Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 40


Tiểu Ôn Lễ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Còn có trứng hấp nữa, bà bảo mời chị ăn trứng hấp."

Lâm Dư Dư: "Vậy Tiểu Ôn Lễ và bà mời chị ăn trứng hấp, chị mời em ăn quả dại, chúng ta có qua có lại, vừa hay."

Tiểu Ôn Lễ: "Thật vậy ạ?"

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên rồi."

Thật ra thì Lý Thu Hồng còn ít rau dưa nữa, nhưng Tiểu Ôn Lễ còn nhỏ tuổi, thằng bé biết luộc khoai nhưng không biết xào rau, hơn nữa, Lý Thu Hồng cũng không yên tâm.

Hai người nói nói cười cười đi vào sân, liền nghe thấy tiếng Lý Thu Hồng: "Thanh niên trí thức Lâm, là cháu sao?”

Lâm Dư Dư: "Là cháu đây, hôm nay vận khí tương đối tốt, hái được ít thuốc phù hợp với thím." Trên thực tế, làm gì có chuyện vận khí tốt, cô phải chạy khắp nơi, không ngừng dùng dị năng tìm loại thuốc Lý Thu Hồng cần, mãi mới tìm được. Cũng may, trong lúc tìm thuốc cho Lý Thu Hồng cũng hái được không ít loại thuốc khác.

Lý Thu Hồng vừa nghe, tức khắc yên tâm hơn không ít: "Thế thì tốt quá."

Lâm Dư Dư: "Thím, nhà mình có niêu đất hay nồi tráng men không? Cháu sắc thuốc cho thím."

Lý Thu Hồng: "Có có, có cái niêu đất miệng rộng, trước kia thím hay dùng để hầm canh, cái bếp nhỏ cạnh bếp chính thím dựng riêng cho nó đấy."

Lâm Dư Dư: "Cháu cũng thấy cái bếp đấy, còn nghĩ mãi xem dùng để làm gì, hóa ra là chuyên dùng hầm canh ạ, vậy cũng rất tiện lợi." Lâm Dư Dư trước tiên xử lý thảo dược để sắc thuốc cho Lý Thu Hồng, Lý Thu Hồng uống thuốc bổ của cô để bồi bổ thân thể, nhưng chung quy cũng không phải là thuốc bốc theo bệnh nên cứ chọn mấy loại thảo dược trọng yếu là tốt nhất.

Bỏ thuốc vào nồi xong liền bắt đầu ăn cơm, Tiểu Ôn Lễ đã nấu khoai lang, trong lồng hấp còn có một bát trứng hấp lớn. Tiểu Ôn Lễ tự mình đánh trứng làm trứng hấp nên đánh chưa đều, lòng trắng với lòng đỏ không quện vào nhau, nhóc con lén dắt Lâm Dư Dư đi xem, cứ sợ chị sẽ ghét bỏ mình.

Lâm Dư Dư nhìn vào mắt thằng bé, thấy bộ dạng này của thằng bé đáng yêu cực kỳ..

Thấy Lâm Dư Dư cười, Tiểu Ôn Lễ cũng ngây ngốc cười.

Tiểu Ôn Lễ hấp trứng bằng bát tô to, Lâm Dư Dư lấy bát nhỏ chia ra làm ba bát, đủ mỗi người một bát, tuy rằng ăn đồ của nhà Lý Thu Hồng nhưng cô cũng không khách khí, bởi vì cô đã hạ quyết tâm sau này sẽ sống cùng bọn họ, hơn nữa cô cũng sẽ đáp lại Lý Thu Hồng.

Lý Thu Hồng trước kia đều không nỡ ăn trứng, toàn để cho cháu trai ăn, nhưng giờ thì không làm vậy nữa, nếu bà không ăn, không bồi bổ thân thể, lỡ may đi rồi thì cháu trai chỉ còn có một mình, từ lúc nghe Lâm Dư Dư kể lúc cháu trai tự múc nước nguy hiểm thế nào bà liền hối hận không thôi.

Ăn trưa xong, Lâm Dư Dư ngồi trông nồi thuốc, Tiểu Ôn Lễ bưng một cái bát nhỏ ngồi bên cạnh Lâm Dư Dư ăn mơ, thằng bé thấy thật hạnh phúc.

Lâm Dư Dư: "Ăn ngon không?"

Tiểu Ôn Lễ: "Ăn ngon lắm ạ, chua chua ngọt ngọt." Vừa nói, thằng bé vừa đưa tay muốn đút cho Lâm Dư Dư/"Chị ăn đi này."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn."

Đợi thuốc sắc xong, Lâm Dư Dư nghe được tiếng Lâm Yến vang lên trong sân.

Lâm Yến: "Dư Dư... Dư Dư, cậu có ở đây không?" Lâm Yến nghe được tin Lâm Dư Dư đi hái thuốc cho Lý Thu Hồng cho nên cố ý tới đây. Cô rất sợ Lâm Dư Dư hái nhầm thuốc hại chết Lý Thu Hồng.

Lâm Dư Dư: "Yến Tử, tớ ở đây."

Lâm Yến: "Dư Dư, cậu ra đây một chút, tớ có chuyện cần tìm cậu."

Lâm Dư Dư: "Tới ngay đây." Cô ra khỏi phòng bếp, thấy Lâm Yến đứng ở cửa sân,"Yến Tử, sao cậu lại tới đây? Tìm tớ có chuyện gì đó?"

Lâm Yến nhìn vào trong phòng, sau đó kéo Lâm Dư Dư sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Dư Dư, tớ hỏi cậu, có phải cậu lên núi hái thuốc cho thím bị bệnh ở đây đúng không?”

Lâm Dư Dư không thấy lạ khi cô ấy biết chuyện, rốt cuộc Phạm Oa Lý cũng chỉ to bằng này, hơn nữa, chuyện cô hái thuốc cho Lý Thu Hồng cũng coi như chuyện mới lạ, mà chuyện mới lạ lan truyền đi rất nhanh."Đúng vậy nha."

Lâm Yến vừa nghe liên  sốt ruột: "Còn nha cái gì, cậu biết cậu đang làm gì không? Lỡ... Lỡ như..." Cô thật sự lo Lâm Dư Dư muốn làm người tốt mà làm hỏng việc.
 
Chương 41


Lâm Dư Dư thấy cô quan tâm mình cũng hiểu ý mà cười, cô nhớ tới cô bạn thân hồi trước mạt thế. Lâm Dư Dư nắm chặt tay Lâm Yến: "Cậu yên tâm, tớ đâu có ngốc, tớ thật sự có biết về dược lý. Lại nói, chuyện này trước kia tớ không nói với cậu, tớ... Tớ tự ti nên không dám nhắc tới. Mẹ tớ vì tớ mà không thể sinh con nữa, lại ly hôn với cha tớ, tớ vẫn luôn vì thế mà lén theo học ở chỗ bác sĩ Đông y trong thành phố, muốn làm chút gì cho mẹ tớ, nhưng... Giờ xuống nông thôn rồi vẫn chưa làm được gì. Cũng bởi vậy mà tớ luôn tự ti, tự trách, cũng không muốn nhắc tới chuyện này."

Lâm Yến: "Dư Dư, cậu đừng buồn, cậu xuất phát từ ý tốt, lại có hiếu, mẹ cậu nhất định sẽ biết. Nhưng mà Dư Dư à, cậu chỉ là học dược lý, dù cho có bác sĩ chuyên nghiệp dạy vẫn phải nghĩ tới lỡ như... Lỡ như..." Lỡ mà xảy ra sự cố thì phiền lắm.

Nếu Lâm Dư Dư tính làm bác sĩ ở thôn Phạm gia thì đương nhiên cũng tính tới các sự cố khi chữa bệnh, cô cũng tự biết mình, sẽ không cậy mạnh. Bệnh cô biết chữa sẽ chữa, không biết chữa sẽ nói thật, cô sẽ không làm mấy chuyện cố đấm ăn xôi, làm thế vừa hại mình vừa hại bệnh nhân."Yến Tử, cậu cứ yên tâm, tớ chỉ là làm hết sức. Bệnh của thím là do bị cảm dẫn đến viêm phổi, còn bị nhiễm khuẩn đường hô hấp, bệnh nhẹ thôi, không phải vấn đề gì to tát. Nếu đụng phải chuyện lớn tớ không giải quyết được sẽ không cố làm đâu. Dù gì tớ cũng phải nghĩ cho mình mà."

Lâm Yến thấy cô hiểu vậy cũng an tâm. Dù thế nào, Lâm Yến vẫn đánh giá Lâm Dư Dư từ trên xuống dưới: "Dư Dư, tớ phát hiện ra cậu thay đổi rất nhiều, trước kia cậu ít nói ít cười, nhìn người lúc nào cũng như có tâm sự. Hiện tại cậu... Trở nên tự tin, nhưng như thế tốt lắm, vui vẻ mới tốt." Thanh niên trí thức như Lâm Yến sẽ không tin quỷ hồn gì đó tồn tại, cô căn bản không nghĩ tới chuyện Lâm Dư Dư bị cô hồn dã quỷ chiếm cơ thể. Nếu mẹ nguyên chủ ở đây có khi sẽ nghi ngờ con gái mình bị quỷ nước nhập. Lại nói, Lâm Yến mới quen nguyên chủ có hai tháng, cũng chưa tới mức thành bạn thân. Bởi vậy nên dù Lâm Dư Dư thay đổi lớn cô cũng không nghĩ nhiều.

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn cậu Yến Tử. Từ lúc tớ xuống nông thôn, cậu vẫn luôn cố gắng khuyên tớ cởi mở hơn, quen được cậu thật tốt quá."

Lâm Yến: "Nói cái gì vậy? Chúng ta là bạn mà, hơn nữa, tớ không biết làm việc chân tay, cậu vẫn luôn giúp tớ, tớ còn muốn cảm ơn cậu đấy."

Hai người nhìn nhau cười.

Lâm Dư Dư: "Yến Tử, hôm nay tớ hái thuốc có nhặt được mấy quả trứng gà rừng, tớ còn thấy có thỏ và gà rừng, tiếc là không biết bắt, đợi tớ bắt được sẽ mời cậu ăn thịt."

Lâm Yến: "Thế thì tớ chờ đấy nhé."

Lâm Dư Dư: "Cậu cứ yên tâm chờ xem, tớ nhất định sẽ bắt được." Lúc Lâm Dư Dư đọc sách cứ thấy nguyên chủ như là người hầu của nữ chính, việc khổ việc mệt đều là nguyên chủ làm, nữ chính chỉ phải bỏ ra chút đồ là được. Nhưng giờ đã ở chung với Lâm Yến, cô lại thấy phẩm hạnh của Lâm Yến không tồi, cô ấy cố ý tới nhắc nhở cô vì cô ấy xem nguyên chủ là bạn. Vậy mới nói, có nhiều chuyện không thể nhìn một cách phiến diện, hồi trước cô nhìn Lâm Yến qua tiểu thuyết, thật sự rất phiến diện. Mà hiện tại cô trở thành nguyên chủ rồi lại cảm nhận được ý tốt của Lâm Yến.

Một mình tới nơi này, vốn còn cho rằng mình sẽ cô đơn lắm, không ngờ sẽ gặp được Tiểu Ôn Lễ, còn có thể làm quen với bạn tốt. Có lẽ đây là bồi thường của ông trời cho người tự nổ tinh hạch như cô. Bằng không, làm sao cô gặp được toàn chuyện tốt như vậy?
 
Chương 42


"Đại thiếu gia, cậu nên nghỉ ngơi rồi, cậu không giữ sức khỏe cho tốt làm sao tiếp tục tìm Ôn Lễ được?" Một người đàn ông trung niên đẩy cửa phòng ra, thấy một chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong phòng tràn ngập mùi khói thuốc.

Ôn Sùng quay đầu lại, dập điếu thuốc xuống gạt tàn: "Chú Trọng." Gương mặt anh tuấn dưới ánh trăng trông có chút lạnh lẽo và bạc tình, đường nét ngũ quan rõ ràng và cương nghị, đây rõ ràng là một người trẻ tuổi vô cùng cường thế.

Người được gọi là chú Trọng trước mặt chính là hạ nhân của Ôn gia, là tâm phúc của cha Ôn, từ sau khi lập quốc, thân phận hạ nhân của chú Trọng bị hủy bỏ, ông được đặt tên là Ôn Trọng, trở thành con nuôi của Ôn gia. Cha Ôn tên đầy đủ là Ôn Bá, đặt cho vị này cái tên Ôn Trọng có thể thấy được tầm quan trọng của ông đối với Ôn gia.

Nhưng Ôn Trọng lại rất quật cường, ông vẫn giữ vững thân phận hạ nhân của mình, vẫn lén gọi cha Ôn là lão gia, gọi Ôn Sùng là đại thiếu gia.

Ôn Trọng hé cửa sổ ra để gió lùa vào, muốn làm tan bớt mùi thuốc trong phòng. Ông biết đại thiếu gia không nghiện thuốc lá, là do mấy năm nay anh chịu áp lực quá lớn, ngày này hai năm trước, đại tiểu thư và cô gia* xảy ra chuyện, Ôn Lễ bị lừa bán, kể từ lúc đó, anh không cho phép bản thân thả lỏng lấy một khắc.

*Cách hạ nhân gọi chồng của tiểu thư nhà mình.

Ôn Sùng: "Bên Ôn Hiền thế nào rồi?"

Ôn Trọng thở dài: "Vẫn luôn không có tin tức, lúc Ôn Lễ bị lừa bán mới ba tuổi, đứa bé nhỏ như vậy, cũng không biết..." Tám phần là lành ít dữ nhiều rồi, kể cả không phải vậy, bé trai xinh đẹp như thằng bé cũng nhất định đã bị bán tới nơi khác rồi, nhưng Ôn Trọng không dám nói ra những lời này. Ôn Lễ cũng coi như cháu ông, ông đã nhìn thằng bé lớn lên, nói thật lòng, ông lo lắng không kém gì Ôn Sùng. Ôn Hiền là con trai của Ôn Trọng, cũng là tâm phúc hiện tại của Ôn Sùng. Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt. Vốn dĩ Ôn Hiền vẫn luôn ở bên làm việc cho Ôn Sùng, nhưng từ hai năm trước, Lâm Văn Huy và Ôn Hương xảy ra chuyện, Lâm Ôn Lễ bị lừa bán mất, Ôn Sùng vì muốn tìm cháu trai nên phái Ôn Hiền đi tìm kiếm trên khắp cả nước. Không phải anh không tin tưởng quốc gia, chỉ là Ôn Hiền quen thuộc với Ôn Lễ hơn những nhân viên quốc gia kia.

