Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 60


Thật ra Lý Thu Hồng không muốn uống canh gà. Bà sinh bệnh một tháng, còn chưa thể ăn đồ dầu mỡ nên bà chỉ ăn một ít củ cải. Tuy củ cải cũng có dầu nhưng không nhiều bằng canh gà.

Tiểu Ôn Lễ sướng nhất, Lâm Dư Dư xé da gà xuống rồi lấy thịt bỏ vào chén của cậu. Nhưng mà cô cũng không để cậu ăn nhiều, ăn no căng sẽ không tốt. Còn mỗi mình Lâm Dư Dư thì ngược lại, cô ăn da gà đã bị xé xuống. Ăn da gà có thể dưỡng da, làm giảm lão hóa da nên Lâm Dư Dư rất thích ăn. Đương nhiên, hàm lượng mỡ cao nên cô không thể ăn nhiều. Nhưng mà với thời đại này thì muốn ăn nhiều cũng là ước mơ.

Sau khi ăn xong, Trần Hà và Lâm Yến vô cùng cao hứng trở về, Lâm Dư Dư thu dọn nhà bếp. Lúc canh gà đang sôi thì Lâm Dư Dư múc ra một cái chén nhỏ, cô định sẽ nấu cháo vào ngày mai nhưng mà lúc rửa chén thì phát hiện không tốt. Đó là cô vô cùng khó rửa sạch dầu mỡ nên Lâm Dư Dư đi xuống bếp lấy một ít tro trong bếp lò bôi vào chén. Cô rửa một hồi thì dầu mỡ không còn, vô cùng sạch sẽ.

Tiểu Ôn Lễ: "Oa, cái này có thể rửa chén sao? Thật là sạch sẽ."

Lâm Dư Dư: "Mấy chất thải này dùng rửa bát vô cùng sạch"

Tiểu Ôn Lễ: "Đúng vậy, mỗi tội dùng thật nhiều nước. Nước lại sắp hết."

Lâm Dư Dư: "Vậy chờ lát nữa chị đi gánh nước, em có muốn đi theo không?"

Tiểu Ôn Lễ: "Muốn ạ."

Lâm Dư Dư đi gánh nước, Tiểu Ôn Lễ cầm thùng gỗ nhỏ để múc nước theo. Thùng gỗ thật sự nhỏ, bởi vì muốn múc nước trong giếng mà thùng quá to thì không thể kéo lên được. Cho nên, Tiểu Ôn Lễ cầm cũng không cảm thấy cố sức. Bọn họ gánh nước trở về, nhìn thấy đại đội trưởng ở trong sân. Đại đội trưởng thấy cô đến liền hỏi: "Lâm thanh niên trí thức, hôm nay chuyện ở tòa soạn báo thế nào rồi?" Lâm Dư Dư: "Tôi gửi bản thảo lên tòa soạn báo rồi. Tôi còn thấy người giống như lãnh đạo của báo soạn báo, khả năng được đăng báo là rất lớn." Cô nói hết mọi chuyện xảy ra hôm nay."Nhưng mà có thể là do tôi nghĩ nhiều."

Đại đội trưởng nghe xong trong lòng cao hứng: "Dự đoán của cô có khả năng đúng. Nếu như không phải là lãnh đạo của tòa soạn báo thì sao nói những lời đó? Ôi trời, đứa nhỏ này, người ta kêu cô làm trong tòa soạn báo mà cô lại không đi. Học sinh cấp ba như cô ở đây thật là lãng phí tài năng."

Không phải là lãng phí sao? Thanh niên trí thức ghét bỏ nơi này. Thôn dân ghét bỏ thanh niên trí thức. Cho nên đây là đang chán ghét nhau.

Lâm Dư Dư cười cười, có lẽ người ta chỉ nói khách sáo thôi? Hơn nữa, cô còn phải chăm sóc Tiểu Ôn Lễ, nếu cô lên huyện thì không có lý do để mang Tiểu Ôn Lễ theo.

Hai ngày sau, mỗi ngày Lâm Dư Dư đều lên núi hái thuốc. Cô còn dẫn Tiểu Ôn Lễ theo, nhưng khi biết Tiểu Ôn Lễ muốn cắt cỏ thì cô không yên tâm. Tuy nhiên, cô không có lý do gì để từ chối việc Tiểu Ôn Lễ cắt cỏ nên tự mình làm.

Hơn nữa, đứa nhỏ dựa vào năng lực để lao động cũng giúp cậu rèn luyện cơ thể. Cho nên, Lâm Dư Dư mang cậu theo, cô hái thuốc, còn cậu thì cắt cỏ cho heo, khá tốt.

Buổi sáng hôm nay, sau khi hai người rời giường thì ăn một quả trứng luộc, uống chén cháo khoai lang rồi đi trên núi. Nửa con gà còn dư lại trong nhà thì để hôm sau ăn nên cô có hai ngày không phải ăn chay. Lâm Dư Dư bắt đầu suy nghĩ dùng dị năng quan sát vị trí của động vật hoang dã.

Không thể không nói, dị năng hệ thực vật thật sự dùng khá tốt vì cô có thể lợi dụng tin tức mà thực vật truyền lại, mà những tin tức này chỉ có cô biết rõ.

Phát hiện ra động vật hoang dã, Lâm Dư Dư liên nhắm vào thỏ rừng. Cô cố ý mang Tiểu Ôn Lễ qua bên kia cắt cỏ phấn heo. Sau đó, cô lặng lẽ thúc giục thực vật trói chân thỏ rừng lại. Sau đó cô mới nói: "Ôi trời, Tiểu Ôn Lễ mau xem, là thỏ rừng. Tiểu Ôn Lễ cũng thấy được: "Oa, có thể ăn thịt."
 
Chương 61


Lâm Dư Dư: "..." Đứa nhỏ này không phải nên nói thỏ con thật đáng yêu. Em muốn nuôi sao?

Trên thực tế, đoạn này trong tiểu thuyết nếu so với thực tế thì rất ít xuất hiện.

Sau khi bắt được thỏ rừng, hai người còn đào rau dại, hái nấm mèo dại, chất đầy thảo mộc và cỏ heo liền trở về. Bời vì đều là cây cỏ nên sọt tương đối nhẹ, Lâm Dư Dư cõng sọt của mình, lại xách theo sọt của Tiểu Ôn Lễ.

Trở lại nhà Lý Thu Hồng, Lý Thu Hồng chặn lại nói: "Dư Dư, đại đội trưởng vừa tới tìm cháu. Cậu ấy nói là có việc quan trọng muốn nói với cháu, cháu nhanh đi tìm đại đội trưởng đi."

Lâm Dư Dư nghe xong thì không vội: "Cháu liền đi đây. Đúng rồi. Thím ơi, chúng cháu nhặt được một con thỏ rừng nên nhờ thím xử lý giúp. Thím chỉ cần lột lông thỏ rồi xử lý tốt, chờ trời lạnh có thể làm miếng lót dưới đế giày cho Tiểu Ôn Lễ. Sau đó lại lót thêm một miếng vải thô bên ngoài, người ta nhìn thấy cũng không biết đây là lông thỏ đâu."

Lý Thu Hồng: "Ôi trời, còn nhặt thỏ rừng. Dư Dư, vận khí của cháu thật là tốt." Dưới con mắt của người già, vận khí và phúc khí không khác nhau lắm. Vận khí tốt cũng có nghĩa là phúc khí tốt.

Lâm Dư Dư cười cười: "Sau đó, thím cắt riêng cho cháu một cái đùi thỏ để mang đi phơi khô. Cháu muốn gửi về cho mẹ cháu nếm thử." Dù mất một cái đùi thỏ, vân đủ ăn cho hai người lớn và một đứa nhỏ. Trong ký ức của nguyên chủ, cô chưa từng làm thịt phơi nhưng phụ nữ ở nông thôn thường làm nên Lý Thu Hồng sẽ biết làm.

Lý Thu Hồng: "A, được, cháu cứ yên tâm." Bà đã uống thuốc được 4 đến 5 ngày rồi. Bây giờ người đã khỏe hơn nên làm việc nhà cũng thành vấn đề. Bà vốn muốn bắt đầu làm việc nhưng Lâm Dư Dư nói nếu dưỡng bệnh thì nhất định phải dưỡng cho hết bệnh, còn không thì sau này bệnh sẽ nặng hơn. Bà cho là đúng nên quyết định không bắt đầu làm việc.

Cho nên mấy ngày nay, bà ở nhà giúp Lâm Dư Dư sắp xếp lại dược liệu, phơi dược liệu, nấm mèo, rau dại, còn có cây nấm.

Thanh niên trí thức Lâm là một đứa nhỏ hiếu thảo, muốn phơi khô nấm mèo và cây nấm để gửi về cho người mẹ trong thành.

Lâm Dư Dư cùng Lý Thu Hồng nói thêm vài lời thì liền đi tìm đội trưởng.

Đại đội trưởng ở trong văn phòng thôn ủy, cùng kế toán và thư ký chờ các cán bộ của đại đội thảo luận về chuyện này. Khi ông nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, vội vàng đón cô vào: “Thanh niên trí thức Lâm, cháu xem đây là cái gì?"

Lâm Dư Dư nhìn tờ báo là biết bên trong đang nói cái gì. Cô vừa cầm lên liền thấy bản thảo mà mình gửi vào ngày đó đã được đăng lên báo. Nội dung đã bị chỉnh sửa, việc đó bình thường vì dù sao đây là một bản thảo tất nhiên có giới hạn số lượng chữ, nhưng nội dung chính vẫn không thay đổi.

Mục đích là thể hiện mối quan hệ tốt giữa thôn dân và thanh niên trí thức, nhất là bỏ thêm câu nói của cô ở cuối bài viết: Chỉ cần mỗi người đều dâng một tấm lòng nhân ái, thế gian sẽ biến thành một thiên đường.

Thư ký: "Thanh niên trí thức Lâm, đây là lân đầu tiên thôn Phạm gia của chúng tôi có mặt trong bài báo. Đây là một sự kiện vinh dự, cô thật là may mắn."

Lâm Dư Dư chặn lại nói: "Không có không có, là Phạm Quốc Đống đã cứu tôi. Phạm Quốc Đống là người của thôn Phạm gia nên có thể coi là thôn Phạm gia đã cứu tôi. thôn Phạm gia cho tôi niềm tin để tiếp tục sống, tôi chỉ đang báo đáp thôn Phạm gia. Đây là việc nên làm thôi. Hơn nữa, cũng không tính là tôi báo đáp thôn Phạm gia vì tôi chỉ viết ra những chuyện thật sự xảy ra."

Thư ký: "Không không không, cô đã báo đáp thôn Phạm gia của chúng tôi. Không phải là thôn Phạm gia của chúng tôi muốn mở phòng khám sao? Sau này, chúng ta không phải tìm thầy thuốc ở cách vách, xem sắc mặt của đại đội ở cách vách."

Lâm Dư Dư vừa nghe, vui sướng hỏi: "Đã xác định rồi sao?"

Thư ký nhìn dáng vẻ vui sướng của cô thì gật đầu.

Đại đội trưởng: "Đừng vui mừng quá sớm. Hôm nay tôi và thư ký đi họp ở công xã, nhận được thông báo từ cấp trên trong huyện. Tôi thấy thông báo này có liên quan đến vị lãnh đạo tòa soạn báo mà cô đã gặp vào mấy ngày hôm trước."
 
Chương 62


Lâm Dư Dư tò mò: "Thông báo cái gì?"

Đại đội trưởng: "Cấp trên thông báo với công xã trong huyện là mỗi đại đội sản xuất chọn ra vài thanh niên trí thức hiểu y dược. Sau đó, họ sẽ tham gia cuộc thi của trấn, thanh niên trí thức vượt qua cuộc thi sẽ thực tập ở công xã hai tháng. Sau đó sẽ chọn ra một thực tập sinh ưu tú thực tập ba tháng ở bệnh viện trong huyện.

Dù là thực tập ở công xã hay trong huyện thì đều trở về đại đội, trở thành nhân viên y tế của đại đội. Mấy ngày nay, chúng ta có quan sát Lý Thu Hồng thì hôm nay tôi còn phát hiện cơ thể của Lý Thu Hồng tốt hơn rất nhiều. Cho nên, tôi quyết định đưa danh gạch này cho cô."

"Thanh niên trí thức Lâm cô cũng không cần cảm thấy áp lực. Chúng tôi không cầu danh gạch thực tập trong bệnh viện của huyện, cô chỉ cần thông qua cuộc thi công xã của trấn là chúng tôi vui mừng rồi. Sau này, đại đội của chúng ta có nhân viên ý tế thì mọi người an tâm hơn."

Thư ký: "Đúng vậy. Cho nên cô phải nắm chặt cơ hội này nha."

Kế toán: "Chúng ta đều chờ tin tốt của cô."

Lâm Dư Dư: "... Không được không được. Không thể trực tiếp đưa danh gạch này cho tôi được."

Đại đội trưởng: "Làm sao? Không lẽ cô sợ sao? Lo lắng không thông qua cuộc thi?

Lâm Dư Dư giải thích: "Không phải. Nếu các ngài trực tiếp đưa danh ngạch cho tôi, sẽ làm những người khác không phục, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng mọi người. Mọi người sẽ cảm thấy các ngài không công bằng, vậy đối các ngài không tốt. Cho nên, ý tôi là thông báo việc này rồi cố ý hướng mọi người báo danh... Tôi nắm chắc là không có vấn đề gì." Đại đội trưởng vừa nghe, cùng thư ký và kế toán hai mặt nhìn nhau. Họ cảm thấy Lâm Dư Dư nói đúng, vẫn là đứa nhỏ này suy xét cẩn thận. Thật ra, không phải Lâm Dư Dư cẩn thận mà do đại đội trưởng và thư ký đều là người đứng đầu thôn, nói thẳng ra là đầu xà.

