Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 80


"Cái gì mà vay nợ?" Kiều Đại Sơn ngạc nhiên hỏi,"Có ai vay nợ à?" Ông nhìn quanh mọi người, nhưng ai nấy đều lắc đầu phủ nhận.

Kiều Phong nói: "Mọi người trong thôn đều bảo nhà các ngươi mượn nợ để mua lừa."

Kiều Trần thị liền xua tay: "Không có chuyện đó đâu! Chúng ta tuyệt đối không vay nợ gì cả. Đến lúc lão Tam chưa có tiền để nộp quà biếu nhập học, chúng ta còn không vay nợ mà!" Lúc ấy, may mắn thầy giáo của Kiều Tam cho thư thả, để sau này mới nộp đủ tiền.

Kiều Phong thắc mắc: "Vậy lừa này các ngươi mua từ đâu?"

Kiều Đại Sơn định trả lời, nhưng Chân Nguyệt nhanh chóng chen vào,"Đúng là mượn tiền, nhưng không phải vay nợ từ chỗ đòi tiền c.ắ.t c.ổ đâu." Nàng chỉ vào đống củ cải trên mặt đất,"Nhà ta trước đây bán được ít củ cải và rau hẹ, từ đó quen được một khách hàng lớn. Khách đó yêu cầu chúng ta cung cấp rau củ đều đặn, nhưng nhà không có lừa để vận chuyển, nên chúng ta mượn tiền của họ để mua chiếc lừa này. Chúng ta cũng phải trả lãi, nhưng không cao lắm."

Kiều Phong lúc này mới để ý đến những củ cải to lớn nằm trên mặt đất. Hắn ngạc nhiên cầm lên một củ cải: "Sao củ cải này lại to thế? Các ngươi trồng kiểu gì".

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Chân Nguyệt. Nàng đáp: "Chúng ta dùng phân mục từ lá cây và phân heo để bón. Đều đặn tưới nước, làm cỏ. Còn lại chắc là nhờ may mắn thôi."

Kiều Trần thị thêm vào: "Chắc chắn là nhờ đứa cháu đích tôn nhà ta mang lại phúc khí. Từ khi nó chào đời, mọi thứ ở nhà càng ngày càng tốt hơn."

Kiều Phong nghe Kiều Trần thị nói thì cũng nghĩ, từ sau khi tôn tử của Kiều Đại Sơn sinh ra, cuộc sống nhà họ đã khá lên nhiều, thậm chí còn mua được cả lừa.

Ông ấy lại nhìn quanh sân nhà Kiều Đại Sơn, thấy có hai con heo trông béo tốt, trắng trẻo. Đám gà bên kia đang ăn lá củ cải, còn cải bẹ xanh đang được phơi để làm dưa chua. Đặc biệt, củ cải và cải bẹ xanh ở đây lớn hơn bình thường rất nhiều.

"Trưởng thôn mang về một củ cải về mà ăn thử, ngon lắm đấy," Kiều Trần thị cười tươi, cầm một củ cải lớn đưa cho Kiều Phong,"Nhà chúng tôi bán củ cải để kiếm sống mà."

"Ai ai, không cần đâu, các ngươi để bán lấy tiền thì tốt hơn. Mới mượn tiền mua lừa, phải tiết kiệm chứ."

Kiều Đại Sơn vội nói: "Không sao đâu, chỉ là một củ cải thôi, thôn trưởng cứ mang về mà ăn thử."

Chân Nguyệt cũng góp lời: "Lấy thêm một cây cải bẹ xanh nữa về ăn thử xem sao."

Cuối cùng, dù từ chối nhiều lần, nhưng Kiều Phong cũng không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Kiều gia nên mang cả củ cải và cải bẹ xanh về nhà.

Khi về đến nhà, Kiều Phong đưa hai thứ cho Kim thị đang nấu cơm,"Đây là củ cải và cải bẹ xanh của nhà Đại Sơn, bà thử làm món gì với nó xem."

Kim thị nhìn củ cải và cải bẹ xanh mướt mát, to lớn khác thường, ngạc nhiên hỏi: "Sao chúng lại lớn thế này nhỉ? Nhà ta trồng không bao giờ được như vậy."

Kiều Phong đáp: "Nghe nói Chân thị dùng đất phân hủy từ lá cây và phân heo, rồi chăm sóc kỹ lưỡng, tưới nước đều đặn."

Kim thị cười: "Ta cũng tưới nước và làm cỏ đều đặn đấy chứ, nhưng chưa từng dùng loại đất phân hủy đó. Lần sau thử xem sao."

Khi cơm tối đã nấu xong, cả nhà bắt đầu ăn. Kiều Phong gắp một miếng củ cải, vừa ăn liền nhận ra vị củ cải hôm nay khác hẳn ngày thường.

Tề Ca Nhi, cháu nội của Kiều Phong cũng gắp một miếng và reo lên: "Củ cải này ngon thật!"

Kiều Phong gật gù,"Đúng là ngon thật, mọi người thử đi."

Kim thị cũng nếm một miếng và nhận thấy rõ sự khác biệt. Mặc dù cách nấu không có gì thay đổi, nhưng vị của củ cải và cải bẹ xanh lại ngon hơn hẳn.
 
Chương 81


Con dâu cả của Kim thị là Bao thị, cũng nếm thử rồi khen: "Hôm nay củ cải và cải bẹ xanh ngon thật, nương nấu ngon quá."

Kim thị lắc đầu, cười nói: "Không phải do ta nấu ngon hơn đâu, là do củ cải và cải bẹ xanh vốn đã ngon sẵn rồi."

Kiều Phong giải thích: "Hai món này là từ nhà Đại Sơn mang qua, đồ ăn nhà họ trồng quả thật không tệ."

Bao thị và phu quân nàng là Kiều Tùng trao đổi ánh mắt với nhau. Bao thị thắc mắc: "Phu quân, dạo này hình như Kiều Đại không ghé qua nhà mình?"

Kiều Phong trả lời: "Nhà Đại Sơn đang bận rộn lắm, lấy đâu ra thời gian mà đến."

Kiều Tùng ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngày mai có rảnh để ta qua Kiều gia hỏi thăm xem Kiều Đại dạo này làm gì."

Kiều Phong đáp: "Không cần đâu, nhà họ đang chuẩn bị đi bán củ cải đấy. Nghe nói củ cải của họ nặng đến mấy cân. Họ còn tìm được một khách hàng lớn ở huyện thành, người này đã cho họ vay tiền mua xe lừa. Những lời đồn ngoài kia về việc họ vay nợ c.ắ.t c.ổ chỉ là tin đồn nhảm, các ngươi không nên tin vào mấy lời vô căn cứ ấy."

"Đã biết, cha."

Ở nhà Kiều Triều, các nam nhân đang rửa củ cải để chuẩn bị vận chuyển lên huyện thành vào ngày mai. Kiều Trần thị và Tiền thị bận rộn trong bếp nấu cơm, còn Chân Nguyệt ngồi một bên trông con. Nàng lên tiếng đề nghị: "Không phải đã mua bột mì rồi sao? Làm ít bánh bao đi, sáng mai hấp nóng để bọn họ mang theo mà ăn."

Tiền thị đồng ý: "Được đấy, ta sẽ nhào bột ngay bây giờ, nương, ngươi xào rau nhé."

"Được."

Ba đứa Tiểu Hoa cũng ở bên ngoài giúp rửa củ cải. Tuy rằng tay nghề còn vụng về, nhưng cũng coi như là giúp đỡ. Lá củ cải thì được ném vào chuồng để cho heo và gà ăn.

Ở phía sau nhà, luống đậu và đậu nành đã được gieo xong. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tháng, đậu chắc chắn sẽ có thể thu hoạch được, còn đậu nành cũng chẳng mấy mà đến ngày thu hoạch.

Ngoài ra, vì muốn làm một cối xay đá, nên sau khi bán củ cải vào ngày mai, họ sẽ trở về và chở đá về nhà.

Dạo gần đây, Kiều Triều phải dậy sớm làm việc, nên vào ban đêm, phần lớn là Chân Nguyệt dậy chăm con. Tuy nhiên, nếu nghe tiếng con khóc, Kiều Triều cũng sẽ thức dậy giúp đỡ.

Sau bữa cơm tối và tắm rửa xong, cả nhà ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Chân Nguyệt nhớ đến việc gần đây thường thấy Kiều Triều và Kiều Tam cùng học chữ, nên nàng nói: "Tam đệ không phải có quyển Thiên Tự Văn sao? Ngươi ngày mai bán được đồ ăn thì nhớ mua ít giấy bút về. Tam đệ có thể luyện chữ, còn ta cũng muốn học chữ."

Kiều Triều ngạc nhiên nhìn nàng: "Nàng cũng muốn học à?"

Chân Nguyệt nhíu mày, liếc Kiều Triều: "Sao, ta không thể học sao?"

Kiều Triều đáp: "Không phải, ta đã học chữ với tam đệ được một ít, ta có thể dạy nàng ngay bây giờ."

Chân Nguyệt cười: "Vậy thì tốt."

Khi Tiểu A Sơ đã ngủ, hai người ngồi xuống chiếc bàn cạnh đó. Kiều Triều dùng nước để tập viết trên bàn và bắt đầu dạy nàng.

"Thiên Địa Huyền Hoàng, vũ trụ hồng hoang... Đây là chữ "Thiên," nàng thử viết đi."

Chân Nguyệt nhanh chóng viết ra chữ trên bàn, vừa viết vừa đọc: "Thiên Địa Huyền Hoàng, vũ trụ hồng hoang..."

"Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương..."

Kiều Triều ngạc nhiên khi thấy Chân Nguyệt học rất nhanh. Hắn chỉ cần viết một lần, nàng đã nhớ và viết lại được ngay. Hơn nữa, nàng còn nhớ rất rõ sau khi học qua một lần.
 
Chương 82


Vì Tống phu nhân đã tặng củ cải và cải bẹ xanh cho Liễu phủ, Liễu lão phu nhân sau khi ăn cảm thấy sức khỏe tốt hơn, nên Liễu phủ liền hỏi thăm nơi mua được loại rau củ này. Tống phu nhân liền dặn Tống Thiết Sinh rằng khi Kiều Triều đến, hãy bảo họ mang chút đồ ăn đến Liễu phủ.

"Khi các ngươi đến, cứ nói là do Tống phủ giới thiệu."

Kiều Triều đáp: "Tốt, cảm ơn."

Tống Thiết Sinh cười: "Không có gì. À, các ngươi mua xe lừa rồi à?"

Kiều Triều cũng cười: "Đúng vậy, vay tiền mua, để tiện hơn cho công việc sau này."

Tống Thiết Sinh gật đầu: "Cũng phải, có xe thì sẽ tiện lợi hơn, không cần phải gánh vác nhiều đồ như trước nữa."

"Đúng vậy."

Sau khi nói chuyện một lát, Kiều Triều cáo từ Tống Thiết Sinh để đi sang Liễu phủ. Khi đến nơi, biết họ là do Tống phủ giới thiệu, hạ nhân Liễu phủ liền thông báo cho Liễu Diệp thị. Liễu Diệp thị nhanh chóng sai người mang tiền ra, mua hết hai sọt củ cải của Kiều Triều, mặc dù giá có cao hơn bình thường nhưng nàng rất sảng khoái đồng ý, vì lão phu nhân hiếm khi có khẩu vị tốt như vậy.

Kiều Triều và Kiều Nhị không ngờ chỉ một chuyến đi này mà bán hết cả 150 cân củ cải, thu về hơn bảy trăm văn tiền.

Kiều Nhị thốt lên: "Cứ như đang mơ vậy, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ quá."

Kiều Triều mỉm cười: "Đi thôi, giờ chúng ta mua hạt giống và lương thực. Về sau, mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn."

Lúc này ở Kiều gia, Tiền thị đang phơi quần áo trong sân, còn ba tỷ muội Tiểu Hoa thì ở trước cửa tìm giun đất để chuẩn bị làm thức ăn cho lũ gà con.

Tiểu A Sơ đang ngủ trong nhà, Kiều Trần thị ngồi cạnh chăm sóc và may vá. Bà đang sửa lại bộ quần áo cho Tiểu A Sơ vì thằng bé lớn nhanh quá. Bà dự định khi có tiền sẽ đi chợ mua vải may một bộ mới cho cháu trai.

Còn Chân Nguyệt thì đang chăm sóc hoa màu ở vườn sau. Những cây đậu đũa đã mọc rất dài. Chân Nguyệt dùng dị năng phủ lên chúng, làm cho những cây đậu như biến thành cây ăn thịt, lập tức "xử lý" lũ sâu bọ, biến chúng thành phân bón.

