Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 220


Hà Quang Minh hơi miễn cưỡng cười: "Đúng... Đúng vậy. Vậy... chúng ta có thể trở thành bạn bè không?”

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên, có duyên quen biết nên đương nhiên chúng ta là bạn bè."

Hà Quang Minh thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo hai người im lặng, tình huống hơi kỳ lạ. Lâm Dư Dư không muốn dây dưa Hà Quang Minh, tất nhiên sẽ không lấy lòng anh ta nên không cố ý tìm đề tài. Hà Quang Minh thường xuyên nhìn về phía cô, tâm trạng hơi buồn bực. Anh ta hài lòng với Lâm Dư Dư, xinh đẹp mà tính cách cũng tốt nhưng sao một hai phải đòi về quê?"Nấu... nếu có đồng chí nam đối xử với cô rất tốt, cô vẫn nhất quyết phải về quê?”

Lâm Dư Dư: “Đúng vậy."

Hà Quang Minh: "Anh ta đối xử với cô vô cùng tốt, kết hôn xong thì ra ở riêng, tiền lương giao cho cô coi, mua đồ vật mà cô thích, chuyện trong nhà do cô quyết định nhưng cô vẫn muốn về quê?"

Lâm Dư Dư: "... Tôi không bỏ được mẹ của tôi."

Hà Quang Minh: "Vậy thì gửi tiền, gửi đồ vật cho mẹ của cô. Không cần phải về nhà."

Lâm Dư Dư: "Nhưng lỡ như mẹ tôi có chuyện gì mà tôi không có biện pháp biết vì ở xa, lúc bà ấy cần tôi nhất thì tôi có thể ở bên cạnh bà ấy."

Hà Quang Minh: "Ai... cô thật hiếu thảo."

Lâm Dư Dư cười: "Hôm nay thật là lãng phí thời gian của anh."

Hà Quang Minh: "Không có không có. Coi như kết giao bạn bè đi." Lúc bác gái họ Lý và con dâu trở về, phát hiện hai người đang im lặng. Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau, chẳng lẽ hai người?

Nhóm người thím Lý tới ngồi trong chốc lát, Lâm Dư Dư liên đứng dậy: "Dì họ, chị dâu, cháu còn có chuyện, cháu đi về trước. Người trong thôn nhờ chấu mua vài thứ, về trễ sẽ không tốt lắm."

Thím Lý: "Dư Dư à..."

Lâm Dư Dư: "Thím không cần tiễn cháu đâu."

Thím Lý nhìn cô rời đi, quay đầu nhìn Hà Quang Minh: "Quang Minh, đây là làm sao vậy? Các ngươi không có việc gì đi?”

Hà Quang Minh: "Không có, Lâm đồng chí khá tốt, vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện."

Thím Lý vừa nghe anh ta nói như vậy, ánh mắt sáng lên: "Vậy các ngươi có thành đôi không?"

Con dâu thím Lý cũng nói: "Em họ à, cô gái tên Dư Dư này khá tốt, tuy rằng không phải người ở nơi này, nhưng con người cô ấy cũng tốt lắm đó, làm việc cũng có chừng mực, không phải cái loại người đanh đá không nói lý."

Thím Lý: "Đúng vậy, vậy các ngươi có thể thành đôi sao?"

Hà Quang Minh lắc đầu: "Chúng cháu chỉ có thể làm bạn bè."

Con dâu thím Lý: "Cháu không phải nói cô ấy khá tốt sao? Đây là chướng mắt người ta à?"

Hà Quang Minh: "Không có không có, là chúng ta... Cô ấy nói, trong nhà cô còn có..." Hà Quang Minh lặp lại lời nói của Lâm Dư Dư;"Cô sẽ không rời đi nơi này, cho nên cháu cùng cô ấy sẽ không có khả năng."

Thím Lý vừa nghe: "Haiz, cô ấy thật có hiếu." Ở độ tuổi này của bà, nghe được những lời nói này, cảm thấy vô cùng cảm động, rốt cuộc đã có tuổi rồi, luôn thích những người con hiếu thuận. Con dâu thím Lý: "Đáng tiếc, nếu là như thế, sao ngay từ đầu cô ấy không từ chối, còn tới đây một chuyến vậy?"

Thím Lý: "Da mặt của cô gái mỏng a, ngượng ngùng mở miệng từ chối. Cũng có khả năng cô ấy muốn tìm một nam đồng chí có thể cùng cô ấy cùng nhau về quê, sau đó cùng cô ấy hiếu thuận mẹ mình."

Con dâu thím Lý: "Vậy thì không có khả năng. Tuy nhà Quang Minh có ba đứa con trai, trên Quang Minh còn có hai người anh trai, nhưng dì của con khẳng định sẽ không đồng ý để hắn theo vợ về quê hiếu thuận mẹ vợ. Nói nữa, anh hai của Quang Minh còn không cưới vợ, chỉ mới có đứa con cả là đã kết hôn thôi."

Lâm Dư Dư bước ra nhà họ Lý, cũng thở phào nhẹ nhõm. Một tuần trước, cô quả thật nghĩ không ra lý do chính đáng để từ chối thím Lý, cái lý do mà cô nói với Hà Quang Minh cũng phải nghĩ tận cả tuần mới ra được, hiện tại đã nói rõ ràng, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Nháy mắt đã tới tháng 9 rồi.

Hôm nay rượu nho của Lâm Dư Dư chuẩn bị được thưởng thức, nhóm người đại đội trưởng, thư ký đều tới nhà họ Lý nhìn xem.

Không thể không nói, lúc vừa mở vại rượu, hương rượu liền bay ra.

Đại đội trưởng: "Vậy là có thể uống rồi sao?"

Thư ký: "Là mùi thơm của rượu, không phải nói phải ủ tới hai tháng sao? Hiện tại mới một tháng thôi mà.”
 
Chương 221


Lâm Dư Dư: "Còn muốn ủ thêm một tháng, hiện tại phải xử lý một chút." Phải lọc lại rượu một chút, phải lược vỏ nho, hạt nho ra, sau đó tiếp tục lên men lần thứ hai.

"Thơm quá, đang làm gì thế?"

Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc truyên đến, mọi người quay đầu lại. Tiếp đó, mọi người trong viện đều trợn tròn mắt.

Đại đội trưởng là người đầu tiên lấy lại tinh thần: "Chủ nhiệm xã, sao ngài lại tới đây?" Hơn nữa ngoại trừ Chủ nhiệm xã, bên cạnh còn có thêm vài người, nhìn sơ qua đều là người có thân phận.

Lâm Dư Dư cũng sửng sốt, cô tiến lên vài bước: "Ngài là?"

Người được Lâm Dư Dư thăm hỏi, chính là thư ký Trịnh.

Thư ký Trịnh: “Cô gái, cháu còn nhớ rõ tôi à?”

Lâm Dư Dư: "Nhớ rõ, ở cửa tòa soạn báo vào hai năm trước, ngài nghe xong mấy lời vô nghĩa của tôi, là tôi đã trì hoãn không ít thời gian của ngài."

Thư ký Trịnh: "Ha ha ha... Làm sao có thể xem là vô nghĩa chứ, ta rất xem trọng cái sự vô nghĩa kia của cháu đó."

Chủ nhiệm xã: "Đồng chí Lâm Dư Dư, đây là thư ký của huyện ủy - thư ký Trịnh, đây là bí thư của ngài ấy - bí thư Hà, đây là chủ nhiệm của tòa soạn báo, đây là nhiếp ảnh gia của tòa soạn báo..."

Nghe được Chủ nhiệm xã giới thiệu, ngoại trừ Lâm Dư Dư, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, địa vị của những người này cũng quá là lớn rồi đi?

Thanh âm của đại đội trưởng run rẩy, hỏi: "Chủ nhiệm xã, vậy mọi người tới nơi này là?" Thật sự là làm ông khẩn trương muốn chết rồi. Chủ nhiệm xã: "Lão Lâm a, các ngươi cũng thật có tâm, tặng nho cho tòa soạn báo và huyện ủy, sau lại mọi người đều biết Cung Tiêu Xã của chúng ta có quả nho, huyện ủy và tòa soạn báo liền tới chỗ ta hỏi thăm về việc này, thế nên mọi người hẹn ngày giờ, cùng nhau tới nơi này. Vừa lúc, ta cũng mang theo văn kiện thủ tục cấp nước cho vườn trái cây của ngươi rồi. Về sau a, vườn trái cây của thôn Phạm gia các ngươi cũng coi như là một cái công xưởng nhỏ rồi đó."

Chủ nhiệm xã tòa soạn báo: "Chúng tôi đã nhận được quả nho, rất ngọt, cảm ơn lão đồng chí. Vừa lúc, chúng tôi cũng muốn viết một bài sưu tâm ở nông thôn, để cho mọi người xem sinh hoạt của nhân dân lao động chúng ta, cho nên đành lại đây làm phiền mọi người."

Đại đội trưởng: "Không có không có, thôn Phạm gia chúng ta là địa phương nghèo cách xa thành phố, hai năm trước tòa soạn báo có đăng tin về thôn Phạm gia chúng ta, các hương thân đều vô cùng vui mừng, hiện tại tờ báo vẫn còn treo ở văn phòng thôn ủy đó. Cho nên vào tháng trước, lúc cây nho được mùa, liền nghĩ đưa một ít tới cho tòa soạn báo."

Thư ký Trịnh khen ngợi: "Thật là người có tâm a."

Đại đội trưởng: "Chúng tôi không chỉ muốn cảm ơn tòa soạn báo, còn muốn gửi lời cảm ơn đến chính quyền cấp huyện. Huyện đã triển khai kế hoạch thực tập cho các nhân viên y tế, đối với chúng tôi mà nói, đây là sự trợ giúp vô cùng to lớn, cảm ơn các vị đã bồi dưỡng các vị bác sĩ ưu tú như bác sĩ Lâm, mỗi năm cô ấy đều làm kiểm tra sức khỏe cho toàn thôn dân chúng tôi, mỗi tháng sẽ kiểm tra sức khỏe cho các thai phụ trong thôn, còn giúp chúng tôi xây dựng vườn trái cây, cô ấy thật sự là... Nói tới đây, hốc mắt của đại đội trưởng đều ửng đỏ,"Hết thảy những việc này, phải cảm ơn chính quyền cấp huyện."

Thư ký Trịnh cười lắc đầu: "Chúng ta cũng không làm được gì, tất cả đều đến từ sự nỗ lực của bác sĩ Lâm, và là kết quả đến từ sự đoàn kết của các ngươi."

Lâm Dư Dư: "Không, là ngài đã cho chúng tôi cơ hội này, đã cho toàn huyện chúng tôi cơ hội này, cũng đồng dạng cho tất cả các đại đội trưởng và dân chúng cái cơ hội này."

Chủ nhiệm xã: "Đồng chí Lâm Dư Dư, đây là gì a, rất thơm đó." Hắn chỉ chỉ vại sành rồi hỏi.

Lâm Dư Dư: "Tôi đang ủ rượu nho."

Chủ nhiệm xã giật mình: "Cô còn biết ủ rượu nho à?"
 
Chương 222


Lâm Dư Dư: “Nghe câu nói này của ngài, sao tôi không thể biết cách ủ rượu chứ?” Lời cô nói còn mang theo vài phần phấn chấn tinh thần, “Đây đều là dùng những quả nho đã rơi xuống đất để ủ, nhặt chúng lên, rửa cho thật sạch, rồi bắt đầu ủ, lại qua một tháng là có thể uống rồi, đến lúc đó tôi gửi cho ngài hai cân được không?”

Chủ nhiệm xã: “Tôi thấy một vại của cô có hơn ba mươi cân đi? Mới cho tôi hai cân thôi à?”

Lâm Dư Dư: “Rượu nho là dùng đường trắng để ủ, phí hao tổn rất cao đó.”

Chủ nhiệm xã cười to: “Cô cứ việc đưa, tôi sẽ không ăn đồ của dân mà không trả tiền, tôi sẽ đưa phiếu cho cô, được không?”

Chủ nhiệm tòa soạn báo cũng cười ha ha: “Vậy cũng cho tôi hai cân đi? Tôi cũng lấy tiền lấy phiếu để mua.”

Lâm Dư Dư: “Vậy thì không được, người dân chúng tôi sẽ không lén làm mấy việc đầu cơ trục lợi đâu, nếu hai ngài muốn, tôi có thể tặng hai cân cho hai người a."

Bí thư Hà: “Bác sĩ Lâm thật thú vị.”

Lâm Dư Dư cũng cười theo: “Vài vị khó có cơ hội tới vùng nông thôn chúng ta, không bằng mời đại đội trưởng và thư ký dẫn các ngươi đi xem vườn trái cây nhé, vườn nho của chúng ta có mười mấy mẫu, còn có vườn cam, về sau sẽ có cây táo, cây lê, vườn trái cây thôn Phạm gia sẽ càng ngày càng lớn, sẽ nổi tiếng khắp công xã Hồng Tinh, cũng sẽ nổi tiếng khắp huyện.”

Thư ký Trịnh: “Nghe câu nói này, cuộc sống của người dân chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt, đi, cùng đi nhìn xem.”

Đại đội trưởng cùng thư ký dẫn mọi người đến vườn trái cây, Lâm Dư Dư tiếp tục sửa sang xong phần rượu nho còn lại, mới đi vườn trái cây.

Thư ký Trịnh vừa nhìn thấy vườn trái cây, liền dâng trào cảm xúc, đặc biệt là vườn nho, từng quả nho đỏ tím, tựa như hy vọng sáng lên trong lòng ông. Nhìn đến cuộc sống của người dân ngày càng tốt đẹp, làm thư ký của huyện ủy, ông thật sự rất vui mừng.

Nhiếp ảnh gia không ngừng chụp ảnh, chụp từ vườn nho đến vườn cam, lại chụp từ đại đội trưởng, thư ký đến thư ký Trịnh, cuối cùng Lâm Dư Dư còn cùng bọn họ chụp một tấm ảnh chung.

Một tuần sau, tin tức và hình ảnh về vườn trái cây thôn Phạm gia đã được lên báo, vườn trái cây thôn Phạm gia đột nhiên xuất hiện, khiến cho toàn bộ công xã Hồng Tinh cũng cảm thấy thật vinh quang, cũng làm cho toàn huyện biết được, có một địa phương được gọi là thôn Phạm gia.

Thủ đô - Bộ ngoại giao.

Ôn Sùng cũng đã nhận được tin tức này, báo là do Ôn Hiền gửi cho anh. Anh nhìn tin tức mà báo chí viết về thôn Phạm gia, nhìn đến ảnh chụp của vườn trái cây, nhìn thấy nữ đồng chí với nụ cười xán lạn tràn đầy tự tin trong ảnh chụp, cũng cười theo.

Mấy năm nay, mỗi một điều về cô, anh đều biết, Ôn Hiền sẽ đúng giờ nói cho anh nghe. Lại nói tiếp, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, những tin tức về Tiểu Ôn Lễ dần dần ít đi, sau đó đã đổi thành tin tức về Lâm Dư Dư. Giống như, nếu trong một tháng không biết gì về cô, anh sẽ cảm thấy có chút nóng ruột.

Loại cảm giác này, rất mới mẻ, cũng thật độc đáo.

Bất quá, nhìn phần tin tức này, khiến cho anh cũng có chút nhịn không nổi muốn đến thôn Phạm gia xem một chút.

Nhưng mà, còn phải chờ một chút, nhà họ nhà họ Dương đã anh quấy rồi đến sắp chịu không được rồi, hiện tại cũng bất quá là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, bởi vì quan hệ sau lưng nhà họ Dương sẽ không đứng yên nhìn nhà họ Dương sụp đổ, nếu nhà họ Dương sụp đổ, tất nhiên sẽ liên lụy bọn họ. Cho nên những người đó đang hỗ trợ, từ đó lại dính líu đến rất nhiều việc khác.

Bất quá, Ôn Sùng quan sát thế cục của hai năm gần đây, loại thế cục này có lợi cho anh, hoặc là nói, là có lợi cho những người đã từng bị nhà họ Dương hãm hại. Làm một trong những người có thể trực tiếp gặp mặt lãnh đạo cấp cao, đối với cục diện của quốc gia, Ôn Sùng cũng là một người hiểu rõ ràng mọi việc, cho nên, anh có tin tưởng, lại thêm hai năm, những ai có liên quan đến nhà họ Dương đều có thể một lưới bắt hết.
 
Chương 223


Vào đầu tháng 10, rượu nho của Lâm Dư Dư đã được ủ xong.

Đương nhiên, ủ xong là có thể uống, mà rượu ủ càng lâu sẽ uống càng ngon. Sau khi rượu nho được ủ xong, Lâm Dư Dư chuẩn bị vài phần, gửi cho Chủ nhiệm xã, chính quyền cấp huyện, tòa soạn báo, Chủ nhiệm Cung Tiêu Xã, còn có một phần gửi cho Trương Hoành Quốc, đương nhiên là tự tay cô gửi tặng.

Chờ sau khi đại đội trưởng trở về, việc tiêu thụ rượu nho cũng từ từ đi vào quỹ đạo.

Đâu tiên, đường trắng mà rượu nho yêu cầu sẽ do xưởng đường trắng của huyện cung cấp, ở mục tài liệu của rượu nho sẽ ghi chú rõ nơi sản xuất đường trắng, xem như quảng cáo cho xưởng đường trắng. Đương nhiên, đây là một cái niên đại mà đường trắng vô cùng hút hàng, nói cách khác, xưởng đường trắng căn bản không ham gì phần quảng cáo mà rượu nho đã giúp họ. Cho nên, xưởng đường trắng và rượu nho chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, nói cách khác, xưởng đường trắng muốn có cổ phần của xưởng rượu nho.

Lâm Dư Dư, xưởng đường trắng và vườn trái cây thôn Phạm gia, ba bên cùng nhau ký một cái hiệp nghị, bởi vì phương pháp ủ rượu do Lâm Dư Dư cung cấp, cho nên cô trở thành xưởng trưởng của xưởng rượu, mỗi tháng cô sẽ được chia một phần lợi nhuận làm tiền lương của cô, bởi vì ở cái niên đại này, không cho phép tư nhân tiến hành buôn bán, cho nên chỉ có thể dựa theo cách chia tiền lương để lấy lời. Mà chín phần lợi nhuận còn lại sẽ dựa theo tỉ lệ sử dụng quả nho và đường trắng, vườn trái cây thôn Phạm gia chiếm sáu phần, xưởng đường trắng chiếm ba phần, việc phân chia cổ phần được tiến hành vô cùng công bằng công chính.

Kể từ đó, vào tháng 7,8, 9,10 của năm 73, xưởng rượu sẽ vô cùng bận rộn, cho nên, các nữ đồng chí ở thôn Phạm gia sẽ được thuê đến xưởng rượu làm việc, và trong bốn tháng này, các cô sẽ trở thành công nhân của xưởng rượu, các công việc đồng áng sẽ giao cho nam đồng chí. Cũng bởi vậy, địa vị của nữ giới ở thôn Phạm gia cũng thuận theo tự nhiên mà được nâng lên.

Sau khi đại đội trưởng công khai việc xưởng rượu, toàn bộ người dân ở thôn Phạm gia quá đỗi vui mừng, mỗi hộ gia đình đều có thể chọn ra một nữ đồng chí, điều này có nghĩa là gì? Chính là vào mỗi năm, thu nhập của mỗi nhà có thể tăng thêm 20 đồng tiền.

À, bọn họ cho rằng, mỗi tháng sẽ nhận được tiền lương bằng với tiền lương khi làm việc ở vườn trái cây, cũng chính là 5 đông một tháng. Kỳ thật bọn họ không biết, tiền lương ở xưởng rượu sẽ càng cao. Chẳng qua tạm thời còn chưa công bố tiên lương, đại đội trưởng đưa ra lý do thoái thác là, căn cứ vào tình huống sau này mới đưa ra quyết định, ít nhất sẽ được 5 đồng tiên một tháng.

Cho nên, khi các nữ đồng chí thôn Phạm gia về nhà mẹ đẻ, đều ngẩng đầu ưỡn ngực, phảng phất bản thân đã trở thành người thành phố.

Nhưng trước mắt vẫn là năm 72, theo sự xuất hiện của rượu nho, biểu hiện của thôn Phạm gia đã đạt được ngày càng nhiều sự coi trọng của công xã Hồng Tỉnh, hơn nữa công xã Hồng Tinh cũng đã hứa hẹn, chỉ cần thôn Phạm gia sửa xong đường, việc mở điện cứ để người của công xã lo. Cho nên vào năm 72, trong cuộc bình chọn "Đại đội văn minh, Chủ nhiệm xã liền tuyên bố đầu năm 73, thôn Phạm gia sắp được mở điện.

Đối với việc này, đại đội trưởng nghênh đón ánh mắt hâm mộ đố ky của các đại đội trưởng của các đại đội sản xuất khác. Bất quá, đại đội trưởng cũng quen rồi.

Đến ngày 28 năm nay, đại đội trưởng cùng thư ký mang theo tin tốt trở về, thông báo đầu năm 73 sẽ được mở điện, sân tập trung của thôn Phạm gia còn đang phân chia thịt. Lâm Dư Dư thường là người được chia thịt đầu tiên, cô cũng không khách sáo, đây là các hương thân coi trọng cô. Hơn nữa cô đều chọn móng heo, xương sườn, thịt nạc, không phải loại thịt mỡ mà các hương thân yêu thích, cho nên mọi người cũng cảm thấy vui mừng vì điều đó.

Lâm Dư Dư nhận xong thịt liền rời đi, Chương Long giúp cô xách thịt, phúc lợi của cô được 12 cân thịt, cộng thêm 5 cân của nhiệm vụ nuôi heo, tổng cộng có 17 cân thịt, rất nặng.
 
Chương 224


"Chị, em có một chuyện, muốn hỏi chị một chút." Chương Long xem Lâm Dư Dư như trưởng bối, vào 2 năm trước, lúc vừa xuống nông thôn, tên nhóc này mới cao 165 centimet, mấy năm nay cũng khỏe mạnh mà trưởng thành, đi theo Lâm Dư Dư nên mỗi tuần đều có thịt để ăn, còn có hai quả trứng gà, tuy rằng gà và heo đều do một tay anh ta nuôi dưỡng, nhưng ăn mấy thứ này, còn tốt hơn lúc anh ở huyện thành, mỗi lần anh viết thư về nhà, đều làm cho Chương Phượng vô cùng hâm nộ.

Đồng thời, mỗi một lần anh viết thư về nhà, Chương Nham đối xử với Lưu Á Cầm càng tốt, đến bây giờ, địa vị của Lưu Á Cầm ở nhà họ Chương cũng hết sức quan trọng. Trước kia, Chương Nham cảm thấy Lưu Á Cầm rất tốt, rất chăm chỉ, rất hiền huệ, nhưng địa vị trong nhà của Lưu Á Cầm lại thấp hơn người vợ trước của ông, hơn nữa bản thân Lưu Á Cầm cũng tự mình cảm thấy khi bà sống ở nhà họ Chương, tựa như là bảo mẫu đến chăm sóc bọn nhỏ vậy.

Nhưng dựa vào sự thay đổi của Lâm Dư Dư, dựa vào những bức thư mà con riêng gửi đến, bà càng ngày càng tự tin. Rốt cuộc, mỗi năm những thứ mà Lâm Dư Dư gửi như thịt khô, hàng khô, vải, quân áo đều không phải chỉ để đó trưng cho đẹp mắt. Tuy cô không gửi tiền, dù sao thì cũng không nên khoe khoang tiền bạc ra ngoài, nhưng chỉ cần những món như thịt khô vân vân, cũng đủ để tăng lên sự tự tin của Lưu Á Cầm.

Mà đối với Chương Long mà nói, mấy năm nay đều sống cạnh Lâm Dư Dư, cha anh cũng quản không được anh, cho nên Lâm Dư Dư giống như chị ruột của anh vậy, anh thực tôn trọng Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư: “Chuyện gì a?"

"Việc này..." Khuôn mặt Chương Long ửng đỏ,"Em muốn yêu đương."

Lâm Dư Dư sửng sốt, có chút ngoài ý muốn: "Ai a?"

Chương Long cũng có chút ngượng ngùng: "Là con gái của nhà thư ký, chị xem có được không?”

Lâm Dư Dư: "Con người của thư ký thật ra cũng không tồi, không phải loại thông gia không hiểu đạo lý, người nhà thư ký chúng ta cũng quen biết, đều rất không tồi, con gái ông ấy cũng là một nữ đồng chí chăm chỉ lại dịu dàng, khá tốt."

Chương Long nghe được lời này, cười toe toét.

Lâm Dư Dư thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn: "Có phải hai người đã sớm ở bên nhau rồi hay không?"

Chương Long: "Không có không có, Chỉ là... Chỉ là làm bạn mà thôi. Hai ngày trước Phạm Mỹ Lan có nói với em, năm nay cô ấy cũng đã 18 rồi, đã thành niên, nhà cô ấy phải tìm nhà chồng cho cô ấy, nên hỏi em có ý kiến gì không, có nguyện ý cùng cô ấy ở bên nhau không. Trước đó, em cũng không có nghĩ tới, em cũng biết cô ấy, có cùng nhau lên núi, cùng nhau làm việc đồng áng, cũng cùng đi trấn trên, em cảm thấy cô ấy rất tốt. Sau lại cô ấy nói gia đình phải tìm nhà chồng, em liền rất lo lắng. Nhưng khi cô ấy hỏi em có nguyện ý cùng cô ấy ở bên nhau hay không, em vô cùng vui vẻ. Em muốn hỏi chị một chút, dù sao chị cũng là chị của em, em cũng không dám tự mình làm chủ."

Lâm Dư Dư: "Nếu em đã nói chị là chị của em, vậy chị cũng cậy già lên mặt một chút, có đôi lời muốn nói với em."

Chương Long: "Chị nói đi, em nghe.”

Lâm Dư Dư: "Nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy phải có đảm đương, có trách nhiệm, không thể hai lòng, gặp một người liền thích một người. Hơn nữa, nơi này là thôn Phạm gia, nếu em dám làm như vậy, đừng nói chị sẽ không bảo vệ em, cho dù chị có muốn, cũng không làm được, huống chỉ chị là nữ đồng chí, nhìn thấy loại đàn ông này, chị khẳng định sẽ không hỗ trợ."

Chương Long: "Em sẽ không, em sẽ đối xử tốt với Phạm Mỹ Lan."

Lâm Dư Dư vẫn rất tin tưởng vào phẩm chất của Chương Long. Nhưng có đôi khi con người thay đổi rất nhanh, cho nên lúc cần nhắc nhở, vẫn là phải nhắc nhở. "Điều thứ hai, nếu hai năm tới, kỳ thi đại học được khôi phục, em dự định sẽ xử lý việc của em và Phạm Mỹ Lan như thế nào?"

Chương Long: "Không có khả năng đi? Kỳ thi đại học còn sẽ được khôi phục sao?"

Lâm Dư Dư: "Ví dụ như sau khi em và Phạm Mỹ Lan kết hôn, có con rồi, nhưng lúc ấy lại khôi phục việc thi đại học, em dự định sẽ làm như thế nào?”

Chương Long suy nghĩ một chút: "Em khẳng định sẽ tham gia thi đại học." Anh lớn lên trong gia đình công chức, lại học tới cao trung rồi, cho nên tương đối hướng về việc tham gia thi đại học.

Lâm Dư Dư: "Vậy nếu thi đậu, em sẽ làm gì?"

Chương Long: "Đương nhiên là học đại học a."

Lâm Dư Dư: "Vậy còn vợ và con cái, em dự tính sẽ như thế nào?"
 
Chương 225


Chương Long vừa nghe liên hiểu rõ: "Em sẽ không bỏ vợ bỏ con, nếu bọn họ nguyện ý, em sẽ dẫn theo bọn họ về thành, chờ em tốt nghiệp đại học, em sẽ kiếm tiền chăm sóc bọn họ. Nếu bọn họ không muốn về thành, vậy bọn họ cứ tiếp tục ở lại nơi này, mỗi tháng em sẽ viết thư gọi điện thoại cho bọn họ, chờ đến ngày nghỉ, em liền về thăm."

Nghe được đáp án này, Lâm Dư Dư cũng khá vừa lòng: "Vậy nếu bọn họ không cho em tham gia thi đại học thì sao? Em sẽ từ bỏ sao?"

Vấn đề này có hơi khó, sự việc còn chưa phát sinh, không dễ đưa ra câu trả lời. Chương Long suy nghĩ một hồi lâu: "Em sẽ không từ bỏ, em sẽ tham gia thi đại học, em cũng sẽ nỗ lực thuyết phục bọn họ, để cho bọn họ tin tưởng em."

Lâm Dư Dư: "Vậy được rồi, em cùng Phạm Mỹ Lan ở bên nhau đi, nhưng em phải viết thư báo với chú Chương một chút, đã có người yêu thì phải nói cho người lớn trong nhag biết, đây là sự tôn trọng và có trách nhiệm với nữ đồng chí. Bất quá trong lúc yêu nhau, không được chiếm tiện nghi của nữ đồng chí, muốn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, làm một người quân tử." Bởi vì cái niên đại này quá hà khắc với nữ đồng chí rồi, tuy trước mắt Chương Long không giống tra nam, nhưng để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cô không muốn Phạm Mỹ Lan chịu tổn thương.

Chương Long: "Dạ, hiện tại em đi tìm Mỹ Lan, báo cho cô ấy biết tin tốt này."

Lâm Dư Dư nhìn Chương Long tung tăng nhảy nhót rời đi, cô lắc đầu. Thiếu niên tuổi 18, vẫn là đứa trẻ a. Tuy tuổi cô cũng không lớn, nhưng đã trải qua mạt thế, trải qua chuyện xuyên sách, tâm tính của cô đã không ở cái độ tuổi này.

Chương Long lặng lẽ đi vào nhà thư ký: "Đồng chí Phạm Mỹ Lan, có nhà không?”

Lúc này nhà thư ký cũng không có ai, bởi vì hôm nay là ngày phân chia thịt, mọi người đều đi sân lớn xem náo nhiệt. Phạm Mỹ Lan đang ở nhà quét tước dọn vệ sinh, bình thường người nhà nông vào thời điểm ăn tết, đều sẽ tổng vệ sinh nhà cửa. Nghe được thanh âm của Chương Long, Phạm Mỹ Lan từ phòng trong chạy ra, cô nhìn xung quanh, vội vàng đi ra ngoài hỏi: "Sao anh lại tới đây?" Lại sợ bị người nhìn thấy rồi buông lời đàm tếu, cô có chút cẩn thận.

Chương Long nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng sáng, bộ dạng vô cùng vui mừng: "Đồng chí Phạm Mỹ Lan, anh đã nói với chị anh chị anh nói em là một cô gái tốt, yêu cầu anh phải có trách nhiệm, có tinh thân đảm đương cùng em ở bên nhau."

Phạm Mỹ Lan đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng vui vẻ, hỏi: "Thật vậy chăng? Bác sĩ Lâm đồng ý rồi sao?"

Chương Long: "Đương nhiên, bằng không anh nào dám chạy tới a."

Phạm Mỹ Lan cười đến thật xán lạn.

Chờ nhóm người vợ của thư ký xách thịt vê, Phạm Mỹ Lan liền bước đi: "Mẹ, từ hôm nay trở đi, con chính thức có người yêu."

Vợ của thư ký vừa nghe liên hỏi: "Tiểu Chương cùng con quen nhau sao? Thằng bé hỏi qua bác sĩ Lâm rồi à?"

Phạm Mỹ Lan: "Dạ, Chương Long nói bác sĩ Lâm đồng ý rồi."

Vợ của thư ký: "Vậy thì tốt quá, con đó, phải bắt được trái tim của Tiểu Chương, bác sĩ Lâm là người có quy tắc, Chương Long đi theo cô ấy, nhận được sự dạy dỗ của cô, đương nhiên cũng không phải loại người nói một đằng làm một nẻo, mẹ nói cho con nghe này, tất cả các nam đồng chí trong thôn chúng ta trong thôn, bao gồm cả thanh niên trí thức, chỉ có Tiểu Chương là tốt nhất, thằng bé có chị gái là bác sĩ Lâm, tuy không phải cùng cha cùng mẹ, nhưng thấy thằng bé và bác sĩ Lâm cùng nhau ăn cơm, cảm tình của hai chị em khẳng định cũng rất tốt, cho nên nếu con gả cho Tiểu Chương, vậy cũng là em dâu của bác sĩ Lâm. Hơn nữa Tiểu Chương ở nơi này không có trưởng bối, con gả cho thằng bé, sẽ không có ai quản lý con, mà con cũng không cần hầu hạ ai, đến lúc đó các con ở chỗ này xin một miếng đất, xây một gian nhà nhỏ, cuộc sống của hai vợ chồng sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Lại nói, xưởng rượu của bác sĩ Lâm Khẳng định cần có người thân cận hỗ trợ, con gái trở thành vợ của Chương Long, ở phương diện tuyển chọn người giúp đỡ, có thể không ưu tiên suy xét con gái bà sao?

Đương nhiên, tiền đề là con gái bà không tồi, thì có thể ưu tiên suy xét con gái bà một chút, cũng không có vấn đề gì.

Phạm Mỹ Lan: "Dạ, con sẽ nghe lời mẹ dặn."
 
Chương 226


Vợ của thư ký: “Như vậy đi, chờ đến mùng hai tết, con gọi Tiểu Chương tới nhà mình ăn bữa cơm, đến lúc đó anh trai và chị dâu con đều đi nhà cha mẹ vợ, mời Tiểu Chương đến vừa đúng lúc, mẹ sẽ nói với thằng bé, xác định quan hệ của hai đứa sớm một chút, miễn cho bị người khác giành trước. Hiện tại xưởng rượu đã được quyết định xong xuôi, mọi người đều rất xem trọng Chương Long đó.”

Phạm Mỹ Lan: “Dạ.”

Sau cơm trưa, Phạm Mỹ Lan đi tìm Chương Long, nói chuyện này cho anh ta nghe.

Chờ Chương Long đến nhà họ Lý ăn cơm chiều, liên kể việc đến nhà thư ký ăn bữa cơm vào mùng hai tết: “Chị, chị xem như thế có được không?”

Lâm Dư Dư: “Được, đến lúc em đi, nhớ xách theo hai cân trứng gà, hai cân thịt, cũng coi như tới cửa gặp mặt cha mẹ vợ, cứ như vậy, chuyện của em và Phạm Mỹ Vân cũng được xác định chắc chắn. Bất quá em cần phải nghĩ cho thật kỹ, nếu đã xác định ở bên nhau, tương lai em sẽ phải cưới cô ấy, nếu hiện tại em vẫn chưa dự định sẽ cưới con bé, như vậy thì mùng hai không nên đến nhà họ, một khi đã tới cửa, em lại không muốn cưới cô ấy, vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con gái nhà người ta.”

Chương Long nói: “Em nguyện ý cưới cô ấy.” Người ở thời đại này đều tâm 18 đến 20 tuổi sẽ cưới vợ, cho nên đối với chuyện sẽ kết hôn với Phạm Mỹ Lan, Chương Long cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nào.

Lâm Dư Dư: “Vậy thì được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Gà cùng heo đều do Chương Long nuôi dưỡng, nhiệm vụ nuôi heo năm nay được lãnh tận năm cân thịt heo, cho nên để cho Chương Long xách đi hai cân cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa, đất của cô và mẹ nuôi cũng do Chương Long chăm sóc, trồng rau bón phân, Chương Long đều bao trọn. Lại nói nữa, Chương Long thực nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện. Cho nên Lâm Dư Dư cũng có chút cảm tình với Chương Long. Cô cũng xem Chương Long như đứa em họ trong nhà, nếu em họ đã muốn đến ra mắt nhà vợ, đương nhiên cũng phải trang trọng một chút. Hai cân trứng gà, hai cân thịt heo, cũng xem như có mặt mũi.

Chương Long: “Được, chị, chỗ em còn có chút tiền, nếu không em lại đi Cung Tiêu Xã mua thêm hai cân đường? Cho đủ 6 cân.”

Lâm Dư Dư: “Vậy em lại mang thêm hai cân rượu nho đi.” Chỗ cô còn tôn mấy trăm cân rượu nho, đường trắng dùng để ủ rượu đều là tự cô mua, cho nên số rượu nho này tự nhiên là thuộc về cô.

Nhóm nho ủ từ cuối tháng 10 đến giữa tháng 12 đã đưa cho Cung Tiêu Xã, tổng cộng gồm 200 cân quả nho, ủ ra 1500 cân, vại sành được đặt mua tại xưởng vại sành, mỗi một vại sành có thể chứa 50 cân rượu, hơn 30 vại sành, đều bị Cung Tiêu Xã Hồng Tinh lấy hết, với giá một phân tiền một cân, chỉ riêng đám rượu này thôi đã bán được 120 khối, nếu chỉ bán quả nho thì được 40 đồng tiền, không cao bằng rượu nho.

120 đồng tiền, trừ đi 40 đồng là phí tổn của vườn trái cây, 5 đồng là phí tổn của xưởng đường trắng, còn dư lại 75 khối, lại trừ thêm 15 đồng tiền, là tiền lương cho ba người phụ nữ vừa chăm chỉ vừa sạch sẽ vệ sinh nhất đại đội, vậy lợi nhuận của rượu nho sẽ là 60 đồng tiên, Lâm Dư Dư được 6 đồng tiền, thôn Phạm gia được chia đến 36 đồng, xưởng đường trắng được chia 18 đồng.

Đến nỗi phí tổn của vại sành, cũng không do xưởng rượu phụ trách. Vại sành là Cung Tiêu Xã cung cấp, Cung Tiêu Xã trực tiếp đặt hàng tại xưởng vại sành xưởng, hơn nữa vại sành là vật có thể tái sử dụng.

Từ đợt rượu nho của tháng 10, đại đội trưởng cùng thư ký đã thấy được lợi nhuận của rượu nho tốt như thế. Bởi vì 200 cân quả nho chỉ bán được 40 khối, mà hiện tại ủ thành rượu, 40 cộng 36 bằng 76, cho nên, hai người đều cười đến hớn ha hớn hở. Tuy rượu nho rất thơm, nhưng người trong thôn còn chưa thưởng thức qua, bọn họ cũng chỉ ngửi được mùi hương, đặc biệt là mấy gã đàn ông trong thôn, đều thèm muốn chết, nhưng Lâm Dư Dư đã đồng ý với mọi người, chờ sang năm lúc đánh giá sản lượng của rượu nho, mỗi hộ gia đình đều được chia năm cân, xem như làm phần thưởng cho các chị em phụ nữ.
 
Chương 227


Các chị em được chia phần, còn không phải sẽ đưa cho đàn ông trong nhà uống sao? Đồng thời còn có thể đề cao địa vị của phụ nữ.

Cho nên, Lâm Dư Dư để cho Chương Long xách theo hai cân rượu nho tới cửa, vẫn là rất có mặt mũi.

Hôm mùng hai tết, Chương Long xách theo hai cân trứng gà, hai cân thịt heo, hai cân rượu nho đến nhà thư ký. Không bao lâu, mọi người đều biết em trai của bác sĩ Lâm đang cùng con gái của thư ký con gái ở bên nhau. Những người có ý định nhưng còn chưa kịp hành động, trong lòng đã hối hận muốn chết. Nhưng không còn cách nào khác, bọn họ không nhanh tay như con gái nhà thư ký.

Bọn họ không biết, Chương Long và Phạm Mỹ Vân đã ngầm ở bên nhau gân một năm trời. Phải nói là, ánh mắt của vợ thư ký và thư ký đều rất tốt, âm thâm khuyến khích con gái.

Tháng 2 năm 73

Ong...

Một chiếc máy kéo chạy vào thôn Phạm gia, mãi cho đến tận cửa thôn thôn Phạm gia.

Đại đội trưởng và thư ký dẫn theo toàn thôn, đứng ở cửa thôn hoan nghênh mọi người, Lâm Dư Dư cũng ở đó xem náo nhiệt. Bởi vì đối với người dân thôn Phạm gia mà nói, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, người của cục điện lực tới rồi. Từ hôm nay trở đi, kế hoạch mở điện của thôn Phạm gia bắt đầu rồi.

Người của cục điện lực cũng không dám xem thường lần mở điện này, vì đây là việc được lãnh đạo chính quyền cấp huyện dặn dò rất nhiều lần. Hiện tại thanh danh của thôn Phạm gia rất lớn, trong cuộc hội nghị của chính quyền cấp huyện, lãnh đạo đã điểm danh khen ngợi công xã Hồng Tinh trước mặt các Chủ nhiệm xã của công xã toàn huyện, tòa soạn báo của huyện cũng đã nhiều lần đưa tin về vườn trái cây thôn Phạm gia.

Cho nên, các đồng chí của cục điện lực cũng không dám xem thường chuyện này.

"Đồng chí Lâm Dư Dư." Hà Quang Minh vừa xuống xe, liền thấy được Lâm Dư Dư, ánh mắt anh vụt sáng lên.

Kỳ thật lần này tới thôn Phạm gia, vốn dĩ anh có thể không tới, nhưng nghe được thôn Phạm gia mở điện, anh nhớ tới Lâm Dư Dư, cô gái đã đến gặp anh trong buổi xem mắt, bóng hình xinh đẹp lại hiện rõ trong đầu hắn, vì thế, anh liền xung phong báo danh tham gia, cho nên lần mở điện của thôn Phạm gia này sẽ do anh dẫn đầu phụ trách.

Kỳ thật trong nửa năm qua, anh thường xuyên nghe được tin tức của Lâm Dư Dư. Ví dụ như lúc chị họ hắn về nhà ngoại, vừa khéo nhà bọn họ cũng đến thăm bà ngoại, mọi người trò chuyện vê vườn trái cây thôn Phạm gia, chị họ hắn liền nhắc tới Lâm Dư Dư, nói Lâm Dư Dư là cô gái xuất sắc như thế nào.

Hoặc ví dụ như có lần anh hai hắn cầm rượu nho hiếu kính ba, cũng nói về việc ở thôn Phạm gia. Anh hai của Hà Quang Minh, là bí thư của thư ký Trịnh, và cũng chính là bí thư Hà. Trong lời kể của anh hai, câu nào câu nấy đều vô cùng khâm phục Lâm Dư Dư. Một nữ đồng chí, chỉ một người, thay đổi toàn bộ hoàn cảnh bần cùng lạc hậu của thôn Phạm gia.

Thôn Phạm gia đã mở đường, xuất hiện trong tầm mắt của dân chúng. Ở trong mắt người khác, đây là do sự lãnh đạo của đại đội trưởng và thư ký, nhưng những ai hiểu rõ tình huống bên trong, đều biết đây là công lao của Lâm Dư Dư, thậm chí ở trong lòng đại đội trưởng và thư ký, bọn họ cũng cảm thấy đây là công lao của Lâm Dư Dư.

Nhưng Lâm Dư Dư lại không cho là vậy, cô cảm thấy đây là kết quả của sự đoàn kết và nỗ lực của người dân thôn Phạm gia, là đại đội trưởng và thư ký đã vô điều kiện tín nhiệm cô. Đại đội trưởng tín nhiệm cô, là bởi vì nhận được lời dặn dò của Ôn Hiền, đại đội trưởng có thể nói là người của Ôn Hiền. Còn thư ký thì, đại đội trưởng không có ý kiến, ông ấy phản đối làm gì? Dù sao thôn Phạm gia đã như thế này rồi, cho dù thay đổi không thành công, thì vẫn duy trì bộ dạng cũ đi.

Chủ yếu vẫn là đại đội trưởng và thư ký không có dã tâm quá lớn, mới có thể toàn tâm toàn ý nghe theo Lâm Dư Dư, nếu bọn họ có dã tâm, Lâm Dư Dư cũng sẽ không vì thôn Phạm gia mà đắn đo suy nghĩ.
 
Chương 228


Lâm Dư Dư nhìn thấy Hà Quang Minh cũng thật giật mình: "Đồng chí Hà Quang Minh, là anh a, thật là quá kinh hỉ rồi." Quả thật là kinh hỉ, cô có ấn tượng không tồi với Hà Quang Minh. Chủ yếu là vẻ ngoài của Hà Quang Minh khá đẹp, hơn nữa nụ cười của anh thực ấm áp, đây là nụ cười chỉ có ở một người sinh hoạt trong một gia đình tốt đẹp hạnh phúc, hơn nữa tính cách của anh cũng thực tốt.

Hà Quang Minh nhìn Lâm Dư Dư, trong mắt như có ánh sáng chói rọi: "Đúng vậy, lần này hạng mục mở điện cho thôn Phạm gia sẽ do tôi phụ trách, trong hơn nửa năm này, xin đồng chí Lâm Dư Dư giúp đỡ nhiều hơn."

Lâm Dư Dư: "Không dám không dám, tôi đây liền giới thiệu cho anh vài người ở nơi này." Cô nghe câu nói này của Hà Quang Minh, hạng mục lần này sẽ do hắn phụ trách, trong lòng liền có nắm chắc, có thể trực tiếp dẫn anh đi giới thiệu cho nhóm người đại đội trưởng, bởi vì người phụ trách hạng mục được xem như là lãnh đạo, nếu lướt qua lãnh đạo mà giới thiệu Hà Quang Minh cho những người khác, thì có chút không thỏa đáng.

Hà Quang Minh: "Ừm, được."

Đại đội trưởng và thư ký thấy Lâm Dư Dư quen với lãnh đạo của cục điện lực, trong lòng liên an tâm không ít.

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, thư ký, vị này chính là đồng chí Hà Quang Minh, các ngươi gọi anh ta là chủ nhiệm Hà là được."

Hà Quang Minh: "Xin chào, gọi tôi thế nào đều cũng được."

Đại đội trưởng, thư ký: "Xin chào, hạng mục mở điện lần này liền làm phiền, anh có yêu cầu gì xin cứ nói trực tiếp với bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm có thể toàn quyền đại diện cho đại đội chúng tôi."

Hà Quang Minh: "Ừ, được." Lâm Dư Dư: "Như vậy, làm phiền đại đội trưởng và thư ký dẫn mọi người đến chỗ nghỉ chân được không?"

Hà Quang Minh: "Được, dẫn chúng tôi đến chỗ nghỉ chân trước đi, sau đó lại dẫn chúng ta đi khảo sát thực địa. Nếu không thì đồng chí Lâm Dư Dư, cô dẫn chúng tôi đi quen thuộc hoàn cảnh nơi này một chút?"

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên không thành vấn đề."

Cục điện lực tới mười mấy người, 8 vị nam đồng chí, 2 vị nữ đồng chí, hai vị nữ đồng chí được sắp xếp vào ký túc xá của nữ thanh niên, sau khi Trân Hà và Đàm Thanh kết hôn, gian phòng của các cô liền bỏ trống, vừa vặn thích hợp cho hai nữ đồng chí. Mà tám vị nam đồng chí được xếp vào căn nhà lớn thuộc thôn ủy, nơi đó có không ít phòng trống, có vài phòng còn có giường, vốn dĩ là giường của nhà địa chủ để lại, chưa ai đụng vào, cho nên thực thuận tiện. Việc ăn uống của nhân viên cục điện lực, có thể ăn tại căn tin của trường tiểu học, vô cùng tiện lợi.

Sau khi các đồng chí của cục điện lực cất xong hành lý, Lâm Dư Dư cùng nhóm người đại đội trưởng, thư ký dẫn bọn họ đi khảo sát thực địa, hiện tại mọi người đều làm rất tốt, vừa đến nơi, việc đầu tiên chính là đi khảo sát thực tế. Trong lúc khảo sát thực địa, không khỏi ghé sang vườn trái cây thôn Phạm gia, nơi nổi tiếng toàn huyện.

"Mười mấy mẫu này là vườn nho, còn mười mấy mẫu này là cây cam. Năm nay cây cam cũng có thể kết quả, đến lúc đó nếu được mùa, sẽ tặng cho cục điện lực các vị một ít, cảm tạ các vị đồng chí đã trợ giúp thôn Phạm gia chúng tôi."

Hà Quang Minh: "Không cần không cần, chúng ta đều là vì phục vụ dân chúng, sao lại khách sáo như vậy."

Lâm Dư Dư: "Vậy xem như chúng ta làm bạn bè, tự mình mời mọi người ăn quả cam, mọi người đều là bạn, liền không cần khách sáo như vậy đi?"

Có nam đồng chí của cục điện lực trêu ghẹo: "Bác sĩ Lâm nói rất đúng, theo như những lời này của bác sĩ Lâm, thân là bạn bè, chúng ta phải càng thêm nỗ lực công tác."

Mọi người ai nấy đều bật cười.

Sau khi quan sát địa hình, mọi người liền trở về ăn cơm trưa.

Nhiệm vụ nấu ăn sẽ do Lý Thu Hồng đảm nhiệm, cũng không phải thiên vị bà, mà là trải qua mấy năm "dạy dỗ" của Lâm Dư Dư, bà đối với hương vị màu sắc của món ăn có nhận thức rất sâu. Ví dụ như trứng xào cà chua, hoặc dưa leo xào trứng, hoặc là rau củ xào nước tương, lại hoặc là trứng chưng thịt bằm vân vân, ở cái niên đại này, còn chưa xuất hiện phương pháp nấu ăn giống vậy. Nhưng không thể phủ nhận, kiểu phối hợp này quả thật khiến cho người mở rộng tâm mắt, đặc biệt là trứng xào cà chua, chỉ nhìn thôi liền khiến cho người ta phát thèm.
 
Chương 229


Cho nên nhiệm vụ nấu ăn liên giao cho Lý Thu Hồng. Bất quá, liền tính Lâm Dư Dư bất công, mọi người cũng không ai nói gì, rốt cuộc mấy năm tiếp theo, xưởng rượu mà Lâm Dư Dư quản lý, chính là nguồn thu nhập chủ yếu của mọi người.

Hôm nay người của cục điện lực ăn vô cùng vui vẻ, cũng ăn rất nhiều, tuy không có thịt, nhưng bữa cơm này rất ngon, cảm giác ăn chưa đủ ghiền. Mọi người đều khen ngợi tay nghề của Lý Thu Hồng. Đại đội trưởng cùng thư ký nghe được lời khen từ các đồng chí của cục điện lực, càng cảm thấy chọn Lý Thu Hồng là quyết định chính xác, rốt cuộc khiến cho đồng chí của cục điện lực hài lòng, đối với hạng mục mở điện cũng có chỗ lợi.

Ăn xong, mọi người dời bước đến văn phòng thôn ủy bắt đầu nói chính sự, Hà Quang Minh gọi một vị kỹ sư đi cùng. Tới văn phòng thôn ủy, Hà Quang Minh hỏi: "Về việc mở điện, moi người có ý tưởng gì?"

Đại đội trưởng cùng thư ký nhìn vê phía Lâm Dư Dư, mở điện thì mở điện thôi, còn có ý tưởng gì sao?

Hà Quang Minh nhìn về phía đại đội trưởng cùng thư ký, mở miệng hỏi, rốt cuộc hai người này là cán bộ lớn nhất của đại đội, nhưng không nghĩ tới bọn họ nói Lâm Dư Dư có thể toàn quyền quyết định công việc của đại đội lại là sự thật, bởi vì hai người đều nhìn Lâm Dư Dư. Bọn họ để cho Lâm Dư Dư làm chủ là bởi vì mấy năm nay đã quen rồi, hơn nữa, bọn họ cảm thấy Lâm Dư Dư có vốn kiến thức rộng hơn bọn họ.

Hà Quang Minh cũng nhìn về phía Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư cũng không chối từ: "Ngoại trừ mỗi hộ gia đình đều mở điện, tôi muốn mở điện ở vườn trái cây và cả đường lộ của thôn tôi, nếu vườn trái cây có đèn điện, mọi người muốn tăng ca cũng sẽ thuận tiên hơn, mà đường có đèn đường, buổi tối mọi người ra cửa cũng sẽ không sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Bất quá vườn trái cây và đèn đường đều phải trang bị máy đo điện độc lập, tiền điện của hai nơi này sẽ do thôn ủy chỉ trả. Đại đội trưởng, thư ký, mọi người cảm thấy như vậy có được không?"

Đại đội trưởng và thư ký có chút xấu hổ. Vừa rồi bọn họ chỉ nghĩ, mở điện cũng chỉ là mở điện ở mỗi hộ gia đình, lại không suy nghĩ cẩn thận như Lâm Dư Dư, quả thật, mở điện ở vườn trái cây và đường đi là điêu cần thiết, hơn nữa, trong cái nhìn của bọn họ, việc mở điện ở vườn trái cây càng thêm quan trọng. Còn đường đi thì, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, rốt cuộc tiền điện cũng là tiền a. Nhưng theo như cách nói của Lâm Dư Dư, hơn nữa đại đội cũng có thu nhập, bọn họ đương nhiên cũng nghĩ thoáng hơn. Có tiền, ai không muốn cuộc sống ngày càng tốt hơn a.

Hà Quang Minh gật gật đầu, nhìn về phía kỹ sư: "Trân công, ngài cảm thấy có thể chứ?"

¬_ Trần công #£-T: hẳn là "công" trong "công" trình sư, cách gọi tắt, cũng thể hiện sự tôn trọng

Trân công: "Không thành vấn đề, rất đơn giản, tôi sẽ vẽ một bức công trình mở điện của thôn Phạm gia, trước giờ cơm chiều sẽ đưa cho mọi người xem."

Hà Quang Minh: "Cảm ơn."

Ngày hôm sau

Công trình mở điện của thôn Phạm gia chính thức bắt đầu rồi. Hà Quang Minh là tổng phụ trách, anh không cần làm việc, anh chỉ cần giám sát công trình, nói cách khác, anh cũng không bận rộn cho lắm.

Thời điểm công trình bắt đầu, chỉ cần thôn dân thôn Phạm gia có thời gian nhàn rỗi, đều sẽ đến xem, thậm chí còn sẽ hỗ trợ. Vì sao lại hỗ trợ? Mọi người đều muốn mau chóng mở điện a. Nếu đổi lại là trước kia, bọn họ sẽ đau lòng tiền điện, nhưng hiện tại, mỗi năm các chị em phụ nữ có thể đi làm ở xưởng rượu, đã có nguồn thu nhập ổn định, đối với vài đồng tiên điện này, bọn họ cũng không để trong lòng.

Không thể không nói, có sự hỗ trợ của các thôn dân, tốc độ của công trình tiến hành nhanh hơn rất nhiều.

Lâm Dư Dư nhàn rỗi không có việc gì, buổi sáng sẽ đi hái thuốc, sau đó vào núi đào rau dại, tìm mộc nhĩ, nấm dại, thuận tiện xuống nước bắt vài con cá, buổi chiều sẽ đến công trình nhìn xem tiến trình. Cô bắt cá, Lý Thu Hồng sẽ đem đi nấu canh cá củ cải sợi, cô tìm nấm, Lý Thu Hồng sẽ nấu canh nấm trứng hoa.
 
Chương 230


Cục điện lực làm công trình, hàng năm đều chạy bên ngoài, nơi nào muốn mở điện, bọn họ liên đến nơi đó, trên cơ bản vừa đi chính là hơn nửa năm thậm chí hơn một năm, nhưng mà... thôn Phạm gia là nơi làm cho bọn họ cảm thấy, nơi này có chỗ ngủ thoải mái nhất, đồ ăn ăn ngon nhất. Tuy rằng không có thịt, nhưng cách vài ngày là có canh trứng gà, mỗi tuần sẽ có canh cá, mỗi tháng còn có canh gà rừng.

Có chút người nghĩ, dứt khoát định cư ở nơi này không đi rồi. Bất quá cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, tìm chút niềm vui trong cuộc sống.

"Đồng chí Lâm Dư Dư”" Hà Quang Minh thấy cô lại đây, còn xách theo đồ vật, vội vàng đi về phía cô,"Tới xem công trình sao?" Nói, vươn tay cầm thùng gỗ trong tay cô.

Nhoáng cái mà công trình đã qua bốn tháng, bọn họ tới hồi tháng 2, nơi đây nói tháng 2 là tháng 2 âm lịch, còn dương lịch là tháng 3, mà hiện tại đã trải qua bốn tháng, đó chính là tháng 7 dương lịch, đúng vào thời điểm nóng nhất trong năm. Bất quá, mọi người vẫn làm việc hừng hực, khí thế ngất trời.

Lâm Dư Dư: "Mang đến cho mọi người chút trà nho khô, có hơi chua, hương vị thực không tôi, mọi người tới uống chú trà, nghỉ ngơi một chút đi."

Hà Quang Minh: "Mọi người nghỉ ngơi một chút." Công việc mở điện là một công việc rất gian khổ, bởi vì muốn đóng cọc, làm cột đá, cho nên mọi người đều vô cùng vất vả.

Mấy vị nam đồng chí tụ đến cùng uống trà, nữ đồng chí múc cho bọn họ mỗi người một cốc trà.

Hà Quang Minh: "Vị trà chua chua, uống khá ngon đó."

Lâm Dư Dư: "Cái thời tiết này, uống chút chua chua có thể giảm khát." Hà Quang Minh vừa uống trà, vừa liếc trộm Lâm Dư Dư, nếu như nói lúc ở nhà chị dâu họ, lần đầu gặp Lâm Dư Dư, anh cảm thấy cô gái này có điểm bất đồng với các cô gái khác, mà cái loại bất đồng này chỉ là cảm giác mà thôi, nhưng đến hiện tại, anh triệt để phát hiện, loại bất đồng này xuất phát từ điểm nào.

Lâm Dư Dư rất lợi hại, có rất nhiều hiểu biết, thái độ của cô khi đối xử với mọi người đều rất tốt, phi thường thân thiết, khác xa mấy tên bác sĩ mắt cao hơn đầu người. Lúc cô an ủi các bạn nhỏ cũng rất có kiên nhẫn, thực ôn nhu. Một Lâm Dư Dư như vậy, vì sao nhất định phải ở lại thôn quê đâu? Chẳng lẽ ở chỗ anh không tốt sao? Giống như bao phụ nữ khác, sau khi kết hôn, không phải nên đi theo người đàn ông của mình sao?

Hà Quang Minh: "Đồng chí Lâm Dư Dư, cô còn nghĩ vê..."

"Bác sĩ Lâm... Bác sĩ Lâm..." Có một đứa bạn nhỏ chạy tới, dọc đường còn thở phì phò,"Bác sĩ Lâm, Oản Đậu té xỉu rồi."

Lâm Dư Dư lập tức đứng dậy: "Mau dẫn chị đi nhìn xem."

Oản Đậu là một cậu bé thường hay chơi cùng nhóm người Tiểu Ôn Lễ, cho nên Lâm Dư Dư rất quen thuộc.

Lâm Dư Dư đi tới nhà Oản Đậu, người nhà Oản Đậu cũng vừa trở về, có người xuống ruộng, có người lên núi. Bà nội của Oản Đậu vừa nhìn thấy Lâm Dư Dư, hai mắt ửng hồng, nói: "Bác sĩ Lâm cháu mau đến xem xem, Oản Đậu té xỉu rồi."

Lâm Dư Dư bước vào phòng, nhìn Oản Đậu đang nằm trên giường, sắc mặt hồng nhuận, cô sờ trán Oản Đậu, phát sốt rồi. Tuy nói hiện tại là mùa hè, rất nhiều trẻ con sẽ dễ bị cảm nắng, nhưng cho dù là cảm nắng cũng không đến mức sốt cao tới như vậy a."Gần đây Oản Đậu có chỗ nào không thoải mái không?"

Bà nội Oản Đậu do dự một chút: "Thằng bé... Thằng bé a, hai ngày này khóc rất nhiều, nói trứng trứng phía dưới rất đau, thím nghĩ có khả năng thằng bé chạy đi đâu chơi rồi bị sâu cắn, nên cũng không để ý, mấy đứa trẻ nông thôn chúng ta thường xuyên cởi trần cởi truông chạy ra ngoài chơi, bị cắn cũng không có vấn đề gì, chịu đựng hai ngày thì tốt rồi."

Lâm Dư Dư trực tiếp cởi quần của Oản Đậu ra xem, nhìn thấy phía dưới sưng rất †o, cô nhìn một chút: "Lập tức đưa đi bệnh viện."

"Dư Dư..." Dư Văn Khánh cõng hòm thuốc chạy tới,"Đứa nhỏ thế nào rồi?"

Lâm Dư Dư: "Ta hoài nghi là bệnh sa nang* ở trẻ em, nhưng tình huống có chút nghiêm trọng, Oản Đậu đã đau vài ngày, bình thường gặp trường hợp này phải lập tức đưa đi bệnh viện."

*bệnh sa nang ở trẻ em./ J LXiS: triệu chứng sưng tinh hoàn ở trẻ em.
 
Chương 231


Bà nội Oản Đậu vừa nghe, thiếu chút nữa liền té xỉu: "Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a bác sĩ Lâm.”

Lâm Dư Dư: "Đi gọi xe bò đưa đi trạm y tế thị trấn làm phẫu thuật. Nói như vậy, nếu phát hiện bệnh sa nang sớm và lập tức giải phẫu, sẽ vô cùng an toàn, nhưng đứa nhỏ này đã bị vài ngày, tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, hiện tại phải đưa đi bệnh viện ngay." Không còn cách nào khác, hoàn cảnh ở đại đội không đủ điều kiện để thực hiện giải phẫu.

Oản Đậu được đưa đi sở y tế thị trấn, tuy điều kiện của trạm y tế thị trấn không bằng trong huyện thành, nhưng tiến hành phẫu thuật vẫn là có thể.

Tới buổi tối, Lâm Dư Dư ăn xong cơm chiều, liền đến nhà Oản Đậu xem một chút, nhìn thấy bà nội Oản Đậu đã trở lại."Thím, tình huống của Oản Đậu thế nào rồi?"

Bà nội Oản Đậu nhìn thấy Lâm Dư Dư, phảng phất như tìm được người tâm phúc: "Đã làm phẫu thuật, bác sĩ nói may mắn còn kịp, ai nha, thật là làm thím sợ muốn chết. Này... Này, trẻ con nơi này đều là như thế, bị cắn một cái cũng không có việc gì, sao lại xảy ra chuyện như thế này? Bác sĩ Lâm, ngươi nói Oản Đậu thật sự không có việc gì sao? Có cần bồi bổ cho thằng bea hay không? Đúng rồi, cháu kê đơn thuốc trung y cho thằng bé bồi bổ chút đi."

Lâm Dư Dư: "Nếu bác sĩ nói kịp thời, vậy hẳn là không có vấn đề gì đâu, còn cụ thể thì chờ Oản Đậu xuất viện, cháu xem sổ khám bệnh rồi nói. Bất quá nói như vậy, bệnh sa nang đích xác không phải vấn đề gì lớn, giải phẫu phi thường an toàn, thím không cần quá lo lắng. Hiện tại Oản Đậu đã tỉnh rồi sao?"

Bà nội Oản Đậu: "Đã tỉnh rồi, lúc thím trở về thằng bé liền tỉnh lại, nhìn sơ qua, ngoại trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt chút, còn lại cũng không có vấn đề gì, bác sĩ nói ở lại một tuần là có thể xuất viện." Lâm Dư Dư: "Vậy thì tốt rồi."

Một tuần sau, Oản Đậu xuất viện. Thằng bé vừa xuất viện, bà nội Oản Đậu liền ôm thằng bea đến chỗ Lâm Dư Dư: "Bác sĩ Lâm, cháu xem Oản Đậu xem, thằng bé không có việc gì đi? Cần uống thuốc trung y bồi bổ không? Cháu yên tâm kê đơn cho thằng bé, thím sẽ trả tiền."

Lâm Dư Dư xem sổ khám bệnh của Oản Đậu, từ thông tin trên sổ, Oản Đậu khôi phục rất tốt, đích xác không có vấn đề gì. Kỳ thật bệnh sa nang ở các bé trai rất thường thấy, chỉ là chưa ai thấy qua, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ thực hoảng sợ. Lâm Dư Dư sở dĩ vào lúc ấy có thể đoán ra Oản Đậu là bệnh sa nang, đó là bởi vì ở đời trước, Tiểu Ôn Lễ cũng bị qua.

Lúc ấy, cô cùng Tiểu Ôn Lễ đang ngủ trưa, ba mẹ cùng anh trai chị dâu đều không ở nhà, Tiểu Ôn Lễ đột nhiên tỉnh dậy, sau đó liền khóc lớn, dọa đến cô phát khóc. Lúc ấy cô vẫn là cao trung sinh, vừa thấy tình huống này, lập tức gọi điện thoại cho người nhà.

Lâm Dư Dư lại kiểm tra tình trạng của Oản Đậu: "Đứa nhỏ không có việc gì, trong khoảng thời gian này để thằng bé ở nhà nghỉ dưỡng hai tháng, đừng cho thằng bé ra ngoài chơi, mỗi ngày luộc trứng cho thằng bé ăn, bồi bổ thân thể, lúc ăn cơm không được kén ăn, nhất định phải ăn rau xanh. Nếu có thể, cho thằng bé uống canh xương hoặc ăn chút cá." Cô cũng chưa nói đứa trẻ này không đủ dinh dưỡng, bởi vì cái niên đại này đều là như vậy.

Bà nội Oản Đậu: "Được, cái mùa hè này a, thím sẽ trông chừng thằng bé thực kỹ, không cho thằng bé ra ngoài."

Cuối tháng 7, trải qua nhiều tháng tiến hành công trình điện lực, thôn Phạm ao rốt cuộc có thể mở điện rồi.

Hà Quang Minh: "Đồng chí Lâm Dư Dư, tôi phải trở về rồi, có thời gian rảnh thì tới trong huyện chơi, tôi dẫn cô đi dạo."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn." Hà Quang Minh nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không có nói ra. Anh sẽ không rời nơi này, đồng chí Lâm Dư Dư cũng sẽ không ở lại nơi này, một khi đã như vậy, cần gì phải...

Sau khi tiễn người của cục điện lực rời đi, người dân thôn Phạm ao lập tức về nhà, vê nhà để làm gì? Đương nhiên là thử đèn điện rồi.
 
Chương 232


"Đèn điện nhà tôi có thể phát sáng này."

"Đèn điện nhà tôi cũng phát sáng này."

"Trời ạ, đèn sáng quá đi."

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đèn điện, cái đèn điện này thật là tốt quá đi thôi." Có vài ông lão bà lão, cả đời đều chưa từng rời khỏi thôn, thật đúng là lần đầu nhìn thấy đèn điện.

Lâm Dư Dư cũng thật vui mừng, cô lấy ra hai cây quạt điện đã được cất trong kho hai năm trời: "Mẹ nuôi, Ôn Lễ, hai người lại đây."

Lý Thu Hồng cùng Tiểu Ôn Lễ đứng trước quạt điện.

Tiểu Ôn Lễ: "Thật thoải mái a, thật mát mẻ a, em sẽ không bao giờ đi ra ngoài, em muốn mỗi ngày đều ở nhà bật quạt."

Lâm Dư Dư cười xoa nhẹ đầu của hắn: "Mẹ nuôi, trong phòng mẹ và Ôn Lễ cũng có thể dùng quạt." Từ lúc bắt đầu công trình mở điện, cô đã nhờ Ôn tiên sinh toàn năng tìm cho cô hai cây quạt, còn có ổ điện vân vân. Đương nhiên, cô cũng không phải không có hồi báo. Cô gọi điện thoại nói với Ôn Sùng, nếu Ôn Hiền có rảnh, bảo anh tới đây một chuyến, cô gửi chút nho khô và rượu nho cho bọn họ.

Ở cục công an cấp huyện, Ôn Hiền đã sớm nghe nói rượu nho của thôn Phạm ao, không chỉ như thế, vào thời điểm Cung Tiêu Xã Hồng Tinh bán rượu nho đầu tiên, anh cũng đã mua qua.

Dù sao thì Ôn Hiền vẫn luôn chú ý thôn Phạm ao, sao có thể không biết rượu nho. Đáng tiếc lúc đó rượu nho còn ít, anh cũng chỉ mua được hai cân, bản thân đều uống không đủ, đương nhiên không có cách nào gửi về thủ đô.

Cho nên, lần này Lâm Dư Dư gọi điện thoại cho Ôn Sùng, Ôn Sùng lại gọi điện thoại cho Ôn Hiền, vì thế Ôn Hiền liền tới lấy rượu nho. Vì đưa rượu nho, Ôn Hiền còn về thủ đô một chuyến, bởi vì rượu nho không thể gửi chuyển phát nhanh, anh chỉ có thể tự mình trở về.

Lý Thu Hồng: "Này phải tốn bao nhiêu tiền điện a? Mẹ cùng Ôn Lễ ngủ một phòng, hai chúng ta dùng một cây quạt là đủ rồi, đúng rồi, Tiểu Long bên đó không có quạt, cái này cho thằng bé mượn dùng đi?"

Lâm Dư Dư: "Không cần, để thằng bé tới đây ngủ đi, ngủ với Ôn Lễ này. Nếu đưa quạt đi ký túc xá của thanh niên trí thức đi, những thanh niên trí thức khác thấy được, cũng sẽ có ý riêng."

Lý Thu Hồng: "Ai nha, con nói rất đúng, trong phút chốc mẹ không nghĩ tới vấn đề này."

Lâm Dư Dư: "Mẹ cũng đừng sợ tốn tiên điện, xài quạt điện không tốn bao nhiêu." Kỳ thật cũng không phải, nhưng Lý Thu Hồng chưa từng sử dụng qua, đương nhiên sẽ không biết. Chờ đến khi nộp tiên điện, nên dùng đều đã dùng, còn có thể làm gì nào? Hơn nữa, cô có thể nộp tiên điện trước, sau đó nói với kế toán một tiếng, đừng cho mẹ nuôi biết.

Lý Thu Hồng: "Thật sao?”

Lâm Dư Dư: "Thật mà. Con đi ký túc xá của thanh niên trí thức tìm Chương Long đây, nói việc này với nó."

Lý Thu Hồng: "Ừ”"

Lâm Dư Dư đi ký túc xá của thanh niên trí thức, nhóm người thanh niên trí thức cũng thật vui mừng, thôn Phạm ao mở điện, điều này đại biểu cho việc thôn Phạm ao sẽ càng ngày càng tốt, cho nên nhóm người thanh niên trí thức có thể không vui mừng sao? Bọn họ cảm thấy đã không có hy vọng trở về thành, thôn Phạm ao ở trong lòng bọn họ, giống như ngôi nhà thứ hai vậy. Hơn nữa hiện tại thôn Phạm ao thật sự không tồi. Nữ thanh niên trí thức cùng phụ nữ trong thôn có thể cùng nhau đến xưởng rượu làm việc. Nam thanh niên trí thức có thể đi vườn trái cây, mọi người đối cuộc sống tương lai tràn ngập hy vọng. "Chương Long." Lâm Dư Dư nhìn đến mấy cái thanh niên trí thức ngồi trước cửa phòng. Thời tiết cuối tháng 7 thật sự quá oi bức.

Chương Long: "Chị."

Lâm Dư Dư: "Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, em dọn đến nhà mẹ nuôi chị đi, em và Ôn Lễ ngủ chung một phòng."

Chương Long: "Dạ?"

Lâm Dư Dư: "Sắp bắt đầu hái nho rồi, đến lúc đó chị và mẹ nuôi đều sẽ rất bận, tụi chị còn phải ủ rượu nho, cho nên việc vệ sinh nhà cửa, nuôi heo, nuôi gà liền giao cho em và Ôn Lễ."

Chương Long: "Dạ, được." Nhưng cảm giác không đúng lắm nha, lúc trước heo và gà của chị Dư Dư cũng là anh cho ăn a, anh cũng đâu cần chuyển đến sống ở nhà thím Lý nha.
 
Chương 233


Lâm Dư Dư: "Còn không đi thu xếp đồ đạc."

Chương Long: "Em đi liền."

Chờ sau khi Chương Long và Lâm Dư Dư rời đi, có thanh niên trí thức hâm mộ nói: "Chương Long thật là hạnh phúc a, có người chị như Lâm Dư Dư ở trong thôn."

"Cũng không phải sao, nếu tôi có chị gái ở đây thì tốt rồi."

Trần Kiều ngồi bên cạnh nghe được, tâm trạng thực bực bội. Tổng cộng có năm vị nữ thanh niên trí thức, hai người kết hôn, hai người ở bên ngoài, chỉ có cô một mình ở đây, mỗi ngày đều bận muốn chết. Không được, cô không thể cứ như vậy được, cô cũng phải tìm một người chăm sóc cô, nhưng mà đi tìm ai đâu? Nhìn một vòng, cô nhìn trúng nam thanh niên trí thức đang đảm nhiệm chức vị giáo viên kia, gọi là Trương Cao An.

Cô nghĩ, Trương Cao An là giáo viên, tương đối có thể diện, hơn nữa Trương Cao An cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, có văn hóa. Cuối cùng cha mẹ của Trương Cao An không ở nơi này, nói cách khác, ở chỗ này không có ai quản lý cô, cho nên cô có thể làm chủ mọi việc trong nhà. Trần Kiều là người thuộc phái hành động, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cô liên quyết định hành động.

Bất quá những việc này Lâm Dư Dư không có hứng thú.

Trở lại nhà họ Lý, Lâm Dư Dư nói: "Nhà chúng ta có quạt, em ở ký túc xá của thanh niên trí thức bên đó, quá là nóng rồi, cho nên mẹ nuôi đề nghị để ngươi tới đây ngủ cùng với Tiểu Ôn Lễ."

Chương Long nghe được lời này, vô cùng cảm động: "Vẫn là thím quan tâm em, thật quá tốt."

Lý Thu Hồng: "Tiểu Long a, em và Mỹ Lan đang quen nhau, hai cháu dự định khi nào kết hôn a?" Chương Long nghe được hai chữ "kết hôn cũng có chút kích động, rốt cuộc cũng đã 19 tuổi rồi, đối với phái nữ đương nhiên là tò mò, từ lúc hai người quen nhau, tuy rằng không có chạm đến điểm mấu chốt, nhưng vẫn có hôn hôn miệng nhỏ. Sự mềm mại của phái nữ khác hẳn phái nam, điều này khiến cho Chương Long thực tò mò.

Chương Long: "Việc này thư ký đã nói với cháu, ông ấy nói sẽ phê một miếng đất cho cháu, sau khi xây xong nhà thì hãng kết hôn, bằng không sau khi kết hôn lại sống ở ký túc xá của thanh niên trí thức thì không thuận tiện cho lắm, mà ở lại nhà ông ấy cũng không tiện. Lúc trước cháu đã nói với chị cháu, chị bảo cháu viết thư hỏi cha cháu một chút, chắc thư hồi âm cũng mau tới rồi."

Lý Thu Hồng: "Thư ký nói cũng đúng, hài cháu ở chỗ này có một miếng đất, xây hai gian phòng, đến lúc nho được mùa, phải mất bốn tháng, bốn tháng này cháu đi làm trợ lý cho chị cháu, mà Mỹ Lan cũng làm ở vườn trái cây, hai vợ chồng các cháu cùng nhau đi làm, cuộc sống khẳng định sẽ rất tốt."

Chương Long ngượng ngùng cười, trong mắt trong lòng đều có hy vọng.

Thư hồi âm của Chương Nham còn chưa đến, nhóm nho đầu tiên của tháng 8 đã kết quả, 13 mẫu đất, có nữ đồng chí đang hái nho, có nữ đồng chí và công nhân vườn nho dọn từng rổ nho, nho được đưa đến sân của thôn ủy, bên kia các cô các thím đã gánh xong nước, chuẩn bị rửa nho, ủ rượu nho.

Rượu nho kỳ thật rất dễ ủ, Lâm Dư Dư cũng không sợ người khác biết, bởi vì cho dù biết, nhà người khác cũng sẽ không ủ. Mà cho dù ủ, vậy thì cũng là người trong nhà tự mình uống, rốt cuộc người bình thường không có nho, cũng không nỡ dùng đường trắng đi ủ rượu. Nói nữa, nếu đã ủ ra rượu rồi, lại đem đi bán, đó chính là đầu cơ trục lợi, người thành thật sẽ không dám làm điều này.

Nếu các cô truyền cách ủ rượu ra ngoài thì sao? Lâm Dư Dư cũng không thèm để ý, cả huyện lớn như vậy, chỉ có 13 mẫu nho của thôn Phạm ao thật sự không đủ. Hơn nữa quả nho thuộc vê loại trái cây có thể để tương đối lâu, để đó ba bốn ngày cũng sẽ không bị hư, đến lúc đó sẽ có càng nhiều đại đội gieo trồng cây nho, cũng có thể vận chuyển đến thành thị bên cạnh để bán.

Cho nên Lâm Dư Dư thật sự không có chút lo sợ nào.

Sau khi nhóm nho đầu tiên được mùa, thôn Phạm ao đưa 1300 cân cho Cung Tiêu Xã Hồng Tinh, dư lại 1300 cân đem đi ủ rượu nho, vại sành sẽ do Cung Tiêu Xã Hồng Tinh cung cấp, hiện tại Cung Tiêu Xã Hồng Tỉnh tương đương với tổng đại lý của vườn trái cây thôn Phạm gia.
 
Chương 234


Bởi vì không quan tâm là quả nho hay rượu nho, Cung Tiêu Xã Hồng Tinh đều sẽ đưa đến Cung Tiêu Xã trong huyện thành, bọn họ đương nhiên cũng muốn kiếm lời một chút, bất quá đây là vấn đề giữa Cung Tiêu Xã Hồng Tinh và Cung Tiêu Xã trong huyện thành, không liên quan gì đến vườn trái cây thôn Phạm ao của bọn họ.

Vườn trái cây thôn Phạm ao đều là của người dân, sẽ không làm ăn buôn bán với người bên ngoài, chỉ cần trực tiếp đưa hàng đến Cung Tiêu Xã Hồng Tinh là được, bọn họ cũng thuận tiện, đỡ mất công rất nhiều chuyện.

Từ tháng 8 đến tháng 10, xuyên suốt bốn tháng, 13 mẫu đất, đạt được 39000 cân nho, trong đó 9000 cân nho sẽ được bán theo dạng trái cây theo mùa, mỗi tuần sẽ chở đi 1000 cân, tính cả mùa, tiền trái cây kiếm lời 1800 đồng.

Bất quá tuân theo hứa hẹn lúc trước, lợi nhuận của một nửa vườn nho sẽ đưa cho thôn dân, cho nên liền trực tiếp lấy một nửa số nho để tính, cũng chính là 19500 cân nho, một cân nho giá 2 mao tiền, là 3900 đồng, cũng không thể yêu cầu Lâm Dư Dư đổi lợi nhuận của rượu nho đem phân cho thôn dân đi? Chuyện này không thể tính như vậy. Còn thừa lại 30000 cân nho, ủ 22500 cân rượu nho, một cân rượu giá 8 mao tiền, thế nhưng có thể thu được 18000 đồng.

Lúc tính đến số tiên này, mấy vị cán bộ trong văn phòng thôn ủy đều tim đập thình thịch, phát tài rồi al

Kế toán: “18000 - 6000 tiền vốn của 30000 cân nho - 3000 tiên vốn của đường trắng, chúng ta có 9000 đồng, dư lại là tiên lương của mọi người, bác sĩ Lâm dự tính sẽ phát như thế nào? Lúc trước nói một tháng ít nhất được 5 đồng tiền.” Không ngờ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù nằm mơ, mọi người cũng không dám mơ đến cái mức thu nhập này a.

Xưởng rượu do Lâm Dư Dư làm chủ, mọi người đều nhìn về phía Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư nói: “Cứ tính một tháng được 10 đồng tiền, tính cả Chương Long, thím, đại đội trưởng và thư ký, tổng cộng phải chỉ ra bao nhiêu tiền lương?”

Kế toán: “Ta tính một chút..... Tổng cộng 156 người, tiền lương cần phải phát là 6240 đồng.

Lâm Dư Dư: “Vậy cứ thế mà phát đi, mọi người có ý kiến gì không?”

Đại đội trưởng: “Ta cũng không có ý kiến.”

Thư ký: “Cứ vậy đi, bác sĩ Lâm là xưởng trưởng của xưởng rượu, bác sĩ Lâm làm chủ là được.”

Nhìn sơ qua thì thấy tiên lương của kế toán, đại đội trưởng và thư ký tiên lương giống như mọi người, nhưng kỳ thật không phải như vậy, bọn họ còn có tiền lương của vườn trái cây, đây chỉ là tiên lương của xưởng rượu mà thôi.

9000 trừ 6240 tiền lương, cuối cùng phần lợi nhuận còn 2760, Lâm Dư Dư được chia một phần lợi nhuận làm tiền lương nên sẽ có 276 đồng, xưởng rượu được chia 6 phần lợi nhuận là 1656 đồng, xưởng đường trắng được chia 3 phần cũng chính là 828 đồng, đối với xưởng đường trắng mà nói, thật là kiếm tiên không tốn công, việc gì cũng không cần làm.

Vườn trái cây và Cung Tiêu Xã sẽ không để thiếu nợ, cho nên hiện tại xưởng rượu liên có nhiều tiên như vậy đó.

Lâm Dư Dư là không thích thiếu tiền, sau khi tính toán sổ sách rõ ràng xong, ngày hôm sau, cô và kế toán, Chương Long liền đi xưởng đường trắng, thanh toán cho xưởng trưởng xưởng đường trắng 3000 đồng tiền đường trắng và tiền hoa hồng 828 đồng, lúc thu được số tiền này, xưởng trưởng xưởng đường trắng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tốc độ tính tiền của thôn Phạm ao lại nhanh như vậy.

Kỳ thật so với thôn Phạm ao, năm nay, bởi vì quả nho cùng rượu nho, Cung Tiêu Xã Hồng Tinh cũng gia tăng không ít tiền lời, khiến cho chủ nhiệm của Cung Tiêu Xã rất có mặt mũi.

Thậm chí, chủ nhiệm của Cung Tiêu Xã Hồng Tinh vừa thấy tình huống này, quyết định hôm nào tìm Lâm Dư Dư tâm sự một chút, hỏi có thể ủ ra rượu cam được hay không, không phải quả cam cũng sắp tới mùa rồi sao?

Bất quá, đây là chuyện của sau này.

Bước ra xưởng đường trắng, Lâm Dư Dư liền đi ngân hàng, cho phần lợi nhuận của mình vào ngân hàng, cô bỏ vào cho chẵn tiền, nên hiện tại tiền tiết kiệm của cô đã có 1300 đồng.

Sau đó, cô mời kế toán, Chương Long cùng Phạm A Long đi tiệm cơm quốc doanh, ăn một bữa thật ngon.
 
Chương 235


Ăn xong cơm trưa, bọn họ trở về thôn Phạm gia, thôn Phạm gia đã mở điện nên có loa thông báo, cho nên chờ Lâm Dư Dư vừa về tới, đại đội trưởng liên mở loa gọi mọi người, tới sân thôn ủy phát tiên lương.

Mỗi người đều thích tiền, lại nói có Lâm Dư Dư làm tấm gương, cho nên người của thôn Phạm ao được phát tiền lương rất đúng ngày.

Mọi người không biết có thể nhận được bao nhiêu tiền lương, tất cả đều thực vội vàng, bất quá bọn họ cảm thấy, hẳn là có 20 đồng đi.

Lần tập hợp này, là thôn Phạm ao từ trước tới nay, toàn thôn dân tập hợp nhanh nhất, sức mạnh của tiền tài thật quá lớn.

Nhìn một đám người, gái trai già trẻ, không một ai vắng mặt, đại đội trưởng đều cười đến khép không được miệng.

Đại đội trưởng: "Các hương thân, công việc ở vườn nho của chúng ta đã kết thúc, phải nói là, công việc của ta đã kết thúc, kế tiếp đến tháng 11, sẽ đến việc ở vườn cam, bất quá ta mặc kệ việc ở vườn cam, ông lão ta chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."

Thư ký: "Ông nhanh nhanh tiến vào chủ đề chính đi."

Đại đội trưởng cười ha hả: "Được rồi, đầu tiên ta sẽ phát cho mọi người phần tiền đầu tiên, là tiền của 19500 cân quả nho, cũng chính là 3900 đồng, trong thôn chúng ta tổng cộng có 149 hộ gia đình, mỗi hộ gia đình sẽ được 26 đồng 1 mao, sau khi tan họp mọi người đi tìm kế toán để nhận tiền. Kế tiếp, chúng ta xin mời xưởng trưởng của xưởng rượu chúng ta, cũng chính là bác sĩ Lâm của chúng ta, lên đây để nói về phần tiền lương ở xưởng rượu chúng ta."

Lâm Dư Dư đi lên, các chị em phụ nữ võ tay vang trời.

Lâm Dư Dư trêu ghẹo: "Mọi người yên tâm, tôi sẽ không dong dài như đại đội trưởng đâu, tôi liền trực tiếp vào vấn đề chính. Lúc trước, bởi vì xưởng rượu của chúng ta vừa mới bắt đầu, cho nên ta đã từng nói với mọi người, mỗi vị nữ đồng chí một tháng sẽ có ít nhất 5 đồng tiền, tổng cộng bốn tháng, cũng chính là 20 đồng. Nhưng hiện tại too tuyên bố, từ hôm nay trở đi, đãi ngộ của nữ đồng chí tại xưởng rượu chúng ta sẽ là 10 đồng tiên một tháng, nói cách khác, về sau mỗi năm ít nhất sẽ có 40 đồng."

Hiện trường lặng thinh, mọi người hoài nghi bản thân mình đã nghe lầm.

Lâm Dư Dư tiếp tục nói: "Năm nay 10 đồng tiền một tháng, sang năm sẽ là 11 đồng tiên một tháng, mỗi năm tăng thêm một đồng, chỉ cần mọi người nghiêm túc, đãi ngộ của chúng ta sẽ được đề cao, mọi người cảm thấy thế nào?”

"Bác sĩ Lâm, tôi không phải đang nằm mơ đi?"

"Bác sĩ Lâm, tôi làm bốn tháng, mà có 40 đồng sao?"

"Ô ô ô... Tiền tiết kiệm của nhà tôi cũng vượt qua trăm đồng rồi."

"Tôi có thể cho con trai ta cưới vợ rồi."

"Năm rồi lo việc đồng áng, một năm đều không kiếm được 40 đồng."

"Thật tốt quá, thôn Phạm gia chúng ta là tốt nhất."

"Tất cả đều nhờ ơn bác sĩ Lâm."

Có không ít phụ nữ bật khóc nức nở. Mặc kệ là niên đại này, hay là trong xã hội hiện đại, ai có tiên, người đó chính là chủ gia đình, lời nói này có một đạo lý nhất định. Khi nữ đồng chí có thể kiếm tiền, kiếm tiền càng nhiều, như vậy nam đồng chí thì sao? Còn có thể làm chủ gia đình như lúc trước không, còn có thể như lão địa chủ yêu cầu nữ đồng chí hầu hạ này hầu hạ nọ nữa không?

Kế tiếp tới thời điểm phát tiền lương, kế toán không thể một mình lo liệu hết được, Chương Long và Lâm Dư Dư cùng nhau hỗ trợ. Bất quá hôm nay mọi người đều vô cùng vui mừng, cho dù phát chậm phát trễ, mọi người cũng vui, dù sao sân thôn ủy có đèn điện. Chờ khi phát xong tiền, đã đến bốn giờ chiều, có chút người vội vã về nhà cất tiên, có vài người trò chuyện cùng mấy người có quan hệ tốt, thậm chí còn có suy nghĩ đi vào huyện mua chút đồ vật, dù sao đều là biểu hiện của việc gặp chuyện Vui.

Lâm Dư Dư và đại đội trưởng, kế toán, thư ký vào văn phòng.

Mấy người ở trong văn phòng cười ngây ngô, so với công nhân, tiền lương mà kế toán, đại đội trưởng và thư ký nhận được càng nhiều, hơn nữa bọn họ còn có tiên lương của vườn trái cây, nên tiền càng nhiều.

Đại đội trưởng: "Nữ đồng chí đã phát 10 đồng tiền một tháng, nam đồng chí ở vườn trái cây thì sao? Lại cho thêm 5 đồng tiên một tháng?”
 
Chương 236


Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ: "Vậy cũng cho 10 đồng tiền một tháng đi, bốn tháng này, bọn họ đều vô cùng bận rộn. Như vậy tính xem cần bao nhiêu." Kế toán kỳ thật vô cùng bận bịu, tính tiền lương cũng dựa vào bà, trái cây cũng cần thống kê, bởi vì số lượng lớn, cho nên rất bận, cũng may có Chương Long giúp đỡ bà. Chương Long là người của Lâm Dư Dư, kế toán cũng không cần phải đề phòng anh ta.

Kế toán tính một chút: "3900 - 520 tiền lương của 13 nam đồng chí - 160 tiền lương của ta - 160 tiền lương của bác sĩ Lâm - 200 tiền lương của đại đội trưởng, còn 2860 đồng, liền như vậy." Không có tiền lương của thư ký, tiên lương của thư ký sẽ lấy từ vườn cam.

Lâm Dư Dư: "Vậy, cứ thế mà phát đi, nếu nữ đồng chí đã phát như vậy, nam đồng chí cũng nên hào phóng một chút."

Vì thế, đại đội trưởng lại gọi nam đồng chí công tác ở vườn nho tới phát tiền lương.

Chờ khi 13 nam đồng chí cầm được 40 đồng tiên về nhà, vợ ở nhà vô cùng vui vẻ, bởi vì hai người cộng vào, được đến tận 80 đồng, gần 100 đồng tiền, đặc biệt là những đôi vợ chồng trẻ vừa ra ở riêng, cả đời cũng chưa thấy qua nhiều tiên như vậy, cầm tiền trên tay đều không nỡ buông xuống. Thật ra cũng có chút trưởng bối trong nhà muốn lấy tiền của hai vợ chồng trẻ, nhưng con dâu đâu chịu đồng ý, nói nếu mẹ chồng dám đòi tiền, bọn họ liền đi tìm đại đội trưởng nhờ phân xử, đều đã ở riêng còn tới đòi tiền, vậy ra ở riêng là giả à?

Nếu ra ở riêng là giả, chính là lừa gạt người khác, đến lần sau phân tiên cũng sẽ không có phần. Cũng bởi vậy, các trưởng bối cũng không còn cách khác nào.

Việc vườn cam từ từ rồi tính, xưởng rượu có hơn 1600 đồng cộng thêm khoảng 3000 đồng của vườn nho, để đó làm gì? Gửi ngân hàng lấy lãi? Người hiện đại nếu có một số tiền lớn, trừ bỏ quản lý tài sản chính là đầu tư mua phòng mua nhà, gửi ngân hàng lấy lãi chỉ là số ít, bởi vì lãi suất ngân hàng khá thấp.

Mà Lâm Dư Dư là người hiện đại, cô đương nhiên không muốn đem tiền gửi ngân hàng, cho nên số tiền này phải dùng như thế nào a? Ở cái niên đại này, cái gì đều không có tính tư sản, Lâm Dư Dư cũng nghĩ đến xây nhà. Nhưng tiền xưởng rượu cũng không phải của riêng cô, cho nên cái nhà này muốn xây như thế nào đâu?

Lâm Dư Dư nghĩ đến việc đi vay của thôn. Cô cho rằng lấy danh nghĩa xưởng rượu xây nhà, sau đó lấy nhà đó bán cho thôn dân, sau đó cho phép bọn họ trả tiền theo từng kỳ. Ví dụ như phí tổn của một căn nhà là 300, nếu thanh toán trong năm đầu tiên, cô sẽ bán 350, nếu thanh toán trong hai năm, sẽ phải trả thêm 10 đồng tiên, xem như là tiền lãi, cũng chính là 360, và sẽ tăng lên theo từng năm.

Đây không chỉ là xưởng rượu đang tiến hành đầu tư, đồng thời cũng quan hệ đến việc thống nhất xây dựng khu nông thôn, từng dãy nhà đều giống nhau, thật đồng bộ, thật xinh đẹp a.

Sau khi nảy ra ý tưởng này, Lâm Dư Dư liền thương lượng việc này với đại đội trưởng và thư ký: "Đại đội trưởng, thư ký, nếu xây một căn nhà như vậy, yêu cầu bao nhiêu phí tổn?" Căn nhà mà cô nói tới chính là loại căn hộ dạng trệt, gồm hai phòng ngủ, một phòng làm việc, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh. Hiện tại không thích hợp xuất hiện nhà lầu, nhà lầu ở thập niên 90 mới bắt đầu thịnh hành.

Đại đội trưởng: "Nếu xây một căn nhà như thế mà nói, phải dùng gạch, lại thêm vôi trắng vôi xanh, hơn nữa thêm tiền nền và tiền công của mọi người, phí tổn phải lên đến 500 đồng."

Lâm Dư Dư nghe xong liền quyết định xây nhà. Có điều kiện sáng tạo hoàn cảnh sinh hoạt càng tốt, vì cái gì không làm a?

Vì thế sau khi nghỉ ngơi một ngày, Lâm Dư Dư chạy lên trấn, tìm chủ nhiệm.

Chủ nhiệm nghe được Lâm Dư Dư muốn thống nhất xây dựng khu nông thôn, cũng tùy cô, dù sao người trẻ tuổi có sức sống là chuyện tốt. Hơn nữa hiện tại thôn Phạm gia rất nổi tiếng, là chiêu bài của công xã Hồng Tinh, thôn Phạm gia có thể phát triển tốt, xã trưởng đương nhiên cảm thấy vui mừng. Cho nên, ông giới thiệu xưởng gạch, xưởng vôi, xưởng mái ngói vân vân cho Lâm Dư Dư.
 
Chương 237


Chờ đến cuối tháng 10, lúc xưởng rượu muốn xây nhà, toàn bộ thôn Phạm gia đều đã biết tin.

"Dư Dư, nghe nói em muốn xây nhà, đây là chuyện thế nào?" Trần Hà là người đầu tiên tới hỏi. Bọn họ và Tiền Cúc Phân cũng đã tách hộ khẩu, nhưng vẫn ở chung một chỗ. Lại nói tiếp, năm nay Trần Hà vô cùng mệt, bởi vì ban ngày cô phải đi làm, buổi tối muốn đến xưởng rượu làm việc, đương nhiên cô cũng có thể không đi, nhưng đây là tiền a, cô không nỡ từ bỏ. Nghe được tin xưởng rượu muốn xây nhà, cô thâm nghĩ, không phải là xây cho công nhân ở đi?

Dù sao nhà xưởng trong thành đều có nhà có phòng cho công nhân viên chức.

Lâm Dư Dư: "Đến lúc đó chị sẽ biết, nhà mà xưởng rượu xây nhà sẽ không giống với nhà hiện tại ta đang sinh sống, có hơi giống với nhà ở huyện thành, nhưng cũng có điểm bất đồng."

Trần Hà nghe cô nói vậy, cũng chỉ có thể tò mò chờ đợi.

Nhà của xưởng rượu do chính Lâm Dư Dư thiết kế, sau đó tìm người nhà rỗi trong thôn, mặc kệ là nam hay là nữ, dù sao thì một ngày có một đồng tiền công, không bao cơm.

Sáng nay, Lâm Dư Dư vừa đến sở y tế, mới mở cửa, Lâm Yến liền một mạch chạy vào, cô ấy đóng cửa lại, sau đó nhào vào trong lòng Lâm Dư Dư khóc lớn: "Dư Dư... Dư Dư... Tớ phải làm sao bây giờ! Tớ nên làm gì bây giờ... Ô ô ô..."

Lâm Dư Dư nhìn người đang khóc đến tê tâm liệt phế ở trong lòng mình, có chút khó hiểu: "Yến Tử, cậu làm sao vậy?" Trong tình huống bình thường, chỉ có chuyện liên quan đến nam chính thì mới có thể làm nữ chính đau lòng như vậy, chẳng lẽ nam chính từ chối Lâm Yến? Nhưng dựa theo tình huống lúc trước, hẳn là không thể nào a? Lâm Dư Dư dìu Yến Tử ngồi xuống trên ghế, đưa cho cô một cái khăn,"Cậu lau mặt đi." Phát hiện trên quần áo của mình đều là nước mắt của Lâm Yến, xem ra cô phải trở về thay quần áo.

Bất quá, sắc mặt của Lâm Yến cũng thật kém cỏi, thực tái nhợt.

Lâm Yến cũng từ từ bình tĩnh lại, vừa rồi đột nhiên xảy ra chuyện, cô chỉ nghĩ tới Lâm Dư Dư, cho nên liền chạy lại đây. Cô phát hiện, chỉ có Lâm Dư Dư, mới là người chân chính đối xử tốt với cô, mà cô, bởi vì sự ích kỷ cả bản thân, lại dân dân xa cách Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư: "Yến Tử, cậu..."

Lâm Yến đánh gấy lời nói của Lâm Dư Dư: "Tớ không có việc gì, tớ..."

"Yến Tử... Yến Tử cậu có ở bên trong không? Yến Tử..." Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Phạm Lan Hoa.

Lâm Dư Dư có ấn tượng rất sâu về Phạm Lan Hoa, bởi vì Phạm Lan Hoa chính là người đã thay cô làm việc đồng áng cho Lâm Yến, sau đó Phạm Lan Hoa còn bị mẹ cô ấy đuổi đánh, chẳng qua nhà Phạm Lan Hoa lại không truy cứu chuyện này, đến nỗi vì nguyên nhân gì, Lâm Dư Dư cũng không biết. Mà hiện tại, nghe được thanh âm của Phạm Lan Hoa, Lâm Yến lập tức nói: "Đừng để cho cô ta tiến vào, đừng."

Lâm Dư Dư có chút kinh ngạc, quan hệ giữa Lâm Yến và Phạm Lan Hoa không phải rất tốt sao? Bất quá: "Yến Tử không ở chỗ này."

Phạm Lan Hoa: "Yến Tử, tớ biết cậu ở bên trong, tớ thấy cậu đi vào rồi, Yến Tử cậu ra đây đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng, Yến Tử thực xin lỗi, Yến Tử..."

Lâm Yến không hé răng.

Phạm Lan Hoa: "Yến Tử, cậu không ra, chờ lát nữa mẹ tớ lại đây thì không tốt lắm, hay là cậu đi ra đi."

Vừa nghe Phạm Lan Hoa nhắc tới mẹ của cô ấy, đáy mắt Lâm Yến hiện lên sự căm hận, đồng thời, hai mắt cô ửng hồng, Lâm Dư Dư rất quen thuộc loại ánh mắt này, lúc cô ở mạt thế đã thấy qua rất nhiều, nhưng giờ phút này lại nhìn thấy ở trên người Lâm Yến, cô có chút khó hiểu. Tuy Lâm Yến có chút vị kỷ, nhưng tổng thể mà nói, con người của cô cũng không tệ lắm, ít nhất tính cách cũng còn tính là rộng rãi, dù sao cũng là nữ chính, ở phương diện nhân phẩm sẽ không có quá nhiều tỳ vết, bằng không làm sao có thể làm nữ chính được?

Lâm Dư Dư nhìn thấy cô nắm chặt hai tay, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.

Lâm Dư Dư đi qua, nắm lấy tay cô.

Lâm Yến ngẩng đầu, nhìn vê phía cô, nước mắt lại không tiếng động mà chảy xuống.
 
Chương 238


Lâm Dư Dư vừa thấy chỉ sợ việc này không đơn giản, bằng không Lâm Yến sao lại khóc tới như vậy? Cô đi tới cửa, hé mở: "Lâm Yến ở chỗ này, tôi có việc tìm cô ấy, cô cũng đừng kêu nữa, chờ chút cô ấy sẽ ra tới."

Phạm Lan Hoa không dám làm gì Lâm Dư Dư, toàn thôn người đều cảm kích Lâm Dư Dư, cô đương nhiên cũng là một trong số đó."Vậy... Tôi đây ở bên ngoài chờ cô ấy."

Lâm Dư Dư đóng cửa lại, rót một ly trà cho Lâm Yến: "Tớ xem sắc mặt cậu tái nhợt, cả người lộ ra vẻ mỏi mệt, là do trong khoảng thời gian này, công việc ủ rượu nho đã khiến nữ đồng chí các ngươi nữ đồng chí mệt mỏi quá mức rồi đi?"

Lâm Yến: "Không phải, ủ rượu không mệt mỏi gì, tốt hơn việc đồng áng nhiều lắm." Thanh âm cô có chút khàn khàn.

Lâm Dư Dư: "Có phải... buổi sáng đã xảy ra chuyện gì hay không? Đương nhiên, nếu cậu không muốn nói, vậy cậu vào phòng giải phẫu nghỉ ngơi một chút, nơi này là địa bàn của tớ, sẽ không có người đến làm phiền cậu."

Lâm Yến nhìn Lâm Dư Dư, đã từng ở trên xe lửa, lúc các cô mới vừa quen biết nhau, Lâm Dư Dư có chuyện gì cũng không dám mở lời, mà hiện tại, cô ấy lại có thể nói ra những lời mạnh mẽ cương quyết như vậy, bất tri bất giác, Lâm Dư Dư đã thay đổi rất nhiều, mà trong ba năm này, cô cũng đã quen sự thay đổi này của Lâm Dư Dư. Cũng vì Lâm Dư Dư thay đổi như vậy, cho nên cô mới xa cách cô ấy. Bởi vì... Cô cảm thấy Lâm Dư Dư sẽ che đậy hết ánh sáng của cô, sẽ lấy hết sự quan tâm chú ý của người khác dành cho cô.

Lâm Yến: "Cảm ơn cậu tớ vào trong nghỉ ngơi một chút." Chuyện gì đã xảy ra? Cô không thể nói cho bất kì người nào, nếu nói ra, tất cả mọi thứ của cô sẽ bị hủy hoại.

Phòng giải phẫu có cái giường, Lâm Yến nằm ở bên trong, một người suy nghĩ, lại im lặng rơi lệ, cô cũng không biết vì sao chuyện này lại xảy ra trên người cô nữa.

Đêm qua, Phạm Lan Hoa tới mời cô đến nhà cô ấy ăn cơm chiều, bởi vì ngày hôm qua là sinh nhật của Phạm Lan Hoa, trong nhà chuẩn bị rất nhiều món ngon, cho nên tới kêu cô cùng vui. Lâm Yến cùng Phạm Lan Hoa là bạn bè, bạn đến mời ăn sinh nhật, cô đương nhiên sẽ đi, cô còn chuẩn bị quà.

Hôm qua lúc ăn cơm, đồ ăn có hơi mặn, sau đó mẹ của Lan Hoa rót cho cô một chén nước, lúc ấy cô không uống, một lát sau, uống rồi mới phát hiện đây là rượu. Cô uống có chút gấp gáp, lúc phát hiện là rượu, đã uống một ngụm to xuống bụng rồi, sau đó cô liền say, diễn biến kế tiếp cô cũng không rõ ràng lắm.

Chờ hôm nay khi cô rời giường, lại phát hiện bản thân... đang ngủ chung phòng với anh trai của Phạm Lan Hoa, còn nằm trên một cái giường. Sau đó, anh trai của Phạm Lan Hoa cũng đã tỉnh, anh ta nói, ngày hôm qua sau khi cô uống say, bọn họ cũng không tiện đưa cô về nhà, sợ ảnh hưởng thanh danh của cô, sau đó liền để cho cô ngủ trong phòng của Phạm Lan Hoa, nhưng đến nửa đêm, cô tới gõ cửa phòng anh nói muốn hẹn hò với anh ta, còn gọi anh ta là Tiền Liệt, hơn nữa ôm anh chui vào trong phòng, buổi tối anh cũng uống khá nhiều rượu, sau đó liền xúc động...

Lâm Yến không tin, nhưng nghe anh trai của Phạm Lan Hoa nhắc đến "Tiền Liệt, cô lại không thể không tin. Chẳng lẽ là do bản thân ban ngày suy nghĩ Tiền Liệt quá nhiều nên ban đêm mới mơ thấy?

Tiếp đó chính là mẹ của Lan Hoa tới, nói nếu đã xảy ra chuyện này, vậy bọn họ liên kết hôn đi, rốt cuộc lần đầu tiên của con trai bà, sau này sao cưới vợ được đây?

Lúc đó Lâm Yến cảm thấy thật ủy khuất, liền chạy khỏi nhà Phạm Lan Hoa. Cô không có chỗ nào để đi, không ai có thể tâm sự, cho nên liên chạy tới trạm y tế.

Nghĩ nghĩ, Lâm Yến lại bắt đầu khóc nức nở.

Lâm Dư Dư thở dài.
 
Chương 239


Phạm Lan Hoa còn đang chờ ở bên ngoài.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng động, nghe được Phạm Lan Hoa gọi: "Mẹ."

Mẹ của Lan Hoa: "Con ở đây làm gì? Yến Tử đâu?"

Phạm Lan Hoa: "Yến Tử ở bên trong."

Tiếp đó mẹ của Lan Hoa bắt đầu gõ cửa: "Yến Tử mở cửa, bác sĩ Lâm, cii ở đâu? Bác sĩ Lâm, xin cô mở cửa một chút, chúng ta muốn thương lượng với Yến Tử một chút việc, bác sĩ Lâm..."

Lâm Dư Dư bị ồn ào đến đau đầu, tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng cô biết, hiện tại Lâm Yến cũng không muốn bị ai quấy rây. Tuy rằng quan hệ hiện tại giữa cô và Lâm Yến cũng chỉ là quan hệ khách sáo giữa các thanh niên trí thức, nhưng cô nhớ rõ ngày đầu tiên cô đi vào thế giới này, Lâm Yến bởi vì việc của Phạm Quốc Đống, đứng ra bảo vệ cô.

Cho nên Lâm Dư Dư đi mở cửa: "Đừng đứng ở đây ồn ào, hiện tại Lâm Yến đang ngủ, có chuyện gì chờ sau khi Lâm Yến tỉnh lại rồi nói."

Mẹ của Lan Hoa: "Bác sĩ Lâm, Lâm Yến cô ấy..."

Lâm Dư Dư đánh gãy lời bà, nói: "Lâm Yến sẽ không ngủ ở đây cả đời, nhiều nhất đến giữa trưa là sẽ tỉnh lại thôi, hai người có chuyện gì thì chờ cô ấy tỉnh rồi nói, hay là, chỉ chờ đến giữa trưa cũng chờ không được? Hay là có kẻ nào sắp mất mạng hay sao hả?"

Mẹ của Lan Hoa: "Không có không có, chúng ta sẽ chờ Lâm Yến tỉnh lại, bác sĩ Lâm, thật là làm phiền cô quá."

Lâm Dư Dư: "Ừ:" Cô mở cửa ra, cũng không đóng lại.

Mẹ của Lan Hoa đi rồi, Phạm Lan Hoa lại không có rời đi, cô ngồi chờ trước cửa sở y tế.

Lâm Dư Dư: "Cô không cần xuống ruộng sao?"

Phạm Lan Hoa lắc đầu.

Lâm Dư Dư thở dài, nhìn bộ dạng của người nhà Phạm Lan Hoa, đây là nhất định phải chặn người ở chỗ Lâm Dư Dư.

Lâm Yến cũng không chờ đến giữa trưa liền ra tới: "Dư Dư, cảm ơn cậu, tôi... Tôi đi ra ngoài."

Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Bằng không cậu nói cho tớ nghe một chút, nếu một người không có biện pháp giải quyết, như vậy hai người có lẽ sẽ có biện pháp."

Lâm Yấn lắc đầu: "Không có cách nào, Dư Dư, chuyện của tớ người ngoài không có cách nào giúp tớ giải quyết, chỉ có thể dựa vào bản thân tớ, mà ta..." Cũng không có cách nào khác. Cô đã không còn trong sạch, không còn cách nào để có thể cùng Tiền Liệt ở bên nhau, bản thân mình như vậy thật là bẩn, không xứng với anh ấy.

Nhưng, cô cũng sẽ không gả cho anh trai của Phạm Lan Hoa.

Lâm Dư Dư thấy cô như vậy, cũng không dám nói thêm gì: "Vậy nếu có khó khăn gì, cậu tới tìm ta, tớ có thể giúp được việc gì, tớ nhất định sẽ hỗ trợ."

Lâm Yến: "Ừ, cảm ơn cậu Dư Dư."

Nói xong, cô đi ra trạm y tế.

Hửm?

Lúc Lâm Yến vừa mới tới, Lâm Dư Dư không có chú ý, nhưng lúc này vừa nhìn, tư thế đi đường của cô ấy... Lâm Dư Dư nhíu mày, chân cô ấy bị thương sao? Hay là... Nghĩ đến bộ dạng khóc lóc thảm thương của Lâm Yến, cô cảm thấy Lâm Yến vô cùng có khả năng... Nhưng mà, Lâm Yến và Phạm Lan Hoa không phải bạn tốt sao? Hiện tại là chuyện gì a? Vừa rồi mẹ của Lan Hoa cũng tới, nếu Lâm Yến thật sự đã xảy ra loại chuyện này, như vậy là có liên quan tới nhà họ Phạm, cho nên người này là ai?

Không cần nghĩ ngợi nhiều, cũng chỉ có thể là một người, chính là anh trai của Phạm Lan Hoa.

Anh trai của Phạm Lan Hoa đã cưỡng hiếp Lâm Yến?

Lá gan lớn như vậy sao?

Loại chuyện này, Lâm Dư Dư thật không muốn lo chuyện bao đồng, đầu tiên, cô không cho rằng Lâm Yến sẽ hy vọng có người ngoài biết điều này. Thứ hai, loại chuyện này còn phải xem Lâm Yến lựa chọn như thế nào, nếu Lâm Yến nói chuyện này cho cô nghe, hy vọng cô có thể hỗ trợ, cô sẽ hỗ trợ. Nhưng Lâm Yến không nói, cô cũng không giúp được gì.

Trải qua hai ngày, Lâm Yến không có tới tìm Lâm Dư Dư, chuyện này cũng không có tiếng gió gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top