Ở chỗ này, chuyện gì cũng do bọn họ trực tiếp quyết định, muốn đưa danh ngạch cho ai thì cho người đó. Hơn nữa, dưới cái nhìn của họ thì những người khác không hiểu dược liệu nên dứt khoát đưa cho Lâm Dư Dư cũng không có gì đáng trách, căn bản không sợ người khác nói cái gì.

Nhưng Lâm Dư Dư không nghĩ vậy, nếu cô muốn danh ngạch thì phải tự mình giành được. Danh ngạch này không phải do mọi người nhường, không phải đại đội trưởng đưa cho cô mà chính cô tự mình có được. Nếu không sau này, mọi người sẽ nói là do mọi người nhường nên cô mới được vậy. Cô không muốn công lao của mình trở thành lý do của người khác.

Nhưng đại đội trưởng và thư ký cảm thấy Lâm Dư Dư suy nghĩ cẩn thận như vậy là vì họ nên họ thấy đây là một đứa nhỏ tốt. Ngay cả kế toán khi nhìn Lâm Dư Dư thì ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng.

Đại đội trưởng: "Được, việc này liền dựa theo ý cô mà làm. Nhưng mà còn có một việc phải nói trước, tiện nghi cho Phạm Quốc Đống."

Lâm Dư Dư: “Chuyện gì ạ?”

Đại đội trưởng nói ra chuyện này, cũng là dở khóc dở cười: "Bởi vì chuyện này được đăng lên báo chí, Phạm Quốc Đống trở thành ví dụ cho việc anh hùng cứu người. Trong huyện... hoặc có thể trong công xã muốn dùng chuyện này khích lệ lòng dân. Cho nên, họ còn chuẩn bị cho một công việc Phạm Quốc Đống. Đây là khói xanh bốc lên trên phần mộ tổ tiên của nhà Phạm Quốc Đống."

Lâm Dư Dư: "..." Đại đội trưởng lợi hại, thế mà cũng nghĩ ra được.

Thư ký: "Theo ý của tôi thì đó cũng là chuyện tốt, nhóm côn đồ không xấu mà chỉ là lười biếng. Giờ có Phạm Quốc Đống làm ví dụ, nói không chừng mọi người lại có chí tiến thủ đó."

Đại đội trưởng: "Hy vọng như thế."

Nói xong chuyện tốt đó, Lâm Dư Dư liền trở về nhà họ Lý.

Lý Thu Hồng đang nấu ăn, Tiểu Ôn Lễ ở cạnh hỗ trợ nhóm lửa.

Nhìn thấy Lâm Dư Dư đã trở lại, Lý Thu Hồng vội hỏi: "Thế nào? Là chuyện tốt sao?"

Lâm Dư Dư kể chỉ tiết mọi chuyện: "... Đại khái giữa trưa, trong thôn sẽ mở cuộc họp nói về sự kiện này."
 
Chương 63


Lý Thu Hồng: "Vậy cháu có nắm chắc lấy được danh gạch này không? Tuy cháu làm vậy là đúng, cũng có lợi cho danh tiếng của cháu nhưng lỡ như người khác cũng..." Bà không ngờ một cô gái mới 16 tuổi đã có thể tính toán cẩn thận. Chỉ là lỡ như người khác giành mất danh gạch thì sao?

Lâm Dư Dư: "Thím đừng lo lắng, cháu nắm chắc. Hơn nữa, nếu có người lợi hại hơn cháu thì đại đội cũng sẽ không phải đi tìm bác sĩ hoặc nhân viên y tế."

Lý Thu Hồng: "Cháu nói đúng, có thể ăn cơm rồi. Thím đã phơi đùi thỏ, lấy hai cái đùi sau vì đùi sau nhiều thịt. Còn lại thì thím lấy để nấu thịt kho tàu rồi."

Lâm Dư Dư: "Vậy phần còn lại đủ cho chúng ta ăn không?"

Lý Thu Hồng: "Đổi lại là trước kia thì một đùi còn đủ ăn. Bây giờ đến hai đùi thì sao không đủ ăn? Nếm trên miệng là được, nhưng mà con thỏ này rất mập."

Lâm Dư Dư: "Đầu xuân, trên núi có nhiều thức ăn nên con thỏ mới mập vậy."

Lý Thu Hồng: "Có lý."

Hai đùi thỏ đều để cho Lâm Dư Dư và Tiểu Ôn Lễ ăn, Lý Thu Hồng cũng ăn một miếng nên Lâm Dư Dư cũng không khách sáo về chuyện này. Nếu cô mà khách sáo mới là lạ, mọi chuyện cứ chậm rãi xảy ra.

Cơm trưa xong, loa lớn trong thôn vang lên kêu mọi thôn dân tập trung để mở họp.

Lâm Dư Dư đỡ Lý Thu Hồng, Tiểu Ôn Lễ đi theo bên cạnh góp vui.

Đại đội trưởng, thư ký cùng kế toán, là ba tòa núi cao trong thôn. Lúc này họ vui vẻ đứng trước cửa văn phòng thôn ủy, trên mặt chứa đầy vẻ kiêu ngạo.

"Đại đội trưởng, đây là có chuyện tốt sao?"

"Đại đội trưởng, bây giờ đại đội của chúng ta đặc biệt tổ chức nhiều hội nghị nha."

"Còn không phải sao. Cuộc họp lần trước là để Lâm thanh niên trí thức cảm ơn tên nhóc Phạm Quốc Đống. Lần này là mở cho việc gì?"

"Nói đến cái này, gần đây tôi cũng nhìn thấy tên nhóc Phạm Quốc Đống kia bắt đầu làm việc."

Nói đến chuyện Phạm Quốc Đống bắt đầu làm việc thì tuy không bằng thanh niên trẻ tuổi vì gã làm việc ít, tiền lương không nhiều nhưng khá hơn so với trước đây. Với lại ai mà chẳng có giấc mộng làm anh hùng, mỗi người đàn ông đều có một giấc mơ trở thành anh hùng. Mấy hôm trước, Phạm Quốc Đống mới được tuyên dương nên đương nhiên muốn làm dáng. Phạm Quốc Đống còn suy nghĩ tới việc một ngày nào đó, gã không cần đi làm nhưng ý tưởng này đã định không thực hiện được

Đại đội trưởng: "Mọi người yên tĩnh, lần này thật sự là chuyện tốt. Có đến ba chuyện tốt nha." Đại đội trưởng vươn ba ngón tay. Ngón tay già nua dày vết chai nhưng đây là đặc trưng lao động của người dân lao động.

"Đại đội trưởng, ngài đừng úp úp mở mở. Mau nói bật mí đi."

"Đúng vậy. Không lẽ ngài muốn chúng tôi chờ đến sốt ruột sao?"

Phạm Quốc Đống nghĩ thầm, lân này chắc chắn không có phần của gã. Tuy nhiên, những thanh niên trí thức đó đều đến từ thành phố. Trong thành không có sông nên những thanh niên trí thức đó sẽ không biết bơi. Sau này, gã chuyên môn nhìn chằm chằm thanh niên trí thức, nói không chừng lại có thanh niên trí thức rơi xuống sông. Sau đó gã lại cứu người đó, nhận được khen thưởng lần nữa. Đồng chí Phạm Quốc Đống tưởng tượng thật tốt đẹp.

Nhưng mà đây là nằm mơ giữa ban ngày.

Đại đội trưởng: "Mọi người xem đây là cái gì?" Ông lấy một tờ báo được xếp thành hình vuông trong túi ra.

"Này không phải là tờ báo sao?"

"Đúng vậy, cũng đâu phải là việc kỳ lạ gì?

Có người cơ trí, nhớ lại lời nói của Lâm Dư Dư thì lập tức hỏi: "Đại đội trưởng, thôn Phạm gia của chúng ta được đăng lên báo sao?" Ông vừa kêu xong thì mọi người cũng nghĩ tới việc đó. Nếu thôn Phạm gia được đăng lên báo thì bọn họ cũng cảm thấy vinh dự khi ra ngoài.

Đại đội trưởng bảo mọi người an tĩnh lại: "Không sai, thôn Phạm gia chúng ta đã được lên báo, mọi người xem, chính là trên tờ báo này, có tin tức vê thôn Phạm gia chúng ta, trên báo nói, thôn dân thôn Phạm gia chúng ta cùng thanh niên trí thức thân thiết như người một nhà, là tấm gương cho các thôn khác noi theo."
 
Chương 64


"Thật tốt quá, thôn Phạm gia chúng ta rốt cuộc cũng nổi danh."

"Trời ạ, trên báo thế nhưng có tin tức về thôn Phạm gia chúng ta, đáng tiếc chúng ta không có đi mua báo, bằng không mua về cất giữ lên, về sau lấy ra cho bọn nhỏ nhìn xem."

"Cũng không phải sao, đây chính là lên báo a, chúng ta vẫn là lân đầu tiên đâu..."

Đại đội trưởng: "Theo lời cấp trên nói, theo quy định trong huyện, từ năm nay bắt đầu, công xã sẽ bình chọn đại đội sản xuất văn minh, một khi được bình chọn, công xã sẽ có khen thưởng cho chúng ta. Tuy còn không biết khen thưởng là gì, nhưng khen thưởng của công xã khẳng định là đồ tốt, mọi người nói có đúng hay không?”

"Đúng vậy."

"Đại đội sản xuất văn minh, sao mà dễ nghe như vậy a?"

"Đại đội trưởng, cái đại đội sản xuất văn minh này sẽ bình chọn như thế nào?"

"Đúng vậy đại đội trưởng, ngài nói rõ một chút, để cho chúng ta có chuẩn bị trong lòng một chút a."

Đại đội trưởng: "Về việc đại đội sản xuất văn minh, đương nhiên là đại đội có các biểu hiện tốt nhất. Ví dụ như, đại đội hài hòa nhất, thôn dân cùng thanh niên trí thức đoàn kết nhất, vân vân... Còn có điều quan trọng nhất là, lưu manh côn đồ nhất."

Đám lưu manh côn đồ cúi đầu không nói lời nào.

Đại đội trưởng tiếp tục nói: "Vấn đề vệ sinh trong thôn phải xử lý tốt, mâu thuẫn phải giải quyết cho ổn thỏa, mọi người bắt đầu làm việc muốn chăm chỉ một chút." Một đám người làm biếng cúi đầu không nói lời nào.

Đại đội trưởng tiếp tục nói: "Nếu được tuyển chọn làm đại đội sản xuất văn minh cũng có chỗ tốt, công xã sẽ cho một cái danh ngạch công nhân, danh ngạch thuộc về ai, sẽ do đại đội quyết định."

"Vậy nếu chúng ta thôn được tuyển chọn, danh ngạch sẽ cho ai?"

"Đúng vậy, đại đội trưởng, ngươi định cho ai a?"

Đây chính là danh ngạch công nhân a.

Đại đội trưởng đã sớm nắm rõ ý tưởng của bọn họ, hắn cũng nghĩ kỹ rồi điều kiện tuyển chọn danh ngạch: "Căn cứ vào "người tốt việc tốt, làm việc cần lao nhất" để quyết định, chúng ta tuyển chọn ra một người "người tốt hiểu chuyện, lại tuyển chọn ra một người làm việc cần lao nhất, sau đó hai người lại bắt đầu bỏ phiếu, bất quá cái danh ngạch công nhân này là khen thưởng, cho nên không thể cho người khác, đây là công xã vì khen thưởng đối phương mà ban phát danh ngạch, cho nên không thể chuyển nhượng, nếu người đó muốn chuyển nhượng, vậy xem như người đó sẽ mất đi cái danh ngạch này, tương đương với việc cho không đối thủ."

Ai sẽ đưa công tác cho người khác a? Trừ phi đó là tên ngốc.

Đại đội trưởng nói: "Đây là chuyện thứ nhất, chuyện này sẽ được chấp hành kỹ càng tỉ mỉ, tôi sẽ tìm các đội trưởng của tiểu đội sản xuất thảo luận lại một lần nữa." Đại đội trưởng là đội trưởng của toàn bộ đại đội, sở hữu thôn dân chia thành năm tiểu đội, mỗi tiểu đội có một tiểu đội trưởng, như vậy quản lý sẽ càng thêm thuận lợi.

Đại đội trưởng tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, là về việc nhân viên y tế, trong huyện đã phát văn kiện cho công xã, công xã lại nói cho các đại đội chúng ta, chỉ cần thanh niên trí thức nào am hiểu dược liệu đều có thể tới chỗ ta báo danh, sau đó đi sở y tế ở trấn trên tham gia kỳ thi khảo hạch nhân viên y tế, thông qua khảo hạch, sẽ lưu lại sở y tế ở trấn trên thực tập hai tháng. Hai tháng sau, trong tất cả các nhân viên y tế thực tập, tuyển chọn nhân tài ưu tú, lại đi bệnh viện trong huyện thực tập, mà những nhân viên y tế khác, sẽ trở lại đây đảm nhiệm công tác làm nhân viên y tế tại sở y tế của đại đội, sau này sẽ tính công điểm, lấy tiền lương."

Mọ người vừa nghe, oa... Đây thật sự là chuyện tốt.

Nhưng mà, cái chuyện tốt này lại không có liên quan gì tới bọn họ. Đừng nói phải am hiểu dược lý, chỉ là việc nhận biết chữ đối với thôn dân mà nói, cũng là chuyện khó khăn.

Lại nhìn xem những người thanh niên trí thức đó, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng muốn phần công tác này, nhưng thực đáng tiếc, bọn họ cũng không có năng lực này.
 
