Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 140


Đại đội trưởng đã bàn bạc với các thư ký, chỉ cần lựa chọn hai thanh niên trí thức làm giáo viên.

"Lâm Dư Dư, có bưu kiện."

Lâm Dư Dư vừa nghe có bưu kiện của cô, vội vàng chạy ra ngoài: "Đây là cái gì vậy?" Cô bất ngờ nhìn đến bưu kiện, một cái thùng lớn.

Người đưa thư: "Tôi cũng không biết."

Lâm Dư Dư: "Tôi sẽ mở ra xem trước ở đây, nhỡ bên trọn có đồ vật xảy ra ngoài ý muốn cũng có cái để giải thích."

Người đưa thư:"Nếu có chuyện gì, cũng có thể là do lúc đối phương gửi có vấn đề gì đó, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người chúng ta."

Lâm Dư Dư: "Tôi cứ mở ra xem trước, nếu sau có vấn đề gì chúng ta sẽ bàn bạc xem."

Người đưa thư: "Được, cô mở ra xem." Anh ta cũng sợ đồ vật trong thùng có vấn đề, lúc đó người ta sẽ đi khiếu nại anh ta làm hư đồ vật, vậy sẽ rất phiền phức.

Lâm Dư Dư mượn bảo an một cái kéo, sau đó mở cái thùng lớn ra. Sau khi mở ra lại phát hiện bên trong có hai thùng nhỏ, đương nhiên, cái cái thùng cũng không quá nhỏ, chỉ là nhỏ hơn cái thùng lớn bên ngoài một chút. Cô mở chiếc thùng nhỏ ra, sau đó... Là quạt điện. Loại quạt này ở hiện đại cũng có, nhưng hiện đại làm tinh tế hơn một chút.

Người đưa thư: "A, là quạt điện, hiện tại trời nóng, cũng cần một cái quạt điện."

Lâm Dư Dư cười, lại nhìn một thùng nhỏ khác, không cần xem cũng biết, kia chắc chắn cũng là quạt điện. Hơn nữa trên thùng nhỏ kia, còn có một bức thư.

Lâm Dư Dư cũng không mở thùng nhỏ còn lại: "Cảm ơn đồng chí, vất vả rồi." Người phát thư: "Không vất vả, tôi đi đây."

Lâm Dư Dư mang hai cái thùng vê phòng, bởi vì vẫn đang là thời gian đi làm, cho nên cô lập tức vê văn phòng, trên đường liền đọc thư.

"Bác sĩ Lâm

Xin chào! Trời đã nóng, tôi đoán chỗ cô khả năng sẽ không có quạt điện, cho nên tôi gửi hai cái quạt điện tới, hy vọng lúc cô nhận được, quạt điện không bị hỏng.

Ôn Nhị."

Không có lời nào dư thừa, chỉ đơn giản tóm tắt trong một câu. Nhưng, quạt điện tới rất đúng lúc, nhưng tiếc là thôm Phạm gia còn chưa có điện, chiếc quạt điện này không thể dùng. Cho nên, cô nghĩ đến một biện pháp, ban ngày đi làm ở thôn Phạm gia, buổi tối sẽ đến trấn trên.

Nhưng, vẫn phải khen Ôn tiên sinh thật sự rất cẩn thận, quạt điện tới rất đúng lúc, ba tháng này rất nóng, đúng lúc cô thực tập ở sở, mà trong ký túc xá cũng có điện.

Chiếc quạt còn lại, Lâm Dư Dư cũng không đem về thôn Phạm gia, bởi vì thôn Phạm gia vẫn chưa có điện, mang quạt điện về cũng chỉ để đấy rồi bám bụi, hơn nữa Ôn tiên sinh là người thông minh, chắc chắn anh cũng đã tìm hiểu qua, không có khả năng anh không biết tình hình ở thôn Phạm gia, anh gửi hai cái quạt điện cho cô, hơn nữa một cái vẫn dưới danh nghĩa của Ôn Lễ, nhưng có lẽ thực chất là hai cái quạt này đều là cho cô.

Cho dù không phải cho cô, Lâm Dư Dư cũng vẫn có thể dùng. Chờ khi thôn Phạm gia có điện, nếu cần đồ điện, cô sẽ mang về.

Còn cây quạt điện còn lại, Lâm Dư Dư đã có tính toán, cô quyết định mang đến cho Trương Hoành Quốc. Cảm ơn Trương Hoành Quốc đã suy nghĩ cho cô rất chu đáo, mà chiếc quạt điện đó người trong huyện cũng không dễ dàng mua được, Trương Hoành Quốc nhất định cũng muốn. Cho nên sau khi tan làm, Lâm Dư Dư mang một chiếc thùng nhỏ đến nhà Trương Hoành Quốc. Cô không trực tiếp đưa cho Trương Hoành Quốc, đưa cho Trương Hoành Quốc ở sở cũng không tốt lắm, hơn nữa tuy bọn họ là thầy trò, nhưng cũng không tránh khỏi mang tiếng, cho nên cô quyết định đem đồ đến nhà Trương Hoành Quốc, đưa cho Trương sư mẫu. Đưa đồ vật cho sư mẫu, sẽ không bị mọi người chỉ trích.

Người nhà họ Trương đang ăn cơm chiều, thấy Lâm Dư Dư tới, Trương sư mẫu lập tức nói: ˆDư Dư à, mau tới ăn cơm.”

Trương Hoành Quốc có chút bất ngờ, trước khi tan làm đứa nhỏ này cũng không nói sẽ đến đây a.

Lâm Dư Dư: "Cô, không cần, con đã ăn cơm ở nhà rồi.". Nói xong, nàng đưa cái thùng ra ra: "Đây là quạt điện, em mang đến cho mọi người."

Trương Hoành Quốc lắp bắp nói: "Quạt điện?"

Trương Hoành Quốc có hai đứa con trai, đứa lớn là Trương Kiến Trung, đứa bé là Trướng Kiến Hoa, thật ra chữ trung trong tên chính là lấy từ Trung Hoa. Trương Kiến Trung vừa nghe thấy quạt điện liền hưng phấn nói: "Cha, mau mở ra xem, con chưa dùng quạt điện bao giờ."
 
Chương 141


Trương Hoành Quốc trừng mắt nhìn con trai một cái.

Trương sư mẫu: "Dư Dư, chiếc quạt điện này quá quý giá, chúng ta không thể nhận.", Thời đại này, đồ điện không chỉ quý, mà cũng rất khó có được, cho dù có quan hệ cũng chưa chắc mua được, Cho nên Trương sư mẫu nhất định không nhận.

Trương Hoành Quốc nói: "Quá quý giá, em mau mang về đi."

Lâm Dư Dư: "Thầy dạy em nhiều thứ như vậy, sau này còn tiếp tục dạy em, kiến thức đương nhiên là đắt hơn chiếc quạt này. Nếu thây không chịu nhận tâm ý này của em nếu tiếp tục học, em cũng không có mặt mũi tiếp tục học miễn phí."

Trương Hoành Quốc biết, thật ra nhận của học sinh một cái quạt điện cũng không có gì, nhưng Lâm Dư Dư là thanh niên trí thức, một mình xuống nông thôn, cuộc sống cua cô cũng không quá tốt. Nếu Lâm Dư Dư là người địa phương, trong nhà cũng có điều kiện, Trương Hoành Quốc cũng sẽ không băn khoăn như vậy.

Lâm Dư Dư tiếp tục nói: "Đây là do anh họ em gửi tới, gửi hai cái, em để trong ký túc xá một cái, còn một cái là cố ý muốn đem đến nhà thầy. Bây giờ trời nóng, thây không sợ nóng, nhưng cô với hai em cũng sợ nóng, em để đồ ở đây, em đi về trước.

Trương Hoành Quốc thấy Lâm Dư Dư chạy đi, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Trương sư mẫu: "Trong nhà cũng thiếu quạt, ông cứ giữ lại đi. Tôi thấy thời tiết cũng nóng, sau đó tôi sẽ may cho Dư Dư một bộ quần áo màu hè."

Trương Hành Quốc nghĩ một lát: "Vậy được, nghe lời bà."

Trương Kiến Trung: "Thật tốt quá, ba, ba mau mở cái thùng ra, cho chúng con xem quạt."

Trương Kiến Hoa: "Đúng vậy, con cũng muốn xem." Trương sư mẫu: "Ăn cơm trước, ăn cơm xong thì xem."

Lâm Dư Dư về phòng dọn dẹp một chút liên về thôn Phạm gia, hôm nay là thứ bảy, ngày mai được nghỉ.

Hôm nay không thấy Tiểu Ôn Lễ ở cửa thôn, Lâm Dư Dư liền trực tiếp về Lý gia. Ngày mùa ở phương nam là giữa tháng năm dương lịch đến đầu tháng sáu, giờ đã là giữa tháng sáu, công việc cũng không quá bận, bởi vì không bận nên được tan làm sớm."Mẹ nuôi."

Lý Thu Hồng nghe được tiếng gọi của Lâm Dư Dư liền trả lời: "Đây, Dư Dư về rồi à.

Lâm Dư Dư thấy Chương Long cũng ở đây, nhưng đang cùng Tiểu Ôn Lễ đọc sách ở bàn ăn. Nhìn thấy Lâm Dư Dư về, Chương Long vội vàng nói: "Chị Dư Dư,

Lâm Dư Dư: "Ừ”"

Lý Thu Hồng: "Gần đây, được tan làm sớm, cho nên mẹ bảo Tiểu Chương tan làm liền tới dạy chữ cho Ôn Lễ, cũng nói cậu ấy ăn cơm ở nhà chúng ta.". Lấy tuổi của bà với Chương Long, cũng sẽ không thể đồn ra chuyện gì khó nghe. Hỡn nữa Lâm Dư Dư cũng là chị kế của Chương Long, qua hệ chị em, người khác đương nhiên cũng không truyền tin loạn, cho nên Chương Long thường xuyên tới Lý gia, cũng không có việc gì.

Lâm Dư Dư: "Vậy cũng tốt. Mẹ nuôi, giờ còn sớm, con đi lên núi xem có con vật nào sập bẫy không."

Lý Thu Hồng thấy trời vẫn sáng, mùa hè trời tối muộn, cũng yên tâm, nhưng vẫn nhắc nhở nói: "Con phải chú ý an toàn đấy."

Lâm Dư Dư: "Vâng, nhân tiện con sẽ cắt cỏ heo."

Nói đến chuyện này, Lý Thu Hồng nói: "Tuần này, Tiểu Chương đều cùng mẹ cắt cỏ heo, còn mấy con heo, gà của con, đều là Tiểu Chương cho ăn."

Chương Long thẹn thùng cười cười, đối với người chị này, cậu ta vẫn có chút câu nệ và sợ hãi.

Lâm Dư Dư: "Vậy chờ gà đẻ trứng, mỗi tuần sẽ cho em hai quả trứng gà.". Cô có một con gà mái, một con gà trống, cho nên chờ lúc gà đẻ trứng, một ngày có thể có một quả trứng, lấy hai quả đưa cho Chương Long cũng không sao. Chương Long: "Không cần, không cần."

Lâm Dư Dư: "Đừng ngại, đây là kết quả cho sự nỗ lực của em."

Chương Long nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu. Qua nửa tháng ở chung, cậu ta cũng có chút hiểu biết vê người chị Lâm Dư Dư này. Cậu ta nỗ lực làm việc, cô sẽ trả công, loại việc dùng chính sức lao động của mình để đổi lấy đồ vật, cảm giác này rất khó quên, cũng rất đặc biệt.

Lâm Dư Dư cõng sọt lên núi, chờ đến lúc cô xuống núi, trời đã tối, sọt nặng tru, nhìn qua còn tưởng là chỉ có cỏ heo.
 
Chương 142


"Mẹ nuôi, con về rồi." Lâm Dư Dư mang sọt vào trong bếp, sau đó đem con vật hoang bên trong mang ra, có một ổ trứng gà rừng, ba con thỏ hoang.

Chương Long nhìn thấy, hai mắt như muốn rớt ra: "Chị Dư Dư, cái này lấy ở đâu vậy?"

Lâm Dư Dư: "Chị đặt bẫy ở trên núi, mỗi tuân đều đi xem, lúc có, lúc không, như mấy lần trước đi đều không có."

Chương Long: "Chị thật lợi hại." Đây đều là thịt a.

Lâm Dư Dư: "Chuyện này không được nói với người khác, nếu không, chúng ta sẽ không được ăn thịt nữa."

Chương Long: "Em hiểu, chị yên tâm.", Chương Nham là người khôn khéo, con trai của ông ý đương nhiên cũng không ngốc,Chị Dư Dư, trước kia chị gửi thịt khô vê nhà là nhờ cái này đúng không?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, tích thật lâu mới có. Mấy con vật hoang sập bẫy cũng chưa chắc nhặt được, có lúc sẽ bị người khác lấy mất."

Chương Long suy nghĩ một chút nói: "Chị Dư Dư, nếu không chị nói cho em chỗ đặt bẫy, về sau em sẽ đi nhặt cho chị,"

Lâm Dư Dư nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một lần, sau đó lắc đầu nói: "Không được, nếu em xảy ra chuyện gì, chị biết nói thế nào với chú?"

Chương Long còn muốn nói gì, nhưng Lâm Dư Dư nói: "Về sau mỗi lần nhặt được con vật hoang, chỉ cần em nhớ tới làm sạch lông là được."

Chương Long: "Em nhất định sẽ làm."

Sau khi ăn cơm chiều, ba người liền làm sạch lông ba con thỏ. Ngày hôm sau, Lâm Dư Dư liên đem hai con thỏ đến nhà bác gái Lý và Thôi Mẫn, để lại một con thỏ để Lý Thu Hồng treo gió, cô chuẩn bị gửi cho Ôn Sùng. Nhận hai cái quạt điện của người ta, tuy người ta có mục đích, đó là hy vọng cô chăm sóc tốt cho Tiểu Ôn Lễ, nhưng vốn dĩ chăm sóc tốt cho Tiểu Ôn Lễ là trách nhiệm của cô, cho nên cô vẫn rất cảm kích Ôn Sùng.

