Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 120


Lâm Dư Dư cười đùa: "Em không phải là người của sở y tế, cho dù bản thân muốn ăn cũng không thể ăn a? Cho nên liên lấy tới xin sư mẫu giúp em nấu một bữa, giữa trưa em lại đến ăn."

Trương sư mẫu bị cô nói cho dở khóc dở cười: "Em cũng thật lanh lợi, vậy giữa trưa em lại đây, sư mẫu nấu một nồi cơm tẻ cho em."

Lâm Dư Dư: "Dạ. Ở đây còn có một ít bánh quy và bánh kem, cho hai em làm đồ ăn vặt."

Trương sư mẫu: "Em a, sẽ chiều hư bọn nhóc mất." Trương sư mẫu không có từ chối bánh quy cùng bánh kem, nhưng cũng không biết nên trả lễ như thế nào.

Lâm Dư Dư cười cười.

"Sáng sớm liền nghe được hai người nói chuyện, có việc gì mà vui vẻ như vậy?" Trương Hoành Quốc đi vào phòng bếp.

Trương sư mẫu: "Còn không phải là tại Dư Dư sao, nào là thịt gà rồi bánh quy cùng bánh kem, anh xem con bé kìa, về sau đừng tặng đồ như vậy nữa."

Trương Hoành Quốc vừa nghe: "Sư mẫu của em nói rất đúng, bảo em xem nơi này như nhà của mình cũng không phải kêu em mang đồ tới, về sau mà còn như vậy, cũng đừng tới nữa."

Lâm Dư Dư: "Con gái về nhà mẹ đẻ cũng sẽ trở thành khách khứa mà thôi, còn không được lấy đồ trong nhà đi."

Trương Hoành Quốc nghe mà giận đến phì cười: "Ngươi đứa nhỏ này đều nghĩ tới gả chồng... Em mới 16 tuổi, còn sớm đâu." Ông phi thường không tán đồng chuyện con trai sớm cưới vợ, con gái sớm gả chồng này.

Ở trong mắt ông, nếu có thiên phú về học tập, vậy thì học tập vẫn là quan trọng nhất,"Dư Dư a, em rất có thiên phú về y học, cũng đừng để bạn trai chậm trễ việc học của em a."

Trương sư mẫu nghe được lời này, liền chặn lại nói: "Đi đi đi, Dư Dư, ngươi đừng nghe thầy của ngươi nói bậy, con gái nào có ai không phải lấy chồng."

Nói xong, bà liếc mắt nhìn Trương Hoành Quốc một cái,"Bất quá đâu, thây của em nói cũng có một chút đạo lý, tuy con gái phải lấy chồng, nhưng cũng không cần phải sớm như vậy. Hiện tại em xó thiên phú về y học, có thể hoãn lại một hai năm, làm cho bản thân trở nên càng ưu tú thêm một chút, một cô gái ưu tú có thể tìm được một người bạn trai, trăm phần trăm sẽ tốt hơn một cô gái không ưu tú, em nói có phải hay không?"

Trương Hoành Quốc: "Thầy chính là có ý này."

Sau bữa cơm sáng, Lâm Dư Dư và Trương Hoành Quốc cùng nhau đi sở y tế, bởi vì nhà họ Trương cách sở y tế rất gần. Trên đường đi, Trương Hoành Quốc lại mắc bệnh nghề nghiệp, một đường khảo sát Lâm Dư Dư về các tri thức đã học trong mấy ngày nay, cũng may Lâm Dư Dư không làm ông thất vọng.

Tới bệnh viện, sở trưởng gọi Trương Hoành Quốc đi rồi.

Văn phòng sở trưởng.

Trương Hoành Quốc: "Ngài nói cái gì? Trương Mân cũng muốn theo tôi học sao?"

Sở trưởng: "Đúng vậy, ngày hôm qua chủ nhiệm xã tới tìm tôi, hỏi tôi việc này, tôi vẫn chưa đồng ý, nhưng chủ nhiệm xã nói, Trương Mân phải về đại đội làm nhân viên y tế, học thêm kiến thức cũng là vì người của đại đội, hy vọng anh có thể châm chước một chút, con bé muốn học những tri thức hữu dụng. Tôi nghĩ, dù sao anh dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, cho nên...

Trương Hoành Quốc: "Đây không phải là vấn đề về dạy một người hay hai người, về chuyện sau khi tan tâm tôi còn bổ túc cho Lâm Dư Dư này ngài cũng biết, tôi sử dụng sách vở của thời tôi học ở đại học y để bổ túc cho Lâm Dư Dư, nội dung giảng dạy là ở bậc đại học. Vốn dĩ một tiếng cũng đã có hạn, hiện tại lại thêm Trương Mân sẽ làm chậm trễ thời gian tôi bổ túc cho Lâm Dư Dư. Hơn nữa, trình độ của Lâm Dư Dư và Trương Mân không giống nhau, tôi cũng không phải nói trình độ của Trương Mân không tốt mà là trình độ của Lâm Dư Dư quá cao, nếu Trương Mân học cùng con bé, sẽ làm chậm tiến trình dạy học của tôi, chẳng lẽ tôi phải vì Trương Mân mà thả chậm tốc độ giảng dạy sao? Vậy không phải là chậm trễ Lâm Dư Dư sao? Hơn nữa, không lý nào tôi lại vì Trương Mân mà chậm trễ Lâm Dư Dư cả, chúng ta ai cũng không có tư cách kéo chân sau của Lâm Dư Dư, có phải hay không?”
 
Chương 121


Sở trưởng dở khóc dở cười: "Nhìn xem anh sốt ruột này, anh đây là đang bao che cho con."

Trương Hoành Quốc: "Tôi đây chỉ là đúng sự thật và đúng thái độ, chuyện nào ra chuyện đó. Thiên phú y học của Lâm Dư Dư thật sự rất cao, chỉ là... Chậm trễ con bé a." Thời đại này đã chậm trễ con bé, chỉ là ông không có nói ra, nhưng sở trưởng lại hiểu rõ ràng.

Sở trưởng: "Anh nhìn xem anh..."

Trương Hoành Quốc: "Vợ của tôi cũng thích con bé, nhà tôi không có con gái, vợ của tôi xem con bé như con gái ruột của mình, cho nên tôi phải có trách nhiệm a. Nói nữa, nếu tôi tiếp nhận Trương Mân, vậy tôi làm sao có thể đối mặt với lão Lữ a? Tôi cùng anh ta còn có thể làm đồng nghiệp nữa hay không? Việc này tôi khẳng định sẽ không làm." Anh cũng không phải kẻ ngốc.

Sở trưởng: "Được được được, tôi đã biết, anh không làm, được rồi."

Trương Hoành Quốc: "Chuyện này anh còn chưa nói cho lão Lữ nghe đi? Bằng không con gái nhà người ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ."

Sở trưởng: "Tôi là người sẽ làm loại chuyện này sao?"

Trương Hoành Quốc: "Được, tôi đây đi ra ngoài."

Sở trưởng: "Cút đi."

Trương Hoành Quốc đi ra văn phòng sở trưởng, thở dài một tiếng. Ông không phải không muốn dạy Trương Mân, mà ông còn không đủ thời gian để dạy Lâm Dư Dư. Nói nữa, đã dạy một học sinh như Lâm Dư Dư, ông không cam đoan còn có thể dạy những học sinh khác hay không. Huống hồ hiện tại Lữ Bân là thầy của Trương Mân, nếu ông tiếp nhận Trương Mân, Lữ Bân có thể nghĩ nhiều hay không?

Trương Hoành Quốc trở lại văn phòng, thấy Lâm Dư Dư đang đọc sách, ông thực vui mừng. Ông chuyển ghế dựa ngồi ở bên cạnh Lâm Dư Dư: "Dư Dư, quan hệ giữa em và Trương Mân như thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Cũng khá tốt ạ, tính cách của Trương Mân khá tốt."

Trương Hoành Quốc: "Con bé có nói gì với em hay không?"

Lâm Dư Dư cảm thấy thật khó hiểu.

Trương Hoành Quốc kể lại sự việc ở trong văn phòng sở trưởng cho Lâm Dư Dư nghe: "Việc này thầy đã từ chối, cho nên lúc em cùng Trương Mân ở cùng nhau cũng muốn chú ý một chút, chăm sóc con bé một chút."

Lâm Dư Dư vừa nghe liên bộc phát ý tưởng: "Thầy, em có thể đưa bút ký của em cho Trương Mân xem. Ngài không thể dạy Trương Mân, nhưng những điều viết trong bút ký đều là thây dạy, cũng có thể đưa cho cô ấy xem. Nếu cô ấy có chỗ nào không hiểu, để cho cô ấy ghi chú lại, sau khi trở về ký túc xá thì hỏi em, em sẽ giải đáp, không trả lời được thì ngày hôm sau em sẽ hỏi lại thầy."

Trương Hoành Quốc nghe vậy liền nói: "Việc này được đó, em trở vê hỏi con bé một chút, lời lẽ cẩn trọng một chút, chú ý đừng tổn thương lòng tự trọng của người khác.”

Lâm Dư Dư: "Rõ, em hiểu được."

Giữa trưa, Lâm Dư Dư đến nhà họ Trương ăn cơm, một nồi thịt gà kho tàu, bốn người nhà họ Trương cộng thêm cô, ăn đến vô cùng ngon miệng.

Đến giờ cơm chiều, Lâm Dư Dư liền không đi, cô cùng Trương Mân đi căn tin của sở y tế, ăn xong cơm, hai người trở về phòng ngủ. Lúc ăn cơm chiều, Lâm Dư Dư thấy Trương Mân vô cùng trầm lặng, nghĩ cô hẳn là đang chờ tin tức của thầy, hoặc là cô đã biết kết quả của chuyện này, trong lòng đang khó chịu.

Quan hệ giữa Lâm Dư Dư cùng Trương Mân không tồi, cho nên cũng không muốn vòng vo, nên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô: "Trương Mân, chúng ta nói chuyện đi?" Cô nói thẳng. Trương Mân miễn cưỡng cười vui: "Được a, cô muốn nói chuyện gì?"

Lâm Dư Dư: "Kỳ thật, cô muốn theo thầy của tôi học tập, tôi đã biết."

Trương Mân nghe xong, trong lòng liền cảm thấy căng thẳng, hốc mắt cũng đỏ: "Tôi... Tôi không có ý muốn tranh đoạt bác sĩ Trương với cô, Dư Dư ngươi không cần hiểu lầm. Tôi chỉ là..."

Lâm Dư Dư vỗ võ lưng của cô: "Cô đừng lo lắng, tôi không có hiểu lầm, cũng không có tức giận. Ngược lại, tôi cảm thấy cảm rất lợi hại."

Trương Mân lắc đầu: "Lợi hại? Tôi còn đang làm trò cười đâu, bác sĩ Trương không đồng ý, tôi đều cảm thấy bản thân đã trở thành trò hề."
 
Chương 122


Lâm Dư Dư: "Không có. Cô biết không? Cô đây là vì học tập, vì làm cho bản thân nắm giữ được càng nhiều tri thức, ở trên con đường học tập này, cô là vô cùng dũng cảm, cô cũng có làm gì không sai. Cho nên, tôi cảm thấy cô rất lợi hại. Nếu là tôi, có lẽ lá gan của tôi tương đối nhỏ, không dám mở miệng đưa ra lời đề nghị này, cho nên, tôi rất bội phục cô."

Trương Mân: "Thật sao?”

Lâm Dư Dư: "Thật đó. Còn có, thây đã nói cho tôi chuyện này, cũng không ý chê cười cô, ông ấy cũng là vì cô. Thầy nói, tuy rằng ông ấy không thể dạy dỗ cô, là để tâm đến những chuyện khác, nhưng mà, ông ấy để cho tôi đem bút ký của tôi chia sẻ cho cô, cô xem có chỗ nào không hiểu, có thể ghi chú lại, nếu tôi có thể giải thích, tôi sẽ giải thích cho cô nghe, nếu tôi không thể giải thích, ngày hôm sau tôi sẽ hỏi lại thây, cho nên, kỳ thật ông ấy cũng có ý muốn giúp cô. Bất quá, đây là bí mật của chúng ta, không thể để cho người khác biết."

Trương Mân nghe được tin này, lập tức cảm động đến không được."Cảm ơn cô Dư Dư, cũng cảm ơn bác sĩ Trương." Cô cũng là bất đắc dĩ. Ngày đó cô kể cho ông ngoại nghe chuyện của bác sĩ Lữ và bác sĩ Trương, ông ngoại liền phản hồi lại với đại đội trưởng, đại đội trưởng lại phản hồi với chủ nhiệm xã.

Kỳ thật đều không phải là do cô đố ky hâm mộ Lâm Dư Dư, cô cũng không phải muốn bác sĩ Trương bổ túc cho cô, cô chỉ là muốn trong khoảng thời gian thực tập ở bệnh viện, có thể học thêm được nhiều một chút kiến thức, thật sự là bác sĩ Lữ cũng không dạy gì cho cô. Nếu những tri thức này đó chỉ là bản thân cô học thì thôi, đằng này cô phải về đại đội khám bệnh cho người ta, đương nhiên là phải học được càng nhiều càng tốt sao.

Hôm nay, sở trưởng đã tìm cô để nói chuyện, nói chuyện này là không có khả năng, trong lòng cô có chút khó chịu. Không nghĩ tới hiện tại Dư Dư sẽ đem tin tức tốt này tới cho cô. Trương Mân cảm động nắm lấy tay của Lâm Dư Dư: "Dư Dư, cảm ơn coi. Chỗ tôi cũng có một ít bút ký, là kinh nghiệm chữa bệnh vài thập niên của ông ngoại ta, ông ngoại tôi là lão trung y, cùng Tây y có chút bất đồng. Bất quá, lúc ông còn trẻ cũng chỉ học qua sách vở cũng không tinh thông, có chút là do ông tự đọc sách sờ soạng, có chút là một ít phương thuốc cũ truyền lại, tự ông tổng kết ra, cho coi xe.." Cô lấy bút ký của ông ngoại mình lấy ra đưa cho Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư vừa nghe đây là bút ký của lão trung y, trong lòng cảm thấy thực vui vẻ, rốt cuộc trung y là nghê chính của cô: "Cảm ơn cô, Trương Mân."

Hai người nhìn nhau cười, bắt đầu sao chép bút ký của đối phương.

Nhoáng lên đã mấy ngày trôi qua, tới rồi thứ bảy. Tối thứ bảy Lâm Dư Dư không có lịch học bù, cô phải về đại đội. Bất quá cô để dành màn thầu của cơm trưa và cơm chiều lại, tổng cộng được bốn cái màn thầu, lấy về nhà cho Tiểu Ôn Lễ ăn.