Chương 65


Lâm Yến cùng một nhà Phạm Hồng Hoa và đoàn người Lâm Dư Dư ngồi gần nhau, Lâm Yến nhẹ giọng hỏi Lâm Dư Dư: "Dư Dư, cậu muốn đi sao?" Cô lại có dự cảm, cô cảm thấy Lâm Dư Dư sẽ đi, sau khi đi, nếu như thông qua, về sau Dư Dư chính là nhân viên y tế của đại đội, không phải xuống ruộng, có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Yến có loại cảm giác nói không nên lời. Lúc vừa mới xuống nông thôn, trên xe lửa gặp được Lâm Dư Dư, sau đó các cô thành bạn bè, cho tới nay, đều là cô nắm chủ đạo. Lâm Dư Dư thực ỷ lại cô, cái gì đều dựa theo ý của cô. Nhưng dần dần, từ sau lần rơi xuống nước đó, Lâm Dư Dư thay đổi, các cô vẫn là bạn bè, cô ấy có đồ ăn ngon, tỷ như kẹo sữa, thịt, đều sẽ nghĩ đến cô, nhưng có chút đồ vật, có chút cảm giác, vẫn là thay đổi.

Giống như trước kia, lúc cô làm việc mệt mỏi, Dư Dư sẽ giúp cô, nhưng hiện tại đã không có. Mà mấy ngày nay, cô đều phải tự mình làm việc, cũng bởi vậy, cô mới hiểu được chân chính của sự vất vả, cái loại cảm giác đau eo đau lưng này. Cô nghĩ đến, trước kia Dư Dư không chỉ phải làm việc của bản thân, còn phải làm giúp cô, không biết cô ấy chịu đựng như thế nào. Bất quá hiện tại, cô ấy sẽ không lại giúp cô làm những việc này.

Lâm Dư Dư: "Ừm, tớ sẽ đi báo danh, tớ sẽ tranh thủ thông qua kỳ thi của sở y tế trấn trên, nếu như thông qua, mỗi ngày tớ sẽ đi trấn trên, cậu muốn mua cái gì liền nói cho tớ, tớ sẽ mua giúp cậu."

Lâm Yến: "Ừ, được, cảm ơn Dư Dư, Dư Dư cậu phải cố lên, về sau tớ có người bạn làm nhân viên y tế, sẽ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo đó."

Lâm Dư Dư cười gật đầu: "Chúng ta cùng nhau cố lên."

Nhìn Lâm Dư Dư cười đến thật tự tin lại xán lạn, nụ cười Lâm Yến dần dần phai nhạt xuống. Trong lòng có chút biệt nữu, hiện tại Dư Dư xuất sắc hơn cô. Luôn là tâm điểm của mọi ánh mắt, sự phát hiện này khiến cho cô có chút không quen. Bất quá rất nhanh, cô cảm thấy như vậy là không được, Dư Dư là bạn của cô, các cô cùng nhau xuống nông thôn, cần phải nỗ lực với nhau mới được.

Đại đội trưởng: "Sau khi hội nghị giải tán, mọi người có thể tới tìm tôi để báo danh. Tiếp theo sẽ nói chuyện thứ ba, chuyện thứ ba có quan hệ đến Phạm Quốc Đống."

Phạm Quốc Đống mở to hai mắt, chỉ tay vào bản thân: "Tôi? Đại đội trưởng, gần đây mỗi ngày tôi đều xuống ruộng làm việc, cũng chưa gây chuyện gì a." Anh ta mỗi ngày đều làm việc tới khổ muốn chết, làm sao có thời gian làm chuyện khác?

Vốn dĩ mà nói, lúc cứu Lâm Dư Dư cũng là thuận tay mà thôi, nhưng sau khi về nhà mẹ của anh ta đã biết, liền nói để Lâm Dư Dư làm vợ của anh, nói tới chuyện này, Phạm Quốc Đống cũng muốn cưới một cô vợ, Lâm Dư Dư lớn lên cũng không tôi, hơn nữa làm người tương đối thành thật, anh đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề.

Sau đó đâu, chuyện này còn chưa mở lời đề nghị, Lâm Dư Dư nào là tặng quà cáp, lại tuyên thệ gì đó, anh liền không thể nhắc lại, rốt cuộc Lâm Dư Dư nói, hướng lãnh tụ vĩ đại tuyên thệ, anh cũng không dám lại có suy nghĩ muốn cưới Lâm Dư Dư.

Mấy ngày nay Phạm Quốc Đống làm một hồi anh hùng cứu người

Kết quả, xuống ruộng thật mệt mỏi quá. Hiện tại, đại đội trưởng lại nhắc tới anh. Phạm Quốc Đống bị nói đến sợ, anh cảm thấy khẳng định không phải chuyện gì tốt. Loại du côn giống anh như này sẽ nhảy xuống cứu người sao, ngày thường thì không hư hỏng tới mức nào, nhưng sẽ không làm mấy chuyện đứng đắn, toàn chuyên môn đi lang thang quậy phá là sự thật.

Đại đội trưởng: "Đồng chí Phạm Quốc Đống, đồng chí Phạm Quốc Đống?"

Phạm Quốc Đống ủ rũ ngẩng đầu lên: "Ở đây, ở chỗ này."

Đại đội trưởng: "Đồng chí lên đây." Phạm Quốc Đống: "Tôi lên ngay đây."

Đội trưởng nhìn Phạm Quốc Đổng đi đến trước mặt, trên giày trên quần đều dính bùn, mấy ngày nay biểu hiện của Phạm Quốc Đống ông cũng thấy rõ, xem ra thanh niên trí thức Lâm nói cũng có đạo lý, cho những người này một chút khẳng định, nói không chừng cũng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
 
Chương 66


Phạm Quốc Đống bị đại đội trưởng nhìn đến lạnh cả gáy, nhịn không được hỏi: "Đại đội trưởng, ngài có việc gì a2 Ngài mau chóng nói đi, bụng của tôi không thoải mái, tôi muốn đi nhà xí."

Cái đám lười biếng nhiều tật xấu này, không muốn nghe đại đội trưởng lải nhải, liền sẽ nói đau bụng muốn đi WC, sau đó đi rồi đi, người liền biến mất.

Đại đội trưởng làm sao không biết được tâm tư gian xảo của Phạm Quốc Đổng, ông cười ha hả rồi nói: "Cậu cứ đi đi a, nếu như cậu đi WC, công xã khen thưởng cương vị công nhân cho cậu tôi liền giúp cậu trả về."

Phạm Quốc Đống sửng sốt, sau đó chớp chớp mắt, tiếp theo nghĩ thông suốt rồi nói: "Đại đại đại đại... Đại đội trưởng, vừa rồi tôi không nghe lầm đi? Ngài nói chính là cho tôi cương vị công nhân?”

Tiền Cúc Phân từ bên dưới chạy lên đây: "Đại đội trưởng, bà già tôi cũng nghe tới rồi, ngài nói chính là thật vậy chăng? Thật sự phải đem công tác công nhân cho Quốc Đống nhà chúng tôi?"

Tuy Tiên Cúc Phân vẫn luôn nói con trai tốt biết bao nhiêu, nhưng bà cũng biết, đây là bà che lại lương tâm, nhưng đây là con trai của mình a, mặc kệ nói như thế nào, trong lòng bà, cũng là tốt nhất.

Đại đội trưởng: "Đúng vậy, chuyện này ít nhiều nhờ vào thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, các ngươi cũng nên cảm ơn cô ấy. Sự việc là cái dạng này, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư đúng sự thật viết xuống toàn bộ quá trình Phạm Quốc Đống cứu cô, sau đó bởi vì chuyện này mà thôn Phạm gia chúng ta cũng được lên báo khen ngợi. Sau khi lãnh đạo nhìn thấy tin này, cảm thấy đồng chí Phạm Quốc Đống làm chuyện tốt không cần báo đáp, là một vị đồng chí tốt, tuy trước kia anh ta không làm mấy việc chính đáng, nhưng hiện tại anh đã thay đổi, biết cứu người, biết nỗ lực làm việc, đây là một hiện tượng tốt. Công xã muốn tạo thêm càng nhiều loại hiện tượng tốt này, quyết định lấy Phạm Quốc Đống làm ví dụ, khen thưởng cho Phạm Quốc Đống một vị trí công tác. Nhưng là phần công tác này, cũng chỉ là thời gian thử việc, sau này có thể thông qua hay không, còn muốn xem bản thân Phạm Quốc Đống. Đồng chí Phạm Quốc Đống, anh có niềm tin hay không?"

Phạm Quốc Đống: "Có." Một tiếng này hô đến phi thường lớn. Từ nhỏ bị người khinh thường, trong nhà nghèo, bản thân không có tiền đồ, chỉ có mẹ cảm thấy mình tốt, anh thật sự chưa từng nghĩ tới chính mình có thể trở thành công nhân. Cái gì mà làm chuyện tốt không cần hồi báo, lúc trước anh ta còn thương lượng với mẹ, muốn dùng chuyện cứu người này làm hỏng thanh danh của thanh niên trí thức Lâm, sau đó ép cô gả cho mình.

Chỉ là thanh niên trí thức Lâm làm trò trước mặt mọi người, hướng lãnh tụ vĩ đại tuyên thệ, anh mới không có cách nào khác. Nhưng mà không nghĩ tới, thanh niên trí thức Lâm lại đưa anh ta một phần quà lớn như vậy. Nếu không có thanh niên trí thức Lâm, liền không có phần công tác này... Phạm Quốc Đống càng nghĩ mặt càng đỏ, anh cảm thấy trước kia bản thân mình thật là quá xấu xa rồi, cũng may sau đó anh không có ép buộc thanh niên trí thức Lâm, nếu như ép buộc, thanh niên trí thức Lâm khẳng định sẽ không viết bản thảo gửi cho báo xã, bản thân anh cũng liên không có công tác.

Cho nên, làm người vẫn là phải có lương tâm.

Không chỉ có Phạm Quốc Đống, Tiền Cúc Phân cũng ngây ngẩn cả người. Con người của bà luôn luôn hiếu thắng, nhưng tình huống trong nhà bà không tốt, bà không thể thắng được người khác, cho nên phương thức hiếu thắng của bà chính là giương oai lăn lộn, đối với việc này của Lâm Dư Dư, nếu không phải cô đã tuyên thệ với lãnh tụ vĩ đại, cái cô con dâu này làm như thế nào cũng muốn gả lại đây, thật không ngờ tới, người ta không chỉ gửi quà cảm ơn bọn họ, xong việc còn tặng cho bọn họ một phần quà lớn như vậy.

Tiên Cúc Phân nghĩ nghĩ, hai mắt đều đỏ lên. Sau đó bà chạy đến trước mặt Lâm Dư Dư: "Thanh niên trí thức Lâm, thật là vô cùng cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô, về sau nếu có chuyện gì cần đến bà già này, cô nhất định phải nói cho tôi a. Tại thôn Phạm gia đây, nếu có người khi dễ ngươi, bà già này là người đầu tiên không đồng ý."
 
Chương 67


Lâm Dư Dư nói: "Thím đừng khách khí, kỳ thật ta cũng không có làm gì cả, tôi chỉ viết sự thật mà thôi, đến nỗi phần công tác này, cũng không phải tôi có thể an bài. Nhưng tin tưởng lãnh đạo an bài phần công tác này, khẳng định đã trải qua suy xét, cũng đã trải qua điều tra. Tuy đồng chí Phạm Quốc Đống trước kia còn chưa có trưởng thành, nhưng hiện tại đã trưởng thành và hiểu chuyện, làm chuyện tốt, cũng tích cực làm việc, nhất định là nhờ vào sự thay đổi của đồng chí Phạm, lãnh đạo cũng đã điều tra qua, cho nên mới cho anh phần công tác này. Bất quá, đồng chí Phạm Quốc Đống muốn bảo trì loại trạng thái này, về sau cũng tiếp tục cố gắng a. Bởi vì tôi nghe nói nếu ở nhà xưởng có biểu hiện không tốt, cũng sẽ bị khai trừ."

Tiên Cúc Phân: "Về sau ta nhất định quản lý nó thật chặt chẽ, nếu nó dám làm mất cái công tác này, xem tôi có đánh chết nó hay không."

Phạm Quốc Đống nhìn vẻ mặt hung dữ của mẹ hắn, có chút sợ hãi, hắn lớn tiếng nói: "Về sau con nhất định sẽ càng thêm nỗ lực, mẹ, mẹ yên tâm, con... Con sẽ cho mẹ một cuộc sống tốt, sẽ không lại để cho những người khác giêu cợt mẹ, khinh thường mẹ." Nói đến cái này, đôi mắt anh cũng ửng đỏ.

Lâm Dư Dư: "Về sau, chúng ta cùng nhau phát triển thôn Phạm gia ngày càng tốt, tranh thủ làm cho thôn Phạm gia đạt được bình chọn đại đội sản xuất văn minh, làm thôn Phạm gia có càng nhiều công nhân."

Đại đội trưởng: "Đồng chí Lâm Dư Dư nói không sai, chúng ta cần phải phát triển thôn Phạm gia càng ngày càng tốt, tranh thủ làm cho thôn Phạm gia được bình chọn thành đại đội sản xuất văn minh, làm thôn Phạm gia có càng ngày càng nhiều công nhân, mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người làm tốt, tôi cùng thư ký đều xem ở trong mắt, chúng ta sẽ không bỏ lỡ điều tốt mà mọi người làm."

Lâm Dư Dư cảm thấy đại đội trưởng thật sự không sai, ông rất hiểu lý lẽ, nắm rõ được việc lớn, cũng nghe được lời khuyên bảo của người khác. Sau khi hội nghị chấm dứt, không sai biệt lắm là đến thời gian làm việc, không ít người vây quanh Tiên Cúc Phân, có người còn muốn làm mai cho Phạm Quốc Đống. Lâm Dư Dư đi văn phòng thôn ủy, tìm đại đội trưởng báo danh tham gia kỳ khảo hạch nhân viên y tế của sở y tế trấn trên.

Cô báo danh xong bước ra, thấy có vài cái thanh niên trí thức đứng ở bên ngoài, Lâm Yến cũng ở đó."Yến Tử, cậu chờ tớ a?"

