Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 120


Nhiếp Vân Xuyên không hổ danh là người đàn ông mạnh mẽ nhất toàn bộ thôn Vân Khê, mang theo hai chiếc gùi hàng lớn, nhưng vẫn di chuyển rất nhanh.

Thực tế, ngay cả khi Thẩm Nhược Kiều đã dùng viên cường thân kiện thể, chỉ mang theo một chiếc gùi trống rỗng, cô vẫn không thể theo kịp tốc độ của anh ta.

Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều cũng không chạy hết sức, cô biết rằng Nhiếp Vân Xuyên muốn quay lại nhà Trần Lão Tam để trả hàng trước khi đội tuần tra xuất hiện.

Nếu không, với hai chiếc gùi hàng này, ra ngoài đường phố, anh ta vẫn có thể bị hỏi thăm.

Nhiếp Vân Xuyên chạy quanh qua các ngóc ngách trong con hẻm, sau khi xác nhận không có ai phía sau, anh ta nhanh chóng gõ cửa nhà Trần Lão Tam.

Trong nhà luôn có người canh gác, và còn có một cái hầm bí mật để giấu hàng.

Thẩm Nhược Kiều biết được từ hệ thống Tiểu T rằng Nhiếp Vân Xuyên đã thành công trong việc trả hàng cho đại ca chợ đen, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lúc này, Thẩm Nhược Kiều lại gặp rắc rối khác.

Hệ thống Tiểu T đột nhiên nhắc nhở: “Ký chủ, đừng chạy về phía trước nữa, phía trước bên phải cô có hai nhóm đang đánh nhau, có người cầm dao, có người cầm gạch, có cả súng.”

Họ vừa từ trong nhà ra ngoài sân, vì vậy hệ thống mới phát hiện ra cảnh này.

Thẩm Nhược Kiều: …?!

Vì phản xạ, cô đã chạy thêm vài mét trước khi đột ngột dừng lại.

Sao lại gặp phải tình huống này nữa chứ?

Thẩm Nhược Kiều liếc quanh một vòng, xác nhận không có ai, nhanh chóng thu cả hai chiếc gùi trống vào không gian của hệ thống.

Ngay khi cô quay người, định chạy theo hướng khác, thì từ trong sân xảy ra một tiếng kêu thảm thiết.

Ngay sau đó, là âm thanh của cánh cửa lớn bị đẩy mạnh mở ra.

Thẩm Nhược Kiều lập tức kích hoạt tính năng tăng tốc của đôi giày, nhanh chóng tăng thêm hai phần tốc độ.

Trong sân nghe thấy tiếng bước chân liền ra kiểm tra, một người đàn ông trung niên có râu quai nón, chỉ thấy một bóng dáng biến mất như gió ở góc phố.

Chỉ có thể dựa vào chiều cao và kiểu tóc mà xác định đó là một người phụ nữ trẻ.

“Ông Hồ, là ai vậy?”

Từ trong nhà, một giọng nam âm trầm truyền ra.

Người đàn ông cầm trên tay một con d.a.o dính máu.

Người cầm s.ú.n.g săn đã nằm bất động trong vũng máu, rõ ràng đã không còn sự sống, nhưng đôi mắt vẫn mở lớn.

Người đứng ở cửa, ông Hồ nói: “Là một người phụ nữ trẻ, đã chạy mất.”

“Phụ nữ thì không thể chạy nhanh được, đuổi theo, không được để xảy ra bất kỳ sự cố nào.”

Ông Hồ không chút do dự, trả lời một tiếng “vâng”, rồi nhanh chóng đuổi theo hướng mà Thẩm Nhược Kiều đã biến mất.

Trong tay anh ta nắm chặt một con d.a.o găm sắc nhọn.

Ở một bên khác, Thẩm Nhược Kiều biết rằng cơ thể của mình vốn yếu ớt, cho dù thể chất đã được cải thiện gấp đôi, cũng chỉ tốt hơn một chút so với người già yếu và phụ nữ trong thôn, nhưng không bằng những người phụ nữ lớn tuổi thường xuyên làm việc đồng áng.

Chưa nói đến tốc độ so với những kẻ liều lĩnh đang sống bên bờ vực nguy hiểm.

Khi rẽ vào điểm mù tầm nhìn của đối phương, Thẩm Nhược Kiều điên cuồng kêu gọi hệ thống: “Hệ thống, có nơi nào không có người không? Có thể cho tôi vào trốn một lát không.”

Nếu biết rằng mua sắm ở chợ đen lại gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này, cô đã ngoan ngoãn ở lại trong Cung Tiêu Xã.

Chợ đen gì đó, vẫn chờ đến khi không gian của cô có thể chứa người thì mới an toàn đi chợ đen.

Thẩm Nhược Kiều có chút hoảng hốt, nhưng cũng không quá sợ hãi, cô vẫn còn nhiều con át chủ bài cứu mạng, không cần nói đến cái gì khác, chỉ riêng ngọc bài bình an cũng đủ để chống lại mười lần tấn công chí mạng.

Trong tay cô còn ba lá bùa bình an, sáu thẻ hóa trang.

Thực sự không được, còn có thể mua bùa truyền tống ngẫu nhiên từ cửa hàng của hệ thống.

Nhưng tính không xác định của bùa truyền tống ngẫu nhiên quá lớn, chỉ có thể đưa cô đến nơi trong phạm vi mười cây số, nơi không có ai.
 
Chương 121


Nhỡ đâu cô không tìm được đường về thì làm sao?

Tất nhiên, đến lúc vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể dùng cách này.

Hệ thống Tiểu T trả lời: "Ngay trong căn nhà nhỏ bên phải cô, trong nhà không có ai."

Hệ thống Tiểu T không nhìn thấy được những gì xảy ra trong nhà, nhưng nó có hệ thống hồng ngoại từ không gian cao cấp, có thể phát hiện trong phạm vi trăm mét nơi nào có người, nơi nào không có người.

Thẩm Nhược Kiều không nói một lời, vòng qua bên hông của căn nhà này, sau đó lấy thang từ trong không gian hệ thống, đặt lên, bắt đầu trèo tường.

Đợi Thẩm Nhược Kiều trèo lên tường thành công, cô ném bốn chiếc chăn bông xuống, cất thang, rồi nhảy xuống.

Những chiếc chăn này, cô đã dùng ý niệm mua ngay từ cửa hàng hệ thống khi đang trèo tường, tiêu tốn hơn năm trăm tệ hệ thống.

May mà những thứ như chăn có thể dùng cho mình, sau này cũng có thể bán đi.

Thẩm Nhược Kiều vừa vặn rơi xuống những chiếc chăn đã được gấp đôi, mềm mại, gần như không phát ra tiếng động.

Thẩm Nhược Kiều từ trên đống chăn trượt xuống đất, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân chạy nhanh qua.

Là người đang đuổi theo cô.

Thẩm Nhược Kiều không dám thở mạnh.

Qua lời kể của hệ thống, cô biết người đàn ông chỉ cách một bức tường, đang phân biệt xem cô chạy theo hướng nào.

May mà đoạn hẻm này vừa vặn toàn là đường lát đá cuội, không thể phân biệt được dấu chân.

Người đó chỉ do dự vài giây, rồi chọn đuổi theo hướng bên phải.

Đợi người đó đi xa vài chục mét, Thẩm Nhược Kiều đang căng thẳng liền thở phào một hơi, nhanh chóng thu bốn chiếc chăn vào ba lô trong không gian hệ thống.

Trong ba lô còn nhét một chiếc xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu, hai chiếc gùi, một cái thang, một số đồ dùng cá nhân, ba lô hệ thống mười mét khối vẫn đủ chứa bốn chiếc chăn.

Nhưng không gian còn lại thực sự không nhiều.

Hiện tại Thẩm Nhược Kiều chưa dám ra ngoài, nhưng cũng không biết có an toàn nếu tiếp tục trốn ở đây không. Cô suy nghĩ một chút, lấy thẻ cải trang ra, biến thành một người đàn ông trung niên đen gầy, vẻ ngoài bình thường.

Vừa cải trang xong, hệ thống Tiểu T liền báo cáo tiến triển mới: “Sau khi Nhiếp Vân Xuyên ra khỏi nhà Trần Lão Tam, anh ta bắt đầu tìm cô, bây giờ, anh ta gặp mặt trực tiếp tên côn đồ cầm d.a.o găm đó rồi.”

Thẩm Nhược Kiều lo lắng: “Hả, thế bọn họ có đánh nhau không?”

Lúc trước khi gặp đội tuần tra, cô đã giúp Nhiếp Vân Xuyên một lần, nhưng nếu vì tìm cô mà Nhiếp Vân Xuyên gặp chuyện không may, cô sẽ áy náy lắm.

Hệ thống Tiểu T nói: “Chắc không đến nỗi, tên đó nghe thấy tiếng bước chân của một người đàn ông đến gần, trước khi gặp Nhiếp Vân Xuyên đã giấu d.a.o găm vào trong áo rồi.”

Thẩm Nhược Kiều thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Hệ thống Tiểu T tiếp tục báo cáo tiến độ mới: “Tên râu quai nón hỏi Nhiếp Vân Xuyên có thấy một cô gái trẻ mang giày giải phóng, buộc tóc hai b.í.m không, Nhiếp Vân Xuyên nói không thấy, rồi hai người tạm biệt.”

Hệ thống Tiểu T: “Tên râu quai nón không tìm thấy cô, chuẩn bị quay về.”

Thẩm Nhược Kiều lại đợi thêm khoảng mười phút, đến khi tên râu quai nón đó tuần tra mấy vòng xung quanh mà không tìm thấy gì, trở về căn nhà nhỏ của ông ta, Thẩm Nhược Kiều lấy cái gùi rỗng của Nhiếp Vân Xuyên ra, mở cửa sân.

Những sân nhà thời này, nhiều cái là khóa gỗ, bên trong có thể mở ra, bên ngoài có thể khóa lại.

Sau khi khóa lại cửa sân, Thẩm Nhược Kiều rẽ qua mấy ngõ nhỏ, liền gặp được Nhiếp Vân Xuyên vẫn đang tìm cô.

Thẩm Nhược Kiều dùng giọng nam trung của thẻ cải trang nói: “Này, chàng trai, có một cô gái bảo tôi nhắn lại với cậu, nói cô ấy đã về trước rồi.”

Nói rồi, cô đặt chiếc gùi trên mặt đất cách Nhiếp Vân Xuyên khoảng bốn năm mét, sau đó quay người nhanh chóng bước ra ngoài ngõ.

Nhiếp Vân Xuyên tiến lại gần, xác nhận cái gùi đúng là của mình, đám cỏ khô chất ở đáy vẫn còn.
 
Chương 122


Anh ta nhặt gùi lên, cau mày đuổi theo: “Ông là ai? Ông gặp cô ấy ở đâu? Cô ấy không sao chứ?”

Thẩm Nhược Kiều không thể nhanh bằng Nhiếp Vân Xuyên, rất nhanh đã bị anh ta đuổi kịp.

Cô mở miệng nói những lời đó, chỉ vì không muốn Nhiếp Vân Xuyên tiếp tục loanh quanh ở đây, tránh gặp lại những kẻ xấu kia.

Thẩm Nhược Kiều nói bằng giọng thô ráp: “Cô ấy không sao.”

Nhiếp Vân Xuyên còn muốn hỏi thêm, Thẩm Nhược Kiều dừng bước: “Chàng trai, khuyên cậu một câu, mau rời khỏi đây.”

Nói xong, bất kể Nhiếp Vân Xuyên có hỏi gì thêm, cô đều làm như không nghe thấy, rồi chạy đi.

Nếu Nhiếp Vân Xuyên muốn đuổi theo thì chắc chắn sẽ đuổi kịp, nhưng anh ta nhận ra rằng người đàn ông trung niên đen gầy xa lạ này không có ác ý với mình, ánh mắt cũng rất ngay thẳng, không giống kẻ xấu.

Còn nữa, tên râu quai nón vừa hỏi anh ta về “cô gái mang giày giải phóng”...

Nhiếp Vân Xuyên có thể thấy phần dưới vạt áo của đối phương phồng lên một cách bất thường, như đang giấu một con dao.

Hơn nữa, trên chiếc quần màu xám xanh của gã đàn ông, có vài vệt m.á.u không rõ ràng.

Anh ta cau mày, cũng nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng lại chọn đi theo hướng ngược lại với Thẩm Nhược Kiều.

Mười mấy phút sau, Nhiếp Vân Xuyên và Thẩm Nhược Kiều đang cải trang thành người đàn ông trung niên đen gầy, lại gặp nhau.

Là ở cổng đồn công an.

Chỉ có điều, Nhiếp Vân Xuyên đã báo án xong và vừa từ trong đồn đi ra, bên cạnh anh ta có bốn công an mặc đồng phục, rõ ràng là chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.

Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng tiến lên, bổ sung địa chỉ cụ thể của ngôi nhà nơi xảy ra vụ án mạng.

Về thông tin cá nhân của cô, tất nhiên là do cô bịa ra.