Ôn Hương là chị ruột của Ôn Sùng.

Trước khi lập quốc, ông bà Ôn đều được đi du học, vừa trở về là vào viện nghiên cứu của quốc gia, trận phong ba năm 66 cũng lan đến chỗ bọn họ, nhưng họ đều là nghiên cứu viên của quốc gia, hơn nữa lúc đó Ôn Sùng lập công lớn có người muốn động vào cha mẹ anh cũng phải nhìn chiến công của anh mà làm, Ôn Sùng là quân nhân, anh vừa mới lập công cha mẹ anh đã bị người ta động vào, chẳng phải sẽ khiến anh lạnh lòng sao?

Cũng bởi vậy, ông bà Ôn tuy không bị động tới nhưng vẫn phải rời khỏi viện nghiên cứu, bị điều đi khu vực xa xôi hẻo lánh. Nhưng dù vậy, cũng may vẫn không phải bị điều vê nông thôn, hết thảy đều không cần lo lắng, bên đó điều kiện kém hơn chút thôi. Đã có Ôn Sùng thường xuyên săn sóc nên cuộc sống của hai ông bà vẫn không có ưu phiền.

Vậy mà, chuyện này vừa qua, Lâm Văn Huy và Ôn Hương lại xảy ra chuyện.

Lâm gia là gia đình quân phiệt, vụ chấn động năm 66 ngoài ảnh hưởng đến các phần tử trí thức ra còn ảnh hưởng lớn đến những gia đình như bọn họ.

Ở cổ đại có một câu thế này: thời thế tạo anh hùng, mà trong làn sóng năm sáu sáu cũng có một số nhân vật kiệt xuất nổi lên, trong đó có một nhà họ Dương. Dương gia dựa vào mồm mép để lập nghiệp, chuyên môn tố cáo người khác với cấp trên, biến mấy chuyện từ không thành có, thời điểm ấy kéo không ít người ngã ngựa, đồng thời, cũng làm cho địa vị gia tộc lên như diều gặp gió.

Năm 67, con gái Dương gia nhìn trúng Lâm Văn Huy, con gái của gia tộc thiếu đạo đức như vậy đương nhiên Lâm Văn Huy thấy chướng mắt, nhưng Dương gia lại đi dựng chuyện về Lâm gia, lấy đống chứng cứ vô căn cứ uy hiếp Lâm Văn Huy, nếu không ly hôn với Ôn Hương họ sẽ hủy hoại Lâm gia.
 
Chương 43


Lâm Văn Huy tất nhiên không chịu khuất phục, nhưng Dương gia dám lấy những thứ gọi là chứng cứ đó ra để công khai bắt người, người Lâm gia cứ lần lượt bị bắt đi, Lâm Văn Huy còn cách nào khác để giải quyết sao? Giữa gia tộc và hôn nhân, Lâm Văn Huy buộc phải chọn gia tộc.

Lâm Văn Huy ly hôn với Ôn Hương, Ôn Hương muốn đưa con trai theo nhưng Lâm gia không muốn. Đặc biệt là ông bà nội của đứa bé, bọn họ lưu luyến cháu trai. Dưới tình huống như vậy, Lâm gia quyết định thương lượng với Ôn Hương, đứa bé sẽ theo Ôn Hương, nhưng Lâm gia có thể tùy thời đến gặp đứa bé.

Nói thật lòng, dù đứa bé có theo Lâm gia, nhưng có người mẹ kế là con gái Dương gia bọn họ cũng không yên lòng được. Không ai ngờ được, cô con gái Dương gia kia phát rồ, Lâm Văn Huy đã ly hôn với Ôn Hương mà cô ta còn không yên tâm. Một lần, nhân lúc đứa bé sang Lâm gia gặp người thân, cô ta đã bắt đứa bé đi bán cho bọn buôn người.

Chuyện này không ai có chứng cứ, không thể chứng minh có phải do cô ta làm không, nhưng có chứng cứ hay không cũng không quan trọng. Ôn Hương vì chuyện đó phát điên, cầm dao lao tới Lâm gia đâm con gái Dương gia, đáng tiếc, con gái Dương gia được cứu sống, mà Ôn Hương, cuối cùng lại bị Dương gia bắt được, đang sống sờ sờ bị tra tấn đến chết.

Lúc những chuyện này xảy ra, Ôn Sùng đang chấp hành nhiệm vụ nên không hề hay biết, lúc anh hay tin đã không còn kịp rồi. Lâm Ôn Lễ mất tích, chị gái đã chết.

Nhưng không quá vài ngày, con trai Dương gia gặp chuyện, trực tiếp bị người ta phế đi, quần áo bị lột sạch, thân thể trần trụi bị ném trên đường cái, chủ yếu là, căn tử+* mất rồi, miệng vết thương máu me be bét, ai nhìn cũng bị dọa sợ.

*NghHĩa gốc là gốc, rễ. Riêng ở câu này dùng ám chỉ bộ phận đặc trưng của nam giới, có thể hiểu là bị thiến rồi. Mọi người đều nói là Ôn Sùng làm, đáng tiếc không có chứng cứ.

Mọi người đều chỉ đang suy đoán, Ôn Sùng mà trả thù Dương gia thì không chỉ có vậy là xong chuyện, chỉ là, mọi người đều đoán sai rồi, Ôn Sùng cũng không trả thù, anh xử lý hậu sự cho Ôn Hương xong lại về quân doanh, từ đó vẫn liên tục làm nhiệm vụ.

Ôn Sùng lại muốn hút thuốc, ngày này hai năm trước anh lo liệu hậu sự cho chị gái, từ đó, ngày này mỗi năm vẫn luôn là ngày anh không cách nào vượt qua.

Ôn Trọng: "Đại thiếu gia, tài liệu cô gia bên Lâm gia đưa tới có hữu dụng không?”

Ôn Sùng nghe xong, cười nhạo một tiếng: "Chị cháu đã chết, cháu ngoại mất tích, tài liệu này có ích cái quái gì? Hắn nếu có cốt khí thì năm đó nên tự kết liễu đi, ả đàn bà Dương gia còn động dục được với người chết chắc? Chị cháu và Ôn Lễ còn có thể xảy ra chuyện như vậy?”

Ôn Trọng: "Không bằng trực tiếp giải quyết con gái Dương đi?" Lúc nói câu này, trong mắt ông nổi lên sát khí.

Ôn Sùng: "Không vội, chết thì quá dễ dàng cho ả ta."

Ôn Trọng cẩn thận nghĩ lại, nếu đại thiếu gia thật sự muốn xử lý ả ta thì kết cục của ả chắc chắn không đơn giản vậy, mấy năm nay đại thiếu gia đều không đụng tới ả ta chắc chắn là có lý do riêng, là ông nóng vội rồi."Mấy năm nay, Dương gia vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo thù, cậu phải cẩn thận."

Ôn Sùng: "Mấy bọn nhãi nhép còn muốn báo thù? Nếu không phải lúc đó cháu không ở đây, bọn họ có thể đụng tới chị cháu sao?" Cũng là do Lâm Văn Huy quá vô năng, không bảo vệ tốt cho chị."Chú Trọng, Lâm Văn Huy nói ả đàn bà Dương gia kia biết tung tích của Ôn Lễ, chú có tin không?" Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Ôn Sùng không động vào Dương Tĩnh Mẫn.

Lúc ấy, chị gái đã chết, Ôn Lễ không rõ tung tích, chỉ có thể trông chờ vào Dương Tĩnh Mẫn, bởi vậy anh vẫn luôn không dám động tới Dương Tĩnh Mẫn. Chỉ là, trong đầu Dương Tĩnh Mẫn cũng không phải chỉ toàn đậu phụ, dù anh có cắn chặt không buông vẫn không chịu mở miệng, trừ phi giết ả ta. Nhưng Ôn Sùng không thể giết ả ta được, dù chỉ còn một chút hy vọng anh cũng không muốn từ bỏ. Tâm nguyện trước khi chết của chị gái nhất định là Ôn Lễ, anh... không thể mạo hiểm được.

Ôn Trọng: "Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, cũng có thể là có, dù sao chúng ta không tìm được chứng cứ, cũng không tìm thấy kẻ lừa bán Ôn Lễ lúc ấy, nhưng ai cũng hiểu, Ôn Lễ chắc chắn là bị Dương Tĩnh Mẫn bán cho tay lái buôn, người biết tung tích của Ôn Lễ cũng chỉ có thể là ả ta."

Ôn Sùng: "Tiếp tục phái người nhìn chằm chằm Dương Tĩnh Mẫn, còn cả Dương gia nữa, bất luận kẻ nào cũng không thể bỏ qua."

Ôn Trọng: "Tôi đã biết, cậu cứ yên tâm."
 
Chương 44


Lâm Dư Dư ở thôn Phạm gia sau khi đút cho Lý Thu Hồng hai bát thuốc, Lý Thu Hồng liền cảm thấy toàn thân được hồi sức. Bà bị bệnh hơn một tháng không hề uống thuốc, giờ vừa uống vào liền thấy hiệu quả rõ rệt. Vậy nên, đối với việc Lâm Dư Dư hiểu dược lý, biết khám bệnh, hái thuốc, Lý Thu Hồng đã được đích thân trải nghiệm nên tin tưởng một trăm phần trăm.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Dư Dư đã rời giường. Nghĩ tới hôm trước được ngủ an ổn nên Lâm Dư Dư cũng thả lỏng, đêm qua vào giấc rất nhanh, ngủ cũng sâu giấc. Nhưng ngủ sâu không có nghĩa là cô không có lòng cảnh giác. Ở mạt thế hai năm, cô đã được hình thành tinh thần cảnh giác cao độ, dù thế giới này hòa bình nhưng thói quen luôn cảnh giác không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.

Lúc Lâm Dư Dư rời giường thì nhóm thanh niên trí thức cũng đều thức giấc rồi.

Trân Kiều thấy Lâm Dư Dư đã dậy, tò mò hỏi: "Lâm Dư Dư, hôm nay cô cũng không đi làm à?”

Lâm Dư Dư: "Ừ, tôi vẫn chưa khỏe lắm."

Trân Kiều a một tiếng: "Không khỏe mà vẫn đi hái thuốc cho người khác các kiểu được cơ à? Hay là giả vờ thế để không phải làm việc?"

Lâm Dư Dư cười cười, rất ôn hòa cũng rất bình tĩnh hỏi lại: "Vậy ý cô là, tôi không khỏe nên chỉ có thể nằm đây nghỉ ngơi, sau đó cô sẽ giặt giũ nấu cơm cho tôi?"

Giọng điệu lúc này quá mức ôn hòa làm Trần Kiêu nghe xong càng thêm tức giận: "Cô giả bệnh để trốn việc còn muốn tôi giặt giũ nấu cơm cho cô á, cô có biết xấu hổ không hả?"

Lâm Dư Dư tỏ vẻ bị tổn thương, tuy cô không biết diễn kịch nhưng cố tình tỏ ra khoa trương thì vẫn biết: "Trân Kiều, sao cô lại nói tôi như vậy, tôi bị bệnh có chứng nhận của bác sĩ đàng hoàng, ý cô là bác sĩ làm giả chẩn đoán? Hay ý cô là tôi nên làm việc thay vì đi hái thuốc cho thím Lý, cô muốn tôi nhìn thím Lý bệnh đến chết sao?"

Trần Kiều: "Cô..."

Lâm Dư Dư cắt ngang: "Trần Kiều, đây là mạng người đó, sao cô lại không có tí thiện tâm nào thế?" Lâm Dư Dư nghĩ thầm, nếu là lúc cô đọc tiểu thuyết đọc được mấy lời này thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Cầm di động cười phun ra.

Trần Kiều: "Cô... Tôi không có, tôi không có ý này."

Lâm Dư Dư nghe vậy, càng thêm bi thương: "Tôi hiểu mà, bởi vì cô có hiêm khích với Yến Tử, thấy tôi thân với Yến Tử nên cô ép Yến Tử đi rồi lại muốn ép tôi đi nữa, muốn một mình chiếm một gian phòng phải không? Nếu đã như vậy, tôi thành toàn cho cô là được, tôi đi..." Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, chạy ra phòng.

Lâm Yến mượn cớ này dọn đi, cô cũng có thể mượn cớ này dọn đi rồi.

Lúc này nhóm thanh niên trí thức đều đã rời giường, cũng nghe được tiếng Lâm Dư Dư và Trần Kiều bên này. Ai cũng biết Lâm Dư Dư tốt tính, Trần Kiều chỉ cần có chút lý lẽ là không chịu buông tha người khác, hai người mà cãi nhau thì mọi người đều cho là Trân Kiều sai.

Trân Hà chạy tới: "Làm sao vậy? Các mới sáng tinh mơ mà hai người có chuyện gì đấy?"

Lâm Dư Dư đang chạy ra cửa liên đụng phải Trân Hà, cô nói: "Chị Trần, em... Tính tình em không được tốt, có lẽ không thể chung sống với Trần Kiều nữa, dù sao Yến Tử cũng dọn đi rồi, em cũng tính dọn đi, em đi báo với đại đội trưởng một tiếng."

