Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 180


Và điều quan trọng nhất là, trong cốt truyện gốc, vì Hạ Dữ mất sớm nên anh không có tuyến tình cảm nào cả. Thẩm Nhược Kiều không cần lo lắng rằng mình vô tình cướp đi nhân duyên của ai khác.

Nghĩ đến đây, Hạ Dữ thật sự là đối tượng kết hôn lý tưởng nhất của cô!

Sau khi phân tích xong, Thẩm Nhược Kiều bắt đầu nghĩ một cách cảm tính.

Nếu là người đàn ông khác viết thư như vậy cho cô... chắc chắn cô sẽ dùng những lời lẽ lạnh nhạt nhất để dập tắt hy vọng của người đó, và sau này không bao giờ qua lại nữa.

Thẩm Nhược Kiều tự hỏi, cô thật sự không thể làm thế với Hạ Dữ.

Cô không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của anh khi biết rằng việc cô tặng ngọc bài bình an không phải vì thích anh, mà chỉ muốn cứu anh.

Vậy thì... hãy để hiểu lầm này tiếp tục đi.

Dù sao, giờ đây cô cũng thực sự có vài phần cảm mến Hạ Dữ.

Có cảm tình thì có cảm tình, nhưng Thẩm Nhược Kiều đến từ tương lai, không phải là người đắm chìm trong tình yêu đến mức làm mọi thứ xung quanh anh mà quên mất bản thân mình.

Dù hiện tại mỗi ngày mở mắt ra là đi cắt cỏ lợn, nhưng cô vẫn có kế hoạch rất rõ ràng cho cuộc đời mình.

Năm nay cô mười bảy tuổi, còn hơn hai tháng nữa là tròn mười tám.

Hai năm nữa, vào ngày 21 tháng 10 năm 1977, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, thi vào đầu tháng 12, và đại học sẽ khai giảng vào đầu năm 1978.

Kỳ thi đại học, Thẩm Nhược Kiều nhất định phải tham gia.

Kiếp trước, Thẩm Nhược Kiều vừa thi đại học xong, sau khi nhận được giấy báo nhập học của Thanh Bắc chưa lâu, thì bị sét đánh trúng và xuyên không đến thế giới này!

Kiếp này, cô nhất định phải vào Thanh Bắc!

Trong hơn hai năm tới, việc của cô là ôn tập kiến thức cấp hai, cấp ba ở thế giới này, đi làm thì làm qua loa cho có, cô đâu có dựa vào đó để sinh sống.

Đợi sau khi vào đại học, thị trường kinh tế được mở cửa, ngoài học hành, cô cũng muốn khởi nghiệp!

Mục tiêu của Thẩm Nhược Kiều là làm giàu bằng kinh doanh trong giai đoạn đầu của thời kỳ cải cách mở cửa, tích cóp tiền mua mười căn nhà tứ hợp viện ở Kinh Thành!

Đợi đến khi Bằng Thành được phát triển, cô sẽ đầu tư mấy lô đất ở đó!

Há há há!

Cưới một người giàu có cũng được, nhưng không thể dựa dẫm hoàn toàn vào người đàn ông, chỗ nào cũng phải ngửa tay xin tiền, khi tình cảm phai nhạt rồi, sẽ phải nhìn sắc mặt của chồng và gia đình nhà chồng mà sống.

Làm bà chủ giàu có vẫn thoải mái hơn!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thẩm Nhược Kiều đang ở tuổi mộng mơ vẫn có những mong chờ và kỳ vọng nhất định với tình yêu.

Nếu Hạ Dữ sẵn sàng ủng hộ sự nghiệp của cô, không phải kiểu đàn ông gia trưởng, nghĩ rằng phụ nữ chỉ nên ở nhà làm vợ hiền mẹ tốt, thì trước khi bắt đầu kế hoạch học đại học và gây dựng sự nghiệp, cô cũng không ngại hẹn hò với anh, hoặc kết hôn sớm để trải nghiệm cuộc sống theo chồng tuỳ quân.

Nếu có thể, Thẩm Nhược Kiều thật sự không muốn ở lại thôn Vân Khê cắt cỏ lợn hai ba năm!

Công việc này không quá vất vả nhưng lại vô cùng nhàm chán!

Đặc biệt là trong thôn Vân Khê còn có Khương Vân Giảo, mỗi lần gặp mặt cô ta đều nhìn cô bằng ánh mắt thù hận.

Còn có cả gia đình Vương Nhị Ngưu, dù người họ căm ghét nhất là Khương Vân Giảo, người trực tiếp làm Vương Nhị Ngưu bị tàn phế, nhưng họ cũng ghét lây sang cô.
 
Chương 181


Vì Thẩm Nhược Kiều đã vạch trần kế hoạch ban đầu của Vương Nhị Ngưu và Khương Vân Giảo muốn hãm hại cô, hiện tại danh tiếng của Thẩm Nhược Kiều ở thôn Vân Khê cũng rất tệ.

Ngoại trừ một vài người cô đã tiếp xúc từ trước, còn lại đa số đều đi đường vòng khi nhìn thấy cô.

Dù biết rõ Vương Nhị Ngưu không phải người tốt, là anh ta tính kế Thẩm Nhược Kiều trước rồi tự chuốc lấy hậu quả, nhưng vì Vương Nhị Ngưu là người trong thôn, còn Thẩm Nhược Kiều là người từ nơi khác đến, nên phần lớn người dân trong thôn vẫn đứng về phía nhà Vương Nhị Ngưu.

Họ nghĩ rằng, tại sao nhà họ Vương không tính kế ai mà lại nhắm vào Thẩm Nhược Kiều? Không phải là vì cô quá nổi bật và cũng không e ngại ai sao?

Nếu không phải một mình Thẩm Nhược Kiều đánh bại sáu tên lưu manh trong thôn đến nỗi họ nằm liệt giường không dậy nổi, thì nhiều người đã không sợ hãi mà từ bỏ ý định gây chuyện với cô.

Sáu người bị cô đánh và gia đình của họ, cùng những người từng có ý định xấu với cô nhưng phải từ bỏ, tự nhiên không thiếu lời đàm tiếu sau lưng, nói xấu, bôi nhọ cô đủ điều.

Thẩm Nhược Kiều không sợ những điều đó, nhưng nếu có sự lựa chọn, chẳng ai muốn phải sống trong một môi trường đầy ác ý như vậy.

Nghĩ vậy, cô cất kỹ lá thư của Hạ Dữ.

Cô không viết thư hồi âm, vì anh đã tham gia vào nhiệm vụ quan trọng đó rồi.

Đợi khi anh trở về rồi hãy tính tiếp!

Đồng thời, Đồng Viên Viên cũng cất kỹ lá thư trả lời của Cố Huy.

Chưa kịp để Thẩm Nhược Kiều hỏi, Đồng Viên Viên đã hào hứng nói: “Này, Cố Huy bảo là anh ta với Hạ Dữ có chuyện phải làm, còn nói khi nào về nhất định sẽ giới thiệu cho tôi một anh quân nhân đẹp trai, đến lúc đó sẽ đưa người đó đến gặp tôi!”

Thẩm Nhược Kiều:???

Khoan đã, Cố Huy muốn đưa ai đến gặp Đồng Viên Viên? “Anh quân nhân đẹp trai” mà anh ta nói là bản thân anh ta hay ai khác?!

Sau khi hỏi lại kỹ càng, Thẩm Nhược Kiều biết được rằng trong thư, Cố Huy đã nói rõ rằng anh ta chưa muốn kết hôn và muốn hết lòng cống hiến cho tổ quốc!

Đây chẳng phải là từ chối lời “cầu hôn đùa” của Đồng Viên Viên sao?

Có vẻ như anh ta thật sự định giới thiệu một anh quân nhân đẹp trai khác cho Đồng Viên Viên rồi!

Thẩm Nhược Kiều: … Xong rồi, chẳng lẽ cặp đôi định mệnh này thật sự bị hiệu ứng “cánh bướm” phá hỏng rồi sao!

Nhưng giờ lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể đợi họ hoàn thành nhiệm vụ rồi mới tính tiếp.

Lúc đó, cô sẽ xem tình hình và tìm cách, xem liệu còn khả năng cứu vãn không.

-

Trong thời gian này, ngoài việc mỗi ngày đi làm và cắt cỏ cho lợn, Thẩm Nhược Kiều còn bận rộn với một việc khác.

Đó là tận dụng nước linh tuyền trong không gian mang theo bên mình.

Ngoài việc Thẩm Nhược Kiều cắt cỏ lợn ở bên ngoài, mỗi ngày cô còn phải làm ruộng trong không gian, cô đã chọn trồng rất nhiều cây ăn quả phổ biến trên mảnh đất trống.

Cô cũng gieo nhiều hạt cỏ nuôi gia súc.

Ngoài ra, cô còn dùng hàng rào sắt để làm một mảnh vườn trồng rau.

Ngoài vườn rau, cô còn dành một mảnh ruộng làm ruộng nước, để trồng lúa đủ gạo ăn.

Cây giống, hạt giống và dụng cụ trồng trọt, tưới tiêu đều được cô mua qua ứng dụng mua sắm.

Tưới thêm nước từ linh tuyền, cây cối có thể phát triển nhanh hơn gấp một đến hai lần so với bên ngoài. Nếu động vật ăn cây trồng từ không gian này, tốc độ phát triển của chúng cũng nhanh hơn gấp đôi, nhưng thời gian trong không gian vẫn trôi như bên ngoài.
 
Chương 182


Khi cỏ đã mọc đủ, Thẩm Nhược Kiều lại mua trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng đã thụ tinh và máy ấp trứng từ ứng dụng, nuôi gà vịt ngỗng trong vườn cây ăn quả.

Cô còn mua một chiếc máy đào cầm tay ở Tinh Tế, đào một cái ao nhỏ để vịt có thể chơi đùa, rồi gieo thêm hạt cỏ thủy sinh và thả cá con vào ao.

Nuôi gà, vịt và cá, Thẩm Nhược Kiều còn có ý định nuôi heo, nhưng cô thấy chuồng heo có mùi quá… Nếu mua được một con robot làm việc trong không gian thì tốt quá…

Hiện tại, điểm cảm cảm xúc mà Thẩm Nhược Kiều thu thập đã vượt quá 900.000 điểm, chủ yếu là do Khương Vân Giảo đóng góp.

Sau đó, tốc độ tăng chậm lại vì khi đạt mốc 900.000 điểm, cảm xúc thù hận của Khương Vân Giảo với cô không còn +99 nữa, mà chỉ còn +9.

Điều này là vì hào quang nữ chính trong cốt truyện gốc của cô ta đã biến mất hoàn toàn, thậm chí không còn là nhân vật phụ quan trọng, nên điểm cảm xúc mà cô ta cung cấp cũng giống như người qua đường bình thường, cao nhất không quá một chữ số.

May mắn thay, trong cứ điểm thanh niên trí thức, vẫn còn nhiều nhân vật phụ trong cốt truyện gốc có đất diễn, có thể cung cấp điểm cảm xúc hai chữ số cho Thẩm Nhược Kiều. Giờ đây, nguồn điểm cảm xúc lớn nhất của cô lại chuyển sang Đồng Viên Viên.

Với tình hình này, có lẽ hệ thống sẽ còn đồng hành cùng cô vài tháng nữa trước khi đạt mốc một triệu điểm.

Nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều thực sự muốn có robot, hệ thống Tiểu T đã liên hệ với bạn bè hệ thống ở thời đại Tinh Tế.

Cuối cùng, thật sự có ba con robot được gửi đến cho cô, mất đến 100.000 điểm cảm xúc!

Ba con robot này không có trí thông minh cao, một là robot làm việc nhà trong biệt thự, chủ yếu là quét dọn, cũng có thể nấu những món ăn đơn giản nhưng không ngon lắm.

Một robot nuôi dưỡng có thể cho gia súc ăn đúng giờ và thu nhặt trứng gà, trứng vịt; còn một robot nông nghiệp có thể đào hố, cày đất, gieo hạt, diệt sâu, tưới nước, thu hoạch, tách hạt, v.v.

Chúng không có khả năng tự suy nghĩ, chỉ có thể hành động theo lệnh của Thẩm Nhược Kiều.

