tiểu Bảo cũng đã về. Ôn Lễ chào hỏi với Lâm Đại Đệ một chút, sau cơm trưa, liền đưa Lâm Đại Đệ đi chơi khắp thủ đô.

Điều kiện của Lâm gia tính ra vẫn tốt, ra bên ngoài, Lâm Đại Đệ mang theo không ít tiền, cho nên đi chơi cậu ta cũng không lo lắng. Hơn nữa cậu ta càng thích ở bên ngoài so với ở nhà, bởi vì ở nhà rất áp lực.

Cha Lâm và Lâm Đại Đệ ở nhà Lâm Dư Dư hai ngày, Lâm Đại Đệ liền khai giảng. Sau khi Lâm Đại Đệ khai giảng, cha Lâm liền trở về.

Ngày cha Lâm về nhà, bà nội Lâm đang tản bộ ở tiểu khu, nhìn thấy con trai đã về, ánh mắt bà sáng lên: "Con trai, con đã về, sao con chưa nói với ai trong nhà mà đã về?"

Cha Lâm: "Con không phải con nít."

Bà nội Lâm: "Con gặp Dư Dư chưa? Đã đến trường của cháu trai chưa? Sao? Mau nói cho mẹ nghe đi."

Cha Lâm xách theo rất nhiều đồ, bị mẹ ngăn cản, ông ta rất mệt: "Mẹ, về nhà rồi nói, mẹ xem tay con cầm nhiều đồ như này..."

Bà nội Lâm lúc này mới nhìn thấy đồ vật trong tay ông ta: "Sao con lại cầm nhiều đồ như vậy."

Cha Lâm: "Đầu là Dư Dư và bà thông gia đưa."

Bà nội Lâm có chút lo lắng: "Con cứ thế nhận sao? Con cầm nhiều đồ như vậy có ảnh hưởng đến Dư Dư không? Có thể bị người Ôn gia khinh thường không?"

Cha Lâm: "Không, con với thông gia nói chuyện rất tốt, Dư Dư ở Ôn gia thật sự rất tốt. Con bé còn sinh con trai, là một đứa bé mập mạp lại rất thông minh, hoạt bát."

Sài thị tan làm trở vê, thấy chồng đã từ thủ đô trở về, vội vàng hỏi chuyện ông 1a.

Ngày thường ở nhà cha Lâm không nói nhiều, nhưng sau khi đi thủ đô về, thật ra cũng nguyện ý nói chuyện nhiều hơn với vợ.

Thủ đô rốt cuộc là trung tâm chính trị, khác với thành phố, ông ta lớn lên ở niên đại này, lại không thể tưởng tượng mặt khách của thành phố. Sau khi Sài thị nghe xong, liền có chút oán giận: "Tôi đã nói để tôi cùng đưa con trai đến trường, hai người lại cố tình không đồng ý, sớm biết như vậy tôi sẽ đi đến cùng."

Bà nội Lâm: "Cô nghĩ gì vậy, cô còn không biết xấu hổ mà đến nhà Dư Dư? Con bé sẽ không quên cô muốn gả con bé làm vợ hai đâu. Cô mà đến, ngay cả tình chị em giữa Dư Dư và con trai cô có khi cũng không có, cô không đi, chúng nó còn có thể nể tình chị em."

Sài thị: "Con cũng chỉ nói vậy." Vì bà ta hiểu được chuyện đó, cũng vì tiền đồ của con trai, nên bà ta mới nhịn không đi.

Thật ra, bà ta bắt con trai thi đạo học, bắt con trai thi đại học ở thủ đô cũng chính là muốn tranh một lần. Từ khi bà nội Lâm biết Lâm Dư Dư đỗ đại học ở thủ đô, thường xuyên khoe với những bà lão khác, vì vậy, ở chỗ này, không ai không biết Lâm Dư Dư thi đỗ đại học y dược ở thủ đô.

Chuyện này đã khiến ba ta bị người khác nói rất nhiều, nói kế nữ nhà bà ta xuất sắc như thế nào, nhưng người đó đều cười nhạo bà ta, bà ta còn không biết sao?

Sau đó, Lưu Á Cầm đến thủ đô, Chương Nham cũng đến thủ đô. Mọi người đều nói, Lâm Dư Dư đưa người Chương gia đi hưởng phúc. Cho nên sắc mặt của mẹ chồng đối với bà ta càng khó coi. Ngay cả chồng bà ta cũng có vài phần bất mãn với bà ta.

Sự bất mãn này, cũng mau là sau khi con trai đỗ đại học liền không có, bà ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng cũng may là con trai có tiên đồ, bà ta muốn xem còn ai dám khinh thường bà ta.

