Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 300: Nhanh mở cửa


Có thể nói Tần Duyệt Duyệt là người thông minh, cô ta vừa nói như vậy lập tức đắp nặn ra hình tượng một cô gái ngoan hiền. Cái gì mà vì cha mẹ mình cúc cung tận tụy, đến cuối cùng còn bị cha mẹ hại.

Mọi người vừa nghe, đều bắt đầu có chút đồng tình cô ta.

Lận Xuyên vẫn đứng một bên hút thuốc, ánh mắt như mắt sói nhìn mẹ Tần, khiến mẹ Tần như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, nói:

"Con mau mở cửa ra, không nể mặt mẹ cũng phải nể mặt hai đứa em trai con chứ."

"Từ nhỏ con vẫn luôn nhường bọn họ, bởi vì bọn họ con không có biện pháp học hết cấp 3. Vất vả lắm mới dựa vào nỗ lực của mình thi đại học, mẹ còn nhớ rõ khi con về nhà ý nghĩ đầu tiên của hai người là gì không, là nhường suất học đại học của con cho em trai. Nếu không phải giới tính khác biệt, tuổi của nó còn nhỏ chỉ sợ hiện giờ con cũng không được học đại học." Tần Duyệt Duyệt vừa nói vừa khóc nhưng không mở cửa.

Mẹ Tần bị dọa đành phải chạy trốn, bởi vì không vào được nhà ở thành phố X bà ta lại không quen ai, nếu lại không vào được nhà thì bà ta chỉ có thể chạy trốn. Nhưng mà Lận Xuyên lại nói: "Nếu bà chạy trốn chính là chạy án, đến lúc đó tội nặng thêm một bậc."

Lần này mẹ Tần thật sự hối hận vì đi tìm Lận Xuyên giúp đỡ, bà ta đúng là có bệnh chữa loạn, hoàn toàn không ngờ tới bây giờ trốn cũng không phải ở lại cũng không xong, chỉ trong nháy mắt khóc ra.

Nhưng mà Lận Xuyên đứng một bên lạnh lùng nhìn, mãi đến khi người của cục công an tới mới nói chuyện của mẹ Tần ra.

Cũng không đến mức bắt người vào tù, chỉ mang đi hỏi chuyện sau đó cảnh cáo, nếu lại đến cổng lớn nhà người ta uy hiếp thì thật sự bắt vào tù.

Mẹ Tần làm tới làm lui không tìm được biện pháp, chỉ có thể bảo Tần Duyệt Duyệt đòi tiền Lận Đông Hà nhiều hơn.

Muốn ly hôn thống khoái là không có khả năng, tiền phải đòi nhiều bọn họ mới có cuộc sống tốt.

Lận Đông Hà thật sự cho Tần Duyệt Duyệt 500 tệ, sau đó nhà ở cũng cho cô ta, số tiền này đủ học xong đại học.

Đồng thời phí sinh hoạt cũng tuyệt đối không ít, coi như là đã đủ quan tâm.

Mà Tần Duyệt Duyệt chỉ cho mẹ cô 100, hơn nữa cũng chặt đứt quan hệ mẹ con, sau này sẽ không về nhà nữa.

Mẹ Tần bị đuổi đi xong thì đứng ở cửa mắng, nhưng cuối cùng vẫn tức giận rời đi.

Mà mấy tháng sau cha Tần cũng bị định ra hình phạt, cố ý đả thương người phán 5 năm, đã không nhẹ.

Những chuyện này Tô Tô đều nghe Lận Hải nói, ngày đầy tháng có thể ra ngoài cô tắm rửa sảng khoái trước một cái, sau đó đi tới nhà xưởng nhìn một lát.

Dù sao Lận Đông Hà còn chưa xuất viện, không biết nhà xưởng thế nào.

Nhưng thật sự là không trâu bắt chó đi cày, Lận Hải chưa từng học quản lý, còn không có bằng cấp vậy mà chống đỡ được nhà xưởng.

Cậu cũng không lớn tuổi, sau này đúng là tiền đồ vô lượng.

Lận Hải vừa thấy chị dâu tới thì vô cùng nhiệt tình giới thiệu sự phát triển của nhà xưởng sau này, còn nói tháng này có chút tổn thất, cho nên hiệu quả và lợi ích không quá ổn định.

"Có thể duy trì là tốt, chị tin Lận Đông Hà sẽ nhanh chóng trở lại." Đang nói Lận Đông Hà ở bên ngoài đi vào, trên đầu anh ta còn quấn băng gạc, bên cạnh còn có Quan Chấn Đông.

Anh ta nhìn thấy Tô Tô thì cười nói với cô: "Ồ, cô Tô cô cũng ở đây à."

Béo hơn nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu. Tô Tô gật đầu, sau đó nhíu mày nói: "Hiện giờ nhà xưởng có Lận Hải là được, anh nghỉ thêm mấy ngày cũng không có người đuổi anh tới đây."

"Không được, lúc trước Lận Hải nói muốn khai phá sản phẩm mới, tôi không thể lại nằm." Trong chuyện hôn nhân anh ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian xử lý, cuối cùng sau này có thể toàn tâm toàn ý xử lý chuyện nhà xưởng.

"Được, vậy anh tự mình cẩn thận, không thoải mái thì nghỉ ngơi một lát. Lận Hải, em làm nhiều một chút, đừng để anh hai em nhọc lòng."

"Vâng."
 
Chương 301: Đầy tháng 1


Sau đó chính là vấn đề khai phá sản phẩm mới, hiện giờ đã có nguồn tiêu thụ băng vệ sinh, cho nên Tô Tô cảm thấy tuy thành phố này ổn định nhưng không có quá nhiều phát triển, dù sao phải mở rộng đến nơi khác mới được.

Chỉ cần sản phẩm nở hoa kết quả ở các tỉnh khắp cả nước, như vậy nhà xưởng mới có thể làm to làm tốt.

Cô vừa nói như vậy Lận Đông Hà lập tức gật đầu đồng ý, nhưng mà nhíu mày nói: "Nhưng mà một mình tôi đi nơi khác sao được, hiện giờ toàn ma cũ bắt nạt ma mới."

Tô Tô lập tức nói:

"Vậy anh đi tìm nhân viên nghiệp vụ bản địa đi, cho anh ta chút tiền làm đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của chúng ta, đẩy ra một trăm bao thì cho 1 tệ."

"Đây là ý kiến hay, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?" Lận Đông Hà lập tức đứng dậy.

Lận Hải nói: "Em cũng có thể đẩy."

"Em nắm giữ kỹ thuật chính và quản lý, không thể đi." Tô Tô cảm thấy Lận Hải làm chút kỹ thuật này quá cửa, chỉ cần ở nhà máy làm nhân viên kỹ thuật cộng thêm quản lý sau này sẽ dễ làm. Lan Hải nghe Tô Tô nói thì gật đầu, nói:

"Chị dâu, tã giấy mà chị nói em sẽ nghiên cứu ra nhanh thôi, nhưng mà nhà xưởng chỉ có thể sản xuất giấy lót thấm nước tiểu trước."

"Được." Tô Tô cảm thấy sau này nếu nhà xưởng này có kỹ thuật còn sản xuất khăn giấy, cũng là hàng tiêu dùng vô cùng quan trọng, thực dụng của mọi nhà.

Ba người thương lượng chuyện này xong Tô Tô đi mua đồ ăn về nhà, đứa bé Lận Xuyên đang trông, đợi cơm nước xong thì phải đến nhà mới của Bạch Linh Linh.

Dù sao cô vẫn luôn ở cữ chưa tới xem, người ta đã giúp cô không ít việc.

Lận Xuyên buồn bực, nàng dâu mới ở cữ xong thì đủ loại chuyện, mình muốn thân thiết với cô một chút cũng không để ý tới anh ta.

Không phải đến nhà xưởng thì đến nhà bạn, ngựa không dừng vó.

"Em không thể để buổi tối đi được sao?"

"Dù sao nhà chúng ta cũng không làm tiệc đầy tháng gì, buổi tối em đến đó làm gì, hiện giờ đi nói không chừng còn có thể giúp được một chút."

Sau khi nói xong cô lập tức ăn cơm, sau đó dọn dẹp một ít đồ rồi đến nhà Bạch Linh Linh.

Không khéo chính là, nhà mới của Bạch Linh Linh đã thu dọn xong. Chữ hy trên cửa đều dán lên, nhưng mà hôn lễ làm ở chỗ cha mẹ Bạch Linh Linh, cho nên trong vòng một tuần bên này sẽ không có người tới.

Vậy đợi trước một ngày kết hôn đến bên cha mẹ Bạch Linh Linh nhìn xem, cũng may mấy tuần này Lận Xuyên đều rảnh tới đây giúp cô, nếu không ngày chủ nhật cũng không biết phải trải qua thế nào.

Hôm nay về đến nhà xong thì tương đối thất vọng nói: "Đám Bạch Linh Linh đều không ở đây, đi uổng phí một chuyến."

Sau khi nói xong thì ngồi đó nhìn thoáng qua Lận Xuyên, nhìn anh đang chỉnh lại quần, không khỏi cười nói:

"Tiểu lên người anh sao? Mau cởi ra giặt di lại thay quần khác."

"Được."

"Anh đi tắm rửa sạch sẽ đi, nếu không trên người sẽ có mùi khai."

"Ừm." Phòng tắm này thật sự rất to, còn có một cái bồn tắm, có thể nấu nước ấm đổ vào ngâm, thật sự rất thoải mái.

Dù sao hôm nay Tô Tô đã ngâm, buổi tối còn muốn lại tắm rửa.

Dù sao đã thời gian dài không tắm rửa, luôn cảm thấy mình rất bẩn thỉu.

Lận Xuyên tắm rửa xong lại giặt sạch quần của mình, đột nhiên nghĩ tới chỗ vợ mình lấy bao cao su lần trước, dường như ở trong ngăn kéo nhỏ nào đó ở phòng vệ sinh.

Anh vươn tay kéo, thấy bên trong có mười mấy vật nhỏ, đều đặt ở chỗ đó chờ dùng.

Trong lòng anh lập tức nóng bỏng, dù sao đã lâu rồi không ăn mặn hôm nay có thể khai trai.

Nghĩ tới đây trái tim đều đập nhanh hơn, vậy mà còn kích động hơn cả lần đầu tiên.

Nhưng mà sau khi ra ngoài nhìn thấy tên nhóc nhà mình thì có chút không bình tĩnh nổi, thật sự muốn ném văng đứa bé đi.

Cũng may chính là, một lát sau Tô Tô đã dỗ xong đứa bé ngủ, còn ngủ rất say.

Lận Xuyên nhìn thấy đứa bé ngủ vợ mình thì đang chỉnh lại quần áo thì đâu còn nhẫn nhịn được, trực tiếp đè lên người cô.

"A, không được, đứa bé còn đang ở đây mà."

"Vậy anh ôm đứa bé đến phòng kia?"
 
Chương 302: Đầy tháng 2


"Không được, nếu thằng bé khóc thì làm sao bây giờ, hơn nữa trời còn chưa tối đâu."

"Bây giờ anh không quan tâm trời tối hay chưa, dù sao cửa khóa lại sẽ không có người tới." Sau đó nàng dâu là của mình không có người quản.

Lận Xuyên đã sớm tính toán xong, cho nên Tô Tô không thể phản kháng được, trực tiếp bị áp đảo như thế.

Nhưng dù sao cũng có đứa bé ở đây, cho dù đứa bé ngủ rất say nhưng bọn họ không dám lớn tiếng.

Xong việc, Lận Xuyên vừa khen ngợi bao cao su dùng tốt, vừa nói với vợ suy yếu ngã vào một bên không để ý tới anh:

"Tuần sau anh sẽ làm giường em bé cho thằng bé, khi chúng ta làm việc sẽ đặt thằng bé ở trên giường."

"Tuần sau anh đừng trở về, cảm ơn."

Câu cảm ơn này của cô trực tiếp chọc cười Lận Xuyên.

Anh không nhịn được lại nói giỡn với cô: "Sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, hình như chúng ta có thể làm thêm một trận nữa."

"Anh cút sang một bên đi, tránh ra tránh ra, lại chạm vào em, em sẽ ngủ riêng với anh có tin không?”

"Ồ, vậy ngoan ngoãn ngủ đi." Đương nhiên là Lận Xuyên tin, trên mặt cô đều viết đủ loại không tình nguyện.

Nhưng mà lâu như thế cuối cùng cũng được ăn no, Lận Xuyên vẫn rất thoải mái, trực tiếp ôm vợ mình đi ngủ.

Đáng tiếc ngủ được nửa đứa bé ở bên cạnh khóc oa một tiếng, đôi vợ chồng trẻ không thể không dậy dỗ đứa bé, lại đút sữa, thay tã nước tiểu, cuối cùng là thu dọn xong lại ngủ, nhưng mà cảm thấy chỉ một lát là trời lại sáng.

Tối nay đúng là mệt, Tô Tô cũng dậy thu dọn một chút chuẩn bị đến trường học, không biết có thể đảm nhiệm nhiệm vụ nặng nề hay không, đều tại Lận Xuyên, nhưng mà tên kia đã vui sướng rời đi.

Đợi đến khi dì Diệp tới cô cũng đã thu dọn xong chuẩn bị đến trường học, hiện giờ tuy cô phải chú ý ẩm thực nhưng cơ bản là thứ gì cũng có thể ăn, cho nên tự mình chú ý một chút là được, giữa trưa không rảnh thì không cần trở về.

Đợi khi cô tới trường học thì phát hiện bầu không khí học tập rất căng thẳng, mà công việc của cô thì chất đống như núi.