Các đồng chí công an nhìn cô mang dáng vẻ sợ hãi đến mất hồn, không hỏi thêm gì nữa, sợ chậm trễ thời gian truy bắt nghi phạm, liền đạp xe rời đi.

Sau khi biết trong căn nhà có bốn người, còn có cả s.ú.n.g săn, số lượng công an ban đầu từ bốn người đã tăng lên thành tám người.

Biết được địa chỉ cụ thể, họ không còn cần Nhiếp Vân Xuyên dẫn đường nữa.

Bên ngoài đồn công an, Nhiếp Vân Xuyên lại hỏi: “Quan hệ giữa ông với đồng chí nữ nhờ ông chuyển chiếc gùi là gì? Bây giờ cô ấy ở đâu? Có an toàn không?”

Lúc báo án người này không hề nhắc đến Thẩm Nhược Kiều.

Nhưng từ việc tên râu quai nón nhất quyết tìm “cô gái trẻ mang giày giải phóng”, Nhiếp Vân Xuyên có thể suy đoán rằng, khi chuyện xảy ra, chắc chắn Thẩm Nhược Kiều có mặt.

Người này không nhắc đến, chắc là để bảo vệ Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều trợn mắt: “Quan hệ gặp gỡ tình cờ, cô ấy đeo hai cái gùi nên không tiện chạy, tôi thấy cô ấy tội nghiệp nên cầm giúp một cái. Cô ấy miêu tả sơ qua chiều cao và dáng vẻ của anh họ mình, cao một mét tám lăm, mặc áo xám quần xanh, trên người có mùi bánh bao thịt từ chiếc túi vải nhỏ, chắc là nói đến cậu đấy. Nếu không phải, cậu trả lại gùi cho tôi.”

Nhiếp Vân Xuyên lập tức nói: “Là tôi.”

Cô hừ một tiếng: “Còn về việc bây giờ cô gái kia ở đâu, tôi làm sao biết được?”

Nói xong, cô liền quay lưng bỏ đi.

Lần này, Nhiếp Vân Xuyên không đuổi theo nữa, mà cau mày, nhanh chóng bước về hướng chợ đen.

Có lẽ anh ta vẫn lo lắng Thẩm Nhược Kiều bị những kẻ xấu bắt được.

Thẩm Nhược Kiều đang cải trang thành người đàn ông cũng không cản Nhiếp Vân Xuyên, vì đã có tám đồng chí công an đến hiện trường, Nhiếp Vân Xuyên có thể nhận ra những điểm bất thường trên người tên râu quai nón, nhanh chóng đến báo án, tốc độ lại nhanh, nên cho dù không đánh lại thì giữ được mạng hẳn là không thành vấn đề.

Thẩm Nhược Kiều đi dạo một vòng ở Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa, mua một số thứ mà cửa hàng của hệ thống không có.

Mười hai giờ trưa, tiệm cơm quốc doanh.

Cô và Đồng Viên Viên đã hẹn gặp nhau ở đây.

Đồng Viên Viên xuất hiện, cưỡi một chiếc xe đạp 28 Đại Giang đã qua sử dụng nhưng còn mới khoảng bảy phần.

Thấy Thẩm Nhược Kiều, cô ta vui mừng nói: “Kiều Kiều, tôi có xe rồi, đến lúc về công xã, tôi sẽ đèo cô về thôn!”
 
Chương 123


Trong không gian lưu trữ của hệ thống, Thẩm Nhược Kiều có một chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu chỉ mới đạp vài lần.

Chuyến vào thành lần này, cô đã mua đủ những thứ mình cần, còn gọi điện về nhà báo bình an, thời gian tới cô sẽ không vào thành thường xuyên nữa, cùng lắm là lên bưu điện công xã nhận bưu kiện.

Nhà họ Thẩm gửi cho cô cũng khá nhiều đồ, đến lúc đó có thể thuê một chiếc xe bò chở về thôn, cũng không nhất thiết phải dùng đến xe đạp.

Thẩm Nhược Kiều dự tính là, chờ khi nào nắm rõ tình hình chung trong thôn, rồi mới lấy xe đạp ra sử dụng.

Hiện tại, cô còn chưa quen biết ai trong thôn Vân Khê, nếu cứ đạp một chiếc xe đạp mới tinh về thôn, mà có ai đến mượn xe, cô cũng không biết ai thực sự cần, ai chỉ muốn lợi dụng, nên hay không nên cho mượn.

Thời buổi này, xe đạp là món đồ quý giá, còn hiếm hơn cả xe sang của thời sau này.

Nếu ai đến xin mượn Thẩm Nhược Kiều cũng cho, người ta sẽ cho rằng cô dễ bị bắt nạt; mà nếu không cho ai mượn, người ta sẽ nghĩ cô ích kỷ, khó gần.

Xe đạp mới tinh mà cho người không thân lắm mượn đi, lỡ bị va quẹt, hư hỏng, ai mà không xót cơ chứ.

Nhưng điều kiện kinh tế của người dân trong thôn thường không tốt, đa phần còn chưa đủ ăn, yêu cầu họ bồi thường cũng không thích hợp.

Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều tính chờ thêm một, hai tháng nữa mới lấy xe đạp ra dùng, quan hệ tốt thì cho mượn, quan hệ không tốt thì không cho.

Tuy nhiên, Đồng Viên Viên là một cô gái gốc gác địa phương không có "bùa hộ mệnh" như cô, mà lại có thể kiếm được một chiếc xe đạp còn mới tầm bảy phần ngay ngày thứ hai sau khi xuống nông thôn, cũng là một loại bản lĩnh.

Cô đi vòng quanh chiếc xe đạp của Đồng Viên Viên hai vòng, nói: “Được đấy, đồng chí Đồng, cô lấy cái xe này từ đâu vậy?”

Đồng Viên Viên đỗ xe đạp ở chỗ gửi xe bên trái cửa tiệm cơm quốc doanh rồi khóa lại.

Cô ta nhìn quanh một lượt, thấy xung quanh không có ai mới tự đắc nói: “Cha tôi có một người bạn chiến hữu cũ làm ở nhà máy cơ khí nông nghiệp bên này, hôm nay tôi đến thăm ông ấy. Chiếc xe đạp này nhà bác Tiêu đã đi được ba, bốn năm rồi, luôn giữ gìn cẩn thận. Gần đây, nhà họ muốn đổi một chiếc xe mới để cưới vợ, nên đã bán chiếc xe cũ này lại cho tôi với giá rẻ, he he.”

Trước đây cha của Đồng Viên Viên cũng từng đi lính vài năm, dù đã nhiều năm không gặp các chiến hữu cũ, nhưng tình nghĩa vẫn còn.

Đặc biệt là phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp Tiêu Chí Hoa mà hôm nay cô ta đến thăm, trước đây cha của Đồng Viên Viên từng cứu ông ta trên chiến trường, nên tất nhiên ông Tiêu sẽ giúp đỡ cho con gái của ân nhân.

Thẩm Nhược Kiều nhớ ra, trong cốt truyện gốc, sau này Đồng Viên Viên có thể thuận lợi ly hôn với tên cặn bã Hà Gia Thụ, chính là nhờ sự giúp đỡ của bác Tiêu này.

Dù nhà Đồng Viên Viên có điều kiện, nhưng từ nhỏ cô ta đã được giáo dục phải sống khiêm tốn, nên ngoài những người đặc biệt thân thiết, tin tưởng, cô ta chưa bao giờ nói cho ai biết cha mình là xưởng trưởng nhà máy thực phẩm, và ở huyện Thanh Bình còn có một ông bác làm phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp.

Trong cốt truyện gốc, vì Đồng Viên Viên khoe khoang quá nhiều mà không có đủ khả năng tự bảo vệ mình, nên ở thôn Vân Khê, cô ta đã bị một số người nhòm ngó và tính kế.

Ví dụ như chiếc xe đạp mà cô ta đạp về, gần như bị xem là tài sản công cộng của cứ điểm thanh niên trí thức, những người khác sử dụng xong mà chẳng biết cảm ơn.

Sau đó, khi chiếc xe bị người khác làm hư hỏng vài chỗ, Đồng Viên Viên không muốn cho mượn nữa, họ lại trách móc cô ta keo kiệt.

Trong mạch truyện gốc, Hà Gia Thụ có ơn đỡ d.a.o cho Đồng Viên Viên trên tàu hỏa, vì muốn anh ta cảm thấy an tâm mà nhận những món đồ như bánh kẹo, thịt khô, đồ hộp mà cô ta tặng, cô ta đã lén kể cho anh ta nghe rằng cha mình là xưởng trưởng nhà máy thực phẩm.
 
Chương 124


Tất nhiên, những thứ đó đều là phúc lợi hợp pháp cho nhân viên, cha mẹ Đồng gửi cho cô ta vì họ không nỡ ăn, lo cô ta ở nông thôn không được ăn đủ.

Ai ngờ cuối cùng những thứ đó lại rơi vào tay Hà Gia Thụ.

Hà Gia Thụ nếm trải việc "ăn bám" rồi, sau khi Khương Vân Giảo trọng sinh chẳng thèm đoái hoài đến anh ta nữa, anh ta không còn sự lựa chọn nào khác, giữa cô con gái xưởng trưởng nhà máy là Đồng Viên Viên và cô thôn nữ Lưu Hồng Quyên, tất nhiên anh ta bám chặt lấy Đồng Viên Viên không buông.

Sau đó, cha mẹ Đồng biết con gái mình lén kết hôn ở nông thôn, họ cảm thấy Hà Gia Thụ không phải là người tử tế, giận đến mức không gửi tiền hay đồ cho cô ta suốt một thời gian dài.

Hà Gia Thụ quen thói ăn bám, anh ta lấy Đồng Viên Viên chỉ vì lợi ích, Đồng Viên Viên đột ngột không còn tiền, anh ta liền bộc lộ bộ mặt thật.

Anh ta không ngừng chửi bới, đánh đập Đồng Viên Viên, lại còn lén lút qua lại với Lưu Hồng Quyên đã có chồng.

Khi đó Khương Vân Giảo chỉ chăm chăm đứng xem kịch, cô ta nghĩ rằng, dù tên cặn bã này có lấy được người anh ta luôn mơ ước nhất ở kiếp trước là Đồng Viên Viên, chỉ cần Đồng Viên Viên không thể tiếp tục cung cấp cho anh ta một cuộc sống tốt, anh ta cũng sẽ bộc lộ bản chất.

Khương Vân Giảo không ngăn cản Đồng Viên Viên nhảy vào cái hố lửa Hà Gia Thụ này, một phần vì muốn chứng kiến tình địch của kiếp trước phải chịu đựng những đau khổ giống như mình từng trải qua, một phần vì cô ta từng ghen tị với Đồng Viên Viên rất lâu khi cô ta cưới được Nhiếp Hối.

Gia đình của Đồng Viên Viên có điều kiện tốt, ngoại hình của cô ta cũng không tệ, nhưng vì phô trương quá mức nên bị những kẻ lưu manh trong thôn để ý và tính kế, bị bỏ thuốc, suýt nữa thì bị hãm hiếp, may mà Nhiếp Hối đi ngang qua và cứu được cô ta.

Sau đó Đồng Viên Viên quyết định kết hôn với ân nhân của mình, nhưng Nhiếp Hối lại là người không tiền, không nhan sắc, thậm chí còn bị hủy dung. Tưởng rằng Đồng Viên Viên đã lấy phải người chồng tệ nhất trong số các thanh niên trí thức nữ.

Nhưng ai ngờ, Đồng Viên Viên lại được Nhiếp Hối yêu chiều hết mực, không phải làm bất cứ công việc nặng nhọc nào trong nhà, còn đồ ăn ngon thì luôn ưu tiên cho cô ta.

Tại sao tất cả mọi người đều từng bị vẻ bề ngoài của Hà Gia Thụ mê hoặc, nhưng cuối cùng Đồng Viên Viên lại có thể có được hạnh phúc?

Vì đã từng chịu mưa nên muốn xé rách dù của người khác.

Tâm lý của Khương Vân Giảo đại khái là như vậy.

Thẩm Nhược Kiều không trải qua những đau khổ như Khương Vân Giảo nên cũng không thể khuyên cô ta sống lương thiện hơn.

Nhưng vì đã biết những chuyện này, dĩ nhiên Thẩm Nhược Kiều không để Đồng Viên Viên phải chịu đựng những khổ nạn đó một lần nữa.

Trong tiệm cơm quốc doanh, hai người gọi ba món ăn.

Thịt kho tàu, gà hầm nấm, món địa tam tiên và thêm một phần bánh bao thịt lợn cải thảo.

Trong lúc chờ món ăn, Thẩm Nhược Kiều khẽ hỏi Đồng Viên Viên: “Viên Viên, có phải bác của cô làm ở nhà máy cơ khí rất có thế lực không?”

Đồng Viên Viên vẫn nhớ chiếc bùa bình an mà Thẩm Nhược Kiều tặng cho cô ta để giữ mạng, hôm nay trong thư gửi cho gia đình, cô ta còn dặn cha gửi qua ít đồ tốt để đáp lễ.