Nàng sờ lên những cây rau hẹ, nghĩ rằng ngày mai có thể cắt thêm một mẻ nữa. Vườn cà chua thì đã thu hoạch hết, chỉ đủ cho một bữa cơm xào trứng, nhưng cả nhà ai cũng thấy ngon. Nước sốt từ cà chua rưới lên cơm cũng ngon mê người khiến các món ăn khác cũng không cần thiết.

Chân Nguyệt ngày càng thuần thục trong việc sử dụng dị năng, chỉ cần không quá lạm dụng thì mọi việc đều suôn sẻ. Dù sao vườn sau cũng không quá rộng, nên việc chăm sóc cũng dễ dàng hơn.

Ở phía trước, Kiều Đại Sơn đã mượn một số công cụ từ nhà thôn trưởng để bắt tay vào làm cối đá, trong khi những con heo vẫn đang vui vẻ gặm lá củ cải.

Bên kia, Lâm Tiểu Hổ thấy Tiểu Hoa và muội muội đang bắt giun, liền nảy ra ý tưởng. Hắn về nhà đào vài con giun, sau đó lén ném chúng sang phía bọn họ mà không ai để ý, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Tiểu Hoa ngước lên thấy bóng Lâm Tiểu Hổ, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng khi nhìn xuống đất, nàng thấy có vài con giun: "Tiểu Thảo, Tiểu Niên, có giun kìa!"

Tiểu Thảo và Tiểu Niên nhanh chóng chạy đến bắt những con giun vào tay: "Chị, chúng ta có thể cho gà ăn rồi!"

Tiểu Hoa đáp: "Đợi một chút, để tỷ đào thêm vài con nữa. Các muội hãy bỏ mấy con này vào bình trước đã."

"Dạ!"
 
Chương 83


Khi Chân Nguyệt từ vườn trở về, nàng thấy ba tỷ muội Tiểu Hoa đang cầm một chén đầy giun đất. Nhìn thoáng qua, Chân Nguyệt liền hỏi: "Ồ, mấy con giun này to thế nhỉ?"

Ba tỷ muội cười khúc khích,"Mợ ơi, chúng tự nhiên xuất hiện."

Chân Nguyệt thắc mắc: "Tự nhiên xuất hiện? Thế là sao?"

Tiểu Hoa giải thích: "Chúng con đang đào giun thì đột nhiên thấy chúng xuất hiện trên mặt đất. Lúc đó con còn thấy Lâm Tiểu Hổ, hắn chạy rất nhanh."

Nghe đến tên Lâm Tiểu Hổ, Chân Nguyệt lập tức cảnh giác: "Con nói là sau khi thấy Lâm Tiểu Hổ thì phát hiện ra đám giun này?"

Tiểu Hoa gật đầu: "Dạ, mấy con giun đều ở trên mặt đất."

Chân Nguyệt nheo mắt suy nghĩ: "Vậy mang đám giun này lại đây cho mợ xem."

Chân Nguyệt nhìn kỹ đám giun trong chén nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói: "Hôm nay không cần cho gà ăn giun, dùng lá củ cải cho chúng ăn là được."

Tiểu Hoa ngạc nhiên hỏi: "Vậy đám giun này thì sao ạ?"

Chân Nguyệt nói: "Đem đám giun ra phơi bên ngoài để trên cái gậy ngoài sân mà phơi."

Tiểu Hoa không hiểu lý do, nhưng vẫn làm theo. Dù không biết vì sao lại không được phơi giun trong sân, nàng cũng không hỏi thêm.

Đến buổi chiều, Kiều Triều và Kiều Nhị trở về. Khi vừa đến trước nhà, Kiều Nhị thấy một cây củi nằm cạnh cửa, liền xuống xe nhặt lên và đem vào góc nhà, vừa nói: "Sao lại có củi lửa ở cửa thế này?"

Tiểu Niên thấy cha về liền chạy tới, hớn hở gọi: "Cha!"

"Ai, cha đây!" Kiều Nhị cười, ôm nữ nhi lên rồi móc trong túi ra mấy viên kẹo mạch nha, đưa cho con một viên, rồi gọi Tiểu Hoa và các em lại chia mỗi đứa một viên.

"Cảm ơn nhị cữu cữu!" Ba đứa nhỏ đồng thanh cảm ơn, vui vẻ ăn kẹo mạch nha.

Tiểu Hoa vừa nhấm nháp kẹo vừa nhìn thấy Kiều Nhị mang về cây củi, nhận ra ngay đó là cái gậy mình dùng để phơi giun. Hốt hoảng, Tiểu Hoa chạy ra ngoài tìm và thấy đám giun đã biến mất, cái gậy cũng không còn. Tiểu nữ hài sợ hãi bật khóc: "Oa oa oa...!"

Mọi người đang dỡ hàng từ xe lừa xuống, nghe tiếng khóc của Tiểu Hoa liền quay lại. Kiều Nhị ngạc nhiên không hiểu: "Không phải đang ăn kẹo sao? Sao lại khóc?"

Kiều Trần thị nhanh chóng đến dỗ dành cháu gái xoa nước mắt: "Tiểu Hoa, sao vậy? Nói bà nghe."

Tiểu Hoa chỉ vào cây củi: "Con giun... con giun không thấy nữa rồi!"

Tiểu Niên và Tiểu Thảo nghe vậy cũng chạy ra xem, phát hiện đám giun đã biến mất thật, liền òa lên khóc theo: "Oa oa oa, con giun đâu rồi?"

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, Chân Nguyệt bước ra từ trong nhà, hỏi: "Sao thế? Giun đâu mất rồi?"

Tiểu Hoa nức nở chỉ ra cửa: "Con giun... không thấy nữa rồi!"

Nghe xong, Chân Nguyệt đã hiểu chuyện gì xảy ra. Kiều Nhị gãi đầu bối rối: "Ta thấy cái gậy nằm cạnh cửa, tưởng là củi lửa ai đó để quên, nên nhặt vào. Chứ ta có thấy con giun nào đâu?"

Kiều Nhị nhìn về phía Kiều Triều: "Đại ca, đúng không? Chúng ta đâu có thấy con giun nào đâu."

Chân Nguyệt cười nhẹ, vỗ vỗ tay: "Không sao đâu, lần sau chúng ta lại đi bắt giun. Nhà còn nhiều lá củ cải, gà sẽ không đói đâu."

Tiểu Hoa thút thít lau nước mắt,"Ngày mai con lại đi bắt giun."

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng gật đầu đồng ý.

Chân Nguyệt quay lại xem những thứ Kiều Triều mua về: lương thực, gạo, mì, một cân thịt, hai khúc xương lớn, một ít giống cây và cả điểm tâm.
 
Chương 84


Cuối cùng, Kiều Triều còn đưa cho Chân Nguyệt 600 văn tiền thừa lại, kể cho mọi người nghe về vị khách hàng mới mà hắn đã bán hôm nay.

Chân Nguyệt nhận tiền, chia phần cho mọi người, rồi phần còn lại giao cho Kiều Trần thị giữ, nói: "Nếu sau này khách hàng càng nhiều, đồ ăn của chúng ta sẽ không đủ để bán."

Kiều Triều suy nghĩ: "Vậy chúng ta chỉ bán cho một số nhà thôi."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Điều đáng sợ nhất là khi ai cũng là người mà chúng ta không thể từ chối."

Nghe vậy, Kiều Triều cũng nhận ra một vấn đề. Hiện tại gia đình họ còn nhỏ bé, nếu sau này có người quyền cao chức trọng đến đặt hàng, họ liệu có thể từ chối không? Nếu từ chối, liệu gia đình có thể gánh được hậu quả không?

Chân Nguyệt tiếp tục: "Vài ngày nữa, chúng ta mời trưởng thôn đến dùng bữa, hỏi xem giá thuê đất thế nào. Chúng ta nên mở rộng việc trồng trọt."

Kiều Đại Sơn lo lắng: "Liệu chúng ta có làm kịp không?"

Chân Nguyệt trả lời: "Mọi người cứ làm như bình thường, mọi việc còn lại để ta lo. Nếu mệt quá thì thuê người giúp. Một ngày mười văn tiền chắc sẽ có người đến giúp xới đất, tưới nước."

Kiều Trần thị lập tức nói: "Việc gì phải thuê người?

Chính chúng ta làm là được rồi. Một ngày mười văn tiền nhiều quá, nhà mình vừa mua lừa, tiền còn lại cũng không nhiều."

Kiều Triều lại nghĩ đến một vấn đề khác: "Nhưng thuê thì chúng ta cần bao nhiêu đất?"

Chân Nguyệt: "Cứ hỏi giá trước đã, rồi tính sau."

Kiều Triều gật đầu: "Được."

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng hét thất thanh: "A! Gà nhà ta!"

Chân Nguyệt nhíu mày, trước tiên nhìn Tiểu A Sơ đang ngủ say, rồi quay sang Kiều Triều, thấy hắn đã mặc đồ xong và chuẩn bị ra ngoài. Nghe tiếng thấy hét, Kiều Triều nói: "Là Mã thị, có vẻ như gà nhà nàng ta lại gặp chuyện."

Bên ngoài, Tiền thị nghe thấy tiếng la liền chạy nhanh ra cửa xem xét. Không lâu sau, trước nhà Mã thị đã tụ tập đông người để xem chuyện gì xảy ra. Tiền thị cũng vội chạy theo.

Đến nơi, nàng ấy thấy Mã thị đang ngồi bệt xuống đất, khóc lóc và kêu rằng gà nhà mình lại bị hại chết.

Trưởng thôn được gọi đến để kiểm tra. Sau một lúc kiểm tra, mọi người phát hiện những con gà đều sùi bọt mép. Trưởng thôn nói: "Có thể chúng bị trúng độc, phải gọi đại phu đến xem xét."

Không bao lâu sau, đại phu đến và xác nhận gà bị trúng độc. Ông hỏi: "Gà ăn gì thế?"

Mã thị trả lời: "Chỉ ăn cỏ và vài con giun thôi."

Đại phu kiểm tra cỏ khô và một vài con giun còn sót lại, phát hiện rằng những con giun có độc, có lẽ bị tẩm thuốc diệt chuột.

Nghe đến đây, Mã thị lập tức quay sang đám đông, ánh mắt hừng hực nhìn Tiền thị, người đang hào hứng xem náo nhiệt trong đám đông. Mã thị lao lên, hét lớn: "Tiện nhân! Chính các ngươi đã đầu độc gà nhà ta!"

Tiền thị chưa kịp phản ứng thì đã bị Mã thị bóp cổ. Mặt Tiền thị đỏ bừng, suýt nữa nghẹt thở.

Mọi người nhanh chóng lao vào kéo Mã thị ra. Tiền thị ho sặc sụa, ôm lấy cổ, gào lên: "Mã thị! Ngươi dám vu oan cho ta! Trưởng thôn, ngươi phải phân xử công bằng, Mã thị muốn g.i.ế.c người rồi!"

Mã thị dù bị giữ lại, vẫn cố gắng lao vào Tiền thị: "Phi! Chính các ngươi đã đầu độc gà nhà ta!"

Tiền thị hét lên: "Phi! Ngươi có chứng cứ gì? Gà nhà ngươi đâu phải ta cho ăn! Chờ đó, ta sẽ gọi người đến đây!"

Mặt Mã thị quá dữ tợn, còn liên tục định đánh Tiền thị, khiến nàng phải nhanh chóng chạy về gọi viện binh.
 
Chương 85


Vừa về đến nhà, Tiền thị khóc lóc kêu gào: "Kiều Nhị, đại tẩu! Cứu mạng! Cứu mạng! Mã thị muốn g.i.ế.c ta! Các ngươi mau ra đây, ta sắp bị Mã thị đánh c.h.ế.t rồi!" Mặc dù kêu khóc inh ỏi, nhưng mắt nàng không hề có giọt nước mắt nào.

Vào đến sân, nàng tiếp tục la lên: "Các ngươi nhìn xem cổ ta đây, Mã thị muốn bóp c.h.ế.t ta!"

Chân Nguyệt đang rửa mặt, thấy cổ Tiền thị bị sưng nghiêm trọng, Kiều Nhị cũng lập tức chạy lại ôm thê tử, xót xa hỏi: "Sao lại thế này?"

Tiền thị sụt sùi: "Gà nhà Mã thị bị độc chết, nói là ta làm. Ngày hôm qua ta vẫn ở nhà làm việc, không hề đi đâu, đại tẩu ngươi thấy rồi mà."

