Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 559-560


Nỗi lo trong lòng nhân viên như Vương Lâm cuối cùng cũng được buông xuống, trước mắt xưởng hạt dưa kinh doanh được như vậy, tạm thời chắc chắn sẽ không đóng cửa.

Tôi Hiểu Mạn cũng rất hài lòng với tình trạng hiện nay của xưởng hạt dưa, bây giờ người nhà bọn họ cũng được ăn hạt dưa Thỏ con.

Mà người nhà cô ăn cũng vô cùng xa xỉ, toàn ăn hạt dưa Thỏ con đóng gói, nhất là con bé Tạ Dao, đặc biệt thích ăn mấy gói có con thỏ nhỏ mà mình vẽ.

Ngày nào cũng nói với mẹ là mình muốn ăn hạt dưa.

Tôi Hiểu Mạn không thể để cô ăn nhiều hạt dưa như vậy, chỉ bảo Tạ Minh Đồ cho con bé một nắm hạt dưa nhỏ.

Ăn nhiều hạt dưa sẽ bị nóng trong, bởi vì thế mà thầy Quan làm chút trà lạnh để trung hòa, vô cùng có hiệu quả.

Lúc này cả nhà họ, ngày nào cũng nghe radio cắn hạt dưa, thời gian lúc nào cũng vui vẻ.

Bởi vì số hạt dưa xưởng sản xuất ra không bán hết, Tôi Hiểu Mạn cũng không bán gấp, cô cảm thấy lấy số hạt dưa này ra tặng cho bạn bè cũng không tệ, trước kia khi Tạ Minh Đồ còn đi làm lính, quen biết rất nhiều chiến hữu cũ, cô dứt khoát gửi cho mấy chiến hữu cũ đó mười mấy cân hạt dưa, vị gì cũng có cả, để bọn họ nếm thử chơi.

Ban biên tập tạp chí (Mạn Thảo) và (Uyển Hề) cũng là nơi mà hạt dưa Thỏ con tiêu haoo nhiều, hiện tại ban biên tập và nhân viên công tác ở đây được hưởng thêm một loại phúc lợi đó chính là hạt dưa ở văn phòng có thể ăn bao nhiêu cũng được.

Bỏi vì hương vị của hạt dưa Thỏ con rất ngon, không ít người của ban biên tập mua mười cân mang về nhà.”



Tôi Hiểu Mạn cứ nửa bán nửa tặng như vậy mà tiêu hao số hạt dưa trong xưởng, trong lòng còn cảm thấy vô cùng mĩ mãn, nghĩ tới nếu sau này nhân viên càng ngày càng nhiều, thực phẩm trong công xưởng sản xuất mà không bán ra được thì hoàn toàn có thể để nó thành phúc lợi của nhân viên.

Nhưng mà một tuần sau, người của xưởng hạt dưa nói với Tôi Hiểu Mạn, nói rằng hạt dưa trong xưởng của bọn họ đã bán hết.

Bởi vì có quá nhiều đơn đặt hàng, cũng không mở thêm dây chuyền sản xuất nào, dẫn tới hiện tại đã không còn chút hạt dưa tồn kho nào cả/

“Xưởng trưởng, chúng ta không để ý nên đã tiếp nhận quá nhiều đơn đặt hàng, hiện tại không còn hàng tồn kho nữa, ngày mai chỉ có thể miễn cưỡng cung cấp được cho cửa hàng…”

Tôi Hiểu Mạn: “...”

Ngày thứ hai, có người phát hiện hạt dưa Thỏ con quán nhỏ bày ra đã bán sạch.

“Cái gì? Hạt dưa bán hết sạch rồi ư? Đồ tồn của các người ít như vậy ư?”

“hạt dưa những nhãn hiệu khác nhiều như vậy, sao mà hạt dưa nhà họ lại hết mất rồi?”

Người bán hàng đành phải bất đắc dĩ mà giải thích: “Có quá nhiều người mua, xưởng hạt dưa quá nhỏ không cung ứng kịp được, hàng bên này bị ngưng rồi, chờ hai ngày nữa mới có bán tiếp.”

“cái gì? Xưởng hạt dưa của bọn họ nhỏ tới mức nào chứ? Mới bán được có bao nhiêu, lúc này mà đã ngưng hàng rồi?”



Tôi Hiểu Mạn qua đường nghe thấy được những lời này, thật đúng là không còn lời gì để nói, nghẹn bứ họng.

Xưởng hạt dưa không có hàng tồn, nhà cô cũng chẳng có hạt dưa mà ăn nữa.

Hiện tại xưởng trưởng xưởng hạt dưa cũng chẳng có hạt dưa mà ăn.

Cô mua chút hạt dưa chưa chế biến trở về nhà.

Thật sự rất bất đắc dĩ, mở xưởng hạt dưa lại còn phải tự tay rang hạt dưa cho mấy người trong nhà mình ăn.

Hạt dưa trong xưởng đều biến thành tiền.

Lượng tiêu thụ của hạt dưa Thỏ con liên tục tăng lên, cho dù họ không ngừng mở rông dây chuyền sản xuất, lượng hạt dưa vẫn cung không đủ cầu, nhất là hạt dưa vị trà xanh và hương sữa, được quần chúng nhân dân yêu thích rộng rãi.

“Hiện tại tôi ăn hạt dưa chỉ thích mua hạt dưa Thỏ con.”

“Đương nhiên là mua được nhất định sẽ mua, vẫn cảm thấy hạt dưa Thỏ con là ăn ngon nhất, nhất là vị trà lạnh, có phải là cho thêm bạc hà hay không? Tôi thích hương vị buốt lạnh này nhất!”

“Hạt dưa vị trà xanh nhà bọn họ ăn cũng rất ngon, đi trễ còn không có mà mua nữa.”

Mặc dù những nhãn hiệu hạt dưa khác cũng cho ra những vị mới, nhưng không ít người vẫn cảm thấy hạt dưa Thỏ con ăn ngon hơn.”

Lượng hạt dưa mà xưởng hạt dưa Thỏ con sản xuất ra càng ngày càng lớn, cũng đã mở rộng tiêu thụ ở khắp các nơi trên cả nước, theo lượng tiêu thụ tăng lên, lợi nhuận của xưởng hạt dưa cứ phải lên gấp mấy lần, cũng đúng lúc này, Tôi Hiểu Mạn mới cảm thấy cái xưởng hạt dưa ít lãi mà tiêu thụ mạnh này lại có lợi nhuận không thấp chút nào.

Mặc dù hạt dưa rẻ cũng không trụ nổi sức mua của thị trường, một ngày có thể dễ dàng bán được mấy vạn cân, may mà cô chọn cái xưởng thực phẩm rất lớn, bằng không thì đúng là không dễ mở rộng sản xuất hạt dưa lắm.

Lúc này Tôi Hiểu Mạn còn mua mười mấy chiếc xe vận chuyển, đi tuyển thêm mười mấy người lái xe, chuyên trở hàng hóa của nhà mình thôi.

Mà bên ban biên tập và nhà máy bên Uyển Hề cũng cho phối hợp với xe công vụ, đám người Liễu Phiên Nhiên bị cô đốc thúc đi học lái xe, hiện tại thủ đô thành phố đang không ngừng sửa nhà xây đường, mở rộng đường đi từng bước một, mặc dù xe trên đường vẫn không nhiều cho lắm, nhưng đã có hình thức ban đầu của một đô thị hiện đại.

Xe bốn bánh dần xuất hiện nhiều trên đường phố, thỉnh thoảng còn xuất hiện mấy chiếc xe gắn máy kêu ầm ầm khiến cho mấy người trẻ tuổi kinh ngạc quay đầu, cực kì hâm mộ mấy người đàn ông thời thượng mặc quần ống loe lái xe gắn máy, còn mình thì đi xe đạp, chở người yêu đi ngắm phố lớn ngõ nhỏ.

Hạt dưa Thỏ con bán được nhiều, Tôi Hiểu Mạn còn cố ý làm quảng cáo cho nó, hiện tại tất cả mọi người đều thích vừa nghe radio vừa cắn hạt dưa, thế là Tôi Hiểu Mạn mới để MC Vương Lượng kể chuyện trên radio hỗ trợ mỗi lần mở đầu và kết thúc một câu chuyện sẽ thêm một câu quảng cáo vào:

“Muốn nghe chuyện cũ, càng muốn ăn hạt dưa Thỏ con.”

“Hạt dưa Thỏ con, bạn tốt của đài radio.”



Môi lần nghe được những câu quảng cáo này từ radio, Tôi Hiểu Mạn cũng ôm bụng cười to, sau đó trong lòng cũng vô cùng bội phục năng lực lấy tên của mình.

Cái tên thực phẩm Thỏ con này cũng rất hay đó chứ.

Về sau lại cho ra mắt chocolate Thỏ con, hạt điều Thỏ con, khoai tây chiên Thỏ con, gói quà Thỏ con, lại lấy mấy câu quảng cáo tiếp, cái gì mà năm nay nghĩ lễ không nhận quà nếu nhận quà chỉ nhận Thỏ con…

Tính thử xem, mấy cái lời quảng cáo tẩy não này chẳng qua là đi bắt chước lời người khác mà thôi.

Tôi Hiểu Mạn ngồi trong nhà vừa nghe radio, vừa ăn hạt dưa, đợi đến tiết mục kể chuyện xưa của Vương Lượng kết thúc, MC Vương Lượng dùng giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính lại thâm tình kia của hắn đọc lên câu quảng cáo: “cảm ơn mọi người đã nghe tiết mục hôm nay của đài… Hạt dưa Tiểu thỏ, người bạn tốt cùng nghe radio với mọi người.”

“Khụ khụ khụ —” Tôi Hiểu Mạn cắn hạt dưa, suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.

Ha ha ha ha…

Thật sự là quá buồn cười, mỗi lần nghe được câu quảng cáo này, là giống hệt như được nghe chuyện tiếu lâm, không cách nào nhịn được ý cười bên miệng.

Tôi Hiểu Mạn cười xong thì ngẩng đầu lên, thấy được Tạ Minh Đồ đang đen mặt đứng đó.

Cô híp mắt bốc một nắm hạt dưa chia sẻ cho anh: “Hạt dưa Thỏ con là bạn đồng hành tốt khi mọi người nghe radio, anh có muốn ăn không?”

Tạ Minh Đồ: “...”

“Một cân chỉ hai khối tiền, ăn không?”

Tạ Minh Đồ vỗ một cái vào trong lòng bàn tay của cô, bốc một nắm hạt dưa yên lặng ăn.

Tôi Hiểu Mạn ôm lấy gương mặt anh hôn một cái, lấy nó làm an ủi.

Cùng lúc đó Hà Sư Sư hợp tác với người khác mở ra xưởng sản xuất máy ảnh cũng đưa đợt hàng đầu tiên về thành phố., tiến vào chiếm giữ các cửa hàng lớn, bọn họ phí không ít tiền tuyên truyền, ngay từ đầu, lượng tiêu thụ máy ảnh đã xếp hàng đầu rồi, hiện tại trong trung tâm thương mại Nại Hà có rất nhiều chủng loại máy ảnh, còn có không ít nhãn hiệu nước ngoài, mà máy ảnh do xưởng của bọn họ sản xuất ra, cũng không tính là có chất lượng tốt.
 
Chương 561-562


Giá cả không sánh bằng được với những nhãn hiệu máy ảnh khác nhà nước sản xuất, mà trên mặt kĩ thuật lại không sánh bằng các loại máy ảnh nhập khẩu nước ngoài khác, bởi vậy không có mấy khách hàng chọn mua máy ảnh nội địa, mà những người có điều kiện sẽ nguyện ý bỏ chút tiền ra mua máy ảnh nhập khẩu từ nước ngoài, dù là phí phần lớn sức đi tuyên truyền, lượng tiêu thụ máy ảnh của nhà bọn họ cũng chỉ bình thường mà thôi.

Cùng lúc đó Hà Sư Sư phát hiện đơn giá máy ảnh cao, nhưng mà lợi nhuận bán đi thu về rất khả quan, cũng chưa nhất định có thể đấu lại được hạt dưa mà Tôi Hiểu Mạn bán, lại càng không cần phải nói tới son môi của cô.

Trừ bỏ phí tuyên truyền và phí tổn hại, một máy ảnh bọn họ bán đi kiếm được quá ít tiền, nhưng mà, một chiếc máy ảnh bán đi có thể so sánh với bán hơn trăm ngàn cân hạt dưa, người mua máy ảnh ở Nại Hà ít, nhưng lại có hàng trăm hàng vạn người đi mua hạt dưa.

Mua một chiếc máy ảnh có thể sử dụng mấy năm thậm chí là mười mấy năm, mà đi mua một cân hạt dưa, có khả năng ăn một ngày là hết, ngày hôm sau sẽ còn phải đi mua thêm, loại thực phẩm như hạt dưa này là loại thực phẩm cực kì tiêu hao nhanh chóng, lượng nhu cầu vô cùng cáo.

Sau khi nhận thức được điểm này, trong lòng Hà Sư Sư cực kì hối hận, cô ta nghĩ muốn bàn chuyện làm ăn về hạt dưa với Tôi Hiểu Mạn lại bị Tôi Hiểu Mạn từ chối.

Hà Sư Sư quay đầu lại đi bàn chuyện sản xuất máy ảnh với bạn bè.

Cô ta phát hiện là làm cuộn phim mới có thể kiếm nhiều tiền được.

“Vận khí của Tôi Hiểu Mạn quá tốt… Bán hạt dưa thì có cái tiền đồ gì, tôi muốn đi làm cuộn phim với người khác.

Tôi Hiểu Mạn không có trò truyện nhiều với Hà Sư Sư, cô phát hiện trong thời đại này có rất nhiều người giống như Hà Sư Sư, nghĩ biện pháp tràn vào các loại thị trường, muốn làm những người đầu tiên gặm bánh gato, thời đại này tuy nói khắp nơi đều là vàng, chỗ nào cũng gặp được kì ngộ, ngày nào cũng có người phất nhanh lên, đồng dạng, ngày nào cũng có những người bị đào thải bỏ, gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, trên thực tế, cho dù gan lớn cũng có lúc bởi vì quá đắc ý mà ngã vào trong vũng bùn.

Xưởng thực phẩm Thỏ con trừ bỏ sản xuất hạt dưa bán ra bên ngoài, Tôi Hiểu Mạn dần dần có thêm các dây truyền sản xuất trà lạnh Thỏ con, nước trái cây Thỏ con, chocolate thỏ con, phương pháp phối hợp trà lạnh và nước trái cây là do thầy Quan cho, mặc dù Quan Chấn Nhạc học y thuật, nhưng vì ông cũng là ngự trù, nước trái cây và trà lạnh ông điều phối ra tới đều là đồ uống cực kì ngon miệng.