Cô ta rất tin tưởng Thẩm Nhược Kiều, vì vậy chẳng hề giấu giếm gì.

Đồng Viên Viên cũng hạ giọng nói: “Đúng vậy, bác Tiêu là phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí mà.”

Khi nói những điều này, cả hai đều cố ý nói thật nhỏ để người xung quanh không nghe thấy.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Tôi nghĩ cô nên tiết lộ một chút về việc cô có một người bác lợi hại ở huyện khi về lại thôn.”

Đồng Viên Viên ngơ ngác không hiểu: “Hả, tại sao vậy?”

Thẩm Nhược Kiều liền kể cho cô ta nghe một câu chuyện đơn giản nhất.

Một đứa trẻ cầm theo một túi vàng lớn đi trên phố, cái kết có thể xảy ra là gì?

Người thông minh ai cũng biết.
 
Chương 125


Thẩm Nhược Kiều cũng nhắc nhở Đồng Viên Viên những tình huống có thể xảy ra khi cô ta đem xe đạp về thôn và có người mượn hoặc không mượn.

Đồng Viên Viên suy nghĩ một chút, phải thừa nhận rằng những điều Thẩm Nhược Kiều nói rất có khả năng xảy ra.

Cô ta vừa mới đến thôn Vân Khê, lại đạp một chiếc xe như vậy về, chẳng khác gì cầm vàng đi trên phố.

Đồng Viên Viên: “Nhưng nếu tôi nhắc đến bác Tiêu thì có tác dụng gì không?”

Thẩm Nhược Kiều khẳng định: “Tất nhiên là có, đội sản xuất của chúng ta có được một chiếc máy kéo cũng là do nhà máy cơ khí đào thải ra đó. Nghe nói con trai lớn nhất của đội trưởng đang làm việc ở nhà máy cơ khí đó.”

Phó xưởng trưởng nhà máy đương nhiên là lãnh đạo cao hơn nhiều so với con trai của đội trưởng.

Hiện tại chiếc máy kéo của thôn Vân Khê cũng chỉ là do nhà máy cơ khí cho mượn, nếu nhà máy cần, có thể đòi lại bất cứ lúc nào.

Đồng Viên Viên có người dựa dẫm như phó xưởng trưởng Tiêu, cũng tương đương với việc có đội trưởng làm chỗ dựa, ở trong thôn còn ai dám tính kế Đồng Viên Viên thì chẳng khác nào đi ngược lại lợi ích của cả thôn!

Sau sự việc bị đám côn đồ dí d.a.o vào cổ, bây giờ lại được Thẩm Nhược Kiều nhắc nhở, Đồng Viên Viên không còn ngây thơ như trước, cô ta cũng hiểu ra rằng cần mượn sức khi cần thiết.

Cô ta cũng không định cậy thế h.i.ế.p người, chỉ là không muốn bị bắt nạt mà thôi.

Đồng Viên Viên gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với mọi người rằng chiếc xe đạp này là do bác Tiêu cho mượn!”

Thời điểm này không thể công khai nói chuyện mua bán được.

Thẩm Nhược Kiều: “Đúng, cứ nói như vậy.”

Lúc này, món ăn mà họ gọi đã được dọn lên bàn, hai người bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Dù chỉ mới ở cứ điểm thanh niên trí thức có một ngày, tối hôm trước cũng có thịt khô, lạp xưởng và trứng, nhưng chia ra thì mỗi người cũng chỉ được một ít.

Thời buổi này, ai ai cũng thiếu thốn chất béo, có ai mà không thèm thịt chứ?

Huống chi đầu bếp của tiệm cơm Hồng Tinh nấu ăn rất ngon.

Hai người ăn sạch ba món lớn, mỗi người còn gói một phần thịt mang về.

Thẩm Nhược Kiều mang về thịt bò hầm, còn Đồng Viên Viên là cá kho, như vậy khi về cứ điểm thanh niên trí thức, tự nấu thêm vài món nữa là họ lại có bữa tối ngon miệng.

Ăn trưa xong, hai người chuẩn bị lên xe về thôn.

Chiếc xe đạp của Đồng Viên Viên có thể để phía sau xe hoặc cùng nhấc lên xe.

Kết quả là, khi đến bến xe, lại một lần nữa họ gặp được Nhiếp Vân Xuyên.

Thẩm Nhược Kiều thấy trên người Nhiếp Vân Xuyên không có vết thương, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Vân Xuyên cũng thấy Thẩm Nhược Kiều bình an vô sự, cũng thở phào.

Hai người không hỏi nhau nhiều, chỉ trao đổi ánh mắt và chào nhau rồi cùng lên xe.

Nhiếp Vân Xuyên giúp đỡ nhấc xe đạp lên xe, hôm nay hành khách cũng không đông lắm.

Thẩm Nhược Kiều rất muốn hỏi về tình hình vụ án mạng trong căn nhà sâu trong khu chợ đen, nhưng lúc này không tiện hỏi.

Cứ điểm thanh niên trí thức nằm ở cuối thôn, cách căn nhà tranh nát của Nhiếp Vân Xuyên không xa, sau này có cơ hội sẽ hỏi sau.



Khi đến công xã Kim Hoa, buổi chiều không có xe bò để về thôn Vân Khê, nên chiếc xe đạp của Đồng Viên Viên trở nên hữu dụng.

Còn Nhiếp Vân Xuyên thì đi bộ về.

Người bình thường cần khoảng một tiếng bốn mươi đến năm mươi phút, chậm hơn một chút so với xe bò.

Nhiếp Vân Xuyên đi nhanh, chỉ cần một tiếng hai mươi phút, còn nhanh hơn cả xe bò.

Tuy nhiên, kỹ thuật đạp xe của Đồng Viên Viên thực sự làm người ta lo lắng, cô ta đạp rất loạng choạng.

Sau khi suýt ngã xuống đất, Thẩm Nhược Kiều đòi đổi sang cô lái, để Đồng Viên Viên ngồi ở yên sau.

Thẩm Nhược Kiều cũng không quen với chiếc xe đạp này, nhất là khi chở người và hai cái gùi lớn, nên khó điều khiển hơn, chỉ có thể nói trình độ của cô chỉ tốt hơn Đồng Viên Viên chút ít.

Để tránh bị ngã, tốc độ đi xe đạp của họ không nhanh được.

Giữa đường, khi Thẩm Nhược Kiều mệt, cô còn nhường cho Đồng Viên Viên lái một đoạn.

Cuối cùng, hai người họ chỉ về đến thôn Vân Khê sớm hơn Nhiếp Vân Xuyên vài phút.
 
Chương 126


Vào giờ này hầu hết mọi người trong thôn Vân Khê đều đang đi làm, nhưng vì không phải mùa vụ bận rộn, công việc đồng áng cũng không nhiều, nên một số ít người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ không đi làm đang ngồi dưới gốc cây đa lớn ở đầu thôn hóng mát. Có người đang may vá, có người đang đan lát.

Thấy Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đạp xe về, mấy đứa trẻ lập tức bu lại.

“Wow, xe đạp kìa! Thanh niên trí thức nữ mới đến đang đạp xe về rồi!”

“Xe đạp này đẹp và mới quá, còn mới hơn hai chiếc xe kia!”

Ngoài nhà trưởng thôn Vương Vi Dân và đội trưởng Lưu Nhị Bằng, đây là chiếc xe đạp thứ ba trong thôn Vân Khê.

“Thanh niên trí thức nữ mới còn mua hai gùi đồ nữa! Không biết có kẹo không nhỉ?”

“Tôi muốn ăn kẹo, tôi muốn ăn kẹo, ở đâu có kẹo?”

“Cẩu Đản, tao nghe nói hai thanh niên trí thức nữ mới đến có nhiều kẹo lắm, mày đi xin họ đi.”

Cẩu Đản chính là cậu bé đang để trần mông.

Cẩu Đản lập tức tiến lên, dang tay chắn trước xe của Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.

Lúc này người cầm lái là Đồng Viên Viên. Kỹ thuật lái xe của cô ta khá hơn lúc trước một chút, nhưng sợ va vào người khác nên vội vàng phanh xe lại.

Cẩu Đản vừa chảy nước mũi vừa lớn tiếng đòi: “Mau cho tôi kẹo ăn! Nếu không, tôi sẽ nói các cô là thanh niên trí thức nữ mới đến bắt nạt đứa trẻ không cha không mẹ đấy!”

Cẩu Đản thường xuyên bị người ta trêu chọc là đứa trẻ không cha không mẹ, nhưng cậu bé không quan tâm, còn thường lấy chuyện này ra để xin đồ ăn từ những người phụ nữ dễ mủi lòng.

Thấy cậu bé đáng thương, phần lớn họ đều cho cậu bé chút đồ ăn.

Cha của Cẩu Đản là Vương Đại Ngưu, mấy năm trước vào núi săn bắn, gặp phải sói dữ và không trở về. Chẳng bao lâu sau mẹ cậu bé cũng bỏ đi theo người khác.

Vương Thiết Đản mất đi con trai lớn Vương Đại Ngưu, chỉ còn lại đứa con trai út là Vương Nhị Ngưu, nên chiều chuộng anh ta hết mực, đáp ứng mọi yêu cầu, nuôi anh ta thành một kẻ vô dụng, nổi tiếng ăn chơi trác táng trong thôn. Ông ta cũng nuông chiều cháu trai Cẩu Đản vô điều kiện.

Thẩm Nhược Kiều nhìn cậu bé bảy tám tuổi tên Cẩu Đản, nhớ đến hoàn cảnh của cậu bé, nhưng cô không thấy thương cảm và cũng không có ý định cho cậu bé kẹo.

Trong cốt truyện gốc, vì Đồng Viên Viên cho Cẩu Đản nhiều kẹo hơn mấy đứa trẻ khác nên mới bị gia đình Vương Thiết Đản để ý, muốn cô ta gả cho Vương Nhị Ngưu.

Họ biết rằng danh tiếng của Vương Nhị Ngưu ở trong thôn không tốt, không bao giờ chịu làm lụng, lại thường xuyên trộm gà trộm chó, thậm chí còn có mối quan hệ mờ ám với góa phụ Lý ở thôn bên cạnh.

Vì vậy, vợ của Vương Thiết Đản là thím Thôi đã lấy cớ cảm ơn Đồng Viên Viên vì đã cho Cẩu Đản nhiều kẹo, mang một bát canh gà mái già không đẻ trứng tặng cho cô ta.

Trong canh gà, bà ta cho thêm thuốc k.í.c.h d.ụ.c vốn dùng cho lợn giống.

Ở kiếp trước của Khương Vân Giảo, Đồng Viên Viên suýt nữa bị Vương Nhị Ngưu hủy hoại trong sạch, may mắn được Nhiếp Hối cứu thoát.

Đồng Viên Viên nghe đến hoàn cảnh đáng thương của Cẩu Đản, dù cậu bé có thái độ đòi kẹo một cách vô lý nhưng nghĩ đến việc cậu bé là đứa trẻ không cha không mẹ, nên tính cách có chút lệch lạc cũng là điều dễ hiểu.

Trẻ con còn nhỏ, vẫn có thể uốn nắn từ từ.

Cô ta đỗ xe lại, định lấy kẹo từ trong gùi, nhưng bị Thẩm Nhược Kiều vừa nhảy xuống từ ghế sau ngăn lại.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Cậu không có cha mẹ, nhưng vẫn còn người thân đúng không?”
 
Chương 127


Cẩu Đản tự hào đáp: “Đương nhiên rồi, ông bà tôi đối xử với tôi rất tốt, chú tôi cũng đối xử với tôi rất tốt. Mỗi lần ăn gà đều cho tôi một cái đùi gà…”

Thẩm Nhược Kiều nói: “Tôi cho cậu kẹo, cậu cho tôi thịt gà được không?”

Cẩu Đản lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gì, chị còn muốn ăn gà nhà tôi? Đó là chú tôi khó khăn lắm mới trộm được, tại sao phải chia cho chị? Bà tôi nói rồi, phụ nữ đều là thứ vô dụng, không xứng được ăn thịt, sinh ra là để làm việc hầu hạ đàn ông thôi! Chị là đồ đàn bà xấu xa, hứ!”

Nói xong, cậu bé nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Trẻ con bảy tám tuổi chưa có ý thức rõ ràng về thiện ác, đúng sai, người lớn trong nhà nói thế nào thì chúng sẽ bắt chước như vậy.

Rõ ràng, mấy người lớn trong nhà Cẩu Đản đều không phải người có tư tưởng đúng đắn, nên mới dạy dỗ ra một đứa trẻ như thế này.

Ban đầu Đồng Viên Viên còn thấy kỳ lạ vì sao Thẩm Nhược Kiều lại không nỡ cho vài viên kẹo, giờ thì cô ta đã hiểu.

Không phải sự yếu đuối nào cũng đáng được thương hại.

Thẩm Nhược Kiều phớt lờ những lời nói linh tinh của Cẩu Đản, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không chia thịt cho tôi, thì tôi cũng không cho cậu kẹo.”

Cẩu Đản nhăn mặt: “Có phải mấy chị không mua kẹo không? Có món ngon khác cũng được.”

