Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 180


Mấy bạn nhỏ: “Oa, Tiểu Ôn Lễ, cậu thật thông minh.”

“ Tiểu Thu, ăn cơm.”

Bạn nhỏ: “Vâng.”

Người phụ nữ đi vào cửa trạm y tế: “Bác sĩ Lâm, cô kết thúc thực tập rồi? Chuẩn bị về đại đội sao?”

Lâm Dư Dư: “Đúng vậy, trạm y tế của đại đội chúng ta hôm sau nữa bắt đầu chính thức mở cửa.”. Hôm sau nữa vừa vặn là thứ hai, ngày mai là chủ nhật Lâm Dư Dư muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó đi lên núi.

Người phụ nữ: “Vậy thật sự quá tốt rồi, vê sau đại đội của chúng ta cũng có bác sĩ"

Lâm Dư Dư cười cười.

Người phụ nữ bế con cảu mình lên: “Bác sĩ Lâm, chúng tôi đi ăn cơm.”

Lâm Dư Dư: “A, được.”

Người phụ nữ rời đi chưa được bao lâu, đại đội trưởng đi đến: “Thế nào rồi, cần giúp đỡ gì không?”

Lâm Dư Dư: “Đại đội trưởng tới à, không cần, chúng tôi dọn xong rồi.”

Đại đội trưởng Lâm nhìn trạm y tế, tuy rằng đơn giản, không thể so với trạm y tế ở trấn trên, nhưng đại đội trưởng vẫn rất vui, ông hài lòng gật đầu: “Đại đội chúng ta có trường tiểu học, có trạm y tế, đúng là càng ngày càng tốt.”. Thật tốt khi ông có thể nhìn thấy khung cảnh này. Ông có thể không thể so với đại đội trưởng sau này, nhưng so với đại đội trưởng tiền nhiễm, có thể làm ra thay đổi thế này, ông đã cảm thấy mình đã làm đại đội trưởng rất thành công.

Lâm Dư Dư: “Nhưng còn kém một thứ.” Đại đội trưởng: “Thứ gì?”

Chương Long nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy người chị này cũng thật táo bạo, dám nói với đại đội trưởng như vậy, bọn họ cũng không có gan nói với đại đội trưởng như vậy.

Lâm Dư Dư: “Có điện, nếu đại đội có điện thì tốt rồi.”

Chương Long: “Nơi này của chúng ta quá nhỏ, nếu mở điện, mà công trình điện lực lại là một công trình lớn, cho nên sẽ không kéo điện được đến đây.”

Lâm Dư Dư: “Công xã không phải muốn bình chọn đại đội văn minh sao? Nếu chúng ta được bình chọn, có thể báo lên.”

Đại đội trưởng: “Như vậy có được không?”

Lâm Dư Dư: “Tôi nghĩ là được, chỉ cần chúng ta dám đưa ý kiên này lên lãnh đạo, khiến lãnh đạo cảm thấy là chúng ta cần, loại chuyện này vốn dĩ cần quan hệ giữa người dân và lãnh đạo. Nhưng không chỉ đưa ý kiến lên công xã, nếu có thể, chúng ta nên đưa ý kiến lên huyện. Tôi cảm thấy lãnh đạo trong huyện kia mới là người thực sự quan tâm đến nhân dân và suy nghĩ của nhân dân.”

Nếu không, lúc ở cửa báo xã nghe được những lời cô nói, sẽ tuyển nhân viên y tế thực tập cho công xã. Tuy cô không biết vị lãnh đạo kia có chức vụ gì, nhưng cô biết, đó là một người lãnh đạo làm việc vì dân.

Lâm Dư Dư: “Nhưng chuyện này cứ để đó đã, chuyện quan trọng bây giờ là, đại đội chúng ta đến công xã và sở xin cấp cờ hiệu.”

Đại đội trưởng: “Cấp cờ hiệu sao?”

Lâm Dư Dư biết, ở niên đại này không thực tế như sau này, nhưng, cho dù lãnh đạo thế nào, dù là chân chính phục vụ vì dân, lúc muốn nghe tiếng lòng của người dân, cũng phải là lời hay. Chủ nhiệm xã, lãnh đạo trong huyện, bọn họ tuyển chọn nhân viên y tế cho đại đội là thật, đúng là làm chuyện tốt cho đại đội, giúp đỡ đại đội rất nhiều, cho nên nếu đại đội bọn họ xin công xã và huyện cấp cờ hiệu, những lãnh đạo đó sẽ rất vui mừng, không có chuyện nào khiến bọn họ vui mừng hơn chuyện này.

Lâm Dư Dư: “Cấp cờ hiệu, để bọn họ biết chúng ta biết ơn bọn họ, người dân của chúng ta vẫn luôn ghi tạc ơn giúp đỡ của bọn họ trong lòng.”

Đại đội trưởng cũng không phải người ngốc, lập tức hiểu rõ ý của Lâm Dư Dư, tuy rằng trước kia ông sẽ không làm mấy chuyện thế này, nhưng cũng không có nghĩa ông sẽ không làm. “Tôi đi chuẩn bị.”

Lâm Dư Dư: “Bây giờ không cần, chúng ta cần chờ cơ hội, bây giờ tôi đã kết thúc thực tập, gửi cờ hiệu cũng có chút muộn, vậy chúng ta cứ tìm cơ hội, có cơ hội thích họp chúng ta sẽ đưa.”

Đại đội trưởng:”Vậy được, đến lúc có cơ hội, cô đến nói với tôi.”

Buổi tối mùa hè, người dân trong thôn rất thích nói chuyện, ngồi dưới gốc cây đại thị, ngồi ở sân thể dục, hôm nay sau khi ăn cơm chiều, mọi người đều ngồi ở bên ngoài trạm y tế nói chuyện.
 
Chương 181


Tiên Cúc Phân: "Cuối cùng bác sĩ Lâm đã trở lại, quá tốt rồi, chờ con dâu nhà tôi có thai, không có bác sĩ Lâm ở đây, tôi không yên tâm."

Một người phụ nữu tên là Đỗ Mỹ Hoa nói: "Trần Hà có rồi sao?" Đỗ Mỹ Hoa này là mẹ của bạn học của Tiểu Ôn Lễ, Tiểu Thu.

Một thím khác nói:"Trần Hà và Phạm Quốc Đồng mới kết hôn một tháng, cho dù có, cũng chưa biết đi?"

Tiền Cúc Phân:”"Ta không nói là bây giờ, tôi nói là nếu có, về sau sẽ có, hiện lại chưa có.". Tiên Cúc Phân bây giỡ đã vạn sự như ý, chỉ thiếu đông phong, đông phong chính là cháu trai. Con trai là công nhân, con dâu hiền lành lại chăm chỉ, bà ta vô cùng vui vẻ. Ngày thường lúc con trai đi làm, hai vợ chồng bọn họ cũng đi làm, con dâu đến trường làm giáo viên, giáo viên tan sớm, cho nên cơm đều là con dâu nấu. Lần trước con trai có lương, lúc đưa tiền lương cho con dâu, con dâu nói để bà ta cầm tiền lương. Người con dâu hiên huệ như vậy, là phúc phần mà tổ tiên để lại mới có được.

Thật ra, Trần Hà cũng là người thông minh. Sao Phạm Quốc Đồng có thể vô duyên vô cớ đưa tiền lương cho cô ta? Phạm Quốc Đồng luôn nghe lời Tiên Cúc Phân, đưa tiền lương cho cô ta, nhất định là Tiền Cúc Phân nói, cho dù là thử hay là thật, thì cô vẫn cự tuyệt cầm tiền lương. Dù sao Tiền Cúc Phân cũng chỉ có Phạm Quốc Đồng là con trai, bà ta cầm tiền đều là để lo cho Phạm Quốc Đồng, cô ta lo lắng làm gì? Hơn nữa, trong tay cô cũng vẫn còn tiền tiết kiệm được.

"Đúng vậy, bà được hưởng phúc, con dâu chăm chỉ, con trai hiếu thuận, bà hiện tại là mẹ của công nhân, đại đội chúng ta cũng không có ai được hưởng phúc nưu bà."

Tiền Cúc Phân: "Cũng không phải."

Lý Thu Hồng ăn cơm chiều xong, cũng đi ra tản bộ, sai đó ngồi xuống nói chuyện phiếm với mấy người Tiền Cúc Phân.

Rất nhanh đã đến tháng 11.

Buổi sáng hôm nay, lúc Lâm Dư Dư ngủ dậy đi vệ sinh, đột nhiên phát hiện quần lót có vết máu, cô nghĩ có lẽ là bà dì đến đi. Lập tức, cô cảm thấy mình muốn điên rồi. Niên đại này không có bằng vệ sinh, thà bà dì đừng có tới.

Lý Thu Hồng đun nước, nấu cơm sáng xong, thấy Lâm Dư Dư ỉu xìu đi vào phòng bếp: "Rửa mặt rồi ra ăn cơm, con sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon sao? Có phải gần đây nhiều người bị cúm, con cũng bị lây?" Trời đã bắt đầu lạnh, đã vào tháng 11, gần đây bọn nhỏ trong đại đội bị cúm rát nhiều. Lâm Dư Dư dứt khoát nấu trà gừng ở trạm y tế, khiến bọn nhỏ cũng người già mỗi này đều uống một chén, có người phụ nữ đi qua cũng uống.

Không thể không nói, chính vì vậy, uy tín của Lâm Dư Dư ở đại đội càng ngày càng cao.

Lâm Dư Dư: "Không phải, con tới kinh nguyệt."

Lý Thu Hồng: "A, vậy là con đã trưởng thành rồi."

"Bây giờ cô mới lớn sao?" Tiểu Ôn Lễ dùng vẻ mặt nghi hoặc tiến vào. Hôm nay thằng bé cũng dậy sớm, bởi vì bắt đầu từ tháng 9, thằng bé đã đi học, học sinh phải vào lớp sớm."Con đã là người lớn rồi, tại sao bây giờ cô mới lớn?"

Đúng lúc Lý Thu Hồng đang muốn nói chuyện, một người đàn ông chạy vào nhà họ Lý: “Bác sĩ Lâm, trong mông con trai tôi có sâu bò ra."

Lâm Dư Dư nghe vậy, tuy rằng cô chưa hiểu tình huống thế nào, nhưng liền đứng dậy nói: “Đâu, đưa tôi đi xem."

Người đàn ông dẫn Lâm Dư Dư đến nhà anh ta, vợ anh ta thấy Lâm Dư Dư đến vội vàng nói: "Bác sĩ Lâm, cô mau đến xem con trai tôi, sâu bò ra từ trong mông nó, mông nó ngứa, phải làm sao bây giờ?"

Bé trai ngồi xổm trên mặt đất, không mặc quần, giữ tư thế đi ¡. Lâm Dư Dư: "Nâng mông lên cho cô xem."

Vợ người đàn ông: "Mau, nghe lời bác sĩ Lâm. Cũng không biết tại sao lại thế, sáng sớm liền bị như vậy, thật khiến người ta sợ hãi, sao giun đũa lại bò từ trong mông ra? Làm sao bây giờ?”

Lâm Dư Dư vừa thấy, đúng là giun đũa, đại khái cũng đã bò ra tâm 1 centimet, còn đang giãy giụa. Lâm Dư Dư nói: "Dùng que diêm kẹp lại rồi lôi nó ra là được, không có vấn đề gì lớn."
 
Chương 182


Vợ người đàn ông nghe xong, liền lập tức cầm que diêm ra kẹp.

Lâm Dư Dư: "Chậm một chút, đừng để bị đứt, cũng đừng dùng quá sức.

Vợ người đàn ông: "Này."

Sau đó, cả gia đình chứng kiến người vợ lấy con giun đũa ra khỏi mông của đứa trẻ. Ngay sau khi lấy được ra, cô ta đã chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Bà của đứa trẻ hỏi: "Bác sĩ Lâm, cháu tôi không sao đúng không? Lần sau có thể bị hay không..."

Bé trai vừa nghe vậy liền khóc lóc hô to: "Con không muốn, con không muốn sâu chui ra từ bên trong mông ra nữa, con không muốn... Ô ô ô... Con không muốn..."

Nhìn đứa trẻ khóc đến rối tinh rối mù, Lâm Dư Dư không nhịn được cười, hơn nữa, tình cảnh này đúng thật là có chút buồn cười. Nhưng cô vẫn nhịn xuống, an ủi nói:"Vậy về sau con nghe lời cô, chẳng những sâu không bò ra từ trong mông con, trong bụng con cũng sẽ không có sau, con sẽ nghe lời cô chứ?”

Đứa trẻ tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết sâu bò ra từ mông, nhất định là trong bụng cũng có sâu, cho nên khi nghe Lam Dư Dư nói như vậy, lập tức gật đầu: "Con nghe, con nhất định sẽ nghe lời."

Lâm Dư Dư: "Nghe lời là được rồi, Tiểu Ôn Lễ nhà cô cũng nghe lời cô, nên trong bụng cũng không có sâu." Nói xong, cô lại nói với người lớn: "Trong bụng có giun đũa, chủ yếu là do không chú ý vệ sinh, đừng thấy người lớn không bị thế nào, đó là vì đề kháng của người lớn tốt, sức đề kháng cảu bọn nhỏ còn yếu. Về sau trong nhà phải chú ý vệ sinh, đặc biệt là không được uống nước lã, bên trong nước lã có rất nhiều vi khuẩn."

Vợ người đàn ông: "Nhớ rồi, chúng tôi sẽ nhớ kỹ" Lâm Dư Dư lại nói với đứa bé: "Con phải nhớ kỹ, về sau phải rửa tay mỗi ngày, trước khi ăn cơm phải rửa tay, trước khi ăn đồ ăn vặt cũng phải rửa tay. Khát nước phải uống bằng nước đun sôi, nếu không trong bụng sẽ cố sâu.

Đứa nhỏ gật đầu Vâng." Trên khuôn mặt đều là nước mắt, nhìn qua trông rất đáng thương.

Bà của đứa nhỏ: "Vậy có cần uống thuốc không? Thằng bé bị như này, chắc trong bụng vẫn còn giun đũa đúng không?"

Lâm Dư Dư: "Phải uống thuốc, trong trạm y tế không có thuốc diệt giun đũa, để tôi lên trấn trên lấy một ít, chờ tôi mang về tất cả mọi người trong thôn đều phải uống."

Bà nội đứa bé: "Tất cả mọi người đều uống, vậy sẽ tốn rất nhiều tiền, chúng tôi là người lớn không cần uống đúng không?"

