Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử

Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử
Chương 160: Sự thật được đưa ra ánh sáng


"Con không cản được Vũ Phi đâu, chi bằng để nàng ấy ở trong phủ lo lắng sợ hãi, còn không bằng để nàng ấy trực tiếp vào cung, thời khắc mấu chốt còn có thể giúp được việc, con thấy đúng không?"

Diêu Tĩnh đầu óc tỉnh táo hơn nhi tử, "Thật sự đến lúc đó, Vũ Phi ở Vĩnh Ninh hầu phủ cũng vô dụng, cũng nguy hiểm như nhau, chi bằng để nàng ấy ở bên cạnh con. Vợ chồng đồng lòng, lợi hại vô cùng."

"Cha..."

"Nghe lời cha, cha tuyệt đối sẽ không hại con. Con để Vũ Phi lo lắng sốt ruột, còn không bằng để nàng ấy ở bên cạnh con, càng thêm yên tâm. Cha biết con quan tâm nương tử, quan tâm sẽ loạn, nhưng không cần thiết phải vậy."

Dương Vũ Phi cũng kiên định gật đầu, "A Cẩn, chàng đồng ý hay không đồng ý, cũng chỉ là cảm giác thiếp lén đi và đường đường chính chính đi mà thôi."

Diêu Minh Cẩn thỏa hiệp, đau lòng nói, "Vậy thì để Vũ Phi trốn trong Đông cung cũ, đừng ra ngoài chạy lung tung, rất nguy hiểm."

"Thiếp sẽ tự chăm sóc bản thân, chàng không cần phải lo lắng cho thiếp. Cha, khả năng chúng ta thành công là bao nhiêu?"

Nàng muốn chuẩn bị tâm lý.

Diêu Tĩnh nghĩ đến việc đã bố trí nhiều năm như vậy, chậm rãi nói ra hai chữ, "Chín phần."

Dương Vũ Phi trong lòng càng thêm chắc chắn, đã như vậy, nàng càng không có gì phải sợ.

...

Tin đồn về Hoàng thượng lan truyền khắp nơi, cộng thêm sự sắp xếp tỉ mỉ của Sở Đằng Trưng và Diêu Tĩnh, những tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Thái hậu.

Thái hậu lập tức ngã bệnh, bà hôn mê bất tỉnh, khiến Hoàng thượng lo lắng sốt vó, vội vàng cho ngự y đến chữa bệnh, điều dưỡng thân thể cho bà.

Thái hậu tỉnh lại, cả người đều chìm trong uể oải, ánh mắt nhìn Hoàng thượng ẩn chứa một tia oán hận, khuôn mặt không khống chế được mà dữ tợn vặn vẹo.

Hoàng thượng tự nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của bà, nụ cười của hắn cũng trở nên cứng nhắc hơn rất nhiều, "Mẫu hậu, sao người lại nhìn trẫm như vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Là trẫm chọc giận người chỗ nào sao?"

Thái hậu nghĩ đến cái c.h.ế.t thảm khốc của con trai ruột mình, nỗi hận thấu xương dâng lên trong lòng, giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, đau đến mức bà thở cũng khó khăn.

Bà rất muốn hỏi Hoàng thượng, năm xưa con trai bà xem Hoàng thượng như em trai ruột thịt mà yêu thương, không hề có chút tư lợi nào đối xử tốt với hắn, lúc hắn hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t Thái tử, trong lòng có thấy hổ thẹn không?

Còn có đứa cháu trai xấu số của bà nữa, sao Lý Thế Thành ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha, sao hắn có thể làm ra chuyện vong ân bội nghĩa như vậy?

"Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, ai gia chỉ là nhớ đến con trai của mình, nếu Ích Đức còn sống thì tốt biết mấy. Sức khỏe ai gia ngày càng kém, có lẽ không còn sống được bao lâu nữa, nhưng như vậy cũng tốt, rất nhanh sẽ được gặp con trai rồi."

Hoàng thượng nghe những lời này lại thấy chói tai, nhắc đến Lý Thế Đức làm gì? Xui xẻo.



"Mẫu hậu đừng suy nghĩ lung tung, trẫm sẽ cho ngự y dùng thuốc tốt nhất, điều dưỡng thân thể cho người, trẫm hy vọng người sống lâu trăm tuổi."

Lời nói đến bên miệng Thái hậu lại bị bà nuốt xuống.

Đây là Hoàng thượng nắm trong tay sinh mệnh của tất cả mọi người, cho dù bà có hỏi thì sẽ nhận được kết quả gì chứ? Kẻ này tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đã g.i.ế.c c.h.ế.t huynh trưởng.

"Tốt, ai gia mượn lời chúc tốt lành của Hoàng thượng." Dứt lời, Thái hậu không nhịn được ho dữ dội, vẻ mặt mệt mỏi, "Hoàng thượng, thân thể ai gia ngày càng yếu, đa tạ Hoàng thượng đến thăm. Nhưng nếu bị ai gia lây bệnh, tội lỗi này sẽ lớn lắm."

"Hoàng thượng, người trăm công nghìn việc, đã tận tâm tận lực chăm sóc ai gia như vậy, đã làm rất tốt rồi, ai gia ghi nhớ lòng tốt của người. Người hãy về xử lý quốc sự trước đi, đợi xong việc rồi hãy đến thăm ai gia."

Hoàng thượng cũng không khách sáo, dặn dò Thái hậu dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung, để cung nữ ma ma bên cạnh chăm sóc bà chu đáo, rồi rời khỏi Ninh Thọ cung.

Thế nhưng, cảm giác bất an trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt, giống như bị gai đ.â.m vào da thịt, không nhổ ra được.

"Lý công công, phái người đi điều tra xem Thái hậu đã nghe được chuyện gì, thái độ của bà ấy đối với trẫm, giống như đối xử với kẻ thù vậy."

Chẳng lẽ chuyện năm xưa đã bị Thái hậu biết được, nên bà mới hận hắn như vậy?

Lý công công lập tức phái người đến Ninh Thọ cung điều tra, nhưng không tra được tin tức gì.

Hắn không yên tâm, trực tiếp phái người ra ngoài dò la tin đồn gần đây, kết quả thu được lại khiến hắn kinh hãi.

Chuyện Hoàng thượng mưu hại Ích Đức Thái tử, đuổi tận g.i.ế.c tuyệt hoàng trưởng tôn, cùng chuyện hắn hạ độc Thái hậu khiến Thái hậu mắc bệnh đã lan truyền khắp nơi.

Không truyền đến tai Hoàng thượng, là vì sợ chuốc họa vào thân, bị Hoàng thượng c.h.é.m đầu.

Trên trán Lý công công cũng toát ra những giọt mồ hôi lạnh, tiến thoái lưỡng nan, hắn muốn nói với Hoàng thượng những tin đồn bất lợi này, nhưng lại sợ Hoàng thượng biết được sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó ngay cả hắn cũng bị c.h.é.m đầu.

Thế nhưng, càng sợ điều gì, càng gặp điều đó.

Hoàng thượng gọi Lý công công đến trước mặt, thẳng thắn hỏi, "Rốt cuộc Thái hậu vì chuyện gì mà hận trẫm như vậy? Hai canh giờ đã trôi qua, lẽ ra phải điều tra được chút tin tức chứ?"