Lâm Yấn tiến lên, ôm cánh tay của cô: "Đúng vậy, cậu báo danh a?”

Lâm Dư Dư: "Ừ, đại đội trưởng nói hai ngày sau muốn đi sở y tế trấn trên tham dự kỳ thi, nếu thi đậu, tớ mời cậu ăn cơm."

Lâm Yến: "Gấp gáp như vậy a, vậy cậu có sách vở liên quan tới phương diện này sao? Nếu không có sách thì làm sao bây giờ? Không bằng tìm bác sĩ của đại đội bên cạnh mượn vài cuốn sách xem đi?" Kỳ thật Lâm Yến cũng không ôm hy vọng gì đối với Lâm Dư Dư, cô cảm thấy Lâm Dư Dư có thể chữa Lý Thu Hồng hết bệnh có thể là do may mắn đi, có lẽ bệnh của Lý Thu Hồng cũng không nghiêm trọng như vậy.

Lâm Dư Dư: "Không cần, đại đội chúng ta có cái danh ngạch này, đại đội bên cạnh khẳng định cũng sẽ có, nói không chừng thanh niên trí thức bên kia cũng đi tìm bác sĩ, chúng ta là mối quan hệ cạnh tranh đấy." Lại nói, nhân viên y tế càng nhiều, đối với bác sĩ đại đội ảnh hưởng cũng càng lớn, kiếm tiên sẽ càng ít, có lẽ bác sĩ đại đội cũng không hy vọng người khác thi đậu trở thành nhân viên y tế. Bất quá đây chỉ là cô tự ngẫm nghĩ, không có nói ra ngoài. Bởi vì cô không nghĩ người ta xấu xa tới như vậy.

Lâm Yến: "Cậu nói cũng có đạo lý."

Lâm Dư Dư: "Hai ngày này cậu thế nào? Làm việc vất vả không?"

Lâm Yến: "Thật vất vả, eo đau lưng đau, toàn thân đều đau đến không chịu được, so với lúc trước cậu giúp tớ làm việc, càng vất vả đi?"

Lâm Dư Dư: "Lúc vừa mới bắt đầu làm xác thật có chút không quen, cũng vất vả, nhưng cậu là bạn của tớ, chút vất vả này không tính là gì." Cô nói chính là lời nói thật, cũng là vì nguyên chủ nói. Tuy nguyên chủ ở nhà cũng là làm việc, nhưng cũng chỉ là nấu cơm, giặt quần áo linh tinh, bởi vì nhà của nguyên chủ ít người, cho nên nguyên chủ cũng không vất vả như lúc xuống ruộng cày cấy. Huống chi, sau khi nguyên chủ hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, còn giúp Lâm Yến làm việc, cô ấy thật sự thực vất vả. Chỉ là cô ấy chưa bao giờ nói ra, bất quá nguyên chủ đã không còn nữa, Lâm Dư Dư vẫn lựa chọn nói ra chân thật cảm thụ của nguyên chủ.
 
Chương 68


Cô ấy vất vả, nhưng vì bạn bè, cô ấy cũng nguyện ý làm.

Lâm Yến sửng sốt, ngay sau đó cười cười. Cô nhớ tới khi các cô vừa xuống nông thôn, cô ăn không hết những cực khổ này, mỗi lần đều tìm Dư Dư hỗ trợ. Sau lại thành thói quen, chờ Dư Dư hoàn thành nhiệm vụ của mình lại đến giúp cô, loại thói quen này làm cho cô cảm thấy cuộc sống sau khi xuống nông thôn cũng không khổ như vậy. Nếu đụng tới việc bếp núc, cô sẽ nói: "Dư Dư, tớ không biết nấu cơm, trước nay tớ chưa từng làm qua."

Dư Dư liền sẽ nói: "Tớ tới giúp cậu."

Sau đó cô sẽ nói: "Cảm ơn Dư Dư, Dư Dư cậu là tốt nhất."

Hai tháng, vẫn luôn là như vậy mà trôi qua, nhưng hiện tại, loại thói quen này đang thay đổi. Lâm Dư Dư không hề giúp đỡ cô làm việc, cô ấy bắt đầu trở nên loá mắt.

Lâm Yến: "Dư Dư, cậu có phải giận tớ hay không? Giận tớ trước kia tìm cậu giúp tớ làm việc?"

Lâm Dư Dư: "Không có, chúng ta là bạn bè, hỗ trợ lẫn nhau là điều đương nhiên." Đây là ý nghĩ của nguyên chủ, cho nên cô nói ra suy nghĩ của cô ấy. Nguyên chủ không có bạn bè, tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, Lâm Yến có thể kết bạn với cô, cô phi thường vui vẻ, cho nên cô thực nguyện ý giúp Lâm Yến, chẳng sợ bản thân mỗi ngày mệt đến muốn chất.

Trong tiểu thuyết về đoạn miêu tả cuối cùng của nguyên chủ chính là đến lúc cải cách mở ra là hết rồi. Sau khi thi đại học, Lâm Yến thi vào đại học, sau đó cùng với chồng cô rời đi nơi này. Mà nguyên chủ đã kết hôn sinh con, sau khi cải cách mở ra, cùng chồng của cô làm công việc mua bán nhỏ, người một nhà bình phàm lại đơn giản mà sinh hoạt, lúc sau chính là viết về nữ chủ.

Nhưng dựa theo phỏng đoán của Lâm Dư Dư, sức khỏe của nguyên chủ ở lúc cuối khẳng định không tốt đến chỗ nào. Từ lúc xuống nông thôn đến khi khôi phục thi đại học, Lâm Dư Dư giúp Lâm Yến làm sáu bảy năm, tiêu hao quá nhiều sức lực, tương lai khẳng định chịu khổ, không phải là bản thân sao?

Bả vai của cô gái 16 tuổi, thực đơn bạc, vì cô quý trọng tình bạn, cô chưa bao giờ kêu khổ."Yến Tử, cậu là người bạn đầu tiên của tớ." Đây là tiếng lòng của nguyên chủ. Bởi vì ở trong thành, mọi người đều biết ba mẹ ly cô hôn, nguyên chủ ở trong thành, đều không có ai chơi cùng cô, cũng bởi vì tính cách cô hướng nội, sẽ không đi ra ngoài kết bạn, cho nên vẫn luôn không có bạn bè.

Lâm Yến: "Cảm ơn cậu, Dư Dư”" Biểu tình nghiêm túc của Lâm Dư Dư khiến cho cô có chút hoảng hốt, cô nhớ tới việc bản thân bị bạn bè phản bội mà phải xuống nông thôn. Cô kết bạn với Lâm Dư Dư, chủ yếu là bởi vì Lâm Dư Dư thành thật, người thành thật sẽ không phản bội mình, sẽ không giống những người bạn kia tính kế mình, cho nên hai tháng này, quan hệ của cô cùng Lâm Dư Dư rất tốt. Lâm Yến lắc đầu, không thèm nghĩ mấy thứ này, điều cô phải làm, chính là ở chỗ này sống thật tốt."Dư Dư, có chuyện gì cậu cứ tới tìm tớ a, kỳ thi sở y tế phải cố lên, cậu là giỏi nhất."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn Yến Tử, Yến Tử cậu cũng giỏi nhất, làm nông không có gì đâu, nhịn một chút liền qua, chờ quen thuộc thì tốt rồi, cố lên."

Lâm Yến: "Ừ”"

Sau khi hai người tách ra, Lâm Dư Dư đi về phía nhà hai bà cháu Lý Thu Hồng, Lý Thu Hồng bên này cũng có người đang nói chuyện, Tiểu Ôn Lễ đứng bên cạnh bà nội, lấy ra giấy gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, chơi với đám bạn nhỏ của cậu. Lâm Dư Dư nhìn Tiểu Ôn Lễ, cậu bé là người duy nhất cô cần phải bảo vệ ở thế giới này.

Báo danh tham dự sở y tế chỉ có một mình Lâm Dư Dự, liền tính mọi người cảm thấy đây là cơ hội tốt, cũng không dám đi báo danh, bởi vì không hiểu dược liệu, hơn nữa nhân viên y tế cũng không phải bọn họ có thể làm nổi. Cho nên đại đội trưởng ở buổi chiều cùng ngày liền tới nói cho Lâm Dư Dư tin tức này, cũng làm Lâm Dư Dư tự mình nhìn xem muốn chuẩn bị như thế nào, dù sao bọn họ cũng không biết mấy thứ này.
 
Chương 69


Lâm Dư Dư cảm ơn đại đội trưởng, hai ngày sau, cô mỗi ngày đều đi lên núi hái đồ ăn hái thuốc, sau đó mang chút nấm hoang dại hoặc nấm mộc nhĩ về. Ngày thứ ba, Lâm Dư Dư sớm liền rời giường, cùng đại đội trưởng ngồi xe bò đi sở y tế của công xã ở trấn trên.

Cái công xã này gọi là công xã Hồng Tinh, dưới công xã tổng cộng có tám đại đội sản xuất, nếu mỗi đại đội sản xuất đều chọn ra mấy cái danh ngạch, người tới tham dự cũng có mười mấy người. Mà trong mười mấy người này, có thanh niên trí thức, cũng có bác sĩ đại đội.

Cùng trực thuộc một công xã nên các đại đội trưởng đều quen biết nhau, cho nên mọi người đều mở miệng chào hỏi. Bất quá cũng chỉ là chào hỏi mà thôi, bởi vì năm nay có bình chọn đại đội sản xuất văn minh, cho nên mọi người tranh đấu cũng tương đối lợi hại.

Đại đội trưởng ở bên ngoài rất ít hút thuốc, bất quá ông vẫn mang theo cái tẩu, cái tẩu có thể mang lại cho ông "cảm giác an toàn. Lúc này, đại đội trưởng sờ sờ cái tẩu: "Thanh niên trí thức Lâm, cô đừng khẩn trương, chúng ta không được chọn cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng."

Lâm Dư Dư cười cười: "Tôi đã biết, tôi không khẩn trương." Cô nhìn ra được, đại đội trưởng còn khẩn trương hơn cả cô.

Tới đúng 8 giờ, Chủ nhiệm xã cùng bộ trưởng bộ y tế tới.

Chủ nhiệm xã: "Người đều đến đông đủ rồi đi? Liền tính không đến đủ cũng không có cách nào, đã đến giờ thi, mọi người cùng nhau tiến vào phòng thi đi."

Phòng thi là phòng họp của sở y tế sửa sang lại, không lớn, bất quá làm phòng thi cho mười mấy người cũng đủ rồi.

Vòng thứ nhất là thi viết, thi viết kiểm tra vê phần lý thuyết. Đương nhiên, tuyển chọn nhân viên y tế trong đại đội, cũng không có chú ý nhiều như vậy, không thể yêu cầu quá cao, cho nên phần thi lý thuyết tương đối nhẹ nhàng một chút, tuy chỉ kiểm tra bề nổi, nhưng đây đều là các bệnh tương đối thường thấy.

Sau một tiếng thi viết, các thanh niên trí thức ngồi bên ngoài chờ, bác sĩ của sở y tế bắt đầu chấm bài thi.

Tổng cộng có hai vị bác sĩ cùng nhau chấm bài, một bên chấm một bên lắc đầu ngao ngán.

Bác sĩ 1: "Cũng không biết những người này đang nghĩ cái gì, một chút cũng không hiểu mà dám tới thi, không sợ làm mất mạng người sao?"

Bác sĩ 2: "Cũng không phải sao, tôi bên này chấm mấy phần bài thi, cũng đều không được, chẳng lẽ lúc đại đội tuyển danh ngạch không có yêu cầu gì sao? Thật là làm lãng phí thời gian của chúng ta... Di, người này không tồi, sở trưởng, tôi nơi này phát hiện một người, bài thi của người này cơ bản đều đúng hết."

Sở trưởng: "Tôi nhìn xem."

Chủ nhiệm xã: "Ai vậy, tên là gì? Thuộc đại đội nào?" Ông hỏi tựa hồ có chút gấp gáp.

Chủ nhiệm xã nóng vội không phải không có nguyên nhân, bởi vì mấy hôm trước lúc vào huyện mở họp, vị lãnh đạo nào đó của huyện có nhắc đến tên Lâm Dư Dư với ông, cũng nói sự việc ngày đó ở tòa soan báo báo ông thế mới biết, trong huyện vì cái gì sẽ có kế hoạch bồi dưỡng nhân viên y tế ở nông thôn. Không thể không nói, cái kế hoạch này đối với nông thôn mà nói, là một chuyện phi thường tốt.

Nông dân bởi vì sinh bệnh rồi tiếc tiền không đi khám bác sĩ, vì thế đã khiến khá nhiều người tử vong mà mỗi năm đều có. Nếu nông thôn có nhân viên y tế, ít nhất đối với loại chuyện này ở nông thôn sẽ có cải thiện.

Vị lãnh đạo kia nói, một người thanh niên trí thức xuống nông thôn lại có giác ngộ như vậy, mà đám người bọn họ lại chưa từng nghĩ đến cải thiện vấn đề này, cho nên bọn họ hẳn là nên tự mình ngẫm nghĩ lại bản thân. Phàm là ở trước mặt lãnh đạo cấp huyện treo tên, luôn có chút đặc biệt, cho nên Chủ nhiệm xã đối cái người tên Lâm Dư Dư này mới tò mò như vậy.

Sở trưởng: "Là thanh niên tri thức tên Lâm Dư Dư, đầu năm nay cũng chính là vào 2 tháng trước đã xuống nông thôn, địa điểm là thôn Phạm gia. Đừng nói nha, mấy câu hỏi này ấy vậy mà toàn đáp đúng, mặc kệ là trung y hay là thuốc tây, đứa nhỏ này đều đưa ra được đáp án, không tồi a." Cũng không phải Lâm Dư Dư có bao nhiêu lợi hại, mà là bài thi của sở y tế tương đối đơn giản.
 