Lâm Dư Dư: "Nếu bà không quan tâm chuyện giun đũa sẽ bò từ mông ra, cũng có thể không uống, sức khỏe là của mọi người, tôi chỉ đề nghị như vậy, cũng sẽ không bắt buộc làm theo. Nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người một chút, nếu không giết giun đũa, chúng sẽ sinh sản trong bụng, như vậy giun đũa sẽ càng ngày càng nhiều, bị nhẹ còn đỡ, chỉ bị đau bụng, nếu bị nặng, sẽ bị đau bụng, hơn nữa còn có thể bị viêm ruột thừa."

Bà nội đứa bé nghe xong, theo bản năng liền cảm thấy sợ hãi. Bọn họ sợ nhất là bị bệnh, bị bệnh sẽ rất tốn tiền.

Lâm Dư Dư nhìn bọn họ, những người này cảm thấy uống thuốc diệt giun đũa rất phí tiền, hơn nữa nếu động viên tất cả mọi người trong thôn đều uống, trạm y tế cũng không có nhiều thuốc diệt giun như vậy. Cô nghĩ nghĩ, muốn tiết kiệm chỉ phí, lại có đủ thuốc để phát, vẫn là dùng thuốc đông y tẩy giun sẽ tiện hơn.

Sau khi rời khỏi nhà của đứa bé, cô đến nhà của đại đội trưởng.

Đại đội trưởng: "Diệt giun đũa? Giun đũa bò từ trong mông ra? Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Lâm Dư Dư: "Không chú ý vệ sinh. Không bằng sau bữa cơm chiều hôm nay, ngài tập trung mọi người để họp, tôi sẽ nói với mọi người về vấn đề vệ sinh một chút. Chuyện này đối với việc bình chọn đại đội văn minh cũng có lợi, hơn nữa vẫn là giúp mọi người có thân thể khỏe mạnh."

Đại đội trưởng:"Được." Giúp cho thân thể khỏe mạnh, ông sẽ không cự tuyệt.

Lâm Dư Dư: "Còn có, chờ khi ngoài đồng ít việc, mọi người có thể lên núi hái thuốc, hái thuốc xong liền đem tới trạm y tế, tôi sẽ cho đăng ký, có thể dùng để trả tiên thuốc men. Nhưng lên núi nhất định sẽ có nguy hiểm, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những nguy hiểm đó."
 
Chương 183


Đại đội trưởng:"Được, chuyện này có thể. Mọi người hàng năm đều lên núi, nên biết chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm."

Lâm Dư Dư: "Còn có, tôi muốn dùng một ít đất để trồng thảo dược. Thảo dược trên núi có hạn nên chúng ta phải tự nghĩ cách. Nếu trồng thành công thảo dược và trồng được số lượng lớn, tương lai sẽ trở thành một phần nguồn thu nhập của đại đội."

Đại đội trưởng: "Chúng ta ở địa phương này thứ không thiếu nhất chính là đất, tôi sẽ gọi người đi khai khẩn một mẫu đất." Lâm Dư Dư: "Cảm ơn ngài.". Sau đó lại nói chuyện một lúc, Lâm Dư Dư liền trở vê nhà họ Lý, cô còn chưa ăn cơm sáng nữa.

Ăn cơm sáng xong, Lâm Dư Dư ngồi trên xe bò đi đến sở ở trấn trên, cô đi tìm Trương Hoàng Quốc.

Trương Hoành Quốc nhìn thấy Lâm Dư Dư đến liền vô cùng vui vẻ: "Hôm nay không phải ngày nghỉ, sao lại tới đây?"

Lâm Dư Dư đem chuyện của đứa bé nói ra: "Em tới lấy thuốc, muốn động viên mọi người trong thôn phải chú ý tới vấn đề vệ sinh."

Trương Hoành Quốc: "Biện pháp này của em rất tốt, nó vô cùng cần thiết, bây giờ mọi người không chú ý đến vệ sinh."

Lma Dư Dư: "Thầy, em có một ý tưởng, em muốn trồng thảo dược, thầy thấy thế nào?”

Trương Hoành Quốc ngạc nhiên: "Trồng thảo dược?" Ông ta cẩn thận suy nghĩ lại,"Đại đội nhiều đất đai nên cũng không phải là không thể, nhưng thảo dược cũng không phải dễ dàng trông được, mỗi loại thảo dược lại phải trông ở loại đất khác nhau.” Lâm Dư Dư: "Chúng ta có thể trông những loại thảo dược dễ thích ứng, không yêu cầu cao về đất, cũng rất phổ biến, chẳng hạn như rễ bản lam."

Trương Hoành Quốc:"Nếu em đã có tính toán, có thể thử xem, thầy không hiểu biết vê đông y, cho nên ở phương diện thuốc đông y thây không giúp được em nhiều. Nhưng nếu có gặp vấn đề gì, có thể ghi vấn đề xuống dưới, sau đó hỏi thầy, thầy có thể hỏi bạn học của thầy xem."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thây."

Nói chuyện với Trương Hoành Quốc một lúc, Lâm Dư Dư liền đến tiệm thuốc, nếu nói, ai là người hiểu về thảo dược thì nhất định là bác sĩ trong tiệm thuốc đông y. Lâm Dư Dư lúc trước đã bán nhân sâm ở đây, còn nói chuyện vui vẻ với bác sĩ Lữ, cho nên lần này tới tìm ông ta hỏi về tập tính của thảo dược, bác sĩ Lữ biết cái gì đều nói ra hết. Cuối cùng, bác sĩ Lữ nói: "Tôi cũng người của công xã Hồng Tinh, nhà của tôi ở đó, nhìn thấy công xã Hồng Tinh bây giờ có nhiều đồng chí đến như vậy, tôi cảm thấy rất vui."

Lâm Dư Dư nghe được những lời này, không nhịn được hỏi: "Ông họ Lữ, ta cũng biết một bác sĩ họ Lữ ở công xã Hồng Tinh ở trấn trên, gọi là Lữ Bân, xin hỏi ông quen sao?”

Bác sĩ Lữ nghe xong: "Đó là em trai tôi, không ngờ cô cũng biết em trai tôi, đúng là có duyên a.”

Sau đó Lâm Dư Dư mới biết, tổ tiên Lữ gia là ngự y, sau khi thay đổi triều đại, bọn họ trở về nguyên quán ở công xã Hồng Tinh, đương nhiên lúc ấy không gọi là công xã Hồng Tỉnh, từ đó người nhà họ Lữ iền ở đó, Sau khi quốc gia giải phóng, bọn họ cũng không chuyển vào huyện, cũng may là không chuyển đến, trên hộ khẩu bọn họ vẫn là nông dân. Nếu chuyển vào trong huyện, lại là thế gia về y dược, nói không chừng sẽ rước lấy phiền phức. Tới giữa trưa, Lâm Dư Dư mời Phạm A Ngưu ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, sau đó hai người mới trở về thôn Phạm. Cô trở lại thôn Phạm đã là hơn hai giờ, mọi người đã đi làm. Vì thế liên nhờ Phạm A Ngưu giúp cô làm một cái bếp ở trước cửa trạm y tế, dùng đá tạo thành, rất nhanh, cũng rất đơn giản. Sau đó lại tìm một nồi sắt lớn, cái nồi sắt này vô cùng lớn, Lâm Dư Dư cũng chưa từng nhìn thấy, đây là do trước kia đại đội ăn chung một nồi nên giữ lại, sau đó giải tán việc ăn cơm tập thể, nhưng vẫn giữ lại cái nồi sắt lớn như vậy.

Bây giờ, Lâm Dư Dư đã thấy được tác dụng của chiếc nối này, dùng để nấu thuốc diệt giun.

Lâm Dư Dư cọ sạch nồi, sau đó đổ nước và thảo dược vào, chờ cô cho vào theo đúng tỉ lệ, Phạm A Ngưu đã giúp cô nấu nước xong: "Cảm ơn chú A Ngưu.". Hôm nay đối phương đã giúp cô rất nhiều việc.

Phạm A Ngưu: "Cảm ơn gì, tôi không có việc gì sao?" Phạm A Ngưu đúng là không có việc, công việc của ông ta là chăn trâu, giữa trưa hôm nay Lâm Dư Dư mời ông ta ăn mì, buổi chiều ông ta làm việc giúp Lâm Dư Dư, trâu ở nhà là vợ ông ta trông, vợ ông ta tuổi cũng lớn, nhày thường cũng không làm việc, chỉ nấu cơm cho cả nhà, có đôi khi sẽ trông con. Rốt cuộc ông ta trông trâu cũng có công điểm, con cái trong nhà đều đi làm, cho nên không cần vợ ông ta phải đi làm.
 
Chương 184


Bọn nhỏ tan học khá sớm, đặc biệt là học sinh mầm non như Tiểu Ôn Lễ, nếu không có ai ở nhà, có thể để trong trường tự học, học sinh mầm non có một phòng học riêng chỉ để bọn nhỏ vui chơi, mà các lớp khác, lớp một, hai, có 5 lớp, có 1 lớp 3, lớp 4,5 một lớp, tổng cộng có hai giáo viên, thêm một bảo vệ.

Tiểu Ôn Lễ vừa tan học liền chạy đến trạm y tế, trường học rất gần trạm y tế, chỉ là một trước một sau, đều là ở tòa nhà địa chủ, chỉ là ngăn cách trước sau.

Tiểu Ôn Lễ chạy đến trạm y tế, thấy Lâm Dư Dư đã về: "Cô... cô..."

Lâm Dư Dư: "Tan học rồi sao? Đi chậm thôi, đừng chạy, cẩn thận ngã."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng, tan học rồi. Cô, cô nấu cái gì đấy?"

Lâm Dư Dư: "Cô nấu thuốc, chờ lát nữa nấu xong con tới uống một chén."

Tiểu Ôn Lễ luôn nghe lời: "Vâng a, thuốc này để làm gì ạ? Con không bị bệnh."

Lâm Dư Dư: "Là để diệt giun, uống thuốc xong, giun trong bụng sẽ chết, bụng sẽ không có giun, sạch sẽ, thân thể con cũng khỏe mạnh, cũng sẽ thông minh."

Tiểu Ôn Lễ xoa bụng mình, có chút sợ hãi, trong bụng thằng bé có sâu sao?

Thật ra Lâm Dư Dư không nhìn thấy động tác của thằng bé, tiếp tục nói: "Mau đi học, em về trường học nói với giáo viên là sau khi tan học, mời giáo viên mang theo học sinh tới chỗ này uống thuốc xổ." Dược tính ôn hòa, không có hại với cơ thể nên Lâm Dư Dư rất yên tâm. Sau khi cô kê xong phương thuốc mấy vấn đề chuyên môn hỏi bác sĩ họ Lữ trong tiệm thuốc Trung.

Tiểu Ôn Lễ: "Ai."

Tiểu Ôn Lễ trở lại trường học liền đi tìm Trần Hà, trong hai giáo viên thì hắn tương đối quen biết Trần Hà vì Trân Hà có quan hệ không tệ với Lâm Dư Dư quan hệ không tồi. "Cô Trần." Tiểu Ôn Lễ đứng trước cửa văn phòng của giáo viên, hơi lo lắng nhìn xung quanh bên trong.

Trần Hà: "A, Ôn Lễ, có chuyện gì sao. Đi vào nói chuyện?"

Có mấy bạn học nhỏ thấy Tiểu Ôn Lễ bước vào văn phòng, đều tò mò đứng ngoài cửa văn phòng nhìn vào.

Tiểu Ôn Lễ khẩn trương nắm tay nhỏ của mình chỉ: "Cô Trần, cô của em đã trở về. Cô nói... cô nói sau khi tan học thì mời thây dẫn mọi người tới trạm y tế uống thuốc, là thuốc xổ giun đũa."

Trần Hà vừa nghe liên hiểu sao lại vậy, dù sao lúc cô còn nhỏ cũng từng ăn thuốc tẩy giun đũa: "Được, cô biết rồi. Cảm ơn Ôn Lễ đã cố ý tới nói cho cô nghe."

Tiểu Ôn Lễ được cô Trần khen thì đỏ mặt. Chờ Ôn Lễ vừa bước ra, các bạn nhỏ xông tới: "Ôn Lễ, cậu tìm cô Trần làm gì vậy?"

"Ôn Lễ, cậu nói gì với cô Trần vậy?"

Không thể không nói, từ khi đại đội tự mình xây trường học thì bạn nhỏ cũng không có chạy loạn khắp nơi. Trước kia, có vài đứa nhỏ muốn đi học trong đại đội nhưng vì ngại đường xa nên không muốn. Thậm chí một số người lớn còn không yên tâm để bạn nhỏ đi xa, đi tới chỗ khác học tập. Cho nên, họ tính toán để đứa nhỏ lớn thêm vài tuổi rồi đi nên đứa nhỏ bảy tám tuổi còn nhảy nhót trong thôn.

Mà hiện tại, đại đội có trường học nên bạn nhỏ đều chơi trong trường và không chạy loạn. Dù sao trẻ con đều ở chỗ này, mấy đứa nhỏ muốn ra ngoài chơi sẽ nghĩ ở lại chỗ này chơi vì có nhiều người ở đây.

Chờ tới lúc tan học, Trân Hà và một thầy giáo tên Trương Cao An mang học sinh lại đây. Họ nhìn thấy nổi sắt trước cửa lớn trạm y tế, bọn học sinh tò mò nhìn.

Trân Hà: "Dư Dư”"

Lâm Dư Dư: "Chị Trần tới rồi."

Trần Hà: "A, dẫn mấy đứa nhỏ nhỏ tới uống thuốc xổ giun nhưng trước khi uống, chị muốn hỏi một chút là thuốc này có lấy tiên không? Em cũng biết, có một số người lớn tương đối cẩn thận."

Lâm Dư Dư: "Em biết, thuốc này tiện hơn thuốc Tây. Mỗi đứa nhỏ uống hai chén nhỏ, hôm nay một chén, ngày mai một chén. Họ chỉ cần trả tổng cộng hai công điểm thì họ không cân phải trả thêm tiền." Bên này, cô có đại đội cung cấp 200 làm quỹ hoạt động tài chính. Mỗi gia đình khấu trả hai công điểm thì tới cuối năm, số tiên này đại đội sẽ đưa cho cô. Gia đình keo kiệt thế nào cũng không thể keo kiệt tới vậy, huống chỉ là người lớn chỉ tiền vì con nhỏ.
 