Nhận thấy Thẩm Nhược Kiều không dễ đối phó, cậu bé lại nói: “Tôi không hỏi chị, tôi hỏi chị kia.”

Nói rồi, cậu bé chỉ vào Đồng Viên Viên, người trông có vẻ dễ bắt nạt hơn.

Một đứa con trai lớn khác cũng lên tiếng: “Chiếc xe đạp đẹp thế này, cho tôi mượn đạp một chút được không? Chỉ một chút thôi, chị à, tôi sẽ trả lại ngay mà!”

“Đúng rồi, tôi còn chưa bao giờ được đạp xe đạp!”

Một đám trẻ con tụ lại.

Đứa thì đòi ăn, đứa thì đòi mượn xe.

Chúng vây kín quanh xe đạp, không còn chỗ hở.

Còn có đứa nhân cơ hội sờ mó khắp chiếc xe.

Đồng Viên Viên nắm c.h.ặ.t t.a.y lái hơn, cô ta dần hiểu vì sao Thẩm Nhược Kiều lại nói cô ta cần phải “mượn thế”.

Dưới gốc cây đa cách đó mười mấy mét, nhiều người lớn trong thôn đã thấy cảnh này, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản.

Dù sao thì thanh niên trí thức nữ cũng là người từ nơi khác đến.

Những đứa trẻ này cho dù không được gì cũng không thiệt hại gì.

Hai cô gái trẻ yếu ớt, lại có vẻ hiền lành, chẳng lẽ lại dám đánh chúng sao?

Thẩm Nhược Kiều hít một hơi thật sâu, thật ra cô rất muốn cho lũ nhóc này một trận, nhưng cho dù thân thể cô đã được tăng cường và hệ thống cho cô buff tăng sức mạnh tạm thời, hai tay khó mà địch nổi nhiều tay.

Không thể đánh.

Vậy thì chỉ còn cách… giả làm “trà xanh” thôi.

Giọng Thẩm Nhược Kiều đầy vẻ lo lắng nói: “Viên Viên, chiếc xe đạp này là của bác Tiêu ở nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện Thanh Bình cho cô mượn đấy. Nếu xe bị bọn trẻ trong thôn làm trầy xước hỏng hóc, sau này bác ấy mà giận thì có khi lại thu hồi máy kéo của thôn chúng ta, cô tính sao đây?”

Đồng Viên Viên đang lo không biết làm sao để nói ra chuyện này một cách tự nhiên, không ngờ Thẩm Nhược Kiều đã giúp cô ta.

“Gì cơ? Đây là xe đạp của phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp sao?”

Dưới gốc cây đa, một bà cụ đang ngồi khâu đế giày lập tức bật dậy.

“Cẩu Đản, Cẩu Đản, về với bà mau!”

Đó chính là thím Thôi.

Lời nói vừa rồi của Thẩm Nhược Kiều rất lớn, mọi người đều nghe rõ, ai nấy đều lên tiếng: “Đại Cường, cái xe đạp đó không được động vào, không thì coi chừng cha mày đánh cho nát đít.”
 
Chương 128


“Lưu Tiểu Vĩ, lại đây giúp thím làm việc nào.”

Từng người một không giả điếc hay giả câm nữa.

Đám trẻ đang vây quanh Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên lập tức tản ra.

Tuy chúng còn nhỏ, nhưng cũng biết ai là người có thể bắt nạt, ai không.

Chúng cũng hiểu được phần nào lời của Thẩm Nhược Kiều, nếu làm hỏng chiếc xe đạp này, máy kéo của thôn sẽ bị thu hồi.

Những đội sản xuất khác, ngoài đội Trường Phong bên cạnh, đều không có máy kéo.

Một bà thím khác tiến đến, vẻ mặt đầy nhiệt tình: “Trí thức Đồng, hóa ra cô còn có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp, sao không nói sớm chứ? Con trai cả nhà tôi cũng làm việc ở đó đấy.”

Đây là Vương Quý Phân, vợ của Lưu Đại Bằng, anh trai của đội trưởng Lưu Nhị Bằng.

Vì Vương Quý Phân có quan hệ thân thích với gia đình đội trưởng, nên vừa tới gần, đám trẻ con đã chạy xa hết.

Dù Cẩu Đản là đứa cứng đầu nhất, cũng bị bà của nó - thím Thôi lôi về.

Trước khi quay đi, thím Thôi còn tức tối trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, trách cô nhiều chuyện. Nếu không phải vì cô, biết đâu cháu trai bà ta đã xin được kẹo.

Nhưng nghĩ đến việc Đồng Viên Viên có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khi nông nghiệp trong huyện, thím Thôi không dám nói gì thêm.

Đồng Viên Viên mỉm cười với Vương Quý Phân: “Đúng vậy, bác Tiêu là chiến hữu cũ của cha tôi, cha tôi từng cứu mạng bác ấy. Bác ấy nói xem tôi như con gái nuôi, sợ tôi ở quê chịu khổ nên mới cho mượn chiếc xe đạp cũ trong nhà để tôi đi lại.”

Nhờ lời dạy vừa rôi của Thẩm Nhược Kiều, Đồng Viên Viên cũng biết cách “mượn thế” mà hành xử.



Chuyện Đồng Viên Viên có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp, chỉ nửa buổi chiều là đã truyền khắp thôn Vân Khê.

Tối đó, khi những người thanh niên trí thức khác tan làm về, vì Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đã nấu ăn riêng, nên họ ăn tối xong từ sớm.

Ăn thịt khó tránh khỏi mùi thơm, không thể chia phần cho nhiều người, nên họ phải lén lút ăn riêng.

La Hồng Mai ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng từ sân sau bay tới, chanh chua nói: “Không hổ là có người bác làm phó xưởng trưởng, bữa nào cũng ăn được thịt.”

Lý Thu Hồng nhíu mày nói: “Cô nói gì vậy? Đừng nói nữa.”

La Hồng Mai hừ một tiếng: “Có người xuống nông thôn mà cứ muốn làm tiểu thư nhà tư bản, cả ngày còn chưa đi làm được buổi nào, nào là xe đạp, nào là kẹo, lại còn thịt nữa! Đây toàn là sự thật, còn không thể nói à?”

Lúc này Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đang phơi quần áo đã giặt xong ở sân sau.

Trước sân có một lối đi thông ra sân sau và một cánh cửa gỗ, vào ban đêm trước khi đi ngủ thì cửa này không bao giờ khóa.

Khi nói chuyện La Hồng Mai không hề nói nhỏ, còn cố tình đứng trước lối đi mà nói, nên Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên ở sân sau đều nghe thấy.

Đồng Viên Viên tức giận, định lao ra để tranh cãi với La Hồng Mai, vì cô ta không thể chịu được cái mũ “tiểu thư nhà tư bản” đó.

Nhưng cô ta cũng biết mình không nhanh trí bằng Thẩm Nhược Kiều, vì vậy trước khi lao ra, cô ta hỏi Thẩm Nhược Kiều: “Kiều Kiều, tôi có thể đi ra cãi nhau với cô ta không?”

Thẩm Nhược Kiều nói: “Tất nhiên là được, nếu cô không mắng lại, người ta sẽ cho rằng cô dễ bị bắt nạt, sau này sẽ càng lấn tới. Tuy nhiên, cô nhớ là dù tức giận đến đâu cũng phải nói có lý lẽ, cô ta gán cho cô cái mũ lớn, cô cũng trả lại cho cô ta một cái. Còn nữa, nhớ là tuyệt đối không được động tay, chúng ta là trí thức mới đến không thể đánh lại những người đã ở đây lâu.”
 
Chương 129


Ừm, trừ cô ra - người có hệ thống hỗ trợ.

Đôi mắt Đồng Viên Viên sáng rực, quả nhiên hỏi trước Thẩm Nhược Kiều là điều đúng đắn.

Cô ta gật đầu thật mạnh, nói khẽ: “Được, vậy tôi lao ra đây.”

Nói rồi, Đồng Viên Viên như một quả pháo nhỏ, lao ra sân trước: “Trước đây cha tôi và bác Tiêu đều từng ra chiến trường g.i.ế.c giặc, giờ họ là công nhân giai cấp vinh quang, họ dùng tiền lương và phiếu mua xe đạp, phiếu mua kẹo, phiếu mua thịt kiếm được từ công sức lao động của mình, muốn cho con cháu dùng thì sao nào?”

“Tôi ăn kẹo, ăn thịt, đi xe đạp là tiểu thư nhà tư bản, vậy theo logic của cô, có nghĩa là cha tôi và bác Tiêu là nhà tư bản?”

“Được thôi, tôi sẽ đi xe đạp đến công xã ngay, hỏi lãnh đạo công xã và các đồng chí công an xem có phải ai ăn được kẹo, ăn được thịt, đi được xe đạp đều là nhà tư bản không. Tôi và các bậc tiền bối tuyệt đối không chấp nhận kiểu vu khống trắng trợn này.”

Đồng Viên Viên trông rất đanh thép, ra vẻ như sắp quay lại dắt xe đạp đi.

Lý Thu Hồng vội kéo tay Đồng Viên Viên lại: “Này, trí thức Đồng, đừng giận, Hồng Mai chỉ là không biết ăn nói…”

Nói rồi, cô ta lườm La Hồng Mai: “La Hồng Mai, cô ăn nói bừa bãi như thế, không mau xin lỗi trí thức Đồng đi!”

La Hồng Mai vốn chỉ lắm lời, thêm nữa lại thèm thịt nên mới nói vậy, đâu dám để Đồng Viên Viên thực sự đến công xã tìm lãnh đạo và công an để làm lớn chuyện.

Cô ta vốn hay bắt nạt kẻ yếu, không ngờ Đồng Viên Viên trông hiền lành như bột mì lại khó chơi như vậy, còn nói có lý có lẽ.

Nếu không xin lỗi, chẳng khác nào vu khống cựu quân nhân và công nhân cả.

La Hồng Mai rụt cổ lại, cười gượng: “Xin lỗi trí thức Đồng, ôi cái miệng hư này của tôi, nói bừa thôi, tôi không có ý đó.”

Thang Tiểu Khiết đang chuẩn bị nấu ăn, cũng đi tới giúp đỡ hòa giải: “Đúng vậy, trí thức Đồng, Hồng Mai chỉ là lắm mồm, nói không suy nghĩ, đừng chấp cô ấy.”

Đồng Viên Viên biết, những trí thức cũ này đã sống chung với nhau nhiều năm, cùng ở một ký túc xá, có lẽ có chút xích mích nhưng khi đối mặt với những trí thức mới đến như cô ta, chắc chắn sẽ thiên vị người quen cũ hơn.

Nếu cô ta cố bám vào chuyện này, làm lớn lên thì cũng không có lợi gì.

Còn dễ để lại ấn tượng là người không biết thông cảm, làm to chuyện.

Cô ta còn phải tiếp tục sống ở đây lâu dài.

Đồng Viên Viên nhân dịp lời hòa giải của Lý Thu Hồng và Thang Tiểu Khiết mà hạ nhiệt, nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Lời vu khống kiểu này, không được có lần sau. Nếu không, tôi sẽ nghi ngờ về tư tưởng giác ngộ của trí thức La đấy.”

Mặt La Hồng Mai biến sắc, cô ta vốn thích gán cho người khác những cái mũ lớn, không ngờ Đồng Viên Viên cũng biết chiêu này, khiến sau này cô ta không dễ dàng dùng lại chiêu này.

La Hồng Mai đen mặt nói: “Là tôi sai, sau này tôi sẽ chú ý sửa đổi.”

Cuộc cãi nhau của hai người cứ thế mà chấm dứt.

La Hồng Mai và Thang Tiểu Khiết đi nấu ăn.

Lý Thu Hồng lại nói thêm vài câu lấy lệ.

Ngụy Như Lan tỏ vẻ chán ngán, nhưng khi thấy Khương Vân Giảo - người vừa cãi nhau với cô hôm qua, lại bĩu môi, hừ một tiếng.

Khương Vân Giảo cũng chẳng vui vẻ gì, ấn tượng của cô ta về Đồng Viên Viên chỉ là một người chẳng có đầu óc.

Kiếp trước, Đồng Viên Viên vừa xuống nông thôn ngày thứ hai đã mang về một chiếc xe đạp. Cô ta là kiểu người mềm yếu, ai cũng có thể đụng chạm, xe đạp gần như trở thành tài sản chung của các trí thức trẻ.
 
Chương 130


Mỗi khi Đồng Viên Viên muốn dùng xe, cô ta còn phải cẩn thận hỏi ý kiến mọi người trước.

Khi đó, Đồng Viên Viên không hề nói rằng cô ta có một người bác là phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp. Điều này, ngay cả Khương Vân Giảo cũng chỉ biết sau khi Đồng Viên Viên kết hôn với Nhiếp Hối, khi phó xưởng trưởng Tiêu đến thôn Vân Khê tặng quà mừng đám cưới.