Lý công công ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt khó xử, rõ ràng là đã điều tra được, nhưng lại không dám nói cho hắn biết.

"Cứ nói thẳng ra đi, giấu giếm trẫm thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Trẫm biết những chuyện đó sớm muộn cũng bị bại lộ." Hoàng thượng càng thêm chắc chắn với suy đoán trong lòng.

Lý công công đành phải cắn răng nói hết những lời đồn đại kia cho Hoàng thượng.



Không bao lâu sau, sắc mặt Hoàng thượng tái mét, nắm đ.ấ.m đập mạnh xuống bàn.

"Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đã truyền chuyện này ra ngoài? Những người biết chuyện năm xưa chẳng phải đều bị g.i.ế.c hết rồi sao? Còn ai biết chuyện năm đó nữa?"

Hoàng thượng vừa kinh ngạc vừa tức giận, chuyện hắn mưu hại Thái tử, bức tử Thái hậu đã bị truyền ra ngoài, chuyện hắn dùng thủ đoạn đê hèn để đoạt ngôi vị hoàng đế cũng bị truyền ra ngoài, sau này ai còn tâm phục khẩu phục hắn nữa?

"Hoàng thượng bớt giận, hiện giờ người là Cửu ngũ chí tôn, là chủ nhân của Đại Chu quốc, đây là sự thật không thể chối cãi. Việc quan trọng nhất bây giờ là dập tắt những lời đồn đại kia, không để ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoàng thượng."

Lý công công an ủi chủ nhân, "Về phía Thái hậu, chi bằng để ngự y kê vài thang thuốc cho bà ấy uống, tự nhiên bà ấy sẽ lẫn lộn trí nhớ, lại quên hết mọi chuyện."

Hoàng thượng sắc mặt xanh mét, hắn không lạc quan như Lý công công nghĩ, "Mười mấy năm trôi qua rồi mới tung ra những lời đồn này, kẻ đó rõ ràng là nhắm vào trẫm, sau này còn không biết sẽ có chiêu trò gì nữa."

"Trẫm tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, phải nắm chắc quyền lực trong tay. Phái người đi báo cho Kiều San San, trẫm muốn ả ta ngày mai tố cáo Diêu Tĩnh, trị tội Diêu Tĩnh, trẫm phải giành được binh quyền."

Lý công công có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Hoàng thượng, với tư cách là tâm phúc của Hoàng thượng, người đã tham gia mưu hại Thái tử, đoạt quyền năm xưa, hắn biết năm đó Hoàng thượng tàn nhẫn đến mức nào.

Ích Đức Thái tử bị hạ độc, toàn bộ người trong Đông cung bị g.i.ế.c c.h.ế.t trong một đêm, chỉ có hoàng trưởng tôn được Thái tử phi giấu đi, để cho thái giám và cung nữ tâm phúc ôm trốn khỏi hoàng cung thông qua mật đạo.

Hoàng thượng phái rất nhiều người truy sát, nhưng không có kết quả.

Có lẽ, đứa trẻ đó chưa chết, hiện giờ đã trở về báo thù.

Bọn họ nhất định phải trừ khử nghiệt chủng của Ích Đức Thái tử, mới có thể giữ vững được quyền thế và địa vị hiện tại.

"Lão nô lập tức cho người truyền tin cho Trấn Nam Vương phi, ngày mai đoạt lấy binh quyền." Lý công công cùng Hoàng thượng chung một chiến tuyến.

Hoàng thượng vẫn cảm thấy bất an, suy nghĩ một chút, "Cho người tuyên Diêu Minh Cẩn và Dương Vũ Phi vào cung, cứ nói là Thái hậu bệnh nặng, ngự y chữa không khỏi, để Dương Vũ Phi đích thân khám bệnh cho Thái hậu, ở lại trong cung với Thái hậu vài ngày."

Diêu Minh Cẩn và Dương Vũ Phi đều là con tin quan trọng, ngày mai nếu Diêu Tĩnh không chịu nhận tội, hắn sẽ cho người g.i.ế.c c.h.ế.t Diêu Minh Cẩn và Dương Vũ Phi.

Lý công công lập tức làm theo lời Hoàng thượng dặn dò.

Toàn bộ hoàng cung tràn ngập một bầu không khí khác thường, ai nấy đều ngửi thấy mùi nguy hiểm, không dám nói lung tung, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.

Một canh giờ sau, Diêu Minh Cẩn và Dương Vũ Phi nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng, bảo bọn họ vào cung chữa bệnh cho Thái hậu.

Vợ chồng hai người nhìn nhau, sắc mặt trở nên ngưng trọng, "Vâng, chúng con lập tức đi, xin công công cho phép thế tử phi thu dọn đồ đạc một chút."

 
 
Chương 161: Nổi loạn và trả thù


Lúc Dương Vũ Phi thu dọn hòm thuốc, Diêu Minh Cẩn đứng bên cạnh nàng, hạ giọng hỏi, "Phi nhi, nàng có sợ không? Ban đầu ta còn muốn nàng về nhà mẹ đẻ lánh nạn một thời gian, nhưng xem ra bây giờ không thể tránh được nữa rồi."

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không có gì phải sợ. A Cẩn, đây cũng là cơ hội của chúng ta, phải không?" Mấy ngày nay bọn họ cũng đang chuẩn bị tạo phản, bây giờ vào cung trước, cứ coi như phòng bị trước.

Nàng bình tĩnh như vậy, Diêu Minh Cẩn bị cảm xúc của nàng ảnh hưởng, cũng không còn căng thẳng nữa.

Vào cung mọi chuyện đều thuận lợi, Hoàng thượng đến Ninh Thọ cung, dặn dò Dương Vũ Phi chữa khỏi bệnh cho Thái hậu, rồi nhanh chóng rời đi.

 

Thái hậu vẫn hôn mê, không biết mơ thấy gì, nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt, vẻ mặt cũng rất đau khổ.

Dương Vũ Phi bắt mạch cho Thái hậu, kê đơn thuốc, rồi tự mình bốc thuốc sắc thuốc.

Diêu Minh Cẩn luôn ở bên cạnh nàng, nhìn nàng sắc thuốc xong, bưng đến bên giường Thái hậu.

Lúc này, Thái hậu vừa đúng lúc tỉnh lại, tinh thần sa sút, được ma ma đỡ dậy dựa vào đầu giường.

"Thái hậu, người u uất trong lòng, uống chút thuốc đi, người sẽ khỏe lại thôi." Dương Vũ Phi dịu dàng nói.

"Vũ Phi, lại làm phiền con vào cung rồi, thân thể ai gia thật vô dụng, cứ luôn làm phiền con."

Thái hậu biết tình trạng của mình, bà rất hận Hoàng thượng, cũng rất hận bản thân năm xưa tại sao lại thương hại tên khốn kiếp đó, cứ nhất quyết nhận nuôi hắn, mới hại c.h.ế.t con trai, con dâu và cháu trai của mình, bị dồn vào bước đường cùng.

Nhưng bà có hận cũng vô dụng, con trai, con dâu và cháu trai của bà đều đã chết, kẻ thù lại nắm giữ quyền lực, bà chẳng làm gì được, ngay cả việc tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên cầm thú kia sống sung sướng, đường hoàng cướp đi tất cả của con trai bà.