Về tới rồi cửa thôn của đại đội, liền thấy Tiểu Ôn Lễ đang ở nơi đó chơi đùa.

Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ."

Tiểu Ôn Lễ nhìn thấy Lâm Dư Dư, mau chóng chạy qua, nhưng lại không như ngày thường nhào vào lòng cô, thằng bé bĩu môi nhìn Lâm Dư Dư, bộ dạng thực ủy khuất.

Lâm Dư Dư vừa thấy, tiểu gia hỏa giống như tức giận rồi: "Tiểu Ôn Lễ em làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui hay không?"

Tiểu Ôn Lễ ngượng ngùng xoắn xít trong chốc lát, ấp a ấp úng hỏi: "Chị, chị có em trai khác rồi, còn muốn em không? Còn đối xử tốt với em không?"

Lâm Dư Dư khó hiểu nhìn hắn, nói: "Chị chỉ có một đứa em trai là em a, không có em trai nào khác."

Tiểu Ôn Lễ: "Chị gạt người, giữa trưa có một thanh niên trí thức tới, nói hắn là em trai của chị, chị có em trai khác."

Lâm Dư Dư nghe vậy, đột nhiên nghĩ tới ngày đó Lưu Á Cầm cùng Chương Nham gọi điện thoại cho cô nói về việc này, thâm nghĩ không phải là Chương Long đi? Bất quá mặc kệ có phải hay không, ở trong lòng Lâm Dư Dư, an ủi Tiểu Ôn Lễ mới là chuyện quan trọng nhất: "Mẹ chị chỉ sinh có một người con, chính là chị, cho nên chị không có em trai nào khác, đến nỗi người em trai mà em nói, chị chưa từng gặp qua, còn không biết là người nào, chờ chị thấy mặt lại nói, được không? Bất quá, mặc kệ là em trai nào, Tiểu Ôn Lễ vĩnh viễn là quan trọng nhất, là em trai mà chị thích nhất."
 
Chương 123


Tiểu Ôn Lễ: "Thật vậy chăng?"

Lâm Dư Dư từ trong bao lấy ra một cái màn thầu: "Đương nhiên là thật, tới đây, ăn màn thầu."

Tiểu Ôn Lễ xé màn thầu làm hai, đưa cho Lâm Dư Dư một nửa: "Chị cũng ăn."

Lâm Dư Dư: "Được."

Trở lại nhà họ Lý, Lý Thu Hồng vừa lúc cũng tan tâm, thấy bọn họ tới: "Dư Dư đã trở lại, thím đang chuẩn bị nấu cơm, đúng rồi, trưa nay đại đội chúng ta tới một cậu nam thanh niên tri thức, gọi là Chương Long, nói là em trai của cháu, cháu xem?"

Lâm Dư Dư: "Cháu đã biết, Chương Long là con riêng của cha dượng cháu. Thím, cháu đi nhà của đại đội trưởng xem xem tình huống của Chương Long, thím có thể giúp cháu nấu thêm một phần cơm chiều không?"

Lý Thu Hồng: "Có cái gì mà không được? Con gà rừng cháu bắt hai ngày trước vẫn còn nửa con, thim lại hầm thêm một nồi khoai tây gà rừng, cháu xem vậy có được không?”

Lâm Dư Dư: "Thím cùng Tiểu Ôn Lễ không ăn sao? Đây là cho hai người các ngươi bồi bổ thân thể."

Lý Thu Hồng: "Chúng ta đã ăn một nửa, sức ăn của hai chúng ta không lớn, đâu cần ăn nhiều như vậy a. Châu đi gọi người trước đi, miễn cho chờ lát nữa người ta lại ăn xong cơm chiều."

Lâm Dư Dư: "Ừm, ta đây liền đi."

Lâm Dư Dư đi một chuyến đến nhà đại đội trưởng, biết Chương Long được sắp xếp vào chỗ ở của thanh niên trí thức, cô lại đi đến chỗ ở của thanh niên tri thức.

Người ở trong ký túc xá của thanh niên trí thức đều có mặt đông đủ, mọi người làm việc cả một ngày, lúc này đang chuẩn bị ăn cơm chiều, nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, mọi người nhiệt tình chào hỏi: "Dư Dư đã trở lại?"

"Dư Dư ngày mai cô được nghỉ không?"

"Dư Dư cô tới xem em trai của ngươi à?"

Chỉ mới một buổi chiều, mọi người đều biết quan hệ giữa Chương Long và Lâm Dư Dư. Chương Long cũng đang ở bên trong đâu, chuẩn bị cùng mọi người ăn cơm chiều, nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, anh còn không có phản ứng lại. Anh chưa gặp qua Lâm Dư Dư, không biết Lâm Dư Dư trông như thế nào, hiện tại nghe được lời nói của mọi người, anh mới biết được vị nữ đồng chí có dáng người nhỏ xinh này là con gái của mẹ kế. Lại nói tiếp, vị này lớn lên rất giống mẹ kế. Vóc dáng tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, người cũng có chút gầy, làn da lại rất trắng.

Nguyên chủ lớn lên giống Lưu Á Cầm, cho nên bề ngoài đích xác thật ưa nhìn, hơn nữa người thành phố không giống dân quê, cả ngày bận rộn cày bừa, cho nên làn da của nguyên chủ cũng tương đối trắng trẻo, tuy xuống nông thôn đã được hai tháng, nhưng mùa này không nắng lắm, tự nhiên cũng phơi không đen. Lâm Dư Dư tiếp thu thân thể này đã nhiều ngày, cũng bồi bổ cho thân thể này không sai biệt lắm, cho nên lúc này tinh thần của cô cũng rất tốt.

Chẳng qua, Chương Long không quen biết Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư cũng không có tìm được bộ dáng của Chương Long ở trong trí nhớ của nguyên chủ. Cho nên, Lâm Dư Dư chỉ nói: "Tôi nghe thím Lý nói em trai tôi xuống nông thôn, cho nên lại đây nhìn xem." Cô nhìn về phía các nam thanh niên trí thức, chỉ có duy nhất một tên nhóc là cô không quen biết."Chương Long?" Cô thử dò hỏi. Ngữ khí mang theo không xác định, bất quá người khác nghe không ra.

Chương Long tự nhiên là nghe ra, hắn vội vàng qua đi: "Chị Dư Dư. Chị Dư Dư, ba mẹ có nhờ em mang theo đồ đạc cho chị, đều ở trên giường của em, em đi lấy cho chị."

Lâm Dư Dư mỉm cười nói: "Ừm, được, em đi lấy đồ trước đi, chị ở bên ngoài chờ ngươi, chờ lát nữa em theo chị đi Thím Lý bên kia ăn bữa cơm, chị còn muốn nghe em kể tình huống trong nhà một chút."

Chương Long nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí của chị gái này thật ôn nhu, nhìn qua hẳn là thật dễ ở chung."Được." Đồng thời, trong giọng cô cũng có một loại uy nghiêm cùng đáng tin cậy.

Chương Long từ trong hành lý lấy ra một cái túi, đây là đã được đóng gói tốt, mua cho Lâm Dư Dư, anh xách túi đi ra ngoài: "Chị Dư Dư."
 
Chương 124


Lâm Dư Dư nhìn vê phía anh, Chương Long sinh cùng năm với cô cùng, cô lại lớn tháng hơn Chương Long, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có 16 tuổi, 16 tuổi nam sinh không có phát dục sớm bằng nữ sinh, cho nên vóc dáng của Chương Long cũng không cao, đại khái còn chưa đến 1m7, phỏng chừng chỉ có khoảng 1m65, mà so với 1m63 Lâm Dư Dư, anh nhìn qua càng thấp hơn một chút. Hơn nữa, nhà họ Chương tương đối nhiều người, liền tính mỗi tháng có thịt, nhưng phân đến miệng của mỗi người cũng chỉ được mấy cục, cho nên Chương Long còn hơi gầy, giống như cây gậy trúc vậy.

Chương Long bị Lâm Dư Dư xem đến nổi da gà, anh chưa bao giờ biết, ánh mắt của chị kế lại có áp lực như vậy, hoàn toàn khác xa chị anh và mẹ kế của hắn."Chị Dư Dư?" Anh lại không tự giác mà kêu một tiếng.

Lâm Dư Dư chưa nói cái gì: "Đi thôi, nói cho chị nghe một chút về chuyện trong nhà đi, mẹ chị thế nào?"

Nói đến Lưu Á Cầm, Chương Long liền nói rất nhiều: "Mẹ, khá tốt, lần trước nhận được thư của chị, bà ấy rất vui, mỗi ngày mẹ với ba đều uống trà nhân sâm mà chị gửi về, trước nay em chưa từng thấy qua mẹ vui vẻ đến như vậy. Còn có thịt mà chị gửi về cũng ăn rất ngon, chúng em đều ăn qua, cảm ơn chị Dư Dư."

Lâm Dư Dư: "Ăn ngon là được, nếu em chăm chỉ một chút, mỗi tuần đều có thể ăn được thịt." Cô có thể nhìn ra, Chương Long là tên nhóc không có tâm cơ gì, ở mạt thế cô nhìn thấy được muôn hình muôn vẻ đủ loại người, ánh mắt của Chương Long vô cùng trong trẻo, không giống cái loại người có tâm cơ thâm trầm.

Quả nhiên, Chương Long nghe được, đôi mắt đều sáng rực lên: "Thật vậy chăng? Em khẳng định sẽ nghe lời. Không cần mỗi tuần, mỗi tháng có thể ăn được thịt, em liên cảm thấy vô cùng hài lòng."

Lâm Dư Dư cười lắc đầu: "Vậy em chỉ cần làm được hai việc này là được." Chương Long: "Đừng nói hai việc, chính là ba việc bốn việc cũng không thành vấn đề."

Lâm Dư Dư: "Không cần nhiều như vậy. Việc thứ nhất, đại đội phân phối công tác cho em, em cần phải nghiêm túc hoàn thành, không yêu cầu tốc độ, nhưng phải chất lượng, tình nguyện làm cho tốt, làm chậm một chút cũng không sao, nhưng không thể làm kém, làm quá nhanh. Nếu không biết làm, có thể hỏi các chú thím ở trong đội đại, không được cái gì cũng không biết mà giả vờ đã biết rồi."

Chương Long: "Được, cái này em sẽ nghe lời." Anh biết Lâm Dư Dư nói những điều này đều là vì tốt cho hắn, hắn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra.

Lâm Dư Dư: "Chuyện thứ hai, em phải nghe lời chị."

Chương Long: "Lúc em xuống nông thôn, cha yêu câu em phải nghe lời chị, em khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Trước khi xuống nông thôn cha của anh cố ý dặn dò anh, phải nghe lời chị Dư Dư, làm việc không cần xúc động, gặp phải chuyện gì không rõ có thể tới hỏi chị Dư Dư. Chương Nham là người có đầu óc, Lâm Dư Dư ở nông thôn có thể đạt được chức vị nhân viên y tế, khẳng định cũng là người khôn khéo, cho nên để cho con trai mình nghe lời Lâm Dư Dư chắc chắn sẽ không sai.

Lâm Dư Dư: "Vậy là tốt rồi."

Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện, đã tới nhà họ Lý rồi, vừa đến nhà họ Lý, nhìn thấy Tiểu Ôn Lễ đang đi tới đi lui ở trước cửa sân. Nhìn thấy Lâm Dư Dư về tới, Tiểu Ôn Lễ chạy ra: "Chị, có người tới, bà ấy muốn chị làm con gái của bà."

Lâm Dư Dư: "Cái gì?"

Không chờ Lâm Dư Dư hỏi rõ ràng sự việc, chỉ thấy từ trong phòng bếp đi ra một người, người này không phải là Tiền Cúc Phân sao? Mẹ của Phạm Quốc Đống, hơn nữa, Phạm Quốc Đống cũng có mặt ở đây. Nhìn thấy hai mẹ con này, Lâm Dư Dư có chút xấu hổ, bọn họ tới làm gì a? Nga, ngày mai là chủ nhật, xưởng mà Phạm Quốc Đống công tác cũng được nghỉ.

Tiên Cúc Phân nhìn thấy Lâm Dư Dư trở về, vô cùng nhiệt tình nói: "Dư Dư cháu đã trở lại, thím đang trò chuyện với thím Thu Hồng của cháu đây, cháu đến vừa lúc, mau tới nghe một chút, thím còn muốn tranh thủ ý kiến của cháu đây."

Lâm Dư Dư chỉ chỉ bản thân: "Cháu? Việc gì a? Có liên quan tới cháu sao?"
 
Chương 125


Tiên Cúc Phân: "Cũng không phải sao, thím chỉ là đang suy nghĩ, thím không có con gái, mà một cô gái như cháu ở chỗ này lại không có bà con thân thích gì, không bằng thím nhận cháu làm con gái nuôi đi? Nhà của chúng ta cùng cháu có duyên phận như vậy, cháu thấy thế nào? Cháu xem a, anh Quốc Đống của cháu hiện tại là công nhân, công tác cũng xem như đứng đầu thôn, cháu trở thành con gái của thím, chúng ta khẳng định sẽ đối xử tốt với cháu." Tiền Cúc Phân chính là nói lời thật lòng, Lâm Dư Dư không thể trở thành con dâu của bà nên bà cảm thấy thật đáng tiếc, cho nên cũng hy vọng cô có thể làm con gái nuôi của bà. Chuyện này từ hồi trước bà đã có nghĩ tới, nhưng sau đó lại bởi vì xảy ra quá nhiều việc, Lâm Dư Dư lại đi ra ngoài, rồi thường xuyên ở lại sở y tế, cho nên trì hoãn tới tận bây giờ, hiện tại mọi người đều có mặt ở đây, cho nên bà liền dứt khoát lại đây đưa ra lời đề nghị này.

Lâm Dư Dư khựng lại, đối với phần tâm ý này của Tiền Cúc Phân, trong lòng cô rất cảm động, nhưng mà: "Nhưng mà thím à, mấy ngày hôm trước cháu có viết thư cho mẹ cháu, đã nói muốn nhận thím Lý làm mẹ nuôi rồi." Chuyện này kỳ thật là cô chưa nói với Lưu Á Cầm, nhưng bản thân Lâm Dư Dư sớm đã có quyết định này. Từ lúc cô sống ở nhà họ Lý và xác định Tiểu Ôn Lễ là cháu trai của cô, cô liền có quyết định này. Rốt cuộc Tiểu Ôn Lễ là cháu trai của cô, vẫn luôn gọi cô là chị cũng không thích hợp cho lắm. Bất quá, vốn dĩ cô tưởng chờ đến khi bản thân cùng Lý Thu Hồng có thêm chút cảm tình nữa, lại nói ra việc này, hiện tại Tiên Cúc Phân lại trở thành thần trợ công.