Trần Hà giữ chặt cô: "Em... Mọi người đều là thanh niên trí thức, có gì thì từ từ nói, em việc gì phải vậy." Nói tính cách của Lâm Dư Dư không tốt thì cô thật sự không tin được, cô ấy nói vậy chắc chắn là vì chừa đường lui cho Trân Kiều. Nói cũng phải, nếu Lâm Dư Dư cãi nhau với người khác thì Trần Kiều khẳng định cũng sẽ nghĩ giống Trần Hà, nhưng vấn đề là, hiện tại người chịu thiệt là cô ta. Trần Kiều vừa nghe Lâm Dư Dư nói vậy liền bộc phát: "Chị Trần, chính cô ta tự bảo tính cách mình không tốt rồi đó, cô ta muốn dọn đi thì cứ cho cô ta đi. Lâm Yến không ở đây, cô ta cũng không ở nổi nữa, còn cố tìm cho mình cái cớ làm gì? Lại nói, hôm qua cô ta còn lên núi được, khỏe thế cơ mà. Đã khỏe rồi vẫn muốn xin nghỉ, đây là muốn làm hỏng thanh danh của thanh niên trí thức chúng ta. Dọn đi sớm cũng tốt, đỡ liên lụy đến người khác."
 
Chương 45


Trần Hà: "Trần Kiều, em bớt nói vài câu đi."

Lâm Dư Dư: "Trần Kiều, cô yên tâm, ngay hôm nay tôi liền dọn đi. Chị Trân, em sẽ không làm chị khó xử. Giờ em đi báo với đại đội trưởng." Sau đó đẩy Trần Hà ra, một mình chạy mất.

Trần Hà: "Dư Dư... Lâm Dư Dư..."

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Mới sáng tinh mơ mà làm sao vậy?”

Mấy thanh niên trí thức khác cũng tới đây, từng người bước tới hỏi Trần Hà.

Trân Hà cũng không còn cách nào: "Lâm Dư Dư và Trân Kiều cãi nhau, hiện tại Lâm Dư Dư đi tìm đại đội trưởng, em ấy cũng muốn dọn đi."

"Đang yên đang lành sao lại cãi nhau?”

"Trần Kiều đầu tiên là cãi với Lâm Yến, giờ lại cãi với cả người tốt tính như Lâm Dư Dư nữa, rốt cuộc cô ta muốn làm gì đây?"

"Thôn dân đều đang nói thanh niên trí thức chúng ta không dễ chơi, còn tiếp tục như vậy bọn họ nhất định sẽ càng thêm khinh thường chúng ta." Nhóm thanh niên trí thức có lòng kiêu ngạo, ngày thường đều chướng mắt thôn dân, thấy họ là đồ nhà quê, sống ở nông thôn nên không biết gì. Nhưng thanh niên trí thức cũng không phải đồ ngốc, biết mình đang sống ở nông thôn nên không thể đắc tội thôn dân, bằng không, phép vua thua lệ làng, giờ bọn họ biết điều hơn nhiều rồi. Ai biết thanh niên trí thức mới tới Trần Kiều lại gây chuyện như vậy chứ.

"Trân Kiều, cô còn chưa gây chuyện đủ sao?"

"Đúng đó, trước đó cô vừa cãi um lên với Lâm Yến, giờ lại đến Lâm Dư Dư, có phải sau này lại muốn cãi nhau với thôn dân luôn không?” "Thật ấy, chúng ta xuống nông thôn có phải để làm loạn đâu."

"Chúng ta đều là thanh niên trí thức, giữa thanh niên trí thức với nhau phải có tinh thần đoàn kết, biết yêu thương đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau chứ."

Từng người bắt đầu dạy dỗ Trân Kiều.

"Mọi người đừng như vậy." Lúc này, Đàm Thanh lên tiếng,"Chúng ta cũng không biết tình huống lúc đó ra sao, mọi người cứ trách mắng như vậy có phải hơi không công bằng với Trân Kiêu không?”

Trân Kiều thấy Đàm Thanh nói giúp mình thì rất cảm động: "Chị Đàm?"

Đàm Thanh đi qua năm tay cô ta: "Chị tin em, em không cần tự trách, chúng ta đều là thanh niên trí thức, đương nhiên là tin tưởng người một nhà." Nếu không phải cô ta ghét Lâm Dư Dư thì cô ta cũng không tin Trần Kiều. Trân Kiều từ lúc xuống nông thôn tới giờ vẫn luôn õng a õng eo, hơn nữa, trước kia Trần Kiều cũng không coi cô ta ra gì,"Chị nghĩ nhất định là do Lâm Yến dọn đi rồi nên Lâm Dư Dư ghi hận lên em rồi cãi nhau với em, có phải vậy không?”

Trân Kiều khôi phục lại tinh thần, lập tức nói: "Đúng vậy, chính là như vậy, cô ta vì chuyện Lâm Yến dọn đi nên ghi hận, vậy nên mới cãi nhau với em rồi đòi dọn đi, em còn chưa nói gì cô ta."

Không cần biết lúc này mấy thanh niên trí thức đang nói gì, Lâm Dư Dư đã tới nhà đại đội trưởng.

Vợ của đại đội trưởng: "Dư Dư à, sao cô lại đến đây sớm thế?" Ấn tượng của vợ đại đội trưởng với Lâm Dư Dư khá tốt, cô bé này biết nhớ ơn người khác. Hơn nữa, cô ấy ngay cả với người xa lạ Lý Thu Hồng cũng tốt như vậy, thân mang bệnh còn đi hái thuốc cho người ta, không cần biết cô ấy có hiểu dược thật không, có tấm lòng là được rồi.

Lâm Dư Dư: "Thím ạ, tôi tìm chú, chú có nhà không ạ?" Vợ đại đội trưởng: "Có có, ông ấy..."

"Cô tới vừa lúc, tôi còn đang tính đi tìm cô đây." Đại đội trưởng cầm điếu thuốc đi ra"Vốn dĩ tôi định sang từ hôm qua cơ, sau có ít việc lại quên mất, chuyện Lý Thu Hồng là thế nào? Cô biết dược liệu, biết khám bệnh? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, lỡ mà xảy ra chuyện gì dính đến mạng người là to chuyện." Đại đội trưởng rất nghiêm túc, dù sao cũng là chuyện quan trọng, liên quan đến tính mạng của một con người. Nếu hôm nay Lâm Dư Dư không tới, sáng sớm ông cũng phải đi tìm cô.
 
Chương 46


Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, ôi thật sự biết y thuật, hôm đó tới tìm ngài tôi cũng từng nói tôi hiểu dược liệu mà, vậy nên mới biết phổi mình có chút vấn đề, mới muốn đi khám. Hơn nữa, hôm qua thím Lý uống thuốc của tôi cũng đã phục hồi không ít, không tin ngài có thể đi hỏi thử."

Đại đội trưởng lường trước được Lâm Dư Dư không dám nói dối, dù sao khám bệnh đâu phải chuyện nhỏ, gian dối sẽ bị mời lên đồn công an, cho nên ông cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Lâm Dư Dư nói không chừng lại thật sự biết mấy thứ này."Đi, tôi cùng cô đi thăm Lý Thu Hồng." Hơn nữa, ông cũng có tính toán khác trong lòng.

Vợ đại đội trưởng: "Tôi cũng đi."

Trên đường tới nhà Lý Thu Hồng, Lâm Dư Dư nói: "Đại đội trưởng, hôm nay tôi tới tìm ngài là có ba việc muốn nói với ngài."

Đại đội trưởng: "Cô cũng nhiều chuyện ghê, không phải sức khỏe vẫn chưa tốt sao? Lại xảy ra chuyện gì rồi?"

Lâm Dư Dư cười cười: "Thì chẳng phải tôi đã soạn xong bản thảo rồi sao? Chính là bản thảo về chuyện của Phạm Quốc Đống đó, tôi muốn mang bản thảo đến tòa soạn báo trên huyện xem có thể đưa tin về thôn Phạm gia chúng ta không nên cần mượn xe bò."

Đại đội trưởng vừa nghe liền dừng động tác hút thuốc: "A, đây đúng là chuyện quan trọng." Nếu thôn Phạm Oa gia được đăng báo khen ngợi trong thời gian ông đang làm đại đội trưởng đội sản xuất thì nhiệm vụ của người làm đại đội trưởng như ông cũng coi như hoàn thành. Nói khoa trương một chút chính là có chết cũng mãn nguyện.

Lâm Dư Dư yên lặng chờ ông nói tiếp.

Đại đội trưởng: "Lát tôi bảo Phạm A Ngưu đưa cô đi, đúng rồi, còn có hai việc nữa là gì?"

Lâm Dư Dư: "Chuyện thứ hai là tôi muốn dọn ra khỏi chỗ ở của thanh niên trí thức, có thể do tính cách tôi không được tốt, sống cùng Trần Kiều trong ký túc xá một thời gian vân không hòa hợp được. Nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ không làm ngài khó xử, tôi cũng sẽ giống Lâm Yến, tự bàn bạc với thôn dân để tìm chỗ ở."

Đại đội trưởng vốn cũng cảm thấy phiền phức, thanh niên trí thức thật sự quá phiền toái, nhưng nghe Lâm Dư Dư nhắc tới Lâm Yến, Lâm Yến có thể dọn đi được, chẳng lẽ Lâm Dư Dư lại không thể? Ông không nói gì, lại cẩn thận nhớ lại, lúc Lâm Yến dọn đi nói gì nhỉ? Cũng nói mình và Trần Kiều tính cách không hợp. Chuyện tới nước này, Lâm Yến và Trân Kiều bất hòa, Lâm Dư Dư cũng không hợp với Trần Kiều, vậy chắc chắn vấn đề nằm ở Trần Kiều.

Chẳng lẽ hai người liền mà không ai hợp tính Trần Kiều?

Hơn nữa, mọi người đều biết Lâm Dư Dư ra sao, làm việc chăm chỉ, là cô gái tốt.

Như vậy, khẳng định là Trần Kiều có vấn đề.

Cái cô Trần Kiều này, phải cho cô ta biết đây là đâu, ai mới là chủ, nếu không sau này lại có thêm một nhóm thanh niên trí thức, lại tiếp tục làm loạn cho không có một ngày yên ổn. Đại đội trưởng rung rung cái tẩu, trong lòng suy nghĩ chút chuyện.

Lâm Dư Dư thấy đại đội trưởng không nói gì, nhẹ giọng hỏi: " Đại đội trưởng ngài thấy thế nào?"

Đại đội trưởng thấy cô nói nhỏ còn tưởng dọa cô sợ rồi: "Được thôi, cô cứ tìm chỗ ở cho tốt. Tìm được nơi phù hợp rồi thì đừng kiếm chuyện nghe chưa." Ý ông là, tìm được chỗ ở rồi cũng đừng có để lòi ra chuyện quan hệ nam nữ gì đó. Hiện tại bên trên đang thắt chặt mấy chuyện này, ông vẫn còn muốn tiếp tục giữ chức đại đội trưởng.

Lâm Dư Dư: "Ôi, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chú ý. Hơn nữa, tôi đã từng tuyên thệ với lãnh tụ vĩ đại, chỉ cân quốc gia không cho gọi thanh niên trí thức trở vê thành phố, tôi sẽ không kết hôn, tôi muốn ở lại, cống hiến suốt đời cho thôn Phạm gia."

Đại đội trưởng nhìn về phía Lâm Dư Dư, vẫn là cô thiếu nữ thanh tú, nhỏ gầy, mới mười sáu tuổi nhưng lại có chút bất cần. Mắt cô chói lọi rực rỡ, phảng phất như đang phát sáng. Nhìn qua, trông cô đã tự tin hơn nhiều so với vẻ e thẹn, hướng nội trước kia, thoạt nhìn phóng khoáng, sáng sủa hơn bao nhiều.
 
Chương 47


Từ xưa có câu nói, người từng đi qua âm tào địa phủ sẽ mở mang rất nhiều thứ, Lâm Dư Dư lúc ấy thiếu chút nữa đã chết đuối, tỉnh lại liền thay đổi không ít, chẳng phải chính là đạo lý này sao?

Vậy cũng khá tốt. Người trẻ tuổi là phải có chí hướng như vậy.

Đại đội trưởng cảm khái, nếu giờ ông được trẻ lại phỏng chừng sẽ không lấy bà nương* bên cạnh làm vợ đâu, bà ấy cay độc quá, ông quản không nổi.

*Cách gọi người phụ nữ đã có chồng hoặc dùng gọi vợ

Dù sao thì đại đội trưởng cũng chỉ có thể mơ mộng một cách mù quáng vậy thôi.

Đại đội trưởng: "Thế chuyện thứ ba là gì?"

Lâm Dư Dư: "Tôi muốn làm bác sĩ của đại đội mình."

Đại đội trưởng sửng sốt: "Cô... Cô nói cái gì?" Không nói thì thôi, ông dùng lý trí phân tích thử lại thấy Lâm Dư Dư không lấy tính mạng của Lý Thu Hồng ra đùa cợt được, vậy chứng tỏ Lâm Dư Dư thật sự hiểu về dược liệu. Cho nên, ông cũng bắt đầu động lòng với cái ý tưởng này rồi. Ở thời này, một đại đội có bác sĩ là chuyện quan trọng cỡ nào chứ, không chỉ có lợi cho thôn dân mà các đại đội sản xuất khác cũng sẽ nhìn họ bằng con mắt khác.

Giống như hiện giờ, đại đội bọn họ không có bác sĩ bị thương, bị bệnh đều phải chạy sang đại đội cách vách, cũng bởi vậy, địa vị của bọn họ cũng sẽ thấp hơn bên đó một chút, nếu không khách khí với đại đội bên đó, người ta không cho vào thì làm sao mời được bác sĩ, việc trị liệu cũng bị chậm trễ.

Bởi vậy nên đại đội trưởng cũng có dã tâm, ông cũng muốn có bác sĩ.

Nhưng mà, không phải Lâm Dư Dư vừa nói mình hiểu dược liệu thì đại đội trưởng liền cho cô làm bác sĩ. Đại đội trưởng: "Chuyện này để xem tình trạng của Lý Thu Hồng rồi lại nói, nếu cô hiểu dược liệu, thấy mình làm được thì lên trung tâm y tế tìm bác sĩ kiểm tra năng lực, đi theo người ta, làm cái gì mà... Cái gì mà thực tập... Đúng rồi, gọi là thực tập, đi thực tập một chút, nếu các bác sĩ bên trung tâm y tế công nhận thì tôi cho cô làm bác sĩ."