Chân Nguyệt gật đầu xác nhận, vì quả thật ngày hôm qua Tiền thị không rời khỏi nhà.

Chân Nguyệt lau mặt rồi nói: "Đi xem thử." Trước khi ra cửa, nàng quay lại cầm lấy một cây d.a.o đốn củi đao.

Mọi người trong nhà và làng xóm chứng kiến cảnh tượng đó đều sững sờ khi thấy Chân Nguyệt tay cầm đao, hùng hổ tiến về phía Lâm gia. Mã thị đang khóc lóc trước mặt trưởng thôn, khăng khăng rằng gia đình Kiều Đại Sơn đã đầu độc gà nhà bà ta. Đúng lúc đó, Chân Nguyệt tay cầm đao tiến đến, khiến Mã thị ngưng bặt, nhìn sững với ánh mắt kinh hoàng.

"Ngươi... Ngươi định làm gì! Đừng có lại gần!" Mã thị hốt hoảng, vội vàng trốn sau lưng trưởng thôn.

Chân Nguyệt cười mỉa mai,"Nghe nói có người vu oan cho nhà ta, hả?" Nói đến đây, nàng nhìn thẳng vào Mã thị với ánh mắt sắc lạnh, khiến Mã thị không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám thụt vào phía sau trưởng thôn.

Chân Nguyệt liếc nhìn đám gà đã chết, rồi lại thấy đám giun còn sót lại. Nàng cười khẩy,"Ồ? Hôm qua con giun nhà ta phơi ngoài cửa đột nhiên biến mất, hóa ra là ngươi lấy trộm?"

Mã thị vội đáp: "Trộm gì mà trộm! Ngươi phơi giun ngoài cửa, ai mà biết là của nhà ngươi? Ta chỉ tưởng không ai lấy thì mang về thôi."

Chân Nguyệt bĩu môi,"Vậy ngươi mang về làm c.h.ế.t gà, rồi đổ tội cho nhà ta hả?" Nói xong, nàng đột nhiên ngã xuống đất, kêu lên: "Ui da, ta đau quá, đau khắp người! Là Mã thị làm ta ngã, đền tiền cho ta, Mã thị! Đền tiền!"

Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng đó. Không lâu sau, Tiền thị cũng ngã xuống đất, kêu lớn: "Cổ ta đau quá! Vừa nãy Mã thị bóp cổ ta, giờ đau không chịu nổi! Đền tiền! Không đền thì ta nằm ở đây mãi!"

Chân Nguyệt nhìn Tiền thị với ánh mắt khen ngợi, còn Tiền thị thì tiếp tục diễn trò,"Ta không ổn rồi, ta sắp không qua khỏi, Mã thị muốn g.i.ế.c ta! Nếu ta chết, họ phải chịu trách nhiệm!"

Kiều Triều đứng nhìn toàn cảnh, không khỏi bất ngờ.

Ai mà ngờ được họ lại đi ăn vạ như thế này? Nhưng nghĩ kỹ lại, Mã thị là người đầu tiên gây chuyện, nên họ chỉ đang dùng "gậy ông đập lưng ông" mà thôi.

Chỉ trong chốc lát, trưởng thôn Kiều Phong đã hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra Chân Nguyệt để con giun ngoài cửa phơi khô, nhưng bị Mã thị lén lấy. Sau đó, Mã thị dùng những con giun đó cho gà ăn, không ngờ giun đã bị tẩm độc, khiến gà chết.

"Nhưng tại sao giun lại có độc?" trưởng thôn Kiều Phong thắc mắc.

Chân Nguyệt đáp: "Hôm qua Tiểu Hoa đang đào giun thì bỗng dưng Lâm Tiểu Hổ đến ném một đống giun trước mặt các nàng, chắc chắn là do Lâm Tiểu Hổ tẩm độc."

Nàng cũng thấy lạ khi tự nhiên có nhiều giun xuất hiện, trong khi dạo này trời không mưa và không ẩm ướt.
 
Chương 86


Mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Tiểu Hổ, tiểu tử chột dạ, lắp bắp: "Không phải ta! Không phải ta! Ta không làm!"

Chân Nguyệt nhìn quanh rồi nói: "Cứ tìm quanh nhà họ, xem có hố đào giun không là rõ ngay."

Nghe vậy, Mã thị lập tức đứng dậy phản bác: "Ngươi vu oan! Con ta không liên quan gì cả! Chính các ngươi muốn hại c.h.ế.t gà nhà ta!"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Ta còn chưa nói ngươi trộm giun nhà ta đâu. Được thôi, ta sẽ báo quan! Mã thị ăn trộm, phải bắt ngay đưa vào ngục!"

Mã thị hét toáng lên: "Không được báo quan! Không được báo quan!"

Chân Nguyệt liền lớn tiếng cảnh báo mọi người: "Ta nói cho các ngươi nghe, từ nay về sau phải cẩn thận đấy! Mã thị là đồ trộm cắp, đặt gì ở cửa cũng phải trông coi kỹ, không là nàng sẽ đến mà trộm hết!"

Thật ra, khi Tiểu Hoa phơi giun ngoài cửa, Chân Nguyệt không ngờ Mã thị sẽ lấy trộm, lại còn dùng để cho gà ăn. Ban đầu, nàng chỉ nghi ngờ đám giun đó có vấn đề và muốn kiểm tra xem Lâm Tiểu Hổ có dính líu gì không, nhưng cuối cùng Mã thị lại là kẻ trộm, đúng là "tự làm tự chịu".

Mọi người xì xào bàn tán: "Mã thị xưa nay vốn tay chân không sạch sẽ, chẳng khác gì bà Chu."

Nghe thế, bà Chu tức giận cãi lại: "Cái gì mà giống ta! Ta lấy thì là quang minh chính đại, đâu phải như nàng ta đi trộm cắp!"

Bà Trương lập tức châm biếm: "À, đúng rồi, bà lấy của người khác là đoạt công khai, chứ không phải là trộm đúng không?"

Bà Chu phản pháo: "Đoạt cái gì mà đoạt? Ta đâu có đoạt gì, mà có đoạt cũng còn hơn bà, suốt ngày ngược đãi con dâu. Đến bữa cơm, dưa muối của nó mà bà cũng không cho ăn!"

Bà Trương chẳng chịu thua: "Bà hơn gì ta? Nhà bà có bao giờ cho con dâu miếng thịt nào đâu!"

Bà Chu bĩu môi: "Thịt hả? Nhà ta thì thịt cũng chẳng đủ cho cháu trai ta ăn, nó là mẹ thì cần gì phải ăn!"

Lúc này, thấy cuộc cãi vã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, trưởng thôn Kiều Phong quát lớn: "Đủ rồi! Tất cả im lặng!"

Ông nhìn Mã thị, rồi nói tiếp: "Ta đã hiểu rõ chuyện này. Mã thị, ngươi tự mình trộm giun của người ta, cho gà ăn rồi làm c.h.ế.t gà. Đó là do lỗi của ngươi!"

Mã thị liền phản ứng gay gắt: "Tại sao? Bọn họ phải bồi thường cho ta!" Nàng chỉ tay vào Chân Nguyệt và Tiền thị.

Trưởng thôn nói thẳng: "Ta chưa nói hết! Ngươi còn bóp cổ Tiền thị, khiến nàng bị thương, phải bồi thường tiền thuốc men cho nàng."

Tiền thị nhanh chóng phụ họa: "Đúng đúng! Đại phu, mau đến xem cho ta, suýt nữa nàng g.i.ế.c c.h.ế.t ta rồi, cổ ta còn bầm tím đây!"

Đại phu đứng xem náo nhiệt nãy giờ, tiến đến kiểm tra Tiền thị rồi nói: "Chỉ cần bôi thuốc ngoài da thôi, yết hầu không bị tổn thương, nhưng cần kiêng các món cay và độc."

Tiền thị hào hứng nói: "Tốt lắm, tính tiền thuốc đi, để Mã thị trả là được rồi."

Mã thị cứng đầu đáp: "Ta không trả!"

Chân Nguyệt nhếch mép: "Không trả thì ta báo quan!"

Mã thị lúng túng, ngẩng cổ cố cãi,"Ta... ta..." nhưng cuối cùng cũng phải cúi đầu chịu thua.

Chân Nguyệt lúc này quay sang nhìn Lâm Tiểu Hổ, nói lớn: "Ta muốn báo quan bắt Lâm Tiểu Hổ, hắn đúng là một đứa trẻ hư! Hôm nay hắn dám bỏ thuốc độc vào giun, ngày mai có khi lại đầu độc người khác qua thức ăn."

Mã thị nghe thế liền phản đối: "Nhi tử của ta không có hạ độc!"

Chân Nguyệt đáp lại: "Nhà ta không có thuốc diệt chuột, nếu muốn chứng minh, lục soát nhà ngươi xem có không. Nếu tìm thấy thuốc diệt chuột, thì chính nhà ngươi đã hạ độc."
 
Chương 87


Mã thị còn định phản kháng, nhưng lúc này Lâm Thạch đã lên tiếng,"Mã thị chỉ là nóng giận nhất thời thôi. Tiền bạc chúng ta sẽ lo liệu." Sau đó, Lâm Thạch lấy tiền ra trả cho đại phu.

Chân Nguyệt tiếp lời: "Tiền thị bị thương không thể làm việc trong mấy ngày, các ngươi phải bồi thường tiền công, ít nhất là mười văn tiền."

Mã thị tức giận, giậm chân hét lên: "Dựa vào cái gì? Nàng đâu có bị gãy tay chân!"

Ngay lúc ấy, Tiền thị bỗng nhiên than vãn,"Ôi trời, tay chân ta đau quá! Chắc chắn là do cổ bị thương mà liên lụy đến hết cả tay chân rồi."

Mã thị cắn răng bực bội: "Đúng là nói bậy!" Rõ ràng là ăn vạ!

Lâm Thạch đành lấy ra thêm mười văn tiền,"Được rồi, thế này đã xong chưa?"

Tiền thị nhanh chóng chộp lấy số tiền, còn Chân Nguyệt thì gật đầu hài lòng,"Được rồi." Sau đó, Chân Nguyệt đứng dậy nói: "Trưởng thôn, rõ ràng nhà chúng ta chẳng liên quan gì, vậy mà còn phải chịu oan ức. Từ hồi mang thai, ta đã bị Mã thị đánh, sức khỏe yếu ớt đến giờ. Nếu còn bị gây khó dễ vài lần nữa, có khi ta sẽ c.h.ế.t mất."

Mã thị nghe đến đây mà sững sờ, rõ ràng người bị đánh bay trước đó là nàng ta mà, sao Chân Nguyệt có thể nói ngược lại như vậy?

Chân Nguyệt vung con d.a.o bổ củi trên tay, nói tiếp: "Tinh thần ta không ổn định, hễ giận là ta thích c.h.é.m người. Nếu bị kích động thêm lần nữa, ta cũng không dám chắc điều gì sẽ xảy ra."

Trưởng thôn liền can thiệp,"Thôi được rồi! Nếu chuyện đã giải quyết xong, mọi người về nhà đi thôi." Ông quay sang Mã thị: "Đừng có chuyện bé xé ra to nữa, hơn nữa đừng có động đến Chân Nguyệt nữa."

Mã thị giận tím mặt, không biết nói gì, chỉ còn biết giậm chân bực bội: "Tức c.h.ế.t ta mất!"

Khi mọi người giải tán, Mã thị quay sang hỏi Lâm Tiểu Hổ: "Con giun đó, có phải ngươi đã tẩm thuốc diệt chuột không?"

Lâm Tiểu Hổ cúi đầu lảng tránh, không nói lời nào, nhưng chỉ cần nhìn là Mã thị cũng hiểu ra. Vì phải bồi thường mười mấy văn tiền, nên lòng nàng ta đau như cắt, liền quay sang đánh Lâm Tiểu Hổ: "Ta đã bảo ngươi không được trêu chọc nhà bọn họ rồi, thế mà ngươi không nghe!"

Lâm Tiểu Hổ cãi: "Nhưng con đâu có bảo nương lấy con giun về đâu!"

Mã thị điên tiết: "Ngươi còn cãi! Nếu không có thuốc diệt chuột, gà nhà ta làm sao c.h.ế.t được chứ!" Vừa mất tiền, lại vừa mất gà, lòng Mã thị đau như lửa đốt, thầm nghĩ rằng Chân Nguyệt thật sự là cái gai trong mắt nàng ta.

Về đến nhà, Tiền thị do dự đưa ra mười văn tiền: "Đạ tẩu..."

Chân Nguyệt liếc nhìn nàng một cái,"Cầm đi. Trong hai ngày tới, ngươi cứ ở nhà, giả vờ đau ốm nghỉ ngơi."