Lý Thu Hồng: "Dư Dư?"

Lâm Dư Dư nói: "Thím Lý, cháu ở chỗ này cũng giống như thím Tiền nói, không có bà con thân thích, mà thím tuy rằng đã có cháu trai là Ôn Lễ, nhưng cũng không có con cái, cho nên cháu nghĩ, thím trở thành mẹ nuôi của cháu, cháu làm con gái nuôi của thím, chúng ta trở thành người một nhà chân chính, thím thấy... Thế nào? Thím ở thôn Phạm gia làm chỗ dựa cho cháu, cho cháu một mái nhà. Mà về sau cháu sẽ vì thím dưỡng, chăm sóc Ôn Lễ."

Đôi mắt Lý Thu Hồng nháy mắt ửng đỏ: "Con ngoan... Con ngoan a..."

Tiền Cúc Phân nhìn, trong lòng thật hâm mộ.

Lâm Dư Dư lại nói: "Thím Tiền là người có phúc khí, có người con trai ưu tú như Phạm đồng chí vậy, nhưng mẹ nuôi của cháu cũng chỉ có một đứa con gái là chím, cho nên thím Tiên đừng giành cháu với mẹ nuôi cháu nha."

Lý Thu Hồng nghe được liên ngăn lại: "Tiền Cúc Phân thật là xin lỗi, Dư Dư cô con gái này tôi cũng rất thích, có thể có một đứa con gái như vậy, là phúc khí của tôi."

Trong lòng Tiền Cúc Phân có chút hụt hãng, đột nhiên, bà nghĩ tới điều gì: "Vậy thì có gì đâu nha, Thu Hồng, bà làm mẹ nuôi của Dư Dư, tôi cũng làm mẹ nuôi của Dư Dư, chúng ta không xung đội. Ai quy định một người chỉ có thể nhận một người cha mẹ nuôi chứ?”

Lâm Dư Dư: "..." Còn có thể như vậy sao?

Phạm Quốc Đống cũng nói: "Thanh niên trí thức Lâm, cô liền thuận theo ý của mẹ tôi đi, hiện tại mẹ tôi vô cùng yêu thích cô, tôi đều phải tránh sang một bên, nếu cô không đáp ứng, phỏng chừng bà sẽ khó chịu đến chết. Còn có còn có, mẹ tôi cãi nhau rất lợi hại, cô nhận mẹ tôi làm mẹ nuôi, vê sau ở cái đại đội này, ai dám khi dễ cô, mẹ tôi khẳng định là người đầu tiên không đồng ý."

Tiền Cúc Phân giơ tay đánh con trai mình một trận: "Con nói cái gì đâu? Lão nương sẽ là người chỉ biết cãi nhau sao? Lão nương hiện tại là mẹ của công nhân, là một người có văn hóa."

Phạm Quốc Đống: "Mẹ không chỉ có cãi nhau, mẹ còn đánh nhau, đánh đau chết mất."

Lâm Dư Dư ngăn lại: "Thím Tiền, chuyện này cháu cũng không thể tự làm chủ, nhà cháu còn có trưởng bối, loại chuyện như nhận kết nghĩa này, phải trải qua trưởng bối trong nhà đồng ý mới được, nếu không như vậy đi, cháu lại viết một phong thư hỏi ý kiến của trưởng bối một chút." Thư từ qua lại cũng cần một hai tháng, đến lúc đó nói không chừng Tiền Cúc Phân liền đã quên chuyện này, liền tính không quên, cô cũng có thể nói là trưởng bối trong nhà không đồng ý.
 
Chương 126


Tiên Cúc Phân tự nhiên là đồng ý rồi, bằng không còn có thể làm sao?

Chờ sau khi hai mẹ con Tiền Cúc Phân rời khỏi, nhà họ Lý bên này liền bắt đầu ăn cơm chiều. Hôm nay Lý Thu Hồng vô cùng hưng phấn, bà không chỉ có cháu trai, còn có con gái, chỉ nghĩ thôi, bà đều vui tới no bụng rồi."Ngày mai mời đại đội trưởng và thư ký tới làm chứng, chúng ta phải nấu một bữa cơm nhận người thân, Dư Dư con xem như thế có được không?"

Lâm Dư Dư: "Vẫn là mẹ nuôi suy nghĩ chu đáo."

Tiểu Ôn Lễ xem bà nội của bé, lại xem chị của bé có chút ngơ ngác. Sao chị lại gọi bà nội là mẹ nuôi a? Đừng nói là Tiểu Ôn Lễ, chính là Chương Long cũng xem không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Dư Dư gắp cho Tiểu Ôn Lễ một đũa khoai tây: "Tiểu Ôn Lễ, về sau em cũng không thể lại gọi chị là chị a, phải gọi cô cô, biết chưa?"

Tiểu Ôn Lễ cảm thấy thật ủy khuất: "Vì cái gì a? Chị có em trai lớn, liền không cần em nữa sao?"

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên không phải a, bởi vì chị đã trở thành con gái của bà nội em, cho nên ngươi phải gọi ta là cô cô, nào, gọi cô cô nghe thử một chút."

Cô cô... Tiểu Ôn Lễ lẩm nhẩm hai chữ "cô cô trong miệng, lại phát hiện, so với "chỉ, bé giống như càng thích gọi cô cô. Trong ấn tượng, trước kia bé cũng có một người cô."Cô cô..." Tiểu Ôn Lễ gọi ra tiếng.

Lâm Dư Dư: "Ơi, Tiểu Ôn Lễ thật ngoan."

Sau bữa cơm chiều, Chương Long liền đi trở về, vốn dĩ lúc xuống nông thôn, tâm trạng có chút khẩn trương cùng bất an, nhưng hiện tại, đã an tâm. Có lẽ bởi vì nơi này còn có cái gọi là "người nhà”.

Lý Thu Hồng đang dọn dẹp lại phòng bếp, Lâm Dư Dư về phòng sửa sang lại đồ đạc, bưu kiện được gửi từ thành phố S đã tới rồi. Tiểu Ôn Lễ ngồi xổm bên cạnh, nhìn Lâm Dư Dư bóc bưu kiện, tò mò hỏi: "Cô cô, cái này là cái gì a?"

Lâm Dư Dư: "Là thứ tốt a, có rất nhiều đồ vật nga, chờ lát nữa cô mở ra cháu sẽ thấy được."

Bên trong đích xác rất nhiều đồ vật, sữa bột, vải dệt, xà phòng, khăn lông, kem đánh răng, bàn chải đánh răng vân vân, dù sao nên mua đều mua.

Lâm Dư Dư lấy sữa bột và vải ra: "Mẹ nuôi..."

Lý Thu Hồng cũng dọn xong phòng bếp, đang nấu nước ấm, nghe được tiếng kêu của Lâm Dư Dư, tuy rằng bà có chút không quen, nhưng cũng nhiệt tình đáp lại: "Ơi, có chuyện gì a?" Nói xong lại bước ra phòng bếp.

Lâm Dư Dư hướng bà vẫy vẫy tay.

Lý Thu Hồng vào phòng cô: "Con đứa nhỏ này thần thần bí bí gì đó."

Lâm Dư Dư cười nói: "Đây là sữa bột cho Ôn Lễ, còn có vải dệt, làm quần áo mới cho mẹ cùng Ôn Lễ."

Lý Thu Hồng: "Ai nha, sao con lại mua nhiều đồ như vậy? Phải xài hết bao nhiêu tiên a?

Lâm Dư Dư: "Đây là mẹ con gửi tới, mẹ con nói con muốn ở chỗ này nhận kết nghĩa, mẹ còn phải chăm sóc con, đây đều là cho mẹ. Còn sữa bột này là bà ấy mua cho Ôn Lễ, mẹ cũng không thể từ chối." Nếu lúc trước đã lấy Lưu Á Cầm làm cái cớ, hiện tại cũng cũng chỉ có thể lại dùng một chút. Tạm thời còn không thể nói sự việc của nhà họ Ôn, chờ khi sự việc giữa nhà họ Ôn và nhà họ Dương giải quyết xong xuôi, không thể tiếp tục giấu diếm nữa, cô sẽ tìm một thời cơ thích hợp nói cho bà nghe.

Vừa nghe là tấm lòng của Lưu Á Cầm, Lý Thu Hồng vội nói: "Mẹ con cũng thật có lòng, nhưng về sau bảo bà ấy đừng tặng nữa, quá tốn tiền rồi."

Lâm Dư Dư: "Cũng chỉ lần này, phần lễ đầu tiên nên long trọng một chút, về sau mẹ có muốn, bà ấy đều luyến tiếc tặng."

Nghe được Lâm Dư Dư trêu ghẹo như vậy, Lý Thu Hồng cũng chỉ có thể cười cười.

Lâm Dư Dư lại nói: "Ôn Lễ còn nhỏ, phải bồi bổ thật tốt, như vậy thân thể mới có thể rắn chắc, đến lúc đó lại nhiều sinh mấy đứa cháu chắt cho ngài."

Lý Thu Hồng nhìn nhóc con Tiểu Ôn Lễ bên cạnh: "Vậy phải chờ tới khi nào? Mẹ chỉ cần thằng bé khỏe mạnh bình an trưởng thành là được."

Tiểu Ôn Lễ chớp chớp mắt, nghe không hiểu bà nội cùng cô cô đang nói cái gì.

Lâm Dư Dư: "Bà nội nói phải pha sữa bột cho cháu uống, cháu có muốn uống không?”

Tiểu Ôn Lễ: "Sữa bột là cái gì a?"
 
Chương 127


Lâm Dư Dư: "Cháu nhờ bà nội đi pha cho cháu uống thử xem."

Tiểu Ôn Lễ nhìn về phía Lý Thu Hồng: "Bà nội..."

Lý Thu Hồng nhìn ánh mắt chờ mong của cháu trai, bà tưởng mở miệng từ chối, tuy đã nhận Lâm Dư Dư làm con gái nuôi, nhưng bà thật sự không muốn chiếm tiện nghi của người khác. Cuối cùng, Lý Thu Hồng than một tiếng: "Bà nội pha cho cháu." Phần ân tình này, bà đều sẽ nhớ kỹ, nếu bản thân có thể trả hết thì bản thân sẽ tự trả, còn nếu không thể, chờ tương lai cháu trai trưởng thành, bà phải nói cho thằng bé, về sau phải hiếu thuận cô cô.

Lâm Dư Dư: "Mẹ nuôi, đây là kem đánh răng và bàn chải đánh răng, bắt đầu từ buổi tối hôm nay, dạy Tiểu Ôn Lễ đánh răng, để thằng bé hình thành một thói quen tốt."

Trong lòng nghĩ kỹ, Lý Thu Hồng cũng liền không ngại lại lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng: "Vẫn là con suy xét cẩn thận." Cũng chỉ có cô gái từ trong thành tới như Dư Dư mới có thể cẩn thận như vậy.

Lâm Dư Dư: "Nói gì vậy, mẹ đây là bận quá. Đúng rồi mẹ nuôi, mẹ của con nói, con cùng Tiểu Ôn chụp một bức ảnh gửi cho bà, bà cũng muốn xem Tiểu Ôn Lễ trông như thế nào, cũng xem xem hiện tại con trông như thế nào, cho nên sáng mai, con sẽ dẫn Tiểu Ôn Lễ đi tiệm chụp ảnh, mẹ xem có thể chứ?"

Lý Thu Hồng: "Có thể có thể."

Lâm Dư Dư: "Vậy mẹ cũng đi chung với chúng ta đi? Chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh."

Lý Thu Hồng: "Ngày mai mẹ còn phải xuống ruộng, liền không đi theo được, con đi chụp xong nhớ rửa hai tấm, trong nhà cũng có thể treo hình chụp."

Lâm Dư Dư: "Dạ, vậy được rồi. Mẹ nuôi, con còn muốn lên núi một chuyến." Lý Thu Hồng sửng sốt, ngay sau đó liền hỏi: "Con muốn đi xem bãy rập?"

Lâm Dư Dư: "Vâng, con ở trong huyện quen biết vài người, nếu có món ăn miền vúi, câm đi tặng một chút, lưu chút nhân tình, nói không chừng về sau có chỗ có thể dùng đến." Cô không có nói thẳng là đem đi bán cho người khác, miễn cho dọa tới Lý Thu Hồng. Bán cho người khác cùng với chạy quan hệ chính là hai việc hoàn toàn khác nhau, hiện tại cũng có người nhà quê bắt mấy món ăn hoang dã hoặc câu cá để chạy quan hệ, nếu là đem bán cho người khác, vậy có khả năng chính là đầu cơ trục lợi.

Lý Thu Hồng vừa nghe: "Vậy buổi tối lên núi phải cẩn thận chút a."

Lâm Dư Dư: "Con hiểu, mẹ yên tâm đi, con sẽ mang theo thuốc."

Lý Thu Hồng: "Mẹ để dành nước ấm cho con."

Lâm Dư Dư: "Được."

Tới buổi tối, sau khi Tiểu Ôn Lễ chìm vào giấc ngủ, Lâm Dư Dư liền vào núi. Nói câu thật lòng, trong lòng Lý Thu Hồng vô cùng sốt ruột, bà rất sợ Lâm Dư Dư sẽ xảy ra chuyện. Cho nên từ sau khi Lâm Dư Dư ra ngoài, lòng bà liền cảm thấy không yên tâm, cũng may Lâm Dư Dư về cũng nhanh, chưa tới một tiếng, cô liền trở lại.

Lý Thu Hồng vừa nghe được tiếng động, vội vàng ra khỏi phòng: "Cuối cùng cũng đã trở lại." Thanh âm của bà thực nhỏ, sợ đánh thức hàng xóm.

Lâm Dư Dư: "Hôm nay vận khí tốt, bắt được hai con gà rừng, với một con thỏ. Con bắt xong liền lập tức xuống núi, không dám tiếp tục ở trên đó."

Lý Thu Hồng: " Đúng vậy, không nên ở trên núi lâu, buổi tối ở đó quá nguy hiểm. Nhưng mẹ thấy vận khí của con cũng thật tốt, mỗi lân đều có thể bắt được mấy con."