Lâm Dư Dư vừa nghe lại càng xem trọng đại đội trưởng thêm vài phần, cô thấy vị đại đội trưởng cực kỳ sáng suốt, không hề bị mấy lời đồn đại làm ảnh hưởng, để các bác sĩ của trung tâm y tế trên trấn kiểm chứng, đảm bảo năng lực của cô, đồng thời, lúc khám chữa bệnh xảy ra sự cố gì thì đại đội trưởng cũng không bị chỉ trích, không phải chịu trách nhiệm, dù gì cô cũng là bác sĩ được các bác sĩ trên trấn chứng nhận. Đúng là trí tuệ của người dày dạn kinh nghiệm.

Lâm Dư Dư thấy mình còn phải học tập đối phương, ở chỗ này phải nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều.

Vợ đại đội trưởng vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, tới nhà Lý Thu Hồng mới lên tiếng: "Cô Thu Hồng có nhà không?"

Lý Thu Hồng: "Có, là nhà đại đội trưởng à?" Bà vừa đáp vừa chống gậy đi ra.

Lâm Dư Dư: "Thím, thím xuống giường được rồi à? Sức khỏe thím thế nào rồi? Cũng không nên miễn cưỡng, người bệnh kiêng kị nhất là miễn cưỡng bản thân."

Lý Thu Hồng: "Không có không có, hôm nay thật sự là cảm thấy khá hơn nhiều, trước kia cứ cảm thấy cả người chẳng có tí sức nào, hôm nay bắt đầu thấy có sức lực rồi nên mới đi lại một chút. Thanh niên trí thức Lâm à, chuyện này thật sự rất cám ơn cô, nếu không có cô, tôi... Đang nói, lại nhìn về phía hai vợ chồng đại đội trưởng, Đại đội trưởng, sao hai người lại tới đây?"

Đại đội trưởng nghe hai người nói chuyện cũng thu được ít thông tin.

Dân quê sẽ không vô duyên vô cớ xin nghỉ, công điểm chính là lương thực và tiên, mấy thứ này là mạng của dân quê như họ. Lý Thu Hồng một tháng liên không đi làm, vợ đại đội trưởng hồi trước đã từng đến thăm, không chỉ có vợ đại đội trưởng mà mấy người có quan hệ tốt với Lý Thu Hồng đều từng tới thăm, thật sự là sinh bệnh. Nhưng họ cũng nghĩ như Lý Thu Hồng, bệnh vặt không cần quá coi trọng, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi. Ai mà ngờ, nghỉ liền một tháng vẫn chưa đỡ, nhưng Lý Thu Hồng không đi khám, người khác cũng không có cách nào, người cân khám, người cần trả tiên là Lý Thu Hồng, mạng cũng là của Lý Thu Hồng.
 
Chương 48


Chính người ta không muốn khám, người khác còn nói gì được đây?

Nhưng hiện tại, thấy sắc mặt Lý Thu Hồng tuy còn tái nhợt, nhưng bộ dạng thoải mái, nhẹ nhõm hơn liền biết thuốc của Lâm Dư Dư có tác dụng.

Vợ đại đội trưởng nói: "Cả tháng nay cô không đi làm, tôi và đại đội trưởng đều không yên tâm nên đến xem thử. Hơn nữa, không phải thanh niên trí thức Lâm tự khám bệnh bốc thuốc cho cô sao? Chúng tôi cũng lo có chuyện gì."

Lý Thu Hồng hiểu ra: "Cảm ơn hai vợ chồng nhà đại đội trưởng đã quan tâm, bản lĩnh của thanh niên trí thức Lâm thật đúng là..." Bà dựng thẳng ngón cái lên,"Bệnh của tôi hồi trước cứ ho không ngừng, cảm giác như sắp ho cả nội tạng ra luôn ấy, cả người lại không có sức, đi vệ sinh một chuyến cũng phải nằm một ngày mới hồi lại được. Thế mà hôm qua uống một ngày thuốc của thanh niên trí thức Lâm đã hồi sức lại ngay, hôm nay đã tự xuống giường đi lại được rồi. Bát thuốc sáng nay tôi vừa uống là tự sắc được đó."

Vợ đại đội trưởng: "Có hiệu quả là tốt rồi, có hiệu quả là tốt rồi. Mọi người đều đi làm, chỉ thiếu mỗi cô, nói chuyện cũng mất vui, đến lúc đó còn chờ cô đến cùng làm đó."

Lý Thu Hồng: "Vâng, tôi cũng mong vậy."

Đại đội trưởng: "Thanh niên trí thức Lâm, mấy loại thảo dược cô dùng có đắt không?”

Lâm Dư Dư tròn mắt nói: "Đại đội trưởng, đây đều là tôi tự hái trên núi, không mất tiền." Nói tới đây, cô nhìn trái nhìn phải, còn rất trẻ con mà đến nói nhỏ với đại đội trưởng,"Nhưng nếu mở phòng khám trong đại đội thì vẫn phải thu ít tiền thuốc để tượng trưng, chứ đồ miễn phí ai cũng muốn giành, thảo dược trên núi là hữu hạn, bị giành hết thì người bệnh lại không có thuốc."

Vợ ại đội trưởng cười nói: "Cái cô bé này cũng thông minh lắm cơ." Đạo lý này, bọn họ đều hiểu.

Lâm Dư Dư nói tiếp: "Còn không phải sao, tôi còn lên kế hoạch rồi, núi này là của quốc gia, nhưng đặt ở thôn Phạm gia, nói đây là núi của thôn Phạm gia chắc cũng không nói quá đâu nhỉ? Hái thảo dược ở trên núi mà thu tiền các hương thân thì không hay, mà miễn phí cũng không ổn, nên tôi liên nghĩ, tiền thu được giao cho ủy ban thôn, sau này đều dùng cho việc của thôn, đại đội trưởng nói xem có được không?”

Đại đội trưởng nghe cũng thấy hợp lý.

Giống như bác sĩ bên đội cách vách, thuốc ông ta hái về bán, tiên đều thuộc về ông ta, đại đội sẽ không thu, hơn nữa, đại đội cũng ngại đi thu, lỡ cưỡng chế thu tiền rồi ông ta không tận tâm chữa bệnh thì sao? Cho nên từ xưa đến nay, dù là cổ đại hay hiện đại cũng không ai muốn đắc tội với bác sĩ.

Đại đội trưởng không ngờ Lâm Dư Dư chỉ là một cô gái nhỏ mà đã biết rộng lượng như thế. Nhưng ông cũng không ngốc, có một số chuyện bỏ lỡ rồi sẽ không còn cơ hội nữa: "Vậy không phải sẽ bất lợi cho cô sao? Là cô lên núi hái thuốc, đại đội lại lấy tiên đi thì cô sống bằng gì được?"

Lâm Dư Dư: "Cái đó đơn giản, tôi hái thuốc, khám bệnh thì ngài coi như tôi lao động như thường, tính công điểm cho tôi là được."

Đại đội trưởng thấy khá hợp lý. Nhưng đại đội của họ chưa từng có bác sĩ, ông cũng không biết đại đội sản xuất khác tính công điểm cho bác sĩ thế nào, cái này còn cần tìm hiểu thêm."Như vậy đi, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, trước tiên cô cứ lo trị bệnh của Lý Thu Hồng đã rồi tính."

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, loại bệnh vặt này không thể nói thế nào mới là khỏi hoàn toàn được, theo tình trạng của thím Lý thì tôi có thể chăm sóc đến lúc thím xuống giường và đi làm lại được, ngài thấy thế nào?”

Đại đội trưởng: "Chính là ý này."

Lâm Dư Dư: "Vậy thì ngài cứ yên tâm." Vợ đại đội trưởng: "Đúng rồi, Dư Dư à, không phải cô đang muốn tìm chỗ ở sao? Tôi thấy nhà Thu Hồng rất thích hợp, nhà họ chỉ có hai bà cháu, Ôn Lễ tuổi còn nhỏ, ở chung cũng không có gì phải đề phòng, không bằng cô cứ ở lại nhà bọn họ." Vợ đại đội trưởng khá thân với Lý Thu Hồng, thấy nhà Lý Thu Hồng có mỗi hai bà cháu, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không có người giúp, đáng thương lắm. Hơn nữa, nhà của Thu Hồng cũng còn khá mới, căn nhà này năm đó xây lên làm nhà cưới cho Phạm Đại Sơn, ai ngờ Phạm Đại Sơn...
 
Chương 49


Vả lại, Lâm Dư Dư làm người không tệ, Lý Thu Hồng cũng vậy, ở cùng nhau rất thích hợp, chứ để Lâm Dư Dư tự tìm chỗ ở thì cô đâu biết tính tình từng người ra sao? Cũng chỉ có người địa phương như bà mới biết bản tính con người nơi đây. Nói vậy không phải là để vạch khuyết điểm của người khác mà chỉ là nói thật thôi.

Lý Thu Hồng nghe thì không hiểu cái gì hết: "Thanh niên trí thức Lâm muốn tìm chỗ ở á? Đây là chuyện gì vậy?"

Lâm Dư Dư cảm thấy vợ đại đội trưởng đúng là thần trợ công, cô cũng tính sống ở đây, còn muốn thương lượng với thím Lý một chút, không ngờ vợ đại đội trưởng đã nói thay rồi, còn cần cô tự mở miệng nữa sao?

Vợ đại đội trưởng kể lại mọi chuyện một lần nữa: "Tóm lại là, Dư Dư và thanh niên trí thức sống không hòa hợp nên muốn dọn ra ngoài ở, tôi thấy chỗ này của cô thanh tịnh, cũng có phòng ở, Dư Dư dọn lại đây còn có thể chăm sóc cho Ôn Lễ. Đương nhiên, chờ cô hết bệnh rồi cũng có thể chăm sóc Dư Dư một chút, mọi người quan tâm chăm sóc lẫn nhau cũng tốt lắm." Đương nhiên, vợ đại đội trưởng cũng cố ý muốn bày tỏ thiện ý với Lâm Dư Dư, nghe ý của chồng bà là muốn cho Lâm Dư Dư làm bác sĩ của đại đội, chính là bác sĩ đó, bà đương nhiên sẽ hy vọng thanh niên tri thức Lâm sẽ nhớ mình từng giúp cô.

Lý Thu Hồng đang lo không biết làm thế nào để cảm ơn Lâm Dư Dư vừa nghe vợ đại đội trưởng nói vậy lập tức nói: "Vậy thì tốt quá, nhà tôi còn có một gian phòng trống, phòng này hướng Nam, ở rất thoải mái."

Nhà Lý Thu Hồng xây theo hình chữ U, vì nhân khẩu ít nên chính giữa là nhà chính, hai bên là hai gian phòng, gian phòng thứ ba này vừa đúng hướng Nam.

Gian phía bên trái chia thành hai phòng, phía trước là phòng Lý Thu Hồng, cũng là hướng Nam, phía sau là phòng chứa đồ, lương thực cất ở chỗ đó. Gian bên phải cũng chia như vậy, phía trước là phòng bếp, phòng phía sau có phòng tắm nên để tắm rửa. Lúc trước xây như vậy là tính cả phòng cho cháu trai, nhưng...

Bởi vậy nên nhà Lý Thu Hồng còn gian phòng trống, chính là gian hướng Nam bên cạnh nhà chính, Lâm Dư Dư biết rõ kết cấu nhà bà, còn rất hài lòng với căn phòng đó. Đã là phòng hướng Nam còn có phòng tắm, ở nông thôn tìm được phòng ở như vậy đã là tốt lắm rồi.

Đối với lời mời của Lý Thu Hồng, Lâm Dư Dư cũng không có do dự: "Vậy... Vậy cảm ơn thím Lý."

Lý Thu Hồng: "Khách khí làm gì, cái gì cũng không bằng cô đã cứu tôi một mang, vẫn là là nhờ cô khuyên giải tôi đó, cô bé ạ."

Lâm Dư Dư cảm động nói: "Thím thu lưu cháu cũng là một phần ân tình, ngoài mẹ cháu ra, thím là người đối xử với cháu tốt nhất, nhưng mẹ cháu ly hôn với cha cháu rồi tái giá từ sớm, bên cha cháu cũng không thích cháu vì cháu là con gái, cháu.. cháu vẫn luôn chỉ có một mình."

Lý Thu Hồng: "Về sau cháu cứ yên tâm ở đây, cha Đại Sơn cũng mất sớm, một mình thím làm quả phụ nuôi con trai lớn mà sau con trai cũng mất, có con gái tri kỷ sống chung với thím, thím cũng rất vui."

Lâm Dư Dư: "Vậy cháu đi làm việc trước, xong việc cháu dọn qua đây nhé."

Lý Thu Hồng: "Được, cháu bận gì cứ làm cho xong đi."

Lâm Dư Dư: "Sao không thấy Tiểu Ôn Lễ ạ?"

Lý Thu Hồng: "Ôi, thím vừa bị bệnh một cái, cỏ heo trong nhà đều do thằng bé cắt về cho heo ăn, đứa nhỏ này sáng sớm đã đi cắt cỏ heo rồi."

Tim Lâm Dư Dư thắt lại, Tiểu Ôn Lễ nhà cô đã bao giờ vất vả như vậy chứ? Nhưng cô cũng không nói gì thêm, bởi vì cô biết, ở thời đại này trẻ con đều phải trải qua những việc như vậy, việc cô có thể làm chỉ là sau khi chuyển tới đây thì giúp thằng bé nhiều hơn: "Ôn Lễ thật là đứa bé ngoan, đứa trẻ ngoan như vậy cũng nên đi học rồi thím nhỉ?" Cô đang muốn hỏi thăm xem Lý Thu Hồng có ý định cho Tiểu Ôn Lễ đi học không. Theo cô thấy, Lý Thu Hồng tốt với Tiểu Ôn Lễ như vậy, hẳn là có.
 