Cả ba robot đều sử dụng năng lượng điện.

Hệ thống Tiểu T nhắc nhở nhiều lần rằng, khi hệ thống rời đi, Thẩm Nhược Kiều nhất định không được đưa robot ra ngoài không gian để sử dụng. Nếu thật sự muốn mang ra ngoài, thì đợi sau năm 2020, khi tiến trình phát triển công nghệ đã tiên tiến hơn và xã hội có tính bao dung cao hơn.

Thẩm Nhược Kiều không nói nên lời. Lúc đó cô đã ngoài sáu mươi rồi, có lẽ đã đạt tự do về tài chính, sở hữu vô số bất động sản, cần gì phải có ba con robot này? Hoàn toàn có thể thuê người làm việc!

Hơn nữa, hạn bảo hành của ba con robot này chỉ có ba mươi năm thôi mà!

Dù vậy, có robot vẫn thật sự rất tốt. Từ khi có ba con này, mỗi ngày sau khi cắt cỏ xong, cô chỉ việc trốn vào không gian đọc tiểu thuyết trên điện thoại, chơi game, lướt ứng dụng mua sắm, gặp món gì cần hay thích là mua, tích trữ dần.

Theo như hệ thống Tiểu T nói, sau khi hệ thống rời đi, không gian của cô vẫn có thể kết nối mạng, nhưng không thể mua sắm nữa.

Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều phải nhân lúc Tiểu T chưa rời đi, tích trữ sẵn những thứ có thể cần dùng trong vài chục năm sau mà bên ngoài không dễ mua được, hoặc không tiện mua, và cả những hàng hóa khởi nghiệp ban đầu.

Do đó, vài phòng kho ở tầng hầm dường như không đủ dùng, Thẩm Nhược Kiều đã dùng 20.000 điểm cảm xúc để thêm một tầng hầm thứ hai.

...
 
Chương 183


Thời gian trôi qua rất nhanh, đã một tháng rưỡi trôi qua.

Trong hơn một tháng qua, Thẩm Nhược Kiều đã ăn thêm vài trái linh đào, tổng cộng là 10 quả.

Trong đó, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của cô đã đạt tới mức của những binh lính đặc nhiệm sau khi huấn luyện, đó cũng là giới hạn mà cô có thể đạt được nhờ vào linh đào.

Đây cũng là giới hạn do ý thức thế giới đặt ra cho cô, nếu thể chất của cô vượt xa người thường, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đối với xã hội.

Vì vậy, 8 trái linh đào mà cô ăn sau này đều chỉ tăng cường tinh thần lực.

Sau khi tinh thần lực được nâng cao, khả năng học tập và ghi nhớ của cô tăng lên đáng kể, gần như đạt đến mức nhìn qua là nhớ.

Ngoài ra, Thẩm Nhược Kiều còn mua được từ hệ thống một cuốn sách từ Tinh Tế có tên "Huấn luyện và ứng dụng cơ bản về tinh thần lực".

Cô luyện tập thiền và nâng cao tinh thần lực theo phương pháp trong sách, bây giờ cô có thể dùng tinh thần lực để ra lệnh cho ba con robot mà không cần phải mở miệng nói.

Ngoài ra, cô còn có thể dùng tinh thần lực để thôi miên những người bình thường có tinh thần lực không kiên định, khiến họ quên một phần ký ức hoặc nói ra sự thật.

Thẩm Nhược Kiều kiên trì luyện tập, về sau cô còn có thể điều khiển đồ vật bằng tinh thần lực. Những việc đơn giản như rót nước vào cốc bằng tinh thần lực, hay những việc phức tạp như thay đổi quỹ đạo của viên đạn hoặc điểm rơi của đòn tấn công của kẻ thù.

Đây chính là giới hạn tối đa mà việc ứng dụng tinh thần lực có thể đạt được trong thế giới võ thuật thấp này.

Thẩm Nhược Kiều cảm thấy chỉ luyện tinh thần lực thì chưa đủ, nên đã mua thêm một cuốn sách về quyền pháp cơ bản và một cuốn về thân pháp cơ bản từ hệ thống.

Cô kiên trì tập luyện mỗi ngày, một là để tăng cường sức khỏe, hai là nâng cao khả năng chiến đấu. Dù không sánh được với những lính đặc nhiệm hay lính đánh thuê trên chiến trường, nhưng nếu gặp phải một chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm, cô vẫn có thể cầm cự vài phút, từ đó có thể tìm cơ hội chạy thoát, tránh việc chỉ có sức mạnh mà không biết sử dụng.

Về phòng vệ, cô dự trữ khá nhiều ngọc bài bình an, ngoài ra còn có 100 lá bùa bình an thông thường.

Cô cũng tích trữ bùa dịch chuyển cự ly ngắn, bùa ẩn thân, bùa xui xẻo, đan dung nhan, thuốc tăng lực, thuốc cường thân kiện thể... Những món hàng có thể sẽ dùng, Thẩm Nhược Kiều đều dự trữ một ít.

May là hệ thống Tiểu T giảm giá cho cô 40% đối với các mặt hàng đặc biệt, nếu không, cô không thể mua nhiều đến vậy.

Ngoài ra, cô cũng tích trữ không ít vật phẩm sinh hoạt.

Về đồ ăn, các loại thực phẩm chính, thịt, rau quả, cô có thể tự cung tự cấp trong không gian của mình. Thẩm Nhược Kiều chủ yếu tích trữ một số món ăn, đồ ăn vặt và đồ uống chỉ có ở thời hiện đại.

Về đồ dùng sinh hoạt, cô tích trữ trong 40 năm, bao gồm nhưng không giới hạn ở băng vệ sinh, giấy vệ sinh, đồ lót,...

Cô cũng tích trữ một số loại thuốc thường dùng.

Xăng dầu phục vụ cho việc phát điện cũng đã chuẩn bị đủ cho 10 năm.

Đến đây, việc tích trữ của Thẩm Nhược Kiều gần như đã hoàn tất, trong tay chỉ còn lại vài vạn điểm. Thi thoảng cô lại nghĩ ra món đồ gì còn thiếu thì lập tức mua ngay.

Động thực vật trong không gian của cô, nhờ được nuôi dưỡng bởi nước linh tuyền, tốc độ phát triển nhanh gấp một, hai lần so với bên ngoài. Những con gà con chưa nở, giờ đã trưởng thành, mấy ngày trước, gà mái đã bắt đầu đẻ trứng.

Cá con cũng lớn thành những con vừa đủ để ăn.

Hai con lợn con cũng lớn thêm nhiều, khoảng hai tháng nữa là có thể xuất chuồng.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ ngợi một lúc, lại mua thêm từ hệ thống các máy móc cần thiết để làm thịt khô, thịt xông khói, xúc xích, gà vịt hong gió, trứng kho, hoa quả sấy, đồ hộp, và cả máy đóng gói chân không.
 
Chương 184


Như vậy, nếu trái cây và thịt trong không gian của cô không ăn hết có thể bảo quản được lâu hơn, cũng tiện mang ra ngoài hoặc gửi cho người thân, bạn bè.

Chiều hôm đó, sau khi cắt cỏ lợn xong Thẩm Nhược Kiều đi từ trên núi xuống, cô gặp được Khương Vân Giảo đang cầm giỏ rau.

Trong giỏ của cô ta có không ít rau dại, chắc là cô ta tự đào được.

Hiện tại, Khương Vân Giảo đã đen đi nhiều, gầy đi nhiều, trên mặt có vết sẹo xấu xí do thím Thôi dùng đá cào.

Từng là một người rạng rỡ, luôn chăm chút bản thân gọn gàng sạch sẽ, nay quần áo trên người cô ta vừa cũ vừa rách, có hơn chục chỗ vá lại, còn tỏa ra mùi ôi khó chịu, chẳng biết đã bao lâu rồi không giặt.

Ngay cả tóc cũng rối bù, xơ xác, bóng dầu.

Quan trọng nhất là ánh mắt của cô ta, từ tham vọng đầy rẫy chuyển thành một hồ nước chết, còn ẩn chứa một vài tia điên cuồng.

Kể từ khi biết Thẩm Nhược Kiều có khả năng đánh gục sáu kẻ lưu manh, dù Khương Vân Giảo và người nhà họ Vương có ghét Thẩm Nhược Kiều thế nào, họ cũng chỉ có thể âm thầm phẫn nộ, gặp cô đều né tránh.

Hôm nay Khương Vân Giảo đứng chờ ở đây, phần lớn là cố ý chờ cô.

Thẩm Nhược Kiều nhíu mày, chuyện trước đây Khương Vân Giảo định hãm hại cô, cô đã trả đũa ngay tại chỗ rồi. Chỉ cần sau này Khương Vân Giảo không còn đến làm phiền cô nữa, thì cô cũng không định làm gì cô ta cả.

Tuy nhiên, việc Khương Vân Giảo nghi ngờ cô có khả năng là trọng sinh, để phòng ngừa rắc rối, Thẩm Nhược Kiều định trước khi rời thôn Vân Khê sẽ gieo cho Khương Vân Giảo một gợi ý tinh thần, để cô ta dần dần quên đi chuyện này.

Lý do phải làm điều này trước khi rời đi là vì Thẩm Nhược Kiều không thể tiếp tục tăng cường tinh thần lực bằng cách ăn linh đào nữa. Tiếp theo, cô dự định luyện tập khả năng kiểm soát tinh thần lực hiện có để sử dụng thành thạo, thậm chí đạt đến mức hoàn hảo, nhờ đó có thể tấn công chính xác trong một lần.

Hiện nay, Thẩm Nhược Kiều đã có thể thôi miên các loài động vật nhỏ, có thể áp dụng với những người có ý chí yếu đuối, nhưng cô chưa thử nghiệm.

Khương Vân Giảo sống lại một đời, có khao khát mãnh liệt được gả cho người giàu và cũng đầy lòng hận thù với Thẩm Nhược Kiều. Việc khiến cô ta quên đi bí mật của Thẩm Nhược Kiều không phải là điều dễ dàng.

Nếu thôi miên thất bại và Khương Vân Giảo phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng sinh ra đề phòng, việc thôi miên lần nữa sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

Theo lời của hệ thống Tiểu T, cô cần tiếp tục luyện tập tinh thần lực thêm một tháng nữa để có đủ tự tin.

Nhưng nếu Khương Vân Giảo lại có ý định xấu, Thẩm Nhược Kiều sẽ không nương tay.

Hiện tại, thể chất và sức chiến đấu của cô đã tăng hơn mười lần so với lúc mới đến thôn, xử lý một Khương Vân Giảo không có gì là khó.

Khương Vân Giảo nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều mang giỏ cỏ lợn đầy xuống núi, quả nhiên liền đến gần, chặn đường cô.

Thẩm Nhược Kiều lạnh mặt, đưa liềm cắt cỏ đã sứt mẻ chắn trước mặt: “Làm gì đấy? Có gì thì nói nhanh!”

Theo phản xạ Khương Vân Giảo lùi lại hai bước, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt để chắc chắn không có ai gần đó, rồi khàn giọng nói: “Thẩm Nhược Kiều, tôi rơi vào thảm cảnh này, cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Tôi muốn nhờ cô một việc, đừng vội từ chối. Dù sao thì, cô cũng có một bí mật giống như tôi, không muốn để người khác biết, đúng không?”

Ánh mắt Thẩm Nhược Kiều lạnh lại.

Quả nhiên, Khương Vân Giảo định dùng việc biết cô “trọng sinh” để uy h.i.ế.p cô.

Dù Thẩm Nhược Kiều không phải trọng sinh mà là xuyên vào sách, nhưng nếu Khương Vân Giảo không tiếc tự tiết lộ mình là người trọng sinh để kéo cô vào cuộc, để phía chính phủ chú ý tới, thì sẽ rất phiền phức.
 
Chương 185


Trên người Thẩm Nhược Kiều có nhiều thứ vượt thời đại, dù cô đã cẩn thận hết sức, cũng không thể hoàn toàn không sử dụng.

Ví dụ, gạo, rau củ và trái cây mà cô ăn hiện giờ đều là sản phẩm trong không gian của mình. Còn những thứ mua ở chợ, tự trồng ở cứ điểm thanh niên trí thức hay đổi với người trong thôn, thực chất cô dùng để nuôi động vật trong không gian.