Nếu cô ta có chỗ dựa như Đồng Viên Viên, thì đã sống thoải mái ở thôn Vân Khê từ lâu rồi, đâu đến nỗi bị mấy tên côn đồ tính kế.

Không ngờ, kiếp này Đồng Viên Viên lại thực sự thông minh hơn, có chỗ dựa thì ngày thứ hai xuống nông thôn đã bày ra vẻ dõng dạc.

Hơn nữa, kiếp này Đồng Viên Viên cũng không bám lấy Hà Gia Thụ nữa, mà suốt ngày quấn quýt bên Thẩm Nhược Kiều.

Đồng Viên Viên không phải là người trọng sinh, chỉ cần nhìn đôi mắt ngây thơ, pha chút ngốc nghếch của cô ta là nhận ra ngay.

Vậy thì lý do khiến Đồng Viên Viên trở nên khôn ngoan và khéo léo chỉ có thể là do Thẩm Nhược Kiều.

Khương Vân Giảo dùng ánh mắt đầy u ám nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thẩm Nhược Kiều một lúc lâu.

Ngụy Như Lan lạnh giọng nói: “Khương Vân Giảo, cô lại nhìn chằm chằm vào trí thức Thẩm làm gì thế? Nhìn cũng vô ích, trí thức Thẩm đẹp hơn cô nhiều, hừ!”

Đồng Viên Viên cũng nhìn Khương Vân Giảo bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Khương Vân Giảo thu ánh mắt lại, không thừa nhận: “Tôi đâu có nhìn cô ta, các người nhìn nhầm rồi.”

Nói xong, cô ta vội vàng bước đi.

Lúc này, Khương Vân Giảo có thể khẳng định rằng Thẩm Nhược Kiều cũng giống cô ta, đã trọng sinh.

Rõ ràng Thẩm Nhược Kiều biết một số sự kiện tương lai của các trí thức trẻ, dù không biết tại sao kiếp trước cô ta vốn không xuống nông thôn mà lại biết được những điều này.

Tuy nhiên, sau một ngày suy nghĩ, Khương Vân Giảo cho rằng cho dù Thẩm Nhược Kiều cũng trọng sinh, thì cô cũng chỉ cùng điểm xuất phát với mình mà thôi.

Khương Vân Giảo tự phụ nghĩ rằng mình từng kết hôn ba lần, biết nhiều cách lấy lòng đàn ông, chưa chắc đã thua kém Thẩm Nhược Kiều, một cô gái trẻ tuổi chưa từng kết hôn mà đã c.h.ế.t sớm ở kiếp trước.

Cô ta không tin rằng sau khi Thẩm Nhược Kiều biết Nhiếp Vân Xuyên sẽ trở thành ông trùm thương nghiệp trong tương lai, sẽ sẵn lòng nhường người đàn ông chất lượng như vậy cho Ngụy Như Lan. Thẩm Nhược Kiều có vẻ tỏ ra thân thiện với Ngụy Như Lan, chắc cũng giống như cô ta, chẳng xem trọng cô gái đầy mụn kia.

Hôm qua, cũng chỉ là do hoảng loạn, cô ta không suy nghĩ kỹ càng, mới xô xát với Ngụy Như Lan.

Kết quả là lại vô tình làm cho Thẩm Nhược Kiều trông thật thuần khiết.

Nếu đấu công khai không thắng được…

Thì sẽ dùng chút thủ đoạn.

Chẳng hạn, khi Nhiếp Vân Xuyên đi ngang qua bờ sông, cô ta vô tình trượt chân rơi xuống nước…

Cô ta không tin, với tính cách của Nhiếp Vân Xuyên, anh ta có thể để mặc cô ta c.h.ế.t đuối.

Xuống sông cứu người, chắc chắn không tránh khỏi việc chạm vào nhau. Đến lúc đó, cô ta chỉ cần ôm Nhiếp Vân Xuyên chặt một chút, tất cả mọi người đều nhìn thấy, anh ta không thể không chịu trách nhiệm.

Nếu chiêu này không thành…

Thì chiêu bỏ thuốc vào thức ăn mà kiếp trước gia đình Vương Nhị Ngưu đã dùng để ép Đồng Viên Viên, cũng không phải là không thể dùng.

Chờ khi “gạo nấu thành cơm,” nếu Nhiếp Vân Xuyên dám không chịu trách nhiệm, cô ta sẽ tố cáo anh ta là kẻ lưu manh!

Khương Vân Giảo đã quyết định rõ ràng trong lòng, vui vẻ bắt đầu nấu ăn.

Cô ta không lo Thẩm Nhược Kiều có tiết lộ với Nhiếp Vân Xuyên rằng cả hai bọn họ đều là người trọng sinh, và Ngụy Như Lan mới chính là vợ trong tương lai của anh ta.
 
Chương 131


Khương Vân Giảo không hề lo lắng về chuyện này. Cho dù Thẩm Nhược Kiều có nói thật, Nhiếp Vân Xuyên cũng phải tin mới được chứ.

Huống hồ, giữa cô ta, một mỹ nhân kiều diễm như hoa, và Ngụy Như Lan mặt đầy mụn, đàn ông bình thường ai cũng sẽ thích chọn cô ta hơn, Nhiếp Vân Xuyên cũng không ngoại lệ.

Bằng không, tại sao kiếp trước khi Ngụy Như Lan theo đuổi Nhiếp Vân Xuyên với khuôn mặt đầy mụn, anh ta còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái. Chỉ khi mặt cô ta khỏi mụn, anh ta mới đồng ý?

Đàn ông thì ai chẳng thích người đẹp.

Dù vậy, Khương Vân Giảo cũng không hoàn toàn yên tâm. Cô ta sợ Thẩm Nhược Kiều sẽ dùng chiêu mà cô ta định dùng, ép Nhiếp Vân Xuyên phải chịu trách nhiệm với cô trước.

Vừa nghĩ, Khương Vân Giảo vừa nhanh chóng nấu ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng của Thẩm Nhược Kiều bằng ánh mắt đầy hiểm ác.

Trong khi đó, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên không có ở sân sau, mà tranh thủ trời chưa tối đi xuống chân núi nhặt củi.

Đi cùng họ còn có Ngụy Như Lan, người vừa ăn hai cái bánh bao thịt vào bữa tối.

Không xa họ, còn có năm sáu đứa trẻ con đang nhặt củi.

Bánh bao thịt Ngụy Như Lan ăn là do Nhiếp Vân Xuyên mua từ sáng. Anh ta nghĩ rằng lúc tan làm, cứ điểm thanh niên trí thức đông người, trực tiếp mang đến sẽ không tiện, nên nhờ Thẩm Nhược Kiều chuyển giúp trên xe buýt về công xã.

Vì lo việc mình giao dịch ở chợ đen bị phát hiện, có thể liên lụy đến Ngụy Như Lan, Nhiếp Vân Xuyên không dám đề cập đến chuyện kết hôn với cô ta ngay.

Thẩm Nhược Kiều không biết Nhiếp Vân Xuyên nghĩ gì.

Nhìn thấy trong điểm cảm xúc tiêu cực từ Khương Vân Giảo có lấp ló nhiều lần dòng 【Đắc ý +99】, cô không khỏi cau mày.

Chắc chắn Khương Vân Giảo đã nghĩ ra cách gì để sớm chiếm được Nhiếp Vân Xuyên và không còn e dè cô nữa nên mới thấy “đắc ý” như vậy.

Nhiếp Vân Xuyên là một người đàn ông cứng rắn, Khương Vân Giảo không thể dùng sức mạnh với anh ta… Nhưng có khả năng cô ta sẽ dùng thuốc hoặc vu cáo rằng Nhiếp Vân Xuyên phá hỏng trong sạch của mình.

Trong những câu chuyện đấu đá thời niên đại, những chiêu trò như vậy không hề hiếm gặp. Thẩm Nhược Kiều chưa ăn thịt lợn nhưng cũng từng thấy lợn chạy.

Có lẽ, cô nên tìm cơ hội cảnh báo Nhiếp Vân Xuyên.

Dù gì anh ta đã rời khỏi chợ đen đến đồn công an trình báo, vì lo cho cô nên còn quay lại một lần. Cô không thể để anh ta rơi vào bẫy của Khương Vân Giảo.

Ngụy Như Lan không biết những chuyện này, cô vừa nhặt củi vừa nhớ lại hương vị của bánh bao thịt.

Giữa mùa hè, bánh bao thịt để trong túi vải lâu hương vị cũng bị biến hoá một chút, nhưng thời này có mấy ai được ăn thịt, không ai để ý đến chuyện đó.

Thấy chỗ Đồng Viên Viên nhặt củi cách Thẩm Nhược Kiều một đoạn, Ngụy Như Lan liền rón rén đến gần cô, nói nhỏ.

“Trí thức Thẩm, tại sao cô lại chọn giúp tôi thay vì trí thức Khương? Tuy tôi không thông minh, nhưng cũng chẳng ngốc. Cô nói thật đi, có phải cô để ý đến việc tôi có cách mua thịt không cần phiếu không?”

“Đúng là tôi có một bà cô họ làm ở nhà máy chế biến thịt trong huyện, nhưng cơ hội để mua thịt từ bà ấy cũng không nhiều. Thế này nhé, lần sau khi tôi mua thịt từ bà ấy, tôi sẽ chia cho cô một phần ba.”

Không cần phiếu, nhưng tiền thì phải trả, cô ta không bao giờ chịu thiệt.

Ngụy Như Lan nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt như thể đã nhìn thấu cô.

Thẩm Nhược Kiều: …
 
Chương 132


Thẩm Nhược Kiều có thể mua thịt vô hạn từ cửa hàng hệ thống, nên thực sự không thiếu chút thịt đó.

Nhưng thôi, cứ để hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục đi.

Dù có thể mua thịt từ hệ thống, nhưng khi chưa có không gian tùy thân để giấu, cô cũng không thể ăn thịt mỗi bữa. Mùi thịt quá nồng, nấu lên không thể không bốc mùi thơm.

Cô chỉ có thể mua ít thịt khô từ cửa hàng để giải cơn thèm.

Có một nguồn mua thịt công khai cũng không tệ.

Thẩm Nhược Kiều mỉm cười đáp: “Được thôi, cứ thế nhé, cho tôi một phần ba.”

Ngụy Như Lan mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình không còn nợ Thẩm Nhược Kiều ân tình nữa.

Cô ta bắt đầu nói về chuyện khác: “Cái trí thức Khương kia, nhìn thì trắng trẻo nhưng không giống người tốt lành gì. Có lúc nhìn tôi và cô bằng ánh mắt lạnh sống lưng. Cô nên cẩn thận, không biết đầu óc cô ta có vấn đề gì không.”

Thẩm Nhược Kiều: “Phụt, ha ha ha.”

Xin lỗi, bình thường cô sẽ không cười, nhưng lần này không nhịn nổi.

Nếu Khương Vân Giảo biết Ngụy Như Lan nghĩ cô ta có vấn đề về đầu óc, không biết sẽ bực thế nào.

Ngụy Như Lan nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Cô cười gì chứ, tôi đang nói nghiêm túc đấy, chẳng lẽ cô không thấy cô ta không bình thường à?”

Thẩm Nhược Kiều gật đầu: “Thấy chứ, cô nghĩ đúng đấy, cô ta thực sự không bình thường. Cô cũng nên tránh xa cô ta ra.”

Ngụy Như Lan tự tin nói: “Tôi chẳng sợ, dù sao cô ta cũng không đánh lại tôi.”

Sau khi đánh Khương Vân Giảo một trận tối qua, Ngụy Như Lan tự tin vào sức mạnh của mình hơn.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ thầm, đánh tay đôi thì đúng là cô ta không thắng nổi, nhưng nếu chơi chiêu trò thì Ngụy Như Lan chẳng thể nào đấu lại Khương Vân Giảo đầy mưu mô.

Nếu Khương Vân Giảo không thành công trong việc dùng chiêu trò với Nhiếp Vân Xuyên, cô ta sẽ chuyển sang đối phó với kẻ địch tiềm tàng.

Ví dụ, cô ta có thể trả tiền để thuê người phá hoại thanh danh của Ngụy Như Lan, chiêu này thì dễ thực hiện hơn nhiều.

Nhưng nếu chưa thấy Khương Vân Giảo hành động, mà Thẩm Nhược Kiều đã cảnh báo, chưa chắc Ngụy Như Lan sẽ tin.

Thôi thì để Nhiếp Vân Xuyên tự lo liệu đi.

Dù gì anh ta cũng là người trong cuộc, lại là người biết một phần bộ mặt thật của Khương Vân Giảo.

Thẩm Nhược Kiều chuyển chủ đề: “À này, trí thức Nguỵ, đây là tiền và phiếu mua thịt hôm nay cô nhờ tôi mua bánh bao, trả lại cho cô. Tiền và phiếu không dùng tới.”

Ngụy Như Lan ngạc nhiên: “Chẳng phải cô đã mang bánh bao cho tôi sao? Tôi còn vừa ăn đấy.”

Cô ta không nghĩ Thẩm Nhược Kiều lại hào phóng mời cô ta hai cái bánh bao thịt, hai người không quen thuộc đến mức đó.