Sài thi nghe cha Lâm nói về thủ đô xong, liền đi xuống tâng khoe. Mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, Lâm Dư Dư và con trai bà ta trước sau vẫn là chị em.

Lâm Đại Đệ không phải người có thiên phú học tập, nhưng là người nỗ lực, cũng rất thành thật. Sau khi đõ đại học chuyên khoa, lại cố gắng thi khoa chính quy, nhưng không đỗ. Không thi đỗ, cậu ta cũng không tiếp tục học, mà tìm một công việc ở thủ đô. Lúc Lâm Đại Đệ tốt nghiệp đã là năm 84, năm 84 sinh viên đại học chuyên khoa của thủ đô cũng coi như dễ tìm việc. Tính cách như Lâm Đại Đệ, Lâm Dư Dư cảm thấy cậu ta làm văn chức cũng tốt.

Vì thế sau khi biết ở Cục Công An của Ôn Hiền có tuyển người, bảo Lâm Đại Đệ đi thử xem sao. Dù sao đều là công tác công văn, cẩn thận là được rồi.

Lâm Đại Đệ thuận lợi nhận chức, đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ của Ôn Hiền, lúc này Ôn HiỀN đã là phó cục, chờ cục trưởng về hưu, anh ta sẽ lên thay.

Sau khi Lâm Đại Đệ vào Cục Công An, Sài thị ở nhà lại được dịp khoe con trai. Thậm chí bà ta còn lên thủ đô thăm con trai, nhưng bà ta cũng không ở thủ đô, không sợ Lâm Đại Đệ thành gia ở thủ đô, bà ta cũng không dọn đến thủ đô, mà ở quê với con trai nhỏ.

Không có cách nào, công tác của Lâm Đại Đệ là do Lâm Dư Dư giới thiệu, nếu tới thủ đô, thấy Lưu Á Cầm và Lâm Dư Dư, bà ta sẽ mất mặt chết mất. Nhưng ở quê, bà ta có thể khoe cả đời.
 
Chương 330: Phiên ngoại Lâm Yến (1)


Lúc Lâm Yến rời thôn Phạm, tâm tình rất bình tĩnh, ở nơi mà cô ta đã từng rất vui vẻ và ngây thơ, cô không có phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh.

Lúc Tiền Liệt đi có tới tìm cô ta, để lại phương thức liên lạc với anh ta, nhưng cô ta không đi tìm anh ta. Cô cũng giống Lâm Dư Dư, cũng thi đỗ đại học ở thủ đô, nơi đó cách Tiền Liệt gân nhất, nhưng, cô ta không có dũng khí đi tìm Tiền Liệt.

Thiên chân khi ái mộ cùng tâm động, giống như ánh nắng lúc chiều, biến mất rất nhanh. Có lẽ sẽ làm cô ta nhứo cả đời, nhưng, sự hoạt bát vốn có đã bị mai một, cho nên yêu thương cũng dần bị thu hồi.

Lâm Yến đứng ở cửa viện nghiên cứu, cô ta lấy lại dũng khí từ trước đến nay chưa từng có đi tìm Lâm Dư Dư, về địa chỉ của Lâm Dư Dư, cô ta đã tìm được.

Lâm Dư Dư đang xem tài liệu trong văn phòng, nghe thấy có người nói Lâm Yến đến tìm cô, cô cảm thấy rất bất ngờ.

Lâm Dư Dư tự mình ra đón cô ta, đối mặt với Lâm Yến, cảm xúc cảu cô có chút khác biệt. Từ lúc mới xuyên sách, đến lúc Lâm Yến xảy ra chuyện. Đến bây giờ đến chuyện tình yêu sự nghiệp của cô ta, cũng khác.

Lúc mới vừa xuyên qua, đối mặt với Lâm Yến, cô có một cái nhìn phiến diện, có lẽ loại phiến diện này, còn mang theo sự phẫn nộ từ mạt thế, mà hiện tại, khi đối mặt với Lâm Yến, cô lại thở dài. Nữ chính hạnh phúc cả một đời trong tiểu thuyết, lại sống theo một hướng khác.

Lâm Dư Dư: "Yến Tử.". Lâm Yến trước mặt với Lâm Yến lúc chưa xảy ra chuyện kia rất khác, cô gái trước mắt cô đã có can đảm đứng thẳng, ánh mắt cũng rất kiên định.

Lâm Yến nhìn thấy Lâm Dư Dư, dường như cách nhau cả một thế hệ: "Dư Dư, đã lâu không gặp. Lâm Dư Dư: "Đúng là đã lâu không gặp, mấy năm nay cậu sao rồi? Có khỏe không? Bây giờ đang làm gì? Mau, đi vào phòng làm việc của tới ngồi rồi nói? Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”

Lâm Yến: "Được."