Chương 185


Trần Hà: "A, vậy quá tốt. Dư Dư, chờ lát nữa em cũng cho chị một phần. Mấy năm nay, từ khi xuống thôn thì chúng ta không chú ý vệ sinh, cái gì cũng tạm chấp nhận."

Lâm Dư Dư: "Được ạ. Nhưng mà sau cơm chiều chị hãy tới, sau cơm chiều sẽ có một buổi họp, em sẽ mở một khóa bổ sung kiến thức nhỏ liên quan tới vệ sinh cho mọi người. Tới lúc đó, chị dẫn đầu uống thuốc là được, được không?”

Trân Hà liên hiểu ý Lâm Dư Dư, đây là mở rộng.

Thuốc Đông y rất khó uống, tuy bạn nhỏ không muốn uống nhưng vẫn ngoan ngoãn. Có rất nhiều đứa nhỏ thật sự ngoan ngoãn, giáo viên và bác sĩ Lâm nói gì thì chúng liền nghe theo. Có đứa không ngoan ngoãn, không muốn uống thuốc nhưng sau khi nghe con sâu trong bụng sẽ phát triển, bỏ ra từ trong mông thì chúng bị dọa sợ, sôi nổi muốn lấy thuốc để uống.

Văn phòng thôn ủy cách vách trạm y tế, nhân viên ghi điểm tới trước thời gian tan tâm vì sau khi tan tâm, mọi người sẽ tới đây nộp cuốc và các dụng cụ khác và họ phải ký tên. Đó cũng là trách nhiệm của người phụ trách ghi điểm.

Nhân viên ghi điểm là người đàn ông trung niên, trước đây từng đi học mấy năm nên mới được nhận chức vụ này. Ông ấy thấy trạm y tế náo nhiệt, rất nhiều bạn nhỏ đang xếp hàng chờ đồ uống, trong đó còn có đứa nhỏ nhà mình thì ông ấy †ò mò.

Phạm Ái Hoa: "Các cháu đang làm gì? Uống thứ gì đó?"

Con gái của Phạm Ái Hoa tên Phạm Tiểu Thanh nói: "Chúng con đang uống thuốc, bác sĩ Lâm nói uống thuốc này sẽ không giun đũa trong bụng phát triển, sẽ không lo thủng bụng."

Phạm Ái Hoa: "Nên uống. Bác sĩ Lâm, múc cho tôi một chén." Lâm Dư Dư: "Được nhưng ngài phải đợi tới buổi tối. Bây giờ thuốc không đủ nên chỉ có thể để các bạn nhỏ dùng trước."

Phạm Ái Hoa: "Trẻ con quan trọng."

Lâm Dư Dư: "Thuốc xổ giun đũa này là 2 công điểm một phần. công điểm thì tới cuối năm, lúc đại đội trưởng thống kê thì sẽ trừ đi."

Phạm Ái Hoa: "Không quan tâm bao nhiêu công điểm. Cơ thể quan là trọng." Lời này nói dễ nghe vì ông ấy cảm thấy 2 công điểm còn tiện nghi nên mới không so đo. Nếu là 20 công điểm thì không dễ nói chuyện như vậy.

Dần dần, ngày càng có nhiều người tan làm, cuốc đất trở về. Lúc họ nhìn thấy chuyện này, biết trạm y tế đã cho các cháu uống thuốc xổ giun đũa thì rất vui mừng.

Đại đội trưởng nhân cơ hội nói buổi tối có buổi tụ họp.

thôn Phạm gia không có điện sau mùa hè và trời dần tối sớm nên sau giờ cơm chiều thì trời không còn sáng lắm làm cho việc tổ chức cuộc họp trở nên không thuận tiện. Vì thế, Lâm Dư Dư nhờ đại đội trưởng đốt một vài ngọn lửa cho hai bên, coi như là một bữa tiệc lửa trại vào ban đêm không khác thời hiện đại.

Trong bữa tiệc lửa trại, Lâm Dư Dư bổ sung khóa kiến thức vệ sinh cho mọi người. Sau đó cô mời Trần Hà, Tiên Cúc Phân ngồi trong đám người bên dưới, những người có chức vụ trong thôn Phạm gia cùng uống thuốc xổ giun đũa.

Đại đội trưởng nhìn bầu không khí sôi nổi trong thôn, tâm tình vô cùng tốt.

Lâm Dư Dư gần đây rất bận, cô sắp xếp lại một ít loại thảo mộc thích hợp trồng trọt trong thôn Phạm gia. Sau khi bác sĩ Lư nói hết tập tính của các loại thảo mộc cho cô nghe, cô sửa sang lại chúng rồi viết ra sách.

"Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư ở đây không? Thư của cô."

Lâm Dư Dư bước ra từ trạm y tế: "Thư của tôi? Cảm ơn." Tháng trước cô mới nhận được thư của Lưu Á Cầm. Lần này người gửi thư cho cô là ai? Kết quả cô vừa mở thư ra đọc thì đó là chữ viết của Ôn Sùng.

"Bác sĩ Lâm, chào cô:

Nghe nói cô rất muốn nghiên cứu cách trồng trọt thuốc trung, có hứng thú với Trung y? Tôi sẽ cử hai chuyên gia về lĩnh vực này cho cô, thế nào? Nếu cô đồng ý thì cuối tuần tìm một chỗ, gọi điện thoại cho tôi.

Ôn Nhị"

Lâm Dư Dư suy nghĩ một chút, sao Ôn Sùng biết chuyện này? Nhưng mà cô mặc kệ sao anh ta biết, Ôn Sùng nhắc chuyện này trong thư làm khơi dậy hứng thú của cô. Cho nên vừa đến cuối tuần, Lâm Dư Dư liền đi tới bưu điện ở trấn trên. Thời buổi này, ít nơi có thể dùng được điện thoại, đối với người dân ở dây thì họ có thể tới bưu điện để gọi.
 
Chương 186


Đinh linh linh...

Lúc điện thoại vang lên, Ôn Sùng mới trở về từ chỗ rèn luyện, tắm rửa một cái rồi ăn cơm ở nhà ăn."Xin chào?" Anh ta cầm chén lên, vừa nghe điện thoại vừa uống cháo. Bình thường, anh ta không hề cẩu thả nhưng chỉ có cuối tuần anh ta mới tùy ý vậy. Phần tùy ý này vẫn luôn hiện hữu trong người Tiểu Ôn Lễ sau này.

Lâm Dư Dư: "Anh trai, là em. Cơ thể mẹ em có ổn không?"

Ôn Sùng: "..." Lời dạo đầu này thiếu chút nữa làm anh ta bị sặc."Rất tốt, chỉ là rất nhớ em. Em sống ở nông thôn có tốt không?”

Lâm Dư Dư: "..." Người này còn có thể diễn kịch, phục anh ta."Em sống ở nông thôn rất tốt, cũng rất nhớ các anh."

Ôn Sùng nghe nói, cong khóe miệng: "Cảm ơn em đã nhớ."

Lâm Dư Dư rất muốn ném ánh nhìn xem thường tới chỗ anh ta: "Anh trai, sự việc anh nói trong thư là có ý gì? Anh muốn kết hôn? Cô gái đó đang làm gì? Sao lại muốn gả cho anh? Có phải là coi trọng tiền của anh không?”

Ý tiềm ẩn là chuyên gia về phương diện này đang làm gì. Sao lại muốn tặng cho cô?

Nhưng cô có thể kéo tới phương diện kết hôn làm Ôn Sùng dở khóc dở cười. Anh ta uống ba ngụm là hết chén cháo, giải thích với Lâm Dư Dư: "Hai người sắp trở thành phần tử tri thức bị chuyển xuống, em sợ sao?" Không biết vì sao, lúc viết thư cho Lâm Dư Dư, anh ta liền biết đối phương sẽ không sợ. Bởi vì đối phương không sợ ân oán giữa nhà họ Ôn và nhà họ Dương, còn tình nguyện tiếp xúc với họ và không sợ tự mình đi nghìn dặm tới gặp Ôn Hiền. Cho nên anh ta nghĩ rằng đối phương không sợ anh ta, đồng thời anh ta cũng cảm thấy đối phương không giống người bình thường. Lâm Dư Dư chưa từng trải nghiệm qua thời đại này, gia đình cô chưa từng tiếp xúc với đoạn lịch sử này và cô chỉ biết tới nó thông qua tiểu thuyết. Cho nên, cô liền hiểu rõ ý của Ôn Sùng, Ôn Sùng muốn sắp xếp cho hai người này tới thôn Phạm gia. Sau đó, cô tự mình chăm sóc họ.

thôn Phạm gia có cô, có đại đội trưởng bị Ôn Hiền thu mua nên đúng là có thể chăm sóc tốt người từ thành phố xuống nông thôn.

Lâm Dư Dư: "Vậy anh nên nói thông tin cụ thể cho em nghe. Dù sao, người đó cũng sắp trở thành chị dâu của em, em muốn tìm hiểu thêm."

Ôn Sùng có vài phần thưởng thức cô gái dũng cảm cùng cơ trí này: "Tình huống trong nhà của anh, chắc em biết rồi. Ba mẹ anh đều thuộc thành phần tri thức, họ là bạn bè của cha mẹ anh. Mấy năm nay, người được cử đi xuống học ngày càng nhiều, lần này tới phiên họ. Bởi vì họ có quan hệ với nhà chúng ta, nhà họ Dương không muốn đối xử quá tốt với họ. thôn Phạm gia cách xa thủ đô, hơn nữa lại nghèo nên anh nhờ người đưa họ tới thôn Phạm gia. Trong mắt nhà họ Dương thì đó coi như là trừng phạt với họ. Họ vừa có thể hiểu biết vê nông thôn, vừa giúp em phát triển Trung y."

Lâm Dư Dư: "Vậy được rồi, nếu anh thích thì em liền chúc anh có ngày kết hôn vui vẻ. Đúng rồi anh, sao anh biết chuyện bên này của em?”

Ôn Sùng: "Ôn Hiền có liên hệ với đại đội trưởng, đại đội trưởng nói cho Ôn Hiền." Nồi nên úp lên đầu đại đội trưởng.

Lâm Dư Dư: "Thì ra là thế. Anh, thôn Phạm gia của chúng ta rất nghèo, ngay cả điện cũng không có. Nếu có thể nối điện thì tốt rồi."

Ôn Sùng: "... Anh sẽ nghĩ cách giải quyết."

Lâm Dư Dư: "Nếu anh muốn quà tặng của em thì chờ sau khi anh kết hôn với chị dâu, em liền đưa cho chị dâu. Em nhất định sẽ đối xử tốt với chị ấy."

Ôn Sùng: "Cảm ơn." Lâm Dư Dư: "Phí điện thoại rất đắt em không thể nói nhiều nên cứ vậy đi."

Ôn Sùng: "Bác sĩ Lâm nếu thiếu tiền thì nói, tôi sẽ đưa tiền lương dự phòng sang năm cho cô." Anh ta cho rằng Lâm Dư Dư muốn nói với anh ta là cô thiếu tiền.

Lâm Dư Dư: "Không cần, anh kiếm tiền không dễ dàng. Anh nên giữ lại để sau này có thể dùng cho chị dâu và cháu trai. Chào anh." Nói xong liền treo điện thoại.

Ôn Sùng: "Bái... Bái... Chào?" Anh ta lắc đầu.

Ôn Sùng nói tin tức về mình là đại đội trưởng nói cho Ôn Hiền, Lâm Dư Dư tin tưởng. Tất nhiên là cô không biết Ôn Hiền còn ở trong huyện này nên việc đại đội trưởng nói chuyện của cô cho Ôn Hiền cũng là chuyện thường tình. Cô không có hoài nghi.
 
Chương 187


May mà nhờ đại đội trưởng nói chuyện của cô cho Ôn Hiền biết, còn không thì sao Ôn Sùng sẽ “Đưa than ngày tuyết”? Cô khác với người ở thời đại này, mọi người có lẽ sẽ đề phòng nhóm học giả được cử xuống. Họ không muốn tới gần bọn họ nhưng Lâm Dư Dư là người kính trọng học giả. Đặc biệt là trong niên đại này, việc học tập không dễ dàng nên học giả thời đại này càng làm người ta kính nể.

Lâm Dư Dư trở về thôn Phạm gia, bắt đầu viết bản thảo. Cô hy vọng thôn Phạm gia có thể mở điện, tuy Ôn Sùng nói anh ta sẽ hỗ trợ nhưng cô cũng không thể cái gì cũng giao Ôn Sùng đi làm, không thể ỷ vào việc Ôn Sùng để ý Tiểu Ôn Lễ mà “bóc lột” người ta.

Lâm Dư Dư viết hai bản thảo, một cái nói lời cảm ơn với chính phủ, vê việc chính phủ bồi dưỡng nhân viên y tế. Chuyện bắt đầu từ giun đũa phát triển trong bụng trẻ em bùng phát, do đó nhắc nhở mọi người chú ý vệ sinh.

Còn bản thảo còn lại là vê một mẫu đất, từ chuyện một mẫu đất này dẫn tới việc thành viên trong cộng đồng đại đội phát triển, đoán kết với nhau. Việc đó đáng được tuyên dương trong thôn Phạm gia.

Đầu tháng 12

Thời tiết càng ngày càng lạnh, ở đây lại không có máy sưởi, thời đại này lại không có chăn dày nên Lâm Dư Dư hơi chịu không nổi.

Cô nghĩ tới giường đất của phương Bắc, vì thế đi tìm đại đội trưởng.

Đại đội trưởng: “Giường đất?”

Lâm Dư Dư: “Đúng vậy, tôi muốn xây một giường đất. Thật ra không chỉ có tôi, nếu mỗi hộ gia đình trong đại đội chúng ta đều có giường đất thì mọi người sẽ không cảm thấy lạnh trong mùa đông này. Người già và đứa nhỏ có sức chống đỡ kém cũng càng cảm thấy tốt hơn.” Đại đội trưởng nghĩ: “Nói tới cái giường đất này, bên này chúng tôi không biết xây thế nào?”

Lâm Dư Dư: “Trong đại đội của chúng ta không có người tới từ phương Bắc sao? Nếu đại đội chúng ta không có thì chắc là đại đội khác có nhỉ?”

Đại đội trưởng: “Nói đến cái này... Thật ra trong thanh niên tri thức của các cô có một người tới từ phương Bắc.”

Lâm Dư Dư: “Ai?”