Những thứ đồ này sau khi được đẩy ra thị trường tiêu thụ, mang lại lợi ích kếch xù cho xưởng thực phẩm Thỏ con, Tôi Hiểu Mạn mang số tiền này chia cho Quan Chấn Nhạc.

Quan Chấn Nhạc khoát tay áo: “Thầy không cần số tiền này, con và thằng đệ thầy cầm đi.”

Mặc dù thầy Quan không muốn, nhưng mà Tôi Hiểu Mạn vẫn ghi tạc trong lòng công sức của ông, thẳng đến một ngày, Quan Chấn Nhạc đột nhiên có một cái ý nghĩ, ông muốn lo liệu một cái tửu lâu Quan Gia.

Tại lúc mà Quan Chấn Nhạc còn nhỏ, trong mấy thành phố ông ở đều có tửu lâu, chỉ là về sau tửu lâu bị chia năm xẻ bảy, đầu bếp và nhân viên đều bị giải tán hết, có những đầu bếp tửng làm việc tại tửu lâu nhà ông hiện giờ vẫn đang ở lại tiệm cơm quốc doanh…

Đối với Quan Chấn Nhạc mà nói, những cái hồi ức này tuy rằng không vui, chỉ là bây giờ càng ngày càng lớn tuổi, dù cho đã từng phải chịu những thống khổ kia, ký ức u ám, khó chịu, vậy mà dần dần trở nên mỹ lệ trong đầu óc của ông.

Có lẽ quá khứ luôn làm người ta cảm thấy nhớ nhung.

Lại thêm có tiền, Quan Chấn Nhạc muốn mở một tửu lâu Quan Gia, để lại làm tưởng niệm.

Tôi Hiểu Mạn nghe xong, đương nhiên là tích cực duy trì ý nghĩ của Quan Chấn Nhạc.

“Thầy muốn mở tửu lâu, vậy thì chúng ta sẽ mở tửu lâu, nếu thầy nghĩ thoáng mở bệnh viện cũng chẳng là chuyện gì.” Tôi Hiểu Mạn vừa cười vừa nói, nghĩ thầm mở tửu lâu đã tính là gì, mục tiêu cuối cùng của bọn họ chính là khởi động một loạt nhà máy.

Chờ sau này cô muốn đầu từ làm hàng không dân dụng.

Quan Chấn Nhạc bật cười: “Bệnh viện” Chỉ sợ là không được, chúng ta không có tư cách để lo liệu một bệnh viện.”

Tôi Hiểu Mạn ngẫm lại cũng thấy thế, bây giờ vẫn còn chưa có tư cách lo liệu bệnh viện tư nhân, còn phải đợi thêm mấy năm nữa.

Bất kể nói thế nào, Tôi Hiểu Mạn cũng bắt đầu sắp xếp cho thầy Quan xây dựng tửu lâu của ông, Quan Chấn Nhạc đã đến cái tuổi này rồi, hết sức để bụng đối với chuyện này, còn đi cạy góc tường của mấy khách sạn lớn, đào mấy đầu bếp về.

Thiết kế tửu lâu như thế nào Tôi Hiểu Mạn dự định tham khảo ý tưởng của Quan Chấn Nhạc, thầy QUan muốn dạng tửu lâu như thế nào thì bọn họ sẽ xây cái tửi lâu như vậy.

“Thầy ơi, tửu lâu trước kia của thầy nó như thế nào?”

Quan Chấn Nhạc nhíu nhíu mày: “Thầy chỉ nghĩ mở một tửu lâu Quan Gia, cũng không phải vì muốn phục hồi lại y ngày xưa, thời đại kia đã qua rồi, con và thằng đệ thầy giúp thầy mở một cái tửu lâu mới tinh đi.”

“‘Được ạ” Tôi Hiểu Mạn đồng ý với thầy Quan xong, bắt đầu đi kiếm người, để Tạ Minh Đồ giúp thiết kế tửu lâu.

Đồng chí Tiểu Tạ mới là kiến trúc sư lớn của nhà bọn họ, lúc trước vì có thể tự tay lợp nhà cho cô nên đã học không ít kiến thức chuyên nghiệp bên ngành kiến chúv, vẽ một cái bản thiết kế tửu lâu không khó nhọc gì.

Đương nhiên, chuyện chuyên nghiệp vẫn nên đưa cho người chuyên nghiệp đi làm, Tôi Hiểu Mạn đi tới trường học nào đó tìm tới nhà thiết kế chuyên môn hỗ trợ vẽ bản thiết kế tửu lâu.

Chuyện về tửu lâu vẫn còn chưa xử lý tốt, Tôi Hiểu Mạn lại nhận được một tin dữ qua điện thoại, là mẹ cô Liễu Thục Phượng gọi tới, Liễu Thục Phượng khóc sướt mướt qua điện thoại, kể ra chuyện xảy ra trong nhà: “Cha con té xỉu trong nhà, đi bệnh viện kiểm tra, nói là trong thân thể có thứ gì đó, nói là chúng ta nên đi bệnh viện lớn…”

“Mẹ, trước tiên mệ đừng hoảng hốt.”

Tôi Hiểu Mạn an ủi Liễu Thục Phượng qua điện thoại, lại để cho bọn họ mua vé tới thủ đô, trước hết cứ để thầy Quan xem qua đã, sau đó lại đi bệnh viện kiểm tra.

Sau khi nghe Tôi Hiểu Mạn trấn an xong, lúc này Liễu Thục Phượng mới như tìm về lý trí, ngẩng đầu lau khô nước mắt ở trong khóe mắt.

“Lúc này mới được sống yên ổn được mấy năm, không nghĩ tới trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, nếu cha con có chuyện gì bất trắc, con nói xem mẹ phải làm sao bây giờ…” Vốn trong nhà Liễu Thục Phượng đang trải qua tời gian ông bà làm trên hết, bây giờ cuộc sống của con trai lẫn con gái đều không tồi, bà có cháu ngoại trai cũng có cháu ngoại gái, mấy đứa bé cũng đều có tiền đồ, không lo tiền cũng chẳng phải lo những thứ khác, trong nhà bà làm cái gì cũng hài lòng, lại không nghĩ rằng những chuyện khác nhà bọn họ chẳng có vấn đề gì, mà thân thể của người bạn già lại có bệnh.

Sau khi gọi điện thoại cho con gái Liễu Thục Phượng bắt đầu thu dọn hành lý, Tô Quốc Đống đứng một bên hỗ trợ, thuận tiện trấn an bà: “Thân thể tôi không sao hết, thân thể của chính tôi chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao?”

Liễu Thục Phượng trừng mắt liếc ông một cái, không nói gì: “bảo ông đi bệnh viện kiểm tra sớm một chút thì ông lại không đi.”

“Không có triệu chứng gì lớn, trong thôn chúng ta ai hay chạy tới bệnh viện chứ?”

“Là không có ai hay tới bệnh viện, đến tuổi tác của chúng ta, người trong thôn chúng ta thỉnh thoảng vẫn đến bệnh viện kiểm tra, ông thì trực tiếp không đi luôn, tôi và HM đều nói rồi, không thể giấu bệnh sợ thầy, cái từ này chẳng lẽ ông không hiểu à, để tôi giải thích cho mà nghe nhá…”

Tô Quốc Đống liên tục khoát tay: “Bà đừng có khoe khoang trước mặt tôi chút tri thức mù chữ của bà.

Liễu Thục Phượng đẩy lưng ông một cái: “Ông thành thật một chút, mau lên thủ đô khám bệnh cùng với tôi đi.”

Hai vợ chồng hai người mua vé xe lửa, cũng không cần hai đứa con trai và con dâu đi theo, hai người lên xe lửa đi tới thủ đô, đi cùng bọn họ còn có một đôi mẹ con gả vào thôn bọn họ không được mấy năm, hai mẹ con họ nói muôn đến thủ đô thăm người thân, nghe Liễu Thục Phượng kể hai vợ chồng muốn đến thủ đô để chữa bệnh, thế là chủ động tới bắt chuyện, nói là kết bạn đồng hành, có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
 
Chương 563-564


Bốn người họ cùng ngồi trên một toa xe, vé lại không ở cạnh nhau, Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống mua vé giường nằm mà hai mẹ con nhà kia lại múa vé ghế ngồi, sau khi lên xe lửa, người mẹ cắn răng, tìm nhân viên trên tàu muốn đổi phiếu giường nằm, lại đổi vé tới vị trí liền với chỗ Liễu Thục Phượng, thế là bốn người đều ở trên một toa xe.

Người mẹ trong đôi mẹ con kia vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, bộ dáng không có gì khác thường, lại trẻ hơn không ít so với phụ nữ bình thường ở nông thôn, tên là Tôn Phong Tranh.

Tôn Phong Tranh từng làm quả phụ vài năm, về sau lại dẫn con gái tái giá vào trong thôn bọn họ, con gái cô Ta đã mười bảy tuổi rồi, tên là Tạ Phiêu Phiêu, dáng dấp vô cùng giống với cô ta, mày liễu mặt trái xoan, ngày thường rất thanh tú chỉ là làn da không đẹp, con bé không có thắt bím giống những cô gái khác ở thời đại này mà là để tóc ngang vai, trên còn kẹp một chiếc nơ bướm.

“Chúng tôi có người bạn đi cùng đến thủ đô như này thì người đàn ông nhà tôi cũng yên tâm hơn nhiều, tôi đã sớm muốn dẫn PP đi thăm ngươi thân, nhưng mà luôn không có cơ hội…”

“Ai ôi, lần này trên xe lửa nhiều người quá, làm sao mà có thể chứa nhiều người như vậy trên xe lửa nhỉ,”

“Muốn uống nước không? PP con không mau đi múc nước giúp?” Tôn Phong Tranh trừng mắt liếc Tạ Phiêu Phiêu, lúc này Tạ Phiêu Phiêu mới đứng dậy đi lấy nước.

trên mặt Tôn Phong Tranh cười cực kì xán lạn, tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Liễu Thục Phượng.

Liễu Thục Phượng không quan tâm, không muốn đáp lời nào với Tôn Phong Tranh cả, bà nhớ tới bệnh của chồng, cũng không muốn mở miệng nói bất cứ câu nào, chỉ có Tôn Phong Tranh câu được câu không mà nói.

Dù cho Liễu Thục Phượng không đáp lời nào, Tôn Phong Tranh vẫn vô cùng hào hứng, nói gần nói xa là đang nghe ngóng tình huống của con gái con rể Liễu Thục Phượng.

Sau khi cô ta gả vào trong thôn, đã nghe nói tình huống nhà họ Tô, nói là nhà họ Tô có ba đứa con trai một đứa con gái, con gái út của Liễu Thục Phượng gả đi vô cùng tốt, lại là con trai ruột của nhà thủ trưởng gì đó, cái này cũng thôi, bản thân anh còn thi đỗ đại học, về sau hai vợ chồng đều ở lại thủ đô… Tôn Phong Tranh còn nghe nói con gái Liễu Thục Phượng buôn bán kiếm được không ít tiền, nhưng tình hình cụ thể như thế nào, cô ta cũng chưa dò nghe ra được, tới thủ đô lại tìm hiểu kĩ một chút là đương nhiên có thể biết được.

Chuyến này Tôn Phong Tranh mang theo con gái tới thủ đô cũng là vì mưu đồ một chút lợi ích cho con gái, nếu mà có thể tìm một công việc tốt tại thủ đô cho con gái mình, hoặc gả cho già đình có điều kiện vậy thì không còn gì tốt hơn.

Trước khi cha mẹ ngồi xe lửa tới, Tô Hiểu Mạn đã sớm chuẩn bị đi tới trạm xe lửa để đón người, Tạ Minh Đồ xin nghỉ, hai vợ chồng và hai đứa con lái xe tới trạm xe lửa đón hai người Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống.

Bọn họ đã tới nhà ga từ rất sớm, Tô Hiểu Mạn mua cho hai anh em nhà nó một xâu hồ lô đá đường, Tạ Dao la hét muốn ăn hạt dưa Thỏ con, Tạ Minh Đồ: “...”

Tạ Minh Đồ đành phải ôm lấy con gái, bất đắc dĩ đi tới bên gánh hàng rong mua một gói hạt dưa nhỏ.

Người bán hàng rong thấy dáng dấp Tạ Dao đáng yêu, cố ý trêu đùa cô bé: “Cháu nhìn xem con thỏ bên trên gói có đáng yêu không?”

“Đáng yêu!” Tạ Dao nắm lấy túi hạt dưa kia, lắc lư ở trong lòng ngực Tạ Minh Đồ: “Cha ơi, là con thỏ nhỏ mà con vẽ!”

“Dao Dao vẽ con thỏ con, con thỏ con!”

Tạ Minh Đồ: “...”

Người bán hàng cười ha ha: “Con gái anh thật thú vị.”

“Đây là con thỏ nhỏ bên trên bao bì, không phải là con thỏ nhỏ mà cháu vẽ, cháu có muốn mua bút và sách ở chỗ dì hay không, vẽ con thỏ con cho cha mẹ cháu?”

“Trông cháu đáng yêu như thế, dì bán rẻ sách với bút cho cháu có được không?”

Tạ Dao cầm hạt dưa Thỏ con trên tay, ngửa đầu nhìn cha ruột của mình là Tạ Minh Đồ, lại nhìn bà bán hàng trước mắt, do dự.

“Cha ơi.”

Tạ Minh Đồ mua bút chì và sách, bà bán hàng kia lập tức vui vẻ ra mặt, thúc giục Tạ Dao nói: “Cháu vẽ con thỏ con cho cha cháu xem đi.”

Tạ Dao: “...Vẽ con thỏ con?”

Bà chủ: “Cháu vẽ con thỏ con gặm củ cải đi, thỏ con thích ăn củ cải nhất, thỏ con vừa mềm vừa trắng, thích ăn rau xanh với củ cải.”

Tạ Dao gật đầu: “Vậy con vẽ thỏ con ăn củ cải cho cha, mẹ thích con thỏ nhất.”

Tạ Minh Đồ: “...”

Anh hôn một cái lên mặt con gái mình, ôn nhu dỗ dành cô bé nói: “Dao Dao, con vẽ cho cha một bé thỏ trắng đang ăn cỏ đi.”

Tạ Dao do dự: “Bé thỏ trắng ăn cỏ?”