Chương 70


Tuyển chọn nhân viên y tế ở nông thôn, mấy thanh niên trí thức không có trải qua học tập chuyên môn, phải biết rằng kiến thức y học rất khó, đó là không có khả năng, cho nên sở y tế mới ra bài thi tương đối đơn giản, chủ yếu là thử xem bọn họ có kiến thức cơ bản hay không. Cũng bởi vậy, bài thi đơn giản này mới tiện nghi cho Lâm Dư Dư, rốt cuộc cô đã là người học qua hai năm y học, hơn nữa ngày thường có đọc sách, những vấn đề này cũng chỉ là kiến thức cơ bản đơn giản.

Chủ nhiệm xã: "Quả nhiên là người có giác ngộ cao, đứa nhỏ này có tiền đồ a."

Sở trưởng thấy ông như vậy, nhịn không được hỏi: "Nhận biết sao? Bà con thân thích à?"

Chủ nhiệm xã lắc lắc đầu, ghé vào tai ông nói nhỏ vài câu.

Sở trưởng hiểu rõ: "Đứa nhỏ này quả thật không tồi, có thể bồi dưỡng." Nếu lần sau có cơ hội đi huyện thành dự họp, thuận tiện ở trước mặt lãnh đạo nhắc một câu, cũng có thể làm cho bản thân lộ chút mặt.

Lâm Dư Dư còn không biết ý tưởng của bọn họ, cô cùng đại đội trưởng ngồi chờ, đại đội trưởng ngồi cạnh cô thật sự chờ đến sốt ruột, nhịn không được liền cầm tẩu lên hút vài ngụm. Lâm Dư Dư cảm thấy buồn cười, bộ dạng này của đại đội trưởng tựa như năm đó lúc cô thi xong đại học vậy. Cô không biết người khác là sẽ cảm thấy khẩn trương trước khi thi đại học hay là sau khi thi đại học, dù sao thì cô là thi xong mới khẩn trương, đánh giá điểm số, điền nguyện vọng, chờ báo điểm, chờ thư thông báo nhập học, dù sao mỗi giai đoạn cô đều cảm thấy khẩn trương, rất sợ sẽ phạm sai lầm trong một khâu nào đó.

Ước chừng qua nửa giờ, Chủ nhiệm xã cùng Sở trưởng ra tới. Tức khắc, đám người ngồi chờ bên ngoài đều an tĩnh xuống.

Chủ nhiệm xã: "Thành tích đã ra kết quả, kỳ thi lần này có hai người đạt tiêu chuẩn, cho nên chỉ nhận lấy hai người này. Một người là đồng chí Lâm Dư Dư, một người là đồng chí Trương Mân. Bất quá những người khác cũng không cần nhụt chí, về sau kỳ thi này sẽ tổ chức mỗi năm một lần. Trong hai vị đồng chí được tuyển chọn này, đặc biệt là đồng chí Lâm Dư Dư, chúc mừng ngươi, thành tích được tròn điểm. Xem ra ngày thường ngươi thực nỗ lực, về sau cũng muốn tiếp tục cố gắng."

Đại đội trưởng: "..." Cái tẩu rớt trên mặt đất, ông vội vàng nhặt lên, bất quá tươi cười trên mặt dừng trong mắt của các đại đội trưởng khác, quả thật là sát ngàn đao.

Chủ nhiệm xã lại nói: "Còn có đồng chí Trương Mân, điểm số của cô ấy cũng không tồi, xem ra ngày thường cũng thực nỗ lực, vê sau cũng muốn cố gắng lên. Được rồi, những người khác đều trở về đi, đồng chí Lâm Dư Dư và đồng chí Trương Mân ở lại một chút."

Lâm Dư Dư cùng Trương Mân đi vào bên trong, hai vị đại đội trưởng của các cô thì tiếp tục ngồi ngoài chờ.

Sở trưởng: "Bài thi của các ngươi, một bài do bác sĩ Trương Hoành Quốc chấm, còn một bài là do bác sĩ Lữ Binh chấm, trong hai tháng thực tập này, các ngươi liền đi theo bọn họ đi.

Lâm Dư Dư, Trương Mân: "Rõ.

Trương Hoành Quốc cầm bài thi của Lâm Dư Dư: "Lâm Dư Dư theo ta tới văn phòng."

Lâm Dư Dư: "Dạ, thưa bác sĩ."

Trương Hoành Quốc năm nay 32 tuổi, con cũng chỉ nhỏ hơn Lâm Dư Dư vài tuổi, cho nên trong mắt Lâm Dư Dư giống như con củ mình vậy. Tuy rằng chỉ thực tập trong hai tháng, nhưng nói như thế nào đi chăng nữa cũng là thầy trò, nhìn đến học trò mình trở nên xuất sắc, mỗi một người thầy đều sẽ vô cùng vui vẻ. Trong hai tháng này, Trương Hoành Quốc sẽ toàn tâm toàn lực mà dạy cô.

Đi vào văn phòng Trương Hoành Quốc lấy ra hai cuốn sổ tay thật dày: "Hai cuốn này ghi chép lại mấy năm kinh nghiệm mà thầy có được, một quyển ghi về một ít ca bệnh, một quyển ghi lại kinh nghiệm xử lý một vài căn bệnh nhỏ, em lấy về xem đi, rôi chép nội dung của hai cuốn này lại, trong quá trình chép có thể tự xem một lần, sau khi chép xong thì trả chúng lại cho thầy. Chỉ có hai tháng, thời gian tương đối ngắn, cho nên kiến thức thầy có thể dạy cho em tương đối hữu hạn, đa số vẫn phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân. Bất quá thầy đề nghị, hai tháng sau, em tranh thủ đạt được danh ngạch thực tập ở huyện thành, đến lúc đó sẽ có ba tháng thời gian đi vào huyện, có thể học được càng nhiều thứ. Tuy thành tích thi cử của em tốt hơn Trương Mân, nhưng danh ngạch có thể lọt vào tay người nào, còn phải xem biểu hiện của các em trong hai tháng này, cố lên."
 
Chương 71


Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng." Cô thận trọng ôm hai cuốn sổ tay, đây là vật vô cùng trân quý, thây có thể đưa cái này cho cô xem, có thể thấy được trí tuệ cùng phẩm hạnh của thầy.

"Xin thầy yên tâm, em sẽ chép lại cẩn thận."

Trương Hoành Quốc gật gật đầu: "Được, em đi vê trước đi, ngày mai 8 giờ, không được quên."

Lâm Dư Dư bỏ sách vào trong túi: "Tạm biệt thây."

Đi ra ngoài, thấy chỉ còn có một mình đại đội trưởng, vị đại đội trưởng kia đã không thấy đâu, nói vậy có lẽ đã cùng Trương Mân rời đi rồi."Đại đội trưởng, tôi còn muốn đi mua một vài cuốn vở và bút."

Đại đội trưởng: "Chúng ta đi Cung Tiêu Xã."

Cung Tiêu Xã của trấn trên kỳ thật cũng không nhỏ, bởi vì toàn bộ công xã có rất nhiều đại đội sản xuất, đều tới nơi này mua đồ vật. Lâm Dư Dư mua vở, chỉ là lúc lựa chọn bút có chút khó khăn, nơi này không có bút bi, bút chì tự nhiên là không được, cho nên phải mua bút máy và mực nước, nhưng Cung Tiêu Xã của thị trấn không có bút máy và mực nước a.

Vì thế đại đội trưởng nói: "Ðể Phạm A Ngưu chở cô đi trong huyện mua, tôi về đại đội trước."

Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ: "Cảm ơn đại đội trưởng, vất vả đại đội trưởng phải đi đi về vê như vậy." Nơi này đi đến huyện thành khá xa, về đại đội sẽ gân một chút, cho nên chỉ có thể để đại đội trưởng đi trở về.

Lúc đến huyện thành, đã là giữa trưa, trong tay Lâm Dư Dư còn có phiếu gạo hai cân, cho nên quyết định đi tiệm cơm quốc doanh ăn bât mì, bằng không sau khi mua bút máy cùng mực nước lại về trong đội, đến lúc đó đã là buổi chiều, cô đói bụng thì thôi không sao, Phạm A Ngưu vất vả lái xe bò chở cô tới đâu, cũng không thể để cho người ta đói bụng a.

Lâm Dư Dư: "Chú, làm phiên chú mấy ngày nay luôn chở cháu chạy vào huyện, cháu mời chú vào trong ăn chén mì."

Phạm A Ngưu ngăn lại rồi nói: "Không cần không cần, nghề của chú là trông bò, đây là việc chú nên làm, thanh niên trí thức Lâm, cháu đừng có khách sáo như vậy."

Lâm Dư Dư: "Chú cũng đừng khách sáo với cháu, chúng ta ăn một chén mì chay, xem như chúc mừng cháu hôm nay thi đậu, sau này cháu đi thực tập ở sở y tế của thị trấn, khả năng cao sẽ phải ngồi xe bò, đến lúc đó còn muốn làm phiền chú đâu, nếu chú khách sáo với cháu, đến lúc đó cháu cũng ngại làm phiền chú."

Phạm A Ngưu vẫn là không nghĩ đi, ông ngại ăn chực của người ta.

Lâm Dư Dư lại nói: "Chú, ta một người thanh niên trí thức xuống nông thôn, ở đại đội không thân không thích, về sau còn muốn nhờ ngài cùng thím chăm sóc ta nhiều hơn đâu, không thể thiếu việc phiền toái tình tìm ngài cùng thím."

Phạm A Ngưu biết, đây là thanh niên trí thức Lâm nói lời dễ nghe mà thôi. Ông suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói không lại Lâm Dư Dư đành đồng ý. Bất quá ông cũng không muốn chiếm tiện nghi của Lâm Dư Dư, quyết định sau khi về nhà đưa chút rau dưa cho Lâm Dư Dư. Thanh niên trí thức mới vừa xuống nông thôn, cho dù có phân đất nhưng một đoàn người thì được bao nhiêu rau.

Vào tiệm cơm quốc doanh, người không nhiều lắm. Tuy hiện tại đã đến giờ ăn cơm trưa, nhưng so với thời gian tan tâm của một vài nhà xưởng, bọn họ vẫn đến sớm vài phút. Lại nói, người ở cái niên đại này nếu không phải muốn mời người ăn cơm để nhờ chuyện, cũng sẽ không bỏ được tiền để tới ăn cơm tiệm cơm quốc doanh, bởi vì mắc a.

Lâm Dư Dư cùng Phạm A Ngưu lựa chọn ngồi một góc, cô sợ Phạm A Ngưu không được tự nhiên, cho nên ngồi ở trong góc khá tốt. Bất quá bàn bên cạnh cũng có người, có hai người đàn ông ngồi đó, xem cách ăn mặc của bọn họ, trong đó một người mặc cảnh phục, một người khác tuy không mặc cảnh phục, nhưng xem quần áo của họ cũng biết điều kiện kinh tế của người này không tồi.

Lâm Dư Dư: "Chú, chú ngồi, cháu đi mua mì."

Phạm A Ngưu có chút không được tự nhiên nói: “Ai, Được."

Lâm Dư Dư động tác cũng mau, cô gọi hai phân mì dưa muối lớn, liền cầm tờ biên lai tới chờ. Trong lúc chờ, nghe được cuộc trò chuyện của hai người bên cạnh.
 
Chương 72


Cảnh sát: "Anh yên tâm, sự việc liên quan đến đứa nhỏ đó tôi sẽ ghi tạc trong lòng, chỉ cần đứa nhỏ này còn sống, còn ở trong cái huyện này mà nói, kia chỉ cần phí một chút thời gian, hy vọng tìm được là rất lớn. Hơn nữa, đó là bé trai, nếu có người nào mua bé trai đi rồi, họ khẳng định cũng sẽ phi thường yêu thích, đại đa số sẽ nuôi dưỡng thật tốt."

Người đàn ông: "Vậy làm phiên anh, mặc kệ có tìm được đứa nhỏ hay không, tôi đều ghi tạc trong lòng sự hỗ trợ của anh, tôi sẽ nói lại với anh trai tôi."

Cảnh sát: "Khách sáo rồi, chúng ta là bạn bè, làm những việc này có là gì? Bất quá, xem ảnh chụp của thằng bé, lớn lên cũng thật đẹp a."

Người đàn ông: "Đây là hình chụp vào hai năm trước, hiện tại cũng không biết thế nào. Mấy năm nay tôi lần theo manh mối mà tìm, nhưng manh mối thực nhanh liền bị chặt đứt, cho nên mấy năm nay, ta cơ hồ đã chạy khác các thành thị, các huyện của cả nước." Cũng may có nhân mạch của đại thiếu gia, có chút địa phương dựa vào quan hệ mà tìm kiếm, hoặc như một vài địa phương nhỏ, không có mối quan hệ nào, phải tự mình chạy khắp nơi.

Rất nhiều lần, cho rằng tìm được rồi, kết quả không vui mừng được bao lâu. Nhưng mặc kệ có vui hay không, chỉ cần có tin tức, thiếu gia đều sẽ tới. Thậm chí, vì tìm kiếm Tiểu Ôn Lễ, thiếu gia cũng đã rời bộ đội. Anh lúc đó, đúng là thời điểm giá trị con người tăng cao, lại... Nhưng nếu không rời đi, kỳ nghỉ của bộ đội rất ít, hơn nữa rất khó xin nghỉ, cho dù có tin tức, thiếu gia cũng chưa chắc có thể rời đi.

Cảnh sát: "Đám lái buôn này chính là cơn ác mộng, đã phá hoại quá nhiều gia đình, nếu có khả năng, chúng ta nhất định phải bắt hết đám người này."