Giữa tháng bảy, Ôn Sùng nhận được thịt thỏ mà Lâm Dư Dư gửi, cách bưu kiện anh gửi Lâm Dư Dư một tháng.

Hôm nay, Ôn Sùng nhận được một bưu kiện, thật ra cũng không lớn, nhưng lớn hơn so với một phong thư. Anh đọc bưu kiện, nếu không phải chữ viết trên bưu kiện khiến anh biết là do bác sĩ Lâm gửi tới, anh có lẽ sẽ nghĩ là do Ôn Hiền gửi tới.

Ôn Sùng mang bưu kiện vào văn phòng, những đồng nghiệp khác gặp anh, liền tò mò hỏi: "Ôn trợ lý, bưu kiện thật lớn."

Ôn Sùng cười cười, cũng không tiếp tục nói chuyện với họ, Anh đi vào văn phòng của mình, bởi vì rất tò mò về bưu kiện này, cho nên dù đang trong thời gian làm việc anh vẫn mở bưu kiện ra. Thật ra mở bưu kiện trong giờ làm cũng không có gì to tát, nhưng Ôn Sùng là người nguyên tắc, thời gian làm việc rất hiếm khi làm việc riêng. Xem bưu kiện cũng là việc riêng. Sau khi mở bưu kiện ra, anh có chút kinh ngạc, có rất nhiều đồ bên trong, có mộ nhĩ, nấm, rau dại, cuối cùng còn có một gói thịt, anh đương nhiên nhận ra đây là thỏ hoang, hơn nữa còn có hai con thỏ hoang.

Ôn Sùng thấy mấy thứ này, không nhịn đuọc nở một nụ cười. Khác với nụ cười lịch sự và xa cách trước đây, đây là nụ cười phát ra từ trong tâm. Anh nghĩ, bác sĩ Lâm gửi cho anh mấy thứ này, là muốn gián tiếp nói cho anh, Ôn Lễ ở chỗ cô sống rất tốt? Cuối cùng, anh lấy thư ra đọc.

"Xin chào Ôn tiên sinh:

Quạt điện mà anh gửi tôi đã nhận được, nhưng trong nhà vẫn chưa có điện, cho nên tôi mượn hoa hiến Phật, tặng cho thầy tôi ở sở. Ôn tiên sinh, không biết ở chỗ anh có thể mua được đèn pin không? Trong nhà đang dùng đèn dầu, buổi tối lại phải đốt đèn rất phiên phức, nếu có đèn pin sẽ tiện hơn. Lần này gửi thịt khô ra mong Ôn tiên sinh sẽ nhân, là để cảm ơn về cái quạt điện. Nếu Ôn tiên sinh cảm thấy hương vị rất ngon, có thể hồi âm cho tôi, lần sau tôi lại gửi cho Ôn tiên sinh.

Bác sĩ Lâm."

Ôn Sùng xem thư xong, chỉ có một suy nghĩ, số chữ trong thư đã nhiều hơn bức thư đầu tiên.

Nhưng, bác sĩ Lâm cũng rất thông minh, biết anh sẽ không lấy tiền, cho nên gửi thịt khô cho anh, mấy thứ này anh cũng không thể trả lại.

Thịch thịch thịch...

Lúc Ôn Sùng đang tự hỏi, tiếng gõ cửa văn phòng liền vang lên: "Tiểu Ôn, đang bận sao?”

Ôn Sùng vừa nghe là giọng nói của lãnh đạo, vội nói: "Mời vào."

Một người đàn ông trung niên bước vào, nhìn qua rất nghiêm túc, nhìn thấy đồ vật trên mặt đất, người đàn ông có chút bất ngờ: "Đang mở bưu kiện gì vậy?

Ôn Sùng: "Là đồ người bạn gửi tới, ngài xem có thích đồ nào không?" Nói xong, liền đem một con thỏ treo gió ra,"Nghe nói thịt thỏ này hâm cũng rất ngon, ngài cầm về nếm thử."

Người đàn ông trung niên cũng không khách khí: "Cậu chuẩn bị một chút, lát nữa đi gặp lãnh đạo cùng tôi, mấy ngày nữa chúng ta phải tiếp khách quý."
 
Chương 143


Cơm chiều của nhà họ Lý cũng không tệ lắm, tuy rằng vẫn là khoai lang, khoai tây sốt tương, nhưng lại thêm một phần dưa chuột xào trứng gà, cảm giác bữa ăn phong phú hơn rất nhiều. Lại nói tiếp, mặc kệ là khoai tây sốt tương hay là dưa chuột xào trứng gà, đều là đê nghị của Lâm Dư Dư. Tựa như ở cái thời đại này, phương pháp nấu nướng đều chỉ là khoai tây luộc, đừng nói là thêm nước tương, chính là muối cũng không dám nêm nhiều. Bất quá trải qua đề nghị của Lâm Dư Dư, mặc kệ là khoai tây sốt tương, hay là dưa chuột xào trứng gà, hương vị quả thật có sự khác biệt rất lớn.

"Dư Dư..." Nhóm người Lâm Dư Dư còn đang ăn cơm, liền nghe được tiếng gọi của Lâm Yến từ ngoài truyên vào.

Lâm Dư Dư nhướng mày: "Tớ ở đây."

Lâm Yến đã vào vào phòng, nhìn thấy mọi người còn đang ăn cơm, cô nói: "Dư Dư, chờ cậu ăn xong, tớ nói cho cậu nghe việc này."

Lâm Dư Dư: "Được nha, cậu chờ tớ một lát, ngôi bên cạnh đợi một chút."

Lâm Yến: "Ừ"

Lúc vừa ngồi xuống, Lâm Yến nhìn nhìn đồ ăn trên bàn cơm, kỳ thật đều là những món ăn thông thường, cô ở nhà Phạm Hồng Hoa gia cũng ăn mấy món này, cơ hồ mỗi ngày đều ăn một quả trứng gà, nhưng vẫn luôn có cảm giác, đồ ăn cô ăn không ngon bằng đồ ăn của nhà họ Lý. Nhìn khoai tây sốt tương được nướng đến đỏ sậm, còn có dĩa trứng gà xào với dưa chuột này, cảm thấy hương vị hẳn là vô cùng ngon miệng.

Lâm Yến liếm liếm môi, cô cảm thấy tối nay mình còn chưa có ăn no, bụng có hơi đói."Dư Dư, cái khoai tây này màu hồng hồng, làm sao được như vậy thế? Liếc nhìn qua trông thật ngon miệng."

Lý Thu Hồng khựng lại, câu nói này kỳ thật cũng làm cho người ta không biết nên tiếp lời như thế nào nữa. Trong lúc nhà người khác đang ăn cơm, lại khen đồ ăn nhà người ta ngon miệng, cái này để cho người ta làm sao đáp lời đây? Ở dưới tình huống bình thường, nhà người ta khẳng định muốn hỏi, ngươi cũng tới ăn thử một chút. Nhưng ở cái niên đại này, bất kỳ nhà nào cũng không muốn để cho người khác ăn đồ ăn của nhà mình. Bất quá, người Lâm Yến hỏi không phải là bà, cho nên Lý Thu Hồng cũng không đáp lời. Hơn nữa, bà nhớ rõ quan hệ giữa Lâm Dư Dư và Lâm Yến cũng không tệ lắm, cho nên bà càng sẽ không mở miệng.

Lâm Dư Dư nói: "Cái này rất đơn giản, đổ một ít nước tương, cho thêm chút nước, sau đó cắt khoai tây thành từng khối nhỏ, bỏ vào nồi nấu, nấu đến khi sắp cạn nước là được, khoai tây cắt khối ăn cũng vô cùng ngon miệng."

Lâm Yến: "Phải không? Nhìn qua liên thấy ăn rất ngon." Cô thật sự cảm thấy ăn rất ngon, nhưng thật ra không có ý muốn ăn.

Đương nhiên, Lâm Dư Dư cũng không hỏi. Bởi vì nếu cho Lâm Yến ăn, đó chính là lấy từ trong khẩu phần ăn của cô, bản thân cô còn ăn chưa đủ đâu.

Lâm Dư Dư mau chóng ăn xong: "Yến Tử, tớ ăn xong rồi, cậu muốn nói gì với tớ a?

Lâm Yến: "Chúng ta đi ra ngoài nói đi."

Lâm Dư Dư: "Được."

Bước ra nhà họ Lý, Lâm Yến cũng không có lập tức mở miệng nói, hai người đi hướng về phía đồng ruộng, bởi vì hiện đang là giờ cơm, nên dọc theo đường đi không đụng tới người nào.

Lâm Yến: "Dư Dư, kỳ thực tập của cậu thế nào? Có phải sắp trở về hay không? Về sau trở lại đại đội, cậu chính là bác sĩ, thật tốt quá. Làm bác sĩ thì không cần mỗi ngày xuống ruộng cày cấy, quá là nhẹ nhàng thoải mái."

Lâm Dư Dư: "..." Lời này cô nên đáp lại như thế nào?"Nếu không cậu cũng làm bác sĩ đi?" Lâm Yến: "Tớ có được hay không? Không không không, tớ không được, tớ không hiểu mấy cái này."

Lâm Dư Dư: "Không hiểu thì có thể học a, tớ đã học rất nhiều năm, mới có cơ hội làm nhân viên y tế. Giống như ngươi nói, làm nhân viên y tế không cần phải xuống ruộng, cho nên vì phần công tác này, vất vả đi học cũng đáng giá. Chẳng lẽ cậu không muốn vì có thể trở thành nhân viên y tế, vì công việc nhẹ nhàng mà trả giá chút nỗ lực sao?"
 
Chương 144


Lâm Yến: "..." Luôn cảm thấy lời nói này của Lâm Dư Dư có chút kỳ quái, giống như có ẩn ý gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Lâm Dư Dư, cô lại không biết nên nói gì.

Lâm Dư Dư vẫn cười cười như cũ, cũng không nói tiếp. Không ai có thể không làm mà hưởng, hiện tại cô có thể trở thành nhân viên y tế, là bởi vì đời trước trả giá rất nhiều nỗ lực. Trong lúc cô học đại học, đã trả giá biết bao nỗ lực. Cô không giống như những người khác, cô là đứa con thứ hai trong nhà, lúc mẹ sinh ra cô, tuổi tác của bà cũng không còn nhỏ, cho nên cô hy vọng có thể để cho mẹ sớm một chút nhìn thấy được thành tựu của cô, cũng bởi vì vậy, cô đã cố gắng hơn những người đồng trang lứa rất nhiều lần.

Và hiện tại trong khi đang thực tập ở, cả ngày lẫn đêm, cô đều không để một giây nào trôi qua lãng phí. Ở trong lòng Lâm Yến, công việc nhân viên y tế sẽ nhẹ nhàng thoải mái, nhưng sau lưng sự nhẹ nhàng này cần thiết phải gánh một trách nhiệm nặng nề, một trách nhiệm trâm trọng tới cỡ nào a. Nếu người bệnh có chút tình huống không đúng, cô sẽ là người trực tiếp bị nghi ngờ, mọi việc đều có cái lợi và cái hại. Nếu Lâm Yến thật lòng quan tâm cô, sao có thể sẽ nói những lời mang theo sự ghen ghét như vậy?

Lúc Lâm Dư Dư vừa mới xuyên qua, bản thân cô đối với Lâm Yến là có chút ý kiến cá nhân, sau này trong khoảng thời gian ở chung với nhau, cô cảm thấy Lâm Yến cũng quan tâm nguyên chủ, có lẽ phần tình cảm hữu nghị này cũng chân thành, cho nên cô nguyện ý tiếp tục làm bạn với Lâm Yến, ở cái niên đại hoà bình này, có mấy người bạn thân cũng khá là tốt.

Nhưng từ lúc cô vào sở, vài lần hiếm hoi gặp mặt trò chuyện cùng Lâm Yến, cô cảm thấy từng câu từng chữ mà Lâm Yến nói đều không xuôi tai. Lần đầu tiên, Lâm Yến nhờ cô hỗ trợ, muốn trở thành trợ lý của cô. Lần thứ hai chính là bây giờ, giống như phần công tác nhân viên y tế này của cô không cần tiền lương vậy. Nếu là bạn bè chân chính, làm sao có thể nói ra những lời như vậy. Cho nên trong lòng Lâm Dư Dư cũng rất hụt hãng, mà cô cũng không có ý định sẽ chịu đựng những lời như vậy, nếu không sẽ làm cho Lâm Yến cảm thấy công việc của cô thật sự thực nhẹ nhàng thoải mái.

Làm bác sĩ không vất vả sao? Hiển nhiên là không phải, không nói đến các sự cố trong lúc khám chữa bệnh, chỉ mỗi việc hằng ngày cô phải lên núi hái thuốc vân vân, sao lại không vất vả? Lại nói nữa, chỉ cần xảy ra một sự cố khi đang chữa bệnh thôi đã hủy hoại cả cuộc đời, sau lưng bác sĩ gánh trọng trách nặng nề như thế nào, nó thật sự vượt qua tưởng tượng của rất nhiều người.

Người khác có thể nói công việc của cô nhẹ nhàng, nhưng Lâm Yến thân làm bạn của cô thì không nên nói như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí giữa hai người có chút khẩn trương. Tính cách của Lâm Dư Dư quyết định cô không phải là người sẽ lùi về sau một bước, đây đã được mạt thế nuôi dưỡng mà hình thành nên, ở mạt thế, nếu tính cách không đủ mạnh mẽ, như vậy cô không còn cách nào để sống sót. Mà lời nói của Lâm Yến, trong nháy mắt đã ảnh hưởng đến tâm tình của cô, cho nên cô đương nhiên sẽ không tiếp tục câu chuyện với Lâm Yến.

Đồng dạng, Lâm Yến cũng không biết bản thân nên nói gì, cô cảm thấy lời này của Lâm Dư Dư có hơi quá mức, giống như không cho cô chút thể diện nào. Cho nên, sắc mặt cô cũng dần dần không tốt.