“Cháu nhìn xem sao cha cháu lại xấu như vậy chứ, chúng ta phải hào phóng một chút, phải cho bé thỏ trắng ăn củ cải, sao có thể để cho nó ăn cỏ được chứ, cháu phải vẽ một bàn tiệc lớn, phải vẽ hẳn một rổ rau xanh, cháu thích ăn loại rau xanh gì nhất thế?”

Tạ Dao: “Thích ăn khoai tây và quả cà.”

“Vậy cháu vẽ cho thỏ con khoai tây sợi và quả cà, cũng phải vẽ cả củ cải nữa, có thích ăn quả hồng không? Cũng vẽ vào đó luôn, con thỏ con cũng phải cân đối dinh dưỡng chứ.”

“Nơi này của dì còn có bút màu, cháu có muốn mua để tô màu cho củ cải và quả cà hay không?”

Tạ Dao: “Cháu muốn vẽ cho thỏ con một cái nơ con bướm màu hồng.”

Bà chủ kia nhất thời càng cao hứng: “Đúng, vẽ nơ con bướm, cháu nhìn xem, con thỏ con xinh đẹp tới cỡ nào.”

Sau khi nói xong, bà chủ và Tạ Dao cùng quay đầu nhìn về phía Tạ Minh Đồ.

Tạ Minh Đồ: “...” Sớm biết vậy cả sách và bút tôi đều sẽ không mua của nhà bà.

Tô Hiểu Mạn dẫn con trai đứng tại cửa trạm, cô cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, Liễu Thục Phượng ngồi xe lửa qua đêm bởi vậy nên bọn họ tới đây tương đối sớm, cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện hai cha con Tạ Minh Đồ vẫn chưa quay lại.

Cô nhéo bàn tay nhỏ của con trai: “Sao mà cha con và em gái con vẫn còn chưa trở lại nhỉ?”

“Không phải bọn họ muốn đi mua hạt dưa hay sao?”

Tạ Nghiên lắc đầu biểu thị rằng mình không biết.

Cậu suy đoán nói: “Chẳng lẽ cha và em gái bị mấy dì kì quái bắt đi?”

Tô Hiểu Mạn: “... Tiểu Thạch Đầu, ai dạy con nói câu này?”

Tạ Nghiên hết sức thành thật trả lời: “... Dì Thanh Thanh nói.”

Tô Hiểu Mạn: “Bớt học những cái này đi nhé.”

Hai mẹ con bọn họ chờ trong chốc lát mới nhìn thấy Tạ Minh Đồ ôm con gái trở về, đôi cha con này cực kì dễ thấy trong đám người, người cha trẻ tuổi cao lớn có dung mạo xinh đẹp soái khí, cô con gái trong ngực tết bím tóc đẹp đẽ, đôi mắt lóe sáng như sao trời, làn da trắng như tuyết, lúc cười lên vô cùng đáng yêu.

Tiểu Dao Dao vừa thấy Tô Hiểu Mạn, lập tức vẫy đôi tay nhỏ, hô to: “Mẹ!”

Tô Hiểu Mạn dẫn Tạ Nghiên tụ họp với hai cha con bọn họ, Tạ Dao thật vui vẻ từ trong ngực cha leo vào lòng mẹ, lại đưa sách trong tay cho cô xem: “Mẹ, đây là con thỏ con con vẽ.”

Tô Hiểu Mạn cúi đầu liếc qua, bên trong sách vẽ một con thỏ vô cùng mập mạp, trước mặt còn bày một đống đồ lớn, gì mà dưa hấu bánh bao mì sợi cái gì cũng có, hình tượng này nhìn thấy vô cùng giải trí.

Con thỏ béo mập.

Nhìn thấy màu sắc của dưa hấu và cải trắng,

Tô Hiểu Mạn càng nhìn càng cảm thấy cô con gái Tiểu Dao Dao bé bỏng nhà cô rất có thiên phú hội họa, phỏng chừng là giống cha của cô bé.

Nhìn thấy mẹ mình, Tiểu Dao Dao tố cáo: “Mẹ, dì bán hạt dưa nói cha con không phải là người tốt.”

Tô Hiểu Mạn: “???”

“Cha chỉ để cho con thỏ ăn cỏ, không để thỏ ăn những thứ khác.”

Tạ Minh Đồ: “...”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Tạ Minh Đồ bất đắc dĩ: “Em mau quản con gái của em đi.”

“Không phải là đưa con gái đi mua hạt dưa sao? Sao mà hai người lại mua nhiều đồ như thế? Để em xem một chút, nào là bút chì, sáp màu, màu nước, bút…”

Tạ Minh Đồ vẫn chỉ nói câu kia: “Em quản con gái của em đi.”
 
Chương 565-566


Tô Hiểu Mạn lạnh giọng nói: “Chính anh mặc kệ, em cũng bất lực, đến tột cùng ai mới là người để cho con gái cưỡi lên đầu ngồi?”

Tạ Nghiên chen miệng nói: “Là mẹ!”

Tạ Minh Đồ mười phần đồng ý: “Con trai anh nói đúng.”

“Tất cả đều nói dối!” Tô Hiểu Mạn lần lượt đưa cho mỗi người một viên mứt quả, cô ôm Dao Dao vào trong ngực, dỗ dành cô bé nói ra chuyện vừa rồi từ đầu tới cuối.

“Dì bảo con vẽ con thỏ, cha liền mua giấy và bút cho con, dì kia nói con thỏ thích ăn rau xanh củ cải, cha nói…”

Tô Hiểu Mạn nghe con gái mình miêu tả một năm một mười, thiếu chút nữa cười ra tiếng, Tạ Minh Đồ nắm tay con trai mình, giả vờ không quen biết hai người họ.

Không bao lâu, có tiếng xe lửa tới chạm, Một tay Tạ Minh Đồ ôm lấy Tạ Nghiên, một tay nắm tay Tô Hiểu Mạn, cả nhà đi tới trạm ra tìm kiếm thân ảnh của Tô Quốc Đống và Liễu Thục Phượng, Tạ Minh Đồ tinh mắt trông thấy Liễu Thục Phượng trước, Tạ Nghiên trong ngực anh trực tiếp vẫy gọi: “Bà ngoại, ông ngoại, chúng cháu ở đây!”

Liễu Thục Phượng vừa ra nhà ga đã nhìn thấy cả nhà con gái thì mừng lắm, hành lý cũng không cầm, tranh thủ chạy tới ôm hai đứa cháu ngoại vào trong lòng, Tạ Minh Đồ đi đón hành lý trên tay Tô Quốc Đống, còn bắt mạch xem bệnh cho ông.

Tô Hiểu Mạn hỏi anh: “Thế nào?”

“Không phải cái vấn đề gì lớn, hẳn là bệnh viện kiểm tra sai bệnh.”

Nghe lời này của anh, Tô Hiểu Mạn yên tâm nhưng Liễu Thục Phượng bên cạnh thì vẫn chưa an lòng.

Không sai, bà cũng không tin tưởng y thuật của đứa con rể này.

Tạ Cẩu Tử học y nghe thấy là cảm giác không đáng tin cậy chút nào.

“Được được được, mẹ, mẹ yên tâm, để cha và mẹ đi bệnh viện lớn kiểm tra toàn thân, chờ nhìn thấy kết quả kiểm tra rồi thì hai người sẽ yên tâm thôi.”

Liễu Thục Phượng sửng sốt: “Cái gì? Mẹ cũng phải đi làm kiểm tra?, Cha con mắc bệnh, để ông ấy đi làm kiểm tra là được rồi.”

Tô Hiểu Mạn: “Đều phải đi hết, kiểm tra hết một lượt, con dẫn cha mẹ đi tới bệnh viện lớn nhất thủ đô…”

“Không không không không không không … Mẹ không có bệnh gì sao phải làm kiểm tra? Không!” Liễu Thục Phượng vẫn luôn sợ hãi đối với thứ gọi là bệnh viện này.

Dưới cái nhìn của bà, không có bệnh thì cần gì phải kiểm tra?

“Mẹ, chẳng phải là mẹ nói bả vai mẹ bị đau, năm nay thỉnh thoảng còn bị đau đầu…”

“Mẹ chỉ bị có chút thôi, cái này thì tính là bệnh gì chứ? Người già rồi thì thân thể làm gì có chỗ nào không đau không nhức chứ?”

“vậy nên mẹ vẫn phải đi tới bệnh viện để kiểm tra.”

“Để đồng chí Tiểu Tạ trực tiếp đưa hai người tới bệnh viện nhé?”

Liễu Thục Phượng vừa nghe tới đi bệnh viện đã héo, lúc đầu bà coi chuyến đi lần này là để đưa chồng mình lên bệnh viện tuyến trên, ai biết chính bà cũng phải đi bệnh viện kiểm tra, bà vừa nghe nói tới kiểm tra là hoảng hốt.

“Lỡ như mẹ đang yên đang lành, đi bệnh viện kiểm tra một cái có bệnh luôn thì làm sao bây giờ?” Liễu Thục Phượng che lấy ngực của mình, hoảng hốt nói.

Lúc này Tô Quốc Đống biết được mình không có việc gì từ miệng con rể thì tâm tình nhẹ nhõm, lập tức khuyên: “Có bệnh thì phải trị, không phải chính miệng bà nói vậy hay sao? Không thể giấu bệnh sợ thầy được.”

Tô Hiểu Mạn cười gật gật đầu: “Không sai, cha con nói đúng đó.”

Liễu Thục Phượng: “...Sớm biết thế này mẹ sẽ không tới.”

“Đến cũng đã đến rồi, cha mẹ cứ thanh thản vui vẻ mà ở lại nhà chúng con một thời gian đi…”

Bên này người nhà họ mới gặp lại nên hưng phấn kích động, hai mẹ con Tôn Phong Tranh đứng ở một bên, Liễu Thục Phượng giới thiệu hai người bọn họ với Tô Hiểu Mạn, hai mẹ con Tôn Phong Tranh đã sớm quan sát xong hết cả nhà Tô Hiểu Mạn rồi.

Lúc hai mẹ con cô ta mới tới có được nghe người trong thôn nói qua, nói rằng dáng dấp con gái út nhà họ Tô vô cùng xinh đẹp, Tôn Phong Tranh còn có chút xem thường, con gái từ nông thôn ra, quê mùa hai lúa, có thể xinh đẹp được tới mức nào chứ?

Nói về xinh đẹp, Phiêu phiêu nhà cô ta cũng hết sức xinh đẹp, con bé còn trẻ mới mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi như hoa như ngọc, dù sao cũng xinh đẹp hơn nhiều so với mấy người phụ nữ đã sinh con.

Lại không nghĩ rằng mới vừa thấy mặt, phát hiện Tô Hiểu Mạn hai mươi tuổi thật đúng là trẻ tuổi xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa tung xinh đẹp, trên mặt trang điểm nhạt, mái tóc xoăn nhẹ làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp quyến rũ của phụ nữ, hai con người ngập nước như sao sáng, không hề giống một cô gái ở nông thôn, mà giống như cô gái trẻ tuổi hiện đại bên trên những poster quảng cáo.

Liễu Thục Phượng thế mà có thể sinh ra được cô con gái như vậy.

Không không không, nhất định là do con gái của bà ở trong thành phố lâu năm, mới có thể biến thành cái dạng này được, nếu con gái của cô ta là Tạ Phiêu Phiêu có thể ở trong thành phố này quá ba tháng, tìm được một công việc có thể diện, cũng sẽ biến thành hình dáng này.

“Người con rể này của bác cũng coi như không tệ lắm nhỉ? Cậu ấy học đại học năm mấy rồi? chắc cũng có không ít bạn học ở thủ đô nhỉ?”

“Cậu ấy và con gái tôi đều mang họ Tạ, hai nhà ta có duyên quá nhỉ.”

“Bây giờ làm ở chỗ đó?”

Tôn Phong Tranh cẩn thận nhìn chằm chằm Tạ Minh Đồ, cảm thấy người con rể của nhà họ Tô này vẫn còn rất trẻ, nói không chừng bạn học của anh vẫn còn chưa kết hôn, nếu có thể giới thiệu cho con gái bà ta một người…

Ánh mắt Tạ Phiêu Phiêu thì dừng lại ở trên cách ăn mặc quần áo của Tô Hiểu Mạn, Tôn Phong Tranh đẩy tay cô ta, để cô ta nhìn Tạ Minh Đồ, Tạ Phiêu Phiêu mới ngẩng đầu thoáng nhìn mặt Tạ Minh Đồ, mặt của cô ta lập tức đỏ lên.

“Đây là anh Tạ của con, hai người đều họ Tạ, đây chính là duyên phận đó, mấy trăm năm trước từng là người một nhà, gặp gỡ lúc này, hẳn còn thân hơn so với anh ruột của con, con mau gọi một tiếng anh đi.”

“Đừng có gọi linh tinh, cha ruột của Minh Đồ họ Khương chứ không họ Tạ,.” Liễu Thục Phượng chen miệng vào nói, lúc này mới nghe được từ miệng con rể rằng chồng mình không có vấn đề gì lớn, nội tâm bà cũng trấn định lại, lúc này thấy hai mẹ con Tôn Phong Tranh, lại nhớ lại lúc trên xe lửa Tôn Phong Tranh liên tục bám theo hỏi han, nhất thời tỉnh táo lại.

Không quan tâm bà ta muốn tìm công việc hay là tìm đối tượng cho con mình cũng đều chẳng liên quan gì tới nhà bọn họ, lại càng không liên quan gì tới con gái của bọn họ.

Tạ Minh Đồ lái xe trở cả nhà đi về, tách ra mỗi người đi một ngả với Tôn Phong Tranh, mẹ con nhà Tôn Phong Tranh không nghĩ nhà họ lại lái xe tới, vừa mới xuống tàu đã tách ra khỏi bọn họ/

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì mà bà ta dự đoán.

Sao có thể không dẫn hai mẹ con bà ta theo được? Bà ta muốn để con gái mình giao lưu trao đổi nhiều với Tô Hiểu Mạn một chút, xem có thể giới thiệu giúp một công việc hay không, tuy rằng bà ta nói dẫn con gái tới thủ đô thăm người thân, nhưng nhà bà ta và vị thân thích này quan hệ không tốt lắm, bà ta và con gái có thể được giữ lại hay không vẫn còn chưa biết.

“Tôi có thể dẫn Phiêu phiêu tới nhà mọi người ở hai ngày hay không?”

Liễu Thục Phượng: “Không phải là hai người tới thăm người thân hay sao? Đến nhà người thân mà ở chứ.”

“Hôm trước tôi có gọi điện thoại qua đó, ai biết hai hôm nay nhà họ không có ở trong thành phố, có thể để chúng tôi tới nhà chị ở tạm hai ngày trước hay không, để chúng tôi chờ cô của Phiêu phiêu về nhà.”