Lâm Dư Dư: "Con đặt ở trong bẫy một ít thảo dược, đa số gà rừng với thỏ hoang đều rất thích, cho nên liền bị sập bây." Lý Thu Hồng nghe xong, cảm thấy cũng rất có thể, nếu không một cô gái nhỏ như Dư Dư lập bẫy, sao lại bắt được mấy con vật hoang một cách dễ dàng như vậy?

Vì thế buổi tối hôm đó, Lý Thu Hồng cùng Lâm Dư Dư đem hai con gà rừng và một con thỏ làm sạch lông. Sau khi dọn xong, bọn họ liền đi ngủ.

Tới ngày hôm sau, Lâm Dư Dư cõng sọt, nắm tay Tiểu Ôn Lễ đi đến huyện.

Sau khi tới huyện, trước tiên Lâm Dư Dư dắt Tiểu Ôn Lễ đến nhà bác gái Lý. Nhà của bác gái Lý ở trong đơn vị, nhưng lúc Lâm Dư Dư đến, đúng lúc đó nhìn thấy bác gái Lý đang đi bộ ở cửa tiểu khu. Thật ra, bác gái Lý không phải đi bộ ở đó, bà ấy đã hẹn Lâm Dư Dư cuối tuần tới đưa thịt, cho nên từ sáng sớm đã đứng ở cửa đợi Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư không biết đường đi, suốt dọc đường phải hỏi đường đi vào.
 
Chương 128


"Cháu gái... Cháu gái..." Bác gái Lý nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, liền nhiệt tình đón tiếp: "Cháu gái, cuối cùng cháu cũng tới rồi."

Lâm Dư Dư: "Thím." Thật ra dựa theo số tuổi, Lâm Dư Dư phải gọi bác gái Lý là bà Lý, nhưng bác gái Lý trang điểm theo "phong cách tây", nên khuôn mặt nhìn qua trẻ hơn so với những người cùng tuổi.

Bác gái Lý: "Ai, cuối cùng cháu cũng tới rồi, thím còn tưởng con không tới. A, bạn nhỏ này là ai vậy, lớn lên cũng thật đẹp trai."

Tiểu Ôn Lễ thẹn thùng né tránh, nhưng vẫn lễ phép chào một tiếng: "Cháu chào bà Lý."

Bác gái Lý: "A, thật ngoan, tí nữa tới nhà bà, bà sẽ cho con ăn kẹo nhé."

Tiểu Ôn Lễ lắc đầu: "Cháu có kẹo." Rồi thằng bé từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng.

Bác gái Lý không nhịn được cười.

Nhà do cơ quan cấp là một căn nhà nhỏ, sân nhà bác gái Lý cũng rất lớn, bà ấy dẫn Lâm Dư Dư và Tiểu Ôn Lễ vào trong nhà, trước tiên đưa cho Tiểu Ôn Lễ một viên kẹo đường, ba viện kẹo sữa thỏ trắng, ba viên kẹo trái cây, sau đó liền hỏi Lâm Dư Dư: "Cháu gái, thịt đâu?”

Lâm Dư Dư để sọt trên lưng xuống, trong sọt có một bao tải, mở ra, bên trong có một con thỏ và một con gà, đều đã được làm sạch.

Bác gái Lý: "A nha, lông đều đã được làm sạch, cũng giúp thím tiết kiệm rất nhiều thời gian." Ở trong huyện, đun nước để làm sạch lông cũng rất tốn công, hơn nữa bọn họ là dùng than đá đun nấu, số lượng mỗi tháng cũng có hạn, có lúc còn không đủ dùng.

Lâm Dư Dư: "Tối hôm qua cháu đã làm sạch lông. Con thỏ này sau khi được làm sạch thì tâm hơn hai cân một chút, còn gà thì tầm hơn bốn cân, thím muốn con nào?”

Bác gái Lý cơ hồ không do dự trả lời: "Gà." Nói xong, còn cười nói: "Thật ra, con thỏ này thím cũng muốn ăn, con giá, nếu không con cũng bán con thỏ này cho thím?"

Lâm Dư Dư: "Chuyện này không được a, cháu còn muốn đem đi biếu người khác.”

Bác gái Lý: "Vậy được, chỗ gà này thím phải trả cháu bao nhiêu?"

Lâm Dư Dư: " 3 đồng 2 và đưa thêm phiếu, thím cho cháu một phiếu công nghiệp, phiếu hai cân gạo, thím thấy thế nào?"

Bác gái Lý: "Phiếu công nghiệp không thành vấn đề, nhưng phiếu gạo thì lân sau lại đổi được không, hiện giờ thím không thể có nhiều như vậy."

Lâm Dư Dư: "Cháu cũng chỉ thỉnh thoảng mới đổi phiếu gạo, một lúc nữa cháu muốn đi Cung Tiêu Xã mua một ít bột Phú Cường."

Bác gái Lý: "Vậy được, nếu thỉnh thoảng cần, thím có thể lưu lại."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thím."

Cầm 3 đồng 2 và phiếu, Lâm Dư Dư dẫn Tiểu Ôn Lễ rời đi, nhưng trước khi đi liền nói với bác gái Lý, tuần sau sẽ không tới. Bác gái Lý có bốn cân thịt gà, cách một tuần cũng không sao, tuần nào cũng ăn cũng quá xa xỉ rồi, cho nên tuần sau Lâm Dư Dư không tới cũng rất vừa vặn. Tiếp theo là đến nhà Thôi Mẫn, Thôi Mẫn không có nhà, nhưng mẹ chồng cô ta có nhà, cho nên Lâm Dư Dư cùng mẹ chồng Thôi Mẫn trao đổi, hai cân thịt thỏ, đổi lấy sáu hào, phiếu một cân gạo, còn có một phiếu giấy. Sau khi trao đổi xong, Lâm Dư Dư đưa Tiểu Ôn Lễ đi chụp ảnh. Chuyện đặt đồ tuần tới, Lâm Dư Dư cũng không nói chuyện với mẹ chồng Thôi Mẫn, bởi vì lát nữa cô cũng đi Cung Tiêu Xã.

Nếu là trước kia, tuần sau cô nhất định sẽ đến, rốt cuộc đến một lần có thể kiếm được 5 đồng, nhưng Ôn Sùng mỗi tháng đã trả cô 20 đồng tiền lương, cô liền nghĩ hạn chế vào huyện bán mấy con vật hoang này nữa.

Cô cháu hai người vào quán chụp ảnh, lần đầu tiên được chụp ảnh nên Tiểu Ôn Lễ vừa khẩn trương, vừa háo hức, khi chụp ảnh đều là dáng vẻ cười ngây ngốc, khiến lúc Lâm Dư Dư xem lại đều cười đến đau bụng.

Tiểu Ôn Lễ thấy cô vẫn đang cười thằng bé, liền đỏ mặt: "Cô, có phải ảnh cháu chụp xấu không?" Lâm Dư Dư: "Ảnh của Tiểu Ôn Lễ nhà chúng ta là đẹp nhất."

Tiểu Ôn Lễ: "Thật sao?" Thằng bé mới không tin lời của cô nói đâu?
 
Chương 129


Lâm Dư Dư: "Thật sự, người lớn không lừa trẻ con."

Tiểu Ôn Lễ: "Vậy được rồi."

Chụp ảnh xong, Lâm Dư Dư thanh toán tiền: "Đồng chí, bao giờ có thể lấy ảnh?"

Đồng chí ở quán chụp ảnh: "Tuần sau có thể lấy."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn đồng chí."

Sau khi ra khỏi quán chụp ảnh, Lâm Dư Dư: "Ôn Lễ, cô muốn đi gọi điện thoại cho bạn, lát nữa lúc cô đưa điện thoại cho con, con phải gọi là cậu, biết chưa?"

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng, con biết rồi, cô, là em trai cô sao?" Bởi vì trong đại đội có Chương Long, là em trai cô, thằng bé cũng gọi là cậu, cho nên lần này thằng bé cũng cho rằng cậu là em trai của cô.

Em trai? Bảo Ôn Sùng gọi cô là chị? Cho dù là tuổi kiếp trước hay tuổi kiếp này cũng không thể. Lâm Dư Dư: "Là bạn của cô, tuổi lớn hơn cô, dựa theo độ tuổi, cô phải gọi là anh."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng ạ."

Gọi điện thoại ở thời đại này vô cùng rắc rối, hoặc là đơn vị có điện thoại, nếu muốn gọi thì sẽ gọi nhờ điện thoại của đơn vị, bình thường, có thể đến bưu cục gọi điện. Bây giờ Lâm Dư Dư muốn đưa Ôn Lễ đến bưu cục để gọi điện thoại.

Lúc Lâm Dư Dư gọi điện thoại, Tiểu Ôn Lễ đứng gần chỗ cô, tay nhỏ nắm chặt quần áo cô. Đầu bên kia rất nhanh đã có người nhận, một giọng nói vô cùng hiền lành vang lên: "Xin chào, đây là Ôn gia, xin hỏi ngài tìm ai?"

Giọng nói này, không giống giọng nói lạnh lùng của Ôn Sùng, nghe giống như là giọng của một người đàn ông trung niên. Lâm Dư Dư nghĩ đến chú Trọng mà Ôn Sùng đã từng nhắc tới, là cha của Ôn Hiền. Cô nói: "Xin chào, tôi là Lâm Dư Dư, xin hỏi Ôn tiên sinh Ôn Sùng có ở đó không?" Sau đó, người nghe điện thoại bên kia liền biết cô là ai: "Là bác sĩ Lâm sao, tôi là cha của Ôn Hiền, mong cô chờ một chút." Nói xong, liền hô to: "Đại thiếu gia, cậu có điện thoại."

Lúc này Ôn Sùng đang xem báo trên ở bàn ăn: "Là bác sĩ Lâm gọi tới?" Anh đã nghe được khi Ôn Trọng nói chuyện điện thoại đã gọi bác sĩ Lâm.

Ôn Trọng: "Bên kia nói là Lâm Dư Dư, nhưng nghe giọng giống giọng của một bé gái bảy, tám tuổi, không giống giọng nói của một cô gái mười mấy tuổi."

Lâm Dư Dư bên kia: "..."

Khoé miệng Ôn Sùng khẽ nhếch, không biết phải nói thế nào, chỉ có thể nói: "Giọng nói của bác sĩ Lâm nghe giống như còn nhỏ tuổi."

Lâm Dư Dư: Tôi cảm ơn anh.

Có một số người, giọng nói trong điện thoại khác với giọng nói thực tế ngoài đời. Giọng nói của Lâm Dư Dư có chút giống giọng của trẻ con, thông qua điện thoại, lại nghe rất giống giọng của trẻ em.

Ôn Sùng: "Alo, tôi là Ôn Sùng, bác sĩ Lâm phải không?"

Lâm Dư Dư: "Là tôi, cảm ơn anh đã khen giọng nói của tôi nghe như còn nhỏ tuổi a."

Ôn Sùng: "... Đó là sự thật." Anh cũng không khen.

Lâm Dư Dư: "Anh Ôn, hôm nay tôi đưa Tiểu Ôn Lễ đi chụp ảnh, hôm nay tuần sau có thể lấy ảnh, lúc đó tôi sẽ gửi ảnh của Tiểu Ôn Lễ cho anh, để anh nhìn thấy cháu trai vừa đẹp trai vừa đáng yêu của tôi." Nguyên nhân cô không gọi là Ôn tiên sinh, là bởi vì dù sao nơi này cũng là bưu cục, nếu cô gọi quá xa cách, lại gửi cho người ta ảnh, người khác nghe sẽ cảm thấy khó hiểu.

Bỗng nhiên nghe Lâm Dư Dư gọi mình là anh Ôn anh có chút bất ngờ, dừng lại một chút, nhưng lập tức anh cũng hiểu được tình hình xung quanh cô: "Được, cảm ơn cô." Lâm Dư Dư: "Anh muốn nói chuyện với cháu trai tôi không? Anh đợi một chút. Tiểu Ôn Lễ, đến đây, cậu Ôn muốn chào con, con gọi cậu đi." Cô bế Tiểu Ôn Lễ lên, để Tiểu Ôn Lễ tự mình cầm điện thoại nghe.

Nghe được Lâm Dư Dư nói như vậy, Ôn Sùng có chút kích động, chờ mong giọng nói của đứa nhỏ bên kia điện thoại.

Tiểu Ôn Lễ được cô ôm vào trong ngực, đôi tay cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Cậu Ôn?" Thanh âm của thằng bé rất nhỏ, bởi vì là lần đầu tiên nghe điện thoại nên có chút khẩn trương, cho nên giọng nói giống như muỗi kêu. Nhưng điều đó vẫn làm cho Ôn Sùng vô cùng khẩn kích động.

Ôn Sùng cầm điện thoại trên tay, run rẩy một chút, anh cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, rất sợ sẽ doạ đến đứa bé ở đầu dây bên kia. Anh khàn giọng hỏi: "Là Tiểu Ôn Lễ sao?"
 
Chương 130


Tiểu Ôn Lễ: “Là cháu ạ.”

Giọng nói trong trẻo và rõ ràng, Ôn Sùng lại nhớ lại chuyện trước kia, lúc anh trở vê từ quân ngũ, cháu trai chạy từ trong nhà ra, đôi mắt sáng rực nhìn anh. Thằng bé nói: “Cậu...”

Lúc ấy, anh sẽ bế thằng bé lên, giơ thằng bé lên, bên tai anh đều là tiếng cười của thằng bé.

Nhớ tới chuyện đó, đôi mắt Ôn Sùng bỗng có chút đỏ: “Cậu nghe bác sĩ Lâm.... Nghe cô cháu nói, cháu là một đứa trẻ vô cùng thông minh, vậy cháu nói cho cậu, cháu đã biết những gì vậy?”

Tiểu Ôn Lễ nghĩ nghĩ: “Cháu biết hát, biết... biết đọc số.”

Ôn Sùng: “Vậy cháu hát cho cậu nghe một bài được không? Hát hay, cậu sẽ thưởng cho cháu.”

Tiểu Ôn Lễ nghe xong liền động tâm: “Thưởng cái gì ạ?”

Ôn Sùng nghe thằng bé hỏi như vậy, không khỏi cười: “Cháu muốn được thưởng cái gì?”

Tiểu Ôn Lễ: “Cháu muốn sữa bột, ngày hôm qua cô mua sữa bột cho cháu, nó rất ngon ạ.”

Ôn Sùng: “Được, nếu cháu hát hay, cậu sẽ mua sữa bột cho cháu.”