Tiền thị vui mừng cất tiền: "Được, được. Ta sẽ ở nhà giặt quần áo, chăm heo, chăm gà."

Tuy sự việc đã tạm qua đi, nhưng Chân Nguyệt biết chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Trước đây đã cảnh cáo một lần mà Mã thị còn dám quay lại gây sự, nhất định phải tìm cách dạy cho Lâm Tiểu Hổ một bài học mới được.

Kiều Triều cũng cảm thấy cần phải dạy dỗ một bài học.

Người xưa có câu: "Nuôi con không dạy là lỗi của người cha." Trước hết, phải giáo huấn Lâm Thạch một phen, nhưng cần có kế hoạch rõ ràng.

Cả hai vợ chồng đều có suy nghĩ giống nhau, nhưng không ai nói ra.

Vì chuyện nhà họ Mã mà công việc trong nhà bị chậm trễ. Sau bữa sáng, Chân Nguyệt giao con cho Kiều Trần thị, rồi cùng Kiều Triều và Kiều Nhị đi làm ruộng.

Kiều Đại Sơn ở nhà tiếp tục làm việc với chiếc cối đá, còn Tiền thị thì ở nhà làm mấy việc thủ công. Kiều Trần thị chăm cháu nhưng cũng giúp đỡ một chút việc trong nhà. Kiều Tam thì từ sớm đã đến nhà thầy học.
 
Chương 88


Tại ruộng cải trắng, Kiều Triều và Kiều Nhị lo việc gánh nước. Chân Nguyệt nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu thả dị năng của mình... Chỉ trong chốc lát, sâu bọ từ cây cải trắng lần lượt rơi xuống đất.

Khi Kiều Triều quay lại, thấy Chân Nguyệt ngồi nghỉ ở một bên, sắc mặt có hơi nhợt nhạt, nhưng không quá nghiêm trọng như lần trước.

"Nàng... có sao không?" Kiều Triều đặt thùng nước xuống và nhanh chóng bước lại chỗ nàng.

Chân Nguyệt đáp: "Không sao, ta nghỉ ngơi một chút, huynh cứ tưới nước trước đi." Vụ cải trắng này còn lớn hơn cả vụ củ cải, nhưng may mà gần đây nàng đã luyện dị năng nhiều hơn nên có phần khá hơn.

"Được." Thấy Chân Nguyệt vẫn ổn, Kiều Triều không ép nữa, liền tiếp tục tưới nước. Nhưng khi tới gần, hắn phát hiện dưới những cây cải trắng có rất nhiều sâu đã chết!

Trong lòng Kiều Triều lại dâng lên một nỗi kinh ngạc. Hắn liếc nhìn Chân Nguyệt, tự hỏi liệu nàng có thật sự làm điều gì bí ẩn không? Nàng có phải là yêu tinh như trong những câu chuyện người ta thường kể?

Vừa suy nghĩ, Kiều Triều vừa tưới nước, còn Kiều Nhị không hề nhận thấy điều gì bất thường, chỉ lo gánh nước nhanh chóng trở lại để tiếp tục công việc.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Chân Nguyệt thấy đỡ hơn nên quyết định đi trước. Trên đường về, nàng bất ngờ gặp Lâm Thạch đang chuẩn bị ra đồng làm việc.

Lâm Thạch vừa thấy Chân Nguyệt liền nhìn xung quanh. Thấy không có ai, hắn tiến lại gần nàng. Chân Nguyệt trên tay không có gì, vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thạch, nàng lập tức hiểu rằng hắn đang có ý đồ gì đó với mình.

Sáng nay, nàng đã khiến nhà hắn ta phải bồi thường tiền, không có lý do gì Lâm Thạch lại không oán hận nàng. Trước mặt mọi người, hắn không dám làm gì, nhưng giờ đây, ở nơi vắng vẻ, nếu hắn ra tay, nàng cũng khó mà có ai làm chứng.

Chân Nguyệt lập tức xoay người chạy thẳng về phía ruộng rau, ngón tay khẽ vung, phía sau Lâm Thạch vừa định đuổi theo thì bỗng nhiên vướng phải một dây cỏ, té ngã sấp mặt xuống đất.

Chân Nguyệt không quay đầu lại, tiếp tục chạy. Lâm Thạch sau khi bò dậy liền đuổi theo, ánh mắt hắn đầy hận thù, như muốn xé xác nàng thành trăm mảnh.

Trong suy nghĩ của Chân Nguyệt, Mã thị dù có là người phụ nữ đanh đá, nhưng khi gặp kẻ mạnh hơn, bà ta vẫn biết nhượng bộ. Những người như Mã thị không đáng sợ, đáng sợ hơn là loại người như Lâm Thạch. Hắn không bao giờ nói nhiều, luôn để Mã thị làm kẻ tiên phong đối đầu, còn hắn thì núp sau lưng, ra vẻ người hiền lành. Nhưng thực tế, hắn luôn ngầm ra tay ám hại, khiến người khác khó lòng phòng bị.

Khi Lâm Thạch gần đuổi kịp, dưới chân hắn lại xuất hiện dây cỏ, khiến hắn suýt ngã lần nữa. Nhờ vậy, Chân Nguyệt mới có thể chạy thoát đến ruộng rau, nơi Kiều Triều đang chuẩn bị mang thùng nước đi.

Thấy Chân Nguyệt chạy đến, Kiều Triều thoạt đầu còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi thấy Lâm Thạch hùng hổ đuổi theo sau, hắn liền hiểu ra.

Ném thùng nước sang một bên, Kiều Triều nhanh chóng lao tới bên cạnh Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt nép sau lưng Kiều Triều, thở gấp,"Hắn định ức h.i.ế.p ta!"

Lâm Thạch lúc này trông có vẻ lấm lem, chật vật vì đã ngã tới hai ba lần, chẳng hiểu sao dưới chân hắn luôn xuất hiện dây cỏ vướng víu. Dù vậy, thấy Kiều Triều tiến lên, hắn vẫn do dự một chút rồi quyết định tiến tới, định đánh nhau. Hắn không tin Kiều Triều thật sự lợi hại đến vậy.

Nhưng hắn đã quên mất bài học trước đây.

Chưa kịp ra tay, Lâm Thạch đã bị Kiều Triều tung một cú đá ngã xuống đất. Kiều Triều lao lên, đè Lâm Thạch xuống và bắt đầu đánh hắn ta tới tấp.

"Ngao ngao! Kiều Đại, dừng tay! Nếu ngươi đánh ta, ta sẽ không để yên đâu!" Lâm Thạch gào lên.

Chân Nguyệt nhìn xung quanh, thấy từ xa có người đang tới, nàng liền nói nhanh: "Đưa hắn vào rừng, đánh cho ra trò. Người sắp đến rồi."

Nghe vậy, Kiều Triều lập tức xách Lâm Thạch lên, cả ba nhanh chóng kéo nhau vào khu rừng gần đó...
 
Chương 89


Không bao lâu sau, từ trong rừng vang lên những tiếng rên rỉ nhỏ.

"Về nói lại với Mã thị, không biết nàng còn nhớ lần trước ta đã cảnh báo chưa? Bảo nàng ra đường phải cẩn thận, và cả đứa con quý tử của nàng nữa. Hừ! Còn ngươi, nếu không dạy được người nhà, lần sau Kiều Đại sẽ làm cho ngươi không thể làm đàn ông nữa!" Chân Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.

Kiều Triều liền tiếp lời: "Hay là làm ngay bây giờ?"

Lâm Thạch bị trói chặt, mắt trợn to đầy sợ hãi, miệng bị bịt kín chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" yếu ớt, cố sức lắc đầu.

Chân Nguyệt cười nhạt: "Lần sau đi, bây giờ không có dụng cụ."

Kiều Triều vẻ mặt tiếc nuối: "Thôi được, nghe nàng vậy."

Sau khi đá Lâm Thạch thêm một cú, Kiều Triều mới thả hắn ta ra, lạnh lùng nói: "Cứ việc đi mách trưởng thôn, nhưng phải xem nhà ngươi có đủ may mắn hay không để tránh chuyện xảy ra với người nhà." Kiều Triều nhe răng cười một cách đáng sợ, khiến Lâm Thạch vội vàng gật đầu lia lịa vì sợ.

Sau đó, Kiều Triều cùng Chân Nguyệt rời khỏi khu rừng. Khi họ quay lại ruộng rau, Kiều Nhị trông thấy liền thắc mắc: "Hai người đi đâu vậy? Đại tẩu chẳng phải nói sẽ về trước sao?"

Chân Nguyệt thản nhiên đáp: "À, ta nghĩ nên đợi các ngươi xong rồi cùng về luôn. Người ta hơi mệt, nên ngồi nghỉ một lát. Lát nữa Kiều Đại cõng ta về."

Kiều Nhị vội nói: "Vậy đại tẩu ngồi nghỉ đi, chúng ta sắp xong rồi."

"Ừ."

Lúc Lâm Thạch về đến nhà, toàn thân bầm tím, Mã thị vừa thấy đã bật khóc: "Quá đáng thật! Nhất định phải báo với trưởng thôn!"

Lâm Thạch vội vàng ngăn nàng ta: "Đừng đi, Kiều Đại nói nếu ta báo cáo, sẽ gây bất lợi cho cả nhà ta... Còn Chân thị cũng nhắc đến chuyện lần trước ngươi bị cảnh cáo."

Nghe đến đây, Mã thị đột nhiên nhớ lại lần bị Chân Nguyệt đánh ở sườn núi khi đi hái rau dại. Khi đó, Chân Nguyệt đã cảnh báo về nhi tử của nàng ta.. Mã thị run rẩy, cảm giác sợ hãi dâng lên: "Giờ phải làm sao đây? Chân thị là loại người điên rồ, cái gì cũng dám làm. Liệu nhi tử chúng ta có sao không..."

Lâm Thạch nói: "Ngươi mau đem Tiểu Hổ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, tạm tránh mặt. Sau này... đừng chọc vào bọn họ nữa."

Mã thị vội vàng gật đầu: "Được, ta sẽ thu dọn đồ đạc ngay bây giờ."

Giờ đây, Chân thị trở nên thật đáng sợ.

Kiều Triều cõng Chân Nguyệt về đến nhà, Kiều Trần thị vừa thấy liền vội hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Không có gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi."

Kiều Trần thị thở phào: "Vậy con cứ nghỉ ngơi đi. Hài tử để ta trông, việc nhà con không cần lo."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vâng." Thực ra, việc nhà nàng vốn cũng không phải làm nhiều.

Vì chuyện với Lâm Thạch, khiến Kiều Triều lo lắng hắn ta sẽ còn bày trò gì khác nên mấy ngày liền không dám đi huyện thành. Nhưng sau khi nghe tin Mã thị đã mang con về nhà mẹ đẻ, Kiều Triều biết Lâm Thạch cuối cùng cũng hiểu ra lời cảnh cáo của họ và có lẽ sẽ không gây chuyện nữa. Hắn thấy không cần đề phòng như trước nữa.

Trong nhà, việc làm cối xay đã hoàn thành, nhưng vì chưa tới mùa thu hoạch, nên mọi người cảm thấy chưa cần sử dụng ngay.

Đậu nành mà Chân Nguyệt trồng cũng chưa thu hoạch xong, nhưng nàng bảo Kiều Triều và Kiều Nhị khi đi huyện thành mua thêm ít đậu nành về.

Lần này, họ mang theo một sọt rau hẹ, củ cải lớn, cùng một ít cải bẹ xanh rồi xuất phát. Chuyến đi lại mang về cho họ mấy trăm văn tiền lời. Điều bất ngờ là Tống phủ dặn lần sau mang thêm nhiều hơn vì hàng xóm của họ: Chung phủ và Hoàng phủ cũng muốn đặt hàng.

Hóa ra, lần trước sau khi Kiều Triều mang đồ ăn đến, thiếu gia Tống Ngôn Đình của Tống phủ đã dẫn bạn học về nhà ăn cơm. Mọi người đều khen củ cải rất ngon. Khi về nhà, họ nhận ra rau củ mình ăn không thể ngon bằng, liền hỏi Tống Ngôn Đình, rồi quyết định đặt mua từ Kiều gia.
 
Chương 90


Kiều Triều và Kiều Nhị vô cùng vui mừng khi nghe khách hàng ngày càng nhiều. Thật là một tin tốt lành!