Nghe bàn bên cạnh nói chuyện, Lâm Dư Dư đại khái đã hiểu ra, là đứa bé nhà vị kia bị bọn buôn người bắt đi nên đang tìm kiếm khắp nơi. Không thể không nói, tìm khắp cả nước, tìm hai năm trời mà vẫn không từ bỏ thì đúng là hiếm thấy ở thời đại này.

Đây không phải muốn nói những người khác không yêu thương con mình mà ở thời đại này giao thông đi lại quá bất tiện, hơn nữa, có thể liên tục tìm kiếm suốt hai năm cũng tốn không ít tài lực, từ đó có thể nhìn ra tình huống của đối phương.

Nghe được một nửa, mì đã làm xong, Lâm Dư Dư ra bên cửa sổ lấy mì. Chờ cô quay lại thì hai người kia đã không nói về chuyện này nữa.

Mấy ngày này Lâm Dư Dư ở nhà Lý Thu Hồng ăn uống không tệ, cách hai ba ngày lại được mấy miếng thịt, ít nhất đã ăn hai lần, một lần là gà rừng, một lần là thỏ hoang. Nhưng hiện tại nhìn thấy mì dưa muối cô vẫn không nhịn được. Tuy rằng không đến mức ăn ngấu nghiến, nhưng động tác ăn cũng rất nhanh.

Cuối cùng, mì sợi hết sạch, canh cũng không còn một giọt.

Sau khi ăn xong, Lâm Dư Dư đến Cung Tiêu Xã, Phạm A Ngưu liên ở cổng ngoài huyện chờ cô.

Lâm Dư Dư tới Cung Tiêu Xã mua bút máy và mực nước, 15 đồng liên biến mất. Nguyên chủ xuống nông thôn mang theo 100 đồng, 20 đồng bị cô gộp vào 180 đồng tiên bán nhân sâm thành 200 đồng gửi ngân hàng, số còn lại đến bây giờ chỉ còn chưa đến 40 đồng, không thể không nói, một khi đã mua sắm thì hao tiền rất nhanh, cô thậm chí còn không biết tiền tiêu đi đâu hết rồi.

Nghĩ tới món mì vừa ăn lúc buổi trưa, lại sờ phiếu lương thực trong túi, phiếu mua 1 cân lương thực cuối cùng bị cô đem đổi một cân bột mì Phú Cường để về nhà làm mì sợi ăn, so với mì mua ở ngoài sẽ rẻ hơn. Mì sợi thêm quả trứng gà và chút đồ ăn kèm đã đủ khiến Tiểu Ôn Lễ vui vẻ mà ăn rồi.

Lúc Lâm Dư Dư cùng Phạm A Ngưu trở lại đại đội sản xuất, toàn đội từ miệng đại đội trưởng biết được thành tích thi đạt hạng nhất của cô, nhưng lúc này mọi người đều đang làm việc rồi.

Lý Thu Hồng: "Cuối cùng cũng trở lại rôi, ôi chao, nhân viên y tế hạng nhất đúng là khác hẳn nha, thím nhìn mà khỏe cả người luôn đây này." Lâm Dư Dư: "... Thím cũng thật thú vị, đại đội trưởng nói ạ?"

Lý Thu Hồng: "Còn không phải sao, ăn trưa xong là nói ngay. Vợ đại đội trưởng nói nhỏ với thím là lân này cháu giành vinh quang cho đại đội nên đại đội trưởng cũng tranh thủ giúp cháu được ít phần thưởng, là lương thực đó."
 
Chương 73


Lâm Dư Dư không phải người ngốc, vợ đại đội trưởng cố ý nói như vậy là muốn Lâm Dư Dư nhớ rõ chỗ tốt của đại đội trưởng."Thế này làm sao cháu dám nhận được?"

Lý Thu Hồng: "Cháu cứ nhận đi là được, đúng rồi, đại đội chúng ta còn phải xây trung tâm y tế, cháu muốn chọn chỗ nào?"

Lâm Dư Dư nghĩ một lát: "Cháu muốn chọn chỗ nào gần một chút nhưng xung quanh không có chỗ nào thích hợp, không bằng chọn bên ủy ban thôn nhỉ? Cháu thấy bên đó rộng rãi mà phòng trống cũng nhiều lắm."

Lý Thu Hồng: "Đâu chỉ có vậy, bên đó phòng không chỉ đẹp mà còn là chỗ xây bằng gạch xanh duy nhất của thôn chúng ta đó. Chỗ đó trước kia là nhà của địa chủ, mấy năm trước địa chủ xảy ra chuyện, người nhà cũng mất hết, căn nhà liên trống không. Nhưng căn nhà đó phân cho ai cũng khó, có mấy người muốn đến ở mà lại không yên tâm. Vì thế đại đội trưởng bọn họ liền quyết định chuyển thẳng văn phòng ủy ban thôn sang đó, lúc đại đội được mùa cũng mang lương thực sang đó cất. Phòng bên đó xây chắc chắn, không sợ dột, phòng nào cũng có khóa đầy đủ. Ôi, cái xã hội này, người một nhà đang yên ổn... Phi phi phi, thím nói lung tung cái gì không biết? Thanh niên trí thức Lâm, cháu coi như chưa nghe thấy gì nhé."

Lâm Dư Dư hiểu ý bà, mấy lời này nếu để người có lòng xấu nghe được sẽ dễ gặp rắc rối lắm. Cô nói sang chuyện khác: "Thím, hôm nay cháu mua một túi bột mì Phú Cường ở Cung Tiêu Xã, thím biết làm vằn thắn không?”

Lý Thu Hồng: "Cái này là sở trường của thím rồi."

Lâm Dư Dư: "Vậy buổi tối thím làm một ít nhé, lấy củ cải thái sợi làm nhân, trộn thêm hai quả trứng là được. Ôi chao, cháu phải lên núi xem thử, không biết có con thú nào sập bẫy cháu giăng hôm trước không, nếu có thì chúng ta có lộc ăn rồi, có thể làm nhân thịt." Lý Thu Hồng: "Làm gì có chuyện may mắn vậy chứ?"

Lâm Dư Dư: "Dù sao cũng đi thử coi sao."

Hai tiếng sau, lúc Lâm Dư Dư trở về, Lý Thu Hồng đã thật sự tin vào cái gọi là may mắn này. Còn có thể không tin sao, đây là lần thứ ba Lâm Dư Dư mang thịt về rồi, mỗi lần cách nhau có hai ba ngày. Lần này mang về một con gà rừng lớn.

Lâm Dư Dư cố ý chọn con lớn một chút mang về, cả tuần tiếp theo cô phải lên trung tâm y tế thực tập, không lên núi được, vậy nghĩa là một tuân không được ăn thịt. Hơn nữa: "Thím, thím chừa lại giúp cháu một cái đùi gà nhé, mai cháu lên trung tâm y tế biếu người khác." Trương Hoành Quốc là thầy của cô, đưa một cái đùi gà thật ra không được long trọng nhưng là tốt xấu gì cũng là thịt, cũng được tầm nửa cân không xem là mất mặt.

Lý Thu Hồng: "À, được thôi. Cái đùi còn lại cháu cũng đem hong gió đi, đến lúc đó gửi cho mẹ cháu cùng với cái đùi thỏ kia luôn. Chúng ta có vài người, ăn chỗ còn lại là đủ rôi." Đây đâu chỉ đủ, con gà này cũng phải bốn năm cân, bà cũng chưa từng thấy con gà rừng nào lớn như vậy.

Lại nói tiếp, con gà rừng này nặng cân có liên quan đến việc mùa xuân tới, vạn vật thức tỉnh, gà cũng được ăn ngon.

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thím, lát cháu sẽ viết thư cho mẹ kể về cuộc sống ở đây để bà yên tâm."

Lý Thu Hồng: "Đúng vậy, nên báo để bà ấy yên tâm."

Hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, đến lúc vặt lông gà thì Tiểu Ôn Lễ về.

Tiểu Ôn Lễ gần đây tâm trạng có vẻ rất tốt, bà đã mau khỏe lại rồi, nỗi lo lắng của thằng bé đã giảm bớt, cũng có các bạn nhỏ hâm mộ giấy gói kẹo của Tiểu Ôn Lễ nên thằng bé còn chia giấy gói kẹo cho các bạn cùng nhau chơi. Hơn nữa, ăn hai bữa thịt, mỗi ngày đều có kẹo sữa bổ sung thêm sữa bột, tuy không dám nói đầy đặn hơn bao nhiều nhưng sắc mặt đứa trẻ trông hồng hào hơn rất nhiều. Tiểu Ôn Lễ ngâm nga khúc nhạc thiếu nhi về nhà: "Bà ơi cháu về rồi."

Lý Thu Hồng: "Về rồi à, hôm nay đi chơi gì đó?”

Tiểu Ôn Lễ: "Cháu và các bạn chơi trốn tìm, nhảy ô." Đi vào phòng bếp, thấy Lâm Dư Dư và Lý Thu Hồng đang vặt lông gà, ánh mắt thằng bé sáng lên."Chị, chị cũng vê rồi ạ? Em cũng tới vặt lông gà." Vặt lông gà tương đương với làm việc, làm việc tương đương với có kẹo sữa ăn, vậy nên thằng bé rất tình nguyện làm việc.
 
Chương 74


Lúc Lâm Dư Dư cho Tiểu Ôn Lễ kẹo sữa, Lý Thu Hồng chỉ cam chịu, nhưng bà cũng không thể chiếm hời không từ Lâm Dư Dư như vậy, phải biết rằng kẹo sữa tận 2 đồng một cân, đắt lắm luôn. Ban đầu bà tính trả tiền cho Lâm Dư Dư nhưng Lâm Dư Dư không chịu, theo ý của Lâm Dư Dứ thì mỗi ngày cô cho Tiểu Ôn Lễ một viên kẹo sữa, sau đó Lý Thu Hồng mỗi ngày cho cô một phần rau là được.

Lý Thu Hồng trong lòng cảm động, cực kì cảm kích Lâm Dư Dư.

Tiểu Ôn Lễ: "Chị ơi, chúng ta hôm nay cũng ăn thịt sao?"

Lâm Dư Dư: "Hôm nay ăn sủi cảo."

Tiểu Ôn Lễ: "Oa..." Thằng bé từng ăn sủi cảo, đó là lúc ăn Tết, cái loại hương vị này thằng bé đã quên mất rồi nhưng chỉ biết là ăn rất rất rất ngon.

Lâm Dư Dư nhìn biểu hiện của thằng bé, trong lòng lại có một suy nghĩ. Cô có thể bắt thú hoang nhưng không biết biến ra những thứ khác bởi vì những thứ đó đều cần có tem phiếu, cô muốn cho Tiểu Ôn Lễ cuộc sống tốt đẹp hơn thì phải mua được nhu yếu phẩm của thời đại này... tem phiếu!

Sau khi nghĩ xong.

Nhân sủi cảo do Lý Thu Hồng làm, nhân thịt gà củ cải sợi. Một cân bột mì có thể làm 70 cái vỏ sủi cảo nhưng Lý Thu Hồng chỉ làm một phần ba thì được khoảng 20 cái. Lâm Dư Dư nhìn số lượng này cũng không nói cái gì, cô biết Lý Thu Hồng không tính phần của bà vào, nhưng cô cũng không thể suốt ngày bám theo khuyên bảo, Lý Thu Hồng luôn tự có giới hạn trong lòng, cô khuyên cũng chẳng có tác dụng.

Nhưng mà: "Thím, thím thái nhiều củ cải một chút, còn dư thì chúng ta hầm canh thịt, ngày mai ngày kia cũng được ăn."

Lý Thu Hồng: "Biện pháp này rất hay." Lý Thu Hồng tuy rằng không ăn sủi cảo nhưng bảo bà uống thêm ít canh gà bà vẫn sẽ uống.

Sủi cảo đã nấu xong, Lý Thu Hồng múc cho cháu trai 3 cái, còn lại 17 cái đều múc hết cho Lâm Dư Dư, bản thân bà thì ăn khoai lang nhưng cũng uống một bát canh thịt gà, cuộc sống hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều. Trước kia cả canh trứng bà cũng không uống.

Tiểu Ôn Lễ là đứa bé hiểu chuyện, dù chỉ có ba cái sủi cảo nhưng vẫn gắp một cái cho bà, chỉ có hai cái vẫn ăn rất ngon miệng. Lâm Dư Dư lại gắp hai cái từ bát mình cho thằng bé, cô cũng không dám cho nhiều, cho nhiều quá Lý Thu Hồng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Bọn họ ăn cơm tương đối sớm, chờ bọn họ ăn xong những người khác mới tan tầm, thành công tránh được loại chuyện như ngửi mùi đoán xem nhà ai nấu thịt trong tiểu thuyết.

Ăn cơm xong, Lý Thu Hồng rửa bát, Lâm Dư Dư muốn đến nhà đại đội trưởng: "Tiểu Ôn Lễ, em đi dạo với chị không?"

Tiểu Ôn Lễ: "Được nha." Thằng bé chạy tới, dắt tay Lâm Dư Dư, còn ngẩng cái đầu nhỏ nhìn cô cười hì hì.

Lý Thu Hồng nhìn bọn họ ở chung, trừ bỏ vui mừng vẫn là vui mừng, bà nghĩ, tuổi bà đã lớn, thanh niên trí thấp Lâm lại là người tài giỏi, cháu trai có thể thân với cô ấy cũng sẽ được cô ấy chăm sóc thật tốt.

Đại đội trưởng đang rửa chân trong sân, tan tâm trở về, trên chân đều là bùn, đột nhiên thấy Lâm Dư Dư tới.

Lâm Dư Dư: "Chú, ngài có bận không?”

Đại đội trưởng: "Không bận, đồ cô mua hết rồi hả?"