Hai người đi vào phòng làm việc của Lâm Dư Dư.

Văn phòng Lâm Dư Dư có chút loạn, bên trong có một xấp thư tịch lớn, trước khi Lâm Yến đến cô đang tìm tài liệu, còn chưa kịp sắp xếp lại: "Thật xin lỗi, có chút bừa."

Lâm Yến: "Cậu là người bận rộn nha."

Lâm Dư Dư cười cười, rót cho cô ta một chén trà: "Cậu thế nào rồi?"

Lâm Yến: "Sau khi tớ đi, lúc kiểm tra pháp luật, đi đại học chính trị và pháp luật."

Lâm Dư Dư ngạc nhiên, cô cũng không có hỏi thăm chuyện của những thanh niên trí thức khác ở thôn Phạm, lúc cô đi học đại học khá bận, muốn đem thành tựu y học của hiện đại mang đến niên đại này. Tuy rằng loại hành vi này là trộm chất xám, nhưng vì sự phát triển của y học quốc gia, cô chỉ có thể làm vậy, bởi vì nếu quốc gia hỏi đến, cô cũng không nói được tên những người đó, cho nên chỉ có thể xin lỗi bọn họ.

Đương nhiên cũng không thể nói toàn bộ đều là trộm.

Đối với những thành tựu y học ở tương lai, cô chỉ nhớ được đại khái, cụ thể phố thuốc, và thành phần, đều là tự cô trải qua vô số lần thực ngiệm không thành công mà tổng kết được. Nhưng cho dù nói như thế nào, trong lòng cô cũng rất có lỗi với những người đó.

Lâm Dư Dư: "Đại học chính pháp? Cậu làm luật sư sao?" Cô nghĩ đến lúc gặp Lâm Yến, cô cảm thấy có lẽ chuyện kia đã làm thay đổi cô ấy.

Lâm Yến: "Đúng vậy, hôm nay tớ tới tìm cậu, là muốn nhờ cậu giúp tớ một chút, nhờ cậu làm nhân chứng cho tớ." Lâm Dư Dư: "Cậu muốn tố cáo Phạm Lan Chương?" Phạm Lan Chương, là anh trai của Phạm Lan Hoa.

Lâm Yến: "Đúng vậy, trước kia tớ không có dũng khí này, cũng không thể đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẫn của người khác, nhưng bây giờ tớ có thể." Chủ yếu là, quốc gia đang dần phát triển, cho nên tư tưởng cũng không hạn hẹp như trước kia.

Lâm Dư Dư: "Nhưng chuyện này đã qua mười năm rồi mà?”

Lâm Yến: "Năm nay là năm thứ chín, kì truy tố là mười năm, đương nhiên, tớ cũng không biết là có thể thành công hay không, nhưng, nếu không tố cáo hắn, lòng tớ không được yên. Năm đó chuyện này chỉ có ba người có thể làm chứng, cậu, Phạm Hồng Hoa, bà nội Hồng Hoa, bà nội Hồng Hoa già rồi, Hồng Hoa... nhưng cậu thì khác, lời của cậu càng thuyết phục hơn, khiến người khác tin tưởng khá cao, cậu có thể ra làm chứng cho tớ sao?"

Lâm Dư Dư: "Được, nếu có yêu cầu cần tớ phối hợp, lúc nào cũng có thể liên hệ tớ, tớ sẽ đem chuyện tớ biết nói ra hết từ đầu đến cuối."

Lâm Yến: "Cảm ơn cậu."

Lâm Dư Dư: "Đừng khách sáo."

Hai người nói chuyện một lát, rất nhanh đến lúc ăn cơm tối, Lâm Dư Dư liền rời viện nghiên cứu trước thời gian, cùng Lâm Yến ăn cơm tối ở bên ngoài. Nếu Lâm Yến đã đến tìm Lâm Dư Dư, vậy chuyện này cô ta sẽ không lùi bước, cho nên ngày hôm sau, cô ta liền đi báo án. Chuyện này vốn dĩ sẽ không oanh động như vậy, nhưng Lâm Yến nhắc tới nhân chứng là Lâm Dư Dư.

Cục Công An tra xét về Lâm Dư Dự, lại tra được cô là vợ của Ôn Sùng, sau đó lại là nhân viên nghiên cứu y dược, Cục Công An liền liên hệ với Ôn Hiền.

Sau đố, chuyện này liền có Ôn Hiền cùng hỗ trợ.

Lâm Dư Dư bị mời đến Cục Công An. Ôn Hiền cùng một cảnh sát khác hỏi cung, Lâm Dư Dư đem hết những điều mình biết nói ra, bao gôm những lời mà chính tai cô nghe được khi Phạm Lan Hoa cãi nhau với Lâm Yến.
 