Nếu chính quyền cử người bí mật theo dõi, chắc chắn sẽ phát hiện một số điểm bất thường.

Thẩm Nhược Kiều rất yêu nước và mong đất nước phát triển tốt hơn. Cô sẵn lòng đưa ra một số công nghệ trong tương lai để giúp đất nước tiến bộ nhanh hơn. Tuy nhiên, nếu làm vậy, quỹ đạo cuộc đời của những người đáng lẽ sẽ nghiên cứu ra những công nghệ đó trong dòng thời gian ban đầu sẽ bị cô thay đổi.

Với ý thức thế giới, nếu không phát triển theo quỹ đạo ban đầu và công nghệ của thế giới này vượt xa các thời không song song khác, có thể sẽ tạo ra những nguy cơ khác.

Chẳng hạn, kể từ khi công nghiệp phát triển mạnh, ô nhiễm nặng từ các ngành công nghiệp nặng cũng xuất hiện.

Với con người, đạt được công nghệ sớm là một điều tốt, nhưng đối với cả thế giới, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Đây cũng là lý do hệ thống luôn nhắc nhở Thẩm Nhược Kiều không thể thay đổi quá trình lịch sử quá 5%.

Thẩm Nhược Kiều nhìn Khương Vân Giảo với chút sát ý, nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, lạnh giọng hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô việc gì?”

Giúp Khương Vân Giảo là điều không thể. Cô chỉ muốn biết ý định của cô ta.

Khương Vân Giảo xắn tay áo lên, để lộ những vết bầm tím, giận dữ nói: “Cô không biết cuộc sống của tôi ở nhà họ Vương thế nào đâu. Ăn còn ít hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, làm còn nhiều hơn trâu, lại thường xuyên bị đánh! Như vậy thì cũng thôi đi, Vương Nhị Ngưu không được, nhưng lại hành hạ tôi bằng những cách biến thái ở trên giường.”

“Đáng ghê tởm hơn là ngay cả Vương Thiết Ngưu, ông già súc vật đó cũng tham gia… Họ nói tôi chỉ là khó mang thai chứ không phải hoàn toàn không thể. Vương Nhị Ngưu muốn có một đứa con nên để cha anh ta làm thay, bên ngoài thì tuyên bố đứa trẻ là của anh ta, để chứng tỏ anh ta không vô dụng. Thôi Kim Hoa biết chồng mình đến phòng tôi, mỗi ngày đánh tôi bảy, tám lần, thỉnh thoảng lại viện cớ không cho tôi ăn.”

“Ngay cả thằng nhóc Cẩu Đản bảy tuổi cũng chửi mắng, sợ rằng nếu tôi mang thai, nhà họ Vương có thêm đứa con khác sẽ đe dọa đến địa vị của nó, nên thường xuyên đá vào bụng tôi. Tôi còn phải hầu hạ nó như một thiếu gia. Cuộc sống như thế này, tôi thật sự không chịu nổi nữa!!”

Khương Vân Giảo càng nói, sắc mặt càng trở nên điên cuồng, như thể muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà họ Vương.

Thẩm Nhược Kiều từng nghĩ sau khi Khương Vân Giảo làm Vương Nhị Ngưu bị thương nặng và gả vào nhà họ Vương, chắc chắn cô ta sẽ không có ngày tháng tốt đẹp, ba ngày đói một bữa là chuyện bình thường. Không ngờ lại xảy ra chuyện ghê tởm đến vậy…

Với tư cách là phụ nữ, Thẩm Nhược Kiều cũng thấy đồng cảm với Khương Vân Giảo.

Nhưng nghĩ đến việc nếu không phải cô đã đoán trước được kế hoạch của Khương Vân Giảo và có đủ sức lực để phản đòn, thì người phải chịu sự giày vò khi gả vào nhà họ Vương có thể là cô hoặc Đồng Viên Viên, Thẩm Nhược Kiều không còn thấy đồng cảm nữa.

Cả nhà họ Vương đều là những kẻ độc ác, và Khương Vân Giảo cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Hiện tại như thế này, chẳng qua là kết quả của lòng tham vô đáy của cô ta mà thôi.

Có thể nói, gieo gió gặt bão!

Thẩm Nhược Kiều lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm đến những gì cô đã trải qua, nói thẳng xem muốn tôi làm gì! Nếu quá đáng, chắc chắn tôi sẽ không đồng ý.”

Không quá đáng, nhưng Thẩm Nhược Kiều cũng không thể đồng ý.
 
Chương 186


Cô và Khương Vân Giảo không phải là kẻ thù tôi sống cô chết, nhưng cũng không khác là bao, cô không thể giúp kẻ thù của mình có cuộc sống suôn sẻ.

Nói như vậy, chỉ là để tạm thời giữ Khương Vân Giảo lại.

Chỉ cần kéo dài một tháng… cô có thể dùng cách tạo ra những gợi ý tinh thần cho Khương Vân Giảo, khiến cô ta hoàn toàn quên đi một số chuyện!

Khương Vân Giảo thấy Thẩm Nhược Kiều vẫn lạnh lùng, biết rằng mình muốn bán khổ để khơi dậy lòng thương xót của đối phương là không thể.

Nhưng cô ta cũng sớm đoán được, nếu đổi lại là cô ta, cô ta cũng sẽ không thể thương hại một người suýt hại c.h.ế.t mình.

Chỉ cần Thẩm Nhược Kiều không bộc lộ sự từ chối ngay từ đầu, thì điều đó có nghĩa là vẫn còn cơ hội thương lượng.

Quả nhiên, mình đã nắm được điểm yếu của Thẩm Nhược Kiều!

Nếu không tiết lộ chuyện Thẩm Nhược Kiều là người trọng sinh cho cấp trên, thì mình cũng có thể bị điều tra vì làm người tung tin, không điều tra được cũng sẽ bị Thẩm Nhược Kiều đoán ra người đã tung tin là cô ta. Nếu mà cô ta không bị kéo theo, Khương Vân Giảo sẽ không bỏ qua cơ hội khiến cấp trên có thể bắt Thẩm Nhược Kiều đi nghiên cứu.

Nhưng nếu cuộc sống sau này của cô ta luôn chìm trong khổ sở, thì còn không bằng bị bắt đi!

Chỉ cần chờ thêm ba bốn năm, tình hình tốt hơn, dù có bị bắt, chỉ cần cô ta có thể cung cấp thông tin hữu ích cho cấp trên, chắc chắn cũng không đến nỗi quá tệ.

Tối đa là bị nhốt không có tự do, ít nhất cũng không cần phải hàng ngày chịu đói, bị đánh, bị sỉ nhục.

Tất nhiên, bây giờ không thể, nếu bị những người đỏ bắt đi, có thể sẽ sống thê thảm hơn cả ở nhà họ Vương, chưa chắc mạng sống sẽ được bảo toàn.

Vì vậy, Khương Vân Giảo dùng điểm yếu này để đe dọa Thẩm Nhược Kiều, cũng không dám hy vọng chắc chắn sẽ thành công, chỉ còn giữ một chút hy vọng mà thôi.

Sống khổ còn hơn chết, biết rằng đất nước sẽ sớm trở nên ngày càng tốt hơn, cô ta không thể chấp nhận chuyện bây giờ lại phải chết!

Nghĩ như vậy, Khương Vân Giảo nghiến răng, thấp giọng nói với Thẩm Nhược Kiều: “Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi lấy một lá thư giới thiệu trắng tinh từ đội trưởng, và cho tôi 30 đồng làm tiền xe rời đi.”

Cần hai ba năm nữa tình hình mới tốt lên, cô ta thực sự không thể chịu đựng lâu đến vậy, cô ta muốn trốn khỏi thôn Vân Khê.

Nhưng nếu không có thư giới thiệu, ngay cả vào thành cũng rất khó, không thể mua vé tàu để rời đi, đi đến nơi khác muốn tìm chỗ ở, cũng sẽ không có ai tiếp đãi cô ta.

Cha mẹ cô ta đã mất sớm, họ hàng trong nhà cũng không thích cô ta, trở về chỉ bị bán cho những người đàn ông già độc thân hoặc người ly hôn có điều kiện không tốt.

Vì vậy, Khương Vân Giảo tính toán muốn đổi tên đổi họ, mang danh thăm bà con để rời khỏi tỉnh Hắc, tìm một thôn có điều kiện tốt để định cư, và nhanh chóng tái hôn với người trong thôn.

Lần này, hy vọng tìm một người giàu là không thể, chỉ có thể tìm một người hiền lành dễ bảo.

Vài năm sau, khi tình hình tốt lên, người đàn ông hiền lành không còn giá trị, cô ta sẽ bỏ rơi anh ta, bay xa tìm một công việc tốt hơn.

Vết thương trên mặt cô ta không chữa được, chỉ có thể làm mờ đi một chút, sau này muốn gả cho người giàu rất khó, nhưng cô ta biết nhiều xu hướng phát triển trong tương lai, việc kiếm chút tiền bằng việc làm ăn cũng không khó.

Khương Vân Giảo đang tính toán rất tỉ mỉ.

Mặc dù Thẩm Nhược Kiều không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng cũng biết với tính cách của Khương Vân Giảo, đi đâu cũng không thể thiếu việc làm hại và lợi dụng người khác để có cuộc sống tốt.
 
Chương 187


Chắc chắn Thẩm Nhược Kiều không thể giúp Khương Vân Giảo, nhưng vẫn nói: “Về thư giới thiệu trắng tinh… dù tôi và nhà đội trưởng có quan hệ tốt, nhưng cái này cũng rất khó lấy, tôi sẽ cố gắng, nhưng cần phải từ từ tìm cơ hội, có thể mất hai ba tháng.”

Thẩm Nhược Kiều nói như vậy, chỉ để tạm thời ổn định Khương Vân Giảo.

Khương Giảo lộ vẻ vui mừng: “Không sao, tôi có thể chờ, chỉ cần cô sẵn lòng giúp tôi, chắc chắn sẽ tìm được cơ hội.”

Cô ta bị nhà họ Vương theo dõi rất chặt chẽ, ngay cả việc muốn tìm Thẩm Nhược Kiều nói chuyện cô ta cũng đã cố tình thể hiện sự ngoan ngoãn thỏa hiệp suốt một tháng. Gần đây họ mới đồng ý cho cô ta ra ngoài một mình để hái rau dại, không cần phải làm việc dưới con mắt của nhà họ Vương nữa.

Cô ta tìm Thẩm Nhược Kiều nói chuyện, cũng có thể nói là để hóa giải những mối rắc rối trước đây, nếu cô ta dám tìm người trong nhà đội trưởng, còn hỏi về thư giới thiệu, có thể người trong nhà đội trưởng sẽ lập tức quay lại báo cho nhà họ Vương.

Dù sao, nhà họ Vương là người trong thôn, người trong thôn ai cũng đều có họ hàng, người trong nhà đội trưởng sao có thể giúp cô ta chạy trốn.

Ngoài những người ở cứ điểm thanh niên trí thức, người có khả năng lấy được thư giới thiệu trắng tinh từ tay đội trưởng không nhiều, Khương Vân Giảo cũng không có khả năng khống chế người ta.

Vì vậy, người mà cô ta có thể tìm chỉ có Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều tiếp tục nói: “Còn về 30 đồng mà cô muốn, tôi không có, cô tự nghĩ cách đi, tôi chắc chắn sẽ không cho cô tiền.”

Khương Vân Giảo nghe thấy Thẩm Nhược Kiều đồng ý giúp cô ta lấy thư giới thiệu trắng tinh, trái tim gần như như một hồ nước tĩnh lặng lại bừng cháy hy vọng.

Cô ta nói: “Được, chuyện tiền xe, tôi tự nghĩ cách. Về thư giới thiệu, cô đã hứa rồi thì không thể đổi ý!”

Vẻ mặt của Thẩm Nhược Kiều không vui nói: “Tôi chỉ nói sẽ cố gắng, không nói nhất định có thể làm được!”

Khương Vân Giảo không quan tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Nhược Kiều, cô ta đã đe dọa được đối phương, không vui là điều bình thường.

Nhưng chỉ cần Thẩm Nhược Kiều không muốn bí mật mình là người trọng sinh bị tiết lộ, thì chuyện này chắc chắn cô sẽ tận tâm tận lực!