Dương Vũ Phi nhìn bà tiều tụy như vậy, có chút đau lòng, bà lão đáng thương này, thật ra là thân tổ mẫu của Diêu Minh Cẩn, hai người có quan hệ huyết thống, nhưng lại không thể nhận nhau.

"Thái hậu, người đừng khách sáo, trong lòng con dâu, người cũng giống như tổ mẫu của con dâu vậy, con dâu nguyện ý chăm sóc Thái hậu, cũng chúc Thái hậu thân thể khỏe mạnh, vui vẻ mỗi ngày."

Diêu Minh Cẩn cũng đứng bên cạnh, trước kia chàng đã gặp Thái hậu vô số lần, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ, bà lão tôn quý này, thật ra là thân tổ mẫu của chàng, trong phút chốc, nỗi đau lòng dâng lên trong lòng.

"Đứa trẻ ngoan, con khiến ai gia nhớ đến con dâu, nó cũng dịu dàng hiền thục, hiểu chuyện biết lễ nghĩa như con vậy, đối với ai gia cũng thật lòng thật dạ. Nếu cháu trai của ai gia còn sống, có thể cưới được người vợ như con thì tốt biết mấy."

Dương Vũ Phi giả vờ thẹn thùng cười, nàng không dám nói cho Thái hậu chân tướng sự việc.



"Vì vậy, Thái hậu nhất định phải dưỡng cho khỏe, giữ tâm trạng vui vẻ, sau này sẽ còn có nhiều món ngon, nhiều cảnh đẹp, cũng có nhiều người tốt đẹp hơn để Thái hậu gặp gỡ."

Nàng chân thành nhìn bà lão trước mắt, "Con dâu thật sự rất hy vọng Thái hậu sống vui vẻ, ngoan ngoãn uống thuốc, đừng nghĩ đến những chuyện đau khổ, không vui nữa."

Nước mắt Thái hậu rơi xuống, nắm lấy tay Dương Vũ Phi, trong lòng lại không ngừng gọi tên con trai và con dâu.

Dương Vũ Phi dỗ dành mãi, cảm xúc của Thái hậu mới dần dần bình tĩnh lại, vì uống thuốc nên buồn ngủ, bà liền chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm, nàng và Diêu Minh Cẩn đều túc trực ở Ninh Thọ cung, không rời nửa bước.

Sáng hôm sau, Hoàng thượng đến truyền lời, cho Diêu Minh Cẩn đi lâm triều.

...

Bầu không khí trên triều đường ngột ngạt và u ám, khiến người ta có cảm giác tĩnh lặng khác thường trước khi bão táp ập đến.

Việc đầu tiên Hoàng thượng làm là gây khó dễ cho Diêu Tĩnh, "Trấn Nam Vương, có người tố cáo ngươi cấu kết với Nam Việt quốc, tự ý buôn bán binh khí, chiến mã và muối ăn, tiết lộ tình báo quan trọng của Đại Chu quốc cho Nam Việt quốc, ngươi bán nước cầu vinh, có chuyện này không?"

Diêu Tĩnh thầm cười lạnh trong lòng, cuối cùng cũng nhịn không được muốn trừ khử ông ta rồi, là vì những lời đồn đại về Ích Đức Thái tử kia đã truyền ra ngoài, hắn sợ hãi rồi sao?

Năm xưa người ủng hộ và theo phe Ích Đức Thái tử rất đông, chuyện bại lộ, hắn sợ bị người ta kéo xuống khỏi ngai vàng sao?

"Tâu Hoàng thượng, tuyệt đối không có chuyện này, vi thần trung thành với Đại Chu quốc, chưa từng cấu kết với Nam Việt quốc buôn bán chiến mã và binh khí, càng không bao giờ bán thứ quan trọng như muối ăn cho bọn họ."

Nam nhân ngồi trên long ỷ trực tiếp ném một xấp chứng cứ dày xuống đất, giọng nói tràn đầy phẫn nộ, "Chuyện chứng cứ rõ ràng như vậy, ngươi còn dám chối cãi, xem ra hoàn toàn không coi trẫm ra gì?"

"Hoàng thượng, thư từ có thể là giả mạo, nếu Hoàng thượng muốn định tội vi thần, xin hãy đưa ra vật chứng và nhân chứng cụ thể, nếu không vi thần không phục."

"Trẫm thấy ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, muốn nhân chứng và vật chứng sao? Trẫm có đây. Lý công công, mang nhân chứng và vật chứng lên."

Không bao lâu sau, Kiều San San và Diêu Ý ôm một chiếc hộp gỗ nặng nề đi vào.

"Trấn Nam Vương phi, là ngươi tố cáo Trấn Nam Vương thông đồng với địch mưu phản, ngươi hãy đưa chứng cứ ra đây."

Kiều San San không dám nhìn ánh mắt lạnh lẽo như muốn g.i.ế.c người của Diêu Tĩnh, ả ta cắn răng nói, "Hoàng thượng, chứng cứ Trấn Nam Vương bán nước cầu vinh, thông đồng với địch mưu phản ở đây."



Cô ta mở hộp, lấy ra một bộ long bào màu vàng sáng, còn có quốc tỷ, cùng rất nhiều sổ sách và thư từ lấy trộm từ thư phòng của Diêu Tĩnh.

"Trấn Nam Vương muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, đã sớm cấu kết với Nam Việt quốc, lấy được mấy triệu lượng bạc từ Nam Việt quốc, hắn còn tự ý nuôi dưỡng mấy vạn binh mã, muốn tạo phản soán ngôi."

Diêu Ý cũng quỳ xuống, lần đầu tiên vu oan giá họa người khác, sau lưng hắn toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, hắn cắn răng nói, "Mẫu phi con nói không sai, Trấn Nam Vương lòng lang dạ sói, vì thỏa mãn dục vọng quyền lực của mình, đã sớm cấu kết với Nam Việt quốc, kết bè kết phái, xin Hoàng thượng nghiêm tra."

Hoàng thượng sắc mặt còn khó coi hơn trước, "Đây là do Vương phi và nhi tử của ngươi tố cáo, long bào và ngọc tỷ đều có đủ, sổ sách và thư từ qua lại, ngay cả danh sách kết bè kết phái của ngươi cũng có, Trấn Nam Vương, ngươi còn gì để chối cãi?"

Diêu Tĩnh lưng thẳng tắp, không giả vờ nữa, "Muốn gán tội thì còn sợ không có lý do sao? Cô ta căn bản không phải là Vương phi của ta, là do Hoàng thượng ngươi nhét vào vương phủ làm con cờ nằm vùng, ả ta nói gì chẳng phải là bênh vực Hoàng thượng sao?"

"Chứng cứ rõ ràng còn ngoan cố không chịu nhận tội, trẫm tuyệt đối không thể dung thứ cho kẻ bán nước cầu vinh, thông đồng với địch mưu phản tồn tại. Cấm vệ quân, bắt Trấn Nam Vương và thế tử lại, giam vào thiên lao, chờ xử lý!"

Hoàng thượng vừa dứt lời, cấm vệ quân đã cầm trường kiếm sắc bén tiến vào.

Gần như cùng lúc đó, một nhóm cấm vệ quân khác từ bên ngoài xông vào, tiếng la hét c.h.é.m g.i.ế.c vang trời từ bên ngoài đại điện.

Ngay sau đó, trường kiếm của thống lĩnh cấm vệ quân đã kề lên cổ Hoàng thượng, tất cả đại thần trong đại điện đều bị binh lính vây chặt.