Tô Hiểu Mạn hỏi thăm nhà của họ hàng nhà Tôn Phong Tranh: “Thân thích nhà thím ở đâu vậy? Chúng tôi ở thủ đô mấy năm biết rõ các nơi hơn.”

Tôn Phong Tranh nghe thấy lời này thì lập tức vui mừng, cho rằng cả nhà họ đã tin tưởng bà ta, nguyện ý thu lưu hai mẹ con nhà họ mấy ngày.

Trên thực tế bà ta căn bản cũng không có gọi điện thoại, mà bà ta dự định ở tạm trong nhà Tô Hiểu Mạn vài ngày trước, nhìn xem tình hình nhà họ Tô, sau đó mới đi liên hệ với thân thích nhà mình ở thủ đô.
 
Chương 567-568


Nếu như điều kiện nhà Tô Hiểu Mạn ở trong thành phố tốt, Tạ Minh Đồ lại làm một công việc cực kì có thể diện tại đơn vị, đến lúc đó bà ta tới nhà thân thích cũng có thể nói cái này với họ, cũng có thể tăng thêm thể diện cho bà ta và Tạ Phiêu Phiêu, xác xuất thân thích nhận Phiêu phiêu ở lại cũng tăng lên.

Đương nhiên, nếu người nhà Tô Hiểu Mạn đồng ý giới thiệu một công việc tốt cho Phiêu phiêu, giới thiệu cho Phiêu phiêu một đối tượng tốt thì chẳng còn gì bằng nữa.

Chuyến đi này mục đích của Tôn Phong Tranh chính là để cô con gái Tạ Phiêu Phiêu ở lại thành phố lớn.

“Thân thích kia của tôi ở tại cái hẻm gì đó…, đúng, chính là đuôi…”

“Hiểu Mạn à, cháu đừng ngại mẹ con nhà thím làm phiền nhà cháu, lúc này đi ra bên ngoài, người cùng một thôn phải giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ điều kiện nhà cháu tốt, cũng phải giúp mấy người ở trong thôn, lấy mặt mũi cho cha mẹ cháu.”

“Thím Tôn, thím đi ngàn dặm xa xôi tới thủ đô thăm người thân, chúng ta là người cùng một thôn, khẳng định là cháu sẽ giúp dì.” Tô Hiểu Mạn cười cười: “Trùng hợp, chỗ này cháu biết, bên cạnh có một gian viện không lớn lắm còn bỏ trống, hai người đón xe đi trực tiếp qua bên đó, ở lại cái viện kia, chờ thân thích của hai người trở về, hai người đi một chút là biết, ở đó cũng thuận tiện.”

Tôn Phong Tranh vội vã, đỏ mặt nói: “Đón xe mất bao nhiêu là tiền, đoạn đường này chúng tôi ra đây, không mang theo bao nhiêu tiền cả, nhà ở cũng cần phải mất tiền thuê, chúng tôi…”

Mà Liễu Thục Phượng đứng một bên thì hào khí nói: “Chúng ta đều là người cùng một làng, tôi cho bà mượn hai mươi khối, về sau trả lại tôi, các người cứ gọi xe mà đi trước đi thôi, con rể tôi cũng phải lái xe đi.”

Tô Hiểu Mạn giúp hai người bọn họ gọi một chiếc taxi, đưa hai mẹ con nhà họ lên xe taxi, lại nói địa chỉ với tài xế, sau khi lên xe thì Tôn Phong Tranh đứng ngồi không yên, bà ta nhô đầu ra khỏi cửa sổ: “Hiểu Mạn, nhà cháu ở chỗ nào vậy? Ngày mai để Phiêu phiêu tới nhà cháu chơi.”

“Nhà cháu ở… Này, Dao Dao, con đang làm cái gì vậy— “ Nói rồi, Tô Hiểu Mạn quay đầu mở cửa xe nhà mình ra, đi lên xe ôm cô con gái Dao dao vào trong lòng, lúc này cửa xe cũng đóng kín.

Tạ Minh Đồ ngồi trên ghế điều khiển, Tô Quốc Đống ngồi ở ghế phó lái, Liễu Thục Phượng và cô ôm hai đứa nhãi con ngồi ở ghế sau.

Liễu Thục Phượng nhìn thấy cô đi lên thì an tâm: “Con không nói địa chỉ cho cô ta chứ?”

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu.

“Vậy là tốt rồi,, sớm biết như vậy không ngồi cùng chỗ với bọn họ.” Liễu Thục Phượng cũng sợ hai mẹ con nhà này bám lấy rồi ỷ lại vào con gái của bà.

Mấy năm nay, bà cũng nghe được không ít chuyện ở trong thôn, nhà nào giàu có cũng phải dẫn người dân trong thôn đi làm ăn kiếm chút tiền, bình thường cũng thôi đi, nhưng mà bà biết hiện tại con gái bà vừa mở nhà máy, chỉ sợ xảy ra sự cố gì.

Hiện giờ người lập nghiệp mở xưởng không ít, trong thôn bên cạnh cũng có người mở xưởng gia công rồi vì đó mà phất lên, khiến cho mọi người trong thôn ai cũng ao ước, nói anh ta là tiểu tử nghèo xoay người.

Mà tâm nhãn tên tiểu tử nghèo này cũng tốt, cảm thấy các thôn dân đang tán dương hắn, tôn sùng hắn, trước kia còn có người giúp đỡ hắn, cũng cho rằng một mình mình giàu có lên là không tốt, hắn muốn dẫn theo thôn dân cùng kiếm tiền, thế là thuê người làm việc trong xưởng toàn thuê người trong thôn của hắn… cuối cùng về sau bắt đầu không ổn.

Hãng công ty của hắn xảy ra sự cố, thiếu một đống nợ lớn, không duy trì được nhà máy mãi, tới tiền lương công nhân cũng không trả hết được, tất cả thôn dân đều đuổi theo hắn để đòi nợ…

Sự cố như thế nào chẳng phải là một ví dụ ư?

Liễu Thục Phượng nói hết cho Tô Hiểu Mạn nghe những chuyện mà mình được biết đó, “Về sau nếu con tuyển người vào trong xưởng thì cũng nên chú ý một chút, tốt nhất đừng tuyển người trong cùng một thôn của chúng ta, có một người nhất định sẽ có người thứ hai thứ ba thứ tư, đến lúc đó tất cả mọi người đều đổ thừa ỷ lại vào con, con sai bọn họ đi làm việc, nhưng lại cùng một thôn thì không được tự nhiên lắm…. Đây chính là điển hình câu mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.”

“Trên xe lửa mẹ đã xem xét Tôn Phong Tranh nên cô ta có chủ ý gì mẹ biết hết, mấy người trẻ tuổi các con không thể vì mặt mũi mà không từ chối người khác biết không.”

Tô Hiểu Mạn tán dương: “Mẹ, mẹ thật là nhanh trí.”

Tô Hiểu Mạn đã sớm biết rõ mẹ cô Liễu Thục Phượng là một người tự hiểu rõ mười phần ở một số phương diện, mạch não của bà phát triển hơn nhiều so những thôn dân bình thường.

“cái đó là đương nhiên.” Liễu Thục Phượng vỗ đùi: “Nếu mẹ con không cơ linh thì sao mà con có thể gả cho Tiểu Đồ được?”

Tạ Minh Đồ đang lái xe lập tức đáp: “Cảm ơn mẹ đã gả Mạn Mạn cho con.”

“Cảm ơn với không cảm ơn cái gì, mẹ cũng có nhiều thêm một đứa con trai tốt như con, con rể tốt cũng coi như một nửa đứa con trai của mẹ rồi.”

“Ha ha, lão Tô, nếu mà tôi có thể sinh ra đứa con trai cả thông minh lại đẹp trai như vậy thì tốt quá, nếu một mình tôi có khi cũng ổn lắm chứ, lại còn nhiều thêm cả ông, trung hòa một chút, nhà ta chỉ còn lại có ba thằng họ Tô phá của kia thôi,”

Tô Hiểu Mạn: “...”

May mà mấy người anh trai cô không có ở đây.

Tô Hiểu Mạn dẫn Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống đi tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, xác thật là Tô Quốc Đống bị chẩn đoán nhầm bệnh, sau khi kiểm tra cẩn thận lại một lượt thì cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần nằm viện trị liệu một đoạn thời gian mà thôi.

Liễu Thục Phượng nghe được kết quả này, bản thân mình còn chưa vui mừng được bao lâu, lại thấy kết quả khám bệnh thông báo rằng bản thân bà cũng có vấn đề, may là mới giai đoạn đầu, vừa khéo thích hợp nhập viện điều trị.

Đối mặt với cái kết quả như vậy Tô Hiểu Mạn lo sợ không thôi, "Mẹ, may mắn cha con bị cái bệnh đó."

"Bệnh của cha thì không sao ngược lại lại xem ra bệnh trên người mẹ."

"Về sau hai người nên tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm."

"Biết rồi biết rồi."

Thế là cả hai vợ chồng Tô Quốc Đống cùng nhau nhập viện, bản thân bệnh của Tô Quốc Đống thì không cần phải nằm viện, ở nhà để thầy Quan điều dưỡng bằng trung y càng phù hợp hơn nhưng mà bệnh của Liễu Thục Phượng thì cần phải can thiệp một cuộc tiểu phẫu.

Tô Quốc Đống nghĩ dứt khoát ở bệnh viện cũng nhau với người bạn già, cũng có thể chăm sóc cho nhau.

Tô Quốc Đống: "Thục Phượng à, vui vẻ thật đấy, được nằm viện cùng một chỗ với bà ở bệnh viện thủ đô, cả đời này của chúng ta nào có những chuyện như vậy, chờ tới khi chúng ta bảy tám mươi tuổi, khẳng định lúc đó tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện này."

Liễu Thục Phượng lôi kéo tay áo con gái: "Xong rồi, đầu óc cha con có vấn đề."

Tô Hiểu Mạn: "..." Được rồi, các cô là con cái thì có quyền gì mà lên tiếng chứ.

Cha mẹ vui vẻ là được rồi.

"Nếu tới cái này mà ông cũng không nhớ được vậy ông chính là ông lão đãng trí, nghe không, ban nãy có một nữ y tá trẻ tuổi nói, ông lão đãng trí ngồi xe lăn ở dưới tầng trệt kia, ông ấy bị bệnh đãng trí của tuổi già, tới cháu của ông ấy mà ông ấy cũng không nhớ được..."

Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống được sắp xếp nằm chung một phòng bệnh, vốn là phát hiện mình bị bệnh lại còn phải giải phẫu nên tâm tình Liễu Thục Phượng không được tốt lắm, nhưng mà bà chỉ cần nhìn thấy chồng mình ở trong phòng bệnh lại nhất thời sinh long hoạt hổ.

Bà còn giật dây con gái mình, "Con nói xem có cần đưa cha con đi kiểm tra lại mấy lần xem sao không? Nhỡ đâu lại kiểm tra ra mấy căn bệnh khác thì sao?"

Tô Hiểu Mạn xấu hổ: "Mẹ, cái bệnh này không có khả năng từ không biến có được."

Liễu Thục Phượng đành phải thở dài một hơi, thành thật làm giải phẫu, ở cùng ông chồng cá mè một lứa dưỡng bệnh trong phòng bệnh.

Sau khi làm giải phẫu xong không bao lâu, bà bắt đầu la hét đòi trở về nhà, hai người bọn họ ở trong bệnh viện sắp chán ngấy tới nơi rồi: "Bệnh viện Thái Bạch, vừa nghe đã cảm thấy không được vui lắm rồi."

Tô Quốc Đống: "Đúng thế đúng thế."

Nhưng mà hai người bệnh bọn họ lại rất thích nhà vệ sinh trong bệnh viện, cảm thấy nhà vệ sinh sạch sẽ, mà dưới sân toà cao ốc bệnh viện trồng rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, bọn họ còn nhìn thấy cả người ngồi xe lăn nữa.

Tô Quốc Đống cảm thấy cực kỳ hâm mộ ông lão ngồi xe lăn kia, "Cái xe đi thay cho đi bộ này nhìn còn thời thượng hơn cả mays cái xe đạp của người trẻ tuổi."

Liễu Thục Phượng không lưu tình chút nào: "Chân ông cụt mất thì để cho con gái sắm cho ông một chiếc."

"Bà già này, nào có ai nói chuyện giống như bà chứ?!"
 
Chương 569-570


Tô Hiểu Mạn đón hai người Liễu Thục Phượng về trong nhà tĩnh dưỡng, hai vợ chồng Liễu Thục Phượng đến trong tứ hợp viện, say mê nghe radio cùng với ông bà nội Khương, trình độ văn hoá của hai vợ chồng nhà Tô Quốc Đống và Liễu Thục Phượng đều không cao, số lượng chữ biết cũng có hạn nhưng khi nghe chuyện xưa vẫn nghe vô cùng say sưa ngon lành.

Nhất là nghe đứa con rể yêu quý của bà là Tạ Minh Đồ viết một bộ tiểu thuyết.

Bà lại có đứa con rể coi như con trai trong nhà.

Thế mà đứa con gái thối không nói cho bà biết.

Liễu Thục Phượng ôm lấy cuốn sách con rể viết, bà vô cùng vui vẻ, nhưng bà không quá có thể xem hiểu được, cái gì mà phi thuyền ngoài hành tinh, nhảy vọt không gian lại là caí gì nữa, còn có cái này… cái chữ này thì đọc làm sao đây?

“Hiểu Mạn à, con đọc cho bà mẹ già của con nghe đi.”

Lúc này Tô Hiểu Mạn đã đẩy Tạ Cẩu Tử ra ngoài, tận tâm chỉ bảo mà nói: “Có nghe thấy không đó, mau đọc cho mẹ em nghe đi.”

Tạ Minh Đồ bất đắc dĩ nhún nhún vai, anh ho khan hai tiếng, trong đầu đã bắt đầu mô phỏng ngữ khí của Vương Lượng.

Bởi vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng… anh đã ngầm vụng trộm học qua, còn chưa kịp thể hiện cho Mạn Mạn nghe, lúc này đây chính là cơ hội tốt.

Anh muốn để Mạn Mạn biết, tiếng nói của anh cũng không kém hơn so với Vương Lượng.

Tạ Minh Đồ tâm mang kế hoạch hừng hực định chơi một vố lớn, ai biết mẹ vợ thân yêu lại căn bản không cho anh một cơ hội nào cả.