Suy nghĩ trở về vào buổi trưa đều là vọng tưởng, thậm chí ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng không có. May mà có giáo viên gọi cơm tới văn phòng, cô vừa ăn vừa làm việc, mãi đến buổi tối về nhà cũng mang công việc về nhà.

Nhìn con trai đáng thương ở bên cạnh cô nói: "Mẹ thật sự rất bận, lát nữa mẹ chơi với con nhé."

"0a..." Đối phương không hiểu, liên tục khóc.

"Để dì ôm đứa bé đi ra ngoài đi dạo, cháu cứ làm việc đi. Hiện giờ thời tiết rất tốt, dẫn theo ra ngoài cũng không có vấn đề gì."

"Cảm ơn dì Diệp." Cô bắt đầu bận rộn, đợi bận xong thì tự mình làm cơm.

Rất muốn ăn xương sườn, cho nên cô hầm xương sườn khoai tây, sau đó nấu cơm.

Cũng may là có hai cái bếp, nhưng đun cháy có chút phiền phức.

Nếu có nồi cơm điện thì tốt rồi.

Lúc này hẳn là có thứ như nồi cơm điện, có rảnh thì tự mình đến trung tâm thương mại xem thử.

Dù sao đều đã là thập niên 80, có một số thứ hẳn là đã có, nhưng mà tương đối cổ xưa.

Đương nhiên, tháng sau cô phải nộp tiền nhà, cho nên chưa chắc còn tiền để mua.

Nhưng mà từ tháng sau nữa có thể tự do mua mua mua.

Dì Diệp cũng kinh ngạc cảm thán cuộc sống của nhà này rất tốt, chỉ có hai vợ chồng ở nhà to như vậy cũng không thua lỗ gì, đứa bé cũng dùng đồ tốt nhất, vậy mà hôm nay còn ăn xương sườn.

Nhưng bà ấy không phải là người lắm miệng, cũng biết Tô Tô là người có năng lực, không chỉ có công việc chính thức còn mở nhà xưởng ở bên ngoài.

Chỉ là không nghĩ tới, một nhà xưởng có thể tích góp được nhiều tiền như vậy mà thôi.

Ăn cơm xong, Tô Tô chơi với đứa bé một lát, đợi thằng bé ngủ dì Diệp đi giặt quần áo, cô lại bắt đầu bận việc.

Nhưng khi đang bận rộn Lận Hải tới, cầm một tã giấy thành phẩm nói với Tô Tô: "Chị dâu mau xem, em thành công rồi."

Tô Tô cầm lấy nhìn thoáng qua, kém xa với tã giấy hiện đại, nhưng cơ bản thành hình còn rất mềm mại.
 
Chương 303: Đầy tháng 3


Cô trực tiếp đeo vào cho con trai, có chút to, vì thế nói:

"Thứ này nên làm kích cỡ nhỏ một chút, tốt nhất có thể buộc chặt phần eo, cái này hơi to, nếu có nước tiểu sẽ rơi xuống."

"Em biết rồi, vấn đề dây thun này thực sự khiến người ta sầu, em cảm thấy dùng da gân bên trong là được, nếu dùng toàn bộ dây thun thì sợ eo đứa bé không chịu nổi."

"Đúng vậy, Lận Hải em thật thông minh, cứ làm một lần theo như lời em nói đi, đè thấp thành phẩm, nhưng chất lượng tuyệt đối không thể thấp."

"Vâng, chị dâu, lát nữa nhìn xem hiệu quả thấm nước của thứ này.." Đang nói tới đây, cháu trai cả của cậu đi tiểu.

Sau đó, nước tiểu lập tức chảy từ hai bên ra.

Lận Hải: "Quả nhiên vẫn là cháu gái tốt hơn."

Quần của cậu ướt một mảng to, giống như cậu đi tiểu.

Tô Tô nói: "Quả nhiên là lỏng, chặt thêm chút nữa là được."

"Em biết nên sửa lại thế nào."

"Hay là em mặc quần của anh Xuyên em đi, dáng vẻ này thật khó coi."

"Vâng."

Lận Hải cũng cạn lời, chỉ ôm một lát như thế đã tiểu đầy ra quần, tim rất mệt.

Nhưng mà nước tiểu này cũng mở cánh cửa thế giới mới cho cậu, dù sao cũng biết cách sửa như thế nào.

Đợi cậu rời đi xong dì Diệp lập tức nói: "Sao đứa nhỏ này đi vội vã như thế, dường như rất bận."

"Đúng vậy, cậu ấy trở về thiết kế tã giấy cho cháu trai mình, đến lúc đó không cần luôn thay tã, rất tiện."

"Vậy sao, đứa nhỏ này thật thông minh."

"Đúng vậy, khoảng thời gian này đi học lớp ban đêm nữa. Nếu cậu ấy có thể học tốt, nhất định có thành tựu hơn hiện giờ." Dường như đầu óc của người nhà họ Lận đều không ngốc, ví dụ như Lận Xuyên việc gì cũng biết.

Cái gì mà xây nhà, làm giường, làm đủ loại thứ đêu không cần nhờ người khác.

Ngoại trừ eo quá tốt ra, thì không có tật xấu gì.

Dì Diệp gật đầu nói: "Có đối tượng chưa?"

"Chưa có ạ." Sao nghe có ý như muốn giới thiệu đối tượng cho nhỉ?

Quả nhiên dì Diệp nói:

"Chồng dì có đứa cháu gái năm nay hai mươi, đi làm ở xưởng đồ hộp là công nhân chính thức, tốt nghiệp cấp 3, diện mạo bình thường nhưng rất dễ nhìn.

Thân nhân của con bé.. Đều không còn, lúc trước khi chiến tranh bị kẻ địch giết. Sau đó chồng di và một số thân thích thay phiên chăm sóc nuôi lớn con bé, còn tìm công việc. Nhưng mà gần đây con bé cũng lớn, mọi người đều thu xếp tìm đối tượng cho con bé. Con bé kia rất độc lập, chính vì quá độc lập nên không nghe người lớn nói, cố chấp mình nhìn trúng mới được."

"Người ta có công việc chính thức có thể coi trọng Lận Hải sao?" Hiện giờ tìm đối tượng đều thích tìm người có công việc chính thức, Tô Tô cảm thấy cô gái này khá tốt.

Nhà cô gái này không cha không mẹ chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý với chồng mình, đến lúc đó cũng có thể thương Lận Hải nhiều một chút.

Dì Diệp nói:

"Con bé không thèm để ý chuyện này, tiền lương của con bé cao, một tháng hơn 40 tệ, có thể tự mình nuôi sống mình. Hi vọng tìm được người đàn ông yêu thương mình, cũng không cầu gì khác. Dì thấy chồng cháu đối xử tốt với cháu như vậy, tên nhóc Lận Hải này cũng là người hiền lành, cho nên lúc này mới có ý nghĩ đó."

"Chỉ cần cô gái ấy không thèm để ý là được, tính tình em chồng cháu tốt, chỉ thích suy nghĩ một số thứ, nhưng hiện giờ cũng coi như là nhân viên kỹ thuật của nhà xưởng. Con người rất tốt, quản lý nhà xưởng trên dưới mười mấy người. Tiền lương cũng cao, một tháng khoảng hai trăm tệ, còn có phần trăm hoa hồng."

"Cái gì, nhiều như thế à?"

"Vâng, tên nhóc thúi kia không biết, một tháng cậu ấy chỉ để lại mười tệ cho mình tiêu, tiền dư lại đều bảo nhà xưởng đưa thẳng cho cháu. Tích cóp tiền cưới vợ cho cậu ấy." Sau khi nói xong Tô Tô cười.

Dì Diệp cũng cảm thấy tên nhóc này có năng lực, hấp tấp như vậy đều là vì cần mẫn.

Hơn nữa thường ngày khi Lận Xuyên trở về việc gì cũng làm, thông thường củi dùng một tuần cơ bản đều chuẩn bị sẵn, không cần Tô Tô phải nhọc lòng.
 
Chương 304: Đầy tháng 4


Quan trọng nhất chính là, rõ ràng ở trong thành phố, nhà này còn cung cấp sưởi ấm tập thể, nhưng anh vẫn chuẩn bị không ít củi, nghe nói là sợ khi mùa đông lạnh có thể đốt giường đất sưởi ấm còn dùng để nấu cơm.

Người đàn ông như vậy rất ít, bà ấy quyết định đợi chủ nhật về nhà thì đi nói chuyện với cô gái kia.

Tô Tô cũng hi vọng Lận Hải sớm thành gia lập nghiệp, như vậy hai nhà có thể chu cấp cho mấy người trong nhà.

Đợi hai đứa bé học ổn định, thì tìm nhà ở bên này sau đó đón bọn họ tới.

Đợi nhà xưởng mở rộng, lại mua một đống nhà ở cũng không phải vấn đề.

Đương nhiên, hiện giờ phải nhanh chóng trả nốt tiền nhà cho người ta mới là quan trọng nhất.

Cũng nhanh, dù sao cô đã trả hơn một ngàn.

Bởi vì hiện giờ ít đồ vật dùng phiếu, cho nên phiếu trong ví cô cũng giảm bớt, tiền thì tăng lên nhiều.

Cô cảm thấy, đợi phiếu biến mất toàn bộ có lẽ tiền của cô sẽ khôi phục trở về hai ngàn tệ, đến lúc đó cho dù không làm việc cũng đủ sống.

Đừng nói là thập niên 80 và thập niên 90, cho dù là hiện giờ hai ngàn tệ cũng là một con số không nhỏ, huống chỉ một tháng còn có một lần.

Chuyện này không khác gì một tháng phát tiền lương một lần, còn là hai ngàn.

Lúc này, tiền lương nhiều nhất là mấy trăm, tuyệt đối không vượt qua một ngàn, cho nên số tiền này của cô cũng tương đối lợi hại.

Đặt nền móng xong, sau này cô có thể sống giàu có hơn người khác một chút, còn có thể luôn tiền sinh tiền.

Dù sao hiện giờ cô còn có một nhà xưởng, nếu sau này có cơ hội còn tích cóp chút tiền lại đầu tư.

Chỉ cần đầu tư ba bốn xí nghiệp, như vậy cô chỉ cần ngồi đợi lấy tiền là được.

Loại chuyện như tự mình làm xưởng lao tâm lao lực cô lười làm, thật sự không được thì mua mấy bất động sản hay đất, đến lúc đó đứa bé nhà cô chính là quan nhị đại, đảm bảo không đói chết.

Dù sao cô cảm thấy mình vì đứa bé chuyện gì cũng không hiểu có thể nói là rầu thúi ruột, còn chưa thể đi đường đâu, đã nghĩ xem cưới nàng dâu øì cho đứa bé, thật sự là không thể vượt mức tiếp nữa.

Nhưng mà buổi tối có dì Diệp chiếu cố đứa bé cô ở trên lầu ngủ một giấc ngon lành.

Đợi buổi sáng trước khi đi đút sữa một lần thì có thể ra ngoài đi làm, giữa trưa cũng không cần trở về còn rất tự do. Vất va lắm mới đợi được bên Lận Đông Hà gửi tiền lợi nhuận và phần trăm tháng này tới, cô lập tức đưa cho Bạch Linh Linh.

Vì tiện đi lại còn mua một chiếc xe đạp second hang, bởi vì ở thành phố vẫn nên dùng phương tiện dễ đi lại chút, ngồi xe bus thật sự quá không dễ dàng.

Thập niên 80 gần như là xe đạp hải dương, mỗi nhà đi làm đều có một chiếc.

Đưa tiền cho Bạch Linh Linh xong cô cầm khoảng 300 tệ còn dư lại tới thị trường dạo một vòng, sau đó tìm được cửa hàng nhà người bạn mà Lận Hải nói lúc trước.

Anh ta hẳn là làm về hàng hóa xuất khẩu gì đó, trong tiệm có TV trắng đen.

Nhãn hiệu Toshiba, phải hơn 260 tệ, mới 14 tấc.

Thật nhỏ rất khó xem, còn có hai dây anten.

Thật ra Tô Hiểu không muốn mua, nhưng nghĩ tới sớm muộn gi cũng phải mua, TV này cũng có thể xem mấy năm cũng chỉ có thể mua.

Dù sao, cô có loại phiếu này.

Còn có phiếu máy may, nhưng mà cô không cần nên không mua.

Lận Xuyên đồng ý mua cho cô, sau này khi muốn mua bảo cô cầm tiền đi mua, nhưng mà không làm quần áo mua thứ này làm gì?

Hơn nữa bây giờ muốn mua quần áo gì bên ngoài đều có, mua một bộ là xong.

Tuy rất đắt, nhưng mà cô cảm thấy sau này người thành phố đều như vậy.

Hơn nữa mua quần áo gì đó đều không lưu hành như đám đồ cô xuyên tới, có thẻ đổi mặc là được.

Quần áo của Lận Xuyên người ta một năm bốn mùa chỉ mua hai ba bộ, còn lại đều là quan trang hoặc bộ đội phát, căn bản không cần mua nhiều.

Nói xa quá rồi, Tô Tô thông qua chém trả giá mua chiếc TV này, sau đó bảo chủ tiệm đưa TV bình an tới nhà, như vậy dì Diệp có thể vừa ở nhà xem TV vừa trông đứa bé.
 
Chương 305: Tv


TV hiện giờ ban ngày không có đài gì, chỉ có bảy tám giờ tối mới có đài, sau đó đến 12 giờ đêm thì mất.

Hơn nữa chỉ có hai ba đài, mỗi đài đều là đài trung ương.