"Không ai được nhúc nhích, nếu không sẽ mất đầu!" Một vị tướng quân sát khí đằng đằng quát lớn.

Hoàng thượng như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh toát, ngay cả m.á.u cũng sắp đông cứng lại.

"Các ngươi muốn tạo phản sao? Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?"

Sở Đằng Trưng và Diêu Tĩnh bước ra, đối mặt với tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, sắc mặt hai người không hề thay đổi.

"Hoàng thượng, chẳng phải năm xưa ngươi cũng dùng thủ đoạn này để mưu hại Ích Đức Thái tử sao? Còn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt hoàng trưởng tôn? Thái hậu và Ích Đức Thái tử xem ngươi như người thân ruột thịt, ngươi lại làm gì với Thái tử? Ngôi vị hoàng đế của ngươi có được bằng cách nào, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Nỗi sợ hãi ập đến như sóng thần, gần như nhấn chìm Hoàng thượng, hắn toát mồ hôi lạnh toàn thân, lớn tiếng gào thét, "Người đâu, hộ giá! Ai g.i.ế.c được phản tặc, trẫm thưởng vạn lượng hoàng kim, ngàn khoảnh ruộng tốt, phong làm Hộ Quốc hầu!"

"Ngươi đừng phí công vô ích nữa, toàn bộ hoàng cung đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, ngươi không thể trốn thoát đâu."

Diêu Tĩnh nhìn Hoàng thượng với vẻ châm chọc, như đang nhìn một tên hề nhảy nhót, thì ra tên khốn kiếp này cũng biết sợ, cũng hèn nhát như vậy, thật mỉa mai.

 
 
Chương 162: Lật đổ Hoàng đế và tống vào đại lao


"Diêu Tĩnh, ngươi lòng lang dạ sói, thì ra ngươi tạo phản là thật, đừng lấy danh nghĩa của Ích Đức Thái tử ra. Trẫm chưa từng hãm hại Ích Đức Thái tử, ngươi chỉ là mượn cớ báo thù, muốn soán ngôi mà thôi."

Sở Đằng Trưng bước ra, "Ai nói không có chứng cứ? Chứng cứ ngươi mưu hại tiên đế nhiều vô số kể, nhân chứng và vật chứng đều có đủ, trên huyết thư mà Ích Đức Thái tử để lại còn có ấn tín riêng của người."

"Ngươi đã tàn sát toàn bộ người trong Đông cung, nhưng vẫn có cá lọt lưới, vẫn có người biết chuyện."

Trong mắt nam nhân chứa đựng nỗi hận thấu xương, chính là Lý Thế Thành tên cặn bã này, đã giam cầm muội muội hắn hơn nửa năm, làm nhục muội muội hắn, đóng đinh cả Sở gia vào cột nhục nhã.

"Nói đi nói lại, cũng chỉ là cái cớ đường hoàng của các ngươi, kéo trẫm xuống khỏi ngai vàng, các ngươi có thể lên ngôi hoàng đế, đừng giả tạo buồn nôn như vậy nữa."

"Hoàng thượng nói sai rồi, vi thần không có dã tâm mưu phản soán ngôi, chỉ là muốn đòi lại những thứ thuộc về Ích Đức Thái tử. Những năm này dưới sự cai trị của Hoàng thượng, Đại Chu quốc không những không giàu mạnh hơn, ngược lại còn thụt lùi, người căn bản không có năng lực làm minh quân."

"Ích Đức Thái tử năm xưa còn có một nhi tử, cho dù Hoàng thượng phái người truy sát rất lâu, nhưng không có cách nào, ông trời có mắt, đã để hoàng trưởng tôn sống sót."

Sở Đằng Trưng nụ cười càng thêm rạng rỡ, như muốn chọc tức Hoàng thượng đến chết, "A Cẩn, con hãy bước ra, lấy ngọc bội chứng minh thân phận mà mẫu phi con để lại cho con ra, còn có thư mà mẫu phi con gửi gắm cho Trấn Nam Vương cũng lấy ra."

Những lời này khiến các đại thần trên triều đường xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn Diêu Minh Cẩn với vẻ không dám tin.

Trong đầu Hoàng thượng trống rỗng, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Diêu Minh Cẩn đã c.h.ế.t mười mấy lần rồi.

Diêu Minh Cẩn lấy huyết thư mà Sở Tiêu Tiêu để lại cho hắn, cùng với ngọc bội, bao gồm cả bát tự của hắn ra, trưng bày trước mặt mọi người.

Diêu Tĩnh và Sở Đằng Trưng đồng thanh nói, "Trấn Nam Vương thế tử chính là dòng m.á.u duy nhất của Ích Đức Thái tử!"

"Vì vậy, Diêu Minh Cẩn có tư cách kế vị ngôi báu, dẫn dắt triều thần trị vì Đại Chu quốc ngày càng giàu mạnh, để cho bá tánh an cư lạc nghiệp, sống tốt hơn, các nước lân bang cũng không dám xâm phạm nữa, hãy ủng hộ hoàng trưởng tôn lên làm tân đế!"

Có đại thần đồng ý, tự nhiên cũng có đại thần phản đối kịch liệt, bọn họ đều là những người được Hoàng thượng trọng dụng, dựa vào Hoàng thượng mà có được rất nhiều lợi ích.

Thế nhưng, chỉ cần có đại thần phản đối, những binh lính xông vào sẽ trực tiếp c.h.é.m đầu đại thần đó, m.á.u b.ắ.n tung tóe, đầu lăn lông lốc đầy đất, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa khắp đại điện.

Sau khi mấy đại thần cứng đầu bị giết, không còn ai dám lên tiếng phản đối nữa, bọn họ rụt cổ im thin thít, sợ người tiếp theo bị c.h.é.m đầu chính là mình.

Hoàng thượng mặt mày xám xịt, hắn rất muốn g.i.ế.c c.h.ế.t những tên loạn thần tặc tử này, nhưng thế cục đã thay đổi, hắn thậm chí không dám mở miệng mắng chửi, sợ mình phản kháng quá kịch liệt cũng sẽ bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức.



"Các ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng, trẫm không tin Diêu Minh Cẩn là nhi tử của Ích Đức Thái tử!"

Giọng nói uy nghiêm và kiên định của Thái hậu vang lên, "A Cẩn chính là hoàng trưởng tôn của ai gia, ngôi vị hoàng đế này, A Cẩn có tư cách nhất để kế thừa."

Thái hậu được Dương Vũ Phi dìu bước vào, ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm Hoàng thượng, chỉ một lát sau, bà lại dời mắt đi.

"A Cẩn là nhi tử của Thái tử và Thái tử phi. Bức huyết thư này là bút tích của Thái tử phi, ngọc bội cũng là thật, dung mạo của A Cẩn có bảy tám phần giống Thái tử phi, ba phần còn lại là giống phụ thân nó."

"Thái hậu, sao người có thể hấp tấp như vậy? Đó là âm mưu của Diêu Tĩnh, hắn cố tình làm loạn huyết mạch hoàng thất, nếu người để Diêu Minh Cẩn đăng cơ, người chính là tội nhân của hoàng tộc!" Hoàng thượng tức giận đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Thái hậu.

Lão thái bà này, quả nhiên không phải là mẹ ruột của hắn, thời khắc mấu chốt cũng sẽ không giúp hắn.