Liễu Thục Phượng nhìn con rể một chút, mặc dù vô cùng động tâm, nhưng bà vẫn từ chối, “Không muốn nghe nó đọc, con đọc đi, Hiểu Mạn, đừng có trì hoãn công việc của Tiểu Đồ, Tiểu Đồ là người tài của quốc gia, sao có thể để nó tới làm những chuyện này cho được, nó nên cố gắng đi làm nghiên cứu khoa học, làm sáng tác!”

Tạ Minh Đồ: “...”

Tô Hiểu Mạn: “...”

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy rằng công việc của con gái mẹ cũng rất quan trọng ư?”

Sau khi Liễu Thục Phượng nghe con rể với con gái đọc cho mình nghe, cuối cùng vẫn cảm thấy chất giọng của MC Vương Lượng hấp dẫn mấy ông bà cụ như bà hơn, mà trên một điểm này, hai mẹ con bà đạt thành sự nhất trí.

Tạ Minh Đồ và cha vợ là Tô Quốc Đống thì lại vô cùng xem thường hai người.

Anh hai nhà họ Khương là Khương Lôi Ngạn tới nhà họ vào đúng lúc tiểu thuyết mới của Liễu Phiên Nhiên là (Minh Hoa Tửu Quán) bắt đầu được đăng nhiều kì trên tạp chí, mà cái tiểu thuyết này một khi đã phát hành, có tiếng vang vô cùng mãnh liệt.

Đông đảo các độc giả đều nhao nhao nói rằng từ trước tới nay chưa từng đọc loại tiểu thuyết tình cảm nào mang cảm giác như thế này, mà nữ nhân vật chính tên Minh Hoa trong đó là một nữ nhân vật cực kì có mị lực…

Người yêu của mình viết được cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, anh hai Khương cũng cảm thấy vinh hạnh, hận không thể đi báo cho người cả thiên hạ này biết, không phải sao, tranh thủ thời gian chạy tới nhà em trai để khoe khoang một chút.

Liễu Thục Phượng thấy Khương Lôi Ngạn, rất vui vẻ chào hỏi anh: “Cậu có người yêu rồi? Cậu thật sự tìm được người yêu rồi ư? Mấy anh chị em nhà cậu tất cả đều đã kết hôn rồi ư?”

Khương Lôi Ngạn xụ mặt xuống: “Cháu chỉ có một anh trai, còn có đứa em gái và thằng em trai thối là thằng Thỏ con.”

“Em gái của cậu hả, bác nhớ rồi, em gái của cậu trông rất đẹp trai đó,”

“Bọn họ đều đã có con rồi, cậu xếp thứ…”

“Đúng vậy, con cái của em trai em gái cháu đều có thể đi mua xì dầu được rồi, giờ cháu mới có người yêu.”

Ông nội Khương xen vào: “Chuyện này đúng thật là không dễ dàng gì, tôi còn tưởng rằng thằng bé này sẽ cô độc cả đời cơ.”

Bà nội Khương: “Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng thằng bé sẽ cô độc cả đời.”

Thầy Quan: “Có thể gặp được cô gái như tiểu Liễu quả thực không dễ dàng gì.”

Tạ Minh Đồ: “Thầy nói rất đúng ạ!”

Tô Hiểu Mạn: “Mười phần đồng ý!”

Mặt Khương Lôi Ngạn đen ngòm: “Cả nhà mấy người ở cùng một chỗ, ngày nào cũng nói tướng thanh à?”

“Dao Dao, TTiểu Đồ, tới đây cho bác hai ôm một cái, Dao Dao, cháu phải an ủi bác hai một chút nhé.”

Khương Lôi Ngạn ôm lấy hai đứa cháu nhỏ chơi đùa một lát, tiếp tục khoe khoang tiểu thuyết mà người yêu mình mới viết với đám người — Minh Hoa Tửu Quán.

Quả nhiên, Liễu Thục Phượng chấn kinh ngay tại chỗ: “Người yêu của cậu đúng là một cô gái tài giỏi đó!”

Khương Lôi Ngạn liên tục gật đầu, đã thế còn rất vinh hạnh: “Đúng vậy, đúng vậy, do ánh mắt của cháu tốt.”

Tạ Minh Đồ: “ANh đúng thật là không biết xấu hổ.”

Khương Lôi Ngạn: “E lệ xấu hổ thì có thể tìm được người yêu à? Em trai, anh đây dạy em, da mặt phải dày thì mới kiếm được người yêu.”

“Anh hai, anh nói là Minh Hoa Tửu Quán sao? Cái này xác thật là viết rất hay đó.” Vừa nghĩ tới nguyên hình của bà chủ Minh Hoa của Minh Hoa Tửu Quán, Tô Hiểu Mạn lại che miệng cười.

“Đương nhiên là hay rồi, quyển sách này vô cùng hợp gu tôi, tôi nói với mấy ông bà này, mặc dù tôi rất thích Phiên phiên, nhưng mà mấy tiểu thuyết trước đó cô ấy viết tôi đọc không quen, nữ chính trong đó rât yếu ớt, bà nhìn xem, nữ chính này rất hợp gu tôi đó.”

“Tôi cảm thấy gần mực thì đen gần đèn thì sáng, sau khi cô ấy đi cùng với cháu thì cái nhân vật chính này cũng lây dính khí chất của cháu.”

“cũng không hẳn là vậy đâu.” Điều này nói lên bút lực sáng tác của Liễu Phiên Nhiên càng ngày càng tăng lên, bản lĩnh tạo nhân vật đã được dày công tôi luyện.

Nhìn mà xem, bản thân nguyên hình của nhân vật này cũng yêu nhân vật này.

“Đến đây mà xem này, đây là người yêu của tôi viết, người yêu tôi viết sách rất hay, đoạn đường tới đây cháu đã đề cử cho không ít chiến hữu đọc thử, cái gì? Đàn ông không thích đọc tiểu thuyết tình cảm? Ai nói vậy? Cháu thấy sách này cũng rất hợp gu cánh đàn ông đấy chứ, lại nói, nhà chiến hữu còn có cả chị dâu cơ mà, thích sách do người yêu cháu viết cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”

“Vừa rồi cháu đi ngang qua cửa hàng bánh bao, còn nghe thấy có người đang nói chuyện về sách mà người yêu cháu viết nữa.”

"Quyển sách này viết thật tốt!"

Tô Hiểu Mạn: "Anh hai, anh còn làm cả quảng cáo cho sách của Nhược Phiên rồi à?"

Ông nội Khương Gia trừng mí mắt, "Đúng thế, đứa cháu trai này của tôi có chút việc cũng phải huyên náo cho khắp thiên hạ đều biết."

Khương Lôi Ngạn cười ha ha một tiếng: "Đây chính là chuyện rất tốt, cháu hận không thể để người trong cả thiên hạ đều biết, người yêu của cháu là một cô gái tài năng."

"Cháu nói với mọi ngươi, từ sau khi người yêu cháu viết quyển sách này, tính tình của cô ấy đối với cháu càng ngày càng tốt đó, trạng thái lúc hai chúng cháu ở chung, gọi là trong mật thêm dầu, cuốn này sách tốt A ha ha ha..."

"Phiên Phiên nói với cháu, cô ấy đặc biệt thích nhân vật chính Hoa Minh dưới ngòi bút của mình..."

Lúc mà Khương Nhị Ca khoe khoang thổi phồng trước mặt đám người Liễu Thục Phượng ông bà nội Khương, Tô Hiểu Mạn cố kìm nén nhưng thực sự là không nghẹn xuống được, cô lôi kéo Tạ Minh Đồ trốn vào phòng bếp, yên lặng nói vụ Khương Nhị Ca là nguyên hình nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tình cảm nói cho Tạ Minh Đồ biết.

"Phiên Phiên nói, nhân vật nữ chính là dựa theo tính tình anh hai mà viết, nhân vật nam chính thì là dựa theo tính cách cô ấy để viết, chính bản thân cô ấy đều không nghĩ tới, cái tiểu thuyết này xuất bản ra ngoài vậy mà rất được hoan nghênh."

"Xem ra anh hai của chúng ta vẫn rất được hoan nghênh..."

Tô Hiểu Mạn quan sát một chút từ trên xuống dưới t Tạ Minh Đồ trước mắt, nghĩ thầm anh hai làm nhân vật nữ chính được mọi người hoan nghênh, mà đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ, từ khi vừa mới bắt đầu, anh chỉ là một nhân vật phản diện đơn thuần.

Về sau là Thỏ con ở tinh tế, cũng rất được hoan nghênh... Mà nghe nói nhân vật nữ chính Tô Tô lấy cô là nguyên mẫu, lại luôn bị độc giả hiểu lầm thành nhân vật phản diện phía sau màn, luôn cảm thấy cô muốn kiếm chuyện ở sau lưng.

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm cặp vợ chồng nhân vật phản diện bọn họ thật đúng là oan uổng mà.

Tạ Minh Đồ: "..."

Tô Hiểu Mạn cười trộm một hồi lâu, nhưng cô phát hiện sau khi nghe xong Tạ Minh Đồ không có phản ứng chút nào, "Anh mau liên tưởng anh hai với Hoa Minh, chẳng lẽ anh không cảm thấy là rất có ý tứ sao? Ha ha ha..."

Tạ Minh Đồ mười phần bình tĩnh gật gật đầu, "Hoàn toàn chính xác, rất có ý tứ."
 
Chương 571-572


Tô Hiểu Mạn vẫn đấm tường cười, Tạ Minh Đồ yên lặng nhìn cô một cái, sau đó không chút biến sắc chuồn ra khỏi nhà bếp, rồi lại không chút biến sắc xuất hiện trước mặt đám người ông bà nội Khương Liễu Thục Phượng anh hai Khương, cuối cùng không chút biến sắc tuôn ra chuyện mà mình vừa mới nghe được.

Để anh hai Khương chết đứng tại chỗ.

Chờ khi Tô Hiểu Mạn đi ra, tất cả mọi người trong nhà đã biết hết chuyện này.

Tô Hiểu Mạn: “...”

Đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ không chỉ trầm lặng mà còn là kẻ miệng rộng!

“cái gì? Nhân vật nữ chính lấy anh làm nguyên mẫu?”

“Dựa theo tính tình của anh để viết? Ai ôi, cái tính tình táo bạo này…”

Bà nội Khương ổ lên một tiếng: “Cháu nhìn xem, vừa rồi chẳng phải cháu nói là bà chủ quán rượu này rất hợp gu cháu hay sao, chẳng pahri đều có tính tình táo bạo giống nhau hay sao?”

“Cháu cầm sách tới đây, để cho bà nội cháu nhìn kĩ một chút, lão Khương, ông mau đi lấy kính lão của tôi tới đây, tôi nhất định phải đọc quyển sách này thật cẩn thận mới được.”

“Đứa cháu dâu tương lai này của tôi rất mới mẻ!”

Khương Nhị Ca: "@#! % $... % "

“Cháu không tin! Cháu nhất định không tin!”

“Thằng em trai thối tha này cút xa một chút cho anh, lòng người viết sách mấy người đều bẩn.”

“Dao Dao, cháu mau tới đây, để bác hai ôm một cái, tới dỗ dành bác hai một chút đi.” Khương Lôi Ngạn nghi thầm thằng em chết tiệt này quá xấu tính, em trai anh và toàn cái gia đình này đều xấu xa, chỉ có đứa cháu gái đáng yêu dao Dao này là lương thiện nhất.

“Chú hai!” Tiểu Dao Dao cầm một con gấu bông nhỏ, rất vui vẻ gọi Khương Lôi Ngạn.

“Cháu gọi bác là gì hả Dao Dao? Cháu phải gọi bác là bác hai chứ không được gọi là chú!”

“Nhưng mà cha cháu nói rằng cháu gọi là chú.”

“Cha cháu dạy cháu là sai! Là sai!!” Khương Lôi Ngạn nghiến răng nghiến lợi: “Em trai, em trai chết tiệt, trong nhà em trai nhỏ tuổi nhất, người nhỏ tuổi nhất là đồng chí Tạ Minh Đồ, chú dạy cháu gái của anh như thế nào? Chẳng lẽ em muốn khi sư diệt anh trai sao?”

Tạ Minh Đồ trả cho anh một ánh mắt khiêu khích.

Khương Lôi Ngạn hít sâu một hơi: “Ôi, em dâu, em nhìn xem em nhìn xem, em vẫn còn mặc kệ không quản nó?”

Tô Hiểu Mạn chỉ có thể bất lực buông tay.

Tạ Nghiên nhỏ con yên lặng ôm lấy chân cha mình giải thích: “Chú hai, cha con nói, về sau chú hai và dì Phiên phiên kết hôn sinh ra con, các em trai đều nhỏ tuổi hơn so với cháu, vậy nên phải gọi chú là chú hai.”

“Cháu cảm thấy cha cháu nói đúng!”

“Cháu và Dao Dao đều là học sinh tiểu học, chúng cháu hiểu rất nhiều đạo lý.”

Tạ dao cầm con gấu con ôm trong ngực, cái hiểu cái không mà đồng ý nói: “Anh trai cháu nói đúng.”

Thời gian Liễu Thục Phượng ở nhà nghỉ dưỡng không có chuyện gì làm, nhưng mà bà lại là người không thích nhàn rỗi, không có chuyện gì cũng muốn tìm một chút việc gì đó để làm, trước kia lúc ở trong thôn, mỗi ngày bận trước bận sau, còn có thể chăm sóc một chút gà hay vịt, hiện giờ vào trong thành, đúng là không biết mình nên làm chuyện gì.

Trong tứ hợp viện cũng có thể trồng vài loại cây, nhưng mà người thì nhiều nhưng đất thì ít, còn có thêm vài đôi mắt trông mong tìm việc nữa, ngay cả việc tưới hoa cũng có thể bị cướp mất.

Sáng sớm Tô Hiểu Mạn nhìn thấy bà đang rảnh rỗi đến mức sắp mọc cỏ, dứt khoát lôi kéo mẹ ruột mình đi quản lý xưởng hạt dưa giúp mình: "Mẹ ơi, sau này mẹ sẽ là quản lý Liễu của xưởng."

Liễu Thục Phượng liên tục từ chối: "Chuyện đó thì thôi đi, mẹ của con ngay cả sách cũng chưa đọc được mấy ngày, làm sao mẹ có thể quản lý tốt một nhà máy, chứ đừng nói là làm quản lý xưởng gì, Dao Dao các nàng trong lớp ban trưởng ta cũng làm không tốt."

Tô Hiểu Mạn cổ vũ bà: "Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ thử một chút đi, chỉ là một xưởng hạt dưa mà thôi, mẹ có thể làm được."

"Lúc trước mẹ có tầm nhìn xa để con gả cho Tiểu Đồ, hiện giờ nhất định càng có tầm nhìn để làm tốt xưởng hạt dưa."