Đâu có như TV thời hiện đại, một ngày 24 tiếng muốn xem cái gì thì xem cái đó.

Cô vốn không muốn xem tiết mục này, nhưng mà xem một lát thì phát hiện thật ra còn khá tốt.

Quan trọng nhất chính là, không có quảng cáo.

Lận Hải rất thích xem TV sau khi đi vào làm thế nào cũng phải buổi tối ở đây xem TV xong mới về nhà xưởng.

Như thế khiến dì Diệp có rảnh quan sát cậu một chút, mà Tô Tô thì trợn tròn mắt với trời.

Lúc này phụ huynh nhìn đứa bé không giống như sau này, bọn họ đều thích ổn trọng, càng linh hoạt bọn họ càng không thích.

Cũng may Lận Hải làm việc rất đứng đắn, biết pha trà rửa trái cây còn mua hạt dưa, cũng không vì người ta là bảo mẫu mà có thái độ không tốt, biểu hiện còn tính tạm được.

Nhưng mà nhân lúc rảnh cô gọi người tới một bên, hỏi xem ý kiến của cậu. Vừa nghe muốn giới thiệu đối tượng cho mình mặt Lận Hải lập tức đỏ bừng, tuy mấy dì trong nhà xưởng cũng tranh giới thiệu đối tượng, nhưng thân thích của bọn họ không phải ở trong thôn thì chính là cách rất xa, đến lúc đó sẽ phải ở riêng hai nơi, cậu không hi vọng tách ra với vợ mới cưới.

Lần này người dì Diệp giới thiệu là người bản địa, chẳng những có thể gặp mặt còn có thể ở cùng nhau, đến lúc đó kết hôn cũng có thể ở với nhau.

"Vậy chị dâu, mọi chuyện cứ nghe theo chị đi." Nhưng mà lỗ tai đã đỏ bừng lên.

"Vậy chủ nhật này, em thu thập một chút gặp mặt cô gái kia đi."

"Vâng, nhưng mà chị dâu cô ấy có thể nhìn trúng công việc này của em không, một người đàn ông đi làm ở nhà xưởng băng vệ sinh, cô ấy.. Có ghét bỏ em hay không?" Lận Hải cảm thấy người ta là làm công ăn lương chính thức, mình chỉ làm việc bình thường.

"Lận Hải, lúc trước chị và Lận Đông Hà nói em đều không nghe sao? Tuy bây giờ công nhân chính thức rất nổi tiếng, nhưng mà mấy loại nhà xưởng như thế chỉ sợ không chống đỡ được lâu. Nhưng mà nhà xưởng băng vệ sinh ấy à, sẽ càng phát triển tốt hơn. Cho nên em đừng cảm thấy mình kém người khác, em phải biết rằng thế giới đang phát triển, chỉ cần em có bản lĩnh thì có thể ăn cơm." Tô Tô chính thức dạy em chồng một khóa, thực tế là hi vọng cậu đừng còn chưa xem mắt khí thế đã hạ thấp xuống.

Nếu một người cảm thấy mình đang trèo cao một người khác, như vậy trong hôn nhân của bọn họ rất có thể sẽ tạo thành tình huống như Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt.

Đương nhiên, Lận Xuyên là ngoài ý muốn, cho dù biết mình treo cao anh cũng không cảm thấy tự ti, da mặt của người nọ có chút dày, có thể lấy được thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, có thể nhặt được tiện nghi thì tuyệt đối không có hại.

Lận Hải rất thông minh, cậu lập tức hiểu rõ ý của chị dâu vì thế gật đầu.

Nếu nói muốn giới thiệu đối tượng, Lận Hải thật sự ngại ngồi bên dì Diệp xem TV, vội vàng tạm biệt đến nhà xưởng làm ra dáng vẻ đứa bé ngoan.

Tô Tô có chút cạn lời, nói: "Ít nhất ăn cơm tối xong hãy đi chứ."

"Không cần đi luôn sao?" Đừng để mình giống như là thèm lắm.

"Em còn khách sáo cái gì?"

"Không khách sáo không khách sáo." Chính là muối làm ra vẻ một chút.

"Lát nữa đốt lửa cho chị đi." Tô Tô vẫn không quá thích nhóm lửa, cô cảm thấy lửa giống như muốn thiêu cô.

Tối hôm nay bọn họ hầm đậu hũ ăn, Lận Hải dọn đẹp xong mới về nhà xưởng. Lận Đông Hà vừa tính sổ sách vừa nói:

"Không phải là em nói chị dâu em nấu đồ ăn ngon còn mua TV cho nên hôm nay không trở về sao?"

Nói ra Tô Tô là một cô gái tốt, đối xử với người nhà họ Lận không tệ.

Giống như cô coi em chồng là em trai ruột thật sự rất ít, cũng không thân thiết như thế.

Có khả năng chuyện này liên quan tới chuyện từ nhỏ cô đã không có người thân, cho nên sau khi được nhặt về thì coi cả nhà Lận Xuyên thành người thân của mình.
 
Chương 306: Đối phương làm gì thế


Có đôi khi, tình yêu xa mờ mịt không có thân tình càng thêm đáng giá khiến người ta tin tưởng.

Hiện giờ anh ta đã không nghĩ chuyện này, mục tiêu thứ nhất là làm tốt chuyện trong nhà xưởng.

Lận Hải cười nói: "Chị dâu em nói muốn làm mai cho em, chủ nhật bảo em đi xem mát, em phải mặc hẳn hoi một chút."

"Vậy sao, đối phương làm gì thế?"

"Cô ấy là công nhân chính thức, nhưng mà từ nhỏ đã không cha không mẹ rất đáng thương."

"Không cha mẹ à, vậy giống như chị dâu em."

"Đúng vậy, em cảm thấy chị dâu em rất đáng thương. Nghỉ ngoại trừ về nhà em thì không còn chỗ để đi, lúc trước khi chị ấy mới tới thôn em luôn thấy chị ấy ngẩn người, sau đó nếu mẹ em hơi quan tâm chị ấy một chút, vừa nói coi chị ấy như con gái thì đôi mắt chị ấy sẽ phiếm hồng. Không nói nữa, em phải đi làm kiểu áo Tôn Trung Sơn thử xem, chủ nhật em phải mặc rồi." Đây là lần đầu tiên Lan Hải đi xem mắt, có chút khẩn trương.

Nhưng mà Lận Đông Hà nhìn cậu trong mắt có cảm giác như từng trải, quả nhiên vẫn là trẻ tuổi rất tốt, làm chuyện gì cũng mạnh mẽ như thế, đặc biệt là tình yêu. Dưới cái nhìn của anh ta, tìm mình đã chết, cho dù Tần Duyệt Duyệt rất sảng khoái rời đi anh ta cũng không thể vui sướng nổi.

"Em đừng khẩn trương xảy ra lỗi là được."

"Sao em có thể khẩn trương được?"

Tuy Lận Hải nói như thế, nhưng hiện giờ đều cảm thấy rất khẩn trương.

Sau đó hỏi Lận Đông Hà một chút theo đuổi con gái thế nào, anh ta lắc đầu cười khổ nói: "Chuyện này em nên hỏi anh cả em."

"Anh trai em không biết theo đuổi đâu, em cảm thấy dường như là chị dâu em theo đuổi anh trai em." Khi Lận Hải nói những lời này vô cùng kiêu ngạo, bởi vì anh trai mình lợi hại.

"Vậy anh trai em thật may mắn." Có cô gái chịu theo đuổi anh là may mắn của anh, nếu không thật sự là không có người coi trọng mặt lạnh đó của anh.

Nếu lúc trước anh không như thế, cũng không đến mức bức Tần Duyệt Duyệt vẫn luôn tố khổ với anh ta.

Sao lại nghĩ tới những chuyện này như vậy?

Lận Đông Hà tiếp tục tính sổ sách, mà Lận Hải thì đứng trước chiếc gương vỡ duy nhất làm dáng, làm dáng hơn một tiếng.

Nhưng mà bên Tô Tô thì đang chuẩn bị tặng quà cho Bạch Linh Linh. Cô tính toán tặng bốn món đồ trên giường, hiện giờ không có sẵn chỉ có thể làm.

Cô chọn cách sau, sau đó mời người làm.

Nhà bọn họ là giường to 1m8, nhưng mà chăn cũng là chăn đơn.

Bởi vì Thường Dược Tiến giống như Lận Xuyên thường xuyên không ở nhà, đương nhiên phải làm chăn đơn có thể tách ra ngủ.

Hôm nay vừa vặn đi lấy, cô lại tìm hộp bỏ vào, thắt dây lụa đỏ, thoạt nhìn rất oách.

Vừa vặn ngày kết hôn là chủ nhật, cho nên Lận Xuyên cũng phải tham gia.

Một số chiến sĩ trong bộ đội cũng đi, dù sao cách rất gần.

Tô Tô vừa đi đến đó thì phát hiện có nhiều người quen, cho dù không gọi nổi tên nhưng cũng biết là lính của Lận Xuyên.

Cô cũng chào hỏi bọn họ, là một quân tẩu nổi tiếng cô còn được mọi người tôn kính, thậm chí còn có hoa hồng bà mai.

Thật ra hai người kia tính là tự do yêu đương, nhưng nếu cố chấp nói cô là bà mối vậy chỉ có thể ngược hướng gió.

Một vị lãnh đạo của bộ đội còn tới đây, khi ông ta nói chuyện còn nói với Tô Tô:

"Bà mai, bộ đội chúng tôi còn có nhiều người như Lận Xuyên, Thường Dược Tiến, cô làm quân tẩu, có phải cũng nên chiếu cố bọn họ một chút hay không? Tìm nhiều cô gái tốt giới thiệu, đến lúc đó chúng tôi phải cảm ơn quân tẩu như cô."

Một câu quân tẩu hai câu quân tẩu, Tô Tô không muốn đồng ý cũng không được.

Cô miễn cưỡng cười vui nói: "Đương nhiên là được."

Sau khi cô nói xong, các quân nhân ở đây đều vỗ tay.

Đương nhiên là bọn họ vui vẻ, có người giới thiệu đối tượng cho mà.

Tư vị độc thân không thoải mái, đặc biệt là khi tham gia tiệc cưới của người khác.

Lận Xuyên có chút đau lòng nàng dâu của mình, ngày hôm nay cô đều bận rộn đâu có thời gian giới thiệu đối tượng cho đám nhóc thối này.

Hôm nay Thường Dược Tiến rất vui, sau đó cũng uống không ít rượu, Lận Xuyên là người từng trải gần như đi khắp nơi cảnh cáo bọn họ đừng chuốc say người ta.
 
Chương 307: Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồi


Còn bạn chắn rượu cho chú rể thì không có tác dụng gì, ai bảo tửu lượng của anh ta cũng không được tốt.

Tô Tô dán sát lại gân Bạch Linh Linh cười nói: "Có lẽ hôm nay cô có thể an tâm ngủ ngon rồi."

"Nói linh tinh gì đấy." Bạch Linh Linh đẩy cô một cái, nhưng mà nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tô ở bên cạnh cười, thật ra làm cô dâu loại chờ mong còn sợ hãi này sao cô có thể không rõ.

Nhưng mà điều kiện nhà Bạch Linh Linh thật sự rất tốt, tuy cha mẹ cô ấy nuông chiều con gái nhưng không sủng nịnh, ít nhất dạy cô ấy khá tốt.

Đợi cô dâu chú rể vào động phòng mọi người cũng tan, động phòng gì đó để đám nhóc có tinh lực phá thôi, bọn họ còn phải về chiếu cố đứa bé.

Sau đó buổi chiều, còn phải sắp xếp cho Lận Hải đi xem mắt.

Nhưng mà sau khi trở về phát hiện Lận Hải rất bận, bởi vì đứa bé tỉnh cậu bế lên vỗ, nhưng cậu võ một lát đứa bé cũng không cho mặt mũi.

Vì thế bọn họ ở đó đấu trí đấu dũng.

Tô Tô tiến vào nhà vội ôm lấy con trai, dỗ: "Con khóc cái gì, được chú hai ôm không vui sao?”

"Oa.." Chiến Chiến không vui trực tiếp biểu đạt ý nghĩ của mình.

"Anh chị trở về rồi, em cho rằng em sắp bị thằng bé làm thủng màng nhĩ mất. Không đáng yêu ngoan ngoãn như bé gái, sau này em chắc chắn sẽ sinh con gái." Không cần con trai.

"Chuyện này em nói đúng cũng không biết chừng." Sau khi Tô Tô nói xong thì đưa đứa bé vào phòng cho bú sữa, mà Lận Hải đi rửa mặt rửa tay, đều dùng xà phòng thơm rửa, bởi vì sợ người có mùi hun cô gái nhỏ người ta.

Lận Xuyên nhìn dáng vẻ ẻo lả của cậu tức giận nói: "Ẻo lả như thế làm gì, giống như bôi là có tác dụng luôn không bằng."

"Anh cả, anh không phải anh trai ruột của em đúng không?"

"Nhìn em mệt mỏi luống cuống kìa, nếu cô gái này thích em còn để ý em có mùi hay không à?"

"Đó là anh có chị dâu thích, nếu lúc trước anh không cứu chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không nhìn trúng anh."

"Nhưng mà, người là do anh cứu trở về." Có bản lĩnh, đám đàn ông đến trong núi đợi đi.

Hai anh em nói chuyện nhàm chán xong, Lận Hải đã thu dọn gần xong.

Tô Tô cho đứa bé bú xong thì mặc áo vào nói: "Lan Xuyên anh trông đứa bé, em đưa Lan Hải đến bên nhà ga rồi trở về."

"Em còn đưa nó đi làm gì, một tên nhóc không biết đường sao?"