"Ngươi im miệng! Ai gia hối hận nhất chính là năm xưa đã nhận nuôi ngươi, ban đầu tưởng ngươi là người đáng thương, giúp đỡ ngươi để ngươi sống tốt hơn trong cung, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói, hại c.h.ế.t con trai và con dâu của ai gia."

"Kẻ vong ân bội nghĩa, bất nhân tàn ác như ngươi, không xứng làm Hoàng thượng."

Thái hậu giọng nói lạnh lùng, trực tiếp lấy ra một đạo di chiếu của tiên đế, "Trước khi tiên đế băng hà, đã từng lập một đạo di chiếu, nếu ngươi có thể trị vì Đại Chu quốc thật tốt, ngôi vị hoàng đế này giao cho ngươi cũng không phải là không được."

"Mười mấy năm nay ngươi đã biến Đại Chu quốc thành cái dạng gì? Cắt đất cầu hòa, tăng thêm thuế má, bá tánh lầm than, vùng biển Đông Nam người Oa hoành hành, uy h.i.ế.p đến sự an toàn của bá tánh, còn ngươi, lại chỉ lo hưởng lạc, hôn quân như ngươi, sớm nên cút khỏi ngai vàng rồi."

Thái hậu mở di chiếu ra trước mặt mọi người, "Hiện giờ, ai gia phế truất ngôi vị hoàng đế của ngươi, lập minh quân khác, trị vì Đại Chu quốc cho tốt."

"Người đâu, áp giải phế đế xuống thiên lao, chờ ai gia định tội."

"Kẻ nào dám! Trẫm là chân long thiên tử, là Hoàng đế của Đại Chu quốc, không ai có thể kéo trẫm xuống khỏi ngai vàng!"

Sở Đằng Trưng ra hiệu cho tử sĩ, lập tức có tử sĩ xông lên, vặn ngược tay Hoàng thượng ra sau, đau đến mức Hoàng thượng kêu lên một tiếng.

"Thả trẫm ra, lũ khốn kiếp tội ác tày trời các ngươi, nhất định sẽ gặp báo ứng."

Cho dù hắn có không cam lòng đến đâu, trước sức mạnh tuyệt đối, hắn cũng không có cách nào thay đổi được cục diện hiện tại, bị áp giải xuống thiên lao một cách nhục nhã, đeo gông cùm nặng nề.

Về phần những tâm phúc mà Hoàng thượng tin tưởng nhất, cũng bị tống giam vào thiên lao, không có khả năng trở mình.

Kiều San San và Diêu Ý không bị bắt đi, hai người đã sớm bị dọa cho hồn bay phách lạc, cô ta nào có ngờ, Diêu Tĩnh thật sự dám tạo phản, càng không ngờ tới, Diêu Minh Cẩn lại là con trai của Ích Đức Thái tử.



Vừa rồi trước mặt văn võ bá quan, cô ta đã lấy ra long bào và ngọc tỷ, còn có nhiều chứng cứ phạm tội của Diêu Tĩnh như vậy, người đàn ông vốn đã lạnh lùng vô tình kia, sẽ tha cho cô ta sao?

Diêu Tĩnh không biểu cảm đi đến trước mặt hai mẹ con, nói với thị vệ tâm phúc mà ông ta mang đến, "Đưa bọn họ về Trấn Nam Vương phủ, giam lỏng, chờ bản vương xử lý."

Cuộc chính biến được lên kế hoạch tỉ mỉ mười mấy năm, đến lúc này đã kết thúc thuận lợi.

Diêu Minh Cẩn và Dương Vũ Phi nhìn nhau, những bất an và lo lắng hoàn toàn biến mất, những ngày tháng sau này, bọn họ hẳn là có thể sống cho chính mình.

Tinh thần Thái hậu tốt hơn tối hôm qua rất nhiều, bà kích động và đau lòng nhìn Diêu Minh Cẩn, nắm lấy tay cháu trai, mãi không nỡ buông ra.

"Thật tốt, cha mẹ con còn có đứa con trai như con sống trên đời, A Cẩn, con có bằng lòng nhận ai gia là tổ mẫu không?"

Thảo nào, bà lại vô thức yêu thương Diêu Minh Cẩn, lúc trước đã cảm thấy A Cẩn và Vũ Phi rất giống con trai và con dâu của bà, bây giờ nghĩ lại, thì ra bọn họ chính là cháu trai và cháu dâu của bà.

Diêu Minh Cẩn trong lòng cũng có chút chua xót, nhưng vẫn sảng khoái nói, "Thái hậu, người vốn dĩ là tổ mẫu của con, con rất vui vì có người tổ mẫu như vậy."

"Bây giờ người khỏe hơn chút nào chưa?"

Thái hậu nén nước mắt gật đầu, "Ai gia khỏe hơn nhiều rồi, y thuật của Vũ Phi rất cao minh, chăm sóc ai gia cũng rất tận tâm."

Bà còn rất nhiều lời muốn hỏi Diêu Minh Cẩn, nhưng cũng biết hiện giờ không phải lúc.

"Hai con cứ làm việc đi, ai gia về Ninh Thọ cung đây, không làm phiền chuyện chính sự của hai con nữa."

Cho dù trong lòng có nhiều luyến tiếc đến đâu, Thái hậu cũng biết việc gì là quan trọng nhất, bà để Dương Vũ Phi dìu mình, trở về Ninh Thọ cung.

Diêu Tĩnh và Sở Đằng Trưng, còn có Chu Thắng Đào, cùng với thuộc hạ làm việc gọn gàng dứt khoát, xử lý tàn cuộc đâu ra đấy, tình hình hỗn loạn, chưa đến mấy canh giờ đã được giải quyết ổn thỏa.

"Minh Cẩn, con dẫn Nghiên nhi đến Ninh Thọ cung thăm Thái hậu đi, Nghiên nhi có vài lời muốn nói với con." Sở Đằng Trưng nhìn người cháu ngoại này, càng thêm đau lòng cho muội muội mình, chỉ hận không thể băm vằm Lý Thế Thành ra.

Trong lòng Diêu Minh Cẩn cũng có rất nhiều nghi vấn, Sở Nghiên Nghi và chàng dung mạo giống nhau như vậy, chẳng lẽ thật sự là muội muội cùng cha khác mẹ của chàng?

 
 
Chương 163: Em gái ruột, vị Hoàng đế bị phế truất đã chết


Đến Ninh Thọ cung, Sở Nghiên Nghi đã ở đó trò chuyện cùng Thái hậu, nhìn thấy Diêu Minh Cẩn đến, nàng đỏ hoe mắt, ánh mắt vừa ẩn nhẫn vừa đáng thương nhìn Diêu Minh Cẩn, rồi không nỡ rời đi nữa.

Diêu Minh Cẩn trong lòng cũng rất xúc động, nhưng chàng không muốn lãng phí thời gian, bèn trực tiếp hỏi, "Nghiên nhi, muội là nữ nhi của Hoàng thượng sao?"

Sở Nghiên Nghi kiên định lắc đầu, quả quyết nói, "Muội không phải là nữ nhi của kẻ đó, ca ca, muội cũng giống như huynh, đều là nhi nữ của Ích Đức Thái tử và Thái tử phi. Chúng ta là huynh muội ruột thịt cùng cha cùng mẹ."