Chương 331: Phiên ngoại Lâm Yến (2)


Cảnh sát bên này lập tức liên hệ với công an ở thôn Phạm, bắt Phạm Lan Chương. Vốn dĩ cho rằng, chuyện này trôi qua đã mười năm, sẽ không thuận lợi, tuy có Lâm Dư Dư là nhân chứng, nhưng bọn họ không có vật chứng, tuy rằng thân phận của Lâm Dư Dư đặc biệt, nhưng ở một số trường hợp chỉ có mỗi nhân chứng cũng rất bất lợi, bởi vì nhân chứng cũng có thể bị mua chuộc.

Nhưng, chuyện này lại vô cùng thuận lợi, bởi vì Cục Cảnh Sát thu được vật chứng, là một đoạn ghi âm, một đoạn ghi âm từ lúc đó. Đoạn ghi âm còn nghe thấy âm thanh cãi nhau, có người cãi nhau với Phạm Lan Chương, Phạm Lan Chương thừa nhận ngay lúc đó.

Đã có đầy đủ vật chứng từ hôm đó, hơn nữa Lâm Dư Dư còn là nhân chứng, Phạm Lan Chương bị đưa vào ngục giam, lúc sắp quá thời gian truy tố, liền bị đưa vào ngục giam.

Lúc này, internet còn chưa phổ biến, chuyện xét xử đến chuyện riêng của người khác không có người xem, cho nên chuyện của Lâm Yến cũng không bị truyền ra.

Sau khi kết thúc kiện tụng, Lâm Yến mời Lâm Dư Dư ăn cơm để cảm ơn, cuối cùng nói đến chuyện vật chứng kia: "Dư Dư, cậu nói xem đoạn ghi âm kia là ai cấp?"

Lâm Dư Dư suy nghĩ một chút: "Tớ nghĩ là Tiền Liệt."

Lâm Yến sửng sốt: "Là anh ấy? Nhưng..."

Lâm Dư Dư: "Tớ thật sự cảm thấy là anh ta, lúc đó, người có thể vì cậu mà làm như vậy, cũng chỉ có anh ta. Nếu thật sự là anh ta, anh ta có thể kịp thời đưa chứng cứ, chứng tỏ anh ta vẫn luôn chú ý tới cậu." Lâm Dư Dư không nói lời thừa, tình cảm của hai người, người khác cũng không thể nhúng tay. Nhưng cô tin, Lâm Yến bây giờ không phải Lâm Yến năm đó. Bây giờ, Lâm Yến có dũng khí đi tố cáo Phạm Lan Chương, như vậy cũng sẽ có dũng khí đối mặt với tình cảm của chính mình. Sau khi chia tay Lâm Dư Dư, Lâm Yến vẫn luôn suy nghĩ những lời cô nói, người đưa lên vật chứng, thật sự là Tiền Liệt sao? Nếu là anh ấy, sao lúc đó anh ấy có thể chuẩn bị tốt vật chứng này?

Lâm Yến về đến nhà, nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một quyển sổ, trong quyển sổ có kẹp một tờ giấy, trên tờ giấy, là địa chỉ nhà của Tiền Liệt.

Lâm Yến nhìn địa chỉ, cô ta không biết tiền liệt có phải còn ở đó không, cũng không biết bây giờ anh ta thế nào. Nhưng...

Lâm Yến nhìn tờ giấy, trợn tròn mắt tới khi trời gân sáng.

Cô ta nói không kích động, là giả, nghe được Lâm Dư Dư nói, Tiền Liệt có thể vẫn luôn chú ý cô ta, cô ta thật sự rất muốn đi đến trước mặt anh hỏi, nhưng,... Cô ta lại không có dũng khí đi đến trước mặt anh.

Lâm Yến còn chưa tốt nghiệp đại học, nếu không phải sắp hết kỳ truy tố, cô ta cũng không vội vã báo án.

Hôm nay, lúc cô ta ra khỏi trường học, thấy có một chiếc xe dừng ở cổng trường, có một người đứng bên cạnh xe. Người kia ở trong mắt cô ta, rực rỡ đến lóa mắt, mặc dù năm tháng để lại dấu vết trên người anh ta, nhưng cô ta chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra, đó là người mà cô ta nhất kiến chung tình.

Tiền Liệt.

Lâm Yến cố gắng không bước đến, cô ta thậm chí còn không bước nổi chân, cô ta cứ như vậy nhìn anh ta. Anh ta đã thành thục, không, anh ta vẫn luôn thành thục. Nhưng so với trước kia càng thành thục hơn.

Tiên Liệt cũng nhìn cô như vậy, qua một lúc lâu, anh ta than một tiếng, đi đến trước mặt Lâm Yến: "Đã lâu không gặp."