Sau khi bán hàng xong, họ lại mua thêm đậu nành, lương thực và một số thứ khác rồi về nhà. Khi Chân Nguyệt nghe tin, nàng trầm ngâm: "Xem ra phải mở rộng diện tích trồng trọt." Nhìn vào đậu nành mới mua, nàng nói: "Ngày mai dùng đậu nành này làm đậu hũ, tối mời trưởng thôn đến ăn cơm."

Kiều Đại Sơn nghe vậy tiếp lời: "Vậy ngày mai ta sẽ mua thêm ít thịt."

Kiều Triều đồng tình: "Ngày mai con sẽ đi. Cha, cha gặp trưởng thôn trước để bàn bạc."

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Được."

Chân Nguyệt nói thêm: "Mua luôn hai khúc xương lớn về hầm với đậu nành."

Ngoài việc dùng đậu nành làm đậu hũ, Chân Nguyệt còn tính dùng một ít để ủ giá đậu. Bình thường, để giá đậu phát triển cần vài ngày, nhưng với dị năng của nàng, việc đó có thể được rút ngắn nhanh chóng.

Đậu nành đã được ngâm sẵn, một phần được đem vào cối đá để xay tương, không cần phải dùng sức người vì đã có lừa kéo cối, rất nhanh là đã xay xong.

Làm đậu hũ không cần đến Chân Nguyệt, nên nàng lấy một ít đậu nành vào phòng bắt đầu làm giá đỗ. Tiểu A Sơ thì nằm trên giường xoay người chơi, thỉnh thoảng tè dầm lại khóc ré lên hai tiếng. Chân Nguyệt thay tã cho bé xong rồi tiếp tục công việc làm giá đỗ.

Buổi chiều, Kiều Triều đã mua đồ ăn trở về. Tiền thị và Kiều Trần thị cũng đã chuẩn bị sẵn sàng trong bếp. Chân Nguyệt từ trong phòng bước ra, tay cầm một ít giá đỗ, nói: "Rửa sạch đi, xào với thịt."

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Giá đỗ này ở đâu ra?"

Chân Nguyệt điềm nhiên trả lời: "Dùng đậu nành kích thích cho nảy mầm. Bí pháp, lớn rất nhanh."

Kiều Trần thị nghe đến "bí pháp" thì không hỏi thêm gì nữa. Bà thầm hiểu vì sao hôm nay Chân Nguyệt lại ở mãi trong phòng.

Tiền thị cũng không ngờ Chân Nguyệt lại làm giá đỗ trong phòng. Ban đầu, nàng cứ nghĩ đại tẩu lười biếng, không làm gì cả. Tuy nhiên, Tiền thị chỉ dám oán trách trong lòng, ngoài mặt thì không dám nói. Dù sao hiện giờ nàng ấy cũng tích góp được kha khá tiền, phần nhiều đều là nhờ đại tẩu.

Chân Nguyệt giục: "Mau làm đi, lát nữa trưởng thôn đến rồi."

Kiều Trần thị hối hả: "Đúng đúng, Tiền thị, con đi rửa đi."

"Vâng, nương," Tiền thị nhanh chóng đáp lời.

Chiếc bàn đã được dọn sẵn trong phòng khách, chén đũa cũng đã bày ra, và còn có một bình rượu nhỏ. Khi trưởng thôn Kiều Phong và Kim đại nương đến, mọi thứ đã gần sẵn sàng để dùng bữa.

Hai người vừa đến liền nhìn lên bàn, đồ ăn thật không kém phần thịnh soạn so với lần trước. Nào là xương hầm đậu nành, đậu hũ chưng thịt, giá đỗ xào thịt, củ cải, cải bẹ xanh xào, rau hẹ trứng gà, thêm một đĩa đậu phộng và dưa muối. Cả rượu cũng có một bình nhỏ.

"Trưởng thôn, Kim đại nương, mời vào ngồi," Kiều Triều niềm nở mời.

Kiều Phong ngồi xuống, liếc nhìn quanh sân nhà Kiều Đại Sơn, thấy có cối đá mới và xe lừa, trong lòng thầm nghĩ cuộc sống của họ ngày càng khá giả hơn. Nhìn Tiểu A Sơ trong lòng Kiều Trần thị, ông không khỏi nghĩ thầm, quả nhiên đứa bé này là phúc tinh của cả nhà họ.

"Ta nghe nói các ngươi định thuê đất trồng trọt?" Ăn được một lúc, Kiều Phong mở lời hỏi.

Kiều Triều đáp: "Vâng, nhưng chúng ta không rõ cách thức thuê đất như thế nào."

Kiều Phong giải thích: "Trong thôn có khoảng hai mươi mẫu đất cho thuê. Đất thượng đẳng thì giá thuê 300 văn một năm và phải nộp ba phần mười sản lượng. Nếu không nộp sản lượng thì giá thuê là 500 văn. Đất trung đẳng thì 200 văn một năm, cũng nộp ba phần mười sản lượng, không thì phải trả 300 văn. Đất hạ đẳng chỉ 100 văn một năm, cũng nộp ba phần mười sản lượng, nếu không nộp thì phải trả 200 văn."

Bất ngờ, Chân Nguyệt lên tiếng: "Còn đất hoang trên núi thì sao?"

Kiều Phong hơi ngạc nhiên: "Đất hoang trên núi?

Các ngươi định thuê đất đó à? Loại đất đó chẳng trồng được gì đâu."

Chân Nguyệt chỉ cười nhẹ: "Ta chỉ muốn hỏi thử thôi."

Kiều Phong đáp: "Đất hoang trên núi thì giá là 15 lượng bạc một năm cho cả ngọn núi."
 
Chương 91


Kiều Triều hỏi: "Có thể mua đất không? Mua đất có phải tốt hơn không? Thuê thì có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào, nhưng mua rồi thì yên tâm hơn."

Kiều Phong trầm ngâm một lúc, rồi đáp: "Trong thôn thì đất công không thể mua bán. Nhưng nếu có ai muốn bán đất tư, giá sẽ là ba lượng bạc cho đất thượng đẳng, hai lượng cho đất trung đẳng, và một lượng cho đất hạ đẳng. Tuy nhiên, gần đây trong thôn chưa có ai muốn bán đất."

Ông ta ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng thôn bên cạnh thì không biết, chuyện này phải hỏi lý trưởng của họ. Ngày mai ta sẽ đi hỏi thử."

Kiều Đại Sơn nói: "Vậy làm phiền ngài, cứ dùng bữa trước đã, đừng vội."

"Ừ, được rồi," Kiều Phong gật đầu, tiếp tục dùng bữa.

Sau bữa ăn, Kiều Phong và Kim đại nương rời khỏi nhà Kiều Đại Sơn. Trên đường về, Kiều Phong nói với thê tử: "Nhà Đại Sơn có vẻ về sau sẽ khá giả lắm."

Kim đại nương gật đầu đồng tình: "Ừ, may là chúng ta có quan hệ tốt với họ."

Kiều Phong cũng gật đầu tán thành: "Đúng vậy."

Sau khi trưởng thôn rời đi, Chân Nguyệt hỏi lại trong nhà còn bao nhiêu bạc. Cuối cùng họ nhận ra rằng nếu muốn mua đất thì cũng chỉ đủ mua một, hai mẫu.

Vì vậy, trước mắt thuê đất vẫn là lựa chọn tốt hơn.

Ngày hôm sau, Kiều Phong đi tìm lý trưởng thôn bên và xác nhận rằng có một số người muốn bán đất. Ông trở về thông báo cho Kiều Triều và gia đình.

Kiều Triều đáp: "Hiện giờ nhà chúng tôi nợ nhiều, nên chúng tôi chỉ định thuê vài mẫu đất thôi." Đây là điều mà tối hôm qua hắn đã bàn bạc kỹ với Chân Nguyệt, và sáng nay cũng đã nói với cả nhà.

Vì trong mắt nhiều người, nhà Kiều Triều đang thiếu tiền, thậm chí có tin đồn họ nợ vay nặng lãi, nên nếu mua đất lúc này sẽ quá lộ liễu và gây chú ý.

Cuối cùng, họ quyết định rằng thuê đất vẫn là phương án hợp lý nhất.

"Được thôi, các ngươi định thuê loại đất nào?" Kiều Phong hỏi.

Kiều Triều quay sang nhìn Chân Nguyệt. Nàng liền nói: "Chúng tôi thuê hai mẫu đất trung đẳng và hai mẫu đất hạ đẳng, thuê trước hai năm, không cần giao sản lượng."

Thực ra, đối với Chân Nguyệt, trung đẳng hay hạ đẳng đất cũng không khác gì nhau. Chỉ cần nàng sử dụng dị năng, năng suất đất của nàng chắc chắn sẽ cao hơn nhiều so với người khác.

Kiều Phong tính toán một chút rồi nói: "Hai năm tổng cộng là một ngàn văn tiền. Các ngươi cứ chuẩn bị sẵn tiền. Ngày mai đến nhà ta lấy giấy tờ. Nếu thiếu tiền, ta có thể cho các ngươi vay một ít."

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều, hắn lập tức đáp: "Cảm ơn trưởng thôn, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp, ngày mai sẽ đến nhà ngài."

Vì gia đình họ đang muốn giữ hình tượng là không dư dả tiền, nếu dễ dàng lấy ra một ngàn văn thì người trong thôn sẽ nghi ngờ và lại kéo đến vay mượn.

Kiều Phong cười: "Được rồi, vậy ta về trước. Nếu có gì cần thì cứ tìm ta."

Kiều Đại Sơn tiễn trưởng thôn về: "Ngài về thong thả. Lần này cảm ơn ngài rất nhiều."

Sau khi thuê được đất, Kiều gia bắt tay vào việc xới đất, bón phân và chuẩn bị trồng trọt. Ai nấy đều bận rộn, kể cả Chân Nguyệt, người thường ngày có phần nhàn nhã, giờ cũng phải tham gia.

Kiều Triều vẫn tiếp tục đi lên huyện thành bán rau vài ngày một lần. Nhờ có lượng khách hàng ổn định và ngày càng đông, công việc của hắn cũng thuận lợi hơn, tiết kiệm được nhiều thời gian.
 
Chương 92


Ngoài củ cải, cải trắng cũng bắt đầu thu hoạch để bán. Gần đây, họ chủ yếu bán cải trắng, nhưng vẫn giữ lại một phần cho gia đình và một phần để làm giống. Nhờ dị năng của Chân Nguyệt, hạt giống này vẫn phát triển tốt ngay cả khi không cần chăm sóc đặc biệt. Tuy nhiên, nếu muốn cây phát triển nhanh, dị năng của nàng vẫn phải can thiệp.

Những người khác thì tất bật xới đất, chỉ còn lại Chân Nguyệt và mấy đứa trẻ ở nhà. Nàng cũng lo chuyện mang nước và cơm ra đồng cho mọi người.

Để tiện lợi, Chân Nguyệt thường làm những món đơn giản như màn thầu, bánh bao nhân rau hẹ hoặc dưa chua, đôi khi là chiên bánh bột ngô ăn với cháo loãng. Những món này dễ mang đi và đủ cho mọi người dùng trong lúc làm việc.

Về phần các loại rau trồng, Chân Nguyệt đã lên kế hoạch từ trước.

Nàng cho trồng lại củ cải và cải trắng, thêm đậu nành, cải bẹ xanh, rau hẹ, cây đậu đũa, dưa leo, rau xanh, hành, gừng, và tỏi. Trồng đa dạng như vậy để không bị nhàm chán khi mang rau lên huyện bán, bởi nếu chỉ có một loại rau mãi, sợ rằng khách hàng sẽ ngán.

Thực ra, Tống phủ rất ưa chuộng củ cải nhà Kiều gia. Điều lạ là dù ăn nhiều nhưng họ vẫn không thấy chán. Một phần nhờ củ cải ngon, một phần là nhờ tay nghề của đầu bếp, người có thể biến củ cải thành nhiều món khác nhau, từ chua ngọt đến hầm canh. Củ cải cũng là loại rau có thể bảo quản lâu dài, nhất là vào mùa đông.

Hạt giống Chân Nguyệt đã mua sẵn từ trước, một phần đã ngâm để chuẩn bị nảy mầm. Khi đồng ruộng sẵn sàng, họ sẽ gieo trồng ngay.

Người trong thôn nhanh chóng phát hiện Kiều gia lại bắt đầu trồng trọt trên một diện tích lớn. Mọi người đều ngạc nhiên, không ai nghĩ đó là đất của Kiều gia. Sau khi hỏi thăm, họ mới biết Kiều gia thuê đất để trồng rau, khiến nhiều người tò mò.