Bí mật này được phơi bày, Thái hậu và Diêu Minh Cẩn lại một lần nữa bị chấn động.

"Nghiên nhi, con cũng là cháu gái của ai gia sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Trên mặt Sở Nghiên Nghi hiện lên vẻ nhục nhã, càng thêm căm hận đến tận xương tủy, nàng kể lại chuyện năm xưa Sở Tiêu Tiêu vừa mới mang thai, Ích Đức Thái tử đã bị hạ độc, Thái tử phi bị Hoàng thượng lòng lang dạ sói giam cầm và làm nhục cho Thái hậu nghe.

"Lúc đó mẫu thân đã sớm muốn c.h.ế.t rồi, nhưng trong bụng bà ấy đã có muội, không nỡ bỏ muội, nên chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng mà dây dưa với Hoàng thượng, cố ý kéo dài một tháng mới nói cho Hoàng thượng biết nàng bà ấy có thai."

"Hoàng thượng tưởng rằng mẫu thân mang thai con của hắn, trong lòng rất vui mừng, càng thêm quan tâm săn sóc mẫu thân, tưởng rằng như vậy có thể trói chặt mẫu thân bên cạnh hắn mãi mãi."

"Sau đó, vào ngày mẫu thân sinh ra muội, người đã tự tay châm lửa đốt cung điện, nhân lúc hỗn loạn, để thị nữ tâm phúc đưa muội ra khỏi hoàng cung. Còn người thì cho người tìm một bé gái vừa sinh ra đã c.h.ế.t yểu để thay thế muội."

"Ban đầu người không dám đưa muội về Minh Diệu hầu phủ ngay, thị nữ của mẫu thân đã giao muội cho người khác, nuôi dưỡng ở một thôn trang hẻo lánh mấy tháng, đợi đến khi tình hình ở kinh thành lắng xuống, người mới đưa muội đến trước cửa Minh Diệu hầu phủ."

Sở Nghiên Nghi nghĩ đến những chuyện bi thảm mà mẫu thân đã phải trải qua, đau lòng đến mức nước mắt không ngừng rơi, "Cữu cữu và mợ không có nữ nhi, thấy muội đáng thương nên đã nhận nuôi muội."

"Lại qua mấy tháng nữa, thị nữ của mẫu thân mới cho người đưa thư đến Minh Diệu hầu phủ, nói rõ chân tướng sự việc cho cậu và mợ biết, muội mới được sống ở Minh Diệu hầu phủ."

"Tổ mẫu, Hoàng thượng chính là tên cầm thú không bằng, vong ân bội nghĩa, mưu sát hoàng huynh, chiếm đoạt hoàng tẩu, loại người này, đáng lẽ phải c.h.ế.t không tử tế."

Thái hậu nghe xong nước mắt giàn giụa, ôm Sở Nghiên Nghi vào lòng, trái tim đau đớn đến mức gần như nghẹt thở.

"Đứa trẻ đáng thương, may mà con còn sống, A Cẩn cũng còn sống, hai con những năm này chịu khổ rồi." Đều tại bà, năm xưa bà không nên nhận nuôi tên khốn kiếp lòng lang dạ sói kia, hại c.h.ế.t con trai mình, hại cháu trai cháu gái phải lưu lạc tha phương mười mấy năm, đến bây giờ mới nhận lại được nhau.



Diêu Minh Cẩn mũi cay cay, hắn hít sâu vài hơi, bình ổn lại cảm xúc, an ủi Thái hậu, "Tổ mẫu, chúng con không chịu khổ, phụ thân nuôi dưỡng con như con ruột, tìm thầy giỏi nhất, để con được hưởng nền giáo dục tốt nhất. Quyền mưu sách lược, võ nghệ cưỡi ngựa gì người cũng dạy, người đối xử với con rất tốt."

"Ta sẽ khiến Lý Thế Thành tên súc sinh đó phải chết, hắn không xứng đáng sống trên đời này." Thái hậu nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Nghiên Nghi đi đến trước mặt Diêu Minh Cẩn, dè dặt hỏi, "Ca ca, huynh có bằng lòng nhận muội là muội muội không? Huynh có cảm thấy muội là nỗi sỉ nhục không?"

Diêu Minh Cẩn không cần suy nghĩ, kiên quyết nói, "Đương nhiên rồi, chúng ta cùng chung huyết thống, đây là điều không ai có thể thay đổi, muội chính là muội muội ruột của ta, ta rất vui vì phụ mẫu đã để lại cho ta người muội muội tốt như vậy."

Dương Vũ Phi đứng bên cạnh nhìn mà khóe mắt ươn ướt, nàng cố tỏ ra thoải mái nói, "Tổ mẫu, bây giờ chân tướng sự việc đã rõ ràng, Nghiên nhi và A Cẩn cũng đã nhận nhau, gia đình chúng ta đoàn tụ, hôm nay là ngày vui nhất, chúng ta đều nên vui vẻ."

"Đúng là nên vui vẻ. A Cẩn, tên đó tuyệt đối không thể để hắn sống trên đời này, còn những phi tần và hoàng tử công chúa của hắn, không được nắm giữ bất kỳ thực quyền nào, chỉ có thể làm người giàu có nhàn rỗi."

Trong mắt Thái hậu lóe lên tia sáng sắc bén, "Kẻ nào có ý đồ mưu phản, g.i.ế.c không tha!"

Bà đã vì lòng nhân từ mà hại c.h.ế.t con trai và con dâu, tuyệt đối không thể để cháu trai và cháu dâu đi vào vết xe đổ.

"Tổ mẫu, những chuyện này, phụ thân và Minh Diệu hầu gia sẽ giải quyết, người cứ yên tâm, sẽ không có ai có thể làm hại chúng ta nữa." Diêu Minh Cẩn an ủi Thái hậu.

Cứ như vậy, những hoàng tử công chúa của Hoàng thượng đều bị giam lỏng, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Bận rộn mấy ngày, Diêu Minh Cẩn đến thiên lao, gặp Hoàng thượng đã bị phế truất.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Hoàng thượng trước kia thần thái phi dương, nắm trong tay sinh mệnh của tất cả mọi người như biến thành một người khác, tóc tai bù xù, vẻ mặt u ám, y phục nhăn nhúm, trên người tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Nhìn thấy Diêu Minh Cẩn, trong mắt phế đế tràn đầy oán hận, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, chàng đã c.h.ế.t mấy vạn lần rồi.

"Trẫm không ngờ, ngươi lại là nghiệt chủng năm xưa trốn thoát, Diêu Tĩnh con hồ ly già gian xảo này, giấu giếm cũng kỹ thật. Trẫm thật sự rất hận, năm xưa đáng lẽ nên g.i.ế.c ngươi trước, rồi mới g.i.ế.c Ích Đức Thái tử, cũng sẽ không để lại hậu họa."

Diêu Minh Cẩn thần sắc bình tĩnh, "Ông trời có mắt, ngươi lên kế hoạch, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng."

"Hôm nay ta đến, là để tiễn ngươi lên đường. Xuống suối vàng, ngươi hãy dập đầu tạ tội với phụ mẫu ta đi, bọn họ đối xử với ngươi rất tốt, ngươi lại vong ân bội nghĩa, báo ứng tuy chậm nhưng nhất định sẽ đến."