"Chị dâu, em đều không quen biết, nhìn thấy người ta thì nói gì?" Lận Hải cảm thấy anh cả này không phải anh ruột, chị dâu mới ruột.

"Cô ấy ở đài thứ ba đối diện nhà ga đợi em, mặc áo lam, cầm theo túi hoa. Em đến trực tiếp đi lên giới thiệu mình là được, sau đó hỏi cô ấy là ai. Sau đó hẹn cô ấy tới tiệm cơm ăn chút gì đó, nhớ đừng quá keo kiệt là được." Tô Tô truyền thụ từng bước, vừa nói vừa dẫn người đi ra ngoài.

Nhưng mà tới nhà ga cô không thể tiến lên, dù sao cũng là bọn họ đang xem mát không cần cô làm nền.

Lận Hải có chút khẩn trương, nhưng cũng không thể luôn bảo chị dâu đi theo, nhìn cô đi rồi thì bất lực, nhưng cuối cùng vẫn đi tới đài thứ ba kia.

Tô Tô cũng lo lắng nhưng không thể đi theo sau, trở về trông đứa bé cũng là chuyện rất quan trọng.

Vì thế cô chỉ có thể lưu luyến mỗi bước đi trở về, ngồi ở chỗ đó còn nói: "Anh nói nghe xem, nhỡ đâu không thành thì làm sao bây giờ. "

"Không thành thì không thành thôi."

"Em sợ đến lúc đó Lận Hải làm sai gì đó, khiến cô gái người ta khó chịu. Cho dù không nhìn trúng, ít nhất cũng nói mấy lời nhẹ nhàng đừng đả thương trái tim người ta."

"Sao em nghĩ nhiều như thế. "

"Em đâu suy nghĩ nhiều, đó là em trai anh, anh nói xem sao anh không chút để tâm như vậy."

Tô Tô cầm giẻ lau chỉ người đàn ông của mình mà cạn lời, nhưng mà tay bị anh nắm lấy, nói:

"Anh quan tâm mình em là được rồi."

Những lời này không sai, nhưng mà sao cô cảm thấy nói có lệ vậy nhỉ?

Nói không lo lắng, hai người vẫn vừa trông đứa bé vừa nhìn bên ngoài cửa.
 
Chương 308: Lắp điện thoại


Tô Tô nói: "Em muốn lắp điện thoại, đợi chờ như thế quá sốt ruột."

"Có thể, em muốn lắp thì lắp đi" Đến lúc đó mình có thể gọi điện cho cô quá tiện.

Hai người đang ngồi trên giường đất chơi với đứa bé, sau đó Lận Hải đột nhiên trở vê nhà, còn vội vàng chạy vào nhà nói:

"Chị dâu, A Nhã nói muốn hai nhà chúng ta hẹn nhau gặp phụ huynh."

"Ồ, các em đã nói tới chuyện gặp phụ huynh rồi sao?" Sao tiến triển nhanh như thế, còn A Nhã, thậm chí cả họ cũng không gọi.

"A Nhã nói, cô ấy không thể làm ra quyết định, cho nên cần trở về nhà hỏi người nhà, nếu nhà đồng ý thì hai bên lại gặp mặt, đính hôn trước."

"Đây là chuyện bình thường, lấy lễ gì" Bình thường kết hôn không phải như thế ư, Bạch Linh Linh và Thường Dược Tiến là vì lớn tuổi, cho nên không đi theo bước này.

Dù sao nhà họ Thường không có người tới, nhưng mà nhà họ Lận có người nhà chồng, còn rất nhiều.

Xem ra là cô gái có dự tính trong lòng, cũng có thể là nhìn trúng Lận Hải mới đúng. Nhìn em chồng mình xem, vóc dáng cao 1m8, nhìn cũng tương đối đẹp trai, hơn nữa tâm tư còn rất đơn thuần, nói không chừng cô gái nhỏ trong thành phố còn thích loại người không hoa hoe lòe loẹt như thế.

Đúng vậy, thập niên 80 là thời điểm đám đàn ông không biết làm đẹp thế nào.

Có một số người mặc áo hình bươm bướm và quần bó đi trên đường phố, vừa nhìn là biết không giống người tốt gì.

Áo hình bươm bướm còn đỡ, nhưng mà quần bó thì có chút cay mắt.

Dù sao Tô Tô là người hiện đại, cũng không dám liếc nhìn nửa người dưới.

Tóm lại là trong đám lưu manh xuất hiện người như em chồng, quý trọng một chút cũng không có gì sai.

Hơn nữa trình tự của cô gái người ta cũng không tệ, đối với một cô gái không cha không mẹ mà nói cô ấy đúng là người có chủ kiến.

Đừng nhìn Lận Hải nghiên cứu đồ còn được, nhưng nếu bạn không chỉ đường cho cậu thì sẽ không biết đi đâu, thật sự là cần một cái đèn khai sáng con đường.

"Vậy được rồi, nhà chúng ta đồng ý gặp mặt, ai bảo em nhìn trúng cô gái người ta." Tô Tô trêu đùa em chồng, thông thường lúc này thiếu niên đều thẹn thùng chạy đi đúng không? Nhưng không ngờ tới lúc này Lận Hải thẳng tính như anh trai cậu, vậy mà nói thẳng:

"Vâng, em cảm thấy A Nhã không tệ. Cô ấy là người có chủ kiến, sắp xếp cuộc sống sau này của mình rõ ràng đâu ra đấy."

"Ồ, các em đã nói những chuyện gì?" Tô Tô vô cùng tò mò hỏi.

Nhưng mà lần này Lận Hải không nói chuyện, sờ đầu cười ngượng ngùng nói:

"Cũng không nói gì thêm, chỉ cảm thấy cô ấy rất hiếm có, một cô gái sinh sống ở bên ngoài một mình, hẳn là rất muốn có một gia đình."

"Ừm, lúc trước chị cũng nghĩ như thế." Rất muốn có một cái nhà, vào thời điểm chính xác gặp người chính xác lập tức kết hôn.

Tới bây giờ, cô cũng không hối hận.

Lận Hải cười nói:

"Em đợi điện thoại của cô ấy, nếu đám dì Diệp đồng ý, chủ nhật tuần sau chúng ta gặp mặt được không?”

Thật ra cậu cảm thấy dì Diệp chắc chắn sẽ đồng ý, cho dù chồng bà ấy không nhìn trúng mình.

Tô Tô cũng nghĩ như thế, Lận Xuyên đột nhiên hóa thành phụ huynh còn không vui, nói:

"Chuyện này nên do mẹ tới, sao anh chị có thể làm chủ được."

"Mẹ đều đã đi trở về, anh làm anh cả không thể giúp nhìn một cái được sao? Không phải là anh nói, anh nhìn người rất chuẩn ư?"

Tô Tô trừng anh một cái nói.

"Chuẩn thì chuẩn, nhưng đó là nhìn kẻ địch." Không phải nhìn em dâu, chuyện này đâu giống nhau.

Tô Tô và Lận Hải nghe thấy những lời này thì lập tức nở nụ cười, nhưng vẫn quyết định gọi điện thoại nói chuyện này với cha mẹ.

Đồng thời cũng viết thư nói rõ chuyện này từ đầu tới cuối, nếu không trong nhà sẽ nhớ thương.

Thư là Lận Hải viết, điện thoại là Tô Tô gọi.

Một tuần trôi qua rất nhanh, cả nhà bọn họ hẹn nhà dì Diệp gặp mặt ở một công viên, nếu thành thì đến nhà họ Lận ngồi.

Nếu không thành, vậy thì ai về nhà nấy tìm mẹ người ấy.
 
Chương 309: Cha mẹ không cần lo lắng đâu


Không ngờ tới cha Lận mẹ Lận còn rất để ý chuyện này, ngày hôm sau lập tức gọi điện tới văn phòng của Tô Tô hỏi kỹ tình hình.

Dù sao ngày hôm qua gọi điện thoại cũng là mời người chuyển lời cho bọn họ, nói cũng không quá rõ ràng.

Tô Tô rất kiên nhẫn nói lại một lần, sau đó nói:

"Cha mẹ không cần lo lắng đâu, ngày đó con và Lận Xuyên sẽ đi cùng, nhìn xem cô gái kia được hay không lại quyết định. Nhưng mà nói thật lời nói của bọn con không tính, còn phải xem ý của Lận Hải."

Nếu người ta nhìn trúng, bọn họ ngăn cản thế nào cũng không có tác dụng.

Nhìn Lận Hải như vậy lập tức biết cậu có tính cách giống anh trai mình, mau chuẩn tàn nhẫn, tuyệt đối không có do dự.

Mẹ Lận cũng không nói gì, bảo cô giúp làm chủ, nếu khi đính hôn thì thông báo với bọn họ một tiếng, cho dù thế nào cũng phải tới.

Nếu không gặp con dâu của mình, vậy sau này đi đường gặp phải đều không quen biết thì làm sao bây giờ.

Tô Tô liên tục đồng ý, mà cha Lận nói với cô đến lúc đó mọi chuyện sẽ do cô làm chủ, nhất định đừng để bên nhà đối phương bắt bẻ ra lỗi gì.

"Con biết rồi cha, con chắc chắn không để người ta bắt bẻ lỗi gì, cha cứ yên tâm."

Nếu giao cho cô nhiệm vụ quan trọng như thế, cô chắc chắn phải hoàn thành.

Sau khi đặt điện thoại xuống cô bắt đầu xem bài tập của các sinh viên, sau đó phát hiện Tần Duyệt Duyệt không hổ là nữ chính, mấy ngày trước thành tích của cô ta rất bình thường, mấy ngày nay như mở hack.

Tuy thái độ của mọi người trong trường không quá thân thiện với cô ta, nhưng mà người ta dựa vào thực lực cố gắng, không ngừng vươn lên phấn đấu, sớm muộn gì cũng thành châu báu.

Nhưng mà vẫn nên cách xa cô ta một chút, ai biết nữ chính còn tác quái gì hay không.

Là giáo viên cô rất bận, ngoại trừ trường học còn phải bận nhà xưởng, quan trọng nhất là còn có đứa bé.

Cho nên cho dù có người tới tìm cô làm phiên dịch, cô cũng không có thời gian làm.

Thấy Lận Hải sắp gặp phụ huynh, cô bắt đầu chú ý tới mình béo, mặc quần áo nịt đều có bụng nhỏ, chuyện này vô cùng xấu hổ.

Vì thế Tô Tô bắt đầu nhảy dây trong san, buổi sáng nhảy mấy trăm cái mới đi làm, buổi tối trở về còn nhảy. Chủ nhật khi Lận Xuyên trở về thấy vợ mình gây đi nhiều thì không thoải mái, nói: "Có phải gần đây không ăn ngon hay không, sao gầy đi nhiều như thế?"

"Cái gì, anh đều nhìn ra được em gầy đi sao? Vì sao em vẫn cảm thấy bụng em hơi béo nhỉ, chẳng lẽ là vì sinh con? Ồ, sớm biết thế đợi mấy năm nữa hãng sinh, dáng người đều thay đổi."

"Đâu có, rất đẹp." Lận Xuyên căn bản không thèm để ý những chuyện này, sau đó quần áo cũng chưa thay nói: "Đợi Lận Hải trở về chúng ta sẽ đi."

"Anh... Không cạo râu, sau đó dùng lược... Đầu thì không cần, ít nhất phải thay quần áo chứ."

"Không phải là bộ quần áo này rất sạch sẽ sao?"

"Được rồi, làm phụ huynh một lát anh trấn cửa ải là được." Đàn ông đúng là không thể trông cậy vào bọn họ sẽ để bụng loại chuyện này, vẫn nên tự mình làm thì hơn.

Hai người sắp xếp xong thì quấn đứa bé vào, thời tiết hiện giờ không tính là quá lạnh cho nên có thể dẫn đứa bé ra ngoài chơi.

Mới đội mũ nhỏ cho đứa bé xong thì Lận Hải tới, vẻ mặt của cậu xán lạn, thấy anh cả và chị dâu của mình còn có chút ngượng ngùng nói:

"Đều đã chuẩn bị xong rồi ạ, vậy, vậy đi thôi."

"Xem em sốt ruột kìa." Tay Lận Xuyên cắm vào trong túi, đột nhiên thấy vợ mình trừng anh mới lập tức nói: "Vợ à em đưa con cho anh, em đừng ôm nặng lắm."

Vì thế, anh nhanh chóng đón đứa bé ôm ở trong tay.

Lúc này Tô Tô mới hài lòng, nói:

"Anh nên làm như thế từ sớm, còn bắt em ôm. Anh nghĩ mình vẫn giống như trước đây à, tay chân nhẹ nhàng, hiện giờ anh đã là người có con."

"Vâng vâng." Lận Xuyên lập tức nhận lỗi, anh thật sự quen đi một mình, đặt chuyện đứa bé sang một bên.

Bị vợ giáo huấn xong anh nghĩ thầm trong lòng sau này phải chú ý, đứa bé này nặng để vợ ôm lâu cũng không dễ dàng.
 
Chương 310: Lấy lễ đính ước 1


Một nhà bốn người đi thẳng tới công viên, hiện giờ công viên nhiều người, có nhiều người già đang tập thể dục, có nhiều người trẻ tuổi đang hẹn hò, bầu không khí rất tốt.

Đương nhiên lúc này hẹn hò có chút câu nệ, giống như hai người đàn ông đang nói chuyện công việc.

Cách rất xa, tay đều không dám nắm một cái.

Nhưng mà người đàn ông như Lận Xuyên đã được Tô Tô huấn luyện ra, ra cửa chủ động nắm lấy tay cô sợ cô đi lạc.