"Chuyện này con nói cũng đúng nha." Liễu Thục Phượng bị con gái tẩy não lắc lư một trận, nhận lấy gánh nặng xưởng hạt dưa.

Thế là quản lý Liễu vừa ra lò nhậm chức.

Liễu Thục Phượng là người có tâm trong công việc, cho dù bị con gái lắc lư đẩy lên nhưng bà vẫn vén tay áo lên dự định làm một vố lớn, toàn thân phấn chấn bừng bừng, bà còn đeo kính lão, mỗi ngày mang theo một quyển sổ ghi chú nhỏ, cầm bút bi tô tô vẽ vẽ.

Vì muốn quản lý xưởng hạt dưa tốt hơn, Liễu Thục Phượng còn đi học thêm một lớp học ban đêm.

"Con rể của tôi là sinh viên đại học, làm sao tôi lại không thể đọc sách chứ? Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đi thi đại học thử xem sao."

Tô Quốc Đống cười bà: "Cái người tốt nghiệp tiểu học như bà, còn không biết xấu hổ nói cái gì mà thi đại học."

"Phi, kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, lão già không có học thức cách xa tôi ra một chút." Liễu Thục Phượng xì ông ta một cái, hùng hùng hổ hổ đẩy cửa ra, đi vào trong xưởng tuần tra.

Từ lúc Liễu Thục Phượng lên làm quản lí xưởng đến nay, không cần Tô Hiểu Mạn nhắc nhở, trong lúc không ngừng trao đổi với người khác, khí chất trên người Liễu Thục Phượng cũng phát sinh thay đổi, ngay cả bề ngoài cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bà thích tóc ngắn gọn gàng, đi cắt phăng mái tóc đuôi ngựa chỉ có một dúm của mình đi sau đó làm một mái tóc xù thời thượng, cuối cùng còn uốn thành một đầu nhỏ quyển, Tô Quốc Đống nhìn thấy thì kinh ngạc hô lên: "Giống như con dê tôi nuôi khi còn bé vậy! Hiện giờ đang thịnh hành cái thứ gì vậy không biết, lại còn học dê tóc."

"Là do ông không hiểu biết thôi, cái này gọi lông dê quyển." Liễu Thục Phượng mang theo cặp công văn đi ra ngoài: "Thôi không giải thích với ông nữa."

Tô Quốc Đống nhìn lông dê quyển đang không ngừng đi xa, đưa tay sờ sờ cái đầu đã trọc hơn một nửa của mình, do dự kéo con gái đến hỏi: "Cha như này thì có thể làm kiểu tóc gì được?"

Sau khi vợ ông- Liễu Thục Phượng nhuộm tóc, cả người càng ngày càng trẻ ra, hai người đứng dưới mái hiên lúc trước, bây giờ ông lại có vẻ càng ngày càng già hơn, đồng chí Tô Quốc Đống cảm thấy nếu cứ như vậy mãi thì không được.

Tô Hiểu Mạn: "Cha cần tóc giả không?"

"Tóc giả?" Tô Quốc Đống sửng sốt: "Còn có thứ đồ vật này hả?"

"Đương nhiên là có chứ!" Tóc giả cũng coi là tin mừng cho những người có bệnh hói đầu.

"Vậy làm cho cha một bộ đi."

Tô Hiểu Mạn giơ tay ra ký hiệu "OK", đi ra ngoài mua cho cha già nhà mình một bộ tóc giả, Tô Quốc Đống lén lén lút lút đeo lên trên đầu, nhưng vẫn không có ý định muốn đeo ra ngoài: "Con gái à, nhỡ đâu tóc giả bị rơi thì làm sao bây giờ?"

"Cha à, cha yên tâm đi, sẽ không rơi đâu." Coi như có rơi đi nữa thì chúng con cũng không cười cha đâu.

Tô Quốc Đống: "... nhỡ đâu cha cúi đầu xuống một cái rơi luôn thì sao? Nhỡ đâu gió lớn thì sao? Làm sao bây giờ, cuối cùng thì cha có nên đeo bộ tóc giả này hay không?"

Cuối cùng ông ta rơi vào vong luẩn quẩn muộn phiền phân vân xem có nên đội bộ tóc giả này hay không.

Đại khái đây chính là lo lắng của những người đàn ông lớn tuổi đi.

Tô Hiểu Mạn cảm thấy mình có thể dặn Tạ Minh Đồ, để Tạ Cẩu Tử chú ý một chút.

"Không sao đâu, cha à, con đưa tóc giả này cho cha, cha muốn đội thì đội, không muốn đội thì thôi."

Tô Quốc Đống nắm lấy túm tóc giả kia, yên lặng không nói lời nào, dường như vẫn đang chìm trong nỗi do dự.

Đến buổi tối lúc ăn cơm, Tô Hiểu Mạn cũng không nhìn thấy ông ta đội tóc giả lên, xem ra cha già vẫn là chưa qua được cửa ải trong lòng, Tô Hiểu Mạn đối với chuyện này cũng không thúc giục.

"Lão Tô à, ông cũng đừng rảnh rỗi nữa, làm nên sự nghiệp với tôi đi!" quản lí xưởng Liễu bắt đầu mãnh liệt mời đồng chí Tô Quốc Đống gia nhập xưởng hạt dưa của mình: "Xưởng hạt dưa của chúng ta gần đây lại sản xuất thêm sản phẩm khoai lang khô nữa."

Khoé miệng Tô Quốc Đống cong lên: "Đầu năm nay mọi người đều ăn khoai lang đến ngán rồi, ai còn mua khoai lang khô của bà nữa."
 
Chương 573-574


"Ông chớ có nói lung tung, tôi đã làm một bản điều tra thị trường rồi, ông không hiểu đâu."

"Nói thật, ông có nên tìm một chút chuyện để làm hay không, đừng có ở trong nhà cả ngày không làm việc gì."

Tô Quốc Đống "U a" một tiếng: "Tôi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, chính là thời điểm chăm sóc cháu trai cháu gái vui vẻ dưỡng thọ, còn đi làm việc gì nữa? tôi cũng ngần này tuổi rồi, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì nữa?"

"Ông muốn làm gì thì làm đi."

Liễu Thục Phượng cũng không khuyên ông ta nữa, bản thân tự mình vui vẻ làm quản lí xưởng.

Tô Quốc Đống thì đắc ý nghe radio, còn học chút tay nghề nuôi bồ câu từ con rể, mỗi sáng sớm mang theo mấy con bồ câu đi ra ngoài tản bộ, lại cùng người khác đánh mấy ván cờ tướng, cứ như vậy đã hết một buổi sáng.

Cho đến ngày hôm đó ——

Tô Quốc Đống nghe được vài người nói chuyện với nhau:

"Ông nói xem ông Tô kia lúc còn trẻ có phải là dáng dấp cũng không tệ lắm không?"

"So với con rể Tạ của ông ấy cũng không kém bao nhiêu đâu, lúc còn trẻ nhất định là cũng rất anh tuấn..."

Nghe đến đó, trong lòng Tô Quốc Đống dâng lên một cảm giác sung sướng, nghĩ thầm mấy người trong tứ hợp viện này cũng rất tinh mắt, đều có một đôi mắt có thể so với kính hiển vi, có thể nhìn ra ông ta lúc còn trẻ cũng là một tên nhóc đẹp trai nổi tiếng khắp mười dặm tám hương.

Ông ta sờ sờ tóc giả trên đỉnh đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ là tóc giả trên đầu đã phát huy tác dụng sao?

"Tiểu Tô với mẹ của cô ấy cũng tài giỏi như nhau."

"Phụ nữ nhà bọn họ rất có tài nha!"

"Mẹ con bọn họ đều là người vất vả, nữ ở bên ngoài kiếm tiền mở nhà máy, còn nam ở trong nhà nhàn rỗi."

"Vài ngày trước tôi còn chơi cờ tướng cùng với ông ta đó đó."

"Xem ra hai người cha vợ con rể bọn họ là cùng một kiểu người."

"Cùng là kiểu người ăn bám vợ."

"Dáng dấp có đẹp cũng không có ích lợi gì!"

Tô Quốc Đống nghe đến đó, trong bụng đầy dấu chấm hỏi, cái gì gọi là "Cùng ăn bám"?

Phi, mi mới là người ăn bám vợ đó.

Không có tiền đồ.

Khuôn mặt Tô Quốc Đống kéo căng ra, ông ta nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy mãi được, nhất định ông ta phải làm ra chút sự nghiệp mới được.

Chẳng lẽ ông ta cũng nên đi thi đại học một phen sao?

Tê...

"Tôi muốn học lái xe!"

Có lẽ không có người đàn ông nào là không yêu xe, Sau khi Tô Quốc Đống ngồi trên chiếc Santana của con rể ra nhà ga về, trong lòng của ông ta liền nhớ thương chiếc xe này, cái này so với xe lăn trong bệnh viện cao cấp hơn nhiều.

Tô Quốc Đống muốn học lái xe với con rể, nhưng lại không tiện nói thẳng ra, chỉ có thể vô cùng uyển chuyển tìm đến con gái mình, biểu đạt ý tứ mình muốn học xe.

"Hiểu Mạn ơi, cái xe này bao nhiêu tiền?"

Cha con không chỉ muốn học xe, mà còn muốn tích cóp tiền để mua xe.

Vì chiếc xe yêu thích của mình, Tô Quốc Đống không khỏi có nhiều hơn mấy phần hùng tâm tráng chí, bà vợ của ông ta còn có thể đi làm quản lí xưởng, thì làm sao ông ta cũng không thể làm quản lí xưởng chứ?

Nhất định không thể ăn bám giống con rể được, hừ!

Dù sao thì ông ta cũng đã già đi, không còn dung nhan anh tuấn lúc trẻ nữa, cũng không phải là chàng trai anh đẹp trai nổi tiếng khắp mười dặm tám hương nữa, cũng không giống như con rể đọc qua chút sách nho nhỏ tài hoa, không nghiên cứu khoa học được, cũng không viết được tiểu thuyết.

"Cha ơi, con gái mua cho cha một chiếc xe nhé, coi như Hiểu Mạn hiếu kính cha."

"Không không không, không thể để cho con mua được, như vậy sẽ thành như thế nào chứ." Tô Quốc Đống xua tay chặn lại, kiên quyết cự tuyệt.

Một ông già như ông ta làm sao có thể để bọn trẻ bỏ tiền ra được chứ?

Tô Hiểu Mạn trêu ghẹo nói: "Vậy để mẹ mua cho cha nhé?"

"Không!" Tô Quốc Đống càng kiên định cự tuyệt: "Như vậy càng không được!"

Làm sao ông ta có thể ăn bám chứ!

"Vậy như này được không, xe của nhà mình cũng nên đổi rồi, con sẽ mua xe mới, xe cũ sẽ để cho cha dùng được không?"

"Cha cũng đừng mua xe mới làm gì nữa, làm phiền cha dùng xe cũ của nhà con gái vậy."

Tô Quốc Đống xoắn xuýt trong chốc lát, cuối cùng đồng ý: "Vậy thì được."

"Hiểu Mạn à, chiếc xe này con mua bao nhiêu tiền thế?"

"Nếu là cạo sờn thì phải tốn bao nhiêu tiền để sửa?"

...

"Cha à, con mua hơn tám nghìn."

"Tê!" Tô Quốc Đống hít một ngụm khí lạnh: "Tám ngàn, đắt như vậy hả!"

Tô Hiểu Mạn gật đầu, "Đúng vậy."

Cô cũng không muốn nói mười tám vạn, mà nói giảm đi một chút.

"May là xe cũ, nếu là xe mới đắt như vậy, cha cũng không dám dùng đâu." Tô Quốc Đống yên lặng tiếp thu cái giá này, sau đó với tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới mà đi theo con rể học lái xe.

Tạ Minh Đồ bị ép thay mới xe còn có thể làm sao, chỉ có thể rưng rưng thay xe mới, mọi người ở đơn vị phát hiện Tạ tổng công lại đổi một chiếc xe, chắc là vợ anh lại mới mua xe cho anh.

"Lại đổi xe hả?"

"Lại đổi xe."

Người nói chuyện yên lặng nhìn thoáng qua mặt Tạ Minh Đồ, sau đó lại yên lặng không nói thêm câu nào nữa.

Bên này Tạ Minh Đồ lái xe mới, bên kia Tô Quốc Đống thì vui vui sướng sướng lái chiếc xe cũ tám ngàn khối đi vòng quanh.

Đàn ông mà, đều yêu xe, cho dù có bao nhiêu tuổi đi nữa cũng đều lưu luyến si mê đối với chiếc xe yêu quý của mình, trong tâm tình lưu luyến si mê đối với chiếc xe yêu quý đó, ông ta rất nhanh đã lái thành thạo còn thi được bằng lái.

Nhóm bạn đánh cờ lúc trước vẫn chơi cờ cùng ông, tất cả đều nhìn xe của ông ta mà thèm.

" Mua bao nhiêu tiền?"

"Con gái mua, hơn tám nghìn."

"..."

Tô Hiểu Mạn vừa về đến nhà đã nhìn thấy cha cô Tô Quốc Đống nháy mắt với cô một cái: "Hiểu Mạn ơi, hôm nay có người nói muốn chiếc xe tám ngàn của cha với giá gần một vạn đó."

Tô Hiểu Mạn: "..."

Sương mù cỏ!

Khóe miệng cô giật một cái: "Cha, chẳng lẽ cha bán đi rồi hả?"

Đừng nói là bán tám ngàn xong còn cảm thấy mình kiếm lời rồi?

"Không bán!" Tô Quốc Đống hừ hừ vài tiếng: "Cha con ngu như vậy sao?"

"Mẹ ngươi nói, chuyện gì khác thường chắc chắn có trá, con nói thật đi, cuối cùng con mua cái xe này mất bao nhiêu tiền."

Tô Hiểu Mạn: "... Cha à, cha với mẹ con đúng là thông minh như nhau."

Tháng chín.

" Đại hội khen ngợi?

"

"Em cũng được tham gia sao?" Tô Hiểu Mạn chỉ chỉ mình, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc." Có thể dẫn theo người nhà nữa hả?"

Tạ Minh Đồ gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ không hề quan tâm gì của cô lúc này, không khỏi nhíu nhíu mày.

"Mạn Mạn, em là vợ của anh."

Tô Hiểu Mạn gật đầu: "Em biết mà."

"Em đừng có giả ngốc."

"Em còn chưa bao giờ đến đơn vị của anh đâu đó."