Phế đế không muốn chết, hắn thật sự không cam lòng, hao tâm tổn trí kinh doanh bấy lâu, nỗ lực bấy lâu, cuối cùng mới leo lên được vị trí này, không ngờ lại bị con trai của kẻ đó cướp mất ngôi vị hoàng đế.

"Nếu trẫm không muốn c.h.ế.t thì sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn khi quân?"

"Ngươi không muốn c.h.ế.t cũng bình thường, chúng ta có rất nhiều cách để tạo ra ngoài ý muốn khiến ngươi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Chỉ là đến lúc đó, ngay cả khi c.h.ế.t cũng không được yên ổn, ta sẽ tìm đạo sĩ cao tay trấn áp ngươi, khiến ngươi đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh, mãi mãi chịu khổ dưới âm phủ, không biết khi đó ngươi có chịu đựng được không?"

Hoàng thượng sắc mặt u ám, n.g.ự.c phập phồng, "Ngươi hèn hạ vô sỉ, ngươi bất chấp thủ đoạn."

"So với ngươi, chỉ là hạt cát giữa sa mạc. Đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngươi biết, Sở Nghiên Nghi không phải là nữ nhi của ngươi và mẫu thân ta, nàng ấy là muội muội ruột của ta. Những chuyện ngươi đã làm với mẫu thân ta, ta đã sớm biết, ngươi tội ác sâu nặng, ta sẽ không tha cho ngươi."

Hoàng thượng lúc này bị đả kích nặng nề, mặt mày vặn vẹo dữ tợn, "Trẫm không tin, Sở Nghiên Nghi là nữ nhi của trẫm và Sở Tiêu Tiêu."

"Ngươi cho rằng, mẫu thân ta sẽ để nghiệt chủng của ngươi được sinh ra sao? Ngươi đoán xem tại sao người lại thà tự thiêu, cũng không muốn ở bên ngươi? Sở Nghiên Nghi là di phúc tử của phụ thân ta, mẫu thân vì muốn sinh muội ấy ra, mới phải nhẫn nhục chịu đựng, bị ngươi ức h.i.ế.p mấy tháng trời."

Sắc mặt Hoàng thượng trắng bệch, "Sở Tiêu Tiêu, nàng thật nhẫn tâm, ở bên cạnh trẫm khó chịu đến vậy sao? Nàng đối với trẫm thật tàn nhẫn."

Diêu Minh Cẩn không nói nhảm với hắn nữa, cho người đặt rượu độc, lụa trắng và d.a.o găm tẩm kịch độc trước mặt phế đế.

"Hiện giờ, đã đến lúc ngươi lên đường rồi, đừng giãy giụa nữa, càng giãy giụa, không chỉ ngươi c.h.ế.t đau đớn, mà những phi tần, những hoàng tử công chúa của ngươi cũng sẽ c.h.ế.t rất thảm. Đến lúc c.h.ế.t rồi, ngươi hãy làm người đi, đừng đi hại người khác nữa."

Hoàng thượng ôm đầu thống khổ, giờ phút này hắn biết rõ, dù thế nào, hắn cũng không thoát khỏi cái chết.

Hắn bưng chén rượu độc lên, trực tiếp uống cạn, nuốt xuống.

Chỉ trong nháy mắt, hắn thất khiếu chảy máu, hoàn toàn tắt thở.

Diêu Minh Cẩn nhìn về phương xa hư không, như đang nói mê, "Phụ thân, mẫu thân, người có nhìn thấy không? Con đã báo thù cho người, người hãy yên nghỉ dưới suối vàng."

Chỉ là, dường như hắn đã hoàn toàn quên mất dung mạo của cha mẹ, ký ức của hắn bị khuyết mất một phần.
 
Chương 164: Đại kết cục


Hơn một tháng sau, các đại thần ủng hộ Diêu Minh Cẩn cuối cùng cũng chuẩn bị xong, đưa Diêu Minh Cẩn lên ngôi vị hoàng đế, đổi quốc hiệu thành Thịnh Nguyên.

Dương Vũ Phi với tư cách là kết tóc thê tử của Diêu Minh Cẩn, cũng được sắc phong làm Hoàng hậu.

Diêu Minh Cẩn thay đổi tác phong xa hoa lãng phí của phế đế Lý Thế Thành, dốc sức vì nước, dùng người tài, một nhóm quan lại dựa vào gia thế và quan hệ mà chiếm giữ chức vụ quan trọng bị cách chức.

Thay vào đó, các quan lại có năng lực được thỏa sức phát huy tài năng, bất kể xuất thân, chỉ cần có năng lực, ở chức vị phù hợp với mình để đạt được thành tích lớn nhất.

Chỉ trong vòng một năm, Đại Chu quốc đã thay đổi hoàn toàn so với trước kia, từ chỗ xa hoa lãng phí, bá tánh lầm than, trở nên hưng thịnh phồn vinh, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Bên phía Dương Vũ Phi cũng liên tiếp có tin vui, điều khiến nàng kinh hỉ chính là, dưới sự giúp đỡ của công công Trấn Nam Vương, cuối cùng nàng cũng tìm được ca ca thất lạc nhiều năm.

Ca ca của nàng ban đầu được đưa đến một gia đình nông dân nghèo khó và lạc hậu để nuôi dưỡng, cha mẹ nuôi tàn bạo và thất thường, luôn đánh đập ca ca nàng.

Cuối cùng, đứa trẻ không chịu nổi sự hành hạ đã bỏ nhà ra đi khi tám tuổi, tình cờ vào quân doanh của Trấn Nam Vương, hắn không muốn bị đưa về nhà cha mẹ nuôi nữa, nên đã cầu xin Diêu Tĩnh cho hắn ở lại.

Diêu Tĩnh vừa ý với phẩm chất chịu khó của hắn, cũng coi trọng ưu điểm thông minh, nhẫn nhịn, ít nói của hắn, tận tâm dẫn dắt hắn, làm việc trong quân doanh.

Về sau, Diêu Minh Cẩn đăng cơ làm hoàng đế, Diêu Tĩnh không có con trai, lại nhận ca ca nàng làm con nuôi.

Cho đến khi Dương Vũ Phi và Diêu Minh Cẩn cùng nhau về xử lý chuyện của Kiều San San và Diêu Ý, Thang Cảnh Trạch theo lời Diêu Tĩnh dặn dò, xuất hiện trước mặt nàng.

Dương Vũ Phi nhìn dung mạo giống mình như đúc, nhưng vì phơi nắng nhiều nên da ngăm đen, khuôn mặt chữ điền, trên người toát ra khí chất chính trực đặc trưng của võ tướng, nàng ngẩn người hồi lâu.

Sau đó, trải qua một phen tìm hiểu xác minh, cuối cùng cũng xác định Thang Cảnh Trạch chính là ca ca ruột của nàng.

Diệu Diệu

Chu Duyệt Nhiên đến Trấn Nam Vương phủ nhìn thấy con trai, vừa mừng vừa thương, trực tiếp khóc thành tiếng.

"Con trai đáng thương của ta, rốt cuộc con đã phải chịu bao nhiêu khổ cực. Đều là lỗi của mẹ, là mẹ không biết đến sự tồn tại của con, hại con phải chịu nhiều đau khổ như vậy."



Dương Đạo Linh đứng bên cạnh sắc mặt ngượng ngùng, muốn tiến lên nói chuyện với con trai, bị Dương Vũ Phi liếc mắt lạnh lùng, ông ta không dám nhúc nhích nữa.