Đại đội trưởng: “Diêu Bằng.”

Diêu Bằng là nam thanh niên trí thức trong thôn, anh ta là tới từ phương Bắc.

Lâm Dư Dư: “Vậy đi tìm Diêu Bằng.”

Đại đội trưởng: “Kêu Diêu Bằng tới một chuyến là được, cô ngồi trong văn phòng đợi đi. Tôi đi gọi anh ta tới.”

Lâm Dư Dư: “A, được.”

Đại đội trưởng đi xuống ruộng gọi Diêu Bằng tới. Diêu Bằng là cái người cao gầy, cũng thuộc nhóm thanh niên trí thức đầu tiên. Bây giờ, đang ở độ tuổi ngoài 20 nhưng do ăn uống không tốt nên nhìn sắc mặt hơi vàng.

Vào văn phòng, Lâm Dư Dư rót một ly nước sôi cho anh: “Đồng chí Diêu Bằng, mời uống trà.”

Diêu Bằng: “Cảm ơn. Đại đội trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

Đại đội trưởng: “Diêu Băng, cậu là người phương Bắc? Cậu có từng ngủ trên giường đất chưa?”

Diêu Bằng: “Có ngủ qua, nhà tôi có giường đất. Vào mùa đông, giường đất đặc biệt ấm áp nên ngủ ở trên giường đất chỉ cần thêm một cái chăn mỏng là được rồi.” Anh hơi hoài niệm khi nhắc tới việc đó, bởi vì phương nam mùa đông ẩm ướt nên thời tiết vô cùng lạnh. Lúc này mới đặc biệt nhớ tới chiếc giường đất của mùa đông.

Lâm Dư Dư vừa nghe: “Vậy anh biết giường đất tạo thế nào không?”

Diêu Bằng: “Cái này tôi thật sự không biết.”

Lâm Dư Dư: “Cha anh biết không? Hoặc là nói anh có thể nhờ cha anh đi hỏi những người trong địa phương đó có người nào biết làm không?”

Diêu Bằng: “Cái này...” Cái này hơi phiền toái nhưng anh biết mình không thể từ chối.

Lâm Dư Dư nói: “Chúng tôi tính xây giường đất trong thôn. Nếu thành công thì mùa đông này, mọi người sẽ không sợ lạnh. Đương nhiên, nếu anh nói ra biện pháp làm giường đất thì anh cũng đạt được nhiều chỗ tốt. Ít nhất, có lợi cho sự phát triển của thôn, trở thành công thần lớn trong thôn. Tuy trước mắt, chúng tôi chưa xét tới việc nên khen thưởng cái gì nhưng việc khen thưởng nhất định phải có.”

Đại đội trưởng vừa nghe: “Đúng đúng đúng, Lâm Dư Dư nói có đúng. Nhất định phải có khen thưởng, cậu thấy sao?”

Diêu Bằng: “Vậy chờ tôi nghỉ cuối tuần, tôi sẽ gọi điện về hỏi cha tôi.”

Lâm Dư Dư: “Không cần chờ cuối tuần. Hôm nay anh liền đi hỏi đi, điểm công xin nghỉ hôm nay sẽ không bị trừ, mà tính như điểm công ngày thường. Đại đội trưởng, không thành vấn đề chứ?”

Đại đội trưởng: “Được.”
 
Chương 188


Diêu Bằng nhận được lời chắc chắn từ đại đội trưởng liền đi thẳng tới cục bưu chính ở trấn trên. Anh gọi điện về nhà ở thành phố, điện thoại được kết nối tới chỗ làm việc của cha Diêu.

Tuy Diêu Bằng xuống nông thôn nhưng đó là do gia đình không có biện pháp. Tuy đã trôi qua mấy năm, gia đình dần không còn quan tâm tới anh nhưng dù sao đó cũng là đứa nhỏ nhà mình, họ vẫn nhiệt tình giúp đỡ. Cho nên, khi nhận được điện thoại của con trai, cha Diêu vẫn rất vui mừng.

Cha Diêu: "Con ở bên đó thế nào? Có việc gấp cần giúp đỡ thì gọi điện thoại hoặc viết thư cho gia đình. Nếu có thể giúp được thì cha và mẹ con đều sẽ giúp con. Con phải tự mình chăm sóc bản thân, tuổi cũng không còn nhỏ. Nếu... nếu thích cô gái nào ở bên kia thì nên kết hôn đi." Ngụ ý trong những lời này là họ thật sự không có biện pháp đón anh trở về thành phố.

Diêu Bằng cũng biết tình huống trong nhà, cha mẹ anh đều là người trung thực. Tuy là công nhân nhưng công nhân cũng phân chia cấp bậc. Gia đình họ không thuộc đơn vị quan trọng nào lại thật sự không có nhiều mối quan hệ."Con biết, con gọi điện thoại cho cha là muốn nhờ cha giúp con làm gấp cái này. Sau khi làm cái này xong, cuộc sống của con sẽ tốt hơn. Sau này, con không nhờ cha hỗ trợ nữa."

Cha Diêu nghe xong, sửng sốt trong lòng: "Có phải con còn trách cha việc bắt con xuống nông thôn vào năm đó không, để anh trai con ở lại? Anh trai con vốn là con trai trưởng, đúng là thằng bé nên xuống nông thôn nhưng dù sao tuổi tác của con cũng... nhưng cơ thể anh trai con không tốt. Cơ thể thằng bé cần điều dưỡng thật tốt nên chúng ta mới để con đi."

Diêu Bằng: "Ừ."

Cha Diêu thở dài: "Con muốn cha hỗ trợ con cái gì?"

Diêu Bằng: "Nông thôn chúng con muốn tạo giường đất nhưng phương Nam không có giường đất. Cho nên, chúng con không biết tạo thế nào, con muốn biết trình tự tạo giường đất."

Cha Diêu: "Cái này đơn giản, cha sẽ viết trình tự rõ ràng rồi gửi cho con. Con yên tâm, cha sẽ viết chỉ tiết rõ ràng." Tuy cha Diêu không biết quy trình cụ thể nhưng ông có thể đi hỏi. Ở bên này, đặc biệt là ở nông thôn, giường đất là tự mình tạo nên sẽ không có người không biết cách làm.

Diêu Bằng: "Ừ. Vậy không có việc gì thì con tắt máy đây."

Cha Diêu: "Vậy được."

Một cái tuần sau, Diêu Bằng thu được thư cha Diêu gửi tới. Một chồng thư dày cộm, có thể nói giống như sách giáo khoa. Không thể không nói, cha Diêu viết mọi thứ liên quan tới giường đất vô cùng rõ ràng, ở giữa còn viết những vấn đề có thể xảy ra trong quá trình tạo giường đất. Chắc ông ấy chuyên môn mời ông cụ già tới dạy, viết từng bước từng bước mà ông ấy hỏi. Có thể là do cảm thấy áy náy với con trai nên ông ấy mới cố gắng hết sức như vậy.

Đại đội trưởng nhìn dòng chữ chỉ chít đến nổi sắp hoa cả mắt. Ông ấy hỏi Lâm Dư Dư: "Mấy thứ này đều lấy được rồi, Tiếp theo nên làm gì?"

Lâm Dư Dư: "Kế tiếp, giao chuyện tạo giường đất cho Diêu Bằng phụ trách. Cho một nhóm người chuyên môn đi theo anh ấy bắt đầu tạo giường đất, phải là người hiểu kiến trúc trong đại đội chúng ta." Người của thế hệ trước, có rất nhiều người không đi học nhưng lại vô cùng hiểu biết về kiến trúc. Thậm chí có người còn hiểu rõ bản vẽ.

Mà trong phần tử tri thức thì trình độ chuyên môn của họ cao, lại không hiểu thứ này. Cho nên mỗi ngành mỗi nghề đều có từng người am hiểu về nó.

Đại đội trưởng: "Được." Những người nào hiểu về kiến trúc, hiểu nền trong đại đội thì đại đội trưởng là người hiểu rõ nhất. Ông ấy liền sai vài người tới rồi giao cho Diêu Bằng để họ cùng nhau phụ trách chuyện này. Chỗ để thí nghiệm chính là nơi không có nhiều đồ đạc trong phòng, sân trong trạm y tế cạnh văn phòng thôn ủy. Chỉ có thể đổ thừa là do năm đó có địa chủ sở hữu căn nhà lớn, nhiều phòng trống.

Giao cho Diêu Bằng phụ trách còn có một chỗ tốt là nếu đụng phải vấn đề gì, Diêu Bằng có thể gọi điện thoại về nhà hỏi cha anh
 
Chương 189


Thí nghiệm giường đất bắt đầu, Lâm Dư Dư đi thăm mỗi ngày. Không có biện pháp vì so với bất kỳ ai, cô là người sốt ruột nhất. Tuy rằng, điêu kiện sinh hoạt trong ngày đầu tiên ở tận thế rất kém cỏi, đồ ăn còn không tốt bằng thời đại này nhưng ở một vài phương diện thì thời đại này không thể bằng. Ví dụ như ngày đầu tiên ở tận thế, điều hòa vẫn còn nên đông ấm hạ lạnh nên ở trong phòng vẫn thấy thoải mái.

Đừng nói tới việc mỗi ngày, Lâm Dư Dư đều đi thăm phòng thí nghiệm. Chính đại đội trưởng cũng tò mò, mỗi ngày tới vài chuyến.

Hôm nay, đại đội trưởng lại tới thí nghiệm, thấy Lâm Dư Dư cũng ở đây. Ông ấy tới bên cạnh Lâm Dư Dư, thở dài nói: "Hôm nay buổi sáng, cấp trên của công xã đưa một ít tài liệu tới. Cấp trên sắp xếp vài người tới chỗ đại đội chúng ta."

Lâm Dư Dư: "Thanh niên trí thức lại tới nữa?”

Đại đội trưởng hút một hơi: "Không đúng, là phần tử xấu bị chuyển xuống." Cho nên ông ấy sầu chết mất, sợ đám phần tử xấu này làm chuyện ảnh hướng tới đại đội. Lỡ như cuối năm, nếp sống mới của đại đội sản xuất bị ảnh hưởng thì làm sao bây giờ?

Vừa rồi, Lâm Dư Dư không ngờ người được chuyển xuống là "phần tử xấu" nhưng sau khi nghe đại đội trưởng nói thì mới giật mình: "Vài người?" Vậy không phải người của Ôn Sùng sao? Nếu vậy liền rất tốt, cô sớm đã muốn hành động nhưng không thể vì cô đang đợi người.

Đại đội trưởng: "Có sáu người, tôi nhìn tư liệu thì đều là một đám ông cụ bà cụ lớn tuổi. Lỡ như đối xử không tốt, chết trong đại đội của chúng ta thì phải làm sao?"

Lâm Dư Dư: "Ngài đừng lo lắng, chỉ cần không phải chúng ta hại chết thì không liên quan tới chúng ta?" Sáu người, nhiều như vậy? Vậy có lẽ không phải là người do Ôn Sùng an bài, chắc là nam chủ tới. Nam chủ tới thì nữ chủ ngọt ngào có phải cũng tới không?

Lần đầu tiên, thôn Phạm gia tiếp đón "Phần tử xấu", đại đội trưởng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không chú ý: "Có phải nên sắp xếp chỗ ở cho họ không, cô nghĩ nên chọn chỗ nào?"

Lâm Dư Dư: "Bọn họ là bị chuyển xuống, xếp cho họ ở chuồng bò đẳng kia. Chúng ta không thể để họ tới hưởng phúc, xếp cho họ ở một chỗ tốt. Lỡ có người báo lên trên, nói chúng ta là đồng bọn của họ thì cũng không tốt."

Đại đội trưởng: "Đúng đúng đúng, lời này có đạo lý."

Lâm Dư Dư: "Trước kia chú A Ngưu sống ở chuồng bò bên kia để nhìn trâu, việc vệ sinh ở đó do chú ấy phụ trách. Sau này, việc vệ sinh chuồng giao cho những người bị chuyển xuống phụ trách, xem như xử phạt bọn họ.

Đại đội trưởng: "Được, nên như vậy."

Lâm Dư Dư chuyển câu chuyện: "Nhưng mà chúng ta cũng không thể làm quá mức. Như ngài đã nói, những người kia đều lớn tuổi nên lỡ chết ở chỗ này thì cũng không tốt. Dù sau, trước khi họ bị chuyển xuống thì có thể họ là người có danh dự và uy tín, lỡ họ chết ở chỗ này của chúng ta thì sẽ có người vì họ tới báo thù. Người dân ở chỗ chúng ta đấu không lại mấy người đó đâu."

Đại đội trưởng cẩn thận tự ngẫm lại những lời mà Lâm Dư Dư đã nói, càng nghĩ càng cảm thấy mấy người thành phần xấu này chính là một đám phiền toái: "Vậy dàn xếp bọn họ vào ở chuồng bò đi, để cho bọn họ tự mình bươn chải đi, chúng ta cách xa bọn họ một chút là được."

Lâm Dư Dư: "Được, tôi đây nghe lời ngài."

"Bác sĩ Lâm... Bác sĩ Lâm..." Bên ngoài vang lên tiếng gọi của một cô gái.

Lâm Dư Dư: "Chị ở đây." Cô vội vàng đi ra ngoài, bắt gặp một cô gái nhỏ đang đứng bên ngoài, trên người cô bé có chút dơ, sắc mặt thì tái nhợt, nói,"Bác sĩ Lâm, chị dâu em chảy máu rồi, cầu xin chị mau đến nhà em nhìn xem đi."

Lâm Dư Dư: "Được, chị lập tức đi qua đó ngay." Cô vào văn phòng cầm theo hộp đựng dụng cụ y tế, chạy theo cô gái nhỏ kia về nhà.

Trong nhà cô bé không có người lớn, chỉ có một thai phụ đang trên giường, phía dưới đang chảy máu, khăn trải giường đã thấm đẫm màu đỏ rực. Lâm Dư Dư nhìn, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, bộ dạng này có chút đáng sợ."Em đi gọi người lớn trong nhà về đây, ở đây có chị lo, mau đi đi."
 
Chương 190


Cô bé mau chóng trả lời: "Dạ."

Thai phụ tên là Khương Đào Hoa, Lâm Dư Dư biết người này. Trước tiên, Lâm Dư Dư xem xét tình huống của Khương Đào Hoa, cô phát hiện Khương Đào Hoa vẫn còn tỉnh táo, liền lấy ra vài miếng nhân sâm hoang dại, nhét vào trong miệng cô ấy: "Kiên cường một chút, cố gắng giữ vững tỉnh thần."