Sau đó một tay anh ôm đứa bé một tay dắt vợ, thỏa mãn người thắng nhân sinh.

Lận Hải bị bắt ăn cơm chó một lúc lâu, nghĩ sau này có vợ sẽ nắm tay cô ấy đi dạo phố, làm như người ta không có không bằng.

Đang nghĩ tới đây thì thấy cô gái mình hẹn đang đứng phía trước, cơ thể cô hơi đầy đặn, gương mặt hơi tròn trông rất đáng yêu, nhìn là biết hiền lành.

Tô Tô không ngờ tới cô gái này thật sự rất dễ coi, gặp người ta là cười, cười lên gương mặt đều đang cười, khiến người ta nhìn vô cùng thoải mái.

Quan trọng nhất chính là, thoạt nhìn không có quá mức rụt rè như mấy cô gái khác, mà giống người bên ngoài.

Gặp bọn họ lập tức chủ động giới thiệu mình:

"Chào anh chị, em tên là Hình Nhã, đi làm ở xưởng đồ hộp. Xin hỏi, hai người là anh cả và chị dâu của Lận Hải sao?"

Tô Tô vội vàng bắt tay với cô ấy, nói: "Đúng vậy, chào em, hay là chúng ta tìm tiệm cơm ngồi một lát đi?"

Hình Nhã nói: "Không cần phải tiêu pha như thế đâu."

Dì Diệp cũng cười nói:

"Đúng vậy đúng vậy, vị này chính là Lận Hải."

Sau khi nói xong bà ấy thúc nhẹ người đàn ông trung niên bên phải một cái, ông ta bắt tay với Lận Hải, sau đó cũng bắt tay với Lận Xuyên.

Sau đó nói với bọn họ mấy câu, nói:

"Thật ra tôi muốn tới gặp hai vị đồng chí Lận, chuyện khác thì để mấy người trẻ tuổi tự mình định ra đi."

Dì Diệp cười nói:

"Đúng vậy, hiện giờ người trẻ tuổi đều chú ý tự do yêu đương, chúng ta đừng đi theo bọn họ nữa, về nhà bàn bạc một số chuyện sau này đi." Sau khi nói xong bà ấy lại hỏi Hình Nhã đứng bên cạnh: "Cháu còn vấn đề gì không?" Hình Nhã đỏ mặt, lắc đầu nói: "Cháu không có vấn đề gì, anh thì sao?"

Cô ấy xấu hổ hỏi Lận Hải.

"Anh cũng không có vấn đề gì, đều do chị dâu và anh cả làm chủ, bọn họ biết nhiều hơn anh nhiều." Lận Hải có chút ngượng ngùng cười nói.

Lận Xuyên nói: "Vậy đến nhà tôi đi, ôm đứa bé không thể đi xa khắp nơi."

Một câu này của anh lập tức đưa vợ chồng dì Diệp tới nhà bọn họ, mà Lận Hải dẫn theo Hình Nhã tiếp tục đi dạo ở bên ngoài.

Trước khi đi Tô Tô nói: "Đi thêm hai tiếng các em trở về ăn cơm nhé, có một số việc còn phải bàn bạc một chút."

"Em biết rồi chị dâu." Dù sao mọi người phải ăn cơm, cho nên Lận Hải gật đầu đồng ý.

"Vất vả cho chị dâu rồi" Hình Nhã có chút ngượng ngùng nói, dù sao đây không phải nhà cha mẹ Lận Hải, đương nhiên cô ấy phải khách sáo một chút.

Hơn nữa chị dâu cậu quá trẻ tuổi, đều có chút ngượng ngùng để người ta nấu cơm.

Đám người đến nhà họ Lận bàn bạc chuyện đính ước trước, sau đó còn phải nói vấn đề phong tục của hai bên.

Hình tiên sinh vẫn luôn nói bên bọn họ không có phong tục gì, nhưng mà cần lấy lễ, như vậy nhìn đẹp một chút.

Tô Tô lập tức hỏi: "Vậy lấy lễ cần những thứ gì?"

Dì Diệp nói: "Không khác bên này lắm, lúc ấy cháu có gì?"

"Cháu không lấy gì, trực tiếp kết hôn luôn, kỳ nghỉ của Lận Xuyên ít." Tô Tô mở miệng nói thật, Lận Xuyên ôm đứa bé thoáng có chút áy náy.

Dì Diệp gật đầu, mà Hình tiên sinh nói: "Nếu là gia đình quân nhân chúng ta cũng làm đơn giản đi, đừng để người ta tìm được lỗi mà bắt bẻ."

Anh đang ở trong giai đoạn vô cùng nhạy cảm, cho nên rất chú trọng loại chuyện này.

Lận Xuyên cảm ơn có người hiểu cho mình, vì thế nói:

"Vậy thì nên làm sao bây giờ?”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gái người ta đính ước cũng phải làm nghiêm chỉnh chút, vợ mình đã chịu thiệt không thể để người ta cũng thiệt được.
 
Chương 311: Lấy lễ đính ước 2


Dì Diệp lập tức nói:

"Như vậy đi, lấy lễ thì các cậu chuẩn bị 99 tệ, sau đó mua hai bộ quần áo, mua thêm chiếc đồng hồ là được. Đợi khi kết hôn thì cho 100 tệ, sau đó mua thêm mấy thứ khác là xong. Chỗ ở thì bọn họ có thể tự mình thuê nhà, cách chỗ làm của hai đứa gần chút là được."

Đúng là đủ thẳng thắn, Tô Tô lập tức nói:

"Thuê nhà làm gì, hiện giờ Lận Hải tích cóp được chút tiền trực tiếp mua nhà đi. Lại bảo cậu ấy mua máy may, nhà cháu không có nhà bọn họ cần có, nếu không khi may đồ sẽ tốn rất nhiều sức lực."

"A Nhã nhà bọn dì có chút ngu dốt."

"Không sao, Lận Hải biết. Dì xem, quần áo mà đứa bé nhà bọn cháu mặc, ngay cả giày nhỏ và chăn nhỏ đều là cậu ấy làm."

"Cái gì, một người đàn ông sao khéo tay như thế, dì vẫn luôn nghĩ là cháu làm. Như vậy quá đẹp, còn nhiều như thế."

"Đây đều là lúc trước cậu ấy làm ở xưởng quần áo nhặt vải lẻ về làm, còn có mấy cái váy nhỏ cần mùa hè sang năm mới mặc mới được."

"Sao đều là màu sắc rực rỡ, giống quần áo con gái thế." "Lan Hải rất thích cháu gái, không ngờ lại sinh con trai, nhưng mà đồ đã làm chỉ có thể dùng."

Hai người phụ nữ vừa nhìn vừa nói, sau đó Lận Xuyên nói: "Anh đi mua đồ ăn nấu cơm."

"Đi đi, mua nhiều chút." Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm khá tốt, sau này chính là thông gia.

Lận Xuyên đã quá quen thuộc đối với việc nấu ăn trong gia đình, anh trực tiếp đi mua đồ ăn, trở về lập tức tiến vào phòng bếp.

Đương nhiên là Tô Tô cũng muốn giúp đỡ, vì thế dì Diệp trông đứa bé cô cũng vào bếp.

Chỉ một lát sau Lận Hải và Hình Nhã trở về, Hình Nhã lập tức chạy tới giúp đỡ, nhưng mà bảo Tô Tô nhường ra bảo Lận Hải đi khắp nơi với cô ấy.

Vì thế cô đến sân sau, chỗ đó có rau thơm nhỏ, cải thìa.

Bọn họ hái một ít rau thơm, Tô Tô tò mò chạy tới bên cửa sổ nhìn thoáng qua, sau đó trở lại phòng bếp nói:

"Em trai anh đúng là dễ nói chuyện, từ trước tới nay chưa từng thấy cậu ấy giỏi ăn nói như thế."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, đúng rồi, hiện giờ có năm món ăn, lại thêm một món nữa được không?" Xem mắt này tám mươi phần trăm là đơn giản nhất thời đại này, nếu ở hiện đại thì đều mời cô dì chú bác tới nhà, ít nhất cần ba tới năm bàn. Nhưng mà bên nhà ho Lan chỉ có hai bọn họ, bên kia cũng chỉ có vợ chồng dì Diệp.

Lại xào ít lạc, sau đó bưng lên bàn.

Mọi người ngồi vào bàn ăn cơm, Lận Xuyên còn cầm chai rượu tới.

Khi ăn cơm với anh cả Lận Hải vốn sẽ uống chút rượu, nhưng hôm nay không uống một giọt nào, đương nhiên con rể mới phải làm ra vẻ một chút.

Hình Nhã ở bên cạnh làm việc cũng cần mẫn, trong mắt chỉ có việc.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện lấy lễ, nhưng định thời gian hơi khó.

Bởi vì nếu đợi cha Lận mẹ Lận tới đây sắp xếp cũng phải xong thu, thời gian như vậy quá dài.

Nhưng lúc này Hình Nhã mở miệng nói:

"Hay là chúng ta về thôn đi, dù sao cha mẹ anh còn chưa gặp em, cũng không biết em trông như thế nào. Chúng ta lấy lễ ở bên đó, xong trở về là được."

"Biện pháp này rất tốt, nhưng mà em có thời gian không?" Tô Tô đồng ý, như vậy không cần lo cha mẹ lăn qua lộn lại, bọn họ cũng có thể gặp hương thân phụ lão.

Đính hôn ở thôn cũng rất quan trọng, không khác gì kết hôn lắm.

"Vậy thì rất xa." Lan Hải nhìn thoáng qua chị dâu mình, cậu sợ cô gái trở về coi thường nhà bọn ho.

Tô Tô nghiêm túc nói: "Rất xa, cả đời này em không định quay về ư?"

Câu nói này rất sắc bén, Lận Xuyên trừng mắt với Lận Hải một cái, cậu lập tức nói: "Vậy về nhà xem, nhà anh ở nông thôn, còn có hai em trai."

Hình Nhã gật đầu nói: "Vâng, em sẽ xin nghỉ, anh có rảnh không?"

"Có." Sau khi Lận Hải nói xong thì lập tức cúi đầu ăn cơm, cậu đột nhiên cảm thấy mình kém chị dâu.

Rõ ràng là cô gả đến nhà bọn họ cũng không ghét bỏ, nhưng mà cậu lại ghét bỏ nơi mình sống sắp được hai mươi năm, đúng là quá không hiếu thuận.
 
Chương 312: Lấy lễ đính ước 3


Dì Diệp không nói gì, Lận Hải nghĩ như vậy chỉ vì rất coi trọng Hình Nhã, bọn họ là người nhà mẹ đẻ nên vui vẻ mới đúng.

Vì thế mọi người ăn cơm xong, Lận Hải đưa Hình Nhã trở vê.

Trên đường về, Hình Nhã nói:

"Đồng chí Lận Hải, tuy anh coi trọng em khiến em rất vui. Nhưng mà nhà em vốn cũng ở nông thôn, khi em còn nhỏ từng sống ở nông thôn một khoảng thời gian. Cũng không coi thường người dân lao động khốn khổ, anh cũng đừng nghĩ em cao quý cỡ nào."

"Chuyện hôm nay là lỗi của anh, anh nhận sai."

"Em cảm thấy hôm nay chị dâu anh giáo huấn đúng, anh trở về nên xin lỗi chị dâu và anh cả anh."

"Ừm, em nói rất đúng, lát nữa anh chắc chắn sẽ xin lỗi."

Sau đó bị đánh một cái.

Hình Nhã tiến vào ký túc xá vẫy tay với cậu, Lận Hải cảm thấy mình chưa trưởng thành, là đàn ông còn không hiểu nhiều bằng cô gái người ta.

Vì thế sau khi về nhà thật cẩn thận nhìn thoáng qua Tô Tô, sau đó nói: "Chị dâu rất xin lỗi, vừa rồi em đã làm không đúng. A Nhã đã dạy dỗ lại em, em mới ra khỏi thôn nên có chút phiêu."

"Em cũng biết mình phiêu à, có phải ngày nào đó sẽ cảm thấy cha mẹ mình cũng không có bản lĩnh gì, sau đó cả đời không trở về làng hay không?" Lận Xuyên ném gáo múc sang một bên, xắn tay áo lên nói.

Lận Hải vội vàng vòng tới bên kia bàn nói: "Anh cả, có chuyện gì từ từ nói, người văn minh không ra tay."

"Con mẹ nó ai là người văn minh, nếu hôm nay anh không đánh em đau, sớm muộn gì cũng có ngày em quên mất tổ tông." Lận Xuyên còn có thể không bắt được em trai mình sao, vươn tay ra nắm lấy cổ áo cậu xách qua đánh.

Tô Tô không ngờ tới Lận Xuyên đánh thật, vừa rồi còn tưởng anh chỉ nói đùa mà thôi.

Cũng may đứa bé ở trong phòng ngủ, cho nên không nhìn thấy anh như vậy.

Nhưng cô hoảng sợ, vội nói: "Đừng đánh thật. "

Sau đó nhìn Lận Xuyên nắm cổ áo em trai mình, đánh cậu co rụt cổ lại, nói: "Anh cả, em không dám nữa, anh đừng vả mặt."

".." Đã đến lúc này cậu còn muốn mặt mũi, đây là sợ bị Hình Nhã thấy đúng không?

"Anh thay cha mẹ đánh em." Lận Xuyên lại đánh hai cái, xem ra chưa hả giận. "Vậy anh còn vì chị dâu không cho cha hút thuốc thì sao." Lận Hải đúng là muốn bị ăn đòn mà.

Tô Tô có chút không muốn quản.