Lâm Dư Dư đợi hồi lâu, đều không thấy Lâm Yến nói chuyện, cô cũng không muốn tiếp tục chờ đợi: "Yến Tử, không phải cậu có chuyện muốn nói với tớ sao?"

Lâm Yến: ""À, đúng vậy, tớ..." Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không hề có chút cố ky mà nói ra, nhưng hiện tại, cô đột nhiên không muốn nói, cô cũng không biết muốn nói gì nữa rồi.
 
Chương 145


"Tớ... Chính là... Cái kia..., trường học của đại đội đã sắp xếp xong, tháng 9 năm nay các học sinh bậc tiểu học liền có thể bắt đầu nhập học, tớ... Tớ đã báo danh tham gia kỳ khảo hạch làm giáo viên tiểu học."

Lâm Dư Dư: "Phải không? Vậy khá tốt, làm thầy cô giáo cũng nhẹ nhàng hơn xuống ruộng trồng trọt, hy vọng cậu có thể thông qua kỳ thi, tớ đây liền trước tiên chúc cậu thông qua kỳ thi."

Không biết như thế nào, hiện tại Lâm Yến vừa nghe đến hai chữ nhẹ nhàng, liền sẽ nhớ tới đề tài lúc trước, cô cảm thấy hiện tại Lâm Dư Dư nhắc đến việc làm giáo viên sẽ nhẹ nhàng hơn, hình như là cố ý chặn miệng cô vậy."Cảm ơn. Nhưng mà... Còn phải thông qua cuộc thi, các thanh niên trí thức đều báo danh, mọi người đều muốn tham gia cuộc thi này, tớ cũng không biết kết quả sẽ như thế nào."

Lâm Dư Dư: "Cậu thông minh như vậy, nhất định là có thể, tớ tin tưởng câu."

Lâm Yến: "..." Cô ngay cả bản thân mình còn không tin tưởng được. Đại đội trưởng đã nói, cuộc thi này chia làm hai phần, một là thanh niên trí thức chấm điểm cho thanh niên trí thức, mặt khác sẽ do đại đội trưởng, thư ký, kế toán, Lâm Dư Dư, bốn người họ sẽ chấm điểm cho thanh niên trí thức, cũng chính là cán bộ của đại đội chấm điểm cho thanh niên trí thức. Lâm Dư Dư là bác sĩ của đội sản xuất, cũng đã chuyển hộ khẩu về đây, cho nên cô cũng được xem như là một trong các vị cán bộ của đại đội.

Vốn dĩ hôm nay cô tới tìm Lâm Dư Dư, là muốn nhờ cô nói vài lời hay trước mặt các vị thôn khác, nhưng hiện tại, trải qua chuyện vừa rồi, những câu nói này cô đã cũng không thốt nên lời.

Lâm Dư Dư thấy cô lại im lặng, cô cũng không nghĩ tiếp tục ở chỗ này cho muỗi chích: "Yến Tử? Cậu còn có việc khác không? Nếu không thì tớ đi về trước."

Lâm Yến: "A? Không có, vậy cậu trở về đi, tớ cũng trở về thôi." Lâm Dư Dư: "Ừ, cậu cố lên."

Trên đường vê hai người đều thực an tĩnh, tới nửa đường liền tách ra, bởi vì nhà của Phạm Hồng Hoa không cùng phía với nhà họ Lý. Trên đường trở về, đi được vài bước, Lâm Dư Dư nghe được Phạm Quốc Đống đi hướng về phía núi kia, cô nghĩ ngày mai muốn uống canh thịt, vì thế cũng theo lên núi, muốn đi bắt gà rừng.

Kết quả: "Đàm Thanh... Đàm Thanh anh tới rồi..."

Lâm Dư Dư ngạc nhiên, người Phạm Quốc Đống gọi chính là Đàm Thanh? Kỳ thật khoảng cách giữa Phạm Quốc Đống cùng Lâm Dư Dư cũng không xa, nhưng bởi vì có nhiều chỗ rẽ, cho nên Lâm Dư Dư vừa lúc bị cây cối che chắn, vậy nên Phạm Quốc Đống không nhìn thấy cô. Hơn nữa, tuy lúc trước dị năng của Lâm Dư Dư ở bậc sơ cấp, cũng không có biện pháp thăng cấp, nhưng thính lực của dị năng giả tốt hơn người bình thường. Cô xuyên đến đây hai tháng, linh hồn cùng thân thể đã hoàn toàn dung hợp nhau, thân thể này đã có được sức mạnh của dị năng giả.

Phạm Quốc Đống gọi Đàm Thanh làm cái gì? Đàm Thanh không phải đang có mập mờ với Phạm Cường sao? Làm nữ phụ của nguyên tác, Phạm Cường được xem là một trong những người ủng hộ số một của Đàm Thanh a. Giống như nữ chủ có người ủng hộ, nữ phụ đương nhiên cũng có.

Đàm Thanh: "Chán ghét, sao bây giờ anh mới đến, em đều đợi hồi lâu, anh xem, trên tay em đều là dấu muỗi chích."

Lâm Dư Dư nghe xong, nổi hết cả da gà. Này, Đàm Thanh cùng Phạm Quốc Đống sao lại ở bên nhau rồi? Làm cô còn tưởng Phạm Quốc Đống đã thay đổi, hiện tại là chuyện như thế nào? Còn có Đàm Thanh, cùng Phạm Cường chia tay rồi sao?

Lâm Dư Dư không thèm quan tâm chuyện của bọn họ. Cô xoay người đổi hướng đi, nhưng mới đi vài bước, lại nghe được Đàm Thanh nói: "E. đã viết thư cho người nhà, bọn họ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, anh ự định khi nào cưới em a?"

Phạm Quốc Đống: "Thật sự? Em thật sự nguyện ý gả cho anh sao?"

Đàm Thanh: "Em mới không muốn gả cho anh đâu, nhưng mà ba mẹ em nói, anh là một người tốt, là người nỗ lực, có chí tiến thủ, cho nên muốn em gả cho anh đâu. Ba mẹ em còn chưa gặp qua anh, liền thiên vị anh, thật là tức chết em."
 
Chương 146


Phạm Quốc Đống cười hắc hắc: "Đó là cha mẹ vợ hiểu lý lẽ, em yên tâm, anh lập tức liền cưới em, anh sẽ nói với mẹ anh."

Đàm Thanh: “Thím không thích em thì làm sao bây giờ a?"

Phạm Quốc Đống: "Sẽ không, hiện tại mẹ của anh thích nhất là người làm công tác văn hoá, bà ấy muốn tìm cho anh một cô vợ có văn hóa đấy, ngươi là học sinh cao trung, lại thông minh như bác sĩ Lâm, mẹ của anh khẳng định sẽ thích em"

Kỳ thật Lâm Dư Dư cũng không muốn nghe lén, rốt cuộc chuyện này cũng không liên quan hệ gì tới cô, nhưng nghĩ đến hai người Tiền Cúc Phân và Phạm Quốc Đống này, cô vẫn phải nghe một chút. Rốt cuộc Phạm Quốc Đống có thể trở thành công nhân ít nhiều cũng bởi vì nhờ có cô, còn Tiền Cúc Phân, tuy vừa mới bắt đầu, quan hệ giữa hai người các cô cũng không vui vẻ gì, nhưng trong khoảng thời gian này Tiền Cúc Phân đối xử với cô rất nhiệt tình, và tuy phần nhiệt tình này cũng bởi vì cô có thể trở thành nhân viên y tế, nhưng bà ấy cũng không có ác ý. Cho nên, cô liền chú ý thêm một chút.

Huống chi, Đàm Thanh là một trong những nữ phụ quan trọng trong nguyên tác, thủ đoạn khá là lợi hại, rõ ràng cô ta đã cùng Phạm Cường ở bên nhau, hiện tại lại hẹn hò với Phạm Quốc Đống, không biết cô ta đang có ý định gì, Lâm Dư Dư phải lưu ý một chút.

Đàm Thanh: "Vậy anh nói với thím, chúng ta nhanh chóng xác định ngày kết hôn. Kết hôn rồi, nói không chừng em còn có thể tới trường làm giáo viên đâu."

Phạm Quốc Đống không hiểu rõ lắm: "Đã kết hôn rồi, thì có liên quan gì tới việc trở thành giáo viên chứ?"

Đàm Thanh nói: "Chờ sau khi kết hôn rồi, ta chính là người của thôn Phạm gia, vậy thì khi phía trường học tuyển chọn giáo viên, dựa vào đâu mà đem vị trí đó cho thanh niên trí thức chứ? Hẳn là phân một cái cho thanh niên trí thức và phân một cái cho Phạm Ao. Nhưng Phạm Ao không có ai học đến cao trung sinh, bản thân em là con dâu của Phạm Ao, cũng coi như là người Phạm Ao, cái vị trí này không nên dành cho em sao? Hơn nữa, anh là công nhân, mọi người ít nhiều cũng muốn nể mặt mũi của anh, vợ của anh đương nhiên phải làm giáo viên rồi."

Phạm Quốc Đống nghe lời này, cảm thấy cũng có lý: "Vậy anh lập tức nói với mẹ anh, chúng ta mau chóng kết hôn, chỉ khi kết hôn rồi mới được xem là con dâu của Phạm Ao, đính hôn thì không được tính đâu." Anh ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, phải nắm cô ta trong tay, mới có thể xem như là người phụ nữ của mình.

Đàm Thanh: "Vậy được rồi, em chờ tin tức tốt của anh." Phạm Cường là tên nhà quê, Phạm Quốc Đống là công nhân, cô đương nhiên sẽ chọn Phạm Quốc Đống. Trong khoảng thời gian này, cô thật vất vả mới câu được Phạm Quốc Đống. Nhưng vấn đề chỗ Phạm Cường có hơi phiên phức, nếu cô ta muốn cùng Phạm Quốc Đống ở bên nhau, vậy phải xử lý thật tốt bên phía gã Phạm Cường kia.

Bất quá, Đàm Thanh đã quyết định cùng Phạm Quốc Đống ở bên nhau. Cô không có hy vọng trở về thành, chẳng lẽ muốn cùng Phạm Cường trải qua cuộc sống cực khổ sao? Cô không muốn đâu. Chỉ nói chuyện trước mắt, người có điều kiện tốt nhất trong thôn này, chính là người đã lên làm công nhân - Phạm Quốc Đống. Trước kia cảm thấy Phạm Quốc Đống là tên lưu manh, cô có chút lo lắng. Nhưng sau khi tiếp xúc cô mới biết được, tuy Phạm Quốc Đống là tên manh, nhưng đầu óc lại rất ngay thẳng, rất ngây thơ. Điều phiền phức nhât chính là mẹ của Phạm Quốc Đống - Tiền Cúc Phân.

Nhưng trong quá trình làm quen với Phạm Quốc Đống, cô đại khái hiểu biết sơ lược về Tiền Cúc Phân, Tiên Cúc Phân thích người đọc sách, và vừa khéo cô còn không phải là người đọc sách sao? Vẫn là học sinh cao trung đâu. Nhà của Phạm Quốc Đống a, có thể cưới được học sinh cao trung như cô, đó chính là tu tám đời.
 
Chương 147


Cho nên cô cảm thấy, Tiền Cúc Phân khẳng định sẽ đồng ý cho bọn họ ở bên nhau. Đàm Thanh có tự tin tuyệt đối, bộ dạng của cô không tồi, lại có bằng cấp bậc cao trung, có thể gả cho một tên chân đất, thì tên chân đất này còn thế bắt bẻ gì nữa chứ?

Phạm Quốc Đống: "Đàm Thanh, Thanh Thanh, vợ à, chúng ta đều phải kết hôn, vậy em... Cho anh hôn một chút đi." Phạm Quốc Đống làm hai mươi mấy năm lưu manh, nhưng chưa từng chạm qua nữ đồng chí, nữ đồng chí ngoài thôn thì anh ta nhát gan nên không dám xăằng bậy. Mà nữ đồng chí trong thôn thì chướng mắt anh ta hơn nữa đều là người cùng thôn, càng sẽ không dám xăng bậy. Thật vất vả được thanh niên trí thức coi trọng, Phạm Quốc Đống cảm thấy bản thân thật là lợi hại.

Bất quá, trong khoảng thời gian này cùng Đàm Thanh ở bên nhau, anh ta cũng chỉ dám sờ sờ tay của Đàm Thanh. Nhưng chỉ như vậy thôi Phạm Quốc Đống cũng thực thỏa mãn, nếu ban đầu Đàm Thanh có hành vi quá thân mật, nói không chừng anh ta sẽ bị dọa đến bỏ chạy đâu.

Đàm Thanh chịu đựng hôn lên mặt của Phạm Quốc Đống một cái, sau đó liền chạy mất.

Phạm Quốc Đống vuốt vuốt chỗ vừa được hôn, cười như tên ngốc.

Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Lâm Dư Dư mới từ châm chậm đi ra, cô hồi tưởng lời nói của Đàm Thanh. Không thể không nói, Đàm Thanh rất thông minh. Nếu cô ta lấy thân phận là thanh niên trí thức đi nhận lời mời làm giáo viên, vậy thì chưa chắc sẽ thành công. Rốt cuộc thanh niên trí thức có chị cả Trần Hà, nhân duyên của cô ấy rất tốt. Còn có nữ chủ Lâm Yến, mà Lâm Yến có khả năng cao sẽ thành công. Nhưng nếu cô ta trở thành vợ của Phạm Quốc Đống, vậy thì không giống nhau.

Cán bộ của đại đội đương nhiên sẽ càng thiên vị người trong thôn, cho dù là con dâu cũng không có việc gì, dù sao cũng được xem như là người của đại đội. Lại nói nữa, Phạm Quốc Đống trở thành công nhân, mọi người vẫn thực nguyện ý nể mặt nể mũi nhà Phạm Quốc Đống, huống chỉ trong thôn cũng không có ai có thể tranh giành với Đàm Thanh.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Dư Dư có chút do dự, rốt cuộc đây là việc của Đàm Thanh và Phạm Quốc Đống, không liên quan gì đến cô cả. Cho nên rất nhanh, Lâm Dư Dư liền quyết định mặc kệ chuyện này, ở mạt thế, cô đã sớm hình thành thói quen không để ý đến những việc không liên quan mình. Bất quá, nếu để cho Đàm Thanh làm giáo viên, tam quan và phẩm hạnh của cô ta sẽ ảnh hưởng đến học sinh, Tiểu Ôn Lễ cũng phải đi học, cô cũng không muốn Đàm Thanh làm cô giáo của Tiểu Ôn Lễ, sau đó ỷ vào cái danh cô giáo mà khoa tay múa chân.