Chương 50


Quả nhiên, Lý Thu Hồng nói: "Đại đội chúng ta không có trường học, nếu cho Ôn Lễ đi học phải sang đại đội cách vách, ở chỗ này đều là mấy đại đội chung một trường tiểu học. Mà hiện tại Ôn Lễ nhìn vẫn còn nhỏ, đi đoạn đường dài như vậy đi học thím thật sự không yên tâm, thím tính đợi thêm hai năm nữa rồi cho thằng bé đi sau."

Vợ đại đội trưởng nói: "Trường học toàn nhận học sinh từ tám tuổi trở lên thôi, nhỏ quá thì không biết nghe lời, lên lớp sẽ gây mất trật tự, trường học sẽ không nhận chúng đâu. Hơn nữa, bọn trẻ không nhớ được lâu, hôm nay vừa học hôm sau đã quên rồi, học phí thì vẫn phải đóng đủ, vậy chẳng phải là lãng phí tiền sau? Vậy nên, người ở đây toàn để con lên tám tuổi mới cho đi học."

Lâm Dư Dư: "Hóa ra là thế ạ. Vậy thế này đi, đợi cháu chuyển vào đây, thời gian rảnh sẽ dạy Tiểu Ôn Lễ học trước một ít, thím sẽ không phản đối chứ?"

Lý Thu Hồng vừa nghe, làm gì có chuyện phản đối, bà mừng còn không kịp đây. Thanh niên trí thức Lâm là học sinh trung học đó, cô đồng ý dạy cháu trai bà, người khác cầu còn không được."Thanh niên trí thức Lâm, thím cảm ơn cháu còn không kịp đó, thật sự rất cảm ơn cháu."

Vợ đại đội trưởng nghe vậy cũng có chút hâm mộ. Bà cũng có cháu trai cháu gái, chồng còn là đại đội trưởng nên có kiến thức hơn nhiều phụ nữ trong thôn, nếu trẻ con được giáo dục từ sớm thì lúc đi học không phải sẽ vượt lên hơn các bạn đồng trang lứa sao? Cái này gọi là gì nhỉ... Con chim dậy sớm sẽ có sâu ăn.

Nhưng bà cũng chỉ hâm mộ vậy thôi, nhà họ không có dư phòng cho Lâm Dư Dư ở, mà nhà họ còn có con trai đã trưởng thành, cho Lâm Dư Dư vào ở cũng không tiện.

Lâm Dư Dư lại chuyển hướng sang vợ đại đội trưởng: "Dù sao dạy một đứa cũng là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, lúc đó thím cũng đưa cháu nhà mình đến đi, nhưng tôi chỉ nhận mấy đứa trẻ biết nghe lời thôi, không được gây ồn ào quá, tôi không quản nổi."

Lời của Lâm Dư Dư đã giúp vợ đại đội trưởng hồi thần lại, sau đó bà liền mừng rỡ như điên: "Thật vậy sao? Thanh niên trí thức Lâm... Dư Dư à, đây là thật đó hả?” Lúc nói còn không kiêm chế được nắm tay Lâm Dư Dư. Người quanh năm cắm mặt ngoài đồng nên dùng sức khá nhiều, có thể thấy được bà đang kích động cỡ nào. Đừng nói là bà, ngay cả đại đội trưởng nghe xong hai mắt cũng lóe lên. Trong lòng cũng hiểu được, Lâm Dư Dư trước kia là người chăm chỉ, hơi ít nói, nhưng thật ra cô rất khôn khéo, chỉ là trước kia không thể hiện ra thôi.

Nhưng loại khôn khéo này ông vẫn chấp nhận, không tổn hại đến ai, cũng không làm gì thất đức.

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên. Chờ tôi vượt qua thử các bác sĩ trên trấn, tôi còn có thể mấy đứa trẻ trong thôn kiến thức về dược liệu, nhưng những đứa trẻ này không thể nhỏ tuổi quá, cũng không thể không biết chữ, nếu không tôi nói bọn chúng nghe không hiểu, đưa sách cũng không đọc được."

Lần đến phiên đại đội trưởng động lòng: "Cô nói thật?" Lâm Dư Dư nói sao cũng là thanh niên trí thức, nói không chừng một ngày nào đó sẽ trở về thành phố, mặc dù quốc gia không triệu thanh niên trí thức trở vê nhưng nếu nhà người ta có cách cũng sẽ gọi con em mình về, bọn họ muốn ngăn cũng không được. Cho nên nếu Lâm Dư Dư có thể dạy người trong thôn kiến thức dược liệu thì đúng là không thể tốt hơn nữa, cứ như vậy, còn có thể truyền lại cho thế hệ sau.

Đại đội trưởng lúc này đương nhiên không biết quốc gia sau này sẽ tiến bộ ra sao, về sau mọi người đều được đi học.

Lâm Dư Dư: "Thật đó, mọi người đều tốt thì thôn Phạm gia mới tốt được."

Đại đội trưởng: "Mọi người đều tốt thì thôn Phạm gia mới tốt. Đúng, nói rất đúng, thanh niên trí thức Lâm, cô đúng là tốt thật đó, là một tấm gương tốt."

"Dư Dư... Dư Dư..." Lâm Yến vội vội vàng vàng chạy tới, cô thở hổn hển,"Tớ nghe nói cậu và Trần Kiều cãi nhau, còn muốn dọn ra ngoài, có đúng không? Thực xin lỗi, đều là do tớ liên lụy đến cậu, có phải tớ không ở đó nên cô ta xả giận lên cậu không?" Lâm Yến cảm thấy mình thân thiết với Lâm Dư Dư, Trần Kiều không làm gì được mình nữa sẽ lôi Lâm Dư Dư ra trút giận. Lâm Yến không chú ý ở đây còn có đám đại đội trưởng, cô vừa thấy Lâm Dư Dư liền trực tiếp hỏi luôn.
 
Chương 51


Lâm Dư Dư vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, không liên quan đến cậu, là do tớ, tớ với Trần Kiều tính cách không hợp nên mới muốn dọn đi. Không hề liên quan gì đến cậu hết, Yến Tử, cậu đừng nghĩ nhiều."

Lâm Yến: "Cậu không cần an ủi tớ đâu, tớ biết là do tớ mà, cậu không muốn tớ tự trách nên mới nói vậy chứ gì. Dư Dư, dọn ra cũng tốt, ở ngoài tự tại hơn nhiều. Nếu không thì cậu đến ở với tớ, nhà Phạm Hồng Hoa cũng khá tốt, phòng tớ ở cũng không nhỏ, dư sức cho hai đứa mình."

Lâm Dư Dư: "Yến Tử, tớ tìm được chỗ ở rồi, chính là nơi này."

Lâm Yến: "Nơi này?" Cô nhìn hoàn cảnh sống xung quanh, chỗ này còn tốt hơn bên nhà Phạm Hồng Hoa. Nhưng cô cũng không biết gì về nhà Lý Thu Hồng,/"Ở đây có ổn không đó?" Cô kéo Lâm Dư Dư lại, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Dư Dư thì thầm: "Vợ đại đội trưởng giới thiệu, khẳng định không thành vấn đề"

Lâm Yến vừa nghe liên yên tâm. Tuy cô mời Lâm Dư Dư đến sống chung nhưng thực ra cô cũng đã ở một mình một phòng quen rồi. Hai người cứ mãi ở chung một căn phòng cô cũng không thoải mái lắm. Còn không bằng như bây giờ, cô có phòng, Dư Dư cũng có phòng, điều tiếc nuối duy nhất là hai người không ở chung một nhà. Nếu ở cùng nhau thì tốt, có thể tiện tâm sự."Dư Dư, vậy cậu định khi nào chuyển nhà? Nếu là sau khi tan làm thì tới tới giúp cậu được."

Lâm Dư Dư cũng không giấu giếm: "Lát nữa tớ phải lên huyện, đem bản thảo nộp cho tòa soạn báo trước rồi đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, thuận tiện phối ít thuốc cho thìm Lý luôn. Trên núi tuy rằng có thể hái thuốc, nhưng tốc độ chậm, số loại thuốc có hạn, vẫn phải ra nhà thuốc hoặc bệnh viện để mua." Nói đến chuyện này, cô quay sang thím Lý,"Thím, thím mà có mệnh hệ gì, Ôn Lễ còn nhỏ vậy thì phải làm sao? Cho nên ấy, có chút tiền này thím không được tiếc đâu." Lý Thu Hồng thở dài: "Thím hiểu mà, cháu cứ bốc thuốc đi, trong nhà có tiền, thím đi lấy tiền cho cháu."

Lâm Dư Dư: "Tiền không vội, chờ cháu lấy thuốc về rồi thím trả sau cũng được."

Lý Thu Hồng: "Vậy cũng được."

Lâm Dư Dư lại nói với Lâm Yến: "Thuận đường lên huyện tớ sẽ ngó qua xem có thịt không, nếu có thì tối gọi cậu sang ăn cơm. Coi như là ăn mừng chỗ ở mới." Nếu không có thịt thì đợi trưa cô về rồi chiều lên núi xem thử.

Lâm Yến nuốt nuốt nước miếng: "Hy vọng là có thịt, tớ đã một tháng không được ăn thịt rồi."Ngày nghỉ tháng trước cô còn cùng Lâm Dư Dư lên huyện ăn bánh bao thịt.

Lâm Dư Dư cũng thèm, so với Lâm Yến càng thèm ăn, Lâm Yến là một tháng, nhưng cô là hai năm rồi đó.

Hai người hàn huyên một phen, Lâm Dư Dư trở về ký túc xá thanh niên trí thức, mọi người đều đã đi làm, không còn ai ở đó. Lâm Dư Dư lấy cái túi quân đội của mình ra, xếp ít đồ vào rồi đeo tới chuồng bò. Lại nó, cái túi này cũng đẹp lắm, cứ như túi xách bằng vải bạt.

Phạm A Ngưu chở Lâm Dư Dư lên huyện nhưng Phạm A Ngưu không biết phố huyện ở đâu nên chỉ dừng xe ở cổng ngoài, Lâm Dư Dư tự xuống hỏi đường.

Tòa soạn báo là một trong những đơn vị quan trọng nhất trên phố huyện gần như tất cả người ở đây đều biết, Lâm Dư Dư hỏi hai người đã tới được cửa tòa soạn.

Lâm Dư Dư vào tòa soạn, nói với ông bác trong phòng bảo vệ: "Chào bác, tôi là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, tôi muốn tìm gặp nhà báo của tòa soạn, bác xem có được không ạ?"

Tòa soạn luôn mở cửa chào đón mọi người đến phản ánh các vấn đề trong cuộc sống, sau đó kí giả sẽ căn cứ vào tài liệu nhận được để đăng tin. Nhưng thực tế, người tìm đến như Lâm Dư Dư lại rất ít.

Ông bác: "Cô tìm nhà báo để làm gì?"

Lâm Dư Dư: "Là thế này, mấy ngày trước, lúc tôi giặt đồ không may ngã xuống nước, là các hương thân cứu tôi, còn đưa tôi tới chỗ bác sĩ, vô cùng quan tâm chăm sóc cho tôi. Tôi mới vê xây dựng nông thôn hai tháng, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được hết sự thân thiện và tốt bụng của các hương thân, tôi muốn để kí giả đăng tin về chuyện này, nhân cơ hội truyền tải đến mọi người một thông điệp, chỉ cần mỗi người đều bày tỏ lòng yêu thương của mình thì thế giới sẽ ngập tràn hạnh phúc."
 
Chương 52


"Nói rất đúng." Một giọng nói thuần hậu vang lên sau lưng Lâm Dư Dư. "Chỉ cần mỗi người đều bày tỏ lòng yêu thương của mình thì thế giới sẽ ngập tràn hạnh phúc. Câu này nói rất hay, cô nhóc, cô làm thanh niên trí thức ở chỗ nào?"

Kỳ thật, Lâm Dư Dư sao có thể không biết có người đến gần mình. Cô là dị năng giả, kể cả dị năng mới cấp một thì các giác quan vẫn nhạy bén hơn người thường, sao có thể không nhận ra có người tới, cô chỉ giả bộ không biết thôi.

Lâm Dư Dư thấy cách ăn mặc và khí chất của đối phương không giống người bình thường, liền nói đúng sự thật: "Chào lãnh đạo, tôi là người từ thành phố XXX đến thôn Phạm gia làm thanh niên trí thức, đây là năm đầu tiên tôi ở đây."

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Lúc mới tới chắc cũng không quen nhỉ?"

Lâm Dư Dư: "Đúng là không quen thật, ở đây khổ quá, giờ thì tôi cũng quen dần rồi."

Lâm Dư Dư nói thật, mà lời nói thật thường sẽ khiến người ta tin tưởng.

Người đàn ông nói: "Không phải cô đến nộp bản thảo sao? Bản thảo viết xong rồi?"

Lâm Dư Dư lấy bản thảo của mình ra: "Viết xong rồi, mời ngài xem thử, có chỗ nào không tốt mong ngài góp ý giúp tôi."

Người đàn ông kia: "Được." Ông lật bản thảo ngay tại chỗ, sau khi xem xong, không thể không nói, bản thảo này, lời văn hay mà dạt dào cảm xúc,"Cô nhóc này, có muốn theo nghề báo không, tôi thấy cô rất có tài văn chương đó."

Lâm Dư Dư sửng sốt, choáng váng. Cô đã quyết định làm bác sĩ ở thôn Phạm gia để cải thiện cuộc sống, kết quả, ông chú này lại hỏi cô muốn làm nhà báo không. Lâm Dư Dư không cho rằng mình có tài hoa, cô viết được ra bản thảo này là bởi vì chuyện Phạm Quốc Đống cứu cô là sự thật, đây chỉ là bản thảo kể lại theo những chuyện có thật thôi. Nếu viết cái khác cô cũng bó tay.

Vậy nên Lâm Dư Dư chặn luôn ý tưởng đó: "Cảm ơn lời mời của ngài, tôi đã quyết định sẽ làm bác sĩ rồi."

Người đàn ông trung niên hỏi lại: "Vào tòa soạn báo không bằng làm bác sĩ sao?"