"Anh là vì tốt cho cha, hút thuốc có hại cho cơ thể em không biết à." Lận Xuyên đúng lý hợp tình nói.

Hai anh em đánh nhau, sao khiến người ta không thể nhìn thẳng như vậy?

Cô cảm thấy mình không kéo được, vẫn nên về phòng trông đứa bé thì hơn.

Lận Xuyên chắc chắn sẽ không nương tay, Lận Hải cũng không có can đảm đánh trả, cùng lắm là phản bác mấy câu, sau đó bị đánh mạnh hơn một chút.

Vẫn luôn bị đánh khoảng mười phút, Lận Xuyên nói: "Sau này trở về, em dám đối xử với cha mẹ không tốt xem anh đánh em không."

"Em không dám, chắc chắn không dám." Lần này Lận Hải ngoan hơn nhiều, sau đó nói: "Vậy em đi tìm chị dâu xin lỗi."

"Đi đi." Lận Xuyên thu thập Lan Hải xong muốn thu dọn nhà cửa.

Lận Hải lặng lễ đi tới cửa phòng đặt đứa bé, sau đó đi vào nói: "Chị, chị dâu, vừa rồi em làm sai, hay là chị đánh em một trận đi?"

"Đánh thì không cần, lúc trước chị đã từng nói Lận Đồng Hà cũng phạm tật xấu như vậy, cho nên anh ta không bình đẳng ở trong hôn nhân. Cho dù người phụ nữ mà em tìm cao quý cỡ nào xem thường quê nhà hay là nhà em, em cũng không thể tự mình xem thường chính mình."

"Em biết sai rôi, A Nhã không xem thường nhà chúng ta."

"Cho nên, em còn không thông thấu bằng cô gái người ta. Nếu cô ấy thật sự coi thường, đã không đính hôn. Ngay cả cha mẹ em đều coi thường, em cho rằng cô ấy có thể xem trọng em sao?"

"Vâng, chị dâu chị nói có đạo lý."

Lận Hải quyết định sau này sửa, nhưng mà cậu còn muốn nói chuyện khác, nói: "Chị dâu, nghe nói chị muốn mua nhà cho em, có nhiều tiền như vậy ư? Không phải là bọn chị mới mua nhà xong sao?"
 
Chương 313: Lấy lễ đính ước 4


Chị mua nhà còn có thể dùng tiền của em sao? Em coi chị thành người nào. Tiền của em chị đều giữ cho em cả, khoảng hơn một ngàn tệ. Ngoại trừ các em kết hôn cần dùng tiền, chị tính có thể mua cho em nhà mấy trăm, tuy không quá tốt nhưng có thể sửa lại một chút, đến lúc đó anh cả em cũng sẽ đi giúp đỡ."

"Chị dâu, cảm ơn chị." Khi ở trong thôn muốn kết hôn đều khó khăn càng đừng nói mua nhà, nhưng mà ra ngoài hơn một năm chẳng những có thể mua nhà trong thành phố còn có nàng dâu, những chuyện này đều là công lao của chị dâu.

Anh cả mình...

Không phải nói anh không quan tâm trong nhà, nhưng mà không để ý quá nhiều, căn bản sẽ không tìm công việc cho cậu, cũng không có khả năng mở nhà xưởng.

Hiện giờ, dường như mình đã có mọi thứ.

"Cảm ơn cái gì, người một nhà cả. Chị cảm thấy nhà không thể nhỏ, sau này cha mẹ tới dù sao cũng phải đến nhà em ở, cho nên chắc chắn cần mua nhà hai đến ba phòng, sân cũng có. Em có rảnh tự mình đi xem, không rảnh thì chị bảo Bạch Linh Linh tìm giúp em, hay là chị có rảnh thì đi xem."

Tô Tô làm chị dâu rất xứng với chức, cô toàn tâm toàn ý hi vọng nhà ho Lan có thể càng ngày càng tốt hơn.

Lận Hải biết, cậu không nói thêm gì với Tô Tô nữa di trở vê.

Lận Xuyên thấy người đi rồi thì nói:

"Em quản nhiều việc của cậu ấy như thế làm gì, đàn ông thì phải tự mình cố gắng, đừng chiều hư sẽ không biết trời cao đất rộng."

"Em cảm thấy Lận Hải không phải là người như thế, ít nhất rất dễ quản." Nhà bọn họ chỉ có Lận Sơn không dễ quản, nhưng đối với người nhà mình vẫn rất tốt.

Còn Lận Xuyên, tính tình không được tốt, thật ra rất dễ quản, bảo làm gì thì làm đó.

Chỉ có eo tốt quá, khiến người ta không chịu nổi.

Cũng may một tuần một lần, có đôi khi làm thêm cũng không quá cần mẫn, có chút tổn thương đối với eo, nhưng mà dưỡng mấy ngày sẽ tốt hơn.

Bởi vì là chuyện lớn cho nên đám Lận Hải nhanh chóng xin nghỉ, hai người mang theo ít đồ Tô Tô và Lận Xuyên chuẩn bị, gọi điện thoại cho nhà họ Lận trước sau đó đi xe lửa về.

Nhưng mà trước khi qua bên đó cần mua đủ đồ, chính là đồ lấy lễ.

Dù sao cũng chỉ đi làm dáng, chính là để đám hương thân nhìn xem nhà họ Lận cưới vợ kiểu gì, lấy lễ gì. Khi đi Tô Tô dặn dò bọn họ tới công xã phải mua ít rau trở về, đừng để đến lúc đó thu xếp tiệc đính hôn thiếu đồ ăn.

Tuy hiện giờ trong thôn đồ ăn gì cũng có, nhưng ít thịt, Ít gạo...

Lận Hải thì nói đến yêu đương là chuyện gì cũng không nghĩ, mà Hình Nhã thì không quá quen thuộc chuyện trong nhà, cho nên cô đành phải dặn dò trước.

Nhưng mà cô và Lận Xuyên không có biện pháp trở về, đều đang đi làm.

Hôm nay Tô Tô muốn tìm nhà cho Lận Hải, cô đi xe đạp đi dạo loạn trên đường, muốn dùng nửa ngày nghỉ tìm nhà.

Dù sao hai bọn họ ở độ tuổi này đã tính là lớn tuổi, ở trong thôn đã sớm nên kết hôn.

Nhưng mà nhà còn chưa tìm được, cô lại thấy một người đàn ông mặc áo con bướm ngồi xổm trong góc tường hút thuốc, thoạt nhìn như đang vô cùng phiền não.

Mà người đàn ông này cô quen, đúng là Tống Lão Tam từ trong thôn ra.

Lúc trước gặp anh ta còn chưa kịp nói câu nào, không rõ lão đại thương nghiệp tương lai sao lại ngồi xổm ở đây hút thuốc, hình như là đang phiền não chuyện gì đó.

Cô đẩy xe đi qua hỏi: "Anh là Tống Lão Tam sao?" Bởi vì đối phương cúi đầu cho nên cô không thấy rõ mặt lắm.

Tống Lão Tam nghe được có người gọi anh ta thì vội vàng ngẩng đầu, thấy Tô Tô thì vội vàng ném điếu thuốc xuống dụi tắt, cười ngượng ngùng nói:

"Hóa ra là cô Tô, cô đi đâu vậy?"

"Ồ, tôi đang chuẩn bị đi mua đồ ăn, anh làm sao vậy? Ngồi xổm ở nơi này làm gì?"

"Cũng không có chuyện gì.." Đang nói chuyện thì bụng anh ta sôi ùng ục, sau đó ôm bụng cười xấu hổ.

Tô Tô cười nói: "Vậy anh đi ăn cơm đi, tôi cũng về nhà trước."

"Cô Tô, cô có thể giúp tôi chút chuyện được không? Cô cho tôi mượn 2 tệ, tôi đã một ngày không ăn cơm. Lúc trước vay tiền tôi đã nghĩ cách trả, vốn tưởng rằng lần này xong thì tìm cô trả tiền, đâu biết..."
 
Chương 314: Lấy lễ đính ước 5


"Hả? Vậy anh cùng tôi đến tiệm cơm phía trước đi"

Sao lão đại thương nghiệp lại lăn lộn thành dáng vẻ này, ngay cả cơm cũng không có mà ăn?

Tô Tô tương đối tò mò, hơn nữa hai người là đồng hương nên dẫn theo anh ta đến tiệm cơm phía trước gọi hai món ăn, sau đó ngồi xuống ăn cơm.

Hôm nay cô dạy nửa ngày ở trường, dạy xong thì chạy ra ngoài tìm nhà, còn chưa ăn cơm trưa.

Tô Tô vừa đợi đồ ăn vừa hỏi sao anh ta lại thành ra thế này, Tống Lão Tam lập tức thở dài nói:

"Đừng nói nữa, tôi vốn lấy được một đống hàng muốn đến thành phố bán. Kết quả mới chuyển được nửa tôi bảo bạn đi thu tiền, vậy mà anh ta cầm tiền hàng chạy. Hiện giờ hàng đã vận chuyển đến, đỗ ở chỗ hậu cần. Tôi thế chấp tất cả mọi thứ ra ngoài cũng không đủ tiền hàng."

"Hố người ta như vậy à, anh vận chuyển hàng hóa gì thế?" Tô Tô cảm thấy lão đại thương nghiệp này đúng là đủ xui xẻo, vậy mà gặp loại chuyện như thế.

"Là một đống xe đạp, nếu tôi không lấy ra tiền trả nốt số tiền hàng còn lại, số xe đạp kia có khả năng bị trả về. Tôi ra ngoài bận rộn làm thời gian dài như vậy coi như uổng phí, tất cả tiên kiếm được đều đặt vào trong đó."

Tống Lão Tam thở dài, cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp hương thân phụ lão, đặc biệt là Tô Tô, anh ta vốn còn nợ cô tiên.

"Còn thiếu bao nhiêu nửa."

"Hơn một ngàn nữa." Đừng xem thường hơn một ngàn này, lúc này thì thế sau này sẽ là mười vạn hay năm mươi vạn.

Bởi vì, mọi nhà đều không có nhiều tiền như thế.

Hơn một ngàn sao?

Tô Tô lập tức nói: "Anh đợi một lát, tôi có."

Vừa vặn trong ba lô có thể lấy ra hơn một ngàn, coi như đầu tư.

"Cái gì?" Tống Lão Tam cảm thấy lỗ tai của mình có vấn đề.

"Tôi nói tôi có, anh ăn cơm xong ở đây đợi tôi." Tô Tô thấy đồ ăn bưng lên thì ăn một lát, sau đó về nhà lấy 1500 tệ ra.

Tới tiệm cơm thì đặt một túi nhỏ trước mặt Tống Lão Tam, nói: "Một ngàn rưỡi anh đếm đi."

"Chuyện này..."

"Coi như tôi đầu tư, lần này anh cần tích cóp trả tiền tôi, nếu không tích cóp đủ thì chậm rãi trả. "

Tô Tô cảm thấy cho lão đại thương nghiệp tương lai vay tiên chắc chắn không lỗ, nói không chừng còn có thể lật bàn.

Tống Lão Tam kích động tới mức bật dậy, anh ta cũng là người làm chuyện lớn, nói:

"Cô Tô, cô chính là cha mẹ tái sinh của tôi. Có thể nói chỗ cô ở cho tôi không, điện thoại cũng được."

Tô Tô nói địa chỉ của mình và số điện thoại, sau đó Tống Lão Tam dùng bút ghi lại.

Đợi anh ta ghi xong Tô Tô tạm biệt về nhà, bởi vì cô còn có đứa bé cần dỗ.

Chuyện nhà ở, đợi chủ nhật Lận Xuyên không trở về cô ôm đứa bé đi bộ một lát.

Sau đó tuần này Lận Xuyên thật sự không trở về, cô ôm đứa bé ra ngoài đi dạo, không ngờ tới vừa vặn thấy một nhà chuyển nhà.

Sân nhà bọn họ rất to nhưng nhà ở nhỏ, cách nhà cô đang ở chỉ hai con đường.

Quan trọng là bọn họ vừa dọn vừa dán bán nhà, Tô Tô lập tức đi vào nhìn một lát.

Nhà ở nhỏ cũng là ba phòng, khách tới chắc chắn có chỗ ở, sau này muốn ngôi nhà tốt hơn thì phá nhà cũ đi, xây một ngôi nhà năm phòng.

Cô nhìn trúng sân này, hơn nữa nhà không tính mới có lẽ bán không đắt.

Vì thế mở miệng hỏi thăm một chút, đối phương muốn 500 tệ. Thật ra 500 tệ cũng không đắt, nhưng mà Tô Tô mặc cả xuống còn 460, sau đó đưa 20 tệ tiền cọc không trực tiếp trả hết.

Hiện giờ có em dâu, vẫn nên đợi cô ấy trở về rồi nói.

Nhưng mà cô cảm thấy nhà ở này không có vấn đề gì, căn bản chính là nhặt của hời.

Trở về thu dọn một lát thì nghe có người gõ cửa, mở ra nhìn thấy vợ chồng Lận Hải đã trở về.

"Mau vào đi, có phải rất mệt hay không, khi các em trở về sao không gọi điện báo trước." Tô Tô bảo bọn họ vào rồi nói.

Lận Hải nói: "Bọn em cần gọi điện thoại làm gì, chị dâu, đây là ngô mẹ bảo em mang cho cháu, có thể nấu ăn."
 
Chương 315: Tống Lão Tam hẹn hò 1


"Ừ, để đó đi." Trước đây vì đứa bé không có gì ăn cho nên mới ăn cháo bắp linh tỉnh gì đó, nhưng hiện giờ có sữa bột.