Tiểu Ôn Lễ: “Thật tốt quá... Cô, cháu có thể hát cho cậu Ôn nghe không?”

Lâm Dư Dư: “Vậy cháu còn nhớ bài quốc ca không?” Ở thời đại này, hát quốc ca là thích hợp nhất. Hơn nữa, Tiểu Ôn Lễ cũng biết hát.

Tiểu Ôn Lễ: “Nhớ ạ. Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ! Với máu thịt của chúng ta..” Trong bưu cục đột nhiên vang lên tiếng đứa trẻ hát, mọi người đang làm việc cũng dừng lại, tò mò nghe đứa bé hát. Đứa bé hát cũng chưa rõ lời, không thể hiện được khí thế của bài quốc ca, nhưng khiến mọi người nghe rất cảm động. Dần dần, mọi người cũng bị thu hút, không khỏi hát theo.

Trước sau nhiều lắm cũng chỉ một phút, Tiểu Ôn Lễ liền hát xong, bởi vì có rất nhiều lời thằng bé cũng không nhớ rõ.

“Đứa bé này thật đáng yêu.”

“Còn rất thông minh, còn biết hát quốc ca.”

“Con trai nhà tôi mà thông minh được như vậy thì tốt rồi.”

Mọi người đều khen ngợi, Tiểu Ôn Lễ đều nghe thấy, có chút thẹn thùng trốn vào trong ngực Lâm Dư Dư. Lâm Dư Dư cười cười thơm trán thằng bé, sau đó thả thằng bé xuống: “Anh Ôn, bọn tôi đã dùng điện thoại lâu rồi, không thể tiếp tục gọi, nếu không người khác sẽ không dùng được.”

Ôn Sùng: “Được, hôm nay.... Cảm ơn cô.”

Lâm Dư Dư: “Không cần khách khí.”

Ôn Sùng: “Giúp tôi nói với Ôn Lễ, tôi sẽ gửi quà cho thằng bé.”

Lâm Dư Dư: “Được, tôi sẽ nói với thằng bé, vậy... Tạm biệt.”

Ôn Sùng: “Tạm biệt.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Dư Dư liền trả tiền điện thoại, sau đó liên đưa Tiểu Ôn Lễ ra ngoài.

Tiểu Ôn Lễ: “Cô, cháu hát hay không?”

Lâm Dư Dư: “Hay, Tiểu Ôn Lễ hát hay quá, để khen ngợi Tiểu Ôn Lễ, lát nữa chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao thịt được không?”

Tiểu Ôn Lễ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Bánh bao thịt rất đắt, cháu không ăn.”

Lâm Dư Dư: “Vậy chúng ta về nhà rồi tự làm sủi cảo nhé? Trong nhà có thịt, hôm nay thưởng cho Tiểu Ôn Lễ ăn thêm hai cái.” Tiểu Ôn Lễ nhớ tới sủi cảo lần trước được ăn, liếm liếm môi nói: “Được ạ.”

Hai người đi Cung Tiêu Xã, Lâm Dư Dư đi tìm Thôi Mẫn. Thôi Mẫn đã biết Lâm Dư Dư tới đưa thịt, mẹ chồng cô ta đã đến Cung Tiêu Xã nói với cô ta. Lúc này khi nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, Thôi Mẫn nhiệt tình tiếp đón: “Dư Dư”

Lâm Dư Dư thấy Thôi Mẫn cũng nhiệt tình đáp: “Chị Thôi.”

Thôi Mẫn: “Buổi sáng mẹ chồng chị tới, đã nói chuyện với chị, thật sự rất cảm ơn em.”

Lâm Dư Dư: “Không có gì.” Bọn họ đây là giao dịch công bằng, không ai nợ ai.“Chị Thôi, em tới mua ấm nước.” Cô lấy ra tiền và phiếu.

Thôi Mẫn: “Em đợi một chút, chị chọn cho em cái tốt.”

Lâm Dư Dư: “Cảm ơn chị Thôi.”

Không quá một phút, Thôi Mẫn liên ra, cầm theo một cái ấm nước: “Đây, cái này tốt, bên trong đều không có vấn đề.”

Lâm Dư Dư: “Cảm ơn chị Thôi. Chị Thôi, tuần sau em không tới, tuần sau nữa mới tới, sau này em hai tuân đưa một lần được không?”

Thôi Mẫn: “Được.” Tuần nào cũng ăn thịt, bọn họ cũng không ăn nổi, hai tuần một lần cũng rất tốt. Đương nhiên, nếu mỗi tuần Lâm Dư Dư đều mang tới, bọn họ cũng muốn, cái này có thể mang biếu người khác để tạo quan hệ.

Hai người nói chuyện một lát, Lâm Dư Dư lại mua hai bao bột phú cường, sau đó liền đi về, Lúc đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, đúng lúc là thời gian tiệm cơm quốc doanh mở cửa. Tiệm cơm quốc doanh mở cửa khá sớm, vì vậy buổi tối đóng cửa cũng khá sớm. Lâm Dư Dư nghĩ còn chưa đưa phần thưởng cho Tiểu Ôn Lễ, vì thế liền đi vào mua một chai nước có ga.
 
Chương 131


Sau khi ra ngoài, Tiểu Ôn Lễ tò mò hỏi: "Cô, nước có ga uống ngon không?"

Lâm Dư Dư: "Uống ngon, uống ngon như uống sữa bột vậy, về nhà cô liền cho cháu uống."

Tiểu Ôn Lễ vừa nghe uống ngon như sữa bột, liền cười nheo mắt lại.

Lúc hai người trở lại thôn Phạm gia, Lý Thu Hồng còn chưa về, Lâm Dư Dư mở chai nước có ga, chắt cho Tiểu Ôn Lễ nửa chén: "Uống từ từ thôi, không được uống quá nhanh, chỗ còn lại để lúc ăn cơm uống." Chai nước có ga là chai nhỏ, thực chất cũng không có nhiều, chắt ra nửa chai cũng chỉ khoảng nửa chén.

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng, cô uống trước đi."

Lâm Dư Dư bưng chén lên nhấp môi một chút: "Được rồi, cháu uống đi."

Tiểu Ôn Lễ không uống ngày, mà mở to mắt, hỏi cô: "Cô, uống ngon không?"

Lâm Dư Dư: "Ngon, mau uống đi, cô đi nấu cơm."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng." Thằng bé uống một ngụm nhỏ, sau đó hai mắt đều sáng lên, thằng bé không có lập tức nuốt xuống, mà vẫn ngậm ngụm nước có ga trong miệng.

Trước tiên Lâm Dư Dư đun nước nóng, sau đó dùng nồi niêu hâm canh gà, lại dùng mỡ gà xào đồ ăn, sau đó nấu cơm. Chờ Lý Thu Hồng tan làm, là có thể ăn cơm.

"Mua được ấm nước sao?" Lý Thu Hồng vừa đi vào, liền nhìn thấy ấm nước được đặt trên bàn ăn cơm, bà vẫn luôn muốn mua ấm nước, nhưng muốn mua ấm nước phải có phiếu công nghiệp, bà lại không có phiếu công nghiệp.

Lâm Dư Dư: "Hôm nay con dùng thịt để đổi phiếu."

Lý Thu Hồng nói: "Không phải mang thịt đi tạo quan hệ sao? Con lấy nó..." Lý Thu Hồng muốn hỏi có phải mang đến bán ở chợ đen không, nhưng lại không dám hỏi, vì sợ Lâm Dư Dư trả lời là phải.

Lâm Dư Dư: "Mẹ nuôi, người đừng lo, con dùng thịt đi tạo quan hệ, là người bán hàng ở Cung Tiêu Xã mà con quen, con cho chị ấy thịt, chị ấu cho con phiếu công nghiệp, sau đó con liền dùng phiếu công nghiệp đi mua ấm mước." Thật ra, Ôn Sùng cũng đưa cho cô mấy phiếu, nhưng cô bán thịt cho người ta, cũng phải lấy tượng trưng mấy phiếu.

Nghe được Lâm Dư Dư giải thích, Lý Thu Hồng thở nhẹ một hơi: "Dư Dư, có một số việc chúng ta không nên làm, quá nguy hiểm."

Lâm Dư Dư: "Mẹ nuôi, người yên tâm."

Tiểu Ôn Lễ: "Bà, uống trà." Thằng bé lấy một chén nước sôi mang đến trước mặt Lý Thu Hồng, nhưng chén nước sôi này hơi ít, còn chưa đủ cho Lý Thu Hồng uống hai ngụm.

Nhưng Lý Thu Hồng vẫn rất vui vẻ khi cháu trai đưa nước cho bà: "Cảm ơn Ôn Lễ, cháu thật ngoan." Tuy rằng ít, nhưng bà vẫn cầm chén uống một ngụm. Kết quả,...Đây,... Đây là nước ngọt?" Sau khi uống một ngụm, mới phát hiện đây không phải là nước sôi để nguội, bà đã nuốt xuống rồi.

Tiểu Ôn Lễ thấy vậy, liền ha ha cười lớn.

Lâm Dư Dư giải thích: "Đây là nước có ga, Tiểu Ôn Lễ cố ý cho người uống."

Lý Thu Hồng cũng dở khóc dở cười: "Đứa nhỏ này, càng ngày càng lanh lợi."

Lâm Dư Dư: "Đứa bé phải hoạt bát một chút mới tốt."

Lý Thu Hồng: "Từ khi có con đến đây, thằng bé mới hoạt bát lên, con a, đối xử quá tốt với thằng bé, cho thằng bé kẹo sữa, sữa bột, còn mau cho thằng bé nước ngọt có ga."

Lâm Dư Dư: "Bởi vì Tiểu Ôn Lễ nhà chúng ta là ngoan nhất a, đây là khen thưởng cho phần hát của Tiểu Ôn Lễ." Lý Thu Hồng: "Hát cái gì?"

Tiểu Ôn Lễ: "Để cháu hát cho bà nghe."

Lúc ăn cơm trưa, Lý Thu Hồng nói đến chuyện xảy ra lúc làm việc: "Hôm nay, buổi sáng lúc mới bắt đầu làm việc, Phạm Lan Hoa bị mẹ chạy theo đuổi đánh."

Lâm Dư Dư ngạc nhiên: "Tại sao vậy? Con thấy Phạm Lan Hoa là một cô gái rất ngoan mà." Tuy rằng không quá quen, nhưng ngày đó ở trên huyện đã gặp qua, cho nên ấn tượng của Lâm Dư Dư với Phạm Lan Hoa cũng không tệ, cảm thấy cô gái này cũng rất nhiệt tình.

Lý Thu Hồng: "Chính là Phạm Lan Hoa làm việc giúp cho Lâm Yến, chuyện này đã khiến mẹ của Lan Hoa vô cùng tức giận, đuổi theo Lâm Yến mắng Lâm Yến đang làm việc. Lại nói Phạm Lan Hoa cũng không hiểu chuyện, chính mình còn chưa xong việc, còn đi làm việc giúp cho Lâm Yến, để làm gì? Đúng là không hiểu sao."
 
Chương 132


Lâm Dư Dư cũng không biết nói như thế nào: "Phạm Lan Hoa cũng không phải người không hiểu chuyện, khẳng định cô ấy cũng không vô duyên vô cớ giúp Lâm Yến làm việc, nhưng cũng không có liên quan gì tới chúng ta."

Lý Thu Hồng: "Nếu là vậy, chắc chắn Lâm Yến đã cho Phạm Lan Hoa đồ tốt. Nhưng con nói đúng, chuyện đó cũng không liên quan tới chúng ta."

Đồ tốt sao? Lâm Dư Dư nghĩ thầm, chắc là những thứ đồ tốt mà lúc trước Lâm Yến cũng đưa cho nguyên chủ khi giúp cô ta làm việc, thỉnh thoảng cho một cốc sữa bò, hoặc là mấy viên kẹo? Nhưng, Lâm Dư Dư cũng không quan tâm.

Lâm Dư Dư ăn cơm chiều xong rồi vê sở, nhưng mới ba giờ cô liền đi ăn sủi cảo. Trở lại sở cũng đã hơn bốn giờ, Trương Mân vẫn chưa trở về.

Thời gian thực tập ở sở trôi qua rất nhanh, đây đã là tuần thứ ba rồi, nói cách khác, nhoáng một cái đã qua một tháng. Lâm Dư Dư làm thực tập cũng vô cùng khẩn trương, buổi sáng đọc tư liệu, buổi tối lại cùng Trương Hoành Quốc đi học, trở về phòng ngủ lại tiếp tục đọc sách. Tới cuối tuần, cô lại đi vào huyện gửi thư cho Ôn Sùng.

Ôn Sùng nhận được thư của cô đã là một tuần sau. Thư của Lâm Dư Dư ghi là gửi đến bộ ngoại giao, bởi vì nếu ghi gửi đến Ôn gia rất có thể sẽ bị huỷ bỏ, nhưng nếu là gửi đến bọ ngoại giao, người khác sẽ không dám huỷ, bởi lẽ có thể bức thư này sẽ có liên quan đến những tin tức bí mật. Cho dù Dương gia có ân oán với Ôn Sùng, cũng không dám đánh chủ ý lên công tác của Ôn Sùng, nhỡ xảy ra chuyện, sẽ bị gắn cho tội danh gì, cho nên Dương gia không dám cho người đến bộ ngoại giao huỷ thư của Ôn Sùng, nhưng bọn họ sẽ dám huỷ thư của Ôn Sùng nếu gửi đến Ôn gia.

"Trợ lý Ôn, hôm nay cậu có thư."

Ôn Sùng: "Cảm ơn.". Anh nhận thư, phong thư chỉ ghi địa chỉ người nhận, không ghi địa chỉ người gửi. Nhưng từ địa phương nào gửi tới, qua bưu cục của địa phương, sẽ có con dấu, cho nên Ôn Sùng vừa thấy liền biết đây là thư của Lâm Dư Dư gửi cho anh.

Ôn Sùng hít sâu một hơi, tiếp theo liền không nhanh không chậm mở thư, kỳ thật tim anh đang đập loạn, chỉ là anh bắt buộc bản thân phải trấn định. Mở thư ra, anh lấy tờ giấy viết thư, có một bức ảnh, là một bức ảnh nhỏ, trong ảnh là một cậu bé, đứa bé cười rất tươi. Tay Ôn Sùng có chút run rẩy, anh sờ lên người trong ảnh. Tuy rằng, người trong ảnh có chút gầy, trên mặt cũng không có mấy thịt, nhưng nhìn đứa bé cười tươi, anh biết, lúc đấy nhất định thằng bé rất vui vẻ.