Nếu Tiểu Ôn Lễ không đi học, cô tất nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng việc này đã có liên quan đến Tiểu Ôn Lễ, và cho dù nó là việc nhỏ bé không đáng kể, thì ở trong mắt cô, nó cũng sẽ trở thành chuyện lớn. Vì thế, Lâm Dư Dư lại thay đổi ý định rồi.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Lâm Dư Dư quyết định trở về thương lượng với đại đội trưởng. Khi đi ngang qua một dòng suối, Lâm Dư Dư nhìn đến có mấy con cá đang bơi qua bơi lại.

Tháng 4 là thời kỳ cá sinh sôi nẩy nở, và khi tới tháng 5, tuy có nhiều cá, nhưng lại rất nhỏ, hiện tại đã là giữa tháng sáu, chính là lúc cá vô cùng màu mỹ, tới rồi giữa bảy tháng, thời tiết dần nóng lên, cá lại bắt đầu di chuyển về hướng Nam.

Trước kia, Lâm Dư Dư muốn ăn món sơn dã, hiện tại nhìn thấy có cá, cô cảm thấy bản thân quá chấp nhất với món ăn sơn dã, có đôi khi tư tưởng vẫn còn dừng ở thời mạt thế, các loại tài nguyên ở mạt thế đều bị ô nhiễm, cũng không còn cá nữa, nhưng thời đại này lại bất đồng a, vừa hoà bình vừa không bị ô nhiễm, không khí càng tươi mới, tài nguyên vô cùng phong phú, cho nên, vì cái gì cô chỉ muốn ăn món sơn dã? Chẳng lẽ cá tôm không thể ăn sao?

Phảng phất như đã được thông suốt, giờ phút này hai mắt của Lâm Dư Dư nhìn chằm chằm cá, lại nói, thịt cá còn ăn ngon hơn món sơn dã đấy.
 
Chương 148


Lâm Dư Dư đi đến bên dòng suối nhỏ, sau đó ngồi xổm xuống, dùng dị năng hệ thực vật khống chế thủy tảo, sau đó bắt đầu bắt cá. Dị năng hệ thực vật của cô chỉ mới cấp một, vân còn rất yếu, nhưng khống chế loại thủy thảo* này để bắt các loại các bình thường lại phi thường thích hợp.

*Thủy tảo 7k#: thực vật sống dưới nước

Lâm Dư Dư cực kỳ vui mừng.

Mười phút sau, cô bắt được năm con cá, hơn nữa mỗi một con đều vô cùng mập mạp, ước chừng nặng tam cân. Lâm Dư Dư tìm vài cọng cỏ xâu mấy con cá lại, nhặt thêm một ít củi, nhét cá vào giữa (đống củi), phòng ngừa người khác nhìn thấy. Bất quá, người ở niên đại này, sau khi ăn cơm chiều cũng không thích đi dạo, cho nên trên đường thực an tĩnh, ngẫu nhiên có vài người ở trong sân nhà nhìn thấy Lâm Dư Dư, lên tiếng chào hỏi, cũng không phát hiện trong đống củi đó đang giấu mấy con cá.

Lâm Dư Dư về tới nhà họ Lý, thấy Lý Thu Hồng đang ngâm chân, Tiểu Ôn Lễ thì đang chơi đùa trong sân. Thấy Lâm Dư Dư đã trở lại, Lý Thu Hồng nói: "Không phải con đi ra ngoài với thanh niên trí thức Lâm Yến sao? Sao lại đi nhặt củi vậy? Trời tối thế này, để ngày mai đi nhặt cũng được mà. Con là người trong thành tới nên không biết, tiết trời nóng, trên núi có rất nhiều sâu hay rắn này nọ, nếu không chú ý thì sẽ bị cắn đó."

Lâm Dư Dư: "Con vốn định đi xem mấy cái bẫy, nhìn thấy trong bẫy không con mồi, lại đi ngang qua dòng suối nhìn thấy có cá, con liền thử xem có thể bắt được con nào hay không, kết quả thật đúng là bắt được này." Nói xong, cô buông củi xuống, lộ ra cá bên trong,"Mẹ em, cá rất to đó."

Lý Thu Hồng: "Ai nha, đàn cá giảo hoạt này cũng bị con bắt được a." Dân quê ai không muốn bắt cá chứ, nhưng bắt không được a. Cho dù dùng cần câu cá cũng câu không được, không nghĩ tới Lâm Dư Dư lại có thể bắt được, đây cũng thật là may mắn."Mấy con cá này cũng to thật nha."

Lâm Dư Dư: "Ngày mai chúng uống canh cá đi, lại lấy hai con ra phơi khô, đến lúc đó lại gửi cho mẹ con nếm thử, dư lại một con đưa cho thầy của con, ngoài ra ngày mai ăn một con, ngày mốt lại ăn thêm một con." Cá không có phát tiếng động gì, đây là điều an toàn nhất.

Lý Thu Hồng: "Được, con để đó, mẹ làm cho."

Lâm Dư Dư đem cá vào trong phòng bếp: "Mẹ nuôi, mẹ còn có việc, con ghé sang nhà của đại đội trưởng một chút."

Lý Thu Hồng: "Ừ, được, mẹ đã biết."

Lâm Dư Dư đến nhà của đại đội trưởng.

Cả nhà đại đội trưởng đã cơm nước xong xuôi, không ít người đang ngồi ngoài sân trò chuyện với nhau, nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, vợ của đại đội trưởng nhiệt tình nói: "Bác sĩ Lâm, cô đã đến rồi, mau vào nhà ngôi."

Lâm Dư Dư: "Thím, buổi chiều tốt lành, tôi tới tìm đại đội trưởng, có chút việc về sở y tế, tôi muốn trao đổi với ngài."

Đại đội trưởng: "Trạm y tế làm sao vậy?"

Lâm Dư Dư: "Chúng ta đi trạm y tế bên đó trò chuyện một chút được không? Có vài chỗ còn muốn sửa sang lại."

Đại đội trưởng: "Được."

Tới trạm y tế rồi, đại đội trưởng cầm đèn dầu từ văn phòng thôn ủy qua đây, sau đó bậc lửa: "Cô muốn thay đổi chỗ nào?"

Lâm Dư Dư cười nói: "Việc tôi muốn trao đổi với ngài không liên quan đến trạm y tế, bên trạm y tế này không có vấn đề gì."

Đại đội trưởng sửng sốt, nếu không nói về chuyện của trạm y tế, vậy cố ý gọi ông ra đây, hẳn là có chuyện quan trọng khác: "Là phát sinh chuyện gì sao?"

Lâm Dư Dư: "Là về việc tuyển chọn giáo viên."

Đại đội trưởng: "Việc tuyển chọn giáo viên sao thế? Lúc trước chúng ta đã thảo luận qua vấn đề này, tiến hành hai vòng tuyển chọn. Vòng thứ nhất là từ thanh niên trí thức tiến hành đào thải, mỗi một thanh niên trí thức đều phải lên bục giảng bài, sau đó để cho các thanh niên trí thức khác chấm điểm cho người nọ, chọn vài người có điểm số cao nhất, tiến hành vòng thứ hai. Vòng thứ hai sẽ từ tôi, thư ký, kế toán và cô tiến hành chấm điểm."
 
Chương 149


Lâm Dư Dư: "Tôi suy nghĩ, cũng không thể chỉ lựa chọn trong nhóm thanh niên trí thức, đại đội của chúng ta có ai đã từng đi học không? Liên tính không phải tốt nghiệp bậc cao trung, tốt nghiệp bậc sơ trung cũng được a."Đại đội trưởng: "Đại đội của chúng ta đừng nói là tốt nghiệp bậc cao trung, chính là tốt nghiệp bậc sơ trung cũng không có người nào, có vài người học mấy năm, cũng có người chỉ tốt nghiệp bậc tiểu học. Nếu đại đội có người, sao ta còn phải chọn giáo viên từ trong nhóm thanh niên trí thức chứ?" Đại đội trưởng cũng nói lời thật lòng.

Lâm Dư Dư: "Đại đội chúng ta không có người, vậy mấy người được gả đến đại đội chúng ta thì sao? Trong số những nữ đồng chí được gả tới đây, có ai đã tốt nghiệp bậc sơ trung hoặc tốt nghiệp bậc cao trung không? Ý của ta là, nếu không ngày mai chúng ta tìm hiểu một chút, nếu nữ đồng chí gả tới đây có ai tốt nghiệp bậc cao trung hoặc sơ trung, chúng ta khẳng định sẽ ưu tiên người trong thôn a."

Đại đội trưởng thấy Lâm Dư Dư suy nghĩ cho người của đại đội như vậy, cảm thấy rất vui mừng."Cô nói cũng có lý, ngày mai tôi liền tập trung mọi người lại, điều tra một chút."

Lâm Dư Dư: "Yêu cầu nữ đồng chí đã kết hôn, đã được dời hộ khẩu đến đại đội, đính hôn thì không tính, miễn cho có kẻ nào muốn luồn cúi để giành cái vị trí này. Hơn nữa trước đó, còn phải điều tra phẩm đức của đối phương. Rốt cuộc giáo viên là người dạy dỗ học sinh, học sinh lại có các vấn đề liên quan đến các trưởng bối của họ như dưỡng lão vân vân, nếu để người có phẩm đức không tốt đảm nhiệm chức vụ giáo viên, mọi người cũng không yên tâm, nếu đứa nhỏ trong nhà bị dạy hư thì không tốt chút nào."

Đại đội trưởng: "Ừ, cô nói có đạo lý, cũng may cô suy xét cẩn thận."

Lâm Dư Dư thấy đại đội trưởng như vậy, cũng yên tâm hơn rồi. Cô cũng không phải quan tâm đến chuyện của người khác, cô chỉ quan tâm đến Tiểu Ôn Lễ, nếu Tiểu Ôn Lễ không đi học, cô cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy. Ngày hôm sau, trước khi bắt đầu làm việc, đại đội trưởng liền triệu tập mọi người đến mở họp tại khoảnh sân trước văn phòng thôn ủy: "Xin chào các đồng chí, trước khi chúng ta bắt đầu làm việc, xin chậm trễ thời gian của mọi người trong chốc lát, về việc tuyển chọn giáo viên tiểu học của đại đội chúng ta, mọi người ai cũng biết. Vốn dĩ hai cái vị trí này dự định sẽ lựa chọn từ trong nhóm thanh niên trí thức. Nhưng ngày hôm qua ta suy nghĩ hồi lâu, chúng ta không thể chỉ suy xét đến các vị thanh niên trí thức, mà quên mất người đại đội. Cho nên hiện tại quyết định, không chỉ riêng thanh niên trí thức trong đại đội của chúng ta, mọi người trong thôn cũng có quyền tham dự tuyển chọn, chỉ cần có bằng cấp bậc sơ trung hoặc cao trung, đều có thể đăng ký tham gia. Giới tính không quan trọng, nữ đồng chí hay nam đồng chí đều được, nếu nhà ai có con dâu đã tốt nghiệp bậc sơ trung hoặc cao trung, cũng có thể tham gia. Nhưng yêu cầu người con dâu đó đã kết hôn, không thể chỉ là đính hôn hoặc chỉ đang ở bên nhau. Nói trắng ra, những ai chỉ đính hôn hoặc chỉ đang ở bên nhau, không phải đã kết hôn, thì cái rắm đều không phải."

Lâm Dư Dư nghe được lời nói của đại đội trưởng, nhịn không được muốn bật cười, cũng thật là hài hước.

Mọi người nghe được lời nói của đại đội trưởng, cũng không có phản ứng gì. Ở trong lòng rất nhiều người, trong nhà không ai tốt nghiệp bậc cao trung, cũng không ai tốt nghiệp bậc sơ trung, cho nên việc này không liên quan gì đến bọn họ. Kỳ thật các thanh niên trí thức cũng không khẩn trương cho lắm, rốt cuộc bọn họ đều là tốt nghiệp bậc cao trung, rất tin tưởng vào năng lực bản thân.

Chỉ là, Đàm Thanh lại chấn động, cô không nghĩ tới đại đội trưởng sẽ nói chuyện này. Vốn dĩ cô còn nghĩ, trước tiên đính hôn với Phạm Quốc Đống, sau đó lại để cho Tiên Cúc Phân đi tìm đại đội trưởng nói chuyện, giúp mình giành vị trí giáo viên kia. Nhưng hiện tại đại đội trưởng nói tới việc này, đối với cô mà nói việc này quá bất ngờ, cô chỉ có thể lập tức đi tìm Phạm Quốc Đống.
 
Chương 150


Hôm nay là cuối tuân, Phạm Quốc Đống đang nghỉ ngơi ở nhà, hiện tại anh là công nhân, đương nhiên là không cần xuống ruộng cày cấy, cho nên anh cũng không biết đại đội trưởng triệu tập mọi người mở họp. Vốn dĩ Đàm Thanh chỉ đang lén lút cùng Phạm Quốc Đống ở bên nhau, cô lo lắng sẽ bị Phạm Cường biết được. Nhưng hiện tại việc tuyển chọn giáo viên này vô cùng khẩn trương, cho nên cô cũng bất chấp tất cả, chạy đến nhà Phạm Quốc Đống tìm người. Cũng may mọi người họp xong đều xuống ruộng, cũng không có ai chú ý tới cô.

"Có người ở nhà không?" Tới nhà Phạm Quốc Đống, Đàm Thanh đứng ngoài sân gọi người.