Khi đã xong việc mình đang lo lắng nhất, Khương Vân Giảo mới có tâm trí quan tâm đến những chuyện khác.

Cô ta nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt ghen tị, trong lòng nghĩ ông trời thật không công bằng, tại sao mọi người đều là thanh niên trí thức, Thẩm Nhược Kiều xuống nông thôn đã hơn hai tháng vẫn trắng trẻo như vậy, còn xinh đẹp hơn trước?

Tại sao, một Thẩm Nhược Kiều như hoa lại có tài năng phi thường, có thể ở nơi này mà không bị ai bắt nạt?

Trước đây, cô ta cũng là một cô thanh niên trí thức nữ xinh đẹp, giờ đây lại trở thành đống bùn dưới đất…

Nhưng lần này, Khương Vân Giảo đã học được cách kiềm chế sự ghen tị của mình. Cô ta biết, cho dù có không cam lòng thế nào, cũng không thể làm gì với Thẩm Nhược Kiều, nếu không cơ hội duy nhất để rời khỏi thôn Vân Khê của mình sẽ mất đi.

Khương Vân Giảo mang theo nỗi không cam lòng trong lòng, quay lưng rời đi.

Đúng rồi, cô ta có thể vào huyện, sau khi đặt vé tàu, gửi một bức thư cho nhà họ Vương, cứ điểm thanh niên trí thức, nhà trưởng thôn, để tiết lộ việc mình rời đi là do Thẩm Nhược Kiều giúp lấy thư giới thiệu của đội trưởng.

Như vậy, sau khi cô ta rời đi, đội trưởng và nhà họ Vương chắc chắn sẽ không để yên cho Thẩm Nhược Kiều!

Nghĩ như vậy, Khương Vân Giảo rất mong chờ ngày đó mau đến nhanh!

Thẩm Nhược Kiều nhìn theo bóng lưng của Khương Vân Giảo, thấy trên bảng hệ thống hiện lên một loạt thông báo 【Khương Vân Giảo ghen tị +9, thù hận +9, tính kế +9……】, trong lòng thầm nghĩ may mà mình không thật sự bị vẻ ngoài đáng thương mà Khương Vân Giảo tạo ra lừa gạt.
 
Chương 188


Dù Khương Vân Giảo có tính toán gì, chỉ cần mình không giúp cô ta lấy thư giới thiệu trắng tinh, thì cho dù có nhiều tính toán đến đâu, Khương Vân Giảo cũng chỉ có thể thất bại.

Không biết nhiệm vụ của Hạ Dữ đã kết thúc chưa, khi nào thì anh đến thăm cô?

Thẩm Nhược Kiều nghĩ, nếu người này hợp với cô, thì việc kết hôn nhanh cũng không phải là không thể.

Cô rất muốn rời khỏi thôn Vân Khê càng sớm càng tốt.

Khương Vân Giảo lấy Vương Nhị Ngưu, xem như đã trở thành người của thôn này.

Nhà họ Vương có làm khó dễ cô ta thế nào đi nữa, thì đó cũng là chuyện trong nhà người ta. Nếu không có lý do hợp lý rõ ràng, Thẩm Nhược Kiều cũng không thể ra tay tính kế với Khương Vân Giảo khi cô ta còn chưa làm gì quá đáng, nếu không thì người không có lý sẽ là cô.

Nhưng cứ thế mà bỏ qua cho Khương Vân Giảo thì Thẩm Nhược Kiều không cam lòng.

May mắn là, dù tinh thần lực của cô chỉ mới ở giai đoạn nhập môn, chưa thuần thục, nhưng làm vài trò nho nhỏ thì vẫn được…

Nghĩ vậy, Thẩm Nhược Kiều liền vận dụng tinh thần lực, lấy từ không gian mang theo bên người ra một tấm bùa xui xẻo. Sau khi truyền tinh thần lực để kích hoạt, tấm bùa màu vàng liền biến thành một bóng mờ trong suốt.

Thẩm Nhược Kiều điều khiển bùa xui xẻo bằng tinh thần lực, “vút” một cái, dán lên lưng Khương Vân Giảo cách đó mười mấy mét.

Bùa xui xẻo hóa thành một luồng sáng vàng nhạt, thẩm thấu vào cơ thể Khương Vân Giảo rồi biến mất.

Chỉ vài giây sau, Khương Vân Giảo giẫm phải mấy viên bi thủy tinh, trượt chân ngã nhào. Chỗ cô ta ngã lại đúng vào một vùng đầy sỏi, khiến đầu gối và lòng bàn tay bị trầy xước.

Khương Vân Giảo khó nhọc bò dậy, nhặt lại đống rau dại rơi vãi khắp nơi, lớn tiếng chửi rủa: “Thằng nhóc nào dám vứt bi thủy tinh giữa đường thế này?”

Cậu nhóc Cẩu Đản hít mũi chạy lại từ xa: “Bi thủy tinh, bi của tôi! Đồ đàn bà đê tiện, cô dám đạp bể bi của tôi, cô phải đền cho tôi mười viên, không, phải là một trăm viên!”

Cẩu Đản vừa nói vừa xông vào Khương Vân Giảo, làm cô ta ngã thêm một lần nữa.

Khương Vân Giảo vốn định nhân cơ hội này vòi chút tiền đi đường từ bi thủy tinh:…

Thẩm Nhược Kiều chọn một con đường khác, tránh xa cảnh huyên náo này.

Giao xong bó cỏ cho lợn, Thẩm Nhược Kiều trở về cứ điểm thanh niên trí thức.

Thôn Vân Khê vừa kết thúc vụ mùa, hầu hết các thanh niên trí thức trong cứ điểm đều gầy đi, da đen sạm vì nắng.

Thẩm Nhược Kiều là ngoại lệ, mặc dù cô cũng tham gia những công việc mùa vụ như bẻ ngô, đập thóc, gặt đậu nành, phơi đậu… nhưng không chỉ không bị đen đi, mà còn trở nên xinh đẹp hơn, như một bông hoa hồng chớm nở, sắc mặt rạng rỡ vô cùng.

Nhờ vào các phiếu ăn trong tay, hai người Đồng Viên Viên và Địch Thanh Trì thường xuyên đổi đồ ăn thức uống từ Thẩm Nhược Kiều, họ cũng trông rất khỏe mạnh. Trước đây làn da của Đồng Viên Viên có chút sẹo mụn, giờ đã trắng mịn như trứng gà bóc, trông càng thêm ngọt ngào đáng yêu.

Trước đây Địch Thanh Trì thường xuyên ho ra máu, sau khi cùng Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên làm bạn ăn uống gần hai tháng, giờ bệnh ho m.á.u bẩm sinh đã giảm nhiều, có dấu hiệu hồi phục.

Địch Thanh Trì biết các loại thịt, rau củ quả mà Thẩm Nhược Kiều có đều là hàng tốt, anh ta không hỏi nguồn gốc, chỉ biết rộng rãi trả tiền.

Nói đến việc tại sao ở kiếp trước Khương Vân Giảo không gặp Địch Thanh Trì tại cứ điểm thanh niên trí thức, lần này lại có, là vì Địch Thanh Trì có một ông chú rất giỏi về huyền học. Ông ta chỉ dẫn cho anh ta rằng xuống thôn Vân Khê sẽ có cơ hội gặp quý nhân, thay đổi vận mệnh.

Nếu không, với thể trạng yếu kém bẩm sinh của Địch Thanh Trì, có khả năng lớn là anh ta sẽ không sống được đến lúc 20 tuổi.
 
Chương 189


Ông chú chỉ nói rằng cơ hội sống sót của anh ta là ở thôn Vân Khê, bảo anh ta kiên nhẫn chờ đợi, nếu không chờ được, đó cũng là số mệnh của anh ta.

Không ngờ, cuối cùng anh ta thật sự đã đợi được.

Địch Thanh Trì chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng ân tình của Thẩm Nhược Kiều, người có thể nói đã cứu anh ta một mạng, nhưng không bao giờ dò hỏi nguồn gốc những loại thịt, rau củ quả chất lượng vượt trội mà cô có.

Có lẽ, cô là một nàng tiên hạ phàm chăng?

Nếu mọi chuyện đều thuận lợi với Thẩm Nhược Kiều, anh ta sẽ chỉ là đồng nghiệp tốt của cô.

Nếu một ngày nào đó Thẩm Nhược Kiều gặp khó khăn, anh ta và gia đình sẽ giúp đỡ cô.

Dù thế nào, nhờ Thẩm Nhược Kiều mà sức khoẻ của anh ta đã hồi phục, vượt qua kiếp nạn c.h.ế.t người, nên anh ta sẽ cố gắng làm nhiều việc thiện để báo đáp xã hội.

Tất nhiên Thẩm Nhược Kiều cũng nhận ra những thay đổi ở Đồng Viên Viên và Địch Thanh Trì.

Ngay cả Nhiếp Vân Xuyên và Ngụy Như Lan, những người từng đổi trái cây với cô bằng thịt gà rừng, thỏ rừng, và thịt lợn rừng săn được, gần đây sắc mặt họ cũng cải thiện không ít.

Ngụy Như Lan từng bị nổi đầy mụn, giờ chỉ còn lại vài nốt, và có thể thấy cô ta là một mỹ nhân thanh tú.

Ngay cả gã đàn ông thô kệch như Nhiếp Vân Xuyên cũng trắng ra một chút, trông đẹp trai lên đôi phần.

Có vẻ như, việc sử dụng nước linh tuyền trong thời gian dài thực sự có tác dụng!

Hơn nữa, sự thay đổi này tích lũy dần dần, thẩm thấu vào mọi khía cạnh, không giống như uống thuốc cường thân kiện thể, sức mạnh sẽ tăng gấp đôi chỉ trong mười ngày nửa tháng.

Mọi người đều nghĩ rằng Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên ngày càng xinh đẹp là nhờ trời sinh đẹp đẽ, còn Địch Thanh Trì thì may mắn hưởng lây, ăn được không ít đồ ngon.

Sau khi Ngụy Như Lan kết hôn với Nhiếp Vân Xuyên, cuộc sống của họ cũng rất đầm ấm, trong sân nhỏ thỉnh thoảng lại tỏa ra mùi thịt thơm lừng.

Những ai biết chuyện đều hiểu lý do sự thay đổi khác biệt về ngoại hình của những người này.

Nếu được thường xuyên ăn thịt, mỗi bữa ít nhất có trứng, lại còn có sữa mạch nha uống, thì khí sắc của họ cũng sẽ ngày càng tốt hơn thôi!

Thẩm Nhược Kiều tính toán rằng, đợi khi các loại thịt, rau củ, trái cây trong không gian được chế biến thành thực phẩm để lâu như thịt khô, xúc xích, đồ hộp, hoa quả sấy khô, cô sẽ gửi một ít về cho gia đình.

Thời gian này, Thẩm Nhược Kiều nhận được mấy gói đồ từ nhà gửi đến, đa phần là quần áo và chăn gối dùng cho mùa đông, cùng với phiếu thịt mà cha mẹ cô đổi được, ba hộp sữa mạch nha và thậm chí còn có một hộp sữa bột hiếm có, còn có cả chocolate chỉ mua được bằng phiếu ngoại tệ.

Không biết cha mẹ cô kiếm đâu ra những thứ này.

Đối với Thẩm Nhược Kiều, sữa bột và chocolate chẳng có gì đặc biệt, thậm chí hơi ngấy.

Nhưng đối với những người thiếu thốn lương thực, quần áo ở thời đại này, đây là đồ ăn rất quý giá.

Anh cả Thẩm Tắc Phong đang học đại học Công Nông Binh, biết cô muốn tiếp tục học để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sau này có thể sẽ được khôi phục lại, đã nhờ quan hệ để tìm nhiều tài liệu học tập cho cô, gửi cả một bộ sách toán, lý, hóa.

Anh hai Thẩm Tắc Xuyên, mới gia nhập quân đội chưa bao lâu, đã gửi tiền trợ cấp và một nửa tiền riêng của mình cho cô, kèm theo một chiếc áo khoác quân đội.