Một câu đã lâu không gặp, khiến Lâm Yến không nhịn được mà đỏ mắt.

Tiền Liệt lại nói:“Anh vẫn luôn đợi em." Đợi em buông cái định trong lòng. Bởi vì anh ta biết, nếu cô ta không buông xuống được, sẽ không chấp nhận anh ta. Nhưng anh ta cũng biết, bây giờ, cô ta đã có thể buông xuống.

Lâm Yến khóc, giống như một đứa trẻ, vô thố lại ủy khuất.

Tiền Liệt ôm lấy cô ta: "Anh vẫn luôn ở đây, cho dù em ở chỗ nào, anh vẫn luôn ở đây." Lúc ở thôn Phạm, cô ta là ánh mặt trời, cô nhiệt tình, là ánh dương trong lòng anh ta, rất đẹp.

Hôm sau Lâm Dư Dư đã thu được điện thoại của Lâm Yến, Lâm Yến nói với cô, Tiền Liệt đến tìm cô ta, bọn họ đã ở bên nhau, cô ta muốn cố gắng vì bản thân một lần.

Người nỗ lực, là người đẹp nhất, Lâm Dư Dư nói: "Chúc các cậu hạnh phúc." Hơn nữa, bọn họ sẽ hạnh phúc. Nam chính và nữ chính, cho dù trải qua khó khăn gì, cuối cùng đều sẽ hạnh phúc bên nhau.

Nửa năm sau Lâm Yến và Tiền Liệt kết hôn, bắt đầu giống với cuộc sống trong tiểu thuyết, vẫn luôn rất hạnh phúc. Nhưng, hiện tại, Lâm Yến đã không phải cô gái trong tiểu thuyết, sau khi cô tốt nghiệp đại học, làm luật sư, luôn giúp những người đáng thương cần giúp đỡ thưa kiện, luôn giúp đỡ những người không có tiền, không mời được luật sư bào chữa.

Mặc dù không phải lần kiện tụng nào cũng thắng, nhưng cô cũng nổi danh trong giới luật chính trị là thường thắng kiện. Thậm chí, cô còn nói điều này trên kênh chuyên cho luật sư của quốc gia, cô ta nói với người dân cả nước, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, đều phải dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ chính bản thân mình.

Mọi người thấy cô tự tin, đâu ai biết được, vận mệnh của cô suýt nữa đã bị chôn vùi ở thôn Phạm?

Lâm Dư Dư vẫn luôn liên lạc với Lâm Yến, nhưng thật ra bởi vì lại gặp nhau ở thủ đô nên tình bạn lần nữa bắt đầu, hai người thường xuyên hò hẹn, rất nhàn nhã, cũng thường xuyên dạo phố. Khác với tình bạn trong tiểu thuyết, nhưng dường như, lại giống vậy.

Lâm Yến nói, đời này điều khiến cô ấy kiêu ngạo nhất là, năm đó trên chiếc xe lửa xuống nông thôn, đã chủ động làm bạn với Lâm Dư Dư.

Chỉ là, cô ấy không biết, cô gái Lâm Dư Dư ấy đã không còn nữa rồi.
 
Chương 332: Phiên ngoại Ôn Lễ (1)


Ôn Lễ dưới sự chăm sóc của cô và cậu, cũng rất khỏe mạnh lớn lên, nhưng lại khác vớ những người giàu khác. Ôn Lễ thi vào đại học công an quốc gia. Có lẽ sau khi biết chuyện của mẹ là Ôn Hương, cậu lại càng kiên định với suy nghĩ làm cảnh sát.

Về nguyện vọng của cậu, người nhà vẫn luôn ủng hộ.

Ôn Lễ tên đầy đủ là Phạm Ôn Lễ, vẫn luôn lấy họ Phạm, sau này kết hôn sinh con, cũng sẽ mang họ Phạm, về chuyện này Ôn gia và Lâm Dư Dư đều rất ủng hộ, rốt cuộc Lý Thu Hồng là ân nhân cứu mạng của cậu, hơn nữa Lý Thu Hồng rất yêu thương Ôn Lễ.

Tháng 9 năm 83, Ôn Lễ trở thành một sinh viên, ngày Ôn Lễ khai giảng, là Lâm Dư Dư cùng cha Ôn, mẹ Ôn còn có Lý Thu Hồng đưa cậu đi, Ôn Sùng bị cả nhà từ chối, bởi vì anh quá nổi tiếng trên TV, mọi người cũng không muốn cuộc sống đại học của Ôn Lễ vì Ôn Sùng mà bị phá hỏng.

Đối với chuyện này, Ôn Sùng cũng thật bất đắc dĩ.