Nhân khẩu nhà Phạm Quốc Đống tương đối đơn giản, chỉ có ba người. Cha Phạm là người thành thật, chỉ biết làm việc, không chăm lo nhà cửa, mẹ Phạm - Tiên Cúc Phân chính là người làm chủ trong nhà. Cha Phạm và Tiền Cúc Phân sở dĩ yêu thương Phạm Quốc Đống như vậy cũng là có nguyên nhân, trước khi sinh Phạm Quốc Đống, bọn họ đã từng có vài đứa con, nhưng đều không còn sống, cũng bởi vì vậy, đối với Phạm Quốc Đống, hai vợ chồng vô cùng yêu thương chiều chuộng.

Phạm Quốc Đống ở nhà ngủ một giấc thật ngon, mà thời gian bắt đầu công việc đồng áng lại rất sớm. Nghe được tiếng gọi của Đàm Thanh, Phạm Quốc Đống mới chậm rì rì từ trong phòng đi ra: “Đàm Thanh, sao nem lại tới đây?"

Đàm Thanh: "Em..." Cô nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, liền bước vào sân, kéo tay Phạm Quốc Đống rồi nói,"Hôm nay đại đội trưởng mở họp..." Cô kể lại cuộc hội nghị diễn ra vào sáng nay,"Hôm nay liền bắt đầu điều tra, anh nói xem chuyện của chúng ta làm sao bây giờ? Anh đã nói với mẹ anh chưa?"

Phạm Quốc Đống: "Hôm qua mẹ anh ngủ sớm, lúc anh trở về thì bà ấy đã ngủ rồi, anh còn chưa kịp nói đâu, hiện tại ta lập tức đi tìm bà ấy rồi nói. Hơn nữa, liền tính hôm nay bắt đầu điều tra, hôm nay chúng ta cũng có thể đi lãnh giấy kết hôn, như vậy em vẫn là vợ của ta, vẫn là người của đại đội."

Đàm Thanh: "Vậy anh đi nhanh đi."

Phạm Quốc Đống: "Em ở nhà chờ anh, anh lập tức đi ngay."

Đàm Thanh: "Ừ, anh đi lẹ đi."

Phạm Quốc Đống chạy đến đồng ruộng, tìm đến chỗ làm của Tiền Cúc Phân: "Mẹ... Mẹ...

Tiên Cúc Phân: "Sao con lại tới đây? Không phải con còn đang ngủ sao?" Tuy con trai bà là công nhân, nhưng bà biết sức khỏe của bà còn tốt, cho nên vẫn tiếp tục việc đồng áng. Hơn nữa bà làm mẹ, cũng không muốn tăng thêm phiền não cho con trai mình, và bà cũng muốn kiếm thêm chút chút tiền cho con bà.

Phạm Quốc Đống: "Mẹ, mẹ lên đây đi, con có chuyện muốn thương lượng với mẹ, nhanh lên, nếu trễ sẽ không kịp đó."

Tiên Cúc Phân: "Lẩm bẩm lầm bầm, nói cái gì vậy?" Vừa nói bà vừa đi lên bờ ruộng,"Con muốn nói chuyện gì?"

Phạm Quốc Đống ghé bên tai Tiên Cúc Phân, nói nhỏ: "Mẹ..." Kể cho bà nghe việc anh cùng Đàm Thanh ở bên nhau, Phạm Quốc Đống thật cẩn thận nhìn mẹ anh: "Mẹ, mẹ nói xem hôm nay con có thể định ra việc này với Đàm Thanh không? Con mặc kệ, con nhất định phải kết hôn với cô ấy, con thật vất vả mới tìm được một cô vợ."

Tiền Cúc Phân nghe xong cũng không phản đối, nhưng cũng không tán thành, bà nói: "Việc này của con, để mẹ ngẫm lại đã." Bà chỉ có một đứa con trai, đương nhiên là hy vọng con trai có thể cưới được một cô vợ tốt. Lúc trước bà nhìn trúng Lâm Dư Dư, là bởi vì Lâm Dư Dư thành thật, chăm chỉ, biết làm việc, hơn nữa vẫn là thanh niên trí thức. Bà thích người có văn hóa, như vậy sau này sinh con sinh cái, còn có thể dạy dỗ cháu bà thật tốt.

Nhưng cái cô Đàm Thanh này, bà không quen, bất quá, Đàm Thanh cũng được, nếu cô ta thành con dâu của bà, vậy thì có thể tranh thủ chức vị giáo viên tiểu học. Bất quá, bà cũng biết đối phương vì sao lại nhìn trúng con trai bà, đơn giản là bởi vì con trai bà là công nhân. Bà cũng không để bụng cô gái này có phải vì cái cương vị công nhân này mới nhìn trúng con trai bà không, người hướng chỗ cao mà đi, nước hướng nơi thấp mà chảy, con trai bà đã là công nhân, điều này không thể thay đổi, cho nên, bà chỉ hy vọng nữ đồng chí phải chăm chỉ một chút, hiền huệ một chút.
 
Chương 151


Đàm Thanh xuống nông thôn cũng đã nhiều năm, nhưng Tiền Cúc Phân cẩn thận ngẫm nghĩ lại, giống như cũng không nghe nói qua chuyện của cô.

Đối với thanh niên trí thức, Tiền Cúc Phân chỉ biết Trần Hà là cô gái đứng đầu nhóm thanh niên trí thức, người rất không tồi, nhìn thấy đám chân đất bọn họ cũng biết chào hỏi, làm việc cũng tích cực. Ngoài ra còn có Lâm Dư Dư, Lâm Yến, bởi vì lúc mới xuống nông thôn, Lâm Dư Dư luôn giúp Lâm Yến bận việc đồng áng, cho nên Tiền Cúc Phân mới chú ý tới cô, bà cảm thấy cô gái này thật ngốc, có nhiều sức lực như vậy sao không nghỉ ngơi cho khỏe? Nếu không thì cũng bận việc của bản thân đi, như vậy còn có thể kiếm thêm vài điểm công cho mình không tốt sao? Vậy mà lại dốc sức làm lụng cho người ta. Tuy rằng có chút ngốc nghếch, nhưng được cái chăm chỉ, Tiền Cúc Phân có ấn tượng khá tốt về cô.

Những bác gái giống Tiền Cúc Phân như vậy, vô cùng thích người cần mẫn và thành thật.

Nhưng Đàm Thanh thì... Tiên Cúc Phân lắc đầu: "Con đừng nóng vội, chờ mẹ đi hỏi thăm một chút, nếu là người tốt, chúng ta liền cưới cô ấy, con yên tâm, cho dù trễ vài ngày, mẹ cũng có biện pháp giúp cô ấy đoạt tới vị trí này. Mà cưới vợ thì phải cưới vợ hiền, có thể làm việc, nếu cưới một kẻ chuyên gây chuyện về nhà, vậy không phải mỗi ngày đều có cãi vã sao?"

Phạm Quốc Đống: "Con nghe mẹ." Kỳ thật Phạm Quốc Đống là người không có chủ kiến, có chút lăng đầu thanh. Nửa đời trước của anh đều nghe lời mẹ bảo, trừ bỏ việc không thích xuống ruộng cày cấy, lang thang đây đó,... Các việc khác đều nghe mẹ bảo thế nào, anh liền tin như thế đấy, dù sao mẹ của anh cũng sẽ không làm hại anh. Mà Phạm Quốc Đống cũng không thích Đàm Thanh cho lắm, chỉ là có một cô đồng chí xinh đẹp coi trọng mình, hơn nữa vẫn là thanh niên trí thức, lại có văn hóa, trong lòng anh liền vui vẻ. Hơn nữa anh ta bức thiết muốn cưới một cô vợ, thế là liền ăn nhịp với Đàm Thanh. Đương nhiên, thích thì vẫn phải có một chút, nhưng không phải cái loại không phải cô thì sẽ sống không nổi. Rốt cuộc sau khi anh lên làm công nhân, cũng có các nữ đồng chí khác bày tỏ sự hảo cảm với anh, anh đã là công nhân, đương nhiên muốn tìm một người xinh đẹp lại có văn hóa.

*Lăng Đầu Thanh [8ï]: là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói vê người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

Tiên Cúc Phân vẫy vẫy tay: "Con đi về trước đi, mẹ sẽ đi hỏi thăm một chút."

Phạm Quốc Đống: "Dạ, vậy nếu cô ấy hỏi... con phải nói như thế nào ạ?"

Tiên Cúc Phân: "Con liên nói mẹ muốn suy xét một chút, nếu cô ấy thật sự trở thành con dâu của nhà chúng ta, mẹ đương nhiên sẽ giúp cô ấy nghĩ cách có được chức giáo viên kia."

Phạm Quốc Đống: "Dạ."

Sau đó, Phạm Quốc Đống liền yên tâm trở vê nhà.

Đàm Thanh còn đang ở nhà anh ta chờ đợi tin tức, nhìn thấy anh ta đã trở lại, vội vàng vẫy vẫy tay: "Quốc Đống, mẹ anh nói như thế nào?"

Phạm Quốc Đống: "Anh đã nói với mẹ anh bà ấy nói muốn suy xét một chút."

Đàm Thanh vừa nghe được liền không vui: "Nếu bà ấy lại tiếp tục suy xét như vậy, liền tính em gả cho anh, cũng không thể trở thành giáo viên tiểu học a."

Phạm Quốc Đống: "Mẹ anh nói, nếu em thật sự trở thành vợ của anh, bà ấy sẽ nghĩ cách để em trở thành giáo viên tiểu học, cho nên em cũng đừng lo lắng."

Đàm Thanh nghe vậy, cũng không yên tâm được chút nào. Tiên Cúc Phân này cũng không phải là người tốt, cô chỉ sợ Tiên Cúc Phân kéo dài thời gian để không cần đồng ý hôn sự này. Cô nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt, sau đó ôm lấy tay của Phạm Quốc Đống, dùng thanh âm mềm mại hỏi: "Anh Quốc Đống, trước kia anh đã từng cùng ai ở bên nhau chưa?"
 
Chương 152


Phạm Quốc Đống lắc đầu, điều kiện của nhà anh không tốt, anh lại lười biếng, không có nữ đồng chí nguyện cùng anh ở bên nhau. Liên tính mẹ hắn có hơi đanh đá, cũng không thể ép buộc nữ đồng chí cùng anh ở bên nhau a. Nhưng mà, anh thật sự không muốn cày ruộng cấy mạ, quá mệt mỏi, anh chịu không nổi cái khổ kia.

Đàm Thanh: “Vậy...... Anh đã ôm qua hôn qua nữ đồng chí nào chưa?”

Phạm Quốc Đống nuốt nuốt nước miếng. Đàm Thanh đang ôm cánh tay anh ta, cho nên bộ ngực mềm mại của đối phương dán cánh tay anh, hơn nữa thời tiết oi bức, quần áo mặc vừa ít vừa mỏng, loại xúc giác này liền hiển rộ vô cùng rõ ràng.

Đàm Thanh nhìn phản ứng của anh ta, thực vừa lòng. Cô ôm chặt cánh tay Phạm Quốc Đống, áp sát nói: “Anh Quốc Đống, anh cúi đầu xuống một chút đi.”

Phạm Quốc Đống nghe lời mà cúi đầu.

Đàm Thanh: “Em nghe nói, hôn môi là muốn miệng của hai người chạm vào nhau, em cũng chưa từng thử qua, nếu không...... Hiện tại không có ai, chúng ta thử xem được không a?”

Ánh mắt Phạm Quốc Đống lập lòe ánh sáng, tuy anh ta muốn đáp ứng, nhưng anh ta cũng sợ a. Con người của anh ta a, không lớn gan, lại có hơi nhát.

Đàm Thanh thấy bộ dáng này của anh ta, liền buông tay Phạm Quốc Đống ra, sau đó chủ động ôm lấy anh ta, khiến cho cơ thể của đôi bên dán sát vào nhau: “Quốc Đống? Anh muốn hôn thử không a?”

Sau khi nghe được lời con nói, Tiền Cúc Phân cũng không còn tâm trí đâu mà làm việc, con trai bà lớn tuổi rồi, bà vô cùng mong chờ con trai có thể kết hôn sớm một chút, sau đó lại sinh cho bà một đứa cháu trai, hiện tại có thanh niên trí thức và con trai bà đang ở bên nhau, bà đâu còn tâm trí đâu mà lo việc đồng áng? Tiền Cúc Phân đi vào chỗ làm của các thanh niên trí thức, bà chuyên môn tìm hỏi Trần Hà: “Thanh niên trí thức Trần.”

Trần Hà vừa bận việc dưới ruộng, vừa nghĩ đến việc tuyển chọn giáo viên tiểu học, đương nhiên cô cũng muốn đi tranh thủ phần công tác này một chút, nếu có thể trở thành giáo viên, không nói đến vấn đề khác, ít nhất công tác có thể nhẹ nhàng hơn việc đồng áng. Lúc này nhìn thấy Tiên Cúc Phân lại đây, cô có chút ngoài ý muốn: “Thím.” Cô và Đàm Thanh là cùng nhau xuống nông thôn, cho nên cũng đã ở đại đội nhiều năm rồi, đương nhiên là hiểu biết Tiền Cúc Phân. Bà là người đàn bà đanh đá, ngày thường không ai có thể làm gì được bà, bởi vì chiêu của bà chính là một khóc hai náo loạn ba thắt cổ, quả thật quá lợi hại.

Tiên Cúc Phân: “Thanh niên trí thức Trần, cháu lại đây một tí, thím có chuyện muốn hỏi thăm có một chút.”

Trần Hà: “Dạ, tới ngay đây ạ. Thím, thím có gì muốn hỏi ta sao?”

Tiền Cúc Phân nhìn bên trái lại liếc sang bên phải, sau đó kéo Trân Hà lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Thanh niên trí thức Trần, cháu cảm thấy Đàm Thanh là người như thế nào?”

Kỳ thật, Tiên Cúc Phân vẫn có chừng mực, bà rất khôn khéo. Lúc trước muốn Lâm Dư Dư làm con dâu của bà, cho nên vào lúc Lâm Dư Dư hôn mê, bà đã để cho Phạm Quốc Đống đi chung với bà, cùng nhau đưa cô đi tới chỗ thầy lang. Nếu không phải Lâm Dư Dư trở thành nhân viên y tế, xong rồi lại nói nếu bản thân cô không trở về thành thì sẽ không kết hôn, hơn nữa nhà bà cũng đã nhận được chỗ tốt, Phạm Quốc Đống đã trở thành công nhân, nếu không nói không chừng còn không biết Tiền Cúc Phân muốn làm ầm ï như thế nào đâu, rốt cuộc bằng bất cứ giá nào cũng phải để con trai bà có thể cưới được vợ, đây mới là điều quan trọng nhất.