Khương Đào Hoa gật gật đầu: "Ừm, bác sĩ Lâm, nếu... Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, xin hãy cố gắng cứu đứa nhỏ."

Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Dư Dư đương nhiên sẽ bảo vệ tính mạng của người lớn trước, nhưng: "Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đàn ông của cô sẽ tiến thêm bước nữa, con mình đi theo mẹ kế cũng sẽ sống không tốt, vậy cứu đứa nhỏ này thì có ích lợi gì chứ? Đây không phải là muốn cho kiếp này của đứa nhỏ sẽ trở nên gian truân cực khổ sao? Cho nên cô không cần nghĩ đến mấy chuyện ngoài ý muốn này, cô cần phải sống sót.

Con của cô đã xuất hiện tình trạng sinh non, hiện tại cần thiết sinh đứa nhỏ này. Lúc trước tôi đã nói với cô, cô thiếu máu rất nghiêm trọng, cần phải ít vận động, không thể ở nhà một mình, tại sao lại ra ngoài ý muốn thế này?" Trong khoảng thời gian ở trong thôn này, Lâm Dư Dư đọc không ít các tri thức thai phụ, bởi vì các nữ đồng chí trong thôn mang thai, đều tìm bà đỡ, nếu con là thuận sản*, bà đỡ còn có thể ứng phó, nhưng một khi xuất hiện tình huống khác thường, bà đỡ căn bản không giúp được gì.

*Thuận sản: sinh thuận lợi

Từ khi đại đội có cô, cũng có không ít thai phụ tìm đến cô, nhờ cô thăm khám xem tình trạng mang thai như thế nào, cái cô Khương Đào Hoa này chính là một trong số những người đó. Cô ấy thiếu máu vô cùng nghiêm trọng, kỳ thật phụ nữ hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút thiếu máu, nếu vào lúc bình thường, sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai, cho nên sự tình mới trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

"Vợ... Vợ ơi..."

Chẳng được bao lâu, một người đàn ông chạy vội vào nhà, thiếu chút nữa là đụng vào Lâm Dư Dư: "Vợ..." Nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Khương Đào Hoa, hắn giật nảy mình/"Bác sĩ Lâm, vợ ta thế nào rồi?"

Lâm Dư Dư: "Tôi đã kiểm tra qua, đã vỡ nước ối, nhưng cổ tử cung còn chưa mở, yêu cầu lập tức sinh mổ."

Người đàn ông vừa nghe hai chữ "sinh mổ, thiếu chút nữa bị dọa té xỉu.

"Bác sĩ Lâm, vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?" Lúc này, một người phụ nữ trung niên, một người đàn ông trung niên đi vào, là cha chồng à mẹ chồng của Khương Đào Hoa, đàn ông có lẽ không rõ vỡ nước ối, cổ tử cung chưa mở là có ý gì, nhưng phụ nữ thì biết rất rõ. Cổ tử cung chưa mở, căn bản không thể sinh con ra được, nói cách khác, đứa con sẽ bị nghẹn chết ở trong bụng con dâu. Nghĩ đến điều này, nước mắt người phụ nữ rơi như mưa/Bác sĩ Lâm, cô nhất định phải cứu tính mạng của con dâu của tôi a."

Lâm Dư Dư: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể bảo đảm tính mạng của đứa con, mọi người phải chuẩn bị tốt tâm lý." Chỉ mới 8 tháng, đây là thời điểm đứa bé chưa phát triển hoàn toàn, nếu lại trễ thêm một tháng, tình huống có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Người đàn ông vội vàng cầu xin: "Bác sĩ Lâm, cầu xin cô cứu vợ tôi với, cứu con tôi với a."

Lâm Dư Dư: "Anh đi ra ngoài nấu nước ấm đi, thím ở lại giúp tôi. Thím nhìn thấy máu có chóng mặt không? Chịu đựng được không?”

Người phụ nữ: "Tôi có thể."

Người đàn ông: "Tôi đây lập tức đi nấu nước." Điều kiện ở đại đội cũng có hạn, tình huống của Khương Đào Hoa đã không thích hợp di chuyển đến nơi khác, nếu hiện tại đưa cô ấy đi bệnh viện, liền tính cô có thể chịu đựng đến nơi, nhưng thai nhi trong bụng cô sẽ chịu không nổi. Xe bò đi đến bệnh viện cần hơn hai tiếng, thai nhi khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

Trước khi tới nhà chông của Khương Đào Hoa, Lâm Dư Dư đã đem đến đầy đủ các dụng cụ giải phẫu, hiện tại có sự đồng ý của nhà chồng Khương Đào Hoa, cô lập tức chuẩn bị, dùng que diêm bật lửa cồn, sau đó tiêu độc dao phẫu thuật...
 
Chương 191


Mẹ chồng của Khương Đào Hoa đứng một bên, nhìn Lâm Dư Dư dùng dao phẫu thuật rạch bụng con dâu, bà xem mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thẳng đến khi tiếng kêu của Lâm Dư Dư gọi hồn bà về: "Ôm lấy đứa nhỏ." Tiếp theo cô cũng không rảnh lo Khương Đào Hoa, trước tiên chích cho đứa nhỏ một mũi, sau đó nói,"Tình huống của đứa nhỏ này rất không ổn, môi người lập tức đưa đứa nhỏ này đi trạm y tế của trấn, tôi ở lại xử lý Khương Đào Hoa, cô ấy hẳn là sẽ không có việc gì, mau lên."

Mẹ chồng của Khương Đào Hoa: "Bác sĩ Lâm, cô không đi đến trạm y tế của trấn trên sao?"

Lâm Dư Dư: "Nếu tôi đi thì Khương Đào Hoa làm sao bây giờ? Đứa nhỏ chờ không được đâu, mau đi đi."

Mẹ chồng Khương Đào Hoa bao đứa nhỏ lại, sau đó ôm đi ra ngoài, bên ngoài rất nhanh liền có động tĩnh, cha chông Khương Đào Hoa hỏi: "Đứa nhỏ sinh ra rồi sao? Là cháu trai hay là cháu gái a?"

Mẹ chồng Khương Đào Hoa: "Là cháu trai, nhưng bác sĩ Lâm nói muốn lập tức đưa đi bệnh viện, tôi đi chuồng bò, ônh đi lấy tiền, sau đó mau chóng đuổi theo a."

"Ừ" Trong phòng, Lâm Dư Dư may xong miệng vết thương của Khương Đào Hoa, Khương Đào Hoa đã hôn mê, tuy rằng có gây tê, nhưng hiệu quả rất nhỏ, cô ấy vẫn luôn chịu đựng, những ai làm mẹ đều sẽ trở nên kiên cường mạnh mẽ.

Lâm Dư Dư thu dọn đồ đạc một chút, mở cửa ra, nhìn thấy chồng của đối phương đang đứng ở cửa. Thấy Lâm Dư Dư đi ra, người đàn ông của Khương Đào Hoa cũng chính là Phạm Đại Lâm vội vàng hỏi: "Bác sĩ Lâm, vợ tôi thế nào rồi?"

Lâm Dư Dư: "Cô ấy tạm thời không có việc gì, đừng để cho cô ấy phát sốt là được. Giường trong phòng bị bẩn mất rồi, anh chuyển cô ấy sang chỗ khác đi. Kỳ thật vấn đề cô ấy không lớn, việc lớn chính là đứa con, đứa nhỏ này a, hai năm đầu phải nuôi dưỡng cho thật tốt." Nếu, có thể sống qua hai năm này thì tốt rồi, nhưng cũng có khả năng, đứa nhỏ này sống không nổi mấy ngày.

Phạm Đại Lâm nghe xong, hai mắt đều đỏ ửng lên, nhưng kiềm lại sự khó chịu trong lòng, gật gật đầu: "Cảm ơn cô, bác sĩ Lâm, tiền thuốc men bao nhiêu, tôi trả cho cô."

Lâm Dư Dư: "Trả cho ta 5 mao tiên đi." Nhân sâm hoang dại là tự cô đi đào, đơn giản chỉ dùng chút cồn và thuốc gây tê. Đương nhiên, nếu ở bệnh viện mà nói, 5 mao khẳng định là không đủ, ít nhất phải tốn mấy khối tiền, rốt cuộc bác sĩ cũng không phải miễn phí khám chữa cho người bệnh.

Phạm Đại Lâm vội vàng lấy ra 5 mao tiền trả cho Lâm Dư Dư: "Bác sĩ Lâm, tôi trả cô."

Lâm Dư Dư thu tiền: "Tôi đi về trước đây, nếu có chuyện thì đến kêu tôi, chỉ cần cô ấy không phát sốt thì sẽ không có việc gì. Còn có, trong vòng sáu tiếng không được đút cho cô ấy ăn bất cứ thứ gì, cô ấy vừa mới giải phẫu, ước chừng, tới giờ ăn cơm chiều là có thể cho cô ấy ăn một chút, có thể uống nước cơm hoặc canh củ cải, phải thanh đạm, kị dầu mỡ."

"Được, tôi đã nhớ kỹ, trong nhà có củ cải." Mùa đông có củ cải bồi bổ thân thể, cơ hồ mỗi nhà đều có củ cải.

Lâm Dư Dư gật đầu: "Anh tốt nhất đi chuẩn bị thêm sữa bột, đứa nhỏ ở bệnh viện cũng phải uống sữa, sức khỏe của vợ anh không tiện đi bệnh viện."

Phạm Đại Lâm lập tức có chút khó xử: "Cho dù trong nhà chịu bỏ tiền mua sữa bột, nhưng không có phiếu cũng mua không được a, tôi có thể dùng bột gạo không? Mài gạo thành bột phấn, hoặc là tôi để cho vợ tôi cho sữa vào bình, sau đó đưa cho đứa nhỏ uống."

Đổ sữa mẹ vào bình, Lâm Dư Dư cảm thấy không vệ sinh cho lắm: "Như vậy đi, trong nhà tôi có sữa bột, tôi sẽ bán cho anh theo giá ta mua vào, anh xem như thế có được không? Còn phiếu thì khỏi đi." Phạm Đại Lâm nghe vậy liền vô cùng cảm kích, nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm... Cảm ơn bác sĩ Lâm..."

Phạm Đại Lâm đi theo Lâm Dư Dư đến nhà họ Lý, Lâm Dư Dư đưa sữa bột cho anh ta. Trong nhà, vợ còn đang ngủ, anh ta nhờ em gái trông giúp, tự mình đem sữa bột, chén,... đi trạm y tế.
 
Chương 192


Buổi chiêu Lâm Dư Dư không có chuyện gì làm, vẫn luôn ngồi ở trạm y tế, trong tay cầm chai đường glucose cho ấm tay, gần đến giờ cơm chiều, cô đến nhà Khương Đào Hoa. Mới bước vào sân, chỉ thấy một cô gái nhỏ đang chơi đùa ngoài sân, trong nhà không có người khác. Thấy Lâm Dư Dư tới, cô bé chặn lại nói: "Bác sĩ Lâm chị đã đến rồi?"

Lâm Dư Dư: "Chị dâu em tỉnh chưa?"

Cô bé: "Còn chưa tỉnh nữa, em đã xem rồi."

Lâm Dư Dư: "Em biết nấu cơm khong? Nếu biết thì nấu cho chị dâu em một chút nước cơm hoặc canh củ cải đi, nước cơm thì cho nước nhiều chút, canh củ cải thì không cần cho gia vị, chỉ nấu canh suông thôi."

Cô bé: "Dạ, em biết nấu, em nấu liền ạ."

Lâm Dư Dư: "Vậy em đi nấu đi, nhớ chú ý an toàn a, chị đi xem chị dâu em." Lâm Dư Dư vào phòng, Khương Đào Hoa còn đang ngủ, cô sờ sờ trán của đối phương, không có nóng lên. Trên mặt đất còn ném tấm khăn trải giường dính đầy máu, phỏng chừng là chồng của cô ấy thay khăn trải giường trong sự vội vàng gấp rút.

Không có việc gì là được.

Trước khi đi, Lâm Dư Dư lại vào phòng bếp nhìn một chút, cô bé đang nấu canh.

Lâm Dư Dư: "Chờ khi nấu xong nồi canh, nhớ gọi chị dâu em dậy, đút miếng canh cho chị ấy."

Cô bé ngoan ngoãn trả lời: "Dạ em biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ Lâm."

Lâm Dư Dư: "Em nấu nhiều một chút, chờ người nhà về, cũng có cái để uống."

Cô bé: “Dạ."

Lâm Dư Dư dặn dò cô gái nhỏ này thêm vài câu, liền đi trở vê. Vừa lúc Lý Thu Hồng cũng nấu xong cơm chiều, vào đông cũng không có việc việc đồng áng gì, cho dù có việc cũng không bắt buộc mỗi người đều phải đi, chỉ phân công công việc cho vài người phụ trách là được, giống Lý Thu Hồng thì dứt khoát nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhìn thấy Lâm Dư Dư trở về, Lý Thu Hồng hỏi: "Đứa nhỏ thế nào? Còn người lớn sao rồi?"

Lâm Dư Dư: "Người lớn thì không có việc gì, đứa nhỏ thì có vấn đề đó, thời gian này đúng vào thời điểm phát triển thân thể của đứa nhỏ, thế mà lại xảy ra việc này, chỉ sợ không sống được mấy ngày, sẽ bị cảm, nếu có thể sống sót qua mấy ngày này thì tốt rồi."

Lý Thu Hồng: "Ôi trời, oan nghiệt a, như thế nào lại xảy ra việc này a."

Lâm Dư Dư ngáp một cái.

Lý Thu Hồng: "Con bị cảm lạnh sao? Chờ chút nữa nấu chén canh gừng, con chính là bác sĩ, cũng không thể bị cảm a."

Lâm Dư Dư: "Nấu trà gừng đường đỏ đi ạ, bỏ thêm chút đường đỏ, hương vị mới ngon."

Lý Thu Hồng: "Được."

Lúc ăn cơm chiều, Lâm Dư Dư uống một chén trà gừng đường đỏ, lại ngâm chân, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Cô đem rót đây nước ấm vào chai đường glucose, đặt vào ổ chăn, nhưng lại để dựng đứng lên, nếu để nằm xuống sẽ chảy hết nước ra giường. Tuy là chỉ như vậy, ổ chăn cũng thực ấm áp. Ngày hôm sau, cô trang bị toàn thân rồi lên núi, hôm nay là cuối tuân, trạm y tế không cần mở cửa. Bất quá nếu nhà ai gặp chuyện vào cuối tuần, cũng tới nhà họ Lý gọi cô.