Ôn Lễ.

Ôn Sùng liền đọc thư, chữ viết của bác sĩ Lâm rất ngay ngắn. Nhưng lá thư này rất ngắn, bên trọn cũng chỉ viết vỏn vẹn có mấy câu.

"Xin chào, Ôn Sùng tiên sinh:

Mọi chuyện đều tốt!

Lâm Dư Dư.”

Ba câu, không thừa một chữ nào. Ôn Sùng đọc lại mấy lần, sau đó liền phì cười. Tính cách cảu bác sĩ Lâm này, đúng là vô cùng gọn gàng.

Lâm Dư Dư đương nhiên không cho rằng phải nói gì khác, bởi vì không có gì để nói, chẳng lẽ nói là đây là ảnh chụp của Ôn Lễ? Không cần, không lẽ Ôn Sùng lại không nhận ra Ôn Lễ. Nói cái khác? Cô và Ôn Sùng cũng không có quen thuộc như vậy.

Lúc Lâm Dư Dư nhận được thư của Ôn Sùng, đã là nửa tháng sau. Hôm nay, Trương Hành Quốc nói chuyện với Lâm Dư Dư: "Dư Dư, còn nửa tháng nữa thì sẽ kết thúc hai tháng thực tập, đến lúc đó, em với Trương Mân sẽ phải chọn ra một người đi bệnh viện huyện, thây muốn đề cử Trương Mân đi."

Lâm Dư Dư nghe được Trương Hành Quốc cảm thấy có chút bất ngờ. Cô cũng không phải người tự phụ, nhưng cô ở cùng một phòng với Trương Mân, cô vẫn luôn cảm thấy người được đề cử đi bệnh viện huyện thực tập là mình, bởi vì cô ở cùng phòng Trương Mân, xét về biểu hiện, cô là người chiếm ưu thế, bởi vì cô cũng đã từng có hai năm học đại học.
 
Chương 133


Nhưng, khi nghe Trương Hoành Quốc nói như vậy, nhất thời trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu. Nhưng rất nhanh cô đã trấn định bản thân, cô là người đã trải qua thời kì mạt thế, nói khó nghe hơn một chút, ở mạt thế, cảm xúc khổ sở của một người là vô cùng xa xỉ. Lâm Dư Dư cũng hiểu Trương Hoành Quốc một chút, nếu ông ấy đã nói như vậy, nhất định là có lý do. Cho nên cô hỏi: "Thầy, em có thể biết nguyên nhân không?”

Trương Hoành Quốc: "Làm bác sĩ, trước tiên phải có kiến thức về lý thuyết vững chắc, mà lý thuyết của em còn chưa vững, em mới học cùng thây một tháng. Dù ở đây thực tập hai tháng, lại đi bệnh viện huyện thực tập ba tháng, nhưng cũng không học được thêm kiến thức gì. Thây hy vọng, em từ bỏ chuyện thực tập ba tháng ở bệnh viện huyện, dùng thời gian ba tháng này, tiếp tục thực tập ở đây. Trong ba tháng này, thầy sẽ giúp em học bù, mà em vừa học bù, vừa học thêm những thao tác thực tiễn ở sở. Công tác ở sở đúng là không có quy mô lớn như ở bệnh viện huyện, nói thẳng ra thì đúng là không bằng được bệnh viện huyện, nhưng bác sĩ của chúng ta đều tiếp thu giáo dục giống như các bác sĩ trong bệnh viện huyện, trình độ của bác sĩ ở bệnh viện huyện cũng chưa chắc đã cao hơn trình độ của chúng ta. Nếu em đi bệnh viện huyện, có nghĩa là muốn từ bỏ việc học bù cùng với thây, dù sao thì thời gian cũng không cho phép. Cho nên, theo thầy, trước mắt đối với em, đi thực tập ở bệnh viện huyện, còn không quan trọng bằng việc thầy sẽ giúp em học bì ở đây. Đương nhiên, nếu như em muốn đi thực tập ở bệnh viện huyện, thầy cũng có thể đề cử em đi, ba tháng sau lúc em trở về, vẫn có thể tiếp tục tới tìm thầy để học bù, nhưng ba tháng đó, sẽ lãng phí."

Lâm Dư Dư nghe Trương Quốc Hoành nói xong liên hiểu rõ. Trương Quốc Hoàng muốn tốt cho cô. Cô tính đi thực tập trong bệnh viện huyện, nhưng nếu cô không nắm vững các nền tảng lý thuyết, cô cũng không thể thực hành. Hơn nữa, các bác sĩ trong bệnh viện huyện cũng chưa chắc sẽ dạy cô tận tình như Trương Hoành Quốc, Lâm Dư Dư cũng không ngốc, đương nhiên biết điều gì là tốt nhất với mình. Cho nên cô lập tức nói: "Em nghe lời thầy." Tuy cô đã nói với đại đội trưởng là khả năng cô đi vào huyện là rất lớn, nhưng hiện tại lại vả mặt, chuyện này không quan trọng bằng học tập tiếp thu kiến thức mới.

Thấy Lâm Dư Dư như vậy, Trương Hoành Quốc cũng rất vui.

"Đồng chí Lâm Dư Dư có đó không? Bưu kiện của cô đã đến, mau ra đây lấy."

"Được."

Lâm Dư Dư đi theo đến cửa bệnh viện, thấy một gói hàng không to không nhỏ: "Đây là của tôi sao?"

Người đưa thư: "Đúng vậy, Lâm Dư Dư đúng không? Ký tên đi."

Lâm Dư Dư: "A, được.". Sau khi cô ký tên, nhìn gói hàng, chỗ người gửi viết chữ Ôn, là Ôn Sùng gửi tới? Sao lại không gửi đến đại đội, mà lại gửi đến sở vệ?

Lâm Dư Dư cầm lấy gói hàng, phát hiện bên trong rất nặng. Cô trực tiếp đem gói hàng về phòng, để ở phòng làm việc của Trương Quốc Hoành cũng không tốt lắm. Giữa trưa, sau khi tam làm, cô vội vàng về phòng mở gói hàng. Mở gói hàng ra, bên trong có bốn hộp sữa bột.

Lâm Dư Dư nghĩ, một lần có thể gửi bốn hộp sữa bột, cũng chỉ có Ôn tiên sinh làm được. Ngoài bốn hộp sữa bột, còn có một phong thư. Lâm Dư Dư mở phong thư ra đọc:

"Xin chào bác sĩ Lâm

Rất vui khi nhận được thư của cô, tôi vô cùng cảm kích. Bốn hộp sữa bột, hai hộp để cho cháu trai bồi bổ sức khoẻ, hai hộp còn lại cho cô bồi bổ sức khoẻ, hy vọng mọi người luôn bình an, vui vẻ, vạn sự như ý.

Ôn Nhị"

Lâm Dư Dư nhìn chữ ký cuối thư, Ôn Nhị?

Nhưng không có ký tên, chắc là không muốn người khác phát hiện, hơn nữa cũng không nhắc tới tên của Ôn Lễ, Ôn Sùng cũng rất cẩn thận, Lại còn chỉ ghi là Ôn Nhị, ai sẽ nghĩ đó là Ôn Sùng a.

Lâm Dư Dư đọc thư xong, nhìn bốn hộp sữa bột, hoá ra là hai hộp cho cô, không nghĩ rằng Ôn Sùng còn biết ơn cô.

Sau khi tam tâm vào thứ bảy, Lâm Dư Dư mang hai hộp sữa bột vê thôn Phạm gia, cô còn đem về một bát thịt kho tàu và mấy cái bánh bao, là mua ở nhà ăn, đặc biệt chuẩn bị để mang về vào hôm nay sau khi tan tầm.
 
Chương 134


Về thôn Phạm gia, lại gặp Tiểu Ôn Lễ ở cửa thôn. Tiểu Ôn Lễ biết thứ bảy cô sẽ trở về, cho nên luôn đứng ở cửa thôn chờ cô.

Ở cửa thôn, có mấy đứa trẻ đang ngồi cùng nhau, Tiểu Ôn Lễ đang kể chuyện cho mọi người nghe, thằng bé còn câm mấy quyển sách mà Lâm Dư Dư mua cho, mấy đứa trẻ nghe vô cùng thích thú.

Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ."

Tiểu Ôn Lễ ngẩng đầu, thấy Lâm Dư Dư vềm vội vàng gập sách: "Cô, cô đã về."

Lâm Dư Dư: "Sao cháu lại ở đây?"

Tiểu Ôn lễ: "Cháu kể chuyện cho các bạn nghe, còn có thể ngồi chờ cô."

Lâm Dư Dư: "Cháu kể chuyện gì cho các bạn?"

Tiểu Ôn Lễ vỗ vỗ quyển sách: "Cháu kể chuyện trong này."

Trên đường về nhà, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Sau khi Lâm Dư Dư đã làm xong cơm tối, Lý Thu Hồng cũng đã về. Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ, Lâm Dư Dư đến nhà đại đội trưởng: "Đại đội trưởng..."

Nhà đại đội trưởng cũng đang ăn cơm tối, thấy Lâm Dư Dư đến, đại dội trưởng nói: "Bác sĩ Lâm, cô thực tập ở đó mấy tuần nữa rồi đi thực tập ở bệnh viện huyện?"

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, hôm nay tôi tới ngài là để nói vê chuyện thực tập ở bệnh viện huyện." Sau đó, Lâm Dư Dư nói lại những gì Trương Quốc Hoành nói,"Thực xin lỗi đại đội trưởng, vốn dĩ tôi cho rằng tôi có thể đi thực tập ở bệnh viện huyện, nhưng nói thật, tiếp tục thực tập ở sở vẫn thích hợp với tôi hơn, cho nên chuyện đi thực tập ở bệnh viện huyện, tôi sẽ không đi."

Đại đội trưởng nói: "Vốn dĩ tôi cho rằng cô có thể đi bệnh viện huyện, để làm rạng danh đại đội của chúng ta, nhưng lời cô nói cũng rất có lý, đi theo bác sĩ Trương học hỏi kinh ngiệm, đây cũng là chuyện vô cùng quan trọng. Đúng rồi, trạm y tế của thôn cũng sắp xong rồi, tôi dẫn cô đi xem."

Lâm Dư Dư: "Được."

Đi đến văn phòng thôn, nhìn một vòng sở vệ sinh, thật sự là sửa lại theo đề xuất của cô: "Đại đội trưởng, tốc độ của mọi người thật nhanh, tất cả các tủ đều đã có."

Đại đội trưởng: "Chuyện xây dựng trạm y tế mọi người trong thôn đều rất quan tâm, cho nên tốc độ rất nhanh." Nói xong, ông đưa chìa khoá cho Lâm Dư Dư: "Đây là chìa khoá của trạm y tế, nếu đã sửa xong, chìa khoá này nên đưa chô cô."

Lâm Dư Dư: "A, được."

Sau khi đại đội trưởng rời đi, Lâm Dư Dư ở lại nhìn một chút, cũng rời đi.

"Yến Tử." Trên đường trở về liền gặp được Lâm Yến, lúc đó cô ta đang xách thùng gỗ đi múc nước.

Lâm Yến nhìn thấy Lâm Dư Dư: "Dư Dư, cậu đã về rồi? Các cậu đã kết thúc thực tập rồi sao?"

Lâm Dư Dư: "Thứ sáu hàng tuần tớ đều về, lúc đầu hai tháng đã kết thúc, nhưng tớ phải thực tập thêm ba tháng, phải học tập thêm một chút."

Lâm Yến nghe xong, cười miễn cưỡng trả lời: "Vậy cũng tốt, thực tập ở bệnh viện vừa nhàn lại vừa có công điểm, nếu tớ cũng hiểu được thì tốt rồi.". Nói đến chuyện này, Lâm Yến lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: "Dư Dư, chờ cậu kết thúc thực tập, trở về làm việc ở trạm y tế, thì có muốn tuyển trợ lí hay không?"

Lâm Dư Dư nghĩ: "Đương nhiên là có.". Thật sự là muốn, đến lúc đó hai người sẽ cùng nhau hái thuốc, làm mấy việc linh tinh, cô cũng có thể dạy cho đối phương một ít kiến thức.

Lâm Yến nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng nói với Lâm Dư Dư: "Cậu có thể nói với đại đội trưởng, cho tớ làm trợ lí của cậu không?" Lâm Dư Dư không nghĩ là Lâm Yến sẽ đề nghị chuyện này: "Chuyện này tớ không tự quyết định được."

Lâm Yến: "Cậu đề nghị với đại đội trưởng, ông ấy nhất định sẽ đáp ứng, rốt cuộc cậu là bác sĩ, câu muốn tuyển ai làm trợ lý, còn không phảit cậu chỉ cần nói một câu sao. Dư Dư, cậu biết không, gần đấy tớ làm việc vô cùng mệt mỏi, tớ thật sự rất mệt mỏi, tớ muốn khóc a."

Lâm Dư Dư: "Tớ biết cậu làm việc rất mệt, hơn nữa tớ cũng đã làm việc như vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể tự mình khắc phục, rồi sẽ quen, rốt cuộc cuộc sống như vậy vẫn còn dài."

Lâm Yến: "Cậu giúp tớ đi, Dư Dư, chúng ta là bạn tốt mà, cậu mau giúp tớ đi."

Lâm Dư Dư: "Thực xin lỗi, chuyện này tớ thật sự không giúp được, nếu lúc đó tuyển trợ lí, nhất định sẽ chọn lựa một cách công bằng, nếu tớ chỉ định chọn cậu, mọi người sẽ nghĩ tớ thế nào? Nhưng chuyện này tớ không giúp được, nhưng tớ có một ý này, nếu thành công, có lẽ cậu sẽ không cần phải đi làm nữa."
 
Chương 135


Lâm Yến nghe xong, vốn dĩ có chút thất vọng bởi Lâm Dư Dư không giúp cô ta, hiện tại thấy Lâm Dư Dư có kiến nghị, cô ta lập tức tò mò: "Cậu có ý gì?"

Lâm Dư Dư: "Đại đội không có trường học, bọn nhỏ nếu muốn đi học phải qua đại đội khác học, mà đường đi học cũng rất xa, thanh niên trí thức các cậu có thể đề nghị đại đội cho mở một trường học, như vậy đối với các cậu hay với bọn nhỏ đều tốt, về chuyện đề nghị như thế nào, thuyết phục đại đội trưởng như thế nào, cậu có thể trao đổi với chị Trân Hà, rốt cuộc thanh niên trí thức cũng có kiến thức phong phú, rất thích hợp làm giáo viên."