Có thể gọi là bạn mới quen thôi, ít nhất hai người có chung một kẻ không ưa – Khương Vân Giảo.

Trước đó, khi đưa bánh bao cho Ngụy Như Lan, Khương Vân Giảo cũng ở sân sau nên Thẩm Nhược Kiều không nhắc đến việc bánh bao là do Nhiếp Vân Xuyên mua, để tránh khiến cô ta nghi ngờ.

Giờ xung quanh không có ai, cô có thể nói rồi.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Hai cái bánh bao đó là do đồng chí Nhiếp Vân Xuyên mua, nhờ tôi chuyển cho cô.”

Ngụy Như Lan trợn tròn mắt: “Gì? Không thể nào! Sao anh ấy lại…”

Giọng của cô ta đột nhiên lớn hơn, đúng lúc Đồng Viên Viên nhặt củi ở cách họ không xa đi vòng lại với một bó củi trên tay.

Cô ta hỏi: “Hai người đang nói gì mà thầm thì to nhỏ thế? Cho tôi nghe với.”

Vừa lúc Thẩm Nhược Kiều cần người làm chứng: “Viên Viên, cô nói cho trí thức Nguỵ biết đi, tối nay hai cái bánh bao thịt cô ấy ăn là ai mua.”

Hôm nay Đồng Viên Viên đã chứng kiến toàn bộ, cũng nghe nói về chuyện Ngụy Như Lan có ý với Nhiếp Vân Xuyên.

Đồng Viên Viên lập tức trêu chọc, cười nói: “Là đồng chí Nhiếp mua cho cô đấy. Ban đầu là Kiều Kiều định mua cho cô, nhưng anh ta nghe nói là mua cho cô nên tranh mua trước. Hình như còn định tự tay mang đến cho cô, nhưng không biết vì sao lại nhờ Kiều Kiều chuyển hộ, có lẽ vì ngại chăng.”
 
Chương 133


Ngụy Như Lan vốn không tin lắm, nhưng Đồng Viên Viên nói cứ như thật, chắc không có chuyện cả hai người đều lừa cô ta được.

Cô ta bất giác đỏ mặt, liên tục hỏi: “Thật không, thật sự là anh ấy mua à?”

Thực ra Ngụy Như Lan đã tin rồi, chỉ là không hiểu vì sao trước giờ Nhiếp Vân Xuyên luôn phớt lờ cô ta, nay lại đột nhiên tặng bánh bao thịt.

Điều này còn khó tin hơn cả việc hai cái bánh bao là Thẩm Nhược Kiều cho không.

Bởi vì Nhiếp Vân Xuyên là người nổi tiếng nghèo nhất thôn, ở căn nhà tranh dột nát nhất, nghe nói mới ở chưa bao lâu thì mái nhà sập một lần, giờ là do Nhiếp Vân Xuyên tự sửa lại.

Cô ta không biết anh ta đã phải tích cóp tiền và phiếu mua bánh bao thịt bao lâu rồi.

Ngụy Như Lan bắt đầu tiếc nuối: “Nếu biết hai cái bánh bao là anh ấy tặng, tôi không nên ăn hết trong một bữa, phải để dành ăn dần chứ.”

Thẩm Nhược Kiều bất lực nói: “Thời tiết nóng thế này, cô còn định để đến bao giờ? Hôm nay không ăn hết, mai thiu thì chẳng phải là phí thịt và bột mì sao.”

Làm sao Ngụy Như Lan nỡ lãng phí món ngon thế này, nhất là món do người cô ta thầm mến tặng. Cô ta nói: “Ôi trời, cô cũng thật là, sao cô không nói trước cho tôi biết? Để tôi còn thưởng thức từ từ chứ.”

Thẩm Nhược Kiều hạ giọng: “Nếu nói trước với cô, thì lúc cô ăn bánh bao vơid vẻ mặt đầy vẻ say mê, chẳng phải người ở phòng bên cạnh cũng biết hết rồi sao?”

Tuy Ngụy Như Lan không giỏi dùng não nhưng cũng hiểu, nếu chuyện Nhiếp Vân Xuyên mua bánh bao cho cô ta để Khương Vân Giảo biết, chắc chắn cô ta sẽ giở trò.

Cô ta bừng tỉnh: “Đúng nhỉ.”

“May mà cô không nói ngay lúc đó.”

“Chuyện này còn chưa có gì rõ ràng.”

“Không biết rốt cuộc ý của đồng chí Nhiếp là gì nữa?”

Giờ đây, Ngụy Như Lan hoàn toàn mất hứng nhặt củi.

Dĩ nhiên, cô ta cũng không thiếu củi lắm, trước đó đã tích trữ đủ dùng trong một tháng, lần này chủ yếu đi cùng Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.

Thẩm Nhược Kiều nhìn Ngụy Như Lan cứ ngẩn ngơ suy nghĩ, nhặt củi cũng chậm lại, đành bất đắc dĩ nói: “Hay là, cô đến nhà đồng chí Nhiếp tặng ít củi, tiện thể hỏi thử?”

Trong một năm qua, ngoài lần đầu tiên khi mới đến nông thôn, Ngụy Như Lan đã từng lấy hết dũng khí tỏ tình với Nhiếp Vân Xuyên và chủ động tặng quà cho anh ta hai ba lần, nhưng đều bị từ chối.

Tuy thích anh ta nhưng cô ta cũng cần tự trọng, không thể cứ bám lấy làm người ta khó chịu.

Sau đó, Ngụy Như Lan chỉ còn dám đứng từ xa ngắm nhìn Nhiếp Vân Xuyên vài lần.

Ai cũng biết cô ta có tình ý với Nhiếp Vân Xuyên, không ít lần người dân trong thôn bàn tán sau lưng, nhưng Ngụy Như Lan chẳng bận tâm.

Dù sao cô ta không định tìm đối tượng trong thôn, cũng không thích các thanh niên trí thức khác nam ở chỗ cô ta.

Dĩ nhiên, Nhiếp Vân Xuyên là ngoại lệ, vì anh ta vừa vặn hợp với gu thẩm mỹ của cô ta!

Vốn dĩ danh tiếng ở thôn chẳng tốt, cùng lắm chỉ bị Nhiếp Vân Xuyên từ chối thêm một lần nữa mà thôi.

Ánh mắt Ngụy Như Lan sáng lên, lập tức buộc chặt bó củi vừa nhặt được bằng dây cỏ.

Thấy bó củi của mình còn ít, cô chạy đến giành thêm một phần củi của Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên vừa nhặt, nói nhanh: “Xem như tôi mượn của các cô, về đến sân sau tôi sẽ trả lại gấp đôi cho các cô! He he!”

Nói xong, Ngụy Như Lan vác hai bó củi, hớn hở xuống núi.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên: …

Đồng Viên Viên cười nói: “Kiều Kiều, giờ thì tôi hiểu chút chút về việc cô nói thích một người cũng được, nhưng phải giữ được bản thân, đừng để tình cảm che mắt. Có phải trí thức Nguỵ hơi giống kiểu bị tình cảm làm mờ mắt không?”

Trước đây, khi đi tàu, Thẩm Nhược Kiều sợ Đồng Viên Viên vì quá đặt nặng tình cảm sẽ lại thích Hà Gia Thụ, người không xứng đáng, nên thỉnh thoảng “tẩy não” cô ta. Sau này, Đồng Viên Viên không còn bận tâm việc Cố Huy “thận yếu”, vì thấy anh ta là người đáng tin, lại không quá vồ vập.
 
Chương 134


Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều không còn nhắc đến chuyện này nữa.

Không ngờ, Đồng Viên Viên lại nhớ rõ và còn áp dụng được nữa.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Trường hợp của trí thức Nguỵ… phải nói sao đây? Ban đầu cô ta thích đồng chí Nhiếp hoàn toàn vì mê vẻ ngoài và thân hình của anh ta, sau đó lâu dần, chắc chỉ là vì không cam lòng mà thôi. Tóm lại, đầu óc vẫn còn, chỉ là không chịu dùng não nhiều thôi.”

Đồng Viên Viên: …

Kiều Kiều thật là biết châm chọc.

Cô ta thầm nghĩ mình nhất định không được trở thành kiểu người chỉ biết yêu mà không biết suy nghĩ, gặp chuyện gì cũng phải động não.

Ngụy Như Lan vốn là một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi. Bảo cô ta cứ âm thầm cho đi thì chắc chắn không làm được, nếu không thì đã không rút lui sau hai ba lần chủ động tặng quà cho Nhiếp Vân Xuyên mà không nhận được hồi đáp.

Suốt một năm nay, Ngụy Như Lan tỏ ra nhớ thương Nhiếp Vân Xuyên, cũng có thích đôi chút, nhưng cũng là cách để tránh những người theo đuổi không mong muốn.

Nếu không nhờ điều kiện cô ta có thể ăn thịt thường xuyên, thì cho dù có bị mụn đầy mặt hay toàn thân, vẫn sẽ có khối người muốn cưới. Dù sao trong nhóm thanh niên trí thức nam và các thanh niên trong thôn Vân Khê cũng không phải ai cũng đẹp, mọi người đều xấu, cũng không dám chê ai.

Nhưng Ngụy Như Lan lại tỏ ra đã có người trong lòng, nên mọi chuyện lại khác.

Đàn ông mà, chẳng ai thích một người vừa không xinh đẹp, trong lòng lại còn yêu người khác.

Phải nói rằng, phân tích của Thẩm Nhược Kiều về Ngụy Như Lan rất chuẩn, có khi còn hiểu cô ta hơn chính bản thân cô ta.



Đây là con dốc sườn núi cuối thôn, cách căn nhà tranh của Nhiếp Vân Xuyên không xa.

Ngụy Như Lan vác hai bó củi thấy hơi nặng, nhưng may mà chỉ cần vài phút là tới nơi.

Bên ngoài căn nhà tranh của Nhiếp Vân Xuyên có một hàng rào gai, cô ta gõ vào cửa hàng rào, nói lớn: “Đồng chí Nhiếp có ở nhà không?”

Lúc này, Nhiếp Vân Xuyên đang tắm bằng nước đã phơi nắng trong túp lều nhỏ sau nhà, tiếng nước ào ào nên không nghe thấy.

Ngụy Như Lan gõ cửa xong thấy hàng rào không khóa, lại gọi thêm lần nữa.

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Nghĩ rằng đã tới đây rồi, cho dù Nhiếp Vân Xuyên không ở nhà, cô ta cũng muốn để lại hai bó củi như một cách cảm ơn anh ta vì đã mua bánh bao cho mình.

Để lần sau cô ta sẽ mang vài cái bánh hạch đào đến tặng.

Như vậy, dù Nhiếp Vân Xuyên không có ý gì với cô ta, cũng coi như là không lợi dụng lòng tốt của anh ta, nghĩ thế nên Ngụy Như Lan đẩy cửa vào, đặt hai bó củi trong kho chứa củi của anh ta.

Vừa đặt xong, cô ta nghe thấy tiếng bước chân.

Rồi có một giọng đàn ông trầm thấp cất lên hỏi: “Ai ở đó?”

Ngụy Như Lan quay lại thì thấy Nhiếp Vân Xuyên chỉ mặc mỗi chiếc quần, nửa thân trên để trần, tóc và n.g.ự.c vẫn còn đang nhỏ nước.

Ngụy Như Lan “á” lên một tiếng, vội vàng lấy tay che mắt.

Rồi lại len lén mở ngón tay ra để ngó qua khe hở.

Cô ta không nhịn được nuốt nước bọt, ôi, thân hình của đồng chí Nhiếp…!

Lúc này Nhiếp Vân Xuyên cũng nhận ra người trước mặt là Ngụy Như Lan.

Khuôn mặt màu đồng của anh ta lập tức đỏ lên, nhưng do làn da ngăm và trời lại nhá nhem tối, nên cũng không thấy rõ.

Nhiếp Vân Xuyên: “Sao, sao lại là cô? Tôi… tôi vào mặc áo cái đã.”

Nói xong, anh ta quay người chạy vội vào nhà như thể đang chạy trốn vậy.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đợi trời gần tối mới trở về cứ điểm của thanh niên trí thức.

Trên đường về, khi đi ngang qua nhà của Nhiếp Vân Xuyên, Ngụy Như Lan bước ra từ trong sân và nói: “Để tôi giúp các cô một tay.”

Nói xong, cô ta giành lấy bó củi của Thẩm Nhược Kiều và cái giỏ nhỏ của Đồng Viên Viên.

Thẩm Nhược Kiều nhướn mày nhìn vẻ mặt ngượng ngùng, hạnh phúc của Ngụy Như Lan, liền đoán chắc rằng cô ta và Nhiếp Vân Xuyên đã trò chuyện rất tốt, có lẽ chuyện vui sẽ đến sớm thôi.
 
Chương 135


Chắc vì không muốn để Khương Vân Giảo phát hiện quá sớm nên mới cố ý đợi cô và Đồng Viên Viên cùng quay về.