Lâm Dư Dư dự định lên núi bắt vài con mồi, đem đi nhà ăn của trường học, nấu canh cho bọn học sinh uống. Trường học có nhà ăn, trước kia phòng bếp của một nhà địa chủ, hiện tại thì chuyên môn nấu nước ấm cho học sinh. Điều kiện ở thôn Phạm gia không tốt, bọn nhỏ cơ bản đều thiếu dinh dưỡng, ngày thường cô cũng không thường đến, chỉ thỉnh thoảng thêm vào thực đơn của bọn nhỏ vài món thôi, nhưng vào mùa đông thì bồi bổ cho bọn nhỏ một chút cũng không sao.

Ước chừng qua hai tiếng, Lâm Dư Dư cõng nấm, rau dại và dược liệu xuống núi, trên tay còn xách theo ba con gà rừng, mỗi con đại khái nặng năm sáu cân.

Có vài thôn dân nhìn thấy, tròng mắt đều muốn rớt ra: "Bác sĩ Lâm, sao cô bắt được mấy con gà rừng này hay thế?" Tuy có chút thèm, nhưng cũng không đố ky. Đại đội có quy định, nếu thôn dân lên núi, bắt được mấy con mồi nhỏ thì là của bản thân, còn nếu như to như lợn rừng vậy, thì sẽ thuộc về đại đội, nhưng cũng sẽ cho thưởng thêm cho thôn dân đó.
 
Chương 193


Lại nói, đồ của bác sĩ Lâm, bọn họ cũng không dám nảy ra ý tưởng xấu xa gì, rốt cuộc thì trong cả đời người, ai mà không mắc phải bệnh nặng hay bệnh nhẹ gì chứ? Đắc tội bác sĩ chính là vội vàng tìm chết a.

Lâm Dư Dư: "Không phải tôi bắt, chỉ là tôi gặp may thôi, lúc mấy con gà rừng này đang ăn cỏ, cũng ăn luôn mấy cây thảo dược ở bên cạnh, mà mấy cây thảo dược này có thể gây mê, cho nên gà rừng liền ngã xuống, tôi vừa khéo liên nhặt tiện nghỉ."

"Vậy cũng thật may mắn quá rồi."

Bên cạnh có người nghe xong, cũng nhịn không được nói: "Bác sĩ Lâm làm người lương thiện, cho nên mới may mắn như vậy."

Lâm Dư Dư: "Tôi nghĩ, bản thân cũng ăn không hết nhiều gà như vậy, nếu chia cho mọi người, một hộ gia đình cũng được chia không tới hai khối thịt, cho nên định đưa tới trường học, nấu một nồi canh gà củ cải, cho bọn nhỏ trong trường mỗi người một chén."

Mọi người nghe được liền khen Lâm Dư Dư hào phóng. Cho dù có mấy người trong nhà không có con cái đang đi học, cũng cảm thấy bữa cơm này của Lâm Dư Dư thật tốt. Liền tính không ăn vào miệng mình, nhưng sao người lớn có thể giành ăn với bọn nhỏ chứ? Rốt cuộc tam quan của đại đa số người vẫn rất chính trực ngay thẳng.

"Bác sĩ Lâm, cần ta hỗ trợ không?"

"Bác sĩ Lâm, tôi cũng nhàn rỗi, tôi tới giúp cô."

Lâm Dư Dư: "Không cần, trong trường học còn có hai vị giáo viên, để cho bọn họ hỗ trợ là được rồi."

Lâm Dư Dư xách gà rừng đi trạm y tế, đi ngang qua cửa nhà Phạm Quốc Đống liền ngừng lại một chút: "Chị Trân, chị có ở nhà không?”

Cuối tuần, Trân Hà đương nhiên là rảnh rỗi: "Đây, Dư Dư, có chuyện gì a?"

Lâm Dư Dư: "Em lên núi nhặt được ba con gà rừng, định nấu nồi canh cho bọn học sinh uống, chị chờ lát nữa tới giúp em một tay a, liền hầm nồi canh gà ở cửa trạm y tế, em bên đó có cái nồi sắt lớn."

Trân Hà: "Được, chị lập tức tới."

Chờ khi Lâm Dư Dư tới cửa trạm y tế, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, rất nhiều học sinh đều đã tới. Có phụ huynh của học sinh tới hỗ trợ gánh nước, có người lấy thùng gỗ tới, Lý Thu Hồng cũng cầm một cái bồn gỗ lớn tới rồi.

"Bác sĩ Lâm, đồ đạc đều lấy tới cho cô rồi."

Lâm Dư Dư: "Có chú bác nào sức lực lớn không, giúp cháu bưng nồi sắt để lên đây với ạ."

"Để tôi để tôi."

Một cậu bạn nhỏ: "Bác sĩ Lâm, mẹ em nói chị sẽ cho tụi em ăn thịt gà sao?"

Một bạn nhỏ khác: "Bác sĩ Lâm, em có thể ăn mấy chén thịt gà a?"

Lại thêm một bạn nhỏ hỏi: "Bác sĩ Lâm, em đã rất lâu rất lâu rồi chưa ăn thịt gà đó."

Lâm Dư Dư: "Mỗi một bạn nhỏ đang đi học ở trường đều có thể tới ăn, bất quá thịt gà có hạn, cho nên mọi người phải vê nhà lấy củ cải, nấu củ cải chung với thịt gà, sau đó các em lại mang chén tới, đến lúc đó mỗi người một chén nha."

Các bạn nhỏ: "Dạ."

Nhìn bọn nhỏ, Lâm Dư Dư nhớ tới các buổi tụ hội ở thời hiện đại, một đám người cùng nhau nướng BBQ, ăn lẩu, giống như bây giờ vậy.

Ba con gà rừng rất nhanh đã được giải quyết, bọn học sinh đều lấy củ cải tới, có lớn có nhỏ, nhà nào khách sáo một chút, sẽ lấy củ cải lớn một chút, đụng tới nhà nào keo kiệt, sẽ lấy củ cải nhỏ một chút.

Chờ đến giữa trưa, một nồi canh gà củ cải đã nấu xong, Lâm Dư Dư làm đầu bếp, mỗi học sinh được phân ba muỗng canh củ cải, thêm ba khối thịt gà.

thôn Phạm gia chỉ có hơn 50 hộ gia đình, cho nên cũng không có nhiều học sinh cho lắm, thịt của ba con gà cắt nhỏ một chút, mỗi học sinh có thể được chia tới ba khối. Nhưng vào ngày mùa đông, canh gà có thể còn tươi ngon hơn cả thịt gà.

Đứa nhỏ nào hiểu chuyện, sẽ vô cùng vui mừng bưng canh gà về nhà, giữa trưa người một nhà có thể cùng nhau ăn. Còn đứa nào không hiểu chuyện thì ăn ngay tại chỗ, căn bản không nghĩ tới người trong nhà.

Thịt gà đã không còn rồi, nhưng vẫn còn dư lại canh gà củ cải, Lâm Dư Dư múc cho những người đến hỗ trợ kia, mỗi người một chén: "Thím, chỉ còn một ít canh, không cần để ý a."

Bác gái: "Bác sĩ Lâm, ngươi cũng thật là, quá khách sáo rồi."
 
Chương 194


Lâm Dư Dư cười cười, đột nhiên cảm thấy, trường hợp náo nhiệt này cũng thực tốt a.

Đại đội trưởng cùng thư ký cũng có mặt ở đây, nhìn tình cảnh trong thôn hiện giờ, bọn họ cũng vô cùng hưng phấn.

Nhà họ Lý

Lý Thu Hồng nghĩ đến việc chia ba con gà mập mạp đó cho mọi người của ngày hôm nay, cảm thấy có chút luyến tiếc, không phải bà keo kiệt, chỉ là cảm thấy Lâm Dư Dư quá hào phóng. Bất quá mấy con gà đó là do Lâm Dư Dư bắt, bà cũng không dám nói gì.

Tiểu Ôn Lễ uống một ngụm canh củ cải, thật là ngon quá xá.

Nhưng Chương Long lại thật khó hiểu hỏi: "Chị, sao hôm nay chị lại đưa gà cho mọi người ăn vậy?"

Lâm Dư Dư cười cười: "Chị còn để lại một con nữa đó."

Lý Thu Hồng cùng Chương Long sửng sốt.

Chương Long: "Ở đâu a?"

Lâm Dư Dư: "Ở trong bãy rập, chờ lát nữa ăn cơm xong thì đi bắt nó."

Chương Long: "Em cũng muốn đi lên núi chơi, em đi với chị đi, em đi nhặt thêm củi gỗ."

Lâm Dư Dư: "Tuy trên danh nghĩa chúng ta là chị em, nhưng không có quan hệ huyết thống với nhau, hai người lén lên núi sẽ bị mọi người bàn ra tán vào, không tốt đâu."

Chương Long: ”..." Anh ta không đáng tin như vậy sao.

Lâm Dư Dư không thèm để ý anh ta có tin hay không, ăn xong, bắt một nắm quả khô liên lên núi: "Đúng rồi, mẹ nuôi, chờ con trở lại, buổi tối chúng ta nấu canh gà hạt dẻ đi." Hạt dẻ được cô hái trong lần lên núi trước đó.

Lý Thu Hồng: "Được, nhìn cái miệng của con này, ăn gì mà kén chọn thế a."

Lâm Dư Dư tưởng nói bản thân không có như vậy, từ lúc cô tới thế giới này, mới có cơ hội ăn nó.

Bất quá, từ ngày hôm đó, sau khi Lâm Dư Dư phân chia nồi canh gà kia, những bạn nhỏ đó mỗi khi nhìn thấy cô, hai mắt đều tỏa sáng lấp lánh, Lâm Dư Dư biết ý của bọn nhỏ, còn muốn ăn canh gà, nhưng cô cũng không có cách nào a. Nếu nấu canh gà quá thường xuyên, mọi người sẽ bắt đầu hoài nghi nay mắn của cô.

Hôm nay, trong lúc chờ đến giờ cơm trưa, Lâm Dư Dư ngồi phơi nắng tại trạm y tế một lúc, sau đó lại chuyển sang đọc sách.

"Bác sĩ Lâm" Một người phụ nữ trung niên lại đây, chính là mẹ chồng của Khương Đào Hoa.

Lâm Dư Dư thấy cả người bà không chút tinh thần nào, còn có chút tiều tụy: “Thím, thím đây là?"

Mẹ chồng Khương Đào Hoa xách theo một cái rổ, bên trong có gạo, có trứng gà: "Bác sĩ Lâm, sáng nay cháu trai của thím đã xuất viện, bác sĩ nói sức khỏe của thằng bé đã có chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần ở nhà nuôi dưỡng cho thật tốt là được, chuyện của con dâu và cháu trai của ta thật sự vô cùng cảm ơn ngươi. Bác sĩ nói nếu không phải kịp thời giải phẫu, tình huống của đứa nhỏ sẽ càng thêm nghiêm trọng. Trong khoảng thời gian này chúng ta đều ở bệnh viện, con gái của ta nói ngươi thường xuyên đi thăm con dâu ta, còn dạy cho con gái thím nấu cho chị dâu con bé ăn, thím thật sự là... Đây là một chút tấm lòng của chúng ta, bác sĩ Lâm phải nhận đó."

Lâm Dư Dư không vươn tay nhận: "Thím, không cần đâu, mấy món này để dành cho chị dâu bồi bổ thân thể đi, tôi cũng không thiếu mấy thứ này."

Mẹ chồng Khương Đào Hoa: "Sao có thể như vậy được, đây là một phần tấm lòng thành của chúng ta, bác sĩ Lâm không thiếu đó là chuyện của bác sĩ, chúng ta đưa đó là tấm lòng của chúng ta. Bác sĩ Lâm yên tâm, trong nhà còn có gạo và trứng gà, con dâu ta muốn ăn cái gì có cái đó."

Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ: "Vậy cháu đây liền không khách sáo." Nếu cô không thu, phỏng chừng bà sẽ càng thêm không yên tâm.

Quả nhiên, thấy cô thu rồi, bà vô cùng vui vẻ: "Ừm, không cần khách sáo như vậy, thím đây đi vê trước a."

Lâm Dư Dư: "Chút nữa cháu trả rổ cho thím."

Chờ đến lúc ăn cơm trưa, Lâm Dư Dư đóng cửa trạm y tế, đi đến bên dòng suối bắt hai con cá, mỗi con nặng chừng hai cân, một con để cho Lý Thu Hồng nấu canh cá uống, một con cô để vào trong rổ, trả cho người ta."Thím, có ở nhà không?”

Mẹ chồng Khương Đào Hoa từ trong phòng bếp đi ra: "Ở đây, ta ở đây." Hiện tại đang trong thời gian nông nhàn, không ai cần xuống ruộng cày cấy: "Cũng chỉ là một cái rổ mà thôi, bác sĩ Lâm cũng thật nóng vội a."

Lâm Dư Dư cười cười: "Sao lại không, cố ý canh tới lúc các ngươi nấu cơm đây, con cá này thực tươi ngon, tốt nhất là thêm chút củ cải cắt sợi, hương vị sẽ càng thêm ngon."

Mẹ chồng Khương Đào Hoa: "Bác sĩ Lâm đây là..."

Lâm Dư Dư: "Đứa nhỏ đâu, để cho cháu nhìn chút được không?"

Mẹ chồng Khương Đào Hoa: "Được được được, đương nhiên là được rồi, đang ở trong phòng mẹ thằng bé đâu, lúc ở bệnh viện thời điểm, mỗi ngày đều uống sữa bột, hiện tại cuối cùng cũng có thể uống sữa mẹ rồi."
 
Chương 195


Lâm Dư Dư: "Có vài đứa nhỏ ngưng sữa mẹ từ rất sớm, sức khỏe của thằng bé còn yếu, về sau việc ngưng sữa mẹ có thể trễ một chút, nhưng cơ thể mẹ cũng phải có đầy đủ dinh dưỡng."

Khương Đào Hoa: "Còn không phải sao, trong nhà để dành không ít trứng gà, đều cho con dâu ta bồi bổ thân thể."