Một ông lão trong thôn, gọi là Lưu thúc, hỏi: "Đại Sơn, sao các ngươi chỉ trồng rau mà không trồng lương thực? Năm sau không đủ lương thực thì làm sao?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Lưu thúc, lương thực nhà chúng tôi đã có rồi. Còn những rau này chủ yếu là để bán cho các quan lớn trên huyện, họ rất thích rau nhà ta."

Lưu thúc lắc đầu, bảo: "Quan lớn thì ăn được bao nhiêu rau mà các ngươi trồng cả mẫu như vậy? Trồng ít thôi cũng đủ rồi."

Kiều Đại Sơn lúng túng, không biết giải thích thế nào, sợ nói nhiều lại để lộ tình hình gia đình.

Tiền thị đứng cạnh liền nói thẳng: "Đây là do đại tẩu nhà ta bảo trồng, chúng ta cũng không lay chuyển được nàng."

Lưu thúc gật gù, ông ấy cũng từng nghe danh Chân Nguyệt, người đàn bà đanh đá nhất làng Đại Nam.

Không có nhà nào mà thê tử lại mạnh mẽ và quyền lực như nàng, đến mức cả nhà Kiều Đại Sơn đều phải nghe lời nàng. Dù gần đây nàng ít gây chuyện sau khi sinh con, nhưng tiếng tăm thì vẫn còn.

Lưu thúc lắc đầu và nói: "Đại Sơn, tai ngươi mềm quá thì không tốt đâu." Nói xong, ông lão chậm rãi bỏ đi, trong lòng nghĩ không ai lại để con dâu nắm quyền quản lý gia đình như thế.

Lời đồn về việc nhà Kiều Đại Sơn trồng rau nhanh chóng lan ra khắp thôn sau khi bà Trương kể lại. Chẳng mấy chốc, cả thôn ai nấy đều bàn tán xôn xao.

"Nhà Kiều Đại Sơn bị làm sao thế? Sao lại toàn trồng rau thế kia?"

"Ha, chẳng phải bọn họ đang mắc nợ sao? Chắc đành đánh liều một phen thôi!"

"Cũng có thể. Nhưng mà... Ta từng đi ngang qua ruộng nhà Kiều gia, rau xanh ở đó thực sự trông rất tốt, còn tươi hơn cả rau ta trồng."

"Rau tốt thì có ích gì? Cả nhà bọn họ ăn được bao nhiêu? Còn nếu đem bán, ai mà mua? Nhà ai mà chẳng trồng rau."

"Nghe nói họ bán cho huyện thành đấy."

"Bán cho huyện thành? Vậy cũng được bao nhiêu? Ngươi nghĩ Kiều gia quen biết ai trên đó à? Cuối cùng không bán được thì phải giảm giá, cũng chẳng thu lại vốn".
 
Chương 93


"Nghe cũng có lý."

Mặc dù phần đông người trong thôn không mấy lạc quan về chuyện trồng rau của Kiều gia, nhưng cũng có người cho rằng chắc hẳn Kiều gia phải có lý do gì đó mới dám làm như thế. Dù sao đi nữa, họ cũng không tin Kiều gia lại ngu ngốc đến mức mạo hiểm như vậy mà không tính toán kỹ. Trong khi những lời đồn đại lan rộng, Kiều gia vẫn bận rộn làm việc trên cánh đồng. Ai nấy đều mệt nhoài, cơm nước xong là nằm lăn ra nghỉ.

Chỉ có Chân Nguyệt và Kiều Triều là vẫn giữ thói quen sạch sẽ, luôn phải rửa ráy cẩn thận trước khi đi ngủ. Dù không tắm được, nhưng họ cũng lau qua người.

Chân Nguyệt khá hài lòng với thói quen sạch sẽ của người trượng phu này. Ít nhất, nàng không phải chịu đựng mùi mồ hôi hay mùi chân khó chịu mỗi khi đi ngủ.

Vì sợ Chân Nguyệt vay tiền, gần đây không ai dám đi ngang qua Kiều gia, kể cả chó cũng tránh xa, trừ phi đó là trưởng thôn.

Trưởng thôn biết rõ tình hình nên không ngại ghé qua, nhưng nhà ông ấy lại ở hướng khác, nên nếu không có việc cần, thì ông ấy cũng ít khi tới.

Nhà gần nhất với Kiều gia là Lâm gia, nhưng cũng chẳng thấy ai ló mặt ra.

Chân Nguyệt cũng không thấy Lâm Tiểu Hổ xuất hiện nữa, mà Tiền thị cũng bận rộn đến mức không còn thời gian ra cây đa nghe ngóng chuyện trong thôn.

Vì vậy, Kiều gia cũng không biết rằng họ đã bị cả thôn xa lánh.

Dù có biết, Chân Nguyệt cũng chẳng mấy bận tâm. Với nàng, như vậy càng tốt, khỏi phải tiếp chuyện ai cả ngày.

Tiểu A Sơ giờ đã biết lật người.

Chân Nguyệt để ý rằng thời tiết dạo gần đây không còn nóng nữa, thậm chí sáng sớm còn se lạnh. Mặc dù nhờ dị năng, rau củ có thể chịu được lạnh giá, nhưng nếu vào ngày tuyết rơi dày, mà rau vẫn tươi tốt thì cũng thật khó hiểu. Vì vậy, nàng dự định khi đông đến sẽ không trồng rau ngoài đồng nữa.

Lý do nàng trồng đậu nành là để mùa đông có thể làm giá đậu đem bán, chắc chắn sẽ kiếm được lời, ngoài ra còn có thể làm đậu hũ và sữa đậu nành.

Ban đầu, Chân Nguyệt muốn trồng khoai tây và khoai lang, nhưng khi hỏi mua hạt giống thì không có. Có lẽ những giống cây này chưa được phổ biến ở vùng này, hoặc nếu có, dân làng cũng chưa biết tới.

Vào mùa đông, không có nhiều loại rau trồng số lượng lớn, ngoài củ cải và cải trắng, còn lại tạm thời nàng quyết định không trồng.

Nhìn qua chuồng heo, Chân Nguyệt thấy hai con heo đã béo tốt, chờ đến mùa đông là có thể g.i.ế.c thịt bán. Gà trong chuồng cũng đã đến lúc có thể ăn thịt.

Chân Nguyệt xoa cằm, nghĩ rằng nên nuôi thêm vài con heo, gà và vịt. Nhưng rồi nàng lại nhìn ngôi nhà cũ kỹ, cảm thấy lo lắng mùa đông này, nếu tuyết rơi lớn, thì nhà họ có thể bị sập.

Trước tiên, có lẽ phải tu sửa nhà cửa.

Có quá nhiều việc cần làm, Chân Nguyệt thầm tính toán nhưng tiếc rằng không có giấy bút để ghi lại. Nghĩ tới việc cần mua giấy bút, nàng nhớ ra gần đây đã học chữ cùng Kiều Triều, hẳn cũng biết đôi chút. Chắc cũng không quá ngạc nhiên nếu nàng bắt đầu viết lách, vì nàng vốn thông minh!

Sau khi gieo hết hạt giống xuống ruộng, mọi người trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm. Những ngày qua ai cũng vất vả. Kiều Trần thị bảo Kiều Đại Sơn đi mua một con gà và một cân thịt, buổi tối cả nhà được ăn một bữa thịnh soạn để bồi bổ sau những ngày làm việc mệt mỏi.

Kiều Triều nhìn cánh tay đen sạm của mình, cảm thấy có chút trầm ngâm. Trước đây da nguyên chủ đã đen, giờ lại càng đen hơn. Hắn liếc nhìn Chân Nguyệt, chỉ có nàng là cánh tay vẫn trắng như trước.
 
Chương 94


Chân Nguyệt lại đề xuất việc sửa sang lại nóc nhà và tường trong nhà,"Tranh thủ lúc trời còn chưa quá lạnh, làm sớm một chút."

Mọi người trong nhà vừa mới nghỉ ngơi được vài ngày, công việc lại tiếp tục bắt đầu.

Kiều Đại Sơn nói: "Ngày mai ta đi lấy ít cỏ khô về."

Kiều Triều góp ý: "Sao không dùng ngói luôn, như vậy sẽ không phải sửa chữa thường xuyên." Dùng ngói sẽ tránh được chuyện mưa dột, mỗi lần trời mưa lớn, hắn và Chân Nguyệt đều mất ngủ vì lo nước ngấm.

Kiều Trần thị lo lắng: "Nhưng ngói đắt hơn cỏ khô."

Kiều Triều trấn an: "Không sao đâu, dạo gần đây nhà mình vừa kiếm được chút tiền. Năm căn phòng, chắc chỉ mất khoảng một đến hai lượng bạc là đủ."

Nhà họ Kiều có năm căn phòng, bao gồm cả bếp. Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn ở một phòng, gia đình Chân Nguyệt chung một phòng, Kiều Tam ở một phòng. Còn ba nữ hài thì Tiểu Niên ngủ cùng cha nương, nằm trên một chiếc giường nhỏ kê sát. Tiểu Hoa và Tiểu Thảo ngủ trên giường gỗ ở trong góc phòng của Kiều Trần thị, đôi khi Tiểu Niên cũng ghé sang ngủ cùng.

Kiều Đại Sơn nói: "Chắc không cần nhiều ngói đến thế. Ngày mai ta đi hỏi xem có chỗ nào bán rẻ không".

Kiều Nhị nói thêm: "Vậy để mai con đi cùng cha."

Ngày hôm sau, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị đến cửa hàng bán ngói để dò giá. Chủ quán ở đó nói: "Ngói đất thô màu đen rẻ nhất, một văn tiền mua được ba viên. Ngói đen chất lượng tốt hơn thì một văn tiền một viên. Các ngươi muốn bao nhiêu?"

Kiều Đại Sơn tính toán số ngói cần thiết cho nhà và giá tiền. Về nhà, ông bàn lại với Kiều Triều và Chân Nguyệt.

"Nhà mình cần khoảng hai ngàn viên ngói. Nếu dùng ngói đất thô, chi phí vào khoảng mấy trăm văn tiền. Nếu dùng ngói đen thì tốn khoảng hai ngàn văn, dù mặc cả cũng không giảm được là bao."

Kiều Triều nhìn sang Chân Nguyệt, vì thực ra hắn không rõ gì về ngói lợp nhà, chỉ biết trong cung đình thường dùng ngói vàng.

Chân Nguyệt đáp: "Cứ dùng ngói đất thô trước đã. Đợi sau này kiếm được nhiều tiền, xây nhà lớn thì hãy dùng ngói đen."

Cả nhà quyết định chi 600 văn để mua hai ngàn viên ngói đất thô. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị kéo xe lừa đi lấy về.

Trên đường về, khi qua gốc cây đa lớn, mọi người trong làng liền để ý thấy chiếc xe lừa chất đầy ngói đất thô.

Bà Chu đi qua, tò mò nói: "Ôi chao, nhà các ngươi mua nhiều ngói thế? Định xây nhà mới à?" Bà ta sờ vào đống ngói, mắt liếc nhìn Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị, định bụng lấy vài viên.

Nhưng Kiều Nhị không rời mắt khỏi bà ta: "Chu đại nương, cẩn thận kẻo vỡ ngói, không thì đại tẩu của ta sẽ nổi giận đấy."

Bà Chu vừa nghe nhắc tới Chân Nguyệt liền rụt tay lại ngay. Bà nhớ có nghe nói rằng Lâm Thạch nhà Lâm từng bị vợ chồng Chân thị đánh một trận, sau đó thấy Lâm Thạch mặt mũi bầm dập nhưng lại không dám đi kiện. Đúng là kẻ bất lực!

Những người xung quanh cũng bắt đầu hỏi Kiều Đại Sơn: "Đại Sơn thúc, nhà các ngươi không phải còn nợ nần sao? Sao lại có tiền mua ngói để sửa nhà?"

Kiều Nhị đáp ngay: "Không có xây nhà mới đâu, chỉ sửa lại mái thôi. Tiền mua ngói cũng là mượn đấy." Dù sao thì trong nhà đã thống nhất nói là vay tiền mà.

"Không phải chứ? Ai lại cho các ngươi vay tiền? Chẳng phải các ngươi còn thiếu nợ từ khoản vay trước để mua lừa sao?" Một người khác chen vào hỏi.

Kiều Nhị ngập ngừng,"A...?"

Bà Trương chen lời: "Nhà ngươi không phải vay tiền từ chỗ cho vay nặng lãi để mua lừa sao? Khoản đó trả hết chưa? Nói đi, tổng cộng còn nợ bao nhiêu?"
 