Lâm Dư Dư giải thích: "Cũng không phải, tòa soạn sẽ mở mang kiến thức của tôi, có thể cho tôi biết hướng đi của quốc gia, tình hình xã hội qua từng con chữ, cái gọi là †ú tài không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ" đều nhờ có công lao của tòa soạn báo. Nhưng mà... Nhưng mà, điều kiện ở thôn Phạm gia đặc biệt kém, nơi đó không có bác sĩ, ai bị bệnh đều phải sang đại đội cách vách tìm thầy lang hoặc lên tận trung tâm y tế. Cứ như vậy, rất có khả năng sẽ làm chậm trễ việc chữa bệnh, gặp tình huống nghiêm trọng có khi còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi, cuối cùng bỏ mạng. Cho nên tôi muốn làm bác sĩ, cố gắng là chút chuyện cho thôn Phạm gia. Quốc gia đưa thanh niên trí thức chúng tôi xuống nông thôn để xây dựng và phát triển nông thôn, tôi đã tìm được ý nghĩa của bản thân ở thôn Phạm gia rồi."

Người đàn ông nghe Lâm Dư Dư nói, qua hồi lâu, mới cười nói: "Cô đúng là không tệ, biết được ý nghĩa của bản thân. Y thuật của cô rất tốt sao?"

Lâm Dư Dư đầu lắc như trống bỏi: "Không tốt gì đâu, toàn là tôi tự học..." Sau đó, cô lại kể về thân thế của nguyên chủ, cha mẹ ly hôn từ nhỏ, vì mẹ nên cô trộm đọc sách, học dược lý, tìm đến bác sĩ Đông y để học hỏi, dù sao cũng tạo thành hình tượng cô con gái ngoan ngoãn. Không phải cô muốn kể khổ mà đầu tiên là ai cũng đồng tình với kẻ yếu, thứ hai là y thuật của cô phải có xuất xứ rõ ràng,"Vậy nên đại đội trưởng của bọn tôi mới không yên tâm, ông ấy nói muốn đưa tôi đi học tập chỗ các bác sĩ ở trung tâm y tế, có được sự công nhận của bác sĩ rồi cho tôi về mở phòng khám."

Người đàn ông trung niên vừa nghe đã thấy, cái này cũng quá thiếu tính quy phạm rồi. Nhưng thôn Phạm gia đúng là cách huyện rất xa. Ông gật đầu: "Được rồi, cô trở về đi, bản thảo tôi sẽ đưa cho nhà báo trong tòa soạn."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn ngài."

Lúc Lâm Dư Dư ra khỏi tòa soạn còn tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người kia vẫn đứng đó, cũng không biết ông là ai, chắc là làm sếp ở toàn soạn rồi. Hy vọng bản thảo này sẽ được đăng báo, để cô được sống thật tốt ở thôn Phạm gia.
 
Chương 53


Tiếp đó Lâm Dư Dư lại đi tiệm thuốc mua vài thang thuốc trung y điều trị sức khỏe của bản thân, cũng mua một ít thuốc mà Lý Thu Hồng cần, sau đó lại đi Cung Tiêu Xã, đáng tiếc là cũng không có thịt. Một cân thịt khó cầu a, nếu không phải vào những dịp đặc biệt trong năm, ngày thường căn bản là không có thịt.

Mua không được thịt, Lâm Dư Dư liền nảy ra chủ ý lên núi kiếm vài món ăn hoang dã, vậy hai cân phiếu thịt trong tay cô không cần dùng nữa. Vì thế cô hỏi người bán hàng tại Cung Tiêu Xã: "Chị à, ta có phiếu thịt, ta muốn đổi phiếu đường, ngài có muốn đổi không?"

Người bán hàng còn chưa kịp lên tiếng, có một bác gái bên cạnh liền nói: "Tôi có phiếu đường, tôi có phiếu đường, cô gái, tôi đổi với cô, cô có bao nhiêu phiếu thịt? Chúng ta đổi như thế nào a?"

Người bán hàng chặn lại, nói: "Cô gái, tôi đổi với cô, tôi cũng có phiếu đường." Phải biết rằng phiếu thịt còn hiếm hơn phiếu đường nhiều.

Lâm Dư Dư nhìn hai người, cô nói lời đối với bác gái rồi cười cười: "Thím, lúc nãy tôi đã hỏi chị gái này trước, cho nên tôi muốn đổi với chị ấy trước, nếu chị ấy không đổi, tôi mới có thể đổi với thím."

Bác gái nói: "Không có việc gì, không có việc gì, cô đúng là rất hiểu chuyện a."

Bác gái ăn mặc chỉn chu, vừa thấy chính là người có điều kiện về mặt kinh tế, cho nên lễ tiết cũng khá tốt.

Lâm Dư Dư lấy ra hai cân phiếu thịt: "Chị gái, tôi có phiếu thịt hai cân, tôi muốn đổi hai cân phiếu đường, cô xem như thế có được không?"

Loại chuyện tốt như một cân phiếu thịt đổi một cân phiếu đường này, người bán hàng đương nhiên sẽ không phản đối. Sau khi đổi hai cân phiếu đường, Lâm Dư Dư liền trực tiếp dùng, cô mua hai cân đường đỏ, đường đỏ cần phải có phiếu đường mới mua được. Sau đó lại tiêu tiền mua ba cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, mua kẹo sữa Đại Bạch Thỏ thì không cần phiếu đường, bất quá giá cả lại tương đối cao, một cân phải hai khối tiền. Lâm Dư Dư không có phiếu sữa bột, cho nên muốn mua kẹo sữa bồi bổ cơ thể của bản thân và của Tiểu Ôn Lễ. Cộng thêm tiền mua đường đỏ, tiền mua thuốc trung y, hôm nay đã xài hết 11 đồng.

Cũng may hôm nay có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, ngày thường bởi vì số lượng hàng hóa tương đối ít, cho nên thường xuyên hết hàng. Đương nhiên, hôm nay sở dĩ có hàng, vẫn là nhờ ơn hai tấm phiếu thịt. Người bán hàng dùng hai cân phiếu đường đổi hai cân phiếu thịt, cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi của người khác, cho nên lấy kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đã được cất giấu ra bán cho Lâm Dư Dư.

Bởi vì gân đến giữa trưa, Lâm Dư Dư cũng không muốn về thôn Phạm gia ăn cơm, cho nên chờ khi tiệm cơm quốc doanh mở cửa, liền vào trong mua mấy cái bánh màn thầu cùng một ít đồ ăn, lại tốn thêm một cân phiếu lương thực.

Trên đường trở về, Lâm Dư Dư chia cho Phạm A Ngưu một cái màn thầu, xem như cảm ơn ông hôm nay đã đưa cô tới huyện thành.

Lâm Dư Dư trở lại thôn Phạm gia đã đến giữa trưa, cô không có đi chỗ ở của của thanh niên trí thức, mà trực tiếp đi đến nhà của Lý Thu Hồng. Nhà của Lý Thu Hồng đã ăn cơm trưa, không ai đi làm cho nên ăn sớm một chút, bọn họ cũng không biết Lâm Dư Dư có ghé đến ăn cơm hay không, kết quả Lâm Dư Dư đã tới rồi.

Lý Thu Hồng đang ngồi ở trong viện phơi nắng, đối với người bệnh mà nói, phơi nắng kỳ thật khá tốt. Trước kia bà không nghĩ tới sẽ nhàn nhã như vậy, nhưng hiện tại bà đã suy nghĩ thật cẩn thận. Thấy Lâm Dư Dư đã trở lại, Lý Thu Hồng vội hỏi: "Thanh niên trí thức Lâm, cháu đã trở lại, cháu ăn trưa chưa?"

Lâm Dư Dư: "Cháu ăn rồi, cháu mua bánh màn thầu, trên đường về nhà đã ăn rồi. Vẫn còn lại mấy cái, lấy tới chia cho thím cùng Tiểu Ôn Lễ."

Lý Thu Hồng: "Không cần không cần, chúng ta đã ăn xong." Lâm Dư Dư: "Thím cảm thấy cơ thể thế nào?" Lý Thu Hồng: "Thoải mái hơn buổi sáng một chút, vẫn còn ho khan, lại có chút thở hổn hển, nhưng cảm thấy bản thân đã có tinh thân."
 
Chương 54


Lâm Dư Dư: "Thím bị thương đến phổi, cho nên những điều này đều bình thường, cháu có mua cho thím một ít thuốc chuyên trị liệu phổi, sẽ không ảnh hưởng đến những loại thuốc đang dùng, có thể thay phiên mà uống."

Lý Thu Hồng: "Ai, cảm ơn ngươi a thanh niên trí thức Lâm, tổng cộng hết bao nhiêu tiền để thím trả lại cho cháu."

Lâm Dư Dư: "Một đồng ba mao." Thật ra cô có thể nói không cần, nhưng tính rõ ràng rạch ròi mới có thể ở chung lâu dài được, hơn nữa trong lòng Lý Thu Hồng, bản thân mình đã cứu bà ấy, nếu không cầm tiền của bà ấy, sợ là về sau, bà ấy sẽ cảm thấy thấp hơn một bậc, sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Lý Thu Hồng: "Thím lập tức đi lấy tiên." Tuy một khối tam mao là rất đắt, nhưng sức khỏe tốt mới là điều quan trọng nhất, cho nên Lý Thu Hồng khẽ cắn môi.

Thuốc mà Lâm Dư Dư mua cho Lý Thu Hồng quả thật là không sai, bằng không mấy loại thuốc bình thường sao có thể đắt như vậy? Tuổi của Lý Thu Hồng khá lớn, nếu lại tiếc tiền, không bồi bổ thân thể, điều trị một chút thì làm sao được? Cho nên cô liền trực tiếp mua thuốc cho bà.

Lâm Dư Dư: "Thím, chậm một chút, không cần gấp, hơn nữa cháu còn thuê nhà của thím a, còn phải trả tiền thuê phòng đâu, chúng ta cũng muốn từ từ tính toán a.

Lý Thu Hồng: "Tiền thuê phòng không cần trả, mấy căn phòng ở nông thôn chúng ta không đáng tiền, tính tiền thuê phòng để làm gì? Nếu cháu thích nơi này, cảm thấy thoải mái, liền cứ việc ở. Hơn nữa cháu có ân với thím cùng Ôn Lễ, ta càng không thể thu tiền thuê phòng của cháu."

Lâm Dư Dư liền biết Lý Thu Hồng sẽ như vậy. Cô nói: "Vậy không được, nếu thím không thu tiên thuê phòng của cháu, cháu luôn cảm thấy như đang chiếm tiện nghi của thím vậy, cháu sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Lãnh đạo đều nói rồi, không thể chiếm tiện nghi của nhân dân."

Lý Thu Hồng: "Sao có thể giống nhau được?"

Lâm Dư Dư: "Thím nghe cháu nói, cháu xem căn phòng mà Lâm Yến thuê của nhà Phạm Hồng Hoa, phòng đó cũ hơn nhà của thím nhiều lắm, phòng thím còn mới như vậy, bên đó trả tiền thuê là một tháng một đồng, như vậy đi, cháu cũng trả cho ngài một tháng một đồng, thím xem vậy có được không?”

Lý Thu Hồng: "Thanh niên trí thức Lâm nha, cái này vẫn là lão bà ta chiếm tiện nghỉ a."

Lâm Dư Dư: "Cũng không phải a, thím xem, cháu ở nơi này, còn phải dùng phòng tắm, nhà xí của nhà thím, nhưng thùng phân ở nhà vệ sinh cũng không cần cháu đi đổ đi? Cho nên a, vẫn là cháu chiếm tiện nghỉ. Còn có a, khả năng tài nghệ nấu cơm của cháu cũng không tốt lắm, về sau còn phải dựa vào thím, cháu lại chiếm chỗ hời rồi a."

Lý Thu Hồng thật là dở khóc dở cười, bà cũng biết, cô nương này là vì tốt cho nhà bà: "Vậy nghe theo ý của cháu đi."

Lâm Dư Dư nói xong chuyện này, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ: "Vậy ta trả lại tiền cho thím, cháu liên một năm trả một lần, hiện tại là tháng tư, vậy cháu liên từ tháng 5 bắt đầu thanh toán, thím xem thế nào."

Lý Thu Hồng: "Được."

Lâm Dư Dư lấy tiền ra: "Từ tháng 5 đến tháng 12, còn có tám tháng, cháu phải trả cho thím tám đồng, trừ đi chi phí thuốc men của ngày hôm nay là một đồng ba mao, của ngài sáu đồng bảy mao."

Trả tiền, Lâm Dư Dư mới hỏi đến Tiểu Ôn Lễ,"Thím, sao không nhìn thấy Ôn Lễ a2"

Lý Thu Hồng: "Thằng bé cả tháng này bởi vì lo lắng bệnh tình của thím, vẫn luôn ở nhà, hiện tại thấy thím đã đỡ hơn nhiều rồi, liền chạy ra ngoài chơi, sáng nay nó còn nhớ mong cháu đấy, nói sao chị còn chưa tới, nếu biết cháu đã trở lại, thằng bé khẳng định sẽ rất vui vẻ."

Lâm Dư Dư: "Cũng không biết vì sao, đối với đứa nhỏ này cảm thấy rất hợp mắt, chỉ nhìn thôi liền đặc biệt yêu thích."

Lý Thu Hồng: "Lại nói tiếp, đứa nhỏ đó cũng vô cùng yêu thích cháu. Có lẽ cháu không biết, lúc ta vừa mới dẫn thằng bé về đây, thằng bé vô cùng sợ người lạ, mỗi ngày đều bám lấy thím, thím đi nơi nào thằng bé liền đi nơi đó, trải qua hai năm, đến bây giờ thật ra thằng bé đã thích ứng nơi này. Nhưng đối mặt với những người xa lạ, thằng bé vẫn không thích trò chuyện cùng họ. Nhưng đối với cháu thằng bé lại vô cùng yêu thích."
 