Lâm Dư Dư: "Đã mua bút máy với mực nước, nhưng lúc tôi ăn trưa trên huyện nghe được một việc, không liên quan đến đại đội, hình như là có đứa trẻ nhà người ta bị bọn buôn người bắt đi, người nhà đang tìm kiếm khắp cả nước. Tôi nghĩ nơi này của chúng ta tuy rằng hẻo lánh nhưng nếu nếu bọn buôn người có tâm tư... Cho nên việc tuần tra trong đội vẫn rất quan trọng, cái này có thể xếp vào kế hoạch làm văn minh đại đội. Người tuần tra thì cứ chọn mấy người làm việc không chăm chỉ hay không thích làm việc ấy."

Đại đội trưởng nghĩ thử, cái này có thể xem xét, chủ yếu là bọn buôn người bây giờ thật sự không bằng súc sinh."Chuyện này tôi sẽ thương lượng với thư ký xem, hiện tại chúng ta tính toán tìm chỗ xây trung tâm y tế cho cô, cô đã chọn được chỗ nào chưa?”
 
Chương 75


Lâm Dư Dư: "Tôi thấy chỗ bên cạnh ủy ban thôn khá tốt. Thứ nhất, trung tâm y tế là địa điểm quan trọng trong thôn, ở cạnh ủy ban thôn nhìn rất có uy tín. Thứ hai, bên đó diện tích lớn, tôi hái thuốc về xong phải cất vào tủ, chỗ nhỏ không đặt tủ thuốc vào được."

Đối với việc Lâm Dư Dư thành lập trung tâm y tế bên cạnh văn phòng ủy ban thôn, đại đội trưởng cảm thấy thực vừa lòng, như vậy thoạt nhìn rất đồng dạng, mấy chỗ có chút quyền lực đều ở cạnh nhau, vê sau muốn thương lượng hay thảo luận chuyện gì cũng tương đối thuận tiện. Hơn nữa, bọn họ cũng có thể tùy thời quan sát được tình huống bên trong trung tâm y tế."Đi, tôi dẫn cô đi xem, cô trước liệt kê ra các vật dụng cần thiết, cô còn phải đi sở y tế thực tập hai tháng, sau đó còn phải đi bệnh viện cấp huyện thực tập thêm ba tháng, chúng ta có thể chuẩn bị trước những thứ mà cô yêu cầu."

Lâm Dư Dư cười đùa: "Ngài cũng thật tin tưởng ta, nếu tôi không có thể đi bệnh viện cấp huyện đâu? Vậy chẳng phải là làm ngài thất vọng rồi?"

Đại đội trưởng: "Đâu thể nào a, so với vị thanh niên trí thức kia, thành tích của cô khá hơn rất nhiều, bác sĩ trong sở và chủ nhiệm xã đều khen ngợi cô đâu." Kỳ thật, còn có một việc, lúc Lâm Dư Dư đi theo Trương Hoành Quốc về văn phòng, chủ nhiệm xã còn trò chuyện với ông, nói cái cô thanh niên trí thức Lâm Dư Dư này không tồi. Vậy không phải đã lọt vào mắt của xã trưởng sao? Cho nên đại đội trưởng đặt rất nhiều hy vọng trên người cô.

Lâm Dư Dư: "Vậy mượn lời cát ngôn* của ngài."

*Cát ngôn: lời may mắn, lời hay ý đẹp

Hai người đi vào sân vườn của ủy ban thôn. Lúc trước mỗi khi đến Lâm Dư Dư đều là có việc trong người, còn không có chân chính quan sát xung quanh một phen, hiện tại nhìn kỹ, không hỗ đã từng là nhà của địa chủ, mấy căn nhà trong thôn không cách nào so với nơi này. Căn nhà tốt như vậy, cho người nào ở cũng là một vấn đề, cũng sẽ đem lại sự đố ky và hâm mộ của những người khác, cho nên đưa cho thôn ủy làm văn phòng là lựa chọn tốt nhất.

Đại đội trưởng: "Lúc trước khu vườn này có một cái tường vây, sau khi trở thành văn phòng ủy ban thôn, tường vây liên bị đập bỏ, cho nên kết hợp với khu đất trống bên ngoài xây thành một cái sân lớn, nếu trong thôn có chuyện gì, sẽ tập hợp tại cái sân này để thương lượng."

Lâm Dư Dư: "Khá tốt, nếu có chuyện gì xảy ra, ở trong văn phòng cũng có thể nhìn tình huống ở bên ngoài."

Đại đội trưởng: "Cũng không phải sao, chính là vì như vậy. Cô nhìn xem, cô muốn chọn gian phòng nào?"

Lâm Dư Dư: "Tôi muốn chọn hai gian phòng, một gian dùng để làm văn phòng và cất giữ dược liệu, một gian dùng để làm phòng cấp cứu. Hai gian bên này là được, bất quá cần phải làm một cánh cửa giữa hai phòng này, để cho tôi tiện qua lại, có việc tôi trực tiếp từ văn phòng tiến vào phòng cấp cứu, mà người nhà bệnh nhân có thể vào bằng cửa chính, miễn cho đều chạy tới văn phòng, dễ xảy ra sự cố. Rốt cuộc bên trong có cất giữ dược liệu, nêu dược liệu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không tốt."

Đại đội trưởng: "Được, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, còn có sao?"

Lâm Dư Dư: "Thêm hai cái bàn làm việc, một cái cho tôi, một cái cho trợ lý. Đến lúc đó ta sẽ ở đại đội tuyển một trợ lý, tôi sẽ dạy cô ấy một ít cơ sở, bất quá tôi muốn nữ trợ lý, nếu không tôi cùng nam đồng chí đơn độc ở chung với nhau sẽ có lời ra tiếng vào."

Đại đội trưởng: "Cái này không thành vấn đề, cô suy xét như vậy là đúng." Nếu người trong đại đội của bọn họ học được một ít kiến thức về dược liệu, như vậy về sau liền tính Lâm Dư Dư rời đi, bọn họ nơi này cũng có nhân viên y tế, đại đội trưởng đối với việc này cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lâm Dư Dư: "Sau đó nơi này làm hai dãy tủ đứng, một dãy trông như tủ chén, dùng để bày biện tư liệu. Một cái tủ khác làm thành loại tủ có từng ngăn kéo nhỏ, dùng để cất dược liệu, tôi có thể vẽ bản mẫu cho ngài."
 
Chương 76


Đại đội trưởng: "Được, cái tủ chén này tôi đã thấy qua, trong văn phòng của chủ nhiệm xã có."

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, rất nhiều văn phòng đều sẽ có."

Tiếp theo, Lâm Dư Dư cùng đại đội trưởng đi vào văn phòng thôn ủy, vẽ tủ chén và tủ ngăn kéo cho đại đội trưởng. Đại đội trưởng nhìn nhìn, trong lòng đã hiểu rõ: "Mấy thứ này cần phải tìm thợ mộc làm, đại đội của chúng ta không có thợ mộc, bất quá có rất nhiều người biết cách làm các gia cụ đơn giản, cái này cũng không khó lắm, chỉ là tốn chút thời gian."

Lâm Dư Dư: "Như ngài nói, còn có tận năm tháng."

Đại đội trưởng cười: "Được, cô cần phải cố lên a, đi bệnh viện huyện. Vậy về vấn đề lương bổng của cô, cô nghĩ như thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Ngài là lãnh đạo, tự nhiên là do ngài định đoạt."

Đại đội trưởng cũng không phải người dong dài, Lâm Dư Dư nói như vậy, hắn liền nói thẳng: "Tôi đã thương lượng với thư ký bọn họ một chút, tính toán cho cô 10 công điểm mỗi ngày, tính theo năm." Nhưng những thôn dân khác không có khả năng tính hưởng công điểm theo năm, bởi vì có ngày mùa cùng nông nhàn, thời điểm nông nhàn, bọn họ không xuống ruộng thì thôi, mà nếu đã xuống ruộng, những người vào ngày thường có thể lấy điểm tuyệt đối, vào thời kỳ nông nhàn cũng sẽ không được như vậy. Bất quá nhân viên y tế đích xác không thể phân theo ngày mùa cùng nông nhàn. Công điểm có thể đổi lương thực theo dạng này:

Mười công điểm sẽ được một cân lương thực, một đồng, cũng chính là mỗi một cái công điểm sẽ được một mao tiền, cứ như vậy mà tính, cuối năm cô có thể có được 360 cân lương thực, 36 đồng. Bất quá suy xét đến cô không có lương thực, cho nên lương thực của đại đội sẽ chia cho cô vào cuối tháng, mỗi tháng cho cô 30 cân. Cô xem như thế nào?" Lâm Dư Dư đối với vấn đề tiền bạc không có hứng thú cho lắm, ở cái niên đại này, có lương thực là có thể giải quyết vấn đề ấm no, cũng đã thực không tồi.

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn đại đội trưởng, tôi thực vừa lòng."

Đối với thái độ Lâm Dư Dư, đại đội trưởng cũng thực vừa lòng: "Bất quá, chúng ta cũng không thể bạc đãi cô, rốt cuộc cô còn phải đi hái thuốc, cũng hỗ trợ trong đội, chúng ta trả không nổi tiền lương quá cao, nhưng mỗi tháng có thể trợ cấp cho cô thêm một cân thịt heo."

Này xem như là niềm vui ngoài ý muốn: "Cảm ơn đại

Lâm đại đội trưởng: "Đừng cảm ơn quá sớm, ngày thường chúng ta là không có thịt, chỉ có vào thời điểm ăn Tết mới có thể chia thịt, cho nên 12 cân thịt này, phải chờ đến cuối năm mới chia cho ngươi."

Lâm Dư Dư: "Không cần chia 12 cân thịt cho ta, nếu cho tôi đều cầm thịt, bà con sẽ ít đi mấy lạng thịt, ngài cho tôi 6 cân thịt, 6 cân xương cốt đi, xương sườn hay móng heo đều được."

Tiểu Ôn Lễ khi thì chơi trong sân, khi thì chạy tới nhìn xem Lâm Dư Dư, thằng bé nghe không hiểu cuộc trò chuyện của Lâm Dư Dư và đại đội trưởng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lâm Dư Dư, thằng bé liên cảm thấy an tâm cùng vui vẻ.

Đại đội trưởng: "Được, làm khó cô vì mọi người suy xét, cô còn có ý tưởng khác không? Nói ra đi, như vậy về sau làm việc mới không xảy ra xung đột ý tưởng."

Lâm Dư Dư cảm thấy đại đội trưởng nói rất đúng, so với việc luôn nghẹn ở trong lòng rồi để mâu thuẫn càng lúc càng lớn, có chuyện gì liền nói ra sẽ tốt hơn. "Tôi còn muốn nuôi hai con gà, có thể chứ?"

Đại đội trưởng: "Cái này thì không được, nếu cô nuôi hai con gà, các thanh niên trí thức khác thấy cũng muốn nuôi gà, vậy thì mỗi thanh niên trí thức đều nuôi, vị trí trong ký túc xá dành cho thanh niên trí thức đều không đủ. Chính sách đã quy định, mỗi hộ gia đình chỉ có thể nuôi hai con, hộ khẩu của cô không ở chỗ này ta không thể châm chước, những việc làm trái với chính sách, những chuyện khác còn có thể châm chước một chút."

Lâm Dư Dư: "Vậy nếu tôi dời hộ khẩu về thôn Phạm gia thì sao?" Đối cô tới nói, dời hộ khẩu về thôn Phạm gia hoàn toàn không có vấn đề gì. Có lẽ ở trong mắt người khác, hộ khẩu ở trong thành là một việc thực quang vinh, nhưng Lâm Dư Dư lại không cảm thấy như vậy. Trong tương lai muốn chuyển hộ khẩu là một việc phi thường đơn giản, cô căn bản không cần lo lắng điều này.
 
Chương 77


Đại đội trưởng chấn động: "Cô muốn dời hộ khẩu về đây? Một khi cô dời hộ khẩu, sau này dời đi sẽ gặp khó khăn. Liên nói tới vấn đề trước mắt, nếu cô không công tác ở trong huyện hoặc trong thành, sẽ không có thể năng dời trở lại."

Lâm Dư Dư: "Không có việc gì."

Đại đội trưởng: "Chỉ vì nuôi gà sao?"

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên không phải. Kỳ thật tôi đã sớm có cái ý tưởng này, thanh niên trí thức chúng tôi xuống nông thôn, nếu quốc gia không có đưa ra chính sách mới, là không có khả năng trở về thành, một khi đã như vậy, ta có khả năng cả đời muốn ở lại chỗ này, còn không bằng dời hộ khẩu tới đây, trở thành một người của thôn Phạm gia."

Người trong thôn không có tính bài trừ người ngoài, nhưng thân phận của cô là thanh niên trí thức, cùng với việc chuyển hộ khẩu tới chỗ này, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, nuôi gà rất quan trọng có được hay không? Nuôi gà, cô sẽ có trứng gà để ăn, miễn cho mỗi ngày đều phải đi mua trứng gà, đây là việc có phí tổn cao nhất. Liền tính Lý Thu Hồng sẽ đưa trứng gà cho cô ăn, nhưng cô sao có thể không biết xấu hổ mà ăn a? Bản thân Lý Thu Hồng cùng Tiểu Ôn Lễ đều phải bồi bổ thân thể, nếu trứng gà đều cho cô, vậy bản thân Lý Thu Hồng khẳng định sẽ không ăn.

Lại nói, nếu cô nuôi gà, cô muốn nuôi một con gà trống, một con gà mái, gà mái dùng để đẻ trứng, gà trống dùng để lai giống. Cứ như vậy, đẻ trứng mới có thể ấp ra gà con, ấp ra gà con rồi, liền có thể giết ăn gà mái già, nói cách khác, một năm có thể ăn gà được ba lần.

Lâm Dư Dư tính toán đâu vào đó rành mạch rõ ràng.