Chương 95


Kiều Nhị ấp úng, không biết nói sao cho phải. Trước đây trưởng thôn đã hỏi rồi, nhà hắn đâu có vay nặng lãi. Kiều Đại Sơn cũng lắc đầu, không biết trả lời ra sao.

Thấy xung quanh bắt đầu tụ tập đông người lại, Kiều Nhị nhìn thấy bà Chu vẫn lén lút định sờ vào đống ngói trên xe, cuối cùng không còn cách nào khác, đành hét lớn: "Ta... ta không biết gì hết, mọi chuyện đều do đại tẩu lo. Làm ơn để chúng ta về nhà đi, đừng làm hỏng ngói, kẻo đại tẩu ta nổi giận đánh người đấy!"

Kiều Đại Sơn lập tức đánh xe lừa đi nhanh hơn, nhưng lừa đi cũng chẳng nhanh mấy. Bà Trương vẫn cố đuổi theo, hét lớn: "Nói đi, nhà các ngươi thiếu bao nhiêu tiền? Ta hứa sẽ không nói với ai đâu!"

Kiều Nhị sốt ruột: "Trương đại nương, ta thật không biết! Làm ơn để chúng ta đi, nếu ngói vỡ, đại tẩu ta sẽ đánh thật đấy."

Nghe đến đây, những người khác bắt đầu lùi xa khỏi xe lừa, không dám tới gần.

Nhưng bà Trương vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, rõ ràng quyết tâm phải biết nhà họ Kiều đang nợ bao nhiêu, làm sao mà thiếu nợ thế rồi vẫn còn vay được tiền mua ngói? Chẳng lẽ nhà họ Kiều quen biết người giàu có nào sao?

Chân Nguyệt lúc này đang ở trong sân, giúp dỡ bỏ đống cỏ tranh trên nóc nhà xuống.

Vì Kiều Đại Sơn đã mang ngói về, mọi người tranh thủ rửa sạch mái nhà, chuẩn bị để lát nữa có thể lợp ngói lên luôn.

Chân Nguyệt đang làm việc trong sân thì bỗng nghe thấy bên ngoài ồn ào, liền chạy ra xem có chuyện gì.

Nhà họ đã lâu không có náo nhiệt như vậy.

Vừa ra đến nơi, nàng nghe thấy Trương bà tử đang hỏi Kiều Nhị về số tiền họ đã vay.

Chân Nguyệt bước lên, mỉm cười nói: "Bà Trương, bà tò mò vậy chắc là vì bà muốn cho ta vay tiền đúng không? Nhà ta còn thiếu nhiều lắm, nhưng bà chỉ cần cho ta vay năm lượng thôi, không cần nhiều."

Vân Mộng Hạ 

Bà Trương lập tức phì một tiếng: "Chân thị, ngươi nằm mơ à? Năm lượng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi! Nhà ta mà có năm lượng thì ta đã ăn thịt mỗi ngày rồi!"

Chân Nguyệt vẫn bình thản: "Năm lượng không được thì ba lượng cũng được. Thế thì ba lượng đi. Mọi người ở đây mỗi người cho ta vay tầm một lượng rưỡi, giúp nhau một chút là có thể giúp ta trả hết nợ rồi."

Những người xung quanh vừa nghe đã phản ứng ngay: "Dựa vào đâu chứ? Nợ của ngươi sao bắt bọn ta trả?" Bà Chu nhanh chóng tìm cách lủi đi, vừa nói: "Ta không có tiền, ta đi trước đây!"

Những người khác cũng nhao nhao nói: "Sao lại bắt bọn ta trả nợ cho ngươi chứ?"

Chân Nguyệt mỉm cười, giơ tay ra phía bà Trương: "Cùng thôn phải giúp đỡ nhau chứ? Đúng không? Bà Trương, ba lượng bạc, cảm ơn."

Trương bà tử lùi lại hai bước, gắt: "Chưa thấy ai mặt dày như ngươi! Ta không có bạc đâu, phải về nấu cơm rồi!" Nói rồi, bà ta chạy nhanh về nhà, trong đầu thầm nghĩ rằng từ giờ phải tránh xa Chân thị, kẻo lại bị đòi vay tiền nữa.

Những người khác cũng tìm cách thoái thác, từng người một nhanh chóng rút lui: "Ta cũng không có, ta đi trước."

Cuối cùng, chỉ còn lại bà Nghiêm. Bà ngập ngừng nói: "Chân thị, đừng vay tiền nữa. Đòi tiền khó trả lắm. Cứ chăm chỉ trồng trọt, lo trả nợ cho xong đi. Sau này ngươi còn có con cái, nghĩ cho chúng mà sống. Ta cũng chỉ có thể cho ngươi vay mấy chục văn thôi, chứ nhiều hơn thì không có."

Chân Nguyệt ngạc nhiên, không ngờ vẫn có người tốt bụng thế này. Mọi người thật sự tin rằng nhà nàng vay nợ đòi tiền, nhưng nàng không vội giải thích.

Nàng nói: "Không cần đâu, bà về đi." Rồi quay lại gọi cha chồng: "Cha, mau đem ngói vào trong sân đi."

Kiều Đại Sơn đáp lại ngay: "Được."

Cùng lúc đó, Mã thị bên nhà Lâm gia vẫn đang len lén nhìn sang nhà Chân Nguyệt, nghe loáng thoáng chuyện đòi tiền gì đó. Nàng ta hừ một tiếng, thầm nghĩ rằng nhà họ Kiều chắc chắn đã vay nợ đòi tiền.

Sau này, chắc chắn Chân thị sẽ không có được ngày lành.
 
Chương 96


Dù đã qua một thời gian, nhưng người đến thúc nợ vẫn chưa thấy xuất hiện.

Kiều Nhị sau khi dỡ hết mái ngói từ xe lừa xuống liền kể lại cho mọi người những lời bàn tán trên đường: "Mọi người trong thôn dường như vẫn cho rằng nhà mình mượn nợ đòi tiền, thiếu nợ khắp nơi."

Kiều Trần thị đang rửa rau, nghe tới chuyện đòi nợ liền vội vã lau tay, bước tới hỏi: "Sao có thể thế được? Ai lại đi mượn đòi nợ chứ? Không biết ai tung tin đồn thất thiệt."

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Mặc kệ họ đoán già đoán non. Càng tốt, như vậy chẳng ai đến vay tiền chúng ta nữa. Nếu ai có hỏi, cứ nói là chúng ta nợ rất nhiều tiền, nhưng cụ thể bao nhiêu thì không biết."

"Vâng, đại tẩu," mọi người đồng thanh đáp.

"Thôi, giờ mọi người lo lợp mái ngói đã."

Mất khoảng hai, ba ngày, cuối cùng mái ngói cũng được lợp xong, nhà cửa trông khang trang hẳn. Không ngờ đêm hôm đó trời lại đổ mưa lớn. Nghe tiếng mưa đập vào mái ngói, Chân Nguyệt cảm thấy thật hài lòng, nàng trở mình ngủ tiếp.

Kiều Triều nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy, lắng nghe tiếng mưa một lát rồi an tâm ngủ tiếp. Đây là lần đầu tiên trời mưa mà hắn không cần đặt chậu để hứng nước dột.

Sáng sớm, Tiểu A Sơ đã khóc toáng lên. Chân Nguyệt thay tã, cho b.ú xong thì không ngủ lại được, đành ngồi dưới mái hiên ngắm cơn mưa xối xả. Trời hôm nay tối sầm, mưa như trút nước, có lẽ sẽ kéo dài qua cả ngày mai.

Sau bữa sáng, Kiều Đại Sơn cau mày lo lắng: "Mưa to quá, ta phải ra ruộng xem sao. Sợ hạt giống bị ngập mất." Ông khoác áo tơi rồi bước ra ngoài giữa trời mưa.

Kiều Triều cũng bồn chồn, đứng ngồi không yên. Đất trồng rau là nguồn thu nhập cố định của gia đình, không thể để gặp rủi ro."Ta cũng đi," hắn nói, rồi cầm áo tơi mặc vào, theo cha ra ngoài.

Trời mưa to, không thể làm gì nhiều ngoài trời, nên Kiều Trần thị và Tiền thị đều ở trong phòng khâu vá. Thời tiết bắt đầu trở lạnh, Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ vào phòng cho ấm.

Ba nữ hài Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên thì chơi trò đá gà trong phòng, còn Kiều Tam hôm nay không phải đi học, nên ngồi đọc sách.

Kiều Nhị đang bận làm chuồng lừa, vì trời mưa to nên cần nhanh chóng dựng chuồng để con lừa có chỗ trú.

Chân Nguyệt nghĩ ngợi một chút rồi đi tới cửa phòng Kiều Tam, khẽ gọi: "Tam đệ."

Kiều Tam ngẩng đầu lên, thấy chị dâu liền đứng dậy chào: "Đại tẩu."

Chân Nguyệt cười: "Đại ca của đệ vẫn dạy ta học chữ. Đệ có sách nào không, cho ta mượn đọc một chút."

Kiều Tam ngạc nhiên: "Đại tẩu, tẩu cũng biết chữ rồi sao?"

Chân Nguyệt cười nhạt: "Biết một chút. Đệ cho ta mượn sách, có gì không hiểu ta sẽ hỏi đại ca của đệ. Yên tâm, ta sẽ giữ sách cẩn thận, không làm hỏng đâu."

Trong nhà chỉ có vài quyển sách, hỏng một quyển thì khó mà mua lại được, vì sách rất quý, có giá vài lượng bạc một quyển.

Kiều Tam gật đầu, rút một quyển *Thiên Tự Văn* đưa cho Chân Nguyệt: "Đại tẩu, tẩu mượn quyển này nhé."

Chân Nguyệt cười: "Cũng được."

Chân Nguyệt đang học chữ, mà chữ ở đây lại khác so với thời trước khi nàng xuyên không tới, nhưng cũng không quá khó hiểu. Nhìn kỹ, nàng vẫn có thể đoán ra được nhiều chữ nhờ vào ý nghĩa tương tự.

Bên kia, Kiều Trần thị và Tiền thị đang ngồi trò chuyện,"Chỗ này có miếng vải, vừa khéo ta định may cho tôn tử bộ y phục nhỏ, phần dư còn đủ làm vài đôi vớ cho ba đứa nhỏ. Xem tình hình hôm nay thì không lâu nữa trời sẽ lạnh."

Tiền thị tiếp lời: "Cũng may hôm qua chúng ta vừa kịp sửa lại mái ngói, đêm qua chăn không bị mưa thấm ướt."

Kiều Trần thị gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng không phải dậy giữa đêm, ngủ ngon cả đêm."

Tiền thị: "Cũng nhờ đại tẩu mấy ngày trước đề nghị sửa lại phòng. Nếu không tối qua chắc ta cũng chẳng ngủ nổi."

Nghĩ lại những ngày trời mưa trước kia, phòng nào cũng bị dột ướt hết cả. Trời nóng thì còn đỡ, chứ gặp trời lạnh thì chỉ sợ sinh bệnh.
 
Chương 97


Giờ cuộc sống ngày càng tốt, Tiền thị nhìn ra ngoài, mưa to như vậy cũng không cần làm gì cả, chứ như trước kia, dù mưa thế này cũng vẫn phải ra ngoài làm việc.

Bên kia, Kiều Triều cùng Kiều Đại Sơn đi thăm đồng ruộng, còn nhổ mấy cây cải trắng mang về nhà. Hắn nhớ sáng nay Chân Nguyệt có nói muốn muối dưa cải trắng.

Trên đường về, Kiều Triều thấy một bóng người đang cầm rổ, chậm chạp đi tới, mà người đó còn không mặc áo tơi. Chẳng mấy chốc, người kia trượt ngã.

Kiều Triều tiến lên đỡ người dậy, phát hiện đó là một phụ nữ. Nhìn kỹ, hắn thấy trên tay nàng có nhiều vết thương. Dù vậy, hắn chỉ giúp đỡ nàng đứng lên, rồi tiếp tục đi.

Người phụ nữ lí nhí cảm ơn, nhưng Kiều Triều không đáp lại.

Kiều Đại Sơn ở bên cạnh nói: "Hình như đó là con dâu của bà Trương."

Sau nhiều ngày trong thôn, Kiều Triều cũng dần biết tính nết một số người, ví dụ như bà Trương được đồn là thường ngược đãi con dâu. Không ngạc nhiên khi người phụ nữ vừa rồi có nhiều vết thương trên tay, lại không mặc áo tơi, trong rổ chỉ có rau dại.

Mưa lớn thế này mà vẫn ra ngoài hái rau dại sao?

Phía sau, Lâm Trân Nương nhìn theo bóng Kiều Triều xa dần, rồi thì thầm với giọng chỉ đủ mình nghe: "Chân thị đúng là có số hưởng."