Em trai Thẩm Tắc An, đang học lớp 8, thì để dành hết tiền tiêu vặt gửi cho cô, còn bảo rằng hai năm nữa sẽ đến lượt mình xuống nông thôn, dặn cô không được vội vàng lấy chồng khi ở nông thôn.

Tình cảm gia đình thật sự khiến lòng người rung động, dù không có nhiều thời gian ở bên nhau, Thẩm Nhược Kiều vẫn cảm nhận được tình yêu sâu đậm của gia đình dành cho mình trong kiếp này.
 
Chương 190


Cô sẽ không kể cho gia đình về chuyện mình xuyên không và có không gian riêng, nhưng vì đã nhận được tình yêu thương của nhà họ Thẩm thay cho nguyên chủ, cô cũng sẽ tìm cơ hội để chia sẻ những gì tốt nhất mà cô có.

Linh đào và thuốc cường thân kiện thể, thuốc tăng lực quá đặc biệt, không thích hợp để gửi qua bưu điện, cô sẽ đợi có cơ hội gặp mặt trực tiếp để tặng họ.

Cần phải nói thêm, Thẩm Tắc An biết tính cách của Thẩm Nhược Kiều, trong thư gửi cô, cậu ấy đã kể chi tiết về kết cục của cặp đôi cặn bã Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư.

Ngày cưới của Tô Tư Tư và Hứa Minh Đông, Tô Tư Tư bôi cả hộp phấn thơm nhưng vẫn không thể che được mùi hôi trên người. Cô ta ngồi từ sáng đến tối mới thấy nhà họ Hứa đến đón dâu, mà người đến cũng không phải là chồng cô ta - Hứa Minh Đông, mà chỉ có mẹ chồng Vương Tú Quyên và em chồng Hứa Trân Châu, khiến cô ta trở thành trò cười.

Nhưng điều khiến mọi người bàn tán hơn cả là Hứa Minh Đông bị tình nhân của Tô Tư Tư đánh một trận suýt chết. Nghe nói người tình đó vừa già, vừa đen, vừa lùn, lại xấu xí.

Hứa Minh Đông mang gương mặt bầm dập, toàn thân bị thương nặng, bị cha là Hứa Kiến Thiết buộc vào ghế sau xe đạp, đưa đi bệnh viện. Trên đường đi, không cẩn thận, cả người lẫn xe ngã xuống mương nước bẩn.

Hứa Kiến Thiết chảy m.á.u mũi, bị trầy xước khắp nơi, gãy một chiếc răng cửa, còn Hứa Minh Đông, vốn đã bị thương nặng, lại chịu thêm cú đè của xe đạp cùng trọng lượng của cha mình, làm tổn thương chỗ kín không thể nói… Nghe đâu, chỗ đó đã bị phế đi.

Đó cũng là lý do mà nhà họ Hứa dù hận nhưng vẫn chấp nhận cưới Tô Tư Tư vào nhà.

Ai bảo Tô Tư Tư có thể bước vào nhà họ Hứa là nhờ trò mang thai đứa con của Hứa Minh Đông chứ?

Có lẽ, đứa con trong bụng Tô Tư Tư là hậu duệ duy nhất của nhà họ Hứa.

Thế nhưng, ngay ngày thứ hai sau khi Tô Tư Tư bước vào cửa nhà họ Hứa, Vương Tú Quyên đưa cô ta đi khám tại bệnh viện, mới phát hiện cô ta chẳng hề mang thai. Cái gọi là có thai chỉ là lời nói dối để cô ta được vào nhà họ Hứa.

Tô Tư Tư bị người nhà họ Hứa đánh hội đồng trong cơn thịnh nộ.

Nhìn vào Hứa Trân Châu, vốn là người hiền lành nhất và mới chỉ 13 tuổi, lại là người ra tay tàn nhẫn nhất, cô ta trói Tô Tư Tư lại, dùng kéo khắc lên mặt Tô Tư Tư hai chữ “đê tiện” rất sâu.

Hứa Trân Châu nghĩ rằng Tô Tư Tư đã lợi dụng khuôn mặt ngây thơ để quyến rũ anh trai mình, khiến anh ta từ bỏ vị hôn thê là con gái phó xưởng trưởng nhà máy, làm cho cả nhà họ Hứa thành trò cười của cả Đồng Thành, đến mức cô ta không dám đi học nữa.

Vương Tú Quyên cũng không kém cạnh, bà ta đánh gãy chân phải của Tô Tư Tư.

Vì muốn giữ thể diện, Hứa Kiến Thiết không động tay động chân với Tô Tư Tư, nhưng đã ra tay với gia đình cô ta, khiến cha mẹ Tô Tư Tư đều mất việc.

Còn Hứa Minh Đông muốn ra tay với Tô Tư Tư để xả giận rồi ly hôn, nhưng chưa kịp lành vết thương, chỗ dựa lớn nhất của gia đình anh ta là bác của anh ta - Vương Vạn Khuê, chủ nhiệm uỷ ban G, đã bị tố cáo liên tục lên phía trên, rồi bị điều tra và xử lý.

Vương Vạn Khuê bị điều tra ra hàng chục vụ án tham ô và lạm dụng quyền lực, còn có liên hệ ngầm với người Q, nên bị kết án tử hình.

Còn nhà họ Hứa, vốn nhận được không ít sự ưu ái từ Vương Vạn Khuê và có quan hệ thân thiết với ông ta, cả gia đình năm người đều bị lưu đày đến nông trường ở Tây Bắc, bao gồm cả cô dâu mới vào cửa là Tô Tư Tư.

Tô Tư Tư không muốn đến nông trường khắc nghiệt ở Tây Bắc, cộng thêm lòng hận thù với nhà họ Hứa, nên đã thừa lúc Hứa Kiến Thiết không có nhà, đổ nước sôi vào mặt và cổ của Hứa Trân Châu và Vương Tú Quyên, sau đó dùng ghế đập gãy chân phải của Hứa Minh Đông rồi bỏ trốn.
 
Chương 191


Nhưng chân phải của cô ta vẫn chưa lành, đi lại tập tễnh, không thể chạy nhanh, chưa đến nửa tiếng đã bị công an bắt lại.

Cuối cùng, Tô Tư Tư vẫn bị đưa đi Tây Bắc cùng nhà họ Hứa.

Về sau thì Thẩm Tắc An không biết thêm gì, nhưng Thẩm Nhược Kiều có thể tưởng tượng rằng cả nhà họ chắc chắn sẽ còn nhiều chuyện để ầm ĩ!

Đây cũng là lý do mà trước đây Thẩm Nhược Kiều không trực tiếp ra tay g.i.ế.c họ. Tất nhiên, một phần cũng vì cô lớn lên trong thời đại pháp trị, không thể làm như thế.

Để họ sống mỗi ngày trong đau khổ, sống không bằng chết, mới là cách trả thù tốt nhất!

Nghĩ đến việc nguyên chủ đã xuyên đến năm 2023 và biết được kết cục của bọn họ, hẳn cũng sẽ thấy hả lòng hả dạ, có thể yên tâm bắt đầu cuộc sống mới.

Từ bạn hệ thống của năm 2023, hệ thống Tiểu T biết rằng nguyên chủ đã tỉnh lại từ trạng thái thực vật cách đây không lâu.

Xuyên từ thập niên 70 đến thế kỷ 21, lượng thông tin quá nhiều, cần thời gian để tiêu hóa.

Hiện tại, “Thẩm Nhược Kiều” giả vờ mất trí nhớ, đã xin nghỉ học một năm để nỗ lực học tập và tiếp thu kiến thức mới.

Cuộc sống của “Thẩm Nhược Kiều” ở năm 2023 có chút tiếc nuối là không còn nhiều người thân. Dù cô ấy có nhà, có cửa hàng, không lo ăn mặc, lại có trong tay giấy báo trúng tuyển vào Top 2 trường đại học hàng đầu, tương lai rộng mở, nhưng cô ấy lại trở thành người cô đơn.

Biết được kết cục của kẻ thù Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư, “Thẩm Nhược Kiều” năm 2023 rất hài lòng.

Điều ước cuối cùng của cô ấy là hy vọng Thẩm Nhược Kiều ở thập niên 70 có thể thay cô ấy chăm sóc cha mẹ thật tốt.

Thẩm Nhược Kiều nhờ Tiểu T gửi lời đến người bạn hệ thống rằng cô nhất định sẽ làm điều đó.

Thứ quý giá nhất mà cô có được trong thời đại này chính là tình yêu thương của gia đình, điều mà tiền bạc không thể mua được.

Có lẽ, cô không chỉ tìm thấy tình thân mà còn cả tình yêu…

——

Hai tuần sau, tháng Mười, thôn Vân Khê bắt đầu vào đông.

Mùa đông ở miền Bắc đến sớm như thế đấy.

Hôm nay, nhiệm vụ của Thẩm Nhược Kiều là cùng các thím trong thôn muối dưa chua.

Cỏ cho lợn ư? Bây giờ trên núi không còn cỏ nữa, hiện tại lợn trong thôn đều ăn thân ngô và thân lúa mạch.

Điều này khiến một người ở miền nam như Thẩm Nhược Kiều, vốn còn mặc áo ngắn tay và váy trong tháng 10, 11, cảm thấy không quen.

Nhưng không quen thì cũng phải quen.

“Thanh niên trí thức Thẩm, thanh niên trí thức Đồng, có hai chú cao kều đến tìm hai chị đấy! Họ đang ở cổng thôn nói chuyện với chú đội trưởng!”

Tay Thiết Đản cầm hai viên kẹo sữa Bạch Thỏ do hai chú cao kều cho, chạy nhanh đến báo tin cho hai người ở cứ điểm thanh niên trí thức.

Đồng Viên Viên ngạc nhiên: “Ủa, ai tìm chúng ta vậy!”

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi nhận được thư hồi âm của Cố Huy, bây giờ Đồng Viên Viên đã quen với cuộc sống của thanh niên trí thức ở thôn Vân Khê, sớm quên chuyện nhờ Cố Huy giới thiệu cho một anh quân nhân đẹp trai làm đối tượng.

Nhưng Thiết Đản nói có hai chú cao kều, hai người đàn ông đồng thời quen biết cả cô và Thẩm Nhược Kiều, thì chỉ có thể là Cố Huy và Hạ Dữ mà thôi! Đồng Viên Viên nhanh chóng nhận ra.

Thẩm Nhược Kiều cũng nghĩ đến điều đó. Kể từ khi nhận ra mình có chút tình cảm với Hạ Dữ và thấy anh rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình, cô luôn mong anh đến tìm mình.

Không phải vì cô quá mong đợi chuyện yêu đương, dù có thể tình yêu này không thành, cô vẫn muốn tận mắt thấy anh bình an trở về, chứ không phải như trong cốt truyện gốc, c.h.ế.t sớm khi còn trẻ.

Giờ đây, cuối cùng anh đã trở về, hẳn là đã giữ được mạng sống, không biết có bị thương không, nặng hay nhẹ?

Trái tim Thẩm Nhược Kiều khẽ đập nhanh.

Cô muốn gặp anh ngay…
 
Chương 192


Chẳng bao lâu, Thẩm Nhược Kiều đã thấy Hạ Dữ đang xách túi lớn túi nhỏ, đi về phía cứ điểm thanh niên trí thức.

Người đàn ông trông có vẻ gầy hơn so với lần đầu gặp mặt, nhưng tinh thần rất tốt, đi lại tự nhiên. Có lẽ nhiệm vụ lần trước dù có bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm.

Anh quân nhân cao lớn, cứng rắn, đẹp trai đang bước về phía cô, ánh mắt lại dán chặt lên người cô…

Thẩm Nhược Kiều không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hai lần gặp trước, cô cũng biết Hạ Dữ rất đẹp trai, nhưng khi đó cô chỉ đơn thuần ngưỡng mộ nên không cảm thấy ngại ngùng.

Nhưng bây giờ… cô đã có chút tình cảm với anh, nên tâm trạng cũng khác hẳn.

Khi Hạ Dữ đến gần, trên khuôn mặt trắng nõn, tinh tế của Thẩm Nhược Kiều, đã điểm hai vệt đỏ ửng.

Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của Thẩm Nhược Kiều, cũng chẳng hiểu sao, từ niềm vui khi gặp lại cô, anh cũng có thêm vài phần lúng túng, vành tai đỏ bừng.