Chờ khi con trai bà trở thành công nhân, Lâm Dư Dư lại trở thành nhân viên y tế, bà liên biết, cái cô gái Lâm Dư Dư này không đơn giản như vẻ bề ngoài, từ trước đến nay bà là người biết thời biết thế, biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, cho nên lúc sau liền không có quấn lấy Lâm Dư Dư. Nguyên bản còn tưởng nhận Lâm Dư Dư đương con gái nuôi, đương nhiên bà cũng là thiệt tình cảm kích Lâm Dư Dư, chỉ là không thành, kia còn chưa tính, cưỡng cầu không tới.
 
Chương 153


Lúc hỏi về Đàm Thanh, bà hỏi phi thường nhỏ giọng, rốt cuộc đối với Đàm Thanh, bà nhưng không nghĩ truyền ra cái gì, nếu như Đàm Thanh không phải là người tốt thì sao đây? Nếu có ai truyền ra Đàm Thanh và Phạm Quốc Đống có quan hệ gì với nhau, vậy Phạm Quốc Đống phải bắt buộc cưới cô ta sao? Bà không muốn điều này xảy ra, tựa như chuyện của Lâm Dư Dư hồi trước, bản thân bà cảm thấy cô gái này thật tốt, cho nên cũng mong đừng truyền ra tin tức gì vê Phạm Quốc Đống và Lâm Dư Dư, để rồi Phạm Quốc Đống phải gánh cái trách nhiệm này.

Trân Hà cũng không phải thiếu nữ chưa trưởng thành, nghe Tiền Cúc Phân hỏi như vậy, liền biết bà có ý gì. Một bà thím nông thôn đến hỏi thăm thanh niên trí thức, hơn phân nửa là có ý làm mai. Trân Hà không muốn nói bậy sau lưng Đàm Thanh, nhưng cũng cho Tiên Cúc Phân một xíu mặt mũi, cho nên đắn đo một hồi mới mở miệng: "Thím, tuy cháu và Đàm Thanh cùng nhau xuống nông thôn, nhưng bình thường cũng không tiếp xúc nhiều lắm, nếu không thím lại quan sát thêm một chút. Mọi người đều nói thím rất lợi hại, có một đôi mắt tinh tường, ngài lại quan sát thêm một lúc, cô ấy là người tốt hay người xấu, thím khẳng định là có thể nhìn ra."

Tiền Cúc Phân vừa nghe câu này, liền hiểu rõ rồi. Trần Hà không có nói thẳng rằng Đàm Thanh không tốt, nhưng lời này cũng nói lên Đàm Thanh có khả năng không tốt lắm. Chỉ là kỹ thuật giao tiếp này không giống bình thường, liền tính là Đàm Thanh nghe được, cũng không thể trách móc Trần Hà.

Tiên Cúc Phân nhìn Trân Hà, cảm thấy cô gái này cũng thật tốt, nói chuyện thông minh, đầu óc lanh lẹ, người cũng chăm chỉ, nếu có thể gả cho con trai bà... Tiền Cúc Phân nghĩ nghĩ, liền hỏi một câu: "Thanh niên trí thức Trần, cô có dự định định cư ở chỗ này không?"

Trần Hà: "Thời điểm lúc ban đầu mới xuống nông thôn, cháu mang theo một thân nhiệt huyết đến đây, muốn đi theo bước chân của quốc gia, xây dựng nông thôn để nơi đây phát triển thật tốt. Nhưng từ khi tới đây rồi mới biết, việc đồng áng thực sự rất vất vả, mấy năm nay xuống ruộng cày cấy, cháu đã quen rồi. Lúc mới bắt đầu, cũng muốn trở về thành, nhưng nhà cháu chỉ là gia đình bình thường, không có mối quan hệ nào để nhờ cậy, cho nên cũng không có biện pháp để cháu về thành. Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ, đã hai mươi rồi, quả thật có dự tính sẽ định cư ở đây luôn. Bất quá... Cháu không giỏi giao tiếp, cũng không quen thuộc nơi này cho lắm, và cũng chỉ nhận biết được vài người thôi, nếu thím có thể giới thiệu người nào cho cháu, vậy thì thật là tốt quá."

Trần Hà thật sự đã quyết định, cô sẽ tìm một người đàn ông đáng tin cậy, kết hôn rồi định cư sinh sống ở đây, cô không định tìm nam thanh niên trí thức, tìm nam thanh niên trí thức còn không bằng tìm người địa phương, ít nhất cuộc sống của cô sẽ trải qua càng ngày càng tốt. Đã không còn hy vọng để về thành, cô cũng không thể làm gái lỡ thì a? Tuy tính cách của Tiên Cúc Phân thực đanh đá, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì khác người. Hơn nữa hiện tại Phạm Quốc Đống đã là công nhân, vì con trai, mỗi ngày bà đều phải bày ra một hình tượng thật tốt. Cho nên Trân Hà cũng không có ấn tượng không tốt về Tiền Cúc Phân, bà cũng giống như đại bộ phận các thím khác ở nông thôn.

Tiên Cúc Phân nhìn Trân Hà, càng xem càng vừa lòng, con dâu trong lòng bà chính là phải giống Lâm Dư Dư và Trần Hà vậy, không nói đến thông minh hay không, ít nhất phải là người thành thật, bà cảm thấy, so với Đàm Thanh, còn không bằng để con trai bà cùng Trân Hà ở bên nhau. Nghĩ như vậy, trong lòng Tiên Cúc Phân liền có tính toán.

Tiên Cúc Phân: "Được, thím giúp cháu tìm xem."

Trân Hà: "Dạ, được ạ." Thật ra Trân Hà cũng không muốn tranh đoạt đánh Phạm Quốc Đống, cô nghĩ đều không có nghĩ tới. Thật sự là Phạm Quốc Đống người này a, để lại cho cô ấn tượng quá rối rắm. Phải biết rằng cái lần Lâm Dư Dư bị xuống nước đó, Phạm Quốc Đống vậy mà lại muốn mượn cơ cưới Lâm Dư Dư, lúc ấy, cô liền không có ấn tượng tốt về Phạm Quốc Đống.
 
Chương 154


Nhưng sau này Phạm Quốc Đống cũng không dây dưa Lâm Dư Dư, cho nên ấn tượng xấu của cô về Phạm Quốc Đống cũng dần dần phai nhạt. Đến bây giờ, Phạm Quốc Đống đã làm công nhân, không thể không nói, là một trong hai người có điều kiện tốt nhất trong thôn này. Một người khác, đương nhiên là con trai của đại đội trưởng, hơn một tháng trước, con trai của đại đội trưởng cũng trở thành công nhân. Bởi vì chuyện này, đại đội còn náo nhiệt thảo luận một phen.

Nhưng công tác của nhà đại đội trưởng người ta là được người khác giới thiệu cho, hình như là nói cái gì mà có ân tình với đại đội trưởng, nên người ta cố ý giới thiệu phần công tác này, cho con trai của đại đội trưởng một cơ hội, sau đó con trai của đại đội trưởng đã được nhận vào làm.

Kỳ thật, đây là lý do mà Ôn Hiền và đại đội trưởng đã thương lương trước đó, đại đội trưởng có ân với Ôn Hiền, cho nên Ôn Hiền giới thiệu một phần công tác cho con trai của đại đội trưởng.

Trân Hà đương nhiên biết Đàm Thanh có vấn đề. Tuy cô không biết Đàm Thanh cùng Phạm Cường dan díu với nhau, nhưng lại biết có người giúp Đàm Thanh làm việc, có người đưa đồ ăn cho Đàm Thanh. Các cô sống cùng một cái ký túc xá, cô chưa từng thấy Đàm Thanh mua trứng gà, nhưng lại thấy Đàm Thanh ăn trứng gà, cho nên quả trứng gà này khẳng định là người khác đưa cho, hơn nữa không chỉ một lần hay hai lần, trải qua vài năm, cô đương nhiên là có thể nhìn ra một ít manh mối.

Bất quá, việc này cũng không liên quan gì đến cô, cho nên cô cũng không có tìm hiểu sâu. Hôm nay Tiền Cúc Phân hỏi, cô cũng không dám nói quá nhiều, chỉ có thể nhắc Tiên Cúc Phân tự mình quan sát.

Tiên Cúc Phân từ chỗ Trần Hà hỏi thăm được một vài chuyện, trong lòng đã có chút suy nghĩ vê việc của Đàm Thanh. Bất quá, Trân Hà chỉ đưa ra lời nhắc nhở, không nói Đàm Thanh có chỗ nào không tốt, cho nên rốt cuộc Đàm Thanh là người như thế nào, bà còn phải tiếp tục hỏi thăm. Đến nỗi tìm ai để hỏi, Tiền Cúc Phân nghĩ tới một người vô cùng đáng tin cậy, chính là Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư là người đáng tin nhất trong lòng Tiên Cúc Phân, không ai có thể sánh bằng.

Lúc Tiền Cúc Phân đến nhà họ Lý, Lâm Dư Dư đang cùng Tiểu Ôn Lễ cắt cỏ heo, Lâm Dư Dư đang cắt cỏ heo, Tiểu Ôn Lễ thì đứng bên canh đưa cỏ heo cho cô.

“Bác sĩ Lâm......” Tiên Cúc Phân đi vào sân, bước chân khá vội vàng, “Bác sĩ Lâm, cháu ở đây, thật sự là quá tốt rồi.”

Lâm Dư Dư: “Thím, sao thím lại tới đây? Xem dáng vẻ này của thím, là có chuyện gì xảy ra sao?”

Tiền Cúc Phân cũng không dây dưa lòng vòng, trực tiếp nói thẳng: “Bác sĩ Lâm, cháu xem, cháu cũng là thanh niên trí thức, thanh niên trí thức là người hiểu rõ thanh niên trí thức nhất, cháu đánh giá nữ thanh niên trí thức như thế nào? Ví dụ như thanh niên trí thức Trân - Trần Hà, thanh niên trí thức Đàm - Đàm Thanh.”

Lâm Dư Dư sửng sốt, Tiền Cúc Phân nếu hỏi vê Đàm Thanh, cô còn có thể tỏ ra chút hiểu biết, có khả năng Tiên Cúc Phân đã biết chuyện của Phạm Quốc Đống và Đàm Thanh, nhưng lại hỏi thêm về Trần Hà, cô liên không rõ rồi.“Thím, thím đây là?”

Tiên Cúc Phân: “Bác sĩ Lâm, cháu và thím đều là người một nhà, thím cũng không dối gạt cháu, thím a, muốn tìm một cô vợ cho Quốc Đống. Nhà của chúng ta chỉ có ba người, thím cùng ông bạn già là người có thể làm việc, tương lai cũng sẽ không gây phiền nhiễu cho Quốc Đống, hơn nữa hiện tại Quốc Đống là công nhân, thím muốn tìm cho hắn một cô con dâu hiểu biết chữ nghĩa, tốt nhất có thể giống thanh niên trí thức các cháu như vậy, là thanh niên trí thức, như vậy về sau bọn họ có con, con dâu của thím cũng có thể dạy dỗ con cái, biết chữ, khẳng định sẽ tốt hơn không biết chữ nào, cháu nói đúng không?”

Lâm Dư Dư nói: “Thím nói có đạo lý.” Tiền Cúc Phân lại nói tiếp: “Thím rất coi trọng thanh niên trí thức các cháu, thanh niên trí thức có lẽ làm không được các công việc quá cực nhọc, nhưng đi theo Quốc Đống của thím, cũng không cần làm những công việc khổ cực đó, chỉ cần quét tước nhà cửa, giặt quần áo là được. Bất quá thanh niên trí thức cũng có chỗ tốt, nhà mẹ đẻ không ở nơi này, như vậy chỉ có thể sống cùng với chúng ta, dựa vào nhà của chúng ta, cũng sẽ thân thiết với nhà chúng ta hơn. Thím chỉ có một đứa con trai là Quốc Đống, nên không muốn hắn bị con dâu dụ dỗ thiên vị nhà cha mẹ vợ. Cho nên a, chọn thanh niên trí thức các cháu là tốt nhất, vừa là người đọc sách, biết nhiêu chữ, có thể dạy con dạy cái, còn không có nhà mẹ đẻ ở bên này.”
 
Chương 155


Lâm Dư Dư: "Điều này cháu thật ra có thể lý giải, nuôi con nuôi tới già, ai cũng luyến tiếc con trai mình nuôi dưỡng khôn lớn, cũng lo sợ sau này con mình sẽ thiên vị nhà cha mẹ vợ."

Tiên Cúc Phân nghe xong, lại lần nữa cảm thán, vẫn là bác sĩ Lâm hợp ý bà. Nhưng bà cũng biết, bác sĩ Lâm là người có bản lĩnh, cũng chướng mắt Quốc Đống. Hơn nữa, mặc kệ là Quốc Đống hay là bà, cũng khống chế không được cô con dâu như thế này, bà vẫn là tìm một người thành thật thôi.

"Nữ thanh niên trí thức ở đại đội chúng ta, ngoại trừ cháu, thì chỉ có thanh niên trí thức Trân Hà, thanh niên trí thức Đàm Thanh, hai người các cô là nhóm đầu tiên xuống nông thôn, năng lực làm việc cũng không tệ lắm. Nhóm thứ hai ngoại trừ cháu, còn có thanh niên trí thức Trần Kiều, thanh niên trí thức Lâm Yến. Cái cô thanh niên trí thức Trần Kiều này khá là nũng nịu, mỗi ngày xuống ruộng cũng làm không được bao nhiêu việc. Thanh niên trí thức Lâm Yến cũng không được, trước kia là cháu giúp cô ta làm việc, sau khi cháu đi thực tập ở sở trấn trên thực tập, cô ta tìm Phạm Lan Hoa giúp cô ta làm việc, làm Phạm Lan Hoa bị mẹ đuổi theo đánh cho một trận, bất quá hiện tại không biết như thế nào, mẹ của Phạm Lan Hoa đã đồng ý Phạm Lan Hoa giúp cô ta làm việc đồng áng, thím cảm thấy người này cũng không an phận."