Trong phòng, trạng thái của Khương Đào Hoa cũng không tồi, trong nửa tháng này, bởi vì đứa nhỏ luôn ở trạm y tế của thị trấn, cho nên người trong nhà đều ở tại trạm y tế của trấn, trong nhà chỉ một cô gái nhỏ chăm sóc sản phụ, cũng may trong khoảng thời gian này Lâm Dư Dư mỗi ngày đều sẽ tới chỉ dạy cho cô bé nấu cơm như thế nào, cho nên đối với sản phụ sinh mổ mà nói, cũng khôi phục không sai biệt lắm, rốt cuộc những món cô ấy ăn đều trải qua sự chỉ dạy của Lâm Dư Dư.

Khương Đào Hoa nhìn thấy Lâm Dư Dư đến thăm mình, cảm thấy thật vui vẻ, Lâm Dư Dư là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con cô, phần ân tình này cô luôn khắc ghi trong lòng."Bác sĩ Lâm, cô đến rồi, đứa nhỏ vừa mới ngủ."

Lâm Dư Dư: "Không có việc gì, tôi tới xem thằng bé một chút thôi." Cô chà xát hai cho thật ấm, sau đó lại nhét vào chăn giữ ấm thêm một lát, lúc này mới bắt đầu bắt mạch cho đứa nhỏ.

Khương Đào Hoa: "Bác sĩ Lâm, con trai tôi thế nào rồi? Không có chuyện gì đi?"

Lâm Dư Dư: "Có sổ khám bệnh của đứa nhỏ này không?"

Mẹ chồng Khương Đào Hoa: "Có có có, thím lấy cho cháu."

Lâm Dư Dư nhìn sổ khám bệnh, con trai của Khương Đào Hoa a, phổi vẫn chưa phát triển hoàn toàn, loại tình trạng này phát sinh chủ yếu khi đứa bé sinh non, thai nhi không tròn 36 tuần (8 tháng), bình thường thai nhi vào tuân thứ 32 sẽ bắt đầu phát dục nhanh chóng, ở trong đoạn thời gian đó, sẽ lớn lên tương đối nhanh chóng. Lúc đưa đến trạm y tế của thị trấn, con trai Khương Đào Hoa còn bộc phát chứng viêm, cũng may trong nửa tháng này, chứng viêm đã biến mất, và cũng may vấn đề phổi chưa phát triển hoàn toàn của thằng bé này tương đối nhỏ, bằng không liên khó nói.

Thấy Lâm Dư Dư nhíu mày, Khương Đào Hoa hỏi: "Bác sĩ Lâm, con trai tôi làm sao vậy?"

Lâm Dư Dư: "Lúc đứa nhỏ này xuất viện, bác sĩ có nói qua tình huống của đứa nhỏ cho người nhà mọi người không?”

Mẹ chồng Khương Đào Hoa: "Nói qua, nói phổi của thằng bé có vấn đề, về sau phải cố gắng chăm sóc thật tốt."

Lâm Dư Dư: "Vấn đề về phổi này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, sẽ gián tiếp dẫn phát rất nhiều vấn đề, ngày thường mọi người phải chú ý tình trạng hô hấp của thằng bé. Phải cho thằng bé sinh hoạt ở nơi thông thoáng, không khí mới mẻ, vệ sinh trong phòng nhất định phải chú ý. Còn có, ngày thường nhất định phải chú ý đến tình trạng thân thể của đứa nhỏ, đừng để cho thằng bé bị cảm hay ho khan, một khi cảm hoặc ho khan, sẽ có tổn hại rất lớn đến phổi của thằng bé..."

Nếu như ở thời hiện đại, đứa nhỏ nào có tình trạng như vậy, có thể ở trong lồng giữ nhiệt đâu, nhưng ở cái niên đại này, không có điều kiện như vậy. Đặc biệt là con cái ở nông thôn, càng không có cái điều kiện này. Lâm Dư Dư tỉ mỉ nói hết những điều cần chú ý cho bọn họ nghe,"Sau này mỗi ngày tôi sẽ tới xem tình trạng của đứa nhỏ này, mọi người không cần có quá nhiều áp lực, chỉ cần ngày thường chú ý một chút là được."

Khương Đào Hoa cùng mẹ chồng cô bị lời nói của Lâm Dư Dư dọa sợ rồi, nghe được Lâm Dư Dư mỗi ngày sẽ ghé sang thăm nom, cũng yên tâm đôi chút. Bằng không, các cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Lâm Dư Dư trở về nhà họ Lý, nói cho Lý Thu Hồng nghe về tình trạng của đứa nhỏ nhà Khương Đào Hoa, Lý Thu Hồng nghe xong lại thở dài, đứa nhỏ này sinh ra ở nhà nông, đã đem đến áp lực rất lớn cho người nhà nông.

Từ các vấn đề trên người của con trai Khương Đào Hoa, Lâm Dư Dư nghĩ đến việc kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm ở thời hiện đại, bệnh không phải đột nhiên mà có, mà nó được chúng ta tích lũy từng ngày, xem ra cô cần phải lập kế hoạch kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm cho người thôn Phạm gia mới được, dù sao cũng do cô kiểm tra, cô cũng có thời gian, không cần tốn bất luận chi phí gì, mọi người khẳng định sẽ tiếp thu, rốt cuộc mỗi người đều thực quý trọng tính mạng của bản thân.

Nghĩ đến chuyện này, Lâm Dư Dư lập tức có chủ ý, ăn xong cơm, cô liền đi tìm đại đội trưởng.

Vợ đại đội trưởng: "Bác sĩ Lâm, ông nhà ta còn chưa về, hôm nay hắn đi đón đám người thành phần xấu được đưa xuống nông thôn kia."

Lâm Dư Dư: "Vậy chờ ông ấy trở về ngài tới kêu tôi một tiếng, tôi có kế hoạch phát triển cho thôn mình, muốn thương lượng với ông ấy một chút."
 
Chương 196


Vợ đại đội trưởng: "Ừ, được, tôi nói a, người quan tâm thôn Phạm gia chúng ta nhất chính là bác sĩ Lâm, cái gì mà thuốc xổ giun a, rồi cho bọn nhỏ ăn thịt gà a, ai lại có lòng như bác sĩ Lâm chứ." Con người như bác sĩ Lâm vô cùng thích hợp đảm nhiệm chức vụ cán bộ, vì nhân dân phục vụ, nhưng lại không thích hợp làm con dâu, bằng không sẽ phá của.

Lâm Dư Dư nếu biết suy nghĩ của bà, khẳng định là muốn cười xỉu rồi. Cô cũng không biết, trước kia, mọi người đều rất hy vọng cô có thể trở thành con dâu của nhà mình, có một cô con dâu làm bác sĩ, thật là nở mặt nở mày a, nhưng từ sau cái lần phân chia thịt gà kia, mọi người không còn ai có cái suy nghĩ đó nữa, chỉ sợ cô cầm thịt gà của nhà mình cho bọn nhỏ ăn.

Cho nên nói, mọi người cảm thấy Lâm Dư Dư là người tốt, còn có một nguyên nhân khác, chính là dùng đồ của người khác sẽ không đau lòng a.

Lâm Dư Dư mới vừa tạm biệt vợ đại đội trưởng, vừa bước vào trạm y tế liên nhìn thấy đại đội trưởng đang đứng ở cửa gọi cô: "Bác sĩ Lâm có ở đây không? Bác sĩ Lâm..."

Lâm Dư Dư: "Ta ở đây, ngài không phải đi đón những người bị đưa xuống nông thôn sao? Bọn họ tới rồi?"

Đại đội trưởng: "Haiz, vốn nên tới rồi, nhưng trong đám người đó có người bị bệnh, cho nên chỉ có thể cho xe chạy chậm một chút, vì thế tới bây giờ mới đến. Bác sĩ Lâm, cô đi xem một chút đi, miễn cho người ta vừa tới chỗ chúng ta thì lăn ra chết, chuyện này bị truyền ra ngoài cũng không tốt lắm."

Lâm Dư Dư: "Được, à đúng rồi, đại đội trưởng, chờ chút nữa ta có chuyện muốn thương lượng với ngài, chuyện này có lợi cho việc phát triển đại đội chúng ta sau này."

Đại đội trưởng: "Được, hiện tại ta cũng đang sầu chuyện của đám người thành phần xấu này, thật là phiền quá đi thôi."

Lâm Dư Dư: "Ngài đừng nghĩ tới nó nữa, thì sẽ không thấy phiền thôi."

Đại đội trưởng: "Nhưng dàn xếp xong bọn họ, kế tiếp phải cho bọn họ làm công việc gì a? Đám người này, nhìn cũng không giống sẽ là người biết làm việc đồng áng, để cho bọn họ xuống ruộng, ruộng đồng đều sẽ bị bọn họ chà đạp hư hết."

Lâm Dư Dư: "Không biết thì có thể học, ai học nhanh, chúng ta sẽ cho lương thực nhiều một chút, người nào học chậm, chúng ta cho lương thực ít một chút, chỉ cần có áp lực, thì sẽ có động lực thôi."

Đại đội trưởng: "Chuyện này nói sau đi, người đều ở bên chuồng bò đó."

Lâm Dư Dư đi theo đại đội trưởng tới chuông bò. Phạm A Ngưu đã quét tước chuồng bò rất sạch sẽ, nhưng cói sạch sẽ đến đâu thì nơi này cũng là chuồng bò, bên trong có một mùi hương không cách nào loại bỏ được.

Đại đội trưởng: "Bác sĩ tới, các ngươi nhường chỗ một chút."

"Bác sĩ tới rồi."

"Bác sĩ cuối cùng cũng tới rồi."

"Còn cho chúng ta khám bác sĩ sao, khá tốt."

Đại đội trưởng: "Bác sĩ Lâm, người bệnh đang nằm trên giường, ngươi nhìn xem."

Lâm Dư Dư: "Ừm”" Cô đi đến mép giường, ông lão trên giường thoạt nhìn tuổi tác đã cao, tuy ông ấy đang trợn tròn mắt, nhưng ánh mắt có chút tan rã, thường thường lại ho khan vài tiếng. Bất quá lúc ho khan, sẽ quay đầu sang hướng khác. Điều này có thể thấy được đối phương là người có tố chất phi thường tốt, là người có thân phận.

Lâm Dư Dư đại khái kiểm tra sức khỏe của ông một chút: "Bệnh cảm sẽ làm cho ho khan, đường hô hấp sẽ bị thương, phổi cũng có chút dấu hiệu bị nhiễm trùng." "Vậy có thể kê đơn không?" Một thanh âm vang lên, nói thế nào nhỉ, nghe như tiếng của một người đàn ông trưởng thành lại trộn lẫn với chút non trẻ của thiếu niên. Sở dĩ nói trộn lẫn giữa tiếng của người đàn ông và tiếng của thiếu niên, là bởi vì thanh âm này, không trầm thấp như tiếng người đàn ông trưởng thành, nhưng cũng không trong trẻo như tiếng của thiếu niên.

Lâm Dư Dư quay đầu, nhìn thấy một người nam giới tương đối trẻ tuổi, ước chừng chỉ tới 20, hoặc cũng có thể chưa tới 20, chỉ là trên mặt hiện lên sự mỏi mệt cùng ánh mắt đầy sự tang thương, làm anh ta thoạt nhìn hơi lớn tuổi một chút. Bất quá, vẻ ngoài phi thường anh tuấn. Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, đây không phải là nam chủ đi?

Thấy Lâm Dư Dư nhìn Tiền Liệt, đại đội trưởng nói: "Người đang nằm trên giường gọi là Lý Khải Đồ, là ông ngoại của cái cậu tên Tiền Liệt này."

Lâm Dư Dư thầm nghĩ: Quả nhiên là như thế. Cô gật gật đầu: "Có thể kê đơn, ta sẽ kê đơn thuốc Tây trước, thuốc tây có hiệu quả tương đối mau, uống đỡ trước đã, nhưng tuổi ông ấy đã cao, sức khỏe lại không tốt, sau này chỉ có thể uống thuốc Trung y chậm rãi điều trị. Hơn nữa, thuốc Trung y cũng sẽ rẻ hơn thuốc Tây y một chút...
 
Chương 197


Tiền Liệt nghe được liền vô cùng cảm kích: "Cảm ơn." Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đến lúc bị đưa xuống nông thôn, không nghĩ tới tới đây còn có thể có bác sĩ khám bệnh cho ông ngoại."Vô cùng cảm ơn bác sĩ."

Lâm Dư Dư: "Không cần cảm ơn. Đại đội chúng ta có hai cách trả chi phí thuốc men, một là trả bằng tiền mặt, hai là trừ vào công điểm, nhưng mọi người vừa mới tới, còn không có công điểm, cho nên sẽ thanh toán bằng tiên mặt sao?"

Đáy mắt Tiền Liệt hiện lên một tia xấu hổ, khuôn mặt anh tuấn cũng bị phần xấu hổ này làm cho ửng đỏ cả lên: "Xin lỗi, chúng ta... Trước khi bị đưa xuống nông thôn, bọn họ đã bị lục soát cả người, mấy món đáng giá trên người đều bị lấy đi rồi, vì đây là tai họa do người nào đó gây ra, cho nên bọn họ đều không có phản kháng, rốt cuộc phản kháng sẽ bị hành hung, ông ngoại đã từng tuổi này rồi, ông sẽ chịu không nổi."Có thể nợ không? Chờ khi chúng ta bắt đầu làm việc thì hãng trừ công điểm, thân thể ta rất cường tráng, xuống ruộng cày cấy hoàn toàn không thành vấn đề."

Đại đội trưởng đương nhiên là không muốn, ông lo người thành phần xấu sẽ ảnh hưởng đến tình hình trong đội, hiện tại mới tới liền thiếu nợ tiền thuốc men. Nhưng đây cũng không còn cách nào khác, anh ta nhìn Lâm Dư Dư, để cho Lâm Dư Dư đưa ra quyết định

Lâm Dư Dư: "Được. Anh theo ta đến trạm y tế, ta nói cho ngươi nên dùng thuốc như thế nào."

Tiền Liệt: "Được."

Lâm Dư Dư đi được vài bước, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Đại đội trưởng, mấy người bọn họ vừa tới, chỉ sợ đã đói bụng rồi, ngài lấy cho bọn họ chút lương thực trước đi, nếu không sẽ có càng ngày càng nhiều người ngã bệnh, như vậy công điểm sẽ bị thiếu cũng càng ngày càng nhiều đó." Đại đội trưởng: "Thật là, chuyện gì cũng chưa làm, liền muốn lương thực, đám người này không phải muốn đại đội chúng ta nuôi bọn họ à? Còn khó hầu hạ hơn cả thanh niên trí thức."