Con trai vừa sinh ra đã bị đánh tráo, ông ta chính là đầu sỏ tội ác, là ông ta bị hồ ly tinh Đổng Uyển Uyển mê hoặc, dẫn đến vợ chồng bất hòa, cốt nhục chia lìa, ông ta là tội nhân lớn nhất.

Thang Cảnh Trạch đã biết được toàn bộ chân tướng sự việc từ Dương Vũ Phi, cho dù ban đầu hắn có rất nhiều oán hận đối với cha mẹ, nhưng Trấn Nam Vương đã cho hắn một nơi ở ổn định, cho dù hắn phải chịu nhiều khổ cực, ít nhất hắn đã dựa vào nỗ lực của bản thân, lập được quân công, hiện giờ đã là võ tướng ngũ phẩm, hắn sống rất tốt.

"Mẹ, con không trách người, tất cả những chuyện này đều không phải lỗi của người. Hoàng hậu nương nương đã nói cho con toàn bộ chân tướng, người chưa từng từ bỏ con, người cũng là người bị hại."

"Con rất may mắn vì không phải là con trai của đôi vợ chồng độc ác kia."

Chu Duyệt Nhiên ôm con trai khóc càng thêm đau lòng, nắm lấy bàn tay thô ráp của con trai, bà đau lòng như d.a.o cắt, "Con trai, theo mẹ về nhà, mẹ sẽ cho con tất cả mọi thứ, bù đắp những thiếu thốn trước kia."

Thang Cảnh Trạch lại từ chối, "Mẹ, con bằng lòng nhận người, nhưng con không muốn về Vĩnh Ninh hầu phủ. Đại Chu quốc và Tây Nhung quốc chắc chắn sẽ khai chiến, không bao lâu nữa con sẽ ra chiến trường, con nguyện ý cống hiến cho Đại Chu quốc, bảo vệ đất nước, để bá tánh Đại Chu quốc không bị kẻ địch xâm phạm."

Chu Duyệt Nhiên lấy khăn lau nước mắt, bà vui mừng vì con trai có chí khí, có tiền đồ như vậy, nhưng lại lo lắng con trai vừa mới nhận lại đã phải ra chiến trường, liệu có gặp nguy hiểm không.

Bà muốn giữ con trai lại, nhưng lại không nói nên lời.

Dương Vũ Phi sao có thể không đoán được tâm tư của mẫu thân, nàng bèn tiến lên, nhỏ nhẹ khuyên nhủ, "Mẹ, ca ca đánh trận rất lợi hại, mưu lược và binh pháp đều rất thành thạo, võ công cũng cao cường, người cứ để ca ca thực hiện hoài bão của mình, để huynh ấy dựa vào bản lĩnh của mình mà lập nên công danh."

"Tất cả mọi thứ của Vĩnh Ninh hầu phủ, ca ca không thèm, ca ca rất ưu tú, mẹ nên tự hào về ca ca."

Chu Duyệt Nhiên cắn môi, cho dù có luyến tiếc đến đâu, bà cũng không dám can thiệp vào quyết định của con trai, ai bảo bà chưa từng dạy dỗ con trai, cũng chưa từng nuôi nấng con trai một ngày nào.

Thang Cảnh Trạch nhìn bà vừa vui mừng vừa đau lòng, hắn mềm lòng, không nhịn được nói, "Người đừng lo lắng, con nhận người là mẹ, đợi con đánh trận trở về, con bằng lòng sống cùng người, sau này cũng sẽ phụng dưỡng người."

Còn về người cha cặn bã kia, thôi bỏ đi, đó là đầu sỏ tội ác khiến tuổi thơ của hắn khổ cực như vậy, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ.

Dương Đạo Linh dè dặt nói, "Con trai, ta là cha con đây."

Thang Cảnh Trạch không thèm liếc mắt nhìn ông ta, cũng không nói với ông ta một câu nào, hoàn toàn lạnh lùng phớt lờ, đã thể hiện rõ ràng lập trường của mình.



Dương Vũ Phi nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại cảm thấy rất hả hê, "Cha, ca ca có oán hận trong lòng, cứ để thời gian xóa nhòa mọi đau khổ và oán hận đi."

Dương Đạo Linh sắp khóc đến nơi, "Con trai, con hận ta là đúng, tất cả đều là lỗi của ta. Sau này ta bằng lòng dùng cả đời để bù đắp cho con."

Giọng nói lạnh lùng của Thang Cảnh Trạch vang lên, "Con chỉ có một người cha, đó là dưỡng phụ của con, Trấn Nam Vương, những người khác đừng có dính líu vào. Còn nữa, hiện giờ con không muốn nhìn thấy người, xin người hãy rời đi."

Dương Đạo Linh cảm thấy mặt nóng bừng, ông ta muốn giải thích với con trai, làm mất con trai không phải là bản ý của ông ta, nhưng những lời đó ông ta không nói nên lời, bởi vì đầu sỏ tội ác thủ chính là ông ta.

Ông ta xấu hổ rời đi.

Chu Duyệt Nhiên quỳ "bịch" xuống trước mặt Trấn Nam Vương, dập đầu thật mạnh xuống đất, "Vương gia, đại ân đại đức của người, cả đời này ta sẽ khắc cốt ghi tâm. Sau này chỉ cần người cần ta giúp đỡ, cho dù là hi sinh tính mạng, ta cũng không chối từ."

"Cảm ơn ngài đã nuôi dạy con trai ta tốt như vậy, để nó lớn lên khỏe mạnh bình an, ngài là ân nhân của thiếp và Vũ Phi."

Diêu Tĩnh xua tay, "Phu nhân không cần khách sáo. Thang Cảnh Trạch là mầm non tốt để dẫn binh đánh trận, nó có được thành tựu hôm nay, đều là do nó tự mình phấn đấu."

"Bản vương chỉ là thu nhận nó vào quân doanh, không làm gì cả."

Nhưng Chu Duyệt Nhiên biết, con trai bà có thể sống đến ngày hôm nay, biết đọc biết viết, dẫn binh đánh trận giỏi giang, đều là nhờ vị Trấn Nam Vương trước mắt này dạy dỗ không chút tư lợi, ân tình này, cả đời bà cũng không quên.

Dương Vũ Phi nhìn mà khóe mắt ươn ướt, Trấn Nam Vương luôn là người tốt, trượng phu của nàng, cũng là do Trấn Nam Vương nuôi nấng, ca ca của nàng, cũng là do Trấn Nam Vương dạy dỗ, nàng thật may mắn, có thể gặp được người cha chồng tốt như vậy, gả cho người đàn ông tốt như vậy.

Sau khi Chu Duyệt Nhiên rời khỏi vương phủ, Diêu Minh Cẩn cũng dẫn Dương Vũ Phi về hoàng cung.

Nàng dựa vào vai Diêu Minh Cẩn, giọng nói ấm áp, tràn đầy yêu thương, "Minh Cẩn, gặp được chàng là điều may mắn nhất trong đời thiếp, chúng ta nhất định phải mãi mãi bên nhau."

Diêu Minh Cẩn ôm eo nàng, thâm tình và cưng chiều, "Được, chúng ta sẽ mãi mãi yêu thương nhau."

"Cầm tay nhau, cùng nhau đầu bạc."

——Hết——
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top