Nói tới đây, Tiền Cúc Phân giương mắt nhìn Lâm Dư Dư một chút: "Bác sĩ Lâm a, thật không phải thím nói xấu gì cháu, thím nói lúc trước cháu cũng quá là thành thật rồi a, mỗi ngày đều giúp thanh niên trí thức Lâm Yến làm việc, làm gần hai tháng trời, cháu cũng thật là ngốc."

Lâm Dư Dư cười cười: "Yến Tử rất tốt với cháu.".

Cho dù nói như thế nào, ở trong lòng nguyên chủ, Lâm Yến là bạn tốt, cho nên có những lúc, cô cũng muốn bảo vệ tốt cho Lâm Yến, không để người khác tùy tiện đặt điều về Lâm Yến, nếu không ở trong lòng người khác, cô với Lâm Yến không được coi là bạn bè.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng hiện tại cô với Lâm Yến cũng không được coi là bạn bè.

Tiền Cúc Phân cảm thấy, bác sĩ Lâm là một người thông miinh, tại sao lại không nhìn rõ được Lâm Yến như vậy?"Không nói về thanh niên trí thức Lâm Yến, thím muốn lấy vợ cho Quốc Đồng nhà thím, giữa thanh niên trí thức Trần Hà với thanh niên trí thức Đàm Thanh, bác sĩ Lâm, cháu nghĩ ai tốt hơn?"

Lâm Dư Dư nói: "Thím, tuy cháu xuống nông thôn được bốn tháng, nhưng hai tháng sau, tôi vẫn luôn ở trấn trên, ký túc xá của thanh niên trí thức của đại đội, thật ra cháu cũng ở hai tháng, cho nên cháu cũng không quá thân thiết với chị Trần và chị Đàm. Nhưng, tuy cháu không thân thiết với hai người ấy cho lắm, nhưng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ nhân phẩm của chị Trần."

Thật ra nhà Phạm Quốc Đồng cũng tốt. Đầu tiên nhà cũng ít người, mới chỉ có ba khẩu. Hơn nữa từ trong lời nói của Tiên Cúc Phân, cô cảm thấy Tiên Cúc Phân cũng là người sống có lý tưởng rõ ràng. Chỉ có một vấn đề cuối là Phạm Quốc Đồng là người lười biếng, nhưng hiện tại, Phạm Quốc Đồng cũng không phải một tên lười biếng nữa, tuy rằng không nói rõ quan hệ với Đàm Thanh, nhưng Lâm Dư Dư cũng chỉ nói đúng sự thật vê nhân phẩm của Trần Hà.

Cho dù Trân Hà và Phạm Quốc Đồng sẽ như thế nào, cũng không phải phụ thuộc vào cô, cô cũng sẽ không phụ trách. Mấy năm sau cô còn muốn thi đại học, cho nên cô sẽ không đi hợp tác cho thanh niên trí thức, miễn cho đến lúc đó người khác đến trách cô. Đương nhiên cô cũng sẽ không đi nhắc nhở. Suy cho cùng, mấy năm nữa kỳ thi đại học mới được tổ chức lại, mà đối với người khác, kỳ thi đại học còn lâu mới diễn ra, nếu giờ cô đi khuyên người khác chỉ khiến bọn họ cảm thấy bất mãn. Nếu thời gian cách kỳ thi đại học chỉ có một, hai năm, có lẽ cô cũng sẽ ám chỉ một chút, nhưng sáu, bảy năm thật sự quá dài.

Tiên Cúc Phân nghe xong, cũng gật gật đầu: "Được, thím thấy thanh niên trí thức Trần Hà cũng rất tốt." Lâm Dư Dư: "Chị Trân là người rất chân thành, hơn nữa cũng là người rất thực tế, lúc đó cũng rất chăm sóc những thanh niên trí thức mới tới nhưu chúng cháu. Lúc trước, lúc cháu rơi xuống nước, chị Trân còn đun thuốc giúp cháu. Nếu thím muốn lấy một người vợ cho đồng chí Phạm Quốc Đồng, chị Trần là một lựa chọn rất tốt. Chị ấy từ nhân phẩm đến tích cách đều cô cùng tốt. Nhưng, thím cũng không thể lựa chọn theo ý của thím, cũng phải xem ý tứ của đồng chí Phạm Quốc Đồng với chị Trần, đặc biệt là đồng chí Phạm Quốc Đồng, nhỡ anh ấy cũng có đối tượng trong lòng rồi thì sao?" Cô sợ nếu Phạm Quốc Đồng quá si tình, sẽ khiến Trần Hà chịu khổ, cho nên Lâm Dư Dư cũng muốn cho cô áy thời gian.
 
Chương 156


Nhưng cô phải tìm được cơ hội, đem chuyện của Phạm Quốc Đồng và Đàm Thanh nói với Trần Hà, như vậy, cho dù Tiên Cúc Phân muốn gán ghép Phạm Quốc Đồng với Trần Hà, thì trong lòng Trân Hà cũng phải có suy nghĩ cẩn thận.

Thấy Lâm Dư Dư không nhắc tới Đàm Thanh, mà lại khen Trân Hà không dứt, Tiên Cúc Phân cũng rất vui mừng, điều đó đã nói lên con mắt nhìn người của bà ta với Lâm Dư Dư giống nhau.

Tiền Cúc Phân: "Bác sĩ Lâm, cháu nói rất đúng, thím sẽ hỏi Quốc Đồng, cũng sẽ hỏi ý của thanh niên trí thức Trân Hà."

Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ nói: "Thím, thật ra... Có một chuyện tôi không biết có nên nói cho thím hay không."

Tiền Cúc Phân: "Bác sĩ Lâm, ở đây chỉ có hai chúng ta, có việc gì mà không thể nói?"

Lâm Dư Dư: "Thật ra, cũng không phải là chuyện có thể nói với người khác, sợ là sẽ làm hỏng thanh danh của nữ đồng chí đó."

Tiên Cúc Phân vừa nghe xong, lập tức nói: "Bác sĩ Lâm, cháu yên tâm, thím sẽ không nói ra ngoài, thím cũng là một người rất kín miệng. Tuy rằng tính cách của thím không tốt, cũng có chút vô lý, nhưng thím biết lời nào có thể nói, lời nào không thể nói."

Lâm Dư Dư cười, sao lại có người nói mình như vậy? Tiền Cúc Phân này thật ra cũng là người có ý tứ, chủ yếu là, bà ta cũng tương đối hiểu rõ bản thân mình: "Thật ra, lúc cháu vừa mới xuống nông thôn, cháu có nhìn thấy chị Đàm với đồng chí Phạm Quốc Đồng lén lút ở chung, nhưng lúc đó bọn họ cũng chỉ là đơn thuần nói chuyện mấy câu, thím không cần hiểu lầm."

Thật ra Tiên Cúc Phân cũng không vô lý đến mức như vậy, nữ đồng chí cùng nam đồng chí nói chuyện với nhau mấy câu, liên có thể xảy ra việc gì. Nhưng nếu chỉ đơn giản là nói mấy câu, bà ta không nghĩ rằng Lâm Dư Dư sẽ cố ý nói ra, cho nên trong lòng Tiền Cúc Phân cũng đã có sắp xếp: "Bác sĩ Lâm, cảm ơn cháu, thím đã biết, tôi còn có chuyện, tôi đi về trước."

Lâm Dư Dư: "Vậy thím về thong thả."

Tiền Cúc Phân từ nhà họ Lý đi ra, trong lòng liền có chút nặng nề. Rốt cuộc là lời nói của Lâm Dư Dư mang ý khác, hay là chỉ là do bà ta suy nghĩ nhiều? Nhưng cho dù thế nào, bà ta cũng không thể nhanh như vậy mà đồng ý cho con trai cưới Đàm Thanh. Đương nhiên, bà ta cũng không hiểu lầm Đàm Thanh, bà ta cũng muốn con trai sẽ cưới được cô gái mà mình thích. Cho nên bà ta còn phải xem xét kỹ một chút.

Tiền Cúc Phân còn muốn ra đồng, cho nên cố tình đi đường vòng, muốn nói mấy câu với con trai. Nhưng khi đến cửa nhà, thấy cổng mở, nhưng cửa nhà đều đóng kín, con trai đã dậy, không lẽ lại đi dạo ở đâu sao?

"Quốc Đồng, con ở đâu?", Tiền Cúc Phân lại đi đến trước cửa phòng con trai, gõ mấy cái "Quốc Đồng, con đang ngủ sao?"

Trong phòng, Đàm Thanh đang nằm trên giường, Phạm Quốc Đồng đang đè cô ta bịt miệng cô ta, nghe được giọng nói của mẹ, anh ta hoảng sợ, vội vàng che miệng mình rồi đứng dậy, sai đó lắc đầu vớ Đàm Thanh, ý bảo cô ta đừng lên tiếng. Nếu thực sự cãi nhau với mẹ anh ta, với tình huống hiện tại, không chừng cả hai sẽ găph xui xẻo.

Đàm Thanh gật gật đầu, cũng che miệng mình lại, sau khi Phạm Quốc Đồng đứng dậy, cô ta cũng đứng dậy theo.

Tiền Cúc Phân không nghe được tiếng gì, liền không nhịn được mắng: "Tiểu tử thối, không biết chết ở nơi nào, thật là hỗn tiểu tử." Nói xong, bà ta đang định rời đi. Nhưng, vừa mớ đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng kêu từ trong phòng phát ra.

"A... chuột... Có chuột... có chuột..." Đàm Thanh hét chói tai, trốn phía sau Phạm Quốc Đồng,"Quốc Đồng, có chuột, em sợ quá, em sợ quá..." Nói xong, còn dựa lên người Phạm Quốc Đồng.

Phạm Quốc Đồng vội vàng ôm chặt cô ta: "Đừng sợ đừng sợ, chuột ở đâu? Chuột ở đâu?" Từ nhỏ lớn lên ở đây, có người nào sợ chuột đâu? Trong ba năm khó khăn lúc trước, không ít người đã ăn thịt chuột qua ngày.

Sắc mặt Tiền Cúc Phân lập tức trầm xuống: "Mở cửa, Phạm Quốc Đồng đứa con bất hiếu này, mau mở cửa cho mẹ, mau mở cửa cho mẹ." Bà ta vừa nói vừa lấy tay đập mạnh vào cửa.

Phạm Quốc Đồng nghe thấy giọng nói của mẹ mình, liền lập sức sợ hãi: "Xong rồi, xong rồi, bị mẹ anh phát hiện rồi phải làm sao đây? Bà ấy nhất định sẽ đánh chết anh." Đến nỗi bộ dáng mạnh mẽ hùng hổ hỏi chuột đâu lúc nãy đã sớm không còn nữa.
 
Chương 157


Trong mắt Đàm Thanh hiện lên một tia tính kế, nhưng thực nhanh lại biểu hiện ra một bộ dáng yếu đuối, mong manh, nhu nhược: "Anh Quốc Đồng anh sao vậy? Anh Quốc Đồng, em... Em đã không còn mặt mũi nhìn người khác, em phải làm sao bây giờ? Thím, bà ấy... Bà ấy có thể sẽ giết em không?"

Nói thật lòng, Phạm Quốc Đồng thật ra cũng không phải anh hùng khí khái gì, nếu là người bình thường nhìn thấy bộ dáng này của Đàm Thanh, không chừng đã sớm bảo vệ cô ta. Nhưng hiển nhiên Phạm Quốc Đồng không giống người bình thường, anh ta nghe thấy lời Đàm Thanh nói, nuốt nước miếng nói: "Không... Không thể nào? Mẹ anh sẽ không giết người, sẽ không." Lời này nói ra, một chút tự tin cũng không có.

Đàm Thanh giả vờ sợ hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Em sợ quá."

Phạm Quốc Đồng: "Anh cũng không biết, đều tại em, chuột có gì phải sợ? Ở nông thôn chỗ nào không có chuột? Em xuống nông thôn đã nhiều năm như vậy, không lẽ chưa từng thấy sao?"

Đàm Thanh: "..." Tên lười biếng này có thật sự là đàn ông không vậy? Là đàn ông sao lại có thể nói ra mấy lời như vậy?

Tiền Cúc Phân đứng ngay ở cửa, đương nhiên nghe được những lời bên trong, hơn nữa Phạm Quốc Đồng nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên khi nghe được mấy lời này, bà ta vừa nghe liên hiểu đuọc."Phạm Quốc Đồng, con mau mở cửa cho mẹ, nếu không mở cửa có tin mẹ sẽ phá cửa luôn không?"

Phạm Quốc Đồng vội vàng ngăn cản: "Mẹ con tin, con mở cửa, con lập tức mở cửa, mẹ đừng tức gận." Nói xong, anh ta rụt rè đi mở cửa. Anh ta vừa đi, Đàm Thanh liền đi theo anh ta, đi theo phía sau anh ta, bộ dáng giống nhưu cần anh ta bảo vệ.

Chờ Phạm Quốc Đồng mở cửa xong, liên thấy Tiên Cúc Phân giận tím mặt đứng ở cửa, thật sự dọa anh ta muốn tiểu ra quần, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Mẹ, dù sao con cũng sẽ kết hôn với Đàm Thanh, mẹ đừng... Đừng làm con sợ."

Đàm Thanh cũng phối hợp khóc thút thít: "Thím, con... Là con không tốt ô ô ô ô...

Tiền Cúc Phân hừ một tiếng, cắt ngang tiếng khóc của Đàm Thanh: "Cô đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi, mấy loại con gái như cô tôi gặp nhiều rồi. Vừa rồi tôi ở ngoài cửa nghe rất rõ, nếu không phải cô kêu lên, tôi căn bản sẽ không phát hiện ra hai người, cô là cố ý kêu lên đi, muốn tôi phát hiện đúng không? Nhà chúng tôi có thuốc diệt chuột, phòng Quốc Đồng là phòng sạch sẽ nhất, sao có thể có chuột?”