Đại đội trưởng: "Vậy được rồi, cô muốn chuyển hộ khẩu, tôi sẽ không ngăn cản cô, đến lúc đó cô theo tôi đi đồn công an ở trên trấn xử lý một chút. Thanh niên trí thức các co xuống nông thôn, sổ hộ khẩu liền chuyển tới nơi này, bất quá chỉ là tạm thời để ở đây, hiện tại nếu muốn xử lý việc chuyển dời hộ khẩu, các thủ tục sẽ tiến hành tương đối thuận lợi."

Lâm Dư Dư: "Ừm, cảm ơn đại đội trưởng."

Đối với đại đội trưởng mà nói, Lâm Dư Dư chuyển hộ khẩu tới chỗ này là chuyện tốt, về sau cô không còn là thanh niên trí thức nữa, mà là thôn dân của đại đội, nói ra ngoài, đại đội của bọn họ có nhân viên y tế, mà không phải là thanh niên trí thức trở thành nhân viên y tế. Sau này, ông cũng không cần lo lắng có một ngày Lâm Dư Dư sẽ rời đi nơi này, cũng không cần lo lắng sau khi Lâm Dư Dư rời đi, đại đội không có nhân viên y tế.

Tâm trạng của đại đội trưởng rất tốt, khuôn mặt già nua tràn ngập ý cười: "Tôi sẽ kêu vợ của tôi đi chuẩn bị gà cho ngươi, vậy nuôi gà ở nhà Lý Thu Hồng sao?"

Nhìn mà xem, đại đội trưởng vui mừng, liền gà đều nguyện ý chuẩn bị, bằng không Lâm Dư Dư phải tự mình chuẩn bị mấy con gà này.

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn đại đội trưởng. Đại đội trưởng phiền ngài chuẩn bị giúp tôi một con gà trống và một con gà mái."

Đại đội trưởng: "Cô cần gà trống để làm gì? Gà trống lại không thể đẻ trứng."

Lâm Dư Dư: "Tôi có tính toán của bản thân."

Đại đội trưởng: "Được, vậy cô muốn nuôi heo không? Nếu muốn nuôi thì phải thế chấp 20 đồng tiên cho một con heo, chờ tới khi ăn tết sẽ giao lên, có thể đổi thịt, cũng sẽ trả tiền thế chấp cho cô."

Lâm Dư Dư: "Việc này tôi muốn thương lượng với thím Lý một chút, xem chuồng heo của nhà họ có đủ lớn hay không."

Đại đội trưởng: "Nếu cô đã muốn dời hộ khẩu, chi bằng tự dọn ra sống đi? Nếu không ngươi cũng không có khả năng vẫn luôn sống ở bên đó."

Lâm Dư Dư: "Chờ tôi có tiên, liền tự mình mua một mảnh đất ở chỗ này, đến lúc đó lại dọn ra. Hiện tại dọn ra, ở nhà người khác cũng là không thuận tiện lắm." Chủ yếu là, cô là một cô gái độc thân, nếu sống một mình, sẽ dễ khiến cho lời ra tiếng vào, còn không bằng sống chung với hai bà cháu nhà Lý Thu Hồng, ít nhất không có ai nói ra nói vào. Cái niên đại này, chẳng sợ cô không thèm để ý thanh danh này nọ, nhưng thanh danh quả thật rất quan trọng.

Đại đội trưởng: "Được."
 
Chương 78


Sau khi Lâm Dư Dư trao đổi xong xuôi với đại đội trưởng rồi, liền dẫn Tiểu Ôn Lễ rời đi. Trở lại nhà họ Lý, cô nói chuyện này cho Lý Thu Hồng nghe. Lý Thu Hồng nói: "Nuôi heo, cần thiết nuôi, chuông heo của nhà chúng ta có thể nuôi được hai con." Heo chính là thịt a, nếu có thể nhà ai mà không nghĩ nuôi?

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dư Dư rời giường, ăn hai chén canh khoai lang cùng một quả trứng luộc, liền lên đường đi sở y tế ở trấn trên. Cô đến tương đối sớm, Trương Hoành Quốc còn chưa có tới, cho nên cô tự mình tìm chỗ tiếp tục chép lại cuốn bút ký của Trương Hoành Quốc, một lát sau, Trương Hoành Quốc tới.

Lâm Dư Dư: "Thầy"

Trương Hoành Quốc: "Đang xem bút ký a?" Vừa nói vừa mở cửa văn phòng,"Vào đi"

"Đúng vậy, trước mắt em muốn đọc hiểu cuốn bút ký này của thầy." Lâm Dư Dư theo Trương Hoành Quốc đi vào văn phòng,"Thầy, trước kia có người nói, một chữ là thây nửa chữ cũng là thây em đi theo ngài để học tập, ngài là thầy của ta, là trưởng bối của em, em là hẳn nên mời thầy ăn cơm. Nhưng em là thanh niên trí thức, nhà cũng không ở nơi này, cho nên cũng không tiện mời thầy dùng bữa, ta... Em liên mời thầy ăn cái đùi gà." Cô từ trong túi lấy ra một cái đùi gà rừng, sau đó có chút thẹn thùng, đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình.

Lại nói tiếp, Lâm Dư Dư cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, việc tặng quà cho thầy cô, đời trước cô chưa từng làm qua. Hiện tại làm việc này, xác thật có chút ngượng ngùng.

Trương Hoành Quốc nhìn nhìn, cho một cái đùi gà sống, còn rất lớn. Nhưng ông cũng không mở miệng từ chối, cô gái nhỏ nhà người ta đưa cái đùi gà thôi cũng đỏ hết cả mặt, hơn nữa ông đích xác là không ràng buộc mà dạy dỗ cô, ăn một cái đùi gà của cô cũng sẽ không bị người ta nói cái gì. Ở niên đại này, chuyện thu nhận học sinh này, trong nhà học sinh đưa chút lễ cũng có.

Trương Hoành Quốc: "Thầy trò cũng là người một nhà, giữa trưa em liên đi nhà thây ăn cơm đi, để cho vợ của thây em làm một nồi đùi gà kho tàu, trình độ nấu ăn của bà ấy là tuyệt nhất."

Lâm Dư Dư biết ý tứ của Trương Hoành Quốc: "Cảm ơn thầy, em đây liền không khách khí." Cô đưa một cái đùi gà, Trương Hoành Quốc mời cô ăn cơm, một phương thức kết giao thực bình thường.

Thời gian tiếp theo, Lâm Dư Dư ngồi sao chép bút ký và xem bút ký. Có người bệnh tới, cô liền ở bên cạnh xem Trương Hoành Quốc khám bệnh, lúc không có người bệnh, cô liền xem bút ký. Rốt cuộc thời gian thực tập chỉ có hai tháng, nếu giống như đến trường đi học, từ con số không bắt đầu thì đó là điều không có khả năng.

Rất nhanh liền tới giữa trưa, Trương Hoành Quốc dẫn Lâm Dư Dư về nhà. Vợ Trương Hoành Quốc là một người phụ nữ phi thường ôn nhu và cũng thực thích cười, lúc ăn cơm, hai đứa con trai của Trương Hoành Quốc, một cậu 12 tuổi và một cậu 8 tuổi đã tan học về nhà, cộng thêm Lâm Dư Dư, một bàn năm người, bữa cơm phi thường vui vẻ. Thời điểm nói chuyện phiếm, mặc kệ bọn họ nói về việc gì, Lâm Dư Dư đều có thể trò chuyện với nhau, sau một bữa cơm, một nhà bốn người họ Trương có ấn tượng vô cùng tốt đối với Lâm Dư Dư.

Buổi sáng qua thật mau, buổi chiều liên có chút chậm, bởi vì thời gian buổi chiều dài hơn. Hơn nữa không có người bệnh, cho nên cả một buổi chiều, Lâm Dư Dư vẫn luôn ngồi xem bút ký, xem bệnh lịch.

Nhoáng cái ba ngày thực tập cứ như vậy mà trôi qua.

Buổi sáng hôm nay, lúc Lâm Dư Dư đến sở y tế, gặp được Trương Mân.

Lâm Dư Dư tới thực tập ba ngày, vẫn luôn không có cơ hội gặp Trương Mân, khó được hôm nay gặp mặt."Xin chào, tôi gọi là Lâm Dư Dư, lúc trước cũng không có cơ hội gặp mặt ngươi." Trương Mân cũng không phải là thanh niên trí thức, mà là người địa phương, cô hiểu biết dược liệu là bởi vì ông ngoại cô là thầy lang, từ nhỏ cô liền yêu thích cái này, cho nên thường xuyên ở lại nhà bà ngoại, đi theo ông ngoại học tập. Trương Mân nhìn thấy Lâm Dư Dư cũng thật vui vẻ: "Đúng vậy, mấy ngày nay đi căn tin ăn cơm đều không thấy cô."
 
Chương 79


Lâm Dư Dư: "Mấy ngày nay tôi tự mình mang cơm." Có đôi khi mang trứng gà xào hành, có đôi khi mang thịt xào củ cải ti. Thịt vẫn là thịt của con gà rừng ba ngày trước, bởi vì gà rừng có hơi mập mạp, cho nên đã đem nó đi ướp muối. Trương Hoành Quốc có gọi cô vài lần, muốn dẫn cô về nhà ăn cơm cùng mọi người, bất quá cô không có đi.

Trương Mân: "Khó trách, mấy ngày nay thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Khá tốt, lúc không người bệnh thì xem bút ký và lịch trình khám bệnh mà bác sĩ Trương đưa, lúc có người bệnh thì nghe bác sĩ Trương phân tích bệnh tình của người bệnh. Cô thì sao?"

Trương Mân có chút giật mình: "Bác sĩ Trương còn đưa bệnh lý và bút ký cho ngươi xem a? Ông thật là một người tốt." Phải biết rằng loại bút ký này đều là tâm huyết của bác sĩ, là thứ không bỏ được đưa cho người khác, không nghĩ tới bác sĩ Trương lại tốt như vậy, mà vị bác sĩ kia liền không có hào phóng như vậy. Bất quá Trương Mân không nói xấu đối phương, cô ấy nói,"Tôi cũng khá tốt, lúc rảnh rỗi có thể xem sách y học của bác sĩ Lữ, không hiểu chỗ nào thì hỏi thầy ấy, lúc có người bệnh thì đi theo bác sĩ Lữ học tập. Đúng rồi, cô là thanh niên trí thức xuống nông thôn đi? Kiến thức y dược của cô được học như thế nào a? Người nhà dạy sao?"

Lâm Dư Dư: "Không phải, tôi tự mình học, vừa đọc sách, vừa hỏi bác sĩ. Trước khi ta xuống nông thôn có thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, ngoài tự học còn thường xuyên đến tiệm thuốc làm học trò hỏi bác sĩ mấy điều này."

Trương Mân: "Cô cũng thật cầu tiến."

Lâm Dư Dư cười cười: "Cô cũng rất lợi hại, tôi xuống nông thôn đã hai tháng hơn, thấy rất nhiều gia đình không coi trọng con gái, cô có thể học tập nhiều thứ như vậy, có thể thấy được người nhà thực coi trọng cô cũng vì cô mà cảm thấy tự hào đi?" Lâm Dư Dư nói như vậy, là dựa theo Trương Mân, bởi vì cô phát hiện quần áo cô ấy tốt hơn mấy cô gái nông thôn khác, cho nên lúc ở nhà cô hẳn là được yêu thương chiều chuộng.

Trương Mân: "Ông ngoại rất thương tôi, kiến thức về dược liệu, dược lý đều được ông ấy dạy cho." Ông ngoại Trương Mân có ba người con gái, trong nhà không có con trai làm ông cảm thấy thật tiếc nuối, cũng may từ nhỏ Trương Mân có hứng thú với y học, vì thế ông liên bắt đầu bồi dưỡng Trương Mân. Bất quá, Trương Mân cũng làm cho ông cảm thấy thực tự hào, có thể thông qua khảo nghiệm của sở y tế, trở thành nhân viên y tế của đại đội, nếu có cơ hội đi bệnh viện cấp huyện thực tập, vậy thì càng tốt. Tuy rằng ông cũng biết thành tích của Lâm Dư Dư tốt hơn Trương Mân, nhưng ông vẫn khuyên Trương Mân không cần từ bỏ, bởi vì đối với y học mà nói, kiến thức lý thuyết về dược liệu là quan trọng, nhưng thực tiễn càng quan trọng hơn.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Trương Hoành Quốc tới, Lâm Dư Dư cùng Trương Mân liền ngừng trò chuyện, đi vào văn phòng. Lâm Dư Dư làm thực tập sinh không có văn phòng, cho nên trong văn phòng của Trương Hoành Quốc kê thêm một cái bàn làm việc, dùng để cho cô có chỗ học tập.

Buông bao công văn xuống, Trương Hoành Quốc mặc vào áo blouse trắng: "Ba ngày này xem bút ký như thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Một vài cách xử lý các chứng bệnh đã sao chép xong, còn có một quyển về các ca bệnh thực tế còn chưa xong, đại khái lại thêm một ngày nữa là có thể chép xong."

Trương Hoành Quốc: "Không tồi, tốc độ thực nhanh. Nhưng cái này cũng không thể chỉ chú ý tốc độ, chủ yếu vẫn là hiểu. Hiện tại thầy rảnh, thày sẽ kiểm tra xem em đã học được những gì."

Lâm Dư Dư: "Rõ." Lại nói tiếp, lúc trước Lâm Dư Dư học chính là Trung y, nhưng Trương Hoành Quốc là Tây y, cho nên hiện tại Lâm Dư Dư đi theo Trương Hoành Quốc học Tây y. Bất quá đối Lâm Dư Dư mà nói, cô cảm thấy khá tốt, có thể học được cả hai. Trương Hoành Quốc tùy ý nói ra vài bệnh trạng, từ đơn giản đến phức tạp, yêu cầu Lâm Dư Dư tiến hành phân tích, sau đó nêu ra phương hướng xử lý, cách phối thuốc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top