Chương 55


Lâm Dư Dư: "Đây đại khái chính là duyên phận đi. Thím, cháu đi dọn đồ, sau đó phải đi chỗ ở của thanh niên trí thức dọn dẹp lại chút đồ vật."

Lý Thu Hồng: "Thím đã quét dọn qua phòng ốc, cháu dọn đồ lại đây là được." Ngày hôm qua uống một ngày thuốc, sáng nay, giữa trưa lại uống thêm vài lần, Lý Thu Hồng khôi phục thực nhanh chóng.

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thím." Cô mang đồ đi vào phòng, liền đi chỗ ở của thanh niên trí thức sửa sang dọn đẹp lại.

Lúc cô đến chỗ ở của thanh niên trí thức, mọi người đều có mặt ở đó, nhìn thấy cô trở về, thái độ của mọi người đều khá tốt, mở miệng chào hỏi. Đàm Thanh nhìn nhìn cô không nói gì, giáp mặt cô ta không dám làm gì Lâm Dư Dư, chỉ sợ cô sẽ đem chuyện của mình cùng Phạm Cường nói ra ngoài. Lại nói nữa, cũng không biết Phạm Cường có tính toán gì, cô ta cần phải tìm thời gian đi hỏi lại một chút.

Bất quá, từ sau khi bị Lâm Dư Dư bắt gặp chuyện của cô ta cùng Phạm Cường, cô ta cũng không dám lén đi tìm Phạm Cường nữa.

Trân Kiều liếc mắt nhìn Lâm Dư Dư một cái, cũng không nói gì. Cô đã nói rõ với Đàm Thanh, nếu Lâm Dư Dư dọn đi rồi, Đàm Thanh liên dọn lại đây. Cứ như vậy, ký túc xá có thể thoáng đãng một chút, các cô cũng có người làm bạn.

Lâm Dư Dư đi vào sửa sang lại đồ vật, kỳ thật cũng không có gì, đồ của cô... Phải nói là đồ của nguyên chủ còn ít hơn đồ của Lâm Yến. Bất quá cô mới vừa cất đồ vào trong túi, Lâm Yến liền tới rồi: "Dư Dư, đồ đạc của cậu dọn dẹp xong chưa?"

Lâm Dư Dư: "Mới vừa dọn dẹp lại, xong rồi, sao cậu lại tới đây?"

Lâm Yến: "Tớ tới giúp cậu dọn đồ a."

Trần Hà cũng đi đến: "Chị cũng tới hỗ trợ."

Ba người chỉ cần dọn một chuyến liền xong rồi, dọn tất cả đồ đạc đến nhà Lý Thu Hồng, nhìn đến phòng của Lâm Dư Dư, Trân Hà nhịn không được nói: "Nơi này cũng thật tốt a." Căn phòng còn khá mới, phòng ốc cũng sạch sẽ, bên trong sơn một lớp vôi màu trắng, hơn nữa giường cũng mới.

Đừng nói là Trân Hà, bản thân Lâm Yến nhìn cũng thích a. Nhà Phạm Hồng Hoa là nhà cũ, phòng ốc không có trắng hay xanh, cho nên liếc mắt một cái, chỗ tốt chỗ xấu liền hiện ra rõ ràng.

Phòng của nhà Lý Thu Hồng vốn dĩ là chuẩn bị cho con trai lúc kết hôn, hơn nữa là xây mới, tự nhiên là cẩn thận chút. Chỉ là...

Lâm Dư Dư: "Yến Tử, chị Trần hôm nay cảm ơn mọi người giúp mình chuyển nhà, buổi tối sau khi tan tầm mời mọi người tới nơi này ăn cơm chiều a."

Lâm Yến: "Được nha." Thời điểm cô chuyển nhà có mời Dư Dư ăn cơm, Dư Dư chuyển nhà mời cô ăn cơm, cho nên cô cũng không cảm thấy có việc gì.

Trân Hà: "Không cần, chuyện này có gì đâu, chỉ là xách vài thứ mà thôi."

Lâm Dư Dư: "Vậy cũng không được, chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, ở chỗ này không có người thân, cho nên việc chúc mừng ta dọn đến nhà mới, cũng chỉ có thể kêu mọi người, huống hồ chị Trân chị ngày thường rất chăm sóc chúng tôi."

Trần Hà: "Vậy được rồi, tan làm chị liền tới đây, chị đi trước a."

Lâm Dư Dư: "Tốt, em đây không tiễn a."

Trần Hà: "Tiễn cái gì mà tiễn?"

Chờ khi Trân Hà đi rồi, Lâm Dư Dư vào phòng lấy hai cục kẹo sữa Đại Bạch Thỏ từ trong túi ra, nhét vào trong tay Lâm Dư Dư: "Xuyt."

Lâm Yến vừa thấy, đôi mắt liên sáng lên: "Từ đâu ra a?"

Lâm Dư Dư: "Hôm nay mua, cho cậu ăn đó."

Lâm Yến: "Cảm ơn a." Vốn dĩ cô còn cảm thấy Dư Dư không còn thân thiết với cô như trước kia, nhưng hiện tại lại cảm thấy là do bản thân hiểu lầm,"Đã lâu không ăn cái này, hôm nay cậu như thế nào có thể mua được nó a? Lần trước đi cũng chưa có hàng."
 
Chương 56


Lâm Dư Dư trộm nói: "Kỳ thật tớ vốn muốn đi mua thịt, định tối nay mời cậu ăn thịt đấy, bọn mình lâu lắm rồi không ăn thịt mà, nhưng Cung Tiêu Xã không có thịt, tớ liền dùng phiếu thịt đổi thành phiếu đường với người bán hàng, lúc đó người ta mới lấy đồ giấu đi bán cho tớ."

Lâm Yến: "Ôi, làm người bán hàng đúng là tốt thật, có cái gì tốt đều giấu đi được."

Lâm Dư Dư: "Còn không phải sao."

Hai người hàn huyên một lát Lâm Yến liền đi, buổi chiều cô ấy còn phải làm việc. Chờ Lâm Yến đi rồi, Lâm Dư Dư nói với Lý Thu Hồng: "Thím, cháu lên núi hái thuốc, hôm nay sẽ về sớm chút, cháu mời Lâm Yến và Trần Hà tới ăn cơm chiều. Dù gì cũng là chuyển sang nhà mới, mời mấy thanh niên trí thức quan hệ tốt cùng nhau chúc mừng một chút."

Lý Thu Hồng: "Đúng là nên vậy, trong nhà có trứng gà còn có đồ ăn, nếu muốn thịt, vậy giết một con gà mái già nhé?" Tuy bà cũng tiếc trứng với con gà mái già nhưng thanh niên trí thức Lâm có ân với bà, gà thì nuôi lại là được mà.

Lâm Dư Dư nói: "Không cần không cần, còn không bằng để lại cho nó đẻ trứng, lúc đó mời khách ăn trứng là được rồi. Nói không chừng hôm nay cháu vận khí tốt, lên núi đụng phải gà rừng." Thú lớn thuộc về đại đội, phải chia ra với các hương thân, nhưng mấy con nhỏ như gà rừng, thỏ hoang thì không cần chia, ai bắt gặp thì cứ yên lặng bắt về nhà ăn, ai cũng ngầm hiểu là vậy. Chẳng qua, cho dù mọi người đều biết cũng không thể lôi chuyện này ra nói, nói ra đi ý nghĩa liền khác rồi.

Lý Thu Hồng cười cười, bà nghĩ Lâm Dư Dư đang đùa.

Chỉ là, bà sai rồi, Lâm Dư Dư không hề nói đùa.

Lâm Dư Dư lên núi, việc đầu tiên là đi tới chỗ có dã tham, mấy cây nhỏ cô chừa lại lần trước đang phát triển rất tốt. Tiếp theo, cô bắt đầu dùng dị năng tìm kiếm các loại đồ vật, lúc trước ở ký túc xá thanh niên trí thức, yêu cầu của cô với đồ ăn chỉ là lấp đầy bụng.

Đồ ăn ở nơi này đối với người tới từ mạt thế như cô chính là một loại phúc lợi, cho nên cô ăn gì cũng hạnh phúc. Nhưng hiện tại đã ổn định lại, cô có nhiều thứ để lựa chọn, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Tỷ như nấm này, gừng dại này, rôi mộc nhĩ dại, vân vân. Lâm Dư Dư hái toàn bộ bỏ vào sọt.

Đặc biệt là lúc này mọi người đều đang làm việc, căn bản không ai phát hiện ra. Đương nhiên, nếu có người tới gần, cô cũng có thể cảm giác được. Có đầy đủ các loại gia vị, Lâm Dư Dư chuyển mục tiêu sang mấy con vật hoang dã. Sau nửa giờ, cô bắt được một con gà rừng cân rưỡi. Để tránh việc nó kêu ra tiếng, Lâm Dư Dư trực tiếp vặn gãy cổ nó.

Một con gà rừng cũng là tương đối rồi, tiếp theo, cô bắt đầu đi hái thảo dược.

Trở lại Lý gia mới ba giờ hơn, Lý Thu Hồng đã ngủ rồi, người bệnh uống thuốc xong hay buồn ngủ, nhưng mà cô lại thấy Tiểu Ôn Lễ ngồi trên bậc của."Tiểu Ôn Lễ..."

Tiểu Ôn Lễ thấy Lâm Dư Dư đã trở lại, vội chạy tới: "Chị, chị về rồi ạ?" Đôi mắt to trong veo nhìn Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, chị về rồi. Chị về từ trưa nhưng nghe bà nói em đang đi chơi, sao giờ lại ngồi đây?"

Tiểu Ôn Lễ: "Em chơi một lát liền trở lại rồi, bà bảo chị lên núi hái thuốc nên em ngồi đây chờ chị."

Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ ngoan quá, Tiểu Ôn Lễ ngoan như vậy, chị phải thưởng em cái gì đây nhỉ?"

Tiểu Ôn Lễ vội vàng nới: "Không cần không cần, chị... Chị ở đây là tốt rồi. Chị ơi, bà bảo chị sẽ ở lại nhà mình, có thật không ạ?”

Lâm Dư Dư: "Là thật đó, em có vui không?” Tiểu Ôn Lễ: "Vui lắm à, thật sự là quá tốt luôn." Nói xong còn vỗ tay.

Hai người nói nói cười cười vào sân, Lâm Dư Dư bỏ đồ đạc vào bếp, cô lấy dược liệu bỏ vào giỏ trúc rồi mang ra ngoài phơi, sau đó lại lấy gà rừng, nấm, gừng dại và mộc nhĩ dại ra.

Tiểu Ôn Lễ: "Oa?" Thằng bé vội lấy tay che miệng, sau đó nhỏ giọng nói,"Chị ơi, gà." Thằng bé chưa thấy gà rừng bao giờ nên không biết đây là gà rừng, dù sao nhìn cũng giống con gà,Chị ơi, con gà này bất động."
 
Chương 57


Lâm Dư Dư: "Đây là gà rừng chị bắt được trên núi, tối nay chúng ta ăn thịt gà, nhưng em không được nói cho ai khác đâu nhé, nói ra là chúng ta mất ăn đó."

Tiểu Ôn Lễ nghe vậy càng bịt chặt miệng hơn. Nhưng thằng bé có bịt chặt đến đâu, Lâm Dư Dư vẫn nghe được tiếng nuốt nước miếng.

Lâm Dư Dư cười rồi lại xoa nhẹ đầu thằng bé. Không biết trẻ con nhà khác ra sao nhưng Tiểu Ôn Lễ rất kén ăn, thằng bé chỉ thích ăn thịt, không thích ăn rau. Nhưng từ khi tới đây thì thằng bé cũng không có quyền kén ăn nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Dư Dư hỏi: "Em thích ăn thịt sao?"

Tiểu Ôn Lễ gật đầu, gật rất mạnh.

Lâm Dư Dư: "Chúng ta chờ lát nữa rồi ăn thịt gà, em phải tới phụ giúp thì mới có ăn nhá."

Tiểu Ôn Lễ tiếp tục gật đầu.

Lâm Dư Dư: "Em đi nhóm lửa đi, phải vặt lông gà trước đã."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng ạ."

Cũng may cô có ký ức của nguyên chủ, nếu không cô cũng không biết làm gà thế nào. Lâm Dư Dư đổ nước vào nồi, Tiểu Ôn Lễ đã lưu loát nhóm lửa lên.

Nước vẫn chưa sôi, Lâm Dư Dư vào phòng một chuyến, lúc ra cầm theo hai viên kẹo sữa hình thỏ: "Cho này, cảm ơn em đã giúp chị nhóm lửa." Cô không bao giờ cho nhiều, nếu cho nhiều, bị Lý Thu Hồng biết được sẽ không cho đứa bé nhận. Hơn nữa, trẻ con không biết kiêm chế, cho nhiều thì ăn nhiều, vậy cũng không tốt,"Một ngày chỉ có thể ăn một viên thôi đó."

Tiểu Ôn Lễ không lấy ngay mà nhìn Lâm Dư Dư: "Chị cho em ạ?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cầm đi ăn đi." Tiểu Ôn Lễ lắc đầu, không dám lấy. Quả dại thằng bé còn dám lấy, kẹo trái cây bình thường cũng lấy được, nhưng kẹo sữa hình thỏ này đắt lắm, thằng bé không lấy. Tiểu Ôn Lễ chưa từng ăn kẹo sữa hình thỏ, nhưng vẫn biết là loại này đắt lắm, thằng bé từng thấy bạn mình ăn, bạn ấy nói, đây là loại kẹo đắt nhất, dùng rất nhiều tiền mới mua được. Người bạn kia còn giữ lại giấy gói kẹo, suốt ngày đi khoe khoang với đám trẻ.

Lâm Dư Dư: "Cầm lấy đi, chị không cho không em đâu."

Tiểu Ôn Lễ mở to mắt nhìn cô: "Muốn em đưa tiền sao?"

Lâm Dư Dư dở khóc dở cười nhéo cổ thằng bé: "Đương nhiên không phải, em có tiền sao?"