Lâm Yến: "Đại đội trưởng sẽ đồng ý sao?"

Lâm Dư Dư: "Có thể hay không thì tớ không biết, nhưng nếu cậu không làm thử, thì nhất định sẽ không có hy vọng."

Lâm Yến: "Vậy được, có cơ hội tớ sẽ tìm chị Trân nói chuyện, nghe ý kiến của chị ấy xem. Nhưng... Dù đại đội trưởng đồng ý, nhưng tớ cũng chưa chắc có thể làm giáo viên."

Lâm Dư Dư: "Cái này phải phụ thuộc vào sự nỗ lực của cậu."

Lâm Yến: "Được, tớ biết rồi, Dư Dư, cảm ơn đề nghị của cậu."

Lâm Dư Dư: "Đừng khách khí, tớ về trước đây."

Lâm Yến: "Được.". Nhìn Lâm Dư Dư rời đi, Lâm Yến thở dài. Gần đây cô ta thật sự là mệt muốn chết. Vốn dĩ Phạm Lan Hoa có thể giúp cô ta làm việc, cô ta sẽ đưa tiền cho Phạm Lan Hoa, tính dựa theo công điểm. Nhưng hiện tại đã bị mẹ của Phạm Lan Hoa biết, mỗi ngày đều trông Phạm Lan Hoa rất kỹ, không cho Phạm Lan Hoa tới làm việc giúp cô ta, cho nên cô ta chỉ có thể tự mình làm việc. Cô ta cũng không biết, tại sao lại như vậy, rõ ràng lúc trước vẫn tốt, nhưng hiện tại, cô ta càng ngày càng thấy không ổn. Nếu cô ta có thể làm giáo viên, vậy thật sự quá tốt rồi, so với việc làm trợ lý của Lâm Dư Dư, đương nhiên cô ta càng muốn làm giáo viên hơn. Không biết vì sao, cô ta thật sự không muốn thua kém Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư đương nhiên không để ý tới tâm tư của Lâm Yến, cô đề xuất cho Lâm Yến đề nghị với đại đội trưởng mở một trường học, cũng không phải vì muốn cho Lâm Yến làm giáo viên, cho dù hiện tại bọn họ là bạn bè, nhưng cũng chỉ là bạn bè mà thôi, cô cũng không thánh mẫu đến nỗi có thể làm mọi chuyện vì bạn bè. Sở dĩ cô đề xuất bởi vì hai nguyên nhân, nguyên nhân đầu tiên là để có lợi cho thanh niên trí thức. Thanh niên trí thức không phải làm việc cũng là thật, nhưng thanh niên trí thức có bằng cấp cao cũng là sự thật, cho nên nếu thanh niên trí thức có thể làm giáo viên ở đại đội, sẽ vừa có lợi cho thanh niên trí thức, cũng vừa có lợi cho đại đội.

Một nguyên nhân khác đương nhiên là vì Tiểu Ôn Lễ. Tuy trong thân thể này Tiểu Ôn Lễ mới năm tuổi, nhưng thực tế, thằng bé vốn dĩ đã 6 tuổi, hơn nữa đã ở nơi này hai năm, cho nên đã tám tuổi. Cho dù là năm tuổi hay tám tuổi, đều là tuổi cần được đi học, cho nên nếu đại đội có trường học, vậy có thể cho Tiểu Ôn Lễ đi học. Cũng không sợ thằng bé có thành tích không tốt, giáo dục trẻ em vào thời gian sớm cũng rất tốt.

Vì chuyện này sẽ làm đẹp cả đôi đường, cho nên Lâm Dư Dư mới đưa ra đề xuất này với Lâm Yến. Dù kết quả thế nào, Lâm Yến có thể làm giáo viên không, Lâm Dư Dư cũng không quan tâm.

Lâm Yến thuộc phái hành động, là nữ chính của cuốn tiểu thuyết, cô ta vốn dĩ có tính cách hoạt bát, đương nhiên sẽ không phải người trâm tĩnh, ít nói. Cho nên sau khi suy nghĩ cả một buổi tối, hôm sau lúc đi làm, cô ta liền đi tìm Trần Hà, nói với Trần Hà về chuyện mở trường học.

Lâm Yến: "Chị Trân, em thấy đề nghị của Dư Dư rất hay, chúng ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn truyền tải tri thức mới là chuyện nên làm, mỗi ngày đều làm việc dưới ruộng, sẽ khiến lãng phí những kiến thức mà chúng ta học tập, chuyện này cũng không giống với ý định xuống nông thôn lúc đầu của chúng ta." Lâm Yến sở dĩ đưa Lâm Dư Dư ra bởi vì cô ta cảm thấy Lâm Dư Dư đã có thanh danh ở đội sản xuất, đưa tên cô ra, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.

Cái gì mà truyền đạt tri thức, chẳng qua là nói dễ nghe hơn một chút. Trần Hà cũng không phải người ngốc, đương nhiên biết tại sao Lâm Yến lại nói chuyện này, thanh niên trí thức mới xuống nông thôn không quen sống cuộc sống khổ cực. Nhưng không thể không nói, kiến nghị mở trường học đúng là rất tốt. Trần Hà nghĩ một chút: "Chúng ta đi tìm đại đội trưởng đề xuất thử xem."
 
Chương 136


Lâm Yến: "Được." Cô ta nghĩ thầm, nếu cô ta nói ta, cô ta cũng sẽ trở thành giáo viên của trường học đúng không?

Hai người nói chuyện một lúc sau, quyết định giữa trưa sẽ đi tìm đại đội trưởng.

Lâm Dư Dư lên núi, trước tiên đi cắt cỏ cho heo, sau đó lại tìm một ít nấm dại, mộc nhĩ, tuần trước mới bắt được gà rừng, thỏ hoang, tuần này sẽ không bắt. Hơn nữa gà rừng bắt được tuần trước vẫn còn nửa con, Lý Thu Hồng đã hong gió để cất trữ. Chỉ cần cô không ở nhà, Lý Thu Hồng sẽ không ăn thịt.

Giữa trưa Lâm Dư Dư làm rau trộn mộc nhĩ, và rau rừng, sau đó làm gà hâm khoai tây, cho thêm nấm. Chờ đến lúc tan làm, Lâm Dư Dư nói với Tiểu Ôn Lễ: "Ôn Lễ, cháu biết thanh niên trí thức đang ở đâu không?"

Tiểu Ôn Lễ: "Cháu biết, cháu cùng các bạn đã đi chơi ở đó." Đương nhiên không phải chơi ở trong ký túc xá thanh niên trí thức, mà là chơi ở bên ngoài. Các bạn nhỏ cũng rất tò mò về các thanh niên trí thức. Quan trọng là, có thanh niên trí thức có đồ ăn ngon, cho nên các bạn nhỏ cũng thích đi bộ với thanh niên trí thức.

Lâm Dư Dư: "Vậy cháu giúp cô một việc, đến ký túc xá nam thanh niên trí thức gọi cậu cháu tới ăn cơm, được không?" Cuối tuần cô về, liền gọi Chương Long tới ăn cơm, xem như cũng chăm sóc cho Chương Long, Chương Long nhất định sẽ nói chuyện với ba cậu ta, như vậy cũng tốt cho Lưu Á Cầm.

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng ạ. Cậu Chương long còn cho cháu kẹo."

Lâm Dư Dư có chút bất ngờ, cô không biết chuyện này: "Cậu Chương Long cho cháu kẹo? Khi nào vậy?”

Tiểu Ôn Lễ: "Lúc cháu cùng các bạn chơi ở cửa ký túc xá thanh niên trí thức, cháu cùng các bạn chia nhau ăn."

Lâm Dư Dư: "Ôn Lễ thật ngoan." Tiểu Ôn Lễ nhảy nhót rời đi. Lúc tới ký túc xá thanh niên trí thức, đúng lúc bọn họ tan làm. Tiểu Ôn Lễ đứng ở cửa, có chút lo lắng nhìn vào bên trong.

Trần Hà: "Ôn Lễ, cháu tìm ai sao?" Cô ta đến Lý gia ăn cơm, cho nên cũng quen Ôn Lễ.

Tiểu Ôn Lễ gật gật đầu: "Cháu tìm cậu Chương Long, cô con bảo cậu qua nhà con ăn cơm."

Trần Hà: "Cháu chờ một chút, cô đi gọi cậu cháu giúp cháu." Nói xong, Trân Hà hướng tới chỗ mấy nam thanh niên trí thức gọi.

"Chương Long, có người tìm."

Bởi vì thanh niên trí thức tự phân công việc, nữ thanh niên trí thức nấu cơm, rửa rau, rửa chén, nam thanh niên trí thức gánh nước, nhặt củi. Cho nên giống như lúc tam làm buổi trưa, cơm nấy chưa chín, các thanh niên trí thức nam sẽ nghỉ ngơi trong ký túc xá.

Chương Long là người vừa mới xuống nông thôn, tuần này Chương Long thật sự đã mệt muốn chết. Nhưng cậu ta cũng may mắn, cũng may cậu ta là người xuống nông thôn nếu là chị cậu ta Chương Phượng, nhất định sẽ không chịu được. Đồng thời, Lâm Dư Dư cũng nói với cậu ta, nếu có điều gì không hiểu có thể hỏi mọi người, bởi vì mọi người đều biết cậu ta là em trai của Lâm Dư Dư, cho nên mọi người dân trong đại đội đều rất thân thiện với cậu ta.

Chương Long đi từ trong phòng ra: "Chị Trần, ai tìm tôi vậy?"

Trần Hà chỉ chỉ ngoài cửa, Chương Long liền nhìn thấy Tiểu Ôn Lễ: "Ôn Lễ à, cháu đợi một chút." Cậu ta đi vào ký túc xá, cầm hai viên kẹo hoa quả ra, đây là do cậu ta chuẩn bị từ trước khi xuống nông thôn, chính cậu ta cũng không nỡ ăn, muốn cất để dành có thể tạo quan hệ."Ôn Lễ, tới đây." Nói xong, cậu ta đem cái viên kẹo trái cây nhét vào tay Ôn Lễ.

Tiểu Ôn Lễ vừa thấy là kẹo: "Cảm ơn cậu.". Trước kia, Tiểu Ôn Lễ sẽ không cầm đồ người khác cho, từ sau khi Lâm Dư Dư tới, bởi vi cô thường xuyên cho thằng bé đồ vật, cho nên tính cách của thằng bé cũng dần trở nên cởi mở hơn. Hơn nữa Chương Long là em trai cô, không phải người ngoài, cho nên Tiểu Ôn Lễ cũng không từ chối.

Chương Long cười cười: "Không cần cảm ơn, cháu tìm cậu sao? Có chuyện gì sao?"

Tiểu Ôn Lễ: "Cô bảo cháu gọi cậu đến nhà cháu ăn cơm."

Chương Long nghe xong liền nói: "Vậy cháu chờ một chút.". Một tuần này, cậu ta ở ký túc xá thanh niên trí thức ăn khoai lang, ăn đến phát sợ rồi. Nhưng cũng không còn cách nào, nếu không ăn sẽ đói bụng, đến lúc đó sẽ không có sức lực làm việc.
 
Chương 137


Cũng may lúc xuống nông thôn, cậu ta có mang theo phiếu gạo và mấy phiếu khác, chờ khi được nghỉ, cậu ta muốn đi vào huyện mua một chút đồ. Chương Long vào phòng, cầm theo một ít khoai lang. Đến nhà người khác ăn cơm, cậu ta cũng phải mang đến đồ ăn, hay lương thực.

Tới Lý gia, Chương Long vẫn có chút câu nệ.

Lại nói, cậu ta cũng không có quá thân thiết với người chị kia, lúc tới vẫn cảm thấy có chút ngượng. Nhưng thức ăn của thanh niên trí thức bên kia, cậu ta thật sự sợ hãi.

Lâm Dư Dư nhìn thấy bọn họ đi đến, liền nói: "Tới rồi à."

Chương Long: "Chị Dư Dư, đây là lương thực, cho chị," Bởi vì không thân với Lâm Dư Dư, nên cậu ta cũng không biết phải nói cái gì. Thật ra lúc ở nhà, cậu ta vẫn luôn là người nhanh mồm nhanh miệng.

Lâm Dư Dư cũng không từ chối: "Từ sau cuối tuần đều tớ đây ăn cơm đi, này thường chị không ở đây, nên không gọi em."

Chương Long vừa nghe, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng: "Như vậy có được hay không?" Cậu ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ khi ăn cơm nhà người khác, thanh niên vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Lâm Dư Dư nói: "Sau này em giúp Lý gia làm nhiều việc hơn một chút là được, gánh nước, nhặt củi, đều có thể."

Chương Long: "Ai, em hiểu rồi." Chương Long cảm thấy, Lâm Dư Dư đang dạy cậu ta, làm nhiều việc hơn, tới bên này ăn cơm, nhất định cơm ở đây sẽ phong phú hơn cơm của thanh niên trí thức bên kia.

Đương nhiên, sở dĩ Lâm Dư Dư gọi Chương Long tớ ăn cơm, đầu tiên vì thức ăn đều do cô kiếm, dù là rau hay là nấm, gà rừng, linh tinh,.. đều là do cô tìm được trên núi, nếu là của Lý gia, Lâm Dư Dư sẽ không gọi Chương Long tới, rốt cuộc để Chương Long ăn đồ ăn của Lý gia, cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Lý Thu Hồng về hơi muộn một chút, thấy Chương Long ở đây, nhưng cũng không nói gì. Bà cũng có ấn tượng khá tốt với tên nhóc này, hơn nữa đây là em trai kế của Lâm Dư Dư, bà đương nhiên sẽ không nói gì.

Cơm trưa có thịt gà, Chương Long không nhịn được mà muốn mỗi ngày đều đến đây ăn. Nhưng lúc ăn cơm, cậu ta gắp hai đũa thịt gà, cũng ăn rất nhiều nấm và khoai tây. Nấm với khoai tây đều có thể no bụng, lại có hương vị thịt, cậu ta ăn vô cùng thoả mãn. Ăn cơm xong, Chương Long liền đi gánh nước.

Lý Thu Hồng cứ nói không cần nữa, nhưng Chương Long vẫn cứ chạy đi.

Lâm Dư Dư thích người lanh lợi giống như Chương Long, vừa ngoan lại nghe lời, cô thích người như vậy, cho nên vì Lưu Á Cầm, cô cũng sẵn sàng chiếu cố Chương Long về chuyện ăn uống. Đương nhiên, nếu Chương Long không phải người nghe lời, cho dù phải nể mặt Lưu Á Cầm, cô cũng sẽ không chiếu cố, cô sẽ hung hăng dạy dỗ cậu ta.