Tô Hiểu Mạn lúc này mới muộn màng phát hiện, từ lúc Tạ Minh Đồ trở về thủ đô làm việc đến giờ, đúng là cô chưa từng đi đến đơn vị làm việc của anh, bởi vì đơn vị của bọn họ là đơn vị giữ bí mật, cho dù là người nhà đi ra đi vào cũng phải làm thủ tục rất rườm rà, còn phải làm mấy chương trình kiểm tra, thế là Tô Hiểu Mạn rất ít đi đến đơn vị của Tạ Minh Đồ.

Ngược lại hai đứa con lại đi đến đó rất thường xuyên.

Về phần Tô Hiểu Mạn, một là bởi vì ra vào phiền phức, hai là bởi vì công việc của cô cũng rất bận rộn cho nên đúng là cô chưa đi vào trong đơn vị của Tạ Minh Đồ bao giờ.

Nhiều nhất cũng chỉ đi dạo một vòng bên ngoài đơn vị thôi, bởi vì cô cảm thấy không khí bên trong đơn vị thực sự quá nghiêm túc, từng cổng ra vào đều có người trông coi, càng đừng nói đến chuyện phải đối đáp khẩu hiệu.

Tô Hiểu Mạn: "..."

Trước kia Tạ Minh Đồ làm phi công, sau đó còn tham dự nghiên cứu phát minh mô hình thiết kế gì đó cần phải giữ bí mật, cụ thể như thế nào thì Tô Hiểu Mạn cũng không rõ lắm, nhưng cô biết năm nay đúng là đã giải được một đề bài kỹ thuật rất khó, bây giờ muốn mở đại hội khen ngợi sao?

"Đúng, sau lần khen ngợi này, đơn vị phải cải cách chia tách."

"Nếu em mà còn không đến đơn vị của anh gặp mặt đồng đội của anh một lần, bọn họ cũng sắp cho rằng anh muốn ly hôn rồi."
 
Chương 575-576


Tô Hiểu Mạn im lặng nghẹn họng: "Làm sao có thể, chẳng lẽ biểu hiện của anh ở trong đơn vị là không yêu vợ mình chút nào sao?"

Tạ Minh Đồ: "Chẳng lẽ anh chỉ xứng đáng diễn kịch một vai hả?"

Tô Hiểu Mạn che miệng cười, việc show ân ái có lẽ là phải hai người mới làm được.

"Mấy đứa nhóc luôn đi với anh còn gì, cha con các anh rõ ràng là kịch tam giác, làm sao lại thành anh diễn kịch một vai rồi?"

"Đồng chí Tiểu Đồ, anh đừng có thiếp vàng lên mặt mình."

Tạ Minh Đồ nhíu mày: "Có đi không?"

"Đi đi đi!"

Tạ Minh Đồ cười gật đầu: "Để cho bọn họ nhìn thấy người vợ tốt đã mua hai chiếc xe cho anh một lần."

Tô Hiểu Mạn: "..."

Cô nghĩ thầm Cẩu Tử Ca à, hình tượng bên trong đơn vị của anh không phải là chàng trai đẹp bị phú bà bao nuôi đó chứ?

Phú bà đồng chí Tô bỏ mặc không hỏi đến anh, đồng chí Tiểu Thỏ vô cùng đáng thương mỗi ngày chỉ biết buồn rầu mà ôm hai đứa bé...

Ngẫm lại còn có vẻ rất thảm.

Đến ngày đại hội khen ngợi diễn ra, Tô Hiểu Mạn dẫn theo hai đứa con đi tìm ba ba của bọn nhóc, mặc dù cô chưa từng đi vào đơn vị làm việc của Tạ Minh Đồ, nhưng mà hai đứa nhóc con lại rất quen thuộc với nơi này, còn quen thuộc với anh trai đứng gác cổng hơn.

"Chào chị dâu."

Tô Hiểu Mạn chào hỏi lại từng người, đi lên lầu tìm đến vị trí của Tạ Minh Đồ, hai đứa nhỏ, nhất là đồng chí Tiểu Dao Dao luôn cười tủm tỉm, mở miệng một tiếng là chào chú chào dì.

Đại hội khen ngợi hôm nay, người nhà đến đơn vị không chỉ có riêng mình nhà bọn họ.

Trong lúc cô đi tìm Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ đang họp với các đồng nghiệp của anh, họp xong cùng nhau đi ra ngoài, lập tức hai đứa nhóc con đã tìm được cha mình từ trong một đám người đó.

"Ba ba! Con dẫn ma ma tới thăm ba ba nè!" đồng chí Tiểu Dao Dao dáng người nhỏ, giọng lại không nhỏ, giọng nói vừa ngọt vừa lớn

Lúc cô bé nói câu này, rất giống như kiểu dẫn theo ma ma đến thăm tù.

Các chú các dì bên đó đều bật cười.

Tô Hiểu Mạn ho khan hai tiếng, đi qua làm quen với các đồng nghiệp của Tạ Minh Đồ một chút, những người này đều mặc quần áo lao động màu lam, bọn họ không phải phi công, mà là người của đội nghiên cứu phát minh.

Cho nên bọn họ khác với các đồng chí phi công chính là... Cũng không có gì, chỉ là lương ít một chút mà thôi.

"Cô là vợ của đồng chí Tạ đúng không, hai người thật xứng đôi..."

"Ai da hai vợ chồng cô trai tài gái sắc, trách không được sinh ra được hai đứa nhỏ Dao Dao và tiểu Nghiễn này..."

Tính tình Tô Hiểu Mạn rất hiền hoà, rất nhanh đã hoà mình vào đoàn người Tạ Minh Đồ, đồng thời cô còn nghe thấy rất nhiều chuyện bát quái.

Vậy mà rất nhiều người nghi ngờ cô muốn ly hôn với đồng chí Tiểu Tạ.

Tô Hiểu Mạn: "..."

"Đúng vậy đó, lúc Tạ tổng công đến đơn vị chúng tôi, anh ấy nói mình đã kết hôn, lại không ai tin a, đến khi nhìn thấy hai đứa nhỏ Dao Dao vẫn không có ai tin, còn nói đó là con cái nhà họ hàng thân thích của anh ấy nữa đó."

"Nếu không phải nghe thấy chính miệng Dao Dao gọi anh ấy là ba ba, tôi cũng không tin, anh ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, cái tuổi này làm sao có thể một đứa con gái lớn như vậy được."

"Ví dụ như những người hơn ba mươi tuổi mới tham gia thi đại học kia, bây giờ còn chưa tốt nghiệp đại học đâu đó..."

...

"Anh ấy bị điều đến đây làm việc lâu như vậy rồi mà vợ cũng chưa đến thăm một lần, cũng trách không được người ta lại nghi ngờ tình cảm của hai người không tốt."

"Có người còn nói Tiểu Tạ thích cô, nhưng cô lại không thích anh ấy."

Tô Hiểu Mạn cảm thấy thật oan uổng: "Tôi còn mua xe cho anh ấy nữa mà."

Cô là một người vợ rất hào phóng đấy nhé.

Không phải có lời đồn là đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ ăn bám sao?

"Đúng vậy, cô còn mua hai chiếc xe cho anh ấy, nhà cô đổi xe nhanh vậy?"

...

Cả nhà trở về từ đại hội khen ngợi, trên người Tô Hiểu Mạn treo không ít huy hiệu màu đỏ, cô cảm thấy rất vui vẻ, cô con gái Dao Dao thì ghé vào trong ngực cô ngủ, con trai thì một mình xưng bá ở buồng sau, xe nằm dang chân dang tay hình chữ đại ngủ ngon vô cùng.

"Cuối cùng đi xong chuyến này cũng đã phá vỡ lời đồn đồng chí Tiểu Tạ sắp ly hôn."

"Anh nói xem, tại sao lại lăn lộn thê thảm như vậy chứ hả."

Tạ Minh Đồ lái xe, bất đắc dĩ nói: "Cưới vợ như thế, anh cũng không có cách nào."

" Đồng chí Tiểu Đồ, anh nói xem anh đẹp trai cao to như vậy, tại sao mọi người đều nói vợ anh không thích anh thế? tại sao anh không dám đánh một trận với mấy người nói anh như vậy hả?"

Tạ Minh Đồ bật cười: "... Lần sau anh nghe vợ, đánh nhau với họ một trận."

Tô Hiểu Mạn tranh thủ thời gian dừng đèn đỏ nói: "Hay là thôi đi, nhỡ đâu đánh một trận xong người ta lại nghi ngờ anh thẹn quá hoá giận."

"Càng không tin chuyện vợ anh rất yêu anh."

"Haizzz, anh nói xem tại sao anh lại thê thảm như vậy chứ..."

Tạ Minh Đồ: "Mạn Mạn, bây giờ tổ chức muốn cảnh cáo em, không ít người hi vọng anh nhanh chóng ly hôn, xong rồi sẽ giới thiệu đối tượng mới xinh đẹp trẻ tuổi hơn cho anh đó."

"Hi vọng em có thể sinh ra một chút cảm giác nguy cơ."

"Em phải quan tâm dịu dàng với chồng em một chút, biết không hả?"

Tòa nhà phòng thí nghiệm của Uyển Hề đã được xây dựng xong, đội ngũ nghiên cứu phát triển được thành lập từ trước đã chuyển đến đây, ký túc xá cho công nhân viên cũng được xây dựng ngay bên cạnh, những căn phòng trống trong đó cũng lần lượt có người chuyển vào ở.

Bên cạnh những sản phẩm son mới sẽ được ra mắt vào mỗi mùa, Uyển Hề còn lần lượt tung ra những loại mỹ phẩm trang điểm hàng ngày khác, mặc dù bây giờ thị trường này đã xuất hiện rất nhiều đối thủ cạnh tranh trong nước và các loại mỹ phẩm của nước ngoài, nhưng tình hình phát triển của Uyển Hề vẫn rất mạnh mẽ, việc này cũng không cần lo lắng gì nhiều.

Nhà hàng Quan Gia đã chính thức mở cửa bán hàng.

Đám cưới của anh hai Khương và Liễu Phiêu Nhiên được tổ chức tại nhà hàng Quan Gia, nghe nói bữa tiệc này sẽ là do trù thần đã rửa tay chậu vàng Quan Chấn Nhạc tự mình đứng ra làm bếp trưởng, hai bạn nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao được sắp xếp làm hoa đồng trong đám cưới.

Đám cưới hai người tuy không được hoành tráng nhưng mang lại cảm giác vô cùng ấm cúng, tất cả mọi người trong gia đình họ Khương gồm ông bà nội Khương, anh cả Khương, chị ba Khương đều xin nghỉ phép để đến dự đám cưới của anh hai nhà họ Khương, Khương Lôi Ngạn.

Đối với vấn đề này, người làm chú rể như Khương Lôi Ngạn cảm thấy vô cùng đắc ý: “Mặc dù anh đây kết hôn muộn nhất nhưng đám cưới của anh cũng là hôm mà người nhà chúng ta tập trung đầy đủ nhất, ngoài bố mẹ, thì anh cả, em ba, em út đều đầy đủ cả, còn có đám cháu nhỏ trong nhà, ai ôi, sao anh lại có nhiều cháu ngoại trai nhỏ như vậy, em gái à, cái thằng bé này trông rất giống em…..”

“Đó là con gái của em!”

Khương Lôi Ngạn: “A, vậy à? Em sinh con gái à, sao anh lại không biết chuyện này, anh cũng muốn sinh một cô con gái nhỏ đáng yêu.”

Em gái thứ ba nhà họ Khương: “Cho anh ôm con gái bảo bối của em một cái, để anh dính chút vận may.”

“Ha!” Khương Lôi Ngạn cười chế giễu nói: “Anh muốn sinh một cô con gái, nhưng không có nghĩa là anh muốn sinh một cô con gái giống con gái của em.”

“Giống đứa em gái như em, anh đã thấy mệt mỏi lắm rồi, tha cho anh trai em đi, anh muốn một cô con gái nhỏ đáng yêu cơ.”

Tạ Minh Đồ đứng bên cạnh nhỏ giọng khoe khoang: “Em có thể cho anh ôm con gái của em, để anh dính chút vận may.”

Khương Lôi Ngạn lắc đầu đắc ý nói: “Em trai nhỏ, em đừng làm điều thừa nữa, cho dù em không đồng ý thì em cho rằng Dao Dao bé bỏng sẽ không cho bác hai của con bé ôm sao? Em thật đúng là đang nằm mơ mà.”

Tô Hiểu Mạn: “Hôm nay anh hai kết hôn, quả thật là tràn trề sức lực.”

Chú rể độc miệng, thật đáng mà!

Sau khi hôn lễ của Khương Lôi Ngạn kết thúc, hôm sau tất cả mọi người tập trung lại chụp một bức ảnh gia đình, hôm nay anh cả, anh hai, chị ba và em út Tạ Minh Đồ đều dẫn theo vợ con, chồng con đến, cả gia đình nhà họ đứng trước ống kính, không thể không nói…..

Thật mạnh mẽ oai hùng khiến người khác kinh sợ!

Nhà họ Khương bọn họ, đứng đầu là ông nội Khương, sau đó là bố Khương, tiếp theo là ba đứa con trai một cô con gái, tất cả đều là quân nhân, một đường thẳng tắp, chỉnh tề đứng trước máy ảnh khiến người sợ chết khiếp, đặc biệt là lúc đứng cùng nhau, càng mang theo một luồng khí dữ dội không thể giải thích được.

Khương Lôi Ngạn: “Bộ dạng của em trai chúng ta đẹp trai quá, quả thực không phù hợp với hình tượng nhà chúng ta, đi ra ngoài đi!”

Lúc này anh cả Khương lại có ý kiến khác: “Hình tượng của gia đình chúng ta là gì vậy? Chẳng lẽ hình tượng của gia đình chúng ta không phải là gia đình văn học nghệ thuật sao? Gần đây bài thơ mà anh trai em viết còn được đăng trên tạp chí đấy!”

Em ba Khương đặc biệt đồng ý cách nói này: “Chồng em biết đánh đàn Piano, em cũng biết chơi đàn organ, gia đình em là gia đình văn nghệ.”

Ông nội Khương: “Ông nội của các cháu biết kéo Nhị Hồ.”

Khương Lập Dân: "Bố biết thổi kèn.”

Tạ Minh Đồ: “Tiểu thuyết do con viết đã được xuất bản.”

Bà nội Khương: "..."

Tô Hiểu Mạn: "..."

Tạ Dao: "Con biết vẽ tranh!"

Tạ Nghiên: "..."

Bạn nhỏ Tạ Nghiên im lặng một lúc.

Tạ Nghiên: “Bài thơ ngắn do con viết được đăng lên trích văn của báo tiểu học.”

Ông nội Khương: "?!!!!"

Bà nội Khương: "???!"