Tuy hiện giờ kiếm phiếu sữa bột hơi khó, nhưng mà cô có.

Cho nên vẫn đủ cung cấp sữa bột cho đứa bé.

Theo lý thuyết, mẹ chồng nên biết chuyện này mới đúng.

Tô Tô nghĩ tới tác phong việc làm của mẹ chồng lại nhìn em dâu ở bên cạnh một lát lập tức hiểu rõ, đây là có con dâu thứ hai sợ người ta soi mói cho nên mới làm như vậy.

Nói là cho đứa bé ăn người nào cũng không soi mói, sau đó lấy ngô cho cô ấy.

Quả nhiên là cẩn thận, sau này còn có hai đứa con dâu, muốn xử lý mọi việc công bằng chỉ sợ hơi khó.

Nhưng mà có thể làm được như vậy cô đã cảm thấy không tệ.

Sau đó Tô Tô nói chuyện nhà ở, Lận Hải lập tức yêu cầu đi xem.

"Chính là đi về trước hai con phố, em qua đó là có thể thấy, cửa nhà bọn họ không khóa, bên trong nhà chỉ cần nhìn qua thủy tinh là thấy rõ." Cô chưa nói mình đã đưa tiên cọc, nếu bọn họ nhìn trúng thì nói, tránh cho bọn họ có áp lực.

Cứ thế Lận Hải dẫn theo Hình Nhã qua đó, chỉ một lát sau đã dẫn người trở về nói: "Chị dâu, nhà kia rất to, nhưng mà rất đắt đúng không?"

"Muốn 500, chị trả giá còn 460." Sau khi Tô Tô nói ra con số vợ chồng son bọn họ đều sợ ngây người.

"Quá đắt, hay là chúng ta tìm nhà hơn 200 tệ mua đi?" Hiện giờ có một số nhà chỉ có hơn hai trăm tệ, Hình Nhã suy nghĩ một lát nói: "Mấy năm nay em cũng nhon được hơn một trăm, đến lúc đó..."

Tô Tô ngầm gật đầu trong lòng, Hình Nhã người ta chịu bỏ tiền ra mua nhà như vậy chứng minh cô ấy là người có lòng.

Vì thế cô cười nói:

"Tiền có đủ, hơn nữa sân cũng rộng, địa điểm cũng tốt. Sau này có thể làm nhà to hơn."

Tuy là một mặt gạch, nhưng mà sửa sang lại chắc chắn là nơi ở rất tốt.

"Vậy được rồi, chị dâu quyết định là được. Em cảm thấy nhà ở kia không tệ, đi thêm hai trạm chính là nhà xưởng của A Nhã, mà cách nhà xưởng của chúng ta cũng gần. Quan trọng nhất chính là, sau này bọn em ở nơi đó đi làm cũng dễ dàng, không đi xe cũng được." Lận Hải có thể nhìn ra được Hình Nhã rất thích, bởi vì sân nhà đó thật sự không tệ.

"Được, vậy cứ quyết định như thế đi. Chị bảo anh trai em có rảnh thì tìm người tu sửa giúp em, sau đó các em kết hôn thì kết ở chỗ đó." Không thể lại trở về lần nữa, dù sao đã gặp qua hương thân ở quê nhà.

Hai bọn họ đều đang đi làm, không thể luôn xin nghỉ được.

"Vậy vất vả cho chị dâu rồi."

"Vất vả gì, chị đưa cho em tiền hai em đến thu dọn nhà ở, sau đó trở về tự mình nấu cơm, đứa nhỏ này khiến chị không rảnh được." Tô Tô cũng không quá khách sáo với bọn họ, sau này là người một nhà nên tùy ý một chút.

Sau khi nói xong, cô đi lấy tiền đưa cho Lận Hải và Hình Nhã, bọn họ kích động đi mua nhà.

Trên đường đi Hình Nhã nói: "Vì sao em cảm thấy chị dâu hào phóng như vậy, mua nhà giống y như mua trứng gà."

"Đừng nói là nhà chúng ta, lúc trước chị dâu mua nhà cần hơn 3000 chị ấy cũng quyết định như mua trứng gà."

"Em cảm thấy chị ấy rất có phong cách, khác hẳn với chúng ta."

"Anh cũng cảm thấy như vậy." Hai người mua nhà xong thì trở về nấu cơm, sau đó về nhà xưởng đi làm. Gần đây ta giấy đã sắp bắt đầu sản xuất, Lan Hải là nhân viên kỹ thuật thật sự rất bận.

Tô Tô cũng không nhàn rỗi, nên đi làm thì đi làm.

Nhưng mà ở văn phòng nhận được điện thoại, vậy mà là Tống Lão Tam gọi tới.

Anh ta có vẻ vô cùng kích động, nói là xe đạp đã bán được hết, tuy không thu được số tiền đã tích cóp được nhưng mà bán không tệ, ít nhất kiếm được.

Nhưng mà anh ta vội vã trả tiền lại cho Tô Tô, Tô Tô hỏi anh ta bước tiếp theo có tính toán gì không.

"Tôi không tính toán nhập hàng bán nữa, muốn mở nhà xưởng, tôi thấy hiện giờ xây nhà xưởng có thể kiếm được tiền."

Tống Lão Tam cảm thấy một người phụ nữ có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy giúp anh ta vượt qua cửa ải khó khăn, nhất định là người có tầm nhìn, cho nên có chuyện gì cũng muốn thương lượng với cô một chút.
 
Chương 316: Tống Lão Tam hẹn hò 2


Tô Tô nói: "Anh muốn làm nhà xưởng loại hình gì"

"Tôi muốn làm xưởng quần áo, lúc trước có một xưởng quần áo nhà nước thất bại, tôi vốn định làm tiếp. Bởi vì thiết bị đều không còn mới, chỉ mấy ngàn tệ." Anh ta có thể tiếp nhận, nhưng không biết phải phát triển sản phẩm dạng gì.

"Như vậy đi, lát nữa tan làm chúng ta gặp mặt, tôi có sản phẩm muốn thương lượng với anh."

"Vậy được rồi."

Thật ra Tô Tô sớm muốn làm nhà xưởng đồ lót với người khác, hiện giờ nội địa có, nhưng thật sự quá ít.

Cho nên đến bây giờ quần áo loại này còn chưa lưu hành, rất nhiều phụ nữ đều mặc đồ tự chế.

Thật ra chính là dùng sức ghìm nhỏ ngực lại, không khỏe mạnh cũng không mỹ quan một chút nào.

Cứ thế sau khi tan làm cô về nhà, lấy áo lót chưa mặc cho vào túi, lúc này mọi người vẫn còn rất bảo thủ.

Sau đó tới tiệm cơm thấy Tống Lão Tam còn đang đợi, cô đặt phòng hai người cùng nhau đi vào.

Bởi vì liên quan tới tiền, cho nên hai người đợi đồ ăn bung lên nhân viên phục vụ đi ra ngoài mới nói chuyện chính.

Tống Lão Tam trả tiền lại cho Tô Tô, nói:

"Thật sự rất cảm ơn cô, nếu không có cô giúp đỡ chỉ sợ tôi phải bồi thường ngay cả quần nĩa đều bán. Ách, không nên nói mấy lời này trước mặt người văn minh."

Tô Tô nói: "Đúng vậy, không nên nói những lời này. Anh không cần trả tiền tôi, hiện giờ tôi tới cho anh một chủ ý."

"Cô nói đi, chủ ý gì." Tống Lão Tam nghiêm túc nói.

Tô Tô lấy đồ trong túi ra, sau đó đưa cho Tống Lão Tam nói: "Biết thứ này không?"

"Biết, biết, tôi từng thấy có người bán ở phía nam." Anh ta nhìn thấy thứ này thì hơi đỏ mặt.

Tô Tô nói: "Cái này của tôi là một người bạn ở nước ngoài mang về, anh cảm thấy nếu tìm thợ có thể làm ra được không, sau đó đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài."

"Nếu thứ này rẻ sẽ có nhiều phụ nữ mua." Tống Lão Tam thấy Tô Tô không có chút xấu hổ nào, anh ta cũng không còn lúng túng như vừa rồi nữa.

Vì thế anh ta nghiêm túc nói: "Được rồi, tôi mang về để mấy người nghiên cứu một chút, số tiền này..."

"Sau đó coi như tôi bỏ số tiền này đầu tư." "Được, chi cân cô tin tưởng Tống Lão Tam này, tuyệt đối không để em gái... Để cô Tô đầu tư uổng phí"

Tống Lão Tam cao hứng còn tự mình rót rượu, nói: "Nếu có thể hoàn thành đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu chia phần của cô."

"Chắc chắn có thể." Tô Tô cũng không uống rượu với anh ta, chỉ tới đưa hàng mẫu ăn cơm rồi về.

"Cô Tô, nói chuyện thêm lát nữa đi." Tống Lão Tam có chút uống say, anh ta ra ngoài lâu như vậy đã trải qua không ít chua xót muốn tìm người nói chuyện, Tô Tô là người nghe thích hợp nhất.

Nhưng mà Tô Tô không thể đứng ở đây nghe suốt, cô còn phải về cho con bú.

Vì thế cô cười nói: "Rất xin lỗi, ngày nào đó lại nói đi, tôi phải về xem đứa bé."

"Đứa bé? Ồ đúng rồi, cô kết hôn với Lận Xuyên, chắc chắn có con. Vậy cô trở về đi, tôi không giữ lại nữa." Tống Lão Tam vẫn đi theo ra tiễn, thấy người lái xe đi không nhìn thấy nữa mới đi về uống tiếp, anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đột nhiên có người nói: "Anh Tống, sao anh lại ở đây?"

Anh ta quay đầu lại thì phát hiện là Tan Duyệt Duyệt, khi ở trong thôn anh ta có ấn tượng khá tốt đối với cô gái này, dù sao còn từng giúp anh ta.

Vì thế anh ta nói: "Là em Tần à, em ở đây làm gì thế?"

"Ồ,em mua chút đồ nấu cơm."

"Đừng làm nữa, cùng nhau ăn đi, anh có sẵn."

Tần Duyệt Duyệt gặp người quen muốn thân thiết với anh ta một chút, vì thế đi theo vào.

Tô Tô không biết chuyện này, cô còn đợi tin tức của Tống Lão Tam.

Chưa tới năm ngày người nọ đã gọi điện thoại tới, sau đó giao thành phẩm thợ làm cho Tô Tô xem.

Tô Tô nhìn thấy khá ổn, nhưng kẹp bông bên trong không tốt lắm, nắm cái là mềm nhũn.

Nhưng mà theo Tống Lão Tam nói, phía nam cũng như vậy.

"Vậy có biện pháp nào định hình không?"
 
Chương 317: Tống Lão Tam hẹn hò 3


"Tôi lại nghĩ biện pháp, nhưng mà thứ này hẳn là có thể đầu tư, còn cả quần lót phụ nữ, tôi cảm thấy có thể làm một xưởng đồ lót, sau đó làm thêm may sản phẩm loại này."

Tống Lão Tam tràn ngập tự tin, thứ này dễ dàng xử lý hơn xưởng quần áo, huống hồ anh ta vốn không nghĩ lập tức tích cóp được một đống tiền, có thể tự mình nuôi sống mình trước là được.

Tô Tô cảm thấy tạm ổn, sản phẩm cô mang đến tiên tiến hơn ít nhất năm đến mười năm, hiện giờ muốn làm giống có chút quá khó đối với bọn họ.

Làm chuyện gì cũng phải từng bước một, ví dụ như băng vệ sinh hiện giờ cũng đã phát triển đến thuần bông, mà không còn dùng băng gạc như lúc mới bắt đầu.

Như vậy phí tổn đã giảm xuống, cho nên càng có nhiều người mua.

Mà áo lót cũng giống như vậy, mới đầu có khả năng chỉ là hình dạng và tác dụng đơn giản, nhưng mà sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Ít nhất chắc chắn sẽ phát triển, chỉ cần Tống Lão Tam có thể nghiêm túc làm.

Trong sách anh ta là nhân vật cấp lão đại, cho nên Tô Tô cảm thấy anh ta sẽ không làm mình coi thường. Tiên Tống Lão Tam đi cô về nhà, đâu biết cô còn một ít bác gái hàng xóm vô cùng lợi hại, quả thực là cả đám giống như người làm công tác ngầm.

Không biết bọn họ nhìn thấy gì suy nghĩ cái gì, khi Lận Xuyên tay xách một con cá từ bộ đội trở về bọn họ chặn lấy anh tố cáo với anh.

Nói là người phụ nữ của anh là một quân tẩu lại thân thiết với một người đàn ông ở bên ngoài, thậm chí còn lôi lôi kéo kéo, thoạt nhìn vô cùng ái muội.

Cho nên bảo anh trở về hỏi một chút, tránh cho đội nón xanh còn không tự biết.

Lận Xuyên lạnh mặt nói:

"Cảm ơn các thím đã quan tâm, vợ của cháu là một giáo viên, đồng thời cũng từng xả thân cứu chiến sĩ bộ đội. Phẩm hạnh của cô ấy thế nào trong lòng cháu vô cùng rõ ràng, hơn nữa cô ấy thích giúp người ta, cũng có thể là em trai nhà cháu, cũng có khả năng là công nhân nhà xưởng, mong mọi người đừng phê bình lung tung sau lưng người khác." Sau khi nói xong thì xoay người đi nghiêm rời đi.

Đám bác gái đó cảm thấy người đàn ông này có chút giống cọp giấy, nếu nói với người khác vợ anh ta ngoại tình đã sớm đỏ mặt tía tai đi đánh nhau.