Tiểu Ôn Lễ lắc đầu: "Em không có tiền, nhưng em có thể cắt cỏ heo, có thể đào giun cho gà ăn để gà đẻ quả trứng thật to đem đi bán."

Lâm Dư Dư cười, cười đau lòng: "Chị không cần tiền, nhưng em phải phụ chị làm việc."

Tiểu Ôn Lễ: "Em biết làm việc, em hay phụ bà làm lắm, bà khen em làm giỏi." Vừa nói vừa nhìn kẹo sữa.

Cái đôi mắt nhỏ này, Lâm Dư Dư nhìn thấy lại nhịn không được muốn nhéo mũi thằng bé."Vậy lúc chị nấu cơm em phải giúp chị nhóm lửa, chị hái dược liệu về em phải giúp chị xếp ra. Em giúp chị một việc chị liền thưởng cho em một viên kẹo sữa, thế nào?"

Tiểu Ôn Lễ vừa nghe: "Thật ạ?"

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên rồi, chị là người lớn, mà người lớn thì không nói dối."

Tiểu Ôn Lễ: "Người lớn cũng sẽ nói dối." Nói đến cái này, thằng bé hơi buồn, giọng cũng có chút nghẹn ngào,"Bà bị bệnh, lúc nào bà cũng bảo mai sẽ khỏi, nhưng qua mấy cái ngài mai rồi bà vẫn chưa khỏi gì cả, vậy nên người lớn cũng nói dối." Lâm Dư Dư thoáng liếc qua cửa, Lý Thu Hồng đã tỉnh, cố hết sức đi từng bước chậm rì rì tới cửa, nghe được động tĩnh bên trong, bà dựa vào cửa không vào, không ngờ nghe được lời này của cháu trai. Bà lại một lần nữa nhận ra, trước kia mình sai rồi. Sinh bệnh không thể trì hoãn, tiêu tiền mà nhanh khỏi bệnh mới là quan trọng nhất. Để bệnh ngày càng nặng thêm, vừa tốn nhiều tiền hơn vừa khiến đứa trẻ trong nhà lo lắng.

Lâm Dư Dư: "Bà không muốn Tiểu Ôn Lễ lo lắng cho nên mới nói như vậy. Nói dối có hai loại, một loại là tốt, một loại là xấu. Nhưng dù tốt hay xấu cũng không nên nói dối như vậy. Cho nên, chờ bà khỏi bệnh rồi, Tiểu Ôn Lễ phải nói với bà, lừa trẻ con như vậy là không tốt, để bà xin lỗi Tiểu Ôn Lễ, như vậy thì về sau bà sẽ không lừa Tiểu Ôn Lễ nữa."

"Không..." Tiểu Ôn Lễ lại lắc đầu,"Em không cần bà xin lỗi, bà biết sai là được rôi."
 
Chương 58


Lâm Dư Dư: "Vì sao?"

Tiểu Ôn Lễ: "Bà là người lớn, người lớn mà xin lỗi trẻ con sẽ xấu hổ lắm, em không cần bà xin lỗi đâu."

Lâm Dư Dư: "Đứa bé này lanh lợi ghê nha. Vậy đi, hai viên kẹo sữa hình thỏ này em đều cầm lấy, một viên là thưởng em giúp chị nhóm lửa, một viên thưởng trước, lát nữa em giúp chị vặt lông gà.”

Tiểu Ôn Lễ: "Oa, cảm ơn chị."

Lý Thu Hồng qua một lúc lâu mới đi vào, thấy hai người ở bên nhau bà rất mừng. Bà thấy việc để thanh niên trí thức Lâm tới đây ở là vô cùng sáng suốt, thanh niên trí thức Lâm hiểu biết nhiều, có thể dạy dỗ cháu bà. Vậy, bà cũng không nên nhận tiền thuê nhà của thanh niên trí thức Lâm. Nhưng nếu không nhận thì nhất định cô sẽ không chịu đến ở, bà chỉ có thể trợ cấp cho cô bằng con đường khác.

Lý Thu Hồng vào bếp: "Hai người đang làm gì đó?"

Tiểu Ôn Lễ: "Bà." Thằng bé chạy qua, đưa hai viên kẹo cho Lý Thu Hồng/"Bà ơi, cho bà kẹo này, ăn kẹo rồi uống thuốc sẽ không thấy đắng nữa, bệnh cũng có thể mau mau khỏi."

Lý Thu Hồng ngồi xổm xuống: "Bà không ăn kẹo."

Tiểu Ôn Lễ: "Nói dối, đâu có ai không thích ăn kẹo đâu?"

Hai chữ "nói dối" lại làm Lý Thu Hồng buồn khổ, bà rất sợ đứa cháu này lại cho rằng bà đang nói dối. Nhưng lần này, bà không thể không gạt thằng bé: "Bà không nói dối đâu, bà lớn tuổi rồi nên răng không tốt. Người lớn tuổi ăn kẹo dễ bị hỏng răng, rụng mất răng luôn, mất răng rồi thì bà không ăn những thứ khác được nữa, vậy nên không phải bà đang nói dối với cháu đâu. Cháu... Cháu không tin thì hỏi chị xem." Nói rồi, Lý Thu Hồng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư cũng hiểu ý của bà, sao bà có thể ăn kẹo của cháu trai được.

Tiểu Ôn Lễ cũng nhìn Lâm Dư Dư, hai người đều chờ cô trả lời.

Lâm Dư Dư: "... Thật ra thì, lời này... Vừa có chỗ đúng vừa có chỗ không đúng."

Lý Thu Hồng nghĩ thâm, xong đời, nhất định cháu trai sẽ nói bà nói dối, nghĩ đến bộ dạng cháu mình nghiêm túc lên án mình nói dối bà lại thấy xấu hổ.

Lâm Dư Dư cười khẽ: "Bà của em lớn tuổi rồi, không thể ăn nhiều kẹo, không thì sẽ bị sâu răng nhưng có thể ăn một miếng nha Cho nên, Tiểu Ôn Lễ ăn một nửa kẹo thỏ trắng, dư lại một nửa để dành cho bà em nhé."

Tiểu Ôn Lễ vừa nghe, lập tức nhìn Lý Thu Hồng: "Thật không ạ?"

"Thật sự." Lý Thu Hồng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bảo vệ được thể diện trước mặt cháu trai.

Tiểu Ôn Lễ bốc một viên kẹo sữa, tự mình cắn một miếng lớn rồi để miếng nhỏ còn lại cho Lý Thu Hồng: "Bà ơi, ăn miếng nhỏ này thì bà sẽ không bị sâu răng." Vì sợ hàm răng của bà bị hỏng nên Tiểu Ôn Lễ cố ý cắn miếng lớn, chừa lại miếng nhỏ cho bà.

Lời nói này khiến Lý Thu Hồng và Lâm Dư Dư dở khóc dở cười.

Lý Thu Hồng ăn viên kẹo cháu trai đút, tò mò hỏi Lâm Dư Dư: "Lâm thanh niên trí thức, sao cháu bắt được con gà rừng này?"

Lâm Dư Dư sớm nghĩ ra lý do để trả lời: "Cháu có vận khí tốt, con gà này bị dây leo quấn lấy. Lúc cháu tới thì nó đang giấy giụa nên cháu bắt nó luôn."

Lý Thu Hồng: "Ôi trời, vận khí đúng là tốt."

Lâm Dư Dư: "Hôm nào cháu lên núi làm mấy cái hố bẫy, sau này hái thuốc xong thì thuận tiện nhìn nó một cái."

Lý Thu Hồng: "Vậy cháu phải cẩn thận, mang về thì nhớ giấu cho kỹ, đừng để người ta thấy. Dù món ăn dân dã nhỏ này không cần nộp lên nhưng cũng không tránh khỏi việc có người miệng xấu, lan truyền tin đồn khắp nơi." Đây chính là thịt, ai mà không đỏ mắt?

Lâm Dư Dư: "Vâng."

Một giờ sau, Lâm Dư Dư, Lý Thu Hồng và Tiểu Ôn Lễ cùng nhau vặt lông gà rừng sạch sẽ. Sau khi rửa sạch gà rừng, chỉ còn hơn hai cân rưỡi. Lâm Dư Dư cắt nó ra: "Thím, chúng ta lấy một nửa nấu canh, nửa còn lại thì để ngày mai ăn."

Một nửa cũng nhiều hơn một cân. Cô cắt từng khúc nhỏ rồi cho vào nồi canh, đủ ăn cho bốn người lớn thêm một đứa nhỏ.

Lý Thu Hồng: "Nghe theo ý cháu. Trong nhà còn củ cải, canh gà hâm củ cải, nhìn có vẻ nhiều hơn một ít."
 
Chương 59


Lâm Dư Dư: "Vâng." Gà rừng hầm củ cải, lại thêm nấm mèo rồi múc ra ba bát canh đầy. Đương nhiên vì củ cải nhiều nên canh gà rừng hầm củ cải dễ uống hơn ăn củ cải luộc.

Nhà Lý Thu Hồng có một cái nồi, nôi dùng để hầm canh thì không thể nấu cơm. Cho nên cô liên lấy khoai lang, bánh bao và màn thầu chưng cách thủy. Sau đó Lâm Dư Dư lại cắt miếng mỡ cạnh da gà để xào với cải trắng. Cải trắng cũng là của nhà Lý Thu Hồng, trên đất nhà bà là trăm loại củ cải, cải trắng nên cô và Tiểu Ôn Lễ ăn không sợ thiếu.

Mỡ gà xào cải thảo, không có nồi nhưng mỡ gà rất thơm, xào với cải thảo cũng không tệ. Cuối cùng, Lâm Dư Dư làm thêm món trứng gà xào. Cô xào trứng gà rừng mà mình nhặt được, bởi vì số lượng củ cải nhiều nên thêm cải trắng và trứng gà thì đủ cho bốn họ ăn.

Lâm Dư Dư không biết nấu cơm nhưng nhờ vào ký ức của nguyên chủ nên cô có thể làm một số món ăn quen thuộc. Với thời đại, đặc biệt là ở nông thôn, không nhất định phải ăn ngon, chỉ cần ăn no bụng là được. Với lại đã qua xử lý nên có hương vị tự nhiên là tốt.

Chờ Lâm Yến và Trần Hà tan tầm thì phải hơn 6 giờ, Lâm Dư Dư lo lắng Tiểu Ôn Lễ đói bụng nên cầm một cái bánh bao, gắp hai miếng thịt gà và hai miếng củ cải cho thằng bé ăn no trước.

Tiểu Ôn Lễ ăn miếng thịt thơm ngon, lộ ra biểu tình phong phú: "Ăn ngon, ăn ngon thật." Nếu mỗi ngày có thể ăn thịt thì tốt rồi.

Lý Thu Hồng: "Đứa nhỏ này... cũng lâu rồi không được ăn thịt. Từ tết đến bây giờ cũng được hai tháng rồi."

Lâm Dư Dư: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ngày mai chúng ta làm tiếp."

Tiểu Ôn Lễ lắc đầu: "Chị và bà ăn nhiều thì cơ thể mới hết gầy và không bị ốm." Chờ Lâm Yến và Trần Hà tan tâm, nhìn thấy thịt gà và củ cải trên bàn cơm thì cực kỳ kinh ngạc. Họ không ngờ Lâm Dư Dư còn lấy thịt gà ra chiêu đãi các cô, suy nghĩ đầu tiên của họ là Lâm Dư Dư giết gà mái của nhà Lý Thu Hồng.

Trần Hà còn lôi kéo Lâm Dư Dư nói: "Dư Dư, có phải cháu đã giết gà mái của nhà thím không? Chúng ta đều quen biết cháu, cháu không cần phải giết gà mái chiêu đãi chúng ta đâu."

Lâm Yến cũng nói theo: "Không được. Đây là gà mái đẻ trứng nên sao thím có thể bỏ được? Cậu mới tới đây nên không thể làm vậy." Cô lo lắng bạn tốt bị người khác ghét bỏ, lo lắng họ ở chung không tốt.

Lâm Dư Dư vội vàng giải thích: "Không đúng không đúng. Hai người đừng hiểu lầm, đây không phải gà mái của nhà thím. Hôm nay vận khí tốt, lúc lên núi thì nhặt được con gà rừng." Cô nói lại lý do mà mình đã nói Lý Thu Hồng trước đó.

Lâm Yến: "Vận khí này cũng quá tốt? Gà rừng mập như vậy mà bị dây leo cuốn lấy."

Lý Thu Hồng nghe xong: "Cháu đừng coi thường dây leo, các cháu lên núi thì nhớ cẩn thận. Một số dây leo nếu các cháu đụng phải sẽ khiến các cháu bị thương."

Trân Hà: "Thím nói rất đúng. Cháu nhớ rõ mấy năm trước, có người bị vướng vào dây leo rồi ngã xuống núi. Mọi người không cẩn thận là coi chừng bị thương."

Lâm Yấn thè lưỡi: "Biết rồi, sau này sẽ cẩn thận."

Bữa cơm chiều, tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, nhất là Trân Hà và Lâm Yến. Trần Hà xuống nông thôn đã nhiều năm, trừ đại đội giết heo để ăn tết ra thì thanh niên trí thức đều được phân vài lạng thịt. Ngày thường thật sự không có cơ hội này nhưng vài lạng thịt quá ít, cũng không đủ cho mỗi người một miếng. Mà hôm nay, chỉ thịt thôi đã ăn đến 2 đến 3 miếng, còn lại là nấm mèo dại, còn có canh gà ngon như thịt.

Lâm Yến cũng vui vẻ ăn, xuống nông thôn được hai tháng nhưng một tháng trước, sau khi cô và Lâm Dư Dư đi lên huyện ăn bánh bao thịt thì đến giờ vẫn chưa đụng tới thịt. Thế nhưng thịt trong bánh bao không nhét đủ kẽ răng, không thể ăn thoải mái như hôm nay. Giống với Trân Hà, tuy hôm nay có thể ăn 3 đến 4 miếng thịt nhưng canh gà cũng uống rất ngon, rất tươi. Nấm cũng ăn ngon, mềm, còn có củ cải cũng rất ngọt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top