Tạ Minh Đồ: "..."
 
Chương 577-578


Tô Hiểu Mạn: " Con trai ngoan, vì sao mẹ con cũng không biết gì về chuyện này vậy?”

“Chuyện này cũng không có gì đáng kể cả.” Tạ Nghiên nghiêng đầu nhỏ, giọng điệu thoải mái, tùy ý nói: “Cũng chỉ là một bài thơ nhỏ con tùy tiện viết thôi, chỉ là đăng lên trích văn của báo tiểu học thôi, không có gì đặc biệt cả….”

Tô Hiểu Mạn véo khuôn mặt thằng nhóc con này, trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc chết tiệt này, còn biết làm ra vẻ nữa hả.

Từ trước đến nay mẹ con chưa bao giờ dạy con những việc này, cái thằng quỷ nhỏ kiêu ngạo này.

Tạ Minh Đồ: “Nếu không bây giờ chúng ta ngồi thảo luận một chút, rốt cuộc là ai mới là người nên đi ra ngoài?”

“Không cần thảo luận nữa, cứ chọn anh ấy đi.” Nói rồi, Liễu Nhược Phiên chỉ chú rể đang đứng bên cạnh, sau đó tất cả mọi người cũng chỉ vào anh hai Khương.

Khương Lôi Ngạn suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Mấy kẻ như các người đều không có đạo đức mà, đã quên hôm qua anh vẫn là chú rể sao?”

………

Cảnh tượng bên này gà bay chó sủa, đầu bên kia nhiếp ảnh gia đau đầu nói: “Mấy người có thể đứng yên một chút được không?”

“Một—— hai —— ba, cười nào.”

"Răng rắc —— "

Bức ảnh gia đình mới vừa chụp xong, ông nội Khương và bà nội Khương vô cùng quý trọng nó, khi Liễu Thục Phượng nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút ghen tị, lập tức lôi mấy đứa con trai con gái, con dâu con rể, cháu nội cháu ngoại đến quán chụp ảnh chụp mấy bức.

Không nói cái khác, con cháu họ Tô nhà bà cùng tập trung đông đủ cũng được một đội quân nhỏ.

Mấy đứa con cùng bọn trẻ con đều chụp rất nhiều ảnh.

Cuối cùng Tô Hiểu Mạn nhìn mấy tấm ảnh trên tường, đếm số người, không khỏi thở dài nói: “Người trong hai gia đình của chúng ta cũng thật nhiều,”

Cô mỉm cười nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, Tạ Minh Đồ, trong lòng cô thầm nghĩ năm đó cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ trở thành vợ chồng thực sự với người đàn ông này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến hai người họ vậy mà lại có một cặp con trai con gái đáng yêu như vậy.

Cuộc đời thật khó đoán trước được điều gì.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, công việc kinh doanh của Tô Hiểu Mạn cũng càng ngày càng mở rộng, khoản tiền tiết tích lũy được cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ Tô Hiểu Mạn đã không có hứng thú với việc kiếm tiền, ngược lại thích chạy theo Tạ Minh Đồ ra ngoài tìm bảo vật.

Những năm 1980 thật sự là năm các loại đồ cổ đồ thật trôi nổi lẫn lộn trên thị trường, trên thị trường đồ cổ xuất hiện nhiều đồ giả, cũng có đồ thật, thậm chí còn có rất nhiều bảo vật quốc gia bị coi như thứ đồ kỳ quái mà bị bán mất.

Những thứ bị vứt xuống hồ năm đó cũng được người ta vớt lên, sau đó lặng lẽ bị đem bán ở thị trường đồ cổ.

Ánh mắt của Tô Hiểu Mạn không tốt bằng Tạ Minh Đồ, hầu hết những thứ anh mua được đều là đồ thật, còn những đồ Tô Hiểu Mạn mua đa phần đều là đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại.

Tô Hiểu Mạn thấy vậy thì vô cùng không phục nói: “Dựa vào đâu anh bảo nó là giả? Rõ ràng em đã chuẩn bị rất nhiều tư liệu!”

Tạ Minh Đồ: “Nếu em thích, anh có thể giúp em chế tạo một cái.”

Tô Hiểu Mạn: “.....Được chứ, anh phỏng chế một cái cho em đi.”

Kết quả là Tạ Minh Đồ thật sự phỏng chế ra cho cô một cái bình hoa giả trông như thật, năng lực phỏng chế của người đàn ông này quả thực quá tốt, năm đó anh có thể làm ra cho cô các loại đồ vật thủ công tinh xảo, bây giờ anh có thể mô phỏng đồ cổ mà không mất đi kỹ năng cơ bản.

Tô Hiểu Mạn: "..."

“Được rồi, em không chơi đồ cổ nữa.”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy cô đi thị trường đồ cổ, chẳng khác nào kẻ lắm tiền không biết tiêu đi đâu.

Vì vậy cô vẫn nên chọn rời khỏi thị trường đồ cổ sớm một chút thôi.

Lúc này có người tìm đến bà chủ có tiền như cô xin vốn đầu tư quay phim điện ảnh và phim truyền hình, Tô Hiểu Mạn cũng rất hào phóng, cô đã đầu tư bộ phim truyền hình Tây Du Ký, đạo diễn phim Tây Du Ký hỏi cô có muốn đóng vai nữ yêu tinh hay không.

Tô Hiểu Mạn: "..."

"Con trai, con muốn diễn vai Hồng Hài Nhi không?”

Tạ Nghiên từ chối.

Mặc dù Tô Hiểu Mạn rất muốn đi diễn vai nữ yêu tinh nhưng anh Cẩu Tử trong nhà cô không đồng ý, vì vậy kế hoạch đóng vai yêu tinh của cô đã tan thành mây khói.

Sau đó Tô Hiểu Mạn lại đầu tư phim truyền hình Bảng Phong Thần, đoàn phim bên đó coi trọng Tạ Dao, muốn cho để con bé đi đóng vai Na Tra lúc nhỏ, Tô Hiểu Mạn đồng ý.

Không lâu sau, cả gia đình đều nhìn thấy tiểu Dao Dao diễn vai Na Tra lúc nhỏ trên TV.

Hỗn Thiên Lăng, vòng Càn Khôn, hóa thân từ củ sen...

Tô Hiểu Mạn cảm thấy bộ phim này quay được vô cùng tốt, có thể là do bây giờ không có cơ quan xét duyệt phim truyền hình, vì vậy lúc này đạo diễn cái gì đều dám quay.

Càng xem càng thấy hay.

Bên trong bộ phim này còn có con gái của cô.

Có lẽ là do nhìn qua ánh mắt của mẹ ruột, Tô Hiểu Mạn cảm thấy tiểu Dao Dao nhà cô diễn vô cùng tốt, cô đều đã nghĩ xong tương lai làm ông chủ đầu tư cho phim của Dao Dao đóng luôn rồi, tất nhiên, điều quan trọng nhất là Dao Dao nhà cô thật sự thích đi đóng phim.

Quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đầu tiên của Tạ Minh Đồ đã hoàn thành, đồng thời phim hoạt hình thiếu nhi cùng tên được chuyển thể từ tiểu thuyết cũng đã chiếu trên TV, được các bạn nhỏ vô cùng yêu thích.

Tô Hiểu Mạn cũng không ngờ quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng giữa các vì sao do chính cô khuyến khích anh viết này lại có thể thu hoạch được kết quả như vậy.

Năm đó tên Cẩu Tử thối tha đó ngay cả thư tình cũng không biết viết, giờ lại có thể viết ra một quyển tiểu thuyết hàng trăm triệu từ như này.

Có lẽ văn phong viết văn bây giờ của anh ấy đã được rèn luyện khi anh ấy viết thư tình cho cô? Anh chàng này có năng lực đã nhìn qua thì không quên được, năng lực này thật khiến cho người ta vô cùng ghen tị.

Bản thân Tạ Minh Đồ không hứng thú lắm với việc viết tiểu thuyết, sau khi viết xong quyển sách này, anh đã rất lâu rồi không viết tiếp.

Vì vậy Tô Hiểu Mạn cảm thấy anh viết xong một quyển tiểu thuyết liền hết thời, lần này cô âm thầm động viên anh viết một quyển tiểu thuyết võ hiệp.

Lần trước yêu cầu anh đi viết một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng giữa các vì sao, đó là do anh gặp may, mèo mù vớ được cá rán, cô không tin lần này anh còn có thể gặp may như vậy được nữa.

Theo lý thuyết, tiểu thuyết võ hiệp khó viết hơn nhiều, nó đòi hỏi rất nhiềui kiến thức về nền tảng văn hóa.

“Anh Cẩu Tử, anh viết một quyển tiểu thuyết võ hiệp cho Mạn Mạn xem đi.” Một ngày nọ trước khi đi ngủ, Tô Hiểu Mạn thì thầm vào tai người đàn ông bên cạnh, cọ xát làm nũng.

Cuộc sống này quá bình tĩnh đơn điệu, không làm việc gì đó thật vô cùng nhàm chán.

Tạ Minh Đồ ôm eo cô, đồng ý nói: “Được.”

Tô Hiểu Mạn thấy anh đồng ý nhanh như vậy, thầm nghĩ cô có phải lại ra quyết định sai lầm rồi không? Tên đàn ông này mặc dù học chế tạo máy bay, nhưng mà anh cũng học trung y nhiều năm như vậy, lại còn chơi đồ cổ mấy năm, còn biết mô phỏng đồ cổ tặng cho cô, nếu anh không hiểu biết về văn hóa cổ thì còn ai hiểu biết văn hóa cổ nữa chứ?

Có lẽ viết tiểu thuyết võ hiệp thật sự không gây khó dễ gì với anh cả.

Không thể để vậy được, việc này cũng quá đơn giản không có tính thách thức gì cả.

“Nếu quyển sách này viết tặng em, vậy em có một yêu cầu đặc biệt, anh muốn thỏa mãn yêu cầu của em…..”

Tạ Minh Đồ mỉm cười hôn lên mắt cô một cái, “Được.”

Trong lòng Tô Hiểu Mạn nở nụ cười kỳ quái, thầm nghĩ đợi lát nữa anh nghe được yêu cầu của em sẽ cười không nổi đâu.
 
Chương 579


“Em muốn anh viết kết cục khiến nữ chính chết, nam chính sẽ cô đơn cả đời.”

Tạ Minh Đồ: "..."

“Anh phải viết về những thăng trầm của cuộc đời, sự đau khổ của số phận, người tốt làm việc tốt lại không có kết cục tốt, niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống, bi kịch thê lương của cuộc sống giang hồ giữa người và vật, cuối cùng nam nữ chính yêu nhau lại không đến được với nhau, ừm, một câu chuyện đầy bi kịch.”

“Bi kịch chính là thể loại muốn mạnh mẽ đâm một đao vào trong lòng người đọc, anh có thể viết ra được loại cảm giác này không? Đồng chí tiểu Đồ?”

Tạ Minh Đồ: "..."

Tô Hiểu Mạn chống cằm nhìn anh, cười khẽ nói: “Anh yêu em sâu bao nhiêu thì con dao đó phải đâm sâu như thế nào.”

“Đồng chí tiểu Đồ, cố lên nhé!”

Sau khi giao đề khó cho đồng chí tiểu Đồ xong, Tô Hiểu Mạn lăn vào trong lòng anh, thầm nghĩ cảm giác trong nhà có một tác giả tiềm năng thật tốt, muốn đọc thể loại tiểu thuyết gì đều có thể yêu cầu người viết tiểu thuyết như thế đó.

Sau đó, Tạ Minh Đồ đã viết cho cô một quyển tiểu thuyết võ hiệp.

Nam chính trong tiểu thuyết có cuộc đời bất hạnh, số phận lận đận từ bé, mang trong mình tài năng y thuật tuyệt vời, một kỳ tài luyện võ, lúc còn trẻ đã học được một môn võ công cao cường, từ đó đi lên đỉnh cao của giang hồ, trở lên nổi tiếng khắp thiên hạ, gặp được cô gái mà mình yêu, chỉ đáng tiếc là đường tình duyên của anh ta gập ghềnh nhấp nhô, khó khăn lắm mới vượt qua sự ngăn cấm trùng trùng điệp điệp, khi hai người chuẩn bị dắt tay nhau lưu lạc giang hồ thì tình tiết câu chuyện đột ngột thay đổi, cuối cùng dù cho anh ta có y thuật xuất chúng, võ công vô song, lại chỉ có thể nhìn người mình yêu chết trong vòng tay của chính mình, cuối cùng không thể làm gì được.

...

Cuối cùng quyển sách này đã được xuất bản trên tạp chí và đạt được rất nhiều ý kiến trái chiều của người đọc, Liễu Nhược Phiên lôi ra một xấp thư đưa cho Tô Hiểu Mạn xem, nói: “Tất cả độc giả đều yêu cầu thay đổi kết cục.”

“Mấy ngày nay ban biên tập của chúng ta đã nhận được hàng chục nghìn lá như này.”

“Hiểu Mạn, em trai có phải bị cái gì kích thích không?” Quyển sách này Liễu Nhược Phiên đã theo dõi từ đầu đến cuối, cho dù người được mệnh danh là mẹ kế của nam nữ chính như đồng chí tiểu Liễu cũng không chịu không nổi quyển tiểu thuyết tràn đầy dao thủy tinh này.

"Đây là do em yêu cầu anh ấy viết như vậy."

"Cái gì?"

"Đây là kết thúc mà em yêu cầu, kiên quyết không thể thay đổi."

Đối với bộ tiểu thuyết võ hiệp này, bản thân Tô Tiểu Mạn rất thích nhân vật nam chính và nữ chính trong sách, khi đọc quyển tiểu thuyết này, cô đều nhủ thầm trong lòng mình là không được quên ý định ban đầu, nhưng vẫn bật khóc khi đọc kết cục của truyện.

Con dao này cũng đâm mạnh quá rồi đấy!

Tạ Cẩu Tử ngồi bên cạnh vừa lau nước mắt cho cô, vừa cười nhạo nói: “Đáng đời em, tự làm tự chịu.”

“Sao nào? Em muốn thay đổi kết cục không? Mạn Mạn, em có thể cầu xin anh…..”

“Không cần, không thay đổi, kiên quyết không thay đổi!”

Tô Hiểu Mạn lau nước mắt, kiên trì giữ vững lập trường, không bao giờ quên ý định ban đầu, kiên quyết không thay đổi kết truyện.

Cô đóng lại quyển sách trên tay.

Câu chuyện của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết kết thúc ở trang cuối cùng, mà câu chuyện về cuộc sống của họ vẫn còn đang tiếp tục.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom