Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 200


Lâm Dư Dư dẫn Dư Văn Khánh về trạm y tế, để cho ông và Lương Sơn Khải cùng đi ăn cháo, cô ra ngoài ngồi, bất quá vẫn đóng cửa lại. Cho dù có người tới, cô cũng có thể giải thích, bản thân cô sợ lạnh, cho nên mới đóng cửa lại.

Lương Sơn Khải cùng Dư Văn Khánh im lặng ăn cháo, không phát ra một tí thanh âm nào, nhưng đôi mắt của hai người đều ửng đỏ, nếu không phải dựa vào tính cách kiên cường của người đàn ông, nếu đổi lại là phụ nữ, có lẽ sẽ bật khóc. Bọn họ không nhớ rõ đã qua bao lâu rồi họ không được ăn qua một chén cháo nóng thế này, bọn họ bị bắt xuống nông thôn, trong khoảng thời gian này một ngày không nói đến một bữa cơm, món mà bọn họ ăn chính là khoai lang vừa lạnh vừa cứng, càng quá mức hơn chính là nó vẫn còn sống. Có thể chịu đựng đến bây giờ, cũng có thể là do mạng cứng.

Đương nhiên, hai người bọn họ còn tốt một chút, có Ôn Sùng nhờ người chăm sóc đôi chút, mấy người cùng xuống nông thôn thì không được tốt như vậy.

Hai người cơ hồ ăn ngấu nghiến, văn nhã gì đó đều không thèm quan tâm nữa, chờ khi bọn họ ăn xong, lại đổ nước ấm vào trong chén, uống một chén nước đầy, mới cảm được sống lại lần nữa.

Một lát sau, hai người mới bước ra ngoài. Lương Sơn Khải: "Bác sĩ Lâm, chúng ta ăn xong rồi, cô xem kế tiếp là?"

Lâm Dư Dư: "Kế tiếp mọi người đi chuồng bò nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng tối nay tôi liền không gọi mọi người tới ăn cơm, miễn khiến cho người khác chú ý. Sáng ngày mai Dư lão và Lương lão lại đây, tôi dẫn hai người xuống ruộng xem một chút, chúng tôi xem xét vấn đề gieo trồng dược liệu, cũng nương mấy ngày nay, các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, gieo trông dược liệu cũng là việc lớn, cho nên dù cho không xuống ruộng cày cấy cũng không ai nói năng gì."

Lương Sơn Khải: "Bác sĩ Lâm sắp xếp, chúng tôi rất yên tâm, vậy chúng tôi đi về trước.

Lâm Dư Dư: "Ừm."

Hai người vừa rời đi không lâu, đại đội trưởng liền tới rồi: "Bác sĩ Lâm, bà nhà ta nói trước đó ngươi tìm ta có việc gì sao?”

Lâm Dư Dư: "Đúng đúng đúng, tôi nghĩ, cũng sắp ăn tết rồi, muốn kiểm tra sức khỏe hằng năm cho mọi người trong đại đội. Việc này chính là khám sức khỏe, như vậy nếu người mắc căn bệnh nhỏ nhặt, cũng có thể nhanh chóng trị liệu, những ai mắc bệnh nặng, nếu được phát hiện sớm, nói không chừng còn có thể chữa trị tốt, dù sao kiểm tra sức khỏe cũng không cần tiền, mà cho dù khám ra bệnh, cũng muốn dựa theo ý của mọi người, xem có muốn chữa bệnh hay không, như vậy mọi người cũng không có tổn thất gì, chú cảm thấy thế nào?

Còn có, các này có thể được xem là phúc lợi trong thôn ta, đối với thôn dân mà nói đây là chuyện tốt, nếu chuyện này truyền tới bên ngoài, phía công xã khẳng định cũng sẽ khen chúng ta làm việc rất tốt, như vậy đối với việc đại đội chúng ta tham dự tuyển cử đại đội văn minh, sẽ có nhiều ưu thế hơn."

Có thể tới khám bệnh miễn phí, hơn nữa mỗi năm đều sẽ có, đích xác sẽ không có người mở miệng từ chối. Hiện tại tuy không nỡ bỏ tiên đi khám bác sĩ, nhưng không bao gồm việc khám bệnh miễn phí a.

Sau khi đại đội trưởng rời khỏi văn phòng của Lâm Dư Dư, lại đi tìm thư ký, ở nhà thư ký cùng thư ký lại thảo luận chuyện này một chút. Thư ký thở dài: "Đáng tiếc Lâm Dư Dư là nữ đồng chí, nếu là nam đồng chí thì tốt rồi, chờ khi chúng ta về hưu, có cô chăm sóc đại đội, đại đội của chúng ta khẳng định sẽ càng ngày càng tốt."

Thư ký cũng là cái người thành thực, cũng không tham quyền, chỉ cần là việc tốt cho đại đội, mặc kệ là ai làm thôn ủy, ông đều không có ý kiến.

Đại đội trưởng: "Lời này xác thật có lý, haiz, đáng tiếc..."

Ở thế hệ của bọn họ, rất nhiều người đều có chút trọng nam khinh nữ, hoặc là nói, tuyển chọn thôn ủy, bọn họ sẽ không có nghĩ tới phụ nữ. Kế toán, bác sĩ, không được tính là cán bộ trong thôn, cho nên tuyển nữ đồng chí cũng không quan hệ gì, nhưng làm đại đội trưởng và thư ký, đây là cán bộ quan trọng nhất trong thôn, bọn họ sẽ không chọn nữ đồng chí đảm nhiệm hai chức vụ này.
 
Chương 201


Đại đội trưởng: "Vậy hiện tại đang trong giai đoạn nông nhàn, chúng ta đưa ra quyết định cho việc này luôn đi, sau đó chọn một ngày, để cho mọi người bắt đầu cái kia... Cái ờm... kiểm tra sức khỏe hằng năm."

Thư ký: "Được."

Một tiếng sau, toàn bộ người của đại đội đều biết, đại đội bọn họ có cái phúc lợi gì mà... kiểm tra sức khỏe hằng năm. Ai u, việc này mà truyền ra đi ngoài, quả thật là nở mặt nở mũi người thôn Phạm gia mà. Đây chính là bác sĩ miễn phí kiểm tra sức khỏe cho bọn họ đó, có thể không kiêu ngạo sao?

Mà ngày kiểm tra sức khỏe đã được xác định vào ba ngày sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh liên tới trạm y tế, bọn họ tới sớm, lúc bọn họ đến, Lâm Dư Dư còn chưa tới, trạm y tế của Lâm Dư Dư mở cửa lúc 8 giờ, dù sao liền tính cô làm trễ, nếu người trong thôn có chuyện cũng sẽ tới nhà họ Lý kêu cô.

Lâm Dư Dư ăn xong cơm sáng, xách theo ấm nước đi trạm y tế, nhìn thấy Lương Sơn Khải cùng Dư Văn Khánh đang ngồi dưới đất chờ mình, cô vội vàng đi mở cửa: "Hai ông cũng tới sớm thật đó."

Lương Sơn Khải: "Ăn xong cơm sáng không có chuyện gì làm, liền đi tới đây luôn, là do chúng ta tới sớm rồi."

Dư Văn Khánh: "Hôm qua ngủ sớm, cũng ngủ rất ngon, cho nên hôm nay dậy tương đối sớm." Hai ông lão bọn họ ngủ chung một ổ chăn, sưởi ấm lẫn nhau, cây đuốc trong phòng đốt đến nửa đêm, dù sao trên núi không thiếu củi gỗ, nằm ngủ rất ấm áp. Lại nói tiếp, cũng không phải do căn nhà cỏ đó ấm áp bao nhiêu, mà do không cần lo lắng bị bắt bị đánh, bọn họ yên lòng, cho nên ngủ rất ngon.

Lâm Dư Dư đóng cửa lại: "Hai ông uống chút trà gừng làm ấm cơ thể, chờ lát nữa chúng ta lại đi." Hôm nay cô đựng một ấm trà gừng đường đỏ, cố ý chuẩn bị cho hai ông, sau đó lại cho bọn họ mỗi người một quả trứng luộc,"Hai ông cũng đừng khách sáo với cháu, bồi bổ thân thể đi, đây đều là Ôn tiên sinh đã dặn dò trước, tôi giúp hắn làm việc, mỗi tháng hắn đều cho tiền lương, cho nên các ông cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng."

Hai ông lão cười cười, cũng không khách sáo nữa, cơ thể bọn họ quả thật yêu cầu bồi bổ, mặc kệ Ôn Sùng có cho Lâm Dư Dư chỗ tốt gì hay không, nhưng tấm lòng này của Lâm Dư Dư, bọn họ tiếp thu, cũng ghi tạc trong lòng. Phàm là có thể sống sót, ai cũng không muốn chết, chỉ cần không phải rơi vào tuyệt vọng, vậy sẽ nảy ra hy vọng với cuộc sống sau này.

Chờ sau khi bọn họ ăn xong, Lâm Dư Dư dẫn bọn họ xuống ruộng.

Lúc trước chuẩn bị một mẫu đất để trông dược liệu, vẫn luôn để hoang ở đó, bất quá tiết trời lạnh lẽo, trong đất cũng không có cọng cỏ nào: "Ngài nhìn xem, loại đất này có thể trông những gì? Lương lão hiểu biết địa chất, Dư lão hiểu biết trung dược, vậy vừa lúc giao cho các ông."

Lương Sơn Khải: "Đất này ẩm ướt, giống loại đất trên núi đến sáu mươi phần trăm, bất quá không phì nhiêu như trong núi, còn phải bón chút phân, phân bón có thể dời từ trên núi xuống, cứ như vậy, mấy loại dược liệu có trên núi ít nhất có thể nhổ trồng một nửa lại đây. Bất quá, có vài loại dược liệu phải hai ba năm mới có thể trưởng thành, với mấy loại cây đó, tôi kiến nghị phân mảnh đất này thành nhiều khối nhỏ."

Lâm Dư Dư: "Vậy việc này liền giao cho ngài phụ trách, ngài có chuyện gì khó xử, hoặc là đụng tới vấn đề gì, đều có thể hỏi tôi, chỉ cần tôi có thể giải quyết, tôi đều sẽ đi giải quyết, tôi không thể giải quyết, tôi cũng sẽ nghĩ cách."

Lương Sơn Khải: "Có những lời này của bác sĩ Lâm, tôi liền yên tâm rồi." Từ ngày hôm qua ông liên phát hiện, đại đội trưởng của đại đội này hình như rất nghe lời Lâm Dư Dư, ông đương nhiên không biết đa phần là vì có quan hệ đến Ôn Hiền. Bất quá cũng có một phần, là Lâm Dư Dư làm những việc có lợi cho đại đội, cho nên đại đội trưởng mới không phản đối. Lâm Dư Dư: "Lương lão, cháu còn dự tính sẽ khai hoang vườn trái cây ở đại đội, gieo trồng trái cây, ví dụ như cây cam, cây táo vân vân, nếu không thể mua được cây ăn quả, vậy ngài biết cách chiết cành không?"

Lương Sơn Khải: "Cái này thì đơn giản, cứ việc quyết định là được."

Lâm Dư Dư: "Vậy ngài xem khi nào chiết cành sẽ tương đối thích hợp?"
 
Chương 202


Lương Sơn Khải: "Bình thường a, đại đa số cây ăn quả sẽ chiết cành vào mùa xuân thu, nếu muốn càng tốt thì đương nhiên sẽ là vào mùa xuân."

Lâm Dư Dư: "Vậy chờ tới năm sau đi, ngài hỗ trợ chọn vài mảnh đất, tôi sẽ để gọi người khai khẩn trước, cùng với chúng ta cũng chiết cành của cây cam và cây nho trước đi." Cô biết chỗ nào có cây cam, có vài nhà dân trong thôn có trông cây cam, còn cây nho thì lúc cô lên núi có thấy chúng. Bất quá không tìm được cây táo.

Lương Sơn Khải: "Cây cam có thể bắt đầu chiết cành vào mùa xuân năm sau, chờ đến khi nở hoa kết quả cũng cần hai ba năm, còn cây nho thì có thể bắt đầu vào tháng 5, lúc tiết trời đang ấm áp, nếu được thúc phân và không gặp các vấn đề khác, tâm khoảng năm thứ hai là có thể kết quả."

Lâm Dư Dư: "Vậy cây nho có thể nhiều một chút, rốt cuộc đến năm thứ hai là có thể nhìn thấy thành quả, sẽ càng khiến cho nhiều người động tâm*."

*động tâm: nháy mắt có suy nghĩ muốn làm một việc gì đó

Dư Văn Khánh: "Bác sĩ Lâm còn trẻ nhưng lại rất sáng suốt."

Lâm Dư Dư cười cười, cứ coi như miệng cô thèm ăn đi.

Sau khi thương lượng cùng Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh, Lâm Dư Dư đi tìm đại đội trưởng cùng thư ký, gọi bọn họ vào văn phòng thôn ủy, trao đổi với họ về việc vườn trái cây: "Đại đội trưởng, thư ký, tôi là nghĩ thế này, dù sao hiện tại đang trong thời kỳ nông nhàn, mọi người đều không có việc gì, không bằng tìm vài người cường tráng đi khai khẩn, đối với bọn họ mà nói cũng kiếm có công điểm, hơn nữa có chuyên gia bị đưa xuống chỗ chúng ta, đây cũng là vận may khó gặp, nếu cây ăn quả của chúng ta thật sự thành công, vậy thôn dân đều có trái cây để ăn, trọng điểm là, trái cây này có thể đổi lấy tiên, chúng ta có thể bán cho xưởng sản xuất trái cây đóng hộp, thật sự không được nữa, chúng ta có thể bán cho Cung Tiêu Xã, bọn họ khẳng định sẽ tranh giành trái cây của chúng ta, nếu không thành công, dù sao cũng chỉ lãng phí một chút sức lực."

Đại đội trưởng cùng thư ký cũng là người có tuổi rồi, bọn họ không có suy nghĩ phong phú như Lâm Dư Dư, dù sao cũng là người không cùng thời đại, Lâm Dư Dư có gan nếm thử, bọn họ đã thỏa mãn với thực trạng bây giờ rồi. Mà hiện tại, Lâm Dư Dư nguyện ý đi thử sức, đi làm những chuyện mà bọn họ không nghĩ tới, đối với bọn họ mà nói, đây cũng điều rất mới mẻ và độc đáo. Dù sao thì cho dù thất bại, cũng bất quá chỉ là lãng phí một chút công sức. Mà đối với dân chúng mà nói, thứ mà do dư thừa nhất chính là sức lực.

Vì thế, ba người ăn nhịp với nhau, quyết định mở vườn trái cây. Đến nỗi người khác, căn bản không có quyền phản đối hay quyền lên tiếng gì cả, ở cái niên đại này, các việc trong thôn, đều do đại đội trưởng và thư ký quyết định, sau đó các thôn dân thực thi các quyết định đó.

Biết được trong thôn sẽ khai khẩn vườn trái cây, thôn dân thôn Phạm gia đều trợn tròn mắt, được rồi, lại nói nữa, bọn họ cũng rất chờ mong, bởi vì trái cây là loại đồ xa xỉ, quá đắt đỏ, có chút người cả đời này chưa từng nếm thử hương vị quả táo là như thế nào. Mà hiện tại, trong thôn lại muốn khai khẩn vườn trái cây, mọi người có thể không vui sao?

Đại đội trưởng: "Cái vườn trái cây này, ít nhất cần một khoảng thời gian tâm hai ba năm, nếu vườn trái cây thành công, mỗi hộ gia đình chúng ta sẽ phân chia theo đầu người, một người có thể được hai cân, đương nhiên, nếu kết quả càng nhiều, vậy mỗi người sẽ được phân đến càng nhiều. Hiện tại các thanh niên trai tráng đi khai khẩn vườn trái cây, phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, chuẩn bị kiểm tra sức khỏe. Gần ăn tết rồi, hy vọng mọi người đều khỏe mạnh, ăn một cái tết thật vui vẻ."

Thư ký: "Phạm Hải, Phạm Đại Thạch ở lại một chút, có chuyện muốn thương lượng với các ngươi."

Phạm Hải cùng Phạm Đại Thạch bị giữ lại, đi theo đại đội trưởng vào văn phòng. Phạm Hải: "Thư ký, có chuyện gì a?" Phạm Đại Thạch cũng nhìn thư ký, có chút khẩn trương.
 
Chương 203


Thư ký: "Là thế này, vườn trái cây của chúng ta chuẩn bị trông cây cam và cây nho, dây nho thì chúng ta đã có biện pháp, nhưng vẫn chưa có cây cam, đại đội chúng ta chỉ có hai nhà hai người có cây cam, cho nên tôi tới tìm hai người là muốn thương lượng về vấn đề cây cam này."

Phạm Hải: "Thư ký, nhưng hai cây cam của nhà chúng ta có cho cũng vô dụng a, vườn trái cây này chỉ có hai cây cam thì làm sao mà đủ được?"

Phạm Đại Thạch: "Đúng vậy, hai cây cam sẽ không đủ đâu."

Thư ký: "Đương nhiên hai cây cam là không đủ, nhưng mà... Lâm Dư Dư, cô giải thích cho bọn họ một chút đi, cô nói cái gì mà chiết cành gì đó, tôi cũng không hiểu a.

Phạm Hải cùng Phạm Đại Thạch nhìn về phía Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư nói: "Chỉ có hai cây cam đương nhiên là không đủ, chúng ta muốn trồng vài mẫu cây cam. Chúng ta thông qua một loại phương pháp, cái phương pháp này gọi là chiết cành, đơn giản mà nói, chính là cắt nhánh và mầm của cây cam xuống, gắn lên một cây khác. Mà một cây cam sẽ có rất nhiêu nhánh cây và mầm cây, cho nên có thể nuôi dưỡng ra rất nhiều cây cam. Đương nhiên, việc này yêu cầu dùng đến rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp, chúng ta chỉ biết nói suông thôi, vậy nên tôi thảo luận vấn đề cây cam trước đi. Nếu hai người nguyện ý nhường cây cam ra, chúng ta có ba loại hiệp nghị để các ngươi lựa chọn, một là đại đội có thể bỏ tiền mua; hai là chờ một năm sau, chúng ta trả lại bốn cây cam cho các ngươi, nhưng chiết cành cây cam cũng cần phải mất hai ba năm mới có thể kết quả, chờ sau khi ra quả, số trái cây trong hai ba năm này, chúng ta cũng sẽ trả cho hai người; còn có loại thứ ba, nếu vườn trái cây của chúng ta thành công, khẳng định sẽ cần có nhân viên công tác, mặc kệ là người quản lý, hay là người trông cửa, hay là những vị trí khác, khẳng định sẽ cần tuyển vài người, chúng ta có thể để dành hai vị trí cho các ngươi. Nếu như may mắn, vườn trái cây của chúng ta phát triển tốt, sẽ thành lập xưởng trái cây, vậy nói không chừng các ngươi sẽ trở thành công nhân. Đương nhiên, cái này còn không thể đảm bảo, nhưng điều có thể bảo đảm chính là, nhà các ngươi khẳng định sẽ có một vị trí công tác trong vườn trái cây, công việc này khẳng định sẽ nhẹ nhàng hơn việc đồng áng, hơn nữa chờ khi trái cây được mùa, còn có thể được phát trái cây mang về nhà."

Phạm Hải và Phạm Đại Thạch liếc nhìn nhau, hai người nhất trí chọn loại thứ ba.

Sau khi hai người đưa ra lựa chọn, Lâm Dư Dư viết hiệp nghị, đại đội trưởng và thư ký đều cùng nhau ký tên, mà cô sẽ ký vào vị trí người làm chứng.

Lúc Phạm Hải và Phạm Đại Thạch bước ra văn phòng, chân mềm nhữn, bước đi nhẹ nhàng như muốn bay lên, cảm thấy hai người đã làm một việc thực oanh động. Bất quá hai người đều là người làm chủ trong nhà, hoàn toàn có thể tự quyết định. Thư ký cũng là biết bọn họ là trụ cột gia đình, cho nên mới gọi bọn hắn tới, bằng không khẳng định sẽ gọi vợ họ lên đây.

Hai người về tới nhà, nói chuyện này cho người nhà nghe, người nhà rất vui mừng, cây cam có là gì? Đâu có quan trọng bằng công việc ở vườn trái cây. Nói nữa, đại đội không phải sắp có vườn trái cây sao? Về sau mỗi người đều có thể được phân mấy cân cam, còn sầu lo không có cam để ăn sao? Hơn nữa, thật sự không được, đến lúc đó tự trồng lại là được.

Đại đội sản xuất thôn Phạm gia gần đây rất bận rộn, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ bắt đầu kiểm tra sức khoẻ, Lâm Dư Dư và Lương Sơn Khải cùng nhau làm, ngay từ đầu, mọi người đều không muốn để cho Lương Sơn Khải kiểm tra, nhưng có Lâm Dư Dư đứng ra đảm bảo, mọi người mới yên tâm. Lương Sơn Khải là "người có thành phần xấu" bị đưa xuống nông thôn, ông không giống như Lâm Dư Dư, mỗi ngày Lâm Dư Dư lấy được một ngày công điểm, một tháng được trợ cấp một cân thịt, cuối năm công điểm có thể đổi thành tiên, nhưng ông không có gì cả, trừ bỏ được năm cái công điểm, không thịt cũng không có tiền.

Phía bên kia, các thanh niên trai tráng cũng vội đến khí thế ngất trời, vì vườn trái cây tương lai a.
 
Chương 204


Trong quá trình kiểm tra sức khoẻ, thân thể xuất hiện không ít vấn đề, cơ bản đều là không đủ dinh dưỡng, có mấy người gặp vấn đề về dạ dày, bất quá không nghiêm trọng. Lâm Dư Dư kê đơn cho bọn hắn, năm trước uống thuốc Trung y, năm sau thân thể mạnh mẽ khỏe khoắn.

Sau khi chấm dứt cuộc kiểm tra sức khoẻ, đại đội bắt đầu phân chia lương thực, chia tiên, có thể nói chuyện này còn náo nhiệt hơn cả kiểm tra sức khoẻ. Tiền lương của Lâm Dư Dư được bắt đầu tính từ tháng 9, khoảng thời gian thực tập ở trạm y tế, cô không muốn công điểm, vốn dĩ đây là chuyện có lợi cho cô, cho nên cô không cần công điểm. Từ tháng 9 đến tháng 12, tổng cộng 4 tháng, cô được chia 120 cân lương thực, 12 đồng tiền, còn có một tờ giấy nợ bốn cân thịt.

Sở dĩ đưa giấy nợ, là bởi vì còn chưa tới lúc đại đội giết heo, ngày 28 mỗi năm mới bắt đầu giết heo.

Tới rồi ngày 28 năm nay, Lâm Dư Dư không chỉ được một tờ giấy nợ 4 cân thịt heo, còn nộp nhiệm vụ nuôi heo mà cô đã nhận, cũng có thể lại được chia thêm 2 cân, cho nên tổng cộng được 6 cân thịt. Lúc chia thịt, Lâm Dư Dư nói: "Chú, cho ta ba cân xương sườn, ba cân thịt nạc."

"Muốn thịt nạc, không cần thịt mỡ sao?"

Lâm Dư Dư: "Thịt mỡ để dành cho mọi người bồi bổ thân thể đi."

Lúc chia thịt, đại đội trưởng không có mặt ở đây, ông ấy và thư ký đang tham dự hội nghị cuối năm tại công xã, trong hội nghị cuối năm này, đại đội trưởng vô cùng nở mặt nở mày. So với những bài báo cáo có vốn trình độ tri thức hữu hạn của các đại đội trưởng khác, phần báo cáo tổng kết cuối năm mà Lâm Dư Dư viết cho đại đội trưởng viết đã giành hết nổi bật.

Đại đội trưởng đứng trước mặt mọi người, ngẩng cao đầu, bắt đầu bài báo cáo:

"Nhìn lại năm 1970. đại đội sản xuất của chúng tôi đi theo bước chân của quốc gia, kiên trì dưới sự dẫn dắt của Đảng, phối hợp với kế hoạch của công xã, lấy "Đại đội sản xuất văn minh làm mục tiêu..."

"Sao hôm nay lão Phạm lại hăng hái như vậy a?”

"Lão Phạm hôm nay làm sao vậy? Từ khi nào ông lại nói chuyện văn vẻ như vậy thế?"

"Cũng không phải sao, những lời này không phải là lãnh đạo hay nói sao?"

"Ta nhớ rõ lão Phạm mới học có mấy năm thôi, không biết từ đâu học được mấy chiêu trò này."

"Xem biểu tình của chủ nhiệm xã hình như rất hài lòng."

""Đại đội sản xuất văn minh năm nay cũng không biết có thể bị lão Phạm cướp đi hay không."

Đại đội trưởng: "... Tổng kết năm 1970. đại đội sản xuất thôn Phạm gia chúng tôi chế định các mục tiêu sau, điều thứ nhất: Lao động xây dựng yêu cầu phải có sức khỏe tốt, cho nên bắt đầu từ năm 1970. cuối mỗi năm chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe, do nhân viên y tế của đại đội chúng tôi - bác sĩ Lâm Dư Dư đảm nhiệm; điều thứ hai: Theo đề nghị của bác sĩ Lâm Dư Dư, đại đội chúng tôi bắt đầu bồi dưỡng dược liệu, tranh thủ cơ hội giúp đại đội gia tăng thu nhập, đồng thời cũng có thể tạo phúc cho thôn dân; Điều thứ ba: Thói quen giữ vệ sinh là một chuyện vô cùng trọng yếu, lúc trước trẻ em trong thôn chúng tôi xuất hiện triệu chứng tiêu chảy, giun đũa chui từ trong bụng ra, cho nên bác sĩ Lâm đã cho toàn thôn sử dụng thuốc xổ giun, hơn nữa nói cho chúng tôi biết, tâm quan trọng của việc giữ gìn vệ sinh, đồng thời, trong thôn chúng tôi còn đưa ra quy định mỗi tuần phải quét dọn đường lớn của thôn, nhân viên phụ trách quét tước gôm những người có thành phần xấu bị đưa xuống nông thôn; Điều thứ tư... Năm 1970 trôi qua, năm 1971 mang đầy triển vọng, hy vọng mỗi người đều có cơm ăn, hy vọng quốc gia của chúng ta ngày càng vững mạnh, hy vọng công xã của chúng ta càng ngày càng tốt, cũng hy vọng mỗi một người chúng ta ngày càng mạnh khỏe." Chủ nhiệm xã: "Lão Phạm, bản thảo diễn thuyết của ngươi viết rất tốt a, chỉ sợ không phải do ngươi tự viết đi? Ngươi thành thật nói cho ta, trong bụng ngươi có bao nhiêu chữ nghĩa, ta biết rất rõ đó."
 
Chương 205


Đại đội trưởng thành thật cười cười: "Ở trước mặt ngài, tôi nào dám nói dối a, đây là bác sĩ Lâm viết cho tôi, nhưng những điều đó đều căn cứ vào tình hình thực tế của đại đội mà viết. Nói đến cái này a, vẫn là bác sĩ Lâm thật giỏi giang, đối với đại đội chúng tôi, cô ấy luôn tận tâm tận lực, nào là trồng dược liệu, nào là kiểm tra sức khỏe, đúng rồi đúng rồi, còn có vườn trái cây, có lẽ qua hai năm nữa, mỗi người ở đại đội chúng tôi đều có thể được ăn trái cây rồi."

Đại đội trưởng nghe được chuyện này liên hỏi: "Vườn trái cây? Lão Phạm, trong báo cáo của ngươi không viết về việc này a."

Đại đội trưởng: "Chuyện này không phải còn chưa tiến hành sao, chuyện chưa làm ta cũng ngại viết a, chẳng may không thành công, vậy không phải là nói năng ba hoa chích chòe sao? Người dân chúng ta phải đi theo quốc gia, tuân theo Đảng, phải thực sự cầu thị a."

Chủ nhiệm xã suy nghĩ hồi lâu, xem ra phải chọn một đoạn thời gian, đi tham quan đại đội sản xuất thôn Phạm gia mới được, bất quá ngày này cũng phải vào sang năm "Năm nay các ngươi tuyển chọn làm "Đại đội văn minh, công xã sẽ thưởng một vị trí công nhân, các ngươi đã suy xét tốt đưa cho ai chưa? Nhưng đừng bởi vì cái vị trí này mà náo loạn ra chuyện gì."

Đại đội trưởng: "Ta có thể đổi một loại khen thưởng khác sao?"

chủ nhiệm xã: "Ngươi muốn đổi thành cái gì? Công nhân không tốt sao?"

Đại đội trưởng xoa xoa đôi mắt: "Tốt chứ, sao có thể không tốt được, trở thành công nhân là việc mà người dân chúng tôi lấy làm tự hào. Nhưng mà..." Thanh âm ông hơi nghẹn ngào,"Nếu có thể mở điện thì tốt rồi, buổi tối trời đen nhẻm, bọn nhỏ muốn làm bài tập cũng không được. Tôi chỉ muốn mở điện cho thôn, để cho bọn nhỏ có thể học tập thực tốt, tranh thủ cho bọn nhỏ của thôn Phạm gia chúng tôi, có thể học và đọc nhiều sách như bác sĩ Lâm, dùng tri thức thay đổi thôn Phạm gia, dùng tri thức đóng góp và cống hiến cho quốc gia."

chủ nhiệm xã: "Việc này phải ngẫm lại, ngươi cũng biết, thôn Phạm gia quá xa xôi, còn chưa có đường để đi vào, nếu xe của các đồng chí cục điện lực không thể chạy vào, công trình này liên không có biện pháp nào để tiến hành."

Đại đội trưởng: "Vậy nếu chúng tôi làm đường thì sao?"

chủ nhiệm xã cười ha hả: “Các ngươi làm sao làm đường đây?"

Đại đội trưởng: "Chúng tôi không cần người của cục điện lực, cũng không chiếm dụng tài nguyên của quốc gia, người trong thôn chúng tôi có rất nhiều sức lực, chúng tôi có thể tự làm đường."

chủ nhiệm xã: "Ai nha, lão Phạm, ngươi đừng khoác lác a."

Đại đội trưởng: "chủ nhiệm xã, năm nay chúng tôi sẽ làm đường, ngài có thể đưa ra một lời đảm bảo hay không, trong hai năm liên cấp phép cho thôn chúng tôi mở điện."

chủ nhiệm xã: "Được a, ngươi có chí khí này, ta liền cho ngươi một lời đảm bảo." Nếu thôn Phạm gia thật có thể làm xong đường, để cho xe của cục điện lực có thể đi vào, như vậy có thể lấy thôn Phạm gia làm tấm gương, đối với công xã bọn họ mà nói, đây cũng là một việc rất vinh quang ông cũng có thể bỏ xuống mặt mũi này để đi hỗ trợ.

Đại đội trưởng và thư ký trở lại thôn Phạm gia, thịt heo đã được phân chia xong, nhưng mọi người vẫn ngồi đấy nói chuyện phiếm. Nhìn thấy đại đội trưởng cùng thư ký đi tới, có người vẫy vẫy tay: "Đại đội trưởng."

Đại đội trưởng cũng vui mừng: "Các đồng chí, chúng ta đã mang vinh dự về." Ông cùng thư ký giơ cờ thưởng lên, trên cờ thưởng ghi: "Đại đội sản xuất văn minh

Mọi người mở to hai mắt, vây quanh hai người, nhìn chằm chằm cờ thưởng. Không quan tâm có biết chữ hay không, dù sao cứ nhìn như vậy, phảng phất có thể nhìn ra một đóa hoa. Lâm Dư Dư từ sở y tế bước ra: "Chúc mừng đại đội sản xuất thôn Phạm gia, cũng cảm ơn đại đội trưởng và thư ký đã dẫn dắt mọi người lấy về phần vinh dự này." Sau đó cô dẫn đầu vỗ tay. Người bên cạnh thấy vậy, đều bắt đầu vỗ tay.

Đại đội trưởng và thư ký liếc nhìn nhau, đại đội trưởng lại nói: "Hôm nay, ngoài chuyện này ra, còn có hai việc vui muốn nói cho mọi người nghe."

"Đại đội trưởng, chuyện vui gì a?"

"Đại đội trưởng, ngài cũng đừng úp úp mở mở."

"Đúng vậy đại đội trưởng, ngươi liền nói cho chúng ta biết đi."

Đại đội trưởng: "Tôi và thư ký đi ăn cơm trưa trước đã, chờ đến khoảng hai giờ chiều, mọi người nhớ tới đây tập hợp a."

Thôn dân: "..."
 
Chương 206


Rất nhanh liên đến hai giờ chiều, người dân toàn thôn đều đến tập trung trước sân văn phòng thôn ủy, tuy toàn thôn chỉ có năm mươi mấy hộ, nhưng hiện tại mỗi một hộ cơ bản đều có ba thế hệ chung sống với nhau, mà nhân số của mỗi một thế hệ cũng không ít, nói cách khác, tuy chỉ có năm mươi mấy hộ, nhưng tổng dân cư đại khái có khoảng 4-500 người.

Nêu một ví dụ đơn giản, đời thứ nhất chỉ có hai ông bà, sinh ba người con trai, cưới ba cô con dâu, vậy cộng lại có 8 người, nếu mỗi người con trai lại sinh một đứa con, vậy thêm lên chính là 11 người, nhưng trong tình huống hiện tại, nói cách khác, một người con trai không có khả năng chỉ sinh một đứa. Trên cơ bản, mỗi một người con trai có thể sinh từ ba đứa trở lên, bởi vì ở cái niên đại này, nhiều con thì nhiều phúc.

Cho nên một đại đội có 50 hộ gia đình, 4-500 người, vẫn chỉ là con số đại khái mà thôi.

Nhìn thấy đại đội trưởng cùng thư ký đi tới, mọi người bắt đầu vỗ tay. Đại đội trưởng và thư ký bị bầu không khí của mọi người cảm nhiễm, cũng cảm thấy rất cảm động.

Người như đại đội trưởng, nếu có chuyện gì, sẽ trực tiếp tiến vào chủ đề, cho nên ông cũng không dây dưa, nhìn thấy mọi người vui mừng như vậy, liền nói thẳng vào chủ đề chính: "Hôm nay có hai việc vui. Thứ nhất, đại đội chúng ta được bình chọn là "Đại đội văn minh, khen thưởng của Đại đội văn minh" chính là một danh ngạch công nhân, hiện tại vị trí này đã được đưa xuống. Tôi và thư ký đã xem qua công điểm năm nay của mọi người, dựa theo quy định, danh ngạch công nhân là đưa cho người có công điểm cao nhât, cho nên mọi người cũng không cần cảm thấy ghen ghét trong lòng đâu, đây đã là công bằng nhất rồi. Người nào chăm chỉ nhất, người đó sẽ có thu hoạch."

Mọi người cũng đã biết trước cái quy định này, cho nên khi nghe đại đội trưởng nói như vậy, tuy mọi người có đủ loại cảm xúc như hâm mộ đố ky, nhưng nói tóm lại, cũng hiểu rõ. Chỉ là có chút người thở dài, sớm biết thật sự sẽ có danh ngạch công nhân, lúc trước nên siêng năng làm việc. Nhưng ngàn vàng cũng khó mua được sớm biết rằng, mã hậu pháo* cũng không dùng được.

*Mã hậu pháo: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì

Đại đội trưởng: "Tiếp theo chính là chuyện thứ hai, là về việc mở điện cho thôn ta."

"Thôn chúng ta muốn mở điện sao?"

"Đây cũng là phần thưởng của Đại đội sản xuất văn minh" sao?"

"Nhưng phần thưởng của "Đại đội sản xuất văn minh không phải là danh ngạch công nhân sao?"

Đại đội trưởng: "Mọi người yên lặng. Hiện tại thôn chúng ta chưa tiến hành mở điện, nhưng chủ nhiệm xã đã đảm bảo với chúng ta, nếu chúng ta có thể làm được một việc, trong hai năm này, ông ấy khẳng định sẽ giúp đại đội chúng ta giải quyết vấn đề mở điện."

"Nếu có thể mở điện thì tốt quá."

"Tuy dùng điện phải trả tiền, nhưng rất thực dụng a. Buổi tối mà không có điện, có chuyện gì cũng không tiện giải quyết."

"Cũng không phải sao, nhìn trấn trên xem, chỉ một chút đèn điện, lại sáng như ban ngày vậy."

Đại đội trưởng: "Đại đội chúng ta tương đối hẻo lánh, xe của cục điện lực không thể chạy vào, cho nên, nếu chúng ta có thể giải quyết vấn đề đường đi, như vậy xe của cục điện lực là có thể chạy vào, vậy thì cục điện lực có thể tiến hành công trình mở điện cho đại đội chúng ta, cho nên tôi tuyên bố, bắt đầu từ năm sau, đại đội sản xuất thôn Phạm gia chúng ta, muốn làm con đường đầu tiên cho đại đội chúng 1a. Đã làm đường thì phải dời núi, đào lối mòn ở hai bên núi, cho nên chuyện này vô cùng mệt mỏi, vô cùng vất vả, liền giao cho các nam đồng chí chúng ta, bất quá mọi người yên tâm, đây đều được ghi chép lại, đại đội sẽ không để cho dân chúng làm không công. Lãnh đạo quốc gia đều nói, chúng ta sẽ không chiếm tiện nghi của dân chúng."

Lâm Dư Dư nghe đại đội trưởng nói vậy, liền suy nghĩ, nếu công trình mở đường bắt đầu rồi, cô có thể lên trên núi săn vài con lợn rừng, đưa cho các nam đồng chí bồi bổ thân thể. Rốt cuộc mở đường thì phải phá núi, quả thật rất mệt, phải dọn đi những khối đá đó, đây đều là những việc tốn sức.
 
Chương 207


Mang theo tin tức tốt của ngày hôm nay, các thôn dân của đại đội sản xuất thôn Phạm gia có thể trải qua một cái tết vô cùng vui sướng. Liên tính danh ngạch công nhân chỉ có một, nhưng đối với mọi người mà nói, đây là động lực a. Tới sang năm, phỏng chừng mọi người đều sẽ vì danh ngạch công nhân mà nỗ lực làm việc, có lẽ đại đội sẽ không bao giờ còn người làm biếng.

"Dư Dư, ngày mai là 29 tết rồi, chúng ta muốn đi họp chợ mua đồ tết, con có muốn mua cái gì không?" Lý Thu Hồng lấy toàn bộ chăn trong nhà ra phơi, sau đó hỏi. Nông thôn đều vào khoảng 28,29 tết đi mua đồ tế, thôn Phạm gia đã phân thịt heo vào 28 tết, cho nên mọi người liền quyết định 29 tết đi sắm đồ, sau đó 30 tết ăn một bữa cơm đoàn viên, phải nấu một bữa thật ngon thật tốt.

Lâm Dư Dư: "Đi, con còn chưa thấy qua họp chợ đâu."

Lý Thu Hồng: "Họp chợ đã có từ mấy năm trước, lúc vừa bắt đầu còn hơi mới mẻ, nhưng dần dần, đã rất ít người đi. Hơn nữa, chúng ta đều là nông dân, cũng không đủ tiền để đi họp chợ. Nói nữa, thôn Phạm gia chúng ta cách nơi đó khá xa, mỗi lần tới tới lui lui đều tương đối phiền toái, cho nên chúng ta đều để đến cuối năm rồi đi một lần luôn."

Họp chợ cuối năm sẽ do vài công xã cùng nhau tổ chức, cho nên vô cùng náo nhiệt, chẳng qua có chút xa, bởi vì nơi tổ chức không phải nằm ở công xã Hồng Tinh gần thôn Phạm gia, mà là ở công xã Quang Minh. Sở dĩ chọn tổ chức ở công xã Quang Minh, là bởi vì công xã Quang Minh khá lớn, đồng thời, điều kiện cũng tốt hơn công xã Hồng Tinh.

Từ thôn Phạm gia đến công xã Quang Minh, đi bộ phải cần hai tiếng rưỡi, lộ trình này, đều có thể đi đến huyện thành.

Trời còn chưa sáng, Lý Thu Hồng liền thét to gọi cả nhà thức dậy.

"Dư Dư, Ôn Lễ, rời giường, nhanh ăn cơm sáng, ăn xong liền đi họp chợ. Chúng ta tranh thủ đi sớm một chút, bằng không sẽ rất đông người, ở bên kia sẽ tốn rất nhiều thời gian."

Lâm Dư Dư: "Tới đây, tới đây."

Tiểu Ôn Lễ còn dậy nhanh hơn Lâm Dư Dự, trẻ con thích náo nhiệt, cũng không sợ lạnh, chỉ cần có việc vui, liền sẽ như dũng mãnh tiến tới. Lúc ăn cơm, Chương Long cũng tới, cơm sáng là canh khoai lang, cắt thành từng khối bỏ vào nồi, lại cho thêm vài nắm gạo, mềm mềm ngọt ngọt, vô cùng ngon miệng.

Ăn xong bữa sáng, người một nhà liền xuất phát.

Lúc này mới 5 giờ rưỡi, đã có không ít người ra cửa.

Lâm Yến: "Dư Dư."

Lâm Dư Dư: "Yến Tử."

Trần Hà: "Dư Dư”"

Lâm Dư Dư: "Chị Trần."

Mọi người vừa đi, vừa chào hỏi, trên đường còn trò chuyện với nhau, cũng khá thú vị.

Tới công xã Quang Minh, không sai biệt lắm hơn 8 giờ sáng, lúc này biển người tấp nập. Lý Thu Hồng cõng sọt, nắm Tiểu Ôn Lễ, sợ đứa nhỏ sẽ bị đụng ngã.

Chương Long cũng cõng sọt, bất quá anh cõng thay Lâm Dư Dư.

Họp chợ đều là lấy vật đổi vật, đương nhiên nếu ngươi có tiền có phiếu, cũng có thể mua. Nhưng người nhà quê không có phiếu, cho nên rất nhiều thứ đều là lấy vật đổi vật. Cũng có người sẽ lợi dụng sơ hở, không cần phiếu, có thể trực tiếp mua, nhưng sẽ tốn càng nhiều tiền, nếu đụng phải có người tới tra xét, họ sẽ bỏ đi không mua nữa.

Bất quá cuộc ngày nay, hình như cũng không có người tới tra xét gì. Bởi vì do vài công xã cùng tổ chức, cho nên chợ có rất nhiều chủng loại hàng hóa. Đại đội nào gần núi, đa số sẽ lấy nấm khô, mộc nhĩ linh tinh để đổi đồ, còn người sống ở ven biển, đều lấy cá khô, tôm khô linh tinh để trao đổi.

Hơn nữa, Lâm Dư Dư rất thích ăn cá khô, tôm khô.

Tiểu Ôn Lễ: "Thật nhiều người a."

Lâm Dư Dư: "Cháu phải theo sát bà đó."

Trên người Tiểu Ôn Lễ cột một sợi dây thừng, một đầu khác của dây thừng cột vào người Lý Thu Hồng, cứ như vậy liền không sợ thằng bé đi lạc, việc này để phòng trừ các tình huống đặc thù, trường hợp như đụng tới bọn buôn người gì đó, chỉ cần lôi kéo sợi dây thừng này, mọi người đều có thể nhìn thấy.

Vội vàng một buổi sáng, thành quả đạt được phi thường phong phú, hai cái sọt của Lý Thu Hồng và Chương Long đều đựng đầy, không chỉ có như thế, Lâm Dư Dư còn thu hoạch được một bao tải bông.
 
Chương 208


Trên đường trở về, Tiểu Ôn Lễ rất ngoan ngoãn, tự mình đi bộ gần một tiếng, cũng không kêu ca than mậệt, bởi vì bà nội, cô cùng cậu đều đang cầm đồ vật. Tiểu Ôn Lễ đeo một cái túi nhỏ, đây là lúc thằng bé đi học, Lâm Dư Dư cho thằng bé. Mà hiện tại trong túi chứa đầy đồ ăn. Bất quá đoạn đường sau, thằng bé đi không nổi nữa rồi, cho nên Lý Thu Hồng, Chương Long và Lâm Dư Dư thay phiên cõng thằng bé.

Về đến nhà, ăn nồi canh khoai lang lúc buổi sáng cố ý nấu dư ra. Buổi chiều bắt đầu giết gà, Lâm Dư Dư giết một con gà, Lý Thu Hồng cũng giết một con gà.

Về đêm, người một nhà liền đem nửa con gà đi nấu canh. Sau khi nấu xong canh gà, Lâm Dư Dư lấy cớ đi trạm y tế xử lý chút việc, sau đó kêu Chương Long đi gọi Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh, để bọn họ đến trạm y tế uống một chén canh gà, đối với chuyện này, mọi người đã phối hợp tương đương thuần thục.

Qua sang năm, thôn Phạm gia thật náo nhiệt, phá núi mở đường, xuống ruộng cày cấy, chiết cành cây cam, mà bọn nhỏ một khi thời gian rảnh, cũng xuống ruộng hỗ trợ, tuổi lớn thì giúp đỡ chuyện đồng áng, tuổi còn nhỏ thì đi nhổ cỏ, gieo hạt giống.

Lâm Dư Dư thấy mọi người nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể làm người rảnh rỗi a. Vì thế, cô lên núi bắt lợn rừng. Chờ sau khi cô quật ngã một con, vội vàng chạy đi gọi người: "Đại đội trưởng... Đại đội trưởng..."

Đại đội trưởng đang chỉ huy mọi người phá núi đâu: "Bác sĩ Lâm, chuyện gì a?"

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, cháu bắt được một con lợn rừng, nhưng cháu không dám giết heo a, chú tìm vài người tới hỗ trợ với."

Đại đội trưởng giật mình, cái tẩu đều rơi xuống đất cũng không thèm để ý: "Bác sĩ Lâm, cháu nói cái gì? Cháu bắt được một con lợn rừng?" Bác sĩ Lâm tay chân nhỏ nhắn, sao có thể bắt được lợn rừng chứ? Lâm Dư Dư: "Cháu dùng thuốc làm lợn rừng té xỉu rồi, hiện tại nó còn đang nằm ở trên núi đó, nếu chú lại không gọi người, chờ nó tỉnh liền chạy mất dạng rồi."

Đại đội trưởng: "Khó mà làm được, thịt đến bên miệng sao có thể cho nó chạy a? Vài người tới đây, cùng ta đi bắt lợn rừng nào."

Đại đội trưởng dẫn theo mười mấy tên thanh niên trai tráng, dưới sự dẫn dắt của Lâm Dư Dư, đi tới chỗ lợn rừng, lợn rừng còn đang nằm trên mặt đất.

Lúc mới bắt đầu, mọi người có chút sợ hãi, không dám tới gần, trước tiên dùng cục đá ném lợn rừng, thấy lợn rừng không có phản ứng, một đám đàn ông liên hăng hái lên, bọn họ tiến lên, chạy nhanh tới cắt động mạch, lấy máu lợn rừng, tốc độ đó quả thật như đang cắt cổ gà, vừa lưu loát vừa nhanh chóng.

Vì thế bữa trưa và bữa tối cùng ngày, thôn dân thôn Phạm gia liền ăn cơm tập thể, thị lợn rừng hầm củ cải, mỗi người đều ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Chờ tới tháng 5, cây nho bắt đầu tiến vào thời điểm sinh sôi nẩy nở, bởi vì đã chiết cành cây cam thành công, cho nên đối với cây nho, mọi người cũng tràn ngập hy vọng.

"Bác sĩ Lâm, khi nào chúng ta có thể ăn nho a?"

Lâm Dư Dư: "Chờ đến mùa hè năm sau, chúng ta liền có thể ăn nho, đến lúc đó, mỗi người đều có thể nếm thử."

Trẻ con thích ăn ngon, từ khi biết sang năm là có thể ăn nho, bọn nhỏ mỗi ngày tan học liền sẽ tới ngồi canh vườn nho, mọi người đều ăn qua nho dại, chỉ cần quả ngọt, sẽ ăn rất ngon.

Đám nhỏ ngồi canh, liền canh tròn một năm, chờ đến tháng 8 năm 72, cây nho của vườn trái cây thôn Phạm gia được mùa.

"Thời điểm mọi người hái nho cần phải chú ý, không thể làm hư dây nho." Đại đội trưởng cầm loa, đứng ở vườn trái cây thét to,"Đám nho lần này chúng ta muốn đem đi đẩy mạnh tiêu thụ, cho nên vẻ ngoài nhất định phải giữ cho đẹp." Lâm Dư Dư bưng sọt đựng quả nho đã được chọn ra, tổng cộng chia làm ba rổ: "Đại đội trưởng, một rổ đưa công xã, một rổ đưa đến chính quyền cấp huyện, một rổ đưa cho tòa soạn báo."

Trước đây bọn họ có thảo luận qua, đại đội trưởng bỏ loa xuống đất, cùng thư ký bưng mấy rổ nho lên xe bò, sau đó hai người đi tặng nho.

Nếu dựa theo tính cách trước đây của bọn họ, họ khẳng định sẽ thành thật, không dám đưa tặng, nhưng trải qua một năm "giáo dục" của Lâm Dư Dư, bọn họ đã biết rõ cách làm người, nên đối nhân xử thế như thế nào, cho nên việc tặng đồ này, bọn họ rất quen thuộc.
 
Chương 209


Đại đội trưởng và thư ký tới công xã, trực tiếp đi vào văn phòng chủ nhiệm xã, chủ nhiệm xã nhìn thấy bọn họ, cũng thấy được rổ nho trên tay bọn họ: "Ai nha, vườn nho của mọi người được mùa a?"

Trước khi vườn nho được mùa, chủ nhiệm xã đi xem qua. Nhưng chủ nhiệm xã là người bận rộn, sau đó liền quên mất chuyện này, không nghĩ tới trải qua một năm, vườn nho thế lại trúng mùa, từng quả tròn trịa mọng nước, nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.

Đại đội trưởng: "Lấy tới cho ngài nếm thử một chút, ngài xem quả nho này của chúng ta, có đủ điều kiện thu mua của Cung Tiêu Xã không?"

Chủ nhiệm xã ăn mấy quả: "Rất ngọt a, mọi người tới vừa lúc, đi đi đi, đi Cung Tiêu Xã nào." Nói xong, ông trực tiếp xách lên rổ nho. Công xã Hồng Tinh không có chiến tích tốt nào, hôm nay đại đội trưởng lấy quả nho tới đây, khiến cho trong lòng chủ nhiệm xã có ý nghĩ, nếu vườn trái cây thôn Phạm gia phát triển tốt, có thể mang đến thanh danh không nhỏ cho công xã Hồng Tỉnh a.

Chủ nhiệm xã dẫn theo đại đội trưởng và thư ký đi Cung Tiêu Xã, đương nhiên sẽ có lãnh đạo của Cung Tiêu Xã tự mình đến nghênh đón."Ngọn gió nào thổi ngài đến đây thế?"

Chủ nhiệm xã giơ rổ lên: "Đây là vườn trái cây thuộc công xã Hồng Tinh được mùa, ông ăn thử xem, rất ngọt đó, cung tiêu xã mọi người thu mua không?"

Chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã ăn thử vài quả, ánh mắt sáng lên: "Hương vị thật không tồi a, vườn trái cây trông được bao nhiêu cân nho thế?"

Đại đội trưởng: "Năm nay trồng ít, chỉ mới hơn một mẫu đất, sản lượng dự tính có khoảng 2000 cân, qua sang năm sẽ nhiều hơn một chút, năm nay chúng ta sẽ tiến hành mở rộng vườn trái cây."

Chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã: "Cũng rất nhiều đó." Nói thật, ông nói rất nhiều" ở đây, cũng không phải nói 2000 cân là rất nhiều, mà là một đại đội sản xuất có thể cho ra hơn 2000 cân quả nho, ông vốn dĩ cho rằng, cũng chỉ có mấy trăm cân thôi đâu."Vậy được rồi, 2000 cân quả nho, Cung Tiêu Xã chúng tôi đều muốn, sau này mỗi lần hái xong liền lấy lại đây, loại này vô cùng hiếm lạ, Cung Tiêu Xã chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt một hồi."

Đại đội trưởng nói: "Sang năm còn có quả cam, ngài muốn không?"

Chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã: "Vườn trái cây này của mọi người cũng trông nhiều loại thật đó, bất quá quả cam phải nếm thử trước đã, có rất nhiêu quả cam đều mang vị chua, cam mà chua sẽ không ai muốn, chờ sang năm vườn cam của mọi người được mùa, tôi nếm thử rồi hẫn quyết định."

Đại đội trưởng: "Được. Vậy quả nho này, Cung Tiêu Xã thu mua bao nhiều tiền một cân?”

Chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã nghĩ nghĩ: "Hai mao tiền một cân đi." Trái cây còn quý giá hơn thịt, hơn nữa không cần phiếu, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người mua.

Kỳ thật, vườn nho đâu chỉ thu hoạch được 2000 cân đâu, đại khái có khoảng tận 3000 cân, nhưng 1000 cân còn lại không bán, dựa theo ý của Lâm Dư Dư, thu hoạch xong sẽ tặng cho các hộ dân.

Mỗi hộ gia đình có thể được phân đến 20 cân, bất quá mỗi tuần lãnh một lần, một lần 2 cân, lãnh 10 lần. Vừa lúc tròn hai tháng rưỡi, cũng chính là một quý của quả nho, từ tháng 8 đến tháng 10.

Cùng chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã trao đổi xong việc thu mua quả nho, đại đội trưởng và thư ký lại đi báo xã và huyện thành, đây là vật đưa tặng cho lãnh đạo, không sợ không đưa đến tay lãnh đạo. Lại sợ lãnh đạo cấp huyện không thu, cho nên đại đội trưởng và thư ký nghe lời Lâm Dư Dư, buông đồ trước cửa rồi chạy.

Chính quyên cấp huyện

Thịch thịch thịch... Một người đàn ông trung niên buông bút: "Mời vào."

"Thư ký Trịnh." Một người đàn ông trẻ tuổi xách theo một rổ nho bước vào,"Ngài nhìn xem?”

Nếu Lâm Dư Dư ở đây, khẳng định sẽ nhận ra người đàn ông này, chính là người cô đã gặp ở trước cửa tòa soạn báo vào hai năm trước.

Người đàn ông trẻ tuổi họ Hà, bí thư Hà, là bí thư của thư ký Trịnh: "Đây là nhân dân đưa tới, cũng không biết đưa cho ai, liền nói đưa cho lãnh đạo cấp huyện, sau đó đặt ở trước cửa phòng bảo vệ, bảo vệ lại đưa đến chỗ ta."

Thư ký Trịnh nghe xong liền cười: "Này cũng thật lạ, sao lại thế này a?"
 
Chương 210


Bí thư họ Hà: "Bảo vệ nói cái đó là của hai người già đưa tới, họ nói cảm ơn lãnh đạo chính quyền của huyện đã quan tâm và chăm sóc người ở quê họ. Bởi vì có chính sách cử nhân viên y tế xuống làm việc nên đại đội của họ mới có bác sĩ. Mọi người bị bệnh cũng có người khám, không cần phải vội vàng giành mấy tiếng đồng hồ chạy lên trấn trên. Bác sĩ trong huyện giúp đỡ và chăm sóc họ rất tốt."

"Quả nho này là do đại đội trông và mới được thu hoạch vào ngày hôm nay. Chùm nho này chín sớm nhất, vừa đến mùa liền mang tới cho lãnh đạo chính quyền của huyện nếm thử và họ nói đây là thành ý của họ. Bảo vệ còn nói, hai ông bà già kia vừa đưa rổ quả nho xuống liền chạy." Bí thư họ Hà gọi đại đội trưởng và thư ký là ông bà già, không có ý gì mà chỉ là xưng hô thôi. Bởi vì anh ấy không biết không biết đối phương là ai, cũng chưa từng gặp mặt đối phương.

Thư ký họ Trịnh vừa nghe xong liền nhịn cười, tâm tình tốt: "Người dân đã có tâm thì chỉ cần chúng ta đối xử tốt với họ, họ liền nhờ rõ. Quả nho này ngọt không?"

Bí thư họ Hà cắt mấy quả xuống: "Tôi mang đi rửa."

Thư ký họ Trịnh: "Không cần rửa, chúng ta là người thô kệch, không cần chú ý nhiều."

Bí thư họ Hà cười, đưa quả nho cho thư ký họ Trịnh. Thư ký họ Trịnh ăn một miếng: "Còn rất ngọt."

Bí thư họ Hà: "Ngọt chính là tâm ngài."

Thư ký họ Trịnh: "Đây là tâm ý của người dân. Cậu cầm phân phát cho mọi người một ít để mọi người cũng nếm thử. Hãy để họ biết rằng người dân đặt chúng ta trong lòng họ, sự vướng mắc của người dân làm chúng ta càng phải có động lực hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình."

Bí thư họ Hà lấy một chuỗi nho thả lên trên bàn làm việc của thư ký họ Trịnh: "Vậy tôi đi phân phát đây." Cùng lúc đó, lãnh đạo tòa soạn báo nhìn quả nho này thì cũng cảm thấy hiếm lạ. Ông ấy hỏi bảo vệ: "Đây là ai đưa? Sao đưa nho cho chúng ta?" Chỉ có quả nho, không có đồ vật khác, bằng không ông ấy sẽ lo lắng có người muốn hãm hại ông ấy.

Bảo vệ cửa: "Có hai người già đưa tới, nói đại đội của họ tự mình trông. Họ còn cảm ơn việc năm kia, tòa soạn báo của chúng ta đãng tên đại đội của họ lên báo, còn nói họ không dám tin tên của đại đội lại được đăng trên báo xã.

Xã trưởng của tòa soạn báo: "Người được tòa soạn báo của chúng ta đăng lên, không phải một vạn thì cũng hơn một ngàn. Đây là lân đầu tiên tôi nhận được quà tặng của người dân."

Bảo vệ: "Người ta có tâm."

Xã trưởng của tòa soạn báo: "Còn không phải là có tâm sao. Đáng tiếc, việc này đã qua lâu rồi nên không biết đó là ai."

thôn Phạm gia

Đại đội trưởng cùng thư ký đã trở lại.

Lâm Dư Dư nhìn bọn họ tươi cười liền biết mọi chuyện không tệ."Đại đội trưởng, thế nào? Nho của chúng ta có được đẩy mạnh tiêu thụ ra bên ngoài không?"

Đại đội trưởng: "Đẩy mạnh tiêu thụ đi ra ngoài, Cung Tiêu Xã muốn 2000 cân. Hơn nữa giá không thấp, mỗi cân giá 2 xu nên 2000 cân quả nho có thể bán được với giá 400 đồng. Bác sĩ Lâm, tiếp theo là chuyện về vườn trái cây của chúng ta, có phải chúng ta nên thảo luận về chuyện đó không? Dù sao, năm nay xây dựng thêm nhiều thứ như vậy, sau này cũng không thể kêu toàn bộ người trong thôn tới làm việc. Cô nói có đúng không?”

Lâm Dư Dư: "Vậy chúng ta đi nói chuyện."

Thư ký: "Đến văn phòng của thôn ủy."

Vì thế, họ kêu kế toán đi mời mấy "Cán bộ" của thôn Phạm gia tới tham dự cuộc họp trong văn phòng của thôn ủy.

Tuy nói là mở họp nhưng mọi người đều nhìn Lâm Dư Dư. Dù sao, hai năm trở lại đây, họ đều có thói quen nghe Lâm Dư Dư nói trước vì trong mắt họ, Lâm Dư Dư có văn hóa, nhiều kiến thức và là người từ thành lớn tới. So với những người dưới thôn như họ thì cô ấy thông minh hơn nhiều nhưng thực tế là họ đã xem nhẹ, Lâm Dư Dư của trước đây không phải là như vậy.

Lâm Dư Dư: "Về vườn trái cây trong tương lai thì đại đội trưởng, thư ký và thím (kế toán), mọi người có ý tưởng gì?"

Kế toán: "Tôi không có ý tưởng về vấn đề này, tôi chưa từng nhìn thấy bộ mặt của thành phố nên ngoài tính toán sổ sách ra, tôi không hiểu mấy thứ đó. Mọi người cứ thảo luận đi." Lời này hơi khiêm khiêm tốn vì ở thời đại này, có thể tính sổ sách đã là người có bản lĩnh ghê gớm, huống hồ cô ấy là một phụ nữ. Cho nên, thật ra kế toán là người thông minh, cô không nói cái gì mà chỉ đi theo đại đội, người như vậy sẽ không dễ đắc tội với người khác.
 
Chương 211


Đại đội trưởng: "Bác sĩ Lâm, cháu nói trước đi. Vườn trái cây này là do một tay cháu dựng nên."

Thư ký: “Đúng vậy, cháu nói trước đi."

Lâm Dư Dư: "Cháu nghĩ hay là chúng ta lấy một cái trên cho vườn trái cây trước, gọi là vườn trái cây của thôn Phạm gia. Tiếp theo chúng ta dùng tên này lên công xã đăng ký, sau đó báo với xả trưởng vê việc chúng ta muốn mở nhà xưởng, cần phải làm thủ tục bên ngoài. Hiện tại chỉ có một mẫu đất trông nho nên dễ làm nhưng là chờ sang năm có mười mấy mẫu, thêm quả cam nữa thì đó không phải là chuyện nhỏ.

Đại đội trưởng vừa nghe: "thôn Phạm gia của chúng ta muốn mở xưởng?"

Thư ký: "Làm, cần thiết xử lý." Chờ thủ tục xử lý xong thì thôn Phạm gia của bọn họ cũng có xưởng, rất có mặt mũi. Dưới cái nhìn của đại đội trưởng và thư ký thì họ đều hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương nhưng không nói ra.

Lâm Dư Dư cảm thấy bất ngờ với việc đại đội trưởng và thư ký duy trì việc mở nhà xưởng. Cô không ngờ hai vị này lại đồng ý nhanh vậy, đương nhiên là cô không biết ý tưởng của hai vị này. Hai vị này là vì mặt mũi nên nếu cô biết thì chắc là cô sẽ dở khóc dở cười.

Đại đội trưởng: "Vậy nên xử lý xưởng ra sao?" Lâm Dư Dư: "Muốn phát triển nhà xưởng, đương nhiên phải có công nhân. Nếu mở nhà xưởng, vậy mọi thứ phải theo quy trình nên chuyện ở vườn trái cây nhất định phải chấp hành theo quy định nhà xưởng. Chúng ta không chỉ kêu toàn bộ thôn dân bắt đầu làm việc, phải để công nhân tới vườn trái cây làm việc. Nhưng mà, trước mắt vườn trái cây là do thôn dân cùng nhau trồng trọt nên vườn trái cây kiếm được tiền thì cũng không thể quên mọi người."

Thư ký: "Lời này đúng, vậy cháu nghĩ nên xử lý số tiền đó thế nào?" Lâm Dư Dư: "Về sau mọi người cùng nhau trồng trọt trong vườn trái cây, trái cây trong vườn bán được tiền thì chia một nửa cho người trong thôn, dư lại một nửa làm thành tiền lương trả cho công nhân, sau đó phát triển từ từ trong thôn. Không nhất thiết phải là người trong thôn trồng trọt, nói cách khác là công nhân trồng trọt trong vườn trái cây đều lấy ra ba phần làm tiền thưởng cho mọi người. Số tiền còn lại làm vốn lưu động cho vườn trái cây, tiền lương thì cứ phát từ từ hoặc là sau này dùng để phát triển sự việc khác."

Đại đội trưởng: "Vậy tiền lương cho công nhân tính thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Trước mắt bán toàn bộ 2000 cân có thể kiếm được 400 đồng tiền, 200 đồng tiền thuộc về vườn trái cây, dư lại 200 đồng tiên chia đều cho mỗi hộ gia đình. Đương nhiên sẽ có người nói không công bằng, có vài gia đình chỉ có hai người sống, có vài gia đình đến 20 người. Nếu họ cảm thấy không công bằng, vậy tách gia đình vì dù sao chúng ta chia dựa vào hộ khẩu nên cần phải cưỡng chế vì không thể người khác nói nhà xưởng không có chế độ gì. Tiền cần phải chia dựa vào hộ khẩu, không thể dựa theo thành viên trong gia đình. Bằng không thì sẽ có một vài gia đình vì muốn kiếm tiền, liều mạng sinh đứa nhỏ hoặc là nhặt đứa nhỏ về nuôi."

Nghe thấy cái này, kế toán không nhịn được cười ra tiếng.

Thư ký: "Vậy chuyện về công nhân thì sao? Lựa chọn thế nào? Tiền lương công nhân tính sao?”

Lâm Dư Dư: "Năm nay chỉ có nhiêu đó tiên, không công nhân nên không có tiền lương. Mọi người chia đều 200 đồng tiền, xem như báo đáp cho việc mọi người vất vả cả một năm." thôn Phạm gia có 54 hộ gia đình, mỗi hộ gia đình có thể chia được 3 xu 7. Này cũng không tệ, dù sao họ còn có thể ăn được nho.

Đại đội trưởng: "Vậy là thỏa đáng, vậy sang năm nên bắt đầu thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Sang năm liền bắt đầu lấy quả nho ra tính. Chúng ta có 13 mẫu nên nếu dựa theo tình huống năm nay, một mẫu đất kiếm 400,13 mẫu chính là 5200. Chúng ta lấy 2600 đồng chia cho mọi người, nhưng mà sang năm có khả năng không còn 54 hộ gia đình trong thôn. Năm sau phát tiền, người tách hộ khẩu chắc chắn nhiều. Vì lấy tiền nên tách hộ khẩu, chúng ta phải có quy định. Đầu tiên chủ hộ phải là người thành niên, dù đã kết hôn hoặc độc thân thì đều có thể tách hộ khẩu ra sống độc lập. Như vậy, chúng ta cho phép người đó lấy tiên. Tiếp theo, nếu là người chưa thành niên thì dù có kết hôn và tách hộ khẩu, người đó không được nhận tiền. Không thì có vài gia đình không tuân theo quy tắc, con cái chưa thành niên liền nói có vợ rồi tách hộ khẩu."
 
Chương 212


Đại đội trưởng: “Lời này có đạo lý, chưa thành niên mà kết hôn thì không được lãnh giấy hôn thú. Tất nhiên không thể tách hộ khẩu ra, không thể tính là một hộ khẩu. Tuy nhiên, dù tính như vậy thì sang năm có tới 150 hộ gia đình, chia cho mỗi hộ gia đình khoảng 20 đồng.” Đừng nhìn 20 đồng tiên mà cảm thấy thiếu, bây giờ mỗi hộ gia đình có ba thế hệ sống trong một nhà. Sau này tách ra thành vài hộ, cộng lại cũng được hơn 100 đồng. Số tiền trước mặt, ông ấy đoán là mọi người không nghĩ tới việc tách gia đình nhưng sau đó thì gấp không chờ nổi muốn tách gia đình.

Với lại mỗi ngày bắt đầu làm việc chỉ nhận được 10 điểm công, đổi thành 1 xu mà một tháng mới được 3 đồng tiền, hơn nữa còn phải làm mệt chết đi sống lại.

Đương nhiên, ý tưởng của đại đội trưởng khác biệt với Lâm Dư Dư, ý tưởng của Lâm Dư Dư là sau này nho càng phát triển ra thị trường. Cho nên, số tiền chia cho mọi người sẽ càng ngày càng nhiều.

Kế toán: “Vậy công nhân tính thế nào?”

Đại đội trưởng: “Đúng vậy, công nhân tính thế nào?”

Lâm Dư Dư: “Công nhân không thể cố định một người, 13 mẫu đất nên chọn 13 công nhân điểm công 13 người này cao nhất. Mỗi người 5 đồng tiền một tháng nhưng chỉ có thể lấy tiền lương của nửa năm, chính là 30 đồng tiền. Bởi vì không phải tháng nào cũng tới mùa trái cây, khi nào tới mùa thu hoạch mới cần họ đi làm. Cho nên, chúng ta chỉ nửa tháng tiền lương, đồng thời cũng không ảnh hưởng tới mùa vụ trong của người đó, trong nhà cũng bắt đầu làm việc.”

“Chờ đến năm thứ hai, vì 13 cá nhân này bắt đầu làm việc không nhiều bằng người khác nên điểm công khẳng định không nhiều. Như vậy, năm thứ hai chúng ta lại tuyển một nhóm 13 người khác. Mỗi một năm tuyển một lần, mỗi người đều có cơ hội được chọn.” Đại đội trưởng: “Vậy cũng được, 13 cá nhân mà mỗi người 30 đồng nên một năm chỉ tốn có 390 đồng. Không tệ không tệ, 2600 giảm đi 390 thì còn dư lại không ít.”

Lâm Dư Dư: “Công nhân đương nhiên không phải 13 cá nhân, nhà xưởng còn có kế toán, xưởng trưởng.”

Đại đội trưởng: “Kế toán trước mắt liền có một người, còn xưởng trưởng... hay là bác sĩ Lâm làm đi. Chuyện này do cháu thúc đẩy nên cháu phụ trách làm xưởng trưởng đi.” Nói trắng ra ông ấy và thư ký đều muốn làm nhưng không thể giao việc này cho ai nên ông ấy dứt khoát đưa cho Lâm Dư Dư. Hơn nữa, việc này thật sự do Lâm Dư Dư thúc đẩy.

Lâm Dư Dư: “Không không không, sao nữ đồng chí như cháu có thể làm xưởng trưởng tốt được ạ. Nếu nói chuyện này ra ngoài, người ta không chỉ xem là nữ đồng chí mà còn là một cô gái nhỏ. Còn không bắt nạt cháu? Dù không tính bắt nạt cháu, ít nhất khẳng định sẽ bị người cậy già lên mặt đè nặng phương diện giá cả. Cho nên, cái này còn uy danh của ngài và thư ký trấn áp mới được. Hơn nữa, cháu không áp được nhiều người trong thôn. Thậm chí quan hệ giữa ngài và thư ký cũng giống như hai xưởng trưởng trong nhà xưởng, một chính một phó. Hai người phù hợp với vị trí đó, còn ai chính ai phó thì hai người tự rút thăm quyết định? Hoặc là một người làm chủ vườn nho, một người làm chủ vườn cam. Ai cũng không nhúng tay vào vườn trái cây của đối phương. Hai người cảm thấy ý này thế nào?”

Đại đội trưởng và thư ký nhìn nhau, cái này cô còn hỏi? Tuy họ ở chung với nhau rất tốt nhưng... đàn ông luôn có tâm tư riêng nên họ quyết định từng vườn trái cây thuộc về ai.

Nhưng mà ai quản cái này, liền rút thăm quyết định.

Thư ký: “Từ từ, bác sĩ Lâm. Vậy cháu làm gì?”

Lâm Dư Dư: “Cháu, tiếp tục làm bác sĩ.” Dù sao, khi chính phủ khôi phục lại việc tổ chức kỳ thi đại học, cô phải rời đi và không thể phụ trách công việc này. Mà việc hiện tại cô có thể làm trước khi rời đi là giúp cho cuộc sống của mọi người ở đây tốt hơn. Đương nhiên, không phải do cô có tính cách thánh mẫu mà là mỗi người sống ở một vùng đất trên thế giới, họ luôn có chuyện phải làm. Đối với cô, điều cô đang làm bây giờ là tìm việc gì đó để làm, cũng có thể gọi là sự nghiệp. Bên cạnh đó, người trong đại đội thôn Phạm gia đối xử rất tốt với cô, giống đại đội trưởng, thư ký, đều là những người chất phác.

Thư ký: “Vậy không được. Vườn trái cây là biện pháp do cháu nghĩ ra, cũng do cháu xử lý. Cái gì cháu cũng đều không cần, chỗ tốt chúng ta chiếm hết. Vậy không được, tôi không đồng ý.”
 
Chương 213


Đại đội trưởng: “Tôi cũng không đồng ý.”

Dù sao, bọn họ là người lớn tuổi có kinh nghiệm sống, sao lại không biết xấu hổ như vậy. Hơn nữa, bọn họ biết Lâm Dư Dư là người lợi hại, muốn khách sáo với cô để bán một ý tốt cho cô.

Kế toán: “Bác sĩ Lâm, nhà xưởng của người khác không phải có chủ nhiệm sao? Hay cháu dứt khoát làm chủ nhiệm đi. Không sau này trong xưởng xảy ra chuyện, chúng ta không thể tới tìm cháu.”

Đại đội trưởng: “Đúng đúng đúng, cháu làm chủ nhiệm đi.”

Thư ký: “Vẫn là kế toán của chúng ta có đầu óc linh hoạt, không hổ là kế toán.”

Vì thế, Lâm Dư Dư bị quyết làm chủ nhiệm nhưng mà Lâm Dư Dư lấy hai phần tiền lương vì làm chủ nhiệm của vườn nho và vườn cam. Ngoài cô thì kế toán cũng vậy.

Sau khi thương lượng chuyện về công nhân, kế tiếp Lâm Dư Dư hỏi: “Đại đội trưởng, lúc hai người báo giá cho Cung Tiêu Xã thì ký thỏa thuận không?”

Đại đội trưởng: “Không có, bên kia nói 2 xu 1 cân. Chúng ta nói quay vê thương lượng trước nên không có mức chắc chắn. Bên Cung Tiêu Xã nói để chúng ta quyết định rôi ngày mai lên đó trả lời họ. Bời vì nhóm quả nho đầu tiên được mùa nên ngày mai còn phải cầm đi.”

Lâm Dư Dư: “2 xu một cân không có vấn đề.” Hiện tại quả táo giá 5 xu một cân, quả nho bán sỉ cho Cung Tiêu Xã với 2 xu một cân. Cung Tiêu Xã có khả năng bán giá 3 xu tới 4 xu một cân. Hơn nữa, quả nho không giống quả táo vì quả táo hiếm lạ mà quả nho thì mọi người có thể lên núi hái nho dại ăn. Cho nên nó không hiếm lạ bằng quả táo, tất nhiên cũng không tiện nghỉ hơn so với quả táo.

Đại đội trưởng: “Vậy cháu muốn nói về vấn đề gì? Lâm Dư Dư: “Ngày mai đi ký hợp đồng, chúng ta tăng thời hạn lên 3 năm. Nghĩ là cứ ba năm sẽ ký một hợp đồng mới.”

Đại đội trưởng: “Đây có ý gì?”

Bởi vì giá hàng sẽ tăng lên.

Hiện tại là năm 72, ba năm một lần có nghĩa là vừa đủ năm 72, 73, 74 ký một hợp đồng. Năm 75, 76, 77 ký một hợp đồng. Sau năm 77, cải cách mở ra, khôi phục việc thi đại học đến 78, 79, 80. Sau năm 80, việc tự do mua bán hoàn toàn bắt đầu và lúc đó giá tiền của quả nho sẽ thay đổi lớn. Nếu họ ký hợp đồng không kỳ hạn, đến lúc đó Cung Tiêu Xã vẫn giữ giá mua 2 xu một cân, người thành thật như người trong thôn Phạm gia không có cách nào từ chối.”

Đương nhiên, đại đội trưởng và người khác không biết chuyện tương lai nhưng Lâm Dư Dư nhắc nhở kín đáo: “Đại đội trưởng, 49 năm là thời điểm quốc gia vừa mới giải phóng nên một cân thịt bao nhiêu tiên? 60 năm là thời điểm khó khăn, một cân thịt bao nhiêu tiên? Hiện tại và sau này, không biết sẽ phát sinh những tình huống gì nên chúng ta không thể mù quáng cảm thấy 2 xu một cân là tốt.”

“Hoặc lỡ sau này, quả nho không được ăn thì sao? Nếu Cung Tiêu Xã có ý kiến thì sao? Hoặc là vài năm sau, có người tới thu mua với giá 3 xu một cân để làm trái cây đóng hộp? Nhưng Cung Tiêu Xã vẫn mua với giá 2 xu một cân. Với họ mà nói việc chúng ta bán 3 xu một cân, nghĩa là nhà xưởng có người chống lưng và nó sẽ không tốt cho chúng ta.”

“Không bằng ba năm ký một hợp đồng. Ba năm sau lại định giá thêm một lần nữa. Nhà ai ra giá nhiều hơn thì chúng ta bán cho nhà đó. Như vậy rất công bằng, mọi người nghĩ thế nào?”

Thư ký: “Liền dựa theo ý của cháu, cháu nói có đạo lý. Từ quốc gia giải phóng đến bây giờ, không có đồ vật ngày càng tiện nghi mà chỉ có đồ vật ngày càng quý giá.” Có thể làm cán bộ thì đều không phải là kẻ ngốc, tất nhiên là họ hiểu ý của Lâm Dư Dư. Chỉ là lần đầu tiên, thôn Phạm gia làm ăn buôn bán nên đại đội trưởng và thư ký hơi khẩn trương, hơi hoảng loạn nên không nghĩ xa được vậy.

Chờ bọn họ thương lượng tốt thì đã là giờ cơm chiều.

Hôm nay, cơm chiều của từng gia đình đều rất sôi nổi, thật sự vui mừng vì hôm nay họ được chia nho. Tuy nói muốn bán quả nho nhưng đó là nho của mình nên họ cũng muốn nếm thử.

Mỗi gia đình được được hai cân nho, vì nho dại sinh sôi nảy nở nhiều nên hạt nho không quá lớn nhưng quả nho rất ngọt và mọng nước. Một cân nho nhỏ đã nhiều, huống chỉ tới hai cân?
 
Chương 214


Lâm Dư Dư rửa sạch quả nho, đặt trên bàn cơm. Tiểu Ôn Lễ đứng ăn cạnh bàn, cái miệng không dừng lại được. Lâm Dư Dư cùng Lý Thu Hồng nhận được bốn cân, tuy cô ở nhà họ Lý và nhận Lý Thu Hồng là mẹ nuôi nhưng cô không phải con gái ruột của Lý Thu Hồng. Hộ khẩu cũng không ở nhà họ Lý nên cô thuộc hộ khẩu độc lập, mặc kệ là tiền hay trái cây thì cô đều được nhận một phần độc lập.

Tiểu Ôn Lễ: "Rất ngọt, ăn thật ngon."

Lâm Dư Dư: "Rất ngọt cũng không thể ăn nhiều, cháu ăn hết một mâm thì không thể ăn nữa. Chúng ta để phần dư lại cho ngày mai ăn." Phải biết rằng một tuân mới được hai cân. Nếu đặt trong tình huống nhà có ba thế hệ thì một lát liền không còn.A, cô nhớ ra một chuyện." Lâm Dư Dư chạy ra ngoài.

"Cô cô..." Tiểu Ôn Lễ cầm một vài quả nho đuổi theo.

Lâm Dư Dư đi tìm đại đội trưởng: "Đại đội trưởng..."

Đây là thời gian ăn cơm chiều, đại đội trưởng đang chuẩn bị ăn cơm với gia đình. Ông ấy liền nghe thấy giọng nói của Lâm Dư Dư: "Sao? Có chuyện gì?"

Lâm Dư Dư: "Những quả nho rơi xuống đất có được nhặt lên rồi bỏ vào đâu không?”

Đại đội trưởng: "Hẳn là còn ở vườn trái cây, quả nho đó chia cho mọi người?"

Lâm Dư Dư: "Đừng, quả nho này có tác dụng với cháu. Quả nho có thể dùng cho việc ủ rượu."

Đại đội trưởng: "Quả nho dùng cho việc ủ rượu? Cất rượu như thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, ngài kêu vài người bỏ quả nho vào nhà của mẹ nuôi cháu. Buổi tối, cháu rửa sạch nho, ngày mai cháu sẽ lên huyện mua một vài đồ vật, chờ cháu trở về thì chúng ta có thể ủ rượu nho. Trước khi xuống nông thôn, cháu có đọc qua rất nhiều sách và trong đó có một quyển sách ghi lại tương đối nhiều phương thuốc dân gian, còn có cả rượu nho."

Đại đội trưởng: "Vậy được, chú đi gọi người mang sang đấy."

Lâm Dư Dư: "Cất rượu rượu nho cần đường trắng, chúng ta không có đường trắng..." Cô có phiếu đường nhưng nếu so sánh với số lượng đường dùng làm rượu nho thì không đủ dùng.

Đại đội trưởng: "Vậy làm sao bây giờ?"

Lâm Dư Dư: "Cháu mua một ít tự mình ủ, chờ hoàn thành thì cháu sẽ tìm đường hợp tác với nhà xưởng hoặc tìm Cung Tiêu Xã hợp tác."

Đại đội trưởng: "Đó là ý tưởng của cháu."

Lâm Dư Dư: "Cứ như vậy đi, tạm thời không cần dùng nhiều nho. Cháu muốn dùng loại nho tốt nhất để ủ rượu nên những quả bị dập không được. Nếu nhiều thì có thể chia cho mọi người ăn, mỗi hộ gia đình một phần, dư lại thì phơi khô." Từ tháng 8 đến tháng 10, suốt hai tháng sẽ rơi xuống rất nhiều quả nho. Đương nhiên, quả nho rơi xuống cũng không phải do bị hỏng.

Ở thời đại này, phải nói ở thôn Phạm gia vì không có thuốc nông nghiệp nên trái cây mọc tự nhiên không có hại, còn rất tốt.

Đại đội trưởng: "Được."

Vào buổi tối sau khi ăn cơm chiều, Lý Thu Hồng mang theo Tiên Cúc Phân, vợ đại đội trưởng chờ mấy bà cô lớn tuổi tới. Họ vào sân nhà bà rửa nho, không chỉ rửa sạch mà còn chia ra quả đẹp và quả bị hỏng.

Lâm Dư Dư cất rượu nho, đương nhiên không phải chuyên nghiệp. Trước mạt thế, cô nhàm chán nên tìm một vài thứ nhỏ để làm, ví dụ làm bánh ngọt như bánh quy nhỏ linh tinh, rượu nho cũng là tò mò mới cất rượu. Tuy nó kém xa rượu nho được mua ở siêu thị nhưng ở chỗ này thì vẫn có thể lấy ra dùng.

Cất rượu nho cần đại khái 5 cân quả nho, nửa cân đường trắng. Trong tay Lâm Dư Dư còn có 4 cân đường phiếu, đều là đổi được từ Thôi Mẫn và bác gái họ Lý tới đổi thịt nên cô có thể cất rượu 40 cân quả nho. Quả nho đánh chiết được 8 lần, tương đương với trọng lượng của rượu nho thì có thể làm được khoảng 30 cân rượu nho.

Ngày hôm sau, Lâm Dư Dư xách theo quả nho đi. Cô cùng đại đội trưởng và những người khác ngồi trên xe bò, lúc đại đội trưởng và những người khác tới Cung Tiêu Xã để thương lượng hợp đồng thì thuận tiện đưa nhóm quả nho đầu tiên qua. Lâm Dư Dư đưa cho Thôi Mẫn và bác gái họ Lý một ít quả nho, sau đó lại đi mua đường trắng.
 
Chương 215


Đương nhiên, Cung Tiêu Xã cũng có đường trắng. Sở dĩ cô lên huyện, chủ yếu là muốn đưa rổ nho cho Thôi Mẫn và bác gái họ Lý và thuận tiện tuyên truyên vườn trái cây của thôn Phạm gia.

Lâm Dư Dư đưa nho cho bác gái họ Lý trước, cô đã tới nhà bác gái họ Lý vài lần nên đã quen đường. Thời gian này không còn sớm vì đây là thời điểm Cung Tiêu Xã dọn nho ở trấn trên, họ trì hoãn một ít thời gian. Cho nên, lúc Lâm Dư Dư tới tiểu khu nơi gia đình bác gái họ Lý sống thì có rất nhiêu nhóm phụ nữ rảnh rỗi đang ăn sáng. Nhóm ông bà già đang đi dạo.

Khi nhìn Lâm Dư Dư xách một rổ nho tiến vào, mọi người đều mong ngóng nhìn. Một bà cụ lớn tuổi phản ứng kịp liền hỏi: "Cô gái nhỏ, cháu mua nho này ở chỗ nào vậy? Hôm nay, Cung Tiêu Xã có bán nho?”

Lâm Dư Dư: "Chào thím, đây là trái cây do đại đội sản xuất gieo trông của thôn Phạm gia dưới công xã Hồng Tinh. Bây giờ quả nho đã chín và được Cung Tiêu Xã của công xã Hồng Tinh thu mua. Nếu thím muốn ăn thì có tới Cung Tiêu Xã mua, mua nho không cần phiếu."

"Nho này ngọt không? Ngọt thì nói để tôi đi mua."

"Đúng đúng, ngọt hay không ngọt?”

"Công xã Hồng Tinh? Cưỡi xe đạp tới đó cũng mất một giờ."

Nhưng khoảng cách dùng một giờ đạp xe, không có người nào thời đại này cảm thấy gần.

Lâm Dư Dư: "Cháu cho mọi người nếm thử." Cô không khách sáo chia cho mọi người một chùm mà đưa mỗi người một quả. Buổi sáng vừa mới hái xong, nếu các thím thích thì nên đi sớm một chút. Bây giờ không có nhiều người tới vì chưa biết nhưng nếu đi chậm thì có lẽ sẽ không còn." "Cháu gái, cháu đã tới?" Bác gái họ Lý đang đi dạo thì thấy bên này sôi nổi nên đi tới, khi thấy Lâm Dư Dư tới thì vô cùng vui vẻ. Mấy năm nay, cứ nửa tháng, Lâm Dư Dư sẽ giao thịt một lần, mỗi lần tròn hai cân nên nhà họ không thèm ăn thịt. Hơn nữa, cháu trai cháu gái của bà ấy còn rất hoạt bát. Không chỉ có thịt mà nếu nhà họ còn có trứng gà, họ sẽ liên hệ Lâm Dư Dư trước Lâm Dư Dư sẽ mang trứng gà tới. Giá trứng gà dựa vào giá của Cung Tiêu Xã. Gia đình đội trưởng, thư ký và kế toán cung cấp hàng hóa cho Lâm Dư Dư, cô sẽ bán cho bác gái họ Lý. Giá cả hàng hóa do gia đình đội trưởng, thư ký và kế toán quyết định và cô sẽ bán theo giá đó. Nói thẳng ra Lâm Dư Dư giúp ba gia đình bọn họ buôn bán nhưng chỉ làm hai lần một tháng.

Cho nên, ba hộ gia đình này không chỉ thu được giá bán mỗi cân trứng gà cao hơn so với bán cho Cung Tiêu Xã. Còn có thể dùng phiếu trứng gà đổi sang phiếu khác.

Quan hệ hài hòa và lợi ích được thành lập đã trói Lâm Dư Dư, đại đội trưởng, kế toán cùng thư ký lại với nhau. Bọn họ hình thành tứ giác trong thôn

Bởi vậy, dưới tình huống gia đình bác gái họ Lý không thiếu tiền, cả nhà thật sự sống không tệ, cơ thể được bồi bổ không ít. Có đôi khi, Lâm Dư Dư còn đưa cho họ đồ khô như rau dại phơi khô, nấm làm, mộc nhĩ và những thứ đó không cần trả tiền. Thậm chí còn có rau dưa mới mẻ, cũng là tặng không. Trong lòng bác gái họ Lý, quan hệ giữa bà ấy và Lâm Dư Dư không chỉ là quan hệ mua bán mà bà ấy còn coi Lâm Dư Dư thành cháu gái.

Lâm Dư Dư: "Dì họ."

Đối thoại của Lâm Dư Dư và bác gái họ Lý nói ra họ có quan hệ bà con, người khác sẽ không nhận ra. Dù sao nhà ai mà không có mấy hàng xóm có bà con không quen biết tới?

"Bà cụ Lý, cháu gái của bà?"

"Bà cụ Lý, cháu gái của bà tới." Có mấy người nhận ra Lâm Dư Dư, vì Lâm Dư Dư tới nhiều lần nên họ quen biết.

Bác gái họ Lý: "Có thể không đúng, là cháu gái họ của tôi tới từ thành phố XXX. Em gái họ của tôi gả đến đó, cháu gái họ của tôi hưởng ứng chính sách của quốc gia vào hai năm trước nên xuống nông thôn này."

"Xuống nông thôn thật vất vả."

"Cũng may ở đây có bà chăm sóc."

"Con trai tôi cũng xuống nông thôn, mỗi lần viết thư cho tôi đều khóc lóc kể lể làm tôi đọc mà thấy đau lòng."

Với người trong huyện thành thời đại này, nhà ai mà không có con nhỏ xuống nông thôn? Chính là nhà mình không có, gia đình người thân cũng con nên đối với họ, tình huống xuống nông thôn vẫn có thể hiểu được.
 
Chương 216


Bác gái họ Lý: "Cháu gái của tôi xuống nông thôn làm bác sĩ." Trong giọng điệu còn ẩn chứa ý tứ khoe khoang.

Lâm Dư Dư cười: "Dì họ, đây là quả nhỏ vừa mới được mùa do đại đội hái. Cháu mang tới cho dì, vì lát nữa cháu còn phải làm việc nên cháu đi trước."

Bác gái họ Lý nhìn quả nho chừng hai ba cân ở đó, cũng không ít tiền. Lại không phải không có tiền, chủ yếu là trái cây rất quý. Bác gái chặn lại nói: "Cháu ở lại ăn cơm đi, chị dâu họ của cháu nhắc mãi không biết khi nào cháu tới."

Lâm Dư Dư có biết con dâu bác gái họ Lý, có tính cách trương tự bác gái họ Lý là một người cởi mở. Tuy nhiên cô không cảm thấy đối phương không có lý do gì mà nhắc mãi nên chắc là nhớ mãi thịt của cô.

Lâm Dư Dư: "Không ăn, lát nữa cháu còn phải làm việc nên cháu phải về đại đội."

Bác gái họ Lý: "Dư Dư..." Bác gái tiến tới nắm tay Lâm Dư Dư rồi kéo cô sang bên cạnh: "Dư Dư, chị dâu họ của cháu muốn giới thiệu đối tượng cho cháu?"

Lâm Dư Dư:..."

Bác gái họ Lý: "Là em trai họ của gia đình chị dâu họ của cháu, lớn hơn cháu 2 tuổi. Dì họ từng gặp thằng nhóc đó, là một người rất hoạt bát, vóc dáng cao to và lớn lên không tệ." Bác gái họ Lý nói con dâu nhắc mãi Lâm Dư Dư, thật ra không phải là nhớ thịt của Lâm Dư Dư mà là muốn em trai họ nhà mình thành đối tượng xem mắt. Cô ấy đã từng gặp Lâm Dư Dư, cảm thấy Lâm Dư Dư có điều kiện không tồi.

Đầu tiên, Lâm Dư Dư là thanh niên trí thức xuống nông thôn nên nói vậy thì không sợ nhận người thân lung tung, bậy bạ. Người trong huyện thành sợ nhất cái gì? Sợ nhất trong nhà có người từ nông thôn lên nhận người thân lung tung, bậy bạ. Tiếp theo, Lâm Dư Dư là học sinh cấp ba, có bằng cấp đầy đủ. Hơn nữa, em trai họ cũng là học sinh cấp 3 nên hai người xứng đôi ở phương diện này.

Thứ ba, Lâm Dư Dư là người của huyện thành mà em trai họ của cô ấy cũng vậy, chỉ là không biết điêu kiện gia đình có tương đương không.

Thứ tư, Lâm Dư Dư là bác sĩ nên có thể diện hơn công nhân. Hơn nữa, Lâm Dư Dư còn mua được thịt, có thể thấy cô sống trong đại đội rất tốt. Với lại, gia đình em trai của cô ấy ở huyện thành, Lâm Dư Dư là bác sĩ ở đại đội nên nếu quen nhau thì chỉ cân mua xe đạp là được. Thật sự không có phương tiện để di chuyển, trong nhà có quen biết rộng nên có thể giúp Lâm Dư Dư tới làm việc trong Sở của trấn trên hoặc bệnh viện.

Lâm Dư Dư: "Cháu tạm thời không tính tới việc tìm đối tượng. Hai năm trước vừa mới xuống nông thôn, người trong đại đội đối xử với cháu rất tốt nên cháu muốn ở lại đại đội làm nhân viên y tế báo đáp họ."

Bác gái họ Lý: "Này có sao? Em trai họ của con dâu bác cũng là người địa phương. Trong nhà có ba anh em, anh cả đã kết hôn rồi. Anh hai làm việc trong cơ quan chính phủ của huyện thành và chưa kết hôn. Thằng bé là con thứ ba, đang công tác trong đơn vị cơ quan. Đây không phải là một nghề nghiệp rất vang dội sao?"

Lâm Dư Dư: "Dì họ, cháu..."

Bác gái họ Lý: "Cháu gái à, cháu đã 18 tuổi. Nếu còn không tìm đối tượng hẹn hò thì sẽ biến thành gái lỡ thì đó."

Lâm Dư Dư: "Cháu..." Cô nghĩ nếu trực tiếp từ chối và nói mình không muốn kết hôn, khẳng định là không thích hợp. Đời trước, dù thật sự có người không lập gia đình nhưng việc này làm 99% người không hiểu nổi, bao gồm cả cha mẹ mình. Nếu con cái không chịu kết hôn, đừng nói là không lập gia đình mà dù kết hôn muộn thì họ sẽ liều mạng thúc giục kết hôn.

Huống chỉ là ở thời đại này, trong mắt người thời đại này thì không kết hôn nghĩa là có tội lỗi nặng nề mà kết hôn muộn là gả không được.

Với lại bác gái họ Lý nhiệt tình như vậy, cô thật sự không tìm được lý do gì để từ chối. Chẳng lẽ lại lấy lý do hai năm trước? Nói mình từng thề là không về thành phố sẽ không kết hôn?

Việc này đã qua hai năm, đừng nói bác gái họ Lý không thật sự tin mà ngay cả người ở thôn Phạm gia cũng không tin chuyện này là thật. Cho nên Lâm Dư Dư từ chối, người khác có thể nhìn nhau nhưng sau đó lại từ chối, nói đối phương không phải loại mình thích là được. Vậy cũng tính là không làm tổn thương tới lòng nhiệt tình của bác gái họ Lý: "Vậy... vậy cảm ơn dì họ."
 
Chương 217


Bác gái họ Lý: "Lúc này còn sớm, cháu tới nhà thím đi. Thím nói con dâu đi gọi người, từ nhà chúng ta qua đó mất nửa tiếng. Mau đi thôi."

Lâm Dư Dư: "Hôm nay thật không được, cháu còn có việc và đại đội chờ cháu trở về. Nếu không thì hẹn hôm khác được không?" Cô muốn mua đường trắng làm rượu nho, không phải nói láo.

Bác gái họ Lý: "Vậy tuần sau, cháu tới nhà thím ăn cơm trưa. Lúc đó, thím gọi thằng nhóc đó tới. Cháu thấy sao?"

Lâm Dư Dư: "Vậy được, lần sau cháu lại tới."

Bác gái họ Lý: "A, tuân sau đừng quên nha."

Sau khi Lâm Dư Dư rời khỏi đó, tới Cung Tiêu Xã tìm Thôi Mẫn đưa ba cân quả nho cho cô. Sau đó, cô lại mua đường trắng, còn thu được một bao hạt dưa của Thôi Mẫn. Cô có bao nhiêu giao tình với bác gái họ Lý thì có bấy nhiêu giao tình với Thôi Mẫn. Cứ mỗi lần cô lên huyện thì chỉ cân mang theo đồ khô và rau dưa, không chỉ nhà bác gái họ Lý có, Thôi Mẫn khẳng định cũng có.

Cho nên làm bạn với Lâm Dư Dư Thôi Mẫn ở nhà chồng rất có thể diện nên nhà chồng Thôi Mẫn rất khách sáo với Lâm Dư Dư. Dù sao ở thời đại này, người có thể bán được thịt không nhiều lắm. Vì vậy có được người bạn bán thịt là rất có thể diện. Với lại, Lâm Dư Dư còn là bác sĩ.

Lúc Phạm A Ngưu chở Lâm Dư Dư trở lại thôn Phạm gia, đại đội trưởng cùng thư ký đã trở lại.

Lý Thu Hồng: "Cuối cùng đã trở về, trời nóng lắm? Mau vào uống chén chè đậu xanh, mẹ dùng nước giếng ngâm đó nên lạnh lạnh uống rất ngon."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn mẹ nuôi." Nói xong, lấy một bao hạt dưa đưa cho Tiểu Ôn Lễ. Tiểu Ôn Lễ: "Cái gì vậy?" Thằng bé mở giấy bao ra/Là hạt dưa." Tiểu Ôn Lễ ở thời đại này là 7 tuổi nhưng thực tế là 10 tuổi.

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy. Dì Thôi kêu cô mang về cho cháu ăn."

Tiểu Ôn Lễ: "Cảm ơn dì Thôi." Lúc Lâm Dư Dư lên huyện cũng thường xuyên dẫn cậu theo nên bác gái họ Lý, Thôi Mẫn đều quen biết thằng bé. Tuy nhiên thằng bé không biết họ có giao dịch với nhau nên mỗi lần đi, bác gái họ Lý và Thôi Mẫn thấy đứa nhỏ tuổi thì đưa đồ cho thằng bé ăn.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Dư Dư bắt đầu ủ rượu. Một mình cô không lo hết được nhiều việc nên Lý Thu Hồng và Chương Long cùng nhau giúp cô. Cô tính kêu thêm nhiều người khác nhưng Lý Thu Hồng không cho, Lý Thu Hồng nói kỹ thuật này không thể cho nhiều người biết.

Lâm Dư Dư nghĩ thâm, này tính là kỹ thuật gì. Chờ sau này rượu vang đỏ thịnh hàn, loại ủ rượu đơn giản này của cô căn bản không so được nhưng ở thời đại này thì đúng là coi như một tay nghề.

Nếu Lý Thu Hồng nói vậy thì cô đương nhiên cũng sẽ không từ chối ý tốt của bà ấy.

Thật ra quá trình cất rượu vang đỏ rất đơn giản nhưng tốn khá nhiều thời gian, ba người họ đổ rượu vang đỏ vào trong một cái chum rồi bịt

Cất rượu ngon, Lâm Dư Dư liền tới vườn trái cây. Đại đội trưởng và thư ký ở vườn trái cây, thấy Lâm Dư Dư tới thì đại đội trưởng chặn lại nói: "Hợp đồng đã được ký xong, dựa theo lời cháu nói thì ba năm một lần. Lúc vừa mới bắt đầu, Cung Tiêu Xã muốn ký mười năm một lần nhưng chúng ta không đồng ý."

Lâm Dư Dư nghĩ thầm, bởi vì Cung Tiêu Xã không ngốc.

Đại đội trưởng: "Rượu nho của cháu đã được chưa?"

Lâm Dư Dư: "Đã được rồi nhưng phải đợi hai tháng sau, cháu sẽ mang tới cho hai vị nếm thử trước." Đại đội trưởng: "Vậy nhất định là được."

Thư ký: "Hai tháng sau là tháng 10, lô nho cuối cùng cũng ra thị trường. Nếu Cung Tiêu Xã thấy được, chúng ta có thể đuổi kịp lô nho cuối cùng."

Hôm nay Lâm Dư Dư muốn xem mắt, dù mang theo suy nghĩ ứng phó nhưng Lâm Dư Dư vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh. Đây là thể hiện sự tôn trọng với đối tượng xem mắt, tôn trọng với người giới thiệu, cũng là tôn trọng với mình. Vì từ chối người khác mà ăn mặc lôi thôi, Lâm Dư Dư sẽ không làm vậy. Phụ nữ dù ở thời điểm nào cũng phải luôn sạch sẽ.

Hôm nay, Lâm Dư Dư mặc một áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần dài màu đen, đôi giày vải cũng màu đen. Giày vải là do Lưu Á Cầm gửi tới. Mấy năm nay cô lại cao thêm mấy centimet nên bây giờ chiều cao của cô là 1m65. Dù sao lúc cô mang nó thì cơ thể này còn đang tuổi ăn học nên hơi chật.
 
Chương 218


Sau đó cô mang chiếc túi giải phóng màu xanh quân đội và buộc tóc đuôi ngựa thể hiện sự thoải mái. Cả người mang đầy khí chất văn nghệ.

Lâm Dư Dư đang đợi xe bò thì đụng phải nhóm người của Lâm Yến.

Lâm Yến: "Dư Dư." Nụ cười của cô vô cùng sáng lạn, tình yêu thiếu nữ thể hiện sự hạnh phúc trên mặt, ánh sáng lập lòe của đôi mắt trong tình yêu. Hai năm trước, cô ấy vừa thấy đã yêu sâu đậm Tiền Liệt, sau đó còn mở ra kế hoạch nhiệt tình theo đuổi. Tiền Liệt và ông ngoại của anh ta ở chuồng bò, không kết giao với người trong thôn. Hơn nữa người trong thôn không thích tiếp xúc với họ. Ngoài Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh thì tuy người trong thôn không có ác ý với người trong chuồng bò nhưng họ cũng không có suy nghĩ muốn tiếp cận.

Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh cống hiến rất lớn cho thôn. Lương Sơn Khải tự nhiên khỏi phải nói, chiết cây quả cam, cây nho làm sinh sôi nảy nở đều cho ông ta phụ trách. Cho nên dù ông ta là phần tử xấu bị đuổi xuống, có rất nhiều người trộm tặng đồ vật cho ông ta. Mỗi người đều nghĩ bí mật làm nhưng thật ra mọi người đều biết, chỉ là mọi người đều không nói.

Mà Dư Văn Khánh đúng là chuyên gia chinh phục ngành y thuật, đương nhiên ông ta không được hoan nghênh như Lương Sơn Khải. Tuy nhiên, hai người là bạn bè lâu năm thì phải trợ giúp lẫn nhau. Lương Sơn Khải ăn một miếng thì sao Dư Văn Khánh không được ăn một miếng?

Thậm chí, Lâm Dư Dư còn âm thầm trở thành học sinh của Dư Văn Khánh. Cô đi theo ông ta học tập thêm nhiều tri thức về y học.

Tiền Liệt và Tổ Tôn sống ở thôn Phạm gia không quá tệ, tuy họ không được người dân ở đây hoan nghênh, ngày thường cũng không có người muốn tiếp xúc với họ nhưng Lâm Yến thường xuyên trao đổi trứng gà với thôn dân đưa cho Tiền Liệt. Cô ấy muốn giúp anh ta bồi bổ cơ thể ông ngoại của anh ta. Bởi vậy, cơ thể ông ngoại Tiền Liệt là Lý Khải Đồ được chăm sóc không tệ. Lúc Tổ Tôn còn sửa đường, vô cùng cần cù và tích cực. Tiền Liệt là người trẻ tuổi, có một cơ thể khỏe mạnh. Lý Khải Đồ là lão cách mạng, cũng có sức lực. Vì hai người cần cù lao động nên lương thực nhiều hơn so với hai người kia.

Lâm Dư Dư không cố ý quan tâm chuyện của Lâm Yến và Tiền Liệt nhưng ngẫu nhiên cũng lưu ý. Hai người kết giao với nhau, đại khái là do sự ảnh hưởng của cốt truyện.

Lâm Dư Dư: "Cậu muốn lên huyện?"

Lâm Yến: "Đúng vậy, đi mua một ít đồ. Còn cậu thì sao? Lên huyện làm gì?"

Lâm Dư Dư: "Đi bệnh viện lấy thuốc, thuốc trong trạm y tế sắp không còn." Lâm Dư Dư nghĩ rồi nhỏ giọng trêu ghẹo: "Yến Tử, tớ thấy gần đây tâm tình của cậu rất tốt. Đôi mắt còn đặc biệt có thần, dáng vẻ này của cậu... có phải đã thích ai rồi không?”

Lâm Yến nghe xong thì tâm trạng căng thẳng. Cô thích Tiền Liệt, yêu Tiền Liệt sâu đậm nhưng cô ấy cũng rất cẩn thận. Bởi vì Tiền Liệt và ông ngoại của anh ta có thân phận tương đối đặc thù. Nếu bị mọi người biết cô ấy có liên quan tới họ, những người trong thôn có khả năng khinh thường cô, không biết sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô. Tuy nhiên, cô thiệt tình thích Tiền Liệt nên chỉ có thể âm thầm lui tới. Đương nhiên, cô không sợ người khác thấy. Chủ yếu là nếu bị phát hiện, có phải cô sẽ tới ở trong chuông bò không? Tới lúc đó, người trong thôn còn chịu trao đổi đồ vật với cô không?

Lâm Yến lắc đầu: "Không có không có. Tạm thời tớ còn chưa có đối tượng. Cô ấy nói mà không dám nhìn thẳng Lâm Dư Dư vì hơi chột dạ.

Lâm Dư Dư cũng chỉ trêu ghẹo một chút, cô không có hứng thú với chuyện của nam nữ chủ.

Chờ lên tới huyện, Lâm Dư Dư đi tới gia đình bác gái họ Lý: "Dì họ, cháu tới rồi."

Hôm nay gia đình họ Lý chỉ có bác gái họ Lý và con dâu ở nhà, tuy là cuối tuần nhưng con trai và chồng bị bác gái họ Lý đuổi ra ngoài. Bác gái cảm thấy một cô gái muốn tới nhà họ xem mắt đồng chí nam, đàn ông trong nhà vẫn không nên ở đây sẽ tốt hơn.

Bác gái họ Lý: "Tới tới..." Bác gái vẻ mặt cười vui đi vào trong sân."Cháu tới rồi, hôm nay đi đường có vất vả không? Mau vào trong ngồi."

Lâm Dư Dư tự nhiên không phải với tay không, cô mang theo rổ quả nho: "Không vất vả, ngày thường cũng rời giường vào giờ này." Cô vừa nói vừa đưa rổ quả nho cho đối phương.

Bác gái họ Lý: "Cháu à, mỗi lần tới đều mang theo đồ ăn, luôn khách sáo như vậy."

Con dâu của bác gái họ Lý: "Dư Dư tới, mau tới ngồi."
 
Chương 219


Lâm Dư Dư đi vào trong phòng, nhìn một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi bên trong. Khi nhìn thấy cô bước vào, đối phương cũng nhìn về phía anh ta. Lâm Dư Dư hơi kinh ngạc, không thể không nói ánh mắt của bác gái họ Lý vẫn đáng tin cậy. Chàng trai này lớn lên..., cao gầy, chính là loại hình tượng học sinh nam tươi sáng như ánh mắt trời trong trường đại học. Anh ta cũng mặc áo sơ mi nhưng là tai dài, quần màu đen, bên dưới là đôi giày thể thao.

Con dâu của bác gái họ Lý: "Dư Dư, đây là em trai họ của chị, cậu ấy tên là Hà Quang Minh. Quang Minh, đây là Lâm Dư Dư.”

Lâm Dư Dư: "Chào anh."

Hà Quang Minh đang ngồi, lúc này liên đứng dậy: "Chào cô." Anh nhìn Lâm Dư Dư với đôi mắt sáng rực, lúc cười lên còn để lộ hai má lúm đồng tiền. Nếu nhìn kỹ thì còn có thể nhìn thấy mặt anh hơi đỏ."Mời... mời cô ngồi."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn."

Bác gái họ Lý: "Quang Minh, Dư Dư. Hai cháu tâm sự đi. Thím và chị dâu của hai cháu đi mua chút rau."

Lâm Dư Dư tự nhiên hào phóng nói: "Vâng."

So với Lâm Dư Dư hào phóng, ngược lại Hà Quang Minh hơi bị e dè. Anh ta trộm liếc Lâm Dư Dư, sau đó cúi đầu tự mình cười mà cũng không biết cười cái gì.

Chờ bác gái họ Lý rời đi, Hà Quang Minh lại ngẩng đầu: "Cái kia... Cái kia, tôi có cần giới thiệu bản thân không?”

Lâm Dư Dư: "Được nha."

Hà Quang Minh hít một hơi thật sâu, thật sự rất khẩn trương. Điều kiện nhà anh ta rất tốt nên trong tình huống bình thường với đối tượng xem mắt, anh ta sẽ không khẩn trường tới vậy nhưng hôm nay không biết vì sao anh ta lại vô cùng khẩn trương. Vậy tôi tên là Hà Quang Minh, năm nay 20 tuổi, ba năm trước tốt nghiệp cấp 3. Sau đó vẫn công tác tại đơn vị thuộc bộ phận điện lực. Trước đây, tôi... tôi từng xem mắt với vài đối tượng nhưng tôi không có tiến tới mối quan hệ lâu dài, vì... vì không hợp nhau." Anh ta càng nói càng khẩn trương, cầm ly trà uống mấy ngụm nước.

Lâm Dư Dư nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh ta, tâm trạng không tệ vì một người không thể che giấu cả biểu cảm lẫn cử chỉ, đôi khi khẩn trương thể hiện thái độ người đó. Cô nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Tôi tên Lâm Dư Dư, là thanh niên trí thức. Cha mẹ tôi lúc sinh tôi ra đã ly hôn..." Cô nói rõ tình huống trong nhà một lần: "Thật ra tôi không tính tìm đối tượng vì nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn trở về quê hương mình. Tôi không yên tâm để mẹ ở lại đó một mình, tôi muốn trở về chăm sóc mẹ. Nếu tôi có đối tượng ở chỗ này, tôi muốn đối tượng đó cùng tôi vê quê. Tôi cảm thấy sẽ làm người đó khó xử."

Hà Quang Minh: "Cô... cô muốn về quê?"

Lâm Dư Dư: "Mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái, chờ bà già đi thì tôi nhất định phải sống chung với bà để cùng bà dưỡng lão. Tuy bây giờ bà đã có gia đình nhưng con riêng của vợ trước khác với con ruột của mình. Nếu tôi không quay về, lỡ có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không biết làm sao nên nếu có cơ hội thì tôi nhất định phải trở về. Đồng chí Hà Quang Minh, vì hôm nay tới xem đối tượng xem mắt. Vì lòng nhiệt tình nên tôi không thể từ chối nhưng tôi không muốn lừa anh nên xin anh thông cảm”"

Cô thật sự không nghĩ ra được lý do khác nhưng cô nghĩ nếu là lý do này, không đồng chí nam hoặc nhà trai nào có thể tiếp thu. Dù sao làm gì có chuyện để con trai đi theo con dâu? Này thì có khác gì ở rể không? Hơn nữa, cha mẹ chồng chắc chắn luyến tiếc con trai nên...

Tâm trạng Hà Quang Minh đúng là hơi phức tạp, nếu là anh ta phải sang ở bên nhà gái thì đúng là anh ta không muốn. Dù sao cha mẹ anh ta ở chỗ này, công việc của anh ta cũng ở chỗ này nên nếu trở về, trời xa đất lạ và tất cả phải bắt đầu lại từ đầu."Vậy... vậy bây giờ quốc gia không có chính sách quay về, cô không thể quay vê thành phố. Nếu không thể quay về thành phố, cả đời cô không tìm đối tượng? Chuyện này không có khả năng đi?"

Lâm Dư Dư: "Tất nhiên là không có khả năng nhưng lỡ như tương lai có chính sách đó, tôi khẳng định phải quay về. Chẳng lẽ đồng chí nam tình nguyện đánh đổi mọi thứ? Hơn nữa, sau khi kết hôn thì tôi không còn là thanh niên trí thức, càng thuận tiện để về quê hơn. Anh thấy có đúng không?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top