Ôn Tiểu Bảo lôi kéo anh thằng bé chạy nhảy: "Anh, anh về sau sẽ làm cảnh sát, anh thật lợi hại."

Ôn Lễ nắm tay em trai: "Vậy em muốn làm cảnh sát không?"

Ôn Tiểu Bảo lắc đầu: "Em không, em muốn làm bác sĩ."

Lâm Dư Dư nghe xong, không khỏi cười: "Sao con lại muốn làm bác sĩ?" Cô không biết, vậy mà con trai lại muốn làm bác sĩ, Ôn Tiểu Bảo thật giỏi.

Ôn Tiểu Bảo: "Bởi vì làm bác sĩ sẽ có thể ở bên mẹ mỗi ngày a, mọi người đều nói, mẹ là một bác sĩ rất giỏi." Thằng bé còn nhỏ tuổi, còn không hiểu dược sĩ khác với bác sĩ, cho nên mọi người dùng từ dễ hiểu để giúp thằng bé hình dung về nghề nghiệp của Lâm Dư Dư, cô là một bác sĩ. Lý Thu Hồng: "Sau này con lớn rồi, sẽ không muốn ở bên cạnh mẹ mỗi ngày nữa.”

Ôn Tiểu Bảo: "Sẽ không, con dù lớn thì vẫn muốn ở bên cạnh mẹ."

Mẹ Ôn: "Vậy con không tìm bạn gái sao?"

Ôn Tiểu Bảo: "Con không cần, con gái rất phiền phức, giống như em gái vậy, mỗi ngày đều khóc, con mói không cần."

Lâm Dư Dư: "Con biết bạn gái là gì sao?"

Ôn Tiểu Bảo: "Biết ạ, chính là bạn nhỏ nữ a."

Moi người nghe xong, không nhịn được cười.

Mọi người đưa Ôn Lễ đến ký túc xá, tuy rằng ký túc xá nam thì nữ không thể vào, nhưng người lớn trong nhà thì khác.

Trong phòng ngủ có mấy nam sinh ở, nhìn thấy cả nhà Ôn Lễ đi vào, có chút ngạc nhiên, sao nhiều người như vậy? Bây giờ tâm lý phản nghịch của nam sinh rất mạnh, thật vất vả mới thoát khỏi bố mẹ, đều không thích bố mẹ đưa đến trường.

Nhưng thật ra có nam sinh lại nhìn Lâm Dư Dư mấy lần, nhà cậu ta cũng có nhân viên nghiên cứu, lúc cậu ta đến viện nghiên cứu tìm người, đã từng gặp lâm Dư Dư. Nhưng nam sinh cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ là sau nghĩ thấy Ôn Lễ gọi Lâm Dư Dư là cô, sau này, lại tiếp xúc với Ôn Lễ nhiều, thậm chí thành tùy tùng của Ôn Lễ.

Bao nhiêu năm sau, sau khi tốt nghiệp, cậu ta thành quân sư của Ôn Lễ, hai người đã cùng nhau phá rất nhiều án kiện.

Mấy người Lâm Dư Dư cũng không ở đại học công an lâu, bọn họ rất nhanh liền trở về, trong quá trình trưởng thành của con cái, người nhà nên để con cái tự lập.

Sau khi người nhà đi, Ôn Lễ nói với nhóm bạn cùng phòng: "Mọi người, chúng ta đến từ năm sông bốn bể, hôm khó khó có dịp quen biết, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm đi." Trình Uy, quân sư tương lai của Ôn Lễ: "Được, tớ biết có một quán ăn rất ngon, giá cũng rất hợp lý, hương vị cũng tốt, mọi người đi không?"

"Đi"

“Cùng đi đi"

"Tớ không đi."

Qua một bữa cơm trưa, mọi người nhất nhanh đã hòa hợp. Nhưng cuộc sống đại học của Ôn Lễ, cũng không nhẹ nhàng như vậy, bởi vì mỗi tuần Ôn Sùng đều sẽ huấn luyện cậu, làm một công an, thân thủ vô cùng quan trọng. Tới lúc nghỉ hè, Ôn Sùng lại ném Ôn Lễ tới chỗ bộ đội, đi cùng Ôn Lễ là Trình Uy.

Giống như bây giờ, hai người đang ngôi trên xe lửa.

Ôn Lễ: "Huynh đệ, cảm ơn cậu." Nếu như một mình cậu đi, như vậy sẽ rất nhàm chán.

Trình Uy: "Chuyện nhỏ, tớ cũng dựa vào hào quang của cậu, cho dù tớ muốn đến đó huấn luyện, cũng không có cơ hội."