Phạm Quốc Đồng nghe xong, lập tức hoài nghi nhìn về phía Đàm Thanh: "Đúng vậy, anh ở trong phòng cũng chưa từng thấy chuột."

Đàm Thanh: "Em không có, em thật sự thấy chuột, em sợ, em cũng chưa từng thấy chuột."

Tiền Cúc Phân: "Tôi phi, cô ở nông thôn lâu nhưu vậy, mà chưa nhìn thấy chuột? Tôi thật muốn đi sang bên chỗ thanh niên trí thức hỏi một chút, hỏi xem ký túc xá thanh niên trí thức có phải chưa từng có chuột hay không."

Đàm Thanh: "..." Đương nhiên là có chuột.

Tiền Cúc Phân lại nói: "Lúc ngươi làm việc trông lúa ở ruộng, nhìn thấy con giun, con đỉa cũng không kêu lên, sao nhìn thấy chuột lại kêu? Dùng loại biện pháp này thu hút sự chú ý của tôi, khiến tôi phải đồng ý cho các người ở bên nhau, cho các người ở bên nhau? Đầu óc của cô cũng chẳng ra gì, mơ thật đẹp."

Tuy Đàm Thanh biết Tiền Cúc Phân lợi hại, nhưng bản thân cô ta cũng chưa lĩnh giáo, trong lòng cô ta cũng đã tính toán mức độ, hiện tại đã trải nghiệm qua, cô ta mới hiểu được, người phụ nữ kiêu căng này khó đối phó biết nhường nào. Nhưng, cô ta cũng sẽ không thừa nhận: "Thím, con thật sự không có, thím đừng hiểu lầm. Quốc Đồng, anh nói cho thím, em không có, em thật sự không có." Phạm Quốc Đồng nhìn Đàm Thanh, lại nhìn mẹ anh ta, anh ta lặng lẽ tránh sang một bên, không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng lại nói:"Mẹ, có gì từ từ nói chuyện, mẹ đừng kích động a."

Đàm Thanh: "Thím, con thật sự không có, sao con lại làm vậy? Con thật sự muốn cùng anh Quốc Đồng ở bên nhau.

Tiền Cúc Phân căn bản không để ý tới Đàm Thanh, đi thẳng đến chỗ Phạm Quốc Đống nói: "Câm miệng, đồ bất hiếu nhà con con không biết bị người phụ nữ này tính kế sao? Loại phụ nữ không đứng đắn này cũng chỉ có đồ bất hiếu là con mới không nhìn rõ. Con cũng không thèm nghĩ, nếu con không phải là công nhân, cô ta sẽ tự mình đến cửa sao? Nếu là như vậy, tại sao lúc đầu không nói muốn kết giao với con? Cô ta là muốn tiền của con."
 
Chương 158


Phạm Quốc Đồng cũng không phủ nhận chuyện này, anh ta cũng đã xem xét kỹ, cũng suy nghĩ rõ ràng, nếu bản thân không phải công nhân, bản thân cũng sẽ không được người phụ nữ nào coi trọng. Nhưng, anh ta muốn lấy vợ, anh ta sống hai mươi mấy năm, cũng không dễ dàng mới tìm được một nữ đồng chí khá tốt coi trọng anh ta, anh ta vô cùng vui mừng.

Đàm Thanh ủy khuất nhìn Phạm Quốc Đồng: “Anh Quốc Đồng...”

Tiền Cúc Phân đứng giữa hai người, ngăn cản tâm mắt của con trai: “Phi, đồ hồ ly tinh nhà cô gọi ai là anh vậy? Cô muốn tôi ghê tởm đến chết sao? Tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, cô đừng mơ tưởng sẽ câu dẫn được con trai tôi, cũng đừng mơ có thể gả vào cửa nhà chúng tôi, nói khó nghe một chút, cho dù vào cửa, cô cũng đừng mong được sống tốt.”

Đàm Thanh: “Thím... Thím, con với Quốc Đồng đã là đối tượng của nhau, nếu không phải là đối tượng mình thích, con sẽ không cùng Quốc Đồng làm loạn, dẫn đến bị bắt.”

Tiên Cúc Phân lạnh lùng cười: “Cô uy hiếp tôi sao, cô với nó làm loạn sao? Ai thấy? Thật ra, tôi thấy cô với Phạm Cường làm loạn, nếu muốn bắt, cũng là bắt các người, tôi cũng có thể làm chứng. Hơn nữa đã quan hệ nam nữ? Cô dám nói chuyện này ra ngoài sao? Cô dám nói, Quốc Đồng bị bắt, cô cũng sẽ bị bắt. Những nữ đồng chí tâm cơ như cô, nhất định vẫn là yêu bản thân mình nhất đúng không?” Tiền Cúc Phân cũng không phải không sợ con trai mình bị bắt, bà ta chỉ có một đứa con trai, đương nhiên là sợ, nhưng bà ta cũng đã nhìn rõ Đàm Thanh, mấy nữ đồng chí như thế này nhất định sẽ không muốn hy sinh thanh danh của bản thân.

Hơn nữa, bọn họ ở nơi này, cũng chưa từng thấy những người trong tổ chức đó tới đây bắt người, cho nên Tiên Cúc Phân mới có dũng khí thách thức Đàm Thanh như vậy. Đàm Thanh thấy không thể nói chuyện với Tiền Cúc Phân, chỉ có thể nhịn về phía Phạm Quốc Đồng một lần nữa: “Anh Quốc Đồng... Chỉ là, cho dù thế nào cũng chỉ thấy mặt của Tiền Cúc Phân.

Phạm Quốc Đồng nghe thấy giọng nói đáng thương của cô ta, trong lòng có chút thương tiếc, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của mẹ, chút thương tiếc còn lại đều biến mất, ở nhà bọn họ mẹ anh ta mới là chủ, anh là là con trai duy nhất nên cũng sợ a.“Đàm Thanh, chuyện này... Nếu không em đi về trước đi, chúng ta... Chuyện của chúng ta hôm khác lại nói đi.”

Đàm Thanh: “Anh Quốc Đồng...” Cô ta không phục, cô ta thật vất vả mới câu dân được Phạm Quốc Đồng, giờ lại chờ, chờ tới khi nào?

Tiền Cúc Phân: “Còn nói? Nói cái gì? Không cần chờ đến hôm khác, hôm nay tôi liền nói cho cô biết, các người chính là không có khả năng. Con của tôi cũng sẽ không có lá gan dám cưới cô khi tôi không đồng ý, cô từ đâu tới, thì cút về chỗ đấy đi. Nếu không, tôi sẽ đem chuyện của cô với Phạm Cường nói cho toàn bộ người trong thôn đều biết.”

Lại nghe được Tiền Cúc Phân nhắc tới Phạm Cường lần nữa, Đàm Thanh nghiến răng nói: “Thím, con cùng với Phạm Cường thật sự không có chuyện gì, chúng con chỉ là bạn bè bình thường.”

Tiên Cúc Phân vốn dĩ cũng không chắc, cho rằng lời nói của Lâm Dư Dư là sự thật, bà ta cố ý nói đến Phạm Cường, cũng muốn thử xem, nhưng nhìn thấy phản ứng của Đàm Thanh, bà ta liền biết đó là sự thật. Đối với chuyện này, Tiền Cúc Phân không khỏi tức giận, hóa ra đã thông đồng Cường, nhưng khi thấy con trai bà làm công nhân, liền muốn thông đồng với con trai bà ta, phụ nữ như vậy, bà ta rất không muốn.

Tiên Cúc Phân xua xua tay: “Được, cô cũng không cần nói gì nữa, chuyện nam nữ của cô với Phạm Cường, tôi cũng sẽ không nói ra ngoài, nhưng nếu cô vẫn cứ quấn lấy con trai tôi, tôi nhất định sẽ nói ra ngoài, tôi thật muốn xem một chút, người thành phố các cô với dân quê như chúng tôi, ai sẽ là người bị mất mặt?”
 
Chương 159


Đàm Thanh thấy bộ dáng và thái độ kiên quyết của Tiền Cúc Phân, cũng biết là bà ta không diễn. Nói thật ra, cô ta không muốn cá chết lưới rách. Mấy người chân lấm tay bùn như bọn họ sao có thể so với cô ta? Nhưng, cô ta vẫn chưa muốn từ bỏ ý định: "Thím, con thật sự thích anh Quốc Đồng, con thề, con sẽ chăm sóc thật tốt anh ấy, thím phải tin con... Anh Quốc Đồng, anh nói giúp em đi, chẳng lẽ anh đã quên mất lúc chúng ta vui vẻ sao? Anh Quốc Đồng, anh mau nói với thím giúp em đi...

Phạm Quốc Đồng tuy hỗn láo với có chút nhát gan, nhưng cũng là một người đàn ông, mà không có một người đàn ông nào lại muốn người phụ nữ của mình có quan hệ bất chính với một người đàn ông khác. Tuy Đàm Thanh không phải người phụ nữ của anh ta, nhưng anh ta nguyện ý, cũng muốn kết hôn cùng với người phụ nữ này. Mà hiện tại, nghe được mẹ nói vê chuyện của Đàm Thanh với Phạm Cường, anh ta liền cảm thấy tức giận, anh ta liếc Đàm Thanh một cái, sau đó nói: "Anh sẽ đi hỏi Phạm Cường, nếu giữa hai người thật sự là loại quan hệ đó, anh sẽ không cưới. Nếu các người không phải loại quan hệ đó, anh sẽ cưới em."

"Anh Quốc Đồng..." Đàm Thanh ngăn cản anh ta,"Anh đi hỏi nhưu vậy thì em biết để mặt mũi ở chỗ nào? Nếu bị người khác biết, nhất định sẽ cười nhạo em, em sẽ còn có thể sống ở thôn Phạm gia sao? Đến lúc đó cho dù em gả cho anh, thì anh cũng sẽ có mặt mũi sao?"

Phạm Quốc Đồng: "Trong sạch còn quan trọng hơn mặt mũi."

Tiền Cúc Phân cười nói: "Cô đừng có giả vờ, lại nói, người như tôi lại không nhìn rõ được bộ mặt thật của cô sao?"

Đàm Thanh: "Các người... Các người quá đáng quá rồi. Phạm Quốc Đồng, em nhìn lầm anh rồi, nếu anh không muốn cưới em, anh cứ nói thẳng là được, hà tất phải sỉ nhục người khác như vậy, anh sỉ nhục em như vậy anh vui vẻ sao? Nếu anh nói thẳng, chẳng lẽ em sẽ bám lấy anh sao? Còn lôi kéo anh không buông sao?" Nói xong, cô ta chạy thẳng ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Phạm Quốc Đồng: "Đàm Thanh, em..."

Tiền Cúc Phân: "Đứng lại."

Phạm Quốc Đồng: "Mẹ? Cô ấy..."

Tiên Cúc Phân: "Cô ta đây là không còn mặt mũi ở đây nữa, về sau mẹ cũng không cho phéo con đi tìm cô ta. Cho dù không có nữ đồng chí nào muốn con, cũng không cần đánh chủ ý lên người cô ta. Cô ta có quan hệ với Phạm Cường, lại còn tìm đến thông đồng với con, nếu để người như vậy vào cửa, con là thấy trong nhà yên bình quá sao? Nếu con dám cưới cô ta, trừ khi mẹ chết."

Phạm Quốc Đồng: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Nếu như con biết cô ta có quan hệ với Phạm Cường, con nhất định sẽ không nói muốn cưới cô ta, con đâu biết cô ta có quan hệ với Phạm Cường?" Anh ta có chút khổ sở, vợ đã tới tay còn đánh mất.

Tiên Cúc Phân cũng không nói gì, trực tiếp cầm lấy chổi bắt đầu dạy dỗ Phạm Quốc Đồng.

Sau khi Đàm Thanh chạy ra từ nhà họ Phạm, trong mắt đều là không quýt lòng, cô ta cẩn thận nghĩ lại, sáng nay cô ta đi tìm Phạm Quốc Đồng, sau đó Phạm Quốc đi tìm Tiền Cúc Phân, chờ lúc Phạm Quốc Đồng trở về nói với cô ta, mẹ anh ta nói cô ta không cần gấp, nếu gả cho anh ta, chuyện làm giáo viên tiểu học Tiên Cúc Phân nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết.

Nói cách khác, lúc ấy, Tiền Cúc Phân nhất định không biết chuyện của cô ta với Phạm Cường, nếu lúc đó Tiền Cúc Phân đã biết chuyện của cô ta với Phạm Cường, sao lại bảo Phạm Quốc Đồng nói với cô ta là không cần gấp gáp. Nhất định sẽ giống như bây giờ, sẽ mắng cô ta.

Cho nên, sau này Tiền Cúc Phân mới biết. Vậy, tại sao Tiền Cúc Phân lại biết?

Đàm Thanh nghĩ đến Lâm Dư Dư, nhất định là Lâm Dư Dư nói, người biết quan hệ của cô ta với Phạm Cường, chỉ có Lâm Dư Dư. Lúc trước, cô ta bảo Phạm Cường đối phó Lâm Dư Dư, nhưng sau đó Lâm Dư Dư trở thành bác sĩ ở sở vệ sinh, Phạm Cường liền không thể đối phó với cô, cũng không thể làm được gì.

Lâm Dư Dư... Trong mắt Đàm Thanh liền lộ ra sự phẫn nộ. Sau đó, cô ta xoay người đi đến nhà họ Lý, cô ta muốn đến hỏi cho rõ ràng.

"Đàm Thanh, em đi đâu?", Phạm Cường phải đến chỗ nữ đồng chí mới xuống thôn làm việc, cho nên không nhìn thấy Đàm Thanh, cho nên lấy cớ đi vệ sinh, liền chạy đi tìm Đàm Thanh, kết quả đúng lúc thấy Đàm Thanh đang nổi giận đùng đùng đi về hướng anh ta, lúc này mới lớn tiếng gọi cô ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top