Lâm Dư Dư: "Chốc nữa sắp xếp công việc cho bọn họ là được rồi."

Đại đội trưởng: "Chỉ có thể vậy thôi, nếu không thì làm sao bây giờ?"

Đại đội trưởng đuổi theo Lâm Dư Dư, cùng nhau rời đi.

"Đại đội trưởng, vị bác sĩ này..." Một ông lão bên cạnh cất lời.

Lâm Dư Dư cùng đại đội trưởng dừng bước, Lâm Dư Dư nhìn ông lão: "Có việc gì sao?" Cô cũng không muốn đối xử lạnh nhạt với bọn họ, nhưng vì để tránh xảy ra vấn đề, cho nên mới bày ra bộ dạng việc công xử theo phép công với bọn họ.

Ông lão nói: "Trước khi xuống nông thôn, ta là Trung y, một ông lão như ta xuống ruộng cũng không làm được bao nhiêu việc, ta có thể hái thuốc kiếm sống không?”

Lâm Dư Dư nhìn về phía đại đội trưởng: "Trước khi xuống nông thôn, ông ta là Trung y sao?”

Đại đội trưởng lấy tư liệu đang kẹp dưới nách kia, mở ra xem: "Ông tên là gì, tôi tra một chút."

Lão nhân: "Tôi gọi là Lương Sơn Khải."

Lâm Dư Dư giật mình, người này không phải là Trung y mà Ôn Sùng nhắc tới sao? Còn bị đưa xuống nông thôn cùng lượt với nam chủ? Trung y đã ở đây, vậy thì vị chuyên gia nông nghiệp đâu? Lâm Dư Dư nói với đại đội trưởng: "Chú, ngươi đưa tư liệu cho ta đi, ta xem xem lý lịch của bọn họ, có lẽ đại đội chúng ta có thể dùng được những người này, vật tẫn kỳ dụng."

*vật tẫn kỳ dụng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng

Đại đội trưởng: "Vậy cô xem đi." Lâm Dư Dư xem người khác là giả, xem người được Ôn Sùng sắp xếp tới đây mới là thật.

Lương Sơn Khải: Trung y... Đến từ thủ đô.

Dư Văn Khánh: Giáo sư lâm viên của đại học XXX... Đến từ thủ đô.

Quả nhiên là hai người đó. Lâm Dư Dư lại im lặng nhìn tư liệu của bọn họ, những người này trước khi bị đưa xuống nông thôn, đều là người có bản lĩnh. Tỷ như ông ngoại của nam chủ, Lý Khải Đồ tiên sinh, lúc trước là chiến sĩ cách mạng, từng tham gia quân ngũ, là đoàn trưởng, đáng tiếc hai phái tranh đoạt, ông ấy bị liên lụy.

Lại tỷ như hai người khác, một vị lão thái thái, * là du học sinh về nước, còn có một vị lão tiên sinh*, cũng là phần tử trí thức cao cấp.

*|lão thái thái: người phụ nữ lớn tuổi, tương đương bà cụ, cách gọi tôn trọng

*|ão tiên sinh: người đàn ông lớn tuổi, tương đương ông cụ, cách gọi tôn trọng

Nhìn những tư liệu này, Lâm Dư Dư ngẫm lại, nên sắp xếp công việc cho họ như thế nào.

Lâm Dư Dư: "Lương Sơn Khải đúng không, vậy ông cũng đến đây đi, tôi cần phải kiểm tra ông trước đã."
 
Chương 198


Lương Sơn Khải: "Được." Ông và Dư Văn Khánh nhìn thoáng qua, sau đó đi theo Lâm Dư Dư rời đi. Trước khi bị đưa xuống nông thôn, Ôn Sùng nói trước với bọn họ, cho nên bọn họ biết Lâm Dư Dư, bọn họ tin tưởng Ôn Sùng, lấy tính cẩn thận của Ôn Sùng, người có thể được amh ủy thác, đương nhiên là có thể tin tưởng. Lại xem vị bác sĩ Lâm này, tuy sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí có chút lạnh như băng. Nhưng hành động lại hướng bọn họ, liền không nói đến vấn đề được nợ tiền thuốc men hay không, nhưng sau đó cô lại nghĩ đến việc bọn họ một đường đến đây, chưa ăn qua một ngụm, nên đã giúp họ muốn chút lương thực, đây mới là biểu hiện và suy nghĩ của người chân chính quan tâm bọn họ.

Bọn họ bị đưa xuống nông thôn, đã nhìn thấu lòng người, bạn bè thân thích, cho dù là con ruột cũng bất quá như thế mà thôi.

Đấn trạm y tế, Lâm Dư Dư đưa thuốc cho Tiền Liệt: "Cho ông ngoại anh uống hai viên trước đã, dùng trước hoặc sau khi ăn cơm đều được, nhớ dùng nước ấm uống thuốc, trước lúc ăn cơm chiều, lại cho ông ấy uống một viên. Sáng mai cho ông ấy uống thuốc Trung y, một phần thuốc nấu ba lần, sáng trưa chiều, uống ba lần, nếu còn có vấn đề gì, lại đến đây tìm ta."

Tiền Liệt: "Cảm ơn."

Chỉ là, Tiền Liệt mới vừa bước ra cửa liền đụng phải một nữ đồng chí: "Ai nha." Đối phương bị đụng ngã trên mặt đất.

Lâm Dư Dư:... Cảnh gặp nhau của nam chủ và nữ chủ, luôn luôn thực là vi diệu.

Lâm Dư Dư cảm thấy tác dụng của cốt truyện vẫn rất lớn nha, cảnh gặp nhau của nam nữ chính trong thể loại truyện ngôn tình ngọt ngào này, nhất định là lãng mạn... tới muốn chui xuống đất.

Lâm Yến: "Thực xin lỗi, anh không sao chứ?"

Tiền Liệt: "Không có việc gì." Anh lo lắng cho bệnh tình của ông ngoại, nên không chú ý quá nhiều tới Lâm Yến.

Lâm Dư Dư đột nhiên nhớ tới, ở trong truyện gốc, thôn Phạm gia không có bác sĩ, cho nên Tiên Liệt đã cõng ông ngoại hắn đi đại đội sản xuất ở cách vách tìm thây lang, hình như hắn còn mượn tiền của đại đội trưởng, sau đó... Lâm Yến cũng hỗ trợ dẫn đường cho bọn họ. Cũng bởi vậy, quan hệ của hai người mới thân thiết hơn.

Mà trong truyện gốc có nhắc tới, Lâm Yến sở dĩ dẫn đường cho bọn họ, là bởi vì Lâm Yến đối với Tiền Liệt nhất kiến chung tình*, cô cảm thấy người đàn ông này thực anh tuấn. Sau đó, cô chủ động tiếp cận Tiền Liệt, sự nhiệt tình của cô đã cảm nhiễm Tiền Liệt, kế tiếp chính là quá trình ngọt sủng.

*nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu

Lâm Yến nhìn bóng lưng của Tiền Liệt, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô đi vào trạm y tế: "Dư Dư, người vừa nãy là ai vậy?" Trong thanh âm mang theo chút hứng thú.

Lâm Dư Dư đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình theo cốt truyện sao? Lâm Dư Dư: "Là một trong những người bị đưa xuống nông thôn, anh ta tên là Tiên Liệt, ông ngoại của hắn bị bắt xuống nông thôn, anh ta không yên tâm, cho nên đã theo ông ấy xuống đây."

Lâm Yến nghe được việc này: "Anh ta có hiếu thật đó."

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy." Cũng không đưa thêm lời nhận xét nào, bất quá nhìn thấy Lâm Yến như vậy, Lâm Dư Dư lại nói,"Yến Tử, đám người Tiền Liệt vừa đến đại đội, bên đó chỉ sợ nước cũng không có mà uống, e rằng cũng không tiện uống thuốc, cô có thể giúp ta đưa nước ấm cho bọn họ không?" Cô thấy Lâm Yến cũng có ý với Tiền Liệt, hơn nữa bọn họ lại là nam chủ và nữ chủ, cho nên cô đã mở lời đề nghị. Hơn nữa, cô cũng muốn Lâm Yến rời đi. Hiện tại đại đội trưởng đã về nhà ăn cơm, trạm y tế chỉ mình cô, Lương Sơn Khải và Lâm Yến, có Lâm Yến ở đây, bọn họ cũng không tiện nói chuyện. Lâm Yến: "Đương nhiên có thể a."

Lâm Dư Dư đổ đầy nước ấm vào ly tráng men, sau đó đậy nắp lại. Cái ly tráng men này là cô chuyên dùng để tiếp đón khách khứa, ở đây cô có vài cái, bởi vì ngày thường có thời gian rảnh rỗi, mọi người đều thích tới trạm y tế ngồi nói chuyện phiếm, cho nên cô liên chuẩn bị khá nhiều ly.
 
Chương 199


Lâm Yến cầm ly tráng men rời đi, Lâm Dư Dư lại để thêm một ly nước cho Lương Sơn Khải: "Một đường lại đây, vất vả ngài rồi, mời ngài uống trà."

Lương Sơn Khải: "Cô là bác sĩ Lâm mà Ôn Sùng đã nhắc tới đi?"

Lâm Dư Dư: “Đúng vậy."

Lương Sơn Khải: "Bác sĩ Lâm, hai ông lão chúng ta đành phải lại đây làm phiền ngươi rồi."

Lâm Dư Dư: "Ông nói gì vậy, hai ông có thể đến đây, đối với thôn Phạm gia mà nói, đều là tài phú và bảo tàng, cầu mà không được đó."

Lương Sơn Khải nghe Lâm Dư Dư nói vậy, thở dài nói: "Cũng chỉ có bác sĩ Lâm nói mấy lời dễ nghe như vậy, ở trong mắt người khác, chúng ta có tri thức cao cũng là một cái tội a."

Lâm Dư Dư: "Mọi chuyện sẽ đi thôi, một ngày nào đó, quốc gia sẽ phát hiện và cần dùng đến các phần tử trí thức, đến lúc đó, phần tử trí thức một lần nữa sẽ nhận được sự tôn trọng.

Nhưng cái ngày đó, đối với mấy người đã trải qua quá nhiều sự tổn thương như Lương Sơn Khải mà nói, quá xa vời.

Lâm Dư Dư: "Ngài ngồi chờ một chút, tôi trở về nấu vài món cho hai người ăn, chúng ta có chuyện gì thì cứ từ từ tới, trước mắt, có sức khỏe tốt mới là điều quan trọng nhất."

Lương Sơn Khải: "Vẫn là bác sĩ Lâm nhìn xa trông rộng." Nhìn cô còn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng không ngờ tâm tư lại thông thấu như vậy.

Lâm Dư Dư: "Ngài giúp tôi trông chừng trạm y tế, nếu có người tới, liền nói ta có chuyện rời đi một chút, giữ ngài lại chính là muốn sát hạch ngài một chút."

Lương Sơn Khải: "Được." Lâm Dư Dư về nhà họ Lý nấu một nồi cháo, lại cắt mấy khối thịt gà khô, băm nhuyễn, nấu với cháo, như vậy sẽ không có dầu mỡ. Qua hai mươi phút, cháo đã nấu xong, cô đựng đầy hai cái chén lớn, để vào trong rổ. Kỳ thật cháo nấu càng nhừ càng ngon, nhưng những ông cụ bà cụ ấy vất vả một đường dài, trong bụng trống trơn, vẫn là ăn no chút mới tốt.

Lâm Dư Dư xách theo rổ đến trạm y tế: "Lương lão tiên sinh, ngài vào gian trong ăn một chút đi, kéo bức màn lại, sẽ không có ai nhìn thấy đâu. Tôi đi chuồng bò gọi Dư lão tiên sinh, bên này tôi sẽ đóng cửa lại, nếu có người tới, ngài cũng đừng lên tiếng."

Lương Sơn Khải: "Ừ, được."

Lâm Dư Dư đi vào chuồng bò: "Dư Văn Khánh có đây không?"

Dư Văn Khánh từ trong phòng bước ra, vừa rồi đại đội trưởng đưa lương thực cho bọn hắn, đều là khoai lang, lúc này bọn họ đang nấu khoai lang."Xin chào bác síLâm.

Lâm Dư Dư: "Tôi xem tư liệu của ông, là người có kiến thức về nông nghiệp và địa chất phải không?"

Dư Văn Khánh: "Không dám nói hiểu biết cặn kẽ, lúc trước ta từng làm trong cái ngành này."

Lâm Dư Dư: "Vậy ông theo tôi đi trạm y tế, đại đội chúng ta dự định tự gieo trồng trung dược liệu, nhưng đối với tính chất đất đai này nọ thì không hiểu rõ lắm, chuyện này yêu cầu ngươi hỗ trợ một phen."

Dư Văn Khánh: "Có thể hỗ trợ cho đại độ, là vinh hạnh của ta."

Diễn một màn kịch nhỏ cho mọi người xem xong, Lâm Dư Dư liền dẫn Dư Văn Khánh rời đi. Trong phòng còn có lão tiên sinh cùng lão thái thái, nghe được thanh âm từ ngoài vọng vào, lão tiên sinh nói: "Lão Dư đây là vận may tới rồi, nếu đại đội cần hắn hỗ trợ, phỏng chừng có thể ở chỗ này sống tốt một chút." Lão thái thái: "Cũng không phải sao, nhưng mà, người nông thôn chỉ sợ cũng không hiền lành gì đâu, không phải nói nơi nghèo khó dễ xuất hiện mấy kẻ vô phép sao?"

Lão tiên sinh: "Vậy cũng tốt hơn mấy tên súc sinh ăn thịt người ở trong thành, nhìn xem, đều bởi vì những kẻ đó, hiện tại chúng ta đều biến thành cái dạng gì rồi? Mấy người như chúng ta phạm vào tội gì sao? Chỉ trải qua vài năm đèn sách, mà đã thành một cái tội rồi sao? Chẳng lẽ còn ép buộc chúng ta không thể học à?"

Lão thái thái: "Phi phi phi, đừng nói những lời này, nếu bị ai nghe thấy, chúng ta sẽ không tránh được những trận đòn roi." Trước khi bị đưa xuống nông thôn, bọn họ không ít lần bị đánh đập, bị giáo dục, ngạo khí đều sắp bị những trận đòn đó đánh cho biến mất.

Ai... Cái thế đạo này a...

Hai người ngồi nấu khoai lang, bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top