Ôn Lễ cười ha ha: "Thôi đi." Nhưng Trình gia với Ôn gia, đúng là bởi vì hai đứa nhỏ này, mà kéo gần quan hệ hơn.

Trong nhát mắt, Ôn Lễ lên năm 2. Hôm nay Ôn Lễ đang học, bảo vệ của trường lên phòng học gọi cậu: "Phạm Ôn Lễ.. Phạm Ôn Lễ ở đây không? Ngoài cổng có người thân đến tìm, nói là người thân của cậu qua đời."

Người thân qua đời? Ôn Lễ vừa nghe, liền vội vàng chạy ra hướng cổng trường, đầu óc trống rống, trong lòng không ngừng hoảng loạn. Bà nội ở nhà, ông ngoại và bà ngoại tuổi đã co, cậu không biết người thân qua đời là ai, trong lòng vô cùng bất an.

Đến cửa, chỉ thấy một người nam nhân trung niên gầy gò đứng đó. Người đàn ông kia nhìn thấy cậu, kích động tiến lên:"Cha..."

Ôn Lễ lùi về phía sau một bước, cận thận nhìn hắn. Người đàn ông thấy thế, trong mắt liền hiện lên vẻ bi thương: "Cha là Lâm Văn Huy... Đã nghe thấy tên chưa?"

Ôn Lễ đương nhiên biết, cậu đã lớn, chuyện giữa Ôn gia và Dương gia năm đó, cậu đã biết, mấy năm nay, dù cậu đã biết thân thế của mình, cũng không đến Lâm gia, trong lòng cậu, Lâm gia là người xa lạ. Cậu là một đứa nhỏ hạnh phúc lớn lên ở nông thôn, chuyện lúc nhỏ đều không có ký ức, chỉ có ký ức lúc sau, chính là có bà nội với cô, sau đó lại có Ôn gia, cho nên trong tâm Ôn Lễ, không có hận.

Cho dù hiện tại đối mặt với Lâm Văn Huy, cậu cũng không hận. Nhìn Lâm Văn Huy, cậu gật gật đầu:"Tôi biết, chuyện năm đó cậu đã nói với tôi, tôi nghĩ từ lúc ông và mẹ tôi ly hôn, lúc tôi về với mẹ tôi, tôi đã không còn quan hệ với Lâm gia."
 
Chương 333: Phiên ngoại Ôn Lễ (2)


Lâm Văn Huy nghe vậy, rất thương tâm: "Con có thể gọi cha một tiếng cha sao?"

Ôn Lễ lắc đầu:

"Rất xin lỗi, không thể."

Pháp luật quy định cha mẹ có trách nhiệm và nghĩa vụ với con cái như nhau, với Lâm Văn Huy, hắn ta cũng không làm đúng trách nhiệm của một người cha, cậu sẽ không gọi cha.

Điều này cũng giống như Lâm Văn Huy nghĩ, hôm nay hắn đến, không phải vì chuyện này:

"Ông con qua đời, con có thể đến tiễn ông ấy một đoạn sao?"

Ôn Lễ nghĩ: "Có thể."

Mặc dù cậu không nhận Lâm gia, nhưng nếu đi đưa hiệu trưởng Lâm, vẫn còn một chút quan hệ máu mủ. Mà nếu hiệu trưởng Lâm chết cậu không đi đưa, chuyện này nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cậu.

Thấy Ôn Lễ đồng ý, Lâm Văn Huy cũng thở dài một hơi.

Mặc dù Ôn Lễ đồng ý, nhưng cậu cảm thấy chuyện này vẫn cần phải nói với người nhà họ Ôn một tiếng. Cho nên sau khi tan học về nhà, liền nói chuyện này với người nhà họ Ôn: "Ông ngoại, bà ngoại, cậu, hôm nay lúc ở trường, người Lâm gia tới tìm con."

Mẹ Ôn hỏi đầu tiên:

"Tìm con làm gì."

Cha Ôn và Ôn SÙng cũng nhìn cậu.

Ôn Lễ:

"Là Lâm Văn Huy tiên sinh tới tìm con, ông ta nói Lâm lão tiên sinh qua đời, hỏi con có thể đến đưa ông ấy một đoạn không?"

Cậu không gọi thẳng tên của cha ruột, cho nên xưng hô với Lâm Văn Huy là tiên sinh.

Lâm Dư Dư nghe xong cũng có chút bất ngờ:

"Vậy con nói thế nào?"

Ôn Lễ:

"Con đáp ứng rồi. Con nghĩ, dù là Lâm gia có mâu thuẫn với Ôn gia, nhưng Lâm lão tiên sinh qua đời, con thân là người Ôn gia theo lễ nghĩ, cũng nên tiễn ông ấy một đoạn."