Quả nhiên, chưa đợi Thẩm Nhược Kiều lên tiếng, Ngụy Như Lan đã bẽn lẽn nói: “Hai cô có thể giúp tôi giữ kín chuyện này không, đừng nói với người ở cứ điểm thanh niên trí thức rằng tối nay tôi đi tìm đồng chí Nhiếp nhé.”

Chủ yếu là để đề phòng Khương Vân Giảo, nhưng nếu ai khác biết rồi lỡ miệng, Khương Vân Giảo cũng sẽ biết thôi.

Những đứa trẻ cùng đi nhặt củi trên núi đều đã về, chúng cũng không biết Ngụy Như Lan đến nhà Nhiếp Vân Xuyên, chỉ nghĩ rằng cô ta có việc nên về sớm.

Tuy Đồng Viên Viên không hiểu tại sao rõ ràng trí thức Nguỵ và đồng chí Nhiếp có tình cảm với nhau, lại phải giấu giếm, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, và điều này cũng không trái với đạo đức, nên cô ta vui vẻ gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

Thẩm Nhược Kiều cũng nói: “Ừm, yên tâm đi, bọn tôi sẽ giữ bí mật.”

Ngụy Như Lan nở nụ cười vui vẻ.

Thấy Thẩm Nhược Kiều không hỏi thêm, cô ta lại không kìm được mà tự chia sẻ: “Đồng chí Nhiếp nói cần vài ngày chuẩn bị. Sau đó sẽ cùng tôi đi đăng ký kết hôn. Hôn lễ của chúng tôi không tổ chức lớn đâu, chỉ mời một vài người thân thiết đến nhà ăn bữa cơm thôi. Đến lúc đó, các cô nhất định phải đến đấy!”

Ngụy Như Lan về quê một năm, chỉ thân thiết với Lý Thu Hồng, hai người thường cùng nhau nấu ăn. Còn về Thang Tiểu Khiết và La Hồng Mai, hai người đó nói xấu sau lưng cô ta không ít, chỉ là Ngụy Như Lan không thèm tính toán, giả vờ không biết.

Dù chỉ mới quen Thẩm Nhược Kiều không lâu, cô ta cảm thấy Thẩm Nhược Kiều là người đáng để kết bạn. Đồng Viên Viên cũng là người tốt.

Thẩm Nhược Kiều không ngờ rằng Nhiếp Vân Xuyên lại hành động nhanh như vậy, mới trò chuyện riêng với Ngụy Như Lan một tiếng mà không chỉ bày tỏ tình cảm, còn sắp xếp cả việc cầu hôn và ngày cưới. Đúng là hiệu quả tốt!

Thẩm Nhược Kiều cười nói: “Tốt quá, vậy tôi và Viên Viên sẽ chờ để ăn kẹo mừng của hai người.”

Thực ra Ngụy Như Lan vẫn còn chút mơ hồ, cô ta vui thì có vui nhưng cũng hơi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Trí thức Thẩm, tối nay tôi cứ ngỡ mình đang mơ vậy. Trước đây đồng chí Nhiếp đâu thèm nhìn tôi lấy một cái, sao tối nay lại… Nhưng, tôi cảm nhận được sự chân thành của anh ấy, nên tôi không từ chối.”

“Tôi cũng không biết sau này mình có hối hận khi lấy một người đàn ông nghèo khổ ở nông thôn không? Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn thử xem sao. Nếu sai, thì cũng do tôi không có mắt nhìn người, không trách ai cả.”

Thẩm Nhược Kiều hiểu rằng Ngụy Như Lan đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, cô ta làm theo trái tim mình để đưa ra lựa chọn nhưng vẫn còn chút hoang mang, rốt cuộc cô ta cũng chỉ là một cô gái mười tám, mười chín tuổi, ở thời hiện đại còn chưa học xong đại học.

Hơn nữa, Nhiếp Vân Xuyên chấp nhận kết hôn sớm là vì trong giấc mơ tiên tri anh ta biết Ngụy Như Lan sẽ là người vợ tương lai của mình và họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng Ngụy Như Lan lại không biết điều đó.

Việc Ngụy Như Lan có thể quyết tâm như vậy, không oán trách ai cho dù cuộc sống sau này ra sao, thật sự là đáng ngưỡng mộ.

Thẩm Nhược Kiều an ủi: “Yên tâm đi, chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng, chắc chắn cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp.”

“Còn về việc vì sao đồng chí Nhiếp lại chọn cô, cứ để dành đó mà hỏi anh ta, dù sao thì hai người còn nhiều thời gian mà.”

Ngụy Như Lan phấn chấn lên ngay, đúng vậy, cô ta đã chọn Nhiếp Vân Xuyên, dù bây giờ họ chưa thân thiết lắm nhưng dần dà rồi sẽ thân thôi, mọi thắc mắc sau này sẽ có lời giải đáp.

Còn Đồng Viên Viên thì lại có chút ngưỡng mộ, cảm thấy tình cảm của Ngụy Như Lan dành cho đồng chí Nhiếp, sau một năm chờ đợi cuối cùng cũng được hồi đáp như mong muốn.
 
Chương 136


Đồng Viên Viên có chút cảm tình với Cố Huy, nhưng nếu nói là rất thích thì cũng không hẳn, vì cơ hội gặp nhau của họ không nhiều.

Sau khi về đến cứ điểm thanh niên trí thức và đặt củi xuống, Đồng Viên Viên nhân lúc Ngụy Như Lan đi rửa mặt, khẽ hỏi Thẩm Nhược Kiều: “Kiều Kiều, mấy ngày qua cô có nhớ đến đồng chí Hạ không? Cô có viết thư cho anh ấy không?”

Thẩm Nhược Kiều: …?

Nếu nhớ không nhầm thì bọn họ tạm biệt Hạ Dữ và Cố Huy mới có một ngày rưỡi thôi mà, Đồng Viên Viên đã muốn viết thư rồi sao?

Cô thật không hiểu nổi những người phụ nữ lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tình cảm.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Thay vì nghĩ mấy chuyện đó, chi bằng đi ngủ sớm, ngày mai chúng ta phải xuống ruộng làm việc để kiếm công điểm rồi.”

Đồng Viên Viên: …

Tại sao ai cũng có người trong lòng, mà Kiều Kiều lại có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy?

Nếu Kiều Kiều không viết thư cho đồng chí Hạ, cô ta cũng không nên viết thư cho Cố Huy. Ừ, phải giữ sự kiên nhẫn.



Hôm sau, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên dậy sớm cùng vài thanh niên trí thức nữ ở cứ điểm đi làm.

Đội trưởng Lưu Nhị Bằng đã ở đó, thấy hai thanh niên trí thức nữ mới đến không bị trễ giờ, sắc mặt ông ta dịu lại đôi chút.

Tiếp đó, ông ta phân chia đội cho các thanh niên trí thức mới.

Đội Vân Khê có ba đội sản xuất, và không ai muốn nhận thanh niên trí thức nữ vì họ không giỏi làm việc đồng áng.

Lưu Nhị Bằng nói: “Trí thức Khương đến trước một tuần đã vào đội một, trí thức Thẩm sẽ vào đội hai, còn trí thức Đồng vào đội ba.”

“Lưu Lan Hoa, bà hãy hướng dẫn trí thức Thẩm, còn Vương Xuân Hồng, bà hướng dẫn trí thức Đồng. Nhiệm vụ hôm nay của các cô là làm cỏ cho ruộng ngô.”

Hai thím được chỉ định dẫn dắt hai thanh niên trí thức nữ mới chính là người hôm trước đã giúp Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên mang hành lý và dựng bếp.

Đội trưởng Lưu cố ý phân chia như vậy, vì có người quen dẫn dắt, dù hai cô có chưa quen với công việc đồng áng thì Lưu Lan Hoa và Vương Xuân Hồng, đã từng nhận ơn của họ, sẽ giúp đỡ phần nào, không cố tình gây khó khăn để tránh gây mất lòng.

Ai bảo hai thanh niên trí thức nữ mới đến đều có gia thế mạnh chứ?

Không chỉ là có hậu thuẫn ở quê nhà mà ngay tại huyện Thanh Bình cũng có chỗ dựa.

Đồng Viên Viên có một người bác làm phó xưởng trưởng tại nhà máy cơ khí nông nghiệp, điều này ai cũng biết.

Hôm qua, khi đội trưởng Lưu Nhị Bằng đi công tác ở công xã, đội trưởng đồn công an Lộ Kiến Dương còn đưa thuốc và nhắn nhủ ông ta chăm sóc cho hai thanh niên trí thức nữ mới đến trong thôn, đặc biệt là cô gái họ Thẩm, đừng để cô bị người xấu ức hiếp.

Lộ Kiến Dương không nói quá rõ, nhưng đội trưởng Lưu Nhị Bằng hiểu ngay rằng có lẽ Thẩm Nhược Kiều đã lọt vào mắt xanh của một nhân vật lớn.

Lưu Nhị Bằng cũng không thể chăm sóc quá rõ ràng, chỉ có thể phân cho họ công việc nhẹ nhàng hơn và sắp xếp để các thím đã quen biết hướng dẫn.

Khương Vân Giảo lại không hài lòng, hơi hờn dỗi nói: “Đội trưởng, tuần trước tôi cũng vừa đến, sao lại phân cho tôi việc bón phân?”

Thực ra công việc bón phân cũng khá nhẹ nhàng, chỉ là phân bón đều là phân chuồng, khó tránh có mùi.

Lưu Nhị Bằng không vui nói: “Chẳng phải cô đã yêu cầu vào đội một sao? Đội một chủ yếu làm việc ngoài đồng, nếu không thích thì đi gánh phân.”

Khương Vân Giảo không dám nói gì thêm.

Đội một là đội làm việc chăm chỉ nhất, thường là người giỏi kiếm công điểm nhất, và Nhiếp Vân Xuyên cũng ở trong đội một.

Lúc đó cô ta chỉ nghĩ rằng làm cùng đội với Nhiếp Vân Xuyên, ở gần nhau khi làm việc sẽ có nhiều cơ hội trò chuyện hơn, mà quên rằng công việc của đội một cũng vất vả nhất.

Để sớm chinh phục được Nhiếp Vân Xuyên, chịu cực một chút cũng không sao.

Nghĩ vậy, Khương Vân Giảo lén nhìn Nhiếp Vân Xuyên đứng cách đó không xa, nhưng thất vọng khi thấy anh ta vẫn không thèm liếc nhìn mình một cái.

Xem ra, cô ta chỉ còn cách tìm cơ hội để dùng chiêu đó…
 
Chương 137


Sáng nay, khi ra ngoài, Thẩm Nhược Kiều mang theo một đôi găng tay lao động mà Tống Tuyết Bình chuẩn bị cho cô.

Lần này được phân công làm cỏ, đôi găng tay đó thật đúng lúc phát huy tác dụng.

Thím Lan Hoa nói: “Trí thức Thẩm, cô chuẩn bị thật chu đáo.”

Thẩm Nhược Kiều ngại ngùng nói: “Là mẹ tôi chuẩn bị hết cho tôi.”

Ánh mắt của thím Lan Hoa nhìn Thẩm Nhược Kiều trở nên dịu dàng hơn. Nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc, ai lại nỡ lòng để con gái xinh đẹp, yếu đuối như thế chịu khổ chứ.

Thím Lan Hoa nói: “Đứa trẻ ngoan, cứ học theo thím nhé.”

Nhìn quanh không có ai, thím ấy hạ giọng nói nhỏ: “Cô là cô gái trẻ, làm việc không cần quá cố gắng, chỉ cần đủ sống là được. Nếu vì công điểm mà làm đến kiệt sức, cuối cùng chẳng đáng chút nào.”

Ở đội Trường Phong bên cạnh, có một thanh niên trí thức nữ làm việc rất chăm chỉ và tiết kiệm, nghe nói còn gửi tiền về giúp gia đình, cuối cùng lại làm mình ốm bệnh.

Thẩm Nhược Kiều hiểu ý ngay, vốn dĩ cô cũng định như vậy.

Ngụy Như Lan cũng ở đội hai, cô ta cũng mang găng tay và được phân công làm cỏ ở ruộng ngô đối diện với Thẩm Nhược Kiều.

Vì vậy, khi làm cỏ, Thẩm Nhược Kiều theo hướng dẫn của thím Lan Hoa, sau đó điều chỉnh tốc độ làm việc, chậm hơn một chút so với Ngụy Như Lan.

Dù sao cô là người mới, làm việc hơi chậm hơn Ngụy Như Lan đã xuống nông thôn được một năm, cũng là điều bình thường mà.

Trong lúc uống nước, Thẩm Nhược Kiều nhìn quanh, phát hiện rằng ở cánh đồng ngô này, hầu hết các thím, các chị dâu đều đang chậm rãi làm, vừa làm vừa trò chuyện.

Cả thím Lan Hoa cũng thế.

Tuy tốc độ của thím Lan Hoa nhanh hơn Ngụy Như Lan và Thẩm Nhược Kiều, nhưng cũng không đáng kể.

Thẩm Nhược Kiều thấy có chút lạ.