Nhìn bóng dáng Kiều Triều khuất dần, Lâm Trân Nương mới từ từ quay về nhà, dù cả người ướt sũng, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn không hề vội vã.

Ở thôn Đại Nam, ai nghe đến cái tên Chân Nguyệt cũng đều bảo nàng là người đàn bà đanh đá, ngang ngược. Thế nhưng, không ít phụ nữ trong thôn lại ngầm ghen tị với nàng.

Không chỉ vì cha mẹ chồng của Chân Nguyệt không hề ngược đãi con dâu, mà ngay cả Kiều Đại cũng đối xử tốt với thê tử, không bao giờ đánh đập, lại còn nghe lời nàng. Hơn nữa, Kiều Đại cũng chẳng phải kém sắc. Ở thôn Đại Nam, trong ba huynh đệ nhà họ Kiều, diện mạo của họ chắc chắn nằm trong hàng đầu.

Trước khi Kiều Đại và Kiều Nhị kết hôn, trong thôn có không ít cô nương thầm thích họ. Không ai ngờ rằng cuối cùng Kiều Đại lại cưới một người như Chân Nguyệt, còn Kiều Nhị thì lấy Tiền thị.

Những cô nương từng thầm mến mộ hai huynh đệ này cuối cùng cũng gả cho người khác, có người lấy trượng phu xa, có người vẫn ở trong thôn. Giờ đây, khi nhìn lại, họ có lẽ chỉ còn chút hoài niệm và cảm thán mà thôi.

Cũng có người từng cảm thấy may mắn vì không gả vào Kiều gia, bởi trước kia gia cảnh của họ rất khó khăn. Bây giờ Kiều gia đã khá hơn nhiều, có cả xe lừa và mái nhà lợp ngói, nhưng khi nghe tin họ phải vay nợ mà cải thiện đời sống, thì những người này lại thấy mình đã may mắn.

Lâm Trân Nương về đến nhà, bà Trương lập tức cầm lấy rổ rau dại trên tay nàng, cằn nhằn: "Sao đi lâu thế mà chỉ hái được từng này?"

Lâm Trân Nương rụt rè trả lời: "Nương, mưa lớn quá nên khó tìm rau. Con đi thay quần áo trước đã. Ách xì!" Nàng vừa dứt lời thì hắt xì một cái.

Bà Trương định trách mắng, nhưng nghe thấy nàng hắt xì thì bảo đi thay đồ,"Thay nhanh đi, sinh bệnh là ta không có tiền chữa đâu. Đổi xong thì ra làm việc ngay, nhà còn bao nhiêu việc chưa làm mà cứ ngồi đó lười biếng."

"Dạ, nương." Lâm Trân Nương trở về phòng thay đồ. Trượng phu nàng là Trương Đại Ngưu, ngồi đó chẳng làm gì, vừa thấy nàng cởi áo ướt ra, ánh mắt liền sáng lên, hắn kéo nàng lại giường.

Lâm Trân Nương vội vàng kháng cự: "Nương bảo ta còn phải ra làm việc."
 
Chương 98


Trương Đại Ngưu gắt: "Việc gì? Trước hết phải lo cho ta! Đã lâu vậy mà vẫn chưa có đứa con nào? Mau sinh cho ta một thằng con trai! Đừng có mà sinh ra đứa con gái vô dụng nữa."

Lâm Trân Nương cố gắng đẩy trượng phu ra,"Không được, ban ngày mà..."

"Bốp!" Một cái tát vang lên, Trương Đại Ngưu đánh nàng,"Câm miệng! Nghe lời ta, bằng không ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Lâm Trân Nương đành ngừng phản kháng, nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống.

Bên ngoài, bà Trương thấy Lâm Trân Nương mãi chưa ra, nghĩ rằng nàng đang lười biếng, bèn đẩy cửa vào và phát hiện cảnh tượng không ngờ trên giường. Lập tức bà ta hét toáng lên: "A! Đồ đàn bà lẳng lơ này! Không có đàn ông thì không sống nổi à? Ban ngày ban mặt mà làm ra cái trò này!"

Trương Đại Ngưu vội vàng mặc quần áo, có phần không hài lòng nói: "Nương, con chỉ muốn nàng sinh nhi tử cho con thôi mà."

Bà Trương nhìn Lâm Trân Nương đầy tức giận: "Sinh con trai thì ban đêm không sinh được chắc? Lâm thị, lăn ra đây mà làm việc cho ta, đừng tưởng thế này là xong!"

Lâm Trân Nương vừa khóc vừa mặc quần áo, bà Trương véo mạnh cánh tay nàng: "Khóc cái gì mà khóc? Mau ra làm việc cho ta!"

Lâm Trân Nương lau nước mắt, đáp nhẹ: "Dạ, con đi ngay."

Cả ngày, nàng bận rộn từ giặt giũ, cho gà ăn, quét nhà đến nấu cơm. Cuối cùng, Lâm Trân Nương chỉ có bát cháo loãng với ít dưa muối, trong khi bà Trương và Trương Đại Ngưu ăn cơm gạo lứt, còn có cả thịt.

Sau khi ăn xong, hai người kia bỏ bát đũa, để mặc nàng dọn dẹp. Mệt mỏi sau cả ngày, Lâm Trân Nương về phòng định nghỉ ngơi, nhưng Trương Đại Ngưu kéo nàng lại,"Sinh con trai cho ta!"

Lâm Trân Nương mệt mỏi đẩy hắn ra,"Đại Ngưu, ta rất mệt."

Trương Đại Ngưu chẳng quan tâm, hắn lập tức đè nàng xuống. Trong bóng tối, ánh mắt Lâm Trân Nương thoáng hiện lên một tia oán hận, nhưng nàng chỉ lặng lẽ khóc không thành tiếng.

Sáng hôm sau, bà Trương thức dậy thấy con dâu chưa dậy, lập tức đạp cửa phòng vào: "Đồ lười biếng! Còn chưa dậy làm việc hả?"

Lâm Trân Nương vẫn nằm bất động trên giường, mặt đỏ bừng. Trương Đại Ngưu thử lay vợ, phát hiện có điều không bình thường liền sờ trán nàng thấy rất nóng, liền nói: "Nương, nàng bị ốm rồi."

Bà Trương nhíu mày,"Chắc lại giả vờ ốm để trốn việc đây! Để ta xem!" Bà ta liền giáng vài cái tát lên mặt Lâm Trân Nương: "Dậy ngay! Dậy mà làm việc!"

Nhưng Lâm Trân Nương vẫn nằm im, lúc này bà Trương mới nhận ra con dâu bị bệnh thật. Bà nói: "Đại Ngưu, đi lấy cho nàng bát nước muối, rồi đắp thêm chăn vào!"

Còn chuyện gọi thầy thuốc sao? Điều đó không bao giờ xảy ra.

Đến trưa, Lâm Trân Nương mới tỉnh dậy, thấy mặt trời đã lên cao. Nàng vội vàng mặc quần áo rồi đi ra ngoài xin lỗi: "Nương, con xin lỗi vì dậy muộn, giờ con đi làm việc ngay!"

Lâm Trân Nương mang cuốc và thùng nước ra ngoài làm việc, dù người vẫn còn sốt.

Bà Trương nhìn theo, vẫn không ngừng trách móc: "Đấy, đã bảo không có chuyện gì mà! Sáng nay chắc lại giả vờ thôi. Hừ!"

Lâm Trân Nương đi vào ruộng, định nhổ cỏ, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào. Nàng chưa ăn gì từ sáng, chỉ làm được khoảng mười lăm phút thì ngã quỵ xuống.

May mắn là lúc đó Kiều Triều và Kiều Nhị cũng đang làm ruộng gần đó. Thấy Lâm Trân Nương ngất đi, họ lập tức chạy đi tìm người giúp đỡ.

Trưởng thôn nhanh chóng biết tin và nhận ra rằng bà Trương chắc chắn sẽ không gọi đại phu, liền cử người đi tìm thầy thuốc.
 
Chương 99


Khi Kiều Triều và Kiều Nhị về đến nhà. Kiều Nhị liền kể lại chuyện xảy ra: "Nghe nói Lâm Trân Nương sốt cao mà vẫn phải ra đồng làm việc. Hơn nữa, hình như nàng ấy còn chưa ăn gì cả. Ta thấy tay nàng ấy đầy vết thương."

Tiền thị nghe vậy liền quay sang nhìn Kiều Nhị: "Ngươi đau lòng à?"

Kiều Nhị vội xua tay: "Không, không có, ta chỉ nghe người ta nói thôi."

Tiền thị hừ lạnh: "Không có thì tốt."

Kiều Đại Sơn nhớ lại: "Hôm qua khi trời mưa to, ta và lão đại gặp nàng trên đường về. Lâm Trân Nương không mặc áo tơi, như thể vừa hái rau dại từ trên núi về. Người ướt sũng thế làm sao mà không ốm được? Nàng còn ngã nữa, phải nhờ lão đại đỡ dậy."

Nghe đến đây, Chân Nguyệt liếc nhìn Kiều Triều một cái. Kiều Triều trong khi đó đang lấy thức ăn từ xe lừa ra, chỉ nói: "Ta chỉ tiện tay đỡ nàng dậy thôi, cũng không biết đó là ai."

Kiều Trần thị thở dài: "Bà Trương sao lại có thể đối xử với con dâu như vậy? Thật là... thật là..."

Chân Nguyệt đang rửa rau, đáp thẳng thừng: "Thật là độc ác. Nếu là ta, sớm đã đánh nhau với bà Trương rồi."

Nghe lời này, mọi người trong nhà liền im lặng một lúc, vì ai cũng biết rằng Chân Nguyệt chắc chắn dám làm như vậy.

Tiền thị bèn nói đùa: "Nếu đại tẩu mà gả vào Trương gia, chẳng phải là mỗi ngày đánh nhau với bà Trương sao?"

Chân Nguyệt bật cười: "Ta làm gì có chuyện gả vào Trương gia, Trương Đại Ngưu xấu quá." Nguyên nhân nguyên chủ gả vào Kiều gia là vì Kiều Triều đẹp trai, còn Trương Đại Ngưu thì không hợp mắt nàng.

Câu nói của Chân Nguyệt khiến Tiền thị cười ha ha, Kiều Trần thị cũng cười theo: "Lão đại nhà ta đúng là tuấn tú thật."

Tiền thị tự hào: "Nhà Kiều gia chúng ta ai cũng đẹp mà."

Kiều Trần thị gật đầu cười: "Đúng vậy, kể cả ba đứa Tiểu Hoa, tuy còn nhỏ nhưng cũng không phải dạng xấu xí gì."

Bên kia, Kim đại nương mắng bà Trương một trận: "Ngươi tra tấn tức phụ như vậy, bại hoại thanh danh của cả thôn Đại Nam, sau này không còn ai dám gả nữ nhi đến đây, xem thử mọi người có oán trách ngươi không!"

Việc cưới hỏi trong thôn vốn đã khó khăn, mà nhà Kim đại nương có liên quan đến thôn trưởng Kiều Phong, nếu sự việc của bà Trương làm ảnh hưởng đến thôn, xem ra bà ấy sẽ không dễ gì bỏ qua cho bà Trương. Những người khác cũng gật gù đồng ý.

Tên côn đồ của thôn, Đinh nhị, ở bên cạnh thêm lời: "Ta nói rồi, sao ta mãi không cưới được thê tử, hóa ra là tại bà Trương bại hoại thanh danh của thôn!"

Bà Trương liền quay sang trừng mắt: "Ta phi! Cho dù không có ta, ngươi cũng không cưới nổi thê tử đâu! Người như ngươi, thân hình gầy gò, nhà cửa thì rách nát, ai thèm gả cho ngươi chứ?"

Đinh nhị đập mạnh vào n.g.ự.c mình: "Ta có sức lực đây, cưới được thê tử rồi thì sẽ đối đãi tốt với nàng, không như ngươi cứ suốt ngày hành hạ con dâu. Lâm thị, nếu ngươi không chịu nổi nữa, ly hôn rồi cưới ta, ta nhất định sẽ không hành hạ ngươi!"

Bà Trương nổi giận, chỉ tay vào Đinh nhị: "Cút khỏi đây! Dám ve vãn con dâu nhà ta!" Rồi bà ta tức giận cầm gậy chạy theo đánh Đinh nhị.

Đinh nhị không đứng yên cho bà ta đánh, liền chạy đi vừa chạy vừa nói: "Ta nói thật đấy!"

Bà Trương hét lên: "Đừng có chạy! Ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top