Ôn Sùng: "Con nói đúng, làm cũng rất tốt, cậu rất vui, con đã trưởng thành."

Nghe được cậu tán thưởng, Ôn Lễ nhếch khóe miệng, tâm tình đương nhiên cũng rất tốt.

Về chuyện Ôn Lễ đưa hiệu trưởng Lâm một đoạn đường, cha Ôn và mẹ Ôn đều không nói gì, dù sao người đã mất, cho dù ông ta làm gì, cho dù Ôn Lễ đã về Ôn gia, nhưng rốt cuộc vẫn là con cháu Ôn gia, nếu Ôn Lễ không đi, cũng không tốt tới thanh danh của cậu.

Ngày hôm sau, Ôn Lễ đến nhà tang lễ.

Tang lễ của hiệu trưởng lâm tổ chức ở nhà tang lễ.

Lúc Ôn Lễ đến, bà nội Lâm và Lâm Văn Huy khá kích động, đặc biệt là bà nội Lâm, nói rất nhiều lời, trong lời nói đều thể hiện rằng Lâm gia rất xin lỗi cậu, nhưng cũng hy vọng cậu tha thứ.

Ôn Lễ chỉ cười không trả lời, nạng của mẹ cậu, không phải một câu xin lỗi là có thể vãn hồi, cậu cũng không có tư cách thay mẹ tha lỗi cho bọn họ, trong chuyện này, người chịu tổn thương nhiều nhất không phải cậu, lúc ấy cậu còn nhỏ tuổi, không nhớ rõ mẹ, cũng không nhớ rõ đoạn tình cảm này, bọn họ muốn xin lỗi, phải xin lỗi mẹ.

Ôn Lễ định nghĩa bản thân là người quen, cậu tớ đưa Lâm lão tiên sinh, là bởi vì bản thân biết được một người trưởng bối đã qua đời, qua chuyện này, cậu cũng không có quan hệ gì với Lâm gia như trước.

Cho nên sau khi đi đưa hiệu trưởng Lâm, sau khi hạ táng ông ta, cậu liên về nhà. Chuyện này đối với Ôn Lễ, không có ảnh hưởng tới cậu, cậu tiếp tục đi học.

Sau đó, cậu lại đưa tiễn bà nội Lâm, Lâm Văn Huy. Sau khi tiễn Lâm Văn Huy, quan hệ của cậu với Lâm gia liền cắt đứt, không có đi đưa những người khác ở Lâm gia.

Ôn Lễ là người theo chủ nghĩa độc thân, cậu không nhiệt tình với kết hôn, cậu đem hết tinh lực của mình để làm việc. Có lẽ thân thế ảnh hưởng đến suy nghĩ, mặc dù cậu không bị tổn thương, nhưng cậu hy vọng bi kịch trên thế giới sẽ ít một chút, mọi người sẽ ít tổn thương hơn một chút, Nhưng năm Ôn Lễ 35 tuổi, vẫn kết hôn, đối phương là một luật sư, hai người quen biết khi xem mắt, quen biết không bao lâu thì nhanh chóng đến kết hôn, chuyện này khiến người lớn hai bên đều bất ngờ.

Kết hôn năm thứ nhất, vợ cậu liền mang thai, đến năm thứ hai, vợ cậu liền sinh ra một tiểu công chúa xinh đẹp.

Đối với vợ chồng Ôn Lễ, kết hôn, sinh con, chỉ để ứng phó với gia đình, không khiến gia định nhọc lòng vì họ, nhưng sau khi kết hôn, bọn họ cũng rất rõ ràng về trách nhiệm trong hôn nhân. Mặc dù nói sinh con là để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sau khi có con. Bọn họ cũng vô cùng quan tâm bảo vệ con. Vợ chồng hai người đều cuồng công việc, nhưng dù công việc bận rộn, cũng sẽ dành thời gian chơi với con.

Tất cả lý do tại công việc bận rộn nên không có thời gian, đều là ứng phó.

Chờ lúc tuổi Ôn Lễ lớn hơn một chút, rất nhiều loại công nghệ cao đều được phát minh. Có một lần, Ôn Lễ đang nói chuyện với Lâm Dư Dư, cậu đột nhiên nói:

"Cô, cô nhìn những cái ti vi, ô tô, di động, máy tính, này còn đều nhớ, hình như lúc còn rất nhỏ, con đã từng nhìn thấy những thứ này."

Lâm Dư Dư nhìn cậu, cậu cũng nhìn Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư không hỏi, có phải con đã nhớ chuyện đời trước không.

Hai cô cháu nhìn nhau cười, tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.

Sau khi thế giới mạt thế một năm, Ôn Lễ qua đời khi 6 tuổi, cậu sẽ nhớ được chuyện ở thế giới đó sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top