Nhưng mà anh ta còn rảnh tẩy trắng cho người phụ nữ của mình, chỉ có điều vợ người ta từng cứu người của bộ đội, bọn họ cảm thấy đừng nên chọc thì hơn, vì thế đều tản đi.

Lận Xuyên mở cửa tiến vào sân, chuẩn bị muốn hỏi vợ mình mấy câu.

Tuy đám bác gái kia ăn nói linh tỉnh, những cũng phải chú ý ảnh hưởng, dù sao không thể để người khác chọc cột sống.

Đâu biết mình mới tiến vào vợ đã ôm đứa nhóc tới, lập tức nhét Chiến Chiến vào trong lòng anh nói:

"Trông chừng con trai của anh, em đi vệ sinh, tắm rửa, đứa bé tiểu hết lên người em rồi."

Quả thực là chạy vội đi.

Cứ bận rộn như vậy đâu rảnh để ý chuyện khác, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô một chút.

Đợi vợ tắm xong Lận Xuyên cũng ôm đứa bé làm xong cơm sáng, đứa nhỏ này tới tay anh thì im lặng còn rất thành thật, rất dễ dỗ.

Đặt trên một chiếc ghế, dùng khăn quấn một vòng nói: "Ngoan ngoãn ngôi yên cho cha."

Sau đó đối phương vẫn không nhúc nhích, nhưng nhìn thấy mẹ trở về thì vẻ mặt lập tức thay đổi, mắt to ngập nước như lập tức sắp khóc ra.

Tô Tô trừng đứa bé một cái không để ý, xoay người đặt một cái bàn.

Nếu động một tí là khóc, thì không thể chiều đứa bé.

Lận Xuyên nhìn thoáng qua con trai lại nghĩ tới mình cũng bị làm lơ không khác gì mấy đều cảm thấy rất thảm, bế đứa bé bưng đĩa đến trước bàn, nhìn xem vợ đang viết viết vẽ vẽ, vẽ thứ gì...

Đó không phải là đồ lót cô mặc thường ngày sao?

Còn vẽ một hình người, là cơ thể phụ nữ.

Là người đàn ông thành thật ngay cả tranh 18+ cũng chưa từng xem lập tức quay đầu, nói:

"Em đang vẽ cái gì thế?"

"Thứ tốt, thứ này có thể kiếm được tiền."

"Cái gì, vẽ thứ này.. Không được, em viết thứ gì kiếm tiền cũng được, vẽ thứ này không được."

Nàng dâu bắt đầu học hư, làm sao bây giờ.
 
Chương 318: Tống Lão Tam hẹn hò 4


Tô Tô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lận Xuyên, sau đó cầm bức tranh của mình tức giận suýt nhét luôn tranh lên mặt anh nói:

"Chưa từng thấy à? Chưa từng thấy có phải hay không, anh có tin em còn có thể vẽ đàn ông và phụ nữ ở bên nhau ra cho anh xem hay không."

Vậy mà Lận Xuyên do dự một lát, nhưng lập tức nói: "Không được, em không thể vẽ cái đó, sẽ học xấu."

"Xì, chính anh khi làm người ta bảo dừng cũng không dừng lại, còn đủ loại tư thế... Ữm ừm.." Tên muộn tao này, tự mình làm lại không cho cô nói.

"Con còn đang ở đây này." Lỗ tai của Lận Xuyên suýt nữa nhỏ ra máu, anh thật sự có thể làm, nhưng khi nói sẽ vô cùng xấu hổ.

Tô Tô trợn tròn mắt, nói:

"Không phải là em dùng tranh vẽ này tích cóp tiền, là muốn mở một nhà xưởng làm đồ lót, em đang thiết kế sau đó cầm đi cho công nhân làm."

"Em lại mở xưởng à?"

"Ừm."

"Mở nhiều xưởng như vậy làm gì?"

"Đợi con trai của em trưởng thành cho thằng bé đi học, còn phải cưới vợ cho thằng bé, mua nhà Ở." Đời sau muốn cưới vợ phải mấy vạn, chỉ sợ lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng mà Tô Tô sẽ nghĩ, cô cảm thấy một năm nhà xưởng của mình kiếm được khoảng một vạn, còn phải chỉ tiêu, phải tích cóp đến năm nào mới kiếm được vợ cho con trai.

"Có phải là em nghĩ hơi nhiều rồi hay không?"

"Đàn ông các anh ngoại trừ dùng sức nửa người dưới ra, thì không nghĩ gì."

Lận Xuyên bị mắng vậy mà không nói gì, sau đó mới nói: "Hai ngày trước có người đàn ông nói chuyện với em ở cửa, người kia có liên quan tới nhà xưởng này sao?"

"Đúng vậy, Tống Lão Tam. Không phải là em nói với anh từng gặp anh ta một lần sao. Mấy ngày hôm trước anh ta nhập hàng xảy ra chuyện, em đưa một ngàn tệ cho anh ta, sau đó tích cóp được tiền muốn trả em ngàn rưỡi, sau đó nói muốn xây nhà xưởng, cho nên em quăng tiền vào đó."

", là anh ta à”

Vậy mà Lận Xuyên không nói gì.

Tô Tô cảm thấy kỳ lạ nói: "Không phải là anh rất chán ghét anh ta sao, trước đây còn từng đánh anh ta"

"Anh đánh anh ta là vì anh ta tùy tiện với em, thật ra anh ta rất khổ." "Vậy sao?"

Tam quan của ông xã nhà mình là như vậy, cũng không trách cô tiêu tiền linh tỉnh.

"Ăn cơm đi." Đã nói ra rồi trong lòng Lận Xuyên tràn ngập tự tin, đương nhiên phải đi ăn cơm.

"Đúng rồi Lận Xuyên, anh không sợ em làm lỗ hết số tiền này sao?"

"Không sao, công việc của anh ổn định có thể nuôi mẹ con em."

"." Những lời này như cho cô uống thuốc an thần, cô nói: "Vậy sau này có phải nên để riêng tiền trợ cấp của anh hay không?"

"Em muốn sắp xếp thế nào cũng được hết."

"Như vậy còn tạm được." Thật ra Tô Tô cảm thấy có ba lô to mình căn bản không cần lo lắng vấn đề khác, nhưng mà Lận Xuyên nói cũng đúng, nhỡ đâu ngày nào đó đồ trong ba lô đột nhiên biến mất thì sao?

Đúng là nên làm chú tính toán cho sau này.

Vì thế Tô Tô nói:

"Ngày nào đó em mở tài khoản tiết kiệm cho anh, mỗi tháng anh gửi tiền về nhà để lại một ít cho mình tiêu. Sau này sổ tiết kiệm để ở chỗ anh, do anh quản."

"Vì sao, tiền của nhà chúng ta không phải luôn do em quản à?" Không biết vì sao, bỗng nhiên Lận Xuyên cảm thấy có chút đâm tay. Vợ mình đều không cần tiên của mình, có phải sắp không giữ được hay không.

Tô Tô trừng mắt với anh một cái nói: "Em bảo anh quản là vì sợ bên em tiêu sạch tiền thì vẫn còn tiền ở chỗ anh, anh coi như giữ tiền cho con trai anh lấy vợ."

"Vậy cũng được, nhưng mà sổ tiết kiệm đặt ở nhà, anh không cầm." Thật sự đâm tay.

"Được rồi, tùy anh thôi." Người đàn ông này, người khác cầm tiền đều vô cùng vui vẻ, chỉ có anh như giao cho một quả bom đặt trong tay, luôn sợ nó nổ.

Vẽ xong Tô Tô lái xe đưa đồ đến nhà xưởng của Tống Lão Tam, nhưng anh ta không ở nhà xưởng, mọi người trong nhà xưởng nhìn thấy cô thì khá tò mò hỏi:

"Cô gái, cô là ai thế? Xưởng trưởng nhà chúng tôi đã có bạn gái, vừa rồi còn ra ngoài chơi với bạn gái của cậu ấy."
 
Chương 319: Tống Lão Tam hẹn hò 5


"Hả?"

Có bạn gái?

Không phải nói lão đại thương nghiệp vẫn luôn không hẹn hò, nhớ thương nữ chính bạch nguyệt quang trong lòng, sau đó còn cho nữ chính tất cả tài sản sao?

Sao lại hẹn hò rồi?

Hẹn hò là chuyện tốt, như vậy sẽ không vì nữ chính mà đi tìm đường chết nữa.

Trái tìm mẹ già của Tô Tô thả lỏng, nói:

"Vậy sao, vậy thì tốt quá. Đúng rồi, đây là tư liệu tôi gửi cho xưởng trưởng các ông đừng quên đưa cho anh ay ông cứ nói là nhân viên kỹ thuật Tô tới đưa cho anh ấy là được."

"Tôi biết rồi, hóa ra là nhân viên kỹ thuật." Ông cụ đáp một tiếng, sau đó cầm lấy túi văn kiện.

Tô Tô cũng không ở lại lâu lập tức lái xe trở về nhà, hôm nay Lận Hải và Hình Nhã tới đây ăn cơm, ăn cơm xong bọn họ phải đi dọn dẹp nhà cửa, ngay cả Lận Xuyên cũng muốn đi, cho nên cô phải ở nhà trông đứa bé.

Trước khi trở vê mua con cá nhỏ một cân, có thể nấu ăn. Sau đó lại mua ít thịt, dùng để xào rau.

Đều là người nhà mình, cho nên chỉ cần làm hai món là được.

Về đến nhà xong cô cho đứa bé bú rồi đi nấu cơm, đối với một người phụ nữ có người giúp trông con mà nói, hiện giờ cô thà nấu cơm cũng không muốn chiếu cố đứa bé trong đệm lót kia.

Hiện giờ đứa bé rất bướng bỉnh, đứa bé luôn muốn đứng dậy, vì thế giãy giụa suốt trong lòng người lớn.

Sau đó sức lực của Tô Tô nhỏ, ôm đứa bé ở trong tay như xách con khỉ.

Giãy dụa tới giãy giụa lui không giữ được, khiến người ta rất tức giận.

Nấu cơm nhẹ nhàng hơn nhiều, nấu cơm, xào hai món ăn.

Vừa làm vừa nói: "Lận Xuyên, em nhìn thấy trung tâm thương mại có nồi cơm điện, em muốn mua một cái về, nấu cơm bớt việc hơn nhiều."

"Được, em làm chủ, nhưng mà thứ đó dùng tốt không?" Chưa từng nghe nói nhà ai dùng.

"Dùng tốt." Dù sao cô sẽ dùng.

"Vậy em mua đi, tên nhóc này sao con không thành thật một chút, cứ muốn nhảy lên bàn như vậy."

"Giống anh, khi con nhỏ em rất ngoan." Tô Tô nói. ".." Lận Xuyên không nói gì, du sao không giống Tô Tô thì chỉ có thể giống anh.

"Cháu trai cả, chú hai tới rồi, mau tới cho chú hai ôm." Lận Hải vừa tới là ôm đứa bé, đừng nhìn trước đây ghét bỏ tên nhóc này, nhưng mà ôm sắp được hai tháng nên có tình cảm.

Hình Nhã đặt đồ Lận Hải xách lên bàn, nói: "Đây là bộ đồ em mua cho Chiến Chiến, bằng vải bông, mùa đông có thể mặc trong phòng."

"Ừm." Lận Xuyên gọi Tô Tô một tiếng.

Người nhiều anh không muốn nói chuyện, trực tiếp trốn đi nấu cơm thu dọn bàn, sau đó Tô Tô cảm ơn Hình Nhã.

Cô nhìn tã giấy Lận Hải lấy ra, hỏi: "Thứ này bán chạy không?”

"Cũng tạm, hiện giờ người thành phố lấy băng vệ sinh sẽ kèm theo mười mấy bao này, cũng bán được hết."

"Tuyên truyền còn chưa được tốt, nếu là mùa hè mọi người đều mặc cho đứa bé sau đó đi ra ngoài dạo một vòng, nhất định sẽ bán chạy hơn hiện giờ. "

Tô Tô thay cho con trai, sau đó đặt lên chăn được trải qua, trong phòng đốt lửa nên nóng, để trần cũng không sợ bị lạnh.

Nhưng mà đứa bé hiếu động tay chân vung loạn, không lật được người còn hừ hừ hai tiếng, vẫn cố găng dậy. Hình Nhã nhìn cảm thấy buồn cười, nhìn bọn ho có thể trông đứa bé Tô Tô đi ra ngoài đặt bàn.

Nhưng không ngờ tới khi ăn cơm vậy mà Hình Nhã nói:

"Chị dâu, em muốn xin nghỉ việc ở xưởng đồ hộp, sau đó đến nhà xưởng của Lận Hải làm. Ồ, không phải vì chuyện gì khác, chính là cảm thấy nhà xưởng của bọn chị có thể phát triển, mà xưởng đồ hộp tuy là nhà nước, nhưng hiện giờ có lúc không phát nổi tiền lương."

Mọi người đều cảm thấy đơn vị nhà nước rất quan trọng, cô ấy thương lượng với Lận Hải xong cậu đồng ý, nhưng cần hỏi một câu xem chị dâu có đồng ý hay không.

"Được, nhà xưởng của chúng ta thuộc về việc nhẹ không mệt, sau này hai đứa học được tay nghề có thể mở phân xưởng. Dáng vẻ này, có thể hoàn toàn có được sự nghiệp của mình, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống."

Tô Tô nghĩ rất tốt, nhà xưởng này làm tốt sớm muộn gì cũng phải mở rộng kinh doanh, đến lúc đó chắc chắn sẽ mở phân xưởng, tranh thủ cho em trai mình cũng không có hại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top