Hai người cứ đứng nhìn nhau mà chẳng nói gì một lúc lâu.

Cách đó không xa, Đồng Viên Viên lớn tiếng hỏi Cố Huy: “Đồng chí Cố, anh nói sẽ giới thiệu cho tôi một anh quân nhân đẹp trai mà?”

Cố Huy vội vàng ra hiệu im lặng: “Bà cô ơi, nhỏ giọng một chút!”

Anh ta nhìn xung quanh, ngoài Hạ Dữ và Thẩm Nhược Kiều ở gần đó thì không còn ai.

Thực ra trong nhà cũng có vài người đang len lén nhìn ra ngoài quan sát tình hình, nhưng Cố Huy mặc kệ. Anh ta nắm lấy tay Đồng Viên Viên, kéo cô ta đi về phía gốc cây đa lớn trụi lá.

Bên đó trống trải hơn, cũng không sợ ai nghe thấy khi nói chuyện.

Đồng Viên Viên cảm thấy hành động nắm tay cô ta của Cố Huy hơi thân mật. Mặc dù trước đây cô ta từng mạnh dạn “cầu hôn” anh ta ở trong thư, nhưng đó là vì cô ta biết anh ta không có ý gì với cô ta nên mới dám nói như vậy, chỉ nhằm để anh ta chú tâm hơn trong việc giới thiệu đối tượng cho mình.

Đối với Cố Huy, cô ta chỉ là thích gương mặt của anh ta vài phần, nhưng với những anh chàng đẹp trai, cô ta đều thích, chứ không có ý gì thêm.

Tuy nhiên, không hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng, như có chuyện quan trọng cần nói riêng của Cố Huy, Đồng Viên Viên lại không từ chối, mà ngoan ngoãn để anh ta nắm tay kéo đến dưới gốc cây đa.

Sau khi trải qua chuyện trên tàu, Cố Huy biết rằng bùa bình an của Thẩm Nhược Kiều rất đặc biệt, thật sự có tác dụng. Trong nhiệm vụ, anh ta đã chia hai tấm bùa mình có cho hai đồng đội, chỉ giữ lại một tấm.

Tấm bùa này đã giúp anh ta chặn được ba đợt tấn công, nhưng cuối cùng anh ta vẫn bị thương, bị đạn b.ắ.n vào bắp chân trái và còn bị chấn động não nên ngất đi.

Trong thời gian hôn mê, anh ta mơ thấy một số hình ảnh về mình và Đồng Viên Viên.

Trong những hình ảnh đó, anh ta bị cụt chân, khuôn mặt cũng bị hủy, còn Đồng Viên Viên thì có sẹo trên mặt, nhưng họ vẫn sống rất hạnh phúc bên nhau.

Anh ta cũng biết được thân thế của mình, hóa ra anh ta đã bị tráo đổi với một người tên là Nhiếp Vân Xuyên ở thôn Vân Khê.

Người cha hiện tại là cha ruột của anh ta, nhưng mẹ thì không phải mẹ ruột…

Khi anh ta bị thương nặng và trở thành người khuyết tật, không còn giá trị lợi dụng, cha ruột của anh ta không ngần ngại bỏ rơi anh ta, đuổi anh ta trở về thôn Vân Khê, coi như không có người con trai này. Còn mẹ ruột thì chỉ muốn hút m.á.u anh ta, chẳng hề có chút tình thương nào…
 
Chương 193


Nhưng, những điều đó không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, khi tỉnh dậy, anh ta phát hiện người bạn thân Hạ Dữ đã c.h.ế.t để cứu mình trong giấc mơ, bây giờ vẫn khỏe mạnh, chỉ bị trầy xước một chút, cả người vẫn sinh động như xưa.

Trong giấc mơ, cảm giác tội lỗi không nguôi vì cái c.h.ế.t của người bạn thân, giờ đây đã không còn nữa.

Lúc này, điều Cố Huy lo lắng nhất là Đồng Viên Viên vẫn đang sống ở thôn Vân Khê, liệu cô ta có bị gia đình tên lưu manh Vương Nhị Ngưu tính kế ép cưới và hành hạ như trong giấc mơ của anh ta không?

Dù từ chiến hữu Lộ Kiến Dương biết rằng Đồng Viên Viên đang sống rất tốt ở thôn Vân Khê, anh ta vẫn mong muốn có thể ngay lập tức bay đến bên cô ta để tận mắt thấy cô ta bình an, như vậy mới an tâm được.

Nhưng lúc đó, vết thương ở chân của Cố Huy chưa lành hẳn, nếu anh ta xuất hiện trước mặt Đồng Viên Viên trong tình trạng này, chỉ làm cô ta lo lắng thêm.

Cố Huy đành kiềm chế mình.

Anh ta hiểu rằng, có lẽ những chuyện anh ta mơ thấy khi hôn mê là con đường số mệnh vốn dĩ dành cho anh ta, Hạ Dữ và Đồng Viên Viên…

Nhưng nhờ có sự xuất hiện của Thẩm Nhược Kiều, vận mệnh của ba người họ đã thay đổi.

Có ngọc bài bình an mà Thẩm Nhược Kiều tặng, Hạ Dữ đã sống sót, chỉ bị thương nhẹ, và Đồng Viên Viên cũng đang sống tốt ở thôn Vân Khê.

Những điều này, Cố Huy không thể nói với ai, chỉ có thể giữ kín trong lòng.

Nhưng trong thời gian dưỡng thương, tình cảm của anh ta dành cho Đồng Viên Viên càng ngày càng sâu đậm. Anh ta nhận ra, cô ta chính là người sẵn sàng bên cạnh anh ta ngay cả khi anh ta không còn gì.

May mắn thay, lần này anh ta không thực sự mất hết mọi thứ, và cô ta cũng chưa phải chịu bất cứ chuyện khổ sở nào.

Cố Huy cảm thấy mình có thể từ bỏ thân phận đại thiếu gia nhà họ Cố, để Nhiếp Vân Xuyên trở thành Cố Vân Xuyên và tận hưởng những gì vốn thuộc về anh ta.

Nhưng danh tiếng và vị trí trong quân đội đều là do anh ta tự mình giành được, không lý gì lại nhường cho người khác.

Về người mẹ ruột Lưu Xuân Hoa, anh ta sẽ thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng theo luật pháp, còn lại thì không có gì thêm. Nhà họ Nhiếp không có quan hệ huyết thống với anh ta, anh ta sẽ không thừa nhận.

Và điều quan trọng nhất là Đồng Viên Viên, đời này cô ta nhất định phải trở thành vợ anh ta.

Nghĩ đến đây, Cố Huy hối hận vô cùng vì đã từng gửi thư trả lời Đồng Viên Viên, hứa sẽ giới thiệu cho cô ta một anh quân nhân đẹp trai khác.

Đến dưới gốc cây đa trụi lá, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Đồng Viên Viên, Cố Huy liền bật thốt lên: “Anh quân nhân đẹp trai mà tôi muốn giới thiệu cho em chính là tôi. Sao hả, em thấy tôi không đẹp trai sao?”

Nói rồi, Cố Huy không ngại ngùng mà tiến sát đến gần Đồng Viên Viên.

Đồng Viên Viên: …?!

Đối diện với gương mặt điển trai, phóng khoáng ngay trước mắt, Đồng Viên Viên ngẩn ngơ gật đầu: “Đẹp thì đẹp, nhưng mà…”

Cố Huy cắt ngang: “Được rồi, vậy tôi sẽ lập tức nộp báo cáo kết hôn!”

Đồng Viên Viên: …?!

Còn chưa nói đến việc Đồng Viên Viên bất ngờ thế nào trước lời cầu hôn đột ngột, thì bên này, tình hình của Thẩm Nhược Kiều và Hạ Dữ cũng tiến triển không kém.

Sau một lúc hai người nhìn nhau ngại ngùng mà không nói gì, cuối cùng Hạ Dữ cũng nhận ra mình cần phải lên tiếng.

Anh là đàn ông, tất nhiên nên chủ động một chút.
 
Chương 194


Câu đầu tiên Hạ Dữ nói là: “Kiều Kiều, đầu tháng tới em sẽ tròn 18 tuổi, anh sẽ chuẩn bị báo cáo kết hôn sớm, đợi em đủ 18 tuổi chúng ta sẽ kết hôn, có được không?”

Thẩm Nhược Kiều: …???

Đang ngượng ngùng vì gương mặt đẹp trai của Hạ Dữ ở khoảng cách gần mình, Thẩm Nhược Kiều lại bất ngờ khi nghe anh nói ngay về chuyện kết hôn, trong lòng vừa buồn cười vừa ngọt ngào.

Người ta nói rằng, tình yêu không có ý định kết hôn thì chỉ là trò đùa.

Điều này chứng tỏ Hạ Dữ không chỉ không muốn đùa giỡn với cô.

Có vẻ như anh thực sự rất thích cô, mong muốn được cưới cô làm vợ.

Điều này còn xúc động hơn cả một lời “Anh thích em”.

Nhưng vẫn có một điều mà Thẩm Nhược Kiều cần hỏi rõ trước.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Vậy nếu chúng ta ở bên nhau, sau này em muốn đi học đại học, hoặc dành phần lớn thời gian cho sự nghiệp riêng của em, chứ không phải chăm lo gia đình, anh có thấy ổn không?”

Hiện tại kỳ thi đại học chưa được khôi phục, nhưng vẫn có các trường đại học công nông binh.

Hạ Dữ gật đầu: “Tất nhiên là được, em muốn làm gì là quyền của em. Lương của anh đủ để nuôi gia đình này, nhưng phụ nữ cũng có thể theo đuổi sự nghiệp của riêng mình. Việc nhà, chăm con, làm việc vặt, đều có thể thuê bảo mẫu. Anh lấy em, không phải để em làm bảo mẫu.”

Nghe câu hỏi của Thẩm Nhược Kiều, Hạ Dữ còn cảm thấy vui, vì điều đó chứng tỏ cô cũng có tình cảm với anh và đang nghiêm túc suy nghĩ về khả năng kết hôn với anh.

Lúc mới quen, anh nghĩ có lẽ Thẩm Nhược Kiều thích mình.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh lại cảm thấy dường như cô không thích anh đến mức đó, tặng anh ngọc bài bình an cũng chỉ vì cô có linh cảm nhạy bén về nguy hiểm và biết rằng nhiệm vụ sắp tới của anh có thể sẽ bị đe dọa đến tính mạng.

Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, ngọc bài bình an mà anh đeo đã phát huy tác dụng bảy lần, nếu không có nó, anh đã c.h.ế.t vài lần rồi.

Cuối cùng, anh chỉ bị thương nhẹ ngoài da.

Hạ Dữ biết rằng, mình đã vượt qua một kiếp nạn sinh tử.

Hạ Dữ không mơ thấy điều gì đặc biệt, nhưng anh biết, nếu không gặp Thẩm Nhược Kiều, không được cô tặng ngọc bài bình an, giờ này anh đã không còn sống nữa.

Cùng với ba đồng đội của anh, Cố Huy và hai người khác, nếu không có bùa bình an, thì dù có may mắn không chết, cũng sẽ bị thương nặng, để lại di chứng nghiêm trọng.

Thẩm Nhược Kiều không chỉ cứu sống họ, mà còn cứu bốn gia đình!

Cha Hạ Dữ giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, mẹ anh là phó viện trưởng bệnh viện quân y, cả hai có tình cảm rất tốt.

Hạ Dữ bị ảnh hưởng bởi không khí gia đình, khao khát có được tình cảm vững bền như cha mẹ, cũng hiểu và tôn trọng phụ nữ, tự nhiên hiểu được lo lắng của Thẩm Nhược Kiều.

Vì vậy, anh không do dự mà thể hiện lập trường của mình.

Thẩm Nhược Kiều nói rõ hơn: “Em nghĩ rằng, khi tình hình đất nước khá hơn, chắc chắn sẽ mở cửa thị trường cho mọi người kinh doanh. Nếu em thích làm kinh doanh thì sao?”

Hạ Dữ có chút ngạc nhiên, sự nghiệp mà Thẩm Nhược Kiều nói lại không phải là những vị trí công nhân, cán bộ đang phổ biến hiện nay, mà lại là kinh doanh.

Nhưng anh vẫn gật đầu: “Suy nghĩ của em không sai, thực ra cấp trên đã và đang xem xét vấn đề này. Dù em muốn làm gì, anh đều ủng hộ. Nhưng trước khi có chính sách, anh khuyên em nên chờ một chút. Tối đa ba đến năm năm…”

Hạ Dữ chưa nói xong, nhưng Thẩm Nhược Kiều đã hiểu ý của anh.
 
Chương 195


Thẩm Nhược Kiều nói: “Yên tâm đi, hiện tại em cũng không có ý định làm lớn.”

Hạ Dữ thở phào nhẹ nhõm, quay lại với điều mà anh quan tâm nhất, bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất hồi hộp: “Vậy, em, em đã đồng ý kết hôn với anh rồi sao?”

Nói rồi, Hạ Dữ nhìm vào đôi mắt sáng ngời của Thẩm Nhược Kiều.

Anh nghĩ rằng, nếu Thẩm Nhược Kiều không đồng ý, anh sẽ xin nghỉ phép một thời gian hoặc xem có nhiệm vụ nào cần ở lại đây không…

Tóm lại, anh nhất định phải theo đuổi được cô gái nhỏ này.

Cô chính là người mà anh đã định sẵn làm vợ, nhưng chỉ mới hai ba tháng không gặp, cô đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Nếu anh không chú ý, cô có thể sẽ bị người khác cướp mất.

Trong lòng Hạ Dữ đã chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.

Không ngờ, anh lại nghe thấy một giọng nói như âm thanh của tự nhiên: “Được rồi, kết hôn thì được, nhưng bây giờ mà nói đi đăng ký thì hơi nhanh, trước tiên anh hãy cùng em về nhà gặp cha mẹ em, nếu mọi việc suôn sẻ, em cũng sẽ cùng anh gặp gia đình anh.”

Thẩm Nhược Kiều tươi cười nói.

Cha mẹ cô đồng ý, cha mẹ anh cũng đồng ý, lúc đó kết hôn cũng không muộn, chuyện trọng đại như kết hôn, cô hy vọng nhận được sự công nhận và chúc phúc từ gia đình.

Cơ bản mùa đông ở Đông Bắc không có việc gì, mọi người chỉ ở nhà nghỉ ngơi, Thẩm Nhược Kiều có thể xin nghỉ dài ngày để về thăm quê.

Nói là xin nghỉ, nhưng đồ đạc có thể sắp xếp gọn gàng, đợi gặp được phụ huynh, xác nhận việc kết hôn xong, thì không cần quay lại thôn Vân Khê nữa, chỉ cần gửi các giấy tờ liên quan qua và nhờ người gửi đồ cho cô.

Những đồ đạc không mang đi được, có thể để lại cho người quen.

Hạ Dữ ngẩn ngơ nhìn nụ cười rực rỡ và ngọt ngào của Thẩm Nhược Kiều, anh cũng ngớ ngẩn cười theo.

“Được rồi, vậy chúng ta sẽ về gặp phụ huynh trước.”

Lúc này, có người đi từ cứ điểm thanh niên trí thức ra, tò mò hỏi: “Trí thức Thẩm, người này là gì của cô vậy, có phải họ hàng không?”

Thẩm Nhược Kiều tự tin nói: “Không phải họ hàng, là vị hôn phu của tôi.”

Lý Thu Hồng vội vàng chúc mừng.

La Hồng Mai và Thang Tiểu Khiết thì không khỏi lộ ra chút ghen tị.

Người đàn ông này nhìn đã biết điều kiện rất tốt, còn đẹp trai, cao ráo, sao lại rơi vào tay Thẩm Nhược Kiều chứ!

Đồng Viên Viên và Cố Huy cũng đã trò chuyện xong, hai người đi từ dưới gốc cây đa tới.

Đồng Viên Viên từ chối lời cầu hôn của Cố Huy, đối với cô ta mà nói, điều này quá đột ngột, nhưng vì bị vẻ đẹp của Cố Huy thu hút, cô ta vẫn đồng ý thử hẹn hò một thời gian trước đã.

Không ngờ, vừa trở về, cô ta đã nghe thấy Thẩm Nhược Kiều giới thiệu đồng chí Hạ là vị hôn phu của mình.

Có phải Thẩm Nhược Kiều đã đồng ý lời cầu hôn của đồng chí Hạ rồi không?

Vậy khi Thẩm Nhược Kiều rời khỏi cứ điểm thanh niên trí thức, chẳng phải cô ta sẽ không còn người che chở kiêm bạn thân nữa sao?

Đồng Viên Viên rất rõ ràng, hiện tại ở trong thôn, mọi người không dám nhắm đến cô ta, chủ yếu là vì Thẩm Nhược Kiều có sức lực quá lớn, họ sợ bị Thẩm Nhược Kiều trả thù.

Nhưng nếu không còn Thẩm Nhược Kiều là chỗ dựa, chắc chắn người trong thôn sẽ lại nhắm đến cô gái có tiền như cô ta.

Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của La Hồng Mai dán chặt vào mặt Cố Huy, Đồng Viên Viên lập tức chắn trước mặt Cố Huy, lớn tiếng nói: “Nhìn gì mà nhìn? Đây là vị hôn phu của tôi!”
 
Chương 196


Cố Huy lộ ra nụ cười ngạc nhiên, không ngờ lại có một niềm vui bất ngờ như vậy!

……

Chưa đầy nửa ngày, thôn Vân Khê đã có thêm hai tin tức nóng hổi.

Tin tức đầu tiên: Hai cô gái thanh niên trí thức xinh đẹp nhất cứ điểm thanh niên trí thức đã có chủ— là hai chàng quân nhân rất điển trai.

Tin tức thứ hai: Trong số đó, vị hôn phu của Đồng Viên Viên là Cố Huy, lại chính là con trai ruột của người đàn bà đanh đá nhất thôn Lưu Xuân Hoa, còn Nhiếp Vân Xuyên là người bị ôm sai!

Đây là điều mà người ngoài biết, nhưng người nhà họ Nhiếp khi đối mặt với Cố Huy thì biết nhiều hơn.

Cố Huy và Nhiếp Vân Xuyên hoàn toàn không phải là bị nhầm, mà là bị Lưu Xuân Hoa cố tình hoán đổi.

Cố Huy trực tiếp tuyên bố, anh ta biết mẹ ruột là Lưu Xuân Hoa, nhưng cha ruột không phải là chồng của Lưu Xuân Hoa, Nhiếp Sơn, vì vậy anh ta sẽ không nhận tổ quy tông.

Trước mặt nhà họ Nhiếp, anh ta đã đưa cho Lưu Xuân Hoa 200 đồng và hứa hẹn hàng tháng sẽ gửi cho bà ta 8 đồng làm tiền phụng dưỡng, để trả ơn sinh thành, và không có thêm gì nữa, nhà họ Nhiếp xảy ra chuyện gì cũng đừng tìm anh ta.

Đương nhiên nhà hon Nhiếp không tránh khỏi một trận cãi vã, nhưng nhìn vào việc Lưu Xuân Hoa có 200 đồng, và sau này hàng tháng sẽ có 8 đồng thu vào, Nhiếp Sơn cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, ông ta còn ra lệnh cho người nhà không được nói ra ngoài, không thể làm mất mặt.

Cố Huy còn đến nhà Nhiếp Vân Xuyên, đưa cho Nhiếp Vân Xuyên địa chỉ và số điện thoại của nhà họ Cố, và nói rằng anh ta sẽ trở về nhà họ Cố, nói rõ chuyện này với nhà họ Cố.

Nhiếp Vân Xuyên có tâm trạng rất phức tạp, không ngờ mình lại gặp gỡ người anh cùng cha khác mẹ trong hoàn cảnh như vậy, và theo cách này.

Tuy nhiên, Nhiếp Vân Xuyên đã từ chối việc trở về nhà họ Cố, anh ta không cần sự giúp đỡ của nhà họ Cố, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm mà nhà họ Cố đè lên mình.

Nhưng khi nào có năng lực, anh ta vẫn sẽ nuôi dưỡng cha mẹ.

Ngoài ra, ân sư của anh ta, tức là ông ngoại Chương, hiện đang sống trong chuồng bò.

Có sự chăm sóc và hỗ trợ của anh ta, ông cụ Chương không phải chịu quá nhiều khổ cực, cũng có thể ăn no mặc ấm.

Anh ta muốn ở bên cạnh ông cụ Chương, cho đến khi ông cụ Chương có thể rời khỏi làng Vân Khê, anh ta mới yên tâm rời đi.

Cố Huy cho biết, lần này anh ta đã lập được công, đủ để ông ngoại Chương được điều về thành, muộn nhất là tháng sau, sẽ có người đến đón ông cụ Chương.

Mặc dù chỉ là ông ngoại trên danh nghĩa, không có quan hệ huyết thống, nhưng trước đây nhà họ Chương không biết, thực sự đã coi anh ta như cháu ruột, Cố Huy rất sẵn lòng dùng công lao của mình để giảm bớt khổ cực cho người lớn tuổi.

Hai anh em lại nói chuyện riêng với nhau rất lâu, cuối cùng, họ quyết định rằng Nhiếp Vân Xuyên sẽ đến Kinh Thành sau hai ba năm nữa, bây giờ tình hình chưa ổn định, ít xảy ra chuyện sẽ tốt hơn.

Khi Nhiếp Vân Xuyên đến Kinh Thành, có thể không nhận người cha cặn bã Cố Bình Hải, nhưng mẹ và nhà ngoại thì vẫn phải nhận.

Còn lý do tại sao phải chờ hai ba năm… vì, Nguỵ Như Lan đã mang thai.

Nhiếp Vân Xuyên muốn đợi đứa trẻ lớn hơn một chút, và tình hình ngoài kia cũng tốt hơn, rồi mới rời khỏi thôn Vân Khê.

Bây giờ, ở lại nông thôn còn an toàn hơn ở trong thành.
 
Chương 197


Trong mơ Cố Huy cũng thấy một số diễn biến trong tương lai, biết rằng sau này sẽ mở cửa nền kinh tế thị trường, còn biết rằng em trai cùng cha khác mẹ này là một thiên tài trong thương nghiệp, dù không có sự giúp đỡ của nhà họ Cố, chỉ cần mở cửa thị trường, chắc chắn anh ta cũng có thể tạo dựng sự nghiệp… Vì vậy, Cố Huy không khuyên nhủ thêm, chỉ để lại một khoản tiền, lên đến 500 đồng, nói là tiền mừng cưới Nhiếp Vân Xuyên và Nguỵ Như Lan, còn có tiền mừng cho đứa cháu trong bụng Nguỵ Như Lan, yêu cầu Nhiếp Vân Xuyên nhất định phải nhận.

Nhiếp Vân Xuyên biết Cố Huy không thiếu tiền, cũng không thể bắt vợ phải chi tiền hoài, vì vậy đã nhận lấy.

Người anh này cũng có phẩm chất tốt, hoàn toàn khác với Lưu Xuân Hoa, sau này vẫn có thể liên lạc qua lại.

……

Ba ngày sau, Thẩm Nhược Kiều xin nghỉ dài hạn, cùng Hạ Dữ lên tàu trở về Đồng Thành.

Trước khi rời đi, Thẩm Nhược Kiều để lại rất nhiều thực phẩm chế biến và đồ hộp do mình tự làm cho những người quen biết, như Đồng Viên Viên, Địch Thanh Trì, Lý Thu Hồng, Nguỵ Như Lan và Nhiếp Vân Xuyên, v.v.

Thẩm Nhược Kiều cũng nhận được nhiều quà đáp lễ hoặc tiền mặt mà họ trực tiếp tặng.

Tuy rằng Đồng Viên Viên và Cố Huy đã xác định chuyện kết hôn, nhưng vẫn phải chờ một thời gian nữa, bởi vì Cố Bình Hải luôn hy vọng anh ta cưới một người vợ môn đăng hộ đối. Cố Huy cần phải trở về nhà họ Cố một chuyến, xử lý công việc gia đình trước khi cưới.

Người trong thôn biết Đồng Viên Viên đã có người yêu, mà người yêu đó lại là con trai ruột của Nhiếp Sơn và Lưu Xuân Hoa. Nghe nói anh ta còn là một quân nhân trong quân đội, không ai dám có ý định gì với Đồng Viên Viên, ngay cả khi không có sự bảo vệ của Thẩm Nhược Kiều, sự an toàn của Đồng Viên Viên cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, Đồng Viên Viên thường xuyên ăn uống thực phẩm được sản xuất bằng nước linh tuyền của Thẩm Nhược Kiều, sức lực của cô ta đã khác xưa. Dù không thể đánh một nhóm người, nhưng đối phó với một hai gã đàn ông thì không thành vấn đề.

Còn về Khương Vân Giảo, trước khi rời khỏi thôn Vân Khê, Thẩm Nhược Kiều đã tìm cơ hội để dùng tinh thần lực gợi ý tinh thần cho cô ta. Sau này, Khương Vân Giảo sẽ không còn nhớ đến sự tồn tại của cô, càng không cần nhắc đến những chuyện khác.

Ngay cả khi có ai nhắc đến tên Thẩm Nhược Kiều, Khương Vân Giảo cũng sẽ vô thức cảm thấy đó là người không liên quan đến mình.

Một tuần trước, Khương Vân Giảo đã ăn trộm tiền của thím Thôi, bị vài người nhà họ Vương phát hiện và bị đánh cho một trận tơi bời. Cô ta đập đầu vào đá, sau đó bị thương ở sau đầu, chảy rất nhiều máu.

May mắn sống sót trở về, nhưng tinh thần của cô ta có vẻ hơi hoảng loạn, theo lời của người trong thôn, cô ta đã biến thành một tên ngốc.

Từ đây, nợ nần giữa Thẩm Nhược Kiều và Khương Vân Giảo đã được giải quyết xong.

Nhà họ Vương cũng không phải là người tốt. Trước đây người họ tính kế, là cô và Đồng Viên Viên.

Sau khi Thẩm Nhược Kiều sử dụng tinh thần lực gợi ý tinh thần cho Khương Vân Giảo, cô còn lén lút dán cho ba người nhà họ Vương một lá bùa xui xẻo.

Ngoại trừ cậu bé Cẩu Đản bảy tuổi.

Cậu bé đó cũng không phải người tốt, nhưng vì còn nhỏ, Thẩm Nhược Kiều đã tha cho cậu bé một lần.

Dưới ảnh hưởng của lá bùa xui xẻo, trong nửa tháng tới, nhà họ Vương sẽ phải trả giá cho những hành động trước đây của họ, còn lại, không liên quan đến cô.
 
Chương 198


Khi tàu hỏa cất tiếng còi lên, Thẩm Nhược Kiều đã trở về Đồng Thành sau hơn ba tháng rời nhà.

Hôm đó, đúng là thứ bảy, không phải đi làm hay đi học.

Tống Tuyết Bình mở cửa, thấy người đứng ngoài là Thẩm Nhược Kiều, cả người bà ấy ngơ ngác, cứ tưởng mình đang mơ.

Thẩm Tắc An: “Mẹ, ai đến vậy?… Ôi trời, chị, sao chị lại về rồi? Còn người đàn ông này là ai vậy?”

Thẩm Tắc An ló đầu ra nhìn, thấy Thẩm Nhược Kiều liền vui vẻ nói, nhưng khi nhìn thấy Hạ Dữ đang mang theo nhiều túi đồ phía sau, sắc mặt liền trở nên khó chịu.

Sau khi hết kinh ngạc, Tống Tuyết Bình đã có suy đoán trong lòng.

Con gái dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai về nhà, còn có thể là quan hệ gì nữa!

Thẩm Nhược Kiều vào nhà, nhỏ giọng nói với Hạ Dữ: “Ôi chao, em cứ cảm thấy mình quên chuyện gì đó, hóa ra là quên không báo cho cha mẹ em một tiếng, rằng em sẽ đưa anh về…”

Tống Tuyết Bình tức giận: “Con còn dám nói!!! Chuyện lớn như vậy, sao không báo trước cho mẹ một tiếng!”

Sau khi Thẩm Quốc Đống ngạc nhiên xong, liền vội vàng hòa giải: “Có gì thì ngồi xuống nói cho rõ ràng, con gái về nhà là chuyện tốt. À, để tôi ra ngoài mua chút thịt…”

Thẩm Nhược Kiều chặn lại: “Cha, không cần đâu, con và Hạ Dữ đã mang lạp xưởng, thịt và gà về.”

Bỗng chốc cả nhà trở nên nhộn nhịp.

Hạ Dữ bị nhà họ Thẩm tra hỏi, sau khi hiểu rõ, nhà họ Thẩm nhận ra…

Lần này Thẩm Nhược Kiều thật sự đã chọn được một người con rể / anh rể rất tốt, không chỉ đẹp trai, gia thế tốt, phẩm hạnh tốt, công việc cũng tốt, tuổi còn trẻ đã là phó đoàn cấp, còn được phân cả nhà độc lập và suất tuỳ quân.

Nhà họ Thẩm không có gì để chê, nhưng vẫn không nỡ để con gái / chị gái kết hôn sớm như vậy.

Phải biết rằng, tháng sau Thẩm Nhược Kiều mới tròn 18 tuổi, vừa đủ tuổi kết hôn theo luật pháp!

Nhưng nếu Thẩm Nhược Kiều không kết hôn sớm, cô cũng không thể ở lại nhà mà phải làm việc ở nông thôn, còn không bằng cưới sớm, ít nhất không phải lao động nặng nhọc nữa!

Vì vậy, mặc dù rất không nỡ, nhưng nhà họ Thẩm cũng chỉ có thể đồng ý với cuộc hôn nhân này.

Hạ Dữ ở lại Đồng Thành với Thẩm Nhược Kiều hai ngày, Thẩm Nhược Kiều ở nhà, còn anh thì ở nhà khách.

Hai ngày sau, Thẩm Nhược Kiều lại cùng Hạ Dữ đi Kinh Thành, lần này, còn có cả Tống Tuyết Bình đi cùng. Còn về Thẩm Quốc Đống, ông ấy là phó xưởng trưởng nhà máy, công việc bận rộn, thật sự không thể rời đi, không xin nghỉ dài ngày được.

Đến Kinh Thành, hai bên gia đình gặp mặt, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, nhà họ Hạ luôn tôn trọng sự lựa chọn của Hạ Dữ, huống chi khuôn mặt và gia thế của Thẩm Nhược Kiều đều là hiếm có, họ rất hài lòng Thẩm Nhược Kiều.

Hôn sự giữa Thẩm Nhược Kiều và Hạ Dữ được định vào ngày 15 tháng 11.

Giấy báo kết hôn cũng đã gửi đi, thẩm tra chính trị không có vấn đề gì, rất nhanh đã được thông qua.

Thẩm Nhược Kiều đưa Tống Tuyết Bình đi tham quan một vòng Kinh Thành, còn đến Đại học Công Nông Binh ở Kinh Thành thăm anh cả Thẩm Tắc Phong, lại đến quân đội ở ngoại ô Kinh Thành thăm anh hai Thẩm Tắc Xuyên.

Cô cũng gửi cho hai anh trai một phần quà đã chuẩn bị sẵn, bao gồm: mứt linh đào, thuốc cường thân kiện thể, thuốc tăng lực, thực phẩm sản xuất từ không gian, ngọc bài bình an,…

Tất nhiên, phần quà cho cha mẹ và em trai cũng đã gửi trước đó.
 
Chương 199


Hai người anh biết tin tháng sau Thẩm Nhược Kiều kết hôn, cũng có cảm xúc giống như nhà họ Thẩm, không nỡ nhưng vì muốn cho Thẩm Nhược Kiều có cuộc sống tốt hơn nên vẫn đồng ý.

Thẩm Tắc Phong: “Em gái, nếu em ở nhà họ Hạ không tốt, thì cứ ly hôn, sau này anh nuôi em cả đời cũng không sao.”

Thẩm Tắc Xuyên: “Em gái, nếu cậu ta dám đối xử không tốt với em, thì anh sẽ đánh cậu ta một trận!”

Cả hai anh trai đều rất bảo vệ em gái, chỉ là cách làm khác nhau, một người lý trí, một người thì bốc đồng.

Thẩm Nhược Kiều cảm thấy ấm lòng, cười nói với Hạ Dữ về những lời của hai anh trai.

Hạ Dữ: “Nhược Kiều, em yên tâm, anh sẽ không để em sống không tốt, cũng sẽ không bao giờ đối xử tệ với em, nếu không, chính anh cũng sẽ không tha cho mình.”

Anh không nói nhiều lời ngon ngọt, nhưng sẽ dùng hành động để chứng minh.

Ngày 15 tháng 11, hôn lễ của Hạ Dữ và Thẩm Nhược Kiều chỉ mời những người thân thiết của hai gia đình ăn một bữa cơm.

Thời buổi này, kết hôn không cần phải tổ chức hoành tráng.

Về giấy chứng nhận kết hôn, trước đó vài ngày, vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Thẩm Nhược Kiều, cô đã nhận được nó, đó là một chứng chỉ giống như giấy khen.

Khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, ông bà và cha mẹ nhà họ Hạ còn tặng họ hai căn nhà vườn kiểu cổ và giấy chứng nhận cho hai cửa hàng mặt tiền.

Vào ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, Thẩm Nhược Kiều còn cùng Hạ Dữ đi chụp ảnh cưới.

Tất cả đều là ảnh đen trắng, nhưng Thẩm Nhược Kiều đã nhờ hệ thống chụp cho mình rất nhiều ảnh, lưu trữ trong điện thoại và máy tính, sau này có thể tự in ra.

Hôn lễ vào hôm nay cũng vậy, hệ thống Tiểu T đã giúp đỡ quay video lại.

Đến tối, Thẩm Nhược Kiều trở về phòng trên tầng ba của nhà họ Hạ, phòng của cô và Hạ Dữ.

Hạ Dữ tắm rửa muộn hơn Thẩm Nhược Kiều, khi anh trở về phòng, nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng quyến rũ, ngồi trên ghế sofa, để gió quạt thổi tóc.

Không sai, thời đại này đã có quạt điện, nhập khẩu từ nước ngoài, nhưng giá cả cũng rất đắt, những gia đình bình thường vẫn chưa đủ khả năng sử dụng.

Hạ Dữ lập tức tiến lại: “Thời tiết lạnh, dù trong nhà có máy sưởi, em cũng phải cẩn thận đừng để cảm lạnh.”

Nói xong, anh lấy một chiếc chăn đắp lên người Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều cố ý đổi sang chiếc váy ngủ mát mẻ quyến rũ: …

Người đàn ông này cũng quá đoan chính đi, trước khi kết hôn, anh chỉ nắm tay cô một hai lần, hai người cũng chưa từng hôn…

Thẩm Nhược Kiều không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Hạ Dữ là người không giỏi trong chuyện ấy?

Vừa nghĩ đến đó, cô phát hiện người đàn ông nhẹ nhàng ôm cô qua chiếc chăn.

Xác nhận tóc cô đã khô, anh tắt đèn và quạt, sau đó bế cô đi đến giường.

Thẩm Nhược Kiều lại cảm thấy hồi hộp: “Anh, anh làm gì vậy?”

Hạ Dữ cười nói: “Làm chút chuyện mà đêm tân hôn nên làm.”

Nói xong, Thẩm Nhược Kiều được anh nhẹ nhàng đặt xuống giường đã trải ga mềm mại.

Tiếp theo là gương mặt anh đột ngột đến gần, dưới ánh nến đỏ.

“Kiều Kiều, anh yêu em, rất vui vì có thể cưới được em…”

Theo sau đó là nụ hôn nóng bỏng của anh.

Thẩm Nhược Kiều vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại một cách vụng về nhưng nồng nàn: “Em cũng rất vui, có thể ở bên anh.”

Đây là lần đầu tiên yêu đương, kết hôn, và gặp được người tốt như anh.

……

Ngày hôm sau, Thẩm Nhược Kiều ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy.

Xoa bóp cái lưng hơi đau nhức, Thẩm Nhược Kiều vô cùng hối hận về những nghi ngờ trước đó, không phải Hạ Dữ không giỏi, mà rõ ràng là rất giỏi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top