"Bác sĩ Lâm..." Lúc Lâm Dư Dư và Lý Thu Hồng đang phơi nắng sau khi ăn xong, đại đội trưởng liền tới.

Lý Thu Hồng: "Đại đội trưởng, sao ngài lại tới đây? Mau ngồi đi."

Đại đội trưởng cũng lập tức ngồi xuống, hiển nhiên là có chuyện muốn nói: "Bác sĩ Lâm, tôi nghe Lâm Yến nói, cô muốn đề nghị mở trường học ở đại đội?"

Lâm Dư Dư sửng sốt: "Đại đội trưởng, tôi không hiểu ý của ngài, ý ngài là sao?" Cô nhớ tới chuyện ngày hôm qua, không lẽ Lâm Yến nói với đại đội trưởmg? Nói thì nói đi, sao phải nói là cô đề nghị?

Đại đội trưởng: "Vừa rồi Lâm Yến và Trần Hà tới tìm tôi, Lâm Yến nói, cô đề xuất mở trường học ở đại đội, như vậy bọn nhỏ có thể đi học ở đại đội mình, nhóm thanh niên trí thức cũng có thể dạy học, không lãng phí những kiến thức mà họ học được, chuyện này là sao?" Lâm Dư Dư không thích người khác lấy cô ra làm lá chắn, cho dù là ý tốt hay xấu. Nếu Lâm Yến muốn nói với đại đội trưởng, hoàn toàn có thể nói đó là ý kiến của ta, vì cái gì lại nói là cô đề xuất?

Lâm Dư Dư nói: "Tôi đúng là đã nghĩ đến chuyện này, còn nghĩ sẽ tìm cơ hội đề đề xuất với ngài, không nghĩ tới Lâm Yến lại tới tìm ngài. Nhưng, nếu mở trường học ở đại đội mình cũng là muột chuyện tốt, địa đội mình muốn trở thành đại đội văn minh, không chỉ cần làm việc tích cực, nếu có thể thêm cả chuyện học tập, như vậy sẽ càng tốt hơn. Hỡn nữa trong đại đội cũng có rất nhiều thanh niên trí thức làm việc, cũng có chút lãng phí. Nếu thanh niên trí thức đại đội chúng ta có thể dạy học, sao không để bọn nhỏ học ở đại đội mình? Bọn nhỏ đi đến đại đội khác học, bọn nhro đi học nhưng mọi người trong gia đình cũng rất lo lắng, nếu bọn nhỏ xảy ra chuyện ở đại đội khác, người nhà bọn nhỏ ở đại đội mình cũng không biết. Nhưng nếu bọn nhỏ đi học ở đại đội mình, không chỉ giúp hình ảnh đại đội mình trở văn minh hơn, cũng khiến gia đình các bạn nhỏ yên tâm hơn. Hơn nữa nếu gia đình không hài lòng về thầy, cô giáo của con mình, sẽ có thể đưa ra ý kiến của mình. Ngài thấy thế nào?"
 
Chương 138


Đại đội trưởng cầm cái điếu: "Bác sĩ Lâm à, chúng tôi là nông dân, cả đời cũng chỉ sống nhưu vậy, chúng tôi khác với những thanh niên trí thức từ thành phố tới như các cô, từ trước đến giờ, chúng tôi chỉ nghĩ đến chuyện cần ăn no, mặc ấm. Như nhà tôi, tôi cảm thấy được ăn no, mặc ấm đã rất hạnh phúc rồi. Hơn nữa, lúc trước tôi thật sự không nghĩ đến nhiều thứ như vậy. Xây trạm y tế ở đại đội, mở trường học, đó đều là những chuyện mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới."

Lâm Dư Dư cũng không bất ngờ trước những lười nói của đại đội trưởng, cũng không phải bởi vì đại đội trưởng không quan tâm bọn nhỏ, bởi vì trước tiên họ vẫn cần phải ăn no mặc ấm, những thứ khác đều không quá quan trọng.

Đại đội trưởng tiếp tục nói: "Nhưng hiện giờ, cuộc sống là tốt hơn so với những năm 60, chúng ta cũng đã có thể được coi là ăn no, mặc ấm. Cho nên tôi suy nghĩ kĩ lại, có thể mở trạm y tế của đại đội, mở trường học, cũng không phải không thể. Hỡn nữa, lúc này đại đội cũng có rất nhiều thanh niên trí thức làm việc, cho nên nếu thanh niên trí thức có thể dạy học cho bọn trẻ, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Nhưng, nếu bọn họ nhân cơ hội này để trốn tránh làm việc, tuỳ tiện ứng phó, cũng không thể có chuyện tiện nghi cho họ như vậy. Dù người dân trong thôn chúng ta có rất nhiều điều không hiểu, nhưng cũng không thể để nọ họ tuỳ tiện làm bậy."

Lâm Dư Dư nghe xong liền nói: "Ngài nói rất có lý, nếu chúng ta mở trường học, cho bọn họ làm giáo viên, nhưng cũng không phải dạy một cách tuỳ tiện, chúng ta có thể lập quy tắc, nếu dạy tốt, sang năm sẽ tiếp tục, nếu dạy không tốt, vậy người đó sẽ bị đổi, không thể dạy hư bọn trẻ được."

Đại đội trưởng: "Bác sĩ Lâm đúng là hiểu ý tôi, ý tôi chính là như vậy, về chuyện trường học, tôi sẽ cùng thư ký bàn bạc lại. Về giáo viên, bác sĩ Lâm có đề cử ai không?”

Lâm Dư Dư lập tức nói: "Không không, tôi không có đề cử ai, tôi cảm thấy chuyện này cần tuyển chọn một cách công bằng là tốt nhất."

Đại đội trưởng: "Để người dân trong thôn chúng ta lựa chọn sao?"

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên không phải. Giáo viên dạy tốt hay dở, người dân trong thôn nhất định không biết. Cho nên ngài có thể đến mấy trường tiểu học công mời mấy người giáo viên tới dự thính, hoặc là để thanh niên trí thức muốn làm giáo viên đến trường tiểu học công xã dạy, sau đó nhờ mấy giáo viên ở trường tiểu học công xã chấm điểm, bọn họ chấm thanh niên trí thức nào điểm cao nhất thì người đó sẽ làm giáo viên."

Đại đội trưởng nghe xong: "Chủ ý này rất hay. Nhưng có lẽ tôi không mời được giáo viên tiểu học công xã đến, hơn nữa mấy trường tiểu học công xã cũng không nhất định sẽ cho thanh niên trí thức của chúng ta dạy thử."

Lâm Dư Dư: "Tôi có hai biện pháp.”

Đại đội trưởng: "Biện pháp gì?"

Lâm Dư Dư: "Thứ nhất, mọi người trong thôn sẽ cử ra vài người đi nghe giảng, sau đó bọn họ sẽ chấm điểm thanh niên trí thức, người cao nhất sẽ làm giáo viên, Thứ hai là ngài, thư ký, kế toán, với các ban khác sẽ nghe giảng bài, mọi người sẽ chấm điểm cho thanh niên trí thức."

Đại đội trưởng nghĩ một chút: "Vẫn là để người dân trong thôn chấm điểm cho mấy thanh niên trí thức là tốt nhất, chúng ta muốn trở thành đại đội sản xuất văn minh, cho nên chúng ta cũng cần phải tham khảo ý kiến của tất cả mọi người."

Lâm Dư Dư: "Ngài thật sự rất sáng suốt."

Khuôn mặt cau có của đại đội trưởng hiếm khi nở nụ cười, tiếp theo ông đứng lên: Vậy được, tôi đi đây."

Lâm Dư Dư: "Được."

Sau khi đại đội trưởng đi về, cùng lúc đó Chương Long cũng xách nước về, Lâm Dư Dư gọi cậu ta: "Chuyện đại đội trưởng vừa nói, em cũng nghe được rồi đúng không?”

Chương Long: "Em nghe thấy rồi, nhưng em khẳng định không dạy học được, lúc trước em sợ nhất là giáo viên, nên hiện tại em cũng không thể làm giáo viên được."

Lâm Dư Dư: "Vậy được, nếu em muốn làm giáo viên, phải tự chuẩn bị, nếu không muốn làm giáo viên, vậy không cần lo. Dù sao cũng là chuyện của em, nhưng, mấy tháng này, em có thể dành nửa giờ, dạy Tiểu Ôn Lễ một số thứ. Sau đó mỗi cuối tuần, chị sẽ gọi em tới ăn thịt."
 
Chương 139


Mắt Chương Long sáng lên: "Thật sao?"

Lâm Dư Dư: "Thật sự." Lâm Dư Dư cảm thấy như vậy cũng khá tốt, Tiểu Ôn Lễ có thể học thêm kiến thức, Chương Long tới ăn cơm cũng không cần ngại, cậu ta dùng kiến thức của mình đổi lấy một bữa cơm. Lý Thu Hồng cũng sẽ không nói gì, rốt cuộc cháu trai mình cũng có lợi.

Chương Long: "Vậy từ nay về sau, sau khi ăn cơm trưa, em sẽ dạy Ôn Lễ học nửa tiếng."

Lý Thu Hồng: "Vậy quá tốt rồi."

Rất nhanh, Lâm Dư Dư đã kết thúc kì thực tập hai tháng ở sở, hôm nay, Trương Mân có chút ngại ngùng tới tìm Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư đang ở trong văn phòng Trương Hoành Quốc đọc sách.

Trương Mân: "Dư Dư, cô có thể ra đây một chút không?"

Lâm Dư Dư: "Được., Cô đi ra văn phòng, phát hiện trên mặt Trương Mân có chút vui mừng, nhưng cũng có chút xấu hổ,"Trương Mân, sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Thật ra Trương Mân rất xấy hổ, buổi sáng, bác sĩ Lữ nói với cô ta, ba tháng sau, cô ta sẽ đi thực tập ở huyện, nói cô ta phải chuẩn bị kĩ mọi thứ, Về chuyện thực tập ở bệnh viện huyện, lúc vừa tới sở vệ sinh, Trương Mân cũng rất háo hức, nhưng về sau cô ta cũng không nghĩ đến, bởi vì cô ta biết bản thân mình không có năng lực, bác sĩ Trương cũng rất coi trọng Lâm Dư Dư, hơn nữa biểu hiện của Lâm Dư Dư đúng là tốt hơn so với cô ta, hiểu nhiều hơn cô ta, cho nên cô ta cũng không quá chờ mong cơ hội thực tập ở huyện. Chuyện thực tập ở bệnh viện huyện, cô ta cũng từ bỏ, cũng không có khúc mắc gì.

Nhưng hiện tại, bác sĩ Lữ nói với cô ta, chuẩn bị đến huyện thực tập, trong chốc lát cô ta thật sự có chút khiếp sợ, sau đó là vui mừng, chuyện này đến quá đột ngột, nhưng cô ta lại không biết phải đối mặt với Lâm Dư Dư thế nào. Rốt cuộc hai tháng này, cô ta ở cùng Lâm Dư Dư rất vui vẻ, bọn họ cùng nhau thảo luận về y học, trợ giúp lẫn nhau, bây giờ cô ta đi bệnh viện huyện, cô ta liền cảm thấy rất có lỗi với Lâm Dư Dư.

Trương Mân do dự trong chốc lát, rồi ấp úng nói: "Dư Dư, sáng nay bác sĩ Lữ nói với tôi, tôi sẽ đi bệnh viện huyện thực tập, tôi... Tôi cũng không biết vì sao lại thế, tại sao lại đến phiên tôi, cô đừng hiểu lầm tôi."

Lâm Dư Dư cười nói: "Chuyện này à, tôi biết trước rồi, chúc mừng cô nhé."

Trương Mân sửng sốt: "Cô biết trước rồi?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, vốn dĩ muốn nói cho cô, nhưng lại sợ chuyện này quá bất ngờ, cho nên tôi không nói trước cho cô. Chúng mừng cô, nỗ lực của cô đã có kết quả, về sau tiếp tục cố gắng nhé."

Trương Mân: "Đợi đã, tôi có chút không hiểu, không phải là cô nhường tôi chứ? Cô đừng nhường a, đôi với cô cơ hội lần này cũng rất khó có được, tuy tôi cũng muốn thực tập ở huyện, nhung nếu là cô nhường cho tôi, tôi..."

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên không phải, chuyện này sao có thể?"

Trương Mân: "Vậy cô... Sẽ trở vê đại đội sao? Vậy, ba tháng thực tập ở huyện, tôi sẽ ghi chép lại tất cả, sau đó lúc trở về liền đưa cho cô."

Lâm Dư Dư: "Được, nhưng tôi tạm thời cũng chưa về đại đội, tôi tính sẽ tiếp tục thực tập ở sở. Cô cũng biết, bác sĩ Trương dạy tôi kiến thức lý thuyết, lý thuyết tôi cũng chưa học xong, cho nên vẫn còn phải tiếp tục ở đây."

Trương Mân nghe xong, lúc này mới thả lỏng tâm tư: "Vậy tốt quá rồi, chúng ta có thể tiếp tục thực tập."

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cô cũng đừng nghĩ nhiều, bệnh viện huyện sẽ phức tạp hơn sở, cô đến đó nhất định phải cẩn thận một chút."

Trương Mân: "Tôi sẽ chú ý, cảm ơn cô." Để chúc mừng Trương Mân đi thực tập ở bệnh viện huyện, giữa trưa hai người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, là Trương Mân mời, hai người ăn một chén mì thịt thái sợi, dựa muối, Trương Mân còn mua hai chai nước có ga.

Lúc này đã là giữa tháng sáu, trời rất nóng. Nhưng ngồi ở chỗ này, vẫn mát mẻ hơn một chút.

Trương Mân đi bệnh viện huyện, Lâm Dư Dư tiếp tục thực tập ở sở vệ sinh. Đại đội của thôn Phạm gia cũng bắt tay dọn dẹp trường học, thật ra cũng không cần sửa sang lại nhiều, văn phòng của thôn vốn dĩ là nhà của địa chủ, bên trong vẫn còn rất nhiêu phòng. Cho nên đại đội trưởng liên ngăn cách, dùng một nửa ngôi nhà làm trường học. Mà về việc chọn giáo viên, đại đội trưởng tham khảo ý kiến của Lâm Dư Dư, đầu tiên sẽ để mọi người chấm điểm thanh niên trí thức, chọn ra bốn người có điểm cao nhất, sau đó lại đến họ chấm điểm, rồi chọn ra hai người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top