Như đoán được suy nghĩ của Thẩm Nhược Kiều, nhân lúc nghỉ ngơi, thím Lan Hoa nhẹ nhàng giải thích: “Vì đội Vân Khê của chúng ta có lò gạch và một trại nuôi lợn, cuộc sống của người dân tốt hơn các đội khác, ai cũng ăn đủ no. Nhưng cũng là vì bây giờ không phải mùa bận rộn, việc làm cỏ cũng không gấp lắm, mọi người mới… khụ khụ. Đến khi vào mùa thu hoạch, ai nấy đều phải hết sức đấy.”

Thẩm Nhược Kiều hiểu ra, điều này giống như công việc ở đời sau, khi nhiệm vụ không gấp thì nhân viên thảnh thơi, ông chủ thấy cũng làm ngơ, nhưng khi cần hoàn thành gấp thì ai nấy đều bận tối mắt, thậm chí phải tăng ca.

Hiểu ra rồi, Thẩm Nhược Kiều càng thoải mái làm việc chậm rãi hơn.

Kết thúc buổi sáng, Ngụy Như Lan được 2,5 công điểm, Thẩm Nhược Kiều được 2 công điểm.

Thím Lan Hoa được 3 công điểm.

Trưa về đến sân sau của cứ điểm thanh niên trí thức, Đồng Viên Viên mệt đứt hơi.

Cô ta không biết làm việc chậm rãi, làm gấp gáp cả buổi, cũng chỉ được 2,5 công điểm.

Mới xuống nông thôn nên Đồng Viên Viên chưa quen làm nông, dĩ nhiên là mệt rồi.

Trong bữa trưa, Thẩm Nhược Kiều nói: “Viên Viên, bếp lớn trong phòng tôi còn chưa khô hẳn, chỉ dùng được bếp nhỏ thôi. Hai ngày tới, chúng ta nấu ăn chung nhé. Một bếp nấu cơm, một bếp xào rau sẽ nhanh hơn.”

Đồng Viên Viên: “Được, được! Để tôi lấy cây lạp xưởng ra, chúng ta cùng ăn nhé!”

Cả hai vẫn còn lạp xưởng, thịt khô mang từ nhà, thời tiết nóng không để được lâu nên phải ăn nhanh.

Lạp xưởng, thịt khô làm từ heo nuôi dân dã thời này, hương vị rất ngon.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ đến đã nuốt nước miếng, nói: “Trưa nay ăn cơm nhé, hôm qua tôi mua gạo ở huyện. Tôi cũng cắt mấy lát thịt khô, làm món cơm thịt sấy!”

Nghĩ đến món cơm thịt sấy thơm phức, Đồng Viên Viên phấn chấn hẳn lên, nói: “Được, tôi đi hái rau!”

Rau họ ăn là rau trồng ở vườn tự cung tự cấp của cứ điểm thanh niên trí thức, mỗi người mỗi tháng góp 2 mao.
 
Chương 138


Thời này, nhiều loại rau xanh ở chợ chỉ 1 phân tiền một cân, ở nông thôn còn rẻ hơn, chỉ 1 phân tiền mua được một bó lớn, mỗi tháng đóng 2 mao cũng không ít.

Hai người cũng được chia một mảnh đất nhỏ để tự trồng rau, đợi đến khi rau họ trồng lớn thì không cần mua của sân trước nữa.

Thẩm Nhược Kiều vo gạo nấu cơm, rồi cắt lạp xưởng, thịt khô, và rửa sạch nồi.

Đồng Viên Viên đi ra sân trước hái và rửa rau.

Chẳng bao lâu sau, cô ta quay lại với một quả cà tím, một quả dưa leo và một ít rau xanh.

Thẩm Nhược Kiều biết nấu ăn, lại còn có chút tài năng trong việc nấu nướng, nên các món cô làm đều rất ngon.

Đồng Viên Viên cũng từng học nấu ăn từ mẹ, nhưng tay nghề chỉ ở mức bình thường.

Thế nên, việc nấu ăn được giao cho Thẩm Nhược Kiều, còn Đồng Viên Viên đảm nhận việc nhóm lửa, rửa nồi và rửa bát.

Khi cơm thịt sấy sắp chín, mùi thơm lan tỏa khắp sân sau, thật là thơm ngon không thể tả.

Ngụy Như Lan thì không sao vì cô ta đã ăn chung ở sân trước rồi.

Còn Khương Vân Giảo và Địch Thanh Trì, những người cũng tự nấu ăn ở sân sau, thì chỉ biết nuốt nước miếng vì thèm.

Khương Vân Giảo nấu một bát canh rau đơn giản trong phòng mình, trong lòng không ngừng trách Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên keo kiệt. Tất cả đều là thanh niên trí thức nữ tự nấu ăn ở sân sau, chẳng lẽ không nghĩ đến chia sẻ một chút với cô ta sao?

Giá như lúc đầu cô ta không tỏ thái độ xa cách, đề phòng khi thấy Thẩm Nhược Kiều bất ngờ xuất hiện, mà kết bạn với họ thì đã khác.

Khi mới xuống nông thôn, Đồng Viên Viên mang theo không ít đồ ngon.

Kiếp trước, khi còn thân với Đồng Viên Viên, trước khi xảy ra chuyện với Hà Gia Thụ, Khương Vân Giảo đã từng được hưởng nhiều lợi ích từ cô ta.

Còn về Địch Thanh Trì, một thanh niên trí thức nam ít nổi bật và trông bệnh tật…

Lần này anh ta lại chủ động đến hỏi liệu có thể đổi một bát cơm thịt sấy hay không?

Địch Thanh Trì lấy từ giỏ của mình ra một con thỏ nặng khoảng bốn, năm cân, nói: “Nếu các cô đồng ý đổi, tôi sẽ chia một nửa con thỏ này, nhưng nửa còn lại, hy vọng các cô có thể giúp tôi nấu chín.”

Thẩm Nhược Kiều: …?!

Cô ngạc nhiên hỏi: “Trí thức Địch, anh lấy con thỏ này ở đâu ra vậy?”

Địch Thanh Trì mang gương mặt nhợt nhạt cười bẽn lẽn, đáp: “Sức khỏe tôi kém, không làm nổi công việc nặng, nên bình thường chọn đi lên núi cắt cỏ cho lợn. Con thỏ này là tôi nhặt được từ cái bẫy tự làm.”

Thôn Vân Khê gần núi, nhiều người dân cũng vào núi săn thú nhỏ như gà rừng, thỏ rừng hoặc cá. Những con mồi nhỏ bắt được thì ai bắt được coi như của người đó.

Những con mồi lớn như lợn rừng, nai, thì phải nộp về thôn, người đi săn sẽ được chia phần nhiều hơn.

Nhưng, trừ khi là đội săn của thôn cùng nhau vào núi, ít ai dám vào sâu, hầu hết chỉ dám quanh quẩn ở rìa ngoài.

Rủi ro khi vào sâu rất lớn. Mấy năm trước con trai cả của Vương Thiết Đản, Vương Đại Ngưu vào sâu bên trong nên gặp bầy sói, không trở về được nữa.

Dù săn bắt giỏi đến mấy, cũng không thể ngày nào cũng lên núi săn thú. Nếu gia đình nào ngày nào cũng ăn thịt gà rừng, thỏ rừng, thì cũng sẽ bị ghen tị.

Vì vậy, ngay cả khi bắt được thú nhỏ, mọi người cũng đóng cửa kín để ăn, không để lộ ra ngoài.

Địch Thanh Trì cũng không muốn chia con thỏ anh ta bắt được, nhưng mùi cơm thịt sấy mà Thẩm Nhược Kiều nấu quá thơm, hấp dẫn không cưỡng lại được.

Anh ta nấu ăn còn tệ hơn Đồng Viên Viên, chỉ đủ để ăn no, nhưng hương vị lại khó nuốt.

Địch Thanh Trì vốn không thích dùng bữa chung với người lạ, nên quyết định tự nấu riêng.

Ở sân sau, Ngụy Như Lan cũng không biết nấu ăn, khi nào nấu riêng thì chỉ biết luộc thịt chín, phần lớn vẫn ăn chung ở sân trước.
 
Chương 139


Còn Khương Vân Giảo, cô ta mới đến được một tuần. Cô nàng này nhìn qua đã thấy đầy toan tính, Địch Thanh Trì cũng không muốn giao thiệp.

Anh ta quan sát Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên hai ngày, thấy tính tình của họ đều thẳng thắn, hơn nữa, cơm thịt sấy quá thơm, anh ta đã chịu đựng đủ mấy món ăn không ra gì của mình nấu nên mới chủ động đến hỏi đổi.

Thẩm Nhược Kiều không cần suy nghĩ nhiều, đây là vụ trao đổi không lỗ chút nào.

Cô nhìn Đồng Viên Viên, thấy cô ta cũng gật đầu, bèn nói: “Được thôi, tối nay chúng ta sẽ làm món thỏ, làm xong chia cho anh một nửa, còn phần cơm và món tối nay của anh cũng để chúng tôi nấu, làm xong sẽ để riêng phần cho anh.”

Bữa trưa này, ngoài việc chia cho Địch Thanh Trì một bát cơm thịt sấy, món cà tím xào tỏi, dưa leo trộn, rau xào cũng được chia ra một phần cho anh ta, để anh ta khỏi phải nấu cơm trưa.

Vì ban đầu chỉ chuẩn bị phần ăn cho hai người nên cơm ít hơn, thức ăn cũng không đủ, Thẩm Nhược Kiều còn làm thêm một bát canh rau cải trứng cà chua và hấp ba củ khoai lang nhỏ.

Sau khi canh trứng và khoai lang hấp xong, Thẩm Nhược Kiều cũng chia cho Địch Thanh Trì một phần.

Như vậy, xem như đã đổi được nửa con thỏ của Địch Thanh Trì rồi.

Bữa trưa kết thúc, Thẩm Nhược Kiều, Đồng Viên Viên và Địch Thanh Trì đều ăn rất thỏa mãn.

Thẩm Nhược Kiều thích nấu ăn nhưng không thích rửa bát, dọn dẹp; Đồng Viên Viên thích dọn dẹp nhưng lại nấu ăn không giỏi; Địch Thanh Trì có cách kiếm thịt nhưng lại không biết nấu nướng.

Ba người kết hợp cùng nhau, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Tuy nhiên, trong ba người thì có hai người đều có bí mật riêng, nên không phải lúc nào cũng có thể ăn cùng nhau.

Địch Thanh Trì nói: “Sau này nếu tôi có săn được thú, có thể tìm hai người cùng nấu ăn chung không?”

Thẩm Nhược Kiều suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đến lúc đó xem tình hình nhé, nếu không tiện ăn chung, tôi cũng có thể giúp trí thức Địch nấu thịt, nhưng sẽ lấy một phần ba thịt làm công, thế nào?”

Địch Thanh Trì: “Được.”

Sau khi Địch Thanh Trì rời đi, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên bàn nhau: “Viên Viên, hay là chúng ta cũng đi xin cắt cỏ cho lợn? Công việc này vừa nhẹ nhàng vừa tự do hơn.”

Nhổ cỏ phải ngồi xổm liên tục, rất mệt.

Hơn nữa, việc nhổ cỏ trong ruộng ngô, một công việc tương đối nhẹ, cũng không phải lúc nào cũng có.

Nhưng ở trong thôn có một trại nuôi hơn chục con lợn, luôn thiếu cỏ, thêm hai người đi cắt cỏ cũng không thành vấn đề.

Đồng Viên Viên nói: “À, nhưng tôi nghe nói việc cắt cỏ cho lợn thường là của trẻ con và người già, trí thức Địch là do sức khỏe yếu mới được đặc cách…”

Thẩm Nhược Kiều: “Cứ nói là cô có muốn không? Nếu cô muốn, chúng ta sẽ tìm cách.”

Quy tắc thì cứng nhắc, nhưng con người có thể linh hoạt. Trước khi Địch Thanh Trì xuất hiện, cũng không có trí thức nào đi cắt cỏ cho lợn mà?

Có một lần ngoại lệ thì sẽ có lần thứ hai.

Đồng Viên Viên: “Đương nhiên là muốn rồi. Lên núi cắt cỏ cho lợn, biết đâu chúng ta cũng bắt được vài con thú nhỏ? Ha ha… Không bắt được thì cũng có thể hái ít trái rừng, đào ít rau dại.”

Thẩm Nhược Kiều: “Được, nếu cô cũng muốn, tối nay chúng ta sẽ đi thăm đội trưởng.”



Buổi chiều, công việc vẫn là tiếp tục nhổ cỏ.

Thẩm Nhược Kiều đeo găng tay, lòng bàn tay cũng bị cọ xát đỏ ửng lên.

Cô lén thay nước trong bình quân dụng bằng sữa mạch nha, làm một lúc thì lại uống một hớp.

Thỉnh thoảng Thẩm Nhược Kiều nhìn vào đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là được tan làm rồi!

Ngay lúc đó, cô chợt nghe thấy có ai đó hét lớn ở không xa: “Có người rơi xuống nước! Cứu với!”

“Á! Người rơi xuống nước là trí thức Khương!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top